-
Chương 2215-2220
Chương 2215: Cửu Thần Tinh Thần quyết
“Còn không phải là dựa vào ông đây à?”
Âm thanh của Phệ Thiên Giảo vang lên.
Lúc này, Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đang dung nhập linh hồn, bám vào bên ngoài cơ thể Ôn Hiến Chi.
Đầu chó kia hoá thành một tấm chắn, bám vào trước ngực Ôn Hiến Chi.
Khiên đầu chó bảo vệ tính mạng!
“Hai chúng ta thì chia ra ai với ai làm gì?”
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Giải quyết được tên kia rồi, kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Lúc này, hai người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng đã đến.
“Sư tôn không sao chứ?”
Thạch Cảm Đương mở miệng hỏi.
Ôn Hiến Chi nói: “Yên tâm đi, lần này, nhất định là sư tôn đã có sự chuẩn bị, chắc chắn không có việc gì đâu”.
“Ừm”,
Dương Thanh Vân cũng gật đầu nói: “Hơn nữa, trước khi sư tôn rời đi đã dặn dò chúng ta, không cần lo lắng cho người, người cũng nói, Diệp Chi Vấn sẽ không để cho người giao chiến ở chỗ này”.
“Có thể sau khi trận chiến này chấm dứt, sư tôn sẽ đến Trung Tam Thiên trước chúng ta, ta và các ngươi đều chưa tới cảnh giới Thiên Thánh Đế, nên không thể theo sư tôn rời đi, vậy nên kế tiếp, dọn sạch Ma tộc, mở đường cho Tiên Hàm mới là chuyện chúng ta nên làm”.
Mấy người đều gật gật đầu.
“Nhưng mà việc cấp bách bây giờ, vẫn là Ma tộc”.
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Đã lâu rồi ông đây không được đánh nhau thoải mái như vậy, thật dễ chịu, thật dễ chịu”.
Vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi đáp xuống…Trận chiến Hạ Tam Thiên càng ngày càng trở nên gay cấn! Mà lúc này, trong Tam Thiên Giới Bích, mấy người kia cũng giao chiến với khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ.
Không gian xung quanh hai người Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong liên tiếp xuất hiện những vết nứt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ thành những cơn lốc xoáy.
Lúc này, hai người cũng đã chém giết đến hồi gay cấn.
Bây giờ Nguyệt Văn Phong mới biết được, vì sao Tần Ninh lại dám đến nơi này.
Tần Ninh dường như đã hoàn toàn nắm trong tay sức mạnh của cảnh giới Thiên Thánh Đế, thánh quyết được thi triển ra vô cùng thuần thục.
“Quả thật là ta đã khinh thường ngươi rồi!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng quát.
“Còn ta thì đã quá xem trọng ngươi rồi”.
Tần Ninh cầm đao kiếm, hờ hững nói: “Muốn giết ta, chút thực lực này của ngươi không đủ dùng”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong âm trầm đến đáng sợ.
Ầm…Trong khoảnh khắc, bốn phía không gian phát ra tiếng nổ vỡ dữ dội.
Xung quanh thân thể Nguyệt Văn Phong xuất hiện từng vết nứt.
Tổng cộng có bảy vết, lan tràn trong hư không.
Bên trong bảy vết rách kia xuất hiện bảy ánh trăng khuyết.
Ở vị trí hai tay hai chân, cùng với phía sau đỉnh đầu, năm mặt trăng lóe lên ánh sáng lạnh.
Mà hai bên trái phải thân thể hắn ta cũng xuất hiện hai mặt trăng, được hắn ta nắm trong tay.
“Cuối cùng cũng chịu thể hiện ra bản lĩnh thực sự”.
“Hừ!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, cho dù ngươi có bất tử thì cũng sẽ bị thương nặng”.
“Ta rất chờ mong”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra tay.
Thân hình Nguyệt Văn Phong đột nhiên lóe lên, nháy mắt xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Song Luân Loan Nguyệt lập tức uốn lượn chém xuống.
Suy nghĩ của Tần Ninh vừa chuyển, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đã lao ra, ngọn lửa màu xanh tưới xuống.
“Trảm”.
Thế nhưng thân hình Nguyệt Văn Phong vẫn không động đậy, hắn ta khẽ quát một tiếng, sát khí ngưng tụ.
Keng…Ngọn lửa màu xanh bị Song Luân Loan Nguyệt chém thành hai nửa.
Hai lưỡi trăng rằm kia lập tức chém về phía Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Âm thanh keng keng keng không ngừng vang lên.
Thân hình Tần Ninh khẽ run lên.
Lúc này, bên ngoài Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, những ấn văn phức tạp được điêu khắc trên đó đã văng tung toé.
Chiếc đỉnh khổng lồ màu xanh vậy mà xuất hiện từng vết nứt, giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Tần Ninh kinh ngạc.
Đây là đế khí! Đế khí đứng đầu.
Vậy mà dưới một nhát chém của lưỡi dao trăng khuyết sắc bén trong tay Nguyệt Văn Phong, lại sắp vỡ vụn.
“Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm, Chủ Bát Hoang!”
Tần Ninh vung đao chém xuống, ép lui Nguyệt Văn Phong, hắn thu hồi Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, nhìn kỹ mới phát hiện ra, trên thân đỉnh đã xuất hiện vết rách.
Nguyệt Văn Phong cười nhạo nói: “Thế nào?”
“Bộ tộc Ám Nguyệt trời sinh là con cưng của ánh trăng, cho dù là bên trong Thương Mang Vân Giới hay bên ngoài Thương Mang Vân Giới thì lực nguyệt hoa đều có thể cho tộc ta sử dụng!”.
“Lực thất loan nguyệt này, cho dù là đế khí cũng không thể nào ngăn cản được”.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.
Nguyệt Văn Phong lại đánh đến.
Dao động khủng bố càn quét qua.
Khí tức khiến cho kẻ khác hoảng sợ phóng thích ra bên ngoài.
Lần này, Tần Ninh lấy ra Cửu Tiêu Kim Xử, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm, tam đại đến khí đồng thời đánh đến.
Hắn không tuỳ tiện thi triển Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm.
Tam đại đế khí va chạm với thất loan nguyệt kia, bộc phát ra ánh sáng trắng lóa mắt.
Chỉ là Tần Ninh và tam đại đế khí tâm ý tương thông, hắn có thể cảm giác được, khí văn bên trong tam đại đế khí bị thương.
Thất loan nguyệt này, quả thật là bá đạo! Lúc này, Tần Ninh mới thi triển Thể Thánh Đế Đại Hoang, hơn nữa còn dung nhập linh hồn với Cửu Anh, dùng Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm bảo vệ thân thể.
Tam đại đế khí khí thế sát phạt phóng ra.
Miễn cưỡng đối địch được!
“Trảm”.
Một tiếng gầm vang lên.
Thân hình Nguyệt Văn Phong bay lên như tiên, nhát chém nháy mắt rơi xuống.
Tần Ninh quả quyết ra quyết định, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh phá không bay ra.
Ầm ầm…Hư không bị xé rách, đất trời run rẩy.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh bị nứt vỡ.
Sắc mặt các vị Thiên Thánh Đế lập tức thay đổi.
Kia chính là đế khí! Vậy mà trực tiếp bị chém vỡ! Nếu như là thân thể của Thiên Thánh Đế, một ánh trăng khuyết này chém xuống, cho dù bất tử thì cũng sẽ tàn phế.
“Ngươi có bao nhiêu đế khí mà có thể tiêu tốn như vậy?”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói.
Tần Ninh nhướng mày.
“Cửu Thiên Tinh Thần, dung nhập vào cơ thể ta”.
Tần Ninh quát khẽ trong lòng.
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết!”
Một lời vừa dứt.
Trong Tam Thiên Giới Bích, đất trời run rẩy.
Tam Thiên Giới Bích này tồn tại giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên.
Thế nhưng nơi này cũng có đất trời bên trong.
Cùng lúc đó, xung quanh thân thể Tần Ninh ánh sáng tinh thành ngưng tụ lại.
“Võ giả Tinh Mệnh?”
Nguyệt Văn Phong nao nao, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Cũng không phải…”
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết”.
“Thánh Lực Tụ Tương, Tương Sinh Vạn Vật!”
Trong chớp mắt, từng tia tinh thần lực ngưng tụ thành hư ảnh một con voi khổng lồ.
Liếc mắt một cái đã biến thành hơn trăm con, hơn nghìn con, hơn vạn con, hơn trăm vạn con…Tượng ảnh xuất hiện chồng lên nhau, giống như ngàn vạn con, một biển mênh mông vô tận.
Tần Ninh một lời vừa dứt.
“Cửu Thiên Tinh Thần, Hoá Tác Cửu Thần!”
“Cửu Thần Tinh Thần quyết!”
Trong khoảnh khắc, ngàn vạn con voi lớn lập tức tập trung lại.
Cuối cùng hoá thành thân hình của chín con voi khổng lồ cao gần vạn mét.
Chín con…Thái Cổ Cự Tượng.
Đây đã không còn là Cự Tượng nữa mà là Thần Tượng! Cửu Linh Tinh Thần quyết! Đó chính là võ quyết mà năm đó, Tần Ninh tu luyện ở đại lục Vạn Thiên.
Tới Hạ Tam Thiên, Tần Ninh tiếp tục thăng cấp, biến thành Cửu Thiên Tinh Thần quyết, ngưng tụ lực vạn vật.
Mà hiện giờ, hắn đã đến cấp bậc Thiên Thánh Đế đỉnh phong.
Tần Ninh đem pháp quyết này biến đổi đến cực hạn.
Ngàn vạn cự tượng là cực hạn.
Sau khi dung hợp sẽ lột xác thành Cửu Thần Tinh Thần quyết.
Là cao nhất! Là Thần Tượng.
Chín con voi khổng lồ có thân hình cao vạn mét, hư ảnh biến ảo như thật, lúc này phóng ra từng cỗ khí tức đến từ hồng hoang cổ xưa.
Đang tải...
Chương 2217: Con cũng có lời muốn nói
Sự uy nghiêm đầy mạnh mẽ bộc phát từ Đế khí khiến người ta không khỏi hãi hùng.
Trong cơn chấn động dữ dội ấy, khuôn mặt của Nguyệt Văn Phong trông vô cùng dữ tợn, lúc thì xuất hiện mặt của Diệp Chi Vấn, lúc thì là mặt của hắn ta.
“Tần Ninh, cẩn thận chết không toàn thây đấy...”, Nguyệt Văn Phong nói, giọng điệu đầy căm hận.
“Tần Ninh...”, lại một giọng nói khác, đó là giọng nói đến từ khuôn mặt của Diệp Chi Vấn.
Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung nhìn Nguyệt Văn Phong, nói với giọng hờ hững: “Muốn giết ta thì dồn hết tâm huyết vào, sau này vẫn còn nhiều cơ hội lắm”.
“Diệp Chi Vấn, chuyện ta và ngươi vẫn chưa xong đâu”.
Mặt Nguyệt Văn Phong lại chuyển sang Diệp Chi Vấn. Y nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt thâm độc, tàn bạo, dửng dưng đáp: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ biết tất cả những gì mình làm lúc này đều không có ý nghĩa!”
“Ngươi cũng sẽ biết rằng!”
Tần Ninh hướng mắt về phía Diệp Chi Vấn đồng thời chém đao và kiếm xuống, đao khí và kiếm khí tung hoành vạn trượng, phát ra uy thế kinh khủng càn quét khắp nơi.
“Tất cả những gì ngươi làm đều là vô dụng”.
Câu vừa dứt, đao và kiếm cũng bổ xuống.
Cơ thể Diệp Chi Vấn bị bổ làm tư.
Giữa lúc đó, tiếng nổ vang lên.
Không gian trong Tam Thiên Giới Bích hoàn toàn vỡ tan.
Tần Ninh đứng giữa trời, nét mặt đầy thê lương.
Tứ đại Ma Đế hoảng loạn ra mặt, bọn họ muốn bỏ chạy khỏi đây nhưng lại không biết cách rời đi.
Tần Ninh liếc nhìn bốn người, hừ một tiếng, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm chém xuống.
Tứ đại Ma Đế cùng ra sức chống cự.
Nhưng lúc này đây, bọn họ quá nhỏ bé khi đứng trước Tần Ninh.
Đến bây giờ, bốn người mới nhận ra cuộc chiến giữa hắn và Nguyệt Văn Phong còn kinh khủng hơn những gì họ chứng kiến.
Người bốn vị Ma Đế nổ tung.
Ma khí ngút trời bao trùm bốn phía, Tần Ninh nằm chặt tay, bốn thi thể bị hắn thu hồi.
Giữa những tiếng nổ kinh thiên động địa xung quanh, nét mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường.
Bốn viên Tịnh Ma Châu đan lớn bằng mắt rồng, tỏa ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ chậm rãi hiện ra trong tay.
“Ăn đi”.
Tần Ninh nói với bốn người.
Liễu Thông Thiên nhận đan dược trong xấu hổ, thấy ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ăn mới chịu đưa vào trong miệng.
Đan dược vừa xuống bụng thì một dòng nước ấm rót vào cơ thể ông ta.
“Có lẽ chúng ta không về được rồi!”
Tần Ninh vừa nhìn bốn phía vừa ôn tồn nói.
Lúc này, không gian khắp nơi không đâu là không sụp đổ.
Phải công nhận rằng cuộc chiến của Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong có tầm ảnh hưởng quá lớn.
“Sư tôn, giờ chúng ta vào Trung Tam thiên phải không?”
Diệp Nam Hiên hào hứng hỏi.
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu trả lời: “Có điều không gian nơi này chưa ổn định, ở lại để bốn người hồi phục trước đã...”, hắn quan sát cảnh vật nơi đây, cũng đau đầu lắm chứ.
Thực lực của Nguyệt Văn Phong đúng là đáng gờm.
Nếu như không luyện hóa được Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương mà Ma tộc gieo vào trong hồn phách Tần Ninh thì hắn thật sự không mấy chắc chắn mình sẽ đánh bại được người này.
Có điều trận giao phong của hai người đã khiến không gian nơi đây hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Nếu tiếp tục lan rộng thì e rằng không phải bọn họ chủ động vào Trung Tam Thiên nữa mà là bị cuốn vào luôn rồi.
Bấy giờ Liễu Thông Thiên đã hồi sức, thầm thở dài trong bụng.
Cứ vậy mà vào Trung Tam Thiên ư?
Ông ta không ngờ! Không thể tin nổi! Ở Hạ Tam Thiên, không có Tần Ninh, không có Tinh Húc Huy, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, không có những người này, ông ta chính là cường giả mạnh nhất.
Liễu Thông Thiên đi rồi thì Thông Thiên tông sẽ ra sao đây?
Có khi nào sẽ bị Tiên Hàm nuốt chửng không?
Không đúng, vào Trung Tam Thiên rồi ông ta biết sống sót thế nào đây?
Chỉ cần nghe Tần Ninh nói đến cửu cảnh Chí Tôn thôi là ông ta đã sợ hãi lắm rồi.
Tiểu Chí Tôn.
Đại Chí Tôn.
Đây là hai cảnh giới nằm trong cửu cảnh Chí Tôn, mới chỉ là hai cảnh giới mở đầu thôi mà đã khủng khiếp đến mức áp đảo triệt để Thiên Thánh Đế rồi, vậy còn những cảnh giới sau đó thì sao?
Liệu ông ta có thể dừng bước tại Trung Tam Thiên được không?
Ông ta nào phải Tần Ninh chứ.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Liễu Thông Thiên như một mớ bòng bong.
Tiếc nuối quá khứ, bâng khuâng về một tương lai mịt mù... Lúc này, Tần Ninh đứng trong Tam Thiên Giới Bích, nét mặt có mấy phần trầm tư.
Sau đó, hắn nắm chặt tay, từng đạo thánh văn ngưng tụ và trôi lơ lửng trước mặt. Không biết Tần Ninh đang nói với ai: “Tứ đại Ma Đế đã đền tội!”
Câu này vừa cất lên, những người xung quanh lập tức hiểu ra. hắn đang nói với Hạ Tam Thiên!
“Tứ đại Ma Đế đã đền tội”.
Câu nói này lan truyền khắp nơi trong Hạ Tam Thiên, lanh lảnh và vang vọng như âm thanh của chúa trời.
Trong thánh vực Huyết La.
Võ giả các đại thánh vực đang hăng hái chiến đấu, người như tắm máu đều hoảng hốt.
“Tứ đại Ma Đế chết rồi ư?”
“Thật tốt quá!”
“Để xem đám khốn kiếp này còn xấc xược được nữa không”.
Hầu hết võ giả đều tung hô đầy mừng rỡ.
“Võ giả Ma tộc gần như chết sạch!”
Tần Ninh nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, Võ Môn của thánh vực Đại Võ, Thanh Tiêu Thiên của thánh vực Thanh Tiêu, Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng, Nhất Kiếm các của thánh vực Thiên Kiếm, bốn phe thế lực sẽ do Tiên Hàm, Lăng Thi Mạn, Hạo Thiên và Phong Vô Tình phụ trách”.
“Thanh Vân, Hiến Chi, Thạch Đầu”.
Hắn ngập ngừng một chút rồi mới bảo: “Sư phụ ở Trung Tam Thiên chờ các ngươi”.
“Sương Nhi, Viên Viên, ta ở Trung Tam Thiên chờ các nàng”.
Năm người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
“Kể từ hôm nay, nếu Ma tộc còn bén mảng đến Hạ Tam Thiên thì tứ đại thánh vực dốc sức tiêu diệt, bất kể người nào câu kết với Ma tộc đều giết không tha”.
Bốn người Tiên Hàm, Lăng Thi Mạn, Hạo Thiên và Phong Vô Tình đồng loạt cúi người.
Đến đây là hết lời rồi.
Giữa lúc đó, trong Tam Thiên Giới Bích, Diệp Nam Hiên lên tiếng: “Sư tôn ơi, con cũng có lời muốn nói”.
“Nói đi”.
Hắn ta lập tức đến bên Tần Ninh, phá lên cười: “Lão tử Diệp Nam Hiên, đồ đệ của Cuồng Võ Thiên Đế và cũng là Cuồng Vương của Võ Môn đã là quá khứ rồi, tương lai chắc chắn tên tuổi của Diệp Nam Hiên ta đây sẽ lan xa vạn giới, ha ha ha ha... Úi úi đau quá... sư tôn ới... đau quá...”, Diệp Nam Hiên đang nói giữa chừng thì ú ớ xin tha.
Mọi người trong thánh vực Huyết La đều lấy làm thương tiếc cho hắn ta, thấy Diệp Nam Hiên bị ngắt ngang đều hả hê cười.
Dương Thanh Vân cầm Thánh Thương, cười nói: “Chư vị, đã vậy thì đến lúc chúng ta đồng lòng rồi”.
“Phải đấy!”
Trong giây lát, một cuộc chiến tranh mới lại nổ ra.
Nhưng bọn Ma tộc hay tin tứ đại Ma Đế đã chết nên mất hết ý chí chiến đấu, kết quả cuộc chiến đã nghiêng về một phía.
Giờ phút này, trong Tam Thiên Bích Giới.
Tần Ninh thu hồi các đạo thánh văn, còn Diệp Nam Hiên thì trông vô cùng ấm ức.
Lý Huyền Đạo lên tiếng: “Sư phụ, như thế có ổn không ạ? Cửu Tinh Các... Thông Thiên tông... Huyết tông..."
“Giao cho bọn họ làm đi”.
Tần Ninh cười nhẹ: “Lẽ nào ngươi không tin sư huynh đệ của mình?”
Lý Huyền Đạo cũng nhoẻn miệng, gật đầu.
Tần Ninh nhìn không gian xung quanh đã bắt đầu ổn định, mở miệng nói: “Chuẩn bị, vào Trung Tam Thiên”.
“Rõ!”
Hắn vung tay lên, thánh lực được tung ra, từng đạo văn ấn phủ khắp đất trời trong nháy mắt.
Trận văn ngưng tụ, không gian cũng theo đó mà chấn động.
Giữa lúc đó, hàng nghìn hàng vạn đạo trận văn ùn ùn kéo đến làm người ta những tưởng cả thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay Tần Ninh.
Chương 2218: Vào Trung Tam Thiên
Làn sóng đáng sợ ấy khiến bốn vị Thiên Thánh Đế đều có cảm giác nó đã vượt quá cấp bậc của Thiên Thánh Đế rồi.
Thực lực của Tần Ninh mạnh đến mức khó mà đoán được.
Giờ phút này, không gian từ từ rung chuyển, tiếng vù vù chậm rãi truyền ra bốn phương tám hướng.
Tiếng ầm vang lên, hơi thở khiến người ta hãi sợ cũng dần dần lan rộng.
Một con đường xoay tròn rồi mở rộng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ai nấy đều ngạc nhiên ra mặt.
"Con đường thời không đã mở!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Độ kiên cố của hai bên bức tường ranh giới hoàn toàn khác nhau, phía Trung Tam Thiên mạnh mẽ vô địch, không gì có thể làm hỏng nó, còn bên Hạ Tam Thiên thì chỉ cần cảnh giới đạt đến Thiên Thánh Đế là phá vỡ được ngay, hơn nữa, một khi phá vỡ được một điểm thì điểm đó sẽ bị khuếch đại liên tục, từ đó ngưng tụ thành một lối đi, chúng ta có thể vào Trung Tam Thiên thông qua lối đi đó".
Nghe thấy câu này, Diệp Nam Hiên hỏi ngay: "Vậy thì Ma tộc có thể cho người khơi thông từ bên này, bên kia sẽ có cường giả đứng chờ, hai bên hợp tác để đi vào mà?"
Tần Ninh thản nhiên trả lời: "Lối đi bên này mở thì mở, còn bên kia sẽ đi tới đâu thì không ai biết".
"Thậm chí, sẽ có một xác suất nhất định có thể không phải đến Trung Tam Thiên mà tiến thẳng đến Thượng Tam Thiên luôn".
"Ban đầu ba người Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu và Lý Nhàn Ngư phi thăng từ đại lục Vạn Thiên cùng lúc với chúng ta nhưng lúc ở Hạ Tam Thiên lại không tìm thấy tin tức gì về họ, nhiều khả năng họ đã vào Trung Tam Thiên thậm chí là Thượng Tam Thiên".
Diệp Nam Hiên nghe xong cũng gật đầu, nói bâng quơ: "Cũng có thể là chết rồi...", vừa dứt câu thì đã bị mấy ánh nhìn lia tới, Diệp Nam Hiên lập tức ngậm miệng.
U là trời! Nói cho vui thôi mà!
Tần Ninh lên tiếng: "Cái đó thì hơi bất khả thi...", giờ phút này, lối đi từ từ được mở rộng, vòng xoáy lớn dần, hắn nói với bốn người: "Tiếp đến ta sẽ dùng trận văn để gắn kết năm chúng ta lại với nhau, như thế thì sau khi tiến vào Trung Tam Thiên sẽ không bị rơi vào địa điểm khác nhau".
Nói rồi Tần Ninh bắt tay vào làm ngay.
Từng đạo văn ấn trông giống chú ấn lan khắp người bọn họ.
Đã là phi thăng thì phải chuẩn bị thế này cơ.
Tần Ninh nghĩ thầm trong bụng.
Lúc ở đại lục Vạn Thiên năm đó, sở dĩ mọi người bị tách khỏi nhau, không những thế suýt nữa còn mất mạng trong con đường thời không là do bị cuốn vào Hạ Tam Thiên.
Nhưng lần này đã khác.
Giờ đây, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị ổn thỏa, Tần Ninh bước ra một bước, nhìn bốn người, khẽ nhoẻn môi, nói: "Ta sẽ dẫn các ngươi đi ngắm nhìn khoảng trời bao la hơn".
Câu vừa dứt, bóng dáng hắn biến mất trong vòng xoáy.
Vù vù... Trong giây lát, vừa mới tiến vào con đường không gian thì năm người đã thấy mọi thứ quay như chong chóng, đầu óc choáng váng vô cùng.
"Sư tôn ơi...", Diệp Nam Hiên cũng phải thốt lên: "Con khó chịu quá..."
"Sao ngươi lắm chuyện thế hả?"
Tần Ninh tỏ ra bực mình: "Đó giờ biết ngươi nói nhiều rồi, sao còn chưa chịu sửa?"
Diệp Nam Hiên bĩu môi, không nói nữa.
Ôn Hiến Chi khờ thì khờ thật nhưng có hay lảm nhảm đâu.
Còn tên Diệp Nam Hiên này cứ nói một thôi một hồi!
"Sư tôn ơi... Con đau đầu quá..."
"Ráng nhịn đi!"
Tần Ninh quát, không thèm quay đầu lại.
"Sư tôn ơi, con... bụng con sôi sùng sục rồi, con khó chịu quá..."
"Nhịn!"
Tần Ninh lại quát.
"Sư tôn, con..."
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Ba tiếng quát vang lên cùng một lúc.
Ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên đồng thanh mắng.
Hiện giờ họ đang ở trong con đường thời không.
Chỉ cần Tần Ninh mất tập trung chút thôi là bọn họ có thể sẽ chôn thây tại cái nơi thời gian và không gian đan xen nhau này, thậm chí sẽ lưu lạc trong thời không, vĩnh viễn không thể trở về.
Từ trước đến giờ không gian luôn là một thứ gì đó vừa huyền bí vừa nguy hiểm.
Đến Thiên Thánh Đế có khả năng di chuyển qua lại trong không gian ở Hạ Tam Thiên cũng phải hạn chế làm cơ mà.
Mặc dù có ưu điểm là nhanh hơn nhưng lỡ may khi đi qua một nơi mà không gian không ổn định thì biết đâu sẽ rơi vào trong đó, không thể thoát thân thì sao.
Diệp Nam Hiên cứ lải nhải mãi, không chịu để yên, đúng là phiền phức.
Bấy giờ hắn ta mới ấm ức im lặng.
Sư tôn nhiều đồ đệ và phu nhân đúng là chẳng tốt chút nào, hắn ta chẳng còn là duy nhất nữa, không được thương yêu nhiều như trước nữa.
Ôi... Diệp Nam Hiên thở dài thườn thượt, ngậm ngùi nín thinh.
Sau khi nhóm năm người Tần Ninh đi vào con đường không gian, lối vào ở Tam Thiên Giới Bích cũng chuẩn bị khép lại.
Bỗng nhiên có một luồng sáng màu xanh bay vào trong ngay khoảnh khắc lối vào đóng kín, biến mất tăm...
Thời gian dần trôi.
Dường như năm người đã đi trong con đường không gian khá lâu, nhưng rồi phảng phất chỉ mới qua một cái chớp mắt... Ánh mắt Tần Ninh lúc này đầy cảnh giác.
"Sắp đến rồi!"
Hắn thình lình lên tiếng.
Bốn người phấn chấn tinh thần.
Cuối cùng cũng đến Trung Tam Thiên rồi ư?
Bấy giờ ba người Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Diệp Nam Hiên cứ như nông dân mới lên thành thị vậy, vẻ kích động không giấu nổi trên mặt bọn họ.
Trung Tam Thiên! Mặc dù thế giới Cửu Thiên là một mảnh đất thống nhất nhưng giữa các nơi bị chia cách bởi các bức tường ranh giới, Trung Tam Thiên là một khu vực mênh mông, hùng vĩ, bao la và nhiều điều kỳ thú hơn Hạ Tam Thiên nhiều.
Họ vừa mong chờ vừa lo lắng cho những ngày sắp đến.
Sau khi nói xong, Tần Ninh nhướng mày.
"Cẩn thận!"
Hắn gầm lên.
Phút chốc, một tia sáng màu xanh từ trong không gian phía sau cuộn xoáy bắn đến.
Chẳng mấy chốc tia sáng xanh đã áp sát Tần Ninh, sắp sửa lấy mạng hắn.
Tần Ninh lách mình tránh thoát, nhưng dễ thấy mục tiêu của tia sáng xanh không phải hắn mà là trận văn được ngưng tụ trước mặt.
Rắc rắc rắc... Chốc lát sau, trận văn vỡ nát.
Một tiếng cười đầy thâm độc vang lên.
"Tần Ninh, đừng nghĩ sẽ dễ dàng vào được Trung Tam Thiên, nằm mơ đi!"
Diệp Chi Vấn! Người này chưa chết sao?
Rắc rắc rắc... Âm thanh không gian sụp đổ liên tục vọng lại từ bốn phía.
Nét mặt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
Tứ đại Đế khí Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, Vô Khuyết Kiếm, Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm nhanh chóng hiện ra ở bốn góc.
Khí thế dữ dội càn quét mọi thứ, từng nguồn sức mạnh từ trong cơ thể Tần Ninh bộc phát ra ngoài.
Trong chớp mắt, trận văn đã bị phá hủy.
Hàng loạt lưỡi dao sắc bén từ hư không bắn thẳng về phía năm người.
Nhưng lúc này đã có bốn món Đế khí tỏa sáng và vây quanh bọn họ.
"Chết tiệt".
Tần Ninh khẽ rít lên.
Lý Huyền Đạo nói ngay: "Tên kia chưa chết..."
"Hắn chết rồi!"
Tần Ninh trả lời nhanh gọn: "Đó chỉ là một tia hồn phách nấp mình trong một món Đế khí, khuấy động trận văn của ta để phá hỏng quỹ đạo đi của chúng ta mà thôi".
"Vậy sẽ như thế nào?"
Diệp Nam Hiên vội vàng hỏi.
"Chẳng sao cả!"
Tần Ninh nhíu mày đáp: "Chỉ là không thể vào Trung Tam Thiên đúng như kế hoạch của ta thôi, không biết chúng ta sẽ rơi xuống đâu đây".
Vừa nghe thấy lời này, cả bốn người đều tái mặt.
"Sẵn sàng chưa!"
Tần Ninh lớn tiếng.
Ầm... Hắn vừa dứt câu thì một tiếng nổ bất chợt truyền đến.
Mặt đất như bị xé toạc, không gian chấn động kịch liệt, tiếng gầm gừ vang lên không ngừng.
Không gian trước mặt năm người bị rách một đường, sau đó bọn họ nối đuôi nhau ra ngoài...
Chương 2219: Pháp thân Chí Tôn
Dường như chỉ là một khắc lại tựa đã trôi qua thật lâu, năm bóng người rơi phịch phịch xuống đất, đồng loạt rơi vào hôn mê... Nơi đây là một dãy núi yên tĩnh, tuy là ban ngày nhưng quanh đây yên lặng như tờ, chưa kể cây cối còn cao chót vót, che khuất cả bầu trời nên làm cho nơi này cực kỳ u tối.
Năm người nằm như chết giữa cánh rừng. Thời gian dần trôi, mặt trăng lên thay thế cho mặt trời lặn, cảnh đêm như một con sông dài lấp lánh ánh sao, bốn phía văng vẳng tiếng gầm rú của thú dữ, trầm khàn đầy ghê rợn.
Trên một cành cây khô, Tần Ninh từ từ tỉnh lại, toàn thân ê ẩm kinh khủng, xây xẩm cả mặt mày.
"Ưm...", hắn chậm rãi tỉnh táo trở lại, mắt bỗng nhiên sáng lên, Tần Ninh vội vàng nhảy xuống cành cây rồi kiểm tra xung quanh.
Cuối cùng, hắn tìm được Thời Thanh Trúc ở cách đó mấy trăm thước.
"Thanh Trúc...", Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, đột nhiên thấy khuôn mặt nàng xanh xao, bụng thì bị thương, máu đã khô và sẫm màu.
Tần Ninh nhíu mày.
Thủ đoạn cuối cùng của Diệp Chi Vấn khiến hắn không thể bảo vệ những người xung quanh an toàn.
Hơn nữa, bốn món Đế khí Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, Vô Khuyết Kiếm, Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm đều đã hư hại hoàn toàn do chịu ảnh hưởng từ vụ chấn động không gian ở phút cuối.
Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm thì không sao.
Nhưng còn Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm là những vũ khí hắn vô cùng quý trọng.
Tần Ninh không thể chấp nhận điều đó.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh Trúc, mọi động tác đều cẩn thận vô cùng.
"Ừm, hừ...", không lâu sau, hàng lông mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời, mơ mơ màng màng nhìn Tần Ninh.
"Phu quân..."
"Không sao rồi...", hắn nói thật dịu dàng: "Đến Trung Tam Thiên rồi, tuy có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhưng may sao đã tới nơi".
"Vâng".
Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc rồi quan sát khu vực quanh đây.
Không lâu sau, mượn ánh trăng lấp ló, hắn nhìn thấy ba bóng người đang cùng nhau đi tới.
Đến khi khoảng cách hai bên rút ngắn thì Tần Ninh mới nhìn rõ.
Lúc này Liễu Thông Thiên rách hết y phục, mặt hơi tái nhợt, thở hồng hộc.
Hai bên là Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, ông ta vừa cõng hai người vừa lảo đảo đi tìm Tần Ninh.
"Tần công tử".
Khi đã nhìn thấy hắn, Liễu Thông Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đúng như ông ta đoán thì có lẽ họ đã đến Trung Tam Thiên rồi.
Nhưng trong dãy núi này chẳng có gì cả, ông ta bèn nghĩ tới việc tìm kiếm Tần Ninh.
Có điều ý nghĩ đó không được thành hiện thực.
Ngược lại còn tìm ra Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Chỉ là hai người này mê man tới giờ, gọi mãi không chịu tỉnh, không còn cách nào khác ông ta đành cõng họ mà đi.
Cõng xong cái thân già cỗi này cũng kiệt quệ luôn.
Liễu Thông thiên cũng bị thương mà phải cõng đến hai người, quả là khổ không nói nên lời.
Nay đã tìm được Tần Ninh, ông ta yên tâm rồi.
Tần Ninh nhẹ nhàng đặt Thời Thanh Trúc xuống rồi cẩn thận kiểm tra người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
"May quá!"
Hắn từ tốn nói: "Hồn phách bị vòng xoáy không gian làm ảnh hưởng nhưng không thương tổn đến căn cơ, nghỉ ngơi một lát là sẽ tỉnh..."
Lúc này Liễu Thông Thiên mới ngồi phịch xuống, thở phào.
"Giờ phải làm sao đây?"
Ông ta hỏi.
Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía rồi trả lời: "Trước mắt phải xem đang ở đâu đã".
"Ừ".
Nói rồi hắn lấy vài viên Tịnh Ma Châu đan ra, bảo: "Ông cũng uống để chữa trị thương thế đi".
"Được".
Tần Ninh và Liễu Thông Thiên cùng ngồi xếp bằng và hồi phục khí huyết của bản thân.
Đối với Tần Ninh thì lần này xem như chỉ gặp nguy hiểm chứ không tổn thất gì, dù sao cũng tốt hơn lúc từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên Hạ Tam Thiên nhiều.
Nhưng Liễu Thông Thiên thì lại thấy mình vừa trải qua một cuộc cửu tử nhất sinh, may mà đến nơi an toàn.
Song ông ta vô cùng bất an trước những điều bí ẩn mà họ sắp sửa phải đối mặt, tâm trạng hoảng loạn chết đi được.
Từ một vị Thiên Thánh Đế đứng đầu Hạ Tam Thiên trở thành một người tu hành ngơ ngác chẳng biết gì tại Trung Tam Thiên, nhất thời Liễu Thông Thiên chưa thể chấp nhận nổi sự thay đổi đột ngột này.
Một đêm trôi qua trong yên lặng.
Hôm sau, ánh mặt trời rọi xuống.
Tần Ninh ôm Thời Thanh trúc, Liễu Thông Thiên thì tiếp tục cõng hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, năm bóng người cất bước trong núi rừng.
Lần này họ đi mất mười lăm ngày.
Trong lúc đó, Tần Ninh tìm được một cái hồ sạch bèn rửa mặt chải đầu cho Thời Thanh Trúc, làm sạch vết thương, độ thánh lực vài lần để chữa trị nội thương, sau đó thay một bộ đồ khác rồi mới đi tiếp.
Hôm nay, mặt trời tỏa nắng chói chang.
Liễu Thông Thiên cõng Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đã quen.
"Thật may mắn khi cánh rừng này không có thú tộc nào mạnh, không thì chắc có lẽ chúng ta đã xuống địa ngục rồi...", Tần Ninh nghe ông ta nói vậy thì nhướng mày.
Người này sao mà ngây thơ thế không biết.
Thú tộc là phải có rồi, chẳng qua là ngày nào Tần Ninh cũng đi đường vòng nhiều lần để tránh mặt bọn chúng dựa trên địa hình cánh rừng và những thứ có trên đất như phân và nước tiểu thôi.
Liễu Thông Thiên đưa mắt về phía Tần Ninh, cười nói: "Tần công tử, Trung Tam Thiên là một thế giới như nào vậy, ta không biết gì hết, ngươi nói cho ta biết đi".
Tần Ninh lưỡng lự chốc lát nhưng vẫn gật đầu.
"Thế giới Cửu Thiên vốn là một thể thống nhất".
"Nhưng năm ấy Vô Thượng Thần Đế muốn thiết lập trật tự thế giới, xây dựng lại hệ thống tu luyện nên chia ra làm ba khu vực lớn là đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên và Thương Mang Vân Giới".
"Nhưng cấp bậc giữa các võ giả tại thế giới Cửu Thiên chênh lệch nhau quá nhiều, cuộc chiến giữa các cường giả đứng đầu xảy ra liên miên khiến hàng tỉ sinh linh bị ảnh hưởng, chẳng còn mấy ai sống sót".
"Nên sau này Vô Thượng Thần Đế tiếp tục đổi mới, chia thế giới Cửu Thiên thành ba nơi và ngăn cách với nhau bằng Tam Thiên Giới Bích".
"Đây cũng là khởi nguồn của Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên đấy”.
Liễu Thông Thiên gật gù.
Mặc dù không biết vì sao Tần Ninh biết những chuyện này nhưng ông ta cũng đoán được tám chín phần từ cuộc đối thoại của Nguyệt Văn Phong và Tần Ninh trong cuộc chiến ở Tam Thiên Giới Bích rồi.
Tần Ninh ấy à, là một người bất phàm.
Trước kia mới biết chuyện hắn sống ba kiếp rồi lại trùng sinh làm người thôi là ông ta đã thấy khó tin rồi. Càng biết nhiều, Liễu Thông Thiên càng kính sợ Tần Ninh.
“Mục tiêu của Hạ Tam Thiên là tu luyện đến bậc Thánh Nhân, Trung Tam Thiên thì... hệ thống cấp bậc phức tạp hơn một chút, còn Thượng Tam Thiên là tu luyện đến Tiên Nhân”.
Tiên Nhân! Liễu Thông Thiên thấy cảnh giới này xa vời quá đỗi.
Thế nào là Tiên Nhân?
Bất tử bất diệt rồi nhỉ?
“Hầu như võ giả Trung Tam Thiên đều được gọi là Tôn, cửu cảnh Chí Tôn đấy, mỗi một cảnh giới đều đem lại sự lột xác cho võ giả”.
Tần Ninh nói tiếp: “Thứ cần tu luyện ở cảnh giới Chí Tôn là pháp thân!”
“Hay còn gọi là pháp thân Chí Tôn!”
Pháp thân Chí Tôn?
Liễu Thông Thiên không hỏi, hắn lại tiếp lời: “Trên thực tế, pháp thân Chí Tôn về cơ bản chính là Thánh Nhân sau một lần tiếp xúc với đất trời”.
Tiếp xúc ư?
“Võ giả thành Thánh là tự thành Thánh, khi tiến tới Chí Tôn thì luyện một pháp thân, sau đó liên tục trau dồi để nó trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, pháp thân và thân xác hợp lại làm một dẫn đến một sự phát triển vượt bậc, và võ giả cảnh giới Chí Tôn đạt đến cấp bậc ấy được gọi là Chí Cao Đế Tôn!”
“Chí Cao Đế Tôn, cơ thể và pháp thân hợp nhất, sau khi hợp nhất sẽ bước vào tầng cảnh giới tiếp theo”.
Liễu Thông Thiên gật đầu.
“Thần binh phù hợp với võ giả cửu cảnh Chí Tôn được gọi là bảo khí Chí Tôn, cấp bậc từ nhất phẩm đến cửu phẩm”.
“Ngoài ra còn có bảo đan Chí Tôn”.
“Chưa hết, có cả đan sư Chí Tôn, khí sư Chí Tôn, trận sư Chí Tôn, vân vân và mây mây...”
Liễu Thông Thiên nghiêm túc lắng nghe.
Chương 2220: Các ngươi đã sớm tỉnh lại rồi?
Lời nói của Tần Ninh quả thực có chút không rõ ràng, nhưng Liễu Thông Thiên cũng hiểu được đại khái cấp bậc tu hành trong Trung Tam Thiên cùng với phương hướng sau này.
“Pháp thân kia có thể lấy được từ nơi nào?”
Liễu Thông Thiên mở miệng hỏi.
“Pháp thân…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Các tông môn, thế lực, gia tộc lớn trải qua thời gian dài tích lũy đều có pháp thân, hơn nữa, con đường pháp thân vô cùng huyền diệu, cũng có thể sửa đổi, thậm chí có những kẻ yêu nghiệt còn có được hai pháp thân hay ba pháp thân bên trong một thân thể, việc tu hành cũng sẽ càng thêm gian nan, nhưng sau khi đạt được cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, thành tựu sẽ vô cùng to lớn”.
“Đương nhiên, những người làm được đến bước này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay”.
Liễu Thông Thiên thuận miệng hỏi: “Trong Trung Tam Thiên, tất cả mọi người đều là cảnh giới Chí Tôn, chúng ta làm sao mà sống yên ổn được?”
“Ai nói tất cả mọi người đều là cảnh giới Chí Tôn?”
Tần Ninh nhìn về phía Liễu Thông Thiên, cười nói: “Ban đầu thì phân chia như thế, nhưng theo sự phát triển của lịch sử, những võ giả mới được sinh ra, sau đó từng bước trưởng thành, chẳng qua là trong số đó có rất ít kẻ yếu, ví dụ như một vài con cháu của cảnh giới Chí Tôn, khi vừa mới sinh ra chỉ có cấp bậc tương đương với Vương Giả, thậm chí là Hư Thánh, Hoá Thánh…”
“Điều này liên quan đến huyết mạch…”, Tần Ninh tiếp tục nói: “Cho nên, ở đây, võ giả cấp bậc Thánh Đế cũng không phải là yếu nhất, đương nhiên, võ giả cảnh giới Chí Tôn thuộc một đẳng cấp khác, thân phận địa vị cùng rất cao”.
Trong chớp mắt, Liễu Thông Thiên như nghĩ đến điều gì đó.
“Trung Tam Thiên có nhiều địa vực rộng lớn, nhưng hẳn là cũng có giới hạn phải không?”
“Có giới hạn, nhưng mà…giới hạn cũng rất lớn…”, Tần Ninh thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Trong Trung Tam Thiên, những địa vực cường đại nhất được gọi là Thiên, ví dụ như Bắc Tuyết Thiên, Tây Hoa Thiên, các thế lực trong những địa vực này đều có cấp bậc đứng đầu Trung Tam Thiên”.
“Dưới Thiên là các đại vực, sau đó còn được phân chia lung tung lộn xộn, không thống nhất…”, đối với việc này, Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Bởi vì đã vạn năm rồi hắn chưa trở lại nơi này.
Kiếp thứ tám, hắn là Thông Thiên Đại Đế, ở lại bên trong Trung Tam Thiên.
Kiếp thứ chín, hắn là Hồn Vũ Thiên Tôn, sinh sống ở Thượng Tam Thiên.
Tính ra đã hơn một vạn năm trôi qua.
Hơn nữa, kiếp thứ năm, kiếp thứ sáu và kiếp thứ bảy hắn ở lại Hạ Tam Thiên khá lâu…Trong những năm đó, Trung Tam Thiên đã xảy ra những chuyện gì hắn đều không biết.
Ma tộc sắp xếp cái gì ở Trung Tam Thiên, bây giờ hắn cũng chưa biết được.
Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là rời khỏi nơi này, sau đó xác nhận xem bản thân mình đang ở nơi nào.
Sở dĩ bọn họ không bay thẳng lên trời là bởi vì lo lắng, bay qua bay lại không may bị một con Nguyên Thú nuốt chửng, như vậy là xong đời.
Nguyên Thú chính là một loại thú có cấp bậc trong Trung Tam Thiên.
Nguyên Thú có thực lực tương đương với cảnh giới Chí Tôn.
Năm người bọn họ chẳng qua chỉ có cấp bậc Thánh Đế, nếu như bị một con Nguyên Thú để mắt tới thì chính là phiền phức lớn.
Mới vừa tiến vào Trung Tam Thiên, ngay cả Tần Ninh cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Liễu Thông Thiên tiếp tục nói: “Tần công tử, mấy ngày nay tu hành, ta cảm nhận thấy lực lượng hấp thu được từ đất trời xung quanh khác với thánh lực, nói như thế nào nhỉ…Chính là, lực lượng càng thêm thuần tuý, càng thêm mạnh mẽ…”
“Khí Chí Tôn…”
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Đây chính là trụ cột tu hành của võ giả cảnh giới Chí Tôn, ngươi đã đạt tới cấp bậc Thiên Thánh Đế, nếu như muốn tiến vào cảnh giới Chí Tôn thì không thể thiếu hai bước”.
“Bước thứ nhất, đem sự phụ thuộc của thân thể đối với thánh lực chuyển hoá thành phụ thuộc vào khí Chí Tôn, bên trong cơ thể hoàn toàn chuyển đổi sang khí Chí Tôn, như vậy mới có thể tu hành pháp thân Chí Tôn, sau khi tu hành được pháp thân Chí Tôn, ngươi sẽ bước vào cảnh giới thứ nhất trong cửu cảnh Chí Tôn như lời ta nói trước đó, cảnh giới Tiểu Chí Tôn”.
“Khí Chí Tôn, linh khí, thánh lực, đều là lực lượng do đất trời sinh ra, chẳng qua là được phân chia thành các cấp độ, phẩm chất cao thấp khác nhau mà thôi”.
“Đây cũng chính là lý do mà ở trong Trung Tam Thiên, ngươi rất khó gặp được võ giả có cảnh giới thấp hơn Vương Giả, bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn họ tiếp xúc với khí Chí Tôn, việc luyện thể, luyện hồn, tất nhiên là lợi hại hơn so với võ giả ở đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên”.
Liễu Thông Thiên hiểu rõ, gật gật đầu.
Đầu tiên là tu luyện khí Chí Tôn, sau đó là tu luyện pháp thân.
Sau khi luyện thành pháp thân sẽ bước vào cánh cửa cảnh giới Chí Tôn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Thông Thiên có chút hâm mộ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Đối với chuyện này, Tần Ninh nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa, hắn lại còn vô cùng quan tâm, săn sóc đến mấy vị đồ đệ của mình, hiện giờ, Tần Ninh đã lựa chọn được loại pháp thân phù hợp nhất để đám người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên tu luyện.
Nghĩ đến đây, Liễu Thông Thiên nhìn về phía Tần Ninh, yếu ớt nói: “Cái kia…Tần công tử…Ngươi còn thiếu đồ đệ không?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ờm…”
Vù vù…Giờ phút này, trên đầu hai người vang lên tiếng xé gió.
Chỉ thấy mấy con Nguyên Thú có đôi cánh tản ra ánh sáng đỏ đang bay thẳng lên không trung.
Lúc này, núi rừng biến đổi, âm thanh ồn ào vang lên, đột nhiên, một bóng hình chạy như bay từ trong núi rừng ra, người kia nhìn những con chim đang bay vùn vụt lên cao, ảo não giậm chân.
Tần Ninh và Liễu Thông Thiên đồng thời nhìn về phía cái người dính lá cây đầy thân, trên đầu lông gà bay tán loạn, đề cao cảnh giác.
Tần Ninh thấp giọng nói: “Đứng lên cả đi, đừng giả vờ nữa”.
Lời này vừa nói ra, Liễu Thông Thiên lập tức sửng sốt.
Đang nói chuyện với ai thế?
Đúng lúc này, Liễu Thông Thiên bỗng nhiên cảm thấy trên lưng thoải mái hơn hẳn, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên xấu hổ nở nụ cười, từ hai bả vai trái phải của Liễu Thông Thiên trượt xuống.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Liễu Thông Thiên hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi…đã sớm tỉnh lại?”
Diệp Nam Hiên vội vàng nói: “Không có không có, vừa mới tỉnh lại thôi…”, Liễu Thông Thiên thầm mắng một tiếng, không còn gì để nói: “Hai người các ngươi…”
“Khụ khụ, rất thoải mái nha, làm cho ta không muốn tự đi đường nữa…”
“…”
Được lắm, đường đường chính chính tìm lý do thoái thác! Ông ta liếc mắt nhìn Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo đảo mắt nhìn xung quanh, không đáp lại.
Quả nhiên, gần son thì đỏ gần mực thì đen, Lý Huyền Đạo…học được thói xấu.
Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Cẩn thận một chút”.
Người đàn ông trước mắt này làm cho hắn cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Người đàn ông kia nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhìn thấy phía trước có người thì lập tức hoảng hốt phủi phủi lá cây, lông gà trên người mình, sau đó chỉnh sửa lại tóc tai rồi mới tiến lên.
“Các ngươi là người phương nào?”
Nhìn kỹ mới thấy, người trước mắt này có vẻ ngoài tuấn tú, da trắng môi đỏ, có vài phần phong thái của phụ nữ, nhưng hầu kết lại lộ rõ, hiển nhiên là một người đàn ông.
Nhìn qua thì ước chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng mà chỉ từ vẻ bề ngoài thôi rất khó để đoán được tuổi tác thực sự của một vị võ giả.
Dù sao thì Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng cũng đã mấy vạn tuổi rồi.
Tần Ninh lập tức nói: “Tại hạ là Tần Ninh, mấy người chúng ta đi thám hiểm trong dãy núi này, bị một con Nguyên Thú cấp hai tách ra khỏi đoàn đội, bị mất phương hướng rồi lưu lạc đến tận đây, xin hỏi vị huynh đài, làm sao để rời khỏi nơi này?”
“Người thám hiểm à…”, người thanh niên liếc mắt đánh giá mấy người bọn họ rồi nhanh chóng nói: “Nơi này là dãy núi gần quận Linh Tiên”.
“Quận Linh Tiên…”, Tần Ninh ảo não nói: “Vậy thì xong đời rồi, chúng ta xuất phát từ quận Côn Dương, xem ra bây giờ đã đi ngược lại hoàn toàn…”, nghe được những lời này, người thanh niên mới xác nhận chắc chắn mấy người Tần Ninh là người đi rèn luyện, không định hỏi thêm cái gì, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng xé gió đột nhiên vang lên…
“Còn không phải là dựa vào ông đây à?”
Âm thanh của Phệ Thiên Giảo vang lên.
Lúc này, Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đang dung nhập linh hồn, bám vào bên ngoài cơ thể Ôn Hiến Chi.
Đầu chó kia hoá thành một tấm chắn, bám vào trước ngực Ôn Hiến Chi.
Khiên đầu chó bảo vệ tính mạng!
“Hai chúng ta thì chia ra ai với ai làm gì?”
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Giải quyết được tên kia rồi, kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Lúc này, hai người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng đã đến.
“Sư tôn không sao chứ?”
Thạch Cảm Đương mở miệng hỏi.
Ôn Hiến Chi nói: “Yên tâm đi, lần này, nhất định là sư tôn đã có sự chuẩn bị, chắc chắn không có việc gì đâu”.
“Ừm”,
Dương Thanh Vân cũng gật đầu nói: “Hơn nữa, trước khi sư tôn rời đi đã dặn dò chúng ta, không cần lo lắng cho người, người cũng nói, Diệp Chi Vấn sẽ không để cho người giao chiến ở chỗ này”.
“Có thể sau khi trận chiến này chấm dứt, sư tôn sẽ đến Trung Tam Thiên trước chúng ta, ta và các ngươi đều chưa tới cảnh giới Thiên Thánh Đế, nên không thể theo sư tôn rời đi, vậy nên kế tiếp, dọn sạch Ma tộc, mở đường cho Tiên Hàm mới là chuyện chúng ta nên làm”.
Mấy người đều gật gật đầu.
“Nhưng mà việc cấp bách bây giờ, vẫn là Ma tộc”.
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Đã lâu rồi ông đây không được đánh nhau thoải mái như vậy, thật dễ chịu, thật dễ chịu”.
Vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi đáp xuống…Trận chiến Hạ Tam Thiên càng ngày càng trở nên gay cấn! Mà lúc này, trong Tam Thiên Giới Bích, mấy người kia cũng giao chiến với khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ.
Không gian xung quanh hai người Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong liên tiếp xuất hiện những vết nứt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ thành những cơn lốc xoáy.
Lúc này, hai người cũng đã chém giết đến hồi gay cấn.
Bây giờ Nguyệt Văn Phong mới biết được, vì sao Tần Ninh lại dám đến nơi này.
Tần Ninh dường như đã hoàn toàn nắm trong tay sức mạnh của cảnh giới Thiên Thánh Đế, thánh quyết được thi triển ra vô cùng thuần thục.
“Quả thật là ta đã khinh thường ngươi rồi!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng quát.
“Còn ta thì đã quá xem trọng ngươi rồi”.
Tần Ninh cầm đao kiếm, hờ hững nói: “Muốn giết ta, chút thực lực này của ngươi không đủ dùng”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong âm trầm đến đáng sợ.
Ầm…Trong khoảnh khắc, bốn phía không gian phát ra tiếng nổ vỡ dữ dội.
Xung quanh thân thể Nguyệt Văn Phong xuất hiện từng vết nứt.
Tổng cộng có bảy vết, lan tràn trong hư không.
Bên trong bảy vết rách kia xuất hiện bảy ánh trăng khuyết.
Ở vị trí hai tay hai chân, cùng với phía sau đỉnh đầu, năm mặt trăng lóe lên ánh sáng lạnh.
Mà hai bên trái phải thân thể hắn ta cũng xuất hiện hai mặt trăng, được hắn ta nắm trong tay.
“Cuối cùng cũng chịu thể hiện ra bản lĩnh thực sự”.
“Hừ!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, cho dù ngươi có bất tử thì cũng sẽ bị thương nặng”.
“Ta rất chờ mong”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra tay.
Thân hình Nguyệt Văn Phong đột nhiên lóe lên, nháy mắt xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Song Luân Loan Nguyệt lập tức uốn lượn chém xuống.
Suy nghĩ của Tần Ninh vừa chuyển, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đã lao ra, ngọn lửa màu xanh tưới xuống.
“Trảm”.
Thế nhưng thân hình Nguyệt Văn Phong vẫn không động đậy, hắn ta khẽ quát một tiếng, sát khí ngưng tụ.
Keng…Ngọn lửa màu xanh bị Song Luân Loan Nguyệt chém thành hai nửa.
Hai lưỡi trăng rằm kia lập tức chém về phía Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Âm thanh keng keng keng không ngừng vang lên.
Thân hình Tần Ninh khẽ run lên.
Lúc này, bên ngoài Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, những ấn văn phức tạp được điêu khắc trên đó đã văng tung toé.
Chiếc đỉnh khổng lồ màu xanh vậy mà xuất hiện từng vết nứt, giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Tần Ninh kinh ngạc.
Đây là đế khí! Đế khí đứng đầu.
Vậy mà dưới một nhát chém của lưỡi dao trăng khuyết sắc bén trong tay Nguyệt Văn Phong, lại sắp vỡ vụn.
“Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm, Chủ Bát Hoang!”
Tần Ninh vung đao chém xuống, ép lui Nguyệt Văn Phong, hắn thu hồi Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, nhìn kỹ mới phát hiện ra, trên thân đỉnh đã xuất hiện vết rách.
Nguyệt Văn Phong cười nhạo nói: “Thế nào?”
“Bộ tộc Ám Nguyệt trời sinh là con cưng của ánh trăng, cho dù là bên trong Thương Mang Vân Giới hay bên ngoài Thương Mang Vân Giới thì lực nguyệt hoa đều có thể cho tộc ta sử dụng!”.
“Lực thất loan nguyệt này, cho dù là đế khí cũng không thể nào ngăn cản được”.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.
Nguyệt Văn Phong lại đánh đến.
Dao động khủng bố càn quét qua.
Khí tức khiến cho kẻ khác hoảng sợ phóng thích ra bên ngoài.
Lần này, Tần Ninh lấy ra Cửu Tiêu Kim Xử, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm, tam đại đến khí đồng thời đánh đến.
Hắn không tuỳ tiện thi triển Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm.
Tam đại đế khí va chạm với thất loan nguyệt kia, bộc phát ra ánh sáng trắng lóa mắt.
Chỉ là Tần Ninh và tam đại đế khí tâm ý tương thông, hắn có thể cảm giác được, khí văn bên trong tam đại đế khí bị thương.
Thất loan nguyệt này, quả thật là bá đạo! Lúc này, Tần Ninh mới thi triển Thể Thánh Đế Đại Hoang, hơn nữa còn dung nhập linh hồn với Cửu Anh, dùng Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm bảo vệ thân thể.
Tam đại đế khí khí thế sát phạt phóng ra.
Miễn cưỡng đối địch được!
“Trảm”.
Một tiếng gầm vang lên.
Thân hình Nguyệt Văn Phong bay lên như tiên, nhát chém nháy mắt rơi xuống.
Tần Ninh quả quyết ra quyết định, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh phá không bay ra.
Ầm ầm…Hư không bị xé rách, đất trời run rẩy.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh bị nứt vỡ.
Sắc mặt các vị Thiên Thánh Đế lập tức thay đổi.
Kia chính là đế khí! Vậy mà trực tiếp bị chém vỡ! Nếu như là thân thể của Thiên Thánh Đế, một ánh trăng khuyết này chém xuống, cho dù bất tử thì cũng sẽ tàn phế.
“Ngươi có bao nhiêu đế khí mà có thể tiêu tốn như vậy?”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói.
Tần Ninh nhướng mày.
“Cửu Thiên Tinh Thần, dung nhập vào cơ thể ta”.
Tần Ninh quát khẽ trong lòng.
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết!”
Một lời vừa dứt.
Trong Tam Thiên Giới Bích, đất trời run rẩy.
Tam Thiên Giới Bích này tồn tại giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên.
Thế nhưng nơi này cũng có đất trời bên trong.
Cùng lúc đó, xung quanh thân thể Tần Ninh ánh sáng tinh thành ngưng tụ lại.
“Võ giả Tinh Mệnh?”
Nguyệt Văn Phong nao nao, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Cũng không phải…”
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết”.
“Thánh Lực Tụ Tương, Tương Sinh Vạn Vật!”
Trong chớp mắt, từng tia tinh thần lực ngưng tụ thành hư ảnh một con voi khổng lồ.
Liếc mắt một cái đã biến thành hơn trăm con, hơn nghìn con, hơn vạn con, hơn trăm vạn con…Tượng ảnh xuất hiện chồng lên nhau, giống như ngàn vạn con, một biển mênh mông vô tận.
Tần Ninh một lời vừa dứt.
“Cửu Thiên Tinh Thần, Hoá Tác Cửu Thần!”
“Cửu Thần Tinh Thần quyết!”
Trong khoảnh khắc, ngàn vạn con voi lớn lập tức tập trung lại.
Cuối cùng hoá thành thân hình của chín con voi khổng lồ cao gần vạn mét.
Chín con…Thái Cổ Cự Tượng.
Đây đã không còn là Cự Tượng nữa mà là Thần Tượng! Cửu Linh Tinh Thần quyết! Đó chính là võ quyết mà năm đó, Tần Ninh tu luyện ở đại lục Vạn Thiên.
Tới Hạ Tam Thiên, Tần Ninh tiếp tục thăng cấp, biến thành Cửu Thiên Tinh Thần quyết, ngưng tụ lực vạn vật.
Mà hiện giờ, hắn đã đến cấp bậc Thiên Thánh Đế đỉnh phong.
Tần Ninh đem pháp quyết này biến đổi đến cực hạn.
Ngàn vạn cự tượng là cực hạn.
Sau khi dung hợp sẽ lột xác thành Cửu Thần Tinh Thần quyết.
Là cao nhất! Là Thần Tượng.
Chín con voi khổng lồ có thân hình cao vạn mét, hư ảnh biến ảo như thật, lúc này phóng ra từng cỗ khí tức đến từ hồng hoang cổ xưa.
Đang tải...
Chương 2217: Con cũng có lời muốn nói
Sự uy nghiêm đầy mạnh mẽ bộc phát từ Đế khí khiến người ta không khỏi hãi hùng.
Trong cơn chấn động dữ dội ấy, khuôn mặt của Nguyệt Văn Phong trông vô cùng dữ tợn, lúc thì xuất hiện mặt của Diệp Chi Vấn, lúc thì là mặt của hắn ta.
“Tần Ninh, cẩn thận chết không toàn thây đấy...”, Nguyệt Văn Phong nói, giọng điệu đầy căm hận.
“Tần Ninh...”, lại một giọng nói khác, đó là giọng nói đến từ khuôn mặt của Diệp Chi Vấn.
Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung nhìn Nguyệt Văn Phong, nói với giọng hờ hững: “Muốn giết ta thì dồn hết tâm huyết vào, sau này vẫn còn nhiều cơ hội lắm”.
“Diệp Chi Vấn, chuyện ta và ngươi vẫn chưa xong đâu”.
Mặt Nguyệt Văn Phong lại chuyển sang Diệp Chi Vấn. Y nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt thâm độc, tàn bạo, dửng dưng đáp: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ biết tất cả những gì mình làm lúc này đều không có ý nghĩa!”
“Ngươi cũng sẽ biết rằng!”
Tần Ninh hướng mắt về phía Diệp Chi Vấn đồng thời chém đao và kiếm xuống, đao khí và kiếm khí tung hoành vạn trượng, phát ra uy thế kinh khủng càn quét khắp nơi.
“Tất cả những gì ngươi làm đều là vô dụng”.
Câu vừa dứt, đao và kiếm cũng bổ xuống.
Cơ thể Diệp Chi Vấn bị bổ làm tư.
Giữa lúc đó, tiếng nổ vang lên.
Không gian trong Tam Thiên Giới Bích hoàn toàn vỡ tan.
Tần Ninh đứng giữa trời, nét mặt đầy thê lương.
Tứ đại Ma Đế hoảng loạn ra mặt, bọn họ muốn bỏ chạy khỏi đây nhưng lại không biết cách rời đi.
Tần Ninh liếc nhìn bốn người, hừ một tiếng, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm chém xuống.
Tứ đại Ma Đế cùng ra sức chống cự.
Nhưng lúc này đây, bọn họ quá nhỏ bé khi đứng trước Tần Ninh.
Đến bây giờ, bốn người mới nhận ra cuộc chiến giữa hắn và Nguyệt Văn Phong còn kinh khủng hơn những gì họ chứng kiến.
Người bốn vị Ma Đế nổ tung.
Ma khí ngút trời bao trùm bốn phía, Tần Ninh nằm chặt tay, bốn thi thể bị hắn thu hồi.
Giữa những tiếng nổ kinh thiên động địa xung quanh, nét mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường.
Bốn viên Tịnh Ma Châu đan lớn bằng mắt rồng, tỏa ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ chậm rãi hiện ra trong tay.
“Ăn đi”.
Tần Ninh nói với bốn người.
Liễu Thông Thiên nhận đan dược trong xấu hổ, thấy ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên ăn mới chịu đưa vào trong miệng.
Đan dược vừa xuống bụng thì một dòng nước ấm rót vào cơ thể ông ta.
“Có lẽ chúng ta không về được rồi!”
Tần Ninh vừa nhìn bốn phía vừa ôn tồn nói.
Lúc này, không gian khắp nơi không đâu là không sụp đổ.
Phải công nhận rằng cuộc chiến của Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong có tầm ảnh hưởng quá lớn.
“Sư tôn, giờ chúng ta vào Trung Tam thiên phải không?”
Diệp Nam Hiên hào hứng hỏi.
“Ừm”.
Tần Ninh gật đầu trả lời: “Có điều không gian nơi này chưa ổn định, ở lại để bốn người hồi phục trước đã...”, hắn quan sát cảnh vật nơi đây, cũng đau đầu lắm chứ.
Thực lực của Nguyệt Văn Phong đúng là đáng gờm.
Nếu như không luyện hóa được Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương mà Ma tộc gieo vào trong hồn phách Tần Ninh thì hắn thật sự không mấy chắc chắn mình sẽ đánh bại được người này.
Có điều trận giao phong của hai người đã khiến không gian nơi đây hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Nếu tiếp tục lan rộng thì e rằng không phải bọn họ chủ động vào Trung Tam Thiên nữa mà là bị cuốn vào luôn rồi.
Bấy giờ Liễu Thông Thiên đã hồi sức, thầm thở dài trong bụng.
Cứ vậy mà vào Trung Tam Thiên ư?
Ông ta không ngờ! Không thể tin nổi! Ở Hạ Tam Thiên, không có Tần Ninh, không có Tinh Húc Huy, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, không có những người này, ông ta chính là cường giả mạnh nhất.
Liễu Thông Thiên đi rồi thì Thông Thiên tông sẽ ra sao đây?
Có khi nào sẽ bị Tiên Hàm nuốt chửng không?
Không đúng, vào Trung Tam Thiên rồi ông ta biết sống sót thế nào đây?
Chỉ cần nghe Tần Ninh nói đến cửu cảnh Chí Tôn thôi là ông ta đã sợ hãi lắm rồi.
Tiểu Chí Tôn.
Đại Chí Tôn.
Đây là hai cảnh giới nằm trong cửu cảnh Chí Tôn, mới chỉ là hai cảnh giới mở đầu thôi mà đã khủng khiếp đến mức áp đảo triệt để Thiên Thánh Đế rồi, vậy còn những cảnh giới sau đó thì sao?
Liệu ông ta có thể dừng bước tại Trung Tam Thiên được không?
Ông ta nào phải Tần Ninh chứ.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng Liễu Thông Thiên như một mớ bòng bong.
Tiếc nuối quá khứ, bâng khuâng về một tương lai mịt mù... Lúc này, Tần Ninh đứng trong Tam Thiên Giới Bích, nét mặt có mấy phần trầm tư.
Sau đó, hắn nắm chặt tay, từng đạo thánh văn ngưng tụ và trôi lơ lửng trước mặt. Không biết Tần Ninh đang nói với ai: “Tứ đại Ma Đế đã đền tội!”
Câu này vừa cất lên, những người xung quanh lập tức hiểu ra. hắn đang nói với Hạ Tam Thiên!
“Tứ đại Ma Đế đã đền tội”.
Câu nói này lan truyền khắp nơi trong Hạ Tam Thiên, lanh lảnh và vang vọng như âm thanh của chúa trời.
Trong thánh vực Huyết La.
Võ giả các đại thánh vực đang hăng hái chiến đấu, người như tắm máu đều hoảng hốt.
“Tứ đại Ma Đế chết rồi ư?”
“Thật tốt quá!”
“Để xem đám khốn kiếp này còn xấc xược được nữa không”.
Hầu hết võ giả đều tung hô đầy mừng rỡ.
“Võ giả Ma tộc gần như chết sạch!”
Tần Ninh nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, Võ Môn của thánh vực Đại Võ, Thanh Tiêu Thiên của thánh vực Thanh Tiêu, Thanh Minh của thánh vực Thiên Hồng, Nhất Kiếm các của thánh vực Thiên Kiếm, bốn phe thế lực sẽ do Tiên Hàm, Lăng Thi Mạn, Hạo Thiên và Phong Vô Tình phụ trách”.
“Thanh Vân, Hiến Chi, Thạch Đầu”.
Hắn ngập ngừng một chút rồi mới bảo: “Sư phụ ở Trung Tam Thiên chờ các ngươi”.
“Sương Nhi, Viên Viên, ta ở Trung Tam Thiên chờ các nàng”.
Năm người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều gật đầu.
“Kể từ hôm nay, nếu Ma tộc còn bén mảng đến Hạ Tam Thiên thì tứ đại thánh vực dốc sức tiêu diệt, bất kể người nào câu kết với Ma tộc đều giết không tha”.
Bốn người Tiên Hàm, Lăng Thi Mạn, Hạo Thiên và Phong Vô Tình đồng loạt cúi người.
Đến đây là hết lời rồi.
Giữa lúc đó, trong Tam Thiên Giới Bích, Diệp Nam Hiên lên tiếng: “Sư tôn ơi, con cũng có lời muốn nói”.
“Nói đi”.
Hắn ta lập tức đến bên Tần Ninh, phá lên cười: “Lão tử Diệp Nam Hiên, đồ đệ của Cuồng Võ Thiên Đế và cũng là Cuồng Vương của Võ Môn đã là quá khứ rồi, tương lai chắc chắn tên tuổi của Diệp Nam Hiên ta đây sẽ lan xa vạn giới, ha ha ha ha... Úi úi đau quá... sư tôn ới... đau quá...”, Diệp Nam Hiên đang nói giữa chừng thì ú ớ xin tha.
Mọi người trong thánh vực Huyết La đều lấy làm thương tiếc cho hắn ta, thấy Diệp Nam Hiên bị ngắt ngang đều hả hê cười.
Dương Thanh Vân cầm Thánh Thương, cười nói: “Chư vị, đã vậy thì đến lúc chúng ta đồng lòng rồi”.
“Phải đấy!”
Trong giây lát, một cuộc chiến tranh mới lại nổ ra.
Nhưng bọn Ma tộc hay tin tứ đại Ma Đế đã chết nên mất hết ý chí chiến đấu, kết quả cuộc chiến đã nghiêng về một phía.
Giờ phút này, trong Tam Thiên Bích Giới.
Tần Ninh thu hồi các đạo thánh văn, còn Diệp Nam Hiên thì trông vô cùng ấm ức.
Lý Huyền Đạo lên tiếng: “Sư phụ, như thế có ổn không ạ? Cửu Tinh Các... Thông Thiên tông... Huyết tông..."
“Giao cho bọn họ làm đi”.
Tần Ninh cười nhẹ: “Lẽ nào ngươi không tin sư huynh đệ của mình?”
Lý Huyền Đạo cũng nhoẻn miệng, gật đầu.
Tần Ninh nhìn không gian xung quanh đã bắt đầu ổn định, mở miệng nói: “Chuẩn bị, vào Trung Tam Thiên”.
“Rõ!”
Hắn vung tay lên, thánh lực được tung ra, từng đạo văn ấn phủ khắp đất trời trong nháy mắt.
Trận văn ngưng tụ, không gian cũng theo đó mà chấn động.
Giữa lúc đó, hàng nghìn hàng vạn đạo trận văn ùn ùn kéo đến làm người ta những tưởng cả thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay Tần Ninh.
Chương 2218: Vào Trung Tam Thiên
Làn sóng đáng sợ ấy khiến bốn vị Thiên Thánh Đế đều có cảm giác nó đã vượt quá cấp bậc của Thiên Thánh Đế rồi.
Thực lực của Tần Ninh mạnh đến mức khó mà đoán được.
Giờ phút này, không gian từ từ rung chuyển, tiếng vù vù chậm rãi truyền ra bốn phương tám hướng.
Tiếng ầm vang lên, hơi thở khiến người ta hãi sợ cũng dần dần lan rộng.
Một con đường xoay tròn rồi mở rộng thu hút sự chú ý của mọi người.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ai nấy đều ngạc nhiên ra mặt.
"Con đường thời không đã mở!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Độ kiên cố của hai bên bức tường ranh giới hoàn toàn khác nhau, phía Trung Tam Thiên mạnh mẽ vô địch, không gì có thể làm hỏng nó, còn bên Hạ Tam Thiên thì chỉ cần cảnh giới đạt đến Thiên Thánh Đế là phá vỡ được ngay, hơn nữa, một khi phá vỡ được một điểm thì điểm đó sẽ bị khuếch đại liên tục, từ đó ngưng tụ thành một lối đi, chúng ta có thể vào Trung Tam Thiên thông qua lối đi đó".
Nghe thấy câu này, Diệp Nam Hiên hỏi ngay: "Vậy thì Ma tộc có thể cho người khơi thông từ bên này, bên kia sẽ có cường giả đứng chờ, hai bên hợp tác để đi vào mà?"
Tần Ninh thản nhiên trả lời: "Lối đi bên này mở thì mở, còn bên kia sẽ đi tới đâu thì không ai biết".
"Thậm chí, sẽ có một xác suất nhất định có thể không phải đến Trung Tam Thiên mà tiến thẳng đến Thượng Tam Thiên luôn".
"Ban đầu ba người Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu và Lý Nhàn Ngư phi thăng từ đại lục Vạn Thiên cùng lúc với chúng ta nhưng lúc ở Hạ Tam Thiên lại không tìm thấy tin tức gì về họ, nhiều khả năng họ đã vào Trung Tam Thiên thậm chí là Thượng Tam Thiên".
Diệp Nam Hiên nghe xong cũng gật đầu, nói bâng quơ: "Cũng có thể là chết rồi...", vừa dứt câu thì đã bị mấy ánh nhìn lia tới, Diệp Nam Hiên lập tức ngậm miệng.
U là trời! Nói cho vui thôi mà!
Tần Ninh lên tiếng: "Cái đó thì hơi bất khả thi...", giờ phút này, lối đi từ từ được mở rộng, vòng xoáy lớn dần, hắn nói với bốn người: "Tiếp đến ta sẽ dùng trận văn để gắn kết năm chúng ta lại với nhau, như thế thì sau khi tiến vào Trung Tam Thiên sẽ không bị rơi vào địa điểm khác nhau".
Nói rồi Tần Ninh bắt tay vào làm ngay.
Từng đạo văn ấn trông giống chú ấn lan khắp người bọn họ.
Đã là phi thăng thì phải chuẩn bị thế này cơ.
Tần Ninh nghĩ thầm trong bụng.
Lúc ở đại lục Vạn Thiên năm đó, sở dĩ mọi người bị tách khỏi nhau, không những thế suýt nữa còn mất mạng trong con đường thời không là do bị cuốn vào Hạ Tam Thiên.
Nhưng lần này đã khác.
Giờ đây, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị ổn thỏa, Tần Ninh bước ra một bước, nhìn bốn người, khẽ nhoẻn môi, nói: "Ta sẽ dẫn các ngươi đi ngắm nhìn khoảng trời bao la hơn".
Câu vừa dứt, bóng dáng hắn biến mất trong vòng xoáy.
Vù vù... Trong giây lát, vừa mới tiến vào con đường không gian thì năm người đã thấy mọi thứ quay như chong chóng, đầu óc choáng váng vô cùng.
"Sư tôn ơi...", Diệp Nam Hiên cũng phải thốt lên: "Con khó chịu quá..."
"Sao ngươi lắm chuyện thế hả?"
Tần Ninh tỏ ra bực mình: "Đó giờ biết ngươi nói nhiều rồi, sao còn chưa chịu sửa?"
Diệp Nam Hiên bĩu môi, không nói nữa.
Ôn Hiến Chi khờ thì khờ thật nhưng có hay lảm nhảm đâu.
Còn tên Diệp Nam Hiên này cứ nói một thôi một hồi!
"Sư tôn ơi... Con đau đầu quá..."
"Ráng nhịn đi!"
Tần Ninh quát, không thèm quay đầu lại.
"Sư tôn ơi, con... bụng con sôi sùng sục rồi, con khó chịu quá..."
"Nhịn!"
Tần Ninh lại quát.
"Sư tôn, con..."
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Ba tiếng quát vang lên cùng một lúc.
Ba người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên đồng thanh mắng.
Hiện giờ họ đang ở trong con đường thời không.
Chỉ cần Tần Ninh mất tập trung chút thôi là bọn họ có thể sẽ chôn thây tại cái nơi thời gian và không gian đan xen nhau này, thậm chí sẽ lưu lạc trong thời không, vĩnh viễn không thể trở về.
Từ trước đến giờ không gian luôn là một thứ gì đó vừa huyền bí vừa nguy hiểm.
Đến Thiên Thánh Đế có khả năng di chuyển qua lại trong không gian ở Hạ Tam Thiên cũng phải hạn chế làm cơ mà.
Mặc dù có ưu điểm là nhanh hơn nhưng lỡ may khi đi qua một nơi mà không gian không ổn định thì biết đâu sẽ rơi vào trong đó, không thể thoát thân thì sao.
Diệp Nam Hiên cứ lải nhải mãi, không chịu để yên, đúng là phiền phức.
Bấy giờ hắn ta mới ấm ức im lặng.
Sư tôn nhiều đồ đệ và phu nhân đúng là chẳng tốt chút nào, hắn ta chẳng còn là duy nhất nữa, không được thương yêu nhiều như trước nữa.
Ôi... Diệp Nam Hiên thở dài thườn thượt, ngậm ngùi nín thinh.
Sau khi nhóm năm người Tần Ninh đi vào con đường không gian, lối vào ở Tam Thiên Giới Bích cũng chuẩn bị khép lại.
Bỗng nhiên có một luồng sáng màu xanh bay vào trong ngay khoảnh khắc lối vào đóng kín, biến mất tăm...
Thời gian dần trôi.
Dường như năm người đã đi trong con đường không gian khá lâu, nhưng rồi phảng phất chỉ mới qua một cái chớp mắt... Ánh mắt Tần Ninh lúc này đầy cảnh giác.
"Sắp đến rồi!"
Hắn thình lình lên tiếng.
Bốn người phấn chấn tinh thần.
Cuối cùng cũng đến Trung Tam Thiên rồi ư?
Bấy giờ ba người Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Diệp Nam Hiên cứ như nông dân mới lên thành thị vậy, vẻ kích động không giấu nổi trên mặt bọn họ.
Trung Tam Thiên! Mặc dù thế giới Cửu Thiên là một mảnh đất thống nhất nhưng giữa các nơi bị chia cách bởi các bức tường ranh giới, Trung Tam Thiên là một khu vực mênh mông, hùng vĩ, bao la và nhiều điều kỳ thú hơn Hạ Tam Thiên nhiều.
Họ vừa mong chờ vừa lo lắng cho những ngày sắp đến.
Sau khi nói xong, Tần Ninh nhướng mày.
"Cẩn thận!"
Hắn gầm lên.
Phút chốc, một tia sáng màu xanh từ trong không gian phía sau cuộn xoáy bắn đến.
Chẳng mấy chốc tia sáng xanh đã áp sát Tần Ninh, sắp sửa lấy mạng hắn.
Tần Ninh lách mình tránh thoát, nhưng dễ thấy mục tiêu của tia sáng xanh không phải hắn mà là trận văn được ngưng tụ trước mặt.
Rắc rắc rắc... Chốc lát sau, trận văn vỡ nát.
Một tiếng cười đầy thâm độc vang lên.
"Tần Ninh, đừng nghĩ sẽ dễ dàng vào được Trung Tam Thiên, nằm mơ đi!"
Diệp Chi Vấn! Người này chưa chết sao?
Rắc rắc rắc... Âm thanh không gian sụp đổ liên tục vọng lại từ bốn phía.
Nét mặt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.
Tứ đại Đế khí Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, Vô Khuyết Kiếm, Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm nhanh chóng hiện ra ở bốn góc.
Khí thế dữ dội càn quét mọi thứ, từng nguồn sức mạnh từ trong cơ thể Tần Ninh bộc phát ra ngoài.
Trong chớp mắt, trận văn đã bị phá hủy.
Hàng loạt lưỡi dao sắc bén từ hư không bắn thẳng về phía năm người.
Nhưng lúc này đã có bốn món Đế khí tỏa sáng và vây quanh bọn họ.
"Chết tiệt".
Tần Ninh khẽ rít lên.
Lý Huyền Đạo nói ngay: "Tên kia chưa chết..."
"Hắn chết rồi!"
Tần Ninh trả lời nhanh gọn: "Đó chỉ là một tia hồn phách nấp mình trong một món Đế khí, khuấy động trận văn của ta để phá hỏng quỹ đạo đi của chúng ta mà thôi".
"Vậy sẽ như thế nào?"
Diệp Nam Hiên vội vàng hỏi.
"Chẳng sao cả!"
Tần Ninh nhíu mày đáp: "Chỉ là không thể vào Trung Tam Thiên đúng như kế hoạch của ta thôi, không biết chúng ta sẽ rơi xuống đâu đây".
Vừa nghe thấy lời này, cả bốn người đều tái mặt.
"Sẵn sàng chưa!"
Tần Ninh lớn tiếng.
Ầm... Hắn vừa dứt câu thì một tiếng nổ bất chợt truyền đến.
Mặt đất như bị xé toạc, không gian chấn động kịch liệt, tiếng gầm gừ vang lên không ngừng.
Không gian trước mặt năm người bị rách một đường, sau đó bọn họ nối đuôi nhau ra ngoài...
Chương 2219: Pháp thân Chí Tôn
Dường như chỉ là một khắc lại tựa đã trôi qua thật lâu, năm bóng người rơi phịch phịch xuống đất, đồng loạt rơi vào hôn mê... Nơi đây là một dãy núi yên tĩnh, tuy là ban ngày nhưng quanh đây yên lặng như tờ, chưa kể cây cối còn cao chót vót, che khuất cả bầu trời nên làm cho nơi này cực kỳ u tối.
Năm người nằm như chết giữa cánh rừng. Thời gian dần trôi, mặt trăng lên thay thế cho mặt trời lặn, cảnh đêm như một con sông dài lấp lánh ánh sao, bốn phía văng vẳng tiếng gầm rú của thú dữ, trầm khàn đầy ghê rợn.
Trên một cành cây khô, Tần Ninh từ từ tỉnh lại, toàn thân ê ẩm kinh khủng, xây xẩm cả mặt mày.
"Ưm...", hắn chậm rãi tỉnh táo trở lại, mắt bỗng nhiên sáng lên, Tần Ninh vội vàng nhảy xuống cành cây rồi kiểm tra xung quanh.
Cuối cùng, hắn tìm được Thời Thanh Trúc ở cách đó mấy trăm thước.
"Thanh Trúc...", Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, đột nhiên thấy khuôn mặt nàng xanh xao, bụng thì bị thương, máu đã khô và sẫm màu.
Tần Ninh nhíu mày.
Thủ đoạn cuối cùng của Diệp Chi Vấn khiến hắn không thể bảo vệ những người xung quanh an toàn.
Hơn nữa, bốn món Đế khí Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, Vô Khuyết Kiếm, Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm đều đã hư hại hoàn toàn do chịu ảnh hưởng từ vụ chấn động không gian ở phút cuối.
Cửu Tiêu Kim Xử và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm thì không sao.
Nhưng còn Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm là những vũ khí hắn vô cùng quý trọng.
Tần Ninh không thể chấp nhận điều đó.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh Trúc, mọi động tác đều cẩn thận vô cùng.
"Ừm, hừ...", không lâu sau, hàng lông mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời, mơ mơ màng màng nhìn Tần Ninh.
"Phu quân..."
"Không sao rồi...", hắn nói thật dịu dàng: "Đến Trung Tam Thiên rồi, tuy có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra nhưng may sao đã tới nơi".
"Vâng".
Tần Ninh ôm Thời Thanh Trúc rồi quan sát khu vực quanh đây.
Không lâu sau, mượn ánh trăng lấp ló, hắn nhìn thấy ba bóng người đang cùng nhau đi tới.
Đến khi khoảng cách hai bên rút ngắn thì Tần Ninh mới nhìn rõ.
Lúc này Liễu Thông Thiên rách hết y phục, mặt hơi tái nhợt, thở hồng hộc.
Hai bên là Nam Hiên và Lý Huyền Đạo, ông ta vừa cõng hai người vừa lảo đảo đi tìm Tần Ninh.
"Tần công tử".
Khi đã nhìn thấy hắn, Liễu Thông Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đúng như ông ta đoán thì có lẽ họ đã đến Trung Tam Thiên rồi.
Nhưng trong dãy núi này chẳng có gì cả, ông ta bèn nghĩ tới việc tìm kiếm Tần Ninh.
Có điều ý nghĩ đó không được thành hiện thực.
Ngược lại còn tìm ra Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Chỉ là hai người này mê man tới giờ, gọi mãi không chịu tỉnh, không còn cách nào khác ông ta đành cõng họ mà đi.
Cõng xong cái thân già cỗi này cũng kiệt quệ luôn.
Liễu Thông thiên cũng bị thương mà phải cõng đến hai người, quả là khổ không nói nên lời.
Nay đã tìm được Tần Ninh, ông ta yên tâm rồi.
Tần Ninh nhẹ nhàng đặt Thời Thanh Trúc xuống rồi cẩn thận kiểm tra người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
"May quá!"
Hắn từ tốn nói: "Hồn phách bị vòng xoáy không gian làm ảnh hưởng nhưng không thương tổn đến căn cơ, nghỉ ngơi một lát là sẽ tỉnh..."
Lúc này Liễu Thông Thiên mới ngồi phịch xuống, thở phào.
"Giờ phải làm sao đây?"
Ông ta hỏi.
Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía rồi trả lời: "Trước mắt phải xem đang ở đâu đã".
"Ừ".
Nói rồi hắn lấy vài viên Tịnh Ma Châu đan ra, bảo: "Ông cũng uống để chữa trị thương thế đi".
"Được".
Tần Ninh và Liễu Thông Thiên cùng ngồi xếp bằng và hồi phục khí huyết của bản thân.
Đối với Tần Ninh thì lần này xem như chỉ gặp nguy hiểm chứ không tổn thất gì, dù sao cũng tốt hơn lúc từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên Hạ Tam Thiên nhiều.
Nhưng Liễu Thông Thiên thì lại thấy mình vừa trải qua một cuộc cửu tử nhất sinh, may mà đến nơi an toàn.
Song ông ta vô cùng bất an trước những điều bí ẩn mà họ sắp sửa phải đối mặt, tâm trạng hoảng loạn chết đi được.
Từ một vị Thiên Thánh Đế đứng đầu Hạ Tam Thiên trở thành một người tu hành ngơ ngác chẳng biết gì tại Trung Tam Thiên, nhất thời Liễu Thông Thiên chưa thể chấp nhận nổi sự thay đổi đột ngột này.
Một đêm trôi qua trong yên lặng.
Hôm sau, ánh mặt trời rọi xuống.
Tần Ninh ôm Thời Thanh trúc, Liễu Thông Thiên thì tiếp tục cõng hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, năm bóng người cất bước trong núi rừng.
Lần này họ đi mất mười lăm ngày.
Trong lúc đó, Tần Ninh tìm được một cái hồ sạch bèn rửa mặt chải đầu cho Thời Thanh Trúc, làm sạch vết thương, độ thánh lực vài lần để chữa trị nội thương, sau đó thay một bộ đồ khác rồi mới đi tiếp.
Hôm nay, mặt trời tỏa nắng chói chang.
Liễu Thông Thiên cõng Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đã quen.
"Thật may mắn khi cánh rừng này không có thú tộc nào mạnh, không thì chắc có lẽ chúng ta đã xuống địa ngục rồi...", Tần Ninh nghe ông ta nói vậy thì nhướng mày.
Người này sao mà ngây thơ thế không biết.
Thú tộc là phải có rồi, chẳng qua là ngày nào Tần Ninh cũng đi đường vòng nhiều lần để tránh mặt bọn chúng dựa trên địa hình cánh rừng và những thứ có trên đất như phân và nước tiểu thôi.
Liễu Thông Thiên đưa mắt về phía Tần Ninh, cười nói: "Tần công tử, Trung Tam Thiên là một thế giới như nào vậy, ta không biết gì hết, ngươi nói cho ta biết đi".
Tần Ninh lưỡng lự chốc lát nhưng vẫn gật đầu.
"Thế giới Cửu Thiên vốn là một thể thống nhất".
"Nhưng năm ấy Vô Thượng Thần Đế muốn thiết lập trật tự thế giới, xây dựng lại hệ thống tu luyện nên chia ra làm ba khu vực lớn là đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên và Thương Mang Vân Giới".
"Nhưng cấp bậc giữa các võ giả tại thế giới Cửu Thiên chênh lệch nhau quá nhiều, cuộc chiến giữa các cường giả đứng đầu xảy ra liên miên khiến hàng tỉ sinh linh bị ảnh hưởng, chẳng còn mấy ai sống sót".
"Nên sau này Vô Thượng Thần Đế tiếp tục đổi mới, chia thế giới Cửu Thiên thành ba nơi và ngăn cách với nhau bằng Tam Thiên Giới Bích".
"Đây cũng là khởi nguồn của Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên đấy”.
Liễu Thông Thiên gật gù.
Mặc dù không biết vì sao Tần Ninh biết những chuyện này nhưng ông ta cũng đoán được tám chín phần từ cuộc đối thoại của Nguyệt Văn Phong và Tần Ninh trong cuộc chiến ở Tam Thiên Giới Bích rồi.
Tần Ninh ấy à, là một người bất phàm.
Trước kia mới biết chuyện hắn sống ba kiếp rồi lại trùng sinh làm người thôi là ông ta đã thấy khó tin rồi. Càng biết nhiều, Liễu Thông Thiên càng kính sợ Tần Ninh.
“Mục tiêu của Hạ Tam Thiên là tu luyện đến bậc Thánh Nhân, Trung Tam Thiên thì... hệ thống cấp bậc phức tạp hơn một chút, còn Thượng Tam Thiên là tu luyện đến Tiên Nhân”.
Tiên Nhân! Liễu Thông Thiên thấy cảnh giới này xa vời quá đỗi.
Thế nào là Tiên Nhân?
Bất tử bất diệt rồi nhỉ?
“Hầu như võ giả Trung Tam Thiên đều được gọi là Tôn, cửu cảnh Chí Tôn đấy, mỗi một cảnh giới đều đem lại sự lột xác cho võ giả”.
Tần Ninh nói tiếp: “Thứ cần tu luyện ở cảnh giới Chí Tôn là pháp thân!”
“Hay còn gọi là pháp thân Chí Tôn!”
Pháp thân Chí Tôn?
Liễu Thông Thiên không hỏi, hắn lại tiếp lời: “Trên thực tế, pháp thân Chí Tôn về cơ bản chính là Thánh Nhân sau một lần tiếp xúc với đất trời”.
Tiếp xúc ư?
“Võ giả thành Thánh là tự thành Thánh, khi tiến tới Chí Tôn thì luyện một pháp thân, sau đó liên tục trau dồi để nó trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, pháp thân và thân xác hợp lại làm một dẫn đến một sự phát triển vượt bậc, và võ giả cảnh giới Chí Tôn đạt đến cấp bậc ấy được gọi là Chí Cao Đế Tôn!”
“Chí Cao Đế Tôn, cơ thể và pháp thân hợp nhất, sau khi hợp nhất sẽ bước vào tầng cảnh giới tiếp theo”.
Liễu Thông Thiên gật đầu.
“Thần binh phù hợp với võ giả cửu cảnh Chí Tôn được gọi là bảo khí Chí Tôn, cấp bậc từ nhất phẩm đến cửu phẩm”.
“Ngoài ra còn có bảo đan Chí Tôn”.
“Chưa hết, có cả đan sư Chí Tôn, khí sư Chí Tôn, trận sư Chí Tôn, vân vân và mây mây...”
Liễu Thông Thiên nghiêm túc lắng nghe.
Chương 2220: Các ngươi đã sớm tỉnh lại rồi?
Lời nói của Tần Ninh quả thực có chút không rõ ràng, nhưng Liễu Thông Thiên cũng hiểu được đại khái cấp bậc tu hành trong Trung Tam Thiên cùng với phương hướng sau này.
“Pháp thân kia có thể lấy được từ nơi nào?”
Liễu Thông Thiên mở miệng hỏi.
“Pháp thân…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Các tông môn, thế lực, gia tộc lớn trải qua thời gian dài tích lũy đều có pháp thân, hơn nữa, con đường pháp thân vô cùng huyền diệu, cũng có thể sửa đổi, thậm chí có những kẻ yêu nghiệt còn có được hai pháp thân hay ba pháp thân bên trong một thân thể, việc tu hành cũng sẽ càng thêm gian nan, nhưng sau khi đạt được cảnh giới Chí Cao Đế Tôn, thành tựu sẽ vô cùng to lớn”.
“Đương nhiên, những người làm được đến bước này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay”.
Liễu Thông Thiên thuận miệng hỏi: “Trong Trung Tam Thiên, tất cả mọi người đều là cảnh giới Chí Tôn, chúng ta làm sao mà sống yên ổn được?”
“Ai nói tất cả mọi người đều là cảnh giới Chí Tôn?”
Tần Ninh nhìn về phía Liễu Thông Thiên, cười nói: “Ban đầu thì phân chia như thế, nhưng theo sự phát triển của lịch sử, những võ giả mới được sinh ra, sau đó từng bước trưởng thành, chẳng qua là trong số đó có rất ít kẻ yếu, ví dụ như một vài con cháu của cảnh giới Chí Tôn, khi vừa mới sinh ra chỉ có cấp bậc tương đương với Vương Giả, thậm chí là Hư Thánh, Hoá Thánh…”
“Điều này liên quan đến huyết mạch…”, Tần Ninh tiếp tục nói: “Cho nên, ở đây, võ giả cấp bậc Thánh Đế cũng không phải là yếu nhất, đương nhiên, võ giả cảnh giới Chí Tôn thuộc một đẳng cấp khác, thân phận địa vị cùng rất cao”.
Trong chớp mắt, Liễu Thông Thiên như nghĩ đến điều gì đó.
“Trung Tam Thiên có nhiều địa vực rộng lớn, nhưng hẳn là cũng có giới hạn phải không?”
“Có giới hạn, nhưng mà…giới hạn cũng rất lớn…”, Tần Ninh thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Trong Trung Tam Thiên, những địa vực cường đại nhất được gọi là Thiên, ví dụ như Bắc Tuyết Thiên, Tây Hoa Thiên, các thế lực trong những địa vực này đều có cấp bậc đứng đầu Trung Tam Thiên”.
“Dưới Thiên là các đại vực, sau đó còn được phân chia lung tung lộn xộn, không thống nhất…”, đối với việc này, Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Bởi vì đã vạn năm rồi hắn chưa trở lại nơi này.
Kiếp thứ tám, hắn là Thông Thiên Đại Đế, ở lại bên trong Trung Tam Thiên.
Kiếp thứ chín, hắn là Hồn Vũ Thiên Tôn, sinh sống ở Thượng Tam Thiên.
Tính ra đã hơn một vạn năm trôi qua.
Hơn nữa, kiếp thứ năm, kiếp thứ sáu và kiếp thứ bảy hắn ở lại Hạ Tam Thiên khá lâu…Trong những năm đó, Trung Tam Thiên đã xảy ra những chuyện gì hắn đều không biết.
Ma tộc sắp xếp cái gì ở Trung Tam Thiên, bây giờ hắn cũng chưa biết được.
Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là rời khỏi nơi này, sau đó xác nhận xem bản thân mình đang ở nơi nào.
Sở dĩ bọn họ không bay thẳng lên trời là bởi vì lo lắng, bay qua bay lại không may bị một con Nguyên Thú nuốt chửng, như vậy là xong đời.
Nguyên Thú chính là một loại thú có cấp bậc trong Trung Tam Thiên.
Nguyên Thú có thực lực tương đương với cảnh giới Chí Tôn.
Năm người bọn họ chẳng qua chỉ có cấp bậc Thánh Đế, nếu như bị một con Nguyên Thú để mắt tới thì chính là phiền phức lớn.
Mới vừa tiến vào Trung Tam Thiên, ngay cả Tần Ninh cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Liễu Thông Thiên tiếp tục nói: “Tần công tử, mấy ngày nay tu hành, ta cảm nhận thấy lực lượng hấp thu được từ đất trời xung quanh khác với thánh lực, nói như thế nào nhỉ…Chính là, lực lượng càng thêm thuần tuý, càng thêm mạnh mẽ…”
“Khí Chí Tôn…”
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Đây chính là trụ cột tu hành của võ giả cảnh giới Chí Tôn, ngươi đã đạt tới cấp bậc Thiên Thánh Đế, nếu như muốn tiến vào cảnh giới Chí Tôn thì không thể thiếu hai bước”.
“Bước thứ nhất, đem sự phụ thuộc của thân thể đối với thánh lực chuyển hoá thành phụ thuộc vào khí Chí Tôn, bên trong cơ thể hoàn toàn chuyển đổi sang khí Chí Tôn, như vậy mới có thể tu hành pháp thân Chí Tôn, sau khi tu hành được pháp thân Chí Tôn, ngươi sẽ bước vào cảnh giới thứ nhất trong cửu cảnh Chí Tôn như lời ta nói trước đó, cảnh giới Tiểu Chí Tôn”.
“Khí Chí Tôn, linh khí, thánh lực, đều là lực lượng do đất trời sinh ra, chẳng qua là được phân chia thành các cấp độ, phẩm chất cao thấp khác nhau mà thôi”.
“Đây cũng chính là lý do mà ở trong Trung Tam Thiên, ngươi rất khó gặp được võ giả có cảnh giới thấp hơn Vương Giả, bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn họ tiếp xúc với khí Chí Tôn, việc luyện thể, luyện hồn, tất nhiên là lợi hại hơn so với võ giả ở đại lục Vạn Thiên và Hạ Tam Thiên”.
Liễu Thông Thiên hiểu rõ, gật gật đầu.
Đầu tiên là tu luyện khí Chí Tôn, sau đó là tu luyện pháp thân.
Sau khi luyện thành pháp thân sẽ bước vào cánh cửa cảnh giới Chí Tôn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Thông Thiên có chút hâm mộ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Đối với chuyện này, Tần Ninh nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa, hắn lại còn vô cùng quan tâm, săn sóc đến mấy vị đồ đệ của mình, hiện giờ, Tần Ninh đã lựa chọn được loại pháp thân phù hợp nhất để đám người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên tu luyện.
Nghĩ đến đây, Liễu Thông Thiên nhìn về phía Tần Ninh, yếu ớt nói: “Cái kia…Tần công tử…Ngươi còn thiếu đồ đệ không?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ờm…”
Vù vù…Giờ phút này, trên đầu hai người vang lên tiếng xé gió.
Chỉ thấy mấy con Nguyên Thú có đôi cánh tản ra ánh sáng đỏ đang bay thẳng lên không trung.
Lúc này, núi rừng biến đổi, âm thanh ồn ào vang lên, đột nhiên, một bóng hình chạy như bay từ trong núi rừng ra, người kia nhìn những con chim đang bay vùn vụt lên cao, ảo não giậm chân.
Tần Ninh và Liễu Thông Thiên đồng thời nhìn về phía cái người dính lá cây đầy thân, trên đầu lông gà bay tán loạn, đề cao cảnh giác.
Tần Ninh thấp giọng nói: “Đứng lên cả đi, đừng giả vờ nữa”.
Lời này vừa nói ra, Liễu Thông Thiên lập tức sửng sốt.
Đang nói chuyện với ai thế?
Đúng lúc này, Liễu Thông Thiên bỗng nhiên cảm thấy trên lưng thoải mái hơn hẳn, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên xấu hổ nở nụ cười, từ hai bả vai trái phải của Liễu Thông Thiên trượt xuống.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Liễu Thông Thiên hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi…đã sớm tỉnh lại?”
Diệp Nam Hiên vội vàng nói: “Không có không có, vừa mới tỉnh lại thôi…”, Liễu Thông Thiên thầm mắng một tiếng, không còn gì để nói: “Hai người các ngươi…”
“Khụ khụ, rất thoải mái nha, làm cho ta không muốn tự đi đường nữa…”
“…”
Được lắm, đường đường chính chính tìm lý do thoái thác! Ông ta liếc mắt nhìn Lý Huyền Đạo.
Lý Huyền Đạo đảo mắt nhìn xung quanh, không đáp lại.
Quả nhiên, gần son thì đỏ gần mực thì đen, Lý Huyền Đạo…học được thói xấu.
Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Cẩn thận một chút”.
Người đàn ông trước mắt này làm cho hắn cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Người đàn ông kia nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhìn thấy phía trước có người thì lập tức hoảng hốt phủi phủi lá cây, lông gà trên người mình, sau đó chỉnh sửa lại tóc tai rồi mới tiến lên.
“Các ngươi là người phương nào?”
Nhìn kỹ mới thấy, người trước mắt này có vẻ ngoài tuấn tú, da trắng môi đỏ, có vài phần phong thái của phụ nữ, nhưng hầu kết lại lộ rõ, hiển nhiên là một người đàn ông.
Nhìn qua thì ước chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng mà chỉ từ vẻ bề ngoài thôi rất khó để đoán được tuổi tác thực sự của một vị võ giả.
Dù sao thì Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng cũng đã mấy vạn tuổi rồi.
Tần Ninh lập tức nói: “Tại hạ là Tần Ninh, mấy người chúng ta đi thám hiểm trong dãy núi này, bị một con Nguyên Thú cấp hai tách ra khỏi đoàn đội, bị mất phương hướng rồi lưu lạc đến tận đây, xin hỏi vị huynh đài, làm sao để rời khỏi nơi này?”
“Người thám hiểm à…”, người thanh niên liếc mắt đánh giá mấy người bọn họ rồi nhanh chóng nói: “Nơi này là dãy núi gần quận Linh Tiên”.
“Quận Linh Tiên…”, Tần Ninh ảo não nói: “Vậy thì xong đời rồi, chúng ta xuất phát từ quận Côn Dương, xem ra bây giờ đã đi ngược lại hoàn toàn…”, nghe được những lời này, người thanh niên mới xác nhận chắc chắn mấy người Tần Ninh là người đi rèn luyện, không định hỏi thêm cái gì, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng xé gió đột nhiên vang lên…
Bình luận facebook