-
Chương 2296-2300
Chương 2296: Đắt nữa ta cũng mua cho nàng
Hiển nhiên Hồng Phù Dung có biết về sở thích của sư tôn.
"Tiên sinh cứ nghỉ ngơi ở nơi này trước đi, nếu muốn đến nhà họ Linh thì ta sẽ chuẩn bị cho tiên sinh".
Tần Ninh cười nói.
"Được".
Cô ấy sắp xếp xong liền dặn dò đệ tử ngoài sơn cốc không được quấy rầy, sau đó mới rời đi.
Trong sơn cốc trang trí đầy cầu nhỏ nước chảy, lầu nhỏ đình nghỉ mát.
Thời Thanh Trúc lập tức lựa chọn lầu các bên cạnh một gốc cây đào để ở.
Đám người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Dược Thập và Hác Kỉ Suất, cùng với mấy người Linh Thiên Triết cũng đều lần lượt tìm lầu các trong sơn cốc để ở lại.
Trên tầng hai lầu các.
Thời Thanh Trúc nằm xuống cái giường mềm mại, cơ thể yêu kiều lười biếng duỗi thẳng, cười hì hì nói: "Thật thoải mái, lại có mùi thơm hoa đào nhàn nhạt nữa, ban đêm nhất định có thể ngủ ngon giấc".
Lúc này Tần Ninh đi ra phía cửa sổ tầng hai, ngồi xuống bên cạnh hàng rào ngoài ban công.
Đúng là toàn bộ sơn cốc được trang trí khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Hồng Phù Dung này thật là tốt với chàng".
Không biết Thời Thanh Trúc đã xuất hiện bên cạnh Tần Ninh từ lúc nào, chua xót nói: "Không giống ta, cả ngày chỉ biết bám, chẳng giúp được chàng cái gì cả".
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cười nói: "Cho dù nàng có bám lấy ta cả một đời, ta cũng đồng ý".
"Thật ư?"
"Đương nhiên!"
"Vậy chúng ta ra ngoài dạo chơi đi! Thành Phù Dung này phồn hoa hơn quận Linh Tiên nhiều!"
"...", buổi tối, hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cùng nhau đi ra ngoài Phù Dung lâu.
Bên trong thành Phù Dung rộng lớn có hàng ngàn vạn dân cư, cho dù là vào buổi tối, hai bên đường phố vẫn sáng trưng đèn đuốc giống như ban ngày, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Thời Thanh Trúc cầm trong tay một chuỗi mứt quả, cả người linh động hoạt bát, khí chất độc đáo.
Đã hấp dẫn không ít người trên đường đi ghé mắt quan sát.
Bất cứ lúc nào, người đẹp cũng đều thu hút ánh mắt của người ta.
Hai người đi dạo lung tung, sau đó đi vào trong một quán rượu để dùng cơm.
Đối với Thời Thanh Trúc mà nói, tu hành là thống khổ, nếu không phải Tần Ninh ép buộc, ngày nào nàng cũng sẽ ăn món ngon uống rượu ngon, quả thực là thoải mái đến chết.
Hai người ngồi xuống, tiểu nhị đưa rượu lên, Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng ngửi một cái, cau mày nói: "Không ngon!"
"Tiểu nhị, đổi rượu khác, loại ngon nhất ấy!"
"Vâng!"
Tiểu nhị mặt mày hớn hở, vội vàng rời đi.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, dở khóc dở cười.
Cô nhóc này bây giờ đã trở thành đại sư giám định rượu chuyên nghiệp rồi! Không lâu sau, tiểu nhị đi lên lần nữa, lần này còn dẫn theo bảy tám người đi bên cạnh, mỗi người đều cầm theo hai vò rượu ngon.
Mà chưởng quỹ tươi cười đi từ phía sau tiểu nhị ra trước.
"Tần công tử, đây là loại rượu ngon nhất trong quán chúng ta, lấy nhân sâm trăm năm để luyện chế, trong quán chỉ còn lại vài vò này, Tần công tử hãy thử xem mùi vị như thế nào, cho chút đóng góp, chắc chắn tiểu điếm sẽ tiếp thu".
Chưởng quỹ nịnh nọt nói.
Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng mở ra giấy dán ra, ngửi một hơi, lúc này gương mặt phiếm hồng, kêu lên: "Phu quân, là rượu ngon, là rượu ngon, chắc chắn không rẻ".
Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Có đắt đi nữa ta cũng mua cho nàng!"
Thời Thanh Trúc cười giả dối.
Mỗi ngày nàng đều sống trong sự cưng chiều của Tần Ninh mới là vui vẻ nhất.
Chỉ là nghe thấy hai người nói vậy, chưởng quỹ lại nói ngay: "Tần công tử đến quán nhỏ của chúng ta dùng cơm, đó là vinh hạnh của chúng ta, nào còn dám lấy tiền".
Nghe thấy thế, Thời Thanh Trúc chống nạnh, không vui nói: "Chúng ta cũng không muốn ăn cơm chùa".
"Phu nhân hiểu nhầm rồi!"
Chưởng quỹ chắp tay nói: "Quán này vốn là sản nghiệp của Phù Dung lâu, vừa rồi tiểu nhị không biết hai vị quý khách đến nên mới đưa rượu mạnh lên, thật sự xin lỗi".
Thời Thanh Trúc lập tức hiểu ra
"Vậy mau mang đồ ăn lên đây đi".
Thời Thanh Trúc thúc giục nói.
Chưởng quỹ lại mở miệng nói: "Tần công tử, Tần phu nhân, ta thấy hai người không gọi những món ăn đặc sắc của quán, không biết có phải là không phù hợp với khẩu vị của hai người hay không, quán sẽ dặn dò đầu bếp, hai vị muốn ăn cái gì cứ sai người đi làm".
"Đừng hỏi nữa, mang hết tất cả lên đi!"
Tần Ninh liền nói: "Bảo Nguyên Sơ Liễu ra đây ăn cơm cùng luôn".
Chưởng quỹ cười một tiếng, lập tức lui ra.
Không bao lâu, Nguyên Sơ Liễu đã xuất hiện.
"Ngươi làm thiếu lâu chủ mà lại rảnh rỗi như vậy?"
Tần Ninh không nhịn được trêu ghẹo.
"Nhận được lệnh của sư tôn, ta phải canh phòng kẻo có vài người không có mắt, quấy rầy nhã hứng của các ngươi".
Nguyên Sơ Liễu bình tĩnh nói.
Cô ta cũng rất tò mò.
Người tu hành bình thường rất ít khi đến những nơi phàm tục náo nhiệt.
Tần Ninh vừa thích ở những nơi có hoàn cảnh thanh nhã, lại thích trong thành náo nhiệt ồn ào này.
Chỉ là nghĩ kỹ lại, có lẽ là Thời Thanh Trúc thích náo nhiệt, cho nên Tần Ninh mới đi cùng.
Cô ta lại nhìn về phía Thời Thanh Trúc đang rót một chén rượu, dáng vẻ thận trọng coi như bảo vật, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỹ mãn, thật sự là khiến người ta hâm mộ.
Một cô gái có thể được Tần Ninh thương yêu như thế, tất nhiên không phải là người đơn giản.
Chỉ là đến bây giờ, Nguyên Sơ Liễu vẫn chưa phát hiện ra Thời Thanh Trúc có chỗ nào không đơn giản.
Tần Ninh cũng rót một chén rượu, bình thản ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Nguyên Sơ Liễu, chậm rãi nói: "Gần đây Phù Dung lâu có chuyện lớn gì không?"
"Không có...", "Chẳng lẽ ngày nào Phù Dung lâu các ngươi cũng đều điều động đệ tử đi tuần tra bên trong thành Phù Dung?"
Tần Ninh hiếu kỳ nói.
"Thành Phù Dung cùng một nhịp thở với Phù Dung lâu, đương nhiên phải cần Phù Dung lâu chúng ta duy trì ổn định, các đệ tử ra ngoài tuần tra cũng là để bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi sau khi tu hành".
"Ồ...", ăn xong bữa cơm này, Tần Ninh không có cảm thấy có gì đặc biệt, mà Thời Thanh Trúc lại vô cùng thoải mái, trước khi đi còn đóng gói hết mấy vò rượu ngon mang đi.
Gió đêm thổi đến, người đi trên đường phố vẫn không hề ít.
Nguyên Sơ Liễu cũng đi xa xa phía sau Tần Ninh và Thời Thanh Trúc… Sau khi đi được một lát, Tần Ninh nhìn thấy một lối đi cách đó không xa có vẻ phồn hoa, liền dừng bước lại.
"Đi xem một chút".
Thời Thanh Trúc liếc nhìn, phát hiện là giao dịch các, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chỉ là nàng cũng không thèm để ý, tiến vào theo Tần Ninh.
Giao dịch các! Trong bất cứ tòa thành trì nào cũng có.
Đa số đan dược, vũ khí, cùng một chút thiên tài địa bảo đều được bán ở đây.
Sau khi đi vào trong lầu các, Tần Ninh liền đi tham quan từng gian hàng một.
Mà không lâu sau, hai người phát hiện ra một người đang đứng ở trước một quầy bán đan.
"Hác Kỉ Suất".
"Tần công tử".
Lúc này, Hác Kỉ Suất đang dừng chân trước một gian hàng bán đan dược, nhìn thấy Tần Ninh liền vui vẻ ra mặt.
"Tần công tử mau xem cho ta một chút, gốc Thất Thải Thần Hoa này rốt cuộc như thế nào!"
Nói rồi, Hác Kỉ Suất lại kề sát vào tai hắn, thấp giọng nói: "Chưởng quỹ kia đòi ta bảy trăm vạn nguyên thạch, ta đang lo mình bị lừa".
Thất Thải Thần Hoa dùng để luyện chế bảo đan Chí Tôn tam phẩm.
Linh tài nói chung có cấp bậc nhất phẩm nhị phẩm cũng chỉ có giá mấy vạn, mười mấy vạn thôi.
Linh tài cấp bậc tam phẩm cũng có giá trị cao thấp khác nhau, nhưng đến mấy chục vạn, hơn trăm vạn đã là rất cao rồi, dù sao luyện chế thành bảo đan Chí Tôn tam phẩm, bán ra ngoài cũng chỉ đáng giá mấy trăm vạn thôi.
Thất Thải Thần Hoa này đúng là không đáng giá bảy trăm vạn.
Tần Ninh nhìn kỹ một chút, lập tức nói: "Mua".
"Cái gì?"
"Mua đi".
Tần Ninh liền nói ngay.
Chương 2297: Hác Kỉ Suất trúng độc
Hác Kỉ Suất vội vàng nói: "Tần công tử, ngươi đừng lừa ta, Thất Thải Thần Hoa bình thường có giá hơn một trăm vạn nguyên thạch đã cao lắm rồi đấy!"
"Cứ mua trước rồi nói sau!"
Hác Kỉ Suất bán tín bán nghi thanh toán nguyên thạch.
Từ khi bắt đầu kiếp này, Tần Ninh gần như không sao sử dụng qua linh thạch, nguyên thạch.
Hắn gần như đều dùng đan dược để tu hành, mà dược liệu để luyện chế đan dược cũng là đến chỗ nào thì lấy ở chỗ đó.
Ví dụ như bây giờ đang ở trong Phù Dung lâu, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp đòi Hồng Phù Dung.
Nếu như bên trong Phù Dung lâu không có, vẫn sẽ có được linh thực hiếm có tốn bao nhiêu nguyên thạch cũng không mua được.
Trong lòng Hác Kỉ Suất không chắc chắn lắm, hắn ta mua Thất Thải Thần Hoa xong liền vội vàng nhìn về phía Tần Ninh.
"Tần công tử, bảy trăm vạn nguyên thạch có giá trị không nhỏ đâu".
Bây giờ hắn ta cũng là đan sư Chí Tôn tam phẩm, tuy đan sư khí sư là những người giàu có nhất, thế nhưng tiêu một khoản tiền lớn như vậy cũng rất đau lòng.
"Ngươi hãy cẩn thận quan sát Thất Thải Thần Hoa này đi".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Ở chính giữa cánh hoa có nhụy hoa, ngươi mang về, lại mua một chút linh thổ linh thủy, dốc lòng chăm nom mấy ngày, chắc hẳn sẽ sinh ra Thất Thải Quả".
"Thất Thải Quả, một viên cũng đủ để luyện chế bảo đan Chí Tôn tứ phẩm, mỗi một viên có giá trị trăm vạn, ta thấy Thất Thải Thần Hoa này ít nhất có thể kết ra mười mấy viên Thất Thải Quả, đủ để ngươi kiếm tiền!"
Hác Kỉ Suất lập tức sững sờ.
Thật ư?
Trong ánh mắt hắn ta nhìn Tần Ninh mang theo hy vọng.
"Ta lừa ngươi làm cái gì!"
Tần Ninh liền nói ngay: "Ngươi không muốn thì đưa cho ta".
"Muốn muốn...", Hác Kỉ Suất vội vàng cất đi.
"Sư phụ ngươi đâu?"
"Không biết, từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn không ở yên được một chỗ, đều là cô ấy tìm ta, nếu không phải đánh cược thua, chắc hẳn cô ấy đã chạy từ lâu rồi".
Dược Thập không có ở đây, Hác Kỉ Suất cũng ăn nói tùy ý hơn.
Tần Ninh rất tò mò về Dược Thập, chỉ là bình thường người phụ nữ này đi bên cạnh mình lại cực kỳ ít nói, mình không luyện đan, cũng không có chỗ nào cần đến cô ta.
Hác Kỉ Suất tiếp tục đi dạo, Tần Ninh cũng dẫn theo Thời Thanh Trúc đi thăm quan trong giao dịch các.
Chỉ là không lâu sau.
Đám người đột nhiên rối loạn.
"Có người chết, có người chết...", chỉ nghe được những tiếng hét truyền đến từ phía xa.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc nhìn thoáng qua phía xa, cũng không định đi qua đó, trong giao dịch các đã sớm có hộ vệ chạy đến duy trì trật tự.
Ngay sau đó có đan sư đi ra từ trong giao dịch các, gạt đám người ra, tiến vào bên trong.
Mà trong phút chốc đám người tránh ra, Tần Ninh đưa mắt liếc qua, ngay sau đó ánh mắt đột nhiên biến đổi.
Lúc này, người nằm dưới đất chính là Hác Kỉ Suất vừa mới chia tay hai người bọn họ.
Tần Ninh liền chen vào trong đám người.
"Ngươi làm gì đấy?"
Một gã hộ vệ ngăn cản Tần Ninh lại, quát: "Liễu đại nhân đang trị liệu, các ngươi đi ra ngoài".
Tần Ninh liền nói ngay: "Vị này là bạn của ta, ta cũng là đan sư, ta có thể giúp một tay".
Vừa rồi Hác Kỉ Suất còn rất tốt.
Bây giờ lại đột nhiên ngã xuống đất, Tần Ninh đứng rất gần mới nhìn thấy cả người Hác Kỉ Suất run rẩy như bị động kinh, trong miệng không ngừng sùi bọt mép.
"Liễu đại nhân chính là đan sư Chí Tôn tam phẩm, có hắn ta ở đó, ngươi đừng có tới gần".
Hộ vệ vẫn ngang ngược ngăn cản.
"Buông ra!"
Giờ phút này, bên tai vang lên một tiếng quát khẽ.
"Nguyên đại nhân!"
Mấy tên hộ vệ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng chắp tay nói.
"Để hắn đi vào".
Nguyên Sơ Liễu cũng không để ý tới gì cả, chỉ nói thẳng.
Hộ vệ liền tránh ra.
Tần Ninh đi đến bên cạnh Hác Kỉ Suất.
Liễu đan sư kia lại lắc đầu nói: "Trúng độc! Độc tố xâm nhập vào trong tim, đã không cứu nổi...", Tần Ninh lại không để ý tới, mà lập tức ngồi xuống kiểm tra hô hấp yếu ớt của Hác Kỉ Suất.
Nguyên Sơ Liễu đứng ở một bên, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Một chưởng quỹ bán đan với sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Vị công tử này đi vào cửa hàng của ta, nhìn trúng một dược liệu, chuẩn bị mua nó, kết quả một vị công tử khác đội mũ mềm, khuôn mặt tái nhợt cũng cần mua, hai người liền xảy ra tranh chấp, ta đứng bên trong thuyết phục nói ai tới trước được trước, vị công tử kia liền đi".
"Chỉ là trước khi vị công tử kia đi có nói muốn xem qua linh tài đó, không mua được thật sự rất tiếc hận, vị công tử này liền đồng ý".
"Ai biết vị công tử kia đi không bao lâu, vị công tử này nhận dược liệu thanh toán nguyên thạch chuẩn bị đi, đột nhiên lại ngã xuống đất...", sắc mặt chưởng quỹ rất khó coi.
Nơi này là giao dịch các lớn nhất thành Phù Dung, phía sau còn có tài sản của Phù Dung lâu.
Bình thường đệ tử của Phù Dung lâu cũng rất hay đến đây.
Đương nhiên bọn họ cũng nhận ra Nguyên Sơ Liễu.
Thiếu lâu chủ của Phù Dung lâu, là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi hiện nay của Phù Dung lâu, thân phận địa vị còn cao hơn cả các trưởng lão bình thường.
Nếu người này là bạn của Nguyên đại nhân, chết ở bên ngoài tiệm thuốc của mình, vậy chắc chắn mình sẽ gặp họa lớn.
Tần Ninh nghe chưởng quỹ nói vậy thì lập tức nói: "Linh tài đâu?"
"Ở ngay đây!"
Chưởng quỹ vội vàng nói: "Ta thấy vị công tử này cũng đã quan sát hồi lâu, còn chưa kịp mang đi đã ngã xuống...", Tần Ninh nhận lấy hộp gấm, lúc này cái nắp hộp gấm đã bị tháo ra, bên trong có một cây linh chi màu xanh.
Mặt ngoài linh chi có những văn ấn vô cùng đẹp đẽ, ánh sáng màu xanh lấp lóe khiến người khác phải khác chú ý.
"Bách Hoa Linh Chi!"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Bách Hoa Linh Chi có thể luyện chế ra một vài đan dược tam phẩm đại bổ vô cùng tốt, cũng có tác dụng kỳ diệu giúp võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn khôi phục pháp thân thương tích.
Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve nó
Mà vào lúc này, đột nhiên ngón tay của Tần Ninh lại biến thành màu đen sì, da thịt hư thối.
"Độc!"
Tần Ninh nhíu mày lại.
Linh khí lập tức lan ra trong lòng bàn tay, da thịt bị gọt mất một miếng, Tần Ninh băng bó đơn giản rồi lập tức nói: "Loại độc trộn lẫn bảy mươi hai loại độc vật".
"Nguyên Sơ Liễu, đi tìm dược liệu dựa theo lời ta nói, càng nhanh càng tốt".
"Được!"
Tần Ninh nói ra liền tù tì ba mươi sáu loại dược liệu, nhưng may mà cũng không phải là cái gì khó tìm, hơn nữa bây giờ đang ở trong giao dịch các, càng dễ dàng hơn.
Không lâu sau, từng cây dược liệu đã được đưa tới, Tần Ninh bắt đầu mân mê những dược liệu kia.
Một vài dược liệu bị Tần Ninh trực tiếp lấy khí Chí Tôn nghiền thành phấn, bôi lên trên mũi Hác Kỉ Suất.
Một phần thì trộn lẫn vào trong nước trắng để hắn ta uống vào.
Cứ như vậy qua nửa canh giờ, sau lưng Tần Ninh đã ướt đẫm mồ hôi, mới thấy Hác Kỉ Suất nằm dưới đất chậm rãi mở hai mắt ra.
"Tần công tử...", sắc mặt hắn ta trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Ta...", "Nghỉ ngơi trước đi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Chờ sư tôn ngươi đến sẽ tự có biện pháp khử độc cho ngươi, ta chỉ giúp ngươi tạm thời áp chế độc tố thôi".
"Ừm...", ngay sau đó đám hộ vệ liền đỡ Hác Kỉ Suất lên, đưa về Phù Dung lâu... Mà lúc này Tần Ninh lại nhíu mày.
Dựa theo chưởng quỹ miêu tả, Hác Kỉ Suất nhìn trúng một gốc dược liệu trước, đang chuẩn bị mua thì lại có một người khác cũng muốn mua, hai người xảy ra tranh chấp.
Bởi vì việc đó mà lại hạ độc, hơn nữa còn là loại độc trí mạng! Tần Ninh có thể khẳng định nếu không phải hắn ở chỗ này, cho dù là đan sư Chí Tôn tứ phẩm ra tay thì chắc chắn Hác Kỉ Suất vẫn sẽ phải chết.
Người này, quá độc ác!
Chương 2298: Tranh thủ thời gian hỏi một chút
Tần Ninh cũng không đi dạo nữa mà trở về Phù Dung lâu.
Ngay khi Tần Ninh vừa về tới nơi không bao lâu, Hồng Phù Dung trong chiếc váy dài đỏ, dáng người thướt tha, đầy đặn đã bước nhanh tới.
Nhìn thấy Tần Ninh an toàn không sao cả, cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Tiên sinh!”
Hồng Phù Dung lập tức nói: “Trong thành Phù Dung lại xuất hiện sự việc này, Phù Dung nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.
Tần Ninh khoát tay nói: “Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ cũng không dễ tìm, trong Cửu Nguyên Vực, nó chỉ sống ở những khe núi âm u, rất khó tìm thấy”.
Hồng Phù Dung đã hiểu ra.
“Độc mà Hác Kỉ Suất trúng, chính là độc của Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ sao?”
Tần Ninh gật gật đầu nói: “Đây là độc tố chủ yếu, còn những loại độc tố khác không dễ phán đoán, Dược Thập đâu?”
“Không biết…”
Không biết?
Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, Hồng Phù Dung nói ngay: “Thực lực của cô gái kia còn mạnh hơn so với ta, ta…không điều tra được…”, Tần Ninh xua tay.
“Dẫn ta đến chỗ Hác Kỉ Suất nhìn xem!”
“Vâng…”, đi lòng vòng một lúc, cuối cùng cũng phòng luyện đan của Phù Dung lâu.
Lúc này, mấy vị đan sư Chí Tôn tứ phẩm trong Phù Dung lâu thấy Hồng Phù Dung xuất hiện thì khom người hành lễ.
Hồng Phù Dung khoát tay, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh nói: “Trong Phù Dung lâu không có đan sư ngũ phẩm, chỉ có tứ phẩm…”
Tiểu Chí Tôn! Đại Chí Tôn! Tiểu Thiên Tôn! Đại Thiên Tôn! Tiểu Thần Tôn! Đây chính là năm cảnh giới lớn, trong Linh Nguyên Châu, cấp bậc Tiểu Thần Tôn đã là cấp bậc đứng đầu, mà đan sư ngũ phẩm cũng cực kỳ hiếm có.
Một ông lão già nua chậm rãi đi ra, chắp tay nói: “Lâu chủ, độc tố trong cơ thể người này đã tạm thời được áp chế, chỉ là chúng ta không dám hành động tuỳ tiện, sợ sẽ làm cho độc tố khuếch tán nhanh hơn, đi thẳng vào trái tim, như vậy, người này chắc chắn sẽ phải chết, thần ma cũng khó mà cứu chữa được”.
Hồng Phù Dung gật gật đầu.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Không cần phải đụng vào, ta đã áp chế độc tố trong cơ thể hắn ta, tạm thời không chết được, sẽ có người tới cứu hắn ta thôi”.
Không phải là Tần Ninh không có cách nào.
Chỉ là…phiền phức.
Hắn tin tưởng Dược Thập có cách.
Hơn nữa, hắn vẫn chưa thấy Dược Thập thi triển thuật luyện đan bao giờ, hiện tại hắn cũng muốn xem xem, cô gái lôi thôi lếch thếch kia có thuật luyện đan như thế nào.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.
Hồng Phù Dung nhìn về phía mấy vị đan sư, nháy mắt mấy cái.
Nhưng mấy vị đan sư kia lại không rõ ý tứ của lâu chủ nhà mình.
Trong lòng Hồng Phù Dung không khỏi tức giận, nhưng không tiện bùng phát.
Trên thực tế, cô ấy muốn nhân lúc Tần Ninh đang ở đây, mấy vị đan sư trong Phù Dung lâu có vấn đề gì mà bản thân khó giải quyết thì có thể thảo luận với Tần Ninh, rồi được hắn chỉ dẫn, cuộc đời này đột phá được gông cùm xiềng xích, có cơ hội bước vào ngũ phẩm.
Dù sao.
Trong Trung Tam Thiên, nói về thuật luyện đan, không ai có thể so được với Cửu Nguyên Đan Đế năm đó.
Bỏ qua quyển sách thần kỳ Cửu Nguyên Đan Điển một bên không nói đến, thuật luyện đan của Tần Ninh có thể nói là có một không hai từ xưa đến nay.
Đáng tiếc, mấy lão già này căn bản là không hiểu được ý tứ của cô ấy.
Cô ấy không dám trực tiếp hỏi tiên sinh.
Tần Ninh thản nhiên ngồi đó, rảnh rỗi không có việc gì làm liền nói: “Có vấn đề gì thì nói đi”.
Hồng Phù Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, chắp tay nói: “Cảm ơn Tiên sinh”.
Sau đó, cô ấy nhìn mấy vị đan sư, nói: “Vị Tần công tử này có thể nói là đan thuật đại sư, các vị có vấn đề nào khó giải quyết thì tranh thủ thời gian hỏi một chút đi!”
Lời này vừa nói ra, mấy tên đan sư đều lập tức sửng sốt.
Đan thuật đại sư?
Người thanh niên này?
Chẳng lẽ lâu chủ đang nói đùa sao?
Nhìn thấy các vị đại sư do dự, Hồng Phù Dung lại tức giận không có chỗ trút.
“Nhanh lên”.
Hồng Phù Dung quát: “Bỏ lỡ cơ hội này các ngươi không còn cơ hội khác nữa đâu, trình độ luyện đan của Tần đại sư cao siêu, không người nào có thể sánh bằng”.
Mấy vị đan sư đều không chút do dự, nhao nhao mở miệng…Trong phòng luyện đan, âm thanh thanh thảo luyện từ từ vang lên.
Lúc này, Tần Ninh ở đây chờ Dược Thập đến, trước sau cũng không có việc gì làm.
Hơn nữa, những năm gần đây Hồng Phù Dung tự mình quản lý Phù Dung lâu, quả thực là nhớ kỹ lời dặn dò của hắn năm đó.
Truyền lại con đường âm tu.
Chỉ cần là điểm này thôi Hồng Phù Dung đã đáng được hắn giúp đỡ một phen.
Theo cuộc thảo luận.
Thân hình vốn thẳng tắp của mấy vị đan sư dần dần trở nên cong cong.
Sau đó, thậm chí là bắt đầu không ngừng cúi đầu chín mươi độ, rồi tiếp đó, là trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, nghe Tần Ninh giảng dạy.
Thậm chí có đan sư còn ghi lại những gì Tần Ninh nói, để có thể nghiên cứu tường tận.
Thấy một màn như vậy, Hồng Phù Dung dở khóc dở cười.
Mấy lão già kia còn chưa biết, đây có lẽ là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời bọn họ! Mà cùng lúc đó.
Thành Phù Dung! Trong thành Phù Dung có hơn ngàn vạn dân cư, chỉ cần trong phạm vi một trăm mét là đã có hơn trăm đầu người.
Chẳng qua là bên trong thành Phù Dung rộng lớn như vậy, tất nhiên là không có khả năng chỗ nào cũng sạch sẽ, hoa lệ.
Giờ phút này, trong một con hẻm nhỏ.
Sâu trong con hẻm là một tửu lâu.
Nơi đây, thậm chí còn không thể gọi là tửu lâu, đó chẳng qua chỉ là một quán rượu nhỏ bị tàn phá mà thôi, cái bàn cũ nát, ghế dựa lung lay, người ở đây uống rượu, cũng đều là những người lôi thôi lếch thếch.
Lúc này, có lẻ tẻ mười mấy người ngồi rải rác trong quán rượu.
Ở cửa quán, có một bóng hình xinh đẹp chậm rãi tiến đến.
Đó là một cô gái mặc chiếc áo đay thô ráp, tóc tuỳ tiện buộc lên, lộ ra vẻ hỗn loạn, khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên, không chút son phấn.
Dù vậy, cô gái vẫn làm cho người khác cảm nhận được sự rực rỡ, nhan sắc tuyệt trần in sâu vào lòng người.
Mà thân hình này, dưới lớp áo đay thô ráp, nhìn qua có thể thấy có lồi có lõm, phát triển rất tốt.
Cô gái tiến vào quán rượu, lập tức đi đến trước một cái bàn.
Bên bàn đã có một người ngồi đó.
Đó là một gã thanh niên, càng nhìn càng thấy phóng túng.
Người thanh niên ước chừng hai mươi lăm hai sáu mươi tuổi, tuy rằng ăn mặc sạch sẽ nhưng chiếc áo trên người may vá đủ chỗ, tóc dài cũng có chút hỗn loạn, cả người toàn mùi rượu.
Chỉ là khi nhìn thấy cô gái đến, người thanh niên vô cùng vui sướng.
“Tiểu sư muội, thật khéo!”
Người thanh niên nhìn thấy cô gái đã đến thì hai mắt sáng ngời, không khó để nhìn ra, khuôn mặt người này cũng có chút tuấn tú, tuy rằng sắc mặt vương chút tang thương, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp ấy.
“Khéo cái gì?
Ta cảm giác được huynh sẽ ở trong này, nên mới đến đây tìm huynh!”
Cô gái hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Người thanh niên lật một cái chén lên, rót rượu vào chén.
“Cả ngày huynh đều sống mơ mơ màng thế này à?
Công việc trong thương hội định mặc kệ?”
Cô gái không nhịn được nhíu mày nói.
“Không cần ta phải quản, hoạt động rất tốt, ta còn cần phải quản cái gì?”
Người thanh niên trực tiếp nói: “Còn muội suốt ngày biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu, muội rời bỏ tông môn rồi?”
“Ta cũng lười đi quản”.
Hai người nói với nhau mấy câu ngắn gọn, sau đó là một khoảng lặng rất dài.
Dần dần, cô gái nói: “Có tin tức gì của sư tôn không?”
Nghe được những lời này, thanh niên nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm lắc đầu.
“Bên phía đại sư huynh thì sao?
Cũng không có tin tức?”
“Không có…”, thanh niên bất đắc dĩ nói: “Có thể sư tôn không còn ở trong Cửu Nguyên Vực nữa, không dễ tìm thấy, thế nhưng với tu vi và thực lực của sư tôn, ai có thể lặng yên không tiếng động đem người đi?”
Chương 2299: Người thanh niên lôi thôi
Cô gái cũng nhíu mày.
Dường như tâm trạng của hai người đều không tốt.
Một chén lại nối tiếp một chén, không lâu sau, cô gái lại nói: “Ta hỏi huynh một chuyện, năm đó, có phải sư tôn đã từng nói, Cửu Nguyên Đan Điển chỉ có một mình người cất giữ, cũng chỉ cho ba người chúng ta xem phải không?”
“Đúng vậy…”, hai mắt người thanh niên lập tức sáng lên, nói: “Có phải muội phát hiện ra cái gì không?”
Cô gái lại im lặng.
Một lúc lâu sau cô ta mới nói tiếp: “Ta gặp được một người thanh niên, hiểu biết của hắn về Cửu Nguyên Đan Điển còn cao hơn ta và huynh, có lẽ…còn cao hơn cả đại sư huynh!”
Lời này vừa nói ra, người thanh niên đã hoảng sợ trợn to đôi mắt.
“Không thể nào….Tuyệt đối không có khả năng!”
“Trừ khi…”, thanh niên trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái, lập tức nói: “Tiểu sư muội, người nào?”
“Đó là một người kỳ quái!”
Cô gái nói tiếp: “Chuyện này ta sẽ điều tra, huynh lợi dụng quan hệ của thương hội, giúp ta điều tra tin tức của người này”.
“Được!”
Thanh niên hưng phấn nói.
Đôi mắt vốn vẩn đục ảm đạm, lúc này mang theo mấy tia sáng.
“Tần Ninh!”
Cô gái chậm rãi nói: “Người này tự xưng là người phi thăng, đến từ Hạ Tam Thiên, tu vi chỉ là Tiểu Thiên Tôn, nhưng theo ta thấy, hắn khác hoàn toàn so với cảnh giới Tiểu Thiên Tôn bình thường!”
“Hơn nữa, người này dường như còn có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh, đáng chú ý là, ta nhớ rõ…hình như sư tôn đã từng nói, vị sư gia kia của chúng ta, cũng…xuất thân từ nhà họ Linh?”
Giờ phút này, thanh niên dứt khoát uống một ngụm rượu, xoa xoa khoé miệng nói: “Được, ta lập tức phái người đi thăm dò!”
Cô gái gật gật đầu, nhìn cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch của thanh niên, cô ta không nhịn được mà nhíu mày nói: “Cái bộ dạng như quỷ này của huynh, không thể thay đổi được à?”
“Không phải muội cũng thế sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, gượng cười.
Đúng lúc này, chiếc vòng tay trên cổ tay cô gái lóe lên ánh sáng.
Ngay sau đó, cô gái thay đổi sắc mặt.
“Ta đi trước!”
Cô gái đứng dậy, xoay người rời đi.
“Gấp gáp như vậy làm gì?
Đi gặp tình nhân?”
“Cút đi!”
Cô gái hừ một tiếng nói: “Đồ đệ của ta xảy ra chuyện!”
Nói xong, bóng dáng của cô gái đã biến mất không thấy đâu.
Lúc này, thanh niên cũng dần dần thu lại vẻ lười biếng trong mắt, hắn ta đứng dậy, rời khỏi quán rượu cũ nát, đi đến một con phố phồn hoa trong thành Phù Dung.
Vòng vèo một lát, thanh niên đi đến trước một toà nhà chiếm cứ cả một con phố.
Con phố này dài hơn mười dặm, trên phố đều là giao dịch các.
Cửu Nguyên thương hội! Nhắc đến Cửu Nguyên thương hội, bất kỳ thế lực nào trong Cửu Nguyên Vực đều mang thái độ nghiêm nghị.
Đây là một thương hội mới phát triển được mấy vạn năm, nhưng lại có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đan dược, bảo khí, linh thực được tiến hành giao dịch trong từng tòa thành trì.
Hơn nữa, Cửu Nguyên thương hội cũng không giống như các thế lực bá chủ trong Cửu Nguyên Vực, xưng bá phương nào.
Chỉ chuyên tâm làm giao dịch.
Nghe đồn, trong Cửu Nguyên Vực, bất kỳ thành trì nào cũng đều có cửa hàng của Cửu Nguyên thương hội, chỉ là lớn hay nhỏ mà thôi.
Lúc này, thanh niên đứng trước cửa lớn của thương hội, nhìn bốn chữ Cửu Nguyên thương hội màu vàng lấp lánh, hắn ta ngoáy ngoáy mũi rồi đi vào….
“Ngươi ngươi ngươi….ngươi muốn làm gì!”
Hộ vệ bảo vệ ngoài cửa nhanh chóng ngăn thanh niên lại.
Dáng vẻ lôi tha lôi thôi, bề ngoài phóng túng không chút trói buộc, người như vậy, sao có thể đi vào Cửu Nguyên thương hội?
Thanh niên cười nói: “Ta đến tìm phân hội trưởng của nơi này!”
“Cút đi!”
Người hộ vệ kia mắng chửi: “Đây là nơi nào?
Cửu Nguyên thương hội! Các giao dịch các khác trong thành Phù Dung đều kém xa so với Cửu Nguyên thương hội chúng ta, ngươi muốn đi vào sao?
Ngươi dựa vào cái gì?”
“Trang phục không chỉnh tề, không cho phép!”
Nghe được những lời này, thanh cũng không tức giận, hắn ta lục lọi trong lồng ngực tìm cái gì đó, mấy tên hộ vệ lập tức trở nên cẩn thận.
“Đừng sợ”.
Thanh niên cười nói: “Các ngươi cầm lệnh bài này, đi tìm phân hội trưởng của các ngươi, phân hội trưởng của các ngươi sẽ đi gặp ta”.
Mấy tên hộ vệ nhìn chiếc lệnh bài trong lời nói của thanh niên, bên ngoài dính đầy bùn đất, căn bản không nhìn ra hình dáng cụ thể, trông lấm lem bẩn thỉu, lại còn có một mùi hương rất khó ngửi.
“Nói cho ngươi biết, đừng có gây sự ở chỗ này!”
Hộ vệ nói tiếp: “Nếu như còn không đi, ngươi có tin là ta bắt ngươi lại không?”
“Ta…”, người thanh niên có chút bất đắc dĩ.
“Quên đi, các ngươi cũng là tận tâm tận sức làm việc, không làm khó các ngươi nữa!”
Nói xong, thanh niên từng bước bước đến, sau đó lập tức đi vào.
“Cái người này, để ngươi đi thì ngươi không đi, lại muốn đi tìm chết!”
Lúc này, hộ vệ rút đao ra.
Thế nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Thanh niên lôi thôi lếch thếch vừa rồi, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt mấy tên hộ vệ lập tức thay đổi.
Đây là thực lực gì, lại có năng lực biến mất trong phút chốc, ngay trước mắt bọn họ?
Mà cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của thương hội.
Trong một căn phòng xa hoa.
Thân là hội trưởng phân hội, Lý Thôn Nhiên vẫn tận chức tận trách với cương vị công tác của mình.
Trong Cửu Nguyên thương hội, phân hội trưởng của mỗi một phân hội đều có chức trách của riêng mình.
Nếu như làm tốt thì có thể được thăng chức, bây giờ, ông ta đã là hội trưởng của thương hội trong một tòa thành trì có ngàn vạn dân cư, nếu như tiến thêm một bước nữa, sẽ được đi đến tổng bộ thương hội, đảm nhận chức vị quan trọng.
Nhưng nếu như làm không tốt thì phải trao quyền cho cấp dưới! Cho nên, Lý Thôn Nhiên ngày ngày đêm đêm, tận tuỵ làm việc.
Hơn nữa, trong tổng bộ thương hội sẽ có người giám sát đến kiểm tra bất kỳ lúc nào, trông coi từng vị phân hội trưởng một.
Điều này làm cho người ta không dám sơ suất! Lúc này, Lý Thôn Nhiên nhìn các khoản mục trên bàn, cẩn thận xem xét, lựa chọn, không để phạm sai lầm.
“Khắc khổ như vậy sao?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trước mặt ông ta.
Sắc mặt Lý Thôn Nhiên lập tức trở nên hoảng sợ, khí Chí Tôn trong cơ thể phóng thích ra bên ngoài.
Ai?
Vậy mà lại có thể lặng yên không tiếng động đi vào phòng ông ta! Ông ta chính là một cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn, có thể nói là cường giả hiếm thấy trong thành Phù Dung.
Thế mà lại có người có thể lặng yên không tiếng động bước vào phòng ông ta! Lý Thôn Nhiên biết, cao nhân cấp bậc này nếu như muốn giết mình thì dễ như trở bàn tay.
“Các hạ là người phương nào, có chuyện gì quan trọng?”
Lý Thôn Nhiên thản nhiên nói: “Tại hạ chính là hội trưởng phân hội thành Phù Dung của Cửu Nguyên thương hội, hẳn là các hạ cũng đã biết, thủ đoạn của Cửu Nguyên thương hội rồi phải không?”
Ban đầu, Cửu Nguyên thương hội buôn bán đan dược, nhưng dần dần, bọn họ lại bắt đầu buôn bán cả bảo khí Chí Tôn, linh thực Chí Tôn, linh tài cùng với các loại tin tức.
Hiện tại, có quan hệ với rất nhiều nơi.
Người thanh niên thản nhiên ngồi xuống, ném một tấm lệnh bài qua, nói: “Cẩn thận xem xét xem!”
Lý Thôn Nhiên nhận lấy lệnh bài, ngửi được mùi mồ hôi thì không khỏi nhíu mày.
Chà lau các vết bẩn bên ngoài lệnh bài, cho đến khi lệnh bài khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, trên một mặt của lệnh bài có khắc một chữ Duẫn! Sắc mặt Lý Thôn Nhiên lập tức thay đổi.
Trước khi tiến vào Cửu Nguyên thương hội, mỗi một vị phó hội trưởng, trưởng lão của Cửu Nguyên thương hội trực thuộc tổng bộ Cửu Nguyên thương hội, đều phải trải qua một khoá huấn luyện.
Đó là huấn luyện phân biệt lệnh bài! Lý Thôn Nhiên không khỏi dụi dụi mắt, ông ta nhìn lệnh bài, lại nhìn thanh niên trước mắt.
Ngay sau đó, Lý Thôn Nhiên vội vàng đi vòng ra phía trước bàn, cúi đầu hành lễ.
“Phân hội trưởng Cửu Nguyên thương hội thành Phù Dung Lý Thôn Nhiên, xin ra mắt hội trưởng đại nhân!”
Lúc này, trong lòng Lý Thôn Nhiên vừa hưng phấn, vừa thấp thỏm không yên.
Chương 2300: Đan đỉnh nguyên phong
Vui mừng là hội trưởng đại nhân thế mà đã đi tới thành Phù Dung, hơn nữa còn đến chỗ này tìm ông ta.
Cho dù là hội trưởng phân hội Phù Dung lâu, muốn gặp được cũng khó như lên trời.
Thấp thỏm có phải mình đã phạm vào sai lầm lớn gì hay không mà hội trưởng lại tự mình ra mặt!
"Lý Thôn Nhiên đúng không?"
Thanh niên kia vắt chéo chân, sờ mũi, không hề để ý đến hình tượng của mình cười nói: "Ờm, ngươi tuyên bố Cửu Nguyên Lệnh, thông báo cho từng phân hội và tổng hội giúp ta điều tra một người, tên là Tần Ninh, dáng vẻ thế nào... Đậu má, ta quên hỏi...", thanh niên nói thầm: "Hình như người kia đang ở ngay trong thành Phù Dung, ngươi sai người lấy chân dung của hắn, sau đó điều tra trong Cửu Nguyên Vực cho ta, ta muốn biết hắn xuất hiện từ lúc nào, thậm chí là lúc nào đánh rắm, đánh rắm thối hay thơm ta cũng muốn biết rõ ràng, hiểu chưa?"
Lý Thôn Nhiên liền lập tức ghi lại cái tên Tần Ninh, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!"
"Còn nữa, phái người đến Cửu Nguyên đan tông hỏi một chút xem có tin tức gì về tên Dịch Hàn Ngọc kia không, có thì cho ta biết, ta sẽ đi Cửu Nguyên đan tông một chuyến, không có thì thôi".
Thanh niên nói xong liền khoát tay: "Đám hộ vệ các ngươi làm việc không tệ, đáng để khen ngợi".
"Cảm ơn hội trưởng khích lệ!"
Lý Thôn Nhiên khom người chín mươi độ, lại ngẩng đầu mỉm cười, nhưng chỉ thấy trên ghế ngồi trước mặt đã không có một bóng.
"Người đâu rồi...", Lý Thôn Nhiên ngẩn ngơ, lập tức lẩm bẩm nói: "Hội trưởng, ngươi... còn chưa nói cho ta biết làm sao để liên hệ với ngươi đâu...", chỉ là trong căn phòng đã không còn ai trả lời.
Lý Thôn Nhiên cũng không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu gửi tin tức đi... Ngay sau đó, từng phân hội của Cửu Nguyên thương hội bắt đầu bắt đầu xuất phát... Mà cùng lúc đó.
Phù Dung lâu! Bên trong một phòng luyện đan.
Dược Thập vô cùng lo lắng xuất hiện.
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
Nhìn thấy Tần Ninh và Hồng Phù Dung, Dược Thập liền nói ngay.
"Đây là cách đan đồng nói với chủ nhân sao?"
Tần Ninh lại lườm Dược Thập một chút, thản nhiên nói.
Dược Thập lo lắng cho đồ đệ, chỉ nhìn về phía Tần Ninh, hừ một tiếng.
Lúc này Tần Ninh đang bị mấy vị Đan sư tứ phẩm vây quanh, cũng cảm thấy hơi phiền, liền vẫy vẫy tay.
Mấy vị Đan sư tứ phẩm không nỡ rời khỏi Tần Ninh, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của lâu chủ, bọn họ vẫn phải lần lượt lui ra.
Tần Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Hác Kỉ Suất, nói: "Tên này trúng độc, là độc tố của Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ, còn trộn lẫn với những loại độc khác nữa, người hạ độc muốn hắn ta phải chết".
"Ngươi xem một chút đi, ta nghĩ ngươi sẽ có biện pháp cứu!"
Dược Thập liền kiểm tra cơ thể cho Hác Kỉ Suất.
"May mà ngươi xử lý tương đối thỏa đáng".
Dược Thập nhẹ nhàng thở ra.
Mấy vị Đan sư tứ phẩm ở đây tuyệt đối không thể làm được đến mức này, không thể ngăn chặn được độc tố trong cơ thể Hác Kỉ Suất.
Ngoại trừ Tần Ninh ra thì không còn ai khác nữa.
"Tiếp theo cứ giao cho ta đi!"
Mặc dù bình thường Dược Thập hơi một tí là đánh chửi đồ đệ, thế nhưng nếu là đồ đệ của mình thì vẫn phải yêu thương thật lòng.
Lúc này nhìn thấy Hác Kỉ Suất bị trúng độc suýt mất mạng, cơn tức giận cũng dần dần tăng lên trong lòng cô ta.
"Là ai hạ độc?"
Dược Thập mở miệng nói.
"Không biết".
Tần Ninh lại nói: "Tự ngươi điều tra thêm đi, loại độc tố Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ này không dễ tìm, ban đầu Thiên Tàm Độc Tàm Thừ đã là thứ hiếm có, có thể dùng độc kỳ diệu như thế thì chắc chắn người hạ độc cũng rất giỏi, bây giờ ta lại không quen thuộc với Cửu Nguyên Vực lắm...", Dược Thập nghe vậy thì nhíu mày lại.
Cô ta không nói thêm gì, chỉ lấy ra một lò luyện đan.
Dược Thập chậm rãi nói: "Các ngươi đều lui ra ngoài đi!"
Tần Ninh khoát tay, mấy người bao gồm cả Hồng Phù Dung đều rời đi.
"Ngươi...", nhìn thấy Tần Ninh không rời đi, Dược Thập nhíu mày lại.
"Ngươi đừng quên, ngươi là đan đồng của ta, chủ nhân như ta vẫn có thể nhìn xem đan thuật của ngươi như thế nào chứ?"
Dược Thập xì một tiếng, không tiếp tục để ý đến Tần Ninh nữa.
Hắn ngồi trong phòng luyện đàn, nhìn thấy lò luyện kia thì nhíu mày lại.
"Đan đỉnh Nguyên Phong!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Ngươi lấy nó ở đâu ra?"
Ánh mắt Dược Thập nhìn Tần Ninh còn kinh ngạc hơn cả hắn.
"Ngươi... Làm sao ngươi biết?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bảo khí Chí Tôn cửu phẩm, đan đỉnh Nguyên Phong, giá trị phi phàm, công hiệu kì lạ, có thể dẫn dắt gió tự nhiên hóa thành gió lớn, có tác dụng rất lớn với đan sư Chí Tôn lúc luyện chế bảo đan Chí Tôn".
"Ngươi lấy nó từ chỗ nào?"
Giờ phút này, Dược Thập lại càng thêm kinh ngạc.
"Rốt cuộc tại sao ngươi lại biết được?"
"Là ta đang hỏi ngươi!"
Ánh mắt Tần Ninh vô cùng kiên định, nói.
Dược Thập hầm hừ, lập tức nói: "Đây là sư phụ ta truyền cho ta!"
Sư phụ?
Nhìn thấy Tần Ninh sửng sốt, Dược Thập cũng không rảnh để ý, cô ta lấy ra các loại dược liệu từ trong vòng tay, thỉnh thoảng sẽ kiểm tra mạch đập nhịp tim khí Chí Tôn chuyển động trong cơ thể Hác Kỉ Suất, thỉnh thoảng lại nhíu mày.
Mà ánh mắt của Tần Ninh lại dần dần sáng tỏ.
Đan đỉnh Nguyên Phong! Không có ai có thể quen thuộc hơn hắn.
Bởi vì đây là một trong những lò luyện đan hắn sử dụng năm đó.
Bảo khí Chí Tôn cửu phẩm.
Là lò luyện đan hắn sử dụng lúc chưa thành Đan Đế.
Mà sau đó, lò luyện đan này đã rơi vào trong tay Trần Nhất Mặc.
Tần Ninh đột nhiên nhớ ra lời Hác Kỉ Suất nói trước đó.
Đại tông sư Trần Nhất Mặc có ba đệ tử.
Dịch Hàn Ngọc là tông chủ Cửu Nguyên đan tông, thành lập ra Cửu Nguyên đan tông, có thể nói là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực.
Doãn Khả Vi, hội trưởng Cửu Nguyên thương hội.
Còn có một người chính là Cơ Thi Dao, không quá nổi tiếng, không có chỗ ở cố định.
Dược Thập, đọc ngược lại còn không phải là Thi Dao sao! Trong phút chốc, trong lòng Tần Ninh có rất nhiều suy đoán.
Còn có một điều nữa chính là Dược Thập cũng biết một chút về Cửu Nguyên Đan Điển.
Tần Ninh khẽ nhếch khóe miệng.
Thì ra là thế! Trong lòng của hắn đã có một chút suy nghĩ.
Dược Thập bắt đầu chuẩn bị luyện đan để cứu đồ đệ mình trước.
Ngọn lửa bốc lên, lò luyện đan dần dần trở nên nóng rực, Dược Thập cũng đã hoàn toàn tập trung vào đó, không để ý tới Tần Ninh ở bên cạnh.
Nhìn động tác luyện đan, xử lý phân loại dược liệu và mỗi một bước chi tiết của Dược Thập, ánh mắt Tần Ninh càng ngày càng sáng tỏ.
Hay cho một Dược Thập! Hay cho một Cơ Thi Dao! Nếu như nói vừa rồi Tần Ninh mới chỉ tự mình suy đoán, vậy bây giờ hắn đã có thể chắc chắn được rồi.
Dược Thập lôi thôi lếch thếch trước mắt chính là Cơ Thi Dao! Cách luyện đan của người phụ nữ này có thể nói là đã hoàn toàn kế tục mình năm đó.
Hơn nữa phương pháp này hắn chỉ dạy cho Trần Nhất Mặc! Tần Ninh không khỏi cảm thán, Cửu Nguyên Vực này đã đủ mênh mông rộng lớn rồi, thật sự không ngờ rằng thế mà lại gặp phải Hác Kỉ Suất, càng không nghĩ tới sư phụ của Hác Kỉ Suất chính là một trong ba vị đệ tử của Trần Nhất Mặc.
"Động tác rất nhuần nhuyễn, nhưng có một vài chỗ vẫn có sai sót nhỏ".
Tần Ninh chậm rãi mở miệng nói: "Lúc sư phụ ngươi dạy bảo, ngươi đều chấp hành vô cùng nghiêm ngặt, nhưng ta nghĩ con đường tiếp theo đều là ngươi tự tìm tòi đúng không?"
Dược Thập nghe thấy lời này, đôi mắt đẹp lóe lên nhìn Tần Ninh, nhưng vẫn không thể nào hiểu được.
Hiển nhiên Hồng Phù Dung có biết về sở thích của sư tôn.
"Tiên sinh cứ nghỉ ngơi ở nơi này trước đi, nếu muốn đến nhà họ Linh thì ta sẽ chuẩn bị cho tiên sinh".
Tần Ninh cười nói.
"Được".
Cô ấy sắp xếp xong liền dặn dò đệ tử ngoài sơn cốc không được quấy rầy, sau đó mới rời đi.
Trong sơn cốc trang trí đầy cầu nhỏ nước chảy, lầu nhỏ đình nghỉ mát.
Thời Thanh Trúc lập tức lựa chọn lầu các bên cạnh một gốc cây đào để ở.
Đám người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Dược Thập và Hác Kỉ Suất, cùng với mấy người Linh Thiên Triết cũng đều lần lượt tìm lầu các trong sơn cốc để ở lại.
Trên tầng hai lầu các.
Thời Thanh Trúc nằm xuống cái giường mềm mại, cơ thể yêu kiều lười biếng duỗi thẳng, cười hì hì nói: "Thật thoải mái, lại có mùi thơm hoa đào nhàn nhạt nữa, ban đêm nhất định có thể ngủ ngon giấc".
Lúc này Tần Ninh đi ra phía cửa sổ tầng hai, ngồi xuống bên cạnh hàng rào ngoài ban công.
Đúng là toàn bộ sơn cốc được trang trí khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Hồng Phù Dung này thật là tốt với chàng".
Không biết Thời Thanh Trúc đã xuất hiện bên cạnh Tần Ninh từ lúc nào, chua xót nói: "Không giống ta, cả ngày chỉ biết bám, chẳng giúp được chàng cái gì cả".
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cười nói: "Cho dù nàng có bám lấy ta cả một đời, ta cũng đồng ý".
"Thật ư?"
"Đương nhiên!"
"Vậy chúng ta ra ngoài dạo chơi đi! Thành Phù Dung này phồn hoa hơn quận Linh Tiên nhiều!"
"...", buổi tối, hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc cùng nhau đi ra ngoài Phù Dung lâu.
Bên trong thành Phù Dung rộng lớn có hàng ngàn vạn dân cư, cho dù là vào buổi tối, hai bên đường phố vẫn sáng trưng đèn đuốc giống như ban ngày, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Thời Thanh Trúc cầm trong tay một chuỗi mứt quả, cả người linh động hoạt bát, khí chất độc đáo.
Đã hấp dẫn không ít người trên đường đi ghé mắt quan sát.
Bất cứ lúc nào, người đẹp cũng đều thu hút ánh mắt của người ta.
Hai người đi dạo lung tung, sau đó đi vào trong một quán rượu để dùng cơm.
Đối với Thời Thanh Trúc mà nói, tu hành là thống khổ, nếu không phải Tần Ninh ép buộc, ngày nào nàng cũng sẽ ăn món ngon uống rượu ngon, quả thực là thoải mái đến chết.
Hai người ngồi xuống, tiểu nhị đưa rượu lên, Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng ngửi một cái, cau mày nói: "Không ngon!"
"Tiểu nhị, đổi rượu khác, loại ngon nhất ấy!"
"Vâng!"
Tiểu nhị mặt mày hớn hở, vội vàng rời đi.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, dở khóc dở cười.
Cô nhóc này bây giờ đã trở thành đại sư giám định rượu chuyên nghiệp rồi! Không lâu sau, tiểu nhị đi lên lần nữa, lần này còn dẫn theo bảy tám người đi bên cạnh, mỗi người đều cầm theo hai vò rượu ngon.
Mà chưởng quỹ tươi cười đi từ phía sau tiểu nhị ra trước.
"Tần công tử, đây là loại rượu ngon nhất trong quán chúng ta, lấy nhân sâm trăm năm để luyện chế, trong quán chỉ còn lại vài vò này, Tần công tử hãy thử xem mùi vị như thế nào, cho chút đóng góp, chắc chắn tiểu điếm sẽ tiếp thu".
Chưởng quỹ nịnh nọt nói.
Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng mở ra giấy dán ra, ngửi một hơi, lúc này gương mặt phiếm hồng, kêu lên: "Phu quân, là rượu ngon, là rượu ngon, chắc chắn không rẻ".
Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Có đắt đi nữa ta cũng mua cho nàng!"
Thời Thanh Trúc cười giả dối.
Mỗi ngày nàng đều sống trong sự cưng chiều của Tần Ninh mới là vui vẻ nhất.
Chỉ là nghe thấy hai người nói vậy, chưởng quỹ lại nói ngay: "Tần công tử đến quán nhỏ của chúng ta dùng cơm, đó là vinh hạnh của chúng ta, nào còn dám lấy tiền".
Nghe thấy thế, Thời Thanh Trúc chống nạnh, không vui nói: "Chúng ta cũng không muốn ăn cơm chùa".
"Phu nhân hiểu nhầm rồi!"
Chưởng quỹ chắp tay nói: "Quán này vốn là sản nghiệp của Phù Dung lâu, vừa rồi tiểu nhị không biết hai vị quý khách đến nên mới đưa rượu mạnh lên, thật sự xin lỗi".
Thời Thanh Trúc lập tức hiểu ra
"Vậy mau mang đồ ăn lên đây đi".
Thời Thanh Trúc thúc giục nói.
Chưởng quỹ lại mở miệng nói: "Tần công tử, Tần phu nhân, ta thấy hai người không gọi những món ăn đặc sắc của quán, không biết có phải là không phù hợp với khẩu vị của hai người hay không, quán sẽ dặn dò đầu bếp, hai vị muốn ăn cái gì cứ sai người đi làm".
"Đừng hỏi nữa, mang hết tất cả lên đi!"
Tần Ninh liền nói: "Bảo Nguyên Sơ Liễu ra đây ăn cơm cùng luôn".
Chưởng quỹ cười một tiếng, lập tức lui ra.
Không bao lâu, Nguyên Sơ Liễu đã xuất hiện.
"Ngươi làm thiếu lâu chủ mà lại rảnh rỗi như vậy?"
Tần Ninh không nhịn được trêu ghẹo.
"Nhận được lệnh của sư tôn, ta phải canh phòng kẻo có vài người không có mắt, quấy rầy nhã hứng của các ngươi".
Nguyên Sơ Liễu bình tĩnh nói.
Cô ta cũng rất tò mò.
Người tu hành bình thường rất ít khi đến những nơi phàm tục náo nhiệt.
Tần Ninh vừa thích ở những nơi có hoàn cảnh thanh nhã, lại thích trong thành náo nhiệt ồn ào này.
Chỉ là nghĩ kỹ lại, có lẽ là Thời Thanh Trúc thích náo nhiệt, cho nên Tần Ninh mới đi cùng.
Cô ta lại nhìn về phía Thời Thanh Trúc đang rót một chén rượu, dáng vẻ thận trọng coi như bảo vật, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỹ mãn, thật sự là khiến người ta hâm mộ.
Một cô gái có thể được Tần Ninh thương yêu như thế, tất nhiên không phải là người đơn giản.
Chỉ là đến bây giờ, Nguyên Sơ Liễu vẫn chưa phát hiện ra Thời Thanh Trúc có chỗ nào không đơn giản.
Tần Ninh cũng rót một chén rượu, bình thản ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Nguyên Sơ Liễu, chậm rãi nói: "Gần đây Phù Dung lâu có chuyện lớn gì không?"
"Không có...", "Chẳng lẽ ngày nào Phù Dung lâu các ngươi cũng đều điều động đệ tử đi tuần tra bên trong thành Phù Dung?"
Tần Ninh hiếu kỳ nói.
"Thành Phù Dung cùng một nhịp thở với Phù Dung lâu, đương nhiên phải cần Phù Dung lâu chúng ta duy trì ổn định, các đệ tử ra ngoài tuần tra cũng là để bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi sau khi tu hành".
"Ồ...", ăn xong bữa cơm này, Tần Ninh không có cảm thấy có gì đặc biệt, mà Thời Thanh Trúc lại vô cùng thoải mái, trước khi đi còn đóng gói hết mấy vò rượu ngon mang đi.
Gió đêm thổi đến, người đi trên đường phố vẫn không hề ít.
Nguyên Sơ Liễu cũng đi xa xa phía sau Tần Ninh và Thời Thanh Trúc… Sau khi đi được một lát, Tần Ninh nhìn thấy một lối đi cách đó không xa có vẻ phồn hoa, liền dừng bước lại.
"Đi xem một chút".
Thời Thanh Trúc liếc nhìn, phát hiện là giao dịch các, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chỉ là nàng cũng không thèm để ý, tiến vào theo Tần Ninh.
Giao dịch các! Trong bất cứ tòa thành trì nào cũng có.
Đa số đan dược, vũ khí, cùng một chút thiên tài địa bảo đều được bán ở đây.
Sau khi đi vào trong lầu các, Tần Ninh liền đi tham quan từng gian hàng một.
Mà không lâu sau, hai người phát hiện ra một người đang đứng ở trước một quầy bán đan.
"Hác Kỉ Suất".
"Tần công tử".
Lúc này, Hác Kỉ Suất đang dừng chân trước một gian hàng bán đan dược, nhìn thấy Tần Ninh liền vui vẻ ra mặt.
"Tần công tử mau xem cho ta một chút, gốc Thất Thải Thần Hoa này rốt cuộc như thế nào!"
Nói rồi, Hác Kỉ Suất lại kề sát vào tai hắn, thấp giọng nói: "Chưởng quỹ kia đòi ta bảy trăm vạn nguyên thạch, ta đang lo mình bị lừa".
Thất Thải Thần Hoa dùng để luyện chế bảo đan Chí Tôn tam phẩm.
Linh tài nói chung có cấp bậc nhất phẩm nhị phẩm cũng chỉ có giá mấy vạn, mười mấy vạn thôi.
Linh tài cấp bậc tam phẩm cũng có giá trị cao thấp khác nhau, nhưng đến mấy chục vạn, hơn trăm vạn đã là rất cao rồi, dù sao luyện chế thành bảo đan Chí Tôn tam phẩm, bán ra ngoài cũng chỉ đáng giá mấy trăm vạn thôi.
Thất Thải Thần Hoa này đúng là không đáng giá bảy trăm vạn.
Tần Ninh nhìn kỹ một chút, lập tức nói: "Mua".
"Cái gì?"
"Mua đi".
Tần Ninh liền nói ngay.
Chương 2297: Hác Kỉ Suất trúng độc
Hác Kỉ Suất vội vàng nói: "Tần công tử, ngươi đừng lừa ta, Thất Thải Thần Hoa bình thường có giá hơn một trăm vạn nguyên thạch đã cao lắm rồi đấy!"
"Cứ mua trước rồi nói sau!"
Hác Kỉ Suất bán tín bán nghi thanh toán nguyên thạch.
Từ khi bắt đầu kiếp này, Tần Ninh gần như không sao sử dụng qua linh thạch, nguyên thạch.
Hắn gần như đều dùng đan dược để tu hành, mà dược liệu để luyện chế đan dược cũng là đến chỗ nào thì lấy ở chỗ đó.
Ví dụ như bây giờ đang ở trong Phù Dung lâu, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp đòi Hồng Phù Dung.
Nếu như bên trong Phù Dung lâu không có, vẫn sẽ có được linh thực hiếm có tốn bao nhiêu nguyên thạch cũng không mua được.
Trong lòng Hác Kỉ Suất không chắc chắn lắm, hắn ta mua Thất Thải Thần Hoa xong liền vội vàng nhìn về phía Tần Ninh.
"Tần công tử, bảy trăm vạn nguyên thạch có giá trị không nhỏ đâu".
Bây giờ hắn ta cũng là đan sư Chí Tôn tam phẩm, tuy đan sư khí sư là những người giàu có nhất, thế nhưng tiêu một khoản tiền lớn như vậy cũng rất đau lòng.
"Ngươi hãy cẩn thận quan sát Thất Thải Thần Hoa này đi".
Tần Ninh nghiêm túc nói: "Ở chính giữa cánh hoa có nhụy hoa, ngươi mang về, lại mua một chút linh thổ linh thủy, dốc lòng chăm nom mấy ngày, chắc hẳn sẽ sinh ra Thất Thải Quả".
"Thất Thải Quả, một viên cũng đủ để luyện chế bảo đan Chí Tôn tứ phẩm, mỗi một viên có giá trị trăm vạn, ta thấy Thất Thải Thần Hoa này ít nhất có thể kết ra mười mấy viên Thất Thải Quả, đủ để ngươi kiếm tiền!"
Hác Kỉ Suất lập tức sững sờ.
Thật ư?
Trong ánh mắt hắn ta nhìn Tần Ninh mang theo hy vọng.
"Ta lừa ngươi làm cái gì!"
Tần Ninh liền nói ngay: "Ngươi không muốn thì đưa cho ta".
"Muốn muốn...", Hác Kỉ Suất vội vàng cất đi.
"Sư phụ ngươi đâu?"
"Không biết, từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn không ở yên được một chỗ, đều là cô ấy tìm ta, nếu không phải đánh cược thua, chắc hẳn cô ấy đã chạy từ lâu rồi".
Dược Thập không có ở đây, Hác Kỉ Suất cũng ăn nói tùy ý hơn.
Tần Ninh rất tò mò về Dược Thập, chỉ là bình thường người phụ nữ này đi bên cạnh mình lại cực kỳ ít nói, mình không luyện đan, cũng không có chỗ nào cần đến cô ta.
Hác Kỉ Suất tiếp tục đi dạo, Tần Ninh cũng dẫn theo Thời Thanh Trúc đi thăm quan trong giao dịch các.
Chỉ là không lâu sau.
Đám người đột nhiên rối loạn.
"Có người chết, có người chết...", chỉ nghe được những tiếng hét truyền đến từ phía xa.
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc nhìn thoáng qua phía xa, cũng không định đi qua đó, trong giao dịch các đã sớm có hộ vệ chạy đến duy trì trật tự.
Ngay sau đó có đan sư đi ra từ trong giao dịch các, gạt đám người ra, tiến vào bên trong.
Mà trong phút chốc đám người tránh ra, Tần Ninh đưa mắt liếc qua, ngay sau đó ánh mắt đột nhiên biến đổi.
Lúc này, người nằm dưới đất chính là Hác Kỉ Suất vừa mới chia tay hai người bọn họ.
Tần Ninh liền chen vào trong đám người.
"Ngươi làm gì đấy?"
Một gã hộ vệ ngăn cản Tần Ninh lại, quát: "Liễu đại nhân đang trị liệu, các ngươi đi ra ngoài".
Tần Ninh liền nói ngay: "Vị này là bạn của ta, ta cũng là đan sư, ta có thể giúp một tay".
Vừa rồi Hác Kỉ Suất còn rất tốt.
Bây giờ lại đột nhiên ngã xuống đất, Tần Ninh đứng rất gần mới nhìn thấy cả người Hác Kỉ Suất run rẩy như bị động kinh, trong miệng không ngừng sùi bọt mép.
"Liễu đại nhân chính là đan sư Chí Tôn tam phẩm, có hắn ta ở đó, ngươi đừng có tới gần".
Hộ vệ vẫn ngang ngược ngăn cản.
"Buông ra!"
Giờ phút này, bên tai vang lên một tiếng quát khẽ.
"Nguyên đại nhân!"
Mấy tên hộ vệ nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng chắp tay nói.
"Để hắn đi vào".
Nguyên Sơ Liễu cũng không để ý tới gì cả, chỉ nói thẳng.
Hộ vệ liền tránh ra.
Tần Ninh đi đến bên cạnh Hác Kỉ Suất.
Liễu đan sư kia lại lắc đầu nói: "Trúng độc! Độc tố xâm nhập vào trong tim, đã không cứu nổi...", Tần Ninh lại không để ý tới, mà lập tức ngồi xuống kiểm tra hô hấp yếu ớt của Hác Kỉ Suất.
Nguyên Sơ Liễu đứng ở một bên, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Một chưởng quỹ bán đan với sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Vị công tử này đi vào cửa hàng của ta, nhìn trúng một dược liệu, chuẩn bị mua nó, kết quả một vị công tử khác đội mũ mềm, khuôn mặt tái nhợt cũng cần mua, hai người liền xảy ra tranh chấp, ta đứng bên trong thuyết phục nói ai tới trước được trước, vị công tử kia liền đi".
"Chỉ là trước khi vị công tử kia đi có nói muốn xem qua linh tài đó, không mua được thật sự rất tiếc hận, vị công tử này liền đồng ý".
"Ai biết vị công tử kia đi không bao lâu, vị công tử này nhận dược liệu thanh toán nguyên thạch chuẩn bị đi, đột nhiên lại ngã xuống đất...", sắc mặt chưởng quỹ rất khó coi.
Nơi này là giao dịch các lớn nhất thành Phù Dung, phía sau còn có tài sản của Phù Dung lâu.
Bình thường đệ tử của Phù Dung lâu cũng rất hay đến đây.
Đương nhiên bọn họ cũng nhận ra Nguyên Sơ Liễu.
Thiếu lâu chủ của Phù Dung lâu, là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi hiện nay của Phù Dung lâu, thân phận địa vị còn cao hơn cả các trưởng lão bình thường.
Nếu người này là bạn của Nguyên đại nhân, chết ở bên ngoài tiệm thuốc của mình, vậy chắc chắn mình sẽ gặp họa lớn.
Tần Ninh nghe chưởng quỹ nói vậy thì lập tức nói: "Linh tài đâu?"
"Ở ngay đây!"
Chưởng quỹ vội vàng nói: "Ta thấy vị công tử này cũng đã quan sát hồi lâu, còn chưa kịp mang đi đã ngã xuống...", Tần Ninh nhận lấy hộp gấm, lúc này cái nắp hộp gấm đã bị tháo ra, bên trong có một cây linh chi màu xanh.
Mặt ngoài linh chi có những văn ấn vô cùng đẹp đẽ, ánh sáng màu xanh lấp lóe khiến người khác phải khác chú ý.
"Bách Hoa Linh Chi!"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Bách Hoa Linh Chi có thể luyện chế ra một vài đan dược tam phẩm đại bổ vô cùng tốt, cũng có tác dụng kỳ diệu giúp võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn khôi phục pháp thân thương tích.
Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve nó
Mà vào lúc này, đột nhiên ngón tay của Tần Ninh lại biến thành màu đen sì, da thịt hư thối.
"Độc!"
Tần Ninh nhíu mày lại.
Linh khí lập tức lan ra trong lòng bàn tay, da thịt bị gọt mất một miếng, Tần Ninh băng bó đơn giản rồi lập tức nói: "Loại độc trộn lẫn bảy mươi hai loại độc vật".
"Nguyên Sơ Liễu, đi tìm dược liệu dựa theo lời ta nói, càng nhanh càng tốt".
"Được!"
Tần Ninh nói ra liền tù tì ba mươi sáu loại dược liệu, nhưng may mà cũng không phải là cái gì khó tìm, hơn nữa bây giờ đang ở trong giao dịch các, càng dễ dàng hơn.
Không lâu sau, từng cây dược liệu đã được đưa tới, Tần Ninh bắt đầu mân mê những dược liệu kia.
Một vài dược liệu bị Tần Ninh trực tiếp lấy khí Chí Tôn nghiền thành phấn, bôi lên trên mũi Hác Kỉ Suất.
Một phần thì trộn lẫn vào trong nước trắng để hắn ta uống vào.
Cứ như vậy qua nửa canh giờ, sau lưng Tần Ninh đã ướt đẫm mồ hôi, mới thấy Hác Kỉ Suất nằm dưới đất chậm rãi mở hai mắt ra.
"Tần công tử...", sắc mặt hắn ta trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Ta...", "Nghỉ ngơi trước đi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Chờ sư tôn ngươi đến sẽ tự có biện pháp khử độc cho ngươi, ta chỉ giúp ngươi tạm thời áp chế độc tố thôi".
"Ừm...", ngay sau đó đám hộ vệ liền đỡ Hác Kỉ Suất lên, đưa về Phù Dung lâu... Mà lúc này Tần Ninh lại nhíu mày.
Dựa theo chưởng quỹ miêu tả, Hác Kỉ Suất nhìn trúng một gốc dược liệu trước, đang chuẩn bị mua thì lại có một người khác cũng muốn mua, hai người xảy ra tranh chấp.
Bởi vì việc đó mà lại hạ độc, hơn nữa còn là loại độc trí mạng! Tần Ninh có thể khẳng định nếu không phải hắn ở chỗ này, cho dù là đan sư Chí Tôn tứ phẩm ra tay thì chắc chắn Hác Kỉ Suất vẫn sẽ phải chết.
Người này, quá độc ác!
Chương 2298: Tranh thủ thời gian hỏi một chút
Tần Ninh cũng không đi dạo nữa mà trở về Phù Dung lâu.
Ngay khi Tần Ninh vừa về tới nơi không bao lâu, Hồng Phù Dung trong chiếc váy dài đỏ, dáng người thướt tha, đầy đặn đã bước nhanh tới.
Nhìn thấy Tần Ninh an toàn không sao cả, cô ấy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Tiên sinh!”
Hồng Phù Dung lập tức nói: “Trong thành Phù Dung lại xuất hiện sự việc này, Phù Dung nhất định sẽ điều tra rõ ràng”.
Tần Ninh khoát tay nói: “Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ cũng không dễ tìm, trong Cửu Nguyên Vực, nó chỉ sống ở những khe núi âm u, rất khó tìm thấy”.
Hồng Phù Dung đã hiểu ra.
“Độc mà Hác Kỉ Suất trúng, chính là độc của Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ sao?”
Tần Ninh gật gật đầu nói: “Đây là độc tố chủ yếu, còn những loại độc tố khác không dễ phán đoán, Dược Thập đâu?”
“Không biết…”
Không biết?
Nhìn thấy biểu cảm của Tần Ninh, Hồng Phù Dung nói ngay: “Thực lực của cô gái kia còn mạnh hơn so với ta, ta…không điều tra được…”, Tần Ninh xua tay.
“Dẫn ta đến chỗ Hác Kỉ Suất nhìn xem!”
“Vâng…”, đi lòng vòng một lúc, cuối cùng cũng phòng luyện đan của Phù Dung lâu.
Lúc này, mấy vị đan sư Chí Tôn tứ phẩm trong Phù Dung lâu thấy Hồng Phù Dung xuất hiện thì khom người hành lễ.
Hồng Phù Dung khoát tay, cô ấy nhìn về phía Tần Ninh nói: “Trong Phù Dung lâu không có đan sư ngũ phẩm, chỉ có tứ phẩm…”
Tiểu Chí Tôn! Đại Chí Tôn! Tiểu Thiên Tôn! Đại Thiên Tôn! Tiểu Thần Tôn! Đây chính là năm cảnh giới lớn, trong Linh Nguyên Châu, cấp bậc Tiểu Thần Tôn đã là cấp bậc đứng đầu, mà đan sư ngũ phẩm cũng cực kỳ hiếm có.
Một ông lão già nua chậm rãi đi ra, chắp tay nói: “Lâu chủ, độc tố trong cơ thể người này đã tạm thời được áp chế, chỉ là chúng ta không dám hành động tuỳ tiện, sợ sẽ làm cho độc tố khuếch tán nhanh hơn, đi thẳng vào trái tim, như vậy, người này chắc chắn sẽ phải chết, thần ma cũng khó mà cứu chữa được”.
Hồng Phù Dung gật gật đầu.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Không cần phải đụng vào, ta đã áp chế độc tố trong cơ thể hắn ta, tạm thời không chết được, sẽ có người tới cứu hắn ta thôi”.
Không phải là Tần Ninh không có cách nào.
Chỉ là…phiền phức.
Hắn tin tưởng Dược Thập có cách.
Hơn nữa, hắn vẫn chưa thấy Dược Thập thi triển thuật luyện đan bao giờ, hiện tại hắn cũng muốn xem xem, cô gái lôi thôi lếch thếch kia có thuật luyện đan như thế nào.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.
Hồng Phù Dung nhìn về phía mấy vị đan sư, nháy mắt mấy cái.
Nhưng mấy vị đan sư kia lại không rõ ý tứ của lâu chủ nhà mình.
Trong lòng Hồng Phù Dung không khỏi tức giận, nhưng không tiện bùng phát.
Trên thực tế, cô ấy muốn nhân lúc Tần Ninh đang ở đây, mấy vị đan sư trong Phù Dung lâu có vấn đề gì mà bản thân khó giải quyết thì có thể thảo luận với Tần Ninh, rồi được hắn chỉ dẫn, cuộc đời này đột phá được gông cùm xiềng xích, có cơ hội bước vào ngũ phẩm.
Dù sao.
Trong Trung Tam Thiên, nói về thuật luyện đan, không ai có thể so được với Cửu Nguyên Đan Đế năm đó.
Bỏ qua quyển sách thần kỳ Cửu Nguyên Đan Điển một bên không nói đến, thuật luyện đan của Tần Ninh có thể nói là có một không hai từ xưa đến nay.
Đáng tiếc, mấy lão già này căn bản là không hiểu được ý tứ của cô ấy.
Cô ấy không dám trực tiếp hỏi tiên sinh.
Tần Ninh thản nhiên ngồi đó, rảnh rỗi không có việc gì làm liền nói: “Có vấn đề gì thì nói đi”.
Hồng Phù Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, chắp tay nói: “Cảm ơn Tiên sinh”.
Sau đó, cô ấy nhìn mấy vị đan sư, nói: “Vị Tần công tử này có thể nói là đan thuật đại sư, các vị có vấn đề nào khó giải quyết thì tranh thủ thời gian hỏi một chút đi!”
Lời này vừa nói ra, mấy tên đan sư đều lập tức sửng sốt.
Đan thuật đại sư?
Người thanh niên này?
Chẳng lẽ lâu chủ đang nói đùa sao?
Nhìn thấy các vị đại sư do dự, Hồng Phù Dung lại tức giận không có chỗ trút.
“Nhanh lên”.
Hồng Phù Dung quát: “Bỏ lỡ cơ hội này các ngươi không còn cơ hội khác nữa đâu, trình độ luyện đan của Tần đại sư cao siêu, không người nào có thể sánh bằng”.
Mấy vị đan sư đều không chút do dự, nhao nhao mở miệng…Trong phòng luyện đan, âm thanh thanh thảo luyện từ từ vang lên.
Lúc này, Tần Ninh ở đây chờ Dược Thập đến, trước sau cũng không có việc gì làm.
Hơn nữa, những năm gần đây Hồng Phù Dung tự mình quản lý Phù Dung lâu, quả thực là nhớ kỹ lời dặn dò của hắn năm đó.
Truyền lại con đường âm tu.
Chỉ cần là điểm này thôi Hồng Phù Dung đã đáng được hắn giúp đỡ một phen.
Theo cuộc thảo luận.
Thân hình vốn thẳng tắp của mấy vị đan sư dần dần trở nên cong cong.
Sau đó, thậm chí là bắt đầu không ngừng cúi đầu chín mươi độ, rồi tiếp đó, là trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, nghe Tần Ninh giảng dạy.
Thậm chí có đan sư còn ghi lại những gì Tần Ninh nói, để có thể nghiên cứu tường tận.
Thấy một màn như vậy, Hồng Phù Dung dở khóc dở cười.
Mấy lão già kia còn chưa biết, đây có lẽ là cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời bọn họ! Mà cùng lúc đó.
Thành Phù Dung! Trong thành Phù Dung có hơn ngàn vạn dân cư, chỉ cần trong phạm vi một trăm mét là đã có hơn trăm đầu người.
Chẳng qua là bên trong thành Phù Dung rộng lớn như vậy, tất nhiên là không có khả năng chỗ nào cũng sạch sẽ, hoa lệ.
Giờ phút này, trong một con hẻm nhỏ.
Sâu trong con hẻm là một tửu lâu.
Nơi đây, thậm chí còn không thể gọi là tửu lâu, đó chẳng qua chỉ là một quán rượu nhỏ bị tàn phá mà thôi, cái bàn cũ nát, ghế dựa lung lay, người ở đây uống rượu, cũng đều là những người lôi thôi lếch thếch.
Lúc này, có lẻ tẻ mười mấy người ngồi rải rác trong quán rượu.
Ở cửa quán, có một bóng hình xinh đẹp chậm rãi tiến đến.
Đó là một cô gái mặc chiếc áo đay thô ráp, tóc tuỳ tiện buộc lên, lộ ra vẻ hỗn loạn, khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên, không chút son phấn.
Dù vậy, cô gái vẫn làm cho người khác cảm nhận được sự rực rỡ, nhan sắc tuyệt trần in sâu vào lòng người.
Mà thân hình này, dưới lớp áo đay thô ráp, nhìn qua có thể thấy có lồi có lõm, phát triển rất tốt.
Cô gái tiến vào quán rượu, lập tức đi đến trước một cái bàn.
Bên bàn đã có một người ngồi đó.
Đó là một gã thanh niên, càng nhìn càng thấy phóng túng.
Người thanh niên ước chừng hai mươi lăm hai sáu mươi tuổi, tuy rằng ăn mặc sạch sẽ nhưng chiếc áo trên người may vá đủ chỗ, tóc dài cũng có chút hỗn loạn, cả người toàn mùi rượu.
Chỉ là khi nhìn thấy cô gái đến, người thanh niên vô cùng vui sướng.
“Tiểu sư muội, thật khéo!”
Người thanh niên nhìn thấy cô gái đã đến thì hai mắt sáng ngời, không khó để nhìn ra, khuôn mặt người này cũng có chút tuấn tú, tuy rằng sắc mặt vương chút tang thương, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp ấy.
“Khéo cái gì?
Ta cảm giác được huynh sẽ ở trong này, nên mới đến đây tìm huynh!”
Cô gái hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Người thanh niên lật một cái chén lên, rót rượu vào chén.
“Cả ngày huynh đều sống mơ mơ màng thế này à?
Công việc trong thương hội định mặc kệ?”
Cô gái không nhịn được nhíu mày nói.
“Không cần ta phải quản, hoạt động rất tốt, ta còn cần phải quản cái gì?”
Người thanh niên trực tiếp nói: “Còn muội suốt ngày biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu, muội rời bỏ tông môn rồi?”
“Ta cũng lười đi quản”.
Hai người nói với nhau mấy câu ngắn gọn, sau đó là một khoảng lặng rất dài.
Dần dần, cô gái nói: “Có tin tức gì của sư tôn không?”
Nghe được những lời này, thanh niên nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm lắc đầu.
“Bên phía đại sư huynh thì sao?
Cũng không có tin tức?”
“Không có…”, thanh niên bất đắc dĩ nói: “Có thể sư tôn không còn ở trong Cửu Nguyên Vực nữa, không dễ tìm thấy, thế nhưng với tu vi và thực lực của sư tôn, ai có thể lặng yên không tiếng động đem người đi?”
Chương 2299: Người thanh niên lôi thôi
Cô gái cũng nhíu mày.
Dường như tâm trạng của hai người đều không tốt.
Một chén lại nối tiếp một chén, không lâu sau, cô gái lại nói: “Ta hỏi huynh một chuyện, năm đó, có phải sư tôn đã từng nói, Cửu Nguyên Đan Điển chỉ có một mình người cất giữ, cũng chỉ cho ba người chúng ta xem phải không?”
“Đúng vậy…”, hai mắt người thanh niên lập tức sáng lên, nói: “Có phải muội phát hiện ra cái gì không?”
Cô gái lại im lặng.
Một lúc lâu sau cô ta mới nói tiếp: “Ta gặp được một người thanh niên, hiểu biết của hắn về Cửu Nguyên Đan Điển còn cao hơn ta và huynh, có lẽ…còn cao hơn cả đại sư huynh!”
Lời này vừa nói ra, người thanh niên đã hoảng sợ trợn to đôi mắt.
“Không thể nào….Tuyệt đối không có khả năng!”
“Trừ khi…”, thanh niên trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái, lập tức nói: “Tiểu sư muội, người nào?”
“Đó là một người kỳ quái!”
Cô gái nói tiếp: “Chuyện này ta sẽ điều tra, huynh lợi dụng quan hệ của thương hội, giúp ta điều tra tin tức của người này”.
“Được!”
Thanh niên hưng phấn nói.
Đôi mắt vốn vẩn đục ảm đạm, lúc này mang theo mấy tia sáng.
“Tần Ninh!”
Cô gái chậm rãi nói: “Người này tự xưng là người phi thăng, đến từ Hạ Tam Thiên, tu vi chỉ là Tiểu Thiên Tôn, nhưng theo ta thấy, hắn khác hoàn toàn so với cảnh giới Tiểu Thiên Tôn bình thường!”
“Hơn nữa, người này dường như còn có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh, đáng chú ý là, ta nhớ rõ…hình như sư tôn đã từng nói, vị sư gia kia của chúng ta, cũng…xuất thân từ nhà họ Linh?”
Giờ phút này, thanh niên dứt khoát uống một ngụm rượu, xoa xoa khoé miệng nói: “Được, ta lập tức phái người đi thăm dò!”
Cô gái gật gật đầu, nhìn cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch của thanh niên, cô ta không nhịn được mà nhíu mày nói: “Cái bộ dạng như quỷ này của huynh, không thể thay đổi được à?”
“Không phải muội cũng thế sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, gượng cười.
Đúng lúc này, chiếc vòng tay trên cổ tay cô gái lóe lên ánh sáng.
Ngay sau đó, cô gái thay đổi sắc mặt.
“Ta đi trước!”
Cô gái đứng dậy, xoay người rời đi.
“Gấp gáp như vậy làm gì?
Đi gặp tình nhân?”
“Cút đi!”
Cô gái hừ một tiếng nói: “Đồ đệ của ta xảy ra chuyện!”
Nói xong, bóng dáng của cô gái đã biến mất không thấy đâu.
Lúc này, thanh niên cũng dần dần thu lại vẻ lười biếng trong mắt, hắn ta đứng dậy, rời khỏi quán rượu cũ nát, đi đến một con phố phồn hoa trong thành Phù Dung.
Vòng vèo một lát, thanh niên đi đến trước một toà nhà chiếm cứ cả một con phố.
Con phố này dài hơn mười dặm, trên phố đều là giao dịch các.
Cửu Nguyên thương hội! Nhắc đến Cửu Nguyên thương hội, bất kỳ thế lực nào trong Cửu Nguyên Vực đều mang thái độ nghiêm nghị.
Đây là một thương hội mới phát triển được mấy vạn năm, nhưng lại có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đan dược, bảo khí, linh thực được tiến hành giao dịch trong từng tòa thành trì.
Hơn nữa, Cửu Nguyên thương hội cũng không giống như các thế lực bá chủ trong Cửu Nguyên Vực, xưng bá phương nào.
Chỉ chuyên tâm làm giao dịch.
Nghe đồn, trong Cửu Nguyên Vực, bất kỳ thành trì nào cũng đều có cửa hàng của Cửu Nguyên thương hội, chỉ là lớn hay nhỏ mà thôi.
Lúc này, thanh niên đứng trước cửa lớn của thương hội, nhìn bốn chữ Cửu Nguyên thương hội màu vàng lấp lánh, hắn ta ngoáy ngoáy mũi rồi đi vào….
“Ngươi ngươi ngươi….ngươi muốn làm gì!”
Hộ vệ bảo vệ ngoài cửa nhanh chóng ngăn thanh niên lại.
Dáng vẻ lôi tha lôi thôi, bề ngoài phóng túng không chút trói buộc, người như vậy, sao có thể đi vào Cửu Nguyên thương hội?
Thanh niên cười nói: “Ta đến tìm phân hội trưởng của nơi này!”
“Cút đi!”
Người hộ vệ kia mắng chửi: “Đây là nơi nào?
Cửu Nguyên thương hội! Các giao dịch các khác trong thành Phù Dung đều kém xa so với Cửu Nguyên thương hội chúng ta, ngươi muốn đi vào sao?
Ngươi dựa vào cái gì?”
“Trang phục không chỉnh tề, không cho phép!”
Nghe được những lời này, thanh cũng không tức giận, hắn ta lục lọi trong lồng ngực tìm cái gì đó, mấy tên hộ vệ lập tức trở nên cẩn thận.
“Đừng sợ”.
Thanh niên cười nói: “Các ngươi cầm lệnh bài này, đi tìm phân hội trưởng của các ngươi, phân hội trưởng của các ngươi sẽ đi gặp ta”.
Mấy tên hộ vệ nhìn chiếc lệnh bài trong lời nói của thanh niên, bên ngoài dính đầy bùn đất, căn bản không nhìn ra hình dáng cụ thể, trông lấm lem bẩn thỉu, lại còn có một mùi hương rất khó ngửi.
“Nói cho ngươi biết, đừng có gây sự ở chỗ này!”
Hộ vệ nói tiếp: “Nếu như còn không đi, ngươi có tin là ta bắt ngươi lại không?”
“Ta…”, người thanh niên có chút bất đắc dĩ.
“Quên đi, các ngươi cũng là tận tâm tận sức làm việc, không làm khó các ngươi nữa!”
Nói xong, thanh niên từng bước bước đến, sau đó lập tức đi vào.
“Cái người này, để ngươi đi thì ngươi không đi, lại muốn đi tìm chết!”
Lúc này, hộ vệ rút đao ra.
Thế nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Thanh niên lôi thôi lếch thếch vừa rồi, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt mấy tên hộ vệ lập tức thay đổi.
Đây là thực lực gì, lại có năng lực biến mất trong phút chốc, ngay trước mắt bọn họ?
Mà cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của thương hội.
Trong một căn phòng xa hoa.
Thân là hội trưởng phân hội, Lý Thôn Nhiên vẫn tận chức tận trách với cương vị công tác của mình.
Trong Cửu Nguyên thương hội, phân hội trưởng của mỗi một phân hội đều có chức trách của riêng mình.
Nếu như làm tốt thì có thể được thăng chức, bây giờ, ông ta đã là hội trưởng của thương hội trong một tòa thành trì có ngàn vạn dân cư, nếu như tiến thêm một bước nữa, sẽ được đi đến tổng bộ thương hội, đảm nhận chức vị quan trọng.
Nhưng nếu như làm không tốt thì phải trao quyền cho cấp dưới! Cho nên, Lý Thôn Nhiên ngày ngày đêm đêm, tận tuỵ làm việc.
Hơn nữa, trong tổng bộ thương hội sẽ có người giám sát đến kiểm tra bất kỳ lúc nào, trông coi từng vị phân hội trưởng một.
Điều này làm cho người ta không dám sơ suất! Lúc này, Lý Thôn Nhiên nhìn các khoản mục trên bàn, cẩn thận xem xét, lựa chọn, không để phạm sai lầm.
“Khắc khổ như vậy sao?”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên trước mặt ông ta.
Sắc mặt Lý Thôn Nhiên lập tức trở nên hoảng sợ, khí Chí Tôn trong cơ thể phóng thích ra bên ngoài.
Ai?
Vậy mà lại có thể lặng yên không tiếng động đi vào phòng ông ta! Ông ta chính là một cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn, có thể nói là cường giả hiếm thấy trong thành Phù Dung.
Thế mà lại có người có thể lặng yên không tiếng động bước vào phòng ông ta! Lý Thôn Nhiên biết, cao nhân cấp bậc này nếu như muốn giết mình thì dễ như trở bàn tay.
“Các hạ là người phương nào, có chuyện gì quan trọng?”
Lý Thôn Nhiên thản nhiên nói: “Tại hạ chính là hội trưởng phân hội thành Phù Dung của Cửu Nguyên thương hội, hẳn là các hạ cũng đã biết, thủ đoạn của Cửu Nguyên thương hội rồi phải không?”
Ban đầu, Cửu Nguyên thương hội buôn bán đan dược, nhưng dần dần, bọn họ lại bắt đầu buôn bán cả bảo khí Chí Tôn, linh thực Chí Tôn, linh tài cùng với các loại tin tức.
Hiện tại, có quan hệ với rất nhiều nơi.
Người thanh niên thản nhiên ngồi xuống, ném một tấm lệnh bài qua, nói: “Cẩn thận xem xét xem!”
Lý Thôn Nhiên nhận lấy lệnh bài, ngửi được mùi mồ hôi thì không khỏi nhíu mày.
Chà lau các vết bẩn bên ngoài lệnh bài, cho đến khi lệnh bài khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, trên một mặt của lệnh bài có khắc một chữ Duẫn! Sắc mặt Lý Thôn Nhiên lập tức thay đổi.
Trước khi tiến vào Cửu Nguyên thương hội, mỗi một vị phó hội trưởng, trưởng lão của Cửu Nguyên thương hội trực thuộc tổng bộ Cửu Nguyên thương hội, đều phải trải qua một khoá huấn luyện.
Đó là huấn luyện phân biệt lệnh bài! Lý Thôn Nhiên không khỏi dụi dụi mắt, ông ta nhìn lệnh bài, lại nhìn thanh niên trước mắt.
Ngay sau đó, Lý Thôn Nhiên vội vàng đi vòng ra phía trước bàn, cúi đầu hành lễ.
“Phân hội trưởng Cửu Nguyên thương hội thành Phù Dung Lý Thôn Nhiên, xin ra mắt hội trưởng đại nhân!”
Lúc này, trong lòng Lý Thôn Nhiên vừa hưng phấn, vừa thấp thỏm không yên.
Chương 2300: Đan đỉnh nguyên phong
Vui mừng là hội trưởng đại nhân thế mà đã đi tới thành Phù Dung, hơn nữa còn đến chỗ này tìm ông ta.
Cho dù là hội trưởng phân hội Phù Dung lâu, muốn gặp được cũng khó như lên trời.
Thấp thỏm có phải mình đã phạm vào sai lầm lớn gì hay không mà hội trưởng lại tự mình ra mặt!
"Lý Thôn Nhiên đúng không?"
Thanh niên kia vắt chéo chân, sờ mũi, không hề để ý đến hình tượng của mình cười nói: "Ờm, ngươi tuyên bố Cửu Nguyên Lệnh, thông báo cho từng phân hội và tổng hội giúp ta điều tra một người, tên là Tần Ninh, dáng vẻ thế nào... Đậu má, ta quên hỏi...", thanh niên nói thầm: "Hình như người kia đang ở ngay trong thành Phù Dung, ngươi sai người lấy chân dung của hắn, sau đó điều tra trong Cửu Nguyên Vực cho ta, ta muốn biết hắn xuất hiện từ lúc nào, thậm chí là lúc nào đánh rắm, đánh rắm thối hay thơm ta cũng muốn biết rõ ràng, hiểu chưa?"
Lý Thôn Nhiên liền lập tức ghi lại cái tên Tần Ninh, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm!"
"Còn nữa, phái người đến Cửu Nguyên đan tông hỏi một chút xem có tin tức gì về tên Dịch Hàn Ngọc kia không, có thì cho ta biết, ta sẽ đi Cửu Nguyên đan tông một chuyến, không có thì thôi".
Thanh niên nói xong liền khoát tay: "Đám hộ vệ các ngươi làm việc không tệ, đáng để khen ngợi".
"Cảm ơn hội trưởng khích lệ!"
Lý Thôn Nhiên khom người chín mươi độ, lại ngẩng đầu mỉm cười, nhưng chỉ thấy trên ghế ngồi trước mặt đã không có một bóng.
"Người đâu rồi...", Lý Thôn Nhiên ngẩn ngơ, lập tức lẩm bẩm nói: "Hội trưởng, ngươi... còn chưa nói cho ta biết làm sao để liên hệ với ngươi đâu...", chỉ là trong căn phòng đã không còn ai trả lời.
Lý Thôn Nhiên cũng không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu gửi tin tức đi... Ngay sau đó, từng phân hội của Cửu Nguyên thương hội bắt đầu bắt đầu xuất phát... Mà cùng lúc đó.
Phù Dung lâu! Bên trong một phòng luyện đan.
Dược Thập vô cùng lo lắng xuất hiện.
"Có chuyện gì xảy ra thế?"
Nhìn thấy Tần Ninh và Hồng Phù Dung, Dược Thập liền nói ngay.
"Đây là cách đan đồng nói với chủ nhân sao?"
Tần Ninh lại lườm Dược Thập một chút, thản nhiên nói.
Dược Thập lo lắng cho đồ đệ, chỉ nhìn về phía Tần Ninh, hừ một tiếng.
Lúc này Tần Ninh đang bị mấy vị Đan sư tứ phẩm vây quanh, cũng cảm thấy hơi phiền, liền vẫy vẫy tay.
Mấy vị Đan sư tứ phẩm không nỡ rời khỏi Tần Ninh, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của lâu chủ, bọn họ vẫn phải lần lượt lui ra.
Tần Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Hác Kỉ Suất, nói: "Tên này trúng độc, là độc tố của Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ, còn trộn lẫn với những loại độc khác nữa, người hạ độc muốn hắn ta phải chết".
"Ngươi xem một chút đi, ta nghĩ ngươi sẽ có biện pháp cứu!"
Dược Thập liền kiểm tra cơ thể cho Hác Kỉ Suất.
"May mà ngươi xử lý tương đối thỏa đáng".
Dược Thập nhẹ nhàng thở ra.
Mấy vị Đan sư tứ phẩm ở đây tuyệt đối không thể làm được đến mức này, không thể ngăn chặn được độc tố trong cơ thể Hác Kỉ Suất.
Ngoại trừ Tần Ninh ra thì không còn ai khác nữa.
"Tiếp theo cứ giao cho ta đi!"
Mặc dù bình thường Dược Thập hơi một tí là đánh chửi đồ đệ, thế nhưng nếu là đồ đệ của mình thì vẫn phải yêu thương thật lòng.
Lúc này nhìn thấy Hác Kỉ Suất bị trúng độc suýt mất mạng, cơn tức giận cũng dần dần tăng lên trong lòng cô ta.
"Là ai hạ độc?"
Dược Thập mở miệng nói.
"Không biết".
Tần Ninh lại nói: "Tự ngươi điều tra thêm đi, loại độc tố Thiên Tàm Độc Thiềm Thừ này không dễ tìm, ban đầu Thiên Tàm Độc Tàm Thừ đã là thứ hiếm có, có thể dùng độc kỳ diệu như thế thì chắc chắn người hạ độc cũng rất giỏi, bây giờ ta lại không quen thuộc với Cửu Nguyên Vực lắm...", Dược Thập nghe vậy thì nhíu mày lại.
Cô ta không nói thêm gì, chỉ lấy ra một lò luyện đan.
Dược Thập chậm rãi nói: "Các ngươi đều lui ra ngoài đi!"
Tần Ninh khoát tay, mấy người bao gồm cả Hồng Phù Dung đều rời đi.
"Ngươi...", nhìn thấy Tần Ninh không rời đi, Dược Thập nhíu mày lại.
"Ngươi đừng quên, ngươi là đan đồng của ta, chủ nhân như ta vẫn có thể nhìn xem đan thuật của ngươi như thế nào chứ?"
Dược Thập xì một tiếng, không tiếp tục để ý đến Tần Ninh nữa.
Hắn ngồi trong phòng luyện đàn, nhìn thấy lò luyện kia thì nhíu mày lại.
"Đan đỉnh Nguyên Phong!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Ngươi lấy nó ở đâu ra?"
Ánh mắt Dược Thập nhìn Tần Ninh còn kinh ngạc hơn cả hắn.
"Ngươi... Làm sao ngươi biết?"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bảo khí Chí Tôn cửu phẩm, đan đỉnh Nguyên Phong, giá trị phi phàm, công hiệu kì lạ, có thể dẫn dắt gió tự nhiên hóa thành gió lớn, có tác dụng rất lớn với đan sư Chí Tôn lúc luyện chế bảo đan Chí Tôn".
"Ngươi lấy nó từ chỗ nào?"
Giờ phút này, Dược Thập lại càng thêm kinh ngạc.
"Rốt cuộc tại sao ngươi lại biết được?"
"Là ta đang hỏi ngươi!"
Ánh mắt Tần Ninh vô cùng kiên định, nói.
Dược Thập hầm hừ, lập tức nói: "Đây là sư phụ ta truyền cho ta!"
Sư phụ?
Nhìn thấy Tần Ninh sửng sốt, Dược Thập cũng không rảnh để ý, cô ta lấy ra các loại dược liệu từ trong vòng tay, thỉnh thoảng sẽ kiểm tra mạch đập nhịp tim khí Chí Tôn chuyển động trong cơ thể Hác Kỉ Suất, thỉnh thoảng lại nhíu mày.
Mà ánh mắt của Tần Ninh lại dần dần sáng tỏ.
Đan đỉnh Nguyên Phong! Không có ai có thể quen thuộc hơn hắn.
Bởi vì đây là một trong những lò luyện đan hắn sử dụng năm đó.
Bảo khí Chí Tôn cửu phẩm.
Là lò luyện đan hắn sử dụng lúc chưa thành Đan Đế.
Mà sau đó, lò luyện đan này đã rơi vào trong tay Trần Nhất Mặc.
Tần Ninh đột nhiên nhớ ra lời Hác Kỉ Suất nói trước đó.
Đại tông sư Trần Nhất Mặc có ba đệ tử.
Dịch Hàn Ngọc là tông chủ Cửu Nguyên đan tông, thành lập ra Cửu Nguyên đan tông, có thể nói là một trong những bá chủ của Cửu Nguyên Vực.
Doãn Khả Vi, hội trưởng Cửu Nguyên thương hội.
Còn có một người chính là Cơ Thi Dao, không quá nổi tiếng, không có chỗ ở cố định.
Dược Thập, đọc ngược lại còn không phải là Thi Dao sao! Trong phút chốc, trong lòng Tần Ninh có rất nhiều suy đoán.
Còn có một điều nữa chính là Dược Thập cũng biết một chút về Cửu Nguyên Đan Điển.
Tần Ninh khẽ nhếch khóe miệng.
Thì ra là thế! Trong lòng của hắn đã có một chút suy nghĩ.
Dược Thập bắt đầu chuẩn bị luyện đan để cứu đồ đệ mình trước.
Ngọn lửa bốc lên, lò luyện đan dần dần trở nên nóng rực, Dược Thập cũng đã hoàn toàn tập trung vào đó, không để ý tới Tần Ninh ở bên cạnh.
Nhìn động tác luyện đan, xử lý phân loại dược liệu và mỗi một bước chi tiết của Dược Thập, ánh mắt Tần Ninh càng ngày càng sáng tỏ.
Hay cho một Dược Thập! Hay cho một Cơ Thi Dao! Nếu như nói vừa rồi Tần Ninh mới chỉ tự mình suy đoán, vậy bây giờ hắn đã có thể chắc chắn được rồi.
Dược Thập lôi thôi lếch thếch trước mắt chính là Cơ Thi Dao! Cách luyện đan của người phụ nữ này có thể nói là đã hoàn toàn kế tục mình năm đó.
Hơn nữa phương pháp này hắn chỉ dạy cho Trần Nhất Mặc! Tần Ninh không khỏi cảm thán, Cửu Nguyên Vực này đã đủ mênh mông rộng lớn rồi, thật sự không ngờ rằng thế mà lại gặp phải Hác Kỉ Suất, càng không nghĩ tới sư phụ của Hác Kỉ Suất chính là một trong ba vị đệ tử của Trần Nhất Mặc.
"Động tác rất nhuần nhuyễn, nhưng có một vài chỗ vẫn có sai sót nhỏ".
Tần Ninh chậm rãi mở miệng nói: "Lúc sư phụ ngươi dạy bảo, ngươi đều chấp hành vô cùng nghiêm ngặt, nhưng ta nghĩ con đường tiếp theo đều là ngươi tự tìm tòi đúng không?"
Dược Thập nghe thấy lời này, đôi mắt đẹp lóe lên nhìn Tần Ninh, nhưng vẫn không thể nào hiểu được.
Bình luận facebook