• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1931-1935

Chương 1931: Không! Chính là cướp!

Cùng lúc đó, cảnh vực tế đàn Vong Giả trong huyết môn.

Bên cạnh Tần Ninh có hơn trăm người, mọi người nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bầu trời nhìn như màu đỏ máu.

Đống đá vụn trên dãy núi nhìn như màu đỏ máu.

Cả địa vực này dường như là địa vực bị máu tươi nhuốm đỏ.

Phóng mắt nhìn qua, khắp nơi đều là màu đỏ, từng luồng khí tức khiến người ta khiếp sợ truyền ra.

Dường như mới đây thôi còn là ở giữa núi hoang vu, ngay sau đó đã tiến vào trong thế giới màu máu vô biên vô tận.

“Nơi này chính là tế đàn Vong Giả ư?”

Có người thấp giọng nói: “Có vẻ thật âm u…”

Âm u?

Nơi này không tính là âm u gì.

Tần Ninh từ từ nói: “Năm phương thế lực đều đến vì truyền thừa của mình, truyền thừa của năm phương thế lực chính là thánh binh, thánh đan, và một số tu hành lĩnh ngộ của lão tổ các ngươi để lại”.

“Những thứ này, ta cũng đã nói, không chỉ bọn họ có thể lấy được, mà chúng ta cũng có thể”.

Lời vừa được nói ra, Hạo Thiên lên tiếng nói: “Ý của tông chủ là… chúng ta đi cướp?”

“Sao có thể gọi là cướp?”

Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Năm đó là tổ sư gia để lại, bây giờ chẳng qua là chúng ta lấy những thứ tổ sư gia để lại mà thôi”.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh lại nhìn Thạch Cảm Đương.

“Không! Chính là cướp!”

Lúc này Thạch Cảm Đương hơi loạng choạng suýt trượt ngã.

Tần Ninh lại nói: “Lần này nếu chúng ta tiến vào đây thì không cần chuẩn bị đi nữa”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh đi trước dẫn đường.

Hơn trăm người cùng đi theo, không dám bỏ đi tùy tiện, thậm chí ngay cả hòn đá màu máu dưới đất cũng không dám chạm vào.

Mọi người đều như vậy, chỉ sợ chạm vào thứ gì không nên chạm.

Như vậy mọi ngươi đều đi về phía trước, từng bóng hình đều đan xen hứng thú.

Dưới tình hình này, sau khoảng nửa ngày, mọi người xuất hiện ở giữa một ngọn núi chất đống đá vụn.

Nhìn kỹ lại những ngọn núi đó đều là từng khối đá vụn, mỗi khối đá vụn không hề có bố cục, nhưng lại chất đống thành từng ngọn núi đá vụn ngàn trượng.

Từng tòa núi đá vụn tụ lại san sát.

Tần Ninh nhìn cảnh phía trước, sắc mặt mang theo vài phần kỳ vọng.

“Tông chủ, nơi này là…”

Tần Ninh cười nói: “Đây là một trong những nơi phong cấm năm đó, là nơi đám người Thiên Võ Phong dẫn đầu Thiên Võ Đạo bị phong cấm”.

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía đỉnh núi.

Lúc này Tần Ninh lại nói tiếp: “Đào chỗ này lên rồi tính”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh liền đi ra.

Bây giờ trong lòng hắn ghét hận năm phương truyền thừa vô cùng.

Đào lên hết toàn bộ nơi phong cấm đám người Thiên Võ Phong, để Thiên Võ Đạo nhìn mọi thứ trống rỗng của lão tổ nhà mình, cho bọn chúng tức chết!

Tần Ninh nhấc chân bước ra, khí tức trong cơ thể được phóng ra.

Tần Ninh đạt đến cảnh giới Thánh Vương, ba đạo thể hồn phách, uy lực phóng ra đủ để sánh với cảnh giới Thánh Vương lục hiền, đương nhiên là vô cùng cường mạnh.

“Phá cấm!”

Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên lúc này.

Trong phút chốc, khí thế cuồng bạo được phóng ra.

Trong lúc tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy từng ngọn núi đá vụn bị phá tung.

Trong những núi đá vụn đó có hào quang chiếu ra bốn phía, đúng lúc này xuất hiện các tòa cung điện đá, mỗi một cung điện đá đều lấp lánh hào quang lóng lánh.

Nhìn kỹ lại có đến mười một tòa cung điện đá, tòa nào cũng cao đến mấy chục mét.

Trên đỉnh mỗi tòa cung điện đá đều có bóng người hư ảo ngồi trên đó.

Những bóng hình đó, có người trong tư thái già nua bất lực, có người trẻ trung anh tuấn, có người cao lớn vạm vỡ, nhìn không ai giống ai.

Tần Ninh nhìn lên những hư ảnh đó, cười nói: “Mười một vị Thánh Hoàng Thánh Tôn đã mất của Thiên Võ Đạo năm đó!”

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn qua.

Hạo Thiên khẽ nói: “Thiên Võ Phong, Thiên Võ Lăng, Thiên Võ Thương Quân…”

Mọi người cũng đều nhìn qua.

Nhưng bọn họ không biết những người này.

Duy chỉ có Hạo Thiên và Y Linh Chỉ từng trải lâu nhất, nhận ra không ít người trong đó.

“Sư huynh, đây đều là…”

“Cường giả hàng đầu cấp đỉnh cao của Thiên Võ Đạo trong năm phương thế lực năm đó”, Hạo Thiên khẽ nói: “Bây giờ xem ra quả thật là họ chôn thân tại nơi này”.

Lúc này mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

“Thiên Võ Phong…”, Y Linh CHỉ lẩm bẩm nói: Người này là đạo chủ của Thiên Võ Đạo năm đó, sắp đến cấp Vấn Đạo Thánh Đế!”

Y Linh Chỉ nhớ rất rõ, lúc đó cô ấy còn là một thiếu nữ, không hề có khái niệm gì với cường giả.

Nhưng sự cường mạnh của năm phương truyền thừa ở Thánh Vực Thiên Hồng, cô ấy lại hiểu rất rõ.

Sau này những người này đều chết.

Bị Tần Ninh giết.

Phong cấm tại đây.

Lúc này từng bóng hình mở đôi mắt.

Nhìn sang một đoàn trăm người, mười một bóng hình đều hiện ánh mắt ngạc nhiên.

“Các ngươi là ai?”

Bóng hình dẫn đầu ngồi khoanh chân trên đỉnh cung điện đá, bóng hình hư ảo phát ra hào quang màu trắng, cất giọng không giận không vui nói.

“Là người đến lấy truyền thừa mà các ngươi để lại”.

Tần Ninh thản nhiên nói.

Nghe thấy lời này, ánh mắt của hư ảnh dẫn đầu lại hóa thành một luồng sát khí mạnh mẽ phóng ra.

“Truyền thừa Thiên Võ Đạo ta đương nhiên là con cháu đời sau Thiên Võ Đạo đến lấy, các ngươi không có tư cách này, mau chóng rút đi, nếu không, các ngươi sẽ chết chắc!”

Tần Ninh nghe lời này lại bật cười.

“Thiên Võ Phong, cho dù năm đó ngươi là cấp đỉnh phong Thánh Tôn nhưng cũng đã chết, đừng ở đây khoe mẽ!”

“Năm đó chết không tức tưởi hả?”

“Bị Ngự Thiên Thánh Tôn đập một chưởng vỡ đầu, còn dám nói lời ngông cuồng?”

Nghe thấy lời này, đôi mắt Thiên Võ Phong mở trừng trừng nhìn Tần Ninh.

“Làm sao? Nói đến nỗi đau của ngươi hả?”

Tần Ninh lại không quan tâm nói: “Mười một bóng hình, ít nhất có mười một truyền thừa võ đạo, tuy có lợi lớn nhất với người của Thiên Võ Đạo, nhưng những người khác cũng không phải không có chỗ lợi”.

Tần Ninh trầm ngầm một lúc.

“Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo, U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà, sáu người các ngươi lên đi!”

Tần Ninh nói thẳng: “Truyền thừa của sáu Thánh Hoàng cho các ngươi, cho dù có được một hai phần mười sức mạnh cũng đủ cho các người tiến thêm một bước”.

“Còn năm truyền thừa Thánh Tôn còn lại, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, cho hai người, thử xem có thể hồi phục bao nhiêu”.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Tề Phi Vân và U Hồn Thiên đều ngạc nhiên.

“Tần tiên sinh, cho người bên cạnh Tần tiên sinh trước đi…”

Tề Phi Vân khom lưng nói: “Chúng ta… nếu cuối cùng vẫn còn thì hưởng thụ sau cũng không muộn!”

“Sao thế? Sợ ta hại các ngươi à!”, Tần Ninh cười ha ha nói.

“Không dám không dám”.

Tề Phi Vân vội nói: “Cơ duyên Tần tiên sinh ban cho, đương nhiên là cơ duyên rất lớn, nhưng chúng ta không đủ tư cách, để bọn họ trước đi!”

Tần Ninh nghe lời này lại bật cười nói: “Yên tâm đi, phía sau vẫn còn, những người đạt đến cảnh giới Thánh Vương, và gần đến cảnh giới Thánh Vương đều có thể dành được lợi ích, đừng vội, chúng ta cứ đi lần lượt!”
Chương 1932: Mười một tòa cung điện đá

Nghe thấy lời của Tần Ninh, mấy ngày Tề Phi Vấn, U Hồn Thiên đều khom lưng hành lễ.

Có thể giành lợi ích như vậy cho bọn họ, cho thấy Tần Ninh thực sự coi trọng bọn họ.

Trên thực tế, đám người Dương Thánh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Dịch Bình Xuyên bên cạnh Tần Ninh đều là những người có thiên tư rất cao.

Lúc này Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Sư tôn cho các ngươi, đương nhiên là tin tưởng các ngươi, các ngươi nhận đi!”

“Chỉ cần nhớ một điều”.

“Tin Tần Vương, phải cả đời!”

Tin Tần Vương, phải cả đời!

Lúc này mấy người đều phá lên cười.

“Hỗn xược, hỗn xược!”

Một tiếng gầm thét tức giận vang lên.

Một người đàn ông trẻ bên cạnh Thiên Võ Phong quát nói: “Lĩnh ngộ võ đạo cả đời thế hệ Thiên Võ Đạo đương nhiên người đời sau Thiên Võ Đạo có thể tiếp nhận, các ngươi tiếp nhận chỉ lãng phí thôi”.

“Lãng phí hả?”

Tần Ninh khẽ nói: “Ta chấp nhận!”

Thanh niên này nói rất đúng.

Nếu mười một vị này như mười một chai thần dịch, thì người của Thiên Võ Đạo uống chắc chắn sẽ được tăng lên rất nhiều.

Như mấy người Hạo Thiên, Tề Phi Vân uống vào chỉ có thể có được mười hai mươi phần trăm lợi ích thôi.

Đúng là rất lãng phí!

Nhưng cho dù người của mình tiếp nhận có lãng phí thì cũng còn tốt hơn để cho đám người Thiên Võ Đạo.

“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Thánh Vương nhỏ bé như ngươi mà có thể phản nghịch tư tưởng của chúng ta ư?”

Thiên Võ Phong nghiêm mặt nói.

“Ta cảm thấy có thể”.

Lúc này ngón tay của Tần Ninh khẽ động, từng dấu ấn xuất hiện.

Các dấu ấn lưu chuyển, cuối cùng hóa thành mười một đạo tự phù.

Mỗi một đạo tự phù dán trước từng bóng hình.

“Có chấp nhận hay không, không phải các ngươi nói là được!”

Lúc này Tần Ninh hừ một tiếng, tự phù rơi xuống, trong phút chốc phủ lên đỉnh đầu mười một bóng hình.

Lập tức mười một tòa cung điện đá phía dưới bóng hình ầm ầm mở ra.

“Đi đi!”

Tần Ninh khẽ nói.

Lúc này, sáu người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo, U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà đều đi vào trong sáu tòa cung điện đá.

Còn Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đi vào hai tòa trong số đó.

Lúc này mười một người đều nhìn sang Tần Ninh với ánh mắt kinh hãi.

Sau đó Thiên Võ Phong tỏ sắc mặt khiếp sợ nói: “Không thể nào, không thể nào, ngươi là…”

Nhưng bóng hình của hắn cũng dần dần biến mất, hóa thành một luồng sang tiến vào trong cung điện đá phía dưới.

Tân Ninh nhìn phía trước, ánh mắt bình tĩnh trong veo.

Đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương đều nhìn cảnh này với ánh mắt hiếu kỳ.

Mặc dù biết nơi này vô cùng bất phàm, nhưng bọn họ cũng không ngờ Tần Ninh lại có sức kiểm soát mạnh như vậy với nơi này.

“Sư Tôn, cần khoảng bao lâu?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Chắc mấy canh giờ!”

“Vốn dĩ nếu lấy được toàn bộ thực lực Thánh Tôn Thánh Hoàng này, đủ để khiến bọn họ vượt cảnh giới đến Thánh Vương”.

“Nhưng dù sao cũng là người chết để lại, sức mạnh bản thân yếu, lại thêm mấy người bọn họ không phải là truyền nhân Thiên Võ Đạo, cho nên cuối cùng có thể có được một hai phần trong mười phần cũng là rất tốt rồi”.

Nhưng mặc dù chỉ là một hai phần trong mười phần, nhưng đó là một hai phần sức mạnh cấp Thánh Hoàng Thánh Tôn, vẫn rất lợi hại.

“Tất cả cẩn thận cảnh giới xung quanh đi”.

Tần Ninh lại nói tiếp: “Con đường mà ta dẫn các ngươi đi tránh được nguy hiểm trong tế đàn Vong Giả, mặc dù đám người còn lại không thể tránh, có lẽ cũng sẽ có người may mắn, rất nhanh sẽ tìm được đến nơi này”.

Mọi người gật đẩu rồi đều tản ra.

Lúc này Tần Ninh cũng ngồi khoanh chân dưới đất.

Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa và bốn người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều ngồi xuống bao quanh Tần Ninh.

Dịch Bình Xuyên hiếu kỳ nói: “Tổ sư gia, năm đó trong số năm phương thế lực bị người giết chẳng phải có Thánh Đế ư?”

Hắn ta vừa dứt lời, Giản Bác cũng nói: “Đúng thế, đúng thế, ta nghe tổ sư nói, năm đó năm phương thế lực có Thánh Đế, nhưng hình như… không mạnh lắm!”

Tần Ninh nghe lời này, nheo mắt, chậm rãi nói: “Đúng là có, nhưng không ở nơi này”.

Trong lòng mấy người lập tức kinh hãi.

“Chẳng phải Thiên Võ Phong là đạo chủ Võ Thiên Đạo à? Lão ta không phải cảnh giới Thánh Đế?”

“Không phải…”

Tần Ninh lắc đầu: “Thánh Đế là Thiên Võ Hồng, thúc thúc của Thiên Võ Phong, từ lâu đã công bố đã chết với bên ngoài, trên thực tế là chưa chết. Đây cũng là mạnh khóe thường dùng của những thế lực Thánh cảnh truyền thừa này”.

“Nói như vậy, lần này trong năm Thánh địa lớn, còn có thể có nhân vật công bố đã chết, nhưng thực tế thì chưa chết? Đó chắc hắn là cảnh giới Thánh Hoàng phải không?”, Tấn Triệt kinh ngạc nói.

Càm giác thế lực trong Thánh cảnh, ai ai cũng là kẻ lòng dạ nham hiểm mà tỏ ra vô hại!

“Có lẽ là có”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, ta cũng rất khó hiểu…”

“Những truyền thừa mà tiên nhân cấp Thánh Tôn Thánh Hoàng để lại sau khi chết, bọn họ không thể nào không quan tâm, nếu bọn họ quan tâm đến những thứ đó, nhưng ít nhất cũng phải bảo đảm những truyền thừa cấp Thánh Hoàng Thánh Tôn này có thể đến tay chứ?”

Tần Ninh cũng nói ra nghi hoặc của mình.

Cho đến bây giờ trong cả năm phương truyền thừa và tộc Huyết Ma cũng không xuất hiện nhân vật trên cấp Thánh Vương nào.

Tần Ninh tự cho rằng hắn đã gây ầm ĩ đủ lớn rồi.

Giết hai vị Thánh Vương lục hiền, không sợ cả Thánh Vương cửu hiền.

Năm phương thế lực Thánh cảnh và tộc Huyết Ma nên hiểu trừ phi bọn họ có Thánh Hoàng Thánh Tôn, nếu không, không có khả năng đối phó với Tần Ninh.

Nhưng đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì.

Điều này rất kỳ lạ!

“Không quan tâm nữa…”

Tần Ninh từ từ nói: “Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn!”

“A…”

Lúc Tần Ninh vừa nói xong, ở chỗ không xa một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng bóng hình đều vỡ mứt ra, xung quanh ngập mùi máu tanh tỏa khắp nơi.

“Có người tấn công!”

Lúc này một tiếng quát vang lên, các bóng hình đều ngã xuống.

Sau đó giữa trời đất có một bóng hình tràn đầy sát khí xuất hiện.

Nhìn kỹ lại, bóng hình tràn đầy sát khí đó chính là đám người Thiên Võ Đạo.

Người dẫn đầu chính là Thiên Chấn Thương!

Lúc này Thiên Chấn Thương nhìn sang mười một tòa cung điện ta, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.

“Tần Ninh, tên khốn nhà ngươi, muốn chết hả!”

Thiên Chấn Thương tức giận gào lên.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh cau mày, khóe miệng nhếch lên cười.

“Thú vị!”

Sau đó Tần Ninh đứng lên, vỗ bụi đất trên người, nhìn Thiên Chấn Thương, cười nói: “Không hổ là truyền nhân của Thiên Võ Đạo, lợi hại, lợi hại”.

“Còn không cả kiểm tra cung điện đã đã lập tức đoán chắc nơi này là truyền thừa của Thiên Võ Đạo các ngươi rồi?”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Thiên Chấn Thương lạnh ngắt, nhưng vẫn xuất hiện vẻ tức giận.

“Không còn gì để nói hả?”

Tần Ninh cười nói: “Xem ra, Ma tộc cũng khá là hiểu nơi này!”

Lúc này Thiên Chấn Thương lại hừ một tiếng nói: “Ta không có tâm trạng lằng nhằng với ngươi ở đây, Tần Ninh, cướp truyền thừa của Thiên Võ Đạo ta, ngươi muốn chết hả?”

“Vậy… ngươi đến giết ta đi!”

Tân Ninh bước ra một bước, sát khí ngưng tụ.
Chương 1933: Chiến với Thiên Chấn Thương

“Giết hắn đi!”

Lúc này, một tiếng gầm quát vang lên, Thiên Chấn Thương hoàn toàn không thể nhẫn nhịn nỗi tức giận trong lòng, lửa giận bùng lên ngút trời, trực tiếp xông về phía Tần Ninh.

Tần Ninh nhìn sang mấy người bên cạnh, chậm rãi nói: “Bảo vệ tốt bản thân đấy”.

“Sư tôn yên tâm”.

Dương Thanh Vân cất giọng bình tĩnh nói.

Thạch Cảm Đường oang oang nói: “Sư tôn yên tâm đi, đám khốn nạn này không giết chết được chúng con đâu!”

Soạt soạt soạt…

Một tràng tiếng phá vỡ không trung vang lên.

Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Tấn Triết, Giản Bác, Nhan Như Họa.

Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Như Sương.

Tất cả trực tiếp xông lên giết.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng.

Thiên Chấn Thương nắm chặt nắm đấm, khí thế trong cơ thể dâng lên chuẩn bị phóng ra.

“Thiên Võ Đạo các ngươi hợp tác với tộc nào? Huyết Ma phải không?”

Tần Ninh từ từ nói: “Hào sảng thừa nhận là được, thì đã làm sao?”

“Dám làm không dám nhận, như con chuột trên đường”.

Nghe thấy lời này, Thiên Chấn Thương lại hừ một tiếng: “Thừa nhận? Thừa nhận hay không thì người có thể làm gì?”

“Muốn cho võ giả cả Thánh Vực Thiên Hồng này đều ghi hận chúng ta ư? Nằm mơ đi!”

Tần Ninh nghe lời này lại lắc đầu.

Phí lời, không cần nói nữa.

Trong phút chốc, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Tần Ninh dần dần ngưng tụ.

Cự tượng đạp!

Bước một bước ra, khí thế đáng sợ lập tức phóng ra.

Khuôn mặt Thiên Chấn Thương biến sắc.

Không thể thi triển Thiên Võ Phong Lôi Quyết nữa.

Nếu không, vẫn sẽ bị Tần Ninh nhìn ra sơ hở, hắn vẫn bị thua.

Tuy không thi triển Thiên Võ Phong Lôi Quyết, thực lực sẽ bị giảm một phần nhất định, nhưng cũng đủ đối mặt với Tần Ninh.

Ầm…

Một tiếng nổ ầm thấp thấp vang lên.

Cự tượng đạp vừa được xuất ra, lúc này, Thiên Chấn Thương nắm chặt lòng bàn tay, sau đó xòe ra, hàng loạt lưỡi đao gió phủ khắp trời đất, trực tiếp cuốn ra, quấn đến trói buộc trên chân voi.

Tiếng gió nhức tai gào rít xoay chuyển.

Lúc này cái chân của voi khổng lồ dần dần không trụ nổi, dường như muốn nứt ra.

Trong lòng Tần Ninh quát một tiếng, khí thế bùng phát cuốn trôi mọi thứ.

Âm!!!

Ác trư thôn!

Miệng vừa há ra, dường như tạo thành càn khôn, lưỡi đao gió bị cái miệng khổng lồ nuốt gọn, cuối cùng hóa thành hư vô, trời đất sáng trong.

Thiên Chấn Thương lại hừ một tiếng.

“Lôi động!”

Trong phút chốc, Thiên Chấn Thương nắm bàn tay lại, một thanh lôi kiếm lướt không trung bay ra.

Ầm…

Tiếng ầm ầm dữ dội vang lên, lôi kiếm xuyên thấu hư không, dường như trong chớp mắt phi đến phía trước người Tần Ninh.

“Thiên mãng phọc!”

Khí tức bá đao được phóng ra, mọi ánh mắt mọi người đều biến đổi.

Lôi kiếm chém ra, một con mãng xà màu xanh cũng lướt không trung bay ra.

Lúc này mãng xà cắn chặt lôi kiếm.

Nhưng dần dần, lôi kiếm lại chiếu hào quang bốn phía, lực bùng phát khiến người ta kinh hãi.

Peng…

Tiếng nổ vang lên, cuối cùng lôi kiếm thắng một ván, chém đứt Thiên mãng phọc, tấn công đến trước Tần Ninh.

Thánh lực trong cơ thể Tần Ninh lập tức ngưng tụ lần nữa.

Mãnh hổ cầm!

Một chưởng vung ra dường như một con mãnh hổ trực tiếp phủ khắp chân trời.

Đùng!

Tiếng nổ vang cực kỳ nặng nề vang lên, mãnh hổ và lôi kiếm cùng sụp đổ biến mất.

Nhưng hào quang ầm ầm đó lại trực tiếp vút lên trời, thậm chí khiến bầu trời đỏ máu trông có cảm giác như trời sáng tinh mơ.

Một lúc sau hào quang mới biến mất.

Thiên Chấn Thương nhìn sang Tần Ninh với sắc mặt khó coi.

Tên khốn này, rốt cuộc làm sao lại làm được.

Đùng…

Tiếng nổ vang nặng nề vang lên lần nữa, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới Tần Ninh bùng phát ngay lúc này.

Thiên Chấn Thương thấy cảnh này lại càng thêm thận trọng.

Lão ta có thể cảm nhận được.

Tuy các đòn tấn công vừa nãy đều bị Tần Ninh hóa giải, nhưng cuối cùng lão ta vẫn là cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, Tần Ninh chỉ là Tiểu Thánh Vương.

Chênh lệch cảnh giới lớn khiến Tần Ninh không thể lay động lão ta thực sự.

Nhưng lúc này Tần Ninh lại bật cười.

“Thiên Võ Phong Lôi Quyết, tách ra là thuật Phong Quyết và thuật Lôi Quyết!”

“Nhưng chỉ như vậy, thực lực của ngươi sẽ giảm mạnh”.

“Nếu là vậy, ngươi không phải là đối thủ của ta nữa”.

Tần Ninh vừa dứt lời, cuối cùng khí thế ngưng tụ trong cơ thể hoàn toàn bùng phát.

Tiếng nổ ầm nặng nề vang lên, khí tức đáng sợ bùng phát ngay lập tức.

“Cửu Thiên Tinh Thần Quyết!”

Một tiếng quát vang lên, Tinh Thần Linh Quyết bùng phát.

Khí tức đáng sợ cũng được phóng ra.

Giữa trời đất, từng luồng thánh lực ngưng tụ, Tương Sinh Vạn Tượng lại xuất hiện.

Nhưng lần này không phải cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm thi triển, cũng không phải cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm thi triển, mà là cảnh giới Tiểu Thánh Vương thi triển.

Thánh lực ngưng tụ xuất hiện.

Voi khổng lồ ngưng tụ.

Khác với Cự tượng đạp vừa nãy, voi khổng lồ lúc này con nào con ấy cơ thể vô cùng vạm vỡ, cao lớn uy mãnh.

Khí thế hoành hành bùng phát ra, toàn thân từ trên xuống dưới Tần Ninh dường như có các luồng dao động đáng sợ vờn quanh.

Lúc này giữa trời đất, sức mạnh giao động.

Ầm…

Voi khổng lồ cao trăm trượng, lúc này vung cái vòi dài, cơ thể phóng ra khí tức hoang cổ hùng dũng lúc có lúc không.

“Chấn!”

Vừa quát lên, voi khổng lồ xông ra tấn công.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Chấn Thương đâu dám sơ suất.

Chân bước ra, sức mạnh toàn thân từ trên xuống dưới bùng phát.

Sấm sét và lưỡi đao gió ngưng tụ thành hai luồng sức mạnh, dường như sắp dung hợp, nhưng lại tách nhau ra.

“Sấm sét chia cắt trời đất”.

“Gió hội tụ mênh mông!”

Lập tức, lưỡi đao gió hóa thành một lưỡi dao sắc bén dài đến trăm trượng, sấm sét cũng nổ vang ầm ầm, ngưng tụ thành một một đường thất luyện thô to, trực tiếp quấn về phía Tần Ninh.

“Hợp nhất!”

Lúc này Tần Ninh quát lên một tiếng.

Đùng…

Tiếng nổ vang trầm thấp vang lên.

Phía trước Tần Ninh, mười vạn bóng hình voi khổng lồ hợp lại thành một ngay tức khắc.

Lúc bóng hình voi khổng lồ hoàn toàn ngưng tụ thành hình, hóa thành một bóng hình ngàn trượng, cao lớn uy mãnh và sinh động.

Thậm chí nhìn kỹ lại, dường như thành một con voi khổng lồ thực sự, bước ra từ trong vùng đất hoang cổ, bước về phía trước.

Tiểu Thánh Vương.

Cửu Thiên Tinh Thần Quyết!

Mười vạn bóng hình voi khổng lồ ngưng tụ hợp lại hóa thành một thể thống nhất.

Lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức áp bức ập đến.

“Đi chết đi!”

Lúc này Thiên Chấn Thương quát lên.

Lôi đình thất luyện trói buộc về phía voi khổng lồ.

Đao của lưỡi dao gió chém về phía voi khổng lồ.

Ầm ầm ầm…

Liền sau đó, một tràng tiếng đinh tai nhức óc vang lên, dường như muốn chém đứt màng nhĩ của mọi người, nổ tan hồn phách của tất cả.

Đùng…

Âm thanh nặng nề vang lên, khí tức cuồng bạo lan rộng.

Lúc này, hào quang toàn thân từ trên xuống dưới Tần Ninh chiếu rọi xung quanh, một luồng huyết quang ngưng tụ.

Khô Huyết thánh thương xuất hiện trong tay.

Thánh thương ngưng tụ, khí huyết bùng phát hóa thành huyết long, trực tiếp xông ra giết về phía Thiên Chấn Thương.

Đùng…

Lại một tiếng nặng nề vang lên.
Chương 1934: Đạo chủ! Chết rồi?

Mà lúc này, thân ảnh voi lớn phía trước Tần Ninh dường như sắp hoàn toàn bùng nổ.

Khi thân ảnh voi lớn sắp hoàn toàn bùng nổ, Lôi Đình Thất Luyện và Phong Nhận Chi Đao được phóng ra.

Lúc này thân ảnh voi lớn vẫn lù lù không động đậy, vững chãi như núi Thái Sơn.

Bên trong voi lớn, Tần Ninh tay cầm huyết thương, đã bắt đầu xuất thủ.

“Vị Ương Thánh Đế, Khô Huyết Thánh Thương!”

Thiên Chấn Thương nhìn thấy Khô Huyết Thánh Thương, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng.

Loại thánh bảo này ở trong tay Tần Ninh, sẽ chỉ khiến cho Tần Ninh càng thêm nguy hiểm.

Nếu có thể giết chết Tần Ninh, thánh khí cấp đế như vậy sẽ thuộc về lão ta.

Chân Thiên Chấn Thương đạp vào hư không, tư thế lúc này hơi cong.

Trong nháy mắt, khi cơ thể Thiên Chấn Thương đứng thẳng, chỉ thấy sau lưng lão ta xuất hiện hai chiếc cánh.

Hai chiếc cánh đó, một cánh màu xanh lục lam, để lộ ra cơn gió lạnh lẽo, một cánh màu ánh chớp trắng mang theo ánh sáng màu lam nhạt.

Lúc này hai chiếc cánh đang dần dần mở ra.

Giống như đại bàng sắp bay lượn trong trời đất.

Lúc này sắc mặt Tần Ninh bình tĩnh lạnh lùng.

Sức mạnh Khô Huyết Thánh Thương bộc phát phóng ra, tốc độ của Huyết Long đột nhiên tăng nhanh, lao đến trước mặt Thiên Chấn Thương.

“Hừ!”

Thiên Chấn Thương hừ một tiếng.

Lúc này hai chiếc cánh mở rộng trăm trượng phía sau lưng, trong nháy mắt biến thành hai bàn tay khổng lồ, sau đó lập tức khép lại.

Ầm...

Tiếng nổ chói tai bỗng vang lên, Huyết Long nứt toác, mất hết khí thế.

Lúc này, vẻ mặt Thiên Chấn Thương lạnh nhạt nói: “Tần Ninh, năm đó Ngự Thiên Thánh Tôn của Thánh Thú Tông ức hiếp lão tổ Thiên Võ Đạo ta, hôm nay, hậu duệ Thánh Thú Tông ngươi còn muốn lăng nhục ức hiếp hậu duệ Thiên Võ Đạo ta sao?”

“Đừng hòng!”

Lúc này, tiếng va chạm trầm thấp dần tiêu tán.

Tần Ninh nhìn Thiên Chấn Thương phá lên cười.

Sải một bước, cơ thể Tần Ninh tiến vào trong thân ảnh voi lớn, đứng vững trên đỉnh đầu voi lớn.

“Thiên Võ Phong Lôi Quyết, ta biết rất rõ, Phong Thần Chú và Lôi Đao Minh Quyết ngươi đang thi triển, ta cũng rất quen thuộc”.

Vừa dứt lời, thân ảnh voi lớn đột nhiên thu nhỏ lại trăm lần, nhưng nhìn lại có vẻ vừa vặn bao lấy cơ thể Tần Ninh.

Nhưng ngay sau đó, voi lớn ầm ầm lao ra, một tiếng va chạm trầm thấp đột nhiên vang lên.

Chỉ nhìn thấy thân ảnh Tần Ninh trong nháy mắt lao đến, lúc này Thiên Chấn Thương thậm chí còn không phản ứng kịp, chấn động kinh người quét ra, trực tiếp đánh vào cơ thể lão ta.

Lúc này Lôi Quang và Phong Nhận lắc lư bất định.

Đột nhiên, hai luồng sức mạnh hòa vào nhau.

Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên.

Hai cánh của Thiên Chấn Thương chặn lấy đòn tấn công của Tần Ninh, nhưng hai cánh lúc này đầy vết rạn, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào.

“Ngươi xong đời rồi!”

Giọng Tần Ninh vang lên.

Một tiếng nứt gãy dữ dội.

Đôi cánh bị phá hủy.

Sắc mặt Thiên Chấn Thương tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra, cơ thể lùi lại.

“Làm sao có thể…”

“Sao lại không thể?”

Lúc này Tần Ninh hờ hững nói: “Hai thuộc tính thánh quyết cùng lúc bộc phát, vẫn như cũ là sự kết hợp của lôi lực và phong lực, ngươi làm không được hoàn hảo, thì đừng thi triển trước mặt ta, cho dù chỉ là chút sơ hở, bị ta nhìn ra, ngươi chắc chắn chết!”

Lúc này, sắc mặt Thiên Chấn Thương tái mét.

Lúc lùi lại, từng luồng sức mạnh khủng bố trong cơ thể cuộn lại.

Ầm…

Trong chốc lát, một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Lúc này ánh sáng màu xanh và ánh sáng sấm sét không ngừng hội tụ, hoàn toàn bung ra.

Khí tức kinh người đó khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được, trong cơ thể, sức mạnh dường như mất kiểm soát, có cảm giác bị kéo lại.

Mà lực kéo chính là đến từ Thiên Chấn Thương.

Ầm ầm ầm...

Một loạt tiếng ầm ầm vang lên.

Lúc này, Lôi Đình và Phong Khí trong cơ thể Thiên Chấn Thương không ngừng bộc phát, cánh tay, chân, thậm chí đến nửa khuôn mặt đều bị nổ tung.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi.

Sao có thể như vậy?

Lúc này, sức mạnh voi lớn xung quanh cơ thể Tần Ninh dần dần tiêu tan.

Tiếng nổ trong cơ thể Thiên Chấn Thương lại không ngừng vang lên.

Cho đến khi, một tiếng nổ kinh thiên động địa, gần như truyền đi mấy chục dặm, hoàn toàn phóng ra.

Trời đất lúc này biến thành màu ánh chớp lam và màu xanh của gió.

Lúc này rất nhiều người đã ngừng giao đấu.

Khí tức của Thiên Chấn Thương dần tan biến.

Khi mọi thứ yên ổn, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.

Kết thúc rồi!

Khí tức của Thiên Chấn Thương biến mất không còn dấu vết.

Lúc này, sắc mặt đám người Thiên Võ Đạo đều hoảng hốt.

Đạo Chủ!

Chết rồi?

Lúc này, Thạch Cảm Đương gào khóc hét lớn: “Một đám nhãi ranh, đi chết đi!”

Chỉ là lúc này, cùng với cái chết của Thiên Chấn Thương, hết thân ảnh này đến thân ảnh khác đều nhao nhao bỏ chạy thục mạng.

Sự việc cho đến hiện tại, bất kỳ ai cũng nhìn ra.

Tiếp tục ở lại đây, sẽ chết.

Lúc này, xung quanh liên tục có người của Thiên Võ Đạo rút khỏi.

Tần Ninh cũng không đuổi theo.

Không lâu sau, nhóm người Dịch Bình Xuyên, Dương Thanh Vân đều rút về.

“Thiên Chấn Thương chết rồi, bốn tên Thiên Tử Thương, Võ Tường, Thiên Nghiêm Tùng, Võ Dương cũng chết rồi, thù của sư huynh Đường Minh đã được báo!”, lúc này Dịch Bình Xuyên mang theo vẻ mặt bi thương nói.

“Không!”

Lúc này Tần Ninh mới chậm rãi nói: “Người của Thiên Võ Đạo rõ ràng đã là quân cờ của Ma tộc, bọn chúng cho rằng cùng với Ma tộc là hợp tác, nhưng bây giờ xem ra Ma tộc đã coi bọn chúng thành quân cờ!”

“Không giết những tên đó, không được xem là đã báo thù”.

Hơn nữa, không tiêu diệt Ma tộc, thánh vực Thiên Hồng cũng không được yên ổn.

Xung quanh có không ít thi thể của võ giả dòng tộc Thiên Võ Đạo.

Tuy nhiên, đại đa số đã bỏ chạy mất.

Dẫu sao, Dịch Bình Xuyên, Dương Thanh Vân bọn họ đều ở cảnh giới Thiên Thánh, vốn là bên bị động.

Nếu không phải Tần Ninh giết chết Thiên Chấn Thương, giao đấu tiếp, ngược lại bọn họ còn chịu tổn thất nhiều hơn.

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Đợi bọn họ kết thúc, lập tức đuổi tới nơi tiếp theo!”

“Di tích truyền thừa của bốn phương thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, các ngươi phân đều, có thể thăng cấp được lên rất nhiều.

“Nếu không đạt tới cảnh giới Thánh Vương, lòng ta cảm thấy bất an”.

Tần Ninh thực sự rất để ý đến việc này.

Hiện tại xuất hiện thế lực năm phương truyền thừa, Thánh Vương trong nội bộ còn ít, nhóm người Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên, Tấn Triết còn chưa đạt đến cảnh giới Thánh Vương, cho dù thực lực đủ mạnh, nhưng đối mặt với Thánh Vương, vẫn không đủ đối phó.

Chống cự trong khoảng thời gian ngắn còn được, một khi kéo dài chắc chắn sẽ chết.

Tam hồn thất phách của cảnh giới Thánh Vương ngưng tụ thành thể hồn phách, cực kỳ mạnh.

Sở dĩ hắn có thể nghịch cảnh, chính là bởi vì trong cơ thể tồn tại hồn phượng và hồn rồng, cộng thêm hồn phách Thánh Nhân, ba thứ hợp nhất, sức mạnh nâng lên gấp bội.

Những người khác không có hồn rồng và hồn phượng.

Cùng lúc đó, ở một bên khác.

Đám người Thiên Võ Đạo đều nhao nhao chạy thục mạng.

Cho đến khi cách xa trăm dặm, tàn quân tập hợp lại với nhau.

Lúc này, trong Thiên Võ Đạo, hai thân ảnh đứng đầu nhìn gần một trăm người còn lại, sắc mặt khó coi.
Chương 1935: Các ngươi cũng phải bị tiêu diệt

“Làm thế nào đây?”

Lúc này, người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng nói: “Đạo Chủ đã bị giết...”

“Ta làm sao mà biết được!”

Lúc này người đàn ông có khuôn mặt trắng nõn buồn khổ nói: “Ta tưởng rằng, chỉ Tần Ninh có thể nhìn thấu chỗ thiếu hụt của Thiên Võ Phong Lôi Quyết của dòng tộc Thiên Võ Đạo ta, nhưng không ngờ rằng, người khác cũng có thể nhìn ra được”.

“Võ Long đại nhân, Thiên Tiễn đại nhân, chúng ta phải làm thế nào?”

Lúc này, một đệ tử Thiên Võ Đạo lộ vẻ sợ hãi nói: “Đạo Chủ đã chết, Thiên Tử Thương đại nhân và Võ Tường đại nhân cũng mất mạng, chúng ta...”

“Hoảng cái gì!”

Lúc này, Võ Long người có thân hình cường tráng thấp giọng nói: “Đạo Chủ đã chết, chúng ta vẫn phải sống tiếp, lần này, Tần Ninh chắc chắn phải chết”.

“Xem ra, Thánh Vương không thể ngăn chặn được Tần Ninh nữa”.

Lúc này vẻ mặt của Võ Long vô cùng khó chịu.

Thiên Tiễn thấp giọng nói: “Lão tổ đâu?”

“Không biết”.

Võ Long nói tiếp: “Lần này, lão tổ căn bản không có bất kỳ trao đổi gì với chúng ta, không biết đi làm cái gì rồi”.

“Tên Tần Ninh đáng hận, cướp mất truyền thừa của mười một vị cường giả Thánh Hoàng Thánh Tôn năm xưa của Thiên Võ Đạo chúng ta, nếu như thuộc về chúng ta...trong Thiên Võ Đạo, ít nhất có thể sinh ra mấy vị Thánh Hoàng!”

Vẻ mặt của mấy vị Thánh Vương có mặt vô cùng khó coi.

“Thiên Võ Đạo, thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, Mặc Vân thị, động thiên Kính Nguyệt đều là thế lực thánh cảnh tồn tại hơn mười vạn năm, lại có thể sợ một tên Tần Ninh cỏn con sao?”

Lúc này một giọng nói vang lên.

Cùng với giọng nói vang lên, xung quanh núi rừng, đột nhiên xuất hiện những thân ảnh.

Những thân ảnh đó, trên người mặc huyết giáp, khí tức cường thịnh, tràn đầy sức mạnh.

“Huyết Ma tộc!”

Lúc này, hai người Võ Long và Thiên Tiễn nhìn đến hai người dẫn đầu phía trước mặt.

“Huyết Dũng!”

“Huyết Hãn!”

Võ Long lên tiếng nói: “Huyết Ma tộc các ngươi hứa hẹn, Tần Ninh giao cho các ngươi, nhưng cho đến hiện tại, Tần Ninh vẫn sống khỏe mạnh!”

“Không phải ta xem thường các ngươi, chỉ là các ngươi, rốt cuộc đang làm cái gì?”

Võ Long đối mặt với đám người Huyết Ma không hề sợ hãi, ngược lại còn đưa ra chất vấn.

Nghe thấy lời này, Huyết Dũng Vương mỉm cười, lộ ra hàm răng đỏ tươi, nói: “Thiên Chấn Thương chết rồi phải không?”

“Hừ!”

Võ Long hừ một tiếng, coi như trả lời.

“Thiên Võ Đạo các ngươi cũng quá kém”.

“Ngươi nói cái gì?”, Võ Long gằn lên quát một tiếng: “Đừng quên, những năm này là ai tìm kiếm chỗ ẩn náu cho Huyết Ma tộc các ngươi, để các ngươi có thể phát triển ổn định trong thánh vực Thiên Hồng, mà không trở thành mục tiêu công kích”.

Nghe thấy lời này, Huyết Dũng Vương và Huyết Hãn Vương lại đưa mắt nhìn nhau, khẽ cười, không để tâm đến.

“Nói các ngươi, còn không bằng lòng nghe sao?”

Huyết Hãn Vương mỉm cười, giơ hai tay lên, mười ngón tay khẽ chuyển động, lại nói tiếp: “Kế hoạch này, ta đã cùng lão tổ của các ngươi bàn bạc rồi, Tần Ninh, đến cuối cùng mới có thể chết”.

“Các ngươi không biết sống chết đi tìm Tần Ninh gây rối, Đạo Chủ chết, không phải đáng đời thì là gì?”

“Ngươi…”

“Càn rỡ!”

Lúc này khí tức hai người Võ Long và Thiên Tiễn bộc phát, cảnh giới Thánh Vương lục hiền, dễ nhận thấy, hai người rất tức giận.

“Những lời này, ta nhất định sẽ nói lại với các vị lão tổ, các ngươi...chờ chết đi!”

“Chỗ ẩn náu của Huyết Ma tộc trong thánh vực Thiên Hồng nếu bị lộ ra vài chỗ, ta nghĩ với trận chiến năm đó, Ma tộc tàn sát sinh linh trong thánh vực Thiên Hồng, những sinh linh hiện nay của thánh vực Thiên Hồng sẽ rất sẵn lòng ra tay tiêu diệt mấy căn cứ điểm đó của các ngươi?”

Những lời này nói ra, hai người Huyết Dũng và Huyết Hãn đều ngây ra.

“Thật thú vị, đáng tiếc...”

Huyết Dũng sải bước tiến lên, nhếch mép cười giễu cợt nói: “Các ngươi không còn cơ hội nữa rồi”.

Huyết Dũng vẫy tay một cái, các chiến binh Huyết Ma tộc lần lượt lao ra.

“Huyết Dũng, Huyết Hãn, các ngươi điên rồi?”

Lúc này Võ Long gào lên nói.

“Điên rồi? Không không không...”

Lúc này Huyết Dũng lại cười nói: “Việc này cũng nằm trong kế hoạch, Thiên Chấn Thương đã chết rồi, vậy thì các ngươi cũng không cần sống nữa, ta nghĩ, mấy người Thiên Võ Khuê có lẽ sẽ rất sẵn lòng, căm ghét Tần Ninh, báo thù thay cho các ngươi”.

Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt hai người Võ Long và Thiên Tiễn liền trở nên sợ hãi.

“Đương nhiên, đây là kế hoạch của Huyết Ma tộc chúng ta, không có bàn bạc với năm phương các ngươi!”

“Ngay khi Tần Ninh chết, năm phương các ngươi sẽ là trở ngại lớn nhất của chúng ta, chi bằng, để các ngươi và Tần Ninh đấu đến chết, chúng ta ngồi đợi kết quả cuối cùng là được”.

“Tóm lại, trong tế đàn Vong Giả lần này, Tần Ninh phải chết, các ngươi...cũng phải bị tiêu diệt!”

Lúc này Võ Long và Thiên Tiễn hoàn toàn bị dọa đến ngây ngốc.

Huyết Ma tộc lại có tâm tư như vậy.

“Các ngươi…”

“Sao nào? Bảo hổ lột da, lẽ nào truyền nhân Thiên Võ Đạo các ngươi không nghĩ tới sẽ bị hổ xé xác ăn thịt sao?”

Nghe thấy lời này, hai người hoàn toàn bị chấn động.

Thiên Tiễn thấp giọng nói: “Giết chúng ta, sau đó nói với lão tổ, chúng ta đều là bị Tần Ninh giết, các lão tổ sẽ tìm Tần Ninh báo thù!”

“Huyết Dũng, Huyết Hãn, kế hoạch hay lắm!”

“Khách sáo rồi!”

Huyết Dũng cười ha ha nói: “Nghĩ đến những năm này, vì để cho năm phương các ngươi giúp đỡ tộc chúng ta, chúng ta phải ăn nói khép nép cầu xin các ngươi, cho tới bây giờ...nhìn thấy các ngươi chết, cục tức này, cuối cùng cũng có thể trút bỏ”.

“Giết!”

“Không lưu lại một tên nào!”

Lúc này, xung quanh, những huyết trụ phóng lên trên không trung, một trận chiến ác liệt lại bắt đầu...

Chỉ là, hiển nhiên hai cường giả cảnh giới Thánh Vương cửu hiền Huyết Dũng và Huyết Hãn đã có chuẩn bị, những người họ mang theo đều tinh nhuệ.

Lúc này gần một trăm võ giả Thiên Võ Đạo hiển nhiên không thể chống lại...

Máu tươi không ngừng chảy, cả dãy núi dần bị bao phủ bởi khí huyết.

Lúc này, Huyết Dũng xách đầu Võ Long, hít sâu một hơi, than thở nói: “Mùi vị máu tươi của loài người thật là...khiến người ta ngây ngất!”

“Tộc chúng ta lần đầu tiên xuất thủ, bị Vị Ương Thánh Đế ngăn trở, tổn thất nặng nề, sau mấy vạn năm khôi phục mới có thể trở lại bình thường. Lần thứ hai, lại bị Ngự Thiên Thánh Tôn ngăn trở, mà hiện tại...ở thánh vực Thiên Hồng, ai có thể ngăn cản chúng ta?”

Lúc này, khuôn mặt Huyết Dũng đỏ tươi, mang theo nụ cười lạnh lùng.

Mọi thứ sẽ kết thúc trong tế đàn Vong Giả này.

Huyết Ma tộc sẽ kiểm soát hoàn toàn thánh vực Thiên Hồng.

Sau đó lấy thánh vực Thiên Hồng làm bước ngoặt, tiến vào trong chín đại thánh vực khác.

Những Thánh Đế thánh vực đó…những ngày tốt đẹp không còn nhiều nữa...

Những nhân tộc ngu ngốc này sẽ không bao giờ biết, đứng đằng sau bọn họ, là sự tồn tại hùng mạnh như nào.

...

Bên ngoài mười một cung điện đá, mấy người Tần Ninh đã đợi rất lâu.

Chầm chậm, sáu thân ảnh bước ra.

Sáu người Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo, U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà.

Lúc này, trong ngoài cơ thể sáu người, tầng tầng ánh sáng lưu chuyển, hiện ra vô cùng linh thiêng và vinh hiển.

Dần dần, khi khí tức trong cơ thể sáu người hoàn toàn ổn định, họ nhìn nhau, kinh ngạc vui mừng không ngớt.

Lúc này sáu người lần lượt đi tới trước mặt Tần Ninh cung kính hành lễ.

“Cũng không tệ…”

Ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ tán thưởng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom