-
Chương 2036-2040
Chương 2036: Có lẽ ngươi khá đáng tin
“Sườn núi Thần Võ thì thế nào vậy?”, Tiên Hàm vội vàng hỏi.
Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: “Sườn núi Thần Võ là cấm địa của Võ Môn, bình thường chỉ có những trưởng lão hay đệ tử mà Võ Môn không thể phán quyết thì mới bị đưa đến sườn núi Thần Võ, sống chết do ông trời quyết định”.
“Sao cơ!”
Tiên Hàm lo lắng nói: “Ôn Hiến Chi, sao ngươi không ngăn họ lại?”
Thấy Tiên Hàm lo lắng như thế, Ôn Hiến Chi đáp lại: “Hàm thúc đừng lo, là sư tôn tự mình muốn đi, chắc người có dụng ý khác”.
Tiên Hàm nghe xong thì cảm xúc có hơi phức tạp.
Tần Ninh muốn làm gì vậy?
Mà lúc này, Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu lại đi ra khỏi sơn cốc với vẻ mặt tái xanh, lảo đảo rời đi.
Đường Dục!
Thần Vũ!
Hai vị thiên kiêu mất mạng chính là một đả kích cực lớn đối với Đường gia và Thần gia.
Ôn Hiến Chi nhìn Tiên Hàm, chậm rãi nói: “Chúng ta quay về rồi yên lặng chờ đợi đi!”
“Ừm!”
Ôn Hiến Chi, Phệ Thiên Giảo, Tiên Hàm và những người khác lần lượt rời đi.
Hơn trăm vị đệ tử có mặt ở đây đều bị hạ khẩu lệnh, không một ai dám truyền tin ra ngoài.
Nhưng chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi. Trong quá trình diễn ra Đại Võ Tài thì có lẽ còn chèn ép được, nhưng sau khi Đại Võ Tài kết thúc, e là chuyện này không thể bị áp chế nổi.
...
Võ Môn.
Trên một con đường núi.
Tuyết Phi Yến đi trước, Tần Ninh đi theo sau, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân ở sau cùng.
Bốn người đi dọc theo đường núi gập ghềnh.
Suốt quãng đường, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân đều vô cùng cẩn thận, sợ Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đột nhiên tấn công.
“Đừng lo”.
Tần Ninh cười nói: “Không có lệnh của ta thì chúng không dám chạy loạn đâu. Ta đã đồng ý đi cùng các ngươi đến sườn núi Thần Võ rồi thì sẽ không nuốt lời đâu”.
Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh, vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Ai mà biết cái tên này nói thật hay đùa cơ chứ.
Tuyết Phi Yến đi ở phía trước, chậm rãi nói: “Trên thực tế, ta rất tò mò vì sao sáu vị đường chủ không ra tay giết ngươi luôn, đồ đệ và thú cưỡi của ngươi đúng là rất có thực lực, ta cũng chưa chắc có thể thắng được họ, nhưng... nếu sáu đường chủ ra tay thì hai bọn họ cũng sẽ khó mà đỡ được”.
Nghe vậy, Tần Ninh cười đáp: “Ai mà biết... chắc là cảm thấy thời cơ chưa chín muồi đi”.
Tuyết Phi Yến nhướng mày, hơi khựng lại, sau đó thì tiếp tục đi lên phía trước.
Tần Ninh nói tiếp: “Diệp Nam Hiên đâu? Có tin tức gì chưa?”
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến quay người nhìn Tần Ninh, ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến từ từ nói: “Có hai cường giả cảnh giới Thánh Tôn đỉnh phong ở bên cạnh, sao lại đến Võ Môn của ta?”
“Giờ lại thăm dò tin tức của môn chủ nhà ta, ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh không hề đáp lại câu hỏi của Tuyết Phi Yến mà chỉ mỉm cười: “Ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ là... hỏi thăm thôi...”
“Hừ!”
Tuyết Phi Yến lúc này lại bước tiếp.
Tần Ninh lại hỏi: “Ngươi tức giận đến thế làm gì?”
“Võ Môn bây giờ bên trong thì không ổn, bên ngoài thì loạn lạc, Diệp Nam Hiên vắng mặt, không ai có thể trấn áp được cục diện!”
“Các ngươi đã có chuẩn bị gì để đối phó Ma tộc rồi?”
Nghe xong, Tuyết Phi Yến hơi sửng sốt, gần như hóa thành một tàn ảnh, rút ra một cây chủy thủ kề vào cổ Tần Ninh.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến lạnh lùng nói.
Chuyện Ma tộc.
Mà kẻ này cũng biết.
Nhưng nhìn thế nào thì Tần Ninh cũng chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng.
“Ta đã nói rồi, đừng kích động”, Tần Ninh lại nói: “Ta chỉ muốn biết Võ Môn các ngươi đã nhận được bao nhiêu tin tức, và chuẩn bị thế nào rồi thôi!”
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết à?”
Tuyết Phi Yến lạnh lùng nói.
“Yến Phi Tuyết, Võ Môn của hiện tại chỉ dựa vào ngươi với Diệp Bắc Phong cùng Liễu Vạn Quân thì có khống chế nổi không?”, Tần Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
Yến Phi Tuyết!
Ba chữ này vừa thốt ra, nắm đấm của Tuyết Phi Yến hơi run.
“Ngươi cẩn thận, không thì ta sẽ bổ nát đầu ngươi đấy!”
Tần Ninh cười nói: “Ta còn đang nghi ngờ ngươi xem có vấn đề gì không, nhưng qua hôm nay, ngươi luôn miệng muốn giết ta, ta nghĩ, có lẽ ngươi khá đáng tin”.
Tuyết Phi Yến lúc này vung tay.
Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân lúc này trong nháy mắt tản ra, rồi biến mất.
“Ngươi là ai? Là do môn chủ đại nhân phái tới sao? Môn chủ đại nhân giờ sao rồi?”, Yến Phi Tuyết hỏi thẳng.
Tần Ninh nói: “Ta không biết Diệp Nam Hiên ở đâu, còn sống hay đã chết, cho nên ta mới đến Võ Môn”.
“Lần này, e là Võ gia, Thần gia, Phụng gia và Đường gia đã quyết tâm rồi”.
“Khúc gia và Giang gia thì sao? Có đáng tin không? Trong Võ Môn này có bao nhiêu người đáng để tin tưởng đây, ngươi có biết không?”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Yến Phi Tuyết càng không nhìn thấu Tần Ninh.
Bây giờ, Tần Ninh đi đến một bệ đá ven đường rồi ngồi xuống, từ từ nói: “Bốn nhà đó đã chuẩn bị xong cả rồi, Võ Xương Nguyên liên hợp với cao thủ ba nhà, muốn giết đám Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, muốn giúp Giang Du Văn cướp được một vài bí mật của Giang gia, nhưng đã bị ta phát hiện ra và thất bại”.
“Mà từ đó ta mới biết Võ gia, Thần gia, Phụng gia, Đường gia đã sinh lòng bất mãn với Võ Môn từ lâu”.
“Ám sát đám Giang Ngạo Tuyết chỉ là một trong những kế hoạch của chúng mà thôi”.
“Mà ta cũng gặp Võ Sơn Lãnh, nói cho Võ Sơn Lãnh biết thân phận của ta. Ta muốn cho bốn nhà một cơ hội, cơ hội từ bỏ hết thảy, quay về lúc trước”.
“Nhưng mà...”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Bốn lão tổ cho đến giờ vẫn chưa từng đến gặp mặt ta, chúng nói bận vì Đại Võ Tài nhiều việc, ta cũng tin”.
“Nhưng khi ta đi vào trong Võ Môn, nhìn thấy không ít võ giả của bốn tộc đều là do Ma tộc hóa thành”.
“Chúng không biết rằng ta nhận biết được người nào là do Ma tộc hóa thân”.
“Nên đồng ý với ta là không làm gì nữa, nhưng người của Ma tộc vẫn chưa hề biến mất, mọi thứ vẫn như cũ, là chúng đang cố ý trì hoãn ta”.
“Mà ta giết chết Thần Vũ cùng Đường Dục, bọn chúng không còn cách nào khác ngoài việc phải xuất hiện, nhưng không chịu nhận ta. Bọn chúng hẹn ta gặp mặt ở sườn núi Thần Võ, vậy ta liền tùy theo ý chúng mà đến sườn núi Thần Võ gặp gỡ”.
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến tràn ngập sự kinh hãi.
“Cho nên... rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến lên tiếng hỏi.
“Ta...”
Tần Ninh nhìn Tuyết Phi Yến, lẩm bẩm: “Yến Phi Tuyết à, nếu là Diệp Bắc Phong gặp ta thì cho đến giờ chắc chắn đã biết ta là ai rồi. Tư duy của ngươi vẫn chậm như bảy vạn năm trước nhỉ”.
Nghe xong, sắc mặt Tuyết Phi Yến run rẩy.
Yến Phi Tuyết.
Ban nãy Tần Ninh đã gọi cái tên này.
Cô ấy lúc đó không bình tĩnh, nên chưa để ý, nhưng bây giờ...
Cái tên Yến Phi Tuyết này chỉ có người đó biết.
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, kinh hãi nói: “Cuồng Võ Thiên Đế!”
Chương 2037: Thức thứ một trăm lẻ chín
Tần Ninh cười nói: “May là vẫn chưa ngốc hẳn”.
“Yến Phi Tuyết mới là tên thật của ngươi, ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ nhớ mãi, không ngờ chính ngươi đã quên mà ta vẫn còn nhớ như in”.
Lúc này, cả người Tuyết Phi Yến cứng đờ.
Một cảnh tượng xuất hiện trong đầu Tuyết Phi Yến.
Đó là chuyện của bảy vạn năm về trước.
Cô ấy lúc đó vẫn là tiểu thư của Yến gia.
Yến gia tuy không bằng lục đại gia tộc trong thánh vực Đại Võ nhưng cũng là gia tộc thành chủ của một thành trì có ngàn vạn người.
Yến Phi Tuyết vốn là tiểu thư Yến gia, địa vị tôn quý.
Nhưng chỉ sau một lần tranh đấu, Yến gia bị hủy diệt, cô ấy biến thành nghệ nữ lầu xanh.
Trong một buổi biểu diễn, cô ấy bị một công tử coi trọng, định cưỡng bức cô ấy, nhưng may mắn gặp được Tần Ninh khi chưa trở thành Cuồng Võ Thiên Đế.
Hai người vì vậy mà quen nhau.
Cô ấy đi theo bên cạnh Tần Ninh, được Tần Ninh dạy dỗ, tu vi một đường nâng cao.
Cô ấy muốn bái Cuồng Võ Thiên Đế làm thầy, nhưng Cuồng Võ Thiên Đế nói cô ấy không xứng, chỉ cho thân phận đệ tử ký danh.
Mà thời gian qua đi, thiếu nữ ngây ngô ngày nào đã trở thành cường giả đảm đương một phương. Võ Môn thành lập, cô ấy đi theo Đại Đế, từng bước nhìn Võ Môn trở nên mạnh mẽ.
Trong lúc ấy, cô ấy quen biết với Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân...
Tất cả đều trở nên khác biệt.
Bởi vì Tần Ninh mà cuộc đời cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Vài vạn năm qua, trong những đêm khuya thanh vắng, cô ấy đều suy nghĩ nếu không có Tần Ninh thì có lẽ cô ấy đã sớm trở thành đồ chơi trong tay lũ đàn ông, trở thành cái xác không hồn.
Quay về thực tại, Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, cười lạnh: “Làm sao ta tin được ngươi?”
“Nếu giờ ta nói lại ngày đầu chúng ta gặp mặt thì quá tốn thời gian”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng thời gian đó đúng là đáng để hoài niệm, sau này từ từ kể lại, giờ ta chứng minh mình là Cuồng Đế cũng khá đơn giản”.
