-
Chương 2021-2025
Chương 2021: Hàng đêm còn khó ngủ không?
"Thật ư?", Giang Hồng Nhạc nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, không thể tin được nói.
"Đúng vậy, phụ thân!"
Giang Ngạo Tuyết gật đầu: "May mà có Tần công tử, trong một tháng này đều là Tần công tử dạy bảo con gái nên mới có thành tựu như thế!"
"Không chỉ như vậy, thực lực bây giờ của Y Y muội muội cũng đã tăng vọt, đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Tiểu Tiểu cũng tăng lên cảnh giới nhất trọng nữa".
Giờ phút này, Giang Du Khải đi lên phía trước nhìn con gái mình.
Giang Y Y khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Giang Du Khải lại khó nén sự vui vẻ trong lòng.
Giang Hồng Nhạc, Giang Du Khải đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay: "Cảm ơn Tần công tử".
"Khách khí rồi!"
Lúc này, lão già Võ Sơn Lãnh kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.
Đột nhiên ông ta lại không nhìn thấu thực lực của Tần Ninh được.
Võ Sơn Lãnh cười ha hả nói: "Quả nhiên là thiếu niên tuấn tài, xem ra bên trong Giang Châu cũng lắm địa linh nhân kiệt, mấy năm nay đã ra đời không ít thiên tài, về sau chúng ta vẫn nên đi lại nhiều chút thì hơn".
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"
Giang Tĩnh thái thượng cũng cười ha hả.
Hai người có thể nói là cùng một thế hệ, ở chỗ này cũng có bối phận cao nhất, đại diện cho nhà họ Võ và nhà họ Giang.
Trong lòng Giang Tĩnh lại có chút phức tạp, thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Ninh.
"Võ lão tiền bối!"
Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, trên mặt có chút ý cười, mở miệng: "Không biết những năm gần đây Võ lão tiền bối hàng đêm còn khó ngủ không?"
Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh lại hơi sững sờ, lập tức cười ha hả: "Lão phu chưa bao giờ có tình huống khó mà chìm vào giấc ngủ cả!"
Tần Ninh cười nói: "Có lẽ là vãn bối nhớ nhầm".
Không biết vì sao Giang Tĩnh luôn cảm giác ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh không đúng, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nên Giang Tĩnh mới nói: "Sơn Lãnh lão ca, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau trong Võ Châu, đến lúc đó nhất định mời ngươi uống một chén mới được".
"Tốt! Ha ha..."
Đám người nhà họ Võ leo lên thánh thú phi hành dưới sự dẫn đầu của Võ Sơn Lãnh và tộc trưởng Võ Côn, phá không rời đi, biến mất không thấy gì nữa.
Còn đám người nhà họ Giang cũng dần dần tản đi.
Hai người Giang Hồng Nhạc và Giang Du Khải đều đang đắm chìm trong việc Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y mạnh lên, trở về trong tộc.
Giờ phút này Giang Tĩnh lại không rời đi, mà đi theo Tần Ninh tiến vào bên trong Giang phủ.
"Tiên sinh..."
Giang Tĩnh cung kính nói: "Chuyến đi này của nhà họ Võ rất kỳ quái, trong một tháng này tiên sinh đã từng gặp phải phiền toái gì chưa?"
Tần Ninh thản nhiên: "Có gặp phiền phức rồi, nhưng mà đã giải quyết".
"Lần này, bốn gia tộc lớn là nhà họ Võ, nhà họ Phụng, nhà họ Thần, nhà họ Đường liên hợp lại, có thể sẽ gây ra chiến sự trong Đại Võ Tài, lật đổ Võ Môn".
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Chỉ nghe được một tiếng bịch đột nhiên vang lên, Giang Tĩnh lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Tần Ninh dừng bước chân lại.
Giang Tĩnh vội vàng đứng dậy.
Lấy cảnh giới Thánh Tôn của ông ta, khả năng bình tĩnh sao có thể yếu được?
Thế nhưng khi nghe được mấy câu ngắn gọn của Tần Ninh lại khiến ba hồn bảy phách của ông ta gần như bay mất hai hồn sáu phách, suýt nữa thì kêu lên.
"Tiên sinh thứ tội!"
Giang Tĩnh chắp tay nói.
Mấy người đi vào trong đình viện.
Tần Ninh đi vào trong vườn hoa của biệt viện, ngồi dưới đình nghỉ mát, trầm mặc không nói gì.
Giang Tĩnh thăm dò: "Cuồng Đế đại nhân, thật sao?"
"Chắc là thật, tộc Mị Ma cũng ở trong đó, việc này không đơn giản như vậy".
Giang Tĩnh nghe vậy liền thở dài.
"Lúc trước, Giang Bình Vân bỏ mình, nhà họ Giang vẫn luôn điều tra, Võ Môn cũng luôn điều tra, tra tới tra lui, cuối cùng Giang Vũ lão tổ nhận được tin tức từ chỗ Tuyết Phi Yến đường chủ, thế mà cái chết của Giang Bình Vân lại có liên quan đến Võ Côn..."
"Việc này rất nghiêm trọng, tin tức đã bị đè xuống, ngay cả đứa bé Giang Hồng Nhạc kia cũng không biết việc này..."
"Bởi vì không có chứng cứ chính xác cho nên chuyện này cũng coi như không giải quyết được gì".
Giang Tĩnh hiểu, chuyện gì mà Cuồng Đế đại nhân đã xác định thì gần như chính là thật.
Nếu nói như thế, thiên tài ưu tú nhất của nhà họ Giang - Giang Bình Vân thật sự bị tộc trưởng Võ Côn giết chết!
Giang Tĩnh thở dài: "Vì sao chứ... Sáu gia tộc lớn khó khăn lắm mới được hòa bình... Những năm gần đây trong thánh vực Đại Võ, võ đạo hưng thịnh, cường giả tuân theo lời răn dạy của Võ Môn, mọi người vui vẻ hòa thuận, tuy có vài chuyện không thoải mái nhưng cũng không phải là không thể giải quyết, chuyện này... Vì sao lại như thế chứ!"
Sắc mặt của Giang Tĩnh cũng không dễ nhìn.
Hai người Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi cũng không nói gì.
"Mặc kệ vì cái gì, nếu đã dám gây ra chiến sự, chém giết thảm khốc, tóm lại vẫn là vì chính mình", Ôn Hiến Chi mở miệng nói: "Chỉ sợ mấy gia tộc lớn như nhà họ Võ không cam tâm làm kẻ dưới".
Giang Tĩnh không nói thêm gì nữa.
Tần Ninh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi dưới đình nghỉ mát, không mở miệng.
"Cuồng Đế đại nhân, người nghỉ ngơi trước đi!", Giang Tĩnh khuyên nhủ: "Có Diệp Bắc Phong đường chủ, Liễu Vạn Quân đường chủ, Tuyết Phi Yến đường chủ tại, lại thêm chiến lực bây giờ của Võ Môn rất mạnh, chắc hẳn sẽ không xuất hiện nhiễu loạn lớn gì".
"Không cần!"
Tần Ninh thản nhiên: "Nhâm nhi một chén trà, chờ người kia tới cửa!"
Chờ người?
Chờ ai?
Trong lòng Phong Vô Tình rất bất ổn.
Tần Ninh... Thật sự là Cuồng Võ Thiên Đế chuyển thế mà đến?
Giang Tĩnh thái thượng là cảnh giới Thánh Tôn, mặc dù không bằng hắn ta nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, vậy mà lại mở miệng gọi Tần Ninh một tiếng Cuồng Đế.
Nhưng Ôn Hiến Chi lại đối xử với Tần Ninh như thế, tin chắc là sư tôn Ngự Thiên Thánh Tôn của mình.
Chuyện này... rốt cuộc là sao?
Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Tình, chậm rãi nói: "Huyền Đạo phái ngươi đến thánh vực Thiên Hồng, đương nhiên là tin ngươi, ta cũng sẽ tin ngươi, lần này nói không chừng Huyền Đạo có thể sẽ đến, hoặc là người Nhất Kiếm các của ngươi sẽ đến, đến lúc đó cần ngươi ra mặt hoà giải".
Nhất Kiếm các?
Các chủ sẽ đến?
Hòa giải? Hòa giải cái gì?
Phong Vô Tình chỉ cảm thấy không hiểu ra sao.
Thế nhưng Tần Ninh lại giống như đã biết cái gì đó.
Trên thực tế, Tần Ninh cũng không biết gì cả, chỉ suy đoán thôi.
Lần này tộc Mị Ma xuất hiện, mấy gia tộc như nhà họ Võ có liên quan đến Ma tộc.
Nếu nói như thế...
Chỉ sợ lần này Ma tộc không chỉ nhắm vào thánh vực Đại Võ đơn giản như vậy.
Nếu như có thể khiến cho thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm xảy ra mâu thuẫn thì sao? Mà lại là mâu thuẫn không thể giải quyết được?
Vậy hai thánh vực lớn giao chiến, lực lượng tinh nhuệ nhất Võ Môn sẽ bị thánh vực Thiên Kiếm liên lụy, thậm chí đến khi cả hai đều thiệt, mấy gia tộc như nhà họ Võ...
Tần Ninh nghĩ đến đây thì dừng lại.
"Hy vọng là ta lo xa, hy vọng Ma tộc và đám người nhà họ Võ không sâu xa giống như ta nghĩ..."
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không mở miệng nữa.
Ba người Giang Tĩnh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi không rời đi mà đứng ở một bên, dường như Tần Ninh đang chờ người nào đó, bọn họ cũng tin tưởng một cách khó hiểu rằng nhất định sẽ có người tới.
Giờ phút này, đám người nhà họ Võ của Võ Châu đang đi về hướng biên cảnh Giang Châu, chuẩn bị trở về Võ Châu.
Bên trên cơ thể to lớn của phi cầm, Võ Sơn Lãnh bình chân như vại đứng chắp tay, cái lưng còng xuống, Võ Côn ở bên cạnh ông ta thì hăng hái nhìn về phía trước.
Chương 2022: Võ Sơn Lãnh
"Lãnh lão!"
Võ Côn nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, cung kính nói: "Lần này, Giang Ngạo Tuyết của nhà họ Giang đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, chỉ sợ sẽ sinh ra uy hiếp đối với Bình Tiêu".
Vũ Bình Tiêu!
Thiên tài đời này của nhà họ Võ, là một người nổi bật có một không hai.
Hiện nay trong sáu gia tộc lớn và Võ Môn, chỉ có ba thiên tài là Vũ Bình Tiêu, Liễu Nguyên Hằng, Thần Vũ đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Bây giờ lại thêm một Giang Ngạo Tuyết.
Võ Sơn Lãnh cười ha hả: "Bình Tiêu sắp ngưng tụ thể văn, bước vào cảnh giới Thánh Hoàng, chỉ là một Giang Ngạo Tuyết thôi, sao có thể là đối thủ của Bình Tiêu được?"
"Lần này, đối thủ của Bình Tiêu vẫn là hai người Liễu Nguyên Hằng và Thần Vũ, cần phải cẩn thận đề phòng hai người kia".
"Ừm!"
Võ Côn nghi ngờ: "Tên Tần Ninh kia cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ chính là hắn chỉ dạy thật sao? Hơn nữa ta căn bản nhìn không thấu tu vi của người này".
Nhắc đến Tần Ninh, sắc mặt Võ Sơn Lãnh cũng có chút kỳ quái, nói: "Người trẻ tuổi này đúng là rất kỳ lạ".
"Đúng vậy, thế mà lại hỏi thăm Lãnh lão hàng đêm có khó ngủ không? Lãnh lão chưa từng có vấn đề như thế mà? Đúng là rất kỳ quái", Võ Côn cười ha hả: "Ta đoán có lẽ là nhà họ Giang cố ý lừa gạt chúng ta".
"Mấy năm gần đây, nhà họ Giang..."
Võ Côn đang không ngừng tự thuật.
Thế nhưng Võ Sơn Lãnh ở bên cạnh lại sững sờ đứng ở phía trên phi cầm.
"Làm sao có thể..."
Đột nhiên, vẻ mặt Võ Sơn Lãnh nghiêm túc hẳn lên.
"Lãnh lão, sao thế?"
Võ Côn hiếu kỳ nói.
"Võ Côn, ngươi dẫn người trở về trước đi, ta có chuyện quan trọng phải làm".
"Lãnh lão..."
Võ Côn còn chưa nói xong, lúc này cơ thể của Võ Sơn Lãnh đã lóe lên, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Võ Côn đứng ở phía trên phi cầm, vô cùng kinh ngạc: "Có chuyện gì xảy ra vậy..."
Trong lòng Võ Sơn Lãnh lại như có sóng to gió lớn, bóng người liên tục nhảy vọt trở về nhà họ Giang...
Trên đường đi, từ đầu đến cuối tâm trạng của Võ Sơn Lãnh vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Hàng đêm khó ngủ!
Ông ta có sao?
Từng có!
Nhưng đó là bảy vạn năm trước, bởi vì tự mình tu hành tuyệt học Chúc Long Vũ Quyết của nhà họ Võ nên ông ta mới bị tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến căn cơ tu hành xảy ra vấn đề.
Nhưng khi đó, ông ta không có tư cách tu hành Chúc Long Vũ Quyết, cho dù xảy ra vấn đề, ông ta cũng không dám để người ngoài nhìn ra.
Mỗi một đêm ông ta đều như bị ngọn lửa nướng, không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà không ai biết được chuyện này.
Mà là về sau...
Ông ta gặp Cuồng Võ Thiên Đế.
Người sáng lập ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế cao cao tại thượng.
Đêm hôm đó Cuồng Đế đại nhân đã đi theo ông ta trở lại trong đình viện, nói ra vấn đề của mình.
Hơn nữa còn tự tay giải quyết cho ông ta, đồng thờ giữ bí mật này cho ông ta.
Về sau, ông ta tăng lên thành Thánh Hoàng, đã có tư cách tu hành Chúc Long Vũ Quyết, sau đó địa vị trong nhà họ Võ của ông ta cũng như nước lên thì thuyền lên.
Thế nhưng...
Sao Tần Ninh lại biết được?
Tần Ninh căn bản không có khả năng biết mới đúng.
...
Màn đêm buông xuống, bên trong Giang Thành đèn đuốc sáng trưng, có chút náo nhiệt, tiếng người huyên náo không kém ban ngày chút nào.
Mà giờ phút này, bên trong Giang phủ thắp đầy đèn đuốc chiếu sáng cả Giang phủ, hộ vệ lui tới đều làm tròn chức vụ của mình.
Trong biệt viện.
Tần Ninh ngồi nghiêng trên ghế trong đình nghỉ mát, hai người Ôn Hiến Chi và Giang Tĩnh vẫn đứng ở bên cạnh Tần Ninh như cũ.
Phong Vô Tình lại không thấy tung tích.
Trong lòng Giang Tĩnh rất hiếu kỳ, rốt cuộc Tần Ninh đang chờ đợi ai?
Thế nhưng Tần Ninh không nói, ông ta cũng không dám hỏi.
Hơn nữa Tần Ninh cũng không bảo ông ta rời đi, cho nên ông ta liền không đi.
Mà lúc Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi đều đang cảm thấy nhàm chán, đột nhiên một tiếng gió nhẹ vang lên, lá cây khẽ bay theo gió.
"Ai?"
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, chém ra một thương, quát khẽ: "Cút ra đây".
Phía trên cây cầu trong vườn hoa, một bóng người chậm rãi đi ra.
Chính là Võ Sơn Lãnh!
"Võ Sơn Lãnh!", Giang Tĩnh nhìn thấy Võ Sơn Lãnh, lập tức nói: "Ngươi tới làm cái gì?"
Chỉ là giờ phút này, ánh mắt của Võ Sơn Lãnh lại nhìn chằm chằm vào Tần Ninh trong đình viện, trầm mặc không nói gì.
"Nếu đã đến thì tiến lên đi!"
Tần Ninh chậm rãi mở miệng nói.
Lúc này Giang Tĩnh mới hiểu ra, người mà Tần Ninh nói chờ đợi chính là Võ Sơn Lãnh!
Cuồng Đế đại nhân biết Võ Sơn Lãnh?
Võ Sơn Lãnh đi từng bước một vào mép đình nghỉ mát rồi mới dừng lại, nhìn về phía Tần Ninh, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
"Sơn Lãnh..."
Tần Ninh phá vỡ sự bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã già rồi".
Vừa nói xong, Võ Sơn Lãnh liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Ngươi..."
"Điều ngươi suy nghĩ cũng giống điều ngươi nhìn thấy".
Tần Ninh tiếp tục: "Năm đó ngươi tự tiện tu hành Chúc Long Vũ Quyết, khó giữ được tính mạng, ta tới tìm ngươi, nói cho ngươi phá giải như thế nào, bởi vì có thể nói lúc ấy ta thấy thiên phú của ngươi không tồi, không nỡ để ngươi uổng mạng, nhưng không ngờ đến bây giờ ngươi đã trở thành trụ cột của nhà họ Võ rồi".
Giang Tĩnh nghe rõ ẩn ý trong đó.
Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế, năm đó thống nhất Võ Môn, cũng không phải buông tay mặc kệ.
Hắn luôn chú ý đến thiên tài của Võ Môn.
Giang Tĩnh ông ta, Võ Sơn Lãnh này cũng thế, đều có những câu chuyện xa xưa với Cuồng Đế năm đó.
Giang Tĩnh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, nói: "Võ Sơn Lãnh, vị này chính là Cuồng Đế đại nhân chuyển thế trở về, Giang Tĩnh ta có thể lấy tính mạng ra để thề".
Cơ thể già nua của Võ Sơn Lãnh lại run lên nhè nhẹ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Sơn Lãnh à..."
Một tiếng gọi này khiến cho cả người Võ Sơn Lãnh run lên.
Thời gian đã qua bảy vạn năm, lúc đó Cuồng Đế cũng gọi tên ông ta như vậy.
Mà năm đó, Cuồng Đế không chỉ chỉnh đốn lại việc tu hành của ông ta mà hàng đêm còn truyền thụ cho ông ta lĩnh ngộ tu hành và pháp môn.
Khoảng thời gian kia vẫn luôn khiến ông ta hoài niệm.
"Người... Thật sự là..."
Võ Sơn Lãnh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Vị kia, đã trở về?
Đây quả thực là tin tức động trời có thể khiến cho toàn bộ thánh vực Đại Võ hoàn toàn chấn động.
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục: "Chúc Long Vũ Quyết dùng võ làm gốc, lấy nóng làm thuẫn, lấy tâm để thủ..."
Tần Ninh nói ra từng câu từng chữ, sau khi nói gần một nén nhang mới dừng lại.
Bịch bịch!
Lúc này cả người Võ Sơn Lãnh ngã rầm xuống đất, nằm rạp trên mặt đất.
"Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra đại nhân, mong đại nhân thứ tội!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đứng dậy, đi đến chỗ bậc thang trước đình nghỉ mát, thản nhiên ngồi xuống nhìn về phía Võ Sơn Lãnh gần trong gang tấc, cảm thán: "Ngươi cũng già rồi..."
Võ Sơn Lãnh rơi nước mắt đầy mặt, nói: "Có thể nhìn thấy Cuồng Đế đại nhân lần nữa khi còn sống là phúc phận ba đời của tiểu nhân".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh cười khổ: "Lời này của ngươi, ta đã không phân biệt ra thật giả nữa rồi".
Nghe thấy lời này, cả người Võ Sơn Lãnh lại run lên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Sơn Lãnh à... bây giờ ta chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, không còn thực lực như năm đó nữa, ta trở về lần nữa, nhìn thấy thánh vực Đại Võ vui vẻ phồn vinh thì rất vui mừng".
"Là đại nhân năm đó có phương pháp giáo dục", Võ Sơn Lãnh vội vàng nói.
"Thế nhưng...", Tần Ninh lại tiếp: "Thế nhưng vài vạn năm phồn hoa này chỉ là biểu tượng, phía dưới sự phồn hoa chính là sóng ngầm cuồn cuộn".
"Sơn Lãnh à...", Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, thản nhiên nói: "Tại sao nhà họ Võ lại muốn phản bội lại Võ Môn?"
Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc như rơi vào trong hầm băng.
Chương 2023: Cho bọn họ một cơ hội
"Đại nhân!"
Võ Sơn Lãnh đột nhiên dập đầu xuống đất phát ra những tiếng bốp bốp bốp, không dám thở nói: "Nhà họ Võ tuyệt đối không có suy nghĩ phản bội Võ Môn".
Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh thật sâu, đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ngươi hãy nhìn vào mắt ta, lặp lại lần nữa".
Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh ngẩng đầu, trên trán ứ máu nhưng cũng không dám nói gì.
"Sơn Lãnh... Lặp lại lần nữa".
Giờ phút này sắc mặt Võ Sơn Lãnh trắng bệch, hùng hồn: "Nhà họ Võ tuyệt đối không có suy nghĩ phản bội Võ Môn".
"Tốt!"
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, từ tốn nói: "Mấy ngày nữa, nhà họ Giang sẽ dẫn người đi về Võ Môn ở Võ Châu, ta cũng sẽ đi, lần này nếu nhà họ Võ không phản bội Võ Môn như như lời ngươi nói, vậy tỷ thí Đại Võ Tài cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả".
"Sơn Lãnh, ta tin ngươi!"
Nghe được lời này của Tần Ninh, trong lòng Võ Sơn Lãnh rất bất an.
"Ngươi trở về đi!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Võ Hi... Ta sẽ đi gặp hắn ta... sau tỷ thí Đại Võ Tài..."
Võ Sơn Lãnh ngơ ngác quỳ gối tại chỗ.
Tần Ninh lại quay người rời đi.
Hai người Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi cũng không nói một lời mà rời đi theo Tần Ninh.
Võ Sơn Lãnh quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy bên trong vườn hoa này vô cùng lạnh lẽo.
Hắn đã trở về!
Vậy trong thánh vực Đại Võ...
Trong lòng Võ Sơn Lãnh vô cùng hoảng sợ, vội vàng rời đi...
Cùng lúc đó, trong lầu các ở biệt viện.
Giang Tĩnh nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt khó hiểu.
Ôn Hiến Chi lại không nhịn được nói trước: "Sư tôn, người đợi nửa ngày chỉ để nói những lời này sao?"
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, chậm rãi nói: "Không thì sao?"
"Nhà họ Võ muốn tạo phản, người không làm thịt lão già đó ư?", sắc mặt Ôn Hiến Chi kỳ quái, nói.
Tần Ninh lại không để ý đến Ôn Hiến Chi, mà nhìn về phía Giang Tĩnh: "Lần này tiến về Võ Châu, nhà họ Giang sẽ dẫn theo bao nhiêu người?"
"Khởi bẩm đại nhân, tất cả những người cấp bậc Thánh Tôn đều sẽ được điều động, dù sao không chỉ là Đại Võ Tài mà còn là chuyện lớn của Võ Môn chúng ta, tất cả mọi người đều rất coi trọng".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi".
"Tất cả cứ làm từng bước là được, đừng gây ra khủng hoảng không cần thiết..."
"Thế nhưng đại nhân..."
"Cứ làm theo lời ta nói được rồi", Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi cũng đừng nói với hai người Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn, bây giờ trong Giang phủ cũng có thể có người của Ma tộc ẩn nấp, không an toàn".
Giang Tĩnh nghe thấy lời này thì gật đầu.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa sẽ phải xuất phát tiến về Võ Châu, nghỉ ngơi thật tốt vào".
"Rõ!"
"Rõ!"
Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi lần lượt đi ra ngoài cửa phòng.
Trong đình viện, Ôn Hiến Chi giữ chặt Giang Tĩnh, buồn bực: "Nếu không hai người chúng ta đuổi theo Võ Sơn Lãnh, giết ông ta đi?"
"Ôn công tử, đừng làm bừa".
Giang Tĩnh vội vàng kéo Ôn Hiến Chi lại, nói: "Đại nhân làm như thế là có ẩn ý của người".
Ẩn ý?
Ẩn ý gì?
Ôn Hiến Chi ngơ ngác nhìn Giang Tĩnh.
Giang Tĩnh lại tiếp tục nói: "Suy nghĩ cẩn thận đi, hôm nay đại nhân nhìn thấy Võ Sơn Lãnh chỉ nói một câu đã khiến Võ Sơn Lãnh cảm giác không đúng, vội vàng trở về để gặp đại nhân".
"Nhưng đại nhân đợi lâu như thế chỉ để nói mấy câu với Võ Sơn Lãnh mà thôi".
"Lão phu nghĩ lại, cũng đã hiểu ra đại nhân có ý gì".
Ôn Hiến Chi không nhịn được nói: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, có thể nói thẳng ra sư tôn ta có ý gì hay không?"
Giang Tĩnh xấu hổ cười một tiếng, tiếp tục: "Không khó để nhận ra lắm".
"Võ Sơn Lãnh có địa vị không thấp trong nhà họ Võ, nếu ông ta trở về nhà họ Võ nói rõ tất cả, nhà họ Võ biết đại nhân trở về, nếu trong lòng còn có e ngại, tất nhiên sẽ không có khả năng ra tay".
"Nhưng nếu đã quyết tâm muốn hủy diệt Võ Môn để nhà họ Võ trở lại vẻ tiêu diêu tự tại trước kia, vậy..."
Giang Tĩnh dừng một chút mới nói: "Đại nhân đang cho nhà họ Võ cơ hội, nói cho nhà họ Võ biết ta đã trở về, biết các ngươi muốn làm gì, ta không nói toạc ra là muốn xem các ngươi xử lý như thế nào thôi".
"Nếu Đại Võ Tài vẫn được tổ chức như thường, vậy chuyện này, đại nhân đã đồng ý tha cho bọn họ một mạng, không so đo nữa".
"Nếu nhà họ Võ vẫn làm theo ý mình, đại nhân sẽ... trực tiếp ra tay, đến lúc đó, chỉ sợ là sẽ không nể mặt mũi, bây giờ xem như đang cho bọn họ một cơ hội".
Ôn Hiến Chi nghe thấy mấy câu này thì khẽ cười: "Nghe ngươi nói như vậy, ta đã hiểu, nói cho cùng sư tôn vẫn mềm lòng..."
Giang Tĩnh bất đắc dĩ: "Làm sao không mềm lòng được chứ..."
"Võ Môn là do đại nhân một tay sáng tạo ra, năm đó sáu gia tộc lớn cũng được đại nhân thuyết phục từng cái một, cho đến ngày nay, thánh vực Đại Võ phồn hoa, không thể bỏ qua công lao của Võ Môn được, đây là tâm huyết của đại nhân".
"Huống hồ... Năm đó, sáu người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Khúc Linh, Đường Trung Hoài, Giang Vũ đều là đại nhân tự mình hàng phục, còn truyền cho sáu võ quyết để chấn hưng sáu tộc, càng cho sáu tộc chúng ta độ tự do cực lớn".
Giang Tĩnh thở dài: "Chỉ là chung quy lại lòng người luôn không biết đủ, lần này Diệp Nam Hiên đại nhân biến mất, xem như đã hoàn toàn dấy lên hy vọng cho nhà họ Võ..."
Ôn Hiến Chi nghe được những lời này thì thản nhiên nói: "Cho dù là nhà họ Võ hay là nhà họ Phụng gì đó, nếu đã dám tạo phản, loại bỏ từng người một không phải là xong rồi sao? Nhất định phải chết".
Ôn Hiến Chi hầm hừ: "Xem ra mấy ngày nay ta phải nuôi dưỡng cái thương này mới được, đến lúc đó nếu có Thánh Đế đến đây, ta sẽ giết chết một hai tên để nêu cao tên tuổi của Ôn Hiến Chi ta".
"Không, nêu cao tên tuổi Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Ôn Hiến Chi nói rồi quay người rời đi.
Ánh mắt của Giang Tĩnh có vài phần bất đắc dĩ.
Rốt cuộc nhà họ Võ sẽ lựa chọn như thế nào?
Ngày hôm sau trong từ đường của Giang phủ.
Ba người Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh đều yên tĩnh ngồi quỳ.
Phía dưới, bốn nhân vật hiện nay đang nắm quyền của nhà họ Giang là Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An lần lượt đứng vững.
Mà bên ngoài từ đường cũng có hai mươi mấy bóng người đang đứng vững trong đình viện, không nói một lời.
Giờ phút này Giang Hoàng Vĩ mở miệng nói: "Tỷ thí Đại Võ Tài sẽ bắt đầu sau mấy ngày nữa, nếu mọi người đều đã sắp xếp xong hết mọi chuyện, ba ngày sau nhà họ Giang chúng ta sẽ xuất phát".
"Nhớ kỹ, đừng tạo áp lực quá lớn cho bọn nhỏ, mặc dù Đại Võ Tài là một lần để lột xác, thế nhưng cả đời võ giả lại có rất nhiều cơ hội để lột xác".
Bốn người Giang Hồng Nhạc đều thi nhau gật đầu.
"Còn nữa!"
Giang Tĩnh mở miệng: "Lần này nhất định phải cẩn thận, không thể chủ quan, trên đường đi phải để ý kỹ con cháu Giang phủ trong Giang Châu, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn".
"Lão Tĩnh yên tâm", Giang Hồng Nhạc chắp tay: "Mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa, với danh tiếng của nhà họ Giang, không có ai dám động vào đâu!"
Giang Tĩnh gật đầu, muốn nói lại thôi.
"Đứa nhỏ Ngạo Tuyết này đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, cho dù lần này không thể đoạt được danh hiệu Đại Võ Tài, nhưng chắc hẳn sẽ có thể tiến vào năm vị trí đầu, dù sao cũng là mang vinh quang về cho nhà họ Giang chúng ta!"
Giang Khôn cười ha hả: "Quan hệ của Tiên Hàm và Ngạo Tuyết đã được quyết định rồi, cũng đừng sửa lại nữa, ta thấy hai đứa bé ở cùng nhau cũng rất tốt cho Ngạo Tuyết".
Giang Hồng Nhạc khom người gật đầu.
Mà giờ phút này, Giang Du Khải lại đi lên phía trước, chắp tay nói: "Ba vị thái thượng, đệ đệ ta Giang Du Văn đã mất tích, trong phủ không có ai biết ông ta đã đi đâu, ngay cả Giang Y Lâm cũng không rõ tung tích..."
Chương 2024: Xuất phát, Võ Châu
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Giang Du Văn là đệ đệ của Giang Du Khải, có thân phận địa vị không thấp ở trong nhà họ Giang bên trong.
Dù sao đến cấp bậc Thánh Hoàng đều là những người có thân phận địa vị hiển hách đối với nhà họ Giang.
Giang Tĩnh ho khan một cái nói: "Ta có chuyện quan trọng sắp xếp cho ông ta đi làm, cho nên trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ không gặp được ông ta, nhưng mà cứ yên tâm, không có gì nguy hiểm".
Nghe thấy vậy, mấy người đều kinh ngạc nhìn Giang Tĩnh.
"Được rồi, mọi người đều đi làm việc của mình đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, chuẩn bị cho thỏa đáng đi!"
Giang Tĩnh khoát tay, đám người lần lượt tản ra.
Trong từ đường chỉ còn lại ba người Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh.
Giang Hoàng Vĩ không nhịn được nói: "Tam đệ, chắc chắn ngươi có việc gì đó giấu giếm chúng ta!"
"Mấy ngày qua ngươi có vẻ không đúng lắm, nhất định là có chuyện gì đó không nói cho chúng ta biết, mà lại có liên quan đến Tần Ninh kia".
Nghe thấy lời này, Giang Tĩnh đứng dậy, nghiêm nghị: "Đại ca, nhị ca, ba người chúng ta tuy không phải huynh đệ ruột thịt, thế nhưng lại thân thiết hơn hẳn huynh đệ ruột thịt, cùng nhau trở thành thái thượng của nhà họ Giang".
"Thế nhưng có một số chuyện, chúng ta cũng không thể nào đoán trước, mà có một số chuyện ta biết nhưng lại không thể nói cho các ngươi biết".
"Lần này sau khi diễn ra Đại Võ Tài, có lẽ hai vị ca ca sẽ biết mọi chuyện, mong hai vị ca ca cứ yên tâm, ta là người nhà họ Giang, đương nhiên sẽ không gây bất lợi cho nhà họ Giang!"
Giang Tĩnh vô cùng nghiêm túc.
Giờ phút này, sắc mặt của hai vị thái thượng Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn đều có vài phần mất tự nhiên.
"Cũng không phải chúng ta nói ngươi cái gì..."
Giang Hoàng Vĩ ho khan một cái: "Ngươi làm chuyện gì ắt có đạo lý của ngươi, chúng ta cũng hiểu được, chúng ta là người nhà họ Giang, đương nhiên chúng ta sẽ tin ngươi".
Giang Khôn cũng nói: "Đúng vậy, tam đệ, ngươi nhìn ngươi đi kìa, lại biến bầu không khí nghiêm túc như vậy làm cái gì..."
Giang Tĩnh tiếp tục: "Ta cũng không muốn nghiêm túc như thế, thế nhưng chuyện lần này... có lẽ cần nghiêm túc như vậy thật".
Hai người Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
Quả thật như thế sao?
...
Trong ba ngày liên tiếp sau đó, bên trong Giang phủ đều vô cùng bận rộn.
Tỷ thí Đại Võ Tài chính là cuộc tỷ thí mạnh nhất trong toàn bộ thánh vực Đại Võ.
Là cuộc tỷ thí của các thiên tài đứng đầu đại diện cho thánh vực Đại Võ.
Không ít người đều chờ mong việc này.
Ba ngày trôi qua, bên trong một sơn cốc ở Giang phủ.
Có hơn ngàn bóng người đang tụ tập.
Mà ba bóng người tiến lên phía trước nói chuyện lại vô cùng làm người khác chú ý.
Ba vị thái thượng tộc lão Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh.
Theo sát phía sau ba người chính là bốn người nắm quyền trong nhà họ Giang là Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An.
Ngoài ra, xung quanh cũng có không ít thiên tài nhà họ Giang, cảnh giới Thánh Tôn, cảnh giới Thánh Hoàng.
Một đám người trùng trùng điệp điệp, thanh thế cực kì oai nghiêm.
Mà lần này những người đi theo đều được cảnh giới Thánh Vương bảo vệ, đây cũng là đám võ giả hộ vệ tinh nhuệ nhất bên trong nhà họ Giang.
Tần Ninh cũng ở trong đám người.
Giờ phút này, trên không trung của sơn cốc có mấy chục thánh thú với cơ thể to lớn hùng dũng đang lao vùn vụt.
Thánh thú cấp sáu — Xích Phong Thiên Điêu.
Xích Phong Thiên Điêu có tốc độ cực nhanh, lực tấn công cũng rất mạnh, có được thực lực cấp bậc Thánh Vương, muốn thu phục được nó cực kỳ khó khăn.
Mà ba con thánh thú dẫn đầu là những con chim có đôi cánh màu xanh lam, cho dù là khí chất hay là hình thái đều hoàn toàn nghiền ép thánh thú Xích Phong Thiên Điêu — Băng Vũ Thánh Bằng.
Băng Vũ Thánh Bằng thuộc chi chim đại bàng, nghe nói có huyết mạch thượng cổ, chỉ là đã vô cùng hiếm thấy.
Nhưng mà đây chính là thánh thú cấp bảy, thực lực cấp bậc Thánh Hoàng.
Ba con Băng Vũ Thánh Bằng giương cánh bay cao, xoay quanh trên không trung, vô cùng uy vũ.
Toàn bộ thánh vực Đại Võ chỉ có Võ Môn và sáu gia tộc lớn mới có thể lấy ra thánh thú phi cầm có cấp bậc như thế.
Từng bóng người tụ tập ở trong sơn cốc.
Tộc trưởng Giang Hồng Nhạc đi ra, chậm rãi duỗi hai tay ra hiệu cho đám người yên tĩnh.
"Tỷ thí Đại Võ Tài sắp đến, lần này là cơ hội cho nhà họ Giang chúng ta, hy vọng mọi người sẽ dùng hết sức làm vẻ vang cho gia tộc, làm vẻ vang cho chính mình".
Giang Hồng Nhạc mở miệng nói: "Ta cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa, lần này là thiên tài trong từng gia tộc và Võ Môn va chạm với nhau, các thiên tài tham gia tỷ thí cần chuẩn bị kỹ càng, mà không phải thiên tài tham gia tỷ thí cũng cần tiến hành tỷ thí luận bàn với võ giả các phe, hy vọng các ngươi có thể thể hiện ra thực lực thật sự của mình, để không cần phải tiếc nuối".
Lúc này từng bóng người đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Lên đường đi!"
Giờ phút này, từng người lần lượt leo lên trên lưng đám Xích Phong Thiên Điêu và Băng Vũ Thánh Bằng kia.
Đám người quyền cao chức trọng của nhà họ Giang và một đám tiểu bối nổi bật đều leo lên Băng Vũ Thánh Bằng, mà đám hộ vệ còn lại thì thi nhau leo lên trên người Xích Phong Thiên Điêu.
Từng bóng người lần lượt rời đi.
Mà giờ phút này Tần Ninh cũng đi lên trên lưng một con Xích Phong Thiên Điêu, Xích Phong Thiên Điêu này sải rộng đôi cánh ra, phần lưng rộng khoảng chừng trăm trượng, đủ để chứa hơn trăm người ở trên.
Ba người Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm cũng đi theo Tần Ninh, tìm một chỗ lông xù để ngồi xuống.
Xích Phong Thiên Điêu bay lên không, trong nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng lao vút đi.
Giờ phút này, Ôn Hiến Chi nhìn Giang Thành dần dần biến mất phía sau, không nhịn được nói: "Lần này Giang phủ phái ra hơn ngàn người, đều là tinh nhuệ, nếu hang ổ bị người ta đến chiếm thì phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi".
Tần Ninh lại nói: "Năm đó sáu gia tộc lớn đã có đại trận hộ vệ, một khi đám cường giả rời đi, đại trận sẽ được khởi động, cho dù là cấp bậc Thánh Tôn cũng khó mà phá vỡ trong thời gian ngắn, về sau ta đã củng cố lại đại trận, đủ để đảm bảo căn cơ ổn định".
Ôn Hiến Chi gật đầu: "Vậy thì không cần lo lắng nữa rồi, các gia tộc lớn rời đi, đột nhiên bị người khác đến đánh cũng không hay".
Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Tình, chậm rãi nói: "Lần này ngươi không cần ra tay, nếu thánh vực Thiên Kiếm không có ai đến đây, vậy ngươi cứ đứng xem náo nhiệt là được rồi".
"Đến lúc đó hãy bảo vệ Tiên Hàm thật tốt".
Tiên Hàm nghe vậy cười ha ha: "Ca, ta không phải trẻ con, không cần bảo vệ, hơn nữa ta cũng là cảnh giới Đại Thánh Vương..."
Tần Ninh liếc Tiên Hàm, nói: "Trừ khi có Thánh Hoàng ra tay, nếu không ta cũng không có ý định để Phong Vô Tình bảo vệ ngươi".
"..."
Mấy chục phi cầm lao về phía Võ Châu với tốc độ cực nhanh.
Toàn bộ thánh vực Đại Võ có diện tích rộng lớn, cho dù là tốc độ của thánh thú cấp bảy và thánh thú cấp sáu cũng phải mất bảy tám ngày mới có thể đến Võ Châu.
Chỉ là tỷ thí Đại Võ Tài lần này chính là chuyện lớn, các phe đều biết sắp xếp, đám người đều đã sắp xếp nơi dừng chân thích hợp trên đường đi.
Ba ngày thời gian sau, đội ngũ phi cầm đi về phía tây.
Giang Châu ở phía đông của thánh vực Đại Võ, Võ Châu thì ở vào chính giữa của thánh vực Đại Võ, ba ngày sau, đám ngườiđã vượt ngang từng tòa thành trì của Giang Châu, tìm hiểu được không ít phong tục đặc sắc của các nơi.
Hôm đó đội ngũ lớn dừng lại, đi vào bên ngoài một tòa thành trì.
Thành Giang Toại!
Nơi đây cũng là một tòa thành trì quan trọng của Giang Châu.
Dân cư ở đây có hơn ngàn vạn người, vô cùng náo nhiệt.
Mà khi đám người nhà họ Giang đến, trong thành càng sôi trào hẳn lên.
Chương 2025: Đến Võ Môn
Dù sao có lẽ nhà họ Giang là phe yếu nhất trong sáu gia tộc lớn.
Thế nhưng ở Giang Châu vẫn là bá chủ nói một không hai, là thế lực vô cùng hùng mạnh.
Nên khi đám người nhà họ Giang đáp xuống, trong ngoài cửa thành đã sớm dọn dẹp ra một lối đi thông suốt rồi.
Mà giờ phút này, mấy chục bóng người đứng vững ngoài cửa thành, dường như đang chờ đợi đám người nhà họ Giang tới.
Một người cầm đầu có mái tóc dài như lửa, trên người mặc trường bào đỏ chót, phía trên áo bào đỏ khắc từng hỏa văn, khuôn mặt cũng vô cùng hồng hào.
"Giang tộc trưởng!"
Người dẫn đầu đi ra, khách khí cười nói.
"Xích Dương đảo chủ!"
Cả quãng đường này đều là Giang Hồng Nhạc dẫn đầu, dù sao ba vị thái thượng cũng không thể tuỳ tiện lộ ra khuôn mặt thật được.
Mấy người Tần Ninh thì đứng đằng sau đội ngũ.
Giang Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh mấy người Tần Ninh.
Giang Ngạo Tuyết và Tiên Hàm cũng đi theo Tần Ninh.
"Đây là ai?", Ôn Hiến Chi tò mò hỏi.
"Đảo chủ của đảo Xích Dương trong Giang Châu!"
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi hiếu kỳ: "Trong thánh vực Đại Võ trừ Võ Môn của các ngươi ra còn có thế lực khác ư?"
Ôn Hiến Chi nói thế lại khiến Giang Ngạo Tuyết ngẩn người, lập tức nói: "Võ Môn cũng không phải vô cùng bá đạo, luôn có một số người không đồng ý gia nhập Võ Môn giống như sáu gia tộc lớn, hoặc là không có tư cách bái nhập vào Võ Môn, đương nhiên sẽ có những thế lực khác tồn tại".
"Khu vực Giang Châu trải dài ngàn vạn dặm, nhà họ Giang là lớn nhất, thế nhưng cũng tồn tại không ít gia tộc, tông môn khác".
"Đảo Xích Dương này chính là nơi gần với nhà họ Giang nhất".
"Đảo Xích Dương vốn ở trên một hòn đảo lớn, đảo chủ hiện nay tên là Xích Dương Hạo, bây giờ cũng là cảnh giới Thánh Hoàng".
Giang Ngạo Tuyết nghiêm túc: "Những thế lực này không có cách nào đối đầu với nhà họ Giang, cho nên mới nghe theo nhà họ Giang, nghe theo Võ Môn, nhưng tính tự chủ tương đối cao, không đối địch với Võ Môn, Võ Môn cũng sẽ không quản lý".
"Hơn nữa Võ Môn tuyển đệ tử không hợp cách, bọn họ cũng vui vẻ đi vào trong tông môn, xem như là chỗ học tập cho tất cả võ giả ở thánh vực Đại Võ đi!"
Ôn Hiến Chi khẽ gật đầu.
Giờ phút này, Xích Dương Hạo và Giang Hồng Nhạc nhiệt tình chào hỏi, dường như người của đảo Xích Dương đã sớm đến thành Giang Toại chờ đợi đám người nhà họ Giang đến.
Đám người lần lượt tiến vào trong thành, đương nhiên là dừng chân ở quán rượu tốt nhất.
Trên đường đi, nhìn thấy cờ xí của nhà họ Giang, cư dân và võ giả trong thành đều phải nhường đường.
Nhà họ Giang chính là bá chủ Giang Châu, độc nhất vô nhị, ai dám trêu chọc chứ?
Đêm đó Tần Ninh tĩnh tọa phía trước cửa sổ, vận chuyển thánh lực trong cơ thể, ngưng tụ thể văn.
Mặc dù trong đầu hắn chứa rất nhiều, thế nhưng con đường tu hành vẫn cần tạo hình rèn luyện cả ngày lẫn đêm, không thể qua loa được.
Giang Tĩnh nhân lúc trời tối để đến lần nữa.
Mấy ngày nay, Giang Tĩnh đều như thế, ông ta lo lắng cho sự an toàn của Tần Ninh nên đều đến bảo vệ cả ngày lẫn đêm, cho đến bình minh mới rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người lại xuất phát lần nữa.
Mà lần này, võ giả của đảo Xích Dương cũng đi cùng với nhà họ Giang.
Mấy ngày qua, Giang Ngạo Tuyết cũng không đi ở phía trước mà ngồi trên phi cầm với mấy người Tiên Hàm, Tần Ninh.
"Người của đảo Xích Dương cũng đi Võ Châu?"
"Không sai, mỗi lần tỷ thí Đại Võ Tài, Võ Môn đều sẽ mời các tông môn gia tộc lớn đến đó, dù sao cũng là một chuyện lớn của Võ Môn, đồng thời cũng để tham gia tỷ thí Đại Võ Tài".
"Đám thiên tài trong sáu gia tộc lớn và Võ Môn cũng sẽ tỷ thí với thế hệ trẻ tuổi của từng thế lực, mọi người luận bàn với nhau, thêm chút phần thưởng, cho nên từng thế lực cũng vui vẻ đến đó".
"Đến đó là để nhìn xem sự phát triển và lớn mạnh của Võ Môn, thứ hai là khích lệ con em nhà mình, nói cho bọn họ biết bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn".
"Mà Võ Môn cũng hy vọng các đệ tử không được kiêu ngạo huênh hoang, mặc dù Võ Môn mạnh, thế nhưng đưa mắt nhìn khắp toàn bộ mười thánh vực lớn trong Hạ Tam Thiên vẫn có tầng tầng lớp lớp thiên tài".
Ôn Hiến Chi nói thầm: "Lắm chuyện quá nhỉ…"
Tần Ninh liếc Ôn Hiến Chi, không nói gì thêm.
Tên ngốc nghếch này không hề có suy nghĩ phức tạp gian xảo gì, cho nên Thánh Thú tông mới có dáng vẻ như bây giờ!
Tính cả Ôn Hiến Chi, tổng cộng chỉ có chín người, hắn nói ra cũng cảm thấy mất mặt.
Giang Ngạo Tuyết cười nói: "Những năm gần đây ngoài đệ tử của Võ Môn và sáu gia tộc lớn ra, các tông môn lớn cũng có một ít thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Thánh Vương".
"Hiện nay, bên trong toàn bộ thánh vực Đại Võ ngoại trừ Võ Môn, mấy thế lực cũng phát triển rất lớn mạnh".
"Trong Võ Châu có ba tông môn lớn là Tà Nguyệt tông, Huyền Băng tông và Cự Linh tông".
"Thần châu có Thiên Chiếu kiếm phái, Phụng Châu có Thương Vân lâu, Khúc Châu có Sơn Hải hiên, Đường Châu có Cực Quang các và Giang Châu chúng ta có đảo Xích Dương".
"Mấy thế lực này mặc dù không bằng các gia tộc lớn, thế nhưng trong môn phái cũng có cao thủ cảnh giới Thánh Hoàng, được xưng là hào cường một phương".
"Nhưng mà bọn họ cũng không uy hiếp được địa vị của Võ Môn được sáu gia tộc lớn bảo vệ, cho nên Võ Môn cũng không quan tâm".
Giang Ngạo Tuyết không chỉ có thiên phú mà cũng hiểu rõ những chuyện này như thuộc nằm lòng.
Dù sao là thiên tài đứng đầu nhà họ Giang hiện nay, cô ta không thể không biết nhiều chuyện được.
Lại qua ba ngày nữa, đám người vừa đi vừa nghỉ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một dãy núi cao sừng sững, mỗi một ngọn núi đều cao ngàn trượng, vắt ngang ở phía trước.
"Cuối cùng cũng đến địa phận Võ Châu rồi".
Giang Ngạo Tuyết cười nói: "Mặc dù ta đã đến Võ Châu không ít lần, thế nhưng mỗi lần đến đây đều có thể cảm giác được khí thế mênh mông của Võ Châu ở trung tâm thánh vực Đại Võ".
"Năm đó tổng bộ Võ Môn được thiết lập ở đây, đúng là xứng với địa vị của Võ Môn".
Thánh vực Đại Võ có sáu châu lớn.
Trong sáu châu này có năm châu nằm xung quanh, mà Võ Châu lại ở trung tâm của năm châu lớn đó, cũng là trung tâm của toàn bộ thánh vực Đại Võ.
Phi cầm chở đám người vượt qua từng dãy núi, phía trước là một vùng đất mênh mông vô bờ.
Mà giờ phút này, trên không trung của vùng đất đó có mười mấy con thánh thú toàn thân tỏa ra thánh quang màu xanh đang đứng ngạo nghễ.
Một người cầm đầu chắp tay ra sau đứng vững ở trên không trung, nhìn thấy chục thánh thú từ phía trước đến liền đi ra đón.
"Nhà họ Võ - Võ Phưởng, ở chỗ này đợi nhà họ Giang!"
Người kia cất giọng nói to truyền khắp trăm dặm.
Giang Hồng Nhạc đi ra, chắp tay: "Võ tứ gia, ngươi và ta đều quen biết đã lâu, làm gì phải trịnh trọng như vậy".
Võ Phưởng cũng đi lên trước, cười nói: "Lần này cũng không phải thăm hỏi riêng tư mà là tỷ thí Đại Võ Tài, huynh trưởng ta đã dặn là phải trịnh trọng một chút".
Võ Phưởng nói xong cũng chắp tay cười nói với đảo chủ Xích Dương Hạo bên cạnh Giang Hồng Nhạc: "Đảo chủ Xích Dương, đã lâu không gặp, chào mừng ngươi đã đến!"
"Võ tứ gia khách khí rồi!"
Ba người bắt chuyện qua lại.
Võ Phưởng cười nói: "Đã chuẩn bị xong xuôi hết chỗ dừng chân, mọi người hãy đi theo ta!"
"Được!"
Thánh thú của nhà họ Võ đi phía trước dẫn đường, đám người lại xuất phát lần nữa.
Mà sau khi tiến vào địa phận Võ Châu, núi non sông ngòi dần dần lùi lại.
Phong Vô Tình cảm thán: "Khó trách người bên ngoài thường nói nếu muốn xem vùng đất Đại Võ thì phải nhìn Võ Châu, nếu muốn thấy khí thế Đại Võ thì phải nhìn Võ Môn".
"Vùng đất Võ Châu quả nhiên là địa linh nhân kiệt, những nơi chúng ta đi qua dường như đều có khí thế lớn!"
Giang Ngạo Tuyết cười nói: "Võ Châu đúng là nơi được ông trời quan tâm, năm đó nhà họ Võ đứng đầu sáu gia tộc lớn cũng không phải là không có đạo lý".
Một ngày nữa lại trôi qua.
Phía trước xuất hiện một tòa thành trì.
Nhìn từ trên không, có thể thấy hai chữ trên bảng hiệu ở tường thành vô cùng rõ ràng.
"Võ Thành!"
Nơi ở của nhà họ Võ ở Võ Châu.
Chỉ là thánh thú cũng không dừng lại bên trong Võ Thành, mà là đi vòng qua, sau khi tiến lên khoảng trăm dặm, phía trước mới xuất hiện một vùng núi.
"Võ Môn, đến rồi!"
Giờ phút này Giang Ngạo Tuyết vô cùng kích động đứng dậy.
"Thật ư?", Giang Hồng Nhạc nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, không thể tin được nói.
"Đúng vậy, phụ thân!"
Giang Ngạo Tuyết gật đầu: "May mà có Tần công tử, trong một tháng này đều là Tần công tử dạy bảo con gái nên mới có thành tựu như thế!"
"Không chỉ như vậy, thực lực bây giờ của Y Y muội muội cũng đã tăng vọt, đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Tiểu Tiểu cũng tăng lên cảnh giới nhất trọng nữa".
Giờ phút này, Giang Du Khải đi lên phía trước nhìn con gái mình.
Giang Y Y khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Giang Du Khải lại khó nén sự vui vẻ trong lòng.
Giang Hồng Nhạc, Giang Du Khải đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay: "Cảm ơn Tần công tử".
"Khách khí rồi!"
Lúc này, lão già Võ Sơn Lãnh kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.
Đột nhiên ông ta lại không nhìn thấu thực lực của Tần Ninh được.
Võ Sơn Lãnh cười ha hả nói: "Quả nhiên là thiếu niên tuấn tài, xem ra bên trong Giang Châu cũng lắm địa linh nhân kiệt, mấy năm nay đã ra đời không ít thiên tài, về sau chúng ta vẫn nên đi lại nhiều chút thì hơn".
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"
Giang Tĩnh thái thượng cũng cười ha hả.
Hai người có thể nói là cùng một thế hệ, ở chỗ này cũng có bối phận cao nhất, đại diện cho nhà họ Võ và nhà họ Giang.
Trong lòng Giang Tĩnh lại có chút phức tạp, thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Ninh.
"Võ lão tiền bối!"
Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, trên mặt có chút ý cười, mở miệng: "Không biết những năm gần đây Võ lão tiền bối hàng đêm còn khó ngủ không?"
Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh lại hơi sững sờ, lập tức cười ha hả: "Lão phu chưa bao giờ có tình huống khó mà chìm vào giấc ngủ cả!"
Tần Ninh cười nói: "Có lẽ là vãn bối nhớ nhầm".
Không biết vì sao Giang Tĩnh luôn cảm giác ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh không đúng, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nên Giang Tĩnh mới nói: "Sơn Lãnh lão ca, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau trong Võ Châu, đến lúc đó nhất định mời ngươi uống một chén mới được".
"Tốt! Ha ha..."
Đám người nhà họ Võ leo lên thánh thú phi hành dưới sự dẫn đầu của Võ Sơn Lãnh và tộc trưởng Võ Côn, phá không rời đi, biến mất không thấy gì nữa.
Còn đám người nhà họ Giang cũng dần dần tản đi.
Hai người Giang Hồng Nhạc và Giang Du Khải đều đang đắm chìm trong việc Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y mạnh lên, trở về trong tộc.
Giờ phút này Giang Tĩnh lại không rời đi, mà đi theo Tần Ninh tiến vào bên trong Giang phủ.
"Tiên sinh..."
Giang Tĩnh cung kính nói: "Chuyến đi này của nhà họ Võ rất kỳ quái, trong một tháng này tiên sinh đã từng gặp phải phiền toái gì chưa?"
Tần Ninh thản nhiên: "Có gặp phiền phức rồi, nhưng mà đã giải quyết".
"Lần này, bốn gia tộc lớn là nhà họ Võ, nhà họ Phụng, nhà họ Thần, nhà họ Đường liên hợp lại, có thể sẽ gây ra chiến sự trong Đại Võ Tài, lật đổ Võ Môn".
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
Chỉ nghe được một tiếng bịch đột nhiên vang lên, Giang Tĩnh lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Tần Ninh dừng bước chân lại.
Giang Tĩnh vội vàng đứng dậy.
Lấy cảnh giới Thánh Tôn của ông ta, khả năng bình tĩnh sao có thể yếu được?
Thế nhưng khi nghe được mấy câu ngắn gọn của Tần Ninh lại khiến ba hồn bảy phách của ông ta gần như bay mất hai hồn sáu phách, suýt nữa thì kêu lên.
"Tiên sinh thứ tội!"
Giang Tĩnh chắp tay nói.
Mấy người đi vào trong đình viện.
Tần Ninh đi vào trong vườn hoa của biệt viện, ngồi dưới đình nghỉ mát, trầm mặc không nói gì.
Giang Tĩnh thăm dò: "Cuồng Đế đại nhân, thật sao?"
"Chắc là thật, tộc Mị Ma cũng ở trong đó, việc này không đơn giản như vậy".
Giang Tĩnh nghe vậy liền thở dài.
"Lúc trước, Giang Bình Vân bỏ mình, nhà họ Giang vẫn luôn điều tra, Võ Môn cũng luôn điều tra, tra tới tra lui, cuối cùng Giang Vũ lão tổ nhận được tin tức từ chỗ Tuyết Phi Yến đường chủ, thế mà cái chết của Giang Bình Vân lại có liên quan đến Võ Côn..."
"Việc này rất nghiêm trọng, tin tức đã bị đè xuống, ngay cả đứa bé Giang Hồng Nhạc kia cũng không biết việc này..."
"Bởi vì không có chứng cứ chính xác cho nên chuyện này cũng coi như không giải quyết được gì".
Giang Tĩnh hiểu, chuyện gì mà Cuồng Đế đại nhân đã xác định thì gần như chính là thật.
Nếu nói như thế, thiên tài ưu tú nhất của nhà họ Giang - Giang Bình Vân thật sự bị tộc trưởng Võ Côn giết chết!
Giang Tĩnh thở dài: "Vì sao chứ... Sáu gia tộc lớn khó khăn lắm mới được hòa bình... Những năm gần đây trong thánh vực Đại Võ, võ đạo hưng thịnh, cường giả tuân theo lời răn dạy của Võ Môn, mọi người vui vẻ hòa thuận, tuy có vài chuyện không thoải mái nhưng cũng không phải là không thể giải quyết, chuyện này... Vì sao lại như thế chứ!"
Sắc mặt của Giang Tĩnh cũng không dễ nhìn.
Hai người Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi cũng không nói gì.
"Mặc kệ vì cái gì, nếu đã dám gây ra chiến sự, chém giết thảm khốc, tóm lại vẫn là vì chính mình", Ôn Hiến Chi mở miệng nói: "Chỉ sợ mấy gia tộc lớn như nhà họ Võ không cam tâm làm kẻ dưới".
Giang Tĩnh không nói thêm gì nữa.
Tần Ninh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi dưới đình nghỉ mát, không mở miệng.
"Cuồng Đế đại nhân, người nghỉ ngơi trước đi!", Giang Tĩnh khuyên nhủ: "Có Diệp Bắc Phong đường chủ, Liễu Vạn Quân đường chủ, Tuyết Phi Yến đường chủ tại, lại thêm chiến lực bây giờ của Võ Môn rất mạnh, chắc hẳn sẽ không xuất hiện nhiễu loạn lớn gì".
"Không cần!"
Tần Ninh thản nhiên: "Nhâm nhi một chén trà, chờ người kia tới cửa!"
Chờ người?
Chờ ai?
Trong lòng Phong Vô Tình rất bất ổn.
Tần Ninh... Thật sự là Cuồng Võ Thiên Đế chuyển thế mà đến?
Giang Tĩnh thái thượng là cảnh giới Thánh Tôn, mặc dù không bằng hắn ta nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, vậy mà lại mở miệng gọi Tần Ninh một tiếng Cuồng Đế.
Nhưng Ôn Hiến Chi lại đối xử với Tần Ninh như thế, tin chắc là sư tôn Ngự Thiên Thánh Tôn của mình.
Chuyện này... rốt cuộc là sao?
Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Tình, chậm rãi nói: "Huyền Đạo phái ngươi đến thánh vực Thiên Hồng, đương nhiên là tin ngươi, ta cũng sẽ tin ngươi, lần này nói không chừng Huyền Đạo có thể sẽ đến, hoặc là người Nhất Kiếm các của ngươi sẽ đến, đến lúc đó cần ngươi ra mặt hoà giải".
Nhất Kiếm các?
Các chủ sẽ đến?
Hòa giải? Hòa giải cái gì?
Phong Vô Tình chỉ cảm thấy không hiểu ra sao.
Thế nhưng Tần Ninh lại giống như đã biết cái gì đó.
Trên thực tế, Tần Ninh cũng không biết gì cả, chỉ suy đoán thôi.
Lần này tộc Mị Ma xuất hiện, mấy gia tộc như nhà họ Võ có liên quan đến Ma tộc.
Nếu nói như thế...
Chỉ sợ lần này Ma tộc không chỉ nhắm vào thánh vực Đại Võ đơn giản như vậy.
Nếu như có thể khiến cho thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm xảy ra mâu thuẫn thì sao? Mà lại là mâu thuẫn không thể giải quyết được?
Vậy hai thánh vực lớn giao chiến, lực lượng tinh nhuệ nhất Võ Môn sẽ bị thánh vực Thiên Kiếm liên lụy, thậm chí đến khi cả hai đều thiệt, mấy gia tộc như nhà họ Võ...
Tần Ninh nghĩ đến đây thì dừng lại.
"Hy vọng là ta lo xa, hy vọng Ma tộc và đám người nhà họ Võ không sâu xa giống như ta nghĩ..."
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không mở miệng nữa.
Ba người Giang Tĩnh, Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi không rời đi mà đứng ở một bên, dường như Tần Ninh đang chờ người nào đó, bọn họ cũng tin tưởng một cách khó hiểu rằng nhất định sẽ có người tới.
Giờ phút này, đám người nhà họ Võ của Võ Châu đang đi về hướng biên cảnh Giang Châu, chuẩn bị trở về Võ Châu.
Bên trên cơ thể to lớn của phi cầm, Võ Sơn Lãnh bình chân như vại đứng chắp tay, cái lưng còng xuống, Võ Côn ở bên cạnh ông ta thì hăng hái nhìn về phía trước.
Chương 2022: Võ Sơn Lãnh
"Lãnh lão!"
Võ Côn nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, cung kính nói: "Lần này, Giang Ngạo Tuyết của nhà họ Giang đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, chỉ sợ sẽ sinh ra uy hiếp đối với Bình Tiêu".
Vũ Bình Tiêu!
Thiên tài đời này của nhà họ Võ, là một người nổi bật có một không hai.
Hiện nay trong sáu gia tộc lớn và Võ Môn, chỉ có ba thiên tài là Vũ Bình Tiêu, Liễu Nguyên Hằng, Thần Vũ đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền.
Bây giờ lại thêm một Giang Ngạo Tuyết.
Võ Sơn Lãnh cười ha hả: "Bình Tiêu sắp ngưng tụ thể văn, bước vào cảnh giới Thánh Hoàng, chỉ là một Giang Ngạo Tuyết thôi, sao có thể là đối thủ của Bình Tiêu được?"
"Lần này, đối thủ của Bình Tiêu vẫn là hai người Liễu Nguyên Hằng và Thần Vũ, cần phải cẩn thận đề phòng hai người kia".
"Ừm!"
Võ Côn nghi ngờ: "Tên Tần Ninh kia cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ chính là hắn chỉ dạy thật sao? Hơn nữa ta căn bản nhìn không thấu tu vi của người này".
Nhắc đến Tần Ninh, sắc mặt Võ Sơn Lãnh cũng có chút kỳ quái, nói: "Người trẻ tuổi này đúng là rất kỳ lạ".
"Đúng vậy, thế mà lại hỏi thăm Lãnh lão hàng đêm có khó ngủ không? Lãnh lão chưa từng có vấn đề như thế mà? Đúng là rất kỳ quái", Võ Côn cười ha hả: "Ta đoán có lẽ là nhà họ Giang cố ý lừa gạt chúng ta".
"Mấy năm gần đây, nhà họ Giang..."
Võ Côn đang không ngừng tự thuật.
Thế nhưng Võ Sơn Lãnh ở bên cạnh lại sững sờ đứng ở phía trên phi cầm.
"Làm sao có thể..."
Đột nhiên, vẻ mặt Võ Sơn Lãnh nghiêm túc hẳn lên.
"Lãnh lão, sao thế?"
Võ Côn hiếu kỳ nói.
"Võ Côn, ngươi dẫn người trở về trước đi, ta có chuyện quan trọng phải làm".
"Lãnh lão..."
Võ Côn còn chưa nói xong, lúc này cơ thể của Võ Sơn Lãnh đã lóe lên, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Võ Côn đứng ở phía trên phi cầm, vô cùng kinh ngạc: "Có chuyện gì xảy ra vậy..."
Trong lòng Võ Sơn Lãnh lại như có sóng to gió lớn, bóng người liên tục nhảy vọt trở về nhà họ Giang...
Trên đường đi, từ đầu đến cuối tâm trạng của Võ Sơn Lãnh vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Hàng đêm khó ngủ!
Ông ta có sao?
Từng có!
Nhưng đó là bảy vạn năm trước, bởi vì tự mình tu hành tuyệt học Chúc Long Vũ Quyết của nhà họ Võ nên ông ta mới bị tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến căn cơ tu hành xảy ra vấn đề.
Nhưng khi đó, ông ta không có tư cách tu hành Chúc Long Vũ Quyết, cho dù xảy ra vấn đề, ông ta cũng không dám để người ngoài nhìn ra.
Mỗi một đêm ông ta đều như bị ngọn lửa nướng, không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà không ai biết được chuyện này.
Mà là về sau...
Ông ta gặp Cuồng Võ Thiên Đế.
Người sáng lập ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế cao cao tại thượng.
Đêm hôm đó Cuồng Đế đại nhân đã đi theo ông ta trở lại trong đình viện, nói ra vấn đề của mình.
Hơn nữa còn tự tay giải quyết cho ông ta, đồng thờ giữ bí mật này cho ông ta.
Về sau, ông ta tăng lên thành Thánh Hoàng, đã có tư cách tu hành Chúc Long Vũ Quyết, sau đó địa vị trong nhà họ Võ của ông ta cũng như nước lên thì thuyền lên.
Thế nhưng...
Sao Tần Ninh lại biết được?
Tần Ninh căn bản không có khả năng biết mới đúng.
...
Màn đêm buông xuống, bên trong Giang Thành đèn đuốc sáng trưng, có chút náo nhiệt, tiếng người huyên náo không kém ban ngày chút nào.
Mà giờ phút này, bên trong Giang phủ thắp đầy đèn đuốc chiếu sáng cả Giang phủ, hộ vệ lui tới đều làm tròn chức vụ của mình.
Trong biệt viện.
Tần Ninh ngồi nghiêng trên ghế trong đình nghỉ mát, hai người Ôn Hiến Chi và Giang Tĩnh vẫn đứng ở bên cạnh Tần Ninh như cũ.
Phong Vô Tình lại không thấy tung tích.
Trong lòng Giang Tĩnh rất hiếu kỳ, rốt cuộc Tần Ninh đang chờ đợi ai?
Thế nhưng Tần Ninh không nói, ông ta cũng không dám hỏi.
Hơn nữa Tần Ninh cũng không bảo ông ta rời đi, cho nên ông ta liền không đi.
Mà lúc Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi đều đang cảm thấy nhàm chán, đột nhiên một tiếng gió nhẹ vang lên, lá cây khẽ bay theo gió.
"Ai?"
Ôn Hiến Chi cầm Khô Huyết Thánh Thương trong tay, chém ra một thương, quát khẽ: "Cút ra đây".
Phía trên cây cầu trong vườn hoa, một bóng người chậm rãi đi ra.
Chính là Võ Sơn Lãnh!
"Võ Sơn Lãnh!", Giang Tĩnh nhìn thấy Võ Sơn Lãnh, lập tức nói: "Ngươi tới làm cái gì?"
Chỉ là giờ phút này, ánh mắt của Võ Sơn Lãnh lại nhìn chằm chằm vào Tần Ninh trong đình viện, trầm mặc không nói gì.
"Nếu đã đến thì tiến lên đi!"
Tần Ninh chậm rãi mở miệng nói.
Lúc này Giang Tĩnh mới hiểu ra, người mà Tần Ninh nói chờ đợi chính là Võ Sơn Lãnh!
Cuồng Đế đại nhân biết Võ Sơn Lãnh?
Võ Sơn Lãnh đi từng bước một vào mép đình nghỉ mát rồi mới dừng lại, nhìn về phía Tần Ninh, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
"Sơn Lãnh..."
Tần Ninh phá vỡ sự bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã già rồi".
Vừa nói xong, Võ Sơn Lãnh liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Ngươi..."
"Điều ngươi suy nghĩ cũng giống điều ngươi nhìn thấy".
Tần Ninh tiếp tục: "Năm đó ngươi tự tiện tu hành Chúc Long Vũ Quyết, khó giữ được tính mạng, ta tới tìm ngươi, nói cho ngươi phá giải như thế nào, bởi vì có thể nói lúc ấy ta thấy thiên phú của ngươi không tồi, không nỡ để ngươi uổng mạng, nhưng không ngờ đến bây giờ ngươi đã trở thành trụ cột của nhà họ Võ rồi".
Giang Tĩnh nghe rõ ẩn ý trong đó.
Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế, năm đó thống nhất Võ Môn, cũng không phải buông tay mặc kệ.
Hắn luôn chú ý đến thiên tài của Võ Môn.
Giang Tĩnh ông ta, Võ Sơn Lãnh này cũng thế, đều có những câu chuyện xa xưa với Cuồng Đế năm đó.
Giang Tĩnh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, nói: "Võ Sơn Lãnh, vị này chính là Cuồng Đế đại nhân chuyển thế trở về, Giang Tĩnh ta có thể lấy tính mạng ra để thề".
Cơ thể già nua của Võ Sơn Lãnh lại run lên nhè nhẹ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Sơn Lãnh à..."
Một tiếng gọi này khiến cho cả người Võ Sơn Lãnh run lên.
Thời gian đã qua bảy vạn năm, lúc đó Cuồng Đế cũng gọi tên ông ta như vậy.
Mà năm đó, Cuồng Đế không chỉ chỉnh đốn lại việc tu hành của ông ta mà hàng đêm còn truyền thụ cho ông ta lĩnh ngộ tu hành và pháp môn.
Khoảng thời gian kia vẫn luôn khiến ông ta hoài niệm.
"Người... Thật sự là..."
Võ Sơn Lãnh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Vị kia, đã trở về?
Đây quả thực là tin tức động trời có thể khiến cho toàn bộ thánh vực Đại Võ hoàn toàn chấn động.
Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục: "Chúc Long Vũ Quyết dùng võ làm gốc, lấy nóng làm thuẫn, lấy tâm để thủ..."
Tần Ninh nói ra từng câu từng chữ, sau khi nói gần một nén nhang mới dừng lại.
Bịch bịch!
Lúc này cả người Võ Sơn Lãnh ngã rầm xuống đất, nằm rạp trên mặt đất.
"Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra đại nhân, mong đại nhân thứ tội!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh đứng dậy, đi đến chỗ bậc thang trước đình nghỉ mát, thản nhiên ngồi xuống nhìn về phía Võ Sơn Lãnh gần trong gang tấc, cảm thán: "Ngươi cũng già rồi..."
Võ Sơn Lãnh rơi nước mắt đầy mặt, nói: "Có thể nhìn thấy Cuồng Đế đại nhân lần nữa khi còn sống là phúc phận ba đời của tiểu nhân".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh cười khổ: "Lời này của ngươi, ta đã không phân biệt ra thật giả nữa rồi".
Nghe thấy lời này, cả người Võ Sơn Lãnh lại run lên.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Sơn Lãnh à... bây giờ ta chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn, không còn thực lực như năm đó nữa, ta trở về lần nữa, nhìn thấy thánh vực Đại Võ vui vẻ phồn vinh thì rất vui mừng".
"Là đại nhân năm đó có phương pháp giáo dục", Võ Sơn Lãnh vội vàng nói.
"Thế nhưng...", Tần Ninh lại tiếp: "Thế nhưng vài vạn năm phồn hoa này chỉ là biểu tượng, phía dưới sự phồn hoa chính là sóng ngầm cuồn cuộn".
"Sơn Lãnh à...", Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, thản nhiên nói: "Tại sao nhà họ Võ lại muốn phản bội lại Võ Môn?"
Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc như rơi vào trong hầm băng.
Chương 2023: Cho bọn họ một cơ hội
"Đại nhân!"
Võ Sơn Lãnh đột nhiên dập đầu xuống đất phát ra những tiếng bốp bốp bốp, không dám thở nói: "Nhà họ Võ tuyệt đối không có suy nghĩ phản bội Võ Môn".
Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh thật sâu, đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ngươi hãy nhìn vào mắt ta, lặp lại lần nữa".
Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh ngẩng đầu, trên trán ứ máu nhưng cũng không dám nói gì.
"Sơn Lãnh... Lặp lại lần nữa".
Giờ phút này sắc mặt Võ Sơn Lãnh trắng bệch, hùng hồn: "Nhà họ Võ tuyệt đối không có suy nghĩ phản bội Võ Môn".
"Tốt!"
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, từ tốn nói: "Mấy ngày nữa, nhà họ Giang sẽ dẫn người đi về Võ Môn ở Võ Châu, ta cũng sẽ đi, lần này nếu nhà họ Võ không phản bội Võ Môn như như lời ngươi nói, vậy tỷ thí Đại Võ Tài cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả".
"Sơn Lãnh, ta tin ngươi!"
Nghe được lời này của Tần Ninh, trong lòng Võ Sơn Lãnh rất bất an.
"Ngươi trở về đi!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Võ Hi... Ta sẽ đi gặp hắn ta... sau tỷ thí Đại Võ Tài..."
Võ Sơn Lãnh ngơ ngác quỳ gối tại chỗ.
Tần Ninh lại quay người rời đi.
Hai người Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi cũng không nói một lời mà rời đi theo Tần Ninh.
Võ Sơn Lãnh quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy bên trong vườn hoa này vô cùng lạnh lẽo.
Hắn đã trở về!
Vậy trong thánh vực Đại Võ...
Trong lòng Võ Sơn Lãnh vô cùng hoảng sợ, vội vàng rời đi...
Cùng lúc đó, trong lầu các ở biệt viện.
Giang Tĩnh nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt khó hiểu.
Ôn Hiến Chi lại không nhịn được nói trước: "Sư tôn, người đợi nửa ngày chỉ để nói những lời này sao?"
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, chậm rãi nói: "Không thì sao?"
"Nhà họ Võ muốn tạo phản, người không làm thịt lão già đó ư?", sắc mặt Ôn Hiến Chi kỳ quái, nói.
Tần Ninh lại không để ý đến Ôn Hiến Chi, mà nhìn về phía Giang Tĩnh: "Lần này tiến về Võ Châu, nhà họ Giang sẽ dẫn theo bao nhiêu người?"
"Khởi bẩm đại nhân, tất cả những người cấp bậc Thánh Tôn đều sẽ được điều động, dù sao không chỉ là Đại Võ Tài mà còn là chuyện lớn của Võ Môn chúng ta, tất cả mọi người đều rất coi trọng".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi".
"Tất cả cứ làm từng bước là được, đừng gây ra khủng hoảng không cần thiết..."
"Thế nhưng đại nhân..."
"Cứ làm theo lời ta nói được rồi", Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi cũng đừng nói với hai người Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn, bây giờ trong Giang phủ cũng có thể có người của Ma tộc ẩn nấp, không an toàn".
Giang Tĩnh nghe thấy lời này thì gật đầu.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa sẽ phải xuất phát tiến về Võ Châu, nghỉ ngơi thật tốt vào".
"Rõ!"
"Rõ!"
Giang Tĩnh và Ôn Hiến Chi lần lượt đi ra ngoài cửa phòng.
Trong đình viện, Ôn Hiến Chi giữ chặt Giang Tĩnh, buồn bực: "Nếu không hai người chúng ta đuổi theo Võ Sơn Lãnh, giết ông ta đi?"
"Ôn công tử, đừng làm bừa".
Giang Tĩnh vội vàng kéo Ôn Hiến Chi lại, nói: "Đại nhân làm như thế là có ẩn ý của người".
Ẩn ý?
Ẩn ý gì?
Ôn Hiến Chi ngơ ngác nhìn Giang Tĩnh.
Giang Tĩnh lại tiếp tục nói: "Suy nghĩ cẩn thận đi, hôm nay đại nhân nhìn thấy Võ Sơn Lãnh chỉ nói một câu đã khiến Võ Sơn Lãnh cảm giác không đúng, vội vàng trở về để gặp đại nhân".
"Nhưng đại nhân đợi lâu như thế chỉ để nói mấy câu với Võ Sơn Lãnh mà thôi".
"Lão phu nghĩ lại, cũng đã hiểu ra đại nhân có ý gì".
Ôn Hiến Chi không nhịn được nói: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, có thể nói thẳng ra sư tôn ta có ý gì hay không?"
Giang Tĩnh xấu hổ cười một tiếng, tiếp tục: "Không khó để nhận ra lắm".
"Võ Sơn Lãnh có địa vị không thấp trong nhà họ Võ, nếu ông ta trở về nhà họ Võ nói rõ tất cả, nhà họ Võ biết đại nhân trở về, nếu trong lòng còn có e ngại, tất nhiên sẽ không có khả năng ra tay".
"Nhưng nếu đã quyết tâm muốn hủy diệt Võ Môn để nhà họ Võ trở lại vẻ tiêu diêu tự tại trước kia, vậy..."
Giang Tĩnh dừng một chút mới nói: "Đại nhân đang cho nhà họ Võ cơ hội, nói cho nhà họ Võ biết ta đã trở về, biết các ngươi muốn làm gì, ta không nói toạc ra là muốn xem các ngươi xử lý như thế nào thôi".
"Nếu Đại Võ Tài vẫn được tổ chức như thường, vậy chuyện này, đại nhân đã đồng ý tha cho bọn họ một mạng, không so đo nữa".
"Nếu nhà họ Võ vẫn làm theo ý mình, đại nhân sẽ... trực tiếp ra tay, đến lúc đó, chỉ sợ là sẽ không nể mặt mũi, bây giờ xem như đang cho bọn họ một cơ hội".
Ôn Hiến Chi nghe thấy mấy câu này thì khẽ cười: "Nghe ngươi nói như vậy, ta đã hiểu, nói cho cùng sư tôn vẫn mềm lòng..."
Giang Tĩnh bất đắc dĩ: "Làm sao không mềm lòng được chứ..."
"Võ Môn là do đại nhân một tay sáng tạo ra, năm đó sáu gia tộc lớn cũng được đại nhân thuyết phục từng cái một, cho đến ngày nay, thánh vực Đại Võ phồn hoa, không thể bỏ qua công lao của Võ Môn được, đây là tâm huyết của đại nhân".
"Huống hồ... Năm đó, sáu người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Khúc Linh, Đường Trung Hoài, Giang Vũ đều là đại nhân tự mình hàng phục, còn truyền cho sáu võ quyết để chấn hưng sáu tộc, càng cho sáu tộc chúng ta độ tự do cực lớn".
Giang Tĩnh thở dài: "Chỉ là chung quy lại lòng người luôn không biết đủ, lần này Diệp Nam Hiên đại nhân biến mất, xem như đã hoàn toàn dấy lên hy vọng cho nhà họ Võ..."
Ôn Hiến Chi nghe được những lời này thì thản nhiên nói: "Cho dù là nhà họ Võ hay là nhà họ Phụng gì đó, nếu đã dám tạo phản, loại bỏ từng người một không phải là xong rồi sao? Nhất định phải chết".
Ôn Hiến Chi hầm hừ: "Xem ra mấy ngày nay ta phải nuôi dưỡng cái thương này mới được, đến lúc đó nếu có Thánh Đế đến đây, ta sẽ giết chết một hai tên để nêu cao tên tuổi của Ôn Hiến Chi ta".
"Không, nêu cao tên tuổi Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Ôn Hiến Chi nói rồi quay người rời đi.
Ánh mắt của Giang Tĩnh có vài phần bất đắc dĩ.
Rốt cuộc nhà họ Võ sẽ lựa chọn như thế nào?
Ngày hôm sau trong từ đường của Giang phủ.
Ba người Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh đều yên tĩnh ngồi quỳ.
Phía dưới, bốn nhân vật hiện nay đang nắm quyền của nhà họ Giang là Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An lần lượt đứng vững.
Mà bên ngoài từ đường cũng có hai mươi mấy bóng người đang đứng vững trong đình viện, không nói một lời.
Giờ phút này Giang Hoàng Vĩ mở miệng nói: "Tỷ thí Đại Võ Tài sẽ bắt đầu sau mấy ngày nữa, nếu mọi người đều đã sắp xếp xong hết mọi chuyện, ba ngày sau nhà họ Giang chúng ta sẽ xuất phát".
"Nhớ kỹ, đừng tạo áp lực quá lớn cho bọn nhỏ, mặc dù Đại Võ Tài là một lần để lột xác, thế nhưng cả đời võ giả lại có rất nhiều cơ hội để lột xác".
Bốn người Giang Hồng Nhạc đều thi nhau gật đầu.
"Còn nữa!"
Giang Tĩnh mở miệng: "Lần này nhất định phải cẩn thận, không thể chủ quan, trên đường đi phải để ý kỹ con cháu Giang phủ trong Giang Châu, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn".
"Lão Tĩnh yên tâm", Giang Hồng Nhạc chắp tay: "Mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa, với danh tiếng của nhà họ Giang, không có ai dám động vào đâu!"
Giang Tĩnh gật đầu, muốn nói lại thôi.
"Đứa nhỏ Ngạo Tuyết này đã đến cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, cho dù lần này không thể đoạt được danh hiệu Đại Võ Tài, nhưng chắc hẳn sẽ có thể tiến vào năm vị trí đầu, dù sao cũng là mang vinh quang về cho nhà họ Giang chúng ta!"
Giang Khôn cười ha hả: "Quan hệ của Tiên Hàm và Ngạo Tuyết đã được quyết định rồi, cũng đừng sửa lại nữa, ta thấy hai đứa bé ở cùng nhau cũng rất tốt cho Ngạo Tuyết".
Giang Hồng Nhạc khom người gật đầu.
Mà giờ phút này, Giang Du Khải lại đi lên phía trước, chắp tay nói: "Ba vị thái thượng, đệ đệ ta Giang Du Văn đã mất tích, trong phủ không có ai biết ông ta đã đi đâu, ngay cả Giang Y Lâm cũng không rõ tung tích..."
Chương 2024: Xuất phát, Võ Châu
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Giang Du Văn là đệ đệ của Giang Du Khải, có thân phận địa vị không thấp ở trong nhà họ Giang bên trong.
Dù sao đến cấp bậc Thánh Hoàng đều là những người có thân phận địa vị hiển hách đối với nhà họ Giang.
Giang Tĩnh ho khan một cái nói: "Ta có chuyện quan trọng sắp xếp cho ông ta đi làm, cho nên trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ không gặp được ông ta, nhưng mà cứ yên tâm, không có gì nguy hiểm".
Nghe thấy vậy, mấy người đều kinh ngạc nhìn Giang Tĩnh.
"Được rồi, mọi người đều đi làm việc của mình đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, chuẩn bị cho thỏa đáng đi!"
Giang Tĩnh khoát tay, đám người lần lượt tản ra.
Trong từ đường chỉ còn lại ba người Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh.
Giang Hoàng Vĩ không nhịn được nói: "Tam đệ, chắc chắn ngươi có việc gì đó giấu giếm chúng ta!"
"Mấy ngày qua ngươi có vẻ không đúng lắm, nhất định là có chuyện gì đó không nói cho chúng ta biết, mà lại có liên quan đến Tần Ninh kia".
Nghe thấy lời này, Giang Tĩnh đứng dậy, nghiêm nghị: "Đại ca, nhị ca, ba người chúng ta tuy không phải huynh đệ ruột thịt, thế nhưng lại thân thiết hơn hẳn huynh đệ ruột thịt, cùng nhau trở thành thái thượng của nhà họ Giang".
"Thế nhưng có một số chuyện, chúng ta cũng không thể nào đoán trước, mà có một số chuyện ta biết nhưng lại không thể nói cho các ngươi biết".
"Lần này sau khi diễn ra Đại Võ Tài, có lẽ hai vị ca ca sẽ biết mọi chuyện, mong hai vị ca ca cứ yên tâm, ta là người nhà họ Giang, đương nhiên sẽ không gây bất lợi cho nhà họ Giang!"
Giang Tĩnh vô cùng nghiêm túc.
Giờ phút này, sắc mặt của hai vị thái thượng Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn đều có vài phần mất tự nhiên.
"Cũng không phải chúng ta nói ngươi cái gì..."
Giang Hoàng Vĩ ho khan một cái: "Ngươi làm chuyện gì ắt có đạo lý của ngươi, chúng ta cũng hiểu được, chúng ta là người nhà họ Giang, đương nhiên chúng ta sẽ tin ngươi".
Giang Khôn cũng nói: "Đúng vậy, tam đệ, ngươi nhìn ngươi đi kìa, lại biến bầu không khí nghiêm túc như vậy làm cái gì..."
Giang Tĩnh tiếp tục: "Ta cũng không muốn nghiêm túc như thế, thế nhưng chuyện lần này... có lẽ cần nghiêm túc như vậy thật".
Hai người Giang Hoàng Vĩ và Giang Khôn nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
Quả thật như thế sao?
...
Trong ba ngày liên tiếp sau đó, bên trong Giang phủ đều vô cùng bận rộn.
Tỷ thí Đại Võ Tài chính là cuộc tỷ thí mạnh nhất trong toàn bộ thánh vực Đại Võ.
Là cuộc tỷ thí của các thiên tài đứng đầu đại diện cho thánh vực Đại Võ.
Không ít người đều chờ mong việc này.
Ba ngày trôi qua, bên trong một sơn cốc ở Giang phủ.
Có hơn ngàn bóng người đang tụ tập.
Mà ba bóng người tiến lên phía trước nói chuyện lại vô cùng làm người khác chú ý.
Ba vị thái thượng tộc lão Giang Hoàng Vĩ, Giang Khôn, Giang Tĩnh.
Theo sát phía sau ba người chính là bốn người nắm quyền trong nhà họ Giang là Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An.
Ngoài ra, xung quanh cũng có không ít thiên tài nhà họ Giang, cảnh giới Thánh Tôn, cảnh giới Thánh Hoàng.
Một đám người trùng trùng điệp điệp, thanh thế cực kì oai nghiêm.
Mà lần này những người đi theo đều được cảnh giới Thánh Vương bảo vệ, đây cũng là đám võ giả hộ vệ tinh nhuệ nhất bên trong nhà họ Giang.
Tần Ninh cũng ở trong đám người.
Giờ phút này, trên không trung của sơn cốc có mấy chục thánh thú với cơ thể to lớn hùng dũng đang lao vùn vụt.
Thánh thú cấp sáu — Xích Phong Thiên Điêu.
Xích Phong Thiên Điêu có tốc độ cực nhanh, lực tấn công cũng rất mạnh, có được thực lực cấp bậc Thánh Vương, muốn thu phục được nó cực kỳ khó khăn.
Mà ba con thánh thú dẫn đầu là những con chim có đôi cánh màu xanh lam, cho dù là khí chất hay là hình thái đều hoàn toàn nghiền ép thánh thú Xích Phong Thiên Điêu — Băng Vũ Thánh Bằng.
Băng Vũ Thánh Bằng thuộc chi chim đại bàng, nghe nói có huyết mạch thượng cổ, chỉ là đã vô cùng hiếm thấy.
Nhưng mà đây chính là thánh thú cấp bảy, thực lực cấp bậc Thánh Hoàng.
Ba con Băng Vũ Thánh Bằng giương cánh bay cao, xoay quanh trên không trung, vô cùng uy vũ.
Toàn bộ thánh vực Đại Võ chỉ có Võ Môn và sáu gia tộc lớn mới có thể lấy ra thánh thú phi cầm có cấp bậc như thế.
Từng bóng người tụ tập ở trong sơn cốc.
Tộc trưởng Giang Hồng Nhạc đi ra, chậm rãi duỗi hai tay ra hiệu cho đám người yên tĩnh.
"Tỷ thí Đại Võ Tài sắp đến, lần này là cơ hội cho nhà họ Giang chúng ta, hy vọng mọi người sẽ dùng hết sức làm vẻ vang cho gia tộc, làm vẻ vang cho chính mình".
Giang Hồng Nhạc mở miệng nói: "Ta cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa, lần này là thiên tài trong từng gia tộc và Võ Môn va chạm với nhau, các thiên tài tham gia tỷ thí cần chuẩn bị kỹ càng, mà không phải thiên tài tham gia tỷ thí cũng cần tiến hành tỷ thí luận bàn với võ giả các phe, hy vọng các ngươi có thể thể hiện ra thực lực thật sự của mình, để không cần phải tiếc nuối".
Lúc này từng bóng người đều tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Lên đường đi!"
Giờ phút này, từng người lần lượt leo lên trên lưng đám Xích Phong Thiên Điêu và Băng Vũ Thánh Bằng kia.
Đám người quyền cao chức trọng của nhà họ Giang và một đám tiểu bối nổi bật đều leo lên Băng Vũ Thánh Bằng, mà đám hộ vệ còn lại thì thi nhau leo lên trên người Xích Phong Thiên Điêu.
Từng bóng người lần lượt rời đi.
Mà giờ phút này Tần Ninh cũng đi lên trên lưng một con Xích Phong Thiên Điêu, Xích Phong Thiên Điêu này sải rộng đôi cánh ra, phần lưng rộng khoảng chừng trăm trượng, đủ để chứa hơn trăm người ở trên.
Ba người Phong Vô Tình, Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm cũng đi theo Tần Ninh, tìm một chỗ lông xù để ngồi xuống.
Xích Phong Thiên Điêu bay lên không, trong nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng lao vút đi.
Giờ phút này, Ôn Hiến Chi nhìn Giang Thành dần dần biến mất phía sau, không nhịn được nói: "Lần này Giang phủ phái ra hơn ngàn người, đều là tinh nhuệ, nếu hang ổ bị người ta đến chiếm thì phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi".
Tần Ninh lại nói: "Năm đó sáu gia tộc lớn đã có đại trận hộ vệ, một khi đám cường giả rời đi, đại trận sẽ được khởi động, cho dù là cấp bậc Thánh Tôn cũng khó mà phá vỡ trong thời gian ngắn, về sau ta đã củng cố lại đại trận, đủ để đảm bảo căn cơ ổn định".
Ôn Hiến Chi gật đầu: "Vậy thì không cần lo lắng nữa rồi, các gia tộc lớn rời đi, đột nhiên bị người khác đến đánh cũng không hay".
Tần Ninh nhìn về phía Phong Vô Tình, chậm rãi nói: "Lần này ngươi không cần ra tay, nếu thánh vực Thiên Kiếm không có ai đến đây, vậy ngươi cứ đứng xem náo nhiệt là được rồi".
"Đến lúc đó hãy bảo vệ Tiên Hàm thật tốt".
Tiên Hàm nghe vậy cười ha ha: "Ca, ta không phải trẻ con, không cần bảo vệ, hơn nữa ta cũng là cảnh giới Đại Thánh Vương..."
Tần Ninh liếc Tiên Hàm, nói: "Trừ khi có Thánh Hoàng ra tay, nếu không ta cũng không có ý định để Phong Vô Tình bảo vệ ngươi".
"..."
Mấy chục phi cầm lao về phía Võ Châu với tốc độ cực nhanh.
Toàn bộ thánh vực Đại Võ có diện tích rộng lớn, cho dù là tốc độ của thánh thú cấp bảy và thánh thú cấp sáu cũng phải mất bảy tám ngày mới có thể đến Võ Châu.
Chỉ là tỷ thí Đại Võ Tài lần này chính là chuyện lớn, các phe đều biết sắp xếp, đám người đều đã sắp xếp nơi dừng chân thích hợp trên đường đi.
Ba ngày thời gian sau, đội ngũ phi cầm đi về phía tây.
Giang Châu ở phía đông của thánh vực Đại Võ, Võ Châu thì ở vào chính giữa của thánh vực Đại Võ, ba ngày sau, đám ngườiđã vượt ngang từng tòa thành trì của Giang Châu, tìm hiểu được không ít phong tục đặc sắc của các nơi.
Hôm đó đội ngũ lớn dừng lại, đi vào bên ngoài một tòa thành trì.
Thành Giang Toại!
Nơi đây cũng là một tòa thành trì quan trọng của Giang Châu.
Dân cư ở đây có hơn ngàn vạn người, vô cùng náo nhiệt.
Mà khi đám người nhà họ Giang đến, trong thành càng sôi trào hẳn lên.
Chương 2025: Đến Võ Môn
Dù sao có lẽ nhà họ Giang là phe yếu nhất trong sáu gia tộc lớn.
Thế nhưng ở Giang Châu vẫn là bá chủ nói một không hai, là thế lực vô cùng hùng mạnh.
Nên khi đám người nhà họ Giang đáp xuống, trong ngoài cửa thành đã sớm dọn dẹp ra một lối đi thông suốt rồi.
Mà giờ phút này, mấy chục bóng người đứng vững ngoài cửa thành, dường như đang chờ đợi đám người nhà họ Giang tới.
Một người cầm đầu có mái tóc dài như lửa, trên người mặc trường bào đỏ chót, phía trên áo bào đỏ khắc từng hỏa văn, khuôn mặt cũng vô cùng hồng hào.
"Giang tộc trưởng!"
Người dẫn đầu đi ra, khách khí cười nói.
"Xích Dương đảo chủ!"
Cả quãng đường này đều là Giang Hồng Nhạc dẫn đầu, dù sao ba vị thái thượng cũng không thể tuỳ tiện lộ ra khuôn mặt thật được.
Mấy người Tần Ninh thì đứng đằng sau đội ngũ.
Giang Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh mấy người Tần Ninh.
Giang Ngạo Tuyết và Tiên Hàm cũng đi theo Tần Ninh.
"Đây là ai?", Ôn Hiến Chi tò mò hỏi.
"Đảo chủ của đảo Xích Dương trong Giang Châu!"
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi hiếu kỳ: "Trong thánh vực Đại Võ trừ Võ Môn của các ngươi ra còn có thế lực khác ư?"
Ôn Hiến Chi nói thế lại khiến Giang Ngạo Tuyết ngẩn người, lập tức nói: "Võ Môn cũng không phải vô cùng bá đạo, luôn có một số người không đồng ý gia nhập Võ Môn giống như sáu gia tộc lớn, hoặc là không có tư cách bái nhập vào Võ Môn, đương nhiên sẽ có những thế lực khác tồn tại".
"Khu vực Giang Châu trải dài ngàn vạn dặm, nhà họ Giang là lớn nhất, thế nhưng cũng tồn tại không ít gia tộc, tông môn khác".
"Đảo Xích Dương này chính là nơi gần với nhà họ Giang nhất".
"Đảo Xích Dương vốn ở trên một hòn đảo lớn, đảo chủ hiện nay tên là Xích Dương Hạo, bây giờ cũng là cảnh giới Thánh Hoàng".
Giang Ngạo Tuyết nghiêm túc: "Những thế lực này không có cách nào đối đầu với nhà họ Giang, cho nên mới nghe theo nhà họ Giang, nghe theo Võ Môn, nhưng tính tự chủ tương đối cao, không đối địch với Võ Môn, Võ Môn cũng sẽ không quản lý".
"Hơn nữa Võ Môn tuyển đệ tử không hợp cách, bọn họ cũng vui vẻ đi vào trong tông môn, xem như là chỗ học tập cho tất cả võ giả ở thánh vực Đại Võ đi!"
Ôn Hiến Chi khẽ gật đầu.
Giờ phút này, Xích Dương Hạo và Giang Hồng Nhạc nhiệt tình chào hỏi, dường như người của đảo Xích Dương đã sớm đến thành Giang Toại chờ đợi đám người nhà họ Giang đến.
Đám người lần lượt tiến vào trong thành, đương nhiên là dừng chân ở quán rượu tốt nhất.
Trên đường đi, nhìn thấy cờ xí của nhà họ Giang, cư dân và võ giả trong thành đều phải nhường đường.
Nhà họ Giang chính là bá chủ Giang Châu, độc nhất vô nhị, ai dám trêu chọc chứ?
Đêm đó Tần Ninh tĩnh tọa phía trước cửa sổ, vận chuyển thánh lực trong cơ thể, ngưng tụ thể văn.
Mặc dù trong đầu hắn chứa rất nhiều, thế nhưng con đường tu hành vẫn cần tạo hình rèn luyện cả ngày lẫn đêm, không thể qua loa được.
Giang Tĩnh nhân lúc trời tối để đến lần nữa.
Mấy ngày nay, Giang Tĩnh đều như thế, ông ta lo lắng cho sự an toàn của Tần Ninh nên đều đến bảo vệ cả ngày lẫn đêm, cho đến bình minh mới rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người lại xuất phát lần nữa.
Mà lần này, võ giả của đảo Xích Dương cũng đi cùng với nhà họ Giang.
Mấy ngày qua, Giang Ngạo Tuyết cũng không đi ở phía trước mà ngồi trên phi cầm với mấy người Tiên Hàm, Tần Ninh.
"Người của đảo Xích Dương cũng đi Võ Châu?"
"Không sai, mỗi lần tỷ thí Đại Võ Tài, Võ Môn đều sẽ mời các tông môn gia tộc lớn đến đó, dù sao cũng là một chuyện lớn của Võ Môn, đồng thời cũng để tham gia tỷ thí Đại Võ Tài".
"Đám thiên tài trong sáu gia tộc lớn và Võ Môn cũng sẽ tỷ thí với thế hệ trẻ tuổi của từng thế lực, mọi người luận bàn với nhau, thêm chút phần thưởng, cho nên từng thế lực cũng vui vẻ đến đó".
"Đến đó là để nhìn xem sự phát triển và lớn mạnh của Võ Môn, thứ hai là khích lệ con em nhà mình, nói cho bọn họ biết bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn".
"Mà Võ Môn cũng hy vọng các đệ tử không được kiêu ngạo huênh hoang, mặc dù Võ Môn mạnh, thế nhưng đưa mắt nhìn khắp toàn bộ mười thánh vực lớn trong Hạ Tam Thiên vẫn có tầng tầng lớp lớp thiên tài".
Ôn Hiến Chi nói thầm: "Lắm chuyện quá nhỉ…"
Tần Ninh liếc Ôn Hiến Chi, không nói gì thêm.
Tên ngốc nghếch này không hề có suy nghĩ phức tạp gian xảo gì, cho nên Thánh Thú tông mới có dáng vẻ như bây giờ!
Tính cả Ôn Hiến Chi, tổng cộng chỉ có chín người, hắn nói ra cũng cảm thấy mất mặt.
Giang Ngạo Tuyết cười nói: "Những năm gần đây ngoài đệ tử của Võ Môn và sáu gia tộc lớn ra, các tông môn lớn cũng có một ít thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã đến cảnh giới Thánh Vương".
"Hiện nay, bên trong toàn bộ thánh vực Đại Võ ngoại trừ Võ Môn, mấy thế lực cũng phát triển rất lớn mạnh".
"Trong Võ Châu có ba tông môn lớn là Tà Nguyệt tông, Huyền Băng tông và Cự Linh tông".
"Thần châu có Thiên Chiếu kiếm phái, Phụng Châu có Thương Vân lâu, Khúc Châu có Sơn Hải hiên, Đường Châu có Cực Quang các và Giang Châu chúng ta có đảo Xích Dương".
"Mấy thế lực này mặc dù không bằng các gia tộc lớn, thế nhưng trong môn phái cũng có cao thủ cảnh giới Thánh Hoàng, được xưng là hào cường một phương".
"Nhưng mà bọn họ cũng không uy hiếp được địa vị của Võ Môn được sáu gia tộc lớn bảo vệ, cho nên Võ Môn cũng không quan tâm".
Giang Ngạo Tuyết không chỉ có thiên phú mà cũng hiểu rõ những chuyện này như thuộc nằm lòng.
Dù sao là thiên tài đứng đầu nhà họ Giang hiện nay, cô ta không thể không biết nhiều chuyện được.
Lại qua ba ngày nữa, đám người vừa đi vừa nghỉ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một dãy núi cao sừng sững, mỗi một ngọn núi đều cao ngàn trượng, vắt ngang ở phía trước.
"Cuối cùng cũng đến địa phận Võ Châu rồi".
Giang Ngạo Tuyết cười nói: "Mặc dù ta đã đến Võ Châu không ít lần, thế nhưng mỗi lần đến đây đều có thể cảm giác được khí thế mênh mông của Võ Châu ở trung tâm thánh vực Đại Võ".
"Năm đó tổng bộ Võ Môn được thiết lập ở đây, đúng là xứng với địa vị của Võ Môn".
Thánh vực Đại Võ có sáu châu lớn.
Trong sáu châu này có năm châu nằm xung quanh, mà Võ Châu lại ở trung tâm của năm châu lớn đó, cũng là trung tâm của toàn bộ thánh vực Đại Võ.
Phi cầm chở đám người vượt qua từng dãy núi, phía trước là một vùng đất mênh mông vô bờ.
Mà giờ phút này, trên không trung của vùng đất đó có mười mấy con thánh thú toàn thân tỏa ra thánh quang màu xanh đang đứng ngạo nghễ.
Một người cầm đầu chắp tay ra sau đứng vững ở trên không trung, nhìn thấy chục thánh thú từ phía trước đến liền đi ra đón.
"Nhà họ Võ - Võ Phưởng, ở chỗ này đợi nhà họ Giang!"
Người kia cất giọng nói to truyền khắp trăm dặm.
Giang Hồng Nhạc đi ra, chắp tay: "Võ tứ gia, ngươi và ta đều quen biết đã lâu, làm gì phải trịnh trọng như vậy".
Võ Phưởng cũng đi lên trước, cười nói: "Lần này cũng không phải thăm hỏi riêng tư mà là tỷ thí Đại Võ Tài, huynh trưởng ta đã dặn là phải trịnh trọng một chút".
Võ Phưởng nói xong cũng chắp tay cười nói với đảo chủ Xích Dương Hạo bên cạnh Giang Hồng Nhạc: "Đảo chủ Xích Dương, đã lâu không gặp, chào mừng ngươi đã đến!"
"Võ tứ gia khách khí rồi!"
Ba người bắt chuyện qua lại.
Võ Phưởng cười nói: "Đã chuẩn bị xong xuôi hết chỗ dừng chân, mọi người hãy đi theo ta!"
"Được!"
Thánh thú của nhà họ Võ đi phía trước dẫn đường, đám người lại xuất phát lần nữa.
Mà sau khi tiến vào địa phận Võ Châu, núi non sông ngòi dần dần lùi lại.
Phong Vô Tình cảm thán: "Khó trách người bên ngoài thường nói nếu muốn xem vùng đất Đại Võ thì phải nhìn Võ Châu, nếu muốn thấy khí thế Đại Võ thì phải nhìn Võ Môn".
"Vùng đất Võ Châu quả nhiên là địa linh nhân kiệt, những nơi chúng ta đi qua dường như đều có khí thế lớn!"
Giang Ngạo Tuyết cười nói: "Võ Châu đúng là nơi được ông trời quan tâm, năm đó nhà họ Võ đứng đầu sáu gia tộc lớn cũng không phải là không có đạo lý".
Một ngày nữa lại trôi qua.
Phía trước xuất hiện một tòa thành trì.
Nhìn từ trên không, có thể thấy hai chữ trên bảng hiệu ở tường thành vô cùng rõ ràng.
"Võ Thành!"
Nơi ở của nhà họ Võ ở Võ Châu.
Chỉ là thánh thú cũng không dừng lại bên trong Võ Thành, mà là đi vòng qua, sau khi tiến lên khoảng trăm dặm, phía trước mới xuất hiện một vùng núi.
"Võ Môn, đến rồi!"
Giờ phút này Giang Ngạo Tuyết vô cùng kích động đứng dậy.
Bình luận facebook