-
Chương 2211-2215
Chương 2211: Tam Thiên Giới Bích
Tần Ninh nhìn về phía bốn vị Ma Đế, mỉm cười nói: "Thế nào?"
"Sốt ruột sao?"
Sắc mặt tứ đại Ma Đế vô cùng lạnh lùng.
"Tần Ninh...", "Nếu đã sốt ruột thì mau chạy đi!"
Trong lúc Tần Ninh nói, ngũ đại Đế khí lóe ra.
Chiến lực bây giờ của Tần Ninh đã có thể sánh ngang với Thiên Thánh Đế, hơn nữa, trong tay hắn còn có năm món đế khí nữa, đến Thánh Đế viên mãn cũng chẳng thể nào cản nổi.
Mà thực lực của tứ đại Ma Đế chỉ có Thiên Thánh Đế, nếu chúng dám ra tay thì bốn người Thời Thanh Trúc cũng ngăn chặn được.
Tần Ninh đang giết người tru tâm.
Hắn tiêu diệt Thánh Đế của Ma tộc khiến cho bốn vị Ma Đế không thể an tâm được.
Cứ tiếp tục như vậy, Thánh Đế của Ma tộc liên tiếp hy sinh, khiến đại quân của chúng tan đàn xẻ nghé càng nhanh hơn... Giờ phút này, Tần Ninh khống chế năm món đế khí, trên người đằng đằng sát khí, lại thêm một vị Thánh Đế của Ma tộc phải ngã xuống.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Ma tộc đã tổn thất hơn mười vị Thánh Đế.
Thánh Đế viên mãn, tam hợp, nhị hợp, nhất hợp đều có hết... Tứ đại Ma Đế đã không thể kiềm chế được tâm tình của mình.
"Hừ".
Đúng lúc đó, trong không gian bỗng truyền tới một tiếng hừ lạnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, giữa đất trời chợt xuất hiện một cái bát ngọc từ từ hạ xuống.
Cái bát ngọc ấy nháy mắt đã phóng to ra cả ngàn vạn trượng, chốc lát đã bao phủ vị trí chín người Tần Ninh.
Ngay sau đó, bên trong bát ngọc lóe ra một vầng sáng, một người thong dong đi ra, trông tựa tiên nhân, không màng danh lợi.
Đó là Diệp Chi Vấn! Lúc này, Diệp Chi Vấn bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, thong thả cười nói: "Tần công tử, ta đã chuẩn bị cho ngươi một bữa tiệc của Thao Thiết, giờ bắt đầu được rồi".
Thấy Diệp Chi Vấn xuất hiện, Tần Ninh mới thật sự an tâm.
Lúc này, bên trong bát ngọc lóe sáng rực rỡ, tia sáng xông thẳng lên trời cao, thời không như xoay chuyển, cả không gian phải chấn động.
Theo vầng hào quang tỏa ra từ bát ngọc, một khoảng không gian dường như vặn vẹo lại.
Đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy vậy thì biến sắc.
Thế nhưng, ngay sau đó, giọng nói của Tần Ninh truyền vào tai bọn họ.
"Đừng lo lắng, cứ làm theo lời ta nói là được".
Hắn vừa nói xong, bát ngọc bỗng nhiên biến mất, lúc này thế giới mới khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ còn lại máu tươi vẫn chảy xuống không ngừng trong cuộc chiến giữa hai bên.
Vào thời khắc ấy, ai ai cũng đều tràn ngập sát khí.
Thiên Thánh Đế không có ở đây.
Thánh Đế viên mãn là vô địch.
Trong khi Ma tộc và nhân loại đang chiến đấu với nhau... Vạn vật thay đổi thất thường, Thời Thanh Trúc chớp chớp đôi mắt to tròn, sợ hãi nép vào người Tần Ninh.
"Đừng lo lắng...", Tần Ninh trấn an Thời Thanh Trúc, chậm rãi nói: "Không có việc gì đâu...", Thời Thanh Trúc khẽ gật đầu.
Bên trong bát ngọc yên tĩnh lạ thường.
Bên ngoài bát ngọc có thể nhìn thấy được thế giới lúc này ra sao, ánh sáng chói lọi lướt qua, tựa như đi xuyên qua thời không.
Chẳng bao lâu sau, bát ngọc bỗng nhiên dừng lại.
Không gian xung quanh yên bình đến lạ.
Trời đất bây giờ trắng xóa, trông tựa như mây trời, lại vừa giống như sơn hải... không gian bao la mênh mông không điểm cuối.
Dùng mấy chữ đó để miêu tả nơi này không thể nào thích hợp hơn.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng giữa khoảng không trắng xóa ấy, quan sát xung quanh.
Tứ đại Ma Đế cũng nhìn quanh bốn phía.
Cùng lúc đó, bát ngọc biến mất, bóng dáng Diệp Chi Vấn cũng từ từ xuất hiện.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo chia nhau ra đứng hai bên trái phải của Tần Ninh.
Liễu Thông Thiên vẫn duy trì khoảng cách với mấy người họ như cũ.
"Sư phụ, đây là đâu?"
Diệp Nam Hiên thắc mắc hỏi.
Tần Ninh quan sát xung quanh, vuốt cằm đáp: "Nơi đây ta đã từng nhắc tới với các ngươi rồi, Tam Thiên Giới Bích!"
Tam Thiên Giới Bích sao?
Nó có nghĩa là gì?
Diệp Chi Vấn cười nói: "Quả nhiên là Tần công tử cái gì cũng đều biết hết".
Tần Ninh cũng cười đáp lại: "Kiến thức của ngươi cũng không ít hơn ta đâu, ngươi không phải đến từ Thương Mang Vân Giới sao?
Ta rất tò mò rằng ngươi rốt cuộc là ai!"
Diệp Chi Vấn cũng cười: "Đến một ngày nào đó ngươi sẽ biết".
"Nơi đây đúng là Tam Thiên Giới Bích".
Diệp Chi Vấn thuận tiện nói thêm: "Tam Thiên Giới Bích là khu vực trung gian giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, nó là một vách tường mà năm xưa Vô Thượng Thần Đế tự tay tạo nên, võ giả ở Trung Tam Thiên bước vào đây có thể nói là cửu tử nhất sinh".
"Còn võ giả của Hạ Tam Thiên nếu muốn thông qua chỗ này tiến vào Trung Tam Thiên thì cần phải có thực lực vượt qua cực hạn Thiên Thánh Đế, để lấy chính lực lượng đó phá vỡ bức tường này, tiến vào Trung Tam Thiên, chiêm ngưỡng được vùng đất rộng lớn mới".
Lúc này, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều tò mò nhìn quanh.
Tam Thiên Giới Bích này không giống với những gì bọn họ tưởng tượng cho lắm.
Còn Liễu Thông Thiên giờ đang đứng bên cạnh bọn họ, gương mặt mông lung chẳng hiểu gì.
Chuyện gì xảy ra thế?
Ông ta chỉ muốn giúp đỡ Tần Ninh đánh bại Ma tộc, rồi tiếp tục làm tông chủ Thông Thiên tông của mình thôi mà.
Tương lai Tần Ninh chắc chắn sẽ tiến vào Trung Tam Thiên, nhưng mà ông ta không có ước muốn đó! Nghe nói thế giới Trung Tam Thiên có diện tích rộng lớn, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Sau khi tiến vào Trung Tam Thiên, ông ta không thể xưng bá thiên hạ giống như Hạ Tam Thiên được.
Mà tương lai sau này, Tần Ninh nhất định sẽ đi vào Trung Tam Thiên, trong lòng Liễu Thông Thiên, không có Tần Ninh, không có Tinh Húc Huy, ông ta chính là vua của Hạ Tam Thiên, sau này chắc chắn có thể thống thất thập đại thánh vực.
Ông ta không muốn tiến vào Trung Tam Thiên chút nào! Diệp Chi Vấn muốn làm cái gì thế?
Diệp Nam Hiên nói: "Lão quỷ kia, lẽ nào ngươi muốn tạo điều kiện cho chúng ta tiến vào Trung Tam Thiên à?"
Những lời ngu ngốc như vậy tất nhiên cũng chỉ có mình Diệp Nam Hiên mới có thể hỏi.
Diệp Chi Vấn cười nói: "Nếu ngươi thích thì để ta tiễn ngươi đi một đoạn đường cũng được".
Lúc này, Tần Ninh nói: "Tam Thiên Giới Bích là vách tường giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, nó ngăn cách hai thế giới, giữa hai vách tường đó cần phải có một đoạn đường để giảm xóc, nếu không với kết cấu của vách tường, cường giả Trung Tam Thiên lúc nào cũng có thể xông vào Hạ Tam Thiên, khiến cho Hạ Tam Thiên xảy ra những chuyển biến không thể lường trước được...", "Tam Thiên Giới Bích là một không gian chứ không phải là vách tường!"
Hắn nhìn về phía Diệp Chi Vấn, từ từ nói: "Tam Thiên Giới Bách bởi vì tiếp giáp cả hai giới là Trung Tam Thiên và Hạ Tam Thiên, bởi vậy... khoảng không gian này có thể chịu được sức phá hoại rất lớn".
"Diệp Chi Vấn, ta hiểu ngươi đang nghĩ gì!"
Tần Ninh cười nói: "Giới hạn chịu đựng của Hạ Tam Thiên chính là Thiên Thánh Đế, sức mạnh vượt qua của Thiên Thánh Đế sẽ bị quy tắc trói buộc, không thể phát huy ra thực lực chân chính của mình".
"Mà ngươi cũng biết rằng, Thiên Thánh Đế đỉnh phong cũng không thể giết được Tần Ninh ta".
"Thế nên, ngươi dẫn chúng ta tới nơi này, chính là để... có thể khiến có người mạnh hơn cả Thiên Thánh Đế ra tay!"
Thấy suy nghĩ của mình bị Tần Ninh nhìn thấy, Diệp Chi Vấn không có vẻ gì là tức giận, mỉm cười nói: "Ngươi đoán đúng rồi".
"Trong Hạ Tam Thiên không ai có thể giết được Tần Ninh ngươi, đến Tinh Húc Huy cũng không thể giết được, vậy chỉ đành ra tay ở Tam Thiên Giới Bích, dù sao, ta cũng không thể nào đưa ngươi đến Trung Thiên Giới để giết ngươi được".
Diệp Chi Vấn lạnh nhạt hỏi: "Ở trong này, người có thực lực vượt qua Thiên Thánh Đế vẫn có thể giết ngươi mà không bị hạn chế bởi xiềng xích của thiên địa".
Diệp Chi Vấn vừa nói vậy, Tần Ninh cười nói: "Nếu đã vậy thì để ta xem đó là ai nào?"
Chắc sẽ không giống như những gì ngươi làm ở đại lục Vạn Thiên, đưa võ giả của Trung Tam Thiên tới đâu nhỉ?"
Chương 2212: Bộ tộc Ám Nguyệt
Diệp Chi Vấn mỉm cười, lắc đầu nói: “Từ Hạ Tam Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên, năm đó ta đã thử một lần, Ma Quang tông phái ra một nghìn võ giả, nhưng kết quả là thất bại hoàn toàn”.
“Muốn vượt qua đại lục Vạn Thiên, quả thật là rất khó khăn, có thể nói gần như không có khả năng, dù sao thì đây cũng là phương pháp mà phụ thân ngươi để lại, vậy nên, hẳn là ngươi còn biết rõ sự khó khăn trong đó hơn cả ta”.
“Mà năm đó, cuối cùng cũng chỉ có hồn phách rơi xuống hạ giới mà thôi”.
Năm đó, tại Thiên Đế các thuộc đại lục Vạn Thiên, hồn phách của thiếu chủ Ma Quang tông chính là Đế Lâm Thiên, không phải là bản thân hắn ta đến được đó.
Diệp Chi Vấn nói không sai, từ Hạ Tam Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên có thể nói là không có một con đường sống nào! Cũng có thể tồn tại một chút khả năng, nhưng cần phải trả một cái giá đắt, vô cùng đắt! Đây chính là quy tắc của thiên địa.
Đây là quy tắc thiên địa mà Vô Thượng Thần Đế thiết lập, ai cũng không thể phá vỡ được.
“Một khi đã như vậy, ta ngược lại rất tò mò, ngươi định làm như thế nào”.
Tần Ninh nói tiếp.
Tứ đại Ma Đế đấu với bốn người Thời Thanh Trúc.
Còn hắn đối phó với Diệp Chi Vấn.
Năm đối năm, hắn không có gì phải lo lắng.
Cho dù Liễu Thông Thiên là đồng bọn của Ma tộc, hắn cũng không cảm thấy lo lắng.
Giờ phút này, Diệp Chi Vấn mỉm cười nói: “Cho nên lần này, không phải là dẫn cường giả từ Trung Tam Thiên tới, mà là…cường giả từ Ma tộc đến”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh khẽ nhướng mày.
“Năm đó, ở đại lục Vạn Thiên có ngũ mạch Ma tộc, cùng với tứ đại Ma tộc ở Hạ Tam Thiên bây giờ, đều là từ ngoại vực xâm nhập vào”.
“Đương nhiên, bởi vì phụ thân ngươi, phương pháp dẫn dắt này vô cùng phức tạp, quả thực rất khó khăn, nếu như không phải vì điều này, Ma tộc căn bản không cần phải nhẫn nhịn, tiêu diệt Thương Mang Vân Giới là điều cực kỳ đơn giản”.
“Về phần phương pháp này như thế nào, ta cũng không biết rõ, nhưng lần này, vì ngươi, ta đã tiêu tốn thời gian mấy vạn năm, cuối cùng cũng làm được rồi”.
Diệp Chi Vấn mỉm cười nói: “Tần Ninh, những năm gần đây, ngươi trở về lần nữa, hẳn là cũng phát hiện ra rồi nhỉ?”
“Ngũ mạch Ma tộc chẳng qua chỉ là nhóm nô lệ trong thần tộc ngoại vực, tới Hạ Tam Thiên, tứ đại Ma tộc cũng chỉ là chủng tộc cấp thấp của thần tộc ngoại vực, ngươi nên biết, phía trên còn có những chủng tộc cấp bậc mạnh hơn nữa”.
Tần Ninh vẫn im lặng không nói gì.
“Lần này, vì ngươi, ta đã bỏ ra rất nhiều…”, trang phục màu xanh trên người Diệp Chi Vấn dần dần hoá thành những tia sáng u ám.
Mà khuôn mặt của y cũng dần dần xảy ra biến hoá.
Bên ngoài cơ thể bắt đầu trở nên ảm đạm, u ám, ánh mắt của y giống như ánh trăng sáng, lạnh lẽo đến đáng sợ, khí thế cũng dần dần trở nên tán loạn.
Khí tức khủng bố từ trong cơ thể y phát ra, từ từ bao phủ bốn phía.
Một cỗ ma khí mạnh mẽ phóng thích ra bên ngoài.
Giờ phút này, thân thể của tứ đại Ma Đế run rẩy, sắc mặt khó coi, thận chí trong đáy lòng còn ẩn ẩn xuất hiện sự kính ngưỡng.
“Bộ tộc Ám Nguyệt, kính mời giáng thế!”
Cuối cùng, Diệp Chi Vấn mở miệng nói ra một câu.
Mà thân hình của y cũng hoàn toàn thay đổi.
Nhìn qua thì vẫn giống con người như trước, chỉ là trên người khoác một chiếc áo bào màu ánh trăng lạnh lẽo, mười ngón tay tinh tế, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, đôi con ngươi không phải là màu đen như thường mà giống như ánh trăng khuyết.
Trong đôi mắt kia phát ra những tia sáng, nhìn có chút quỷ dị, bí ẩn khó lường.
Bịch bịch bịch…Giờ phút này, bốn người Mị Đế, Viêm Đế, Dạ Đế, Huyết Đế đều quỳ một gối xuống đất, dáng vẻ cung kính.
“Tham kiến đại nhân”.
“Tham kiến đại nhân!”
Trái tim của bốn người bọn họ đập vô cùng nhanh.
Đó là một loại áp chế từ trong huyết mạch.
Tộc người ngoài thế giới phân chia cấp bậc một cách rất nghiêm khắc.
Giống như ngũ mạch Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, bọn họ chẳng qua chỉ là nô lệ, bị bắt xâm nhập vào đại lục.
Còn bốn tộc Mị Ma, Dạ Ma, Viêm Ma, Huyết Ma đều có được địa vị của mình, bọn họ không phải là bị bắt buộc tiến vào Thương Mang Vân Giới, mà bản thân bọn họ tự nguyện đến đây, muốn lập được công lớn, gia tăng địa vị cho bộ tộc của mình.
Giờ phút này, bốn vị Ma Đế không còn vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng như trước nữa mà vô cùng cẩn thận dè dặt.
Dần dần, dường như thân thể của Diệp Chi Vấn đã tiếp nhận được tất cả, hai tay giật giật, đầu hơi hơi chuyển động.
“Là các ngươi…”, người đàn ông mở miệng, khẽ cười nói: “Đứng lên cả đi”.
Người đàn ông nói chuyện bằng tiếng của Nhân tộc, âm thanh cực kỳ dễ nghe.
Thấy vậy, Thời Thanh Trúc yếu ớt nói: “Phu quân, âm thanh của hắn ta nghe êm tai hơn âm thanh của chàng nhiều…”, lời này vừa nói ra, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều quay lại nhìn Thời Thanh Trúc.
Bây giờ là thời điểm để nói những lời này sao?
Lúc này, người đàn ông có đôi mắt như ánh trăng chậm rãi nói: “Tình huống cụ thể Diệp Chi Vấn đã nói với ta”.
Người đàn ông kia nói xong thì ánh mắt chuyển về hướng Tần Ninh, mỉm cười nói: “Ngươi là cái người tên Tần Ninh kia phải không?”
“Tại hạ…Nguyệt Văn Phong”.
Nguyệt Văn Phong?
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tộc người ngoài thế giới các ngươi xâm nhập vào Thương Mang Vân Giới, ngay cả cái tên cũng dựa theo cách đặt của Thương Mang Vân Giới…”, Nguyệt Văn Phong nghe được những lời này cũng cười nói: “Không phải như vậy, trên thực tế, ngoại vực có rất nhiều nơi giống như Thương Mang Vân Giới, hơn nữa, ngôn ngữ của một số địa phương cũng giống nơi đây”, Tần Ninh nhướng mày.
“Tần Ninh, kỳ thật sự việc cũng không cần phải làm đến mức này”.
Nguyệt Văn Phong cười nhạt nói: “Ta tiến vào Thương Mang Vân Giới, chẳng qua chỉ vì muốn tìm kiếm một đồ vật, đến khi tìm được thứ đó, ta sẽ không mang lại tai hoạ gì cho nó mà trực tiếp rời đi”.
“Thiên phú của ngươi, ta cũng đã nghe nói rồi, nếu được, ta hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta”.
“Sau này, nếu như ngươi muốn trở thành người đứng đầu Thương Mang Vân Giới, chúng ta sẽ trợ giúp, giúp ngươi trở thành người thống trị”.
Tần Ninh nhíu mày nói: “Là trở thành một tên hoàng đế bù nhìn sao?”
Nguyệt Văn Phong mỉm cười, không nói gì thêm.
“Không có hứng thú”.
Tần Ninh xua tay nói: “Tuy rằng gọi các ngươi là Ma tộc có chút không đúng, nhưng đối với Thương Mang Vân Giới mà nói, các ngươi chính là ma”.
“Vì mục đích của bản thân mà huỷ diệt gia đình người khác…Nhất là gia đình của ta…”
“Chuyện này, ta tuyệt đối không cho phép”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong vẫn bình tĩnh như trước.
“Mạnh được yếu thua, từ xưa đến nay, bất kể là ở nơi đâu, vẫn luôn là như thế!”
Nguyệt Văn Phong thản nhiên nói.
“Ta thấy các ngươi cũng không phải là quá mạnh!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu không, để cho người sau lưng các ngươi trực tiếp ra tay, một phát tiêu diệt luôn Thương Mang Vân Giới đi!”
Nghe được những lời này, Nguyệt Văn Phong mỉm cười chua xót.
Người sau lưng hắn ta có thực lực để làm như vậy không?
Có! Nhưng mà, không thể làm được.
Trên thực tế, Tần Ninh cũng biết, sau lưng tộc người ngoài thế giới này có tồn tại một nhân vật vô cùng cường đại.
Thế nhưng bọn họ có điều lo ngại.
Dựa theo lời của phụ thân, những người này đến đây là để tìm kiếm Phong Thần Châu, mà Phong Thần Châu đại biểu cho cái gì thì Tần Ninh cũng không biết, thế nhưng phụ thân tình nguyện rời khỏi Thương Mang cũng không chịu giao ra viên châu này, có thể tưởng tượng được, phụ thân biết bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Tiêu diệt Thương Mang Vân Giới, Phong Thần Châu cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Cho nên hiện tại, những người này chỉ có hai biện pháp.
Thứ nhất, bắt giữ phụ thân, ông ấy chính là thể ý niệm của Thương Mang Vân Giới, bắt được phụ thân có thể hoàn toàn mở ra Thương Mang Vân Giới, sau đó đưa đại quân tiến vào, tìm kiếm những gì bọn chúng muốn.
Thứ hai, lẻn vào Thương Mang Vân Giới, tuy rằng vô cùng khó khăn, nhưng có thể vào trong này rồi từ từ tìm kiếm, chậm rãi chiếm lĩnh, làm cho lục địa tan rã, đến lúc đó, cho dù là phụ thân cũng không có khả năng xoay trời chuyển đất.
Chương 2213: Ta phải tính toán luôn một thể với các ngươi
Vậy nên, trong Thương Mang Vân Giới mới có sự xuất hiện của Ma tộc.
Những năm gần đây, phụ thân không ngừng lánh mặt.
Tần Ninh không thể để cho những người này làm xằng làm bậy trong Thương Mang Vân Giới.
Nguyệt Văn Phong nhìn Tần Ninh, mở miệng nói tiếp: “Xem ra, ngươi đã biết được chút gì đó rồi…”
“Nếu như có thể làm như thế, Thương Mang Vân Giới đã sớm không còn tồn tại nữa”.
Nguyệt Văn Phong thuận miệng nói: “Nhưng mà, bây giờ cũng nhanh”.
Cũng nhanh?
Có ý gì?
Tần Ninh nhướng mày.
Nguyệt Văn Phong mỉm cười nói: “Xem ra, có một số chuyện, nói cho các ngươi biết cũng không sao”.
“Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên, Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, trong mỗi một thế giới đều có một vách tường ngăn cách, mà đại lục Vạn Thiên thuộc loại thế giới có cấp bậc thấp nhất”.
“Ta chờ…Ma tộc…”, Nguyệt Văn Phong thản nhiên nói: “Cứ dựa theo cách các ngươi gọi cũng tốt”.
“Có thể ngươi cũng đã phát hiện ra, Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên yếu hơn rất nhiều so với Ma tộc ở Hạ Tam Thiên, đương nhiên, vấn đề ta nói đến không chỉ là thực lực mà là cấp độ…”
“Hiện tại, trong Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, Thương Mang Vân Giới đều có sự tồn tại của Ma tộc chúng ta, thậm chí ở một số nơi, chúng ta còn chiếm được ưu thế”.
Nguyệt Văn Phong nhìn Tần Ninh, trêu tức nói: “Nói vậy, Nguyên Hoàng Thần Đế cũng nên biết được, năm đó, Vô Thượng Thần Đế tiêu diệt Đế tộc, chấn chỉnh bát hoang, gây dựng đất trời, thống lĩnh vạn giới vẫn có không ít người cảm thấy khuất nhục, hiện giờ, Vô Thượng Thần Đế không có ở đây, Nguyên Hoàng Thần Đế cũng không, rất nhiều người đã bắt đầu ngo ngoe, rục rịch”.
Tần Ninh nhướng mày.
“Trong Thương Mang Vân Giới có không ít Thần Đế, thiếu đi ta cũng chẳng phải chuyện lớn gì…”
“Đúng là có không ít, những thực lực mạnh đến mức này thì chỉ có duy nhất một mình ngươi”.
Nguyệt Văn Phong nói tiếp: “Thế giới có cấp bậc càng cao, không gian lại càng chắc chắn, Ma tộc chúng ta có thể xâm nhập vào càng thêm thuận lợi”.
“Coi như Vô Thượng Thần Đế rời đi thì trong ngoài Thương Mang Vân Giới cũng không phải là một cái thùng sắt kín mít, tóm lại là vẫn tồn tại lỗ hổng”.
“Rất nhiều chuyện cho dù ta không nói toạc ra thì ngươi cũng có thể hiểu được”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
Phụ thân rời đi, người bên ngoài không thể tiến vào Thương Mang Vân Giới.
Chỉ là tộc người ngoài thế giới cường đại này, chung quy vẫn có một chút khả năng rất nhỏ để tiến vào nơi đó.
Hơn nữa, trong Thương Mang Vân Giới, có trăm triệu chủng tộc, sinh linh, phân chia thành các vực giới lớn, cùng tồn tại với nhau, Nguyệt Văn Phong nói không sai, thế giới có cấp bậc càng cao, lực thiên địa lại càng mạnh, không gian cũng càng thêm ổn định.
Năm đó, thân là Nguyên Hoàng Thần Đế, hắn cũng hiểu được sự ảo diệu của không gian.
Càng ổn định thì bức tường không gian ngăn cách càng cường đại, mà đối với cường giả đỉnh cao mà nói, lại càng có dấu vết rõ ràng để lần theo.
Nói cách khác, có thể ở Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, thậm chí là Thương Mang Vân Giới…Ma tộc có thể tiến vào nhiều hơn nữa! Ánh mắt Tần Ninh loé lên vẻ lạnh lùng.
“Bộ tộc Ám Nguyệt, nhìn bốn Ma Đế cung kính với ngươi như vậy, hẳn là các ngươi còn có thân phận, địa vị cao hơn nhiều so với bọn chúng…”
“Điều đó là đương nhiên”.
Nguyệt Văn Phong cười nói: “Phân chia cấp bậc nghiêm khắc cũng không phải chỉ là lời nói suông, mạnh được yếu thua, ta đã nói rồi, cho dù là tình huống nào cũng đều là như thế”.
“Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi”.
Nguyệt Văn Phong chậm rãi nói: “Ngươi là Nguyên Hoàng Thần Đế, có giá trị rất lớn, nếu như ngươi chết đi rồi, vậy thì chẳng có giá trị sử dụng gì cả, lúc trước dự định bắt sống ngươi, sau đó lấy tinh mệnh của ngươi, nhưng hình như là đã xem thường khả năng của ngươi rồi”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Cái này thì đơn giản, ngươi đi thông báo cho chủ nhân phía sau lưng ngươi, để người kia phá không mà đến, dùng một đầu ngón tay đánh chết ta là được rồi”.
Nguyệt Văn Phong nghe được những lời này thì lắc đầu cười nói: “Tần công tử, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn trêu chọc ta?
Đây là thế giới mà phụ thân ngươi để lại, ngươi nên biết, những bức tường không gian đó cường đại cỡ nào…”
“Ở thế giới bên ngoài, chủ nhân của ta quả thật là vô cùng cường đại”.
“Nhưng ở trong đây, phụ thân của ngươi mới là chúa tể của tất cả”.
Tần Ninh nghe vậy thì bĩu môi.
“Bắt sống ta, sau đó thì sao?”
Tần Ninh nói tiếp.
“Sau đó…”, Nguyệt Văn Phong lắc đầu nói: “Đây là chuyện ta không có khả năng biết được, dù sao thì ngươi cũng không thể chết, nhưng cũng không thể để cho người tuỳ ý trở về Thương Mang Vân Giới, nắm trong tay quyền cao chức trọng!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Được rồi, đánh bài nước miếng văng tứ phía lâu như vậy rồi, ta nghĩ ngươi cũng đã thích ứng được với thân thể của Diệp Chi Vấn rồi phải không?”
Tần Ninh cười nói: “Một khi đã như vậy thì bắt đầu ra tay đi”.
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Văn Phong nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt.
Chỉ là ẩn dưới sự lạnh nhạt ấy là một chút kiêng dè.
Tần Ninh, không dễ đối phó như vậy.
Giờ phút này, sắc mặt Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều trở nên nghiêm túc.
Mà Liễu Thông Thiên đứng ở một bên, trên mặt đầy vẻ mơ hồ.
Hai người này nói nửa ngày, là đang nói cái gì?
Cái gì mà Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế, rồi trong ngoài Thương Mang Vân Giới?
Vô Thượng Thần Đế, có phải là người trong lời đồn hay không?
Liễu Thông Thiên chỉ cảm thấy bản thân mình đã đi nhầm nơi rồi.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta định làm cái gì?
Trong lòng Liễu Thông Thiên khó mà hiểu nổi.
“Xem ra ngươi đã sớm biết, vì sao còn lải nhải với ta lâu như vậy?”
Nguyệt Văn Phong thuận miệng nói.
“Ngươi muốn hoàn toàn nắm giữ thân thể của Diệp Chi Vấn, mà ta lại muốn nhìn xem thân phận của ngươi là gì, thuận tiện tìm hiểu về thực lực của người đứng sau lưng ngươi”.
“Nhưng mà hình như cũng chẳng thêm được điều gì, xem ra vẫn cần ta tự mình tìm hiểu thôi”.
Nguyệt Văn Phong nở nụ cười.
“Ta nói, Tần công tử, ta tới đây là để bắt ngươi”.
“Chỉ sợ sẽ làm cho ngươi phải thất vọng”.
Tần Ninh ôm tay nói: “Ta biết mục đích mà Diệp Chi Vấn dẫn ta tới đây, nơi này là không gian của Tam Thiên Giới Bích, sức chịu đựng không gian cao hơn so với giới hạn cao nhất của Hạ Tam Thiên, nhưng lại thấp hơn giới hạn thấp nhất của Trung Tam Thiên”.
“Ngươi là Ma tộc có cấp bậc khá cao, thực lực hẳn là rất mạnh, nhưng cũng bị xiềng xích của thiên địa hạn chế”.
“Sức mạnh mà ngươi có thể thi triển tại nơi đây, quả thật là cao hơn so với khi ở Hạ Tam Thiên, nhưng mà ngươi có thể thể hiện được đến cực hạn nào?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đơn giản là cảnh giới Chí Tôn, cảnh giới Tiểu Chí Tôn, hay cảnh giới Đại Chí Tôn?”
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong lần đầu xuất hiện sự biến hoá.
“Cửu cảnh Chí Tôn, có thể nói là cảnh giới cơ bản ở Trung Tam Thiên, Hạ Tam Thiên không thể thừa nhận được thực lực cảnh giới Chí Tôn, mà tại Tam Thiên Giới Bích này, quả thật là có thể, nhưng mà cũng sẽ bị hạn chế, cùng lắm là được đến cảnh giới Đại Chí Tôn, chỉ là, ta đoán, ngươi đại khái cũng chỉ mới đến cấp bậc Tiểu Chí Tôn”.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyệt Văn Phong, nói tiếp: “Sơ kỳ?
Trung kỳ?
Hay là hậu kỳ?”
“Nhưng mà cũng chẳng liên quan”.
Nói đến đây, Tần Ninh lắc lắc đầu.
“Bởi vì, ngươi chắc chắn sẽ chết”.
Sắc mặt Nguyệt Văn Phong trở nên lạnh lùng.
“Tần công tử quả nhiên còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta”.
Nguyệt Văn Phong vừa dứt lời, trong chớp mắt, thân hình hắn ta loé lên rồi lập tức đánh đến.
Tần Ninh chỉ cười lạnh.
“Lần trước bị trúng bẫy một lần, làm cho ta suýt chút nữa đã mất đi người mình yêu, lần này…ta phải tính toán luôn một thể với các ngươi”.
Tần Ninh vừa dứt lời, khí tức trong cơ thể không ngừng phóng thích ra ngoài.
Lúc này, nhìn qua thì đâu còn là cảnh giới Thánh Đế viên mãn nữa, mà là Thiên Thánh Đế! Thẳng đến lúc này, mấy người bọn họ mới phát hiện ra, từ nãy đến giờ, Tần Ninh vẫn luôn che giấu cảnh giới thực sự của mình.
Chương 2214: Diễn trò cho các ngươi xem thôi
Từ những gì Tần Ninh nói, mấy người Diệp Nam Hiên cũng phân tích ra được.
Võ giả ở Trung Tam Thiên, lấy cảnh giới Chí Tôn làm chủ.
Cửu cảnh Chí Tôn! Tiểu Chí Tôn! Đại Chí Tôn! Đây hẳn là cảnh giới thứ nhất và cảnh giới thứ hai trong cửu cảnh Chí Tôn.
Hơn nữa, còn phân chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
Tuy rằng không biết rốt cuộc cảnh giới này cường đại đến mức nào, nhưng trong lòng ba người đều cẩn thận.
Mà giờ phút này, bốn vị Ma Đế đã trực tiếp đánh tới.
Bốn người Liễu Thông Thiên, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều đứng ra chiến đấu.
“Tần công tử dùng thời gian sáu mươi năm, từ Thánh Đế cấp thấp thăng cấp lên Thiên Thánh Đế, không hổ là Nguyên Hoàng Thần Đế năm đó”.
Nguyệt Văn Phong đứng trên không trung, ngạo nghễ nói.
“Sáu mươi năm mới đạt được đã là rất chậm rồi”.
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Nhưng mà đối phó với ngươi, vậy là đủ”.
Tần Ninh vốn tưởng rằng, lần này Diệp Chi Vấn sẽ tìm sự giúp đỡ từ Trung Tam Thiên.
Nhưng trước mắt, xem ra không phải như thế.
Diệp Chi Vấn lấy thân thể mình làm trung gian, để cho vị thiên chi kiêu tử Nguyệt Văn Phong của bộ tộc Ám Nguyệt này tới.
Mà sở dĩ, Tần Ninh không chút sợ hãi là vì hiểu được.
Cho dù là như thế, chỉ cần còn ở trong Hạ Tam Thiên, không có khả năng võ giả cực mạnh của Trung Tam Thiên sẽ đến đây.
Đây là quy tắc của thiên địa! Ai có thể phá vỡ?
Khi đi vào không gian Tam Thiên Giới Bích, Tần Ninh chỉ biết.
Thực lực mà Nguyệt Văn Phong có thể phát huy ra, sẽ không vượt qua cực hạn của Hạ Tam Thiên quá nhiều.
Bởi vì nếu như quá mức cường đại thì không gian của Tam Thiên Bích Giới cũng không thể chịu đựng được và hoàn toàn sụp đổ! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về một bên khác.
Bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên đều đủ sức để chiến một trận với tứ đại Ma Đế.
“Bốn người các ngươi, nghe theo mệnh lệnh của ta!”
Nguyệt Văn Phong hừ một tiếng rồi nói.
Đột nhiên, bốn ấn ký màu đen từ trong ngón tay của hắn ta phá không phóng ra, trong chớp mắt đã ngưng tụ trên thân thể bốn người kia, sau đó dung nhập vào trong cơ thể bọn họ, biến mất không thấy đâu.
Ngay lập tức, khí thế của bốn vị Ma Đế tăng vọt.
Bốn người Thời Thanh trúc nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Nguyệt Văn Phong bình tĩnh nói: “Chỉ cần ta cuốn lấy ngươi, bốn người bọn họ chắc chắn sẽ chiến thắng, sau đó trở về chiến trường Hạ Tam Thiên, Nhân tộc sẽ thua cuộc, đến lúc đó, để xem ngươi làm thế nào mà toàn tâm toàn ý tập trung đánh với ta một trận!”
Lúc này, tại trận chiến ở Hạ Tam Thiên có mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Nhân tộc vẫn đang chiếm ưu thế.
Nhưng nếu như bốn bị Thiên Thánh Đế quay về, ưu thế của Nhân tộc sẽ không còn tồn tại nữa.
Chuyện này, Tần Ninh hiểu được.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà lúc đầu hắn yên tâm đến nơi này đánh.
Tất cả mọi việc, hắn đều đã chỉ bảo mọi người rõ ràng.
Cho dù lần này, hắn mượn cơ hội tiến vào Trung Tam Thiên thì trong tương lai, khi đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương đột phá cực hạn, cũng sẽ đi đến Trung Tam Thiên.
Nhưng nếu như tứ đại Thiên Thánh Đế quay lại, vậy mọi chuyển sẽ hoàn toàn khác.
Lúc này, bốn người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Liễu Thông Thiên đã rơi vào thế yếu.
Nguyệt Văn Phong cũng không sốt ruột đối phó với Tần Ninh.
Biết được Tần Ninh xem trọng tình cảm, vậy thì hắn ta sẽ ra tay ở phương diện khác.
“Ngươi nhất định phải chết, tứ đại Ma Đế cũng phải chết, trận chiến ở Hạ Tam Thiên là trận chiến ở Hạ Tam Thiên, ngươi và ta giao chiến, thì cứ toàn tâm toàn ý chú tâm vào nơi này đi”.
Tần Ninh hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt lập tức thả lỏng.
Vút vút vút…Đúng lúc này, ba bóng người xé không bay đến.
Thanh Nghệ! Thanh Trác! Hà Ngạo! Lúc này, ba người nọ xuất hiện, là con rối không hề có hơi thở của con người.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyệt Văn Phong, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết không ít về ta, hẳn là hỏi được từ trong miệng của Diệp Chi Vấn phải không?”
“Vậy y không nói cho ngươi biết, năm đó, ở kiếp thứ nhất, khi là Cửu U Đại Đế, ta rất tinh thông thuật con rối sao?”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Sẽ không phải là các ngươi cho rằng, tới Hạ Tam Thiên rồi, sức mạnh của ta tăng lên, thuật con rối lại không tăng thêm được chút nào chứ?”
“Trải qua chín kiếp, con đường mà ta đi đều không phải là võ đạo, năm đó, thân là Nguyên Hoàng Thần Đế, ta tu kiếm, tu đao, tu trận, tu đan, mà chín kiếp làm người, ta đã tu luyện những chỗ thiếu hụt của năm đó”.
Những năm gần đây, Tần Ninh dựa vào sự tu hành của chín đời chín kiếp sao?
Đương nhiên là không phải! Thân là Nguyên Hoàng Thần Đế, kiếm thuật của sư phụ, tu hành võ đạo của nghĩa phụ, mấy vị mẫu thân đều có sở trường lợi hại, có thể nói tập hợp tất cả những thành tựu trong thiên hạ vào một cơ thể.
Nhưng mà trên con đường võ đạo, ai cũng không thể hoàn mỹ.
Đương nhiên, ngoại trừ phụ thân.
Cho nên, hắn lịch kiếp theo ý trời, bỏ ra chín kiếp, chín vạn năm để tu bổ những chỗ thiếu hụt trên con đường phía trước của mình.
Nếu như không vì như thế, hắn sẽ không dành ra một vạn năm mỗi kiếp…Giờ phút này, ba con rối hạ xuống, nhập cuộc cùng với bốn người Lý Huyền Đạo, đánh về phía bốn vị Ma Đế.
Bảy đối bốn! Bốn vị Ma Đế vừa mới được tăng thêm sức mạnh, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ đã nhanh chóng bị áp chế.
Nhóm người Lý Huyền Đạo lập tức vui vẻ.
Sắc mặt Nguyệt Văn Phong trở nên âm trầm.
Tần Ninh là cảnh giới Thiên Thánh Đế.
Lại còn cất giữ ba con rối Thiên Thánh Đế.
Tên khốn kiếp này! Nguyệt Văn Phong nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, khi đối mặt với Tinh Húc Huy, còn chịu sự giày vò như thế…”
“Diễn trò cho các ngươi xem thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngoại trừ lần đó ra, còn có…Tốt xấu gì thì ta cũng phải lần nữa tạo ra chút uy nghiêm tại Hạ Tam Thiên, chắc chắn ngày sau, nếu như ta trở về, khi đề cập đến người đứng đầu Hạ Tam Thiên, mọi người sẽ nghĩ đến Tần Ninh ta đây, mà không phải là Thanh Tiêu Đại Đế hay Tinh Húc Huy gì đó…”, nghe được những lời này, Nguyệt Văn Phong hừ một tiếng, hai tay nắm chặt.
Ngay sau đó.
Nguyệt Văn Phong đánh ra một quyền.
Trong Tam Thiên Giới Bích, không gian ẩn ẩn xuất hiện những vết nứt.
Một quyền đánh ra, xuất hiện quyền phong nghìn mét, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Lúc này, hắn nắm chặt Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm trong tay.
Đao và kiếm đồng thời chém xuống.
Ầm…Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.
Thân hình Tần Ninh lập tức lùi lại.
Nguyệt Văn Phong đứng yên tại chỗ nhìn một màn này.
“Đã cảm nhận được”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi có thực lực Tiểu Chí Tôn hậu kỳ đỉnh phong”.
“Giết ngươi, như vậy là đủ rồi!”
Cảnh giới Chí Tôn và cảnh giới Thánh Nhân là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Nguyệt Văn Phong hiểu rõ.
Tần Ninh cũng hiểu được.
Giờ phút này, đao kiếm trong tay hắn phát ra âm thanh vút vút.
“Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ chém Chí Tôn”.
Dứt lời, hai tay Tần Ninh vung lên, đao kiếm xuất hiện.
Cùng lúc đó, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử cũng phát ra ánh sáng chói lọi, bùng nổ sức mạnh.
Bốn món đế khí, gần như là cùng lúc tản ra khí thế khủng bố.
Thẳng đến giây phút này, bốn món đế khí mới được chân chính bày ra vinh quang thuộc về nó.
Thiên Thánh Đế, chính là đỉnh cao của Thánh Nhân! Còn đế khí lại là đỉnh cao của thánh khí!
Hai thứ kết hợp, uy lực vô hạn.
Ầm…Trong khoảnh khắc, trong Tam Thiên Giới Bích, khắp nơi trong không gian đều bộc phát ra âm thanh gầm rú long trời lở đất.
Mà cùng lúc đó.
Hạ Tam Thiên.
“Đi chết đi!”
Ôn Hiến Chi gào lên một tiếng, bàn tay đánh ra, trong chớp mắt, chưởng ấn kia đã hoá thành hình dáng móng vuốt chó sắc bén, xé rách hư không, trực tiếp bao phủ Thiên Hàn Lỗi.
Ầm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Thân hình Thiên Hàn Lỗi nổ tung.
Ôn Hiến Chi đứng giữa không trung, vẻ mặt sáng láng.
“Quá đã!”
Một tiếng thốt lên, vô cùng vui sướng.
Chương 2215: Cửu Thần Tinh Thần quyết
“Còn không phải là dựa vào ông đây à?”
Âm thanh của Phệ Thiên Giảo vang lên.
Lúc này, Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đang dung nhập linh hồn, bám vào bên ngoài cơ thể Ôn Hiến Chi.
Đầu chó kia hoá thành một tấm chắn, bám vào trước ngực Ôn Hiến Chi.
Khiên đầu chó bảo vệ tính mạng!
“Hai chúng ta thì chia ra ai với ai làm gì?”
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Giải quyết được tên kia rồi, kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Lúc này, hai người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng đã đến.
“Sư tôn không sao chứ?”
Thạch Cảm Đương mở miệng hỏi.
Ôn Hiến Chi nói: “Yên tâm đi, lần này, nhất định là sư tôn đã có sự chuẩn bị, chắc chắn không có việc gì đâu”.
“Ừm”,
Dương Thanh Vân cũng gật đầu nói: “Hơn nữa, trước khi sư tôn rời đi đã dặn dò chúng ta, không cần lo lắng cho người, người cũng nói, Diệp Chi Vấn sẽ không để cho người giao chiến ở chỗ này”.
“Có thể sau khi trận chiến này chấm dứt, sư tôn sẽ đến Trung Tam Thiên trước chúng ta, ta và các ngươi đều chưa tới cảnh giới Thiên Thánh Đế, nên không thể theo sư tôn rời đi, vậy nên kế tiếp, dọn sạch Ma tộc, mở đường cho Tiên Hàm mới là chuyện chúng ta nên làm”.
Mấy người đều gật gật đầu.
“Nhưng mà việc cấp bách bây giờ, vẫn là Ma tộc”.
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Đã lâu rồi ông đây không được đánh nhau thoải mái như vậy, thật dễ chịu, thật dễ chịu”.
Vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi đáp xuống…Trận chiến Hạ Tam Thiên càng ngày càng trở nên gay cấn! Mà lúc này, trong Tam Thiên Giới Bích, mấy người kia cũng giao chiến với khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ.
Không gian xung quanh hai người Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong liên tiếp xuất hiện những vết nứt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ thành những cơn lốc xoáy.
Lúc này, hai người cũng đã chém giết đến hồi gay cấn.
Bây giờ Nguyệt Văn Phong mới biết được, vì sao Tần Ninh lại dám đến nơi này.
Tần Ninh dường như đã hoàn toàn nắm trong tay sức mạnh của cảnh giới Thiên Thánh Đế, thánh quyết được thi triển ra vô cùng thuần thục.
“Quả thật là ta đã khinh thường ngươi rồi!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng quát.
“Còn ta thì đã quá xem trọng ngươi rồi”.
Tần Ninh cầm đao kiếm, hờ hững nói: “Muốn giết ta, chút thực lực này của ngươi không đủ dùng”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong âm trầm đến đáng sợ.
Ầm…Trong khoảnh khắc, bốn phía không gian phát ra tiếng nổ vỡ dữ dội.
Xung quanh thân thể Nguyệt Văn Phong xuất hiện từng vết nứt.
Tổng cộng có bảy vết, lan tràn trong hư không.
Bên trong bảy vết rách kia xuất hiện bảy ánh trăng khuyết.
Ở vị trí hai tay hai chân, cùng với phía sau đỉnh đầu, năm mặt trăng lóe lên ánh sáng lạnh.
Mà hai bên trái phải thân thể hắn ta cũng xuất hiện hai mặt trăng, được hắn ta nắm trong tay.
“Cuối cùng cũng chịu thể hiện ra bản lĩnh thực sự”.
“Hừ!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, cho dù ngươi có bất tử thì cũng sẽ bị thương nặng”.
“Ta rất chờ mong”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra tay.
Thân hình Nguyệt Văn Phong đột nhiên lóe lên, nháy mắt xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Song Luân Loan Nguyệt lập tức uốn lượn chém xuống.
Suy nghĩ của Tần Ninh vừa chuyển, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đã lao ra, ngọn lửa màu xanh tưới xuống.
“Trảm”.
Thế nhưng thân hình Nguyệt Văn Phong vẫn không động đậy, hắn ta khẽ quát một tiếng, sát khí ngưng tụ.
Keng…Ngọn lửa màu xanh bị Song Luân Loan Nguyệt chém thành hai nửa.
Hai lưỡi trăng rằm kia lập tức chém về phía Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Âm thanh keng keng keng không ngừng vang lên.
Thân hình Tần Ninh khẽ run lên.
Lúc này, bên ngoài Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, những ấn văn phức tạp được điêu khắc trên đó đã văng tung toé.
Chiếc đỉnh khổng lồ màu xanh vậy mà xuất hiện từng vết nứt, giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Tần Ninh kinh ngạc.
Đây là đế khí! Đế khí đứng đầu.
Vậy mà dưới một nhát chém của lưỡi dao trăng khuyết sắc bén trong tay Nguyệt Văn Phong, lại sắp vỡ vụn.
“Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm, Chủ Bát Hoang!”
Tần Ninh vung đao chém xuống, ép lui Nguyệt Văn Phong, hắn thu hồi Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, nhìn kỹ mới phát hiện ra, trên thân đỉnh đã xuất hiện vết rách.
Nguyệt Văn Phong cười nhạo nói: “Thế nào?”
“Bộ tộc Ám Nguyệt trời sinh là con cưng của ánh trăng, cho dù là bên trong Thương Mang Vân Giới hay bên ngoài Thương Mang Vân Giới thì lực nguyệt hoa đều có thể cho tộc ta sử dụng!”.
“Lực thất loan nguyệt này, cho dù là đế khí cũng không thể nào ngăn cản được”.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.
Nguyệt Văn Phong lại đánh đến.
Dao động khủng bố càn quét qua.
Khí tức khiến cho kẻ khác hoảng sợ phóng thích ra bên ngoài.
Lần này, Tần Ninh lấy ra Cửu Tiêu Kim Xử, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm, tam đại đến khí đồng thời đánh đến.
Hắn không tuỳ tiện thi triển Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm.
Tam đại đế khí va chạm với thất loan nguyệt kia, bộc phát ra ánh sáng trắng lóa mắt.
Chỉ là Tần Ninh và tam đại đế khí tâm ý tương thông, hắn có thể cảm giác được, khí văn bên trong tam đại đế khí bị thương.
Thất loan nguyệt này, quả thật là bá đạo! Lúc này, Tần Ninh mới thi triển Thể Thánh Đế Đại Hoang, hơn nữa còn dung nhập linh hồn với Cửu Anh, dùng Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm bảo vệ thân thể.
Tam đại đế khí khí thế sát phạt phóng ra.
Miễn cưỡng đối địch được!
“Trảm”.
Một tiếng gầm vang lên.
Thân hình Nguyệt Văn Phong bay lên như tiên, nhát chém nháy mắt rơi xuống.
Tần Ninh quả quyết ra quyết định, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh phá không bay ra.
Ầm ầm…Hư không bị xé rách, đất trời run rẩy.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh bị nứt vỡ.
Sắc mặt các vị Thiên Thánh Đế lập tức thay đổi.
Kia chính là đế khí! Vậy mà trực tiếp bị chém vỡ! Nếu như là thân thể của Thiên Thánh Đế, một ánh trăng khuyết này chém xuống, cho dù bất tử thì cũng sẽ tàn phế.
“Ngươi có bao nhiêu đế khí mà có thể tiêu tốn như vậy?”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói.
Tần Ninh nhướng mày.
“Cửu Thiên Tinh Thần, dung nhập vào cơ thể ta”.
Tần Ninh quát khẽ trong lòng.
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết!”
Một lời vừa dứt.
Trong Tam Thiên Giới Bích, đất trời run rẩy.
Tam Thiên Giới Bích này tồn tại giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên.
Thế nhưng nơi này cũng có đất trời bên trong.
Cùng lúc đó, xung quanh thân thể Tần Ninh ánh sáng tinh thành ngưng tụ lại.
“Võ giả Tinh Mệnh?”
Nguyệt Văn Phong nao nao, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Cũng không phải…”
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết”.
“Thánh Lực Tụ Tương, Tương Sinh Vạn Vật!”
Trong chớp mắt, từng tia tinh thần lực ngưng tụ thành hư ảnh một con voi khổng lồ.
Liếc mắt một cái đã biến thành hơn trăm con, hơn nghìn con, hơn vạn con, hơn trăm vạn con…Tượng ảnh xuất hiện chồng lên nhau, giống như ngàn vạn con, một biển mênh mông vô tận.
Tần Ninh một lời vừa dứt.
“Cửu Thiên Tinh Thần, Hoá Tác Cửu Thần!”
“Cửu Thần Tinh Thần quyết!”
Trong khoảnh khắc, ngàn vạn con voi lớn lập tức tập trung lại.
Cuối cùng hoá thành thân hình của chín con voi khổng lồ cao gần vạn mét.
Chín con…Thái Cổ Cự Tượng.
Đây đã không còn là Cự Tượng nữa mà là Thần Tượng! Cửu Linh Tinh Thần quyết! Đó chính là võ quyết mà năm đó, Tần Ninh tu luyện ở đại lục Vạn Thiên.
Tới Hạ Tam Thiên, Tần Ninh tiếp tục thăng cấp, biến thành Cửu Thiên Tinh Thần quyết, ngưng tụ lực vạn vật.
Mà hiện giờ, hắn đã đến cấp bậc Thiên Thánh Đế đỉnh phong.
Tần Ninh đem pháp quyết này biến đổi đến cực hạn.
Ngàn vạn cự tượng là cực hạn.
Sau khi dung hợp sẽ lột xác thành Cửu Thần Tinh Thần quyết.
Là cao nhất! Là Thần Tượng.
Chín con voi khổng lồ có thân hình cao vạn mét, hư ảnh biến ảo như thật, lúc này phóng ra từng cỗ khí tức đến từ hồng hoang cổ xưa.
Tần Ninh nhìn về phía bốn vị Ma Đế, mỉm cười nói: "Thế nào?"
"Sốt ruột sao?"
Sắc mặt tứ đại Ma Đế vô cùng lạnh lùng.
"Tần Ninh...", "Nếu đã sốt ruột thì mau chạy đi!"
Trong lúc Tần Ninh nói, ngũ đại Đế khí lóe ra.
Chiến lực bây giờ của Tần Ninh đã có thể sánh ngang với Thiên Thánh Đế, hơn nữa, trong tay hắn còn có năm món đế khí nữa, đến Thánh Đế viên mãn cũng chẳng thể nào cản nổi.
Mà thực lực của tứ đại Ma Đế chỉ có Thiên Thánh Đế, nếu chúng dám ra tay thì bốn người Thời Thanh Trúc cũng ngăn chặn được.
Tần Ninh đang giết người tru tâm.
Hắn tiêu diệt Thánh Đế của Ma tộc khiến cho bốn vị Ma Đế không thể an tâm được.
Cứ tiếp tục như vậy, Thánh Đế của Ma tộc liên tiếp hy sinh, khiến đại quân của chúng tan đàn xẻ nghé càng nhanh hơn... Giờ phút này, Tần Ninh khống chế năm món đế khí, trên người đằng đằng sát khí, lại thêm một vị Thánh Đế của Ma tộc phải ngã xuống.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Ma tộc đã tổn thất hơn mười vị Thánh Đế.
Thánh Đế viên mãn, tam hợp, nhị hợp, nhất hợp đều có hết... Tứ đại Ma Đế đã không thể kiềm chế được tâm tình của mình.
"Hừ".
Đúng lúc đó, trong không gian bỗng truyền tới một tiếng hừ lạnh.
Ngay khoảnh khắc ấy, giữa đất trời chợt xuất hiện một cái bát ngọc từ từ hạ xuống.
Cái bát ngọc ấy nháy mắt đã phóng to ra cả ngàn vạn trượng, chốc lát đã bao phủ vị trí chín người Tần Ninh.
Ngay sau đó, bên trong bát ngọc lóe ra một vầng sáng, một người thong dong đi ra, trông tựa tiên nhân, không màng danh lợi.
Đó là Diệp Chi Vấn! Lúc này, Diệp Chi Vấn bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, thong thả cười nói: "Tần công tử, ta đã chuẩn bị cho ngươi một bữa tiệc của Thao Thiết, giờ bắt đầu được rồi".
Thấy Diệp Chi Vấn xuất hiện, Tần Ninh mới thật sự an tâm.
Lúc này, bên trong bát ngọc lóe sáng rực rỡ, tia sáng xông thẳng lên trời cao, thời không như xoay chuyển, cả không gian phải chấn động.
Theo vầng hào quang tỏa ra từ bát ngọc, một khoảng không gian dường như vặn vẹo lại.
Đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy vậy thì biến sắc.
Thế nhưng, ngay sau đó, giọng nói của Tần Ninh truyền vào tai bọn họ.
"Đừng lo lắng, cứ làm theo lời ta nói là được".
Hắn vừa nói xong, bát ngọc bỗng nhiên biến mất, lúc này thế giới mới khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ còn lại máu tươi vẫn chảy xuống không ngừng trong cuộc chiến giữa hai bên.
Vào thời khắc ấy, ai ai cũng đều tràn ngập sát khí.
Thiên Thánh Đế không có ở đây.
Thánh Đế viên mãn là vô địch.
Trong khi Ma tộc và nhân loại đang chiến đấu với nhau... Vạn vật thay đổi thất thường, Thời Thanh Trúc chớp chớp đôi mắt to tròn, sợ hãi nép vào người Tần Ninh.
"Đừng lo lắng...", Tần Ninh trấn an Thời Thanh Trúc, chậm rãi nói: "Không có việc gì đâu...", Thời Thanh Trúc khẽ gật đầu.
Bên trong bát ngọc yên tĩnh lạ thường.
Bên ngoài bát ngọc có thể nhìn thấy được thế giới lúc này ra sao, ánh sáng chói lọi lướt qua, tựa như đi xuyên qua thời không.
Chẳng bao lâu sau, bát ngọc bỗng nhiên dừng lại.
Không gian xung quanh yên bình đến lạ.
Trời đất bây giờ trắng xóa, trông tựa như mây trời, lại vừa giống như sơn hải... không gian bao la mênh mông không điểm cuối.
Dùng mấy chữ đó để miêu tả nơi này không thể nào thích hợp hơn.
Giờ phút này, Tần Ninh đứng giữa khoảng không trắng xóa ấy, quan sát xung quanh.
Tứ đại Ma Đế cũng nhìn quanh bốn phía.
Cùng lúc đó, bát ngọc biến mất, bóng dáng Diệp Chi Vấn cũng từ từ xuất hiện.
Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo chia nhau ra đứng hai bên trái phải của Tần Ninh.
Liễu Thông Thiên vẫn duy trì khoảng cách với mấy người họ như cũ.
"Sư phụ, đây là đâu?"
Diệp Nam Hiên thắc mắc hỏi.
Tần Ninh quan sát xung quanh, vuốt cằm đáp: "Nơi đây ta đã từng nhắc tới với các ngươi rồi, Tam Thiên Giới Bích!"
Tam Thiên Giới Bích sao?
Nó có nghĩa là gì?
Diệp Chi Vấn cười nói: "Quả nhiên là Tần công tử cái gì cũng đều biết hết".
Tần Ninh cũng cười đáp lại: "Kiến thức của ngươi cũng không ít hơn ta đâu, ngươi không phải đến từ Thương Mang Vân Giới sao?
Ta rất tò mò rằng ngươi rốt cuộc là ai!"
Diệp Chi Vấn cũng cười: "Đến một ngày nào đó ngươi sẽ biết".
"Nơi đây đúng là Tam Thiên Giới Bích".
Diệp Chi Vấn thuận tiện nói thêm: "Tam Thiên Giới Bích là khu vực trung gian giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, nó là một vách tường mà năm xưa Vô Thượng Thần Đế tự tay tạo nên, võ giả ở Trung Tam Thiên bước vào đây có thể nói là cửu tử nhất sinh".
"Còn võ giả của Hạ Tam Thiên nếu muốn thông qua chỗ này tiến vào Trung Tam Thiên thì cần phải có thực lực vượt qua cực hạn Thiên Thánh Đế, để lấy chính lực lượng đó phá vỡ bức tường này, tiến vào Trung Tam Thiên, chiêm ngưỡng được vùng đất rộng lớn mới".
Lúc này, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều tò mò nhìn quanh.
Tam Thiên Giới Bích này không giống với những gì bọn họ tưởng tượng cho lắm.
Còn Liễu Thông Thiên giờ đang đứng bên cạnh bọn họ, gương mặt mông lung chẳng hiểu gì.
Chuyện gì xảy ra thế?
Ông ta chỉ muốn giúp đỡ Tần Ninh đánh bại Ma tộc, rồi tiếp tục làm tông chủ Thông Thiên tông của mình thôi mà.
Tương lai Tần Ninh chắc chắn sẽ tiến vào Trung Tam Thiên, nhưng mà ông ta không có ước muốn đó! Nghe nói thế giới Trung Tam Thiên có diện tích rộng lớn, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Sau khi tiến vào Trung Tam Thiên, ông ta không thể xưng bá thiên hạ giống như Hạ Tam Thiên được.
Mà tương lai sau này, Tần Ninh nhất định sẽ đi vào Trung Tam Thiên, trong lòng Liễu Thông Thiên, không có Tần Ninh, không có Tinh Húc Huy, ông ta chính là vua của Hạ Tam Thiên, sau này chắc chắn có thể thống thất thập đại thánh vực.
Ông ta không muốn tiến vào Trung Tam Thiên chút nào! Diệp Chi Vấn muốn làm cái gì thế?
Diệp Nam Hiên nói: "Lão quỷ kia, lẽ nào ngươi muốn tạo điều kiện cho chúng ta tiến vào Trung Tam Thiên à?"
Những lời ngu ngốc như vậy tất nhiên cũng chỉ có mình Diệp Nam Hiên mới có thể hỏi.
Diệp Chi Vấn cười nói: "Nếu ngươi thích thì để ta tiễn ngươi đi một đoạn đường cũng được".
Lúc này, Tần Ninh nói: "Tam Thiên Giới Bích là vách tường giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, nó ngăn cách hai thế giới, giữa hai vách tường đó cần phải có một đoạn đường để giảm xóc, nếu không với kết cấu của vách tường, cường giả Trung Tam Thiên lúc nào cũng có thể xông vào Hạ Tam Thiên, khiến cho Hạ Tam Thiên xảy ra những chuyển biến không thể lường trước được...", "Tam Thiên Giới Bích là một không gian chứ không phải là vách tường!"
Hắn nhìn về phía Diệp Chi Vấn, từ từ nói: "Tam Thiên Giới Bách bởi vì tiếp giáp cả hai giới là Trung Tam Thiên và Hạ Tam Thiên, bởi vậy... khoảng không gian này có thể chịu được sức phá hoại rất lớn".
"Diệp Chi Vấn, ta hiểu ngươi đang nghĩ gì!"
Tần Ninh cười nói: "Giới hạn chịu đựng của Hạ Tam Thiên chính là Thiên Thánh Đế, sức mạnh vượt qua của Thiên Thánh Đế sẽ bị quy tắc trói buộc, không thể phát huy ra thực lực chân chính của mình".
"Mà ngươi cũng biết rằng, Thiên Thánh Đế đỉnh phong cũng không thể giết được Tần Ninh ta".
"Thế nên, ngươi dẫn chúng ta tới nơi này, chính là để... có thể khiến có người mạnh hơn cả Thiên Thánh Đế ra tay!"
Thấy suy nghĩ của mình bị Tần Ninh nhìn thấy, Diệp Chi Vấn không có vẻ gì là tức giận, mỉm cười nói: "Ngươi đoán đúng rồi".
"Trong Hạ Tam Thiên không ai có thể giết được Tần Ninh ngươi, đến Tinh Húc Huy cũng không thể giết được, vậy chỉ đành ra tay ở Tam Thiên Giới Bích, dù sao, ta cũng không thể nào đưa ngươi đến Trung Thiên Giới để giết ngươi được".
Diệp Chi Vấn lạnh nhạt hỏi: "Ở trong này, người có thực lực vượt qua Thiên Thánh Đế vẫn có thể giết ngươi mà không bị hạn chế bởi xiềng xích của thiên địa".
Diệp Chi Vấn vừa nói vậy, Tần Ninh cười nói: "Nếu đã vậy thì để ta xem đó là ai nào?"
Chắc sẽ không giống như những gì ngươi làm ở đại lục Vạn Thiên, đưa võ giả của Trung Tam Thiên tới đâu nhỉ?"
Chương 2212: Bộ tộc Ám Nguyệt
Diệp Chi Vấn mỉm cười, lắc đầu nói: “Từ Hạ Tam Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên, năm đó ta đã thử một lần, Ma Quang tông phái ra một nghìn võ giả, nhưng kết quả là thất bại hoàn toàn”.
“Muốn vượt qua đại lục Vạn Thiên, quả thật là rất khó khăn, có thể nói gần như không có khả năng, dù sao thì đây cũng là phương pháp mà phụ thân ngươi để lại, vậy nên, hẳn là ngươi còn biết rõ sự khó khăn trong đó hơn cả ta”.
“Mà năm đó, cuối cùng cũng chỉ có hồn phách rơi xuống hạ giới mà thôi”.
Năm đó, tại Thiên Đế các thuộc đại lục Vạn Thiên, hồn phách của thiếu chủ Ma Quang tông chính là Đế Lâm Thiên, không phải là bản thân hắn ta đến được đó.
Diệp Chi Vấn nói không sai, từ Hạ Tam Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên có thể nói là không có một con đường sống nào! Cũng có thể tồn tại một chút khả năng, nhưng cần phải trả một cái giá đắt, vô cùng đắt! Đây chính là quy tắc của thiên địa.
Đây là quy tắc thiên địa mà Vô Thượng Thần Đế thiết lập, ai cũng không thể phá vỡ được.
“Một khi đã như vậy, ta ngược lại rất tò mò, ngươi định làm như thế nào”.
Tần Ninh nói tiếp.
Tứ đại Ma Đế đấu với bốn người Thời Thanh Trúc.
Còn hắn đối phó với Diệp Chi Vấn.
Năm đối năm, hắn không có gì phải lo lắng.
Cho dù Liễu Thông Thiên là đồng bọn của Ma tộc, hắn cũng không cảm thấy lo lắng.
Giờ phút này, Diệp Chi Vấn mỉm cười nói: “Cho nên lần này, không phải là dẫn cường giả từ Trung Tam Thiên tới, mà là…cường giả từ Ma tộc đến”.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh khẽ nhướng mày.
“Năm đó, ở đại lục Vạn Thiên có ngũ mạch Ma tộc, cùng với tứ đại Ma tộc ở Hạ Tam Thiên bây giờ, đều là từ ngoại vực xâm nhập vào”.
“Đương nhiên, bởi vì phụ thân ngươi, phương pháp dẫn dắt này vô cùng phức tạp, quả thực rất khó khăn, nếu như không phải vì điều này, Ma tộc căn bản không cần phải nhẫn nhịn, tiêu diệt Thương Mang Vân Giới là điều cực kỳ đơn giản”.
“Về phần phương pháp này như thế nào, ta cũng không biết rõ, nhưng lần này, vì ngươi, ta đã tiêu tốn thời gian mấy vạn năm, cuối cùng cũng làm được rồi”.
Diệp Chi Vấn mỉm cười nói: “Tần Ninh, những năm gần đây, ngươi trở về lần nữa, hẳn là cũng phát hiện ra rồi nhỉ?”
“Ngũ mạch Ma tộc chẳng qua chỉ là nhóm nô lệ trong thần tộc ngoại vực, tới Hạ Tam Thiên, tứ đại Ma tộc cũng chỉ là chủng tộc cấp thấp của thần tộc ngoại vực, ngươi nên biết, phía trên còn có những chủng tộc cấp bậc mạnh hơn nữa”.
Tần Ninh vẫn im lặng không nói gì.
“Lần này, vì ngươi, ta đã bỏ ra rất nhiều…”, trang phục màu xanh trên người Diệp Chi Vấn dần dần hoá thành những tia sáng u ám.
Mà khuôn mặt của y cũng dần dần xảy ra biến hoá.
Bên ngoài cơ thể bắt đầu trở nên ảm đạm, u ám, ánh mắt của y giống như ánh trăng sáng, lạnh lẽo đến đáng sợ, khí thế cũng dần dần trở nên tán loạn.
Khí tức khủng bố từ trong cơ thể y phát ra, từ từ bao phủ bốn phía.
Một cỗ ma khí mạnh mẽ phóng thích ra bên ngoài.
Giờ phút này, thân thể của tứ đại Ma Đế run rẩy, sắc mặt khó coi, thận chí trong đáy lòng còn ẩn ẩn xuất hiện sự kính ngưỡng.
“Bộ tộc Ám Nguyệt, kính mời giáng thế!”
Cuối cùng, Diệp Chi Vấn mở miệng nói ra một câu.
Mà thân hình của y cũng hoàn toàn thay đổi.
Nhìn qua thì vẫn giống con người như trước, chỉ là trên người khoác một chiếc áo bào màu ánh trăng lạnh lẽo, mười ngón tay tinh tế, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, đôi con ngươi không phải là màu đen như thường mà giống như ánh trăng khuyết.
Trong đôi mắt kia phát ra những tia sáng, nhìn có chút quỷ dị, bí ẩn khó lường.
Bịch bịch bịch…Giờ phút này, bốn người Mị Đế, Viêm Đế, Dạ Đế, Huyết Đế đều quỳ một gối xuống đất, dáng vẻ cung kính.
“Tham kiến đại nhân”.
“Tham kiến đại nhân!”
Trái tim của bốn người bọn họ đập vô cùng nhanh.
Đó là một loại áp chế từ trong huyết mạch.
Tộc người ngoài thế giới phân chia cấp bậc một cách rất nghiêm khắc.
Giống như ngũ mạch Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, bọn họ chẳng qua chỉ là nô lệ, bị bắt xâm nhập vào đại lục.
Còn bốn tộc Mị Ma, Dạ Ma, Viêm Ma, Huyết Ma đều có được địa vị của mình, bọn họ không phải là bị bắt buộc tiến vào Thương Mang Vân Giới, mà bản thân bọn họ tự nguyện đến đây, muốn lập được công lớn, gia tăng địa vị cho bộ tộc của mình.
Giờ phút này, bốn vị Ma Đế không còn vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng như trước nữa mà vô cùng cẩn thận dè dặt.
Dần dần, dường như thân thể của Diệp Chi Vấn đã tiếp nhận được tất cả, hai tay giật giật, đầu hơi hơi chuyển động.
“Là các ngươi…”, người đàn ông mở miệng, khẽ cười nói: “Đứng lên cả đi”.
Người đàn ông nói chuyện bằng tiếng của Nhân tộc, âm thanh cực kỳ dễ nghe.
Thấy vậy, Thời Thanh Trúc yếu ớt nói: “Phu quân, âm thanh của hắn ta nghe êm tai hơn âm thanh của chàng nhiều…”, lời này vừa nói ra, Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo đều quay lại nhìn Thời Thanh Trúc.
Bây giờ là thời điểm để nói những lời này sao?
Lúc này, người đàn ông có đôi mắt như ánh trăng chậm rãi nói: “Tình huống cụ thể Diệp Chi Vấn đã nói với ta”.
Người đàn ông kia nói xong thì ánh mắt chuyển về hướng Tần Ninh, mỉm cười nói: “Ngươi là cái người tên Tần Ninh kia phải không?”
“Tại hạ…Nguyệt Văn Phong”.
Nguyệt Văn Phong?
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tộc người ngoài thế giới các ngươi xâm nhập vào Thương Mang Vân Giới, ngay cả cái tên cũng dựa theo cách đặt của Thương Mang Vân Giới…”, Nguyệt Văn Phong nghe được những lời này cũng cười nói: “Không phải như vậy, trên thực tế, ngoại vực có rất nhiều nơi giống như Thương Mang Vân Giới, hơn nữa, ngôn ngữ của một số địa phương cũng giống nơi đây”, Tần Ninh nhướng mày.
“Tần Ninh, kỳ thật sự việc cũng không cần phải làm đến mức này”.
Nguyệt Văn Phong cười nhạt nói: “Ta tiến vào Thương Mang Vân Giới, chẳng qua chỉ vì muốn tìm kiếm một đồ vật, đến khi tìm được thứ đó, ta sẽ không mang lại tai hoạ gì cho nó mà trực tiếp rời đi”.
“Thiên phú của ngươi, ta cũng đã nghe nói rồi, nếu được, ta hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta”.
“Sau này, nếu như ngươi muốn trở thành người đứng đầu Thương Mang Vân Giới, chúng ta sẽ trợ giúp, giúp ngươi trở thành người thống trị”.
Tần Ninh nhíu mày nói: “Là trở thành một tên hoàng đế bù nhìn sao?”
Nguyệt Văn Phong mỉm cười, không nói gì thêm.
“Không có hứng thú”.
Tần Ninh xua tay nói: “Tuy rằng gọi các ngươi là Ma tộc có chút không đúng, nhưng đối với Thương Mang Vân Giới mà nói, các ngươi chính là ma”.
“Vì mục đích của bản thân mà huỷ diệt gia đình người khác…Nhất là gia đình của ta…”
“Chuyện này, ta tuyệt đối không cho phép”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong vẫn bình tĩnh như trước.
“Mạnh được yếu thua, từ xưa đến nay, bất kể là ở nơi đâu, vẫn luôn là như thế!”
Nguyệt Văn Phong thản nhiên nói.
“Ta thấy các ngươi cũng không phải là quá mạnh!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu không, để cho người sau lưng các ngươi trực tiếp ra tay, một phát tiêu diệt luôn Thương Mang Vân Giới đi!”
Nghe được những lời này, Nguyệt Văn Phong mỉm cười chua xót.
Người sau lưng hắn ta có thực lực để làm như vậy không?
Có! Nhưng mà, không thể làm được.
Trên thực tế, Tần Ninh cũng biết, sau lưng tộc người ngoài thế giới này có tồn tại một nhân vật vô cùng cường đại.
Thế nhưng bọn họ có điều lo ngại.
Dựa theo lời của phụ thân, những người này đến đây là để tìm kiếm Phong Thần Châu, mà Phong Thần Châu đại biểu cho cái gì thì Tần Ninh cũng không biết, thế nhưng phụ thân tình nguyện rời khỏi Thương Mang cũng không chịu giao ra viên châu này, có thể tưởng tượng được, phụ thân biết bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Tiêu diệt Thương Mang Vân Giới, Phong Thần Châu cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Cho nên hiện tại, những người này chỉ có hai biện pháp.
Thứ nhất, bắt giữ phụ thân, ông ấy chính là thể ý niệm của Thương Mang Vân Giới, bắt được phụ thân có thể hoàn toàn mở ra Thương Mang Vân Giới, sau đó đưa đại quân tiến vào, tìm kiếm những gì bọn chúng muốn.
Thứ hai, lẻn vào Thương Mang Vân Giới, tuy rằng vô cùng khó khăn, nhưng có thể vào trong này rồi từ từ tìm kiếm, chậm rãi chiếm lĩnh, làm cho lục địa tan rã, đến lúc đó, cho dù là phụ thân cũng không có khả năng xoay trời chuyển đất.
Chương 2213: Ta phải tính toán luôn một thể với các ngươi
Vậy nên, trong Thương Mang Vân Giới mới có sự xuất hiện của Ma tộc.
Những năm gần đây, phụ thân không ngừng lánh mặt.
Tần Ninh không thể để cho những người này làm xằng làm bậy trong Thương Mang Vân Giới.
Nguyệt Văn Phong nhìn Tần Ninh, mở miệng nói tiếp: “Xem ra, ngươi đã biết được chút gì đó rồi…”
“Nếu như có thể làm như thế, Thương Mang Vân Giới đã sớm không còn tồn tại nữa”.
Nguyệt Văn Phong thuận miệng nói: “Nhưng mà, bây giờ cũng nhanh”.
Cũng nhanh?
Có ý gì?
Tần Ninh nhướng mày.
Nguyệt Văn Phong mỉm cười nói: “Xem ra, có một số chuyện, nói cho các ngươi biết cũng không sao”.
“Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên, Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, trong mỗi một thế giới đều có một vách tường ngăn cách, mà đại lục Vạn Thiên thuộc loại thế giới có cấp bậc thấp nhất”.
“Ta chờ…Ma tộc…”, Nguyệt Văn Phong thản nhiên nói: “Cứ dựa theo cách các ngươi gọi cũng tốt”.
“Có thể ngươi cũng đã phát hiện ra, Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên yếu hơn rất nhiều so với Ma tộc ở Hạ Tam Thiên, đương nhiên, vấn đề ta nói đến không chỉ là thực lực mà là cấp độ…”
“Hiện tại, trong Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, Thương Mang Vân Giới đều có sự tồn tại của Ma tộc chúng ta, thậm chí ở một số nơi, chúng ta còn chiếm được ưu thế”.
Nguyệt Văn Phong nhìn Tần Ninh, trêu tức nói: “Nói vậy, Nguyên Hoàng Thần Đế cũng nên biết được, năm đó, Vô Thượng Thần Đế tiêu diệt Đế tộc, chấn chỉnh bát hoang, gây dựng đất trời, thống lĩnh vạn giới vẫn có không ít người cảm thấy khuất nhục, hiện giờ, Vô Thượng Thần Đế không có ở đây, Nguyên Hoàng Thần Đế cũng không, rất nhiều người đã bắt đầu ngo ngoe, rục rịch”.
Tần Ninh nhướng mày.
“Trong Thương Mang Vân Giới có không ít Thần Đế, thiếu đi ta cũng chẳng phải chuyện lớn gì…”
“Đúng là có không ít, những thực lực mạnh đến mức này thì chỉ có duy nhất một mình ngươi”.
Nguyệt Văn Phong nói tiếp: “Thế giới có cấp bậc càng cao, không gian lại càng chắc chắn, Ma tộc chúng ta có thể xâm nhập vào càng thêm thuận lợi”.
“Coi như Vô Thượng Thần Đế rời đi thì trong ngoài Thương Mang Vân Giới cũng không phải là một cái thùng sắt kín mít, tóm lại là vẫn tồn tại lỗ hổng”.
“Rất nhiều chuyện cho dù ta không nói toạc ra thì ngươi cũng có thể hiểu được”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.
Phụ thân rời đi, người bên ngoài không thể tiến vào Thương Mang Vân Giới.
Chỉ là tộc người ngoài thế giới cường đại này, chung quy vẫn có một chút khả năng rất nhỏ để tiến vào nơi đó.
Hơn nữa, trong Thương Mang Vân Giới, có trăm triệu chủng tộc, sinh linh, phân chia thành các vực giới lớn, cùng tồn tại với nhau, Nguyệt Văn Phong nói không sai, thế giới có cấp bậc càng cao, lực thiên địa lại càng mạnh, không gian cũng càng thêm ổn định.
Năm đó, thân là Nguyên Hoàng Thần Đế, hắn cũng hiểu được sự ảo diệu của không gian.
Càng ổn định thì bức tường không gian ngăn cách càng cường đại, mà đối với cường giả đỉnh cao mà nói, lại càng có dấu vết rõ ràng để lần theo.
Nói cách khác, có thể ở Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, thậm chí là Thương Mang Vân Giới…Ma tộc có thể tiến vào nhiều hơn nữa! Ánh mắt Tần Ninh loé lên vẻ lạnh lùng.
“Bộ tộc Ám Nguyệt, nhìn bốn Ma Đế cung kính với ngươi như vậy, hẳn là các ngươi còn có thân phận, địa vị cao hơn nhiều so với bọn chúng…”
“Điều đó là đương nhiên”.
Nguyệt Văn Phong cười nói: “Phân chia cấp bậc nghiêm khắc cũng không phải chỉ là lời nói suông, mạnh được yếu thua, ta đã nói rồi, cho dù là tình huống nào cũng đều là như thế”.
“Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi”.
Nguyệt Văn Phong chậm rãi nói: “Ngươi là Nguyên Hoàng Thần Đế, có giá trị rất lớn, nếu như ngươi chết đi rồi, vậy thì chẳng có giá trị sử dụng gì cả, lúc trước dự định bắt sống ngươi, sau đó lấy tinh mệnh của ngươi, nhưng hình như là đã xem thường khả năng của ngươi rồi”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Cái này thì đơn giản, ngươi đi thông báo cho chủ nhân phía sau lưng ngươi, để người kia phá không mà đến, dùng một đầu ngón tay đánh chết ta là được rồi”.
Nguyệt Văn Phong nghe được những lời này thì lắc đầu cười nói: “Tần công tử, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn trêu chọc ta?
Đây là thế giới mà phụ thân ngươi để lại, ngươi nên biết, những bức tường không gian đó cường đại cỡ nào…”
“Ở thế giới bên ngoài, chủ nhân của ta quả thật là vô cùng cường đại”.
“Nhưng ở trong đây, phụ thân của ngươi mới là chúa tể của tất cả”.
Tần Ninh nghe vậy thì bĩu môi.
“Bắt sống ta, sau đó thì sao?”
Tần Ninh nói tiếp.
“Sau đó…”, Nguyệt Văn Phong lắc đầu nói: “Đây là chuyện ta không có khả năng biết được, dù sao thì ngươi cũng không thể chết, nhưng cũng không thể để cho người tuỳ ý trở về Thương Mang Vân Giới, nắm trong tay quyền cao chức trọng!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Được rồi, đánh bài nước miếng văng tứ phía lâu như vậy rồi, ta nghĩ ngươi cũng đã thích ứng được với thân thể của Diệp Chi Vấn rồi phải không?”
Tần Ninh cười nói: “Một khi đã như vậy thì bắt đầu ra tay đi”.
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Văn Phong nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt.
Chỉ là ẩn dưới sự lạnh nhạt ấy là một chút kiêng dè.
Tần Ninh, không dễ đối phó như vậy.
Giờ phút này, sắc mặt Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều trở nên nghiêm túc.
Mà Liễu Thông Thiên đứng ở một bên, trên mặt đầy vẻ mơ hồ.
Hai người này nói nửa ngày, là đang nói cái gì?
Cái gì mà Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế, rồi trong ngoài Thương Mang Vân Giới?
Vô Thượng Thần Đế, có phải là người trong lời đồn hay không?
Liễu Thông Thiên chỉ cảm thấy bản thân mình đã đi nhầm nơi rồi.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta định làm cái gì?
Trong lòng Liễu Thông Thiên khó mà hiểu nổi.
“Xem ra ngươi đã sớm biết, vì sao còn lải nhải với ta lâu như vậy?”
Nguyệt Văn Phong thuận miệng nói.
“Ngươi muốn hoàn toàn nắm giữ thân thể của Diệp Chi Vấn, mà ta lại muốn nhìn xem thân phận của ngươi là gì, thuận tiện tìm hiểu về thực lực của người đứng sau lưng ngươi”.
“Nhưng mà hình như cũng chẳng thêm được điều gì, xem ra vẫn cần ta tự mình tìm hiểu thôi”.
Nguyệt Văn Phong nở nụ cười.
“Ta nói, Tần công tử, ta tới đây là để bắt ngươi”.
“Chỉ sợ sẽ làm cho ngươi phải thất vọng”.
Tần Ninh ôm tay nói: “Ta biết mục đích mà Diệp Chi Vấn dẫn ta tới đây, nơi này là không gian của Tam Thiên Giới Bích, sức chịu đựng không gian cao hơn so với giới hạn cao nhất của Hạ Tam Thiên, nhưng lại thấp hơn giới hạn thấp nhất của Trung Tam Thiên”.
“Ngươi là Ma tộc có cấp bậc khá cao, thực lực hẳn là rất mạnh, nhưng cũng bị xiềng xích của thiên địa hạn chế”.
“Sức mạnh mà ngươi có thể thi triển tại nơi đây, quả thật là cao hơn so với khi ở Hạ Tam Thiên, nhưng mà ngươi có thể thể hiện được đến cực hạn nào?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đơn giản là cảnh giới Chí Tôn, cảnh giới Tiểu Chí Tôn, hay cảnh giới Đại Chí Tôn?”
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong lần đầu xuất hiện sự biến hoá.
“Cửu cảnh Chí Tôn, có thể nói là cảnh giới cơ bản ở Trung Tam Thiên, Hạ Tam Thiên không thể thừa nhận được thực lực cảnh giới Chí Tôn, mà tại Tam Thiên Giới Bích này, quả thật là có thể, nhưng mà cũng sẽ bị hạn chế, cùng lắm là được đến cảnh giới Đại Chí Tôn, chỉ là, ta đoán, ngươi đại khái cũng chỉ mới đến cấp bậc Tiểu Chí Tôn”.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyệt Văn Phong, nói tiếp: “Sơ kỳ?
Trung kỳ?
Hay là hậu kỳ?”
“Nhưng mà cũng chẳng liên quan”.
Nói đến đây, Tần Ninh lắc lắc đầu.
“Bởi vì, ngươi chắc chắn sẽ chết”.
Sắc mặt Nguyệt Văn Phong trở nên lạnh lùng.
“Tần công tử quả nhiên còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta”.
Nguyệt Văn Phong vừa dứt lời, trong chớp mắt, thân hình hắn ta loé lên rồi lập tức đánh đến.
Tần Ninh chỉ cười lạnh.
“Lần trước bị trúng bẫy một lần, làm cho ta suýt chút nữa đã mất đi người mình yêu, lần này…ta phải tính toán luôn một thể với các ngươi”.
Tần Ninh vừa dứt lời, khí tức trong cơ thể không ngừng phóng thích ra ngoài.
Lúc này, nhìn qua thì đâu còn là cảnh giới Thánh Đế viên mãn nữa, mà là Thiên Thánh Đế! Thẳng đến lúc này, mấy người bọn họ mới phát hiện ra, từ nãy đến giờ, Tần Ninh vẫn luôn che giấu cảnh giới thực sự của mình.
Chương 2214: Diễn trò cho các ngươi xem thôi
Từ những gì Tần Ninh nói, mấy người Diệp Nam Hiên cũng phân tích ra được.
Võ giả ở Trung Tam Thiên, lấy cảnh giới Chí Tôn làm chủ.
Cửu cảnh Chí Tôn! Tiểu Chí Tôn! Đại Chí Tôn! Đây hẳn là cảnh giới thứ nhất và cảnh giới thứ hai trong cửu cảnh Chí Tôn.
Hơn nữa, còn phân chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
Tuy rằng không biết rốt cuộc cảnh giới này cường đại đến mức nào, nhưng trong lòng ba người đều cẩn thận.
Mà giờ phút này, bốn vị Ma Đế đã trực tiếp đánh tới.
Bốn người Liễu Thông Thiên, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều đứng ra chiến đấu.
“Tần công tử dùng thời gian sáu mươi năm, từ Thánh Đế cấp thấp thăng cấp lên Thiên Thánh Đế, không hổ là Nguyên Hoàng Thần Đế năm đó”.
Nguyệt Văn Phong đứng trên không trung, ngạo nghễ nói.
“Sáu mươi năm mới đạt được đã là rất chậm rồi”.
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Nhưng mà đối phó với ngươi, vậy là đủ”.
Tần Ninh vốn tưởng rằng, lần này Diệp Chi Vấn sẽ tìm sự giúp đỡ từ Trung Tam Thiên.
Nhưng trước mắt, xem ra không phải như thế.
Diệp Chi Vấn lấy thân thể mình làm trung gian, để cho vị thiên chi kiêu tử Nguyệt Văn Phong của bộ tộc Ám Nguyệt này tới.
Mà sở dĩ, Tần Ninh không chút sợ hãi là vì hiểu được.
Cho dù là như thế, chỉ cần còn ở trong Hạ Tam Thiên, không có khả năng võ giả cực mạnh của Trung Tam Thiên sẽ đến đây.
Đây là quy tắc của thiên địa! Ai có thể phá vỡ?
Khi đi vào không gian Tam Thiên Giới Bích, Tần Ninh chỉ biết.
Thực lực mà Nguyệt Văn Phong có thể phát huy ra, sẽ không vượt qua cực hạn của Hạ Tam Thiên quá nhiều.
Bởi vì nếu như quá mức cường đại thì không gian của Tam Thiên Bích Giới cũng không thể chịu đựng được và hoàn toàn sụp đổ! Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về một bên khác.
Bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo và Liễu Thông Thiên đều đủ sức để chiến một trận với tứ đại Ma Đế.
“Bốn người các ngươi, nghe theo mệnh lệnh của ta!”
Nguyệt Văn Phong hừ một tiếng rồi nói.
Đột nhiên, bốn ấn ký màu đen từ trong ngón tay của hắn ta phá không phóng ra, trong chớp mắt đã ngưng tụ trên thân thể bốn người kia, sau đó dung nhập vào trong cơ thể bọn họ, biến mất không thấy đâu.
Ngay lập tức, khí thế của bốn vị Ma Đế tăng vọt.
Bốn người Thời Thanh trúc nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Nguyệt Văn Phong bình tĩnh nói: “Chỉ cần ta cuốn lấy ngươi, bốn người bọn họ chắc chắn sẽ chiến thắng, sau đó trở về chiến trường Hạ Tam Thiên, Nhân tộc sẽ thua cuộc, đến lúc đó, để xem ngươi làm thế nào mà toàn tâm toàn ý tập trung đánh với ta một trận!”
Lúc này, tại trận chiến ở Hạ Tam Thiên có mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Nhân tộc vẫn đang chiếm ưu thế.
Nhưng nếu như bốn bị Thiên Thánh Đế quay về, ưu thế của Nhân tộc sẽ không còn tồn tại nữa.
Chuyện này, Tần Ninh hiểu được.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà lúc đầu hắn yên tâm đến nơi này đánh.
Tất cả mọi việc, hắn đều đã chỉ bảo mọi người rõ ràng.
Cho dù lần này, hắn mượn cơ hội tiến vào Trung Tam Thiên thì trong tương lai, khi đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương đột phá cực hạn, cũng sẽ đi đến Trung Tam Thiên.
Nhưng nếu như tứ đại Thiên Thánh Đế quay lại, vậy mọi chuyển sẽ hoàn toàn khác.
Lúc này, bốn người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Liễu Thông Thiên đã rơi vào thế yếu.
Nguyệt Văn Phong cũng không sốt ruột đối phó với Tần Ninh.
Biết được Tần Ninh xem trọng tình cảm, vậy thì hắn ta sẽ ra tay ở phương diện khác.
“Ngươi nhất định phải chết, tứ đại Ma Đế cũng phải chết, trận chiến ở Hạ Tam Thiên là trận chiến ở Hạ Tam Thiên, ngươi và ta giao chiến, thì cứ toàn tâm toàn ý chú tâm vào nơi này đi”.
Tần Ninh hừ một tiếng, bàn tay nắm chặt lập tức thả lỏng.
Vút vút vút…Đúng lúc này, ba bóng người xé không bay đến.
Thanh Nghệ! Thanh Trác! Hà Ngạo! Lúc này, ba người nọ xuất hiện, là con rối không hề có hơi thở của con người.
Tần Ninh nhìn về phía Nguyệt Văn Phong, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết không ít về ta, hẳn là hỏi được từ trong miệng của Diệp Chi Vấn phải không?”
“Vậy y không nói cho ngươi biết, năm đó, ở kiếp thứ nhất, khi là Cửu U Đại Đế, ta rất tinh thông thuật con rối sao?”
Tần Ninh thuận miệng nói: “Sẽ không phải là các ngươi cho rằng, tới Hạ Tam Thiên rồi, sức mạnh của ta tăng lên, thuật con rối lại không tăng thêm được chút nào chứ?”
“Trải qua chín kiếp, con đường mà ta đi đều không phải là võ đạo, năm đó, thân là Nguyên Hoàng Thần Đế, ta tu kiếm, tu đao, tu trận, tu đan, mà chín kiếp làm người, ta đã tu luyện những chỗ thiếu hụt của năm đó”.
Những năm gần đây, Tần Ninh dựa vào sự tu hành của chín đời chín kiếp sao?
Đương nhiên là không phải! Thân là Nguyên Hoàng Thần Đế, kiếm thuật của sư phụ, tu hành võ đạo của nghĩa phụ, mấy vị mẫu thân đều có sở trường lợi hại, có thể nói tập hợp tất cả những thành tựu trong thiên hạ vào một cơ thể.
Nhưng mà trên con đường võ đạo, ai cũng không thể hoàn mỹ.
Đương nhiên, ngoại trừ phụ thân.
Cho nên, hắn lịch kiếp theo ý trời, bỏ ra chín kiếp, chín vạn năm để tu bổ những chỗ thiếu hụt trên con đường phía trước của mình.
Nếu như không vì như thế, hắn sẽ không dành ra một vạn năm mỗi kiếp…Giờ phút này, ba con rối hạ xuống, nhập cuộc cùng với bốn người Lý Huyền Đạo, đánh về phía bốn vị Ma Đế.
Bảy đối bốn! Bốn vị Ma Đế vừa mới được tăng thêm sức mạnh, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ đã nhanh chóng bị áp chế.
Nhóm người Lý Huyền Đạo lập tức vui vẻ.
Sắc mặt Nguyệt Văn Phong trở nên âm trầm.
Tần Ninh là cảnh giới Thiên Thánh Đế.
Lại còn cất giữ ba con rối Thiên Thánh Đế.
Tên khốn kiếp này! Nguyệt Văn Phong nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, khi đối mặt với Tinh Húc Huy, còn chịu sự giày vò như thế…”
“Diễn trò cho các ngươi xem thôi!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngoại trừ lần đó ra, còn có…Tốt xấu gì thì ta cũng phải lần nữa tạo ra chút uy nghiêm tại Hạ Tam Thiên, chắc chắn ngày sau, nếu như ta trở về, khi đề cập đến người đứng đầu Hạ Tam Thiên, mọi người sẽ nghĩ đến Tần Ninh ta đây, mà không phải là Thanh Tiêu Đại Đế hay Tinh Húc Huy gì đó…”, nghe được những lời này, Nguyệt Văn Phong hừ một tiếng, hai tay nắm chặt.
Ngay sau đó.
Nguyệt Văn Phong đánh ra một quyền.
Trong Tam Thiên Giới Bích, không gian ẩn ẩn xuất hiện những vết nứt.
Một quyền đánh ra, xuất hiện quyền phong nghìn mét, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Lúc này, hắn nắm chặt Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm trong tay.
Đao và kiếm đồng thời chém xuống.
Ầm…Âm thanh gầm rú kịch liệt vang lên.
Thân hình Tần Ninh lập tức lùi lại.
Nguyệt Văn Phong đứng yên tại chỗ nhìn một màn này.
“Đã cảm nhận được”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ngươi có thực lực Tiểu Chí Tôn hậu kỳ đỉnh phong”.
“Giết ngươi, như vậy là đủ rồi!”
Cảnh giới Chí Tôn và cảnh giới Thánh Nhân là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.
Trong lòng Nguyệt Văn Phong hiểu rõ.
Tần Ninh cũng hiểu được.
Giờ phút này, đao kiếm trong tay hắn phát ra âm thanh vút vút.
“Một khi đã như vậy, hôm nay ta sẽ chém Chí Tôn”.
Dứt lời, hai tay Tần Ninh vung lên, đao kiếm xuất hiện.
Cùng lúc đó, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tiêu Kim Xử cũng phát ra ánh sáng chói lọi, bùng nổ sức mạnh.
Bốn món đế khí, gần như là cùng lúc tản ra khí thế khủng bố.
Thẳng đến giây phút này, bốn món đế khí mới được chân chính bày ra vinh quang thuộc về nó.
Thiên Thánh Đế, chính là đỉnh cao của Thánh Nhân! Còn đế khí lại là đỉnh cao của thánh khí!
Hai thứ kết hợp, uy lực vô hạn.
Ầm…Trong khoảnh khắc, trong Tam Thiên Giới Bích, khắp nơi trong không gian đều bộc phát ra âm thanh gầm rú long trời lở đất.
Mà cùng lúc đó.
Hạ Tam Thiên.
“Đi chết đi!”
Ôn Hiến Chi gào lên một tiếng, bàn tay đánh ra, trong chớp mắt, chưởng ấn kia đã hoá thành hình dáng móng vuốt chó sắc bén, xé rách hư không, trực tiếp bao phủ Thiên Hàn Lỗi.
Ầm…Âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Thân hình Thiên Hàn Lỗi nổ tung.
Ôn Hiến Chi đứng giữa không trung, vẻ mặt sáng láng.
“Quá đã!”
Một tiếng thốt lên, vô cùng vui sướng.
Chương 2215: Cửu Thần Tinh Thần quyết
“Còn không phải là dựa vào ông đây à?”
Âm thanh của Phệ Thiên Giảo vang lên.
Lúc này, Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đang dung nhập linh hồn, bám vào bên ngoài cơ thể Ôn Hiến Chi.
Đầu chó kia hoá thành một tấm chắn, bám vào trước ngực Ôn Hiến Chi.
Khiên đầu chó bảo vệ tính mạng!
“Hai chúng ta thì chia ra ai với ai làm gì?”
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Giải quyết được tên kia rồi, kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Lúc này, hai người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng đã đến.
“Sư tôn không sao chứ?”
Thạch Cảm Đương mở miệng hỏi.
Ôn Hiến Chi nói: “Yên tâm đi, lần này, nhất định là sư tôn đã có sự chuẩn bị, chắc chắn không có việc gì đâu”.
“Ừm”,
Dương Thanh Vân cũng gật đầu nói: “Hơn nữa, trước khi sư tôn rời đi đã dặn dò chúng ta, không cần lo lắng cho người, người cũng nói, Diệp Chi Vấn sẽ không để cho người giao chiến ở chỗ này”.
“Có thể sau khi trận chiến này chấm dứt, sư tôn sẽ đến Trung Tam Thiên trước chúng ta, ta và các ngươi đều chưa tới cảnh giới Thiên Thánh Đế, nên không thể theo sư tôn rời đi, vậy nên kế tiếp, dọn sạch Ma tộc, mở đường cho Tiên Hàm mới là chuyện chúng ta nên làm”.
Mấy người đều gật gật đầu.
“Nhưng mà việc cấp bách bây giờ, vẫn là Ma tộc”.
Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: “Đã lâu rồi ông đây không được đánh nhau thoải mái như vậy, thật dễ chịu, thật dễ chịu”.
Vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi đáp xuống…Trận chiến Hạ Tam Thiên càng ngày càng trở nên gay cấn! Mà lúc này, trong Tam Thiên Giới Bích, mấy người kia cũng giao chiến với khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ.
Không gian xung quanh hai người Tần Ninh và Nguyệt Văn Phong liên tiếp xuất hiện những vết nứt, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ thành những cơn lốc xoáy.
Lúc này, hai người cũng đã chém giết đến hồi gay cấn.
Bây giờ Nguyệt Văn Phong mới biết được, vì sao Tần Ninh lại dám đến nơi này.
Tần Ninh dường như đã hoàn toàn nắm trong tay sức mạnh của cảnh giới Thiên Thánh Đế, thánh quyết được thi triển ra vô cùng thuần thục.
“Quả thật là ta đã khinh thường ngươi rồi!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng quát.
“Còn ta thì đã quá xem trọng ngươi rồi”.
Tần Ninh cầm đao kiếm, hờ hững nói: “Muốn giết ta, chút thực lực này của ngươi không đủ dùng”.
Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyệt Văn Phong âm trầm đến đáng sợ.
Ầm…Trong khoảnh khắc, bốn phía không gian phát ra tiếng nổ vỡ dữ dội.
Xung quanh thân thể Nguyệt Văn Phong xuất hiện từng vết nứt.
Tổng cộng có bảy vết, lan tràn trong hư không.
Bên trong bảy vết rách kia xuất hiện bảy ánh trăng khuyết.
Ở vị trí hai tay hai chân, cùng với phía sau đỉnh đầu, năm mặt trăng lóe lên ánh sáng lạnh.
Mà hai bên trái phải thân thể hắn ta cũng xuất hiện hai mặt trăng, được hắn ta nắm trong tay.
“Cuối cùng cũng chịu thể hiện ra bản lĩnh thực sự”.
“Hừ!”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, cho dù ngươi có bất tử thì cũng sẽ bị thương nặng”.
“Ta rất chờ mong”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra tay.
Thân hình Nguyệt Văn Phong đột nhiên lóe lên, nháy mắt xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Song Luân Loan Nguyệt lập tức uốn lượn chém xuống.
Suy nghĩ của Tần Ninh vừa chuyển, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh đã lao ra, ngọn lửa màu xanh tưới xuống.
“Trảm”.
Thế nhưng thân hình Nguyệt Văn Phong vẫn không động đậy, hắn ta khẽ quát một tiếng, sát khí ngưng tụ.
Keng…Ngọn lửa màu xanh bị Song Luân Loan Nguyệt chém thành hai nửa.
Hai lưỡi trăng rằm kia lập tức chém về phía Thanh Diễm Nguyên Đỉnh.
Âm thanh keng keng keng không ngừng vang lên.
Thân hình Tần Ninh khẽ run lên.
Lúc này, bên ngoài Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, những ấn văn phức tạp được điêu khắc trên đó đã văng tung toé.
Chiếc đỉnh khổng lồ màu xanh vậy mà xuất hiện từng vết nứt, giống như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Tần Ninh kinh ngạc.
Đây là đế khí! Đế khí đứng đầu.
Vậy mà dưới một nhát chém của lưỡi dao trăng khuyết sắc bén trong tay Nguyệt Văn Phong, lại sắp vỡ vụn.
“Cuồng Võ Cửu Thiên Trảm, Chủ Bát Hoang!”
Tần Ninh vung đao chém xuống, ép lui Nguyệt Văn Phong, hắn thu hồi Thanh Diễm Nguyên Đỉnh, nhìn kỹ mới phát hiện ra, trên thân đỉnh đã xuất hiện vết rách.
Nguyệt Văn Phong cười nhạo nói: “Thế nào?”
“Bộ tộc Ám Nguyệt trời sinh là con cưng của ánh trăng, cho dù là bên trong Thương Mang Vân Giới hay bên ngoài Thương Mang Vân Giới thì lực nguyệt hoa đều có thể cho tộc ta sử dụng!”.
“Lực thất loan nguyệt này, cho dù là đế khí cũng không thể nào ngăn cản được”.
Nghe được những lời này, ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh.
Nguyệt Văn Phong lại đánh đến.
Dao động khủng bố càn quét qua.
Khí tức khiến cho kẻ khác hoảng sợ phóng thích ra bên ngoài.
Lần này, Tần Ninh lấy ra Cửu Tiêu Kim Xử, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh và Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm, tam đại đến khí đồng thời đánh đến.
Hắn không tuỳ tiện thi triển Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm.
Tam đại đế khí va chạm với thất loan nguyệt kia, bộc phát ra ánh sáng trắng lóa mắt.
Chỉ là Tần Ninh và tam đại đế khí tâm ý tương thông, hắn có thể cảm giác được, khí văn bên trong tam đại đế khí bị thương.
Thất loan nguyệt này, quả thật là bá đạo! Lúc này, Tần Ninh mới thi triển Thể Thánh Đế Đại Hoang, hơn nữa còn dung nhập linh hồn với Cửu Anh, dùng Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm bảo vệ thân thể.
Tam đại đế khí khí thế sát phạt phóng ra.
Miễn cưỡng đối địch được!
“Trảm”.
Một tiếng gầm vang lên.
Thân hình Nguyệt Văn Phong bay lên như tiên, nhát chém nháy mắt rơi xuống.
Tần Ninh quả quyết ra quyết định, Thanh Diễm Nguyên Đỉnh phá không bay ra.
Ầm ầm…Hư không bị xé rách, đất trời run rẩy.
Thanh Diễm Nguyên Đỉnh bị nứt vỡ.
Sắc mặt các vị Thiên Thánh Đế lập tức thay đổi.
Kia chính là đế khí! Vậy mà trực tiếp bị chém vỡ! Nếu như là thân thể của Thiên Thánh Đế, một ánh trăng khuyết này chém xuống, cho dù bất tử thì cũng sẽ tàn phế.
“Ngươi có bao nhiêu đế khí mà có thể tiêu tốn như vậy?”
Nguyệt Văn Phong lạnh lùng nói.
Tần Ninh nhướng mày.
“Cửu Thiên Tinh Thần, dung nhập vào cơ thể ta”.
Tần Ninh quát khẽ trong lòng.
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết!”
Một lời vừa dứt.
Trong Tam Thiên Giới Bích, đất trời run rẩy.
Tam Thiên Giới Bích này tồn tại giữa Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên.
Thế nhưng nơi này cũng có đất trời bên trong.
Cùng lúc đó, xung quanh thân thể Tần Ninh ánh sáng tinh thành ngưng tụ lại.
“Võ giả Tinh Mệnh?”
Nguyệt Văn Phong nao nao, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Cũng không phải…”
“Cửu Thiên Tinh Thần quyết”.
“Thánh Lực Tụ Tương, Tương Sinh Vạn Vật!”
Trong chớp mắt, từng tia tinh thần lực ngưng tụ thành hư ảnh một con voi khổng lồ.
Liếc mắt một cái đã biến thành hơn trăm con, hơn nghìn con, hơn vạn con, hơn trăm vạn con…Tượng ảnh xuất hiện chồng lên nhau, giống như ngàn vạn con, một biển mênh mông vô tận.
Tần Ninh một lời vừa dứt.
“Cửu Thiên Tinh Thần, Hoá Tác Cửu Thần!”
“Cửu Thần Tinh Thần quyết!”
Trong khoảnh khắc, ngàn vạn con voi lớn lập tức tập trung lại.
Cuối cùng hoá thành thân hình của chín con voi khổng lồ cao gần vạn mét.
Chín con…Thái Cổ Cự Tượng.
Đây đã không còn là Cự Tượng nữa mà là Thần Tượng! Cửu Linh Tinh Thần quyết! Đó chính là võ quyết mà năm đó, Tần Ninh tu luyện ở đại lục Vạn Thiên.
Tới Hạ Tam Thiên, Tần Ninh tiếp tục thăng cấp, biến thành Cửu Thiên Tinh Thần quyết, ngưng tụ lực vạn vật.
Mà hiện giờ, hắn đã đến cấp bậc Thiên Thánh Đế đỉnh phong.
Tần Ninh đem pháp quyết này biến đổi đến cực hạn.
Ngàn vạn cự tượng là cực hạn.
Sau khi dung hợp sẽ lột xác thành Cửu Thần Tinh Thần quyết.
Là cao nhất! Là Thần Tượng.
Chín con voi khổng lồ có thân hình cao vạn mét, hư ảnh biến ảo như thật, lúc này phóng ra từng cỗ khí tức đến từ hồng hoang cổ xưa.
Bình luận facebook