trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 15
Anh tự cười với suy nghĩ trong đầu,lên tiếng như hỏi trêu,dù thực ra anh không có ý chọc gì cô ấy
Gần như là bản năng:
-thế bây giờ còn đi xem phim không?
Cô cười:
-có,có chứ ạ!
-vậy thì chuẩn bị đồ đi nhé,anh cũng đi thay quần áo đây
Cái vẻ hoạt bát quá khích vừa rồi của cô lập tức biến mất hơn phân nửa:
-thay…quần áo á?
Anh cười,bước nhanh lại chỗ cô,búng nhẹ 1 cái lên vầng trán nhẵn nhụi không một vệt đen của cô:
-nhìn em là biết em đang muốn làm gì rồi,đầu óc chứa toàn mấy thứ bậy bạ
Cô ôm trán phồng má,chống chế:
-em mới không có!
Anh chẳng buồn phân bua với cô nữa,cười cười:
-rồi,em không có,chắc chắn là không có,là anh hiểu lầm,anh xin lỗi
Anh đứng thẳng dậy,chuẩn bị rời đi,ngoảnh đầu lại nói:
-giờ em cũng thay quần áo đi,anh xong rồi chúng ta đi,20 phút nữa là phim chiếu rồi
Hả? cái gì?
Nói cô thay quần áo…
ở đây ư?!
Cô luống cuống,đôi má trắng trẻo hơi ửng lên vệt hồng
-em…em thay quần áo…ở đây á?
Anh cười đùa cợt,nói bằng giọng tinh nghịch
-anh đâu có nói là ở đây
Cô nghi hoặc hỏi lại:
-vậy em còn thay ở đâu được nữa?
Anh chỉ vào căn phòng ở cuối dãy,nói một cách bình thản
-đây
-nhưng…đó là phòng anh Nhật mà?
Không hiểu sao -thực ra chỉ có mình cô không hiểu- mặt anh đột nhiên sa sầm lại,một chút cực kì khó coi
Anh nói bằng giọng mỉa mai,vẫn cố để hiền lành dù âm thanh ẩn chứa hàn ý lạnh lẽo
-em còn hiểu cậu ta như vậy đấy,nhà anh thì không nhớ,đến rồi thì nhớ ngay phòng cậu ta
Cô nhìn anh,nhìn sắc mặt anh,nhìn nắm tay siết lại của anh,đột nhiên bật cười:
-anh ghen đấy à?
Cô mỉm cười tiến lại,nói nhỏ:
-không ngờ anh kiến thức uyên bác như vậy,lại có điều chưa biết
Cô ghé sát tai anh,thì thầm:
-rằng trong lòng em chỉ có mình anh
Nói rồi cô hôn nhẹ lên má anh
Dù đã trải qua một vài lần,anh vẫn không khỏi phấn khích quá độ
Cứng nghắc cả người,sự giận hờn mới nhú lên chưa kịp phát hỏa đã tắt ngóm
Anh đi như máy về phòng mình,để lại 1 câu nói với giọng điệu cố gắng áp chế niềm vui
-em đi thay quần áo trước đi
Nỏi rồi anh đóng cửa lại,thở hồng hộc
Thi nhã cũng bật chạy về phòng,đóng phịch cửa,tựa vào cửa mà ngã ngồi xuống
Hóa ra 2 người đều là người bị chi phối
Vậy theo quy tắc âm âm thành dương,là 1 sự hạnh phúc đôi bên cùng hưởng
Căn phòng của cô rất trống,có lẽ vì chưa có đồ đạc của cô
Thứ có thể thấy dược cũng chỉ có 1 bộ bàn ghế,1 chiếc giường và 1 cái tủ quần áo
Để tối xếp đồ sau,quan trọng bây giờ là đi xem phim
Cô thay xong quần áo,bước ra đã thấy Văn minh đang đợi sẵn
Anh đã lấy lại sự tưởi cười cho cô như ngày thường,một nụ cười có đầy sự yêu thương
Bước ra cửa,cô lại đột nhiên nhớ đến 1 chuyện:
-ơ,vậy anh nhật đâu rồi ạ?
Biết cô chẳng có ý gì khác,anh cũng vui lòng cười
-cậu ta ở bên kia kìa
Anh chỉ tay sang nhà bên cạnh,thấy Nhật đang tưới hàng cây trước cửa,chào 1 tiếng
-chào anh,lâu không gặp rồi
-chị dâu khách sáo quá,thằng em này không dám nhận đâu!
Cô thấy hơi ngượng,nhưng về lý chẳng việc gì cô phải ngại,khóe miệng còn có chút nhếch lên
-vậy thì chào…
Khoan,cô phải gọi là gì bây giờ?
-…em?
Thoáng thấy trong nhà Nhật còn có ai đó,có vẻ như là cô gái,trông cực kì quen mắt
Nhưng chỉ trong 1 khoảnh khắc,cô không dám chắc là ai
Thôi kệ,dù sao cậu ta cũng lớn rồi
Đến rạp rồi!
Khiếp hồn,đi từ nhà ra AEON mall đúng là tắc đường như bùn két ống nước
Vào rạp Hà thành,2 người đã xem 1 bộ phim tâm lý tình cảm
Người đặt vé là Văn minh cơ mà,theo anh thì đây mới là phù hợp
Xem phim kinh dị thì đáng sợ quá cho 1 cô gái nhỏ như Thi nhã,nhưng với anh lại không
Chẳng có gì thú vị khi xem mấy thứ anh tin chắc không tồn tại chạy qua lại sinh động như thật
Xem phim hoạt hình,siêu nhân gì đó thì…
Trẻ con
Thế này tốt nhất
Khi 2 người đến nơi cũng vừa là lúc phim chiếu,chỉ có 2 tiếng mà lại rất ngọt ngào
Suốt quá trình xem phim,anh cứ nhìn qua cô
Khi họ nắm tay nhau,anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô
Khi họ ôm nhau,anh đưa tay khoác lấy đôi vai mảnh mai của cô
Khi họ hôn nhau thì…
Uhm…
ờ….
Anh có thể làm thế không?
Anh bối rối quay sang nhìn
Anh không nhìn thấy cái tai đỏ lên vì điều hòa của phòng rạp nữa,anh thấy đôi mắt cô
Trong ánh sáng yêu ớt có tông màu xanh trên màn hình,con ngươi cô ánh lên màu biển
Cô nhìn anh,dường như có điều muốn nói
Nhưng để anh,anh cảm thấy mấy hôm nay mất đủ quyền chủ động rồi
Anh đưa tay nâng cằm cô lên 1 chút,hỏi khẽ:
-có thể không?
Dường như thấy được mong mỏi trong mắt anh,cô không nói,đuôi mắt mang ý cười
Cô nhắm mắt lại
Đến mức này,dù là 1 tên đần cũng khẳng định hiểu đó là sự đồng ý
Anh không lãng phí cơ hội này,từ từ tiến lại
Lần này không còn là 1 nụ hôn vội vàng
Một nụ hôn không nhanh,không chậm
Môi cô thật mềm mại,ấm áp
Hai nguời chỉ tận hưởng khoảnh khắc đó trong im lặng
Thứ nhất là vì tình trạng của 2 người bây giờ không tiện nói
Thứ 2 vì đã không có lời nào muốn nói
Kết thúc nụ hôn kiểu pháp sau hơn mười giây,hai người đỏ mặt quay đi
Kết quả là Thi nhã từ vị trí ban đầu đã chuyển sang thẳng đùi của “con côn trùng” vừa “cắn” cô sưng cả miệng
Ôm nhau bình yên,thực thấy bộ phim chiếu như không chiếu,các nhân vật chính của bộ phim đã lu mờ trước các nhân vật chính của cuộc đời
Im lặng hồi lâu,Thi nhã mới lên tiếng:
-anh có muốn công khai không?mối quan hệ của chúng ta…
-em không nhắc anh cũng sẽ làm,dù sao đâu thể để cô gái đáng yêu này không danh không phận mãi được…
Anh nhẹ nhàng ấn vào trán cô
Cô giả vờ giận dỗi,má phúng phính:
-có không công bố em vẫn là bạn gái của anh đàng hoàng.hôn cũng hôn rồi,anh mà chạy em biết lấy lại công bằng cho nụ hôn đầu của em đây?
-nụ hôn đầu…của em?
Cô đỏ mặt,lí nhí thừa nhận
-vâng,em đã nói trước đây chưa từng yêu đương gì mà…
Anh ôm cô chặt hơn,đời này cô đã giao phó cho anh gần như mọi chuyện,anh cũng không thể phụ lòng cô
Kiếp này của cô,anh bao hết rồi!
Sau khi nhận nửa tấn cẩu lương từ bộ phim,mấy người hàng phía sau đang đau khổ vì phải ăn thêm 10 tấn nữa từ cặp đôi trước mặt
Cuối cùng phim cũng kết thúc,ho cũng được giải thoát khỏi bể khổ
Còn 2 người này vẫn vui vẻ lắm đây…
Lúc này,trong căn nhà bên phải nhà Văn minh
Nhật và một cô gái đang bàn bạc chuyện gì đó,rất đáng ngờ
Nhìn kĩ một chút…
Kĩ thêm chút nữa thì…
Chẳng nhìn được gì cả,sương mù cốt truyện che hết rồi
tác giả không muốn cho chúng ta thấy đâu
đối với một sinh viên đại học mới tốt nghiệp,việc đầu tiên phải làm có lẽ là đi kiếm việc
nhưng mà…
có người được bao nuôi không được cho đi tìm việc đây
Thi nhã chán nản ngồi trên sofa xem tivi,cũng…
Chẳng có gì
Toàn mấy chương trình tạp kĩ chán òm
Cô lại lôi điện thoại xem
Vẫn chán quá
Cô bắt đầu nhắn tin cho mấy người bạn đại học của mình,có đỡ một chút
Nhưng mà vẫn chán!
Nhìn cô uể oải như vậy,Văn minh bất lực lắc đầu
Cái này là gì nữa đây?
Hội chứng ám ảnh công việc à?
Nhưng nghĩ lại thì,để cô ấy ở mãi trong nhà cũng không tốt
Có lẽ là đi đâu đó chơi,tốt hơn là “tự kỉ” mãi trong nhà thế này...
ừ,quyết định vậy đi
Gần như là bản năng:
-thế bây giờ còn đi xem phim không?
Cô cười:
-có,có chứ ạ!
-vậy thì chuẩn bị đồ đi nhé,anh cũng đi thay quần áo đây
Cái vẻ hoạt bát quá khích vừa rồi của cô lập tức biến mất hơn phân nửa:
-thay…quần áo á?
Anh cười,bước nhanh lại chỗ cô,búng nhẹ 1 cái lên vầng trán nhẵn nhụi không một vệt đen của cô:
-nhìn em là biết em đang muốn làm gì rồi,đầu óc chứa toàn mấy thứ bậy bạ
Cô ôm trán phồng má,chống chế:
-em mới không có!
Anh chẳng buồn phân bua với cô nữa,cười cười:
-rồi,em không có,chắc chắn là không có,là anh hiểu lầm,anh xin lỗi
Anh đứng thẳng dậy,chuẩn bị rời đi,ngoảnh đầu lại nói:
-giờ em cũng thay quần áo đi,anh xong rồi chúng ta đi,20 phút nữa là phim chiếu rồi
Hả? cái gì?
Nói cô thay quần áo…
ở đây ư?!
Cô luống cuống,đôi má trắng trẻo hơi ửng lên vệt hồng
-em…em thay quần áo…ở đây á?
Anh cười đùa cợt,nói bằng giọng tinh nghịch
-anh đâu có nói là ở đây
Cô nghi hoặc hỏi lại:
-vậy em còn thay ở đâu được nữa?
Anh chỉ vào căn phòng ở cuối dãy,nói một cách bình thản
-đây
-nhưng…đó là phòng anh Nhật mà?
Không hiểu sao -thực ra chỉ có mình cô không hiểu- mặt anh đột nhiên sa sầm lại,một chút cực kì khó coi
Anh nói bằng giọng mỉa mai,vẫn cố để hiền lành dù âm thanh ẩn chứa hàn ý lạnh lẽo
-em còn hiểu cậu ta như vậy đấy,nhà anh thì không nhớ,đến rồi thì nhớ ngay phòng cậu ta
Cô nhìn anh,nhìn sắc mặt anh,nhìn nắm tay siết lại của anh,đột nhiên bật cười:
-anh ghen đấy à?
Cô mỉm cười tiến lại,nói nhỏ:
-không ngờ anh kiến thức uyên bác như vậy,lại có điều chưa biết
Cô ghé sát tai anh,thì thầm:
-rằng trong lòng em chỉ có mình anh
Nói rồi cô hôn nhẹ lên má anh
Dù đã trải qua một vài lần,anh vẫn không khỏi phấn khích quá độ
Cứng nghắc cả người,sự giận hờn mới nhú lên chưa kịp phát hỏa đã tắt ngóm
Anh đi như máy về phòng mình,để lại 1 câu nói với giọng điệu cố gắng áp chế niềm vui
-em đi thay quần áo trước đi
Nỏi rồi anh đóng cửa lại,thở hồng hộc
Thi nhã cũng bật chạy về phòng,đóng phịch cửa,tựa vào cửa mà ngã ngồi xuống
Hóa ra 2 người đều là người bị chi phối
Vậy theo quy tắc âm âm thành dương,là 1 sự hạnh phúc đôi bên cùng hưởng
Căn phòng của cô rất trống,có lẽ vì chưa có đồ đạc của cô
Thứ có thể thấy dược cũng chỉ có 1 bộ bàn ghế,1 chiếc giường và 1 cái tủ quần áo
Để tối xếp đồ sau,quan trọng bây giờ là đi xem phim
Cô thay xong quần áo,bước ra đã thấy Văn minh đang đợi sẵn
Anh đã lấy lại sự tưởi cười cho cô như ngày thường,một nụ cười có đầy sự yêu thương
Bước ra cửa,cô lại đột nhiên nhớ đến 1 chuyện:
-ơ,vậy anh nhật đâu rồi ạ?
Biết cô chẳng có ý gì khác,anh cũng vui lòng cười
-cậu ta ở bên kia kìa
Anh chỉ tay sang nhà bên cạnh,thấy Nhật đang tưới hàng cây trước cửa,chào 1 tiếng
-chào anh,lâu không gặp rồi
-chị dâu khách sáo quá,thằng em này không dám nhận đâu!
Cô thấy hơi ngượng,nhưng về lý chẳng việc gì cô phải ngại,khóe miệng còn có chút nhếch lên
-vậy thì chào…
Khoan,cô phải gọi là gì bây giờ?
-…em?
Thoáng thấy trong nhà Nhật còn có ai đó,có vẻ như là cô gái,trông cực kì quen mắt
Nhưng chỉ trong 1 khoảnh khắc,cô không dám chắc là ai
Thôi kệ,dù sao cậu ta cũng lớn rồi
Đến rạp rồi!
Khiếp hồn,đi từ nhà ra AEON mall đúng là tắc đường như bùn két ống nước
Vào rạp Hà thành,2 người đã xem 1 bộ phim tâm lý tình cảm
Người đặt vé là Văn minh cơ mà,theo anh thì đây mới là phù hợp
Xem phim kinh dị thì đáng sợ quá cho 1 cô gái nhỏ như Thi nhã,nhưng với anh lại không
Chẳng có gì thú vị khi xem mấy thứ anh tin chắc không tồn tại chạy qua lại sinh động như thật
Xem phim hoạt hình,siêu nhân gì đó thì…
Trẻ con
Thế này tốt nhất
Khi 2 người đến nơi cũng vừa là lúc phim chiếu,chỉ có 2 tiếng mà lại rất ngọt ngào
Suốt quá trình xem phim,anh cứ nhìn qua cô
Khi họ nắm tay nhau,anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô
Khi họ ôm nhau,anh đưa tay khoác lấy đôi vai mảnh mai của cô
Khi họ hôn nhau thì…
Uhm…
ờ….
Anh có thể làm thế không?
Anh bối rối quay sang nhìn
Anh không nhìn thấy cái tai đỏ lên vì điều hòa của phòng rạp nữa,anh thấy đôi mắt cô
Trong ánh sáng yêu ớt có tông màu xanh trên màn hình,con ngươi cô ánh lên màu biển
Cô nhìn anh,dường như có điều muốn nói
Nhưng để anh,anh cảm thấy mấy hôm nay mất đủ quyền chủ động rồi
Anh đưa tay nâng cằm cô lên 1 chút,hỏi khẽ:
-có thể không?
Dường như thấy được mong mỏi trong mắt anh,cô không nói,đuôi mắt mang ý cười
Cô nhắm mắt lại
Đến mức này,dù là 1 tên đần cũng khẳng định hiểu đó là sự đồng ý
Anh không lãng phí cơ hội này,từ từ tiến lại
Lần này không còn là 1 nụ hôn vội vàng
Một nụ hôn không nhanh,không chậm
Môi cô thật mềm mại,ấm áp
Hai nguời chỉ tận hưởng khoảnh khắc đó trong im lặng
Thứ nhất là vì tình trạng của 2 người bây giờ không tiện nói
Thứ 2 vì đã không có lời nào muốn nói
Kết thúc nụ hôn kiểu pháp sau hơn mười giây,hai người đỏ mặt quay đi
Kết quả là Thi nhã từ vị trí ban đầu đã chuyển sang thẳng đùi của “con côn trùng” vừa “cắn” cô sưng cả miệng
Ôm nhau bình yên,thực thấy bộ phim chiếu như không chiếu,các nhân vật chính của bộ phim đã lu mờ trước các nhân vật chính của cuộc đời
Im lặng hồi lâu,Thi nhã mới lên tiếng:
-anh có muốn công khai không?mối quan hệ của chúng ta…
-em không nhắc anh cũng sẽ làm,dù sao đâu thể để cô gái đáng yêu này không danh không phận mãi được…
Anh nhẹ nhàng ấn vào trán cô
Cô giả vờ giận dỗi,má phúng phính:
-có không công bố em vẫn là bạn gái của anh đàng hoàng.hôn cũng hôn rồi,anh mà chạy em biết lấy lại công bằng cho nụ hôn đầu của em đây?
-nụ hôn đầu…của em?
Cô đỏ mặt,lí nhí thừa nhận
-vâng,em đã nói trước đây chưa từng yêu đương gì mà…
Anh ôm cô chặt hơn,đời này cô đã giao phó cho anh gần như mọi chuyện,anh cũng không thể phụ lòng cô
Kiếp này của cô,anh bao hết rồi!
Sau khi nhận nửa tấn cẩu lương từ bộ phim,mấy người hàng phía sau đang đau khổ vì phải ăn thêm 10 tấn nữa từ cặp đôi trước mặt
Cuối cùng phim cũng kết thúc,ho cũng được giải thoát khỏi bể khổ
Còn 2 người này vẫn vui vẻ lắm đây…
Lúc này,trong căn nhà bên phải nhà Văn minh
Nhật và một cô gái đang bàn bạc chuyện gì đó,rất đáng ngờ
Nhìn kĩ một chút…
Kĩ thêm chút nữa thì…
Chẳng nhìn được gì cả,sương mù cốt truyện che hết rồi
tác giả không muốn cho chúng ta thấy đâu
đối với một sinh viên đại học mới tốt nghiệp,việc đầu tiên phải làm có lẽ là đi kiếm việc
nhưng mà…
có người được bao nuôi không được cho đi tìm việc đây
Thi nhã chán nản ngồi trên sofa xem tivi,cũng…
Chẳng có gì
Toàn mấy chương trình tạp kĩ chán òm
Cô lại lôi điện thoại xem
Vẫn chán quá
Cô bắt đầu nhắn tin cho mấy người bạn đại học của mình,có đỡ một chút
Nhưng mà vẫn chán!
Nhìn cô uể oải như vậy,Văn minh bất lực lắc đầu
Cái này là gì nữa đây?
Hội chứng ám ảnh công việc à?
Nhưng nghĩ lại thì,để cô ấy ở mãi trong nhà cũng không tốt
Có lẽ là đi đâu đó chơi,tốt hơn là “tự kỉ” mãi trong nhà thế này...
ừ,quyết định vậy đi
Bình luận facebook