• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1876-1880

Chương 1876: Người của Mặc Vân thị

Không lâu sau, mấy người còn lại cũng cảm nhận được sự khác thường của người thanh niên kia.

“Mặc Vân Thuân, đang nhìn cái gì vậy?”

Một người thanh niên khác cười nói.

Ánh mắt của người tên Mặc Vân Thuân kia nhìn về một hướng.

Người thanh niên kia cũng nhìn theo ánh mắt của hắn ta, thấy khuôn mặt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thì mỉm cười nói: “Tên nhóc thối, ngươi là tên háo sắc à?”

“Mặc Vân Lôi, ngươi nhìn kỹ mà xem, hai mỹ nhân kia sao có thể so sánh được với những mặt hàng bình thường khác?”, Mặc Vân Thuân khẽ cười: “Cái nhan sắc này, cho dù là ta đã ra ngoài mấy năm, cũng chưa bao giờ được gặp qua đâu!”

Nghe được những lời này, Mặc Vân Lôi nhìn kỹ lại, sờ cằm nói: “Quả thật là như thế, loại khí chất này…khiến cho người ta mê muội”.

“Ngươi chờ xem!”

“Ngươi định làm gì?”

Mắc Vân Lôi cười nói: “Mời đến đây uống chén rượu, làm quen một chút, hẳn là được nhỉ?”

“Đừng làm bừa…”

Mặc Vân Thuân còn chưa nói dứt lời, Mặc Vân Lôi đã bưng chén rượu lên, đi về phía mấy người Tần Ninh bên này.

Mấy người bọn họ đã sớm nhìn thấy đám thanh niên nam nữ mặc trang phục màu đen kia, nhưng cũng không quá chú ý đến.

Giờ phút này, một gã thanh niên dáng người cường tráng bước tới.

Xem nhẹ Tần Ninh ở giữa Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, Mặc Vân Lôi trực tiếp nhìn về phía hai người, cười nói: “Tại hạ là Mặc Vân Lôi, không biết có thể may mắn được mời hai vị mỹ nhân uống một chén không?”

Mặc Vân Lôi bày ra dáng vẻ mà bản thân cho là nho nhã lễ độ, hắn ta cười nói: “Bên kia là đồng đội của ta, đều muốn kết bạn với hai vị”.

Thạch Cảm Đương thẳng thừng nói: “Một bàn người chúng ta đang ở đây, vậy mà lại chỉ muốn kết bạn với hai người họ? Khinh thường chúng ta à?”

“Ta thấy ngươi nổi lên tính háo sắc thì có, kết bạn cái gì chứ”.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Mặc Vân Lôi cũng không thay đổi, chỉ là nụ cười mang theo vài phần lạnh lùng.

“Tại hạ chính là người của Mặc Vân thị, hai vị cho thể cho ta chút mặt mũi không?”

Mặc Vân thị!

Một trong năm mạch truyền thừa, Mặc Vân thị?

Lúc này, Thạch Cảm Đương cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Hoa đã có chủ, chúng ta ăn cơm của chúng ta, các ngươi ăn cơm của các ngươi, được chứ?”

Thạch Cảm Đương tự nhận là bản thân đã nói rõ ràng.

Không quấy rầy lẫn nhau!

Đây mới là tốt nhất!

Mặc Vân Lôi lại nói: “Xem ra, các vị không biết đến Mặc Vân thị phải không? Ta có thể nói cho các ngươi biết, hiện giờ, Đại Tề, Diệp gia, Yến gia và Cửu U đài, trong mắt Mặc Vân thị chúng ta đều không đáng nhắc đến!”

“Biết rồi biết rồi!”

Giản Bác cũng xua tay nói: “Mặc Vân thị của các ngươi lợi hại không liên quan gì đến chúng ta, nói cho ngươi biết, hoa đã có chủ, đừng có ý nghĩ gì không nên có”.

Đang vui vẻ uống rượu thì bỗng nhiên có một người như vậy đến.

Đều đã nói rõ là không muốn kết bạn rồi mà còn không đi, rất không biết điều đấy có được không?

Trên thực tế, Mặc Vân Lôi cũng tự nhận là bản thân mình hào hoa phong độ, bày ra mặt mũi của gia tộc Mặc Vân thị nữa, nhất định là mấy người này sẽ cúi đầu nghe theo.

Chỉ là không ngờ tới, mấy người này căn bản không thức thời.

Mặc Vân Lôi hừ một tiếng nói: “Một đám nhà quê!”

“Nói ai đấy?”

Nhan Như Hoạ vỗ bàn đứng dậy, hừ một tiếng: “Mặc Vân thị, chúng ta biết, cũng như thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Thiên Võ Đạo, có truyền thừa từ xưa? Phải không?”

“Đã nói là biết rồi, biết các ngươi lợi hại, nhưng không có lòng dạ kết bạn với các ngươi, nói nhiều lời như vậy làm gì?’

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Như Hoạ đỏ ửng, hiển nhiên là đã uống không ít.

Bị Nhan Như Hoạ quát như vậy, Mặc Vân Lôi càng cảm thấy trên mặt mình không còn ánh sáng.

“Nếu như đã biết thì các ngươi nên hiểu được, ta mời các ngươi uống một chén là cho các ngươi mặt mũi”.

“Được được được, mặt mũi của ngươi lớn, nhưng chúng ta không muốn thì sao? Làm phiền ngươi nhanh chóng một chút được không?”, giờ phút này, Tấn Triết cũng mở miệng.

Mặc Vân Lôi chỉ cảm thấy lồng ngực mình nghẹn một cục tức.

Giống như là bản thân mình khoe ra thân phận, mấy người này biết được thân phận của mình, nhưng mà lại…khinh thường không thèm ngó ngàng tới.

Chỉ là đột nhiên, Mặc Vân Lôi nở nụ cười,

Đám người Thạch Cảm Đương, Nhan Như Hoạ đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao.

Người này không phải là tên ngốc chứ?

Mặc Vân Lôi cười nói: “Ta cũng thật là, tính tình cũng quá kém, sao lại đi tức giận với các ngươi chứ?”

“Nói đến cùng, các ngươi cũng chỉ là một đám nhà quê, cho dù biết đến sự tồn tại của chúng ta, nhưng căn bản không rõ chúng ta khủng bố như thế nào, ta cũng chỉ có chút hứng thú…”

Mặc Vân Lôi nhìn về phía Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, lại cười nói: “Hai vị mỹ nhân, hẳn là lần này đến thánh cảnh Vị Ương phải không? Nếu như vị bên cạnh hai người các nàng đây không thể bảo vệ được các nàng, đến lúc đó gặp phải truyền nhân của các thế gia khác, có thể nói tên Mặc Vân Lôi của ta ra, đảm bảo các nàng sẽ không sao hết, về sau, chỉ cần các nàng…ngủ với ta một đêm là được!”

Mặc Vân Lôi tự cho là bản thân cần lấy lại danh dự, nói xong một câu như thế liền xoay người rời đi.

Diệp Viên Viên đột nhiên mở miệng, âm thanh trong trong trẻo nhưng lạnh lùng, cực kỳ êm tai.

“Nói ra cái tên Mặc Vân Lôi của ngươi, thực sự là có thể sao?”

“Đúng vậy, ta cũng muốn biết!”, Vân Sương Nhi mỉm cười nhàn nhạt nói.

Nụ cười này dừng ở trong mắt Mặc Vân Lôi giống như hoà tan cả tâm trí hắn ta.

Mặc Vân Lôi uống cạn chén rượu, cười nói: “Hẳn là dùng được, ít nhất là hiệu quả hơn so với người bên cạnh các ngươi!”

Từ nãy đến giờ, nói cả nửa ngày, Mặc Vân Lôi thấy Tần Ninh không mở miệng nói câu nào, dường như không chút giận dữ, theo bản năng, trong lòng hắn ta đã coi Tần Ninh như quả hồng mềm.

Mấy người Thạch Cảm Đương, Nhan Như Hoạ cũng tràn đầy giận dữ.

Lúc này, Tần Ninh mỉm cười, hắn lấy ra một đôi đũa từ trong lồng, nhẹ nhàng gõ miệng chén rượu, cười nói: “Thật vậy sao? Sao ta có thể tin tưởng được?”

Vẻ mặt Mặc Vân Lôi mang theo vài phần châm chọc, hắn ta cười: “Trong Mặc Vân thị chúng ta, số lượng Thánh Vương còn nhiều hơn cả Thánh Vương trong thánh vực Thiên Hồng cộng lại, Mặc Vân Lôi ta đây là Thiên Thánh bát phẩm, ở trong thế hệ trẻ của dòng tộc Mặc Vân thị, tuy rằng cũng không coi là người mạnh nhất, nhưng cũng thuộc nhóm người hàng đầu, ngươi hiểu chưa? Tên nhóc?”

Mặc Vân Lôi cúi người, vỗ nhẹ vào bả vai Tần Ninh.

“Ta không rõ”.

Tần Ninh mỉm cười.

Ngay sau đó, chỉ thấy bàn tay Tần Ninh nhanh như chớp bắt lấy bàn tay của Mặc Vân Lôi.

Mặc Vân Lôi muốn phản kháng, nhưng hắn ta lại phát hiện ra, bàn tay Tần Ninh giống như làm bằng sắt, hắn ta không thể nào phản kháng.

Tần Ninh kéo bàn tay của Mặc Vân Lôi đặt lên trên mặt bàn.

Phốc phốc!

Sau đó, máu tươi bắn ra.

Một đôi đũa đâm xuyên qua bàn tay của Mặc Vân Lôi, hắn ta kêu lên một tiến, nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy vị đồng bạn Mặc Vân Lôi.

Lúc này, Mặc Vân Thuân cũng đi đến, chắp tay nói: “Các vị bằng hữu, thật sự là ngại quá, không biết là có hiểu lầm gì, xin các vị buông bạn của ta ra trước”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Mặc Vân Thuân một cái, rồi lại nhìn Mặc Vân Lôi, không tiếng động lấy thêm một đôi đũa nữa.

Phập phập!

Đôi đũa trực tiếp xuyên ra bàn tay kia của Mặc Vân Lôi, máu tươi tuôn ra.

Mặc Vân Thuân âm trầm nói: “Bằng hữu, chúng ta là người của Mặc Vân thị, các ngươi hành động không suy xét mặt mũi của chúng ta như thế, cẩn thận không thể gánh chịu được hậu quả!”
Chương 1877: Đá trúng tấm ván sắt

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của đám người Dịch Bình Xuyên và Dương Thanh Vân lộ ra vẻ kỳ lạ.

Những người này…

Có rất nhiều người luôn tự cho rằng mình đúng, tự nhận bản thân có thân phận, địa vị và tài trí hơn người, luôn cảm thấy mình vượt trội hơn hẳn những người khác.

Mặc Vân Lôi chính là một người như vậy.

Tự nhận mình là truyền nhân của Mặc Vân thị, trong lòng cảm thấy bản thân có tài trí hơn người, cho nên sau khi tiến đến làm quen nhưng lại bị cự tuyệt khiến hắn ta không thể chấp nhận được.

Tên Mặc Vân Thuân này, trông thì có vẻ như nói chuyện rất lễ phép nhưng đến khi Tần Ninh không để ý tới hắn ta, hắn ta lập tức lộ rõ bản chất hung hăng, thể hiện rõ thân phận của mình.

Hắn ta tự nhận thân phận của hắn ta vô cùng cao quý, những người khác đều phải nhường nhịn hắn ta.

Chỉ có điều, nếu như hắn ta đụng tới những người khác thì không sao, nhưng gặp Tần Ninh thì… còn chưa biết chắc là ai phải giữ thể diện cho ai đâu!

Lúc này, Tần Ninh ngồi ở trên ghế, xoay người nhìn về phía mấy người bọn họ, cười nói: “Đây là bằng hữu của các ngươi?”

“Dám ngang nhiên trêu ghẹo người phụ nữ của ta, ngươi nói xem, nếu các ngươi là ta, các ngươi có muốn trực tiếp giết hết bọn chúng hay không?”

Sắc mặt của Mặc Vân Thuân khẽ thay đổi.

Mặc Vân Lôi cũng quát lớn: “Ta không có ý đó, ta chỉ muốn mời nàng ta uống một chén rượu mà thôi, không hơn”.

“Phải không?”

Tần Ninh nhìn về phía Mặc Vân Lôi, bàn tay hắn vươn ra.

Mặc Vân Lôi hoảng hốt.

“Cho ngươi… thêm một cơ hội để nói lại một lần nữa!”

Trên tay Tần Ninh cầm một chiếc đũa, hắn nhìn về phía Mặc Vân Lôi, chậm rãi nói: “Nếu không, chiếc đũa này sẽ đâm thẳng vào mắt của ngươi”.

Mặc Vân Lôi giống như rơi vào vực sâu vô tận.

“Ta sai rồi, ta sai rồi!”

Giọng Mặc Vân Lôi đầy hoảng loạn, hắn ta nói: “Ta không nên gặp sắc nảy lòng tham, là lỗi của ta, xin thiếu hiệp tha mạng!”

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Mặc Vân Lôi, chậm rãi nói: “Ngươi tới bắt chuyện, đó là chuyện của ngươi, bọn ta không thèm để ý tới ngươi, thì tốt nhất là ngươi nên quay trở lại vị trí của mình đi, mọi người đều sẽ bình an vô sự, hòa ái, vui vẻ, ngươi không nên tự đi kiếm chuyện cho mình!”

Thân hình khôi ngô tuấn tú của Mặc Vân Lôi không ngừng run rẩy.

“Những năm gần đây, Mặc Vân thị chỉ biết dạy dỗ ra một đám hậu bối không biết trời cao đất rộng như các ngươi thôi sao?”

Tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ rõ hoảng sợ.

Bọn họ là đệ tử của Mặc Vân thị, thúc bá trong tộc đều nói với bọn họ rằng, ở trong cái thánh vực Thiên Hồng này, không ai dám trêu vào bọn họ.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ vừa thể hiện thân phận của mình thì ngay lập tức đá trúng một tấm ván sắt?

Tần Ninh nhìn về phía Mặc Vân Thuân, hắn nói: “Gọi trưởng bối trong Mặc Vân thị của các ngươi tới đây để nhận người về!”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Mặc Vân Thuân lộ vẻ ngơ ngác.

“Nếu ngươi không đi thì hắn ta sẽ không bao giờ đi được nữa đâu”.

Tần Ninh xoay người, bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Thạch Cảm Đương nhìn về phía đám người kia, cười lạnh lùng.

Hắn ta đã nói rồi, đừng nên không biết thân biết phận mà đi chọc giận Tần Ninh, sẽ không có kết cục tốt lành gì đâu.

Bọn họ không nên đụng vào người phụ nữ của sư tôn!

Cũng không nên nhục nhã đồ đệ của sư tôn!

Thạch Cảm Đương hiểu sâu sắc những điều đó.

Chẳng phải là những kẻ lúc trước từng bắt nạt Dương Thanh Vân đều đã chết sạch hay sao?

Đối với những việc như vậy, chỉ có một từ có thể diễn tả được Tần Ninh, đó chính là ngoan độc!

Người kính ta một thước, ta tôn trọng người một trượng.

Người khinh ta một bước, ta giết người ngàn dặm!

Đây chính là Tần Ninh!

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều là nhìn về phía Mặc Vân Thuân.

Mặc Vân Thuân nói ngay: “Mau đi đi!”

Ngay lập tức, có hai người vội vã rời khỏi đây.

Mặc Vân Thuân quay lại nhìn kỹ Tần Ninh, hắn ta mở miệng nói: “Vị bằng hữu này, không cần phải làm lớn chuyện như vậy, mỗi người cùng lui một bước, vậy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách êm đẹp rồi!”

“Mặc Vân thị của bọn ta…”

“Mặc Vân thị của các ngươi có hàng vạn Thiên Thánh và hàng chục Thánh Vương, phải không?”, Tần Ninh ngắt lời hắn ta: “Đừng nói thêm gì nữa, càng nghe càng phiền thêm, ngươi mà còn lắm lời nữa thì ngươi cũng sẽ có kết cục giống như hắn ta, hiểu chưa!”

Nghe thấy vậy, Mặc Vân Thuân muốn phản bác lại, nhưng mà tuy rằng hắn ta có ý như vậy nhưng hắn ta nhát gan!

Rốt cuộc người này là ai?

Không tên không tuổi!

Nhưng lúc ra tay lại tàn nhẫn vô tình.

Bầu không khí có chút tĩnh lặng.

Còn những người khách khác ở trong quán rượu, dù ngồi xa hay ở gần đó, cũng đều không dám hó hé.

“Mặc Vân thị là gì vậy?”

“Ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết hả? Tám vạn năm trước, Mặc Vân thị và bốn thế lực lớn là thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Thiên Võ Đạo đều là những thế lực lớn có danh tiếng vang dội trong thánh vực Thiên Hồng, bọn họ xây dựng nên thánh cảnh, đều là những thế lực lớn lánh đời, rất ít khi xuất hiện!”

“Nhưng mà nghe nói năm vạn năm trước, tất cả Thánh Hoàng và Thánh Tôn trong tộc đều chết trận hết rồi…”

“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ngươi hiểu không?”

“Hơn nữa, đã năm vạn năm trôi qua rồi, sao ngươi biết trong tộc người ta không bồi dưỡng ra được Thánh Hoàng?”

Tất cả mọi người đều nhỏ giọng trao đổi với nhau một cách cẩn thận, không ai dám ngẩng đầu lên.

Thời gian từ từ trôi qua, không bao lâu sau, từng tiếng xé rách không gian xuất hiện ở bên ngoài quán rượu.

Trước cửa quán rượu, một nhóm người xuất hiện.

Người cầm đầu là người đàn ông trung niên, người đó mặc bộ quần áo màu trắng, tóc dài tung bay trong gió, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt, một loại khí chất tựa như thần tiên toát ra từ trong người của hắn ta.

“Tiên thúc…”

Nhìn hắn ta, Mặc Vân Thuân thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Vân Tiên chính là một trong những Thánh Vương dẫn đầu đội ngũ Mặc Vân thị lần này.

Nhìn thấy Mặc Vân Tiên xuất hiện, Mặc Vân Lôi vội vàng cầu cứu: “Tiên thúc, cứu con với…”

Lúc này, Mặc Vân Tiên nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta cau mày, chậm rãi nói: “Không biết đệ tử của Mặc Vân bọn ta đã đắc tội với vị bằng hữu này như thế nào?”

Tần Ninh còn chưa kịp mở miệng, Mặc Vân Lôi đã nói tiếp: “Tiên thúc, tên khốn này nói con trêu ghẹo người phụ nữ của hắn, con thấy hai vị mỹ nữ mày xinh đẹp tuyệt trần, nên con mới lại chào hỏi một tiếng mà thôi, con vốn đã muốn đi, nhưng hắn lại…”

Phốc…

Mặc Vân Lôi còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Ninh đã lấy chiếc đũa trong tay đâm thẳng vào mắt của hắn ta.

“A…”

Tiếng hét thảm thiết vang lên.

“Dừng tay!”

Khí thế Mặc Vân Tiên bùng nổ.

Nhưng mà ngay sau đó, hơi thở của Địch Nguyên cũng bùng nổ.

Hai vị Thánh Vương đối chọi với nhau vô cùng căng thẳng.

Mặc Vân Tiên thu liễm hơi thở, hắn ta nói: “Chuyện gì cũng có thể giải quyết hòa bình được, chuyện gì cũng có thể giải quyết hòa bình được”.

Địa vị của Mặc Vân Lôi ở Mặc Vân thị không thấp nên bây giờ, người còn đang ở trong tay Tần Ninh, Mặc Vân Tiên cũng không dám làm quá lên.

“Ta vốn là một người rất thích đàm phán trong hòa bình”.

Cả bàn tay và ống tay áo của Tần Ninh đều thấm đẫm máu tươi, hắn phất tay áo, tay kia bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía con mắt còn đang lành lặn của Mặc Vân Lôi.

“Mặc Vân Lôi, đừng tưởng rằng người của Mặc Vân thị tới là ngươi là có thể nói hươu nói vượn được”.

“Đầu đuôi câu chuyện như thế nào, thị phi đúng sai ra sao, ta nghĩ chắc là vị này cũng đã hiểu được rồi, nếu ngươi còn dám nói bậy tiếp, ta không cần con mắt còn lại của ngươi nữa, thứ ta muốn chính là cái mạng của ngươi”.

Nghe thấy vậy, Mặc Vân Tiên nhíu mày.

Bọn họ đá phải tấm ván sắt rồi!

Mặc Vân Lôi chỉ muốn che mắt mình lại, nhưng hắn ta không có tay để che.

Tần Ninh… chính là một tên ác ma!

Bây giờ, Mặc Vân Lôi chỉ có thể vừa khóc nức nở, vừa hô lớn: “Là do Mặc Vân Thuân nhìn thấy hai người này quá xinh đẹp, nên con mới mời bọn họ lại đây uống rượu, kết quả là bọn họ không đồng ý, con liền nói ra tên của Mặc Vân thị, nhưng mà bọn họ lại không hề để ý tới con, lòng con chứa đầy oán hận, cho nên mới nói năng lỗ mãng…”

Mặc Vân Lôi nói một hơi dài, sau đó hắn ta nhìn về phía Mặc Vân Tiên, khóc lóc thảm thiết: “Tiên thúc, con sai rồi, thúc cứu con với!”

Mặc Vân Tiên nhìn về phía Tần Ninh.

“Vị công tử này, điều mà công tử muốn chỉ là sự tôn trọng mà thôi, tại hạ Mặc Vân Tiên, thay Mặc Vân Lôi và Mặc Vân thị xin lỗi công tử!”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cũng mỉm cười: “Đúng vậy, thứ mà ta muốn chính là một lời xin lỗi, đã làm sai thì phải trả giá, nếu vẫn cứ cứng đầu không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, vậy thì càng phải trả một cái giá đắt hơn nhiều”.

“Ngươi đưa hắn ta đi đi!”

Tần Ninh vung tay lên.

Thân thể Mặc Vân Lôi lui trở lại trước người Mặc Vân Tiên.

Mặc Vân Tiên vội vàng đỡ lấy Mặc Vân Lôi, dặn dò những đệ tử khác: “Mau đưa hắn ta trở về trị liệu!”

Mặc Vân Tiên dặn dò xong mới nhìn về phía Tần Ninh, hắn ta nói: “Tại hạ là Mặc Vân Tiên của Mặc Vân thị, sự việc hôm nay là do Mặc Vân thị của bọn ta làm sai trước, Mặc Vân Tiên ta xin nhận lỗi với công tử, xin hỏi công tử đến từ nơi nào?”

Nghe hắn ta nói như vậy, Tần Ninh mỉm cười, hắn nói: “Các ngươi chuẩn bị trả thù ta, có phải không?”

“Nói cho ngươi biết cũng được thôi”.

“Ta là Tần Ninh, tông chủ của Thánh Thú tông”.

Hắn vừa nói xong, cả sảnh lại lâm vào tĩnh lặng.
Chương 1878: Tần Ninh này đúng là bá đạo

Mà ngay lúc này, sắc mặt của Mặc Vân Tiên cũng đột nhiên biến đổi.

Tần Ninh!

Sao lại là người này.

Tên tuổi của Tần Ninh mấy tháng này vô cùng nổi tiếng trong thánh vực Thiên Hồng.

Tại sao mấy người Mặc Vân Thuân, Mặc Vân Lôi lại đụng phải hắn!

Mà về phần những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.

Khó trách.

Khó trách mấy người kia dám đối đầu với Mặc Vân thị.

Tần Ninh!

Tên này có thực lực đấy thật!

Sắc mặt Mặc Vân Tiên biến đổi, nhìn Tần Ninh một cái thật sâu rồi dẫn người rời đi.

"Đi thôi!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Bữa cơm này ăn thế cũng đủ rồi".

Mấy người đều rời đi.

Chỉ là chuyện này đã được truyền ra trong thành nhỏ.

Thành nhỏ, bên trong một quán rượu.

Diệp Chính Thiên nghe người trước mắt báo cáo, vẻ mặt rất kinh ngạc.

"Mặc Vân thị đối đầu với Tần Ninh?"

Diệp Chính Thiên khẽ mỉm cười nói: "Thú vị..."

Trong căn phòng ngoài Diệp Khai Nguyên còn có ba người già nữa.

Nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt của ba người kia rất giống nhau, vẻ mặt cũng có mấy phần lạnh lùng.

Ba người này chính là Thánh Vương ẩn nấp bên trong Diệp tộc.

Mấy năm gần đây có rất ít người trong Diệp tộc biết đến.

Mà lần này bọn họ cũng bị thánh cảnh Vị Ương hấp dẫn mới lần lượt xuất hiện.

Trên thực tế, bên trong thánh vực Thiên Hồng, cho dù là Thánh Vương hay Thiên Thánh đều rất khó không bị chuyện lần này hấp dẫn.

Chưa kể đến tên tuổi của Thánh Đế năm đó cực kì vang dội.

"Tần Ninh này đúng là bá đạo!"

Giờ phút này bà lão kia trừng mắt, thản nhiên nói: "Ta chưa bao giờ thấy người nào bá đạo như thế cả!"

"Lần trước đã không hề nể mặt nhà họ Yến, không cho Diệp tộc ta mặt mũi, nghe nói mấy ngày trước đây thái độ với người của thế gia Linh Vũ ở Cửu U Đài cũng vô cùng hung dữ".

"Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế với Mặc Vân thị..."

Bà lão lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi này quá khoa trương..."

Mà cùng lúc đó, ông lão tóc trắng kia lại cười nói: "Kẻ này có quan hệ rất thân thiết với mấy người Thánh Thú tông, có lẽ cũng có quan hệ mật thiết với Ôn Hiến Chi".

"Ôn Hiến Chi... Dù sao năm đó là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn!"

Mà ông lão tóc xám còn lại cười nhạo nói: "Tuy Ôn Hiến Chi là đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn, thế nhưng ai mà biết được Ôn Hiến Chi còn sống hay đã chết? Không phải đã lâu rồi không có tin tức của người này sao?"

"Từ khi Ngự Thiên Thánh Tôn mất tích, người này đã khiến Thánh Thú tông vô cùng hỗn loạn".

"Về sau chính mình cũng chơi trò mất tích luôn..."

Giờ phút này, mấy người đều biến sắc.

"Lần này đến thánh cảnh Vị Ương, hắn ta muốn ra mặt, vậy cứ để hắn ta ra mặt đi, chúng ta chỉ nhằm vào Ma tộc cùng với bảo vật bên trong thánh cảnh Vị Ương, chuyện khác không cần để ý".

Lão giả tóc trắng tiếp tục nói: "Về phần kẻ này..."

"Bây giờ ngông cuồng bao nhiêu, có lẽ sau này tường đổ mọi người đẩy, hắn sẽ thê thảm bấy nhiêu!"

"Ừm!"

...

Thành nhỏ, trong một tòa tháp.

Một nam một nữ đang đứng ở đỉnh tháp nhìn cả tòa thành.

Sau lưng bọn họ có hơn mười người che giấu khí thế, vẻ mặt kính cẩn nghe theo.

"Mọi chuyện chính là như vậy..."

Một thanh niên đằng sau nói xong liền chắp tay lùi sang một bên.

"Thú vị, thú vị..."

Người đàn ông trung niên có mái tóc bạc khẽ cười nói: "Ngay cả người của Mặc Vân thị cũng không nể mặt, ta còn tưởng rằng Tần Ninh này chỉ ngông cuồng với mấy thế lực như Cửu U Đài hay nhà họ Yến thôi chứ, xem ra đúng là một người không sợ trời không sợ đất, chắc đến khi gặp được người của động tiên Kính Nguyệt chúng ta cũng sẽ ngông cuồng như thế đi?"

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ cao ráo, dáng người lồi lõm, tỏa ra một sự quyến rũ già dặn, khuôn mặt cũng có vẻ mị lực, cô ta nhẹ nhàng cười nói: "Xem ra bên ngoài thánh vực Thiên Hồng này đã bình tĩnh vài vạn năm, trên thực tế đúng là cuồn cuộn sóng ngầm".

"Kẻ này đã dám ngông cuồng như thế, chắc hẳn cũng bởi vì Ôn Hiến Chi kia đi?"

Mọi người đều trầm mặc.

Hai người này chính là chủ nhân của động tiên Kính Nguyệt.

Kính Trung Vũ!

Nguyệt Hàn Ảnh!

Trong mấy vạn năm nay, động tiên Kính Nguyệt đã phát triển lớn mạnh, không thể bỏ qua công lao của hai người này được.

"Vậy chúng ta phải làm như thế nào?"

Phía dưới có người mở miệng nói.

"Chúng ta?"

Kính Trung Vũ khẽ cười nói: "Chúng ta có thể làm như thế nào? Việc này có liên quan gì đến chúng ta?"

"Năm đó đồ đệ của Ngự Thiên Thánh Tôn là Ôn Lưu Giang bỏ mình, Mặc Vân thị, tộc Đoạn Tình, thế gia Linh Vũ, truyền nhân Thiên Võ Đạo, bên nào mà không phải tự vệ?"

"Bây giờ là bọn họ tự chọc phiền toái, đương nhiên bọn họ phải tự xử lý rồi".

Mọi người đều trầm mặc.

Trong các thế lực bí ẩn khắp nơi, ở trong mắt người ngoài có vẻ vô cùng đoàn kết nhất trí.

Thế nhưng trên thực tế lại chiến đấu vì riêng mình.

Dù sao trong những thế lực truyền thừa khác, bọn họ bảo vệ mình tốt mới là quan trọng nhất.

Cùng lúc đó, trong thành nhỏ, ở một quán rượu của Mặc Vân thị.

Thân là tộc trưởng, giờ phút này Mặc Vân Diễn đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt xanh xám.

"Đồ khốn kiếp!"

Nhìn về phía đám tiểu bối Mặc Vân Thuân ở trước người, Mặc Vân Diễn quát lớn: "Nói cho các ngươi biết, trong thánh vực Thiên Hồng này có rất nhiều người tài, các ngươi thật sự cho rằng mình có tên tuổi của Mặc Vân thị là có thể làm xằng làm bậy sao?"

Mấy thanh niên nam nữ ở phía dưới, ngoại trừ Mặc Vân Lôi không có ở đây, tất cả đều cúi đầu.

"Tần Ninh kia... Trước đó đã từng nói cho các ngươi biết hắn là người không sợ trời không sợ đất, nếu bây giờ chúng ta đối đầu với hắn sẽ để người khác được chiếm chỗ tốt!"

Mặc Vân Diễn khẽ nói: "Động não một chút được không?"

Giờ phút này, một cô gái thấp giọng nói: "Cho dù Mặc Vân Lôi không biết cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng người kia ra tay cũng quá hung ác..."

"Hung ác?"

Mặc Vân Diễn cười nhạo nói: "Ta đoán nếu không phải kiêng kỵ tên tuổi của Mặc Vân thị, có lẽ Mặc Vân Lôi đã chết lâu rồi".

"Có một số người rất để ý người phụ nữ của mình, để ý thực lực của mình, ngươi cảm thấy không quan trọng, nhưng người ta lại để ở trong lòng, ngươi chết cũng không biết chết như thế nào đâu!"

Mặc Vân Diễn phất tay, tiếp tục nói: "Tất cả đi xuống đi, việc này đợi thánh cảnh Vị Ương kết thúc xong ta sẽ xử phạt các ngươi sau!"

Nghe thấy lời này, sắc mặt mấy thanh niên nam tử đều rất khó coi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn năm bóng người.

"Tộc trưởng bớt giận đi, mấy đứa bé kia vừa được trải nghiệm, kiêu ngạo trong lòng còn chưa được mài giũa, gặp được Tần Ninh cũng coi như áp chế tinh thần của của bọn họ!", một người trung niên mở miệng nói.

Một cô gái bên cạnh cũng mở miệng nói: "Tần Ninh này... Không khỏi ra tay quá ác độc..."

Mặc Vân Diễn nghe vậy thì cau mày nói: "Mặc Vân Lôi như thế nào rồi?"

"Vết thương ở bàn tay thì nhẹ, nhưng mà mắt... có lẽ lần này trở lại trong tộc cần chữa trị thật tốt".

Mặc Vân Tiên mở miệng nói: "Trên thực tế lúc ấy ta đến, Tần Ninh chỉ dùng đũa đâm xuyên hai cánh tay của Mặc Vân Lôi mà thôi, chẳng qua là lúc đó Mặc Vân Lôi nhìn thấy ta tới, tự coi là có chỗ dựa nên mới lập tức đổi giọng, khiến Tần Ninh không vui, hắn mới trực tiếp chọc mù một con mắt!"

Nghe thấy vậy, Mặc Vân Diễn liền nhíu mày lại.

"Tần Ninh này... dường như... có chút để ý thái độ của người khác đối với hắn...", Mặc Vân Tiên lẩm bẩm nói: "Hắn mang đến cho ta cảm giác... Nếu ngươi có thái độ tốt, ta sẽ không so đo với ngươi, nếu ngươi có thái độ không tốt, ta sẽ giết ngươi luôn..."

"Hơn nữa..."

Mặc Vân Tiên dừng một chút.

Cô gái bên cạnh lại quát: "Hơn nữa cái gì? Lằng nhà lằng nhằng..."
Chương 1879: Xuất phát

"Dường như hắn căn bản không thèm để ý Mặc Vân Lôi là ai, Mặc Vân thị là ai, chỉ quan tâm xử lý tốt mọi chuyện là được rồi".

"Giống như... rất hờ hững".

"Đúng, hờ hững!"

"Chính là như thế, nhìn như so đo nhưng trên thực tế căn bản không để ở trong lòng, đơn giản là có một loại cảm giác... ở trên cao nhìn xuống vạn vật".

Nghe ông ta nói vậy, mấy người ở đây đều biến đổi sắc mặt.

Một người trẻ tuổi làm sao có thể có loại tư tưởng này?

"Loại cảm giác này giống như một Thánh Vương như ta nhìn thấy một Thánh Nhân, không, nhìn thấy một Hư Thánh đi, đứng trước mặt ta khoe khoang, ta căn bản không thèm để ý, chỉ là việc khoe khoang này khiến ta thấy rất phiền, cho nên mới thuận tay đánh bay..."

Mặc Vân Tiên tiếp tục nói.

Giờ phút này, bên trong căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mặc Vân Diễn chậm rãi nói: "Mặc Vân Lễ, Mặc Vân Bân, Mặc Vân Lượng, mấy người các ngươi lần này phụ trách dẫn đội, phải cực kỳ cẩn thận với người này, không thể để xảy ra mâu thuẫn!"

Nghe thấy lời này, mấy người đều gật đầu.

"Rốt cuộc Tần Ninh này... lấy sức mạnh từ chỗ nào? Ôn Hiến Chi sao?", Mặc Vân Diễn lẩm bẩm nói: "Hay là... đến từ hắn?"

Hắn?

Ngự Thiên Thánh Tôn?

Lúc này bầu không khí bên trong căn phòng càng thêm áp lực.

"Ngự Thiên Thánh Tôn đã chưa từng xuất hiện tám vạn năm, không phải là hắn chứ...", giờ phút này cô gái như cũng run rẩy nói.

Ngự Thiên Thánh Tôn!

Người đã từng mang cho đến cho năm thế lực thương tích và bóng ma tâm lý cực lớn...

Quá kinh khủng!

Cho dù đã qua vài vạn năm, năm thế lực đều có cơ hội liên hợp lại tiêu diệt Thánh Thú tông, chém giết Ôn Hiến Chi.

Thế nhưng Ngự Thiên Thánh Tôn sống hay chết, có phải còn ở trong thánh vực Thiên Hồng hay không thì căn bản không có ai biết được, ai dám đối phó với Thánh Thú tông chứ?

Đây là một loại uy hiếp vô hình!

Tối nay đã được định trước là không tầm thường.

Thế lực khắp nơi bởi vì chuyện của Tần Ninh và Mặc Vân thị mà trở nên lo lắng bất an lần nữa.

Chỉ là hiển nhiên Tần Ninh đã trở thành tiêu điểm của các thế lực khắp nơi.

Mà Tần Ninh lại không thèm để ý điều này chút nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời mới mọc, thời tiết sáng sủa.

Võ giả khắp nơi đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Tần Ninh dẫn người của Cửu U Đài cùng với mấy người Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Dịch Bình Xuyên chuẩn bị xuất phát.

Từng bóng người lao vút trên không, trực tiếp tiến vào bên trong dãy núi U Vân.

Là một dãy núi vắt ngang giữa U Châu và Yến Châu, bên trong dãy U Vân đã tràn ngập truyền kỳ từ lâu.

Cả một dãy núi dài, diện tích cộng lại có thể bằng cả hai châu với từng tầng địa hình, ở giữa dãy núi thậm chí còn có sa mạc, thảo nguyên, thác nước vân vân.

Nơi đây là thiên đường của những người thích mạo hiểm, cũng là địa ngục của bọn họ.

Tiến vào nơi đây có thể sẽ đạt được cơ duyên rất lớn, cũng có thể là nơi chôn vùi xương trắng.

Đã từng có người nhặt được hài cốt của một con thánh thú cấp chín trong dãy U Vân, phát hiện thú đan của thánh thú cấp chín, một bước lên mây trở thành Thánh Vương.

Cũng có Thánh Vương ở chỗ này bị Thánh Thú tấn công đến chết, một thân tu vi hóa thành cát vàng...

Mà lần này, nơi đây lại náo nhiệt lên một lần nữa.

Bởi vì thánh cảnh Vị Ương.

Truyền thừa của năm thế lực ẩn thế.

Tứ đại bá chủ bên ngoài thánh vực Thiên Hồng.

Cùng với từng cao thủ ẩn tu.

Lại thêm các tông môn to to nhỏ nhỏ trong toàn bộ thánh vực Thiên Hồng.

Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh, Thánh Vương, có thể nói là tất cả đều xuất hiện.

Ai cũng muốn tìm một cơ hội!

Giờ phút này, U Hồn Thiên đi phía trước dẫn đường, xâm nhập vào bên trong dãy núi, đi đến giữa một khu rừng rộng lớn.

Núi rừng sừng sững trên cao, vờn quanh bốn phía, có thể nhìn thấy xung quanh toàn là ngọn núi.

Nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy những ngọn núi này không giống nhau.

Tám ngọn núi ở tám phương hướng Đông Nam Tây Bắc, cùng với Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc và Tây Bắc lại cực kì cao lớn.

U Hồn Thiên mở miệng nói: "Chính là ở đây, lúc ấy Trương Vân và Liễu Dương dẫn bọn ta đến chỗ này, tiếp theo sẽ tiến vào bên trong thánh cảnh Vị Ương".

"Dường như ở đây có một trận pháp!"

Nghe thấy vậy, Tần Ninh cũng nhìn bốn phía.

Nơi xa có không ít người cũng lần lượt xuất hiện, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn chứ không hề đi ra.

"Huyền diệu".

Tần Ninh mở miệng nói.

Huyền diệu?

Huyền diệu chỗ nào?

Mọi người đều không hiểu.

Tần Ninh tiếp tục: "Vị trí này là điểm hoàng kim của cả dãy U Vân, phân chia ba bảy, ngăn chặn toàn bộ gốc gác của dãy U Vân".

"Nếu như coi dãy U Vân như một con Thánh Long, vậy nơi đây chính là vị trí của mạch Thánh Long, Vị Ương Thánh Đế xây dựng thánh cảnh Vị Ương ở chỗ này đúng là huyền diệu".

Mọi người đều kinh ngạc.

Hắn tiếp: "Mà nơi đây có tổng cộng một trăm linh tám ngọn núi vờn quanh, tám ngọn là chủ, một trăm ngọn núi là phụ, vì sự kết hợp đó nên đã trở thành Âm Dương Bát Quái trận!"

"Cho dù là Thánh Đế lấy sức mạnh tấn công cũng không có khả năng mở ra".

Đám người U Hồn Thiên, Tề Hạo đều vô cùng kinh ngạc.

Tần Ninh lại nói: "Chỉ bằng chúng ta chắc chắn sẽ không thể mở được trận này, phải cần trợ giúp".

Hắn nhìn về phía nơi xa, cất cao giọng nói: "Thế gia Linh Vũ, Mặc Vân thị, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Thiên Võ Đạo, đều đi ra đi!"

"Đã đến rồi còn che giấu là có ý gì?"

Tần Ninh vừa dứt lời, ở năm phương hướng xung quanh chân trời, năm luồng khí thế cuồn cuộn lập tức cuốn tới.

Mà không bao lâu sau, trong vùng núi này đã tụ tập không ít bóng người.

Đưa mắt nhìn lại sẽ thấy người của năm phe phái trùng trùng điệp điệp, từ Thánh Vương đến Thiên Thánh lại đến Địa Thánh, có khoảng hơn nghìn người.

Tần Ninh thấy cảnh này thì cười nói: "Tự giới thiệu mình một chút, Thánh Thú tông, Tần Ninh".

Một người đàn ông trung niên với mái tóc dài và dáng người hơi mập của thế gia Linh Vũ đi ra, nhìn về phía Tần Ninh cười nói: "Tại hạ là tộc trưởng Linh Vũ Lương của thế gia Linh Vũ, lúc trước tộc ta có nhiều hành động không lễ phép, ta ở đây xin lỗi Tần tông chủ".

Tần Ninh nhìn về phía Linh Vũ Lương kia, cười nói: "Việc nhỏ việc nhỏ".

Mà cùng lúc đó, bên trong tộc Đoạn Tình, một người đàn ông cụt một tay cũng bước ra.

"Tộc Đoạn Tình, Đoạn Sơn Hà!"

Một câu đơn giản, không hề phức tạp.

Bên trong động tiên Kính Nguyệt, hai người Kính Trung Vũ và Nguyệt Hàn Ảnh cũng lần lượt đi ra.

"Kính Trung Vũ!"

"Nguyệt Hàn Ảnh!"

Tần Ninh nhìn về phía hai người, gật đầu.

Ở Mặc Vân thị bên kia, Mặc Vân Diễn chắp tay nói: "Hôm qua là ta dạy dỗ sơ sót mới khiến cho Tần tông chủ tức giận, hôm nay cũng xin lỗi, hy vọng Tần tông chủ chớ so đo với tiểu bối".

Tần Ninh mỉm cười nói: "Chỉ cần các ngươi không so đo là được!"

Bên trong đám người của Thiên Võ Đạo, một người đàn ông thô lỗ đi ra, cất giọng nói như sấm: "Tại hạ Thiên Chấn Thương của Thiên Võ Đạo!"

Tần Ninh lần lượt nhìn về phía năm bên.

"Tất cả mọi người đều đến vì thánh cảnh Vị Ương, ta cũng sẽ không vòng vo nữa".

"Nơi đây chính là cửa vào thánh cảnh Vị Ương, chỉ là cửa vào này đã bị Vị Ương Thánh Đế lấy trận pháp phong ấn, muốn mở ra thì phải cần các bên chung sức hợp tác!"

Hắn vừa nói xong, Linh Vũ Lương liền cười: "Tần tông chủ cứ nói đừng ngại, có chỗ nào cần chúng ta hỗ trợ thì cứ việc mở miệng".

Tần Ninh gật đầu.
Chương 1880: Biến cố lúc phá trận

"Nếu đã như vậy, vừa lúc sáu người các ngươi, lại thêm nhà họ Yến và Diệp gia phái ra hai vị Thánh Vương, tám vị Thánh Vương, dựa theo chỉ thị của ta, mọi người hợp lực mở nơi đây".

Tần Ninh thản nhiên nói.

Hắn vừa nói xong, các vị Thánh Vương ở đây đều giữ im lặng.

"Tần tông chủ!"

Thiên Chấn Thương kia của Thiên Võ Đạo phá vỡ bình tĩnh nói: "Tại sao chúng ta phải tin ngươi?"

Nghe thấy vậy, Tần Ninh liếc qua Thiên Chấn Thương, thản nhiên nói: "Ngươi có thể lựa chọn không tin".

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.

Danh tiếng của Tần Ninh quả nhiên không phải giả.

Nghe nói người này có chút mạnh mẽ, bây giờ xem ra đúng là như vậy.

Thiên Chấn Thương không lên tiếng nữa.

Tần Ninh nhìn về phía mấy người, thản nhiên nói: "Nếu như không đồng ý phối hợp có thể không phối hợp, ta chỉ hy vọng mọi người phối hợp, chứ không muốn bắt ép".

"Chỉ là..."

Tần Ninh dừng lại, chuyển lời: "Không chịu ra sức vậy cũng không cần tiến vào".

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của mọi người tại đây đều khựng lại.

Lời này của Tần Ninh...

Linh Vũ Lương lại cười nói: "Mọi người không có ý không ra sức, Tần tông chủ hiểu nhầm rồi, chúng ta nên hợp lực mở nơi đây ra để sớm tiến vào thánh cảnh Vị Ương mới đúng".

Tần Ninh nhìn về phía Thiên Chấn Thương, tiếp tục nói: "Ngươi còn có nghi ngờ gì không?"

Thiên Chấn Thương lắc đầu.

Mấy người U Hồn Thiên, Tề Hạo cũng đã nhìn ra thái độ của Tần Ninh đối với năm thế lực.

Rất không thân thiện!

Cho dù là từ lúc thế gia Linh Vũ đến Cửu U Đài hỏi thăm vị trí của Vị Ương Thánh Đế, hay là chuyện của con cháu Mặc Vân thị hôm qua cùng với câu hỏi của Thiên Chấn Thương hôm nay.

Tần Ninh đều không thân thiện như vậy cả!

Không khó để nhận ra địch ý của Tần Ninh đối với những người này.

Mà trên thực tế, U Hồn Thiên cũng hiểu được một chút.

Ở trong mắt Tần Ninh, lần này năm thế lực đến thánh cảnh Vị Ương là vì truyền thừa của lão tổ nhà mình và thánh bảo.

Mà Tần Ninh lại đến vì Ma tộc.

Điểm xuất phát đã không giống nhau rồi.

Cho nên Tần Ninh cũng không có tình cảm gì với bọn họ.

"Nếu đã như vậy thì bắt đầu chuẩn bị đi!"

Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Các vị hãy đứng theo vị trí ta nói".

Tần Ninh nhìn bốn phía, sắc mặt bình tĩnh.

Một giây sau, từng thánh văn ngưng tụ ra ngoài cơ thể Tần Ninh.

Lúc này thánh văn tạo thành thánh trận phóng ra từng luồng khí tức khác.

Mà bốn phía dưới chân Tần Ninh giống như đang ở giữa không trung, ngưng tụ ra một trận bát quái.

Trận bát quái kia ngưng tụ ra từng thánh văn, lúc này đang không ngừng mở rộng, trong nháy mắt đã lan tràn lên vách đá xung quanh.

Phía trên dãy núi và dưới chân tám vị Thánh Vương đều xuất hiện một phù ấn.

Càn khôn chấn tốn! Khảm ly cấn đoài!

Từng vị trí bát quái ngưng tụ thành hình.

Lấy Tần Ninh làm trung tâm, hình như có gió lạnh chậm rãi dâng lên.

Dần dà, ánh mắt hắn trở lên lạnh lùng.

"Các vị, hãy thúc dục lực hồn phách trong cơ thể để tiến vào trong trận đi!"

Tần Ninh trực tiếp mở miệng.

Tám vị Thánh Vương lần lượt dùng lực.

Ầm ầm ầm...

Trong phút chốc, ánh sáng dâng lên, tám cột sáng cao ngàn trượng phóng lên trên không trung.

Lúc tám cột sáng cao ngàn trượng kia dâng lên trên đỉnh đầu đám người Tần Ninh, chỉ thấy ánh sáng bắn ra bốn phía, từng tiếng ầm ầm vang lên.

Ầm ầm ầm...

Trong nháy mắt, tám cột sáng chiếu xuống từng luồng sáng, trực tiếp ngưng tụ lên trên đỉnh đầu Tần Ninh.

Dao động khủng bố lập tức lan ra.

Lúc này khí tức khiến không người nào có thể thở được dao động ra.

Chỉ thấy trận pháp Tần Ninh ngưng tụ nhanh chóng xoay tròn.

Mọi người thấy một màn này đều vô cùng chấn động.

"Trận này... Ít nhất là thánh trận cấp chín đi?"

"Nhìn không rõ, chỉ là... thế mà Tần Ninh lại biết được biện pháp phá giải?"

"Cũng không nghe nói người này là đại sư trận pháp mà!"

Rất nhiều võ giả đều bị chiêu thức phá trận hùng vĩ này của Tần Ninh làm cho chấn động.

Tuy nói tám vị Thánh Vương ra lực, thế nhưng rõ ràng Tần Ninh mới là trung tâm tọa trấn.

Phải cần cực kỳ hiểu biết về trận pháp mới có thể làm được!

Mà xung quanh cơ thể Tần Ninh, từng luồng ánh sáng ngưng tụ, lúc này mặt đất dưới chân cũng chấn động theo.

Một bệ đá đột nhiên xuất hiện.

Đường kính bệ đá khoảng ngàn trượng.

Lúc này chúng vừa vặn bao trùm khắp mặt đất xung quanh dãy núi.

Từng tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Sắc mặt Tần Ninh hơi tái nhợt.

Chỉ là bệ đá kia càng lên càng cao, càng lên càng cao, cho đến cuối cùng đi tới dưới chân Tần Ninh, bệ đá bóng loáng dung hợp với trận pháp dưới chân Tần Ninh.

Ầm...

Giờ phút này, một tiếng ầm vang lên.

Trận pháp dung nhập vào trong bệ đá, mặt ngoài bệ đá cũng tách ra một trận pháp, cả hai kết hợp phóng ra khí tức kinh khủng.

Trận bát quái nhanh chóng xoay tròn.

Lúc cả hai hợp nhất, dưới bệ đá bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Lúc bệ đá dâng lên, bốn phía đều vô cùng bóng loáng, thế nhưng lúc này lại xuất hiện từng đường vân.

Những đường vân kia giống như đang vẽ ra một bức tranh.

Mà từng nét vẽ đều phác họa ra một nam một nữ khắc trên hai cánh cửa.

Người đàn ông đẹp trai tuấn tú, người phụ nữ điềm tĩnh xinh đẹp, rất có vẻ trai tài gái sắc.

"Là Vị Ương Thánh Đế!"

Đám người kinh ngạc kêu lên.

Lúc này trên bệ đá, một cánh cửa lớn ngưng tụ ra, dần dần từng tiếng ầm ầm vang lên, lúc này hai cánh cửa đã được mở ra.

Những tiếng ầm ầm đó khiến mọi người đều cảm giác màng nhĩ đang phải chịu chấn động cực lớn.

"Mở, mở...", tiếng vui mừng của đám người không ngừng vang lên.

Vẻ mặt của Tần Ninh lại vẫn thận trọng như cũ.

"Lúc nào ta nói dừng tay thì mọi người cùng nhau dừng tay!"

Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói.

Các vị Thánh Vương đều gật đầu.

Dần dần, tốc độ của trận bát quái càng ngày càng chậm, đến cuối cùng dường như đã hoàn toàn dừng lại.

"Dừng tay!"

Tần Ninh nói một câu.

Tám người thi nhau dừng tay.

Thế nhưng một giây sau, sắc mặt Tần Ninh lại đột nhiên tái đi, phun ra một ngụm máu tươi.

Cả người hắn rơi xuống trên bệ đá, nhìn về phía một phương hướng.

"Thiên Chấn Thương!"

Tần Ninh trực tiếp mở miệng.

Chỉ là hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một bàn tay đen sì đã ngưng tụ ra trong trận pháp trên bệ đá, trực tiếp bắt lấy cả người Tần Ninh.

Uỳnh...

Bên trong bàn tay đen sì đó bộc phát ra một dao động khủng bố.

Bàn tay đó trong nháy mắt xuyên thủng qua cơ thể Tần Ninh.

Trước sau ở giữa, phát sinh tốc độ, thật sự là quá nhanh quá nhanh.

Thiên Chấn Thương thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt đã dẫn đám người Thiên Võ Đạo sau lưng xuyên qua cánh cửa lớn trên bệ đá tiến vào bên trong thánh cảnh Vị Ương.

Mà giờ phút này, đám người Tề Hạo, U Hồn Thiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lại thi nhau muốn tới gần Tần Ninh.

"Đừng tới đây!"

Tần Ninh bỗng nhiên đưa tay bắt lấy bàn tay đen sì kia.

Chỉ thấy trong bóng đen dưới người, một khuôn mặt bỗng nhiên nổi lên.

"Tần Ninh!"

Một giọng nói khàn khàn vang lên, cười lạnh nói: "Xem ra Nhân tộc các ngươi cũng không đoàn kết nhất trí như vậy".

Tần Ninh nhìn về phía bóng đen kia, trên mặt lại nở một nụ cười.

"Ngươi cười cái gì?", khuôn mặt bóng đen kia vô cùng ngạc nhiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom