trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 7
Văn minh ra sức lấy hai tay ôm ngực,thở dốc từng cơn
Quá kích thích!
Thế này ai mà chịu nổi chứ!
Khi anh đang cố bình ổn hơi thở và nhịp tim gấp gáp của mình,có một người cũng đang làm y hệt anh,chỉ là khác địa điểm và cách thức mà thôi
Anh liếc nhìn về phía bếp,đã thôi thở phập phồng,anh ngẫm nghĩ
Đây có phải là thích không?
Chết dở,làm thầy giáo nhân dân lại đi thích học trò à?
Nếu lúc này có ai đó nghe được suy nghĩ của anh,chắc chắn sẽ nói như vậy
Anh kệ đấy,có ai trả lời dùm anh câu này không,rối quá!
...
Dường như không ai sẽ trả lời giúp anh
Sau buổi sáng hôm đó,anh đã xin nghỉ buổi chiều để đi gặp bác sĩ tâm lý,nhưng mà...
Anh ta chỉ nói anh cần anh tự cảm nhận thấy là được
Nghĩa là sao cơ?
Chẳng hiểu gì cả,phí tiền!
Nếu anh là người nóng tính,có lẽ đã hét ầm lên như thế
Nhưng anh là kẻ siêu lý trí – the ultra ration cơ mà
Về lý,anh không thể nói thế,cũng không cần nói thế
Khi anh hỏi một câu là “có phải thích” chứ không phải “có phải nhất thời hồ đồ” thì anh đã tự có cho mình câu trả lời anh muốn rồi
Nghe theo bác sĩ tâm lý,có lẽ chính là vậy rồi...anh đoán vậy
ấy chết! Anh lại đi thích học sinh của mình,thiên hạ sẽ chê cười đấy
mọi người nói thế,một lần nữa
nên anh cũng đáp 1 lần nữa
anh có quan tâm à?
Suy nghĩ vừa thông suốt trong đầu anh đột nhiên phát triển nhanh chóng như nấm sau mưa,cắm chặt vào vỏ não anh
Từ bỏ đã được hất cẳng khỏi từ điển!
Anh xong rồi,giờ nghĩ đến...
Có chắc chắn cô ấy sẽ thích anh không?
Sao anh biết được mình có cơ may lọt qua thiên la địa võng,rơi trúng vào giải jackpot 1/7 tỷ của cô nàng không?
Chắc chỉ còn cách học theo edison,thử và sai đến cực hạn thôi
Kiểu gì cũng sẽ được!
Tự an ủi đủ 2 câu,Văn minh vui vẻ đi về trường,vô thức còn ngân nga
“cuộc đời vẫn đẹp sao,tình yêu vẫn đẹp sao!”
...
Đời đẹp quá! Nhưng buồn vẫn kịp
Lại đi làm cho hết ngày mai
Anh không phải nhà thơ hồ dzếnh
Cũng không mơ về 1 tuổi học trò
Anh đang mơ mộng tuổi xuân thì đúng hơn,mặt cứ nhăn nhăn nhở nhở,không dứt được cười
Mãi đến khi anh ngồi vào cũng vật lý lượng tử thì nó mới biến mất
Công nhận,khi anh nghiêm túc cũng rất đẹp trai
...
Đừng hiểu lầm!
Người viết đây là nam,không có sở thích đặc biệt kì lạ nào
Nếu muốn hỏi ai nói thế thì xin mời thi nhã trước cửa phòng giáo vụ -chỗ mà cô 3 hôm trước còn sợ đến tái xanh- nhận trách nhiệm
Thật ra thì bây giờ cô vẫn ngại,nhưng chỉ là giao bài tập đã thu lại,chẳng liên can gì đến cô
Gặp anh mới là nguyên nhân chính đấy!
Dù hơi căng thẳng -bán cầu não trái của cô lên tiếng- nhưng không sao,cứ bình thường
Bán cầu não phải của cô đang gào thét,đang lo lắng cắn móng tay phầm phập,đang run như cầy sấy và cố gắng nói chuyện sao cho duyên nhất có thể
-chào thầy
Sau khi nghĩ nửa ngày thì cô quyết định dùng thẳng...văn mẫu
-Thi nhã? Em làm gì ở đây? Tôi không nhớ có gọi em
Đang trong trường phải gọi đúng chức danh,còn về nhà cô thích gọi gì cũng được
Từ từ,là nhà anh và nhà cô ấy,không phải nhà chung đâu!
Không phải thế...
Uhm...E hèm.
Rốt cục là cô ấy đang làm gì ở đây vậy?
-dạ,em nộp bài tập thầy giao tuần trước ạ!
-à...
Anh mỉm cười
có ai đó không nhìn thẳng được vào nụ cười của anh,đỏ mặt,quay ngoắt sang 1 bên rồi cúi đầu,vội vã cáo từ
nhìn cái kiểu biểu cảm này,người nhà giáo “thần trí anh minh” này đã có thể kết luận:
Thi nhã hẳn cảm thấy khá nóng,chắc là do mặc áo dày vào trong phòng điều hòa ấm áp
(người viết có lời:thẳng...hết cứu nổi!)
Tiện thể đây tôi cũng xin vài ba trăm chữ của các bạn độc giả,kể một chuyện không mấy liên quan
Trong văn phòng số 25 đường bạch vân,1 người đàn ông tóc trắng râu dài đang ngồi trước một thứ máy tính,hoặc giống vậy
Ông lão đó đang xem qua một hàng dữ liệu,giống như một đám character profile vậy
Một cậu thanh niên,trẻ hơn 1 chút,đang mang 2 cốc cà phê vào văn phòng
Cậu ta mở miệng phàn nàn:
-hạo thiên à,bác nói sửa đống profile này có phải tốn thì giờ quá không
-cậu còn nói được,nếu không phải tên lão quân cậu,chúng đã không sai nhiều như thế!
Cũng gần đây thôi,độ 22 năm trước,cậu trai có tên lão quân này đã làm việc hơi ẩu,để sai cả mấy cái định mệnh của con người
Mắc công lão già hạo thiên này,phải đi sửa lại từng chút
-còn bao nhiêu nữa thế?
-Đôi này nữa là xong rồi
Dòng chữ hiện lên trên máy tính có 2 cái tên
Lương văn minh và lý thi nhã
Xong rồi,ông mệt mỏi tắt máy
Chuyện của lão thiên gia đến đây là hết
Nhưng chuyện của hồng trần này xem ra còn dài
Thi nhã trở về ký túc xá sau cả ngày mệt mỏi,tự trách bản thân
Nghĩ bao lời hay ý đẹp,văn chương thơ mộng rồi cũng vào sọt rác
Cô chán chường nằm trên giường,còn đám bạn cô đang thích chí ngồi dưới đất,tò mò hóng hớt truyện của cô bạn này
Mất tích có một ngày mà làm như cô đi cả năm không bằng!
Ngô vân sau khi nghe được sự thật từ cái miệng “rò rỉ” nặng của còn bé láu cháu loắt choắt Chí thanh – tất nhiên là sau khi được dặm thêm dăm vài chai nam ngư và 2 cân muối tinh phan thiết- đã sốt sắng cả lên
Cô biến thành một con ruồi đáng ghét bám theo thi nhã không buông,hỏi đi hỏi lại 1 câu cũ rích:
-2 người đã làm gì thế?
Để lại nghe Thi nhã trả lời bằng 1 câu cũ rích khác
-không có,cậu đi mau cho tớ!
Hai mươi ba lần như một,họ Ngô cuối cùng chẳng thèm cố công nữa
Chiều hôm đó thì Trần quang linh đã vắng bóng gần 2 tuần cuối cùng cũng trở lại
Hóa ra là con đường dẫn vào làng cô ấy vừa hay ngập rồi,kẹt lại tròn 15 ngày mới thoát nổi
Miền trũng khổ thế đấy!
Đi vào chuyện chính,dưới sự tác dụng của gấp đôi tọc mạch dương-ngô,quang linh chẳng mấy cũng biết chuyện này
Cô chỉ là thấy bình thường,ở tuổi này chưa có người mình thích mới là có vấn đề
Nhưng khi nghe đối tượng của Thi nhã đang “nhắm”,cô cũng không tránh được ngạc nhiên
Mà,thôi,cô cũng đâu chú ý mấy chuyện tình cảm rườm rà này làm gì,cô ăn móng giò heo đã ngán rồi,không có nhu cầu hấp thụ thêm cẩu lương,cảm ơn!
Bỏ qua cảnh tượng ồn ào ở chốn ký túc nghèo nàn đó,Văn minh đang ngồi nhà thưởng thức ấm trà nóng
Có cảm tưởng anh chỉ cần thêm 1 chiếc đồng hồ quả quýt xích trên kính(1) và 1 bộ áo đuôi tôm(2) nữa là có thể trở thành một quý ông anh quốc rồi
(1)đồng hồ quả quýt xích trên kính:là loại đồng hồ tròn của thế kỉ 17-18,thường được xích trên kính 1 hoặc 2 gọng bằng một sợi xích mảnh,cho vào túi áo
(2)áo đuôi tôm:kiểu áo truyền thống của giới thượng lưu anh
Ngồi trong phòng,bốn bên là nhà cao cửa rộng,là sân vườn
Nhưng anh thấy thật cô quạnh,cảm giác này đã theo anh từ ngày ra trường đến giờ
Nhấp 1 ngụm trà,anh ngồi im lặng
Âm thanh trong phòng dường như đóng băng dưới cái lạnh mùa đông,im ắng đến đáng sợ
...
...
...
Một tiếng chuông đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt này giờ,thật nhẹ nhõm
Anh mở cửa,ngước lên xem mặt người đến
Đột nhiên,anh mở to mắt kinh ngạc,nở nụ cười đã lâu không thể hiện với ai
-là mày à!
Hình ảnh quý ông lập tức sụp đổ,nhưng anh chẳng cần biết
-tao đây,mới đi nửa năm đã quên tao rồi à?
-tao không nhìn nhầm đó chứ,thật sự là mày!
Quá kích thích!
Thế này ai mà chịu nổi chứ!
Khi anh đang cố bình ổn hơi thở và nhịp tim gấp gáp của mình,có một người cũng đang làm y hệt anh,chỉ là khác địa điểm và cách thức mà thôi
Anh liếc nhìn về phía bếp,đã thôi thở phập phồng,anh ngẫm nghĩ
Đây có phải là thích không?
Chết dở,làm thầy giáo nhân dân lại đi thích học trò à?
Nếu lúc này có ai đó nghe được suy nghĩ của anh,chắc chắn sẽ nói như vậy
Anh kệ đấy,có ai trả lời dùm anh câu này không,rối quá!
...
Dường như không ai sẽ trả lời giúp anh
Sau buổi sáng hôm đó,anh đã xin nghỉ buổi chiều để đi gặp bác sĩ tâm lý,nhưng mà...
Anh ta chỉ nói anh cần anh tự cảm nhận thấy là được
Nghĩa là sao cơ?
Chẳng hiểu gì cả,phí tiền!
Nếu anh là người nóng tính,có lẽ đã hét ầm lên như thế
Nhưng anh là kẻ siêu lý trí – the ultra ration cơ mà
Về lý,anh không thể nói thế,cũng không cần nói thế
Khi anh hỏi một câu là “có phải thích” chứ không phải “có phải nhất thời hồ đồ” thì anh đã tự có cho mình câu trả lời anh muốn rồi
Nghe theo bác sĩ tâm lý,có lẽ chính là vậy rồi...anh đoán vậy
ấy chết! Anh lại đi thích học sinh của mình,thiên hạ sẽ chê cười đấy
mọi người nói thế,một lần nữa
nên anh cũng đáp 1 lần nữa
anh có quan tâm à?
Suy nghĩ vừa thông suốt trong đầu anh đột nhiên phát triển nhanh chóng như nấm sau mưa,cắm chặt vào vỏ não anh
Từ bỏ đã được hất cẳng khỏi từ điển!
Anh xong rồi,giờ nghĩ đến...
Có chắc chắn cô ấy sẽ thích anh không?
Sao anh biết được mình có cơ may lọt qua thiên la địa võng,rơi trúng vào giải jackpot 1/7 tỷ của cô nàng không?
Chắc chỉ còn cách học theo edison,thử và sai đến cực hạn thôi
Kiểu gì cũng sẽ được!
Tự an ủi đủ 2 câu,Văn minh vui vẻ đi về trường,vô thức còn ngân nga
“cuộc đời vẫn đẹp sao,tình yêu vẫn đẹp sao!”
...
Đời đẹp quá! Nhưng buồn vẫn kịp
Lại đi làm cho hết ngày mai
Anh không phải nhà thơ hồ dzếnh
Cũng không mơ về 1 tuổi học trò
Anh đang mơ mộng tuổi xuân thì đúng hơn,mặt cứ nhăn nhăn nhở nhở,không dứt được cười
Mãi đến khi anh ngồi vào cũng vật lý lượng tử thì nó mới biến mất
Công nhận,khi anh nghiêm túc cũng rất đẹp trai
...
Đừng hiểu lầm!
Người viết đây là nam,không có sở thích đặc biệt kì lạ nào
Nếu muốn hỏi ai nói thế thì xin mời thi nhã trước cửa phòng giáo vụ -chỗ mà cô 3 hôm trước còn sợ đến tái xanh- nhận trách nhiệm
Thật ra thì bây giờ cô vẫn ngại,nhưng chỉ là giao bài tập đã thu lại,chẳng liên can gì đến cô
Gặp anh mới là nguyên nhân chính đấy!
Dù hơi căng thẳng -bán cầu não trái của cô lên tiếng- nhưng không sao,cứ bình thường
Bán cầu não phải của cô đang gào thét,đang lo lắng cắn móng tay phầm phập,đang run như cầy sấy và cố gắng nói chuyện sao cho duyên nhất có thể
-chào thầy
Sau khi nghĩ nửa ngày thì cô quyết định dùng thẳng...văn mẫu
-Thi nhã? Em làm gì ở đây? Tôi không nhớ có gọi em
Đang trong trường phải gọi đúng chức danh,còn về nhà cô thích gọi gì cũng được
Từ từ,là nhà anh và nhà cô ấy,không phải nhà chung đâu!
Không phải thế...
Uhm...E hèm.
Rốt cục là cô ấy đang làm gì ở đây vậy?
-dạ,em nộp bài tập thầy giao tuần trước ạ!
-à...
Anh mỉm cười
có ai đó không nhìn thẳng được vào nụ cười của anh,đỏ mặt,quay ngoắt sang 1 bên rồi cúi đầu,vội vã cáo từ
nhìn cái kiểu biểu cảm này,người nhà giáo “thần trí anh minh” này đã có thể kết luận:
Thi nhã hẳn cảm thấy khá nóng,chắc là do mặc áo dày vào trong phòng điều hòa ấm áp
(người viết có lời:thẳng...hết cứu nổi!)
Tiện thể đây tôi cũng xin vài ba trăm chữ của các bạn độc giả,kể một chuyện không mấy liên quan
Trong văn phòng số 25 đường bạch vân,1 người đàn ông tóc trắng râu dài đang ngồi trước một thứ máy tính,hoặc giống vậy
Ông lão đó đang xem qua một hàng dữ liệu,giống như một đám character profile vậy
Một cậu thanh niên,trẻ hơn 1 chút,đang mang 2 cốc cà phê vào văn phòng
Cậu ta mở miệng phàn nàn:
-hạo thiên à,bác nói sửa đống profile này có phải tốn thì giờ quá không
-cậu còn nói được,nếu không phải tên lão quân cậu,chúng đã không sai nhiều như thế!
Cũng gần đây thôi,độ 22 năm trước,cậu trai có tên lão quân này đã làm việc hơi ẩu,để sai cả mấy cái định mệnh của con người
Mắc công lão già hạo thiên này,phải đi sửa lại từng chút
-còn bao nhiêu nữa thế?
-Đôi này nữa là xong rồi
Dòng chữ hiện lên trên máy tính có 2 cái tên
Lương văn minh và lý thi nhã
Xong rồi,ông mệt mỏi tắt máy
Chuyện của lão thiên gia đến đây là hết
Nhưng chuyện của hồng trần này xem ra còn dài
Thi nhã trở về ký túc xá sau cả ngày mệt mỏi,tự trách bản thân
Nghĩ bao lời hay ý đẹp,văn chương thơ mộng rồi cũng vào sọt rác
Cô chán chường nằm trên giường,còn đám bạn cô đang thích chí ngồi dưới đất,tò mò hóng hớt truyện của cô bạn này
Mất tích có một ngày mà làm như cô đi cả năm không bằng!
Ngô vân sau khi nghe được sự thật từ cái miệng “rò rỉ” nặng của còn bé láu cháu loắt choắt Chí thanh – tất nhiên là sau khi được dặm thêm dăm vài chai nam ngư và 2 cân muối tinh phan thiết- đã sốt sắng cả lên
Cô biến thành một con ruồi đáng ghét bám theo thi nhã không buông,hỏi đi hỏi lại 1 câu cũ rích:
-2 người đã làm gì thế?
Để lại nghe Thi nhã trả lời bằng 1 câu cũ rích khác
-không có,cậu đi mau cho tớ!
Hai mươi ba lần như một,họ Ngô cuối cùng chẳng thèm cố công nữa
Chiều hôm đó thì Trần quang linh đã vắng bóng gần 2 tuần cuối cùng cũng trở lại
Hóa ra là con đường dẫn vào làng cô ấy vừa hay ngập rồi,kẹt lại tròn 15 ngày mới thoát nổi
Miền trũng khổ thế đấy!
Đi vào chuyện chính,dưới sự tác dụng của gấp đôi tọc mạch dương-ngô,quang linh chẳng mấy cũng biết chuyện này
Cô chỉ là thấy bình thường,ở tuổi này chưa có người mình thích mới là có vấn đề
Nhưng khi nghe đối tượng của Thi nhã đang “nhắm”,cô cũng không tránh được ngạc nhiên
Mà,thôi,cô cũng đâu chú ý mấy chuyện tình cảm rườm rà này làm gì,cô ăn móng giò heo đã ngán rồi,không có nhu cầu hấp thụ thêm cẩu lương,cảm ơn!
Bỏ qua cảnh tượng ồn ào ở chốn ký túc nghèo nàn đó,Văn minh đang ngồi nhà thưởng thức ấm trà nóng
Có cảm tưởng anh chỉ cần thêm 1 chiếc đồng hồ quả quýt xích trên kính(1) và 1 bộ áo đuôi tôm(2) nữa là có thể trở thành một quý ông anh quốc rồi
(1)đồng hồ quả quýt xích trên kính:là loại đồng hồ tròn của thế kỉ 17-18,thường được xích trên kính 1 hoặc 2 gọng bằng một sợi xích mảnh,cho vào túi áo
(2)áo đuôi tôm:kiểu áo truyền thống của giới thượng lưu anh
Ngồi trong phòng,bốn bên là nhà cao cửa rộng,là sân vườn
Nhưng anh thấy thật cô quạnh,cảm giác này đã theo anh từ ngày ra trường đến giờ
Nhấp 1 ngụm trà,anh ngồi im lặng
Âm thanh trong phòng dường như đóng băng dưới cái lạnh mùa đông,im ắng đến đáng sợ
...
...
...
Một tiếng chuông đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt này giờ,thật nhẹ nhõm
Anh mở cửa,ngước lên xem mặt người đến
Đột nhiên,anh mở to mắt kinh ngạc,nở nụ cười đã lâu không thể hiện với ai
-là mày à!
Hình ảnh quý ông lập tức sụp đổ,nhưng anh chẳng cần biết
-tao đây,mới đi nửa năm đã quên tao rồi à?
-tao không nhìn nhầm đó chứ,thật sự là mày!
Bình luận facebook