• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2826-2830

Chương 2826: Cửu môn rộng mở nghênh đón quý khách

Hai người Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân cũng rất hiếu kì.

Đương nhiên bọn họ không phải.

Triệu Bình lập tức cười nói: "Những năm gần đây, ở trong dãy núi Đông Thiên cách thành Đông Thiên ba trăm dặm có một ít biến hóa quỷ dị, các bá chủ thế lực lớn, thậm chí là ba thế lực đứng đầu cũng đều bị hấp dẫn mà tới".

"Cho đến vài ngày trước, nghe nói phát hiện ra một di tích cổ đại do một vị cường giả Biến Cảnh để lại trong dãy núi Đông Thiên!"

"Sau đó rất nhiều người đều đến tìm kiếm, lúc này mới phát hiện nơi đó cũng không phải do một vị cường giả Biến Cảnh để lại, mà là một tông môn đã sớm xuống dốc biến mất không biết bao nhiêu năm trước, ban đầu di chỉ đã bị dãy núi bao trùm, sau đó mới được mọi người phát hiện".

Di chỉ tông môn?

Dãy núi Đông Thiên cách thành Đông Thiên ba trăm dặm, ở trong Tây Hoa Thiên, dãy núi Đông Thiên cũng được coi là một dãy núi khá lớn.

Dãy núi này kéo dài tận mấy vạn dặm, hai phía nam bắc cũng dài mười mấy vạn dặm.

Trên thực tế, thành Đông Thiên có thể vươn lên, dãy núi Đông Thiên vẫn có công lao nhiều nhất.

Trong dãy núi to lớn như vậy đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều thiên tài địa bảo, dược liệu, cùng với rất nhiều thiên nguyên thú, khoáng mạch, vân vân... Những tài nguyên mà võ giả cần để tu hành chính là những thứ này, có rất nhiều võ giả đã tiến vào dãy núi Đông Thiên rèn luyện bản thân quanh năm suốt tháng.

Một vài khoáng thạch trân quý, gân cốt của thiên nguyên thú và dược liệu, vân vân lần lượt bị đưa ra.

Chỉ là dãy núi Đông Thiên tồn tại đã lâu, đúng là mọi người không nghĩ tới thế mà lại có một tông môn mạnh mẽ đã từng nằm ở nơi đó, hơn nữa còn đã tan thành mây khói trong lịch sử lâu đời của Trung Tam Thiên.

"Khó trách lại có nhiều người đi vào thành Đông Thiên như vậy".

Lúc này Chiến Linh Uyên cũng gật đầu, tiếp tục nói: "Di tích cổ đã được khám phá chưa?"

"Vẫn chưa".

Triệu nhị gia tiếp tục nói: "Trong di tích cổ có cấm chế, tuy đã rất nhiều năm trôi qua nhưng vẫn rất khó phá giải, gần đây các phe phái đều sai cường giả cảnh giới Vong Ngã tới để chuẩn bị tìm tòi hư thực".

Chiến Linh Uyên gật đầu.

Mà lúc này, xe kéo cũng dừng lại, Triệu Bình cười nói: "Đến nơi rồi, mọi người đi theo ta đi".

Mấy người lần lượt xuống xe, trước mắt chính là Triệu phủ.

Triệu phủ có tổng cộng có chín cánh cửa lớn, trong đó cái ở giữa là hùng vĩ khí phái nhất.

Mà lúc này đã tới đêm, thế nhưng chín cánh cửa lớn của Triệu phủ lại mở ra toàn bộ.

Hơn nữa giữa hai cánh cửa rộng mở lại có hai bóng người dẫn theo hơn mười người đứng ở trước cửa, lẳng lặng chờ đợi.

Khí thế này... Quá lớn đi! Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân đều giật nảy mình.

Bình thường tám trong chín cánh cửa của Triệu phủ vẫn luôn được mở ra, thế nhưng cánh cửa thứ chín lúc nào cũng đóng chặt, chỉ khi có chuyện lớn hay có khách quý đến mới có thể mở ra.

Hơn nữa hai người đứng ở trước cửa chính là tộc trưởng Triệu Tầm và Triệu tam gia Triệu Triết! Có chuyện gì vậy?

"Mời mọi người!"

Lúc này, Triệu Bình mời mấy người đi vào từ cửa chính.

Hai người Triệu Tầm, Triệu Triết cũng tiến lên đón.

"Vị này chính là công tử đã rút được kiếm Khảm Nguyên?"

Triệu Tầm nhìn về phía Tần Ninh, trực tiếp hỏi.

"Ừm".

"Mời vào trong!"

Ba huynh đệ Triệu Tầm, Triệu Bình, Triệu Triết dẫn mấy người vào phủ đệ.

Trước Triệu phủ là một võ trường rộng rãi, nhìn về phía sau đình viện sẽ thấy từng tòa lầu cao, tháp cao, đình đài, thu hết vào tầm mắt.

Một từ thôi.

Khí phái! Chiến Linh Vân nói thầm: "Triệu phủ này có khí thế không hề thua kém Chiến Thần Lâu chúng ta...", Chiến Linh Uyên lại thấp giọng nói: "Linh Vân, nói cẩn thận".

Lúc đầu Chiến Linh Uyên chỉ cho rằng là nhà họ Triệu muốn gặp người rút được kiếm Khảm Nguyên một lần, có lẽ còn có cơ duyên gì đó nữa.

Nhưng bây giờ xem ra hình như cũng không phải như thế.

Cách tiếp đón khách khứa này quá long trọng.

Hoàn toàn không giống như mời người ta đến ngồi một chút, mà giống như là mời quý khách tới thăm.

Làm sao lại đến mức này?

Lúc này, Triệu Tầm tộc trưởng dừng bước lại, cười nói với một thanh niên bên cạnh: "Nhất Tuyên, con dẫn mấy người bọn họ vào phòng khách chờ một lát".

"Vâng, phụ thân".

Thanh niên kia khoảng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc rất quý phái, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa, lúc này nhìn về phía bốn người Chiến Linh Vân, Chiến Linh Uyên, lão đạo sĩ và Lý Nhàn Ngư, nói: "Mời bốn vị đi theo ta!"

Tần Ninh nhìn bốn người một chút, gật đầu ám chỉ không có việc gì.

Bên này, bốn người đi theo Triệu Nhất Tuyên vào phòng khách của Triệu phủ.

Mấy người ngồi xuống phòng khách xa hoa khí phái, ngay lập tức có tỳ nữ xinh đẹp bưng nước trà, nước hoa quả lên.

Lão đạo sĩ lại nhìn về phía Triệu Nhất Tuyên, nhếch miệng cười nói: "Triệu công tử, ờm, có gì ăn không?"

"Lão đạo sĩ còn ăn nữa sao?"

Lý Nhàn Ngư ngạc nhiên.

Buổi chiều lão đạo sĩ đã ăn cả bàn cơm, đã khiến hắn ta vô cùng chấn động.

Ông ta lại cười ha ha, không nhịn được nói: "Đói bụng...", lúc này, Chiến Linh Vân nhìn Lý Nhàn Ngư nói: "Ngươi không lo lắng cho sư phụ sao?"

"Lo lắng cái gì?"

Lý Nhàn Ngư lại cầm nước hoa quả lên uống một hớp, chỉ cảm thấy ngọt lành thoải mái, thậm chí vừa nuốt xuống đã thấy lục phủ ngũ tạng tràn đầy cảm giác vui sướng.

"Đệ tử như ngươi đúng là thảnh thơi!"

Lý Nhàn Ngư nghe thấy thế, lại không rảnh để ý.

Nếu hắn ta đoán không sai, Đông Thiên lão nhân chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đặt kiếm Khảm Nguyên ở chỗ đó.

Hơn nữa trên thế gian này, ngoại trừ sư tôn thì không ai có thể rút ra.

Mà nhà họ Triệu đãi khách như thế, chỉ sợ sư phụ sắp đi gặp lại Đông Thiên lão nhân.

Vì thế Lý Nhàn Ngư mới yên tâm, lão đạo sĩ chỉ lo ăn, chỉ có Chiến Linh Uyên và Chiến Linh Vân lại có vẻ hơi lo lắng.

Cùng lúc đó, một bên khác.

Ba người Triệu Tầm, Triệu Bình, Triệu Triết dẫn Tần Ninh đi vào sâu trong phủ đệ nhà họ Triệu đi.

Lần này đi hết gần nửa canh giờ.

Thật sự là bởi vì phủ đệ nhà họ Triệu quá lớn.

Cho đến cuối cùng, ba người mới dẫn Tần Ninh xuất hiện trong từ đường nhà họ Triệu.

Triệu Tầm tiến lên, mở cửa lớn từ đường ra, nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Gia phụ đã chờ ở bên trong, Tần công tử có thể đi vào".

"Được".

Tần Ninh sải bước ra, đi vào từ đường.

Từ đường chia thành ba khu, khu trước, đại sảnh bày bài vị tổ tiên nhà họ Triệu, và đằng sau chính là một khu nhà.

Tần Ninh đi vào trong sân, chỉ thấy một người đang đứng trong đình viện, lẳng lặng chờ đợi.

Đó là một ông lão với mái tóc tuyết trắng, cơ thể cao lớn, da thịt mịn màng như trẻ con, đứng bên trong đình viện giống như toàn bộ đình viện đều lấy ông ta làm trung tâm vậy.

Lúc này nhìn thấy Tần Ninh đến, bóng người ông lão lóe lên, giống như vừa sải bước ra, thế nhưng trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Tần Ninh.

"Hả?"

Ông lão tóc trắng nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, vô cùng kì quái nói: "Không có khả năng, làm sao không phải chứ".

"Không phải cái gì?"

Tần Ninh cười, lại có chút tùy ý đi vào dưới đình nghỉ mát trong đình viện, ngồi xuống, rót chén nước, cười nói: "Triệu Đông Thiên, ngươi đúng là quá kiêu ngạo, còn dám bảo ta tới gặp ngươi?"

Lão già nhìn dáng vẻ tự tin lạnh nhạt của Tần Ninh thì càng thêm kinh ngạc, nhưng lại không dám xác định, chỉ đứng bên cạnh bàn nhìn Tần Ninh, cứ như trên mặt hắn có thể mọc ra hoa.

"Được rồi, đừng nhìn nữa".

Lúc này Tần Ninh lại nói: "Chính là ta, Thông Thiên Đại Đế, người chuyển thế của Lâm Thần, Tần Ninh!"
Chương 2827: Không cho phép gọi ta là cha

Nghe thấy như thế, lão già tóc trắng lập tức nói: "Năm đó Thông Thiên Đại Đế chưa từng nói cho ta hắn sẽ chuyển thế!"

"Còn nữa, với năng lực của Thông Thiên Đại Đế, có thể phá hư không để thành tiên, không phải việc gì khó, làm sao phải chuyển thế chứ?"

Tần Ninh nghe thấy lời này lại cười nói: "Chuyện gì ngươi cũng hiểu rõ như thế, vậy ngươi tới làm Thông Thiên Đại Đế đi".

Nghe hắn nói vậy, lão già tóc trắng lập tức sáng mắt lên, nói: "Giọng điệu này của ngươi rất giống!"

"Nhưng mà năm đó Thông Thiên Đại Đế để lại cho lão phu một võ quyết, đồng thời nói rõ nếu lão phu tu hành tử tế, lúc gặp lại, hắn sẽ truyền một quyển võ quyết cuối cùng cho ta".

"Bách Thiết Quyết!"

Tần Ninh nói thẳng: "Nếu ta nhớ không nhầm thì là Bách Thiết Quyết đúng không?"

Lão già tóc trắng này chính là Đông Thiên lão nhân - Triệu Đông Thiên nổi tiếng khắp thành Đông Thiên.

Lúc này, Triệu Đông Thiên nghi ngờ nói: "Võ quyết mà Thông Thiên Đại Đế truyền cho ta thì sao hắn lại không nhớ được?"

"Nói nhảm".

Tần Ninh đặt chén trà xuống, nói thẳng: "Chiến Thiên Vũ kia đã từng được ta truyền thụ thánh quyết Chiến Thần, còn có mấy lão già cổ hủ trong học viện Thánh Hoàng nữa, chẳng lẽ ta đều phải nhớ kỹ hết hay sao?"

Đông Thiên lão nhân lập tức nói: "Nói bậy, Thông Thiên Đại Đế đối xử với ta như con, ta cũng coi hắn như cha, chắc chắn hắn sẽ nhớ kỹ".

"Cút đi!"

Tần Ninh mắng: "Ta không có đứa con cổ lỗ sĩ như ngươi!"

Nghe được tiếng quát mắng này, ánh mắt Đông Thiên lão nhân sáng lên, cũng rất giống! Đây chính là vẻ kiêu ngạo của Thông Thiên Đại Đế!

"Nếu ngươi không tin, vậy bây giờ bắt đầu kiểm tra đi!"

Tần Ninh lập tức nói: "Có phải ngươi đã hoàn toàn quên hết Đông Thiên Quyết mình từng tu hành đúng không?"

"Ừm".

"Vậy ba quyển trước trong bốn quyển Bách Thiết Quyết có nhớ được không?"

"Được".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Bách Thiết Quyết cực kì thích hợp với ngươi, nếu tu luyện ba quyển trước thành công, nói như vậy ngươi cũng đã là cảnh giới Vô Ngã tầng bảy đỉnh phong rồi, chỉ cách Biến Cảnh gần trong gang tấc...", "Không phải".

Đông Thiên lão nhân lại lắc đầu.

Hả?

Đông Thiên lão nhân đáp: "Ta chỉ là cảnh giới Vô Ngã tầng năm...", Cảnh giới Vô Ngã tầng năm?

Tần Ninh sửng sốt.

"Sao ngươi lại chỉ tu luyện được đến vậy?"

Đông Thiên lão nhân gãi đầu một cái, hổ thẹn nói: "Ờm, ta chỉ tu thể thuật, thân xác cực mạnh, mặc dù tuổi đã cao, thế nhưng lão phu nhận không ít tiểu thiếp...", đậu má!

"Ngươi lại học Thần Tinh Dịch từ bao giờ vậy?"

Đông Thiên lão nhân nghe thấy vậy vội vàng nói: "Dịch huynh tài giỏi, ta không theo kịp, nhưng mà biện pháp của Dịch huynh lại rất tốt, tu luyện thể thuật quá mệt mỏi, tinh khí tích tụ trong cơ thể mà không xả ra được thì đúng là kìm nén đến khó chịu!"

"Cút!"

Tần Ninh mắng: "Bàng môn tà đạo, ta đâu có tệ nạn như vậy đâu?"

Đông Thiên lão nhân không nói nữa.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Thôi, truyền cho ngươi quyển thứ tư trước vậy".

Hai mắt Đông Thiên lão nhân sáng lên.

"Chỉ là, ta phải nói trước".

Tần Ninh lập tức nói: "Không cho phép! Tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối! Không cho phép gọi ta là cha!"

Đông Thiên lão nhân sững sờ.

Tần Ninh vung tay lên, trên lòng bàn tay xuất hiện một hồn phách tí hon, cứ như lúc này lòng bàn tay của Tần Ninh đã biến thành một vùng trời đất, một thể hồn phách của hắn đứng ở nơi đó.

Triệu Đông Thiên không dám khinh thường, vội vàng ngưng tụ ra một thể hồn phách, dung nhập vào lòng bàn tay Tần Ninh.

Lúc này, hai thể hồn phách ứng ở trên lòng bàn tay của Tần Ninh, dường như đang không ngừng giảng giải cái gì đó.

Truyền đạo thụ nghiệp! Trên con đường của võ giả, phần lớn võ quyết được khắc ấn lên thẻ tre, ngọc giản, quyển trục, đều có ấn ký hồn phách bản nguyên của người sáng tạo trong đó, như vậy người học tập mới có thể cảm nhận được nòng cốt của võ quyết rõ ràng.

Mà trong giới võ đạo ban đầu, võ quyết không có những thứ đó, chỉ cần ghi chép lại là có thể học tập được rồi.

Thế nhưng tới cấp bậc bây giờ, ghi chép tâm pháp võ quyết một cách đơn giản căn bản không có khả năng học được.

Đương nhiên, một vài thiên tài nghịch thiên lại là ngoại lệ.

Võ quyết nguyên bản! Mới là nòng cốt nhất.

Tần Ninh chuyển thế nhiều lần, đương nhiên không có khả năng có võ quyết nguyên bản, thế nhưng mỗi một võ quyết đều đã được khắc sâu trong lòng hắn.

Mà lúc hắn truyền cho người khác, chỉ cần ngưng tụ một hồn phách bản nguyên của mình là có thể truyền thừa được cái cơ bản nhất.

Về phần trước kia đã nhiều lần nói với Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi rằng truyền đạo thụ nghiệp cần thể xác tinh thần của hai người giao hòa... đó là lừa gạt! Chỉ cần hồn phách bản nguyên là có thể truyền thừa được rồi.

Trên thực tế cũng không hoàn toàn là lừa đảo, thể xác tinh thần giao hòa truyền thừa, hai người đạt tới trạng thái tâm thần hợp nhất, thân thể và tâm linh sẽ phù hợp hơn, cũng sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Đối với Tần Ninh mà nói, đã là truyền thụ võ quyết, còn là truyền thụ tinh hoa của mình, còn khiến hai người đạt đến cảnh giới huyền diệu không có cách nào nói rõ không phải sẽ tốt hơn sao?

Đương nhiên, đối với những người khác, Tần Ninh chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Thời gian từ từ trôi qua, chưa đến một canh giờ, sắc mặt Đông Thiên lão nhân đã biến đổi mấy lần, vẻ mặt cũng thay đổi liên tục.

Cho đến cuối cùng, quyển thứ tư Bách Thiết Quyết cũng là quyển mạnh nhất đã được khắc vào trong đầu, cả người Đông Thiên lão nhân căng cứng.

Đột nhiên, ông ta không thể kìm được mà cong hai đầu gối xuống.

Rầm! Đông Thiên lão nhân quỳ rạp xuống đất.

"Cha, hài nhi rất nhớ người!"

"...", Tần Ninh lập tức cạn lời, không nhịn được quát mắng: "Ngươi già như vậy rồi, có thể giữ được chút thể diện không?"

"Ở trước mặt cha, hài nhi cần gì mặt mũi?"

Đông Thiên lão nhân lại kiên cường nói: "Con mặc kệ, trong lòng con, cha mẹ đã chết đi cũng không quan trọng bằng Lâm phụ người".

"Không, bây giờ là Tần phụ!"

Tần Ninh mệt mỏi than vãn.

Triệu Đông Thiên! Năm đó ở trong Tây Hoa Thiên cũng không được tính là người nổi tiếng gì, chỉ là có nghiên cứu về thần thức thân xác.

Mà đời thứ tám, Tần Ninh là Thông Thiên Đại Đế, tên là Lâm Thần, vì để nghiên cứu sự ảo diệu của thể thuật mà đã khiêu chiến võ giả khắp nơi trong chín thế giới lớn.

Chủ yếu là thi đấu thể thuật.

Trong đó có người bị hắn làm cho khuất phục, cũng có người để hắn bội phục.

Còn có người tỷ thí thua, được hắn chỉ điểm nên cứ nhất định phải nhận hắn làm sư phụ, thấy không nhận sư phụ được thì cứ nhất định phải gọi là phụ thân!

"Ta không nên tới gặp ngươi".

Tần Ninh nói thẳng.

"Cha không gặp hài nhi, hài nhi cũng sẽ đi tìm cha!"

Triệu Đông Thiên lại nói thẳng: "Con mặc kệ!"

"Ngươi đúng là không biết xấu hổ".

Tần Ninh lập tức nói: "Đứng lên đi".

"Không đứng dậy nổi, quỳ cùng cha nói chuyện mới dễ chịu".

"...", một thanh niên chừng hai mươi, một lão già tầm bảy mươi tuổi.

Lão già gọi thanh niên là cha, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.

Lúc này Triệu Đông Thiên cười nói: "Thật ra lúc phụ thân đại nhân rút kiếm Khảm Nguyên ra, ta đã biết, năm đó Dịch huynh nói cho con là phụ thân sẽ trở về, chắc chắn là có ý gì đó, con đã chờ hơn một vạn năm, trong lòng vô cùng sốt ruột, cho nên mới lấy kiếm Khảm Nguyên ra".

"Con biết ngay mà, thế gian này ngoại trừ Tần phụ ra thì không ai có thể rút kiếm Khảm Nguyên ra được".

Tần Ninh lại nói thẳng: "Bớt nhiều lời, Thần Tinh Dịch đâu?"

"Không biết!"

Triệu Đông Thiên nói.

Không biết là có ý gì, ngươi nói rõ ràng xem nào! Triệu Đông Thiên thấy Tần Ninh trầm mặt, vội vàng nói: "Tần phụ, không phải con không tìm hắn ta, chỉ là cũng không phải người không biết tên Thần Tinh Dịch này thích nữ sắc, lại thêm chuyên tu thể thuật, rời khỏi phụ nữ một tháng cứ như sư phụ chết rồi vậy...", "Hả?"

"Không không không, rời khỏi phụ nữ một tháng cứ như cha mẹ chết rồi, không có phụ nữ thì không sống được, nói không chừng hắn ta đang ngủ với thánh nữ, công chúa nào đó, rồi bị người đánh chết chôn sống ấy!"

Triệu Đông Thiên cười hì hì nói: "Tần phụ, nếu Thần Tinh Dịch chết rồi, kiếp trước người sẽ không còn đồ đệ, hay là dứt khoát nhận con làm đồ đệ đi?

Hơn nữa còn là đồ nhi!"

Tần Ninh mở mắt thật to.

Đồ nhi?

Đồ nhi là chỉ đồ đệ từ bé đã ở bên cạnh mình, giống như nuôi một đứa con, Triệu Đông Thiên ngươi giữ chút thể diện đi!
Chương 2828: Ta có mẹ?

"Con nghe nói, hắn ta đã bị người ta đánh!"

Tần Ninh chậm rãi nói.

"Bị đánh không phải chuyện thường sao?"

Triệu Đông Thiên mở miệng nói: "Tần phụ, người đã mai danh ẩn tích khoảng một vạn mấy ngàn năm rồi nhỉ?"

Đời thứ chín ở Thượng Tam Thiên vạn năm, vốn nên có thiên mệnh viên mãn, trực tiếp trở về Thương Mang Vân Giới.

Nhưng mà bị người ta hãm hại, tiếp tục có thêm đời thứ mười.

Mà đời này đến bây giờ đã trôi qua khoảng mấy ngàn năm đi, ba ngàn năm?

Năm ngàn năm?

Từ đại lục Vạn Thiên đi đến Trung Tam Thiên, Tần Ninh cũng chưa từng tính toán bao giờ.

Trên thực tế, ban đầu Tần Ninh là Nguyên Hoàng Thần Đế, cũng đã rất mơ hồ với khái niệm thời gian.

Đời thứ tám đúng là một vạn ba ngàn năm trước.

Tần Ninh lại bày ra dáng vẻ cao nhân, nói: "Đời này ta đi từ đại lục Vạn Thiên, mới chỉ tốn mấy trăm năm mà thôi".

"Ôi chao, Tần phụ lợi hại, Tần phụ uy vũ, từ đại lục Vạn Thiên đến bây giờ, thành thánh thành tôn từng bước một mà chỉ mất mấy trăm năm, Tần phụ quả thật là vô địch!"

Triệu Đông Thiên vô cùng tin tưởng.

"Trong 1 vạn ngàn năm Tần phụ rời đi, con thấy Thần Tinh Dịch căn bản không tu hành tử tế, không biết đã trêu chọc bao nhiêu cô gái trong Trung Tam Thiên này, chỉ là trong Tây Hoa Thiên đã không đếm hết rồi".

Triệu Đông Thiên tố cáo: "Con đoán chắc bây giờ hắn ta vẫn chưa bước vào Biến Cảnh, hơn một vạn năm không vào Biến Cảnh, Tần phụ, đệ tử như vậy thì còn cần hắn ta làm gì?"

"Dứt khoát phế hắn ta đi, để con làm đệ tử của người, cam đoan để Tần phụ ngài không vì chuyện gì mà phải lo lắng".

Tần Ninh lườm Triệu Đông Thiên một cái, chậm rãi nói: "Cút".

"Haiz...", Tần Ninh nói: "Nghĩ cách hỏi thăm tin tức về Thần Tinh Dịch, đúng rồi, học viện Thánh Hoàng có một thiên tài tên là Vân Sương Nhi, ngươi có biết không?"

Triệu Đông Thiên gãi đầu nói: "Không biết, mấy năm nay con chỉ tập trung xây dựng thành Đông Thiên, không chú ý đến cái khác...", "Vậy bây giờ đi điều tra thêm! Điều tra thêm về Vân Sương Nhi kia, bây giờ tình cảnh ở học viện Thánh Hoàng như thế nào!"

Triệu Đông Thiên hiếu kỳ nói: "Tần phụ, đó là ai?"

"Là phu nhân của ta".

Triệu Đông Thiên mở to mắt nhìn Tần Ninh, sau đó lẩm bẩm nói: "Con có mẹ?"

"...", từ biệt nhiều năm không gặp, Triệu Đông Thiên cũng có một đống chuyện nói muốn nói với Tần Ninh, hai người trò chuyện suốt cả một đêm.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

"Triệu Tầm!"

"Triệu Bình!"

"Triệu Triết!"

Trong từ đường vang lên giọng nói của Triệu Đông Thiên.

Ba bóng người lần lượt tiến vào trong từ đường.

"Phụ thân".

Lúc này, Triệu Đông Thiên quỳ một đêm cũng đã đứng lên.

Đây là Tần Ninh ép ông ta đứng lên.

Triệu Đông Thiên ho khan một cái nói: "Vị Tần Ninh công tử này từ hôm nay trở đi sẽ là khách quý của Triệu phủ chúng ta, tất cả mọi người trong thành Đông Thiên, bao gồm cả ba người các ngươi, đều cần nghe theo chỉ thị của hắn!"

"Hả?"

Triệu Tầm là tộc trưởng sững sờ.

"Hả cái gì mà hả, nhớ kĩ điều này vào, hãy nhớ cho dù là lúc nào, khi nào, hắn mà bảo các ngươi đi chết, cũng phải đi chết cho ta!"

"Cha...", Tần Ninh lại mở miệng nói: "Đừng nghe ông ta nói bậy, các ngươi đang làm cái gì thì làm cái đó đi".

Triệu Đông Thiên lại khẽ nói: "Nhớ kỹ lời lão phu nói, nếu dám bất kính với Tần công tử, ta sẽ lột da các của các ngươi!"

"Vâng...", lúc này ba người lần lượt khom người rời đi.

Tần Ninh nhìn thoáng qua Triệu Đông Thiên.

Ông ta lại vội vàng nói: "Tần phụ, con đều làm theo lời người nói rồi, một là không được để lộ thực lực của người, hai là không thể gọi người là Tần phụ ở trước mặt người ngoài".

"Chuyện ta bảo ngươi làm nhớ chú ý một chút".

Tần Ninh lập tức nói: "Nghe nói trong dãy núi Đông Thiên xuất hiện một di chỉ tông môn, ta cũng muốn đi nhìn một chút, ngươi cứ đợi ở trong thành Đông Thiên đi!"

Nói rồi Tần Ninh rời đi.

Triệu Đông Thiên đứng trong từ đường, vui vẻ khoa tay múa chân.

Đã lấy được Bách Thiết Quyết quyển thứ tư, lại thêm Tần phụ trở về, không có chuyện gì vui hơn chuyện này.

Bên ngoài từ đường.

Ba huynh đệ Triệu Tầm, Triệu Bình, Triệu Triết chờ đợi Tần Ninh xuất hiện, khom người thi lễ.

Tần Ninh lại cười nói: "Đừng khách khí như vậy, rất khó chịu, các ngươi cứ coi như ta là một vị khách trong Triệu phủ là được rồi, về phần lời Triệu Đông Thiên nói, không cần để ý tới".

Ba người dẫn Tần Ninh đi vào một đình viện trong Triệu phủ.

Đây là đình viện mới chuẩn bị, có Triệu Đông Thiên, ba huynh đệ nào dám chủ quan, đương nhiên là lập tức dặn dò.

Đình viện ba vào ba ra, phía trước có một võ trường, đằng sau còn có vườn hoa, núi giả nước chảy, đình nghỉ mát, cảnh sắc rất đẹp.

Mà không lâu sau, lão đạo sĩ, Lý Nhàn Ngư và hai huynh muội Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân cũng được người ta đưa đến.

"Mấy ngày nay, mấy vị ở tạm chỗ này, có gì cần cứ tìm Nhất Tuyên là được".

Triệu Nhất Tuyên có thể nói là cháu đích tôn của nhà họ Triệu, thân phận địa vị cực cao, cũng là người nối nghiệp nhà họ Triệu sau này.

Lúc này, trong đình viện, mấy người ngồi cùng một chỗ.

Lão đạo sĩ kì lạ nói: "Tần công tử, lão già nhà họ Triệu gặp ngươi làm cái gì?"

"Không có việc gì, chỉ là hỏi làm sao ta rút được kiếm Khảm Nguyên".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Ông ta cho rằng ta có quan hệ với một người quen cũ của ông ta, cho nên tìm ta nói chuyện trắng đêm".

"Thông Thiên Đại Đế?"

Chiến Linh Vân tấm tắc nói: "Nhất định là thế rồi, nghe nói kiếm Khảm Nguyên chính là Thông Thiên Đại Đế đưa cho Triệu Đông Thiên, chắc chắn ông ta cho rằng ngươi có quan hệ với Thông Thiên Đại Đế".

"Ừm...", "Đêm qua mấy người chúng ta được sắp xếp vào phòng khách, hôm nay lại đưa chúng ta đến khu vực xa hoa của Triệu Phủ, ngươi lừa Triệu Đông Thiên kiểu gì vậy?"

Chiến Linh Vân cũng vô cùng hiếu kì.

"Cái gì gọi là lừa?"

Lý Nhàn Ngư lại nói: "Sư phụ ta vốn là thiên tài, cho dù không có quan hệ gì với Thông Thiên Đại Đế, Triệu Đông Thiên cũng sẽ bị tài năng của sư phụ ta thuyết phục!"

"Thôi đi, Tiểu Nhàn Ngư!"

Chiến Linh Vân nói: "Triệu Đông Thiên là cường giả cảnh giới Vô Ngã, cho dù là cha ta, ông ta cũng không nể mặt, bị tài năng của sư phụ ngươi thuyết phục, ngươi tin không?"

"Ta tin!"

"...", lúc này, lão đạo sĩ nhếch miệng cười nói: "Ta cũng tin, các ngươi không biết Tần công tử đã làm chuyện gì ở Thượng Nguyên Thiên đâu, có thể nói là kinh thiên động địa, sau này Tần công tử chắc chắn là hùng tài bá chủ một đời!"

"Lão đạo sĩ, vẫn là ngươi có tầm nhìn!"

Lý Nhàn Ngư rất tán thưởng nói.

Tần Ninh cũng mặc kệ mấy người nói bậy, nói: "Mấy ngày nay chúng ta ở lại trong Triệu phủ, ta đã yêu cầu Triệu Tầm một đan đỉnh, lão đạo sĩ, mấy ngày nay ta sẽ chữa thương cho ngươi".

"Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân, chắc hẳn Chiến Thần Lâu các ngươi sẽ nhận được tin tức về chuyện trong dãy núi Đông Thiên, vẫn nên liên hệ với phụ thân các ngươi trước đi".

Chiến Linh Uyên lập tức nói: "Ừm, ta sẽ đi ngay".

Không có chuyện gì khác để làm, Tần Ninh chậm rãi chờ đợi tin tức, thuận tiện kiểm tra thương thế cho lão đạo sĩ.

Chỉ là không xem thì thôi, vừa nhìn đã giật mình, cho dù là Tần Ninh cũng bị vết thương khắp người lão đạo sĩ làm cho kinh ngạc.

"Sao ngươi lại trở nên chật vật như vậy?"

Tần Ninh không hiểu.

Vết thương cả người lão đạo sĩ gần như đã cắt đứt kinh mạch trên người ông ta, thậm chí xương cốt lệch vị trí, căn cơ hồn phách cũng bị tách ra một chút.

Lão đạo sĩ có thể còn sống chính là kỳ tích!
Chương 2829: Đã từng xuất hiện biến hóa gì chưa?

Nghe được Tần Ninh hỏi, lão đạo sĩ thở dài nói: "Đừng nói nữa, người đàn ông kia quá lợi hại, cảnh giới Vong Ngã như ta còn suýt nữa bị một chiêu của hắn ta làm thịt!"

"Nếu không phải năm đó ta đạt được một kỳ vật tên là Cửu Cửu Sinh Sinh Liên, có thể bảo vệ được hồn phách thân xác của ta không tiêu tan, ta đã sớm chết rồi".

Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ, cười híp mắt nói: "Ngươi đến từ Bắc Tuyết Thiên?"

"Ừm...", "Bắc Tuyết Thiên, tông chủ Phong Thiên Tông Chiêm Ngưng Tuyết có quan hệ gì với ngươi?"

Nghe được câu hỏi này của Tần Ninh, đáy mắt lão đạo sĩ hiện lên vẻ cô đơn, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa, cười nói: "Đó là thiên chủ của Bắc Tuyết Thiên, được gọi là tuyệt thế giai nhân Trận Tiên, thánh nữ Tuyết, Bắc Tuyết tiên tử, còn là một vị cường giả Biến Cảnh, sao ta có thể có quan hệ gì với nàng ta chứ".

"Thật sao?"

Tần Ninh lại cười nói: "Thế nhưng theo ta được biết, vật thần kì như Cửu Cửu Sinh Sinh Liên chỉ có Bắc Tuyết Thiên mới có, hơn nữa còn vô cùng quý giá, hình như ở trên đỉnh Hàn Sơn phía cực bắc của Bắc Tuyết Thiên, không phải cường giả Biến Cảnh thì sẽ không thể đến đó được, lão đạo sĩ ngươi chỉ có cảnh giới Vong Ngã, nếu như leo lên Hàn Sơn, chỉ sợ đến một nửa độ cao đã bị đông cứng thành cột băng rồi, ngươi làm thế nào mà lấy được Cửu Cửu Sinh Sinh Liên này?"

Lão đạo sĩ cười ha ha nói: "May mắn, may mắn...", "Thật sao?"

Tần Ninh mỉm cười, lập tức nói: "Không nói thì thôi".

"Cũng nhờ có Cửu Cửu Sinh Sinh Liên này, nếu không ngươi đã sớm chết, thứ này cứu được mạng của ngươi, cũng bảo vệ căn cơ cho ngươi, mấy ngày nay ta sẽ yêu cầu nhà họ Triệu mấy dược liệu để luyện chế mấy đan dược cho ngươi, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề".

"Ôi chao, Tần công tử quả nhiên là người tốt, ta biết ngay mà, năm đó gặp nhau ở Hồng Sơn, ngươi chính là thiên tài không gì làm không được, anh tài trên trời rơi xuống, lão đạo sĩ quen biết ngươi đúng là phúc phận ba đời".

"Được rồi được rồi".

Tần Ninh lập tức khoát tay nói: "Ngươi đã đến từ Bắc Tuyết Thiên, vậy ta hỏi ngươi, có biết "Trận tích" không?"

Nghe thấy lời này, lão đạo sĩ liền nói ngay: ""Trận tích" chính là của Phong Không Chí Thánh ở Bắc Tuyết Thiên nổi tiếng khắp Trung Tam Thiên hơn hai vạn năm trước, cũng chính là của sư phụ trận tiên Chiêm Ngưng Tuyết bây giờ, ai mà không biết chứ, lão đạo sĩ ta cũng có chút hiểu biết qua về trận pháp, đương nhiên biết, biết là...", Tần Ninh lập tức nói: "Vậy ngươi có biết bây giờ "Trận tích" đang ở trong tay ai không?"

"Cái này còn phải hỏi sao, tất nhiên là trong tay Chiêm Ngưng Tuyết rồi".

"Chắc chắn chứ?"

"Đương nhiên!"

Lão đạo sĩ lập tức cười nói: "Tần Ninh công tử có lẽ không biết, Phong Thiên Tông của Chiêm Ngưng Tuyết có thể nói là bá chủ Bắc Tuyết Thiên, mà lão đạo sĩ có thể nói Phong Thiên Tông là nơi không thể công phá nhất trong toàn bộ Bắc Tuyết Thiên, thậm chí là toàn bộ Trung Tam Thiên, cho dù là đám quái vật đã đến Biến Cảnh đỉnh phong cũng không có khả năng xông vào".

"Nhiều năm qua, không biết đã có bao nhiêu cường giả, thậm chí là trận pháp sư để mắt đến "Trận tích", nhưng vẫn chưa từng có người nào thành công cả".

Lúc này Chiến Linh Vân ở một bên chen miệng nói: "Ta nghe nói các cường giả ở Trung Tam Thiên gọi “Cửu Nguyên Đan Điển”, "Trận tích", "Cuốn sách vạn khí" và "Thể thư” là bốn thánh thư của Trung Tam Thiên, đan thuật, trận thuật, khí thuật, thể thư, bốn quyển này có thể nói là ghi chép bao quát tất cả mọi thứ".

"Cửu Nguyên Đan Đế, Luyện Thiên Đại Đế, Phong Không Chí Thánh, Thông Thiên Đại Đế đúng là bốn nhân vật vượt qua thời đại trong mấy vạn năm nay".

"Chỉ là bốn đại nhân vật này đều là phù dung sớm nở tối tàn, từ lúc vươn lên đến khi thành công chỉ mất hơn một vạn năm, đúng là khiến người ta thổn thức...", Chiến Linh Vân nói đến những chuyện này có vẻ vô cùng hiểu biết, lúc nói đến cũng vô cùng thổn thức.

Lý Nhàn Ngư lại nói: "Nói không chừng là niết bàn sống lại thì sao?"

Lúc này, Tần Ninh đổi chủ đề, tiếp tục nói: "Hiện nay thế cục ở chín đại thiên như thế nào, đã từng xuất hiện biến hóa gì chưa?"

Hắn ở trong Thượng Nguyên Thiên, hiểu biết về thế giới bên ngoài cũng tương đối ít.

Mà hiển nhiên cấp độ võ giả bên trong Tây Hoa Thiên cao hơn Thượng Nguyên Thiên, cũng sẽ hiểu được về nhiều chuyện hơn.

"Biến hóa?"

Chiến Linh Vân lập tức nói: "Vậy thì không có...", "Vẫn có một vài chuyện!"

Lúc này, lão đạo sĩ mở miệng nói: "Những năm gần đây, ta cũng đi chu du khắp nơi, tới từng thiên vực một, toàn bộ Trung Tam Thiên đều có một vài thứ bí ẩn, nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn là Ma tộc".

Ma tộc! Chiến Linh Vân lập tức nói: "Đúng rồi đúng rồi, nói đến Ma tộc, trước đó phía bắc Tây Hoa Thiên cũng từng xuất hiện Ma tộc, hơn nữa nghe nói đều có cường giả cấp bậc Biến Cảnh xuất hiện, chỉ là nhà họ Hoa ở bắc vực, cơ bản đều bị nhà họ Hoa giải quyết, nghe nói bởi vậy mà nhà họ Hoa còn tổn thất một vị lão tổ Biến Cảnh!"

"Hơn nữa những năm gần đây, nghe nói trong toàn bộ Trung Tam Thiên có một số tin tức, trong đó từng có Ma tộc xuất hiện...", "Đám yêu ma quỷ quái này vô cùng thích giết chóc, lúc nào cũng có suy nghĩ không phải tộc ta trong lòng ắt có suy nghĩ khác, đã giết quá nhiều người".

Nghe thấy lời này, lão đạo sĩ lại tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, lão đạo sĩ ta thấy có không ít Ma tộc đã hợp tác với người trong Trung Tam Thiên chúng ta".

Lão đạo sĩ nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Tần công tử cũng biết, bên trong Thượng Nguyên Thiên xuất hiện Ma tộc Thiên Mục, đã cấu kết với Thiên Cương Thần Môn, Cự Linh Tông trong Thượng Nguyên Thiên, đây chỉ là một góc của núi băng thôi".

Chiến Linh Vân liền nói ngay: "Cái gì cái gì?

Thượng Nguyên Thiên đã xuất hiện Ma tộc rồi?"

"Làm sao ta không biết".

Nghe thấy thế, lão đạo sĩ lại cười nói: "Thượng Nguyên Thiên những năm này càng ngày càng xuống dốc, đương nhiên sẽ ít được chú ý, cộng thêm không có Biến Cảnh, rất khó vượt qua bức tường không gian giữa các thiên, chỉ có thể thông qua đại trận truyền tống, mà đại trận truyền tống cũng không phải là có thể thấy được ở khắp nơi".

Chiến Linh Vân lập tức hỏi: "Là Ma tộc nào?

Trước đó ta đã từng gặp qua Ma tộc, toàn thân đen sì, hơn nữa trên người còn mọc lân giáp, hoàn toàn khác biệt với Thú tộc Nhân tộc".

Lão đạo sĩ lười giải thích với Chiến Linh Vân.

Nhìn về phía Tần Ninh, lão đạo sĩ tiếp tục nói: "Những năm gần đây, Xích Tiêu Thiên, Tứ Tượng Thiên, Vô Tướng Thiên đều từng có Ma tộc làm loạn, mặc dù kết quả đều bị dập tắt, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác Ma tộc vẫn chưa lui bước".

"Cũng không biết đám khốn kiếp này đến từ đâu, giết người như ngóe, quả thực là còn kinh khủng khát máu hơn cả Thú tộc...", Tần Ninh không nói gì.

Dựa theo tình hình bây giờ, Trung Tam Thiên này cũng không an toàn hơn Hạ Tam Thiên bao nhiêu.

Bây giờ hắn cần tìm được Vân Sương Nhi, sau đó quay trở lại Thượng Nguyên Thiên, xem mấy người Viên Viên, Thanh Trúc cùng Lý Huyền Đạo như thế nào rồi.

Còn có đồ nhi ở Bắc Tuyết Thiên, đồ nhi ở Xích Tiêu Thiên, cùng với... đồ nhi như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Cái gì cũng phải làm từng bước một.

Bây giờ Vân Sương Nhi vẫn chưa gặp nguy hiểm, Tần Ninh lại vô cùng hiếu kỳ với di chỉ tông môn trong dãy núi Đông Thiên, cho nên vẫn quyết định đi xem trước rồi tính sau.

Trong mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều tập trung vào lò luyện đan đến mất ăn mất ngủ, chỉ để luyện chế đan dược.

Mà ngày nào lão đạo sĩ cũng chờ đợi đan dược của Tần Ninh ra lò như trẻ con đợi sữa mẹ.

Trong khoảng thời gian này, sớm tối mỗi ngày Triệu Đông Thiên đều lén lút đến đây quỳ và an, ngày nào cũng phải nghe được Tần Ninh trả lời một câu ta mạnh khỏe thì ông ta mới bằng lòng rời đi, nếu không phải như thế, Tần Ninh cảm thấy tốc độ mình luyện chế đan dược sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Cho đến ngày hôm đó, Tần Ninh quần áo lộn xộn, tóc dài rối bời đi ra từ trong phòng, lão đạo sĩ mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.
Chương 2830: Tấm lòng hướng về võ đạo

Tần Ninh cũng không nói nhảm, tiện tay lấy ra mấy cái bình ngọc, giao cho lão đạo sĩ, nói: "Bốn loại đan dược này có tác dụng giúp ngươi khôi phục kinh mạch, khí huyết, hồn phách và ý cảnh võ đạo, ngươi hãy dùng kết hợp, ngày nào cũng phải vận chuyển lực lượng trong cơ thể mình!"

"Được được được".

Sau khi nhận đan dược, lão đạo sĩ không kịp chờ đợi xông vào trong phòng, bắt đầu bế quan tu hành.

Tần Ninh lại nhìn về phía Chiến Linh Vân, nói: "Nơi này có hai loại đan dược, có thể trợ giúp ngươi tái tạo Mệnh Hoàn, ngươi cũng đi đi".

"Cảm ơn!"

Chiến Linh Vân vui vẻ nhận lấy đan dược rời đi.

"Nhàn Ngư!"

"Sư phụ!"

"Ngươi đến cảnh giới tầng hai, ngưng tụ hai Mệnh Hoàn, Mệnh Bản Đan này là cho ngươi củng cố Mệnh Hoàn, mà Tụ Nguyên Hoàn Đan này có thể giúp ngươi ngưng tụ Mệnh Hoàn mới, kết hợp với nhau mà dùng đi".

"Vâng".

Lý Nhàn Ngư nhận lấy đan dược, lập tức hỏi: "Vậy sư phụ thì sao?"

"Ta?"

Tần Ninh lấy ra một cái bình ngọc, cười nói: "Ta chuẩn bị bế quan, mượn cơ hội này để đột phá cảnh giới Tứ Cực, tìm kiếm Chân Ngã!"

"Vâng, vậy đệ tử sẽ hộ pháp cho sư phụ!"

"Không cần, ngươi cứ an tâm tu luyện, ngưng tụ Mệnh Hoàn là điều quan trọng để có thể bước vào Biến Cảnh, phàm thể hóa tiên, Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn, Phách Hoàn, về sau ngươi sẽ biết, điều quan trọng nhất bây giờ chính là tạo ra Mệnh Hoàn của mình, không thể phá vỡ".

"Vâng".

Thế là Lý Nhàn Ngư trở về phòng tiếp tục tu hành.

Đa số thời gian trên con đường của võ giả đều là bế quan tu luyện, không có tích lũy quanh năm suốt tháng thì làm sao có được thực lực mạnh mẽ chứ?

Tần Ninh cũng trở về phòng của mình.

Mặt trời lặn về phía tây, Tần Ninh khoanh chân ngồi tại chỗ, xem như đã quét hết sạch tất cả mệt mỏi mấy ngày trước.

Trong căn phòng, một cơn gió nhẹ quét qua, ngay sau đó đã có thêm một người.

"Tần phụ, chào buổi tối".

Triệu Đông Thiên lại quỳ rạp xuống trước giường của Tần Ninh, cung kính thi lễ.

"Đứng lên đi".

Nếu không phải bây giờ Tần Ninh không có cách nào đánh chết Triệu Đông Thiên cảnh giới Vô Ngã, chỉ với việc tên này suốt ngày đến thỉnh an làm phiền hắn, hắn đã sớm tát chết Triệu Đông Thiên rồi.

"Tần phụ vẫn khỏe thì Thiên Đông yên tâm rồi, Thiên Đông cáo từ!"

Triệu Đông Thiên định biến mất nhanh như chớp.

"Ngươi chờ một chút".

Tần Ninh còn chưa nói hết, Triệu Đông Thiên đã biến mất.

Thế nhưng khi Tần Ninh vừa dứt lời, Triệu Đông Thiên lại xuất hiện trước mặt hắn.

"Tần phụ làm sao vậy?

Người gọi con?"

Nhìn Triệu Đông Thiên hấp tấp gấp gáp trở về lần nữa, Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta chuẩn bị bế quan, ngươi cẩn thận...", "Con biết con biết, Thiên Đông sẽ lập tức giải tán hết đám người nhà họ Triệu xung quanh đi".

"Ngươi gấp cái gì?"

Tần Ninh lại nói: "Ý của ta là ngươi trông coi Triệu phủ cho kĩ, đừng để lộ khí cơ lúc ta đột phá!"

Triệu Đông Thiên lại nói: "Con hiểu rồi, Tần phụ đột phá sẽ khiến trời đất biến hóa, người muốn con cẩn thận phòng bị, con hiểu, con sẽ đi làm ngay".

"Ừm...", mặc dù Triệu Đông Thiên đã cao tuổi rồi, thế nhưng từ trước đến nay vẫn rất ngây thơ.

Đây cũng là điều khiến Tần Ninh tán thưởng.

Trên con đường võ đạo có không ít thiên tài, thế nhưng người thật sự có thể đi đến cuối cùng chưa chắc đã là những người có thiên phú tốt nhất.

Tấm lòng hướng về võ đạo mới là quan trọng nhất.

Triệu Đông Thiên chính là người có được tấm lòng hướng về võ đạo.

Ông ta theo đuổi võ đạo một cách thuần túy, trước kia Triệu Đông Thiên tu hành Đông Thiên Quyết, cho nên mới đổi tên mình thành Triệu Đông Thiên.

Mà sau khi tỉ thí với Tần Ninh ở kiếp trước, ông ta lại cảm thấy Đông Thiên Quyết của mình chẳng ra gì, căn bản không được.

Thua trước Tần Ninh, Triệu Đông Thiên cũng không nhụt chí, ngược lại còn quấn lấy Tần Ninh, cầu võ, cầu hắn chỉ đạo, cầu tâm niệm luyện võ của hắn.

Đây cũng là điều đã tác động đến Tần Ninh.

Chỉ là, võ giả càng thuần túy, có đôi khi đầu óc càng không bình thường.

Ôn Hiến Chi thích đạo ngự thú, vì để theo đuổi đạo ngự thú viên mãn, có một lần đã dứt khoát biến thành thú con của Thú tộc, ngủ trong tổ của người ta gần ba tháng... Diệp Nam Hiên thích đao pháp, theo đuổi ý cảnh võ đạo, theo đuổi đao pháp viên mãn, đã từng có lần phá tan một dãy núi.

Người như vậy đều có tấm lòng hướng về võ đạo thuần túy.

Mà loại người này đều có... đầu óc không bình thường.

Triệu Đông Thiên cũng không ngoại lệ.

Võ giả chuyên tu thể thuật, thể trạng đúng là khác hẳn với người thường, bởi vậy sẽ sinh ra một chút tác dụng mặt trái.

Mà những tác dụng mặt trái này, Tần Ninh đã từng nói với Thần Tinh Dịch ở đời thứ tám, cũng nói cho Thần Tinh Dịch trên trăm loại biện pháp giải quyết.

Thế nhưng Thần Tinh Dịch lại lựa chọn một loại biện pháp mà hắn ta tự nhận là tốt nhất.

Tìm phụ nữ! Mà khi Thần Tinh Dịch nói biện pháp này cho Triệu Đông Thiên, Triệu Đông Thiên... đã tin! Đồng thời xem như chân lý! Trên thực tế, đây chỉ là một cái cớ Thần Tinh Dịch nghĩ ra cho việc háo sắc của mình thôi! Vừa nghĩ đến đây, Tần Ninh cười lắc đầu.

Nhưng có đôi khi những người có tấm lòng hướng về võ đạo thuần túy này lại rất đáng yêu! Sau khi bình tĩnh lại, Tần Ninh tiến vào trạng thái tu hành.

Tứ đại Cực Cảnh! Linh Cực Cảnh, ngưng tụ Thần Văn.

Thiên Cực Cảnh, ngưng tụ Huyết Luân.

Đạo Cực Cảnh, đi thử thách tâm trí thất tình.

Đế Cực Cảnh, đi thử thách tâm trí lục dục.

Sau khi vượt qua tứ đại Cực Cảnh này, thân xác hồn phách tâm niệm của võ giả có thể nói là đạt được một lần thăng hoa.

Mà khi loại thăng hoa này đến giới hạn, sẽ khiến võ giả không tự chủ được có một loại suy nghĩ về bản thân.

Suy nghĩ đó cũng không phải về tư tưởng, mà là về thân xác.

Thân xác sẽ không tự chủ được tiến hành "suy nghĩ" về sức mạnh, khi "suy nghĩ" chuyển hóa thành sức mạnh sẽ thúc đẩy lực lượng thân xác của võ giả tăng lên, từ đó khiến hồn phách võ giả bị động tăng lên, mà hồn phách sẽ có cảm giác rất kỳ quái! Nói chung, hồn phách võ giả sẽ chỉ đạo thân xác.

Thế nhưng sau khi vượt qua tứ đại Cực Cảnh sẽ là thân xác chỉ đạo hồn phách, điều này khiến hồn phách sa vào một sự mê man.

Mà tìm kiếm chân ngã trong sự mê man này chính là con đường đến cảnh giới tiếp theo! Đây cũng là cảnh giới Chân Ngã.

Đến Chân Ngã, ngưng tụ Mệnh Hoàn, cái gọi là Mệnh Hoàn trên thực tế chính là lực lượng mà thân xác võ giả gánh chịu hiện ra bên ngoài.

Mà cảnh giới Vong Ngã có ba Hồn Hoàn.

Cảnh giới Vô Ngã có bảy Phách Hoàn, cũng đều là như thế.

Cảnh giới Tam Ngã cũng là một sự biến hóa khi suy nghĩ trưởng thành, biểu hiện lớn nhất của sự trưởng thành này chính là sức mạnh của võ giả bộc phát tăng lên.

Chín Mệnh Hoàn! Ba Hồn Hoàn! Bảy Phách Hoàn! Mười chín Hoàn đều có thể quy nạp làm lực lượng, thể hiện ra sức mạnh căn bản của võ giả.

Bởi vậy lực lượng được tạo ra cũng được gọi là nguyên lực! Nguồn gốc của lực lượng! Trên thực tế, đến cảnh giới Chí Tôn, tứ đại Cực Cảnh sẽ tạo ra khí Chí Tôn, sức mạnh Cực Đạo, tất cả những cái đó đều là nguyên lực.

Chỉ là nguyên lực như thế vẫn chưa hoàn mỹ.

Mà sau khi đạt tới cảnh giới Tam Ngã, nguyên lực này mới là căn bản nhất, hoàn mỹ nhất, cũng có thể thúc đẩy võ giả vượt qua Tam Ngã, đến con đường phàm thể hóa tiên Biến Cảnh.

Sau khi đi qua Biến Cảnh sẽ được gọi là tiên! Tiên trong Thượng Tam Thiên! Mà khi đó, nguyên lực tăng lên, lột xác, sẽ được gọi là tiên lực! Tiên nhân tu tiên pháp, tụ tập tiên lực, ngưng tụ tiên nguyên để biến thành bản thân! Trên thực tế, những năm gần đây, Tần Ninh vẫn luôn lo lắng Thương Mang Vân Giới sẽ xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng hắn không có khả năng lo lắng như vậy suốt ngày được.

Cho dù có lo lắng, nhưng con đường vẫn phải đi từng bước một, cơm cũng phải ăn từng miếng một, cả ngày đều ở trong trạng thái gấp gáp vội vàng sẽ rất bất lợi cho việc tu hành! Lúc này, Tần Ninh đã hoàn toàn quy về hư không, tuy đang ngồi trên giường nhưng lại không có chút khí tức dao động nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom