-
Chương 1941-1945
Chương 1941: Cường giả Thánh Hoàng
Lúc này, bốn phương tập trung đến hơn ngàn người vây quanh nơi này.
Xung quanh dãy núi, khí tức lúc có lúc không, tất cả đều nhìn chằm chằm đám người Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh cũng hiện lên tia lạnh lùng lướt qua một lượt.
“Các vị ở đây đợi Tần Ninh ta ư?”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Đúng là khiến ta kinh ngạc…”
“Bớt nói nhảm đi!”
Lúc này Kính Trung Vũ của động thiên Kính Nguyệt đầu tóc bạc phơ bay bay theo gió, bật cười nói: “Tần Ninh, hôm nay sẽ là ngày chôn thân của ngươi!”
“Kính Trung Vũ, nổi nóng thế làm gì?”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Hình như ta không chọc vào động thiên Kính Nguyệt các ngươi?”
“Không chọc vào bọn ta?”
Lúc này giọng thanh lạnh của Nguyệt Hàn Ảnh vang lên, quát nói: “Hại chết Kính Trung Nhân, Tần Ninh, ngươi còn chối cãi?”
“Ồ…”
Tần Ninh bỗng hiểu ra nói: “Đó chẳng phải là vì các ngươi hợp tác với ma tộc, bắt nhốt hai đệ tử của ta à?”
“Nơi này không có ai khác, hào sảng nói ra đi, hợp tác với ma tộc thì hợp tác vậy, ta cũng chẳng phải là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó mà có thể tiêu diệt các ngươi”.
Nghe thấy lời này, mọi người đều tỏ vẻ mặt nghiêm lạnh.
Ở hướng thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Lương hừ một tiếng nói: “Chuyện này có nói ra hay không thì khác gì nhau? Ngươi đã một mực khẳng định thì cũng ta cũng không có gì để giải thích”.
“Mọi người đều vì sự phát triển của mình, chỉ vậy thôi”.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Linh Vũ Lương mang theo vài phần lạnh lùng, hừ nói: “Trong mười đại Thánh Vực Hạ Tam Thiên này, ma tộc phủ khắp nơi, âm thầm hành sự, có quá nhiều chuyện ngươi không biết, đâu chỉ có chúng ta hợp tác với ma tộc, trong các Thánh Vực khác cũng tồn tại tình hình này”.
“Ồ?”
Tần Ninh lại cười nói: “Ta thực sự không hiểu tại sao các ngươi cứ phải hợp tác với ma tộc?”
“Vì tu hành vật chất, hai bên cùng có lợi thôi!”
Lúc này Đoạn Sơn Hà bình tĩnh nói: “Chúng ta cho bọn họ nơi nương thân, còn họ cho chúng ta thánh bảo cần thiết để tu hành, chỉ vậy thôi”.
“Vậy các ngươi không sợ đến khi ma tộc đứng vững vàng, sẽ giết toàn bộ các ngươi sao?”, Tần Ninh hỏi ngược lại: “Bảo hổ lột da, sớm muộn gì cũng sẽ bị hổ ăn thịt!”
“Bị ăn thịt?”
Mặc Vân Diễn lại cười lớn ha ha nói: “Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn giết ma tộc đã làm tổn thương nặng nề nguyên khí của ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng rồi, trận chiến năm vạn năm trước cũng chỉ là hai bên chúng ta diễn kịch thôi, chỉ để tránh bị tổ tiên các tộc uy hiếp nguyền rủa”.
“Ma tộc đã không thể làm nên trò trống gì nữa rồi, ngược lại còn có thể trở thành trợ lực mạnh giúp chúng ta phát triển. Một khi bọn họ còn dám cuồng ngạo như năm đó, chúng ta có thể diệt họ bất cứ lúc nào!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại phì cười.
“Đó đều chỉ là những điều mà ma tộc để các ngươi nhìn thấy thôi”.
“Nếu bọn chúng thực sự không có thực lực trừng trị các ngươi, thì tại sao lại hợp tác với các ngươi? Chỉ vì tham sống sợ chết thôi sao?”
“Một chút đầu óc mà các ngươi cũng không có hả?”
Tần Ninh vừa dứt lời, Đoạn Sơn Hà lại nói tiếp: “Ma tộc có chuẩn bị, đương nhiên chúng ta cũng có chuẩn bị, bọn chúng không gây nên sóng gió được”.
“Ha ha…”
Tần Ninh hiểu.
Mấy vạn năm nay, năm phương thánh cảnh đã hoàn toàn bị mê muội bởi biểu hiện của ma tộc.
Tự cho rằng bọn họ hợp tác với ma tộc, ma tộc sẽ ở thế bị động.
Rốt cuộc là ai ở thế bị động đây?
Diệp Chi Vấn tiên sinh đó đến từ thượng giới, nếu ma tộc bị động, làm sao có thể có một nhân vật lớn như vậy mưu lược kế sách sau lưng!
Bây giờ Tần Ninh cũng coi như hiểu ra.
“Lần này ma tộc chắc chắn muốn giết ta, nhưng có lẽ không muốn giết ta ngay bây giờ, các ngươi giết ta, không sợ người của ma tộc gây rắc rối với các ngươi sao?”
“Ta không nói muốn giết ngươi”.
Linh Vũ Lương cười nheo mắt nói: “Những người khác chết cũng không sao, đúng là ngươi không thể chết, ma tộc đã chỉ đích danh muốn có ngươi”.
“Không giết ngươi thì đánh ngươi tàn phế là được rồi”.
Vừa dứt lời, khí thế trong cơ thể Linh Vũ Lương sôi trào lên ba phần.
Một đạo thể văn dường như ẩn chứa thần lực long trời lở đất khiến người ta sợ hãi.
Khác với thể văn trên người Hạo Thiên, thể văn này là ngưng kết lại.
Linh Vũ Lương đã bước vào cảnh giới Thánh Hoàng thực sự.
Không chỉ Linh Vũ Lương, hai người Đoạn Sơn Hà và mặc Vân Diễn cũng vậy.
Ba vị Thánh Hoàng.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn xung quanh, vẻ mặt u ám.
“Tông chủ, người đi trước đi, con giữ chân bọn họ!”, lúc này Hạo Thiên lên tiếng nói.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhìn Hạo Thiên, sau đó gật đầu nói: “Được!”
“Ừm… ừm?”
Hạo Thiên nghe thấy vậy lại thộn mặt trố mắt.
Được?
Không nghe nhầm chứ?
“Hả?”
Lúc này Dịch Bình Xuyên cũng sửng sốt.
Tần Ninh lại nói thẳng: “Vừa đánh vừa rút đi”.
“Ta đi trước dẫn đường, ngươi và Y Linh Chỉ ngăn cản phía sau, cố trụ một lúc là được”.
Nghe thấy lời của Tần Ninh, mấy người mới yên tâm.
Bọn họ còn tưởng Tần Ninh thực sự định bỏ chạy.
“Các vị, ra tay đi”.
Linh Vũ Lương bước ra một bước, khí thế trong cơ thể bùng lên đáng sợ, ở bên cạnh hắn, có đến mười mấy cường giả cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền.
Những người này đều có được truyền thừa của lão tổ nhà mình, và được tăng cấp vượt bậc.
Thậm chí Linh Vũ Lương cảm thấy hiện nay trong thế gia Linh Vũ, chỉ tính riêng Thánh Vương đã có đến hơn hai mươi người, đủ để vượt qua thời khắc bị Ngự Thiên Thánh Tôn ức hiếp tám vạn năm trước.
Lúc này, hai người Đoạn Sơn Hà và Mặc Vân Diễn đều nổi sát khí bừng bừng, khí tràng cường mạnh của Thánh Hoàng lập tức được phóng ra.
Tần Ninh nhìn ba người với ánh mắt sắc lạnh.
“Là ta hành động quá chậm, chỉ có được truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt và Thiên Võ Đạo, để người của ta tăng cấp mấy lần, ba nhà các ngươi không có được, thật đáng tiếc”.
“Ngươi muốn chết hả”.
Nghe thấy lời này, hai vị Thánh Vương cửu hiền Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh bùng cơn lửa giận.
Tần Ninh nói ra những lời này rõ ràng là chọc tức bọn họ.
“Con người ta có vẻ bá đạo, đó là vì ta có sức mạnh”.
“Nhưng bây giờ…”
Đảo nhìn xung quanh, Tần Ninh cười nói: “Bốn phương các ngươi cộng lại có trên trăm vị Thánh Vương, phía ta chỉ có mười mấy người, đánh với các ngươi thì đó gọi là ngu ngốc. Cáo từ”.
“Muốn chạy hả? Chạy thoát nổi không?”
Lúc này Linh Vũ Lương lập tức xông lên giết.
Trong trong nháy, tốc độ của Linh Vũ Lương quả là vô cùng nhanh, thậm chí còn để lại tàn ảnh tại chỗ, tàn ảnh vẫn chưa tiêu tan thì hắn đã xông đến trước người Tần Ninh.
“Hừ!”
Lúc này Hạo Thiên dồn hết sức vào một quyền trực tiếp tấn công.
Ầm…
Cú đấm của hai người đập vào nhau, giữa trời đất ngập màu máu, ngọn núi xung quanh liên tiếp đổ sập hàng chục tòa.
Đây chính là sự bá đạo của thể văn Thánh Hoàng.
So với Thánh Vương, không chỉ mạnh ở sức mạnh hồn phách, mà sức mạnh thân thể còn được thăng hoa lần nữa.
“Giết!”
Tần Ninh trực tiếp xông giết về phía người động thiên Kính Nguyệt.
“Đáng ghét”.
“Khốn khiếp”.
Hai người Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh đều lên tiếng chửi bới.
Tần Ninh chọn hướng của bọn họ, hiển nhiên là vì hai người bọn họ chỉ là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, chưa đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng.
Chương 1942: Đứng vào trong đi
Tại sao không thể đạt đến cảnh giới Thành Hoàng.
Hay là tên khốn Tần Ninh lại cho người của hắn truyền thừa động thiên Kinh Nguyệt.
Cảm giác này vô cùng ấm ức.
Lúc này hai người lập tức ra tay muốn chặn Tần Ninh lại.
Y Linh Chỉ thấy vậy bèn muốn ngăn cản.
Tần Ninh lại nói thẳng: “Ngươi và Hạo Thiên ngăn ba tên Thánh Hoàng phía sau”.
Y Linh Chỉ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó không do dự, lập tức quay người xông giết về phía sau.
Ánh mắt Tần Ninh lại nhìn về phía hai người Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh.
“Một mình ngươi muốn xông phá phòng tuyến của hai người bọn ta?”
Kính Trung Vũ hừ một tiếng.
“Không được sao? Ta thấy có thể đấy”.
Tần Ninh vừa dứt lời, bước một bước ra, khí thế trong cơ thể liền ngưng tụ.
Sức mạnh tam hồn bùng phát.
“Cự tượng đạp!”
“Ác trư thôn!”
“…”
“Thủy ngạc bổ!”
“Thiên hùng phách!”
Gần như trong nháy mắt, phía trước Tần Ninh, chín hư ảnh ngưng tụ sau đó lao ra giết về phía đám người động thiên Kính Nguyệt.
Mặc dù hai vị Thánh Vương cửu hiền Kính Trung Vũ và Hàn Nguyệt Ảnh đều dồn ép, những người còn lại cũng đều tránh ra.
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!
Nghiền áp võ giả cảnh giới Thánh Vương cửu hiền trở xuống vẫn không thành vấn đề.
Chín bóng hình thánh thú đồng loạt xuất hiện, cho dù là cường giả cấp bậc như Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh cũng không dám tiếp nhận.
Lúc này hơn trăm người theo Tần Ninh không hề dừng lại đi về phía sâu trong núi.
Hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ ngăn cản ba vị Thánh Hoàng Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà.
“Khốn khiếp!”
Linh Vũ Lương quát nói: “Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh, các ngươi đang làm gì? Bây giờ vẫn còn hạ thủ lưu tình với Tần Ninh hả?”
“Tên này đã biết năm phương thánh cảnh chúng ta hợp tác với ma tộc, hắn vô cùng hận ma tộc, ngươi cho rằng bây giờ tha cho hắn thì hắn sẽ biết ơn ngươi hả?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kính Trung Vũ liền trắng bệch.
Muốn phản bác nhưng Linh Vũ Lương đâu có đếm xỉa đến hắn, trực tiếp đưa người đuổi theo.
Nguyệt Hàn Ảnh nhìn phu quân của mình, cũng không nói gì.
Kính Trung Vũ hừ nói: “Đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng, Linh Vũ Lương càng không coi chúng ta ra gì”.
“Nói cho cùng…”, Nguyệt Hàn Ảnh khẽ nói: “Vẫn phải trách tên Tần Ninh đó!”
Nếu không phải là Tần Ninh thu nạp toàn bộ truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt, thì cô ta và Kính Trung Vũ nhất định có thể bước vào cảnh giới Thánh Hoàng.
Bây giờ… thì hết hy vọng rồi.
Ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà bước vào cảnh giới Thánh Hoàng, đương nhiên là không còn khách sáo với họ như trước nữa.
Nhưng bất kể thế nào, việc khẩn cấp trước mắt, quan trọng nhất là giết Tần Ninh.
Phía trước, Tần Ninh dẫn đầu đưa hơn trăm người bỏ chạy như bay.
Lúc này ở phía sau, đám người Mặc Vân Diễn, Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà không dừng bước chân, thề phải đuổi được Tần Ninh.
“Sư tôn, đánh một trận với chúng đi!”
Thạch Cảm Đương nói mát: “Chạy thế này thật quá ấm ức, sư tôn người có lúc nào phải chịu cục tức này!”
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, nói: “Vậy ngươi đi giết Linh Vũ Lương đó đi”.
“Ấy…”
Thạch Cảm Đương cười run rẩy.
“Hơn trăm người đối phó với hơn ngàn người? Cho dù ta giết ba người đó, chắc hẳn các ngươi cũng phải chết tương đối, ngươi hỏng não hay ta hỏng não đây?”
Thạch Cảm Đương nghe vậy liền rụt cổ.
“Đừng nóng, cho bọn chúng một bất ngờ”.
Nói xong, Tần Ninh không ngừng gia tăng tốc độ.
Nhưng mặc dù vậy, tốc độ của rất nhiều võ giả đuổi theo phía sau cũng càng nhanh hơn.
“Chạy thoát nổi không?”
Linh Vũ Lương hét nói: “Tần Ninh, bó tay chịu trói đi, ở đây ngươi không thể nào chạy thoát nổi đâu”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại phì cười nói: “Ngươi cứ đuổi kịp ta trước rồi nói, đuổi được ta thì cho người giết ta!”
“Ngươi…”
Linh Vũ Lương tức giận tột độ, toàn thân từ trên xuống dưới sát khí nổi lên cuồn cuộn.
Ầm ầm ầm…
Từng trận quyền phong giết đến, chấn rung cả núi rừng.
Ở một bên, Đoạn Sơn Hà và Mặc Vân Diễn đều không lên tiếng.
Cơn giận trong lòng họ không hề ít hơn Linh Vũ Lương.
Đuổi theo cả đoạn đường kéo dài đến hơn trăm dặm.
Đột nhiên dãy núi phía trước xảy ra biến hóa.
Các ngọn núi xung quanh dần dần thu lại, dường như hóa thành một con đường lớn.
Ngọn núi hai bên kéo dài đến sâu thẳm, tòa nào cũng cao đến vạn trượng, chọc thẳng lên trời, rực đỏ máu.
Giữa ngọn núi đối diện, ở vị trí khoảng trăm trượng, có một khoảng trống bằng phẳng, mặt đất trải toàn sỏi đá.
Dường như nơi này không phải là tự nhiên, mà do con người làm.
Nhưng thần thông có thể san bằng tùy ý núi cao vạn trượng thì đúng là chưa từng nghe nói.
Tần Ninh nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ cong lên.
“Đến rồi!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp xông vào khoảng trống nền đá bằng phẳng giữa hai ngọn núi.
“Đây là…”
“Tế đàn Vong Giả thực sự”.
Lúc này Tần Ninh bình tĩnh nói: “Chạy lâu như vậy, chắc bọn họ cũng sốt ruột muốn chết rồi”.
Tần Ninh dẫn đầu hơn trăm người trực tiếp xông vào chỗ sâu bên trong.
Càng đi vào sâu càng phát hiện hai ngọn núi cách nhau trăm trượng, nhưng đi sâu vào trong, khoảng cách giữa hai núi lại càng rộng lớn.
Cho đến cuối cùng, gần như là khoảng cách rộng đến ngàn trượng.
“Đến rồi!”
Tần Ninh đến phía trước, chỉ thấy phía trước có các ngọn núi cao lớn sững sững đứng hai bên.
Còn trên những ngọn núi đó điêu khắc các hình dạng đầu thánh thú, nổi lên cao chót vót. Mỗi một cái đầu được điêu khắc ra đều khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Tần Ninh không nói nhiều, tư thế không kịp giải thích, mau chóng hành động.
Trong phút chốc hàng ngàn hàng vạn thánh văn ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Những thánh văn này tựa như phù ấn dán lên các đầu thánh thú xung quanh.
Lúc này, Tần Ninh đi đến giữa sơn cốc mênh mông rộng lớn.
Chỉ thấy ở vị trí trung tâm, mặt đất được trải một tảng đá hình tròn.
Nhìn kỹ lại, trên tảng đá điêu khắc chín chín tám mươi mốt con thánh thú.
Trong đó có không ít con là cấp thánh thú cửu phẩm.
“Đứng vào trong đi!”
Tần Ninh nghiêm giọng nói: “Tất cả mọi người đứng ở trong này, không được đi ra”.
Trong lúc nói xong lời này, một tràng tiếng phá vỡ không trung từ phía sau vang lên.
“Chạy thoát nổi không?’
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
Phía sau, bốn phương thánh cảnh, hơn ngàn bóng hình đồng loạt xông tới.
Ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà đi trước dẫn đầu nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh như hổ đói.
“Đến rồi hả?”
Tần Ninh nhìn về phía hơn ngàn người, chậm rãi nói: “Đuổi theo cả nửa ngày trời chắc cũng mệt rồi, có di ngôn gì trước khi chết thì nói luôn bây giờ đi, ta nghe xem”.
Lời vừa được nói ra, vẻ mặt đám người Mặc Vân Diễn lạnh toát.
“Chết đến nơi rồi còn nói lời ngông cuồng!”
Tần Ninh nghe thấy lời này lại nói tiếp: “Đã không muốn nói thì thôi vậy”.
“Chạy lâu vậy rồi, ta cũng mệt, dứt khoát ở đây đi, giải quyết các ngươi, còn ma tộc… ta nghĩ ta không đi tìm bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ tới tìm ta”.
Lúc này Tần Ninh nói xong, Đoạn Sơn Hà lại hơi sững người.
Vừa nãy đuổi theo dáo diết, thậm chí cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nhìn xung quanh, Đoạn Sơn Hà cảm thấy rất không đúng.
Chương 1943: Vạn Thú Thiên Sát Trận
“Cẩn thận”.
Đoạn Sơn Hà lên tiếng nói: “Tên tiểu tử này chạy đến đây rồi đột nhiên dừng lại, chắc chắn có trò gian!”
“Đừng quên, hắn rất hiểu về thánh cảnh Vị Ương”.
Tần Ninh dẫn người có thể nhanh chóng tìm được nơi truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt và Võ Thiên Đạo, thậm chí còn nhanh hơn cả người của động thiên Kính Nguyệt và Thiên Võ Đạo, điều này rất kỳ lạ.
Lúc này hai người Linh Vũ Lương và Mặc Vân Diễn cũng phản ứng và đều lùi lại, sát khí trong cơ thể cuồn cuộn quét ra.
“Đừng đoán mò nữa!”
“Chắc chắn có trò gian!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng tất cả đã đến đây rồi, có gian trá thì các người cũng không chạy thoát nổi”.
Ba vị Thánh Hoàng cảm nhận kỹ xung quanh, cuối cùng ánh mắt đều tập trung lên tảng đá hai bên.
Các núi đá đều điêu khắc hình dạng đầu thánh thú, trông rất hung dữ đáng sợ, có thể nói là thể hiện hàng trăm tư thái.
“Nơi này là tế đàn Vong Giả thực sự”.
Tần Ninh giải thích nói: “Ta mở cho các ngươi xem nhé?”
“Nhưng trước đó, cần phải phá giải sát trận phong cấm trên tế đàn. Thời kỳ đỉnh phong năm đó, sát trận này giết Thánh Đế chỉ là chuyện nhỏ thôi, qua hàng vạn năm, có lẽ sẽ khó hơn, nhưng giết Thánh Vương, ta nghĩ vẫn không thành vấn đề”.
Trong lúc Tần Ninh nói, các hình đầu điêu khắc xung quanh lấp lánh hào quang.
Cùng với hào quang lấp lánh, mọi người bước chân dẫm xuống thềm đá, giống như tế đài, chín mươi chín bóng hình thánh thú lóe lên hào quang đầy màu sắc.
Chín mươi chín con thánh thú dường như sống lại.
Phát ra từng ánh hào quang.
Lúc này, đôi mắt của các con thánh thú được điêu khắc trên ngọn núi xung quanh đột nhiên bắn ra chùm sáng.
Cho người ta một ảo giác.
Dường như chín mươi chín hư ảnh thánh thú trong tế đài trên mặt đất là thủ lĩnh của thánh thú trên sườn núi.
“Vạn Thú Thiên Sát Trận!”
Tần Ninh khẽ nói một tiếng, trong nháy mắt, hào quang tỏa bốn phía.
Ngay lập tức, đầu thánh thú trên núi thoát khỏi thân núi xông ra.
Chín mươi chín hư ảnh thánh thú trực tiếp xông giết ra ngay lúc này.
Ầm…
Trong phút chốc, trong sơn cốc trời đất đều biến hóa.
Lối ra vào hai bên đi chín mươi chín hư ảnh thánh thú che phủ, ngay cả không trung cũng bị trực tiếp liên kết thành một mảng.
Những đầu thánh thú còn lại hóa thành bóng hình hung dữ giết vào trong đám đông hơn ngàn người.
“Đáng chết!”
Linh Vũ Lương thấp giọng mắng một tiếng, tiếng quát giận dữ, đập ra một quyền, thể đá đầu thánh thú trực tiếp ầm ầm nổ tung.
Nhưng những người khác lại không có thực lực cường mạnh như Linh Vũ Lương.
“A…”
Từng tràng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Lúc này Tần Ninh lại nói: “Tất cả mọi người, đừng rời khỏi tế đài này, nếu không sẽ trở thành đối tượng bị tấn công”.
Mọi người vội vàng chạy lại gần vị trí trung tâm tế đài.
“Khốn khiếp!”
Đoạn Sơn Hà gầm lên quát: “Tần Ninh, đồ khốn nhà ngươi, bản tọa phải giết chết ngươi”.
Tần Ninh lại cười híp mắt nói: “Giết ta, ngươi phải sống trước đã mới được”.
Lúc này ánh mắt mọi người đều sắc lạnh.
Tần Ninh cũng không quan tâm.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư tôn đã nghĩ trước từ lâu, dẫn dụ bọn chúng đến đây, không tốn chút sức thổi bụi mà giết được những người này, sư tôn thật cao minh!”
Mấy người bên cạnh nhìn sang Thạch Cảm Đương đều tỏ vẻ mặt cổ quái.
Vừa nãy người nói liều mạng là Thạch Cảm Đương.
Bây giờ người nịnh hót nhanh nhất cũng là Thạch Cảm Đương.
Tần Ninh khẽ nói: “Địch đông ta ít, liều chết với bọn chúng, người của mình sẽ chết, không cần thiết”.
Lúc này các võ giả bốn phương thánh cảnh, các Địa Thánh, Thiên Thánh, Thánh Vương đều bị các tượng khắc đầu trói chặt.
Duy chỉ có ba người Đoạn Sơn Hà, Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn vẫn tính là chống đỡ được.
“Cứ tiếp tục thế này không ổn, không rút đi được”, Linh Vũ Lương hét một tiếng.
“Đã không rút đi được…”, Đoạn Sơn Hà âm hiểm nói: “Chỉ có giết chết Tần Ninh mới có thể kết thúc tất cả”.
Lúc này, ba người đâu biết rằng họ đã bị mắc bẫy hoàn toàn.
Tên khốn Tần Ninh này, nhất thời sơ suất thì lọt vào bẫy của hắn.
Bây giờ người của hắn ở một bên xem trò vui, còn người của bọn họ lại chết hàng loạt.
“Xông vào!”
Linh Vũ Lương quát lên, trực tiếp xông giết ra.
Ầm…
Tiếng ầm ầm dữ dội vang lên.
Linh Vũ Lương tấn công ra một quyền, ngưng luyện ra quyền ảnh thánh lực trăm trượng, đập về phía trăm người phía Tần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, trên không trung tế đài, bùng phát ra bóng hình Thánh Long vút lên, trực tiếp chặn đứng một quyền của Linh Vũ Lương.
Cơ thể Thánh Long dài đến ngàn trượng, vây quanh chặt hàng trăm người.
“Đáng ghét!”
Bóng hình Linh Vũ Lương lùi lại, quát một tiếng.
“Tên tiểu tử này đứng ở vị trí an toàn nhất trong sát trận, không công phá được, nhưng sẽ khiến chúng ta kiệt sức mà chết tại đây”, Mặc Vân Diễn hừ nói.
Lúc này trong tế đài trăm trượng.
Đám người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ nhìn xung quanh.
Vừa nãy, Linh Vũ Lương đánh một đòn tới, khí thế tấn công chưa đến trước mặt đã khiến bọn họ cảm nhận được áp lực cực lớn.
Linh Vũ Lương ngựng tụ một đạo thể văn Thánh Hoàng, khí thế quả là cường mạnh đến đáng sợ.
“Đây chính là cảnh giới Thánh Hoàng ư…”
Lúc này U Hồn Thiên cảm thán nói: “Chẳng trách hàng vạn năm nay, thánh vực Thiên Hồng khó sinh ra Thánh Hoàng, thực lực của một vị Thánh Hoàng thực sự đáng sợ…”
Cho đến bây giờ hắn cũng mới hiểu ra, ban đầu Tần Ninh dùng mạch Thánh Long Cửu U Đài chém giết Thánh Hoàng, là chuyện không thể tưởng tượng đến mức nào.
“Thánh Hoàng chỉ ngưng tụ ra một đạo thể văn Thánh Hoàng, nếu ngưng tụ chín đạo mới là bá đạo thực sự”, Hạo Thiên lên tiếng nói.
“Có thể nói thể văn là phòng ngự cực kỳ cường mạnh với thánh lực thiên địa thêm vào bề ngoài cơ thể, cũng tăng lên võ lực cực kỳ cường mạnh”.
“Một khi đạt đến cảnh giới Thánh Tôn, thì chính là hồn phách Thánh Nhân và thể văn Thánh Nhân hoàn hảo, hợp hai thành một, cũng là một loại thoát xác biến chất thân thể và hồn phách.
“Khi loại thoát xác biến chất này hoàn toàn viên mãn, thì chính là lúc sức mạnh, hồn phách, thân thể của võ giả hợp nhất, bước vào cảnh giới Thánh Đế, chỉ giơ tay lên cũng long trời lở đất”.
Thánh Hoàng!
Thánh Tôn!
Thánh Đế!
Ba đại cảnh giới, mỗi một bậc đều gần như có thể lấy tâm niệm làm nền tảng giết hàng vạn kẻ địch!
Thực lực cường mạnh khiến người ta gần như khó mà chống lại.
Thực sự đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng, cái gọi là hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương vốn không đáng nhắc đến.
Một thể văn Thánh Hoàng đã mạnh như vậy, vậy chín thể văn Thánh Hoàng thì sao?
Thánh Tôn và Thánh Đế thì thế nào?
Nhất thời trong lòng mọi người đều mơ hồ.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Con đường cần phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, xưa nay là vậy, không cần kinh ngạc về sự cường mạnh của Thánh Hoàng Thánh Tôn Thánh Đế”.
Lúc này võ giả bốn phương thánh cảnh đều bị tượng đầu đá đánh cho thương nặng.
Thương vong gần một nửa số người.
Nhưng đối diện với cảnh này, ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà chỉ có thể gầm thét, cứu được người nào hay người nấy, nhưng không còn cách nào, không thể ngăn chặn thương vong lớn hơn xảy ra.
Chương 1944: Năm phương lão tổ
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía trước, lần lượt từng thân ảnh ngã xuống, cứ tiếp tục như thế, đám người này, không còn tên nào có thể chạy thoát.
Cho dù là ba tên Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà cũng sẽ kiệt sức mà chết ở đây.
“Lũ khốn kiếp này cũng coi như đúng người đúng tội”.
Giọng Y Linh Chỉ mang theo sự căm hận nói.
Đường Minh chết trong tay người của Thiên Võ Đạo, bốn phương thánh cảnh cũng không tránh khỏi liên can.
Lần này, một mẻ hốt gọn bọn chúng mới có thể thuận lợi tấn công Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng.
Bằng không, luôn có năm phương này cung cấp nơi nương náu cho Ma tộc, cho dù bọn họ tận lực vây quét Ma Tộc, cũng là chuyện nực cười mà thôi.
Tần Ninh nhìn xung quanh, máu tươi càng lúc càng nồng đậm.
Lúc này Linh Vũ Lương hét lên: “Tần Ninh, ngươi chắc chắn chết không được yên lành!”
Ông ta đã tận mắt chứng kiến con trai mình bị giết, nhưng lại không có sức để ngăn cản.
Lúc này vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng nghiêm nghị.
“Năm đó Ma tộc xâm phạm thánh vực Thiên Hồng, đã có bao nhiêu sinh linh trong thánh vực Thiên Hồng bị chết?”
“Mọi người đoàn kết lại cùng nhau giết Ma tộc, mới có thể ổn định cục diện”.
“Nhưng các ngươi lại bí mật thông đồng với Ma tộc, tìm cách tư lợi cho bản thân các ngươi, để cho Ma tộc phát triển”.
“Những kẻ như các ngươi chết đi, Tần Ninh ta cũng sẽ không cảm thấy áy náy”.
Mặc Vân Diễn quát tháo nói: “Người luyện võ trên đời này có ai không vì bản thân, tranh danh đoạt lợi, bản thân ngươi không quan tâm, người khác không thể quan tâm sao?”
“Tranh danh đoạt lợi, đó là ở thế giới loài người, nhưng ngoại tộc xâm phạm, muốn tiêu diệt toàn tộc của ngươi, ngươi còn hợp tác với bọn chúng?”
“Hừ, Ma tộc không có bản lĩnh lớn như vậy!”
Tần Ninh nghe thấy những lời này, liền cười giễu cợt nói: “Nếu có bản lĩnh lớn như vậy, hiện tại đã không hợp tác với ngươi, giành lợi ích, mà sẽ trực tiếp lấy đầu chó của ngươi, bắt vợ con ngươi, tiêu diệt toàn tộc của ngươi rồi!”
“Ngươi…”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu đã sắp chết, vậy thì kéo thêm mấy tên Ma tộc làm đệm lưng đi? Nói cho ta biết, Ma tộc ở đâu trong thánh vực Thiên Hồng!”
“Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, tự đi tìm đi”, Đoạn Sơn Hà gào lên.
Lúc này, bên cạnh ông ta, mấy vị Thánh Vương của tộc Đoạn Tình ngã xuống.
Bồi dưỡng một vị Thánh Vương gian nan biết bao.
Nhưng lúc này, tốc độ chết đi càng lúc càng nhanh.
Chỉ chưa đầy một nén nhang, hàng ngàn người, chết chỉ còn lại chưa đến hai trăm người.
Quá nhanh rồi.
Cứ như này, tất cả bọn chúng chắc chắn sẽ chết ở đây.
Ngược lại, nhóm người Tần Ninh ở trên tế đàn lẳng lặng nhìn bọn chúng, từng tên từng tên tự tìm đến cái chết.
“Ta không cam tâm!”
Lúc này, Linh Vũ Lương gầm lên một tiếng, thanh âm truyền xa trăm dặm.
Ông ta vừa mới đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng nhất văn, bước vào cánh cổng thế giới mới, tuổi thọ được kéo dài, có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng lại phải chết ở đây.
Soạt soạt soạt...
Đúng vào lúc này, võ giả bốn phương thánh cảnh đang mất hết ý chí.
Đột nhiên, bên ngoài sơn cốc rộng lớn, vang lên tiếng xé gió.
Một lá cờ mang theo ánh sáng màu vàng nhạt bay theo gió mà tới.
Lá cờ màu vàng nhạt, cao ba trượng, chớp lấy gió mạnh, lao thẳng vào trong sơn cốc.
Khi lá cờ lao vùn vụt đến, chỉ thấy tràng phan xé gió mà tới.
Tràng phan chuyển động theo gió, gào thét lao tới, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Ầm...
Lúc này một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Phía trên tràng phan có một thân ảnh, mái tóc bạc phơ, nhưng thân hình cường tráng, sát khí đằng đằng.
Đúng lúc này, lại một âm thanh xé gió vang lên.
Một cây bút lông khổng lồ dài mười mấy trượng, sợi lông trên ngòi bút ngả màu mực, giống như những mũi kim nhọn hoắt màu đen, tỏa ra hàn khí đáng sợ.
Trên cán bút bút lông khổng lồ đó có một thân ảnh mặc đồ đen, dáng người cao thẳng, tóc bạch kim, khuôn mặt rất khôi ngô thanh tú.
Cùng lúc đó, ánh sáng bắn ra bốn phía, một tia sáng giống như xuyên qua trăm dặm chiếu tới.
Trong cột ánh sáng mà các tia sáng tạo thành, một người chắp tay sau lưng bước tới, giống như tiên nhân trong gương.
Không chỉ có vậy.
Lúc này bên ngoài thông đạo rộng rãi, một thanh trường kiếm mang theo tia sáng vạn trượng chém xuống, đem chín mươi chín hình thánh thú trên bầu trời tách ra.
Phía trên thánh kiếm có một thân ảnh đầu bù tóc rối đáp xuống.
Cùng lúc, chỉ nghe thấy tiếng vù vù vang lên.
Cùng với âm thanh ầm ầm vang lên, một chiếc đỉnh khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, đập về phía Bàn Long.
Một âm thanh chói tai vang lên, chiếc đỉnh khổng lồ bật ra, thân hình Bàn Long cũng run lên.
Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.
Loại chấn động đáng sợ đó gần như bao trùm trong lòng mỗi người bọn họ, khiến bọn họ kinh hãi, hoang mang.
“Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Khuê!”, Hạo Thiên nhìn về phía ông già chân giẫm trên tràng phan, tay cầm cờ, kinh ngạc nói: “Ngâm Phong Kỳ, Hỗn Lôi Phan!”
“Mặc Vân Thần, bút lông Thiên Nguyên thánh khí của Mặc Vân thị!”
“Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt của động thiên Kính Nguyệt”.
“Tộc Đoạn Tình, Đoạn Tình Thương, Đoạn Tâm Thánh Kiếm!”
“Linh Vũ Động Thiên, Linh Đỉnh của thế gia Linh Vũ, Vũ Thuẫn!”
Lúc này, Hạo Thiên nhìn vào mấy thân ảnh xuất hiện, cùng những thánh khí thanh thế chấn động như chặn toàn bộ ánh sáng bầu trời, chậm rãi nói.
Những thánh khí này đều là những thánh khí truyền thừa tuyệt đỉnh của năm phương thánh cảnh năm đó.
Mà năm người đó, năm vạn năm trước cũng là cường giả tuyệt đỉnh của năm phương, khi đó đã là cảnh giới Thánh Hoàng.
Lúc này lại lần nữa xuất hiện ở đây.
“Các ngươi…chưa chết”, vẻ mặt Y Linh Chỉ lạnh nhạt nói.
Lúc này, Thiên Võ Khuê với mái tóc bạc trắng, vẻ ngoài tang thương, thân hình cường tráng bộc phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ, khẽ nói: “Tên nhóc Tần Ninh, hãy trả lại mạng sống của hàng trăm người Thiên Võ Đạo ta!”
Sau khi quát một tiếng, Ngâm Phong Kỳ và Hỗn Lôi Phan trong tay lão ta phóng ra một loạt lưỡi đao gió cùng tiếng sấm sét, lao thẳng đến Bàn Long đang bao lấy mọi người.
Ầm…
Lúc này Phong Nhận và Lôi Long nứt ra.
Mọi người đều chấn động.
Lúc này, Mặc Vân Thần tay cầm bút lông Thiên Nguyên, vẽ liên tiếp hàng chục nét, khiến tượng trên núi cùng thánh văn vỡ tung.
Kính Phi Tiên cầm chiếc gương cổ xưa có đường kính một mét trong tay, phóng ra những tia sáng, tia sáng đi tới đâu, tượng đầu thánh thú liền vỡ tan thành từng mảnh.
Đoạn Tình Thương càng đơn giản trực tiếp hơn, kiếm vung ra, lớp đất đá trên núi liền bị bóc ra.
Linh Vũ Động Thiên tay cầm Vũ Thuẫn, vung Linh Đỉnh lên, đập về một phía, khiến cho cả ngọn núi rung chuyển không ngừng.
Một luồng khí tức đáng sợ gần như bao trùm toàn bộ sơn cốc.
Cuộc tấn công của những hư ảnh thánh thú đó cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này năm người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh. Mặc Vân Diễn thở hồng hộc, trong lòng nghĩ mà sợ.
Nếu không phải năm vị lão tổ đến, hôm nay bọn chúng có thể đã chết tại nơi này.
Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc lần nữa vang lên những âm thanh xé gió.
Chỉ thấy khoảng hơn hai mươi người, nhìn kỹ tất cả đều trông rất già, nhưng khí thế bạo phát ra không hề yếu hơn Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn.
Hơn hai mươi người, đều là cấp bậc Thánh Hoàng.
Chương 1945: Ta vẫn chưa muốn chết
Cảnh này, khiến những người bên cạnh Tần Ninh nhìn đến ngây ngốc.
Hơn hai mươi người này đều là khí tức Thánh Hoàng, không ai trong số đó yếu hơn Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, hai mươi mấy người này tuy đã già nua, nhưng khí tức sinh mệnh của mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ.
Hơn hai mươi vị Thánh Hoàng!
Từ đâu xuất hiện?
Lúc này, Tần Ninh cũng nhướng mày.
Lúc này hơn hai mươi người đi đến, tập trung xung quanh mấy vị lão tổ của năm phương thánh cảnh Thiên Võ Khuê, Mặc Vân Thần.
Cùng lúc này, hai trăm người còn sống sót cũng nhao nhao nhìn xuống.
Hàng ngàn người chết hơn một nửa.
Linh Vũ Lương đến bên cạnh Linh Vũ Động Thiên, xấu hổ nói: “Thiên tổ...là con sơ suất!”
Lúc này, Linh Vũ Động Thiên biến Linh Đỉnh trên tay thành kích thước bằng lòng bàn tay, Vũ Thuẫn trước mặt lấp lánh ánh sáng màu xanh lam.
“Tên này...quá xảo quyệt, không thể hoàn toàn trách ngươi, nhưng...ngươi là Thánh Hoàng, không hề sợ hãi điều gì, quá tự tin, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao?”
Giọng nói Linh Vũ Động Thiên mang theo lời quở trách.
Linh Vũ Lương cúi đầu xuống, không dám phản bác.
Những gì Linh Vũ Động Thiên nói quả thực không sai.
Mấy người bọn chúng đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng, trong lòng phấn khích, tự cho rằng ở đây không có gì đáng sợ, truy đuổi Tần Ninh đến cùng, mới rơi vào cạm bẫy của Tần Ninh, tổn thất nặng nề.
Lúc này, sau lưng Đoạn Tình Thương của tộc Đoạn Tình đeo một thanh trường kiếm, y phục trên người bình thường, nhưng cả người đứng ở đó giống như một thanh kiếm sắc bén đã rút khỏi vỏ, cho người ta cảm giác cách biệt.
Đoạn Sơn Hà đứng bên cạnh Đoạn Tình Thương, im lặng không nói, sắc mặt đỏ bừng.
“Chúng ta chỉ mới bỏ ra một chút thời gian đi tìm thánh khí các phương, các ngươi đã trở thành bộ dạng như thế này, những việc xảy ra của tám vạn năm trước vẫn không đủ cho các ngươi nhớ kĩ sao?”, giọng Đoạn Tình Thương âm vang mạnh mẽ, từng chữ bén nhọn.
Lão tổ Kính Phi Tiên của động thiên Kính Nguyệt nhìn đến Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh, sắc mặt cũng u ám.
Truyền thừa của gia tộc bị Tần Ninh đoạt mất, hai tên này quá vô dụng.
Trong đám người Mặc Vân thị, Mặc Vân Thần cầm bút lông Thiên Nguyên trong tay, không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng, lúc này Mặc Vân Diễn lại có vẻ luống cuống, không dám nói gì.
Người có biểu hiện lạnh nhạt nhất là Thiên Võ Khuê.
Thiên Chấn Thương Đạo chủ hiện tại của Thiên Võ Đạo đã chết, các cao thủ võ giả liên can đều bị giết.
Tổn thất có thể nói là quá lớn!
Lúc này, hơn hai mươi Thánh Hoàng xuất hiện, khiến sắc mặt những người bên cạnh Tần Ninh đều vô cùng khó coi.
Đó đều là Thánh Hoàng.
Đúng là bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Thánh Vương, đối mặt với Thánh Vương thì có thể đánh lại, nhưng đối mặt với Thánh Hoàng...
Đó chính là tự tìm đường chết.
Hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ cũng thận trọng, đứng ở hai bên trái phải Tần Ninh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trên tế đàn, Bàn Long bị đánh nát.
Các tượng thánh thú trên các ngọn núi xung quanh cũng bị vỡ nát.
Trong sơn cốc đâu đâu cũng là cảnh tượng tan hoang.
Năm vị Thánh Hoàng cường mạnh ra tay, trong nháy mắt lập tức phá vỡ Vạn Thú Thiên Sát Trận mà Tần Ninh dẫn động.
“Bất kỳ mưu kế thủ đoạn nào cũng không đáng nhắc đến khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối”.
Lúc này giọng nói Thiên Võ Khuê như sấm, chậm rãi nói: “Chỉ còn là đường chết mà thôi”.
Tần Ninh nghe thấy lời này, nhưng lại cười nói: “Cái này làm sao có thể gọi là mưu kế thủ đoạn? Ta có thể dẫn động thánh trận ở đây, giết các ngươi, đây là bản lĩnh của ta”.
“Nếu các ngươi có thể làm được, cũng được thôi, đỡ phải tự ta ra tay, có lợi biết bao!”
Mặc Vân Thần cầm bút lông Thiên Nguyên, khẽ cười nói: “Không hổ xuất thân từ dòng tộc Thánh Thú Tông, dáng vẻ này của ngươi giống hệt như Ngự Thiên Thánh Tôn!”
“Ngươi đã gặp Ngự Thiên Thánh Tôn?”, Tần Ninh hỏi vặn lại: “Không phải chứ, năm vạn năm trước, ngươi là thủ lĩnh của Mặc Vân thị, nói như vậy, tám vạn năm trước, ngươi có thể chỉ là một tộc nhân nhỏ bé trong Mặc Vân thị, hẳn là không có tư cách gặp được Ngự Thiên Thánh Tôn chứ?”
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt Mặc Vân Thần trở nên lạnh lùng.
Lão ta là không có tư cách!
Hồi đó, Ngự Thiên Thánh Tôn vô cùng mạnh, lão ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ.
“Miệng lưỡi sắc sảo!”
Trên đầu Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt lơ lửng trên không trung phát ra những tia sáng, khiến Kính Phi Tiên nhìn giống như tiên nhân.
“Nhưng bây giờ, ngươi có thể làm gì!”
Kính Phi Tiên lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Cùng đường, chết là cái chắc”.
Tần Ninh dẫn dụ người của năm phương thánh cảnh tới nơi này, có thể nói là sáng suốt, muốn dùng thánh trận ở đây giết người của năm phương thánh cảnh.
Nhưng bây giờ, sát trận bị phá, nhóm người Tần Ninh ngược lại trở thành cá trong chậu, không còn đường lui.
“Làm sao đây?”
Lúc này, Hạo Thiên lẩm bẩm nói.
Hắn ta ngưng tụ ra được thể văn, nhưng vẫn chưa được coi là Thánh Hoàng thực sự.
Hơn nữa, đám người Kính Phi Tiên, Thiên Võ Khuê trước mặt không chỉ ngưng tụ ra một thể văn đơn giản như vậy.
Hơn nữa, trong tay mấy người này còn nắm giữ thánh khí truyền thừa của các phương thánh cảnh, sức mạnh đã được củng cố hơn.
Tần Ninh nhìn đến mấy người, phá lên cười.
“Chẳng trách từ lúc bắt đầu đến hiện tại đều không nhìn thấy mấy người các ngươi, ta nghĩ cũng phải, thánh cảnh truyền thừa, sao có thể không có mấy lão cổ hủ ngồi trấn giữ chứ”.
Tần Ninh cười nói: “Hóa ra là đi lấy thánh khí của năm phương các ngươi, chắc hẳn để lấy thánh khí đã phải trả một cái giá không nhỏ?”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của rất nhiều lão tổ liền thay đổi.
Tần Ninh nói không sai.
Bọn họ vốn có hơn năm mươi Thánh Hoàng.
Mà hiện tại chỉ còn lại có hơn hai mươi người, tổn thất hơn một nửa, chính là bởi vì lấy thánh khí.
Nhưng dù vậy, cũng phải lấy thánh khí!
Những thánh khí mạnh mẽ này cũng có liên quan mật thiết đến thánh quyết của năm phương truyền thừa bọn họ.
Mấy vạn năm này, trong tộc không có cường giả vượt qua cấp bậc Thánh Hoàng, cũng là bởi vì không có thánh khí.
“Đừng nhiều lời với hắn nữa!”
Lúc này, Linh Vũ Động Thiên đã tiến lên một bước, Linh Đỉnh và Vũ Thuẫn đều lóe sáng.
“Giết tên này sớm ngày nào, yên tâm ngày đó!”
Mấy vị lão tổ đều gật đầu.
Lần này, tổn thất quá lớn rồi.
Cái chết của Thánh Vương và Thiên Thánh thật sự khiến bọn họ có chút không thể chấp nhận được.
“Xin lỗi”.
Tần Ninh nhìn đối phương, lắc đầu nói: “Ngày tháng tốt đẹp, ta còn chưa muốn chết”.
“Cái đó ngươi không quyết được”.
Cả năm người đều lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc này Tần Ninh bước lên tế đàn, cười nói: “Sống chết của ta đương nhiên là do ta quyết định!”
Vù...
Trong nháy mắt, trên tế đàn, tiếng vù vù vang lên.
Cùng với tiếng vù vù vang lên, thân ảnh nhóm người Tần Ninh đã biến mất khỏi tế đàn.
“Tên khốn kiếp này, muốn chạy!”
“Đuổi theo!”
“Không thể để hắn sống sót...”
Hàng loạt thân ảnh lao ra.
Mà Tần Ninh cùng hàng trăm thân ảnh sau khi biến mất khỏi tế đàn, ngay sau đó, xuất hiện trên mảnh đất xa lạ.
“Đây…”
Lúc này, nhìn xung quanh, trời đất biến đổi, một khoảng vắng lặng.
Loại vắng lặng này khiến người ta có cảm giác đang ở thời hồng hoang.
Lúc này, bốn phương tập trung đến hơn ngàn người vây quanh nơi này.
Xung quanh dãy núi, khí tức lúc có lúc không, tất cả đều nhìn chằm chằm đám người Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh cũng hiện lên tia lạnh lùng lướt qua một lượt.
“Các vị ở đây đợi Tần Ninh ta ư?”
Tần Ninh cười ha ha nói: “Đúng là khiến ta kinh ngạc…”
“Bớt nói nhảm đi!”
Lúc này Kính Trung Vũ của động thiên Kính Nguyệt đầu tóc bạc phơ bay bay theo gió, bật cười nói: “Tần Ninh, hôm nay sẽ là ngày chôn thân của ngươi!”
“Kính Trung Vũ, nổi nóng thế làm gì?”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Hình như ta không chọc vào động thiên Kính Nguyệt các ngươi?”
“Không chọc vào bọn ta?”
Lúc này giọng thanh lạnh của Nguyệt Hàn Ảnh vang lên, quát nói: “Hại chết Kính Trung Nhân, Tần Ninh, ngươi còn chối cãi?”
“Ồ…”
Tần Ninh bỗng hiểu ra nói: “Đó chẳng phải là vì các ngươi hợp tác với ma tộc, bắt nhốt hai đệ tử của ta à?”
“Nơi này không có ai khác, hào sảng nói ra đi, hợp tác với ma tộc thì hợp tác vậy, ta cũng chẳng phải là Ngự Thiên Thánh Tôn năm đó mà có thể tiêu diệt các ngươi”.
Nghe thấy lời này, mọi người đều tỏ vẻ mặt nghiêm lạnh.
Ở hướng thế gia Linh Vũ, Linh Vũ Lương hừ một tiếng nói: “Chuyện này có nói ra hay không thì khác gì nhau? Ngươi đã một mực khẳng định thì cũng ta cũng không có gì để giải thích”.
“Mọi người đều vì sự phát triển của mình, chỉ vậy thôi”.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Linh Vũ Lương mang theo vài phần lạnh lùng, hừ nói: “Trong mười đại Thánh Vực Hạ Tam Thiên này, ma tộc phủ khắp nơi, âm thầm hành sự, có quá nhiều chuyện ngươi không biết, đâu chỉ có chúng ta hợp tác với ma tộc, trong các Thánh Vực khác cũng tồn tại tình hình này”.
“Ồ?”
Tần Ninh lại cười nói: “Ta thực sự không hiểu tại sao các ngươi cứ phải hợp tác với ma tộc?”
“Vì tu hành vật chất, hai bên cùng có lợi thôi!”
Lúc này Đoạn Sơn Hà bình tĩnh nói: “Chúng ta cho bọn họ nơi nương thân, còn họ cho chúng ta thánh bảo cần thiết để tu hành, chỉ vậy thôi”.
“Vậy các ngươi không sợ đến khi ma tộc đứng vững vàng, sẽ giết toàn bộ các ngươi sao?”, Tần Ninh hỏi ngược lại: “Bảo hổ lột da, sớm muộn gì cũng sẽ bị hổ ăn thịt!”
“Bị ăn thịt?”
Mặc Vân Diễn lại cười lớn ha ha nói: “Năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn giết ma tộc đã làm tổn thương nặng nề nguyên khí của ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng rồi, trận chiến năm vạn năm trước cũng chỉ là hai bên chúng ta diễn kịch thôi, chỉ để tránh bị tổ tiên các tộc uy hiếp nguyền rủa”.
“Ma tộc đã không thể làm nên trò trống gì nữa rồi, ngược lại còn có thể trở thành trợ lực mạnh giúp chúng ta phát triển. Một khi bọn họ còn dám cuồng ngạo như năm đó, chúng ta có thể diệt họ bất cứ lúc nào!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại phì cười.
“Đó đều chỉ là những điều mà ma tộc để các ngươi nhìn thấy thôi”.
“Nếu bọn chúng thực sự không có thực lực trừng trị các ngươi, thì tại sao lại hợp tác với các ngươi? Chỉ vì tham sống sợ chết thôi sao?”
“Một chút đầu óc mà các ngươi cũng không có hả?”
Tần Ninh vừa dứt lời, Đoạn Sơn Hà lại nói tiếp: “Ma tộc có chuẩn bị, đương nhiên chúng ta cũng có chuẩn bị, bọn chúng không gây nên sóng gió được”.
“Ha ha…”
Tần Ninh hiểu.
Mấy vạn năm nay, năm phương thánh cảnh đã hoàn toàn bị mê muội bởi biểu hiện của ma tộc.
Tự cho rằng bọn họ hợp tác với ma tộc, ma tộc sẽ ở thế bị động.
Rốt cuộc là ai ở thế bị động đây?
Diệp Chi Vấn tiên sinh đó đến từ thượng giới, nếu ma tộc bị động, làm sao có thể có một nhân vật lớn như vậy mưu lược kế sách sau lưng!
Bây giờ Tần Ninh cũng coi như hiểu ra.
“Lần này ma tộc chắc chắn muốn giết ta, nhưng có lẽ không muốn giết ta ngay bây giờ, các ngươi giết ta, không sợ người của ma tộc gây rắc rối với các ngươi sao?”
“Ta không nói muốn giết ngươi”.
Linh Vũ Lương cười nheo mắt nói: “Những người khác chết cũng không sao, đúng là ngươi không thể chết, ma tộc đã chỉ đích danh muốn có ngươi”.
“Không giết ngươi thì đánh ngươi tàn phế là được rồi”.
Vừa dứt lời, khí thế trong cơ thể Linh Vũ Lương sôi trào lên ba phần.
Một đạo thể văn dường như ẩn chứa thần lực long trời lở đất khiến người ta sợ hãi.
Khác với thể văn trên người Hạo Thiên, thể văn này là ngưng kết lại.
Linh Vũ Lương đã bước vào cảnh giới Thánh Hoàng thực sự.
Không chỉ Linh Vũ Lương, hai người Đoạn Sơn Hà và mặc Vân Diễn cũng vậy.
Ba vị Thánh Hoàng.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn xung quanh, vẻ mặt u ám.
“Tông chủ, người đi trước đi, con giữ chân bọn họ!”, lúc này Hạo Thiên lên tiếng nói.
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhìn Hạo Thiên, sau đó gật đầu nói: “Được!”
“Ừm… ừm?”
Hạo Thiên nghe thấy vậy lại thộn mặt trố mắt.
Được?
Không nghe nhầm chứ?
“Hả?”
Lúc này Dịch Bình Xuyên cũng sửng sốt.
Tần Ninh lại nói thẳng: “Vừa đánh vừa rút đi”.
“Ta đi trước dẫn đường, ngươi và Y Linh Chỉ ngăn cản phía sau, cố trụ một lúc là được”.
Nghe thấy lời của Tần Ninh, mấy người mới yên tâm.
Bọn họ còn tưởng Tần Ninh thực sự định bỏ chạy.
“Các vị, ra tay đi”.
Linh Vũ Lương bước ra một bước, khí thế trong cơ thể bùng lên đáng sợ, ở bên cạnh hắn, có đến mười mấy cường giả cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền.
Những người này đều có được truyền thừa của lão tổ nhà mình, và được tăng cấp vượt bậc.
Thậm chí Linh Vũ Lương cảm thấy hiện nay trong thế gia Linh Vũ, chỉ tính riêng Thánh Vương đã có đến hơn hai mươi người, đủ để vượt qua thời khắc bị Ngự Thiên Thánh Tôn ức hiếp tám vạn năm trước.
Lúc này, hai người Đoạn Sơn Hà và Mặc Vân Diễn đều nổi sát khí bừng bừng, khí tràng cường mạnh của Thánh Hoàng lập tức được phóng ra.
Tần Ninh nhìn ba người với ánh mắt sắc lạnh.
“Là ta hành động quá chậm, chỉ có được truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt và Thiên Võ Đạo, để người của ta tăng cấp mấy lần, ba nhà các ngươi không có được, thật đáng tiếc”.
“Ngươi muốn chết hả”.
Nghe thấy lời này, hai vị Thánh Vương cửu hiền Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh bùng cơn lửa giận.
Tần Ninh nói ra những lời này rõ ràng là chọc tức bọn họ.
“Con người ta có vẻ bá đạo, đó là vì ta có sức mạnh”.
“Nhưng bây giờ…”
Đảo nhìn xung quanh, Tần Ninh cười nói: “Bốn phương các ngươi cộng lại có trên trăm vị Thánh Vương, phía ta chỉ có mười mấy người, đánh với các ngươi thì đó gọi là ngu ngốc. Cáo từ”.
“Muốn chạy hả? Chạy thoát nổi không?”
Lúc này Linh Vũ Lương lập tức xông lên giết.
Trong trong nháy, tốc độ của Linh Vũ Lương quả là vô cùng nhanh, thậm chí còn để lại tàn ảnh tại chỗ, tàn ảnh vẫn chưa tiêu tan thì hắn đã xông đến trước người Tần Ninh.
“Hừ!”
Lúc này Hạo Thiên dồn hết sức vào một quyền trực tiếp tấn công.
Ầm…
Cú đấm của hai người đập vào nhau, giữa trời đất ngập màu máu, ngọn núi xung quanh liên tiếp đổ sập hàng chục tòa.
Đây chính là sự bá đạo của thể văn Thánh Hoàng.
So với Thánh Vương, không chỉ mạnh ở sức mạnh hồn phách, mà sức mạnh thân thể còn được thăng hoa lần nữa.
“Giết!”
Tần Ninh trực tiếp xông giết về phía người động thiên Kính Nguyệt.
“Đáng ghét”.
“Khốn khiếp”.
Hai người Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh đều lên tiếng chửi bới.
Tần Ninh chọn hướng của bọn họ, hiển nhiên là vì hai người bọn họ chỉ là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, chưa đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng.
Chương 1942: Đứng vào trong đi
Tại sao không thể đạt đến cảnh giới Thành Hoàng.
Hay là tên khốn Tần Ninh lại cho người của hắn truyền thừa động thiên Kinh Nguyệt.
Cảm giác này vô cùng ấm ức.
Lúc này hai người lập tức ra tay muốn chặn Tần Ninh lại.
Y Linh Chỉ thấy vậy bèn muốn ngăn cản.
Tần Ninh lại nói thẳng: “Ngươi và Hạo Thiên ngăn ba tên Thánh Hoàng phía sau”.
Y Linh Chỉ nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó không do dự, lập tức quay người xông giết về phía sau.
Ánh mắt Tần Ninh lại nhìn về phía hai người Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh.
“Một mình ngươi muốn xông phá phòng tuyến của hai người bọn ta?”
Kính Trung Vũ hừ một tiếng.
“Không được sao? Ta thấy có thể đấy”.
Tần Ninh vừa dứt lời, bước một bước ra, khí thế trong cơ thể liền ngưng tụ.
Sức mạnh tam hồn bùng phát.
“Cự tượng đạp!”
“Ác trư thôn!”
“…”
“Thủy ngạc bổ!”
“Thiên hùng phách!”
Gần như trong nháy mắt, phía trước Tần Ninh, chín hư ảnh ngưng tụ sau đó lao ra giết về phía đám người động thiên Kính Nguyệt.
Mặc dù hai vị Thánh Vương cửu hiền Kính Trung Vũ và Hàn Nguyệt Ảnh đều dồn ép, những người còn lại cũng đều tránh ra.
Cửu Thánh Ngự Thiên Quyết!
Nghiền áp võ giả cảnh giới Thánh Vương cửu hiền trở xuống vẫn không thành vấn đề.
Chín bóng hình thánh thú đồng loạt xuất hiện, cho dù là cường giả cấp bậc như Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh cũng không dám tiếp nhận.
Lúc này hơn trăm người theo Tần Ninh không hề dừng lại đi về phía sâu trong núi.
Hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ ngăn cản ba vị Thánh Hoàng Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà.
“Khốn khiếp!”
Linh Vũ Lương quát nói: “Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh, các ngươi đang làm gì? Bây giờ vẫn còn hạ thủ lưu tình với Tần Ninh hả?”
“Tên này đã biết năm phương thánh cảnh chúng ta hợp tác với ma tộc, hắn vô cùng hận ma tộc, ngươi cho rằng bây giờ tha cho hắn thì hắn sẽ biết ơn ngươi hả?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kính Trung Vũ liền trắng bệch.
Muốn phản bác nhưng Linh Vũ Lương đâu có đếm xỉa đến hắn, trực tiếp đưa người đuổi theo.
Nguyệt Hàn Ảnh nhìn phu quân của mình, cũng không nói gì.
Kính Trung Vũ hừ nói: “Đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng, Linh Vũ Lương càng không coi chúng ta ra gì”.
“Nói cho cùng…”, Nguyệt Hàn Ảnh khẽ nói: “Vẫn phải trách tên Tần Ninh đó!”
Nếu không phải là Tần Ninh thu nạp toàn bộ truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt, thì cô ta và Kính Trung Vũ nhất định có thể bước vào cảnh giới Thánh Hoàng.
Bây giờ… thì hết hy vọng rồi.
Ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà bước vào cảnh giới Thánh Hoàng, đương nhiên là không còn khách sáo với họ như trước nữa.
Nhưng bất kể thế nào, việc khẩn cấp trước mắt, quan trọng nhất là giết Tần Ninh.
Phía trước, Tần Ninh dẫn đầu đưa hơn trăm người bỏ chạy như bay.
Lúc này ở phía sau, đám người Mặc Vân Diễn, Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà không dừng bước chân, thề phải đuổi được Tần Ninh.
“Sư tôn, đánh một trận với chúng đi!”
Thạch Cảm Đương nói mát: “Chạy thế này thật quá ấm ức, sư tôn người có lúc nào phải chịu cục tức này!”
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, nói: “Vậy ngươi đi giết Linh Vũ Lương đó đi”.
“Ấy…”
Thạch Cảm Đương cười run rẩy.
“Hơn trăm người đối phó với hơn ngàn người? Cho dù ta giết ba người đó, chắc hẳn các ngươi cũng phải chết tương đối, ngươi hỏng não hay ta hỏng não đây?”
Thạch Cảm Đương nghe vậy liền rụt cổ.
“Đừng nóng, cho bọn chúng một bất ngờ”.
Nói xong, Tần Ninh không ngừng gia tăng tốc độ.
Nhưng mặc dù vậy, tốc độ của rất nhiều võ giả đuổi theo phía sau cũng càng nhanh hơn.
“Chạy thoát nổi không?”
Linh Vũ Lương hét nói: “Tần Ninh, bó tay chịu trói đi, ở đây ngươi không thể nào chạy thoát nổi đâu”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại phì cười nói: “Ngươi cứ đuổi kịp ta trước rồi nói, đuổi được ta thì cho người giết ta!”
“Ngươi…”
Linh Vũ Lương tức giận tột độ, toàn thân từ trên xuống dưới sát khí nổi lên cuồn cuộn.
Ầm ầm ầm…
Từng trận quyền phong giết đến, chấn rung cả núi rừng.
Ở một bên, Đoạn Sơn Hà và Mặc Vân Diễn đều không lên tiếng.
Cơn giận trong lòng họ không hề ít hơn Linh Vũ Lương.
Đuổi theo cả đoạn đường kéo dài đến hơn trăm dặm.
Đột nhiên dãy núi phía trước xảy ra biến hóa.
Các ngọn núi xung quanh dần dần thu lại, dường như hóa thành một con đường lớn.
Ngọn núi hai bên kéo dài đến sâu thẳm, tòa nào cũng cao đến vạn trượng, chọc thẳng lên trời, rực đỏ máu.
Giữa ngọn núi đối diện, ở vị trí khoảng trăm trượng, có một khoảng trống bằng phẳng, mặt đất trải toàn sỏi đá.
Dường như nơi này không phải là tự nhiên, mà do con người làm.
Nhưng thần thông có thể san bằng tùy ý núi cao vạn trượng thì đúng là chưa từng nghe nói.
Tần Ninh nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ cong lên.
“Đến rồi!”
Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp xông vào khoảng trống nền đá bằng phẳng giữa hai ngọn núi.
“Đây là…”
“Tế đàn Vong Giả thực sự”.
Lúc này Tần Ninh bình tĩnh nói: “Chạy lâu như vậy, chắc bọn họ cũng sốt ruột muốn chết rồi”.
Tần Ninh dẫn đầu hơn trăm người trực tiếp xông vào chỗ sâu bên trong.
Càng đi vào sâu càng phát hiện hai ngọn núi cách nhau trăm trượng, nhưng đi sâu vào trong, khoảng cách giữa hai núi lại càng rộng lớn.
Cho đến cuối cùng, gần như là khoảng cách rộng đến ngàn trượng.
“Đến rồi!”
Tần Ninh đến phía trước, chỉ thấy phía trước có các ngọn núi cao lớn sững sững đứng hai bên.
Còn trên những ngọn núi đó điêu khắc các hình dạng đầu thánh thú, nổi lên cao chót vót. Mỗi một cái đầu được điêu khắc ra đều khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Tần Ninh không nói nhiều, tư thế không kịp giải thích, mau chóng hành động.
Trong phút chốc hàng ngàn hàng vạn thánh văn ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Những thánh văn này tựa như phù ấn dán lên các đầu thánh thú xung quanh.
Lúc này, Tần Ninh đi đến giữa sơn cốc mênh mông rộng lớn.
Chỉ thấy ở vị trí trung tâm, mặt đất được trải một tảng đá hình tròn.
Nhìn kỹ lại, trên tảng đá điêu khắc chín chín tám mươi mốt con thánh thú.
Trong đó có không ít con là cấp thánh thú cửu phẩm.
“Đứng vào trong đi!”
Tần Ninh nghiêm giọng nói: “Tất cả mọi người đứng ở trong này, không được đi ra”.
Trong lúc nói xong lời này, một tràng tiếng phá vỡ không trung từ phía sau vang lên.
“Chạy thoát nổi không?’
Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
Phía sau, bốn phương thánh cảnh, hơn ngàn bóng hình đồng loạt xông tới.
Ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà đi trước dẫn đầu nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh như hổ đói.
“Đến rồi hả?”
Tần Ninh nhìn về phía hơn ngàn người, chậm rãi nói: “Đuổi theo cả nửa ngày trời chắc cũng mệt rồi, có di ngôn gì trước khi chết thì nói luôn bây giờ đi, ta nghe xem”.
Lời vừa được nói ra, vẻ mặt đám người Mặc Vân Diễn lạnh toát.
“Chết đến nơi rồi còn nói lời ngông cuồng!”
Tần Ninh nghe thấy lời này lại nói tiếp: “Đã không muốn nói thì thôi vậy”.
“Chạy lâu vậy rồi, ta cũng mệt, dứt khoát ở đây đi, giải quyết các ngươi, còn ma tộc… ta nghĩ ta không đi tìm bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ tới tìm ta”.
Lúc này Tần Ninh nói xong, Đoạn Sơn Hà lại hơi sững người.
Vừa nãy đuổi theo dáo diết, thậm chí cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nhìn xung quanh, Đoạn Sơn Hà cảm thấy rất không đúng.
Chương 1943: Vạn Thú Thiên Sát Trận
“Cẩn thận”.
Đoạn Sơn Hà lên tiếng nói: “Tên tiểu tử này chạy đến đây rồi đột nhiên dừng lại, chắc chắn có trò gian!”
“Đừng quên, hắn rất hiểu về thánh cảnh Vị Ương”.
Tần Ninh dẫn người có thể nhanh chóng tìm được nơi truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt và Võ Thiên Đạo, thậm chí còn nhanh hơn cả người của động thiên Kính Nguyệt và Thiên Võ Đạo, điều này rất kỳ lạ.
Lúc này hai người Linh Vũ Lương và Mặc Vân Diễn cũng phản ứng và đều lùi lại, sát khí trong cơ thể cuồn cuộn quét ra.
“Đừng đoán mò nữa!”
“Chắc chắn có trò gian!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng tất cả đã đến đây rồi, có gian trá thì các người cũng không chạy thoát nổi”.
Ba vị Thánh Hoàng cảm nhận kỹ xung quanh, cuối cùng ánh mắt đều tập trung lên tảng đá hai bên.
Các núi đá đều điêu khắc hình dạng đầu thánh thú, trông rất hung dữ đáng sợ, có thể nói là thể hiện hàng trăm tư thái.
“Nơi này là tế đàn Vong Giả thực sự”.
Tần Ninh giải thích nói: “Ta mở cho các ngươi xem nhé?”
“Nhưng trước đó, cần phải phá giải sát trận phong cấm trên tế đàn. Thời kỳ đỉnh phong năm đó, sát trận này giết Thánh Đế chỉ là chuyện nhỏ thôi, qua hàng vạn năm, có lẽ sẽ khó hơn, nhưng giết Thánh Vương, ta nghĩ vẫn không thành vấn đề”.
Trong lúc Tần Ninh nói, các hình đầu điêu khắc xung quanh lấp lánh hào quang.
Cùng với hào quang lấp lánh, mọi người bước chân dẫm xuống thềm đá, giống như tế đài, chín mươi chín bóng hình thánh thú lóe lên hào quang đầy màu sắc.
Chín mươi chín con thánh thú dường như sống lại.
Phát ra từng ánh hào quang.
Lúc này, đôi mắt của các con thánh thú được điêu khắc trên ngọn núi xung quanh đột nhiên bắn ra chùm sáng.
Cho người ta một ảo giác.
Dường như chín mươi chín hư ảnh thánh thú trong tế đài trên mặt đất là thủ lĩnh của thánh thú trên sườn núi.
“Vạn Thú Thiên Sát Trận!”
Tần Ninh khẽ nói một tiếng, trong nháy mắt, hào quang tỏa bốn phía.
Ngay lập tức, đầu thánh thú trên núi thoát khỏi thân núi xông ra.
Chín mươi chín hư ảnh thánh thú trực tiếp xông giết ra ngay lúc này.
Ầm…
Trong phút chốc, trong sơn cốc trời đất đều biến hóa.
Lối ra vào hai bên đi chín mươi chín hư ảnh thánh thú che phủ, ngay cả không trung cũng bị trực tiếp liên kết thành một mảng.
Những đầu thánh thú còn lại hóa thành bóng hình hung dữ giết vào trong đám đông hơn ngàn người.
“Đáng chết!”
Linh Vũ Lương thấp giọng mắng một tiếng, tiếng quát giận dữ, đập ra một quyền, thể đá đầu thánh thú trực tiếp ầm ầm nổ tung.
Nhưng những người khác lại không có thực lực cường mạnh như Linh Vũ Lương.
“A…”
Từng tràng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Lúc này Tần Ninh lại nói: “Tất cả mọi người, đừng rời khỏi tế đài này, nếu không sẽ trở thành đối tượng bị tấn công”.
Mọi người vội vàng chạy lại gần vị trí trung tâm tế đài.
“Khốn khiếp!”
Đoạn Sơn Hà gầm lên quát: “Tần Ninh, đồ khốn nhà ngươi, bản tọa phải giết chết ngươi”.
Tần Ninh lại cười híp mắt nói: “Giết ta, ngươi phải sống trước đã mới được”.
Lúc này ánh mắt mọi người đều sắc lạnh.
Tần Ninh cũng không quan tâm.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Sư tôn đã nghĩ trước từ lâu, dẫn dụ bọn chúng đến đây, không tốn chút sức thổi bụi mà giết được những người này, sư tôn thật cao minh!”
Mấy người bên cạnh nhìn sang Thạch Cảm Đương đều tỏ vẻ mặt cổ quái.
Vừa nãy người nói liều mạng là Thạch Cảm Đương.
Bây giờ người nịnh hót nhanh nhất cũng là Thạch Cảm Đương.
Tần Ninh khẽ nói: “Địch đông ta ít, liều chết với bọn chúng, người của mình sẽ chết, không cần thiết”.
Lúc này các võ giả bốn phương thánh cảnh, các Địa Thánh, Thiên Thánh, Thánh Vương đều bị các tượng khắc đầu trói chặt.
Duy chỉ có ba người Đoạn Sơn Hà, Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn vẫn tính là chống đỡ được.
“Cứ tiếp tục thế này không ổn, không rút đi được”, Linh Vũ Lương hét một tiếng.
“Đã không rút đi được…”, Đoạn Sơn Hà âm hiểm nói: “Chỉ có giết chết Tần Ninh mới có thể kết thúc tất cả”.
Lúc này, ba người đâu biết rằng họ đã bị mắc bẫy hoàn toàn.
Tên khốn Tần Ninh này, nhất thời sơ suất thì lọt vào bẫy của hắn.
Bây giờ người của hắn ở một bên xem trò vui, còn người của bọn họ lại chết hàng loạt.
“Xông vào!”
Linh Vũ Lương quát lên, trực tiếp xông giết ra.
Ầm…
Tiếng ầm ầm dữ dội vang lên.
Linh Vũ Lương tấn công ra một quyền, ngưng luyện ra quyền ảnh thánh lực trăm trượng, đập về phía trăm người phía Tần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, trên không trung tế đài, bùng phát ra bóng hình Thánh Long vút lên, trực tiếp chặn đứng một quyền của Linh Vũ Lương.
Cơ thể Thánh Long dài đến ngàn trượng, vây quanh chặt hàng trăm người.
“Đáng ghét!”
Bóng hình Linh Vũ Lương lùi lại, quát một tiếng.
“Tên tiểu tử này đứng ở vị trí an toàn nhất trong sát trận, không công phá được, nhưng sẽ khiến chúng ta kiệt sức mà chết tại đây”, Mặc Vân Diễn hừ nói.
Lúc này trong tế đài trăm trượng.
Đám người Hạo Thiên, Y Linh Chỉ nhìn xung quanh.
Vừa nãy, Linh Vũ Lương đánh một đòn tới, khí thế tấn công chưa đến trước mặt đã khiến bọn họ cảm nhận được áp lực cực lớn.
Linh Vũ Lương ngựng tụ một đạo thể văn Thánh Hoàng, khí thế quả là cường mạnh đến đáng sợ.
“Đây chính là cảnh giới Thánh Hoàng ư…”
Lúc này U Hồn Thiên cảm thán nói: “Chẳng trách hàng vạn năm nay, thánh vực Thiên Hồng khó sinh ra Thánh Hoàng, thực lực của một vị Thánh Hoàng thực sự đáng sợ…”
Cho đến bây giờ hắn cũng mới hiểu ra, ban đầu Tần Ninh dùng mạch Thánh Long Cửu U Đài chém giết Thánh Hoàng, là chuyện không thể tưởng tượng đến mức nào.
“Thánh Hoàng chỉ ngưng tụ ra một đạo thể văn Thánh Hoàng, nếu ngưng tụ chín đạo mới là bá đạo thực sự”, Hạo Thiên lên tiếng nói.
“Có thể nói thể văn là phòng ngự cực kỳ cường mạnh với thánh lực thiên địa thêm vào bề ngoài cơ thể, cũng tăng lên võ lực cực kỳ cường mạnh”.
“Một khi đạt đến cảnh giới Thánh Tôn, thì chính là hồn phách Thánh Nhân và thể văn Thánh Nhân hoàn hảo, hợp hai thành một, cũng là một loại thoát xác biến chất thân thể và hồn phách.
“Khi loại thoát xác biến chất này hoàn toàn viên mãn, thì chính là lúc sức mạnh, hồn phách, thân thể của võ giả hợp nhất, bước vào cảnh giới Thánh Đế, chỉ giơ tay lên cũng long trời lở đất”.
Thánh Hoàng!
Thánh Tôn!
Thánh Đế!
Ba đại cảnh giới, mỗi một bậc đều gần như có thể lấy tâm niệm làm nền tảng giết hàng vạn kẻ địch!
Thực lực cường mạnh khiến người ta gần như khó mà chống lại.
Thực sự đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng, cái gọi là hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương vốn không đáng nhắc đến.
Một thể văn Thánh Hoàng đã mạnh như vậy, vậy chín thể văn Thánh Hoàng thì sao?
Thánh Tôn và Thánh Đế thì thế nào?
Nhất thời trong lòng mọi người đều mơ hồ.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Con đường cần phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, xưa nay là vậy, không cần kinh ngạc về sự cường mạnh của Thánh Hoàng Thánh Tôn Thánh Đế”.
Lúc này võ giả bốn phương thánh cảnh đều bị tượng đầu đá đánh cho thương nặng.
Thương vong gần một nửa số người.
Nhưng đối diện với cảnh này, ba người Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà chỉ có thể gầm thét, cứu được người nào hay người nấy, nhưng không còn cách nào, không thể ngăn chặn thương vong lớn hơn xảy ra.
Chương 1944: Năm phương lão tổ
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía trước, lần lượt từng thân ảnh ngã xuống, cứ tiếp tục như thế, đám người này, không còn tên nào có thể chạy thoát.
Cho dù là ba tên Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà cũng sẽ kiệt sức mà chết ở đây.
“Lũ khốn kiếp này cũng coi như đúng người đúng tội”.
Giọng Y Linh Chỉ mang theo sự căm hận nói.
Đường Minh chết trong tay người của Thiên Võ Đạo, bốn phương thánh cảnh cũng không tránh khỏi liên can.
Lần này, một mẻ hốt gọn bọn chúng mới có thể thuận lợi tấn công Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng.
Bằng không, luôn có năm phương này cung cấp nơi nương náu cho Ma tộc, cho dù bọn họ tận lực vây quét Ma Tộc, cũng là chuyện nực cười mà thôi.
Tần Ninh nhìn xung quanh, máu tươi càng lúc càng nồng đậm.
Lúc này Linh Vũ Lương hét lên: “Tần Ninh, ngươi chắc chắn chết không được yên lành!”
Ông ta đã tận mắt chứng kiến con trai mình bị giết, nhưng lại không có sức để ngăn cản.
Lúc này vẻ mặt Tần Ninh lạnh lùng nghiêm nghị.
“Năm đó Ma tộc xâm phạm thánh vực Thiên Hồng, đã có bao nhiêu sinh linh trong thánh vực Thiên Hồng bị chết?”
“Mọi người đoàn kết lại cùng nhau giết Ma tộc, mới có thể ổn định cục diện”.
“Nhưng các ngươi lại bí mật thông đồng với Ma tộc, tìm cách tư lợi cho bản thân các ngươi, để cho Ma tộc phát triển”.
“Những kẻ như các ngươi chết đi, Tần Ninh ta cũng sẽ không cảm thấy áy náy”.
Mặc Vân Diễn quát tháo nói: “Người luyện võ trên đời này có ai không vì bản thân, tranh danh đoạt lợi, bản thân ngươi không quan tâm, người khác không thể quan tâm sao?”
“Tranh danh đoạt lợi, đó là ở thế giới loài người, nhưng ngoại tộc xâm phạm, muốn tiêu diệt toàn tộc của ngươi, ngươi còn hợp tác với bọn chúng?”
“Hừ, Ma tộc không có bản lĩnh lớn như vậy!”
Tần Ninh nghe thấy những lời này, liền cười giễu cợt nói: “Nếu có bản lĩnh lớn như vậy, hiện tại đã không hợp tác với ngươi, giành lợi ích, mà sẽ trực tiếp lấy đầu chó của ngươi, bắt vợ con ngươi, tiêu diệt toàn tộc của ngươi rồi!”
“Ngươi…”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu đã sắp chết, vậy thì kéo thêm mấy tên Ma tộc làm đệm lưng đi? Nói cho ta biết, Ma tộc ở đâu trong thánh vực Thiên Hồng!”
“Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, tự đi tìm đi”, Đoạn Sơn Hà gào lên.
Lúc này, bên cạnh ông ta, mấy vị Thánh Vương của tộc Đoạn Tình ngã xuống.
Bồi dưỡng một vị Thánh Vương gian nan biết bao.
Nhưng lúc này, tốc độ chết đi càng lúc càng nhanh.
Chỉ chưa đầy một nén nhang, hàng ngàn người, chết chỉ còn lại chưa đến hai trăm người.
Quá nhanh rồi.
Cứ như này, tất cả bọn chúng chắc chắn sẽ chết ở đây.
Ngược lại, nhóm người Tần Ninh ở trên tế đàn lẳng lặng nhìn bọn chúng, từng tên từng tên tự tìm đến cái chết.
“Ta không cam tâm!”
Lúc này, Linh Vũ Lương gầm lên một tiếng, thanh âm truyền xa trăm dặm.
Ông ta vừa mới đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng nhất văn, bước vào cánh cổng thế giới mới, tuổi thọ được kéo dài, có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng lại phải chết ở đây.
Soạt soạt soạt...
Đúng vào lúc này, võ giả bốn phương thánh cảnh đang mất hết ý chí.
Đột nhiên, bên ngoài sơn cốc rộng lớn, vang lên tiếng xé gió.
Một lá cờ mang theo ánh sáng màu vàng nhạt bay theo gió mà tới.
Lá cờ màu vàng nhạt, cao ba trượng, chớp lấy gió mạnh, lao thẳng vào trong sơn cốc.
Khi lá cờ lao vùn vụt đến, chỉ thấy tràng phan xé gió mà tới.
Tràng phan chuyển động theo gió, gào thét lao tới, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Ầm...
Lúc này một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Phía trên tràng phan có một thân ảnh, mái tóc bạc phơ, nhưng thân hình cường tráng, sát khí đằng đằng.
Đúng lúc này, lại một âm thanh xé gió vang lên.
Một cây bút lông khổng lồ dài mười mấy trượng, sợi lông trên ngòi bút ngả màu mực, giống như những mũi kim nhọn hoắt màu đen, tỏa ra hàn khí đáng sợ.
Trên cán bút bút lông khổng lồ đó có một thân ảnh mặc đồ đen, dáng người cao thẳng, tóc bạch kim, khuôn mặt rất khôi ngô thanh tú.
Cùng lúc đó, ánh sáng bắn ra bốn phía, một tia sáng giống như xuyên qua trăm dặm chiếu tới.
Trong cột ánh sáng mà các tia sáng tạo thành, một người chắp tay sau lưng bước tới, giống như tiên nhân trong gương.
Không chỉ có vậy.
Lúc này bên ngoài thông đạo rộng rãi, một thanh trường kiếm mang theo tia sáng vạn trượng chém xuống, đem chín mươi chín hình thánh thú trên bầu trời tách ra.
Phía trên thánh kiếm có một thân ảnh đầu bù tóc rối đáp xuống.
Cùng lúc, chỉ nghe thấy tiếng vù vù vang lên.
Cùng với âm thanh ầm ầm vang lên, một chiếc đỉnh khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, đập về phía Bàn Long.
Một âm thanh chói tai vang lên, chiếc đỉnh khổng lồ bật ra, thân hình Bàn Long cũng run lên.
Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.
Loại chấn động đáng sợ đó gần như bao trùm trong lòng mỗi người bọn họ, khiến bọn họ kinh hãi, hoang mang.
“Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Khuê!”, Hạo Thiên nhìn về phía ông già chân giẫm trên tràng phan, tay cầm cờ, kinh ngạc nói: “Ngâm Phong Kỳ, Hỗn Lôi Phan!”
“Mặc Vân Thần, bút lông Thiên Nguyên thánh khí của Mặc Vân thị!”
“Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt của động thiên Kính Nguyệt”.
“Tộc Đoạn Tình, Đoạn Tình Thương, Đoạn Tâm Thánh Kiếm!”
“Linh Vũ Động Thiên, Linh Đỉnh của thế gia Linh Vũ, Vũ Thuẫn!”
Lúc này, Hạo Thiên nhìn vào mấy thân ảnh xuất hiện, cùng những thánh khí thanh thế chấn động như chặn toàn bộ ánh sáng bầu trời, chậm rãi nói.
Những thánh khí này đều là những thánh khí truyền thừa tuyệt đỉnh của năm phương thánh cảnh năm đó.
Mà năm người đó, năm vạn năm trước cũng là cường giả tuyệt đỉnh của năm phương, khi đó đã là cảnh giới Thánh Hoàng.
Lúc này lại lần nữa xuất hiện ở đây.
“Các ngươi…chưa chết”, vẻ mặt Y Linh Chỉ lạnh nhạt nói.
Lúc này, Thiên Võ Khuê với mái tóc bạc trắng, vẻ ngoài tang thương, thân hình cường tráng bộc phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ, khẽ nói: “Tên nhóc Tần Ninh, hãy trả lại mạng sống của hàng trăm người Thiên Võ Đạo ta!”
Sau khi quát một tiếng, Ngâm Phong Kỳ và Hỗn Lôi Phan trong tay lão ta phóng ra một loạt lưỡi đao gió cùng tiếng sấm sét, lao thẳng đến Bàn Long đang bao lấy mọi người.
Ầm…
Lúc này Phong Nhận và Lôi Long nứt ra.
Mọi người đều chấn động.
Lúc này, Mặc Vân Thần tay cầm bút lông Thiên Nguyên, vẽ liên tiếp hàng chục nét, khiến tượng trên núi cùng thánh văn vỡ tung.
Kính Phi Tiên cầm chiếc gương cổ xưa có đường kính một mét trong tay, phóng ra những tia sáng, tia sáng đi tới đâu, tượng đầu thánh thú liền vỡ tan thành từng mảnh.
Đoạn Tình Thương càng đơn giản trực tiếp hơn, kiếm vung ra, lớp đất đá trên núi liền bị bóc ra.
Linh Vũ Động Thiên tay cầm Vũ Thuẫn, vung Linh Đỉnh lên, đập về một phía, khiến cho cả ngọn núi rung chuyển không ngừng.
Một luồng khí tức đáng sợ gần như bao trùm toàn bộ sơn cốc.
Cuộc tấn công của những hư ảnh thánh thú đó cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này năm người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh. Mặc Vân Diễn thở hồng hộc, trong lòng nghĩ mà sợ.
Nếu không phải năm vị lão tổ đến, hôm nay bọn chúng có thể đã chết tại nơi này.
Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc lần nữa vang lên những âm thanh xé gió.
Chỉ thấy khoảng hơn hai mươi người, nhìn kỹ tất cả đều trông rất già, nhưng khí thế bạo phát ra không hề yếu hơn Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn.
Hơn hai mươi người, đều là cấp bậc Thánh Hoàng.
Chương 1945: Ta vẫn chưa muốn chết
Cảnh này, khiến những người bên cạnh Tần Ninh nhìn đến ngây ngốc.
Hơn hai mươi người này đều là khí tức Thánh Hoàng, không ai trong số đó yếu hơn Linh Vũ Lương, Mặc Vân Diễn, Đoạn Sơn Hà.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ, hai mươi mấy người này tuy đã già nua, nhưng khí tức sinh mệnh của mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ.
Hơn hai mươi vị Thánh Hoàng!
Từ đâu xuất hiện?
Lúc này, Tần Ninh cũng nhướng mày.
Lúc này hơn hai mươi người đi đến, tập trung xung quanh mấy vị lão tổ của năm phương thánh cảnh Thiên Võ Khuê, Mặc Vân Thần.
Cùng lúc này, hai trăm người còn sống sót cũng nhao nhao nhìn xuống.
Hàng ngàn người chết hơn một nửa.
Linh Vũ Lương đến bên cạnh Linh Vũ Động Thiên, xấu hổ nói: “Thiên tổ...là con sơ suất!”
Lúc này, Linh Vũ Động Thiên biến Linh Đỉnh trên tay thành kích thước bằng lòng bàn tay, Vũ Thuẫn trước mặt lấp lánh ánh sáng màu xanh lam.
“Tên này...quá xảo quyệt, không thể hoàn toàn trách ngươi, nhưng...ngươi là Thánh Hoàng, không hề sợ hãi điều gì, quá tự tin, ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao?”
Giọng nói Linh Vũ Động Thiên mang theo lời quở trách.
Linh Vũ Lương cúi đầu xuống, không dám phản bác.
Những gì Linh Vũ Động Thiên nói quả thực không sai.
Mấy người bọn chúng đạt tới cảnh giới Thánh Hoàng, trong lòng phấn khích, tự cho rằng ở đây không có gì đáng sợ, truy đuổi Tần Ninh đến cùng, mới rơi vào cạm bẫy của Tần Ninh, tổn thất nặng nề.
Lúc này, sau lưng Đoạn Tình Thương của tộc Đoạn Tình đeo một thanh trường kiếm, y phục trên người bình thường, nhưng cả người đứng ở đó giống như một thanh kiếm sắc bén đã rút khỏi vỏ, cho người ta cảm giác cách biệt.
Đoạn Sơn Hà đứng bên cạnh Đoạn Tình Thương, im lặng không nói, sắc mặt đỏ bừng.
“Chúng ta chỉ mới bỏ ra một chút thời gian đi tìm thánh khí các phương, các ngươi đã trở thành bộ dạng như thế này, những việc xảy ra của tám vạn năm trước vẫn không đủ cho các ngươi nhớ kĩ sao?”, giọng Đoạn Tình Thương âm vang mạnh mẽ, từng chữ bén nhọn.
Lão tổ Kính Phi Tiên của động thiên Kính Nguyệt nhìn đến Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh, sắc mặt cũng u ám.
Truyền thừa của gia tộc bị Tần Ninh đoạt mất, hai tên này quá vô dụng.
Trong đám người Mặc Vân thị, Mặc Vân Thần cầm bút lông Thiên Nguyên trong tay, không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng, lúc này Mặc Vân Diễn lại có vẻ luống cuống, không dám nói gì.
Người có biểu hiện lạnh nhạt nhất là Thiên Võ Khuê.
Thiên Chấn Thương Đạo chủ hiện tại của Thiên Võ Đạo đã chết, các cao thủ võ giả liên can đều bị giết.
Tổn thất có thể nói là quá lớn!
Lúc này, hơn hai mươi Thánh Hoàng xuất hiện, khiến sắc mặt những người bên cạnh Tần Ninh đều vô cùng khó coi.
Đó đều là Thánh Hoàng.
Đúng là bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Thánh Vương, đối mặt với Thánh Vương thì có thể đánh lại, nhưng đối mặt với Thánh Hoàng...
Đó chính là tự tìm đường chết.
Hai người Hạo Thiên và Y Linh Chỉ cũng thận trọng, đứng ở hai bên trái phải Tần Ninh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trên tế đàn, Bàn Long bị đánh nát.
Các tượng thánh thú trên các ngọn núi xung quanh cũng bị vỡ nát.
Trong sơn cốc đâu đâu cũng là cảnh tượng tan hoang.
Năm vị Thánh Hoàng cường mạnh ra tay, trong nháy mắt lập tức phá vỡ Vạn Thú Thiên Sát Trận mà Tần Ninh dẫn động.
“Bất kỳ mưu kế thủ đoạn nào cũng không đáng nhắc đến khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối”.
Lúc này giọng nói Thiên Võ Khuê như sấm, chậm rãi nói: “Chỉ còn là đường chết mà thôi”.
Tần Ninh nghe thấy lời này, nhưng lại cười nói: “Cái này làm sao có thể gọi là mưu kế thủ đoạn? Ta có thể dẫn động thánh trận ở đây, giết các ngươi, đây là bản lĩnh của ta”.
“Nếu các ngươi có thể làm được, cũng được thôi, đỡ phải tự ta ra tay, có lợi biết bao!”
Mặc Vân Thần cầm bút lông Thiên Nguyên, khẽ cười nói: “Không hổ xuất thân từ dòng tộc Thánh Thú Tông, dáng vẻ này của ngươi giống hệt như Ngự Thiên Thánh Tôn!”
“Ngươi đã gặp Ngự Thiên Thánh Tôn?”, Tần Ninh hỏi vặn lại: “Không phải chứ, năm vạn năm trước, ngươi là thủ lĩnh của Mặc Vân thị, nói như vậy, tám vạn năm trước, ngươi có thể chỉ là một tộc nhân nhỏ bé trong Mặc Vân thị, hẳn là không có tư cách gặp được Ngự Thiên Thánh Tôn chứ?”
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt Mặc Vân Thần trở nên lạnh lùng.
Lão ta là không có tư cách!
Hồi đó, Ngự Thiên Thánh Tôn vô cùng mạnh, lão ta lúc đó chỉ là một đứa trẻ.
“Miệng lưỡi sắc sảo!”
Trên đầu Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt lơ lửng trên không trung phát ra những tia sáng, khiến Kính Phi Tiên nhìn giống như tiên nhân.
“Nhưng bây giờ, ngươi có thể làm gì!”
Kính Phi Tiên lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Cùng đường, chết là cái chắc”.
Tần Ninh dẫn dụ người của năm phương thánh cảnh tới nơi này, có thể nói là sáng suốt, muốn dùng thánh trận ở đây giết người của năm phương thánh cảnh.
Nhưng bây giờ, sát trận bị phá, nhóm người Tần Ninh ngược lại trở thành cá trong chậu, không còn đường lui.
“Làm sao đây?”
Lúc này, Hạo Thiên lẩm bẩm nói.
Hắn ta ngưng tụ ra được thể văn, nhưng vẫn chưa được coi là Thánh Hoàng thực sự.
Hơn nữa, đám người Kính Phi Tiên, Thiên Võ Khuê trước mặt không chỉ ngưng tụ ra một thể văn đơn giản như vậy.
Hơn nữa, trong tay mấy người này còn nắm giữ thánh khí truyền thừa của các phương thánh cảnh, sức mạnh đã được củng cố hơn.
Tần Ninh nhìn đến mấy người, phá lên cười.
“Chẳng trách từ lúc bắt đầu đến hiện tại đều không nhìn thấy mấy người các ngươi, ta nghĩ cũng phải, thánh cảnh truyền thừa, sao có thể không có mấy lão cổ hủ ngồi trấn giữ chứ”.
Tần Ninh cười nói: “Hóa ra là đi lấy thánh khí của năm phương các ngươi, chắc hẳn để lấy thánh khí đã phải trả một cái giá không nhỏ?”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của rất nhiều lão tổ liền thay đổi.
Tần Ninh nói không sai.
Bọn họ vốn có hơn năm mươi Thánh Hoàng.
Mà hiện tại chỉ còn lại có hơn hai mươi người, tổn thất hơn một nửa, chính là bởi vì lấy thánh khí.
Nhưng dù vậy, cũng phải lấy thánh khí!
Những thánh khí mạnh mẽ này cũng có liên quan mật thiết đến thánh quyết của năm phương truyền thừa bọn họ.
Mấy vạn năm này, trong tộc không có cường giả vượt qua cấp bậc Thánh Hoàng, cũng là bởi vì không có thánh khí.
“Đừng nhiều lời với hắn nữa!”
Lúc này, Linh Vũ Động Thiên đã tiến lên một bước, Linh Đỉnh và Vũ Thuẫn đều lóe sáng.
“Giết tên này sớm ngày nào, yên tâm ngày đó!”
Mấy vị lão tổ đều gật đầu.
Lần này, tổn thất quá lớn rồi.
Cái chết của Thánh Vương và Thiên Thánh thật sự khiến bọn họ có chút không thể chấp nhận được.
“Xin lỗi”.
Tần Ninh nhìn đối phương, lắc đầu nói: “Ngày tháng tốt đẹp, ta còn chưa muốn chết”.
“Cái đó ngươi không quyết được”.
Cả năm người đều lạnh lùng hừ một tiếng.
Lúc này Tần Ninh bước lên tế đàn, cười nói: “Sống chết của ta đương nhiên là do ta quyết định!”
Vù...
Trong nháy mắt, trên tế đàn, tiếng vù vù vang lên.
Cùng với tiếng vù vù vang lên, thân ảnh nhóm người Tần Ninh đã biến mất khỏi tế đàn.
“Tên khốn kiếp này, muốn chạy!”
“Đuổi theo!”
“Không thể để hắn sống sót...”
Hàng loạt thân ảnh lao ra.
Mà Tần Ninh cùng hàng trăm thân ảnh sau khi biến mất khỏi tế đàn, ngay sau đó, xuất hiện trên mảnh đất xa lạ.
“Đây…”
Lúc này, nhìn xung quanh, trời đất biến đổi, một khoảng vắng lặng.
Loại vắng lặng này khiến người ta có cảm giác đang ở thời hồng hoang.
Bình luận facebook