• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2176-2180

Chương 2176: Tế Hồn Thánh Quyết

Trận chiến này khiến trong lòng Tô Tỉ vô cùng uất ức.

Vốn cho rằng sẽ là một trận chiến như thế chẻ tre, nhưng đến bây giờ đã bị Tần Ninh phá hư nhiều lần, khiến hắn ta rơi vào thế bị động nhiều lần.

Tần Ninh đưa mắt nhìn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, không nói gì thêm.

Ôn Hiến Chi đã mất đi Thanh Hiên, hắn không muốn hôm nay người bên cạnh mình lại mất đi nữa.

"Bảo vệ tốt chính mình".

Tần Ninh nhìn về phía hai người, cuối cùng vẫn mở miệng.

Lý Huyền Đạo gật đầu.

Lúc này Thời Thanh Trúc cũng là nhìn về phía Tần Ninh, ân cần nói: "Chàng... cẩn thận...", "Ừm".

Tần Ninh nhìn Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói: "Trận chiến ngày hôm nay kết thúc, ta đưa cô đến chỗ ta cất rượu cổ năm đó, chúng ta cùng uống!"

Nghe thấy lời này, đôi mắt của Thời Thanh Trúc sáng lên, vui vẻ nói: "Được".

Rượu cổ! Năm đó nàng và Tần Ninh kết bạn xông xáo khắp nơi, từng tìm được hai vò rượu ngon trong di tích cổ ở một tòa thành nhỏ trong Thanh Tiêu Thiên.

Chỉ là lúc ấy hai người đã ước định để ngày sau cùng uống, cho nên hai vò rượu ngon đó đã được cất đi.

Tần Ninh từng nói uống rượu ngon trước hoa dưới trăng, trong lòng có giai nhân mới là thú vui của đời này.

Trong lòng Thời Thanh Trúc lập tức vô cùng kích động.

Mà giờ phút này, Tô Tỉ lại hờ hững nói: "Bây giờ nói chuyện yêu đương không khỏi quá sớm".

Tần Ninh cười: "Không sớm đâu!"

Lúc này, bóng voi đầy trời chồng chất lên nhau, có thể gọi là kinh khủng.

Trong lòng Tô Tỉ cũng đã trầm xuống.

"Diệp Chi Vấn, nếu ngươi không giúp ta, kế hoạch của mọi người đều là công dã tràng".

Tô Tỉ đứng giữa không trung, hướng mặt ra xung quanh, khẽ nói: "Muốn xem náo nhiệt, yên ổn hưởng thụ kết quả, không khỏi quá đơn giản rồi".

Bây giờ trong lòng Tô Tỉ cũng vô cùng lo lắng.

Rốt cuộc giới hạn của Tần Ninh là thế nào, hắn ta không biết.

Nhỡ may chết ở chỗ này, vậy mấy chục vạn năm chờ đợi cuối cùng đều thành công dã tràng cả, đó sẽ là một chuyện vô cùng hối hận.

Chỉ là Tô Tỉ vừa nói xong, xung quanh lại không có ai trả lời.

Tần Ninh hờ hững nói: "Nếu hắn ta dám xuất hiện, ta sẽ giết luôn cả hắn ta".

Vừa nói xong, Tần Ninh liền nắm bàn tay lại, bóng voi khổng lồ đầy trời bước ra lần nữa.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Tô Tỉ lập tức lạnh lùng hẳn đi, Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm và Thanh Phong Ỷ Nguyệt Kiếm đồng thời đâm ra.

Cùng lúc đó, Phần Không Đỉnh và Cửu Sơn Thiên La Bàn cũng phóng ra sức mạnh bộc phát chấn động trời đất, bốn món Đế khí lao thẳng về phía Tần Ninh.

Chỉ là đối mặt với bốn Đế khí đánh tới, hai tay Tần Ninh nắm lấy Thanh Long Trảm Nguyệt Đao và Vô Khuyết Kiếm, trực tiếp xông ra theo vạn bóng voi.

Hai chiêu va chạm, gần như làm rung chuyển trời đất.

Chỉ là trong chốc lát, vẻ mặt Tô Tỉ quyết tâm.

"Thanh Tiêu Đế Ấn, chấn!"

Hắn ta hét lên một câu, trong khoảnh khắc, sức mạnh của cả trời đất đều bị rút sạch, một đại ấn giống như ngọc tỉ từ trên trời giáng xuống.

Tô Tỉ cười ha ha nói: "Thanh Tiêu Đại Đế đối xử với bốn người chúng ta không tệ, năm đó đã lấy tinh nguyên hồn phách của bản thân để ngưng tụ ra bốn cái Thanh Tiêu Đế Ấn, ban cho bốn người chúng ta".

"Thanh Tiêu Đế Ấn của ba người bọn họ đều đã tiêu hao hết".

"Nhưng ta vẫn còn giữ lại".

"Ấn này có thể giết chết Thiên Thánh Đế".

Tô Tỉ cười ha ha, lúc này Thanh Tiêu Đế Ấn đã trực tiếp rơi xuống.

Ầm... Từng tiếng vang lập tức vang lên.

Thanh Tiêu Đế Ấn rơi xuống, trong nháy mắt đã trấn áp trăm vạn con voi lớn.

Dần dần, Đế Ấn không ngừng chìm xuống, cả người Tần Ninh cũng bị trấn áp, không thể động đậy tí nào.

Lúc này hai bên đột nhiên giằng co không xong.

"Diệp Nam Hiên, đứng yên".

Mà giờ phút này, Dịch Đại Sơn quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt đã cầm lấy một cái thần thuẫn màu vàng trong tay, lao vút lên không trung.

Nhìn thấy hành động của Dịch Đại Sơn, sắc mặt Diệp Nam Hiên biến đổi.

"Ngươi...", thế nhưng lúc này, Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế và Thanh Trác Thiên Thánh Đế đã đánh tới.

Trong lòng Diệp Nam Hiên giật mình.

Hắn ta và Dịch Đại Sơn vẫn luôn chống cự lại Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế và Thanh Trác Thiên Thánh Đế, hai người này vẫn luôn không cho bọn họ thoát thân.

Nhưng bây giờ... Không đúng! Diệp Nam Hiên lập tức quát: "Sư phụ, cẩn thận".

Một tiếng quát này khiến cho Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc đều giật mình.

Dịch Đại Sơn, làm cái gì! Đi trợ giúp Tần Ninh?

Chỉ là trong nháy mắt, sắc mặt Lý Huyền Đạo lại biến đổi.

"Dịch Đại Sơn!"

Mọi người đều kinh ngạc.

Tần Ninh và Tô Tỉ giao chiến, Thánh Đế viên mãn nhúng tay chắc chắn sẽ phải chết.

Dịch Đại Sơn biết rõ hẳn phải chết, vậy mà còn muốn đến đó! Lúc này Lý Huyền Đạo giận dữ mắng một tiếng, trong tay cầm Thủ Khuyết Kiếm lao lên trên không ngay lập tức.

Lúc này sắc mặt Thời Thanh Trúc cũng biến đổi, sắc mặt trắng bệch như có điều suy nghĩ.

Tộc Mị Ma giỏi về ngụy trang! Lúc trước Tần Ninh đã từng thăm dò Dịch Đại Sơn, nhưng rất kỳ quái! Giờ phút này, mấy người đều lần lượt cảm thấy không đúng.

Rất không đúng! Lý Huyền Đạo vung kiếm ra ngăn cản Dịch Đại Sơn.

Dịch Đại Sơn lại hừ một tiếng, phía trước thuẫn vàng phóng ra một chùm sáng màu vàng óng, trong nháy mắt đã đánh xuyên qua cả người Lý Huyền Đạo.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều biến sắc.

Thiên Thánh Đế! Khí tức Thiên Thánh Đế bộc phát.

Dịch Đại Sơn là Thánh Đế viên mãn, giờ phút này lại đột nhiên thành thực lực Thiên Thánh Đế.

Cả người Lý Huyền Đạo bị ánh sáng màu vàng xuyên qua, bắn ra ngoài mấy chục dặm, không rõ sống chết.

Tần Ninh liếc nhìn Dịch Đại Sơn đang lao vùn vụt tới.

"Quả nhiên ngươi không phải Dịch Đại Sơn!"

Tần Ninh hờ hững mở miệng, bàn tay nắm lại.

Voi lớn gào thét, lúc này như muốn tránh thoát ra khỏi sự trói buộc của Thanh Tiêu Đế Ấn.

Thế nhưng Tô Tỉ nhìn thấy hành động của Dịch Đại Sơn thì lập tức hiểu ra, cười ha ha một tiếng, bàn tay nắm lại, bốn Đế khí bộc phát áp chế Tần Ninh trong nháy mắt.

Lúc này, Dịch Đại Sơn đã tới gần Tần Ninh.

"Tần công tử, lại gặp nhau rồi!"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo.

"Thuật Đại Tác Mệnh!"

Hắn hét lên một câu, giờ phút này đã không còn khả năng do dự nữa.

"Mơ tưởng!"

Chỉ là Dịch Đại Sơn lại hừ lạnh một tiếng, quát: "Ta biết ngươi có bí thuật tiêu hao thọ nguyên để liều mạng với trời đất như thế, cho nên lần này ta đã chuẩn bị sẵn rồi!"

Dịch Đại Sơn quát to một tiếng, thuẫn vàng trước người lập tức tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Chỉ trong chốc lát, cả vùng trời đất này đều bị phong tỏa.

Hoàn toàn phong tỏa.

Thời gian không gian dường như đều dừng lại.

Cái thuẫn vàng này cũng là một Đế khí, bây giờ lại có thể bộc phát ra uy lực cố định được cả thời gian.

Dù chỉ là một nháy mắt, thế nhưng đã đủ để ngăn cản Tần Ninh sử dụng bất kỳ chiêu thức nào, đủ để Dịch Đại Sơn tới gần Tần Ninh, một kích mất mạng.

Trong chớp mắt, xung quanh yên lặng như tờ.

"Thanh Thiên Đương Không".

"Vân Tiêu Cái Thế!"

"Tế Hồn Thánh Quyết!"

Mà ngay lúc này, trời đất bình tĩnh lại, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chỉ thấy được Thời Thanh Trúc đang bấm niệm pháp quyết bằng mười ngón tay, khiến cả trời đất và thời không run rẩy.

Một giây sau, mọi người đều nhìn thấy Thời Thanh Trúc đột nhiên ngã xuống đất.

Mà hồn phách của nàng lại bay lên không, hóa thành một cái bóng mờ, chỉ trong chớp mắt, ngàn vạn sức mạnh trời đất trực tiếp ập đến, hóa thành ngàn vạn ánh sáng ngưng tụ lại trước người Tần Ninh.

Mà thuẫn vàng trong tay Dịch Đại Sơn chợt hóa thành một thanh trường kiếm màu vàng, chỉ có lưỡi kiếm chứ không có chuôi, trong nháy mắt đã xuyên qua hư không, đến trước người Tần Ninh.
Chương 2177: Ta thích chàng

Ngàn vạn ánh sáng dâng lên cao như trăng sáng, giống như sao băng đầy trời bao phủ cả người Tần Ninh lại.

Trường kiếm màu vàng kia đột nhiên hóa thành ngàn vạn kiếm khí, trong nháy mắt xông ra.

Rầm rầm rầm... Giờ phút này, trời đất sụp đổ.

Trong chớp mắt đó, không gian vặn vẹo.

Ngàn vạn ánh sáng màu vàng va chạm, xé rách không gian, rung động trời đất.

Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng nặng nề.

Chỉ là trong nháy mắt, ngàn vạn ánh sáng chói chang bắn ra khắp nơi, rơi xuống đất giống như sao băng, trời đất nổ tung.

Lúc từng ánh sáng nổ tung ra xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đều lạnh lẽo.

"Rút lui!"

Một tiếng rít đột nhiên vang lên.

Ầm... Từng đốm ánh sáng kia lập tức bay lên giữa trời đất dưới sức mạnh bộc phát, nở rộ ra giống như một đóa hoa sen.

Chỉ trong phút chốc, trong phạm vi trăm dặm, khắp nơi đều là những tiếng nổ tung, cơ thể của từng chiến sĩ Ma tộc đều bị ăn mòn trong ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này bóng người Tô Tỉ Thiên Thánh Đế và Dịch Đại Sơn cũng rút lui quay về.

Mà vẻ sáng bóng của kim thuẫn đã dần ảm đạm, giống như chịu tổn thương.

Sắc mặt Dịch Đại Sơn cũng trắng nhợt, khí tức rung động.

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Sắc mặt đám người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Ôn Hiến Chi trắng bệch.

Dịch Đại Sơn đột nhiên ra tay làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp.

Mà giờ phút này, vụ nổ chầm chậm tiêu tán, vùng đất trăm dặm xung quanh đều tan hoang, mùi máu tươi bị mùi bùn đất đổi mới che mất.

Mà ở chính giữa vầng hào quang.

Bóng người Tần Ninh hờ hững đứng vững.

Áo trắng nhuốm máu.

Tóc trắng bay theo gió, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Chỉ là giờ phút này, người đứng chắn ở trước mặt hắn đang dang rộng hai tay, làn da nứt nẻ tràn đầy máu tươi, mái tóc bị máu tươi nhuộm đỏ, sền sệt dính vào nhau.

"Chủ thượng".

Ánh mắt của bốn vị Thanh Sử là Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu, Phi Vân Phi cùng với đám người Thanh Tiêu Thiên lại vô cùng đờ đẫn.

Đám người thi nhau lao vùn vụt ra.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng hốt.

Mà vẻ mặt Tần Ninh lại ngây ngốc, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm bóng lưng trước người chậm rãi ngã xuống đất.

"Thanh Trúc...", giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh đờ đẫn.

Giống như trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn.

Hắn duỗi hai tay ra tiếp được thân thể của Thời Thanh Trúc, lúc này Tần Ninh lại phát hiện cánh tay mình đang không tự chủ được mà run rẩy.

"Thanh Trúc...", Tần Ninh vô cùng kinh ngạc, khí thế trong cơ thể bộc phát ra.

Lúc hắn ở cảnh giới Thánh Hoàng, thọ nguyên gần hai mươi vạn năm, đã sử dụng thuật Đại Tác Mệnh để cứu Phệ Thiên Giảo, tiêu hao mất mười vạn năm.

Mà cảnh giới Thánh Đế có thọ nguyên từ ba mươi vạn năm.

Bây giờ Tần Ninh có được hai mươi vạn năm thọ nguyên.

Thuật Đại Tác Mệnh, đổi mệnh với trời.

Lúc này Tần Ninh nắm bàn tay lại, ngay lập tức sức mạnh trời đất hội tụ, ngàn vạn ánh sáng ngưng tụ trong cơ thể của Thời Thanh Trúc.

"Cô sẽ không có chuyện gì...", Tần Ninh thì thào nói, bàn tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt Thời Thanh Trúc ra.

Thời Thanh Trúc há mồm, đang muốn nói gì đó, nhưng máu tươi trong miệng lại không ngừng tuôn ra.

"Đừng nói nữa!"

Tần Ninh tiếp tục nói: "Không có chuyện gì...", "Trách ta, trách ta...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Trách ta không nhìn ra Dịch Đại Sơn kỳ quái, trách ta...", đúng là lúc Tần Ninh gặp lại Dịch Đại Sơn đã không ngừng kiểm tra, thế nhưng câu trả lời của Dịch Đại Sơn lại không có vấn đề gì.

Bởi vậy hắn mới bỏ đi lo nghĩ.

Thế nhưng không ngờ được hắn đã sai! Dịch Đại Sơn đột nhiên ra tay ngăn cản sức mạnh trời đất hội tụ, để hắn không thể sử dụng được cả thuật Đại Tác Mệnh, cho nên mới xuất hiện một màn này.

Lực sinh mệnh liên tục không ngừng từ trên trời giáng xuống, chui vào trong cơ thể của Thời Thanh Trúc.

Chỉ là Tần Ninh lại cảm giác được cho dù thuật Đại Tác Mệnh không ngừng hội tụ sức mạnh trời đất, thế nhưng khí tức trong người Thời Thanh Trúc vẫn vô cùng tán loạn.

"Không có khả năng...", Tần Ninh mở miệng nói: "Thuật Đại Tác Mệnh là thuật nghịch thiên, không có khả năng...", Thời Thanh Trúc lại nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Tế Hồn Thánh Quyết là quyết bí mật bất truyền của Thanh Tiêu Thiên, tế hồn để trao đổi với trời đất".

"Vô dụng...", lúc này Tần Ninh có thể cảm giác được rõ ràng hồn phách của Thời Thanh Trúc đã bắt đầu tản ra bốn phía, hóa thành ngàn vạn, sắp tán loạn ra cả trời đất.

Hắn muốn ngăn cản, thế nhưng lại không ngăn cản được.

Thuật Đại Tác Mệnh, chỉ cần hồn phách vẫn còn tồn tại thì sẽ có thể đổi mệnh với trời, đổi lấy khí tức của sự sống mạnh mẽ, hoàn toàn có thể cứu vãn.

Lúc trước Phệ Thiên Giảo cũng giống như thế, hồn phách bị thương sắp sụp đổ, thế nhưng đã được hắn lấy mười vạn năm thọ nguyên cứu về.

Thế nhưng lần này, lực hồn phách của Thời Thanh Trúc lại không thể khống chế mà tán loạn.

Thuật Đại Tác Mệnh không làm được gì.

Tần Ninh lấy ra từng viên Tịnh Ma Châu Đan, dung nhập vào trong cơ thể của Thời Thanh Trúc.

"Không sao...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Cô sẽ không chết!"

Thời Thanh Trúc lại nâng tay lên.

Tần Ninh lập tức bắt lấy tay nàng.

Cảm nhận được Thời Thanh Trúc muốn giơ tay lên vuốt ve gương mặt của mình, Tần Ninh liền nhẹ nhàng đặt tay nàng lên trên mặt mình.

"Cho dù chàng là Ngự Thiên Thánh Tôn hay là Tần Ninh... Năm đó ta đều không quý trọng, lúc này ta đã biết trân trọng rồi".

"Tóm lại là ta đã khiến chàng buồn lòng, xem như đền bù cho chàng...", Thời Thanh Trúc lẩm bẩm nói: "Nếu như không thể ở cùng với chàng thì chết cũng là một sự giải thoát...", Tần Ninh nghe vậy, trong lòng vô cùng đau xót.

Chỉ là giờ phút này, hắn lại không thể nói nên lời.

"Sợ rằng không thể uống rượu ngon với chàng nữa rồi...", Thời Thanh Trúc cười nói: "Nhưng mà đừng quên rót một chén cho ta, kiếp sau nếu có duyên, hai người chúng ta cùng uống...", "Kiếp này nàng và ta cũng có thể cùng uống được!"

Tần Ninh lẩm bẩm, nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nhẹ nhàng cúi người chạm môi vào trán nàng, nói: "Ta đã nhìn ra tấm lòng của nàng, ta đang thuyết phục chính mình, ta đã...", Thời Thanh Trúc lại nhẹ nhàng tới gần bên tai Tần Ninh, thấp giọng thì thầm cái gì đó.

Chỉ là mới nói đến một nửa, bàn tay của giai nhân trong lòng đã nhẹ nhàng trượt xuống.

Giữa trời đất, hàng vạn khí tức hồn phách đột nhiên tán loạn.

Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh vô cùng căng thẳng.

Đáng hận! Đáng chết! Nếu hắn là tiên nhân! Nếu hắn là thần nhân! Nhất định có thể cứu được Thời Thanh Trúc, nhưng mà bây giờ... hắn có thể làm gì được! Nơi này là Hạ Tam Thiên, nơi này không có Thần Bảo Tiên Đan! Lúc này Tần Ninh sợ hãi lo nghĩ trong lòng, sau đó đau khổ lặng lẽ hét lên.

"Chủ thượng!"

Đám người Thanh Tiêu Thiên thi nhau quỳ xuống đất dập đầu, vẻ mặt đau khổ.

Đám người Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều trầm mặc không nói gì.

Trong phút chốc, trời đất yên tĩnh.

Thật lâu sau, ánh mắt Tần Ninh đờ đẫn nửa ngồi trên đất, hai mắt mất đi sức sống.

"Ta từng đi qua mưa xuân nắng hè, gió thu tuyết đông, ta từng đi qua tất cả những gì của hai chúng ta chỉ để tìm kiếm nơi gặp nhau ngày xưa!"

"Vật đổi sao dời, cuối cùng chúng ta đã được gặp nhau lần nữa".

"Có điều vẫn là có duyên nhưng không có phận, tạo hóa trêu ngươi".

"Ta thích chàng, Tần Ninh, ta yêu chàng, Tần Ninh...", giống như cách một thế hệ! Mộng như thủy triều.

Giờ phút này, Tần Ninh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chương 2178: Ta sẽ đợi

Tế Hồn Thánh Quyết! Nếu nói về nguồn gốc sâu xa thì có vài phần giống với thuật Đại Tác Mệnh.

Tế hồn phách cho sức mạnh trời đất để có được thực lực mạnh mẽ vô hạn.

Thế nhưng cái giá phải trả cũng là hồn phách tán loạn, khó cản được sức mạnh trời đất! Lúc này, mọi người đều trầm mặc không nói gì.

Nơi xa, Tô Tỉ Thiên Thánh Đế và Dịch Đại Sơn đứng vững giữa không trung.

Sức mạnh vừa rồi quả thực là mạnh đến đáng sợ.

Cho dù hai người đều là thực lực Thiên Thánh Đế, thế nhưng chỉ cần sơ sẩy một cái thôi cũng sẽ có khả năng chết ngay tại chỗ.

Sức bộc phát khủng bố như thế thật sự là làm cho người ta phải thổn thức.

Thời Thanh Trúc không chỉ có danh hiệu thánh nữ số một Hạ Tam Thiên với khí chất như tiên tử thần nữ, mà còn có được lực bộc phát kinh khủng.

Giờ phút này, Tô Tỉ bước chân ra nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: "Xem ra, ngươi đúng là rất có thủ đoạn thu mua lòng người".

Đám người Thanh Tiêu Thiên và Lý Huyền Đạo đều trợn mắt nhìn.

"Ngươi là ai?"

Giọng nói của Tần Ninh đột nhiên vang lên.

"Ta ư?"

Dịch Đại Sơn đứng ở giữa không trung, mỉm cười, làn da mặt ngoài cơ thể liền nứt ra, trong khoảnh khắc giống như thay đổi thành một người khác.

"Diệp Chi Vấn".

Tần Ninh đưa mắt nhìn, vẻ mặt bình tĩnh.

Mà sắc mặt của Dịch Vân Tiêu lại vô cùng khó coi, sắc mặt đám người Dịch Thiên Các cũng vô cùng u ám.

"Phụ thân ta đâu?"

Dịch Vân Tiêu quát lớn.

"Dịch Đại Sơn đã sớm chết rồi".

Diệp Chi Vấn lạnh nhạt nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nói thật, vì làm đến bước này mà Ma tộc đã tiêu hao hết ngàn vạn thủ đoạn, thế nhưng kết quả không ngờ rằng... lại bị Thời Thanh Trúc phá hủy".

Ánh mắt Diệp Chi Vấn lấp lóe, nói: "Ta biết loại bí thuật kia của ngươi, hao phí thọ nguyên để nhận lấy sức mạnh trời đất, xem ra hôm nay không có khả năng giết được ngươi rồi".

Nghe thấy lời này, Tô Tỉ lại quát: "Diệp Chi Vấn, hôm nay ta...", "Tô Tỉ".

Diệp Chi Vấn lại đưa mắt nhìn sang, lạnh lùng nói: "Ngươi phải biết ta còn muốn hắn chết hơn cả ngươi".

Trong lòng Tô Tỉ vô cùng tức giận.

Thất bại trong gang tấc! Thời Thanh Trúc này thật đáng chết! "Muốn đi sao?"

Nhưng Tần Ninh lại nhìn về phía hai người, lẩm bẩm nói: "Chỉ là ta... có cho các ngươi đi sao?"

Nghe thấy lời này, Diệp Chi Vấn lại cười nói: "Nếu ngươi cứ nhất định phải giữ hai người chúng ta ở lại, bản thân ngươi sẽ cần trả cái giá lớn thê thảm đau đớn hơn, ta nghĩ ngươi sẽ không bởi vì người phụ nữ này mà không cần cả mạng của mình chứ?"

"Ngươi sai rồi!"

Tần Ninh đứng dậy, mái đầu bạc trắng tung bay như ma quỷ nhảy múa, mà trong thân thể hắn lại bộc phát ra khí thế kinh khủng.

Diệp Chi Vấn và Tô Tỉ thấy cảnh này, sắc mặt đều biến đổi.

"Sư phụ!"

"Tần Ninh".

Sắc mặt mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên đột nhiên biến đổi.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có thể nói là người hiểu rõ về thuật Đại Tác Mệnh của Tần Ninh nhất.

Lúc trước là Tần Hâm Hâm, về sau là con trai của Dương Thanh Vân cùng với Phệ Thiên Giảo, những người này đều từng được Tần Ninh sử dụng thuật Đại Tác Mệnh.

Mà giá cả to lớn lại làm cho Tần Ninh không thể thừa nhận.

Bọn họ không thể để Tần Ninh như thế.

Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh lại sải bước ra, khí thế mạnh mẽ khiến cho đám người bốn phía không có cách nào tới gần.

"Ngươi quả thật không muốn sống nữa sao?"

Sắc mặt Diệp Chi Vấn biến đổi.

Tần Ninh lại bước chân ra, hờ hững nói: "Không phải ngươi hiểu rất rõ ta sao?

Ngươi biết con người của ta, phong cách làm việc của ta rồi cơ mà!"

Trong chớp mắt, gió lớn giận dữ rít gào giữa trời đất.

Lấy Tần Ninh làm trung tâm, sức mạnh trời đất điên cuồng phóng ra.

Thậm chí không gian và mặt đất xung quanh cũng bắt đầu nứt toác.

Mà toàn bộ không gian của cổ mộ Thanh Đế Thiên Cung cũng vỡ vụn thành từng mảnh.

Theo hiện tượng kỳ dị đó, cổ mộ sụp đổ, không gian trầm xuống.

Đám người chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, cả vùng không gian này như muốn hoàn toàn vỡ nát, mà cái bóng của Thanh Vân Hào Sơn lại xuất hiện ở xung quanh tất cả mọi người.

Di tích cổ mộ đang sụp đổ.

Bọn họ xuất hiện ở Thanh Vân Hào Sơn.

Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía Diệp Chi Vấn và Tô Tỉ.

Ánh mắt của hai vị Thiên Thánh Đế càng thêm lạnh lẽo.

"Đi!"

Diệp Chi Vấn siết bàn tay lại, đánh một quyền về hướng Tần Ninh.

Chỉ là nhìn về phía quyền chưởng đón gió mà đến kia, Tần Ninh lại đứng ở tại chỗ, mặc cho quyền chưởng rơi xuống trên người mình.

Ầm... Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, thế nhưng lúc này Tần Ninh vẫn đứng đó, cả người bất động như núi, lại không bị ảnh hưởng chút nào.

"Ta lấy mười vạn năm thọ nguyên chỉ để giết hai người các ngươi".

Giọng nói của Tần Ninh vô cùng lạnh lẽo, hắn sải bước ra, bàn tay nắm chặt giữa trời.

Chỉ trong chớp mắt, hư không ngoài đó ngàn mét bị xé rách, chưởng ấn của Tần Ninh lập tức xuất hiện, trực tiếp đập vào trên người Diệp Chi Vấn.

Ầm... Cả người Diệp Chi Vấn đột nhiên rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

Tô Tỉ thấy cảnh này lập tức sợ vỡ mật.

Đây là sức mạnh gì vậy?

Một chưởng làm một vị Thiên Thánh Đế bị thương nặng?

Đây đã là sức mạnh cao nhất trong Hạ Tam Thiên, vượt qua giới hạn của sư tôn năm đó.

Tần Ninh đánh ra một quyền chưởng, không gian như muốn sụp đổ.

Nếu mạnh hơn một chút nữa, chỉ sợ cả Hạ Tam Thiên đều sẽ sụp đổ.

Đây mới thật sự là giới hạn, giới hạn sức mạnh mà thế giới này đủ khả năng dung nạp.

Tô Tỉ không còn tâm chí nào để chiến đấu nữa, chỉ lo chạy trốn.

Thế nhưng một chưởng đột nhiên xé rách không gian, trực tiếp bắt lấy cổ của hắn ta.

Tô Tỉ cảm giác được mình không thể thở nổi.

Cả hai tay của Tần Ninh đang tóm lấy Diệp Chi Vấn và Tô Tỉ.

"Ma tộc xâm nhập vào Hạ Tam Thiên, tứ đại Ma Đế chắc hẳn cũng là cấp bậc Thiên Thánh Đế đi, bọn họ đang ở nơi nào?"

Tần Ninh nói ra một câu, ánh mắt sáng như đuốc.

Mà lúc này, ba bị Thánh Đế viên mãn là Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Mị Nhân đều thấy lạnh cả người.

Ba người đang định rời đi, nhưng lại bị ánh mắt của Tần Ninh khóa chặt.

Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy được từng tảng đá khổng lồ rơi từ trên trời xuống, trực tiếp đập trúng thân thể ba người.

Chỉ là những tảng đá bình thường, thế nhưng giờ phút này nó lại chứa đựng áp lực của Tần Ninh, khiến cho ba người giống như những đứa trẻ, không có khả năng chống lại.

Đây rốt cuộc là sức mạnh gì! Lúc này Tần Ninh siết hai tay lại.

Trong thân thể, nhất thời ở giữa, tiếng rồng ngâm phượng khóc, truyền tới.

Long phượng song hồn tại lúc này, trong nháy mắt hiển hóa.

Thần long màu vàng.

Thần hoàng màu xanh.

Chỉ thấy thần long giống như mang theo một thanh trường thương, oai phong lẫm liệt.

Mà thần hoàng lại đang dùng móng quắp lấy một thanh kiếm, lạnh lùng vô tình.

Thánh Hồn Kiếm, Thánh Phách Thương.

Tần Ninh cũng không chỉ phá giải vết thương do Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương tạo ra với hồn phách của mình, còn trực tiếp luyện hóa cả hai, dung nhập vào hồn phách thần long băng hoàng, hóa thành một bộ phận của hồn phách.

"Nếu đã không muốn nói...", Tần Ninh lẩm bẩm: "Thì giữ các ngươi lại có tác dụng gì chứ".

Lúc này trường kiếm và trường thương trực tiếp rơi xuống.

Mà thần long và băng hoàng cũng lao xuống.

Diệp Chi Vấn tự biết khó thoát khỏi cái chết, liền nhìn về phía Tần Ninh, quát: "Tần Ninh, ngươi nhiều lần trở về từ cõi chết, nhưng chung quy vẫn không chạy khỏi việc bị Ma tộc đánh giết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày...", "Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, nhưng là khi nào?

Ta sẽ đợi!"

Tần Ninh nắm hai tay lại.

Cơ thể của hai vị Thiên Thánh Đế lập tức nổ tung.

Tất cả đều diễn ra quá đột ngột.

Tần Ninh bộc phát, quả thực là còn khủng bố hơn cả trận chiến với Thanh Vân Kiếm Đế và Thanh Tiêu Đại Đế trước đó.
Chương 2179: Đánh cuộc tính mạng

Giờ phút này thân thể ba người Huyết Khuê Nhất, Viêm Trùng Nham, Mị Nhân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Tần Ninh liếc nhìn ba người, thản nhiên nói: "Phế đi, bắt lấy".

"Bắt hết người của Thông Thiên Tông!"

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhìn xung quanh.

"Ma tộc!"

"Hẳn phải chết!"

Dứt lời, trong chớp mắt, toàn thân Tần Ninh sáng lên.

Ngàn vạn đạo kiếm khí giáng xuống từ trên trời, như thể trời đất rơi xuống một cơn mưa kiếm.

Từng bóng chiến sĩ ma tộc bị kiếm khí bao phủ, đâm xuyên thân thể, máu tươi giàn giụa.

Đám võ giả sống sót của thập đại thánh vực tái mét cả mặt.

Đây chính là Tần Ninh.

Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế của năm đó! Trải qua vài vạn năm vẫn là nhân vật kinh khủng như vậy.

Tần Ninh nhìn về phía mấy đồ đệ.

Ngón tay cách không điểm xuống.

Năm người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương đều cảm nhận thấy vết thương bên trong cơ thể đang dần hồi phục.

"Sư phụ...", Dương Thanh Vân muốn nói gì đó, Tần Ninh chợt lên tiếng: "Thuật Đại Tác Mệnh, đổi mệnh với trời là cấm thuật, lực lượng này đến từ trời đất, phóng thích không hết cũng lãng phí, mấy người các ngươi cố gắng tiêu hóa đi".

Nghe được lời này, ánh mắt mấy người Dương Thanh Vân toát lên vẻ không đành lòng.

Có lẽ trước đó sư phụ không thể tiếp nhận Thời Thanh Trúc.

Bởi vì năm đó, Ôn Lưu Giang, đồ đệ yêu quý của sư phụ bỏ mình, sư phụ muốn báo thù nhưng Thời Thanh Trúc ngăn cản, tình nghĩa giữa hai người đã chịu tổn hại.

Một khi tình cảm xuất hiện vết rách thì rất khó khép lại.

Nhưng lần này có lẽ sư phụ đã dần dần xóa bỏ khúc mắc trong lòng.

Song Thời Thanh Trúc đã không còn.

Mấy người muốn an ủi lại không biết nói như thế nào.

Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng thầm lo lắng.

Nếu đổi lại là các nàng thì cũng sẽ làm như thế, sẽ không để cho Tần Ninh chết.

Nhưng giờ có vẻ như nói gì cũng không thể giúp trong lòng Tần Ninh yên ổn.

Lúc này, mọi người đều yên lặng không nói.

Tần Ninh cong người quay lại, nhẹ nhàng chải mái tóc Thời Thanh Trúc, chậm rãi ôm lấy nàng.

Chuyện còn lại có đám Dương Thanh Vân xử lý, hắn không còn lòng dạ nào hỏi đến.

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt Tần Ninh.

"Ta không cam tâm...", Tần Ninh chầm chậm mở miệng.

Hắn không cam tâm Thời Thanh Trúc cứ thế mà chết đi.

Hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế! Con trai của Vô Thượng Thần Đế! Nếu không bảo vệ được người phụ nữa mà mình yêu thì có ý nghĩa gì!

"Ta không đồng ý...", khí thế bên trong cơ thể Tần Ninh bộc phát.

Thuật Đại Tác Mệnh lại khởi động lần nữa.

Hắn không đồng ý cứ kết thúc như vậy!

"Sư phụ!"

"Tần Ninh!"

Đám người Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên nhao nhao tới gần.

"Sư phụ, đừng!"

Dương Thanh Vân quỳ hai đầu gối xuống đất, gục đầu xuống, bi thương nói: "Sư phụ, người chết không thể sống lại, Tần Kinh Mặc đại ca năm đó chẳng phải cũng là như thế..."

Cũng là! Đúng! Cũng là như thế.

Tần Ninh đã từng nói sẽ không tiếp tục để lịch sử lặp lại, nhưng một lần nữa xuất hiện màn này.

Nỗi xót xa ân hận trong lòng hắn không cách nào tiêu tan.

Năm đó sư phụ từng nói hắn giống cha, một số thời điểm hắn làm việc xúc động, bất chấp hậu quả.

Vì thế, mấy lần sư phụ nổi giận đùng đùng, tôi luyện tính tình của hắn, thế nhưng kết quả hắn vẫn như thế.

Sư phụ cuối cùng chỉ có thể nói: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của Mục Vân ông không dạy nổi! Hắn vẫn còn nhớ rõ như in dáng vẻ giận dữ lúc trước của sư phụ.

Là niềm yêu thương, nỗi lo lắng dành cho hắn.

Nhưng bây giờ, hắn vẫn muốn tùy hứng! Hắn đang đánh cược! Giờ phút này, lời thuyết phục của đám Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên hoàn toàn không có tác dụng.

Tuổi thọ của Tần Ninh đang không ngừng thiêu đốt.

Hắn đang đánh cược cả tính mạng! Dùng mạng của chính mình đánh cuộc mạng của Thời Thanh Trúc! Tuổi thọ không ngừng thiêu đốt, thân thể Tần Ninh bắt đầu xuất hiện tử khí.

Tử khí! Tử khí quanh quẩn không dứt kia khiến sắc mặt mọi người tái đi.

Tần Ninh mất đi Thời Thanh Trúc, vạn phần bi thương.

Nhưng nếu bọn họ mất đi Tần Ninh thì càng không thể tiếp thu được.

Nhưng hiện tại không ai có thể ngăn cản Tần Ninh.

Ong... Sức mạnh trời đất bao phủ liên miên.

Hơi thở của Tần Ninh càng ngày càng yếu đi.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng ong đột nhiên vang lên.

Trong một chớp mắt, trời đất như thể dừng lại.

Động tác của đám người Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi tạm dừng.

Hết thảy động tác như ngừng lại trong tích tắc.

Hư không bị xé rách, ánh sáng chói mắt tỏa ra.

Một bóng người đi ra từ nơi trời đất bị xé rách.

Một bộ đồ màu đen, tóc dài bay bay, một nhúm tóc nghiêng nghiêng trước lông mày, vài phần phóng khoáng, vài phần không kiềm chế được, cùng mấy phần nho nhã và tang thương đan xen nhau.

Đó là một người thanh niên thoạt nhìn không quá hai bảy tuổi, toàn thân cho người ta cảm giác như thể hòa làm một thể với trời đất, lạnh nhạt điềm tĩnh.

Giờ phút này, Tần Ninh ôm thân thể Thời Thanh Trúc nhìn về phía bóng người kia, lời nói như kẹt trong cổ họng, hồi lâu nói không nên lời.

Mãi đến lâu sau, Tần Ninh quỳ hai chân xuống đất, kẻ lạnh nhạt ung dung như hắn lúc này như một đứa trẻ, không biết nên nói cái gì, trong miệng hộc ra một tiếng.

"Cha!"

Thanh niên mặc áo đen nhìn chỉ lớn hơn Tần Ninh mấy tuổi chợt đi lên phía trước, vẻ mặt từ ái, duỗi ngón tay ra gõ trán Tần Ninh, mắng: "Thằng nhóc này không muốn sống nữa?"

Nghe giọng nói tràn ngập trách cứ và yêu thương, Tần Ninh cúi đầu, nhất thời nức nở nói: "Cha... Con hết sức rồi, nhưng con không có cách nào cả...", lúc này, Tần Ninh gào khóc như một đứa trẻ, thân thể run rẩy, ôm chặt cơ thể Thời Thanh Trúc, không chịu buông tay.

Người đàn ông đứng trước mặt thấy cảnh này thì vỗ mạnh một cái.

"Đừng khóc!"

Người kia quát lớn.

Nhưng thân thể Tần Ninh, nước mắt rơi như mưa, nhất thời khó có thể tự kiềm chế, nức nở nói: "Cha, cha mau cứu nàng đi..." "Cha, con biết bây giờ cha nhất định rất nguy hiểm, bởi vì ma tộc cha mới có thể rời đi chúng ta, thế nhưng, con không muốn để cho nàng chết...", Tần Ninh lúc này hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo lạnh nhạt nho nhã như trước mặt mấy người Dương Thanh Vân, Lý Huyền Đạo, yếu đuối như ngàn vạn đứa nhỏ trước mặt cha mình.

Hắn quả thực không có cách nào.

Nhưng Dương Thanh Vân nhắc đến Tần Kinh Mặc làm hắn nhớ đến năm đó, lúc hắn mặc kệ tất cả mọi người thiêu đốt tuổi thọ, thậm chí suýt mất mạng, cha chợt xuất hiện.

Hắn nghĩ tới điểm này, nhưng vẫn không nhịn được, tiếp tục thiêu đốt tuổi thọ của mình.

Hắn biết, thuật Đại Tác Mệnh không cứu được Thời Thanh Trúc, nhưng hắn cũng biết, lúc tuổi thọ của mình sắp hết, cha có thể sẽ xuất hiện.

Hắn không dám khẳng định cha chắc chắn sẽ xuất hiện.

Hắn đang đánh cược, cược mạng sống của mình! Cha là Vô Thượng Thần Đế, là chúa tể khống chế trời đất này, chuyện hắn không thể làm được, cha nhất định có thể.

Bởi vì ông là Vô Thượng Thần Đế Mục Vân! Lúc này, Mục Vân nhìn con trai mình, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên, muốn đánh hắn một bạt tai.

Tần Ninh ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt cha mình, kiên định nói: "Năm đó chẳng phải cha cũng vì mẹ mà hao hết tuổi thọ của mình, rồi ông nội đánh cha sao?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mục Vân trở nên kỳ lạ.
Chương 2180: Không dạy được con trai Mục Vân

"Tên nhóc này, con dám cò kè mặc cả với ta à?"

Mục Vân mắn: "Tình cảm giữa ta với mẹ con vững chãi như đá, trong ngàn vạn đôi tình nhân khó kiếm được một, con có thể so với ta được chắc?"

"Lời này của cha có ý là tình nghĩa giữa cha và tám người mẹ khác không bền bỉ như đá được hả?"

Tần Ninh phản bác đáp lại.

"Tên nhóc này, con đang uy hiếp ta đấy à?

Tần Ninh đáp ngay: "Con nào dám, con chỉ hy vọng cha chìa tay ra cứu giúp mà thôi".

Mục Vân nghe vậy, vô cùng tức giận nói: "Năm đó Lục Thanh Phong dạy con cái gì rồi hả, con là đồ rùa rụt cổ!"

"Con là rùa rụt cổ thì cha cũng là rùa rụt cổ già!"

"...", Tần Ninh được nước nói thêm: "Năm xưa, sư phụ bảo con giống cha như đúc, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, không dạy được con trai Mục Vân".

"Nhảm nhí! Mỗi đứa con của ta đều là thiên kiêu! Con của Lục Thanh Phong mới là...", nói xong, Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, quát lớn: "Con có biết cha mình hiện tại đang làm gì không hả?

Cả ngày bị người khác đuổi giết, né đông né tây trốn địch, ta vẫn luôn đợi con san sẻ gánh nặng cho ta, giờ thì hay lắm, còn tìm thêm phiền phức cho ta nữa nhỉ?"

Lúc này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng phải năm xưa, cha suốt ngày bị người ta đuổi đánh thành thói quen rồi sao...", những năm đầu đời, khi cha chưa phải là Thần Đế, ông đã bị dòng dõi Đế tộc đuổi giết khắp nơi khắp chốn sao, thuở ấy, nếu không có ông nội che chở thì cha đã sớm đi đời nhà ma rồi.

"Con đang nói cái gì đó?"

"Cha...", Tần Ninh nói tiếp: "Cha mau cứu nàng ấy đi!"

Tần Ninh biết mình thành công rồi! Bậc cha mẹ trong thiên hạ này đều yêu thương con cái của mình.

Cha không thể nào trơ mắt nhìn hắn chết được.

Tuy nói lần này hắn hơi xúc động, thế nhưng hắn không thể đứng nhìn Thời Thanh Trúc ra đi.

Có vài người, một khi mất đi, ta mới biết được không thể thiếu vắng người đó.

Hắn sẽ làm hết tất cả mọi thứ để bù đắp lại.

Thấy quyết tâm ấy, Mục Vân ngồi xổm xuống, nhìn vào thi thể của Thời Thanh Trúc rồi nói: "Ba hồn bảy phách đã tán loạn, người đã chết rồi!"

"Nơi này là Hạ Tam Thiên, mặc dù thánh giả tu luyện ra hồn phách được, nhưng hồn phách không thể nào mạnh mẽ như Tiên Nhân, Thần Nhân được, ba hồn bảy phách đã tán loạn thì phải chết".

Nghe vậy, Tần Ninh mở to mắt, đáng thương nhìn về phía Mục Vân, yếu ớt nói: "Cha... đây là con dâu tương lai của cha...", "Ta đây sao sinh ra được đứa con trai như con vậy nhỉ, bỏ mệnh vì hồng nhan hả?

Con làm được thật".

"Cha nào con nấy thôi".

"...", Mục Vân á khẩu, không nói được gì, ông nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: "Vậy nguyên nhân chính là vì hồn phách của Thánh Nhân không mạnh mẽ bằng Tiên Nhân với Thần Nhân, cho nên khi nó tan biến hết thì bên trong thân thể sẽ tồn tại một hồn phách giả!"

"Hồn phách giả ư?"

"Nói cho con con cũng không hiểu được, nói đơn giản chính là hồn phách của cơ thể này không còn nữa, nhưng khi nó vừa biến mất, cơ thể theo bản năng cho rằng hồn phách vẫn còn tồn tại, con chỉ cần tập hợp những hồn phách còn sót lại trong cơ thể ấy, rồi đắp nặn hồn phách một lần nữa là được".

"Phải làm như thế nào?"

Đôi mắt Tần Ninh sáng lên.

"Phong Thần châu đâu?"

"Ở đây!"

Tần Ninh vừa nghĩ tới, Phong Thần châu đi ra từ trong hồn hải.

"Cha, sao Phong Thần Châu có thể hòa tan tinh khí thần của Ma tộc đã chết thành Tịnh Ma Châu Đan thế?"

Tần Ninh bỗng hỏi.

"Tịnh Ma Châu Đan hả?

Cái mẹ gì thế?"

"Chính là cái này nè!"

Tần Ninh lấy một viên Tịnh Ma Châu Đan ra, buồn bực nói.

Mục Vân quan sát, sắc mặt hơi đổi.

"Cha, sao thế?"

"Con nhờ ta tới đây cứu người hay là hỏi mấy vấn đề thế hả?"

"Con không có hỏi!"

Lúc này, Phong Thần châu lơ lửng giữa hai cha con họ.

"Đút cho người ta đi!"

Mục Vân nói thẳng.

Tần Ninh nghe theo.

Sau đó, Phong Thần châu đi vào cơ thể của Thời Thanh Trúc rồi im hơi lặng tiếng không chút động tĩnh.

"Cha... có phải nó vô dụng rồi không!"

Tần Ninh u uất nói.

"Con lảm nhảm nhiều thế hả?"

Mục Vân ngồi xuống, khoát tay nói: "Đợi một lát rồi nói sau".

Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía cha mình, nói: "Cha, thật lòng xin lỗi cha, con biết cha phải bất đắc dĩ lắm mới rời khỏi Thương Mang Vân Giới, chắc chắn nó rất nguy hiểm, tuy vậy nhưng con vẫn ép buộc cha tới đây!"

Thấy Mục Vân định mở miệng nói gì đó, Tần Ninh nói tiếp: "Nhưng cha cứ yên tâm đi, sau này khi gặp lại mẹ, con nhất định sẽ nói với mẹ rằng người cha yêu nhất chính là mẹ".

"Thôi đi, ta đều yêu chín người mẹ của ngươi như nhau".

"Phải phải...", Tần Ninh được đà hỏi thêm: "Cha, có phải Ma tộc liên quan tới chuyện cha rời đi không?"

Nghe câu hỏi đó, Mục Vân nhìn Tần Ninh, rồi trả lời: "Khó khi được gặp mặt nhau, ta nói cho con một chuyện, nhưng con không cần phải đặt quá nhiều áp lực lên bản thân".

Tần Ninh gật đầu đồng ý.

"Năm xưa, cha con thống nhất vạn giới, sáng lập nên Thương Mang Vân Giới, thế giới Cửu Thiên và thế giới Vạn Thiên, khai sáng một kỷ nguyên mới, cha vốn nghĩ rằng thế giới chẳng còn gì hơn thế".

"Thế nhưng đến một ngày, cha bất ngờ phát hiện ra sự kỳ lạ của Phong Thần châu".

"Sau đó, cha cũng phát hiện có người muốn tiến vào Thương Mang Vân Giới".

"Con biết rồi đấy, cha và Thương Mang Vân Giới tuy hai mà một, Thương Mang Vân Giới có thể được gọi là thế giới của cha, cha chính là ý thức của Thương Mang Vân Giới, đồng thời Thương Mang Vân Giới chẳng khác nào cơ thể của ta cả".

Tần Ninh chăm chú vừa nghe vừa gật đầu.

"Hình như những người đó muốn tìm kiếm cái gì đó mới muốn tiến vào Thương Mang Vân Giới, ban đầu ta đã giết không ít người, thế nhưng sau đó lại xuất hiện người mà ta không thể đánh lại được".

Tần Ninh nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.

Cha hắn được tôn xưng là Vô Thượng Thần Đế, Vô Thượng Thần Đế có nghĩa là gì?

Đó là không ai có thể vượt qua cha được.

Không ai là đối thủ của cha được! "Nhìn cái dáng vẻ sợ chết khiếp của con kìa, bị dọa rồi hả?"

Mục Vân hỏi thử.

"Con là con của cha, cha còn chưa sợ, con sợ cái gì chứ!"

Tần Ninh lập tức phản bác.

"Ai bảo con ta không sợ hả?"

Mục Vân nói: "Ta sợ chết lắm, ta mạnh mẽ như vậy mà còn không phải là đối thủ nữa, đối phương phải mạnh đến mức nào chứ?"

Nghe vậy, Tần Ninh thầm đổ mồ hôi.

"Nhưng sợ thì có thể làm gì được chứ?"

Mục Vân thở dài, nỉ non nói: "Cho dù ta có sợ, nhưng trong Thương Mang Vân Giới, có cha mẹ của ta, có huynh đệ của ta, có người phụ nữ của ta và có cả con của ta nữa... dù sợ... thì ta cũng phải đối mặt với những khó khăn đó...", Tần Ninh nghe vậy, lòng đầy cảm động.

Cả đời này của cha... đều khiến hắn sùng bái như vậy đấy.

Tuy thường ngày hắn luôn miệng bảo lấy sư phụ làm gương, nhưng dưới đáy lòng hắn, cha vĩnh viễn là tấm gương mà hắn luôn noi theo học tập và là mục tiêu phấn đấu cả đời của hắn.

"Những người đó là ai?"

Mục Vân nghe vậy, đáp lại: "Họ là chủng tộc mạnh mẽ hơn, trải dài khắp thế gian, là một chủng tộc cổ xưa đã tồn tại từ hàng tỷ năm".

"Sự hùng mạnh của bọn họ vượt qua sự tưởng tượng của con".

"Những người này muốn chiếm lấy Thương Mang Vân Giới hình như là vì cái gì đó, cha đoán rằng là vì Phong Thần châu, ta không biết quá nhiều về bí mật của Phong Thần châu, hy vọng tương lai con có thể giải đáp nó".

"Nếu bọn họ muốn tiến vào Thương Mang Vân Giới, thì chỉ có hai cách, một là giết ta, khi ấy Thương Mang Vân Giới sẽ không còn chủ nữa, thế là bọn họ có thể ngang nhiên đi vào đó".

"Hai là ngang ngược phá hủy Thương Mang Vân Giới, khiến nó tan biến, nhưng bọn họ không dám làm thế, bởi vì thứ bọn họ muốn nằm ở đó, nếu phá hủy Thương Mang Vân Giới, thứ bọn họ cần có thể tiêu tan theo thời gian và không gian vĩnh hằng, có tìm cả đời cũng không thấy nữa".

"Cho nên mới có sự xuất hiện của Ma tộc, cường giả vượt qua cha không thể tiến vào, nên bọn họ chỉ đành phái người của mình lén lút lẻn vào Thương Mang Vân Giới!"

Nghe Mục Vân nói vậy, sắc mặt Tần Ninh trở nên nghiêm trọng hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom