-
Chương 2491-2495
Chương 2491: Còn có một người sống sờ sờ đang đứng ở đây đấy
Nhìn kỹ lại mới thấy, nguyên thú phát ra ánh sáng xanh kia có chiều cao gần trăm mét, trên lưng được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh chắc chắn, bốn chân to lớn khoẻ mạnh, trông giống như một con cá sấu lớn, thế nhưng bốn móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, giống như là móng vuốt của loài sói, mang theo ánh sáng lạnh khiếp người, nhìn thẳng vào Tần Ninh.
Nguyên thú cấp bảy! Thanh Lân Huyết Ngạc! Lúc này, Tần Ninh nhíu mày.
Loài này, ở giai đoạn nguyên thú cấp bảy, có thực lực tương đương với Tiểu Đế Tôn tầng một, tầng hai.
Hơn nữa, ở trong nước, sức chiến đầu của nó vô cùng cường đại.
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Lân Huyết Ngạc, bàn tay nắm chặt.
“Đại Thần Tôn Quyền!”
Một quyền được đánh ra.
Ầm… Huyết Ngạc kia dùng thân thể của mình để chống cự, quyền mang tràn ngập khí Chí Tôn, ngưng tụ thành sát khí, trong nháy mắt khi va chạm với Huyết Ngạc, đã bị ánh sáng màu xanh bên ngoài cơ thể Huyết Ngạc bao phủ.
Ngay sau đó, Huyết Ngạc tức giận, miệng lớn mở ra, hút mạnh một hơi, từng luồng nước sông dũng mãnh tràn vào miệng nó, rồi lập tức phóng thích ra bên ngoài.
Vẻ mặt Tần Ninh không chút thay đổi, lại tung ra một quyền.
Đại Thần Tôn Quyền! Đúng lúc này, sức mạnh của hai tầng ý cảnh dung hợp lại với nhau.
Ầm… Quyền pháp công kích vào người Thanh Lân Huyết Ngạc, nhất thời tạo ra từng tầng chấn động.
Lúc này, ánh mắt Thanh Lân Huyết Ngạc mang theo vẻ lạnh lùng, nước sông trong miệng nháy mắt hoá thành từng mũi tên máu, rồi trực tiếp đánh về phía Tần Ninh.
Ầm ầm ầm! Từng mũi tên máu phá vỡ quyền phong của Tần Ninh.
Tần Ninh lại đánh ra một quyền.
Một quyền dung hợp ba tầng ý cảnh.
Ầm… Âm thanh đinh tai nhức óc bùng nổ, mũi tên máu vỡ nát, quyền phong gào thét, trong chớp mắt nện xuống người Thanh Lân Huyết Ngạc, một quyền đánh xuống.
Lúc này, Thanh Lân Huyết Ngạc kêu rên thảm thiết, thân hình rút lui, trên ngực xuất hiện một dấu vết màu đỏ.
“Giết ngươi, ít nhất cũng được năm mươi, một trăm điểm tích luỹ, không cần thì phí”.
Đối với điểm tích luỹ, quả thực là Tần Ninh không mấy để ý, nhưng mà gặp được thì sao lại không cần?
Ầm… Cuối cùng, một quyền nối tiếp một quyền, ba tầng ý cảnh kết hợp với quyền phong bùng nổ, trên thân thể Thanh Lân Huyết Ngạc kia ngày càng xuất hiện nhiều vết nắm đấm, thân hình cũng dần dần không thể duy trì được ánh sáng xanh lập loè.
“U u…”, cho đến cuối cùng, Thanh Lân Huyết Ngạc hoàn toàn bị Tần Ninh đánh bại, thân thể lùi lại, ngã xuống bên bờ sông, toàn thân trên dưới, ánh sáng màu xanh sớm đã trở nên ảm đạm không còn màu sắc, trong miệng máu tươi chảy ra ào ào.
Tần Ninh thu quyền, từng bước bước đến.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên trong hư không.
Một kiếm quang nháy mắt chém tới.
Kiếm khí khủng bố lập tức chém vào thân hình của Thanh Lân Huyết Ngạc, cắt đôi thân thể nó.
Ngay sau đó, một bóng người mặc áo trắng chậm rãi đáp xuống.
“Tả sư huynh thật giỏi!”
Mà lúc này, ở một phương hướng, năm dáng người cũng lập tức đáp xuống.
Tần Ninh nhìn thấy một màn như vậy thì bước chân dừng lại, nhìn về phía sáu người vừa xuất hiện.
“May mắn mà thôi!”
Thanh niên áo trắng kia cười nói: “Thanh Lân Huyết Ngạc này có thực lực không tầm thường, chỉ là khi giao chiến, nó nhất thời sơ suất nên mới bị ta một kiếm chém chết”.
Lập tức có người nói: “Tả Hạo sư huynh, ngươi vốn dĩ là Tiểu Đế Tôn tầng hai, Thanh Lân Huyết Ngạc này cùng lắm chỉ có thực lực Tiểu Đế Tôn tầng một mà thôi, ngươi dùng một kiếm giết nó thì đó chính là do ngươi cường đại, sao phải khiêm tốn?”
“Đúng vậy…”
“Mấy người chúng ta, đều thấy rõ ràng!”
Lúc này, Tả Hạo xua tay từ chối, thế nhưng nụ cười trên mặt không cần nói cũng biết.
“Các vị sư đệ, điểm tích luỹ của Thanh Lân Huyết Ngạc, ta liền…”
“Thanh Lân Huyết Ngạc là do ngươi giết chết, điểm tích luỹ tất nhiên là thuộc về ngươi!”
Có người lập tức nói.
“Chẳng lẽ chúng ta còn dám mơ ước?
Như vậy cũng quá là không biết điều!”
Tả Hạo mỉm cười, đi về phía Thanh Lân Huyết Ngạc.
Mà đúng lúc này, một âm thanh cũng chậm rãi vang lên.
“Ta nói… các vị… Còn có một người sống sờ sờ đang đứng ở đây đấy!”
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, thẳng thắn nói.
Trong đó có một người nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Đệ tử Thánh Đạo tông phải không?
Chúng ta đến từ Cửu Nguyên đan tông, không cần cảm ơn chúng ta!”
“Cảm ơn?”
Tần Ninh sửng sốt.
Người nọ cũng nói: “Vừa rồi ngươi suýt chút nữa đã chết trong miệng Thanh Lân Huyết Ngạc, Tả Hạo sư huynh giúp ngươi một phen, coi như là ngươi được cứu giúp, thế nhưng lần sau phải nhớ kỹ, đừng nên cậy mạnh, cảnh giới Đại Thần Tôn và cảnh giới Tiểu Đế Tôn có sự chênh lệch rất lớn!”
Nghe được lời này, Tần Ninh trừng mắt nhìn qua.
“Xin hỏi tên tuổi!”
Đệ tử kia nghe được lời này thì nói: “Ngươi xem cái người này, đã nói là không cần cảm ơn rồi mà, lại còn hỏi tên tuổi, tại hạ là Liễu Nghênh!”
“Cảm ơn?
Cảm ơn nương ngươi ấy!”
Lời này vừa nói ra, mấy người kia đều giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
“Cái thằng nhãi này, còn không biết trái phải đúng sai, Tả Hạo sư huynh ra tay cứu ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi đi, tại sao lại còn mắng chửi người khác?”
“Cứu ta?
Ta cần hắn ta cứu?”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông áo trắng tên Tả Hạo, nói: “Cứ như vậy mà không biết xấu hổ sao?
Có phải là do ngươi giết hay không, trong lòng ngươi còn không biết rõ?”
Đối với điểm tích luỹ, quả thực là Tần Ninh cũng không chút để ý.
Thế nhưng sáu người này lại chẳng biết xấu hổ, còn cảm thấy hắn được cứu giúp, điều này làm cho Tần Ninh không thể nhẫn nhịn được! Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Tả Hạo trở nên lạnh lùng, hắn ta tự tin nói: “Người bạn này, Thanh Lân Huyết Ngạc quả thực là chết trong tay ta, ta cứu mạng ngươi, không cần ngươi mang ơn, thế nhưng ngươi lại ngang ngược như thế, không khỏi có chút quá đáng?”
Tần Ninh nhất thời nở nụ cười.
Tức giận đến bật cười!
“Ngươi sợ nói ra sự thật, sẽ đánh mất thể diện trước mặt mấy sư huynh đệ này của ngươi đúng không?”
Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo nói: “Trước khi ngươi chém ra một kiếm kia, Thanh Lân Huyết Ngạc cơ bản là đã chết rồi, một kiếm của ngươi cùng lắm là phanh thây của nó ra, đừng nói là ngươi không có cảm giác gì!”
Lúc này, sắc mặt Tả Hạo vừa xanh lại vừa trắng, mấy người còn lại cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tả Hạo.
Liễu Nghênh lập tức hừ một tiếng rồi nói: “Không biết tốt xấu gì cả, cứu mạng ngươi mà ngươi còn nói như vậy?”
“Ngươi chỉ là cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong, sao có thể giết chết được Thanh Lân Huyết Ngạc có thực lực Tiểu Đế Tôn tầng một?
Ăn nói bậy bạ!”
Tần Ninh nghe vậy thì nhìn về phía Liễu Nghênh, nói: “Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết”.
Liễu Nghênh nhất thời nổi giận.
Cái tên này, khiêu khích hắn ta!
“Vậy thì hôm nay, ta sẽ dạy ngươi đạo lý làm người”.
Một lời vừa dứt, Liễu Nghênh lao đến.
“Đừng cho rằng đệ tử Cửu Nguyên đan tông chúng ta có thực lực yếu hơn đệ tử tông môn khác”.
Liễu Nghênh nói xong thì nắm chặt hai tay, nháy mắt, hai nắm đấm đã xuất hiện.
Lực pháp thân khủng bố bùng nổ, dung hợp cùng với khí Chí Tôn bộc phát, hai thứ chồng lên nhau, khí thế lập tức tăng vọt.
Ầm… Ánh sáng khủng bố toả ra mãnh liệt.
Tần Ninh thấy vậy cũng nổi giận, trực tiếp đánh ra một quyền, bùng nổ ba tầng ý cảnh, rót đầy khí Chí Tôn trong cơ thể.
Ầm… Quyền phong va chạm vào nhau.
Một tiếng ầm vang lên, kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết, thân hình Liễu Nghênh bay về sau, liên tục đập đổ mấy cây cổ thụ, cuối cùng, thân thể hắn ta đập lên một chạc cây đại thụ, ngất đi.
Thấy một màn như vậy. năm người còn lại sao còn dám khinh thường Tần Ninh, bọn họ lập tức cùng nhau đánh tới, phối hợp giết Tần Ninh.
Nhìn thấy năm người lao đến, Tần Ninh cũng không khách khí.
“Đại Thần Tôn Thánh Chưởng!”
Một lời vừa dứt, một chưởng nháy mắt biến hoá thành hơn trăm mét, đánh về phía năm người kia.
Năm người Tả Hạo không dám khinh thường, cùng nhau ra tay, sát khí mênh mông, năm vị Tiểu Đế Tôn, ngoài Tả Hạo là Tiểu Đế Tôn tầng hai, thì bốn người còn lại đều là Tiểu Đế Tôn tầng một, năm người phối hợp chống lại, có thể tưởng tượng ra được, uy lực cường đại đến mức nào.
Chương 2492: Ta nổi tiếng vậy sao?
Có điều Tần Ninh không hề nao núng chút nào khi thấy năm người cùng nhau xông lên, tung một cú chưởng ra, sát khí quanh quẩn trong lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc chưởng ấn đã giáng xuống.
Ầm ầm ầm... Trong lúc nhất thời, năm bóng người thấy khí tức của mình bị áp chế, cảm giác một Đại Thần Tôn đỉnh phong như Tần Ninh còn kinh khủng hơn mình dâng lên trong lòng bọn họ.
Khi cảm giác ấy trở nên rõ rệt, năm người và chưởng kình của Tần Ninh đã va uỳnh vào nhau.
Ầm! Nước sông nổ tung, vào lúc này năm người đồng loạt rơi xuống sông, ai nấy cũng mặt mày tái mét, hộc máu.
Giờ đây, cả năm người đều sững sờ.
Một chưởng đánh bại năm người bọn họ! Tần Ninh đứng trên bờ sông, lại gần xác Thanh Lân Huyết Ngạc rồi thu dấu ấn hồn thức vào Dung Hồn Thạch sau đó nhìn về phía năm người.
"Tên giả chết kia, cút qua đây".
Tần Ninh quát.
Tên đệ tử bị treo trên cây tức thì mặt mày nhặng xị mở mắt, đi tới bờ sông từng bước một. Khi thấy năm người đang vùng vẫy dưới sông, hắn ta chần chừ một lúc nhưng rồi vẫn nhảy xuống.
Nhóm sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh nhảy xuống nước, trông thật thảm hại, chẳng ra làm sao, nhưng khi nhìn Tần Ninh đứng bên bờ, bọn họ không dám phản đối nửa lời.
Cảnh giới của người này thật sự là Đại Thần Tôn đỉnh phong ư?
Mạnh quá!
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Liễu Nghênh hốt hoảng hỏi.
"Tần Ninh, Thánh Đạo tông".
Tần Ninh! Nghe thấy cái tên này, Liễu Nghênh lập tức lộ vẻ bàng hoàng, thốt: "Ngươi là Tần Ninh đã giết cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm bằng cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong đấy ư!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười, hỏi: "Ta nổi tiếng vậy sao?"
Liễu Nghênh rụt cổ, sắc mặt càng khó coi hơn.
Đá trúng ván sắt rồi! Tần Ninh là thiên chi kiêu tử khét tiếng của Thánh Đạo tông trong một năm gần đây mà!
Liễu Nghênh nhìn về phía Tả Hạo Tiểu Đế Tôn nhị phẩm, trách móc: "Không phải ngươi giết thì không phải ngươi giết, tự nhiên nhận làm gì vậy hả?"
Tả Hạo nói với vẻ khó chịu: "Giờ quay sang trách ta là sao? Các ngươi tâng bốc một cách lố lăng như vậy, sao ta nói mình là giả được? Không mất mặt à?"
"Thà mất mặt còn hơn mất mạng!"
Sáu người bọn họ tạo thành một đội, giết không biết bao nhiêu nguyên thú cấp sáu, hắn ta sớm đã nghe qua uy danh của Tần Ninh rồi.
Nhưng ngờ đâu người này mạnh đến thế! Đến Tiểu Đế Tôn nhị phẩm còn không phải đối thủ của hắn nữa.
Sao mà yêu nghiệt quá vậy hả! Tần Ninh mà muốn cướp điểm của bọn họ thì chỉ còn cách giết họ.
Sáu người chết chắc! Trong lúc nhất thời, sáu người cãi qua cãi lại như sắp đánh nhau tới nơi.
"Đủ rồi, im lặng!"
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày trầm giọng quát một tiếng.
Sáu tên này cứ lải nha lải nhải, chẳng chịu để yên, ồn ào chết đi được.
"Tất cả cút đi".
Tần Ninh tìm một tảng đá cách bờ sông không xa, đi qua rồi ngồi xuống.
Sáu bóng người ướt như chuột lột lên bờ, bước từng bước tới gần Tần Ninh, không dám thở mạnh.
"Tần công tử!"
Liễu Nghênh quỳ phịch xuống đất, khóc lóc ỉ ôi: "Bọn ta không biết là ngài nên lỡ đắc tội ngài, tội đáng muôn chết, xin ngài tha cho bọn ta một mạng!"
"Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ...", mấy người khác cũng vội vàng xin tha mạng.
Còn Tả Hạo thì ngược lại, vẻ mặt hắn ta đầy kiêu ngạo.
"Ngươi không sợ chết à?"
Tần Ninh thẳng thừng hỏi.
Tả Hạo nghe vậy bèn quỳ phịch xuống đất, bực bội đáp: "Sợ!"
Tần Ninh nở nụ cười ngán ngẩm nhìn sáu người này.
Thật ra tên Tả Hạo này quá sĩ diện, ngoài miệng nói muốn cướp điểm của hắn nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện giết người.
Tần Ninh cũng chưa hề muốn đuổi cùng giết tận.
"Sáu người các ngươi đều có cảnh giới Tiểu Đế Tôn và đến từ Cửu Nguyên đan tông, ta sẽ hỏi các ngươi vài câu, trả lời tốt thì tha các ngươi tội chết".
Nghe vậy, Tả Hạo, Liễu Nghênh và bốn người kia đều mừng rỡ ra mặt.
"Khi xưa Cửu Nguyên đan tông được thành lập bởi Trần Nhất Mặc nhưng với quy mô rất nhỏ, Dịch Hàn Ngọc là đại đệ tử của Trần Nhất Mặc, thúc đẩy Cửu Nguyên đan tông lớn mạnh. Ta hỏi các ngươi, Dịch Hàn Ngọc cũng là tông chủ hiện tại của các ngươi có gì khác thường trong ba, bốn vạn năm trước không?"
Câu hỏi này làm mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh tròn mắt nhìn nhau.
"Tần công tử, tông chủ là Chí Cao Đế Tôn, lại còn là đan sư bậc nhất Cửu Nguyên Vực, bọn ta rất hiếm khi được gặp..."
Tần Ninh nhướng mày, cười nói: "Nói vậy nghĩa là các ngươi không biết gì cả? Vậy ta còn giữ các ngươi làm gì? Chi bằng..."
"Ta biết, ta biết!"
Bấy giờ Tả Hạo mới hốt hoảng trả lời: "Trong Cửu Nguyên đan tông bọn ta, tông chủ là chí cao vô thượng, có người nói tông chủ lão nhân gia đã bước vào hàng ngũ đan sư Cực Cảnh rồi".
"Ngoài ra còn có lục đại trưởng lão!"
"Những năm gần đây, mối quan hệ giữa lục đại trưởng lão và tông chủ ngày càng kỳ lạ..."
Kỳ lạ?
Tần Ninh nhìn Tả Hạo.
"Vài năm về trước, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên là tôi tớ đi theo đại nhân Trần Nhất Mặc, không biết đã sống bao nhiêu lâu. Được đại nhân Trần Nhất Mặc dạy thuật luyện đan, cả hai đều trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm".
"Vốn dĩ từ sau khi Cửu Nguyên đan tông chúng ta phát triển, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên thân cận với đại nhân Dịch Hàn Ngọc nhất, sau đó mới có bốn vị trưởng lão đan sư Chí Tôn cửu phẩm Cố Vân Sinh, Cảnh Ung, Lãnh Pha, Cận Phi Dương".
"Nào ngờ, những năm gần đây, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên lại cư xử ngày một lạnh nhạt với tông chủ, thậm chí nhiều lần còn công khai..."
"Chẳng hạn như tiểu đệ tử của tông chủ Dịch Hàn Ngọc Loan Vân Tùy là một trong ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông bọn ta, hai vị đan tử còn lại là Cổ Thần và Thịnh Tử Nhàn - đệ tử cuối cùng của trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên. Ba vị đan tử này tranh giành cấu xé lẫn nhau, càng lúc càng nghiêm trọng làm bọn ta có cảm giác như thực chất là ba người tông chủ Dịch Hàn Ngọc, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên đang đánh nhau vậy..."
Tần Ninh nghe vậy thì nhướng mày.
Tả Hạo nói tiếp: "Còn nữa... Mấy năm nay tông chủ càng ngày càng kỳ lạ, rất ít khi nhúng tay vào sự vụ tông môn, suốt ngày bế quan tu hành tại cấm địa".
"Cấm địa?"
"Đúng vậy, vốn dĩ trước đây Cửu Nguyên đan tông không có cấm địa nhưng sau đó đột nhiên mở cấm địa, chỉ có tông chủ được vào".
"Nghe nói... Có một đệ tử tinh anh thiên phú xuất sắc vào cấm địa, kết quả... bị tông chủ tự tay giết chết. Vị đệ tử đó là đan sư Chí Tôn thất phẩm, rất được trưởng lão Cừu Dữ Nhân quan tâm!"
Tần Ninh day mi tâm.
"Còn gì nữa không?"
"Hết rồi...", Tả Hạo mặt như đưa đám: "Tiểu Đế Tôn nhị phẩm như ta xem như thành phần nòng cốt của Cửu Nguyên đan tông nhưng đương nhiên không biết nhiều bằng mấy người nòng cốt chân chính rồi..."
Tần Ninh thoáng nhìn sáu người.
"Ăn chỗ đan dược này vào!"
Tần Ninh chìa tay, sáu viên đan dược đỏ như máu hiện ra trong tay.
"Đây là Thị Huyết Thiên Đan, dùng để khống chế người khác. Sau khi ăn vào, các ngươi sẽ thấy máu sôi lên nhưng sẽ hết ngay thôi".
"Tại cấm địa ở đây, các ngươi phải nghe lệnh ta trong một tháng, một tháng sau ta sẽ đưa đan dược cho các ngươi, nếu không một tháng sau các ngươi chết chắc".
Thị Huyết Thiên Đan?
Chưa nghe bao giờ! Sáu người sững sờ.
Chương 2493: Có sợ cái gì đâu
Tần Ninh tiếp tục hỏi: "Sao? Không ăn à?"
"Không ăn thì ngay bây giờ ta sẽ giết các ngươi".
Câu vừa dứt, sáu người lập tức cầm đan dược bỏ vào miệng với tốc độ nhanh như chớp.
Tần Ninh hài lòng gật đầu, cười bảo: "Giờ sáu người các ngươi làm giúp ta một việc".
"Hả?"
"Hả cái gì?", Tần Ninh thẳng thắn nói: "Làm việc cho ta trong một tháng này, ta đảm bảo các ngươi sẽ sống, đúng một tháng sau sẽ đưa giải dược cho các ngươi".
"À phải rồi, các ngươi cũng có thể chọn cách rút khỏi vòng loại và báo với các trưởng lão rằng ta hãm hại các ngươi, có điều ta thề rằng một khi có kẻ muốn hóa giải độc đan này, các ngươi sẽ chết ngay lập tức. Các ngươi cũng biết vòng loại này vốn là... một bữa tiệc chết chóc mà!"
Tả Hạo và Liễu Nghênh tức thì mặt mày ủ rũ.
Sau khi uống đan dược, sáu người quả thật cảm giác khí huyết trong cơ thể sôi trào, rất khó chịu.
Nhưng qua một hồi lâu, cảm giác khí huyết sôi trào đó dần dần biến mất không thấy nữa.
Mà lúc này, không ngờ sáu người lại cảm thấy khí Chí Tôn trong người di chuyển trơn tru hơn mấy phần, nội thương cũng có chuyển biến tích cực.
Tần Ninh không nói nhiều, chỉ tay ra.
Bóng dáng Thời Thanh Trúc hiện lên trước mặt hắn.
"Đi tìm nữ tử này!"
Tần Ninh ra lệnh.
"Ơ, bọn ta gặp cô ấy rồi!"
Tả Hạo giật mình thốt.
Gặp rồi?
Tần Ninh đứng dậy, hỏi: "Nàng ấy ở đâu?"
"Cách đây khoảng hơn ba trăm dặm có một đầm lầy lớn thế này, lúc ấy bọn ta đứng bên bờ đầm lầy, thấy nữ nhân này đi vào đầm lầy!"
Tần Ninh khẽ cười: "Mau dẫn ta đi!"
Chỉ khi nào tìm được Thời Thanh Trúc thì hắn mới an lòng.
Hiện giờ cảnh giới của Thời Thanh Trúc là Đại Thần Tôn hậu kỳ, ở đây thực sự có quá nhiều võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, chỉ cần bất cẩn chút thôi là Thời Thanh Trúc sẽ rơi vào nguy hiểm ngay.
"Rõ!"
Nhóm sáu người Tả Hạo lập tức dẫn Tần Ninh xuất phát.
Hết cách rồi, cái mạng còn nằm trong tay hắn kia kìa.
Bảy người chạy như bay về một hướng.
Tam đại cấm địa vốn nằm ở trung tâm đại lục Cửu Nguyên, hơn nữa diện tích của mảnh địa vực này còn kéo dài hàng trăm vạn dặm, phải gọi là sâu đến độ không lường được.
Cho đến nay, không một ai dám đi vào nơi sâu nhất của tam đại cấm địa.
Nơi đó, là địa ngục.
Vào đó thì kể cả Chí Cao Đế Tôn cũng có thể chết không nơi chôn thân.
Cấm địa nguy hiểm không chỉ vì nguyên thú cấp tám, nguyên thú cấp chín mà nghe nói trong đó còn tồn tại một số biến đổi thời không quỷ quái.
Chưa hết, người ta đồn rằng ở tam đại cấm địa mộ Bất Tử, cấm địa Thần Miếu, cấm địa Ám Ngục hiện hữu một số thứ từ thời kỳ thượng cổ.
Còn việc đó có phải đồn nhảm nhí không thì không ai biết.
Dù sao thì... không ai thật sự đặt chân vào đó cả.
Thời kỳ thượng cổ?
Đó là kỷ nguyên trước, cách hôm nay ít nhất là hàng trăm vạn năm. Đó đã là thời đại trước Vô Thượng Thần Đế rồi.
Vô Thượng Thần Đế khai sáng kỷ nguyên mới, mở đầu cho thời đại mới, tạo ra thế giới mới, tất cả những gì nơi đây đều khác với thời kỳ thượng cổ.
Ai mà biết được liệu lời đồn có thật không.
Một lúc sau, Tần Ninh và nhóm sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh đi tới đầm lầy đã nhắc đến.
Ra khỏi dãy núi, ngang qua một đồng cỏ sẽ đến mảnh đầm lầy khổng lồ này, không những thế nơi đây còn bị từng tầng mây mù che phủ.
Mấy đầm lầy thế này đều vô cùng nguy hiểm.
Nhìn bên trong có vẻ là đất liền nhưng rất có thể tồn tại nguyên thú hùng mạnh nào đó.
Trông nước nhỏ giọt từ từ vậy thôi nhưng không chừng là cái động không đáy.
Hơn nữa, một khi rơi vào đầm lầy thì nhiều khả năng sẽ bị nó nhấn chìm, dù là võ giả cảnh giới Chí Tôn cũng không ngoại lệ.
Đất của những thứ ao đầm nước đọng kia cất giấu nguyên thú quanh năm, uy năng mạnh mẽ.
Trong những cuộc tranh tài trong vực trước đây, rất ít có đệ tử muốn vào đầm lầy săn nguyên thú.
Săn nguyên thú ở những nơi khác như núi, sa mạc, thảo nguyên mà không đánh lại thì còn chạy được.
Ở đây mà không đánh lại, chạy trốn thì có khi rơi vào miệng một con nguyên thú khác luôn.
Nơi này thật sự quá nguy hiểm.
Mấy người Tả Hạo nhìn bầu trời quanh quẩn mây mù đằng trước, chẳng thấy điểm cuối đầm lầy là ở đâu, trong lòng nhất thời thấy hơi sợ hãi.
"Vào xem sao".
Tần Ninh lên tiếng.
Hắn vừa nói câu ấy thì tức thì bị bọn Tả Hạo giữ chặt, can ngăn: "Tần công tử, đừng vào đó được không?"
"Đầm lầy này quá nguy hiểm, kể cả võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn tam phẩm, tứ phẩm cũng không dám tự ý vào đâu, có khi chết đó".
"Đúng đấy, đúng đấy, nguyên thú trong đầm lầy thực lực có thể không cao nhưng... xuất quỷ nhập thần lắm, đây trời sinh đã là địa bàn của chúng rồi!"
"Phải phải phải, chúng ta đừng vào thì hơn..."
Nghe vậy, Tần Ninh đứng chắp tay nhìn về phía sáu người, hỏi: "Có muốn kiếm điểm không?"
Sáu người gật đầu cùng lúc.
"Muốn vậy thì vào cùng ta, ta đảm bảo các ngươi sẽ sống sót ra ngoài, còn kiếm được điểm!"
Câu vừa dứt, cả sáu người đều động lòng.
Nhưng có thể sẽ chết thật đó.
Tần Ninh nói tiếp: "Không chịu thì ta sẽ kích hoạt Huyết Đan luôn, giờ các ngươi chết được rồi đấy".
Câu này của hắn làm sáu người biến sắc ngay tức thì.
Tả Hạo nói ngay: "Nguyện cùng Tần công tử lên núi đao xuống biển lửa, Tả Hạo ta đây sẽ không bao giờ nhíu mày!"
"Chỉ là ao đầm thôi mà, Liễu Nghênh ta đây dày dặn kinh nghiệm, có sợ cái gì đâu!"
Tần Ninh muốn cười nhưng phải nhịn cười vì dáng vẻ của sáu người.
Thảo nào sáu người này chung một đội, cùng nhau rèn luyện bản thân.
Tính cách không xấu mà ngược lại còn khiến người ta thấy hơi đáng yêu!
"Đi thôi!"
Tần Ninh ra lệnh: "Các ngươi bám theo ta, không được đi lung tung. Nhớ kĩ, phải đúng từng bước chân đấy".
"Có thể ta mới bảo vệ được các ngươi, nhưng tiền đề là các ngươi phải nghe ta!"
"Chắc chắn rồi!"
"Nghe lời Tần công tử cả".
Vừa nói xong, Tần Ninh cất bước, dẫn sáu người vào đầm lầy...
Cùng lúc đó, vài bóng người đang nằm sấp giữa một bãi cỏ bên bờ đầm lầy.
Một người trong đó được chồng cỏ che đi toàn thân, ẩn giấu hơi thở, chậm rãi cất tiếng: "Thông báo cho đạo tử Tần Ninh đã xuất hiện, vào đầm lầy rồi".
"Rõ!"
Dứt lời, có hai bóng người rút lui, biến mất...
Trong đầm lầy.
Tần Ninh nhướng mày dừng bước.
Nhóm sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh sau lưng cũng đồng loạt dừng lại.
"Sao thế?"
"Câm miệng".
Tần Ninh nói không kiêng nể.
Tả Hạo tái mặt, ngậm miệng không nói gì nữa.
Bảy người đứng yên trên một bãi cỏ khô ráo.
Một khắc sau.
Bỗng nhiên.
Dòng nước chảy chậm trước mắt bảy người từ từ chảy xiết, đối diện bảy người là một lượng lớn bèo rong bị nhổ tận gốc, chỉ thấy một con rùa đen vỏ xanh khổng lồ, cao chừng trăm trượng chậm rãi di chuyển.
Không ngờ mảnh đất dài mấy trăm trượng họ vừa thấy lại là một con nguyên thú.
"Nguyên thú cấp tám - Thảo Trạch Thánh Quy!", răng Tả Hạo kêu cạch cạch cạch cạch, hắn ta run rẩy nói: "Lúc nãy chúng ta mà giẫm lên thì vỏ rùa của nó sẽ nuốt chửng chúng ta ngay, máu thịt trong bụng nó sẽ lập tức ăn mòn bảy người chúng ta, một hạt bụi cũng chả còn..."
Giờ phút này, toàn thân Tả Hạo toát đầy mồ hôi.
Nguyên thú cấp tám!
Cảnh giới Đại Đế Tôn!
Mặc dù Thảo Trạch Thánh Quy là nguyên thú cấp tám tương đối kém cỏi, sức chiến đấu không mạnh nhưng... làm thịt họ vẫn dễ như trở bàn tay.
Chương 2494: Huyết Minh Ngạc
Lúc này, Tần Ninh không quan tâm tới vẻ mặt bàng hoàng của sáu người mà bảo rằng: "Cứ theo sát ta, đừng tự ý hành động, nếu vậy ta bảo đảm các ngươi sẽ không chết, còn không thì... các ngươi chết chắc!"
Sáu người gật đầu lần nữa.
Sau chuyện này, tiếp theo bọn họ cứ như quả bầu mọc trên lưng Tần Ninh vậy, hắn làm gì là bọn họ làm nấy.
Qua một quãng đường dài mười mấy dặm, Tần Ninh đã tiến sâu vào trong, tới một nơi đất khô cằn rồi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọt vào dòng nước màu đỏ nhạt bên dưới và cho vào miệng nhẹ nhàng liếm.
Sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh mau chóng ngồi xuống làm theo.
Tần Ninh bỗng nhìn về phía sáu người, hỏi: "Có vị gì?"
Sáu người ngẩn ra.
Ngươi đã tự nếm rồi mà?
Tả Hạo trả lời ngay: "Hơi tanh nhưng ngọt, cũng tạm".
Liễu Nghênh cũng đáp: "Nhưng có hơi đắng nữa, giống vị đắng trong cam thảo ấy, không khó uống".
Tần Ninh gật đầu, nói: "Vậy thì đúng rồi".
Đúng?
Cái gì đúng?
"Nếu ta đoán không nhầm thì dòng nước đỏ nhạt này là nước tiểu và phân một loại nguyên thú sau khi được giội rửa, thành màu đỏ nhạt, vừa ngọt vừa đắng, hơi tanh, nghĩa là con nguyên thú này bị thương..."
Hắn vừa thốt ra câu này thì sáu người lập tức trừng mắt, nôn mửa không ngừng.
Nước tiểu và phân của nguyên thú?
Nước rửa nước tiểu và phân của nguyên thú!
Gớm quá!
"Tần công tử, ngươi không thấy ghê sao?", Tả Hạo vừa nôn vừa hỏi trong kinh hoàng.
Hắn ta thấy vị khá ngon nên liếm tới lần thứ hai.
"Có gì làm ta thấy ghê đâu?"
Tần Ninh lấy khăn tay ra lau ngón tay, đáp: "Ta chỉ ngửi thôi, liếm thì liếm ngón khác".
Sáu người trố mắt nhìn nhau.
"Được rồi, lên đường thôi!"
Tần Ninh giẫm lên mặt đất khô cằn, đi đầu dẫn đường.
Không lâu sâu, bảy bóng người đi tới một đầm lầy.
Nhìn về phía trước, xung quanh toàn là cỏ trôi nổi trên mặt nước, thậm chí còn mọc vài cây cổ thụ.
Mùi thối thoang thoảng trong không khí.
Nhìn thôi đã thấy bên cạnh bãi cỏ dính không ít nước tiểu và phân có máu của nguyên thú, được nước chảy qua, nó chuyển sang màu đỏ nhạt.
Hình ảnh này càng làm sáu người buồn nôn hơn.
"Đằng trước hết đường rồi!", Tả Hạo nhịn cơn buồn nôn xuống, hỏi: "Hay chúng ta về?"
"Hết đường thì lội qua".
Lội qua?
Mặt mày sáu người tái mét.
Nước ở đây kinh tởm chết đi được.
Nhưng Tần Ninh đã ra lệnh, họ còn cách nào nữa đâu?
Đành lội qua thôi!
Tả Hạo và Liễu Nghênh xắn y sam lên, nhảy xuống nước.
Tiếng ùm ùm vang lên, nước dâng tới cổ hai người, suýt thì không thấy họ đâu.
Ngay sau đó, hai người đồng loạt nổi lên mặt nước rồi nói trong hoảng sợ: "Nước ở đây sâu quá, sức cản cũng rất lớn, với cảnh giới Tiểu Đế Tôn chúng ta thì không đi được bao xa đâu".
Thấy vậy, Tần Ninh ngạc nhiên hỏi: "Ai bảo các ngươi xuống nước đâu?"
"Hả?"
"Lên đây mau lên!"
Tần Ninh nói với vẻ tỉnh rụi: "Ta có nói chúng ta tự lội qua đâu".
Mặt hai người đỏ gay.
Bọn họ bò lên bờ dưới sự giúp đỡ của bốn người còn lại.
Đúng lúc này, dòng nước phía trước chợt gợn sóng lăn tăn, có động tĩnh.
"Lên đây nhanh".
Nét mặt Tần Ninh thay đổi.
Ngay sau đó, Tần Ninh thở dài một hơi, nắm chặt tay.
Nắm đấm của Đại Thần Tôn!
Ý cảnh tầng bốn!
Cú đấm bùng nổ, đánh ra với tốc độ rất nhanh.
Ầm...
Phút chốc, toàn bộ đầm lầy nổ tung, đống phân cũng nổ, tình cờ xối hết một đống vào người Tả Hạo và Liễu Nghênh, chôn luôn bọn họ.
Bốn người còn lại cũng bị hắt phân đầy người.
Tần Ninh đã chuẩn bị từ trước, khí Chí Tôn đang ngăn trước người.
Trong đầm lầy, một con nguyên thú to tướng chậm rãi dừng lại.
Mặt nước gợn sóng lăn tăn, nguyên thú nó lộ ra cái đầu lớn bằng chậu nước nhìn Tần Ninh và sáu người kia.
Đôi mắt nó đỏ như máu, trông vô cùng kinh khủng.
Sống lưng của nó cũng từ từ lộ ra, nửa thân trên nổi trên mặt nước, lom lom nhìn họ đầy sát khí.
"Nguyên thú đỉnh cấp cấp bảy, Huyết Minh Ngạc!"
Tần Ninh chậm rãi cất tiếng.
Thân thể Huyết Minh Ngạc dài chừng trăm trượng, phần sống lưng lộ ra dính từng mảng cỏ dại nhưng vẫn không thể che đi những thứ nhô lên giống như gai nhọn trên đó.
Huyết Minh Ngạc có tính hung tàn trời sinh, có thể nói là bá chủ của đầm lầy.
Kể cả con rùa già nguyên thú cấp tám vừa gặp cũng hoàn toàn không phải đối thủ của con Huyết Minh Ngạc này.
Giờ đây, Huyết Minh Ngạc chỉ nhìn nhóm bảy người Tần Ninh, không động thủ.
Tần Ninh tiến lên một bước nhìn về phía Huyết Minh Ngạc, nói: "Ta biết ngươi bị thương, muốn giết bọn ta nhưng lại không biết thực lực của bọn ta ra sao nên mới chưa động thủ ngay".
Lúc này, Huyết Minh Ngạc hừ lạnh, nói tiếng người: "Thứ ngu muội, ngông cuồng".
Cả linh thú, huyền thú lẫn nguyên thú đều là danh xưng các cấp bậc trong thú tộc.
Tất cả thú tộc đều có thể tu hành, nói tiếng người không phải là không làm được.
Nhưng thường thì thú tộc khi gặp phải võ giả rất ít khi trao đổi với họ bằng tiếng người.
Giống như loài người nghĩ mình là thần của vạn vật, đứng đầu vạn giới vậy, thú tộc cũng cho là như thế!
Một số thú tộc kiêu ngạo trời sinh, xem thường việc giao tiếp với Nhân tộc.
Huyết Minh Ngạc đã nói chuyện, Tần Ninh tiếp tục bảo: "Ngươi bị thương rất nặng, nếu như không chữa trị thì có thể sẽ chết".
"Giao dịch đi, ta giúp ngươi chữa thương, ngươi dẫn ta đi sâu vào đầm lầy, thế nào?"
Bấy giờ, Liễu Nghênh và Tả Hạo vừa chui ra khỏi đống phân nghe vậy thì sững sờ.
Giao dịch với Huyết Minh Ngạc ư?
Tần Ninh chê sống lâu quá à!
Nếu thật sự chữa thương cho Huyết Minh Ngạc, nhỡ đâu nó táp ngược lại, nuốt bảy người họ luôn thì sao?
Nếu không trị được, lợi dụng Huyết Minh Ngạc thì nó cũng sẽ thất hứa, nuốt chửng bọn họ.
Làm vậy khác nào muốn chết đâu!
Huyết Minh Ngạc lại cất tiếng lần nữa, nó nhìn Tần Ninh chòng chọc bằng đôi mắt đỏ như máu, nói: "Ngươi có biết ta bị thương do đâu không?"
"Thanh Văn Hổ Mãng!"
Tần Ninh trả lời ngay: "Vết thương của ngươi nhiễm độc tố của Thanh Văn Hổ Mãng nên trở nặng, muốn khoét chỗ thịt thối rữa đó ra để độc tố ra ngoài, nhưng không ngờ độc tố đã lan rộng trong cơ thể khiến ngươi bây giờ sống không bằng chết..."
Vừa dứt lời, đôi mắt Huyết Minh Ngạc lộ rõ sự sửng sốt.
"Sao tên nhãi nhà ngươi nhận ra?"
Tần Ninh chỉ ngay vào phân và nước tiểu dính trên người Tả Hạo và Liễu Nghênh.
Huyết Minh Ngạc tức thì hiểu ý, lạnh lùng nói: "Loài người đúng là xảo trá, kiến thức về thuật luyện đan, thuật luyện khí quá uyên thâm, hừ..."
"Đi theo ta!"
Nói rồi Huyết Minh Ngạc lướt qua, quay người nâng cả mảnh đất nơi bảy người đang đứng chậm rãi tiến sâu vào trong.
Đất hôi muốn xỉu, Tần Ninh không còn cách nào, đành lấy một viên đan dược ra bóp nát để khử mùi hôi.
Giờ phút này, Tả Hạo, Liễu Nghênh và sáu người kia đã thay đồ.
Không thay không được!
Dính phân trên người, ai mà chịu cho nổi?
"Tần công tử, ngươi thật sự muốn hợp tác với nó sao?", Tả Hạo hỏi: "Khác nào bảo hổ lột da, tự tìm đường chết đâu, Huyết Minh Ngạc bản tính hung tàn lắm!"
Chương 2495: Làm vật cưỡi của chúng ta
"Làm theo năng lực của mình, đừng sợ!"
Tần Ninh phất tay nói: "Trước mặt đã không có vùng đất nào để đứng nữa, chúng ta phải tiếp tục đi sâu vào, nếu như không tìm được một con nguyên thú lợi hại một chút để dẫn chúng ta vào bên trong, phi hành trên không, nói không chừng nửa đường đã bị một đám nguyên thú nuốt chửng rồi".
"Ta còn đỡ, chỉ là mấy người các ngươi..."
Nghe thấy lời này, mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều ngậm miệng không nói gì.
Nhớ lại sự bối rối vừa rồi, sáu người đều ngượng đỏ mặt.
Mà lúc này, Huyết Minh Ngạc đã dẫn bảy người Tần Ninh không ngừng đi sâu vào đầm lầy, sau khi lội qua một mảng đầm lớn, đi tới một bên bờ mới ngừng lại.
Lúc này thân thể to lớn của Huyết Minh Ngạc chậm rãi leo lên bờ.
"Nhóc con, ngươi định chữa trị cho ta như thế nào?"
Huyết Minh Ngạc kiêu ngạo nói.
"Xẻo thịt, chữa thương".
Tần Ninh đứng ở bên bờ, bàn tay vung lên, lấy ra một bộ dụng cụ.
Nhìn qua có khoảng mấy chục dụng cụ, cái nhỏ nhất giống như cây đom đóm vậy, lớn nhất thì dài hai ba thước.
Tần Ninh lấy ra đống dao này khiến đám người Tả Hạo, Liễu Nghênh chỉ cảm thấy người này không giống như chữa thương, ngược lại giống như đầu bếp quán rượu sắp róc xương róc thịt Huyết Minh Ngạc vậy!
Huyết Minh Ngạc nhìn chằm chằm Tần Ninh, tùy tiện nói: "Nói đi, ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm vật cưỡi cho chúng ta ở trong đầm lầy này".
"Ha ha..."
Huyết Minh Ngạc nghe thấy lời này thì giễu cợt nói: "Làm vật cưỡi cho các ngươi, cũng phục ngươi có thể nói thế được, bây giờ hãy chữa thương cho ta, nếu không ta sẽ giết sáu người bọn họ".
"Cứ giết đi!"
Tần Ninh rất dứt khoát nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh lập tức trắng bệch.
Tần Ninh dứt khoát như vậy sao?
Huyết Minh Ngạc nghe vậy thì hừ một tiếng nói: "Ngươi chữa thương cho ta, ta sẽ không giết bảy người các ngươi, nếu không bảy người các ngươi sẽ phải chết".
Tần Ninh tiến lên một bước, nói: "Bây giờ là ta đang yêu cầu ngươi, không phải ngươi yêu cầu ta".
"Giết ta, cứ tùy ý, ngươi không sợ chết thì cứ ra tay đi".
Giờ phút này, một người một thú dường như đang đối đầu với nhau.
Mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh hoàn toàn bối rối.
Nói điều kiện với một con nguyên thú cấp bảy đỉnh phong, hơn nữa còn là Huyết Minh Ngạc, có thể sẽ chết thật đấy!
Hồi lâu sau, Huyết Minh Ngạc mới chậm rãi nói: "Chữa thương!"
Dường như nó đã thỏa hiệp.
Nhưng mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh vẫn không dám thở.
Súc sinh như vậy nói không giữ lời là điều quá bình thường.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, chỉ lấy dụng cụ ra, nhìn về phía Huyết Minh Ngạc nói: "Mở to miệng của ngươi ra, ta muốn đi vào bên trong thân thể ngươi".
Lời nói này vô cùng dửng dưng, nhưng mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh nghe vậy lại cảm thấy rất kỳ quái.
Nếu lời này để nói với một vị nương tử xinh đẹp yểu điệu thì sẽ rất hay, nhưng nói với một con thú dữ, sao nghe vào cứ không được tự nhiên.
Huyết Minh Ngạc cũng không nói nhảm, trực tiếp há cái miệng ra to như chậu máu.
Cơ thể dài trăm trượng phủ đầy vảy, lúc nó há miệng ra vô cùng đáng sợ.
Tần Ninh xách một bộ dụng cụ tiến vào trong miệng Huyết Minh Ngạc.
Lúc này, sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều thấp thỏm chờ đợi.
Nếu Tần Ninh thật sự chữa khỏi cho Huyết Minh Ngạc, nó cũng có thể không há miệng, trực tiếp luyện hóa Tần Ninh ở trong bụng.
Khoảng một giờ sau, bóng người Tần Ninh đi ra từ trong miệng Huyết Minh Ngạc.
Xung quanh cơ thể hắn được khí Chí Tôn bao bọc, dính đầy máu tươi.
Sau khi đi ra khỏi miệng Huyết Minh Ngạc, khí Chí Tôn hộ thể mới tản ra.
"Như thế nào rồi?"
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Minh Ngạc, lạnh nhạt nói.
Qua một hồi lâu, Huyết Minh Ngạc mới chậm rãi nói: "Ngươi cũng có năng lực phết đấy".
Nó có thể cảm giác được trong cơ thể mình đã hoàn toàn thông suốt, vô cùng thoải mái.
Loại cảm giác này rất sảng khoái.
"Nếu đã chữa thương cho bổn đại gia, bổn đại gia cũng sẽ tốt bụng bỏ qua cho bảy người các ngươi, cút đi", Huyết Minh Ngạc vừa nói vừa nâng cái đuôi lên, muốn đi vào bên trong đầm lầy, không để ý tới bảy người Tần Ninh nữa.
Thấy một màn này, sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá.
May mà nó còn có chút lương tâm.
"Chờ một chút".
Chẳng qua là đúng vào lúc này, Tần Ninh lại đột nhiên mở miệng.
"Ngươi và ta đã giao hẹn, ta chữa thương cho ngươi, ngươi tạm thời làm thú cưỡi cho bảy người chúng ta!"
"Ồ? Bổn đại gia đã đồng ý chưa?", Huyết Minh Ngạc lại giễu cợt nói: "Loài người vô cùng gian xảo, thú tộc ta chưa bao giờ dây dưa rễ má nào với loài người cả".
"Vậy sao?"
Tần Ninh tùy tiện nói: "Vậy tại sao lại có nhiều thú tộc trở thành vật để cưỡi cho nhân tộc như thế?"
"Hừ, còn không phải là bởi vì loài người các ngươi hèn hạ, có sự tồn tại của ngự thú sư sao!"
Thú tộc đều vô cùng căm ghét ngự thú sư!
"Ngươi còn biết có ngự thú sư à..."
Lúc này Tần Ninh khẽ nâng bàn tay lên cao rồi nắm chặt.
Bỗng nhiên.
Giữa trán Huyết Minh Ngạc có một con dấu đường kính một thước hiện lên.
Trên bàn tay Tần Ninh cũng xuất hiện một con dấu, hai cái tương ứng với nhau, trong nháy mắt đã chiếu vào cùng một chỗ.
Ầm!
Chỉ trong phút chốc, cơ thể Huyết Minh Ngạc run lên, trên mặt có mấy phần sợ hãi.
"Tới đây".
Lúc này Tần Ninh nói một tiếng.
Cả người Huyết Minh Ngạc cứng ngắc, sự căm ghét hiện lên trên mặt, nhưng vẫn đi từng bước một về phía Tần Ninh.
"Ngự thú sư đáng chết".
Huyết Minh Ngạc tức giận nói: "Ngươi là một ngự thú sư!"
"Không thể nào, không có dấu ấn hồn thức của bổn đại gia, ngươi sao có thể cưỡng ép ký kết khế ước với ta được!"
"Ngươi có thấy mình dốt nát không?", Tần Ninh tùy tiện nói: "Lấy trộm một chút dấu ấn hồn thức của ngươi còn không đơn giản sao?"
Lúc này, Tần Ninh đi ra từng bước một, khẽ gõ tay lên đầu Huyết Minh Ngạc, nói: "Đi, đưa chúng ta đi xem cái đầm lầy này!"
Huyết Minh Ngạc trợn mắt nhìn.
"Không nghe lời à?"
Tần Ninh nắm tay lại.
Huyết Minh Ngạc đột nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ ra vậy, không ngừng kêu rên.
"Ta đưa, ta đưa!"
Hồi lâu sau, dường như Huyết Minh Ngạc đã không chịu nổi, đành phải cúi đầu.
"Như vậy mới ngoan".
Tần Ninh xoay người leo lên trên lưng Huyết Minh Ngạc, đứng chắp tay nhìn về phía sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh, cười nói: "Ngây ra đó làm gì? Đi lên!"
Sáu người kia giống như đang nằm mơ, lúc đứng trên lưng Huyết Minh Ngạc vẫn còn không dám tin.
"Không nghĩ tới Tần công tử còn là một vị ngự thú sư hiếm thấy, thất kính thất kính".
Tả Hạo liền nói ngay.
Liễu Nghênh cũng tùy tiện nói: "Nói như vậy, ngay cả Huyết Minh Ngạc Tần công tử cũng có thể điều khiển, vậy những nguyên thú khác... Chẳng phải cũng có thể bắt được sao?"
Nếu thế, Tần Ninh muốn săn giết nguyên thú đúng là quá đơn giản.
Ví dụ như điều khiển Huyết Minh Ngạc săn giết những nguyên thú cấp sáu, cấp bảy kia, không phải sẽ có thể lấy được điểm tích lũy sao?
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía sáu người, cười nói: "Ta đã nói sẽ tặng điểm tích lũy cho các ngươi thì sẽ không nuốt lời, Huyết Minh Ngạc, làm thịt hết tất cả những nguyên thú gặp được trên quãng đường này đi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh lại tiếp tục nói: "Dấu ấn hồn thức của những nguyên thú kia, sáu người các ngươi chia đều đi".
Hắn vừa dứt lời, sáu người đều hớn hở ra mặt.
Nguyên thú trong đầm lầy là khó giết nhất, nhưng Huyết Minh Ngạc chính là nguyên thú sinh sống trong đầm lầy, dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc với chỗ này, nó ra tay còn không phải là điều rất đơn giản sao?
Nhìn kỹ lại mới thấy, nguyên thú phát ra ánh sáng xanh kia có chiều cao gần trăm mét, trên lưng được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh chắc chắn, bốn chân to lớn khoẻ mạnh, trông giống như một con cá sấu lớn, thế nhưng bốn móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, giống như là móng vuốt của loài sói, mang theo ánh sáng lạnh khiếp người, nhìn thẳng vào Tần Ninh.
Nguyên thú cấp bảy! Thanh Lân Huyết Ngạc! Lúc này, Tần Ninh nhíu mày.
Loài này, ở giai đoạn nguyên thú cấp bảy, có thực lực tương đương với Tiểu Đế Tôn tầng một, tầng hai.
Hơn nữa, ở trong nước, sức chiến đầu của nó vô cùng cường đại.
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Lân Huyết Ngạc, bàn tay nắm chặt.
“Đại Thần Tôn Quyền!”
Một quyền được đánh ra.
Ầm… Huyết Ngạc kia dùng thân thể của mình để chống cự, quyền mang tràn ngập khí Chí Tôn, ngưng tụ thành sát khí, trong nháy mắt khi va chạm với Huyết Ngạc, đã bị ánh sáng màu xanh bên ngoài cơ thể Huyết Ngạc bao phủ.
Ngay sau đó, Huyết Ngạc tức giận, miệng lớn mở ra, hút mạnh một hơi, từng luồng nước sông dũng mãnh tràn vào miệng nó, rồi lập tức phóng thích ra bên ngoài.
Vẻ mặt Tần Ninh không chút thay đổi, lại tung ra một quyền.
Đại Thần Tôn Quyền! Đúng lúc này, sức mạnh của hai tầng ý cảnh dung hợp lại với nhau.
Ầm… Quyền pháp công kích vào người Thanh Lân Huyết Ngạc, nhất thời tạo ra từng tầng chấn động.
Lúc này, ánh mắt Thanh Lân Huyết Ngạc mang theo vẻ lạnh lùng, nước sông trong miệng nháy mắt hoá thành từng mũi tên máu, rồi trực tiếp đánh về phía Tần Ninh.
Ầm ầm ầm! Từng mũi tên máu phá vỡ quyền phong của Tần Ninh.
Tần Ninh lại đánh ra một quyền.
Một quyền dung hợp ba tầng ý cảnh.
Ầm… Âm thanh đinh tai nhức óc bùng nổ, mũi tên máu vỡ nát, quyền phong gào thét, trong chớp mắt nện xuống người Thanh Lân Huyết Ngạc, một quyền đánh xuống.
Lúc này, Thanh Lân Huyết Ngạc kêu rên thảm thiết, thân hình rút lui, trên ngực xuất hiện một dấu vết màu đỏ.
“Giết ngươi, ít nhất cũng được năm mươi, một trăm điểm tích luỹ, không cần thì phí”.
Đối với điểm tích luỹ, quả thực là Tần Ninh không mấy để ý, nhưng mà gặp được thì sao lại không cần?
Ầm… Cuối cùng, một quyền nối tiếp một quyền, ba tầng ý cảnh kết hợp với quyền phong bùng nổ, trên thân thể Thanh Lân Huyết Ngạc kia ngày càng xuất hiện nhiều vết nắm đấm, thân hình cũng dần dần không thể duy trì được ánh sáng xanh lập loè.
“U u…”, cho đến cuối cùng, Thanh Lân Huyết Ngạc hoàn toàn bị Tần Ninh đánh bại, thân thể lùi lại, ngã xuống bên bờ sông, toàn thân trên dưới, ánh sáng màu xanh sớm đã trở nên ảm đạm không còn màu sắc, trong miệng máu tươi chảy ra ào ào.
Tần Ninh thu quyền, từng bước bước đến.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên trong hư không.
Một kiếm quang nháy mắt chém tới.
Kiếm khí khủng bố lập tức chém vào thân hình của Thanh Lân Huyết Ngạc, cắt đôi thân thể nó.
Ngay sau đó, một bóng người mặc áo trắng chậm rãi đáp xuống.
“Tả sư huynh thật giỏi!”
Mà lúc này, ở một phương hướng, năm dáng người cũng lập tức đáp xuống.
Tần Ninh nhìn thấy một màn như vậy thì bước chân dừng lại, nhìn về phía sáu người vừa xuất hiện.
“May mắn mà thôi!”
Thanh niên áo trắng kia cười nói: “Thanh Lân Huyết Ngạc này có thực lực không tầm thường, chỉ là khi giao chiến, nó nhất thời sơ suất nên mới bị ta một kiếm chém chết”.
Lập tức có người nói: “Tả Hạo sư huynh, ngươi vốn dĩ là Tiểu Đế Tôn tầng hai, Thanh Lân Huyết Ngạc này cùng lắm chỉ có thực lực Tiểu Đế Tôn tầng một mà thôi, ngươi dùng một kiếm giết nó thì đó chính là do ngươi cường đại, sao phải khiêm tốn?”
“Đúng vậy…”
“Mấy người chúng ta, đều thấy rõ ràng!”
Lúc này, Tả Hạo xua tay từ chối, thế nhưng nụ cười trên mặt không cần nói cũng biết.
“Các vị sư đệ, điểm tích luỹ của Thanh Lân Huyết Ngạc, ta liền…”
“Thanh Lân Huyết Ngạc là do ngươi giết chết, điểm tích luỹ tất nhiên là thuộc về ngươi!”
Có người lập tức nói.
“Chẳng lẽ chúng ta còn dám mơ ước?
Như vậy cũng quá là không biết điều!”
Tả Hạo mỉm cười, đi về phía Thanh Lân Huyết Ngạc.
Mà đúng lúc này, một âm thanh cũng chậm rãi vang lên.
“Ta nói… các vị… Còn có một người sống sờ sờ đang đứng ở đây đấy!”
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, thẳng thắn nói.
Trong đó có một người nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Đệ tử Thánh Đạo tông phải không?
Chúng ta đến từ Cửu Nguyên đan tông, không cần cảm ơn chúng ta!”
“Cảm ơn?”
Tần Ninh sửng sốt.
Người nọ cũng nói: “Vừa rồi ngươi suýt chút nữa đã chết trong miệng Thanh Lân Huyết Ngạc, Tả Hạo sư huynh giúp ngươi một phen, coi như là ngươi được cứu giúp, thế nhưng lần sau phải nhớ kỹ, đừng nên cậy mạnh, cảnh giới Đại Thần Tôn và cảnh giới Tiểu Đế Tôn có sự chênh lệch rất lớn!”
Nghe được lời này, Tần Ninh trừng mắt nhìn qua.
“Xin hỏi tên tuổi!”
Đệ tử kia nghe được lời này thì nói: “Ngươi xem cái người này, đã nói là không cần cảm ơn rồi mà, lại còn hỏi tên tuổi, tại hạ là Liễu Nghênh!”
“Cảm ơn?
Cảm ơn nương ngươi ấy!”
Lời này vừa nói ra, mấy người kia đều giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tần Ninh.
“Cái thằng nhãi này, còn không biết trái phải đúng sai, Tả Hạo sư huynh ra tay cứu ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi đi, tại sao lại còn mắng chửi người khác?”
“Cứu ta?
Ta cần hắn ta cứu?”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông áo trắng tên Tả Hạo, nói: “Cứ như vậy mà không biết xấu hổ sao?
Có phải là do ngươi giết hay không, trong lòng ngươi còn không biết rõ?”
Đối với điểm tích luỹ, quả thực là Tần Ninh cũng không chút để ý.
Thế nhưng sáu người này lại chẳng biết xấu hổ, còn cảm thấy hắn được cứu giúp, điều này làm cho Tần Ninh không thể nhẫn nhịn được! Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Tả Hạo trở nên lạnh lùng, hắn ta tự tin nói: “Người bạn này, Thanh Lân Huyết Ngạc quả thực là chết trong tay ta, ta cứu mạng ngươi, không cần ngươi mang ơn, thế nhưng ngươi lại ngang ngược như thế, không khỏi có chút quá đáng?”
Tần Ninh nhất thời nở nụ cười.
Tức giận đến bật cười!
“Ngươi sợ nói ra sự thật, sẽ đánh mất thể diện trước mặt mấy sư huynh đệ này của ngươi đúng không?”
Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo nói: “Trước khi ngươi chém ra một kiếm kia, Thanh Lân Huyết Ngạc cơ bản là đã chết rồi, một kiếm của ngươi cùng lắm là phanh thây của nó ra, đừng nói là ngươi không có cảm giác gì!”
Lúc này, sắc mặt Tả Hạo vừa xanh lại vừa trắng, mấy người còn lại cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tả Hạo.
Liễu Nghênh lập tức hừ một tiếng rồi nói: “Không biết tốt xấu gì cả, cứu mạng ngươi mà ngươi còn nói như vậy?”
“Ngươi chỉ là cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong, sao có thể giết chết được Thanh Lân Huyết Ngạc có thực lực Tiểu Đế Tôn tầng một?
Ăn nói bậy bạ!”
Tần Ninh nghe vậy thì nhìn về phía Liễu Nghênh, nói: “Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết”.
Liễu Nghênh nhất thời nổi giận.
Cái tên này, khiêu khích hắn ta!
“Vậy thì hôm nay, ta sẽ dạy ngươi đạo lý làm người”.
Một lời vừa dứt, Liễu Nghênh lao đến.
“Đừng cho rằng đệ tử Cửu Nguyên đan tông chúng ta có thực lực yếu hơn đệ tử tông môn khác”.
Liễu Nghênh nói xong thì nắm chặt hai tay, nháy mắt, hai nắm đấm đã xuất hiện.
Lực pháp thân khủng bố bùng nổ, dung hợp cùng với khí Chí Tôn bộc phát, hai thứ chồng lên nhau, khí thế lập tức tăng vọt.
Ầm… Ánh sáng khủng bố toả ra mãnh liệt.
Tần Ninh thấy vậy cũng nổi giận, trực tiếp đánh ra một quyền, bùng nổ ba tầng ý cảnh, rót đầy khí Chí Tôn trong cơ thể.
Ầm… Quyền phong va chạm vào nhau.
Một tiếng ầm vang lên, kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết, thân hình Liễu Nghênh bay về sau, liên tục đập đổ mấy cây cổ thụ, cuối cùng, thân thể hắn ta đập lên một chạc cây đại thụ, ngất đi.
Thấy một màn như vậy. năm người còn lại sao còn dám khinh thường Tần Ninh, bọn họ lập tức cùng nhau đánh tới, phối hợp giết Tần Ninh.
Nhìn thấy năm người lao đến, Tần Ninh cũng không khách khí.
“Đại Thần Tôn Thánh Chưởng!”
Một lời vừa dứt, một chưởng nháy mắt biến hoá thành hơn trăm mét, đánh về phía năm người kia.
Năm người Tả Hạo không dám khinh thường, cùng nhau ra tay, sát khí mênh mông, năm vị Tiểu Đế Tôn, ngoài Tả Hạo là Tiểu Đế Tôn tầng hai, thì bốn người còn lại đều là Tiểu Đế Tôn tầng một, năm người phối hợp chống lại, có thể tưởng tượng ra được, uy lực cường đại đến mức nào.
Chương 2492: Ta nổi tiếng vậy sao?
Có điều Tần Ninh không hề nao núng chút nào khi thấy năm người cùng nhau xông lên, tung một cú chưởng ra, sát khí quanh quẩn trong lòng bàn tay. Chẳng mấy chốc chưởng ấn đã giáng xuống.
Ầm ầm ầm... Trong lúc nhất thời, năm bóng người thấy khí tức của mình bị áp chế, cảm giác một Đại Thần Tôn đỉnh phong như Tần Ninh còn kinh khủng hơn mình dâng lên trong lòng bọn họ.
Khi cảm giác ấy trở nên rõ rệt, năm người và chưởng kình của Tần Ninh đã va uỳnh vào nhau.
Ầm! Nước sông nổ tung, vào lúc này năm người đồng loạt rơi xuống sông, ai nấy cũng mặt mày tái mét, hộc máu.
Giờ đây, cả năm người đều sững sờ.
Một chưởng đánh bại năm người bọn họ! Tần Ninh đứng trên bờ sông, lại gần xác Thanh Lân Huyết Ngạc rồi thu dấu ấn hồn thức vào Dung Hồn Thạch sau đó nhìn về phía năm người.
"Tên giả chết kia, cút qua đây".
Tần Ninh quát.
Tên đệ tử bị treo trên cây tức thì mặt mày nhặng xị mở mắt, đi tới bờ sông từng bước một. Khi thấy năm người đang vùng vẫy dưới sông, hắn ta chần chừ một lúc nhưng rồi vẫn nhảy xuống.
Nhóm sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh nhảy xuống nước, trông thật thảm hại, chẳng ra làm sao, nhưng khi nhìn Tần Ninh đứng bên bờ, bọn họ không dám phản đối nửa lời.
Cảnh giới của người này thật sự là Đại Thần Tôn đỉnh phong ư?
Mạnh quá!
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Liễu Nghênh hốt hoảng hỏi.
"Tần Ninh, Thánh Đạo tông".
Tần Ninh! Nghe thấy cái tên này, Liễu Nghênh lập tức lộ vẻ bàng hoàng, thốt: "Ngươi là Tần Ninh đã giết cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm bằng cảnh giới Đại Thần Tôn đỉnh phong đấy ư!"
Tần Ninh khẽ mỉm cười, hỏi: "Ta nổi tiếng vậy sao?"
Liễu Nghênh rụt cổ, sắc mặt càng khó coi hơn.
Đá trúng ván sắt rồi! Tần Ninh là thiên chi kiêu tử khét tiếng của Thánh Đạo tông trong một năm gần đây mà!
Liễu Nghênh nhìn về phía Tả Hạo Tiểu Đế Tôn nhị phẩm, trách móc: "Không phải ngươi giết thì không phải ngươi giết, tự nhiên nhận làm gì vậy hả?"
Tả Hạo nói với vẻ khó chịu: "Giờ quay sang trách ta là sao? Các ngươi tâng bốc một cách lố lăng như vậy, sao ta nói mình là giả được? Không mất mặt à?"
"Thà mất mặt còn hơn mất mạng!"
Sáu người bọn họ tạo thành một đội, giết không biết bao nhiêu nguyên thú cấp sáu, hắn ta sớm đã nghe qua uy danh của Tần Ninh rồi.
Nhưng ngờ đâu người này mạnh đến thế! Đến Tiểu Đế Tôn nhị phẩm còn không phải đối thủ của hắn nữa.
Sao mà yêu nghiệt quá vậy hả! Tần Ninh mà muốn cướp điểm của bọn họ thì chỉ còn cách giết họ.
Sáu người chết chắc! Trong lúc nhất thời, sáu người cãi qua cãi lại như sắp đánh nhau tới nơi.
"Đủ rồi, im lặng!"
Lúc này, Tần Ninh nhíu mày trầm giọng quát một tiếng.
Sáu tên này cứ lải nha lải nhải, chẳng chịu để yên, ồn ào chết đi được.
"Tất cả cút đi".
Tần Ninh tìm một tảng đá cách bờ sông không xa, đi qua rồi ngồi xuống.
Sáu bóng người ướt như chuột lột lên bờ, bước từng bước tới gần Tần Ninh, không dám thở mạnh.
"Tần công tử!"
Liễu Nghênh quỳ phịch xuống đất, khóc lóc ỉ ôi: "Bọn ta không biết là ngài nên lỡ đắc tội ngài, tội đáng muôn chết, xin ngài tha cho bọn ta một mạng!"
"Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ...", mấy người khác cũng vội vàng xin tha mạng.
Còn Tả Hạo thì ngược lại, vẻ mặt hắn ta đầy kiêu ngạo.
"Ngươi không sợ chết à?"
Tần Ninh thẳng thừng hỏi.
Tả Hạo nghe vậy bèn quỳ phịch xuống đất, bực bội đáp: "Sợ!"
Tần Ninh nở nụ cười ngán ngẩm nhìn sáu người này.
Thật ra tên Tả Hạo này quá sĩ diện, ngoài miệng nói muốn cướp điểm của hắn nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện giết người.
Tần Ninh cũng chưa hề muốn đuổi cùng giết tận.
"Sáu người các ngươi đều có cảnh giới Tiểu Đế Tôn và đến từ Cửu Nguyên đan tông, ta sẽ hỏi các ngươi vài câu, trả lời tốt thì tha các ngươi tội chết".
Nghe vậy, Tả Hạo, Liễu Nghênh và bốn người kia đều mừng rỡ ra mặt.
"Khi xưa Cửu Nguyên đan tông được thành lập bởi Trần Nhất Mặc nhưng với quy mô rất nhỏ, Dịch Hàn Ngọc là đại đệ tử của Trần Nhất Mặc, thúc đẩy Cửu Nguyên đan tông lớn mạnh. Ta hỏi các ngươi, Dịch Hàn Ngọc cũng là tông chủ hiện tại của các ngươi có gì khác thường trong ba, bốn vạn năm trước không?"
Câu hỏi này làm mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh tròn mắt nhìn nhau.
"Tần công tử, tông chủ là Chí Cao Đế Tôn, lại còn là đan sư bậc nhất Cửu Nguyên Vực, bọn ta rất hiếm khi được gặp..."
Tần Ninh nhướng mày, cười nói: "Nói vậy nghĩa là các ngươi không biết gì cả? Vậy ta còn giữ các ngươi làm gì? Chi bằng..."
"Ta biết, ta biết!"
Bấy giờ Tả Hạo mới hốt hoảng trả lời: "Trong Cửu Nguyên đan tông bọn ta, tông chủ là chí cao vô thượng, có người nói tông chủ lão nhân gia đã bước vào hàng ngũ đan sư Cực Cảnh rồi".
"Ngoài ra còn có lục đại trưởng lão!"
"Những năm gần đây, mối quan hệ giữa lục đại trưởng lão và tông chủ ngày càng kỳ lạ..."
Kỳ lạ?
Tần Ninh nhìn Tả Hạo.
"Vài năm về trước, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên là tôi tớ đi theo đại nhân Trần Nhất Mặc, không biết đã sống bao nhiêu lâu. Được đại nhân Trần Nhất Mặc dạy thuật luyện đan, cả hai đều trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm".
"Vốn dĩ từ sau khi Cửu Nguyên đan tông chúng ta phát triển, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên thân cận với đại nhân Dịch Hàn Ngọc nhất, sau đó mới có bốn vị trưởng lão đan sư Chí Tôn cửu phẩm Cố Vân Sinh, Cảnh Ung, Lãnh Pha, Cận Phi Dương".
"Nào ngờ, những năm gần đây, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên lại cư xử ngày một lạnh nhạt với tông chủ, thậm chí nhiều lần còn công khai..."
"Chẳng hạn như tiểu đệ tử của tông chủ Dịch Hàn Ngọc Loan Vân Tùy là một trong ba vị đan tử của Cửu Nguyên đan tông bọn ta, hai vị đan tử còn lại là Cổ Thần và Thịnh Tử Nhàn - đệ tử cuối cùng của trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên. Ba vị đan tử này tranh giành cấu xé lẫn nhau, càng lúc càng nghiêm trọng làm bọn ta có cảm giác như thực chất là ba người tông chủ Dịch Hàn Ngọc, trưởng lão Cừu Dữ Nhân và trưởng lão Thi Vũ Huyên đang đánh nhau vậy..."
Tần Ninh nghe vậy thì nhướng mày.
Tả Hạo nói tiếp: "Còn nữa... Mấy năm nay tông chủ càng ngày càng kỳ lạ, rất ít khi nhúng tay vào sự vụ tông môn, suốt ngày bế quan tu hành tại cấm địa".
"Cấm địa?"
"Đúng vậy, vốn dĩ trước đây Cửu Nguyên đan tông không có cấm địa nhưng sau đó đột nhiên mở cấm địa, chỉ có tông chủ được vào".
"Nghe nói... Có một đệ tử tinh anh thiên phú xuất sắc vào cấm địa, kết quả... bị tông chủ tự tay giết chết. Vị đệ tử đó là đan sư Chí Tôn thất phẩm, rất được trưởng lão Cừu Dữ Nhân quan tâm!"
Tần Ninh day mi tâm.
"Còn gì nữa không?"
"Hết rồi...", Tả Hạo mặt như đưa đám: "Tiểu Đế Tôn nhị phẩm như ta xem như thành phần nòng cốt của Cửu Nguyên đan tông nhưng đương nhiên không biết nhiều bằng mấy người nòng cốt chân chính rồi..."
Tần Ninh thoáng nhìn sáu người.
"Ăn chỗ đan dược này vào!"
Tần Ninh chìa tay, sáu viên đan dược đỏ như máu hiện ra trong tay.
"Đây là Thị Huyết Thiên Đan, dùng để khống chế người khác. Sau khi ăn vào, các ngươi sẽ thấy máu sôi lên nhưng sẽ hết ngay thôi".
"Tại cấm địa ở đây, các ngươi phải nghe lệnh ta trong một tháng, một tháng sau ta sẽ đưa đan dược cho các ngươi, nếu không một tháng sau các ngươi chết chắc".
Thị Huyết Thiên Đan?
Chưa nghe bao giờ! Sáu người sững sờ.
Chương 2493: Có sợ cái gì đâu
Tần Ninh tiếp tục hỏi: "Sao? Không ăn à?"
"Không ăn thì ngay bây giờ ta sẽ giết các ngươi".
Câu vừa dứt, sáu người lập tức cầm đan dược bỏ vào miệng với tốc độ nhanh như chớp.
Tần Ninh hài lòng gật đầu, cười bảo: "Giờ sáu người các ngươi làm giúp ta một việc".
"Hả?"
"Hả cái gì?", Tần Ninh thẳng thắn nói: "Làm việc cho ta trong một tháng này, ta đảm bảo các ngươi sẽ sống, đúng một tháng sau sẽ đưa giải dược cho các ngươi".
"À phải rồi, các ngươi cũng có thể chọn cách rút khỏi vòng loại và báo với các trưởng lão rằng ta hãm hại các ngươi, có điều ta thề rằng một khi có kẻ muốn hóa giải độc đan này, các ngươi sẽ chết ngay lập tức. Các ngươi cũng biết vòng loại này vốn là... một bữa tiệc chết chóc mà!"
Tả Hạo và Liễu Nghênh tức thì mặt mày ủ rũ.
Sau khi uống đan dược, sáu người quả thật cảm giác khí huyết trong cơ thể sôi trào, rất khó chịu.
Nhưng qua một hồi lâu, cảm giác khí huyết sôi trào đó dần dần biến mất không thấy nữa.
Mà lúc này, không ngờ sáu người lại cảm thấy khí Chí Tôn trong người di chuyển trơn tru hơn mấy phần, nội thương cũng có chuyển biến tích cực.
Tần Ninh không nói nhiều, chỉ tay ra.
Bóng dáng Thời Thanh Trúc hiện lên trước mặt hắn.
"Đi tìm nữ tử này!"
Tần Ninh ra lệnh.
"Ơ, bọn ta gặp cô ấy rồi!"
Tả Hạo giật mình thốt.
Gặp rồi?
Tần Ninh đứng dậy, hỏi: "Nàng ấy ở đâu?"
"Cách đây khoảng hơn ba trăm dặm có một đầm lầy lớn thế này, lúc ấy bọn ta đứng bên bờ đầm lầy, thấy nữ nhân này đi vào đầm lầy!"
Tần Ninh khẽ cười: "Mau dẫn ta đi!"
Chỉ khi nào tìm được Thời Thanh Trúc thì hắn mới an lòng.
Hiện giờ cảnh giới của Thời Thanh Trúc là Đại Thần Tôn hậu kỳ, ở đây thực sự có quá nhiều võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn, chỉ cần bất cẩn chút thôi là Thời Thanh Trúc sẽ rơi vào nguy hiểm ngay.
"Rõ!"
Nhóm sáu người Tả Hạo lập tức dẫn Tần Ninh xuất phát.
Hết cách rồi, cái mạng còn nằm trong tay hắn kia kìa.
Bảy người chạy như bay về một hướng.
Tam đại cấm địa vốn nằm ở trung tâm đại lục Cửu Nguyên, hơn nữa diện tích của mảnh địa vực này còn kéo dài hàng trăm vạn dặm, phải gọi là sâu đến độ không lường được.
Cho đến nay, không một ai dám đi vào nơi sâu nhất của tam đại cấm địa.
Nơi đó, là địa ngục.
Vào đó thì kể cả Chí Cao Đế Tôn cũng có thể chết không nơi chôn thân.
Cấm địa nguy hiểm không chỉ vì nguyên thú cấp tám, nguyên thú cấp chín mà nghe nói trong đó còn tồn tại một số biến đổi thời không quỷ quái.
Chưa hết, người ta đồn rằng ở tam đại cấm địa mộ Bất Tử, cấm địa Thần Miếu, cấm địa Ám Ngục hiện hữu một số thứ từ thời kỳ thượng cổ.
Còn việc đó có phải đồn nhảm nhí không thì không ai biết.
Dù sao thì... không ai thật sự đặt chân vào đó cả.
Thời kỳ thượng cổ?
Đó là kỷ nguyên trước, cách hôm nay ít nhất là hàng trăm vạn năm. Đó đã là thời đại trước Vô Thượng Thần Đế rồi.
Vô Thượng Thần Đế khai sáng kỷ nguyên mới, mở đầu cho thời đại mới, tạo ra thế giới mới, tất cả những gì nơi đây đều khác với thời kỳ thượng cổ.
Ai mà biết được liệu lời đồn có thật không.
Một lúc sau, Tần Ninh và nhóm sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh đi tới đầm lầy đã nhắc đến.
Ra khỏi dãy núi, ngang qua một đồng cỏ sẽ đến mảnh đầm lầy khổng lồ này, không những thế nơi đây còn bị từng tầng mây mù che phủ.
Mấy đầm lầy thế này đều vô cùng nguy hiểm.
Nhìn bên trong có vẻ là đất liền nhưng rất có thể tồn tại nguyên thú hùng mạnh nào đó.
Trông nước nhỏ giọt từ từ vậy thôi nhưng không chừng là cái động không đáy.
Hơn nữa, một khi rơi vào đầm lầy thì nhiều khả năng sẽ bị nó nhấn chìm, dù là võ giả cảnh giới Chí Tôn cũng không ngoại lệ.
Đất của những thứ ao đầm nước đọng kia cất giấu nguyên thú quanh năm, uy năng mạnh mẽ.
Trong những cuộc tranh tài trong vực trước đây, rất ít có đệ tử muốn vào đầm lầy săn nguyên thú.
Săn nguyên thú ở những nơi khác như núi, sa mạc, thảo nguyên mà không đánh lại thì còn chạy được.
Ở đây mà không đánh lại, chạy trốn thì có khi rơi vào miệng một con nguyên thú khác luôn.
Nơi này thật sự quá nguy hiểm.
Mấy người Tả Hạo nhìn bầu trời quanh quẩn mây mù đằng trước, chẳng thấy điểm cuối đầm lầy là ở đâu, trong lòng nhất thời thấy hơi sợ hãi.
"Vào xem sao".
Tần Ninh lên tiếng.
Hắn vừa nói câu ấy thì tức thì bị bọn Tả Hạo giữ chặt, can ngăn: "Tần công tử, đừng vào đó được không?"
"Đầm lầy này quá nguy hiểm, kể cả võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn tam phẩm, tứ phẩm cũng không dám tự ý vào đâu, có khi chết đó".
"Đúng đấy, đúng đấy, nguyên thú trong đầm lầy thực lực có thể không cao nhưng... xuất quỷ nhập thần lắm, đây trời sinh đã là địa bàn của chúng rồi!"
"Phải phải phải, chúng ta đừng vào thì hơn..."
Nghe vậy, Tần Ninh đứng chắp tay nhìn về phía sáu người, hỏi: "Có muốn kiếm điểm không?"
Sáu người gật đầu cùng lúc.
"Muốn vậy thì vào cùng ta, ta đảm bảo các ngươi sẽ sống sót ra ngoài, còn kiếm được điểm!"
Câu vừa dứt, cả sáu người đều động lòng.
Nhưng có thể sẽ chết thật đó.
Tần Ninh nói tiếp: "Không chịu thì ta sẽ kích hoạt Huyết Đan luôn, giờ các ngươi chết được rồi đấy".
Câu này của hắn làm sáu người biến sắc ngay tức thì.
Tả Hạo nói ngay: "Nguyện cùng Tần công tử lên núi đao xuống biển lửa, Tả Hạo ta đây sẽ không bao giờ nhíu mày!"
"Chỉ là ao đầm thôi mà, Liễu Nghênh ta đây dày dặn kinh nghiệm, có sợ cái gì đâu!"
Tần Ninh muốn cười nhưng phải nhịn cười vì dáng vẻ của sáu người.
Thảo nào sáu người này chung một đội, cùng nhau rèn luyện bản thân.
Tính cách không xấu mà ngược lại còn khiến người ta thấy hơi đáng yêu!
"Đi thôi!"
Tần Ninh ra lệnh: "Các ngươi bám theo ta, không được đi lung tung. Nhớ kĩ, phải đúng từng bước chân đấy".
"Có thể ta mới bảo vệ được các ngươi, nhưng tiền đề là các ngươi phải nghe ta!"
"Chắc chắn rồi!"
"Nghe lời Tần công tử cả".
Vừa nói xong, Tần Ninh cất bước, dẫn sáu người vào đầm lầy...
Cùng lúc đó, vài bóng người đang nằm sấp giữa một bãi cỏ bên bờ đầm lầy.
Một người trong đó được chồng cỏ che đi toàn thân, ẩn giấu hơi thở, chậm rãi cất tiếng: "Thông báo cho đạo tử Tần Ninh đã xuất hiện, vào đầm lầy rồi".
"Rõ!"
Dứt lời, có hai bóng người rút lui, biến mất...
Trong đầm lầy.
Tần Ninh nhướng mày dừng bước.
Nhóm sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh sau lưng cũng đồng loạt dừng lại.
"Sao thế?"
"Câm miệng".
Tần Ninh nói không kiêng nể.
Tả Hạo tái mặt, ngậm miệng không nói gì nữa.
Bảy người đứng yên trên một bãi cỏ khô ráo.
Một khắc sau.
Bỗng nhiên.
Dòng nước chảy chậm trước mắt bảy người từ từ chảy xiết, đối diện bảy người là một lượng lớn bèo rong bị nhổ tận gốc, chỉ thấy một con rùa đen vỏ xanh khổng lồ, cao chừng trăm trượng chậm rãi di chuyển.
Không ngờ mảnh đất dài mấy trăm trượng họ vừa thấy lại là một con nguyên thú.
"Nguyên thú cấp tám - Thảo Trạch Thánh Quy!", răng Tả Hạo kêu cạch cạch cạch cạch, hắn ta run rẩy nói: "Lúc nãy chúng ta mà giẫm lên thì vỏ rùa của nó sẽ nuốt chửng chúng ta ngay, máu thịt trong bụng nó sẽ lập tức ăn mòn bảy người chúng ta, một hạt bụi cũng chả còn..."
Giờ phút này, toàn thân Tả Hạo toát đầy mồ hôi.
Nguyên thú cấp tám!
Cảnh giới Đại Đế Tôn!
Mặc dù Thảo Trạch Thánh Quy là nguyên thú cấp tám tương đối kém cỏi, sức chiến đấu không mạnh nhưng... làm thịt họ vẫn dễ như trở bàn tay.
Chương 2494: Huyết Minh Ngạc
Lúc này, Tần Ninh không quan tâm tới vẻ mặt bàng hoàng của sáu người mà bảo rằng: "Cứ theo sát ta, đừng tự ý hành động, nếu vậy ta bảo đảm các ngươi sẽ không chết, còn không thì... các ngươi chết chắc!"
Sáu người gật đầu lần nữa.
Sau chuyện này, tiếp theo bọn họ cứ như quả bầu mọc trên lưng Tần Ninh vậy, hắn làm gì là bọn họ làm nấy.
Qua một quãng đường dài mười mấy dặm, Tần Ninh đã tiến sâu vào trong, tới một nơi đất khô cằn rồi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọt vào dòng nước màu đỏ nhạt bên dưới và cho vào miệng nhẹ nhàng liếm.
Sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh mau chóng ngồi xuống làm theo.
Tần Ninh bỗng nhìn về phía sáu người, hỏi: "Có vị gì?"
Sáu người ngẩn ra.
Ngươi đã tự nếm rồi mà?
Tả Hạo trả lời ngay: "Hơi tanh nhưng ngọt, cũng tạm".
Liễu Nghênh cũng đáp: "Nhưng có hơi đắng nữa, giống vị đắng trong cam thảo ấy, không khó uống".
Tần Ninh gật đầu, nói: "Vậy thì đúng rồi".
Đúng?
Cái gì đúng?
"Nếu ta đoán không nhầm thì dòng nước đỏ nhạt này là nước tiểu và phân một loại nguyên thú sau khi được giội rửa, thành màu đỏ nhạt, vừa ngọt vừa đắng, hơi tanh, nghĩa là con nguyên thú này bị thương..."
Hắn vừa thốt ra câu này thì sáu người lập tức trừng mắt, nôn mửa không ngừng.
Nước tiểu và phân của nguyên thú?
Nước rửa nước tiểu và phân của nguyên thú!
Gớm quá!
"Tần công tử, ngươi không thấy ghê sao?", Tả Hạo vừa nôn vừa hỏi trong kinh hoàng.
Hắn ta thấy vị khá ngon nên liếm tới lần thứ hai.
"Có gì làm ta thấy ghê đâu?"
Tần Ninh lấy khăn tay ra lau ngón tay, đáp: "Ta chỉ ngửi thôi, liếm thì liếm ngón khác".
Sáu người trố mắt nhìn nhau.
"Được rồi, lên đường thôi!"
Tần Ninh giẫm lên mặt đất khô cằn, đi đầu dẫn đường.
Không lâu sâu, bảy bóng người đi tới một đầm lầy.
Nhìn về phía trước, xung quanh toàn là cỏ trôi nổi trên mặt nước, thậm chí còn mọc vài cây cổ thụ.
Mùi thối thoang thoảng trong không khí.
Nhìn thôi đã thấy bên cạnh bãi cỏ dính không ít nước tiểu và phân có máu của nguyên thú, được nước chảy qua, nó chuyển sang màu đỏ nhạt.
Hình ảnh này càng làm sáu người buồn nôn hơn.
"Đằng trước hết đường rồi!", Tả Hạo nhịn cơn buồn nôn xuống, hỏi: "Hay chúng ta về?"
"Hết đường thì lội qua".
Lội qua?
Mặt mày sáu người tái mét.
Nước ở đây kinh tởm chết đi được.
Nhưng Tần Ninh đã ra lệnh, họ còn cách nào nữa đâu?
Đành lội qua thôi!
Tả Hạo và Liễu Nghênh xắn y sam lên, nhảy xuống nước.
Tiếng ùm ùm vang lên, nước dâng tới cổ hai người, suýt thì không thấy họ đâu.
Ngay sau đó, hai người đồng loạt nổi lên mặt nước rồi nói trong hoảng sợ: "Nước ở đây sâu quá, sức cản cũng rất lớn, với cảnh giới Tiểu Đế Tôn chúng ta thì không đi được bao xa đâu".
Thấy vậy, Tần Ninh ngạc nhiên hỏi: "Ai bảo các ngươi xuống nước đâu?"
"Hả?"
"Lên đây mau lên!"
Tần Ninh nói với vẻ tỉnh rụi: "Ta có nói chúng ta tự lội qua đâu".
Mặt hai người đỏ gay.
Bọn họ bò lên bờ dưới sự giúp đỡ của bốn người còn lại.
Đúng lúc này, dòng nước phía trước chợt gợn sóng lăn tăn, có động tĩnh.
"Lên đây nhanh".
Nét mặt Tần Ninh thay đổi.
Ngay sau đó, Tần Ninh thở dài một hơi, nắm chặt tay.
Nắm đấm của Đại Thần Tôn!
Ý cảnh tầng bốn!
Cú đấm bùng nổ, đánh ra với tốc độ rất nhanh.
Ầm...
Phút chốc, toàn bộ đầm lầy nổ tung, đống phân cũng nổ, tình cờ xối hết một đống vào người Tả Hạo và Liễu Nghênh, chôn luôn bọn họ.
Bốn người còn lại cũng bị hắt phân đầy người.
Tần Ninh đã chuẩn bị từ trước, khí Chí Tôn đang ngăn trước người.
Trong đầm lầy, một con nguyên thú to tướng chậm rãi dừng lại.
Mặt nước gợn sóng lăn tăn, nguyên thú nó lộ ra cái đầu lớn bằng chậu nước nhìn Tần Ninh và sáu người kia.
Đôi mắt nó đỏ như máu, trông vô cùng kinh khủng.
Sống lưng của nó cũng từ từ lộ ra, nửa thân trên nổi trên mặt nước, lom lom nhìn họ đầy sát khí.
"Nguyên thú đỉnh cấp cấp bảy, Huyết Minh Ngạc!"
Tần Ninh chậm rãi cất tiếng.
Thân thể Huyết Minh Ngạc dài chừng trăm trượng, phần sống lưng lộ ra dính từng mảng cỏ dại nhưng vẫn không thể che đi những thứ nhô lên giống như gai nhọn trên đó.
Huyết Minh Ngạc có tính hung tàn trời sinh, có thể nói là bá chủ của đầm lầy.
Kể cả con rùa già nguyên thú cấp tám vừa gặp cũng hoàn toàn không phải đối thủ của con Huyết Minh Ngạc này.
Giờ đây, Huyết Minh Ngạc chỉ nhìn nhóm bảy người Tần Ninh, không động thủ.
Tần Ninh tiến lên một bước nhìn về phía Huyết Minh Ngạc, nói: "Ta biết ngươi bị thương, muốn giết bọn ta nhưng lại không biết thực lực của bọn ta ra sao nên mới chưa động thủ ngay".
Lúc này, Huyết Minh Ngạc hừ lạnh, nói tiếng người: "Thứ ngu muội, ngông cuồng".
Cả linh thú, huyền thú lẫn nguyên thú đều là danh xưng các cấp bậc trong thú tộc.
Tất cả thú tộc đều có thể tu hành, nói tiếng người không phải là không làm được.
Nhưng thường thì thú tộc khi gặp phải võ giả rất ít khi trao đổi với họ bằng tiếng người.
Giống như loài người nghĩ mình là thần của vạn vật, đứng đầu vạn giới vậy, thú tộc cũng cho là như thế!
Một số thú tộc kiêu ngạo trời sinh, xem thường việc giao tiếp với Nhân tộc.
Huyết Minh Ngạc đã nói chuyện, Tần Ninh tiếp tục bảo: "Ngươi bị thương rất nặng, nếu như không chữa trị thì có thể sẽ chết".
"Giao dịch đi, ta giúp ngươi chữa thương, ngươi dẫn ta đi sâu vào đầm lầy, thế nào?"
Bấy giờ, Liễu Nghênh và Tả Hạo vừa chui ra khỏi đống phân nghe vậy thì sững sờ.
Giao dịch với Huyết Minh Ngạc ư?
Tần Ninh chê sống lâu quá à!
Nếu thật sự chữa thương cho Huyết Minh Ngạc, nhỡ đâu nó táp ngược lại, nuốt bảy người họ luôn thì sao?
Nếu không trị được, lợi dụng Huyết Minh Ngạc thì nó cũng sẽ thất hứa, nuốt chửng bọn họ.
Làm vậy khác nào muốn chết đâu!
Huyết Minh Ngạc lại cất tiếng lần nữa, nó nhìn Tần Ninh chòng chọc bằng đôi mắt đỏ như máu, nói: "Ngươi có biết ta bị thương do đâu không?"
"Thanh Văn Hổ Mãng!"
Tần Ninh trả lời ngay: "Vết thương của ngươi nhiễm độc tố của Thanh Văn Hổ Mãng nên trở nặng, muốn khoét chỗ thịt thối rữa đó ra để độc tố ra ngoài, nhưng không ngờ độc tố đã lan rộng trong cơ thể khiến ngươi bây giờ sống không bằng chết..."
Vừa dứt lời, đôi mắt Huyết Minh Ngạc lộ rõ sự sửng sốt.
"Sao tên nhãi nhà ngươi nhận ra?"
Tần Ninh chỉ ngay vào phân và nước tiểu dính trên người Tả Hạo và Liễu Nghênh.
Huyết Minh Ngạc tức thì hiểu ý, lạnh lùng nói: "Loài người đúng là xảo trá, kiến thức về thuật luyện đan, thuật luyện khí quá uyên thâm, hừ..."
"Đi theo ta!"
Nói rồi Huyết Minh Ngạc lướt qua, quay người nâng cả mảnh đất nơi bảy người đang đứng chậm rãi tiến sâu vào trong.
Đất hôi muốn xỉu, Tần Ninh không còn cách nào, đành lấy một viên đan dược ra bóp nát để khử mùi hôi.
Giờ phút này, Tả Hạo, Liễu Nghênh và sáu người kia đã thay đồ.
Không thay không được!
Dính phân trên người, ai mà chịu cho nổi?
"Tần công tử, ngươi thật sự muốn hợp tác với nó sao?", Tả Hạo hỏi: "Khác nào bảo hổ lột da, tự tìm đường chết đâu, Huyết Minh Ngạc bản tính hung tàn lắm!"
Chương 2495: Làm vật cưỡi của chúng ta
"Làm theo năng lực của mình, đừng sợ!"
Tần Ninh phất tay nói: "Trước mặt đã không có vùng đất nào để đứng nữa, chúng ta phải tiếp tục đi sâu vào, nếu như không tìm được một con nguyên thú lợi hại một chút để dẫn chúng ta vào bên trong, phi hành trên không, nói không chừng nửa đường đã bị một đám nguyên thú nuốt chửng rồi".
"Ta còn đỡ, chỉ là mấy người các ngươi..."
Nghe thấy lời này, mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều ngậm miệng không nói gì.
Nhớ lại sự bối rối vừa rồi, sáu người đều ngượng đỏ mặt.
Mà lúc này, Huyết Minh Ngạc đã dẫn bảy người Tần Ninh không ngừng đi sâu vào đầm lầy, sau khi lội qua một mảng đầm lớn, đi tới một bên bờ mới ngừng lại.
Lúc này thân thể to lớn của Huyết Minh Ngạc chậm rãi leo lên bờ.
"Nhóc con, ngươi định chữa trị cho ta như thế nào?"
Huyết Minh Ngạc kiêu ngạo nói.
"Xẻo thịt, chữa thương".
Tần Ninh đứng ở bên bờ, bàn tay vung lên, lấy ra một bộ dụng cụ.
Nhìn qua có khoảng mấy chục dụng cụ, cái nhỏ nhất giống như cây đom đóm vậy, lớn nhất thì dài hai ba thước.
Tần Ninh lấy ra đống dao này khiến đám người Tả Hạo, Liễu Nghênh chỉ cảm thấy người này không giống như chữa thương, ngược lại giống như đầu bếp quán rượu sắp róc xương róc thịt Huyết Minh Ngạc vậy!
Huyết Minh Ngạc nhìn chằm chằm Tần Ninh, tùy tiện nói: "Nói đi, ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm vật cưỡi cho chúng ta ở trong đầm lầy này".
"Ha ha..."
Huyết Minh Ngạc nghe thấy lời này thì giễu cợt nói: "Làm vật cưỡi cho các ngươi, cũng phục ngươi có thể nói thế được, bây giờ hãy chữa thương cho ta, nếu không ta sẽ giết sáu người bọn họ".
"Cứ giết đi!"
Tần Ninh rất dứt khoát nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh lập tức trắng bệch.
Tần Ninh dứt khoát như vậy sao?
Huyết Minh Ngạc nghe vậy thì hừ một tiếng nói: "Ngươi chữa thương cho ta, ta sẽ không giết bảy người các ngươi, nếu không bảy người các ngươi sẽ phải chết".
Tần Ninh tiến lên một bước, nói: "Bây giờ là ta đang yêu cầu ngươi, không phải ngươi yêu cầu ta".
"Giết ta, cứ tùy ý, ngươi không sợ chết thì cứ ra tay đi".
Giờ phút này, một người một thú dường như đang đối đầu với nhau.
Mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh hoàn toàn bối rối.
Nói điều kiện với một con nguyên thú cấp bảy đỉnh phong, hơn nữa còn là Huyết Minh Ngạc, có thể sẽ chết thật đấy!
Hồi lâu sau, Huyết Minh Ngạc mới chậm rãi nói: "Chữa thương!"
Dường như nó đã thỏa hiệp.
Nhưng mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh vẫn không dám thở.
Súc sinh như vậy nói không giữ lời là điều quá bình thường.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, chỉ lấy dụng cụ ra, nhìn về phía Huyết Minh Ngạc nói: "Mở to miệng của ngươi ra, ta muốn đi vào bên trong thân thể ngươi".
Lời nói này vô cùng dửng dưng, nhưng mấy người Tả Hạo, Liễu Nghênh nghe vậy lại cảm thấy rất kỳ quái.
Nếu lời này để nói với một vị nương tử xinh đẹp yểu điệu thì sẽ rất hay, nhưng nói với một con thú dữ, sao nghe vào cứ không được tự nhiên.
Huyết Minh Ngạc cũng không nói nhảm, trực tiếp há cái miệng ra to như chậu máu.
Cơ thể dài trăm trượng phủ đầy vảy, lúc nó há miệng ra vô cùng đáng sợ.
Tần Ninh xách một bộ dụng cụ tiến vào trong miệng Huyết Minh Ngạc.
Lúc này, sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều thấp thỏm chờ đợi.
Nếu Tần Ninh thật sự chữa khỏi cho Huyết Minh Ngạc, nó cũng có thể không há miệng, trực tiếp luyện hóa Tần Ninh ở trong bụng.
Khoảng một giờ sau, bóng người Tần Ninh đi ra từ trong miệng Huyết Minh Ngạc.
Xung quanh cơ thể hắn được khí Chí Tôn bao bọc, dính đầy máu tươi.
Sau khi đi ra khỏi miệng Huyết Minh Ngạc, khí Chí Tôn hộ thể mới tản ra.
"Như thế nào rồi?"
Tần Ninh nhìn về phía Huyết Minh Ngạc, lạnh nhạt nói.
Qua một hồi lâu, Huyết Minh Ngạc mới chậm rãi nói: "Ngươi cũng có năng lực phết đấy".
Nó có thể cảm giác được trong cơ thể mình đã hoàn toàn thông suốt, vô cùng thoải mái.
Loại cảm giác này rất sảng khoái.
"Nếu đã chữa thương cho bổn đại gia, bổn đại gia cũng sẽ tốt bụng bỏ qua cho bảy người các ngươi, cút đi", Huyết Minh Ngạc vừa nói vừa nâng cái đuôi lên, muốn đi vào bên trong đầm lầy, không để ý tới bảy người Tần Ninh nữa.
Thấy một màn này, sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá.
May mà nó còn có chút lương tâm.
"Chờ một chút".
Chẳng qua là đúng vào lúc này, Tần Ninh lại đột nhiên mở miệng.
"Ngươi và ta đã giao hẹn, ta chữa thương cho ngươi, ngươi tạm thời làm thú cưỡi cho bảy người chúng ta!"
"Ồ? Bổn đại gia đã đồng ý chưa?", Huyết Minh Ngạc lại giễu cợt nói: "Loài người vô cùng gian xảo, thú tộc ta chưa bao giờ dây dưa rễ má nào với loài người cả".
"Vậy sao?"
Tần Ninh tùy tiện nói: "Vậy tại sao lại có nhiều thú tộc trở thành vật để cưỡi cho nhân tộc như thế?"
"Hừ, còn không phải là bởi vì loài người các ngươi hèn hạ, có sự tồn tại của ngự thú sư sao!"
Thú tộc đều vô cùng căm ghét ngự thú sư!
"Ngươi còn biết có ngự thú sư à..."
Lúc này Tần Ninh khẽ nâng bàn tay lên cao rồi nắm chặt.
Bỗng nhiên.
Giữa trán Huyết Minh Ngạc có một con dấu đường kính một thước hiện lên.
Trên bàn tay Tần Ninh cũng xuất hiện một con dấu, hai cái tương ứng với nhau, trong nháy mắt đã chiếu vào cùng một chỗ.
Ầm!
Chỉ trong phút chốc, cơ thể Huyết Minh Ngạc run lên, trên mặt có mấy phần sợ hãi.
"Tới đây".
Lúc này Tần Ninh nói một tiếng.
Cả người Huyết Minh Ngạc cứng ngắc, sự căm ghét hiện lên trên mặt, nhưng vẫn đi từng bước một về phía Tần Ninh.
"Ngự thú sư đáng chết".
Huyết Minh Ngạc tức giận nói: "Ngươi là một ngự thú sư!"
"Không thể nào, không có dấu ấn hồn thức của bổn đại gia, ngươi sao có thể cưỡng ép ký kết khế ước với ta được!"
"Ngươi có thấy mình dốt nát không?", Tần Ninh tùy tiện nói: "Lấy trộm một chút dấu ấn hồn thức của ngươi còn không đơn giản sao?"
Lúc này, Tần Ninh đi ra từng bước một, khẽ gõ tay lên đầu Huyết Minh Ngạc, nói: "Đi, đưa chúng ta đi xem cái đầm lầy này!"
Huyết Minh Ngạc trợn mắt nhìn.
"Không nghe lời à?"
Tần Ninh nắm tay lại.
Huyết Minh Ngạc đột nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ ra vậy, không ngừng kêu rên.
"Ta đưa, ta đưa!"
Hồi lâu sau, dường như Huyết Minh Ngạc đã không chịu nổi, đành phải cúi đầu.
"Như vậy mới ngoan".
Tần Ninh xoay người leo lên trên lưng Huyết Minh Ngạc, đứng chắp tay nhìn về phía sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh, cười nói: "Ngây ra đó làm gì? Đi lên!"
Sáu người kia giống như đang nằm mơ, lúc đứng trên lưng Huyết Minh Ngạc vẫn còn không dám tin.
"Không nghĩ tới Tần công tử còn là một vị ngự thú sư hiếm thấy, thất kính thất kính".
Tả Hạo liền nói ngay.
Liễu Nghênh cũng tùy tiện nói: "Nói như vậy, ngay cả Huyết Minh Ngạc Tần công tử cũng có thể điều khiển, vậy những nguyên thú khác... Chẳng phải cũng có thể bắt được sao?"
Nếu thế, Tần Ninh muốn săn giết nguyên thú đúng là quá đơn giản.
Ví dụ như điều khiển Huyết Minh Ngạc săn giết những nguyên thú cấp sáu, cấp bảy kia, không phải sẽ có thể lấy được điểm tích lũy sao?
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía sáu người, cười nói: "Ta đã nói sẽ tặng điểm tích lũy cho các ngươi thì sẽ không nuốt lời, Huyết Minh Ngạc, làm thịt hết tất cả những nguyên thú gặp được trên quãng đường này đi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh lại tiếp tục nói: "Dấu ấn hồn thức của những nguyên thú kia, sáu người các ngươi chia đều đi".
Hắn vừa dứt lời, sáu người đều hớn hở ra mặt.
Nguyên thú trong đầm lầy là khó giết nhất, nhưng Huyết Minh Ngạc chính là nguyên thú sinh sống trong đầm lầy, dĩ nhiên là vô cùng quen thuộc với chỗ này, nó ra tay còn không phải là điều rất đơn giản sao?
Bình luận facebook