Tần Ninh đưa hai ngón tay ra, nhìn Tuyết Phi Yến, cười nói: “Pháp thuật trực đao đã được truyền cho Giang Ngạo Tuyết, cả thánh vực Đại Võ này, cô ta là người thứ hai được học”.
Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Phi Yến thay đổi ngay lập tức.
Pháp thuật trực đao.
Không phải là thánh quyết ở thánh vực Đại Võ mà là do Cuồng Đế tự thân sáng tạo, dung hợp hơn trăm loại đao quyết rồi chỉnh hợp mà ra.
Trước kia Cuồng Đế nói chỉ truyền thuật này cho cô ấy.
“Diễn luyện đi!”
Tuyết Phi Yến ném ra một thanh bình đao, nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói.
“Không cần mất công như thế làm gì!”
Tần Ninh mỉm cười: “Pháp thuật trực đao có tổng cộng một trăm lẻ tám thức, nếu diễn luyện từng cái sẽ rất mất thời gian, ta chỉ cần diễn luyện một chiêu thì ngươi sẽ biết ngay”.
“Sao?”
“Chiêu cuối cùng, thức thứ một trăm lẻ chín, Trực Đao Thần Trảm”.
Tần Ninh nói xong, tay cầm bình đao vung ra.
Trường đao lóe lên, ánh sáng lấp lánh, hoa cỏ xung quanh theo đao phong mà chuyển động, cũng không có gì khác thường.
Nhưng khi đao rơi xuống, tiếng vỡ vụn lúc này vang lên.
Hoa cỏ đất đá trong phạm vi trăm mét hoàn toàn hóa thành bột mịn, tung bay tán loạn.
Tần Ninh cười nói: “Thức thứ một trăm lẻ chín, cũng là thức cuối cùng. Trước kia khi rời đi, ta nói khi gặp lại sẽ truyền cho ngươi thức này, Yến nhi à...”
Lúc này, Tuyết Phi Yến run rẩy.
“Ngươi...”
“Ta...”
Sắc mặt Tuyết Phi Yến lúc này biến đổi, đôi mắt ngấn nước, hốc mắt đỏ bừng.
“Đệ tử ký danh Tuyết Phi Yến tham kiến tiên sinh!”
Tuyết Phi Yến quỳ một chân xuống đất, cả người run rẩy.
Tần Ninh cười nói: “Kích động không?”
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, thút thít nói: “Lúc này rồi mà tiên sinh còn đùa giỡn được sao?”
“Diệp Nam Hiên sư huynh biến mất, Diệp Bắc Phong sư huynh lo muốn chết, tứ đại gia tộc đang mang lòng làm loạn, Võ Môn cũng sắp loạn đến nơi rồi”.
“Tiên sinh quay về, vì sao không tìm đến chúng ta, làm chúng ta đợi đến phát lo!”
Tuyết Phi Yến nói, vừa có ý phàn nàn, nhưng phần nhiều là không nén nổi niềm vui.
Tần Ninh bật cười: “Ta không về là muốn xem xem, không có ta thì Võ Môn có tốt hay không, ai ngờ lại phiền thế này”.
Tần Ninh nói xong, đỡ Tuyết Phi Yến dậy, cười nói: “Lúc trước gặp Giang Tĩnh, bảo Giang Tĩnh không truyền ra ngoài, hôm nay gặp ngươi, thấy nói cho ngươi biết thì vẫn tốt hơn”.
“Tiên sinh... ngài... quá xấu...”
Tuyết Phi Yến không khỏi nói.
Tần Ninh bất lực: “Nói ta xấu mới là sai đấy”.
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, chuyển từ khóc thành cười.
“Võ gia thật sự muốn động thủ sao?”
“Chẳng phải ngươi đã biết rồi hay sao?”, Tần Ninh thản nhiên nói.
Tuyết Phi Yến thở dài, nói tiếp: “Chúng ta chỉ phát hiện một ít Ma tộc trà trộn vào Võ Môn, liền tiến hành điều tra, phát hiện đám Ma tộc trà trộn vào hoàn toàn có liên quan đến Võ gia, Thần gia, nhưng đường chủ Võ Hi cùng Thần Hiên lại không buồn quan tâm”.
“Trên thực tế, lúc Diệp Nam Hiên sư huynh còn ở đây thì đã thấy có điều khác lạ rồi, nhưng sư huynh không muốn gây chuyện trước khi tiên sinh về, nên chỉ mới nhắc nhở bọn họ”.
“Nhưng bọn họ dường như không chịu tỉnh ra...”
Tần Ninh mỉm cười: “Ta hiểu”.
“Bây giờ cứ tổ chức Đại Võ Tài như bình thường đi, ta đến nói chuyện với sáu người bọn chúng một chút”.
“Tiên sinh tình nguyện tới sườn núi Thần Võ...”, Tuyết Phi Yến đột nhiên nói: “Bọn chúng chắc chắn đã chuẩn bị gì đó tại sườn núi Thần Võ, chờ tiên sinh nhảy vào đấy!”
“Như chúng mong muốn”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Võ Sơn Lãnh, ta cho chúng một cơ hội, gặp trong cốc, ta cho chúng cơ hội thứ hai, lần này, sườn núi Thần Võ, ta cho chúng cơ hội thứ ba”.
“Nếu không thành, ta sẽ chém chết chúng”.
“Mà ở Đại Võ Tài, ngươi và Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân tọa trấn, cộng thêm Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo, năm Thánh Tôn đỉnh phong cũng đủ để ổn định thế cục”.
“Ta không muốn mọi thứ quá cứng nhắc, dù sao đám phản loạn này chưa chắc đã là ý của tất cả mọi người trong gia tộc”.
Tuyết Phi Yến nghe vậy, nhịn không được mà nói: “Tiên sinh đã mềm lòng hơn...”
Tần Ninh lắc đầu nói: “Cũng không phải là mềm lòng”.
“Dù sao Võ Môn cũng là một tay ta tạo nên”.
Tuyết Phi Yến nghe xong, thần sắc sững sờ.
Đúng vậy.
Võ Môn dù sao cũng là một tay tiên sinh sáng tạo ra, bây giờ nội loạn như vậy cũng là điều mà tiên sinh không muốn thấy nhất.
“Đều tại chúng ta không thể thay tiên sinh cai quản tốt Võ Môn”.
“Tại gì các ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Lòng người khó dò, bảy vạn năm qua đi, ai dám chắc lòng người sẽ không đổi chứ?”
“Nhưng nếu trên dưới Võ gia, Thần gia, Đường gia, Phụng gia đều một lòng phản bội Võ Môn, ta cũng sẽ không ngại đồ diệt tứ tộc. Lòng nhân từ... ta đã cho chúng không chỉ một cơ hội...”
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến gật đầu.
Tần Ninh nói tiếp: “Bảo Diệp Bắc Phong, cứ tổ chức Đại Võ Tài như thường, đây là chuyện quan trọng của Võ Môn không thể thay đổi”.
“Ngoài ra cũng phải cẩn thận gian tế của Ma tộc, cùng đám Ma tộc tới tiếp viện. Nếu Thánh Đế không xuất hiện thì ba người các ngươi sẽ có thể ứng đối”.
“Nếu Thánh Đế xuất hiện... có lẽ là ta đã giải quyết xong đám cổ hủ kia...”
“Vâng!”
Tuyết Phi Yến chắp tay nói.
Chương 2038: Sườn núi Thần Võ
Tần Ninh nhìn đường núi, cười nói: “Vừa đi vừa nói thôi”.
“Vâng!”
Lúc này Tuyết Phi Yến đi sau lưng Tần Ninh, hỏi: “Tiên sinh, mấy vạn năm qua ngài đã đi đâu ạ?”
Tần Ninh trước kia chỉ thu Diệp Nam Hiên làm đồ đệ, còn Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và cô ấy chỉ là đệ tử ký danh của Tần Ninh mà thôi, không phải đồ đệ chân chính.
Lúc ấy, cả ba người thích gọi Tần Ninh là tiên sinh hơn.
Bảy vạn năm qua đi, một lần nữa gọi tên tiên sinh, Tuyết Phi Yến tươi như hoa, cảm giác bản thân trẻ lại không ít.
“Đi đâu à?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đổi thân phận khác, đến một nơi khác, nhìn hết thảy thiên địa nơi đây”.
“Nếu Diệp Nam Hiên sư huynh biết tiên sinh quay về, chắc sẽ vui phát điên mất!”
Tần Ninh nghe vậy, không khỏi nói: “Sao Diệp Nam Hiên lại mất tích vậy? Đến thánh vực Thiên Kiếm rồi bị người ta bắt ư?”
“Theo như những gì chúng ta tìm hiểu, Diệp Nam Hiên sư huynh còn chưa đến thánh vực Thiên Kiếm thì đã biến mất rồi. Còn việc bên ngoài nói Võ Môn phẫn hận Nhất Kiếm Các thì cũng chỉ là lời đồn do đám Võ gia gieo rắc mà thôi”.
Tần Ninh lập tức sáng tỏ.
“Xem ra lần này mấy vị đúng là hạ quyết tâm rồi đấy”.
“Tiên sinh, hay ngài đừng đến sườn núi Thần Võ nữa”, Tuyết Phi Yến nói: “Lúc trước ta còn không hiểu vì sao đám Võ Hi đột nhiên xuất hiện, cũng không giết ngài, giờ nghĩ lại thấy đúng là tiên sinh quá hiểu bọn chúng”.
“Đã như vậy, đám Võ Hi hẳn là đã chuẩn bị một cục diện đánh nhau sống chết rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta cũng vì nghĩ như thế nên mới đi mà”.
“Ta muốn biết cục diện chém giết này rốt cuộc là gì”.
“Sau những lần trải nghiệm, ta mới biết lòng người khó dò, người mà ta cho rằng không bao giờ phản bội mình lại luôn phản bội ta, ta cũng đã rộng lượng, nhưng thật sự rất muốn biết vì sao chúng lại muốn làm phản...”
“Ban đầu, khi sáng lập Võ Môn, ta cho chúng quyền tự do rất lớn, cũng cho chúng đột phá khỏi ràng buộc bản thân, có cơ hội đi đến Thánh Đế”.
“Nhưng chúng vẫn luôn không vừa lòng, lí do là vì sao vậy?”
Hai người nói chuyện, đi tới sườn núi Thần Võ.
Sườn núi Thần Võ ở trong một mảnh địa vực bị phong cấm của Võ Môn.
Đây là cấm địa, trừ môn chủ và cửu đại đường chủ ra không thì được phép vào.
Đây là nơi chứa toàn bộ bí mật của Võ Môn.
Từ vách núi đi xuống chính là vực sâu, dưới đáy vực sâu chính là sườn núi Thần Võ.
Lúc này, Tần Ninh và Tuyết Phi Yến đứng ở bên bờ vách núi.
“Đến đây thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Ngươi không cần tiễn nữa”.
“Ngày tổ chức Đại Võ Tài sẽ là lúc chúng động thủ, ngoài tứ đại gia tộc ra thì Khúc gia với Giang gia chưa rõ tốt xấu, nhưng thế lực các châu cũng không tốt lành gì”.
Tần Ninh dặn dò: “Nhớ kỹ, cẩn thận bốn gia tộc, cẩn thận đám thế lực khác, cẩn thận... Ma tộc”.
“Giải quyết xong đám người này, ta sẽ xuất hiện”.
Tuyết Phi Yến nghe xong, trịnh trọng gật đầu.
Tần Ninh sải bước ra, rơi xuống dưới sườn núi Thần Võ, biến mất không thấy gì nữa.
Mà giờ khắc này, Tuyết Phi Yến nắm chặt hai tay, kích động quay đi, thân ảnh biến mất.
Cần nhanh chóng nói việc này cho Diệp Bắc Phong cùng Liễu Vạn Quân.
Diệp Nam Hiên không có mặt, những năm này Võ Môn loạn trong giặc ngoài, Diệp Bắc Phong là người cai quản, lo lắng vô cùng.
Nhưng Cuồng Đế trở về, Diệp Bắc Phong sẽ không cần quá lo nữa.
Hơn trăm đệ tử không dám hó hé gì về mọi chuyện xảy ra ở trong sơn cốc.
Mà chuyện Thần Vũ cùng Đường Dục mất mạng, Võ Môn đã đưa ra kết luận rằng hai người này bị gian tế Ma tộc giết chết, lập tức khiến lòng người bàng hoàng, nhưng Võ Môn đã tuyên bố chém chết gian tế, mọi người có thể yên tâm.
Mọi chuyện bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh.
Giống như đang ẩn giấu chuyện gì, nhưng không một ai dám kể loạn ra ngoài.
Trong một tòa lầu các ở Võ Môn.
Ba người Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm, Phong Vô Tình cùng Phệ Thiên Giảo đang ngồi trên ghế.
“Xem ra cuộc chiến này là không thể ngăn cản”.
Ôn Hiến Chi nói: “Lần này sư tôn đích thân tới đó hẳn là muốn tự tay kết thúc, Võ Môn chắc chắn sẽ xảy ra chiến đấu, chúng ta cần nhúng tay vào”.
Tiên Hàm nói: “Vậy an nguy của Ninh ca thì sao...”
“Ngươi đừng lo cho sư tôn nữa, hãy tự lo cho bản thân đi”.
Ôn Hiến Chi nói: “Lần này sư tôn đã cho chúng quá nhiều cơ hội, nhưng chúng không biết trân trọng”.
“Dù sao, muốn đánh thì đánh, cũng chẳng sợ”.
Phệ Thiên Giảo cũng nói: “Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, giúp chút ít thôi, đừng có nhúng tay sâu quá...”
“Con chó lười này!”
Ôn Hiến Chi lập tức mắng mỏ.
Phệ Thiên Giảo chỉ liếc Ôn Hiến Chi một cái rồi kệ hắn ta.
Phong Vô Tình nói: “Võ Sơn Lãnh đến tìm Tần Ninh rồi, nhưng dường như Võ gia không định từ bỏ. Tần Ninh đi gặp chúng có lẽ là có thâm ý khác”.
“Chúng ta ở đây chờ thôi”.
Phong Vô Tình: “Ta đã đồng ý với Tần Ninh là bảo vệ Tiên Hàm cùng Giang Ngạo Tuyết thì chắc chắn sẽ làm được, hai người các ngươi muốn làm gì thì làm”.
“Vậy thì quyết như thế đi!”
Ôn Hiến Chi cười khì khì: “Ta thấy sư tôn mà giết chết mấy lão già kia thì Võ Môn sẽ không làm gì được đâu, mấu chốt chỉ có Ma tộc mà thôi”.
“Giờ ta chỉ muốn đám Ma tộc mau mau xuất hiện thôi, ta phải giết chết mấy tên”.
Mọi người thương lượng xong thì ai về nhà nấy.
Mai chính là lúc Đại Võ Tài bắt đầu.
Võ Môn đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ tỉ thí bắt đầu.
Mà lúc này, dưới sườn núi Thần Võ.
Bên dưới vực sâu không hề đen kịt mà vô cùng sáng tỏ.
Trên vách đá có những tinh thạch đỏ hồng lớn cỡ quả nhãn được khảm nạm đang phát ra ánh sáng, xóa đi sự ẩm ướt âm u.
Tần Ninh bình tĩnh đi dưới sườn núi Thần Võ.
Một con đường rộng chừng mười trượng kéo dài ra, hướng về chỗ sâu.
Tần Ninh đi tới, đến nơi sâu, nhìn về phía trước, ánh mắt chứa đựng vài phần hoài niệm và lạnh nhạt.
Đi mất nửa ngày mới thấy trước mặt đột nhiên rộng ra.
Mà giờ khắc này, một võ trường rộng lớn xuất hiện trước mắt.
Võ trường hình tròn, bốn phía là chín cột đá sừng sững, toàn thân mượt mà, điêu khắc hình những con thánh thú trông vô cùng phi phàm.
Mà trung tâm võ trường là một đài tròn có đường kính ba trượng, cao sừng sững, trên đó có một cái ghế xếp.
Tần Ninh đi thẳng lên ngồi vào ghế xếp.
Mà ngồi hẳn nửa ngày sau, xung quanh mới bắt đầu vang lên tiếng gió khe khẽ.
Ngay sau đó, chín cột đá bỗng xuất hiện sáu bóng người, tản ra, đứng tại mỗi cột.
Sáu người đứng ở sáu cột đá, lúc này không phải hư ảo mà là chân thân.
Nhìn kỹ lại, sáu người này mỗi người một vẻ, nhưng đều ẩn chứa lực bộc phát khủng bố, và đều nhìn chằm chằm Tần Ninh đang ngồi trên ghế.
Chương 2039: Lục tổ
“Ta đợi các ngươi đã lâu”.
Tần Ninh nhìn sáu người, chậm rãi nói.
“Võ Hi, vài vạn năm trôi qua, ngươi vẫn trẻ trung như thế”.
Tần Ninh nói với một trong sáu người.
Một trong sáu người đứng trên cột đá mặc áo trắng, khí độ bất phàm, nhìn chỉ như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mà dung nhan tuấn tú của ông ta tạo ra một khí tức nóng rực, sức mạnh quanh thân cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Thiếu niên nhìn chừng mười bảy, mười tám tuổi kia có một đôi mắt như có thể bao quát tinh hà vạn trượng.
Võ Hi, lão tổ Võ gia.
Một bề ngoài trẻ tuổi như thế mà lại là nhân vật đã sống mấy vạn năm, quả là khiến người ta kinh ngạc.
“Vài vạn năm qua đi, ngươi lại... hoàn toàn khác biệt”.
Võ Hi lên tiếng.
Giọng nói của ông ta cũng cực kỳ dễ nghe.
Tần Ninh lại nhìn sang một người khác.
Một người mặc áo dài, tóc trắng phất phơ theo gió nhưng không hề che lấp đi vẻ ngoài đẹp tuyệt của người này.
Nhưng nhìn kỹ thì đây lại là một người đàn ông.
Vẻ ngoài như thanh niên đôi mươi.
“Thần Hi, ngươi cũng không thay đổi...”
Tần Ninh khẽ cười.
Thần Hi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh lướt qua Thần Hi, nhìn đến một ông già khoảng năm, sáu mươi tuổi, thân thể khôi ngô nhưng tóc trắng phủ đầy.
Ông ta đem lại một cảm giác tràn đầy sinh khí.
“Phụng Thiên Tồn”, Tần Ninh nói: “Ngươi lại già đi nhiều...”
Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn đến một người phụ nữ duy nhất trong sáu người.
Người này nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc dài, dáng người xinh đẹp, mặc váy dài màu xanh, giống như quả đào đã chín, vừa nhìn đã thấy phong tình vạn chủng.
“Khúc Linh Nhân”, Tần Ninh nói tiếp: “Phụ nữ đúng là yêu vẻ đẹp, nhìn trưởng thành và quyến rũ hơn trước rất nhiều”.
Khúc Linh Nhân nhíu mày nhìn Tần Ninh.
“Đường Trung Hoài”, Tần Ninh nhìn người tiếp theo: “Ngươi thì già cỗi quá”.
Nhìn Đường Trung Hoài còng lưng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, thần xác cũng suy yếu.
Mà người cuối cùng có vẻ ngoài trung niên, ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ.
“Giang Vũ”.
Tần Ninh gọi tên từng người một.
Giống như chào hỏi người bạn già đã lâu không gặp.
Nhưng trong sáu người, chỉ có Khúc Linh Nhân cùng Giang Vũ là không hiểu gì.
Còn bốn người Võ Hi, Thần Hiên, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài thì nhìn Tần Ninh với ánh mắt có kinh ngạc, có không hiểu, có bất đắc dĩ.
“Võ Hi, ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, sao lại không biết trân trọng chứ?”, Tần Ninh hỏi.
Cơ hội?
Trân trọng?
Có ý gì?
Khúc Linh Nhân cau mặt lại, Giang Vũ càng hiếu kỳ.
Trên thực tế, nội tâm Giang Vũ những ngày này vô cùng bất an.
Biểu hiện kỳ lạ của Giang Tĩnh làm ông ta bất an, hôm nay gặp Tần Ninh nữa làm sự bất an này càng thêm mãnh liệt.
“Võ Hi”.
Giang Vũ lúc này mở miệng, âm thanh hùng hậu, nói: "Kẻ này mới là cảnh giới Thánh Hoàng, sáu người chúng ta tụ hội lại vì hắn thì có khoa trương quá không?”
“Hôm nay bắt đầu Đại Võ Tài, chúng ta cũng phải ra mặt đấy”.
Khúc Linh Nhân cũng nói: “Ta cứ tưởng là có chuyện gì lớn lắm mới triệu tập cả sáu ra, nhưng chỉ vì cái này thôi sao?”
“Kẻ này tùy tiện, nhưng Thần Vũ và Đường Dục kia cũng ngu xuẩn, chết là đáng. Các ngươi tức quá thì giết là được, cần gì làm đại trận để lãng phí thời gian như thế này?”
Hai người hiển nhiên là không kiên nhẫn chút nào.
Tần Ninh lúc này nhìn hai người, bật cười.
“Hóa ra cho đến giờ, các ngươi vẫn chưa biết gì”.
Tần Ninh cười nói: “Như vậy cũng làm ta yên tâm hơn nhiều, xem ra cũng không phải toàn bộ các ngươi muốn lật đổ Võ Môn”.
Lật đổ Võ Môn?
Khúc Linh Nhân cùng Giang Vũ đều sững sờ.
Có chuyện gì thế này?
Là ai muốn lật đổ Võ Môn?
...
Võ Sơn, Võ Môn.
Hôm nay Võ Môn linh đình tổ chức.
Đại Võ Tài.
Tỉ thí lớn nhất của Võ Môn, cũng là chuyện lớn nhất của cả thánh vực Đại Võ.
Hô nay, trước mặt chín ngọn núi lớn của Võ Môn, trên một võ trường rộng rãi.
Võ trường này dài mấy ngàn trượng, rộng đến ngàn trượng, chứa được mấy vạn người.
Mà giờ khắc này, trong ngoài võ trường có hơn vạn người tụ hội.
Đệ tử ở trong Võ Môn, đệ tử của lục đại gia tộc, võ giả đến từ các thế lực trong thánh vực Đại Võ.
Tập trung tại đây.
Vô cùng phồn thịnh.
Lúc này, các phương của thánh vực Đại Võ đều mang thần sắc nghiêm túc.
Đây chính là việc lớn của thánh vực Đại Võ, cũng là việc lớn của Võ Môn, ai dám náo loạn ở đây chứ?
Mà nhìn kỹ lại, võ trường đã được bố trí ổn thỏa.
Tứ phương đều có cường giả tọa trấn các phương.
Ba bên Võ, Thần, Phụng gia ở phía Đông.
Ba nhà Khúc, Đường Giang ở phía Tây.
Các thế lực lớn như Tà Nguyệt tông, Huyền Băng tông, Cự Linh tông, Thiên Chiếu kiếm phái thì ở phía Bắc.
Còn phía nam thì là vị trí của chín vị đường chủ.
Bên Võ gia, trưởng tộc Võ Côn đang ngồi tọa trấn.
Trưởng tộc Thần gia là Thần Vĩnh Khiếu cũng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng sắc mặt lại hơi âm trầm.
Trưởng tộc Phụng gia là Phụng Trường Minh cũng thấp thỏm không yên.
Ở phía Tây.
Trưởng tộc Khúc gia Khúc Du Du, trưởng tộc Đường gia Đường Mặc, trưởng tộc Giang gia Giang Hoành Nhạc.
Phía Bắc là nhóm thái thượng tộc lão của sáu gia tộc lớn.
Đây đều là cự đầu cảnh giới Thánh Tôn.
Ở giữa là chín cái ghế lóe ra ánh sáng, lộ vẻ thánh khiết bất phàm.
Cửu đại đường chủ.
Đây là thể hiện cho quyền lợi cao nhất của Võ Môn.
Cùng lúc đó, tiểu bối các phương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ra sân.
Tiếng nói chuyện xôn xao, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, ở phía nam võ trường có một đội người chân đạp hư không mà đến.
Ba người đi đầu xuất hiện trước mắt.
Hai nam một nữ.
Khí thế phi phàm.
Thấy ba người kia, tất cả đều đứng dậy, chắp tay thi lễ.
“Các vị, đừng khách khí, mau ngồi đi”.
Ba người lần lượt đứng xuống đài chủ ở phía Bắc.
Người đàn ông đứng giữa nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người cao lớn, tóc dài buộc cao, mặc áo dài, vô cùng hiền hòa nho nhã.
Đại đường chủ Võ Môn, Diệp Bắc Phong.
Cao thủ số hai của Võ Môn.
Chỉ thua mỗi huynh trưởng Diệp Nam Hiên, rất nhiều người cho rằng Diệp Bắc Phong đã đến cảnh giới Thánh Đế.
Cũng có người nói, Diệp Bắc Phong tuy là Thánh Tôn thất chuyển, nhưng cũng là cấp bậc cực cao, không phải Thánh Đế thì không ai đánh bại được.
Thánh Hoàng có cửu văn là đỉnh.
Thánh Tôn thì là thất chuyển.
Cảnh giới Thánh Tôn, thể văn hợp vào thân xác, hồn phách quy vào hồn hải, thân xác thể văn cùng hồn phách thể dung hợp lại, trải qua bảy lần thay đổi thì hợp vào làm một, đi đến viên mãn là hồn phách, thân xác, thánh lực hợp một, bước vào Thánh Đế.
Bảy lần thay đổi này dĩ nhiên là gian nan nhất, nhưng mỗi một chuyển đều là một lần thăng hoa.
Chương 2040: Đại Võ Tài bắt đầu
Thực lực của Diệp Bắc Phong đương nhiên là không thể nghi ngờ.
Mấy năm trước, người ta đã đồn rằng Diệp Bắc Phong tấn thăng làm Thánh Đế.
Nhưng không ai biết đây là thật hay giả.
Bởi vì không một ai có tư cách đi dò xét Diệp Bắc Phong. Người có tư cách thì chính là tám vị đường chủ còn lại trong Võ Môn, nhưng cùng là người trong tông môn thì có ai lại đi bán đứng lẫn nhau chứ?
Bên cạnh Diệp Bắc Phong là một người đàn ông trung niên, nhìn có mấy phần nghiêm nghị.
Nhị đường chủ Liễu Vạn Quân cũng là nhân vật nói một không hai của Võ Môn.
Bên phải thì là Tuyết Phi Yến.
Tuyết Phi Yến mặc váy dài, dáng người ưu nhã, tràn ngập sự quyến rũ, mang theo chút bá đạo và sắc bén.
Ba vị đường chủ xuất hiện.
Phía sau là tứ đại hộ pháp gồm Lương Triều Kiếm, Kha Tử Ẩn, Nhạn Ngọc, Thanh Đại Vân cung kính đứng vững.
Cửu đại đường chủ, cao cao tại thượng, trên thực tế rất ít tham gia vào chuyện của Võ Môn.
Người xuất đầu lộ diện thực sự và phụ trách những công việc này chính là bốn vị hộ pháp.
Mọi người quen thuộc với bốn vị hộ pháp này hơn.
Nhưng cũng càng kính sợ ba vị đường chủ.
Cửu đại đường chủ đều là Thánh Tôn đỉnh phong, là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là cả thánh vực Đại Võ này đều phải run rẩy.
Diệp Bắc Phong lúc này nhìn tứ phương, bắt đầu nói: “Đại Võ Tài là do Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân, người sáng tạo Võ Môn chúng ta tạo ra, mục đích muốn phát huy võ đạo của thánh vực Đại Võ”.
“Cho đến ngày nay, Đại Võ Tài có ý nghĩa như thế nào chắc không cần ta phải nói nhiều”.
“Hôm nay, hỡi thiên kiêu các phương, mong rằng các ngươi hãy dốc hết toàn lực và thể hiện bản thân trên lôi đài”.
Diệp Bắc Phong nói vài câu đơn giản, rồi cười tiếp: “Sáu vị đường chủ đang chuẩn bị bất ngờ cho mọi người, tin rằng người đạt hạng nhất lần này sẽ khó quên cả đời”.
Lúc này, Ôn Hiến Chi ngồi bên ghế Giang gia bĩu môi nói: “Đúng là khó quên cả đời thật...”
“Tiếp theo đây sẽ do bố vị hộ pháp chủ trì, ba người chúng ta tọa trấn nơi đây, hy vọng các vị tuân thủ quy tắc, thể hiện bản thân”.
Nói xong, tứ đại hộ pháp lần lượt lao ra vùn vụt, rơi xuống bốn phía võ trường.
Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến thì lần lượt ngồi xuống.
Diệp Bắc Phong nhìn sáu chiếc ghế trống, thở dài.
“Phi Yến, thật sự phải đến nước này à?”
Diệp Bắc Phong không khỏi nói.
“Tiên sinh đã nói là giao cho ngài ấy xử trí, còn bên ngoài thì để ba người chúng ta mà”, Tuyết Phi Yến thản nhiên nói.
Diệp Bắc Phong lẩm bẩm: “Cần gì phải như vậy... Võ Môn đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, thánh vực Đại Võ khó có được vài vạn năm như thế này, sao phải như vậy...”
“Diệp Bắc Phong”.
Tuyết Phi Yến cau mày: “Tiên sinh nói huynh quá mức lương thiện, lương thiện là tốt, nhưng cũng không tốt”.
“Nếu tính cách của huynh không như vậy thì người được trở thành đệ tử duy nhất của tiên sinh đã là huynh chứ không phải huynh trưởng Diệp Nam Hiên của huynh rồi”.
Diệp Bắc Phong nghe vậy thì hơi sững sờ.
Liễu Vạn Quân mới từ từ nói: “Chuyện đã đến nước này, không còn cách khác nữa đầu. Nhưng ra tay với người chuyện trò vui vẻ với mình từ xưa đúng là không dễ chút nào”.
“Nhưng ta cũng không cho phép người khác phá hoại Võ Môn, càng không cho phép tâm huyết của tiên sinh bị hủy hoại trong chốc lát”.
“Ừm!”
Ba vị đường chủ mở miệng bàn luận.
Cách đó không xa chính là nhóm thái thượng, tộc lão của lục đại gia tộc.
Nhưng bọn họ lại không nghe thấy ba người nói gì.
Lúc này, chỗ ba vị thái thượng của Võ gia.
Võ Sơn Lãnh nhìn Võ Sơn Minh và Võ Sơn Khuynh, không dám nói một lời, càng không dám dùng hồn niệm để giao lưu.
Dù sao ba vị đường chủ sẽ đều dễ dàng biết được bọn họ đang nói chuyện gì.
Nhóm thái thượng, tộc lão của Thần gia, Phụng gia, Khúc gia, Đường gia, Giang gia cũng đều yên lặng không nói.
Mọi người đều đặt sự chú ý vào võ trường.
Với những người không rõ chân tướng thì đây là một lần Đại Võ Tài vô cùng phồn hoa.
Con trai của đường chủ Liễu Vạn Quân – Liễu Nguyên Hằng.
Thiên kiêu Võ gia – Võ Bình Tiêu.
Phụng Nham của Phụng gia.
Khúc Thi Thi, Khúc Thư Kỳ của Khúc gia.
Và Giang Ngạo Tuyết của Giang gia.
Những thiên kiêu này sẽ có một người đạt quán quân, trở thành đệ tử thiên kiêu được người đời bàn tán say sưa.
Giang Hoành Nhạc lúc này nhìn con gái của mình, vui vẻ nói: “Tỉ thí cẩn thận, con phát triển đến bước này đã là vượt qua dự liệu của cha rồi”.
Giang Ngạo Tuyết nói: “Cha, con sẽ đạt hạng nhất”.
Giang Hoành Nhạc hơi sững sờ.
“Tốt, tốt lắm”.
Cùng lúc đó, bên phía Võ gia, Võ Côn nhìn con trai mình, cười nói: “Bình Tiêu, được chứ?”
“Cha yên tâm ạ”.
Võ Bình Tiêu oai hùng cười nói: “Chỉ có Liễu Nguyên Hằng là uy hiếp được con thôi, con còn cho Võ Thần làm đối thủ, nhưng tiếc là đã chết...”
“Dù sao thiếu đi một đối thủ thì lúc đạt hạng một sẽ bớt đi một chút công nhận, không khiến người ta chờ mong nữa”.
Võ Côn cười ha ha nói: “Nhóc con giỏi lắm, cha tin con, sau hôm nay, con sẽ trở thành thiên kiêu đứng đầu, sau này trách nhiệm của con sẽ càng lớn”.
“Vâng!”
Võ giả các bên đều nóng lòng mong mỏi.
...
Ở phía Bắc là các đại thế lực của thánh vực Đại Võ.
Tông chủ Tà Nguyệt lão nhân của Tà Nguyệt tông có mái tóc dài hơi lộn xộn, nơi mi tâm in một ấn ký mặt trăng, cười tà ma nói: “Đại Võ Tài đúng là thịnh thế, chỉ không biết có thể kéo dài được bao lâu”.
Tà Nguyệt lão nhân vừa dứt lời, tông chủ Huyền Băng Thánh Nữ của Huyền Băng tông lại nói: “Tà Nguyệt, ba vị kia vẫn còn ở đây đấy”.
Tà Nguyệt lão nhân chỉ cười ha ha đáp lại: “Ta có nói sai đâu!”
Tông chủ Cự Linh Tông là Hầu Xuân Thu cũng cười nói: “Chúng ta có nói hay làm gì dâu, ba vị đường chủ nghe được thì sao chứ? Mà kể cũng lạ, Thần Vũ với Đường Dục chết, sáu vị đường chủ cũng không hiện thân, đúng là kỳ quái...”
Ba người lúc này cũng không hiểu rõ.
Cùng lúc, nhóm tông chủ, môn chủ của Thiên Chiếu kiếm phái, Thương Vân lâu, Sơn Hải hiên, Cực Quang các cùng đảo Xích Dương cũng cười cười nói nói.
Thịnh thế phồn hoa cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có thể thấy sự hưng thịnh của Võ Môn.
Nhưng trừ bọn họ ra, chỉ có một số ít người biết rằng, sự phồn hoa này giống như một tòa cao ốc, hôm nay có khả năng sẽ phải sụp đổ nền móng.
Mọi thứ có thể sẽ tan như mây khói.
...
Dưới sườn núi Thần Võ.
Nghe thấy tiếng trống bên ngoài truyền tới như có như không, Tần Ninh dựa vào ghế, lẩm bẩm: “Đại Võ Tài đã bắt đầu rồi nhỉ...”
“Hoài niệm quá, Đại Võ Tài lần thứ nhất”.
“Lúc đó, các ngươi còn là con cháu của lục đại gia tộc, khí phách phấn chấn, cũng trẻ tuổi khí thịnh, lúc so tài thể hiện ra rất nhiều sự hận thù. Nhưng sau mấy lần tổ chức thì hận thù giữa các tộc càng ít, chỉ có háo thắng tranh đấu”.
“Ta thấy sự háo thắng này chính là một phần không thể thiếu với nhóm võ giả”.
“Ta càng mong sự phồn hoa này có thể tiếp tục kéo dài...”
Ánh mắt Tần Ninh ẩn chứa sự tang thương, ngập tràn hồi ức.
“Sườn núi Thần Võ thì thế nào vậy?”, Tiên Hàm vội vàng hỏi.
Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: “Sườn núi Thần Võ là cấm địa của Võ Môn, bình thường chỉ có những trưởng lão hay đệ tử mà Võ Môn không thể phán quyết thì mới bị đưa đến sườn núi Thần Võ, sống chết do ông trời quyết định”.
“Sao cơ!”
Tiên Hàm lo lắng nói: “Ôn Hiến Chi, sao ngươi không ngăn họ lại?”
Thấy Tiên Hàm lo lắng như thế, Ôn Hiến Chi đáp lại: “Hàm thúc đừng lo, là sư tôn tự mình muốn đi, chắc người có dụng ý khác”.
Tiên Hàm nghe xong thì cảm xúc có hơi phức tạp.
Tần Ninh muốn làm gì vậy?
Mà lúc này, Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu lại đi ra khỏi sơn cốc với vẻ mặt tái xanh, lảo đảo rời đi.
Đường Dục!
Thần Vũ!
Hai vị thiên kiêu mất mạng chính là một đả kích cực lớn đối với Đường gia và Thần gia.
Ôn Hiến Chi nhìn Tiên Hàm, chậm rãi nói: “Chúng ta quay về rồi yên lặng chờ đợi đi!”
“Ừm!”
Ôn Hiến Chi, Phệ Thiên Giảo, Tiên Hàm và những người khác lần lượt rời đi.
Hơn trăm vị đệ tử có mặt ở đây đều bị hạ khẩu lệnh, không một ai dám truyền tin ra ngoài.
Nhưng chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi. Trong quá trình diễn ra Đại Võ Tài thì có lẽ còn chèn ép được, nhưng sau khi Đại Võ Tài kết thúc, e là chuyện này không thể bị áp chế nổi.
...
Võ Môn.
Trên một con đường núi.
Tuyết Phi Yến đi trước, Tần Ninh đi theo sau, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân ở sau cùng.
Bốn người đi dọc theo đường núi gập ghềnh.
Suốt quãng đường, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân đều vô cùng cẩn thận, sợ Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đột nhiên tấn công.
“Đừng lo”.
Tần Ninh cười nói: “Không có lệnh của ta thì chúng không dám chạy loạn đâu. Ta đã đồng ý đi cùng các ngươi đến sườn núi Thần Võ rồi thì sẽ không nuốt lời đâu”.
Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh, vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Ai mà biết cái tên này nói thật hay đùa cơ chứ.
Tuyết Phi Yến đi ở phía trước, chậm rãi nói: “Trên thực tế, ta rất tò mò vì sao sáu vị đường chủ không ra tay giết ngươi luôn, đồ đệ và thú cưỡi của ngươi đúng là rất có thực lực, ta cũng chưa chắc có thể thắng được họ, nhưng... nếu sáu đường chủ ra tay thì hai bọn họ cũng sẽ khó mà đỡ được”.
Nghe vậy, Tần Ninh cười đáp: “Ai mà biết... chắc là cảm thấy thời cơ chưa chín muồi đi”.
Tuyết Phi Yến nhướng mày, hơi khựng lại, sau đó thì tiếp tục đi lên phía trước.
Tần Ninh nói tiếp: “Diệp Nam Hiên đâu? Có tin tức gì chưa?”
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến quay người nhìn Tần Ninh, ánh mắt lộ ra một tia sát khí.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến từ từ nói: “Có hai cường giả cảnh giới Thánh Tôn đỉnh phong ở bên cạnh, sao lại đến Võ Môn của ta?”
“Giờ lại thăm dò tin tức của môn chủ nhà ta, ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh không hề đáp lại câu hỏi của Tuyết Phi Yến mà chỉ mỉm cười: “Ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ là... hỏi thăm thôi...”
“Hừ!”
Tuyết Phi Yến lúc này lại bước tiếp.
Tần Ninh lại hỏi: “Ngươi tức giận đến thế làm gì?”
“Võ Môn bây giờ bên trong thì không ổn, bên ngoài thì loạn lạc, Diệp Nam Hiên vắng mặt, không ai có thể trấn áp được cục diện!”
“Các ngươi đã có chuẩn bị gì để đối phó Ma tộc rồi?”
Nghe xong, Tuyết Phi Yến hơi sửng sốt, gần như hóa thành một tàn ảnh, rút ra một cây chủy thủ kề vào cổ Tần Ninh.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến lạnh lùng nói.
Chuyện Ma tộc.
Mà kẻ này cũng biết.
Nhưng nhìn thế nào thì Tần Ninh cũng chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng.
“Ta đã nói rồi, đừng kích động”, Tần Ninh lại nói: “Ta chỉ muốn biết Võ Môn các ngươi đã nhận được bao nhiêu tin tức, và chuẩn bị thế nào rồi thôi!”
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết à?”
Tuyết Phi Yến lạnh lùng nói.
“Yến Phi Tuyết, Võ Môn của hiện tại chỉ dựa vào ngươi với Diệp Bắc Phong cùng Liễu Vạn Quân thì có khống chế nổi không?”, Tần Ninh chỉ lạnh nhạt nói.
Yến Phi Tuyết!
Ba chữ này vừa thốt ra, nắm đấm của Tuyết Phi Yến hơi run.
“Ngươi cẩn thận, không thì ta sẽ bổ nát đầu ngươi đấy!”
Tần Ninh cười nói: “Ta còn đang nghi ngờ ngươi xem có vấn đề gì không, nhưng qua hôm nay, ngươi luôn miệng muốn giết ta, ta nghĩ, có lẽ ngươi khá đáng tin”.
Tuyết Phi Yến lúc này vung tay.
Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân lúc này trong nháy mắt tản ra, rồi biến mất.
“Ngươi là ai? Là do môn chủ đại nhân phái tới sao? Môn chủ đại nhân giờ sao rồi?”, Yến Phi Tuyết hỏi thẳng.
Tần Ninh nói: “Ta không biết Diệp Nam Hiên ở đâu, còn sống hay đã chết, cho nên ta mới đến Võ Môn”.
“Lần này, e là Võ gia, Thần gia, Phụng gia và Đường gia đã quyết tâm rồi”.
“Khúc gia và Giang gia thì sao? Có đáng tin không? Trong Võ Môn này có bao nhiêu người đáng để tin tưởng đây, ngươi có biết không?”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Yến Phi Tuyết càng không nhìn thấu Tần Ninh.
Bây giờ, Tần Ninh đi đến một bệ đá ven đường rồi ngồi xuống, từ từ nói: “Bốn nhà đó đã chuẩn bị xong cả rồi, Võ Xương Nguyên liên hợp với cao thủ ba nhà, muốn giết đám Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, muốn giúp Giang Du Văn cướp được một vài bí mật của Giang gia, nhưng đã bị ta phát hiện ra và thất bại”.
“Mà từ đó ta mới biết Võ gia, Thần gia, Phụng gia, Đường gia đã sinh lòng bất mãn với Võ Môn từ lâu”.
“Ám sát đám Giang Ngạo Tuyết chỉ là một trong những kế hoạch của chúng mà thôi”.
“Mà ta cũng gặp Võ Sơn Lãnh, nói cho Võ Sơn Lãnh biết thân phận của ta. Ta muốn cho bốn nhà một cơ hội, cơ hội từ bỏ hết thảy, quay về lúc trước”.
“Nhưng mà...”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Bốn lão tổ cho đến giờ vẫn chưa từng đến gặp mặt ta, chúng nói bận vì Đại Võ Tài nhiều việc, ta cũng tin”.
“Nhưng khi ta đi vào trong Võ Môn, nhìn thấy không ít võ giả của bốn tộc đều là do Ma tộc hóa thành”.
“Chúng không biết rằng ta nhận biết được người nào là do Ma tộc hóa thân”.
“Nên đồng ý với ta là không làm gì nữa, nhưng người của Ma tộc vẫn chưa hề biến mất, mọi thứ vẫn như cũ, là chúng đang cố ý trì hoãn ta”.
“Mà ta giết chết Thần Vũ cùng Đường Dục, bọn chúng không còn cách nào khác ngoài việc phải xuất hiện, nhưng không chịu nhận ta. Bọn chúng hẹn ta gặp mặt ở sườn núi Thần Võ, vậy ta liền tùy theo ý chúng mà đến sườn núi Thần Võ gặp gỡ”.
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến tràn ngập sự kinh hãi.
“Cho nên... rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuyết Phi Yến lên tiếng hỏi.
“Ta...”
Tần Ninh nhìn Tuyết Phi Yến, lẩm bẩm: “Yến Phi Tuyết à, nếu là Diệp Bắc Phong gặp ta thì cho đến giờ chắc chắn đã biết ta là ai rồi. Tư duy của ngươi vẫn chậm như bảy vạn năm trước nhỉ”.
Nghe xong, sắc mặt Tuyết Phi Yến run rẩy.
Yến Phi Tuyết.
Ban nãy Tần Ninh đã gọi cái tên này.
Cô ấy lúc đó không bình tĩnh, nên chưa để ý, nhưng bây giờ...
Cái tên Yến Phi Tuyết này chỉ có người đó biết.
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, kinh hãi nói: “Cuồng Võ Thiên Đế!”
Chương 2037: Thức thứ một trăm lẻ chín
Tần Ninh cười nói: “May là vẫn chưa ngốc hẳn”.
“Yến Phi Tuyết mới là tên thật của ngươi, ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ nhớ mãi, không ngờ chính ngươi đã quên mà ta vẫn còn nhớ như in”.
Lúc này, cả người Tuyết Phi Yến cứng đờ.
Một cảnh tượng xuất hiện trong đầu Tuyết Phi Yến.
Đó là chuyện của bảy vạn năm về trước.
Cô ấy lúc đó vẫn là tiểu thư của Yến gia.
Yến gia tuy không bằng lục đại gia tộc trong thánh vực Đại Võ nhưng cũng là gia tộc thành chủ của một thành trì có ngàn vạn người.
Yến Phi Tuyết vốn là tiểu thư Yến gia, địa vị tôn quý.
Nhưng chỉ sau một lần tranh đấu, Yến gia bị hủy diệt, cô ấy biến thành nghệ nữ lầu xanh.
Trong một buổi biểu diễn, cô ấy bị một công tử coi trọng, định cưỡng bức cô ấy, nhưng may mắn gặp được Tần Ninh khi chưa trở thành Cuồng Võ Thiên Đế.
Hai người vì vậy mà quen nhau.
Cô ấy đi theo bên cạnh Tần Ninh, được Tần Ninh dạy dỗ, tu vi một đường nâng cao.
Cô ấy muốn bái Cuồng Võ Thiên Đế làm thầy, nhưng Cuồng Võ Thiên Đế nói cô ấy không xứng, chỉ cho thân phận đệ tử ký danh.
Mà thời gian qua đi, thiếu nữ ngây ngô ngày nào đã trở thành cường giả đảm đương một phương. Võ Môn thành lập, cô ấy đi theo Đại Đế, từng bước nhìn Võ Môn trở nên mạnh mẽ.
Trong lúc ấy, cô ấy quen biết với Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân...
Tất cả đều trở nên khác biệt.
Bởi vì Tần Ninh mà cuộc đời cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Vài vạn năm qua, trong những đêm khuya thanh vắng, cô ấy đều suy nghĩ nếu không có Tần Ninh thì có lẽ cô ấy đã sớm trở thành đồ chơi trong tay lũ đàn ông, trở thành cái xác không hồn.
Quay về thực tại, Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, cười lạnh: “Làm sao ta tin được ngươi?”
“Nếu giờ ta nói lại ngày đầu chúng ta gặp mặt thì quá tốn thời gian”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng thời gian đó đúng là đáng để hoài niệm, sau này từ từ kể lại, giờ ta chứng minh mình là Cuồng Đế cũng khá đơn giản”.
Tần Ninh đưa hai ngón tay ra, nhìn Tuyết Phi Yến, cười nói: “Pháp thuật trực đao đã được truyền cho Giang Ngạo Tuyết, cả thánh vực Đại Võ này, cô ta là người thứ hai được học”.
Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Phi Yến thay đổi ngay lập tức.
Pháp thuật trực đao.
Không phải là thánh quyết ở thánh vực Đại Võ mà là do Cuồng Đế tự thân sáng tạo, dung hợp hơn trăm loại đao quyết rồi chỉnh hợp mà ra.
Trước kia Cuồng Đế nói chỉ truyền thuật này cho cô ấy.
“Diễn luyện đi!”
Tuyết Phi Yến ném ra một thanh bình đao, nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói.
“Không cần mất công như thế làm gì!”
Tần Ninh mỉm cười: “Pháp thuật trực đao có tổng cộng một trăm lẻ tám thức, nếu diễn luyện từng cái sẽ rất mất thời gian, ta chỉ cần diễn luyện một chiêu thì ngươi sẽ biết ngay”.
“Sao?”
“Chiêu cuối cùng, thức thứ một trăm lẻ chín, Trực Đao Thần Trảm”.
Tần Ninh nói xong, tay cầm bình đao vung ra.
Trường đao lóe lên, ánh sáng lấp lánh, hoa cỏ xung quanh theo đao phong mà chuyển động, cũng không có gì khác thường.
Nhưng khi đao rơi xuống, tiếng vỡ vụn lúc này vang lên.
Hoa cỏ đất đá trong phạm vi trăm mét hoàn toàn hóa thành bột mịn, tung bay tán loạn.
Tần Ninh cười nói: “Thức thứ một trăm lẻ chín, cũng là thức cuối cùng. Trước kia khi rời đi, ta nói khi gặp lại sẽ truyền cho ngươi thức này, Yến nhi à...”
Lúc này, Tuyết Phi Yến run rẩy.
“Ngươi...”
“Ta...”
Sắc mặt Tuyết Phi Yến lúc này biến đổi, đôi mắt ngấn nước, hốc mắt đỏ bừng.
“Đệ tử ký danh Tuyết Phi Yến tham kiến tiên sinh!”
Tuyết Phi Yến quỳ một chân xuống đất, cả người run rẩy.
Tần Ninh cười nói: “Kích động không?”
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, thút thít nói: “Lúc này rồi mà tiên sinh còn đùa giỡn được sao?”
“Diệp Nam Hiên sư huynh biến mất, Diệp Bắc Phong sư huynh lo muốn chết, tứ đại gia tộc đang mang lòng làm loạn, Võ Môn cũng sắp loạn đến nơi rồi”.
“Tiên sinh quay về, vì sao không tìm đến chúng ta, làm chúng ta đợi đến phát lo!”
Tuyết Phi Yến nói, vừa có ý phàn nàn, nhưng phần nhiều là không nén nổi niềm vui.
Tần Ninh bật cười: “Ta không về là muốn xem xem, không có ta thì Võ Môn có tốt hay không, ai ngờ lại phiền thế này”.
Tần Ninh nói xong, đỡ Tuyết Phi Yến dậy, cười nói: “Lúc trước gặp Giang Tĩnh, bảo Giang Tĩnh không truyền ra ngoài, hôm nay gặp ngươi, thấy nói cho ngươi biết thì vẫn tốt hơn”.
“Tiên sinh... ngài... quá xấu...”
Tuyết Phi Yến không khỏi nói.
Tần Ninh bất lực: “Nói ta xấu mới là sai đấy”.
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, chuyển từ khóc thành cười.
“Võ gia thật sự muốn động thủ sao?”
“Chẳng phải ngươi đã biết rồi hay sao?”, Tần Ninh thản nhiên nói.
Tuyết Phi Yến thở dài, nói tiếp: “Chúng ta chỉ phát hiện một ít Ma tộc trà trộn vào Võ Môn, liền tiến hành điều tra, phát hiện đám Ma tộc trà trộn vào hoàn toàn có liên quan đến Võ gia, Thần gia, nhưng đường chủ Võ Hi cùng Thần Hiên lại không buồn quan tâm”.
“Trên thực tế, lúc Diệp Nam Hiên sư huynh còn ở đây thì đã thấy có điều khác lạ rồi, nhưng sư huynh không muốn gây chuyện trước khi tiên sinh về, nên chỉ mới nhắc nhở bọn họ”.
“Nhưng bọn họ dường như không chịu tỉnh ra...”
Tần Ninh mỉm cười: “Ta hiểu”.
“Bây giờ cứ tổ chức Đại Võ Tài như bình thường đi, ta đến nói chuyện với sáu người bọn chúng một chút”.
“Tiên sinh tình nguyện tới sườn núi Thần Võ...”, Tuyết Phi Yến đột nhiên nói: “Bọn chúng chắc chắn đã chuẩn bị gì đó tại sườn núi Thần Võ, chờ tiên sinh nhảy vào đấy!”
“Như chúng mong muốn”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Võ Sơn Lãnh, ta cho chúng một cơ hội, gặp trong cốc, ta cho chúng cơ hội thứ hai, lần này, sườn núi Thần Võ, ta cho chúng cơ hội thứ ba”.
“Nếu không thành, ta sẽ chém chết chúng”.
“Mà ở Đại Võ Tài, ngươi và Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân tọa trấn, cộng thêm Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo, năm Thánh Tôn đỉnh phong cũng đủ để ổn định thế cục”.
“Ta không muốn mọi thứ quá cứng nhắc, dù sao đám phản loạn này chưa chắc đã là ý của tất cả mọi người trong gia tộc”.
Tuyết Phi Yến nghe vậy, nhịn không được mà nói: “Tiên sinh đã mềm lòng hơn...”
Tần Ninh lắc đầu nói: “Cũng không phải là mềm lòng”.
“Dù sao Võ Môn cũng là một tay ta tạo nên”.
Tuyết Phi Yến nghe xong, thần sắc sững sờ.
Đúng vậy.
Võ Môn dù sao cũng là một tay tiên sinh sáng tạo ra, bây giờ nội loạn như vậy cũng là điều mà tiên sinh không muốn thấy nhất.
“Đều tại chúng ta không thể thay tiên sinh cai quản tốt Võ Môn”.
“Tại gì các ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Lòng người khó dò, bảy vạn năm qua đi, ai dám chắc lòng người sẽ không đổi chứ?”
“Nhưng nếu trên dưới Võ gia, Thần gia, Đường gia, Phụng gia đều một lòng phản bội Võ Môn, ta cũng sẽ không ngại đồ diệt tứ tộc. Lòng nhân từ... ta đã cho chúng không chỉ một cơ hội...”
Nghe vậy, Tuyết Phi Yến gật đầu.
Tần Ninh nói tiếp: “Bảo Diệp Bắc Phong, cứ tổ chức Đại Võ Tài như thường, đây là chuyện quan trọng của Võ Môn không thể thay đổi”.
“Ngoài ra cũng phải cẩn thận gian tế của Ma tộc, cùng đám Ma tộc tới tiếp viện. Nếu Thánh Đế không xuất hiện thì ba người các ngươi sẽ có thể ứng đối”.
“Nếu Thánh Đế xuất hiện... có lẽ là ta đã giải quyết xong đám cổ hủ kia...”
“Vâng!”
Tuyết Phi Yến chắp tay nói.
Chương 2038: Sườn núi Thần Võ
Tần Ninh nhìn đường núi, cười nói: “Vừa đi vừa nói thôi”.
“Vâng!”
Lúc này Tuyết Phi Yến đi sau lưng Tần Ninh, hỏi: “Tiên sinh, mấy vạn năm qua ngài đã đi đâu ạ?”
Tần Ninh trước kia chỉ thu Diệp Nam Hiên làm đồ đệ, còn Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và cô ấy chỉ là đệ tử ký danh của Tần Ninh mà thôi, không phải đồ đệ chân chính.
Lúc ấy, cả ba người thích gọi Tần Ninh là tiên sinh hơn.
Bảy vạn năm qua đi, một lần nữa gọi tên tiên sinh, Tuyết Phi Yến tươi như hoa, cảm giác bản thân trẻ lại không ít.
“Đi đâu à?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đổi thân phận khác, đến một nơi khác, nhìn hết thảy thiên địa nơi đây”.
“Nếu Diệp Nam Hiên sư huynh biết tiên sinh quay về, chắc sẽ vui phát điên mất!”
Tần Ninh nghe vậy, không khỏi nói: “Sao Diệp Nam Hiên lại mất tích vậy? Đến thánh vực Thiên Kiếm rồi bị người ta bắt ư?”
“Theo như những gì chúng ta tìm hiểu, Diệp Nam Hiên sư huynh còn chưa đến thánh vực Thiên Kiếm thì đã biến mất rồi. Còn việc bên ngoài nói Võ Môn phẫn hận Nhất Kiếm Các thì cũng chỉ là lời đồn do đám Võ gia gieo rắc mà thôi”.
Tần Ninh lập tức sáng tỏ.
“Xem ra lần này mấy vị đúng là hạ quyết tâm rồi đấy”.
“Tiên sinh, hay ngài đừng đến sườn núi Thần Võ nữa”, Tuyết Phi Yến nói: “Lúc trước ta còn không hiểu vì sao đám Võ Hi đột nhiên xuất hiện, cũng không giết ngài, giờ nghĩ lại thấy đúng là tiên sinh quá hiểu bọn chúng”.
“Đã như vậy, đám Võ Hi hẳn là đã chuẩn bị một cục diện đánh nhau sống chết rồi”.
Tần Ninh cười nói: “Ta cũng vì nghĩ như thế nên mới đi mà”.
“Ta muốn biết cục diện chém giết này rốt cuộc là gì”.
“Sau những lần trải nghiệm, ta mới biết lòng người khó dò, người mà ta cho rằng không bao giờ phản bội mình lại luôn phản bội ta, ta cũng đã rộng lượng, nhưng thật sự rất muốn biết vì sao chúng lại muốn làm phản...”
“Ban đầu, khi sáng lập Võ Môn, ta cho chúng quyền tự do rất lớn, cũng cho chúng đột phá khỏi ràng buộc bản thân, có cơ hội đi đến Thánh Đế”.
“Nhưng chúng vẫn luôn không vừa lòng, lí do là vì sao vậy?”
Hai người nói chuyện, đi tới sườn núi Thần Võ.
Sườn núi Thần Võ ở trong một mảnh địa vực bị phong cấm của Võ Môn.
Đây là cấm địa, trừ môn chủ và cửu đại đường chủ ra không thì được phép vào.
Đây là nơi chứa toàn bộ bí mật của Võ Môn.
Từ vách núi đi xuống chính là vực sâu, dưới đáy vực sâu chính là sườn núi Thần Võ.
Lúc này, Tần Ninh và Tuyết Phi Yến đứng ở bên bờ vách núi.
“Đến đây thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Ngươi không cần tiễn nữa”.
“Ngày tổ chức Đại Võ Tài sẽ là lúc chúng động thủ, ngoài tứ đại gia tộc ra thì Khúc gia với Giang gia chưa rõ tốt xấu, nhưng thế lực các châu cũng không tốt lành gì”.
Tần Ninh dặn dò: “Nhớ kỹ, cẩn thận bốn gia tộc, cẩn thận đám thế lực khác, cẩn thận... Ma tộc”.
“Giải quyết xong đám người này, ta sẽ xuất hiện”.
Tuyết Phi Yến nghe xong, trịnh trọng gật đầu.
Tần Ninh sải bước ra, rơi xuống dưới sườn núi Thần Võ, biến mất không thấy gì nữa.
Mà giờ khắc này, Tuyết Phi Yến nắm chặt hai tay, kích động quay đi, thân ảnh biến mất.
Cần nhanh chóng nói việc này cho Diệp Bắc Phong cùng Liễu Vạn Quân.
Diệp Nam Hiên không có mặt, những năm này Võ Môn loạn trong giặc ngoài, Diệp Bắc Phong là người cai quản, lo lắng vô cùng.
Nhưng Cuồng Đế trở về, Diệp Bắc Phong sẽ không cần quá lo nữa.
Hơn trăm đệ tử không dám hó hé gì về mọi chuyện xảy ra ở trong sơn cốc.
Mà chuyện Thần Vũ cùng Đường Dục mất mạng, Võ Môn đã đưa ra kết luận rằng hai người này bị gian tế Ma tộc giết chết, lập tức khiến lòng người bàng hoàng, nhưng Võ Môn đã tuyên bố chém chết gian tế, mọi người có thể yên tâm.
Mọi chuyện bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh.
Giống như đang ẩn giấu chuyện gì, nhưng không một ai dám kể loạn ra ngoài.
Trong một tòa lầu các ở Võ Môn.
Ba người Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm, Phong Vô Tình cùng Phệ Thiên Giảo đang ngồi trên ghế.
“Xem ra cuộc chiến này là không thể ngăn cản”.
Ôn Hiến Chi nói: “Lần này sư tôn đích thân tới đó hẳn là muốn tự tay kết thúc, Võ Môn chắc chắn sẽ xảy ra chiến đấu, chúng ta cần nhúng tay vào”.
Tiên Hàm nói: “Vậy an nguy của Ninh ca thì sao...”
“Ngươi đừng lo cho sư tôn nữa, hãy tự lo cho bản thân đi”.
Ôn Hiến Chi nói: “Lần này sư tôn đã cho chúng quá nhiều cơ hội, nhưng chúng không biết trân trọng”.
“Dù sao, muốn đánh thì đánh, cũng chẳng sợ”.
Phệ Thiên Giảo cũng nói: “Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, giúp chút ít thôi, đừng có nhúng tay sâu quá...”
“Con chó lười này!”
Ôn Hiến Chi lập tức mắng mỏ.
Phệ Thiên Giảo chỉ liếc Ôn Hiến Chi một cái rồi kệ hắn ta.
Phong Vô Tình nói: “Võ Sơn Lãnh đến tìm Tần Ninh rồi, nhưng dường như Võ gia không định từ bỏ. Tần Ninh đi gặp chúng có lẽ là có thâm ý khác”.
“Chúng ta ở đây chờ thôi”.
Phong Vô Tình: “Ta đã đồng ý với Tần Ninh là bảo vệ Tiên Hàm cùng Giang Ngạo Tuyết thì chắc chắn sẽ làm được, hai người các ngươi muốn làm gì thì làm”.
“Vậy thì quyết như thế đi!”
Ôn Hiến Chi cười khì khì: “Ta thấy sư tôn mà giết chết mấy lão già kia thì Võ Môn sẽ không làm gì được đâu, mấu chốt chỉ có Ma tộc mà thôi”.
“Giờ ta chỉ muốn đám Ma tộc mau mau xuất hiện thôi, ta phải giết chết mấy tên”.
Mọi người thương lượng xong thì ai về nhà nấy.
Mai chính là lúc Đại Võ Tài bắt đầu.
Võ Môn đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ tỉ thí bắt đầu.
Mà lúc này, dưới sườn núi Thần Võ.
Bên dưới vực sâu không hề đen kịt mà vô cùng sáng tỏ.
Trên vách đá có những tinh thạch đỏ hồng lớn cỡ quả nhãn được khảm nạm đang phát ra ánh sáng, xóa đi sự ẩm ướt âm u.
Tần Ninh bình tĩnh đi dưới sườn núi Thần Võ.
Một con đường rộng chừng mười trượng kéo dài ra, hướng về chỗ sâu.
Tần Ninh đi tới, đến nơi sâu, nhìn về phía trước, ánh mắt chứa đựng vài phần hoài niệm và lạnh nhạt.
Đi mất nửa ngày mới thấy trước mặt đột nhiên rộng ra.
Mà giờ khắc này, một võ trường rộng lớn xuất hiện trước mắt.
Võ trường hình tròn, bốn phía là chín cột đá sừng sững, toàn thân mượt mà, điêu khắc hình những con thánh thú trông vô cùng phi phàm.
Mà trung tâm võ trường là một đài tròn có đường kính ba trượng, cao sừng sững, trên đó có một cái ghế xếp.
Tần Ninh đi thẳng lên ngồi vào ghế xếp.
Mà ngồi hẳn nửa ngày sau, xung quanh mới bắt đầu vang lên tiếng gió khe khẽ.
Ngay sau đó, chín cột đá bỗng xuất hiện sáu bóng người, tản ra, đứng tại mỗi cột.
Sáu người đứng ở sáu cột đá, lúc này không phải hư ảo mà là chân thân.
Nhìn kỹ lại, sáu người này mỗi người một vẻ, nhưng đều ẩn chứa lực bộc phát khủng bố, và đều nhìn chằm chằm Tần Ninh đang ngồi trên ghế.
Chương 2039: Lục tổ
“Ta đợi các ngươi đã lâu”.
Tần Ninh nhìn sáu người, chậm rãi nói.
“Võ Hi, vài vạn năm trôi qua, ngươi vẫn trẻ trung như thế”.
Tần Ninh nói với một trong sáu người.
Một trong sáu người đứng trên cột đá mặc áo trắng, khí độ bất phàm, nhìn chỉ như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mà dung nhan tuấn tú của ông ta tạo ra một khí tức nóng rực, sức mạnh quanh thân cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Thiếu niên nhìn chừng mười bảy, mười tám tuổi kia có một đôi mắt như có thể bao quát tinh hà vạn trượng.
Võ Hi, lão tổ Võ gia.
Một bề ngoài trẻ tuổi như thế mà lại là nhân vật đã sống mấy vạn năm, quả là khiến người ta kinh ngạc.
“Vài vạn năm qua đi, ngươi lại... hoàn toàn khác biệt”.
Võ Hi lên tiếng.
Giọng nói của ông ta cũng cực kỳ dễ nghe.
Tần Ninh lại nhìn sang một người khác.
Một người mặc áo dài, tóc trắng phất phơ theo gió nhưng không hề che lấp đi vẻ ngoài đẹp tuyệt của người này.
Nhưng nhìn kỹ thì đây lại là một người đàn ông.
Vẻ ngoài như thanh niên đôi mươi.
“Thần Hi, ngươi cũng không thay đổi...”
Tần Ninh khẽ cười.
Thần Hi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh lướt qua Thần Hi, nhìn đến một ông già khoảng năm, sáu mươi tuổi, thân thể khôi ngô nhưng tóc trắng phủ đầy.
Ông ta đem lại một cảm giác tràn đầy sinh khí.
“Phụng Thiên Tồn”, Tần Ninh nói: “Ngươi lại già đi nhiều...”
Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn đến một người phụ nữ duy nhất trong sáu người.
Người này nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc dài, dáng người xinh đẹp, mặc váy dài màu xanh, giống như quả đào đã chín, vừa nhìn đã thấy phong tình vạn chủng.
“Khúc Linh Nhân”, Tần Ninh nói tiếp: “Phụ nữ đúng là yêu vẻ đẹp, nhìn trưởng thành và quyến rũ hơn trước rất nhiều”.
Khúc Linh Nhân nhíu mày nhìn Tần Ninh.
“Đường Trung Hoài”, Tần Ninh nhìn người tiếp theo: “Ngươi thì già cỗi quá”.
Nhìn Đường Trung Hoài còng lưng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, thần xác cũng suy yếu.
Mà người cuối cùng có vẻ ngoài trung niên, ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ.
“Giang Vũ”.
Tần Ninh gọi tên từng người một.
Giống như chào hỏi người bạn già đã lâu không gặp.
Nhưng trong sáu người, chỉ có Khúc Linh Nhân cùng Giang Vũ là không hiểu gì.
Còn bốn người Võ Hi, Thần Hiên, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài thì nhìn Tần Ninh với ánh mắt có kinh ngạc, có không hiểu, có bất đắc dĩ.
“Võ Hi, ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, sao lại không biết trân trọng chứ?”, Tần Ninh hỏi.
Cơ hội?
Trân trọng?
Có ý gì?
Khúc Linh Nhân cau mặt lại, Giang Vũ càng hiếu kỳ.
Trên thực tế, nội tâm Giang Vũ những ngày này vô cùng bất an.
Biểu hiện kỳ lạ của Giang Tĩnh làm ông ta bất an, hôm nay gặp Tần Ninh nữa làm sự bất an này càng thêm mãnh liệt.
“Võ Hi”.
Giang Vũ lúc này mở miệng, âm thanh hùng hậu, nói: "Kẻ này mới là cảnh giới Thánh Hoàng, sáu người chúng ta tụ hội lại vì hắn thì có khoa trương quá không?”
“Hôm nay bắt đầu Đại Võ Tài, chúng ta cũng phải ra mặt đấy”.
Khúc Linh Nhân cũng nói: “Ta cứ tưởng là có chuyện gì lớn lắm mới triệu tập cả sáu ra, nhưng chỉ vì cái này thôi sao?”
“Kẻ này tùy tiện, nhưng Thần Vũ và Đường Dục kia cũng ngu xuẩn, chết là đáng. Các ngươi tức quá thì giết là được, cần gì làm đại trận để lãng phí thời gian như thế này?”
Hai người hiển nhiên là không kiên nhẫn chút nào.
Tần Ninh lúc này nhìn hai người, bật cười.
“Hóa ra cho đến giờ, các ngươi vẫn chưa biết gì”.
Tần Ninh cười nói: “Như vậy cũng làm ta yên tâm hơn nhiều, xem ra cũng không phải toàn bộ các ngươi muốn lật đổ Võ Môn”.
Lật đổ Võ Môn?
Khúc Linh Nhân cùng Giang Vũ đều sững sờ.
Có chuyện gì thế này?
Là ai muốn lật đổ Võ Môn?
...
Võ Sơn, Võ Môn.
Hôm nay Võ Môn linh đình tổ chức.
Đại Võ Tài.
Tỉ thí lớn nhất của Võ Môn, cũng là chuyện lớn nhất của cả thánh vực Đại Võ.
Hô nay, trước mặt chín ngọn núi lớn của Võ Môn, trên một võ trường rộng rãi.
Võ trường này dài mấy ngàn trượng, rộng đến ngàn trượng, chứa được mấy vạn người.
Mà giờ khắc này, trong ngoài võ trường có hơn vạn người tụ hội.
Đệ tử ở trong Võ Môn, đệ tử của lục đại gia tộc, võ giả đến từ các thế lực trong thánh vực Đại Võ.
Tập trung tại đây.
Vô cùng phồn thịnh.
Lúc này, các phương của thánh vực Đại Võ đều mang thần sắc nghiêm túc.
Đây chính là việc lớn của thánh vực Đại Võ, cũng là việc lớn của Võ Môn, ai dám náo loạn ở đây chứ?
Mà nhìn kỹ lại, võ trường đã được bố trí ổn thỏa.
Tứ phương đều có cường giả tọa trấn các phương.
Ba bên Võ, Thần, Phụng gia ở phía Đông.
Ba nhà Khúc, Đường Giang ở phía Tây.
Các thế lực lớn như Tà Nguyệt tông, Huyền Băng tông, Cự Linh tông, Thiên Chiếu kiếm phái thì ở phía Bắc.
Còn phía nam thì là vị trí của chín vị đường chủ.
Bên Võ gia, trưởng tộc Võ Côn đang ngồi tọa trấn.
Trưởng tộc Thần gia là Thần Vĩnh Khiếu cũng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng sắc mặt lại hơi âm trầm.
Trưởng tộc Phụng gia là Phụng Trường Minh cũng thấp thỏm không yên.
Ở phía Tây.
Trưởng tộc Khúc gia Khúc Du Du, trưởng tộc Đường gia Đường Mặc, trưởng tộc Giang gia Giang Hoành Nhạc.
Phía Bắc là nhóm thái thượng tộc lão của sáu gia tộc lớn.
