• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2811-2815

Chương 2811: Ngươi thực sự mặc kệ ta?

“Công tử Vũ Thượng!”

Vân Như Sương tiếp tục nói: “Nhà họ Vũ các ngươi là gia tộc lớn, là một trong bảy bá chủ của Tây Hoa Thiên chúng ta, nhà họ Vân chúng ta chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ ở thành Vân Dương, sự chênh lệch này giống như là đế vương và địa chủ nhỏ, ta sao dám lừa ngươi?”

Vũ Thượng nghe vậy thì lạnh lùng cười nói: “Xem ra, ngươi thực sự không định nói thật”.

Lời này vừa dứt, bàn tay hắn ta đã vươn tới trước ngực Vân Như Sương, hờ hững nói: “Vậy thì bản công tử cũng không ngại ở đây, biểu diễn việc nam nữ trước mặt mọi người!”

Thân thể của Vân Như Sương nhất thời trở nên cứng ngắc.

“Vũ Thượng, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này!”

Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Chiến Linh Vân đứng trên lưng Cửu Anh, lúc này, nàng ta vung tay xoá đi lớp dịch dung trên mặt mình, lộ ra khuôn mặt thực sự.

“Nhà họ Vũ các ngươi thật đúng là không sợ chết, bày ra trận thế lớn như vậy để tìm ta, bổn cô nương ta ở đây, thả nàng ta ra!”

Chiến Linh Vân vốn dĩ có tính tình nóng nảy, lúc này nhìn thấy dáng vẻ kia của Vũ Thượng thì lửa giận bùng cháy, cũng lập tức quên đi thương thế trong cơ thể mình còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Lúc này, Vũ Thượng nhìn thấy Chiến Linh Vân tự mình xuất hiện, lập tức không quản Vân Như Sương nữa, hắn ta nhìn về phía Chiến Linh Vân, cười nói: “Ngươi quả thực không chết”.

Mà lúc này, người phụ nữ đi cùng với Vũ Thượng vung tay lên, mười mấy người bên cạnh nhanh chóng bao vây thân hình to lớn của Cửu Anh, vẻ mặt như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm Chiến Linh Vân.

“Vũ Vân Yên, Vũ Thượng, nhà họ Vũ các ngươi đầu óc chứa toàn bã đậu sao?

Hai người cảnh giới Chân Ngã tầng bốn các ngươi mà cũng dám tới tìm ta?”

Chiến Linh Vân cười nhạo nói: “Ta thấy để Vũ Thiên Thừa tới còn tạm được”.

Lúc này, Vũ Vân Yên nhìn về phía nàng ta, cười nhạo: “Chiến Linh Vân, ngươi không chết, một thân thực lực còn lại bao nhiêu?

Bây giờ vẫn còn có thực lực cảnh giới Chân Ngã sao?”

Nghe vậy, Chiến Linh Vân không chút để ý nói: “Bổn cô nương có sự may mắn nghịch thiên, gặp được cao nhân cứu giúp, hai người các ngươi, đang tự tìm đường chết”.

Cao nhân?

Vũ Thượng và Vũ Vân Yên đều trở nên cẩn thận.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.

Là hai người bọn hắn sao?

Một người tản ra khí tức của cảnh giới Chân Ngã tầng hai, một người tản ra khí tức của cảnh giới đế giả viên mãn.

Hai người này, là cao nhân?

Nói đùa gì vậy! Lúc này, Chiến Linh Vân nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư, nói: “Công tử Tần Ninh, công tử Lý Nhàn Ngư, chính bọn họ là người đuổi giết ta”.

“Hai người các ngươi đã cứu ta, chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho các ngươi, vậy nên, nhất định phải giết chết bọn họ, bằng không, đại quân của nhà họ Vũ tới đây, đến lúc đó, không chỉ ba người chúng ta, mà cả nhà họ Vân cũng sẽ gặp tai hoạ, công tử Tần Ninh trợ giúp nhà họ Vân như vậy, đánh bại nhà họ Dương, nhà họ Vũ biết được, chắc chắn là không chỉ muốn giết ngươi mà còn muốn tiêu diệt nhà họ Vân”.

Lúc này, Chiến Linh Vân nói liền một tràng, khiến cho Lý Nhàn Ngư có chút sửng sốt.

Người phụ nữ này, thật không biết xấu hổ! Đầu tiên là nói bọn họ cứu nàng ta! Sau đó lại nói hai thầy trò bọn họ trợ giúp nhà họ Vân.

Nhà họ Vũ kia muốn giết nàng ta, nhất định sẽ giết thầy trò bọn họ, lại càng muốn diệt nhà họ Vân.

Người phụ nữ này, cố ý! Thực sự là lòng dạ độc ác! Thật vô liêm sỉ.

“Sư tôn, con thấy, hay là trực tiếp giết chết người phụ nữ này đi”.

Lý Nhàn Ngư hừ một tiếng rồi nói: “Diệp sư huynh nói đúng, phụ nữ thực sự là phiền phức!”

Chiến Linh Vân cũng cười nói: “Nghĩ gì thế?

Cho dù bây giờ giết ta, bọn họ cũng sẽ giết các ngươi để bịt miệng, chuyện lớn như vậy, sao bọn họ để cho những người biết chuyện sống sót, cho dù là tàn sát hàng vạn dân chúng trong thành, nhà họ Vũ bọn họ đều có thể làm được!”

“Phi!”

Lý Nhàn Ngư oán hận nói: “Người phụ nữ xấu xa”.

“Xí!”

Chiến Linh Vân cũng không chút để ý nói: “Như thế nào?

Hai người đàn ông các ngươi, nhìn thấy Vân Như Sương bị bắt nạt cũng không chịu mở miệng, không phải là đang chờ ta chứ?”

“Chờ ngươi tự bại lộ thân phận?

Rồi hai người chúng ta và ngươi cùng bị giết?”

Chiến Linh Vân khoát tay nói: “Sư tôn của ngươi lợi hại như vậy, sao có thể để cho ngươi chết được!”

“Không phải là ngươi suốt ngày nói, sư tôn ngươi vô địch thiên hạ, sư tôn ngươi không ai có thể sánh bằng sao?

Bây giờ đúng lúc thể hiện ra sự lợi hại của sư tôn ngươi”.

“Vậy thì cũng không phải là vì ngươi!”

Hai người ngươi một câu ta một câu, không ngừng đấu võ mồm.

Mà những cao thủ, cường giả cảnh giới Chân Ngã, đế giả đại viên mãn, viên mãn, cũng hiểu rõ.

Nhà họ Vũ, Vũ Thượng, Vũ Vân Yên đang đuổi giết Chiến Linh Vân.

Chiến Linh Vân là ai?

Con gái cưng của lâu chủ Chiến Thần lâu, Chiến Thiên Vũ, một trong thất đại bá chủ! Đây là cuộc tranh đấu giữa hai bá chủ Tây Hoa Thiên, thế nhưng bây giờ lại liên luỵ đến cả bọn họ! Nhưng chuyện này, bọn họ hoàn toàn không thể nào xen vào.

Vũ Thượng và Vũ Vân Yên một trái một phải đứng đó, hơn mười vị hộ vệ vây quanh bốn phía, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ba người.

Chiến Linh Vân và Lý Nhàn Ngư đứng ở hai bên trái phải của Tần Ninh đấu võ mồm, giống như là hoàn toàn không đặt bọn họ vào trong mắt.

“Chiến Linh Vân, hiện giờ, ngươi cũng không phải là ngươi của trước kia!”

Lúc này, Vũ Vân Yên giận dữ, cảm giác bị người khác không coi ra gì, thực sự là làm cho người ta tức giận.

Vút… Trong nháy mắt, một bóng người đằng đằng sát khí lao ra, toàn thân ngưng tụ bốn đạo Mệnh Hoàn, một kiếm hướng thẳng về phía Chiến Linh Vân.

Lúc này, Tần Ninh vẫn bình yên ngồi ngay ngắn ở đó, không hề nhúc nhích.

Chiến Linh Vân nhìn thấy hắn không động đậy, trong lòng lập tức trở nên luống cuống.

Cái tên này, không phải là định mặc kệ mình chứ?

Khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Tần Ninh, tuy rằng thường xuyên bị hắn nói đến mức cứng miệng không trả lời được, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được, hắn cứu mình, không chỉ vì bản thân nàng ta là con gái của lâu chủ Chiến Thần lâu, mà dường như là còn có ý tứ khác.

Không thể nói rõ, không thể nói rõ.

Thế nhưng nàng ta chắc chắn, Tần Ninh nhất định sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta bị giết.

Chỉ là bây giờ, Tần Ninh dường như là thực sự không để ý tới nàng ta.

“Ngươi sẽ không nhìn ta bị giết chết chứ?”

Chiến Linh Vân mở miệng nói.

Lúc này, Tần Ninh tựa như không nghe thấy.

Thân hình của Vũ Vân Yên đã lao đến trên người Cửu Anh, một kiếm sắp đâm thẳng vào giữa trán Chiến Linh Vân.

“Này này này, ngươi thực sự mặc kệ ta sao?”

Chiến Linh Vân hoảng sợ lui về sau nói.

Ở một bên khác, Lý Nhàn Ngư vui vẻ xem náo nhiệt.

Keng… Ngay khi trường kiếp sắp đâm vào giữa trán Chiến Linh Vân thì một âm thanh leng keng vang lên.

Trên lưng Cửu Anh, áo giáp màu đỏ đậm nhô lên, ngưng tụ thành một chiếc khiên máu, ngăn cản một kiếm của Vũ Vân Yên.

Đột nhiên, tám cái đầu khác của Cửu Anh giống như là dây leo, càn quét xung quanh Vũ Vân Yên.

Nàng ta liên tục chém ra mấy nhát, nhưng tám cái đầu kia cực kỳ khó chơi, khiến cho nàng ta không thể nào ngăn cản được.

Lúc trước, Tần Ninh dung hợp với thân xác, thực lực gia tăng, mà Cửu Anh được Sinh Tử Ám Ấn trói buộc, cũng nhận được chỗ tốt từ thân xác đó, tiếp tục lột xác.

Hiện giờ, Cửu Anh hoàn toàn có thể so sánh với cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng năm.

Chẳng qua là từ khi Tần Ninh thức tỉnh cho đến nay, Cửu Anh không nhận được sự phân phó của hắn, vẫn luôn treo ở trên người Tần Ninh, lười biếng ngủ nghỉ, chưa bao giờ bày ra thực lực của bản thân.

Cửu Anh hiểu rõ, làm một con thú cưỡi đủ tư cách, thời điểm chủ nhân đùa giỡn, oai phong, bản thân phải thành thật cuộn mình lại, còn thời điểm nào nên ra sức, thì phải dùng hết sức lực.

Ầm… Mấy cái đầu quấn quanh Vũ Vân Yên, một cái đầu của Cửu Anh bỗng nhiên bùng nổ, cắn một phát vào bụng Vũ Vân Yên, hàm răng sắc bén xé rách thân hình của nàng ta.

“Vân Yên!”

Thấy một màn như vậy, sắc mặt của Vũ Thượng thay đổi.

Người thanh niên nhìn qua chỉ là cảnh giới đế giả viên mãn này, ngồi trên lưng mãnh thú chín đầu, lại vẫn hung hãn như thế.
Chương 2812: Dạy dỗ ngươi một chút mà thôi

“Tần Ninh!”

“Lý Nhàn Ngư!”

Vũ Thượng trực tiếp nói: “Các ngươi biết hậu quả của việc giết chết đệ tử nhà họ Vũ chúng ta là cái gì không?”

“Các ngươi có biết, nhà họ Vũ chúng ta có địa vị như thế nào ở trong bảy thế lực bá chủ Tây Hoa Thiên, có bao nhiêu cường giả ở tam đại cảnh giới, cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã không?”

Lúc này, Chiến Linh Vân mới hoàn hồn, nàng ta lập tức nói: “Chiến Thần lâu chúng ta cũng có không ít!”

Vũ Thượng nhìn thấy Vũ Vân Yên bị giết, hắn ta biết rõ, có Tần Ninh và con mãnh thú này, hắn ta không có khả năng giết chết Chiến Linh Vân.

Trước mắt, chỉ có thể rút lui.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta đã lấy ra một bức tranh, rồi nháy mắt tung ra, sau đó, lòng bàn chân hắn ta như được bôi dầu, bóng người lập tức biến thành tàn ảnh.

“Hắn ta muốn bỏ chạy, mau giết hắn ta, mau giết hắn ta…”, Chiến Linh Vân sốt ruột nói: “Nếu như hắn ta thông báo với người nhà họ Vũ, chúng ta sẽ xong đời!”

“Bây giờ đã biết sốt ruột rồi?”

Tần Ninh nghe được lời này thì liếc mắt nhìn Chiến Linh Vân, lập tức nói: “Mau để làm gì?”

Lúc này, chín cái đầu của Cửu Anh vươn ra, nháy mắt cổ nó dài ra cả nghìn trượng, giống như là dây mây, rồi phập một tiếng, cắn lấy Vũ Thượng đang chạy trốn.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bụng của Vũ Thượng không ngừng chảy máu.

Những hộ vệ khác thấy một màn như vậy thì vung đao múa kiếm, đánh thẳng về phía Cửu Anh.

Thế nhưng lúc này Cửu Anh đã bộc lộ ra tính cách hung dữ, không ngừng chém giết.

Hơn mười vị hộ vệ, phần lớn đều là cảnh giới Chân Ngã tầng ba, tầng bốn, bây giờ đánh nhau, làm sao có thể đánh lại Cửu Anh.

Bản thân nó đã có thực lực cảnh giới Chân Ngã tầng năm, mỗi một cái đầu của nó tương đương với một vị cảnh giới Chân Ngã, lực bộc phát vô cùng khủng khiếp.

Khí thế khủng bố càn quét xung quanh.

Lý Nhàn Ngư thấy hơn mười hộ vệ kia chết thảm thì không nhịn được nói: “Chạy là được rồi…”, lúc này, Chiến Linh Vân cũng nói: “Ngươi nghĩ bọn họ là đồ ngốc sao?

