-
Chương 1956-1960
Chương 1956: Mộ Thánh Chủ
"Xem ra là không thể khép lại được!"
Viêm Như Ngọc mở miệng nói: "Mọi người cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Lúc này năm người lần lượt bước bước ra.
Sau lưng, từng vị cường giả cảnh giới Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Vương cũng thi nhau đi theo.
Mà cùng lúc đó, đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe như Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương đều nhẹ nhàng thở ra.
Đám người Ma tộc rời đi, Tần Ninh rời đi, bọn họ cũng phải nhanh chóng rời đi thôi.
Về phần phần mộ lão tổ, còn dám đi vào nữa sao?
Đi vào chính là chịu chết.
Nơi này hẳn là chỗ nguy hiểm nhất bên trong toàn bộ thánh cảnh Vị Ương.
Giờ phút này hơn trăm người còn lại đang muốn rời đi.
Chỉ là đột nhiên có hai bóng người vừa tiến vào Thanh Môn lại quay trở về.
Đó là hai vị cường giả Thánh Tôn đi theo bên cạnh Huyết Âm Phục, bây giờ lại trở về nhìn về phía đám người.
Đám người Thiên Võ Khuê, Linh Vũ Động Thiên thi nhau dừng lại, không dám động đậy.
"Các ngươi... thì không cần rời đi!"
Một người trong đó mở miệng, mở bàn tay ra.
Chỉ là trong nháy mắt sau đó, huyết trận xung quanh lại co vào.
"Buông tha cho chúng ta đi!"
Thiên Võ Khuê hoảng sợ nói: "Tuy chúng ta bị các ngươi lợi dụng, thế nhưng cũng đã làm rất nhiều chuyện vì các ngươi, hãy tha cho chúng ta đi!"
"Đúng vậy, làm gì mà phải đuổi tận giết tuyệt?"
"Còn nữa, về sau các ngươi sẽ khống chế thánh vực Thiên Hồng, tóm lại vẫn cần chúng ta trợ giúp!"
"Đúng vậy đúng vậy..."
Mấy vị Thánh Hoàng ai nấy đều sợ hãi.
Chỉ là hai người kia lại làm như không nhìn thấy.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Một người trong đó siết tay lại, thân thể Thiên Võ Khuê trực tiếp bị bóp nát.
"Trước đó các ngươi còn có giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ đã không còn, giữ các ngươi lại làm gì nữa?"
"Hơn nữa các ngươi đã biết chuyện không nên biết, đáng chết!"
Rầm rầm rầm...
Chỉ trong phút chốc, từng bóng người bên trong huyết trận không hề có sức phản kháng, thi nhau nổ tung.
Đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe may mắn còn sống sót lúc này đều lần lượt mất mạng...
Trời đất lập tức vô cùng yên tĩnh.
Hai bóng người nhìn bốn phía, cũng không nói nhiều mà quay người rời đi.
Nơi đây lại khôi phục yên tĩnh như chết.
Chỉ có ánh sáng màu xanh kia bao phủ trên tế đàn...
Mà cùng lúc đó, Tần Ninh tiến vào trong phần mộ năm Thánh Chủ.
Lúc này trời đất rộng lớn có vẻ vô cùng u ám âm trầm.
Xung quanh xuất hiện những dãy núi mênh mông vô bờ.
Khu vực này dường như kéo dài trăm dặm, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Mấy nghìn người của tứ đại Ma tộc đều tập trung đến đây.
"Tần công tử, đi nữa làm gì?"
Dạ Túy Mộng cất cao giọng nói: "Bây giờ năm người chúng ta ra tay, Tần công tử, ngươi không trốn thoát đâu, nếu cứ tiếp tục u mê không tỉnh thì chỉ khiến mình thống khổ hơn thôi".
Giọng nói không vang dội nhưng lại truyền ra trăm dặm.
Không bao lâu sau, bóng người Tần Ninh lóe lên, cười nói: "Năm vị Thánh Đế muốn giết Tần Ninh ta, đương nhiên ta cũng phải chuẩn bị một chút mới được, nếu không với cảnh giới Tiểu Thánh Vương này của ta mà đánh nhau với các ngươi, không phải là tự tìm đường chết sao?"
"Tần công tử, chạy trốn cũng không có ý nghĩa gì đâu!"
Chỉ là vừa dứt lời, lại không có ai đáp lại.
"Tản ra!"
Vèo vèo vèo...
Ngay lập tức từng bóng người lần lượt tản ra, dần dần lẩn vào giữa núi rừng.
Mà lúc này, trong núi sâu mênh mông vô bờ.
Ở giữa rừng núi rộng lớn này, một vùng đất bằng phẳng xuất hiện ở trước mắt.
Tần Ninh mặc một bộ áo trắng, năm cái Thiên Vẫn Huyền Thiết nổi lơ lửng phía sau.
"Phá!"
Tần Ninh đứng trên vùng đất rộng lớn trong núi sâu, đập bàn tay xuống mặt đất ầm một tiếng.
Cùng lúc đó, mặt đất chấn động ầm ầm.
Khí tức cuồng bạo lan rộng ra.
Chỉ thấy từng luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.
Mặt đất dần dần rạn nứt.
Từ bên trong mặt đất, từng bóng người lần lượt chui ra, mỗi một người đều xuất hiện huyền văn đầy trời.
Dần dần, những cái bóng kia ngưng tụ ra, hóa thành tường vây, hóa thành cột, hóa thành ngói xanh...
Trong khoảnh khắc, phía trên mặt đất xuất hiện năm đại điện.
Chỉ là, nếu nhìn kỹ sẽ thấy năm đại điện kia lại đứng song song, cái thứ nhất ở trước người Tần Ninh không đến trăm mét.
Cái thứ hai song song với cái thứ ba cách Tần Ninh hai trăm mét.
Cái thứ tư song song với cái thứ năm cách Tần Ninh năm trăm mét.
Năm đại điện giống như năm miếu thổ địa, xuất hiện đều nhịp.
Thế nhưng đại điện này lại cao cấp hơn miếu thổ địa không biết bao nhiêu lần.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía năm đại điện, sắc mặt bình tĩnh.
"Thật sự cho rằng năm đó ta thành thật tọa hóa, không để lại một chút chiêu trò nào ư?"
"Chỉ đáng tiếc, đối phó với năm vị Thánh Đế các ngươi lại quá lãng phí..."
Lúc này Tần Ninh lẩm bẩm, bàn tay nắm lại, năm cái Thiên Vẫn Huyền Thiết sau lưng lần lượt phá không lao ra.
"Tế đàn Vong Giả, tế luyện chính là mạng sống của năm Thánh Chủ, bây giờ ta gọi các ngươi trở về!"
Tần Ninh hét lên một câu, năm cái Thiên Vẫn Huyền Thiết thi nhau phá không bay ra.
Chỉ là đột nhiên Tần Ninh khẽ cong người theo bản năng, cả người nghiêng sang một bên, một tiếng xé gió vang lên.
Vèo một cái.
Cho dù Tần Ninh đã dốc hết toàn lực tránh né, thế nhưng trên mặt vẫn xuất hiện một vết máu.
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay lướt qua máu tươi, nhìn về phía sau lưng.
"Hả?"
Mà lúc này, một tiếng hô kinh ngạc cũng vang lên.
"Tránh được?"
Trong giọng nói kia có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Tần Ninh sinh ra sát ý, hờ hững nói: "Về phần ném đá giấu tay... hả?"
Tần Ninh còn chưa nói xong đã quay người sang, nhìn thấy một bóng người trước mắt thì hơi sững sờ.
Chỉ thấy phía sau có một người mặc quần áo rách rưới, ngạo nghễ đứng vững, trong tay nắm một cục đá, trêu tức nhìn về phía Tần Ninh.
Nhìn người đàn ông này khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, dáng người không thể nói là cao lớn dũng mãnh, thế nhưng khuôn mặt như đao khắc, ngũ quan rõ ràng, bề ngoài có vẻ hào phóng sảng khoái, nhưng trong mắt dường như lấp lóe ánh sao như ẩn như hiện.
Hắn ta có mái tóc đen dài hơi rũ rượi, phía dưới đôi mày kiếm là cặp mắt đào hoa, lúc này nhìn có chút đằm thắm, giống như khiến người ta không cẩn thận đắm chìm trong đó.
Nhìn thấy Tần Ninh đang đánh giá mình, người đàn ông rũ ống tay áo có hoa văn mây đen, ngồi trên mặt đất nhìn về phía Tần Ninh, nhếch khóe miệng nói: "Tên nhóc ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía thanh niên, khẽ nhếch khóe miệng nở nụ cười.
"Cười cái gì mà cười? Đang hỏi ngươi đấy!"
Thanh niên lại nói: "Chỗ này đi vào rồi không ra ngoài được đâu, nói đi, ngươi là ai, sao lại vào đây, muốn làm gì? Ta đã ở chỗ này mấy trăm năm, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện ra trên vùng đất lớn trong ngọn núi này lại ẩn giấu cơ quan như thế, ngươi vừa vào đã phát hiện là sao?"
Đối mặt với câu hỏi của thanh niên, Tần Ninh vẫn mỉm cười.
"Còn nữa, năm cây cột vừa rồi ngươi điều khiển là Thiên Vẫn Huyền Thiết đúng không? Ta nhớ rồi, trước khi tiến vào nơi đây ta đã thấy năm cây cột lớn kia, tốt nhất ngươi đừng nắm trong tay, lúc ấy ta đột nhiên hứng khởi tiểu một bãi vào mấy cây cột đó đấy!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh vẫn nhìn về phía thanh niên, khẽ mỉm cười.
Chương 1957: Ngươi dám đánh ta?
Thanh niên đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng rất khó hiểu.
"Lão Thanh, tên này... không phải là kẻ ngốc đấy chứ?"
Thanh niên nói thầm: "Làm sao ta nói cái gì, hắn cũng cười vậy!"
"Có lẽ thế, người thường cũng không thể tiến vào nơi đây được...", lúc này một giọng nói hơi già nua vang lên.
Thanh niên tiếp tục nói: "Vậy hắn muốn làm gì?"
"Sao ta biết được?"
Hai âm thanh nói chuyện cũng không thèm kiêng dè Tần Ninh.
"Ôn Hiến Chi!"
Giờ phút này, Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
"Hả? Hắn đang gọi ai?"
"Đồ đần, gọi ngươi đấy!"
Thanh niên sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, lúc này cẩn thận nói: "Tên nhóc kia, rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại biết đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, lão tổ Thánh Thú tông ta đây?"
"..."
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên kia, lại cười nói: "Ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi!"
"Ôi trời đất ơi!"
Thanh niên nói: "Nghe ngươi nói này, ta đào mộ tổ của ngươi hay là quất roi thi thể lão tổ của ngươi vậy?"
Tần Ninh nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo.
"Được rồi, tạm thời không nói với ngươi nữa, người của Ma tộc sắp đến, ta phải đi chuẩn bị".
Tần Ninh vừa nói xong liền trực tiếp quay người, đi về hướng năm điện miếu.
"Dừng lại!"
Giờ phút này, thanh niên lại đằng đằng sát khí sải bước ra, trong tay cầm cục đá, có thể nhìn thấy một lạc ấn giao long dán ở vị trí lồng ngực trên quần áo rách rưới như hình xăm.
"Huyết Thể Thanh Thiên Giao, thánh thú cấp chín!"
"Thanh Hiên, mấy năm nay ngươi sống thế nào?"
Tần Ninh vừa nói xong, một cái đầu giao long thò ra phía sau thanh niên, nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc nói: "Ngươi là ai?"
"Ta nói rồi, ta là sư tôn của hắn ta, ta đã trở về!"
Tần Ninh nói thẳng: "Bây giờ không phải là lúc để giải thích với ngươi, Ma tộc sắp đến, ta phải đánh thức năm Thánh Chủ năm đó!"
"Ma tộc tới? Ma tộc tới mà ngươi còn đánh thức năm Thánh Chủ? Ngươi muốn chết sao!"
Lúc này thanh niên lập tức đi đến trước mặt Tần Ninh, ngăn cản: "Năm Thánh Chủ cấu kết với Ma tộc làm việc xấu, năm đó hại chết đại ca ta, sư tôn ta háo sắc, bởi vì lời cầu xin của một người phụ nữ mà tha cho bọn họ, đám súc sinh đó lại không hề thay đổi mà tiếp tục hợp tác với Ma tộc, nếu không phải bị bọn họ hại, sao ta có thể bị nhốt ở đây chứ!"
Nghe từng câu từng chữ của Ôn Hiến Chi, sắc mặt Tần Ninh dần dần đen sì.
"Sư tôn ngươi háo sắc?"
Tần Ninh nói: "Đó là bởi vì háo sắc sao? Đó là bởi vì ân tình!"
"Ta thấy như nhau cả!"
Ôn Hiến Chi mở miệng nói: "Dù sao kết quả đã chứng minh sư phụ ta sai, chờ ta gặp được ông ấy, nhất định ta sẽ nói cho ông ấy biết ông ấy đã sai rồi, cực kì sai!"
"Ta đã biết!"
Tần Ninh nói: "Năm đó... Xem như ta sai rồi đi!"
"Liên quan gì đến ngươi?", Ôn Hiến Chi trực tiếp liếc Tần Ninh, khinh bỉ nói: "Muốn giả mạo sư phụ ta ư, ngươi còn non lắm, dáng vẻ ông cụ non này, giả vờ cho ai nhìn?"
"Ngươi muốn phóng thích năm vị Thánh Chủ kia để hợp tác cùng Ma tộc, nhân lúc lão tổ Thánh Thú tông mạnh mẽ vĩ đại là ta bị nhốt ở nơi đây, muốn đi tàn sát thánh vực Thiên Hồng, khống chế cả một thánh vực chứ gì!"
"Xéo đi!"
Tần Ninh trực tiếp mắng: "Suốt ngày lảm nhảm vớ vẩn, y hệt như Phệ Thiên Giảo vậy, không nói lời nào còn giống như trai đẹp mê chết người, vừa mở mồm ra có khác gì tên ngốc kia không?"
"Thánh Thú tông lớn như vậy chỉ còn lại chín người, năm đó ta bảo ngươi phát triển khiêm tốn thôi, chứ có bảo ngươi thu nhỏ nó lại không?"
"Khiêm tốn có nghĩa gì ngươi hiểu không?"
Ôn Hiến Chi lại khẽ nói: "Ta cũng muốn khiêm tốn, thế nhưng thực lực không cho phép, ta đẹp trai như vậy, thực lực mạnh như vậy, thiên phú ngự thú cao như vậy, ta..."
"Cút đi!"
Tần Ninh trực tiếp mắng: "Nếu còn lải nhải nữa, ta..."
"Ngươi làm sao?", Ôn Hiến Chi lại hoàn toàn không sợ.
"Lười nói nhảm với ngươi, đừng quấy rầy ta là được rồi!"
Tần Ninh nói.
Vừa nói xong, Tần Ninh không để ý tới Ôn Hiến Chi nữa mà trực tiếp vòng qua hắn ta đi về hướng điện miếu.
"Tên nhóc thối, trở về!"
Ôn Hiến Chi bắt lấy bả vai Tần Ninh.
Tần Ninh hừ một tiếng, xoay người đi.
"Ô kìa!"
Ôn Hiến Chi không phục, bóng người trực tiếp lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Ninh, hai tay đè lại bả vai Tần Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hiến Chi quát: "Không cho phép ngươi đi, giả bộ như là sư tôn ta, còn muốn đánh thức năm Thánh Chủ, ngươi chính là gian tế Ma tộc đúng không, đồ cặn bã của Nhân tộc, ông đây xem thường nhất là người như ngươi!"
"Ôn Hiến Chi, ngươi láo xược!"
Tần Ninh quát: "Nòng cốt tối cao của Thánh Ngự Thiên Quyết tên là Thiên Ngự, năm đó ta dạy bảo ngươi như thế nào?"
"Thanh Hiên, Ôn Hiến Chi sơ suất trong việc này, ngươi cũng sơ suất theo sao?"
Tần Ninh khẽ nói: "Năm đó bản tôn lột da ngươi như thế để ngươi thần phục Ôn Hiến Chi sao?"
Lúc này Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao đều sững sờ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bây giờ đã tin chưa?"
Nói xong Tần Ninh tiếp tục đi tới.
"Ta tin ngươi cái đầu ấy, tên nhóc thối nhà ngươi, nực cười!"
Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, nhìn thấy Tần Ninh muốn chạy, lập tức vung tay lên đánh một cái.
Chát...
Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Phía trên mặt đất yên tĩnh như chết.
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, khẽ nói: "Tên nhóc thối, tỉnh táo lại, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!"
"Ngươi đánh ta?"
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi.
"Ta là..."
"Ngươi dám đánh ta?", Tần Ninh lại nói.
"Ta thấy ngươi giống như điên..."
"Ngươi lại dám đánh ta?", Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, tiếp tục nói.
Ôn Hiến Chi bị Tần Ninh ép hỏi, lập tức quát: "Ta đánh ngươi thì đánh ngươi, làm sao?"
"Tên nhóc thối, bớt giả vờ với ta đi, hãy ngoan ngoãn một chút, chớ có lộn xộn, cho dù Ma tộc tới, Ôn Hiến Chi ta là cao thủ một đời, cũng có thể trấn áp được bọn họ!"
"Được được được!"
Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay lướt qua vết máu trên mặt, hơi cong khóe miệng.
"Vết thương này, cái tát này, Ôn Hiến Chi, ngươi nhớ kỹ đấy!"
Tần Ninh vừa nói xong liền dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất, không nói gì nữa.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi kỳ quái nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi... Thật sự là sư tôn ta?", không lâu sau, Ôn Hiến Chi ngồi xuống nhìn Tần Ninh, hiếu kỳ nói: "Thế nhưng không hề giống sư tôn ta năm đó!"
"Cút!"
Tần Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đừng nóng giận nha, anh bạn, vừa rồi ta cũng vì quá sốt ruột, ta bị Ma tộc ép buộc đi vào chỗ này rồi không ra được, không có ai nói chuyện cùng..."
"Cút!"
"Cái tên này, làm sao lại dễ ghi hận như vậy chứ? Không phải chỉ là một cái tát thôi sao, ngươi đánh lại là được!"
"Cút!"
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm đứng dậy.
"Ngươi bảo ta cút ta phải cút sao, vậy không phải ta sẽ mất hết mặt mũi à?"
Ôn Hiến Chi nhìn điện miếu trước mặt, nói: "Điện miếu này rất kỳ quái, nếu ngươi đã không đi xem thì ta sẽ đi xem một chút!"
Tần Ninh dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không thèm để ý đến Ôn Hiến Chi.
Chương 1958: Biết đau rồi sao?
Lúc này, Ôn Hiến Chi bước từng bước vào trong ngôi đền.
Ngôi đền này chỉ có sảnh chính.
Bấy giờ, trong sảnh chính chỉ có một pho tượng duy nhất đứng sừng sững ở nơi đó.
Ôn Hiến Chi nhìn thấy pho tượng kia liền nói khẽ: “Vị này chẳng phải là lão tổ của thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu sao, năm xưa, tuy rằng lão già kia đã đạt tới cảnh giới Thánh Đế nhưng vẫn bị sư tôn của ta đánh bại!”
Ôn Hiến Chi vừa nói xong liền bước tới gần pho tượng kia, hắn ta tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Tại sao ta lại không biết pho tượng này xuất hiện từ khi nào nhỉ”.
Tần Ninh lựa một vị trí ở cách xa sảnh chính khoảng trăm mét và ngồi xuống, hắn không nói gì cả.
Ôn Hiến Chi cũng không để ý tới hắn.
Nhưng chính vào lúc tay của Ôn Hiến Chi chạm nhẹ vào bức tượng thì bỗng nhiên có một lực hấp dẫn vô cùng khó hiểu tràn ra một cách bất ngờ.
Mặt Ôn Hiến Chi biến sắc, thân hình hắn ta vội vàng lui về phía sau.
Bên trong bức tượng này ẩn chứa một nguồn sức mạnh trời đất vô cùng đặc biệt.
Nhưng mà bây giờ, dù có muốn lui về phía sau đi chăng nữa thì cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Ầm…
Tần Ninh cách nơi này khá xa, hắn chỉ nghe được một tiếng ầm, và tiếng thét thảm thiết của Ôn Hiến Chi, sau đó, tất cả bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Tần Ninh từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía ngôi đền kia.
Ôn Hiến bị hút về phía pho tượng, đầu chúc xuống đất, cả người bị chổng ngược lên.
“Ngu xuẩn!”
Tần Ninh chửi thầm một câu rồi sau đó, hắn vội vàng đứng dậy.
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, đây là lần thứ hai hắn nói những lời này: “Ngươi đã nghi ngờ ta là người xấu rồi mà còn dám cùng ta đi tới nơi này sao? Ngươi muốn chết phải không!”
“Nếu ta thật sự là người xấu thì bây giờ… ngươi chính là con cá nằm trên thớt của ta rồi!”
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi cười vang, hắn ta nói: “Cho nên nhờ vậy mà ta mới biết ngươi không phải người xấu đó”.
“Tiểu huynh đệ, mau thả ta xuống với!”
“Thả?”
Tần Ninh tặng cho Ôn Hiến Chi một ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Bây giờ mới biết kêu ta thả ngươi xuống sao?”
“Lúc nãy, ta chỉ là thử ngươi thôi, tiểu huynh đệ, nơi này chính là do Ma tộc thiết kế ra, chính vì như vậy nên ta mới bị nhốt ở đây, nếu ngươi làm ra động tĩnh quá lớn, một khi mà Ma tộc biết chuyện, cả hai người chúng ta coi như là xong đời rồi!”
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, hắn nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Đế sao?”
Hắn vừa nói xong, Ôn Hiến Chi liền đáp ngay: “Ngươi cho rằng Thánh Đế là rau cải trắng sao, nói tiến vào thì tiến vào ngay được à!”
“Hắn vốn đã tiến vào cảnh giới Thánh Đế, nhưng mà bản thân hắn lại làm những chuyện mù quáng, tự đánh mất tất cả cảnh giới của chính mình!”
Tự đánh mất?
Ý hắn ta là sao?
Mặt Tần Ninh dại ra, hắn nhìn Thanh Hiên.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao nói: “Chọc giận đại bàng bị mổ mắt chứ sao nữa!”
Ôn Hiến Chi mắng to: “Thanh Hiên, ngươi mau câm miệng đi”.
“Chuyện của mình làm ra còn sợ dọa người khác hả? Ngại dọa người thì ngươi đừng có làm!”, giọng của Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng không hề già nua, mà là mang theo vài phần non nớt.
“Hai tên ngốc này!”
Tần Ninh nói thẳng.
“Nè nè, ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta chứ?”
Ôn Hiến Chi lạnh giọng: “Nếu ngươi là sư tôn của ta chuyển thế trở về thì ngươi nhất định sẽ cứu ta, sao có thể chế giễu ta được chứ?”
“Bây giờ, ta có thể nhận ra được rằng ngươi không phải sư tôn của ta”.
“Nếu ta là sư tôn của ngươi, ngươi dám tát ta một cái sao? Lại còn là đánh lén nữa chứ?”
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Đó không tính là đánh lén, ta vốn không biết ngươi là ai”.
“Ồ? Vậy còn cái tát kia thì sao?”
“Lúc đó, ta thấy ngươi mơ mơ màng màng, không để ý gì tới ta, trong tình thế cấp bách, ta chỉ có thể làm như vậy!”
“Trong tình thế cấp bách?”
Ầm…
Tần Ninh gấp ngón tay lại, ấn một cái vào trán Ôn Hiến Chi.
Một tiếng huỵch vang lên, trên trán của Ôn Hiến Chi bỗng nhiên xuất hiện một vết bầm tím.
“Đau, đau, đau…”
“Biết đau rồi sao?”
Tần Ninh quát: “Lúc nãy ngươi đánh ta, chẳng phải là ngươi rất vui vẻ sao? Có phải rất hả lòng hả dạ hay không hả!”
"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, tiểu huynh đệ à, thực sự chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!”, lúc này, Thanh Hiên vội vàng bào chữa.
“Hiểu lầm? Thanh Hiên, nói đi nói lại thì dù sao đi chăng nữa ngươi thân là Huyết Thể Thanh Thiên Giao, trời sinh tính cách gian xảo, có thể coi là cực phẩm trong các thánh thú, mới có tám vạn năm mà thôi, đối với ngươi mà nói, năm tháng thoi đưa, chẳng phải cái thá gì cả, nhưng mà cả ngày láo nha láo nháo, ta nói cho ngươi nghe, ngươi có thể… bình thường một chút được không?”
Ầm…
Ngón tay hắn lại chuyển động, trên đầu của Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuất hiện một cục u.
Một người và một thú, bị Tần Ninh búng sưng trán.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Ôn Hiến Chi không chịu được nữa liền tức giận mà hét to, làm cho Tần Ninh giật điếng người.
Nhìn thấy Tần Ninh sửng sốt, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, tiểu huynh đệ, đừng quậy nữa!”
“Ta quậy cái đầu ngươi á!”
Tần Ninh xoắn tay áo lên, sau đó tay đấm chân đá, “phục vụ” hai người bọn họ hết sức tận tâm…
“Năm đó, ta để cho ngươi lấy Thiên Ngự Thánh Quyết làm căn bản, lĩnh ngộ được pháp quyết, sau đó tự nghĩ ra phép ngự thú của riêng mình thì sẽ không sẽ xuất hiện chuyện bị phản phệ, tiểu tử nhà ngươi đã làm như thế nào?”
“Còn ngươi nữa, Thanh Hiên, ta thấy ngươi có vẻ chín chắn nên mới bảo ngươi ngươi giám sát hắn ta, ngươi có giám sát hắn ta thật không vậy?”
Sau một phen được “chăm sóc” bằng nắm đấm, mặt mũi một người và một giao bầm dập.
“Ta…”
Huỵch…
Ôn Hiến Chi vừa muốn mở miệng, Tần Ninh liền đánh cho hắn ta một quyền.
“Cái thứ khi sư diệt tổ nhà ngươi, ngươi bảo tồn truyền thừa của ta, sau đó còn lấy ra cho bọn hắn quan sát? Khóc khóc khóc, ngươi khóc cái gì?”
“Còn đánh ta?”
“Vậy mà ngươi còn dám đánh ta nữa hả?”
Tần Ninh nói xong một câu, liền đấm một phát.
“Khoan… khoan đã…”
Ôn Hiến Chi dẩu môi, hắn ta nói: “Ta… Ta sai rồi…”
“Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta không biết…”, Ôn Hiến Chi mới vừa mở miệng, nhưng nhìn thấy Tần Ninh làm bộ còn muốn đánh hắn ta, bèn vội vàng nói: “Ngươi… nhìn… phía sau lưng ngươi…”
Lúc này, Tần Ninh mới thu nắm đấm lại, xoay người nhìn về phía sau lưng hắn.
Chỉ thấy được một vài bóng người đang đứng giữa đại địa, dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn về phía bọn họ.
“Cũng nhanh đấy!”
Tần Ninh nhìn về phía bọn họ, cười nói: “Viêm Ma Viêm Như Ngọc, Dạ Ma Dạ Túy Mộng, Huyết Ma Huyết Âm Phục, Mị Ma Xảo Vân Đóa, và vị này nữa, không biết là Thánh Đế đến từ thánh vực nào nữa đây”.
“Năm người các ngươi là vì truyền thừa của Ngự Thiên Thánh Tôn mà đến, mà thứ truyền thừa kia ở ngay trên người tên này!”
Tần Ninh bước sang một bước, nhường đường cho bọn họ.
Thân hình của Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao ngay lập tức xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Ôn Hiến Chi!”
“Ôn Hiến Chi!”
Các vị Thánh Đế của Ma tộc đều thốt lên đầy kinh ngạc.
“Đúng… là các ngươi…”
Ôn Hiến Chi cảm thấy thật mệt mỏi, hắn ta thở dài một tiếng, rồi nói: “Các ngươi… vào đây… bằng cách nào?”
“Quả nhiên ngươi vẫn chưa chết!”
Huyết Âm Phục nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nhịn không được bèn nói: “Sao nào, nhìn thấy sư tôn của ngươi, ngươi thật sự cảm thấy rất vui có phải không?”
Sư tôn?
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lộ ra vẻ kỳ lạ.
Tần Ninh cười nói: “Sao ta có thể để cho tên nghịch đồ này đến đây một mình được!”
“Ngự Thiên Thánh Tôn!”
“Ôn Hiến Chi!”
“Xem ra, cho dù có phải chết thì hai thầy trò các người cũng sẽ chết cùng với nhau”.
Dạ Túy Mộng cười vang: “Nếu đã như vậy rồi thì thầy trò gặp lại nhau vốn là chuyện cực kỳ đáng mừng, vậy nên bọn ta cũng muốn đưa các ngươi đi về miền cực lạc mà đoàn tụ cùng nhau, trên đường đi bầu bạn với nhau, cho hai người các ngươi ôn lại hết chuyện cũ!”
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi vội nói: “Các ngươi nhận lầm người rồi?”
“Hắn không phải là sư tôn của ta!”
Mấy vị Thánh Đế của Ma tộc đều vô cùng ngạc nhiên.
“Tần Ninh, ngươi… tên đồ đệ này của ngươi… không nhận ra được ngươi sao?”, Viêm Như Ngọc cảm thấy thật kinh ngạc.
“Khiến cho các vị phải chê cười rồi!”
Tần Ninh cười khẽ rồi nói: “Tên này… đầu óc hắn ta có chút vấn đề”.
Nói xong, Tần Ninh lại dùng tay bóp hai má của Ôn Hiến Chi.
Tiếng hét như heo bị cắt tiết lại vang lên.
Chương 1959: Nhị Cẩu Tử và Nhị Lăng Tử
Mấy vị Thánh Đế Ma tộc thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
"Thôi!"
Huyết Âm Phục tiếp tục nói: "Chúng ta không muốn quan tâm đến chuyện giữa các ngươi, Tần Ninh, giao thân xác ra đi!"
Lúc này Xảo Vân Đóa mỉm cười, cất giọng nói khiến người ta tê dại: "Tần công tử, nô gia đang vội lắm đấy..."
"Đồ đàn bà thối!"
Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này thì lập tức mắng: "Không học được tiếng người thì đừng ở đây lải nhải nữa, mở miệng một tiếng nô gia, khiến ông đây nghe liền buồn nôn, muốn ói!"
"Tần Ninh đúng không?"
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Cẩn thận người phụ nữ này đấy, mị thuật của cô ta rất lợi hại, năm đó muốn quyến rũ ta, kết quả bị ông đây đạp bay!"
"Phụ nữ ư?"
"Ở trong mắt Ôn Hiến Chi ta, cho dù là thần tiên hạ phàm, nhưng nếu so sánh với sự trung thành của ta với sư tôn ta, căn bản không đáng để nhắc tới!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh liếc nhìn Ôn Hiến Chi.
"Đồ ngốc!"
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì hơi sững sờ.
Xảo Vân Đóa nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
"Ôn Hiến Chi, rốt cuộc ngươi có phải đàn ông hay không?", Xảo Vân Đóa hừ một tiếng.
Ôn Hiến Chi lại dương dương đắc ý, không thèm để ý đến cô ta.
Năm đó người phụ nữ này muốn quyến rũ hắn ta.
Kết quả lại bị hắn ta giả vờ như bị mê hoặc, đến khi cô ta tới gần mới đá một cú trúng bụng dưới, trực tiếp đạp bay cô ta đi.
Loại người như vậy!
Cũng xứng mê hoặc hắn ta ư?
Trong mắt Xảo Vân Đóa ngưng tụ sát khí.
Huyết Âm Phục lại nói: "Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, ta mặc kệ rốt cuộc sư đồ các ngươi đang giở thủ thuật che mắt gì, bây giờ hãy giao thân xác ra, nếu không... hai người các ngươi sẽ phải chết."
Tần Ninh lại cười nói: "Cho dù giao ra, không phải các ngươi cũng muốn giết ta ư?"
"Giao thân xác ra rồi thần phục tộc ta, ngươi có thể lấy được tiền đồ tốt đẹp dễ như trở bàn tay!"
Tần Ninh chỉ cười, cũng không đáp lại.
Ôn Hiến Chi lại cười nhạo nói: "Mấy tên khốn các ngươi, tên này cũng không phải sư tôn ta, bây giờ xem như ta đã thấy rõ, các ngươi đang tự biên tự diễn thôi!"
"Để cho ta tin tưởng hắn là sư phụ ta? Sau đó sẽ lấy được thân xác!"
Hắn ta vừa dứt lời, Dạ Túy Mộng lại nói thẳng: "Nếu như thế, thân xác thật sự ở trên người ngươi!"
"Khó trách, khó trách chúng ta đã tìm kiếm từng bí cảnh ở thánh vực Thiên Hồng nhưng đều không có chút tin tức nào".
Ôn Hiến Chi lại ngẩn ngơ: "Ta cũng không nói ở trên người ta mà".
Tần Ninh lấy tay đỡ trán, không còn lời nào để nói.
Không cứu nổi!
Thật sự không cứu được.
"Bản đế đã nói rồi, hai sư đồ các ngươi như thế nào ta cũng lười để ý, nhưng hãy mau giao thân xác ra đây!"
Huyết Âm Phục lại thúc giục lần nữa.
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng, nói: "Nếu muốn chứng minh hắn là sư tôn ta cũng không khó!"
"Năng lực ngự thú của sư tôn ta mạnh gần như thần, có thể triệu hoán ra thánh thú Phệ Thiên Giảo của mình".
"Tần Ninh đúng không?"
"Nếu ngươi có thể triệu hoán Phệ Thiên Giảo đến, ta sẽ tin ngươi là sư tôn ta!"
"Nếu không..."
Răng rắc!
Ôn Hiến Chi còn chưa nói xong.
Tần Ninh đã cắn lên đầu ngón tay, máu tươi nhỏ xuống, những giọt máu kia lập tức hóa thành từng dấu ấn phức tạp.
"Không cần ngươi nói ta cũng phải bảo tên kia đến đây, bị ngươi ngu ngốc làm chậm trễ, cần có thời gian để năm Thánh Chủ tỉnh lại, chỉ có thể để nó đến chống đỡ thôi!"
Chỉ trong chốc lát, tia máu đã quanh quẩn xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Những tia máu kia lúc này dần dần hóa thành từng thánh lực thiên địa mạnh mẽ chuyển động.
Mà khi thánh lực thiên địa chuyển động, thời không dường như cũng phải vặn vẹo giữa những tia máu.
Ầm...
Lúc này từng tiếng vang ầm ầm lan ra.
Một giây sau, chỉ thấy trong không gian mà tia máu quanh quẩn có một cái bóng đột nhiên xuất hiện.
Đó là một con… chó cao hơn một mét, dài hơn một mét, bộ lông toàn thân màu nâu!
Có điều tuy nói là chó, nhưng trên đầu con chó này lại có hai sừng, trông vô cùng dữ tợn.
Con chó màu nâu vừa xuất hiện đã trừng lớn mắt nhìn xung quanh.
Mà trong miệng nó còn gặm một khúc xương, trên xương còn dính một ít thịt vụn.
Con chó màu nâu thè lưỡi ra, nước bọt rơi xuống đất tí tách một tiếng, khiến cho đám người lấy lại tinh thần.
Cái quỷ gì?
Tần Ninh triệu hoán tới một con chó?
Mấy vị Thánh Đế Ma tộc đều vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông mặc áo xanh kia lại nói: "Cẩn thận một chút, đây đã từng là tọa kỵ của Ngự Thiên Thánh Tôn, Phệ Thiên Giảo!"
Mấy vị Thánh Đế Ma tộc lập tức đề phòng.
Mà giờ phút này, Ôn Hiến Chi còn trừng to mắt hơn cả mắt chó.
"Nhị Cẩu Tử!"
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, hoảng sợ nói.
"Nhị Lăng Tử!"
Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Ôn Hiến Chi bằng đôi mắt hơi mơ hồ.
"Hả? Đại Sỏa Tử?"
Phệ Thiên Giảo nhìn thấy đầu Huyết Thể Thanh Thiên Giao, lập tức khó hiểu nói: "Hai người các ngươi... luyện công gì sao?"
Lúc này một người một giao dựng ngược, nhìn vô cùng kỳ quái.
"Nhị Cẩu Tử, sao ngươi lại xuất hiện?", Ôn Hiến Chi chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, lông tơ dựng ngược.
"Ta cũng không biết!", Phệ Thiên Giảo vô tội chớp chớp mắt chó nhìn về phía Ôn Hiến Chi, tiếp tục nói: "Tại sao Nhị Lăng Tử ngươi lại ở chỗ này?"
Giờ phút này, một người một chó vừa dứt lời liền chậm rãi chuyển ánh mắt lên trên người Tần Ninh.
Triệu hoán!
Thuật Nghịch Triệu Hoán!
"Sư tôn!"
Ôn Hiến Chi đột nhiên gào khóc một tiếng khiến mấy vị Thánh Đế đều giật nảy mình.
"Sư phụ... con đã chờ người bảy, tám vạn năm, chúng con rất vất vả, sư phụ ơi..."
Ôn Hiến Chi lập tức gào khóc, nếu không phải bị pho tượng trói buộc, chỉ sợ bây giờ đã vọt tới dưới chân Tần Ninh rồi.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng mở lớn đôi mắt giao.
"Ngự Thiên đại nhân..."
Lúc này trên thân giao của Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuất hiện từng vòng máu.
Bịch bịch bịch bịch!
Một người một giao ngã nhào xuống đất.
Ngay từ lúc bị pho tượng trói buộc, Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhìn có vẻ như vẫn luôn tán dóc với Tần Ninh, nhưng trên thực tế đã sớm chuẩn bị thoát thân rồi.
Dù sao đầu óc Ôn Hiến Chi không được thông minh cho lắm, nếu đầu óc nó cũng không thông minh nữa thì mấy vạn năm nay không biết hai người đã chết bao nhiêu lần rồi.
Ôn Hiến Chi đập đầu xuống đất, trong miệng và trên mặt dính toàn bùn đất, nhưng hắn ta lại không quan tâm.
Hắn ta bò lên, gần như trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Tần Ninh, đưa tay ôm lấy hai chân Tần Ninh, gào khóc nói: "Sư phụ... Sư phụ của con... Đồ nhi chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng sư phụ đã trở về rồi..."
"Sư phụ, mấy vạn năm nay con luôn bị Ma tộc lừa hết lần này đến lần khác, mấy tên khốn kiếp kia cố ý lừa con rằng nơi này xuất hiện một người kỳ quái có bản lĩnh rất cao cường, không gì làm không được, con liền cho rằng đó là sư phụ..."
"Sư phụ, con vẫn luôn biết thân biết phận, chuyên tâm tu hành, đều tại Thanh Hiên suốt ngày bắt con tạo ra thuật ngự thú mới, để con vượt qua người!"
Nghe thấy lời này, Huyết Thể Thanh Thiên Giao ở một bên trợn tròn mắt giao lên.
Ôn Hiến Chi lại mặc kệ, chỉ biết gào khóc, không ngừng kể khổ.
Chỉ là giờ phút này, trong lòng Ôn Hiến Chi đã hoàn toàn luống cuống.
Xong rồi!
Hoàn toàn xong đời!
Sư tôn trở về còn không nhận ra được!
Không nhận ra được thì thôi, lại còn... cào rách mặt sư tôn, còn... tát sư tôn một cái?
Lần này chết chắc rồi!
Chương 1960: Ngươi cũng không nhận ra?
Khóc lóc kể lể không ngừng, toàn thân Ôn Hiến Chi run rẩy.
Giờ phút này, hắn ta đâu còn là người thanh niên tuấn tú phi phàm gì nữa, nhìn qua, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Ôn Hiến Chi ôm chặt lấy đôi chân của Tần Ninh, căn bản là đạp cũng không ra.
Ngay khi Tần Ninh nâng hai tay lên, Ôn Hiến Chi vội vàng chui đầu vào dưới tay Tần Ninh, dáng vẻ như sư từ đồ hiếu.
Tần Ninh không mở miệng nói lời nào.
Khi Tần Ninh còn đang nghiêm túc nhìn Ôn Hiến Chi diễn trò, bên cạnh hắn, một cái đầu lông xù cũng nhích lại gần.
Phệ Thiên Giảo cụp lưỡi chó, vô cùng thân thiết cọ cọ Tần Ninh, mang tư thế lấy lòng chủ nhân.
“Ngươi…ngươi làm gì đấy…”
Ôn Hiến Chi không ngừng khóc lóc kể lể, nhìn thấy hành động của Phệ Thiên Giảo, hắn ta lập tức hỏi.
“Ta…ta thân thiết với chủ nhân, ngửi mùi hương, để nhớ kỹ…”
“Ồ…Lúc trước ngươi không nhớ ra sao?”
“Ta…Lúc trước quên mất…”
Lúc này, một người một chó quỳ rạp bên chân Tần Ninh.
Ngay sau đó, một người một chó hoàn toàn sửng sốt.
“Ngươi cũng không nhận ra?”
“Ngươi cũng không nhận ra?”
Nhất thời, ánh mắt một người một chó trở nên hoảng sợ.
“Chơi vui không?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Tần Ninh cúi đầu, hai tay đặt lên đầu của một người một chó, mỉm cười nói: “Hai người các ngươi, cứ đùa giỡn ta như vậy?”
Cốp…
Ngay sau đó, Tần Ninh túm lấy đầu của một người một chó, đập cốp vào nhau.
Tiếp đó, chỉ thấy Tần Ninh nắm lấy một chân của Ôn Hiến Chi, cùng với một cái chân chó của Phệ Thiên Giảo.
“Đã lâu rồi không được trải nghiệm loại cảm giác này, thử lại một chút, được không? Đồ đệ cưng! Chó yêu dấu!”
Bịch bịch bịch…
Nhất thời, một người một chó bị Tần Ninh đập xuống đất, không ngừng nâng lên, không ngừng đập xuống.
Ánh mắt của nhóm người Ma tộc dại ra.
Tám vạn năm trước.
Ngự Thiên Thánh Tôn oai phong hơn người, là cường giả đứng đầu thánh vực Thiên Hồng.
Cũng chính vì vậy mà khi Ngự Thiên Thánh Tôn còn tồn tại, Ma tộc không dám để lộ ra manh mối gì.
Âm thầm hành động, bày ra âm mưu với năm phương thánh cảnh, nhưng kết quả là vẫn bị phát hiện.
Lần đó, Ma tộc tổn thất nghiêm trọng, năm phương thánh cảnh thì bị doạ cho vỡ mật, mà cũng chính vào lần đó, tiếng tăm của Ngự Thiên Thánh Tôn cũng vang dội cả thánh vực Thiên Hồng.
Sau khi đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn là Ôn Lưu Giang qua đời, Ôn Hiến Chi trở thành vị đồ đệ thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn, nghe đồn hắn ta có thiên phú ngự thú vô cùng khủng bố, thậm chí, có người còn nói, hắn ta trò giỏi hơn thầy.
Mà Phệ Thiên Giảo…
Nghe nói nó có được huyết thống thần thú, bị Ngự Thiên Thánh Tôn ký kết linh khế, trở thành thánh thú, tính tình hung ác, bá đạo.
Ngự Thiên Thánh Tôn!
Ôn Hiến Chi!
Phệ Thiên Giảo!
Đây chính là sự tồn tại khiến cho toàn bộ thánh vực Thiên Hồng khiếp sợ vào thời đại ấy hay sao?
Không phải là đang nói đùa đấy chứ?
Nhìn qua một người một thú trước mắt, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một cường giả!
“Đủ rồi!”
Dạ Tuý Mộng sầm mặt, quát lớn: “Trò đùa này nên kết thúc rồi, Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, giao thân xác ra, nếu không, ta cũng không có đủ kiên nhẫn để dây dưa với các ngươi!”
Nghe được những lời này, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn, bọn họ muốn giết chúng ta…”
“Đúng vậy, gia…”, Phệ Thiên Giảo cũng vội vàng nói.
Từ nãy đến giờ, Tần Ninh cảm thấy cơn tức giận bị nghẹn trong lòng đã vơi đi không ít, hắn ném một người một thú ra.
“Hai người các ngươi ngăn cản bọn họ lại một lát!”
Tần Ninh sửa sang lại quần áo rồi nhìn về phía đối phương, chậm rãi nói: “Đợi việc này kết thúc, ta sẽ tính toán rõ ràng với các ngươi!”
Ôn Hiến Chi vội vàng đứng dậy, gật đầu nói: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ không làm sư tôn thất vọng”.
“Gia, người yên tâm”.
Phệ Thiên Giảo liếm mặt nói.
Sắc mặt Dạ Tuý Mộng lạnh lùng.
“Ôn Hiến Chi, ngươi cũng không phải là cảnh giới Thánh Đế…”
“Về phần thánh thú này…”
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là lửa giận thiêu đốt.
“Khinh thường chúng ta?”
Ôn Hiến Chi cười nhạo nói: “Thời điểm ông đây đánh cho Thánh Đế chạy tán loạn, có lẽ ngươi còn đang ở đâu đó trong bụng mẹ, à không đúng, Ma tộc các ngươi, có phải là được sinh ra từ bụng mẹ hay không còn chưa biết”.
“Giữa cái đất trời này, ngoại trừ gia là có thể đánh ta, còn những người khác không xứng!”, Phệ Thiên Giảo hừ một tiếng rồi nói.
Lúc này, sát khí quấn quanh thân thể Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo.
Năm vị Thánh đế cùng với một vài Ma tộc tinh nhuệ đều trở nên cẩn thận.
“Thanh Hiên, hợp thể!”
“Ừm!”
Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, thân thể của Huyết Thể Thanh Thiên Giao đã hoá thành một luồng ánh sáng.
Vệt sáng chuyển động, khuếch tán ra bốn phía.
Chỉ thấy bên ngoài thân thể Ôn Hiến Chi đang khoác bộ đồ rách nát được một lớp áo giáp màu xanh bao trùm.
Áo giáp màu xanh bao bọc từ trong ra ngoài, giáp mềm ôm lấy ngực, giáp cứng bao bọc khuỷu tay.
Ở vị trí góc cạnh của áo giáp, xuất hiện từng đường hoa văn màu máu.
Đồng thời, trong tay Ôn Hiến Chi cũng xuất hiện một đôi móng vuốt giao long.
Ôn Hiến Chi vừa giống như thiên thần, vừa giống như chiến thần, khí thế cuồn cuộn bộc phát mãnh liệt, kết hợp cùng với đôi mắt đào hoa đủ để làm mê mệt hàng vạn hàng nghìn cô nương kia, quả thực là khiến cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Ánh mắt Phệ Thiên Giảo lúc này mang theo sự hung ác, bá đạo.
“Cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Giảo gia!”
Thân hình Phệ Thiên Giảo lập tức lớn lên, từ chiều cao hơn một mét hoá thành hơn trăm mét, bộ lông trên cơ thể lay động theo chiều gió, uy phong lẫm liệt.
Thời điểm thân thể nó biến hoá thành dáng vẻ cao lớn, uy phong, hai chiếc sừng trên đầu của nó cũng phóng thích ra từng cỗ khí tức cắn nuốt sắc bén.
Một người một giảo, quả thực là khác biệt một trời một vực so với dáng vẻ vừa rồi.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cũng không nhiều lời, hắn lùi về phía sau, tiến vào trong điện miếu.
“Giết!”
Hai người Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lập tức xung phong liều chết lao ra ngoài.
Cho dù đối phương có hơn trăm vị Thánh Tôn, hơn một nghìn vị Thánh Hoàng Thánh Vương, thậm chí là năm vị Thánh Đế cầm đầu, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Ầm…
Nhất thời, làn sóng không khí mãnh liệt bộc phát, khuếch tán ra toàn bộ mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh thì thầm nói: “Chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài…”
Không quản một người một giảo nữa, phía sau Tần Ninh, năm chiếc Thiên Vẫn Huyền Thiết nháy mắt tản ra, dựng đứng ở phía trên năm toà điện miếu.
“Năm đó, ta tự tay phong ấn các ngươi, bây giờ lại tự tay hoá giải phong ấn…”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, cho dù là đã chết thì sức mạnh của các ngươi cũng nên được ta sử dụng!”.
Một cỗ khí tức đến từ Cửu U phóng thẳng lên trời cao.
“Ngăn hắn lại!”
Người đàn ông áo xanh kia mở miệng quát.
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng rồi nói: “Muốn ngăn cản sư tôn ta thì phải bước qua được cửa ải của ta đã!”
Một lời vừa dứt, bàn tay Ôn Hiến Chi vung lên, hai móng vuốt lao thẳng về phía trước, mặt đất nứt nẻ, bùn đất bay tứ tung.
Cùng lúc đó, đôi móng vuốt của Phệ Thiên Giảo cũng cào cào trên mặt đất, hai chiếc sừng trên đầu lập tức phóng ra từng cái ấn ký.
Hơi thở khủng bố che ngợp bầu trời.
Rầm rầm rầm…
Trong một khoảng thời gian ngắn, đất trời rung chuyển.
Sấm sét giáng xuống, gió lốc gào thét.
Cho dù là năm vị Thánh Đế, lúc này cũng cảm nhận được khí tức khủng bố của một người một giảo trước mắt, chúng có thể tuỳ lúc nghiền nát bọn họ.
Tần Ninh hoàn toàn chú tâm vào năm toà điện miếu kia, không hề bị lay động.
Đừng nhìn dáng vẻ hùng hổ của Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lúc này mà nhầm, hai cái tên này dùng toàn lực chống đỡ được mười lăm phút đã là cực hạn, sau đó, chắc chắn sẽ bị đánh về nguyên hình.
"Xem ra là không thể khép lại được!"
Viêm Như Ngọc mở miệng nói: "Mọi người cẩn thận một chút".
"Ừm!"
Lúc này năm người lần lượt bước bước ra.
Sau lưng, từng vị cường giả cảnh giới Thánh Tôn, Thánh Hoàng, Thánh Vương cũng thi nhau đi theo.
Mà cùng lúc đó, đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe như Linh Vũ Động Thiên, Đoạn Tình Thương đều nhẹ nhàng thở ra.
Đám người Ma tộc rời đi, Tần Ninh rời đi, bọn họ cũng phải nhanh chóng rời đi thôi.
Về phần phần mộ lão tổ, còn dám đi vào nữa sao?
Đi vào chính là chịu chết.
Nơi này hẳn là chỗ nguy hiểm nhất bên trong toàn bộ thánh cảnh Vị Ương.
Giờ phút này hơn trăm người còn lại đang muốn rời đi.
Chỉ là đột nhiên có hai bóng người vừa tiến vào Thanh Môn lại quay trở về.
Đó là hai vị cường giả Thánh Tôn đi theo bên cạnh Huyết Âm Phục, bây giờ lại trở về nhìn về phía đám người.
Đám người Thiên Võ Khuê, Linh Vũ Động Thiên thi nhau dừng lại, không dám động đậy.
"Các ngươi... thì không cần rời đi!"
Một người trong đó mở miệng, mở bàn tay ra.
Chỉ là trong nháy mắt sau đó, huyết trận xung quanh lại co vào.
"Buông tha cho chúng ta đi!"
Thiên Võ Khuê hoảng sợ nói: "Tuy chúng ta bị các ngươi lợi dụng, thế nhưng cũng đã làm rất nhiều chuyện vì các ngươi, hãy tha cho chúng ta đi!"
"Đúng vậy, làm gì mà phải đuổi tận giết tuyệt?"
"Còn nữa, về sau các ngươi sẽ khống chế thánh vực Thiên Hồng, tóm lại vẫn cần chúng ta trợ giúp!"
"Đúng vậy đúng vậy..."
Mấy vị Thánh Hoàng ai nấy đều sợ hãi.
Chỉ là hai người kia lại làm như không nhìn thấy.
Ầm...
Một tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Một người trong đó siết tay lại, thân thể Thiên Võ Khuê trực tiếp bị bóp nát.
"Trước đó các ngươi còn có giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ đã không còn, giữ các ngươi lại làm gì nữa?"
"Hơn nữa các ngươi đã biết chuyện không nên biết, đáng chết!"
Rầm rầm rầm...
Chỉ trong phút chốc, từng bóng người bên trong huyết trận không hề có sức phản kháng, thi nhau nổ tung.
Đám võ giả cảnh giới Thánh năm phe may mắn còn sống sót lúc này đều lần lượt mất mạng...
Trời đất lập tức vô cùng yên tĩnh.
Hai bóng người nhìn bốn phía, cũng không nói nhiều mà quay người rời đi.
Nơi đây lại khôi phục yên tĩnh như chết.
Chỉ có ánh sáng màu xanh kia bao phủ trên tế đàn...
Mà cùng lúc đó, Tần Ninh tiến vào trong phần mộ năm Thánh Chủ.
Lúc này trời đất rộng lớn có vẻ vô cùng u ám âm trầm.
Xung quanh xuất hiện những dãy núi mênh mông vô bờ.
Khu vực này dường như kéo dài trăm dặm, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Mấy nghìn người của tứ đại Ma tộc đều tập trung đến đây.
"Tần công tử, đi nữa làm gì?"
Dạ Túy Mộng cất cao giọng nói: "Bây giờ năm người chúng ta ra tay, Tần công tử, ngươi không trốn thoát đâu, nếu cứ tiếp tục u mê không tỉnh thì chỉ khiến mình thống khổ hơn thôi".
Giọng nói không vang dội nhưng lại truyền ra trăm dặm.
Không bao lâu sau, bóng người Tần Ninh lóe lên, cười nói: "Năm vị Thánh Đế muốn giết Tần Ninh ta, đương nhiên ta cũng phải chuẩn bị một chút mới được, nếu không với cảnh giới Tiểu Thánh Vương này của ta mà đánh nhau với các ngươi, không phải là tự tìm đường chết sao?"
"Tần công tử, chạy trốn cũng không có ý nghĩa gì đâu!"
Chỉ là vừa dứt lời, lại không có ai đáp lại.
"Tản ra!"
Vèo vèo vèo...
Ngay lập tức từng bóng người lần lượt tản ra, dần dần lẩn vào giữa núi rừng.
Mà lúc này, trong núi sâu mênh mông vô bờ.
Ở giữa rừng núi rộng lớn này, một vùng đất bằng phẳng xuất hiện ở trước mắt.
Tần Ninh mặc một bộ áo trắng, năm cái Thiên Vẫn Huyền Thiết nổi lơ lửng phía sau.
"Phá!"
Tần Ninh đứng trên vùng đất rộng lớn trong núi sâu, đập bàn tay xuống mặt đất ầm một tiếng.
Cùng lúc đó, mặt đất chấn động ầm ầm.
Khí tức cuồng bạo lan rộng ra.
Chỉ thấy từng luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.
Mặt đất dần dần rạn nứt.
Từ bên trong mặt đất, từng bóng người lần lượt chui ra, mỗi một người đều xuất hiện huyền văn đầy trời.
Dần dần, những cái bóng kia ngưng tụ ra, hóa thành tường vây, hóa thành cột, hóa thành ngói xanh...
Trong khoảnh khắc, phía trên mặt đất xuất hiện năm đại điện.
Chỉ là, nếu nhìn kỹ sẽ thấy năm đại điện kia lại đứng song song, cái thứ nhất ở trước người Tần Ninh không đến trăm mét.
Cái thứ hai song song với cái thứ ba cách Tần Ninh hai trăm mét.
Cái thứ tư song song với cái thứ năm cách Tần Ninh năm trăm mét.
Năm đại điện giống như năm miếu thổ địa, xuất hiện đều nhịp.
Thế nhưng đại điện này lại cao cấp hơn miếu thổ địa không biết bao nhiêu lần.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía năm đại điện, sắc mặt bình tĩnh.
"Thật sự cho rằng năm đó ta thành thật tọa hóa, không để lại một chút chiêu trò nào ư?"
"Chỉ đáng tiếc, đối phó với năm vị Thánh Đế các ngươi lại quá lãng phí..."
Lúc này Tần Ninh lẩm bẩm, bàn tay nắm lại, năm cái Thiên Vẫn Huyền Thiết sau lưng lần lượt phá không lao ra.
"Tế đàn Vong Giả, tế luyện chính là mạng sống của năm Thánh Chủ, bây giờ ta gọi các ngươi trở về!"
Tần Ninh hét lên một câu, năm cái Thiên Vẫn Huyền Thiết thi nhau phá không bay ra.
Chỉ là đột nhiên Tần Ninh khẽ cong người theo bản năng, cả người nghiêng sang một bên, một tiếng xé gió vang lên.
Vèo một cái.
Cho dù Tần Ninh đã dốc hết toàn lực tránh né, thế nhưng trên mặt vẫn xuất hiện một vết máu.
Máu tươi chảy xuống tí tách.
Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay lướt qua máu tươi, nhìn về phía sau lưng.
"Hả?"
Mà lúc này, một tiếng hô kinh ngạc cũng vang lên.
"Tránh được?"
Trong giọng nói kia có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Tần Ninh sinh ra sát ý, hờ hững nói: "Về phần ném đá giấu tay... hả?"
Tần Ninh còn chưa nói xong đã quay người sang, nhìn thấy một bóng người trước mắt thì hơi sững sờ.
Chỉ thấy phía sau có một người mặc quần áo rách rưới, ngạo nghễ đứng vững, trong tay nắm một cục đá, trêu tức nhìn về phía Tần Ninh.
Nhìn người đàn ông này khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, dáng người không thể nói là cao lớn dũng mãnh, thế nhưng khuôn mặt như đao khắc, ngũ quan rõ ràng, bề ngoài có vẻ hào phóng sảng khoái, nhưng trong mắt dường như lấp lóe ánh sao như ẩn như hiện.
Hắn ta có mái tóc đen dài hơi rũ rượi, phía dưới đôi mày kiếm là cặp mắt đào hoa, lúc này nhìn có chút đằm thắm, giống như khiến người ta không cẩn thận đắm chìm trong đó.
Nhìn thấy Tần Ninh đang đánh giá mình, người đàn ông rũ ống tay áo có hoa văn mây đen, ngồi trên mặt đất nhìn về phía Tần Ninh, nhếch khóe miệng nói: "Tên nhóc ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía thanh niên, khẽ nhếch khóe miệng nở nụ cười.
"Cười cái gì mà cười? Đang hỏi ngươi đấy!"
Thanh niên lại nói: "Chỗ này đi vào rồi không ra ngoài được đâu, nói đi, ngươi là ai, sao lại vào đây, muốn làm gì? Ta đã ở chỗ này mấy trăm năm, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện ra trên vùng đất lớn trong ngọn núi này lại ẩn giấu cơ quan như thế, ngươi vừa vào đã phát hiện là sao?"
Đối mặt với câu hỏi của thanh niên, Tần Ninh vẫn mỉm cười.
"Còn nữa, năm cây cột vừa rồi ngươi điều khiển là Thiên Vẫn Huyền Thiết đúng không? Ta nhớ rồi, trước khi tiến vào nơi đây ta đã thấy năm cây cột lớn kia, tốt nhất ngươi đừng nắm trong tay, lúc ấy ta đột nhiên hứng khởi tiểu một bãi vào mấy cây cột đó đấy!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh vẫn nhìn về phía thanh niên, khẽ mỉm cười.
Chương 1957: Ngươi dám đánh ta?
Thanh niên đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng rất khó hiểu.
"Lão Thanh, tên này... không phải là kẻ ngốc đấy chứ?"
Thanh niên nói thầm: "Làm sao ta nói cái gì, hắn cũng cười vậy!"
"Có lẽ thế, người thường cũng không thể tiến vào nơi đây được...", lúc này một giọng nói hơi già nua vang lên.
Thanh niên tiếp tục nói: "Vậy hắn muốn làm gì?"
"Sao ta biết được?"
Hai âm thanh nói chuyện cũng không thèm kiêng dè Tần Ninh.
"Ôn Hiến Chi!"
Giờ phút này, Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.
"Hả? Hắn đang gọi ai?"
"Đồ đần, gọi ngươi đấy!"
Thanh niên sững sờ, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, lúc này cẩn thận nói: "Tên nhóc kia, rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại biết đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, lão tổ Thánh Thú tông ta đây?"
"..."
Tần Ninh nhìn về phía thanh niên kia, lại cười nói: "Ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi!"
"Ôi trời đất ơi!"
Thanh niên nói: "Nghe ngươi nói này, ta đào mộ tổ của ngươi hay là quất roi thi thể lão tổ của ngươi vậy?"
Tần Ninh nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo.
"Được rồi, tạm thời không nói với ngươi nữa, người của Ma tộc sắp đến, ta phải đi chuẩn bị".
Tần Ninh vừa nói xong liền trực tiếp quay người, đi về hướng năm điện miếu.
"Dừng lại!"
Giờ phút này, thanh niên lại đằng đằng sát khí sải bước ra, trong tay cầm cục đá, có thể nhìn thấy một lạc ấn giao long dán ở vị trí lồng ngực trên quần áo rách rưới như hình xăm.
"Huyết Thể Thanh Thiên Giao, thánh thú cấp chín!"
"Thanh Hiên, mấy năm nay ngươi sống thế nào?"
Tần Ninh vừa nói xong, một cái đầu giao long thò ra phía sau thanh niên, nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc nói: "Ngươi là ai?"
"Ta nói rồi, ta là sư tôn của hắn ta, ta đã trở về!"
Tần Ninh nói thẳng: "Bây giờ không phải là lúc để giải thích với ngươi, Ma tộc sắp đến, ta phải đánh thức năm Thánh Chủ năm đó!"
"Ma tộc tới? Ma tộc tới mà ngươi còn đánh thức năm Thánh Chủ? Ngươi muốn chết sao!"
Lúc này thanh niên lập tức đi đến trước mặt Tần Ninh, ngăn cản: "Năm Thánh Chủ cấu kết với Ma tộc làm việc xấu, năm đó hại chết đại ca ta, sư tôn ta háo sắc, bởi vì lời cầu xin của một người phụ nữ mà tha cho bọn họ, đám súc sinh đó lại không hề thay đổi mà tiếp tục hợp tác với Ma tộc, nếu không phải bị bọn họ hại, sao ta có thể bị nhốt ở đây chứ!"
Nghe từng câu từng chữ của Ôn Hiến Chi, sắc mặt Tần Ninh dần dần đen sì.
"Sư tôn ngươi háo sắc?"
Tần Ninh nói: "Đó là bởi vì háo sắc sao? Đó là bởi vì ân tình!"
"Ta thấy như nhau cả!"
Ôn Hiến Chi mở miệng nói: "Dù sao kết quả đã chứng minh sư phụ ta sai, chờ ta gặp được ông ấy, nhất định ta sẽ nói cho ông ấy biết ông ấy đã sai rồi, cực kì sai!"
"Ta đã biết!"
Tần Ninh nói: "Năm đó... Xem như ta sai rồi đi!"
"Liên quan gì đến ngươi?", Ôn Hiến Chi trực tiếp liếc Tần Ninh, khinh bỉ nói: "Muốn giả mạo sư phụ ta ư, ngươi còn non lắm, dáng vẻ ông cụ non này, giả vờ cho ai nhìn?"
"Ngươi muốn phóng thích năm vị Thánh Chủ kia để hợp tác cùng Ma tộc, nhân lúc lão tổ Thánh Thú tông mạnh mẽ vĩ đại là ta bị nhốt ở nơi đây, muốn đi tàn sát thánh vực Thiên Hồng, khống chế cả một thánh vực chứ gì!"
"Xéo đi!"
Tần Ninh trực tiếp mắng: "Suốt ngày lảm nhảm vớ vẩn, y hệt như Phệ Thiên Giảo vậy, không nói lời nào còn giống như trai đẹp mê chết người, vừa mở mồm ra có khác gì tên ngốc kia không?"
"Thánh Thú tông lớn như vậy chỉ còn lại chín người, năm đó ta bảo ngươi phát triển khiêm tốn thôi, chứ có bảo ngươi thu nhỏ nó lại không?"
"Khiêm tốn có nghĩa gì ngươi hiểu không?"
Ôn Hiến Chi lại khẽ nói: "Ta cũng muốn khiêm tốn, thế nhưng thực lực không cho phép, ta đẹp trai như vậy, thực lực mạnh như vậy, thiên phú ngự thú cao như vậy, ta..."
"Cút đi!"
Tần Ninh trực tiếp mắng: "Nếu còn lải nhải nữa, ta..."
"Ngươi làm sao?", Ôn Hiến Chi lại hoàn toàn không sợ.
"Lười nói nhảm với ngươi, đừng quấy rầy ta là được rồi!"
Tần Ninh nói.
Vừa nói xong, Tần Ninh không để ý tới Ôn Hiến Chi nữa mà trực tiếp vòng qua hắn ta đi về hướng điện miếu.
"Tên nhóc thối, trở về!"
Ôn Hiến Chi bắt lấy bả vai Tần Ninh.
Tần Ninh hừ một tiếng, xoay người đi.
"Ô kìa!"
Ôn Hiến Chi không phục, bóng người trực tiếp lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Ninh, hai tay đè lại bả vai Tần Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hiến Chi quát: "Không cho phép ngươi đi, giả bộ như là sư tôn ta, còn muốn đánh thức năm Thánh Chủ, ngươi chính là gian tế Ma tộc đúng không, đồ cặn bã của Nhân tộc, ông đây xem thường nhất là người như ngươi!"
"Ôn Hiến Chi, ngươi láo xược!"
Tần Ninh quát: "Nòng cốt tối cao của Thánh Ngự Thiên Quyết tên là Thiên Ngự, năm đó ta dạy bảo ngươi như thế nào?"
"Thanh Hiên, Ôn Hiến Chi sơ suất trong việc này, ngươi cũng sơ suất theo sao?"
Tần Ninh khẽ nói: "Năm đó bản tôn lột da ngươi như thế để ngươi thần phục Ôn Hiến Chi sao?"
Lúc này Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao đều sững sờ.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Bây giờ đã tin chưa?"
Nói xong Tần Ninh tiếp tục đi tới.
"Ta tin ngươi cái đầu ấy, tên nhóc thối nhà ngươi, nực cười!"
Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, nhìn thấy Tần Ninh muốn chạy, lập tức vung tay lên đánh một cái.
Chát...
Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Phía trên mặt đất yên tĩnh như chết.
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, khẽ nói: "Tên nhóc thối, tỉnh táo lại, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!"
"Ngươi đánh ta?"
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi.
"Ta là..."
"Ngươi dám đánh ta?", Tần Ninh lại nói.
"Ta thấy ngươi giống như điên..."
"Ngươi lại dám đánh ta?", Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, tiếp tục nói.
Ôn Hiến Chi bị Tần Ninh ép hỏi, lập tức quát: "Ta đánh ngươi thì đánh ngươi, làm sao?"
"Tên nhóc thối, bớt giả vờ với ta đi, hãy ngoan ngoãn một chút, chớ có lộn xộn, cho dù Ma tộc tới, Ôn Hiến Chi ta là cao thủ một đời, cũng có thể trấn áp được bọn họ!"
"Được được được!"
Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay lướt qua vết máu trên mặt, hơi cong khóe miệng.
"Vết thương này, cái tát này, Ôn Hiến Chi, ngươi nhớ kỹ đấy!"
Tần Ninh vừa nói xong liền dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất, không nói gì nữa.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi kỳ quái nhìn về phía Tần Ninh.
"Ngươi... Thật sự là sư tôn ta?", không lâu sau, Ôn Hiến Chi ngồi xuống nhìn Tần Ninh, hiếu kỳ nói: "Thế nhưng không hề giống sư tôn ta năm đó!"
"Cút!"
Tần Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đừng nóng giận nha, anh bạn, vừa rồi ta cũng vì quá sốt ruột, ta bị Ma tộc ép buộc đi vào chỗ này rồi không ra được, không có ai nói chuyện cùng..."
"Cút!"
"Cái tên này, làm sao lại dễ ghi hận như vậy chứ? Không phải chỉ là một cái tát thôi sao, ngươi đánh lại là được!"
"Cút!"
Ôn Hiến Chi lẩm bẩm đứng dậy.
"Ngươi bảo ta cút ta phải cút sao, vậy không phải ta sẽ mất hết mặt mũi à?"
Ôn Hiến Chi nhìn điện miếu trước mặt, nói: "Điện miếu này rất kỳ quái, nếu ngươi đã không đi xem thì ta sẽ đi xem một chút!"
Tần Ninh dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không thèm để ý đến Ôn Hiến Chi.
Chương 1958: Biết đau rồi sao?
Lúc này, Ôn Hiến Chi bước từng bước vào trong ngôi đền.
Ngôi đền này chỉ có sảnh chính.
Bấy giờ, trong sảnh chính chỉ có một pho tượng duy nhất đứng sừng sững ở nơi đó.
Ôn Hiến Chi nhìn thấy pho tượng kia liền nói khẽ: “Vị này chẳng phải là lão tổ của thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Vân Tiêu sao, năm xưa, tuy rằng lão già kia đã đạt tới cảnh giới Thánh Đế nhưng vẫn bị sư tôn của ta đánh bại!”
Ôn Hiến Chi vừa nói xong liền bước tới gần pho tượng kia, hắn ta tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Tại sao ta lại không biết pho tượng này xuất hiện từ khi nào nhỉ”.
Tần Ninh lựa một vị trí ở cách xa sảnh chính khoảng trăm mét và ngồi xuống, hắn không nói gì cả.
Ôn Hiến Chi cũng không để ý tới hắn.
Nhưng chính vào lúc tay của Ôn Hiến Chi chạm nhẹ vào bức tượng thì bỗng nhiên có một lực hấp dẫn vô cùng khó hiểu tràn ra một cách bất ngờ.
Mặt Ôn Hiến Chi biến sắc, thân hình hắn ta vội vàng lui về phía sau.
Bên trong bức tượng này ẩn chứa một nguồn sức mạnh trời đất vô cùng đặc biệt.
Nhưng mà bây giờ, dù có muốn lui về phía sau đi chăng nữa thì cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Ầm…
Tần Ninh cách nơi này khá xa, hắn chỉ nghe được một tiếng ầm, và tiếng thét thảm thiết của Ôn Hiến Chi, sau đó, tất cả bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Tần Ninh từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía ngôi đền kia.
Ôn Hiến bị hút về phía pho tượng, đầu chúc xuống đất, cả người bị chổng ngược lên.
“Ngu xuẩn!”
Tần Ninh chửi thầm một câu rồi sau đó, hắn vội vàng đứng dậy.
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, đây là lần thứ hai hắn nói những lời này: “Ngươi đã nghi ngờ ta là người xấu rồi mà còn dám cùng ta đi tới nơi này sao? Ngươi muốn chết phải không!”
“Nếu ta thật sự là người xấu thì bây giờ… ngươi chính là con cá nằm trên thớt của ta rồi!”
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi cười vang, hắn ta nói: “Cho nên nhờ vậy mà ta mới biết ngươi không phải người xấu đó”.
“Tiểu huynh đệ, mau thả ta xuống với!”
“Thả?”
Tần Ninh tặng cho Ôn Hiến Chi một ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Bây giờ mới biết kêu ta thả ngươi xuống sao?”
“Lúc nãy, ta chỉ là thử ngươi thôi, tiểu huynh đệ, nơi này chính là do Ma tộc thiết kế ra, chính vì như vậy nên ta mới bị nhốt ở đây, nếu ngươi làm ra động tĩnh quá lớn, một khi mà Ma tộc biết chuyện, cả hai người chúng ta coi như là xong đời rồi!”
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, hắn nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Đế sao?”
Hắn vừa nói xong, Ôn Hiến Chi liền đáp ngay: “Ngươi cho rằng Thánh Đế là rau cải trắng sao, nói tiến vào thì tiến vào ngay được à!”
“Hắn vốn đã tiến vào cảnh giới Thánh Đế, nhưng mà bản thân hắn lại làm những chuyện mù quáng, tự đánh mất tất cả cảnh giới của chính mình!”
Tự đánh mất?
Ý hắn ta là sao?
Mặt Tần Ninh dại ra, hắn nhìn Thanh Hiên.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao nói: “Chọc giận đại bàng bị mổ mắt chứ sao nữa!”
Ôn Hiến Chi mắng to: “Thanh Hiên, ngươi mau câm miệng đi”.
“Chuyện của mình làm ra còn sợ dọa người khác hả? Ngại dọa người thì ngươi đừng có làm!”, giọng của Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng không hề già nua, mà là mang theo vài phần non nớt.
“Hai tên ngốc này!”
Tần Ninh nói thẳng.
“Nè nè, ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta chứ?”
Ôn Hiến Chi lạnh giọng: “Nếu ngươi là sư tôn của ta chuyển thế trở về thì ngươi nhất định sẽ cứu ta, sao có thể chế giễu ta được chứ?”
“Bây giờ, ta có thể nhận ra được rằng ngươi không phải sư tôn của ta”.
“Nếu ta là sư tôn của ngươi, ngươi dám tát ta một cái sao? Lại còn là đánh lén nữa chứ?”
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Đó không tính là đánh lén, ta vốn không biết ngươi là ai”.
“Ồ? Vậy còn cái tát kia thì sao?”
“Lúc đó, ta thấy ngươi mơ mơ màng màng, không để ý gì tới ta, trong tình thế cấp bách, ta chỉ có thể làm như vậy!”
“Trong tình thế cấp bách?”
Ầm…
Tần Ninh gấp ngón tay lại, ấn một cái vào trán Ôn Hiến Chi.
Một tiếng huỵch vang lên, trên trán của Ôn Hiến Chi bỗng nhiên xuất hiện một vết bầm tím.
“Đau, đau, đau…”
“Biết đau rồi sao?”
Tần Ninh quát: “Lúc nãy ngươi đánh ta, chẳng phải là ngươi rất vui vẻ sao? Có phải rất hả lòng hả dạ hay không hả!”
"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, tiểu huynh đệ à, thực sự chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!”, lúc này, Thanh Hiên vội vàng bào chữa.
“Hiểu lầm? Thanh Hiên, nói đi nói lại thì dù sao đi chăng nữa ngươi thân là Huyết Thể Thanh Thiên Giao, trời sinh tính cách gian xảo, có thể coi là cực phẩm trong các thánh thú, mới có tám vạn năm mà thôi, đối với ngươi mà nói, năm tháng thoi đưa, chẳng phải cái thá gì cả, nhưng mà cả ngày láo nha láo nháo, ta nói cho ngươi nghe, ngươi có thể… bình thường một chút được không?”
Ầm…
Ngón tay hắn lại chuyển động, trên đầu của Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuất hiện một cục u.
Một người và một thú, bị Tần Ninh búng sưng trán.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Ôn Hiến Chi không chịu được nữa liền tức giận mà hét to, làm cho Tần Ninh giật điếng người.
Nhìn thấy Tần Ninh sửng sốt, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, tiểu huynh đệ, đừng quậy nữa!”
“Ta quậy cái đầu ngươi á!”
Tần Ninh xoắn tay áo lên, sau đó tay đấm chân đá, “phục vụ” hai người bọn họ hết sức tận tâm…
“Năm đó, ta để cho ngươi lấy Thiên Ngự Thánh Quyết làm căn bản, lĩnh ngộ được pháp quyết, sau đó tự nghĩ ra phép ngự thú của riêng mình thì sẽ không sẽ xuất hiện chuyện bị phản phệ, tiểu tử nhà ngươi đã làm như thế nào?”
“Còn ngươi nữa, Thanh Hiên, ta thấy ngươi có vẻ chín chắn nên mới bảo ngươi ngươi giám sát hắn ta, ngươi có giám sát hắn ta thật không vậy?”
Sau một phen được “chăm sóc” bằng nắm đấm, mặt mũi một người và một giao bầm dập.
“Ta…”
Huỵch…
Ôn Hiến Chi vừa muốn mở miệng, Tần Ninh liền đánh cho hắn ta một quyền.
“Cái thứ khi sư diệt tổ nhà ngươi, ngươi bảo tồn truyền thừa của ta, sau đó còn lấy ra cho bọn hắn quan sát? Khóc khóc khóc, ngươi khóc cái gì?”
“Còn đánh ta?”
“Vậy mà ngươi còn dám đánh ta nữa hả?”
Tần Ninh nói xong một câu, liền đấm một phát.
“Khoan… khoan đã…”
Ôn Hiến Chi dẩu môi, hắn ta nói: “Ta… Ta sai rồi…”
“Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta không biết…”, Ôn Hiến Chi mới vừa mở miệng, nhưng nhìn thấy Tần Ninh làm bộ còn muốn đánh hắn ta, bèn vội vàng nói: “Ngươi… nhìn… phía sau lưng ngươi…”
Lúc này, Tần Ninh mới thu nắm đấm lại, xoay người nhìn về phía sau lưng hắn.
Chỉ thấy được một vài bóng người đang đứng giữa đại địa, dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn về phía bọn họ.
“Cũng nhanh đấy!”
Tần Ninh nhìn về phía bọn họ, cười nói: “Viêm Ma Viêm Như Ngọc, Dạ Ma Dạ Túy Mộng, Huyết Ma Huyết Âm Phục, Mị Ma Xảo Vân Đóa, và vị này nữa, không biết là Thánh Đế đến từ thánh vực nào nữa đây”.
“Năm người các ngươi là vì truyền thừa của Ngự Thiên Thánh Tôn mà đến, mà thứ truyền thừa kia ở ngay trên người tên này!”
Tần Ninh bước sang một bước, nhường đường cho bọn họ.
Thân hình của Ôn Hiến Chi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao ngay lập tức xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Ôn Hiến Chi!”
“Ôn Hiến Chi!”
Các vị Thánh Đế của Ma tộc đều thốt lên đầy kinh ngạc.
“Đúng… là các ngươi…”
Ôn Hiến Chi cảm thấy thật mệt mỏi, hắn ta thở dài một tiếng, rồi nói: “Các ngươi… vào đây… bằng cách nào?”
“Quả nhiên ngươi vẫn chưa chết!”
Huyết Âm Phục nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nhịn không được bèn nói: “Sao nào, nhìn thấy sư tôn của ngươi, ngươi thật sự cảm thấy rất vui có phải không?”
Sư tôn?
Sắc mặt Ôn Hiến Chi lộ ra vẻ kỳ lạ.
Tần Ninh cười nói: “Sao ta có thể để cho tên nghịch đồ này đến đây một mình được!”
“Ngự Thiên Thánh Tôn!”
“Ôn Hiến Chi!”
“Xem ra, cho dù có phải chết thì hai thầy trò các người cũng sẽ chết cùng với nhau”.
Dạ Túy Mộng cười vang: “Nếu đã như vậy rồi thì thầy trò gặp lại nhau vốn là chuyện cực kỳ đáng mừng, vậy nên bọn ta cũng muốn đưa các ngươi đi về miền cực lạc mà đoàn tụ cùng nhau, trên đường đi bầu bạn với nhau, cho hai người các ngươi ôn lại hết chuyện cũ!”
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi vội nói: “Các ngươi nhận lầm người rồi?”
“Hắn không phải là sư tôn của ta!”
Mấy vị Thánh Đế của Ma tộc đều vô cùng ngạc nhiên.
“Tần Ninh, ngươi… tên đồ đệ này của ngươi… không nhận ra được ngươi sao?”, Viêm Như Ngọc cảm thấy thật kinh ngạc.
“Khiến cho các vị phải chê cười rồi!”
Tần Ninh cười khẽ rồi nói: “Tên này… đầu óc hắn ta có chút vấn đề”.
Nói xong, Tần Ninh lại dùng tay bóp hai má của Ôn Hiến Chi.
Tiếng hét như heo bị cắt tiết lại vang lên.
Chương 1959: Nhị Cẩu Tử và Nhị Lăng Tử
Mấy vị Thánh Đế Ma tộc thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
"Thôi!"
Huyết Âm Phục tiếp tục nói: "Chúng ta không muốn quan tâm đến chuyện giữa các ngươi, Tần Ninh, giao thân xác ra đi!"
Lúc này Xảo Vân Đóa mỉm cười, cất giọng nói khiến người ta tê dại: "Tần công tử, nô gia đang vội lắm đấy..."
"Đồ đàn bà thối!"
Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này thì lập tức mắng: "Không học được tiếng người thì đừng ở đây lải nhải nữa, mở miệng một tiếng nô gia, khiến ông đây nghe liền buồn nôn, muốn ói!"
"Tần Ninh đúng không?"
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Cẩn thận người phụ nữ này đấy, mị thuật của cô ta rất lợi hại, năm đó muốn quyến rũ ta, kết quả bị ông đây đạp bay!"
"Phụ nữ ư?"
"Ở trong mắt Ôn Hiến Chi ta, cho dù là thần tiên hạ phàm, nhưng nếu so sánh với sự trung thành của ta với sư tôn ta, căn bản không đáng để nhắc tới!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh liếc nhìn Ôn Hiến Chi.
"Đồ ngốc!"
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì hơi sững sờ.
Xảo Vân Đóa nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
"Ôn Hiến Chi, rốt cuộc ngươi có phải đàn ông hay không?", Xảo Vân Đóa hừ một tiếng.
Ôn Hiến Chi lại dương dương đắc ý, không thèm để ý đến cô ta.
Năm đó người phụ nữ này muốn quyến rũ hắn ta.
Kết quả lại bị hắn ta giả vờ như bị mê hoặc, đến khi cô ta tới gần mới đá một cú trúng bụng dưới, trực tiếp đạp bay cô ta đi.
Loại người như vậy!
Cũng xứng mê hoặc hắn ta ư?
Trong mắt Xảo Vân Đóa ngưng tụ sát khí.
Huyết Âm Phục lại nói: "Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, ta mặc kệ rốt cuộc sư đồ các ngươi đang giở thủ thuật che mắt gì, bây giờ hãy giao thân xác ra, nếu không... hai người các ngươi sẽ phải chết."
Tần Ninh lại cười nói: "Cho dù giao ra, không phải các ngươi cũng muốn giết ta ư?"
"Giao thân xác ra rồi thần phục tộc ta, ngươi có thể lấy được tiền đồ tốt đẹp dễ như trở bàn tay!"
Tần Ninh chỉ cười, cũng không đáp lại.
Ôn Hiến Chi lại cười nhạo nói: "Mấy tên khốn các ngươi, tên này cũng không phải sư tôn ta, bây giờ xem như ta đã thấy rõ, các ngươi đang tự biên tự diễn thôi!"
"Để cho ta tin tưởng hắn là sư phụ ta? Sau đó sẽ lấy được thân xác!"
Hắn ta vừa dứt lời, Dạ Túy Mộng lại nói thẳng: "Nếu như thế, thân xác thật sự ở trên người ngươi!"
"Khó trách, khó trách chúng ta đã tìm kiếm từng bí cảnh ở thánh vực Thiên Hồng nhưng đều không có chút tin tức nào".
Ôn Hiến Chi lại ngẩn ngơ: "Ta cũng không nói ở trên người ta mà".
Tần Ninh lấy tay đỡ trán, không còn lời nào để nói.
Không cứu nổi!
Thật sự không cứu được.
"Bản đế đã nói rồi, hai sư đồ các ngươi như thế nào ta cũng lười để ý, nhưng hãy mau giao thân xác ra đây!"
Huyết Âm Phục lại thúc giục lần nữa.
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng, nói: "Nếu muốn chứng minh hắn là sư tôn ta cũng không khó!"
"Năng lực ngự thú của sư tôn ta mạnh gần như thần, có thể triệu hoán ra thánh thú Phệ Thiên Giảo của mình".
"Tần Ninh đúng không?"
"Nếu ngươi có thể triệu hoán Phệ Thiên Giảo đến, ta sẽ tin ngươi là sư tôn ta!"
"Nếu không..."
Răng rắc!
Ôn Hiến Chi còn chưa nói xong.
Tần Ninh đã cắn lên đầu ngón tay, máu tươi nhỏ xuống, những giọt máu kia lập tức hóa thành từng dấu ấn phức tạp.
"Không cần ngươi nói ta cũng phải bảo tên kia đến đây, bị ngươi ngu ngốc làm chậm trễ, cần có thời gian để năm Thánh Chủ tỉnh lại, chỉ có thể để nó đến chống đỡ thôi!"
Chỉ trong chốc lát, tia máu đã quanh quẩn xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Những tia máu kia lúc này dần dần hóa thành từng thánh lực thiên địa mạnh mẽ chuyển động.
Mà khi thánh lực thiên địa chuyển động, thời không dường như cũng phải vặn vẹo giữa những tia máu.
Ầm...
Lúc này từng tiếng vang ầm ầm lan ra.
Một giây sau, chỉ thấy trong không gian mà tia máu quanh quẩn có một cái bóng đột nhiên xuất hiện.
Đó là một con… chó cao hơn một mét, dài hơn một mét, bộ lông toàn thân màu nâu!
Có điều tuy nói là chó, nhưng trên đầu con chó này lại có hai sừng, trông vô cùng dữ tợn.
Con chó màu nâu vừa xuất hiện đã trừng lớn mắt nhìn xung quanh.
Mà trong miệng nó còn gặm một khúc xương, trên xương còn dính một ít thịt vụn.
Con chó màu nâu thè lưỡi ra, nước bọt rơi xuống đất tí tách một tiếng, khiến cho đám người lấy lại tinh thần.
Cái quỷ gì?
Tần Ninh triệu hoán tới một con chó?
Mấy vị Thánh Đế Ma tộc đều vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông mặc áo xanh kia lại nói: "Cẩn thận một chút, đây đã từng là tọa kỵ của Ngự Thiên Thánh Tôn, Phệ Thiên Giảo!"
Mấy vị Thánh Đế Ma tộc lập tức đề phòng.
Mà giờ phút này, Ôn Hiến Chi còn trừng to mắt hơn cả mắt chó.
"Nhị Cẩu Tử!"
Ôn Hiến Chi nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, hoảng sợ nói.
"Nhị Lăng Tử!"
Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Ôn Hiến Chi bằng đôi mắt hơi mơ hồ.
"Hả? Đại Sỏa Tử?"
Phệ Thiên Giảo nhìn thấy đầu Huyết Thể Thanh Thiên Giao, lập tức khó hiểu nói: "Hai người các ngươi... luyện công gì sao?"
Lúc này một người một giao dựng ngược, nhìn vô cùng kỳ quái.
"Nhị Cẩu Tử, sao ngươi lại xuất hiện?", Ôn Hiến Chi chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, lông tơ dựng ngược.
"Ta cũng không biết!", Phệ Thiên Giảo vô tội chớp chớp mắt chó nhìn về phía Ôn Hiến Chi, tiếp tục nói: "Tại sao Nhị Lăng Tử ngươi lại ở chỗ này?"
Giờ phút này, một người một chó vừa dứt lời liền chậm rãi chuyển ánh mắt lên trên người Tần Ninh.
Triệu hoán!
Thuật Nghịch Triệu Hoán!
"Sư tôn!"
Ôn Hiến Chi đột nhiên gào khóc một tiếng khiến mấy vị Thánh Đế đều giật nảy mình.
"Sư phụ... con đã chờ người bảy, tám vạn năm, chúng con rất vất vả, sư phụ ơi..."
Ôn Hiến Chi lập tức gào khóc, nếu không phải bị pho tượng trói buộc, chỉ sợ bây giờ đã vọt tới dưới chân Tần Ninh rồi.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao cũng mở lớn đôi mắt giao.
"Ngự Thiên đại nhân..."
Lúc này trên thân giao của Huyết Thể Thanh Thiên Giao xuất hiện từng vòng máu.
Bịch bịch bịch bịch!
Một người một giao ngã nhào xuống đất.
Ngay từ lúc bị pho tượng trói buộc, Huyết Thể Thanh Thiên Giao nhìn có vẻ như vẫn luôn tán dóc với Tần Ninh, nhưng trên thực tế đã sớm chuẩn bị thoát thân rồi.
Dù sao đầu óc Ôn Hiến Chi không được thông minh cho lắm, nếu đầu óc nó cũng không thông minh nữa thì mấy vạn năm nay không biết hai người đã chết bao nhiêu lần rồi.
Ôn Hiến Chi đập đầu xuống đất, trong miệng và trên mặt dính toàn bùn đất, nhưng hắn ta lại không quan tâm.
Hắn ta bò lên, gần như trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Tần Ninh, đưa tay ôm lấy hai chân Tần Ninh, gào khóc nói: "Sư phụ... Sư phụ của con... Đồ nhi chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng sư phụ đã trở về rồi..."
"Sư phụ, mấy vạn năm nay con luôn bị Ma tộc lừa hết lần này đến lần khác, mấy tên khốn kiếp kia cố ý lừa con rằng nơi này xuất hiện một người kỳ quái có bản lĩnh rất cao cường, không gì làm không được, con liền cho rằng đó là sư phụ..."
"Sư phụ, con vẫn luôn biết thân biết phận, chuyên tâm tu hành, đều tại Thanh Hiên suốt ngày bắt con tạo ra thuật ngự thú mới, để con vượt qua người!"
Nghe thấy lời này, Huyết Thể Thanh Thiên Giao ở một bên trợn tròn mắt giao lên.
Ôn Hiến Chi lại mặc kệ, chỉ biết gào khóc, không ngừng kể khổ.
Chỉ là giờ phút này, trong lòng Ôn Hiến Chi đã hoàn toàn luống cuống.
Xong rồi!
Hoàn toàn xong đời!
Sư tôn trở về còn không nhận ra được!
Không nhận ra được thì thôi, lại còn... cào rách mặt sư tôn, còn... tát sư tôn một cái?
Lần này chết chắc rồi!
Chương 1960: Ngươi cũng không nhận ra?
Khóc lóc kể lể không ngừng, toàn thân Ôn Hiến Chi run rẩy.
Giờ phút này, hắn ta đâu còn là người thanh niên tuấn tú phi phàm gì nữa, nhìn qua, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Ôn Hiến Chi ôm chặt lấy đôi chân của Tần Ninh, căn bản là đạp cũng không ra.
Ngay khi Tần Ninh nâng hai tay lên, Ôn Hiến Chi vội vàng chui đầu vào dưới tay Tần Ninh, dáng vẻ như sư từ đồ hiếu.
Tần Ninh không mở miệng nói lời nào.
Khi Tần Ninh còn đang nghiêm túc nhìn Ôn Hiến Chi diễn trò, bên cạnh hắn, một cái đầu lông xù cũng nhích lại gần.
Phệ Thiên Giảo cụp lưỡi chó, vô cùng thân thiết cọ cọ Tần Ninh, mang tư thế lấy lòng chủ nhân.
“Ngươi…ngươi làm gì đấy…”
Ôn Hiến Chi không ngừng khóc lóc kể lể, nhìn thấy hành động của Phệ Thiên Giảo, hắn ta lập tức hỏi.
“Ta…ta thân thiết với chủ nhân, ngửi mùi hương, để nhớ kỹ…”
“Ồ…Lúc trước ngươi không nhớ ra sao?”
“Ta…Lúc trước quên mất…”
Lúc này, một người một chó quỳ rạp bên chân Tần Ninh.
Ngay sau đó, một người một chó hoàn toàn sửng sốt.
“Ngươi cũng không nhận ra?”
“Ngươi cũng không nhận ra?”
Nhất thời, ánh mắt một người một chó trở nên hoảng sợ.
“Chơi vui không?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Tần Ninh cúi đầu, hai tay đặt lên đầu của một người một chó, mỉm cười nói: “Hai người các ngươi, cứ đùa giỡn ta như vậy?”
Cốp…
Ngay sau đó, Tần Ninh túm lấy đầu của một người một chó, đập cốp vào nhau.
Tiếp đó, chỉ thấy Tần Ninh nắm lấy một chân của Ôn Hiến Chi, cùng với một cái chân chó của Phệ Thiên Giảo.
“Đã lâu rồi không được trải nghiệm loại cảm giác này, thử lại một chút, được không? Đồ đệ cưng! Chó yêu dấu!”
Bịch bịch bịch…
Nhất thời, một người một chó bị Tần Ninh đập xuống đất, không ngừng nâng lên, không ngừng đập xuống.
Ánh mắt của nhóm người Ma tộc dại ra.
Tám vạn năm trước.
Ngự Thiên Thánh Tôn oai phong hơn người, là cường giả đứng đầu thánh vực Thiên Hồng.
Cũng chính vì vậy mà khi Ngự Thiên Thánh Tôn còn tồn tại, Ma tộc không dám để lộ ra manh mối gì.
Âm thầm hành động, bày ra âm mưu với năm phương thánh cảnh, nhưng kết quả là vẫn bị phát hiện.
Lần đó, Ma tộc tổn thất nghiêm trọng, năm phương thánh cảnh thì bị doạ cho vỡ mật, mà cũng chính vào lần đó, tiếng tăm của Ngự Thiên Thánh Tôn cũng vang dội cả thánh vực Thiên Hồng.
Sau khi đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn là Ôn Lưu Giang qua đời, Ôn Hiến Chi trở thành vị đồ đệ thứ hai của Ngự Thiên Thánh Tôn, nghe đồn hắn ta có thiên phú ngự thú vô cùng khủng bố, thậm chí, có người còn nói, hắn ta trò giỏi hơn thầy.
Mà Phệ Thiên Giảo…
Nghe nói nó có được huyết thống thần thú, bị Ngự Thiên Thánh Tôn ký kết linh khế, trở thành thánh thú, tính tình hung ác, bá đạo.
Ngự Thiên Thánh Tôn!
Ôn Hiến Chi!
Phệ Thiên Giảo!
Đây chính là sự tồn tại khiến cho toàn bộ thánh vực Thiên Hồng khiếp sợ vào thời đại ấy hay sao?
Không phải là đang nói đùa đấy chứ?
Nhìn qua một người một thú trước mắt, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một cường giả!
“Đủ rồi!”
Dạ Tuý Mộng sầm mặt, quát lớn: “Trò đùa này nên kết thúc rồi, Tần Ninh, Ôn Hiến Chi, giao thân xác ra, nếu không, ta cũng không có đủ kiên nhẫn để dây dưa với các ngươi!”
Nghe được những lời này, Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn, bọn họ muốn giết chúng ta…”
“Đúng vậy, gia…”, Phệ Thiên Giảo cũng vội vàng nói.
Từ nãy đến giờ, Tần Ninh cảm thấy cơn tức giận bị nghẹn trong lòng đã vơi đi không ít, hắn ném một người một thú ra.
“Hai người các ngươi ngăn cản bọn họ lại một lát!”
Tần Ninh sửa sang lại quần áo rồi nhìn về phía đối phương, chậm rãi nói: “Đợi việc này kết thúc, ta sẽ tính toán rõ ràng với các ngươi!”
Ôn Hiến Chi vội vàng đứng dậy, gật đầu nói: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ không làm sư tôn thất vọng”.
“Gia, người yên tâm”.
Phệ Thiên Giảo liếm mặt nói.
Sắc mặt Dạ Tuý Mộng lạnh lùng.
“Ôn Hiến Chi, ngươi cũng không phải là cảnh giới Thánh Đế…”
“Về phần thánh thú này…”
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là lửa giận thiêu đốt.
“Khinh thường chúng ta?”
Ôn Hiến Chi cười nhạo nói: “Thời điểm ông đây đánh cho Thánh Đế chạy tán loạn, có lẽ ngươi còn đang ở đâu đó trong bụng mẹ, à không đúng, Ma tộc các ngươi, có phải là được sinh ra từ bụng mẹ hay không còn chưa biết”.
“Giữa cái đất trời này, ngoại trừ gia là có thể đánh ta, còn những người khác không xứng!”, Phệ Thiên Giảo hừ một tiếng rồi nói.
Lúc này, sát khí quấn quanh thân thể Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo.
Năm vị Thánh đế cùng với một vài Ma tộc tinh nhuệ đều trở nên cẩn thận.
“Thanh Hiên, hợp thể!”
“Ừm!”
Ôn Hiến Chi vừa dứt lời, thân thể của Huyết Thể Thanh Thiên Giao đã hoá thành một luồng ánh sáng.
Vệt sáng chuyển động, khuếch tán ra bốn phía.
Chỉ thấy bên ngoài thân thể Ôn Hiến Chi đang khoác bộ đồ rách nát được một lớp áo giáp màu xanh bao trùm.
Áo giáp màu xanh bao bọc từ trong ra ngoài, giáp mềm ôm lấy ngực, giáp cứng bao bọc khuỷu tay.
Ở vị trí góc cạnh của áo giáp, xuất hiện từng đường hoa văn màu máu.
Đồng thời, trong tay Ôn Hiến Chi cũng xuất hiện một đôi móng vuốt giao long.
Ôn Hiến Chi vừa giống như thiên thần, vừa giống như chiến thần, khí thế cuồn cuộn bộc phát mãnh liệt, kết hợp cùng với đôi mắt đào hoa đủ để làm mê mệt hàng vạn hàng nghìn cô nương kia, quả thực là khiến cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Ánh mắt Phệ Thiên Giảo lúc này mang theo sự hung ác, bá đạo.
“Cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Giảo gia!”
Thân hình Phệ Thiên Giảo lập tức lớn lên, từ chiều cao hơn một mét hoá thành hơn trăm mét, bộ lông trên cơ thể lay động theo chiều gió, uy phong lẫm liệt.
Thời điểm thân thể nó biến hoá thành dáng vẻ cao lớn, uy phong, hai chiếc sừng trên đầu của nó cũng phóng thích ra từng cỗ khí tức cắn nuốt sắc bén.
Một người một giảo, quả thực là khác biệt một trời một vực so với dáng vẻ vừa rồi.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cũng không nhiều lời, hắn lùi về phía sau, tiến vào trong điện miếu.
“Giết!”
Hai người Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lập tức xung phong liều chết lao ra ngoài.
Cho dù đối phương có hơn trăm vị Thánh Tôn, hơn một nghìn vị Thánh Hoàng Thánh Vương, thậm chí là năm vị Thánh Đế cầm đầu, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
Ầm…
Nhất thời, làn sóng không khí mãnh liệt bộc phát, khuếch tán ra toàn bộ mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, Tần Ninh thì thầm nói: “Chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài…”
Không quản một người một giảo nữa, phía sau Tần Ninh, năm chiếc Thiên Vẫn Huyền Thiết nháy mắt tản ra, dựng đứng ở phía trên năm toà điện miếu.
“Năm đó, ta tự tay phong ấn các ngươi, bây giờ lại tự tay hoá giải phong ấn…”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, cho dù là đã chết thì sức mạnh của các ngươi cũng nên được ta sử dụng!”.
Một cỗ khí tức đến từ Cửu U phóng thẳng lên trời cao.
“Ngăn hắn lại!”
Người đàn ông áo xanh kia mở miệng quát.
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng rồi nói: “Muốn ngăn cản sư tôn ta thì phải bước qua được cửa ải của ta đã!”
Một lời vừa dứt, bàn tay Ôn Hiến Chi vung lên, hai móng vuốt lao thẳng về phía trước, mặt đất nứt nẻ, bùn đất bay tứ tung.
Cùng lúc đó, đôi móng vuốt của Phệ Thiên Giảo cũng cào cào trên mặt đất, hai chiếc sừng trên đầu lập tức phóng ra từng cái ấn ký.
Hơi thở khủng bố che ngợp bầu trời.
Rầm rầm rầm…
Trong một khoảng thời gian ngắn, đất trời rung chuyển.
Sấm sét giáng xuống, gió lốc gào thét.
Cho dù là năm vị Thánh Đế, lúc này cũng cảm nhận được khí tức khủng bố của một người một giảo trước mắt, chúng có thể tuỳ lúc nghiền nát bọn họ.
Tần Ninh hoàn toàn chú tâm vào năm toà điện miếu kia, không hề bị lay động.
Đừng nhìn dáng vẻ hùng hổ của Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo lúc này mà nhầm, hai cái tên này dùng toàn lực chống đỡ được mười lăm phút đã là cực hạn, sau đó, chắc chắn sẽ bị đánh về nguyên hình.
Bình luận facebook