-
Chương 2816-2820
Chương 2816: Lại tăng cấp
Lúc này Chiến Linh Vân cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà Tần Ninh còn có chiêu này?
Từ đế giả viên mãn đã tăng vèo vèo lên cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.
Đây là thiên tài địa bảo gì mới có thể làm được! Rốt cuộc trên người tên này còn có bao nhiêu bí mật mà người ta không biết! Thấy cảnh này, mặc dù trong lòng Cổ Anh rất kinh ngạc, thế nhưng lại mừng thầm nhiều hơn.
Chí bảo như thế, nếu giết Tần Ninh rồi cướp được, ông ta sẽ có thể tiến vào cảnh giới tầng tám, thậm chí là tầng chín, mượn cơ hội này để đột phá gông cùm xiềng xích bản thân, trở thành một cường giả cảnh giới Vong Ngã.
Lúc này sức mạnh trời đất mạnh mẽ bộc phát ra từ cơ thể mục nát khô gầy của Cổ Anh.
"Giết con cháu nhà họ Cổ ta, hôm nay lão phu sẽ giết ngươi, tiêu diệt nhà họ Vân".
Cổ Anh hét lên một câu rồi vung tay ra, một trảo ấn trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Tần Ninh.
Trảo ấn của Cổ Anh trực tiếp rơi xuống, đập thẳng vào người Tần Ninh.
Thế nhưng hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cả người vững như thái sơn.
Vết cào kia không thể tạo ra một chút vết thương nào.
Lúc này trong lòng Cổ Anh càng thêm vui vẻ.
Quá mạnh.
Nhưng càng như thế, càng chứng minh Tần Ninh có chí bảo vô giá.
"Nếu ngươi không muốn chết, vậy ta sẽ tiễn ngươi đi chết".
Giọng nói khàn khàn của Cổ Anh vang lên, trong nháy mắt đã đi đến trước người Tần Ninh, trực tiếp đấm ra một quyền.
Ầm... Những tiếng chấn động truyền ra, âm thanh gào thét kinh khủng không ngừng vang lên.
Cổ Anh lao đến, hai tay tạo thành trảo chụp vào đầu Tần Ninh.
Thế nhưng hắn lại vung tay lên, giữa từng tiếng gió rít gào có từng đợt cát vàng xông ra, trong nháy mắt đã quấn lại trước người Cổ Anh.
Sắc mặt ông ta không thay đổi, hai tay lập tức thu hồi, thế nhưng hai vết cào vẫn phóng ra.
Keng! Keng! Tiếng leng keng trầm thấp vang lên, lực bộc phát kinh khủng quét sạch ra.
Tất cả mọi người đều nhíu mày lại.
Những tiếng nổ không ngừng bộc phát, khí tức làm người ta hồi hộp truyền ra.
"Đồ chán sống".
Khí tức kinh khủng lan ra ngay lập tức.
Lúc này Tần Ninh tới gần Cổ Anh, một tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp tung một quyền đơn giản về phía mặt ông ta.
Vốn dĩ Cổ Anh cảm thấy mình có thể tránh được một quyền này.
Thế nhưng khi quyền phong của Tần Ninh gào thét mà đến, Cổ Anh lại phát hiện cho dù thế nào mình cũng không thể tránh thoát.
Ầm... Một quyền trực tiếp nện xuống trước mặt.
Cổ Anh máu me đầy mặt, cả người lùi lại.
Thế nhưng vẫn chưa xong.
Lúc này Tần Ninh tới gần Cổ Anh với tốc độ cực nhanh, lại đánh một quyền vào đầu ông ta.
Ầm... Cứ như thế, Tần Ninh tung ra hết quyền này đến quyền khác, đánh vào đầu ông ta.
Mà Cổ Anh cảnh giới tầng bảy lúc này lại như không hề có sức đánh trả, bị Tần Ninh đuổi đấm, cả cái đầu gần như lõm vào trong.
"Tiễn ngươi về Tây Thiên".
Vừa dứt lời, Tần Ninh hét lên một câu cuối cùng, trực tiếp tung ra một quyền.
Ầm... Tiếng vang trầm thấp lập tức truyền ra.
Cả đầu Cổ Anh nổ tung.
Đầu óc văng tung toé, tán loạn giữa đất trời bốn phía.
Mà tất cả võ giả trong toàn bộ thành Vân Dương đều thấy cảnh này.
Tần Ninh lấy cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất, từng quyền từng quyền đánh nổ đầu Cổ Anh.
Giết một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Giờ phút này, Cổ Hải Xuyên bị Chiến Linh Vân quấn lấy, cả người rơi vào thế yếu, nhìn thấy Cổ Anh bị Tần Ninh giết thì lảo đảo một cái, bị Chiến Linh Vân xuyên một thương qua lồng ngực.
"Hừ!"
Chiến Linh Vân lắc bàn tay một cái, trường thương xoay chuyển, khuấy động trong cơ thể Cổ Hải Xuyên, khiến cả người ông ta nổ tung trong nháy mắt.
Cổ Hải Xuyên, chết.
Sau đó mới chỉ qua một chén trà thôi.
Cổ Anh cũng bị giết chết.
Cổ Hải Xuyên bị đâm chết! Võ giả nhà họ Cổ lập tức hỗn loạn.
Cảnh giới Chân Ngã tầng bảy còn bị giết.
Đám cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn khác đều vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này, đám người Vân Nham Phong, Vân Như Sương cũng ngây ra như phỗng.
Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Tần Ninh chỉ là đế giả viên mãn, tăng lên tới cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, thế mà còn có thể lấy cách đơn giản thô bạo như vậy để giết một vị cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Cái gọi là thiên tài, yêu nghiệt, vượt khoảng cách hai, ba tầng để chém giết đối thủ, giờ phút này thật sự hoàn toàn không đáng nhắc tới so với Tần Ninh.
Hắn đứng ở giữa không trung, thở ra một hơi, khí tức trong cơ thể liên tục tăng lên.
Sáu quyển Đan Điển rút đi.
Thế nhưng khí tức của Tần Ninh lại tiến thêm một bước.
Đế giả viên mãn, đến đế giả đại viên mãn.
Lại tăng cấp! Tần Ninh nhíu mày lại, có chút không vui.
Chỉ cần ra tay sẽ khiến sức mạnh Cực Đạo bộc phát, lực lượng của Tịnh Ma Châu Đan tụ tập trong cơ thể mình sẽ tự vận chuyển, tràn ngập trong bảy kinh tám mạch của mình, cho dù muốn ngăn cản cũng rất khó! Chỉ là bây giờ, Tần Ninh cũng không còn cách nào khác, hắn đã cố gắng hết sức để áp chế khí tức của mình rồi.
Đây đã là cực hạn! Đến đế giả đại viên mãn cũng không thành vấn đề.
Tần Ninh thở ra một hơi, đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh.
Mà lúc này, Lý Nhàn Ngư và Chiến Linh Vân đều xông về phía đám cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Cổ .
Nhà họ Cổ, phải thua! Cho đến giờ phút này, Vân Nham Phong mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.
Con gái đúng là gặp được quý nhân.
Thay vì nói Vân Như Sương cứu Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, chẳng bằng nói là Tần Ninh cứu nhà họ Vân.
Trận chiến lại tiếp tục, giống lúc nhà họ Vân và nhà họ Dương đánh nhau mười ngày trước.
Thế nhưng lúc này, ai cũng hiểu ra sau khi hoàn toàn đánh lui nhà họ Dương, nhà họ Vân đã thật sự là bá chủ của thành Vân Dương rồi.
Trận chiến tại tiếp tục, chỉ là bây giờ ý chí chiến đấu của võ giả nhà họ Vân sục sôi, đằng đằng sát khí.
Lúc này Tần Ninh hạ xuống, đứng trên đỉnh một tòa tháp cao trong thành, nhìn ra bốn phía.
Nên kết thúc! Hắn cũng có thể yên tâm rời đi.
Đám người Vân Nham Phong đi đến.
"Vân tộc trưởng".
"Tần công tử cứ dặn dò".
Tần Ninh lập tức nói: "Chỉ cần đánh lui võ giả nhà họ Cổ, không cần đuổi theo!"
Vân Nham Phong khẽ giật mình.
Cường giả nhà họ Cổ đã chết gần hết, mà thành Cổ Viêm lại là một vùng đất quý báu.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Bây giờ nhà họ Vân các ngươi mới trải qua hai trận chiến, ngồi vững trên vị trí chủ nhân thành Vân Dương, đệ tử Thiên Lôi Minh và võ giả nhà họ Dương đều nhập vào, cộng với đệ tử nhà họ Vân các ngươi sẽ vô cùng hỗn loạn".
"Tiếp theo nên chỉnh đốn lại thật tốt đã".
"Hơn nữa nếu nhà họ Cổ xong đời, một vài thành trì thế lực, gia tộc trong phạm vi mười vạn dặm chắc chắn sẽ cắn nuốt thành Cổ Viêm, các ngươi đi lại không vớt được chỗ tốt gì".
"Cho dù có lấy được thì cũng sẽ bị người ta để ý, không bằng phát triển bản thân yên ổn đã".
"Còn nữa, nhà họ Cổ mà sụp đổ, các thành trì gia tộc thế lực xung quanh thành Cổ Viêm tranh đoạt, tiêu hao lẫn nhau, nhà họ Vân các ngươi cứ phát triển tích lũy bản thân, như thế chờ đến khi tình hình thật sự ổn định, nhà họ Vân các ngươi sẽ không cần e ngại ai nữa".
Nghe được những lời này của Tần Ninh, Vân Nham Phong lập tức hiểu ra.
Nhờ có Tần Ninh, nhà họ Vân bọn họ mới có thể nuốt nhà họ Cổ, chiếm cứ hai thành.
Thế nhưng nếu Tần Ninh rời đi thì sao?
Nhà họ Cổ chính là một miếng thịt mỡ ai nấy đều thèm thuồng, ai nấy đều muốn cắn một miếng.
"Vân mỗ đã hiểu được ý tốt của Tần công tử, tất cả sẽ nghe theo mệnh lệnh của Tần công tử".
Vân Nham Phong khom người chắp tay nói.
"Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ để lại cho Vân Tiên Các các ngươi mấy loại phương pháp luyện chế mệnh đan trung phẩm, Mục Nguyên đại sư và Vân Khánh đại sư có thể tiến vào mệnh đan sư trung phẩm, đến lúc đó có lẽ ngươi cũng có thể bước vào tầng bốn, đợi ngươi bước vào cảnh giới tầng bốn rồi mới xem như thật sự ổn định".
Nghe thấy thế, Vân Nham Phong lập tức chắp tay nói: "Đại ân của Tần công tử, nhà họ Vân ta suốt đời khó quên!"
"Khách khí!"
Tần Ninh khoát tay nói: "Ta làm xong những chuyện này rồi sẽ đi, đương nhiên nếu như sau này nhà họ Vân gặp phiền phức gì cũng có thể nói ra tên của Chiến Linh Vân, nể mặt uy nghiêm của Chiến Thần Lâu, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người biết điều".
Vân Nham Phong vội vàng đáp.
Nhưng trong lòng lại hiểu, sao có thể báo ra tên của Chiến Linh Vân dễ dàng như vậy được! Mà đúng lúc này, Tần Ninh đang định nói tiếp thì đột nhiên nhíu mày lại, nhìn ra bên ngoài thành Vân Dương.
Lại có người đến?
Còn có thể là ai?
Tần Ninh bình tĩnh nhìn về phương hướng từng khí tức cuồn cuộn mà đến kia...
Chương 2817: Nhà họ Tô
Mà vào lúc này, không chỉ Tần Ninh cảm nhận được, Chiến Linh Vân, Lý Nhàn Ngư, cùng với Vân Nham Phong, Lục Vân Lôi cũng đều cảm giác được, không ít cường giả cảnh giới Chân Ngã đều thi nhau nhìn lại.
Ở bên ngoài thành Vân Dương, từng thiên nguyên thú phi hành phóng nhanh đến.
Tử Tông Truy Phong Chuẩn! Đây là một loại chim ưng cực kì hiếm thấy, thực lực hoàn toàn có thể so sánh với võ giả cảnh giới Chân Ngã.
Những con Tử Tông Truy Phong Chuẩn này còn mạnh hơn đám phi cầm mà nhà họ Cổ cưỡi rất nhiều.
Lúc này, từng con Tử Tông Truy Phong Chuẩn dừng lại trên không trung thành Vân Dương, từng cơn gió lốc cũng dừng lại theo.
Giờ phút này, trên sống lưng từng con Tử Tông Truy Phong Chuẩn đều có từng tòa cung điện uy nghiêm hùng vĩ.
Mà trên đỉnh cung điện lại cắm một lá cờ lớn.
Nhà họ Tô! Thấy cảnh này, Vân Nham Phong lập tức biến sắc.
"Là nhà họ Tô!"
Nhà họ Tô?
Tần Ninh chỉ biết trong các thế lực ở Tây Hoa Thiên thì có ba thế lực mạnh nhất và bảy bá chủ, còn những thứ khác thì không biết nhiều lắm.
"Nhà họ Tô thành Vân Thượng nắm trong tay vùng đất mười vạn dặm phía nam Tây Hoa Thiên, cũng là một thế lực khó lường!"
Vân Nham Phong lập tức nói: "Hơn nữa tộc trưởng nhà họ Tô chính là cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng chín thực thụ".
"Quan trọng nhất chính là muội muội Tô Thanh Hòa của tộc trưởng nhà họ Tô Tô Lệ Thành đã gả cho tam trưởng lão Vũ Vân Tòng của nhà họ Vũ, bởi vậy ở trong khu vực phía nam đó, rất nhiều gia tộc, tông môn có thực lực tương đương với nhà họ Tô căn bản không dám đắc tội nhà họ Tô".
"Bọn họ tới nơi này làm gì...", Vân Nham Phong cũng rất tò mò.
Tần Ninh nhìn về phía đám người kia.
Giờ phút này, từng bóng người lần lượt từ trên trời giáng xuống, trên lưng Tử Tông Truy Phong Chuẩn cũng có từng vị võ giả khí thế mạnh mẽ.
Một người đàn ông dẫn đầu tóc dài phất phới, dáng người cân xứng, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ tiêu sái phiêu dật.
Thanh niên này nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, vô cùng nho nhã hiền hoà, khiến người ta nhìn một cái đã thấy không tầm thường.
"Tô Vân Thừa!"
Vân Nham Phong lại nói tiếp: "Con trai của Tô Lệ Thành".
Vân Nham Phong đi ra đón, chắp tay nói: "Không biết nhà họ Tô đến nên không tiếp đón từ xa, chào Tô công tử".
Giờ phút này, Tô Vân Thừa nhìn Vân Nham Phong, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: "Ngươi chính là tộc trưởng nhà họ Vân - Vân Nham Phong?"
Vân Nham Phong là cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Mà Tô Vân Thừa chính là thiếu gia nhà họ Tô, đã đến cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.
Đây chính là sự chênh lệch giữa các thế lực gia tộc.
Ba thế lực đứng đầu.
Bảy bá chủ.
Cùng với một vài thế lực chiếm cứ từng khu vực của Tây Hoa Thiên, tiến dần lên từng tầng.
Cảnh giới thực lực của võ giả bên trong các thế lực lớn sẽ quyết định phạm vi chiếm đoạt quản lý.
Ví dụ như gia tộc nhà họ Vân, nhà họ Cổ có thể tới ức hiếp, tới chiếm đoạt, mà nhà họ Tô lại căn bản không thèm để vào mắt.
"Ta tới làm gì ư?"
Tô Vân Thừa cười lạnh nói: "Vũ Thượng, Vũ Vân Yên bị ai giết, đứng ra đi! Nếu không... Hôm nay nhà họ Tô ta sẽ tiêu diệt cả thành Vân Dương".
Nghe thấy vậy, trong nháy mắt mọi người đều thấy vô cùng lạnh lẽo.
Ngày đó Tần Ninh giết mười mấy người Vũ Thượng và Vũ Vân Yên, không ít người trong thành Vân Dương đều thấy được.
Nếu muốn không tiết lộ việc này ra ngoài thì vô cùng khó khăn! Không ngờ người tìm tới cửa không phải nhà họ Vũ, mà là nhà họ Tô.
Chỉ là nhà họ Tô cũng đại diện cho nhà họ Vũ.
Dù sao, nhà họ Tô xem như phụ thuộc vào nhà họ Vũ.
"Chắc chắn là có hiểu nhầm gì đó rồi...", Vân Nham Phong vội vàng nói: "Ngày đó Vũ Thượng công tử và Vũ Vân Yên tiểu thư đúng là đã xuất hiện trong thành Vân Dương, chỉ là Tô công tử cũng biết đấy, chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ, là hai người đó xảy ra tranh chấp với một vị cao nhân, cho nên...", "Mà vị cao nhân đó đã đi rồi".
Nghe thấy lời này, Tô Vân Thừa cười nói: "Lục Vân Lôi, là thật sao?"
Nghe thấy vậy, đám người đều sững sờ.
Lục Vân Lôi! Minh chủ duy nhất còn sống của Thiên Lôi Minh.
Lúc này, Lục Vân Lôi đi ra từ trong đám người.
Vốn dĩ nhìn thấy Tần Ninh giết chết Cổ Anh cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, Lục Vân Lôi còn âm thầm hối hận mình đã tiết lộ chuyện này ra.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cường giả nhà họ Tô đến, Lục Vân Lôi lại có thêm sức mạnh.
"Chính là hắn!"
Lục Vân Lôi đưa tay chỉ Tần Ninh, quát: "Tô thiếu gia, đừng nhìn kẻ này chỉ là cảnh giới đế giả, nhưng hắn lại có một món bảo bối có thể tăng lên tới cảnh giới tầng bốn, vừa rồi đã giết Cổ Anh".
"Cũng chính là hắn, mười ngày trước đã giết Vũ Thượng công tử và Vũ Vân Yên tiểu thư, ta tận mắt nhìn thấy, không chỉ ta thấy được mà tất cả mọi người đều thấy được, nhà họ Vân cũng là do hắn nâng đỡ lên!"
Lục Vân Lôi tiếp tục nói: "Mấy tháng nay tên Tần Ninh này đã gây ra bao nhiêu sóng gió trong thành Vân Dương, Tô công tử, bảo bối trên người hắn chắc chắn là hồn khí, thậm chí có thể là phách khí!"
Lúc này, đám người nhà họ Vân đều nhìn về phía Lục Vân Lôi, ánh mắt vô cùng tức giận.
Mà bên cạnh Lục Vân Lôi, bốn vị thống lĩnh của Thiên Lôi Minh cũng lần lượt đi ra.
Hiển nhiên là những người này mật báo cho nhà họ Tô! Lúc này, Tô Vân Thừa hiếu kỳ nhìn Tần Ninh một chút.
"Thật sao?"
Tô Vân Thừa cười tủm tỉm nói: "Đó là vật gì, lấy ra để bản công tử nhìn xem!"
Lời này là nói với Tần Ninh.
Nói một cách tự nhiên như thể Tần Ninh nên lấy ra cho hắn ta vậy.
Lúc này Tần Ninh đứng ở đỉnh lầu các, nhìn về phía Lục Vân Lôi, thản nhiên nói: "Ta nhớ đã nói với ngươi, nếu làm việc tử tế cho ta thì sẽ không bạc đãi ngươi mà?"
"Nghe lệnh ngươi sao có thể tốt bằng nghe lệnh nhà họ Tô?
Ngu ngốc!"
Lục Vân Lôi cười nhạo nói: "Tô công tử đã đồng ý với ta sẽ tiêu diệt nhà họ Vân, thu phục thành Vân Dương này cho ta!"
"Cho ngươi quản lý, ngươi cũng xứng?"
Tần Ninh cười nói: "Người như ta từ trước đến nay đều thích nói chuyện thẳng thắn, nếu bây giờ ngươi đã nhảy ra ngoài, vậy sẽ giết ngươi trước để lập uy!"
Hắn vừa dứt lời, bàn tay nắm lại, đánh một quyền thẳng về phía Lục Vân Lôi.
"Tô công tử cứu ta".
Sắc mặt Lục Vân Lôi lập tức biến đổi.
Tần Ninh còn giết được cả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, hắn ta chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, sao có thể là đối thủ của Tần Ninh.
"Ở trước mặt bản công tử mà ngươi cũng muốn giết người?"
Tô Vân Thừa chế nhạo, trực tiếp đánh một quyền về quyền ảnh kia của Tần Ninh.
Ầm... Hai quyền va mạnh vào nhau, thế nhưng quyền phong của Tô Vân Thừa trong nháy mắt đã bị quyền phong của Tần Ninh đẩy ra, mà quyền phong của hắn lại không bị ảnh hưởng, trực tiếp lao về phía Lục Vân Lôi.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Cả người Lục Vân Lôi cảnh giới Chân Ngã tầng hai lập tức nổ tung ra, máu tươi bắn tung tóe, chết trên đường chạy về phía Tô Vân Thừa.
Giờ phút này, sắc mặt hắn ta âm trầm hẳn xuống.
Tần Ninh đang vả mặt hắn ta trước mặt tất cả mọi người! "Người mà bản công tử muốn bảo vệ, ngươi lại dám giết!"
Tô Vân Thừa giận dữ, vung bàn tay lên.
Chỉ trong phút chốc, hai bóng người bên cạnh hắn ta đều lần lượt đi ra, khí thế dần dần bộc phát.
Cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Cổ Anh cũng đã đến cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, thế nhưng vẫn không có cách nào so sánh được với cảnh giới Chân Ngã tầng bảy của nhà họ Tô.
"Ta muốn kẻ này sống, những người còn lại giết không tha".
Tô Vân Thừa đứng chắp tay, thản nhiên nói.
Mà vào lúc này, một tiếng hừ lạnh lại đột nhiên vang lên.
"Tô Vân Thừa, ngươi oai phong thật đấy!"
Sau tiếng hừ lạnh đó, Chiến Linh Vân cũng đi ra.
Chương 2818: Rốt cuộc còn giữ lại mấy chiêu?
Chiến Linh Vân nhìn Tô Vân Thừa đứng vững giữa không trung, giễu cợt nói: "Nhà họ Tô trở nên máu mặt như vậy từ bao giờ?"
"Làm sao, lần này tới cũng là vì nhận được chỉ thị của nhà họ Vũ, tới thành Vân Dương để bắt Chiến Linh Vân ta đúng không?"
Dù sao chắc chắn đã không giấu được thân phận nữa.
Chiến Linh Vân cũng không ẩn nấp.
Tô Vân Thừa thấy Chiến Linh Vân, cười nói: "Chiến Linh Vân, bây giờ bên cạnh ngươi cũng không có một vị võ giả nào của Chiến Thần Lâu, nói chuyện cẩn thận một chút".
"Ngươi xứng uy hiếp ta sao?"
Chiến Linh Vân hừ nói: "Hôm nay, tất cả mọi người ở thành Vân Dương đều thấy Chiến Linh Vân ta ở chỗ này, nếu ta mà chết ở đây, ngươi thử nhìn xem nhà họ Tô có bị tàn sát toàn bộ hay không?"
Tô Vân Thừa nghe thấy vậy thì cười nhạo một tiếng, đang định mở miệng, một giọng nói đã vang lên.
"Vậy hôm nay, bổn công tử liền giết hết thành Vân Dương, một người cũng không để lại, như thế nào?
Chiến Linh Vân!"
Lúc này, trên người một con Tử Tông Truy Phong Chuẩn có một bóng người đưa mắt nhìn xuống phía dưới, khẽ mỉm cười.
"Vũ Vĩnh Hiên!"
Thấy bóng người vừa xuất hiện kia, sắc mặt Chiến Linh Vân lập tức âm trầm hẳn xuống.
Lần này nhà họ Vũ đuổi giết nàng ta, nắm trong tay hành tung của nàng ta rồi thiết kế mai phục, giết đám hộ vệ bên cạnh Chiến Linh Vân, chính là do Vũ Vĩnh Hiên này gây ra.
Người này là con em dòng chính nhà họ Vũ, thân phận địa vị cực cao, tuy không bằng mấy người Vũ Thừa Phong, Vũ Thiên Vũ, Vũ Thiên Thừa, nhưng cũng là nhân vật rất quan trọng trong nhà họ Vũ.
"Nhà họ Vũ quyết tâm muốn giết Chiến Linh Vân ta ư?
Các ngươi thật sự nghĩ rằng sẽ không để lộ ra một chút tin tức nào, bị người của Chiến Thần Lâu ta biết?"
Vũ Vĩnh Hiên mặc một bộ quần áo trắng, khẽ mỉm cười nói: "Từ nhà họ Vũ ta đi đến Chiến Thần Lâu, bất kỳ một tòa thành trì nào dọc đường đều có người của nhà họ Vũ trấn giữ, âm thầm kiểm tra, lần này ngươi cho rằng chỉ là Lục Vân Lôi báo tin ra sao?
Mà là chúng ta bắt được người ngươi phái ra từ bên trong thành Vân Dương".
Nghe thấy lời này, Chiến Linh Vân liền biến sắc.
Mà Tần Ninh thì hơi nhíu mày.
"Ngươi còn phái người trở về Chiến Thần Lâu cầu viện?"
Chiến Linh Vân lúng túng nói: "Không phải ta lo lắng ngươi không chịu được sao, ai biết ngươi còn có thể giết cảnh giới Chân Ngã tầng bảy chứ".
Tần Ninh khẽ mỉm cười.
"Bây giờ thì hay rồi, người nhà họ Vũ đã tới, ngươi chuẩn bị chết đi...", Lý Nhàn Ngư mở miệng nói.
"Ngươi im miệng".
Chiến Linh Vân hầm hừ.
Tên Lý Nhàn Ngư này còn không thấy rõ tình hình sao?
Lần này không chỉ là nhà họ Tô, nhà họ Tô còn đỡ, ít nhất chỉ có cảnh giới Chân Ngã.
Nhưng trong nhà họ Vũ lại còn có cả cảnh giới Vong Ngã, Vô Ngã.
Lần này nếu xuất hiện một hai vị cường giả cảnh giới Vong Ngã, bọn họ đều phải chết.
Lý Nhàn Ngư lại tiếp tục chế giễu: "Nhưng mà người Chiến Thần Lâu các ngươi đúng là chậm chạp, chẳng lẽ bên trong Chiến Thần Lâu vẫn còn có người muốn để ngươi chết sao?"
Nghe thấy vậy, Chiến Linh Vân lại trợn mắt nhìn Lý Nhàn Ngư.
"Dù sao có hai người các ngươi cùng chết với ta, ta cũng không sợ".
Chiến Linh Vân hầm hừ.
Chẳng qua là thấy từ nãy đến giờ Tần Ninh vẫn không nói gì, Chiến Linh Vân không nhịn được nói: "Tần Ninh, rốt cuộc nên làm cái gì đây!"
"Bây giờ mới biết hỏi ta, sao lúc phái người trở về Chiến Thần Lâu báo tin không hỏi ta đi?"
"...", Tần Ninh nhìn nàng ta, nói: "Yên tâm đi, tóm lại sẽ không để cho ngươi chết ở chỗ này đâu".
"Chuyện kế tiếp cứ để ta xử lý".
Trên thực tế, Tần Ninh cũng không nghĩ tới người nhà họ Tô sẽ đến, người nhà họ Vũ cũng sẽ đến.
Chỉ là đến thì đến đi, cũng không có gì phải sợ.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Vũ Vĩnh Hiên, cười hỏi: "Vũ Vĩnh Hiên đúng không?
Theo lý mà nói, nhà họ Vũ và Chiến Thần Lâu đều là một trong những thế lực thuộc bảy bá chủ của Tây Hoa Thiên, các ngươi đuổi giết Chiến Linh Vân như vậy dường như không có lợi ích gì với nhà họ Vũ các ngươi nhỉ?"
"Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao?"
Vũ Vĩnh Hiên lại giễu cợt nói: "Chỉ dựa vào chí bảo gì đó để hô mưa gọi gió trong thành Vân Dương nho nhỏ này thôi, thật sự coi mình là nhân vật lớn nào ư?"
Tô Vân Thừa cũng cười nói: "Vĩnh Hiên đại ca, ta sẽ tiêu diệt tên không biết trời cao đất rộng này cho ngươi".
Hắn ta vừa dứt lời liền nắm chặt bàn tay lại, khí tức kinh khủng trong cơ thể bộc phát ra.
Tô Vân Thừa lao ra một bước, xông về hướng Tần Ninh.
Mà hai vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy bên cạnh cũng xông ra ngoài.
Đương nhiên hai người lo lắng Tô Vân Thừa sẽ gặp nguy hiểm, nên muốn bảo vệ hắn ta an toàn.
Mà lúc này, Tần Ninh nhìn về phía ba người đánh tới.
Ánh sáng hiện lên bên ngoài cơ thể.
Lại là chí bảo đó! Chiến Linh Vân đã thấy được.
Ánh sáng bay lên, khí tức của Tần Ninh lập tức tăng cao, gần như không khác gì cảnh giới Chân Ngã.
Nhưng lần này, quanh người Tần Ninh không phải sáu luồng ánh sáng nữa, mà là bảy.
Nhiều hơn vừa rồi một cái?
Mà lúc này, Tần Ninh đột nhiên đưa bàn tay ra.
Ầm ầm ầm... Trong phút chốc, cả người Tô Vân Thừa nổ tung, mà hai người bên cạnh cũng thế.
Một vị tầng bốn.
Hai vị tầng bảy, trong nháy mắt đã toi mạng.
Còn nhanh hơn vừa nãy giết Cổ Anh.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mà khí tức của Tần Ninh bây giờ đã không chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn nữa, mà là cảnh giới Chân Ngã tầng chín! Bên ngoài bảy luồng sáng kia là chín Mệnh Hoàn tồn tại như thật, lóe ra ánh sáng sinh mệnh.
Vừa rồi người này còn chưa thể hiện ra hết thực lực.
Rốt cuộc hắn còn giữ lại mấy chiêu nữa?
Trong lòng Chiến Linh Vân vô cùng tức giận.
Chắc chắn Tần Ninh cố ý, cố ý nhìn nàng ta bị bêu xấu! Giờ phút này, Vũ Vĩnh Hiên đứng vững trên bầu trời cũng hơi sững sờ.
Mà từng vị võ giả nhà họ Tô xung quanh đều thay đổi sắc mặt.
"Thiếu chủ".
"Thiếu chủ!"
Mấy vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, tầng tám đều thi nhau bộc phát khí thế mạnh mẽ, muốn xông ra.
Chẳng ai nghĩ tới Tần Ninh lại ra tay nhanh như chớp, trực tiếp giết chết Tô Vân Thừa.
"Thoải mái không?"
Tần Ninh nhìn ba thi thể nổ tung, chậm rãi nói: "Ở trước mặt ta còn giả bộ thân phận cao quý, con em thế gia gì chứ!"
Giờ phút này, sắc mặt Vũ Vĩnh Hiên lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn kiềm chế sự kích động của mình.
Hắn ta chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng tám.
Nhưng bây giờ Tần Ninh là cảnh giới Chân Ngã tầng chín.
Nếu hắn ta tiến lên cũng chỉ có một đường chết.
"Một bảo vật thật tốt!"
Vũ Vĩnh Hiên hừ một tiếng nói: "Quả nhiên là khó lường, một vị đế giả đại viên mãn trong nháy mắt đã thành một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng chín".
"Thật ra thì còn có thể tăng lên nữa cơ, ngươi xuống đây, ta thử một chút cho ngươi xem, như thế nào?"
Nghe được lời này của Tần Ninh, Vũ Vĩnh Hiên lại không cười nổi.
"Giết hắn!"
Vũ Vĩnh Hiên hừ lạnh một tiếng.
Chẳng qua lời này cũng không phải dành cho người nhà họ Tô, mà là đối với võ giả nhà họ Vũ bên cạnh mình.
Chỉ trong phút chốc, ba vị võ giả nhà họ Vũ liền bước ra.
Bên ngoài cơ thể ba người kia ngưng tụ chín Mệnh Hoàn, không chỉ như vậy, còn có một Hồn Hoàn xuất hiện.
Cường giả cảnh giới Vong Ngã! Chiến Linh Vân vội vàng nói: "Tần Ninh, ngươi cẩn thận đấy".
"Cảnh giới Vong Ngã mà thôi, không sao".
Tần Ninh khoát tay nói.
Mà lúc này, Vũ Vĩnh Hiên tiếp tục quát lên: "Nhà họ Tô, giết chết Chiến Linh Vân, giết hết thành Vân Dương, không được bỏ qua một người nào cả!"
Cho dù Tần Ninh có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một người.
Võ giả nhà họ Tô và nhà họ Vũ đồng thời ra tay, hắn có thể tự vệ, nhưng có thể lấy cái gì để bảo vệ những người khác đây?
Chương 2819: Chiến Linh Uyên
Chỉ trong phút chốc, ba vị cường giả cảnh giới Vong Ngã lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Mà lúc này, rất nhiều cường giả cảnh giới Chân Ngã nhà họ Tô đều rối rít đáp xuống, ôm mối hận thiếu chủ bị giết mà xông về hướng đám người thành Vân Dương.
Còn có bốn năm vị cường giả đứng đầu cảnh giới Chân Ngã tầng tám của nhà họ Tô trực tiếp xông về hướng Chiến Linh Vân, muốn lấy mạng nàng ta.
Tần Ninh thấy một màn này, ánh mắt lạnh lẽo.
Chẳng qua là sắc mặt hắn đột nhiên hơi động, nhìn ra xa xa, lại bật cười.
Lúc đám người nhà họ Tô xông ra, bên ngoài thành Vân Dương có từng luồng khí tức mạnh mẽ phóng như bay tới.
Từng hung cầm cao trăm trượng mở hai cánh ra, lao xuống.
Lúc đám phi cầm kia bay đến bầu trời thành Vân Dương, chỉ thấy trên trăm bóng người lần lượt hạ xuống.
Mà lúc này ở phía trước Chiến Linh Vân, mấy vị cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Tô vừa đến gần nàng ta đã bị từng kiếm khí chém tan tành trong nháy mắt.
Chết! Bấy giờ, Chiến Linh Vân nhìn trên trăm bóng người kia, vô cùng hưng phấn nói: "Vũ Vĩnh Hiên, ngươi xong rồi!"
Mà giờ phút này, Vũ Vĩnh Hiên cũng đã thấy được từng võ giả mặc chiến giáp màu đỏ không nói hai lời, mà rối rít gia nhập cuộc chiến.
"Chiến Thần Lâu, Chiến Thần Vệ!"
Chiến Thần Vệ của Chiến Thần Lâu tuy số lượng không nhiều, nhưng tất cả đều là võ giả tinh nhuệ mà Chiến Thần Lâu chọn lựa ra, ít nhất đều là cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Lúc này có trên trăm vị Chiến Thần Vệ, mỗi một người đều tràn đầy khí thế sát phạt.
Chiến Linh Vân hừ một tiếng nói: "Võ giả nhà họ Tô, không chừa một mống. Mà tên Vũ Vĩnh Hiên kia, ta cần sống!"
Người của Chiến Thần Lâu đã tới! Chiến Linh Vân mới hoàn toàn yên tâm.
Chẳng qua đúng lúc này, một bóng người cầm trường kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Chiến Linh Vân, nhẹ nhàng gõ chuôi kiếm lên đầu nàng ta.
"A, đau...", Chiến Linh Vân lập tức kêu lên.
"Muội còn biết đau?
Ta vẫn còn đánh nhẹ đấy!"
Một giọng nói dịu dàng mang theo mấy phần trách cứ vang lên.
"Ca...", Chiến Linh Vân nhìn thanh niên mặc một bộ trường sam, khoác áo ngoài đỏ như máu kia, bất mãn nói: "Sao bây giờ huynh mới đến!"
"Muội còn biết than phiền?"
Thanh niên lại cười mắng: "Muội có biết mấy tháng nay cha đã sắp điên lên, ta chú ý tới gần đây nhà họ Vũ không bình thường nên mới dò thăm tin tức".
Chiến Linh Vân thân mật đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay thanh niên kia, cười hì hì nói: "Không phải muội vẫn rất tốt sao?"
"Vậy sao?"
Thanh niên búng trán Chiến Linh Vân một cái, sau đó nói: "Để ta xem lần này muội trở về, cha sẽ đánh muội như thế nào!"
Lúc này, Vũ Vĩnh Hiên nhìn thanh niên mặc đồ xanh khoác áo đỏ kia, sắc mặt khó coi hẳn đi.
"Chiến Linh Uyên!"
Con trai của lâu chủ Chiến Thần Lâu, Chiến Thiên Vũ, cũng là một thiên tài tiếng tăm lừng lẫy trong Tây Hoa Thiên, bản thân còn là một vị cường giả cảnh giới Vong Ngã! Chiến Linh Uyên này có thể nói là người nối nghiệp Chiến Thiên Vũ sau này.
"Nhà họ Vũ thật to gan!"
Chiến Linh Uyên nhìn về phía Vũ Vĩnh Hiên, cười nói: "Muội muội ta mà các ngươi cũng dám động, chẳng lẽ cho rằng Chiến Thần Lâu ta không dám khai chiến với nhà họ Vũ các ngươi, hay là nhà họ Vũ các ngươi có thể giết con cháu Chiến Thần Lâu ta, Chiến Thần Lâu ta lại không dám giết con cháu nhà họ Vũ các ngươi?"
Vũ Vĩnh Hiên thầm mắng một tiếng.
Tất cả đệ tử đến Chiến Thần Lâu thông báo đều đã bị cản lại, làm sao Chiến Linh Uyên vẫn nhận được tin?
Điều này căn bản không thể! Lúc này, rất nhiều Chiến Thần Vệ xung quanh đã lần lượt tiêu diệt võ giả nhà họ Tô, tất cả võ giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Tô đều bị tàn sát, máu tươi đầy trời, mùi máu tanh bay ra khắp nơi.
Lý Nhàn Ngư đi tới bên cạnh Tần Ninh.
"Sư phụ...", "Không còn chuyện gì của chúng ta nữa...", Tần Ninh tùy tiện nói: "Tiếp theo cứ xem náo nhiệt là được".
"Vâng".
Lúc này, Chiến Linh Uyên bước ra một bước, mũi kiếm nhắm thẳng vào Vũ Vĩnh Hiên, hừ một tiếng nói: "Nhà họ Vũ cũng nên ghi nhớ một chút rồi".
Bàn tay lật một cái, một kiếm khí lao ra trên không.
Chỉ trong phút chốc, một ý cảnh kiếm ý trong nháy mắt đã bùng nổ, xông thẳng về phía Vũ Vĩnh Hiên.
Hắn ta nào dám khinh thường, nắm chặt hai tay, trực tiếp đánh ra.
Nhưng quyền phong đến trước mặt kiếm khí đã tan ra ngay lập tức.
Cảnh giới Chân Ngã đối phó với cảnh giới Vong Ngã gần như là chuyện trong mơ, hắn ta cũng không phải là Tần Ninh.
Một tiếng ầm vang lên, kiếm khí kia phá tan quyền kính, trong nháy mắt đã đến giữa trán Vũ Vĩnh Hiên, khuấy nát hồn phách của hắn ta.
Khí tức kinh khủng lúc này bộc phát ra.
Ầm! Một tiếng nổ tung vang lên, cả người Vũ Vĩnh Hiên nổ tung, chết oan uổng.
Chiến Linh Uyên nhìn một con Tử Tông Truy Phong Chuẩn trên bầu trời, nói thẳng: "Giết hết toàn bộ, không chừa một mống".
"Khô Viên!"
"Có thuộc hạ".
"Dẫn người đi vào thành Vân Thượng tìm người nhà họ Tô, hễ là họ Tô thì đều giết hết, không chừa một người".
Chiến Linh Uyên nói thẳng.
Nghe thấy lời này, không ít võ giả bên trong thành Vân Dương đều thấy lạnh cả người.
Đây chính là thực lực của bảy bá chủ.
Dám động vào con gái của lâu chủ Chiến Thần Lâu, làm sao Chiến Thần Lâu có thể nuốt trôi được cơn tức này.
Lần này nhà họ Cổ xong đời, nhà họ Tô cũng hoàn toàn xong đời.
Bấy giờ Chiến Linh Vân nhìn đại ca của mình, cười tủm tỉm nói: "Ca, người này là Tần Ninh, đây là Lý Nhàn Ngư, là bọn họ đã cứu muội!"
Chiến Linh Uyên đi tới trước mặt Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, chắp tay khách khí nói: "Xá muội bướng bỉnh, khoảng thời gian qua nhờ hai vị chăm sóc, tại hạ Chiến Linh Uyên vô cùng cảm kích".
"Khách khí".
Lúc này xung quanh vô cùng hỗn loạn, tất cả võ giả nhà họ Tô đều bỏ mạng, mấy vị cường giả nhà họ Vũ mà Vũ Vĩnh Hiên dẫn tới cũng đều bị giết.
Chiến Linh Vân tùy tiện nói: "Tần Ninh, ta đã đồng ý với ngươi sẽ dẫn ngươi gia nhập học viện Thánh Hoàng, ngươi hãy đi cùng ta đi".
Tần Ninh nhìn xung quanh một cái, lúc này mới nói: "Tạm thời ta không tính rời đi, thu xếp ổn thỏa xong chuyện nhà họ Vân rồi ta mới đi".
Chiến Linh Vân suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng được, ta sẽ ở đây chờ ngươi, chúng ta cùng trở về Chiến Thần Lâu".
"Được".
Chiến Linh Uyên ở bên kia nghe được những lời này thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta hiểu khá rõ muội muội mình, từ nhỏ đến lớn muội muội đều bị cha chiều hư.
Bình thường muội muội này của mình luôn thích làm theo ý bản thân, tính cách đại tiểu thư vô cùng rõ ràng.
Lần này lại đồng ý nghe ý kiến của người khác?
Đúng là kì lạ.
Đến bây giờ coi như đã hoàn toàn giải quyết được hỗn loạn trong thành Vân Dương.
Nhà họ Vân.
Đám người Vân Nham Phong lại bận rộn hẳn lên.
Trận chiến lần này kết thúc, thành Vân Dương mới thật sự yên ổn lại.
Sau đó điều nhà họ Vân phải làm chính là ổn định các thành trì và thị trấn mà thành Vân Dương quản lý trong phạm vi vạn dặm xung quanh.
Giống như lời Tần Ninh nói, nhà họ Vân không có căn cơ để khuếch trương bản thân.
Cho nên yên ổn phát triển mới là quan trọng nhất.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Ninh ở bên trong nhà họ Vân đã viết không ít phương pháp luyện đan giao cho Vân Như Sương, đồng thời cũng trò chuyện về đan thuật rất nhiều với Mục Nguyên đại sư, Vân Khánh đại sư.
Ngoài ra còn giảng giải cho Vân Như Sương và Vân Như Tuyết một ít phương pháp tu hành.
Làm xong những chuyện này đã là mười ngày sau.
Hôm đó, trên bầu trời thành Vân Dương, từng phi cầm thân hình to lớn đang bày trận mà đợi.
Người của Chiến Thần Lâu! Giờ phút này nhìn qua có khoảng hơn ngàn vị võ giả Chiến Thần Lâu, đều là cảnh giới Chân Ngã, trên đường phố và bầu trời của thành Vân Dương đều xuất hiện đầy người của Chiến Thần Lâu, chỉ để chào đón Chiến Linh Vân trở về.
Chương 2820: Thành Đông Thiên
Trước Vân phủ.
Đám người Tần Ninh tạm biệt mọi người nhà họ Vân.
Chiến Linh Vân cười nói: "Tần Ninh, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bảo ca ta để lại mấy vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng chín trấn giữ bên trong thành Vân Dương, trừ khi là cảnh giới Vong Ngã ra tay, nếu không Vân gia sẽ không gặp nguy hiểm".
"Được".
Tần Ninh nhìn về phía mấy người Vân Nham Phong, cười nói: "Khoảng thời gian qua đã làm phiền rồi".
Vân Nham Phong lại vội vàng hành lễ nói: "Nếu không có Tần công tử, nhà họ Vân ta mới thật sự là tràn ngập nguy hiểm".
Sau khi tạm biệt nhau, mọi người bay lên trời, leo lên trên lưng những phi cầm to lớn rồi rời đi.
Hơn ngàn vị cảnh giới Chân Ngã.
Trận thế này cũng chỉ có thế lực cấp bá chủ như Chiến Thần Lâu mới có thể tạo ra được.
Nhà họ Vân so sánh với Chiến Thần Lâu hay nhà họ Vũ, thật sự là khác nhau một trời một vực! Khí tức kinh khủng dần dần biến mất.
"Đây chính là Chiến Thần Lâu sao".
Vân Nham Phong thở dài nói: "Cho dù nhà họ Vân có phát triển ba mươi vạn năm, căn bản vẫn không sánh bằng".
"Cha, ý chí mạnh mẽ của cha đâu rồi!"
Vân Như Tuyết cười nói.
Vân Nham Phong khổ sở cười một tiếng, tùy tiện nói: "Tiếp theo, nhà họ Vân chúng ta phải yên ổn phát triển, ổn định bản thân, thế hệ này của ta đã không thể nào phát triển được nhà họ Vân rồi, đều phải dựa vào các con hết".
Vân Nham Phong vừa dứt lời, thấy con gái Vân Như Sương vẫn chưa mở miệng, liền cầm tay con gái an ủi: "Sương Nhi, con và hắn không phải người cùng một thế giới...", "Cha, cha nói cái gì vậy?"
Khuôn mặt Vân Như Sương đỏ lên, vội vàng nói: "Tần Ninh công tử là thiên tài, đương nhiên con biết, con cũng không có suy nghĩ đó".
"Vậy sao?"
"Cha...", "Ha ha ha, được rồi, được rồi".
Vân Nham Phong tùy tiện nói: "Ta luôn cảm thấy cho dù là người có thân phận cao quý như Chiến Linh Vân cũng không phải người cùng một thế giới với Tần Ninh".
...Đám phi cầm của Chiến Thần Lâu vô cùng cao lớn dũng mãnh, hơn nữa trên lưng từng con lại có từng cung đình lầu các, cho dù bay vùn vụt trên trời cao vạn trượng vẫn vững như đất bằng.
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư được sắp xếp vào ở trong một căn phòng.
Từ thành Vân Dương đến Chiến Thần Lâu cần mấy ngày đêm.
Trong một căn phòng khác.
Chiến Linh Uyên đứng ở bên cửa sổ, nhìn mây trôi qua khe cửa, cười nói: "Linh Vân, ta đã điều tra qua, đúng là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư chưa bao giờ xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, xem ra bọn họ nói không sai, không phải là người của Tây Hoa Thiên chúng ta".
"Ca còn đi điều tra nữa sao?"
Chiến Linh Vân vô cùng hiếu kỳ nói: "Ta nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ không lừa gạt ta đâu".
"Tóm lại vẫn phải điều tra một chút".
Chiến Linh Vân tùy tiện nói: "Ta nhớ cứ ba tháng một lần, Chiến Thần Lâu chúng ta sẽ có mười suất đến học viện Thánh Hoàng để tham gia kiểm tra đúng không?"
"Muội thật sự định cho bọn họ hai suất?"
"Đương nhiên rồi, Chiến Linh Vân ta nói lời sẽ giữ lấy lời".
Chiến Linh Uyên không nhịn được cười một tiếng.
"À đúng rồi, cha biết muội sắp về, đã gọi cả nhị đệ và tam đệ về, lần này muội trở về chuẩn bị ăn đòn trước đi!"
"Hả?
Nhị ca tam ca cũng có mặt?"
Chiến Linh Vân đau khổ nói: "Ta không muốn gặp bọn họ".
"Cũng không phải do muội".
Chiến Linh Uyên tùy tiện nói: "Lần này tự muội chạy ra ngoài đã chọc tức cha, muội cứ nghĩ cách làm cha bớt giận trước đi, dù sao không tránh khỏi việc bị đánh rồi".
Chiến Linh Vân đưa hai tay nâng gò má, vô cùng buồn khổ.
"Đến lúc đó ta sẽ giới thiệu Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cho cha".
Chiến Linh Vân cười nói: "Lý Nhàn Ngư kia cũng coi là một thiên tài, cảnh giới Chân Ngã tầng hai mà có thể giết được tầng bốn, ca cũng không làm được đúng không?"
"Tần Ninh kia còn lợi hại hơn, đan thuật trận thuật kiếm thuật đều cực mạnh, ồ, ca, ta nhớ huynh đã lĩnh ngộ kiếm ý đúng không?
Hình như Tần Ninh kia cũng đã lĩnh ngộ được kiếm thế, nói không chừng huynh có thể thảo luận với hắn đấy?"
Nghe thấy vậy, Chiến Linh Uyên lại sửng sốt.
"Kiếm thế?"
Ý cảnh của kiếm khách huyền diệu khó giải thích.
Đối với kiếm khách mà nói, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, uy năng kiếm thuật sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Mà người lĩnh ngộ kiếm thế sẽ có thể hợp nhất người và kiếm, người có thể mượn kiếm thế, kiếm có thể mượn nhân thế làm nổi bật lẫn nhau thì càng lợi hại hơn.
Từ nhỏ Chiến Linh Uyên chỉ thích kiếm, tu hành kiếm thuật chuyên cần không nghỉ, nhưng hiện nay mới chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, vẫn còn cách kiếm thế rất xa.
Ý cảnh kiếm thuật như vậy cũng không chỉ cần dựa vào vất vả tu luyện là có thể lĩnh ngộ được.
Phải là tâm tính ý cảnh của võ giả lột xác, cần võ giả tự mình thăng hoa! Rất khó, rất khó.
"Nói như vậy, đúng là ta phải học hỏi thật tốt rồi".
Nghe thấy thế, Chiến Linh Vân tùy tiện nói: "Vậy chúng ta không cần vội trở về núi Chiến Thần đâu, cứ đi từ từ cũng được, nghe nói dọc đường có một vài chỗ ăn rất ngon".
Chiến Linh Uyên lại cười ha ha một tiếng nói: "Hay lắm Chiến Linh Vân, muội sợ bị đòn, nhưng trốn được mùng một lại không tránh khỏi mười lăm, tóm lại vẫn cần phải đi về nghe mắng!"
"Nghe mắng muộn một chút còn hơn, huynh không biết đâu, khoảng thời gian này sư đồ hai người kia luôn chọc giận ta, lần này ta phải thể hiện rõ thân phận địa vị của mình, dẫn bọn họ đi ăn uống để dọa sợ bọn họ".
Chiến Linh Vân nói đến chỗ này, tùy tiện nói: "Ca, huynh chi tiền".
"Được!"
Chiến Linh Uyên bất đắc dĩ cười một tiếng, cưng chiều nói.
Chiến Thiên Vũ có ba trai một gái.
Chiến Linh Uyên là con trai trưởng, có hai người em trai, một cô em gái.
Chiến Linh Vân nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối được chiều chuộng trong nhà.
Cũng vì như vậy nên tính cách của Chiến Linh Vân mới hơi xấu một tí.
Nhưng dù sao cũng không phải là loại người hay làm xằng làm bậy, ỷ thế hiếp người.
Ngày hôm sau, mọi người đã đi khỏi thành Vân Dương xa mấy vạn dặm, bởi vì đám phi cầm của Chiến Thần Lâu cũng không bay hết sức.
"Tần công tử".
Hôm đó, một đám võ giả Chiến Thần Lâu dừng lại, rối rít rơi xuống đất hạ trại.
Chiến Linh Uyên đi tới, cười nói: "Khoảng thời gian qua nhờ có hai người chăm sóc muội muội ngang bướng kia của ta, phía trước chính là thành Đông Thiên, hai vị chưa bao giờ tới Tây Hoa Thiên, ta sẽ dẫn hai vị đi thăm quan một chút, như thế nào?"
Tần Ninh nghe vậy, vốn muốn từ chối, nhưng nghe được ba chữ thành Đông Thiên thì lại gật đầu nói: "Được!"
Cứ như thế, bốn người Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân, Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư không dẫn theo hộ vệ, mà rời khỏi doanh trại, chạy như bay về phía trước.
Không lâu sau, một tòa thành trì mênh mông xuất hiện ở trước mắt.
Mà cho dù cách xa mười mấy dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ba chữ to trên cửa thành.
Thành Đông Thiên! Chẳng qua là khi đến gần, Lý Nhàn Ngư thấy ba chữ rồng bay phượng múa kia, vẻ mặt vô cùng kì quái.
"Ngươi làm sao vậy?"
Chiến Linh Vân nhìn Lý Nhàn Ngư cũng không phải rung động trước khung cảnh của thành trì, mà vẻ mặt lại rất kì quái, liền hiếu kỳ nói.
Lý Nhàn Ngư do dự, muốn nói lại thôi.
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
Chiến Linh Vân có chút không nhịn được.
Lý Nhàn Ngư tùy tiện nói: "Là ai viết tên cho thành Đông Thiên này vậy?"
Lúc này Chiến Linh Vân cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà Tần Ninh còn có chiêu này?
Từ đế giả viên mãn đã tăng vèo vèo lên cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.
Đây là thiên tài địa bảo gì mới có thể làm được! Rốt cuộc trên người tên này còn có bao nhiêu bí mật mà người ta không biết! Thấy cảnh này, mặc dù trong lòng Cổ Anh rất kinh ngạc, thế nhưng lại mừng thầm nhiều hơn.
Chí bảo như thế, nếu giết Tần Ninh rồi cướp được, ông ta sẽ có thể tiến vào cảnh giới tầng tám, thậm chí là tầng chín, mượn cơ hội này để đột phá gông cùm xiềng xích bản thân, trở thành một cường giả cảnh giới Vong Ngã.
Lúc này sức mạnh trời đất mạnh mẽ bộc phát ra từ cơ thể mục nát khô gầy của Cổ Anh.
"Giết con cháu nhà họ Cổ ta, hôm nay lão phu sẽ giết ngươi, tiêu diệt nhà họ Vân".
Cổ Anh hét lên một câu rồi vung tay ra, một trảo ấn trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Tần Ninh.
Trảo ấn của Cổ Anh trực tiếp rơi xuống, đập thẳng vào người Tần Ninh.
Thế nhưng hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cả người vững như thái sơn.
Vết cào kia không thể tạo ra một chút vết thương nào.
Lúc này trong lòng Cổ Anh càng thêm vui vẻ.
Quá mạnh.
Nhưng càng như thế, càng chứng minh Tần Ninh có chí bảo vô giá.
"Nếu ngươi không muốn chết, vậy ta sẽ tiễn ngươi đi chết".
Giọng nói khàn khàn của Cổ Anh vang lên, trong nháy mắt đã đi đến trước người Tần Ninh, trực tiếp đấm ra một quyền.
Ầm... Những tiếng chấn động truyền ra, âm thanh gào thét kinh khủng không ngừng vang lên.
Cổ Anh lao đến, hai tay tạo thành trảo chụp vào đầu Tần Ninh.
Thế nhưng hắn lại vung tay lên, giữa từng tiếng gió rít gào có từng đợt cát vàng xông ra, trong nháy mắt đã quấn lại trước người Cổ Anh.
Sắc mặt ông ta không thay đổi, hai tay lập tức thu hồi, thế nhưng hai vết cào vẫn phóng ra.
Keng! Keng! Tiếng leng keng trầm thấp vang lên, lực bộc phát kinh khủng quét sạch ra.
Tất cả mọi người đều nhíu mày lại.
Những tiếng nổ không ngừng bộc phát, khí tức làm người ta hồi hộp truyền ra.
"Đồ chán sống".
Khí tức kinh khủng lan ra ngay lập tức.
Lúc này Tần Ninh tới gần Cổ Anh, một tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp tung một quyền đơn giản về phía mặt ông ta.
Vốn dĩ Cổ Anh cảm thấy mình có thể tránh được một quyền này.
Thế nhưng khi quyền phong của Tần Ninh gào thét mà đến, Cổ Anh lại phát hiện cho dù thế nào mình cũng không thể tránh thoát.
Ầm... Một quyền trực tiếp nện xuống trước mặt.
Cổ Anh máu me đầy mặt, cả người lùi lại.
Thế nhưng vẫn chưa xong.
Lúc này Tần Ninh tới gần Cổ Anh với tốc độ cực nhanh, lại đánh một quyền vào đầu ông ta.
Ầm... Cứ như thế, Tần Ninh tung ra hết quyền này đến quyền khác, đánh vào đầu ông ta.
Mà Cổ Anh cảnh giới tầng bảy lúc này lại như không hề có sức đánh trả, bị Tần Ninh đuổi đấm, cả cái đầu gần như lõm vào trong.
"Tiễn ngươi về Tây Thiên".
Vừa dứt lời, Tần Ninh hét lên một câu cuối cùng, trực tiếp tung ra một quyền.
Ầm... Tiếng vang trầm thấp lập tức truyền ra.
Cả đầu Cổ Anh nổ tung.
Đầu óc văng tung toé, tán loạn giữa đất trời bốn phía.
Mà tất cả võ giả trong toàn bộ thành Vân Dương đều thấy cảnh này.
Tần Ninh lấy cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất, từng quyền từng quyền đánh nổ đầu Cổ Anh.
Giết một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Giờ phút này, Cổ Hải Xuyên bị Chiến Linh Vân quấn lấy, cả người rơi vào thế yếu, nhìn thấy Cổ Anh bị Tần Ninh giết thì lảo đảo một cái, bị Chiến Linh Vân xuyên một thương qua lồng ngực.
"Hừ!"
Chiến Linh Vân lắc bàn tay một cái, trường thương xoay chuyển, khuấy động trong cơ thể Cổ Hải Xuyên, khiến cả người ông ta nổ tung trong nháy mắt.
Cổ Hải Xuyên, chết.
Sau đó mới chỉ qua một chén trà thôi.
Cổ Anh cũng bị giết chết.
Cổ Hải Xuyên bị đâm chết! Võ giả nhà họ Cổ lập tức hỗn loạn.
Cảnh giới Chân Ngã tầng bảy còn bị giết.
Đám cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn khác đều vô cùng sợ hãi.
Mà lúc này, đám người Vân Nham Phong, Vân Như Sương cũng ngây ra như phỗng.
Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.
Tần Ninh chỉ là đế giả viên mãn, tăng lên tới cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, thế mà còn có thể lấy cách đơn giản thô bạo như vậy để giết một vị cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Cái gọi là thiên tài, yêu nghiệt, vượt khoảng cách hai, ba tầng để chém giết đối thủ, giờ phút này thật sự hoàn toàn không đáng nhắc tới so với Tần Ninh.
Hắn đứng ở giữa không trung, thở ra một hơi, khí tức trong cơ thể liên tục tăng lên.
Sáu quyển Đan Điển rút đi.
Thế nhưng khí tức của Tần Ninh lại tiến thêm một bước.
Đế giả viên mãn, đến đế giả đại viên mãn.
Lại tăng cấp! Tần Ninh nhíu mày lại, có chút không vui.
Chỉ cần ra tay sẽ khiến sức mạnh Cực Đạo bộc phát, lực lượng của Tịnh Ma Châu Đan tụ tập trong cơ thể mình sẽ tự vận chuyển, tràn ngập trong bảy kinh tám mạch của mình, cho dù muốn ngăn cản cũng rất khó! Chỉ là bây giờ, Tần Ninh cũng không còn cách nào khác, hắn đã cố gắng hết sức để áp chế khí tức của mình rồi.
Đây đã là cực hạn! Đến đế giả đại viên mãn cũng không thành vấn đề.
Tần Ninh thở ra một hơi, đứng tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh.
Mà lúc này, Lý Nhàn Ngư và Chiến Linh Vân đều xông về phía đám cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Cổ .
Nhà họ Cổ, phải thua! Cho đến giờ phút này, Vân Nham Phong mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.
Con gái đúng là gặp được quý nhân.
Thay vì nói Vân Như Sương cứu Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, chẳng bằng nói là Tần Ninh cứu nhà họ Vân.
Trận chiến lại tiếp tục, giống lúc nhà họ Vân và nhà họ Dương đánh nhau mười ngày trước.
Thế nhưng lúc này, ai cũng hiểu ra sau khi hoàn toàn đánh lui nhà họ Dương, nhà họ Vân đã thật sự là bá chủ của thành Vân Dương rồi.
Trận chiến tại tiếp tục, chỉ là bây giờ ý chí chiến đấu của võ giả nhà họ Vân sục sôi, đằng đằng sát khí.
Lúc này Tần Ninh hạ xuống, đứng trên đỉnh một tòa tháp cao trong thành, nhìn ra bốn phía.
Nên kết thúc! Hắn cũng có thể yên tâm rời đi.
Đám người Vân Nham Phong đi đến.
"Vân tộc trưởng".
"Tần công tử cứ dặn dò".
Tần Ninh lập tức nói: "Chỉ cần đánh lui võ giả nhà họ Cổ, không cần đuổi theo!"
Vân Nham Phong khẽ giật mình.
Cường giả nhà họ Cổ đã chết gần hết, mà thành Cổ Viêm lại là một vùng đất quý báu.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Bây giờ nhà họ Vân các ngươi mới trải qua hai trận chiến, ngồi vững trên vị trí chủ nhân thành Vân Dương, đệ tử Thiên Lôi Minh và võ giả nhà họ Dương đều nhập vào, cộng với đệ tử nhà họ Vân các ngươi sẽ vô cùng hỗn loạn".
"Tiếp theo nên chỉnh đốn lại thật tốt đã".
"Hơn nữa nếu nhà họ Cổ xong đời, một vài thành trì thế lực, gia tộc trong phạm vi mười vạn dặm chắc chắn sẽ cắn nuốt thành Cổ Viêm, các ngươi đi lại không vớt được chỗ tốt gì".
"Cho dù có lấy được thì cũng sẽ bị người ta để ý, không bằng phát triển bản thân yên ổn đã".
"Còn nữa, nhà họ Cổ mà sụp đổ, các thành trì gia tộc thế lực xung quanh thành Cổ Viêm tranh đoạt, tiêu hao lẫn nhau, nhà họ Vân các ngươi cứ phát triển tích lũy bản thân, như thế chờ đến khi tình hình thật sự ổn định, nhà họ Vân các ngươi sẽ không cần e ngại ai nữa".
Nghe được những lời này của Tần Ninh, Vân Nham Phong lập tức hiểu ra.
Nhờ có Tần Ninh, nhà họ Vân bọn họ mới có thể nuốt nhà họ Cổ, chiếm cứ hai thành.
Thế nhưng nếu Tần Ninh rời đi thì sao?
Nhà họ Cổ chính là một miếng thịt mỡ ai nấy đều thèm thuồng, ai nấy đều muốn cắn một miếng.
"Vân mỗ đã hiểu được ý tốt của Tần công tử, tất cả sẽ nghe theo mệnh lệnh của Tần công tử".
Vân Nham Phong khom người chắp tay nói.
"Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ để lại cho Vân Tiên Các các ngươi mấy loại phương pháp luyện chế mệnh đan trung phẩm, Mục Nguyên đại sư và Vân Khánh đại sư có thể tiến vào mệnh đan sư trung phẩm, đến lúc đó có lẽ ngươi cũng có thể bước vào tầng bốn, đợi ngươi bước vào cảnh giới tầng bốn rồi mới xem như thật sự ổn định".
Nghe thấy thế, Vân Nham Phong lập tức chắp tay nói: "Đại ân của Tần công tử, nhà họ Vân ta suốt đời khó quên!"
"Khách khí!"
Tần Ninh khoát tay nói: "Ta làm xong những chuyện này rồi sẽ đi, đương nhiên nếu như sau này nhà họ Vân gặp phiền phức gì cũng có thể nói ra tên của Chiến Linh Vân, nể mặt uy nghiêm của Chiến Thần Lâu, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người biết điều".
Vân Nham Phong vội vàng đáp.
Nhưng trong lòng lại hiểu, sao có thể báo ra tên của Chiến Linh Vân dễ dàng như vậy được! Mà đúng lúc này, Tần Ninh đang định nói tiếp thì đột nhiên nhíu mày lại, nhìn ra bên ngoài thành Vân Dương.
Lại có người đến?
Còn có thể là ai?
Tần Ninh bình tĩnh nhìn về phương hướng từng khí tức cuồn cuộn mà đến kia...
Chương 2817: Nhà họ Tô
Mà vào lúc này, không chỉ Tần Ninh cảm nhận được, Chiến Linh Vân, Lý Nhàn Ngư, cùng với Vân Nham Phong, Lục Vân Lôi cũng đều cảm giác được, không ít cường giả cảnh giới Chân Ngã đều thi nhau nhìn lại.
Ở bên ngoài thành Vân Dương, từng thiên nguyên thú phi hành phóng nhanh đến.
Tử Tông Truy Phong Chuẩn! Đây là một loại chim ưng cực kì hiếm thấy, thực lực hoàn toàn có thể so sánh với võ giả cảnh giới Chân Ngã.
Những con Tử Tông Truy Phong Chuẩn này còn mạnh hơn đám phi cầm mà nhà họ Cổ cưỡi rất nhiều.
Lúc này, từng con Tử Tông Truy Phong Chuẩn dừng lại trên không trung thành Vân Dương, từng cơn gió lốc cũng dừng lại theo.
Giờ phút này, trên sống lưng từng con Tử Tông Truy Phong Chuẩn đều có từng tòa cung điện uy nghiêm hùng vĩ.
Mà trên đỉnh cung điện lại cắm một lá cờ lớn.
Nhà họ Tô! Thấy cảnh này, Vân Nham Phong lập tức biến sắc.
"Là nhà họ Tô!"
Nhà họ Tô?
Tần Ninh chỉ biết trong các thế lực ở Tây Hoa Thiên thì có ba thế lực mạnh nhất và bảy bá chủ, còn những thứ khác thì không biết nhiều lắm.
"Nhà họ Tô thành Vân Thượng nắm trong tay vùng đất mười vạn dặm phía nam Tây Hoa Thiên, cũng là một thế lực khó lường!"
Vân Nham Phong lập tức nói: "Hơn nữa tộc trưởng nhà họ Tô chính là cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng chín thực thụ".
"Quan trọng nhất chính là muội muội Tô Thanh Hòa của tộc trưởng nhà họ Tô Tô Lệ Thành đã gả cho tam trưởng lão Vũ Vân Tòng của nhà họ Vũ, bởi vậy ở trong khu vực phía nam đó, rất nhiều gia tộc, tông môn có thực lực tương đương với nhà họ Tô căn bản không dám đắc tội nhà họ Tô".
"Bọn họ tới nơi này làm gì...", Vân Nham Phong cũng rất tò mò.
Tần Ninh nhìn về phía đám người kia.
Giờ phút này, từng bóng người lần lượt từ trên trời giáng xuống, trên lưng Tử Tông Truy Phong Chuẩn cũng có từng vị võ giả khí thế mạnh mẽ.
Một người đàn ông dẫn đầu tóc dài phất phới, dáng người cân xứng, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ tiêu sái phiêu dật.
Thanh niên này nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, vô cùng nho nhã hiền hoà, khiến người ta nhìn một cái đã thấy không tầm thường.
"Tô Vân Thừa!"
Vân Nham Phong lại nói tiếp: "Con trai của Tô Lệ Thành".
Vân Nham Phong đi ra đón, chắp tay nói: "Không biết nhà họ Tô đến nên không tiếp đón từ xa, chào Tô công tử".
Giờ phút này, Tô Vân Thừa nhìn Vân Nham Phong, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: "Ngươi chính là tộc trưởng nhà họ Vân - Vân Nham Phong?"
Vân Nham Phong là cảnh giới Chân Ngã tầng ba.
Mà Tô Vân Thừa chính là thiếu gia nhà họ Tô, đã đến cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.
Đây chính là sự chênh lệch giữa các thế lực gia tộc.
Ba thế lực đứng đầu.
Bảy bá chủ.
Cùng với một vài thế lực chiếm cứ từng khu vực của Tây Hoa Thiên, tiến dần lên từng tầng.
Cảnh giới thực lực của võ giả bên trong các thế lực lớn sẽ quyết định phạm vi chiếm đoạt quản lý.
Ví dụ như gia tộc nhà họ Vân, nhà họ Cổ có thể tới ức hiếp, tới chiếm đoạt, mà nhà họ Tô lại căn bản không thèm để vào mắt.
"Ta tới làm gì ư?"
Tô Vân Thừa cười lạnh nói: "Vũ Thượng, Vũ Vân Yên bị ai giết, đứng ra đi! Nếu không... Hôm nay nhà họ Tô ta sẽ tiêu diệt cả thành Vân Dương".
Nghe thấy vậy, trong nháy mắt mọi người đều thấy vô cùng lạnh lẽo.
Ngày đó Tần Ninh giết mười mấy người Vũ Thượng và Vũ Vân Yên, không ít người trong thành Vân Dương đều thấy được.
Nếu muốn không tiết lộ việc này ra ngoài thì vô cùng khó khăn! Không ngờ người tìm tới cửa không phải nhà họ Vũ, mà là nhà họ Tô.
Chỉ là nhà họ Tô cũng đại diện cho nhà họ Vũ.
Dù sao, nhà họ Tô xem như phụ thuộc vào nhà họ Vũ.
"Chắc chắn là có hiểu nhầm gì đó rồi...", Vân Nham Phong vội vàng nói: "Ngày đó Vũ Thượng công tử và Vũ Vân Yên tiểu thư đúng là đã xuất hiện trong thành Vân Dương, chỉ là Tô công tử cũng biết đấy, chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ, là hai người đó xảy ra tranh chấp với một vị cao nhân, cho nên...", "Mà vị cao nhân đó đã đi rồi".
Nghe thấy lời này, Tô Vân Thừa cười nói: "Lục Vân Lôi, là thật sao?"
Nghe thấy vậy, đám người đều sững sờ.
Lục Vân Lôi! Minh chủ duy nhất còn sống của Thiên Lôi Minh.
Lúc này, Lục Vân Lôi đi ra từ trong đám người.
Vốn dĩ nhìn thấy Tần Ninh giết chết Cổ Anh cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, Lục Vân Lôi còn âm thầm hối hận mình đã tiết lộ chuyện này ra.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cường giả nhà họ Tô đến, Lục Vân Lôi lại có thêm sức mạnh.
"Chính là hắn!"
Lục Vân Lôi đưa tay chỉ Tần Ninh, quát: "Tô thiếu gia, đừng nhìn kẻ này chỉ là cảnh giới đế giả, nhưng hắn lại có một món bảo bối có thể tăng lên tới cảnh giới tầng bốn, vừa rồi đã giết Cổ Anh".
"Cũng chính là hắn, mười ngày trước đã giết Vũ Thượng công tử và Vũ Vân Yên tiểu thư, ta tận mắt nhìn thấy, không chỉ ta thấy được mà tất cả mọi người đều thấy được, nhà họ Vân cũng là do hắn nâng đỡ lên!"
Lục Vân Lôi tiếp tục nói: "Mấy tháng nay tên Tần Ninh này đã gây ra bao nhiêu sóng gió trong thành Vân Dương, Tô công tử, bảo bối trên người hắn chắc chắn là hồn khí, thậm chí có thể là phách khí!"
Lúc này, đám người nhà họ Vân đều nhìn về phía Lục Vân Lôi, ánh mắt vô cùng tức giận.
Mà bên cạnh Lục Vân Lôi, bốn vị thống lĩnh của Thiên Lôi Minh cũng lần lượt đi ra.
Hiển nhiên là những người này mật báo cho nhà họ Tô! Lúc này, Tô Vân Thừa hiếu kỳ nhìn Tần Ninh một chút.
"Thật sao?"
Tô Vân Thừa cười tủm tỉm nói: "Đó là vật gì, lấy ra để bản công tử nhìn xem!"
Lời này là nói với Tần Ninh.
Nói một cách tự nhiên như thể Tần Ninh nên lấy ra cho hắn ta vậy.
Lúc này Tần Ninh đứng ở đỉnh lầu các, nhìn về phía Lục Vân Lôi, thản nhiên nói: "Ta nhớ đã nói với ngươi, nếu làm việc tử tế cho ta thì sẽ không bạc đãi ngươi mà?"
"Nghe lệnh ngươi sao có thể tốt bằng nghe lệnh nhà họ Tô?
Ngu ngốc!"
Lục Vân Lôi cười nhạo nói: "Tô công tử đã đồng ý với ta sẽ tiêu diệt nhà họ Vân, thu phục thành Vân Dương này cho ta!"
"Cho ngươi quản lý, ngươi cũng xứng?"
Tần Ninh cười nói: "Người như ta từ trước đến nay đều thích nói chuyện thẳng thắn, nếu bây giờ ngươi đã nhảy ra ngoài, vậy sẽ giết ngươi trước để lập uy!"
Hắn vừa dứt lời, bàn tay nắm lại, đánh một quyền thẳng về phía Lục Vân Lôi.
"Tô công tử cứu ta".
Sắc mặt Lục Vân Lôi lập tức biến đổi.
Tần Ninh còn giết được cả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, hắn ta chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, sao có thể là đối thủ của Tần Ninh.
"Ở trước mặt bản công tử mà ngươi cũng muốn giết người?"
Tô Vân Thừa chế nhạo, trực tiếp đánh một quyền về quyền ảnh kia của Tần Ninh.
Ầm... Hai quyền va mạnh vào nhau, thế nhưng quyền phong của Tô Vân Thừa trong nháy mắt đã bị quyền phong của Tần Ninh đẩy ra, mà quyền phong của hắn lại không bị ảnh hưởng, trực tiếp lao về phía Lục Vân Lôi.
Ầm... Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Cả người Lục Vân Lôi cảnh giới Chân Ngã tầng hai lập tức nổ tung ra, máu tươi bắn tung tóe, chết trên đường chạy về phía Tô Vân Thừa.
Giờ phút này, sắc mặt hắn ta âm trầm hẳn xuống.
Tần Ninh đang vả mặt hắn ta trước mặt tất cả mọi người! "Người mà bản công tử muốn bảo vệ, ngươi lại dám giết!"
Tô Vân Thừa giận dữ, vung bàn tay lên.
Chỉ trong phút chốc, hai bóng người bên cạnh hắn ta đều lần lượt đi ra, khí thế dần dần bộc phát.
Cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Cổ Anh cũng đã đến cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, thế nhưng vẫn không có cách nào so sánh được với cảnh giới Chân Ngã tầng bảy của nhà họ Tô.
"Ta muốn kẻ này sống, những người còn lại giết không tha".
Tô Vân Thừa đứng chắp tay, thản nhiên nói.
Mà vào lúc này, một tiếng hừ lạnh lại đột nhiên vang lên.
"Tô Vân Thừa, ngươi oai phong thật đấy!"
Sau tiếng hừ lạnh đó, Chiến Linh Vân cũng đi ra.
Chương 2818: Rốt cuộc còn giữ lại mấy chiêu?
Chiến Linh Vân nhìn Tô Vân Thừa đứng vững giữa không trung, giễu cợt nói: "Nhà họ Tô trở nên máu mặt như vậy từ bao giờ?"
"Làm sao, lần này tới cũng là vì nhận được chỉ thị của nhà họ Vũ, tới thành Vân Dương để bắt Chiến Linh Vân ta đúng không?"
Dù sao chắc chắn đã không giấu được thân phận nữa.
Chiến Linh Vân cũng không ẩn nấp.
Tô Vân Thừa thấy Chiến Linh Vân, cười nói: "Chiến Linh Vân, bây giờ bên cạnh ngươi cũng không có một vị võ giả nào của Chiến Thần Lâu, nói chuyện cẩn thận một chút".
"Ngươi xứng uy hiếp ta sao?"
Chiến Linh Vân hừ nói: "Hôm nay, tất cả mọi người ở thành Vân Dương đều thấy Chiến Linh Vân ta ở chỗ này, nếu ta mà chết ở đây, ngươi thử nhìn xem nhà họ Tô có bị tàn sát toàn bộ hay không?"
Tô Vân Thừa nghe thấy vậy thì cười nhạo một tiếng, đang định mở miệng, một giọng nói đã vang lên.
"Vậy hôm nay, bổn công tử liền giết hết thành Vân Dương, một người cũng không để lại, như thế nào?
Chiến Linh Vân!"
Lúc này, trên người một con Tử Tông Truy Phong Chuẩn có một bóng người đưa mắt nhìn xuống phía dưới, khẽ mỉm cười.
"Vũ Vĩnh Hiên!"
Thấy bóng người vừa xuất hiện kia, sắc mặt Chiến Linh Vân lập tức âm trầm hẳn xuống.
Lần này nhà họ Vũ đuổi giết nàng ta, nắm trong tay hành tung của nàng ta rồi thiết kế mai phục, giết đám hộ vệ bên cạnh Chiến Linh Vân, chính là do Vũ Vĩnh Hiên này gây ra.
Người này là con em dòng chính nhà họ Vũ, thân phận địa vị cực cao, tuy không bằng mấy người Vũ Thừa Phong, Vũ Thiên Vũ, Vũ Thiên Thừa, nhưng cũng là nhân vật rất quan trọng trong nhà họ Vũ.
"Nhà họ Vũ quyết tâm muốn giết Chiến Linh Vân ta ư?
Các ngươi thật sự nghĩ rằng sẽ không để lộ ra một chút tin tức nào, bị người của Chiến Thần Lâu ta biết?"
Vũ Vĩnh Hiên mặc một bộ quần áo trắng, khẽ mỉm cười nói: "Từ nhà họ Vũ ta đi đến Chiến Thần Lâu, bất kỳ một tòa thành trì nào dọc đường đều có người của nhà họ Vũ trấn giữ, âm thầm kiểm tra, lần này ngươi cho rằng chỉ là Lục Vân Lôi báo tin ra sao?
Mà là chúng ta bắt được người ngươi phái ra từ bên trong thành Vân Dương".
Nghe thấy lời này, Chiến Linh Vân liền biến sắc.
Mà Tần Ninh thì hơi nhíu mày.
"Ngươi còn phái người trở về Chiến Thần Lâu cầu viện?"
Chiến Linh Vân lúng túng nói: "Không phải ta lo lắng ngươi không chịu được sao, ai biết ngươi còn có thể giết cảnh giới Chân Ngã tầng bảy chứ".
Tần Ninh khẽ mỉm cười.
"Bây giờ thì hay rồi, người nhà họ Vũ đã tới, ngươi chuẩn bị chết đi...", Lý Nhàn Ngư mở miệng nói.
"Ngươi im miệng".
Chiến Linh Vân hầm hừ.
Tên Lý Nhàn Ngư này còn không thấy rõ tình hình sao?
Lần này không chỉ là nhà họ Tô, nhà họ Tô còn đỡ, ít nhất chỉ có cảnh giới Chân Ngã.
Nhưng trong nhà họ Vũ lại còn có cả cảnh giới Vong Ngã, Vô Ngã.
Lần này nếu xuất hiện một hai vị cường giả cảnh giới Vong Ngã, bọn họ đều phải chết.
Lý Nhàn Ngư lại tiếp tục chế giễu: "Nhưng mà người Chiến Thần Lâu các ngươi đúng là chậm chạp, chẳng lẽ bên trong Chiến Thần Lâu vẫn còn có người muốn để ngươi chết sao?"
Nghe thấy vậy, Chiến Linh Vân lại trợn mắt nhìn Lý Nhàn Ngư.
"Dù sao có hai người các ngươi cùng chết với ta, ta cũng không sợ".
Chiến Linh Vân hầm hừ.
Chẳng qua là thấy từ nãy đến giờ Tần Ninh vẫn không nói gì, Chiến Linh Vân không nhịn được nói: "Tần Ninh, rốt cuộc nên làm cái gì đây!"
"Bây giờ mới biết hỏi ta, sao lúc phái người trở về Chiến Thần Lâu báo tin không hỏi ta đi?"
"...", Tần Ninh nhìn nàng ta, nói: "Yên tâm đi, tóm lại sẽ không để cho ngươi chết ở chỗ này đâu".
"Chuyện kế tiếp cứ để ta xử lý".
Trên thực tế, Tần Ninh cũng không nghĩ tới người nhà họ Tô sẽ đến, người nhà họ Vũ cũng sẽ đến.
Chỉ là đến thì đến đi, cũng không có gì phải sợ.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Vũ Vĩnh Hiên, cười hỏi: "Vũ Vĩnh Hiên đúng không?
Theo lý mà nói, nhà họ Vũ và Chiến Thần Lâu đều là một trong những thế lực thuộc bảy bá chủ của Tây Hoa Thiên, các ngươi đuổi giết Chiến Linh Vân như vậy dường như không có lợi ích gì với nhà họ Vũ các ngươi nhỉ?"
"Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao?"
Vũ Vĩnh Hiên lại giễu cợt nói: "Chỉ dựa vào chí bảo gì đó để hô mưa gọi gió trong thành Vân Dương nho nhỏ này thôi, thật sự coi mình là nhân vật lớn nào ư?"
Tô Vân Thừa cũng cười nói: "Vĩnh Hiên đại ca, ta sẽ tiêu diệt tên không biết trời cao đất rộng này cho ngươi".
Hắn ta vừa dứt lời liền nắm chặt bàn tay lại, khí tức kinh khủng trong cơ thể bộc phát ra.
Tô Vân Thừa lao ra một bước, xông về hướng Tần Ninh.
Mà hai vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy bên cạnh cũng xông ra ngoài.
Đương nhiên hai người lo lắng Tô Vân Thừa sẽ gặp nguy hiểm, nên muốn bảo vệ hắn ta an toàn.
Mà lúc này, Tần Ninh nhìn về phía ba người đánh tới.
Ánh sáng hiện lên bên ngoài cơ thể.
Lại là chí bảo đó! Chiến Linh Vân đã thấy được.
Ánh sáng bay lên, khí tức của Tần Ninh lập tức tăng cao, gần như không khác gì cảnh giới Chân Ngã.
Nhưng lần này, quanh người Tần Ninh không phải sáu luồng ánh sáng nữa, mà là bảy.
Nhiều hơn vừa rồi một cái?
Mà lúc này, Tần Ninh đột nhiên đưa bàn tay ra.
Ầm ầm ầm... Trong phút chốc, cả người Tô Vân Thừa nổ tung, mà hai người bên cạnh cũng thế.
Một vị tầng bốn.
Hai vị tầng bảy, trong nháy mắt đã toi mạng.
Còn nhanh hơn vừa nãy giết Cổ Anh.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mà khí tức của Tần Ninh bây giờ đã không chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng bốn nữa, mà là cảnh giới Chân Ngã tầng chín! Bên ngoài bảy luồng sáng kia là chín Mệnh Hoàn tồn tại như thật, lóe ra ánh sáng sinh mệnh.
Vừa rồi người này còn chưa thể hiện ra hết thực lực.
Rốt cuộc hắn còn giữ lại mấy chiêu nữa?
Trong lòng Chiến Linh Vân vô cùng tức giận.
Chắc chắn Tần Ninh cố ý, cố ý nhìn nàng ta bị bêu xấu! Giờ phút này, Vũ Vĩnh Hiên đứng vững trên bầu trời cũng hơi sững sờ.
Mà từng vị võ giả nhà họ Tô xung quanh đều thay đổi sắc mặt.
"Thiếu chủ".
"Thiếu chủ!"
Mấy vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, tầng tám đều thi nhau bộc phát khí thế mạnh mẽ, muốn xông ra.
Chẳng ai nghĩ tới Tần Ninh lại ra tay nhanh như chớp, trực tiếp giết chết Tô Vân Thừa.
"Thoải mái không?"
Tần Ninh nhìn ba thi thể nổ tung, chậm rãi nói: "Ở trước mặt ta còn giả bộ thân phận cao quý, con em thế gia gì chứ!"
Giờ phút này, sắc mặt Vũ Vĩnh Hiên lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn kiềm chế sự kích động của mình.
Hắn ta chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng tám.
Nhưng bây giờ Tần Ninh là cảnh giới Chân Ngã tầng chín.
Nếu hắn ta tiến lên cũng chỉ có một đường chết.
"Một bảo vật thật tốt!"
Vũ Vĩnh Hiên hừ một tiếng nói: "Quả nhiên là khó lường, một vị đế giả đại viên mãn trong nháy mắt đã thành một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng chín".
"Thật ra thì còn có thể tăng lên nữa cơ, ngươi xuống đây, ta thử một chút cho ngươi xem, như thế nào?"
Nghe được lời này của Tần Ninh, Vũ Vĩnh Hiên lại không cười nổi.
"Giết hắn!"
Vũ Vĩnh Hiên hừ lạnh một tiếng.
Chẳng qua lời này cũng không phải dành cho người nhà họ Tô, mà là đối với võ giả nhà họ Vũ bên cạnh mình.
Chỉ trong phút chốc, ba vị võ giả nhà họ Vũ liền bước ra.
Bên ngoài cơ thể ba người kia ngưng tụ chín Mệnh Hoàn, không chỉ như vậy, còn có một Hồn Hoàn xuất hiện.
Cường giả cảnh giới Vong Ngã! Chiến Linh Vân vội vàng nói: "Tần Ninh, ngươi cẩn thận đấy".
"Cảnh giới Vong Ngã mà thôi, không sao".
Tần Ninh khoát tay nói.
Mà lúc này, Vũ Vĩnh Hiên tiếp tục quát lên: "Nhà họ Tô, giết chết Chiến Linh Vân, giết hết thành Vân Dương, không được bỏ qua một người nào cả!"
Cho dù Tần Ninh có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một người.
Võ giả nhà họ Tô và nhà họ Vũ đồng thời ra tay, hắn có thể tự vệ, nhưng có thể lấy cái gì để bảo vệ những người khác đây?
Chương 2819: Chiến Linh Uyên
Chỉ trong phút chốc, ba vị cường giả cảnh giới Vong Ngã lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Mà lúc này, rất nhiều cường giả cảnh giới Chân Ngã nhà họ Tô đều rối rít đáp xuống, ôm mối hận thiếu chủ bị giết mà xông về hướng đám người thành Vân Dương.
Còn có bốn năm vị cường giả đứng đầu cảnh giới Chân Ngã tầng tám của nhà họ Tô trực tiếp xông về hướng Chiến Linh Vân, muốn lấy mạng nàng ta.
Tần Ninh thấy một màn này, ánh mắt lạnh lẽo.
Chẳng qua là sắc mặt hắn đột nhiên hơi động, nhìn ra xa xa, lại bật cười.
Lúc đám người nhà họ Tô xông ra, bên ngoài thành Vân Dương có từng luồng khí tức mạnh mẽ phóng như bay tới.
Từng hung cầm cao trăm trượng mở hai cánh ra, lao xuống.
Lúc đám phi cầm kia bay đến bầu trời thành Vân Dương, chỉ thấy trên trăm bóng người lần lượt hạ xuống.
Mà lúc này ở phía trước Chiến Linh Vân, mấy vị cường giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Tô vừa đến gần nàng ta đã bị từng kiếm khí chém tan tành trong nháy mắt.
Chết! Bấy giờ, Chiến Linh Vân nhìn trên trăm bóng người kia, vô cùng hưng phấn nói: "Vũ Vĩnh Hiên, ngươi xong rồi!"
Mà giờ phút này, Vũ Vĩnh Hiên cũng đã thấy được từng võ giả mặc chiến giáp màu đỏ không nói hai lời, mà rối rít gia nhập cuộc chiến.
"Chiến Thần Lâu, Chiến Thần Vệ!"
Chiến Thần Vệ của Chiến Thần Lâu tuy số lượng không nhiều, nhưng tất cả đều là võ giả tinh nhuệ mà Chiến Thần Lâu chọn lựa ra, ít nhất đều là cảnh giới Chân Ngã tầng bảy.
Lúc này có trên trăm vị Chiến Thần Vệ, mỗi một người đều tràn đầy khí thế sát phạt.
Chiến Linh Vân hừ một tiếng nói: "Võ giả nhà họ Tô, không chừa một mống. Mà tên Vũ Vĩnh Hiên kia, ta cần sống!"
Người của Chiến Thần Lâu đã tới! Chiến Linh Vân mới hoàn toàn yên tâm.
Chẳng qua đúng lúc này, một bóng người cầm trường kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Chiến Linh Vân, nhẹ nhàng gõ chuôi kiếm lên đầu nàng ta.
"A, đau...", Chiến Linh Vân lập tức kêu lên.
"Muội còn biết đau?
Ta vẫn còn đánh nhẹ đấy!"
Một giọng nói dịu dàng mang theo mấy phần trách cứ vang lên.
"Ca...", Chiến Linh Vân nhìn thanh niên mặc một bộ trường sam, khoác áo ngoài đỏ như máu kia, bất mãn nói: "Sao bây giờ huynh mới đến!"
"Muội còn biết than phiền?"
Thanh niên lại cười mắng: "Muội có biết mấy tháng nay cha đã sắp điên lên, ta chú ý tới gần đây nhà họ Vũ không bình thường nên mới dò thăm tin tức".
Chiến Linh Vân thân mật đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay thanh niên kia, cười hì hì nói: "Không phải muội vẫn rất tốt sao?"
"Vậy sao?"
Thanh niên búng trán Chiến Linh Vân một cái, sau đó nói: "Để ta xem lần này muội trở về, cha sẽ đánh muội như thế nào!"
Lúc này, Vũ Vĩnh Hiên nhìn thanh niên mặc đồ xanh khoác áo đỏ kia, sắc mặt khó coi hẳn đi.
"Chiến Linh Uyên!"
Con trai của lâu chủ Chiến Thần Lâu, Chiến Thiên Vũ, cũng là một thiên tài tiếng tăm lừng lẫy trong Tây Hoa Thiên, bản thân còn là một vị cường giả cảnh giới Vong Ngã! Chiến Linh Uyên này có thể nói là người nối nghiệp Chiến Thiên Vũ sau này.
"Nhà họ Vũ thật to gan!"
Chiến Linh Uyên nhìn về phía Vũ Vĩnh Hiên, cười nói: "Muội muội ta mà các ngươi cũng dám động, chẳng lẽ cho rằng Chiến Thần Lâu ta không dám khai chiến với nhà họ Vũ các ngươi, hay là nhà họ Vũ các ngươi có thể giết con cháu Chiến Thần Lâu ta, Chiến Thần Lâu ta lại không dám giết con cháu nhà họ Vũ các ngươi?"
Vũ Vĩnh Hiên thầm mắng một tiếng.
Tất cả đệ tử đến Chiến Thần Lâu thông báo đều đã bị cản lại, làm sao Chiến Linh Uyên vẫn nhận được tin?
Điều này căn bản không thể! Lúc này, rất nhiều Chiến Thần Vệ xung quanh đã lần lượt tiêu diệt võ giả nhà họ Tô, tất cả võ giả cảnh giới Chân Ngã của nhà họ Tô đều bị tàn sát, máu tươi đầy trời, mùi máu tanh bay ra khắp nơi.
Lý Nhàn Ngư đi tới bên cạnh Tần Ninh.
"Sư phụ...", "Không còn chuyện gì của chúng ta nữa...", Tần Ninh tùy tiện nói: "Tiếp theo cứ xem náo nhiệt là được".
"Vâng".
Lúc này, Chiến Linh Uyên bước ra một bước, mũi kiếm nhắm thẳng vào Vũ Vĩnh Hiên, hừ một tiếng nói: "Nhà họ Vũ cũng nên ghi nhớ một chút rồi".
Bàn tay lật một cái, một kiếm khí lao ra trên không.
Chỉ trong phút chốc, một ý cảnh kiếm ý trong nháy mắt đã bùng nổ, xông thẳng về phía Vũ Vĩnh Hiên.
Hắn ta nào dám khinh thường, nắm chặt hai tay, trực tiếp đánh ra.
Nhưng quyền phong đến trước mặt kiếm khí đã tan ra ngay lập tức.
Cảnh giới Chân Ngã đối phó với cảnh giới Vong Ngã gần như là chuyện trong mơ, hắn ta cũng không phải là Tần Ninh.
Một tiếng ầm vang lên, kiếm khí kia phá tan quyền kính, trong nháy mắt đã đến giữa trán Vũ Vĩnh Hiên, khuấy nát hồn phách của hắn ta.
Khí tức kinh khủng lúc này bộc phát ra.
Ầm! Một tiếng nổ tung vang lên, cả người Vũ Vĩnh Hiên nổ tung, chết oan uổng.
Chiến Linh Uyên nhìn một con Tử Tông Truy Phong Chuẩn trên bầu trời, nói thẳng: "Giết hết toàn bộ, không chừa một mống".
"Khô Viên!"
"Có thuộc hạ".
"Dẫn người đi vào thành Vân Thượng tìm người nhà họ Tô, hễ là họ Tô thì đều giết hết, không chừa một người".
Chiến Linh Uyên nói thẳng.
Nghe thấy lời này, không ít võ giả bên trong thành Vân Dương đều thấy lạnh cả người.
Đây chính là thực lực của bảy bá chủ.
Dám động vào con gái của lâu chủ Chiến Thần Lâu, làm sao Chiến Thần Lâu có thể nuốt trôi được cơn tức này.
Lần này nhà họ Cổ xong đời, nhà họ Tô cũng hoàn toàn xong đời.
Bấy giờ Chiến Linh Vân nhìn đại ca của mình, cười tủm tỉm nói: "Ca, người này là Tần Ninh, đây là Lý Nhàn Ngư, là bọn họ đã cứu muội!"
Chiến Linh Uyên đi tới trước mặt Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, chắp tay khách khí nói: "Xá muội bướng bỉnh, khoảng thời gian qua nhờ hai vị chăm sóc, tại hạ Chiến Linh Uyên vô cùng cảm kích".
"Khách khí".
Lúc này xung quanh vô cùng hỗn loạn, tất cả võ giả nhà họ Tô đều bỏ mạng, mấy vị cường giả nhà họ Vũ mà Vũ Vĩnh Hiên dẫn tới cũng đều bị giết.
Chiến Linh Vân tùy tiện nói: "Tần Ninh, ta đã đồng ý với ngươi sẽ dẫn ngươi gia nhập học viện Thánh Hoàng, ngươi hãy đi cùng ta đi".
Tần Ninh nhìn xung quanh một cái, lúc này mới nói: "Tạm thời ta không tính rời đi, thu xếp ổn thỏa xong chuyện nhà họ Vân rồi ta mới đi".
Chiến Linh Vân suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cũng được, ta sẽ ở đây chờ ngươi, chúng ta cùng trở về Chiến Thần Lâu".
"Được".
Chiến Linh Uyên ở bên kia nghe được những lời này thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta hiểu khá rõ muội muội mình, từ nhỏ đến lớn muội muội đều bị cha chiều hư.
Bình thường muội muội này của mình luôn thích làm theo ý bản thân, tính cách đại tiểu thư vô cùng rõ ràng.
Lần này lại đồng ý nghe ý kiến của người khác?
Đúng là kì lạ.
Đến bây giờ coi như đã hoàn toàn giải quyết được hỗn loạn trong thành Vân Dương.
Nhà họ Vân.
Đám người Vân Nham Phong lại bận rộn hẳn lên.
Trận chiến lần này kết thúc, thành Vân Dương mới thật sự yên ổn lại.
Sau đó điều nhà họ Vân phải làm chính là ổn định các thành trì và thị trấn mà thành Vân Dương quản lý trong phạm vi vạn dặm xung quanh.
Giống như lời Tần Ninh nói, nhà họ Vân không có căn cơ để khuếch trương bản thân.
Cho nên yên ổn phát triển mới là quan trọng nhất.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Ninh ở bên trong nhà họ Vân đã viết không ít phương pháp luyện đan giao cho Vân Như Sương, đồng thời cũng trò chuyện về đan thuật rất nhiều với Mục Nguyên đại sư, Vân Khánh đại sư.
Ngoài ra còn giảng giải cho Vân Như Sương và Vân Như Tuyết một ít phương pháp tu hành.
Làm xong những chuyện này đã là mười ngày sau.
Hôm đó, trên bầu trời thành Vân Dương, từng phi cầm thân hình to lớn đang bày trận mà đợi.
Người của Chiến Thần Lâu! Giờ phút này nhìn qua có khoảng hơn ngàn vị võ giả Chiến Thần Lâu, đều là cảnh giới Chân Ngã, trên đường phố và bầu trời của thành Vân Dương đều xuất hiện đầy người của Chiến Thần Lâu, chỉ để chào đón Chiến Linh Vân trở về.
Chương 2820: Thành Đông Thiên
Trước Vân phủ.
Đám người Tần Ninh tạm biệt mọi người nhà họ Vân.
Chiến Linh Vân cười nói: "Tần Ninh, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bảo ca ta để lại mấy vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng chín trấn giữ bên trong thành Vân Dương, trừ khi là cảnh giới Vong Ngã ra tay, nếu không Vân gia sẽ không gặp nguy hiểm".
"Được".
Tần Ninh nhìn về phía mấy người Vân Nham Phong, cười nói: "Khoảng thời gian qua đã làm phiền rồi".
Vân Nham Phong lại vội vàng hành lễ nói: "Nếu không có Tần công tử, nhà họ Vân ta mới thật sự là tràn ngập nguy hiểm".
Sau khi tạm biệt nhau, mọi người bay lên trời, leo lên trên lưng những phi cầm to lớn rồi rời đi.
Hơn ngàn vị cảnh giới Chân Ngã.
Trận thế này cũng chỉ có thế lực cấp bá chủ như Chiến Thần Lâu mới có thể tạo ra được.
Nhà họ Vân so sánh với Chiến Thần Lâu hay nhà họ Vũ, thật sự là khác nhau một trời một vực! Khí tức kinh khủng dần dần biến mất.
"Đây chính là Chiến Thần Lâu sao".
Vân Nham Phong thở dài nói: "Cho dù nhà họ Vân có phát triển ba mươi vạn năm, căn bản vẫn không sánh bằng".
"Cha, ý chí mạnh mẽ của cha đâu rồi!"
Vân Như Tuyết cười nói.
Vân Nham Phong khổ sở cười một tiếng, tùy tiện nói: "Tiếp theo, nhà họ Vân chúng ta phải yên ổn phát triển, ổn định bản thân, thế hệ này của ta đã không thể nào phát triển được nhà họ Vân rồi, đều phải dựa vào các con hết".
Vân Nham Phong vừa dứt lời, thấy con gái Vân Như Sương vẫn chưa mở miệng, liền cầm tay con gái an ủi: "Sương Nhi, con và hắn không phải người cùng một thế giới...", "Cha, cha nói cái gì vậy?"
Khuôn mặt Vân Như Sương đỏ lên, vội vàng nói: "Tần Ninh công tử là thiên tài, đương nhiên con biết, con cũng không có suy nghĩ đó".
"Vậy sao?"
"Cha...", "Ha ha ha, được rồi, được rồi".
Vân Nham Phong tùy tiện nói: "Ta luôn cảm thấy cho dù là người có thân phận cao quý như Chiến Linh Vân cũng không phải người cùng một thế giới với Tần Ninh".
...Đám phi cầm của Chiến Thần Lâu vô cùng cao lớn dũng mãnh, hơn nữa trên lưng từng con lại có từng cung đình lầu các, cho dù bay vùn vụt trên trời cao vạn trượng vẫn vững như đất bằng.
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư được sắp xếp vào ở trong một căn phòng.
Từ thành Vân Dương đến Chiến Thần Lâu cần mấy ngày đêm.
Trong một căn phòng khác.
Chiến Linh Uyên đứng ở bên cửa sổ, nhìn mây trôi qua khe cửa, cười nói: "Linh Vân, ta đã điều tra qua, đúng là Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư chưa bao giờ xuất hiện ở Tây Hoa Thiên, xem ra bọn họ nói không sai, không phải là người của Tây Hoa Thiên chúng ta".
"Ca còn đi điều tra nữa sao?"
Chiến Linh Vân vô cùng hiếu kỳ nói: "Ta nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ không lừa gạt ta đâu".
"Tóm lại vẫn phải điều tra một chút".
Chiến Linh Vân tùy tiện nói: "Ta nhớ cứ ba tháng một lần, Chiến Thần Lâu chúng ta sẽ có mười suất đến học viện Thánh Hoàng để tham gia kiểm tra đúng không?"
"Muội thật sự định cho bọn họ hai suất?"
"Đương nhiên rồi, Chiến Linh Vân ta nói lời sẽ giữ lấy lời".
Chiến Linh Uyên không nhịn được cười một tiếng.
"À đúng rồi, cha biết muội sắp về, đã gọi cả nhị đệ và tam đệ về, lần này muội trở về chuẩn bị ăn đòn trước đi!"
"Hả?
Nhị ca tam ca cũng có mặt?"
Chiến Linh Vân đau khổ nói: "Ta không muốn gặp bọn họ".
"Cũng không phải do muội".
Chiến Linh Uyên tùy tiện nói: "Lần này tự muội chạy ra ngoài đã chọc tức cha, muội cứ nghĩ cách làm cha bớt giận trước đi, dù sao không tránh khỏi việc bị đánh rồi".
Chiến Linh Vân đưa hai tay nâng gò má, vô cùng buồn khổ.
"Đến lúc đó ta sẽ giới thiệu Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư cho cha".
Chiến Linh Vân cười nói: "Lý Nhàn Ngư kia cũng coi là một thiên tài, cảnh giới Chân Ngã tầng hai mà có thể giết được tầng bốn, ca cũng không làm được đúng không?"
"Tần Ninh kia còn lợi hại hơn, đan thuật trận thuật kiếm thuật đều cực mạnh, ồ, ca, ta nhớ huynh đã lĩnh ngộ kiếm ý đúng không?
Hình như Tần Ninh kia cũng đã lĩnh ngộ được kiếm thế, nói không chừng huynh có thể thảo luận với hắn đấy?"
Nghe thấy vậy, Chiến Linh Uyên lại sửng sốt.
"Kiếm thế?"
Ý cảnh của kiếm khách huyền diệu khó giải thích.
Đối với kiếm khách mà nói, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, uy năng kiếm thuật sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Mà người lĩnh ngộ kiếm thế sẽ có thể hợp nhất người và kiếm, người có thể mượn kiếm thế, kiếm có thể mượn nhân thế làm nổi bật lẫn nhau thì càng lợi hại hơn.
Từ nhỏ Chiến Linh Uyên chỉ thích kiếm, tu hành kiếm thuật chuyên cần không nghỉ, nhưng hiện nay mới chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, vẫn còn cách kiếm thế rất xa.
Ý cảnh kiếm thuật như vậy cũng không chỉ cần dựa vào vất vả tu luyện là có thể lĩnh ngộ được.
Phải là tâm tính ý cảnh của võ giả lột xác, cần võ giả tự mình thăng hoa! Rất khó, rất khó.
"Nói như vậy, đúng là ta phải học hỏi thật tốt rồi".
Nghe thấy thế, Chiến Linh Vân tùy tiện nói: "Vậy chúng ta không cần vội trở về núi Chiến Thần đâu, cứ đi từ từ cũng được, nghe nói dọc đường có một vài chỗ ăn rất ngon".
Chiến Linh Uyên lại cười ha ha một tiếng nói: "Hay lắm Chiến Linh Vân, muội sợ bị đòn, nhưng trốn được mùng một lại không tránh khỏi mười lăm, tóm lại vẫn cần phải đi về nghe mắng!"
"Nghe mắng muộn một chút còn hơn, huynh không biết đâu, khoảng thời gian này sư đồ hai người kia luôn chọc giận ta, lần này ta phải thể hiện rõ thân phận địa vị của mình, dẫn bọn họ đi ăn uống để dọa sợ bọn họ".
Chiến Linh Vân nói đến chỗ này, tùy tiện nói: "Ca, huynh chi tiền".
"Được!"
Chiến Linh Uyên bất đắc dĩ cười một tiếng, cưng chiều nói.
Chiến Thiên Vũ có ba trai một gái.
Chiến Linh Uyên là con trai trưởng, có hai người em trai, một cô em gái.
Chiến Linh Vân nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối được chiều chuộng trong nhà.
Cũng vì như vậy nên tính cách của Chiến Linh Vân mới hơi xấu một tí.
Nhưng dù sao cũng không phải là loại người hay làm xằng làm bậy, ỷ thế hiếp người.
Ngày hôm sau, mọi người đã đi khỏi thành Vân Dương xa mấy vạn dặm, bởi vì đám phi cầm của Chiến Thần Lâu cũng không bay hết sức.
"Tần công tử".
Hôm đó, một đám võ giả Chiến Thần Lâu dừng lại, rối rít rơi xuống đất hạ trại.
Chiến Linh Uyên đi tới, cười nói: "Khoảng thời gian qua nhờ có hai người chăm sóc muội muội ngang bướng kia của ta, phía trước chính là thành Đông Thiên, hai vị chưa bao giờ tới Tây Hoa Thiên, ta sẽ dẫn hai vị đi thăm quan một chút, như thế nào?"
Tần Ninh nghe vậy, vốn muốn từ chối, nhưng nghe được ba chữ thành Đông Thiên thì lại gật đầu nói: "Được!"
Cứ như thế, bốn người Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân, Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư không dẫn theo hộ vệ, mà rời khỏi doanh trại, chạy như bay về phía trước.
Không lâu sau, một tòa thành trì mênh mông xuất hiện ở trước mắt.
Mà cho dù cách xa mười mấy dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ba chữ to trên cửa thành.
Thành Đông Thiên! Chẳng qua là khi đến gần, Lý Nhàn Ngư thấy ba chữ rồng bay phượng múa kia, vẻ mặt vô cùng kì quái.
"Ngươi làm sao vậy?"
Chiến Linh Vân nhìn Lý Nhàn Ngư cũng không phải rung động trước khung cảnh của thành trì, mà vẻ mặt lại rất kì quái, liền hiếu kỳ nói.
Lý Nhàn Ngư do dự, muốn nói lại thôi.
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
Chiến Linh Vân có chút không nhịn được.
Lý Nhàn Ngư tùy tiện nói: "Là ai viết tên cho thành Đông Thiên này vậy?"
Bình luận facebook