-
Chương 1951-1955
Chương 1951: Tứ Thiên Tử Khung Trận
Giờ phút này, hai người Huyết Vinh Hoàng Giả và Huyết Trinh Hoàng Giả cũng vô cùng thận trọng.
Bọn họ đã lấy được không ít tin tức về Tần Ninh.
Kẻ này cũng không phải có thể đối phó dễ dàng như vậy.
Giữa trời đất, sức mạnh tuôn trào.
Lúc này trong thân thể Tần Ninh giống như được dung hợp một luồng sức mạnh kinh khủng đến từ giữa trời đất.
Luồng sức mạnh này giống như núi lở, lại như biển gầm.
Mà toàn bộ tụ tập trong cơ thể Tần Ninh cũng đã bị cơ thể nhìn như yếu đuối kia hấp thu hoàn toàn.
Một vị Thánh Vương, sao có thể hấp thu được?
Vẻ mặt của hai người Huyết Vinh Hoàng Giả và Huyết Trinh Hoàng Giả khẽ biến đổi.
Bây giờ Tần Ninh mang đến cho bọn họ áp lực quá mạnh.
Mà Tần Ninh lại sải bước ra, dường như khí tức trong cơ thể đã bành trướng đến mức lớn nhất.
"Tới đi!"
Tần Ninh nhìn về phía hai người, tuy đang mỉm cười nhưng lại đáng sợ giống như Ma tộc.
"Giết!"
Một tiếng hét lên.
"Hoàng Viên Phác!"
"Phi Ưng Trảo!"
Hai bóng người lập tức lao ra rất nhanh.
Ầm ầm...
Hai tiếng nổ trầm thấp vang lên, hai bóng người kia nổ tung, trong nháy mắt quét sạch đến trước người Huyết Vinh Hoàng Giả và Huyết Trinh Hoàng Giả.
Ầm ầm... Ầm ầm...
Dường như cả trời đất cũng muốn vỡ vụn.
Mặt đất sụt lún, sức mạnh bộc phát.
Trong chớp mắt, toàn bộ sức mạnh lan ra.
Đám Thánh Vương của năm phe cùng với mấy người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ đều thi nhau dùng hết sức lực để tránh thoát.
"Đây... Đây chính là sức mạnh của Thánh Hoàng sao?"
"Đơn giản là quá mạnh, thực sự hủy thiên cả trời đất".
"Thánh Vương so sánh với Thánh Hoàng, quả thực là không đáng nhắc tới..."
Mọi người đều vô cùng chấn động.
Mà Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả đối mặt với Tần Ninh vô cùng mạnh mẽ kia, trong lòng cũng rất rung động.
Rốt cuộc tên này đã hấp thu sức mạnh gì từ trụ đá mà lại mạnh đến thế?
Lực bộc phát này căn bản không phải là thứ mà bọn họ có thể so sánh được.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Huyết Trinh Hoàng Giả bị Tần Ninh đánh lui, rít lên một tiếng nói.
"Rồi!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên giống như ở ngoài trăm dặm.
"Lên!"
Một tiếng hét vang lên, sau đó là tiếng nổ tung.
Trong chốc lát, xung quanh trời đất xuất hiện bốn luồng dao động.
Dao động khủng bố kia hoàn toàn lan rộng ra.
Chỉ thấy trong phạm vi trăm dặm có bốn luồng ánh sáng đỏ như máu bắn thẳng lên chân trời.
Mà ở giữa bốn luồng ánh sáng đỏ như máu kia, tất cả mọi người đều bị trận ánh sáng bao phủ.
Huyết trận kinh khủng bộc phát ra huyết khí ngập trời.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy!
Cùng lúc đó, từng bóng người lần lượt xuất hiện bên ngoài huyết trận.
Chỉ thấy những người kia đều mặc huyết giáp, khí thế mạnh mẽ, khí tức không hề yếu hơn hai mươi mấy vị võ giả Thánh Hoàng cảnh giới Thánh năm phe.
Có khoảng trên trăm vị.
Trên trăm vị cường giả Huyết Ma cảnh giới Thánh Hoàng!
Ầm...
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên.
Hai người Huyết Trinh Hoàng Giả cùng Huyết Vinh Hoàng Giả đều rút lui.
"Huyết trận?"
"Hình như đã từng quen biết..."
Tần Ninh lẩm bẩm.
Huyết Trinh Hoàng Giả nhếch miệng cười nói: "Tứ Dương Tử Thiên Trận, ngươi đã từng gặp rồi sao? Đây là đại trận mà người của Thiên Võ Đạo dùng để giết Đường Minh!"
"Trận này là do trên trăm vị Thánh Hoàng dựng lên, tên là Tứ Thiên Tử Khung Trận, đừng nói là Thánh Vương, cho dù là Thánh Hoàng Thánh Tôn bị phong ấn bên trong trận này cũng không có khả năng ra ngoài!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày.
"Nhốt ở đây? Vậy không phải các ngươi sẽ chết chắc sao?"
Tần Ninh mở miệng nói: "Không có đường lên trời, không có cửa xuống đất!"
"Hừ, là ngươi nhất định phải chết thì có!"
Lúc này khí huyết trong cơ thể hai người bộc phát.
"Lần trước để ngươi may mắn chạy trốn là do tộc ta khinh thường ngươi, thế nhưng lần này... chắc chắn sẽ không lặp lại!"
Huyết Trinh Hoàng Giả đằng đằng sát khí nói.
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên.
Sức mạnh lan ra khắp trời đất.
Tất cả mọi người đều nhướng mày.
Trong đại trận, hư không bị xé nứt.
Ba bóng người chậm rãi bước ra từ giữa vết rách kia.
Sức mạnh trời đất cuồn cuộn phóng ra.
Khí tràng kinh khủng gần như khiến cho tất cả mọi người không có cách nào đứng vững tại chỗ, thậm chí có một vài Thiên Thánh còn nằm rạp xuống đất, không thể đứng yên được.
Mà giờ phút này, cho dù là đám người cảnh giới Thánh Vương như Hạo Thiên cũng đều cảm giác hô hấp bị áp chế.
Mà bên trong vết rách kia, ba bóng người nhanh chóng bước ra.
Bọn họ mặc trường bào, khí tức nồng đậm, nhìn một cái giống như là tà thần giữa trời đất, thậm chí chỉ cần đưa mắt nhìn thôi tâm hồn cũng có khả năng bị hút mất rồi.
Thấy ba người xuất hiện, Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả thi nhau quỳ một chân trên đất, dáng vẻ cung kính.
"Tham kiến tôn giả đại nhân!"
Mà giờ phút này, vẻ mặt ba người lại rất lạnh nhạt, tùy ý phất phất tay.
Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả đều đứng dậy.
"Phiền phức đến mức này ư?", một người đàn ông trung niên cao lớn đứng giữa cau mày nói.
"Kẻ này quả thật có thể khởi động phong ấn của năm Thánh Chủ!", Huyết Trinh Hoàng Giả khom người nói.
"Xem ra đúng thế thật".
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.
"Không tầm thường!"
Tần Ninh khẽ cười nói: "Tôn giả của tộc Huyết Ma xuất hiện rồi".
"Tần Ninh!"
Người đàn ông đứng ở giữa mở miệng nói: "Chúng ta không có tâm trạng nói đùa với ngươi, bây giờ hãy mở mộ của năm Thánh Chủ ra, nếu không, cho dù ngươi có thể tự vệ, nhưng người bên cạnh ngươi cũng sẽ chết hết!"
"Cho dù thực lực của ngươi có mạnh đến thế nào, ba người chúng ta muốn ra tay giết bọn họ, ngươi cũng không bảo vệ được".
Nghe nói lời này, mấy người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều cảnh giác hẳn lên.
Đây là cấp bậc gì?
Thánh Tôn!
Đúng là chỉ cần đưa tay là có thể giết bọn họ.
Thánh Hoàng, Thánh Tôn, Thánh Đế.
Cấp bậc mạnh nhất Hạ Tam Thiên.
"Được thôi!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, không nhịn được nói: "Ba vị tôn giả giáng lâm, ta lại không có long mạch Cửu U để dựa vào, không giết được Thánh Tôn".
"Nhưng mà trước lúc đó ta phải biết Ôn Hiến Chi còn sống hay không?"
Hắn vừa nói xong, người đàn ông ở giữa lại nói: "Hắn ta đang ở ngay trong mộ Thánh Chủ này, chúng ta muốn mở mộ Thánh Chủ ra nhưng vẫn luôn không thành công".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày lại.
"Nếu ngươi mở mộ Thánh Chủ và đưa Ôn Hiến Chi ra, chúng ta đảm bảo sẽ tha cho các ngươi không phải chết", một người phía bên phải mở miệng.
"Điều kiện không tệ".
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ thử một chút xem sao!"
Nghe thấy vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Thử một chút?
Không thể!
Sao có thể tin Ma tộc được?
Thế nhưng Tần Ninh đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể phản bác.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía năm cột đá, cười nói: "Thật ra nơi đây cũng không có gì cả, thật sự chỉ phong ấn năm ngôi mộ thôi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đi từng bước một tới gần năm cột đá.
"Mộ của năm vị Thánh Chủ!"
Bên trong đám cảnh giới Thánh của năm phe, Linh Vũ Động Thiên tóc tai lộn xộn, máu me khắp người, lẩm bẩm nói: "Là năm vị Thánh Chủ lão tổ của năm phe chúng ta?"
Chương 1952: Đương nhiên ta biết
Tần Ninh nghe thấy lời này lại không nhịn được cười nói: "Chứ không thì sao?"
"Nơi đây phong ấn năm vị Thánh Đế lão tổ cảnh giới Thánh của năm phe các ngươi!"
"Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu!"
"Tộc Đoạn Tình, Đoạn Thiên Khôn!"
"Động tiên Kính Nguyệt, Nguyệt Tinh Dẫn!"
"Mặc Vân thị, Mặc Vân Nhất Ngôn!"
"Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Hồng!"
Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt đám người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê đều tái xanh.
"Tần Ninh, ngươi..."
"Ta làm sao?", Tần Ninh lại cười nói: "Năm đó là Ngự Thiên Thánh Tôn lập ra phong ấn chứ không phải ta, các ngươi hận ta ư? Hơn nữa cũng là các ngươi đáng đời".
Sắc mặt mấy vị Thánh Hoàng rất khó coi.
Ba vị Thánh Tôn kia lại không nhịn được.
"Tần Ninh, mau chút đi!", một người mở miệng nói: "Ngươi nên biết nếu như ba người chúng ta ra tay, ngươi căn bản không có cơ hội ngăn cản chúng ta giết tất cả mọi người".
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Ta biết chứ, cho nên ta mới không tranh cãi với các ngươi, không phải ta đang mở sao?"
"Nhưng không biết tên của ba vị tôn giả là gì?"
Ba người nhíu mày lại.
"Huyết Trấn Sơn!"
"Huyết Trấn Hải!"
"Huyết Trấn Thiên!"
Ba người lần lượt mở miệng.
"Ồ... Xem ra ba vị là huynh đệ của tộc Huyết Ma, khó lường, ba huynh đệ, ba vị Thánh Tôn", Tần Ninh cười nói.
"Đừng ngắt lời!", giờ phút này khí huyết trong cơ thể Huyết Trấn Sơn bộc phát.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Nóng tính như thế làm gì... Ta chỉ nói thôi mà..."
"Nhanh lên!"
Huyết Trấn Sơn tiếp tục quát, bàn tay nắm lại, sát khí mạnh mẽ.
"Biết rồi".
Tần Ninh nhìn về phía mấy vị Thánh Hoàng cảnh giới Thánh còn sót lại của năm phe, mở miệng nói: "Các vị, thật sự rất xin lỗi, đào mộ tổ nhà các ngươi, đây cũng không phải là điều ta muốn làm, mà là bọn họ ép ta..."
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương đều rất khó coi.
Phần mộ của Thánh Chủ.
Nếu có truyền thừa.
Bọn họ sẽ có thể trực tiếp đạt đến cảnh giới Thánh Tôn, thậm chí sau này còn có thể bước vào cảnh giới Thánh Đế.
Nhưng bây giờ...
Sắc mặt mấy người đều rất khó coi.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ động, đi đến trước cột đá.
Cột đá cao hàng trăm trượng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng hùng vĩ.
Ba người Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên đều tới gần cột đá, vẻ mặt lạnh lùng.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía ba người, nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào cột đá.
Trong chốc lát, ánh sáng xuất hiện quanh người Tần Ninh.
Phía trên cột đá, ánh sáng bắn ra bốn phía mang đến cho người ta cảm giác giống như trời đất cũng bị mở ra.
"Có chết hay không?"
Giờ phút này, một tiếng quát lại vang lên.
Tần Ninh đột nhiên nói: "Tộc Huyết Ma không khỏi quá xem thường Tần Ninh ta rồi, ba vị Thánh Tôn lại muốn giết Tần Ninh ta sao?"
Hắn vừa nói xong.
Đột nhiên biến cố xảy ra.
Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Trong chốc lát, năm cột đá kia lại bay lên không, ngay sau đó liền biến mất.
Mà một giây sau, năm cột đá từ trên trời giáng xuống.
Ầm ầm ầm...
Năm cột đá trực tiếp trấn áp cơ thể ba người Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên.
Một tiếng ầm vang lên, mặt đất rạn nứt, hóa thành ngàn vạn vết rách tràn ngập.
Lúc này ba vị Thánh Tôn không có chút sức lực phản kháng nào, bị Tần Ninh làm cho chấn động.
Mà sắc mặt mấy vị Thánh Hoàng cảnh giới Thánh của năm phe đều trắng bệch.
Máu tươi tuôn ra khắp người Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên, bị trấn áp dưới cột đá.
Bây giờ năm cột đá chỉ cao ba trượng, bao phủ lên cơ thể ba người khiến cho ba người không thể nhúc nhích.
Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả vốn đang lạnh mặt, giờ phút này sắc mặt cũng trắng bệch.
"Tần Ninh..."
"Ngươi..."
Tần Ninh nhìn về phía hai người: "Cút!"
Hắn hét lên một câu, hai cột đá đột ngột mọc lên từ mặt đất, trong nháy mắt bay thẳng về hướng hai người.
Ầm ầm!
Chỉ trong khoảnh khắc, hai bóng người đã bị cột đá va vào, hóa thành hai bãi máu thịt.
Hai vị Thánh Hoàng đỉnh cao lập tức mất mạng.
Ba vị cường giả Thánh Tôn trực tiếp bị trấn áp.
Trời đất yên tĩnh.
Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh.
Thế nhưng sắc mặt đám người Ma tộc lại vô cùng sợ hãi.
Tần Ninh đi đến trước mặt ba người, ngồi xuống chậm rãi nói: "Thánh Tôn... Không tầm thường sao?"
Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên chỉ cảm thấy cả người như muốn đứt gãy ra.
Sức mạnh quanh người đã hoàn toàn bị phong tỏa, bị cột đá trấn áp.
"Đây là Thiên Vẫn Huyền Thiết!"
Huyết Trấn Thiên quát khẽ: "Ngươi đã sớm biết!"
"Đương nhiên ta biết".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Thiên Vẫn Huyền Thiết ẩn chứa sức mạnh trời đất đến đạo trời đất, dùng để phong ấn không thể tốt hơn, ba người các ngươi là Tôn, đủ để phong ấn các ngươi..."
"Nếu không sao có thể lấy năm Thiên Vẫn Huyền Thiết để phong ấn năm vị Thánh Chủ cảnh giới Thánh Đế chứ?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt ba người trắng bệch.
Tần Ninh!
Xảo trá!
Tần Ninh nhìn về phía ba người, tiếp tục nói: "Vậy kế tiếp, Huyết Ma các ngươi sẽ để ai xuất hiện đây? Thánh Tôn không đáng chú ý, phải là Thánh Đế..."
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người rất khó coi.
Bọn họ đã đủ coi trọng Tần Ninh.
Thế nhưng kết quả... vẫn thất bại.
Thánh Tôn giáng lâm tiêu diệt, tuy Tần Ninh chỉ là cảnh Thánh Vương nhưng vẫn thất bại.
Sắc mặt ba người dữ tợn.
"Tần Ninh, ngươi sẽ không được chết yên lành".
Huyết Trấn Thiên quát: "Ngươi cho rằng ngươi trấn áp ba người bọn ta là có thể trốn lên trời được sao? Hôm nay là ngày chết của ngươi!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Tần Ninh siết tay lại, một tiếng ầm vang lên, cả người Huyết Trấn Thiên kia bị cột đá trực tiếp nghiền nát, hoàn toàn nổ tung.
Bốn phía yên tĩnh như chết.
Tần Ninh lẩm bẩm: "Năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết này chính là cánh cửa phong ấn năm vị Thánh Đế, nhưng cũng là thần binh tuyệt thế, dư sức tiêu diệt các ngươi".
Nghe thấy vậy, sắc mặt Huyết Trấn Sơn và Huyết Trấn Hải trắng bệch.
Bị gài bẫy!
Hôm nay rốt cuộc là bọn họ tính kế Tần Ninh, hay là Tần Ninh tính kế bọn họ?
Giờ phút này, Tần Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài Tứ Thiên Tử Khung Trận.
"Tới rồi sao?"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, nhìn về phía vị trí năm cột đá.
Ở chỗ năm cột đá kia, khi cột đá bị Tần Ninh lấy ra, bên trên mặt đất xuất hiện năm luồng ánh sáng, dường như chúng được nối liền một chỗ, quanh quẩn thành một cánh cửa lớn.
Tần Ninh bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Ôn Hiến Chi, nếu ngươi ở bên trong thì hãy tự mình ra đi, có lẽ sư phụ không có thời gian đưa ngươi ra đâu..."
Vừa nói xong, Tần Ninh nhìn về phía trước.
"Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, nhìn đi... Đại đế của các ngươi đã đến rồi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, hai người đều sững sờ.
Từng luồng khí tức lơ lửng bên ngoài Tứ Thiên Tử Khung Trận.
Khí tức như dời sông lấp biển kia dường như lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
Tần Ninh thấy cảnh này thì nhíu mày lại.
"Hạo Thiên!"
Tần Ninh nói thẳng: "Bảo vệ tốt bọn họ, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào".
Nghe thấy lời này, Hạo Thiên vội vàng tập trung đám người lại một chỗ.
Về phần đám võ giả Thánh Cảnh năm phe, bọn họ cũng lười để ý đến.
Chương 1953: Huyết Âm Phục
Tần Ninh sải bước ra, khí huyết cả người bộc phát.
Dao động khủng bố lan rộng ra trong nháy mắt.
Ba Thánh Chủ qua lại giữa trời đất như ma quỷ.
Ầm ầm...
Từng tiếng nổ vang lên.
Bên trong Tứ Thiên Tử Khung Trận kia, lúc này hơn vạn Ma tộc lần lượt nổ tung.
Phong thần châu của Tần Ninh điên cuồng chuyển động, từng viên Tịnh Ma Châu Đan sinh ra bên trong phong thần châu.
Gần như là trong nháy mắt, từng chiến sĩ Ma tộc đều lần lượt mất mạng.
Tần Ninh tụ tập hàng ngàn hàng vạn viên Tịnh Ma Châu Đan.
Bóng người lóe lên, đi đến bên cạnh Hạo Thiên, Dương Thanh Vân.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, trực tiếp đưa Tịnh Ma Châu Đan cho hai người, dặn dò: "Đợi chút nữa nếu có cơ hội, các ngươi hãy lập tức rời đi, không thể ở lại chỗ này được nữa!"
"Sư tôn..."
"Sư gia..."
Hai người sững sờ.
"Đừng lề mề chậm chạp, các ngươi ở chỗ này mới gây cản trở cho ta!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhớ kỹ, nếu có cơ hội hãy lập tức bỏ chạy, ta có thể xử lý tốt chuyện ở đây".
"Có lẽ Hiến Chi đang ở trong mộ, các ngươi không thích hợp tiến vào!"
Nghe thấy lời này, mấy người đều thi nhau gật đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tần Ninh nghiêm nghị như thế.
Có người đến!
Là cấp bậc Thánh Đế sao?
Trong lòng mấy người đều khó mà nói rõ.
Nếu thật là Thánh Đế, bọn họ ở lại đúng là sẽ gây thêm phiền phức cho Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn về phía đám người, tiếp tục nói: "Nếu như lần này ta không thể trở lại, cũng không cần phải lo lắng cho ta, hiểu chưa?"
"Thánh vực Thiên Hồng giao cho các ngươi".
Hắn vừa nói xong, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Thạch Cảm Đương vội vàng nói: "Sư phụ thần uy cái thế, sẽ không gặp phải phiền phức!"
"Ta cũng nghĩ thế!"
Tần Ninh cười nói: "Được rồi, không cần nói nhiều nữa".
Tần Ninh nhìn về phía đám người, nói: "Đi theo ta!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh dẫn hơn trăm người đi vào mép màn sáng cột đá.
"Năm đó ta đã lập ra cấm chế ở chỗ này, đồng thời mở ra cánh cửa vực giới có thể thông từ chỗ này đến những nơi khác, chỉ là bây giờ thời gian đã qua lâu rồi, có người xông vào phần mộ Ngũ Đế, vực môn có thể sẽ bị thiếu hụt, nhưng cũng đủ để đưa các ngươi ra bên ngoài đại trận này, sau khi đi ra ngoài chỗ này hãy lập tức rời khỏi thánh cảnh Vị Ương, không được trì hoãn!"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh, đều lộ vẻ mặt không nỡ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cứ làm theo ta nói là được rồi, hiểu chưa?"
"Rõ!"
"Ừm!"
Lần này, Tần Ninh có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Mà đám người cũng hiểu ra nhất định là có nhân vật khó lường chạy đến.
Nếu không Tần Ninh không có khả năng kiên quyết như thế, thậm chí còn để bọn họ mượn nhờ vết tích năm đó còn lại ở đây để rời đi!
Thật là Thánh Đế sao?
Thánh Đế!
Cường giả vô địch của Hạ Tam Thiên.
Rốt cuộc mạnh đến thế nào?
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua!
Tần Ninh cầm hai cột đá trong tay, đâm xuống lòng đất, mà ở giữa hai cột đá kia, ánh sáng xanh xuất hiện giống như màn che.
"Đi!"
Tần Ninh nói thẳng: "Nhớ kỹ lời ta nói, bên trong thánh vực Thiên Hồng có không ít Ma tộc, lần này những người đến đều là cấp bậc Thánh Hoàng Thánh Tôn, chắc hẳn bên ngoài đều là cấp bậc Thánh Vương, cẩn thận luôn luôn không sai".
"Rõ!"
Hạo Thiên, Dương Thanh Vân đều gật đầu.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng rất mông lung.
Các cô chưa bao giờ thấy Tần Ninh cẩn thận như vậy.
"Đi thôi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Yên tâm, ta sẽ không chết, chỉ là không muốn các nàng ở chỗ này, ngược lại sẽ khiến ta khó xử".
"Ừm!"
Diệp Viên Viên gật đầu nói: "Vậy chàng phải cẩn thận".
"Ừ!"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lần lượt nhào vào trong lòng Tần Ninh.
Một màn này khiến đám người bên ngoài vô cùng hâm mộ!
Từng bóng người lần lượt rời đi.
Mà lúc này đám người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương Thánh Hoàng nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Tần công tử, cũng thả chúng ta đi thôi!"
"Chúng ta bị Ma tộc lợi dụng, đã biết hối cải rồi!"
"Đúng vậy!"
Bây giờ từng vị Thánh Hoàng lại không còn uy nghiêm của Hoàng giả như trước nữa.
Ánh mắt của Tần Ninh có chút lạnh lùng, nhìn về phía đám người.
"Các ngươi... có chết hay không thì liên quan gì đến ta?"
Hắn vừa nói xong, sắc mặt mấy vị Thánh Hoàng đều rất khó coi.
"Ngươi thật sự vô tình như vậy ư?"
Kính Phi Tiên quát khẽ: "Thấy chết không cứu, ngươi... lần này cũng đừng hòng sống".
Nhìn thấy dáng vẻ lập tức trở mặt của đám người, Tần Ninh lại cười nói: "Ta biết ngay các ngươi sẽ như thế mà".
"Biết bên ngoài là ai sắp đến không?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Thánh Đế Ma tộc!"
"Không cần ta ra tay giết các ngươi, các ngươi cũng sẽ chết thôi".
Nghe hắn nói vậy, đám người Linh Vũ Động Thiên trợn tròn mắt.
Thánh Đế!
Thánh Đế Ma tộc!
"Ngươi điên rồi!"
Linh Vũ Động Thiên nhìn về phía Tần Ninh, gầm thét lên: "Thánh Đế đến đây mà ngươi còn không chạy, ngươi điên rồi, ngươi muốn chết!"
"Ta đang chờ bọn họ đến!"
Tần Ninh nhìn về phía nơi xa, lẩm bẩm nói: "Thánh Đế tới sẽ có rất nhiều chuyện, cũng sẽ biết được càng nhiều, càng thêm dễ làm!"
Giờ phút này, bên trong Tứ Thiên Tử Khung Trận, thi thể Ma tộc la liệt đầy đất.
Chỉ có đám người cảnh giới Thánh của năm phe và Tần Ninh ở bên trong trận.
Mà đám Thánh Hoàng của Ma tộc ở bên ngoài đại trận chỉ có thể đứng yên, không dám tiến vào.
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Huyết Trấn Sơn và Huyết Trấn Hải, lẩm bẩm nói: "Đám Thánh Đế đều đã tới, hai người các ngươi cũng vô dụng rồi, để bọn họ đỡ phải tốn sức, ta sẽ giết các ngươi đi!"
Hắn vừa nói xong, cột đá vang lên răng rắc.
Lúc này hai người hoàn toàn không còn khí tức.
Mà giờ phút này, Tần Ninh đứng ở giữa hai thi thể nhìn về phía phương xa.
"Cuối cùng đã đến rồi!"
Hắn đã chờ đợi một ngày này từ lâu.
Thánh Đế Ma tộc!
Hắn đã sớm muốn được chứng kiến.
Giờ phút này, từng tiếng xé gió vang lên.
Biển máu gần như xuất hiện dọc theo đường chân trời.
Mà ở trước biển máu có một bóng người mặc một bộ áo đỏ, tóc dài như máu, khuôn mặt âm nhu, làn da trắng nõn, bờ môi lại đỏ đến đáng sợ.
Dường như người này mang cả một biển máu tới nơi đây.
Người còn chưa tới mà đám võ giả cảnh giới Thánh của năm phe đều đã sợ vỡ mật.
"Huyết Ma, Thánh Đế!"
Tần Ninh ngẩng đầu đưa mắt nhìn, khẽ mỉm cười nói: "Ta chờ đã lâu!"
Người kia cất bước đến, trực tiếp tiến vào trong đại trận, mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh.
Đó là một người đàn ông vô cùng nhã nhặn, lúc hắn ta đi đến phía trước, biển máu đã biến mất.
"Huyết Ma, Huyết Âm Phục, bái kiến Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Giọng nói của người đàn ông kia vô cùng êm tai, quả thực là khiến người ta như được thả lỏng.
Chỉ là giờ phút này đám Thánh Hoàng Thánh Vương cảnh giới Thánh lại cảm giác giọng nói này giống như sứ giả của Địa Ngục.
Thế nhưng một giây sau, đám người lại vô cùng kinh ngạc.
Huyết Âm Phục?
Bái kiến ai?
Ngự Thiên Thánh Tôn?
Ngự Thiên Thánh Tôn... Ở đâu?
Tần Ninh nghe thấy lời này lại cười ha ha nói: "Quả nhiên, Ma tộc đã đoán được!"
Huyết Âm Phục nghe vậy thì cười nhạt nói: "Cũng không khó đoán lắm, Tần công tử không có ý định giấu giếm thân phận của mình, vô cùng quan tâm đến Thánh Thú tông, Đường Minh bỏ mình, ngươi cực kỳ giận dữ, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ bị bắt rồi tra tấn đến mức mất hết tu vi, ngươi cũng tốn rất nhiều công sức để cứu bọn họ, cuối cùng chúng ta đã xác định được, do đó mới chạy đến!"
Chương 1954: Thánh Đế của các tộc đến
"Mặc dù tổn thất rất lớn, thế nhưng cuối cùng đã có thể xác định Ngự Thiên Thánh Tôn đã trở về, Tần Ninh công tử chính là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế!"
Huyết Âm Phục bình tĩnh nói: "Nếu đã như vậy, Tần Ninh công tử, hôm nay ngươi sẽ không có cách nào rời đi, chúng ta... cũng muốn đoạt được thân xác của ngươi!"
Đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe đều hoàn toàn ngây ra.
"Ngươi thật là... Ngự Thiên Thánh Tôn?"
Linh Vũ Động Thiên tóc tai toán loạn, máu tươi trên người đã khô cạn, không thể tin được nói: "Ngươi... Ngươi..."
Ngự Thiên Thánh Tôn, gần như tám vạn năm không có tin tức gì.
Bây giờ xuất hiện lần nữa, lại thành bộ dáng này?
Làm sao có thể!
Đoạn Tình Thương cũng khó mà duy trì bình tĩnh, không nhịn được nói: "Chuyển thế sống lại? Ngươi có thể bỏ qua tu vi Thánh Đế năm đó, lựa chọn chuyển thế làm lại?"
Quyết đoán như vậy!
Ai có thể làm được?
Kính Phi Tiên không biết nên khóc hay nên cười, sợ ngây người nói: "Ngươi... Không phải tọa hóa... Là chuyển thế, chuyển thế..."
Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói đến chuyện thần kỳ khó lường như vậy.
Chỉ là đến cấp bậc Thánh Đế đều vô cùng mạnh mẽ, ai mà nói được chính xác chứ?
Sắc mặt Mặc Vân Thần lúc này cũng cực kỳ khó coi.
Mà Thiên Võ Khuê đã sớm chẳng biết nói gì.
Huyết Âm Phục nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Trên thực tế, tộc ta vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến đám người Thánh Thú tông, chờ đợi thời cơ đến, mãi đến khi ngươi xuất hiện, chúng ta cũng không xác định, nhưng mà cuối cùng mấy năm nay cũng đã xác định được rồi".
"Bây giờ đã biết được, không biết nên gọi ngươi là Tần công tử hay là Ngự Thiên Thánh Tôn đây?"
"Ngươi thích thế nào cũng được", Tần Ninh khẽ cười nói.
Mái tóc màu đỏ của Huyết Âm Phục khẽ bay theo gió.
Mà giờ phút này, đám võ giả đi theo Huyết Âm Phục đến đều lần lượt đứng xung quanh để củng cố Tứ Thiên Tử Khung Trận, lo lắng Tần Ninh sẽ chạy trốn.
"Tần tông chủ, thân xác ở nơi nào, giao ra đi!"
Huyết Âm Phục lạnh nhạt nói: "Ta đã tới rồi, lần này chắc chắn ngươi sẽ không có khả năng trở mình đâu".
"Năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết kia từng bị ngươi phong ấn, cho dù Thánh Đế đụng vào cũng có chút phiền phức!"
"Nhưng bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, rất khó phát huy ra thần uy của năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết này, ngươi không chống lại được Thánh Đế đâu!"
"Tần tông chủ nên dừng tay thì hơn".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Ta chỉ chờ các ngươi đến, nếu ta dừng tay không phải rất buồn cười sao?"
Sắc mặt đám người Thiên Võ Khuê, Mặc Vân Thần lạnh lẽo.
Tần Ninh nói là các ngươi chứ không phải ngươi.
Mà khi Tần Ninh vừa nói xong, bên trong hư không, một khí tức mạnh mẽ lan ra.
Giữa trời đất màu máu vắng vẻ kia, đột nhiên không gian bị xé nứt, từng bóng người lần lượt đi ra từ bên trong vết rách kia.
Nhìn kỹ lại, một người cầm đầu có mái tóc màu đen, thân thể thẳng tắp, mặc áo bào đen.
Hai tay lộ ra dưới áo bào đen lại vô cùng trắng nõn, nhìn kỹ lại khuôn mặt càng trắng nõn hờ hững hơn.
Mái tóc đen và làn da trắng bệch giống như quỷ thắt cổ, làm người ta hoảng hốt.
Thế nhưng khuôn mặt của người cầm đầu kia lại vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta phải rung động.
"Lại tới một vị nữa, hình như là tộc Dạ Ma?", Tần Ninh cười nói.
Giờ phút này người xuất hiện kia mở miệng nói: "Dạ Ma, Dạ Túy Mộng!"
Dạ Túy Mộng!
Nghe thấy lời này, Tần Ninh không nhịn được cười nói: "Không thể không nói, Ma tộc các ngươi đúng là nhập gia tùy tục, đặt tên thật sự rất êm tai".
"Dạ Túy Mộng... Đêm say một mình, rong chơi trong mộng!"
Dạ Túy Mộng nghe thấy vậy thì nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Không hổ là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế, tâm tính không phải thứ mà chúng ta có thể đánh đồng".
"Chỉ là Tần công tử, lần này chúng ta đều đến vì ngươi, đã rất coi trọng ngươi rồi".
"Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Tần Ninh nghe vậy thì không nhịn được cười nói: "Ta cũng nói rồi, nếu đã tới thì xuất hiện hết đi, sao phải che che giấu giấu làm gì?"
Tần Ninh đứng trước tế đàn, năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết trôi nổi phía sau.
Mà võ giả cảnh giới Thánh của năm phe lại không dám thở.
Lúc này... nếu dám can đảm làm loạn, chắc chắn người chết sẽ là bọn họ.
Tần Ninh không có ý định buông tha cho bọn họ.
Ma tộc chỉ lợi dụng bọn họ thôi.
Thế nhưng cho tới giờ phút này, vẫn có người không hề xuất hiện.
Điều này đủ để chứng minh, lần này Ma tộc căn bản không hề muốn hợp tác với bọn họ, mà chỉ đến vì Tần Ninh, vì Ngự Thiên Thánh Tôn.
Bọn họ chỉ là đám ngu ngốc bị lợi dụng thôi.
Khi Tần Ninh vừa dứt lời, từng bóng người lần lượt xuất hiện ở nơi xa.
Khi những bóng người kia đi ra, khí tức cực nóng đập vào mặt.
Từng ngọn lửa quanh quẩn khắp trời đất.
Từng hơi thở nóng rực khiến người ta khô nóng.
Giờ phút này, mọi người đều đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy một người cầm đầu mặc một bộ áo giáp lửa, tóc dài buộc lên, thân hình nhìn như yếu đuối nhưng lại như có được sức mạnh vô cùng vô tận.
Mà người kia, nhìn kỹ lại sẽ thấy không hề cường tráng, ngược lại trông vô cùng mảnh mai giống phụ nữ, làn da trong trắng lộ hồng, cực kỳ đặc biệt.
"Tộc Viêm Ma, Viêm Như Ngọc, bái kiến Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Người kia vừa mở miệng, giọng nói tràn ngập từ tính, lại vô cùng trong trẻo.
Loại khí tức mạnh mẽ đó rất giống với Huyết Âm Phục và Dạ Túy Mộng.
"Viêm Như Ngọc..."
Tần Ninh cười nói: "Cái tên không tệ, nhưng nó thích hợp với phụ nữ hơn, chỉ là nhìn dáng vẻ của ngươi như vậy cũng rất phù hợp với ngươi, rất tốt!"
Viêm Như Ngọc khẽ cười nói: "Chúng ta đã sớm được nghe nói về tên tuổi của Ngự Thiên Thánh Tôn, đây là một vị Thánh Đế truyền kỳ thứ hai trong thánh vực Thiên Hồng sau Vị Ương Thánh Đế".
"Khen ta như vậy, ta sẽ thấy ngại lắm".
Tần Ninh cười nói: "Huyết Ma đã tới, Dạ Ma đã tới, Viêm Ma đã tới, vậy tộc Mị Ma cũng nên tới rồi nhỉ?"
"Xem ra Tần công tử rất muốn gặp nô gia!"
Ngay giờ phút này, một tiếng cười vang lên.
Giọng nói kia khiến người ta cảm thấy tê dại đến tận xương tủy.
Cho dù là mấy vị Thánh Hoàng như Linh Vũ Động Thiên, Thiên Võ Khuê, lúc này nghe được giọng nói đó cũng cảm thấy xương cốt như bị hòa tan.
Mà âm thanh kia vừa dứt, một bóng người đã đạp không mà tới.
Hai chân thon dài ở giữa tà váy xẻ trắng nõn như ngọc, duyên dáng yêu kiều.
Mà vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ đó như không chịu nổi một nắm tay, nhìn lên trên là đường cong khiến người ta phải xịt máu mũi cùng với cái cổ tuyết trắng, một khuôn mặt vô cùng quyến rũ.
Một cái nhăn mày một nụ cười của người phụ nữ kia dường như đã thu hút vô số người gần như đắm chìm.
Đây là một người phụ nữ quyến rũ từ bên trong.
Giống như khi trời cao tạo ra cô ta chỉ cần một từ, quyến rũ!
Mọi cử chỉ gần như khiến người ta không cầm giữ được.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa ra sau gáy bị người phụ nữ tùy ý gảy, khiến cho mấy vị Thánh Vương cảnh giới Thánh của năm phe đều xịt máu mũi.
Bọn họ đã là cảnh giới Thánh Vương, cũng không ham sắc đẹp.
Nhưng bây giờ... căn bản không nhịn được!
Người phụ nữ này quả thực là hại nước hại dân, họa thủy trên trời rơi xuống, tuy khiến người ta biết rõ là mầm tai hoạ nhưng lại không có cách nào vứt bỏ được.
Chương 1955: Quả thật là không lọt vào được
Người phụ nữ kia bước đến, để lộ ra đôi chân trắng nõn như ngọc làm cho người ta cảm thấy đặc biệt xinh đẹp.
“Nô gia là người của Mị Ma tộc, Xảo Vân Đoá!”
Người phụ nữ nhìn về phía Tần Ninh, đôi mắt chớp chớp.
Nhất thời, cho dù là lão già họm hẹm như Thiên Võ Khuê cũng không nhịn được mà hơi khom người xuống.
Người này đâu phải là phụ nữ!
Quả thực là một nữ yêu tinh!
Chỉ là, ánh mắt Xảo Vân Đoá nhìn về phía Tần Ninh cũng mang theo chút kinh ngạc.
Ở đây, cho dù là ba người Viêm Như Ngọc, Dạ Tuý Mộng, Huyết Âm Phục, cùng với một số cường giả của ba tộc đều không thể không thừa nhận phong thái quyến rũ này của cô ta.
Thế nhưng Tần Ninh vẫn không hề bị lay động như trước.
“Xem ra, nô gia không lọt được vào mắt của Tần công tử…”, Xảo Vân Đoá hờn dỗi cất lời, dáng vẻ giống như là đang làm nũng, mỉm cười nói.
“Quả thật là không lọt vào được!”
Tần Ninh cười nói: “Bên cạnh ta đã có ba vị mỹ nhân làm bạn, người thì giống như đoá hoa sen trên đỉnh núi tuyết, làm cho ta say mê, người thì giống như đoá phù dung trong làn nước làm cho ta trầm mê, người thì giống như tiên nữ giáng trần, thánh khiết thanh cao, khiến cho ta trầm luân”.
“Còn cô, phong thái quyến rũ này không phải tự nhiên mà có, nếu như ta không nhìn nhầm thì đây là do ngày sau cô tu luyện ra chứ không phải là trời sinh đã có”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Xảo Vân Đoá vẫn tươi cười như hoa, cô ta nói: “Nếu là như thế, ta thật sự rất muốn gặp ba vị mỹ nhân này”.
“Nói tóm lại là vẻ đẹp của các nàng không giống nhau, đều là do trời sinh đã có, ngày sau khí chất ấy tăng thêm sẽ trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ, Thương Mang Thần Nữ, còn những thứ này của cô chỉ là do ngày sau tu luyện mà thành, khí chất tiên thiên…cô không có…”
Xảo Vân Đoá cười khanh khách nói: “Chỉ là những thứ ngày sau tu luyện thành này cũng đã làm cho không ít Thánh Tôn, thậm chí là Thánh Đế trong Hạ Tam Thiên trầm mê vào đó, không thể nào kiềm chế được, không thể nào rời khỏi nô gia, còn có thể vì nô gia mà chém giết các sinh linh trong Hạ Tam Thiên!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, hắn chỉ nhìn liếc mắt nhìn Xảo Vân Đoá.
“Lời này của cô, ta không phủ nhận, chắc chắn không phải người nào cũng có mắt nhìn người cao như ta, nhưng mà, cái tên này của cô cũng thật là thô tục, Xảo Vân Đoá…Ngược lại vô duyên vô cớ khiến cho cô thiếu đi ba phần xinh đẹp!”
“Ồ? Tần công tử nói xem, nô gia nên đặt tên là gì?”
“Mị Như Ti!”
Tần Ninh cười nói: “Tên này không tồi…Ừm…Cũng không ổn lắm, hơi thô tục, không bằng gọi là…Viêm Như Ngọc đi”.
Ở một bên khác, Viêm Như Ngọc nghe được những lời này thì hơi hơi sửng sốt.
Xảo Vân Đoá cười khanh khách, cười đến mức cả người run rẩy, làm cho người ta không khỏi si mê.
“Chỉ sợ Viêm Như Ngọc đại nhân không vui lòng đâu!”
Giờ phút này, bốn người Huyết Âm Phục, Dạ Tuý Mộng, Viêm Như Ngọc và Xảo Vân Đoá đứng ở bốn phía.
Tần Ninh nhìn lướt qua những người ở xung quanh, hắn đã nhìn ra, người yếu nhất cũng là lực lượng tinh nhuệ có cấp bậc Thánh Vương trong bốn tộc.
“Tần công tử, chuyện đã tới nước này, gần như ổn thoả cả rồi!”
Huyết Âm Phục lại nói: “Lần này, vì để dẫn dụ ngươi tiến vào nơi đây, chúng ta đã hao tốn rất nhiều tâm tư, bây giờ, xem như là đã thành công, rốt cuộc là thân xác ở chỗ nào?”
“Huyết Âm Phục, ngươi vội gì chứ?”
Tần Ninh nói tiếp: “Đã đến được đây rồi, bốn vị cũng đã xuất hiện, còn một vị cuối cùng, nếu ta đoán không nhầm thì người đó là Nhân tộc phải không, hẳn là một vị Thánh Đế trong một thánh vực của Hạ Tam Thiên nhỉ? Đến thì cũng đã đến rồi, tại sao còn không xuất hiện?”
Lời này vừa dứt, ánh mắt bốn vị Thánh Đế của bốn tộc đều khẽ thay đổi.
“Nếu Tần công tử đã phát hiện ra thì ta đây không thể tiếp tục ẩn nấp được rồi!”
Hư không rung động, một bóng người bước ra.
Dáng ngươi thon dài, trông có chút cao lớn, trên người trang phục màu xanh, khoác áo choàng cùng màu, mặt đeo lụa mỏng, ngăn cản tất cả sự dò xét.
“Xuất hiện thì cũng xuất hiện rồi, còn không thể lộ mặt ra sao?”
Tần Ninh nhìn về phía người nọ, mỉm cười nói: “Trốn trốn tránh tránh như vậy để làm gì?”
“Dù sao thì hôm nay, trong mắt các ngươi, ta chắc chắn là phải chết rồi, không phải sao?”
Người đàn ông kia cũng cười nói: “Ta chỉ bị kéo tới để xem kết quả thôi, trở về còn phải bẩm báo lại, Tần công tử có thể không cần để ý đến ta!”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng xanh, tiếp tục: “Thân là Thánh Đế mà còn phải trở về bẩm báo, xem ra người phía sau ngươi cũng không đơn giản”.
Người đàn ông mặc áo choàng xanh kia nghe được những lời này chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Tần Ninh quét qua năm bóng người, mở miệng nói: “Xem ra đã tới đủ rồi”.
“Chỉ là, tộc trưởng của bốn tộc Viêm Ma, Huyết Ma, Dạ Ma, Mị Ma, không có một người nào tới sao? Theo suy đoán của ta, tộc trưởng là cấp bậc Thánh Đế cao nhất, đến đây giết ta hẳn là vô cùng dễ dàng!”
Lời này vừa nói ra, Dạ Tuý Mộng chậm rãi nói: “Tần Ninh, năng lực của ngươi, ta đều đặt ở trong mắt, không nói đến việc ngươi là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển kiếp, nếu như ngươi chịu hợp tác với chúng ta thì vực chủ của thánh vực Thiên Hồng, thậm chí là đế chủ của Hạ Tam Thiên, chắc chắn sẽ là ngươi!”
“Thánh vực Thiên Hồng, Ngự Thiên Thánh Tôn”.
“Thánh vực Đại Võ, Cuồng Võ Thiên Đế!”
“Thánh vực Thiên Kiếm, Thanh Vân Kiếm Đế!”
“Ba vị đều là kỳ tài cái thế, thế nhưng lại không sinh ra trong cùng một thời đại!”
“Nếu như ngươi chịu dốc sức phục tùng chúng ta, đợi đến khi nắm chặt được Hạ Tam Thiên, chúng ta tôn ngươi là chủ, được không?”
Nghe đến đây, Tần Ninh cũng không nhịn được mà cười nói: “Tin tức mà các ngươi thu được vẫn không đủ chuẩn xác, thật ra ta…chính là Thanh Vân Kiếm Đế, Cuồng Võ Thiên Đế, Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ đều là đồ đệ của ta”.
“Ngự Thiên Thánh Tôn chẳng qua chỉ là một kiếp của ta mà thôi, ta tồn tại những chín kiếp cơ mà!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người kia cũng không thay đổi.
Huyết Âm Phục từ từ nói: “Tần Ninh, cần gì phải như thế?”
“Thân xác của Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế, tất nhiên là ta cũng sẽ lấy được!”
“Ngươi nói ngươi là bọn họ...Một kiếp chuyển đổi thân xác đã là điều không thể nào tưởng tượng nổi, ba kiếp chuyển thân xác, có thể sao?”
Tần Ninh khoát tay nói: “Xem ra, nói các ngươi cũng không tin, các ngươi có thể đi hỏi vị Diệp Chi Vấn tiên sinh kia một chút, y không chỉ ở trong Hạ Tam Thiên, những gì y biết được nhất định là nhiều hơn so với các ngươi!”
Lúc này, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tần Ninh.
“Những năm gần đây, trong thánh vực Thiên Hồng, chúng ta đã tìm kiếm hết một lượt, nhưng không hề có chút tin tức gì về thân xác của Ngự Thiên Thánh Tôn”.
Xảo Vân Đoá mở miệng nói: “Chắc chắn là Tần công tử biết nó ở nơi nào, mang thân xác kia tới, đồng ý gia nhập với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không để Tần công tử chịu thiệt”.
“Cho dù Tần công tử ghét bỏ nô gia, nô gia cũng có thể làm trâu làm ngựa cho Tần công tử!”
Nghe vậy, Tần Ninh cười ha ha nói: “Đồ đệ kia của ta, nhìn thì có vẻ không đáng tin cậy, nhưng gần tám vạn năm qua, các ngươi vẫn không thể nào tìm được thân xác kiếp trước của ta, rốt cuộc thì hắn ta vẫn là người đáng tin cậy!”
Tần Ninh nhìn năm người bọn họ, mỉm cười nói: “Nếu như muốn thân xác thì theo ta tiến vào phần mộ của năm vị Thánh Chủ đi!”
Một lời vừa dứt, thân hình Tần Ninh lùi về sau.
“Chạy đi đâu?”
Lúc này, Huyết Âm Phục vung tay ra.
Ngay tại khoảnh khắc này, phía trước Tần Ninh, năm chiếc Thiên Vẫn Huyền Thiết phát ra ánh hào quang.
Khí tức mạnh mẽ phóng thích ra bên ngoài.
Bàn tay Huyết Âm Phục bị ngăn lại.
Tần Ninh đứng chắp tay sau lưng, bóng người dần dần biến mất, hắn mỉm cười nói: “Đã tới được bước này rồi thì cứ tiến vào nhìn xem!”
Một lời vừa dứt, thân hình Tần Ninh biến mất không thấy tăm hơi.
Giờ phút này, hai người Huyết Vinh Hoàng Giả và Huyết Trinh Hoàng Giả cũng vô cùng thận trọng.
Bọn họ đã lấy được không ít tin tức về Tần Ninh.
Kẻ này cũng không phải có thể đối phó dễ dàng như vậy.
Giữa trời đất, sức mạnh tuôn trào.
Lúc này trong thân thể Tần Ninh giống như được dung hợp một luồng sức mạnh kinh khủng đến từ giữa trời đất.
Luồng sức mạnh này giống như núi lở, lại như biển gầm.
Mà toàn bộ tụ tập trong cơ thể Tần Ninh cũng đã bị cơ thể nhìn như yếu đuối kia hấp thu hoàn toàn.
Một vị Thánh Vương, sao có thể hấp thu được?
Vẻ mặt của hai người Huyết Vinh Hoàng Giả và Huyết Trinh Hoàng Giả khẽ biến đổi.
Bây giờ Tần Ninh mang đến cho bọn họ áp lực quá mạnh.
Mà Tần Ninh lại sải bước ra, dường như khí tức trong cơ thể đã bành trướng đến mức lớn nhất.
"Tới đi!"
Tần Ninh nhìn về phía hai người, tuy đang mỉm cười nhưng lại đáng sợ giống như Ma tộc.
"Giết!"
Một tiếng hét lên.
"Hoàng Viên Phác!"
"Phi Ưng Trảo!"
Hai bóng người lập tức lao ra rất nhanh.
Ầm ầm...
Hai tiếng nổ trầm thấp vang lên, hai bóng người kia nổ tung, trong nháy mắt quét sạch đến trước người Huyết Vinh Hoàng Giả và Huyết Trinh Hoàng Giả.
Ầm ầm... Ầm ầm...
Dường như cả trời đất cũng muốn vỡ vụn.
Mặt đất sụt lún, sức mạnh bộc phát.
Trong chớp mắt, toàn bộ sức mạnh lan ra.
Đám Thánh Vương của năm phe cùng với mấy người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ đều thi nhau dùng hết sức lực để tránh thoát.
"Đây... Đây chính là sức mạnh của Thánh Hoàng sao?"
"Đơn giản là quá mạnh, thực sự hủy thiên cả trời đất".
"Thánh Vương so sánh với Thánh Hoàng, quả thực là không đáng nhắc tới..."
Mọi người đều vô cùng chấn động.
Mà Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả đối mặt với Tần Ninh vô cùng mạnh mẽ kia, trong lòng cũng rất rung động.
Rốt cuộc tên này đã hấp thu sức mạnh gì từ trụ đá mà lại mạnh đến thế?
Lực bộc phát này căn bản không phải là thứ mà bọn họ có thể so sánh được.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Huyết Trinh Hoàng Giả bị Tần Ninh đánh lui, rít lên một tiếng nói.
"Rồi!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên giống như ở ngoài trăm dặm.
"Lên!"
Một tiếng hét vang lên, sau đó là tiếng nổ tung.
Trong chốc lát, xung quanh trời đất xuất hiện bốn luồng dao động.
Dao động khủng bố kia hoàn toàn lan rộng ra.
Chỉ thấy trong phạm vi trăm dặm có bốn luồng ánh sáng đỏ như máu bắn thẳng lên chân trời.
Mà ở giữa bốn luồng ánh sáng đỏ như máu kia, tất cả mọi người đều bị trận ánh sáng bao phủ.
Huyết trận kinh khủng bộc phát ra huyết khí ngập trời.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy!
Cùng lúc đó, từng bóng người lần lượt xuất hiện bên ngoài huyết trận.
Chỉ thấy những người kia đều mặc huyết giáp, khí thế mạnh mẽ, khí tức không hề yếu hơn hai mươi mấy vị võ giả Thánh Hoàng cảnh giới Thánh năm phe.
Có khoảng trên trăm vị.
Trên trăm vị cường giả Huyết Ma cảnh giới Thánh Hoàng!
Ầm...
Tiếng nổ tung nặng nề vang lên.
Hai người Huyết Trinh Hoàng Giả cùng Huyết Vinh Hoàng Giả đều rút lui.
"Huyết trận?"
"Hình như đã từng quen biết..."
Tần Ninh lẩm bẩm.
Huyết Trinh Hoàng Giả nhếch miệng cười nói: "Tứ Dương Tử Thiên Trận, ngươi đã từng gặp rồi sao? Đây là đại trận mà người của Thiên Võ Đạo dùng để giết Đường Minh!"
"Trận này là do trên trăm vị Thánh Hoàng dựng lên, tên là Tứ Thiên Tử Khung Trận, đừng nói là Thánh Vương, cho dù là Thánh Hoàng Thánh Tôn bị phong ấn bên trong trận này cũng không có khả năng ra ngoài!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày.
"Nhốt ở đây? Vậy không phải các ngươi sẽ chết chắc sao?"
Tần Ninh mở miệng nói: "Không có đường lên trời, không có cửa xuống đất!"
"Hừ, là ngươi nhất định phải chết thì có!"
Lúc này khí huyết trong cơ thể hai người bộc phát.
"Lần trước để ngươi may mắn chạy trốn là do tộc ta khinh thường ngươi, thế nhưng lần này... chắc chắn sẽ không lặp lại!"
Huyết Trinh Hoàng Giả đằng đằng sát khí nói.
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên.
Sức mạnh lan ra khắp trời đất.
Tất cả mọi người đều nhướng mày.
Trong đại trận, hư không bị xé nứt.
Ba bóng người chậm rãi bước ra từ giữa vết rách kia.
Sức mạnh trời đất cuồn cuộn phóng ra.
Khí tràng kinh khủng gần như khiến cho tất cả mọi người không có cách nào đứng vững tại chỗ, thậm chí có một vài Thiên Thánh còn nằm rạp xuống đất, không thể đứng yên được.
Mà giờ phút này, cho dù là đám người cảnh giới Thánh Vương như Hạo Thiên cũng đều cảm giác hô hấp bị áp chế.
Mà bên trong vết rách kia, ba bóng người nhanh chóng bước ra.
Bọn họ mặc trường bào, khí tức nồng đậm, nhìn một cái giống như là tà thần giữa trời đất, thậm chí chỉ cần đưa mắt nhìn thôi tâm hồn cũng có khả năng bị hút mất rồi.
Thấy ba người xuất hiện, Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả thi nhau quỳ một chân trên đất, dáng vẻ cung kính.
"Tham kiến tôn giả đại nhân!"
Mà giờ phút này, vẻ mặt ba người lại rất lạnh nhạt, tùy ý phất phất tay.
Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả đều đứng dậy.
"Phiền phức đến mức này ư?", một người đàn ông trung niên cao lớn đứng giữa cau mày nói.
"Kẻ này quả thật có thể khởi động phong ấn của năm Thánh Chủ!", Huyết Trinh Hoàng Giả khom người nói.
"Xem ra đúng thế thật".
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.
"Không tầm thường!"
Tần Ninh khẽ cười nói: "Tôn giả của tộc Huyết Ma xuất hiện rồi".
"Tần Ninh!"
Người đàn ông đứng ở giữa mở miệng nói: "Chúng ta không có tâm trạng nói đùa với ngươi, bây giờ hãy mở mộ của năm Thánh Chủ ra, nếu không, cho dù ngươi có thể tự vệ, nhưng người bên cạnh ngươi cũng sẽ chết hết!"
"Cho dù thực lực của ngươi có mạnh đến thế nào, ba người chúng ta muốn ra tay giết bọn họ, ngươi cũng không bảo vệ được".
Nghe nói lời này, mấy người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều cảnh giác hẳn lên.
Đây là cấp bậc gì?
Thánh Tôn!
Đúng là chỉ cần đưa tay là có thể giết bọn họ.
Thánh Hoàng, Thánh Tôn, Thánh Đế.
Cấp bậc mạnh nhất Hạ Tam Thiên.
"Được thôi!"
Tần Ninh nhìn về phía ba người, không nhịn được nói: "Ba vị tôn giả giáng lâm, ta lại không có long mạch Cửu U để dựa vào, không giết được Thánh Tôn".
"Nhưng mà trước lúc đó ta phải biết Ôn Hiến Chi còn sống hay không?"
Hắn vừa nói xong, người đàn ông ở giữa lại nói: "Hắn ta đang ở ngay trong mộ Thánh Chủ này, chúng ta muốn mở mộ Thánh Chủ ra nhưng vẫn luôn không thành công".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày lại.
"Nếu ngươi mở mộ Thánh Chủ và đưa Ôn Hiến Chi ra, chúng ta đảm bảo sẽ tha cho các ngươi không phải chết", một người phía bên phải mở miệng.
"Điều kiện không tệ".
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ thử một chút xem sao!"
Nghe thấy vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Thử một chút?
Không thể!
Sao có thể tin Ma tộc được?
Thế nhưng Tần Ninh đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể phản bác.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía năm cột đá, cười nói: "Thật ra nơi đây cũng không có gì cả, thật sự chỉ phong ấn năm ngôi mộ thôi".
Vừa dứt lời, Tần Ninh đi từng bước một tới gần năm cột đá.
"Mộ của năm vị Thánh Chủ!"
Bên trong đám cảnh giới Thánh của năm phe, Linh Vũ Động Thiên tóc tai lộn xộn, máu me khắp người, lẩm bẩm nói: "Là năm vị Thánh Chủ lão tổ của năm phe chúng ta?"
Chương 1952: Đương nhiên ta biết
Tần Ninh nghe thấy lời này lại không nhịn được cười nói: "Chứ không thì sao?"
"Nơi đây phong ấn năm vị Thánh Đế lão tổ cảnh giới Thánh của năm phe các ngươi!"
"Thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu!"
"Tộc Đoạn Tình, Đoạn Thiên Khôn!"
"Động tiên Kính Nguyệt, Nguyệt Tinh Dẫn!"
"Mặc Vân thị, Mặc Vân Nhất Ngôn!"
"Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Hồng!"
Tần Ninh vừa nói xong, sắc mặt đám người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê đều tái xanh.
"Tần Ninh, ngươi..."
"Ta làm sao?", Tần Ninh lại cười nói: "Năm đó là Ngự Thiên Thánh Tôn lập ra phong ấn chứ không phải ta, các ngươi hận ta ư? Hơn nữa cũng là các ngươi đáng đời".
Sắc mặt mấy vị Thánh Hoàng rất khó coi.
Ba vị Thánh Tôn kia lại không nhịn được.
"Tần Ninh, mau chút đi!", một người mở miệng nói: "Ngươi nên biết nếu như ba người chúng ta ra tay, ngươi căn bản không có cơ hội ngăn cản chúng ta giết tất cả mọi người".
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: "Ta biết chứ, cho nên ta mới không tranh cãi với các ngươi, không phải ta đang mở sao?"
"Nhưng không biết tên của ba vị tôn giả là gì?"
Ba người nhíu mày lại.
"Huyết Trấn Sơn!"
"Huyết Trấn Hải!"
"Huyết Trấn Thiên!"
Ba người lần lượt mở miệng.
"Ồ... Xem ra ba vị là huynh đệ của tộc Huyết Ma, khó lường, ba huynh đệ, ba vị Thánh Tôn", Tần Ninh cười nói.
"Đừng ngắt lời!", giờ phút này khí huyết trong cơ thể Huyết Trấn Sơn bộc phát.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Nóng tính như thế làm gì... Ta chỉ nói thôi mà..."
"Nhanh lên!"
Huyết Trấn Sơn tiếp tục quát, bàn tay nắm lại, sát khí mạnh mẽ.
"Biết rồi".
Tần Ninh nhìn về phía mấy vị Thánh Hoàng cảnh giới Thánh còn sót lại của năm phe, mở miệng nói: "Các vị, thật sự rất xin lỗi, đào mộ tổ nhà các ngươi, đây cũng không phải là điều ta muốn làm, mà là bọn họ ép ta..."
Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương đều rất khó coi.
Phần mộ của Thánh Chủ.
Nếu có truyền thừa.
Bọn họ sẽ có thể trực tiếp đạt đến cảnh giới Thánh Tôn, thậm chí sau này còn có thể bước vào cảnh giới Thánh Đế.
Nhưng bây giờ...
Sắc mặt mấy người đều rất khó coi.
Ánh mắt Tần Ninh khẽ động, đi đến trước cột đá.
Cột đá cao hàng trăm trượng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng hùng vĩ.
Ba người Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên đều tới gần cột đá, vẻ mặt lạnh lùng.
Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía ba người, nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào cột đá.
Trong chốc lát, ánh sáng xuất hiện quanh người Tần Ninh.
Phía trên cột đá, ánh sáng bắn ra bốn phía mang đến cho người ta cảm giác giống như trời đất cũng bị mở ra.
"Có chết hay không?"
Giờ phút này, một tiếng quát lại vang lên.
Tần Ninh đột nhiên nói: "Tộc Huyết Ma không khỏi quá xem thường Tần Ninh ta rồi, ba vị Thánh Tôn lại muốn giết Tần Ninh ta sao?"
Hắn vừa nói xong.
Đột nhiên biến cố xảy ra.
Tần Ninh nắm bàn tay lại.
Trong chốc lát, năm cột đá kia lại bay lên không, ngay sau đó liền biến mất.
Mà một giây sau, năm cột đá từ trên trời giáng xuống.
Ầm ầm ầm...
Năm cột đá trực tiếp trấn áp cơ thể ba người Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên.
Một tiếng ầm vang lên, mặt đất rạn nứt, hóa thành ngàn vạn vết rách tràn ngập.
Lúc này ba vị Thánh Tôn không có chút sức lực phản kháng nào, bị Tần Ninh làm cho chấn động.
Mà sắc mặt mấy vị Thánh Hoàng cảnh giới Thánh của năm phe đều trắng bệch.
Máu tươi tuôn ra khắp người Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên, bị trấn áp dưới cột đá.
Bây giờ năm cột đá chỉ cao ba trượng, bao phủ lên cơ thể ba người khiến cho ba người không thể nhúc nhích.
Huyết Trinh Hoàng Giả và Huyết Vinh Hoàng Giả vốn đang lạnh mặt, giờ phút này sắc mặt cũng trắng bệch.
"Tần Ninh..."
"Ngươi..."
Tần Ninh nhìn về phía hai người: "Cút!"
Hắn hét lên một câu, hai cột đá đột ngột mọc lên từ mặt đất, trong nháy mắt bay thẳng về hướng hai người.
Ầm ầm!
Chỉ trong khoảnh khắc, hai bóng người đã bị cột đá va vào, hóa thành hai bãi máu thịt.
Hai vị Thánh Hoàng đỉnh cao lập tức mất mạng.
Ba vị cường giả Thánh Tôn trực tiếp bị trấn áp.
Trời đất yên tĩnh.
Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh.
Thế nhưng sắc mặt đám người Ma tộc lại vô cùng sợ hãi.
Tần Ninh đi đến trước mặt ba người, ngồi xuống chậm rãi nói: "Thánh Tôn... Không tầm thường sao?"
Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, Huyết Trấn Thiên chỉ cảm thấy cả người như muốn đứt gãy ra.
Sức mạnh quanh người đã hoàn toàn bị phong tỏa, bị cột đá trấn áp.
"Đây là Thiên Vẫn Huyền Thiết!"
Huyết Trấn Thiên quát khẽ: "Ngươi đã sớm biết!"
"Đương nhiên ta biết".
Tần Ninh lẩm bẩm: "Thiên Vẫn Huyền Thiết ẩn chứa sức mạnh trời đất đến đạo trời đất, dùng để phong ấn không thể tốt hơn, ba người các ngươi là Tôn, đủ để phong ấn các ngươi..."
"Nếu không sao có thể lấy năm Thiên Vẫn Huyền Thiết để phong ấn năm vị Thánh Chủ cảnh giới Thánh Đế chứ?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt ba người trắng bệch.
Tần Ninh!
Xảo trá!
Tần Ninh nhìn về phía ba người, tiếp tục nói: "Vậy kế tiếp, Huyết Ma các ngươi sẽ để ai xuất hiện đây? Thánh Tôn không đáng chú ý, phải là Thánh Đế..."
Nghe thấy lời này, sắc mặt ba người rất khó coi.
Bọn họ đã đủ coi trọng Tần Ninh.
Thế nhưng kết quả... vẫn thất bại.
Thánh Tôn giáng lâm tiêu diệt, tuy Tần Ninh chỉ là cảnh Thánh Vương nhưng vẫn thất bại.
Sắc mặt ba người dữ tợn.
"Tần Ninh, ngươi sẽ không được chết yên lành".
Huyết Trấn Thiên quát: "Ngươi cho rằng ngươi trấn áp ba người bọn ta là có thể trốn lên trời được sao? Hôm nay là ngày chết của ngươi!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Tần Ninh siết tay lại, một tiếng ầm vang lên, cả người Huyết Trấn Thiên kia bị cột đá trực tiếp nghiền nát, hoàn toàn nổ tung.
Bốn phía yên tĩnh như chết.
Tần Ninh lẩm bẩm: "Năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết này chính là cánh cửa phong ấn năm vị Thánh Đế, nhưng cũng là thần binh tuyệt thế, dư sức tiêu diệt các ngươi".
Nghe thấy vậy, sắc mặt Huyết Trấn Sơn và Huyết Trấn Hải trắng bệch.
Bị gài bẫy!
Hôm nay rốt cuộc là bọn họ tính kế Tần Ninh, hay là Tần Ninh tính kế bọn họ?
Giờ phút này, Tần Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài Tứ Thiên Tử Khung Trận.
"Tới rồi sao?"
Tần Ninh lẩm bẩm một tiếng, nhìn về phía vị trí năm cột đá.
Ở chỗ năm cột đá kia, khi cột đá bị Tần Ninh lấy ra, bên trên mặt đất xuất hiện năm luồng ánh sáng, dường như chúng được nối liền một chỗ, quanh quẩn thành một cánh cửa lớn.
Tần Ninh bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Ôn Hiến Chi, nếu ngươi ở bên trong thì hãy tự mình ra đi, có lẽ sư phụ không có thời gian đưa ngươi ra đâu..."
Vừa nói xong, Tần Ninh nhìn về phía trước.
"Huyết Trấn Sơn, Huyết Trấn Hải, nhìn đi... Đại đế của các ngươi đã đến rồi!"
Tần Ninh vừa dứt lời, hai người đều sững sờ.
Từng luồng khí tức lơ lửng bên ngoài Tứ Thiên Tử Khung Trận.
Khí tức như dời sông lấp biển kia dường như lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
Tần Ninh thấy cảnh này thì nhíu mày lại.
"Hạo Thiên!"
Tần Ninh nói thẳng: "Bảo vệ tốt bọn họ, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào".
Nghe thấy lời này, Hạo Thiên vội vàng tập trung đám người lại một chỗ.
Về phần đám võ giả Thánh Cảnh năm phe, bọn họ cũng lười để ý đến.
Chương 1953: Huyết Âm Phục
Tần Ninh sải bước ra, khí huyết cả người bộc phát.
Dao động khủng bố lan rộng ra trong nháy mắt.
Ba Thánh Chủ qua lại giữa trời đất như ma quỷ.
Ầm ầm...
Từng tiếng nổ vang lên.
Bên trong Tứ Thiên Tử Khung Trận kia, lúc này hơn vạn Ma tộc lần lượt nổ tung.
Phong thần châu của Tần Ninh điên cuồng chuyển động, từng viên Tịnh Ma Châu Đan sinh ra bên trong phong thần châu.
Gần như là trong nháy mắt, từng chiến sĩ Ma tộc đều lần lượt mất mạng.
Tần Ninh tụ tập hàng ngàn hàng vạn viên Tịnh Ma Châu Đan.
Bóng người lóe lên, đi đến bên cạnh Hạo Thiên, Dương Thanh Vân.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, trực tiếp đưa Tịnh Ma Châu Đan cho hai người, dặn dò: "Đợi chút nữa nếu có cơ hội, các ngươi hãy lập tức rời đi, không thể ở lại chỗ này được nữa!"
"Sư tôn..."
"Sư gia..."
Hai người sững sờ.
"Đừng lề mề chậm chạp, các ngươi ở chỗ này mới gây cản trở cho ta!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhớ kỹ, nếu có cơ hội hãy lập tức bỏ chạy, ta có thể xử lý tốt chuyện ở đây".
"Có lẽ Hiến Chi đang ở trong mộ, các ngươi không thích hợp tiến vào!"
Nghe thấy lời này, mấy người đều thi nhau gật đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tần Ninh nghiêm nghị như thế.
Có người đến!
Là cấp bậc Thánh Đế sao?
Trong lòng mấy người đều khó mà nói rõ.
Nếu thật là Thánh Đế, bọn họ ở lại đúng là sẽ gây thêm phiền phức cho Tần Ninh.
Tần Ninh nhìn về phía đám người, tiếp tục nói: "Nếu như lần này ta không thể trở lại, cũng không cần phải lo lắng cho ta, hiểu chưa?"
"Thánh vực Thiên Hồng giao cho các ngươi".
Hắn vừa nói xong, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Thạch Cảm Đương vội vàng nói: "Sư phụ thần uy cái thế, sẽ không gặp phải phiền phức!"
"Ta cũng nghĩ thế!"
Tần Ninh cười nói: "Được rồi, không cần nói nhiều nữa".
Tần Ninh nhìn về phía đám người, nói: "Đi theo ta!"
Vừa dứt lời, Tần Ninh dẫn hơn trăm người đi vào mép màn sáng cột đá.
"Năm đó ta đã lập ra cấm chế ở chỗ này, đồng thời mở ra cánh cửa vực giới có thể thông từ chỗ này đến những nơi khác, chỉ là bây giờ thời gian đã qua lâu rồi, có người xông vào phần mộ Ngũ Đế, vực môn có thể sẽ bị thiếu hụt, nhưng cũng đủ để đưa các ngươi ra bên ngoài đại trận này, sau khi đi ra ngoài chỗ này hãy lập tức rời khỏi thánh cảnh Vị Ương, không được trì hoãn!"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh, đều lộ vẻ mặt không nỡ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cứ làm theo ta nói là được rồi, hiểu chưa?"
"Rõ!"
"Ừm!"
Lần này, Tần Ninh có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Mà đám người cũng hiểu ra nhất định là có nhân vật khó lường chạy đến.
Nếu không Tần Ninh không có khả năng kiên quyết như thế, thậm chí còn để bọn họ mượn nhờ vết tích năm đó còn lại ở đây để rời đi!
Thật là Thánh Đế sao?
Thánh Đế!
Cường giả vô địch của Hạ Tam Thiên.
Rốt cuộc mạnh đến thế nào?
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua!
Tần Ninh cầm hai cột đá trong tay, đâm xuống lòng đất, mà ở giữa hai cột đá kia, ánh sáng xanh xuất hiện giống như màn che.
"Đi!"
Tần Ninh nói thẳng: "Nhớ kỹ lời ta nói, bên trong thánh vực Thiên Hồng có không ít Ma tộc, lần này những người đến đều là cấp bậc Thánh Hoàng Thánh Tôn, chắc hẳn bên ngoài đều là cấp bậc Thánh Vương, cẩn thận luôn luôn không sai".
"Rõ!"
Hạo Thiên, Dương Thanh Vân đều gật đầu.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng rất mông lung.
Các cô chưa bao giờ thấy Tần Ninh cẩn thận như vậy.
"Đi thôi!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Yên tâm, ta sẽ không chết, chỉ là không muốn các nàng ở chỗ này, ngược lại sẽ khiến ta khó xử".
"Ừm!"
Diệp Viên Viên gật đầu nói: "Vậy chàng phải cẩn thận".
"Ừ!"
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lần lượt nhào vào trong lòng Tần Ninh.
Một màn này khiến đám người bên ngoài vô cùng hâm mộ!
Từng bóng người lần lượt rời đi.
Mà lúc này đám người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương Thánh Hoàng nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Tần công tử, cũng thả chúng ta đi thôi!"
"Chúng ta bị Ma tộc lợi dụng, đã biết hối cải rồi!"
"Đúng vậy!"
Bây giờ từng vị Thánh Hoàng lại không còn uy nghiêm của Hoàng giả như trước nữa.
Ánh mắt của Tần Ninh có chút lạnh lùng, nhìn về phía đám người.
"Các ngươi... có chết hay không thì liên quan gì đến ta?"
Hắn vừa nói xong, sắc mặt mấy vị Thánh Hoàng đều rất khó coi.
"Ngươi thật sự vô tình như vậy ư?"
Kính Phi Tiên quát khẽ: "Thấy chết không cứu, ngươi... lần này cũng đừng hòng sống".
Nhìn thấy dáng vẻ lập tức trở mặt của đám người, Tần Ninh lại cười nói: "Ta biết ngay các ngươi sẽ như thế mà".
"Biết bên ngoài là ai sắp đến không?"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Thánh Đế Ma tộc!"
"Không cần ta ra tay giết các ngươi, các ngươi cũng sẽ chết thôi".
Nghe hắn nói vậy, đám người Linh Vũ Động Thiên trợn tròn mắt.
Thánh Đế!
Thánh Đế Ma tộc!
"Ngươi điên rồi!"
Linh Vũ Động Thiên nhìn về phía Tần Ninh, gầm thét lên: "Thánh Đế đến đây mà ngươi còn không chạy, ngươi điên rồi, ngươi muốn chết!"
"Ta đang chờ bọn họ đến!"
Tần Ninh nhìn về phía nơi xa, lẩm bẩm nói: "Thánh Đế tới sẽ có rất nhiều chuyện, cũng sẽ biết được càng nhiều, càng thêm dễ làm!"
Giờ phút này, bên trong Tứ Thiên Tử Khung Trận, thi thể Ma tộc la liệt đầy đất.
Chỉ có đám người cảnh giới Thánh của năm phe và Tần Ninh ở bên trong trận.
Mà đám Thánh Hoàng của Ma tộc ở bên ngoài đại trận chỉ có thể đứng yên, không dám tiến vào.
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Huyết Trấn Sơn và Huyết Trấn Hải, lẩm bẩm nói: "Đám Thánh Đế đều đã tới, hai người các ngươi cũng vô dụng rồi, để bọn họ đỡ phải tốn sức, ta sẽ giết các ngươi đi!"
Hắn vừa nói xong, cột đá vang lên răng rắc.
Lúc này hai người hoàn toàn không còn khí tức.
Mà giờ phút này, Tần Ninh đứng ở giữa hai thi thể nhìn về phía phương xa.
"Cuối cùng đã đến rồi!"
Hắn đã chờ đợi một ngày này từ lâu.
Thánh Đế Ma tộc!
Hắn đã sớm muốn được chứng kiến.
Giờ phút này, từng tiếng xé gió vang lên.
Biển máu gần như xuất hiện dọc theo đường chân trời.
Mà ở trước biển máu có một bóng người mặc một bộ áo đỏ, tóc dài như máu, khuôn mặt âm nhu, làn da trắng nõn, bờ môi lại đỏ đến đáng sợ.
Dường như người này mang cả một biển máu tới nơi đây.
Người còn chưa tới mà đám võ giả cảnh giới Thánh của năm phe đều đã sợ vỡ mật.
"Huyết Ma, Thánh Đế!"
Tần Ninh ngẩng đầu đưa mắt nhìn, khẽ mỉm cười nói: "Ta chờ đã lâu!"
Người kia cất bước đến, trực tiếp tiến vào trong đại trận, mỉm cười nhìn về phía Tần Ninh.
Đó là một người đàn ông vô cùng nhã nhặn, lúc hắn ta đi đến phía trước, biển máu đã biến mất.
"Huyết Ma, Huyết Âm Phục, bái kiến Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Giọng nói của người đàn ông kia vô cùng êm tai, quả thực là khiến người ta như được thả lỏng.
Chỉ là giờ phút này đám Thánh Hoàng Thánh Vương cảnh giới Thánh lại cảm giác giọng nói này giống như sứ giả của Địa Ngục.
Thế nhưng một giây sau, đám người lại vô cùng kinh ngạc.
Huyết Âm Phục?
Bái kiến ai?
Ngự Thiên Thánh Tôn?
Ngự Thiên Thánh Tôn... Ở đâu?
Tần Ninh nghe thấy lời này lại cười ha ha nói: "Quả nhiên, Ma tộc đã đoán được!"
Huyết Âm Phục nghe vậy thì cười nhạt nói: "Cũng không khó đoán lắm, Tần công tử không có ý định giấu giếm thân phận của mình, vô cùng quan tâm đến Thánh Thú tông, Đường Minh bỏ mình, ngươi cực kỳ giận dữ, Hạo Thiên và Y Linh Chỉ bị bắt rồi tra tấn đến mức mất hết tu vi, ngươi cũng tốn rất nhiều công sức để cứu bọn họ, cuối cùng chúng ta đã xác định được, do đó mới chạy đến!"
Chương 1954: Thánh Đế của các tộc đến
"Mặc dù tổn thất rất lớn, thế nhưng cuối cùng đã có thể xác định Ngự Thiên Thánh Tôn đã trở về, Tần Ninh công tử chính là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế!"
Huyết Âm Phục bình tĩnh nói: "Nếu đã như vậy, Tần Ninh công tử, hôm nay ngươi sẽ không có cách nào rời đi, chúng ta... cũng muốn đoạt được thân xác của ngươi!"
Đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe đều hoàn toàn ngây ra.
"Ngươi thật là... Ngự Thiên Thánh Tôn?"
Linh Vũ Động Thiên tóc tai toán loạn, máu tươi trên người đã khô cạn, không thể tin được nói: "Ngươi... Ngươi..."
Ngự Thiên Thánh Tôn, gần như tám vạn năm không có tin tức gì.
Bây giờ xuất hiện lần nữa, lại thành bộ dáng này?
Làm sao có thể!
Đoạn Tình Thương cũng khó mà duy trì bình tĩnh, không nhịn được nói: "Chuyển thế sống lại? Ngươi có thể bỏ qua tu vi Thánh Đế năm đó, lựa chọn chuyển thế làm lại?"
Quyết đoán như vậy!
Ai có thể làm được?
Kính Phi Tiên không biết nên khóc hay nên cười, sợ ngây người nói: "Ngươi... Không phải tọa hóa... Là chuyển thế, chuyển thế..."
Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói đến chuyện thần kỳ khó lường như vậy.
Chỉ là đến cấp bậc Thánh Đế đều vô cùng mạnh mẽ, ai mà nói được chính xác chứ?
Sắc mặt Mặc Vân Thần lúc này cũng cực kỳ khó coi.
Mà Thiên Võ Khuê đã sớm chẳng biết nói gì.
Huyết Âm Phục nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Trên thực tế, tộc ta vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến đám người Thánh Thú tông, chờ đợi thời cơ đến, mãi đến khi ngươi xuất hiện, chúng ta cũng không xác định, nhưng mà cuối cùng mấy năm nay cũng đã xác định được rồi".
"Bây giờ đã biết được, không biết nên gọi ngươi là Tần công tử hay là Ngự Thiên Thánh Tôn đây?"
"Ngươi thích thế nào cũng được", Tần Ninh khẽ cười nói.
Mái tóc màu đỏ của Huyết Âm Phục khẽ bay theo gió.
Mà giờ phút này, đám võ giả đi theo Huyết Âm Phục đến đều lần lượt đứng xung quanh để củng cố Tứ Thiên Tử Khung Trận, lo lắng Tần Ninh sẽ chạy trốn.
"Tần tông chủ, thân xác ở nơi nào, giao ra đi!"
Huyết Âm Phục lạnh nhạt nói: "Ta đã tới rồi, lần này chắc chắn ngươi sẽ không có khả năng trở mình đâu".
"Năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết kia từng bị ngươi phong ấn, cho dù Thánh Đế đụng vào cũng có chút phiền phức!"
"Nhưng bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, rất khó phát huy ra thần uy của năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết này, ngươi không chống lại được Thánh Đế đâu!"
"Tần tông chủ nên dừng tay thì hơn".
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại cười nói: "Ta chỉ chờ các ngươi đến, nếu ta dừng tay không phải rất buồn cười sao?"
Sắc mặt đám người Thiên Võ Khuê, Mặc Vân Thần lạnh lẽo.
Tần Ninh nói là các ngươi chứ không phải ngươi.
Mà khi Tần Ninh vừa nói xong, bên trong hư không, một khí tức mạnh mẽ lan ra.
Giữa trời đất màu máu vắng vẻ kia, đột nhiên không gian bị xé nứt, từng bóng người lần lượt đi ra từ bên trong vết rách kia.
Nhìn kỹ lại, một người cầm đầu có mái tóc màu đen, thân thể thẳng tắp, mặc áo bào đen.
Hai tay lộ ra dưới áo bào đen lại vô cùng trắng nõn, nhìn kỹ lại khuôn mặt càng trắng nõn hờ hững hơn.
Mái tóc đen và làn da trắng bệch giống như quỷ thắt cổ, làm người ta hoảng hốt.
Thế nhưng khuôn mặt của người cầm đầu kia lại vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta phải rung động.
"Lại tới một vị nữa, hình như là tộc Dạ Ma?", Tần Ninh cười nói.
Giờ phút này người xuất hiện kia mở miệng nói: "Dạ Ma, Dạ Túy Mộng!"
Dạ Túy Mộng!
Nghe thấy lời này, Tần Ninh không nhịn được cười nói: "Không thể không nói, Ma tộc các ngươi đúng là nhập gia tùy tục, đặt tên thật sự rất êm tai".
"Dạ Túy Mộng... Đêm say một mình, rong chơi trong mộng!"
Dạ Túy Mộng nghe thấy vậy thì nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Không hổ là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển thế, tâm tính không phải thứ mà chúng ta có thể đánh đồng".
"Chỉ là Tần công tử, lần này chúng ta đều đến vì ngươi, đã rất coi trọng ngươi rồi".
"Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Tần Ninh nghe vậy thì không nhịn được cười nói: "Ta cũng nói rồi, nếu đã tới thì xuất hiện hết đi, sao phải che che giấu giấu làm gì?"
Tần Ninh đứng trước tế đàn, năm cột Thiên Vẫn Huyền Thiết trôi nổi phía sau.
Mà võ giả cảnh giới Thánh của năm phe lại không dám thở.
Lúc này... nếu dám can đảm làm loạn, chắc chắn người chết sẽ là bọn họ.
Tần Ninh không có ý định buông tha cho bọn họ.
Ma tộc chỉ lợi dụng bọn họ thôi.
Thế nhưng cho tới giờ phút này, vẫn có người không hề xuất hiện.
Điều này đủ để chứng minh, lần này Ma tộc căn bản không hề muốn hợp tác với bọn họ, mà chỉ đến vì Tần Ninh, vì Ngự Thiên Thánh Tôn.
Bọn họ chỉ là đám ngu ngốc bị lợi dụng thôi.
Khi Tần Ninh vừa dứt lời, từng bóng người lần lượt xuất hiện ở nơi xa.
Khi những bóng người kia đi ra, khí tức cực nóng đập vào mặt.
Từng ngọn lửa quanh quẩn khắp trời đất.
Từng hơi thở nóng rực khiến người ta khô nóng.
Giờ phút này, mọi người đều đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy một người cầm đầu mặc một bộ áo giáp lửa, tóc dài buộc lên, thân hình nhìn như yếu đuối nhưng lại như có được sức mạnh vô cùng vô tận.
Mà người kia, nhìn kỹ lại sẽ thấy không hề cường tráng, ngược lại trông vô cùng mảnh mai giống phụ nữ, làn da trong trắng lộ hồng, cực kỳ đặc biệt.
"Tộc Viêm Ma, Viêm Như Ngọc, bái kiến Ngự Thiên Thánh Tôn!"
Người kia vừa mở miệng, giọng nói tràn ngập từ tính, lại vô cùng trong trẻo.
Loại khí tức mạnh mẽ đó rất giống với Huyết Âm Phục và Dạ Túy Mộng.
"Viêm Như Ngọc..."
Tần Ninh cười nói: "Cái tên không tệ, nhưng nó thích hợp với phụ nữ hơn, chỉ là nhìn dáng vẻ của ngươi như vậy cũng rất phù hợp với ngươi, rất tốt!"
Viêm Như Ngọc khẽ cười nói: "Chúng ta đã sớm được nghe nói về tên tuổi của Ngự Thiên Thánh Tôn, đây là một vị Thánh Đế truyền kỳ thứ hai trong thánh vực Thiên Hồng sau Vị Ương Thánh Đế".
"Khen ta như vậy, ta sẽ thấy ngại lắm".
Tần Ninh cười nói: "Huyết Ma đã tới, Dạ Ma đã tới, Viêm Ma đã tới, vậy tộc Mị Ma cũng nên tới rồi nhỉ?"
"Xem ra Tần công tử rất muốn gặp nô gia!"
Ngay giờ phút này, một tiếng cười vang lên.
Giọng nói kia khiến người ta cảm thấy tê dại đến tận xương tủy.
Cho dù là mấy vị Thánh Hoàng như Linh Vũ Động Thiên, Thiên Võ Khuê, lúc này nghe được giọng nói đó cũng cảm thấy xương cốt như bị hòa tan.
Mà âm thanh kia vừa dứt, một bóng người đã đạp không mà tới.
Hai chân thon dài ở giữa tà váy xẻ trắng nõn như ngọc, duyên dáng yêu kiều.
Mà vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ đó như không chịu nổi một nắm tay, nhìn lên trên là đường cong khiến người ta phải xịt máu mũi cùng với cái cổ tuyết trắng, một khuôn mặt vô cùng quyến rũ.
Một cái nhăn mày một nụ cười của người phụ nữ kia dường như đã thu hút vô số người gần như đắm chìm.
Đây là một người phụ nữ quyến rũ từ bên trong.
Giống như khi trời cao tạo ra cô ta chỉ cần một từ, quyến rũ!
Mọi cử chỉ gần như khiến người ta không cầm giữ được.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa ra sau gáy bị người phụ nữ tùy ý gảy, khiến cho mấy vị Thánh Vương cảnh giới Thánh của năm phe đều xịt máu mũi.
Bọn họ đã là cảnh giới Thánh Vương, cũng không ham sắc đẹp.
Nhưng bây giờ... căn bản không nhịn được!
Người phụ nữ này quả thực là hại nước hại dân, họa thủy trên trời rơi xuống, tuy khiến người ta biết rõ là mầm tai hoạ nhưng lại không có cách nào vứt bỏ được.
Chương 1955: Quả thật là không lọt vào được
Người phụ nữ kia bước đến, để lộ ra đôi chân trắng nõn như ngọc làm cho người ta cảm thấy đặc biệt xinh đẹp.
“Nô gia là người của Mị Ma tộc, Xảo Vân Đoá!”
Người phụ nữ nhìn về phía Tần Ninh, đôi mắt chớp chớp.
Nhất thời, cho dù là lão già họm hẹm như Thiên Võ Khuê cũng không nhịn được mà hơi khom người xuống.
Người này đâu phải là phụ nữ!
Quả thực là một nữ yêu tinh!
Chỉ là, ánh mắt Xảo Vân Đoá nhìn về phía Tần Ninh cũng mang theo chút kinh ngạc.
Ở đây, cho dù là ba người Viêm Như Ngọc, Dạ Tuý Mộng, Huyết Âm Phục, cùng với một số cường giả của ba tộc đều không thể không thừa nhận phong thái quyến rũ này của cô ta.
Thế nhưng Tần Ninh vẫn không hề bị lay động như trước.
“Xem ra, nô gia không lọt được vào mắt của Tần công tử…”, Xảo Vân Đoá hờn dỗi cất lời, dáng vẻ giống như là đang làm nũng, mỉm cười nói.
“Quả thật là không lọt vào được!”
Tần Ninh cười nói: “Bên cạnh ta đã có ba vị mỹ nhân làm bạn, người thì giống như đoá hoa sen trên đỉnh núi tuyết, làm cho ta say mê, người thì giống như đoá phù dung trong làn nước làm cho ta trầm mê, người thì giống như tiên nữ giáng trần, thánh khiết thanh cao, khiến cho ta trầm luân”.
“Còn cô, phong thái quyến rũ này không phải tự nhiên mà có, nếu như ta không nhìn nhầm thì đây là do ngày sau cô tu luyện ra chứ không phải là trời sinh đã có”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Xảo Vân Đoá vẫn tươi cười như hoa, cô ta nói: “Nếu là như thế, ta thật sự rất muốn gặp ba vị mỹ nhân này”.
“Nói tóm lại là vẻ đẹp của các nàng không giống nhau, đều là do trời sinh đã có, ngày sau khí chất ấy tăng thêm sẽ trở thành Cửu Thiên Huyền Nữ, Thương Mang Thần Nữ, còn những thứ này của cô chỉ là do ngày sau tu luyện mà thành, khí chất tiên thiên…cô không có…”
Xảo Vân Đoá cười khanh khách nói: “Chỉ là những thứ ngày sau tu luyện thành này cũng đã làm cho không ít Thánh Tôn, thậm chí là Thánh Đế trong Hạ Tam Thiên trầm mê vào đó, không thể nào kiềm chế được, không thể nào rời khỏi nô gia, còn có thể vì nô gia mà chém giết các sinh linh trong Hạ Tam Thiên!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, hắn chỉ nhìn liếc mắt nhìn Xảo Vân Đoá.
“Lời này của cô, ta không phủ nhận, chắc chắn không phải người nào cũng có mắt nhìn người cao như ta, nhưng mà, cái tên này của cô cũng thật là thô tục, Xảo Vân Đoá…Ngược lại vô duyên vô cớ khiến cho cô thiếu đi ba phần xinh đẹp!”
“Ồ? Tần công tử nói xem, nô gia nên đặt tên là gì?”
“Mị Như Ti!”
Tần Ninh cười nói: “Tên này không tồi…Ừm…Cũng không ổn lắm, hơi thô tục, không bằng gọi là…Viêm Như Ngọc đi”.
Ở một bên khác, Viêm Như Ngọc nghe được những lời này thì hơi hơi sửng sốt.
Xảo Vân Đoá cười khanh khách, cười đến mức cả người run rẩy, làm cho người ta không khỏi si mê.
“Chỉ sợ Viêm Như Ngọc đại nhân không vui lòng đâu!”
Giờ phút này, bốn người Huyết Âm Phục, Dạ Tuý Mộng, Viêm Như Ngọc và Xảo Vân Đoá đứng ở bốn phía.
Tần Ninh nhìn lướt qua những người ở xung quanh, hắn đã nhìn ra, người yếu nhất cũng là lực lượng tinh nhuệ có cấp bậc Thánh Vương trong bốn tộc.
“Tần công tử, chuyện đã tới nước này, gần như ổn thoả cả rồi!”
Huyết Âm Phục lại nói: “Lần này, vì để dẫn dụ ngươi tiến vào nơi đây, chúng ta đã hao tốn rất nhiều tâm tư, bây giờ, xem như là đã thành công, rốt cuộc là thân xác ở chỗ nào?”
“Huyết Âm Phục, ngươi vội gì chứ?”
Tần Ninh nói tiếp: “Đã đến được đây rồi, bốn vị cũng đã xuất hiện, còn một vị cuối cùng, nếu ta đoán không nhầm thì người đó là Nhân tộc phải không, hẳn là một vị Thánh Đế trong một thánh vực của Hạ Tam Thiên nhỉ? Đến thì cũng đã đến rồi, tại sao còn không xuất hiện?”
Lời này vừa dứt, ánh mắt bốn vị Thánh Đế của bốn tộc đều khẽ thay đổi.
“Nếu Tần công tử đã phát hiện ra thì ta đây không thể tiếp tục ẩn nấp được rồi!”
Hư không rung động, một bóng người bước ra.
Dáng ngươi thon dài, trông có chút cao lớn, trên người trang phục màu xanh, khoác áo choàng cùng màu, mặt đeo lụa mỏng, ngăn cản tất cả sự dò xét.
“Xuất hiện thì cũng xuất hiện rồi, còn không thể lộ mặt ra sao?”
Tần Ninh nhìn về phía người nọ, mỉm cười nói: “Trốn trốn tránh tránh như vậy để làm gì?”
“Dù sao thì hôm nay, trong mắt các ngươi, ta chắc chắn là phải chết rồi, không phải sao?”
Người đàn ông kia cũng cười nói: “Ta chỉ bị kéo tới để xem kết quả thôi, trở về còn phải bẩm báo lại, Tần công tử có thể không cần để ý đến ta!”
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng xanh, tiếp tục: “Thân là Thánh Đế mà còn phải trở về bẩm báo, xem ra người phía sau ngươi cũng không đơn giản”.
Người đàn ông mặc áo choàng xanh kia nghe được những lời này chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Tần Ninh quét qua năm bóng người, mở miệng nói: “Xem ra đã tới đủ rồi”.
“Chỉ là, tộc trưởng của bốn tộc Viêm Ma, Huyết Ma, Dạ Ma, Mị Ma, không có một người nào tới sao? Theo suy đoán của ta, tộc trưởng là cấp bậc Thánh Đế cao nhất, đến đây giết ta hẳn là vô cùng dễ dàng!”
Lời này vừa nói ra, Dạ Tuý Mộng chậm rãi nói: “Tần Ninh, năng lực của ngươi, ta đều đặt ở trong mắt, không nói đến việc ngươi là Ngự Thiên Thánh Tôn chuyển kiếp, nếu như ngươi chịu hợp tác với chúng ta thì vực chủ của thánh vực Thiên Hồng, thậm chí là đế chủ của Hạ Tam Thiên, chắc chắn sẽ là ngươi!”
“Thánh vực Thiên Hồng, Ngự Thiên Thánh Tôn”.
“Thánh vực Đại Võ, Cuồng Võ Thiên Đế!”
“Thánh vực Thiên Kiếm, Thanh Vân Kiếm Đế!”
“Ba vị đều là kỳ tài cái thế, thế nhưng lại không sinh ra trong cùng một thời đại!”
“Nếu như ngươi chịu dốc sức phục tùng chúng ta, đợi đến khi nắm chặt được Hạ Tam Thiên, chúng ta tôn ngươi là chủ, được không?”
Nghe đến đây, Tần Ninh cũng không nhịn được mà cười nói: “Tin tức mà các ngươi thu được vẫn không đủ chuẩn xác, thật ra ta…chính là Thanh Vân Kiếm Đế, Cuồng Võ Thiên Đế, Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ đều là đồ đệ của ta”.
“Ngự Thiên Thánh Tôn chẳng qua chỉ là một kiếp của ta mà thôi, ta tồn tại những chín kiếp cơ mà!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người kia cũng không thay đổi.
Huyết Âm Phục từ từ nói: “Tần Ninh, cần gì phải như thế?”
“Thân xác của Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế, tất nhiên là ta cũng sẽ lấy được!”
“Ngươi nói ngươi là bọn họ...Một kiếp chuyển đổi thân xác đã là điều không thể nào tưởng tượng nổi, ba kiếp chuyển thân xác, có thể sao?”
Tần Ninh khoát tay nói: “Xem ra, nói các ngươi cũng không tin, các ngươi có thể đi hỏi vị Diệp Chi Vấn tiên sinh kia một chút, y không chỉ ở trong Hạ Tam Thiên, những gì y biết được nhất định là nhiều hơn so với các ngươi!”
Lúc này, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tần Ninh.
“Những năm gần đây, trong thánh vực Thiên Hồng, chúng ta đã tìm kiếm hết một lượt, nhưng không hề có chút tin tức gì về thân xác của Ngự Thiên Thánh Tôn”.
Xảo Vân Đoá mở miệng nói: “Chắc chắn là Tần công tử biết nó ở nơi nào, mang thân xác kia tới, đồng ý gia nhập với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không để Tần công tử chịu thiệt”.
“Cho dù Tần công tử ghét bỏ nô gia, nô gia cũng có thể làm trâu làm ngựa cho Tần công tử!”
Nghe vậy, Tần Ninh cười ha ha nói: “Đồ đệ kia của ta, nhìn thì có vẻ không đáng tin cậy, nhưng gần tám vạn năm qua, các ngươi vẫn không thể nào tìm được thân xác kiếp trước của ta, rốt cuộc thì hắn ta vẫn là người đáng tin cậy!”
Tần Ninh nhìn năm người bọn họ, mỉm cười nói: “Nếu như muốn thân xác thì theo ta tiến vào phần mộ của năm vị Thánh Chủ đi!”
Một lời vừa dứt, thân hình Tần Ninh lùi về sau.
“Chạy đi đâu?”
Lúc này, Huyết Âm Phục vung tay ra.
Ngay tại khoảnh khắc này, phía trước Tần Ninh, năm chiếc Thiên Vẫn Huyền Thiết phát ra ánh hào quang.
Khí tức mạnh mẽ phóng thích ra bên ngoài.
Bàn tay Huyết Âm Phục bị ngăn lại.
Tần Ninh đứng chắp tay sau lưng, bóng người dần dần biến mất, hắn mỉm cười nói: “Đã tới được bước này rồi thì cứ tiến vào nhìn xem!”
Một lời vừa dứt, thân hình Tần Ninh biến mất không thấy tăm hơi.
Bình luận facebook