-
Chương 2836-2840
Chương 2836: Ta không chơi với nhà họ Hoa
Trong phòng ba người vô cùng kiều diễm.
Lúc này những tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên.
"Hai vị tông chủ, người nhà họ Hoa đến".
Nghe thấy lời này, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lần lượt đứng dậy, bóng người cao gầy đi đến bên cạnh tủ chọn quần áo.
Đợi đến khi hai người mặc xong đồ, chuẩn bị rời đi.
Thần Tinh Dịch lại đứng lên nói: "Ta cũng muốn đi xem".
"Dịch lang, chàng...", "Ta chỉ muốn xem tên Hoa Vân Thịnh kia, ánh mắt lần trước tên này nhìn hai nàng vô cùng tà khí, dưới gầm trời này không có người nào hiểu về đàn ông hơn ta, tên kia không phải thứ tốt lành gì, ta phải đề phòng các nàng bị lừa".
Nghe thấy lời này, trong lòng hai cô gái vô cùng cảm động.
Lúc này, ngoại điện.
Một nhóm ba người đang lẳng lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đi đến, mà Thần Tinh Dịch thì ở hậu điện không xuất hiện.
Có ba người nhà họ Hoa đến, cầm đầu là một người đàn ông trung niên.
"Hoa Kình tiên sinh!"
Tần Phong Tình cười nói: "Có chuyện gì không?"
Hoa Kình chắp tay một cái nói: "Chào hai vị tông chủ, ta nhận lệnh của Vân Thịnh công tử đến đây liên hệ với hai vị".
Hai cô gái lần lượt ngồi xuống.
Hoa Kình tiếp tục nói: "Lần này, bảy thế lực bá chủ đều phái người đến, tình thế còn phức tạp hơn công tử nghĩ, cho nên không biết hai người còn định giữ lời giao hẹn không?"
"Đương nhiên rồi!"
Tần Phong Tình nói: "Lần này Phong Nguyệt Tông ta nhất định sẽ giúp đỡ Hoa Vân Thịnh công tử, mà Hoa công tử cũng đừng quên Lục Nguyên Tử Liên là được".
"Chắc chắn rồi".
Hoa Kình lập tức nói: "Công tử còn nói ngoại trừ hắn ta, những người khác trong nhà họ Hoa yêu cầu hai vị làm cái gì, hai vị cứ việc từ chối, vào lúc quan trọng ra tay với bọn họ cũng không có vấn đề gì".
Nghe thấy vậy, Tần Phong Tình gật đầu nói: "Hiểu rồi, lấy tiền tài của người ta thì phải diệt trừ tai hoạ cho người ta, lần này chúng ta sẽ làm tốt điều mình nên làm!"
Hoa Kình gật đầu nói: "Như thế thì tốt, chỉ cần vào lúc quan trọng, Phong Nguyệt Tông có thể ra tay là được, tại hạ cáo lui".
"Tiễn khách".
Trong đại sảnh, ba người nhà họ Hoa rời đi.
Lúc này Thần Tinh Dịch mới đi ra, hắn ta đứng chắp tay, dáng người thon dài, dung nhan không thể bắt bẻ, cho dù nhìn thế nào đều vô cùng hoàn mỹ, trong phút chốc đã khiến Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương lại đắm chìm trong đó, hận không thể kéo hắn lên giường lần nữa.
"Nhà họ Hoa này chắc chắn không tốt lành gì".
Thần Tinh Dịch khẽ nói: "Để người phụ nữ của ta liều sống liều chết vì bọn họ, đúng là không biết xấu hổ, chúng ta từ bỏ Lục Nguyên Tử Liên kia đi".
"Phong Tình, Nguyệt Sương, ta cũng không muốn để các nàng bị người ta sử dụng như vũ khí".
"Các nàng yên tâm đi, sớm muộn gì cũng có một ngày sư phụ ta sẽ trở về, một khi người trở về, phong ấn của ta chắc chắn có thể phá giải được, căn bản không cần Lục Nguyên Tử Liên gì cả, hơn nữa Lục Nguyên Tử Liên kia cũng chưa chắc có thể giải được phong ấn trong cơ thể ta".
"Ta không chơi với đám người nhà họ Hoa nữa!"
Thần Tinh Dịch lại nói thầm trong lòng: Nếu sư phụ ta trở về, phong ấn của ta được phá giải, vậy thì đúng là vui vẻ, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ đến thăm những giai nhân kia.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương nhìn thấy Thần Tinh Dịch tức giận, lập tức an ủi: "Dịch lang yên tâm đi, chúng ta tự có tính toán, Hoa Vân Thịnh muốn tính kế chúng ta không dễ dàng như vậy đâu, tóm lại Lục Nguyên Tử Liên là hy vọng, vẫn phải thử một chút".
"Haiz...", Thần Tinh Dịch hất ống tay áo lên, đưa tay đỡ trán nói: "Là ta đã khiến các nàng phải vất vả".
"Toàn là điều nên làm, ai bảo chúng ta thích Dịch lang như vậy chứ".
"Các nàng đúng là tiểu bảo bối của ta".
Thần Tinh Dịch lập tức trái ôm phải ấp, nhìn ra bên ngoài đại sảnh.
Rời khỏi đại điện này, hắn ta sẽ tự do.
Thế nhưng hắn ta lại không chạy thoát được! "Sư phụ à sư phụ, rốt cuộc lúc nào người mới trở về, nếu người còn không về, con sắp điên lên rồi!"
Thần Tinh Dịch than thở trong lòng.
...Dãy núi Đông Thiên, dưới một chân núi.
Võ giả nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu đóng quân ở chỗ này.
Màn đêm buông xuống, đám người Triệu Bình, Triệu Triết và Chiến Chi Hiên đều ở bên cạnh đống lửa.
Chiến Chi Hiên mở miệng nói: "Đi về phía trước khoảng trăm dặm sẽ đến di chỉ Vạn Nguyên Tông, chỉ là di chỉ Vạn Nguyên Tông này thật sự là thần bí khó lường, không gian hỗn loạn, đã có không ít võ giả cảnh giới Tam Ngã biến mất, bỏ mình trong đó một cách khó hiểu, mọi người phải cẩn thận".
"Nhưng mà nghe nói, lúc trước đã có người tiến vào bên trong, lấy được không ít mệnh khí, thậm chí là hồn khí, điều này càng cổ vũ sĩ khí của không ít người!"
Triệu Bình và Triệu Triết thì nhìn về phía Tần Ninh.
Trước khi đến, phụ thân lại tìm ba huynh đệ bọn họ để nhắc mọi chuyện trong chuyến đi này đều phải nghe Tần Ninh sắp xếp.
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ tiến vào bên trong để điều tra thêm".
Tần Ninh cười nói: "Mọi người cẩn thận một chút, bảo vật hiếm có, thế nhưng tính mạng lại chỉ có một".
"Ừm".
"Được".
Đám người bàn bạc một ít chuyện nữa rồi lần lượt giải tán.
Tần Ninh vẫn ngồi bên đống lửa, lẳng lặng tu hành.
Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật của hắn đã đến cấp bậc tầng thứ nhất, Thực Nhật Liệt Viêm Thể! Những ngày qua, tác hại của việc tu hành thể thuật này cũng đang dần dần xuất hiện.
Mà hắn cũng cần lẳng lặng tiêu hóa.
Thể thuật chính là như thế.
Thể xác của võ giả vượt quá giới hạn sẽ tạo thành một chút ảnh hướng trái chiều.
Giống như đệ tử Thần Tinh Dịch kia, năm đó thể thuật đến cực hạn, thân xác vô địch, lại có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, gần như hoàn mỹ, hấp dẫn không thiếu nữ tử.
Mà Thần Tinh Dịch vốn vô cùng háo sắc, lại thêm có thể thuật ảnh hưởng, càng không thể rời khỏi phụ nữ được.
Đương nhiên Tần Ninh đã đưa ra rất nhiều biện pháp để phòng ngừa điều này.
Thế nhưng Thần Tinh Dịch căn bản không muốn học tập những biện pháp đó, chỉ muốn... phụ nữ! Hắn cũng đã khuyên giải không ít lần, nhưng Thần Tinh Dịch lại như chó không bỏ được ăn cứt, hắn cũng bỏ mặc luôn.
Tên nhóc kia không chịu thiệt thòi lớn một lần thì chắc chắn sẽ không quay đầu.
Không! Cho dù có phải chịu thiệt thòi lớn cũng chưa chắc đã quay đầu! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Chỉ là đời thứ tám Tần Ninh đã tốn vạn năm để nghiên cứu thể thuật, tạo ra “Thể thư”, Thần Tinh Dịch đúng là cực kỳ thích hợp tu hành Thể thư, hắn cũng gửi gắm rất nhiều hy vọng vào đệ tử này.
Giống như ba người Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên... Mà Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư lại khác với ba người bọn họ.
Dương Thanh Vân có tấm lòng quân tử, Thạch Cảm Đương không dễ dàng từ bỏ, Lý Nhàn Ngư có tấm lòng chân thành, là thứ khó khăn nhất và đáng ngưỡng mộ nhất.
Mấy vị đồ đệ này cũng coi như đều có các ưu điểm đi! Đương nhiên, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, duy chỉ có Dương Thanh Vân là được lòng hắn nhất.
Bị Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật ảnh hưởng, trong phút chốc Tần Ninh cũng khó mà bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến biện pháp giải quyết thể thuật của Thần Tinh Dịch vẫn rất tốt.
Chỉ tiếc Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, Cốc Tân Nguyệt đều không ở đây, cho dù Tần Ninh có muốn cũng chỉ có thể lấy phương thức của hắn để hóa giải phiền não trong lòng.
"Sư phụ...", đột nhiên có một khuôn mặt xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
"Ngươi làm gì đấy?"
Nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đi đến bên cạnh, Tần Ninh cạn lời nói.
"Sư phụ, con thấy hình như người có chút không đúng, không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì được".
Tần Ninh áp chế bực bội đáy lòng, mở miệng nói: "Trên con đường thể thuật, võ giả tập trung tu luyện thân xác là chính, mà thân xác càng mạnh sẽ khiến hồn phách huyết mạch đều ảnh hưởng, được tăng lên, đây cũng là nòng cốt của thể thuật".
"Chỉ là người chuyên tu thân xác sẽ để lại một lực lượng vượt qua khả năng khống chế của bản thân, cần giải phóng ra ngoài!"
Nghe thấy lời này, Lý Nhàn Ngư lập tức bừng tỉnh nói: "Con biết rồi! Sư phụ đang nghĩ đến sư nương".
Chương 2837: Nhìn xuống mặt đất nhiều hơn
Lý Nhàn Ngư vừa dứt lời, Tần Ninh suýt nữa bị sặc.
Khoảng thời gian qua tên nhóc này suốt ngày cãi nhau với Chiến Linh Vân, đầu óc đã tỉnh táo hơn không ít.
"Sư phụ, người không sao chứ?"
Nhìn thấy mặt Tần Ninh đỏ lên, Lý Nhàn Ngư quan tâm nói.
"Cút, tu hành đi, ngươi đã không có thiên phú rồi còn không tu luyện tử tế, lấy cái gì để đuổi theo mấy người Huyền Đạo, Nam Hiên và Hiến Chi?"
"Đừng có ỷ vào uy lực của vãng sinh đồng là đã nghĩ mình có thể lười biếng, ba mệnh quyết mà ta truyền cho ngươi cần nắm giữ thuần thục, mệnh quyết bộc phát sẽ khiến Mệnh Hoàn của ngươi mạnh hơn, mà Mệnh Hoàn mạnh hơn, uy lực của mệnh quyết cũng sẽ mạnh hơn, ngươi hiểu chưa?"
Lý Nhàn Ngư rụt cổ một cái, gật đầu.
Nhớ đến sư nương thì thôi, còn không cho nói nữa ư?
Có người đàn ông nào trong thiên hạ này mà không cần phụ nữ chứ?
Ngoại trừ Diệp Nam Hiên sư huynh! "Sư phụ, Mệnh Hoàn của con có vấn đề".
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói.
Ban đầu hắn ta cũng đang tu luyện, chỉ là dần dần cảm giác được Mệnh Hoàn trong cơ thể không đúng, lúc này mới chạy tới.
"Vấn đề gì?"
Lý Nhàn Ngư nghe thấy lời này, lập tức phóng ra hai Mệnh Hoàn của mình, vờn quanh thân thể.
Chỉ là hai Mệnh Hoàn của Lý Nhàn Ngư lại cực kì cổ quái.
Phần lớn Mệnh Hoàn của võ giả có vầng sáng màu xanh, mà hắn ta thì là màu đỏ như máu.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, Mệnh Hoàn ngưng tụ lực lượng thân xác của võ giả, Lý Nhàn Ngư có vãng sinh đồng bá đạo, huyết mâu thay đổi Mệnh Hoàn cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng lúc này, bên cạnh mỗi một Mệnh Hoàn của Lý Nhàn Ngư đều có một Mệnh Hoàn hư ảo ngưng tụ.
"Xảy ra khi nào?"
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái nói: "Mới vừa rồi thôi, con đang tu luyện, muốn thử ngưng tụ Mệnh Hoàn thứ ba, kết quả lại xuất hiện biến hóa này...", Tần Ninh lập tức nói: "Không có việc gì, không cần phải lo lắng, đây là chuyện tốt".
"Chuyện tốt?"
Lý Nhàn Ngư ngẩn người, lập tức nói: "Sư phụ, người đừng dọa con".
Tần Ninh nhìn thoáng qua hắn ta, khẽ nói: "Ta dọa ngươi làm cái gì?
Ngươi nhìn đi".
Lúc này Tần Ninh ngưng tụ Mệnh Hoàn, quay xung quanh thân thể.
Mà Mệnh Hoàn của hắn lại loáng thoáng có chín luồng sáng tỏa ra, chỉ là Lý Nhàn Ngư có hai cái, hắn là chín cái, ánh sáng còn có xu hướng ngưng tụ thành thật hơn.
"Cái này cái này cái này...", Lý Nhàn Ngư sững sờ.
"Mệnh Hoàn vốn là lực lượng của võ giả biến hóa sau khi đến tứ đại Cực Cảnh, đến cảnh giới Tam Ngã là tâm niệm của bản thân thay đổi thân xác, ngưng tụ càng nhiều Mệnh Hoàn thì thực lực càng mạnh, mà có đôi khi một số võ giả có thân xác đủ mạnh, mặc dù đều có chín Mệnh Hoàn, thế nhưng Mệnh Hoàn còn có thể sinh ra Mệnh Hoàn, đây là chứng minh cho thực lực mạnh mẽ".
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Thì ra là thế, đệ tử hiểu rồi".
"Hiểu rồi thì cút sang bên kia đi".
"Vâng...", Lý Nhàn Ngư ngưng tụ ra hai Mệnh Hoàn, lại ngưng tụ ra hư hoàn nữa, đây là điều mà Tần Ninh cũng không nghĩ tới.
Có điều, đây là chuyện tốt.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, đám người lại xuất phát lần nữa.
Lần này đã đến rất gần dãy núi có di chỉ của Vạn Nguyên Tông, mọi người đều vô cùng cẩn thận.
Trong vùng núi này đã xuất hiện không ít ngọn núi cao sụp đổ, để lộ ra những cung đình dưới mặt đất, cũng xuất hiện không ít tình huống không gian biến hóa cổ quái.
Nếu như gặp được vài khu vực đổ sụp, cùng lắm là rơi xuống dưới mặt đất, cũng không thể coi là quá nguy hiểm.
Nhưng nếu bị không gian biến hóa quét qua, chỉ cần không cẩn thận là có thể sẽ bị nổ thành mảnh vỡ, đương nhiên cũng có thể bị cuốn vào sâu trong di chỉ của Vạn Nguyên Tông năm đó, bên trong trận pháp, nhận được rất nhiều lợi ích.
Không có ai nói trước được điều gì.
Lúc này, hơn hai trăm người nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu đi cùng nhau, thăm dò từng ngọn núi cao xung quanh.
Mặt trời lên cao giữa bầu trời, ánh nắng tươi sáng, bởi vì vùng núi non đổ sụp mà khiến ánh mặt trời có thể chiếu xuống khắp nơi, có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
Tần Ninh đứng trên một tảng đá, nhìn ra bốn phía xa xa.
Di chỉ Vạn Nguyên Tông xuất hiện, đa số những ngọn núi ở đây đã đổ sụp, hơn nữa suốt quãng đường này đều thấy được không ít điện cổ, nhưng đa số đều đã thành phế tích, mặc dù có cái vẫn còn hoàn hảo, nhưng cũng đã sớm bị các võ giả tới trước thăm dò hết rồi.
Lúc này, đám người nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu tản ra bốn phía, muốn tìm kiếm manh mối còn sót lại.
Chỉ là tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra gì.
Lý Nhàn Ngư cũng nhìn ra xung quanh, tìm kiếm trong đám người.
Tần Ninh nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đi lại giữa những ngọn núi, liền vẫy tay với hắn ta.
"Sư phụ, sao vậy?"
"Đừng tìm nữa".
Tần Ninh mở miệng nói: "Trên ngọn núi có thể có cái gì chứ?
Nhìn xuống mặt đất nhiều hơn đi".
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: "Có phải sư phụ đã phát hiện ra cái gì rồi không?"
Tần Ninh nhìn về hướng tây nam, nơi đó có một ngọn núi cao mấy trăm trượng, có điều ngọn núi hơi nghiêng, cứ như bị người nào đó dùng kiếm chém một nhát vậy, giữa sườn núi còn có một vết kiếm.
"Đào từ chân ngọn núi kia đi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhớ kỹ, đào từ vị trí cách mặt đất ba trượng".
"Vâng".
Lý Nhàn Ngư lập tức đi làm.
Hắn ta đi đến trước ngọn núi cao, đưa tay bấm ấn quyết, ngưng tụ ra một lưỡi đao nguyên lực, trực tiếp chém xuống.
Một vết đao chém ngang ra, ngọn núi nổ tung, mà ở vị trí chân núi lại xuất hiện một vùng đất bằng phẳng.
Tần Ninh đi đến chỗ vùng đất bằng phẳng đó.
"Đào!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Đào cẩn thận một chút, lần lượt phá vỡ đống đá này ra".
"Vâng!"
Lý Nhàn Ngư tiếp tục bận rộn.
Mà không lâu sau, Chiến Linh Vân cũng đã trở về, nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đang bận rộn ở kia thì hiếu kỳ nói: "Ngươi làm gì thế?"
"Sư phụ ta bảo ta đào".
Lý Nhàn Ngư nhấn mạnh ba chữ sư phụ ta.
Chiến Linh Vân nhìn thoáng qua Tần Ninh ở một bên, sau đó cũng giúp đỡ.
Một vùng đất lớn như vậy, hai người cùng làm, tốc độ cũng không chậm.
Sau khi liên tục đào xuống phía dưới, dần dần Lý Nhàn Ngư đã cảm nhận được trở ngại.
Cho đến cuối cùng, sau khi đào sâu một trượng, hắn ta mới ngừng lại.
"Sư phụ...", Tần Ninh đang đứng ngay bên cạnh.
Vị trí vừa đào được kia có từng trận văn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Có trận pháp!"
Chiến Linh Vân cũng hưng phấn nói: "Tần tiên sinh, ngươi thật lợi hại".
"Nịnh hót".
Lý Nhàn Ngư nói thầm.
"Sao nào, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sư phụ ngươi lợi hại sao?"
"Đương nhiên không phải".
Lý Nhàn Ngư không thèm để ý đến Chiến Linh Vân.
Lúc này Tần Ninh nhìn từng trận văn kia.
Trận pháp! Từ trước đến nay võ giả luôn lấy sức mạnh của bản thân, cho dù là linh khí hay là thánh lực, khí Chí Tôn, sức mạnh Cực Đạo, thậm chí là nguyên lực, đều là sức mạnh của bản thân võ giả, có tên gọi khác biệt chỉ là bởi vì trong quá trình võ giả tăng lên, lực lượng đã biến đổi, phân chia ra nhiều cảnh giới khác nhau.
Trận văn đều lấy những lực lượng này để ngưng tụ thành văn ấn, sau đó mượn thế trời đất, bổ trợ với thiên thời địa lợi để thành trận! Trận văn! Trận đồ! Là thứ nòng cốt của một trận pháp.
Mà người bày trận chính là linh hồn của một trận pháp.
Lúc này Chiến Linh Vân hiếu kỳ nói: "Nếu Tần tiên sinh đã nhìn ra phía dưới này có trận pháp, chúng ta cứ trực tiếp ra tay phá hủy là được, sao phải đào nửa ngày làm gì?"
Chương 2838: Ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta
Lúc này Tần Ninh lại đứng ở mép trận pháp, mở miệng nói: "Những trận văn này đã không được tu sửa lâu năm, vốn đã bất ổn, nếu như lại bị trực tiếp phá hỏng, có lẽ sẽ không thể mở được phong ấn bên trong".
"Chúng ta cùng nhau đi tới đây, đều đã nhìn thấy những di tích kia, chỉ sợ lúc đầu cũng không nhất định là bị tàn phá từ trước".
Chiến Linh Vân gật đầu.
Tần Ninh nâng hai tay lên, đầu ngón tay có từng nguyên lực chuyển động, tiếp theo hóa thành từng trận văn.
Những trận văn kia nhảy lên giống như tinh linh, rơi vào bên trong đại trận trên mặt đất.
Không bao lâu, mặt đất khẽ run lên, từng trận văn bị khởi động, hóa thành từng bóng người cầm trường mâu trong tay, đứng ở trên mặt đất.
Chỉ là những bóng người này đều do trận văn ngưng tụ, có chút hư ảo.
Tần Ninh thấy cảnh này, hai tay bấm pháp quyết, trận văn lại xuất hiện.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Lúc này những bóng người kia bắt đầu đi đi lại lại, không ngừng đâm trường mâu trong tay ra.
Dần dần, mặt đất bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Từng chú ấn bay lên, sau đó hóa thành từng bức tường ở bốn phương tám hướng, phong ấn xung quanh lại.
Mà giờ phút này, mặt đất dưới chân dần dần rộng mở, một cung đình xuất hiện.
Ba người Chiến Chi Hiên, Triệu Bình, Triệu Triết cũng dẫn đám người đến.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tần công tử phát hiện ra cái gì đó".
"Ồ?"
Mọi người đều nhìn xuống dưới mặt đất, cung điện kia mới chỉ xuất hiện một góc, nhưng nhìn qua đã thấy một góc cung đình này vô cùng khí phái uy nghiêm.
"Đi xuống xem một chút".
Tần Ninh vừa nói xong, đám người lần lượt đáp xuống phía dưới.
Đến khi đi vào trong cung đình, mọi người mới cảm giác được nơi đây vô cùng uy nghiêm.
Tuy đang ở dưới đất, thế nhưng nhìn qua lại vô cùng sáng tỏ, hơn nữa từng tòa cung đình đều liên kết với nhau, cao lớn và trang nghiêm.
"Có vẻ nơi này không giống những chỗ khác".
Có người mở miệng nói.
"Đúng là khác biệt... cứ như chúng ta đang ở trong dãy núi Đông Thiên, nhưng lại giống như không còn ở trong dãy núi Đông Thiên vậy".
Tần Ninh nói: "Có lẽ chúng ta đã đi tới di chỉ Vạn Nguyên Tông thực thụ".
Di chỉ Vạn Nguyên Tông thực thụ?
Vậy những kiến trúc phế tích, cung đình lầu các gặp được lúc trước thì sao?
Tần Ninh đánh giá bốn phía, chậm rãi nói: "Di chỉ Vạn Nguyên Tông là ở chỗ này, thế nhưng những thứ gặp được lúc trước có thể là do nơi đây đã xảy ra biến hóa gì đó khiến không gian vặn vẹo, để lộ ra không ít cung đình, nơi này mới thật sự là di chỉ Vạn Nguyên Tông, hơn nữa còn bị người ta phong ấn".
Tần Ninh nhìn xung quanh, dặn dò: "Triệu Bình, Triệu Triết, dẫn người đi kiểm tra xung quanh cung đình".
"Được".
"Ừm".
Đám người lần lượt tản ra.
Tần Ninh dẫn mấy người Lý Nhàn Ngư đi đến bên ngoài một tòa lầu các, lúc đẩy cửa tiến vào trong lầu các, một mùi hương khí tức cổ xưa nhàn nhạt phả vào trong mũi.
Mấy người lần lượt thăm dò lầu các.
Chỉ là cũng không phát hiện được gì.
Không lâu sau, đám người tụ tập lại, đều không thu hoạch được gì.
"Vậy đến những chỗ khác nhìn xem".
Đám người bắt đầu xuất phát, đi vào sâu bên trong di chỉ Vạn Nguyên Tông... Lúc này, các thế lực khắp nơi đi vào bên trong dãy núi Đông Thiên đều có cường giả cảnh giới Vô Ngã dẫn dắt, không ít người cũng đã nhìn ra manh mối.
Khắp dãy núi này đều là phế tích, mặc dù vài chỗ có bảo bối, nhưng cũng chỉ là bảo khí Cực Đạo, bảo đan Cực Đạo thôi.
Mà sau khi cẩn thận điều tra, không ít người cũng đã phát hiện.
Rất nhiều người đã tìm được cửa vào di chỉ Vạn Nguyên Tông thực thụ, tiến vào bên trong.
Dần dần, bên trong di chỉ Vạn Nguyên Tông đã có rất nhiều võ giả, cũng vô cùng náo nhiệt... Vạn Nguyên Tông.
Bên trong di chỉ.
Lúc này đám người Tần Ninh đang tập trung trước một võ trường.
Nơi này là một cung điện lớn nhất mà bọn họ phát hiện cho đến bây giờ, toàn bộ cung điện được xây theo kiểu vòng cung, bên trong là từng lầu các tháp cao cung đình, uy nghiêm sừng sững.
Tần Ninh đứng phía trước, đưa mắt nhìn bốn phía, giờ phút này đám người cũng lần lượt tiến vào bên trong.
"Mọi người cẩn thận một chút".
"Ừm...", Tần Ninh đi vào bên trong một tòa cung điện một mình, sau khi thăm dò bốn phía, cuối cùng đã vào trong một căn phòng phía sau cung điện.
Căn phòng này có chút đơn giản, cách trang trí cũng rất mộc mạc, đã qua rất nhiều năm, bàn ghế ở đây đều bám đầy bụi bặm.
Lúc này Tần Ninh đưa mắt nhìn vào ống đựng bút trong tủ, ánh mắt đã bị thu hút.
"Ồ?"
Hắn đi đến trước bàn, lấy một cái bút lông trong ống đựng bút ra.
Tần Ninh cầm bút lông trong tay, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên mặt bàn, viết vài chữ to.
Chữ viết như rồng bay phượng múa.
Mà khi vừa viết xong, dường như có một ngọn lửa được in ấn lên trên quyển sách, loáng thoáng còn có khí tức cực nóng đập vào mặt.
Tần Ninh nhìn thân bút có khắc hai chữ nhỏ.
"Kim Viêm!"
Tần Ninh nắm chặt bút lông, cười nói: "Không nghĩ tới lại có thể thấy được một thứ thú vị như vậy ở chỗ này".
Bút Kim Viêm này cũng không phải bút lông bình thường.
Những chữ cái được viết ra có thể khắc thành từng ấn phù.
Mà nếu lấy bút này để vẽ, sẽ có thể khắc hoạ ra phù lục.
Phù lục không giống với đan đạo, trận đạo, khí đạo, phù lục khắc hoạ ra có thể trực tiếp sử dụng, bộc phát ra uy lực cực mạnh.
Hơn nữa cây bút này ẩn chứa xung kích kim khí và xung kích viêm khí cực kì mạnh mẽ, cũng được coi là phẩm chất thượng đẳng trong các loại mệnh khí.
Tần Ninh cất Kim Viêm đi, nhìn thoáng qua bốn phía, không thấy có gì khác cổ quái liền rời đi.
Mà vừa đi ra bên ngoài đại điện, một tiếng nổ đột nhiên vang lên ở hướng tây bắc cung điện, ngay sau đó có khí tức đánh nhau truyền ra.
Tần Ninh nhíu mày, đi về phía đó.
Lúc đến nơi xảy ra cuộc chiến, chỉ thấy Chiến Linh Uyên đang đánh nhau với một người.
Mà trùng hợp là Tần Ninh cũng biết người kia.
Huyết Anh công tử! Xung quanh, mấy người Lý Nhàn Ngư, Chiến Linh Vân cũng đang đánh nhau với mấy người đi theo Huyết Anh công tử.
Chẳng biết tại sao hai bên lại xảy ra tranh chấp.
Tần Ninh đến, có mấy người của Huyết Vụ cung đã lập tức nhìn chằm chằm hắn.
"Sao vậy?"
Tần Ninh mở miệng hỏi.
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy sư phụ đến, trong lòng tràn đầy sức mạnh, khẽ nói: "Đám khốn kiếp này, bọn con phát hiện được một hồn khí ở đây, Huyết Anh công tử kia lại dẫn người đến, nói là bọn họ phát hiện ra trước, bọn con đang cướp đồ của họ".
Chiến Linh Vân cũng khẽ nói: "Từ trước đến nay Huyết Anh công tử vẫn luôn không biết xấu hổ, ta cũng đã quen rồi".
"Chỉ là lần này còn muốn bắt nạt Chiến Thần Lâu ta, ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu".
Trong lúc hai bên đánh nhau, đã có ba, bốn người bị giết.
Mà vào lúc này, Chiến Chi Hiên, Triệu Bình cùng với các cường giả cảnh giới Vô Ngã cũng lần lượt đi đến.
"Dừng tay".
Chiến Chi Hiên quát lớn một tiếng.
Đồng thời, một bên khác cũng có trên trăm người chạy đến.
"Dừng tay".
Một người cầm đầu quát to một tiếng.
Chính là Huyết Truyền Minh mà lúc trước từng bắt chuyện với Triệu Bình.
Cường giả hai bên đã đến, Chiến Linh Uyên và Huyết Anh công tử cũng lần lượt dừng tay, lui ra, lúc nhìn về phía đối phương, ánh mắt đều không hề tốt đẹp.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Chiến Chi Hiên khẽ nói.
Nghe thấy vậy, Chiến Linh Vân liền nói: "Chi Hiên thúc thúc, cũng không thể trách chúng ta, người của Huyết Vụ cung muốn cướp đồ của chúng ta".
Chương 2839: Huyết Dẫn Nguyên Thuật
Huyết Anh công tử nghe thấy vậy thì cười nhạo nói: "Chiến Linh Vân, nói gì cũng phải có chứng cứ, ngươi nói chúng ta cướp là chúng ta cướp thật sao?"
Nghe hắn ta nói thế, Chiến Linh Vân tức giận nói: "Loại người như ngươi thì cần gì phải có chứng cứ?"
"Linh Vân!"
Chiến Chi Hiên quát lớn: "Không thể nói bậy!"
Bây giờ quan hệ của Chiến Thần Lâu và nhà họ Vũ đang vô cùng khẩn trương, nếu như lại xảy ra mâu thuẫn với Huyết Vụ cung, sẽ không có lợi với Chiến Thần Lâu.
"Chi Hiên thúc thúc!"
Chiến Linh Vân hừ một tiếng, có chút bất mãn.
Lý Nhàn Ngư cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Huyết Anh công tử này cố ý gây chuyện...", mà Huyết Truyền Minh kia nhìn tiểu bối hai phe tranh chấp, cười khổ nói: "Chi Hiên huynh, chuyện này...", "Chuyện này cũng không có cách nào kết luận, ai nói dối, ai nói thật, phải làm thế nào mới tốt đây?"
Chiến Linh Vân lại khẽ nói: "Đương nhiên là Huyết Anh nói hươu nói vượn rồi".
Huyết Anh công tử cười nhạo nói: "Vu oan cho người ta đúng là sở trường của Chiến Thần Lâu".
"Ngươi...", Huyết Anh công tử cũng không giận dữ, mà tiếp tục nói: "Ngươi nói là ngươi phát hiện ra trước thì chính là ngươi phát hiện trước sao?
Dù sao chúng ta đều không có chứng cứ".
"Không bằng đấu một trận, người nào thắng sẽ là của người đó".
Huyết Anh công tử sải bước ra, cười nói: "Chiến Linh Uyên, ngươi là lâu chủ tương lai của Chiến Thần Lâu, mà Huyết Anh công tử ta cũng là một trong những người được chọn đắc lực cho vị trí cung chủ Huyết Vụ cung đời tiếp theo, ngươi và ta so một trận, người thắng sẽ có thể mang hồn khí này đi!"
"Huyết Anh, ngươi có biết xấu hổ không?"
Chiến Linh Vân cả giận nói: "Ca ca ta có cảnh giới thấp hơn ngươi một tầng, tỷ thí gì với ngươi chứ?
Ngươi có bản lĩnh thì chọn một vị cảnh giới Chân Ngã tầng chín trong Huyết Vụ cung của ngươi để tỉ thí với ta xem!"
"Chiến Linh Vân, chuyện này không tới lượt ngươi nói chuyện đâu".
"Vậy đến lượt ngươi nói chuyện chắc?"
Lúc này, hai người đối chọi gay gắt.
Tần Ninh lại nhìn về phía Chiến Linh Vân, cười nói: "Tỷ thí một trận thôi, sợ cái gì, người cảnh giới thấp vượt cấp chiến thắng người cảnh giới cao không phải tốt hơn ư?"
Nghe thấy lời này, Chiến Linh Vân sững sờ.
Đây chính là Huyết Anh công tử.
Nếu ở cùng cảnh giới, đại ca tỷ thí với hắn ta, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Huống chi là cao hơn một cảnh giới! Tần Ninh nhìn về phía Chiến Linh Uyên, nói: "Ngươi có dám tỉ thí với hắn ta không?"
Chiến Linh Uyên gật đầu nói: "Ta đồng ý thử một lần".
"Được, ta đảm bảo ngươi có thể thắng hắn ta".
Huyết Anh công tử đưa mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Tên này lại nhảy ra ngoài! Lần trước ở trong Đông Thiên Các đã trắng trợn từ chối mình, không biết tốt xấu.
Bây giờ lại khoe khoang khoác lác trước mặt mọi người?
Dựa vào cái gì?
Từ đế giả đến cảnh giới Chân Ngã?
Cảnh giới Chân Ngã như vậy, Huyết Anh chỉ cần một cái tát, muốn đánh chết mười người cũng không thành vấn đề! Nếu như kẻ này dám can đảm ở một mình trước mặt hắn ta, nhất định hắn ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Anh công tử, cười nói: "Ngươi có thể đại diện cho Huyết Vụ cung sao?"
Huyết Truyền Minh đứng bên cạnh gật đầu.
"Được".
Tần Ninh vẫy vẫy tay với Chiến Linh Uyên, ra hiệu cho hắn ta đi đến bên cạnh mình, kề tai nói nhỏ vài câu, không biết nói cái gì.
Chiến Linh Uyên nghe thấy thế, ánh mắt sáng lên.
"Cứ làm như vậy, nhất định ngươi sẽ thắng hắn ta!"
"Ừm".
Lúc này, Chiến Linh Uyên đi ra, Huyết Anh công tử cũng bước ra.
Cảnh giới Vong Ngã tầng ba.
Cảnh giới Vong Ngã tầng bốn! Cảnh giới này ở trong Tây Hoa Thiên cũng đã thuộc về cấp bậc cường giả.
Trên thực tế, cảnh giới Vong Ngã ngưng tụ ba Hồn Hoàn, tầng ba chính là cực hạn, nhưng khi ba Hồn Hoàn ngưng tụ đến cực hạn, giữa chúng sẽ sinh ra một sự kết nối, mà khi ba Hoàn thông làm một, lại chưa ngưng tụ Phách Hoàn, mọi người sẽ gọi cấp bậc này là cảnh giới Vong Ngã tầng bốn.
Cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã, cảnh giới Vô Ngã chân chính đã là nhân vật trụ cột trong các thế lực lớn rồi.
Hai người đối diện, khí thế mạnh mẽ.
Đám người Tần Ninh đều đi sang một bên.
Chiến Linh Vân lại thần bí nói: "Ngươi nói cái gì với ca ta vậy?"
"Ngươi đoán đi!"
"Ta...", Chiến Linh Vân hừ khẽ nói: "Không nói thì thôi, nhưng mà chỉ với mấy câu, thật sự có thể để ca ta thắng Huyết Anh công tử ư?"
"Cứ đợi mà xem".
Lúc này, Huyết Anh công tử nhìn về phía Chiến Linh Uyên, cười nhạo nói: "Ngươi nghĩ rằng mấy câu của tên kia thật sự có thể lấp đầy chênh lệch giữa chúng ta sao?"
Keng... Trường kiếm ra khỏi vỏ, lúc này Chiến Linh Uyên bộc phát ra một ý cảnh trong lòng.
Kiếm ý! Đương nhiên Huyết Anh công tử biết, Chiến Linh Uyên là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý, hắn ta sẽ không thăm dò Chiến Linh Uyên nữa.
Hắn ta nắm tay lại, giữa hai tay có sương máu tràn ngập.
"Huyết Dẫn Nguyên Thuật!"
Chiến Linh Vân không khỏi khẩn trương hẳn lên.
"Huyết Dẫn Nguyên Thuật là bí thuật độc nhất vô nhị của Huyết Vụ cung, phách quyết đỉnh cao thực thụ, được chia ra thành ba tầng, chắc hẳn Huyết Anh đã tu hành đến cảnh giới tầng hai".
Tần Ninh nhìn thấy Chiến Linh Vân khẩn trương, liền mỉm cười an ủi: "Không có việc gì".
"Nếu đại ca ngươi mà nhẫn tâm hơn chút, Huyết Anh công tử này có thể sẽ chết".
Chiến Linh Vân sững sờ.
Rốt cuộc Tần Ninh đã nói cho đại ca bí mật gì?
Trên thực tế, Tần Ninh cũng không muốn để Chiến Linh Uyên xuất chiến lắm.
Chỉ là có lẽ bởi vì lòng yêu mến Chiến Thiên Vũ và mấy người Triệu Đông Thiên, Tần Ninh cũng đối xử với Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân như tiểu bối, cũng coi mấy người Triệu Bình, Triệu Triết như vậy.
Lần này tới dãy núi Đông Thiên, Tần Ninh ngoại trừ muốn nhìn xem rốt cuộc di chỉ Vạn Nguyên Tông là cái gì, ngoài ra cũng hy vọng nhà họ Triệu có thể lấy được lợi ích trong đó.
Dù sao, hắn đã trở về! Chỉ với việc Triệu Đông Thiên mở miệng gọi hắn một tiếng Tần phụ, nếu hắn làm ra chuyện gì kinh thiên động địa trong Tây Hoa Thiên, Triệu Đông Thiên không có khả năng không bị liên lụy.
Mà tới khi đó, nếu nhà họ Triệu không đủ thực lực thì sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Bây giờ có thể mang đến kỳ ngộ gì cho nhà họ Triệu thì phải cố gắng mang đến thôi.
Lúc này, Chiến Linh Uyên chém một kiếm thẳng đến chỗ Huyết Anh công tử, mà sương máu quanh người Huyết Anh công tử bắt đầu trở nên cuồng bạo, trong nháy mắt đã hóa thành từng mũi tên máu bắn thẳng ra xung quanh Chiến Linh Uyên.
Hai người bắt đầu chiến đấu, ai cũng không hề chủ quan, đều sử dụng võ quyết, chiêu thức mà mình thành thạo nhất.
Mà Huyết Anh công tử là cảnh giới Vong Ngã tầng bốn, đúng là cực kỳ ghê gớm, Chiến Linh Uyên vẫn luôn ở trạng thái bị áp chế.
Thấy cảnh này, Chiến Linh Vân càng vô cùng lo lắng.
"Tần công tử, rốt cuộc mà biện pháp ngươi nói là cái gì, hình như vô dụng rồi, đại ca ta đang rơi vào thế yếu".
"Ngươi đừng vội!"
Tần Ninh lại cười nói: "Chờ một chút".
Lúc này, hiển nhiên Huyết Anh công tử đã chiếm lợi thế, mà cũng càng ngày càng ra tay hung ác hơn.
Dần dần, trên người Chiến Linh Uyên bắt đầu xuất hiện vết thương.
Thế nhưng hiển nhiên Huyết Anh công tử cũng không chỉ định đánh bại Chiến Linh Uyên, hắn ta ra tay vô cùng tàn nhẫn, mỗi một chiêu thức đều như muốn giết Chiến Linh Uyên.
"Huyết Dẫn, bạo!"
Đột nhiên, khí tức trong cơ thể Huyết Anh công tử ngưng tụ, lực bộc phát kinh khủng truyền ra.
Ầm! Sương máu tán loạn bốn phía giống như bị dẫn đốt, trong nháy mắt đã nổ tung.
Sương máu đã bao vây xung quanh hai người, lúc này nổ tung gần như ép Chiến Linh Uyên vào đường cùng.
Nhưng đúng lúc này, Chiến Linh Uyên lại cầm trường kiếm trong tay, chém ra một kiếm, chia thành ba kiếm khí, ba kiếm khí kia lao thẳng đến trước người.
Nhưng ba kiếm khí này cũng không phải chém về phía Huyết Anh công tử, mà là chém về phía sương máu.
"Phá!"
Chiến Linh Uyên hét lên một câu, khí tức trong cơ thể lập tức bộc phát, hắn ta không quan tâm đến sức mạnh bùng nổ của sương máu xung quanh, mà chỉ tập trung điều khiển ba kiếm khí.
Chương 2840: Đều là như thế?
Ầm! Ầm! Ầm! Trong chốc lát, ba tiếng nổ nặng nề vang vọng trong sương máu.
Mà giờ phút này, Huyết Anh công tử đang tập trung điều khiển huyết vụ thiêu đốt lại như bị sét đánh, cả người run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc phun ra máu tươi, mặt ngoài cơ thể hắn ta hiện ra từng mạch máu, máu tươi cũng chảy ra ròng ròng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Mà trong đám người Huyết Vụ cung, Huyết Truyền Minh thấy cảnh này lại biến sắc, cả người xông ra, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Huyết Anh công tử, nhấc hắn ta lên.
"Huyết Anh thua, Huyết Vụ cung ta tâm phục khẩu phục, kiếm hồn khí kia thuộc về Chiến Thần Lâu".
Huyết Truyền Minh vừa dứt lời liền dẫn Huyết Anh công tử đi, chỉ nhoáng một cái đã biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, đám người càng sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Chiến Linh Uyên hạ xuống đất, thở ra một hơi.
Vậy là kết thúc rồi?
Giờ phút này Chiến Linh Vân đi đến bên cạnh đại ca.
"Ca, huynh không sao chứ?"
Chiến Linh Uyên cười nói: "Vẫn ổn, chỉ bị một chút ngoại thương".
"Linh Uyên, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, Chiến Chi Hiên cũng rất hiếu kì.
Chiến Linh Uyên vẫn luôn rơi vào thế yếu, nhưng đột nhiên lại đánh Huyết Anh công tử túi bụi, hơn nữa nhìn Huyết Truyền Minh vội vã đưa Huyết Anh công tử đi như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Chiến Linh Uyên gãi đầu một cái, nhìn về phía Tần Ninh nói: "Là Tần công tử nói cho ta biết".
Tần Ninh?
Mọi người đều đưa mắt nhìn chằm chằm hắn.
Tần Ninh lập tức nói: "Huyết Vụ cung chuyên tu hành Huyết Dẫn Nguyên Thuật, trước kia ta đã từng gặp qua, thuật này có thể dẫn dắt khí huyết của võ giả, để khí huyết dung nhập vào trong lực lượng của Mệnh Hoàn, khiến võ giả cùng cảnh giới có thể bộc phát ra nguyên lực mạnh hơn người khác".
"Nhưng thuật này cũng có một thiếu hụt trí mạng".
Thiếu hụt trí mạng?
Mọi người đều vô cùng hiếu kì.
"Muốn tu thành thuật này thì nhất định phải không ngừng rèn luyện khí huyết, mà có đôi khi khí huyết sẽ tương khắc với Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn, Phách Hoàn, cho nên lúc sử dụng pháp quyết, sương máu bộc phát ra chính là lực lượng khí huyết của bản thân võ giả đó tản ra".
"Khi tản ra quá nhiều khí huyết, khí huyết trong cơ thể võ giả sẽ phải chịu ảnh hưởng, cho nên không thể không duy trì khí huyết phân tán, hóa thành huyết linh".
"Mà lúc này, huyết linh phân tán ra bên ngoài cơ thể, nếu bị người ta đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nặng, chỉ là Huyết Dẫn Nguyên Thuật phát tán ra sương máu có thể che dấu huyết linh, lúc đánh nhau bình thường, tất cả mọi người đều sẽ không tấn công sương máu, cho nên không ai biết được chỗ thiếu hụt của thuật này, nó vẫn rất lợi hại, nhưng một khi thiếu hụt trí mạng bị người ta biết, uy lực của thuật này sẽ giảm bớt đi nhiều!"
Nghe thấy lời này, Chiến Chi Hiên kinh ngạc nói: "Tất cả võ giả tu hành Huyết Dẫn Nguyên Thuật đều như thế?"
"Không sai, tất cả".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu như sau này các ngươi gặp được võ giả của Huyết Vụ cung sử dụng thuật này thì cũng không cần e ngại, chỉ cần tìm được chỗ thiếu hụt trí mạng, cho dù cảnh giới thấp hơn một hai tầng cũng có thể làm đối thủ bị thương nặng".
Đám người vô cùng ngạc nhiên.
Nếu như cường giả trong Huyết Vụ cung tu hành thuật này bị rất nhiều người biết được sự thiếu hụt đó, vậy... Thực lực của không ít cường giả trong Huyết Vụ cung sẽ giảm bớt đi nhiều.
Đây chính là một điều rất khủng bố.
"Chắc hẳn trong cung đình này còn có vài thứ nữa, mọi người tìm xong rồi rời đi thôi".
"Được".
"Ừm...", đám người lại tiếp tục tản ra.
Chỉ là nghe được Tần Ninh giảng giải như vậy, trong lòng không ít võ giả đã sáng tỏ, nếu lại phải đứng trước võ giả Huyết Vụ cung cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã, chỉ cần tìm được huyết linh kia là có thể giết ngược lại rồi.
Mà cùng lúc đó, một bên khác.
Đám người Huyết Vụ cung dừng lại tại một mảnh đất cách cung đình không xa, không ít võ giả đều cẩn thận đứng gác xung quanh.
Mà trong một tòa lầu các, lúc này sắc mặt Huyết Anh công tử trắng bệch, cả người run rẩy.
"Huyết Anh...", "Minh thúc...", sắc mặt Huyết Anh công tử trắng bệch, thân thể run rẩy, khẽ nói: "Chiến Linh Uyên đã biết thiếu hụt của Huyết Dẫn Nguyên Thuật của Huyết Vụ cung ta rồi".
Huyết Truyền Minh lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra mấy viên đan dược để để Huyết Anh nuốt vào, mới mở miệng nói: "Không giống như là Chiến Linh Uyên biết, mà là Tần Ninh kia".
"Rốt cuộc tên Tần Ninh đó là ai?"
Huyết Anh lắc đầu nói: "Ta cũng không biết cụ thể lắm".
Huyết Truyền Minh lạnh lùng nói: "Nếu như thiếu hụt của Huyết Dẫn Nguyên Thuật bị người ta biết, vậy lúc đối chiến với người cùng cảnh giới mà sử dụng thuật này sẽ không còn chút ưu thế nào nữa, thậm chí có thể rơi vào thế yếu...", "Đáng chết".
Giọng nói của Huyết Truyền Minh càng lạnh lùng hơn: "Đi điều tra lai lịch của tên Tần Ninh này".
Sau khi Huyết Truyền Minh dặn dò xong mới lại nhìn Huyết Anh, trấn an nói: "Trong Vạn Nguyên Tông có không ít linh đan diệu dược, thương thế của ngươi không khó khôi phục, mấy ngày gần đây không nên đi ra ngoài".
"Ừm".
Huyết Anh gật đầu, thế nhưng nghĩ đến Tần Ninh, Chiến Linh Uyên kia, trong lòng của hắn ta khó mà kìm được lửa giận.
Mặc dù dỉ chỉ Vạn Nguyên Tông nằm ở dưới mặt đất, thế nhưng có trận pháp ở bốn phía, lại có thể đưa ánh nắng từ bên ngoài vào, khiến nơi đây hoàn toàn không giống như dưới mặt đất, chỉ là bầu trời có chút đục ngầu mà thôi.
Mà từng tòa lầu các, từng tòa cung đình ở đây giống như vô cùng vô tận, càng ngày càng có nhiều võ giả tiến vào nơi đây, cũng dần dần xảy ra càng nhiều cuộc chiến.
Võ giả nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu tiếp tục xuất phát theo Tần Ninh, trong lúc đó, mọi người đã đi qua một vài cung đình, cũng lấy được không ít chỗ tốt.
Chỉ là phần lớn đều là mệnh khí, mệnh đan, hồn khí phách khí và hồn đan phách đan lại cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng sau khi không ngừng đi sâu vào trong, đám người cũng dần phát hiện không chỉ là kiến trúc chất liệu của những cung khuyết này, mà cảm giác uy nghiêm cũng dần dần mạnh hơn, rất nhiều nơi đều xuất hiện trận pháp bảo vệ.
Mà suốt quãng đường này, đám người cũng đã gặp không ít võ giả của các thế lực khác.
Bát chủ của Bát Phương Thần Giáo - Giáo Lý Tồn Vân.
Vũ Thiên Nguyệt của Thiên Vũ tông! Hai vị này đều là cường giả cảnh giới Vô Ngã uy danh hiển hách, cũng cực kì nổi tiếng trong Tây Hoa Thiên.
Mà khi không ngừng đi sâu vào trong, đám người giống như đã đi tới khu vực trung tâm của Vạn Nguyên Tông, cung đình lầu các xuất hiện phía trước bắt đầu trở nên cao to.
Loáng thoáng còn khiến người ta có cảm giác đè nén cực kì không thoải mái.
Mà lúc này, lại có không ít võ giả tụ tập ở đây, từng nguyên lực dao động, đội ngũ của các phe phái đều nghênh ngang tìm kiếm ở chỗ này.
Người nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu đến, đương nhiên cũng đi tìm kiếm bốn phía.
Lúc này Tần Ninh đứng phía trên một tòa lầu các, dõi mắt nhìn về phía chỗ sâu.
Nơi đó có mây mù lượn lờ, loáng thoáng có từng tòa tháp cao lầu các để lộ ra đỉnh tháp.
Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh Tần Ninh, kỳ quái nói: "Sư phụ, bên kia... mang đến cho người ta cảm giác rất âm trầm...", "Ngươi cũng có loại cảm giác này?"
"Vâng".
Tần Ninh nhìn về phía bên kia, nói: "Không biết vì sao ta luôn có một chút bất an, ít nhất đến bây giờ trong dỉ chỉ Vạn Nguyên Tông này còn chưa xuất hiện nguy hiểm gì".
Tần Ninh vừa dứt lời, Chiến Linh Vân lại cười nói: "Không có nguy hiểm, có thể là bởi vì đã quá lâu, dù sao cũng đã qua ba mươi vạn năm rồi mà...", "Chưa chắc".
Tần Ninh vừa nói xong, đột nhiên một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Chỉ trong phút chốc, những tiếng hét hoảng sợ đã vang lên trong chỗ sâu kia, mà ngay sau đó, chỉ thấy từng vị võ giả thi nhau rút lui quay về...
Trong phòng ba người vô cùng kiều diễm.
Lúc này những tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên.
"Hai vị tông chủ, người nhà họ Hoa đến".
Nghe thấy lời này, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lần lượt đứng dậy, bóng người cao gầy đi đến bên cạnh tủ chọn quần áo.
Đợi đến khi hai người mặc xong đồ, chuẩn bị rời đi.
Thần Tinh Dịch lại đứng lên nói: "Ta cũng muốn đi xem".
"Dịch lang, chàng...", "Ta chỉ muốn xem tên Hoa Vân Thịnh kia, ánh mắt lần trước tên này nhìn hai nàng vô cùng tà khí, dưới gầm trời này không có người nào hiểu về đàn ông hơn ta, tên kia không phải thứ tốt lành gì, ta phải đề phòng các nàng bị lừa".
Nghe thấy lời này, trong lòng hai cô gái vô cùng cảm động.
Lúc này, ngoại điện.
Một nhóm ba người đang lẳng lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau, Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương đi đến, mà Thần Tinh Dịch thì ở hậu điện không xuất hiện.
Có ba người nhà họ Hoa đến, cầm đầu là một người đàn ông trung niên.
"Hoa Kình tiên sinh!"
Tần Phong Tình cười nói: "Có chuyện gì không?"
Hoa Kình chắp tay một cái nói: "Chào hai vị tông chủ, ta nhận lệnh của Vân Thịnh công tử đến đây liên hệ với hai vị".
Hai cô gái lần lượt ngồi xuống.
Hoa Kình tiếp tục nói: "Lần này, bảy thế lực bá chủ đều phái người đến, tình thế còn phức tạp hơn công tử nghĩ, cho nên không biết hai người còn định giữ lời giao hẹn không?"
"Đương nhiên rồi!"
Tần Phong Tình nói: "Lần này Phong Nguyệt Tông ta nhất định sẽ giúp đỡ Hoa Vân Thịnh công tử, mà Hoa công tử cũng đừng quên Lục Nguyên Tử Liên là được".
"Chắc chắn rồi".
Hoa Kình lập tức nói: "Công tử còn nói ngoại trừ hắn ta, những người khác trong nhà họ Hoa yêu cầu hai vị làm cái gì, hai vị cứ việc từ chối, vào lúc quan trọng ra tay với bọn họ cũng không có vấn đề gì".
Nghe thấy vậy, Tần Phong Tình gật đầu nói: "Hiểu rồi, lấy tiền tài của người ta thì phải diệt trừ tai hoạ cho người ta, lần này chúng ta sẽ làm tốt điều mình nên làm!"
Hoa Kình gật đầu nói: "Như thế thì tốt, chỉ cần vào lúc quan trọng, Phong Nguyệt Tông có thể ra tay là được, tại hạ cáo lui".
"Tiễn khách".
Trong đại sảnh, ba người nhà họ Hoa rời đi.
Lúc này Thần Tinh Dịch mới đi ra, hắn ta đứng chắp tay, dáng người thon dài, dung nhan không thể bắt bẻ, cho dù nhìn thế nào đều vô cùng hoàn mỹ, trong phút chốc đã khiến Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương lại đắm chìm trong đó, hận không thể kéo hắn lên giường lần nữa.
"Nhà họ Hoa này chắc chắn không tốt lành gì".
Thần Tinh Dịch khẽ nói: "Để người phụ nữ của ta liều sống liều chết vì bọn họ, đúng là không biết xấu hổ, chúng ta từ bỏ Lục Nguyên Tử Liên kia đi".
"Phong Tình, Nguyệt Sương, ta cũng không muốn để các nàng bị người ta sử dụng như vũ khí".
"Các nàng yên tâm đi, sớm muộn gì cũng có một ngày sư phụ ta sẽ trở về, một khi người trở về, phong ấn của ta chắc chắn có thể phá giải được, căn bản không cần Lục Nguyên Tử Liên gì cả, hơn nữa Lục Nguyên Tử Liên kia cũng chưa chắc có thể giải được phong ấn trong cơ thể ta".
"Ta không chơi với đám người nhà họ Hoa nữa!"
Thần Tinh Dịch lại nói thầm trong lòng: Nếu sư phụ ta trở về, phong ấn của ta được phá giải, vậy thì đúng là vui vẻ, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ đến thăm những giai nhân kia.
Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương nhìn thấy Thần Tinh Dịch tức giận, lập tức an ủi: "Dịch lang yên tâm đi, chúng ta tự có tính toán, Hoa Vân Thịnh muốn tính kế chúng ta không dễ dàng như vậy đâu, tóm lại Lục Nguyên Tử Liên là hy vọng, vẫn phải thử một chút".
"Haiz...", Thần Tinh Dịch hất ống tay áo lên, đưa tay đỡ trán nói: "Là ta đã khiến các nàng phải vất vả".
"Toàn là điều nên làm, ai bảo chúng ta thích Dịch lang như vậy chứ".
"Các nàng đúng là tiểu bảo bối của ta".
Thần Tinh Dịch lập tức trái ôm phải ấp, nhìn ra bên ngoài đại sảnh.
Rời khỏi đại điện này, hắn ta sẽ tự do.
Thế nhưng hắn ta lại không chạy thoát được! "Sư phụ à sư phụ, rốt cuộc lúc nào người mới trở về, nếu người còn không về, con sắp điên lên rồi!"
Thần Tinh Dịch than thở trong lòng.
...Dãy núi Đông Thiên, dưới một chân núi.
Võ giả nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu đóng quân ở chỗ này.
Màn đêm buông xuống, đám người Triệu Bình, Triệu Triết và Chiến Chi Hiên đều ở bên cạnh đống lửa.
Chiến Chi Hiên mở miệng nói: "Đi về phía trước khoảng trăm dặm sẽ đến di chỉ Vạn Nguyên Tông, chỉ là di chỉ Vạn Nguyên Tông này thật sự là thần bí khó lường, không gian hỗn loạn, đã có không ít võ giả cảnh giới Tam Ngã biến mất, bỏ mình trong đó một cách khó hiểu, mọi người phải cẩn thận".
"Nhưng mà nghe nói, lúc trước đã có người tiến vào bên trong, lấy được không ít mệnh khí, thậm chí là hồn khí, điều này càng cổ vũ sĩ khí của không ít người!"
Triệu Bình và Triệu Triết thì nhìn về phía Tần Ninh.
Trước khi đến, phụ thân lại tìm ba huynh đệ bọn họ để nhắc mọi chuyện trong chuyến đi này đều phải nghe Tần Ninh sắp xếp.
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ tiến vào bên trong để điều tra thêm".
Tần Ninh cười nói: "Mọi người cẩn thận một chút, bảo vật hiếm có, thế nhưng tính mạng lại chỉ có một".
"Ừm".
"Được".
Đám người bàn bạc một ít chuyện nữa rồi lần lượt giải tán.
Tần Ninh vẫn ngồi bên đống lửa, lẳng lặng tu hành.
Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật của hắn đã đến cấp bậc tầng thứ nhất, Thực Nhật Liệt Viêm Thể! Những ngày qua, tác hại của việc tu hành thể thuật này cũng đang dần dần xuất hiện.
Mà hắn cũng cần lẳng lặng tiêu hóa.
Thể thuật chính là như thế.
Thể xác của võ giả vượt quá giới hạn sẽ tạo thành một chút ảnh hướng trái chiều.
Giống như đệ tử Thần Tinh Dịch kia, năm đó thể thuật đến cực hạn, thân xác vô địch, lại có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, gần như hoàn mỹ, hấp dẫn không thiếu nữ tử.
Mà Thần Tinh Dịch vốn vô cùng háo sắc, lại thêm có thể thuật ảnh hưởng, càng không thể rời khỏi phụ nữ được.
Đương nhiên Tần Ninh đã đưa ra rất nhiều biện pháp để phòng ngừa điều này.
Thế nhưng Thần Tinh Dịch căn bản không muốn học tập những biện pháp đó, chỉ muốn... phụ nữ! Hắn cũng đã khuyên giải không ít lần, nhưng Thần Tinh Dịch lại như chó không bỏ được ăn cứt, hắn cũng bỏ mặc luôn.
Tên nhóc kia không chịu thiệt thòi lớn một lần thì chắc chắn sẽ không quay đầu.
Không! Cho dù có phải chịu thiệt thòi lớn cũng chưa chắc đã quay đầu! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Chỉ là đời thứ tám Tần Ninh đã tốn vạn năm để nghiên cứu thể thuật, tạo ra “Thể thư”, Thần Tinh Dịch đúng là cực kỳ thích hợp tu hành Thể thư, hắn cũng gửi gắm rất nhiều hy vọng vào đệ tử này.
Giống như ba người Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên... Mà Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư lại khác với ba người bọn họ.
Dương Thanh Vân có tấm lòng quân tử, Thạch Cảm Đương không dễ dàng từ bỏ, Lý Nhàn Ngư có tấm lòng chân thành, là thứ khó khăn nhất và đáng ngưỡng mộ nhất.
Mấy vị đồ đệ này cũng coi như đều có các ưu điểm đi! Đương nhiên, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, duy chỉ có Dương Thanh Vân là được lòng hắn nhất.
Bị Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật ảnh hưởng, trong phút chốc Tần Ninh cũng khó mà bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến biện pháp giải quyết thể thuật của Thần Tinh Dịch vẫn rất tốt.
Chỉ tiếc Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thời Thanh Trúc, Cốc Tân Nguyệt đều không ở đây, cho dù Tần Ninh có muốn cũng chỉ có thể lấy phương thức của hắn để hóa giải phiền não trong lòng.
"Sư phụ...", đột nhiên có một khuôn mặt xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh.
"Ngươi làm gì đấy?"
Nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đi đến bên cạnh, Tần Ninh cạn lời nói.
"Sư phụ, con thấy hình như người có chút không đúng, không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì được".
Tần Ninh áp chế bực bội đáy lòng, mở miệng nói: "Trên con đường thể thuật, võ giả tập trung tu luyện thân xác là chính, mà thân xác càng mạnh sẽ khiến hồn phách huyết mạch đều ảnh hưởng, được tăng lên, đây cũng là nòng cốt của thể thuật".
"Chỉ là người chuyên tu thân xác sẽ để lại một lực lượng vượt qua khả năng khống chế của bản thân, cần giải phóng ra ngoài!"
Nghe thấy lời này, Lý Nhàn Ngư lập tức bừng tỉnh nói: "Con biết rồi! Sư phụ đang nghĩ đến sư nương".
Chương 2837: Nhìn xuống mặt đất nhiều hơn
Lý Nhàn Ngư vừa dứt lời, Tần Ninh suýt nữa bị sặc.
Khoảng thời gian qua tên nhóc này suốt ngày cãi nhau với Chiến Linh Vân, đầu óc đã tỉnh táo hơn không ít.
"Sư phụ, người không sao chứ?"
Nhìn thấy mặt Tần Ninh đỏ lên, Lý Nhàn Ngư quan tâm nói.
"Cút, tu hành đi, ngươi đã không có thiên phú rồi còn không tu luyện tử tế, lấy cái gì để đuổi theo mấy người Huyền Đạo, Nam Hiên và Hiến Chi?"
"Đừng có ỷ vào uy lực của vãng sinh đồng là đã nghĩ mình có thể lười biếng, ba mệnh quyết mà ta truyền cho ngươi cần nắm giữ thuần thục, mệnh quyết bộc phát sẽ khiến Mệnh Hoàn của ngươi mạnh hơn, mà Mệnh Hoàn mạnh hơn, uy lực của mệnh quyết cũng sẽ mạnh hơn, ngươi hiểu chưa?"
Lý Nhàn Ngư rụt cổ một cái, gật đầu.
Nhớ đến sư nương thì thôi, còn không cho nói nữa ư?
Có người đàn ông nào trong thiên hạ này mà không cần phụ nữ chứ?
Ngoại trừ Diệp Nam Hiên sư huynh! "Sư phụ, Mệnh Hoàn của con có vấn đề".
Lý Nhàn Ngư mở miệng nói.
Ban đầu hắn ta cũng đang tu luyện, chỉ là dần dần cảm giác được Mệnh Hoàn trong cơ thể không đúng, lúc này mới chạy tới.
"Vấn đề gì?"
Lý Nhàn Ngư nghe thấy lời này, lập tức phóng ra hai Mệnh Hoàn của mình, vờn quanh thân thể.
Chỉ là hai Mệnh Hoàn của Lý Nhàn Ngư lại cực kì cổ quái.
Phần lớn Mệnh Hoàn của võ giả có vầng sáng màu xanh, mà hắn ta thì là màu đỏ như máu.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, Mệnh Hoàn ngưng tụ lực lượng thân xác của võ giả, Lý Nhàn Ngư có vãng sinh đồng bá đạo, huyết mâu thay đổi Mệnh Hoàn cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng lúc này, bên cạnh mỗi một Mệnh Hoàn của Lý Nhàn Ngư đều có một Mệnh Hoàn hư ảo ngưng tụ.
"Xảy ra khi nào?"
Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái nói: "Mới vừa rồi thôi, con đang tu luyện, muốn thử ngưng tụ Mệnh Hoàn thứ ba, kết quả lại xuất hiện biến hóa này...", Tần Ninh lập tức nói: "Không có việc gì, không cần phải lo lắng, đây là chuyện tốt".
"Chuyện tốt?"
Lý Nhàn Ngư ngẩn người, lập tức nói: "Sư phụ, người đừng dọa con".
Tần Ninh nhìn thoáng qua hắn ta, khẽ nói: "Ta dọa ngươi làm cái gì?
Ngươi nhìn đi".
Lúc này Tần Ninh ngưng tụ Mệnh Hoàn, quay xung quanh thân thể.
Mà Mệnh Hoàn của hắn lại loáng thoáng có chín luồng sáng tỏa ra, chỉ là Lý Nhàn Ngư có hai cái, hắn là chín cái, ánh sáng còn có xu hướng ngưng tụ thành thật hơn.
"Cái này cái này cái này...", Lý Nhàn Ngư sững sờ.
"Mệnh Hoàn vốn là lực lượng của võ giả biến hóa sau khi đến tứ đại Cực Cảnh, đến cảnh giới Tam Ngã là tâm niệm của bản thân thay đổi thân xác, ngưng tụ càng nhiều Mệnh Hoàn thì thực lực càng mạnh, mà có đôi khi một số võ giả có thân xác đủ mạnh, mặc dù đều có chín Mệnh Hoàn, thế nhưng Mệnh Hoàn còn có thể sinh ra Mệnh Hoàn, đây là chứng minh cho thực lực mạnh mẽ".
Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Thì ra là thế, đệ tử hiểu rồi".
"Hiểu rồi thì cút sang bên kia đi".
"Vâng...", Lý Nhàn Ngư ngưng tụ ra hai Mệnh Hoàn, lại ngưng tụ ra hư hoàn nữa, đây là điều mà Tần Ninh cũng không nghĩ tới.
Có điều, đây là chuyện tốt.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, đám người lại xuất phát lần nữa.
Lần này đã đến rất gần dãy núi có di chỉ của Vạn Nguyên Tông, mọi người đều vô cùng cẩn thận.
Trong vùng núi này đã xuất hiện không ít ngọn núi cao sụp đổ, để lộ ra những cung đình dưới mặt đất, cũng xuất hiện không ít tình huống không gian biến hóa cổ quái.
Nếu như gặp được vài khu vực đổ sụp, cùng lắm là rơi xuống dưới mặt đất, cũng không thể coi là quá nguy hiểm.
Nhưng nếu bị không gian biến hóa quét qua, chỉ cần không cẩn thận là có thể sẽ bị nổ thành mảnh vỡ, đương nhiên cũng có thể bị cuốn vào sâu trong di chỉ của Vạn Nguyên Tông năm đó, bên trong trận pháp, nhận được rất nhiều lợi ích.
Không có ai nói trước được điều gì.
Lúc này, hơn hai trăm người nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu đi cùng nhau, thăm dò từng ngọn núi cao xung quanh.
Mặt trời lên cao giữa bầu trời, ánh nắng tươi sáng, bởi vì vùng núi non đổ sụp mà khiến ánh mặt trời có thể chiếu xuống khắp nơi, có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
Tần Ninh đứng trên một tảng đá, nhìn ra bốn phía xa xa.
Di chỉ Vạn Nguyên Tông xuất hiện, đa số những ngọn núi ở đây đã đổ sụp, hơn nữa suốt quãng đường này đều thấy được không ít điện cổ, nhưng đa số đều đã thành phế tích, mặc dù có cái vẫn còn hoàn hảo, nhưng cũng đã sớm bị các võ giả tới trước thăm dò hết rồi.
Lúc này, đám người nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu tản ra bốn phía, muốn tìm kiếm manh mối còn sót lại.
Chỉ là tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra gì.
Lý Nhàn Ngư cũng nhìn ra xung quanh, tìm kiếm trong đám người.
Tần Ninh nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đi lại giữa những ngọn núi, liền vẫy tay với hắn ta.
"Sư phụ, sao vậy?"
"Đừng tìm nữa".
Tần Ninh mở miệng nói: "Trên ngọn núi có thể có cái gì chứ?
Nhìn xuống mặt đất nhiều hơn đi".
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: "Có phải sư phụ đã phát hiện ra cái gì rồi không?"
Tần Ninh nhìn về hướng tây nam, nơi đó có một ngọn núi cao mấy trăm trượng, có điều ngọn núi hơi nghiêng, cứ như bị người nào đó dùng kiếm chém một nhát vậy, giữa sườn núi còn có một vết kiếm.
"Đào từ chân ngọn núi kia đi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhớ kỹ, đào từ vị trí cách mặt đất ba trượng".
"Vâng".
Lý Nhàn Ngư lập tức đi làm.
Hắn ta đi đến trước ngọn núi cao, đưa tay bấm ấn quyết, ngưng tụ ra một lưỡi đao nguyên lực, trực tiếp chém xuống.
Một vết đao chém ngang ra, ngọn núi nổ tung, mà ở vị trí chân núi lại xuất hiện một vùng đất bằng phẳng.
Tần Ninh đi đến chỗ vùng đất bằng phẳng đó.
"Đào!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Đào cẩn thận một chút, lần lượt phá vỡ đống đá này ra".
"Vâng!"
Lý Nhàn Ngư tiếp tục bận rộn.
Mà không lâu sau, Chiến Linh Vân cũng đã trở về, nhìn thấy Lý Nhàn Ngư đang bận rộn ở kia thì hiếu kỳ nói: "Ngươi làm gì thế?"
"Sư phụ ta bảo ta đào".
Lý Nhàn Ngư nhấn mạnh ba chữ sư phụ ta.
Chiến Linh Vân nhìn thoáng qua Tần Ninh ở một bên, sau đó cũng giúp đỡ.
Một vùng đất lớn như vậy, hai người cùng làm, tốc độ cũng không chậm.
Sau khi liên tục đào xuống phía dưới, dần dần Lý Nhàn Ngư đã cảm nhận được trở ngại.
Cho đến cuối cùng, sau khi đào sâu một trượng, hắn ta mới ngừng lại.
"Sư phụ...", Tần Ninh đang đứng ngay bên cạnh.
Vị trí vừa đào được kia có từng trận văn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Có trận pháp!"
Chiến Linh Vân cũng hưng phấn nói: "Tần tiên sinh, ngươi thật lợi hại".
"Nịnh hót".
Lý Nhàn Ngư nói thầm.
"Sao nào, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sư phụ ngươi lợi hại sao?"
"Đương nhiên không phải".
Lý Nhàn Ngư không thèm để ý đến Chiến Linh Vân.
Lúc này Tần Ninh nhìn từng trận văn kia.
Trận pháp! Từ trước đến nay võ giả luôn lấy sức mạnh của bản thân, cho dù là linh khí hay là thánh lực, khí Chí Tôn, sức mạnh Cực Đạo, thậm chí là nguyên lực, đều là sức mạnh của bản thân võ giả, có tên gọi khác biệt chỉ là bởi vì trong quá trình võ giả tăng lên, lực lượng đã biến đổi, phân chia ra nhiều cảnh giới khác nhau.
Trận văn đều lấy những lực lượng này để ngưng tụ thành văn ấn, sau đó mượn thế trời đất, bổ trợ với thiên thời địa lợi để thành trận! Trận văn! Trận đồ! Là thứ nòng cốt của một trận pháp.
Mà người bày trận chính là linh hồn của một trận pháp.
Lúc này Chiến Linh Vân hiếu kỳ nói: "Nếu Tần tiên sinh đã nhìn ra phía dưới này có trận pháp, chúng ta cứ trực tiếp ra tay phá hủy là được, sao phải đào nửa ngày làm gì?"
Chương 2838: Ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta
Lúc này Tần Ninh lại đứng ở mép trận pháp, mở miệng nói: "Những trận văn này đã không được tu sửa lâu năm, vốn đã bất ổn, nếu như lại bị trực tiếp phá hỏng, có lẽ sẽ không thể mở được phong ấn bên trong".
"Chúng ta cùng nhau đi tới đây, đều đã nhìn thấy những di tích kia, chỉ sợ lúc đầu cũng không nhất định là bị tàn phá từ trước".
Chiến Linh Vân gật đầu.
Tần Ninh nâng hai tay lên, đầu ngón tay có từng nguyên lực chuyển động, tiếp theo hóa thành từng trận văn.
Những trận văn kia nhảy lên giống như tinh linh, rơi vào bên trong đại trận trên mặt đất.
Không bao lâu, mặt đất khẽ run lên, từng trận văn bị khởi động, hóa thành từng bóng người cầm trường mâu trong tay, đứng ở trên mặt đất.
Chỉ là những bóng người này đều do trận văn ngưng tụ, có chút hư ảo.
Tần Ninh thấy cảnh này, hai tay bấm pháp quyết, trận văn lại xuất hiện.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Lúc này những bóng người kia bắt đầu đi đi lại lại, không ngừng đâm trường mâu trong tay ra.
Dần dần, mặt đất bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Từng chú ấn bay lên, sau đó hóa thành từng bức tường ở bốn phương tám hướng, phong ấn xung quanh lại.
Mà giờ phút này, mặt đất dưới chân dần dần rộng mở, một cung đình xuất hiện.
Ba người Chiến Chi Hiên, Triệu Bình, Triệu Triết cũng dẫn đám người đến.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tần công tử phát hiện ra cái gì đó".
"Ồ?"
Mọi người đều nhìn xuống dưới mặt đất, cung điện kia mới chỉ xuất hiện một góc, nhưng nhìn qua đã thấy một góc cung đình này vô cùng khí phái uy nghiêm.
"Đi xuống xem một chút".
Tần Ninh vừa nói xong, đám người lần lượt đáp xuống phía dưới.
Đến khi đi vào trong cung đình, mọi người mới cảm giác được nơi đây vô cùng uy nghiêm.
Tuy đang ở dưới đất, thế nhưng nhìn qua lại vô cùng sáng tỏ, hơn nữa từng tòa cung đình đều liên kết với nhau, cao lớn và trang nghiêm.
"Có vẻ nơi này không giống những chỗ khác".
Có người mở miệng nói.
"Đúng là khác biệt... cứ như chúng ta đang ở trong dãy núi Đông Thiên, nhưng lại giống như không còn ở trong dãy núi Đông Thiên vậy".
Tần Ninh nói: "Có lẽ chúng ta đã đi tới di chỉ Vạn Nguyên Tông thực thụ".
Di chỉ Vạn Nguyên Tông thực thụ?
Vậy những kiến trúc phế tích, cung đình lầu các gặp được lúc trước thì sao?
Tần Ninh đánh giá bốn phía, chậm rãi nói: "Di chỉ Vạn Nguyên Tông là ở chỗ này, thế nhưng những thứ gặp được lúc trước có thể là do nơi đây đã xảy ra biến hóa gì đó khiến không gian vặn vẹo, để lộ ra không ít cung đình, nơi này mới thật sự là di chỉ Vạn Nguyên Tông, hơn nữa còn bị người ta phong ấn".
Tần Ninh nhìn xung quanh, dặn dò: "Triệu Bình, Triệu Triết, dẫn người đi kiểm tra xung quanh cung đình".
"Được".
"Ừm".
Đám người lần lượt tản ra.
Tần Ninh dẫn mấy người Lý Nhàn Ngư đi đến bên ngoài một tòa lầu các, lúc đẩy cửa tiến vào trong lầu các, một mùi hương khí tức cổ xưa nhàn nhạt phả vào trong mũi.
Mấy người lần lượt thăm dò lầu các.
Chỉ là cũng không phát hiện được gì.
Không lâu sau, đám người tụ tập lại, đều không thu hoạch được gì.
"Vậy đến những chỗ khác nhìn xem".
Đám người bắt đầu xuất phát, đi vào sâu bên trong di chỉ Vạn Nguyên Tông... Lúc này, các thế lực khắp nơi đi vào bên trong dãy núi Đông Thiên đều có cường giả cảnh giới Vô Ngã dẫn dắt, không ít người cũng đã nhìn ra manh mối.
Khắp dãy núi này đều là phế tích, mặc dù vài chỗ có bảo bối, nhưng cũng chỉ là bảo khí Cực Đạo, bảo đan Cực Đạo thôi.
Mà sau khi cẩn thận điều tra, không ít người cũng đã phát hiện.
Rất nhiều người đã tìm được cửa vào di chỉ Vạn Nguyên Tông thực thụ, tiến vào bên trong.
Dần dần, bên trong di chỉ Vạn Nguyên Tông đã có rất nhiều võ giả, cũng vô cùng náo nhiệt... Vạn Nguyên Tông.
Bên trong di chỉ.
Lúc này đám người Tần Ninh đang tập trung trước một võ trường.
Nơi này là một cung điện lớn nhất mà bọn họ phát hiện cho đến bây giờ, toàn bộ cung điện được xây theo kiểu vòng cung, bên trong là từng lầu các tháp cao cung đình, uy nghiêm sừng sững.
Tần Ninh đứng phía trước, đưa mắt nhìn bốn phía, giờ phút này đám người cũng lần lượt tiến vào bên trong.
"Mọi người cẩn thận một chút".
"Ừm...", Tần Ninh đi vào bên trong một tòa cung điện một mình, sau khi thăm dò bốn phía, cuối cùng đã vào trong một căn phòng phía sau cung điện.
Căn phòng này có chút đơn giản, cách trang trí cũng rất mộc mạc, đã qua rất nhiều năm, bàn ghế ở đây đều bám đầy bụi bặm.
Lúc này Tần Ninh đưa mắt nhìn vào ống đựng bút trong tủ, ánh mắt đã bị thu hút.
"Ồ?"
Hắn đi đến trước bàn, lấy một cái bút lông trong ống đựng bút ra.
Tần Ninh cầm bút lông trong tay, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên mặt bàn, viết vài chữ to.
Chữ viết như rồng bay phượng múa.
Mà khi vừa viết xong, dường như có một ngọn lửa được in ấn lên trên quyển sách, loáng thoáng còn có khí tức cực nóng đập vào mặt.
Tần Ninh nhìn thân bút có khắc hai chữ nhỏ.
"Kim Viêm!"
Tần Ninh nắm chặt bút lông, cười nói: "Không nghĩ tới lại có thể thấy được một thứ thú vị như vậy ở chỗ này".
Bút Kim Viêm này cũng không phải bút lông bình thường.
Những chữ cái được viết ra có thể khắc thành từng ấn phù.
Mà nếu lấy bút này để vẽ, sẽ có thể khắc hoạ ra phù lục.
Phù lục không giống với đan đạo, trận đạo, khí đạo, phù lục khắc hoạ ra có thể trực tiếp sử dụng, bộc phát ra uy lực cực mạnh.
Hơn nữa cây bút này ẩn chứa xung kích kim khí và xung kích viêm khí cực kì mạnh mẽ, cũng được coi là phẩm chất thượng đẳng trong các loại mệnh khí.
Tần Ninh cất Kim Viêm đi, nhìn thoáng qua bốn phía, không thấy có gì khác cổ quái liền rời đi.
Mà vừa đi ra bên ngoài đại điện, một tiếng nổ đột nhiên vang lên ở hướng tây bắc cung điện, ngay sau đó có khí tức đánh nhau truyền ra.
Tần Ninh nhíu mày, đi về phía đó.
Lúc đến nơi xảy ra cuộc chiến, chỉ thấy Chiến Linh Uyên đang đánh nhau với một người.
Mà trùng hợp là Tần Ninh cũng biết người kia.
Huyết Anh công tử! Xung quanh, mấy người Lý Nhàn Ngư, Chiến Linh Vân cũng đang đánh nhau với mấy người đi theo Huyết Anh công tử.
Chẳng biết tại sao hai bên lại xảy ra tranh chấp.
Tần Ninh đến, có mấy người của Huyết Vụ cung đã lập tức nhìn chằm chằm hắn.
"Sao vậy?"
Tần Ninh mở miệng hỏi.
Lý Nhàn Ngư nhìn thấy sư phụ đến, trong lòng tràn đầy sức mạnh, khẽ nói: "Đám khốn kiếp này, bọn con phát hiện được một hồn khí ở đây, Huyết Anh công tử kia lại dẫn người đến, nói là bọn họ phát hiện ra trước, bọn con đang cướp đồ của họ".
Chiến Linh Vân cũng khẽ nói: "Từ trước đến nay Huyết Anh công tử vẫn luôn không biết xấu hổ, ta cũng đã quen rồi".
"Chỉ là lần này còn muốn bắt nạt Chiến Thần Lâu ta, ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu".
Trong lúc hai bên đánh nhau, đã có ba, bốn người bị giết.
Mà vào lúc này, Chiến Chi Hiên, Triệu Bình cùng với các cường giả cảnh giới Vô Ngã cũng lần lượt đi đến.
"Dừng tay".
Chiến Chi Hiên quát lớn một tiếng.
Đồng thời, một bên khác cũng có trên trăm người chạy đến.
"Dừng tay".
Một người cầm đầu quát to một tiếng.
Chính là Huyết Truyền Minh mà lúc trước từng bắt chuyện với Triệu Bình.
Cường giả hai bên đã đến, Chiến Linh Uyên và Huyết Anh công tử cũng lần lượt dừng tay, lui ra, lúc nhìn về phía đối phương, ánh mắt đều không hề tốt đẹp.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Chiến Chi Hiên khẽ nói.
Nghe thấy vậy, Chiến Linh Vân liền nói: "Chi Hiên thúc thúc, cũng không thể trách chúng ta, người của Huyết Vụ cung muốn cướp đồ của chúng ta".
Chương 2839: Huyết Dẫn Nguyên Thuật
Huyết Anh công tử nghe thấy vậy thì cười nhạo nói: "Chiến Linh Vân, nói gì cũng phải có chứng cứ, ngươi nói chúng ta cướp là chúng ta cướp thật sao?"
Nghe hắn ta nói thế, Chiến Linh Vân tức giận nói: "Loại người như ngươi thì cần gì phải có chứng cứ?"
"Linh Vân!"
Chiến Chi Hiên quát lớn: "Không thể nói bậy!"
Bây giờ quan hệ của Chiến Thần Lâu và nhà họ Vũ đang vô cùng khẩn trương, nếu như lại xảy ra mâu thuẫn với Huyết Vụ cung, sẽ không có lợi với Chiến Thần Lâu.
"Chi Hiên thúc thúc!"
Chiến Linh Vân hừ một tiếng, có chút bất mãn.
Lý Nhàn Ngư cũng đi đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Huyết Anh công tử này cố ý gây chuyện...", mà Huyết Truyền Minh kia nhìn tiểu bối hai phe tranh chấp, cười khổ nói: "Chi Hiên huynh, chuyện này...", "Chuyện này cũng không có cách nào kết luận, ai nói dối, ai nói thật, phải làm thế nào mới tốt đây?"
Chiến Linh Vân lại khẽ nói: "Đương nhiên là Huyết Anh nói hươu nói vượn rồi".
Huyết Anh công tử cười nhạo nói: "Vu oan cho người ta đúng là sở trường của Chiến Thần Lâu".
"Ngươi...", Huyết Anh công tử cũng không giận dữ, mà tiếp tục nói: "Ngươi nói là ngươi phát hiện ra trước thì chính là ngươi phát hiện trước sao?
Dù sao chúng ta đều không có chứng cứ".
"Không bằng đấu một trận, người nào thắng sẽ là của người đó".
Huyết Anh công tử sải bước ra, cười nói: "Chiến Linh Uyên, ngươi là lâu chủ tương lai của Chiến Thần Lâu, mà Huyết Anh công tử ta cũng là một trong những người được chọn đắc lực cho vị trí cung chủ Huyết Vụ cung đời tiếp theo, ngươi và ta so một trận, người thắng sẽ có thể mang hồn khí này đi!"
"Huyết Anh, ngươi có biết xấu hổ không?"
Chiến Linh Vân cả giận nói: "Ca ca ta có cảnh giới thấp hơn ngươi một tầng, tỷ thí gì với ngươi chứ?
Ngươi có bản lĩnh thì chọn một vị cảnh giới Chân Ngã tầng chín trong Huyết Vụ cung của ngươi để tỉ thí với ta xem!"
"Chiến Linh Vân, chuyện này không tới lượt ngươi nói chuyện đâu".
"Vậy đến lượt ngươi nói chuyện chắc?"
Lúc này, hai người đối chọi gay gắt.
Tần Ninh lại nhìn về phía Chiến Linh Vân, cười nói: "Tỷ thí một trận thôi, sợ cái gì, người cảnh giới thấp vượt cấp chiến thắng người cảnh giới cao không phải tốt hơn ư?"
Nghe thấy lời này, Chiến Linh Vân sững sờ.
Đây chính là Huyết Anh công tử.
Nếu ở cùng cảnh giới, đại ca tỷ thí với hắn ta, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Huống chi là cao hơn một cảnh giới! Tần Ninh nhìn về phía Chiến Linh Uyên, nói: "Ngươi có dám tỉ thí với hắn ta không?"
Chiến Linh Uyên gật đầu nói: "Ta đồng ý thử một lần".
"Được, ta đảm bảo ngươi có thể thắng hắn ta".
Huyết Anh công tử đưa mắt nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Tên này lại nhảy ra ngoài! Lần trước ở trong Đông Thiên Các đã trắng trợn từ chối mình, không biết tốt xấu.
Bây giờ lại khoe khoang khoác lác trước mặt mọi người?
Dựa vào cái gì?
Từ đế giả đến cảnh giới Chân Ngã?
Cảnh giới Chân Ngã như vậy, Huyết Anh chỉ cần một cái tát, muốn đánh chết mười người cũng không thành vấn đề! Nếu như kẻ này dám can đảm ở một mình trước mặt hắn ta, nhất định hắn ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Anh công tử, cười nói: "Ngươi có thể đại diện cho Huyết Vụ cung sao?"
Huyết Truyền Minh đứng bên cạnh gật đầu.
"Được".
Tần Ninh vẫy vẫy tay với Chiến Linh Uyên, ra hiệu cho hắn ta đi đến bên cạnh mình, kề tai nói nhỏ vài câu, không biết nói cái gì.
Chiến Linh Uyên nghe thấy thế, ánh mắt sáng lên.
"Cứ làm như vậy, nhất định ngươi sẽ thắng hắn ta!"
"Ừm".
Lúc này, Chiến Linh Uyên đi ra, Huyết Anh công tử cũng bước ra.
Cảnh giới Vong Ngã tầng ba.
Cảnh giới Vong Ngã tầng bốn! Cảnh giới này ở trong Tây Hoa Thiên cũng đã thuộc về cấp bậc cường giả.
Trên thực tế, cảnh giới Vong Ngã ngưng tụ ba Hồn Hoàn, tầng ba chính là cực hạn, nhưng khi ba Hồn Hoàn ngưng tụ đến cực hạn, giữa chúng sẽ sinh ra một sự kết nối, mà khi ba Hoàn thông làm một, lại chưa ngưng tụ Phách Hoàn, mọi người sẽ gọi cấp bậc này là cảnh giới Vong Ngã tầng bốn.
Cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã, cảnh giới Vô Ngã chân chính đã là nhân vật trụ cột trong các thế lực lớn rồi.
Hai người đối diện, khí thế mạnh mẽ.
Đám người Tần Ninh đều đi sang một bên.
Chiến Linh Vân lại thần bí nói: "Ngươi nói cái gì với ca ta vậy?"
"Ngươi đoán đi!"
"Ta...", Chiến Linh Vân hừ khẽ nói: "Không nói thì thôi, nhưng mà chỉ với mấy câu, thật sự có thể để ca ta thắng Huyết Anh công tử ư?"
"Cứ đợi mà xem".
Lúc này, Huyết Anh công tử nhìn về phía Chiến Linh Uyên, cười nhạo nói: "Ngươi nghĩ rằng mấy câu của tên kia thật sự có thể lấp đầy chênh lệch giữa chúng ta sao?"
Keng... Trường kiếm ra khỏi vỏ, lúc này Chiến Linh Uyên bộc phát ra một ý cảnh trong lòng.
Kiếm ý! Đương nhiên Huyết Anh công tử biết, Chiến Linh Uyên là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý, hắn ta sẽ không thăm dò Chiến Linh Uyên nữa.
Hắn ta nắm tay lại, giữa hai tay có sương máu tràn ngập.
"Huyết Dẫn Nguyên Thuật!"
Chiến Linh Vân không khỏi khẩn trương hẳn lên.
"Huyết Dẫn Nguyên Thuật là bí thuật độc nhất vô nhị của Huyết Vụ cung, phách quyết đỉnh cao thực thụ, được chia ra thành ba tầng, chắc hẳn Huyết Anh đã tu hành đến cảnh giới tầng hai".
Tần Ninh nhìn thấy Chiến Linh Vân khẩn trương, liền mỉm cười an ủi: "Không có việc gì".
"Nếu đại ca ngươi mà nhẫn tâm hơn chút, Huyết Anh công tử này có thể sẽ chết".
Chiến Linh Vân sững sờ.
Rốt cuộc Tần Ninh đã nói cho đại ca bí mật gì?
Trên thực tế, Tần Ninh cũng không muốn để Chiến Linh Uyên xuất chiến lắm.
Chỉ là có lẽ bởi vì lòng yêu mến Chiến Thiên Vũ và mấy người Triệu Đông Thiên, Tần Ninh cũng đối xử với Chiến Linh Uyên, Chiến Linh Vân như tiểu bối, cũng coi mấy người Triệu Bình, Triệu Triết như vậy.
Lần này tới dãy núi Đông Thiên, Tần Ninh ngoại trừ muốn nhìn xem rốt cuộc di chỉ Vạn Nguyên Tông là cái gì, ngoài ra cũng hy vọng nhà họ Triệu có thể lấy được lợi ích trong đó.
Dù sao, hắn đã trở về! Chỉ với việc Triệu Đông Thiên mở miệng gọi hắn một tiếng Tần phụ, nếu hắn làm ra chuyện gì kinh thiên động địa trong Tây Hoa Thiên, Triệu Đông Thiên không có khả năng không bị liên lụy.
Mà tới khi đó, nếu nhà họ Triệu không đủ thực lực thì sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Bây giờ có thể mang đến kỳ ngộ gì cho nhà họ Triệu thì phải cố gắng mang đến thôi.
Lúc này, Chiến Linh Uyên chém một kiếm thẳng đến chỗ Huyết Anh công tử, mà sương máu quanh người Huyết Anh công tử bắt đầu trở nên cuồng bạo, trong nháy mắt đã hóa thành từng mũi tên máu bắn thẳng ra xung quanh Chiến Linh Uyên.
Hai người bắt đầu chiến đấu, ai cũng không hề chủ quan, đều sử dụng võ quyết, chiêu thức mà mình thành thạo nhất.
Mà Huyết Anh công tử là cảnh giới Vong Ngã tầng bốn, đúng là cực kỳ ghê gớm, Chiến Linh Uyên vẫn luôn ở trạng thái bị áp chế.
Thấy cảnh này, Chiến Linh Vân càng vô cùng lo lắng.
"Tần công tử, rốt cuộc mà biện pháp ngươi nói là cái gì, hình như vô dụng rồi, đại ca ta đang rơi vào thế yếu".
"Ngươi đừng vội!"
Tần Ninh lại cười nói: "Chờ một chút".
Lúc này, hiển nhiên Huyết Anh công tử đã chiếm lợi thế, mà cũng càng ngày càng ra tay hung ác hơn.
Dần dần, trên người Chiến Linh Uyên bắt đầu xuất hiện vết thương.
Thế nhưng hiển nhiên Huyết Anh công tử cũng không chỉ định đánh bại Chiến Linh Uyên, hắn ta ra tay vô cùng tàn nhẫn, mỗi một chiêu thức đều như muốn giết Chiến Linh Uyên.
"Huyết Dẫn, bạo!"
Đột nhiên, khí tức trong cơ thể Huyết Anh công tử ngưng tụ, lực bộc phát kinh khủng truyền ra.
Ầm! Sương máu tán loạn bốn phía giống như bị dẫn đốt, trong nháy mắt đã nổ tung.
Sương máu đã bao vây xung quanh hai người, lúc này nổ tung gần như ép Chiến Linh Uyên vào đường cùng.
Nhưng đúng lúc này, Chiến Linh Uyên lại cầm trường kiếm trong tay, chém ra một kiếm, chia thành ba kiếm khí, ba kiếm khí kia lao thẳng đến trước người.
Nhưng ba kiếm khí này cũng không phải chém về phía Huyết Anh công tử, mà là chém về phía sương máu.
"Phá!"
Chiến Linh Uyên hét lên một câu, khí tức trong cơ thể lập tức bộc phát, hắn ta không quan tâm đến sức mạnh bùng nổ của sương máu xung quanh, mà chỉ tập trung điều khiển ba kiếm khí.
Chương 2840: Đều là như thế?
Ầm! Ầm! Ầm! Trong chốc lát, ba tiếng nổ nặng nề vang vọng trong sương máu.
Mà giờ phút này, Huyết Anh công tử đang tập trung điều khiển huyết vụ thiêu đốt lại như bị sét đánh, cả người run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc phun ra máu tươi, mặt ngoài cơ thể hắn ta hiện ra từng mạch máu, máu tươi cũng chảy ra ròng ròng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Mà trong đám người Huyết Vụ cung, Huyết Truyền Minh thấy cảnh này lại biến sắc, cả người xông ra, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Huyết Anh công tử, nhấc hắn ta lên.
"Huyết Anh thua, Huyết Vụ cung ta tâm phục khẩu phục, kiếm hồn khí kia thuộc về Chiến Thần Lâu".
Huyết Truyền Minh vừa dứt lời liền dẫn Huyết Anh công tử đi, chỉ nhoáng một cái đã biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, đám người càng sững sờ.
Có chuyện gì vậy?
Chiến Linh Uyên hạ xuống đất, thở ra một hơi.
Vậy là kết thúc rồi?
Giờ phút này Chiến Linh Vân đi đến bên cạnh đại ca.
"Ca, huynh không sao chứ?"
Chiến Linh Uyên cười nói: "Vẫn ổn, chỉ bị một chút ngoại thương".
"Linh Uyên, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, Chiến Chi Hiên cũng rất hiếu kì.
Chiến Linh Uyên vẫn luôn rơi vào thế yếu, nhưng đột nhiên lại đánh Huyết Anh công tử túi bụi, hơn nữa nhìn Huyết Truyền Minh vội vã đưa Huyết Anh công tử đi như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Chiến Linh Uyên gãi đầu một cái, nhìn về phía Tần Ninh nói: "Là Tần công tử nói cho ta biết".
Tần Ninh?
Mọi người đều đưa mắt nhìn chằm chằm hắn.
Tần Ninh lập tức nói: "Huyết Vụ cung chuyên tu hành Huyết Dẫn Nguyên Thuật, trước kia ta đã từng gặp qua, thuật này có thể dẫn dắt khí huyết của võ giả, để khí huyết dung nhập vào trong lực lượng của Mệnh Hoàn, khiến võ giả cùng cảnh giới có thể bộc phát ra nguyên lực mạnh hơn người khác".
"Nhưng thuật này cũng có một thiếu hụt trí mạng".
Thiếu hụt trí mạng?
Mọi người đều vô cùng hiếu kì.
"Muốn tu thành thuật này thì nhất định phải không ngừng rèn luyện khí huyết, mà có đôi khi khí huyết sẽ tương khắc với Mệnh Hoàn, Hồn Hoàn, Phách Hoàn, cho nên lúc sử dụng pháp quyết, sương máu bộc phát ra chính là lực lượng khí huyết của bản thân võ giả đó tản ra".
"Khi tản ra quá nhiều khí huyết, khí huyết trong cơ thể võ giả sẽ phải chịu ảnh hưởng, cho nên không thể không duy trì khí huyết phân tán, hóa thành huyết linh".
"Mà lúc này, huyết linh phân tán ra bên ngoài cơ thể, nếu bị người ta đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nặng, chỉ là Huyết Dẫn Nguyên Thuật phát tán ra sương máu có thể che dấu huyết linh, lúc đánh nhau bình thường, tất cả mọi người đều sẽ không tấn công sương máu, cho nên không ai biết được chỗ thiếu hụt của thuật này, nó vẫn rất lợi hại, nhưng một khi thiếu hụt trí mạng bị người ta biết, uy lực của thuật này sẽ giảm bớt đi nhiều!"
Nghe thấy lời này, Chiến Chi Hiên kinh ngạc nói: "Tất cả võ giả tu hành Huyết Dẫn Nguyên Thuật đều như thế?"
"Không sai, tất cả".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu như sau này các ngươi gặp được võ giả của Huyết Vụ cung sử dụng thuật này thì cũng không cần e ngại, chỉ cần tìm được chỗ thiếu hụt trí mạng, cho dù cảnh giới thấp hơn một hai tầng cũng có thể làm đối thủ bị thương nặng".
Đám người vô cùng ngạc nhiên.
Nếu như cường giả trong Huyết Vụ cung tu hành thuật này bị rất nhiều người biết được sự thiếu hụt đó, vậy... Thực lực của không ít cường giả trong Huyết Vụ cung sẽ giảm bớt đi nhiều.
Đây chính là một điều rất khủng bố.
"Chắc hẳn trong cung đình này còn có vài thứ nữa, mọi người tìm xong rồi rời đi thôi".
"Được".
"Ừm...", đám người lại tiếp tục tản ra.
Chỉ là nghe được Tần Ninh giảng giải như vậy, trong lòng không ít võ giả đã sáng tỏ, nếu lại phải đứng trước võ giả Huyết Vụ cung cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã, chỉ cần tìm được huyết linh kia là có thể giết ngược lại rồi.
Mà cùng lúc đó, một bên khác.
Đám người Huyết Vụ cung dừng lại tại một mảnh đất cách cung đình không xa, không ít võ giả đều cẩn thận đứng gác xung quanh.
Mà trong một tòa lầu các, lúc này sắc mặt Huyết Anh công tử trắng bệch, cả người run rẩy.
"Huyết Anh...", "Minh thúc...", sắc mặt Huyết Anh công tử trắng bệch, thân thể run rẩy, khẽ nói: "Chiến Linh Uyên đã biết thiếu hụt của Huyết Dẫn Nguyên Thuật của Huyết Vụ cung ta rồi".
Huyết Truyền Minh lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra mấy viên đan dược để để Huyết Anh nuốt vào, mới mở miệng nói: "Không giống như là Chiến Linh Uyên biết, mà là Tần Ninh kia".
"Rốt cuộc tên Tần Ninh đó là ai?"
Huyết Anh lắc đầu nói: "Ta cũng không biết cụ thể lắm".
Huyết Truyền Minh lạnh lùng nói: "Nếu như thiếu hụt của Huyết Dẫn Nguyên Thuật bị người ta biết, vậy lúc đối chiến với người cùng cảnh giới mà sử dụng thuật này sẽ không còn chút ưu thế nào nữa, thậm chí có thể rơi vào thế yếu...", "Đáng chết".
Giọng nói của Huyết Truyền Minh càng lạnh lùng hơn: "Đi điều tra lai lịch của tên Tần Ninh này".
Sau khi Huyết Truyền Minh dặn dò xong mới lại nhìn Huyết Anh, trấn an nói: "Trong Vạn Nguyên Tông có không ít linh đan diệu dược, thương thế của ngươi không khó khôi phục, mấy ngày gần đây không nên đi ra ngoài".
"Ừm".
Huyết Anh gật đầu, thế nhưng nghĩ đến Tần Ninh, Chiến Linh Uyên kia, trong lòng của hắn ta khó mà kìm được lửa giận.
Mặc dù dỉ chỉ Vạn Nguyên Tông nằm ở dưới mặt đất, thế nhưng có trận pháp ở bốn phía, lại có thể đưa ánh nắng từ bên ngoài vào, khiến nơi đây hoàn toàn không giống như dưới mặt đất, chỉ là bầu trời có chút đục ngầu mà thôi.
Mà từng tòa lầu các, từng tòa cung đình ở đây giống như vô cùng vô tận, càng ngày càng có nhiều võ giả tiến vào nơi đây, cũng dần dần xảy ra càng nhiều cuộc chiến.
Võ giả nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu tiếp tục xuất phát theo Tần Ninh, trong lúc đó, mọi người đã đi qua một vài cung đình, cũng lấy được không ít chỗ tốt.
Chỉ là phần lớn đều là mệnh khí, mệnh đan, hồn khí phách khí và hồn đan phách đan lại cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng sau khi không ngừng đi sâu vào trong, đám người cũng dần phát hiện không chỉ là kiến trúc chất liệu của những cung khuyết này, mà cảm giác uy nghiêm cũng dần dần mạnh hơn, rất nhiều nơi đều xuất hiện trận pháp bảo vệ.
Mà suốt quãng đường này, đám người cũng đã gặp không ít võ giả của các thế lực khác.
Bát chủ của Bát Phương Thần Giáo - Giáo Lý Tồn Vân.
Vũ Thiên Nguyệt của Thiên Vũ tông! Hai vị này đều là cường giả cảnh giới Vô Ngã uy danh hiển hách, cũng cực kì nổi tiếng trong Tây Hoa Thiên.
Mà khi không ngừng đi sâu vào trong, đám người giống như đã đi tới khu vực trung tâm của Vạn Nguyên Tông, cung đình lầu các xuất hiện phía trước bắt đầu trở nên cao to.
Loáng thoáng còn khiến người ta có cảm giác đè nén cực kì không thoải mái.
Mà lúc này, lại có không ít võ giả tụ tập ở đây, từng nguyên lực dao động, đội ngũ của các phe phái đều nghênh ngang tìm kiếm ở chỗ này.
Người nhà họ Triệu và Chiến Thần Lâu đến, đương nhiên cũng đi tìm kiếm bốn phía.
Lúc này Tần Ninh đứng phía trên một tòa lầu các, dõi mắt nhìn về phía chỗ sâu.
Nơi đó có mây mù lượn lờ, loáng thoáng có từng tòa tháp cao lầu các để lộ ra đỉnh tháp.
Lý Nhàn Ngư đứng bên cạnh Tần Ninh, kỳ quái nói: "Sư phụ, bên kia... mang đến cho người ta cảm giác rất âm trầm...", "Ngươi cũng có loại cảm giác này?"
"Vâng".
Tần Ninh nhìn về phía bên kia, nói: "Không biết vì sao ta luôn có một chút bất an, ít nhất đến bây giờ trong dỉ chỉ Vạn Nguyên Tông này còn chưa xuất hiện nguy hiểm gì".
Tần Ninh vừa dứt lời, Chiến Linh Vân lại cười nói: "Không có nguy hiểm, có thể là bởi vì đã quá lâu, dù sao cũng đã qua ba mươi vạn năm rồi mà...", "Chưa chắc".
Tần Ninh vừa nói xong, đột nhiên một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Chỉ trong phút chốc, những tiếng hét hoảng sợ đã vang lên trong chỗ sâu kia, mà ngay sau đó, chỉ thấy từng vị võ giả thi nhau rút lui quay về...
Bình luận facebook