• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 2046-2050

Chương 2046: Tình hình có vẻ không đúng lắm

"Nếu ngươi tiêu diệt cả gia tộc chúng ta thì sẽ bị trời phạt người đời thóa mạ!", Phụng Thiên Tồn quát.

"Lấy sự hiểu biết của các ngươi đối với ta, ta có quan tâm đến những việc này sao?"

Tần Ninh lại cười nói: "Thứ ta quan tâm chỉ là sống chết của đồ đệ ta, nếu hắn ta đã chết, bốn tộc chôn cùng cũng không đủ, ta sẽ kéo cả Ma tộc chôn cùng".

"Nếu hắn ta còn sống, ta sẽ tốt bụng để truyền thừa bốn tộc các ngươi không bị tiêu diệt".

Giờ phút này Tần Ninh đáng sợ đến mức người ta run sợ.

Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói ra lời độc ác nhất.

Loại người này, sao có thể khiến người ta không e ngại được?

"Cuồng Đế, ngươi...", sắc mặt Đường Trung Hoài vô cùng hung ác.

"Dưới thềm tù rồi mà còn muốn thể hiện sao?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Ninh có vài phần lạnh lùng.

"Chỉ có ba giây thôi, nói và không nói, kết quả sẽ khác hẳn nhau đấy".

Tần Ninh tiếp tục nói thêm một câu nữa.

"Chúng ta không biết!"

Phụng Thiên Tồn trực tiếp quát lên: "Chúng ta cũng không biết Diệp Nam Hiên ở nơi nào".

"Chúng ta chỉ liên lạc với Dạ Địch đại tôn của tộc Dạ Ma, hắn ta nói cho chúng ta biết Diệp Nam Hiên sẽ không trở về, bảo chúng ta yên tâm ra tay, chúng ta chuẩn bị tám trăm năm mới ra tay".

"Về phần Diệp Nam Hiên ở nơi nào, ngươi có thể đi hỏi người của Dạ Ma".

Nghe thấy thế, Tần Ninh khẽ gõ tay lên lan can.

Đột nhiên, Tần Ninh đứng dậy.

"Ta tin".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Tộc Dạ Ma đơn giản là chỉ muốn tìm thân xác kiếp trước của ta thôi, trên thực tế vẫn luôn ở trong Võ Môn, đáng tiếc các ngươi lại không biết".

Hắn vừa dứt lời, bốn vị lão tổ đều khẽ giật mình.

Ngay bên trong Võ Môn?

Từng luồng thánh lực tập trung trên đầu ngón tay của Tần Ninh, hóa thành ngàn vạn dấu vết huyền ảo phức tạp, phiêu tán ra xung quanh.

Bốn con Viêm Long bao vây xung quanh bốn vị tộc trưởng, mà năm con còn lại thì xông vào dưới mặt đất.

Mặt đất dưới đáy vực nhấp nhô.

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Mặt đất dưới đáy vực liền sụp đổ.

Còn chỗ ngồi của Tần Ninh lơ lửng giữa không trung.

Mà trong năm con Viêm Long kia, giờ phút có bốn con dùng móng vuốt quắp lấy một cái quan tài, chậm rãi bay lên.

Một con Viêm Long trong đó đi ở phía trước, bay lượn xung quanh quan tài.

Sắc mặt bốn vị lão tổ đều vô cùng sợ hãi.

Thân xác!

Đây là thứ mà Ma tộc cần sao?

Thân xác của Cuồng Võ Thiên Đế.

Bao gồm cả bí mật cả đời Cuồng Võ Thiên Đế, tất cả bí mật của một vị Thánh Đế cường đại, ai mà không ham muốn chứ?

Hoa ra từ trước tới nay nó vẫn luôn nằm dưới chân bọn họ.

"Đáng chết!", Võ Hi lão tổ oán hận nói.

Thân xác kiếp trước của Cuồng Võ Thiên Đế ở ngay bên trong Võ Môn, dưới sườn núi Thần Võ mà chín vị đường chủ bọn họ bàn chuyện mỗi ngày.

Những năm gần đây, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm trong Võ Môn, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Thế nhưng thứ bọn họ muốn tìm lại ở ngay dưới lòng bàn chân bọn họ.

Tần Ninh nhìn về phía quan tài kia với vẻ mặt bình tĩnh.

"Thứ mà Ma tộc muốn chính là thân xác của ta, thứ mà các ngươi toan tính là nắm quyền Đại Võ".

Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Hôm nay, tất cả sẽ không còn tồn tại, ngày mai, Võ Môn vẫn là Võ Môn kia".

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền vung bàn tay lên, cái quan tài chậm rãi bay tới trước mặt Tần Ninh.

Năm con rồng tỏa ra hơi lửa cực nóng, thế nhưng khi đi đến trước mặt Tần Ninh lại vô cùng ngoan ngoãn.

Tần Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên trên quan tài kia, một vết nứt dần dần lan ra...

Dung hợp thân xác, thực lực của hắn có thể tăng lên rất nhiều.

Cả người Tần Ninh đứng thẳng tắp, chỉ là khí tức cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn thôi nhưng lại giống như một vị thần.

Bốn vị tộc lão đều có vẻ mặt ảo não.

"Thân xác... là của ta, mãi mãi vẫn là của ta..."

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền nhẹ nhàng thò bàn tay vào trong quan tài gỗ.

Phụt...

Phụt...

Chỉ là trong nháy mắt đó.

Đột nhiên có hai lưỡi đao xuyên qua trước ngực Tần Ninh.

Tí tách... Tí tách...

Máu tươi nhỏ xuống mặt đất, sắc mặt Tần Ninh dần dần tái nhợt, cúi đầu nhìn hai mũi đao trước ngực mình.

"Cuồng Võ Thiên Đế đúng là rất lắm chiêu trò, thế nhưng chúng ta... cũng đã chuẩn bị không ít".

Một giọng ôn hòa đột nhiên vang lên.

"Nếu không phải như thế, sao chúng ta dám ra tay chứ?"

Một giọng nói khác lại mang theo sự dịu dàng làm lòng người say đắm.

Đằng sau lưng Tần Ninh, hai thanh đoản đao trực tiếp cắm vào lồng ngực.

Khúc Linh Nhân lão tổ và Giang Vũ lão nhân lại bộc phát khí thế, trong nháy mắt tới gần Tần Ninh.

"Cút!"

Tần Ninh quát khẽ một tiếng, năm con Viêm Long bên người trong nháy mắt gào thét ra, hóa thành ngàn trượng bay ra bốn phía.

Ầm ầm...

Toàn bộ sườn núi Thần Võ lập tức đổ sụp.

Viêm Long gào thét lao ra, phóng lên tận trời.

Ầm ầm ầm ầm...

Trong chớp mắt, bên trong Võ Môn, mặt đất chấn động, bầu trời như bị xé nứt, Viêm Long gào thét lao ra, phóng về hướng chân trời.

Mà cả người Tần Ninh lại đứng sừng sững giữa năm con Viêm Long.

Bốn con Viêm Long lại bắt lấy bốn vị lão tổ Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài.

Chín con Viêm Long phun lửa, lan tràn từ phía dưới mặt đất ra, khí thế vô cùng đáng sợ.

Trong chớp nhoáng này, bầu không khí bên trong Võ Môn đã nóng hơn gấp mấy lần.

"Sư tôn!"

"Tần gia!"

Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều nhìn thấy cảnh này.

Mà toàn bộ trong ngoài Võ Môn, vô số người cũng đã thấy cảnh này.

"Đó là... Bốn vị lão tổ..."

"Bị bắt sống..."

"Làm sao có thể? Bốn vị lão tổ chính là cường giả Thánh Tôn đỉnh phong".

Toàn bộ Võ Môn hoàn toàn xôn xao.

"Bốn cái lão già kia đã bị bắt rồi!"

Ôn Hiến Chi cười ha ha nói: "Sư tôn chính là sư tôn, ra tay một cái là không tầm thường".

Phong Vô Tình lại cau mày nói: "Tình hình có vẻ không đúng lắm..."

"Không đúng chỗ nào? Bốn vị lão tổ bị bắt, những người khác sẽ không nhảy nhót nổi nữa", Ôn Hiến Chi cười nói.

"Ngươi nhìn kỹ một chút đi... ngực sư phụ ngươi... có phải có lưỡi đao hay không?"

Hắn ta vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi liền trừng to mắt nhìn lại.

"Ta... Đậu má..."

Vèo...

Một giây sau, bóng người Ôn Hiến Chi đã biến mất.

Phong Vô Tình bất đắc dĩ lắc đầu.

Có một đồ đệ như vậy... Thật sự không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Tần Ninh đứng lơ lửng trên không, trên thân một con Viêm Long.

"Còn không phá ra đi, chờ cái gì nữa?"

Giang Vũ lão tổ quát lên.

Lúc này bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài đều thi nhau dùng hết sức, dưới sự trợ giúp của hai người kia đã thoát khỏi của trói buộc Viêm Long, khôi phục tự do.

"May quá!"

Cuối cùng Võ Hi cũng được thở ra một hơi, trái tim đập thình thịch, nói: "Suýt nữa còn chưa làm cái gì đã chết rồi..."

Một trận làm phản đã phải chuẩn bị mấy trăm năm, còn chưa bắt đầu mà đã bị Tần Ninh giết, vậy đúng là một trò cười lớn.

"Giang Vũ, Khúc Linh Nhân, chúng ta đã ám chỉ hai người các ngươi nhiều lần, hai người các ngươi vẫn kiên định ủng hộ Võ Môn, sao hôm nay...", giờ phút này Võ Hi khó hiểu nói.

Khúc Linh Nhân và Giang Vũ lại mỉm cười.

"Võ Hi lão tổ, ngươi hãy nhìn xem chúng ta là người nào?", Giang Vũ mỉm cười, sau đó vung tay ra.

Trên cơ thể đã xảy ra biến đổi.

Dần dần đã biến từ Giang Vũ lão tổ thành một người khác.

"Dạ Địch đại tôn!"

Võ Hi chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng ngược.

"Ngu Cơ đại tôn!"

Mà một cô gái khác cũng để lộ ra khuôn mặt thật, xinh đẹp giống như tiên tử trong hoa, trăng trong nước, đó chính là Ngu Cơ đại tôn đã từng tiếp xúc với bọn họ.
Chương 2047: Ta có thể làm được tốt hơn

Dạ Địch đại tôn.

Ngu Cơ đại tôn.

Nhân vật lớn của tộc Dạ Ma và tộc Mị Ma vẫn luôn bàn bạc với bọn họ.

Hai người này...

"Nếu Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đã không hợp tác, vậy giết là được", giờ phút này Dạ Địch đại tôn ôn hòa nói: "Nếu không chỉ bằng vào mấy người các ngươi, sao có thể khiến Cuồng Đế ngày xưa thật sự để ý đến chứ?"

Kế trong kế!

Bốn vị lão tổ Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.

Ban đầu là bọn họ tính toán Tần Ninh, dẫn hắn vào sườn núi Thần Võ, kết quả đã bị Tần Ninh tương kế tựu kế, trực tiếp trấn áp ngược lại.

Thế nhưng hai vị đại tôn này của Ma tộc còn cao hơn một bậc.

Tất cả mưu kế đều khiến chuyện lần này không có liên quan gì đến nhà họ Khúc và nhà họ Giang, Tần Ninh mới có thể tin tưởng Giang Vũ và Khúc Linh Nhân.

Thế nhưng sự tin tưởng này bây giờ lại chôn vùi bản thân Tần Ninh.

Có thể nói hai vị đại tôn Dạ Địch và Ngu Cơ đã sử dụng hết mưu kế, ngay cả bốn người bọn họ cũng không biết gì.

"Sư tôn!"

Ôn Hiến Chi gào thét lao đến, Phệ Thiên Giảo đi sát theo sau.

"Sư tôn, người không sao chứ?"

Ôn Hiến Chi tới gần Tần Ninh, nhìn thấy hai lưỡi dao kia, trái tim như bị đao cắt, hai mắt đỏ rực.

"Đồ khốn kiếp!"

Ôn Hiến Chi nhìn về sáu người phía đối diện, giận dữ mắng một tiếng.

"Ông đây làm thịt các ngươi".

Ôn Hiến Chi hét lớn một tiếng, đằng đằng sát khí nhấc Khô Huyết Thánh Thương lên.

"Khoan đã!"

Tần Ninh lại đột nhiên quát khẽ một tiếng.

"Sư tôn..."

Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nói: "Gấp cái gì?"

Bây giờ Ôn Hiến Chi đang vô cùng lo lắng.

Bị đâm xuyên đao qua ngực rồi mà còn không gấp? Chết rồi mới gấp hả?

Tần Ninh ánh mắt, nhìn về phía sáu người.

"Tộc Dạ Ma và tộc Mị Ma, lần này không có người của Viêm Ma và Huyết Ma sao?"

Tần Ninh thở phì phò nhìn Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn.

"Chuyện của thánh vực Đại Võ là do chúng ta chuẩn bị".

Dạ Địch đại tôn thản nhiên nói: "Đáng tiếc vừa rồi không thể lấy mạng người chỉ với một kích".

Hai người đột nhiên ra tay, vốn muốn lấy mạng Tần Ninh ngay lập tức.

Thế nhưng vào lúc quan trọng, Viêm Long kia lại cho Tần Ninh nhắc nhở và cơ hội đề phòng, nhìn như đã bị cắm xuyên lưỡi đao qua cơ thể, thế nhưng cũng không gây tổn thương tới điểm yếu, không lấy được mạng của Tần Ninh, nhưng cũng đủ để làm Tần Ninh bị thương nặng.

Cuồng Đế vào thời kỳ mạnh nhất mà bị thương nặng thế này, chỉ sợ cũng khó phát huy ra hết sức, huống chi là Tần Ninh bây giờ.

Giờ phút này, hai người Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn cũng không sốt ruột.

Tần Ninh thì vỗ tay đẩy hai lưỡi đao ra khỏi cơ thể.

Máu tươi chảy xuôi, nhuộm đỏ quần áo màu trắng.

"Mọi người đã đến đủ hết chưa?"

Tần Ninh nhìn về phía Ngu Cơ cùng Dạ Địch đại tôn, chậm rãi nói.

Hả?

Nghe hắn nói vậy, hai người đều nhíu mày lại.

"Cuồng Đế đang xem thường hai người chúng ta sao?"

Sắc mặt của hai vị đại tôn đều vô cùng lạnh lùng.

"Lần trước còn gặp mấy vị Thánh Đế, lần này Thánh Đế không ra sao?", Tần Ninh vẫn hỏi: "Chỉ bằng hai tôn giả đỉnh cao như các người thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân ở trên của các ngươi dặn dò chứ?"

"Không ngờ Cuồng Đế chuyển thế rồi mà vẫn ngông cuồng như trước, chúng ta vô cùng hiếu kì".

Ngu Cơ cười tủm tỉm nói: "Chỉ là bây giờ xem ra, có vẻ chỉ cần hai người chúng ta cũng đã đủ rồi!"

Khi tiếng cười của Ngu Cơ vừa dứt.

Trong ngoài Võ Môn liền biến thành chiến trường chém giết.

Có rất nhiều đệ tử Võ Môn đột nhiên lao thẳng về phía đồng bạn của mình giống như huynh đệ tương tàn.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Biến hóa bất ngờ khiến cho Võ Môn tổn thất không ít võ giả.

Đám người do Ma tộc đóng giả giờ phút này đều tháo bỏ lớp ngụy trang, nhân lúc đệ tử Võ Môn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà ra tay giết chết.

Ba người Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân, Tuyết Phi Yến đứng một chỗ nhìn ra xung quanh, sắc mặt lạnh lẽo.

"Khốn kiếp".

Ma tộc giỏi về ngụy trang, bọn họ không thể đề phòng được điều này.

Căn bản là không có cách để phân biệt rõ.

Giờ phút này xuất hiện tình trạng như thế, quả thực là khiến người ta không thể nào đoán trước được.

Tình huống chuyển biến đột ngột.

"Còn chờ cái gì nữa?"

Dạ Địch đại tôn lại đột nhiên mở miệng cười nói, âm thanh truyền ra khắp Võ Môn: "Nếu còn do dự thì sẽ không có cơ hội nữa đâu".

Nghe thấy thế, Tần Ninh liền nhíu mày lại.

Diệp Bắc Phong quát lên: "Mọi người cẩn thận, người bên cạnh có thể là Ma tộc..."

Phut...

Chỉ là Diệp Bắc Phong còn chưa nói xong.

Một thanh trường kiếm đột nhiên xuyên qua thân thể hắn ta.

Lưỡi kiếm mang theo vết máu xuyên qua cơ thể của Diệp Bắc Phong.

"Bắc Phong!"

Sắc mặt Tuyết Phi Yến ở bên cạnh biến đổi, nhìn về phía người cầm kiếm.

Đường chủ Liễu Vạn Quân.

"Liễu Vạn Quân, ngươi..."

Tuyết Phi Yến ra tay ngay lập tức.

Liễu Vạn Quân rút kiếm lùi lại, kéo dài khoảng cách.

"Phụt..."

Diệp Bắc Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Tuyết Phi Yến vội vàng tiến lên, sắc mặt càng khó coi.

"Bắc Phong... Bắc Phong..."

Ánh mắt Tần Ninh co rụt lại, sát khí trong mắt tràn ngập ra.

"Liễu Vạn Quân!"

Bốn vị lão tổ Võ Hi, Thần Hi cũng trợn mắt há hốc mồm, đám người còn lại hoàn toàn trợn tròn mắt.

Liễu Vạn Quân cũng thành người của bọn họ?

Dạ Địch đại tôn khẽ cười nói: "Ta đã nói rồi, chỉ dựa vào bốn tộc các ngươi thì sao có thể hoàn thành chuyện lớn này được? Chúng ta ra tay, đương nhiên là phải đảm bảo không có sơ sót gì".

"Liễu đường chủ, sau chuyện lần này, ngươi sẽ là môn chủ Võ Môn, tộc Dạ Ma ta sẽ dùng hết sức để nâng đỡ ngươi".

Dạ Địch thản nhiên nói.

Sắc mặt bốn vị Võ Hi vô cùng khó coi.

"Dạ Địch đại tôn, ngươi đã nói... Võ Môn không còn tồn tại, bốn tộc chúng ta sẽ quản lý thánh vực Đại Võ".

"Ta đổi ý rồi, được không?", Dạ Địch đại tôn khẽ cười nói: "Võ Môn và bốn tộc cùng tồn tại, bốn người các ngươi và đường chủ Liễu Vạn Quân sẽ cùng nhau quản lý thánh vực Đại Võ".

Sắc mặt bốn vị lão tổ liên tục biến hóa.

Mà Liễu Vạn Quân lại nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay nói: "Tiên sinh, nhiều năm không gặp".

"Đúng vậy... Mấy vạn năm rồi..."

Tần Ninh nhìn về phía Liễu Vạn Quân, lẩm bẩm nói: "Ta cũng đã nghĩ lòng người sẽ thay đổi, chỉ là không ngờ ngươi cũng sẽ thay đổi..."

Liễu Vạn Quân lại chắp tay nói: "Con người đều sẽ biến đổi, cả đời Diệp Nam Hiên không có tài cán gì, chỉ là một người cẩu thả, dựa vào cái gì lại được quản lý Võ Môn chứ? Chỉ vì là đệ tử duy nhất của ngươi sao? Liễu Vạn Quân ta không phục".

"Võ Môn nên để ta quản lý, nếu đồ đệ của ngươi là ta, ta có thể làm được tốt hơn".

Ôn Hiến Chi thấy cảnh này thì không nhịn được: "Ghen ghét khiến ngươi trở nên vặn vẹo..."

Liễu Vạn Quân liếc qua Ôn Hiến Chi, không nói thêm gì.

Mà giờ phút này, tình hình giữa sân đã hoàn toàn biến hóa.

Diệp Bắc Phong có thể nói là trụ cột của Võ Môn ngoài Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong ngã xuống sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn với đệ tử Võ Môn.

Mà lúc này, mọi người đều không thể tin đồng bạn của mình được nữa.

Ai cũng không biết đồng bạn nào có khả năng chính là người của Ma tộc ngụy trang.

Tình hình này cực kì bất lợi với Võ Môn, nhà họ Giang và nhà họ Khúc.

Khúc Linh Nhân lão tổ và Giang Vũ lão tổ đã sớm bị giết.

Đại đường chủ Diệp Bắc Phong bị thương nặng.

Trong chín đường chủ có năm người phản bội, hai người mất mạng, một người bị thương nặng, chỉ có Tuyết Phi Yến vẫn còn duy trì được lực chiến.

"Tiên sinh..."

Giờ phút này hai mắt Tuyết Phi Yến đỏ rực, nói: "Bắc Phong... Bắc Phong không được..."
Chương 2048: Ai dám tới?

Tần Ninh thở ra một hơi.

"Có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Hắn sải bước ra.

Bốn vị Thánh Tôn đỉnh cao Võ Hi, Phụng Thiên Tồn, Thần Hi, Đường Trung Hoài.

Lại thêm Liễu Vạn Quân.

Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn, cùng với ba vị Thánh Tôn đỉnh cao là Dạ Dục, Dạ Vinh, Dạ Hàn Băng.

Mười vị cường giả Thánh Tôn.

Mà có vẻ Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn kia còn không chỉ đơn giản là Thánh Tôn đỉnh cao.

"Hiến Chi!"

"Có!", Ôn Hiến Chi cầm huyết thương trong tay, chắp tay: "Hễ là điều sư tôn sai bảo, đồ nhi sẽ không để sư tôn phải thất vọng".

"Mười người này giao cho ngươi!"

"Rõ!", Ôn Hiến Chi quát lên, cầm huyết thương trong tay rồi sải bước ra.

Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt Ôn Hiến Chi lại tái nhợt, ngây ra tại chỗ.

"Sư tôn..."

"Mười người này..."

Ôn Hiến Chi hoàn toàn ngây ra.

Sợ rằng sư tôn đã quên mất bây giờ hắn cũng không phải là Thánh Đế rồi.

Mười người này đều là Thánh Tôn đỉnh cao, Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn kia còn vô cùng mạnh mẽ, lấy một địch mười? Sư tôn nghĩ hắn ta là thần sao!

"Đừng nói nhảm nữa".

Cả người Tần Ninh lóe lên, đi đến trước mặt Diệp Bắc Phong và Tuyết Phi Yến.

"Ngăn hắn lại!"

Liễu Vạn Quân lập tức quát lên.

Ông ta biết rất rõ sự đáng sợ của Tần Ninh, nói đúng ra là sự đáng sợ của Cuồng Võ Thiên Đế.

Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, Cuồng Đế ngày xưa, vì sao bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt bọn họ như thế?

Chịu chết sao?

Không có khả năng.

Tần Ninh căn bản không sợ.

Cảm giác không e ngại này chứng tỏ Tần Ninh đang phấn khích.

"Tiên sinh...", Tuyết Phi Yến vô cùng lo lắng.

Tần Ninh ngồi xuống, nhìn về phía Diệp Bắc Phong.

Diệp Bắc Phong nhìn chằm chằm Tần Ninh, sắc mặt trắng bệch, khí tức dần dần tán loạn, lẩm bẩm nói: "Tiên sinh... Thật là người ư?"

Tần Ninh chỉ vào quan tài phía sau, chậm rãi nói: "Có thể lấy ra quan tài Viêm Long, trừ ta ra còn có người khác sao?"

Nghe thấy vậy, Diệp Bắc Phong liền mỉm cười gật đầu.

Ngón tay của Tần Ninh chạm vào mạch đập của Diệp Bắc Phong, từng luồng thánh lực chảy vào trong cơ thể Diệp Bắc Phong.

"Đủ hung ác".

Tần Ninh nhìn thoáng qua Liễu Vạn Quân phía xa, thản nhiên nói: "Đâm xuyên qua trái tim, còn làm kinh mạch hồn phách của ngươi hoàn toàn chấn động".

Tuyết Phi Yến đứng dậy, nhìn chằm chằm xung quanh.

Giờ phút này, ai dám tới gần, cô ấy sẽ giết kẻ đó.

Mà tám người Võ Hi, Phụng Thiên Tồn, Thần Hi, Đường Trung Hoài, cùng với Dạ Dục, Dạ Vinh, Dạ Hàn Băng, thêm cả Liễu Vạn Quân đều nhìn chằm chằm Tần Ninh.

"Giết!"

Trong nháy mắt, tám bóng người lập tức vọt thẳng ra ngoài.

Ôn Hiến Chi rít lên một tiếng.

"Ai dám tới?"

Một tiếng hét chấn động trời đất.

"Ta sẽ giết kẻ đó".

Vừa dứt lời, tám bóng người đều đứng lơ lửng trên không.

Trong lòng Ôn Hiến Chi nhẹ nhàng thở ra.

Tất cả không được động đậy.

Chờ sư tôn chữa trị cho Diệp Bắc Phong xong rồi hẵng di chuyển.

"Giết!"

Chỉ là giờ phút này, Liễu Vạn Quân lại gầm thét lên một tiếng.

Tám người cùng nhau lao ra.

Ôn Hiến Chi biến đổi sắc mặt, Khô Huyết Thánh Thương lập tức bộc phát.

Lấy thực lực Thánh Tôn đỉnh cao của hắn, đối mặt với ba người còn tạm được, thế nhưng đối mặt với mười người lại không thể chịu được đâu.

"Thanh Hiên!"

"Chiến đấu".

Ôn Hiến Chi hét lên một câu.

"Hiểu rồi".

Huyết Thể Thanh Thiên Giao đáp lại, cơ thể ngàn trượng bỗng nhiên trải rộng ra.

Lân giáp bao trùm toàn thân, cơ thể của con giao vô cùng cường tráng, uyển chuyển, một luồng ánh sáng đỏ như máu tỏa ra, tràn ngập bốn phía.

"Giết!"

Một người một thú ngang nhiên không sợ.

Thấy cảnh đó, sắc mặt hai vị đại tôn Dạ Địch và Ngu Cơ đều vô cùng lạnh lùng.

Đã đến một bước này thì phải tốc chiến tốc thắng mới được, bọn họ mới sẽ không ngốc đến mức cho Tần Ninh thời gian cứu mạng Diệp Bắc Phong đâu

Bóng người cả hai lóe lên, trong nháy mắt đã lao ra.

"Gào..."

Chỉ là giờ phút này, một tiếng gào thét kịch liệt truyền ra.

Chỉ thấy cả người Phệ Thiên Giảo hóa thành trăm trượng, bộ lông màu nâu trên người giống y như thép nguội.

Mà ánh mắt của nó cũng đã trở nên hung ác, sừng thú trên đầu cũng mọc dài ra chót vót.

So với dáng vẻ ngốc nghếch lúc chỉ cao một mét kia, bây giờ nó gần như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phệ Thiên Giảo không nói hai lời mà nhe răng trợn mắt nhìn về phía hai vị đại tôn.

Ầm...

Trận chiến xảy ra trong nháy mắt.

Tuyết Phi Yến bảo vệ bên cạnh Tần Ninh và Diệp Bắc Phong, cũng không tham chiến.

Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo bộc phát, lúc này xem như có thể ngăn cản được mười vị Thánh Tôn.

Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh một chút, trong lòng sáng tỏ.

Vị Cuồng Đế đại nhân này, cho dù là chuyển thế trở về, tuy bây giờ cũng không mạnh bằng lúc trước, thế nhưng những chuyện mà hắn làm dù sao cũng có tính toán của hắn.

Sau khi thăm dò xong, Tần Ninh nhìn về phía Diệp Bắc Phong, không nhịn được cười nói: "Nếu là người khác, chỉ sợ đã chết rồi, may mà là ngươi, may mà ta cũng ở đây".

Tuyết Phi Yến nghe vậy thì có chút kích động.

"Ngươi cũng biết quan tài Viêm Long không hề tầm thường, vào đó nằm một lúc đi, chịu khổ chút".

Tần Ninh vừa nói xong, chín con Viêm Long dài ngàn trượng đang quanh quẩn bên cạnh liền gào thét lao tới.

Lúc này quan tài lơ lửng ở giữa không trung.

Tần Ninh không nói hai lời, nhẹ nhàng lướt bàn tay qua quan tài.

Mà một giây sau, một thi thể xuất hiện trong quan tài gỗ.

Nhìn kỹ lại sẽ thấy thi thể kia mặc áo bào màu vàng, sắc mặt như ngọc, dáng vẻ trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú mang theo một vẻ tà mị, nhưng lại có vẻ ngông cuồng nhiều hơn.

Cái xác kia nhắm hai mắt lại giống như đang ngủ say.

Thân xác của Cuồng Võ Thiên Đế.

Sắc mặt của Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn đều vô cùng nôn nóng.

"Giết!"

Dạ Địch đại tôn nắm bàn tay lại, khí đen lan ra đầy trời.

Thế nhưng Phệ Thiên Giảo lại không nhường một chút nào.

Bây giờ mà còn không thể hiện bản thân nữa thì đúng là hổ thẹn với tên tuổi thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn.

Tần Ninh há miệng ra, thân xác kia liền biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó hắn đưa cơ thể của Diệp Bắc Phong vào.

Những ngọn lửa cực nóng thiêu đốt bên ngoài quan tài.

"Tiên sinh..."

Sắc mặt Tuyết Phi Yến biến đổi.

"Yên tâm, không có việc gì đâu".

Tần Ninh nói: "Quan tài Viêm Long này chính là thánh khí cửu phẩm, năm đó ta chuyên môn dùng để đặt thân xác, kinh mạch hồn phách của Bắc Phong bị hao tổn, phá rồi xây lại là lựa chọn tốt nhất, nằm vào đó tu luyện cho tốt, nói không chừng có thể hóa kén thành bướm".

"Đương nhiên, có tám phần xác suất là chết, hai phần xác suất là hóa kén thành bướm, nhưng ta tin tên nhóc này có thể".

Nhìn dáng vẻ hời hợt của Tần Ninh, giờ phút này trong lòng Tuyết Phi Yến run lên.

Cũng may, vừa rồi người Liễu Vạn Quân ra tay đối phó không phải là cô ấy.

Nếu không bây giờ người phải đánh cược may mắn sẽ là cô ấy.

Tần Ninh nhìn về phía trước.

"Yến Nhi!"

"Có!"

"Đám Ma tộc phía dưới kia đều là tai họa ngầm, để ta giải quyết, ngươi tạm thời trợ giúp Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, ngăn cản những người này".

"Rõ!"

Tuyết Phi Yến sải bước ra, đằng đằng sát khí.

Tần Ninh đứng ở giữa không trung, nhìn về phía toàn bộ Võ Môn.

Võ Môn một thời hưng thịnh, hôm nay lại vô cùng hỗn loạn.

Chuyện này sẽ làm chấn động toàn bộ thánh vực Đại Võ, toàn bộ Hạ Tam Thiên.

Thế nhưng bây giờ Tần Ninh lại càng tin tưởng, phá để xây lại.

Hôm nay Võ Môn gặp nạn.

Ngày mai Võ Môn sẽ càng thêm hùng mạnh.
Chương 2049: Ta không giúp ngươi được

Lúc này, Tần Ninh đứng giữa không trung quan sát xung quanh.

Chín Viêm Long dài nghìn trượng, tỏa ra khí thế bàng bạc đang uốn lượn quanh người hắn.

"Phải cần chút thời gian nữa mới dung hợp với thân xác xong, cơ mà trước đó phải dọn dẹp bọn Ma tộc giả mạo từ cảnh giới Thánh Hoàng trở xuống đã".

Tần Ninh vừa dứt lời thì chín con Viêm Long hóa thành chín phân thân của hắn.

Mỗi một phân thân đều mặc trường sam đỏ rực và đứng cạnh Tần Ninh một cách hiên ngang.

"Tản ra!"

Sau mệnh lệnh của hắn, chín cơ thể biến mất.

Một bên khác, đối diện Tiên Hàm là một đệ tử Vũ gia đang liều mạng giết hắn ta.

Tiên Hàm tung một cú đấm khiến đệ tử nọ nổ tung.

Đúng lúc đó, một bóng người hiện ra ở bên cạnh hắn ta.

"Tiên Hàm, ngươi không sao chứ?"

Người nọ lên tiếng: "Ta tên là Nhạc Nghiêm, phụng mệnh hộ pháp bảo vệ ngươi".

Người thanh niên thở hồng hộc: "Ngươi là đệ đệ của Tần công tử đúng không? Hộ pháp nói phải đảm bảo an toàn cho ngươi".

Tiên Hàm nghe vậy bèn đáp: "Đừng để ý đến ta, việc cấp bách lúc này là giết địch, ngươi ở đây bảo vệ ta thì phí quá".

"Ơ nhưng mà..."

"Nhanh lên!"

Nhạc Nghiêm nghe xong đành gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Trong nháy mắt, người thanh niên nọ bất chợt lấy một cây trường thương ra, đang đưa lưng về phía Tiên Hàm thình lình quay lại đâm thẳng vào hắn ta.

"Ngươi..."

Tiên Hàm biến sắc. Lúc này khoảng cách giữa hai người đang rất gần, ban nãy thanh niên này yên tâm lộ phần lưng cho mình nên hắn ta không đề phòng.

Ai mà ngờ được người này đột ngột ám sát chứ.

Phập...

Ầm...

Giữa lúc đó, hai tiếng động vang lên cùng một lúc.

Mũi kiếm đâm vào người Nhạc Nghiêm.

Ngực hắn ta cũng bị đâm thủng bởi một cú đấm rực lửa.

Một bóng người màu đỏ xuất hiện trước mặt Tiên Hàm.

"Không sao chứ?"

Bóng người đỏ rực hỏi hắn ta.

"Ca..."

"Cẩn thận chút. Ta sẽ giải quyết tất cả bọn Ma tộc giả mạo có cảnh giới dưới Thánh Hoàng tại đây, ngươi ở nơi này nhớ đề phòng".

"Vâng".

Tần Ninh dặn dò đôi lời rồi đi sang nơi khác ngay.

Trên một tảng đá màu xanh ở đằng xa, Phong Vô Tình nhẹ nhàng thu ngón tay về.

"Thế mà còn lo lắng tới mức bảo ta trông chừng Tiên Hàm nữa chứ...", hắn ta lẩm bẩm.

Chín phân thân của Tần Ninh đi tới nhiều nơi trên chiến trường.

Bản thể thì đứng giữa trời quan sát tình hình bốn phương tám hướng.

Lần này, Vũ gia, Thần gia, Phụng gia, Đường gia và tám tông môn cộng lại có đến hơn một vạn Thánh Vương và một nghìn Thánh Hoàng.

Cảnh giới dưới Thánh Vương thì lên đến mười vạn người.

Toàn bộ Võ Môn bắt đầu lao vào đánh nhau.

Dựa trên cảm ứng từ phong thần châu, số lượng cả hai bên gần khoảng hai mươi vạn người, số võ giả Ma tộc ẩn nấp trong Võ Môn và các gia tộc lớn những một vạn.

Một vạn người mà giết bằng những bóng dáng ngưng tụ từ chín Cửu Long Phục Thiên Trận thì biết khi nào mới xong.

Chưa kể đám này toàn thấp hơn cảnh giới Thánh Hoàng.

Còn cảnh giới Thánh Hoàng, cảnh giới Thánh Tôn...

Tần Ninh nhíu mày.

Lẽ nào phải dùng cách đó?

Hắn trăn trở suy nghĩ.

Nhưng tình thế lúc này vẫn chưa quá hỏng bét, nếu thi triển luôn thì hắn lo rằng... các Thánh Đế của Ma tộc sẽ không ló mặt ra.

Nhìn lại cảnh tượng chém giết nhau càng lúc càng khốc liệt quanh đây, cuối cùng Tần Ninh khẽ thở dài.

"Thôi, đành vậy".

Dứt lời, Tần Ninh bay lên cao.

Khi ấy, vô số người nhìn thấy hắn bao lên cao, từ trăm trượng đến nghìn trượng, vạn trượng, rồi cuối cùng biến mất tăm.

Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn thầm giật mình, bỗng nhiên có linh cảm không lành.

"Sao con súc sinh này mạnh thế!"

Trên khuôn mặt diễm lệ của Ngu Cơ Đại Tôn đầy giận dữ.

Trước đó họ đã điều tra về Tần Ninh.

Ôn Hiến Chi rất mạnh nên hai người mới phải đích thân ra tay để phòng sự cố ngoài ý muốn.

Nào ngờ con chó ngốc nghếch suốt ngày lẽo đẽo theo chân Tần Ninh cũng mạnh đến bất ngờ.

Thậm chí hai người còn thấy được thánh thú có hình dạng giống chó này không dốc toàn lực trong cuộc đấu với họ nữa cơ mà.

"Nhị Cẩu Tử!"

Giữa lúc đó, Ôn Hiến Chi đang bị tám Thánh Tôn hàng đầu bao vây tấn công, tình cảnh khá là hiểm hóc. Hắn ta quát lớn: "Đừng nhây nữa, qua giúp ta mau lên!"

Giờ đây, Phệ Thiên Giảo trong thân hình cao trăm trượng, oai phong lẫm liệt như một con sói khổng lồ đang nhìn Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn ở đối diện chòng chọc.

Nghe Ôn Hiến Chi nói vậy, nó sửng sốt.

Qua giúp á?

Giúp gì?

Bộ Ôn Hiến Chi thấy mình nhẹ nhàng quá hả?

Không được, chó thì siêng làm gì, không thể để tên lỗ mãng kia nghĩ mình là một tay đấm xuất thần được.

"Còn đứng ngây đó làm gì? Hai tên ngu xuẩn kia mà làm xước ngươi được miếng nào thì lão tử cùng họ với ngươi!", Ôn Hiến Chi gào lên.

Bị đến tám Thánh Tôn hùng mạnh kìm kẹp, cho dù hắn ta được Thanh Hiên và Tuyết Phi Yến hỗ trợ thì cũng không nhẹ nhõm được phần nào.

Phệ Thiên Giảo nghe thấy câu này của Ôn Hiến Chi thì con ngươi đảo tròn, đột nhiên tứ chi mềm nhũn, rơi xuống đất cái bịch, đầu rủ xuống trông cực kỳ uể oải.

"Ta... ta không giúp ngươi được đâu...", Phệ Thiên Giảo thều thào.

"Ta..."

Cảnh tượng này làm Ôn Hiến Chi suýt thì hộc máu.

Diễn gì mà... giả trân quá vậy trời?

Giả trân thêm nữa được không?

Trước cảnh đó, nét mặt của Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn đều trở nên kỳ lạ.

Nhưng chẳng mấy chốc, sát khí dâng trào mãnh liệt trong mắt hai người.

Quá nhục nhã!

Khác gì tát thẳng mặt họ đâu!

Hai Thánh Tôn mạnh mẽ như họ còn đứng đây mà Phệ Thiên Giảo còn như vậy, hoàn toàn không xem họ ra gì!

"Đi chết đi!"

Hai Đại Tôn xông lên.

Được vinh danh là Đại Tôn, có thể nói hai người họ là vương giả trong hàng Thánh Tôn tại gia tộc của mình.

Ba người Dạ Dục, Dạ Vinh và Dạ Hàn Băng cũng có cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển nhưng xét về chiến lực thực sự thì họ nhỉnh hơn ba người này.

Vậy mà giờ đây, họ bị một con chó khinh bỉ ra mặt.

Như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa!

Uỳnh...

Trong lúc nhất thời, hai người thi triển tất cả chiêu thức mà mình có.

Phệ Thiên Giảo lập tức tránh thoát với tốc độ rất nhanh, nào còn dáng vẻ, điệu bộ mệt mỏi vừa rồi.

Hai Đại Tôn thấy vậy càng tức hơn.

Ôn Hiến Chi thì vừa nói mát nó vừa tiếp tục chống lại những đòn tấn công đến từ tám vị Thánh Tôn.

Hiện giờ, tất cả cường giả Thánh Tôn cũng như cao thủ Thánh Hoàng của Võ Môn, Khúc gia và Giang gia đồng loạt giao chiến với cao thủ Thánh Tôn, Thánh Hoàng của tứ đại gia tộc và tám tông môn.

Khu vực mấy trăm dặm xung quanh Võ Môn như một bãi chiến trường.

Tần Ninh đang đứng trên trời nhìn bao quát bên dưới.

Hắn đang ở độ cao vạn trượng.

Thậm chí còn đứng giữa những đám mây.

Giờ đây, Tần Ninh đứng trên mây nhìn toàn bộ khung cảnh Võ Sơn bên dưới.

Nhìn từ vị trí này, cảnh vật Võ Sơn trở nên thật khác lạ.
Chương 2050: Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận

Ở Võ Sơn rộng bao la, từng dãy núi uốn lượn mở rộng dần ra ngoài.

Dưới ánh nhìn của Tần Ninh, những dãy núi quanh Võ Sơn phảng phất những nét mực do đất trời vẽ nên.

Những nét mực ấy vẽ ra một bức tranh.

Tất cả những gì nằm trong Võ Sơn kết hợp với nhau như mang dáng hình luân bàn.

Trong luân bàn là chín ngọn núi cao chọc trời.

Trên luân bàn là một trăm lẻ tám rặng núi hệt một trăm lẻ tám đạo ấn văn.

Bên ngoài luân bàn là ba trăm sáu mươi dãy tựa ba trăm sáu mươi đường vân bảo vệ trung tâm.

Nếu ở đây có thánh trận sư cao tay khi nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ nhận ra nơi này rất giống trận pháp.

Một trận pháp khổng lồ ngay cả thánh trận sư cấp chín cảnh giới Thánh Đế cũng không thể tạo nên.

Lấy đất trời làm nền cho trận đồ.

Lấy những rặng núi làm trận văn.

Hưởng thế trời, nhận vận đất.

Lúc này, Tần Ninh lơ lửng giữa trời, đứng trên đỉnh núi.

Hắn bình tĩnh hạ xuống từ từ.

Khoảnh khắc rơi xuống, một đạo thánh văn hiện ra giữa đôi tay Tần Ninh.

Hắn hạ xuống từng chút một, thánh văn cũng được ngưng tụ ngày một nhiều hơn.

Nhưng chỗ thánh văn ấy không bay xuống mà rời khỏi tay Tần Ninh rồi đứng yên giữa không trung.

Dọc đường rơi xuống, từng đạo thánh văn được khắc lên mảnh trời.

Giữa lúc đó, ở bên dưới, những đốm sáng nhấp nháy trên mặt đất cả trong lẫn ngoài Võ Môn.

Ánh sáng ngưng tụ ngày một rõ hơn, dường như có thứ gì đó dưới lòng đất đang trỗi dậy.

Tần Ninh đã hạ xuống độ cao trăm trượng.

Rất nhiều Thánh Tôn, Thánh Hoàng đều đang nghiêm túc nhìn hắn.

Tần Ninh đưa mắt ra tứ phía.

"Kết thúc!"

Hắn nói câu ấy rồi hơi nắm chặt hai tay.

"Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận!"

Ngay khoảnh khắc câu này vang lên.

Những thánh văn trên trời bỗng tỏa sáng khắp muôn nơi tạo ra hiện tượng sao xuất hiện giữa ban ngày trên bầu trời Võ Môn.

Ngay sau đó, ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài, một trăm lẻ tám dãy núi bên trong và chín ngọn núi chủ đạo trong Võ Môn phát sáng.

Ba trăm sáu mươi cột sáng trăm trượng bay thẳng lên trời.

Một trăm lẻ tám cột sáng nghìn trượng nối với thánh văn.

Cột sáng phát ra từ chín ngọn núi chủ đạo thì như kết nối với chín tầng mây.

Giây phút ấy, bầu trời và mặt đất cùng tỏa sáng.

Hiện tượng trời và đất cùng tỏa sáng thực sự xảy ra.

Cả trời lẫn đất đều được thắp sáng.

Bất cứ ai đều có thể nhìn thấy có một hơi thở đáng sợ đang hình thành trong lúc vầng sáng mở rộng.

Tất cả những việc này đều bắt nguồn từ Tần Ninh.

Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận!

Một thánh trận mà cho dù Tần Ninh trở thành Thánh Đế, có thể ngưng tụ ra hàng vạn đạo thánh văn cũng hoàn toàn không thể bố trí.

Dù toàn bộ thánh trận sư mạnh nhất Hạ Tam Thiên phối hợp với nhau cũng không thể tạo nên thánh trận ấy.

Đây là thánh trận được hình thành không chỉ dựa trên sức người mà còn có năng lượng của đất trời.

Quan trọng hơn hết là sự lắng đọng của thời gian.

Khi ở kiếp thứ hai, Tần Ninh đã chọn Thánh Thú sơn làm nơi thành lập Thánh Thú tông.

Kiếp thứ ba, lấy Võ Sơn đặt nền móng cho Võ Môn.

Hắn chọn vậy không đơn thuần vì thích mà vì hai mảnh đất này thật sự là nơi tinh hoa đất trời tề tụ hiếm có.

Năm đó cũng một tay Tần Ninh chuẩn bị cho trận pháp này.

Địa mạch, ba trăm sáu mươi dãy và một trăm sáu mươi tám dãy là phụ, chín ngọn núi chủ đạo là chính.

Những địa mạch này phải trải qua lễ rửa tội của tinh không cả ngày lẫn đêm mới có thể tạo ra.

Một ngày nào đó, khi thánh văn được nối với địa mạch và tinh không thì đại trận sẽ hình thành.

Kể cả thần cũng không thể làm được điều đó.

Vì phải có khả năng vận dụng sức mạnh trong đất trời cũng như cần thời gian để ấp ủ mọi thứ.

Hôm nay, đã đến lúc rồi.

Tần Ninh đứng yên giữa trời.

"Giết hắn!"

Dạ Địch Đại Tôn trầm giọng quát.

Ấn tượng mà Tần Ninh, hay Cuồng Võ Thiên Đế ngày xưa để lại trong lòng hắn ta thật sự quá nguy hiểm.

Cứ như thế một chuyện kinh khủng nào đó sắp sửa xảy ra vậy.

Hắn ta vừa nói, ba bóng người bước ra từ trong hư không.

Mị Yên Nhi, Xảo Vân Vân và Lý Đạo Vân đột ngột xuất hiện.

Ba Thánh Hoàng thực lực mạnh mẽ xông lên tấn công Tần Ninh mà không chút do dự.

Thấy ba người lao đến, hắn bỗng cười nhẹ.

"Muộn rồi!"

Tần Ninh siết tay lại.

Chín con Viêm Long trong Cửu Long Phục Thiên Trận lại tề tụ quanh người hắn.

Ba người kia muốn giết Tần Ninh nhưng bị chín con Viêm Long cản trở, không thể tiếp cận được hắn.

"Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận!"

"Mở!"

Tần Ninh gầm lớn.

Thế rồi, mặt đất bỗng biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Mặt đất trên Võ Sơn tựa như một Bát Quái Đồ toàn những ký tự phức tạp khó hiểu, hàng vạn, chục vạn cột sáng dựng lên.

Khoảnh khắc ấy.

Tất cả mọi người trong Võ Môn đều há hốc mồm.

Tần Ninh cuộn tay lại.

Tiếng đinh đinh đinh vang len.

Chỉ thấy từng bóng người bị dấu ấn bao trùm.

"Diệt".

Chỉ một câu nhưng khiến những người bị vây trong dấu ấn lập tức nổ tung.

Hàng vạn người đã nổ tung xác.

Và họ đều nằm dưới cảnh giới Thánh Hoàng.

Khi cơ thể bùng nổ, diện mạo của họ trở lại như cũ, nhìn kỹ thì thấy toàn là võ giả Dạ Ma tộc và Mị Ma tộc.

Bầu không khí bỗng im phăng phắc.

Chết rồi!

Hàng vạn Ma tộc chết rồi!

Thủ đoạn đáng sợ gì thế này?

Giờ phút này, Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn ngây ra như phỗng.

Chết thật rồi.

Chết hết cả rồi!

Hai người lạnh cả sống lưng.

Người bình thường đâu không thể nào làm được điều đó.

Chỉ có thần thôi!

Vẫn giữ vị trí cũ, Tần Ninh thở hồng hộc.

Mặc dù để thi triển Vạn Vực Tinh Không Lục Thánh Chi Trận toàn lợi dụng sức mạnh có sẵn trong tự nhiên và uy thế của tinh không nhưng vẫn cần đến thực lực của người thi triển để có thể phát động.

Đám Ma tộc Tần Ninh vừa giết chẳng qua chỉ là Thánh Vương, Thiên Thánh và Địa Thánh mà thôi.

Dù vậy, số lượng hàng vạn người ấy vẫn là đem lại áp lực rất lớn cho Tần Ninh.

Áp lực ấy khiến toàn thân Tần Ninh bị chế ngự gần như không cử động được.

Cứ như xương máu bị xé toạc ra vậy.

"Vẫn còn khá yếu..."

Tần Ninh buồn bã thì thầm.

Nếu hắn là Thánh Tôn thì việc phát động trận pháp này chẳng thấm vào đâu cả.

Thậm chí còn có thể lợi dụng nó để giết cường giả Thánh Hoàng và Thánh Tôn nữa ấy chứ.

Hiện tại thì vẫn còn khó khăn.

Đành chờ đến lúc cơ thể này và thân xác hoàn toàn dung hợp thôi.

Ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh nhạt.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"

Lý Đạo Vân đứng đối diện hắn thấy vậy thì hai mắt long sòng sọc.

Những người đã chết đều là đệ tử của Dạ Ma tộc và Mị Ma tộc, họ dành những mấy trăm năm để trà trộn làm đệ tử Võ Môn và các gia tộc lớn.

Vậy mà bây giờ đã bị Tần Ninh giết sạch hầu như không còn.

"Ngươi chịu chết đi!"

Lý Đạo Vân nhìn hắn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Tần Ninh cũng hướng mắt về phía hắn ta. Như nghĩ đến điều gì, hắn nói: "Hóa ra là ngươi, hôm đó chạy nhanh thật đấy".

"Chán sống rồi phải không!"

Lý Đạo Vân nổi cơn thịnh nộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom