-
Chương 1961-1965
Chương 1961: Ngũ Tổ xuất thế
Rầm...
Trời đảo đất rung.
Trên bình nguyên rộng lớn, những ngọn núi xung quanh đó giờ đã thành một đống hỗn độn.
Dường như nó đã trải qua sự tàn phá của một trận động đất khủng khiếp nào đó, nhìn quanh chỉ thấy đầy cảnh tan hoang.
Lúc này, ánh mắt người áo xanh rất lạnh.
"Không thể kéo dài thời gian được nữa, năm đó, Tần Ninh vô cùng quen thuộc với thánh cảnh Vị Ương, tên này chắc định bụng chuẩn bị cái gì đó, việc hôm nay không được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
"Ta hiểu rồi!"
Giọng nói của Viêm Như Ngọc trong trẻo nhưng xen lẫn sự lạnh lẽo, hắn ta vừa nói xong, ngoài da bắt đầu xuất hiện từng đường hỏa văn trong nháy mắt.
Đường hỏa văn ấy lại lũ lượt biến hóa thành những phù ấn, cuối cùng lại hóa thành một cái lưới, đó là hỏa văn ma võng.
Chỉ trong chốc lát, hỏa văn ma võng đã nhanh chóng đánh thẳng vào Phệ Thiên Giảo.
Phệ Thiên Giảo rống lên, tứ chi giẫm mạnh xuống đất, cái sừng trên đầu bỗng xuất hiện tia điện phản đòn.
Ầm...
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đất trời đổi màu.
Tiếng nổ động trời vang lên không ngớt bên tai.
Dư chấn của vụ nổ lan rộng.
Từng luồng khí tức hùng mạnh phóng ra.
Bây giờ, cả bốn vị Thánh Đế của bốn Ma tộc đều đã ra tay, chiêu nào chiêu nấy đầy tàn nhẫn, hơn nữa còn bộc phát ra uy lực của Thánh Đế.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đã lâm vào cảnh khổ chiến, cả hai đều phải chống đỡ hết sức đau khổ.
Thực lực của Ôn Hiến Chi không phải ở cảnh giới Thánh Đế, và Phệ Thiên Giảo cũng thế.
Cả hai hợp sức chống lại bốn vị Thánh Đế quả thật rất gian nan.
Ấy vậy, người đàn ông mặc áo xanh đến giờ vẫn chưa ra tay ngăn cản Tần Ninh.
Việc này không phải là để giết Tần Ninh với Ôn Hiến Chi, mà bọn họ là vì thân xác của Ngự Thiên Thánh Tôn mà đến đây.
Thân xác đó còn quan trọng hơn hai người bọn họ.
"Sư tôn, có sao không vậy?"
Lúc này, Ôn Hiến Chi gào khóc hô.
"Năm xưa ta đã căn dặn ngươi biết bao nhiêu lần rồi, dốc lòng tu luyện Thánh Ngự Thiên Quyết, ắt sẽ có ngày bước vào cảnh giới Thánh Đế, thống nhất Thiên Hồng, thế mà ngươi lại coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai, làm theo suy nghĩ của mình, rồi bị bệnh quấn thân".
"Bây giờ lại bắt đầu oán trách hả?"
Tần Ninh bỗng quát lên.
Ôn Hiến Chi vội vàng đáp lời: "Không không không, không có oán than gì hết, con chỉ hỏi sư tôn có sao không thôi..."
Phệ Thiên Giảo cũng lên tiếng nói: "Chủ nhân, tốt hay không nói ta biết một tiếng với".
"Cái tên chết tiệt này!", Tần Ninh quát: "Tám vạn năm qua, hắn vẫn không xưng đế, đó là quá hồ đồ, ngươi không xưng đế là do lười biếng, không chịu nổi khổ cực, chỉ hết ăn lại ngủ!"
Lỗ tai Phệ Thiên Giảo cụp xuống, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Chậc!
Thôi vẫn nên liều chết chống đỡ đi.
Hỏi han không có nghĩa lý gì hết, vô duyên vô cớ bị mắng nữa.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc đều ra tay rất tàn nhẫn, một người một chó chống chọi lại đòn đánh của bọn họ vô cùng gian nan.
"Tiên sinh không ra tay ư?"
Xảo Vân Đóa thu hồi nụ cười trên môi, nói: "Mặc dù hai bọn họ không phải là đế nhưng lại rất khó đối phó, nếu tiên sinh không ra tay, chỉ sợ tên Tần Ninh kia lại làm ra chuyện gì đáng sợ, đến khi ấy, tình hình có thể sẽ mất khống chế".
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy, cười đáp: "Ta không thể ra tay, chỉ có thể đứng ngoài xem thôi, nếu ta ra tay, hắn sẽ biết ta là ai".
"Vậy thì sao chứ? Hôm nay chính là ngày chết của hắn", Huyết Âm Phục lạnh lùng phản bác.
Người đàn ông áo xanh nghe vậy, không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn vào Tần Ninh.
Đúng lúc này, ánh mắt Tần Ninh cũng dõi về phía người đàn ông áo xanh.
Bọn họ mắt đối mắt, sát khí tỏa ra xung quanh.
"Sợ ta biết là ai sao? Hôm nay muốn giết ta, còn dấu đầu lòi đuôi làm gì?"
Nghe Tần Ninh nói vậy, người đàn ông áo xanh chỉ cười cười: "Cho dù ngươi có chết, đại nhân nhà ta cũng dặn dò cẩn thận đề phòng chiêu sau của ngươi, có thể khi ngươi chết cũng sẽ truyền tin tức ra ngoài, dù sao... thánh cảnh Vị Ương này... ngươi hiểu rõ nó hơn chúng ta nhiều".
Tần Ninh cười cợt, không nói gì nhiều.
Rầm...
Cùng lúc đó, tiếng nổ động trời vang vọng đến.
Xung lực cuồng bạo lan rộng ra xung quanh.
Ầm...
Một bóng dáng bị đánh lui ra sau hàng cây số, rồi té rầm trên mặt đất, đất đai xung quanh nứt toạc, đất đã đổ sập.
Rầm!
Một bóng dáng khác cũng bị đánh lui ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"Không làm được sư tôn ơi".
Giờ đây, Ôn Hiến Chi ôm ngực, mặt đầy đau đớn nói.
"Đủ rồi".
Tần Ninh đứng dậy, đứng trước cung điện, mắt nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Đi nghỉ ngơi đi!"
"Vâng!"
Ông Hiến Chi vội vã lui về.
Phệ Thiên Giảo thu nhỏ bản thân lại tầm một thước, rồi ôm cái chân to lớn của Ôn Hiến Chi, rồi cùng hắn ta vội vàng rút quân.
Nhìn thấy hành động của một người một chó kia, mọi người ở đây đều không thốt nên lời.
Tần Ninh nhìn về phía trước, cười khẽ nói: "Đã làm phiền các vị lặn lội đường xa chỉ để đến đây giết ta".
"Đã nhận được sự quan tâm lớn lao của các vị, ta cũng không thể để các vị thất vọng phải không?"
Bốn người Viêm Như Ngọc, Dạ Tuý Mộng, Huyết Âm Phục và Xảo Vân Đoá dẫn theo hơn hàng trăm hàng ngàn thánh tôn, thánh hoàng, cả bốn đề cao cảnh giác.
Đây là Ngự Thiên Thánh Tôn.
Cho dù bây giờ hắn chỉ ở cảnh giới Thánh Vương, nhưng thủ đoạn của hắn, mấy ai có thể nhìn thấu chứ?
"Dưới kia, cho mời năm người bạn già hãy cùng nhau xuất hiện, để cùng chơi đùa với các vị!"
Tần Ninh vừa dứt lời, lòng bàn tay bỗng vỗ xuống đất.
Rầm rầm rầm...
Trong chớp mắt.
Giữa đất trời, sức mạnh Cửu U tựa như quy tụ lại với nhau.
Năm Thiên Vẫn Huyền Thiết bỗng dựng đứng lên cao.
Theo năm ngôi đền ấy, năm vầng hào quang chợt quất hiện, dung hòa vào trong các trụ huyền thiết kia.
Khoảnh khắc này tựa như âm dương tụ họp, thậm chí đến đất trời còn phải quay cuồng.
"Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu!"
"Tộc Đoạn Tình, Đoạn Thiên Khôn!"
"Động thiên Kính Nguyệt, Nguyệt Tinh Dẫn!"
"Mặc Vân thị, Mặc Vân Nhất Ngôn!"
"Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Hồng!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Năm vị này là những vị Thánh Đế danh chấn thánh vực Thiên Hồng năm xưa, chắc là đủ tư cách giao đấu với năm vị nhỉ?"
Rầm...
Năm người, đủ loại trang phục.
Linh Vũ Vân Tiêu mặc một bộ quần áo dài màu lam nhạt, khí chất xuất trần, bay bổng như tiên nhân, phảng phất như thánh giả Vân Trung, lại tựa như thần tiên hạ phàm.
Đoạn Thiên Khôn lại mặc một bộ áo giáp, vóc người vạm vỡ, khí chất cực kỳ cuồng bạo.
Nguyệt Tinh Dẫn là một cô gái xinh đẹp diễm lệ, động lòng người, người mặc một bộ quần áo lộng lẫy, khí chất cao sang, tựa như một vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
Mặc Vân Nhất Ngôn thoạt nhìn trông khá gầy yếu, khí chất toát ra vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Thiên Võ Hồng trông khá mập mạp, khuôn mặt như ngập trong đống mỡ, béo núc ních, mặt to tai lớn.
Cả không gian chìm trong tĩnh lặng.
"Đây là..."
Một giọng nói ngờ vực đánh vỡ sự yên tĩnh của mọi người.
Linh Vũ Vân Tiêu nhìn cơ thể mình, không kiềm lòng được mà nói: "Ta... chẳng phải ta đã hy sinh rồi hay sao?"
Mặc Vân Nhất Ngôn cũng nói: "Đây là địa ngục ư?"
"Không phải", giọng nói của Nguyệt Tinh Dẫn vô cùng dễ nghe, thản nhiên nói: "Hình như đây là thánh cảnh Vị Ương".
Vừa nói ra lời ấy, cả đám đều trơ mắt nhìn nhau, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
"Ngũ đại thánh cảnh của thánh vực Thiên Hồng, năm vị lão tổ Thánh đế năm xưa".
Người đàn ông mặc áo xanh ngỡ ngàng nói: "Bọn họ sống lại... phải không?"
Người của Ma tộc vô cùng kinh ngạc.
Đây là chuyện gì thế?
Năm vị lão tổ Thánh Đế đều đã sống lại.
Không thể nào!
Năm người họ rõ ràng là đã bị chính tay Ngự Thiên Thánh Tôn kết liễu, cường giả trong thánh vực Thiên Hồng không ai không biết, không ai không hiểu chuyện đó.
Vậy năm người đứng trước mặt bọn họ là sao đây?
Chương 1962: Ngươi mau câm miệng đi
Nhưng mà vào giờ phút này, không ai có thể cho bọn họ một câu trả lời được.
“Các ngươi…”
Đoạn Thiên Khôn nhìn về phía trước, thốt lên đầy kinh ngạc: “Huyết Ma, Viêm Ma, Dạ Ma, Mị Ma…”
“Chính là các ngươi!”
Tuy rằng bình thường Mặc Vân Nhất Ngôn cũng ít khi nói chuyện nhưng vào lúc này hắn ta cũng phải nói với vẻ đầy ngạc nhiên: “Viêm Như Ngọc... Huyết Âm Phục... Các ngươi... đều đã thành Thánh Đế rồi sao!”
“Chẳng phải là… năm người các ngươi… vốn sắp mất hết…”
Viêm Như Ngọc cũng tỏ vẻ bất ngờ.
“Chắc chắn là nhờ vào thủ đoạn của Ngự Thiên Thánh Tôn!”, Dạ Túy Mộng quát to.
Ngự Thiên Thánh Tôn?
Nghe thấy vậy, sắc mặt của năm vị lão tổ thay đổi ngay lập tức.
“Ngự Thiên Thánh Tôn? Ngự Thiên Thánh Tôn vẫn còn sống sao!”, Đoạn Thiên Khôn vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.
“Chính là hắn!”
Tất cả bọn họ đều chỉ về phía Tần Ninh.
Vào giờ phút này, sắc mặt của năm vị lão tổ lộ rõ vẻ khiếp sợ.
“Là hắn sao?”
Nhớ năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn dựa vào cảnh giới Thánh Tôn mà vang danh khắp thánh vực Thiên Hồng, rồi ngay sau đó hắn lại nhanh chóng tiến vào cảnh giới Thánh Đế, đuổi giết năm người bọn họ, chính nhờ vậy mà danh tiếng của hắn càng được lan xa!
Nhưng mà người thanh niên tên Tần Ninh đang đứng ở trước mắt bọn họ…
Xảo Vân Đóa bỗng nhiên chen lời: “Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hơn một vạn năm đã trôi qua, vị Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa vốn đã biến mất nay lại chuyển thế sống lại, người quay trở về đây tất nhiên là một con người khác hoàn toàn với hắn, nhưng mà tất cả những ký ức của quá khứ… vẫn còn đang hiện hữu”.
Nghe thấy vậy, năm vị lão tổ lại càng kinh ngạc hơn.
“Đúng là như vậy thật sao?”
Năm người nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cười nói: “Đúng vậy”.
Trên mặt năm người lộ rõ vẻ rối rắm.
“Năm xưa, ngươi có thể được xem như là nhân vật có một không hai ở thánh vực Thiên Hồng, ngay cả trong Hạ Tam Thiên, cảnh giới Thánh Đế cũng hiếm có đối thủ, vì sao phải chuyển thế sống lại chứ?”
Tần Ninh im lặng không nói lời nào.
“Cũng đúng thôi… những suy nghĩ của ngươi, không phải ai cũng có thể hiểu thấu được”.
Tần Ninh bèn đáp lại: “Ta chuyển thế sống lại là có lý do riêng, chỉ có điều bây giờ gặp được chút phiền phức nên cần nhờ năm vị ra tay hỗ trợ”.
Hỗ trợ?
Nghe thấy hắn nói như vậy, Viêm Như Ngọc hét to: “Năm phương thánh cảnh của các ngươi đều đã bị Tần Ninh tiêu diệt rồi”.
Viêm Như Ngọc vừa nói xong, năm người liền cảm thấy thật bất ngờ.
Tần Ninh cười nói: “Từ trước đến nay, thái độ của ta đối với việc hợp tác cùng Ma tộc vẫn không hề thay đổi, nếu không thì năm đó, năm người các ngươi cũng sẽ không phải chết”.
Tới phiên tất cả thành viên của Ma tộc đều phải kinh ngạc.
Tần Ninh quá ngang ngược.
Ta giết các ngươi!
Giết con cháu của các ngươi.
Như vậy đã đủ ác độc chưa?
Vẫn chưa đủ!
Sau khi ta giết các ngươi, ta còn muốn lợi dụng các ngươi, hơn nữa ta sẽ thoải mái mà nói cho các ngươi biết rằng ta muốn lợi dụng các ngươi.
Để một người như vậy trở thành kẻ địch của mình, rất khó làm cho người ta không cảm thấy hoảng sợ.
“Ngự Thiên Thánh Tôn, cớ sao phải làm đến mức này…”, sắc mặt Linh Vũ Vân Tiêu đầy đau khổ.
“Vì sao phải làm tới mức này?”
Tần Ninh nói một cách lạnh lùng: “Muốn biết vì sao phải không?”
“Năm đó ta từng nói với các ngươi rằng không được hợp tác với Ma tộc, các ngươi không chịu nghe ta, các ngươi giả mù giả điếc”.
“Đồ đệ mà ta yêu thương nhất, Ôn Lưu Giang biết được các ngươi cấu kết với Ma tộc, năm gia tộc nhà các ngươi vì muốn che giấu chuyện này nên đã ra tay sát hại đồ đệ của ta”.
“Ta vốn muốn diệt năm tộc của các ngươi để hả cơn giận trong lòng ta, nếu không có Thời Thanh Trúc khuyên bảo thì năm gia tộc nhà các ngươi sớm đã bị giết sạch rồi, ta thiếu Thời Thanh Trúc một món nợ ân tình nên mới tha cho năm gia tộc của các ngươi không bị diệt tộc”.
“Nhưng mà bản tính của các ngươi vẫn không hề thay đổi, vẫn tiếp tục hợp tác với Ma tộc”.
“Nếu như ta còn để bọn họ sống sót thì chẳng phải là đang chứng minh rằng ta vô cùng ngu dốt hay sao?”
Hắn vừa nói xong, năm vị lão tổ lại rơi vào trầm tư.
Viêm Như Ngọc lại còn nói thêm vào: “Hợp tác với Ma tộc bọn ta thì sao? Tần Ninh, nếu như ngươi nguyện ý để cho tộc ta sai sử thì ở cái Hạ Tam Thiên này, ngươi sẽ càng trở nên huy hoàng hơn năm đó rất nhiều, kẻ đứng đầu vạn tộc ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây được nữa”.
“Ngươi mau câm miệng!”
Tần Ninh quát: “Tàn sát Vạn Thiên, tiêu diệt Cửu Thiên, chiếm lấy Thương Mang, đây không phải là mục đích của Ma tộc các ngươi sao?”
“Nếu các ngươi lựa chọn người khác thì hắn ta có khả năng sẽ đồng ý với các ngươi, nhưng các ngươi lại lựa chọn ta, thật là ngu xuẩn”.
Mặt của Viêm Như Ngọc lạnh đi.
“Hôm nay, vào giờ phút này, cho dù là như thế nào đi chăng nữa, tộc của các ngươi đến bao nhiêu người thì ta giết hết bấy nhiêu, vậy là xong ngay thôi”.
Nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt của các vị Thánh Đế đều lạnh lùng tới mức đáng sợ.
“Chẳng lẽ năm người các vị lại có thể khoanh tay đứng nhìn Tần Ninh không coi ai ra gì như vậy sao?”, Dạ Túy Mộng quát lớn: “Đây chính là kẻ đã giết sạch con cháu của các vị đó”.
Năm vị lão tổ Linh Vũ Vân Tiêu đều im lặng không nói gì.
Tần Ninh cũng cười nói: “Đừng uổng phí sức lực nữa”.
“Năm xưa, ai có thể địch lại thuật ngự thú của ta được chứ?”
“Nếu ta đã có thể ngự thú thì cũng có thể ngự nhân được”.
“Năm đó, năm người này bị ta giết chết, bọn họ không phục, ta bèn giữ lại thánh hồn thánh phách của bọn họ làm gốc, lấy khí thánh hồn của thiên địa để nuôi dưỡng”.
“Mà nay, ta lấy Thiên Vẫn Huyền Thiết làm thân thể, lấy hồn phách của bọn họ làm gốc rễ, khiến cho năm người bọn họ được tái sinh”.
“Đầu tiên, ta muốn nói cho bọn họ biết rằng Tần Ninh ta không phải là hạng ỷ thế hiếp người, ngang ngược không nói đạo lý”.
“Sau đó là muốn cho các ngươi biết rằng trong cái thánh vực Thiên Hồng này, con người chính là kẻ thống trị, cho dù đến một ngày kia, tộc thú thống nhất mười đại thánh vực thì cũng không tới phiên lũ Ma tộc vô liêm sỉ các người đâu”.
Sắc mặt của bốn vị Thánh Đế đầy lạnh lẽo.
“Nếu đã như vậy thì hãy cho bọn ta xem thử, đám Thánh Đế được ngươi hồi sinh rốt cuộc có uy lực đến đâu”.
Chuyện đã đến bước đường này rồi, không đánh nhau là chuyện không thể.
Sự căm hận của Tần Ninh đối với Ma tộc đã đạt tới đỉnh điểm.
Tần Ninh nhìn về phía năm người, nói một cách từ tốn: “Các ngươi là những người lãnh đạo năm đại thánh cảnh, quyết định của các ngươi đã dẫn năm gia tộc đi lầm đường lạc lối, hôm nay, nếu như các ngươi bằng lòng làm theo ý của ta, ta cam đoan với các ngươi rằng, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ không giết những người có cảnh giới dưới Thánh Vương trong năm đại thánh cảnh”.
Năm người bọn họ nghe được lời này liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
“Tần Ninh tôn giả cần gì phải làm như vậy? Ngươi dọa cho năm người bọn ta phải kinh sợ, bây giờ lại triệu hồi bọn ta tới, ngươi vốn có thể điều khiển năm người bọn ta, cho dù bọn ta có bằng lòng hay không bằng lòng với ngươi thì bọn ta cũng đều phải chiến đấu vì ngươi mà thôi!”
Linh Vũ Vân Tiêu cười khổ.
“Tùy các ngươi thôi”, Tần Ninh không muốn nói nhiều.
Giờ phút này, năm người Linh Vũ Vân Tiêu, Đoạn Thiên Khôn, Nguyệt Tinh Tẫn, Mặc Vân Nhất Ngôn và Thiên Võ Hồng nhìn nhau.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ.
Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa nay đã thành một tiểu Thánh Vương trẻ tuổi.
Chỉ có điều là năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn giết chết năm người bọn họ.
Mà nay, Tần Ninh lại khống chế năm người bọn họ.
Lần này, hắn cũng bảo bọn họ rằng bọn họ phải đối phó với Ma tộc.
Hơi thở quanh thân năm người bốc lên cuồn cuộn.
Bốn vị Thánh Đế Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa vô cùng căng thẳng.
“Ngươi còn ở đó để xem tiếp trò hề này sao?”
Viêm Như Ngọc nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh đang đứng ở sau lưng kia, mở miệng nói: “Năm xưa, lúc chúng ta vẫn chưa thành Thánh Đế thì năm người bọn họ cũng đã là Thánh Đế rồi”.
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy chỉ còn biết thở dài.
“Tần Ninh, bọn ta đúng là đã quá khinh thường ngươi rồi, chuyện của tám vạn năm sau, ngươi đều đã sớm mưu tính kĩ hết rồi, có phải không?”
“Mưu tính? Cũng không đến mức đó!”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ có điều là nếu như có thể giữ lại được lực lượng, vậy thì tại sao ta lại không làm chứ?”
Thân hình của năm người Linh Vũ Vân Tiêu đều đã liều mạng xông ra ngoài.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc ngay lập tức ứng chiến.
Người đàn ông mặc áo xanh lại thở dài, bàn tay hắn ta vung lên, một cái lò luyện khổng lồ ngay lập tức xuất hiện, trực tiếp bay về phía bọn họ.
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh kia.
Hắn ta có cảnh giới Thánh Đế.
Trong mười đại thánh vực, trừ thánh vực Thiên Hồng ra, những nơi khác đều có những nhân vật đạt tới cảnh giới Thánh Đế.
Vậy hắn ta là ai?
Ánh mắt của Tần Ninh toát ra vẻ lạnh lùng.
Ầm…
Chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ vang vọng khắp cả đất trời.
Mười vị Thánh Đế đánh nhau, thời không bên trong bí cảnh như muốn sụp đổ.
Chương 1963: Gặp lại Diệp Chi Vấn
Ôn Hiến Chi ngơ ngác nhìn thánh lực mênh mông vô bờ đang dao động trong đất trời.
Phệ Thiên Giảo cũng ngồi xếp bằng xuống đất ngay bên cạnh hắn ta.
"Thánh Đế mạnh quá..."
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: "Bộ mấy người này tu luyện bằng cách uống máu gà hay gì?"
Phệ Thiên Giảo liếm môi, cũng than thở: "Mạnh tới mức đó làm gì chứ? Nên tu võ để được tự do tự tại mới phải, vừa vừa thôi chứ".
"Lý do để ngươi lười biếng là đây sao?"
Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên.
Tần Ninh đi đến nhìn một người một chó.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo vội vàng chạy qua chỗ hắn. Trông hai người cứ như muốn dính chặt vào người Tần Ninh vậy.
Tần Ninh nói với Ôn Hiến Chi: "Đưa thân xác cho ta!"
"Đưa liền đây!"
Hắn ta ngồi xếp bằng xuống đất, từng dấu ấn bắt đầu ngưng tụ trong người.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng quấn quanh người Ôn Hiến Chi.
Thế rồi, dường như giữa hắn ta và giao long xuất hiện một mối liên kết nào đó.
Vù vù...
Tiếng vù vù trầm thấp vang lên.
Những chiếc vảy trên thân Huyết Thể Thanh Thiên Giao bỗng nhiên tróc ra, sắc mặt Ôn Hiến Chi cũng trở nên nhợt nhạt.
"Ọe..."
Huyết Thể Thanh Thiên Giao thình lình phát ra tiếng nôn mửa.
Ngay sau đó, một bóng dáng bị giao phun ra khỏi miệng!
Phun ra khỏi miệng...
Phun ra khỏi miệng...
Phun ra khỏi miệng...
Trong đầu Tần Ninh lúc này chỉ toàn là tiếng ọe của Huyết Thể Thanh Thiên Giao...
Một người một chó đều ngây ra như phỗng.
Chẳng qua lần này là Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo.
Ôn Hiến Chi đặt cơ thể nọ xuống đất rồi nở nụ cười tự đắc: "Sư phụ, mấy năm gần đây con luôn để nó trong người đó! Người cũng biết rồi, đồ đệ hay nghĩ linh tinh nên để đảm bảo an toàn, con đặt vào trong cơ thể Thanh Hiên luôn, như thế lúc nào cũng giữ gìn được, không lo lúc cần trả cho sư phụ lại không có rồi".
Dáng vẻ của hắn ta hệt muốn nói với Tần Ninh rằng: Người nhìn xem, con thông minh lắm đúng không?
"Khốn kiếp!"
Tần Ninh bực mình hết sức, hắn tức đến nỗi giơ tay búng trán Ôn Hiến Chi một phát.
Sau một tiếng cốc, Ôn Hiến Chi nổi một cục u trên trán.
"Sư phụ..."
"Câm miệng".
Phệ Thiên Giảo thấy có trò hay để xem bèn nheo mắt, cười hí ha hí hửng.
Tần Ninh không muốn nói nhiều, ngồi xổm xuống quan sát thân xác.
Mặc dù bề ngoài không có cái gì nhầy nhụa.
Nhưng tiếng nôn cứ vọng lại trong đầu mãi không chịu thôi làm Tần Ninh khó chịu vô cùng.
Thân xác đời thứ hai!
Cơ thể này không đơn giản chỉ là thân xác kiếp trước của Tần Ninh mà nhiều hơn còn ẩn chứa tất cả mọi võ kỹ mà hắn đã trải nghiệm.
Đôi lúc ký ức vẫn còn tồn tại trong đầu, nhưng những lĩnh ngộ có được trong lúc tu hành võ đạo thì không thể mang theo.
Nếu lĩnh ngộ về võ đạo mang theo được thì Tần Ninh cần gì tu hành nữa, suy nghĩ một cái thôi là thành Tiên Nhân được rồi.
Cũng giống như việc Tần Ninh trùng sinh tuy vẫn còn ký ức nhưng trong tu luyện vẫn phải tiến lên từng bước một.
Giờ phút này, hắn nhìn về phía thân xác ấy.
Mỗi một đời thân xác đều cất chứa tinh túy của đời trước, tinh túy về thể chất, tinh túy về đạo nghĩa, ngoài ra còn... ẩn chứa số mệnh của một cửu mệnh thiên tử như hắn.
Số mệnh là một thứ gì đó rất mông lung, không cách nào miêu tả với người ngoài.
"Hộ pháp cho ta!"
Tần Ninh lên tiếng: "Ta sẽ dung hợp với thân xác luôn để đề phòng bất trắc!"
"Bất trắc gì ạ?"
Ôn Hiến Chi ngẩn người, hỏi: "Sư phụ ơi, chắc chắn mấy tay Thánh Đế này không qua mặt nổi mấy lão già kia đâu, sao có bất trắc được?"
Phệ Thiên Giảo đáp lời: "Nhị Lăng Tử đúng là Nhị Lăng Tử mà. Ngươi nhìn nam nhân mặc áo xanh kia đi, đến bây giờ vẫn còn giữ được bình tĩnh, không hoảng không loạn, không phải mình ngươi còn thủ đoạn khác đâu".
Tần Ninh gật đầu bảo: "Nếu ta dung hợp với thân xác thì thể nào người áo xanh đó cũng không chịu ngồi yên".
"Hắn đã điềm tĩnh như thế thì ta sẽ khiến hắn cuống cuồng".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đưa tay vào trong thân xác.
"Không ổn rồi!"
Ở một bên khác, bốn vị Thánh Đế của ma tộc và nam tử mặc áo xanh đều hốt hoảng thấy rõ.
Tần Ninh đã lấy thân xác ra.
Giờ đây, bọn họ mới biết cơ thể đó không phải được Ngự Thiên Thánh Tôn cất trữ trong một bí cảnh nào đó.
Mà là được Ôn Hiến Chi mang trong người suốt hàng vạn năm qua.
"Tiên sinh, chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn chờ gì nữa, mau ra tay đi!", Huyết Âm Phục la lớn.
"Ta hiểu rồi!"
Nam tử áo xanh bước lên một bước rồi tung một cú đấm đẩy lùi người trước mặt.
Năm lão tổ Thánh Đế quả là có thực lực phi phàm.
Nam tử áo xanh quyết định lấy một viên Huyết Châu Tử ra.
"Tần Ninh, ngươi không thành công được đâu".
Huyết Châu Tử trong tay nam tử nổ tung trong tiếng gầm của hắn ta.
Khí huyết dày đặc lan tràn khắp nơi.
Khi nơi đây ngập tràn trong khí huyết, không gian bị tác động bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Một bóng người đi ra từ trong hư không.
Đó là một người mặc bộ trường sam đen, mái tóc dài xõa sau gáy, gọn gàng không rối, khuôn mặt đầy từ ái và gần gũi.
Thấy người nọ, ánh mắt Tần Ninh đầy ngạc nhiên.
"Diệp Chi Vấn, Vấn tiên sinh, lại gặp nhau rồi!"
Hắn chậm rãi nói.
"Đúng thế, lại gặp nhau rồi".
Diệp Chi Vấn vừa đứng vừa chắp tay, khí huyết quanh đây đã dần biến mất nhưng y vẫn còn đứng đó một cách đầy tự tin.
"Lần trước gặp nhau Tần công tử chỉ mới là Thánh Nhân, vậy mà hôm nay đã là Thánh Vương rồi..."
Diệp Chi Vấn mỉm cười.
Tần Ninh trả lời: "Lần trước phân thân của ngươi cũng mới là Thánh Nhân, còn giờ đã là Thánh Đế rồi!"
Diệp Chi Vấn chỉ cười chứ không nói gì.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi có cả nghìn vạn phân thân, sao chưa thấy ngươi đưa bản thể xuống bao giờ? Hoặc là đưa phân thân có thực lực Thánh Đế xuống Thiên Hồng giết ta luôn cho rồi".
"Ta nghĩ mấy năm gần đây ta cũng tương đối nổi tiếng tại thánh vực Thiên Hồng rồi, nếu ngươi đi ra giết ta sớm thì có phải ta đã chết rồi không".
"Không thì ngươi đưa những phân thân khác vượt qua bức tường ranh giới giữa đất trời dài ba mét, rộng ba mét mà giết ta thì ta đã không còn mạng nữa, chứ để ta trưởng thành từng bước một thế này thì ngươi sẽ không giết được ta đâu!"
"Cho kẻ địch cơ hội trưởng thành ư? Chẳng sáng suốt chút nào".
Diệp Chi Vấn tỏ ra chán nản: "Ta cũng nghĩ đến điều đó rồi chứ, nhưng bức tường ranh giới tại cõi Cửu Thiên đâu dễ dàng qua lại? Từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên dựa vào thực lực, còn từ Trung Tam Thiên về Hạ Tam Thiên thì phải phụ thuộc vào số phận, ta cũng không dám mạo hiểm".
"Dù gì Vô Thượng Thần Đế năm đó đã thống nhất vạn giới và tách rời vạn giới sẵn rồi, thế giới có sự thay đổi đáng kể, do đó quy tắc trong đất trời thế nào là phải tuân theo thế đó".
"Còn việc giết ngươi luôn thì ta có nghĩ tới rồi đấy, nhưng... quá khó khăn".
"Ta cần suy tính cho Ma tộc nên phải trù tính hết mọi thứ rồi sắp xếp thỏa đáng được. Phiền lắm".
Ôn Hiến Chi hừ lạnh: "Nói linh tinh gì thế, sư phụ ta là Thánh Nhân thì đã sao, Thánh Đế nhà ngươi tới giết thử xem, không đánh chết ngươi ta đổi tên Ôn Hiến Chi ngay".
"Tên đồ đệ này của ngươi..."
Diệp Chi Vấn bật cười: "Trông giống Thạch Cảm Đương thật đấy".
Thạch Cảm Đương?
Ai?
Tần Ninh hờ hững đáp: "Hắn ngốc hơn Thạch Cảm Đương!"
"..."
Ôn Hiến Chi nhỏ giọng nói: "Sư phụ ơi, ở ngoài cho con chút mặt mũi đi chứ!"
Tần Ninh nhìn Diệp Chi Vấn, hỏi: "Đã gặp nhau rồi thì trò chuyện lâu chút nhé?"
Chương 1964: Phong ấn tứ đế
"Tần công tử muốn biết gì, nếu ta biết ta sẽ nói hết".
Diệp Chi Vấn nhoẻn môi cười.
Lúc này, Huyết Âm Phục khẽ quát: "Diệp Chi Vấn, ta bảo ngươi tới đây không phải để cho ngươi ôn chuyện!"
Bấy giờ năm vị lão tổ đã dừng tay, đồng loạt đi tới trước mặt Tần Ninh và nhìn xung quanh một cách cảnh giác.
Năm người đã không còn nằm trong sự kiểm soát của hắn ta mà dưới trướng Tần Ninh rồi.
Đám người Ma tộc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Chi Vấn nghe vậy thì liếc nhìn Huyết Âm Phục.
Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi đã khiến hắn ta giật thót. Cái nhìn ấy phảng phất tới từ địa ngục làm Huyết Âm Phục vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta không nói gì nữa.
Song ánh mắt khi nhìn Diệp Chi Vấn lại lộ vẻ kinh hoàng.
Trưởng tộc của bốn gia tộc đều e ngại y.
Nhưng họ không rõ thân phận Nhân tộc của Diệp Chi Vấn là như nào.
Nói cách khác, Diệp Chi Vấn không thuộc Nhân tộc mà là người trong Ma tộc bọn họ?
Giờ họ mới biết chuyện này.
Nhìn tình hình trước mắt, cảm giác này lần đầu tiên làm sự dè chừng y vô cùng rõ rệt nảy lên trong lòng hắn ta.
"Tần Ninh, thật ra họ không có ác ý gì đâu, phá rối đường ngươi đi chẳng qua là do không muốn ngươi về thôi".
Diệp Chi Vấn từ từ nói: "Về việc họ muốn tìm gì... ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng nếu ngươi có thể hợp tác với họ, trở về Thương Mang, chỉ cần họ lấy được thứ họ muốn thì ngươi vẫn được phép làm chủ nhân của mảnh thiên địa này!"
Tần Ninh nghe vậy chỉ nhếch mép.
"Ta không tin!"
Hắn cười cợt: "Ngươi làm sao cho ta tin đi?"
"Hiện tại ta không có cách gì cho ngươi tin tưởng ta được nhưng ta mong ngươi hãy cân nhắc thật kỹ. Nếu không, đến khi hậu quả nặng nề không thể cứu vãn xảy ra mà ngươi mới tin thì không còn có quyền lựa chọn như bây giờ đâu".
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn Diệp Chi Vấn với ánh mắt bình tĩnh.
"Từ nhỏ tới lớn ta đây đã sợ trời không sợ đất, dù sao từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, ta không có gì phải sợ hãi".
Hắn chậm rãi cất lời: "Huống gì tuy có thân phận phi phàm nhưng trước giờ ta chưa lần nào sống trong sung sướng nhờ có thân phận này, trái lại còn trải qua nhiều thăng trầm, vấp ngã, cuối cùng đạt được thành tựu lớn".
"Ngươi có nói vậy cũng không làm ta đổi ý được đâu!"
Diệp Chi Vấn tiếp tục thuyết phục: "Đã vậy thì ta sẽ nói tình hình hiện nay cho ngươi nghe".
"Tình huống ngươi đang thấy hiện giờ chẳng qua là do bọn họ chẳng mấy quan tâm đến Hạ Tam Thiên thôi, sau khi trở về, ngươi sẽ phát hiện mối nguy hiểm thực sự..."
Mối nguy hiểm thực sự?
"Gia đình ngươi, bạn bè ngươi, tri kỷ ngươi...."
"Nếu có chuyện gì xảy ra với họ thì khoan nói ta đã, chắc có lẽ phụ thân ta sẽ xử các ngươi luôn đấy", Tần Ninh ngắt lời.
"Phụ thân ngươi? Ở đâu?"
Diệp Chi Vấn dõng dạc: "Đến ông ta cũng phải né tránh cơ mà, ngươi nghĩ mình có khả năng gánh vác ư?"
"Đó không phải là né tránh!"
Tần Ninh thốt ra một câu đầy chắc nịch: "Đó là tin tưởng!"
Vì sao phụ thân hắn rời đi?
Chẳng qua là do bất đắc dĩ nên ông mới phải làm vậy thôi.
Nhưng Tần Ninh biết phụ thân có suy nghĩ riêng của mình.
Rời đi cũng là tin tưởng.
Phụ thân tin hắn có thể quản lý mọi thứ một cách êm đẹp.
Tần Ninh sẽ không phụ lòng ông.
"Nói trắng ra là bọn họ đến Thương Mang Vân Giới vì một thứ, nhưng bản thân họ cũng không biết nó ở đâu à?"
Hắn cười cười: "Thế thì ta hiểu được một chút rồi".
"Ngươi hiểu gì?", Diệp Chi Vấn hỏi.
"Hiểu trách nhiệm đang đè trên vai ta", Tần Ninh cười nhẹ: "Phụ thân ta ở bên ngoài không nhẹ nhàng gì đâu, ngược lại ta mới là người phải đảm trách ít nhất đấy".
"Điều này càng làm ta rõ hơn rằng nhiệm vụ của ta là niềm mong đợi của phụ thân, cũng là niềm mong đợi của cả thế giới này, cũng là thứ mà Mục gia ta không thể bỏ qua".
"Nói cách khác là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều đấy!"
Diệp Chi Vấn trầm ngâm nhìn Tần Ninh.
Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa đều ngây ra.
Hai người này đang nói gì thế?
Cùng lúc đó, một người một chó Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo cũng trợn trừng mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tần Ninh đang nói gì vậy?
Cái gì mà Thương Mang Vân Giới?
Rồi còn Mục gia là sao?
Không phải sư phụ họ Tần ư?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Sao hắn có thời gian trò chuyện với Diệp Chi Vấn gì gì đó thế kia?
Phệ Thiên Giảo chóng mặt thật sự.
Đúng là chó không hiểu được suy nghĩ của loài người!
Quá phức tạp!
Quá vô vị!
"Đã thế thì chắc là ngươi không muốn đổi ý rồi đúng không?", Diệp Chi Vấn xác nhận lần nữa.
"Cái này à... nói không chừng...", Tần Ninh cười tủm tỉm: "Có khi một ngày nào đó ta cùng đường bí lối sẽ đổi ý đấy, dù sao chăng nữa ta cũng không muốn chết..."
"Nhưng hôm nay đã là bước đường cùng của ngươi rồi!"
Dứt lời, Diệp Chi Vấn nắm chặt tay lại.
Trong phút chốc, đất trời trong bí cảnh thay đổi.
Dị biến không gói gọn trong bí cảnh.
Cả bầu trời trong dãy U Vân, thánh vực Thiên Hồng vốn ngập tràn ánh nắng mặt trời, ngay sau đó bỗng nhiên giăng đầy mây đen, bầu không khí trở nên ảm đạm hẳn.
Cứ như thể có một lỗ đen được ngưng tụ trên trời rồi lan rộng vậy.
Hiện tượng kỳ lạ này xuyên suốt qua toàn bộ bí cảnh.
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn tiếng nổ đồng loạt vang lên.
Nhất thời, xung quanh mọi người.
Có bốn người bước ra từ hư không ngay khoảnh khắc tiếng nổ dội đến.
"Phong ấn tứ đế!"
Diệp Chi Vấn thì thầm.
Trong giây lát, bốn cột sáng bay lên ở bốn góc trong đất trời. Bốn cột sáng màu đen ấy không ngừng mở rộng, cuối cùng hóa thành một màn che màu đen bao trùm toàn bộ nơi đây.
Tuy nhiên, trong bức màn đen vẫn có ánh sáng.
Nhưng lúc này nhìn lại, thấy ở bốn góc của bốn cột sáng xuất hiện bốn bóng người.
"Viêm đế!"
"Dạ đế!"
"Huyết Đế!"
"Mị đế!"
Mấy vị Thánh Đế của bốn tộc đều hoảng sợ quỳ xuống đất khi nhìn thấy bốn người nọ.
Bốn đế đồng loạt ra mặt chỉ vì Tần Ninh!
Chuyện này quá ngoài sức tưởng tượng, không thể nào tin được.
Song, nhìn kỹ lại họ mới biết bốn bóng người đó không phải chân thân. Không gian nơi bốn người đang đứng hơi nhiễu như sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
"Quá lắm rồi, quá lắm rồi!
Tần Ninh chợt cười khẩy: "Tứ đế đến đây nhưng không phải chân thân, xem ra các ngươi vẫn chưa muốn giết ta nhỉ?"
"Có điều hôm nay mà không giết ta thì sau này không còn cơ hội nào nữa đâu đấy Diệp Chi Vấn!"
Tần Ninh đứng dậy, từng cột sáng hội tụ quanh thân hắn.
Thân xác nằm dưới đất cũng biến mất.
Giờ đây, toàn thân Tần Ninh tỏa ra khí tức cực kỳ hùng hậu.
Ánh hào quang tụ về một chỗ, cuối cùng dường như ngưng tụ thành một... thể văn.
Thể văn đặc trưng cho Thánh Hoàng!
Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ, họ thấy thể văn Thánh Hoàng ấy không được rõ nét cho lắm, thực lực lớn lao như Hạo Thiên mới chỉ gần thành hình thể văn Thánh Hoàng mà thôi.
Gần chạm đến cảnh giới Thánh Hoàng rồi.
Đám người Ma tộc biến sắc.
Không ngờ Tần Ninh sau khi dung hợp với thân xác lại có biến hóa long trời lở đất như thế, đúng là không thể tin được.
Chương 1965: Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất
"Một thân xác ẩn chứa võ ý - cội nguồn của võ đạo. Quả nhiên, không hổ là ngươi!"
Diệp Chi Vấn thở dài, nắm chặt tay.
"Phong ấn tứ đế đủ để giết ngươi rồi. Tần Ninh, ngươi đã cứng đầu như thế thì có lẽ chúng ta phải tạm biệt tại đây rồi".
Khí tức của y bắt đầu tăng mạnh.
"Cho dù Thánh Đế cũng phải ôm hận mà chết dưới phong ấn tứ đế thôi. Ta biết ngươi có thủ đoạn phi phàm nhưng lần này ngươi không chạy thoát được đâu".
"Ngươi chết thì mọi chuyện xem như đổ vỡ..."
Câu nói của Diệp Chi Vấn làm Tần Ninh phá lên cười.
"Đến Thánh Đế cũng phải ôm hận mà chết? Ngươi có chắc không?"
Diệp Chi Vấn nhướng mày.
"Chắc!"
Y nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đầy kiên định.
Lúc này, hắn tiến lên một bước.
Thể văn như ẩn như hiện ngưng tụ vài khí tức khó đoán.
Dao động năng lượng lớn khủng khiếp. Khi từng luồng khí tức tỏa ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh của mình bị hút về phía hắn.
Kể cả năm người Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa và nam tử áo xanh cũng đều thấy khó thở do khí huyết phong ấn ở xung quanh đại trận.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đứng ở hai bên Tần Ninh.
"
"Sư phụ, lạ quá...
Ôn Hiến Chi chậm rãi nói: "Hình như đám người này đã chuẩn bị từ trước rồi".
"Ta biết..."
Tần Ninh nhìn bốn phía, mặc dù bốn vị Ma Đế không đưa chân thân xuống đây nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ vô cùng.
Hắn bước tới. Cơ thể năm người Linh Vũ Vân Tiêu, Đoạn Thiên Khôn, Nguyệt Tinh Dẫn, Mặc Vân Nhất Ngôn, Thiên Võ Hồng bỗng run lên.
Có thể thấy Thiên Vẫn Huyền Thiết vừa lóe lên sau lưng năm người bọn họ.
Trên Huyền Thiết dần xuất hiện năm dấu ấn, chúng từ từ nóng lên.
Một lúc sau, hình dạng của năm dấu ấn đã rõ ràng hơn.
Ai nhìn lâu vào chúng cũng thấy tinh thần phấn chấn.
"Thiên!"
"Địa!"
"Huyền!"
"Hoàng!"
"Nhất!"
Giờ phút này, năm chữ lớn xuất hiện và lơ lửng giữa bầu trời.
Diệp Chi Vấn thấy hành động của Tần Ninh thì nét mặt trở nên khó đoán.
"Bốn vị, đã ra tay rồi thì hôm nay hãy diệt trừ hậu hoạn đi!"
Diệp Chi Vấn bình tĩnh nói: "Bốn vị thấy sao? Đêm dài lắm mộng không tốt đâu".
Bốn bóng người hư ảo trở nên chân thật hơn một chút, họ từ từ lên tiếng: "Được!"
Uỳnh...
Khoảnh khắc ấy, đất trời rung chuyển dữ dội.
"Các ngươi tự bảo vệ bản thân đi!"
Năm vị Thánh Đế vừa nghe vậy thì hoảng hốt.
Tự bảo vệ bản thân?
Họ có cảnh giới Thánh Đế cơ mà, cho dù bốn vị trưởng tộc muốn làm gì Tần Ninh thì cũng đâu đến nỗi có mỗi việc tự vệ họ cũng làm không được?
Bành...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Năm dấu ấn lớn lơ lửng trước người Tần Ninh trong nháy mắt lan tỏa khí tức mênh mông vô bờ, bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng lao thẳng về phía bốn vị trưởng tộc.
Còn chữ Nhất thì lơ lửng trên đầu họ.
"Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất!"
Diệp Chi Vấn chậm rãi khen: "Không hổ là ngươi".
"Có điều hôm nay đã quyết định giết ngươi thì ta nhất quyết không cho ngươi cơ hội sống sót nào".
Sau khi y dứt câu, khí thế trong cơ thể bốn trưởng tộc bùng nổ.
Ở bốn phía.
Bốn cột sáng thình lình dâng cao.
Tần Ninh nhìn bốn góc ấy, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, lộ vẻ hoảng sợ.
Thấy biểu hiện này của hắn, tâm trạng Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều trở nên nặng nề.
Đến Tần Ninh khi thấy cảnh này cũng biến sắc, có thể tưởng tượng được bốn người kia đang làm cái gì.
"Thiên La Tàn Nguyệt!"
Tần Ninh nhìn về phía Viêm Đế. Nơi đó có một mảnh vụn bất quy tắc chỉ còn một nửa đang tỏa ra ánh trăng thuần khiết soi sáng cho thiên đại, vô cùng thánh khiết.
"Nguyệt Chi Tàn Phiến của Hạ Tam Thiên, tộc Viêm Ma lấy được cả cái này à?"
Diệp Chi Vấn cười nói: "Tần công tử quả là có kiến thức sâu rộng. Hạ Tam Thiên là một nơi mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại, mặt trời chủ dương, mặt trăng chủ âm. Năm đó tộc Viêm Ma tiến vào Hạ Tam Thiên, trải qua chặng đường dài, chết vài Thánh Đế mới lấy được Nguyệt Chi Tàn Phiến này đấy!"
Tần Ninh lại nhìn sang Dạ Đế. Hắn thấy một cái cây khô héo đang lơ lửng ở nơi đó.
"Xem thường các ngươi quá rồi|".
Hắn thì thào: "Khô Linh Thánh Thụ trăm vạn năm!"
"Còn của Huyết Đế chắc là Vạn Mẫu Sáp Huyết được luyện chế từ máu ở đầu quả tim của Thánh Đế nhỉ?
"Của Mị Đế giống như là... khí táng nguyên... trong Địa Hạch..."
Tần Ninh nhìn thấy bốn thứ đồ kỳ lạ kia thì nét mặt từ từ trở nên nghiêm trọng.
Diệp Chi Vấn cũng bất ngờ quá đỗi: "Ta lấy làm ngạc nhiên vì hiểu biết của Tần công tử đấy, không biết những thứ này cộng thêm bốn đế đủ để giết ngươi chưa?"
Tần Ninh không trả lời.
Ôn Hiến Chi vội vàng hỏi: "Sư phụ, mấy cái Thiên La Tàn Nguyệt, Khô Linh Thánh Thụ, khí táng nguyên với Vạn Mẫu Sáp Huyết mà người nói là gì thế?"
Tần Ninh liếc nhìn hắn ta rồi mới chậm rãi đáp: "Đó đều là những thánh vật trong đất trời đã trải qua hơn mười vạn năm, trăm vạn năm lịch sử, không những thế còn có khả năng phong ấn..."
Phong ấn?
Ôn Hiến Chi sửng sốt, nói: "Đám người kia muốn phong ấn, giết chúng ta sao?"
Tần Ninh gật đầu, không phủ nhận.
Ôn Hiến Chi hốt hoảng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao đây sư phụ?"
Tần Ninh nhíu mày.
Thật lâu sau hắn mới lên tiếng: "Ta suy nghĩ nhiều lắm... nhưng không còn cách nào!"
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đang nghiêm túc nghe đều nghệt mặt.
Suy nghĩ nhiều lắm?
Không còn cách nào?
Sao nghe huề vốn thế nào ấy nhỉ?
Tần Ninh bình tĩnh nhìn xung quanh.
Nếu như đây chỉ là phân thân của bốn vị Thánh Đế Ma tộc thì hắn chẳng sợ gì phong ấn tứ đế này.
Dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất đủ để phá giải rồi.
Nhưng có thêm sự hỗ trợ của bốn món cổ bảo gần như không thể nào tồn tại trên đời ấy thì quá khó để phá giải phong ấn.
Diệp Chi Vấn cười hỏi: "Vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng lắm!"
Giờ Tần Ninh thấy dễ thở hơn rồi, hắn cười nói: "Chẳng qua ta bị phong ấn thì các ngươi cũng bị phong ấn theo, cũng không còn mạng nữa, làm vậy có ổn đâu?"
"Cảm ơn đã lo".
Diệp Chi Vấn phì cười: "Mấy người này ấy à... đành dựa vào vận may của họ thôi!"
"Để giết được ngươi thì mấy kẻ này chết cũng đáng".
Vừa nghe thấy lời này, những chiến sĩ Ma tộc trong Huyết Mạc đều bàng hoàng.
Ôn Hiến Chi hốt hoảng hỏi: "Sư phụ, người đang đùa ư? Thật sự hết cách rồi sao?"
Tần Ninh lắc đầu.
"Nếu như chỉ có mỗi phong ấn tứ đế thôi thì ta có thể ngăn cản, nhưng bốn món cổ bảo kia năm xưa ta cũng từng tìm kiếm ở Hạ Tam Thiên nhưng đều chẳng có tung tích gì, không ngờ Ma tộc tìm ra được".
"Phong ấn tứ đế có thể giết chết Thánh Đế, như vậy thì bốn món cổ bảo hoàn toàn có thể giết người có cảnh giới trên cấp Cổ Đế".
"Bọn chúng đã trải qua nhiều biến đổi trong lịch sử nên có rất nhiều tiềm năng quỷ thần khó lường, quan trọng nhất là khả năng phong ấn!"
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ngay ngẩn cả người.
"Nói vậy tức là, chúng ta... chết chắc rồi?"
Ôn Hiến Chi bần thần suy nghĩ: "Sư phụ, con xin lỗi người".
"Chết thì chưa chắc đâu!", Tần Ninh bỗng thốt ra một câu.
Rầm...
Trời đảo đất rung.
Trên bình nguyên rộng lớn, những ngọn núi xung quanh đó giờ đã thành một đống hỗn độn.
Dường như nó đã trải qua sự tàn phá của một trận động đất khủng khiếp nào đó, nhìn quanh chỉ thấy đầy cảnh tan hoang.
Lúc này, ánh mắt người áo xanh rất lạnh.
"Không thể kéo dài thời gian được nữa, năm đó, Tần Ninh vô cùng quen thuộc với thánh cảnh Vị Ương, tên này chắc định bụng chuẩn bị cái gì đó, việc hôm nay không được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
"Ta hiểu rồi!"
Giọng nói của Viêm Như Ngọc trong trẻo nhưng xen lẫn sự lạnh lẽo, hắn ta vừa nói xong, ngoài da bắt đầu xuất hiện từng đường hỏa văn trong nháy mắt.
Đường hỏa văn ấy lại lũ lượt biến hóa thành những phù ấn, cuối cùng lại hóa thành một cái lưới, đó là hỏa văn ma võng.
Chỉ trong chốc lát, hỏa văn ma võng đã nhanh chóng đánh thẳng vào Phệ Thiên Giảo.
Phệ Thiên Giảo rống lên, tứ chi giẫm mạnh xuống đất, cái sừng trên đầu bỗng xuất hiện tia điện phản đòn.
Ầm...
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đất trời đổi màu.
Tiếng nổ động trời vang lên không ngớt bên tai.
Dư chấn của vụ nổ lan rộng.
Từng luồng khí tức hùng mạnh phóng ra.
Bây giờ, cả bốn vị Thánh Đế của bốn Ma tộc đều đã ra tay, chiêu nào chiêu nấy đầy tàn nhẫn, hơn nữa còn bộc phát ra uy lực của Thánh Đế.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đã lâm vào cảnh khổ chiến, cả hai đều phải chống đỡ hết sức đau khổ.
Thực lực của Ôn Hiến Chi không phải ở cảnh giới Thánh Đế, và Phệ Thiên Giảo cũng thế.
Cả hai hợp sức chống lại bốn vị Thánh Đế quả thật rất gian nan.
Ấy vậy, người đàn ông mặc áo xanh đến giờ vẫn chưa ra tay ngăn cản Tần Ninh.
Việc này không phải là để giết Tần Ninh với Ôn Hiến Chi, mà bọn họ là vì thân xác của Ngự Thiên Thánh Tôn mà đến đây.
Thân xác đó còn quan trọng hơn hai người bọn họ.
"Sư tôn, có sao không vậy?"
Lúc này, Ôn Hiến Chi gào khóc hô.
"Năm xưa ta đã căn dặn ngươi biết bao nhiêu lần rồi, dốc lòng tu luyện Thánh Ngự Thiên Quyết, ắt sẽ có ngày bước vào cảnh giới Thánh Đế, thống nhất Thiên Hồng, thế mà ngươi lại coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai, làm theo suy nghĩ của mình, rồi bị bệnh quấn thân".
"Bây giờ lại bắt đầu oán trách hả?"
Tần Ninh bỗng quát lên.
Ôn Hiến Chi vội vàng đáp lời: "Không không không, không có oán than gì hết, con chỉ hỏi sư tôn có sao không thôi..."
Phệ Thiên Giảo cũng lên tiếng nói: "Chủ nhân, tốt hay không nói ta biết một tiếng với".
"Cái tên chết tiệt này!", Tần Ninh quát: "Tám vạn năm qua, hắn vẫn không xưng đế, đó là quá hồ đồ, ngươi không xưng đế là do lười biếng, không chịu nổi khổ cực, chỉ hết ăn lại ngủ!"
Lỗ tai Phệ Thiên Giảo cụp xuống, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Chậc!
Thôi vẫn nên liều chết chống đỡ đi.
Hỏi han không có nghĩa lý gì hết, vô duyên vô cớ bị mắng nữa.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc đều ra tay rất tàn nhẫn, một người một chó chống chọi lại đòn đánh của bọn họ vô cùng gian nan.
"Tiên sinh không ra tay ư?"
Xảo Vân Đóa thu hồi nụ cười trên môi, nói: "Mặc dù hai bọn họ không phải là đế nhưng lại rất khó đối phó, nếu tiên sinh không ra tay, chỉ sợ tên Tần Ninh kia lại làm ra chuyện gì đáng sợ, đến khi ấy, tình hình có thể sẽ mất khống chế".
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy, cười đáp: "Ta không thể ra tay, chỉ có thể đứng ngoài xem thôi, nếu ta ra tay, hắn sẽ biết ta là ai".
"Vậy thì sao chứ? Hôm nay chính là ngày chết của hắn", Huyết Âm Phục lạnh lùng phản bác.
Người đàn ông áo xanh nghe vậy, không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn vào Tần Ninh.
Đúng lúc này, ánh mắt Tần Ninh cũng dõi về phía người đàn ông áo xanh.
Bọn họ mắt đối mắt, sát khí tỏa ra xung quanh.
"Sợ ta biết là ai sao? Hôm nay muốn giết ta, còn dấu đầu lòi đuôi làm gì?"
Nghe Tần Ninh nói vậy, người đàn ông áo xanh chỉ cười cười: "Cho dù ngươi có chết, đại nhân nhà ta cũng dặn dò cẩn thận đề phòng chiêu sau của ngươi, có thể khi ngươi chết cũng sẽ truyền tin tức ra ngoài, dù sao... thánh cảnh Vị Ương này... ngươi hiểu rõ nó hơn chúng ta nhiều".
Tần Ninh cười cợt, không nói gì nhiều.
Rầm...
Cùng lúc đó, tiếng nổ động trời vang vọng đến.
Xung lực cuồng bạo lan rộng ra xung quanh.
Ầm...
Một bóng dáng bị đánh lui ra sau hàng cây số, rồi té rầm trên mặt đất, đất đai xung quanh nứt toạc, đất đã đổ sập.
Rầm!
Một bóng dáng khác cũng bị đánh lui ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"Không làm được sư tôn ơi".
Giờ đây, Ôn Hiến Chi ôm ngực, mặt đầy đau đớn nói.
"Đủ rồi".
Tần Ninh đứng dậy, đứng trước cung điện, mắt nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: "Đi nghỉ ngơi đi!"
"Vâng!"
Ông Hiến Chi vội vã lui về.
Phệ Thiên Giảo thu nhỏ bản thân lại tầm một thước, rồi ôm cái chân to lớn của Ôn Hiến Chi, rồi cùng hắn ta vội vàng rút quân.
Nhìn thấy hành động của một người một chó kia, mọi người ở đây đều không thốt nên lời.
Tần Ninh nhìn về phía trước, cười khẽ nói: "Đã làm phiền các vị lặn lội đường xa chỉ để đến đây giết ta".
"Đã nhận được sự quan tâm lớn lao của các vị, ta cũng không thể để các vị thất vọng phải không?"
Bốn người Viêm Như Ngọc, Dạ Tuý Mộng, Huyết Âm Phục và Xảo Vân Đoá dẫn theo hơn hàng trăm hàng ngàn thánh tôn, thánh hoàng, cả bốn đề cao cảnh giác.
Đây là Ngự Thiên Thánh Tôn.
Cho dù bây giờ hắn chỉ ở cảnh giới Thánh Vương, nhưng thủ đoạn của hắn, mấy ai có thể nhìn thấu chứ?
"Dưới kia, cho mời năm người bạn già hãy cùng nhau xuất hiện, để cùng chơi đùa với các vị!"
Tần Ninh vừa dứt lời, lòng bàn tay bỗng vỗ xuống đất.
Rầm rầm rầm...
Trong chớp mắt.
Giữa đất trời, sức mạnh Cửu U tựa như quy tụ lại với nhau.
Năm Thiên Vẫn Huyền Thiết bỗng dựng đứng lên cao.
Theo năm ngôi đền ấy, năm vầng hào quang chợt quất hiện, dung hòa vào trong các trụ huyền thiết kia.
Khoảnh khắc này tựa như âm dương tụ họp, thậm chí đến đất trời còn phải quay cuồng.
"Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu!"
"Tộc Đoạn Tình, Đoạn Thiên Khôn!"
"Động thiên Kính Nguyệt, Nguyệt Tinh Dẫn!"
"Mặc Vân thị, Mặc Vân Nhất Ngôn!"
"Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Hồng!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Năm vị này là những vị Thánh Đế danh chấn thánh vực Thiên Hồng năm xưa, chắc là đủ tư cách giao đấu với năm vị nhỉ?"
Rầm...
Năm người, đủ loại trang phục.
Linh Vũ Vân Tiêu mặc một bộ quần áo dài màu lam nhạt, khí chất xuất trần, bay bổng như tiên nhân, phảng phất như thánh giả Vân Trung, lại tựa như thần tiên hạ phàm.
Đoạn Thiên Khôn lại mặc một bộ áo giáp, vóc người vạm vỡ, khí chất cực kỳ cuồng bạo.
Nguyệt Tinh Dẫn là một cô gái xinh đẹp diễm lệ, động lòng người, người mặc một bộ quần áo lộng lẫy, khí chất cao sang, tựa như một vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.
Mặc Vân Nhất Ngôn thoạt nhìn trông khá gầy yếu, khí chất toát ra vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Thiên Võ Hồng trông khá mập mạp, khuôn mặt như ngập trong đống mỡ, béo núc ních, mặt to tai lớn.
Cả không gian chìm trong tĩnh lặng.
"Đây là..."
Một giọng nói ngờ vực đánh vỡ sự yên tĩnh của mọi người.
Linh Vũ Vân Tiêu nhìn cơ thể mình, không kiềm lòng được mà nói: "Ta... chẳng phải ta đã hy sinh rồi hay sao?"
Mặc Vân Nhất Ngôn cũng nói: "Đây là địa ngục ư?"
"Không phải", giọng nói của Nguyệt Tinh Dẫn vô cùng dễ nghe, thản nhiên nói: "Hình như đây là thánh cảnh Vị Ương".
Vừa nói ra lời ấy, cả đám đều trơ mắt nhìn nhau, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
"Ngũ đại thánh cảnh của thánh vực Thiên Hồng, năm vị lão tổ Thánh đế năm xưa".
Người đàn ông mặc áo xanh ngỡ ngàng nói: "Bọn họ sống lại... phải không?"
Người của Ma tộc vô cùng kinh ngạc.
Đây là chuyện gì thế?
Năm vị lão tổ Thánh Đế đều đã sống lại.
Không thể nào!
Năm người họ rõ ràng là đã bị chính tay Ngự Thiên Thánh Tôn kết liễu, cường giả trong thánh vực Thiên Hồng không ai không biết, không ai không hiểu chuyện đó.
Vậy năm người đứng trước mặt bọn họ là sao đây?
Chương 1962: Ngươi mau câm miệng đi
Nhưng mà vào giờ phút này, không ai có thể cho bọn họ một câu trả lời được.
“Các ngươi…”
Đoạn Thiên Khôn nhìn về phía trước, thốt lên đầy kinh ngạc: “Huyết Ma, Viêm Ma, Dạ Ma, Mị Ma…”
“Chính là các ngươi!”
Tuy rằng bình thường Mặc Vân Nhất Ngôn cũng ít khi nói chuyện nhưng vào lúc này hắn ta cũng phải nói với vẻ đầy ngạc nhiên: “Viêm Như Ngọc... Huyết Âm Phục... Các ngươi... đều đã thành Thánh Đế rồi sao!”
“Chẳng phải là… năm người các ngươi… vốn sắp mất hết…”
Viêm Như Ngọc cũng tỏ vẻ bất ngờ.
“Chắc chắn là nhờ vào thủ đoạn của Ngự Thiên Thánh Tôn!”, Dạ Túy Mộng quát to.
Ngự Thiên Thánh Tôn?
Nghe thấy vậy, sắc mặt của năm vị lão tổ thay đổi ngay lập tức.
“Ngự Thiên Thánh Tôn? Ngự Thiên Thánh Tôn vẫn còn sống sao!”, Đoạn Thiên Khôn vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc.
“Chính là hắn!”
Tất cả bọn họ đều chỉ về phía Tần Ninh.
Vào giờ phút này, sắc mặt của năm vị lão tổ lộ rõ vẻ khiếp sợ.
“Là hắn sao?”
Nhớ năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn dựa vào cảnh giới Thánh Tôn mà vang danh khắp thánh vực Thiên Hồng, rồi ngay sau đó hắn lại nhanh chóng tiến vào cảnh giới Thánh Đế, đuổi giết năm người bọn họ, chính nhờ vậy mà danh tiếng của hắn càng được lan xa!
Nhưng mà người thanh niên tên Tần Ninh đang đứng ở trước mắt bọn họ…
Xảo Vân Đóa bỗng nhiên chen lời: “Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hơn một vạn năm đã trôi qua, vị Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa vốn đã biến mất nay lại chuyển thế sống lại, người quay trở về đây tất nhiên là một con người khác hoàn toàn với hắn, nhưng mà tất cả những ký ức của quá khứ… vẫn còn đang hiện hữu”.
Nghe thấy vậy, năm vị lão tổ lại càng kinh ngạc hơn.
“Đúng là như vậy thật sao?”
Năm người nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cười nói: “Đúng vậy”.
Trên mặt năm người lộ rõ vẻ rối rắm.
“Năm xưa, ngươi có thể được xem như là nhân vật có một không hai ở thánh vực Thiên Hồng, ngay cả trong Hạ Tam Thiên, cảnh giới Thánh Đế cũng hiếm có đối thủ, vì sao phải chuyển thế sống lại chứ?”
Tần Ninh im lặng không nói lời nào.
“Cũng đúng thôi… những suy nghĩ của ngươi, không phải ai cũng có thể hiểu thấu được”.
Tần Ninh bèn đáp lại: “Ta chuyển thế sống lại là có lý do riêng, chỉ có điều bây giờ gặp được chút phiền phức nên cần nhờ năm vị ra tay hỗ trợ”.
Hỗ trợ?
Nghe thấy hắn nói như vậy, Viêm Như Ngọc hét to: “Năm phương thánh cảnh của các ngươi đều đã bị Tần Ninh tiêu diệt rồi”.
Viêm Như Ngọc vừa nói xong, năm người liền cảm thấy thật bất ngờ.
Tần Ninh cười nói: “Từ trước đến nay, thái độ của ta đối với việc hợp tác cùng Ma tộc vẫn không hề thay đổi, nếu không thì năm đó, năm người các ngươi cũng sẽ không phải chết”.
Tới phiên tất cả thành viên của Ma tộc đều phải kinh ngạc.
Tần Ninh quá ngang ngược.
Ta giết các ngươi!
Giết con cháu của các ngươi.
Như vậy đã đủ ác độc chưa?
Vẫn chưa đủ!
Sau khi ta giết các ngươi, ta còn muốn lợi dụng các ngươi, hơn nữa ta sẽ thoải mái mà nói cho các ngươi biết rằng ta muốn lợi dụng các ngươi.
Để một người như vậy trở thành kẻ địch của mình, rất khó làm cho người ta không cảm thấy hoảng sợ.
“Ngự Thiên Thánh Tôn, cớ sao phải làm đến mức này…”, sắc mặt Linh Vũ Vân Tiêu đầy đau khổ.
“Vì sao phải làm tới mức này?”
Tần Ninh nói một cách lạnh lùng: “Muốn biết vì sao phải không?”
“Năm đó ta từng nói với các ngươi rằng không được hợp tác với Ma tộc, các ngươi không chịu nghe ta, các ngươi giả mù giả điếc”.
“Đồ đệ mà ta yêu thương nhất, Ôn Lưu Giang biết được các ngươi cấu kết với Ma tộc, năm gia tộc nhà các ngươi vì muốn che giấu chuyện này nên đã ra tay sát hại đồ đệ của ta”.
“Ta vốn muốn diệt năm tộc của các ngươi để hả cơn giận trong lòng ta, nếu không có Thời Thanh Trúc khuyên bảo thì năm gia tộc nhà các ngươi sớm đã bị giết sạch rồi, ta thiếu Thời Thanh Trúc một món nợ ân tình nên mới tha cho năm gia tộc của các ngươi không bị diệt tộc”.
“Nhưng mà bản tính của các ngươi vẫn không hề thay đổi, vẫn tiếp tục hợp tác với Ma tộc”.
“Nếu như ta còn để bọn họ sống sót thì chẳng phải là đang chứng minh rằng ta vô cùng ngu dốt hay sao?”
Hắn vừa nói xong, năm vị lão tổ lại rơi vào trầm tư.
Viêm Như Ngọc lại còn nói thêm vào: “Hợp tác với Ma tộc bọn ta thì sao? Tần Ninh, nếu như ngươi nguyện ý để cho tộc ta sai sử thì ở cái Hạ Tam Thiên này, ngươi sẽ càng trở nên huy hoàng hơn năm đó rất nhiều, kẻ đứng đầu vạn tộc ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây được nữa”.
“Ngươi mau câm miệng!”
Tần Ninh quát: “Tàn sát Vạn Thiên, tiêu diệt Cửu Thiên, chiếm lấy Thương Mang, đây không phải là mục đích của Ma tộc các ngươi sao?”
“Nếu các ngươi lựa chọn người khác thì hắn ta có khả năng sẽ đồng ý với các ngươi, nhưng các ngươi lại lựa chọn ta, thật là ngu xuẩn”.
Mặt của Viêm Như Ngọc lạnh đi.
“Hôm nay, vào giờ phút này, cho dù là như thế nào đi chăng nữa, tộc của các ngươi đến bao nhiêu người thì ta giết hết bấy nhiêu, vậy là xong ngay thôi”.
Nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt của các vị Thánh Đế đều lạnh lùng tới mức đáng sợ.
“Chẳng lẽ năm người các vị lại có thể khoanh tay đứng nhìn Tần Ninh không coi ai ra gì như vậy sao?”, Dạ Túy Mộng quát lớn: “Đây chính là kẻ đã giết sạch con cháu của các vị đó”.
Năm vị lão tổ Linh Vũ Vân Tiêu đều im lặng không nói gì.
Tần Ninh cũng cười nói: “Đừng uổng phí sức lực nữa”.
“Năm xưa, ai có thể địch lại thuật ngự thú của ta được chứ?”
“Nếu ta đã có thể ngự thú thì cũng có thể ngự nhân được”.
“Năm đó, năm người này bị ta giết chết, bọn họ không phục, ta bèn giữ lại thánh hồn thánh phách của bọn họ làm gốc, lấy khí thánh hồn của thiên địa để nuôi dưỡng”.
“Mà nay, ta lấy Thiên Vẫn Huyền Thiết làm thân thể, lấy hồn phách của bọn họ làm gốc rễ, khiến cho năm người bọn họ được tái sinh”.
“Đầu tiên, ta muốn nói cho bọn họ biết rằng Tần Ninh ta không phải là hạng ỷ thế hiếp người, ngang ngược không nói đạo lý”.
“Sau đó là muốn cho các ngươi biết rằng trong cái thánh vực Thiên Hồng này, con người chính là kẻ thống trị, cho dù đến một ngày kia, tộc thú thống nhất mười đại thánh vực thì cũng không tới phiên lũ Ma tộc vô liêm sỉ các người đâu”.
Sắc mặt của bốn vị Thánh Đế đầy lạnh lẽo.
“Nếu đã như vậy thì hãy cho bọn ta xem thử, đám Thánh Đế được ngươi hồi sinh rốt cuộc có uy lực đến đâu”.
Chuyện đã đến bước đường này rồi, không đánh nhau là chuyện không thể.
Sự căm hận của Tần Ninh đối với Ma tộc đã đạt tới đỉnh điểm.
Tần Ninh nhìn về phía năm người, nói một cách từ tốn: “Các ngươi là những người lãnh đạo năm đại thánh cảnh, quyết định của các ngươi đã dẫn năm gia tộc đi lầm đường lạc lối, hôm nay, nếu như các ngươi bằng lòng làm theo ý của ta, ta cam đoan với các ngươi rằng, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ không giết những người có cảnh giới dưới Thánh Vương trong năm đại thánh cảnh”.
Năm người bọn họ nghe được lời này liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
“Tần Ninh tôn giả cần gì phải làm như vậy? Ngươi dọa cho năm người bọn ta phải kinh sợ, bây giờ lại triệu hồi bọn ta tới, ngươi vốn có thể điều khiển năm người bọn ta, cho dù bọn ta có bằng lòng hay không bằng lòng với ngươi thì bọn ta cũng đều phải chiến đấu vì ngươi mà thôi!”
Linh Vũ Vân Tiêu cười khổ.
“Tùy các ngươi thôi”, Tần Ninh không muốn nói nhiều.
Giờ phút này, năm người Linh Vũ Vân Tiêu, Đoạn Thiên Khôn, Nguyệt Tinh Tẫn, Mặc Vân Nhất Ngôn và Thiên Võ Hồng nhìn nhau.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ.
Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa nay đã thành một tiểu Thánh Vương trẻ tuổi.
Chỉ có điều là năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn giết chết năm người bọn họ.
Mà nay, Tần Ninh lại khống chế năm người bọn họ.
Lần này, hắn cũng bảo bọn họ rằng bọn họ phải đối phó với Ma tộc.
Hơi thở quanh thân năm người bốc lên cuồn cuộn.
Bốn vị Thánh Đế Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa vô cùng căng thẳng.
“Ngươi còn ở đó để xem tiếp trò hề này sao?”
Viêm Như Ngọc nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh đang đứng ở sau lưng kia, mở miệng nói: “Năm xưa, lúc chúng ta vẫn chưa thành Thánh Đế thì năm người bọn họ cũng đã là Thánh Đế rồi”.
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy chỉ còn biết thở dài.
“Tần Ninh, bọn ta đúng là đã quá khinh thường ngươi rồi, chuyện của tám vạn năm sau, ngươi đều đã sớm mưu tính kĩ hết rồi, có phải không?”
“Mưu tính? Cũng không đến mức đó!”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ có điều là nếu như có thể giữ lại được lực lượng, vậy thì tại sao ta lại không làm chứ?”
Thân hình của năm người Linh Vũ Vân Tiêu đều đã liều mạng xông ra ngoài.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc ngay lập tức ứng chiến.
Người đàn ông mặc áo xanh lại thở dài, bàn tay hắn ta vung lên, một cái lò luyện khổng lồ ngay lập tức xuất hiện, trực tiếp bay về phía bọn họ.
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh kia.
Hắn ta có cảnh giới Thánh Đế.
Trong mười đại thánh vực, trừ thánh vực Thiên Hồng ra, những nơi khác đều có những nhân vật đạt tới cảnh giới Thánh Đế.
Vậy hắn ta là ai?
Ánh mắt của Tần Ninh toát ra vẻ lạnh lùng.
Ầm…
Chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ vang vọng khắp cả đất trời.
Mười vị Thánh Đế đánh nhau, thời không bên trong bí cảnh như muốn sụp đổ.
Chương 1963: Gặp lại Diệp Chi Vấn
Ôn Hiến Chi ngơ ngác nhìn thánh lực mênh mông vô bờ đang dao động trong đất trời.
Phệ Thiên Giảo cũng ngồi xếp bằng xuống đất ngay bên cạnh hắn ta.
"Thánh Đế mạnh quá..."
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm: "Bộ mấy người này tu luyện bằng cách uống máu gà hay gì?"
Phệ Thiên Giảo liếm môi, cũng than thở: "Mạnh tới mức đó làm gì chứ? Nên tu võ để được tự do tự tại mới phải, vừa vừa thôi chứ".
"Lý do để ngươi lười biếng là đây sao?"
Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên.
Tần Ninh đi đến nhìn một người một chó.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo vội vàng chạy qua chỗ hắn. Trông hai người cứ như muốn dính chặt vào người Tần Ninh vậy.
Tần Ninh nói với Ôn Hiến Chi: "Đưa thân xác cho ta!"
"Đưa liền đây!"
Hắn ta ngồi xếp bằng xuống đất, từng dấu ấn bắt đầu ngưng tụ trong người.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng quấn quanh người Ôn Hiến Chi.
Thế rồi, dường như giữa hắn ta và giao long xuất hiện một mối liên kết nào đó.
Vù vù...
Tiếng vù vù trầm thấp vang lên.
Những chiếc vảy trên thân Huyết Thể Thanh Thiên Giao bỗng nhiên tróc ra, sắc mặt Ôn Hiến Chi cũng trở nên nhợt nhạt.
"Ọe..."
Huyết Thể Thanh Thiên Giao thình lình phát ra tiếng nôn mửa.
Ngay sau đó, một bóng dáng bị giao phun ra khỏi miệng!
Phun ra khỏi miệng...
Phun ra khỏi miệng...
Phun ra khỏi miệng...
Trong đầu Tần Ninh lúc này chỉ toàn là tiếng ọe của Huyết Thể Thanh Thiên Giao...
Một người một chó đều ngây ra như phỗng.
Chẳng qua lần này là Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo.
Ôn Hiến Chi đặt cơ thể nọ xuống đất rồi nở nụ cười tự đắc: "Sư phụ, mấy năm gần đây con luôn để nó trong người đó! Người cũng biết rồi, đồ đệ hay nghĩ linh tinh nên để đảm bảo an toàn, con đặt vào trong cơ thể Thanh Hiên luôn, như thế lúc nào cũng giữ gìn được, không lo lúc cần trả cho sư phụ lại không có rồi".
Dáng vẻ của hắn ta hệt muốn nói với Tần Ninh rằng: Người nhìn xem, con thông minh lắm đúng không?
"Khốn kiếp!"
Tần Ninh bực mình hết sức, hắn tức đến nỗi giơ tay búng trán Ôn Hiến Chi một phát.
Sau một tiếng cốc, Ôn Hiến Chi nổi một cục u trên trán.
"Sư phụ..."
"Câm miệng".
Phệ Thiên Giảo thấy có trò hay để xem bèn nheo mắt, cười hí ha hí hửng.
Tần Ninh không muốn nói nhiều, ngồi xổm xuống quan sát thân xác.
Mặc dù bề ngoài không có cái gì nhầy nhụa.
Nhưng tiếng nôn cứ vọng lại trong đầu mãi không chịu thôi làm Tần Ninh khó chịu vô cùng.
Thân xác đời thứ hai!
Cơ thể này không đơn giản chỉ là thân xác kiếp trước của Tần Ninh mà nhiều hơn còn ẩn chứa tất cả mọi võ kỹ mà hắn đã trải nghiệm.
Đôi lúc ký ức vẫn còn tồn tại trong đầu, nhưng những lĩnh ngộ có được trong lúc tu hành võ đạo thì không thể mang theo.
Nếu lĩnh ngộ về võ đạo mang theo được thì Tần Ninh cần gì tu hành nữa, suy nghĩ một cái thôi là thành Tiên Nhân được rồi.
Cũng giống như việc Tần Ninh trùng sinh tuy vẫn còn ký ức nhưng trong tu luyện vẫn phải tiến lên từng bước một.
Giờ phút này, hắn nhìn về phía thân xác ấy.
Mỗi một đời thân xác đều cất chứa tinh túy của đời trước, tinh túy về thể chất, tinh túy về đạo nghĩa, ngoài ra còn... ẩn chứa số mệnh của một cửu mệnh thiên tử như hắn.
Số mệnh là một thứ gì đó rất mông lung, không cách nào miêu tả với người ngoài.
"Hộ pháp cho ta!"
Tần Ninh lên tiếng: "Ta sẽ dung hợp với thân xác luôn để đề phòng bất trắc!"
"Bất trắc gì ạ?"
Ôn Hiến Chi ngẩn người, hỏi: "Sư phụ ơi, chắc chắn mấy tay Thánh Đế này không qua mặt nổi mấy lão già kia đâu, sao có bất trắc được?"
Phệ Thiên Giảo đáp lời: "Nhị Lăng Tử đúng là Nhị Lăng Tử mà. Ngươi nhìn nam nhân mặc áo xanh kia đi, đến bây giờ vẫn còn giữ được bình tĩnh, không hoảng không loạn, không phải mình ngươi còn thủ đoạn khác đâu".
Tần Ninh gật đầu bảo: "Nếu ta dung hợp với thân xác thì thể nào người áo xanh đó cũng không chịu ngồi yên".
"Hắn đã điềm tĩnh như thế thì ta sẽ khiến hắn cuống cuồng".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đưa tay vào trong thân xác.
"Không ổn rồi!"
Ở một bên khác, bốn vị Thánh Đế của ma tộc và nam tử mặc áo xanh đều hốt hoảng thấy rõ.
Tần Ninh đã lấy thân xác ra.
Giờ đây, bọn họ mới biết cơ thể đó không phải được Ngự Thiên Thánh Tôn cất trữ trong một bí cảnh nào đó.
Mà là được Ôn Hiến Chi mang trong người suốt hàng vạn năm qua.
"Tiên sinh, chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn chờ gì nữa, mau ra tay đi!", Huyết Âm Phục la lớn.
"Ta hiểu rồi!"
Nam tử áo xanh bước lên một bước rồi tung một cú đấm đẩy lùi người trước mặt.
Năm lão tổ Thánh Đế quả là có thực lực phi phàm.
Nam tử áo xanh quyết định lấy một viên Huyết Châu Tử ra.
"Tần Ninh, ngươi không thành công được đâu".
Huyết Châu Tử trong tay nam tử nổ tung trong tiếng gầm của hắn ta.
Khí huyết dày đặc lan tràn khắp nơi.
Khi nơi đây ngập tràn trong khí huyết, không gian bị tác động bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Một bóng người đi ra từ trong hư không.
Đó là một người mặc bộ trường sam đen, mái tóc dài xõa sau gáy, gọn gàng không rối, khuôn mặt đầy từ ái và gần gũi.
Thấy người nọ, ánh mắt Tần Ninh đầy ngạc nhiên.
"Diệp Chi Vấn, Vấn tiên sinh, lại gặp nhau rồi!"
Hắn chậm rãi nói.
"Đúng thế, lại gặp nhau rồi".
Diệp Chi Vấn vừa đứng vừa chắp tay, khí huyết quanh đây đã dần biến mất nhưng y vẫn còn đứng đó một cách đầy tự tin.
"Lần trước gặp nhau Tần công tử chỉ mới là Thánh Nhân, vậy mà hôm nay đã là Thánh Vương rồi..."
Diệp Chi Vấn mỉm cười.
Tần Ninh trả lời: "Lần trước phân thân của ngươi cũng mới là Thánh Nhân, còn giờ đã là Thánh Đế rồi!"
Diệp Chi Vấn chỉ cười chứ không nói gì.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi có cả nghìn vạn phân thân, sao chưa thấy ngươi đưa bản thể xuống bao giờ? Hoặc là đưa phân thân có thực lực Thánh Đế xuống Thiên Hồng giết ta luôn cho rồi".
"Ta nghĩ mấy năm gần đây ta cũng tương đối nổi tiếng tại thánh vực Thiên Hồng rồi, nếu ngươi đi ra giết ta sớm thì có phải ta đã chết rồi không".
"Không thì ngươi đưa những phân thân khác vượt qua bức tường ranh giới giữa đất trời dài ba mét, rộng ba mét mà giết ta thì ta đã không còn mạng nữa, chứ để ta trưởng thành từng bước một thế này thì ngươi sẽ không giết được ta đâu!"
"Cho kẻ địch cơ hội trưởng thành ư? Chẳng sáng suốt chút nào".
Diệp Chi Vấn tỏ ra chán nản: "Ta cũng nghĩ đến điều đó rồi chứ, nhưng bức tường ranh giới tại cõi Cửu Thiên đâu dễ dàng qua lại? Từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên dựa vào thực lực, còn từ Trung Tam Thiên về Hạ Tam Thiên thì phải phụ thuộc vào số phận, ta cũng không dám mạo hiểm".
"Dù gì Vô Thượng Thần Đế năm đó đã thống nhất vạn giới và tách rời vạn giới sẵn rồi, thế giới có sự thay đổi đáng kể, do đó quy tắc trong đất trời thế nào là phải tuân theo thế đó".
"Còn việc giết ngươi luôn thì ta có nghĩ tới rồi đấy, nhưng... quá khó khăn".
"Ta cần suy tính cho Ma tộc nên phải trù tính hết mọi thứ rồi sắp xếp thỏa đáng được. Phiền lắm".
Ôn Hiến Chi hừ lạnh: "Nói linh tinh gì thế, sư phụ ta là Thánh Nhân thì đã sao, Thánh Đế nhà ngươi tới giết thử xem, không đánh chết ngươi ta đổi tên Ôn Hiến Chi ngay".
"Tên đồ đệ này của ngươi..."
Diệp Chi Vấn bật cười: "Trông giống Thạch Cảm Đương thật đấy".
Thạch Cảm Đương?
Ai?
Tần Ninh hờ hững đáp: "Hắn ngốc hơn Thạch Cảm Đương!"
"..."
Ôn Hiến Chi nhỏ giọng nói: "Sư phụ ơi, ở ngoài cho con chút mặt mũi đi chứ!"
Tần Ninh nhìn Diệp Chi Vấn, hỏi: "Đã gặp nhau rồi thì trò chuyện lâu chút nhé?"
Chương 1964: Phong ấn tứ đế
"Tần công tử muốn biết gì, nếu ta biết ta sẽ nói hết".
Diệp Chi Vấn nhoẻn môi cười.
Lúc này, Huyết Âm Phục khẽ quát: "Diệp Chi Vấn, ta bảo ngươi tới đây không phải để cho ngươi ôn chuyện!"
Bấy giờ năm vị lão tổ đã dừng tay, đồng loạt đi tới trước mặt Tần Ninh và nhìn xung quanh một cách cảnh giác.
Năm người đã không còn nằm trong sự kiểm soát của hắn ta mà dưới trướng Tần Ninh rồi.
Đám người Ma tộc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Chi Vấn nghe vậy thì liếc nhìn Huyết Âm Phục.
Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi đã khiến hắn ta giật thót. Cái nhìn ấy phảng phất tới từ địa ngục làm Huyết Âm Phục vô cùng hoảng sợ.
Hắn ta không nói gì nữa.
Song ánh mắt khi nhìn Diệp Chi Vấn lại lộ vẻ kinh hoàng.
Trưởng tộc của bốn gia tộc đều e ngại y.
Nhưng họ không rõ thân phận Nhân tộc của Diệp Chi Vấn là như nào.
Nói cách khác, Diệp Chi Vấn không thuộc Nhân tộc mà là người trong Ma tộc bọn họ?
Giờ họ mới biết chuyện này.
Nhìn tình hình trước mắt, cảm giác này lần đầu tiên làm sự dè chừng y vô cùng rõ rệt nảy lên trong lòng hắn ta.
"Tần Ninh, thật ra họ không có ác ý gì đâu, phá rối đường ngươi đi chẳng qua là do không muốn ngươi về thôi".
Diệp Chi Vấn từ từ nói: "Về việc họ muốn tìm gì... ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng nếu ngươi có thể hợp tác với họ, trở về Thương Mang, chỉ cần họ lấy được thứ họ muốn thì ngươi vẫn được phép làm chủ nhân của mảnh thiên địa này!"
Tần Ninh nghe vậy chỉ nhếch mép.
"Ta không tin!"
Hắn cười cợt: "Ngươi làm sao cho ta tin đi?"
"Hiện tại ta không có cách gì cho ngươi tin tưởng ta được nhưng ta mong ngươi hãy cân nhắc thật kỹ. Nếu không, đến khi hậu quả nặng nề không thể cứu vãn xảy ra mà ngươi mới tin thì không còn có quyền lựa chọn như bây giờ đâu".
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn Diệp Chi Vấn với ánh mắt bình tĩnh.
"Từ nhỏ tới lớn ta đây đã sợ trời không sợ đất, dù sao từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, ta không có gì phải sợ hãi".
Hắn chậm rãi cất lời: "Huống gì tuy có thân phận phi phàm nhưng trước giờ ta chưa lần nào sống trong sung sướng nhờ có thân phận này, trái lại còn trải qua nhiều thăng trầm, vấp ngã, cuối cùng đạt được thành tựu lớn".
"Ngươi có nói vậy cũng không làm ta đổi ý được đâu!"
Diệp Chi Vấn tiếp tục thuyết phục: "Đã vậy thì ta sẽ nói tình hình hiện nay cho ngươi nghe".
"Tình huống ngươi đang thấy hiện giờ chẳng qua là do bọn họ chẳng mấy quan tâm đến Hạ Tam Thiên thôi, sau khi trở về, ngươi sẽ phát hiện mối nguy hiểm thực sự..."
Mối nguy hiểm thực sự?
"Gia đình ngươi, bạn bè ngươi, tri kỷ ngươi...."
"Nếu có chuyện gì xảy ra với họ thì khoan nói ta đã, chắc có lẽ phụ thân ta sẽ xử các ngươi luôn đấy", Tần Ninh ngắt lời.
"Phụ thân ngươi? Ở đâu?"
Diệp Chi Vấn dõng dạc: "Đến ông ta cũng phải né tránh cơ mà, ngươi nghĩ mình có khả năng gánh vác ư?"
"Đó không phải là né tránh!"
Tần Ninh thốt ra một câu đầy chắc nịch: "Đó là tin tưởng!"
Vì sao phụ thân hắn rời đi?
Chẳng qua là do bất đắc dĩ nên ông mới phải làm vậy thôi.
Nhưng Tần Ninh biết phụ thân có suy nghĩ riêng của mình.
Rời đi cũng là tin tưởng.
Phụ thân tin hắn có thể quản lý mọi thứ một cách êm đẹp.
Tần Ninh sẽ không phụ lòng ông.
"Nói trắng ra là bọn họ đến Thương Mang Vân Giới vì một thứ, nhưng bản thân họ cũng không biết nó ở đâu à?"
Hắn cười cười: "Thế thì ta hiểu được một chút rồi".
"Ngươi hiểu gì?", Diệp Chi Vấn hỏi.
"Hiểu trách nhiệm đang đè trên vai ta", Tần Ninh cười nhẹ: "Phụ thân ta ở bên ngoài không nhẹ nhàng gì đâu, ngược lại ta mới là người phải đảm trách ít nhất đấy".
"Điều này càng làm ta rõ hơn rằng nhiệm vụ của ta là niềm mong đợi của phụ thân, cũng là niềm mong đợi của cả thế giới này, cũng là thứ mà Mục gia ta không thể bỏ qua".
"Nói cách khác là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều đấy!"
Diệp Chi Vấn trầm ngâm nhìn Tần Ninh.
Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa đều ngây ra.
Hai người này đang nói gì thế?
Cùng lúc đó, một người một chó Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo cũng trợn trừng mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tần Ninh đang nói gì vậy?
Cái gì mà Thương Mang Vân Giới?
Rồi còn Mục gia là sao?
Không phải sư phụ họ Tần ư?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Sao hắn có thời gian trò chuyện với Diệp Chi Vấn gì gì đó thế kia?
Phệ Thiên Giảo chóng mặt thật sự.
Đúng là chó không hiểu được suy nghĩ của loài người!
Quá phức tạp!
Quá vô vị!
"Đã thế thì chắc là ngươi không muốn đổi ý rồi đúng không?", Diệp Chi Vấn xác nhận lần nữa.
"Cái này à... nói không chừng...", Tần Ninh cười tủm tỉm: "Có khi một ngày nào đó ta cùng đường bí lối sẽ đổi ý đấy, dù sao chăng nữa ta cũng không muốn chết..."
"Nhưng hôm nay đã là bước đường cùng của ngươi rồi!"
Dứt lời, Diệp Chi Vấn nắm chặt tay lại.
Trong phút chốc, đất trời trong bí cảnh thay đổi.
Dị biến không gói gọn trong bí cảnh.
Cả bầu trời trong dãy U Vân, thánh vực Thiên Hồng vốn ngập tràn ánh nắng mặt trời, ngay sau đó bỗng nhiên giăng đầy mây đen, bầu không khí trở nên ảm đạm hẳn.
Cứ như thể có một lỗ đen được ngưng tụ trên trời rồi lan rộng vậy.
Hiện tượng kỳ lạ này xuyên suốt qua toàn bộ bí cảnh.
Ầm ầm ầm ầm!
Bốn tiếng nổ đồng loạt vang lên.
Nhất thời, xung quanh mọi người.
Có bốn người bước ra từ hư không ngay khoảnh khắc tiếng nổ dội đến.
"Phong ấn tứ đế!"
Diệp Chi Vấn thì thầm.
Trong giây lát, bốn cột sáng bay lên ở bốn góc trong đất trời. Bốn cột sáng màu đen ấy không ngừng mở rộng, cuối cùng hóa thành một màn che màu đen bao trùm toàn bộ nơi đây.
Tuy nhiên, trong bức màn đen vẫn có ánh sáng.
Nhưng lúc này nhìn lại, thấy ở bốn góc của bốn cột sáng xuất hiện bốn bóng người.
"Viêm đế!"
"Dạ đế!"
"Huyết Đế!"
"Mị đế!"
Mấy vị Thánh Đế của bốn tộc đều hoảng sợ quỳ xuống đất khi nhìn thấy bốn người nọ.
Bốn đế đồng loạt ra mặt chỉ vì Tần Ninh!
Chuyện này quá ngoài sức tưởng tượng, không thể nào tin được.
Song, nhìn kỹ lại họ mới biết bốn bóng người đó không phải chân thân. Không gian nơi bốn người đang đứng hơi nhiễu như sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
"Quá lắm rồi, quá lắm rồi!
Tần Ninh chợt cười khẩy: "Tứ đế đến đây nhưng không phải chân thân, xem ra các ngươi vẫn chưa muốn giết ta nhỉ?"
"Có điều hôm nay mà không giết ta thì sau này không còn cơ hội nào nữa đâu đấy Diệp Chi Vấn!"
Tần Ninh đứng dậy, từng cột sáng hội tụ quanh thân hắn.
Thân xác nằm dưới đất cũng biến mất.
Giờ đây, toàn thân Tần Ninh tỏa ra khí tức cực kỳ hùng hậu.
Ánh hào quang tụ về một chỗ, cuối cùng dường như ngưng tụ thành một... thể văn.
Thể văn đặc trưng cho Thánh Hoàng!
Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ, họ thấy thể văn Thánh Hoàng ấy không được rõ nét cho lắm, thực lực lớn lao như Hạo Thiên mới chỉ gần thành hình thể văn Thánh Hoàng mà thôi.
Gần chạm đến cảnh giới Thánh Hoàng rồi.
Đám người Ma tộc biến sắc.
Không ngờ Tần Ninh sau khi dung hợp với thân xác lại có biến hóa long trời lở đất như thế, đúng là không thể tin được.
Chương 1965: Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất
"Một thân xác ẩn chứa võ ý - cội nguồn của võ đạo. Quả nhiên, không hổ là ngươi!"
Diệp Chi Vấn thở dài, nắm chặt tay.
"Phong ấn tứ đế đủ để giết ngươi rồi. Tần Ninh, ngươi đã cứng đầu như thế thì có lẽ chúng ta phải tạm biệt tại đây rồi".
Khí tức của y bắt đầu tăng mạnh.
"Cho dù Thánh Đế cũng phải ôm hận mà chết dưới phong ấn tứ đế thôi. Ta biết ngươi có thủ đoạn phi phàm nhưng lần này ngươi không chạy thoát được đâu".
"Ngươi chết thì mọi chuyện xem như đổ vỡ..."
Câu nói của Diệp Chi Vấn làm Tần Ninh phá lên cười.
"Đến Thánh Đế cũng phải ôm hận mà chết? Ngươi có chắc không?"
Diệp Chi Vấn nhướng mày.
"Chắc!"
Y nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đầy kiên định.
Lúc này, hắn tiến lên một bước.
Thể văn như ẩn như hiện ngưng tụ vài khí tức khó đoán.
Dao động năng lượng lớn khủng khiếp. Khi từng luồng khí tức tỏa ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh của mình bị hút về phía hắn.
Kể cả năm người Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa và nam tử áo xanh cũng đều thấy khó thở do khí huyết phong ấn ở xung quanh đại trận.
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đứng ở hai bên Tần Ninh.
"
"Sư phụ, lạ quá...
Ôn Hiến Chi chậm rãi nói: "Hình như đám người này đã chuẩn bị từ trước rồi".
"Ta biết..."
Tần Ninh nhìn bốn phía, mặc dù bốn vị Ma Đế không đưa chân thân xuống đây nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ vô cùng.
Hắn bước tới. Cơ thể năm người Linh Vũ Vân Tiêu, Đoạn Thiên Khôn, Nguyệt Tinh Dẫn, Mặc Vân Nhất Ngôn, Thiên Võ Hồng bỗng run lên.
Có thể thấy Thiên Vẫn Huyền Thiết vừa lóe lên sau lưng năm người bọn họ.
Trên Huyền Thiết dần xuất hiện năm dấu ấn, chúng từ từ nóng lên.
Một lúc sau, hình dạng của năm dấu ấn đã rõ ràng hơn.
Ai nhìn lâu vào chúng cũng thấy tinh thần phấn chấn.
"Thiên!"
"Địa!"
"Huyền!"
"Hoàng!"
"Nhất!"
Giờ phút này, năm chữ lớn xuất hiện và lơ lửng giữa bầu trời.
Diệp Chi Vấn thấy hành động của Tần Ninh thì nét mặt trở nên khó đoán.
"Bốn vị, đã ra tay rồi thì hôm nay hãy diệt trừ hậu hoạn đi!"
Diệp Chi Vấn bình tĩnh nói: "Bốn vị thấy sao? Đêm dài lắm mộng không tốt đâu".
Bốn bóng người hư ảo trở nên chân thật hơn một chút, họ từ từ lên tiếng: "Được!"
Uỳnh...
Khoảnh khắc ấy, đất trời rung chuyển dữ dội.
"Các ngươi tự bảo vệ bản thân đi!"
Năm vị Thánh Đế vừa nghe vậy thì hoảng hốt.
Tự bảo vệ bản thân?
Họ có cảnh giới Thánh Đế cơ mà, cho dù bốn vị trưởng tộc muốn làm gì Tần Ninh thì cũng đâu đến nỗi có mỗi việc tự vệ họ cũng làm không được?
Bành...
Tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Năm dấu ấn lớn lơ lửng trước người Tần Ninh trong nháy mắt lan tỏa khí tức mênh mông vô bờ, bốn chữ Thiên Địa Huyền Hoàng lao thẳng về phía bốn vị trưởng tộc.
Còn chữ Nhất thì lơ lửng trên đầu họ.
"Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất!"
Diệp Chi Vấn chậm rãi khen: "Không hổ là ngươi".
"Có điều hôm nay đã quyết định giết ngươi thì ta nhất quyết không cho ngươi cơ hội sống sót nào".
Sau khi y dứt câu, khí thế trong cơ thể bốn trưởng tộc bùng nổ.
Ở bốn phía.
Bốn cột sáng thình lình dâng cao.
Tần Ninh nhìn bốn góc ấy, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, lộ vẻ hoảng sợ.
Thấy biểu hiện này của hắn, tâm trạng Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều trở nên nặng nề.
Đến Tần Ninh khi thấy cảnh này cũng biến sắc, có thể tưởng tượng được bốn người kia đang làm cái gì.
"Thiên La Tàn Nguyệt!"
Tần Ninh nhìn về phía Viêm Đế. Nơi đó có một mảnh vụn bất quy tắc chỉ còn một nửa đang tỏa ra ánh trăng thuần khiết soi sáng cho thiên đại, vô cùng thánh khiết.
"Nguyệt Chi Tàn Phiến của Hạ Tam Thiên, tộc Viêm Ma lấy được cả cái này à?"
Diệp Chi Vấn cười nói: "Tần công tử quả là có kiến thức sâu rộng. Hạ Tam Thiên là một nơi mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại, mặt trời chủ dương, mặt trăng chủ âm. Năm đó tộc Viêm Ma tiến vào Hạ Tam Thiên, trải qua chặng đường dài, chết vài Thánh Đế mới lấy được Nguyệt Chi Tàn Phiến này đấy!"
Tần Ninh lại nhìn sang Dạ Đế. Hắn thấy một cái cây khô héo đang lơ lửng ở nơi đó.
"Xem thường các ngươi quá rồi|".
Hắn thì thào: "Khô Linh Thánh Thụ trăm vạn năm!"
"Còn của Huyết Đế chắc là Vạn Mẫu Sáp Huyết được luyện chế từ máu ở đầu quả tim của Thánh Đế nhỉ?
"Của Mị Đế giống như là... khí táng nguyên... trong Địa Hạch..."
Tần Ninh nhìn thấy bốn thứ đồ kỳ lạ kia thì nét mặt từ từ trở nên nghiêm trọng.
Diệp Chi Vấn cũng bất ngờ quá đỗi: "Ta lấy làm ngạc nhiên vì hiểu biết của Tần công tử đấy, không biết những thứ này cộng thêm bốn đế đủ để giết ngươi chưa?"
Tần Ninh không trả lời.
Ôn Hiến Chi vội vàng hỏi: "Sư phụ, mấy cái Thiên La Tàn Nguyệt, Khô Linh Thánh Thụ, khí táng nguyên với Vạn Mẫu Sáp Huyết mà người nói là gì thế?"
Tần Ninh liếc nhìn hắn ta rồi mới chậm rãi đáp: "Đó đều là những thánh vật trong đất trời đã trải qua hơn mười vạn năm, trăm vạn năm lịch sử, không những thế còn có khả năng phong ấn..."
Phong ấn?
Ôn Hiến Chi sửng sốt, nói: "Đám người kia muốn phong ấn, giết chúng ta sao?"
Tần Ninh gật đầu, không phủ nhận.
Ôn Hiến Chi hốt hoảng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao đây sư phụ?"
Tần Ninh nhíu mày.
Thật lâu sau hắn mới lên tiếng: "Ta suy nghĩ nhiều lắm... nhưng không còn cách nào!"
Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi đang nghiêm túc nghe đều nghệt mặt.
Suy nghĩ nhiều lắm?
Không còn cách nào?
Sao nghe huề vốn thế nào ấy nhỉ?
Tần Ninh bình tĩnh nhìn xung quanh.
Nếu như đây chỉ là phân thân của bốn vị Thánh Đế Ma tộc thì hắn chẳng sợ gì phong ấn tứ đế này.
Dùng Thiên Địa Huyền Hoàng Nhất đủ để phá giải rồi.
Nhưng có thêm sự hỗ trợ của bốn món cổ bảo gần như không thể nào tồn tại trên đời ấy thì quá khó để phá giải phong ấn.
Diệp Chi Vấn cười hỏi: "Vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng lắm!"
Giờ Tần Ninh thấy dễ thở hơn rồi, hắn cười nói: "Chẳng qua ta bị phong ấn thì các ngươi cũng bị phong ấn theo, cũng không còn mạng nữa, làm vậy có ổn đâu?"
"Cảm ơn đã lo".
Diệp Chi Vấn phì cười: "Mấy người này ấy à... đành dựa vào vận may của họ thôi!"
"Để giết được ngươi thì mấy kẻ này chết cũng đáng".
Vừa nghe thấy lời này, những chiến sĩ Ma tộc trong Huyết Mạc đều bàng hoàng.
Ôn Hiến Chi hốt hoảng hỏi: "Sư phụ, người đang đùa ư? Thật sự hết cách rồi sao?"
Tần Ninh lắc đầu.
"Nếu như chỉ có mỗi phong ấn tứ đế thôi thì ta có thể ngăn cản, nhưng bốn món cổ bảo kia năm xưa ta cũng từng tìm kiếm ở Hạ Tam Thiên nhưng đều chẳng có tung tích gì, không ngờ Ma tộc tìm ra được".
"Phong ấn tứ đế có thể giết chết Thánh Đế, như vậy thì bốn món cổ bảo hoàn toàn có thể giết người có cảnh giới trên cấp Cổ Đế".
"Bọn chúng đã trải qua nhiều biến đổi trong lịch sử nên có rất nhiều tiềm năng quỷ thần khó lường, quan trọng nhất là khả năng phong ấn!"
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo ngay ngẩn cả người.
"Nói vậy tức là, chúng ta... chết chắc rồi?"
Ôn Hiến Chi bần thần suy nghĩ: "Sư phụ, con xin lỗi người".
"Chết thì chưa chắc đâu!", Tần Ninh bỗng thốt ra một câu.
Bình luận facebook