-
Chương 2221-2225
Chương 2221: Người đẹp gà yêu
Theo tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một con chim màu đỏ rực, dang rộng đôi cánh dài trăm mét, vỗ mạnh hai cánh đáp xuống đất.
Mà ánh mắt con hung cầm có đôi cánh đỏ rực kia đang nhìn chằm chằm, chính là vị trí của mấy người bọn họ.
“Con mẹ nó!”
Nhìn thấy hung cầm đỏ rực đáp xuống, người thanh niên không nhịn được phun ra một câu chửi tục.
“Ta…”, thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh cũng khẽ biến đổi.
“Chạy!”
“Chạy!”
Gần như là cùng lúc, hai người đồng thanh la lên.
Tiếng gió vù vù thổi quét qua khuôn mặt mấy người bọn họ, hung cầm kia đáp xuống, không ngừng đuổi theo bọn họ…
“Ngươi đã làm cái gì vậy?”
Tần Ninh vừa chạy vừa hỏi.
Người thanh niên yêu mị hùng hùng hổ hổ nói: “Chẳng qua là ta muốn luyện chế mấy viên Xích Huyết Tôn Đan, mà Xích Huyết Tôn Đan cần phải có thuốc dẫn”.
“Cho nên ngươi muốn lấy máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng để luyện đan?”
“Đúng vậy…”, người thanh niên yêu mị nói tiếp: “Ta đã bắt được một vài con non, mai phục cả một tháng trời, kết quả là chúng nó rất thông minh, nên trốn thoát mất…”
“Tam Vĩ Xích Diễm Ưng?”
Diệp Nam Hiên sửng sốt quay đầu lại nhìn, đối diện với thân hình cao trăm mét của con chim khổng lồ kia, hắn ta không nhịn được mà rùng mình, cảm thấy cực kỳ khủng bố.
“Quả thật là có ba cái đuôi!”
Diệp Nam Hiên ngay thẳng nói.
Liễu Thông Thiên và Lý Huyền Đạo dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn Diệp Nam Hiên.
Chuyện hắn ta quan tâm hiện giờ chỉ là cái thứ đồ chơi kia có đúng ba đuôi hay không thôi sao?
Thay vào đó thì quan tâm làm sao để chạy thoát bảo vệ tính mạng còn tốt hơn.
Giờ phút này, Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc chạy như bay, liên tục chọn những hẻm nhỏ giữa hai ngọn núi mà tiến vào.
“Tam Vĩ Xích Diễm Ưng trưởng thành là nguyên thú cấp hai, tương đương với cảnh giới Đại Chí Tôn, ngay cả con non cũng có thực lực Tiểu Chí Tôn, cho dù ngươi có là cảnh giới Đại Chí Tôn cũng khó mà bắt được”.
Lời này vừa nói ra, người thanh niên yêu mị lập tức sửng sốt: “Sao ngươi biết ta là cảnh giới Chí Tôn?”
Hắn ta liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái thật sâu.
Người này chỉ là Thiên Thánh Đế mà thôi, trong cơ thể không có khí Chí Tôn lưu chuyển, chứng minh hắn chưa tu thành pháp thân, vậy mà lại có thể nhìn ra được tu vi của hắn ta?
Tần Ninh cũng lười giải thích, chỉ nói thẳng: “Mối hoạ này là do ngươi đưa tới, chúng ta cứ như vậy tạm biệt nhau thôi”.
“Cũng được, các ngươi yếu ớt như thế, hại chết các ngươi ta cũng không đành lòng”.
Thanh niên chắp tay nói: “Tại hạ là Hác Kỉ Suất, sau này còn gặp lại”.
Diệp Nam Hiên nghe thấy, không nhịn được nói thầm: “Cũng đã bị truy đuổi đến mức chạy trối chết rồi, vậy mà còn nói…Tại hạ là người đẹp, thật không biết xấu hổ, còn tự kỷ hơn cả ta!”
Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống, hắn ta quay lại trừng mắt nhìn Diệp Nam Hiên, gằn từng chữ: “Là Hác! Kỉ! Suất!”
Dứt lời, thân hình Hác Kỉ Suất lóe lên, ra khỏi khe núi, lập tức chạy như bay về một hướng.
Tần Ninh dẫn mấy người bọn họ đi về hướng ngược lại, chia ra một trái một phải.
Thế nhưng giờ phút này, còn hùng ưng kia vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ.
“Nương nó!”
Diệp Nam Hiên mắng: “Thứ khốn kiếp này chơi cái trò gì vậy, cái tên nhãi con người đẹp gà yêu kia mới là người ngươi nên đuổi theo, không phải là chúng ta, tại sao còn bám đuôi không dứt thế này!”
Tam Vĩ Xích Diễm Ưng! Thân thể dài trăm mét, dáng người hùng vĩ, quanh năm thích sống ở đỉnh núi, cánh chim có màu đỏ rực như ngọn lửa, tính cách vô cùng hung bạo.
Nguyên thú cấp hai! Cấp bậc tương đương cảnh giới Đại Chí Tôn, có thể dễ dàng bóp chết bọn họ.
Nếu như Tần Ninh không lợi dụng địa hình, không ngừng né tránh, chỉ sợ mấy người bọn họ đã sớm xong đời.
Nhưng lúc này, tiếp tục chạy trốn cũng không phải là biện pháp.
Ngay khi Tần Ninh còn đang gắng sức suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
“Người đẹp gà yêu, sao ngươi lại quay về rồi?”
Diệp Nam Hiên thẳng thắn nói: “Tính ra ngươi còn có chút lương tâm, thấy nghiệt súc này truy đuổi chúng ta nên quay về giúp”.
“Không phải vậy!”
Hác Kỉ Suất chỉ chỉ phía sau, mắng: “Nhóm chim chết tiệt này còn có một con trưởng thành đang đợi ta ở đằng kia!”
Giờ phút này, chạy trốn giữ mạng quan trọng hơn, Hác Kỉ Suất cũng không so đo việc Diệp Nam Hiên gọi hắn ta là người đẹp gà yêu! Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà kinh hãi.
Hai con hùng ưng dài trăm mét đáp xuống, nơi cánh chim quét qua, núi rừng bốc lên ánh lửa phừng phừng, vô cùng khủng bố.
Mà phía sau hai con hùng ưng kia còn có năm sáu con chim non cao lớn vài chục mét, ánh mắt nhìn về phía Hác Kỉ Suất mang theo vẻ đắc ý dạt dào.
“Bị ngươi hại thảm rồi”.
Cả nửa ngày Lý Huyền Đạo mới thốt nên một câu.
Hác Kỉ Suất xấu hổ cười nói: “Ta cũng không ngờ có người chưa bước vào cảnh giới Chí Tôn lại dám tiến sâu vào trong dãy núi này, sâu trong đây, toàn là nguyên thú cấp hai, các ngươi thật sự không sợ chết”.
Nghe vậy, hai mắt Tần Ninh sáng ngời.
“Hác Kỉ Suất”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Quanh đây có địa bàn của nguyên thú cấp hai, Hắc Nham Văn Hổ không?”
“Có!”
“Nhanh đến đó!”
Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất nói: “Ý ngươi là, mượn sức của Hắc Nham Văn Hổ để thoát khỏi con súc sinh này?
Biện pháp này nghe thì hay đó, nhưng mà trêu chọc Hắc Nham Văn Hổ, chúng ta sẽ không chết chứ?”
“Dẫn đường”.
Tần Ninh cũng lười giải thích, trực tiếp quát lớn.
Lúc này, trong lòng Hác Kỉ Suất có chút không thoải mái.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là Đại Chí Tôn, lại còn là đan sư Chí Tôn nhị phẩm, còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn ta như vậy! Nhưng mà nghĩ đến việc mấy người Tần Ninh bị mình liên luỵ, hắn ta vẫn nhịn xuống.
Chạy như bay một đường, sau hơn mười dặm, một vùng núi cao hiểm trở xuất hiện trước mắt.
“Ngay chỗ này”.
“Chạy vào đi”.
Tần Ninh mở miệng nói.
Một đám Tam Vĩ Xích Diễm Ưng phía sau vẫn không ngừng lại, trực tiếp đáp xuống.
Gào…Ngay khi Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa đáp xuống, bên trong dãy núi truyền đến một tiếng gầm long trời lở đất, dường như muốn chọc thủng màng nhĩ mấy người bọn họ.
Chỉ thấy phía trên đỉnh núi, từng con mãnh hổ lũ lượt xuất hiện.
Mãnh hổ thân cao trăm mét, bốn chân to lớn chắc khoẻ, màu lông toàn thân giống như màu sắc của nham thạch, chỉ là trong đôi mắt hổ tản ra tia sáng u ám, làm cho người ta không khỏi khiếp sợ.
“Ở đây!”
Tần Ninh dẫn theo mấy người, trượt xuống chân một ngọn núi cao.
Ở dưới chân núi, bên trong một hố đá là dòng nước đen ngòm được tích tụ, nhìn kỹ sẽ thấy vũng nước này chỉ có đường kính khoảng ba mét, sâu hơn một mét.
“Ngồi vào đi”.
Tần Ninh mở miệng nói.
Hác Kỉ Suất nhìn thoáng qua dòng nước màu đen, không nhịn được nói: “Tần Ninh tiểu ca, đã đến lúc này rồi thì phải nhanh nhanh chạy trốn đi chứ, còn muốn ngâm tắm cái gì!”
Nghe vậy, Tần Ninh lời phản ứng với Hác Kỷ Suất.
Mấy người bọn họ tiến vào máng đá, ngồi xuống.
Mà giờ phút này, xa xa, ở nơi đỉnh núi cao nghìn mét, đám Hắc Nham Văn Hổ và Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa chạm mặt đã không nói hai lời, trực tiếp xông vào đánh nhau.
Nhất thời, từng ngọn núi cao sụp đổ, một mảnh rừng cây bị phá huỷ.
Hơn nữa, trên đỉnh núi, nơi mà mấy người bọn họ đang ở đó, có một con Hắc Nham Văn Hổ ngồi im không động đậy, uy vũ bất phàm.
Thấy một màn như vậy, Hác Kỉ Suất cũng thành thật ngồi xuống.
Bây giờ vẫn không nên chạy thì hơn! Diệp Nam Hiên nhìn xung quanh, tất cả đều là Hắc Nham Văn Hổ, cao lớn mấy chục mét, trông cực kỳ khủng bố.
“Lão hổ tụ tập…”, Tần Ninh nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Hắc Nham Văn Hổ và Tam Vĩ Xích Diễm Ưng là kẻ địch của nhau, Hắc Nham Văn Hổ thích môi trường cực nóng, mà cánh chim của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, cho dù đã nhổ xuống cũng có thể duy trì độ nóng trong vòng mười năm, Hắc Nham Văn Hổ đã săn bắt không ít Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, chúng nó chạm mặt, không cần nói thêm cái gì, sẽ trực tiếp đánh nhau!”
Nghe được những lời này, mấy người gật gật đầu.
Chương 2222: Tại sao ta không thể
Lý Huyền Đạo nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Tần Ninh nhìn xung quanh: “Hắc Nham Văn Hổ sống theo bầy đàn, không giống với các nguyên thú loài hổ khác, nhưng mà nếu như chúng ta ngâm người ở đây, loài hổ này sẽ không làm gì chúng ta”.
Diệp Nam Hiên ngồi ngâm nước trong rãnh đá, hắn ta đặt mông ngồi chìm xuống, sau đó nổi lên, hất hất mấy sợi tóc của mình, mỉm cười nói: “Nước này thật ấm áp, ngâm mình cũng không tồi, hơn nữa, hương vị còn có chút ngọt”.
“Ngươi uống rồi?”
Lý Huyền Đạo hỏi.
“Không có, trên môi dính một chút, nên ta liếm thử thôi”.
Diệp Nam Hiên cười nói: “Nếu như sư tôn nói sớm hơn một chút, ta đã uống để giải khát, rồi mọi người hẵng ngồi xuống”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên, vội vàng nói: “Đây là nơi đi tiểu của Hắc Nham Văn Hổ…”, lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Nam Hiên lập tức biến thành màu gan lợn.
Mấy người còn lại muốn cười nhưng phải nhịn lại.
Hác Kỉ Suất cười ha ha.
“Hắc Nham Văn Hổ là nguyên thú cấp hai, thú tộc đều thích lấy chất thải của mình làm dấu hiệu, đại diện cho địa bàn của mình”.
Lúc này, Diệp Nam Hiên phá vỡ sự xấu hổ, vội vàng nói: “Thì ra là sư tôn muốn chúng ta dính mùi hương dấu hiệu này, Hắc Nham Văn Hổ sẽ không đối phó, sư tôn thật lợi hại”.
“Ngoại trừ lý do đó, vẫn còn một nguyên nhân nữa”.
Tần Ninh nói tiếp: “Tam Vĩ Xích Diễm Ưng chán ghét, căm hận Hắc Nham Văn Hổ, nhưng cũng có nguyên thú thích nó, có một loại nguyên thú nhỏ yếu tên là Bộ Thực thú, vô cùng yêu thích Hắc Nham Văn Hổ”.
“Hắc Nham Văn Hổ đi ngoài, đương nhiên là cả đại tiện và tiểu tiện, đại tiện thì tanh hôi, tiểu tiện thì có hương vị ngọt ngào, Bộ Thực thú chuyên dùng chất thải đại tiện của Hắc Nham Văn Hổ làm thức ăn, cho nên, trong rãnh đá này, chỉ còn lại nước tiểu, nhìn qua thì vô cùng trong lành…”, Diệp Nam Hiên sửng sốt.
Nói cách khác, trong vũng nước này không chỉ có nước tiểu mà còn có phân?
“Oẹ…”, Diệp Nam Hiên nôn ra một trận.
Vừa rồi còn cảm thấy ngọt ngọt, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như còn có chút đắng đắng.
“Sư tôn, người thật xấu xa…”, sau một hồi nhạc đệm, tâm trạng buộc chặt của mấy người cũng hoà hoãn.
Trốn ở đây nhìn nguyên thú giao chiến phía xa xa, cũng làm cho bọn họ hiểu được rõ ràng sự khủng bố của nguyên thú cấp hai.
Nguyên thú cấp chín, tương ứng với cửu cảnh Chí Tôn.
Mà nguyên thú cấp hai thì tương đương với cảnh giới Đại Chí Tôn.
Hai bên giao chiến, thể hiện ra bản lĩnh cao cường.
Tam Vĩ Xích Diễm Ưng công kích bằng lửa là chính, dựa vào khí Chí Tôn, phá huỷ không ít núi non xung quanh.
Mà bên ngoài thân thể Hắc Nham Văn Hổ lại cứng rắn như đá lửa, không chút sợ hãi chống đỡ lại.
Thế nhưng Tam Vĩ Xích Diễm Ưng cũng dựa vào tốc độ cực nhanh của mình, không hề sợ hãi.
Hai bên giao chiến, phá huỷ mười dặm núi rừng xung quanh.
Mấy người họ nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía.
Đối với cảnh tượng này, hiển nhiên là Hác Kỉ Suất không cảm thấy kinh ngạc, hắn ta tựa vào thành rãnh đá, nhìn về phía Tần Ninh cười nói: “Nghiêm túc giới thiệu một chút, ta tên là Hác Kỉ Suất, đến từ quận Linh Tiên, bản thân là một đan sư Chí Tôn nhị phẩm và khí sư Chí Tôn nhị phẩm, có danh tiếng rất lớn ở quận Linh Tiên”.
“Nếu như các ngươi đến từ quận Côn Dương, muốn quay về thì phải đi một quãng đường rất xa”.
“Nhưng mà mấy người các ngươi chỉ có thực lực Thiên Thánh Đế mà dám bước vào dãy núi Côn Tiên, quả thực là rất dũng cảm”.
Tần Ninh nhìn về phía Hác Kỉ Suất, nói: “Ngươi là đan sư nhị phẩm?”
“Ừm”.
Nghe được câu này, trong mắt Hác Kỉ Suất hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Trong thế giới võ giả, cho dù ở bất cứ nơi nào, võ giả đan sư, khí sư, trận sư đều có thân phận địa vị cực kỳ cao.
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Thời Thanh Trúc ở bên cạnh, tiếp tục nói: “Lần này, xem như là ngươi làm liên luỵ đến chúng ta”.
“Ách…Mọi người cùng chung hoạn nạn, cùng chung hoạn nạn mà thôi…”
“Ngươi phải bồi thường cho chúng ta!”
Tần Ninh nói thẳng.
Bồi thường?
Hác Kỉ Suất cười ha ha nói: “Cái này thì dễ nói, dễ nói…”
Tần Ninh thẳng thắn: “Thứ nhất, bồi thường cho chúng ta một ít Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm”.
“Thứ hai, ta cần mượn lò luyện đan của ngươi, đồng thời, ngươi phải cung cấp cho ta một vài dược liệu, Chu Linh Ngạch, Huyết Loa…”, Tần Ninh nói ra tên một đống dược liệu, ước chừng phải hơn mười loại.
Nghe được mấy cái tên này, Hác Kỉ Suất nhướng mày: “Những dược liệu này rất hiệu quả đối với cơ thể võ giả bị không gian gây ra thương tổn…”
“Ừm”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Cũng không quá quý giá, ngươi là đan sư nhị phẩm, chắc chắn là có”.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tần Ninh, trong khoảng thời gian ngắn, Hác Kỉ Suất không khỏi đánh giá mấy người.
“Không đúng không đúng”.
Hác Kỉ Suất lắc đầu nói: “Mấy người các ngươi chắc chắn không phải là võ giả đến từ quận Dương Côn, các ngươi từ dưới Hạ Tam Thiên đi lên phải không?”
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên đều trở nên căng thẳng.
Tần Ninh cười nói: “Đúng vậy”.
Hác Kỉ Suất lại lắc đầu: “Vậy cũng không đúng, nếu như các ngươi đến từ Hạ Tam Thiên, tại sao lại biết đến quận Côn Dương?
Ta chỉ mới nói với ngươi quân Linh Tiên mà thôi…”
Diệp Nam Hiên nhanh miệng nói: “Ha, sư tôn ta năm đó oai phong…”
“Ngươi nói nhiều quá!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.
Diệp Nam Hiên ngậm miệng cúi đầu.
Hác Kỉ Suất cười nói: “Được được, ta không hỏi, ai cũng có bí mật, những thứ ngươi nói ta đều có, không thành vấn đề, việc nhỏ mà thôi”.
“Về phần Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm, hẳn là ngươi muốn mượn cơ hội này để thân thể dung hợp khí Chí Tôn, chuẩn bị bước vào cửu cảnh Chí Tôn phải không?”
“Nhưng mà muốn bước vào cửu cảnh Chí Tôn cần phải tu hành pháp thân, các ngươi lại không có…”
Tần Ninh nói tiếp: “Từ từ rồi sẽ có…Trước hết cứ dung hợp khí Chí Tôn đã, mới có thể tu hành pháp thân Chí Tôn…”
“Ra thế!”
Nói đến đây, Hác Kỉ Suất nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Không đúng”.
“Một người phi thăng như ngươi thì luyện đan cái rắm gì?
Ngươi muốn những thứ đó của ta làm gì?”
Tần Ninh ra vẻ cao nhân, chậm rãi nói: “Tại sao ta lại không thể?”
Vẻ mặt Hác Kỉ Suất cũng tỏ vẻ: Tại sao ngươi có thể?
Tần Ninh cười nói: “Ngươi muốn máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, đơn giản là vì muốn luyện chế Xích Huyết Tôn Đan, đây là một trong những bảo đan Chí Tôn nhị phẩm khó luyện chế nhất, có tác dụng cực lớn đối với việc ngưng tụ pháp thân trong cơ thể cảnh giới Đại Chí Tôn”.
“Xích Huyết Tôn Đan cần khí huyết cực nóng làm thuốc dẫn, nguyên thú bình thường căn bản không thể nào đáp ứng được, hơn nữa, cần phải là máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa mới chết, bảo tồn được hoạt tính mới tốt”.
“…”, Tần Ninh nói xong, trên mặt Hác Kỉ Suất đầy vẻ kinh ngạc.
Tình huống này giống như một tên ăn mày đang há hốc miệng nói chuyện với một vị cử nhân, đàm đạo việc nhà nho.
Nhưng cố tình là Hác Kỉ Suất lại cảm thấy mỗi câu chữ của Tần Ninh đều có đạo lý.
“Xin tiếp thu xin tiếp thu…”, thật lâu sau, Hác Kỉ Suất nhìn Tần Ninh, hai mắt tỏa sáng: “Không tầm thường, không tầm thường…”, giờ phút này, Diệp Nam Hiên tỏ vẻ, ngươi không biết sư tôn ta là ai sao, nói với ngươi cả nửa ngày mà không thu tiền, đó chính là phúc phần mà ngươi tu được từ kiếp trước.
Trận chiến của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng và Hắc Nham Văn Hổ dần đi đến hồi kết.
Một lúc lâu sau đã không còn động tĩnh gì.
Chóp mũi Tần Ninh khẽ nhúc nhích, hắn nhìn về phía Hác Kỉ Suất, cười nói: “Xem ra ngươi có thể lấy được máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng rồi!”
Chương 2223: Mau giúp ta tắm rửa
Dứt lời, Hác Kỉ Suất sững sờ.
Tần Ninh đứng dậy, dẫn theo mấy người bọn họ lặng lẽ lần mò, đi về phía đống đá vụn.
Sau mười lăm phút trằn trọc, bọn họ đi đến giữa đống đá.
Đây là nơi giao chiến của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng và Hắc Nham Văn Hổ.
Giờ phút này, ở giữa đống đá vụn đó là một con Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, thân hình bị xé rách, lông cánh trên thân hình cao lớn vài chục mét gần như bị lột sạch.
“Nương nó!”
Hai mắt Hác Kỉ Suất lập tức sáng ngời.
“Còn chưa chết hẳn, rất thích hợp để lấy máu”.
Hác Kỉ Suất vô cùng kích động.
“Tranh thủ thời gian đi, còn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này”.
“Được”.
Đợi Hác Kỉ Suất lấy máu xong, mấy người mới cùng nhau rời đi.
Một đường hướng thẳng ra ngoài, không bao lâu sau, bọn họ đã đi vào một vùng sơn cốc.
Hác Kỉ Suất đi đến trước sơn cốc, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
Chỉ thấy từ bên trong sơn cốc, một con gấu lớn có bộ lông màu đen, thân cao mấy mét từng bước bước ra.
Con gấu đen kia nhìn mấy người bọn họ, dừng lại trên người Hác Kỉ Suất, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, sau đó, nó bịch bịch bịch lao đến, dùng một chân đè Hác Kỉ Suất lên mặt đất.
“Đứng lên, cái tên ngốc này, đứng lên!”
Hác Kỉ Suất ở dưới thân gấu đen, hùng hùng hổ hổ nói: “Đè chết ông đây”.
Một lúc lâu sau, Hác Kỉ Suất mới đứng dậy, nhìn về phía mấy người, vỗ vỗ bàn chân gấu đen, cười haha nói: “Đây là căn cứ bí mật của ta, năm đó ta cứu được tên nhóc này, sau đó ở cùng với nó một khoảng thời gian, nên cũng nảy sinh tình cảm, mỗi lần đến, ta đều ở chỗ này sửa soạn”.
Nguyên thú cấp một, Xích Trảo Hắc Hùng.
Tính tình nó vô cùng nóng nảy, vậy mà có thể bị Hác Kỉ Suất thuần phục, thật sự không đơn giản.
Lúc này, Hác Kỉ Suất lấy ra mấy viên đan dược đưa cho gấu lớn, nói: “Mấy người bạn của ta sẽ ở lại đây một thời gian, tên nhóc nhà ngươi chú ý đấy”.
Gấu đen gật gật đầu.
Mấy người tiến sâu vào trong sơn cốc.
Đi xuyên qua con đường hẹp dài, một khoảng trống xuất hiện trước mắt bọn họ.
Sâu trong sơn cốc là một chốn bồng lai khác.
Cầu nhỏ bắc qua suối, phòng ốc được xây dựng vô cùng tinh xảo.
Ngoài ra, hai bên còn có hai mảnh vườn trồng cây thuốc.
Được vây quanh bởi núi non hiểm trở, ấy vậy mà lại là một chốn bồng lai tiên cảnh.
“Ngươi được đấy, người đẹp gà yêu”.
Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Nơi này, thực sự là của ngươi à”.
Hác Kỉ Suất ra vẻ đắc ý nói: “Tất nhiên rồi”.
Hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Vị cô nương này bị thương, các ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi, ta cũng sẽ ở trong này chờ một thời gian”.
“Bên kia là phòng luyện đan của ta, ngươi có thể sử dụng, những dược liệu mà ngươi muốn đều có trong đó”.
“Được”.
Ba người Liễu Thông Thiên, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đồng thời bước vào phòng của mình.
Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc, tiến vào một căn phòng.
Ở đây có ba loại phòng, gồm phòng khách, phòng ngủ và phòng luyện đan, tất cả đều vô cùng rộng rãi, có thể nhìn ra được, Hác Kỉ Suất rất để tâm trong việc trang hoàng.
Bên trong phòng ngủ còn có một vách ngăn, rồi cả bồn tắm dùng để tắm rửa.
Tần Ninh nhìn bồn tắm bằng gỗ, cười nói: “Thanh Trúc, vừa lúc nàng ở đây tắm rửa một chút đi”.
Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt của Thời Thanh Trúc lộ ra vẻ vui sướng.
Sau khi nghe những lời Tần Ninh nói lúc trước, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nhưng đến bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng có thể bình tĩnh lại.
“Ta đi múc nước cho nàng!”
Nói xong, Tần Ninh bắt đầu bận rộn.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Thời Thanh Trúc chuẩn bị cởi quần áo, tiến vào trong bồn tắm gỗ.
Tần Ninh cũng xoay người rời đi.
“Chàng muốn đi đâu?”
Thời Thanh Trúc xinh đẹp đáng yêu, khẽ nói: “Ta đang bị thương, chẳng lẽ chàng định để cho ta tự mình tắm rửa? Hay là để đồ đệ chàng đến tắm rửa cho ta đi?”
Tần Ninh mỉm cười, bước chân dừng lại.
“Không thành vấn đề”.
Thời Thanh Trúc chậm rãi cởi quần áo, đứng bên cạnh bồn tắm gỗ, dáng người thon dài cao tầm một mét bảy, thấp hơn Tần Ninh một cái đầu.
Cô gái có dáng người thon thả, hai chân thẳng tắp, tấm lưng bóng loáng như ngọc.
Tóc dài tán loạn sau lưng, xinh đẹp tuyệt trần.
Dần dần, Thời Thanh Trúc xoay người, hai tay giao nhau đặt trên phần ngực no đủ, khuôn mặt xuất hiện một rặng mây hồng.
Mà ở bụng, lớp băng trên miệng vết thương đã được cởi bỏ, có thể nhìn thấy được máu thịt bên trong, như có âm thanh gào thét, trông cực kỳ ghê người.
Vết cắt do không gian tạo thành, cho dù bản thân võ giả ấy vô cùng cường đại cũng khó mà tự lành lại được, chỉ có thể dựa vào thuốc.
Lúc này, hai mắt Tần Ninh không chút kiêng dè, dù sao thì người từng trải như Tần Ninh, giờ đây cũng không có tâm tư ngại ngùng của những chàng trai mới lớn, hắn thoải mái quan sát thân thể của Thời Thanh Trúc, không nhịn được mà tim đập thình thịch.
“Nhìn gì đó?”
Thời Thanh Trúc vung tay hất nước về phía Tần Ninh, xấu hổ nói: “Mau giúp ta tắm rửa!”
“Được!”
Tần Ninh đi tới ôm Thời Thanh Trúc vào bồn tắm gỗ, cẩn thận chà lau thân thể nàng.
Một lúc lâu sau, Thời Thanh Trúc thốt ra một câu.
“Phu quân, ta có đẹp không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đẹp”.
“Trước kia ta đẹp hơn, hay bây giờ đẹp hơn?”
Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nói: “Nàng của hiện tại vẫn là thiếu nữ năm nào, tuổi mười sáu mười bảy, đúng là một đóa hoa vừa chớm nở!”
“Sau này, nàng vẫn sẽ như trước, nở rộ hoàn toàn, trên thế gian này, không ai có thể tỏa sáng bằng nàng”.
“Chàng nói dối!”
Thời Thanh Trúc bám vào thành bồn tắm gỗ, quay người lại nhìn Tần Ninh, nở nụ cười gian xảo: “Vân Sương Nhi cùng với Diệp Viên Viên, còn có cả Cốc Tân Nguyệt nữa, nhất định là chàng cũng từng nói như vậy với bọn họ!”
Tần Ninh thân là cao thủ, hờ hững nói: “Bốn người các nàng, ai cũng không cần tranh nhau tỏa sáng với ai, bởi vì các nàng đều là những bông hoa khiến cho người ta chú ý nhất bên trong trăm loài hoa”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc nở nụ cười ngọt ngào.
Chỉ là thấy ánh mắt Tần Ninh đang dừng lại trên ngực mình, sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội vàng dùng tay che ngực, xoay người sang chỗ khác.
Tần Ninh không khỏi nở nụ cười.
Cô bé này ở bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, vậy mà còn muốn chơi đùa tình cảm với hắn, trình độ vẫn còn quá non.
Sau khi tắm rửa, Thời Thanh Trúc thay một bộ váy dài màu trắng, thêu một vài nhánh hoa, nhã nhặn động lòng người.
Tần Ninh mở miệng nói: “Nàng tắm xong rồi vậy thì đến lượt ta!”
Nói xong, hắn bắt đầu chuẩn bị tắm rửa.
Quãng thời gian này ở trong núi cả ngày, quả thật là làm cho người cực kỳ khó chịu.
Nằm trong bồn tắm gỗ, Tần Ninh bỗng nhớ đến Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Trước kia đều là hai mỹ nhân động lòng người ấy giúp hắn tắm rửa…
Buông bỏ nhớ nhung, Tần Ninh bắt đầu tự hỏi.
Nơi này là quận Linh Tiên.
Dãy núi Côn Tiên là một dãy núi mênh mông nằm giữa quận Linh Tiên và quận Côn Dương, cũng là nơi nguy hiểm đối những võ giả đi qua.
Tần Ninh đã hiểu được đại khái vị trí của mình.
Thế giới Trung Tam Thiên.
Thượng Nguyên Thiên!
Cửu Nguyên Vực!
Thế giới Trung Tam Thiên có diện tích vô cùng rộng lớn, những vực rộng lớn nhất sẽ được gọi là Thiên, nơi này chính là Thượng Nguyên Thiên.
Mà bên trong Thượng Nguyên Thiên bao gồm các đại vực.
Dưới vực, còn có các đại châu.
Quận Linh Tiên, quận Côn Dương đều thuộc địa phận của Linh Nguyên Châu!
Mà Linh Nguyên Châu chính là một châu trong Cửu Nguyên Vực.
Quận Linh Tiên nằm trong vùng đất Linh Nguyên Châu, thuộc Cửu Nguyên Vực của Thượng Nguyên Thiên.
Hiểu rõ mình đang ở nơi nào, trong đầu Tần Ninh đã có ý tưởng.
Chương 2224: Chuyển hoá khí Chí Tôn
Thế giới Trung Tam Thiên sở hữu Cửu Đại Thiên.
Mà Thượng Nguyên Thiên chính là một trong Cửu Đại Thiên đó.
Tần Ninh vẫn còn nhớ rõ, kiếp thứ năm của hắn cũng bắt đầu từ Thượng Nguyên Thiên.
Mà ở nơi này, hắn từng là Cửu Nguyên Đan Đế tiếng tăm lừng lẫy Trung Tâm Thiên, sáng chế ra “Cửu Nguyên đan điển”, nổi tiếng một thời.
Năm đó, ở kiếp thứ năm hắn sinh ra tại Thượng Nguyên Thiên, có gia tộc của mình.
Trên thực tế, bốn kiếp trước, thời điểm chuyển kiếp sống lại, hắn đều lựa chọn thân phận mồ côi!
Vì sao lựa chọn mồ côi, bởi vì đơn giản là không có vướng bận.
Nhưng mà đến kiếp thứ năm, hắn lại lựa chọn thay đổi thân phận để chuyển kiếp sống lại.
“Nếu như nơi này là Thượng Nguyên Thiên…Không biết Nhất Mặc bây giờ thế nào rồi…”
Tần Ninh thì thầm.
Kiếp thứ năm, hắn chuyên tâm tu luyện thuật luyện đan, thu nhận một đồ đệ, tất nhiên cũng là thiên tài luyện đan.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc!
Năm đó, ở Trung Tam Thiên, danh tiếng của tên này vô cùng vang dội.
Đã hơn bốn vạn năm trôi qua, thuật luyện đan của Trần Nhất Mặc hẳn là đã cực kỳ cao.
Hơn nữa, khác với tính cách của Diệp Nam Hiên và Ôn Hiến Chi, Trần Nhất Mặc vẫn rất đáng tin cậy, chỉ là…vô cùng si mê thuật luyện đan, đối với những chuyện khác đều không quan tâm.
Lại còn có chút…buồn chán…Ừm…Đúng là như vậy!
Đương nhiên, Tần Ninh cũng không trông cậy gì vào việc Trần Nhất Mặc có thể tìm được hắn.
Chẳng bằng để hắn đi tìm Trần Nhất Mặc còn đáng tin hơn.
Sư tôn mới hiểu rõ đồ nhi nhà mình!
Trông cậy vào việc đồ đệ tìm được mình, Tần Ninh cảm thấy, cho dù hắn sống thọ rồi chết trong nhà, đoán chừng cũng sẽ không gặp được.
Ừm…
Quả thật là như thế!
Không phải là Tần Ninh đặc biệt lựa chọn những người có tính cách kỳ quái làm đồ đệ, mà bởi vì…những người kỳ quái đều có thiên phú cực kỳ cao, thật sự là có thiên phú…rất cường đại, điều này quả thực làm cho hắn vui mừng.
Yêu thích thiên phú của bọn họ, Tần Ninh hoàn toàn xem nhẹ phương diện tính cách.
Mà cho tới bây giờ, Tần Ninh có cảm giác, thu nhận đồ đệ vẫn nên chọn người có tính cách đáng tin một chút, nếu như ai cũng có tính cách như Dương Thanh Vân, bây giờ người sư tôn như hắn đã có thể được ngồi lên kiệu tám người khiêng, về nhà hưởng phúc…
“Thượng Nguyên Thiên, Cửu Nguyên Vực, Linh gia ở ngay tại Cửu Nguyên Vực…”
Trong mắt Tần Ninh hiện lên vẻ hoài niệm.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Ninh thay một bộ đồ màu trắng được thêu viền vàng như trước, nhìn qua có chút hờ hững, lại ẩn chứa một tia tôn quý.
Bước ra khỏi bình phong, chỉ thấy Thời Thanh Trúc đã nằm ngủ say trên giường.
Thời gian vừa qua, quả thật là đã trải qua đủ tra tấn.
Ra khỏi phòng, đi đến gian ngoài, hắn nhìn thấy Hác Kỉ Suất đang chăm chú tỉ mỉ chăm sóc cho đám hoa cỏ.
Mỗi một vị đan sư đều cực kỳ để ý đến dược liệu.
“Đến đây!”
Hác Kỉ Suất nhìn về phía Tần Ninh, cười haha nói: “Thời gian tới, ta phải chuẩn bị luyện chế Xích Huyết Tôn Đan, đây là mệnh lệnh của sư phụ ta, cho nên các ngươi cứ ở lại nơi này đi, không cần đến làm phiền”.
“Về phần ăn uống, thịt nguyên thú có tác dụng vô cùng tốt đối với việc tu hành của võ giả, mỗi ngày, tên nhóc ngốc kia sẽ giúp các ngươi bắt, các ngươi ăn cùng với nó là được”.
“Được”.
Sau khi phơi nắng một lúc lâu, Tần Ninh cũng trở về phòng.
Tiến vào phòng luyện đan, hắn nhìn thấy một loạt giá sách được sắp xếp chỉnh tề, ở vị trí chính giữa phòng là một lò luyện đan.
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống.
Nếu như muốn luyện chế bảo đan Chí Tôn, tất nhiên là cũng phải ngưng tụ lửa luyện đan.
Mà bảo đan Chí Tôn lại không giống với thánh đan.
Võ giả cần dùng thánh lực thúc dục, bổ sung các bộ phận trên cơ thể, thôi thúc lửa luyện đan ngưng tụ.
Nhưng tới bảo đan Chí Tôn thì cần có khí Chí Tôn thôi thúc…
Cho nên, Tần Ninh dự định ngưng tụ khí Chí Tôn vào trong cơ thể trước rồi lại nói sau.
Chuyện này đối với võ giả Thánh Đế khác, có thể nói là phải trải qua muôn vàn khó khăn, nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì lại vô cùng đơn giản.
Trên thực tế, từ lúc bước vào cảnh giới Thánh Đế, Tần Ninh đã bắt đầu chải chuốt lại kinh mạch, máu thịt của mình, chuẩn bị mọi thứ để bước vào cửu cảnh Chí Tôn.
Giờ phút này, từng luồng khí huyết trong cơ thể ngưng tụ lại.
Từng cỗ khí Chí Tôn của đất trời tập trung xung quanh thân thể Tần Ninh.
Trong hơi thở của Tần Ninh, dòng khí bắt đầu chuyển động.
Đất trời xung quanh, khí Chí Tôn tụ tập lại đây ngày càng nhiều.
Thế nhưng bỗng nhiên, Tần Ninh mở ra hai mắt, biểu cảm có chút sửng sốt.
“Hửm?”
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong đầu, Phong Thần Châu tự mình chuyển động, Tịnh Ma Châu Đan dung nhập cùng với khí Chí Tôn, từng viên một xuất hiện thay đổi.
Đoàn khí Chí Tôn khổng lồ tập trung bốn phía Tịnh Ma Châu Đan bên trong Phong Thần Châu.
“Biến đổi…”
Ánh mắt Tần Ninh tràn đầy kinh ngạc.
“Phong Thần Châu…”
Tần Ninh thì thầm nói: “Rốt cuộc là có lực hấp dẫn trí mạng gì đối với chủng tộc ngoài thế giới, khiến cho bọn họ không tiếc trả giá lớn để có được…”
Thế nhưng ngay cả phụ thân cũng không có hiểu biết nhiều về Phong Thần Châu, vậy nên Tần Ninh hiểu rõ, bản thân phải từ từ tìm hiểu…
Chỉ là lúc này, Tịnh Ma Châu Đan dù lớn hay nhỏ đều ẩn chứa khí Chí Tôn cường đại.
Tần Ninh cũng không chút khách khí, trực tiếp cắn nuốt, dung nhập vào trong cơ thể…
Ba ngày liên tiếp trôi qua.
Tần Ninh ở bên trong phòng luyện đan, lẳng lặng tu hành.
Sau ba ngày, Tần Ninh tự nhìn lại bản thân.
Bên trong kinh mạch máu thịt, khí Chí Tồn tràn đầy.
Bước mấu chốt nhất để thăng cấp từ Thánh Đế lên cảnh giới Chí Tôn đã thành công hoàn mỹ.
Kế tiếp chính là cần tu hành pháp thân Chí Tôn.
Một khi tu luyện thành công pháp thân, thì sẽ thực sự bước vào cảnh giới Chí Tôn.
Hôm nay, Tần Ninh ra khỏi phòng.
Bên trong sơn cốc, bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên đang ăn thịt nướng, vui đến quên trời quên đất.
Người ra tay tất nhiên là Liễu Thông Thiên.
Mà bên ngoài sơn cốc, tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên.
Hiển nhiên là gấu đen lớn cũng đang hưởng thụ đồ ăn ngon.
“Sư tôn!”
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cung kính nói.
“Mấy ngày nay tu hành thế nào rồi?”
Lý Huyền Đạo nghe được những lời này thì lập tức nói: “Hác Kỉ Suất cho mỗi người chúng con mười viên Ngưng Tôn Khí Đan, đã bắt đầu ngưng tụ khí Chí Tôn vào trong cơ thể, nhưng ba ngày qua chỉ mới chuyển hoá được một phần mười mà thôi…”
Diệp Nam Hiên cũng gật gật đầu.
Liễu Thông Thiên gặm xương, không nói một lời.
Bọn họ ấy à!
Không phải là con người!
Lúc nãy mấy người bọn họ ăn thịt nướng cũng nói tới vấn đề này.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên uống một viên Ngưng Tôn Khí Đan, thánh lực trong cơ thể chuyển hoá thành khí Chí Tôn, trong ba ngày đã hoàn thành được một phần mười tiến độ.
Còn ông ta…
Cũng uống một viên Ngưng Tôn Khí Đan, nhưng vẫn chưa hoàn thành được một phần ba mươi.
Người so với người, tức chết người khác mà.
Lúc trước còn cảm thấy bọn họ đều là người đạt được cảnh giới Thiên Thánh Đế, hẳn là thiên phú cũng cùng một cấp bậc.
Nhưng bây giờ so ra, trong lòng Liễu Thông Thiên cảm thấy rất khó chịu.
Vô cùng chênh lệch!
Diệp Nam Hiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Sư tôn, mấy ngày nay hẳn là người cũng chuyển hoá phải không? Sư tôn hoàn thành được bao nhiêu rồi?”
Tần Ninh cầm một miếng xương lên gặm cắn, thản nhiên nói: “Vừa mới hoàn thành chuyển hoá”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Thông Thiên sửng sốt, đột nhiên ông ta cảm thấy gặm xương cũng không ngon nữa…
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo vui vẻ nói: “Sư tôn thật lợi hại!”
Nghe mấy người bọn họ nói, Thời Thanh Trúc không nhịn được mở miệng: “Chuyển hoá khí Chí Tôn rất khó sao? Ngày đầu tiên đến nơi này, nhìn thấy chàng tu luyện, ta cũng đã bắt đầu chuyển hoá, không đến hai tiếng đồng hồ là hoàn thành rồi…”
Dứt lời, bốn người sững sờ.
Thời Thanh Trúc nói xong thì vung tay lên, từng cỗ khí Chí Tôn tản ra tia sáng nhàn nhạt, tràn ngập sức mạnh.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, khen ngợi nói: “Giỏi lắm, Thanh Trúc”.
Kết quả là, trong lòng Tần Ninh thầm mắng phụ thân mình vạn lần.
Hắn không tin thiên phú của Thời Thanh Trúc mạnh như thế, lại còn cường đại hơn cả hắn?
Nhất định là do viên châu phụ thân để lại kia.
Chắc chắn không phải vật tầm thường.
Đồ tốt như vậy không để lại cho con trai mình, mà lại để dành cho con dâu còn chưa qua cửa?
Thật không sáng suốt!
Ở một thời không cách đó cả trăm triệu dặm, Mục Vân hắt xì một cái, toàn thân phát lạnh.
“Ai mắng ta?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mấy người kia, Thời Thanh Trúc cảm thấy khó hiểu.
Đây không phải là chuyện cực kỳ đơn giản sao?
Chương 2225: Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt
Lúc này, Liễu Thông Thiên thực sự là ngồi không yên.
Ông ta cầm khúc xương, xoay người bước đi.
“Liễu Thông Thiên, ngươi đi đâu vậy?”
Diệp Nam Hiên vội vàng hỏi.
Sau mấy ngày ở chung, Diệp Nam Hiên cảm thấy con người Liễu Thông Thiên cũng không tồi.
Chỉ là lòng tranh đua quá mạnh, còn những cái khác cũng không có điểm nào xấu.
Liễu Thông Thiên rầu rĩ nói: “Ta đi ra ăn với tên nhóc ngốc kia”.
Bọn họ ấy à! Ba ngày hoàn thành được một phần mười! Ba ngày hoàn thành toàn bộ quá trình chuyển hoá! Hai tiếng đồng hồ đã chuyển hoá hoàn toàn! Đây vẫn còn là con người sao?
Nếu như ở đây còn có người khác, ông ta thực sự rất muốn hỏi: Ngươi nghe thử xem, nghe thử xem, những người này đang nói tiếng người sao?
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: “Ông ta làm sao vậy?”
“Hẳn là bị sang chấn tâm lý rồi?”
“Có lẽ vậy…”, Tần Ninh nhìn thoáng qua Liễu Thông Thiên đang rời đi, cười nói: “Ông ta đã chuyển hoá được bao nhiêu?”
“Hình như là một phần ba mươi, có chút chậm…”, Diệp Nam Hiên thản nhiên nói.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đã là rất nhanh rồi, trên thực tế, bình thường, cấp bậc Thánh Đế có thể phải tiêu tốn từ một năm đến mười năm để từng bước hoàn thành chuyển hoá, trong thời gian ba ngày chuyển hoá được một phần ba mươi, hẳn là không tới ba tháng sẽ hoàn thành, như vậy đã là rất khá rồi”.
Diệp Nam Hiên lập tức nói: “Nói như vậy, con chính là thiên tài?”
“Đương nhiên, sư tôn là thiên tài của thiên tài, là thiên kiêu”.
“Còn sư nương chính là yêu nghiệt!”.
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì trừng mắt nhìn Diệp Nam Hiên, hừ một tiếng nói: “Ngươi mới là yêu nghiệt, cả nhà ngươi là yêu nghiệt”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều sửng sốt.
Lời này có chút quen thuộc, rất giống với giọng điệu của con chó ngốc hay bắt bẻ người khác kia! Nhưng mà nghĩ lại mới thấy, khi ở Nhất Kiếm các, Thời Thanh Trúc thường xuyên chơi đùa với Phệ Thiên Giảo, quả nhiên là gần son thì đỏ! Mấy người cùng nhau ăn cơm, sau đó chia ra làm việc của mình.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tiếp tục chuyển hoá, còn mỗi một mình Thời Thanh Trúc nhàm chán đi lại trong sơn cốc, tham quan mọi nơi.
Tần Ninh vào phòng luyện đan, bắt đầu bận rộn.
Vết thương trên cơ thể Thời Thanh Trúc vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Mà Tần Ninh cũng đã lên kế hoạch, dùng bảo đan Chí Tôn để phục hồi thương thế cho Thời Thanh Trúc.
Đồng thời chuẩn bị luyện chế một ít Ngưng Tôn Khí Đan.
Ngưng Tôn Khí Đan vô cùng quan trọng đối với võ giả cảnh giới Thánh Đế vừa bước vào cảnh giới Chí Tôn.
Tuy rằng Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đã bắt đầu ngưng tụ khí Chí Tôn, lột xác cơ thể, nhưng Ngưng Tôn Khí Đan có phẩm chất và cấp bậc cao hơn thật sự có hiệu quả tốt hơn đối với hai người.
Mười ngày tiếp theo, Tần Ninh cặm cụi bên trong phòng luyện đan, bận rộn tới lui.
Mười ngày sau.
Tần Ninh ra khỏi phòng.
Đưa đan dược cho Thời Thanh Trúc, để nàng phục hồi thương thế.
Đồng thời đi tìm hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
“Sư tôn có việc gì cần dặn dò sao?”
“Ừm”.
Tần Ninh nói thẳng: “Đây là Ngưng Tôn Khí Đan, cứ ba ngày các ngươi lại uống một viên”.
Ngưng Tôn Khí Đan?
Bọn họ có rồi mà.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngưng Tôn Khí Đan của Hác Kỉ Suất có tác dụng tương đối yếu, sẽ ảnh hưởng tới việc ngưng tụ khí Chí Tôn vào cơ thể của các ngươi”.
“Chuyển hoá khí Chí Tôn là quá trình vô cùng quan trọng để bước vào cấp bậc cửu cảnh Chí Tôn, không thể tuỳ tiện như vậy được”.
Nghe được những lời này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều gật đầu.
“Đúng rồi, cho dù là toàn thân đã hoàn toàn chuyển hóa khí Chí Tôn, các ngươi cũng cần phải cẩn thận ngưng tụ, tiếp tục ngưng tụ, làm cho khí Chí Tôn trong cơ thể tràn đầy, chuyện này có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện pháp thân Chí Tôn của các ngươi”.
Lý Huyền Đạo gật đầu nói: “Sư tôn đã nghĩ ra được pháp thân Chí Tôn phù hợp với chúng ta rồi sao?”
“Ừm”.
Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Thời gian tiếp theo, các ngươi chỉ cần chuyên chú ngưng tụ khí Chí Tôn, còn pháp thân thì ta đã nghĩ cho các ngươi rồi”.
“Vâng!”
“Được”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên gật đầu.
Lúc này, Liễu Thông Thiên ngồi xổm ở một bên, sắc mặt ảm đạm.
Có sư tôn là có người thương, ông ta…ai…
“Liễu Thông Thiên”.
Tần Ninh nhìn về phía Liễu Thông Thiên, cười nói: “Ở đây ta có một vài pháp thân, ngươi cũng có thể xem qua, nhưng mà việc quan trọng trước mắt vẫn là ngưng tụ khí Chí Tôn”.
Nghe được những lời này, Liễu Thông Thiên lập tức trở nên vui vẻ.
Diệp Nam Hiên kéo ông ta qua, cười lớn nói: “Lão Liễu, đừng ủ rũ nữa, thế giới mới, khiêu chiến mới, chúng ta là võ giả, chẳng phải là nên không ngừng tiến lên phía trước, tuyệt đối không lùi bước hay sao?”
Liễu Thông Thiên cười đến run rẩy.
Không ngừng tiến lên phía trước, tuyệt đối không lùi bước?
Không sai.
Nhưng mà ông ta cũng biết giới hạn thiên phú của mình.
Ở cùng một chỗ với mấy người này, ngoại trừ bị sang chấn tâm lý, ông ta còn có thể làm gì chứ?
Cuối cùng, mọi người lại tiếp tục đóng cửa tu luyện.
Tần Ninh cẩn thận quan sát biến hoá trên thân thể Thời Thanh Trúc, sau khi xác định vết thương của nàng đang dần phục hồi, hắn cũng an tâm.
Hắn bắt đầu chuẩn bị tu hành pháp thân Chí Tôn.
Ở trong Trung Tam Thiên, trở thành võ giả Chí Tôn mới có được địa vị.
Cảnh giới Thánh Đế ở trong Trung Tam Thiên, quả thật chẳng là gì cả.
Từng cỗ lực lượng ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh, khí Chí Tôn ngập tràn toàn thân.
Hơi thở khiến cho kẻ khác phải run sợ tản ra bên ngoài.
“Thật dễ chịu…”, sức mạnh của khí Chí Tôn, lực ngưng tụ cao hơn hẳn một bậc so với thánh lực.
Toàn thân ngưng tụ khí Chí Tôn, trong cơ thể Tần Ninh tràn đầy năng lượng mạnh mẽ.
Lúc này, hai bên trái phải của Tần Ninh, hồn rồng và hồn phượng dần dần ngưng tụ thành hình.
Ở kiếp thứ năm, khi bản thân ở cảnh giới Chí Tôn, hắn đã sáng tạo ra một pháp thân dành riêng cho mình.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt! Mỗi một điểm của pháp thân này đều phù hợp với hồn rồng và hồn phượng của hắn, năm đó, hắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư, từng bước thử nghiệm ở cảnh giới Chí Tôn, mới có thể khiến cho pháp thân này hoàn toàn viên mãn.
Hiện giờ, trong cơ thể Tần Ninh, pháp thân được ngưng tụ, từng dòng từng dòng lũ lượt hiện ra.
Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt mấy người Tần Ninh đã ở lại trong sơn cốc một tháng.
Hôm nay, Hác Kỉ Suất ra ngoài, sắc mặt có chút ảm đạm, biểu cảm cũng khó coi.
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên vốn dĩ ăn ở trong sơn cốc của người ta, cho nên nhìn thấy Hác Kỉ Suất ra ngoài cũng nhiệt tình đón tiếp.
“Người đẹp gà yêu, làm sao vậy?
Có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm!”
Diệp Nam Hiên nhiệt tình nói.
“Ai, đừng nói nữa…”, Hác Kỉ Suất bất đắc dĩ nói: “Luyện chế Xích Huyết Tôn Đan thất bại rồi”.
“Đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho ta, phải luyện chế thành công Xích Huyết Tôn Đan, về cơ bản là ta đã có thể suy xét đến việc thăng cấp, trở thành đan sư Chí Tôn tam phẩm, ở quận Linh Tiên, ta chính là một nhân vật trâu bò, ai…”, thấy một màn như vậy, Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Ngươi lo lắng cái gì, lát nữa ta xin sư tôn ta hướng dẫn cho ngươi, chắc chắn là ngươi sẽ thành công”.
“Tần Ninh?”
“Đúng vậy!”
Diệp Nam Hiên cảm thấy cái tên Hác Kỉ Suất này cũng không phải người xấu, ngày đó cùng nhau chạy trốn, Hác Kỉ Suất hoàn toàn có thể vì mạng sống của mình mà vứt bỏ bọn họ lại, hoặc là trực tiếp ném cho Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, để bản thân chạy trốn, nhưng người này lại không làm như vậy.
“Ngươi không tin?”
Diệp Nam Hiên cười nói: “Lát nữa ta xin sư tôn chỉ dẫn cho ngươi một chút rồi ngươi sẽ hiểu thôi”.
Nói tới đây, Hác Kỉ Suất nhìn ba người bọn họ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Ba người các ngươi đều hoàn thành việc chuyển hoá khí Chí Tôn rồi sao?”
Dứt lời, ba người đồng thời gật đầu.
Điều này làm cho Hác Kỉ Suất cảm thấy không thể tin được! Hắn ta mới đóng cửa luyện đan bao lâu chứ?
Mới chỉ hơn một tháng mà thôi, ba cái tên này, sao có thể nhanh như vậy?
Theo tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy một con chim màu đỏ rực, dang rộng đôi cánh dài trăm mét, vỗ mạnh hai cánh đáp xuống đất.
Mà ánh mắt con hung cầm có đôi cánh đỏ rực kia đang nhìn chằm chằm, chính là vị trí của mấy người bọn họ.
“Con mẹ nó!”
Nhìn thấy hung cầm đỏ rực đáp xuống, người thanh niên không nhịn được phun ra một câu chửi tục.
“Ta…”, thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh cũng khẽ biến đổi.
“Chạy!”
“Chạy!”
Gần như là cùng lúc, hai người đồng thanh la lên.
Tiếng gió vù vù thổi quét qua khuôn mặt mấy người bọn họ, hung cầm kia đáp xuống, không ngừng đuổi theo bọn họ…
“Ngươi đã làm cái gì vậy?”
Tần Ninh vừa chạy vừa hỏi.
Người thanh niên yêu mị hùng hùng hổ hổ nói: “Chẳng qua là ta muốn luyện chế mấy viên Xích Huyết Tôn Đan, mà Xích Huyết Tôn Đan cần phải có thuốc dẫn”.
“Cho nên ngươi muốn lấy máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng để luyện đan?”
“Đúng vậy…”, người thanh niên yêu mị nói tiếp: “Ta đã bắt được một vài con non, mai phục cả một tháng trời, kết quả là chúng nó rất thông minh, nên trốn thoát mất…”
“Tam Vĩ Xích Diễm Ưng?”
Diệp Nam Hiên sửng sốt quay đầu lại nhìn, đối diện với thân hình cao trăm mét của con chim khổng lồ kia, hắn ta không nhịn được mà rùng mình, cảm thấy cực kỳ khủng bố.
“Quả thật là có ba cái đuôi!”
Diệp Nam Hiên ngay thẳng nói.
Liễu Thông Thiên và Lý Huyền Đạo dùng ánh mắt không còn gì để nói nhìn Diệp Nam Hiên.
Chuyện hắn ta quan tâm hiện giờ chỉ là cái thứ đồ chơi kia có đúng ba đuôi hay không thôi sao?
Thay vào đó thì quan tâm làm sao để chạy thoát bảo vệ tính mạng còn tốt hơn.
Giờ phút này, Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc chạy như bay, liên tục chọn những hẻm nhỏ giữa hai ngọn núi mà tiến vào.
“Tam Vĩ Xích Diễm Ưng trưởng thành là nguyên thú cấp hai, tương đương với cảnh giới Đại Chí Tôn, ngay cả con non cũng có thực lực Tiểu Chí Tôn, cho dù ngươi có là cảnh giới Đại Chí Tôn cũng khó mà bắt được”.
Lời này vừa nói ra, người thanh niên yêu mị lập tức sửng sốt: “Sao ngươi biết ta là cảnh giới Chí Tôn?”
Hắn ta liếc mắt nhìn Tần Ninh một cái thật sâu.
Người này chỉ là Thiên Thánh Đế mà thôi, trong cơ thể không có khí Chí Tôn lưu chuyển, chứng minh hắn chưa tu thành pháp thân, vậy mà lại có thể nhìn ra được tu vi của hắn ta?
Tần Ninh cũng lười giải thích, chỉ nói thẳng: “Mối hoạ này là do ngươi đưa tới, chúng ta cứ như vậy tạm biệt nhau thôi”.
“Cũng được, các ngươi yếu ớt như thế, hại chết các ngươi ta cũng không đành lòng”.
Thanh niên chắp tay nói: “Tại hạ là Hác Kỉ Suất, sau này còn gặp lại”.
Diệp Nam Hiên nghe thấy, không nhịn được nói thầm: “Cũng đã bị truy đuổi đến mức chạy trối chết rồi, vậy mà còn nói…Tại hạ là người đẹp, thật không biết xấu hổ, còn tự kỷ hơn cả ta!”
Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống, hắn ta quay lại trừng mắt nhìn Diệp Nam Hiên, gằn từng chữ: “Là Hác! Kỉ! Suất!”
Dứt lời, thân hình Hác Kỉ Suất lóe lên, ra khỏi khe núi, lập tức chạy như bay về một hướng.
Tần Ninh dẫn mấy người bọn họ đi về hướng ngược lại, chia ra một trái một phải.
Thế nhưng giờ phút này, còn hùng ưng kia vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ.
“Nương nó!”
Diệp Nam Hiên mắng: “Thứ khốn kiếp này chơi cái trò gì vậy, cái tên nhãi con người đẹp gà yêu kia mới là người ngươi nên đuổi theo, không phải là chúng ta, tại sao còn bám đuôi không dứt thế này!”
Tam Vĩ Xích Diễm Ưng! Thân thể dài trăm mét, dáng người hùng vĩ, quanh năm thích sống ở đỉnh núi, cánh chim có màu đỏ rực như ngọn lửa, tính cách vô cùng hung bạo.
Nguyên thú cấp hai! Cấp bậc tương đương cảnh giới Đại Chí Tôn, có thể dễ dàng bóp chết bọn họ.
Nếu như Tần Ninh không lợi dụng địa hình, không ngừng né tránh, chỉ sợ mấy người bọn họ đã sớm xong đời.
Nhưng lúc này, tiếp tục chạy trốn cũng không phải là biện pháp.
Ngay khi Tần Ninh còn đang gắng sức suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
“Người đẹp gà yêu, sao ngươi lại quay về rồi?”
Diệp Nam Hiên thẳng thắn nói: “Tính ra ngươi còn có chút lương tâm, thấy nghiệt súc này truy đuổi chúng ta nên quay về giúp”.
“Không phải vậy!”
Hác Kỉ Suất chỉ chỉ phía sau, mắng: “Nhóm chim chết tiệt này còn có một con trưởng thành đang đợi ta ở đằng kia!”
Giờ phút này, chạy trốn giữ mạng quan trọng hơn, Hác Kỉ Suất cũng không so đo việc Diệp Nam Hiên gọi hắn ta là người đẹp gà yêu! Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà kinh hãi.
Hai con hùng ưng dài trăm mét đáp xuống, nơi cánh chim quét qua, núi rừng bốc lên ánh lửa phừng phừng, vô cùng khủng bố.
Mà phía sau hai con hùng ưng kia còn có năm sáu con chim non cao lớn vài chục mét, ánh mắt nhìn về phía Hác Kỉ Suất mang theo vẻ đắc ý dạt dào.
“Bị ngươi hại thảm rồi”.
Cả nửa ngày Lý Huyền Đạo mới thốt nên một câu.
Hác Kỉ Suất xấu hổ cười nói: “Ta cũng không ngờ có người chưa bước vào cảnh giới Chí Tôn lại dám tiến sâu vào trong dãy núi này, sâu trong đây, toàn là nguyên thú cấp hai, các ngươi thật sự không sợ chết”.
Nghe vậy, hai mắt Tần Ninh sáng ngời.
“Hác Kỉ Suất”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Quanh đây có địa bàn của nguyên thú cấp hai, Hắc Nham Văn Hổ không?”
“Có!”
“Nhanh đến đó!”
Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất nói: “Ý ngươi là, mượn sức của Hắc Nham Văn Hổ để thoát khỏi con súc sinh này?
Biện pháp này nghe thì hay đó, nhưng mà trêu chọc Hắc Nham Văn Hổ, chúng ta sẽ không chết chứ?”
“Dẫn đường”.
Tần Ninh cũng lười giải thích, trực tiếp quát lớn.
Lúc này, trong lòng Hác Kỉ Suất có chút không thoải mái.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là Đại Chí Tôn, lại còn là đan sư Chí Tôn nhị phẩm, còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn ta như vậy! Nhưng mà nghĩ đến việc mấy người Tần Ninh bị mình liên luỵ, hắn ta vẫn nhịn xuống.
Chạy như bay một đường, sau hơn mười dặm, một vùng núi cao hiểm trở xuất hiện trước mắt.
“Ngay chỗ này”.
“Chạy vào đi”.
Tần Ninh mở miệng nói.
Một đám Tam Vĩ Xích Diễm Ưng phía sau vẫn không ngừng lại, trực tiếp đáp xuống.
Gào…Ngay khi Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa đáp xuống, bên trong dãy núi truyền đến một tiếng gầm long trời lở đất, dường như muốn chọc thủng màng nhĩ mấy người bọn họ.
Chỉ thấy phía trên đỉnh núi, từng con mãnh hổ lũ lượt xuất hiện.
Mãnh hổ thân cao trăm mét, bốn chân to lớn chắc khoẻ, màu lông toàn thân giống như màu sắc của nham thạch, chỉ là trong đôi mắt hổ tản ra tia sáng u ám, làm cho người ta không khỏi khiếp sợ.
“Ở đây!”
Tần Ninh dẫn theo mấy người, trượt xuống chân một ngọn núi cao.
Ở dưới chân núi, bên trong một hố đá là dòng nước đen ngòm được tích tụ, nhìn kỹ sẽ thấy vũng nước này chỉ có đường kính khoảng ba mét, sâu hơn một mét.
“Ngồi vào đi”.
Tần Ninh mở miệng nói.
Hác Kỉ Suất nhìn thoáng qua dòng nước màu đen, không nhịn được nói: “Tần Ninh tiểu ca, đã đến lúc này rồi thì phải nhanh nhanh chạy trốn đi chứ, còn muốn ngâm tắm cái gì!”
Nghe vậy, Tần Ninh lời phản ứng với Hác Kỷ Suất.
Mấy người bọn họ tiến vào máng đá, ngồi xuống.
Mà giờ phút này, xa xa, ở nơi đỉnh núi cao nghìn mét, đám Hắc Nham Văn Hổ và Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa chạm mặt đã không nói hai lời, trực tiếp xông vào đánh nhau.
Nhất thời, từng ngọn núi cao sụp đổ, một mảnh rừng cây bị phá huỷ.
Hơn nữa, trên đỉnh núi, nơi mà mấy người bọn họ đang ở đó, có một con Hắc Nham Văn Hổ ngồi im không động đậy, uy vũ bất phàm.
Thấy một màn như vậy, Hác Kỉ Suất cũng thành thật ngồi xuống.
Bây giờ vẫn không nên chạy thì hơn! Diệp Nam Hiên nhìn xung quanh, tất cả đều là Hắc Nham Văn Hổ, cao lớn mấy chục mét, trông cực kỳ khủng bố.
“Lão hổ tụ tập…”, Tần Ninh nhìn bốn phía, chậm rãi nói: “Hắc Nham Văn Hổ và Tam Vĩ Xích Diễm Ưng là kẻ địch của nhau, Hắc Nham Văn Hổ thích môi trường cực nóng, mà cánh chim của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, cho dù đã nhổ xuống cũng có thể duy trì độ nóng trong vòng mười năm, Hắc Nham Văn Hổ đã săn bắt không ít Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, chúng nó chạm mặt, không cần nói thêm cái gì, sẽ trực tiếp đánh nhau!”
Nghe được những lời này, mấy người gật gật đầu.
Chương 2222: Tại sao ta không thể
Lý Huyền Đạo nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Tần Ninh nhìn xung quanh: “Hắc Nham Văn Hổ sống theo bầy đàn, không giống với các nguyên thú loài hổ khác, nhưng mà nếu như chúng ta ngâm người ở đây, loài hổ này sẽ không làm gì chúng ta”.
Diệp Nam Hiên ngồi ngâm nước trong rãnh đá, hắn ta đặt mông ngồi chìm xuống, sau đó nổi lên, hất hất mấy sợi tóc của mình, mỉm cười nói: “Nước này thật ấm áp, ngâm mình cũng không tồi, hơn nữa, hương vị còn có chút ngọt”.
“Ngươi uống rồi?”
Lý Huyền Đạo hỏi.
“Không có, trên môi dính một chút, nên ta liếm thử thôi”.
Diệp Nam Hiên cười nói: “Nếu như sư tôn nói sớm hơn một chút, ta đã uống để giải khát, rồi mọi người hẵng ngồi xuống”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên, vội vàng nói: “Đây là nơi đi tiểu của Hắc Nham Văn Hổ…”, lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Nam Hiên lập tức biến thành màu gan lợn.
Mấy người còn lại muốn cười nhưng phải nhịn lại.
Hác Kỉ Suất cười ha ha.
“Hắc Nham Văn Hổ là nguyên thú cấp hai, thú tộc đều thích lấy chất thải của mình làm dấu hiệu, đại diện cho địa bàn của mình”.
Lúc này, Diệp Nam Hiên phá vỡ sự xấu hổ, vội vàng nói: “Thì ra là sư tôn muốn chúng ta dính mùi hương dấu hiệu này, Hắc Nham Văn Hổ sẽ không đối phó, sư tôn thật lợi hại”.
“Ngoại trừ lý do đó, vẫn còn một nguyên nhân nữa”.
Tần Ninh nói tiếp: “Tam Vĩ Xích Diễm Ưng chán ghét, căm hận Hắc Nham Văn Hổ, nhưng cũng có nguyên thú thích nó, có một loại nguyên thú nhỏ yếu tên là Bộ Thực thú, vô cùng yêu thích Hắc Nham Văn Hổ”.
“Hắc Nham Văn Hổ đi ngoài, đương nhiên là cả đại tiện và tiểu tiện, đại tiện thì tanh hôi, tiểu tiện thì có hương vị ngọt ngào, Bộ Thực thú chuyên dùng chất thải đại tiện của Hắc Nham Văn Hổ làm thức ăn, cho nên, trong rãnh đá này, chỉ còn lại nước tiểu, nhìn qua thì vô cùng trong lành…”, Diệp Nam Hiên sửng sốt.
Nói cách khác, trong vũng nước này không chỉ có nước tiểu mà còn có phân?
“Oẹ…”, Diệp Nam Hiên nôn ra một trận.
Vừa rồi còn cảm thấy ngọt ngọt, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như còn có chút đắng đắng.
“Sư tôn, người thật xấu xa…”, sau một hồi nhạc đệm, tâm trạng buộc chặt của mấy người cũng hoà hoãn.
Trốn ở đây nhìn nguyên thú giao chiến phía xa xa, cũng làm cho bọn họ hiểu được rõ ràng sự khủng bố của nguyên thú cấp hai.
Nguyên thú cấp chín, tương ứng với cửu cảnh Chí Tôn.
Mà nguyên thú cấp hai thì tương đương với cảnh giới Đại Chí Tôn.
Hai bên giao chiến, thể hiện ra bản lĩnh cao cường.
Tam Vĩ Xích Diễm Ưng công kích bằng lửa là chính, dựa vào khí Chí Tôn, phá huỷ không ít núi non xung quanh.
Mà bên ngoài thân thể Hắc Nham Văn Hổ lại cứng rắn như đá lửa, không chút sợ hãi chống đỡ lại.
Thế nhưng Tam Vĩ Xích Diễm Ưng cũng dựa vào tốc độ cực nhanh của mình, không hề sợ hãi.
Hai bên giao chiến, phá huỷ mười dặm núi rừng xung quanh.
Mấy người họ nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía.
Đối với cảnh tượng này, hiển nhiên là Hác Kỉ Suất không cảm thấy kinh ngạc, hắn ta tựa vào thành rãnh đá, nhìn về phía Tần Ninh cười nói: “Nghiêm túc giới thiệu một chút, ta tên là Hác Kỉ Suất, đến từ quận Linh Tiên, bản thân là một đan sư Chí Tôn nhị phẩm và khí sư Chí Tôn nhị phẩm, có danh tiếng rất lớn ở quận Linh Tiên”.
“Nếu như các ngươi đến từ quận Côn Dương, muốn quay về thì phải đi một quãng đường rất xa”.
“Nhưng mà mấy người các ngươi chỉ có thực lực Thiên Thánh Đế mà dám bước vào dãy núi Côn Tiên, quả thực là rất dũng cảm”.
Tần Ninh nhìn về phía Hác Kỉ Suất, nói: “Ngươi là đan sư nhị phẩm?”
“Ừm”.
Nghe được câu này, trong mắt Hác Kỉ Suất hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Trong thế giới võ giả, cho dù ở bất cứ nơi nào, võ giả đan sư, khí sư, trận sư đều có thân phận địa vị cực kỳ cao.
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Thời Thanh Trúc ở bên cạnh, tiếp tục nói: “Lần này, xem như là ngươi làm liên luỵ đến chúng ta”.
“Ách…Mọi người cùng chung hoạn nạn, cùng chung hoạn nạn mà thôi…”
“Ngươi phải bồi thường cho chúng ta!”
Tần Ninh nói thẳng.
Bồi thường?
Hác Kỉ Suất cười ha ha nói: “Cái này thì dễ nói, dễ nói…”
Tần Ninh thẳng thắn: “Thứ nhất, bồi thường cho chúng ta một ít Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm”.
“Thứ hai, ta cần mượn lò luyện đan của ngươi, đồng thời, ngươi phải cung cấp cho ta một vài dược liệu, Chu Linh Ngạch, Huyết Loa…”, Tần Ninh nói ra tên một đống dược liệu, ước chừng phải hơn mười loại.
Nghe được mấy cái tên này, Hác Kỉ Suất nhướng mày: “Những dược liệu này rất hiệu quả đối với cơ thể võ giả bị không gian gây ra thương tổn…”
“Ừm”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Cũng không quá quý giá, ngươi là đan sư nhị phẩm, chắc chắn là có”.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tần Ninh, trong khoảng thời gian ngắn, Hác Kỉ Suất không khỏi đánh giá mấy người.
“Không đúng không đúng”.
Hác Kỉ Suất lắc đầu nói: “Mấy người các ngươi chắc chắn không phải là võ giả đến từ quận Dương Côn, các ngươi từ dưới Hạ Tam Thiên đi lên phải không?”
Nghe vậy, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên đều trở nên căng thẳng.
Tần Ninh cười nói: “Đúng vậy”.
Hác Kỉ Suất lại lắc đầu: “Vậy cũng không đúng, nếu như các ngươi đến từ Hạ Tam Thiên, tại sao lại biết đến quận Côn Dương?
Ta chỉ mới nói với ngươi quân Linh Tiên mà thôi…”
Diệp Nam Hiên nhanh miệng nói: “Ha, sư tôn ta năm đó oai phong…”
“Ngươi nói nhiều quá!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.
Diệp Nam Hiên ngậm miệng cúi đầu.
Hác Kỉ Suất cười nói: “Được được, ta không hỏi, ai cũng có bí mật, những thứ ngươi nói ta đều có, không thành vấn đề, việc nhỏ mà thôi”.
“Về phần Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm, hẳn là ngươi muốn mượn cơ hội này để thân thể dung hợp khí Chí Tôn, chuẩn bị bước vào cửu cảnh Chí Tôn phải không?”
“Nhưng mà muốn bước vào cửu cảnh Chí Tôn cần phải tu hành pháp thân, các ngươi lại không có…”
Tần Ninh nói tiếp: “Từ từ rồi sẽ có…Trước hết cứ dung hợp khí Chí Tôn đã, mới có thể tu hành pháp thân Chí Tôn…”
“Ra thế!”
Nói đến đây, Hác Kỉ Suất nhìn về phía Tần Ninh, lại nói: “Không đúng”.
“Một người phi thăng như ngươi thì luyện đan cái rắm gì?
Ngươi muốn những thứ đó của ta làm gì?”
Tần Ninh ra vẻ cao nhân, chậm rãi nói: “Tại sao ta lại không thể?”
Vẻ mặt Hác Kỉ Suất cũng tỏ vẻ: Tại sao ngươi có thể?
Tần Ninh cười nói: “Ngươi muốn máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, đơn giản là vì muốn luyện chế Xích Huyết Tôn Đan, đây là một trong những bảo đan Chí Tôn nhị phẩm khó luyện chế nhất, có tác dụng cực lớn đối với việc ngưng tụ pháp thân trong cơ thể cảnh giới Đại Chí Tôn”.
“Xích Huyết Tôn Đan cần khí huyết cực nóng làm thuốc dẫn, nguyên thú bình thường căn bản không thể nào đáp ứng được, hơn nữa, cần phải là máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng vừa mới chết, bảo tồn được hoạt tính mới tốt”.
“…”, Tần Ninh nói xong, trên mặt Hác Kỉ Suất đầy vẻ kinh ngạc.
Tình huống này giống như một tên ăn mày đang há hốc miệng nói chuyện với một vị cử nhân, đàm đạo việc nhà nho.
Nhưng cố tình là Hác Kỉ Suất lại cảm thấy mỗi câu chữ của Tần Ninh đều có đạo lý.
“Xin tiếp thu xin tiếp thu…”, thật lâu sau, Hác Kỉ Suất nhìn Tần Ninh, hai mắt tỏa sáng: “Không tầm thường, không tầm thường…”, giờ phút này, Diệp Nam Hiên tỏ vẻ, ngươi không biết sư tôn ta là ai sao, nói với ngươi cả nửa ngày mà không thu tiền, đó chính là phúc phần mà ngươi tu được từ kiếp trước.
Trận chiến của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng và Hắc Nham Văn Hổ dần đi đến hồi kết.
Một lúc lâu sau đã không còn động tĩnh gì.
Chóp mũi Tần Ninh khẽ nhúc nhích, hắn nhìn về phía Hác Kỉ Suất, cười nói: “Xem ra ngươi có thể lấy được máu của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng rồi!”
Chương 2223: Mau giúp ta tắm rửa
Dứt lời, Hác Kỉ Suất sững sờ.
Tần Ninh đứng dậy, dẫn theo mấy người bọn họ lặng lẽ lần mò, đi về phía đống đá vụn.
Sau mười lăm phút trằn trọc, bọn họ đi đến giữa đống đá.
Đây là nơi giao chiến của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng và Hắc Nham Văn Hổ.
Giờ phút này, ở giữa đống đá vụn đó là một con Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, thân hình bị xé rách, lông cánh trên thân hình cao lớn vài chục mét gần như bị lột sạch.
“Nương nó!”
Hai mắt Hác Kỉ Suất lập tức sáng ngời.
“Còn chưa chết hẳn, rất thích hợp để lấy máu”.
Hác Kỉ Suất vô cùng kích động.
“Tranh thủ thời gian đi, còn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này”.
“Được”.
Đợi Hác Kỉ Suất lấy máu xong, mấy người mới cùng nhau rời đi.
Một đường hướng thẳng ra ngoài, không bao lâu sau, bọn họ đã đi vào một vùng sơn cốc.
Hác Kỉ Suất đi đến trước sơn cốc, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
Chỉ thấy từ bên trong sơn cốc, một con gấu lớn có bộ lông màu đen, thân cao mấy mét từng bước bước ra.
Con gấu đen kia nhìn mấy người bọn họ, dừng lại trên người Hác Kỉ Suất, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, sau đó, nó bịch bịch bịch lao đến, dùng một chân đè Hác Kỉ Suất lên mặt đất.
“Đứng lên, cái tên ngốc này, đứng lên!”
Hác Kỉ Suất ở dưới thân gấu đen, hùng hùng hổ hổ nói: “Đè chết ông đây”.
Một lúc lâu sau, Hác Kỉ Suất mới đứng dậy, nhìn về phía mấy người, vỗ vỗ bàn chân gấu đen, cười haha nói: “Đây là căn cứ bí mật của ta, năm đó ta cứu được tên nhóc này, sau đó ở cùng với nó một khoảng thời gian, nên cũng nảy sinh tình cảm, mỗi lần đến, ta đều ở chỗ này sửa soạn”.
Nguyên thú cấp một, Xích Trảo Hắc Hùng.
Tính tình nó vô cùng nóng nảy, vậy mà có thể bị Hác Kỉ Suất thuần phục, thật sự không đơn giản.
Lúc này, Hác Kỉ Suất lấy ra mấy viên đan dược đưa cho gấu lớn, nói: “Mấy người bạn của ta sẽ ở lại đây một thời gian, tên nhóc nhà ngươi chú ý đấy”.
Gấu đen gật gật đầu.
Mấy người tiến sâu vào trong sơn cốc.
Đi xuyên qua con đường hẹp dài, một khoảng trống xuất hiện trước mắt bọn họ.
Sâu trong sơn cốc là một chốn bồng lai khác.
Cầu nhỏ bắc qua suối, phòng ốc được xây dựng vô cùng tinh xảo.
Ngoài ra, hai bên còn có hai mảnh vườn trồng cây thuốc.
Được vây quanh bởi núi non hiểm trở, ấy vậy mà lại là một chốn bồng lai tiên cảnh.
“Ngươi được đấy, người đẹp gà yêu”.
Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Nơi này, thực sự là của ngươi à”.
Hác Kỉ Suất ra vẻ đắc ý nói: “Tất nhiên rồi”.
Hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Vị cô nương này bị thương, các ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi, ta cũng sẽ ở trong này chờ một thời gian”.
“Bên kia là phòng luyện đan của ta, ngươi có thể sử dụng, những dược liệu mà ngươi muốn đều có trong đó”.
“Được”.
Ba người Liễu Thông Thiên, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đồng thời bước vào phòng của mình.
Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc, tiến vào một căn phòng.
Ở đây có ba loại phòng, gồm phòng khách, phòng ngủ và phòng luyện đan, tất cả đều vô cùng rộng rãi, có thể nhìn ra được, Hác Kỉ Suất rất để tâm trong việc trang hoàng.
Bên trong phòng ngủ còn có một vách ngăn, rồi cả bồn tắm dùng để tắm rửa.
Tần Ninh nhìn bồn tắm bằng gỗ, cười nói: “Thanh Trúc, vừa lúc nàng ở đây tắm rửa một chút đi”.
Nghe vậy, trên khuôn mặt tái nhợt của Thời Thanh Trúc lộ ra vẻ vui sướng.
Sau khi nghe những lời Tần Ninh nói lúc trước, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nhưng đến bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng có thể bình tĩnh lại.
“Ta đi múc nước cho nàng!”
Nói xong, Tần Ninh bắt đầu bận rộn.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Thời Thanh Trúc chuẩn bị cởi quần áo, tiến vào trong bồn tắm gỗ.
Tần Ninh cũng xoay người rời đi.
“Chàng muốn đi đâu?”
Thời Thanh Trúc xinh đẹp đáng yêu, khẽ nói: “Ta đang bị thương, chẳng lẽ chàng định để cho ta tự mình tắm rửa? Hay là để đồ đệ chàng đến tắm rửa cho ta đi?”
Tần Ninh mỉm cười, bước chân dừng lại.
“Không thành vấn đề”.
Thời Thanh Trúc chậm rãi cởi quần áo, đứng bên cạnh bồn tắm gỗ, dáng người thon dài cao tầm một mét bảy, thấp hơn Tần Ninh một cái đầu.
Cô gái có dáng người thon thả, hai chân thẳng tắp, tấm lưng bóng loáng như ngọc.
Tóc dài tán loạn sau lưng, xinh đẹp tuyệt trần.
Dần dần, Thời Thanh Trúc xoay người, hai tay giao nhau đặt trên phần ngực no đủ, khuôn mặt xuất hiện một rặng mây hồng.
Mà ở bụng, lớp băng trên miệng vết thương đã được cởi bỏ, có thể nhìn thấy được máu thịt bên trong, như có âm thanh gào thét, trông cực kỳ ghê người.
Vết cắt do không gian tạo thành, cho dù bản thân võ giả ấy vô cùng cường đại cũng khó mà tự lành lại được, chỉ có thể dựa vào thuốc.
Lúc này, hai mắt Tần Ninh không chút kiêng dè, dù sao thì người từng trải như Tần Ninh, giờ đây cũng không có tâm tư ngại ngùng của những chàng trai mới lớn, hắn thoải mái quan sát thân thể của Thời Thanh Trúc, không nhịn được mà tim đập thình thịch.
“Nhìn gì đó?”
Thời Thanh Trúc vung tay hất nước về phía Tần Ninh, xấu hổ nói: “Mau giúp ta tắm rửa!”
“Được!”
Tần Ninh đi tới ôm Thời Thanh Trúc vào bồn tắm gỗ, cẩn thận chà lau thân thể nàng.
Một lúc lâu sau, Thời Thanh Trúc thốt ra một câu.
“Phu quân, ta có đẹp không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đẹp”.
“Trước kia ta đẹp hơn, hay bây giờ đẹp hơn?”
Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nói: “Nàng của hiện tại vẫn là thiếu nữ năm nào, tuổi mười sáu mười bảy, đúng là một đóa hoa vừa chớm nở!”
“Sau này, nàng vẫn sẽ như trước, nở rộ hoàn toàn, trên thế gian này, không ai có thể tỏa sáng bằng nàng”.
“Chàng nói dối!”
Thời Thanh Trúc bám vào thành bồn tắm gỗ, quay người lại nhìn Tần Ninh, nở nụ cười gian xảo: “Vân Sương Nhi cùng với Diệp Viên Viên, còn có cả Cốc Tân Nguyệt nữa, nhất định là chàng cũng từng nói như vậy với bọn họ!”
Tần Ninh thân là cao thủ, hờ hững nói: “Bốn người các nàng, ai cũng không cần tranh nhau tỏa sáng với ai, bởi vì các nàng đều là những bông hoa khiến cho người ta chú ý nhất bên trong trăm loài hoa”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc nở nụ cười ngọt ngào.
Chỉ là thấy ánh mắt Tần Ninh đang dừng lại trên ngực mình, sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội vàng dùng tay che ngực, xoay người sang chỗ khác.
Tần Ninh không khỏi nở nụ cười.
Cô bé này ở bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, vậy mà còn muốn chơi đùa tình cảm với hắn, trình độ vẫn còn quá non.
Sau khi tắm rửa, Thời Thanh Trúc thay một bộ váy dài màu trắng, thêu một vài nhánh hoa, nhã nhặn động lòng người.
Tần Ninh mở miệng nói: “Nàng tắm xong rồi vậy thì đến lượt ta!”
Nói xong, hắn bắt đầu chuẩn bị tắm rửa.
Quãng thời gian này ở trong núi cả ngày, quả thật là làm cho người cực kỳ khó chịu.
Nằm trong bồn tắm gỗ, Tần Ninh bỗng nhớ đến Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Trước kia đều là hai mỹ nhân động lòng người ấy giúp hắn tắm rửa…
Buông bỏ nhớ nhung, Tần Ninh bắt đầu tự hỏi.
Nơi này là quận Linh Tiên.
Dãy núi Côn Tiên là một dãy núi mênh mông nằm giữa quận Linh Tiên và quận Côn Dương, cũng là nơi nguy hiểm đối những võ giả đi qua.
Tần Ninh đã hiểu được đại khái vị trí của mình.
Thế giới Trung Tam Thiên.
Thượng Nguyên Thiên!
Cửu Nguyên Vực!
Thế giới Trung Tam Thiên có diện tích vô cùng rộng lớn, những vực rộng lớn nhất sẽ được gọi là Thiên, nơi này chính là Thượng Nguyên Thiên.
Mà bên trong Thượng Nguyên Thiên bao gồm các đại vực.
Dưới vực, còn có các đại châu.
Quận Linh Tiên, quận Côn Dương đều thuộc địa phận của Linh Nguyên Châu!
Mà Linh Nguyên Châu chính là một châu trong Cửu Nguyên Vực.
Quận Linh Tiên nằm trong vùng đất Linh Nguyên Châu, thuộc Cửu Nguyên Vực của Thượng Nguyên Thiên.
Hiểu rõ mình đang ở nơi nào, trong đầu Tần Ninh đã có ý tưởng.
Chương 2224: Chuyển hoá khí Chí Tôn
Thế giới Trung Tam Thiên sở hữu Cửu Đại Thiên.
Mà Thượng Nguyên Thiên chính là một trong Cửu Đại Thiên đó.
Tần Ninh vẫn còn nhớ rõ, kiếp thứ năm của hắn cũng bắt đầu từ Thượng Nguyên Thiên.
Mà ở nơi này, hắn từng là Cửu Nguyên Đan Đế tiếng tăm lừng lẫy Trung Tâm Thiên, sáng chế ra “Cửu Nguyên đan điển”, nổi tiếng một thời.
Năm đó, ở kiếp thứ năm hắn sinh ra tại Thượng Nguyên Thiên, có gia tộc của mình.
Trên thực tế, bốn kiếp trước, thời điểm chuyển kiếp sống lại, hắn đều lựa chọn thân phận mồ côi!
Vì sao lựa chọn mồ côi, bởi vì đơn giản là không có vướng bận.
Nhưng mà đến kiếp thứ năm, hắn lại lựa chọn thay đổi thân phận để chuyển kiếp sống lại.
“Nếu như nơi này là Thượng Nguyên Thiên…Không biết Nhất Mặc bây giờ thế nào rồi…”
Tần Ninh thì thầm.
Kiếp thứ năm, hắn chuyên tâm tu luyện thuật luyện đan, thu nhận một đồ đệ, tất nhiên cũng là thiên tài luyện đan.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc!
Năm đó, ở Trung Tam Thiên, danh tiếng của tên này vô cùng vang dội.
Đã hơn bốn vạn năm trôi qua, thuật luyện đan của Trần Nhất Mặc hẳn là đã cực kỳ cao.
Hơn nữa, khác với tính cách của Diệp Nam Hiên và Ôn Hiến Chi, Trần Nhất Mặc vẫn rất đáng tin cậy, chỉ là…vô cùng si mê thuật luyện đan, đối với những chuyện khác đều không quan tâm.
Lại còn có chút…buồn chán…Ừm…Đúng là như vậy!
Đương nhiên, Tần Ninh cũng không trông cậy gì vào việc Trần Nhất Mặc có thể tìm được hắn.
Chẳng bằng để hắn đi tìm Trần Nhất Mặc còn đáng tin hơn.
Sư tôn mới hiểu rõ đồ nhi nhà mình!
Trông cậy vào việc đồ đệ tìm được mình, Tần Ninh cảm thấy, cho dù hắn sống thọ rồi chết trong nhà, đoán chừng cũng sẽ không gặp được.
Ừm…
Quả thật là như thế!
Không phải là Tần Ninh đặc biệt lựa chọn những người có tính cách kỳ quái làm đồ đệ, mà bởi vì…những người kỳ quái đều có thiên phú cực kỳ cao, thật sự là có thiên phú…rất cường đại, điều này quả thực làm cho hắn vui mừng.
Yêu thích thiên phú của bọn họ, Tần Ninh hoàn toàn xem nhẹ phương diện tính cách.
Mà cho tới bây giờ, Tần Ninh có cảm giác, thu nhận đồ đệ vẫn nên chọn người có tính cách đáng tin một chút, nếu như ai cũng có tính cách như Dương Thanh Vân, bây giờ người sư tôn như hắn đã có thể được ngồi lên kiệu tám người khiêng, về nhà hưởng phúc…
“Thượng Nguyên Thiên, Cửu Nguyên Vực, Linh gia ở ngay tại Cửu Nguyên Vực…”
Trong mắt Tần Ninh hiện lên vẻ hoài niệm.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Ninh thay một bộ đồ màu trắng được thêu viền vàng như trước, nhìn qua có chút hờ hững, lại ẩn chứa một tia tôn quý.
Bước ra khỏi bình phong, chỉ thấy Thời Thanh Trúc đã nằm ngủ say trên giường.
Thời gian vừa qua, quả thật là đã trải qua đủ tra tấn.
Ra khỏi phòng, đi đến gian ngoài, hắn nhìn thấy Hác Kỉ Suất đang chăm chú tỉ mỉ chăm sóc cho đám hoa cỏ.
Mỗi một vị đan sư đều cực kỳ để ý đến dược liệu.
“Đến đây!”
Hác Kỉ Suất nhìn về phía Tần Ninh, cười haha nói: “Thời gian tới, ta phải chuẩn bị luyện chế Xích Huyết Tôn Đan, đây là mệnh lệnh của sư phụ ta, cho nên các ngươi cứ ở lại nơi này đi, không cần đến làm phiền”.
“Về phần ăn uống, thịt nguyên thú có tác dụng vô cùng tốt đối với việc tu hành của võ giả, mỗi ngày, tên nhóc ngốc kia sẽ giúp các ngươi bắt, các ngươi ăn cùng với nó là được”.
“Được”.
Sau khi phơi nắng một lúc lâu, Tần Ninh cũng trở về phòng.
Tiến vào phòng luyện đan, hắn nhìn thấy một loạt giá sách được sắp xếp chỉnh tề, ở vị trí chính giữa phòng là một lò luyện đan.
Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống.
Nếu như muốn luyện chế bảo đan Chí Tôn, tất nhiên là cũng phải ngưng tụ lửa luyện đan.
Mà bảo đan Chí Tôn lại không giống với thánh đan.
Võ giả cần dùng thánh lực thúc dục, bổ sung các bộ phận trên cơ thể, thôi thúc lửa luyện đan ngưng tụ.
Nhưng tới bảo đan Chí Tôn thì cần có khí Chí Tôn thôi thúc…
Cho nên, Tần Ninh dự định ngưng tụ khí Chí Tôn vào trong cơ thể trước rồi lại nói sau.
Chuyện này đối với võ giả Thánh Đế khác, có thể nói là phải trải qua muôn vàn khó khăn, nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì lại vô cùng đơn giản.
Trên thực tế, từ lúc bước vào cảnh giới Thánh Đế, Tần Ninh đã bắt đầu chải chuốt lại kinh mạch, máu thịt của mình, chuẩn bị mọi thứ để bước vào cửu cảnh Chí Tôn.
Giờ phút này, từng luồng khí huyết trong cơ thể ngưng tụ lại.
Từng cỗ khí Chí Tôn của đất trời tập trung xung quanh thân thể Tần Ninh.
Trong hơi thở của Tần Ninh, dòng khí bắt đầu chuyển động.
Đất trời xung quanh, khí Chí Tôn tụ tập lại đây ngày càng nhiều.
Thế nhưng bỗng nhiên, Tần Ninh mở ra hai mắt, biểu cảm có chút sửng sốt.
“Hửm?”
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong đầu, Phong Thần Châu tự mình chuyển động, Tịnh Ma Châu Đan dung nhập cùng với khí Chí Tôn, từng viên một xuất hiện thay đổi.
Đoàn khí Chí Tôn khổng lồ tập trung bốn phía Tịnh Ma Châu Đan bên trong Phong Thần Châu.
“Biến đổi…”
Ánh mắt Tần Ninh tràn đầy kinh ngạc.
“Phong Thần Châu…”
Tần Ninh thì thầm nói: “Rốt cuộc là có lực hấp dẫn trí mạng gì đối với chủng tộc ngoài thế giới, khiến cho bọn họ không tiếc trả giá lớn để có được…”
Thế nhưng ngay cả phụ thân cũng không có hiểu biết nhiều về Phong Thần Châu, vậy nên Tần Ninh hiểu rõ, bản thân phải từ từ tìm hiểu…
Chỉ là lúc này, Tịnh Ma Châu Đan dù lớn hay nhỏ đều ẩn chứa khí Chí Tôn cường đại.
Tần Ninh cũng không chút khách khí, trực tiếp cắn nuốt, dung nhập vào trong cơ thể…
Ba ngày liên tiếp trôi qua.
Tần Ninh ở bên trong phòng luyện đan, lẳng lặng tu hành.
Sau ba ngày, Tần Ninh tự nhìn lại bản thân.
Bên trong kinh mạch máu thịt, khí Chí Tồn tràn đầy.
Bước mấu chốt nhất để thăng cấp từ Thánh Đế lên cảnh giới Chí Tôn đã thành công hoàn mỹ.
Kế tiếp chính là cần tu hành pháp thân Chí Tôn.
Một khi tu luyện thành công pháp thân, thì sẽ thực sự bước vào cảnh giới Chí Tôn.
Hôm nay, Tần Ninh ra khỏi phòng.
Bên trong sơn cốc, bốn người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên đang ăn thịt nướng, vui đến quên trời quên đất.
Người ra tay tất nhiên là Liễu Thông Thiên.
Mà bên ngoài sơn cốc, tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên.
Hiển nhiên là gấu đen lớn cũng đang hưởng thụ đồ ăn ngon.
“Sư tôn!”
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cung kính nói.
“Mấy ngày nay tu hành thế nào rồi?”
Lý Huyền Đạo nghe được những lời này thì lập tức nói: “Hác Kỉ Suất cho mỗi người chúng con mười viên Ngưng Tôn Khí Đan, đã bắt đầu ngưng tụ khí Chí Tôn vào trong cơ thể, nhưng ba ngày qua chỉ mới chuyển hoá được một phần mười mà thôi…”
Diệp Nam Hiên cũng gật gật đầu.
Liễu Thông Thiên gặm xương, không nói một lời.
Bọn họ ấy à!
Không phải là con người!
Lúc nãy mấy người bọn họ ăn thịt nướng cũng nói tới vấn đề này.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên uống một viên Ngưng Tôn Khí Đan, thánh lực trong cơ thể chuyển hoá thành khí Chí Tôn, trong ba ngày đã hoàn thành được một phần mười tiến độ.
Còn ông ta…
Cũng uống một viên Ngưng Tôn Khí Đan, nhưng vẫn chưa hoàn thành được một phần ba mươi.
Người so với người, tức chết người khác mà.
Lúc trước còn cảm thấy bọn họ đều là người đạt được cảnh giới Thiên Thánh Đế, hẳn là thiên phú cũng cùng một cấp bậc.
Nhưng bây giờ so ra, trong lòng Liễu Thông Thiên cảm thấy rất khó chịu.
Vô cùng chênh lệch!
Diệp Nam Hiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Sư tôn, mấy ngày nay hẳn là người cũng chuyển hoá phải không? Sư tôn hoàn thành được bao nhiêu rồi?”
Tần Ninh cầm một miếng xương lên gặm cắn, thản nhiên nói: “Vừa mới hoàn thành chuyển hoá”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Thông Thiên sửng sốt, đột nhiên ông ta cảm thấy gặm xương cũng không ngon nữa…
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo vui vẻ nói: “Sư tôn thật lợi hại!”
Nghe mấy người bọn họ nói, Thời Thanh Trúc không nhịn được mở miệng: “Chuyển hoá khí Chí Tôn rất khó sao? Ngày đầu tiên đến nơi này, nhìn thấy chàng tu luyện, ta cũng đã bắt đầu chuyển hoá, không đến hai tiếng đồng hồ là hoàn thành rồi…”
Dứt lời, bốn người sững sờ.
Thời Thanh Trúc nói xong thì vung tay lên, từng cỗ khí Chí Tôn tản ra tia sáng nhàn nhạt, tràn ngập sức mạnh.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, khen ngợi nói: “Giỏi lắm, Thanh Trúc”.
Kết quả là, trong lòng Tần Ninh thầm mắng phụ thân mình vạn lần.
Hắn không tin thiên phú của Thời Thanh Trúc mạnh như thế, lại còn cường đại hơn cả hắn?
Nhất định là do viên châu phụ thân để lại kia.
Chắc chắn không phải vật tầm thường.
Đồ tốt như vậy không để lại cho con trai mình, mà lại để dành cho con dâu còn chưa qua cửa?
Thật không sáng suốt!
Ở một thời không cách đó cả trăm triệu dặm, Mục Vân hắt xì một cái, toàn thân phát lạnh.
“Ai mắng ta?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mấy người kia, Thời Thanh Trúc cảm thấy khó hiểu.
Đây không phải là chuyện cực kỳ đơn giản sao?
Chương 2225: Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt
Lúc này, Liễu Thông Thiên thực sự là ngồi không yên.
Ông ta cầm khúc xương, xoay người bước đi.
“Liễu Thông Thiên, ngươi đi đâu vậy?”
Diệp Nam Hiên vội vàng hỏi.
Sau mấy ngày ở chung, Diệp Nam Hiên cảm thấy con người Liễu Thông Thiên cũng không tồi.
Chỉ là lòng tranh đua quá mạnh, còn những cái khác cũng không có điểm nào xấu.
Liễu Thông Thiên rầu rĩ nói: “Ta đi ra ăn với tên nhóc ngốc kia”.
Bọn họ ấy à! Ba ngày hoàn thành được một phần mười! Ba ngày hoàn thành toàn bộ quá trình chuyển hoá! Hai tiếng đồng hồ đã chuyển hoá hoàn toàn! Đây vẫn còn là con người sao?
Nếu như ở đây còn có người khác, ông ta thực sự rất muốn hỏi: Ngươi nghe thử xem, nghe thử xem, những người này đang nói tiếng người sao?
Lý Huyền Đạo thản nhiên nói: “Ông ta làm sao vậy?”
“Hẳn là bị sang chấn tâm lý rồi?”
“Có lẽ vậy…”, Tần Ninh nhìn thoáng qua Liễu Thông Thiên đang rời đi, cười nói: “Ông ta đã chuyển hoá được bao nhiêu?”
“Hình như là một phần ba mươi, có chút chậm…”, Diệp Nam Hiên thản nhiên nói.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đã là rất nhanh rồi, trên thực tế, bình thường, cấp bậc Thánh Đế có thể phải tiêu tốn từ một năm đến mười năm để từng bước hoàn thành chuyển hoá, trong thời gian ba ngày chuyển hoá được một phần ba mươi, hẳn là không tới ba tháng sẽ hoàn thành, như vậy đã là rất khá rồi”.
Diệp Nam Hiên lập tức nói: “Nói như vậy, con chính là thiên tài?”
“Đương nhiên, sư tôn là thiên tài của thiên tài, là thiên kiêu”.
“Còn sư nương chính là yêu nghiệt!”.
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì trừng mắt nhìn Diệp Nam Hiên, hừ một tiếng nói: “Ngươi mới là yêu nghiệt, cả nhà ngươi là yêu nghiệt”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều sửng sốt.
Lời này có chút quen thuộc, rất giống với giọng điệu của con chó ngốc hay bắt bẻ người khác kia! Nhưng mà nghĩ lại mới thấy, khi ở Nhất Kiếm các, Thời Thanh Trúc thường xuyên chơi đùa với Phệ Thiên Giảo, quả nhiên là gần son thì đỏ! Mấy người cùng nhau ăn cơm, sau đó chia ra làm việc của mình.
Hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên tiếp tục chuyển hoá, còn mỗi một mình Thời Thanh Trúc nhàm chán đi lại trong sơn cốc, tham quan mọi nơi.
Tần Ninh vào phòng luyện đan, bắt đầu bận rộn.
Vết thương trên cơ thể Thời Thanh Trúc vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Mà Tần Ninh cũng đã lên kế hoạch, dùng bảo đan Chí Tôn để phục hồi thương thế cho Thời Thanh Trúc.
Đồng thời chuẩn bị luyện chế một ít Ngưng Tôn Khí Đan.
Ngưng Tôn Khí Đan vô cùng quan trọng đối với võ giả cảnh giới Thánh Đế vừa bước vào cảnh giới Chí Tôn.
Tuy rằng Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đã bắt đầu ngưng tụ khí Chí Tôn, lột xác cơ thể, nhưng Ngưng Tôn Khí Đan có phẩm chất và cấp bậc cao hơn thật sự có hiệu quả tốt hơn đối với hai người.
Mười ngày tiếp theo, Tần Ninh cặm cụi bên trong phòng luyện đan, bận rộn tới lui.
Mười ngày sau.
Tần Ninh ra khỏi phòng.
Đưa đan dược cho Thời Thanh Trúc, để nàng phục hồi thương thế.
Đồng thời đi tìm hai người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
“Sư tôn có việc gì cần dặn dò sao?”
“Ừm”.
Tần Ninh nói thẳng: “Đây là Ngưng Tôn Khí Đan, cứ ba ngày các ngươi lại uống một viên”.
Ngưng Tôn Khí Đan?
Bọn họ có rồi mà.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngưng Tôn Khí Đan của Hác Kỉ Suất có tác dụng tương đối yếu, sẽ ảnh hưởng tới việc ngưng tụ khí Chí Tôn vào cơ thể của các ngươi”.
“Chuyển hoá khí Chí Tôn là quá trình vô cùng quan trọng để bước vào cấp bậc cửu cảnh Chí Tôn, không thể tuỳ tiện như vậy được”.
Nghe được những lời này, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều gật đầu.
“Đúng rồi, cho dù là toàn thân đã hoàn toàn chuyển hóa khí Chí Tôn, các ngươi cũng cần phải cẩn thận ngưng tụ, tiếp tục ngưng tụ, làm cho khí Chí Tôn trong cơ thể tràn đầy, chuyện này có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện pháp thân Chí Tôn của các ngươi”.
Lý Huyền Đạo gật đầu nói: “Sư tôn đã nghĩ ra được pháp thân Chí Tôn phù hợp với chúng ta rồi sao?”
“Ừm”.
Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Thời gian tiếp theo, các ngươi chỉ cần chuyên chú ngưng tụ khí Chí Tôn, còn pháp thân thì ta đã nghĩ cho các ngươi rồi”.
“Vâng!”
“Được”.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên gật đầu.
Lúc này, Liễu Thông Thiên ngồi xổm ở một bên, sắc mặt ảm đạm.
Có sư tôn là có người thương, ông ta…ai…
“Liễu Thông Thiên”.
Tần Ninh nhìn về phía Liễu Thông Thiên, cười nói: “Ở đây ta có một vài pháp thân, ngươi cũng có thể xem qua, nhưng mà việc quan trọng trước mắt vẫn là ngưng tụ khí Chí Tôn”.
Nghe được những lời này, Liễu Thông Thiên lập tức trở nên vui vẻ.
Diệp Nam Hiên kéo ông ta qua, cười lớn nói: “Lão Liễu, đừng ủ rũ nữa, thế giới mới, khiêu chiến mới, chúng ta là võ giả, chẳng phải là nên không ngừng tiến lên phía trước, tuyệt đối không lùi bước hay sao?”
Liễu Thông Thiên cười đến run rẩy.
Không ngừng tiến lên phía trước, tuyệt đối không lùi bước?
Không sai.
Nhưng mà ông ta cũng biết giới hạn thiên phú của mình.
Ở cùng một chỗ với mấy người này, ngoại trừ bị sang chấn tâm lý, ông ta còn có thể làm gì chứ?
Cuối cùng, mọi người lại tiếp tục đóng cửa tu luyện.
Tần Ninh cẩn thận quan sát biến hoá trên thân thể Thời Thanh Trúc, sau khi xác định vết thương của nàng đang dần phục hồi, hắn cũng an tâm.
Hắn bắt đầu chuẩn bị tu hành pháp thân Chí Tôn.
Ở trong Trung Tam Thiên, trở thành võ giả Chí Tôn mới có được địa vị.
Cảnh giới Thánh Đế ở trong Trung Tam Thiên, quả thật chẳng là gì cả.
Từng cỗ lực lượng ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh, khí Chí Tôn ngập tràn toàn thân.
Hơi thở khiến cho kẻ khác phải run sợ tản ra bên ngoài.
“Thật dễ chịu…”, sức mạnh của khí Chí Tôn, lực ngưng tụ cao hơn hẳn một bậc so với thánh lực.
Toàn thân ngưng tụ khí Chí Tôn, trong cơ thể Tần Ninh tràn đầy năng lượng mạnh mẽ.
Lúc này, hai bên trái phải của Tần Ninh, hồn rồng và hồn phượng dần dần ngưng tụ thành hình.
Ở kiếp thứ năm, khi bản thân ở cảnh giới Chí Tôn, hắn đã sáng tạo ra một pháp thân dành riêng cho mình.
Pháp thân Long Hoàng Bất Diệt! Mỗi một điểm của pháp thân này đều phù hợp với hồn rồng và hồn phượng của hắn, năm đó, hắn đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư, từng bước thử nghiệm ở cảnh giới Chí Tôn, mới có thể khiến cho pháp thân này hoàn toàn viên mãn.
Hiện giờ, trong cơ thể Tần Ninh, pháp thân được ngưng tụ, từng dòng từng dòng lũ lượt hiện ra.
Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt mấy người Tần Ninh đã ở lại trong sơn cốc một tháng.
Hôm nay, Hác Kỉ Suất ra ngoài, sắc mặt có chút ảm đạm, biểu cảm cũng khó coi.
Ba người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Liễu Thông Thiên vốn dĩ ăn ở trong sơn cốc của người ta, cho nên nhìn thấy Hác Kỉ Suất ra ngoài cũng nhiệt tình đón tiếp.
“Người đẹp gà yêu, làm sao vậy?
Có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm!”
Diệp Nam Hiên nhiệt tình nói.
“Ai, đừng nói nữa…”, Hác Kỉ Suất bất đắc dĩ nói: “Luyện chế Xích Huyết Tôn Đan thất bại rồi”.
“Đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho ta, phải luyện chế thành công Xích Huyết Tôn Đan, về cơ bản là ta đã có thể suy xét đến việc thăng cấp, trở thành đan sư Chí Tôn tam phẩm, ở quận Linh Tiên, ta chính là một nhân vật trâu bò, ai…”, thấy một màn như vậy, Diệp Nam Hiên cười ha ha nói: “Ngươi lo lắng cái gì, lát nữa ta xin sư tôn ta hướng dẫn cho ngươi, chắc chắn là ngươi sẽ thành công”.
“Tần Ninh?”
“Đúng vậy!”
Diệp Nam Hiên cảm thấy cái tên Hác Kỉ Suất này cũng không phải người xấu, ngày đó cùng nhau chạy trốn, Hác Kỉ Suất hoàn toàn có thể vì mạng sống của mình mà vứt bỏ bọn họ lại, hoặc là trực tiếp ném cho Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, để bản thân chạy trốn, nhưng người này lại không làm như vậy.
“Ngươi không tin?”
Diệp Nam Hiên cười nói: “Lát nữa ta xin sư tôn chỉ dẫn cho ngươi một chút rồi ngươi sẽ hiểu thôi”.
Nói tới đây, Hác Kỉ Suất nhìn ba người bọn họ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Ba người các ngươi đều hoàn thành việc chuyển hoá khí Chí Tôn rồi sao?”
Dứt lời, ba người đồng thời gật đầu.
Điều này làm cho Hác Kỉ Suất cảm thấy không thể tin được! Hắn ta mới đóng cửa luyện đan bao lâu chứ?
Mới chỉ hơn một tháng mà thôi, ba cái tên này, sao có thể nhanh như vậy?
Bình luận facebook