• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full dây leo xanh có bông hoa trắng

  • kỳ 8

-bố Nhật của con mà con cũng dám quên!

Văn minh lập tức chuyển từ vui mừng sang bực bội,tên họ Vũ đệm Long tên Nhật này

Chỉ có nhây là giỏi!

Nhưng thôi,hôm nay anh tạm tha cho hắn,anh đang chán đây...

-mày tin tao cho mày ăn đạp không! Đi vào nhà!

Thấy anh giơ chân lên,Nhật hãi rồi,chạy biến vào trong

Ngắm ngắm nghía nghía,thỉnh thoảng Nhật lại chép chép miệng,làm ra vẻ thấu đời suy tư

Phòng anh và phòng hắn đều như vậy,không có nửa nét thay đổi

Ngoài vườn chỉ là có thêm 2 cái cây dây leo

Gió ngoài vườn khiến tên này run lên 1 cái,nhanh chóng lui vào phòng

Điều hòa trong nhà khiến mồ hôi hắn túa ra,đành phải đi thay quần áo

Thay quần áo xong,Long nhật ló đầu ra,thấy anh ngồi thừ,trông có vẻ vô hại như cái đụn rạ

Chạy đến,tên này nhanh chóng nhìn ngang ngò dọc,vẻ mặt tò mò như dân nhà quê lên tỉnh ấy

Phiền toái quá anh đành mở miệng:

-mày làm gì loi cha loi choi như con khỉ vậy! Im coi!

-tao xem mày có phải là mày không

-tao không là tao thì là ai được,nhảm nhí!

-mày từ khi nào lại cảm xúc trầm tính,khép kín thế?

Cái!...anh suýt nữa văng tục,văng luôn cả nước trà đang đọng ở đầu lưỡi,may mà có ít thôi

Không phải anh không có,chỉ là trước mặt nó ít khi thôi

Hai đứa thân từ hồi mẫu giáo,chắc nó quên chứ ban đầu anh cũng lạnh nhạt với nó như vậy,chỉ là không nhịn được trước mấy cái kiểu vừa ngốc vừa dị của nó thôi

Đến lớp 2 thì thành bạn thân,học chung từ đầu đến cuối

Nó giỏi đều các môn,điểm văn có thể gấp 3 lần anh

Đến hết đại học thì nó xuống miền nam theo ngành văn hẳn,được nửa năm giờ mới thấy mặt

Sao nó quay lại đúng lúc nhỉ

Kệ đi!

Văn minh khoác vội chiếc áo khoác dày,nói với tên mắc dịch đang nghe audio truyện bên cạnh:

-tao đi ra ngoài,mày ở nhà trông giữ cẩn thận,tự dọn cái phòng cũ của mày đi,tối mà ngủ. Nếu không ngủ đất ráng chịu!

-biết rồi,nói mãi!

Anh mở điện thoại,vẫn còn khung chat,trên đó là 1 đoạn hội thoại:

Văn minh: đi ăn không,tôi mời

Thi nhã:anh bị hack nick à?

Văn minh: vẫn là tôi

Thi nhã:sao lại tự nhiên mời tôi đi ăn???

Văn minh:tự nhiên muốn mời cô

Thi nhã:được rồi,nhưng mà tôi không có xe...

Văn minh:để tôi chở cô

Thi nhã phấn khích trước màn hình,giơ ngón cái với Ngô vân và Chí thanh bên cạnh

Đại công cáo thành!

Thế là có người đã rơi vào một cái bẫy -dù chắc là anh không muốn thoát khỏi- do mấy cô bé này giăng ra mà không hề hay biết

Dạo này anh có vẻ lái xe nhiều lên nhỉ,dù là quãng đường rất ngắn

Phố hạ(*) về đêm quả là như lời người nói,10 ngày tám phiên đêm,nhật ngơi nguyệt không ngủ

Đèn đường 2 bên vàng vọt,tạo cho con người ta cái cảm giác ấm áp lại hoài niệm

2 bên đường là các quầy hàng san sát,như những toa xe vội vàng ngày hội

Mùi khói bếp dầu mỡ,mùi thịt,mùi sữa cùng lan tỏa trong không khí,bằng một cách nào đó hòa thành 1 mùi dễ chịu

hàng ăn vặt là chủ yếu thôi,các gian hàng hai bên không thịt cũng bánh,không bánh thì kem,nhưng lại rất phù hợp để đi chơi với người mình yêu

Nói người mình yêu thì hơi quá,cùng lắm là người mà anh thích

Sẽ có lúc tiến lên bước đó thôi,đời còn dài,ta cứ tà tà...

Không!

Dẹp ngay cái tư tưởng ấy đi nhé,trì hoãn không tốt đâu

Nhưng làm luôn thì anh chưa dám,chỉ đành tham dò trước 1 bước xem tình hình địch ta rồi tính

Bước trên phố,một cao một thấp đang sóng vai trên bước đường...ăn

Thi nhã như con hổ bị bỏ đói lâu ngày,liên tục đánh chén đủ thứ quà vặt, xiên nướng và nước uống

Còn anh,đương nhiên trở thành cái thùng rác di động cho đống đồ mới cắn được 1 miếng của cô

Trông 2 người đã rất giống một cặp rồi đấy,ít nhất là về mặt hình thức

Còn về nội dung

Để từ từ anh xem đã

-Thi nhã-anh gọi

-dạ?

-em có thích ai chưa

Vấn đề là,thứ nhất,anh gọi cô là em

Thứ hai,...

Thẳng tuột

Anh đúng là không giảng võ đức,lại chơi...

Khoan đã,anh đánh trực diện mà?

Trực diện đúng là mạnh thật,mặt Thi nhã chuyển nhanh từ trắng trẻo sang hồng hào,rồi biến thành một quả cà chua lớn,nhưng cô vẫn đáp lại:

-thầy...hỏi làm gì ạ?

-Thi nhã,đây không phải ở trường,gọi là anh

Anh đây là muốn làm gì vậy! Ép cung à

May cho anh là cô không có ý định phản kháng

Cái này đối với cô chỉ có lời chứ tuyệt đối không lỗ

-anh minh...vậy...anh hỏi làm gì?

-thấy em có vẻ không muốn nói nhỉ? Thôi vậy

Anh quay mặt lại như cũ,kế hoạch tham dò hôm nay coi như tan tành

Tháy vẻ mặt mang theo nét buồn,không nhiều,chỉ qua ánh mắt khẽ dao động,cô mủi lòng

Đây cũng là dịp để cô bày tỏ tấm lòng của mình

Len lén nhìn anh,mặt đỏ gay,cô lên tiếng yếu ớt:

-dạ,tạm thời vẫn chưa ạ,nhưng có một người...

Nghe câu này,mày anh hơi nhíu lại,rồi nhanh chóng dãn ra,anh im lặng không nói

Hả?

Tên ngốc này,sao không hỏi là ai đi? Anh không hỏi thì cô nói thế nào?

Nếu anh biết cô đang nghĩ gì,có lẽ sẽ cười khổ

Mặt dày có như tường thành đại pháo bắn cũng thủng,chứ...

Đừng nói đến tên lửa xuyên lục địa như việc hỏi cô xem cô thích ai!

Cứ thế,anh im một câu,cô im một lời mà hết cả buổi tối

Văn minh trở về nhà mà lòng buồn một chút

Anh biết có khả năng đó là anh

Nhưng khả năng này thấp quá,anh muốn nó là 100%

Nhưng anh thiếu cảm xúc quá,anh muốn mình giỏi tâm lý hơn

Nhưng...

-mày về rồi à

Nhật cất tiếng chào tôi,cả tối vẫn chưa dọn phòng,đêm nay chắc chắn ngủ đất,anh thở dài,chẳng buồn la nó 1 câu

-sao trông mày buồn vậy?

Nó hỏi đích thế này rồi anh cũng không thể nhất mực giả câm được nữa,đành thở dài kể lại mọi chuyện

Nó ngẫm nghĩ một hồi,đột nhiên nổi quạo:

-mày ngu lắm!

-mày mới ngu ấy!

-tao không đùa,mày ngu thật

Thấy Nhật nghiêm túc như vậy,anh không thể không nghe

Cố nén nóng giận,anh hỏi:

-sao tao lại ngu?

Nó làm ra vẻ mặt “đương nhiên”:

-chủ ý của ẻm rõ ràng như vậy mày còn buồn

Anh ngờ vực:

-ẻm là cái gì?

Nó biết mình vừa nói líu sang tiếng miền nam,đành gọi thẳng tên cho dễ,nhưng mà...

-cái cô học trò tên là gì gì nhã của mày đó

Nó không nhớ tên

Anh chau mày:

-mày có nghe tao nói gì không vậy

Nó chống chế,nhanh chóng ngoặt lại vào chủ đề ban đầu:

-có chứ,nhưng mà mày không thấy em ấy như vậy là chỉ mày sao?

-ai bảo mày thế?

Nó nhún vai,làm ra vẻ coi thường:

-cần gì ai bảo! ẻm cứ nhìn mày trong lúc trả lời người ẻm thích là ai,thì chắc chắn mày phải là ưu tiên số một rồi!

Anh đã bị cái bánh vẽ to tướng kia thuyết phục,có vẻ an lòng hơn một chút

Ít nhất sẽ không gặp ác mộng

Nhìn anh về phòng,Nhật thở dài một tiếng,lầm bầm:

-đúng là cái thằng EQ âm vô cực,đèn xanh bật sáng như đèn pha ô tô rồi còn sợ không nhận,hết nói nổi

Người viết đồng tình với anh bạn nhật của chúng ta,riêng về khoản này,công nhận

Tiếp nhận “thông não chi thuật” của ông trùm vẽ bánh mạnh nhất hiện tại,với kĩ thuật có lẽ chỉ thua đa cấp sư mạnh nhất lịch sử là ông hiệu trưởng trường anh một chút,Văn minh cảm thấy nhẹ nhõm đi mấy phần

Sống tiếp đời trong yên bình,nắng lên lại tắt,đông khô,đông ẩm,và trận mưa xuân đầu tiên đã đến

Anh trong thời gian này cứ làm việc,cũng tìm cách moi được thông tin về chuyện kia của Thi nhã

Nhưng mà,mỗi lần định hỏi lại thấy da mặt nhói lên như sắp bị xuyên thủng

Đành phải hỏi sang chuyện vu vơ đâu không,cứ thế vui vẻ nói chuyện,mối quan hệ cũng đã bớt ngại ngùng

Cuối tháng chạp,trời đã thôi rét căm căm nhưng những cơn gió buổi sớm vẫn khiến anh phải xoa tay dậm chân

Lại đến tết,lại 1 năm về nhà

hôm nay đã 20,ngày kia là đã nghỉ tết rồi

năm nay nhà anh có lẽ sẽ về quê

quê anh nói không phải căn nhà của bố mẹ anh ở phía tây hà thành

quê của anh ở trấn tây nam hà,nơi có ông bà nội ngoại và đại gia đình của anh

hình như Thi nhã cũng từ đó đến đúng không nhỉ?

Theo trí nhớ mà anh chắc chắn không sai,chính là vậy
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom