• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2821-2825

Chương 2821: Coi như ngươi có chút lương tâm

Nghe được lời này, Chiến Linh Vân nhìn ba chữ lớn kia, mỉm cười nói: “Như thế nào?

Có phải chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được ý cảnh vô tận, khiến cho người ta cảm giác được võ ý cường đại của người viết chữ không?”

“Thành Đông Thiên này ngược lại có lai lịch không tầm thường”.

Chiến Linh Vân giải thích: “Năm đó, thành Đông Thiên chẳng qua chỉ là một thành trì nhỏ trong rất nhiều thành trì của Tây Hoa Thiên mà thôi, cũng không khác thành Vân Dương là bao, thế nhưng sau này, nơi đây xuất hiện một vị cường giả danh tiếng vang dội khắp Tây Hoa Thiên”.

“Ai?”

“Đông Thiên lão nhân!”

Đông Thiên lão nhân.

Giờ phút này, bốn người giao nộp thiên nguyên thạch rồi đi vào bên trong thành, đường phố rộng lớn cả trăm mét, võ giả, người buôn bán muôn hình muôn vẻ, thậm chí còn có những con thiên nguyên thú có hình thù kỳ quái, tất cả đều nối liền không dứt.

Chiến Linh Vân tiếp tục nói: “Đông Thiên lão nhân này cũng là một người kỳ quái!”

Nàng ta nói xong không nhịn được mà nở nụ cười.

“Linh Vân!”

Lúc này, Chiến Linh Uyên quát lớn: “Đây là thành Đông Thiên, chú ý lời nói của muội”.

Chiến Linh Vân lè lưỡi, không thèm để ý nói: “Đại ca sợ cái gì chứ, lời ta nói là sự thật, hơn nữa, Đông Thiên lão nhân cũng không quan tâm”.

“Các ngươi không biết đó thôi, năm đó, trong Trung Tam Thiên có một người vô cùng lợi hại, được gọi là Thể Đế, cũng chính là Thông Thiên Đại Đế, chính là sư tôn của cái tên Thần Tinh Dịch mà lần trước các ngươi hỏi ta”.

“Vị Thông Thiên Đại Đế này, lúc trước luôn dạo chơi bốn phương, dẫn theo Thần Tinh Dịch chạy nhảy khắp nơi, tìm người thi đấu”.

“Sau này lại nghe nói Đông Thiên lão nhân có thuật luyện thể cường đại, cho nên bọn họ đã tìm Đông Thiên lão nhân để so tài, khi đó, Đông Thiên lão nhân mới chỉ là cảnh giới đế giả, thi đấu với Thông Thiên Đại Đế thất bại cực kỳ thê thảm”.

“Thế nhưng sau này, không biết lão già này được Thông Thiên Đại Đế chỉ dẫn cho cái gì mà thuật luyện thể tiến bộ thần tốc, những năm gần đây, vẫn luôn một mực ở lại trong thành Đông Thiên mà trấn giữ, nghe nói bây giờ đã là cường giả cảnh giới Vô Ngã”.

“Thành Đông Thiên này bởi vì có Đông Thiên lão nhân tồn tại, mà trong hơn vạn năm qua đã phát triển một cách nhanh chóng, trở thành một toà thành lớn có hơn ngàn vạn dân cư, hơn nữa, cũng bởi vì sự tồn tại của Đông Thiên lão nhân nên bảy thế lực bá chủ cũng không có biện pháp gì với toà thành này”.

Nghe được lời này, Tần Ninh gật gật đầu.

“Vậy vừa rồi, khi đề cập đến Đông Thiên lão nhân, ngươi cười cái gì?

Thua bởi Thông Thiên Đại Đế, cũng không có gì là mất mặt mà?”

“Đúng là không mất mặt”.

Lúc này, Chiến Linh Vân lại mỉm cười, không nhịn được nói: “Các ngươi không biết đó thôi, Đông Thiên lão nhân sâu sắc cảm nhận được sự cường đại của Thông Thiên Đại Đế, ở phương diện thuật luyện thể là không người nào có thể sánh bằng, cứ nhất quyết muốn kết nghĩa huynh đệ với Thần Tinh Dịch, lại càng muốn nhận Thông Thiên Đại Đế làm thầy, thế nhưng Thông Thiên Đại Đế nói, bản thân chỉ nhận một vị đệ tử duy nhất, kết quả là vị Đông Thiên lão nhân này lại muốn nhận Thông Thiên Đại Đế làm cha nuôi, tất nhiên là Thông Thiên Đại Đế không chấp nhận rồi, thế nhưng Đông Thiên lão nhân vẫn thường xuyên gọi Thông Thiên Đại Đế là nghĩa phụ trước mặt người ngoài, lại tư nhận mình là nghĩa tử của Thông Thiên”.

Nghĩa tử của Thông Thiên?

Lý Nhàn Ngư dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Ninh.

Còn có việc này sao?

Khó trách, khi vừa mới vào thành, nhìn thấy ba chữ trên cổng thành kia, hắn ta lại cảm thấy rất quen thuộc.

Thì ra là chữ viết của sư tôn! Rồng bay phượng múa! Mệt cho hắn ta còn rối rắm, không biết tại sao chữ viết của sư tôn lại xuất hiện ở thành Đông Thiên này.

Thì ra là còn có chuyện này.

Lý Nhàn Ngư âm thầm liếc mắt nhìn sư tôn mình, thế nhưng Tần Ninh lại coi như không nghe thấy.

Lúc này, Chiến Linh Uyên tìm đến một toà tửu lâu, trông có chút xa hoa quý phái, hơn nữa, võ giả ra vào nơi này thấp nhất cũng có thực lực cảnh giới Chân Ngã.

Đi lên tầng hai, bốn người ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, thật rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên Chiến Linh Uyên tới đây, đối với đồ ăn trong tửu lâu, hắn ta rất có hiểu biết, gọi ra cả một bàn đồ ăn.

Lần này, coi như là Lý Nhàn Ngư được mở mang tầm mắt.

Trên thực tế, mỗi lần đi cùng với Tần Ninh, lần nào hắn ta cũng được mở rộng tầm mắt, tình cảnh được nhìn thấy cũng càng ngày càng cao.

Lúc này, hai tay Chiến Linh Vân chống má, nàng ta nhìn thấy trò hai người nói: “Đây là Đông Thiên Lâu, cũng là sản nghiệp của gia tộc Đông Thiên lão nhân, có thể nói là tửu lâu xa hoa nhất thành Đông Thiên, một bữa cơm, cũng phải tiêu phí ít nhất một thanh Mệnh Khí”.

Lý Nhàn Ngư nao nao.

Nhìn thấy dáng vẻ chưa trải sự đời của hắn ta, Chiến Linh Vân cười toe toét nói.

“Thích ăn cái gì thì ăn cái đó, hôm nay ta mời khách, coi như là cảm ơn các ngươi đã chăm sóc ta mấy tháng qua”.

Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì cười nói: “Coi như ngươi có chút lương tâm”.

“Ngươi…”, thấy hai người lại sắp cãi nhau thì đúng lúc này, trên tầng ba, ở đầu cầu thang, một đoàn người đang đi xuống dưới.

Dẫn đầu chính là hai cô gái mặc trang phục cực kỳ hở hang.

Hai cô gái kia có dáng người thanh thoát, tao nhã, một người trông có vẻ lạnh như băng, người còn lại thì lộ ra thần thái nhiệt tình như lửa, tự do phóng khoáng.

Hơn nữa, khuôn mặt của hai người bọn họ còn cực kỳ giống nhau, rõ ràng là một đôi tỷ muội.

Lúc này, hai cô gái kia xuống tầng, rõ ràng là liếc mắt nhìn qua bốn người họ đang ngồi cạnh của sổ.

Lúc này, Chiến Linh Uyên đứng dậy, chắp tay nói: “Chiến Linh Uyên, kính chào hai vị Tần tông chủ”.

Cô gái trông có vẻ lạnh như băng kia chậm rãi nói: “Chiến Linh Uyên, tại sao ngươi lại xuất hiện ở thành Đông Thiên này?

Cũng nghe được chuyện liên quan đến dãy núi Đông Thiên sao?”

“Dãy núi Đông Thiên?

Đã xảy ra chuyện gì?”

Chiến Linh Uyên khó hiểu nói.

“Thì ra là ngươi không biết”.

Nàng ta khẽ cười nói: “Xem ra tin tức của Chiến Thần lâu các ngươi, không đủ nhanh nhạy”.

Lúc này, Chiến Linh Vân nhìn thấy hai cô gái kia thì không nói lời nào, thái độ có chút lạnh nhạt.

Lý Nhàn Ngư cũng đánh giá hai cô gái kia.

Xét về nhan sắc, chắc chắn là thuộc hàng đầu, hơn nữa, tỷ muội hai người đứng chung một chỗ, rất khó làm cho người rời mắt.

Chiến Linh Uyên khách khí nói: “Xét về phương diện tin tức, Chiến Thần lâu chúng ta quả thực là không so được với Phong Nguyệt Tông”.

Cô gái liếc mắt nhìn Chiến Linh Uyên, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Mấy người phía sau mang theo hộp cơm, đi theo.

Đoàn người rời khỏi Đông Thiên Lâu, ngồi lên xe kéo rời đi.

Lúc này, Chiến Linh Vân mới nói: “Nhìn thấy hai người này đã cảm thấy không vui rồi”.

Chiến Linh Uyên cũng nói: “Hai vị này chính là hai vị tông chủ của Phong Nguyên Tông, một trong bảy thế lực bá chủ, hai tỷ muội Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương, muội không thích các nàng, nhưng các nàng lại mạnh hơn muội nhiều”.

Hai cô gái kia, vậy mà lại là tông chủ Phong Nguyệt Tông, một trong bảy thế lực bá chủ.

Lý Nhàn Ngư ngẩn người.

Chiến Linh Vân lập tức nói: “Nếu như không phải hai người họ có một sư tôn tốt thì Phong Nguyệt Tông cũng không thể trở thành một trong bảy thế lực bá chủ”.

Nhìn xuống dưới đường phố, xe kéo của Phong Nguyệt Tông đã rời đi, Chiến Linh Vân hiếu kỳ nói: “Hộp cơm kia là mang về cho ai?

Có thể nào là sư tôn của bọn họ đến đây không?”

“Cũng không phải”.

Chiến Linh Uyên nhanh chóng nói: “Ta nghe nói thời gian gần đây, tỷ muội hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương cùng thích một người đàn ông, dẫn theo tên đó bên cạnh mình, thế nhưng người đàn ông kia rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không biết là ai, chỉ là nghe nói, hai vị Tần tông chủ vô cùng thân mật với người đàn ông kia, một chút cũng không rời, coi người kia như bảo bối, che chở trong lòng bàn tay”.

“Nuôi nam sủng?”

Chiến Linh Vân lập tức nói: “Hai tỷ muội, dùng chung một người?

Chậc chậc chậc…”

Lúc này, Lý Nhàn Ngư cũng cười nào: “Người đàn ông nào lại may mắn như thế, có thể được hai tỷ muội này cùng hầu hạ, chỉ cần là đàn ông, đoán chừng là ai cũng sẽ vui vẻ ngất trời”.

“Ngươi cũng như thế phải không?”

Chiến Linh Vân không chút khách khí nói: “Đàn ông, chậc!”
Chương 2822: Gặp lại lão đạo sĩ

“Hai người Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương này, tuy rằng lúc bình thường trông có chút phong lưu, nhưng thực tế là cực kỳ chung tình, người đàn ông kia có thể làm cho hai người họ thành tâm đối đãi, quả thật là không tầm thường”.

Chiến Linh Uyên khẽ cười nói: “Ta cũng rất tò mò, người nọ rốt cuộc là ai!”

Lúc này, Lý Nhàn Ngư truyền âm cho Tần Ninh, nói: “Sư tôn, hình như con đã gặp hai cô gái này rồi, thế nhưng, không quá chắc chắn…”

“Hửm?”

“Chính là lúc trước, thời điểm chúng ta còn ở thành Vân Dương, người tự xưng là người thân bên cạnh Thần Tinh Dịch, rất giống hai người này”.

Lý Nhàn Ngư tiếp tục truyền âm nói: “Chỉ là lúc đó hai mắt của con đều bị mù, chỉ có thể nhìn thấy hồn phách hiện ra, cũng không rõ ràng lắm, đại khái là cũng không chắc chắn…”

“Có lẽ không phải đâu, dù sao thì người ta cũng là tông chủ Phong Nguyệt Tông, sao có thể xuất hiện trong thành Vân Dương chứ”.

Tần Ninh cũng không nghĩ nhiều.

Bốn người cùng nhau dùng cơm, sau đó rời khỏi Đông Thiên Lâu.

Chiến Linh Vân lập tức nói: “Công tử Tần Ninh, ta thấy ngươi cũng là cao thủ sử dụng kiếm, để ta dẫn ngươi đến Đông Thiên Các, cho ngươi một mua kiếm, xem như là cảm ơn ngươi”.

Tất nhiên là Tần Ninh sẽ không từ chối, vào trong thành Đông Thiên này, cũng là vì muốn xem thành Đông Thiên có trông như thế nào.

Bốn người cùng nhau rảo bước trên đường phố phồn hoa, náo nhiệt, sau đó đi đến một con phố cực kỳ sầm uất trong thành Đông Thiên.

Cả một con phố này, đều treo một loại biển hiệu duy nhất.

Đông Thiên Các! Chiến Linh Vân lại nói: “Trong thành Đông Thiên, tửu lâu, nhà nghỉ lớn nhất, sòng bạc lớn nhất, giao dịch các lớn nhất, võ trường, phủ đệ lớn nhất, đều là của Đông Thiên lão nhân, Đông Thiên Các này cũng thế”.

Lý Nhàn Ngư nhanh miệng nói: “Thành Đông Thiên có một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã như Đông Thiên lão nhân, chẳng phải là cũng có khả năng trở thành thế lực cấp bậc bá chủ sao?”

“Ngươi nghĩ hay lắm!”

Chiến Linh Vân lập tức cười nói: “Thế lực cấp bá chủ, không chỉ có chiến lực đỉnh cấp là cường giả cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong, mà còn phải có không ít cao thủ, cường giả ở cảnh giới Vô Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Chân Ngã”.

“Ở thành Đông Thiên này, Đông Thiên lão nhân chiếm cứ thành Đông Thiên, phát triển thế lực của gia tộc mình, không mở rộng ra thêm, cũng không chinh chiến, những năm gần đây, thành Đông Thiên này, chính là địa bàn của ông ta!”.

“Đương nhiên, những người khác cũng không dám làm bừa, dù sao thì uy áp của bản thân Đông Thiên lão nhân cũng rất mạnh, cho dù là bảy thế lực bá chủ cũng phải cho ông ta chút mặt mũi”.

Lý Nhàn Ngư gật gật đầu, không nói gì.

Lúc này, bốn người đứng trước của Đông Thiên Các.

Mặt tiền của Đông Thiên Các chiếm cứ cả một con phố, những cánh cổng lớn mạ vàng loé lên ánh sáng chói mắt, ước chừng có hơn mười cánh cửa, võ giả ra vào nối liền không dứt.

“Cút ra ngoài đi!”

Mà lúc này, phía bên trái của cánh cửa mà bốn người đang đứng, một bóng người mặc quần áo rách tung toé bị hai gã hộ vệ đẩy ra ngoài.

“Người không xu dính túi mà còn dám tiến vào Đông Thiên Các chúng ta giương oai?

Lão già kia, ngươi muốn chết phải không!”

Một gã hộ vệ trong đó quát mắng.

“Đàn chó coi thường người khác như các ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận”.

Âm thanh bất mãn vang lên.

Mà khi nghe thấy âm thanh này, Tần Ninh lại thấy ngờ ngợ.

“Lão đạo sĩ”.

Tần Ninh không khỏi lên tiếng.

Lúc này, cái người lôi thôi kia lập tức quay lại, nhìn thấy Tần Ninh, nước mắt ông ta lập tức chảy xuống.

“Tần công tử, Tần công tử”.

Lão đạo sĩ hô to giống như một kẻ điên, rồi đi đến trước mặt Tần Ninh.

Lúc này, lão đạo sĩ cũng mặc kệ thân thể bẩn thỉu của mình, ôm cổ Tần Ninh, kêu rên: “Tần công tử, ngươi không chết, ôi trời ơi, ngươi không chết, ngươi thực sự không chết”.

Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Lão đạo sĩ, ngươi hy vọng sư tôn ta chết như vậy sao”.

“Không không không, không phải”.

Lúc này, quần áo đạo sĩ màu đỏ trên người lão đạo sĩ rách tung toé, mái tóc dài lộn xộn, cả người bẩn thỉu lôi thôi, chân cao chân thấp, quả thực là cách biệt một trời một vực với dáng vẻ phóng khoáng trước kia.

“Tại sao ngươi lại thảm như vậy?”

Tần Ninh không nhịn được nói.

Lão đạo sĩ lập tức khóc lóc kêu ca: “Đừng nói nữa, ngày đó ở vùng đất thánh táng, lão đạo sĩ ta phát hiện ra nguy hiểm cực lớn”.

“Nơi đó là Táng Long Huyệt, cho dù là cường giả vượt qua cảnh giới Tam Ngã, một khi bị cuốn vào trong đó, cũng chắc chắn sẽ phải chết…”

“Ừm…”, Tần Ninh gật gật đầu.

Lão đạo sĩ vội vàng nói: “Ta xem Tần công tử hiện giờ bình an vô sự, hẳn là đã đối phó được với cái nguy cơ kia, người đàn ông kia đâu?

Ngươi giết rồi?”

“Ngươi đang nói Diệp Chi Vấn?”

“Lão đạo sĩ ta không biết người kia tên là gì, nhưng thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất là cảnh giới Vô Ngã, suýt chút nữa đã làm thịt lão đạo sĩ ta đây, may mắn ta dạo chơi bốn phương, trên người có không ít bảo bối, cho nên mới thoát được một kiếp, thế nhưng một thân tu vi đều bị phế bỏ, lưu lạc đến Tây Hoa Thiên, kết quả là bị người ta ăn cướp, sau đó lại bị người ta lừa gạt, lênh đênh trôi dạt trăm năm, một trăm năm này, ngươi có biết là ta sống như thế nào không?”

Trăm năm! Tần Ninh nao nao.

Xem ra, mình và Lý Nhàn Ngư đã ở trong thời không loạn lưu trải qua trăm năm.

Trăm năm qua, bên phía Thượng Nguyên Thiên, hẳn là hiện giờ không còn gì nguy hiểm nữa! Lão đạo sĩ nói đến đây thì tiếp tục khóc lóc kể lể: “Lúc ấy, ta gặp được người kia, nhìn thấy địa thế Táng Long Huyệt, vốn dĩ định đi báo cho Tần công tử, kết quả là bị người kia phát hiện, muốn giết ta bịt miệng, Tần công tử, ta đều là vì ngươi!”

Tần Ninh không nhịn được cười nói: “Được rồi, đừng khóc”.

“Trước hết dẫn ngươi đi thay quần áo, ăn cơm đã!”

Lão đạo sĩ nhìn qua cực kỳ thảm hại, Tần Ninh cũng động lòng trắc ẩn.

Lão đạo sĩ này không rõ lai lịch, thế nhưng thân phận tất nhiên là không tầm thường, hơn nữa, quả thực là không có ý gì xấu.

Tần Ninh dẫn lão đạo sĩ đi mua mấy bộ quần áo, ông ta vẫn thích màu đỏ thẫm, nói người ta lấy cho vài bộ đạo bào màu đỏ, lại ăn thêm một bữa ăn ngon, tắm rửa sạch sẽ, cả người mới sạch sẽ hơn.

Chẳng qua là chân cao chân thấp, dáng vẻ đi đường quả thực có chút quái dị.

Xong xuôi mọi chuyện, đã là buổi chiều.

Hai người Chiến Linh Vân và Chiến Linh Uyên dẫn Tần Ninh đi vào Đông Thiên Các.

Lần này, đạo sĩ áo đỏ nghiêng ngả đi đến, nhìn hai gã hộ vệ kia, nói: “Lần này, ông đây muốn tiến vào, các ngươi còn dám ngăn cản sao?

Cái thứ mắt chó coi thường người khác”.

Hai gã hộ vệ kia thấy lão đạo sĩ như đã thay đổi trở thành một người khác quay lại, trong chớp mắt khuôn mặt đỏ bừng lên, một câu cũng không nói nên lời.

Lúc này, lão đạo sĩ mới dẫn Tần Ninh tiến vào trong Đông Thiên Các.

Gặp lại hắn, trong lòng lão đạo sĩ cũng cảm thấy yên tâm.

Không nói những cái khác, đi theo Tần công tử, chắc chắn là ông ta sẽ không bị chết đói, thậm chí, giúp ông ta khôi phục thương thế cũng không thành vấn đề.

Lão đạo sĩ nhìn hai người Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân, lập tức cười nói: “Hai vị công tử, tiểu thư đây vô cùng cao quý, thế nhưng gần đây sẽ có tai hoạ đổ máu, đáng tiếc là lão đạo sĩ ta đây trên thân không còn thứ gì, thế nhưng hai vị cũng không cần phải lo lắng, tuy rằng gặp phải tai hoạ đổ máu nhưng sẽ có quý nhân giúp đỡ, đương nhiên là hai người sẽ an toàn”.

Nghe vậy, Chiến Linh Vân không nhịn được cười nói: “Lão đạo sĩ, quý nhân mà ngươi nói, sẽ không phải là ngươi chứ?”

Lão đạo sĩ vội vàng nói: “Không không không, không phải ta, là vị Tần công tử này, hắn chính là quý nhân của hai vị”.
Chương 2823: Kiếm Khảm Nguyên

Tần Ninh cũng hiểu tính cách thích bịa chuyện của lão đạo sĩ, chỉ cười không nói gì.

Mấy người cùng nhau tiến vào bên trong Đông Thiên Các, Chiến Linh Vân nói: "Tần Ninh, ngươi muốn cái gì thì cứ nói thẳng, ta tặng cho ngươi".

Tần Ninh nhìn bước chân loạng choạng của lão đạo sĩ, cười nói: "Mua sắm một chút dược liệu đi".

Lúc này đã có quản sự của Đông Thiên Các tiến lên đón, chiêu đãi mấy người.

Tần Ninh nói với quản sự kia hơn trăm loại dược liệu, quản sự kia ghi lại từng cái một.

Hắn ra hiệu Chiến Linh Vân trả tiền.

Mà nàng ta giao tiền, cả người đều suy sụp.

"Một ngàn hai trăm vạn thiên nguyên thạch!"

Chiến Linh Vân nhìn về phía Tần Ninh nói: "Ngươi định mua hồn đan sao?"

"Chuẩn bị luyện chế hồn đan!"

Tần Ninh cười nói: "Cảm ơn, coi như là ngươi tặng cho ta một thanh mệnh khí đỉnh cao, như thế nào?"

Mệnh khí đỉnh cao?

Một thanh mệnh khí đỉnh cao chỉ có giá trị trăm vạn, nhiều nhất là ba đến năm trăm vạn.

Tần Ninh đang uống máu của nàng ta! Cho dù Chiến Linh Vân nàng ta là công chúa của Chiến Thần Lâu, nhưng bỏ ra một ngàn vạn thiên nguyên thạch cũng vô cùng đau lòng.

"Tần công tử".

Lúc này, Chiến Linh Uyên cười nói: "Muốn thu gom số dược liệu này cũng phải tốn rất nhiều thời gian, chúng ta qua khu giao dịch mệnh khí, hồn khí, phách khí xem một chút đi!"

"Được".

Mấy người đi dạo khắp nơi trong Đông Thiên Các rộng lớn.

Nơi này có bán đan dược, binh khí, cùng với một vài vật liệu để khôi lỗi sư sử dụng, bao gồm rất nhiều thiên tài địa bảo, rực rỡ muôn màu.

Đồng thời nơi đây cũng có một vài khu vực "đào bảo".

Rất nhiều võ giả ra vào dãy núi Đông Thiên bên ngoài thành Đông Thiên đã lấy được một vài đồ cổ, cũng cầm tới nơi này giao dịch.

Nhìn thấy những khu vực đào bảo kia, hai mắt Lý Nhàn Ngư sáng lên.

Hắn ta biết từ trước đến nay sư phụ Tần Ninh mắt sáng như đuốc, rất nhiều lần đều có thể tìm được bảo bối trong đống đồ vứt đi.

Chỉ là lần này, dường như Tần Ninh không phát hiện gì cả.

Cuối cùng mấy người vẫn đến khu vực bán binh khí.

Từng thần binh được bày trong tủ lưu ly trong suốt, thiết lập cấm chế, ghi giá công khai.

Mà lúc này cũng không ít thị nữ cao gầy, ăn mặc đẹp đẽ, dáng vẻ không tệ đang đứng trước từng thần binh, thỉnh thoảng sẽ giảng giải cho khách khứa.

Mấy người Tần Ninh nhìn xung quanh, hắn cũng không có ý định mua thần binh gì cả.

Bây giờ hắn chưa đến cảnh giới Chân Ngã, võ quyết sử dụng đều là võ quyết Cực Đạo, thậm chí ngay cả mệnh quyết cũng không tu hành được.

Mà mệnh khí thì tạm thời không dùng được.

Trên thực tế từ trước đến nay, thỉnh thoảng hắn sẽ dùng kiếm, nhưng đa số thời gian đều không cần binh khí gì cả.

Võ giả cảnh giới Chân Ngã sử dụng mệnh khí.

Mà mệnh khí chia làm ba phẩm cấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.

Mệnh khí hạ phẩm có giá cả mấy vạn thiên nguyên thạch, mười mấy vạn thiên nguyên thạch.

Mệnh khí trung phẩm có giá trị ít nhất từ mười vạn thiên nguyên thạch, một vài thứ cao cấp thậm chí còn đến cả trăm vạn.

Mà mệnh khí thượng phẩm thì bắt đầu từ năm mươi vạn thiên nguyên thạch, đương nhiên thứ tốt nhất thậm chí còn đến mấy trăm vạn thiên nguyên thạch.

Về phần hồn khí không được phân chia phẩm cấp, võ giả cảnh giới Vong Ngã ngưng tụ ba Hồn Hoàn, phân ra ba tầng cảnh giới, hồn khí lại chỉ có một cấp.

Mà mỗi một hồn khí đều có giá trị ngàn vạn thiên nguyên thạch.

Về phần phách khí thì thích hợp cho cường giả cảnh giới Vô Ngã sư dụng, ở trong thành Đông Thiên này, phách khí cũng vô cùng hiếm thấy.

Mỗi một phách khí đều có giá mấy ngàn vạn, thậm chí phần lớn đều là có tiền cũng không mua được.

Dù sao một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã làm sao lại bỏ qua thần binh của mình, lấy ra bán được?

Tới một mức độ nào đó, binh khí còn đắt hơn cả đan dược.

Nhìn tới nhìn lui, Tần Ninh cũng không vừa ý cái gì.

Chiến Linh Uyên đã nhiều lần lên tiếng muốn mua cho Tần Ninh một thanh mệnh khí, chỉ là tất cả đều bị hắn từ chối.

Mà trong lúc nhìn xung quanh, Tần Ninh thấy những mệnh khí trường kiếm kia cũng đã giải thích và kể một vài thứ liên quan đến kiếm thuật, khiến Chiến Linh Uyên cảm thấy muội muội mình nói không sai, hiểu biết của Tần Ninh về kiếm thuật còn nhiều hơn cả mấy vị đại sư kiếm thuật trong Chiến Thần Lâu.

Tuy những lời nói đó đều không có gì kì lạ, nhưng lần nào cũng mang đến cho hắn ta một cảm giác thông suốt rộng mở.

Nếu như không có hiểu biết hoàn toàn sâu sắc về kiếm thuật, Tần Ninh sẽ không thể nói ra được những lời này.

Đây cũng là lí do vì sao Chiến Linh Uyên nhất định phải tặng Tần Ninh một thanh mệnh khí.

Nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm! Nhìn thấy đại ca càng thêm kính nể Tần Ninh, Chiến Linh Vân ở bên cạnh cũng vô cùng đắc ý.

Vẻ mặt kia giống như đang muốn nói với đại ca mình: Xem đi, ta đã nói người này rất lợi hại mà, đã tin chưa?

Mấy người đi dạo xung quanh, cuối cùng đến trước một lầu các sâu nhất trong Đông Thiên Các.

Người ở đây tương đối ít, hơn nữa còn có hơn mười hộ vệ đứng ở xung quanh canh phòng nghiêm ngặt.

Những thứ được trưng bày ở đây đều là hồn khí, thậm chí còn có mấy phách khí! Đây chính là giá trị hoàn toàn khác biệt.

Lão đạo sĩ mở miệng nói: "Nếu lấy những hồn khí, phách khí này đi bán sẽ có giá trị vài triệu đây?"

Lão đạo sĩ vừa dứt lời, không ít hộ vệ xung quanh đều tràn ngập sát khí.

"Ta chỉ nói một chút mà thôi...", lão đạo sĩ nói thầm một tiếng, không dám nói nhiều nữa.

Mà lúc này, mấy người đi vào sâu bên trong, chỉ thấy được một thanh trường kiếm đang treo trên tường, kiếm vẫn còn ở trong vỏ.

Nhưng cho dù như thế, mấy người vừa nhìn đã cảm thấy trường kiếm này cực kỳ cổ xưa, khiến người ta bị thu hút hoàn toàn.

Mà lúc này, trước trường kiếm cũng có không ít người tụ tập, có người đi đến phía trước trường kiếm muốn rút kiếm ra, nhưng kết quả đều thất bại.

"Đây là cái gì?"

Chiến Linh Vân cũng hiếu kì nói.

Một người bên cạnh nói: "Mấy vị không phải người của thành Đông Thiên sao?"

"Ừm...", võ giả kia cười nói: "Đây là báu vật trấn giữ của Đông Thiên Các, kiếm này tên là kiếm Khảm Nguyên!"

"Kiếm Khảm Nguyên!"

Chiến Linh Uyên nghe nói như thế, đôi mắt lập tức sáng lên, nói: "Chính là kiếm Khảm Nguyên mà Đông Thiên lão nhân đoạt được năm đó!"

"Không sai...", võ giả kia tiếp tục nói: "Đông Thiên lão nhân đặt thanh kiếm này ở trong Đông Thiên Các rất nhiều năm, ai có thể rút được thanh kiếm này thì sẽ có thể lấy được nó, nghe nói thanh kiếm này có lai lịch phi phàm, mấy năm trước trong các thành trì xung quanh có không ít cường giả cảnh giới Vô Ngã đều đến để thử, kết quả đến bây giờ vẫn chưa có ai thành công".

Chiến Linh Uyên cảm thán: "Ta đã từng nghe nói về thanh kiếm này, nghe nói là một phách khí!"

Chiến Linh Vân giống như nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: "Là bội kiếm mà Thông Thiên Đại Đế sử dụng!"

"Ừm...", Chiến Linh Uyên tiếp tục nói: "Ta không biết năm đó Thông Thiên Đại Đế lại đưa kiếm Khảm Nguyên cho Đông Thiên lão nhân, mà Đông Thiên lão nhân lại dám lấy thanh kiếm này ra".

Lý Nhàn Ngư sững sờ.

Kiếm của sư phụ?

Đời thứ tám Tần Ninh là Thông Thiên Đại Đế, cũng được người ta gọi là Thể Đế, chuyên tu thuật thể xác, hẳn là không sử dụng kiếm.

Muốn nói về thần binh, chắc hẳn lúc sư phụ ở đời thứ sáu, là Luyện Thiên Đại Đế mới có rất nhiều thần binh đi?

Lúc này Chiến Linh Uyên nhìn từng người xung quanh đang lần lượt thử rút kiếm, nhưng đều không thành công, lập tức thấy rất nóng lòng.

"Ta cũng tới thử một chút".

Chiến Linh Uyên đi ra phía trước, cười nói.

Có thể lấy được hay không là một chuyện, nghe nói kiếm Khảm Nguyên được chế tạo từ Khảm Nguyên Tinh Thiết ở Bắc Đấu Thiên, mà Khảm Nguyên Tinh Thiết có thể nói là thần vật vạn năm khó gặp, không chỉ có linh tính mà còn vô cùng cứng rắn.

Lấy Khảm Nguyên Tinh Thiết để chế tạo trường kiếm, đương nhiên sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Chương 2824: Rút kiếm

Lúc này, Chiến Linh Uyên đang định thử rút thanh kiếm này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.

"Chiến Linh Uyên, ngươi cũng muốn thử sao?

Đừng uổng phí sức lực nữa!"

Giọng nói kia vừa vang lên, không ít người hai bên đều nhường ra một lối đi, mấy bóng người đi đến.

Dẫn đầu là một thanh niên mặc đồ đỏ như máu, trong mắt có vẻ tà mị, khí chất âm u lạnh lẽo, lúc này hắn ta chắp tay đi đến, vô cùng kiêu căng nhìn đám người.

"Huyết Anh công tử!"

Nhìn thấy người nọ, Chiến Linh Uyên ngẩn người, lập tức cười nói: "Dù sao cũng rảnh, chỉ thử một chút mà thôi".

Chiến Linh Vân nhìn thấy công tử mặc đồ đỏ kia thì sắc mặt lạnh xuống.

Lý Nhàn Ngư lặng lẽ nói: "Đây là ai?"

"Huyết Anh công tử của Huyết Vụ cung, tên này rất quái đản, hơn nữa tu vi vẫn luôn cao hơn đại ca ta, ta rất không thích người này".

Lý Nhàn Ngư bĩu môi nói: "Người mà ca ngươi không thích có lẽ sẽ không phải người tốt, nhưng người mà ngươi không thích thì chưa chắc!"

"Phi!"

Chiến Linh Vân lại khẽ nói: "Ngươi đừng nhìn tên này ẻo lả, nhưng lại có sở thích rất đặc biệt, chỉ thích con gái mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa thường xuyên ngược đãi đến chết, không phải người tốt lành gì!"

Lý Nhàn Ngư nghe vậy thì ngẩn người nói: "Vậy đúng là không phải người tốt".

Chiến Linh Vân tiếp tục nói: "Người đàn ông mặc áo xanh, đeo bảo ngọc bên cạnh hắn ta là Linh Bình Thanh của núi Linh Tiêu, cũng là một trong những thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Tây Hoa Thiên, không biết tại sao hai người bọn họ lại đi cùng với nhau".

Lúc này Chiến Linh Uyên cũng không thèm để ý đến Huyết Anh công tử, mà vẫn tiến lên thử.

Chiến Linh Uyên cực kì yêu kiếm, nhìn thấy thứ này cũng biết khả năng mình rút ra được là không lớn, nhưng vẫn muốn thử một chút.

Cố gắng nửa ngày, thân kiếm kia vẫn ở trong vỏ, không nhúc nhích tí nào, cho dù Chiến Linh Uyên ngưng tụ kiếm ý thì vẫn không có cách nào rút ra.

Cho đến cuối cùng, đành phải từ bỏ.

Huyết Anh công tử cười nói: "Đã nói rồi, ngươi không làm được đâu...", "Ca ta không được, chẳng lẽ ngươi làm được?"

Chiến Linh Vân đi ra, hừ một tiếng nói: "Ở đó mà nói bóng nói gió, ngươi có làm được không?

Ca ta thử một lần thì sao chứ, cả ngày có nhiều người thử như vậy mà còn không được, cũng phải bị Huyết Anh công tử ngươi nói này nói nọ ở bên tai giống con ruồi kêu vo ve sao?"

Huyết Anh công tử bị Chiến Linh Vân nói như thế, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất: "Nghe nói kiếm Khảm Nguyên là một phách khí chân chính, làm sao Đông Thiên lão nhân lại nỡ để người ta lấy được thanh kiếm này chứ, thanh kiếm này căn bản là không thể lấy được, ta chỉ cảm thấy Linh Uyên huynh cũng có suy nghĩ muốn lấy được nó, đầu cơ trục lợi như người khác!"

"Sao lại gọi là đầu cơ trục lợi được?"

Chiến Linh Vân tức giận nói: "Cho dù không rút được thanh kiếm này, không cầm đi được thì cứ thử một lần để giải trí cũng không được sao?"

"Hơn nữa ngươi không nói lời nào, không ai nghĩ ngươi câm điếc đâu, người của Chiến Thần Lâu ta cũng không quen biết gì với người của Huyết Vụ cung ngươi".

Nghe thấy lời này, không ít võ giả đang xem náo nhiệt ở xung quanh đều thi nhau bàn luận sôi nổi.

Hóa ra công tử tiểu thư này đến từ Chiến Thần Lâu và Huyết Vụ cung, khó trách lại to gan cãi nhau như thế, hoàn toàn không sợ gì.

Lúc này, Huyết Anh công tử cười nói: "Ta chỉ nói ra tình hình thực tế mà thôi, Chiến Linh Vân, ngươi gấp cái gì?

Cảm thấy huynh trưởng mình làm chuyện ngu xuẩn, muốn lấy lại chút thể diện cho huynh trưởng mình sao?"

Chuyện ngu xuẩn?

Thể diện?

Cái quái gì vậy?

Lúc này Chiến Linh Vân vô cùng tức giận, không thèm để ý đến Huyết Anh công tử nữa.

"Ca, chúng ta đi".

Nói nhiều với loại người này đúng là làm hỏng hết cả tâm trạng của người ta.

Mà đúng lúc này, khi Chiến Linh Vân vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng kiếm ra khỏi vỏ vang vọng.

Chỉ trong phút chốc, một kiếm khí mạnh không thể đỡ phóng lên tận trời, thậm chí toàn bộ Đông Thiên Các đều tràn ngập một khí tức áp bách kinh khủng.

Mặc dù chỉ trong một cái chớp mắt rồi biến mất, nhưng đúng là đã tồn tại.

Thoáng một cái, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Có không ít người nghẹn họng trân trối nhìn bóng người mặc đồ trắng đang đứng trước bức tường.

Lúc này, thanh niên áo trắng mở miệng nói: "Ta đã rút kiếm ra rồi, ta có thể mang đi chứ!"

Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh như chết.

Thanh kiếm này để ở đây ít nhất là ngàn năm, thế nhưng trong ngàn năm này chưa có ai có thể rút được nó ra.

Thậm chí không ít người còn cảm thấy Đông Thiên Các cố ý lấy thanh kiếm Khảm Nguyên này ra để đùa giỡn mọi người.

Nhưng bây giờ, giờ này phút này, thanh kiếm đó đã bị rút ra! Đám người hoàn toàn ngơ ngác! Thanh kiếm này thật sự có thể rút ra! Mà Chiến Linh Vân lại há hốc mồm nhìn bóng người trước mặt.

Tần Ninh! Đã rút được thanh kiếm! Mà lúc này, mấy vị quản sự Đông Thiên Các đứng xung quanh kiếm Khảm Nguyên cũng vô cùng kinh ngạc.

Thanh kiếm này thật sự có thể rút ra?

Một vị quản sự ngẩn ngơ nói: "Có thể...", đây là quy củ của Đông Thiên Các, ai có thể rút được thanh kiếm này thì sẽ có thể mang nó đi, Đông Thiên Các tuyệt đối không ngăn cản.

Tần Ninh gật đầu, nhét trường kiếm vào trong vỏ, tiện tay cầm lấy.

"Đi thôi!"

Hắn đi đến bên cạnh Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân, cười nói.

"Sao Tần huynh có thể rút được vậy?"

Chiến Linh Uyên cảm giác giống như đang nằm mơ.

Vừa rồi hắn ta đã thử, đương nhiên có thể cảm nhận được rất rõ sự huyền diệu của thanh kiếm này.

Càng dùng sức, lực chống chọi càng mạnh.

Hơn nữa hắn ta đã sử dụng mọi biện pháp, nhưng thanh kiếm này vẫn không nhúc nhích.

Vậy mà Tần Ninh lại tiện tay rút ra được.

"Không thể nói".

Tần Ninh cười thần bí nói.

Chiến Linh Uyên lập tức chắp tay nói: "Là tại hạ đường đột".

Mấy người cầm kiếm chuẩn bị rời đi.

"Đợi một chút!"

Mà đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên.

Huyết Anh công tử đi ra, đứng trước mặt mấy người.

"Huyết Anh công tử, ngươi vừa mới nói thanh kiếm này là để trang trí, căn bản không rút ra được cơ mà, làm sao?

Tần Ninh vả mặt ngươi, bây giờ lại muốn ngăn cản chúng ta, không cho chúng ta đi?"

Chiến Linh Vân đắc ý cười nói, cứ như nàng ta mới là người rút được kiếm Khảm Nguyên vậy.

Huyết Anh công tử cũng không thèm để ý, mà nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Tại hạ là Huyết Anh công tử của Huyết Vụ cung, ở trong Tây Hoa Thiên này có không ít người biết đến tên của tại hạ".

"Vị công tử này có thể rút được kiếm Khảm Nguyên, tại hạ nguyện ý lấy ba ngàn vạn thiên nguyên thạch để mua nó!"

Nghe thấy lời này, Chiến Linh Vân lại cười nhạo nói: "Huyết Anh công tử, kiếm Khảm Nguyên được chế tạo từ Khảm Nguyên Tinh Thiết, nghe đồn thanh kiếm này là một phách khí, hơn nữa còn có uy lực cực mạnh, ngươi chỉ lấy ra ba ngàn vạn mà đã muốn mua nó?"

Huyết Anh công tử lạnh lùng nhìn Chiến Linh Vân một cái.

Thế nhưng nàng ta cũng không e ngại.

Huyết Anh công tử có thân phận địa vị cực cao ở trong Huyết Vụ cung, thế nhưng Chiến Linh Vân nàng ta cũng là công chúa của Chiến Thần Lâu, sao phải sợ hắn ta?

Huyết Anh công tử nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Vị huynh đài này, nếu bán thanh kiếm này cho ta, Huyết Anh công tử ta sẽ nợ ngươi một ơn tình, sau này nếu gặp phải phiền phức trong Tây Hoa Thiên, tên của ta vẫn có mấy phần uy nghiêm".

Tần Ninh nhìn Huyết Anh công tử một chút, chậm rãi nói: "Ta không bán".

Nghe thấy lời này, Huyết Anh công tử sa sầm mặt lại.

"Huynh đài, ta đã nguyện ý mua, có nghĩa là rất muốn, hy vọng huynh đài hãy nể mặt tại hạ!"

Huyết Anh công tử vẫn không lùi.

"Nể mặt ngươi?

Ngươi thì tính là gì?"

Tần Ninh lại hiếu kỳ nói: "Kiếm này là của Đông Thiên Các, ta đã rút được thanh kiếm này, có nghĩa là nó đã thuộc về ta, ta không muốn cho ngươi, nghe rõ chưa?"
Chương 2825: Triệu Đông Thiên

Tần Ninh vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.

Thanh niên áo trắng này đúng là ngông cuồng, thế mà lại không nể mặt Huyết Anh công tử chút nào.

Thật ra Huyết Anh công tử nói cũng không sai.

Là thiên tài của Huyết Vụ cung, Huyết Anh công tử rất có mặt mũi, cũng có mấy phần chèn ép được các thế lực lớn nhỏ trong Tây Hoa Thiên.

"Nói hay lắm".

Chiến Linh Vân hừ khẽ nói: "Tần Ninh, ngươi đừng sợ hắn ta, ta làm chỗ dựa cho ngươi".

Tần Ninh nhìn thoáng qua Chiến Linh Vân, không nói gì.

Nha đầu này đúng là ngay thẳng.

Lúc này, Linh Bình Thanh đứng bên cạnh Huyết Anh công tử kia cười nói: "Vị huynh đài này, không bằng thế này đi, Huyết Anh huynh ra giá năm ngàn vạn, ngươi bán kiếm này cho hắn ta, như thế nào?"

Tần Ninh nhìn Linh Bình Thanh đang nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói: "Ngươi nghe không hiểu tiếng người?"

Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Linh Bình Thanh liền biến mất.

"Ta nói không bán thì chính là không bán, chẳng lẽ hai vị còn muốn ép mua ép bán sao?"

Nghe được lời này của Tần Ninh, Huyết Anh công tử nắm chặt hai tay lại, trong lòng đã có sát khí bốc lên.

"Làm sao?

Người ta không bán, ngươi còn muốn cướp?"

Chiến Linh Vân khẽ nói: "Còn chưa tránh ra ư?"

Thân là công tử của Huyết Vụ cung, Huyết Anh chưa bao giờ bị người ta làm mất mặt như vậy, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Đừng cho rằng có Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân che chở ngươi, ngươi sẽ có thể bình yên vô sự".

Tần Ninh nhìn Huyết Anh công tử một chút.

"Ngươi đang uy hiếp ta?"

Huyết Anh hơi sững sờ, cười nói: "Phải thì sao?"

"Nếu như phải, ta sẽ giết ngươi".

Tần Ninh lại nói thẳng: "Từ trước đến nay ta vẫn luôn không thích bị người khác uy hiếp".

Nghe thấy hắn nói vậy, Huyết Anh công tử biến sắc, hờ hững nói: "Ta cũng chưa bao giờ thấy người nào không coi ai ra gì như thế".

"Vậy là do tầm nhìn của ngươi hạn hẹp rồi".

Hai người nói qua nói lại, đã có xu thế tranh chấp.

Bầu không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt.

Hộ vệ bên trong Đông Thiên Các cũng cẩn thận từng li từng tí.

Nếu mấy người này đánh nhau ở đây, tổn thất lớn nhất chính là Đông Thiên Các bọn họ.

Chỉ là lúc hai người đang giằng co, cách đó không xa lại có bóng người nữa đi tới.

"Mấy vị khách quý, có chuyện gì vậy?"

Lúc này một người cười ha hả, mở miệng nói.

Người tới có vẻ ngoài khoảng ba mươi mấy tuổi, cơ thể to cao, bên trong mặc một bộ kính phục, bên ngoài khoác một bộ trường bào.

Cả người hắn ta mang đến cho người ta cảm giác giống như một ngọn núi cao, tuy đang mỉm cười đi tới, thế nhưng cảm giác áp bách kia lại khiến hô hấp của tất cả mọi người đều trì trệ.

"Triệu nhị gia!"

Trong đám người, có người nhìn thấy người đàn ông cầm đầu thì lùi lại mấy bước.

Thành Đông Thiên! Là do Đông Thiên lão nhân khai sáng, bây giờ đã trở thành một thành trì lớn vô cùng nổi tiếng trong Tây Hoa Thiên.

Mà Đông Thiên lão nhân chính là Triệu Đông Thiên, có thể nói là thành chủ của thành Đông Thiên.

Triệu Đông Thiên có ba đứa con trai.

Con cả Triệu Tầm, cũng là tộc trưởng nhà họ Triệu hiện nay.

Con thứ hai Triệu Bình, chính là vị Triệu nhị gia này.

Con thứ ba Triệu Triết, bình thường đều không ở trong thành Đông Thiên, mà phụ trách giao dịch giữa thành Đông Thiên và bên ngoài.

Bản thân Triệu Đông Thiên là một vị cường giả cảnh giới Vô Ngã uy danh hiển hách, bình thường gần như chưa bao giờ xuất hiện.

Mà phần lớn những chuyện trong thành Đông Thiên đều do ba đứa con của Triệu Đông Thiên ra mặt giải quyết.

Thế mà Triệu nhị gia lại tự mình chạy đến, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Chiến Linh Vân nhìn thấy Triệu nhị gia Triệu Bình kia liền nói ngay: "Triệu nhị gia, Đông Thiên Các trong thành Đông Thiên ngươi có nói lời giữ lời không?"

"Ai rút được thanh kiếm Khảm Nguyên này ra thì nó sẽ thuộc về người đó, đúng không?"

Triệu Bình cười nói: "Đương nhiên rồi".

"Chỉ là bây giờ có người muốn ép mua ép bán, ngươi xem xử lý như thế nào mới tốt?"

Chiến Linh Vân nói thẳng.

Nghe thấy lời này, Triệu Bình cười cười: "Rút được kiếm Khảm Nguyên thì sẽ có thể cầm kiếm Khảm Nguyên đi, nhà họ Triệu ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, về phần những chuyện khác thì không nằm trong phạm vi quản lý của nhà họ Triệu chúng ta".

Nghe thấy lời này, Chiến Linh Vân ngẩn người nhìn Triệu Bình, hừ một tiếng.

Nhà họ Triệu là chủ nhân của thành Đông Thiên, biết Chiến Thần Lâu không dễ chọc, Huyết Vụ cung cũng vậy.

Tên này đúng là ba phải.

"Nhưng mà...", lúc này Triệu Bình nhìn thoáng qua Tần Ninh, cười nói: "Chuyện của các vị cứ tạm thời gác lại đã, vị công tử này rút được kiếm Khảm Nguyên, nhà họ Triệu ta chân thành mời vị công tử này đến làm khách!"

Triệu Bình chắp tay nói với Tần Ninh: "Hi vọng vị công tử này có thể theo ta đi một chuyến".

Nghe thấy lời này, Chiến Linh Vân lập tức gấp gáp.

"Triệu Bình, ngươi có ý gì?

Chẳng lẽ rút được thanh kiếm này rồi mà ngươi lại không cho mang đi?"

"Không phải vậy".

Triệu Bình vội vàng nói: "Người rút được kiếm Khảm Nguyên thì có thể cầm nó đi, đây là lời quy củ của nhà họ Triệu ta, nhà họ Triệu ta đương nhiên sẽ phải tuân thủ, chỉ là ông cụ nhà ta muốn gặp người rút được thanh kiếm này một lần".

Đông Thiên lão nhân?

Nghe thấy vậy, đám người càng thêm kinh ngạc.

Triệu lão gia tử đã không xuất hiện nhiều năm rồi, người trong thành Đông Thiên đều biết đến sự tồn tại của Đông Thiên lão nhân, nhưng lại có rất ít người từng nhìn thấy ông ta.

"Ai biết có phải các ngươi cảm thấy có người rút được kiếm này rồi, nhưng lại không muốn cho, mà dẫn đến Triệu phủ để giết người đoạt bảo không chứ!"

Chiến Linh Vân nói thầm.

"Linh Vân, không được nói bậy!"

Chiến Linh Uyên quát lớn một tiếng.

Nhà họ Triệu ở thành Đông Thiên tuy không mạnh bằng bảy bá chủ, thế nhưng bản thân chiếm cứ cả thành Đông Thiên, cũng có thể nói là hào cường một phương, không thể đắc tội.

Lúc này Triệu Bình chỉ nhìn Tần Ninh, lại tiếp tục nói: "Vị công tử này, xin...", "Được".

Tần Ninh cười.

Lúc này, Huyết Anh công tử đã không cần phải nhiều lời nữa.

Thế nhưng lúc nhìn mấy người Tần Ninh rời đi, sắc mặt hắn ta lại dần dần trầm xuống.

"Trong Tây Hoa Thiên này, ngoài thiên tài trong ba thế lực mạnh nhất và bảy bá chủ, chưa bao giờ có người nào dám làm ta mất mặt như vậy".

Linh Bình Thanh đứng bên cạnh lập tức nói: "Huyết Anh huynh, thôi, cũng chưa chắc kiếm Khảm Nguyên này đã kì diệu như lời đồn".

"Tâm trạng tốt đều bị tên Tần Ninh này phá hủy rồi!"

Linh Bình Thanh mỉm cười, thấp giọng nói: "Gần đây ta tìm được mấy tiểu nha đầu vô cùng động lòng người, có thể giúp Huyết Anh huynh làm dịu một chút...", "Thật chứ?"

"Đương nhiên rồi".

"Đi!"

Hai người dẫn mấy tên tùy tùng rời khỏi Đông Thiên Các.

Lúc này, Triệu Bình dẫn Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư, lão đạo sĩ và huynh muội Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân đi xe kéo, rời khỏi Đông Thiên Các, đi về phía Triệu phủ.

Xe kéo rộng ba trượng, dài năm trượng, cao mười trượng, hoàn toàn không giống như một chiếc xe, mà giống như một căn phòng.

Lúc này, Triệu Bình ngồi ở vị trí đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Mấy người Tần Ninh cũng lần lượt ngồi xuống.

Chiến Linh Vân có tính cách thẳng thắn, lúc này mở miệng nói: "Triệu nhị gia, ta thấy gần đây trong thành Đông Thiên đúng là náo nhiệt, ban đầu gặp được hai vị tông chủ của Phong Nguyệt Tông là Tần Phong Tình, Tần Nguyệt Sương, sau đó lại đụng phải Huyết Anh công tử của Huyết Vụ cung, Linh Bình Thanh của núi Linh Tiêu, gần đây thành Đông Thiên đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nghe thấy lời này, Triệu nhị gia Triệu Bình đang nhắm mắt dưỡng thần lại mở hai mắt ra, tò mò nhìn Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân, cười nói: "Chẳng lẽ không phải hai vị đến thành Đông Thiên cũng vì chuyện đó sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom