-
Chương 2161-2165
Chương 2161: Vô Khuyết Kiếm
Vài vạn năm qua, thập đại thánh vực tại Hạ Tam Thiên xuất hiện ba vị cường giả vô địch uy danh hiển hách.
Ngự Thiên Thánh Tôn! Cuồng Võ Thiên Đế! Thanh Vân Kiếm Đế! Ba chung cực cường giả được xưng làm Đế, uy áp cái thế, nhưng đều chỉ tồn tại một vạn năm rồi mai danh ẩn tích.
Vô Khuyết Kiếm! Là thánh kiếm mà Thanh Vân Kiếm Đế cầm trước kia.
Thủ Khuyết Kiếm, Lý Huyền Đạo.
Vô Khuyết Kiếm, Thanh Vân Kiếm Đế.
Hai sư đồ nhà này năm đó là cái thế vô song ở Hạ Tam Thiên.
Vài vạn năm qua đi, Vô Khuyết Kiếm tái thế.
Tần Ninh cầm Vô Khuyết Kiếm, thần sắc lạnh nhạt.
“Người bạn già...”, trường kiếm tràn ngập ánh sáng màu xanh, lúc này hơi lóe ra ánh sáng.
Hai tay Tần Ninh nắm chặt lưỡi kiếm, bàn tay cứa qua, máu tươi chảy xuôi.
Mà lúc này, ánh sáng tỏa ra bốn phía, thân thể Tần Ninh giống như bị màu xanh bao phủ.
Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao đứng cạnh Tần Ninh.
Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương cũng lần lượt đứng tại bốn phương, cẩn thận bảo vệ Tần Ninh.
Năm vị Thánh Đế nhìn chằm chằm xung quanh, không dám cho bất kỳ ai tới gần.
Giờ khắc này, Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên hòn đá, tựa như chìm vào yên lặng...
Huyết Khuê Nhất thấy thế, quát lên: “Nghe lệnh của ta, chỉ giết Tần Ninh”.
Huyết Khuê Nhất biết, võ giả của các đại thánh vực chỉ vì muốn sống nên mới phản kích bọn chúng.
Nếu chúng coi Tần Ninh là mục tiêu chủ yếu, Thánh Đế chỉ tập trung tấn công Tần Ninh, thì nhóm Thánh Đế của thập đại thánh vực sẽ không một mực bảo vệ Tần Ninh nữa.
Những kẻ đó sẽ vui vẻ nhìn Ma tộc đối phó Tần Ninh.
Lúc này, hơn mười Thánh Đế Ma tộc tấn công Tần Ninh.
Cùng lúc đó, nhóm Thánh Đế của Nhất Kiếm Các, Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các cũng lần lượt ngăn cản.
Thông Thiên Kiếm Qua Nghiêm, Ngự Phong Kiếm Phó Dung, cùng với Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu, Phi Vân Phi từ Thanh Tiêu Thiên và Dịch Vân Tiêu của Dịch Thiên các đều xông lên.
Vốn dĩ là cuộc giao chiến giữa Ma tộc và thập đại thánh vực.
Lúc này lại biến thành Thánh Đế của Ma tộc điên cuồng tấn công Tần Ninh, mà đám Thánh Đế của Nhất Kiếm Các, Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các thì bảo vệ Tần Ninh.
Lúc này, nhóm Thánh Đế của các đại thánh vực khác đều ngừng lại.
La Chước, Nguyên Hãn Nghĩa, La Mạc An của Tu La điện đều thở ra một hơi.
“Đại nhân!”
Một Thánh Đế hỏi: “Chúng ta làm gì đây?”
“Làm cái gì?”
Nguyên Hãn Nghĩa hừ nói: “Đám Ma tộc này rõ ràng đến vì Tần Ninh, hiện tại cũng đã đến giết Tần Ninh rồi, chúng ta dĩ nhiên là rời khỏi đây”.
Một Thánh Đế khác nói: “Nhưng nếu chúng giết sạch đám Tần Ninh, chúng ta không chạy ra được, cũng sẽ phải chết ở đây...”
“Không vội”.
La Chước Thánh Đế lại lạnh lùng nói: “Chờ đám Tần Ninh đánh cho Ma tộc yếu dần, chúng ta lại ra tay là được”.
Không chỉ có Tu La điện là nghĩ như vậy.
Nhóm Thánh Đế của Huyết Tông, U Minh cốc và Thông Thiên tông đều dừng lại.
Mà bên Hiên Viên thế tộc, Hạ Văn Đào nhìn trưởng bối của Hiên Viên thế tộc, nói ngay: “Vịnh thúc, chúng ta...”
“Không thể ngồi nhìn mặc kệ được”.
Hiên Viên Vịnh nói: “Nếu Tần Ninh chết, chúng ta cũng không sống nổi. Đám Tu La điện, U Minh cốc, Huyết Tông và Thông Thiên tông đều là lũ ngu xuẩn”.
“Tất cả theo ta bảo vệ Tần Ninh”.
“Rõ!”
Vô số bóng người lao lên.
Lúc này, nhóm Thánh Đế của Ma tộc cơ hồ là hướng về chỗ Tần Ninh như ong vỡ tổ.
Mà người của Nhất Kiếm Các, Dịch Thiên các, Thanh Tiêu Thiên và Hiên Viên thế tộc thì bảo vệ Tần Ninh.
Còn Cửu Tinh các, Tu La điện, Huyết Tông, U Minh cốc, Thông Thiên tông chỉ bảo vệ võ giả Thánh Tôn của mình trước sự tấn công của Thánh Tôn Ma tộc.
Đây chính là điều Ma tộc muốn thấy.
Đám người của thập đại thánh vực ai mà không vì tư lợi?
Nếu không, Ma tộc cũng không thể đứng vững trong Hạ Tam Thiên được.
Lúc này, hơn mười Thánh Đế của Ma tộc vây công Tần Ninh, nhóm Thánh Đế của Nhất Kiếm Các, Dịch Thiên các lần lượt ngăn cản, nhưng nhân số ít hơn nên vẫn rơi vào thế yếu, nhưng miễn cưỡng cũng ngăn cản được.
Mấy người Dịch Đại Sơn, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đều thấy được.
Nhưng Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc cũng chỉ cuốn lấy hai Thánh Đế Ma tộc kia chứ không hề dốc hết sức.
Diệp Nam Hiên cùng Dịch Đại Sơn bị ngăn cản, không thể thoát thân.
Còn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo thì bị Thanh Tiêu Đại Đế áp chế gắt gao, không thể đánh trả.
“Đám khốn kiếp!”
Ôn Hiến Chi và Thanh Hiên lúc này hợp thể, thân thể Thanh Hiên bám vào người Ôn Hiến Chi, hóa thành áo giáp màu xanh.
Một tiếng chửi nhỏ vang lên, Ôn Hiến Chi quát: “Đám khốn kiếp này, chết không có gì đáng tiếc, nếu Ma tộc mà đắc thủ thì Hạ Tam Thiên sẽ xong đời hoàn toàn”.
Dương Thanh Vân cầm Cửu Phong Thánh Thương, nói: “Đừng phàn nàn nữa, bảo vệ sư tôn quan trọng hơn”.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đứng vững ở ba phía.
Nhưng khi đám Thánh Đế Ma tộc vọt tới, năm người ở trung tâm, nếu Thánh Đế Ma tộc tấn công được bọn họ thì chứng tỏ là Thánh Đế vòng ngoài đã không thể ngăn cản được chúng.
Không thể tiếp tục được nữa!
Dương Thanh Vân lúc này thần sắc lạnh lùng, tinh môn trên đỉnh đầu mở ra, ánh sáng tỏa ra bốn phía, chém ra một thương, trực tiếp đâm xuyên một Thánh Đế Huyết Ma.
“Vẫn chịu được!”
Dương Thanh Vân quát lên.
Nhưng khi Dương Thanh Vân vừa nói xong thì một bóng dáng bỗng xuất hiện phía sau lưng hắn ta.
“Sao phải miễn cưỡng thế?”
Thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Người kia đâm kiếm ra.
Phập một tiếng.
Máu tươi tung tóe.
Bụng của Dương Thanh Vân xuất hiện lỗ máu.
Nhưng Dương Thanh Vân mở ra tinh môn nên phản ứng càng nhanh hơn, trong chớp mắt hắn ta đã phi thân đi ra, tránh né kiếm thứ hai.
Quay người nhìn lại, chỉ thấy một người mặc áo bào tím, đội mũ tím, tay cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn hắn ta.
Người này là ai?
Xuất hiện trong nháy mắt như là quỷ!
Tất cả mọi người không hề nhận ra.
Máu tươi ở phần bụng Dương Thanh Vân chảy xuôi không ngừng.
Kiếm này đâm vào đầu của hắn ta, nếu không phải hắn ta đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp thì căn bản sẽ không kịp phản ứng, nhưng cũng may nó chỉ xuyên trúng bụng hắn ta.
“Ái chà?”
Người mặc áo tím hơi sững sờ, giọng nói kinh ngạc.
“Thoát được?”
Kẻ này thản nhiên nói: “Không hổ là đồ đệ của hắn, cảnh giới Thánh Đế nhất hợp mà cũng tránh thoát được đòn đánh lén của ta...”
Lúc ày, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên ở ba phía kia cũng kinh ngạc.
“Ngươi là ai?”
Thạch Cảm Đương đứng yên, thân thể bộc phát chiến khí.
“Ta?”
Người mặc áo tím nói: “Hắn ta đã từng gặp ta rồi!”
Y chỉ vào vị chí của Tần Ninh và Ôn Hiến Chi, nơi trung tâm mà đám người bảo vệ.
Ôn Hiến Chi lúc này đứng trước mặt Tần Ninh, nhìn kẻ kia, thần sắc hốt hoảng, nói: “Ngươi là... Liễu tiên sinh!”
Chương 2162: Ngươi vẫn không tránh ra à?
Liễu tiên sinh?
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng phản ứng lại.
Tần Ninh đã từng nói, lúc hắn và Ôn Hiến Chi bị vây trong thánh cảnh Vị Ương thì ngoài bốn vị Thánh Đế Ma tộc hiện thân ra, còn một người tự xưng là Liễu tiên sinh.
Chính là người này sao?
Liễu tiên sinh mỉm cười: “Lần trước để các ngươi chạy mất, Ma tộc rất tức giận, nên lần này đã phái đến một đội hình cực kỳ khác trước”.
“Hành động ở Võ Môn chẳng qua là để làm Tần Ninh bị thương thôi, lần này mới là giết hắn”.
“Có một lần thất bại, sao Ma tộc có thể để nó xảy ra thêm một lần nữa chứ?”
Liễu tiên sinh nói rất tự tin.
Khí tức trong cơ thể Dương Thanh Vân lúc này cực kỳ hỗn loạn, ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương nhìn chằm chằm vào Liễu tiên sinh.
Người này ít nhất phải là cảnh giới Thánh Đế viên mãn.
Liễu tiên sinh nói xong, cũng không hề nhìn ba người mà đi thẳng tới chỗ Ôn Hiến Chi.
“Ngăn y lại”.
Dương Thanh Vân thở hổn hển nói.
Soạt soạt soạt...
Nhất thời, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương xông lên.
Ba bóng người hóa thành ba tàn ảnh xông thẳng tới trước mặt Liễu tiên sinh, muốn ngăn cản y.
Nhưng thấy ba người vọt tới, Liễu tiên sinh chỉ mỉm cười, nói: “Hai Thánh Đế cấp cao, một Thánh Đế cấp thấp mà cũng đòi ngăn cản ta?”
Lời này vừa ra, Liễu tiên sinh khẽ nắm chặt tay.
Trong khoảnh khắc, ba cây giáo dài xuất hiện trước người y.
Giáo dài ngưng tụ ra, bị Liễu tiên sinh nắm trong tay, sau đó nắm chặt một chưởng, bắn ra khí thế trong cơ thể.
Phanh phanh phanh...
Trong khoảnh khắc, ba cây giáo dài phá không mà ra.
Tiếng phập vang lên, ba cây giáo dài xuyên qua người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, ghim chặt cả ba xuống mặt đất, không nhúc nhích được.
Liễu tiên sinh buông tay xuống, trực tiếp bước về phía Ôn Hiến Chi và Tần Ninh.
Ôn Hiến Chi lúc này, ánh mắt hung ác, thần thái lạnh lùng.
Thân thể to lớn của Thanh Hiên quanh quẩn trên mặt đất, đôi mắt cũng phóng ra ánh sáng xanh.
Mà ngay tại lúc này, bóng dáng Dương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, Cửu Phong Thánh Thương đâm ra.
Nhưng Liễu tiên sinh nắm chặt tay, Cửu Phong Thánh Thương bị chặn lại, Dương Thanh Vân cũng bị ngừng lại giữa không trung.
“Ngươi muốn chết thì bản tọa cũng cho ngươi toại nguyện”.
Liễu tiên sinh lạnh nhạt nói, Cửu Phong Thánh Thương đổi hướng, nhằm lại vào Dương Thanh Vân.
Liễu tiên sinh cong ngón búng ra, đầu thương trong nháy mắt phá toái hư không, đâm vào Dương Thanh Vân.
Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
“Đại sư huynh”.
“Thanh Vân”.
Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và mấy người khác đều kinh hãi kêu lên.
Ai cũng biết đệ tử mà Tần Ninh thiên vị nhất là Dương Thanh Vân.
Nếu Dương Thanh Vân gặp chuyện, Tần Ninh sẽ phát điên.
Máu tươi nổ tung.
Liễu tiên sinh lại hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Ơ?”
Lúc này, chỉ thấy Dương Thanh Vân ngã xuống đất, đầu bị trường thương đâm vỡ vụn một nửa, cả người đầm đìa máu.
Nhưng lại không hề chết.
Liễu tiên sinh kinh ngạc vô cùng.
Lấy thực lực Thánh Đế viên mãn của y, đối phó Thánh Đế nhất hợp như Dương Thanh Vân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Dương Thanh Vân lại năm lần bảy lượt trở về từ cõi chết trong tay y.
Mà Dương Thanh Vân lúc này chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, đôi mắt bị máu tươi bao trùm, nằm rạp dưới mặt đất, không nói nên lời.
Chênh lệch quá lớn!
Cảnh giới Thánh Đế có tổng cộng bảy tầng.
Cấp thấp, cấp cao, cấp nhất hợp, cấp nhị hợp, cấp tam hợp, cấp viên mãn và Thiên Thánh Đế.
Giữa nhất hợp với viên mãn là hai tầng chênh lệch.
Hai tầng này cũng có khác biệt to lớn.
Nếu hắn ta không phải võ giả tinh mệnh thì đã sớm mất mạng sau hai lần tấn công của Liễu tiên sinh rồi.
Đầu càng thêm nặng hơn, Dương Thanh Vân nắm chặt tay, chỉ phun ra máu tươi, không nói được thành lời.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương ở bên cạnh cũng bị giáo dài ghim vào người, sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhưng không thoát được trói buộc của giáo dài.
Lúc này, Ôn Hiến Chi nhìn thấy tất cả, đứng tại trước mặt Tần Ninh, không hề di chuyển.
Khô Huyết Thánh Thương bị nắm trong tay, Ôn Hiến Chi lúc này chỉ chứa đầy tức giận chứ không có nửa phần e ngại.
“Ngươi vẫn không tránh ra à?”
Liễu tiên sinh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, cười nhạt một cái nói: "Đồ đệ của Tần Ninh đúng là khác thường, biết rõ phải chết nhưng vẫn muốn đi vào chỗ chết?”
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao lúc này cũng là quanh quẩn ở bên cạnh Ôn Hiến Chi, nhìn chằm chằm Liễu tiên sinh.
“Không tránh ra thì chết cùng sư tôn ngươi đi!”
Liễu tiên sinh nắm chặt bàn tay, nhất thời, không gian xung quanh Ôn Hiến Chi tựa như bị đông cứng.
Tiếng tạch tạch vang lên không ngừng, Ôn Hiến Chi cảm giác được bản thân mình cũng đang bị phong cấm.
Nhưng lúc này, Ôn Hiến Chi khẽ quát một tiếng, hai tay cầm Khô Huyết Thánh Thương vung ra.
Oanh... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Thân thể Ôn Hiến Chi dường như bài trừ được phong cấm của Liễu tiên sinh.
“Ái chà?”
Liễu tiên sinh níu mày, không khỏi nói: “Thế mà cũng bỏ được phong cấm của ta? Khô Huyết Thánh Thương, đế khí của Vị Ương Thánh Đế, xem ra ngươi khống chế không tệ, Tần Ninh có vẻ đối xử rất tốt với các ngươi đấy...”
“Nói nhảm nhiều quá”.
Ôn Hiến Chi hừ lạnh, nắm chặt bàn tay, tiếng nổ lại vang lên lần nữa.
“Giết!”
Một câu hét lên, Khô Huyết Thánh Thương quét qua, ánh thương huy động, phô thiên cái địa, bay thẳng về chỗ Liễu tiên sinh.
Trong nháy mắt này, khí tức trong cơ thể Ôn Hiến Chi từ Thánh Đế cấp thấp tăng lên làm Thánh Đế cấp cao.
Ánh thương như máu, mũi thương như đao.
Nhìn Ôn Hiến Chi thay đổi, Liễu tiên sinh chỉ cười: ”Vô dụng thôi”.
Nói xong, Liễu tiên sinh nắm tay, nhất thời, trước mặt y xuất hiện một bức màn màu xanh.
Vô số mũi thương xé gió cuốn tới, bức màn màu xanh sừng sững không ngã, Ôn Hiến Chi lại đột nhiên lui lại, sắc mặt trắng nhợt.
Dương Thanh Vân cảnh giới Thánh Đế nhất hợp còn không ngăn được Thánh Đế viên mãn thì Thánh Đế cấp cao như Ôn Hiến Chi hiển nhiên là không thể.
Cảnh giới khác biệt khiến cho việc bọn họ đối phó với Thánh Đế viên mãn trở nên vô cùng buồn cười, không có chút kháng cự nào.
Mà ở nơi xa, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo thấy vậy thì nóng vội vô cùng, nhưng bọn họ bị Thanh Tiêu Đại Đế áp chế, bản thân khó giữ, không thể thoát thân nổi.
Mà Diệp Nam Hiên và Dịch Đại Sơn càng bị hai Thánh Đế viên mãn của Ma tộc liều mạng ngăn cản.
Diệp Nam Hiên không phải chưa từng đánh nhau với Thánh Đế Ma tộc, nhưng bốn tên này không phải Thánh Đế viên mãn bình thường, thực lực rất mạnh.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều bị thương nặng, chỉ còn Ôn Hiến Chi lúc này đang đứng trước mặt Tần Ninh.
Chương 2163: Thanh Hiên chết
“Kết thúc!”
Liễu tiên sinh hơi mở miệng, nói: “Truyền thuyết về Tần Ninh nên kết thúc ở đây thôi. Hạ Tam Thiên phải có truyền thuyết về người khác...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi hùng hổ nói: “Sư tôn của ông đây là thiên hạ vô địch, kết thúc cái cmm, đồ khốn kiếp!”
“Haha...”, Liễu tiên sinh cười: “Đến giờ mà ngươi vẫn còn mạnh miệng à?”
Nói xong, Liễu tiên sinh lại vung tay ra, năm ngón thành chưởng, hơi trầm xuống.
Nhất thời, trên bầu trời có hơn trăm chưởng lớn đột ngột xuất hiện và phủ xuống.
Ôn Hiến Chi thấy vậy, nâng thương chém ra.
Oành...
Trong chớp mắt, chưởng ấn rơi xuống, mãnh liệt đánh vào người Ôn Hiến Chi.
Tiếng xương kêu lên răng rắc.
Tiếng xương gãy rõ ràng vang lên trong tai mỗi người ở đây.
Ầm một tiếng, Khô Huyết Thánh Thương rơi khỏi tay Ôn Hiến Chi. Sắc mặt Ôn Hiến Chi trắng bệch, cả người lồi lõm, xương cốt toàn thân vỡ vụn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ.
Nhưng cho dù Khô Huyết Thánh Thương có rơi, cho dù xương cốt toàn thân vỡ vụn, Ôn Hiến Chi vẫn đứng nghiêm trước mặt Tần Ninh.
Quần áo vỡ vụn, tóc tai lộn xộn, máu tươi chảy ra cuồn cuộn. Ôn Hiến Chi nhìn Liễu tiên sinh, cười haha: “Thánh Đế viên mãn cái đếch gì, ông đây Thánh Đế cấp cao mà một chưởng của ngươi vẫn không đập chết được ta...”
Nghe vậy, Liễu tiên sinh nhướng mày.
Đây đã là giới hạn cuối cùng của y.
Liên tiếp mấy người, từ Dương Thanh Vân cho đến Ôn Hiến Chi, khiến cho Thánh Đế viên mãn như y mất hết tôn nghiêm và mặt mũi.
“Nếu đã vậy, để xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu!”
Liễu tiên sinh nói xong, nắm chặt tay, năm ngón thành trảo.
Trong nháy mắt, ngón tay như hóa rồng, phá không mà ra, trảo ấn ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh tới người Ôn Hiến Chi.
“Hiến Chi...”
“Lão Ôn...”
Lúc này, nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương chỉ hận không thể thoát thân đi ra mà cản lấy.
Nhưng lực bất tòng tâm.
Một Thánh Đế viên mãn, hơn nữa còn là Thánh Đế viên mãn mạnh mẽ như thế, khiến bọn họ không thể làm được điều gì.
Oành.... Trong nháy mắt.
Trời đất sụp đổ.
Chớp mắt.
Mặt đất rung chuyển.
Tất cả đều kinh hãi.
Nhóm Thánh Đế hoảng hốt.
Thực lực mạnh như vậy quả thực là không kém hơn bất kỳ một ai trong thập đại Thánh Đế của Hạ Tam Thiên.
Nhưng kẻ này lại chưa từng xuất hiện.
Rốt cuộc đây là ai?
Bụi mù tràn ngập, thánh lực cuồn cuộn.
Giờ phút này, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Dương Thanh Vân và những người khác đều ngơ ngác nhìn qua.
Xong!
Mà thời khắc này, Liễu tiên sinh đứng trên mặt đất, dáng người thon dài có vẻ rất thỏa mãn.
Nhưng chỉ một khắc sau, ánh mắt của Liễu tiên sinh lại biến đổi.
Phẫn nộ, khó hiểu, kinh ngạc xen lẫn trong cảm xúc của Liễu tiên sinh.
“Chưa... chết...”, Liễu tiên sinh khẽ nói ra hai chữ.
Lúc này, mọi người nhìn lại.
Bụi bặm tan hết.
Thân thể Ôn Hiến Chi lúc này xụi lơ dưới mặt đất, thở hồng hộc, toàn thân không ngừng chảy máu.
Nhưng trước thân thể của hắn ta là một bóng dáng cao lớn đang ngã xuống.
Thân thể ngàn trượng như là du long, lân giáp màu xanh như sóng biếc.
Thân thể to lớn của Huyết Thể Thanh Thiên Giao ngã lăn dưới mặt đất.
Một thân lân giáp vỡ tan, máu tươi chảy xuôi không ngừng, thân thể cũng bị chia làm năm đoạn, nội tạng chảy ra.
Ánh mắt của nó cũng xám như tro tàn.
Ôn Hiến Chi nằm rạp dưới đất, nhìn thân thể to lớn đó, trong lúc nhất thời con ngươi trừng lớn, miệng há mở, nhưng không nói nổi câu nào mà chỉ phát ra những tiếng a a a.
“Ngu ngốc”.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhìn Ôn Hiến Chi, mắng: “Già rồi mà vẫn để ông đây chăm sóc ngươi”.
Trong lúc nói chuyện, miệng của Thanh Hiên ộc máu không ngừng.
“A... Aaaa...”, Ôn Hiến Chi quỳ rạp dưới mặt đất, ra sức đi tới, miệng phát ra những tiếng gào thét, như thú mà không phải thú.
Trong nháy mắt này, đầu Ôn Hiến Chi hiện ra ngàn vạn hình ảnh.
“Sư phụ, sư phụ, con có thể ngự thú, con giỏi không sư phụ? Con có mạnh hơn đại ca được không? Sư phụ, người mau chọn cho con một con thánh thú ký khế ước kết bạn đi?”
“Sư phụ, con rắn này đẹp quá, con thích nó!”
“Nó là giao... huyết mạch bất phàm, tương lai không chừng còn có thể hóa thành thần long, bay lượn cửu thiên!”
“Rồng?”
Đôi mắt của Ôn Hiến Chi sáng rỡ, nói ngay: “Sư phụ, con muốn nó, con muốn cưỡi rồng!”
...
“Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thanh Hiên, là thú cưỡi của Ôn Hiến Chi ta, sau này cùng Ôn Hiến Chi ta bay lượn cửu thiên!”
“Đầu đất...”
“Ngươi dám nói ta là đầu đất? Ông đây đánh chết ngươi, có tin không?”
“Ngu dốt...”
Một trận quyền cước vang lên, một người một giao đấu đá ầm trời...
“Thanh Hiên, ngươi nói xem vì sao sư tôn vẫn chưa về?”
“Có thể là thấy ngươi ngu quá, mang theo thì vướng víu nên không thèm ngươi nữa rồi”.
“Câm ngay, ông đây có thiên phú ngự thú, là thiên hạ vô địch”.
“Ha ha!”
...
“Thanh hiên, ta lại phát minh ra ngự thú quyết mới rồi, tuyệt đối mạnh hơn Thánh Ngự Thiên Quyết của sư phụ, ngươi hộ pháp cho ta, ta tìm một thánh thú để luyện tay...”
“Thanh Hiên, ta thất bại rồi, bị một thánh thú cấp chín đánh đau quá...”
“Thanh Hiên, mang ta đi tắm một cái, xương cốt ta gãy hết rồi...”
“Thanh Hiên...”
...
Trong nháy mắt, ngàn vạn hình ảnh kéo thành một đoạn ngắn hiện ra trong đầu Ôn Hiến Chi,
Lúc này, Ôn Hiến Chi phủ phục đến chỗ đầu Thanh Hiên, toàn thân gãy xương cũng ngồi dậy.
“Ngươi bị ngu à...”, Ôn Hiến Chi nhẹ sờ ra, mắng rằng: “Đồ ngu ngốc!”
Ánh mắt Thanh Hiên ảm đạm: “Ngươi chết thì ta cũng phải chết, nhưng nếu ta chết thì ngươi sẽ sống, cho nên ta chết... vẫn tốt hơn”.
“Ngươi bảo vệ sư tôn ngươi, còn ta bảo vệ ngươi!”
“Sau này ta không còn ở đây nữa, ngươi... phải thông minh cơ trí một chút...”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, lập tức mắng lên: “Câm ngay, sư tôn có thể cứu Nhị Cẩu Tử, chắc chắn cũng có thể cứu được ngươi, ngươi sẽ không chết đâu...”
“Ta...”, giọng nói của Thanh Hiên lúc này mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
“Nhóc con, kiếp sau ông đây sẽ hóa rồng, mang ngươi bay lượn cửu thiên”.
“Kiếp sau cái gì, đời này còn chưa sống đủ cơ mà”.
Ôn Hiến Chi lúc này khẽ vuốt lân giáp quanh đầu Thanh Hiên, cười nói: “Đời này còn chưa sống đủ mà...”
Lúc này, mọi thứ yên lặng như tờ.
Khí tức trong cơ thể Thanh Hiên tán loạn.
Vẫn không có một ai trả lời Ôn Hiến Chi.
Liễu tiên sinh đứng tại chỗ, nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lóe.
Hôm nay, ba lần bảy lượt y phải mất mặt.
“Ai cũng muốn chết sớm, vậy ta cho các ngươi toại nguyện”.
Liễu tiên sinh nắm chặt tay, hư không run rẩy, chưởng ngân ngưng tụ, trong nháy mắt chụp vào Ôn Hiến Chi.
Oành...
Ngay lúc này, hư không vù vù, thiên địa run rẩy.
Chưởng ngân mà Liễu tiên sinh ngưng tụ trong nháy mắt tán loạn, biến mất giữa thiên địa.
Tất cả mọi người đều kinh hãi vô cùng.
Chỉ thấy phía sau Ôn Hiến Chi trăm mét, chỗ Tần Ninh đang ngồi, Vô Khuyết Kiếm thời khắc này tràn ngập ánh sáng, tỏa ra khắp đất trời.
Chương 2164: Thanh Vân Kiếm Đế hiện thân
Vô Khuyết Kiếm lúc này ngưng tụ ánh sáng, khiến cả đất trời đổi sắc.
Ánh kiếm chiếu khắp bầu trời, tỏa ra xa vạn dặm.
Mà lúc này, bên trong Vô Khuyết Kiếm ngưng tụ ra vô số kiếm khí.
Hàng ngàn hàng vạn kiếm khí lấp lóe khắp trời đất.
Kiếm khí khủng bố gần như muốn bao trùm cả không gian.
Những kiếm khí này đan xen nha, sau đó kết nối thành một chữ trên trời.
Kiếm!
Chữ “kiếm” cao vạn trượng, xuất hiện sừng sững trên bầu trời.
Mà khi chữ “kiếm” ngưng tụ ra, chỉ trong giây lát nó đã rơi xuống bên trong Vô Khuyết Kiếm.
Ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm dần thu lại.
Mà lúc này, khi ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm đang tan biến dần thì một bóng người lại từ trong kiếm đi ra.
Không sai.
Một bóng người đi ra từ trong thanh kiếm.
Một người đang sống sờ sờ.
Một thân áo dài bó màu đen, tóc đen dài buộc cao, gương mặt phóng khoáng ngông nghênh, trên trán lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.
Như một cây quỳnh đứng giữa non xanh nước biếc, tận hưởng tinh hoa thiên địa.
Là mỹ ngọc Côn Luân, góc nhỏ Đông Nam, là màu sắc tươi đẹp chiếu khắp đất trời.
Dáng người thon dài đi ra từ trong trường kiếm, như tử thần giáng thế, khiến người ta cảm giác như là thiên địa tỏa linh.
“Sư... phụ...”
Lúc này, cả người Lý Huyền Đạo hoàn toàn sững sờ.
“Thanh Vân... Kiếm Đế...”
Mà cùng lúc đó, nhóm Thánh Tôn, Thánh Đế của thập đại thánh vực đều lần lượt nhìn sang, ánh mắt vừa kinh hãi vừa không dám tin.
Người thanh niên này không phải Thanh Vân Kiếm Đế thì còn là ai nữa?
Nhưng... Nhưng... Sao có thể?
Chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế đang ở đây, vậy tại sao Thanh Vân Kiếm Đế lại xuất hiện được?
Trong nháy mắt, giao chiến dừng lại.
Dù là Thanh Tiêu Đại Đế cũng phải kinh ngạc nhìn Thanh Vân Kiếm Đế đột ngột bước ra.
Cùng lúc đó, khí tức của Tần Ninh đang ngồi trên mỏm đá giống như hòa tan đi, giống một thi thể ngồi thiền ở góc vậy.
Thanh niên áo đen lúc này bước ra, chậm rãi dừng dưới đất.
Hắn nhìn xung quanh, thần sắc bình tĩnh.
Thanh niên vung tay lên, hai ngón bắn ra, kiếm khí bộc phát.
Tiếng tinh tinh tang tang vang lên.
Chỉ thấy Cửu Phong Thánh Thương đang trói buộc Dương Thanh Vân, ba cây giáo dài cắm vào người Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên trong nháy mắt bị bốn kiếm khí phá vỡ.
Bốn bóng người lập tức tụ lại một chỗ.
Thanh niên áo đen lúc này chậm rãi đi tới trước mặt Ôn Hiến Chi, trực tiếp đi qua chỗ Ôn Hiến Chi mà đến bên cạnh Thanh Hiên, khẽ sờ đầu nó.
Một lúc lâu sau, thanh niên áo đen thả tay xuống, thở dài.
Dương Thanh Vân đi lên trên, nhìn thanh niên áo đen, hỏi dò: “Sư tôn?”
“Ừ...”
Tiếng ừ này khiến mọi người đều giật mình kinh hãi.
“Chàng... Chàng chàng chàng...”, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sững sờ vô cùng.
Tần Ninh từ từ nói: “Mấy đời lịch kiếp đều để lại lột xác có liên quan đến bản nguyên của bản thể ta. Ta có thể lấy thân xác của đời này để dung hòa với lột xác. Ta cũng có thể dùng hồn phách của đời này để nhập vào lột xác, nhưng mà...”
Tần Ninh không nói tiếp.
Nhưng mà thời gian hồn phách dán vào lột xác kiếp trước không được lâu, hơn nữa sau khi tiêu hao sức mạnh ẩn chứa trong lột xác mà lại tiếp tục dung hợp lột xác thì sẽ không thể thu hoạch được sức mạnh to lớn mà chỉ dung hợp được số mạng của đời trước thôi.
Chỉ là, hắn cũng không còn lựa chọn khác.
Ngày hôm nay đi đến một bước này là Ma tộc tính toán hắn từng bước.
Lần này, Tần Ninh không hề ngờ đến sự tồn tại của Thanh Tiêu Đại Đế.
Thạch Cảm Đương muốn đỡ Ôn Hiến Chi dậy nhưng lại không thể làm được.
“Sư phụ...”, Thạch Cảm Đương hô lên.
Dương Thanh Vân cũng vội vàng nói: “Sư phụ, Thanh Hiên...”
“Tam hồn thất phách đã tiêu tan, cho dù ta dùng Đại Tác Mệnh Thuật thì cũng vô dụng”.
Đại Tác Mệnh Thuật, đổi mệnh với trời, nhưng tam hồn thất phách không tồn tại thì lại không đổi được.
Khởi tử hoàn sinh!
Điều kiện tiên quyết là phải giữ lại hồn phách.
Nghe vậy, ánh mắt của mấy người đều trở nên ảm đạm.
Tần Ninh lúc này đi đến trước mặt Ôn Hiến Chi, ngồi xổm xuống rồi ngồi nhìn hắn ta.
Ôn Hiến Chi của lúc này nửa quỳ dưới mặt đất, xương cốt đứt gãy, tựa hồ như không có cảm giác gì.
Mà ánh mắt hắn ta thì ngập màu tro tàn, người vẫn còn nhưng tam hồn thất phách giống như đã tán loạn.
“Hiến Chi...”
Tần Ninh khẽ gọi một tiếng, trên trán lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hiến Chi?”
Lại gọi thêm một câu nữa, không có phản hồi.
Tần Ninh đứng dậy, ngón tay chỉ kiếm, trực tiếp chém xuống.
Một tiếng phập vang lên.
Phần ngực của Ôn Hiến Chi xuất hiện một vết máu, thậm trí lộ ra cả trái tim.
Lúc này, dưới sự kích thích sinh tử mãnh liệt, Ôn Hiến Chi há mồm thở dốc, cả người giống như sống lại.
Kích thích mãnh liệt làm Ôn Hiến Chi quên đi hô hấp, trái tim quên đập.
Bi thương quá độ dẫn đến chết tâm cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu không chém kiếm này ra, Ôn Hiến Chi có lẽ sẽ chết.
Tần Ninh lúc này chạm tay vào vai Ôn Hiến Chi, nhìn Ôn Hiến Chi, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua...”
“Sư phụ!”
Ôn Hiến Chi nhìn Tần Ninh, soạt một cái, nước mắt như mưa.
Từ trước đến giờ, Tần Ninh luôn coi các đồ đệ như con, mặc dù vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng Tần Ninh đã sống nhiều hơn nhóm đồ đệ này rất nhiều vạn năm.
Nhóm đồ đệ cũng đều coi Tần Ninh là cha ruột.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tần Ninh, Ôn Hiến Chi không kiềm được nước mắt, khóc òa lên, ướt hết đầu vai Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh vỗ lưng Ôn Hiến Chi, ngưng tụ Đại Tác Mệnh Thuật, thiêu đốt ngàn năm tuổi thọ, xương vỡ trong cơ thể Ôn Hiến Chi đã dần khép lại.
“Không sao... không sao đâu...”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Là sư phụ sai, làm cho ngươi phải gánh chịu...”
Toàn thân Ôn Hiến Chi vỡ vụn xương cốt, cộng thêm việc mất đi Thanh Hiên khiến cho hắn ta mệt mỏi vô cùng.
Dần dần, âm thanh của Ôn Hiến Chi ngừng lại, giống như đang ngủ say trên vai Tần Ninh.
Tần Ninh đứng dậy, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân vội vàng tiến lên ôm Ôn Hiến Chi rồi đặt hắn xuống.
Sau đó, Tần Ninh nói: “Chăm sóc Hiến Chi cho tốt...”
“Vâng”.
Tần Ninh bước chân ra, nhìn Liễu tiên sinh ở trước mắt.
Thời khắc này, đám người vẫn kinh ngạc nhìn thanh niên áo đen trước mặt.
Liễu tiên sinh thì thầm: “Ngươi... là Thanh Vân Kiếm Đế, hay là Tần Ninh?”
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười, ngón tay khẽ cong, Vô Khuyết Kiếm do bản thể hắn cần lập tức hóa thành một luồng ánh sáng rơi đến tay.
“Ta là Tần Ninh, cũng là Thanh Vân Kiếm Đế”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Ngươi lấy mạng của thánh thú kết bạn của đồ nhi ta, ta lấy mạng ngươi cũng không quá đáng, nhưng cũng không thể hóa giải phẫn nộ trong lòng ta được”.
“Lấy mạng của một mình ngươi, ngươi chết rồi hóa thành vong hồn thì còn gì là đau khổ nữa?”
“Cho nên ta không chỉ muốn lấy mạng ngươi, mà còn muốn hủy diệt cả gia tộc của ngươi nữa”.
Ngữ điệu của Tần Ninh cực kỳ bình tĩnh, nhưng vẫn thể hiện ra vẻ phẫn nộ trong lòng.
Chương 2165: Không cần đỉnh phong vẫn đủ giết ngươi
Lúc này, không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thân thể Tần Ninh không chuyển động.
Thanh Vân Kiếm Đế đi ra từ trong Vô Khuyết Kiếm.
Rốt cuộc ai là Thanh Vân Kiếm Đế, ai là Tần Ninh?
Liễu tiên sinh đứng ở trước mặt Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ngươi là Tần Ninh, cũng là Thanh Vân Kiếm Đế... ta đại khái hiểu rồi!”
“Nhưng thế nhân đều nói Thanh Vân Kiếm Đế phong hoa cái thế, nhưng ngươi hiện tại lấy hồn phách của Tần Ninh nhập vào thân thể của Thanh Vân Kiếm Đế... lại có mấy phần...”
“Ông...”
Liễu tiên sinh còn chưa nói hết.
Tần Ninh đã lấy hai ngón cầm kiếm, vung kiếm khí ra.
Kiếm khí không hề ngưng tụ trước mặt Tần Ninh mà đã xuất hiện ở bên cạnh Liễu tiên sinh.
Hư không vỡ ra, kiếm khí xông tới, phập một tiếng, chỉ thấy khuôn mặt của Liễu tiên sinh đã chảy máu, mà khăn che mặt của y cũng đã rơi xuống, lộ ra một gương mặt nho nhã.
Nhưng gương mặt nho nhã kia lại hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Kiếm thật nhanh!
Tần Ninh chỉ mới chập ngón tay thành kiếm, chưa hề vận dụng kiếm thật.
Mà lúc này, khi gương mặt kia xuất hiện trước mặt mọi người thì không ít Thánh Tôn, Thánh Đế đều kinh hãi hô lên.
“Liễu Thông Thiên!”
“Liễu Thông Thiên!”
Tất cả đều sững sờ há miệng.
Liễu tiên sinh chính là Liễu Thông Thiên?
Chủ của Thông Thiên tông ở thánh vực Thanh Tiêu, người tràn ngập sắc thái truyền kỳ, xếp hạng hai trong Thánh Đế Bảng chỉ thua Tinh Húc Huy!
Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế đứng trên không, chắp tay, tuyệt đối không xuất thủ với Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo nữa.
Ông ta biết mình sắp sửa phải đấu với ai.
Liễu tiên sinh bị bóc khăn che mặt, không hề kinh hoảng mà nhìn Tần Ninh, nói ra một câu chân thật: “Thật không hổ danh là Thanh Vân Kiếm Đế!”
Tần Ninh nghe vậy, lại mỉm cười nói: “Ngươi không phải Liễu Thông Thiên”.
Liễu tiên sinh nhíu mày.
“Thánh quyết mà ngươi sử dụng khi chém giết Thanh Hiên là bí kíp của Liễu gia năm đó, người bên ngoài không biết nhưng ta thì có hiểu rõ...”
“Tuyệt kỹ của Liễu gia, Tán Hồn Thánh Quyết, uy lực mạnh mẽ, ta đoán ngươi là người Liễu gia, đến từ Thông Thiên tông”.
“Nhưng... Liễu Thông Thiên được xưng là Thánh Đế hạng hai của Hạ Tam Thiên, chỉ thua Tinh Húc Huy, mạnh hơn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, nhưng khí tức của ngươi lại yếu hơn bọn họ, tương đương với Hiên Viên Quân, có lẽ là mạnh hơn Hiên Viên Quân một chút...”
Hiên Viên Quân xếp hạng mười trong thập đại Thánh Đế.
Mà người này chỉ mạnh hơn Hiên Viên Quân một chút?
Liễu tiên sinh nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Ta đúng là không phải Liễu Thông Thiên, tại hạ Liễu Thông Nguyên bái kiến Thanh Vân Kiếm Đế”.
Liễu Thông Nguyên!
Lời này vừa ra, đám người càng kinh hãi.
Liễu Thông Nguyên là ai?
Em trai song sinh của Liễu Thông Thiên.
Nhưng bọn họ biết, Liễu Thông Nguyên đã chết từ lâu, Liễu Thông Thiên đã từng cực kỳ phẫn nộ, thương tâm vì chuyện này.
Nhưng Liễu Thông Nguyên lại đang sống sờ sờ trước mặt bọn họ.
Tất cả mọi người đều có một cảm giác rối loạn.
Liễu Thông Nguyên lúc này đứng trước mặt Tần Ninh, nói: “Hôm nay ta vốn đã chuẩn bị một kế hoạch thỏa đáng, giết ngươi dễ dàng, Ma tộc lo lắng không thể đối phó được ngươi, bèn nhân cơ hội này hợp tác với Thanh Tiêu Đại Đế, không ngờ rằng ngươi vẫn còn hậu chiêu, lấy hồn của Tần Ninh để nhập vào thân thể Thanh Vân Kiếm Đế, thật đáng kinh ngạc”.
“Nhưng ta vẫn giữ nguyên câu nói đó, Thanh Vân Kiếm Đế hiện nay lại phát huy được bao nhiêu thực lực chứ?”
Nghe vậy, Tần Ninh thản nhiên nói: “Không cần đỉnh phong vẫn đủ giết ngươi”.
Một câu nói xong, Tần Ninh khẽ chuyển động.
Vô Khuyết Kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Kiếm khách áo đen.
Phong hoa cái thế.
Lý Huyền Đạo lúc này ngây ra như phỗng.
Đây là sư tôn năm đó, đã qua vài vạn năm, lần nữa nhìn thấy, vẫn khiến hắn ta nhiệt huyết sôi trào như cũ.
Lúc này, Lý Huyền Đạo thậm chí còn muốn quỳ xuống bái lạy.
Không có ai hiểu hơn hắn ta, sư tôn trước kia, Thanh Vân Kiếm Đế, một người một kiếm đi khắp thiên hạ, vô cùng tiêu dao tự tại, lại cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng giống như Liễu Thông Nguyên nói, sư tôn hiện nay dung hợp hồn phách kiếp này, tiến vào lột xác của Thanh Vân Kiếm Đế, cũng không nhất định có thể xuất ra một trăm phần trăm thực lực.
Nhưng Lý Huyền Đạo lại vững tin.
Cho dù sư tôn không phải đỉnh phong thì cũng có thể chém giết Thánh Đế viên mãn là Liễu Thông Nguyên.
“Nếu ngươi có thể đỡ một kiếm của ta, ta sẽ cho ngươi bình yên rời đi”.
“Nhưng nếu không, ngươi chết, Thông Thiên tông diệt, Liễu gia vong”.
Giọng nói của Tần Ninh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lời nói lại giống như ẩn chứa ma lực làm người ta kiêng dè.
Liễu Thông Nguyên càng không dám khinh thường.
Người này là ai chứ?
Thanh Vân Kiếm Đế năm xưa.
Nhân vật cái thế một thời.
Mạnh như vậy, dù không phải đỉnh phong thì cũng đủ để làm y phải kiêng dè.
Tần Ninh lạnh nhạt nâng kiếm lên, vung ra một kiếm.
Kiếm này khiến người ta cảm giác vô cùng đơn giản, giống như Tần Ninh chỉ tùy ý đánh ra.
Dao động khủng bố triệt để tràn ngập khắp nơi.
Trong nháy mắt, Liễu Thông Nguyên chỉ thấy xung quanh đất trời như bị chia cắt.
Mà trước mắt hắn ta chỉ có một kiếm.
Chỉ có bàn tay của Tần Ninh huy động, vạch ra một kiếm.
Liễu Thông Nguyên không nói hai lời, nắm chặt hai tay.
“Tán hồn phong thiên, thiên địa băng quỳ!”
Nhất thời, Liễu Thông Nguyên ngưng tụ ra một luồng thánh lực khủng bố, giống như muốn càn quét toàn bộ thiên địa.
Khí tức mạnh mẽ làm người ta sợ hãi.
Liễu Thông Nguyên là Thánh Đế viên mãn, những năm qua một mực ẩn giấu, hoạt động khắp thập đại thánh vực.
Thực lực của y là không thể nghi ngờ.
Nếu không thì đã sớm bị thập đại Thánh Đế phát hiện ra rồi.
Lần trước đánh lén Thời Thanh Trúc là do y làm, tuy không giết được Thời Thanh Trúc nhưng Thời Thanh Trúc cũng không thể biết y là ai.
Nhưng lần này lại đối mặt Tần Ninh.
Tần Ninh kiến thức rộng rãi.
Hơi bất cẩn liền bị Tần Ninh phát giác.
Mà bây giờ, đối mặt với một kiếm của Tần Ninh, nếu không toàn lực đối phó thì y sẽ mất mạng tại đây mất.
Thánh lực mãnh liệt hóa thành một ngọn núi, xuất hiện trước mặt Liễu Thông Nguyên.
Mà đồng thời, Liễu Thông Nguyên hất tay lên, ba món thánh khí xuất hiện.
Một thanh đao, một tấm khiên và một thanh kiếm.
Đao kiếm giao nhau, trực tiếp giết ra.
Tấm khiên đón gió gào thét, chặn trước người y.
Làm xong mọi thứ, Liễu Thông Nguyên mới thở phào một hơi.
Ba món đế khí.
Cộng thêm chiêu công kích mạnh nhất của Tán Hồn Thánh Quyết, cũng là phòng ngự mạnh nhất.
Một kiếm này của Tần Ninh tuyệt đối không giết nổi y.
Cho dù là Thiên Thánh Đế thì cũng không thể lấy mạng y chỉ trong một kiếm.
Mà khi Liễu Thông Nguyên mỹ mãn suy nghĩ như vậy, kiếm của Tần Ninh đã lao tới trước mặt y.
Kiếm kia bình thường vô cùng, dài ba thước, màu xanh, như nước chảy, như mây trôi, như núi, như tuyết, như tồn tại dưới bất kỳ hình dạng nào.
Nhưng khi kiếm bay tới trước mặt y.
Dị biến kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện...
Vài vạn năm qua, thập đại thánh vực tại Hạ Tam Thiên xuất hiện ba vị cường giả vô địch uy danh hiển hách.
Ngự Thiên Thánh Tôn! Cuồng Võ Thiên Đế! Thanh Vân Kiếm Đế! Ba chung cực cường giả được xưng làm Đế, uy áp cái thế, nhưng đều chỉ tồn tại một vạn năm rồi mai danh ẩn tích.
Vô Khuyết Kiếm! Là thánh kiếm mà Thanh Vân Kiếm Đế cầm trước kia.
Thủ Khuyết Kiếm, Lý Huyền Đạo.
Vô Khuyết Kiếm, Thanh Vân Kiếm Đế.
Hai sư đồ nhà này năm đó là cái thế vô song ở Hạ Tam Thiên.
Vài vạn năm qua đi, Vô Khuyết Kiếm tái thế.
Tần Ninh cầm Vô Khuyết Kiếm, thần sắc lạnh nhạt.
“Người bạn già...”, trường kiếm tràn ngập ánh sáng màu xanh, lúc này hơi lóe ra ánh sáng.
Hai tay Tần Ninh nắm chặt lưỡi kiếm, bàn tay cứa qua, máu tươi chảy xuôi.
Mà lúc này, ánh sáng tỏa ra bốn phía, thân thể Tần Ninh giống như bị màu xanh bao phủ.
Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao đứng cạnh Tần Ninh.
Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương cũng lần lượt đứng tại bốn phương, cẩn thận bảo vệ Tần Ninh.
Năm vị Thánh Đế nhìn chằm chằm xung quanh, không dám cho bất kỳ ai tới gần.
Giờ khắc này, Tần Ninh ngồi ngay ngắn trên hòn đá, tựa như chìm vào yên lặng...
Huyết Khuê Nhất thấy thế, quát lên: “Nghe lệnh của ta, chỉ giết Tần Ninh”.
Huyết Khuê Nhất biết, võ giả của các đại thánh vực chỉ vì muốn sống nên mới phản kích bọn chúng.
Nếu chúng coi Tần Ninh là mục tiêu chủ yếu, Thánh Đế chỉ tập trung tấn công Tần Ninh, thì nhóm Thánh Đế của thập đại thánh vực sẽ không một mực bảo vệ Tần Ninh nữa.
Những kẻ đó sẽ vui vẻ nhìn Ma tộc đối phó Tần Ninh.
Lúc này, hơn mười Thánh Đế Ma tộc tấn công Tần Ninh.
Cùng lúc đó, nhóm Thánh Đế của Nhất Kiếm Các, Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các cũng lần lượt ngăn cản.
Thông Thiên Kiếm Qua Nghiêm, Ngự Phong Kiếm Phó Dung, cùng với Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu, Phi Vân Phi từ Thanh Tiêu Thiên và Dịch Vân Tiêu của Dịch Thiên các đều xông lên.
Vốn dĩ là cuộc giao chiến giữa Ma tộc và thập đại thánh vực.
Lúc này lại biến thành Thánh Đế của Ma tộc điên cuồng tấn công Tần Ninh, mà đám Thánh Đế của Nhất Kiếm Các, Thanh Tiêu Thiên, Dịch Thiên các thì bảo vệ Tần Ninh.
Lúc này, nhóm Thánh Đế của các đại thánh vực khác đều ngừng lại.
La Chước, Nguyên Hãn Nghĩa, La Mạc An của Tu La điện đều thở ra một hơi.
“Đại nhân!”
Một Thánh Đế hỏi: “Chúng ta làm gì đây?”
“Làm cái gì?”
Nguyên Hãn Nghĩa hừ nói: “Đám Ma tộc này rõ ràng đến vì Tần Ninh, hiện tại cũng đã đến giết Tần Ninh rồi, chúng ta dĩ nhiên là rời khỏi đây”.
Một Thánh Đế khác nói: “Nhưng nếu chúng giết sạch đám Tần Ninh, chúng ta không chạy ra được, cũng sẽ phải chết ở đây...”
“Không vội”.
La Chước Thánh Đế lại lạnh lùng nói: “Chờ đám Tần Ninh đánh cho Ma tộc yếu dần, chúng ta lại ra tay là được”.
Không chỉ có Tu La điện là nghĩ như vậy.
Nhóm Thánh Đế của Huyết Tông, U Minh cốc và Thông Thiên tông đều dừng lại.
Mà bên Hiên Viên thế tộc, Hạ Văn Đào nhìn trưởng bối của Hiên Viên thế tộc, nói ngay: “Vịnh thúc, chúng ta...”
“Không thể ngồi nhìn mặc kệ được”.
Hiên Viên Vịnh nói: “Nếu Tần Ninh chết, chúng ta cũng không sống nổi. Đám Tu La điện, U Minh cốc, Huyết Tông và Thông Thiên tông đều là lũ ngu xuẩn”.
“Tất cả theo ta bảo vệ Tần Ninh”.
“Rõ!”
Vô số bóng người lao lên.
Lúc này, nhóm Thánh Đế của Ma tộc cơ hồ là hướng về chỗ Tần Ninh như ong vỡ tổ.
Mà người của Nhất Kiếm Các, Dịch Thiên các, Thanh Tiêu Thiên và Hiên Viên thế tộc thì bảo vệ Tần Ninh.
Còn Cửu Tinh các, Tu La điện, Huyết Tông, U Minh cốc, Thông Thiên tông chỉ bảo vệ võ giả Thánh Tôn của mình trước sự tấn công của Thánh Tôn Ma tộc.
Đây chính là điều Ma tộc muốn thấy.
Đám người của thập đại thánh vực ai mà không vì tư lợi?
Nếu không, Ma tộc cũng không thể đứng vững trong Hạ Tam Thiên được.
Lúc này, hơn mười Thánh Đế của Ma tộc vây công Tần Ninh, nhóm Thánh Đế của Nhất Kiếm Các, Dịch Thiên các lần lượt ngăn cản, nhưng nhân số ít hơn nên vẫn rơi vào thế yếu, nhưng miễn cưỡng cũng ngăn cản được.
Mấy người Dịch Đại Sơn, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo đều thấy được.
Nhưng Tinh Nhiễm Thiên và Huyết Ngọc cũng chỉ cuốn lấy hai Thánh Đế Ma tộc kia chứ không hề dốc hết sức.
Diệp Nam Hiên cùng Dịch Đại Sơn bị ngăn cản, không thể thoát thân.
Còn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo thì bị Thanh Tiêu Đại Đế áp chế gắt gao, không thể đánh trả.
“Đám khốn kiếp!”
Ôn Hiến Chi và Thanh Hiên lúc này hợp thể, thân thể Thanh Hiên bám vào người Ôn Hiến Chi, hóa thành áo giáp màu xanh.
Một tiếng chửi nhỏ vang lên, Ôn Hiến Chi quát: “Đám khốn kiếp này, chết không có gì đáng tiếc, nếu Ma tộc mà đắc thủ thì Hạ Tam Thiên sẽ xong đời hoàn toàn”.
Dương Thanh Vân cầm Cửu Phong Thánh Thương, nói: “Đừng phàn nàn nữa, bảo vệ sư tôn quan trọng hơn”.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương đứng vững ở ba phía.
Nhưng khi đám Thánh Đế Ma tộc vọt tới, năm người ở trung tâm, nếu Thánh Đế Ma tộc tấn công được bọn họ thì chứng tỏ là Thánh Đế vòng ngoài đã không thể ngăn cản được chúng.
Không thể tiếp tục được nữa!
Dương Thanh Vân lúc này thần sắc lạnh lùng, tinh môn trên đỉnh đầu mở ra, ánh sáng tỏa ra bốn phía, chém ra một thương, trực tiếp đâm xuyên một Thánh Đế Huyết Ma.
“Vẫn chịu được!”
Dương Thanh Vân quát lên.
Nhưng khi Dương Thanh Vân vừa nói xong thì một bóng dáng bỗng xuất hiện phía sau lưng hắn ta.
“Sao phải miễn cưỡng thế?”
Thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Người kia đâm kiếm ra.
Phập một tiếng.
Máu tươi tung tóe.
Bụng của Dương Thanh Vân xuất hiện lỗ máu.
Nhưng Dương Thanh Vân mở ra tinh môn nên phản ứng càng nhanh hơn, trong chớp mắt hắn ta đã phi thân đi ra, tránh né kiếm thứ hai.
Quay người nhìn lại, chỉ thấy một người mặc áo bào tím, đội mũ tím, tay cầm trường kiếm lạnh lùng nhìn hắn ta.
Người này là ai?
Xuất hiện trong nháy mắt như là quỷ!
Tất cả mọi người không hề nhận ra.
Máu tươi ở phần bụng Dương Thanh Vân chảy xuôi không ngừng.
Kiếm này đâm vào đầu của hắn ta, nếu không phải hắn ta đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp thì căn bản sẽ không kịp phản ứng, nhưng cũng may nó chỉ xuyên trúng bụng hắn ta.
“Ái chà?”
Người mặc áo tím hơi sững sờ, giọng nói kinh ngạc.
“Thoát được?”
Kẻ này thản nhiên nói: “Không hổ là đồ đệ của hắn, cảnh giới Thánh Đế nhất hợp mà cũng tránh thoát được đòn đánh lén của ta...”
Lúc ày, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên ở ba phía kia cũng kinh ngạc.
“Ngươi là ai?”
Thạch Cảm Đương đứng yên, thân thể bộc phát chiến khí.
“Ta?”
Người mặc áo tím nói: “Hắn ta đã từng gặp ta rồi!”
Y chỉ vào vị chí của Tần Ninh và Ôn Hiến Chi, nơi trung tâm mà đám người bảo vệ.
Ôn Hiến Chi lúc này đứng trước mặt Tần Ninh, nhìn kẻ kia, thần sắc hốt hoảng, nói: “Ngươi là... Liễu tiên sinh!”
Chương 2162: Ngươi vẫn không tránh ra à?
Liễu tiên sinh?
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng phản ứng lại.
Tần Ninh đã từng nói, lúc hắn và Ôn Hiến Chi bị vây trong thánh cảnh Vị Ương thì ngoài bốn vị Thánh Đế Ma tộc hiện thân ra, còn một người tự xưng là Liễu tiên sinh.
Chính là người này sao?
Liễu tiên sinh mỉm cười: “Lần trước để các ngươi chạy mất, Ma tộc rất tức giận, nên lần này đã phái đến một đội hình cực kỳ khác trước”.
“Hành động ở Võ Môn chẳng qua là để làm Tần Ninh bị thương thôi, lần này mới là giết hắn”.
“Có một lần thất bại, sao Ma tộc có thể để nó xảy ra thêm một lần nữa chứ?”
Liễu tiên sinh nói rất tự tin.
Khí tức trong cơ thể Dương Thanh Vân lúc này cực kỳ hỗn loạn, ba người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương nhìn chằm chằm vào Liễu tiên sinh.
Người này ít nhất phải là cảnh giới Thánh Đế viên mãn.
Liễu tiên sinh nói xong, cũng không hề nhìn ba người mà đi thẳng tới chỗ Ôn Hiến Chi.
“Ngăn y lại”.
Dương Thanh Vân thở hổn hển nói.
Soạt soạt soạt...
Nhất thời, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương xông lên.
Ba bóng người hóa thành ba tàn ảnh xông thẳng tới trước mặt Liễu tiên sinh, muốn ngăn cản y.
Nhưng thấy ba người vọt tới, Liễu tiên sinh chỉ mỉm cười, nói: “Hai Thánh Đế cấp cao, một Thánh Đế cấp thấp mà cũng đòi ngăn cản ta?”
Lời này vừa ra, Liễu tiên sinh khẽ nắm chặt tay.
Trong khoảnh khắc, ba cây giáo dài xuất hiện trước người y.
Giáo dài ngưng tụ ra, bị Liễu tiên sinh nắm trong tay, sau đó nắm chặt một chưởng, bắn ra khí thế trong cơ thể.
Phanh phanh phanh...
Trong khoảnh khắc, ba cây giáo dài phá không mà ra.
Tiếng phập vang lên, ba cây giáo dài xuyên qua người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, ghim chặt cả ba xuống mặt đất, không nhúc nhích được.
Liễu tiên sinh buông tay xuống, trực tiếp bước về phía Ôn Hiến Chi và Tần Ninh.
Ôn Hiến Chi lúc này, ánh mắt hung ác, thần thái lạnh lùng.
Thân thể to lớn của Thanh Hiên quanh quẩn trên mặt đất, đôi mắt cũng phóng ra ánh sáng xanh.
Mà ngay tại lúc này, bóng dáng Dương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, Cửu Phong Thánh Thương đâm ra.
Nhưng Liễu tiên sinh nắm chặt tay, Cửu Phong Thánh Thương bị chặn lại, Dương Thanh Vân cũng bị ngừng lại giữa không trung.
“Ngươi muốn chết thì bản tọa cũng cho ngươi toại nguyện”.
Liễu tiên sinh lạnh nhạt nói, Cửu Phong Thánh Thương đổi hướng, nhằm lại vào Dương Thanh Vân.
Liễu tiên sinh cong ngón búng ra, đầu thương trong nháy mắt phá toái hư không, đâm vào Dương Thanh Vân.
Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
“Đại sư huynh”.
“Thanh Vân”.
Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và mấy người khác đều kinh hãi kêu lên.
Ai cũng biết đệ tử mà Tần Ninh thiên vị nhất là Dương Thanh Vân.
Nếu Dương Thanh Vân gặp chuyện, Tần Ninh sẽ phát điên.
Máu tươi nổ tung.
Liễu tiên sinh lại hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Ơ?”
Lúc này, chỉ thấy Dương Thanh Vân ngã xuống đất, đầu bị trường thương đâm vỡ vụn một nửa, cả người đầm đìa máu.
Nhưng lại không hề chết.
Liễu tiên sinh kinh ngạc vô cùng.
Lấy thực lực Thánh Đế viên mãn của y, đối phó Thánh Đế nhất hợp như Dương Thanh Vân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Dương Thanh Vân lại năm lần bảy lượt trở về từ cõi chết trong tay y.
Mà Dương Thanh Vân lúc này chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, đôi mắt bị máu tươi bao trùm, nằm rạp dưới mặt đất, không nói nên lời.
Chênh lệch quá lớn!
Cảnh giới Thánh Đế có tổng cộng bảy tầng.
Cấp thấp, cấp cao, cấp nhất hợp, cấp nhị hợp, cấp tam hợp, cấp viên mãn và Thiên Thánh Đế.
Giữa nhất hợp với viên mãn là hai tầng chênh lệch.
Hai tầng này cũng có khác biệt to lớn.
Nếu hắn ta không phải võ giả tinh mệnh thì đã sớm mất mạng sau hai lần tấn công của Liễu tiên sinh rồi.
Đầu càng thêm nặng hơn, Dương Thanh Vân nắm chặt tay, chỉ phun ra máu tươi, không nói được thành lời.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương ở bên cạnh cũng bị giáo dài ghim vào người, sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhưng không thoát được trói buộc của giáo dài.
Lúc này, Ôn Hiến Chi nhìn thấy tất cả, đứng tại trước mặt Tần Ninh, không hề di chuyển.
Khô Huyết Thánh Thương bị nắm trong tay, Ôn Hiến Chi lúc này chỉ chứa đầy tức giận chứ không có nửa phần e ngại.
“Ngươi vẫn không tránh ra à?”
Liễu tiên sinh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, cười nhạt một cái nói: "Đồ đệ của Tần Ninh đúng là khác thường, biết rõ phải chết nhưng vẫn muốn đi vào chỗ chết?”
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao lúc này cũng là quanh quẩn ở bên cạnh Ôn Hiến Chi, nhìn chằm chằm Liễu tiên sinh.
“Không tránh ra thì chết cùng sư tôn ngươi đi!”
Liễu tiên sinh nắm chặt bàn tay, nhất thời, không gian xung quanh Ôn Hiến Chi tựa như bị đông cứng.
Tiếng tạch tạch vang lên không ngừng, Ôn Hiến Chi cảm giác được bản thân mình cũng đang bị phong cấm.
Nhưng lúc này, Ôn Hiến Chi khẽ quát một tiếng, hai tay cầm Khô Huyết Thánh Thương vung ra.
Oanh... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Thân thể Ôn Hiến Chi dường như bài trừ được phong cấm của Liễu tiên sinh.
“Ái chà?”
Liễu tiên sinh níu mày, không khỏi nói: “Thế mà cũng bỏ được phong cấm của ta? Khô Huyết Thánh Thương, đế khí của Vị Ương Thánh Đế, xem ra ngươi khống chế không tệ, Tần Ninh có vẻ đối xử rất tốt với các ngươi đấy...”
“Nói nhảm nhiều quá”.
Ôn Hiến Chi hừ lạnh, nắm chặt bàn tay, tiếng nổ lại vang lên lần nữa.
“Giết!”
Một câu hét lên, Khô Huyết Thánh Thương quét qua, ánh thương huy động, phô thiên cái địa, bay thẳng về chỗ Liễu tiên sinh.
Trong nháy mắt này, khí tức trong cơ thể Ôn Hiến Chi từ Thánh Đế cấp thấp tăng lên làm Thánh Đế cấp cao.
Ánh thương như máu, mũi thương như đao.
Nhìn Ôn Hiến Chi thay đổi, Liễu tiên sinh chỉ cười: ”Vô dụng thôi”.
Nói xong, Liễu tiên sinh nắm tay, nhất thời, trước mặt y xuất hiện một bức màn màu xanh.
Vô số mũi thương xé gió cuốn tới, bức màn màu xanh sừng sững không ngã, Ôn Hiến Chi lại đột nhiên lui lại, sắc mặt trắng nhợt.
Dương Thanh Vân cảnh giới Thánh Đế nhất hợp còn không ngăn được Thánh Đế viên mãn thì Thánh Đế cấp cao như Ôn Hiến Chi hiển nhiên là không thể.
Cảnh giới khác biệt khiến cho việc bọn họ đối phó với Thánh Đế viên mãn trở nên vô cùng buồn cười, không có chút kháng cự nào.
Mà ở nơi xa, Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo thấy vậy thì nóng vội vô cùng, nhưng bọn họ bị Thanh Tiêu Đại Đế áp chế, bản thân khó giữ, không thể thoát thân nổi.
Mà Diệp Nam Hiên và Dịch Đại Sơn càng bị hai Thánh Đế viên mãn của Ma tộc liều mạng ngăn cản.
Diệp Nam Hiên không phải chưa từng đánh nhau với Thánh Đế Ma tộc, nhưng bốn tên này không phải Thánh Đế viên mãn bình thường, thực lực rất mạnh.
Bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều bị thương nặng, chỉ còn Ôn Hiến Chi lúc này đang đứng trước mặt Tần Ninh.
Chương 2163: Thanh Hiên chết
“Kết thúc!”
Liễu tiên sinh hơi mở miệng, nói: “Truyền thuyết về Tần Ninh nên kết thúc ở đây thôi. Hạ Tam Thiên phải có truyền thuyết về người khác...”
Nghe vậy, Ôn Hiến Chi hùng hổ nói: “Sư tôn của ông đây là thiên hạ vô địch, kết thúc cái cmm, đồ khốn kiếp!”
“Haha...”, Liễu tiên sinh cười: “Đến giờ mà ngươi vẫn còn mạnh miệng à?”
Nói xong, Liễu tiên sinh lại vung tay ra, năm ngón thành chưởng, hơi trầm xuống.
Nhất thời, trên bầu trời có hơn trăm chưởng lớn đột ngột xuất hiện và phủ xuống.
Ôn Hiến Chi thấy vậy, nâng thương chém ra.
Oành...
Trong chớp mắt, chưởng ấn rơi xuống, mãnh liệt đánh vào người Ôn Hiến Chi.
Tiếng xương kêu lên răng rắc.
Tiếng xương gãy rõ ràng vang lên trong tai mỗi người ở đây.
Ầm một tiếng, Khô Huyết Thánh Thương rơi khỏi tay Ôn Hiến Chi. Sắc mặt Ôn Hiến Chi trắng bệch, cả người lồi lõm, xương cốt toàn thân vỡ vụn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ.
Nhưng cho dù Khô Huyết Thánh Thương có rơi, cho dù xương cốt toàn thân vỡ vụn, Ôn Hiến Chi vẫn đứng nghiêm trước mặt Tần Ninh.
Quần áo vỡ vụn, tóc tai lộn xộn, máu tươi chảy ra cuồn cuộn. Ôn Hiến Chi nhìn Liễu tiên sinh, cười haha: “Thánh Đế viên mãn cái đếch gì, ông đây Thánh Đế cấp cao mà một chưởng của ngươi vẫn không đập chết được ta...”
Nghe vậy, Liễu tiên sinh nhướng mày.
Đây đã là giới hạn cuối cùng của y.
Liên tiếp mấy người, từ Dương Thanh Vân cho đến Ôn Hiến Chi, khiến cho Thánh Đế viên mãn như y mất hết tôn nghiêm và mặt mũi.
“Nếu đã vậy, để xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu!”
Liễu tiên sinh nói xong, nắm chặt tay, năm ngón thành trảo.
Trong nháy mắt, ngón tay như hóa rồng, phá không mà ra, trảo ấn ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh tới người Ôn Hiến Chi.
“Hiến Chi...”
“Lão Ôn...”
Lúc này, nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương chỉ hận không thể thoát thân đi ra mà cản lấy.
Nhưng lực bất tòng tâm.
Một Thánh Đế viên mãn, hơn nữa còn là Thánh Đế viên mãn mạnh mẽ như thế, khiến bọn họ không thể làm được điều gì.
Oành.... Trong nháy mắt.
Trời đất sụp đổ.
Chớp mắt.
Mặt đất rung chuyển.
Tất cả đều kinh hãi.
Nhóm Thánh Đế hoảng hốt.
Thực lực mạnh như vậy quả thực là không kém hơn bất kỳ một ai trong thập đại Thánh Đế của Hạ Tam Thiên.
Nhưng kẻ này lại chưa từng xuất hiện.
Rốt cuộc đây là ai?
Bụi mù tràn ngập, thánh lực cuồn cuộn.
Giờ phút này, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Dương Thanh Vân và những người khác đều ngơ ngác nhìn qua.
Xong!
Mà thời khắc này, Liễu tiên sinh đứng trên mặt đất, dáng người thon dài có vẻ rất thỏa mãn.
Nhưng chỉ một khắc sau, ánh mắt của Liễu tiên sinh lại biến đổi.
Phẫn nộ, khó hiểu, kinh ngạc xen lẫn trong cảm xúc của Liễu tiên sinh.
“Chưa... chết...”, Liễu tiên sinh khẽ nói ra hai chữ.
Lúc này, mọi người nhìn lại.
Bụi bặm tan hết.
Thân thể Ôn Hiến Chi lúc này xụi lơ dưới mặt đất, thở hồng hộc, toàn thân không ngừng chảy máu.
Nhưng trước thân thể của hắn ta là một bóng dáng cao lớn đang ngã xuống.
Thân thể ngàn trượng như là du long, lân giáp màu xanh như sóng biếc.
Thân thể to lớn của Huyết Thể Thanh Thiên Giao ngã lăn dưới mặt đất.
Một thân lân giáp vỡ tan, máu tươi chảy xuôi không ngừng, thân thể cũng bị chia làm năm đoạn, nội tạng chảy ra.
Ánh mắt của nó cũng xám như tro tàn.
Ôn Hiến Chi nằm rạp dưới đất, nhìn thân thể to lớn đó, trong lúc nhất thời con ngươi trừng lớn, miệng há mở, nhưng không nói nổi câu nào mà chỉ phát ra những tiếng a a a.
“Ngu ngốc”.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhìn Ôn Hiến Chi, mắng: “Già rồi mà vẫn để ông đây chăm sóc ngươi”.
Trong lúc nói chuyện, miệng của Thanh Hiên ộc máu không ngừng.
“A... Aaaa...”, Ôn Hiến Chi quỳ rạp dưới mặt đất, ra sức đi tới, miệng phát ra những tiếng gào thét, như thú mà không phải thú.
Trong nháy mắt này, đầu Ôn Hiến Chi hiện ra ngàn vạn hình ảnh.
“Sư phụ, sư phụ, con có thể ngự thú, con giỏi không sư phụ? Con có mạnh hơn đại ca được không? Sư phụ, người mau chọn cho con một con thánh thú ký khế ước kết bạn đi?”
“Sư phụ, con rắn này đẹp quá, con thích nó!”
“Nó là giao... huyết mạch bất phàm, tương lai không chừng còn có thể hóa thành thần long, bay lượn cửu thiên!”
“Rồng?”
Đôi mắt của Ôn Hiến Chi sáng rỡ, nói ngay: “Sư phụ, con muốn nó, con muốn cưỡi rồng!”
...
“Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thanh Hiên, là thú cưỡi của Ôn Hiến Chi ta, sau này cùng Ôn Hiến Chi ta bay lượn cửu thiên!”
“Đầu đất...”
“Ngươi dám nói ta là đầu đất? Ông đây đánh chết ngươi, có tin không?”
“Ngu dốt...”
Một trận quyền cước vang lên, một người một giao đấu đá ầm trời...
“Thanh Hiên, ngươi nói xem vì sao sư tôn vẫn chưa về?”
“Có thể là thấy ngươi ngu quá, mang theo thì vướng víu nên không thèm ngươi nữa rồi”.
“Câm ngay, ông đây có thiên phú ngự thú, là thiên hạ vô địch”.
“Ha ha!”
...
“Thanh hiên, ta lại phát minh ra ngự thú quyết mới rồi, tuyệt đối mạnh hơn Thánh Ngự Thiên Quyết của sư phụ, ngươi hộ pháp cho ta, ta tìm một thánh thú để luyện tay...”
“Thanh Hiên, ta thất bại rồi, bị một thánh thú cấp chín đánh đau quá...”
“Thanh Hiên, mang ta đi tắm một cái, xương cốt ta gãy hết rồi...”
“Thanh Hiên...”
...
Trong nháy mắt, ngàn vạn hình ảnh kéo thành một đoạn ngắn hiện ra trong đầu Ôn Hiến Chi,
Lúc này, Ôn Hiến Chi phủ phục đến chỗ đầu Thanh Hiên, toàn thân gãy xương cũng ngồi dậy.
“Ngươi bị ngu à...”, Ôn Hiến Chi nhẹ sờ ra, mắng rằng: “Đồ ngu ngốc!”
Ánh mắt Thanh Hiên ảm đạm: “Ngươi chết thì ta cũng phải chết, nhưng nếu ta chết thì ngươi sẽ sống, cho nên ta chết... vẫn tốt hơn”.
“Ngươi bảo vệ sư tôn ngươi, còn ta bảo vệ ngươi!”
“Sau này ta không còn ở đây nữa, ngươi... phải thông minh cơ trí một chút...”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, lập tức mắng lên: “Câm ngay, sư tôn có thể cứu Nhị Cẩu Tử, chắc chắn cũng có thể cứu được ngươi, ngươi sẽ không chết đâu...”
“Ta...”, giọng nói của Thanh Hiên lúc này mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
“Nhóc con, kiếp sau ông đây sẽ hóa rồng, mang ngươi bay lượn cửu thiên”.
“Kiếp sau cái gì, đời này còn chưa sống đủ cơ mà”.
Ôn Hiến Chi lúc này khẽ vuốt lân giáp quanh đầu Thanh Hiên, cười nói: “Đời này còn chưa sống đủ mà...”
Lúc này, mọi thứ yên lặng như tờ.
Khí tức trong cơ thể Thanh Hiên tán loạn.
Vẫn không có một ai trả lời Ôn Hiến Chi.
Liễu tiên sinh đứng tại chỗ, nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lóe.
Hôm nay, ba lần bảy lượt y phải mất mặt.
“Ai cũng muốn chết sớm, vậy ta cho các ngươi toại nguyện”.
Liễu tiên sinh nắm chặt tay, hư không run rẩy, chưởng ngân ngưng tụ, trong nháy mắt chụp vào Ôn Hiến Chi.
Oành...
Ngay lúc này, hư không vù vù, thiên địa run rẩy.
Chưởng ngân mà Liễu tiên sinh ngưng tụ trong nháy mắt tán loạn, biến mất giữa thiên địa.
Tất cả mọi người đều kinh hãi vô cùng.
Chỉ thấy phía sau Ôn Hiến Chi trăm mét, chỗ Tần Ninh đang ngồi, Vô Khuyết Kiếm thời khắc này tràn ngập ánh sáng, tỏa ra khắp đất trời.
Chương 2164: Thanh Vân Kiếm Đế hiện thân
Vô Khuyết Kiếm lúc này ngưng tụ ánh sáng, khiến cả đất trời đổi sắc.
Ánh kiếm chiếu khắp bầu trời, tỏa ra xa vạn dặm.
Mà lúc này, bên trong Vô Khuyết Kiếm ngưng tụ ra vô số kiếm khí.
Hàng ngàn hàng vạn kiếm khí lấp lóe khắp trời đất.
Kiếm khí khủng bố gần như muốn bao trùm cả không gian.
Những kiếm khí này đan xen nha, sau đó kết nối thành một chữ trên trời.
Kiếm!
Chữ “kiếm” cao vạn trượng, xuất hiện sừng sững trên bầu trời.
Mà khi chữ “kiếm” ngưng tụ ra, chỉ trong giây lát nó đã rơi xuống bên trong Vô Khuyết Kiếm.
Ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm dần thu lại.
Mà lúc này, khi ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm đang tan biến dần thì một bóng người lại từ trong kiếm đi ra.
Không sai.
Một bóng người đi ra từ trong thanh kiếm.
Một người đang sống sờ sờ.
Một thân áo dài bó màu đen, tóc đen dài buộc cao, gương mặt phóng khoáng ngông nghênh, trên trán lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.
Như một cây quỳnh đứng giữa non xanh nước biếc, tận hưởng tinh hoa thiên địa.
Là mỹ ngọc Côn Luân, góc nhỏ Đông Nam, là màu sắc tươi đẹp chiếu khắp đất trời.
Dáng người thon dài đi ra từ trong trường kiếm, như tử thần giáng thế, khiến người ta cảm giác như là thiên địa tỏa linh.
“Sư... phụ...”
Lúc này, cả người Lý Huyền Đạo hoàn toàn sững sờ.
“Thanh Vân... Kiếm Đế...”
Mà cùng lúc đó, nhóm Thánh Tôn, Thánh Đế của thập đại thánh vực đều lần lượt nhìn sang, ánh mắt vừa kinh hãi vừa không dám tin.
Người thanh niên này không phải Thanh Vân Kiếm Đế thì còn là ai nữa?
Nhưng... Nhưng... Sao có thể?
Chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế đang ở đây, vậy tại sao Thanh Vân Kiếm Đế lại xuất hiện được?
Trong nháy mắt, giao chiến dừng lại.
Dù là Thanh Tiêu Đại Đế cũng phải kinh ngạc nhìn Thanh Vân Kiếm Đế đột ngột bước ra.
Cùng lúc đó, khí tức của Tần Ninh đang ngồi trên mỏm đá giống như hòa tan đi, giống một thi thể ngồi thiền ở góc vậy.
Thanh niên áo đen lúc này bước ra, chậm rãi dừng dưới đất.
Hắn nhìn xung quanh, thần sắc bình tĩnh.
Thanh niên vung tay lên, hai ngón bắn ra, kiếm khí bộc phát.
Tiếng tinh tinh tang tang vang lên.
Chỉ thấy Cửu Phong Thánh Thương đang trói buộc Dương Thanh Vân, ba cây giáo dài cắm vào người Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên trong nháy mắt bị bốn kiếm khí phá vỡ.
Bốn bóng người lập tức tụ lại một chỗ.
Thanh niên áo đen lúc này chậm rãi đi tới trước mặt Ôn Hiến Chi, trực tiếp đi qua chỗ Ôn Hiến Chi mà đến bên cạnh Thanh Hiên, khẽ sờ đầu nó.
Một lúc lâu sau, thanh niên áo đen thả tay xuống, thở dài.
Dương Thanh Vân đi lên trên, nhìn thanh niên áo đen, hỏi dò: “Sư tôn?”
“Ừ...”
Tiếng ừ này khiến mọi người đều giật mình kinh hãi.
“Chàng... Chàng chàng chàng...”, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sững sờ vô cùng.
Tần Ninh từ từ nói: “Mấy đời lịch kiếp đều để lại lột xác có liên quan đến bản nguyên của bản thể ta. Ta có thể lấy thân xác của đời này để dung hòa với lột xác. Ta cũng có thể dùng hồn phách của đời này để nhập vào lột xác, nhưng mà...”
Tần Ninh không nói tiếp.
Nhưng mà thời gian hồn phách dán vào lột xác kiếp trước không được lâu, hơn nữa sau khi tiêu hao sức mạnh ẩn chứa trong lột xác mà lại tiếp tục dung hợp lột xác thì sẽ không thể thu hoạch được sức mạnh to lớn mà chỉ dung hợp được số mạng của đời trước thôi.
Chỉ là, hắn cũng không còn lựa chọn khác.
Ngày hôm nay đi đến một bước này là Ma tộc tính toán hắn từng bước.
Lần này, Tần Ninh không hề ngờ đến sự tồn tại của Thanh Tiêu Đại Đế.
Thạch Cảm Đương muốn đỡ Ôn Hiến Chi dậy nhưng lại không thể làm được.
“Sư phụ...”, Thạch Cảm Đương hô lên.
Dương Thanh Vân cũng vội vàng nói: “Sư phụ, Thanh Hiên...”
“Tam hồn thất phách đã tiêu tan, cho dù ta dùng Đại Tác Mệnh Thuật thì cũng vô dụng”.
Đại Tác Mệnh Thuật, đổi mệnh với trời, nhưng tam hồn thất phách không tồn tại thì lại không đổi được.
Khởi tử hoàn sinh!
Điều kiện tiên quyết là phải giữ lại hồn phách.
Nghe vậy, ánh mắt của mấy người đều trở nên ảm đạm.
Tần Ninh lúc này đi đến trước mặt Ôn Hiến Chi, ngồi xổm xuống rồi ngồi nhìn hắn ta.
Ôn Hiến Chi của lúc này nửa quỳ dưới mặt đất, xương cốt đứt gãy, tựa hồ như không có cảm giác gì.
Mà ánh mắt hắn ta thì ngập màu tro tàn, người vẫn còn nhưng tam hồn thất phách giống như đã tán loạn.
“Hiến Chi...”
Tần Ninh khẽ gọi một tiếng, trên trán lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hiến Chi?”
Lại gọi thêm một câu nữa, không có phản hồi.
Tần Ninh đứng dậy, ngón tay chỉ kiếm, trực tiếp chém xuống.
Một tiếng phập vang lên.
Phần ngực của Ôn Hiến Chi xuất hiện một vết máu, thậm trí lộ ra cả trái tim.
Lúc này, dưới sự kích thích sinh tử mãnh liệt, Ôn Hiến Chi há mồm thở dốc, cả người giống như sống lại.
Kích thích mãnh liệt làm Ôn Hiến Chi quên đi hô hấp, trái tim quên đập.
Bi thương quá độ dẫn đến chết tâm cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu không chém kiếm này ra, Ôn Hiến Chi có lẽ sẽ chết.
Tần Ninh lúc này chạm tay vào vai Ôn Hiến Chi, nhìn Ôn Hiến Chi, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua...”
“Sư phụ!”
Ôn Hiến Chi nhìn Tần Ninh, soạt một cái, nước mắt như mưa.
Từ trước đến giờ, Tần Ninh luôn coi các đồ đệ như con, mặc dù vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng Tần Ninh đã sống nhiều hơn nhóm đồ đệ này rất nhiều vạn năm.
Nhóm đồ đệ cũng đều coi Tần Ninh là cha ruột.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tần Ninh, Ôn Hiến Chi không kiềm được nước mắt, khóc òa lên, ướt hết đầu vai Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh vỗ lưng Ôn Hiến Chi, ngưng tụ Đại Tác Mệnh Thuật, thiêu đốt ngàn năm tuổi thọ, xương vỡ trong cơ thể Ôn Hiến Chi đã dần khép lại.
“Không sao... không sao đâu...”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Là sư phụ sai, làm cho ngươi phải gánh chịu...”
Toàn thân Ôn Hiến Chi vỡ vụn xương cốt, cộng thêm việc mất đi Thanh Hiên khiến cho hắn ta mệt mỏi vô cùng.
Dần dần, âm thanh của Ôn Hiến Chi ngừng lại, giống như đang ngủ say trên vai Tần Ninh.
Tần Ninh đứng dậy, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân vội vàng tiến lên ôm Ôn Hiến Chi rồi đặt hắn xuống.
Sau đó, Tần Ninh nói: “Chăm sóc Hiến Chi cho tốt...”
“Vâng”.
Tần Ninh bước chân ra, nhìn Liễu tiên sinh ở trước mắt.
Thời khắc này, đám người vẫn kinh ngạc nhìn thanh niên áo đen trước mặt.
Liễu tiên sinh thì thầm: “Ngươi... là Thanh Vân Kiếm Đế, hay là Tần Ninh?”
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười, ngón tay khẽ cong, Vô Khuyết Kiếm do bản thể hắn cần lập tức hóa thành một luồng ánh sáng rơi đến tay.
“Ta là Tần Ninh, cũng là Thanh Vân Kiếm Đế”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Ngươi lấy mạng của thánh thú kết bạn của đồ nhi ta, ta lấy mạng ngươi cũng không quá đáng, nhưng cũng không thể hóa giải phẫn nộ trong lòng ta được”.
“Lấy mạng của một mình ngươi, ngươi chết rồi hóa thành vong hồn thì còn gì là đau khổ nữa?”
“Cho nên ta không chỉ muốn lấy mạng ngươi, mà còn muốn hủy diệt cả gia tộc của ngươi nữa”.
Ngữ điệu của Tần Ninh cực kỳ bình tĩnh, nhưng vẫn thể hiện ra vẻ phẫn nộ trong lòng.
Chương 2165: Không cần đỉnh phong vẫn đủ giết ngươi
Lúc này, không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thân thể Tần Ninh không chuyển động.
Thanh Vân Kiếm Đế đi ra từ trong Vô Khuyết Kiếm.
Rốt cuộc ai là Thanh Vân Kiếm Đế, ai là Tần Ninh?
Liễu tiên sinh đứng ở trước mặt Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ngươi là Tần Ninh, cũng là Thanh Vân Kiếm Đế... ta đại khái hiểu rồi!”
“Nhưng thế nhân đều nói Thanh Vân Kiếm Đế phong hoa cái thế, nhưng ngươi hiện tại lấy hồn phách của Tần Ninh nhập vào thân thể của Thanh Vân Kiếm Đế... lại có mấy phần...”
“Ông...”
Liễu tiên sinh còn chưa nói hết.
Tần Ninh đã lấy hai ngón cầm kiếm, vung kiếm khí ra.
Kiếm khí không hề ngưng tụ trước mặt Tần Ninh mà đã xuất hiện ở bên cạnh Liễu tiên sinh.
Hư không vỡ ra, kiếm khí xông tới, phập một tiếng, chỉ thấy khuôn mặt của Liễu tiên sinh đã chảy máu, mà khăn che mặt của y cũng đã rơi xuống, lộ ra một gương mặt nho nhã.
Nhưng gương mặt nho nhã kia lại hiện lên mấy phần kinh ngạc.
Kiếm thật nhanh!
Tần Ninh chỉ mới chập ngón tay thành kiếm, chưa hề vận dụng kiếm thật.
Mà lúc này, khi gương mặt kia xuất hiện trước mặt mọi người thì không ít Thánh Tôn, Thánh Đế đều kinh hãi hô lên.
“Liễu Thông Thiên!”
“Liễu Thông Thiên!”
Tất cả đều sững sờ há miệng.
Liễu tiên sinh chính là Liễu Thông Thiên?
Chủ của Thông Thiên tông ở thánh vực Thanh Tiêu, người tràn ngập sắc thái truyền kỳ, xếp hạng hai trong Thánh Đế Bảng chỉ thua Tinh Húc Huy!
Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế đứng trên không, chắp tay, tuyệt đối không xuất thủ với Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo nữa.
Ông ta biết mình sắp sửa phải đấu với ai.
Liễu tiên sinh bị bóc khăn che mặt, không hề kinh hoảng mà nhìn Tần Ninh, nói ra một câu chân thật: “Thật không hổ danh là Thanh Vân Kiếm Đế!”
Tần Ninh nghe vậy, lại mỉm cười nói: “Ngươi không phải Liễu Thông Thiên”.
Liễu tiên sinh nhíu mày.
“Thánh quyết mà ngươi sử dụng khi chém giết Thanh Hiên là bí kíp của Liễu gia năm đó, người bên ngoài không biết nhưng ta thì có hiểu rõ...”
“Tuyệt kỹ của Liễu gia, Tán Hồn Thánh Quyết, uy lực mạnh mẽ, ta đoán ngươi là người Liễu gia, đến từ Thông Thiên tông”.
“Nhưng... Liễu Thông Thiên được xưng là Thánh Đế hạng hai của Hạ Tam Thiên, chỉ thua Tinh Húc Huy, mạnh hơn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, nhưng khí tức của ngươi lại yếu hơn bọn họ, tương đương với Hiên Viên Quân, có lẽ là mạnh hơn Hiên Viên Quân một chút...”
Hiên Viên Quân xếp hạng mười trong thập đại Thánh Đế.
Mà người này chỉ mạnh hơn Hiên Viên Quân một chút?
Liễu tiên sinh nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Ta đúng là không phải Liễu Thông Thiên, tại hạ Liễu Thông Nguyên bái kiến Thanh Vân Kiếm Đế”.
Liễu Thông Nguyên!
Lời này vừa ra, đám người càng kinh hãi.
Liễu Thông Nguyên là ai?
Em trai song sinh của Liễu Thông Thiên.
Nhưng bọn họ biết, Liễu Thông Nguyên đã chết từ lâu, Liễu Thông Thiên đã từng cực kỳ phẫn nộ, thương tâm vì chuyện này.
Nhưng Liễu Thông Nguyên lại đang sống sờ sờ trước mặt bọn họ.
Tất cả mọi người đều có một cảm giác rối loạn.
Liễu Thông Nguyên lúc này đứng trước mặt Tần Ninh, nói: “Hôm nay ta vốn đã chuẩn bị một kế hoạch thỏa đáng, giết ngươi dễ dàng, Ma tộc lo lắng không thể đối phó được ngươi, bèn nhân cơ hội này hợp tác với Thanh Tiêu Đại Đế, không ngờ rằng ngươi vẫn còn hậu chiêu, lấy hồn của Tần Ninh để nhập vào thân thể Thanh Vân Kiếm Đế, thật đáng kinh ngạc”.
“Nhưng ta vẫn giữ nguyên câu nói đó, Thanh Vân Kiếm Đế hiện nay lại phát huy được bao nhiêu thực lực chứ?”
Nghe vậy, Tần Ninh thản nhiên nói: “Không cần đỉnh phong vẫn đủ giết ngươi”.
Một câu nói xong, Tần Ninh khẽ chuyển động.
Vô Khuyết Kiếm xuất hiện trong tay Tần Ninh.
Kiếm khách áo đen.
Phong hoa cái thế.
Lý Huyền Đạo lúc này ngây ra như phỗng.
Đây là sư tôn năm đó, đã qua vài vạn năm, lần nữa nhìn thấy, vẫn khiến hắn ta nhiệt huyết sôi trào như cũ.
Lúc này, Lý Huyền Đạo thậm chí còn muốn quỳ xuống bái lạy.
Không có ai hiểu hơn hắn ta, sư tôn trước kia, Thanh Vân Kiếm Đế, một người một kiếm đi khắp thiên hạ, vô cùng tiêu dao tự tại, lại cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng giống như Liễu Thông Nguyên nói, sư tôn hiện nay dung hợp hồn phách kiếp này, tiến vào lột xác của Thanh Vân Kiếm Đế, cũng không nhất định có thể xuất ra một trăm phần trăm thực lực.
Nhưng Lý Huyền Đạo lại vững tin.
Cho dù sư tôn không phải đỉnh phong thì cũng có thể chém giết Thánh Đế viên mãn là Liễu Thông Nguyên.
“Nếu ngươi có thể đỡ một kiếm của ta, ta sẽ cho ngươi bình yên rời đi”.
“Nhưng nếu không, ngươi chết, Thông Thiên tông diệt, Liễu gia vong”.
Giọng nói của Tần Ninh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lời nói lại giống như ẩn chứa ma lực làm người ta kiêng dè.
Liễu Thông Nguyên càng không dám khinh thường.
Người này là ai chứ?
Thanh Vân Kiếm Đế năm xưa.
Nhân vật cái thế một thời.
Mạnh như vậy, dù không phải đỉnh phong thì cũng đủ để làm y phải kiêng dè.
Tần Ninh lạnh nhạt nâng kiếm lên, vung ra một kiếm.
Kiếm này khiến người ta cảm giác vô cùng đơn giản, giống như Tần Ninh chỉ tùy ý đánh ra.
Dao động khủng bố triệt để tràn ngập khắp nơi.
Trong nháy mắt, Liễu Thông Nguyên chỉ thấy xung quanh đất trời như bị chia cắt.
Mà trước mắt hắn ta chỉ có một kiếm.
Chỉ có bàn tay của Tần Ninh huy động, vạch ra một kiếm.
Liễu Thông Nguyên không nói hai lời, nắm chặt hai tay.
“Tán hồn phong thiên, thiên địa băng quỳ!”
Nhất thời, Liễu Thông Nguyên ngưng tụ ra một luồng thánh lực khủng bố, giống như muốn càn quét toàn bộ thiên địa.
Khí tức mạnh mẽ làm người ta sợ hãi.
Liễu Thông Nguyên là Thánh Đế viên mãn, những năm qua một mực ẩn giấu, hoạt động khắp thập đại thánh vực.
Thực lực của y là không thể nghi ngờ.
Nếu không thì đã sớm bị thập đại Thánh Đế phát hiện ra rồi.
Lần trước đánh lén Thời Thanh Trúc là do y làm, tuy không giết được Thời Thanh Trúc nhưng Thời Thanh Trúc cũng không thể biết y là ai.
Nhưng lần này lại đối mặt Tần Ninh.
Tần Ninh kiến thức rộng rãi.
Hơi bất cẩn liền bị Tần Ninh phát giác.
Mà bây giờ, đối mặt với một kiếm của Tần Ninh, nếu không toàn lực đối phó thì y sẽ mất mạng tại đây mất.
Thánh lực mãnh liệt hóa thành một ngọn núi, xuất hiện trước mặt Liễu Thông Nguyên.
Mà đồng thời, Liễu Thông Nguyên hất tay lên, ba món thánh khí xuất hiện.
Một thanh đao, một tấm khiên và một thanh kiếm.
Đao kiếm giao nhau, trực tiếp giết ra.
Tấm khiên đón gió gào thét, chặn trước người y.
Làm xong mọi thứ, Liễu Thông Nguyên mới thở phào một hơi.
Ba món đế khí.
Cộng thêm chiêu công kích mạnh nhất của Tán Hồn Thánh Quyết, cũng là phòng ngự mạnh nhất.
Một kiếm này của Tần Ninh tuyệt đối không giết nổi y.
Cho dù là Thiên Thánh Đế thì cũng không thể lấy mạng y chỉ trong một kiếm.
Mà khi Liễu Thông Nguyên mỹ mãn suy nghĩ như vậy, kiếm của Tần Ninh đã lao tới trước mặt y.
Kiếm kia bình thường vô cùng, dài ba thước, màu xanh, như nước chảy, như mây trôi, như núi, như tuyết, như tồn tại dưới bất kỳ hình dạng nào.
Nhưng khi kiếm bay tới trước mặt y.
Dị biến kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện...
Bình luận facebook