• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2801-2805

Chương 2801: Đánh lén ban đêm

Cứ như thế, Tần Ninh liền ở lại trong Vân Tiên Các.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, Vân Khánh đại sư và Mục Nguyên đại sư hễ rảnh rỗi là lại đến đình viện của Tần Ninh hỏi lung tung này kia, ngày nào cũng cung cấp rượu ngon thức ăn ngon.

Trong mấy ngày nay, từ trong những câu trả lời của Tần Ninh, Chiến Linh Vân cũng đã cảm nhận được Tần Ninh đúng là có hiểu biết về đan thuật.

Thế mà tên này lại còn biết về trận pháp, cũng không biết rốt cuộc trận pháp ở trong Vân Tiên Các có tác dụng hay không.

Chỉ nhìn điều này, Tần Ninh đúng là một nhân tài, vừa tinh thông đan thuật, lại biết trận thuật, hơn nữa có thể cứu nàng ta trong tay đám người nhà họ Vũ, tuy chỉ là cảnh giới đế giả đỉnh phong, nhưng đúng là có tài năng.

Đêm hôm đó, ba người đang ngồi uống rượu với nhau.

Chiến Linh Vân nói: "Tần Ninh, ngươi có muốn gia nhập học viện Thánh Hoàng không?"

Học viện Thánh Hoàng là một trong ba thế lực đứng đầu Tây Hoa Thiên, có thể nói là bá chủ khu vực phía đông của Tây Hoa Thiên.

Đương nhiên, học viện Thánh Hoàng cũng không phải vì muốn xưng bá nên mới mạnh mẽ giống nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung.

Học viện Thánh Hoàng chủ yếu bồi dưỡng võ giả Tây Hoa Thiên, lợi ích của việc có vô số học trò trong thiên hạ là nếu có ai muốn động vào học viện Thánh Hoàng, chỉ sợ sẽ có vô số cường giả đến đây trợ giúp.

Lý Nhàn Ngư nghe thấy vậy thì bĩu môi, không nói gì.

Học viện Thánh Hoàng?

Mời sư phụ đi làm viện trưởng còn tạm được.

Chiến Linh Vân lập tức nói: "Đừng nhìn bảy thế lực bá chủ chúng ta đều có thể hô mưa gọi gió trong Tây Hoa Thiên, thế nhưng lúc nhìn thấy ba thế lực mạnh nhất vẫn phải khúm núm, nhưng mà nhiều năm qua, học viện Thánh Hoàng vô cùng nổi tiếng trong Tây Hoa Thiên, lại còn có thực lực mạnh mẽ, thậm chí nhà họ Hoa và Tây Hoa Thiên Cung trong bảy bá chủ cũng sẽ điều động thiên tài ưu tú đến tu luyện trong học viện Thánh Hoàng".

"Hàng năm Chiến Thần Lâu chúng ta cũng đều có danh sách phái đệ tử đến học viện Thánh Hoàng tu luyện, nếu ngươi đồng ý, ta có thể để cử sư đồ hai người đi".

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cười nói: "Không hứng thú".

"Thật sự không có hứng thú?"

Chiến Linh Vân cười nói: "Ta nói đều là thật, ví dụ như nhà họ Hoa, thiên tài của nhà họ Hoa là Hoa Vân Thịnh cũng đã vào học viện Thánh Hoàng tu luyện, chứ không tu luyện trong nhà họ Hoa".

"Hơn nữa nhiều năm trước, một vị lão tổ nhà họ Hoa đã dẫn một thiên tài từ Thượng Nguyên Thiên trở về, ẩn giấu mấy trăm năm bên trong nhà họ Hoa, tốc độ tu hành cực nhanh, về sau cũng đã được đưa vào học viện Thánh Hoàng tu luyện".

Chiến Linh Vân tiếp tục nói: "Cô ấy tên là Vân Sương Nhi, nếu hai người các ngươi đến từ Thượng Nguyên Thiên, có khi sẽ biết cô ấy!"

Lý Nhàn Ngư nghe vậy, đôi đũa gắp thức ăn lập tức rơi xuống.

Biết, đương nhiên là biết! Chiến Linh Vân nói: "Ta cũng đã gặp cô ấy một lần, có thể nói là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp động lòng người, người đàn ông nào gặp cũng phải động lòng".

Thế thì chưa hẳn.

Lý Nhàn Ngư châm chọc trong lòng: Mấy người chướng mắt phụ nữ như Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên chắc chắn sẽ không động lòng.

Vân Sương Nhi! Lúc này trong lòng Tần Ninh cũng phải run rẩy.

Cô ấy đang ở học viện Thánh Hoàng sao?

"Được".

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Chiến Linh Vân, đột nhiên nói: "Ta có thể gia nhập học viện Thánh Hoàng".

Chiến Linh Vân đang định nói tiếp, đột nhiên bị Tần Ninh ngắt lời, liền ngẩn người kinh ngạc nhìn hắn.

Quả nhiên đàn ông trên đời này đều giống nhau! Nàng ta thấy Tần Ninh cũng không giống đồ háo sắc, thế nhưng không ngờ chỉ nghe mình miêu tả Vân Sương Nhi kia vài câu đã lập tức đổi ý.

"Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều".

Chiến Linh Vân lại nói: "Lúc Vân Sương Nhi ở nhà họ Hoa, có vị lão tổ kia che chở, không biết có bao nhiêu con cháu nhà họ Hoa muốn lấy cô ấy, nhưng, đều bị cô ấy từ chối, vị lão tổ nhà họ Hoa kia cũng ngăn cản giúp cô ấy, cuối cùng vị lão tổ kia không nhịn được, mới đưa cô ấy đến học viện Thánh Hoàng để làm dịu áp lực".

"Thế nhưng sau khi cô ấy đến học viện Thánh Hoàng, đám thiên tài đến từ nhà họ Hoa, Tây Hoa Thiên Cung và học viện Thánh Hoàng đều đỏ mắt như ong vỡ tổ, tranh đoạt không ngớt...", Chiến Linh Vân nhìn Tần Ninh, nói: "Trong đó không thiếu cao thủ thiên tài cảnh giới Chân Ngã, cảnh giới Vong Ngã, ngươi không đáng chú ý".

"Ai nói ta muốn đi tranh giành?"

Lúc này Tần Ninh lại cười nói: "Ta không phải đến để tranh, ta đến để đón nương tử của ta về nhà".

Nghe thấy thế, Chiến Linh Vân càng sững sờ.

Vân Sương Nhi kia là người như tiên nữ, sao lại coi trọng Tần Ninh?

Chỉ là một đế giả đỉnh phong mà thôi.

Xem ra tên này cũng là một tên hư hỏng thực thụ.

"Nếu không tin thì chúng ta đánh cược, như thế nào?"

Tần Ninh cười nói.

"Ngươi nói đi".

"Nếu ta có thể để Vân Sương Nhi gọi ta một câu phu quân, Chiến Linh Vân ngươi phải làm nha hoàn cho vợ chồng chúng ta?"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

"Được".

Chiến Linh Vân khẽ nói: "Đám thiên tài như Hoa Vân Thịnh còn không tranh giành được trái tim của Vân Sương Nhi, nếu ngươi có thể làm, đừng nói làm nha hoàn cho ngươi, gọi ngươi là cha cũng được".

"Thế thì không cần".

Tần Ninh cười nói: "Ngươi gọi ta là cha, vậy sợ rằng phụ thân ngươi sẽ vui như điên".

"Ngươi...", Chiến Linh Vân hầm hừ, không thèm để ý đến Tần Ninh.

"Ngươi đừng đắc ý, muốn gia nhập học viện Thánh Hoàng, cảnh giới nào cũng phải kiểm tra cực kì khó khăn, cho dù có ta tiến cử, chỉ sợ ngươi cũng khó vào".

Tần Ninh lại cười nói: "Ta đã nói muốn đón nương tử của ta về nhà rồi, nếu như ngay cả học viện Thánh Hoàng còn không vào được, vậy phải đón nương tử của ta như thế nào đây?"

Chiến Linh Vân không thèm để ý đến Tần Ninh.

Tên này càng nói càng khoác lác.

Mà Tần Ninh lại cầm chén rượu lên nhấp một hớp, cười nói: "Chờ mấy ngày, cuối cùng cũng tới".

Lúc này, bên ngoài Vân Tiên Các.

Đêm vô cùng yên tĩnh, ánh đèn trên đường phố mờ nhạt, đã không còn một bóng người nào.

Mà trong ngõ tắt có mấy chục bóng người đang tụ tập lại một chỗ.

Một người cầm đầu mặc áo đen, trên mặt đeo vải đen, nói: "Nhanh nhạy linh hoạt một chút cho ta, mục đích lần này không phải giết người, mà là cướp được phương pháp luyện đan, nếu bị bắt thì phải tự sát, dám để lộ một chữ thì chỉ có một con đường chết, hiểu chưa?"

"Rõ!"

"Rõ!"

"Được, xuất phát".

Hiển nhiên hơn mười người này đều rất giỏi ẩn nấp, tràn vào trong Vân Tiên Các từ hai phía đông tây.

Trên đường đi, bên trong Vân Tiên Các đều vô cùng yên tĩnh.

Mà ở phía sau Vân Tiên Các, vị trí đan phòng lại vẫn sáng đèn.

Gần đây đơn đặt hàng trong Vân Tiên Các tăng vọt, phải bận rộn từ ngày đến đêm.

Hơn mười người tản ra, rất nhanh đã tới gần đan phòng quan trọng của Vân Tiên Các.

"Có thể giết mấy vị đan sư là tốt nhất, nhớ không được ham chiến, chiếm được phương pháp luyện đan thì phải lập tức tản ra, sau ba ngày đến chỗ hẹn tụ tập".

"Rõ".

Vèo vèo vèo... Chỉ trong phút chốc, hơn mười người thi nhau lao ra ngoài.

Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Mấy người chờ bên ngoài đình đều cẩn thận đề phòng nhìn bốn phía.

Thế nhưng không lâu sau, những tiếng chém giết trong phòng luyện đan lại dần dần biến mất, nhưng vẫn không thấy có ai trở về báo cáo.

"Làm sao vậy?"

"Không biết!"

Mà đúng lúc này, xung quanh đột nhiên có từng bóng người vọt thẳng ra.

"Chờ các ngươi mấy ngày rồi, quả nhiên Tần công tử nói đúng".

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 2802: Không sợ các ngươi không nói

Vân Như Sương dẫn theo hơn mười hộ vệ của Vân Tiên Các, dũng mãnh tràn vào từ bốn phương tám hướng.

“Bị lừa?”

Ánh mắt của tên cầm đầu lập tức thay đổi, kinh hãi thốt lên.

Vân Như Sương hừ một tiếng rồi nói: “Quả thực là bị lừa, bây giờ, còn muốn chạy sao, đừng có mà nằm mơ”.

“Chỉ bằng ngươi, có thể ngăn được ta sao?”

Lúc này, khí tức trong cơ thể năm người kia bùng nổ, tất cả đều là cường giả cảnh giới Chân Ngã.

Bàn tay Vân Như Sương vung lên, bốn vị cường giả cảnh giới Chân Ngã ở phía sau lập tức lao ra.

Sau khi Tần Ninh bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, bên phía nhà họ Vân đã bố trí bốn vị cường giả cảnh giới Chân Ngã trấn giữ trong Tiên Vân Các, chờ đợi vài ngày.

Kết quả, thực sự là giống y như lời Tần Ninh nói, đám người kia đến rồi.

Lúc này, lực uy hiếp mà năm vị cường giả cảnh giới Chân Ngã mang đến còn cường đại hơn so với mười người phía trước.

“Chờ một chút”.

Ngay khi mấy người bọn họ chuẩn bị vung tay đánh đấm thì một âm thanh đột nhiên vang lên.

Tần Ninh dẫn theo Chiến Linh Vân và Lý Nhàn Ngư xuất hiện.

“Cứ như vậy mà đánh nhau, không phải là Vân Tiên Các sẽ bị những vị cường giả cảnh giới Chân Ngã này phá huỷ hoàn toàn hay sao?”

Giờ phút này, Tần Ninh mỉm cười, nhìn năm người kia, nói: “Cho các ngươi một cơ hội, giơ tay chịu trói sẽ tha cho các ngươi một mạng, như thế nào?”

“Ngươi là cái thá gì?

Nhà họ Vân muốn giữ chúng ta lại, nằm mơ!”

Tần Ninh nhìn người đàn ông cầm đầu, bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, tại sao tính tình lại nóng nảy như vậy chứ?”

“Muốn chết!”

Cũng chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai?

Trong thành Vân Dương này, số lượng cường giả cảnh giới Chân Ngã tuyệt đối không vượt quá ba mươi người, Tần Ninh chỉ là một đế giả đỉnh phong mà lại dám nói ra lời này, đây đâu chỉ là đang nhục nhã hắn ta! Hơi thở khủng bố nhất thời tràn ra xung quanh.

Lúc này, bốn vị cường giả cảnh giới Chân Ngã không ra tay, hơn mười người thuộc nhà họ Vân bao vây năm người kia, thế nhưng, ai cũng biết, năm vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một, tầng hai một khi bùng nổ, bọn họ không những không có khả năng ngăn cản mà còn có thể tử vong hơn nửa.

“Đang êm đẹp lại đi tìm chết”.

Lúc này, Tần Ninh khẽ mỉm cười, đột nhiên, bàn tay hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc lô đỉnh, phía trên lô đỉnh lập tức bốc lên ngọn lửa.

Cùng lúc đó, toàn bộ Vân Tiên Các giống như một cái lô đỉnh, lô đỉnh bay lên không trung tạo thành một hư ảnh.

Ngón tay Tần Ninh chỉ ra, trong phút chốc, năm con rồng lửa nhanh chóng lao thẳng về phía năm người kia.

Gần như là trong nháy mắt, năm vị cường giả cảnh giới Chân Ngã chưa kịp phản kháng đã bị Tần Ninh trực tiếp bao vây.

Năm con rồng lửa giống như dây thừng, trói buộc thân hình năm người kia.

“Bây giờ, tháo khăn che mặt của bọn họ ra đi”.

Tần Ninh thản nhiên nói.

Thế nhưng, cho dù là vậy, mọi người vẫn không dám lên tiếng như trước.

Giờ phút này, Vân Như Sương thoải mái bước ra, dứt khoát kéo xuống khăn che mặt của năm người.

“Phương Phong Lôi!”

Nhìn thấy người cầm đầu, Vân Như Sương lập tức thay đổi sắc mặt.

Cho dù là như thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, người này lại là Phương Phong Lôi, tứ minh chủ Thiên Lôi Minh, thành Vân Dương.

Mà một vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một khác, nàng ta cũng biết.

“Nhà họ Cổ, Cổ Đằng!”

Hai người này, một người đến từ nhà họ Cổ thành Cổ Viêm, một người đến từ Thiên Lôi Minh.

Lúc này, Phương Phong Lôi nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của những người xung quanh thì cũng không thèm che giấu nữa.

“Vân Như Sương, nếu đã nhận ra ta, ta khuyên ngươi vẫn nên cẩn thận một chút”.

Phương Phong Lôi nói thẳng: “Lần này, nhà họ Dương mời nhà họ Cổ ở thành Cổ Viêm tới, phối hợp với Thiên Lôi Minh chúng ta, đối phó với nhà họ Vân các ngươi”.

“Chẳng qua là mọi người không muốn xé rách mặt nạ, trực tiếp đánh nhau mà thôi, dù sao thì nếu như thực sự trở mặt, chúng ta cũng có tổn thất”.

“Nếu như ngươi biết điều, vậy thì nên biết, bây giờ tốt nhất là thả ta ra, sau đó…”, Chát! Phương Phong Lôi còn chưa nói hết câu, Vân Như Tuyết đã bước tới, vung tay lên hạ xuống một cái tát, âm thanh đó có thể nghe thấy rõ ràng.

“Phương Phong Lôi, nhà họ Vân chúng ta chưa từng gây thù chuốc oán gì với Thiên Lôi Minh các ngươi, ngươi muốn kết hôn với tỷ tỷ của ta, nhà họ Vân chúng ta không đồng ý, ngươi liền ăn cháo đá bát như thế?”

“Năm đó, khi Thiên Lôi Minh mới thành lập, nhà họ Dương tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho bốn huynh đệ các ngươi, là nhà họ Vân chúng ta cung cấp đan được cho các ngươi, các ngươi mới có được ba phần thiên hạ trong thành Vân Dương như ngày hôm nay”.

Phương Phong Lôi bị Vân Như Tuyết tát một cái, hắn ta có chút mơ hồ, một lúc lâu sau, mới nói: “Bây giờ đã khác xưa, nếu như cha ngươi chết rồi, nhà họ Vân nội chiến, tất nhiên là sẽ xong đời”.

Vân Như Sương nghe được lời này, nhất thời phản ứng lại, nàng ta lập tức nói: “Cha ta, là do các ngươi động tay động chân?”

Phương Phong Lôi im lặng không nói gì.

Chuyển hướng đề tài, Phương Phong Lôi tiếp tục nói: “Hiện giờ, người trấn giữ nhà họ Dương chính là Cổ Vân Đằng, hơn nữa, theo hắn ta đến còn có nhị gia nhà họ Cổ, đại sư Cổ Thiên Thành”.

“Vân Như Sương, nên làm như thế nào, bản thân ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi”.

Cùng lúc đó, Cổ Đằng ở bên cạnh Phương Phong Lôi cũng nói: “Vân tiểu thư, đừng làm chuyện sai lầm”.

Bùm bùm bùm…Thế nhưng, hai người họ vừa dứt lời, ba âm thanh nổ vỡ trầm thấp đột nhiên vang lên.

Lúc này, thân hình của ba vị cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một bên cạnh hai người trong nháy mắt đã bị nổ tung, chết oan chết uổng.

Tần Ninh vỗ vỗ tay, thản nhiên nói: “Đều đã là tù nhân, không những không quỳ xuống xin tha mà ngược lại còn uy hiếp người khác, quả thực là khiến ta có chút sửng sốt”.

Lúc này, sắc mặt hai người Phương Phong Lôi và Cổ Đằng đột nhiên thay đổi.

“Cho dù nhà họ Cổ liên hợp với nhà họ Dương, thêm cả Thiên Lôi Minh, muốn tiêu diệt nhà họ Vân, vậy thì hôm nay, mấy người các ngươi vẫn sẽ phải chết trước, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì?”

Lúc này, Phương Phong Lôi và Cổ Đằng đều nhìn về phía Tần Ninh.

“Ngươi là ai, liên quan gì đến ngươi?”

“Ta là ai?

Một nhân vật nhỏ, không đáng nhắc đến”.

Tần Ninh nhìn về phía Vân Như Sương, tiếp tục nói: “Đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, giúp người thì giúp đến cùng, những chuyện tiếp theo, cứ để ta lo liệu!”.

Nếu như không biết được tin tức của Vân Sương Nhi, Tần Ninh còn có thể tiếp tục chậm rãi ở lại bên trong thành Vân Dương, giày vò chết nhà họ Vân, giày vò chết Thiên Lôi Minh.

Thế nhưng bây giờ, không cần thiết nữa.

“Hôm nay, các ngươi đến trộm phương pháp luyện đan, Vân Tiên Các nhất định sẽ dùng toàn lực để truy lùng, chắc hẳn là các ngươi sẽ không dừng lại bên trong thành Vân Dương, nói xem, giao dịch như thế nào?”

“Có phải là chọn một nơi nào đó để gặp mặt, sau đó, mấy người các ngươi ra ngoài trốn tránh một thời gian?”

Nghe được câu hỏi của Tần Ninh, hai người vẫn im lặng không nói lời nào.

“Xương cốt đủ cứng, tính tình cũng đủ lớn!”

Lúc này, Tần Ninh cũng không sốt ruột.

Ngón tay hắn vươn ra, những cây châm bạc xuất hiện.

“Trận này tên là Viêm Khôn Trận, chuyên dùng để đối phó với võ giả cảnh giới Chân Ngã, đương nhiên, đối với võ giả từ tầng năm trở lên, không có lực trói buộc gì, nhưng người dưới tầng năm mà rơi vào trong trận này, muốn chạy trốn thì không có cửa đâu”.

Tần Ninh trải những chiếc châm bạc ra, bàn tay hắn vỗ một cái, âm thanh vút vút vút vang lên.

Từng chiếc châm bạc nháy mắt đâm thẳng vào trong cơ thể hai người.

“Trước tiên là phong ấn lại sức mạnh Mệnh Hoàn của các ngươi”.

“Sau đó chậm rãi tra tấn”.

Ngón tay Tần Ninh chỉ ra, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện hai bóng hình hư ảo.

Hai thân hình hư ảo kia, nhìn kỹ lại mới thấy, dáng vẻ của nó giống y hệt hai người Phương Phong Lôi và Cổ Đằng.

Tần Ninh cười nói: “Đây là ấn ký hồn phách căn nguyên được bóc ra từ trong người các ngươi, nếu như ta vung ra một trảo như thế này”.

Nói xong, Tần Ninh túm lấy cánh tay của Phương Phong Lôi.

“A…”, Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Xương cốt ở cánh tay trái của Phương Phong Lôi nhất thời vỡ vụn, máu tươi chảy ra, sắc mặt trắng bệch.

“Nói cho các ngươi biết, phương thức tra khảo của ta, rất nhiều, không sợ các ngươi không nói”.

Tần Ninh mỉm cười lạnh lùng, giống như là ma quỷ.
Chương 2803: Nửa đêm đi tới Thiên Lôi Minh

“Tên nhóc thối, ngươi muốn chết”.

“Xem ra vẫn chưa đau lắm”.

Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa, ngón tay hắn vươn ra, trong đình viện, tiếng kêu la thảm thiết của hai người Cổ Đằng và Phương Phong Lôi vang lên.

“Ta nói, ta nói”.

Lúc này, cuối cùng, Cổ Đằng không thể chịu đựng được nữa, hắn ta quát lớn: “Hôm nay, sau khi lấy được phương pháp luyện đan, chúng ta sẽ đi đến trấn Vân Phong ở ngoại thành Vân Dương, sau khi bàn giao mọi thứ ở nơi đó, mấy người chúng ta sẽ rời xa thành Vân Dương, né tránh một khoảng thời gian, nhà họ Vân không tìm được người, cũng không có chứng cứ, chuyện này, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không nói nên lời”.

Nghe vậy, Tần Ninh gật gật đầu nói: “Nói ra sớm một chút không phải là được rồi sao”.

Lúc này, hắn nhìn về phía Vân Như Sương, cười nói: “Chuyện kế tiếp, cứ giao cho ta là được”.

“Trước hết, ngươi điều động toàn bộ nhân lực trong ngoài Vân Tiêu Các, làm ra động tĩnh long trời lở đất, sau đó lại cho võ giả nhà họ Vân các ngươi tìm kiếm khắp nơi bên trong thành Vân Dương”.

“Đồng thời, âm thầm phái ra một số võ giả tinh nhuệ, mai phục trong trấn Vân Phong”.

“Đến lúc đó, ta sẽ xuất hiện ở đấy”.

“Nhớ kỹ, bên trong thành Vân Dương, phải gây sức ép một phen, đồng thời chú ý xem, rốt cuộc là có bao nhiêu võ giả cảnh giới Chân Ngã đến”.

Cảnh giới Chân Ngã, mới là quan trọng nhất.

Tần Ninh cũng không có ý định giết sạch toàn bộ người nhà họ Dương hay gì đó, chỉ cần có thể giải quyết cảnh giới Chân Ngã bên trong nhà họ Dương, Thiên Lôi Minh và nhà họ Cổ, những chuyện khác, tất nhiên là nhà họ Vân có thể xử lý tốt.

“Vậy còn ngươi?”

Vân Như Sương vừa nghe đã có thể hiểu được.

Tần Ninh muốn nàng ta làm ra vẻ Tiên Vân Các đã bị người ta trộm đồ thành công, khiến cho nhà họ Cổ, nhà họ Dương và Thiên Lôi Minh buông lỏng cảnh giác.

Chờ cho bọn chúng hội họp ở trấn Vân Phong, đến lúc đó… thiết kế bẫy rập, hung hăng làm thịt bọn họ một phen.

“Ta, mang theo tên này, đi Thiên Lôi Minh một chuyến”.

Tần Ninh khẽ cười nói.

Nghe được lời này, Vân Như Sương lập tức thay đổi sắc mặt.

“Ngươi đi đến Thiên Lôi Minh làm cái gì?”

Vân Như Sương nói ngay: “Phương Phong Lôi này chỉ là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, thế nhưng ba vị minh chủ khác phía trên, Ngũ Nguyên Lôi, Cố Thanh Lôi, Lục Vân Lôi, có hai người là cảnh giới Chân Ngã tầng ba, một người là cảnh giới Chân Ngã tầng hai, hơn nữa, trong Thiên Lôi Minh còn có mấy vị thống lĩnh là cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng một, ngươi đi…”

“Ta nói, chuyện kế tiếp, giao cho ta là được rồi”.

Tần Ninh lập tức nói: “Yên tâm đi, mấy ngày sau, bên trong thành Vân Dương này, nhà họ Vân các ngươi, không ai dám trêu chọc!”

Vân Như Sương còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Ninh khoát tay nói: “Ngư Nhi, dẫn theo người, chúng ta đi”.

Lý Nhàn Ngư cũng đã nhìn ra.

Trong khoảng thời gian này, sư tôn vẫn luôn một mực chuẩn bị, trợ giúp nhà họ Vân vượt qua nguy cơ.

Thế nhưng bây giờ, khi đã biết được tin tức của Vân Sương Nhi, sư tôn quyết định không tiếp tục chờ đợi nữa, chỉ một lòng nghĩ muốn gặp Vân Sương Nhi.

“Vâng”.

Lúc này, Lý Nhàn Ngư mang theo Phương Phong Lôi, rời khỏi Vân Tiên Các.

Chiến Linh Vân tất nhiên cũng đuổi theo.

Náo nhiệt như thế này, đương nhiên là nàng ta muốn đến xem.

Mà bên trong Vân Tiên Các, Vân Như Sương nhìn mọi người ở xung quanh, nói: “Lập tức đi sắp xếp mọi chuyện, hiện giờ, bắt đầu chuẩn bị ngay, trong Vân Tiên Các đã loạn thành một đoàn, các ngươi đều là đệ tử trung tâm của nhà họ Vân chúng ta, nếu như làm tốt việc này, nhà họ Vân chúng ta có thể đi vận, nếu như tin tức bị lộ ra bên ngoài, nhà họ Vân chúng ta… sẽ không thể nào trở mình được nữa”.

Nhất thời, mọi người đều trở nên bận rộn.

Trong Vân Tiên Các, rất nhanh đã truyền ra âm thanh gầm rú long trời lở đất.

Đồng thời, bên trong Vân phủ cũng không ngừng điều động võ giả đến, thành Vân Dương yên tĩnh, bắt đầu bùng nổ dữ dội… Ở một bên khác, Tần Ninh dẫn thao Lý Nhàn Ngư, cùng với Chiến Linh Vân lôi kéo Phương Phong Lôi đi thẳng về phía Thiên Lôi Minh.

“Ngươi đi theo làm cái gì?”

Lý Nhàn Ngư không kiên nhẫn nói.

Hắn ta đột nhiên cảm thấy lời nói của Diệp sư huynh rất đúng, phụ nữ, thật sự phiền phức.

Chiến Linh Vân cũng không thèm để ý, nàng ta thẳng thắn nói: “Ta tới xem náo nhiệt, lại nói, hai thầy trò các ngươi không phải là nói đã giết người của nhà họ Vũ, cứu ta sao, ta ngược lại muốn nhìn xem, các ngươi đối phó với cảnh giới Chân Ngã như thế nào”.

Lần này, Tần Ninh đã có sự chuẩn bị từ sớm, hắn lấy ra trận pháp giam giữ cảnh giới Chân Ngã.

Mà ngày hôm đó, hai thầy trò bọn họ cũng không thể nào đoán trước được, hẳn là sẽ không dùng trận pháp để giết người nhà họ Vũ nhỉ?

Đan thuật không tầm thường, trận pháp cũng tinh thông, nếu như thực lực của Tần Ninh thực sự khủng bố, nàng ta cũng có tâm tư muốn mời chào Tần Ninh gia nhập học viện Thánh Hoàng, rồi sau này từ học viện Thánh Hoàng đi ra, trở thành người của Chiến Thần Lâu bọn họ.

Nếu như một phe thế lực muốn phát triển, muốn trở nên cường đại thì việc cần làm chính là tìm kiếm thiên kiêu.

Tần Ninh, cũng không chỉ là thiên kiêu.

Thầy trò hai người đi thẳng đến bên ngoài Thiên Lôi Minh.

Thiên Lôi Minh nằm ở phía Tây của thành Vân Dương, toàn bộ Thiên Lôi Minh chiếm diện tích rất lớn, không hề kém cạnh hơn so với nhà họ Vân và nhà họ Dương.

Trong Thiên Lôi Minh, tứ đại minh chủ là người cầm quyền, còn có mấy vị thống lĩnh cảnh giới Chân Ngã, mỗi người đảm nhiệm một chức vụ.

Bên ngoài cửa lớn.

Hai cột đá khí phách, cao đến mười mét, trông có vẻ cực kỳ không tầm thường.

Tuy rằng đã là ban đêm, nhưng bên trong Thiên Lôi Minh vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Tần Ninh đi đến trước của lớn của Thiên Lôi Minh, ngay lập tức đã có mấy vị đệ tử gác đêm tiến đến, vẻ mặt dò xét.

“Người nào?”

“Dừng lại!”

Nhìn thấy mấy người hùng hùng hổ hổ, Tần Ninh chắp tay cười nói: “Tại hạ Tần Ninh, đến từ nhà họ Vân, tới tìm ba vị minh chủ”.

Lời này vừa nói ra, một người trong số đó đã hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, minh chủ nhà ta, là người mà người muốn gặp là có thể gặp được hay sao?”

“Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi đi thông báo một tiếng đi, bằng không, ta lại phải giết thẳng vào trong”.

Tần Ninh vẫn cười ha ha như trước.

“Ngươi muốn chết sao…”

“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!”

Đúng lúc này, ở phía sau, một tiếng quát khẽ vang lên.

Mấy vị hộ vệ kia nhất thời sửng sốt.

Âm thanh này, rất quen thuộc.

“Đi đi!”

Lúc này, tiếng quát lại tiếp tục vang lên.

Mấy tên hộ về đưa mắt nhìn qua, vẻ mặt trở nên sửng sốt.

“Tứ minh chủ”.

“Tứ minh chủ”.

Nhìn thấy tứ minh chủ bị Lý Nhàn Ngư dắt như dắt chó, mấy tên hộ vệ đều cảm thấy mơ hồ.

“Còn không đi!”

Phương Phong Lôi hận không thể đánh chết mấy cái tên này ngay tức khắc.

Lúc này, bọn hộ vệ nào dám nhiều lời nữa, cả đám nhanh chóng chạy đi bẩm báo.

“Vẫn là thân phận minh chủ này của ngươi sử dụng tốt”.

Tần Ninh khẽ cười nói: “Sớm biết thế này ta đã cho ngươi đi gọi cửa”.

Phương Phong Lôi im lặng.

Hắn ta không hiểu được, Tần Ninh làm như vậy làm gì! Lấy mạng của hắn ta để uy hiếp ba vị ca ca sao?

Bốn huynh đệ bọn họ, vốn chỉ là huynh đệ kết nghĩa, những năm gần đây, tình cảm đã không còn được như lúc trước, ba vị ca ca sao có thể vì hắn ta mà buông tha cho việc cắn nuốt nhà họ Vân?

Tần Ninh quá ngây thơ rồi! Lúc này, hắn nhìn cửa lớn, nói: “Ngươi cũng không phải chỉ là một tấm bảng hiệu biết di chuyển chúng ta trực tiếp tiến vào thôi”.

Nói xong, Lý Nhàn Ngư kéo Phương Phong Lôi, đi thẳng vào trong Thiên Lôi Minh.

Lần này, không ít hộ vệ trực đêm nhìn thấy, nhưng không ai dám ngăn cản.

Tứ minh chủ bị người ta bắt trói về Thiên Lôi Minh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Ai cũng không biết.

Thế nhưng không ai dám ngăn cản! Cứ như vậy, mấy người bọn họ tiến vào Thiên Lôi Minh, đi đến bên ngoài một toà lầu các.

Giờ phút này, phía trước lầu các, ba người dẫn theo hơn mười vị đệ tử của Thiên Lôi Tông đi tới.

“Tứ đệ!”

“Tứ đệ!”

Ba người cầm đầu đều mang vẻ mặt kinh hãi.

Phương Phong Lôi nhìn ba vị huynh trưởng, khoé miệng mấp máy, nhưng cuối cùng, một câu cũng không thể nói ra.
Chương 2804: Nằm dưới sự kiểm soát của ta

Lúc này, Tần Ninh mỉm cười, nói: "Ba vị này chính là ba vị minh chủ còn lại của Thiên Lôi Minh sao?"

Phương Phong Lôi nghe thấy câu này thì gật đầu.

"Ba vị, tại hạ là Tần Ninh, đêm khuya tới thăm thế này đã mạo muội rồi!"

Tần Ninh nở nụ cười khách sáo.

"Đêm khuya tới thăm?

Thái độ này của ngươi mà là tới viếng thăm sao?"

Đại minh chủ Thiên Lôi Minh, Ngũ Nguyên Lôi, lập tức quát lên.

"Ơ…", Tần Ninh lại ngập ngừng đáp: "Ta nói ta tới thăm chứ có nói là viếng thăm đâu?"

Ngũ Nguyên Lôi lập tức sa sầm nét mặt.

"Ở đây nhiều người quá, không tiện nói chuyện".

Tần Ninh mỉm cười yêu cầu: "Các ngươi sai đệ tử Thiên Lôi Minh xung quanh lui xuống đi!"

Dù đã nghe thấy lời hắn nhưng ba người Ngũ Nguyên Lôi, Cố Thanh Lôi và Lục Vân Lôi vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Hửm?

Không chịu nghe lời à?"

Tần Ninh nhướng mày, co năm ngón tay lại thành một trảo thẳng thừng tóm lấy cổ Phương Phong Lôi, sau đó hỏi: "Dù gì đó cũng là tứ đệ kết nghĩa của các ngươi, các ngươi không nỡ trơ mắt nhìn hắn chết chứ?"

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Cố Thanh Lôi mặc áo xanh, lúc này giọng điệu hắn ta cũng vô cùng lạnh lùng.

"Cho người lui xuống đã hẵng tính".

Giờ đây, trông Tần Ninh không hề sốt ruột chút nào.

Nét mặt Ngũ Nguyên Lôi tối sầm xuống, hắn ta phất tay một cái.

Được lệnh, đông đảo võ giả lập tức lần lượt ra ngoài lầu các, sau đó khuất bóng khỏi tầm mắt mấy người.

Bấy giờ Tần Ninh mới mỉm cười cất tiếng: "Giờ thì dễ rồi, ta cũng không muốn làm lớn chuyện đâu. Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Lôi Minh của các ngươi sẽ nằm dưới sự kiểm soát của ta".

Lời này vừa nói ra thì ba người Ngũ Nguyên Lôi, Cố Thanh Lôi và Lục Vân Lôi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trố mắt nhìn nhau.

Thiên Lôi Minh mà nằm dưới sự kiểm soát của Tần Ninh ư?

Đầu óc tên này không bị gì chứ?

Tần Ninh khẽ nhếch mép: "Ta biết các ngươi nghe chuyện này sẽ cảm thấy khó tin, cơ mà không đồng ý thì ta cũng khiến các ngươi phải đồng ý thôi".

"Tần Ninh!"

Ngũ Nguyên Lôi lại quát tháo lần nữa: "Ngươi tưởng lợi dụng mạng sống của tứ đệ để uy hiếp bọn ta thì bọn ta sẽ nghe lời ngươi răm rắp chắc?"

"Không, ngươi sai rồi".

Lúc này, Tần Ninh nắm chặt lại. Tiếng “rắc rắc” vang lên.

Phương Phong Lôi tức thì bị vặn gãy cổ, tắt thở.

"Công dụng của mạng hắn chỉ là để ta thuận lợi tiến vào bên trong Thiên Lôi Minh mà thôi".

"Uy hiếp các ngươi ư?

Các ngươi đề cao bản thân quá rồi! Ta nói chuyện đàng hoàng với các ngươi mà các ngươi không chịu nghe, vậy thì đừng hòng ta cho cơ hội nào nữa”.

Giờ đây, lúc nói những lời này Tần Ninh tỏ ra rất lịch sự và nhã nhặn nhưng vạt áo hắn vẫn còn dính máu của Phương Phong Lôi mới vừa chết đi.

Kẻ này.

Đúng là ma quỷ mà!

"Ngươi chán sống rồi đúng không!”

Thấy tứ đệ cứ thế bị giết, phút chốc ba người nổi cơn thịnh nộ.

Tiếng keng keng truyền đến.

Ngũ Nguyên Lôi cầm một thanh khoan đao trên tay, Cố Thanh Lôi cầm một thanh trường kiếm, Lục Vân Lôi thì nắm một đôi chiến chùy, hiện giờ cả ba người đều nhìn Tần Ninh với ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Ta giết ngươi!"

Minh chủ Lục Vân Lôi giận dữ gầm lên, xông thẳng tới.

Vừa lúc đó, Lý Nhàn Ngư đi ra, lên tiếng: "Sư tôn, để con".

"Được thôi".

Bóng người Lý Nhàn Ngư tức khắc lao ra.

Tần Ninh ở phía sau từ tốn cất lời: "Ngư Nhi, khỏi cần giữ người sống, người như vậy giữ lại cũng là tai họa ngầm".

"Rõ!"

Tại thành Vân Dương này, nhà họ Vân và nhà họ Dương đều phát triển lớn mạnh dựa trên gia tộc của mình, cả Vân Tiên Các lẫn Dương Thiên Các đều tự trở thành chỗ chống lưng về kinh tế cho mình.

Chỉ có Thiên Lôi Minh là do xâm chiếm và giành lấy.

Bởi mới nói thế lực như vậy có giữ lại cũng là tai họa ngầm.

Lý Nhàn Ngư bước ra một bước, vừa xuất thủ đã tung một quyền đến. Một đạo Mệnh Hoàn ngưng tụ, sức mạnh Mệnh Hoàn được giải phóng, cuồn cuộn tung ra làm tiếng gió hú vọng ra bốn phía.

Ầm… Một quyền đánh vào song chùy đang giáng xuống của Lục Vân Lôi, khí thế của hai người va chạm nhau kịch liệt.

Ngay sau đó, Lục Vân Lôi kia lui về phía sau, suýt chút nữa đã sẩy chân ngã xuống đất.

Nhìn lại Lý Nhàn Ngư, hắn ta vẫn còn đang đứng tại chỗ, chân vững như núi.

Thời gian qua, sau khi khôi phục thực lực, mỗi ngày sư tôn đều cho hắn ăn đan dược trong lúc tu hành, còn tập luyện với hắn trong dãy núi ở bên ngoài thành Vân Dương, bởi thế mà Lý Nhàn Ngư đã bị dần nhiều trận tơi bời.

Tuy nhiên, chính việc chịu đòn đó lại giúp Lý Nhàn Ngư nắm rõ và hiểu sâu sắc hơn về mỗi một môn mệnh quyết mà Tần Ninh đã truyền lại cho mình.

Với tư cách là sư tôn, đương nhiên bản lĩnh của Tần Ninh không cần bàn đến, bản lĩnh dạy dỗ người khác lại càng đỉnh cao.

Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Chiến Linh Vân bên cạnh sáng ngời.

Mấy ngày gần đây, hôm nào cũng cãi nhau chí chóe với Lý Nhàn Ngư nên nàng ta cảm thấy hắn ta có chút khờ khạo, hiền lành, không hoạt ngôn. Mỗi lần thấy Lý Nhàn Ngư bị nàng ta chửi lại mà á khẩu không trả lời được, mặt mày đỏ gay là nàng ta lại buồn cười vô cùng.

Nhưng nàng ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ bùng nổ sức mạnh của Lý Nhàn Ngư.

"Người đệ tử này của ngươi là một thiên tài đấy…", Chiến Linh Vân chậm rãi cất lời.

Tần Ninh cười đáp: "Tất nhiên rồi, mỗi người đệ tử mà ta nhận đều là một miếng ngọc thô chưa được mài dũa cả".

Chiến Linh Vân chỉ phì cười một tiếng, không tiếp lời.

Chỉ là cảnh giới Chân Ngã một tầng một đối đầu với cảnh giới Chân Ngã tầng hai thì đúng là khá có thiên phú đấy, nhưng vẫn chẳng có gì đặc biệt.

Thiên tài tuyệt thế chân chính thì tầng một giết cả tầng ba, thậm chí tầng bốn luôn cũng được.

Lúc này, Lục Vân Lôi bị chống cự nên vô cùng nổi nóng, lại xông về phía Lý Nhàn Ngư lần nữa.

Mà hai người Ngũ Nguyên Lôi và Cố Thanh Lôi cũng đã nhìn ra đầu mối.

Tần Ninh không ngu muội đâm đầu vào chỗ chết mà đã chuẩn bị sẵn sàng, vô cùng tự tin.

Giờ đây, phút chốc hai người lại vung đao vung kiếm tiến thẳng tới chỗ Tần Ninh.

Đương nhiên bọn họ không thể nào đứng nhìn tam đệ bị Lý Nhàn Ngư đánh bại rồi mới ra tay được.

Trước hết phải giết Tần Ninh cái đã!

"Ngươi tự bảo vệ mình cho tốt".

Dứt lời, Tần Ninh lập tức bước ra một bước.

Khí tức đế giả đỉnh phong ngưng tụ ra.

Thấy cảnh tượng ấy, hai người Ngũ Nguyên Lôi và Cố Thanh Lôi đều sững sờ.

Tên này mới cảnh giới đế giả đỉnh phong thôi à?

Vậy thì dựa vào đâu mà hắn dám ngang nhiên bước vào Thiên Lôi Minh, dựa vào đâu mà hắn dám giết tứ đệ ngay trước mặt bọn họ chứ?

Chẳng lẽ chỉ bằng một đệ tử mới đến cảnh giới Chân Ngã tầng một thôi ư?

"Phong Linh Thiên Táng Quyết!"

"Sa Vẫn Thuật!"

Trong chớp mắt, Tần Ninh thi triển ra hai môn võ quyết cùng một lúc. Gió lớn nổi lên bốn phía, dữ dội đến mức tưởng chừng có thể nhổ tận gốc từng cây cổ thụ trước lầu các.

Ngũ Nguyên Lôi có cảnh giới Chân Ngã tầng ba.

Cố Thanh Lôi, cũng là cảnh giới Chân Ngã tầng ba.

Hai cường giả cảnh giới Chân Ngã tầng ba mà lại sợ một vị đế giả đỉnh phong ư?

Nói ra có mà bị người cười đến rụng răng! "Chém!"

Sau khi quát một tiếng, Cố Thanh Lôi cầm kiếm bay tới, trường kiếm nháy mắt xuyên qua gió cát và lấn tới trước người Tần Ninh.

"Chém cái gì cơ?"

Tần Ninh nghe vậy thì bật cười. Hắn tiến lên một bước đồng thời cuộn chặt bàn tay lại. Hai đạo trường mâu tức thì được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Trường mâu được hình thành hoàn toàn từ gió và cát đâm vào giữa không trung.

Keng! Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên lanh lảnh, vào lúc này, tất cả đều bùng nổ.

Khí tức khiến người ta sợ hãi thoáng chốc dâng trào.

Giờ phút này, sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể Tần Ninh còn kinh khủng và mạnh mẽ hơn cả sức mạnh do Mệnh Hoàn bộc phát ra trước đó.

Điều này đã hoàn toàn vi phạm lý thuyết cơ sở của cảnh giới võ thuật! Ấy vậy mà Tần Ninh đã phá vỡ quy tắc! Hắn đã ăn mấy ngàn đến một vạn viên Tịnh Ma Châu đan nên hiện giờ cơ thể Tần Ninh đã trở thành một thánh địa tích lũy một lượng năng lượng dồi dào.

Nó ẩn chứa sức mạnh vô tận và do hắn nắm giữ, điều khiển tùy ý.

Thậm chí, hắn không cần phải dung hợp đan điển mà vẫn không hề cảm thấy áp lực chút nào khi đối đầu với võ giả cảnh giới Chân Ngã tầng ba.

"Phục tùng ta, hay phản kháng?"

Lúc này, Tần Ninh lại hỏi.

"Đừng có mơ!"

Ngũ Nguyên Lôi chém ngay một đao xuống, gió lốc cuồng nộ rít gào, lớp cát vàng cuốn đến.

"Đã vậy thì chơi luôn".

Tần Ninh nói câu ấy rồi nắm chặt cả hai tay lại. Trong nháy mắt, gió cát xung quanh hóa thành hai xiềng xích rơi vào tay hắn, sau đó được hắn quăng ra…
Chương 2805: Ai bảo ngươi đi theo làm gì

Uỳnh… Uỳnh… Tiếng động trầm thấp vang lên, hai chiếc xích sắt phá vỡ đòn tấn công của hai người Ngũ Nguyên Lôi và Cố Thanh Lôi, phút chốc đã cuốn lấy thân thể hai người.

"Không đầu hàng thì đi chết đi!"

Dứt lời, Tần Ninh nắm bàn tay lại.

Lúc này, hai tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Cơ thể Ngũ Nguyên Lôi và Cố Thanh Lôi nổ tung, máu tươi hòa lẫn cát vàng vãi đầy ra đất.

Hiện giờ Chiến Linh Vân đứng một bên mà sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cảnh giới đế giả đỉnh phong.

Mà lại giết được hai vị cảnh giới Chân Ngã tầng ba.

Cho dù trong mắt nàng ta, hai kẻ có cảnh giới Chân Ngã tầng ba như Ngũ Nguyên Lôi và Cố Thanh Lôi cũng chẳng phải nhân vật lợi hại gì.

Tuy nhiên, một mình Tần Ninh lại tiêu diệt cả hai người, trong khi hắn chỉ mới đến cảnh giới đế giả.

Chuyện này… đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

Đến lúc này, Chiến Linh Vân mới thật sự tin rằng Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư có thể cứu nàng ta ra khỏi đám người nhà họ Vũ đã đuổi giết mình.

Mà một bên khác, Lục Vân Lôi hoàn toàn ngây ra như phỗng.

Bành! Cú đấm của Lý Nhàn Ngư nện xuống, Lục Vân Lôi bị đánh rơi song chùy ra khỏi hai tay rồi phun một ngụm máu tươi. "Rầm" một tiếng, thân hắn ta nằm sấp trên đất, không đứng dậy nổi.

"Đừng... Đừng giết ta!"

Lúc này, Lục Vân Lôi khạc máu ra, mở miệng nói: "Trong Thiên Lôi Minh còn có chín vị thống lĩnh cảnh giới Chân Ngã tầng một. Nếu ngươi giữ ta lại, ta có thể giúp ngươi kêu gọi bọn hắn, kêu gọi bọn hắn quy thuận ngươi".

"Nói cũng có lý lắm".

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư, cười nói: "Ngư Nhi, giữ hắn một mạng".

"Rõ, thưa sư tôn".

Lý Nhàn Ngư xách Lục Vân Lôi còn to con hơn cả mình đi tới trước mặt Tần Ninh, sau đó ném hắn ta xuống đất.

"Hai tên đó từ đầu đến chết đều không chịu đầu hàng, sao phải vậy nhỉ? Ta vốn đâu định tới đây để tiêu diệt Thiên Lôi Minh các ngươi?"

Nghe thấy câu này, Lục Vân Lôi không dám hít thở.

Đế giả đỉnh phong.

Tần Ninh chính là cảnh giới đế giả đỉnh phong.

Thế mà hắn lại có thể giết chết hai người tầng ba một cách nhanh chóng và mạnh mẽ đến vậy.

Đây có còn là người không?

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì dù Thiên Vương lão tử có nói vậy, Lục Vân Lôi hắn ta cũng không tin.

"Đại thính nghị sự của Thiên Lôi Minh của các ngươi ở đâu?"

"Để ta dẫn ngài đi".

Giờ đây, Lục Vân Lôi nào dám trì hoãn nữa.

"Phải rồi, gọi cả chín vị thống lĩnh cảnh giới Chân Ngã luôn đi, ta có chuyện cần phân phó".

"Dạ dạ dạ...", đêm khuya.

Trong đại thính nghị sự của Thiên Lôi Minh.

Lúc này, trong đại thính nghị sự được trang hoàng hết sức xa hoa có tổng cộng mười bóng người đang đứng, trong lòng ai nấy cũng thấp thỏm bất an.

Phía trên có bốn ngai vàng.

Đó vốn là vị trí của bốn vị minh chủ song giờ đây Tần Ninh lại ngồi đó, nhắm mắt thư giãn, không nói một lời.

Mười người, đứng đầu là Lục Vân Lôi, càng không dám hít thở.

Tròn một giờ sau, Tần Ninh đột nhiên mở mắt ra, khí tức trong cơ thể cũng tăng lên.

Đế giả viên mãn.

Lục Vân Lôi rõ ràng cảm giác được khí tức trong người Tần Ninh đã lột xác, người này lại tiến thêm một bước rồi.

Cảm giác ấy thật sự là quá kinh khủng.

Lúc này, Tần Ninh mở hai mắt ra nhìn về phía mười người bên dưới. Lý Nhàn Ngư vui vẻ hỏi: "Sư tôn lại thăng cấp rồi ạ?"

"Có gì đâu mà vui...", Tần Ninh lại tỏ ra cạn lời: "Giao thủ có một lần mà không kiểm soát được khí tức của mình, sơ suất đột phá...", câu nói này rơi vào tai Chiến Linh Vân ở bên cạnh khiến cho nàng ta trợn trắng mắt.

Tên này... đúng là không biết xấu hổ mà!

Mười người phía dưới càng nín thở hơn. Có con người nào nói được câu đó không?

Chỉ có Lý Nhàn Ngư biết những ngày này Tần Ninh quả thật không muốn thăng cấp, thậm chí vì thế còn luyện chế mấy viên đan dược áp chế cảnh giới đột phá.

Hắn mong ở lại cảnh giới đế giả lâu hơn.

Cảnh giới đế giả cần trải qua thử thách lục dục, dừng lại để tự kiểm tra bản thân. Điều này có thể giúp cho con đường võ đạo của mình càng thêm bằng phẳng hơn.

Nói cho cùng, vẫn là vì vấn đề hắn đã dung hợp với Tịnh Ma Châu đan.

Lý Nhàn Ngư lập tức nói: "Sư tôn ơi, nó sẽ không ảnh hưởng gì đến việc thăng cấp sau này của người chứ?"

"Không, chỉ cần lần sau chú ý không để cảnh giới tăng lên nhanh như vậy thôi. Ta cần nán lại cảnh giới đế giả lâu hơn nữa"

"Đủ rồi đó!"

Đột nhiên, có một tiếng gầm vang lên.

Chiến Linh Vân lạnh lùng nhìn hai thầy trò, hừ lạnh: "Có chuyện gì thì mau nói đi, ta buồn ngủ..." "Ngươi buồn ngủ hả? Ai bảo ngươi đi theo làm gì?"

Lý Nhàn Ngư lại hóa thân Lý chanh chua, đốp chát lại.

"Ngươi...", Lý Nhàn Ngư cũng cảm thấy kỳ lại, tự dưng nữ nhân này nổi điên gì thế?

Sư tôn vốn đã bực mình vì bị đột phá rồi mà nữ nhân này còn nói linh tinh gì thế không biết.

Lý Nhàn Ngư càng thấy nữ tử quả là phiền phức.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không phải ai cũng như vậy.

Các vị sư nương đều rất tốt, chưa bao giờ cho gây thêm phiền cho sư tôn, cũng không nổi điên nữa.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lục Vân Lôi, nói: "Chín vị này chính là những người cầm trịch Thiên Lôi Minh các ngươi đúng không?"

"Vâng..." "Ờ".

Tần Ninh lập tức nói: "Chín người các ngươi nghe lệnh Lục Vân Lôi, Lục Vân Lôi nghe theo lệnh ta".

"Hiện giờ, chín người các ngươi đốc thúc lẫn nhau giám sát cả trong lẫn ngoài Thiên Lôi Minh, bất kì kẻ nào dám cả gan liên lạc với bên ngoài trong ba ngày này thì giết không tha".

Lời này vừa nói ra thì mấy vị thống lĩnh đều sửng sốt.

Có nghĩa là gì?

Lúc này, một vị thống lĩnh đi ra, chắp tay cất tiếng: "Công tử Tần Ninh, tại hạ là Chúc Tụng, một trong các thống lĩnh của Thiên Lôi Minh. Xin hỏi Tần công tử muốn làm gì?"

Lục Vân Lôi nghe vậy lập tức quát lên: "Câm miệng!"

Lúc này Tần Ninh lại cười hỏi: "Các ngươi không biết ta muốn làm gì à?"

"Thiên Lôi Minh và nhà họ Dương hợp tác với nhau, cộng thêm nhà họ Cổ của thành Cổ Viêm muốn ra tay với nhà họ Vân. Tối nay, bốn minh chủ các ngươi hãy cùng với Cổ Đằng của nhà họ Cổ dẫn người xông vào Vân Tiên Các".

"Ta mang ơn nhà họ Vân nên bây giờ báo ân. Cuộc hợp tác giữa các ngươi và nhà họ Dương đến đây là chấm dứt. Kể từ hôm nay, các ngươi nghe theo lệnh của ta, không phục thì đơn giản thôi, ta giết ngay tức thì".

"Trong ba ngày này, ai dám trái lệnh thì ta sẽ không chỉ giết một người mà còn diệt cả nhà kẻ đó".

Lời này vừa nói ra, những kẻ có mặt tại đây đồng loạt hốt hoảng.

Thật là tàn nhẫn! Bởi Tần Ninh cũng hiểu rằng những kẻ trong Thiên Lôi Minh còn tàn nhẫn hơn cả đệ tử nhà họ Vân và nhà họ Dương.

Đối mặt với người như vậy, hắn cần phải tàn nhẫn hơn.

Tần Ninh nói tiếp: "Trong ba ngày tới, đồ đệ của ta sẽ ở đây. Ta cũng xin nói thẳng, hắn sẽ ở đây giám sát mười người các ngươi, các ngươi thì phải giám thị thuộc hạ của mình, ai dám bước ra khỏi Thiên Lôi Minh nửa bước thì kẻ đó ắt chết, nếu như có ai trong đám thuộc hạ của các ngươi chạy ra ngoài thì các ngươi chết".

"Ta nói được là làm được, Lục Vân Lôi, chắc ngươi cũng đã lĩnh hội được điều đó rồi nhỉ?"

Lục Vân Lôi lau mồ hôi trên trán, vội vàng đáp: "Dạ dạ dạ, Tần công tử nhất ngôn cửu đỉnh, nhất ngôn cửu đỉnh!"

"Chuyện sau đó các ngươi cũng đừng lo gì cả. Sau khi chuyện này được giải quyết xong, Thiên Lôi Minh các ngươi sẽ không diệt vong mà có lẽ tình cảnh của các ngươi sẽ càng tốt hơn đấy".

"Cụ thể ra sao thì chờ ta diệt trừ nhà họ Dương và nhà họ Cổ rồi nói sau".

Lời này đã hoàn toàn hù dọa Lục Vân Lôi.

Diệt trừ nhà họ Dương và nhà họ Cổ! Tần Ninh muốn giúp nhà họ Vân, thanh tẩy nhà họ Dương và nhà họ Cổ sao?

Chuyện hài hước gì thế này! Những năm gần đây, bản thân nhà họ Vân đã không còn như nhà họ Dương nữa, lại thêm nhà họ Cổ, Tần Ninh lấy cái gì mà diệt trừ bọn họ đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom