• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2206-2210

Chương 2206: Vì yêu người ấy

Theo âm thanh lạnh nhạt vang lên.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía bên kia.

Chỉ thấy, Tần Ninh bị Tinh Húc Huy đánh trúng, giờ phút này đã đứng dậy từ trong đống đổ nát, áo quần trắng tinh, sạch sẽ tươm tất.

Mà trên đỉnh đầu hắn là Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đang chầm chậm xoay tròn, dường như là đã hoàn toàn đỡ lấy một đòn tấn công vừa rồi của Tinh Húc Huy.

Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người mình.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Mị Thanh đang đứng cạnh Tinh Nhiễm Thiên, cẩn thận đánh giá một lượt rồi cười nói: “Mị Thanh…Là muội muội của Mị Đế phải không?”

Tinh Nhiễm Thiên nắm chặt Cửu Tinh Khổn Thiên Tác trong tay, thận trọng nhìn chằm chằm Tần Ninh.

“Nói như vậy, Tinh Húc Huy…có phải là…cũng có tư tình với Mị Đế?”

Lúc này, Tần Ninh đảo mắt nhìn về phía Tinh Húc Huy, dáng vẻ tươi cười nhưng lại ẩn chứa một tia lạnh lùng.

Tinh Húc Huy cầm Tinh Vân Bàn trong tay, đứng vững giữa không trung, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Vốn dĩ ta còn nghĩ rằng, ngươi đã đạt được đến trình độ này rồi sẽ không có khả năng bị Mị Ma hấp dẫn, thế nhưng nghĩ lại mới thấy, Thiên Hàn Lỗi cũng là người đứng đầu một tông môn, là cường giả hàng đầu Hạ Tam Thiên, nhưng kết quả vẫn bị Xảo Vân Đoá mê hoặc, còn sinh ra một đứa con, khăng khăng một mực làm việc cho Mị Ma”.

“Suy nghĩ theo hướng đó, Tinh Húc Huy, ta đoán, sợ rằng chỉ có Mị Đế tự mình ra tay, mới có thể nắm giữ được trái tim của ngươi”.

Từ bài học lần trước, sao Tần Ninh có thể không có chuẩn bị gì?

Ngay cả Dịch Đại Sơn cũng có thể bị người khác thay thế, hơn nữa người kia còn biết rõ những chuyện đã xảy ra giữa hắn và Dịch Đại Sơn năm đó.

Lần này, chắc chắn không chỉ có Tu La điện và Thiên Diễn tông có vấn đề.

Thế nhưng, Tần Ninh thực sự không ngờ tới, vấn đề ở đây lại chính là Cửu Tinh các.

Càng không nghĩ tới, lại là hai người Tinh Húc Huy và Tinh Nhiễm Thiên.

Chỉ có thể nói hai người này che giấu quá tốt.

Ngay cả mấy các chủ khác và nhóm Thánh Đế trong Cửu Tinh các đều gần như là không biết! Thủ đoạn che giấu như vậy, ai có thể phát hiện ra chứ?

Giờ phút này, trên mặt Tinh Húc Huy mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Ông ta nhìn chúng đệ tử của Cửu Tinh các bốn phía, cũng không còn lời nào để nói.

Ông ta…Quả thật là đã nảy sinh tình cảm với Mị Đế.

Ông ta biết rõ là sai, là không thể làm như vậy, nhưng mà…Ông ta lại không khống chế được trái tim của mình.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Tinh Húc Huy tự nhận bản thân mình không phải là kẻ ham mê sắc đẹp, thế nhưng ngay khi nhìn thấy Mị Đế, ông ta quả thật là không thể kiềm chế được sự rung động phát ra từ đáy lòng mình.

Tuy nhiên, thân là các chủ Cửu Tinh các, ông ta cũng không muốn Cửu Tinh các mang trên lưng tiếng xấu.

Cho nên, trong Cửu Tinh các, chỉ có ông ta và Tinh Nhiễm Thiên, hai huynh đệ bọn họ có liên quan đến Ma tộc…Còn mấy vị các chủ khác, căn bản là không hề biết chuyện này.

Nếu như hôm này không có Tần Ninh từng bước dồn ép, mọi người trong Cửu Tinh các vẫn sẽ không biết gì như trước.

Có vẻ như tình huống có chút ngoài ý muốn.

Sắc mặt mấy vị các chủ của Cửu Tinh các đều trở nên khó coi.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn, các vị ở đây cũng không thể nào tiếp thu được chuyện này, nhưng mà khi đại chiến nổ ra, các ngươi muốn đi theo các chủ đại nhân của các ngươi, đối địch với Hạ Tam Thiên, hay vẫn chung một đường với Hạ Tam Thiên, tiêu diệt Ma tộc, tất cả đều do các ngươi lựa chọn!”

Lúc này, tam các chủ Lỗ Thiên Vận đi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Tinh Húc Huy, hai tay nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ quát: “Vì sao?”

“Đối với ngươi, vinh quang của Cửu Tinh các còn không bằng một người phụ nữ hay sao?”

Câu hỏi này vừa nói ra, mang theo khí phách mạnh mẽ.

Đây cũng chính là câu hỏi mà mỗi một vị Thánh Đế, Thánh Tôn của Cửu Tinh các muốn nói ra.

Bọn họ dùng tính mạng của mình để cố gắng duy trì thân phận, địa vị bá chủ của Cửu Tinh các, vậy mà lại bị hai vị các chủ đùa giỡn như thế! Sau ngày hôm nay, có thể tưởng tượng ra được.

Cửu Tinh các sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ! Tinh Húc Huy nhìn về phía Lỗ Thiên Vận, chậm rãi nói: “Ta và Mị Viện tình đầu ý hợp, đây là sự lựa chọn của chính bản thân ta!”

Mị Viện! Chính là Mị Đế!

“Vậy thì ngươi đặt chúng ta ở chỗ nào?”

Liễu Phàm các chủ nói, âm thanh run rẩy: “Chúng ta đã trở thành trò cười cho cả Hạ Tam Thiên”.

Tinh Nhiễm Thiên từ từ nói: “Vì yêu người ấy, ta nguyện ý buông bỏ tất cả”.

“Những lời này, cho dù nói với các ngươi, các ngươi cũng không hiểu được”.

Tinh Nhiễm Thiên nắm chặt bàn tay của Mị Thanh đang đứng bên cạnh, dáng vẻ như thể là vì ngươi, ta nguyện ý đối địch với tất cả mọi người trong thiên hạ.

“Được được được, hay cho một câu vì yêu người, nguyện buông bỏ tất cả mọi thứ”.

Bát các chủ Cảnh Tranh Vanh cười nhạo nói: “Đồ khốn nạn”.

“Tất cả mọi người của Cửu Tinh các nghe rõ, nếu như muốn đi theo hai cái tên lòng lang dạ sói này, đối địch với cả Hạ Tam Thiên vậy thì các ngươi có thể tuỳ ý hành động, còn nếu như trong lòng các ngươi vẫn còn nhân tính thì nghe theo chỉ thị của ta, đuổi giết hai tên phản đồ này!”

Đại các chủ! Nhị các chủ! Hai người có thân phận tôn quý nhất Cửu Tinh các, giờ phút này lại trở thành phản đồ, trở thành nỗi sỉ nhục của Cửu Tinh các.

Thấy một màn như vậy, Tần Ninh cũng chỉ mỉm cười.

Rơi vào lưới tình?

Hai vị này, chỉ sợ là còn chưa rõ tình hình.

Thủ đoạn của Mị Ma, hắn chưa từng thấy qua, nhưng chỉ cần nhìn một chữ Mị trong đó thì có thể chắc chắn rằng, thủ đoạn mê hoặc lòng người của bọn chúng vô cùng lợi hại.

Hai người kia cảm thấy bản thân mình rơi vào bể tình.

Nhưng nói không chừng, bọn họ cũng chỉ là những quân cờ trong tay hai tỷ muội Mị Viện và Mị Thanh mà thôi.

Chỉ là chuyện đã tới nước này, Tần Ninh cũng không còn gì để nói.

Lúc này, năm vị các chủ còn lại của Cửu Tinh các đồng thời giết về phía Tinh Nhiễm Thiên và Mị Thanh.

Mà Tinh Húc Huy vẫn luôn giữ im lặng từ đầu tới cuối, không nói thêm điều gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.

Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó, hư không như có như không ngưng tụ từng tia sát khí.

“Tinh Húc Huy…”, Tần Ninh mỉm cười, lắc đầu nói: “Ta vốn tưởng rằng, ngươi là người không có khả năng hợp tác với Ma tộc nhất…”

“Vì sao không có khả năng?”

Tinh Húc Huy thẳng thắn nói: “Ngươi có thể vì Thời Thanh Trúc mà không màng đến tính mạng của mình, ta cũng có thể…”

“Ngươi nói không sai”.

Tần Ninh cười nói: “Chỉ là, ta có thể vì Thời Thanh Trúc mà hy sinh tính mạng của bản thân, nhưng ta tuyệt đối không làm tổn thương đến người khác…Mà ngươi, vì Mị Đế, khiến cho cả Hạ Tam Thiên lâm vào nguy cơ rơi vào tay Ma tộc!”

“Điều này khác nhau về bản chất!”

Tinh Húc Huy lắc đầu, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Chuyện đã tới nước này, đã không còn gì để nói nữa!”

Tần Ninh nhìn về phía Tinh Húc Huy.

Bên trong ánh mắt của ông ta tràn ngập sự kiên định.

Tràn ngập lòng kiên định muốn trợ giúp người mình yêu! Không nghe bất cứ lời khuyên ngăn này! Mà hắn cũng không có ý định khuyên can.

Đao kiếm trong tay Tần Ninh loé lên hào quang.

“Một khi đã như vậy, không còn gì để nói nữa thì bắt đầu đi”.

Tần Ninh thong thả nói: “Đối với Ma tộc, ta chỉ có một từ, giết!”

Ầm…Trong khoảnh khắc, khí thế trong cơ thể Tần Ninh bùng nổ.

Dao động khủng bố giống như càn quét cả đất trời, bộc phát ra từ người Tần Ninh.

Tinh Húc Huy cũng không nói hai lời.

Trong lòng ba người Huyết Ngọc, U Minh Ngọc Giang và Hiên Viên Quân cũng run rẩy không thôi.

Thực lực của Tinh Húc Huy, bọn họ vẫn chưa được chứng kiến.

Thế nhưng trong lòng ba vị Thánh Đế viên mãn, Tinh Húc Huy thuộc loại người cực mạnh trong Hạ Tam Thiên, một vị Thiên Thánh Đế vô cùng cường đại.

Chỉ sợ, bốn vị Ma Đế cũng không sánh được với người này.

Chẳng qua, bọn họ vẫn chưa từng thấy nhân vật cấp bậc này ra tay, cho nên cũng không thể xác định chính xác được.

Thế nhưng hôm nay, cuối cùng cũng gặp được.

Tần Ninh và Tinh Húc Huy.

Ai mạnh ai yếu?

Một vị là cường giả có tu vi Thiên Thánh Đế đỉnh phong.

Một vị là ngươi đã đi qua hết những chặng đường, với hàng loạt những huyền thoại bất tận.

Hai người này…Không thể đo lường được!
Chương 2207: Ông đây nhìn phát bực

Ầm…Phía chân trời, một tiếng gầm rú vang lên.

Giờ phút này, Diệp Nam Hiên cầm Hồn Thiên Thương Đao trong tay, hào quang lóe lên.

“Tinh Húc Huy vậy mà lại bị ngươi thông đồng được…”, Diệp Nam Hiên nhìn Mị Đế trước mắt, cười ha ha nói: “Thật đúng là buồn cười…”

Ban đầu là Mị Đế đánh với Thời Thanh trúc.

Chỉ là Mị Đế am hiểu thuật mị hoặc, nhưng đối với một người phụ nữ thì nó đâu có tác dụng gì.

Kết quả là, Mị Đế và Diệp Nam Hiên đấu với nhau.

Thế nhưng càng đánh, Mị Đế lại càng cảm thấy hoài nghi bản thân.

Sao lại thế này?

Nàng ta tinh thông thuật mị hoặc của tộc Mị Ma, dù sao thì Thời Thanh Trúc cũng là phụ nữ, lại có tình cảm sâu nặng với Tần Ninh, cho nên hiệu quả rất yếu.

Nhưng khi đối mặt với Diệp Nam Hiên, vậy mà hiệu quả lại cũng vô cùng yếu! Điều này sao có thể xảy ra?

Thế nhưng trong mắt Diệp Nam Hiên, giọng nói và tiếng cười mà Mị Đế tạo ra văng vẳng bên tai làm cho hắn ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Người phụ nữ này, đánh nhau thì đánh nhau, tại sao cứ luôn cười hì hì cái gì chứ?

Khiến cho người ta cực kỳ ghê tởm! Diệp Nam Hiên không nhịn được quát: “Người đàn bà thối kia, muốn đánh thì đánh đi, cười cái gì mà cười?

Ông đây nhìn phát bực”.

Tiếng quát này nhất thời làm cho Liễu Thông Thiên, Lý Huyền Đạo cùng với vài vị Ma Đế ở đó kinh sợ.

Mị Đế cũng đỏ mặt xấu hổ.

Tên khốn nạn này! Hắn ta vẫn là một người đàn ông sao?

Diệp Nam Hiên đương nhiên là đàn ông.

Chẳng qua, ở trong lòng hắn ta, phụ nữ chính là phiền phức! Năm đó, hắn ta theo sư tôn một đường tu hành, sư tôn một lòng hướng về võ thuật, đối với những người phụ nữ tuyệt sắc kia đều khinh thường nhìn đến.

Khi đó hắn ta cảm thấy sư tôn anh minh thần võ, là nhân vật có một không hai.

Chỉ là bây giờ sư tôn sa đọa rồi.

Vậy mà người lại có hứng thú với phụ nữ! Cốc Tân Nguyệt…Vân Sương Nhi…Diệp Viên Viên…Tuy rằng chưa được gặp cái vị Cốc Tân Nguyệt kia, nhưng Diệp Nam Hiên cũng không khó để phán đoán ra từ trên người Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt chắc chắn trăm phần trăm cũng là một vị mỹ nữ.

Sư tôn sa đoạ đến mức này, Diệp Nam Hiên rất đau lòng.

Nhưng dù sao cũng là sư tôn, hắn ta cũng không dám nói gì.

Cho nên, khi nhìn thấy Mị Đế này còn mắt đưa mày lại với mình, hắn ta cảm thấy bực bội không có chỗ trút! Diệp Nam Hiên cầm Hồn Thiên Thương Đao trong tay, mỗi một đao chém ra dường như đều để lại một lỗ hổng trên trời cao vạn mét, giống như là một tia sấm sét loé lên, thật lâu mới tiêu tan.

Đây là cuộc chiến của Thiên Thánh Đế.

Kinh thiên động địa, long trời lở đất, không hề nói quá một chút nào! Cuộc chiến của tám vị Thiên Thánh Đế, càng ngày càng trở nên kịch liệt, dường như là bao quát cả đất trời trong phạm vi mấy trăm dặm.

Mà ở phía dưới, Tần Ninh và Tinh Húc Huy đang giao chiến, cuộc chiến cũng đang đến hồi gay cấn.

Một vị Thiên Thánh Đế.

Một vị Thánh Đế viên mãn.

Nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ cuộc chiến này rất nhanh sẽ chấm dứt.

Nhưng người kia lại là Tần Ninh.

Tinh Húc Huy nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt âm trầm.

Ai cũng có thể xem thường, nhưng duy nhất chỉ có Tần Ninh là không thể xem thường được.

Cầm Cửu Tinh Vân Bàn trong tay, Tinh Húc Huy bình tĩnh nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Năm đó ngươi đã rời đi, vì sao còn muốn trở về?”

“Vì sao còn trở về ấy à…”, Tần Ninh thì thầm nói: “Bởi vì trách nhiệm!”

“Thứ ta phải gánh vác, ngươi không thể nào biết được, đất trời rộng lớn, đại dương bao la, ngươi chỉ nhìn thấy được một phương trời, so với ngươi, ta nhìn thấy được nhiều điều hơn, trong lòng cũng ôm ấp nhiều ước vọng hơn ngươi…”

“Ước vọng trong lòng ta, chính là có thể cùng với Mị Viện nắm tay nhau bước tiếp”.

Tinh Húc Huy nhìn hắn nói.

“Cho dù Hạ Tam Thiên bị Ma tộc chiếm cứ, hàng vạn sinh linh bị Ma tộc chém giết, trở thành nô lệ sao?”

“Điều này có liên quan gì đến ta đâu?”

Tinh Húc Huy nói: “Cho dù hàng nghìn ngọn núi, hàng vạn con sông, hay cả đất trời này không còn tồn tại nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, thì cũng có làm sao…”, nghe được những lời này, Tần Ninh lắc đầu.

Xong rồi! Trúng độc quá nặng rồi! Người này, thật sự là… đã hoàn toàn bị Mị Đế dắt mũi, hoàn toàn không có khả năng quay đầu.

Lấy thực lực Thiên Thánh Đế của ông ta, sao có thể dễ dàng bị Mị Đế mê hoặc như vậy?

Bởi vì trong đó, cũng có cả khát vọng của bản thân ông ta!

“Một khi đã như vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn đường!”

Giờ phút này, đao kiếm trong tay Tần Ninh bắn ra hào quang bốn phía, vung lên, xung quanh hai người bọn họ, từng ngọn núi cao giống như bị lưỡi đao sắc bén cắt ngang, nhìn qua cứ như là đang cắt những miếng đậu phụ.

Kiếp thứ ba, Cuồng Võ Thiên Đế.

Kiếp thứ tư, Thanh Vân Kiếm Đế.

Mà đời này, Tần Ninh vừa là Cuồng Võ Thiên Đế, vừa là Thanh Vân Kiếm Đế.

Đao kiếm cộng hưởng! Cuồng Quyết cùng với Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết nháy mắt bùng nổ.

Tay phải cầm kiếm, mười hai đường kiếm khí sắc bén lập tức phá không mà ra.

Tay trái cầm đao, một cỗ đao khí điên cuồng chém thẳng về phía Tinh Húc Huy.

Hai người đứng ở chỗ sâu nhất trong núi Tu La, không hề kiêng dè gì thi triển thực lực của bản thân.

Thánh lực thiên địa chen chúc hội tụ, dường như là ngưng tụ hành thực chất, khiến cho một mảnh địa vực này giống như là biến thành một thánh địa tu hành.

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

Đao kiếm chém ra.

Ầm…Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên, lan ra cả trăm dặm, dọc theo đường đi, từng toà núi cao không ngừng lung lay rồi đổ sập xuống, hoá thành đá vụn.

Nhóm thánh thú cấp tám, cấp chín ở sâu trong núi Tu La lúc này cũng hùng hùng hổ hổ, nhao nhao chạy trốn…Vốn tưởng rằng trốn ở chỗ sâu nhất, giữa những ngọn núi lớn, con sông dài này là sẽ an toàn.

Thế nhưng kết quả là, hai vị này lại trực tiếp đánh giết đến nơi này.

Còn muốn để cho các loài thú sống hay không?

Ầm…âm thanh gầm rú kịch liệt không ngừng vang lên.

Tần Ninh tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, phóng ra khí tức mênh mông mãnh liệt.

Tinh Húc Vân cũng cầm Cửu Tinh Tinh Vân Bàn trong tay, tinh thần lực liên miên không dứt, giống như phía sau lưng ông ta, đất trời mở ra một lỗ hổng, tinh thần lực không ngừng trút xuống…Trong lúc hai người gia chiến, vẫn chưa lên đến độ cao vạn mét, nhưng lại làm cho những người xung quanh cảm nhận được một cách rõ ràng.

Đây là thực lực của Thiên Thánh Đế.

Nếu như là người này thật sự tay đấm chân đá, dùng toàn lực đánh nhau trong thánh vực Huyết La, chỉ sợ cả đất trời của thánh vực khổng lồ kia cũng sẽ xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Chẳng qua, kể từ đó, không biết sẽ có bao nhiêu người chết.

Ầm ầm ầm…Từng đường đao khí, kiếm khí và tinh thần khí đan xen, hội tụ cùng một chỗ.

Không gian bị xé rách, dường như có thể dễ dàng xé vụn cơ thể của một vị Thánh Đế cấp bậc Tam Hợp.

Tại nơi chiến trường có sương khói bàng bạc bay lượn, thân hình của Tần Ninh và Tinh Húc Huy lúc ẩn lúc hiện.

“Rất khủng bố…”, giờ phút này, mọi người đều nghẹn họng trân trối.

Mấy vạn năm qua, người bình thường làm sao có thể được chứng kiến Thánh Đế giao chiến, càng miễn bàn đến cuộc chiến của Thiên Thánh Đế.

Hôm nay nhìn thấy, cũng đủ để cho bọn họ cả đời này chìm đắm vào bên trong trận chiến khủng bố, không thể nào tưởng tượng nổi này.

“Tam Thập Tam Thiên Kiếm Trảm!”

“Cuồng Võ Cửu Thiên Chủ Bát Hoang!”

Trong phút chốc, âm thanh rung động đất trời vang lên.

Dưới bầu trời, đao mang cùng với kiếm quang vạn mét xuất hiện ở tư thế giao nhau, rồi từ trên trời giáng xuống.

“Tinh Vân Thần Thiên Bàn!”

Cùng lúc đó, âm thanh của Tinh Húc Huy cũng vang lên.

Tinh thần lực khủng bố kết hợp cùng với thánh lực, giữa đất trời phác hoạ nên một bàn cờ dài rộng vạn mét.
Chương 2208: Không thể đứng quá gần

Mà giờ phút này, phía trên bàn cờ, các quân cờ trắng đen giao nhau, chiếu rọi ra dáng vẻ của từng đường đao kiếm, bày ra ở khoảng không trên đầu Tinh Húc Huy.

Ầm…Đao mang cùng kiếm quang chớp mắt chém xuống bàn cờ.

Khí tức khiến cho kẻ khác tim đập mạnh lập tức phóng thích ra bên ngoài.

Hơi thở khủng bố như từng làn sóng không ngừng lan rộng.

Trong phạm vi trăm dặm, xung quanh hai người, cây cối núi non hoá thành bột mịn, mặt đất rung chuyển, sập xuống trong nháy mắt.

Tiếng gầm rú vang lên liên tục suốt mười lăm phút đồng hồ, sau đó mới dần dần tản đi.

Lúc này, Ma tộc cũng như Nhân tộc, các võ giả ở khắp nơi đều đưa mắt nhìn về phía bên này.

Chỉ thấy trong phạm vi trăm dặm, mặt đất như được vá lại lần nữa, mới vừa rồi còn là núi cao trùng điệp, lúc này đã bị san phẳng thành bình địa.

Ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ sững sờ.

Trong lúc giao chiến, người ngựa của cả hai phe đều tự giác chạy ra khỏi núi Tu La, đứng cách đó hơn trăm dặm.

Không thể đứng quá gần! Nếu không, một vị tấn công, một vị chuyển dời nó về phía đám người bọn họ, như vậy phải chết ít nhất cả trăm, cả nghìn người.

Cho dù là ai cũng cảm nhận được khí thế khủng bố lan tràn trong đất trời.

Trên đỉnh đầu, tám vị Thiên Thánh Đế giao chiến, dường như là khiến cho đất trời trở nên u ám.

Mà sâu trong dãy núi, cuộc chiến của hai vị đứng đầu cũng làm cho mặt đất được thay đổi diện mạo.

Ầm ầm ầm…Lúc này, trên không trung, tiếng sấm sét rền vang.

Chín vị Thiên Thánh Đế cùng với một vị Thánh Đế viên mãn là Tần Ninh chiến đấu, có vẻ như là đã dẫn đến cơn giận của đất trời.

Dường như ngay cả ông trời cũng cảm giác được, bản thân mình bị khinh bỉ.

Rõ ràng là bầu trời của thánh vực Huyết La, thậm chí là cả Hạ Tam Thiên đều trở nên u ám.

Giữa lúc đó, đột nhiên, gió bão cuồng loạn, mưa to từ trên trời trút xuống.

Nhưng cho dù là vậy, cuộc chiến vẫn không chấm dứt.

Võ giả chết đi của hai phe thế lực đều bị nước mưa cọ rửa trôi đi…Khung cảnh khủng bố kia khiến cho quỷ thần cũng phải sợ hãi.

Lúc này, trong màn như to như trút, sấm sét giáng xuống.

Tinh Húc Huy và Tần Ninh đứng cách nhau hơn mười dặm, đều tuỳ ý đứng trên một toà núi cao nghìn mét.

Một khoảng đất trời kia đã hoàn toàn bị phá huỷ, bây giờ, hai người đã muốn đánh tới một khoảng trời khác.

Trên tay Tinh Húc Huy vẫn cầm Cửu Tinh Tinh Vân Bàn, mà ở bên tay trái, bên trong áo bào cũng xuất hiện một vết kiếm, máu tươi chảy ra, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy được xương cốt.

Bên kia, Tần Ninh đứng trên một ngọn núi cao, một tay cầm kiếm, một tay cầm đao, vẻ mặt lạnh nhạt.

Tinh Húc Huy nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt bình tĩnh.

Đây chính là Thánh Đế viên mãn thật sao?

Trong lòng Tinh Húc Huy không khỏi đặt ra câu hỏi.

Ông ta trở thành Thiên Thánh Đế đã lâu, thậm chí, hồn phách, thân thể cùng với thánh lực cũng đều đã đạt tới viên mãn, vốn dĩ, ông ta đã có thể phá tan vách tường thiên địa, tiến vào Trung Tam Thiên.

Sở dĩ không đi, chính là bởi vì Mị Viện.

Có thể nói, ông ta đã đạt được sức mạnh tối đa mà mảnh thiên địa này có thể chịu đựng được.

Vậy mà dưới tình huống như thế, ông ta vẫn bị Tần Ninh tạo ra thương tích.

Tần Ninh cầm đao kiếm trong tay, sừng sững không ngã, áo trắng không nhiễm chút bụi bặm nào, mái tóc lay động theo chiều gió, những giọt nước mưa rơi xuống kia không thể chạm vào thân thể của hắn dù chỉ là một chút.

“Tinh Húc Huy, Cửu Tinh các của ngươi đã đứng sừng sững ở Hạ Tam Thiên gần trăm vạn năm qua, ta biết một chút bí mật của Cửu Tinh các, đã tới mức này rồi, ngươi đã không thể nào giấu giếm được nữa, nếu như không dùng toàn lực ra tay, kế tiếp, ta có thể sẽ chém chết ngươi!”

Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.

Tiếng răng rắc vang lên.

Trong không gian đất trời u ám, sấm sét đùng đùng, một tia sấm sét loé lên bên cạnh Tần Ninh, khiến cho khuôn mặt hắn mang theo một tia quỷ dị.

Lúc này, Tinh Húc Huy thở ra một hơi.

Tần Ninh, quả thật là kẻ địch lớn nhất mà ông ta gặp phải trong cuộc đời này.

Khó trách tại sao Ma tộc lại để ý đến kẻ này như thế.

Giờ phút này, Tinh Húc Huy nắm chặt Cửu Tinh Tinh Vân Bàn, Vân Bàn hoá thành một ánh hào quang, chui thẳng vào giữa trán ông ta, thu nhỏ lại mấy lần, rồi hoá thành một ấn ký.

Trong lúc đó, xung quanh Tinh Húc Huy như hội tụ hàng nghìn, hàng vạn ánh sao.

Khí tức khiến cho kẻ khác kinh sợ lập tức phóng ra.

Khí thế khủng bố của đất trời lập tức hội tụ lại trên thân thể của một người.

Ánh mắt Tinh Húc Huy mang theo vài phần lạnh lùng, ông ta nhìn về phía Tần Ninh.

Ông ta giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, chúa tể của trời cao.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tần Ninh cũng không thay đổi.

Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm trong tay tản ra từng luồng hào quang.

Tinh Húc Huy từng bước bước đến, thân hình gần hai mét lại như hoá thành trăm nghìn mét trong chớp mắt, uy vũ bất phàm.

Biến hoá mạnh mẽ đến mức này, cho dù là đứng cách đó trăm dặm, người ta cũng có thể cảm giác được.

Tinh Húc Huy giống như vị chủ thần duy nhất giữa đất trời, trong tay nắm giữ mặt trăng, mặt trời cùng các vì sao, là người độc nhất trên thế gian này.

Lúc này, sấm sét kia vang lên, giống như hoá thành lực thiên địa khủng bố, khiến cho kẻ khác tim đập liên hồi.

Thế nhưng khi giáng xuống bên cạnh Tinh Húc Huy lại giống như du long thần hoàng, mặc người sắp đặt.

Tinh Húc Huy dường như có thể điều khiển được sấm sét của đất trời, tuỳ ý sử dụng.

Tinh Húc Huy nắm chặt bàn tay, sấm sét được sinh ra từ trời đất giờ phút này lại được cầm nắm trong lòng bàn tay, uốn lượn thành một cây roi lôi điện dài vạn mét.

Một roi vung ra.

Âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên, trong nháy mắt, mặt đất vỡ ra thành hàng nghìn mảnh nhỏ.

Bên dưới lòng đất, không biết bao nhiêu sông ngầm sụp đổ, chìm xuống.

Ngọn núi nơi Tần Ninh đang đứng cũng lập tức bị nổ vỡ, hoá thành một đống đổ nát.

Từ trong đống phế tích đó, thân hình Tần Ninh cũng chậm rãi đi ra.

“Thể Thánh Đế Đại Hoang!”

Chiêu thức này Tần Ninh đã phải tốn rất nhiều thời gian để luyện thành, hắn vẫn luôn tu luyện thánh quyết cửu phẩm đó, giờ phút này đã đến lúc thi triển nó.

Thể Thánh Đế Đại Hoang, tổng cộng có bảy quyết.

Quyết thứ bảy, Đại Hoang Thánh Thiên Thân.

Thân hình Tần Ninh hoá thành nghìn mét, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều bộc lộ ra khí thể ngang ngửa với Tinh Húc Huy.

Hai người bọn họ không chỉ đơn giản là biến thân thể thành dáng vẻ người khổng lồ, mà trong cơ thể, thực sự hàm chứa lực thiên địa mênh mông, cuồn cuộn.

Vô Khuyết Kiếm và Thanh Long Trảm Nguyệt Đao trong tay Tần Ninh hoá thành độ dài mấy trăm mét, dường như một đao một kiếm có thể chém đứt đất trời.

“Trảm!”.

Một lời vừa dứt, Tần Ninh chém ra một nhát đao.

Bàn tay khổng lồ của Tinh Húc Huy nhấc lên, dùng cánh tay chống lại đao phong to lớn.

Đao phong và cánh tay va chạm, trong nháy mắt, thân hình Tinh Húc Huy ngưng tụ ra một Thất Tinh Bàn, chống lại đao phong, phát ra âm thanh leng keng.

“Trảm”.

Đúng lúc này, Tần Ninh khẽ quát một tiếng.

Vô Khuyết Kiếm lập tức ngưng tụ thành nghìn mét, đâm thẳng về phía Tinh Húc Huy.

Tinh Húc Huy vung tay lên, trường tiên lôi điện quất về phía thân hình của Tần Ninh.

Cùng lúc đó, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh cũng biến thành kích thước mấy nghìn mét, ngăn cản trường tiên lôi điện kia lại.

Suy nghĩ của Tần Ninh vừa chuyển, Cửu Tiêu Kim Xử bùng nổ trong chớp mắt.

Hào quang màu vàng hóa thành nước lũ, dâng lên cao rồi lại hạ xuống.

Ầm…Một chuỳ nện xuống.

Bốn phía như có hàng nghìn, hàng vạn tia sáng màu vàng chói, giống như ánh sáng của mặt trời, chiếu rọi thiên địa.
Chương 2209: Dung Linh

Theo ánh sáng tỏa ra, tất cả mọi người đều cảm giác được một sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

Đây đã không phải là việc mà con người có có đủ khả năng làm được nữa! Đây là uy lực mà thần linh mới có thể khống chế, mới có thể thả ra lực áp bách mạnh như thế.

Khí thế kinh khủng lần lượt truyền ra.

Sức mạnh dao động cuồn cuộn chảy ra từ trên người Tần Ninh.

Kim xử liên tục vung ra, cơ thể cao lớn của Tinh Húc Huy bị kim xử đánh lún vào trong đất, đầu tiên là hai chân cắm xuống trước, sau đó là hai đầu gối... dần dần ánh sáng vàng xung quanh cơ thể Tinh Húc Huy đã ảm đạm hẳn đi.

"Cửu Tinh Liên Thiên Trảm".

Tinh Húc Huy đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Chỉ trong phút chốc, bầu trời vốn dĩ đang mờ tối lập tức như bị xé ra một lỗ hổng.

Không phải một cái, mà là chín cái! Mỗi một lỗ hổng đều là xuất hiện một viên sao trời lấp lóe.

Chín ngôi sao giờ phút này hợp thành một đường thẳng, trong nháy mắt đã xếp thành hàng chặt chẽ, hóa thành một thanh kiếm rơi vào trong tay Tinh Húc Huy.

Một kiếm chém ra.

Một tiếng vèo vang lên.

Trước ngực của Tần Ninh xuất hiện một vết máu.

Tinh Húc Huy loạng choạng đứng dậy, tay cầm Cửu Tinh Liên Kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.

Nếu như có được Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm, phối hợp với pháp quyết này để chém ra một kiếm, cho dù là Tần Ninh cũng phải chết.

Đáng tiếc, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm đang ở trong tay Tần Ninh.

Ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lẽo hơn.

Máu tươi ở ngực chậm rãi chảy ra.

Chỉ là Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Thể Thánh Đế Đại Hoang! Cuồng quyết! Tam Thập Tam Thiên Kiếm Quyết! Kết hợp cùng Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm đã khiến cho hắn có chiến lực hoàn toàn sánh bằng Thiên Thánh Đế.

Tinh Húc Huy không dễ giết như vậy.

Cửu Tinh Các truyền thừa gần trăm vạn năm, nói là thâm căn cố đế cũng không hề khoa trương.

Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Tinh Húc Huy, vẻ mặt bình tĩnh.

Tinh Húc Huy thì một tay cầm kiếm, một tay nắm chặt Lôi Điện Thánh Tiên, lúc này giống như một chiến thần từ trên trời rơi xuống.

Tần Ninh đã hiểu được nếu như cứ để Ma tộc tiếp tục phát triển tiếp, sau đó thâu tóm hết các thế lực trong mấy thánh vực lại, vậy Hạ Tam Thiên đúng là không thể cứu vãn được nữa.

Hôm nay khiêu khích Tu La điện, khiến cho Ma tộc xuất hiện, đây là Ma tộc bị buộc.

Nhưng Tần Ninh cũng hiểu được một điều.

Cho dù bây giờ Ma tộc không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng chắc chắn cũng có chiêu trò gì đó.

Sẽ là cái gì?

Tần Ninh không biết.

Nghĩ đến năm đó ở đại lục Vạn Thiên, thiếu chủ của Ma Quang tông xuất hiện... Tần Ninh cảm giác có lẽ lần này sẽ có võ giả nào đó từ Trung Tam Thiên đến... Chỉ là bây giờ hắn không rảnh để quan tâm đến những điều này.

Diệp Chi Vấn vẫn chưa xuất hiện, nhưng Tần Ninh khẳng định nhất định người này sẽ xuất hiện.

Chỉ là nếu hắn không giết Tinh Húc Huy, chỉ sợ Diệp Chi Vấn sẽ không ló mặt.

Ngươi có sự chuẩn bị của ngươi! Ta cũng có sự chuẩn bị của ta! Lần này Tần Ninh không cho phép để xảy ra chuyện không có cách nào bù đắp như lúc trước nữa! "Cửu Anh!"

Tần Ninh hét lên một tiếng.

Một tiếng ầm ầm vang lên, Cửu Anh hóa thành ngàn trượng thuận gió mà tới.

Chỉ là lúc nhìn thấy Tần Ninh và Tinh Húc Huy đánh nhau thảm khốc như vậy, trong lòng Cửu Anh lại cảm thấy lạnh lẽo.

Trước kia có việc gì, Tần Ninh đều gọi tên của Phệ Thiên Giảo.

Mà bây giờ Phệ Thiên Giảo đã thành đồng bạn linh khế Bạn Sinh của Ôn Hiến Chi rồi.

Có chuyện gì cũng chỉ có thể gọi nó tới.

"Tần gia!"

Trong lòng Cửu Anh vô cùng hoảng hốt, thế nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra vô cùng kích động.

"Yên tâm, ngươi không chết được đâu".

Tần Ninh nhìn về phía Cửu Anh, khẽ mỉm cười nói: "Là hung thú dị chủng, ngươi có nhớ lời ta đã từng nói với ngươi không?"

"Ngươi là hung thú, không giống với linh thú huyền thú thánh thú, thậm chí là tiên thú thần thú, huyết mạch của ngươi cần được kích thích, nếu không ngươi chỉ là loại thú tầm thường thôi".

Tần Ninh ngạo nghễ nói: "Hôm nay chính là lúc để kích phát huyết mạch của ngươi, để ngươi được tăng cấp lên lần nữa".

Cửu Anh liền tỏ vẻ vô cùng oai phong lẫm liệt.

Mà Tần Ninh cũng không nói nhảm nữa.

Hắn nhìn về phía Tinh Húc Huy, chậm rãi nói: "Ta đã sống qua bốn đời, đời thứ nhất khống chế bí truyền khôi lỗi, đời thứ hai khống chế đạo ngự thú, đời thứ ba khống chế đạo cuồng võ, đời thứ tư khống chế đạo kiếm thuật".

"Ngươi đã thấy được kiếm thuật của ta, đao pháp của ta, nhưng chưa từng thấy được thuật ngự thú của ta!"

Lúc này, Tần Ninh vừa dứt lời.

Liền nắm chặt bàn tay tay, một linh khế xuất hiện trước người hắn.

"Dung Linh!"

Hắn vừa hét lên một câu, cả người Cửu Anh lập tức xuất hiện ở bên cạnh Tần Ninh.

Mà một giây sau, sức mạnh kinh khủng bắn ra từ trong cơ thể của một người một thú.

Cả người Cửu Anh dán vào người Tần Ninh.

Lân giáp màu đỏ sậm dường như đã hóa thành áo giáp của Tần Ninh.

Một cái áo giáp màu đỏ sẫm bám chặt lên cơ thể cao lớn của Tần Ninh, khiến lúc này hắn trông rất giống một tu la tắm trong máu.

Mà hai cánh của nó đã hóa thành một cái cánh chim màu đỏ thẫm ở sau lưng Tần Ninh.

Chín cái đầu với vẻ mặt dữ tợn thì hóa thành thú giáp ở phía trên áo giáp, hai vai, hai khuỷu tay, hai đầu gối, hai chân và ngực của Tần Ninh.

Giờ phút này, dường như Cửu Anh đã hoàn toàn hóa thành một cái áo giáp bám vào người Tần Ninh.

Mà trông hắn càng thêm đáng sợ giống như một tu la đẫm máu.

Khí thế kinh khủng tràn ngập bốn phía.

Một thần chủ.

Một tu la.

Giống như một vị thần hiếm thấy từ xưa đến nay từ trên trời rơi xuống! Lúc này Tinh Húc Huy cũng phải nhíu mày lại.

Ông ta chém một kiếm ra, Lôi Điện Thánh Tiên cũng vung ra.

Chỉ là cả người Tần Ninh đột nhiên bay lên không với tốc độ hoàn toàn vượt xa cơ thể cao lớn.

Ầm... Một đao trực tiếp chém xuống.

Lưỡi đao chém thẳng lên thân Cửu Tinh Liên Kiếm, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Mà ngay lúc này, từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, khí thế làm cho người ta phải sợ hãi tỏa ra.

Mà Vô Khuyết Kiếm đang bị Lôi Điện Thánh Tiên quấn quanh.

Thế nhưng Thanh Diễm Nguyên Đỉnh ở trên đỉnh đầu Tần Ninh lại nghiêng thân đổ ra ngọn lửa màu xanh ngập trời trong nháy mắt.

Mà Cửu Tiêu Kim Xử cũng bộc phát ra khí thế sôi trào mãnh liệt khiến người ta kinh ngạc, một luồng sáng màu vàng từ giữa trời nện xuống.

Nhìn thấy ngọn lửa màu xanh và ánh sáng màu vàng kia đánh tới, vẻ mặt Tinh Húc Huy run lên, lập tức quát lên một tiếng.

"Cửu Tinh Bàn Thiên!"

Ầm... Chỉ trong phút chốc, dưới chân ông ta liền xuất hiện chín ngôi sao hợp thành một thể, trong nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng ngăn cản được ánh sáng màu vàng và ngọn lửa màu xanh kia.

"Muốn cản ư?

Nhưng có chống đỡ được không?"

Thấy cảnh này, Tần Ninh lại cười nhạo một tiếng.

"Linh Hung!"

Hắn hét lên một câu.

Chỉ trong chốc lát, chín cái đầu dữ tợn ở hai vai, hai khuỷu tay, hai đầu gối, hai chân và trước ngực đã chuyển từ hình dáng áo giáp thành cái đầu của Cửu Anh, trực tiếp lướt đi.

Ầm ầm ầm... Chín cái đầu dữ tợn há miệng to như máu cắn xuống.

Vừa chạm vào chín ngôi sao, chín cái đầu lập tức phụt máu tung tóe.

"Phá!"

Mà lúc này, Tần Ninh lại quát khẽ một tiếng.

Ngay lập tức, hai cái móng vuốt sắc bén giống như mọc từ hai tay Tần Ninh đột nhiên xông ra.

Vèo vèo... Tốc độ của móng nhọn vô cùng nhanh chóng, giống như có thể chém hết tất cả mọi thứ trong trời đất, lao thẳng tới chỗ Tinh Húc Huy.
Chương 2210: Tinh Húc Huy chết

Giờ phút này, Thanh Long Trảm Nguyệt Đao, Vô Khuyết Kiếm, Cửu Tiêu Kim Xử và Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đều đang giằng co với cơ thể Tinh Húc Huy.

Mà cặp móng vuốt sắc nhọn kia phi thẳng đến ngực Tinh Húc Huy.

Âm thanh xoẹt xoẹt vang lên, móng vuốt cào nát cửu tinh hộ thể khổng lồ của Tinh Húc Huy.

Nhưng móng vuốt cũng đã mất đi sự sắc bén.

Trong mắt Tinh Húc Huy mang vẻ kiêng dè sâu đậm, lúc này thở dốc được một hơi.

Nhưng đúng lúc này.

Tiếng phụt đột nhiên vang lên.

Một thanh kiếm sắc trực tiếp xuyên qua ngực Tinh Húc Huy.

Kiếm như ánh sao, hào quang lộng lẫy, khi lưỡi kiếm kia xuyên thấu thân thể Tinh Húc Huy, tất cả mọi người đều thấy ánh sáng trong thân thể ông ta dần dần tán loạn, tinh thần lực bàng bạc của trời đất ẩn chứa trong thân thể dường như sắp hoàn toàn tiêu tán.

Thấy cảnh này, ai ai cũng sững sờ.

Cảnh tượng sấm chớp trên bầu trời càng thêm mãnh liệt.

Thời điểm mà khí thế bàng bạc bộc phát ra, khí tức làm người ta sợ hãi cũng đồng thời phóng thích.

Chấn động kinh khủng, từng lớp sóng cuồn cuộn trào dâng khí tức kia càng có vẻ mạnh mẽ.

"Đáng chết!"

Tinh Nhiễm Thiên bỗng chửi nhỏ một tiếng.

Ông ta cảm thấy không đúng.

Hơi thở của Tinh Húc Huy đang dần dần suy giảm, hơn nữa suy giảm đi với tốc độ rất nhanh, dường như lúc nào cũng có thể tiêu tán trong trời đất.

Loại cảm giác này khiến trong lòng ông ta dâng lên cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Không ít người đồng thời cảm thấy không thích hợp.

Có vẻ như... Trời đất cũng nảy sinh đồng cảm.

Ầm... Giây tiếp theo, thân thể hùng vĩ cao lớn kia bỗng nhiên sụp đổ từng khối một.

"Tinh Húc Huy... Chết rồi...", lúc này, vẻ mặt tông chủ Huyết Ngọc khẽ giật mình.

Sắc mặt U Minh Ngọc Giang cũng trắng bệch.

Tông chủ Thiên Hàn Lỗi đang đánh nhau với Ôn Hiến Chi cũng thấy thân thể run lên.

Nhưng giờ phút này, Ôn Hiến Chi cười lạnh nói: "Chết thì có gì mà kinh ngạc, với năng lực của sư phụ ta, tự mình ra tay giết ông ta không khó".

Mà cùng lúc đó, đám người Hiên Viên Quân, Dịch Vân Tiêu cũng nghẹn họng đứng hình.

Mấy người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương cũng sôi nổi được cổ vũ.

Trường kiếm bị rút ra.

Thân hình khổng lồ của Tinh Húc Huy tán loạn, hóa thành độ lớn bình thường.

Mà trong cơ thể ông ta, khí tức sinh mệnh đang không ngừng suy bại, ba hồn bảy phách tán loạn…

Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung.

Thanh Long Trảm Nguyệt Đao.

Vô Khuyết Kiếm.

Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.

Cửu Tiêu Kim Xử.

Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm.

Ngũ đại Đế khí vờn quanh người, ánh lên ánh hào quanh của riêng mình.

Cơ thể và Cửu Anh dung hợp thành một, áo giáp màu đỏ sậm toát ra khí tức làm người sợ hãi.

Giờ khắc này, xung quanh yên lặng như tờ.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Tinh Húc Huy, vừa yên tĩnh vừa lạnh nhạt.

Xoạt xoạt xoạt... Mà đúng lúc này, trên đường chân trời, bốn bóng người đồng loạt rơi xuống.

Chính là bốn người Viêm Đế, Mị Đế, Dạ Đế, Huyết Đế.

Bốn người Liễu Thông Thiên, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên cũng nhao nhao rơi xuống.

"Sư phụ".

"Sư phụ".

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đi đến bên cạnh Tần Ninh, nhìn kỹ.

"Phu quân, chàng không sao chứ?"

Thời Thanh Trúc cũng dò xét Tần Ninh một lượt.

Liễu Thông Thiên đứng ở một bên, không lại gần.

Ông ta biết, có chuyện lần trước, hiện tại hắn không quá tín nhiệm ông ta.

Giữ một khoảng cách mới tương đối tốt.

Lúc này, tứ đại Ma Đế nhìn thấy vết kiếm trước ngực Tinh Húc Huy, thấy bóng dáng ông ta dần dần biến mất, biểu cảm không giống nhau.

Huyết Đế lạnh lùng nói: "Kẻ đứng đầu Hạ Tam Thiên?"

"Chỉ thế thôi?"

Viêm Đế cũng cau mày nói: "Tần Ninh cũng chỉ là Thánh Đế viên mãn mà thôi..."

"Tinh Húc Huy... Thực lực chỉ có đến vậy...", Dạ Đế thản nhiên nói.

Mà lúc này, Mị Đế đi đến bên cạnh người Tinh Húc Huy, chầm chậm đỡ ông ta.

"Xin lỗi, làm ngươi thất vọng".

Sắc mặt Tinh Húc Huy khổ sở nói.

"Không sao cả!"

Mị Đế nhìn về phía Tinh Húc Huy, đôi mắt trong suốt, không mang bất kỳ tình cảm gì, chậm rãi nói: "Lúc đầu cũng không định để ngươi giết Tần Ninh".

"Nếu ngươi đã vô dụng, vậy yên tâm lên đường đi!"

Dứt lời, bàn tay Mị Đế nắm lại.

Tiếng vỡ vụn tạch tạch tạch vang lên, Tinh Húc Huy vốn đang đi về phía con đường tử vong đột nhiên run rẩy thân thể, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người phụ nữ mình yêu sâu đậm trước mắt.

"Uổng phí tâm cơ của ta!"

Giờ phút này, vẻ mặt Mị Đế lạnh lùng nói.

Trong mắt Tinh Húc Huy cuối cùng xuất hiện tử khí.

Tử khí đau thương đến mức tận cùng.

"Mị Đế!"

Tinh Nhiễm Thiên rít lên một tiếng, quát: "Ngươi..." "Ta sao hả?"

Mị Đế lạnh lùng đáp: "Người sắp chết đã vô ích với tộc của ta, ta chỉ tiễn ông ta đi một cách vui sướng hơn thôi".

"Tinh Nhiễm Thiên, tương lai nếu ngươi thành kẻ vô dụng, ngươi hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ".

Vẻ mặt Tinh Nhiễm Thiên hoảng sợ.

Lúc này, Tần Ninh khẽ cười nói: "Thật đáng thương... Đường đường một vị Thiên Thánh Đế lại bị lợi dụng như vậy, ta còn tưởng rằng thật sự là tình yêu đích thực..."

Sắc mặt Tinh Nhiễm Thiên trở nên khó coi, không nhịn được liếc nhìn Mị Thanh bên người mình.

Lúc này, ánh mắt tứ đại Ma Đế nhìn Tần Ninh mang mấy phần lạnh lùng.

Tần Ninh không thèm để ý đến cái chết của Tinh Húc Huy.

Dù Tinh Húc Huy bị Mị Đế lừa gạt, ông ta cũng không đáng nhận chút đồng tình nào từ Tần Ninh.

Tần Ninh nhìn bốn người, chậm rãi nói: "Được rồi, Tinh Húc Huy không còn nữa, tiếp theo là Diệp Chi Vấn ra sân đúng không?"

"Nếu như y không xuất hiện, năm đánh với bốn, ta nghĩ các ngươi rất khó sống sót..."

Giờ phút này, đối với cái chết của Tinh Húc Huy, tứ đại Ma Đế chẳng qua cảm thấy người này vô dụng, lại không hề lo lắng.

Lần này Ma tộc đã dám xuất hiện, có lẽ những năm gần đây chuẩn bị gì đó, đã có thể bắt đầu hành động.

Đã như vậy, Tinh Húc Huy chết rồi, thứ kia cũng nên xuất hiện.

Tứ đại Ma Đế đều không nói gì thêm.

Trên thực tế, trong lòng tứ đại Ma Đế cũng bất ổn.

Đến bây giờ Diệp Chi Vấn vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến bọn họ khó có thể bình tĩnh.

Chỉ là, cứ mãi giằng co như vậy cũng chẳng có chỗ tốt gì.

Trước mắt, Cửu Tinh Các, Thông Thiên Tông, thế gia Hiên Viên, U Minh cốc, Huyết tông và Tần Ninh liên hiệp sức chiến đấu của tứ đại Thánh Vực để đối phó với võ giả ma tộc, sát khí dâng trào.

Nhất là sau khi Tần Ninh chém giết Tinh Húc Huy, nâng cao tinh khí thần của những võ giả kia, có thể nói các võ giả giết người cực kỳ hung ác.

Nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ xảy ra biến cố lớn.

"Sốt ruột cái gì?"

Giờ phút này, Mị Đế cười lạnh nói: "Vội vã đi chịu chết sao?"

Nghe vậy, Tần Ninh cười đáp: "Ta sợ các ngươi sẽ nóng nảy".

Lúc này, năm kiện Đế khí bên cạnh Tần Ninh lóe ra hào quang, trong nháy mắt xẹt qua trăm dặm, năm cột sáng phóng lên cao.

Ầm ầm ầm ầm ầm... Trong khoảnh khắc, năm tiếng nổ đùng đùng vang lên.

Năm vị Thánh Đế viên mãn của ma tộc lập tức chết.

Trên mặt đất, tia sáng chầm chậm tán loạn.

Trong lòng tất cả ma tộc phát lạnh.

Từ khoảng cách trăm dặm đánh giết năm người.

Ánh mắt bốn vị Ma Đế giật mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom