• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full dây leo xanh có bông hoa trắng

  • kỳ 18(end)

Anh nói với vẻ thản nhiên:

-là nhà em chứ đâu,chẳng lẽ bố em lại ở nhà anh

-nhưng…

Biết mà giả vờ không biết,là chiêu anh học được chính từ cô và ông cô

Giờ lành đã điểm,anh liền lôi ra thực hành ngay

-sao? em không muốn vậy sao

Nói xong liền bày ra vẻ mặt tủi thân

Thi nhã vừa chạy ra từ trong bếp vội vã giải thích:

-không! Không! Ý em là bố em có…một chút vấn đề về vẻ ngoài,không biết…

Anh phì cười,hóa ra cô còn là người con gái hiếu thảo như vậy,biết bán xấu cha để bảo vệ niềm tin của anh với cô

Trên thực tế,dù là cô thực chưa muốn,anh cũng không ép

Các bậc lão trượng đều đồng ý cả rồi,đi gặp bố cô chỉ là để cho có lệ thôi

Nếu bố cô không đồng ý cũng không sao,có đại lý đồng ý,còn sợ trung lý không cho tiểu lý lấy chồng sao

Anh cũng không tin bố cô là người như thế,trong ấn tượng của anh,một người được con gái quan tâm như vậy sẽ không phải 1 người cha tệ

Anh đoán vậy thôi

Anh cười với cô,dịu dàng nói:

-đương nhiên là không,anh đường đường 1 tấm nam tử hán đại trượng phu sao lại quan tâm vẻ ngoài chứ

-vậy thì…được rồi…

Thuyết phục 1 người yêu mình không khó,thuyết phục bố của người yêu mình mới là nan giải

Anh đang vò đầu bứt tóc để xem nên nói gì trước,nên chăm sóc ông thế nào

Cố để cho mối quan hệ 2 bên đừng căng thẳng,dù anh biết nếu có thế thật…

Thi nhã sẽ chọn anh,nhưng là 1 sự lựa chọn khó khăn

Bắt cô từ bỏ 1 thứ quan trọng là điều anh không làm được

Quả thật

Nan tựa chuyển sơn

Lao như đoạn hải

Khó mà làm được!

Nhưng khó mấy cũng phải làm

Không ai có thể cản trở anh thực hiện kế hoạch tối nay

Bước qua ngưỡng cửa của căn nhà lạ lẫm lại có nét quen thuộc,anh ngờ ngợ về 1 điều gì đó,từ nơi rất xa xăm

Vào trong nhà,Thi nhã lên tiếng trước,cô nửa vui vẻ nửa áy náy chào:

-con chào bố ạ….

Quả như cô nói,bố cô là 1 người đàn ông ngồi xe lăn,với 1 cái chân giả và cánh tay đã mất hoàn toàn,đi cà nhắc

Nhưng anh không mấy quan tâm đến những chi tiết đó,anh nhìn vào gương mặt đã bị tàn phá 1 nửa,gần như đầy sẹo

Con mắt còn nguyên vẹn duy nhất của ông vẫn sáng ngời đang nhìn thẳng về phía anh,ánh lên một nét ngạc nhiên

Bắt gặp sự kinh ngạc trong đối phương,2 người chỉ im lặng không nói gì

Thấy không khí tràn ngập 1 sự im lặng kì quái,không có sát ý cũng không niềm nở gì,Thi nhã đành vội lên tiếng:

-bố,đây là…bạn…trai…con

Cô cũng thấy hơi ngượng,nói mãi mới được 3 tiếng,giọng nhỏ dần,nhưng cũng chỉ một chốc thôi:

-tên anh ấy là Minh,Lương Văn Minh

Nói đến đây,bố cô không còn bình lặng được nữa,kêu lên ngạc nhiên

-con nói cái gì!

-dạ….?

Ngay khi cô đang ngơ ngác không hiểu,lại đến lượt Văn Minh hỏi với sự nghi hoặc tột bậc

-chú là thầy….

-chính là thầy,thầy dũng đây! Em có nhớ không

Vẻ mặt thầy hơn hở và vui vẻ,dù đã rất tàn tạ nhưng nụ cười vẫn không thể giấu được

Anh ngạc nhiên,gần như há hốc miệng:

-thầy Dũng!

Đột nhiên anh quỳ xuống trước mặt thầy,cúi đầu sát đất,nước mắt đầm đìa,cầu xin một cách đáng thương:

-em xin lỗi thầy,em xin lỗi,em xin lỗi,cầu xin thầy tha thứ cho em,em….em….

Dù thân thể tàn tật,thầy vẫn chật vật cúi xuống,dùng cánh tay lành lặn xoa đầu anh

-em không có lỗi gì cả,thầy đã biết chuyện từ lâu rồi

Trở về với 4 năm trước,một cuộc điện thoại gọi đến

Là điện thoại từ đội trưởng đại đội 1,tiểu đoàn 3,trung đoàn 6,quân đoàn 2,quân khu 1

Qua lời giải thích của bí thư,vấn đề mà ông gặp phải là do vấn đề kĩ thuật của đại đội,đại đội sẽ bồi thường cho ông và gia đình ông

Trên thực tế,dù là không có cuộc gọi đó,ông cũng không có chút oán niệm nào với người học trò này



Thôi được,có là có một chút

Nhưng tất cả là quá khứ rồi

Thi nhã đứng một bên nghe mà cứ ù ù cạc cạc,chả hiểu nếp tẻ thế nào

Anh là người gây ra tai nạn năm xưa?

Nhưng tai nạn năm xưa lại không phải do anh gây ra?

Anh từng là học trò của bố cô?

Anh từng là thầy cô?

Vậy cô phải gọi bố cô là sư tổ?

Rối rắm quá!

Với bộ cpu bé tí của cô,chưa xử lí được 7 phần thông tin đã cháy khét,đơ luôn

Đến khi tỉnh lại,2 người đã ra khỏi nhà từ lúc nào,lúc này cô mới hỏi,mặt cúi gằm không nhìn thấy biểu cảm gì

-vậy….tai nạn đó là do anh gây ra?

Anh không thể chối cãi,chỉ có thể mím môi nhận trách nhiệm:

-đúng là anh….em có giận anh không

Cô cười khẩy,giọng chua chát đau đớn

-giận chứ,em đã từng hận kẻ gây ra việc đó đến tận xương tủy

Anh không tụ chủ được mà nhảy lùi ra xa một chút,nhưng cô càng ngày càng tiến lại gần

-em đã từng hứa với lòng sẽ để kẻ đó phải trả giá…

-em chỉ muốn hắn phải chết!

Đột nhiên cô ngẩng mặt,mỉm cười

-nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi,từ khi bố em kể ra chuyện đó,và khi người đó là anh…

…thì em có đủ lí do để tha thứ…

Thoát khỏi sự u buồn,cô trở lại làm cô bé vui vẻ ngày nào,dù trong khóe mắt là sự giận hờn:

-chúng ta đi về thôi!

Anh nhìn theo bóng lưng cô gái đang nhảy nhót,có một sự hối hận dâng lên trong lòng

Nếu anh không thể bảo vệ cô cả đời này,coi như nợ ân thiếu tình của cô và gia đình cô,anh không tài nào trả hết được

Tối về đến nhà,Thi nhã ngồi lên trên ghế sofa xem tivi,còn anh nói muốn đi lấy nước một chút

Bỗng điện trong phòng vụt tắt,tối đến mức không còn thấy gì

Khi cô đang loay hoay bật đèn flash,một tấm vải đã được chùm ngang mắt cô,khiến cô mất hoàn toàn tầm nhìn

-đoán xem là ai

Nghe giọng nói quen thuộc,cô bật cười

-anh lớn rồi còn chơi trò này nữa

-anh có cái này cho em xem

Cô ngoan ngoãn đi theo anh,mặc dù những điều anh nói khiến cô khá khó hiểu và xấu hổ:

-em có muốn xem kết tinh của sinh mệnh từ sự gặp gỡ giữa chúng ta không?

Cô đỏ mặt,rõ ràng là không tin:

-anh nói bậy! chúng ta còn chưa có làm gì…

-em xem là biết

Anh mở tấm vải bịt mắt cô ra,để cho cô thấy một bông hoa trắng đang nở rộ trên 2 đoạn giây leo,tại điểm chúng giao nhau trên cành sứ

-nó đã nở được 2 ngày rồi,và nó cũng sẽ tàn

-anh muốn nó trở thành vĩnh viễn,nhưng bông hoa nào cũng không thể không tàn

-anh muốn có một bông hoa luôn nở rộ trong cuộc đời anh để anh có thể ngắm nhìn

Trong sự xúc động của cô gái,chàng trai đi đến trước mặt cô,bằng tất cả lòng yêu thương đưa đến cho cô 1 chuyện tình đẹp nhất,có điểm kết thúc là ở đây…

Và 1 cuộc đời đẹp nhất,có điểm bắt đầu cũng tại đây

-em sẽ ở lại trong đời anh mãi mãi chứ?

-em đồng ý

Cô ôm chầm lấy anh,cả hai cùng lăn trên bãi cỏ

Hương đồng như hiện về chốn phồn hoa
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom