-
Chương 1946-1950
Chương 1946: Ta nhằm vào các ngươi?
Mà lúc này, phóng mắt nhìn lại, vô số đài đá đều nhô lên trên mặt đất.
Mỗi một đài đá đều cao tầm mười trượng, đường kính trăm trượng, rộng rãi hùng vĩ, kéo dài không dứt.
Hơn nữa, bốn phía đài đá này đều khắc họa ra những ấn ký phức tạp, nhìn kỹ thì giống như thánh thú.
“Đi!”
Tần Ninh lúc này không ngừng bước, dẫn nhóm người trực tiếp xâm nhập.
Mà không bao lâu sau, nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh cũng dẫn hơn hai trăm người xông vào.
Thấy cảnh tượng trước mắt, võ giả năm phương kinh ngạc không nguôi.
Một công trình kinh người như thế này là điều bọn họ chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.
“Đuổi theo!”
Tiếng ra lệnh vang lên, hơn trăm bóng người lần lượt xông lên...
Vào giờ phút này, nhóm Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều không hề biết Tần Ninh định làm gì, chỉ là Tần Ninh đi quá nhanh không chút ngưng nghỉ khiến bọ họ không có thời gian hỏi thăm.
Ước chừng nửa ngày sau, hơn trăm người mới từ từ dừng lại.
Lúc này, phóng mắt nhìn ra xa, không gian phía trước đang lấp lóe ánh sáng.
Giống như là có một lớp tường chắn đang ở đây.
Mà trước mặt tường lại có năm cột đá chọc trời đứng ngạo nghễ.
Trên mỗi cột đá chọc trời lại khắc ghi lại những ấn ký mà con người không thể nào tìm hiểu.
“Đây là...”
Trong nháy mắt, mọi người kinh ngạc khôn xiết.
Thủ đoạn như vậy thì phải do thần thánh phương nào làm ra đây chứ?
“Nơi phong cấm Thánh Đế!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Năm đó, năm vị Thánh Đế của năm phương thánh cảnh đã bị phong cấm ở đây”.
Nghe vậy, đám người đều kinh hãi lui về sau mấy bước.
“Còn sống hay đã chết vậy ạ?”, Thạch Cảm Đương thốt lên hỏi.
“Đương nhiên là đã chết”.
Tần Ninh nhìn cột đá chọc trời, nói tiếp: “Năm phương thánh cảnh lần này đến là vì mục tiêu này đây”.
Nghe vậy, Dịch Bình Xuyên nhịn không được nói: “Tông chủ, mục đích của bọn chúng là nơi này, vậy mà người còn dẫn chúng tới...”
Chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao!
Tần Ninh lại chỉ nhìn cột đá, mỉm cười nói: “Bọn chúng muốn tìm nơi này, ta cũng muốn”.
Hả?
Là sao?
Tất cả đều không hiểu.
Nhưng lúc này, ở phía sau đã có tiếng xé gió vang lên.
Hơn hai mươi Thánh Hoàng, hơn mười Thánh Vương lúc này đều có mặt.
“Đây là...”
“Phong cấm!”
“Nơi các lão tổ bị phong cấm năm xưa?”
Giờ phút này, năm người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê đều kinh ngạc nói.
Với đám người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Mặc Vân Diễn thì bọn họ được gọi là lão tổ.
Nhưng năm cột đá chọc trời trước mặt mới càng là lão tổ của bọn họ.
“Mở ra là biết ngay mà!”
Lúc này, năm người lần lượt tới gần.
Tần Ninh thấy vậy thì bật cười, nói: “Các vị đừng có coi chúng ta như người chết chứ”.
Nghe vậy, năm vị lão tổ mới dừng chân.
“Tần Ninh, rốt cuộc ngươi muốn sao!”
Linh Vũ Động Thiên lạnh lẽo nói: “Sao ngươi cứ phải nhằm vào chúng ta vậy?”
“Ta nhằm vào các ngươi?”
Nghe vậy, Tần Ninh phụt cười.
“Nếu các ngươi chẳng có liên quan gì đến Ma tộc thì Tần Ninh ta chắp tay nhường toàn bộ mọi thứ trong thánh cảnh Vị Ương này cho các ngươi”.
“Dù sao năm phương các ngươi cũng đại diện cho thực lực mạnh mẽ nhất thánh vực Thiên Hồng, tăng cường thực lực của các ngươi cũng là tăng cường thực lực của thánh vực Thiên Hồng”.
“Nhưng... hợp tác với Ma tộc, vì sự phát triển của bản thân mà mặc kệ sự an nguy của thánh vực Thiên Hồng”.
“Ta không chỉ muốn cướp truyền thừa của các ngươi mà còn muốn tiêu diệt căn cơ của các ngươi, tái tạo lại căn cơ của thánh vực Thiên Hồng này nữa!”
Nghe vậy, đám người đều sầm mặt lại.
Thánh kiếm của Đoạn Tình Thương đứng phía sau lóe lên ánh sáng, lạnh lẽo nói: “Vậy thì ngươi chết đi”.
Tần Ninh cười đáp: “Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó tha cho các ngươi tội chết, cho các ngươi con đường sống, bây giờ, chính ta sẽ chôn vùi con đường này của các ngươi”.
“Muốn chết!”
“Ngông cuồng!”
Lúc này, tất cả đều đằng đằng sát khí.
Oành...
Trong lúc nhất thời, năm Thánh Hoàng gồm Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần và Thiên Võ Khuê lần lượt phóng ra thánh khí trong tộc, tấn công Tần Ninh.
Thấy vậy, Tần Ninh mặt không đổi sắc, lui lại chỗ cột đá.
Lúc này, nhìn kỹ thì ở phía trước năm cột đá chọc trời có những phiến đá bằng phẳng được điêu khắc năm con dị thú, nhìn vô cùng uy mãnh, cao lớn lạ thường.
“Vẫn còn ở đây...”
Tần Ninh lẩm bẩm, hai tay mở ra, một tiếng nổ vang lên, hai chưởng đánh xuống đất.
Rầm...
Tiếng nổ trầm thấp vang vọng.
Mặt đất lúc này bộc phát ra những tiếng ầm ầm.
Từng âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Trong nháy mắt này, một khí thế xung thiên đột ngột bộc phát ngay trước năm cột đá.
Không gian tựa như cũng bị nghiền ép.
Khí tức cuồng bạo cuộn ra như làn sóng.
“Mở!”
Tần Ninh khẽ quát một tiếng, khí tức cường thịnh trong cơ thể càn quét mà ra.
Ầm ầm...
Mặt đất lúc này dần dần vỡ nát.
Mà ở trên mặt đất đã có năm bóng dáng từ hư ảo biến thành thực thể.
Nhìn kỹ lại, năm bóng dáng này nhìn không hề giống nhau.
Bóng dáng thứ nhất nhìn giống một con bọ cạp độc, thân cao trăm trượng, khắp người là áo giáp kim loại, sát khí mạnh mẽ.
Bóng dáng thứ hai giống như một con cóc to lớn, tứ chi càn quét, cao trăm trượng, toàn thân là những lỗ thủng khiến người ta ghê tởm.
Bóng dáng thứ ba thì nhìn giống chim đại bàng, lông vũ giống như xiềng xích bằng sắt màu đen, khí tức không hề thần thánh mà lại cực kỳ tà ác.
Con thứ tư thì là một con viên thú toàn thân đen nhánh, tứ chi to lớn có lực, đứng vững trên mặt đất, cao hai trăm trượng, đôi mắt có thể chấn nhiếp nhân tâm.
Còn con cuối cùng, toàn thân là lân giáp bao trùm, xung quanh tỏa ra làn sương đen nhánh. Thân thể nó dài ba trăm trượng, lạnh buốt thấu xương. Đây là một con mãng xà, dường như là mãng xà độc.
Lúc này, năm con quái thú lần lượt xuất hiện, khí tức mạnh mẽ khiến người kinh sợ.
Đám Linh Vũ Động Thiên, Mặc Vân Thần đều phát run trong lòng.
Đây là cái quái gì!
Họ chưa từng thấy năm con quái thú này, ấy thế mà chúng lại đột nhiên xuất hiện trong không trung.
Tần Ninh nhìn đám người, thì thầm: “Lần nào ta cũng cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc là các ngươi không biết quý trọng. Đã vậy, ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp liệt tổ liệt tông sám hối!”
Tần Ninh nói xong, năm con dị thú to lớn đã ào ào xông lên.
Mà lúc này, đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ cũng đều cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Năm con dị thú này tỏa ra khí tức quá tà ác và âm lãnh, khiến bọn họ lạnh run như rơi xuống địa ngục.
Chương 1947: Sự khủng bố của năm con dị thú
Lúc này, Tần Ninh chỉ bình tĩnh nắm bàn tay, lòng bàn tay hắn xuất hiện năm loại ấn phù xé không xông ra, rơi vào mi tâm của năm con dị thú kia.
Oành...
Grào...
Ssss...
Trong tích tắc, năm con dị thú lần lượt gào rú lên.
Mà thiên địa lúc này cơ hồ như đã bị bao phủ bởi những đám mây đen chứa đầy sát khí, kéo dài mấy chục dặm quanh đây.
Quá khủng bố!
Đám Linh Vũ Động Thiên lúc này cũng phẫn nộ gào lên.
Tần Ninh lúc này chỉ điểm đi ra.
“Đi đi!”
Năm con dị thú lập tức tấn công hơn hai mươi tên Thánh Hoàng kia.
Mà Tần Ninh cũng nhìn sang nhóm người, nói: “Đám Thánh Vương, Thiên Thánh kia cũng không được bỏ qua, đây là cơ hội để các ngươi tôi luyện đấy”.
Trong lúc nhất thời, đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ dẫn hơn trăm người tấn công tới.
Một không gian to lớn như vậy cuối cùng cũng bắt đầu nổ ra chém giết giữa hàng trăm người.
Không có Thánh Hoàng cản trở, nhóm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ cho dù yếu về số lượng nhưng cũng chẳng hề e ngại đám người kia.
Mà giờ khác này, vẻ mặt Linh Vũ Động Thiên lạnh lùng đáng sợ, sát khí tụ tập, vô số thánh lực ngưng tụ trước mặt, xông vào Linh Đỉnh với Vũ Thuẫn.
Con cự viên kia lúc này dùng hai tay đập ngực, vọt tới trước người Linh Vũ Động Thiên rồi nện xuống một quyền.
“Vũ Thuẫn Đỉnh Thiên!”
Linh Vũ Động Thiên mặt không đổi sắc, vung quyền đấm lại, Vũ Thuẫn cũng bộc phát mà ra.
Linh Vũ Động Thiên rút lui về.
Lúc này, trên mặt Vũ Thuẫn đã xuất hiện vô số vết nứt, dường như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
“Không thể nào...”
Lúc này, Linh Vũ Động Thiên hoàn toàn sửng sốt.
Vũ Thuẫn này là thánh khí cấp đế chân chính, là thánh khí truyền thừa của thế gia Linh Vũ.
Mạnh mẽ vô cùng, thánh uy vô cùng.
Nếu không thì lão ta cũng đã không hao tốn tính mạng của một nửa Thánh Hoàng để thu hồi lại thánh khí này.
Vậy mà giờ đây...
Bị một đòn của ma viên làm cho suýt thì vỡ vụn.
“A...”
Mà một bên khác cũng vang lên một tiếng kêu thảm.
Là một tộc lão cảnh giới Thánh Hoàng của tộc Đoạn Tình, lúc này lão ta sơ sẩy dính phải sương đen do con cóc kia phun ra, thân thể bắt đầu chảy dịch, thánh lực bị ăn mòn, kêu rên liên hồi.
Không chỉ có vậy.
Đôi răng độc của độc mãng thoát ly khỏi bản thể, phun ra nọc độc khủng bố, dính vào một lão thân Thánh Hoàng trong Mặc Vân thị, lập tức khiến cho lão ta bị ăn mòn chỉ còn lại xương cốt.
Xương cốt của lão ta thậm chí còn đang dần dần vỡ nát.
Mà cái đuôi của bọ cạp độc kia lúc này đang quấn quanh một tộc lão Thánh Hoàng của Thiên Võ đạo, trực tiếp cắn nát thân thể lão ta.
Đồng thời, con đại bàng toàn thân đen nhánh đã quặp lấy một lão tổ của động thiên Kính Nguyệt, móc đầu lão ta ra, hút sạch tủy não của lão ta.
Một lần đối mặt, lập tức chết mất mấy vị Thánh Hoàng.
Hơn nữa cảnh tượng lại cực kỳ kinh khủng.
Trong nháy mắt, đám Thánh Vương, Thiên Thánh giao chiến xung quanh lập tức tránh ra xa mười dặm.
Quá đáng sợ.
Đây đúng là luyện ngục nhân gian.
Khí tức khủng bố từ năm con dị thú kia bộc phát ra làm cho mọi người sợ hãi, không dám tới gần.
Thánh Vương lúc này không khác nào mấy tờ giấy vụn, chẳng có tư cách tới gần.
Tần Ninh giờ phút này đứng dưới cột đá, nhìn xung quanh.
“Khốn kiếp!”
Đoạn Tình Thương lúc này hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ quát: “Tần Ninh, ngươi sẽ chết không được yên lành đâu!”
Tần Ninh liếc nhìn Đoạn Tình Thương, lạnh lùng đáp: “Muốn giết ta sao, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu”.
“Ta... đã từng cho Thánh Vương năm phương các ngươi cơ hội, bảy vạn năm trước, năm vạn năm trước, rồi đến bây giờ... Nhưng các ngươi vẫn mê muội không tỉnh, thật sự cho rằng thánh vực Thiên Hồng này không có ai trị được các ngươi à?”
Rầm rầm rầm...
Năm con dị thú lúc này chà đạp tàn sát, tộc lão Thánh Hoàng của các phương liên tục mất mạng.
Đoạn Sơn Hà kia bất cẩn bị đại bàng để mắt tới, trực tiếp nuốt vào bụng, còn không kịp kêu ra tiếng nào.
Mà Đoạn Tình Thương chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn Sơn Hà mất mạng.
Đến bản thân lão ta còn không tự bảo vệ được mình nữa là!
Nếu không phải lão ta đang cầm Đoạn Tâm Thánh Kiếm để gắng gượng thì lão ta cũng đã chết rất nhiều lần rồi.
Năm con dị thú bị Tần Ninh triệu hồi ra có thực lực vượt qua khả năng chống chọi lại của đám Thánh Hoàng bọn họ.
Nhưng lúc này bọn họ sao mà tránh nổi.
“Cái tên khốn kiếp này!”
Kính Phi Tiên lúc này cũng nhịn không được mà gào lên: “Tần Ninh, nếu ngươi giết hết chúng ta, đại quân Ma tộc xuất hiện thì thánh vực Thiên Hồng lấy gì để ngăn cản?”
“Nực cười!”
Nghe vậy, Tần Ninh lãnh miệt nói: “Không giết các ngươi, Ma tộc xuất hiện, các ngươi cũng sẽ chống lại Ma tộc à? Ta thấy sau trận chiến năm vạn năm trước, ngũ phương thánh cảnh các ngươi còn bảo tồn được nhiều sức lực lắm”.
“Đừng có nói mấy câu bất đắc dĩ này nọ, ta nghe chán rồi”.
“Hôm nay ta sẽ giết các ngươi, để ta xem ai dám ngăn cản ta!”
Giọng nói của Tần Ninh vang như sấm rền, cuồn cuộn mà ra.
Nhóm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dương Thanh Vân nghe vậy thì đều phấn chấn không thôi.
Tần Ninh vẫn là Tần Ninh như xưa!
Ta muốn làm thì sẽ làm được, kẻ nào ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó!
Đây chính là sư tổ, sư tôn của bọn họ!
Oành...
Ma viên lúc này đột nhiên thả mình xuống đất, khí tức toàn thân bùng nổ ra.
Trong lúc đằng đằng sát khí, dao động khủng bố càn quét, khuếch tán tứ phía, ba tên tộc lão Thánh Hoàng bị chà đạp cho tới chết.
“Khốn kiếp!”
Thiên Võ Khuê lúc này đã hoàn toàn tức giận, gầm lên: "Huyết Vãng Sinh, Dạ Vô Sinh, hai người các ngươi đang sợ sao? Cũng đừng quên ước định của chúng ta!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay sao?
Tới đi!
Hắn đang muốn xem xem lần này là ai tới!
Mà khi Thiên Võ Khuê nói xong, bên đường chân trời vang lên những âm thanh xé gió.
Một giọng nói ôn hòa, thì thào vang lên: “Thiên Võ Khuê, chúng ta đã ước định rồi mà, Tần Ninh không phải do chúng ta bắt”.
“Chúng ta giúp các ngươi tìm thánh khí, các ngươi giúp chúng ta bắt Tần Ninh, bây giờ chuyện gì cũng đến tay chúng ta thì còn cần các ngươi làm gì?”
Khi giọng nói ôn hòa kia vang lên, hai bóng người lần lượt phá không đi tới.
Theo sau hai kẻ này là hơn trăm người khác.
Nhưng sau lưng hơn trăm người kia lại còn có hơn ngàn người khác đang bay tới gần nữa...
Hai tên đứng đầu đều mặc áo giáp, một trong hai tên cả người đỏ như máu, tên còn lại thì có làn da hắc ám, được bao trùm bằng cả một bộ giáp.
Huyết Ma!
Dạ Ma!
Tần Ninh lúc này đã có chút hiểu biết về Ma tộc ở Hạ Tam Thiên.
Tứ đại Ma tộc.
Huyết Ma, Viêm Ma, Dạ Ma, Mị Ma.
Lúc trước, Viêm Ma với Huyết Ma đã tiếp xúc với hắn, nhưng Dạ Ma thì là lần đầu, còn Mị Ma... hắn không rõ cho lắm.
Nhưng cả tứ đại Ma tộc đều có thể hòa nhập vào loài người, sinh sống như con người, mà nghe nói Mị Ma cò có cả thuật ngụy trang.
Lần này có hai kẻ đến, dẫn theo hơn trăm tên Thánh Vương, ngàn tên Thiên Thánh, bao vây khắp bốn phương tám hướng.
Chương 1948: Ma tộc hiện thân
Thấy cảnh này, sắc mặt Tần Ninh không đổi, vẫn đứng trước năm cột đá.
“Huyết Vãng Sinh...”
“Dạ Vô Sinh...”
Tần Ninh thì thầm: “Đám ngoại lai các ngươi cũng biết nhập gia tùy tục mà đặt tên cơ đấy”.
Huyết Vãng Sinh kia nhìn Tần Ninh, khẽ cười: “Con đường truyền thừa của loài người tuy rằng ngắn ngủi nhưng cũng khiến chúng ta khá là tán thưởng đấy!”
Ngắn ngủi?
Tần Ninh lạnh lùng nghĩ.
Thương Mang Vân Giới đã được con người phát triển hàng triệu năm, ngắn ngủi là thế nào?
Dĩ nhiên đám chủng tộc đến từ bên ngoài kia có nền tảng mạnh mẽ, Tần Ninh không biết rõ, có thể đúng là ngắn ngủi hơn nếu so với bọn chúng.
“Hồi ở đại lục Vạn Thiên ta đã được thấy sự bất phàm của đám Ma tộc các ngươi rồi, nhưng tiếc là ta đã tiêu diệt toàn bộ bọn chúng...”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Trên con đường ta đi, nếu gặp phải Ma tộc, Tần Ninh ta tuyệt không bỏ qua một ai”.
Dạ Vô Sinh lúc này trầm giọng nói: “Ngươi diệt được hết chăng? Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên biến mất thì sẽ còn Ma tộc mới xuất hiện, thay vào đó, ngươi cũng chẳng hiểu được lòng quyết tâm của chúng ta!”
Nghe vậy, Tần Ninh cũng cười lớn: “Ngươi cũng không hiểu lòng quyết tâm của chúng ta đâu”.
“Cho dù Ma tộc có từ dưới đất xông lên đi nữa thì ta tin bọn họ vẫn có thể ứng phó được”.
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, khí tức bùng nổ.
“Một Thánh Vương nho nhỏ mà lại có thể nghiêng trời lệch đất, chúng ta đã coi trọng ngươi lắm rồi mà ngươi lại vẫn vượt qua sự kỳ vọng của ta”.
“Đây đều là những thứ do Ngự Thiên Thánh Tôn để lại, Ôn Hiến Chi đi vào đây còn không dám tùy tiện động vào bất cứ trận pháp hay thủ đoạn mà Ngự Thiên Thánh Tôn để lại, một Tiểu Thánh Vương như ngươi lại có thể dễ dàng thao tác, xem ra ngươi có quan hệ không cạn với Ngự Thiên Thánh Tôn”.
“Nhưng đến mức này mà Ngự Thiên Thánh Tôn cũng không giao lột xác cho ngươi, lại giao cho Ôn Hiến Chi, thật là khó thể tưởng tượng”.
Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh lạnh lùng.
Quả nhiên!
Suốt hành trình này, Tần Ninh luôn cảm thấy là Thánh Thú tông bị nhắm vào.
Từ Đường Minh cho đến Y Linh Chỉ, Hạo Thiên, rồi đến Ôn Hiến Chi.
Ma tộc đã lần lượt gài bẫy bọn họ đi vào thánh cảnh Vị Ương, bắt giữ tất cả.
Mà bây giờ, Ma tộc cũng dẫn hắn từng bước đi vào nơi sâu.
Bởi vì Ma tộc xác định hắn có mối quan hệ thâm sâu với Ngự Thiên Thánh Tôn.
Mà tất thảy cũng vì lột xác của Ngự Thiên Thánh Tôn.
Y hệt như Ma tộc tại đại lục Vạn Thiên năm đó, chúng vì mộ U Vương, vì lột xác của Cửu U Đại Đế.
Mà Tần Ninh lúc này cũng không khỏi thở ra một hơi.
Năm đó, mỗi một lần kết thúc một kiếp, hắn đều giữ lại lột xác, nếu không nhờ chút thủ đoạn hắn để lại thì e là chín cái lột xác đã sớm bị Ma tộc giày xéo rồi.
Mà hiển nhiên, hiện tại cho thấy bất kể là đại lục Vạn Thiên hay Hạ Tam Thiên thì đám Ma tộc đều đang vì lột xác của hắn mà khuấy động phong vân.
Những người khác có thể không hiểu vì sao.
Nhưng trong thâm tâm hắn lại rất rõ ràng.
Đã có một bàn tay khổng lồ định bắt hắn trong lúc vô hình.
Để không cho đời thứ chín của Cửu Mệnh Thiên Tử hắn được thành công.
Có lẽ vào lúc đời thứ chín thành công thì hắn nên được quay về Thương Mang Vân Giới, nhưng chính những kẻ này lại âm thầm ra tay làm xáo trộn mọi thứ.
Vẫn có điều làm Tần Ninh không hiểu, tại sao đám Ma tộc này lại phá hỏng lịch kiếp của hắn, và một mực bắt lấy lột xác không buông?
Nếu muốn giết hắn thì ra tay với bản thể chẳng phải nhanh hơn sao?
Không lẽ là... vì muốn đạt được thứ gì đó?
Nội tâm Tần Ninh cũng rất mơ hồ.
Hắn hiểu được, đám Ma tộc kia chắc chắn không có tư cách biết lý do,
Trên đại lục Vạn Thiên năm đó, kẻ thống lĩnh của Ma tộc chỉ có mục tiêu là giết hắn, đoạt lột xác của Cửu U Đại Đế.
Bọn chúng không biết vì sao phải làm thế.
Vì bọn chúng chỉ là tầng thấp kém của Ma tộc, là bọn người hầu mà thôi.
Có lẽ chỉ có kẻ đứng sau hoặc là những nhân vật có địa vị gần kẻ đứng sau mới có khả năng biết.
Tần Ninh lúc này nhìn Huyết Vãng Sinh và Dạ Vô Sinh.
“Chỉ bằng hai tên Thánh Vương cửu hiền các ngươi mà thôi à, không lẽ cũng tới đây chịu chết hay sao?”
Nghe vậy, Huyết Vãng Sinh bất đắc dĩ cười nói: “Chúng ta cứ cho rằng hai chúng ta là đủ để tiêu diệt ngươi rồi, nhưng không ngờ ngươi lại bá đạo đến vậy, cũng may là chúng ta đã có chuẩn bị trước!”
Sau đó, Dạ Vô Sinh cười nói tiếp: “Đương nhiên cũng không phải là hai chúng ta giết ngươi, chỉ là muốn... giết sạch đám người bên cạnh ngươi thôi”.
Nói xong, Dạ Vô Sinh vung tay lên, hơn ngàn tên tinh nhuệ Ma tộc ào ào xuất động, tấn công nhóm người Hạo Thiên.
Đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ vốn dĩ đang chiếm thế thượng phong dù phải đối mặt với đám người của năm phương thánh cảnh có số lượng gấp đôi.
Nhưng bây giờ có thêm hơn ngàn Thánh Vương, Thiên Thánh gia nhập.
Một chọi hai đổi thành một chọi sáu!
Nhất thời, áp lực tăng vọt!
“Ngân Nguyệt!”
Lúc này, Hạo Thiên rít lên.
Trong nháy mắt, thân thể hắn ta được bao bọc bởi một luồng sáng, ngay sau đó là tiếng nổ tung vang lên.
Một tiếng “vụt” vang ra, Hạo Thiên đạp không mà lên, một con giao long lúc này nghênh không mà ra.
“Thánh thú cấp tám – Ngân Nguyệt Long Giao!”
Kính Trung Vũ lúc này sợ hãi than: "Không hổ là đồ đệ của Ôn Hiến Chi”.
Mà cùng lúc đó, Y Linh Chỉ cũng hừ lạnh một tiếng.
Dưới chân cô ấy là một ánh sáng bảy màu tỏa ra.
Một con cự mãng quanh quẩn mà ra, phục dưới chân Y Linh Chỉ.
“Thánh thú cấp tám – Thất Thải Thôn Linh Mãng!”
Lúc này, Thất Thải Thôn Linh Mãng tỏa ra khí tràng mạnh mẽ.
Trong nháy mắt này, nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng xung phong tấn công.
Khí tức khủng bố càn quét mọi nơi.
Nhưng vẫn là lấy ít địch nhiều như cũ.
Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ bình tĩnh nói.
“Các ngươi giết bọn họ, vậy ta thì sao?”
Tần Ninh mỉm cười: “Ta lại thành kẻ rảnh rỗi à?”
“Tần tông chủ đừng vội, người giết ngươi sắp đến rồi”, Huyết Vãng Sinh cười đáp: “Đám phế vật này làm tốn công chúng ta quá, chúng ta trả giá nhiều như vậy mà đám ngu si này lại cho rằng chúng ta phải dựa vào chúng mới sống sót được. Bây giờ có chút chuyện nhỏ mà cũng làm không xong, Tần tông chủ muốn giết thì cứ việc”.
Nghe vậy, Thiên Võ Khuê quát lên: “Huyết Vãng Sinh, ngươi đang nói cái gì đó!”
“Thật sự cho rằng bọn ta cần sự giúp đỡ của các ngươi đấy à? Chẳng qua là mượn sức các ngươi để mưu đồ đại sự của chúng ta mà thôi. Thánh vực Thiên Hồng năm đó vì thánh cảnh Vị Ương quật khởi mà tiêu hao lực chiến đấu, Thánh Đế chết và bị thương thảm trọng, rất khó để sánh vai với cửu đại thánh vực khác”.
“Về sau, bởi vì Ngự Thiên Thánh Tôn làm năm phương thánh cảnh các ngươi bị trọng thương nên càng tổn thất thêm một mảng nữa”.
“Các người thật sự tưởng rằng bản thân đang lợi dụng chúng ta à? Chúng ta mới là người lợi dụng các ngươi đấy, lũ vô dụng ạ!”
Nghe vậy, đám lão tổ của năm phương thánh cảnh đều tái mét mặt mày.
Chuyện này...
“Không tin chứ gì?”
Huyết Vãng Sinh lẩm bẩm cười: “Chờ chút nữa các ngươi sẽ biết rốt cuộc là chúng ta đang nói láo hay là nói thật thôi”.
Tần Ninh lúc này cũng chẳng thèm để ý đến đám người của năm phương thánh cảnh.
Đúng là một phường vô dụng!
Chương 1949: Tần Ninh đột biến
Năm đó, năm phương thánh cảnh tự cho mình là đúng mà hợp tác với Ma tộc, cho rằng trong thánh vực Thiên Hồng này mình là nhất.
Kết quả bản thân bị vả mặt, Thánh Đế Thánh Tôn đều chết thảm.
Tần Ninh khống chế năm phương thánh cảnh bằng cách để lại chú ấn, trói buộc bọn chúng, bắt chúng phải tiêu diệt Ma tộc.
Nhưng chúng tự đầu cơ trục lợi, trốn tránh khỏi chú ấn của hắn.
Sau đó lại tiếp tục cho rằng bản thân là vương giả của thánh vực Thiên Hồng, là người đứng đầu, lại hợp tác với Ma tộc lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, tóm lại là không thể thoát khỏi vị trí hiện tại của mình.
Tần Ninh nhìn về năm người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê, cười khẩy: “Đã tới nước này rồi, sáng mắt ra chưa? Trong mắt người khác thì các ngươi cũng chỉ là loại vô dụng thôi”.
“Bị lợi dụng mà còn tưởng bản thân là chúa tể của thánh vực Thiên Hồng?”
Tần Ninh cười nhạo: “Bây giờ đã nhận ra vị trí của bản thân rồi đấy, trước khi chết cũng được làm ma hiểu biết, không tệ”.
Nói xong, năm con quái vật khổng lồ ầm ầm xông ra.
Mà Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều nhanh chóng né tránh.
Khí tức kinh khủng lúc này bộc phát ra.
Oành...
Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh tránh né, không hề tiến gần đám Linh Vũ Động Thiên.
“Tần công tử, đối thủ của ngươi đâu phải là chúng ta”.
Huyết Vãng Sinh cười nói: “Chúng ta tự cho là bản thân không phải đối thủ của ngươi”.
“Nhưng ta cứ muốn tìm các ngươi làm đối thủ đấy thì sao?”
Tần Ninh lúc này phi thân giết tới, hừ nói: “Người của năm phương thánh cảnh đều đáng chết, nhưng các ngươi... càng đáng chết hơn!”
Năm con dị thú lúc này vây giết hơn hai mươi tên cường giả Thánh Hoàng.
Tần Ninh thì tấn công trực diện Huyết Vãng Sinh và Dạ Vô Sinh.
“Khốn kiếp!”
Thấy thế, cả hai khẽ chửi một câu, lần lượt lui về.
Nhưng Tần Ninh đã đuổi theo đến nơi.
“Cự Tượng Đạp!”
Hắn sải bước ra, một bàn chân của cự tượng trực tiếp đạp lên hai tên Ma tộc.
Oành...
Khí huyết trong cơ thể Huyết Vãng Sinh cũng bộc phát, áo giáp được ngưng tụ từ huyết sắc, bao trùm thân thể.
Keng...
Một tiếng va chạm vang lên, Huyết Vãng Sinh lui về phía sau.
Có chuyện gì vậy?
Dạ Vô Sinh ở bên cạnh thì giật mình.
Ngay tại lúc này, chỉ thấy Tần Ninh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
“Chẳng có chuyện gì hết!”
Nói xong, Tần Ninh vung quyền ra đấm một cú trực diện.
Bành...
Dạ Vô Sinh dùng hai tay ngăn trước người, nhưng hắn ta lại cảm giác được quyền kia của Tần Ninh ẩn chứa lực bộc phát vô cùng mạnh mẽ.
Quả thực là có thể sánh vai với Thánh Hoàng!
Tại sao lại như vậy?
Dạ Vô Sinh bắt đầu bộc phát ra toàn bộ lực lượng.
Huyết Vãng Sinh lúc này cũng đã tới gần Dạ Vô Sinh.
“Cẩn thận chút đi”, Huyết Vãng Sinh trầm giọng nói: “Tên nhãi này có điều gì đó kỳ lạ”.
Ngay từ lúc bắt đầu, bọn chúng đã đuổi theo tung tích của Tần Ninh, biết Tần Ninh có thực lực rất mạnh, giết được cả Thánh Vương cửu hiền.
Nhưng cho dù Tần Ninh giết được Thánh Vương cửu hiền đi nữa thì cũng rất khó khăn.
Thế mà lúc này nhìn Tần Ninh lại vô cùng thoải mái, ngược lại còn áp chế cả bọn họ.
Chuyện này là không thể nào.
“Xem ra cao thủ mà các ngươi nói vẫn chưa đến”.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Nhưng các ngươi lại chọn lộ diện vào lúc này... đúng là ngu xuẩn!”
Huyết Vãng Sinh và Dạ Vô Sinh tỏ vẻ lạnh lùng.
Đột nhiên, thân thể Huyết Vãng Sinh bắt đầu xuất hiện những vết sẹo máu.
Những vết sẹo máu đó bao phủ khắp người hắn ta, sức mạnh ngưng tụ rồi bộc phát, càn quét khắp chốn.
Dường như không chỉ là giáp máu mà thứ ngưng tụ trên người Huyết Vãng Sinh còn giống một vòi máu ở bên ngoài lớp giáp.
Còn toàn thân Dạ Vô Sinh thì lại đen như mực, cả người bị khói đen che lấp.
“Đừng trốn!”
Tần Ninh nói xong, bước đi ra.
“Ác Trư Thôn!”
Tần Ninh hét lên, thánh lực thiên địa càn quét.
Hai bóng người lúc này lập tức bị một con lợn hung ác do Tần Ninh ngưng tụ ra nuốt vào bụng.
Khí tức kinh khủng tiếp tục bộc phát.
“Phi Ưng Trảo!”
Hai trảo vồ ra, một tiếng phập vang lên.
Đoàng...
Một tiếng trầm thấp vang vọng.
Lớp giáp máu trên thân thể của Huyết Vãng Sinh và lớp mây đen bao quanh Dạ Vô Sinh đều sụp đổ.
Hộc hộc...
Là tiếng nôn ra máu, sức mạnh của hai kẻ kia đã tan rã, thân thể xuất hiện những vết rách, máu tươi chảy dài.
“Không thể nào!”
“Rốt cuộc là vì sao!”
Cả hai bọn chúng cùng sửng sốt.
Thực lực này của Tần Ninh quả là khủng bố, giống như chỉ cần lật tay là có thể áp chế chúng.
Đây rõ ràng là một chuyện viển vông, ấy thế mà lại xảy ra ngay tại lúc này.
Cả hai cùng bộc phát sức mạnh, nhưng cũng chẳng ngăn cản nổi sự khống chế của Tần Ninh.
“Đừng phản kháng!”
Tần Ninh lúc này đứng từ trên cao nhìn xuống: “Vô dụng thôi, ở đây, ta là vương, là hoàng!”
Sắc mặt Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều trắng bệnh.
“Tần Ninh, ngươi...”
“Ta cho các ngươi xem cơn giận của hoàng giả!”
Nói xong, thánh lực trong cơ thể Tần Ninh lại cuồn cuộn mà ra.
Trong nháy mắt này, cả hai chết đứng.
Tần Ninh của hiện tại đã hoàn toàn bộc phát ra, thánh lực mênh mông đến đáng sợ.
Đây vốn không phải khí thế hùng hồn mà Thánh Vương có thể bộc phát ra.
“Muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện”.
Tần Ninh hét lên.
Cự Tượng Đạp, Ác Trư Thôn, Hoàng Viên Phốc, Phi Ưng Trảo, Thiên Mãng Phọc, Mãnh Hổ Cầm, Hùng Sư Hống, Thủy Ngạc Bổ, Thiên Hùng Phách.
Chín bóng dáng hùng vĩ lần lượt xuất hiện.
Chỉ là lần này, chín con ác thú không đơn giản là thánh lực ngưng tụ mà lại giống như thật hơn.
Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều tái mét mặt mày.
Đến cùng là có chuyện gì đang diễn ra vậy!
Chỉ trong chớp mắt mà thôi, Tần Ninh vừa mới dựa vào năm con dị thú để tấn công hơn hai mươi Thánh Hoàng.
Nhưng bây giờ, khí tức Tần Ninh bộc phát ra còn áp chế cả năm con dị thú kia.
Grào...
Oanh...
Ngao...
Trong lúc nhất thời, cả thiên địa tràn ngập tiếng gào thét.
Chín con cự thú khủng bố chà đạp thiên địa, xé rách không gian, thể hiện ra sự mạnh mẽ của bản thân, phóng tới hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Ma tộc.
Lúc này, không chỉ là hai tên Vương giả mà hơn ngàn tên Ma tộc đều sợ hãi khôn xiết.
Thậm chí đám Dương Thanh Vân, Hạo Thiên, U Hồn Thiên đều sửng sốt.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Nhưng cũng không có ai giải thích cho bọn họ!
Chín con hung thú đạp vào đất trời, càn quét Ma tộc.
Tiếng gào thét thê thảm cùng mùi máu tươi tanh ngòm trong nháy mắt khuếch tán ra khắp nơi.
Ai cũng kêu lên thảm thiết.
Tần Ninh thì bình tĩnh nhìn phía trước.
“Hôm nay, ta, diệt Ma!”
“Bất kể người tới là ai, toàn bộ phải chôn thây tại đây”.
Oanh...
Trời đất càng nhuốm một màu đỏ như máu.
Khí tức trong cơ thể Tần Ninh thì bình tĩnh, nhưng chín con hung thú kia lại cực kỳ hung hăng, hoàn toàn bùng nổ.
Chém giết bắt đầu bộc phát.
Đám người vẫn còn đang trong cơn rung động chưa dứt.
Chương 1950: Hoàng Giả cửu văn
Tần Ninh nhìn xung quanh, sắc mặt bình tĩnh.
Nhóm Hạo Thiên lúc này cũng không quan tâm Ma tộc nữa mà tấn công võ giả của năm phương thánh cảnh.
Đây là một trận huyết chiến.
Nhưng phải khiến cho năm phương thánh cảnh cùng Ma tộc đổ máu!
Tiếng ầm ầm vang lên, đám người phe kia đều mang sắc mặt khó coi.
Tần Ninh giống như biến thành một người khác, khí tức liên hoàn trong cơ thể gần như muốn ép chết mỗi người, khiến chúng cảm thấy bản thân bị ép nổ đến nơi.
“Đạp!”
Một tiếng hét lên, bàn chân khổng lồ của cự tượng trực tiếp đạp xuống.
Rầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp nơi.
Âm thanh bộc phát lan tỏa, tất cả đều cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể như bị dẫn dắt.
Mà đám chiến sĩ Ma tộc lúc này cũng đều nổ tung, máu tươi chảy ròng ròng.
“Nuốt!”
Một cái miệng há ra, thánh lực thiên địa bộc phát mãnh liệt, đánh nát từng thân thể.
Mà giờ khắc này, vô số viên Tịnh Ma Châu Đan đã hình thành trong đầu Tần Ninh,
Đám tinh nhuệ Thánh Vương, Thiên Thánh của Ma tộc lúc này đều không thể chịu nổi một chiêu của Tần Ninh.
Tiếng nổ vang lên ầm ĩ, tất cả mọi người đều chấn động.
Chém giết!
Chém giết toàn bộ!
Nhưng Tần Ninh đang trong thế áp đảo.
“Tên khốn kiếp này!”
Lúc này, Dạ Vô Sinh tức giận gào lên.
Nhưng vì bị Tần Ninh trói lại, cả Dạ Vô Sinh lẫn Huyết Vãng Sinh đều không thể thoát ra nổi.
Điều này khiến cho Tần Ninh hoàn toàn không thèm kiêng dè gì mà chém giết đồng loại của chúng.
“Tần Ninh, ngươi to gan quá đấy!”
Mà ngay lúc này, một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Trong nháy mắt, hai bóng dáng lao vụt tới, cùng nhau ra tay, sức mạnh chấn động bộc phát ra.
Oành...
Âm thanh nổ tung vang lên, cả hai người đã đánh lui Tần Ninh.
Chỉ thấy hai võ giả Huyết tộc mang dáng vẻ trung niên đang ngạo nghễ đứng giữa không trung, khí tức mang vị máu của chúng còn nồng đậm hơn cả mùi của biển máu.
"Huyết Trinh Hoàng!”
"Huyết Vinh Hoàng!”
Lúc này, khí tức của chúng lan tỏa khắp nơi.
Mà sức mạnh của Tần Ninh thì bị áp chế toàn bộ.
Quanh người của hai tên Hoàng Giả của Huyết Ma tộc kia ngưng tụ ra chín đường thể văn.
Không phải là thể văn màu tinh khiết như loài người mà là... đỏ đậm như máu.
Chín đường!
Thực lực này đã hoàn toàn vượt qua đám Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, càng mạnh hơn lão tổ của năm phương thánh cảnh như Linh Vũ Động Thiên hay Đoạn Tình Thương...
Dù sao lão tổ của năm phương thánh cảnh cũng mới chỉ ngưng tụ được bốn hoặc năm đường thể văn mà thôi.
“Đủ rồi!”
Huyết Trinh Hoàng Giả hừ lạnh: “Tần Ninh, hôm nay ngươi dù có thể nghiêng trời lệch đất thì cũng không thoát khỏi đây nổi đâu!”
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười khẩy.
“Chờ nửa ngày mà chỉ ra được hai Thánh Hoàng cửu văn thôi à?”
Tần Ninh lạnh lùng nói tiếp: “Chẳng lẽ Huyết Ma tộc lại xem thường Tần Ninh ta như vậy sao? Không nỡ cho Thánh Tôn xuất thủ?”
Cả hai nghe vậy thì chỉ lạnh lùng cười.
Huyết Vinh Hoàng Giả cười nhạo: “Giết ngươi đâu cần các Tôn Giả đại nhân xuất hiện chứ?”
“Vậy các ngươi đang coi thường Tần Ninh ta quá rồi đấy?”
Tần Ninh nhìn hai tên kia, mỉm cười: “Số người này không đủ đâu”.
“Đúng là nói năng xằng bậy!”
Huyết Trinh Hoàng Giả cười khẩy, nói: “Tần Ninh công tử, ngươi có biết Ôn Hiến Chi ở đâu không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh lạnh đi.
“Không sai, chính là ở đây, nhưng ngươi có tìm được hắn ta không? Hay là nói... tìm được thi thể của hắn ta không?”
Lời này vừa dứt.
Sát khí quanh người Tần Ninh đã tỏa ra.
“Hiến Chi mà chết thì đám Huyết Ma tộc các ngươi hôm nay cũng sẽ không có một ai sống sót nổi đâu!”
“Nực cười!”
Huyết Trinh Hoàng Giả cười khẩy tiếp: “Quá đỗi nực cười”.
Nói xong, Huyết Trinh Hoàng Giả bước chân ra, huyết khí xung quanh hóa thành huyết kiếm, những ánh kiếm màu máu phô thiên cái địa chém tới.
Tần Ninh lúc này không nói hai lời, trực tiếp ném Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh ra ngăn cản ở trước mặt mình.
Những huyết kiếm kia chém xuyên thân thể hai tên đó, giết chết chúng.
Nhưng Huyết Trinh Hoàng Giả cũng chẳng quá quan tâm.
Huyết Trinh Hoàng Giả hừ lạnh một tiếng, bước chân đi ra, nắm chặt tay, ném một cây thương về phía Tần Ninh.
Oành...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Giữa những thanh âm ầm ầm, thân xác của Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh trước mặt Tần Ninh đã nổ tung.
“Ác thật!”
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Hai tên cảnh giới Thánh Vương cửu hiền cũng không đáng là gì với các ngươi sao?”
“Không làm tốt nhiệm vụ được giao, chết cũng đáng”.
Huyết Vinh Hoàng Giả lúc này cười nói: “Như ngươi nhìn thấy đấy, cả hai chúng ta mà không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng đáng chết thôi!”
“Vậy thì để cho Huyết Ma tộc khỏi phải mất công nhiều, ta giết luôn hai ngươi nhé!”
Nói xong, Tần Ninh vung tay ra.
Phi Ưng Trảo trực tiếp phủ tới.
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Trong lúc tiếng nổ vang vọng, tất cả mọi người đều cảm giác được sức mạnh đang rung động giữa đất trời.
Cho đến giờ phút này, các Thánh Vương mới cảm nhận thấy.
Trận giao chiến này quả thực như thiên nhân va chạm, đám Thánh Vương bọn họ hoàn toàn không thể tham gia vào.
Nhưng mà....
Tần Ninh cũng mới chỉ là Tiểu Thánh Vương mà thôi...
Rầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Huyết Vinh Hoàng Giả sải bước ra, sát khi toàn thân ngưng tụ, khí tức bộc phát rồi phóng thích ra.
Quanh thân hắn ta là khải giáp ngưng tụ từ máu.
Nhưng so với khải giáp của Huyết Vãng Sinh thì khải giáp của Huyết Vinh Hoàng Giả này giống như là thần vật từ trên trời giáng xuống, không chỉ chứa huyết khí lăn lộn mà còn tỏa ra những sức mạnh bộc phát khủng bố.
Oành!!!
Vết Phi Ưng Trảo lúc này đã tán loạn.
Hoàng Giả cửu văn!
Uy áp cái thế!
Cấp bậc này đã có thể đứng vững trên đỉnh cảnh giới Thánh Hoàng, thân thể mạnh mẽ, hồn phách to lớn, gần như là rất khó mất mạng.
Tần Ninh thấy thế thì chỉ khẽ mỉm cười.
Năm con dị thú vẫn đang tiếp tục bắt giết nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh.
Tần Ninh quay người, nhìn cột đá chọc trời kia.
Sau đó, hắn khẽ nắm tay.
Trong khoảnh khắc, năm cột đá chọc trời tỏa ra ánh sáng khắp bốn phía.
Mà cho tới lúc này, đám người mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà sau lưng Tần Ninh đã lan tràn ra một bóng rồng và một bóng phượng, chúng đang không ngừng hấp thụ sức lực từ cột đá và bổ sung vào cơ thể Tần Ninh.
Khó trách!
Bảo sao mà Tần Ninh với cảnh giới Tiểu Thánh Vương lại có thể đột ngột bộc phát sức mạnh to lớn đến thế.
Rốt cuộc năm cột đá này là gì?
Mà Tần Ninh lại có thể kết nối với chúng, hấp thụ sức mạnh từ chúng, cướp đoạt và biến thành của mình!
Nhưng cũng sẽ chẳng có ai giải đáp cho họ.
Chỉ có Tần Ninh lúc này giống như đang có một bàn tay phía sau lưng nắm lấy năm cái cột đá kia, gia tăng sức mạnh, đẩy hết vào trong cơ thể.
Mà lúc này, phóng mắt nhìn lại, vô số đài đá đều nhô lên trên mặt đất.
Mỗi một đài đá đều cao tầm mười trượng, đường kính trăm trượng, rộng rãi hùng vĩ, kéo dài không dứt.
Hơn nữa, bốn phía đài đá này đều khắc họa ra những ấn ký phức tạp, nhìn kỹ thì giống như thánh thú.
“Đi!”
Tần Ninh lúc này không ngừng bước, dẫn nhóm người trực tiếp xâm nhập.
Mà không bao lâu sau, nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh cũng dẫn hơn hai trăm người xông vào.
Thấy cảnh tượng trước mắt, võ giả năm phương kinh ngạc không nguôi.
Một công trình kinh người như thế này là điều bọn họ chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.
“Đuổi theo!”
Tiếng ra lệnh vang lên, hơn trăm bóng người lần lượt xông lên...
Vào giờ phút này, nhóm Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều không hề biết Tần Ninh định làm gì, chỉ là Tần Ninh đi quá nhanh không chút ngưng nghỉ khiến bọ họ không có thời gian hỏi thăm.
Ước chừng nửa ngày sau, hơn trăm người mới từ từ dừng lại.
Lúc này, phóng mắt nhìn ra xa, không gian phía trước đang lấp lóe ánh sáng.
Giống như là có một lớp tường chắn đang ở đây.
Mà trước mặt tường lại có năm cột đá chọc trời đứng ngạo nghễ.
Trên mỗi cột đá chọc trời lại khắc ghi lại những ấn ký mà con người không thể nào tìm hiểu.
“Đây là...”
Trong nháy mắt, mọi người kinh ngạc khôn xiết.
Thủ đoạn như vậy thì phải do thần thánh phương nào làm ra đây chứ?
“Nơi phong cấm Thánh Đế!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Năm đó, năm vị Thánh Đế của năm phương thánh cảnh đã bị phong cấm ở đây”.
Nghe vậy, đám người đều kinh hãi lui về sau mấy bước.
“Còn sống hay đã chết vậy ạ?”, Thạch Cảm Đương thốt lên hỏi.
“Đương nhiên là đã chết”.
Tần Ninh nhìn cột đá chọc trời, nói tiếp: “Năm phương thánh cảnh lần này đến là vì mục tiêu này đây”.
Nghe vậy, Dịch Bình Xuyên nhịn không được nói: “Tông chủ, mục đích của bọn chúng là nơi này, vậy mà người còn dẫn chúng tới...”
Chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao!
Tần Ninh lại chỉ nhìn cột đá, mỉm cười nói: “Bọn chúng muốn tìm nơi này, ta cũng muốn”.
Hả?
Là sao?
Tất cả đều không hiểu.
Nhưng lúc này, ở phía sau đã có tiếng xé gió vang lên.
Hơn hai mươi Thánh Hoàng, hơn mười Thánh Vương lúc này đều có mặt.
“Đây là...”
“Phong cấm!”
“Nơi các lão tổ bị phong cấm năm xưa?”
Giờ phút này, năm người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê đều kinh ngạc nói.
Với đám người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Mặc Vân Diễn thì bọn họ được gọi là lão tổ.
Nhưng năm cột đá chọc trời trước mặt mới càng là lão tổ của bọn họ.
“Mở ra là biết ngay mà!”
Lúc này, năm người lần lượt tới gần.
Tần Ninh thấy vậy thì bật cười, nói: “Các vị đừng có coi chúng ta như người chết chứ”.
Nghe vậy, năm vị lão tổ mới dừng chân.
“Tần Ninh, rốt cuộc ngươi muốn sao!”
Linh Vũ Động Thiên lạnh lẽo nói: “Sao ngươi cứ phải nhằm vào chúng ta vậy?”
“Ta nhằm vào các ngươi?”
Nghe vậy, Tần Ninh phụt cười.
“Nếu các ngươi chẳng có liên quan gì đến Ma tộc thì Tần Ninh ta chắp tay nhường toàn bộ mọi thứ trong thánh cảnh Vị Ương này cho các ngươi”.
“Dù sao năm phương các ngươi cũng đại diện cho thực lực mạnh mẽ nhất thánh vực Thiên Hồng, tăng cường thực lực của các ngươi cũng là tăng cường thực lực của thánh vực Thiên Hồng”.
“Nhưng... hợp tác với Ma tộc, vì sự phát triển của bản thân mà mặc kệ sự an nguy của thánh vực Thiên Hồng”.
“Ta không chỉ muốn cướp truyền thừa của các ngươi mà còn muốn tiêu diệt căn cơ của các ngươi, tái tạo lại căn cơ của thánh vực Thiên Hồng này nữa!”
Nghe vậy, đám người đều sầm mặt lại.
Thánh kiếm của Đoạn Tình Thương đứng phía sau lóe lên ánh sáng, lạnh lẽo nói: “Vậy thì ngươi chết đi”.
Tần Ninh cười đáp: “Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó tha cho các ngươi tội chết, cho các ngươi con đường sống, bây giờ, chính ta sẽ chôn vùi con đường này của các ngươi”.
“Muốn chết!”
“Ngông cuồng!”
Lúc này, tất cả đều đằng đằng sát khí.
Oành...
Trong lúc nhất thời, năm Thánh Hoàng gồm Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần và Thiên Võ Khuê lần lượt phóng ra thánh khí trong tộc, tấn công Tần Ninh.
Thấy vậy, Tần Ninh mặt không đổi sắc, lui lại chỗ cột đá.
Lúc này, nhìn kỹ thì ở phía trước năm cột đá chọc trời có những phiến đá bằng phẳng được điêu khắc năm con dị thú, nhìn vô cùng uy mãnh, cao lớn lạ thường.
“Vẫn còn ở đây...”
Tần Ninh lẩm bẩm, hai tay mở ra, một tiếng nổ vang lên, hai chưởng đánh xuống đất.
Rầm...
Tiếng nổ trầm thấp vang vọng.
Mặt đất lúc này bộc phát ra những tiếng ầm ầm.
Từng âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Trong nháy mắt này, một khí thế xung thiên đột ngột bộc phát ngay trước năm cột đá.
Không gian tựa như cũng bị nghiền ép.
Khí tức cuồng bạo cuộn ra như làn sóng.
“Mở!”
Tần Ninh khẽ quát một tiếng, khí tức cường thịnh trong cơ thể càn quét mà ra.
Ầm ầm...
Mặt đất lúc này dần dần vỡ nát.
Mà ở trên mặt đất đã có năm bóng dáng từ hư ảo biến thành thực thể.
Nhìn kỹ lại, năm bóng dáng này nhìn không hề giống nhau.
Bóng dáng thứ nhất nhìn giống một con bọ cạp độc, thân cao trăm trượng, khắp người là áo giáp kim loại, sát khí mạnh mẽ.
Bóng dáng thứ hai giống như một con cóc to lớn, tứ chi càn quét, cao trăm trượng, toàn thân là những lỗ thủng khiến người ta ghê tởm.
Bóng dáng thứ ba thì nhìn giống chim đại bàng, lông vũ giống như xiềng xích bằng sắt màu đen, khí tức không hề thần thánh mà lại cực kỳ tà ác.
Con thứ tư thì là một con viên thú toàn thân đen nhánh, tứ chi to lớn có lực, đứng vững trên mặt đất, cao hai trăm trượng, đôi mắt có thể chấn nhiếp nhân tâm.
Còn con cuối cùng, toàn thân là lân giáp bao trùm, xung quanh tỏa ra làn sương đen nhánh. Thân thể nó dài ba trăm trượng, lạnh buốt thấu xương. Đây là một con mãng xà, dường như là mãng xà độc.
Lúc này, năm con quái thú lần lượt xuất hiện, khí tức mạnh mẽ khiến người kinh sợ.
Đám Linh Vũ Động Thiên, Mặc Vân Thần đều phát run trong lòng.
Đây là cái quái gì!
Họ chưa từng thấy năm con quái thú này, ấy thế mà chúng lại đột nhiên xuất hiện trong không trung.
Tần Ninh nhìn đám người, thì thầm: “Lần nào ta cũng cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc là các ngươi không biết quý trọng. Đã vậy, ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp liệt tổ liệt tông sám hối!”
Tần Ninh nói xong, năm con dị thú to lớn đã ào ào xông lên.
Mà lúc này, đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ cũng đều cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Năm con dị thú này tỏa ra khí tức quá tà ác và âm lãnh, khiến bọn họ lạnh run như rơi xuống địa ngục.
Chương 1947: Sự khủng bố của năm con dị thú
Lúc này, Tần Ninh chỉ bình tĩnh nắm bàn tay, lòng bàn tay hắn xuất hiện năm loại ấn phù xé không xông ra, rơi vào mi tâm của năm con dị thú kia.
Oành...
Grào...
Ssss...
Trong tích tắc, năm con dị thú lần lượt gào rú lên.
Mà thiên địa lúc này cơ hồ như đã bị bao phủ bởi những đám mây đen chứa đầy sát khí, kéo dài mấy chục dặm quanh đây.
Quá khủng bố!
Đám Linh Vũ Động Thiên lúc này cũng phẫn nộ gào lên.
Tần Ninh lúc này chỉ điểm đi ra.
“Đi đi!”
Năm con dị thú lập tức tấn công hơn hai mươi tên Thánh Hoàng kia.
Mà Tần Ninh cũng nhìn sang nhóm người, nói: “Đám Thánh Vương, Thiên Thánh kia cũng không được bỏ qua, đây là cơ hội để các ngươi tôi luyện đấy”.
Trong lúc nhất thời, đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ dẫn hơn trăm người tấn công tới.
Một không gian to lớn như vậy cuối cùng cũng bắt đầu nổ ra chém giết giữa hàng trăm người.
Không có Thánh Hoàng cản trở, nhóm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ cho dù yếu về số lượng nhưng cũng chẳng hề e ngại đám người kia.
Mà giờ khác này, vẻ mặt Linh Vũ Động Thiên lạnh lùng đáng sợ, sát khí tụ tập, vô số thánh lực ngưng tụ trước mặt, xông vào Linh Đỉnh với Vũ Thuẫn.
Con cự viên kia lúc này dùng hai tay đập ngực, vọt tới trước người Linh Vũ Động Thiên rồi nện xuống một quyền.
“Vũ Thuẫn Đỉnh Thiên!”
Linh Vũ Động Thiên mặt không đổi sắc, vung quyền đấm lại, Vũ Thuẫn cũng bộc phát mà ra.
Linh Vũ Động Thiên rút lui về.
Lúc này, trên mặt Vũ Thuẫn đã xuất hiện vô số vết nứt, dường như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
“Không thể nào...”
Lúc này, Linh Vũ Động Thiên hoàn toàn sửng sốt.
Vũ Thuẫn này là thánh khí cấp đế chân chính, là thánh khí truyền thừa của thế gia Linh Vũ.
Mạnh mẽ vô cùng, thánh uy vô cùng.
Nếu không thì lão ta cũng đã không hao tốn tính mạng của một nửa Thánh Hoàng để thu hồi lại thánh khí này.
Vậy mà giờ đây...
Bị một đòn của ma viên làm cho suýt thì vỡ vụn.
“A...”
Mà một bên khác cũng vang lên một tiếng kêu thảm.
Là một tộc lão cảnh giới Thánh Hoàng của tộc Đoạn Tình, lúc này lão ta sơ sẩy dính phải sương đen do con cóc kia phun ra, thân thể bắt đầu chảy dịch, thánh lực bị ăn mòn, kêu rên liên hồi.
Không chỉ có vậy.
Đôi răng độc của độc mãng thoát ly khỏi bản thể, phun ra nọc độc khủng bố, dính vào một lão thân Thánh Hoàng trong Mặc Vân thị, lập tức khiến cho lão ta bị ăn mòn chỉ còn lại xương cốt.
Xương cốt của lão ta thậm chí còn đang dần dần vỡ nát.
Mà cái đuôi của bọ cạp độc kia lúc này đang quấn quanh một tộc lão Thánh Hoàng của Thiên Võ đạo, trực tiếp cắn nát thân thể lão ta.
Đồng thời, con đại bàng toàn thân đen nhánh đã quặp lấy một lão tổ của động thiên Kính Nguyệt, móc đầu lão ta ra, hút sạch tủy não của lão ta.
Một lần đối mặt, lập tức chết mất mấy vị Thánh Hoàng.
Hơn nữa cảnh tượng lại cực kỳ kinh khủng.
Trong nháy mắt, đám Thánh Vương, Thiên Thánh giao chiến xung quanh lập tức tránh ra xa mười dặm.
Quá đáng sợ.
Đây đúng là luyện ngục nhân gian.
Khí tức khủng bố từ năm con dị thú kia bộc phát ra làm cho mọi người sợ hãi, không dám tới gần.
Thánh Vương lúc này không khác nào mấy tờ giấy vụn, chẳng có tư cách tới gần.
Tần Ninh giờ phút này đứng dưới cột đá, nhìn xung quanh.
“Khốn kiếp!”
Đoạn Tình Thương lúc này hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ quát: “Tần Ninh, ngươi sẽ chết không được yên lành đâu!”
Tần Ninh liếc nhìn Đoạn Tình Thương, lạnh lùng đáp: “Muốn giết ta sao, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu”.
“Ta... đã từng cho Thánh Vương năm phương các ngươi cơ hội, bảy vạn năm trước, năm vạn năm trước, rồi đến bây giờ... Nhưng các ngươi vẫn mê muội không tỉnh, thật sự cho rằng thánh vực Thiên Hồng này không có ai trị được các ngươi à?”
Rầm rầm rầm...
Năm con dị thú lúc này chà đạp tàn sát, tộc lão Thánh Hoàng của các phương liên tục mất mạng.
Đoạn Sơn Hà kia bất cẩn bị đại bàng để mắt tới, trực tiếp nuốt vào bụng, còn không kịp kêu ra tiếng nào.
Mà Đoạn Tình Thương chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn Sơn Hà mất mạng.
Đến bản thân lão ta còn không tự bảo vệ được mình nữa là!
Nếu không phải lão ta đang cầm Đoạn Tâm Thánh Kiếm để gắng gượng thì lão ta cũng đã chết rất nhiều lần rồi.
Năm con dị thú bị Tần Ninh triệu hồi ra có thực lực vượt qua khả năng chống chọi lại của đám Thánh Hoàng bọn họ.
Nhưng lúc này bọn họ sao mà tránh nổi.
“Cái tên khốn kiếp này!”
Kính Phi Tiên lúc này cũng nhịn không được mà gào lên: “Tần Ninh, nếu ngươi giết hết chúng ta, đại quân Ma tộc xuất hiện thì thánh vực Thiên Hồng lấy gì để ngăn cản?”
“Nực cười!”
Nghe vậy, Tần Ninh lãnh miệt nói: “Không giết các ngươi, Ma tộc xuất hiện, các ngươi cũng sẽ chống lại Ma tộc à? Ta thấy sau trận chiến năm vạn năm trước, ngũ phương thánh cảnh các ngươi còn bảo tồn được nhiều sức lực lắm”.
“Đừng có nói mấy câu bất đắc dĩ này nọ, ta nghe chán rồi”.
“Hôm nay ta sẽ giết các ngươi, để ta xem ai dám ngăn cản ta!”
Giọng nói của Tần Ninh vang như sấm rền, cuồn cuộn mà ra.
Nhóm Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Dương Thanh Vân nghe vậy thì đều phấn chấn không thôi.
Tần Ninh vẫn là Tần Ninh như xưa!
Ta muốn làm thì sẽ làm được, kẻ nào ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó!
Đây chính là sư tổ, sư tôn của bọn họ!
Oành...
Ma viên lúc này đột nhiên thả mình xuống đất, khí tức toàn thân bùng nổ ra.
Trong lúc đằng đằng sát khí, dao động khủng bố càn quét, khuếch tán tứ phía, ba tên tộc lão Thánh Hoàng bị chà đạp cho tới chết.
“Khốn kiếp!”
Thiên Võ Khuê lúc này đã hoàn toàn tức giận, gầm lên: "Huyết Vãng Sinh, Dạ Vô Sinh, hai người các ngươi đang sợ sao? Cũng đừng quên ước định của chúng ta!"
Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay sao?
Tới đi!
Hắn đang muốn xem xem lần này là ai tới!
Mà khi Thiên Võ Khuê nói xong, bên đường chân trời vang lên những âm thanh xé gió.
Một giọng nói ôn hòa, thì thào vang lên: “Thiên Võ Khuê, chúng ta đã ước định rồi mà, Tần Ninh không phải do chúng ta bắt”.
“Chúng ta giúp các ngươi tìm thánh khí, các ngươi giúp chúng ta bắt Tần Ninh, bây giờ chuyện gì cũng đến tay chúng ta thì còn cần các ngươi làm gì?”
Khi giọng nói ôn hòa kia vang lên, hai bóng người lần lượt phá không đi tới.
Theo sau hai kẻ này là hơn trăm người khác.
Nhưng sau lưng hơn trăm người kia lại còn có hơn ngàn người khác đang bay tới gần nữa...
Hai tên đứng đầu đều mặc áo giáp, một trong hai tên cả người đỏ như máu, tên còn lại thì có làn da hắc ám, được bao trùm bằng cả một bộ giáp.
Huyết Ma!
Dạ Ma!
Tần Ninh lúc này đã có chút hiểu biết về Ma tộc ở Hạ Tam Thiên.
Tứ đại Ma tộc.
Huyết Ma, Viêm Ma, Dạ Ma, Mị Ma.
Lúc trước, Viêm Ma với Huyết Ma đã tiếp xúc với hắn, nhưng Dạ Ma thì là lần đầu, còn Mị Ma... hắn không rõ cho lắm.
Nhưng cả tứ đại Ma tộc đều có thể hòa nhập vào loài người, sinh sống như con người, mà nghe nói Mị Ma cò có cả thuật ngụy trang.
Lần này có hai kẻ đến, dẫn theo hơn trăm tên Thánh Vương, ngàn tên Thiên Thánh, bao vây khắp bốn phương tám hướng.
Chương 1948: Ma tộc hiện thân
Thấy cảnh này, sắc mặt Tần Ninh không đổi, vẫn đứng trước năm cột đá.
“Huyết Vãng Sinh...”
“Dạ Vô Sinh...”
Tần Ninh thì thầm: “Đám ngoại lai các ngươi cũng biết nhập gia tùy tục mà đặt tên cơ đấy”.
Huyết Vãng Sinh kia nhìn Tần Ninh, khẽ cười: “Con đường truyền thừa của loài người tuy rằng ngắn ngủi nhưng cũng khiến chúng ta khá là tán thưởng đấy!”
Ngắn ngủi?
Tần Ninh lạnh lùng nghĩ.
Thương Mang Vân Giới đã được con người phát triển hàng triệu năm, ngắn ngủi là thế nào?
Dĩ nhiên đám chủng tộc đến từ bên ngoài kia có nền tảng mạnh mẽ, Tần Ninh không biết rõ, có thể đúng là ngắn ngủi hơn nếu so với bọn chúng.
“Hồi ở đại lục Vạn Thiên ta đã được thấy sự bất phàm của đám Ma tộc các ngươi rồi, nhưng tiếc là ta đã tiêu diệt toàn bộ bọn chúng...”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Trên con đường ta đi, nếu gặp phải Ma tộc, Tần Ninh ta tuyệt không bỏ qua một ai”.
Dạ Vô Sinh lúc này trầm giọng nói: “Ngươi diệt được hết chăng? Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên biến mất thì sẽ còn Ma tộc mới xuất hiện, thay vào đó, ngươi cũng chẳng hiểu được lòng quyết tâm của chúng ta!”
Nghe vậy, Tần Ninh cũng cười lớn: “Ngươi cũng không hiểu lòng quyết tâm của chúng ta đâu”.
“Cho dù Ma tộc có từ dưới đất xông lên đi nữa thì ta tin bọn họ vẫn có thể ứng phó được”.
Nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, khí tức bùng nổ.
“Một Thánh Vương nho nhỏ mà lại có thể nghiêng trời lệch đất, chúng ta đã coi trọng ngươi lắm rồi mà ngươi lại vẫn vượt qua sự kỳ vọng của ta”.
“Đây đều là những thứ do Ngự Thiên Thánh Tôn để lại, Ôn Hiến Chi đi vào đây còn không dám tùy tiện động vào bất cứ trận pháp hay thủ đoạn mà Ngự Thiên Thánh Tôn để lại, một Tiểu Thánh Vương như ngươi lại có thể dễ dàng thao tác, xem ra ngươi có quan hệ không cạn với Ngự Thiên Thánh Tôn”.
“Nhưng đến mức này mà Ngự Thiên Thánh Tôn cũng không giao lột xác cho ngươi, lại giao cho Ôn Hiến Chi, thật là khó thể tưởng tượng”.
Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh lạnh lùng.
Quả nhiên!
Suốt hành trình này, Tần Ninh luôn cảm thấy là Thánh Thú tông bị nhắm vào.
Từ Đường Minh cho đến Y Linh Chỉ, Hạo Thiên, rồi đến Ôn Hiến Chi.
Ma tộc đã lần lượt gài bẫy bọn họ đi vào thánh cảnh Vị Ương, bắt giữ tất cả.
Mà bây giờ, Ma tộc cũng dẫn hắn từng bước đi vào nơi sâu.
Bởi vì Ma tộc xác định hắn có mối quan hệ thâm sâu với Ngự Thiên Thánh Tôn.
Mà tất thảy cũng vì lột xác của Ngự Thiên Thánh Tôn.
Y hệt như Ma tộc tại đại lục Vạn Thiên năm đó, chúng vì mộ U Vương, vì lột xác của Cửu U Đại Đế.
Mà Tần Ninh lúc này cũng không khỏi thở ra một hơi.
Năm đó, mỗi một lần kết thúc một kiếp, hắn đều giữ lại lột xác, nếu không nhờ chút thủ đoạn hắn để lại thì e là chín cái lột xác đã sớm bị Ma tộc giày xéo rồi.
Mà hiển nhiên, hiện tại cho thấy bất kể là đại lục Vạn Thiên hay Hạ Tam Thiên thì đám Ma tộc đều đang vì lột xác của hắn mà khuấy động phong vân.
Những người khác có thể không hiểu vì sao.
Nhưng trong thâm tâm hắn lại rất rõ ràng.
Đã có một bàn tay khổng lồ định bắt hắn trong lúc vô hình.
Để không cho đời thứ chín của Cửu Mệnh Thiên Tử hắn được thành công.
Có lẽ vào lúc đời thứ chín thành công thì hắn nên được quay về Thương Mang Vân Giới, nhưng chính những kẻ này lại âm thầm ra tay làm xáo trộn mọi thứ.
Vẫn có điều làm Tần Ninh không hiểu, tại sao đám Ma tộc này lại phá hỏng lịch kiếp của hắn, và một mực bắt lấy lột xác không buông?
Nếu muốn giết hắn thì ra tay với bản thể chẳng phải nhanh hơn sao?
Không lẽ là... vì muốn đạt được thứ gì đó?
Nội tâm Tần Ninh cũng rất mơ hồ.
Hắn hiểu được, đám Ma tộc kia chắc chắn không có tư cách biết lý do,
Trên đại lục Vạn Thiên năm đó, kẻ thống lĩnh của Ma tộc chỉ có mục tiêu là giết hắn, đoạt lột xác của Cửu U Đại Đế.
Bọn chúng không biết vì sao phải làm thế.
Vì bọn chúng chỉ là tầng thấp kém của Ma tộc, là bọn người hầu mà thôi.
Có lẽ chỉ có kẻ đứng sau hoặc là những nhân vật có địa vị gần kẻ đứng sau mới có khả năng biết.
Tần Ninh lúc này nhìn Huyết Vãng Sinh và Dạ Vô Sinh.
“Chỉ bằng hai tên Thánh Vương cửu hiền các ngươi mà thôi à, không lẽ cũng tới đây chịu chết hay sao?”
Nghe vậy, Huyết Vãng Sinh bất đắc dĩ cười nói: “Chúng ta cứ cho rằng hai chúng ta là đủ để tiêu diệt ngươi rồi, nhưng không ngờ ngươi lại bá đạo đến vậy, cũng may là chúng ta đã có chuẩn bị trước!”
Sau đó, Dạ Vô Sinh cười nói tiếp: “Đương nhiên cũng không phải là hai chúng ta giết ngươi, chỉ là muốn... giết sạch đám người bên cạnh ngươi thôi”.
Nói xong, Dạ Vô Sinh vung tay lên, hơn ngàn tên tinh nhuệ Ma tộc ào ào xuất động, tấn công nhóm người Hạo Thiên.
Đám Hạo Thiên, Y Linh Chỉ vốn dĩ đang chiếm thế thượng phong dù phải đối mặt với đám người của năm phương thánh cảnh có số lượng gấp đôi.
Nhưng bây giờ có thêm hơn ngàn Thánh Vương, Thiên Thánh gia nhập.
Một chọi hai đổi thành một chọi sáu!
Nhất thời, áp lực tăng vọt!
“Ngân Nguyệt!”
Lúc này, Hạo Thiên rít lên.
Trong nháy mắt, thân thể hắn ta được bao bọc bởi một luồng sáng, ngay sau đó là tiếng nổ tung vang lên.
Một tiếng “vụt” vang ra, Hạo Thiên đạp không mà lên, một con giao long lúc này nghênh không mà ra.
“Thánh thú cấp tám – Ngân Nguyệt Long Giao!”
Kính Trung Vũ lúc này sợ hãi than: "Không hổ là đồ đệ của Ôn Hiến Chi”.
Mà cùng lúc đó, Y Linh Chỉ cũng hừ lạnh một tiếng.
Dưới chân cô ấy là một ánh sáng bảy màu tỏa ra.
Một con cự mãng quanh quẩn mà ra, phục dưới chân Y Linh Chỉ.
“Thánh thú cấp tám – Thất Thải Thôn Linh Mãng!”
Lúc này, Thất Thải Thôn Linh Mãng tỏa ra khí tràng mạnh mẽ.
Trong nháy mắt này, nhóm Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng xung phong tấn công.
Khí tức khủng bố càn quét mọi nơi.
Nhưng vẫn là lấy ít địch nhiều như cũ.
Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ bình tĩnh nói.
“Các ngươi giết bọn họ, vậy ta thì sao?”
Tần Ninh mỉm cười: “Ta lại thành kẻ rảnh rỗi à?”
“Tần tông chủ đừng vội, người giết ngươi sắp đến rồi”, Huyết Vãng Sinh cười đáp: “Đám phế vật này làm tốn công chúng ta quá, chúng ta trả giá nhiều như vậy mà đám ngu si này lại cho rằng chúng ta phải dựa vào chúng mới sống sót được. Bây giờ có chút chuyện nhỏ mà cũng làm không xong, Tần tông chủ muốn giết thì cứ việc”.
Nghe vậy, Thiên Võ Khuê quát lên: “Huyết Vãng Sinh, ngươi đang nói cái gì đó!”
“Thật sự cho rằng bọn ta cần sự giúp đỡ của các ngươi đấy à? Chẳng qua là mượn sức các ngươi để mưu đồ đại sự của chúng ta mà thôi. Thánh vực Thiên Hồng năm đó vì thánh cảnh Vị Ương quật khởi mà tiêu hao lực chiến đấu, Thánh Đế chết và bị thương thảm trọng, rất khó để sánh vai với cửu đại thánh vực khác”.
“Về sau, bởi vì Ngự Thiên Thánh Tôn làm năm phương thánh cảnh các ngươi bị trọng thương nên càng tổn thất thêm một mảng nữa”.
“Các người thật sự tưởng rằng bản thân đang lợi dụng chúng ta à? Chúng ta mới là người lợi dụng các ngươi đấy, lũ vô dụng ạ!”
Nghe vậy, đám lão tổ của năm phương thánh cảnh đều tái mét mặt mày.
Chuyện này...
“Không tin chứ gì?”
Huyết Vãng Sinh lẩm bẩm cười: “Chờ chút nữa các ngươi sẽ biết rốt cuộc là chúng ta đang nói láo hay là nói thật thôi”.
Tần Ninh lúc này cũng chẳng thèm để ý đến đám người của năm phương thánh cảnh.
Đúng là một phường vô dụng!
Chương 1949: Tần Ninh đột biến
Năm đó, năm phương thánh cảnh tự cho mình là đúng mà hợp tác với Ma tộc, cho rằng trong thánh vực Thiên Hồng này mình là nhất.
Kết quả bản thân bị vả mặt, Thánh Đế Thánh Tôn đều chết thảm.
Tần Ninh khống chế năm phương thánh cảnh bằng cách để lại chú ấn, trói buộc bọn chúng, bắt chúng phải tiêu diệt Ma tộc.
Nhưng chúng tự đầu cơ trục lợi, trốn tránh khỏi chú ấn của hắn.
Sau đó lại tiếp tục cho rằng bản thân là vương giả của thánh vực Thiên Hồng, là người đứng đầu, lại hợp tác với Ma tộc lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, tóm lại là không thể thoát khỏi vị trí hiện tại của mình.
Tần Ninh nhìn về năm người Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương, Kính Phi Tiên, Mặc Vân Thần, Thiên Võ Khuê, cười khẩy: “Đã tới nước này rồi, sáng mắt ra chưa? Trong mắt người khác thì các ngươi cũng chỉ là loại vô dụng thôi”.
“Bị lợi dụng mà còn tưởng bản thân là chúa tể của thánh vực Thiên Hồng?”
Tần Ninh cười nhạo: “Bây giờ đã nhận ra vị trí của bản thân rồi đấy, trước khi chết cũng được làm ma hiểu biết, không tệ”.
Nói xong, năm con quái vật khổng lồ ầm ầm xông ra.
Mà Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều nhanh chóng né tránh.
Khí tức kinh khủng lúc này bộc phát ra.
Oành...
Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh tránh né, không hề tiến gần đám Linh Vũ Động Thiên.
“Tần công tử, đối thủ của ngươi đâu phải là chúng ta”.
Huyết Vãng Sinh cười nói: “Chúng ta tự cho là bản thân không phải đối thủ của ngươi”.
“Nhưng ta cứ muốn tìm các ngươi làm đối thủ đấy thì sao?”
Tần Ninh lúc này phi thân giết tới, hừ nói: “Người của năm phương thánh cảnh đều đáng chết, nhưng các ngươi... càng đáng chết hơn!”
Năm con dị thú lúc này vây giết hơn hai mươi tên cường giả Thánh Hoàng.
Tần Ninh thì tấn công trực diện Huyết Vãng Sinh và Dạ Vô Sinh.
“Khốn kiếp!”
Thấy thế, cả hai khẽ chửi một câu, lần lượt lui về.
Nhưng Tần Ninh đã đuổi theo đến nơi.
“Cự Tượng Đạp!”
Hắn sải bước ra, một bàn chân của cự tượng trực tiếp đạp lên hai tên Ma tộc.
Oành...
Khí huyết trong cơ thể Huyết Vãng Sinh cũng bộc phát, áo giáp được ngưng tụ từ huyết sắc, bao trùm thân thể.
Keng...
Một tiếng va chạm vang lên, Huyết Vãng Sinh lui về phía sau.
Có chuyện gì vậy?
Dạ Vô Sinh ở bên cạnh thì giật mình.
Ngay tại lúc này, chỉ thấy Tần Ninh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
“Chẳng có chuyện gì hết!”
Nói xong, Tần Ninh vung quyền ra đấm một cú trực diện.
Bành...
Dạ Vô Sinh dùng hai tay ngăn trước người, nhưng hắn ta lại cảm giác được quyền kia của Tần Ninh ẩn chứa lực bộc phát vô cùng mạnh mẽ.
Quả thực là có thể sánh vai với Thánh Hoàng!
Tại sao lại như vậy?
Dạ Vô Sinh bắt đầu bộc phát ra toàn bộ lực lượng.
Huyết Vãng Sinh lúc này cũng đã tới gần Dạ Vô Sinh.
“Cẩn thận chút đi”, Huyết Vãng Sinh trầm giọng nói: “Tên nhãi này có điều gì đó kỳ lạ”.
Ngay từ lúc bắt đầu, bọn chúng đã đuổi theo tung tích của Tần Ninh, biết Tần Ninh có thực lực rất mạnh, giết được cả Thánh Vương cửu hiền.
Nhưng cho dù Tần Ninh giết được Thánh Vương cửu hiền đi nữa thì cũng rất khó khăn.
Thế mà lúc này nhìn Tần Ninh lại vô cùng thoải mái, ngược lại còn áp chế cả bọn họ.
Chuyện này là không thể nào.
“Xem ra cao thủ mà các ngươi nói vẫn chưa đến”.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Nhưng các ngươi lại chọn lộ diện vào lúc này... đúng là ngu xuẩn!”
Huyết Vãng Sinh và Dạ Vô Sinh tỏ vẻ lạnh lùng.
Đột nhiên, thân thể Huyết Vãng Sinh bắt đầu xuất hiện những vết sẹo máu.
Những vết sẹo máu đó bao phủ khắp người hắn ta, sức mạnh ngưng tụ rồi bộc phát, càn quét khắp chốn.
Dường như không chỉ là giáp máu mà thứ ngưng tụ trên người Huyết Vãng Sinh còn giống một vòi máu ở bên ngoài lớp giáp.
Còn toàn thân Dạ Vô Sinh thì lại đen như mực, cả người bị khói đen che lấp.
“Đừng trốn!”
Tần Ninh nói xong, bước đi ra.
“Ác Trư Thôn!”
Tần Ninh hét lên, thánh lực thiên địa càn quét.
Hai bóng người lúc này lập tức bị một con lợn hung ác do Tần Ninh ngưng tụ ra nuốt vào bụng.
Khí tức kinh khủng tiếp tục bộc phát.
“Phi Ưng Trảo!”
Hai trảo vồ ra, một tiếng phập vang lên.
Đoàng...
Một tiếng trầm thấp vang vọng.
Lớp giáp máu trên thân thể của Huyết Vãng Sinh và lớp mây đen bao quanh Dạ Vô Sinh đều sụp đổ.
Hộc hộc...
Là tiếng nôn ra máu, sức mạnh của hai kẻ kia đã tan rã, thân thể xuất hiện những vết rách, máu tươi chảy dài.
“Không thể nào!”
“Rốt cuộc là vì sao!”
Cả hai bọn chúng cùng sửng sốt.
Thực lực này của Tần Ninh quả là khủng bố, giống như chỉ cần lật tay là có thể áp chế chúng.
Đây rõ ràng là một chuyện viển vông, ấy thế mà lại xảy ra ngay tại lúc này.
Cả hai cùng bộc phát sức mạnh, nhưng cũng chẳng ngăn cản nổi sự khống chế của Tần Ninh.
“Đừng phản kháng!”
Tần Ninh lúc này đứng từ trên cao nhìn xuống: “Vô dụng thôi, ở đây, ta là vương, là hoàng!”
Sắc mặt Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều trắng bệnh.
“Tần Ninh, ngươi...”
“Ta cho các ngươi xem cơn giận của hoàng giả!”
Nói xong, thánh lực trong cơ thể Tần Ninh lại cuồn cuộn mà ra.
Trong nháy mắt này, cả hai chết đứng.
Tần Ninh của hiện tại đã hoàn toàn bộc phát ra, thánh lực mênh mông đến đáng sợ.
Đây vốn không phải khí thế hùng hồn mà Thánh Vương có thể bộc phát ra.
“Muốn chết, ta cho các ngươi toại nguyện”.
Tần Ninh hét lên.
Cự Tượng Đạp, Ác Trư Thôn, Hoàng Viên Phốc, Phi Ưng Trảo, Thiên Mãng Phọc, Mãnh Hổ Cầm, Hùng Sư Hống, Thủy Ngạc Bổ, Thiên Hùng Phách.
Chín bóng dáng hùng vĩ lần lượt xuất hiện.
Chỉ là lần này, chín con ác thú không đơn giản là thánh lực ngưng tụ mà lại giống như thật hơn.
Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh đều tái mét mặt mày.
Đến cùng là có chuyện gì đang diễn ra vậy!
Chỉ trong chớp mắt mà thôi, Tần Ninh vừa mới dựa vào năm con dị thú để tấn công hơn hai mươi Thánh Hoàng.
Nhưng bây giờ, khí tức Tần Ninh bộc phát ra còn áp chế cả năm con dị thú kia.
Grào...
Oanh...
Ngao...
Trong lúc nhất thời, cả thiên địa tràn ngập tiếng gào thét.
Chín con cự thú khủng bố chà đạp thiên địa, xé rách không gian, thể hiện ra sự mạnh mẽ của bản thân, phóng tới hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Ma tộc.
Lúc này, không chỉ là hai tên Vương giả mà hơn ngàn tên Ma tộc đều sợ hãi khôn xiết.
Thậm chí đám Dương Thanh Vân, Hạo Thiên, U Hồn Thiên đều sửng sốt.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Nhưng cũng không có ai giải thích cho bọn họ!
Chín con hung thú đạp vào đất trời, càn quét Ma tộc.
Tiếng gào thét thê thảm cùng mùi máu tươi tanh ngòm trong nháy mắt khuếch tán ra khắp nơi.
Ai cũng kêu lên thảm thiết.
Tần Ninh thì bình tĩnh nhìn phía trước.
“Hôm nay, ta, diệt Ma!”
“Bất kể người tới là ai, toàn bộ phải chôn thây tại đây”.
Oanh...
Trời đất càng nhuốm một màu đỏ như máu.
Khí tức trong cơ thể Tần Ninh thì bình tĩnh, nhưng chín con hung thú kia lại cực kỳ hung hăng, hoàn toàn bùng nổ.
Chém giết bắt đầu bộc phát.
Đám người vẫn còn đang trong cơn rung động chưa dứt.
Chương 1950: Hoàng Giả cửu văn
Tần Ninh nhìn xung quanh, sắc mặt bình tĩnh.
Nhóm Hạo Thiên lúc này cũng không quan tâm Ma tộc nữa mà tấn công võ giả của năm phương thánh cảnh.
Đây là một trận huyết chiến.
Nhưng phải khiến cho năm phương thánh cảnh cùng Ma tộc đổ máu!
Tiếng ầm ầm vang lên, đám người phe kia đều mang sắc mặt khó coi.
Tần Ninh giống như biến thành một người khác, khí tức liên hoàn trong cơ thể gần như muốn ép chết mỗi người, khiến chúng cảm thấy bản thân bị ép nổ đến nơi.
“Đạp!”
Một tiếng hét lên, bàn chân khổng lồ của cự tượng trực tiếp đạp xuống.
Rầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp nơi.
Âm thanh bộc phát lan tỏa, tất cả đều cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể như bị dẫn dắt.
Mà đám chiến sĩ Ma tộc lúc này cũng đều nổ tung, máu tươi chảy ròng ròng.
“Nuốt!”
Một cái miệng há ra, thánh lực thiên địa bộc phát mãnh liệt, đánh nát từng thân thể.
Mà giờ khắc này, vô số viên Tịnh Ma Châu Đan đã hình thành trong đầu Tần Ninh,
Đám tinh nhuệ Thánh Vương, Thiên Thánh của Ma tộc lúc này đều không thể chịu nổi một chiêu của Tần Ninh.
Tiếng nổ vang lên ầm ĩ, tất cả mọi người đều chấn động.
Chém giết!
Chém giết toàn bộ!
Nhưng Tần Ninh đang trong thế áp đảo.
“Tên khốn kiếp này!”
Lúc này, Dạ Vô Sinh tức giận gào lên.
Nhưng vì bị Tần Ninh trói lại, cả Dạ Vô Sinh lẫn Huyết Vãng Sinh đều không thể thoát ra nổi.
Điều này khiến cho Tần Ninh hoàn toàn không thèm kiêng dè gì mà chém giết đồng loại của chúng.
“Tần Ninh, ngươi to gan quá đấy!”
Mà ngay lúc này, một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Trong nháy mắt, hai bóng dáng lao vụt tới, cùng nhau ra tay, sức mạnh chấn động bộc phát ra.
Oành...
Âm thanh nổ tung vang lên, cả hai người đã đánh lui Tần Ninh.
Chỉ thấy hai võ giả Huyết tộc mang dáng vẻ trung niên đang ngạo nghễ đứng giữa không trung, khí tức mang vị máu của chúng còn nồng đậm hơn cả mùi của biển máu.
"Huyết Trinh Hoàng!”
"Huyết Vinh Hoàng!”
Lúc này, khí tức của chúng lan tỏa khắp nơi.
Mà sức mạnh của Tần Ninh thì bị áp chế toàn bộ.
Quanh người của hai tên Hoàng Giả của Huyết Ma tộc kia ngưng tụ ra chín đường thể văn.
Không phải là thể văn màu tinh khiết như loài người mà là... đỏ đậm như máu.
Chín đường!
Thực lực này đã hoàn toàn vượt qua đám Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, càng mạnh hơn lão tổ của năm phương thánh cảnh như Linh Vũ Động Thiên hay Đoạn Tình Thương...
Dù sao lão tổ của năm phương thánh cảnh cũng mới chỉ ngưng tụ được bốn hoặc năm đường thể văn mà thôi.
“Đủ rồi!”
Huyết Trinh Hoàng Giả hừ lạnh: “Tần Ninh, hôm nay ngươi dù có thể nghiêng trời lệch đất thì cũng không thoát khỏi đây nổi đâu!”
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười khẩy.
“Chờ nửa ngày mà chỉ ra được hai Thánh Hoàng cửu văn thôi à?”
Tần Ninh lạnh lùng nói tiếp: “Chẳng lẽ Huyết Ma tộc lại xem thường Tần Ninh ta như vậy sao? Không nỡ cho Thánh Tôn xuất thủ?”
Cả hai nghe vậy thì chỉ lạnh lùng cười.
Huyết Vinh Hoàng Giả cười nhạo: “Giết ngươi đâu cần các Tôn Giả đại nhân xuất hiện chứ?”
“Vậy các ngươi đang coi thường Tần Ninh ta quá rồi đấy?”
Tần Ninh nhìn hai tên kia, mỉm cười: “Số người này không đủ đâu”.
“Đúng là nói năng xằng bậy!”
Huyết Trinh Hoàng Giả cười khẩy, nói: “Tần Ninh công tử, ngươi có biết Ôn Hiến Chi ở đâu không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh lạnh đi.
“Không sai, chính là ở đây, nhưng ngươi có tìm được hắn ta không? Hay là nói... tìm được thi thể của hắn ta không?”
Lời này vừa dứt.
Sát khí quanh người Tần Ninh đã tỏa ra.
“Hiến Chi mà chết thì đám Huyết Ma tộc các ngươi hôm nay cũng sẽ không có một ai sống sót nổi đâu!”
“Nực cười!”
Huyết Trinh Hoàng Giả cười khẩy tiếp: “Quá đỗi nực cười”.
Nói xong, Huyết Trinh Hoàng Giả bước chân ra, huyết khí xung quanh hóa thành huyết kiếm, những ánh kiếm màu máu phô thiên cái địa chém tới.
Tần Ninh lúc này không nói hai lời, trực tiếp ném Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh ra ngăn cản ở trước mặt mình.
Những huyết kiếm kia chém xuyên thân thể hai tên đó, giết chết chúng.
Nhưng Huyết Trinh Hoàng Giả cũng chẳng quá quan tâm.
Huyết Trinh Hoàng Giả hừ lạnh một tiếng, bước chân đi ra, nắm chặt tay, ném một cây thương về phía Tần Ninh.
Oành...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Giữa những thanh âm ầm ầm, thân xác của Huyết Vãng Sinh cùng Dạ Vô Sinh trước mặt Tần Ninh đã nổ tung.
“Ác thật!”
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Hai tên cảnh giới Thánh Vương cửu hiền cũng không đáng là gì với các ngươi sao?”
“Không làm tốt nhiệm vụ được giao, chết cũng đáng”.
Huyết Vinh Hoàng Giả lúc này cười nói: “Như ngươi nhìn thấy đấy, cả hai chúng ta mà không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng đáng chết thôi!”
“Vậy thì để cho Huyết Ma tộc khỏi phải mất công nhiều, ta giết luôn hai ngươi nhé!”
Nói xong, Tần Ninh vung tay ra.
Phi Ưng Trảo trực tiếp phủ tới.
Oanh...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Trong lúc tiếng nổ vang vọng, tất cả mọi người đều cảm giác được sức mạnh đang rung động giữa đất trời.
Cho đến giờ phút này, các Thánh Vương mới cảm nhận thấy.
Trận giao chiến này quả thực như thiên nhân va chạm, đám Thánh Vương bọn họ hoàn toàn không thể tham gia vào.
Nhưng mà....
Tần Ninh cũng mới chỉ là Tiểu Thánh Vương mà thôi...
Rầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Huyết Vinh Hoàng Giả sải bước ra, sát khi toàn thân ngưng tụ, khí tức bộc phát rồi phóng thích ra.
Quanh thân hắn ta là khải giáp ngưng tụ từ máu.
Nhưng so với khải giáp của Huyết Vãng Sinh thì khải giáp của Huyết Vinh Hoàng Giả này giống như là thần vật từ trên trời giáng xuống, không chỉ chứa huyết khí lăn lộn mà còn tỏa ra những sức mạnh bộc phát khủng bố.
Oành!!!
Vết Phi Ưng Trảo lúc này đã tán loạn.
Hoàng Giả cửu văn!
Uy áp cái thế!
Cấp bậc này đã có thể đứng vững trên đỉnh cảnh giới Thánh Hoàng, thân thể mạnh mẽ, hồn phách to lớn, gần như là rất khó mất mạng.
Tần Ninh thấy thế thì chỉ khẽ mỉm cười.
Năm con dị thú vẫn đang tiếp tục bắt giết nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh.
Tần Ninh quay người, nhìn cột đá chọc trời kia.
Sau đó, hắn khẽ nắm tay.
Trong khoảnh khắc, năm cột đá chọc trời tỏa ra ánh sáng khắp bốn phía.
Mà cho tới lúc này, đám người mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào mà sau lưng Tần Ninh đã lan tràn ra một bóng rồng và một bóng phượng, chúng đang không ngừng hấp thụ sức lực từ cột đá và bổ sung vào cơ thể Tần Ninh.
Khó trách!
Bảo sao mà Tần Ninh với cảnh giới Tiểu Thánh Vương lại có thể đột ngột bộc phát sức mạnh to lớn đến thế.
Rốt cuộc năm cột đá này là gì?
Mà Tần Ninh lại có thể kết nối với chúng, hấp thụ sức mạnh từ chúng, cướp đoạt và biến thành của mình!
Nhưng cũng sẽ chẳng có ai giải đáp cho họ.
Chỉ có Tần Ninh lúc này giống như đang có một bàn tay phía sau lưng nắm lấy năm cái cột đá kia, gia tăng sức mạnh, đẩy hết vào trong cơ thể.
Bình luận facebook