-
Chương 2041-2045
Chương 2041: Lấy đi thứ thuộc về các ngươi
"Sẽ lại rầm rộ một lần nữa".
Giờ phút này Võ Hi mở miệng: "Thế nhưng sự rầm rộ này sẽ không phải là hưng thịnh như lúc Võ Môn xuất hiện trước đó, mà là sự rầm rộ khi sáu phe đứng đầu thánh vực Đại Võ cùng tồn tại".
"Võ Hi à..."
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta thật sự không rõ tại sao ngươi lại muốn làm như vậy chứ? Con người của ta, ngươi cũng biết rồi đấy, ta đã cho ngươi cơ hội thì thật sự cho ngươi cơ hội, y hệt như năm đó, ta cũng không diệt trừ nhà họ Võ mà chỉ bắt nhà họ Võ thần phục".
"Tất cả những gì của nhà họ Võ các ngươi vẫn có thể được bảo tồn như cũ".
"Thậm chí những thánh quyết, phương pháp luyện đan hay trận pháp mà nhà họ Võ lấy được từ Võ Môn cũng đủ để cho nhà họ Võ các ngươi nâng cao một bước, sinh ra từng vị Thánh Tôn".
Võ Hi lại nhấc mắt lên, chậm rãi nói: "Ngươi quá ngây thơ rồi".
"Chính vì những thứ mà ngươi cho chúng ta mới có việc hôm nay chúng ta có thể lật đổ Võ Môn".
Ông ta vừa nói xong, Khúc Linh Nhân và Giang Vũ lập tức run lên.
"Võ Hi, ngươi đang nói cái gì thế?"
"Nói hươu nói vượn!"
Hai người vô cùng tức giận.
"Chuyện đã tới nước này rồi, cũng chỉ có hai người các ngươi ngu xuẩn thôi".
Võ Hi hừ một tiếng, sau đó siết tay lại.
Chỉ trong chốc lát, phía trên cột đá trói hai người Khúc Linh Nhân và Giang Vũ xuất hiện từng thánh lực, hóa thành ngàn vạn sợi tơ hoàn toàn quấn chặt hai người lên trên ghế.
"Võ Hi, ngươi làm cái gì thế?"
Giang Vũ quát.
"Làm cái gì ư?"
Võ Hi lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, Võ Môn không còn tồn tại, sáu gia tộc lớn không còn tồn tại, hôm nay, Võ Môn bị hủy diệt, nhà họ Giang bị hủy diệt, nhà họ Khúc bị hủy diệt, trong thánh vực Đại Võ chỉ có bốn phe".
"Đó chính là nhà họ Võ, nhà họ Thần, nhà họ Phụng và nhà họ Đường".
Hơi nóng sáng rực bốc lên khỏi người Võ Hi, ông ta đứng dậy khỏi ghế.
"Từ sau ngày hôm nay, thánh vực Đại Võ chỉ có bốn cùng đất lớn là vùng đất của nhà họ Võ chi địa, vùng đất của nhà họ Thần, vùng đất của nhà họ Phụng và vùng đất của nhà họ Đường thôi".
"Võ Môn không còn, nhà họ Giang không còn, nhà họ Khúc cũng không còn".
Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều vô cùng kinh hãi.
"Võ Hi... Ngươi... Điên rồi..."
"Môn chủ Nam Hiên trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu".
Khúc Linh Nhân lạnh lùng nói.
"Hắn ta sẽ không về được!"
Võ Hi lại cười nhạt một tiếng, hất tay áo dài lên vắt ra sau lưng, cười nhạt nói: "Diệp Nam Hiên, có lẽ bây giờ đã chết rồi".
Võ Hi vừa dứt lời, sắc mặt hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều tái nhợt.
Tần Ninh lại ngồi trên ghế nhìn về phía Võ Hi, sắc mặt dần dần lạnh lùng.
Chỉ là giờ phút này, Võ Hi cũng không thèm để ý.
"Hai vị còn không biết người này là thần thánh phương nào đúng không?", Võ Hi chỉ vào Tần Ninh, mỉm cười.
"Đây chính là bá chủ thánh vực Đại Võ ngày xưa, người sáng tạo ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế truyền kỳ một đời".
Võ Hi không nhịn được nói: "Người ngồi ở trước mặt hai người các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không nhận ra đi!"
Nghe thấy lời này, Giang Vũ và Khúc Linh Nhân lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh.
"Nói hươu nói vượn".
Khúc Linh Nhân quát: "Cho dù Cuồng Đế đại nhân đã trở về, sao chúng ta lại có thể không nhận ra được chứ?"
"Ha ha ha..."
Võ Hi đột nhiên cười ha hả.
"Cuồng Đế, ngươi nhìn xem, ngươi đổi một thân thể, đổi một dáng vẻ khác, căn bản không ai nhận được ngươi".
"Bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ!"
"Cho dù hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có ai biết được bây giờ Cuồng Võ Thiên Đế năm đó đã trở về đâu?"
"Anh minh một thế uy vũ cả đời, nhưng đó cũng là kiếp trước của ngươi, bây giờ ngươi trở về, ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm nghiêng trời lệch đất sao?"
Sắc mặt của Võ Hi càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng dữ tợn.
Đến bây giờ Khúc Linh Nhân và Giang Vũ vẫn không tin người đứng trước mắt sẽ là Cuồng Đế đại nhân năm đó!
Tần Ninh vẫn tỏ ra bình thản ngồi trên ghế dựa, không nhúc nhích chút nào.
"Nếu mọi việc đều đã được làm rõ, vậy hãy trò chuyện một chút đi".
Tần Ninh nhìn về phía bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài, chậm rãi nói: "Nói một chút xem vì sao lại làm như thế".
Thần Hi mở miệng.
"Bởi vì không phục".
Thần Hi mở miệng: "Năm đó sáu tộc đỉnh thiên lập địa, bởi vì ngươi mà phải khuất phục trước Võ Môn, bởi vì Diệp Nam Hiên mà không thể không tiếp tục khuất phục, ngươi không ở đây, Diệp Nam Hiên không ở đây, chúng ta cũng nên thoát khỏi Võ Môn".
"Thoát khỏi Võ Môn?"
Tần Ninh cười.
"Nếu muốn thoát khỏi Võ Môn thì cứ trực tiếp rời đi, nhưng hợp tác với Ma tộc, trải rộng người của Ma tộc trong Võ Môn rồi lật tung Võ Môn, cái này gọi là thoát khỏi sao?"
Thần Hi cười nói: "Nếu không làm như thế, Diệp Nam Hiên sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Phụng Thiên Tồn cũng nói: "Những năm gần đây chúng ta cũng coi như cúc cung tận tụy vì Võ Môn, trước khi rời khỏi lấy đi những thứ thuộc về chúng ta cũng không tính là quá đáng".
"Không sai".
Đường Trung Hoài cũng gật đầu nói.
"Lấy đi những thứ thuộc về các ngươi?"
Tần Ninh đứng dậy sải bước ra, lạnh lùng nói: "Từ lúc Võ Môn mới bắt đầu sáng lập đã bảo đảm cho sáu gia tộc lớn tự chủ, chỉ là mấy người các ngươi trấn giữ Võ Môn, đệ tử của các gia tộc muốn tu hành trong gia tộc cũng được mà muốn đến Võ Môn tu hành cũng được, Võ Môn thu thập thánh quyết, phương pháp luyện đan, trận pháp đủ kiểu, có từng giấu giếm sáu gia tộc chỗ nào không, sự biến hóa của sáu gia tộc lớn những năm gần đây, lần này ta trở về đã cảm nhận đượcrõ ràng".
"Lần tỷ thí Đại Võ Tài thứ nhất, những thiên tài đứng đầu khó khăn lắm mới chỉ đến cảnh giới Thánh Vương mà thôi, thế nhưng hiện nay thì sao? Cấp bậc cao nhất đã là Thánh Vương cửu hiền".
"Đây là công lao của sáu tộc các ngươi, hay là công lao của Võ Môn?"
Giờ phút này, bốn vị lão tổ đột nhiên trầm mặc.
Giang Vũ lão tổ lại quát: "Võ Môn thành lập bảy vạn năm, đến nay khắp nơi đều được yên bình, nếu như rời đi sẽ lại gây ra rối loạn năm đó, thánh vực Đại Võ sẽ lại liên tục chinh chiến mấy năm, chém giết vô số".
"Võ Hi, Thần Hi, các ngươi hồ đồ rồi..."
"Nói nhảm!"
Thần Hi lại quát: "Nhà họ Thần của ta cùng với nhà họ Võ mạnh gấp đôi nhà họ Giang, nhà họ Khúc các ngươi, các ngươi có thể được che chở, đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng chúng ta lại không đồng ý".
"Thôi thôi!", Tần Ninh phất phất tay, chậm rãi nói: "Ta mệt mỏi, chán nản rồi, không muốn nhiều lời với đám người các ngươi".
"Đây chính là con đường mà các ngươi lựa chọn, cho dù có chết, cho dù có diệt tộc, các ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý".
Hắn vừa nói xong, sắc mặt bốn vị lão tổ đột nhiên biến đổi, thi nhau bộc phát thánh lực trong cơ thể nhìn nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Cho dù bây giờ Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, thế nhưng đây đã từng là Cuồng Võ Thiên Đế, sao lại không có bất kỳ con át chủ bài nào trong tay được chứ?
"Nếu đã biết ta trở về nhưng vẫn khăng khăng muốn làm, không phải các ngươi đã chuẩn bị xong sẽ giết ta sao? Bây giờ còn e ngại cái gì?"
Tần Ninh dang hai tay ra nhìn về phía bốn người, nói: "Hôm nay, hoặc là các ngươi diệt ta, hoặc là ta... thanh lý môn hộ".
Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía bốn người, sát khí bành trướng.
Cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn.
Đối mặt bốn vị lão tổ cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển, giờ phút này Tần Ninh vẫn vênh váo hung hăng như trước, mà bốn vị lão tổ lại vô cùng cẩn thận.
Chương 2042: Là ai thành lập
"Đã đến một bước này rồi mà bốn vị vẫn sợ ném chuột vỡ bình, không khỏi làm cho chúng ta coi thường nhỉ?"
Mà ngay vào giờ phút này, một giọng nói quanh quẩn giữa khe núi.
Chỉ thấy có ba người lần lượt đi ra từ chỗ lối vào.
Khi ba người chậm rãi đi ra, dường như ánh sáng bốn phía cũng u ám hơn mấy phần.
Bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài lại nhìn về phía ba người kia, nhíu mày lại.
"Dạ Dục, ở nơi này không có liên quan gì đến ngươi cả, nhiệm vụ của ngươi là ba người bên ngoài kia".
Võ Hi trầm giọng nói.
"Đương nhiên chúng ta sẽ đối phó với ba người bên ngoài, thế nhưng bây giờ chúng ta cũng không muốn buông tha cho người này".
Ba người kia tới gần, nhìn kỹ lại sẽ thấy bọn họ đều mặc đồ đen, làn da tái nhợt giống như sáp ong, không có chút máu nào.
Tần Ninh híp mắt, chậm rãi nói: "Dạ Ma sao?"
Dạ Dục khẽ mỉm cười: "Không sai".
Võ Hi lạnh lùng nói: "Chuyện ở đây, bốn người chúng ta có thể tự ứng phó".
"Thật sao?"
Dạ Dục lại cười: "Ta thấy bốn người các ngươi rất e ngại hắn".
"Nực cười!"
Thần Hi lão tổ khẽ nói: "Vì sao bốn người chúng ta lại phải e ngại một Thánh Hoàng nho nhỏ?"
Thần Hi vừa nói xong liền nắm bàn tay lại, đạp chân lên cột đá dưới người.
Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng lấp lóe bắn thẳng đến vị trí của Tần Ninh.
Mà cột đá dưới chân ba người Võ Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài cũng lấp lóe ánh sáng, tỏa ra từng tia sáng tụ tập đến chỗ Tần Ninh trong nháy mắt.
Ngay lập tức xung quanh cơ thể Tần Ninh xuất hiện một lồng giam vuông vức bao trọn hắn ở trong đó.
Đường Trung Hoài cười ha hả: "Ba vị quá lo lắng rồi, bây giờ vẫn nên tập trung đi làm chuyện của các ngươi đi".
Nhưng sắc mặt của ba người Dạ Dục lại rất lạnh lùng.
"Các ngươi muốn giết thân xác chuyển thế của Cuồng Võ Thiên Đế, chúng ta lại muốn lấy được thân xác ở kiếp trước của hắn".
Dạ Dục nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nhất định ngươi biết ở nơi nào, chúng ta đều đã điều tra trong ngoài Võ Môn, thế nhưng lại không thu hoạch được gì, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, thế nhưng ngươi cũng không muốn Võ Môn hoàn toàn bị tắm máu nhỉ?"
"Nếu như ngươi nói ra thân xác của Cuồng Võ Thiên Đế ở nơi nào, sau đó giao cho chúng ta, ta đảm bảo giết ngươi nhưng sẽ không tiêu diệt Võ Môn".
Nghe thấy vậy, Tần Ninh liếc Dạ Dục một chút, chậm rãi nói: "Ngươi đúng là mặt dày".
"Ngươi..."
Tần Ninh lại không hề e ngại: "Muốn giết ta thì cứ đến giết ta đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dạ Dục càng thêm lạnh lùng.
"Xem ra, ngươi muốn Võ Môn đồng quy vu tận cùng ngươi ư?"
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo, cũng không nói nhiều.
"Ba vị".
Võ Hi lại tiếp tục: "Ở đây là chuyện của chúng ta, chuyện của các ngươi là ở bên ngoài, thực lực của ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến không hề yếu hơn chúng ta, ba người các ngươi cần bám lấy bọn họ, sau đó bốn tộc chúng ta mới có thể tiêu diệt Võ Môn, nhà họ Đường và nhà họ Giang được".
"Nếu không, ba vị Thánh Tôn đỉnh cao không bị khống chế, kế hoạch lần này có thể sẽ thất bại trong gang tấc, ta nghĩ đây cũng không phải là điều mà nhân vật lớn đứng phía sau các ngươi muốn nhìn thấy nhỉ?"
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt ba vị cường giả Dạ Ma đều âm trầm.
"Nếu đã như vậy, cần phải giữ lại mạng cho hắn!"
Dạ Dục nói: "Đại nhân nhà ta muốn đích thân hỏi thăm".
"Hiểu rồi".
Ba bóng người liền biến mất.
Tần Ninh thì vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh.
"Chuyện đã tới nước này thì không còn gì để nói nữa, cho dù là Tần Ninh hay Cuồng Đế, dừng ở đây được rồi", Võ Hi nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: "Tần Ninh, tính mạng của ngươi đến đây là kết thúc".
Giờ phút này, hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân bị nhốt, Tần Ninh cũng bị cầm tù.
Chỉ bằng cảnh giới Thánh Hoàng của hắn, sẽ không thể nào thoát ra được.
Mà ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến sẽ bị ba người Dạ Dục cuốn lấy, không một Thánh Tôn đỉnh cao nào có thể nhúng tay.
"Kết thúc ư?"
Tần Ninh nhìn Võ Hi một chút, chậm rãi nói: "Tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi".
Nói xong, Tần Ninh liền đứng dậy.
Sắc mặt bốn vị lão tổ biến đổi.
Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Từng luồng thánh lực tập trung trong tay hắn, sau đó ngưng tụ thành ấn.
"Các ngươi đã quên sườn núi Thần Võ là do ai chế tạo ra, là do ai thành lập đúng không?", Tần Ninh chậm rãi nói: "Muốn nhốt ta ở chỗ này, các ngươi làm được sao?"
Rắc rắc rắc...
Tần Ninh vừa nói xong, chỉ thấy lồng giam bao vây xung quanh hắn vỡ vụn ra từng khúc.
Sau đó hắn liền bước ra.
"Giang Vũ!"
"Khúc Linh Nhân".
Tần Ninh mở miệng: "Các ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình".
Vừa dứt lời, cột đá bên dưới hai người sụp đổ, hai bóng người lập tức đi đến bên cạnh Tần Ninh.
"Ngươi thật sự là Cuồng Đế đại nhân?", đến bây giờ Giang Vũ vẫn không dám tin.
"Có phải hay không, tiếp theo cứ nhìn là biết".
Tần Ninh chậm rãi nói.
Mà giờ phút này, bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài bị nhốt ở xung quanh, vô cùng cẩn thận.
"Chú ấn cấp tám còn không thể nhốt được ngươi", Võ Hi cảm thán.
"Dưới sườn núi Thần Võ này là nơi họp của cửu đường, năm đó ta đã lấy thánh trận cấp chín để lập ra, chỉ bằng chú ấn cấp tám mà dám nhốt ta ư? Ngươi cho rằng có thể làm được sao?"
"Ta dám đến đây một mình không phải là vì muốn xem các ngươi để lại chiêu trò gì đối phó với ta, mà là muốn tận tai nghe thấy các ngươi quyết định..."
"Bây giờ ta đã lấy được đáp án mà mình muốn, các ngươi... có thể đi chết rồi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp sải bước ra.
Hắn siết bàn tay lại, chín cái cột đá thi nhau đổ sụp.
Mà lúc chín cột đá sụp đổ, trên mặt đất đột nhiên phun ra từng dòng dung nham.
Dung nham dâng lên, toàn bộ sườn núi Thần Võ cũng phải chấn động.
"Cửu Long Phục Thiên Trận".
Tần Ninh vừa dứt lời, chín con rồng được tạo ra từng dung nham lập tức gào thét xông thẳng về hướng bốn người.
Giờ phút này bốn vị lão tổ cũng thi nhau lôi thánh binh lao ra ngay lập tức.
Trận chiến dưới đáy vực đã bắt đầu.
Mà cùng lúc đó ở trong Võ Môn.
Hai bóng người đứng vững trong võ trường.
Võ Bình Tiêu và Giang Ngạo Tuyết.
Cuộc tỷ thí đã tiến vào trận chiến giành ba vị trí đầu.
Ba người Liễu Nguyên Hằng, Võ Bình Tiêu, Giang Ngạo Tuyết đều tiến vào vòng loại cuối.
Chỉ là cuối cùng ai sẽ là quán quân, vẫn cần ba người tỷ thí mới biết được.
Giang Ngạo Tuyết cầm một thanh bình đao trong tay, nhìn về phía Võ Bình Tiêu.
"Lần này, ban đầu ta chỉ nghĩ rằng Thần Vũ và Liễu Nguyên Hằng đã đủ để ta coi trọng mấy phần, Giang Ngạo Tuyết, không ngờ nhà họ Giang các ngươi giấu giếm cũng kỹ thật".
Nghe thấy lời này, Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác".
"Được lắm!"
Võ Bình Tiêu vừa dứt lời liền cầm một cây trường thương trong tay, trong nháy mắt đã đâm về phía Giang Ngạo Tuyết.
Mà nhìn thấy trường thương đánh tới, Giang Ngạo Tuyết lại xoay lưỡi đao, phóng ra một đao khí.
"Trực Đao Pháp Thuật!"
Trên sân quan sát, giờ phút này Diệp Bắc Phong vô cùng kinh ngạc.
"Phi Yến, là ngươi..."
"Không phải ta".
Tuyết Phi Yến lắc đầu nói: "Là tiên sinh truyền thụ cho".
Diệp Bắc Phong và Liễu Vạn Quân đều khẽ giật mình.
"Cô ta và thanh niên tên là Tiên Hàm kia chính là một cặp, mà hình như Tiên Hàm lại rất quan trọng với tiên sinh..."
Nghe thấy vậy, hai người đều đã hiểu.
Chương 2043: Giang Ngạo Tuyết thắng
Diệp Bắc Phong cười nói: "Tuy năm đó tiên sinh vẫn luôn ngông cuồng, thế nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy rất có tình cảm..."
"Ta còn nhớ rõ năm đó Vạn Quân..."
Diệp Bắc Phong nhìn đường chủ Liễu Vạn Quân một chút, cười: "Nhà họ Liễu vươn lên, tiên sinh vô cùng thích ngươi, chỉ là về sau nhà họ Liễu gặp nạn, tiên sinh lúc nào cũng nghĩ về ngươi, liền không hề chần chờ mà bôn ba vạn dặm tìm được ngươi trong phế tích nhà họ Liễu..."
Liễu Vạn Quân nghe vậy thì mỉm cười.
"Đúng vậy... Khi đó nhìn thấy tiên sinh, ta chỉ cảm thấy... giống như là chiến thần, cả đời này cũng không có cách nào xóa đi đoạn ký ức kia".
Cuồng Võ Thiên Đế chỉ nhận một đồ đệ là Diệp Nam Hiên, được người ta gọi là Cuồng Vương.
Mà mấy đệ tử như Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến cũng được coi như ba trụ cột của Võ Môn trong thánh vực Đại Võ.
Danh tiếng bây giờ đều nhờ có Cuồng Đế năm đó.
Giờ phút này bên trong võ trường, trận tỷ thí của Võ Bình Tiêu và Giang Ngạo Tuyết đã đến hồi gay cấn.
Tài dùng thương của Võ Bình Tiêu có thể nói là vô cùng xuất sắc, rất có khí thế.
Mà đao pháp của Giang Ngạo Tuyết lại càng thiên biến vạn hóa, mỗi lần quan trọng đều có thể ngăn cản được Võ Bình Tiêu.
Tuyết Phi Yến thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tán thưởng.
Cô ấy hiểu rất rõ về sức mạnh của Trực Đao Pháp Thuật.
Năm đó, tiên sinh truyền thuật pháp này cho cô ấy, có thể nói đã khiến cô ấy được lợi cả đời.
Võ Bình Tiêu mãi vẫn không bắt được Giang Ngạo Tuyết, trong lòng đã vô cùng tức giận.
Hắn ta hét lên một câu, ngay sau đó từng khí tức cực nóng liền tràn ngập ra.
"Chúc Long Võ Quyết!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, Chúc Long bộc phát, Chúc Long dài trăm trượng uy vũ bất phàm, khí thế mạnh mẽ, xông về phía trước mặt Giang Ngạo Tuyết trong nháy mắt.
Tuyệt học của nhà họ Võ, Chúc Long Võ Quyết.
Thấy cảnh này, mọi người đều khẽ giật mình.
Võ Bình Tiêu là thiên tài nổi bật của nhà họ Võ, chưa tới Thánh Hoàng mà đã tu hành pháp quyết này, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Chỉ là Võ Bình Tiêu có thể tu hành Chúc Long Vũ Quyết đến trình độ dài trăm trượng thì đúng là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Giang Ngạo Tuyết thấy cảnh này, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô ta vậy.
Lúc này thanh đao trong tay cô ta dựng thẳng lên.
Một dòng đao khí dần dần ngưng tụ, mà thân thể cô ta giống như đã dung hợp làm một với đao.
Bá luồng khí thế lập tức phóng thích.
"Trảm".
Vừa dứt lời, Giang Ngạo Tuyết liền chém bình đao trong tay ra.
Chỉ trong chốc lát, từng luồng ánh sáng hóa thành trăm trượng, giống như từ trên trời rơi xuống, từng đao đều có khí thế mạnh đến đáng sợ.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Chúc Long gào thét, đao khí quét sạch.
Khí thế bốc lên xung quanh võ trường.
Uỳnh...
Mà cùng lúc đó, một bóng người liên tục rút lui, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn kỹ lại thì đó chính là Võ Bình Tiêu.
Sắc mặt Võ Bình Tiêu tái nhợt, khí thế cả người uể oải suy sụp.
Một chiêu đã quyết định thắng thua.
Giang Ngạo Tuyết thắng.
Xung quanh võ trường, từng bóng người lần lượt đứng dậy.
Đám người đều nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết bằng ánh mắt không thể tin được.
Giang Ngạo Tuyết.
Trước đó không hề có danh tiếng gì.
Cuộc tỷ thí này lại lần lượt thay đổi nhận biết của mọi người.
Cả đám người nhà họ Giang đều mở mày mở mặt.
Trong sáu gia tộc lớn, nhà họ Giang và nhà họ Khúc yếu thế nhất, vẫn luôn bị người ta khinh thường.
Cuối cùng bây giờ đã được thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Ta vẫn chưa thua!"
Mà sắc mặt Võ Bình Tiêu có vài phần dữ tợn, đứng dậy.
Giang Ngạo Tuyết nhíu mày, chậm rãi nói: "Võ Bình Tiêu, nếu ngươi muốn tiếp tục, có lẽ cũng không đơn giản là phân ra thắng bại đâu".
"Dù vậy, người chết cũng là ngươi chứ không thể nào là ta!"
Võ Bình Tiêu quát khẽ một tiếng, huyết khí trong mắt phun trào.
Chỉ trong khoảnh khắc, chỉ thấy ở giữa trán hắn ta xuất hiện một hoa văn màu đen.
Hoa văn ngưng tụ, sát khí phóng ra.
"Ta mới là thiên tài mạnh nhất Đại Võ, chứ không phải ngươi".
Hắn ta hét lên một tiếng.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Ngay lập tức ánh sáng màu đen lan ra khắp trời đất, toàn bộ bốn phía dường như đều bị khói đen che phủ.
"Hả?"
Sắc mặt Diệp Bắc Phong biến đổi.
"Có cảm thấy không?"
Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến đều khẽ gật đầu.
"Đi chết đi!"
Võ Bình Tiêu rít lên một tiếng, sát khí phóng ra.
Mà lúc này, Giang Ngạo Tuyết lại cầm bình đao trong tay, vẻ mặt rất cẩn thận.
Trong đầu đột nhiên vang lên lời nói của Tần Ninh.
"Trực Đao Pháp Thuật ngưng tụ trăm ngàn loại đao thuật, mỗi một chiêu thức đều là một lần biến hóa".
"Nếu có thể dung hợp hai trong trăm ngàn loại biến hóa thành một, đao thuật sẽ được thăng hoa".
"Nếu có thể hoàn toàn dung hợp trăm ngàn loại đao thuật làm một, đó chính là tông sư đao thuật, Thái Đẩu".
Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: "Ta không thể hạ bút thành văn, dung hợp trăm ngàn loại làm một như Tần Ninh công tử nói được, thế nhưng… dung hợp hai ba chiêu thức làm một thì ta vẫn có thể làm được".
"Trực Đao Pháp Thuật, Dung Đao Trảm".
Vừa dứt lời.
Đao lại hội tụ lần nữa.
Lưỡi đao tỏa ra ánh sáng, trong nháy mắt khuếch tán ra xa.
Sau khi dài trăm trượng.
Đao khí cao ba trăm trượng ngưng tụ ra.
"Giết".
Cô ta khẽ kêu lên một tiếng, đao khí lưỡi đao lập tức phóng thẳng ra.
Ầm...
Chỉ trong khoảnh khắc, bên trong võ trường, đao khí và văn ấn màu đen đầy trời kia va chạm vào nhau.
Khi đao khí của hai người dung hợp, một luồng khí sát phạt phóng ra.
Rầm rầm rầm...
Ngay lập tức mặt đất trong võ trường rung lắc, thánh lực mênh mông bộc phát ra.
Cả hai người đều bị khí tức mênh mông bao phủ, biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến vẫn rất lạnh nhạt, ngồi ngay ngắn trên sân quan sát, cũng không động đậy.
Mà sắc mặt của các thái thượng nhà họ Võ như Võ Sơn Minh, Võ Sơn Khuynh, Võ Sơn Lãnh cùng các trưởng lão đều hơi biến đổi.
Bốn hộ pháp đứng vững xung quanh, vung tay lên, đám bụi bặm đều tan đi.
Lúc này, một bóng người thở hồng hộc cầm bình đao trong tay đứng ở trên lôi đài.
Thế nhưng một người khác lại ngã xuống lôi đài, sắc mặt trắng bệch, trên ngực có một vết đao xuyên từ dưới hàm đến bên hông, gần như chém cơ thể kia thành hai.
Xung quanh đều xôn xao.
Giang Ngạo Tuyết, thắng.
Sau khi Võ Bình Tiêu thi triển ra vằn đen quỷ dị kia, Giang Ngạo Tuyết vẫn dùng một đao phá vạn pháp để thắng.
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn về phía Võ Bình Tiêu.
"Ta..."
Võ Bình Tiêu há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Bình Tiêu!"
Bóng người tộc trưởng Võ Côn lóe lên, xuất hiện trên lôi đài, sắc mặt hoảng sợ.
"Con ta..."
Võ Côn vô cùng hoảng sợ ôm Võ Bình Tiêu.
"Ngươi..."
Ông ta giận dữ đưa tay chỉ vào Giang Ngạo Tuyết.
Một đao kia, tuy không lấy mạng của Võ Bình Tiêu, thế nhưng Võ Bình Tiêu gần như là... không có khả năng sống sót.
"Ta muốn giết ngươi, giết ngươi".
Võ Côn vô cùng giận dữ, ông ta sải bước ra, vỗ một chưởng về hướng Giang Ngạo Tuyết.
"Tộc trưởng Võ Côn".
Một bóng người xuất hiện trong nháy mắt, đứng vững trước người Giang Ngạo Tuyết và ngăn cản được một chưởng kia.
"Tỷ thí vốn khó biết sống chết, Võ Bình Tiêu không đồng ý nhận thua, Giang Ngạo Tuyết cũng không có cách nào".
Người xuất hiện chính là Giang Hồng Nhạc.
Hai vị tộc trưởng đối mặt với nhau.
Chương 2044: Dạ Phong Chú
Giang Ngạo Tuyết nhìn hai người, lại nhìn về phía Võ Bình Tiêu phía trước, cau mày nói: "Ta từng gặp qua khí tức vừa dâng trào trong cơ thể Võ Bình Tiêu hồi nãy, đó không phải của Nhân tộc ta hay Thú tộc Hạ Tam Thiên, mà đến từ Dạ Phong Chú thuộc Dạ Ma tộc!"
Dạ Phong Chú?
Biểu cảm của Giang Hồng Nhạc lập tức thay đổi.
Ông ta quá quen thuộc với Dạ Phong Chú!
Thiên kiêu năm đó của nhà họ Giang, con trai trưởng của ông ta, Giang Bình Vân, đã chết dưới tay Dạ Phong Chú.
"Ngạo Tuyết, con chắc chắn chứ?"
Thân thể Giang Hồng Nhạc khẽ run lên.
"Phụ thân, có tin hay không, con nghĩ ba vị đường chủ đại nhân tất nhiên có thể nhìn ra", Giang Ngạo Tuyết chậm rãi nói.
Nhưng giọng nói lại mang vẻ lạnh lùng.
Cái chết của Giang Bình Vân vẫn là bí ẩn, cũng là nỗi đau thầm kín của nhà họ Giang.
Đó là một vị thiên kiêu chi tử đang từ từ dâng lên, lại bỗng chết oan chết uổng, hung thủ cũng không tra được.
Lúc này, ánh mắt Giang Hồng Nhạc nhìn về phía chủ đài.
Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến sôi nổi đứng dậy.
Cái gì nên đến thì sẽ đến.
Diệp Bắc Phong nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn thẳng vào Võ Côn.
"Giang Bình Vân lúc ấy chính là thiên kiêu của nhà họ Giang, đi ra ngoài lịch luyện, chết ở bên trong thánh vực Đại Võ, Võ Môn điều tra ra chết dưới tay Dạ Phong Chú".
"Mà Dạ Phong Chú, chính là tuyệt học do Dạ Ma tộc thi triển".
"Trừ phi trong cơ thể ẩn chứa huyết khí của Dạ Ma, nếu không sẽ không thể thi triển được".
"Vừa rồi, Võ Bình Tiêu đã thi triển ra huyết khí của Dạ Ma, thi triển ra Dạ Phong Chú, Võ Côn, ngươi giải thích thế nào?"
Một lời tiếp một lời, tất cả mọi người ở đây đều run sợ.
Thật sự là!
Người nhà họ Võ sao lại có quan hệ với Dạ Ma?
Giờ phút này, vẻ mặt Võ Côn lạnh lùng, nhìn thân thể con trai mình trong lòng dần lạnh ngắt nhưng lại chẳng có biện pháp gì.
"Ha ha ha ha..."
Đúng lúc này, Võ Côn đột nhiên cười lớn tiếng.
"Các ngươi!"
"Tất cả mọi người các ngươi!"
"Hôm nay, đều đáng chết!"
Võ Côn đã tức sùi bọt mép, gầm thét: "Tất cả các ngươi đều phải chết, đều đi chết đi!"
Tất cả mọi người nhìn về phía Võ Côn.
"Đệ tử nhà họ Võ ở đâu!"
"Dạ!"
Ngay tức khắc, bốn phía võ trường vang lên tiếng hò hét dời núi lấp biển.
"Hôm nay, nhà họ Võ ta rời khỏi Võ Môn, hủy diệt Võ Môn, từ nay về sau thánh vực Đại Võ không còn Võ Môn, chỉ có nhà họ Võ!"
Võ Côn quát khàn cả giọng.
"Không còn Võ Môn".
"Chỉ có nhà họ Võ".
Khí thế của võ giả con cháu nhà họ Võ thật kinh người.
"Nhà họ Thần tán thành!"
"Nhà họ Phụng tán thành!"
"Nhà họ Đường tán thành!"
Giờ khắc này, ba người Thần Vĩnh Khiếu, Phụng Trường Minh, Đường Mặc nhao nhao quát lên.
Nhất thời, từng người võ giả của ba bên nhà họ Thần, nhà họ Phụng, nhà họ Đường dồn dập đằng đằng sát khí bước ra.
Phút chốc, vẻ mặt hai người Giang Hồng Nhạc và Khúc Du Du hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn bốn phía.
Giống với lão tổ hai nhà, giờ phút này tộc trưởng hai nhà cũng không thể tin.
Thấy cảnh này, ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến đều bình tĩnh.
Việc đã đến nước này.
Không còn lời nào để nói.
Võ Môn, không thể không loạn.
Mà giờ khắc này, các thái thượng tộc lão của tứ đại tộc nhao nhao tản ra, kéo dài khoảng cách với ba vị đường chủ.
Mà hai tộc lão Khúc Tranh và Khúc Vanh của nhà họ Khúc, cùng với ba vị Giang Hoành Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh của nhà họ Giang lại dẫn theo một nhóm tộc lão, sôi nổi tới gần ba vị đường chủ.
"Đại đường chủ, này..."
Giang Hoành Vĩ không thể tin nổi.
Sao đột nhiên lại... xảy ra chuyện lớn như thế.
Giang Khôn nhìn về phía Giang Tĩnh, nắm lấy cánh tay ông ta, thấp giọng nói: "Có phải ngươi đã sớm biết hay không?"
Giang Tĩnh trịnh trọng đáp: "Nhị ca, yên tâm, hết thảy đều không có vấn đề gì".
Hết thảy đều không có vấn đề gì?
Như này cũng gọi là không có vấn đề gì sao?
Bốn tộc bắt tay nhau bức Võ Môn thoái vị.
Những năm nay bên trong Võ Môn phát triển quả thực rất mạnh, đủ để tương đương với thực lực và nội tình của hai đại gia tộc.
Thế nhưng, nhà họ Giang và nhà họ Khúc lại không sánh được với bất kỳ một đại gia tộc nào trong tứ đại gia tộc.
Thật sự đánh nhau...
Quan trọng nhất, nơi này vẫn là biên giới Võ Châu, nhà họ Võ sớm có dự mưu, tập kết rất nhanh.
"Nhị ca tin ta!"
Giang Tĩnh nắm chặt lại cánh tay Giang Khôn, nói: "Có vị kia ở, không thành vấn đề!"
Vị kia?
Cuồng Vương đại nhân?
Chẳng lẽ tin tức Cuồng Vương đại nhân mất tích là giả?
Giờ phút này, trong ngoài võ trường, võ giả khắp nơi chấn động.
Diệp Bắc Phong nhìn xung quanh.
Ba vị của nhà họ Võ dẫn đầu thái thượng tộc lão.
Hai vị nhà họ Thần, Thần Tùng Gian và Thần Lâm Gian.
Hai vị nhà họ Phụng, Phụng Túc và Phụng Nhiên.
Hai vị nhà họ Đường, Đường Chính Đào và Đường Chính Uyên.
Chín vị thái thượng tộc lão đều là cường giả cảnh giới Thánh Tôn tứ chuyển đến ngũ chuyển.
Nhưng, so với ba người bọn họ, chín vị thái thượng này cũng không đáng sợ.
Diệp Bắc Phong chậm rãi nói: "Võ Côn, Thần Vĩnh Khiếu, Phụng Trường Minh, Đường Mặc, các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?"
Vẻ mặt Diệp Bắc Phong đã mang vài phần lạnh lùng.
Giọng Võ Côn khàn khàn, trầm giọng đáp: "Biết, lật đổ Võ Môn, tứ đại gia tộc cùng cai quản thánh vực Đại Võ".
"Hôm nay, nhà họ Khúc diệt, nhà họ Giang diệt, Võ Môn diệt".
Biểu cảm của Diệp Bắc Phong nghiêm lại.
"Bằng các ngươi, đủ sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng, những năm gần đây thánh vực Đại Võ vẫn chỉ là thánh vực Đại Võ của Võ Môn sao? Cuồng Võ Thiên Đế không có ở đây, Cuồng Vương sống chết không rõ, tám trăm năm, chúng ta đã chuẩn bị suốt tám trăm năm".
Võ Côn quát lên: "Bằng bên trong Võ Môn, nhà họ Giang, nhà họ Khúc, sao chống cự lại được nhà họ Võ, nhà họ Đường, nhà họ Phụng, nhà họ Thần, và..."
Võ Côn nói đến đây thì tạm dừng.
"Tà Nguyệt tông, Tà Nguyệt lão nhân, cũng muốn tham chiến".
"Huyền Băng tông, thánh nữ Huyền Băng, cũng vậy".
"Cự Linh tông, Địch Xuân Thu".
"Thiên Chiếu kiếm phái, tham chiến".
"Thương Vân lâu, tham chiến".
"Sơn Hải hiên, tham chiến".
"Cực Quang các, tham chiến".
"Đảo Xích Dương, tham chiến".
Trong giây lát, tám đại tông môn sôi nổi lên tiếng.
Tám đại tông môn này chính là tồn tại mạnh nhất trong toàn bộ thánh vực Đại Võ ngoài Võ Môn và sáu đại gia tộc.
Tuy chỉnh thể thực lực không cùng một cấp bậc với sáu đại gia tộc, nhưng gia nhập vào tứ đại gia tộc, tám đại tông môn này chắc chắn cũng là một trợ lực không thể coi thường.
"Thì ra là thế..."
Diệp Bắc Phong gật đầu nói: "Ta vốn cho rằng trong tám đại tông môn, khả năng có hơn một nửa sẽ đi theo các ngươi, không nghĩ tới là toàn bộ".
Lúc này, ba bên Võ Môn, nhà họ Giang, nhà họ Khúc đối mặt với nhà họ Võ, nhà họ Thần, nhà họ Phụng, nhà họ Đường và tám đại tông môn.
Bầu không khí trong ngoài võ trường đông cứng.
Trong đám người, Ôn Hiến Chi cầm trường thương trong tay, cười hì hì: "Xem ra Diệp Nam Hiên quản cũng chẳng ra làm sao, bọn thủ hạ làm phản hơn phân nửa".
"Vẫn là Thánh Thú tông của ta tốt nhất, tám đệ tử tông môn làm phản cũng dễ giải quyết".
Ánh mắt Tiên Hàm kỳ quái, bây giờ là thời điểm thảo luận cái này sao?
Phong Vô Tình mở miệng nói: "Tứ đại gia tộc không chịu khuất phục dưới Võ Môn, không thể mấy trăm năm nay mới động tâm tư này, có lẽ phía sau có Ma tộc giật dây, trận chiến này không đơn giản như vậy".
Ôn Hiến Chi cười hì hì: "Ta cũng lười đi quản tứ đại gia tộc, tùy tiện bọn họ tự tìm chết, ta chỉ để ý đến người của Ma tộc, nếu như không xuất hiện thì ta sẽ cảm thấy chán lắm".
Chương 2045: Đại chiến vén màn
Giờ phút này, hai bên giương cung bạt kiếm.
Bốn vị tộc trưởng Võ Côn, Phụng Trường Minh, Thần Vĩnh Khiếu, Đường Mặc thận trọng.
Mà ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến lại hờ hững.
Chỉ có những người này hoàn toàn không có khả năng làm dao động Võ Môn.
Tứ đại gia tộc, tám đại thế lực, không dao động được ba người bọn họ.
Trong sáu vị đường chủ có bốn vị phản bội, ba người bọn tin tưởng, Tần Ninh có thể ngăn cản.
Cho nên hôm nay, ngoại trừ những người này, kẻ cầm đầu lớn nhất phía sau màn nhất định sẽ xuất hiện.
Diệp Bắc Phong đi ra, khí thế tung bay, uy áp mạnh mẽ quét sạch toàn bộ võ trường Cửu Phong, đây là thực lực của Thánh Tôn đỉnh phong, tồn tại gần với Thánh Đế.
"Không nói nhiều, Võ Côn, sáu vị đường chủ, chỉ sợ không có thời gian xuất hiện quan tâm các ngươi, phía sau còn có ai cũng cùng đứng ra đi!"
Dứt lời, vẻ mặt Võ Côn lạnh lùng.
"Không hổ là đệ đệ của Diệp Nam Hiên, huynh trưởng ngươi một lòng hướng võ, nếu Võ Môn không phải do ngươi quản lý thì chỉ sợ sớm đã hỗn loạn, hôm nay gặp mặt càng làm cho bọn ta tán thưởng".
Lúc này, bên ngoài võ trường, đỉnh núi nứt toác từng tấc, ba bóng dáng đi từng bước một trên mặt đất, những nơi đi qua núi đá sụp đổ, hóa thành bột mịn, người người tránh lui.
Mà nhìn thấy ba người kia đến, Võ Côn nhẹ nhàng thở phào, biểu cảm bình tĩnh hơn không ít.
"Người giúp đỡ ngươi nói, đã tới".
Võ Côn trầm giọng nói.
Ông ta chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong.
Các thái thượng tộc lão của nhà họ Võ, nhà họ Thần cũng như tứ đại gia tộc đều là cảnh giới Thánh Tôn tứ chuyển, ngũ chuyển, so với ba vị Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến vẫn có chênh lệch cực lớn.
Nhưng ba vị này không kém hơn ba vị đường chủ chút nào.
Ánh mắt Diệp Bắc Phong nhìn theo.
Ba nam nữ mặc trường bào màu đen lộ ra khuôn mặt tái nhợt, cho người ta một loại khí tức có phần kỳ lạ.
"Thì ra là thế".
Diệp Bắc Phong nỉ non: "Người Dạ Ma tộc!"
Lời này vừa nói ra, hai người Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến đều nghiêm mặt.
"Lương Triêu Kiếm".
"Kha Tử Ẩn".
"Nhạn Ngọc".
"Thanh Đại Vân!"
Đúng lúc này, Diệp Bắc Phong trực tiếp mở miệng hô lớn: "Trận chiến ngày hôm nay sẽ quyết sinh tử của Võ Môn, các ngươi hiểu chưa?"
"Chúng ta nguyện xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Võ Môn!"
Bốn vị hộ pháp đại nhân đồng thời lên tiếng.
Trong Võ Môn, không ít đệ tử rối rít phẫn hận nhìn bốn phía.
Bốn người Võ Côn, Thần Vĩnh Khiếu, Phụng Trường Minh, Đường Mặc cũng sôi nổi đi ra.
Một trận chiến này tránh cũng không thể tránh.
Tứ tộc Võ Môn muốn quật khởi thì nhất định phải hoàn toàn giẫm Võ Môn ở dưới chân.
Diệp Nam Hiên không có ở đây, đây là cơ hội của bọn hắn.
Còn có Dạ Ma giúp đỡ, Võ Môn tuyệt đối không thể thắng.
"Giết!"
Rống lên một tiếng, tiếng la giết trong nháy mắt vang lên.
Nhất thời, toàn bộ bên trong võ trường bộc phát ra tiếng nổ long trời lở đất.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài Võ Sơn, từng bóng người cũng xông ra.
Nhìn kỹ lại, một đám võ giả cảnh giới Địa Thánh, Thiên Thánh, Thánh Vương đông đảo xuất hiện.
Đây là một hồi tạo phản mưu đồ đã lâu.
Nhà họ Võ khắp nơi tự nhiên sẽ dốc hết lực lượng.
Khí tức bá đạo quét sạch từng đợt, lực lượng toàn thân Tần Ninh cũng dần dần bộc phát ra.
Tiếng nổ rung trời vang lên, toàn bộ trong ngoài Võ Sơn hoàn toàn hóa thành chiến trường.
Mà ba người áo đen kia lúc này nhao nhao đi ra, nhìn chằm chằm về phía ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến.
"Dạ Dục!"
"Dạ Vinh!"
"Dạ Hàn Thủy!"
Ba bóng người nhao nhao chắp tay.
Diệp Bắc Phong không nói hai lời, trong nháy mắt bóng người đã lóe lên.
Ầm...
Khoảnh khắc đối đầu với Dạ Dục.
Mặt đất võ trường lập tức sụp đổ, toàn bộ Võ Môn dường như đang run rẩy lên.
Mà cùng lúc đó, tứ đại hộ pháp và các Thánh Hoàng như Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Khúc Du Du cũng tới tấp lao thẳng đến tộc trưởng tứ đại gia tộc và những cao thủ Thánh Hoàng.
Tộc lão bốn tộc và trưởng lão trong Võ Môn, các nhân vật lớn cảnh giới Thánh Tôn cũng bắt đầu chém giết.
Hai tay Phong Vô Tình ôm kiếm, nghiêng người đứng một bên.
"Hỗ trợ đi!"
Ôn Hiến Chi nhịn không được nói.
"Ta hỗ trợ cái gì?"
Phong Vô Tình bình tĩnh đáp: "Dù sao ta cũng đến từ thánh vực Thiên Kiếm, nếu ra tay, làm không tốt lại thành vấn đề giữa hai đại thánh vực, Tần Ninh nhờ cậy ta trông nom Tiên Hàm, ta để ý Tiên Hàm không có nguy hiểm là được".
Dứt lời, Ôn Hiến Chi cũng sững sờ.
Hiện tại, sáu vị Thánh Tôn đỉnh cấp giao chiến, hình như hắn ta cũng chẳng cần phải ra tay.
"Vậy ta cũng bảo vệ Hàm thúc của ta!"
Ôn Hiến Chi nói thẳng: "Ta thấy Võ Môn không yếu, cộng thêm nhà họ Giang và nhà họ Đường, tổng thể cũng không yếu hơn tứ đại gia tộc".
Phong Vô Tình lẩm bẩm: "Danh tiếng Diệp Nam Hiên truyền xa, Diệp Bắc Phong quản lý thích đáng, những năm nay nòng cốt bên trong Võ Môn phát triển rất toàn diện".
Ôn Hiến Chi bĩu môi.
Thì tính sao?
Không phải là Diệp Nam Hiên nở mày nở mặt?
Nói cho cùng, phải có thực lực mạnh mẽ mới được.
Giờ phút này, bốn phía đều có đánh nhau, đâu đâu cũng có chém giết.
Ôn Hiến Chi lại đứng yên một chỗ với Phong Vô Tình.
Nhưng hễ thấy võ giả cảnh giới cao hơn Thánh Vương lục hiền muốn đối phó Tiên Hàm, hai người sẽ trực tiếp phất tay chụp chết.
Phệ Thiên Giảo nằm rạp trên mặt đất, híp mắt nhìn bốn phía, không hề có suy nghĩ tham chiến.
Đúng lúc này, dưới sườn núi Thần Võ.
"Đánh nhau!"
Tần Ninh chợt thì thầm.
Ở bên cạnh, hai người Khúc Linh Nhân và Giang Vũ thoát vây.
Thế nhưng, hai người vẫn không thể tin nhìn về phía Tần Ninh.
Bốn vị lão tổ bị đại trận vây khốn, thân hình chật vật.
"Cửu Long Phục Thiên trận!"
Sắc mặt Võ Hi lão tổ tái nhợt, oán hận nói: "Tần Ninh, ngươi quả nhiên không yên lòng chúng ta".
"Không yên lòng các ngươi?"
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, nhìn bốn người, mở miệng nói: "Chỉ bốn người các ngươi có tư cách gì để ta không yên lòng?"
"Lần này nếu không phải Nam Hiên mất tích, bốn người các ngươi dám làm như thế sao? Cho dù có Ma tộc làm chỗ dựa, các ngươi có dám không?"
"Cửu Long Phục Thiên trận này chẳng qua là do ta lo lắng Nam Hiên nên lưu lại mà thôi, đối phó các ngươi thật là giết gà bằng dao mổ trâu".
Nghe được lời này, vẻ mặt bốn vị lão tổ căm hận, nhưng thân thể bị hỏa long trói buộc, hoàn toàn không có cách thoát thân.
Giang Vũ và Khúc Linh Nhân thấy cảnh này đều thở dài.
Bắt bốn vị lão tổ, những kẻ phản loạn ngoài kia không làm dậy nổi sóng lớn.
Bốn vị Thánh Tôn đỉnh cấp này mới khó đối phó nhất.
"Muốn giết cứ giết, khỏi cần nói nhảm?"
Thần Hi lão tổ quát: "Lần này chúng ta đã quyết định, tự nhiên đã chuẩn bị tốt đi chịu chết".
"Các ngươi chuẩn bị xong chịu chết, vậy gia tộc các ngươi thì sao?", Tần Ninh ngồi xuống ghế, hai tay nhẹ nhàng vén vạt áo trước lên, một chân gác lên trên một chân khác, nghiêng người tựa vào ghế, từ từ nói: "Diệp Nam Hiên ở nơi nào? Nói, ta không tàn sát bốn tộc, không nói, hôm nay Tần Ninh ta tắm máu bốn tộc, không còn manh giáp!"
Dứt lời, khuôn mặt bốn vị lão tổ trắng bệch.
"Sẽ lại rầm rộ một lần nữa".
Giờ phút này Võ Hi mở miệng: "Thế nhưng sự rầm rộ này sẽ không phải là hưng thịnh như lúc Võ Môn xuất hiện trước đó, mà là sự rầm rộ khi sáu phe đứng đầu thánh vực Đại Võ cùng tồn tại".
"Võ Hi à..."
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta thật sự không rõ tại sao ngươi lại muốn làm như vậy chứ? Con người của ta, ngươi cũng biết rồi đấy, ta đã cho ngươi cơ hội thì thật sự cho ngươi cơ hội, y hệt như năm đó, ta cũng không diệt trừ nhà họ Võ mà chỉ bắt nhà họ Võ thần phục".
"Tất cả những gì của nhà họ Võ các ngươi vẫn có thể được bảo tồn như cũ".
"Thậm chí những thánh quyết, phương pháp luyện đan hay trận pháp mà nhà họ Võ lấy được từ Võ Môn cũng đủ để cho nhà họ Võ các ngươi nâng cao một bước, sinh ra từng vị Thánh Tôn".
Võ Hi lại nhấc mắt lên, chậm rãi nói: "Ngươi quá ngây thơ rồi".
"Chính vì những thứ mà ngươi cho chúng ta mới có việc hôm nay chúng ta có thể lật đổ Võ Môn".
Ông ta vừa nói xong, Khúc Linh Nhân và Giang Vũ lập tức run lên.
"Võ Hi, ngươi đang nói cái gì thế?"
"Nói hươu nói vượn!"
Hai người vô cùng tức giận.
"Chuyện đã tới nước này rồi, cũng chỉ có hai người các ngươi ngu xuẩn thôi".
Võ Hi hừ một tiếng, sau đó siết tay lại.
Chỉ trong chốc lát, phía trên cột đá trói hai người Khúc Linh Nhân và Giang Vũ xuất hiện từng thánh lực, hóa thành ngàn vạn sợi tơ hoàn toàn quấn chặt hai người lên trên ghế.
"Võ Hi, ngươi làm cái gì thế?"
Giang Vũ quát.
"Làm cái gì ư?"
Võ Hi lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, Võ Môn không còn tồn tại, sáu gia tộc lớn không còn tồn tại, hôm nay, Võ Môn bị hủy diệt, nhà họ Giang bị hủy diệt, nhà họ Khúc bị hủy diệt, trong thánh vực Đại Võ chỉ có bốn phe".
"Đó chính là nhà họ Võ, nhà họ Thần, nhà họ Phụng và nhà họ Đường".
Hơi nóng sáng rực bốc lên khỏi người Võ Hi, ông ta đứng dậy khỏi ghế.
"Từ sau ngày hôm nay, thánh vực Đại Võ chỉ có bốn cùng đất lớn là vùng đất của nhà họ Võ chi địa, vùng đất của nhà họ Thần, vùng đất của nhà họ Phụng và vùng đất của nhà họ Đường thôi".
"Võ Môn không còn, nhà họ Giang không còn, nhà họ Khúc cũng không còn".
Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều vô cùng kinh hãi.
"Võ Hi... Ngươi... Điên rồi..."
"Môn chủ Nam Hiên trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu".
Khúc Linh Nhân lạnh lùng nói.
"Hắn ta sẽ không về được!"
Võ Hi lại cười nhạt một tiếng, hất tay áo dài lên vắt ra sau lưng, cười nhạt nói: "Diệp Nam Hiên, có lẽ bây giờ đã chết rồi".
Võ Hi vừa dứt lời, sắc mặt hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều tái nhợt.
Tần Ninh lại ngồi trên ghế nhìn về phía Võ Hi, sắc mặt dần dần lạnh lùng.
Chỉ là giờ phút này, Võ Hi cũng không thèm để ý.
"Hai vị còn không biết người này là thần thánh phương nào đúng không?", Võ Hi chỉ vào Tần Ninh, mỉm cười.
"Đây chính là bá chủ thánh vực Đại Võ ngày xưa, người sáng tạo ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế truyền kỳ một đời".
Võ Hi không nhịn được nói: "Người ngồi ở trước mặt hai người các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không nhận ra đi!"
Nghe thấy lời này, Giang Vũ và Khúc Linh Nhân lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh.
"Nói hươu nói vượn".
Khúc Linh Nhân quát: "Cho dù Cuồng Đế đại nhân đã trở về, sao chúng ta lại có thể không nhận ra được chứ?"
"Ha ha ha..."
Võ Hi đột nhiên cười ha hả.
"Cuồng Đế, ngươi nhìn xem, ngươi đổi một thân thể, đổi một dáng vẻ khác, căn bản không ai nhận được ngươi".
"Bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ!"
"Cho dù hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có ai biết được bây giờ Cuồng Võ Thiên Đế năm đó đã trở về đâu?"
"Anh minh một thế uy vũ cả đời, nhưng đó cũng là kiếp trước của ngươi, bây giờ ngươi trở về, ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm nghiêng trời lệch đất sao?"
Sắc mặt của Võ Hi càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng dữ tợn.
Đến bây giờ Khúc Linh Nhân và Giang Vũ vẫn không tin người đứng trước mắt sẽ là Cuồng Đế đại nhân năm đó!
Tần Ninh vẫn tỏ ra bình thản ngồi trên ghế dựa, không nhúc nhích chút nào.
"Nếu mọi việc đều đã được làm rõ, vậy hãy trò chuyện một chút đi".
Tần Ninh nhìn về phía bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài, chậm rãi nói: "Nói một chút xem vì sao lại làm như thế".
Thần Hi mở miệng.
"Bởi vì không phục".
Thần Hi mở miệng: "Năm đó sáu tộc đỉnh thiên lập địa, bởi vì ngươi mà phải khuất phục trước Võ Môn, bởi vì Diệp Nam Hiên mà không thể không tiếp tục khuất phục, ngươi không ở đây, Diệp Nam Hiên không ở đây, chúng ta cũng nên thoát khỏi Võ Môn".
"Thoát khỏi Võ Môn?"
Tần Ninh cười.
"Nếu muốn thoát khỏi Võ Môn thì cứ trực tiếp rời đi, nhưng hợp tác với Ma tộc, trải rộng người của Ma tộc trong Võ Môn rồi lật tung Võ Môn, cái này gọi là thoát khỏi sao?"
Thần Hi cười nói: "Nếu không làm như thế, Diệp Nam Hiên sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Phụng Thiên Tồn cũng nói: "Những năm gần đây chúng ta cũng coi như cúc cung tận tụy vì Võ Môn, trước khi rời khỏi lấy đi những thứ thuộc về chúng ta cũng không tính là quá đáng".
"Không sai".
Đường Trung Hoài cũng gật đầu nói.
"Lấy đi những thứ thuộc về các ngươi?"
Tần Ninh đứng dậy sải bước ra, lạnh lùng nói: "Từ lúc Võ Môn mới bắt đầu sáng lập đã bảo đảm cho sáu gia tộc lớn tự chủ, chỉ là mấy người các ngươi trấn giữ Võ Môn, đệ tử của các gia tộc muốn tu hành trong gia tộc cũng được mà muốn đến Võ Môn tu hành cũng được, Võ Môn thu thập thánh quyết, phương pháp luyện đan, trận pháp đủ kiểu, có từng giấu giếm sáu gia tộc chỗ nào không, sự biến hóa của sáu gia tộc lớn những năm gần đây, lần này ta trở về đã cảm nhận đượcrõ ràng".
"Lần tỷ thí Đại Võ Tài thứ nhất, những thiên tài đứng đầu khó khăn lắm mới chỉ đến cảnh giới Thánh Vương mà thôi, thế nhưng hiện nay thì sao? Cấp bậc cao nhất đã là Thánh Vương cửu hiền".
"Đây là công lao của sáu tộc các ngươi, hay là công lao của Võ Môn?"
Giờ phút này, bốn vị lão tổ đột nhiên trầm mặc.
Giang Vũ lão tổ lại quát: "Võ Môn thành lập bảy vạn năm, đến nay khắp nơi đều được yên bình, nếu như rời đi sẽ lại gây ra rối loạn năm đó, thánh vực Đại Võ sẽ lại liên tục chinh chiến mấy năm, chém giết vô số".
"Võ Hi, Thần Hi, các ngươi hồ đồ rồi..."
"Nói nhảm!"
Thần Hi lại quát: "Nhà họ Thần của ta cùng với nhà họ Võ mạnh gấp đôi nhà họ Giang, nhà họ Khúc các ngươi, các ngươi có thể được che chở, đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng chúng ta lại không đồng ý".
"Thôi thôi!", Tần Ninh phất phất tay, chậm rãi nói: "Ta mệt mỏi, chán nản rồi, không muốn nhiều lời với đám người các ngươi".
"Đây chính là con đường mà các ngươi lựa chọn, cho dù có chết, cho dù có diệt tộc, các ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý".
Hắn vừa nói xong, sắc mặt bốn vị lão tổ đột nhiên biến đổi, thi nhau bộc phát thánh lực trong cơ thể nhìn nhìn chằm chằm Tần Ninh.
Cho dù bây giờ Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, thế nhưng đây đã từng là Cuồng Võ Thiên Đế, sao lại không có bất kỳ con át chủ bài nào trong tay được chứ?
"Nếu đã biết ta trở về nhưng vẫn khăng khăng muốn làm, không phải các ngươi đã chuẩn bị xong sẽ giết ta sao? Bây giờ còn e ngại cái gì?"
Tần Ninh dang hai tay ra nhìn về phía bốn người, nói: "Hôm nay, hoặc là các ngươi diệt ta, hoặc là ta... thanh lý môn hộ".
Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn về phía bốn người, sát khí bành trướng.
Cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn.
Đối mặt bốn vị lão tổ cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển, giờ phút này Tần Ninh vẫn vênh váo hung hăng như trước, mà bốn vị lão tổ lại vô cùng cẩn thận.
Chương 2042: Là ai thành lập
"Đã đến một bước này rồi mà bốn vị vẫn sợ ném chuột vỡ bình, không khỏi làm cho chúng ta coi thường nhỉ?"
Mà ngay vào giờ phút này, một giọng nói quanh quẩn giữa khe núi.
Chỉ thấy có ba người lần lượt đi ra từ chỗ lối vào.
Khi ba người chậm rãi đi ra, dường như ánh sáng bốn phía cũng u ám hơn mấy phần.
Bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài lại nhìn về phía ba người kia, nhíu mày lại.
"Dạ Dục, ở nơi này không có liên quan gì đến ngươi cả, nhiệm vụ của ngươi là ba người bên ngoài kia".
Võ Hi trầm giọng nói.
"Đương nhiên chúng ta sẽ đối phó với ba người bên ngoài, thế nhưng bây giờ chúng ta cũng không muốn buông tha cho người này".
Ba người kia tới gần, nhìn kỹ lại sẽ thấy bọn họ đều mặc đồ đen, làn da tái nhợt giống như sáp ong, không có chút máu nào.
Tần Ninh híp mắt, chậm rãi nói: "Dạ Ma sao?"
Dạ Dục khẽ mỉm cười: "Không sai".
Võ Hi lạnh lùng nói: "Chuyện ở đây, bốn người chúng ta có thể tự ứng phó".
"Thật sao?"
Dạ Dục lại cười: "Ta thấy bốn người các ngươi rất e ngại hắn".
"Nực cười!"
Thần Hi lão tổ khẽ nói: "Vì sao bốn người chúng ta lại phải e ngại một Thánh Hoàng nho nhỏ?"
Thần Hi vừa nói xong liền nắm bàn tay lại, đạp chân lên cột đá dưới người.
Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng lấp lóe bắn thẳng đến vị trí của Tần Ninh.
Mà cột đá dưới chân ba người Võ Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài cũng lấp lóe ánh sáng, tỏa ra từng tia sáng tụ tập đến chỗ Tần Ninh trong nháy mắt.
Ngay lập tức xung quanh cơ thể Tần Ninh xuất hiện một lồng giam vuông vức bao trọn hắn ở trong đó.
Đường Trung Hoài cười ha hả: "Ba vị quá lo lắng rồi, bây giờ vẫn nên tập trung đi làm chuyện của các ngươi đi".
Nhưng sắc mặt của ba người Dạ Dục lại rất lạnh lùng.
"Các ngươi muốn giết thân xác chuyển thế của Cuồng Võ Thiên Đế, chúng ta lại muốn lấy được thân xác ở kiếp trước của hắn".
Dạ Dục nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nhất định ngươi biết ở nơi nào, chúng ta đều đã điều tra trong ngoài Võ Môn, thế nhưng lại không thu hoạch được gì, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, thế nhưng ngươi cũng không muốn Võ Môn hoàn toàn bị tắm máu nhỉ?"
"Nếu như ngươi nói ra thân xác của Cuồng Võ Thiên Đế ở nơi nào, sau đó giao cho chúng ta, ta đảm bảo giết ngươi nhưng sẽ không tiêu diệt Võ Môn".
Nghe thấy vậy, Tần Ninh liếc Dạ Dục một chút, chậm rãi nói: "Ngươi đúng là mặt dày".
"Ngươi..."
Tần Ninh lại không hề e ngại: "Muốn giết ta thì cứ đến giết ta đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dạ Dục càng thêm lạnh lùng.
"Xem ra, ngươi muốn Võ Môn đồng quy vu tận cùng ngươi ư?"
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo, cũng không nói nhiều.
"Ba vị".
Võ Hi lại tiếp tục: "Ở đây là chuyện của chúng ta, chuyện của các ngươi là ở bên ngoài, thực lực của ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến không hề yếu hơn chúng ta, ba người các ngươi cần bám lấy bọn họ, sau đó bốn tộc chúng ta mới có thể tiêu diệt Võ Môn, nhà họ Đường và nhà họ Giang được".
"Nếu không, ba vị Thánh Tôn đỉnh cao không bị khống chế, kế hoạch lần này có thể sẽ thất bại trong gang tấc, ta nghĩ đây cũng không phải là điều mà nhân vật lớn đứng phía sau các ngươi muốn nhìn thấy nhỉ?"
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt ba vị cường giả Dạ Ma đều âm trầm.
"Nếu đã như vậy, cần phải giữ lại mạng cho hắn!"
Dạ Dục nói: "Đại nhân nhà ta muốn đích thân hỏi thăm".
"Hiểu rồi".
Ba bóng người liền biến mất.
Tần Ninh thì vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh.
"Chuyện đã tới nước này thì không còn gì để nói nữa, cho dù là Tần Ninh hay Cuồng Đế, dừng ở đây được rồi", Võ Hi nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: "Tần Ninh, tính mạng của ngươi đến đây là kết thúc".
Giờ phút này, hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân bị nhốt, Tần Ninh cũng bị cầm tù.
Chỉ bằng cảnh giới Thánh Hoàng của hắn, sẽ không thể nào thoát ra được.
Mà ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến sẽ bị ba người Dạ Dục cuốn lấy, không một Thánh Tôn đỉnh cao nào có thể nhúng tay.
"Kết thúc ư?"
Tần Ninh nhìn Võ Hi một chút, chậm rãi nói: "Tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi".
Nói xong, Tần Ninh liền đứng dậy.
Sắc mặt bốn vị lão tổ biến đổi.
Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Từng luồng thánh lực tập trung trong tay hắn, sau đó ngưng tụ thành ấn.
"Các ngươi đã quên sườn núi Thần Võ là do ai chế tạo ra, là do ai thành lập đúng không?", Tần Ninh chậm rãi nói: "Muốn nhốt ta ở chỗ này, các ngươi làm được sao?"
Rắc rắc rắc...
Tần Ninh vừa nói xong, chỉ thấy lồng giam bao vây xung quanh hắn vỡ vụn ra từng khúc.
Sau đó hắn liền bước ra.
"Giang Vũ!"
"Khúc Linh Nhân".
Tần Ninh mở miệng: "Các ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình".
Vừa dứt lời, cột đá bên dưới hai người sụp đổ, hai bóng người lập tức đi đến bên cạnh Tần Ninh.
"Ngươi thật sự là Cuồng Đế đại nhân?", đến bây giờ Giang Vũ vẫn không dám tin.
"Có phải hay không, tiếp theo cứ nhìn là biết".
Tần Ninh chậm rãi nói.
Mà giờ phút này, bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài bị nhốt ở xung quanh, vô cùng cẩn thận.
"Chú ấn cấp tám còn không thể nhốt được ngươi", Võ Hi cảm thán.
"Dưới sườn núi Thần Võ này là nơi họp của cửu đường, năm đó ta đã lấy thánh trận cấp chín để lập ra, chỉ bằng chú ấn cấp tám mà dám nhốt ta ư? Ngươi cho rằng có thể làm được sao?"
"Ta dám đến đây một mình không phải là vì muốn xem các ngươi để lại chiêu trò gì đối phó với ta, mà là muốn tận tai nghe thấy các ngươi quyết định..."
"Bây giờ ta đã lấy được đáp án mà mình muốn, các ngươi... có thể đi chết rồi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp sải bước ra.
Hắn siết bàn tay lại, chín cái cột đá thi nhau đổ sụp.
Mà lúc chín cột đá sụp đổ, trên mặt đất đột nhiên phun ra từng dòng dung nham.
Dung nham dâng lên, toàn bộ sườn núi Thần Võ cũng phải chấn động.
"Cửu Long Phục Thiên Trận".
Tần Ninh vừa dứt lời, chín con rồng được tạo ra từng dung nham lập tức gào thét xông thẳng về hướng bốn người.
Giờ phút này bốn vị lão tổ cũng thi nhau lôi thánh binh lao ra ngay lập tức.
Trận chiến dưới đáy vực đã bắt đầu.
Mà cùng lúc đó ở trong Võ Môn.
Hai bóng người đứng vững trong võ trường.
Võ Bình Tiêu và Giang Ngạo Tuyết.
Cuộc tỷ thí đã tiến vào trận chiến giành ba vị trí đầu.
Ba người Liễu Nguyên Hằng, Võ Bình Tiêu, Giang Ngạo Tuyết đều tiến vào vòng loại cuối.
Chỉ là cuối cùng ai sẽ là quán quân, vẫn cần ba người tỷ thí mới biết được.
Giang Ngạo Tuyết cầm một thanh bình đao trong tay, nhìn về phía Võ Bình Tiêu.
"Lần này, ban đầu ta chỉ nghĩ rằng Thần Vũ và Liễu Nguyên Hằng đã đủ để ta coi trọng mấy phần, Giang Ngạo Tuyết, không ngờ nhà họ Giang các ngươi giấu giếm cũng kỹ thật".
Nghe thấy lời này, Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác".
"Được lắm!"
Võ Bình Tiêu vừa dứt lời liền cầm một cây trường thương trong tay, trong nháy mắt đã đâm về phía Giang Ngạo Tuyết.
Mà nhìn thấy trường thương đánh tới, Giang Ngạo Tuyết lại xoay lưỡi đao, phóng ra một đao khí.
"Trực Đao Pháp Thuật!"
Trên sân quan sát, giờ phút này Diệp Bắc Phong vô cùng kinh ngạc.
"Phi Yến, là ngươi..."
"Không phải ta".
Tuyết Phi Yến lắc đầu nói: "Là tiên sinh truyền thụ cho".
Diệp Bắc Phong và Liễu Vạn Quân đều khẽ giật mình.
"Cô ta và thanh niên tên là Tiên Hàm kia chính là một cặp, mà hình như Tiên Hàm lại rất quan trọng với tiên sinh..."
Nghe thấy vậy, hai người đều đã hiểu.
Chương 2043: Giang Ngạo Tuyết thắng
Diệp Bắc Phong cười nói: "Tuy năm đó tiên sinh vẫn luôn ngông cuồng, thế nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy rất có tình cảm..."
"Ta còn nhớ rõ năm đó Vạn Quân..."
Diệp Bắc Phong nhìn đường chủ Liễu Vạn Quân một chút, cười: "Nhà họ Liễu vươn lên, tiên sinh vô cùng thích ngươi, chỉ là về sau nhà họ Liễu gặp nạn, tiên sinh lúc nào cũng nghĩ về ngươi, liền không hề chần chờ mà bôn ba vạn dặm tìm được ngươi trong phế tích nhà họ Liễu..."
Liễu Vạn Quân nghe vậy thì mỉm cười.
"Đúng vậy... Khi đó nhìn thấy tiên sinh, ta chỉ cảm thấy... giống như là chiến thần, cả đời này cũng không có cách nào xóa đi đoạn ký ức kia".
Cuồng Võ Thiên Đế chỉ nhận một đồ đệ là Diệp Nam Hiên, được người ta gọi là Cuồng Vương.
Mà mấy đệ tử như Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến cũng được coi như ba trụ cột của Võ Môn trong thánh vực Đại Võ.
Danh tiếng bây giờ đều nhờ có Cuồng Đế năm đó.
Giờ phút này bên trong võ trường, trận tỷ thí của Võ Bình Tiêu và Giang Ngạo Tuyết đã đến hồi gay cấn.
Tài dùng thương của Võ Bình Tiêu có thể nói là vô cùng xuất sắc, rất có khí thế.
Mà đao pháp của Giang Ngạo Tuyết lại càng thiên biến vạn hóa, mỗi lần quan trọng đều có thể ngăn cản được Võ Bình Tiêu.
Tuyết Phi Yến thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tán thưởng.
Cô ấy hiểu rất rõ về sức mạnh của Trực Đao Pháp Thuật.
Năm đó, tiên sinh truyền thuật pháp này cho cô ấy, có thể nói đã khiến cô ấy được lợi cả đời.
Võ Bình Tiêu mãi vẫn không bắt được Giang Ngạo Tuyết, trong lòng đã vô cùng tức giận.
Hắn ta hét lên một câu, ngay sau đó từng khí tức cực nóng liền tràn ngập ra.
"Chúc Long Võ Quyết!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, Chúc Long bộc phát, Chúc Long dài trăm trượng uy vũ bất phàm, khí thế mạnh mẽ, xông về phía trước mặt Giang Ngạo Tuyết trong nháy mắt.
Tuyệt học của nhà họ Võ, Chúc Long Võ Quyết.
Thấy cảnh này, mọi người đều khẽ giật mình.
Võ Bình Tiêu là thiên tài nổi bật của nhà họ Võ, chưa tới Thánh Hoàng mà đã tu hành pháp quyết này, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Chỉ là Võ Bình Tiêu có thể tu hành Chúc Long Vũ Quyết đến trình độ dài trăm trượng thì đúng là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Giang Ngạo Tuyết thấy cảnh này, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô ta vậy.
Lúc này thanh đao trong tay cô ta dựng thẳng lên.
Một dòng đao khí dần dần ngưng tụ, mà thân thể cô ta giống như đã dung hợp làm một với đao.
Bá luồng khí thế lập tức phóng thích.
"Trảm".
Vừa dứt lời, Giang Ngạo Tuyết liền chém bình đao trong tay ra.
Chỉ trong chốc lát, từng luồng ánh sáng hóa thành trăm trượng, giống như từ trên trời rơi xuống, từng đao đều có khí thế mạnh đến đáng sợ.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Chúc Long gào thét, đao khí quét sạch.
Khí thế bốc lên xung quanh võ trường.
Uỳnh...
Mà cùng lúc đó, một bóng người liên tục rút lui, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Nhìn kỹ lại thì đó chính là Võ Bình Tiêu.
Sắc mặt Võ Bình Tiêu tái nhợt, khí thế cả người uể oải suy sụp.
Một chiêu đã quyết định thắng thua.
Giang Ngạo Tuyết thắng.
Xung quanh võ trường, từng bóng người lần lượt đứng dậy.
Đám người đều nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết bằng ánh mắt không thể tin được.
Giang Ngạo Tuyết.
Trước đó không hề có danh tiếng gì.
Cuộc tỷ thí này lại lần lượt thay đổi nhận biết của mọi người.
Cả đám người nhà họ Giang đều mở mày mở mặt.
Trong sáu gia tộc lớn, nhà họ Giang và nhà họ Khúc yếu thế nhất, vẫn luôn bị người ta khinh thường.
Cuối cùng bây giờ đã được thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Ta vẫn chưa thua!"
Mà sắc mặt Võ Bình Tiêu có vài phần dữ tợn, đứng dậy.
Giang Ngạo Tuyết nhíu mày, chậm rãi nói: "Võ Bình Tiêu, nếu ngươi muốn tiếp tục, có lẽ cũng không đơn giản là phân ra thắng bại đâu".
"Dù vậy, người chết cũng là ngươi chứ không thể nào là ta!"
Võ Bình Tiêu quát khẽ một tiếng, huyết khí trong mắt phun trào.
Chỉ trong khoảnh khắc, chỉ thấy ở giữa trán hắn ta xuất hiện một hoa văn màu đen.
Hoa văn ngưng tụ, sát khí phóng ra.
"Ta mới là thiên tài mạnh nhất Đại Võ, chứ không phải ngươi".
Hắn ta hét lên một tiếng.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Ngay lập tức ánh sáng màu đen lan ra khắp trời đất, toàn bộ bốn phía dường như đều bị khói đen che phủ.
"Hả?"
Sắc mặt Diệp Bắc Phong biến đổi.
"Có cảm thấy không?"
Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến đều khẽ gật đầu.
"Đi chết đi!"
Võ Bình Tiêu rít lên một tiếng, sát khí phóng ra.
Mà lúc này, Giang Ngạo Tuyết lại cầm bình đao trong tay, vẻ mặt rất cẩn thận.
Trong đầu đột nhiên vang lên lời nói của Tần Ninh.
"Trực Đao Pháp Thuật ngưng tụ trăm ngàn loại đao thuật, mỗi một chiêu thức đều là một lần biến hóa".
"Nếu có thể dung hợp hai trong trăm ngàn loại biến hóa thành một, đao thuật sẽ được thăng hoa".
"Nếu có thể hoàn toàn dung hợp trăm ngàn loại đao thuật làm một, đó chính là tông sư đao thuật, Thái Đẩu".
Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: "Ta không thể hạ bút thành văn, dung hợp trăm ngàn loại làm một như Tần Ninh công tử nói được, thế nhưng… dung hợp hai ba chiêu thức làm một thì ta vẫn có thể làm được".
"Trực Đao Pháp Thuật, Dung Đao Trảm".
Vừa dứt lời.
Đao lại hội tụ lần nữa.
Lưỡi đao tỏa ra ánh sáng, trong nháy mắt khuếch tán ra xa.
Sau khi dài trăm trượng.
Đao khí cao ba trăm trượng ngưng tụ ra.
"Giết".
Cô ta khẽ kêu lên một tiếng, đao khí lưỡi đao lập tức phóng thẳng ra.
Ầm...
Chỉ trong khoảnh khắc, bên trong võ trường, đao khí và văn ấn màu đen đầy trời kia va chạm vào nhau.
Khi đao khí của hai người dung hợp, một luồng khí sát phạt phóng ra.
Rầm rầm rầm...
Ngay lập tức mặt đất trong võ trường rung lắc, thánh lực mênh mông bộc phát ra.
Cả hai người đều bị khí tức mênh mông bao phủ, biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến vẫn rất lạnh nhạt, ngồi ngay ngắn trên sân quan sát, cũng không động đậy.
Mà sắc mặt của các thái thượng nhà họ Võ như Võ Sơn Minh, Võ Sơn Khuynh, Võ Sơn Lãnh cùng các trưởng lão đều hơi biến đổi.
Bốn hộ pháp đứng vững xung quanh, vung tay lên, đám bụi bặm đều tan đi.
Lúc này, một bóng người thở hồng hộc cầm bình đao trong tay đứng ở trên lôi đài.
Thế nhưng một người khác lại ngã xuống lôi đài, sắc mặt trắng bệch, trên ngực có một vết đao xuyên từ dưới hàm đến bên hông, gần như chém cơ thể kia thành hai.
Xung quanh đều xôn xao.
Giang Ngạo Tuyết, thắng.
Sau khi Võ Bình Tiêu thi triển ra vằn đen quỷ dị kia, Giang Ngạo Tuyết vẫn dùng một đao phá vạn pháp để thắng.
Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn về phía Võ Bình Tiêu.
"Ta..."
Võ Bình Tiêu há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Bình Tiêu!"
Bóng người tộc trưởng Võ Côn lóe lên, xuất hiện trên lôi đài, sắc mặt hoảng sợ.
"Con ta..."
Võ Côn vô cùng hoảng sợ ôm Võ Bình Tiêu.
"Ngươi..."
Ông ta giận dữ đưa tay chỉ vào Giang Ngạo Tuyết.
Một đao kia, tuy không lấy mạng của Võ Bình Tiêu, thế nhưng Võ Bình Tiêu gần như là... không có khả năng sống sót.
"Ta muốn giết ngươi, giết ngươi".
Võ Côn vô cùng giận dữ, ông ta sải bước ra, vỗ một chưởng về hướng Giang Ngạo Tuyết.
"Tộc trưởng Võ Côn".
Một bóng người xuất hiện trong nháy mắt, đứng vững trước người Giang Ngạo Tuyết và ngăn cản được một chưởng kia.
"Tỷ thí vốn khó biết sống chết, Võ Bình Tiêu không đồng ý nhận thua, Giang Ngạo Tuyết cũng không có cách nào".
Người xuất hiện chính là Giang Hồng Nhạc.
Hai vị tộc trưởng đối mặt với nhau.
Chương 2044: Dạ Phong Chú
Giang Ngạo Tuyết nhìn hai người, lại nhìn về phía Võ Bình Tiêu phía trước, cau mày nói: "Ta từng gặp qua khí tức vừa dâng trào trong cơ thể Võ Bình Tiêu hồi nãy, đó không phải của Nhân tộc ta hay Thú tộc Hạ Tam Thiên, mà đến từ Dạ Phong Chú thuộc Dạ Ma tộc!"
Dạ Phong Chú?
Biểu cảm của Giang Hồng Nhạc lập tức thay đổi.
Ông ta quá quen thuộc với Dạ Phong Chú!
Thiên kiêu năm đó của nhà họ Giang, con trai trưởng của ông ta, Giang Bình Vân, đã chết dưới tay Dạ Phong Chú.
"Ngạo Tuyết, con chắc chắn chứ?"
Thân thể Giang Hồng Nhạc khẽ run lên.
"Phụ thân, có tin hay không, con nghĩ ba vị đường chủ đại nhân tất nhiên có thể nhìn ra", Giang Ngạo Tuyết chậm rãi nói.
Nhưng giọng nói lại mang vẻ lạnh lùng.
Cái chết của Giang Bình Vân vẫn là bí ẩn, cũng là nỗi đau thầm kín của nhà họ Giang.
Đó là một vị thiên kiêu chi tử đang từ từ dâng lên, lại bỗng chết oan chết uổng, hung thủ cũng không tra được.
Lúc này, ánh mắt Giang Hồng Nhạc nhìn về phía chủ đài.
Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến sôi nổi đứng dậy.
Cái gì nên đến thì sẽ đến.
Diệp Bắc Phong nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn thẳng vào Võ Côn.
"Giang Bình Vân lúc ấy chính là thiên kiêu của nhà họ Giang, đi ra ngoài lịch luyện, chết ở bên trong thánh vực Đại Võ, Võ Môn điều tra ra chết dưới tay Dạ Phong Chú".
"Mà Dạ Phong Chú, chính là tuyệt học do Dạ Ma tộc thi triển".
"Trừ phi trong cơ thể ẩn chứa huyết khí của Dạ Ma, nếu không sẽ không thể thi triển được".
"Vừa rồi, Võ Bình Tiêu đã thi triển ra huyết khí của Dạ Ma, thi triển ra Dạ Phong Chú, Võ Côn, ngươi giải thích thế nào?"
Một lời tiếp một lời, tất cả mọi người ở đây đều run sợ.
Thật sự là!
Người nhà họ Võ sao lại có quan hệ với Dạ Ma?
Giờ phút này, vẻ mặt Võ Côn lạnh lùng, nhìn thân thể con trai mình trong lòng dần lạnh ngắt nhưng lại chẳng có biện pháp gì.
"Ha ha ha ha..."
Đúng lúc này, Võ Côn đột nhiên cười lớn tiếng.
"Các ngươi!"
"Tất cả mọi người các ngươi!"
"Hôm nay, đều đáng chết!"
Võ Côn đã tức sùi bọt mép, gầm thét: "Tất cả các ngươi đều phải chết, đều đi chết đi!"
Tất cả mọi người nhìn về phía Võ Côn.
"Đệ tử nhà họ Võ ở đâu!"
"Dạ!"
Ngay tức khắc, bốn phía võ trường vang lên tiếng hò hét dời núi lấp biển.
"Hôm nay, nhà họ Võ ta rời khỏi Võ Môn, hủy diệt Võ Môn, từ nay về sau thánh vực Đại Võ không còn Võ Môn, chỉ có nhà họ Võ!"
Võ Côn quát khàn cả giọng.
"Không còn Võ Môn".
"Chỉ có nhà họ Võ".
Khí thế của võ giả con cháu nhà họ Võ thật kinh người.
"Nhà họ Thần tán thành!"
"Nhà họ Phụng tán thành!"
"Nhà họ Đường tán thành!"
Giờ khắc này, ba người Thần Vĩnh Khiếu, Phụng Trường Minh, Đường Mặc nhao nhao quát lên.
Nhất thời, từng người võ giả của ba bên nhà họ Thần, nhà họ Phụng, nhà họ Đường dồn dập đằng đằng sát khí bước ra.
Phút chốc, vẻ mặt hai người Giang Hồng Nhạc và Khúc Du Du hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn bốn phía.
Giống với lão tổ hai nhà, giờ phút này tộc trưởng hai nhà cũng không thể tin.
Thấy cảnh này, ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến đều bình tĩnh.
Việc đã đến nước này.
Không còn lời nào để nói.
Võ Môn, không thể không loạn.
Mà giờ khắc này, các thái thượng tộc lão của tứ đại tộc nhao nhao tản ra, kéo dài khoảng cách với ba vị đường chủ.
Mà hai tộc lão Khúc Tranh và Khúc Vanh của nhà họ Khúc, cùng với ba vị Giang Hoành Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh của nhà họ Giang lại dẫn theo một nhóm tộc lão, sôi nổi tới gần ba vị đường chủ.
"Đại đường chủ, này..."
Giang Hoành Vĩ không thể tin nổi.
Sao đột nhiên lại... xảy ra chuyện lớn như thế.
Giang Khôn nhìn về phía Giang Tĩnh, nắm lấy cánh tay ông ta, thấp giọng nói: "Có phải ngươi đã sớm biết hay không?"
Giang Tĩnh trịnh trọng đáp: "Nhị ca, yên tâm, hết thảy đều không có vấn đề gì".
Hết thảy đều không có vấn đề gì?
Như này cũng gọi là không có vấn đề gì sao?
Bốn tộc bắt tay nhau bức Võ Môn thoái vị.
Những năm nay bên trong Võ Môn phát triển quả thực rất mạnh, đủ để tương đương với thực lực và nội tình của hai đại gia tộc.
Thế nhưng, nhà họ Giang và nhà họ Khúc lại không sánh được với bất kỳ một đại gia tộc nào trong tứ đại gia tộc.
Thật sự đánh nhau...
Quan trọng nhất, nơi này vẫn là biên giới Võ Châu, nhà họ Võ sớm có dự mưu, tập kết rất nhanh.
"Nhị ca tin ta!"
Giang Tĩnh nắm chặt lại cánh tay Giang Khôn, nói: "Có vị kia ở, không thành vấn đề!"
Vị kia?
Cuồng Vương đại nhân?
Chẳng lẽ tin tức Cuồng Vương đại nhân mất tích là giả?
Giờ phút này, trong ngoài võ trường, võ giả khắp nơi chấn động.
Diệp Bắc Phong nhìn xung quanh.
Ba vị của nhà họ Võ dẫn đầu thái thượng tộc lão.
Hai vị nhà họ Thần, Thần Tùng Gian và Thần Lâm Gian.
Hai vị nhà họ Phụng, Phụng Túc và Phụng Nhiên.
Hai vị nhà họ Đường, Đường Chính Đào và Đường Chính Uyên.
Chín vị thái thượng tộc lão đều là cường giả cảnh giới Thánh Tôn tứ chuyển đến ngũ chuyển.
Nhưng, so với ba người bọn họ, chín vị thái thượng này cũng không đáng sợ.
Diệp Bắc Phong chậm rãi nói: "Võ Côn, Thần Vĩnh Khiếu, Phụng Trường Minh, Đường Mặc, các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?"
Vẻ mặt Diệp Bắc Phong đã mang vài phần lạnh lùng.
Giọng Võ Côn khàn khàn, trầm giọng đáp: "Biết, lật đổ Võ Môn, tứ đại gia tộc cùng cai quản thánh vực Đại Võ".
"Hôm nay, nhà họ Khúc diệt, nhà họ Giang diệt, Võ Môn diệt".
Biểu cảm của Diệp Bắc Phong nghiêm lại.
"Bằng các ngươi, đủ sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng, những năm gần đây thánh vực Đại Võ vẫn chỉ là thánh vực Đại Võ của Võ Môn sao? Cuồng Võ Thiên Đế không có ở đây, Cuồng Vương sống chết không rõ, tám trăm năm, chúng ta đã chuẩn bị suốt tám trăm năm".
Võ Côn quát lên: "Bằng bên trong Võ Môn, nhà họ Giang, nhà họ Khúc, sao chống cự lại được nhà họ Võ, nhà họ Đường, nhà họ Phụng, nhà họ Thần, và..."
Võ Côn nói đến đây thì tạm dừng.
"Tà Nguyệt tông, Tà Nguyệt lão nhân, cũng muốn tham chiến".
"Huyền Băng tông, thánh nữ Huyền Băng, cũng vậy".
"Cự Linh tông, Địch Xuân Thu".
"Thiên Chiếu kiếm phái, tham chiến".
"Thương Vân lâu, tham chiến".
"Sơn Hải hiên, tham chiến".
"Cực Quang các, tham chiến".
"Đảo Xích Dương, tham chiến".
Trong giây lát, tám đại tông môn sôi nổi lên tiếng.
Tám đại tông môn này chính là tồn tại mạnh nhất trong toàn bộ thánh vực Đại Võ ngoài Võ Môn và sáu đại gia tộc.
Tuy chỉnh thể thực lực không cùng một cấp bậc với sáu đại gia tộc, nhưng gia nhập vào tứ đại gia tộc, tám đại tông môn này chắc chắn cũng là một trợ lực không thể coi thường.
"Thì ra là thế..."
Diệp Bắc Phong gật đầu nói: "Ta vốn cho rằng trong tám đại tông môn, khả năng có hơn một nửa sẽ đi theo các ngươi, không nghĩ tới là toàn bộ".
Lúc này, ba bên Võ Môn, nhà họ Giang, nhà họ Khúc đối mặt với nhà họ Võ, nhà họ Thần, nhà họ Phụng, nhà họ Đường và tám đại tông môn.
Bầu không khí trong ngoài võ trường đông cứng.
Trong đám người, Ôn Hiến Chi cầm trường thương trong tay, cười hì hì: "Xem ra Diệp Nam Hiên quản cũng chẳng ra làm sao, bọn thủ hạ làm phản hơn phân nửa".
"Vẫn là Thánh Thú tông của ta tốt nhất, tám đệ tử tông môn làm phản cũng dễ giải quyết".
Ánh mắt Tiên Hàm kỳ quái, bây giờ là thời điểm thảo luận cái này sao?
Phong Vô Tình mở miệng nói: "Tứ đại gia tộc không chịu khuất phục dưới Võ Môn, không thể mấy trăm năm nay mới động tâm tư này, có lẽ phía sau có Ma tộc giật dây, trận chiến này không đơn giản như vậy".
Ôn Hiến Chi cười hì hì: "Ta cũng lười đi quản tứ đại gia tộc, tùy tiện bọn họ tự tìm chết, ta chỉ để ý đến người của Ma tộc, nếu như không xuất hiện thì ta sẽ cảm thấy chán lắm".
Chương 2045: Đại chiến vén màn
Giờ phút này, hai bên giương cung bạt kiếm.
Bốn vị tộc trưởng Võ Côn, Phụng Trường Minh, Thần Vĩnh Khiếu, Đường Mặc thận trọng.
Mà ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến lại hờ hững.
Chỉ có những người này hoàn toàn không có khả năng làm dao động Võ Môn.
Tứ đại gia tộc, tám đại thế lực, không dao động được ba người bọn họ.
Trong sáu vị đường chủ có bốn vị phản bội, ba người bọn tin tưởng, Tần Ninh có thể ngăn cản.
Cho nên hôm nay, ngoại trừ những người này, kẻ cầm đầu lớn nhất phía sau màn nhất định sẽ xuất hiện.
Diệp Bắc Phong đi ra, khí thế tung bay, uy áp mạnh mẽ quét sạch toàn bộ võ trường Cửu Phong, đây là thực lực của Thánh Tôn đỉnh phong, tồn tại gần với Thánh Đế.
"Không nói nhiều, Võ Côn, sáu vị đường chủ, chỉ sợ không có thời gian xuất hiện quan tâm các ngươi, phía sau còn có ai cũng cùng đứng ra đi!"
Dứt lời, vẻ mặt Võ Côn lạnh lùng.
"Không hổ là đệ đệ của Diệp Nam Hiên, huynh trưởng ngươi một lòng hướng võ, nếu Võ Môn không phải do ngươi quản lý thì chỉ sợ sớm đã hỗn loạn, hôm nay gặp mặt càng làm cho bọn ta tán thưởng".
Lúc này, bên ngoài võ trường, đỉnh núi nứt toác từng tấc, ba bóng dáng đi từng bước một trên mặt đất, những nơi đi qua núi đá sụp đổ, hóa thành bột mịn, người người tránh lui.
Mà nhìn thấy ba người kia đến, Võ Côn nhẹ nhàng thở phào, biểu cảm bình tĩnh hơn không ít.
"Người giúp đỡ ngươi nói, đã tới".
Võ Côn trầm giọng nói.
Ông ta chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong.
Các thái thượng tộc lão của nhà họ Võ, nhà họ Thần cũng như tứ đại gia tộc đều là cảnh giới Thánh Tôn tứ chuyển, ngũ chuyển, so với ba vị Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến vẫn có chênh lệch cực lớn.
Nhưng ba vị này không kém hơn ba vị đường chủ chút nào.
Ánh mắt Diệp Bắc Phong nhìn theo.
Ba nam nữ mặc trường bào màu đen lộ ra khuôn mặt tái nhợt, cho người ta một loại khí tức có phần kỳ lạ.
"Thì ra là thế".
Diệp Bắc Phong nỉ non: "Người Dạ Ma tộc!"
Lời này vừa nói ra, hai người Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến đều nghiêm mặt.
"Lương Triêu Kiếm".
"Kha Tử Ẩn".
"Nhạn Ngọc".
"Thanh Đại Vân!"
Đúng lúc này, Diệp Bắc Phong trực tiếp mở miệng hô lớn: "Trận chiến ngày hôm nay sẽ quyết sinh tử của Võ Môn, các ngươi hiểu chưa?"
"Chúng ta nguyện xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Võ Môn!"
Bốn vị hộ pháp đại nhân đồng thời lên tiếng.
Trong Võ Môn, không ít đệ tử rối rít phẫn hận nhìn bốn phía.
Bốn người Võ Côn, Thần Vĩnh Khiếu, Phụng Trường Minh, Đường Mặc cũng sôi nổi đi ra.
Một trận chiến này tránh cũng không thể tránh.
Tứ tộc Võ Môn muốn quật khởi thì nhất định phải hoàn toàn giẫm Võ Môn ở dưới chân.
Diệp Nam Hiên không có ở đây, đây là cơ hội của bọn hắn.
Còn có Dạ Ma giúp đỡ, Võ Môn tuyệt đối không thể thắng.
"Giết!"
Rống lên một tiếng, tiếng la giết trong nháy mắt vang lên.
Nhất thời, toàn bộ bên trong võ trường bộc phát ra tiếng nổ long trời lở đất.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài Võ Sơn, từng bóng người cũng xông ra.
Nhìn kỹ lại, một đám võ giả cảnh giới Địa Thánh, Thiên Thánh, Thánh Vương đông đảo xuất hiện.
Đây là một hồi tạo phản mưu đồ đã lâu.
Nhà họ Võ khắp nơi tự nhiên sẽ dốc hết lực lượng.
Khí tức bá đạo quét sạch từng đợt, lực lượng toàn thân Tần Ninh cũng dần dần bộc phát ra.
Tiếng nổ rung trời vang lên, toàn bộ trong ngoài Võ Sơn hoàn toàn hóa thành chiến trường.
Mà ba người áo đen kia lúc này nhao nhao đi ra, nhìn chằm chằm về phía ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến.
"Dạ Dục!"
"Dạ Vinh!"
"Dạ Hàn Thủy!"
Ba bóng người nhao nhao chắp tay.
Diệp Bắc Phong không nói hai lời, trong nháy mắt bóng người đã lóe lên.
Ầm...
Khoảnh khắc đối đầu với Dạ Dục.
Mặt đất võ trường lập tức sụp đổ, toàn bộ Võ Môn dường như đang run rẩy lên.
Mà cùng lúc đó, tứ đại hộ pháp và các Thánh Hoàng như Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Khúc Du Du cũng tới tấp lao thẳng đến tộc trưởng tứ đại gia tộc và những cao thủ Thánh Hoàng.
Tộc lão bốn tộc và trưởng lão trong Võ Môn, các nhân vật lớn cảnh giới Thánh Tôn cũng bắt đầu chém giết.
Hai tay Phong Vô Tình ôm kiếm, nghiêng người đứng một bên.
"Hỗ trợ đi!"
Ôn Hiến Chi nhịn không được nói.
"Ta hỗ trợ cái gì?"
Phong Vô Tình bình tĩnh đáp: "Dù sao ta cũng đến từ thánh vực Thiên Kiếm, nếu ra tay, làm không tốt lại thành vấn đề giữa hai đại thánh vực, Tần Ninh nhờ cậy ta trông nom Tiên Hàm, ta để ý Tiên Hàm không có nguy hiểm là được".
Dứt lời, Ôn Hiến Chi cũng sững sờ.
Hiện tại, sáu vị Thánh Tôn đỉnh cấp giao chiến, hình như hắn ta cũng chẳng cần phải ra tay.
"Vậy ta cũng bảo vệ Hàm thúc của ta!"
Ôn Hiến Chi nói thẳng: "Ta thấy Võ Môn không yếu, cộng thêm nhà họ Giang và nhà họ Đường, tổng thể cũng không yếu hơn tứ đại gia tộc".
Phong Vô Tình lẩm bẩm: "Danh tiếng Diệp Nam Hiên truyền xa, Diệp Bắc Phong quản lý thích đáng, những năm nay nòng cốt bên trong Võ Môn phát triển rất toàn diện".
Ôn Hiến Chi bĩu môi.
Thì tính sao?
Không phải là Diệp Nam Hiên nở mày nở mặt?
Nói cho cùng, phải có thực lực mạnh mẽ mới được.
Giờ phút này, bốn phía đều có đánh nhau, đâu đâu cũng có chém giết.
Ôn Hiến Chi lại đứng yên một chỗ với Phong Vô Tình.
Nhưng hễ thấy võ giả cảnh giới cao hơn Thánh Vương lục hiền muốn đối phó Tiên Hàm, hai người sẽ trực tiếp phất tay chụp chết.
Phệ Thiên Giảo nằm rạp trên mặt đất, híp mắt nhìn bốn phía, không hề có suy nghĩ tham chiến.
Đúng lúc này, dưới sườn núi Thần Võ.
"Đánh nhau!"
Tần Ninh chợt thì thầm.
Ở bên cạnh, hai người Khúc Linh Nhân và Giang Vũ thoát vây.
Thế nhưng, hai người vẫn không thể tin nhìn về phía Tần Ninh.
Bốn vị lão tổ bị đại trận vây khốn, thân hình chật vật.
"Cửu Long Phục Thiên trận!"
Sắc mặt Võ Hi lão tổ tái nhợt, oán hận nói: "Tần Ninh, ngươi quả nhiên không yên lòng chúng ta".
"Không yên lòng các ngươi?"
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, nhìn bốn người, mở miệng nói: "Chỉ bốn người các ngươi có tư cách gì để ta không yên lòng?"
"Lần này nếu không phải Nam Hiên mất tích, bốn người các ngươi dám làm như thế sao? Cho dù có Ma tộc làm chỗ dựa, các ngươi có dám không?"
"Cửu Long Phục Thiên trận này chẳng qua là do ta lo lắng Nam Hiên nên lưu lại mà thôi, đối phó các ngươi thật là giết gà bằng dao mổ trâu".
Nghe được lời này, vẻ mặt bốn vị lão tổ căm hận, nhưng thân thể bị hỏa long trói buộc, hoàn toàn không có cách thoát thân.
Giang Vũ và Khúc Linh Nhân thấy cảnh này đều thở dài.
Bắt bốn vị lão tổ, những kẻ phản loạn ngoài kia không làm dậy nổi sóng lớn.
Bốn vị Thánh Tôn đỉnh cấp này mới khó đối phó nhất.
"Muốn giết cứ giết, khỏi cần nói nhảm?"
Thần Hi lão tổ quát: "Lần này chúng ta đã quyết định, tự nhiên đã chuẩn bị tốt đi chịu chết".
"Các ngươi chuẩn bị xong chịu chết, vậy gia tộc các ngươi thì sao?", Tần Ninh ngồi xuống ghế, hai tay nhẹ nhàng vén vạt áo trước lên, một chân gác lên trên một chân khác, nghiêng người tựa vào ghế, từ từ nói: "Diệp Nam Hiên ở nơi nào? Nói, ta không tàn sát bốn tộc, không nói, hôm nay Tần Ninh ta tắm máu bốn tộc, không còn manh giáp!"
Dứt lời, khuôn mặt bốn vị lão tổ trắng bệch.
Bình luận facebook