Hai vị chủ nhân đã chết, mà bọn họ lại sống sót, sau khi trở về nhà họ Vũ, nhất định cũng sẽ bị ban chết, cho dù không trở về, người nhà cũng sẽ bị giết chết, mà nhà họ Vũ cũng sẽ hạ lệnh đuổi giết!”

Lý Nhàn Ngư chậc lưỡi.

Đủ tàn nhẫn.

Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng là chuyện bình thường.

Nếu không, những hộ vệ này nhìn thấy chủ nhân mình chịu khổ, lại chạy hết sạch, vậy thì còn nói gì đến chuyện trung thành và tận tâm?

Chẳng qua là sự trung thành bị động này, quả thực là làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Giống như mấy sư huynh đệ bọn họ, vì sư tôn, cái chết thì có gì đáng sợ?

Đây mới gọi là trung thành.

Không.

Cái này gọi là tình nghĩa thầy trò! Hiện tại, hơn mười hộ vệ nhà họ Vũ đồng loạt chết thảm, mà hai người Vũ Thượng và Vũ Vân Yên, rõ ràng cũng không thể nào sống nổi.

Vũ Thượng sắp chết nhìn Tần Ninh, hắng giọng nói: “Ta ở dưới hoàng tuyền địa ngục chờ ngươi!”

“Vậy thì sợ rằng ngươi phải uổng công chờ đợi rồi”.

Tần Ninh không chút quan tâm nói.

Lúc này, Chiến Linh Vân nhìn về phía hắn, hừ một tiếng: “Ngươi cố ý làm cho ta xấu mặt”.

“Dạy dỗ ngươi một chút mà thôi”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Đối đãi với ân nhân cứu mạng, phải có sự tôn trọng, không phải là dựa vào thân phận của mình mà bày ra sự khoan dung”.

“Nếu như người cứu ngươi không phải ta, mà là một người khác, ngươi lại bày ra tư thế kiêu ngạo này, người ta lại biết nhà họ Vũ đang đuổi giết ngươi, còn có thể đối xử với ngươi như vậy sao?”

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Chiến Linh Vân đỏ lên.

Quả thực là nàng ta làm đại tiểu thư đã quen, trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể thay đổi thái độ của mình.

“Điều này cũng không thể hoàn toàn trách ta…”, Chiến Linh Vân tiện đà nói: “Ngươi luôn làm cho ta tức giận…”, Tần Ninh khẽ cười, tiếp tục nói: “Lần sau nhớ lấy, đối xử với người khác phải thân thiện hơn một chút, nếu không, sau này ngươi còn phải chịu thêm đau khổ”.

“Biết rồi…”, lúc này, Vân Nham Phong cũng dẫn theo Vân Như Sương và Vân Như Tuyết chạy tới.

“Tần công tử…”, khi Vân Nham Phong đến, trong lòng vẫn sợ hãi như trước.

Nhà họ Vũ! Chiến Thần lâu! Chỉ cần là hai thế lực lớn này, vừa nghe tên, căn bản là không thể nào nhấc lên chút quan hệ với thế lực cấp bậc như nhà họ Vân thành Vân Dương bọn họ.

Hai bá chủ này cao ngạo ở trên cao.

Mà bọn họ chẳng qua chỉ là địa chủ nhỏ ở dưới tầng chót mà thôi.

“Trước hết cứ dàn xếp cho xong chuyện trong thành Vân Dương đi…”, Tần Ninh mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, cho dù ta có rời đi, cũng sẽ để cho nhà họ Vân các ngươi không còn nỗi lo về sau, sẽ không bị người khác hãm hại”.

“Cảm ơn Tần công tử”.

Vân Nham Phong chắp tay rồi xoay người rời đi, bận rộn với công việc…

Ban đêm.

Sự hỗn loạn bên trong thành Vân Dương, vẫn chưa kết thúc.

Một vài đệ tử nhà họ Dương hoặc chạy thoát, hoặc là ẩn nấp tại nơi nào đó bên trong thành Vân Dương rộng lớn, nhà họ Vân nhất định phải tìm được.

Vân phủ, trong đình viện.

Ba người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Chiến Linh Vân ngồi trong đình viện.

Lúc này, Chiến Linh Vân có chút tò mò nhìn thầy trò hai người.

“Các ngươi thực sự là từ Thượng Nguyên Thiên tới?”

“Ừm…”, nàng ta nói tiếp: “Không thể nào, ta nghe nói trong Thượng Nguyên Thiên, ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã vô cùng ít ỏi…”

“Quả thực là rất ít, có thể không đến trăm người”.

Chiến Linh Vân lập tức nói: “Ta thấy các ngươi gặp cao thủ cảnh giới Chân Ngã cũng không chút sợ hãi, hơn nữa, nhà họ Vũ, Chiến Thần lâu, các ngươi cũng không hề sợ, điều này không giống như võ giả đến từ Thượng Nguyên Thiên”.

“Vậy thì giống cái gì?”

Tần Ninh nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi cười nhạt nói.

“Giống như võ giả đến từ Thương Vân Thiên”.

Chiến Linh Vân lập tức nói: “Ta nghe phụ thân nói, trong Cửu Đại Thiên, Thượng Nguyên Thiên được xem như là một trong những thiên vực yếu nhất, mà Thương Vân Thiên chính là thiên vực mạnh nhất”.

“Tây Hoa Thiên chúng ta, trong ba thế lực đứng đầu, nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung, học viện Thánh Hoàng, mới có cường giả siêu cấp bước vào Biến Cảnh, bởi vậy, ba phe thế lực này mới được gọi là kẻ đứng đầu, trong bảy thế lực bá chủ, cấp bậc mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong mà thôi”.

“Từ cảnh giới Tứ Cực đến cảnh giới Tam Ngã, vô cùng khó khăn, hơn một nửa số người sẽ kẹt lại, mà từ cảnh giới Tam Ngã đạt tới Biến Cảnh lại càng khó khăn hơn, con đường phàm thể hoá tiên, phải vượt qua chặng đường này, thế nhưng đoạn đường này cực kỳ khó để tìm thấy lối vào!”

Chiến Linh Vân thở dài nói.

Nàng ta nghe phụ thân nói, cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã, từ cảnh giới Vô Ngã tiến vào Biến Cảnh, quá khó khăn.

“Ta đã từng nghe phụ thân nói, Thương Vân Thiên có thể nói là thiên vực mạnh nhất trong Cửu Đại Thiên, trong đó, cường giả Biến Cảnh cũng nhiều nhất Cửu Đại Thiên, nghe nói, có một vài người đã chạm tới cấp bậc Tiên Nhân rồi”.

Chiến Linh Vân nói đến chỗ này, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng ta nói tiếp: “Các ngươi có biết, Thông Thiên Đại Đế danh tiếng vang dội khắp Cửu Đại Thiên năm đó không?”

Lý Nhàn Ngư sửng sốt.

Biết chứ! Đương nhiên là biết rồi.

Chính chủ đang ngồi ngay trước mặt ngươi đó.

“Như thế nào?”

“Cha ta nói, ông ấy có được thành tựu như ngày hôm nay, ít nhiều cũng là nhờ bị Thông Thiên Đại Đế kia, cha ta chuyên tu luyện thân thể, đến nay có thể trở thành cường giả cảnh giới Vô Ngã, là do vị tiền bối kia truyền lại cho ông ấy một môn thể thuật”.

“Thông Thiên Đại Đế, đại khái là khoảng gần hai vạn năm trước, rất nổi danh trong Trung Tam Thiên, hắn và cùng vị đệ tử Thần Tinh Dịch kia của hắn, đi khắp Cửu Đại Thiên, khiêu chiến võ giả có thân xác cường đại”.

Chiến Linh Vân nói đến chỗ này thì tỏ vẻ cực kỳ sùng bái.

“Hơn nữa, vị đại đế kia thực sự chỉ khiêu chiến, chỉ đơn giản là thi đấu với người ta, cũng không làm thương tổn đến tính mạng của người khác, nếu như không bằng người khác, hắn sẽ khiêm tốn học hỏi, còn đối với người kém hơn hắn, sẽ chỉ ra khuyết điểm của ngươi đó, nghe nói Thông Thiên Đại Đế có vòng quan hệ vô cùng tốt trong Trung Tam Thiên”.

Lý Nhàn Ngư nghe được những lời, trong lòng ngược lại có chút kinh ngạc.
Chương 2813: Lo lắng cho hắn ta làm cái gì

Nói như vậy, cái kiểu chuyên đi tìm người khác tỷ thí này, cho dù đánh bại người khác, hay bị người khác đánh bại thì quan hệ của hai bên cũng thật vi diệu.

Kiếp thứ tám của sư tôn, lại có thể làm được đến mức này, quả thực rất tốt.

Hơn nữa, năm kiếp trước của sư tôn, phần lớn thời gian đều đóng cửa, không màng chuyện đời.

Ví dụ như kiếp thứ năm, thân là Cửu Nguyên Đan Đế, vô cùng nổi danh trong Thượng Nguyên Thiên, nhưng người vẫn không sáng lập ra tông môn hay gì đó.

Kiếp thứ tám này, ngược lại chạy nhảy khắp Trung Tam Thiên, có vẻ rất khác biệt.

Không biết kiếp thứ sáu của sư tôn thế nào, thân là Luyện Thiên Đại Đế, sáng tác ra “cuốn sách vạn khí”, lại dạy dỗ ra một vị đệ tử như Khúc Phỉ Yên.

Cùng với kiếp thứ bảy, thân là Phong Không Chí Thánh, sáng tác ra “Trận Tích”, dạy dỗ ra một vị đệ tử như Chiêm Ngưng Tuyết.

Hai kiếp này, không biết sư tôn có dáng vẻ gì.

Hơn nữa, Lý Nhàn Ngư cảm thấy rất kỳ quái.

Khí sư! Trận sư! Võ giả theo hai loại chức nghiệp này, theo đạo lý, đàn ông tu luyện vẫn thích hợp hơn.

Thế nhưng sư tôn lại cố tình nhận hai vị nữ đệ tử.

Cũng không biết sư tỷ Khúc Phỉ Yên và sư tỷ Chiêm Ngưng Tuyết rốt cuộc trông như thế nào! Sẽ không phải là cánh tay còn to hơn cả hắn ta, thân hình cao lớn vạm vỡ chứ?

Tự tưởng tượng ra thân hình lực sĩ như thế, Lý Nhàn Ngư rùng mình một cái, khiến cho Tần Ninh và Chiến Linh Vân bên cạnh đều tò mò nhìn về phía hắn ta.

Tần Ninh lập tức nói: “Nếu như phụ thân ngươi nhiều lần đề cập đến vị Thông Thiên Đại Đế kia với ngươi, vậy thì hẳn là cũng biết đệ tử của hắn, Thần Tinh Dịch chứ?”

“Thần Tinh Dịch, năm đó, ta đã từng gặp hắn ta!”

Nhắc tới Thần Tinh Dịch, khuôn mặt xinh đẹp Chiến Linh Vân đỏ lên.

Lý Nhàn Ngư không chút khách khí nói: “Ngươi đỏ mặt cái gì?”

Nàng ta liếc mắt nhìn Lý Nhàn Ngư: “Ngươi thì biết cái gì?

Thần Tinh Dịch kia có khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, quả thực là nhìn không ra chút khuyết điểm nào, hắn ta được gọi là người đàn ông đẹp nhất Trung Tam Thiên, khắp Trung Tam Thiên, không biết có bao nhiêu thiên chi kiêu nữ của các thánh địa, tông môn, hàng đêm rơi lệ vì hắn ta!”

“Ngươi cũng thích hắn ta?”

Lý Nhàn Ngư ngạc nhiên.

Chiến Linh Vân vội vàng phản bác: “Ta không có, ngươi đừng có mà nói bậy”.

Lý Nhàn Ngư lại buồn bực.

“Sư tôn, Thần Tinh Dịch sư… thật sự là đẹp trai như vậy sao?”

Tần Ninh nghe vậy thì gật gật đầu.

Lý Nhàn Ngư vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “So với sư huynh Dương Thanh Vân hiện tại, nhìn như mười tám, mười chín tuổi còn đẹp hơn sao?”

“Ừm!”

“So với lúc sư huynh Lý Huyền Đạo cầm kiếm còn đẹp trai hơn sao?”

“Ừm!”

Lý Nhàn Ngư hoàn toàn hết hy vọng.

Năm đó, khi nhìn thấy Dương Thanh Vân, hắn ta đã có vẻ ngoài hơn ba mươi tuổi, thế nhưng sau khi trải qua quá trình lột xác, bây giờ nhìn qua chỉ có dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi, Lý Nhàn Ngư vẫn còn nhớ rõ, khi đó Dương sư huynh thực sự rất tuấn tú, phóng khoáng xuất trần giống y như sư tôn.

Sau đó, hắn ta lại nhìn thấy Lý Huyền Đạo, Lý Nhàn Ngư cũng cảm thấy Lý Huyền Đạo rất tuấn tú, hơn nữa còn là kiếm tu, vô tình làm tăng thêm vài phần khí chất tao nhã.

Thần Tinh Dịch, còn anh tuấn hơn hai vị sư huynh này sao?

Lúc này, Chiến Linh Vân nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Tiểu Nhàn Ngư, trên thế gian này, nhất định là không tìm ra người đàn ông nào đẹp trai hơn hắn ta”.

Lý Nhàn Ngư lười phản ứng lại Chiến Linh Vân.

Nàng ta tiếp tục nói: “Năm đó, ta từng gặp hắn ta, nhưng đã từ rất lâu rồi, ta cũng đã quên cụ thể là lúc nào, khi đó, bên cạnh hắn ta có một cô gái xinh đẹp động lòng người đi theo, hắn ta tới gặp cha ta, cha ta chiêu đãi hắn ta một đoạn thời gian, sau đó hắn ta vứt bỏ nàng kia, rồi một mình chạy đi…”

“Ta nhớ rõ, nàng kia hình như là người của Tây Hoa Thiên Cung…”, Lý Nhàn Ngư nghe đến đây thì có chút sửng sốt.

Vứt bỏ!

Chạy?

Vị sư huynh này, lại là kẻ kỳ quái như thế nào đây!

“Cái tên này, không có chỗ ở cố định, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, thế nhưng có một lần, cha ta có chút lo lắng, nói Thần Tinh Dịch đã xảy ra chuyện, bị một vị cường giả Biến Cảnh làm bị thương nặng, sống chết không rõ, từ đó về sau, không còn thấy tin tức về hắn ta nữa…”

Bị thương nặng! Sống chết không rõ?

Tần Ninh nhíu mày.

Chiến Linh Vân lập tức nói: “Nghe nói cái tên này hái hoa bắt bướm trong Trung Tam Thiên, có một vài cô gái trong các thế lực lớn yêu hắn ta đến chết đi sống lại, nhưng cũng có một vài cô gái hận hắn ta thấu xương, tuyên bố muốn giết chết hắn ta, thế nhưng không ai ra tay được”.

Lý Nhàn Ngư nghe được những lời này, trong lòng chỉ có một chữ.

Trâu bò! Thật lợi hại! Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Tần Ninh ngồi trong đình nghỉ mát, Chiến Linh Vân đã rời đi, Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Sư tôn, người đang lo lắng cho sư huynh Thần Tinh Dịch sao?”

“Lo lắng cho hắn ta làm cái gì?”

Tần Ninh cũng nói: “Ta chỉ đang nghĩ tới đám người Thanh Vân, Hiến Chi, Thạch Đầu, không biết bọn họ thế nào rồi”.

Lý Nhàn Ngư cười nói: “Sư tôn đừng lo lắng, không phải là có câu, con cháu tự có phúc của con cháu sao, đồ đệ cũng sẽ có phúc của đồ đệ, người luôn lo lắng như vậy, cũng không phải là chuyện tốt”.

“Ngươi nói rất đúng, chỉ là đôi khi, vẫn không nhịn được mà lo lắng…”

Trăng đêm treo lơ lửng giữa bầu trời, toả ra ánh sáng nhàn nhạt, thầy trò hai người không khỏi ngẩng đầu ngắm nhìn dáng vẻ lộng lẫy kiêu sa của nó.

…Mười ngày tiếp theo, bên trong thành Vân Dương, khắp nơi đều bị vây trong trạng thái căng thẳng.

Nhà họ Dương, đã hoàn toàn xong đời.

Trên thực tế, nhân vật trụ cột Dương Khai Thái đã chết, mấy vị cường giả cảnh giới Chân Ngã cũng bỏ mạng, nhà họ Dương hoàn toàn bị diệt.

Nhiều ngày trôi qua, trong nhà họ Vân, Vân Uyên, Vân Nham Phong, Vân Bình Phong cùng với Vân Như Sương, Vân Như Tuyết đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Bên trong thành Vân Dương, sản nghiệp nhà họ Dương cần phải được tiếp nhận, đồng thời một vài thành trì, thị trấn quan trọng trong bán kính ngàn dặm quanh thành Vân Dương cũng cần nhà họ Vân sắp xếp lại lần nữa.

Mà ba người Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư và Chiến Linh Vân mỗi ngày đều an nhàn tự tại.

Thỉnh thoảng, bọn họ sẽ rời khỏi Vân phủ, đi thưởng thức các món ăn ngon trong thành Vân Dương, ngược lại có chút đắc ý.

Trong thời gian này, Tần Ninh cũng ngẫu nhiên mở lô luyện đan, để cho Chiến Linh Vân làm theo lời hắn nói, chữa trị Mệnh Hoàn.

Hiện giờ, nàng ta đã chữa khỏi hoàn toàn bốn đạo Mệnh Hoàn, cuối cùng, cũng không còn là cô gái bệnh tật mềm mại nữa.

Đối mặt với Lý Nhàn Ngư, Chiến Vân Linh vẫn có chút tự tin.

Một ngày nọ, ba người đang ở trong một tửu quán nằm ở một ngõ nhỏ của thành Vân Dương, ăn uống hăng say.

Chiến Linh Vân không khỏi thở dài nói: “Trước kia ta cho rằng chỉ có thành Chiến Thiên bên ngoài núi Chiến Thiên mới có món ngon tuyệt mỹ, bây giờ xem ra, khắp Tây Hoa Thiên, nơi nào cũng có nét độc đáo riêng, bên trong thành Vân Dương nho nhỏ này, không ngờ lại có món ngon như thế”.

“Tần công tử, khi nào chúng ta rời đi?

Hiện tại ta cũng đã khôi phục đến cảnh giới Chân Ngã tầng bốn rồi, ba người chúng ta cùng nhau trở về Chiến Thần lâu đi!”

Tần Ninh nói: “Không vội, đợi thêm mấy ngày nữa rồi nói sau”.

Đợi thêm mấy ngày nữa?

Lúc trước, Mệnh Hoàn của Chiến Linh Vân bị hao tổn, thực lực xuống dốc, ở lại bên trong thành Vân Dương này là an toàn nhất, thế nhưng bây giờ đã khôi phục được chút thực lực, nàng ta đã không chịu ngồi yên.

Mà bên phía nhà họ Vân thành Vân Dương này, còn có người của Thiên Lôi Minh, hơn hai mươi vị cao thủ cảnh giới Chân Ngã tầng một đến tầng ba, như vậy là đã đủ để nhà họ Vân chấn áp bốn phương, ổn định tình hình, căn bản không cần ba người bọn họ phải ra tay.

“Ta rời nhà đi lâu như vậy, cha ta nhất định lo lắng muốn chết”.

Chiến Linh Vân thở dài nói.

“Ta thấy không phải là cha ngươi lo lắng cho ngươi, mà là ngươi nhớ cha ngươi mới đúng?”

Lý Nhàn Ngư cười nói.

Chiến Linh Vân liếc mắt nhìn hắn ta: “Ngươi nghĩ rằng ta giống như ngươi sao, mở miệng ra là sư tôn, rời khỏi sư tôn là giống như một đứa nhỏ còn chưa biết đi đường”.

“Ngươi nói cái gì?”

Hai người ta một lời, ngươi một câu, bắt đầu ầm ĩ! Mấy ngày nay, Tần Ninh cũng đã quen nhìn cảnh hai người đối chọi gay gắt, chỉ là mỗi lần đều là Lý Nhàn Ngư yếu thế trước.

Thế nhưng, mắt thấy hai người chuẩn bị đấu võ mồm với nhau, trên bầu trời của thành Vân Dương, từng cỗ khí tức mạnh mẽ bộc phát.

Một tiếng quát đột nhiên vang lên.

“Vân Nham Phong! Trả mạng lại cho con ta!”

Tiếng rống giận dữ truyền đi khắp bốn phương, khiến cho cả thành Vân Dương run sợ!
Chương 2814: Nhà họ Cổ đến

Nghe được tiếng rống giận dữ kia, Lý Nhàn Ngư và Chiến Linh Vân cũng thôi cãi nhau.

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Người đang chờ đã đến rồi!"

Lúc này.

Trên không trung thành Vân Dương.

Từng khí tức mạnh mẽ tràn ngập giữa trời đất.

Một nhóm mấy trăm người cưỡi từng phi ưng xòe hai cánh dài trăm trượng lơ lửng trên bầu trời thành Vân Dương.

Mà bên trên gần trăm con phi ưng đều có một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, phát ra uy áp làm chấn động cả trong ngoài thành Vân Dương.

Vân phủ.

Vân Uyên, Vân Nham Phong, Vân Bình Phong, và đám đệ tử Vân Như Sương, Vân Như Tuyết lần lượt đi ra.

Phía trước gần trăm con phi ưng kia có một con chim đại bàng toàn thân tản ra ánh hào quang màu xanh nhạt, hai cánh mở rộng ra.

Trên đỉnh đầu chim đại bàng, một người đàn ông trung niên mặc đồ đỏ như lửa ngạo nghễ đứng.

"Vân Nham Phong, trả mạng lại cho con ta!"

Người đàn ông nhìn thấy đám người nhà họ Vân thì giận dữ hét lên.

"Cổ Hải Xuyên!"

Lúc này Vân Nham Phong ngẩng đầu nhìn lại.

Gần trăm con phi ưng kia chở mấy trăm bóng người, trên trăm vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, ba bốn trăm vị cao thủ cảnh giới đế giả.

Trận thế này cũng chỉ có nhà họ Cổ đến từ thành Cổ Viêm có thể tạo ra được.

Cổ Hải Xuyên, rốt cuộc đã đến.

Nên tới, cuối cùng sẽ tới.

Vân Nham Phong quát: "Cổ Hải Xuyên, nhà họ Cổ của ngươi nhúng tay vào chuyện trong thành Vân Dương ta, ta còn chưa hưng sư vấn tội ngươi, ngươi lại chạy tới hưng sư vấn tội nhà họ Vân ta!"

"Hưng sư vấn tội?

Ngươi xứng sao?"

Lúc này Cổ Hải Xuyên lại khẽ nói: "Giết Đằng Nhi của ta, hôm nay ta sẽ huyết tẩy nhà họ Vân các ngươi".

"Huyết tẩy?

Vậy ngươi thử một chút".

Vân Nham Phong vừa nói xong, bên trong thành Vân Dương lập tức có hai ba mươi vị cường giả cảnh giới Chân Ngã lao vùn vụt ra.

Mà ở giữa từng đường phố, hơn ngàn vị võ giả cảnh giới đế giả cũng lần lượt xuất hiện.

Chỉ là thấy cảnh này, Cổ Hải Xuyên cũng không bối rối.

Lần này ông ta đến, thề phải huyết tẩy nhà họ Vân, báo thù cho Cổ Vân Đằng.

Mà ông ta dẫn tới hơn trăm vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, nhà họ Vân cộng thêm Thiên Lôi Minh cũng chỉ có hai ba mươi vị cảnh giới Chân Ngã thôi, đa số đều là cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai, lấy cái gì để đấu với ông ta?

Gần ngàn vị đế giả kia cũng là Vân Nham Phong triệu tập từ thành trấn xung quanh đến để đối phó với nhà họ Cổ trả thù.

Thế nhưng cấp bậc chênh lệch của cảnh giới Chân Ngã đủ để khiến cho ưu thế mà cấp bậc đế giả chiếm cứ bị chôn vùi.

Lúc này sắc mặt Vân Nham Phong cũng nghiêm túc hẳn lên.

Nhà họ Cổ chiếm thành Cổ Viêm ngoài vạn dặm, một nhà độc đại, mấy năm nay không ngừng phát triển, căn cơ mạnh hơn nhà họ Vân, nhà họ Dương ở thành Vân Dương một bậc.

Có thể nhìn ra được từ số lượng cường giả cảnh giới Chân Ngã.

Lúc này, Cổ Hải Xuyên sải bước ra, nhìn xuống phía dưới, hờ hững nói: "Hôm nay, ta sẽ tiêu diệt cả nhà họ Vân ngươi".

Sắc mặt Vân Nham Phong biến đổi, nhìn về phía Vân Như Sương bên cạnh, mở miệng nói: "Như Sương, Tần công tử đâu?"

"Hắn...", Vân Như Sương khẽ giật mình, lập tức nói: "Hắn dẫn Linh Vân cô nương và Lý Nhàn Ngư ra ngoài ăn cơm..." Ăn cơm?

Vân Nham Phong không khỏi cười khổ.

Vị Tần công tử này quả nhiên là không sợ hãi chút nào.

Mấy ngày nay, nhà họ Vân vẫn luôn bận rộn chỉnh đốn thế lực trong ngoài thành Vân Dương, mà việc nhà họ Cổ trả thù cũng khiến Vân Nham Phong ngày đêm khó ngủ, luôn luôn lo lắng.

Nếu không phải có Tần Ninh ở đây, ông ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ.

"Ta ở đây!"

Lúc này, một giọng nói vang lên, ở góc đường bên ngoài Vân phủ, ba bóng người ung dung đi tới.

Chính là ba người Tần Ninh sau khi cơm nước no nê.

Hắn cười nói: "Chờ bọn họ lâu như vậy, cuối cùng đã tới, ta còn tưởng rằng nhà họ Cổ sẽ không tới chứ".

Vân Nham Phong, Vân Uyên, Vân Bình Phong nhìn thấy Tần Ninh đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này, Cổ Hải Xuyên trên bầu trời cũng đã nhìn thấy ba người Tần Ninh, nhíu mày lại.

Sau khi ông ta biết con trai mình bị giết, đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.

Bản thân Cổ Thiên Thành không chỉ là một vị mệnh đan sư trung phẩm, còn là một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng bốn.

Thế nhưng ngay cả ông ta cũng chết trong thành Vân Dương.

Mấy ngày qua Cổ Hải Xuyên điều tra, mới biết nhà họ Vân được một thanh niên tên là Tần Ninh giúp đỡ, mới có thể thay đổi xu hướng suy tàn, sát nhập thôn tính Thiên Lôi Minh, tiêu diệt nhà họ Dương, trở thành bá chủ của thành Vân Dương.

Mà lúc này, Cổ Hải Xuyên nhìn thấy Tần Ninh càng vô cùng cẩn thận.

"Hôm nay, để ta xem nhà họ Vân các ngươi trở về từ cõi chết như thế nào".

Lúc này trong lòng Cổ Hải Xuyên đã lấy lại bình tĩnh, hét lên một câu, bàn tay vung lên.

Chỉ trong phút chốc, gần trăm vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, ba bốn trăm vị cường giả đế giả đáp xuống.

Trận chiến lập tức bộc phát.

Tần Ninh đứng tại chỗ, nhìn về phía Chiến Linh Vân bên cạnh, mở miệng nói: "Người đến rồi, giải quyết bọn họ xong, thành Vân Dương sẽ được an toàn, chúng ta sẽ có thể tiến về Chiến Thần Lâu, ngươi tới đi".

"Ta đã ngứa tay lắm rồi!"

Chiến Linh Vân hét lên một câu, bàn tay nắm lại, một cây ngân thương xuất hiện trong tay.

"Cổ Hải Xuyên, bản cô nương đến chăm sóc ngươi đây!"

Mặc dù Chiến Linh Vân mới chỉ khôi phục lại đạo Mệnh Hoàn, cảnh giới Chân Ngã tầng bốn, thế nhưng bản thân nàng ta lại là một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn Cổ Hải Xuyên cảnh giới Chân Ngã tầng năm, nàng ta căn bản không sợ.

Ầm... Chiến Linh Vân bay lên không, sát khí bộc phát, khí tức kinh khủng lập tức bộc phát ra.

Cổ Hải Xuyên khẽ giật mình, bàn tay nắm lại, một thanh trường sóc xuất hiện trong tay, sau đó đáp xuống.

Mà lúc này, Lý Nhàn Ngư cũng không nói nhiều, bước chân ra, lao thẳng về hướng đám người.

Hắn ta chuyên chọn những cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng ba, tầng bốn để đánh, từ đó rèn luyện chính mình.

Tần Ninh đứng phía dưới, nhìn trận chiến xung quanh.

Vân Như Sương cũng siết tay lại, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay.

Trường kiếm kia tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, mặt ngoài có một luồng ánh sáng chuyển động.

Cũng không phải là bảo khí Cực Đạo, mà là một thanh mệnh khí.

Tần Ninh nhìn thấy trường kiếm kia, khẽ mỉm cười nói: "Vân cô nương, ta mượn kiếm này dùng một chút được không?"

Vân Như Sương sững sờ, đang định mở miệng nói Vân phủ thu hoạch được không ít mệnh khí hạ phẩm, chỉ là nhìn thấy nụ cười của Tần Ninh, Vân Như Sương lại trực tiếp giao kiếm cho hắn.

Tần Ninh nắm chặt lại trường kiếm màu xanh, cười nói: "Làm xong chuyện ở đây, ta sẽ có thể yên tâm rời đi".

Vừa dứt lời, Tần Ninh đạp đất, cả người bay lên không.

Mệnh khí trong tay ngưng tụ sát khí, trong chớp mắt, ánh sáng đã bắn ra bốn phía, một kiếm quang trong nháy mắt xẹt qua trước người một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một của nhà họ Cổ.

Cơ thể vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một kia lập tức nổ tung thành hai nửa, rơi từ giữa không trung xuống.

Một kiếm chém Chân Ngã! Vân Như Sương thấy cảnh này thì sững sờ, lập tức ngạc nhiên nói: "Đây là... Cảnh giới Kiếm Thế!"

Kiếm khách ngưng tụ kiếm ý, thăng hoa làm kiếm thế, đây là ước mơ tha thiết của tất cả võ giả kiếm tu.

Tần Ninh không chỉ là một vị đan sư, một vị trận sư, còn là một vị kiếm khách, lĩnh ngộ được ý cảnh Kiếm Thế! Vân Như Sương ngây ngẩn cả người.

Người như vậy đúng là một thiên tài, nếu Tần Ninh đến cảnh giới Chân Ngã, thậm chí là cảnh giới Vong Ngã, cảnh giới Vô Ngã, tuyệt đối sẽ là thiên tài cái thế vang danh toàn bộ Tây Hoa Thiên!
Chương 2815: Cổ Anh

Ầm... Chỉ trong phút chốc, đám cao thủ cảnh giới Chân Ngã đã đánh nhau trên bầu trời thành Vân Dương.

Trên từng con đường của thành Vân Dương, võ giả cảnh giới đế giả cũng đang giao chiến.

Trận chiến giữa nhà họ Vân và nhà họ Cổ đang diễn ra.

Nhà họ Cổ lấy trăm vị cường giả cảnh giới Chân Ngã đối mặt với nhà họ Vân không đủ ba mươi vị cường giả cảnh giới Chân Ngã, vừa ra tay đã chiếm ưu thế.

Thế nhưng ưu thế đó cũng không kéo dài bao lâu.

Trong đám người, Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư, Chiến Linh Vân cực kỳ nổi bật.

Chiến Linh Vân lấy cảnh giới Chân Ngã tầng bốn đối mặt với Cổ Hải Xuyên cảnh giới Chân Ngã tầng năm, không hề rơi xuống thế yếu, ngược lại luôn chiếm được lợi thế, khiến Cổ Hải Xuyên chỉ có thể bất lực gào thét, không làm gì được.

Mà Lý Nhàn Ngư đối mặt với mấy vị võ giả cảnh giới Chân Ngã tầng ba, tầng bốn cũng không sợ hãi chút nào.

Về phần Tần Ninh... Một kiếm đã giết được một cảnh giới Chân Ngã tầng một, làm cho rất nhiều võ giả cảnh giới Chân Ngã nhà họ Vân và Thiên Lôi Minh phải giật mình.

Tần Ninh công tử đế giả viên mãn này đúng là có thực lực vô cùng đáng sợ.

Ngày đó, nhà họ Vân và nhà họ Dương giao chiến, Tần Ninh cũng không ra tay, rất nhiều người chỉ biết đến tên của Tần Ninh, chứ không biết thực lực của hắn như thế nào.

Thế nhưng hôm nay xem ra, thực lực của Tần Ninh quả thực là kinh khủng.

Chỉ là đế giả viên mãn mà lại có thể chém giết cảnh giới Chân Ngã tầng một như uống trà ăn cơm, dễ như trở bàn tay, nếu Tần Ninh thật sự đến cảnh giới Chân Ngã, không phải sẽ càng khủng bố hơn sao?

Trận chiến vẫn còn tiếp tục.

Thế nhưng ưu thế của nhà họ Cổ đã dần dần biến mất.

Trong khoảng thời gian ngắn đã có hơn ba mươi vị cảnh giới Chân Ngã chết trong tay Tần Ninh.

Một màn này khiến sắc mặt Cổ Hải Xuyên vô cùng khó coi.

"Còn rảnh rỗi chú ý cái khác?"

Mà vào lúc này, Chiến Linh Vân bộc phát một chiêu thương quyết, trong nháy mắt đã bay thẳng về phía Cổ Hải Xuyên, bịch một tiếng, mũi thương đâm xuyên qua đùi Cổ Hải Xuyên, ông ta đột nhiên lui nhanh, sắc mặt trắng nhợt, cả người vô cùng chật vật.

"Chỉ có ngần ấy cảnh giới Chân Ngã mà đã dám đến diệt môn, nghĩ gì thế?"

Chiến Linh Vân mặc một bộ váy xanh, bên ngoài mặc giáp mềm màu bạc làm nổi bật lên khí chất anh dũng cao quý lại xuất trần.

Lúc này Cổ Hải Xuyên nuốt một viên đan dược vào trong bụng, sắc mặt khôi phục mấy phần, quát lạnh: "Ngươi cho rằng chỉ bằng ba người các ngươi có thể thay đổi được tình hình sao?

Nằm mơ!"

Cổ Hải Xuyên vừa nói xong, đột nhiên một bóng người xuất hiện bên cạnh Chiến Linh Vân như ma quỷ, vỗ một chưởng xuống.

Nàng ta kịp phản ứng, trực tiếp đâm một thương ra, cứng đối cứng với chưởng ấn kia.

Keng! Chỉ trong phút chốc, cả người Chiến Linh Vân nhanh chóng lui lại, đập vào trong lầu các phía dưới, làm sụp một lầu các, cả người ngã mạnh xuống đất, sắc mặt tái nhợt, máu tràn khỏi khóe miệng.

Mà ở trên không, một bóng người tóc trắng xoá đứng vững.

"Tam thúc...", nhìn thấy người xuất hiện, Cổ Hải Xuyên cung kính nói: "Nhờ có sự chuẩn bị lần này, tam thúc, làm phiền ngươi xuất quan".

Lão già tóc trắng kia gầy trơ cả xương, mặc một bộ trường bào rộng rãi, trông vô cùng kì quái.

Mà lúc này, Vân Nham Phong đưa mắt nhìn, sắc mặt biến đổi.

"Cổ Anh!"

Nhìn thấy người kia, sắc mặt Vân Nham Phong vô cùng khó coi.

Cổ Anh là nhân vật đời trước của nhà họ Cổ, cũng là thúc phụ của Cổ Hải Xuyên.

Thế nhưng nhà họ Cổ chiếm cứ thành Cổ Viêm, trở thành bá chủ duy nhất, năm đó cường giả thế hệ trước đều bị thương rất nghiêm trọng, đã chết gần hết rồi.

Thế mà Cổ Anh lại không chết.

Lúc này Cổ Anh nhìn bốn phía, khàn giọng nói: "Thành Vân Dương chỉ là một phe yếu kém nhất trong mười vạn dặm xung quanh, Vân Nham Phong, ngươi còn nhớ phụ thân ngươi và nhị thúc ngươi đã chết trong tay Cổ Anh ta như thế nào không?"

Ông ta vừa dứt lời, khinh thường nói: "Đến bây giờ lại dám đắc tội nhà họ Cổ ta, còn khiến lão già ta không thể không xuất quan, đúng là to gan".

Vân Nham Phong vô cùng giận dữ.

Hiển nhiên, năm đó nhà họ Vân và nhà họ Cổ đã có ân oán.

"Tần Ninh!"

Mà lúc này, Chiến Linh Vân cầm trường thương từ dưới đất đứng lên, tức giận nói: "Ta không phải đối thủ của lão già này, ngươi tới đi!"

"Nếu ngươi không phải đối thủ của ông ta, vậy hôm nay, ngươi hãy chuẩn bị đưa ta chạy trốn đi!"

Mà cùng lúc đó, một bên khác, Tần Ninh cầm kiếm dừng việc giết chóc, đưa mắt nhìn về phía Chiến Linh Vân.

Nhà họ Cổ còn ẩn giấu một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã?

Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm lao lên trên không, nhìn người trước mặt.

"Ngươi không sao chứ?"

Tần Ninh nhìn về phía Chiến Linh Vân, mở miệng hỏi.

"Tạm thời không chết được!"

Chiến Linh Vân bất mãn nói: "Chắc hẳn lão già này là cảnh giới Chân Ngã tầng bảy, nếu không sẽ không có khả năng làm ta bị thương!"

Cảnh giới Chân Ngã, tầng bảy! Cảnh giới Chân Ngã ngưng tụ tổng cộng chín Mệnh Hoàn, chia ra thành chín tầng cảnh giới.

Từ tầng một đến tầng ba được gọi là sơ kỳ.

Tầng bốn đến tầng sáu là trung kỳ.

Tầng bảy đến tầng chín là hậu kỳ.

Trong đó cũng có sự khác biệt.

Từ tầng ba lên tầng bốn, từ tầng sáu lên tầng bảy là một sự chênh lệch khá lớn.

Cảnh giới Chân Ngã tầng bảy đã hoàn toàn vượt qua tầng bốn, tầng năm, tầng sáu.

Chiến Linh Vân hừ khẽ nói: "Nếu ngươi chữa trị được Mệnh Hoàn cho ta, một thương cũng có thể giết chết lão già này!"

Nghe thấy thế, Tần Ninh nhìn thoáng qua nàng ta.

Chiến Linh Vân lẩm bẩm nói: "Cũng không phải ta trách ngươi...", lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Cổ Anh khô gầy như củi kia.

Mà ông ta cũng đang quan sát Tần Ninh.

"Chính là ngươi đã giúp đỡ nhà họ Vân vươn lên từng bước một?"

Giọng nói của Cổ Anh khàn giọng lại chói tai, âm trầm nói: "Giết Thiên Thành, nhà họ Cổ ta đã tổn thất một vị đan sư mạnh mẽ, nếu ngươi tinh thông đan thuật, vậy sau này hãy ở lại trong nhà họ Cổ chúng ta, trở thành luyện đan sư của nhà họ Cổ, có điều ngươi là nô lệ!"

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý?

Đơn giản".

Cổ Anh cười nhạo nói: "Ta không chỉ giết ngươi, mà sẽ tiêu diệt toàn bộ tất cả mọi người nhà họ Vân trong thành Vân Dương".

"Nếu đã vậy thì cứ thử xem sao".

Lúc này Tần Ninh nắm trường kiếm, mà bên ngoài cơ thể, từng luồng ánh sáng ngưng tụ.

Cửu Nguyên Đan Điển.

Sáu quyển Đan Điển dung nhập vào bên ngoài cơ thể của Tần Ninh, sáu luồng ánh sáng dâng lên giống như tạo thành một bộ áo giáp cho hắn.

Mà lúc này, khí tức của Tần Ninh đã loáng thoáng từ cảnh giới đế giả đến cảnh giới Chân Ngã.

Trước đó, thực lực của hắn không đủ mạnh, dung hợp quyển sáu Đan Điển, lực bộc phát mạnh nhất cũng chính là cảnh giới Chân Ngã sơ kỳ.

Nhưng bây giờ, cảnh giới đế giả viên mãn dung hợp sáu quyển Đan Điển, lại không hề tạo ra chút áp lực nào cho cơ thể của Tần Ninh.

Sáu quyển Đan Điển tụ tập, sức mạnh gia tăng khiến Tần Ninh cảm giác được trong cơ thể mình đã có thực lực tương xứng với bốn Mệnh Hoàn.

Tần Ninh nắm trường kiếm trong tay, nhìn về phía kia Cổ Anh, cười nói: "Nếu bây giờ ta nói ta không muốn thì sao!"

Cổ Anh nhướng mày, nhìn hắn từ cảnh giới đế giả đến cảnh giới Chân Ngã một cách thần kỳ, trong lòng vô cùng mừng rỡ.

Chắc chắn thứ đó là một bảo vật hiếm thấy, ít nhất cũng là mệnh khí đỉnh cao, thậm chí có thể là hồn khí, phách khí.

Bảo vật như vậy mà lại ở trên người một đế giả nho nhỏ, quả thực là phung phí của trời! "Không đồng ý, vậy thì chết!"

Cổ Anh hét lên một câu, lao thẳng về hướng Tần Ninh...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom