• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2031-2035

Chương 2031: Tộc trưởng nhà họ Đường - Đường Mặc

Vừa nói xong, Tần Ninh liền nắm chặt trường thương, chậm rãi vung xuống.

Phụt...

Trường thương xuyên qua ngực của Đường Dục, máu tươi phun ra, giờ phút này khóe miệng Đường Dục rỉ máu, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Tần Ninh!

Ra tay thật!

Mà Giang Du Khải đứng ở bên cạnh Tần Ninh chỉ cảm thấy cả người như đột nhiên rơi vào trong hầm băng, tản ra khí lạnh.

Tần Ninh, điên rồi!

Chỉ là lúc này Tần Ninh lại không thay đổi sắc mặt, hơi lui lại một bước.

Hơn trăm người đứng xung quanh sơn cốc đều nghẹn họng nhìn trân trối, yên tĩnh như chết.

Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trên bộ đồ bị bắn rất nhiều máu tươi, không hề hòa hợp với khuôn mặt hiền lành kia chút nào

"Vừa rồi là ai mở miệng một tiếng tiện nô?"

Tần Ninh nói: "Bây giờ đứng ra ta xem một chút!"

Mặc dù nói như vậy, thế nhưng ánh mắt của Tần Ninh lại nhìn chằm chằm vào Thần Vũ.

Thần Vũ nuốt nước miếng ừng ực, vẻ lạnh nhạt trên mặt đã hóa thành tro tàn.

Cái gì gọi là bình tĩnh?

Tần Ninh mới là bình tĩnh!

Thần Vũ chỉ muốn chạy.

Thế nhưng thực lực của Tần Ninh là Thánh Hoàng.

Hắn ta căn bản không có khả năng chạy trốn được!

Giờ phút này Thần Vũ nhìn về phía một vị Thánh Hoàng khác ở đây, Giang Du Khải.

"Giang nhị gia!"

Thần Vũ vội vàng nói: "Đây cũng là bạn bè của nhà họ Giang các ngươi sao? Chém giết Đường Dục trước mặt mọi người, hắn..."

Chỉ là Thần Vũ mới nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.

Lúc này Tần Ninh cầm trường thương trong tay, đứng tại chỗ quơ múa, bàn tay mân mê trường thương cứ như đang chuẩn bị chém hắn ta...

"Xin lỗi hay là chết?"

Tần Ninh liếc nhìn Thần Vũ, chậm rãi nói: "Ta chỉ hỏi một lần, chỉ có thời gian ba giây, tự ngươi lựa chọn".

Hắn vừa nói xong, Giang Du Khải cũng cảm thấy Tần Ninh đã điên rồi.

Nơi này là Võ Môn, không phải nhà họ Giang.

Nhìn thấy Thần Vũ không có bất kỳ phản ứng gì, Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trong mắt có vài phần lạnh lẽo.

Bịch bịch!

Chỉ là ngay vào lúc này, Thần Vũ lại đột nhiên quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.

"Tiên Hàm công tử, tại hạ sai rồi!"

Thần Vũ quỳ hai đầu gối xuống đất, chắp tay nói: "Là tại hạ không coi ai ra gì, không biết Tiên Hàm công tử chính là con rể của nhà họ Giang, tại hạ hổ thẹn, cầu xin Tiên Hàm công tử thông cảm!"

Xung quanh đều ngây ra.

Thần Vũ quỳ xuống nhận sai.

Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, vậy tất cả những chuyện hôm nay sẽ là vết nhơ cả đời của Thần Vũ.

Tiên Hàm nhìn về phía Thần Vũ, trong giọng nói có vài phần lạnh lùng: "Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi cần xin lỗi Tuyết Nhi".

Thần Vũ vội vàng nói: "Giang Ngạo Tuyết, là Thần Vũ ta không coi ai ra gì, chỉ biết gây chuyện, xin ngươi hãy tha thứ".

Trên đầu Thần Vũ toàn là mồ hôi.

Tần Ninh là ai, hắn ta không biết.

Nhưng chắc chắn Tần Ninh là một tên điên.

Một lời không hợp liền vung thương lên giết người.

Đừng nói Đường Dục đã chết không tin Tần Ninh dám ra tay mà chính hắn ta đứng ở một bên cũng chắc chắn Tần Ninh tuyệt đối không dám ra tay.

Thế nhưng Tần Ninh lại dùng hành động để nói cho bọn họ, bọn họ đều đã đoán sai rồi.

Thần Vũ không dám lấy mạng mình ra để cược.

Thua cuộc là sẽ chết.

Tần Ninh nhìn về phía Thần Vũ, chậm rãi thả trường thương trong tay ra.

"Dục nhi, Dục nhi..."

Ngay giờ phút này, một tiếng hô thê lương khiến lòng người phải run sợ vang lên bên ngoài sơn cốc, người chưa tới mà giọng nói đã tới trước.

Chỉ thấy ở cửa sơn cốc có hơn mười bóng người lao vùn vụt tới.

Mà người cầm đầu mặc một bộ trường bào màu xanh lục, hai bên tóc mai hơi tím, trên đầu đội mũ lông, lúc này đang run run rẩy rẩy đáp xuống.

"Dục nhi, Dục nhi của ta..."

Người đàn ông trung niên kia run rẩy đi vào trong sơn cốc, lao thẳng đến chỗ thi thể của Đường Dục.

Đến khi nhìn thấy thi thể, người đàn ông trung niên kia suýt nữa bất tỉnh, đặt mông ngã ngồi xuống đất.

Trên mặt mấy người đi theo người đàn ông mặc áo xanh đến cũng toàn vẻ kinh ngạc.

Đường Dục đã chết!

Điều này sao có thể!

"Đường Mặc tộc trưởng..."

Sắc mặt Giang Du Khải cũng rất khó coi.

Lần này đã làm lớn chuyện rồi!

Đường Mặc, tộc trưởng bây giờ của nhà họ Đường, một vị cường giả Thánh Hoàng.

Trong lòng Đường Mặc cảm thấy như đang rỉ máu.

Ông ta đang thảo luận về chuyện Đại Võ Tài lần này với mười mấy vị trưởng lão của nhà họ Đường, đột nhiên cảm thấy được sức sống của con trai đã biến mất, cho nên mới tìm đến.

Thế nhưng lại nhìn thấy thi thể của con trai mình.

Nhà họ Đường tốn rất nhiều công sức mới bồi dưỡng ra được Đường Dục, mà Đường Dục cũng không chịu thua kém, tuổi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.

Nhà họ Đường có Đường Dục, sau này chắc chắn sẽ không kém cỏi.

Bây giờ Đường Dục chết rồi, chết một cách khó hiểu.

Giờ phút này, Đường Mặc bỗng nhiên quay lại nhìn đám người giữa sân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Giang Du Khải.

"Giang Du Khải!"

Đường Mặc quát khẽ: "Sao con trai ta lại chết? Ngươi ở chỗ này, sao con trai ta lại chết được?"

Câu hỏi này khiến cho Giang Du Khải không biết đáp lại như thế nào.

Chỉ là cả người Đường Mặc bắn ra khí thế mạnh mẽ khiến cho Giang Du Khải cảm thấy vô cùng áp lực.

Tộc trưởng của sáu gia tộc lớn đều là Thánh Hoàng đỉnh cao, Giang Du Khải hiện nay mới chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng tứ văn thôi.

Trong sáu vị tộc trưởng, yếu nhất chính là tộc trưởng Giang Hồng Nhạc của nhà họ Giang, nhưng cũng là cảnh giới Thánh Hoàng thất văn.

"Ngươi nói đi!"

Đường Mặc run rẩy chất vấn giống như điên cuồng.

"Đường Mặc thúc thúc!"

Chỉ là một giọng nói lại đột nhiên vang lên.

Thần Vũ đi đến chỗ mấy vị trưởng lão nhà họ Đường, sau khi xác định mình được an toàn mới nói: "Ta biết!"

"Nói đi! Thần Vũ!"

Đường Mặc vội vàng nói.

"Đường Mặc thúc thúc, ngươi phải bảo đảm an toàn của ta, ta lo lắng có người sẽ giết ta diệt khẩu!", Thần Vũ e ngại nói.

"Ai dám!"

Đường Mặc liền rít lên một tiếng.

Ngay lập tức, toàn bộ sơn cốc đều bị khí tức mạnh mẽ bao phủ.

Tất cả mọi người đều cảm giác được uy áp Thánh Hoàng kinh khủng, gần như khiến người ta ngạt thở.

Cảnh giới Thánh Vương có hồn áp cái thế.

Cảnh giới Thánh Hoàng ngưng tụ thể hồn phách, đương nhiên uy áp hồn phách sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Thần Vũ thấy cảnh này thì khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lùng nhìn về phía Tần Ninh, quát: "Là hắn!"

Đường Mặc cũng nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.

Chỉ là lấy cảnh giới Thánh Hoàng bát văn của ông ta lại không có cách nào xem thấu tu vi của Tần Ninh.

Lúc này Thần Vũ mở miệng: "Ban đầu là Đường Nhất Minh xảy ra tranh chấp với nô bộc Tiên Hàm của nhà họ Giang, ước định tỷ thí, Đường Nhất Minh thất bại trước Tiên Hàm".

"Đường Dục cảm thấy một nô bộc của nhà họ Giang lại thắng thiên tài của nhà họ Đường thì vô cùng mất mặt, cho nên mới không chịu buông tha cho Tiên Hàm".

"Ta cũng không nhìn được nên mới giúp Đường Dục nhục mạ Giang Ngạo Tuyết và Tiên Hàm vài câu".

"Điểm này đúng là hai người chúng ta ỷ vào thân phận để bắt nạt người, Thần Vũ ta cũng nhận!"

"Bốn người chúng ta ra tay, Tiên Hàm suýt nữa bị Đường Dục giết chết, Giang nhị gia ngăn lại, lúc đầu Đường Dục định buông tay, thế nhưng kết quả Tiên Hàm lại bắt Đường Dục xin lỗi".

"Đường Dục không muốn xin lỗi, Tần Ninh này lại xuất hiện ép buộc Đường Dục xin lỗi, Đường Dục không đồng ý, Tần Ninh liền giết Đường Dục, còn ép chất nhi quỳ xuống nói xin lỗi!"

Thần Vũ cả gan nói ra tất cả.
Chương 2032: Hộ pháp Võ Môn

Nghe thấy mấy câu này, đôi mắt của Đường Mặc hoàn toàn đỏ bừng.

"A..."

Một tiếng gào rống cực kỳ giận dữ truyền ra khắp sơn cốc, từng tảng đá sụp đổ rơi xuống, từng lôi đài lập tức vỡ ra.

"Giang Du Khải!"

"Tần Ninh!"

Đường Mặc tức sùi bọt mép, ôm thi thể của con trai mình, giận dữ quát: "Tội của con ta đáng chết sao?"

Giang Du Khải vội vàng nói: "Tộc trưởng Đường Mặc, hãy tỉnh táo lại".

"Tỉnh táo? Nếu ta giết Giang Y Y, ngươi có thể tỉnh táo lại sao?"

Đường Mặc hét lên rồi vung tay ra, Giang Du Khải vội vàng ngăn cản, thế nhưng sự chênh lệch cảnh giới của cả hai quá lớn, ông ta căn bản không phải đối thủ của tộc trưởng Đường Mặc.

Ầm...

Một tiếng nổ tung vang lên, Giang Du Khải phun ra một ngụm máu tươi, cả người lùi lại.

"Cha!"

"Nhị thúc!"

Giang Y Y, Giang Ngạo Tuyết thi nhau tiến lên đỡ Giang Du Khải.

"Thằng nhóc Tần Ninh, tội của con ta đáng chết sao?"

Đường Mặc đằng đằng sát khí nhìn về phía Tần Ninh.

Ánh mắt của Tần Ninh lại rất bình tĩnh, không có chút rung động nào, giống như khi đối mặt với vị tộc trưởng cảnh giới Thánh Hoàng bát văn của nhà họ Đường - Đường Mặc, hắn vẫn không đổi sắc mặt như cũ.

Chỉ là Tần Ninh cũng không trả lời câu hỏi của Đường Mặc, mà nhìn về phía Thần Vũ, chậm rãi nói: "Cuộc đời ta căm ghét nhất loại người hai mặt như ngươi".

"Thần Vũ, hôm nay chắc chắn ngươi sẽ phải chết, cho dù Thần Hiên tự mình đến, ngươi cũng phải chết, Thánh Đế cũng không cứu được ngươi!"

Bị Tần Ninh uy hiếp như vậy, Thần Vũ chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

"Ở trước mặt ta mà ngươi còn dám uy hiếp người khác, ngươi thật sự không sợ chết sao?", Đường Mặc âm trầm.

Tần Ninh lại nhìn về phía Đường Mặc, thản nhiên: "Nếu ngươi còn như thế, hôm nay ngươi cũng phải chết!"

Hắn vừa dứt lời, trong lòng tất cả mọi người lạnh toát.

Tần Ninh này điên rồi sao?

Tần Ninh đứng chắp tay nhìn về phía Đường Mặc gần trong gang tấc, chậm rãi nói: "Võ Môn thành lập, xây dựng ra võ thuật trong thiên hạ, Võ Môn thu đệ tử không hỏi xuất thân, chỉ hỏi thiên phú".

"Cho dù Tiên Hàm không phải đệ đệ ta, là người mà nhà họ Giang dẫn tới, Thần Vũ mở miệng một tiếng tiện nô, vốn đã khiến ta thấy chán ghét rồi!"

"Đường Nhất Minh xem thường Tiên Hàm, cũng được thôi, thế nhưng có chơi có chịu, tỷ thí thua, nhà họ Đường đã bao giờ có suy nghĩ muốn nhảy xuống nước tự tử chưa?"

"Đường Dục không chịu thua là có thể lấy uy danh của nhà họ Đường ra uy hiếp Tiên Hàm?"

"Nếu không phải Giang Du Khải xuất hiện, Tiên Hàm đã chết".

Tần Ninh nói đến chỗ này liền nhìn về phía Đường Mặc, chậm rãi nói: "Nói đến đây, ngươi nên cảm ơn Giang Du Khải, nếu không phải ông ta đến sớm hơn ta một bước, không chỉ có mỗi Đường Dục chết, mà là nhà họ Đường các ngươi bị hủy diệt".

Đường Mặc nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo.

"Mạng sống và tôn nghiêm của con cháu nhà họ Đường các ngươi cần được giữ gìn, thế tính mạng và tôn nghiêm của người khác thì sao?"

Đường Mặc nghe thấy lời này thì khẽ nói: "Tôn nghiêm phải cần thực lực duy trì, tính mạng cũng cần thực lực mới có thể bảo vệ!"

"Nói hay lắm!"

Tần Ninh hờ hững: "Vậy thực lực của ta mạnh hơn Đường Dục, ta muốn giết hắn ta, hắn ta chết là đáng đời".

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của Đường Mặc liền cứng đờ.

Tần Ninh lấy câu của ông ta ra để đáp trả!

"Nếu đã như vậy, nếu Đường Mặc ta muốn giết ngươi, thực lực ngươi không tốt, chết rồi cũng là đáng đời!", giờ phút này cả người Đường Mặc được bao trùm bởi ánh sáng màu xanh, nhìn qua vô cùng kinh khủng.

"Không sai, ngươi muốn giết ta, ta chết cũng là đáng đời".

Tần Ninh nhìn về phía Đường Mặc, tiếp tục: "Thế nhưng nếu ngươi bị ta giết, ngươi cũng là đáng đời!"

"Được!"

Vừa dứt lời, khí tức quanh người Đường Mặc hoàn toàn phóng ra, cảnh giới Thánh Hoàng bát văn vô cùng kinh khủng.

Bầu không khí giữa sân như giương cung bạt kiếm.

Tất cả mọi người đều lui ra phía sau.

Ai nấy đều thấy được, vị tộc trưởng của một trong sáu gia tộc lớn này đang ở biên giới hoàn toàn điên cuồng.

Mà giờ phút này Tần Ninh căn bản không hề lùi lại, càng làm cho người ta phải giật mình.

Giữa hai người giương cung bạt kiếm.

Sát khí quét sạch ra, tất cả mọi người đều không dám tiến lên trước ngăn cản.

Ai dám ngăn cản một cường giả cảnh giới Thánh Hoàng bát văn đang chuẩn bị điên cuồng chứ?

"Chết đi!"

Đường Mặc quát khẽ một tiếng, sải bước ra, trong nháy mắt hai tay nắm chặt, trực tiếp vung ra.

Từng luồng thánh lực màu xanh lá bộc phát ra.

Ầm...

Trong tích tích, một tiếng nổ vang truyền khắp sơn cốc.

Thế nhưng Tần Ninh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cũng không hề ra tay.

Hào quang màu xanh lục kia tiêu tán, chỉ thấy một bóng người đứng ở trước mặt Đường Mặc.

Người tới vác trường kiếm đứng vững tại chỗ, cả người giống như là một thanh kiếm sắt sắp xuất thế, tiêu diệt cả trời đất.

"Tộc trưởng Đường Mặc, có chuyện gì mà lại giận dữ như vậy?"

Giờ phút này người kia chắp tay nói: "Bây giờ Đại Võ Tài sắp bắt đầu, tộc trưởng Đường Mặc..."

"Lương Triêu Kiếm!"

Đường Mặc nắm chặt hai tay lại, quát: "Ta muốn giết kẻ này báo thù cho con ta, nếu như ngươi cản ta, ta sẽ coi ngươi như kẻ địch!"

Lương Triêu Kiếm!

Nghe được lời nói của Đường Mặc, không ít đệ tử đều kinh ngạc nhìn về phía người tới.

Bên trong toàn bộ Võ Môn.

Chín vị đường chủ là người gần với môn chủ, mỗi một người đều có thân phận địa vị rất lớn.

Mà phía dưới chín đường chủ là bốn vị hộ pháp đại nhân.

Thân phận địa vị của bốn vị hộ pháp đại nhân này cũng không cần phải nói.

Tất cả những chuyện to nhỏ trong Võ Môn gần như là do bốn vị hộ pháp đại nhân quản lý, nếu so sánh với sáu gia tộc lớn, địa vị của bốn vị hộ pháp bằng sáu vị tộc trưởng.

Lương Triêu Kiếm chính là người đứng đầu trong bốn vị hộ pháp đại nhân.

"Tộc trưởng Đường Mặc, mọi chuyện đều có thể thương lượng, dù sao nơi này cũng là Võ Môn!", Lương Triêu Kiếm khách khí nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, tiếp theo chúng ta chắc chắn sẽ không để cho mọi chuyện tiếp tục chuyển biến xấu, người nên trừng trị thì nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị không tha".

Đường Mặc lại quát: "Không cần, tự Đường Mặc ta sẽ làm".

"Đường Mặc!"

Lương Triêu Kiếm cất cao giọng hơn mấy phần, tiếp tục nói: "Nơi đây là Võ Môn".

"Võ Môn thì sao chứ? Người giết con ta nhất định phải đền mạng!"

Đường Mặc tức sùi bọt mép.

"Tộc trưởng Đường Mặc đúng là kiêu ngạo, vụ án xảy ra ở bên trong Võ Môn, chúng ta là hộ pháp Võ Môn mà cũng không có tư cách quản lý sao?"

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy ngoài sơn cốc, một bóng người đạp không mà đến, tay áo bồng bềnh, dáng người nhã nhặn.

Người đến là một cô gái mặc trường sam màu xanh, đầu đội búi tóc màu xanh, bước chân nhẹ nhàng, thần thái lại vô cùng lạnh lùng.

Đây là ai?

Không ít người đều kinh ngạc.

Đệ tử của Võ Môn lại vô cùng cung kính.

Một trong bốn hộ pháp, Thanh Đại Vân hộ pháp đại nhân.

Đường Mặc nhìn thấy người tới thì cười lạnh: "Các ngươi quản lý? Con trai ta mất mạng trong Võ Môn, bây giờ ta muốn tự tay chém kẻ thù, hai người các ngươi xuất hiện lại nói muốn quản lý ư? Trước đó các ngươi đã làm cái gì?"

Lương Triêu Kiếm chắp tay: "Đúng là chúng ta không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như thế, việc này chắc chắn sẽ cho tộc trưởng Đường Mặc một cái giá thỏa mãn".

"Ta nói không cần, ta sẽ giết kẻ này".

Đường Mặc quát: "Giết kẻ này rồi nói sau!"

Vừa nói xong, Đường Mặc liền ra tay.

"Đường Mặc!"

Thanh Đại Vân hộ pháp kia đi ra, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ta nhắc ngươi lại một lần cuối cùng, nơi đây là Võ Môn!"
Chương 2033: Tuyết đường chủ xuất hiện

"Sáu gia tộc lớn có được quyền quản lý tự chủ cực cao, thế nhưng cuối cùng vẫn thần phục Võ Môn, chuyện này chúng ta sẽ không thiên vị, thế nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng tự mình ra tay, chúng ta cũng không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ".

Thanh Đại Vân cũng không nhượng bộ.

Trong phút chốc, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Chỉ là đột nhiên, một giọng nói lại vang lên.

"Các ngươi tránh ra!"

Tần Ninh nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Người là do ta giết, Đường Mặc sốt ruột báo thù, ta có thể hiểu được, cứ để ông ta làm đi, ta mà chết cũng không có liên quan gì với Võ Môn cả".

"Nếu ông ta chết, Võ Môn hay nhà họ Đường muốn tìm Tần Ninh ta gây phiền phức, ta sẽ chờ".

Đường Mặc nghe thấy lời này thì vô cùng giận dữ: "Các ngươi đã nghe chưa? Đã nghe chưa? Kẻ này ngông cuồng tự đại, không để nhà họ Đường vào mắt, cũng không để Võ Môn vào mắt!"

Ông ta vừa dứt lời, hai người Lương Triêu Kiếm và Thanh Đại Vân đều nhíu mày lại.

Tên nhóc này có lai lịch gì?

Vậy mà hai vị hộ pháp đại nhân xuất hiện, dường như vẫn không có cách nào giải quyết chuyện này một cách thỏa đáng nhất.

Đường Mặc không chịu nhượng bộ.

Kết quả Tần Ninh càng không chịu nhượng bộ.

"Ngươi muốn tìm chết, sao ta có thể ngăn cản ngươi được?"

Tần Ninh hờ hững nói.

"Muốn chết".

Đường Mặc giận dữ, lập tức ra tay.

Tần Ninh cũng không hề lùi lại.

Chỉ là giờ phút này, Lương Triêu Kiếm và Thanh Đại Vân cũng đều ra tay ngăn cản Đường Mặc và Tần Ninh.

Ầm...

Chỉ trong phút chốc, từng tiếng nổ đùng đoàng vang lên trong sơn cốc.

Mọi chuyện đã đến bước này, càng ngày càng lớn.

Hai bên ai cũng không chịu lui lại, ai cũng không muốn nhận thua.

Lương Triêu Kiếm và Thanh Đại Vân xuất hiện mà hai bên vẫn không muốn lui ra phía sau nửa bước.

"Đủ rồi!"

Ngay giờ phút này, trong sơn cốc vang lên một tiếng hừ lạnh.

Chỉ thấy bốn người Thanh Đại Vân, Lương Triêu Kiếm, Đường Mặc, Tần Ninh đều lần lượt lui lại.

Một bóng người rơi từ trên không trong sơn cốc xuống, đứng ở giữa bốn người.

Người này có dáng người yểu điệu, thướt tha mềm mại, trưởng thành quyến rũ, làm cho mỗi một người ở đây đều cảm thấy rung động.

Chỉ là khi nhìn về phía người này, đám người lại kính sợ nhiều hơn.

Một trong chín đường chủ của Võ Môn, tam đường chủ Tuyết Phi Yến đại nhân.

"Đại nhân!"

"Đại nhân!"

Lương Triêu Kiếm và Thanh Đại Vân đều là khom người nói.

Giờ phút này sắc mặt Đường Mặc cũng biến đổi, ngậm miệng không nói gì.

Tần Ninh nhìn về phía bóng người xinh đẹp kia, vẻ mặt lại vô cùng bình thản.

"Đường Mặc, việc này đến đây là kết thúc, kết quả mà ngươi muốn chỉ là báo thù cho con của ngươi, việc này nhà họ Đường hơi quá đáng rồi, tội của Đường Dục không đáng chết, Tần Ninh giết con trai ngươi, bản tọa sẽ chém Tần Ninh là được".

Tuyết Phi Yến vừa nói xong liền vung bàn tay về hướng Tần Ninh.

"Ngươi dám!"

Chỉ là ngay lúc này, một tiếng quát vang lên.

Bóng người Ôn Hiến Chi lóe lên, xuất hiện trước mặt Tần Ninh, chém một thương ra.

Ầm...

Một bên sơn cốc bị chém ra một đạo khe, khói bụi bốc lên.

Mà tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tam đường chủ tự mình ra tay, hiển nhiên là muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Sao còn có người dám ra tay ngay lúc này, hơn nữa còn chặn lại đòn tấn công của tam đường chủ?

Xung quanh yên lặng như tờ.

Tuyết Phi Yến cũng kinh ngạc nhìn về phía Ôn Hiến Chi vừa mới xuất hiện.

Tần Ninh thì đứng tại chỗ nhìn về phía Tuyết Phi Yến.

"Chuyện hôm nay, ta không cảm thấy ta đã làm gì sai, nếu ta không xuất hiện, đệ đệ ta sẽ chết, giết Đường Dục, ta cảm thấy rất đúng".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Nếu Đường Mặc không chịu bỏ qua, về sau Võ Môn sẽ không còn nhà họ Đường nữa, cũng không sao cả".

"Khốn kiếp!", Đường Mặc quát: "Ngươi cho rằng ngươi là môn chủ Võ Môn sao?"

Tần Ninh không thèm để ý, tiếp tục nói: "Ta chỉ thích nói một không hai, nói là làm, Đường Dục bỏ mình, hôm nay Thần Vũ cũng sẽ không chạy thoát".

"Ha ha, gây ra ồn ào lớn như thế, ta nghĩ là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ vừa đến đã nghe có người tuyên bố muốn giết con cháu nhà họ Thần ta?"

Lúc này, một tiếng cười ha hả vang lên.

Bên ngoài sơn cốc, một đội ngũ xuất hiện.

Người đàn ông cầm đầu có dáng người cường tráng, mặc một bộ đồ bó sát càng tôn lên dáng người mạnh mẽ.

"Tộc trưởng Thần Vĩnh Khiếu!"

"Tộc trưởng Thần Vĩnh Khiếu!"

Giờ phút này, mọi người đều giật mình.

Một người đàn ông trung niên có dáng người gầy gò, vẻ mặt hung ác đứng bên cạnh tộc trưởng Thần Vĩnh Khiếu cũng thu hút ánh mắt của không ít người.

"Tộc trưởng Phụng Trường Minh".

Tộc trưởng Thần Vĩnh Khiếu của nhà họ Thần.

Tộc trưởng Phụng Trường Minh của nhà họ Phụng.

Thế mà hai người này cũng bị thu hút tới đây.

Thần Vĩnh Khiếu và Phụng Trường Minh vừa đến, giờ phút này đều chắp tay nhìn về phía Tuyết Phi Yến.

Tuyết Phi Yến là đường chủ Võ Môn, địa vị cao hơn lão tổ trong gia tộc bọn họ, cho dù hai người là tộc trưởng của sáu gia tộc lớn, gặp Tuyết Phi Yến cũng phải hành lễ như hậu bối.

"Tuyết đường chủ, kẻ này rất kiêu ngạo, giết là được".

Thần Vĩnh Khiếu thản nhiên nói: "Bao nhiêu năm qua chưa từng có ai không kiêng nể gì như thế, dám giết người bên trong Võ Môn".

Ông ta vừa nói xong, Tần Ninh nhìn về phía Thần Vĩnh Khiếu, lại cười lạnh: "Không ai dám sao? Ta thấy không hẳn vậy".

Thần Vĩnh Khiếu nhìn Tần Ninh một cái thật sâu, tiếp tục: "Gan to bằng trời như thế, chắc là có vị Thánh Tôn này làm chỗ dựa, chỉ là một vị Thánh Tôn mà dám gây chuyện trong Võ Môn, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!"

Tần Ninh nghe vậy, vẻ mặt càng lạnh hơn.

Ôn Hiến Chi đứng trước người Tần Ninh cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Hôm nay sư tôn, ban đầu còn tốt, nhưng hình như bây giờ lại càng ngày càng tức giận...

Mà lúc này, trước sơn cốc có một bóng người đang khoanh tay dựa vào một tảng đá lớn, nhìn xem mọi chuyện.

Chính là Phong Vô Tình.

Phong Vô Tình khoác một cái tay lên trên bờ vai, không ngừng nhẹ nhàng gõ gõ.

"Xong rồi..."

Phong Vô Tình nhíu mày lại, nói thầm: "Xem ra mọi chuyện đã được định sẵn rồi".

Đêm qua thái thượng Vũ Sơn Lãnh của nhà họ Võ đến gặp Tần Ninh, nói cho Tần Ninh nhà họ Võ từ bỏ kế hoạch.

Tần Ninh tin sao?

Hắn ta không biết.

Thế nhưng Tần Ninh nói muốn đi xem một chút rồi mới quyết định có tin hay không.

Bây giờ xem ra, Tần Ninh đã có được đáp án mà mình muốn.

Hiển nhiên nhà họ Võ cầm đầu phản loạn, cũng không hề dừng lại.

Tần Ninh nhìn như là giết Đường Dục, còn muốn giết Thần Vũ.

Thế nhưng trên thực tế là đang cố ý gây hấn với mọi người, muốn tạo ra tranh chấp.

Nếu nói như thế, chắc hẳn Tần Ninh đã xác định mấy phe như nhà họ Võ cũng không dừng tay.

Chỉ là xác định như thế nào, Phong Vô Tình lại không biết.

...

Tộc trưởng nhà họ Đường - Đường Mặc, tộc trưởng nhà họ Thần - Thần Vĩnh Khiếu, tộc trưởng nhà họ Phụng - Phụng Trường Minh.

Ba tộc trưởng đều đến.

Trong Võ Môn cũng có hai hộ pháp là Lương Triêu Kiếm và Thanh Đại Vân đã đến.

Tam đường chủ Tuyết Phi Yến cũng xuất hiện.

Nhưng bây giờ có vẻ mọi chuyện càng thêm phiền toái.

Mà lúc này, Thần Vũ đứng ở sau lưng cha mình, thận trọng nhìn Tần Ninh.

Tên này quá kinh khủng.

"Tần Ninh!"

Tuyết Phi Yến nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: "Ngươi là do người nào phái tới, đến Võ Môn của ta quấy rối, ngươi có biết sẽ có kết quả gì không?"

"Ra tay tàn nhẫn giết Đường Dục, hôm nay cho dù như thế nào, ngươi cũng phải để cái mạng lại đây".

Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi liền đi ra, cười nhạo: "Chỉ bằng mấy người các ngươi còn chưa đủ để cho sư phụ ta để mạng lại".
Chương 2034: Ta muốn giết ngươi, thần phật khó cản

Giờ phút này, không khí cực kỳ căng thẳng.

Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nói: "Đừng làm tổn thương nàng!"

Ôn Hiến Chi nghe vậy, vẻ mặt phức tạp.

Biểu cảm của Tuyết Phi Yến cũng quái lạ.

Trước mắt Ôn Hiến Chi là cấp bậc Thánh Tôn, nhiều nhất cũng chỉ là cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển đỉnh phong, thế nhưng, cô ấy cũng thế!

Ôn Hiến Chi có thể tổn thương đến cô ấy sao?

Tần Ninh không để ý đến Tuyết Phi Yến, mà quay sang nhìn Thần Vũ sau lưng Thần Vĩnh Khiếu, chậm rãi nói: "Ta nói, ta muốn giết ngươi, cho dù hôm nay có đến bao nhiêu người, ngươi lẩn bao xa, vẫn sẽ phải chết".

"Nói khoác mà không biết ngượng!"

Vẻ mặt Thần Vĩnh Khiếu lạnh lùng.

Ở trước mặt ông ta lại dám uy hiếp muốn giết con trai ông ta.

Tần Ninh thật đúng là cuồng vọng đến vô cùng.

"Hiến Chi, ngăn cản Tuyết đường chủ".

"Rõ!"

Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tuyết Phi Yến, vẻ mặt nghiêm nghị.

Mà giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh nhìn chằm chằm vào Thần Vũ, thản nhiên nói: "Ta muốn giết ngươi, thần phật khó cản".

Hai vị tộc trưởng Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu đều chăm chăm nhìn Tần Ninh.

Thần Vĩnh Khiếu, cảnh giới Thánh Hoàng cửu văn.

Đường Mặc, cảnh giới Thánh Hoàng bát văn.

Tần Ninh, một kẻ mới cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, lấy sức mạnh từ đâu mà ra tay giết Thần Vũ ngay dưới mắt hai người này?

"Cẩu Nhi, cắn chết hắn ta!"

Tần Ninh đứng tại chỗ, đột nhiên mở miệng nói.

Lời nói vừa dứt, mọi người tại đây đều giật mình.

Thứ gì?

Cẩu Nhi, cắn chết hắn ta?

Câu thần chú gì sao?

Tần Ninh đang nói gì vậy?

"A..."

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Vũ Nhi!"

Thần Vĩnh Khiếu quay người nhìn, toàn thân hoàn toàn sững sờ.

Giữa cổ Thần Vũ đầm đìa máu tươi, khí tức bên trong cơ thể dần dần tán loạn.

Thần Vĩnh Khiếu vội vàng bịt lại cổ Thần Vũ, nhưng lại không thể ngăn cản sinh mệnh lực của Thần Vũ trôi đi.

Mà lúc này, một con chó con có sừng màu nâu lớn chừng bàn tay đứng vững tại đầu vai Tần Ninh, khóe miệng mang vết máu.

Thánh Thú!

Nó xuất hiện lúc nào!

Tuyết Phi Yến không đánh nhau với Ôn Hiến Chi nữa.

Phệ Thiên Giảo đã trực tiếp giết chết Thần Vũ.

"Vũ Nhi..."

Thần Vĩnh Khiếu hoàn toàn tức giận, giống với Đường Mặc vừa rồi.

Thiên kiêu số một nhà họ Thần, thiên kiêu chi tử có tính đại biểu nhất của nhà họ Thần, đã chết rồi.

Dù Đường Dục là thiên kiêu số một của nhà họ Đường, nhưng vẫn không thể so sánh với Thần Vũ.

"Ta muốn giết ngươi!"

Rống lên một câu, khí tức của Thần Vĩnh Khiếu bộc phát, muốn xông đến trước người Tần Ninh.

Phệ Thiên Giảo chợt nhếch nhếch miệng, khinh thường nhìn người đang lao tới.

Gần đây biểu hiện của Ôn Hiến Chi không tệ, nó cũng phải cố gắng biểu hiện mình nhiều hơn trước mặt Tần Ninh mới được.

Trong nháy mắt, thân thể Phệ Thiên Giảo biến thành cao hơn một trượng, nhìn chằm chằm Thần Vĩnh Khiếu.

Mà đúng lúc này, bước chân Thần Vĩnh Khiếu đột nhiên ngừng.

Mọi người vốn cho rằng Thần Vĩnh Khiếu sẽ đánh nhau chết sống với Thánh Thú kia, nhưng giờ phút này bước chân Thần Vĩnh Khiếu chợt ngừng lại.

Tất cả mọi người đều không hiểu.

Nhưng chính Thần Vĩnh Khiếu lại cảm nhận được rõ ràng.

Ông ta sợ!

Sợ con Thánh Thú giống chó nhà màu nâu trước mắt.

Con chó này mang đến cảm giác áp bách tử vong cho ông ta.

Giờ khắc này, tình cảnh vô cùng kỳ quặc.

Ôn Hiến Chi đối mặt với Tuyết Phi Yến.

Phệ Thiên Giảo đứng trước người Tần Ninh, đối mặt với mọi người.

Nhưng cục diện kỳ quặc như vậy không kéo dài lâu.

Trong sơn cốc, bầu trời bắt đầu tối sầm đi, từng đạo khí tức mạnh mẽ ngưng tụ lại.

Lúc này, rất nhiều đệ tử đều có cảm giác hít thở không thông.

Như thể một tòa núi cao sắp đè xuống từ trên trời.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết..."

"Cảm giác đau đầu quá..."

Mọi người đều hoảng hốt lo sợ.

Mà giữa sơn cốc mờ tối kia, lúc này, sáu bóng dáng sôi nổi đi ra.

Sáu bóng dáng giấu trong bóng tối, dường như đã hòa hợp thành một thể với sự âm u của trời đất.

Vẻ mặt Tuyết Phi Yến khẽ biến.

Cùng lúc đó, các đệ tử bị dời ra bên ngoài sơn cốc.

Quay người nhìn lại, bọn họ chỉ thấy một mảnh u ám trong sơn cốc, chẳng nhìn rõ thứ gì.

"Sao rồi?"

"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên chúng ta lại xuất hiện ở nơi này?"

"Đúng đó..."

Mà lúc này, ngoài sơn cốc xuất hiện ba bóng dáng.

Mọi người nhìn về phía ba người kia, biểu cảm thay đổi.

"Tộc trưởng nhà họ Võ, Võ Côn".

"Tộc trưởng nhà họ Khúc, Khúc Du Du!"

"Tộc trưởng nhà họ Giang, Giang Hồng Nhạc".

Ba vị tộc trưởng không tiếng động xuất hiện, cho người ta cảm giác cực kỳ kinh khủng.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bọn họ đột ngột bị truyền ra ngoài, tam đại tộc trưởng đột nhiên xuất hiện.

Võ Côn nhìn hơn trăm người ở đây, chậm rãi nói: "Chư vị lão tổ đã hiện thân xử lý chuyện trong sơn cốc, các ngươi quản chặt cái miệng của mình, đừng có nói lung tung ở trước mặt người ngoài".

"Lần tỷ thí này ở Đại Võ Tài không chỉ có Võ Môn của chúng ta, sáu đại gia tộc, mà còn có cả các phe cường giả bên trong thánh vực Đại Võ tụ tập".

"Các ngươi hiểu chưa?"

Võ Côn, cường giả đứng đầu Thánh Hoàng.

Lúc này mở miệng, sắc mặt đệ tử xung quanh đều tái nhợt.

"Rời khỏi đây, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu dám nói năng lung tung, cẩn thận sinh mệnh của chính các ngươi và người nhà".

Dáng người Khúc Du Du ung dung hoa quý, nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng.

Lần này đám tiểu bối bị dọa không nhẹ.

Này, xem ra thật sự lớn chuyện rồi.

Các lão tổ cũng hiện thân rồi sao?

Nhưng chuyện sau đó hiển nhiên bọn họ không có đủ khả năng hỏi thăm được.

Giang Ngạo Tuyết đứng trong đám người.

Thần Vũ của nhà họ Thần bỏ mình.

Đường Dục của nhà họ Đường bỏ mình.

Hai đại gia tộc sao có khả năng chịu để yên.

"Ta phải vào xem", Tiên Hàm chợt mở miệng nói.

"Tiên Hàm, dừng lại".

Giang Hồng Nhạc chẳng biết đã xuất hiện bên cạnh người Giang Ngạo Tuyết và Tiên Hàm từ lúc nào, thấp giọng quát: "Con gái của ta thích ngươi, ta vốn không đồng ý, nhưng Tĩnh lão đã gật đầu nên ta đành tiếp nhận ngươi".

"Lần này là bởi vì Tần Ninh, nếu ngươi lại dính vào thì không chỉ chính ngươi, Ngạo Tuyết cũng sẽ bị liên lụy".

"Huống hồ, bây giờ ngươi đi vào thì có thể làm cái gì?"

Tiên Hàm nghe vậy, hai tay nắm chặt.

Tất cả đều do hắn ta mà ra.

Nhưng hắn ta lại không thể giúp đỡ, ra sức vì Tần Ninh.

"Tiên Hàm...", Giang Ngạo Tuyết nắm chặt bàn tay Tiên Hàm, nói: "Yên tâm đi, không có việc gì, chàng quên trong dãy núi Giang Hung xảy ra chuyện gì rồi à?"

Nghe được lời này, Tiên Hàm nhất thời khẽ giật mình.

Không sai!

Đại ca đi vào Võ Môn chính vì để điều tra ma tộc, lần này lớn chuyện rồi, các lão tổ hiện thân, chẳng phải là điều đại ca muốn thấy sao?

Ánh mắt Giang Hồng Nhạc mơ hồ.

Dãy núi Giang Hung xảy ra chuyện gì?

Thế mà con gái không nói cho mình!

Chỉ là lúc này hiển nhiên không phải thời điểm hỏi thăm những chuyện này.

Trong sơn cốc, tĩnh mịch tối tăm.

Phệ Thiên Giảo đứng trước người Tần Ninh, nhìn chằm chằm bốn phía.

Ôn Hiến Chi cũng đang đứng bên cạnh Tần Ninh.

Mà bên kia, ba vị tộc trưởng Thần Vĩnh Khiếu, Đường Mặc, Phụng Trường Minh đứng chung một chỗ.

Đường chủ Tuyết Phi Yến dẫn hai người Lương Triêu Kiếm và Thanh Đại Vân đứng một bên.

Bầu không khí có vẻ rất kỳ lạ.

Mà từ ven rìa sơn cốc mờ tối kia, sáu bóng dáng chợt nhao nhao xuất hiện.

Nhưng dưới ánh sáng lờ mờ, không nhìn thấy rõ dáng vẻ của sáu bóng người kia.
Chương 2035: Sáu vị lão tổ

"Đều tới rồi".

Tần Ninh chợt thản nhiên nói.

"Sư phụ, ai vậy ạ?", Ôn Hiến Chi tò mò hỏi.

"Lão tổ của sáu tộc!"

Tần Ninh cười nói: "Lão tổ nhà họ Võ, Võ Hi".

"Lão tổ nhà họ Thần, Thần Hi".

"Lão tổ nhà họ Phụng, Phụng Thiên Tồn".

"Lão tổ nhà họ Khúc, Khúc Linh Nhân".

"Lão tổ nhà họ Đường, Đường Trung Hoài".

"Lão tổ nhà họ Giang, Giang Vũ".

Giờ khắc này, giữa sáu người kia, một bóng người chậm rãi đi ra, cười tủm tỉm cất lời: "Không ngờ hiện giờ còn có người trẻ tuổi có thể nhớ rõ ràng mấy bộ xương già chúng ta".

Bóng dáng kia chậm rãi đi ra, toàn thân có uy áp rất mạnh mẽ.

Áp lực cuồn cuộn lao ra ngoài, khiến người ta cảm thấy tim đập rất nhanh.

Vẻ mặt Ôn Hiến Chi rất nghiêm nghị.

Cường giả cấp bậc như thế, ngay cả hắn ta cũng thấy áp lực, hơn nữa, một lần có tận sáu người đến.

"Lão tổ Võ Hi!"

Tần Ninh cười nói: "Từ âm thanh vẫn có thể phân biệt ra được một chút..."

Tuyết Phi Yến đứng tại chỗ, quay sang nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang vẻ kinh ngạc.

"Khó lường!"

Giọng Võ Hi lại vang lên, từ từ nói: "Tuyết đường chủ, ngươi nói nên xử lí như thế nào?"

Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, lại nhìn sang hai người Thần Vĩnh Khiếu, Đường Mặc bên cạnh.

"Tần Ninh chém giết Đường Dục, Thần Vũ ở trong Võ Môn ta, dựa theo quy củ của Võ Môn, tự nhiên là đáng chết", Tuyết Phi Yến bình tĩnh nói.

Lời này vừa ra, một giọng nói khác vang lên: "Thần Vĩnh Khiếu, ngươi nghĩ sao?"

Giọng nói kia vừa vang lên, Thần Vĩnh Khiếu vội vàng chắp tay nói: "Hết thảy tùy lão tổ quyết định".

Hiển nhiên, người mở miệng chính là lão tổ nhà họ Thần, Thần Hi.

"Đường Mặc, còn ngươi?"

Lần nữa, một âm thanh già nua vang lên.

"Lão tổ quyết định là được, Đường Mặc không có dị nghị", Đường Mặc cũng khom người nói.

Mà cùng lúc đó, giọng Võ Hi lại chậm rãi vang lên: "Nếu đã như vậy, ta sẽ nói cái nhìn của ta".

"Đường Nhất Minh khiêu khích trước, nên phạt, xoá tên khỏi Đại Võ Tài lần này, mà Đường Dục không chịu thua, còn lấy mạnh lấn yếu, không phù hợp với quy củ Võ Môn ta, nên phạt!"

"Thần Vũ nhục mạ Giang Ngạo Tuyết, làm việc không thoả đáng, cũng nên phạt!"

Lời này vừa dứt, Thần Vĩnh Khiếu và Đường Mặc đều sững sờ.

"Lão tổ".

"Lão tổ".

Hai người vội vàng mở miệng.

"Nghe", lão tổ Thần Hi chợt quát.

Thần Vĩnh Khiếu và Đường Mặc lập tức ngậm miệng.

"Ba người nên phạt, Đường Dục và Thần Vũ đã bị giết, chỉ là hai người tội không đáng chết, Tần Ninh ra tay chém giết hai người cũng vi phạm quy củ Võ Môn ta, nhưng thứ nhất hắn không phải người của Võ Môn ta, thứ hai, hắn giết Đường Dục và Thần Vũ thuộc về quá khích, nhưng..."

Giọng nói chậm rãi của Võ Hi vang lên: "Tóm lại đã xúc phạm đến quy củ Võ Môn ta, về phần rốt cuộc nên xử lý thế nào, Tuyết đường chủ, ngươi ra biện pháp đi!"

Tuyết Phi Yến nghe vậy lập tức khẽ giật mình.

Ta?

Sáu vị lão tổ hiện thân đều bởi vì Tần Ninh, hiện tại thế nhưng ném quyền lựa chọn cho cô ấy?

Hơn nữa, chuyện hôm nay thấy thế nào cũng kỳ lạ.

Sáu vị lão tổ cớ gì lại hiện thân vì Tần Ninh?

Hiện tại, lý do họ nói ra, đừng nói là Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy khó mà tiếp thu.

"Mấy vị đường chủ đã thấy rõ, nếu như vậy, sống chết của Tần Ninh giao cho ý trời xét xử đi!"

Tuyết Phi Yến vừa dứt lời, Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu đều sững sờ.

"Võ Môn từ khi thành lập đến nay đã tồn tại một nơi, sườn núi Thần Võ!"

Tuyết Phi Yến tiếp tục nói: "Người đi vào sườn núi Thần Võ, hoặc là sống, hoặc là chết. Trước kia có võ giả của Võ Môn ta phạm sai lầm đều sẽ bị ném đến sườn núi Thần Võ, sống chết xem ý trời, chỗ đó... rất phù hợp với Tần Ninh".

Nghe lời này, Thần Vĩnh Khiếu và Đường Mặc đều sững người.

Sao có thể như vậy!

Trực tiếp giết Tần Ninh chẳng phải là được rồi.

Làm gì phiền phức như thế?

Nhưng giờ phút này, hai vị lão tổ không nói chuyện, bọn họ cũng không dám mở miệng.

"Như vậy, cứ dựa theo lời Tuyết đường chủ mà làm đi".

Võ Hi mở miệng đáp.

Lúc này, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ.

Ôn Hiến Chi lẩm bẩm nói: "Sư phụ, cái gì là sườn núi Thần Võ, có thể đi sao? Không thể đi thì để con dẫn người đi thôi!"

Tay áo dài Tần Ninh hất lên, khoác sau lưng, khẽ cười: "Được, ta đi sườn núi Thần Võ".

Mọi chuyện đã đến nước này, Tần Ninh cũng coi như hiểu.

Tất cả mọi người không trở mặt, vậy cứ theo biện pháp không trở mặt đi.

Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo nhìn chằm chằm mấy người xung quanh.

"Nếu như thế, Tuyết đường chủ, ngươi dẫn hắn đi đi!"

Giọng nói của sáu người vừa dứt, bóng dáng đã dần dần biến mất không thấy.

Trong sơn cốc khôi phục ánh sáng.

Thần Vĩnh Khiếu và Đường Mặc lại cảm thấy như đang nằm mơ.

Đây là tình huống gì?

Bọn họ vốn cho rằng, sáu vị lão tổ hiện thân, dù Tần Ninh có năng lực lên trời cũng không thể chạy trốn, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Ôn Hiến Chi và con chó bên cạnh kia cũng không có khả năng cứu được Tần Ninh.

Nhưng bây giờ thì sao.

Thế mà lại để Tần Ninh tiến vào bên trong sườn núi Thần Võ.

Sườn núi Thần Võ là chỗ nào chứ?

Là nơi kỳ lạ nhất trong Võ Môn. Trong Võ Môn, một khi đệ tử hay trưởng lão phạm sai lầm, xuất hiện tranh chấp với hình phạt đưa ra, hai bên đều không chịu nhượng bộ, người bị phạt sẽ bị dẫn vào bên trong sườn núi Thần Võ, sống hay chết phải xem ý trời.

Nhưng Tần Ninh hiển nhiên là kẻ đáng chết!

Giết hai người Thần Vũ và Đường Dục, Tần Ninh không đáng chết sao?

Vì sao phải cho hắn cơ hội như vậy.

Chỉ là, các lão tổ đã hạ lệnh, hai người hoàn toàn không dám chống lại.

Tuyết Phi Yến còn kinh ngạc hơn.

Trên thực tế, cô ấy cảm thấy hẳn nên xử tử Tần Ninh.

Tuy ban đầu là Đường Dục không đúng, Thần Vũ cũng không đúng, thân là thiên tài lại cậy tài khinh người, nhưng bản tính vốn như thế.

Nhưng sáu vị đường chủ dường như không muốn giết chết Tần Ninh, mà giao cho ý trời xét xử!

Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết, người chết là Thần Vũ và Đường Dục, thiên kiêu của hai nhà.

Mà điều kỳ quái là, Tần Ninh lại không phản kháng!

Vừa rồi khí thế hùng hổ, hiện tại cũng thỏa hiệp.

Chẳng lẽ, sáu vị đường chủ và Tần Ninh đã bí mật thỏa hiệp quan hệ gì?

Không có khả năng!

Trong lòng Tuyết Phi Yến không hiểu nổi.

"Lương Triêu Kiếm, Thanh Đại Vân, mang Tần Ninh đi sườn núi Thần Võ".

"Rõ!"

"Rõ!"

Hai người Lương Triêu Kiếm Thanh Đại Vân một trái một phải đi theo Tần Ninh.

"Sư phụ!"

Ôn Hiến Chi chợt mở miệng.

"Trở về đi", Tần Ninh nói thẳng: "Một vài chuyện dù sao cũng phải tự ta làm mới tốt, chăm sóc cho đám Tiên Hàm..."

"Rõ!"

Ôn Hiến Chi gật đầu, giữ chặt Phệ Thiên Giảo dừng trong sơn cốc.

Một hồi vừa nhìn đã thấy chắc chắn sẽ đánh nhau ồn ào, lúc này lại ngừng ở tình huống này!

Giờ khắc này, Tuyết Phi Yến đi trước, Thanh Đại Vân và Lương Triêu Kiếm đi phía sau, dẫn theo Tần Ninh rời đi sơn cốc...

Ngoài sơn cốc.

Tiên Hàm nhìn thấy Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo xuất hiện thì vội vàng tiến lên.

"Ca đâu?"

"Bị dẫn đi rồi, đi sườn núi Thần Võ".

"Sườn núi Thần Võ?", nghe được lời này, Giang Ngạo Tuyết biến sắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom