-
Chương 2351-2355
Chương 2351: Đại Thiên Tôn sơ kỳ
Đạo sĩ áo đỏ cười nói: "Công tử còn chưa sợ thì cái tên đạo sĩ quèn như ta phải sợ gì chứ?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: "Cái lúc xem bói cho ta ấy, sao lại thổ huyết rồi bỏ chạy hả?
Là đã xem được cái gì rồi à?"
"Có lỗi quá...", đạo sĩ áo đỏ vội vã giải thích: "Lão đạo sĩ đây quả thật đã tính ra, công tử là người có vận may cực lớn, chỉ tới Hồng Sơn thôi thì không gì có thể ngăn trở được số mệnh của công tử được, đáy lòng lão đạo sĩ đây cũng khao khát được đến Hồng Sơn, thế nhưng lại không dám, nhưng nếu như đi cùng công tử một đoạn đường thì chẳng ngần ngại gì, cho nên ta mới mặt dày đi theo đến đây...", Tần Ninh liếc nhìn đạo sĩ áo đỏ.
Lúc này, tám người kia đang hớt hải đi làm cái kiệu.
Khổ nỗi, điều kiện có hạn nên tuy cái kiệu cũng ra hình ra dáng nhưng vẫn chưa thể gọi là tinh xảo, tỉ mỉ được.
Tám người khiêng hai cái kiệu đi đến trước mặt Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ.
"Tần công tử!"
Đạo sĩ áo đỏ sau khi trưng cầu ý kiến của Tần Ninh xong thì càng bực dọc hơn, ông ta cười nói: "Dựa vào tốc độ của hai người chúng ta, chưa tới mười ngày là tới nơi rồi, nhưng nếu di chuyển bằng kiệu, chắc phải mất một hai tháng đấy!"
"Ta biết...", Tần Ninh nhìn thoáng đạo sĩ áo đỏ, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi cảm thấy đi hơi chậm thì tự đi một mình đi".
"Không chậm, không chậm đâu...", người đàn ông cầm đầu tên là Sở Khả vội vã sai bảo vài tên thuộc hạ của mình, rồi khiêng kiệu lên.
Hai người Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ đi cùng nhau, cùng nằm trong kiệu, có vẻ khá là thích chí.
"Xuất phát! Đến Hồng Sơn!"
Tần Ninh chỉ đạo nói.
Dọc đường đi, đạo sĩ áo đỏ có hỏi Tần Ninh.
"Chẳng hay Tần công tử là người nơi đâu?"
"Trong gia đình có những ai?"
"Đã có ai hứa hôn gì chưa?"
Tần Ninh bị đạo sĩ áo đỏ hỏi tới hỏi lui, cực kỳ phiền, hắn bực mình nói: "Ta tưởng ngươi chỉ biết xem bói thôi, ai ngờ ngươi còn làm bà mối nữa chứ!"
"Úi...", khoảng thời gian tiếp theo, tám người Sở Khả chia ra hai bên, bốn người khiêng một cái kiệu, chạy liên tục không ngừng nghỉ.
Mỗi khi Sở Khả hỏi cái gì, đạo sĩ áo đỏ lại đưa khuôn mặt nghiêm túc ra.
Riết, dọc đường, cả đám chẳng ai dám hỏi han cái gì.
Một ngày lại một ngày trôi qua, một đoàn mười người trèo đèo lội suối, coi như đã tham quan được hết phong cảnh nơi Tĩnh Nguyên Châu này.
Ven đường đi, bọn họ cũng gặp được kha khá võ giả của nhà họ Cảnh đang gấp rút di chuyển.
Bây giờ, chiến tranh sắp nổ ra rồi, võ giả nơi nơi hầu như đều đầu quân dưới trướng những nơi lớn mạnh về nhân lực và vật lực, mọi người cứ tưởng rằng chỉ đánh vài ba trận, bên nào thua thì cứ cắt đất bồi thường là xong việc.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến ở khắp Cửu Châu đều rộn ràng khói lửa.
Hai tháng tiếp theo, dọc đường tính ra vô cùng yên bình.
Mỗi ngày, Tần Ninh đều nằm nghỉ ngơi trong kiệu, đến tối khoanh chân ngồi chỗ của mình, chẳng nói lời nào, trông như đang tu luyện.
Còn đạo sĩ áo đỏ lại cực kỳ bức bối.
Hôm nay, khi dừng chân buổi tối.
Đạo sĩ áo đỏ nói: "Tần công tử, ngày mai chúng ta đến địa phận của Hồng Sơn rồi".
"Ồ?"
Tần Ninh đang nhắm mắt, nghe vậy bèn chậm rãi mở ra.
Tần Ninh vừa mở mắt ra, chỉ thấy một tia sáng lóe qua, thoáng chốc rồi biến mất.
Lòng đạo sĩ áo đỏ chợt run, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Tần Ninh.
"Bà nội nó!"
Đạo sĩ áo đỏ không nhịn được bèn buông câu chửi thề.
"Sao đó?"
Tần Ninh bình thản hỏi.
"Ngươi ngươi ngươi... ngươi là ai?"
"Tần Ninh chứ còn ai!"
Trải qua hai tháng, Tần Ninh đã quen với dáng vẻ lảm nhảm vớ vẩn cả ngày của đạo sĩ áo đỏ rồi.
Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của đạo sĩ áo đỏ, hắn cũng rất tò mò.
"Chẳng phải thực lực của ngươi là Tiểu Thiên Tôn tầng một ư?
Sao bây giờ... sao bây giờ lại bỗng nhiên tới Đại Thiên Tôn sơ kỳ thế!"
Đạo sĩ áo đỏ ngỡ ngàng ngơ ngác.
Trong hai tháng này, mỗi ngày Tần Ninh đều... đều ngồi nhắm mắt tĩnh dưỡng trong kiệu, lúc cắm trại cũng nghỉ ngơi các kiểu... vậy mà, từ một tên Tiểu Thiên Tôn tầng một lên thẳng tới Đại Thiên Tôn sơ kỳ sao?
Tần Ninh không thèm đếm xỉa tới đạo sĩ áo đỏ.
Hắn vốn đã tu luyện trong Huyết Trì của Vạn Độc tông, pháp thân đã hấp thụ lực lượng của Lục Biện Thất Vân Hà trong Huyết Trì, pháp thân Dung Linh đã quá độ từ một lần đến chín lần.
Chẳng qua là hắn dự trữ toàn bộ lực Dung Linh trong cơ thể mà thôi.
Tất cả chỉ là để đem lực Dung Linh tích tụ ở cả chín lần sử dụng một lần duy nhất, đó là dung hợp vào trong pháp thân, dựa vào cơ hội này, Cửu Linh nhanh chóng tăng lên, vì không có cách nào chứa đựng được nữa mà chỉ còn cách thúc ép pháp thân Ngoại Hiện! Một khi đã pháp thân Ngoại Hiện thì đấy chính là cảnh giới Đại Thiên Tôn.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy tháng sau khi bước ra khỏi Huyết Trì, thực lực của Tần Ninh vẫn chưa có bước tiến triển nào.
Đạo sĩ áo đỏ không thể tin được mà thốt lên: "Chuyện lạ mới nghe lần đầu đấy, Tần công tử đây là dùng chín lần Dung Linh sử dụng một thể để thúc ép pháp thân Ngoại Hiện phải không?
Dùng cách ấy để đột phá thì đúng là pháp thân Dung Linh và Ngoại Hiện có thể cùng lúc tiến hành, hơn nữa pháp thân sau khi Ngoại Hiện càng mạnh mẽ hơn nữa, thế nhưng... đi kèm với đó, khả năng thất bại cũng rất lớn, đã lâu lắm rồi ta vẫn chưa thấy ai thành công cả".
Tần Ninh đưa mắt nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ.
Lão đạo sĩ này khá đấy.
Đến cái này cũng biết!
"Quả nhiên là vậy, Tần công tử quả là cực kỳ may mắn mà!"
"Sở Khả...", Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông cầm đầu kia, nói: "Các ngươi đã làm việc cực khổ suốt hai tháng qua rồi, ngày mai tới Hồng Sơn là các ngươi được tự do".
Nghe vậy, Sở Khả suýt nữa không kìm được nước mắt.
Một Tiểu Thiên Tôn tầng ba như hắn ta đã làm cu li cho Tần Ninh với đạo sĩ áo đỏ suốt hai tháng.
Đến bây giờ cuối cùng đã được tự do.
"Lần sau ta mà còn gặp các ngươi vào nhà cướp của, chặn đường cướp bóc nữa là xin vĩnh biệt đấy!"
Hai tháng qua, lão đạo sĩ chán đến mốc meo, chẳng biết làm gì chỉ đành hàn huyên với đám Sở Khả.
Trong đám người này, ở Tĩnh Nguyên Châu, Tiểu Thiên Tôn tầng ba như Sở Khả vốn là bá vương ở một tòa thành nhỏ với trăm vạn dân cư, cuộc sống coi như là thư thái.
Thế nhưng, tòa thành nhỏ ấy lại bị nhà họ Cảnh quản lý, thành chủ do nhà họ Cảnh bổ nhiệm, người phụ nữ của Sở Khả lại lọt vào mắt xanh của thành chủ, sau khi bị cưỡng bức, người phụ nữ của hắn ta bị tra tấn đến chết... Sở Khả quá đỗi tức giận nên mới dẫn theo anh em kéo đến phủ thành chủ đánh giết.
Kết cục lại bị nhà họ Cảnh đuổi giết, đi đến đâu bị xua đuổi đến đó, mà Sở Khả lại luyến tiếc rời khỏi Tĩnh Nguyên Châu, thế là lưu lạc nơi đất trời... Thật ra, câu ban đầu mà Sở Khả nói là: để đồ đạc lại, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Thế nên, Tần Ninh mới cảm thấy đám người này chẳng phải là hạng người tội ác tày trời gì.
Tần Ninh nhìn về phía tám người họ, nói tiếp: "Nếu các ngươi không còn nơi nào để đi thì cứ đến nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, đến đó nói rằng Tần Ninh bảo các ngươi đến nương tựa nhà họ Linh, ít nhất sau này không cần phải lưu lạc đầu đường xó chợ nữa".
Sở Khả nghe vậy, hai mắt đỏ bừng, lập tức chắp tay nói: "Cảm tạ Tần công tử, từ nhỏ đến lớn, tại hạ vẫn luôn ở Tĩnh Nguyên Châu, thật lòng ta chẳng muốn rời khỏi nơi đây".
"Vậy tùy ngươi thôi".
Đám người Sở Khả chắp tay, rời đi trong đêm.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: "Tấm lòng Tần công tử bao la như biển, lão đạo sĩ ta vô cùng bội phục ngươi, không hổ danh là người cực kỳ may mắn!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, chậm rãi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta tiếp tục xuất phát đến Hồng Sơn".
"Được được".
Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau, hai người sửa soạn kỹ càng rồi chuẩn bị xuất phát.
"Tần công tử, đạo sĩ đại nhân!"
Thế nhưng, ngay khi hai người đang chuẩn bị xuất phát, một bóng dáng thất tha thất thểu đi ra từ trong rừng cây, người nọ đến trước mặt hai người rồi ngã nhào ra đất.
Chương 2352: Ngươi định báo thù cho bọn họ sao?
"Đó là Lý Trắc, hắn ta là người của Sở Khả!"
Đạo sĩ áo đỏ vội vã tiến lên đỡ Lý Trắc dậy.
Dù sao người ta đã khiêng kiệu cho mình hai tháng trời, đạo sĩ áo đỏ tất nhiên sẽ không lạ lẫm gì tám người họ.
"Ngươi làm sao thế?
Sở Khả đâu rồi?"
Đạo sĩ áo đỏ hớt hải hỏi.
Lúc này, cả người Lý Trắc đầy máu, một vài nơi máu đã đông lại, sau lưng, phía trên có bốn mũi tên xuyên qua ngực, hắn ta đã sắp lìa đời rồi.
"Chúng ta đã gặp... gặp phải người nhà họ Cảnh...", Lý Trắc vừa nói ra một câu đã lặng ngắt không còn tiếng động.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía Tần Ninh rồi lắc đầu.
Tần Ninh bước đến, chậm rãi nói: "Để mai đi, giờ đến xem thử".
"Ừ".
Hai người bắt đầu lên đường, bọn họ tiến thẳng về phía trước, dọc theo vết máu mà Lý Trắc lưu lại.
Đêm qua, tám người bọn họ không đi về phía Nam và tiến về phía Bắc, có lẽ bọn họ cũng muốn đến Hồng Sơn xem thử rốt cuộc có chuyện gì.
Dọc đường đi, Tần Ninh không nói lời nào.
Nhưng thủ đoạn truy tìm của lão đạo sĩ thật sự rất kỳ lạ, ông ta lấy ra một người giấy, người giấy bay đi như có cánh, nó truy tìm theo hơi thở của Lý Trắc, dẫn đường cho Tần Ninh và lão đạo sĩ.
Ven đường, bọn họ nhìn thấy thêm hai thi thể, bọn họ cũng là thuộc hạ của Sở Khả, trên người cũng trúng tên, rồi kiên cường chạy đến đây.
Mãi đến một trăm dặm nữa, ở một khe núi.
Có năm thi thể đã tàn tạ đến nỗi không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu, tuy mùi máu đã tiêu tan phần nào, nhưng không khó để nhìn ra thi thể trên mặt đất đã bị thú hoang cắn xé...
"Chắc là bọn họ...", đạo sĩ áo đỏ thở dài nói.
Đám người Sở Khả đều là võ giả, không có bối cảnh gì, bọn họ tuy luyện từng bước đến ngày hôm nay, bình yên làm bá vương thế lực nhỏ của mình, mỗi ngày thong thả mà sống.
Trong khoảng thời gian hai tháng ở chung, lão đạo sĩ cảm thấy bọn họ không tệ lắm.
Đúng như lời Tần Ninh nói, tám người họ không phải là hạng gian tà gì, chẳng qua là do cuộc sống ép buộc mà thôi.
Cả hai nhìn vào thi thể của tám người họ, trong lòng lão đạo sĩ có chút bùi ngùi.
"Thế giới của võ giả chính là vậy đấy!"
Đạo sĩ áo đỏ thở dài rồi nói: "Chuyện sống chết không phải do chính bản thân quyết định".
"Ai bảo không phải do chính bản thân quyết định chứ?"
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, bình thản nói: "Có được sức mạnh tuyệt đối thì sẽ do chính mình quyết định".
Tần Ninh rút trường kiếm ra, đào mấy cái mộ, an táng cho những thi cốt đã bị phá hủy của bọn, rồi sau đó không nói không rằng mà rời đi luôn.
Đạo sĩ áo đỏ thở hồng hộc đuổi theo, nói: "Tần công tử, đi đâu thế?"
"Không phải ngươi giỏi truy tìm tung tích lắm sao?
Tìm mấy kẻ đó đi".
"Ngươi định báo thù cho bọn họ sao?"
"Ừ...", Tần Ninh thản nhiên đáp.
Nghe vậy, trong chốc lát lão đạo sĩ không nói nên lời.
Tuy đáy lòng ông ta có hơi khó chịu, nhưng nói báo thù cho tám người Sở Khả thì không đến mức đấy.
Dù sao mới có hai tháng, tình cảm tuy là có nhưng cũng không sâu đậm bao nhiêu.
Thấy Tần Ninh không có vẻ gì là nói giỡn, lão đạo sĩ không lảm nhảm nữa, lấy ra một tờ người giấy từ trong cái gói to bên hông.
Người giấy bay ra ngoài tựa như tinh linh bé nhỏ.
Khoảng tầm một nén nhang sau, người giấy bay trở về.
"Cách chỗ chúng ta khoảng bảy mươi lí, bên cạnh Hồng Sơn, dưới chân một ngọn núi có đoàn hai mươi người của nhà họ Cảnh".
Sau khi người giấy bay lại bên tai thì thầm với đạo sĩ áo đỏ xong, ông ta lập tức truyền đạt lại ngay.
"Ừ".
Tần Ninh gật đầu nói: "Còn những chỗ khác..." "Không có phát hiện người nhà họ Cảnh".
Tần Ninh nhanh chóng bước xuống, người bay lên, chậm rãi nói: "Vậy đến đó đi!"
Tốc độ của hai người họ cực nhanh, thoáng chốc đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, cách hai người khoảng bảy mươi lý, dưới chân núi.
Một đội võ giả của nhà họ Cảnh đang nghỉ ngơi ở đây.
"Thiếu gia Nguyên Xuân quả thật là hồng phúc tề thiên mà, lần này đến điều tra Hồng Sơn ai ngờ lại gặp được một tên cướp nằm trong danh sách phải giết của nhà họ Cảnh chứ, lần này thiếu gia Nguyên Xuân trở về chắc chắn sẽ được khen ngợi!"
Một người thanh niên cười cười nói.
"Chúng ta đi theo thiếu gia Nguyên Xuân, tất nhiên cũng sẽ được thăng chức nhanh như diều gặp gió thôi".
"Vẫn là thiếu gia Nguyên Xuân tốt nhất!"
Đám người đua nhau nói lời nịnh nọt.
"Các ngươi đừng quá chủ quan".
Cảnh Nguyên Xuân mặc một bộ áo dài màu tím, khuôn mặt bình thường, trong cách dùng từ có chút khí chất cao sang.
"Lần này là do chúng ta gặp may mà thôi, nếu mọi người điều tra được thông tin gì ở Hồng Sơn, thì đấy mới chính là công lao lớn nhất, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ có phần thưởng của gia tộc".
"Vâng, đúng vậy...", cả đám lao nhao tâng bốc.
Cảnh Nguyên Xuân đầy tự mãn.
Hiện tại, nhà họ Cảnh đang hợp tác với Thiên Hồng Bang ở Di Nguyên Châu, ở đó đã xảy ra hơn mười trận chiến lớn nhỏ rồi.
Gã vốn dĩ định đến tiền tuyến trước.
Thế nhưng Hồng Sơn bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề đều phái người đến, nên nhà họ Cảnh cũng không thể không sai người đến xem xét được.
Hồng Sơn trước kia đều tràn ngập màu đỏ, nhưng chưa bao giờ xuất hiện chuyện chảy máu.
Vậy mà bây giờ Hồng Sơn lại chảy máu, chắc chắn đã có biến! Nếu có bảo vật cực kỳ hiếm gặp nào đó xuất hiện, vậy thì gặp may rồi.
Lần này, Cảnh Thiên phái ra hơn trăm cao thủ Tiểu Thiên Tôn, có thêm vài vị cường giả Đại Thiên Tôn dẫn dắt.
Dù sao, bây giờ, cường giả ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn đều đã đi trấn thủ nơi tiền tuyến rồi, nên Đại Thiên Tôn dẫn đội đã đủ dùng.
Tuy Cảnh Nguyên Xuân chỉ ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn tầng bảy, nhưng địa vị của gã ở nhà họ Cảnh rất cao nên mới được dẫn dắt một đội.
Bọn họ vừa đến rìa Hồng Sơn đã bắt gặp đám người Sở Khả, chỉ dựa vào một lần đối mắt đã có đệ tử của nhà họ Cảnh nhận ra tám người Sở Khả nằm trong danh sách truy đuổi của nhà họ Cảnh.
Kết quả là hai mươi vị Tiểu Thiên Tôn ra tay giết luôn tám người kia.
Đây chính là công lao đầu tiên của bọn họ.
Nên Cảnh Nguyên Xuân cực kỳ sung sướng.
Bọn họ còn chưa tiến vào trong Hồng Sơn đã lập được công đầu rồi.
Lần này, chắc chắn bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió, biết đâu tìm được cơ duyên lớn nào đó, có bước tiến đột phá đến cảnh giới Đại Thiên Tôn, gã sẽ được nổi tiếng trong đám con cháu nhà họ Cảnh rồi! Nghĩ đến đây, khóe miệng Cảnh Nguyên Xuân nhếch lên.
"Ai đó?"
Đúng lúc này, một tên đệ tử nhà họ Cảnh đang đứng canh bên ngoài bỗng hét lên.
Đám người Cảnh Nguyên Xuân chợt trở nên căng thẳng.
Từng người nhìn thẳng về phía trước.
Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên mặc áo trắng, khoác áo choàng màu xanh nhạt lao ra từ trong núi rừng.
Bên cạnh người thanh niên ấy là đạo sĩ áo đỏ, bên lưng có dắt một cái túi, trên đầu cài một cây trâm, tóc tai rối tung, bù xù.
Hai người bước ra, nhìn về phía bọn họ.
Người thanh niên nhìn vào bọn họ rồi hỏi luôn trọng tâm: "Sở Khả là bị các người giết phải không?"
Nghe vậy, Cảnh Nguyên Xuân đề cao cảnh giác hơn.
"Tại hạ là Cảnh Nguyên Xuân của nhà họ Cảnh, Sở Khả là kẻ tà ác nằm trong danh sách đuổi giết của nhà họ Cảnh chúng ta, ta..."
"Ta chỉ hỏi là có phải ngươi giết hay không?"
"Phải!"
Lúc này, Cảnh Nguyên Xuân có hơi tức giận, gã khiêu khích nhìn về phía Tần Ninh.
Dù sao nơi đây cũng là Tĩnh Nguyên Châu, tuy nói Hồng Sơn là nơi giao nhau của ba châu, nhưng có cái danh của nhà họ Cảnh rồi thì ai dám ra tay với bọn họ chứ?
Trên quần áo hai mươi người ở đây đều có dấu hiệu của nhà họ Cảnh.
"Vậy thì tốt rồi...", Tần Ninh bình thản mở miệng, rồi bước ra.
Chương 2353: Ngươi là Tần Ninh?
“Nếu như người là do các ngươi giết, vậy thì cũng nên dùng mạng của các ngươi để bồi thường!”
Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Cảnh Nguyên Xuân rút kiếm ra, quát lớn: “Ta khuyên ngươi vẫn nên nghĩ lại cho thoả đáng, nhà họ Cảnh, ngươi không trêu chọc nổi đâu!”
“Ta không cảm thấy nhà họ Cảnh có bao nhiêu tài giỏi!”
Tần Ninh bước ra.
Cảnh Nguyên Xuân hạ quyết tâm, trong chớp mắt, mấy người bọn họ đã lao đến, cầm bảo khí Chí Tôn trong tay, giết thẳng về phía Tần Ninh.
“Hừ!”
Một tiếng hừ vang lên, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, lực lượng trong cơ thể bùng nổ.
“Đại Thiên Tôn!”
Giờ phút này, Cảnh Nguyên Xuân ngẩn người.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn, cho dù chỉ là sơ kỳ đã có thể làm cho pháp thân Ngoại Hiện, thực lực cường đại đến đáng sợ, căn bản là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn không thể nào đối phó được.
Lúc này, âm thanh ầm ầm vang lên.
Tần Ninh vung tay ra, trực tiếp bắt lấy một đệ tử Tiểu Thiên Tôn tầng ba, xương tay người kia lập tức bị bẻ gãy, sắc mặt tái nhợt, Tần Ninh dùng một đạp đá văng ra ngoài.
Rắc một tiếng, xương ngực hắn ta lập tức vỡ vụn, máu tươi phun ra, ngã nhào trên mặt đất, cả người đã không còn chút hơi thở.
Một màn này làm cho mọi người chấn động.
Đạo sĩ áo đỏ đứng phía sau mọi người, thấy được cảnh tượng này, biểu cảm của ông ta cũng ngây ngốc.
Cái tên Tần Ninh này.
Chỉ trong thời gian hai tháng đã từ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một thăng cấp lên cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ, vậy mà lực lượng hắn nắm trong tay lại không xuất hiện chút vấn đề nào, điều này quả thực là kỳ lạ.
Theo lẽ thường mà nói.
Cảnh giới của võ giả đều tăng lên từng tầng một.
Dù sao thì nếu tăng lên vượt cảnh giới, những chỗ khiếm khuyết sẽ xuất hiện rất rõ ràng.
Sẽ dẫn đến việc võ giả không đủ sức để khống chế sức mạnh trong tay mình.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà mỗi lần làm cho ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo tăng cảnh giới, hắn đều phải để cho bọn họ đi rèn luyện thực tế.
Cảnh giới tiến triển quá nhanh sẽ làm cho lực khống chế sức mạnh trong tay giảm xuống, như vậy thì mất còn nhiều hơn được.
Phải nhanh chóng quen thuộc với lực lượng mà mình nắm trong tay, mới có thể khiến cho thực lực của bản thân chân chính tăng lên.
Mà lúc này, đạo sĩ áo đỏ lại không nhìn thấy điều này trên người Tần Ninh.
Người này, không cần phải làm quen sao?
Trên thực tế, sau mỗi lần tăng cảnh giới, Tần Ninh đều có thể hiểu rõ và khống chế được sức mạnh mà mình có, đây là kỹ năng xuất phát từ xương cốt.
Chín vạn năm trải qua chín đời chín kiếp cũng thế, hay là mấy trăm vạn năm rèn luyện và dung hợp cũng vậy.
Đối với mỗi lần tăng cảnh giới, hắn đã sớm biết cách để khống chế sức mạnh, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ.
Năm đó, sư tôn đã từng vứt hắn ở nơi hồng hoang vắng vẻ, hoang tàn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt, vậy nên kinh nghiệm của hắn không hề thua kém bất kỳ kẻ nào, thậm chí có thể nói là càng thêm hung hãn so với bất cứ ai.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Từng tên đệ tử cảnh giới Tiểu Thiên Tôn ngã xuống.
Hai mươi người, trong nháy mắt chỉ còn lại tám người.
Cảnh Nguyên Xuân hoàn toàn trở nên luống cuống.
Người thanh niên này nhìn qua thì có vẻ như cùng một loại với gã, nhưng lại có thực lực vượt xa gã.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cảnh Nguyên Xuân quát.
“Tần Ninh”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Là một người không quen nhìn chuyện không công bằng xảy ra trước mắt, một người dựa theo sở thích của mình mà chủ trì chính nghĩa”.
Cảnh Nguyên Xuân nghe vậy thì sửng sốt.
“Ngươi là…Tần Ninh?”
Cảnh Nguyên Xuân quát lớn nói: “Không phải bây giờ ngươi đang ở Di Nguyên Châu sao?”
Tần Ninh không muốn nhiều lời.
Đạo sĩ áo đỏ cũng đột nhiên tỉnh ngộ.
Tần Ninh?
Nương nó! Là cái tên Tần Ninh có tiếng tăm vang dội trong Cửu Châu gần đây sao?
Trong lúc nhất thời, đạo sĩ áo đỏ có chút thất thần.
Quả nhiên là khí thế mạnh mẽ.
Làm việc cũng không phải là người bình thường có thể giải thích được.
“Ngươi dám xâm nhập vào Tĩnh Nguyên Châu, ngươi muốn chết!”
Cảnh Nguyên Xuân quát.
Nhìn thấy Tần Ninh từng bước tiến lại gần, Cảnh Nguyên Xuân lập tức bóp nát hạt châu trong bàn tay mình.
“Tần Ninh, ngươi xâm nhập vào trong Tĩnh Nguyên Châu, đi vào Hồng Sơn, nếu như bị nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề biết được, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nhạo nói: “Ta sợ bọn họ biết sao?”
Bóng người nháy mắt lao đến, một tay nắm lấy cổ Cảnh Nguyên Xuân, Tần Ninh bình tĩnh nói: “Đám người Sở Khả đều không phải là người có tâm tư độc ác, nhà họ Cảnh các ngươi lại bức bách bọn họ phải vào rừng làm cướp, nhưng bọn họ vẫn như trước coi Tĩnh Nguyên Châu là cố hương, không đành lòng rời đi, cũng chính bởi vì vậy mà chết trong tay các ngươi, chuyện này, một khi đã nhìn thấy thì ta nhất định sẽ quản”.
Rắc một tiếng.
Âm thanh của Cảnh Nguyên Xuân tiêu tán.
Hai mươi người, không một ai sống sót.
Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, nhìn thấy một đống hỗn độn thì thở ra một hơi.
Lúc này, đạo sĩ áo đỏ tiến lên, cười haha nói: “Tần công tử lợi hại, lợi hại, có tấm lòng chính nghĩa, có tấm lòng chính nghĩa”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, sau đó nói: “Đi thôi, tiến vào trong Hồng Sơn nhìn xem”.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, do dự một lát.
“Không sao đâu, không cần để ý, đều đến đây, đúng lúc…”, nói xong, Tần Ninh tự mình rời đi.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, cũng không nhiều chuyện đi quản, ông ta đi theo Tần Ninh, hướng thẳng về phía Hồng Sơn…
“Không nghĩ tới Tần Ninh công tử chính là Tần Ninh công tử tiếng tăm vang dội khắp Cửu Châu trong khoảng thời gian gần đây, bội phục bội phục, một mình đơn độc xâm nhập vào sâu trong Tĩnh Nguyên Châu, quả là gan dạ sáng suốt hơn người”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, không nhịn được cười nói: “Lão đạo sĩ, thực lực của ngươi rất mạnh, vì sao mỗi ngày đều phải che giấu bản thân như vậy?”
Câu hỏi này làm cho đạo sĩ áo đỏ ngẩn người, ông ta lập tức cười nói: “Ta sao có thể so được với Tần công tử có thực lực Đại Thiên Tôn”.
“Haha…”, nghe được tiếng cười này của Tần Ninh, đạo sĩ áo đỏ lại nói tiếp: “Được rồi, quả thực là ta mạnh hơn Tần công tử một chút, nhưng mà quen tự do tự tại rồi”.
“Chỉ là mạnh hơn một chút?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi muốn che giấu cái gì, ta cũng không định đi điều tra, thế nhưng trong hành trình đi Hồng Sơn, ta không hy vọng ngươi tranh đoạt thứ gì của ta, con người của ta, rất biết ghi thù”.
“Không đâu không đâu, nhất định sẽ không, Tần công tử chỉ cần cho lão phu chút nước canh là được, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh”.
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đạo sĩ áo đỏ đi theo phía sau, ông ta liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ.
Theo đạo lý mà nói, Tần Ninh không có khả năng nhìn ra mọi thứ của ông ta mới đúng.
Hẳn là đoán mò đi?
Đạo sĩ áo đỏ vội vàng đi theo Tần Ninh…Dưới chân núi.
Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ rời đi được nửa giờ, một đội người ngựa đã đến đây.
Thi thể đầy đất, nhìn qua có vẻ như là bị một phương hung hăng nghiền áp.
Cảnh Hạo Trung xem xét thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, ông ta nhíu mày.
Cảnh Nguyên Xuân là thiên chi kiêu tử của nhà họ Cảnh, tương lai sẽ trở thành Đại Thiên Tôn, địa vị không thấp, cũng chính vì như thế mà nhiệm vụ lần này mới để cho gã tự mình dẫn một đội.
Kết quả là lại chết ở chỗ này.
Sao lại như thế được! Nơi này cũng không phải là khu vực trong Hồng Sơn, còn cách Hồng Sơn hơn mười dặm nữa.
“Đại nhân!”
Giờ phút này, một gã hộ vệ nhà họ Cảnh tiến lên, chắp tay nói: “Đã kiểm tra rõ ràng rồi, hẳn là bị một người giết chết!”
Bị một người giết chết?
Cảnh Hạo Trung nhíu mày nói: “Có thể liên tục giết chết hai mươi Tiểu Thiên Tôn, người kia ít nhất cũng phải có thực lực Đại Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn…Hiện giờ, Đại Thiên Tôn khắp mọi nơi đều đang ở chiến trường chỉ huy chiến đấu, sẽ là ai…”, Cảnh Hạo Trung lẩm bẩm nói: “Thu lại thi thể, bảo tồn cho tốt, quay lại mang về nhà họ Cảnh”.
“Vâng!”
“Lập tức thông báo với ba vị khác, tập trung bên ngoài Hồng Sơn, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra”.
“Vâng!”
Chương 2354: Thật ngọt
Hồng Sơn! Lãnh thổ kéo dài ngàn dặm.
Trong Hồng Sơn, toàn bộ bề mặt núi, khắp nơi đều là một màu đỏ, hơn nữa, thảm thực vật sinh trưởng ở đây cũng mang một màu đỏ như máu.
Cả Hồng Sơn giống như được ông trời trút xuống một chậu máu loãng, đem vạn vật nhuộm thành sắc đỏ, càng nhìn lâu, Hồng Sơn càng làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Mà nơi đây, có rất nhiều lời đồn.
Từ sau khi số lượng võ giả chết ở chỗ này tăng lên ngày càng nhiều, uy danh của Hồng Sơn cũng dần truyền ra, rồi dần dần trở thanh một cấm địa.
Lần này, các ngọn núi trong Hồng Sơn đổ máu đã làm cho tất cả mọi người chấn động, không chỉ là người nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang, nhà họ Tề đến đây xem xét, mà còn có rất nhiều võ giả ở các châu khác đến đây.
Dù sao, hiện tại Cửu Châu đang giao chiến, các gia tộc, thế lực lớn cũng không rảnh rỗi để đến nơi này, cũng chỉ có nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề phái ra vài tiểu đội đến xem xét.
Đây đúng là cơ hội của những võ giả tán tu bọn họ.
Bắt được cơ hội này, nói không chừng lại có thể đạt được cơ duyên lớn.
Hồng Sơn, tại một chỗ ra vào.
Ước chừng có vài trăm người đang tụ tập ở đây.
Khi Cảnh Hạo Trung đến chỗ này đã nhìn thấy ba người quen.
Cảnh Địch Phi, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung.
Ba vị này đều là cường giả cảnh giới Đại Thiên Tôn, cũng là người dẫn đầu ba trong năm đội người ngựa mà nhà họ Cảnh phái tới lần này.
Ngoài ba vị này ra, còn có hai nhóm người nữa đang tụ tập ở đây.
“Tề Húc công tử!”
“Hồng Hãn huynh!”
Cảnh Hạo Trung nhìn về phía người dẫn đầu hai đội khác, chắp tay nói.
“Hạo Trung!”
Cảnh Dung có vẻ ngoài tầm bốn mươi nhưng dáng vẻ vẫn yểu điệu thướt tha, lúc này, cô ta nhíu mày nói: “Ngươi nói với chúng ta là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Đúng lúc chúng ta gặp được Hồng Hãn và Tề Húc ở chỗ này, mọi người cũng đang chờ ở đây cả”.
Cảnh Hạo Trung lập tức nói: “Cảnh Nguyên Xuân bị giết!”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Ba người Cảnh Địch Phi, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung đều thay đổi sắc mặt.
Bị giết?
Tuy rằng Cảnh Nguyên Xuân là Tiểu Thiên Tôn tầng bảy thế nhưng dù sao cũng còn có hai mươi Tiểu Thiên Tôn khác đi cùng.
Hiện giờ, ở đâu có thể tìm thấy võ giả có thể chém giết được đội ngũ gồm hai mươi Tiểu Thiên Tôn?
Cho dù là có thì cũng là một số tán tu trong các châu, nhưng bọn họ căn bản không dám đắc tội với nhà họ Cảnh.
Cảnh Địch Phi hừ một tiếng rồi nói: “Trên người Cảnh Nguyên Xuân có Hoá Ảnh Châu của nhà họ Cảnh chúng ta, nếu như không phải là bị giết trong nháy mắt thì hẳn là có cơ hội mở Hoá Ảnh Châu”.
“Ừm”.
Cảnh Hạo Trung gật đầu nói: “Quả thật là để lại một đoạn hình ảnh, sau khi tìm thấy ta mới gọi các ngươi lại một chỗ để mọi người cùng nhau xem”.
Cảnh Hạo Trung nói xong thì lấy một viên châu ra.
Hoá Ảnh Châu là bảo khí Chí Tôn độc quyền của nhà họ Cảnh, có thể ghi lại một số hình ảnh, thế nhưng nó vô cùng quý giá và cũng có khuyết điểm lớn.
Thông thường, chỉ có võ giả là đệ tử nòng cốt của nhà họ Cảnh, đi ra ngoài làm nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm mới có tư cách nhận được nó.
Cảnh Hạo Trung bóp nát Hoá Ảnh Châu.
Một loạt cảnh tượng xuất hiện trước mắt mấy người.
Tuy rằng có chút mơ hồ nhưng âm thanh lại vô cùng rõ ràng.
“Tần Ninh!”
Lúc này, Tề Húc nhà họ Tề kinh ngạc nói: “Là Tần Ninh”.
Bên trong hình ảnh, bóng người tuy rằng mơ hồ nhưng Tề Húc liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra Tần Ninh.
Không chỉ vậy.
Âm thanh kia vang lên đã xác nhận lời nói của Tề Húc.
Hình ảnh kết thúc.
Vẻ mặt Cảnh Hạo Trung nghiêm trọng nói: “Thật sự là Tần Ninh!”
“Không phải là hắn nên ở tiền tuyến Di Nguyên Châu sao?
Tại sao lại đến Tĩnh Nguyên Châu, rồi lại còn tới Hồng Sơn…”, tâm trạng của mấy người bọn họ đều trở nên trầm trọng.
Tần Ninh có thể giết chết được hai mươi người Cảnh Nguyên Xuân, điều này đã đủ để chứng minh thực lực của hắn không tầm thường.
Ít nhất là Đại Thiên Tôn.
Người kia, tại sao lại thay đổi giống như trở thành một người khác vậy.
Mà điều quan trọng hơn là, tại sao hắn lại xuất hiện trong Tĩnh Nguyên Châu.
Điều này quả thực là không thể nào hiểu nổi.
Cái tên này không sợ chết sao?
“Cho dù là như thế nào, hành trình đến Hồng Sơn của chúng ta cũng không được dừng lại”.
Cảnh Hạo Trung nói tiếp: “Phái người trở về báo cáo với tộc trưởng, ngay sau đó chúng ta tiến vào Hồng Sơn”.
“Tên Tần Ninh này tuy nói là Đại Thiên Tôn, thế nhưng xem dáng vẻ kia thì có lẽ là mới thăng cấp, ở đây chúng ta có ít nhất mười vị Đại Thiên Tôn, nếu như gặp được hắn cũng có thể giết chết hắn”.
Tề Húc cũng gật đầu nói: “Đúng vậy”.
“Thế nhưng bây giờ không thể xác định được, bên cạnh hắn có cao thủ khác hay không, cho nên cứ thông báo cho người trong tộc trước, nếu có thể thì để bọn họ phái Tiểu Thần Tôn đến đây giết chết Tần Ninh, điều này sẽ là đả kích lớn đối với nhà họ Linh và Phù Dung lâu!”
“Ừm!”
Mấy người bọn họ bắt đầu tính toán.
Cuối cùng, ba phương thế lực đều phái cường giả trở về tộc, báo cáo lại việc này.
Còn những người còn lại thì chia ra tiến vào trong Hồng Sơn…
Một, xem xét vấn đề Hồng Sơn đổ máu.
Hai, tìm Tần Ninh, nếu như hắn không có cao thủ đi cùng thì lập tức giết, còn nếu có cao thủ bên cạnh thì theo dõi.
Nhất thời, mọi người đều dựa theo kế hoạch mà hành động.
Mấy trăm người phân tán ra, tiến lên phía trước, đi vào Hồng Sơn như được nhuộm máu…Trong Hồng Sơn.
Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ cùng nhau tiến vào, dọc đường đi gặp không ít đoàn đội võ giả hoặc hai, ba người, hoặc bảy, tám người, hoặc mười mấy người cùng tiến vào Hồng Sơn.
Thế nhưng, Hồng Sơn vốn hung hiểm, những người đó cũng không có ý định trêu chọc ra phiền toái khác.
Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ tiến vào Hồng Sơn, dọc đường đi ngược lại có chút an ổn.
Chỉ là, Tần Ninh mặc trang phục màu trắng, khoác áo choàng màu xanh, nhàn nhã đi bộ trong Hồng Sơn, một chút cũng không nóng vội.
Điều này làm cho đạo sĩ áo đỏ gấp đến mức không kìm lòng được.
“Tần công tử, chúng ta tới đây để thám hiểm chứ không phải là đến để dạo chơi, đi nhanh hơn một chút đi”.
Đạo sĩ áo đỏ thúc giục nói.
“Vội vàng đi tìm chết sao?”
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, chậm rãi nói: “Ngươi có biết vì sao Hồng Sơn có màu đỏ không?
Vì sao nó lại đổ máu không?
Cái gì cũng không biết, đi nhanh vậy làm gì, cho dù muốn chết thì cũng không cần gấp gáp như vậy!”
Đạo sĩ áo đỏ nhíu mày.
Lời này tuy thô nhưng mà thật.
“Tần công tử phát hiện ra cái gì rồi?”
Tần Ninh chậm rãi đi đến dưới chân một ngọn núi.
Cả ngọn núi cao nghìn mét, hùng vĩ nguy nga, hai người đứng ở chân núi chỉ giống như hai con kiến.
Tần Ninh đi đến trước một tảng đá, nhìn mặt ngoài tảng đá chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.
“Lần này, thứ hấp dẫn mọi người đến đây chính là dãy núi Hồng Sơn đổ máu, ngươi xem những vết máu này…”, Tần Ninh từ từ nói.
Đạo sĩ áo đỏ chấm một chút, ngửi ngửi rồi liếm liếm.
“Thật ngọt!”
“…”, Tần Ninh nói tiếp: “Đây là máu nhưng cũng không phải là máu!”
Là máu nhưng cũng không phải là máu?
Nói đùa gì vậy?
“Ý công tử là, đây là máu thật, nhưng đã trộn lẫn thêm những thứ khác?”
“Ừm”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Thứ máu này làm cho người ta có cảm giác muốn phát điên, ngươi không cảm nhận được là từ sau khi tiến vào Hồng Sơn, trong cơ thể càng ngày càng cảm thấy bức bối sao?”
“Đúng vậy…Lão đạo sĩ ta làm việc lằng nhà lằng nhằng, vậy mà lại còn thúc giục ngươi đi nhanh lên”.
“Hơn nữa, hương vị của thứ máu này, có chút…ngọt!”
“Là rất ngọt!”
Lão đạo sĩ gật gật đầu đồng ý.
Tần Ninh liếc mắt nhìn lão đạo sĩ, sau đó nói: “Ngọt trong lời nói của ta, không chỉ là nói hương vị, mà còn là một loại khí thế”.
“Khí thế?”
“Có cái khí thế nào mà lại ngọt ngào?”
Lão đạo sĩ chế nhạo nói: “Trừ khi là một mỹ nữ có dáng người nóng bỏng, phong thái nóng bỏng, ăn mặc nóng bỏng, diện mạo nóng bỏng nhào vào lồng ngực ta, máu mũi của ta chảy ra, cái này thì đúng thật là một loại khí thế ngọt ngào!”
“…”
Chương 2355: Ngươi đánh ta làm gì?
Tần Ninh không thèm quan tâm đến cái tên đạo sĩ áo đỏ này.
Mới vừa rồi trong lòng còn đang khen người này đáng tin cậy hơn mấy đồ đệ của mình, nói một chút đã có thể hiểu rõ.
Thế nhưng, tại khoảnh khắc lão đạo sĩ này nói ra lời so sánh, tuy rằng cũng có chỗ hợp lý, nhưng mà…thật khó coi!
“Đây không phải là máu chảy ra từ bên trong vật thể, mà là…bị dính vào từ thứ khác, tuy rằng ta đã có suy đoán, nhưng có lẽ cũng không chuẩn xác lắm, hơn nữa, điều này không thể nào tưởng tượng nổi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: “Tiếp tục đi sâu vào bên trong xem”.
“Ừm!”
Hai người xâm nhập vào trong, Tần Ninh thường hay dừng lại, quan sát núi máu rồi xem xét.
“Tần công tử”.
Lúc này, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ ửng hồng, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: “Lão đạo sĩ ta cảm thấy có chút không thích hợp, ngươi chờ ta một chút, ta phải dừng lại chút”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: “Ai bảo ngươi một mực nếm thử máu!”
“Lúc đó, chẳng phải là ta chỉ muốn bỏ ra một phần sức lực thôi sao, bằng không, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh cũng cảm thấy xấu hổ”.
Tần Ninh không nhiều lời nữa.
Lão đạo sĩ ngồi dưới đất, khuôn mặt đỏ hồng giống như là trang điểm thậm chí còn có chút thẹn thùng.
Hai mắt nhìn về phía Tần Ninh mang theo vài phần xinh đẹp.
Trong lúc đầu óc mơ hồ, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, rồi đột nhiên phát hiện ra, người đứng trước mặt mình không phải là một vị công tử phong độ.
Mà là một mỹ nữ tuyệt đẹp trong trang phục màu trắng, trên người khoác lụa mỏng, dáng người quyến rũ.
Khuôn mặt già nua của lão đạo sĩ đỏ bừng, khóe miệng chảy ra nước miếng.
Ầm! Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Lão đạo sĩ chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, máu tươi chảy xuôi xuống.
Ông ta lại nhìn người trước mặt, làm gì còn mỹ nữ tuyệt đẹp nào nịnh nọt mình, chỉ thấy Tần Ninh đang đứng đó, trong tay cầm một cây gậy gỗ nhìn ông ta.
“Tốt hơn nhiều rồi chứ?”
Tần Ninh mở miệng nói.
“Ngươi…ngươi đánh ta làm gì?”
Lão đạo sĩ ngạc nhiên nói.
“Không đánh ngươi, chẳng lẽ để cho ngươi bổ nhào vào ta?”
Tần Ninh không còn gì để nói.
Lão đạo sĩ nghe vậy thì nhíu mày.
Đúng vậy!
“Máu này không bình thường, ngươi đừng đụng vào”.
Tần Ninh khẽ nói: “Ta đại khái đã biết được, vì sao người tiến vào Hồng Sơn, cuối cùng lại không đi ra ngoài được rồi”.
“Là ảo cảnh!”
Lão đạo sĩ đứng dậy, vội vàng nói: “Máu này có thể làm cho người ta phát điên, đồng thời cũng có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác”.
“Ừm…”, lão đạo sĩ không ngờ rằng, chính mình cũng bị đánh lừa.
“Không đúng, không có khả năng người tiến vào nơi này đều uống máu trong này chứ?”
Tần Ninh lại nói: “Loại máu này sau khi bay hơi sẽ tản ra mùi hương, nó có thể mê hoặc lòng người, càng đi sâu vào trong thì tác dụng lại càng lợi hại”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thú vị, suy đoán trong lòng ta, hơn một nửa là chính xác rồi, tuy rằng không thể tin được, nhưng mà hẳn là như thế”.
Lão đạo sĩ lại càng thêm tò mò.
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong.
Lão đạo sĩ không nhịn được nói: “Tần công tử, ngươi không bị ảnh hưởng sao?”
Tần Ninh nghiêm nghị nói: “Tâm trí ta kiên định, điều này không ảnh hưởng được đến ta”.
Đương nhiên là hắn sẽ không nói cho lão đạo sĩ biết, vừa rồi bản thân hắn cũng bị mê hoặc, thế nhưng lão đạo sĩ trước mắt lại biến thành một bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi, mặc trên mình bộ đồ màu đỏ, chu môi ra với hắn.
Ừm…Rất ghê tởm! Lão đạo sĩ lại nói: “Tần công tử, điều ngươi suy đoán là gì?
Hiện giờ, hai chúng ta có quan hệ thân thiết, ngươi nói cho ta biết để ta chuẩn bị tâm lý trước, tránh cho việc xuất hiện tình huống xấu hổ như vừa rồi”.
Tần Ninh nhìn về phía trước.
“Thứ mà Hồng Sơn chảy ra, quả thực là máu”.
“Hơn nữa, là máu của một loại nguyên thú, nguyên thú cấp chín Viêm Ma Hùng!”
Viêm Ma Hùng?
Đạo sĩ áo đỏ kinh ngạc nói: “Là Viêm Ma Hùng sau khi bùng nổ có thể xé nát Chí Cao Đế Tôn!”
“Ừm…”, Tần Ninh tiếp tục nói: “Viêm Ma Hùng có bản tính cuồng bạo, ngông cuồng không coi ai ra gì, cả tộc chúng nó đều như thế, máu của nó cũng có tác dụng dẫn dụ con người”.
“Điều này không đúng, còn có cái ảo cảnh kia…”, nét mặt già nua của lão đạo sĩ đỏ lên, không nói hết câu.
“Đây là hiệu quả của một thứ khác”.
Tần Ninh lại nói: “Cửu Diệp Huyết Hồng Liên!”
“Cửu Diệp Huyết Hồng Liên?”
Lão đạo sĩ sửng sốt, lập tức nói: “Thần thực tự mang linh tính, nghe nói hạt sen này có thể khiến cho người ta thay da đổi thịt! Cho dù Chí Cao Đế Tôn nhìn thấy cũng không kiềm chế được ham muốn sâu trong nội tâm!”
“Máu của Viêm Ma Hùng có thể làm cho người ta cuồng bạo, đan sư có cấp bậc trên Chí Cao Đế Tôn sẽ lấy máu của Viêm Ma Hùng để luyện chế một vài loại đan dược cuồng bạo”.
“Còn Cửu Diệp Huyết Hồng Liên sinh trưởng ở đỉnh núi cao, hấp thụ ánh sáng của mặt trăng và mặt trời, có được linh trí, lá sen này có thể sản sinh ra khí tức mị hoặc, mê hoặc lòng người”.
“Hai thứ kết hợp…sẽ xuất hiện loại tình huống này”.
Đạo sĩ áo đỏ ngạc nhiên.
“Đây đều là suy đoán của ngươi, không thể chắc chắn được”.
“Có thể!”
Tần Ninh cười nói: “Bởi vì cho dù sinh ra ảo giác hay vô duyên vô cớ tức giận thì đều là hiệu quả mà hai loại đồ vật này có thể tạo thành được, hơn nữa, sau khi kết hợp cùng nhau còn tạo ra hiệu quả thần kỳ, cũng chỉ có hai thứ này mới làm được như thế, chỉ là việc dãy núi này đổ máu, hiện giờ ta lại không thể nào hiểu rõ được”.
Nguyên thú cấp chín, Viêm Ma Hùng! Cửu Diệp Huyết Hồng Liên! Đây căn bản không phải là sản phẩm mà Cửu Châu có thể sản sinh ra được.
Cho dù là trong Cửu Nguyên Vực, chúng đều rất hiếm có.
Thế mà tại cái Hồng Sơn nho nhỏ này, chúng lại có thể xuất hiện?
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể tin được! Tần Ninh nói tiếp: “Ngay từ lúc đầu ta đã cảm thấy không thể nào tin được, nhưng tiếp đó, càng đi sâu vào trong, ta lại càng cảm thấy điều này có khả năng rất lớn”.
“Linh khí đất trời ở nơi đây quả thực là không đủ để bồi dưỡng ra loại đồ vật này, nhưng mà…nếu như có người ở đây bồi dưỡng ra thì sao?”
Đạo sĩ ảo đỏ thay đổi sắc mặt.
Đúng vậy! Cũng có khả năng đó!
“Đi vào xem tiếp rồi nói sau”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Nơi này, thực sự rất thú vị…”, vốn dĩ, Tần Ninh chỉ định xâm nhập vào Tĩnh Nguyên Châu, rồi lại đi đến Hồng Châu, Tề Châu nhìn xem những nơi này có xảy ra thay đổi gì hay không.
Không ngờ là còn có thể gặp được chuyện này.
Điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Nếu như có thể lấy được hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, thì quả thực là có được trợ giúp thần ký đối với pháp thân của võ giả cảnh giới Chí Tôn.
Ngay cả hiệu quả của Huyết Trì trong Vạn Độc tông kia, một khi so với hạt sen này thì cũng không đáng để nhắc tới.
Hắn có thể nhân cơ hội này để làm cho đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên triết nhanh chóng đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Đúng vậy, Tiểu Đế Tôn! Hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đều thuộc loại hiếm có trong Cửu Nguyên vực.
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Sau khi đi được hơn trăm dặm, cảm giác khiến cho người ta bực bội, cảnh tượng kích thích sinh ra trong đầu càng ngày càng mãnh liệt! Lúc này, Tần Ninh cũng dần dần không chống đỡ được nữa.
“Lão đạo sĩ”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Ngươi tìm trong cái túi chứa trăm loại bảo bối của ngươi xem có đồ vật nào ngăn cản được sự ăn mòn tâm trí này không đi, bằng không, hai người chúng ta còn chưa đi sâu vào trong, không phải là ngươi giết chết ta thì là ta giết chết ngươi”.
Lão đạo sĩ che lại chiếc túi rách bên hông mình, vội vàng nói: “Ta không có bảo bối, cũng không có cái túi chứa trăm loại bảo bối gì”.
“Đừng nói nhảm nữa, lấy ra đi!”
Tần Ninh thúc giục nói: “Đến lúc đó lấy được hạt sen rồi thì cho ngươi một hạt, đảm bảo mặt mày ngươi sáng láng, ngày đè trăm phụ nữ cũng không thành vấn đề!”
Đạo sĩ áo đỏ cười nói: "Công tử còn chưa sợ thì cái tên đạo sĩ quèn như ta phải sợ gì chứ?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: "Cái lúc xem bói cho ta ấy, sao lại thổ huyết rồi bỏ chạy hả?
Là đã xem được cái gì rồi à?"
"Có lỗi quá...", đạo sĩ áo đỏ vội vã giải thích: "Lão đạo sĩ đây quả thật đã tính ra, công tử là người có vận may cực lớn, chỉ tới Hồng Sơn thôi thì không gì có thể ngăn trở được số mệnh của công tử được, đáy lòng lão đạo sĩ đây cũng khao khát được đến Hồng Sơn, thế nhưng lại không dám, nhưng nếu như đi cùng công tử một đoạn đường thì chẳng ngần ngại gì, cho nên ta mới mặt dày đi theo đến đây...", Tần Ninh liếc nhìn đạo sĩ áo đỏ.
Lúc này, tám người kia đang hớt hải đi làm cái kiệu.
Khổ nỗi, điều kiện có hạn nên tuy cái kiệu cũng ra hình ra dáng nhưng vẫn chưa thể gọi là tinh xảo, tỉ mỉ được.
Tám người khiêng hai cái kiệu đi đến trước mặt Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ.
"Tần công tử!"
Đạo sĩ áo đỏ sau khi trưng cầu ý kiến của Tần Ninh xong thì càng bực dọc hơn, ông ta cười nói: "Dựa vào tốc độ của hai người chúng ta, chưa tới mười ngày là tới nơi rồi, nhưng nếu di chuyển bằng kiệu, chắc phải mất một hai tháng đấy!"
"Ta biết...", Tần Ninh nhìn thoáng đạo sĩ áo đỏ, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi cảm thấy đi hơi chậm thì tự đi một mình đi".
"Không chậm, không chậm đâu...", người đàn ông cầm đầu tên là Sở Khả vội vã sai bảo vài tên thuộc hạ của mình, rồi khiêng kiệu lên.
Hai người Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ đi cùng nhau, cùng nằm trong kiệu, có vẻ khá là thích chí.
"Xuất phát! Đến Hồng Sơn!"
Tần Ninh chỉ đạo nói.
Dọc đường đi, đạo sĩ áo đỏ có hỏi Tần Ninh.
"Chẳng hay Tần công tử là người nơi đâu?"
"Trong gia đình có những ai?"
"Đã có ai hứa hôn gì chưa?"
Tần Ninh bị đạo sĩ áo đỏ hỏi tới hỏi lui, cực kỳ phiền, hắn bực mình nói: "Ta tưởng ngươi chỉ biết xem bói thôi, ai ngờ ngươi còn làm bà mối nữa chứ!"
"Úi...", khoảng thời gian tiếp theo, tám người Sở Khả chia ra hai bên, bốn người khiêng một cái kiệu, chạy liên tục không ngừng nghỉ.
Mỗi khi Sở Khả hỏi cái gì, đạo sĩ áo đỏ lại đưa khuôn mặt nghiêm túc ra.
Riết, dọc đường, cả đám chẳng ai dám hỏi han cái gì.
Một ngày lại một ngày trôi qua, một đoàn mười người trèo đèo lội suối, coi như đã tham quan được hết phong cảnh nơi Tĩnh Nguyên Châu này.
Ven đường đi, bọn họ cũng gặp được kha khá võ giả của nhà họ Cảnh đang gấp rút di chuyển.
Bây giờ, chiến tranh sắp nổ ra rồi, võ giả nơi nơi hầu như đều đầu quân dưới trướng những nơi lớn mạnh về nhân lực và vật lực, mọi người cứ tưởng rằng chỉ đánh vài ba trận, bên nào thua thì cứ cắt đất bồi thường là xong việc.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến ở khắp Cửu Châu đều rộn ràng khói lửa.
Hai tháng tiếp theo, dọc đường tính ra vô cùng yên bình.
Mỗi ngày, Tần Ninh đều nằm nghỉ ngơi trong kiệu, đến tối khoanh chân ngồi chỗ của mình, chẳng nói lời nào, trông như đang tu luyện.
Còn đạo sĩ áo đỏ lại cực kỳ bức bối.
Hôm nay, khi dừng chân buổi tối.
Đạo sĩ áo đỏ nói: "Tần công tử, ngày mai chúng ta đến địa phận của Hồng Sơn rồi".
"Ồ?"
Tần Ninh đang nhắm mắt, nghe vậy bèn chậm rãi mở ra.
Tần Ninh vừa mở mắt ra, chỉ thấy một tia sáng lóe qua, thoáng chốc rồi biến mất.
Lòng đạo sĩ áo đỏ chợt run, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Tần Ninh.
"Bà nội nó!"
Đạo sĩ áo đỏ không nhịn được bèn buông câu chửi thề.
"Sao đó?"
Tần Ninh bình thản hỏi.
"Ngươi ngươi ngươi... ngươi là ai?"
"Tần Ninh chứ còn ai!"
Trải qua hai tháng, Tần Ninh đã quen với dáng vẻ lảm nhảm vớ vẩn cả ngày của đạo sĩ áo đỏ rồi.
Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của đạo sĩ áo đỏ, hắn cũng rất tò mò.
"Chẳng phải thực lực của ngươi là Tiểu Thiên Tôn tầng một ư?
Sao bây giờ... sao bây giờ lại bỗng nhiên tới Đại Thiên Tôn sơ kỳ thế!"
Đạo sĩ áo đỏ ngỡ ngàng ngơ ngác.
Trong hai tháng này, mỗi ngày Tần Ninh đều... đều ngồi nhắm mắt tĩnh dưỡng trong kiệu, lúc cắm trại cũng nghỉ ngơi các kiểu... vậy mà, từ một tên Tiểu Thiên Tôn tầng một lên thẳng tới Đại Thiên Tôn sơ kỳ sao?
Tần Ninh không thèm đếm xỉa tới đạo sĩ áo đỏ.
Hắn vốn đã tu luyện trong Huyết Trì của Vạn Độc tông, pháp thân đã hấp thụ lực lượng của Lục Biện Thất Vân Hà trong Huyết Trì, pháp thân Dung Linh đã quá độ từ một lần đến chín lần.
Chẳng qua là hắn dự trữ toàn bộ lực Dung Linh trong cơ thể mà thôi.
Tất cả chỉ là để đem lực Dung Linh tích tụ ở cả chín lần sử dụng một lần duy nhất, đó là dung hợp vào trong pháp thân, dựa vào cơ hội này, Cửu Linh nhanh chóng tăng lên, vì không có cách nào chứa đựng được nữa mà chỉ còn cách thúc ép pháp thân Ngoại Hiện! Một khi đã pháp thân Ngoại Hiện thì đấy chính là cảnh giới Đại Thiên Tôn.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy tháng sau khi bước ra khỏi Huyết Trì, thực lực của Tần Ninh vẫn chưa có bước tiến triển nào.
Đạo sĩ áo đỏ không thể tin được mà thốt lên: "Chuyện lạ mới nghe lần đầu đấy, Tần công tử đây là dùng chín lần Dung Linh sử dụng một thể để thúc ép pháp thân Ngoại Hiện phải không?
Dùng cách ấy để đột phá thì đúng là pháp thân Dung Linh và Ngoại Hiện có thể cùng lúc tiến hành, hơn nữa pháp thân sau khi Ngoại Hiện càng mạnh mẽ hơn nữa, thế nhưng... đi kèm với đó, khả năng thất bại cũng rất lớn, đã lâu lắm rồi ta vẫn chưa thấy ai thành công cả".
Tần Ninh đưa mắt nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ.
Lão đạo sĩ này khá đấy.
Đến cái này cũng biết!
"Quả nhiên là vậy, Tần công tử quả là cực kỳ may mắn mà!"
"Sở Khả...", Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông cầm đầu kia, nói: "Các ngươi đã làm việc cực khổ suốt hai tháng qua rồi, ngày mai tới Hồng Sơn là các ngươi được tự do".
Nghe vậy, Sở Khả suýt nữa không kìm được nước mắt.
Một Tiểu Thiên Tôn tầng ba như hắn ta đã làm cu li cho Tần Ninh với đạo sĩ áo đỏ suốt hai tháng.
Đến bây giờ cuối cùng đã được tự do.
"Lần sau ta mà còn gặp các ngươi vào nhà cướp của, chặn đường cướp bóc nữa là xin vĩnh biệt đấy!"
Hai tháng qua, lão đạo sĩ chán đến mốc meo, chẳng biết làm gì chỉ đành hàn huyên với đám Sở Khả.
Trong đám người này, ở Tĩnh Nguyên Châu, Tiểu Thiên Tôn tầng ba như Sở Khả vốn là bá vương ở một tòa thành nhỏ với trăm vạn dân cư, cuộc sống coi như là thư thái.
Thế nhưng, tòa thành nhỏ ấy lại bị nhà họ Cảnh quản lý, thành chủ do nhà họ Cảnh bổ nhiệm, người phụ nữ của Sở Khả lại lọt vào mắt xanh của thành chủ, sau khi bị cưỡng bức, người phụ nữ của hắn ta bị tra tấn đến chết... Sở Khả quá đỗi tức giận nên mới dẫn theo anh em kéo đến phủ thành chủ đánh giết.
Kết cục lại bị nhà họ Cảnh đuổi giết, đi đến đâu bị xua đuổi đến đó, mà Sở Khả lại luyến tiếc rời khỏi Tĩnh Nguyên Châu, thế là lưu lạc nơi đất trời... Thật ra, câu ban đầu mà Sở Khả nói là: để đồ đạc lại, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Thế nên, Tần Ninh mới cảm thấy đám người này chẳng phải là hạng người tội ác tày trời gì.
Tần Ninh nhìn về phía tám người họ, nói tiếp: "Nếu các ngươi không còn nơi nào để đi thì cứ đến nhà họ Linh ở Linh Nguyên Châu, đến đó nói rằng Tần Ninh bảo các ngươi đến nương tựa nhà họ Linh, ít nhất sau này không cần phải lưu lạc đầu đường xó chợ nữa".
Sở Khả nghe vậy, hai mắt đỏ bừng, lập tức chắp tay nói: "Cảm tạ Tần công tử, từ nhỏ đến lớn, tại hạ vẫn luôn ở Tĩnh Nguyên Châu, thật lòng ta chẳng muốn rời khỏi nơi đây".
"Vậy tùy ngươi thôi".
Đám người Sở Khả chắp tay, rời đi trong đêm.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: "Tấm lòng Tần công tử bao la như biển, lão đạo sĩ ta vô cùng bội phục ngươi, không hổ danh là người cực kỳ may mắn!"
Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, chậm rãi nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai chúng ta tiếp tục xuất phát đến Hồng Sơn".
"Được được".
Một đêm yên tĩnh trôi qua, sáng sớm hôm sau, hai người sửa soạn kỹ càng rồi chuẩn bị xuất phát.
"Tần công tử, đạo sĩ đại nhân!"
Thế nhưng, ngay khi hai người đang chuẩn bị xuất phát, một bóng dáng thất tha thất thểu đi ra từ trong rừng cây, người nọ đến trước mặt hai người rồi ngã nhào ra đất.
Chương 2352: Ngươi định báo thù cho bọn họ sao?
"Đó là Lý Trắc, hắn ta là người của Sở Khả!"
Đạo sĩ áo đỏ vội vã tiến lên đỡ Lý Trắc dậy.
Dù sao người ta đã khiêng kiệu cho mình hai tháng trời, đạo sĩ áo đỏ tất nhiên sẽ không lạ lẫm gì tám người họ.
"Ngươi làm sao thế?
Sở Khả đâu rồi?"
Đạo sĩ áo đỏ hớt hải hỏi.
Lúc này, cả người Lý Trắc đầy máu, một vài nơi máu đã đông lại, sau lưng, phía trên có bốn mũi tên xuyên qua ngực, hắn ta đã sắp lìa đời rồi.
"Chúng ta đã gặp... gặp phải người nhà họ Cảnh...", Lý Trắc vừa nói ra một câu đã lặng ngắt không còn tiếng động.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía Tần Ninh rồi lắc đầu.
Tần Ninh bước đến, chậm rãi nói: "Để mai đi, giờ đến xem thử".
"Ừ".
Hai người bắt đầu lên đường, bọn họ tiến thẳng về phía trước, dọc theo vết máu mà Lý Trắc lưu lại.
Đêm qua, tám người bọn họ không đi về phía Nam và tiến về phía Bắc, có lẽ bọn họ cũng muốn đến Hồng Sơn xem thử rốt cuộc có chuyện gì.
Dọc đường đi, Tần Ninh không nói lời nào.
Nhưng thủ đoạn truy tìm của lão đạo sĩ thật sự rất kỳ lạ, ông ta lấy ra một người giấy, người giấy bay đi như có cánh, nó truy tìm theo hơi thở của Lý Trắc, dẫn đường cho Tần Ninh và lão đạo sĩ.
Ven đường, bọn họ nhìn thấy thêm hai thi thể, bọn họ cũng là thuộc hạ của Sở Khả, trên người cũng trúng tên, rồi kiên cường chạy đến đây.
Mãi đến một trăm dặm nữa, ở một khe núi.
Có năm thi thể đã tàn tạ đến nỗi không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu, tuy mùi máu đã tiêu tan phần nào, nhưng không khó để nhìn ra thi thể trên mặt đất đã bị thú hoang cắn xé...
"Chắc là bọn họ...", đạo sĩ áo đỏ thở dài nói.
Đám người Sở Khả đều là võ giả, không có bối cảnh gì, bọn họ tuy luyện từng bước đến ngày hôm nay, bình yên làm bá vương thế lực nhỏ của mình, mỗi ngày thong thả mà sống.
Trong khoảng thời gian hai tháng ở chung, lão đạo sĩ cảm thấy bọn họ không tệ lắm.
Đúng như lời Tần Ninh nói, tám người họ không phải là hạng gian tà gì, chẳng qua là do cuộc sống ép buộc mà thôi.
Cả hai nhìn vào thi thể của tám người họ, trong lòng lão đạo sĩ có chút bùi ngùi.
"Thế giới của võ giả chính là vậy đấy!"
Đạo sĩ áo đỏ thở dài rồi nói: "Chuyện sống chết không phải do chính bản thân quyết định".
"Ai bảo không phải do chính bản thân quyết định chứ?"
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, bình thản nói: "Có được sức mạnh tuyệt đối thì sẽ do chính mình quyết định".
Tần Ninh rút trường kiếm ra, đào mấy cái mộ, an táng cho những thi cốt đã bị phá hủy của bọn, rồi sau đó không nói không rằng mà rời đi luôn.
Đạo sĩ áo đỏ thở hồng hộc đuổi theo, nói: "Tần công tử, đi đâu thế?"
"Không phải ngươi giỏi truy tìm tung tích lắm sao?
Tìm mấy kẻ đó đi".
"Ngươi định báo thù cho bọn họ sao?"
"Ừ...", Tần Ninh thản nhiên đáp.
Nghe vậy, trong chốc lát lão đạo sĩ không nói nên lời.
Tuy đáy lòng ông ta có hơi khó chịu, nhưng nói báo thù cho tám người Sở Khả thì không đến mức đấy.
Dù sao mới có hai tháng, tình cảm tuy là có nhưng cũng không sâu đậm bao nhiêu.
Thấy Tần Ninh không có vẻ gì là nói giỡn, lão đạo sĩ không lảm nhảm nữa, lấy ra một tờ người giấy từ trong cái gói to bên hông.
Người giấy bay ra ngoài tựa như tinh linh bé nhỏ.
Khoảng tầm một nén nhang sau, người giấy bay trở về.
"Cách chỗ chúng ta khoảng bảy mươi lí, bên cạnh Hồng Sơn, dưới chân một ngọn núi có đoàn hai mươi người của nhà họ Cảnh".
Sau khi người giấy bay lại bên tai thì thầm với đạo sĩ áo đỏ xong, ông ta lập tức truyền đạt lại ngay.
"Ừ".
Tần Ninh gật đầu nói: "Còn những chỗ khác..." "Không có phát hiện người nhà họ Cảnh".
Tần Ninh nhanh chóng bước xuống, người bay lên, chậm rãi nói: "Vậy đến đó đi!"
Tốc độ của hai người họ cực nhanh, thoáng chốc đã biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, cách hai người khoảng bảy mươi lý, dưới chân núi.
Một đội võ giả của nhà họ Cảnh đang nghỉ ngơi ở đây.
"Thiếu gia Nguyên Xuân quả thật là hồng phúc tề thiên mà, lần này đến điều tra Hồng Sơn ai ngờ lại gặp được một tên cướp nằm trong danh sách phải giết của nhà họ Cảnh chứ, lần này thiếu gia Nguyên Xuân trở về chắc chắn sẽ được khen ngợi!"
Một người thanh niên cười cười nói.
"Chúng ta đi theo thiếu gia Nguyên Xuân, tất nhiên cũng sẽ được thăng chức nhanh như diều gặp gió thôi".
"Vẫn là thiếu gia Nguyên Xuân tốt nhất!"
Đám người đua nhau nói lời nịnh nọt.
"Các ngươi đừng quá chủ quan".
Cảnh Nguyên Xuân mặc một bộ áo dài màu tím, khuôn mặt bình thường, trong cách dùng từ có chút khí chất cao sang.
"Lần này là do chúng ta gặp may mà thôi, nếu mọi người điều tra được thông tin gì ở Hồng Sơn, thì đấy mới chính là công lao lớn nhất, đến lúc đó, chúng ta đều sẽ có phần thưởng của gia tộc".
"Vâng, đúng vậy...", cả đám lao nhao tâng bốc.
Cảnh Nguyên Xuân đầy tự mãn.
Hiện tại, nhà họ Cảnh đang hợp tác với Thiên Hồng Bang ở Di Nguyên Châu, ở đó đã xảy ra hơn mười trận chiến lớn nhỏ rồi.
Gã vốn dĩ định đến tiền tuyến trước.
Thế nhưng Hồng Sơn bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề đều phái người đến, nên nhà họ Cảnh cũng không thể không sai người đến xem xét được.
Hồng Sơn trước kia đều tràn ngập màu đỏ, nhưng chưa bao giờ xuất hiện chuyện chảy máu.
Vậy mà bây giờ Hồng Sơn lại chảy máu, chắc chắn đã có biến! Nếu có bảo vật cực kỳ hiếm gặp nào đó xuất hiện, vậy thì gặp may rồi.
Lần này, Cảnh Thiên phái ra hơn trăm cao thủ Tiểu Thiên Tôn, có thêm vài vị cường giả Đại Thiên Tôn dẫn dắt.
Dù sao, bây giờ, cường giả ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn đều đã đi trấn thủ nơi tiền tuyến rồi, nên Đại Thiên Tôn dẫn đội đã đủ dùng.
Tuy Cảnh Nguyên Xuân chỉ ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn tầng bảy, nhưng địa vị của gã ở nhà họ Cảnh rất cao nên mới được dẫn dắt một đội.
Bọn họ vừa đến rìa Hồng Sơn đã bắt gặp đám người Sở Khả, chỉ dựa vào một lần đối mắt đã có đệ tử của nhà họ Cảnh nhận ra tám người Sở Khả nằm trong danh sách truy đuổi của nhà họ Cảnh.
Kết quả là hai mươi vị Tiểu Thiên Tôn ra tay giết luôn tám người kia.
Đây chính là công lao đầu tiên của bọn họ.
Nên Cảnh Nguyên Xuân cực kỳ sung sướng.
Bọn họ còn chưa tiến vào trong Hồng Sơn đã lập được công đầu rồi.
Lần này, chắc chắn bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió, biết đâu tìm được cơ duyên lớn nào đó, có bước tiến đột phá đến cảnh giới Đại Thiên Tôn, gã sẽ được nổi tiếng trong đám con cháu nhà họ Cảnh rồi! Nghĩ đến đây, khóe miệng Cảnh Nguyên Xuân nhếch lên.
"Ai đó?"
Đúng lúc này, một tên đệ tử nhà họ Cảnh đang đứng canh bên ngoài bỗng hét lên.
Đám người Cảnh Nguyên Xuân chợt trở nên căng thẳng.
Từng người nhìn thẳng về phía trước.
Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên mặc áo trắng, khoác áo choàng màu xanh nhạt lao ra từ trong núi rừng.
Bên cạnh người thanh niên ấy là đạo sĩ áo đỏ, bên lưng có dắt một cái túi, trên đầu cài một cây trâm, tóc tai rối tung, bù xù.
Hai người bước ra, nhìn về phía bọn họ.
Người thanh niên nhìn vào bọn họ rồi hỏi luôn trọng tâm: "Sở Khả là bị các người giết phải không?"
Nghe vậy, Cảnh Nguyên Xuân đề cao cảnh giác hơn.
"Tại hạ là Cảnh Nguyên Xuân của nhà họ Cảnh, Sở Khả là kẻ tà ác nằm trong danh sách đuổi giết của nhà họ Cảnh chúng ta, ta..."
"Ta chỉ hỏi là có phải ngươi giết hay không?"
"Phải!"
Lúc này, Cảnh Nguyên Xuân có hơi tức giận, gã khiêu khích nhìn về phía Tần Ninh.
Dù sao nơi đây cũng là Tĩnh Nguyên Châu, tuy nói Hồng Sơn là nơi giao nhau của ba châu, nhưng có cái danh của nhà họ Cảnh rồi thì ai dám ra tay với bọn họ chứ?
Trên quần áo hai mươi người ở đây đều có dấu hiệu của nhà họ Cảnh.
"Vậy thì tốt rồi...", Tần Ninh bình thản mở miệng, rồi bước ra.
Chương 2353: Ngươi là Tần Ninh?
“Nếu như người là do các ngươi giết, vậy thì cũng nên dùng mạng của các ngươi để bồi thường!”
Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Cảnh Nguyên Xuân rút kiếm ra, quát lớn: “Ta khuyên ngươi vẫn nên nghĩ lại cho thoả đáng, nhà họ Cảnh, ngươi không trêu chọc nổi đâu!”
“Ta không cảm thấy nhà họ Cảnh có bao nhiêu tài giỏi!”
Tần Ninh bước ra.
Cảnh Nguyên Xuân hạ quyết tâm, trong chớp mắt, mấy người bọn họ đã lao đến, cầm bảo khí Chí Tôn trong tay, giết thẳng về phía Tần Ninh.
“Hừ!”
Một tiếng hừ vang lên, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, lực lượng trong cơ thể bùng nổ.
“Đại Thiên Tôn!”
Giờ phút này, Cảnh Nguyên Xuân ngẩn người.
Cảnh giới Đại Thiên Tôn, cho dù chỉ là sơ kỳ đã có thể làm cho pháp thân Ngoại Hiện, thực lực cường đại đến đáng sợ, căn bản là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn không thể nào đối phó được.
Lúc này, âm thanh ầm ầm vang lên.
Tần Ninh vung tay ra, trực tiếp bắt lấy một đệ tử Tiểu Thiên Tôn tầng ba, xương tay người kia lập tức bị bẻ gãy, sắc mặt tái nhợt, Tần Ninh dùng một đạp đá văng ra ngoài.
Rắc một tiếng, xương ngực hắn ta lập tức vỡ vụn, máu tươi phun ra, ngã nhào trên mặt đất, cả người đã không còn chút hơi thở.
Một màn này làm cho mọi người chấn động.
Đạo sĩ áo đỏ đứng phía sau mọi người, thấy được cảnh tượng này, biểu cảm của ông ta cũng ngây ngốc.
Cái tên Tần Ninh này.
Chỉ trong thời gian hai tháng đã từ cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một thăng cấp lên cảnh giới Đại Thiên Tôn sơ kỳ, vậy mà lực lượng hắn nắm trong tay lại không xuất hiện chút vấn đề nào, điều này quả thực là kỳ lạ.
Theo lẽ thường mà nói.
Cảnh giới của võ giả đều tăng lên từng tầng một.
Dù sao thì nếu tăng lên vượt cảnh giới, những chỗ khiếm khuyết sẽ xuất hiện rất rõ ràng.
Sẽ dẫn đến việc võ giả không đủ sức để khống chế sức mạnh trong tay mình.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà mỗi lần làm cho ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo tăng cảnh giới, hắn đều phải để cho bọn họ đi rèn luyện thực tế.
Cảnh giới tiến triển quá nhanh sẽ làm cho lực khống chế sức mạnh trong tay giảm xuống, như vậy thì mất còn nhiều hơn được.
Phải nhanh chóng quen thuộc với lực lượng mà mình nắm trong tay, mới có thể khiến cho thực lực của bản thân chân chính tăng lên.
Mà lúc này, đạo sĩ áo đỏ lại không nhìn thấy điều này trên người Tần Ninh.
Người này, không cần phải làm quen sao?
Trên thực tế, sau mỗi lần tăng cảnh giới, Tần Ninh đều có thể hiểu rõ và khống chế được sức mạnh mà mình có, đây là kỹ năng xuất phát từ xương cốt.
Chín vạn năm trải qua chín đời chín kiếp cũng thế, hay là mấy trăm vạn năm rèn luyện và dung hợp cũng vậy.
Đối với mỗi lần tăng cảnh giới, hắn đã sớm biết cách để khống chế sức mạnh, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ.
Năm đó, sư tôn đã từng vứt hắn ở nơi hồng hoang vắng vẻ, hoang tàn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt, vậy nên kinh nghiệm của hắn không hề thua kém bất kỳ kẻ nào, thậm chí có thể nói là càng thêm hung hãn so với bất cứ ai.
Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Từng tên đệ tử cảnh giới Tiểu Thiên Tôn ngã xuống.
Hai mươi người, trong nháy mắt chỉ còn lại tám người.
Cảnh Nguyên Xuân hoàn toàn trở nên luống cuống.
Người thanh niên này nhìn qua thì có vẻ như cùng một loại với gã, nhưng lại có thực lực vượt xa gã.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cảnh Nguyên Xuân quát.
“Tần Ninh”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Là một người không quen nhìn chuyện không công bằng xảy ra trước mắt, một người dựa theo sở thích của mình mà chủ trì chính nghĩa”.
Cảnh Nguyên Xuân nghe vậy thì sửng sốt.
“Ngươi là…Tần Ninh?”
Cảnh Nguyên Xuân quát lớn nói: “Không phải bây giờ ngươi đang ở Di Nguyên Châu sao?”
Tần Ninh không muốn nhiều lời.
Đạo sĩ áo đỏ cũng đột nhiên tỉnh ngộ.
Tần Ninh?
Nương nó! Là cái tên Tần Ninh có tiếng tăm vang dội trong Cửu Châu gần đây sao?
Trong lúc nhất thời, đạo sĩ áo đỏ có chút thất thần.
Quả nhiên là khí thế mạnh mẽ.
Làm việc cũng không phải là người bình thường có thể giải thích được.
“Ngươi dám xâm nhập vào Tĩnh Nguyên Châu, ngươi muốn chết!”
Cảnh Nguyên Xuân quát.
Nhìn thấy Tần Ninh từng bước tiến lại gần, Cảnh Nguyên Xuân lập tức bóp nát hạt châu trong bàn tay mình.
“Tần Ninh, ngươi xâm nhập vào trong Tĩnh Nguyên Châu, đi vào Hồng Sơn, nếu như bị nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề biết được, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nhạo nói: “Ta sợ bọn họ biết sao?”
Bóng người nháy mắt lao đến, một tay nắm lấy cổ Cảnh Nguyên Xuân, Tần Ninh bình tĩnh nói: “Đám người Sở Khả đều không phải là người có tâm tư độc ác, nhà họ Cảnh các ngươi lại bức bách bọn họ phải vào rừng làm cướp, nhưng bọn họ vẫn như trước coi Tĩnh Nguyên Châu là cố hương, không đành lòng rời đi, cũng chính bởi vì vậy mà chết trong tay các ngươi, chuyện này, một khi đã nhìn thấy thì ta nhất định sẽ quản”.
Rắc một tiếng.
Âm thanh của Cảnh Nguyên Xuân tiêu tán.
Hai mươi người, không một ai sống sót.
Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, nhìn thấy một đống hỗn độn thì thở ra một hơi.
Lúc này, đạo sĩ áo đỏ tiến lên, cười haha nói: “Tần công tử lợi hại, lợi hại, có tấm lòng chính nghĩa, có tấm lòng chính nghĩa”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, sau đó nói: “Đi thôi, tiến vào trong Hồng Sơn nhìn xem”.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, do dự một lát.
“Không sao đâu, không cần để ý, đều đến đây, đúng lúc…”, nói xong, Tần Ninh tự mình rời đi.
Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, cũng không nhiều chuyện đi quản, ông ta đi theo Tần Ninh, hướng thẳng về phía Hồng Sơn…
“Không nghĩ tới Tần Ninh công tử chính là Tần Ninh công tử tiếng tăm vang dội khắp Cửu Châu trong khoảng thời gian gần đây, bội phục bội phục, một mình đơn độc xâm nhập vào sâu trong Tĩnh Nguyên Châu, quả là gan dạ sáng suốt hơn người”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, không nhịn được cười nói: “Lão đạo sĩ, thực lực của ngươi rất mạnh, vì sao mỗi ngày đều phải che giấu bản thân như vậy?”
Câu hỏi này làm cho đạo sĩ áo đỏ ngẩn người, ông ta lập tức cười nói: “Ta sao có thể so được với Tần công tử có thực lực Đại Thiên Tôn”.
“Haha…”, nghe được tiếng cười này của Tần Ninh, đạo sĩ áo đỏ lại nói tiếp: “Được rồi, quả thực là ta mạnh hơn Tần công tử một chút, nhưng mà quen tự do tự tại rồi”.
“Chỉ là mạnh hơn một chút?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi muốn che giấu cái gì, ta cũng không định đi điều tra, thế nhưng trong hành trình đi Hồng Sơn, ta không hy vọng ngươi tranh đoạt thứ gì của ta, con người của ta, rất biết ghi thù”.
“Không đâu không đâu, nhất định sẽ không, Tần công tử chỉ cần cho lão phu chút nước canh là được, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh”.
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đạo sĩ áo đỏ đi theo phía sau, ông ta liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ.
Theo đạo lý mà nói, Tần Ninh không có khả năng nhìn ra mọi thứ của ông ta mới đúng.
Hẳn là đoán mò đi?
Đạo sĩ áo đỏ vội vàng đi theo Tần Ninh…Dưới chân núi.
Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ rời đi được nửa giờ, một đội người ngựa đã đến đây.
Thi thể đầy đất, nhìn qua có vẻ như là bị một phương hung hăng nghiền áp.
Cảnh Hạo Trung xem xét thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, ông ta nhíu mày.
Cảnh Nguyên Xuân là thiên chi kiêu tử của nhà họ Cảnh, tương lai sẽ trở thành Đại Thiên Tôn, địa vị không thấp, cũng chính vì như thế mà nhiệm vụ lần này mới để cho gã tự mình dẫn một đội.
Kết quả là lại chết ở chỗ này.
Sao lại như thế được! Nơi này cũng không phải là khu vực trong Hồng Sơn, còn cách Hồng Sơn hơn mười dặm nữa.
“Đại nhân!”
Giờ phút này, một gã hộ vệ nhà họ Cảnh tiến lên, chắp tay nói: “Đã kiểm tra rõ ràng rồi, hẳn là bị một người giết chết!”
Bị một người giết chết?
Cảnh Hạo Trung nhíu mày nói: “Có thể liên tục giết chết hai mươi Tiểu Thiên Tôn, người kia ít nhất cũng phải có thực lực Đại Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn…Hiện giờ, Đại Thiên Tôn khắp mọi nơi đều đang ở chiến trường chỉ huy chiến đấu, sẽ là ai…”, Cảnh Hạo Trung lẩm bẩm nói: “Thu lại thi thể, bảo tồn cho tốt, quay lại mang về nhà họ Cảnh”.
“Vâng!”
“Lập tức thông báo với ba vị khác, tập trung bên ngoài Hồng Sơn, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra”.
“Vâng!”
Chương 2354: Thật ngọt
Hồng Sơn! Lãnh thổ kéo dài ngàn dặm.
Trong Hồng Sơn, toàn bộ bề mặt núi, khắp nơi đều là một màu đỏ, hơn nữa, thảm thực vật sinh trưởng ở đây cũng mang một màu đỏ như máu.
Cả Hồng Sơn giống như được ông trời trút xuống một chậu máu loãng, đem vạn vật nhuộm thành sắc đỏ, càng nhìn lâu, Hồng Sơn càng làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Mà nơi đây, có rất nhiều lời đồn.
Từ sau khi số lượng võ giả chết ở chỗ này tăng lên ngày càng nhiều, uy danh của Hồng Sơn cũng dần truyền ra, rồi dần dần trở thanh một cấm địa.
Lần này, các ngọn núi trong Hồng Sơn đổ máu đã làm cho tất cả mọi người chấn động, không chỉ là người nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang, nhà họ Tề đến đây xem xét, mà còn có rất nhiều võ giả ở các châu khác đến đây.
Dù sao, hiện tại Cửu Châu đang giao chiến, các gia tộc, thế lực lớn cũng không rảnh rỗi để đến nơi này, cũng chỉ có nhà họ Cảnh, Thiên Hồng Bang và nhà họ Tề phái ra vài tiểu đội đến xem xét.
Đây đúng là cơ hội của những võ giả tán tu bọn họ.
Bắt được cơ hội này, nói không chừng lại có thể đạt được cơ duyên lớn.
Hồng Sơn, tại một chỗ ra vào.
Ước chừng có vài trăm người đang tụ tập ở đây.
Khi Cảnh Hạo Trung đến chỗ này đã nhìn thấy ba người quen.
Cảnh Địch Phi, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung.
Ba vị này đều là cường giả cảnh giới Đại Thiên Tôn, cũng là người dẫn đầu ba trong năm đội người ngựa mà nhà họ Cảnh phái tới lần này.
Ngoài ba vị này ra, còn có hai nhóm người nữa đang tụ tập ở đây.
“Tề Húc công tử!”
“Hồng Hãn huynh!”
Cảnh Hạo Trung nhìn về phía người dẫn đầu hai đội khác, chắp tay nói.
“Hạo Trung!”
Cảnh Dung có vẻ ngoài tầm bốn mươi nhưng dáng vẻ vẫn yểu điệu thướt tha, lúc này, cô ta nhíu mày nói: “Ngươi nói với chúng ta là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Đúng lúc chúng ta gặp được Hồng Hãn và Tề Húc ở chỗ này, mọi người cũng đang chờ ở đây cả”.
Cảnh Hạo Trung lập tức nói: “Cảnh Nguyên Xuân bị giết!”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Ba người Cảnh Địch Phi, Cảnh Vân Sênh và Cảnh Dung đều thay đổi sắc mặt.
Bị giết?
Tuy rằng Cảnh Nguyên Xuân là Tiểu Thiên Tôn tầng bảy thế nhưng dù sao cũng còn có hai mươi Tiểu Thiên Tôn khác đi cùng.
Hiện giờ, ở đâu có thể tìm thấy võ giả có thể chém giết được đội ngũ gồm hai mươi Tiểu Thiên Tôn?
Cho dù là có thì cũng là một số tán tu trong các châu, nhưng bọn họ căn bản không dám đắc tội với nhà họ Cảnh.
Cảnh Địch Phi hừ một tiếng rồi nói: “Trên người Cảnh Nguyên Xuân có Hoá Ảnh Châu của nhà họ Cảnh chúng ta, nếu như không phải là bị giết trong nháy mắt thì hẳn là có cơ hội mở Hoá Ảnh Châu”.
“Ừm”.
Cảnh Hạo Trung gật đầu nói: “Quả thật là để lại một đoạn hình ảnh, sau khi tìm thấy ta mới gọi các ngươi lại một chỗ để mọi người cùng nhau xem”.
Cảnh Hạo Trung nói xong thì lấy một viên châu ra.
Hoá Ảnh Châu là bảo khí Chí Tôn độc quyền của nhà họ Cảnh, có thể ghi lại một số hình ảnh, thế nhưng nó vô cùng quý giá và cũng có khuyết điểm lớn.
Thông thường, chỉ có võ giả là đệ tử nòng cốt của nhà họ Cảnh, đi ra ngoài làm nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm mới có tư cách nhận được nó.
Cảnh Hạo Trung bóp nát Hoá Ảnh Châu.
Một loạt cảnh tượng xuất hiện trước mắt mấy người.
Tuy rằng có chút mơ hồ nhưng âm thanh lại vô cùng rõ ràng.
“Tần Ninh!”
Lúc này, Tề Húc nhà họ Tề kinh ngạc nói: “Là Tần Ninh”.
Bên trong hình ảnh, bóng người tuy rằng mơ hồ nhưng Tề Húc liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra Tần Ninh.
Không chỉ vậy.
Âm thanh kia vang lên đã xác nhận lời nói của Tề Húc.
Hình ảnh kết thúc.
Vẻ mặt Cảnh Hạo Trung nghiêm trọng nói: “Thật sự là Tần Ninh!”
“Không phải là hắn nên ở tiền tuyến Di Nguyên Châu sao?
Tại sao lại đến Tĩnh Nguyên Châu, rồi lại còn tới Hồng Sơn…”, tâm trạng của mấy người bọn họ đều trở nên trầm trọng.
Tần Ninh có thể giết chết được hai mươi người Cảnh Nguyên Xuân, điều này đã đủ để chứng minh thực lực của hắn không tầm thường.
Ít nhất là Đại Thiên Tôn.
Người kia, tại sao lại thay đổi giống như trở thành một người khác vậy.
Mà điều quan trọng hơn là, tại sao hắn lại xuất hiện trong Tĩnh Nguyên Châu.
Điều này quả thực là không thể nào hiểu nổi.
Cái tên này không sợ chết sao?
“Cho dù là như thế nào, hành trình đến Hồng Sơn của chúng ta cũng không được dừng lại”.
Cảnh Hạo Trung nói tiếp: “Phái người trở về báo cáo với tộc trưởng, ngay sau đó chúng ta tiến vào Hồng Sơn”.
“Tên Tần Ninh này tuy nói là Đại Thiên Tôn, thế nhưng xem dáng vẻ kia thì có lẽ là mới thăng cấp, ở đây chúng ta có ít nhất mười vị Đại Thiên Tôn, nếu như gặp được hắn cũng có thể giết chết hắn”.
Tề Húc cũng gật đầu nói: “Đúng vậy”.
“Thế nhưng bây giờ không thể xác định được, bên cạnh hắn có cao thủ khác hay không, cho nên cứ thông báo cho người trong tộc trước, nếu có thể thì để bọn họ phái Tiểu Thần Tôn đến đây giết chết Tần Ninh, điều này sẽ là đả kích lớn đối với nhà họ Linh và Phù Dung lâu!”
“Ừm!”
Mấy người bọn họ bắt đầu tính toán.
Cuối cùng, ba phương thế lực đều phái cường giả trở về tộc, báo cáo lại việc này.
Còn những người còn lại thì chia ra tiến vào trong Hồng Sơn…
Một, xem xét vấn đề Hồng Sơn đổ máu.
Hai, tìm Tần Ninh, nếu như hắn không có cao thủ đi cùng thì lập tức giết, còn nếu có cao thủ bên cạnh thì theo dõi.
Nhất thời, mọi người đều dựa theo kế hoạch mà hành động.
Mấy trăm người phân tán ra, tiến lên phía trước, đi vào Hồng Sơn như được nhuộm máu…Trong Hồng Sơn.
Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ cùng nhau tiến vào, dọc đường đi gặp không ít đoàn đội võ giả hoặc hai, ba người, hoặc bảy, tám người, hoặc mười mấy người cùng tiến vào Hồng Sơn.
Thế nhưng, Hồng Sơn vốn hung hiểm, những người đó cũng không có ý định trêu chọc ra phiền toái khác.
Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ tiến vào Hồng Sơn, dọc đường đi ngược lại có chút an ổn.
Chỉ là, Tần Ninh mặc trang phục màu trắng, khoác áo choàng màu xanh, nhàn nhã đi bộ trong Hồng Sơn, một chút cũng không nóng vội.
Điều này làm cho đạo sĩ áo đỏ gấp đến mức không kìm lòng được.
“Tần công tử, chúng ta tới đây để thám hiểm chứ không phải là đến để dạo chơi, đi nhanh hơn một chút đi”.
Đạo sĩ áo đỏ thúc giục nói.
“Vội vàng đi tìm chết sao?”
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, chậm rãi nói: “Ngươi có biết vì sao Hồng Sơn có màu đỏ không?
Vì sao nó lại đổ máu không?
Cái gì cũng không biết, đi nhanh vậy làm gì, cho dù muốn chết thì cũng không cần gấp gáp như vậy!”
Đạo sĩ áo đỏ nhíu mày.
Lời này tuy thô nhưng mà thật.
“Tần công tử phát hiện ra cái gì rồi?”
Tần Ninh chậm rãi đi đến dưới chân một ngọn núi.
Cả ngọn núi cao nghìn mét, hùng vĩ nguy nga, hai người đứng ở chân núi chỉ giống như hai con kiến.
Tần Ninh đi đến trước một tảng đá, nhìn mặt ngoài tảng đá chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.
“Lần này, thứ hấp dẫn mọi người đến đây chính là dãy núi Hồng Sơn đổ máu, ngươi xem những vết máu này…”, Tần Ninh từ từ nói.
Đạo sĩ áo đỏ chấm một chút, ngửi ngửi rồi liếm liếm.
“Thật ngọt!”
“…”, Tần Ninh nói tiếp: “Đây là máu nhưng cũng không phải là máu!”
Là máu nhưng cũng không phải là máu?
Nói đùa gì vậy?
“Ý công tử là, đây là máu thật, nhưng đã trộn lẫn thêm những thứ khác?”
“Ừm”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Thứ máu này làm cho người ta có cảm giác muốn phát điên, ngươi không cảm nhận được là từ sau khi tiến vào Hồng Sơn, trong cơ thể càng ngày càng cảm thấy bức bối sao?”
“Đúng vậy…Lão đạo sĩ ta làm việc lằng nhà lằng nhằng, vậy mà lại còn thúc giục ngươi đi nhanh lên”.
“Hơn nữa, hương vị của thứ máu này, có chút…ngọt!”
“Là rất ngọt!”
Lão đạo sĩ gật gật đầu đồng ý.
Tần Ninh liếc mắt nhìn lão đạo sĩ, sau đó nói: “Ngọt trong lời nói của ta, không chỉ là nói hương vị, mà còn là một loại khí thế”.
“Khí thế?”
“Có cái khí thế nào mà lại ngọt ngào?”
Lão đạo sĩ chế nhạo nói: “Trừ khi là một mỹ nữ có dáng người nóng bỏng, phong thái nóng bỏng, ăn mặc nóng bỏng, diện mạo nóng bỏng nhào vào lồng ngực ta, máu mũi của ta chảy ra, cái này thì đúng thật là một loại khí thế ngọt ngào!”
“…”
Chương 2355: Ngươi đánh ta làm gì?
Tần Ninh không thèm quan tâm đến cái tên đạo sĩ áo đỏ này.
Mới vừa rồi trong lòng còn đang khen người này đáng tin cậy hơn mấy đồ đệ của mình, nói một chút đã có thể hiểu rõ.
Thế nhưng, tại khoảnh khắc lão đạo sĩ này nói ra lời so sánh, tuy rằng cũng có chỗ hợp lý, nhưng mà…thật khó coi!
“Đây không phải là máu chảy ra từ bên trong vật thể, mà là…bị dính vào từ thứ khác, tuy rằng ta đã có suy đoán, nhưng có lẽ cũng không chuẩn xác lắm, hơn nữa, điều này không thể nào tưởng tượng nổi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: “Tiếp tục đi sâu vào bên trong xem”.
“Ừm!”
Hai người xâm nhập vào trong, Tần Ninh thường hay dừng lại, quan sát núi máu rồi xem xét.
“Tần công tử”.
Lúc này, sắc mặt đạo sĩ áo đỏ ửng hồng, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: “Lão đạo sĩ ta cảm thấy có chút không thích hợp, ngươi chờ ta một chút, ta phải dừng lại chút”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: “Ai bảo ngươi một mực nếm thử máu!”
“Lúc đó, chẳng phải là ta chỉ muốn bỏ ra một phần sức lực thôi sao, bằng không, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh cũng cảm thấy xấu hổ”.
Tần Ninh không nhiều lời nữa.
Lão đạo sĩ ngồi dưới đất, khuôn mặt đỏ hồng giống như là trang điểm thậm chí còn có chút thẹn thùng.
Hai mắt nhìn về phía Tần Ninh mang theo vài phần xinh đẹp.
Trong lúc đầu óc mơ hồ, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, rồi đột nhiên phát hiện ra, người đứng trước mặt mình không phải là một vị công tử phong độ.
Mà là một mỹ nữ tuyệt đẹp trong trang phục màu trắng, trên người khoác lụa mỏng, dáng người quyến rũ.
Khuôn mặt già nua của lão đạo sĩ đỏ bừng, khóe miệng chảy ra nước miếng.
Ầm! Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Lão đạo sĩ chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, máu tươi chảy xuôi xuống.
Ông ta lại nhìn người trước mặt, làm gì còn mỹ nữ tuyệt đẹp nào nịnh nọt mình, chỉ thấy Tần Ninh đang đứng đó, trong tay cầm một cây gậy gỗ nhìn ông ta.
“Tốt hơn nhiều rồi chứ?”
Tần Ninh mở miệng nói.
“Ngươi…ngươi đánh ta làm gì?”
Lão đạo sĩ ngạc nhiên nói.
“Không đánh ngươi, chẳng lẽ để cho ngươi bổ nhào vào ta?”
Tần Ninh không còn gì để nói.
Lão đạo sĩ nghe vậy thì nhíu mày.
Đúng vậy!
“Máu này không bình thường, ngươi đừng đụng vào”.
Tần Ninh khẽ nói: “Ta đại khái đã biết được, vì sao người tiến vào Hồng Sơn, cuối cùng lại không đi ra ngoài được rồi”.
“Là ảo cảnh!”
Lão đạo sĩ đứng dậy, vội vàng nói: “Máu này có thể làm cho người ta phát điên, đồng thời cũng có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác”.
“Ừm…”, lão đạo sĩ không ngờ rằng, chính mình cũng bị đánh lừa.
“Không đúng, không có khả năng người tiến vào nơi này đều uống máu trong này chứ?”
Tần Ninh lại nói: “Loại máu này sau khi bay hơi sẽ tản ra mùi hương, nó có thể mê hoặc lòng người, càng đi sâu vào trong thì tác dụng lại càng lợi hại”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Thú vị, suy đoán trong lòng ta, hơn một nửa là chính xác rồi, tuy rằng không thể tin được, nhưng mà hẳn là như thế”.
Lão đạo sĩ lại càng thêm tò mò.
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong.
Lão đạo sĩ không nhịn được nói: “Tần công tử, ngươi không bị ảnh hưởng sao?”
Tần Ninh nghiêm nghị nói: “Tâm trí ta kiên định, điều này không ảnh hưởng được đến ta”.
Đương nhiên là hắn sẽ không nói cho lão đạo sĩ biết, vừa rồi bản thân hắn cũng bị mê hoặc, thế nhưng lão đạo sĩ trước mắt lại biến thành một bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi, mặc trên mình bộ đồ màu đỏ, chu môi ra với hắn.
Ừm…Rất ghê tởm! Lão đạo sĩ lại nói: “Tần công tử, điều ngươi suy đoán là gì?
Hiện giờ, hai chúng ta có quan hệ thân thiết, ngươi nói cho ta biết để ta chuẩn bị tâm lý trước, tránh cho việc xuất hiện tình huống xấu hổ như vừa rồi”.
Tần Ninh nhìn về phía trước.
“Thứ mà Hồng Sơn chảy ra, quả thực là máu”.
“Hơn nữa, là máu của một loại nguyên thú, nguyên thú cấp chín Viêm Ma Hùng!”
Viêm Ma Hùng?
Đạo sĩ áo đỏ kinh ngạc nói: “Là Viêm Ma Hùng sau khi bùng nổ có thể xé nát Chí Cao Đế Tôn!”
“Ừm…”, Tần Ninh tiếp tục nói: “Viêm Ma Hùng có bản tính cuồng bạo, ngông cuồng không coi ai ra gì, cả tộc chúng nó đều như thế, máu của nó cũng có tác dụng dẫn dụ con người”.
“Điều này không đúng, còn có cái ảo cảnh kia…”, nét mặt già nua của lão đạo sĩ đỏ lên, không nói hết câu.
“Đây là hiệu quả của một thứ khác”.
Tần Ninh lại nói: “Cửu Diệp Huyết Hồng Liên!”
“Cửu Diệp Huyết Hồng Liên?”
Lão đạo sĩ sửng sốt, lập tức nói: “Thần thực tự mang linh tính, nghe nói hạt sen này có thể khiến cho người ta thay da đổi thịt! Cho dù Chí Cao Đế Tôn nhìn thấy cũng không kiềm chế được ham muốn sâu trong nội tâm!”
“Máu của Viêm Ma Hùng có thể làm cho người ta cuồng bạo, đan sư có cấp bậc trên Chí Cao Đế Tôn sẽ lấy máu của Viêm Ma Hùng để luyện chế một vài loại đan dược cuồng bạo”.
“Còn Cửu Diệp Huyết Hồng Liên sinh trưởng ở đỉnh núi cao, hấp thụ ánh sáng của mặt trăng và mặt trời, có được linh trí, lá sen này có thể sản sinh ra khí tức mị hoặc, mê hoặc lòng người”.
“Hai thứ kết hợp…sẽ xuất hiện loại tình huống này”.
Đạo sĩ áo đỏ ngạc nhiên.
“Đây đều là suy đoán của ngươi, không thể chắc chắn được”.
“Có thể!”
Tần Ninh cười nói: “Bởi vì cho dù sinh ra ảo giác hay vô duyên vô cớ tức giận thì đều là hiệu quả mà hai loại đồ vật này có thể tạo thành được, hơn nữa, sau khi kết hợp cùng nhau còn tạo ra hiệu quả thần kỳ, cũng chỉ có hai thứ này mới làm được như thế, chỉ là việc dãy núi này đổ máu, hiện giờ ta lại không thể nào hiểu rõ được”.
Nguyên thú cấp chín, Viêm Ma Hùng! Cửu Diệp Huyết Hồng Liên! Đây căn bản không phải là sản phẩm mà Cửu Châu có thể sản sinh ra được.
Cho dù là trong Cửu Nguyên Vực, chúng đều rất hiếm có.
Thế mà tại cái Hồng Sơn nho nhỏ này, chúng lại có thể xuất hiện?
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể tin được! Tần Ninh nói tiếp: “Ngay từ lúc đầu ta đã cảm thấy không thể nào tin được, nhưng tiếp đó, càng đi sâu vào trong, ta lại càng cảm thấy điều này có khả năng rất lớn”.
“Linh khí đất trời ở nơi đây quả thực là không đủ để bồi dưỡng ra loại đồ vật này, nhưng mà…nếu như có người ở đây bồi dưỡng ra thì sao?”
Đạo sĩ ảo đỏ thay đổi sắc mặt.
Đúng vậy! Cũng có khả năng đó!
“Đi vào xem tiếp rồi nói sau”.
Tần Ninh nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Nơi này, thực sự rất thú vị…”, vốn dĩ, Tần Ninh chỉ định xâm nhập vào Tĩnh Nguyên Châu, rồi lại đi đến Hồng Châu, Tề Châu nhìn xem những nơi này có xảy ra thay đổi gì hay không.
Không ngờ là còn có thể gặp được chuyện này.
Điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Nếu như có thể lấy được hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên, thì quả thực là có được trợ giúp thần ký đối với pháp thân của võ giả cảnh giới Chí Tôn.
Ngay cả hiệu quả của Huyết Trì trong Vạn Độc tông kia, một khi so với hạt sen này thì cũng không đáng để nhắc tới.
Hắn có thể nhân cơ hội này để làm cho đám người Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh và Linh Thiên triết nhanh chóng đạt tới cảnh giới Tiểu Đế Tôn.
Đúng vậy, Tiểu Đế Tôn! Hạt sen của Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đều thuộc loại hiếm có trong Cửu Nguyên vực.
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Sau khi đi được hơn trăm dặm, cảm giác khiến cho người ta bực bội, cảnh tượng kích thích sinh ra trong đầu càng ngày càng mãnh liệt! Lúc này, Tần Ninh cũng dần dần không chống đỡ được nữa.
“Lão đạo sĩ”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Ngươi tìm trong cái túi chứa trăm loại bảo bối của ngươi xem có đồ vật nào ngăn cản được sự ăn mòn tâm trí này không đi, bằng không, hai người chúng ta còn chưa đi sâu vào trong, không phải là ngươi giết chết ta thì là ta giết chết ngươi”.
Lão đạo sĩ che lại chiếc túi rách bên hông mình, vội vàng nói: “Ta không có bảo bối, cũng không có cái túi chứa trăm loại bảo bối gì”.
“Đừng nói nhảm nữa, lấy ra đi!”
Tần Ninh thúc giục nói: “Đến lúc đó lấy được hạt sen rồi thì cho ngươi một hạt, đảm bảo mặt mày ngươi sáng láng, ngày đè trăm phụ nữ cũng không thành vấn đề!”
Bình luận facebook