Đây đều là cự đầu cảnh giới Thánh Tôn.
Ở giữa là chín cái ghế lóe ra ánh sáng, lộ vẻ thánh khiết bất phàm.
Cửu đại đường chủ.
Đây là thể hiện cho quyền lợi cao nhất của Võ Môn.
Cùng lúc đó, tiểu bối các phương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ra sân.
Tiếng nói chuyện xôn xao, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, ở phía nam võ trường có một đội người chân đạp hư không mà đến.
Ba người đi đầu xuất hiện trước mắt.
Hai nam một nữ.
Khí thế phi phàm.
Thấy ba người kia, tất cả đều đứng dậy, chắp tay thi lễ.
“Các vị, đừng khách khí, mau ngồi đi”.
Ba người lần lượt đứng xuống đài chủ ở phía Bắc.
Người đàn ông đứng giữa nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người cao lớn, tóc dài buộc cao, mặc áo dài, vô cùng hiền hòa nho nhã.
Đại đường chủ Võ Môn, Diệp Bắc Phong.
Cao thủ số hai của Võ Môn.
Chỉ thua mỗi huynh trưởng Diệp Nam Hiên, rất nhiều người cho rằng Diệp Bắc Phong đã đến cảnh giới Thánh Đế.
Cũng có người nói, Diệp Bắc Phong tuy là Thánh Tôn thất chuyển, nhưng cũng là cấp bậc cực cao, không phải Thánh Đế thì không ai đánh bại được.
Thánh Hoàng có cửu văn là đỉnh.
Thánh Tôn thì là thất chuyển.
Cảnh giới Thánh Tôn, thể văn hợp vào thân xác, hồn phách quy vào hồn hải, thân xác thể văn cùng hồn phách thể dung hợp lại, trải qua bảy lần thay đổi thì hợp vào làm một, đi đến viên mãn là hồn phách, thân xác, thánh lực hợp một, bước vào Thánh Đế.
Bảy lần thay đổi này dĩ nhiên là gian nan nhất, nhưng mỗi một chuyển đều là một lần thăng hoa.
Chương 2040: Đại Võ Tài bắt đầu
Thực lực của Diệp Bắc Phong đương nhiên là không thể nghi ngờ.
Mấy năm trước, người ta đã đồn rằng Diệp Bắc Phong tấn thăng làm Thánh Đế.
Nhưng không ai biết đây là thật hay giả.
Bởi vì không một ai có tư cách đi dò xét Diệp Bắc Phong. Người có tư cách thì chính là tám vị đường chủ còn lại trong Võ Môn, nhưng cùng là người trong tông môn thì có ai lại đi bán đứng lẫn nhau chứ?
Bên cạnh Diệp Bắc Phong là một người đàn ông trung niên, nhìn có mấy phần nghiêm nghị.
Nhị đường chủ Liễu Vạn Quân cũng là nhân vật nói một không hai của Võ Môn.
Bên phải thì là Tuyết Phi Yến.
Tuyết Phi Yến mặc váy dài, dáng người ưu nhã, tràn ngập sự quyến rũ, mang theo chút bá đạo và sắc bén.
Ba vị đường chủ xuất hiện.
Phía sau là tứ đại hộ pháp gồm Lương Triều Kiếm, Kha Tử Ẩn, Nhạn Ngọc, Thanh Đại Vân cung kính đứng vững.
Cửu đại đường chủ, cao cao tại thượng, trên thực tế rất ít tham gia vào chuyện của Võ Môn.
Người xuất đầu lộ diện thực sự và phụ trách những công việc này chính là bốn vị hộ pháp.
Mọi người quen thuộc với bốn vị hộ pháp này hơn.
Nhưng cũng càng kính sợ ba vị đường chủ.
Cửu đại đường chủ đều là Thánh Tôn đỉnh phong, là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là cả thánh vực Đại Võ này đều phải run rẩy.
Diệp Bắc Phong lúc này nhìn tứ phương, bắt đầu nói: “Đại Võ Tài là do Cuồng Võ Thiên Đế đại nhân, người sáng tạo Võ Môn chúng ta tạo ra, mục đích muốn phát huy võ đạo của thánh vực Đại Võ”.
“Cho đến ngày nay, Đại Võ Tài có ý nghĩa như thế nào chắc không cần ta phải nói nhiều”.
“Hôm nay, hỡi thiên kiêu các phương, mong rằng các ngươi hãy dốc hết toàn lực và thể hiện bản thân trên lôi đài”.
Diệp Bắc Phong nói vài câu đơn giản, rồi cười tiếp: “Sáu vị đường chủ đang chuẩn bị bất ngờ cho mọi người, tin rằng người đạt hạng nhất lần này sẽ khó quên cả đời”.
Lúc này, Ôn Hiến Chi ngồi bên ghế Giang gia bĩu môi nói: “Đúng là khó quên cả đời thật...”
“Tiếp theo đây sẽ do bố vị hộ pháp chủ trì, ba người chúng ta tọa trấn nơi đây, hy vọng các vị tuân thủ quy tắc, thể hiện bản thân”.
Nói xong, tứ đại hộ pháp lần lượt lao ra vùn vụt, rơi xuống bốn phía võ trường.
Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân và Tuyết Phi Yến thì lần lượt ngồi xuống.
Diệp Bắc Phong nhìn sáu chiếc ghế trống, thở dài.
“Phi Yến, thật sự phải đến nước này à?”
Diệp Bắc Phong không khỏi nói.
“Tiên sinh đã nói là giao cho ngài ấy xử trí, còn bên ngoài thì để ba người chúng ta mà”, Tuyết Phi Yến thản nhiên nói.
Diệp Bắc Phong lẩm bẩm: “Cần gì phải như vậy... Võ Môn đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, thánh vực Đại Võ khó có được vài vạn năm như thế này, sao phải như vậy...”
“Diệp Bắc Phong”.
Tuyết Phi Yến cau mày: “Tiên sinh nói huynh quá mức lương thiện, lương thiện là tốt, nhưng cũng không tốt”.
“Nếu tính cách của huynh không như vậy thì người được trở thành đệ tử duy nhất của tiên sinh đã là huynh chứ không phải huynh trưởng Diệp Nam Hiên của huynh rồi”.
Diệp Bắc Phong nghe vậy thì hơi sững sờ.
Liễu Vạn Quân mới từ từ nói: “Chuyện đã đến nước này, không còn cách khác nữa đầu. Nhưng ra tay với người chuyện trò vui vẻ với mình từ xưa đúng là không dễ chút nào”.
“Nhưng ta cũng không cho phép người khác phá hoại Võ Môn, càng không cho phép tâm huyết của tiên sinh bị hủy hoại trong chốc lát”.
“Ừm!”
Ba vị đường chủ mở miệng bàn luận.
Cách đó không xa chính là nhóm thái thượng, tộc lão của lục đại gia tộc.
Nhưng bọn họ lại không nghe thấy ba người nói gì.
Lúc này, chỗ ba vị thái thượng của Võ gia.
Võ Sơn Lãnh nhìn Võ Sơn Minh và Võ Sơn Khuynh, không dám nói một lời, càng không dám dùng hồn niệm để giao lưu.
Dù sao ba vị đường chủ sẽ đều dễ dàng biết được bọn họ đang nói chuyện gì.
Nhóm thái thượng, tộc lão của Thần gia, Phụng gia, Khúc gia, Đường gia, Giang gia cũng đều yên lặng không nói.
Mọi người đều đặt sự chú ý vào võ trường.
Với những người không rõ chân tướng thì đây là một lần Đại Võ Tài vô cùng phồn hoa.
Con trai của đường chủ Liễu Vạn Quân – Liễu Nguyên Hằng.
Thiên kiêu Võ gia – Võ Bình Tiêu.
Phụng Nham của Phụng gia.
Khúc Thi Thi, Khúc Thư Kỳ của Khúc gia.
Và Giang Ngạo Tuyết của Giang gia.
Những thiên kiêu này sẽ có một người đạt quán quân, trở thành đệ tử thiên kiêu được người đời bàn tán say sưa.
Giang Hoành Nhạc lúc này nhìn con gái của mình, vui vẻ nói: “Tỉ thí cẩn thận, con phát triển đến bước này đã là vượt qua dự liệu của cha rồi”.
Giang Ngạo Tuyết nói: “Cha, con sẽ đạt hạng nhất”.
Giang Hoành Nhạc hơi sững sờ.
“Tốt, tốt lắm”.
Cùng lúc đó, bên phía Võ gia, Võ Côn nhìn con trai mình, cười nói: “Bình Tiêu, được chứ?”
“Cha yên tâm ạ”.
Võ Bình Tiêu oai hùng cười nói: “Chỉ có Liễu Nguyên Hằng là uy hiếp được con thôi, con còn cho Võ Thần làm đối thủ, nhưng tiếc là đã chết...”
“Dù sao thiếu đi một đối thủ thì lúc đạt hạng một sẽ bớt đi một chút công nhận, không khiến người ta chờ mong nữa”.
Võ Côn cười ha ha nói: “Nhóc con giỏi lắm, cha tin con, sau hôm nay, con sẽ trở thành thiên kiêu đứng đầu, sau này trách nhiệm của con sẽ càng lớn”.
“Vâng!”
Võ giả các bên đều nóng lòng mong mỏi.
...
Ở phía Bắc là các đại thế lực của thánh vực Đại Võ.
Tông chủ Tà Nguyệt lão nhân của Tà Nguyệt tông có mái tóc dài hơi lộn xộn, nơi mi tâm in một ấn ký mặt trăng, cười tà ma nói: “Đại Võ Tài đúng là thịnh thế, chỉ không biết có thể kéo dài được bao lâu”.
Tà Nguyệt lão nhân vừa dứt lời, tông chủ Huyền Băng Thánh Nữ của Huyền Băng tông lại nói: “Tà Nguyệt, ba vị kia vẫn còn ở đây đấy”.
Tà Nguyệt lão nhân chỉ cười ha ha đáp lại: “Ta có nói sai đâu!”
Tông chủ Cự Linh Tông là Hầu Xuân Thu cũng cười nói: “Chúng ta có nói hay làm gì dâu, ba vị đường chủ nghe được thì sao chứ? Mà kể cũng lạ, Thần Vũ với Đường Dục chết, sáu vị đường chủ cũng không hiện thân, đúng là kỳ quái...”
Ba người lúc này cũng không hiểu rõ.
Cùng lúc, nhóm tông chủ, môn chủ của Thiên Chiếu kiếm phái, Thương Vân lâu, Sơn Hải hiên, Cực Quang các cùng đảo Xích Dương cũng cười cười nói nói.
Thịnh thế phồn hoa cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có thể thấy sự hưng thịnh của Võ Môn.
Nhưng trừ bọn họ ra, chỉ có một số ít người biết rằng, sự phồn hoa này giống như một tòa cao ốc, hôm nay có khả năng sẽ phải sụp đổ nền móng.
Mọi thứ có thể sẽ tan như mây khói.
...
Dưới sườn núi Thần Võ.
Nghe thấy tiếng trống bên ngoài truyền tới như có như không, Tần Ninh dựa vào ghế, lẩm bẩm: “Đại Võ Tài đã bắt đầu rồi nhỉ...”
“Hoài niệm quá, Đại Võ Tài lần thứ nhất”.
“Lúc đó, các ngươi còn là con cháu của lục đại gia tộc, khí phách phấn chấn, cũng trẻ tuổi khí thịnh, lúc so tài thể hiện ra rất nhiều sự hận thù. Nhưng sau mấy lần tổ chức thì hận thù giữa các tộc càng ít, chỉ có háo thắng tranh đấu”.
“Ta thấy sự háo thắng này chính là một phần không thể thiếu với nhóm võ giả”.
“Ta càng mong sự phồn hoa này có thể tiếp tục kéo dài...”
Ánh mắt Tần Ninh ẩn chứa sự tang thương, ngập tràn hồi ức.
Bình luận facebook