-
Chương 1871-1875
Chương 1871: Chuyện cũ bí mật
"Ngươi cho rằng ngươi giết mấy tên Ma tộc là không ai cản nổi sao?"
"Đúng đấy, xem thường thế gia Linh Vũ chúng ta, ngươi thì tính là gì?"
"Năm đó thế gia Linh Vũ xưng bá Thiên Hồng, ngươi còn không biết ở nơi nào đâu!"
Nghe được lời nói hống hách của Tần Ninh, mấy thanh niên thế gia Linh Vũ đều tức giận bất bình.
Tần Ninh cười nhạo: "Vì diệt trừ Ma tộc? Có thật thế không?"
Giờ phút này Linh Vũ Thanh Phong lại âm trầm nói: "Tần tông chủ, thế gia Linh Vũ ta vẫn luôn không xuất thế, thế nhưng năm vạn năm trước, Ma tộc làm loạn trong thánh vực Thiên Hồng, thế gia Linh Vũ ta và mấy phe phái khác đã có một trận chiến đẫm máu".
"Cũng bởi vậy nên thế gia Linh Vũ không gượng dậy nổi, năm vạn năm sau mới phát triển được".
"Thế gia Linh Vũ ta có cống hiến rất lớn với thánh vực Thiên Hồng".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh lại khẽ nói: "Cống hiến cái khỉ gì, cút sang một bên, nghe mà buồn nôn".
Tần Ninh nói vậy đã hoàn toàn chọc giận đám người thế gia Linh Vũ.
Chỉ là Tần Ninh cũng không thèm để ý, lại cười nhạo: "Tám vạn năm trước, Ngự Thiên Thánh Tôn đột nhiên xuất hiện, áp chế thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, truyền nhân Thiên Võ Đạo, lúc ấy năm phe phái đó đều ẩn thế không xuất hiện, trong môn phái có cấp bậc Thánh Tôn, Thánh Hoàng".
"Chỉ là khi đó Ma tộc chưa xuất hiện mà mới chỉ bộc lộ tài năng, đưa ra lời hợp tác với năm phe các ngươi, cho các ngươi rất nhiều thánh bảo để tu hành, các ngươi cũng không thèm để ý đến sự xuất hiện của Ma tộc, thậm chí còn cung cấp che chở để bọn họ từng bước xâm chiếm thánh vực Thiên Hồng, lo làm bản thân mạnh lên".
"Kết quả Ngự Thiên Thánh Tôn nhìn trúng một thanh niên... Ôn Lưu Giang đã phát hiện ra điều này, các ngươi thấy Ôn Lưu Giang biết việc này và chuẩn bị nói cho Ngự Thiên Thánh Tôn nên mới lo lắng Ngự Thiên Thánh Tôn vạch mặt, đối phó với các ngươi, cho nên mới giết Ôn Lưu Giang!"
"Giết người hủy thi diệt tích, tự cho là Ngự Thiên Thánh Tôn sẽ không biết được, kết quả lại bị Ngự Thiên Thánh Tôn biết, đánh đến thánh cảnh của các ngươi".
"Nếu không phải có người khuyên ngăn, năm phe phái các ngươi đã bị hủy diệt rồi".
"Mà lúc đó Ma tộc xuất hiện đều bị Ngự Thiên Thánh Tôn diệt trừ".
"Ngự Thiên Thánh Tôn còn dùng biện pháp ép buộc năm phe phái các ngươi, nếu có Ma tộc xuất hiện, năm phe các ngươi cần phải xung phong đi đầu, lúc này mới có chuyện năm vạn năm trước các ngươi đối phó với Ma tộc, tổn thất nặng nề".
"Còn thật sự cho rằng năm phe các ngươi là vì đại nghĩa nên mới diệt trừ Ma tộc sao? Chỉ là bị ép mà thôi".
"Nếu không phải như thế, tám vạn năm trước, năm phe phái đã sớm hóa thành mây khói, biến mất không thấy rồi".
"Các ngươi còn sống là vì chuộc tội!"
"Mà cho đến ngày nay, thánh cảnh Vị Ương xuất hiện, các ngươi thật sự vì diệt trừ Ma tộc sao?"
"Chỉ là vì năm đó đám Thánh Tôn, thậm chí Thánh Đế đỉnh cao của các ngươi đã chết trong thánh cảnh Vị Ương, bị Ngự Thiên Thánh Tôn phong ấn, các ngươi muốn lấy những gì mà lão tổ của các ngươi để lại".
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chính là nói các ngươi đấy!"
Tần Ninh nói liền một mạch.
Trong phút chốc, sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong rất khó coi.
Mà đám người Linh Vũ Dục, Linh Vũ Như Tuyết lại vô cùng giận dữ.
Mấy người U Hồn Thiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều ngẩn người ra.
Thế mà còn có chuyện bí mật như vậy!
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
Linh Vũ Như Tuyết quát lớn: "Tộc ta vì diệt trừ Ma tộc mà đã phải trả giá lớn rất đau đớn, là vì thánh vực Thiên Hồng! Vì đại nghĩa!"
Tần Ninh nhìn Linh Vũ Như Tuyết một cái, bình tĩnh nói: "Đại nghĩa... cái đầu ngươi!"
"Nếu như không chắc chắn thì cứ về hỏi tộc trưởng bây giờ của thế gia Linh Vũ các ngươi xem có phải như thế hay không đi".
"Bây giờ còn mặt dày đến hỏi vị trí của thánh cảnh Vị Ương".
"Có biết vì sao ta xác định các ngươi đến vì những thứ lão tổ nhà mình để lại không?", Tần Ninh cười nhạo nói: "Trong thánh vực Thiên Hồng này, Ma tộc tuyệt đối không chỉ ẩn nấp trong thánh cảnh Vị Ương, mà còn ở những nơi khác nữa, thế gia Linh Vũ các ngươi phát triển lâu như vậy nhưng đã từng ra tay diệt trừ Ma tộc chưa? Nếu như làm rồi thì lần này Cửu U Đài sẽ không có tai nạn như thế".
"Cho nên ta mới nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chính là loại người như các ngươi đấy!"
"Cái gọi là thế gia, truyền nhân võ đạo, ai nấy đều trốn trong thánh cảnh mà lão tổ tông để lại, lo làm mình mạnh lên, hám lợi, còn không biết xấu hổ luôn miệng nói đến đại nghĩa, ngươi xứng sao? Các ngươi xứng sao? Các ngươi xứng cái đầu!"
Tần Ninh gần như dùng hết sự giận dữ của mình để nói ra từng câu đâm thẳng vào tim.
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi?"
Tần Ninh nhìn về phía Linh Vũ Như Tuyết, tiếp tục nói: "Bây giờ cút ra khỏi Cửu U Đài ngay lập tức, nếu còn dám bước vào Cửu U Đài một bước, giết chết không tha".
"Ngươi dám!"
Linh Vũ Dục cũng quát lên.
"Ngươi xem ta có dám hay không?"
Giờ phút này sức mạnh sôi trào trong cơ thể Tần Ninh.
Một tiếng thánh long gầm gừ cũng vang lên bên trong Cửu U Đài.
"Tần tông chủ hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi!", Linh Vũ Thanh Phong biến sắc, vội vàng nói.
Tần Ninh cười mắng: "Hiểu nhầm rồi? Cút!"
"Một tên tiểu bối mà cũng xứng léo nhéo? Kéo trở về dạy bảo cho tốt vào, học được cách ứng xử với người khác trước đi rồi hẵng nói, nếu không...", Tần Ninh liếc qua Linh Vũ Như Tuyết, chậm rãi nói: "Nếu lúc tâm trạng ta không tốt mà nói chuyện với ta như vậy, ta có thể đập chết cô ta chỉ bằng một bàn tay đấy".
Linh Vũ Như Tuyết đang định mở miệng cãi lại.
Tần Ninh lại nói thẳng: "Ngươi nói thêm một chữ nữa thử xem? Ta lập tức làm thịt ngươi, một Thánh Vương nho nhỏ không ngăn được ta đâu!"
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Linh Vũ Như Tuyết trắng bệch, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, không dám nói gì nữa.
Linh Vũ Thanh Phong còn muốn nói điều gì, Tần Ninh lại tiếp tục: "Cút!"
Sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong rất khó coi, ông ta chắp tay quay người rời đi...
Một đám người thế gia Linh Vũ đều rời khỏi Cửu U Đài.
Mà lúc này, U Hồn Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh, giống như là nhìn thấy quỷ.
Chuyện này... Đây là Tần Ninh sao?
Mấy tháng nay Tần Ninh ở trong Cửu U Đài vô cùng khách khí thân thiện.
Làm sao gặp được đám người của thế gia Linh Vũ lại giống như bị châm thùng thuốc nổ vậy!
Sau khi Tần Ninh mắng xong, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhìn về phía U Hồn Thiên cười nói: "Về sau nếu có người của thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và truyền nhân Thiên Võ Đạo đến thì cứ đuổi ra ngoài, nếu ai dám ra tay thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ làm thịt hết".
U Hồn Thiên gật đầu.
Tần Ninh dẫn Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên rời đi.
Gọi tới thử xem nào?
Chỉ cần nhìn thấy một chút là sẽ mắng chết các ngươi!
Tần Ninh chắp tay rời đi, tâm trạng rất tốt.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng vô cùng chấn động.
"Hóa ra những thế gia truyền thừa này năm đó còn có chuyện như vậy!", Diệp Viên Viên chân thành nói: "Ôn Lưu Giang và Ôn Hiến Chi kia có quan hệ như thế nào?"
Tần Ninh nghe thấy lời này thì giật mình, chậm rãi cười khổ nói: "Ôn Lưu Giang là đồ đệ đầu tiên ở đời thứ hai của ta, về sau chết rồi, ta mới nhận Ôn Hiến Chi làm đồ đệ!"
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.
Thì ra là thế!
Khó trách Tần Ninh vừa nhìn thấy người của thế gia Linh Vũ đã xông lên mắng!
Chương 1872: Nhất định phải đi
Diệp Viên Viên hỏi, Tần Ninh cũng không có gì phải giấu diếm, hắn bắt đầu giải thích.
“Ôn Lưu Giang và Ôn Hiến Chi là hai huynh đệ, thiên phú ngự thú của Ôn Lưu Giang cường đại hơn nhiều so với Ôn Hiến Chi, ta cũng rất vừa ý hắn ta”.
“Lúc ấy, ta vô cùng coi trọng Ôn Lưu Giang, vậy nên thường xuyên phái hắn ta đến những nơi cực kỳ nguy hiểm trong thánh vực Thiên Hồng để rèn luyện khả năng ngự thú của mình”.
“Có một lần, hắn ta phát hiện ra sự tồn tại của Ma tộc, thế mà bọn chúng lại có giao dịch với các thế gia, vì thế Ôn Lưu Giang tiếp tục điều tra sâu thêm, kết quả phát hiện ra, chuyện này là sự thật”.
“Ma tộc cung cấp cho những thế lực này các thánh bảo, tài nguyên tu hành, còn bọn họ cung cấp cho Ma tộc một số nơi bí mật, để Ma tộc cư trú”.
“Sau đó, Ôn Lưu Giang bị phát hiện, bị bọn họ giết chết, tiêu huỷ thi thể, xoá bỏ mọi dấu vết, mà ta thì vẫn luôn không tìm được Ôn Lưu Giang”.
“Đến cuối cùng ta mới biết được việc này, lúc đó, ta đã giết chết Thánh Đế của năm phương thế lực, nhưng sau đó lại bị người ta cản trở nên mới không diệt toàn bộ năm thế lực đó”.
Tần Ninh thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp: “Cũng chính vì như vậy mới khiến cho Ôn Hiến Chi phải chịu một cú sốc lớn, đầu óc không được bình thường”.
“Về sau, ta để lại phù chú nên mới có chuyện năm phương thế lực chống lại Ma tộc, tuy rằng ta đã thay đổi thân phận, địa vị, hiểu biết cũng không nhiều lắm, nhưng xem tình hình hiện tại của thánh vực Thiên Hồng cũng có thể hiểu được, những năm gần đây, năm phương thế lực này vẫn chưa xảy ra trận ác chiến nào với ma tộc, chỉ yên ổn truyền thừa”.
“Mà thời điểm này xuất hiện, chính là vì thánh cảnh Vị Ương…”
Tần Ninh không nói tiếp.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, lần này, người của thế gia Linh Vũ đến đây là vì cái gì.
Chỉ là, rốt cuộc năm phương thế lực này còn có liên hệ với Ma tộc hay không, hắn cũng không xác định.
Chuyện này, còn cần phải điều tra.
Nhưng lần này bị mắng chửi, người của thế gia Linh Vũ phải chấp nhận, cho dù tiếp tục bị mắng cũng phải chấp nhận!
Làm sai thì đáng bị đánh!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bây giờ mới biết.
Thì ra ở kiếp thứ hai, Tần Ninh còn có một người đồ đệ là Ôn Lưu Giang!
Chuyện này, Tần Ninh chưa từng nhắc đến.
Có lẽ, khi nhìn thấy người của thế gia Linh Vũ, bọn họ đã gợi lên ký ức về Ôn Lưu Giang trong lòng Tần Ninh, vậy nên mới khiến cho Tần Ninh tức giận như thế!
Trở về Thánh Uyên đàm, Tần Ninh ngồi trên đài đá, ngẩn người nhìn mặt nước.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở một bên tu hành, cũng không tới gần.
Có những chuyện, cho dù là thời gian cũng không thể nào xoá nhoà đi được.
Tình cảm của Tần Ninh đối với đồ đệ cưng Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, hai người đều nhìn thấy rõ.
Khi đó, nỗi đau mất đồ đệ của Tần Ninh, tâm trạng đau khổ cùng cực ấy, thật khó để tưởng tượng ra được…
Giờ phút này, quả thật là Tần Ninh khó có thể bình ổn nỗi lòng.
“Lưu Giang…”
Tần Ninh nỉ non rồi thở dài một tiếng!
…
Bên ngoài Cửu U Đài, chim đại bàng giương cánh bay, rời khỏi thánh sơn Cửu U.
Trên lưng đại bàng là hơn trăm người đang đứng, tâm trạng suy sụp.
Linh Vũ Dục nhìn về phía Linh Vũ Thanh Phong, lên tiếng dò hỏi: “Thanh Phong thúc, những lời Tần Ninh nói đều là sự thật sao?”
“Không thể nào!”
Linh Vũ Như Tuyết quát lớn: “Chắc chắn là tên khốn kiếp đó đang nói hươu nói vượn, nói xấu thế gia Linh Vũ chúng ta, chúng ta chống lại Ma tộc là vì nghĩa lớn!”
Linh Vũ Như Tuyết nhìn Linh Vũ Thanh Phong, lập tức nói: “Thanh Phong thúc, ngươi nói xem!”
Sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong u ám, quát lớn: “Câm miệng!”
Không khí yên tĩnh.
Một lúc sau, Linh Vũ Thanh Phong mới nói: “Năm đó, thế gia Linh Vũ chúng ta, cùng với tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và truyền nhân Thiên Võ Đạo, vốn dĩ có quan hệ không tồi với Ngự Thiên Thánh Tôn, nhưng mà sau đó, quả thật là đã xảy ra một số tranh chấp”.
“Mà sự việc tranh chấp ấy đã khiến cho tất cả Thánh Đế trong năm phương thế lực chúng ta bị giết chết toàn bộ”.
Lời này vừa nói ra, Linh Vũ Dục kinh ngạc nói: “Thánh Đế bị giết? Năm đó, không phải là Ngự Thiên Thánh Tôn có cảnh giới Thánh Tôn thôi sao?”
“Đó chỉ lúc ban đầu thôi, hắn được xưng tụng là Ngự Thiên Thánh Tôn, nhưng trên thực tế, sau này, cái tên Ngự Thiên Thánh Đế mới là chính xác”.
Linh Vũ Thanh Phong nói tiếp: “Sự việc đã xảy ra từ tám vạn năm trước, nguyên nhân cụ thể là như thế nào, ta cũng không rõ lắm…”
“Chỉ là lần đó, đúng là các phương thế lực chúng ta đã suýt chút nữa bị tiêu diệt toàn bộ”.
“Nghe nói là có người khuyên ngăn, nên mới có thể giữ lại được”.
“Chỉ là, cũng bởi vì việc này mà một thân tuyệt học của lão tổ thế gia Linh Vũ chúng ta, Linh Vũ Bá và tuyệt bảo của thế gia Linh Vũ đều biến mất không thấy tăm hơi”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Linh Vũ Thanh Phong lẩm bẩm nói: ‘Ta nghe nói…”
“Lúc ấy, Thánh Đế và Thánh Tôn cường đại trong thế gia Linh Vũ chúng ta, cùng với tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, và Thiên Võ Đạo đều bị giết chết, sau đó, bị Ngự Thiên Thánh Tôn mang vào thánh cảnh Vị Ương, niêm phong cất giữ trong đó”.
“Hơn nữa, Ngự Thiên Thánh Tôn còn hạ chú chúng ta, nếu như Ma tộc xuất hiện mà chúng ta không ra tay chống lại thì năm tộc chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!”
“Năm đó, Ma tộc càn quét đến, năm phương thế lực chúng ta chiến đấu quyết liệt, gần như là trả cái giá đắt để chống lại, lúc đó, hẳn là phù chú đã được phá giải, nhưng lão tổ chúng ta lại giữ lại, điều đó khiến cho người trong tộc canh cánh trong lòng”.
Nghe được những lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Đây là chuyện bí mật, Linh Vũ Thanh Phong là Thánh Vương, cũng chỉ là nghe nói như vậy.
Chẳng lẽ những điều Tần Ninh nói là sự thật?
“Thánh cảnh Vị Ương kia…Chúng ta không đi nữa?”
“Nhất định là phải đi!”
Linh Vũ Thanh Phong mở miệng nói: “Lần này phải trở về bẩm báo tộc trưởng”.
“Tần Ninh này có quan hệ không tầm thường với Ôn Hiến Chi, năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn nương tay, nhưng mà Ôn Hiến Chi vô cùng oán hận chúng ta”.
“Ôn Lưu Giang, là đại ca của hắn ta…”
Giờ phút này, mọi người đều kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe chuyện này, hiện giờ, bọn họ chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng.
Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn cho rằng bọn họ vì nghĩa lớn.
Nhưng sự thật là bọn họ bị uy hiếp, bức bách phải làm như vậy!
Rốt cuộc là vì sao lại bị Ngự Thiên Thánh Tôn uy hiếp cưỡng bức?
Chẳng lẽ, thật sự giống như lời Tần Ninh nói, bởi vì…bọn họ hợp tác với Ma tộc?
“Được rồi, đây cũng không phải là chuyện mà các ngươi nên quan tâm”.
Linh Vũ Thanh Phong lập tức nói: “Kế tiếp trở về trong tộc, dốc lòng tu hành, ta thấy Tần Ninh kia có thực lực rất cường đại, hai người Linh Vũ Như Tuyết và Linh Vũ Dục các ngươi cũng không nhất định là đối thủ của hắn”.
“Còn cả hai cô gái bên cạnh hắn nữa, cũng không phải là người tầm thường!”
Linh Vũ Như Tuyết hừ một tiếng: “Nếu như Linh Vũ Phượng tỷ tỷ, Linh Vũ Tốn và Linh Vũ Uý đại ca đều ở đây, tên Tần Ninh này…”
“Được rồi!”
Linh Vũ Thanh Phong mở miệng quát lớn, sau đó không nói gì thêm.
Thân là Thánh Vương mà bị người ta mắng chửi răn dạy như thế, mất hết cả mặt mũi, trong lòng Linh Vũ Thanh Phong cũng vô cùng khó chịu.
Nhưng mà Tần Ninh…quả thực là rất khủng bố.
Nếu như ở trong Cửu U Đài giao chiến với hắn, hẳn là sẽ chết không thể nghi ngờ.
Mà bây giờ xem ra, Tần Ninh và Ôn Hiến Chi có quan hệ rất khăng khít.
Nếu thật sự là như thế, lần này, chuyện ở thánh cảnh Vị Ương, sợ là không dễ thực hiện.
Trong lòng tràn đầy lo lắng, Linh Vũ Thanh Phong dẫn một đám người trở về thế gia Linh Vũ, mở ra thánh cảnh để tu hành…
Một ngày trôi qua.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tu hành, dần dần cũng nắm vững được con đường tăng lên của cảnh giới Thiên Thánh.
Tần Ninh cũng vui vẻ, tự do mấy tháng trời, vô cùng thoải mái.
Những năm gần đây, quãng thời gian này là lúc hắn cảm thấy thư thái nhất.
Chỉ là không biết bốn người Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư và Tiên Hàm đang ở nơi nào.
Diệp Viên Viên đã đến U Châu, hẳn là bốn người họ cũng ở trong thánh vực Thiên Hồng, bây giờ, hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn chưa thấy xuất hiện thì quả thật là kỳ quái.
Chương 1873: Cũng là vì các nàng
Chẳng lẽ bốn người này đều chạy ra bên ngoài thánh vực Thiên Hồng, hay là, xuất hiện điều gì ngoài ý muốn?
Về phần Cốc Tân Nguyệt…Tần Ninh cũng không có gì phải lo lắng.
Cốc Tân Nguyệt là người tỉnh táo, tốc độ tăng lên của thực lực cũng cực kỳ khủng bố.
Còn Tiên Hàm, Tần Ninh cũng không lo.
Người này là kẻ có đầu óc, sẽ không tự rước lấy họa cho bản thân, trừ khi gặp phải chuyện cực kỳ không may.
Nhưng hắn lại tương đối lo lắng cho U Tiêu Tiêu và Lý Nhàn Ngư.
U Tiêu Tiêu có tâm tư đơn thuần, lại còn là dòng tộc Cửu U Chu Tước, có huyết mạch thần thú, nếu như bị người khác biết được thì rất phiền phức.
Còn Lý Nhàn Ngư…là người hướng nội, trong mấy người bọn họ, cậu ấy chính là người hướng nội nhất.
Hôm nay, U Hồn Thiên đi vào trong sơn cốc, nơi mà Tần Ninh ở.
“Trong khoảng thời gian này, làm phiền rồi”, Tần Ninh cười nói.
U Hồn Thiên cũng nghiêm mặt nói: “Sao Tần tông chủ lại nói như vậy, ngươi ở lại bên trong Cửu U đài là lời cảnh cáo đối với những người có ý đồ làm loạn, bảo vệ Cửu U đài chúng ta, sao lại nói là làm phiền được?”
Tần Ninh lại nói: “Trong mấy ngày tới, ta quyết định sẽ đến thánh cảnh Vị Ương trước một bước”.
Trên thực tế, hắn biết thánh cảnh Vị Ương ở chỗ nào.
Nhưng cũng đã mấy vạn năm trôi qua, vị trí cụ thể có lẽ đã có những biến động, cho nên hắn mới muốn để cho U Hồn Thiên dẫn theo người đi cùng.
U Hồn Thiên nghe vậy thì gật đầu nói: “Trước mắt, chuyện trong Cửu U đài cũng coi như là đã ổn định, ta sẽ dẫn theo Lý Tín hộ pháp và Sở Hà hộ pháp đi cùng với Tần công tử”.
Tần Ninh nghe xong mỉm cười: “Ý của ta là truyền tin tức này ra ngoài”.
“Hửm?”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của U Hồn Thiên, Tần Ninh cười nói: “Thông báo cho thánh quốc Đại Tề, Yến gia và Diệp tộc tập trung ở dãy U Vân đi!”
“Hơn nữa, một khi tin tức này được truyền ra ngoài, tất cả đám yêu ma quỷ quái trong thánh vực Thiên Hồng đều sẽ xuất hiện”.
“Chúng ta không có khả năng ngăn cản toàn bộ, nếu như bọn họ muốn đến thì cứ để bọn họ đến đi”.
U Hồn Thiên khẽ gật đầu.
“Trong thánh cảnh Vị Ương, khó mà đảm bảo được việc Ma tộc không có chuẩn bị gì ở phía sau, tuy rằng hai vị Thánh Hoàng đã chết trận, nhưng hẳn là vẫn còn không ít Thánh Vương, chuyến đi này cũng rất gian nan, hiểm trở”.
“U đài chủ, ngươi cần phải cẩn thận, bảo vệ kỹ lưỡng Cửu U đài của các ngươi”.
“Cảm ơn ý tốt của Tần tông chủ”.
U Hồn Thiên chắp tay nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ bắt đầu chuẩn bị”.
“Mười ngày sau xuất phát, được không?”
“Được!”
Sau khi bàn bạc cùng U Hồn Thiên, Tần Ninh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra.
Vân Sương Nhi tiến lại gần, tò mò hỏi: “Lần này, chàng muốn tiêu diệt hoàn toàn nanh vuốt của Ma tộc ở thánh vực Thiên Hồng sao?”
“Không chỉ như vậy!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Thánh cảnh Vị Ương này là do Vị Ương Thánh Đế tạo dựng nên trong thánh vực Thiên Hồng”.
“Mười vạn năm trước, Vị Ương Thánh Đế chính là người sáng lập nên thánh vực Thiên Hồng, đó là một vị Thánh Đế đứng đầu, cái tên thánh vực Thiên Hồng này tồn tại là dựa theo tên của người yêu ông ấy, Thiên Hồng”.
“Sau đó, Vị Ương Thánh Đế mất, thánh cảnh Vị Ương cũng biến mất một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta tìm ra được, tiến vào tìm kiếm”.
“Vốn dĩ, nơi này đã bị người ta khám phá hoàn toàn, nhưng chưa một ai phát hiện ra thứ gì mà Vị Ương Thánh Đế để lại, một chút tung tích cũng không hề có, nhiều người cảm thấy, có lẽ những thứ đó đã bị người đến sớm hơn lấy mất, hoặc là cũng có thể Vị Ương Thánh Đế căn bản chẳng để lại thứ gì cả”.
Diệp Viên Viên không nhịn được nói: “Năm đó, chàng cũng đi vào, chàng có phát hiện ra cái gì không?”
Tần Ninh cười nói: “Lúc trước, ta giết chết Thánh Đế, Thánh Tôn của năm phương thế lực, niêm phong truyền thừa của năm thế lực này trong một bí cảnh của thánh cảnh Vị Ương”.
“Vòng ngoài của thánh cảnh Vị Ương quả thật là đã bị người ta khám phá xong rồi, nhưng trên thực tế, những thứ mà Vị Ương Thánh Đế khi còn sống để lại đều ở vòng trong, nhưng mà…ta cũng không đụng vào”.
Nghe được những lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngạc nhiên.
“Vì sao không đụng vào? Đồ của một vị thánh đế đứng đầu, hẳn là sẽ làm cho người ta cực kỳ thèm muốn mới phải chứ?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Bởi vì lúc ấy đã là trở thành Thánh Đế, hơn nữa, tình yêu của Vị Ương Thánh Đế và phu nhân Thiên Hồng làm cho ta rất kính nể, bởi vì phu nhân của mình mất, vị Thánh Đế này buồn bực không vui, cuối cùng cũng mất, người như thế, có một vài người sẽ cảm thấy nực cười, nhưng ở trong mắt ta lại rất đáng tôn trọng, ông ấy là người có tình cảm sâu đậm…”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều có thể hiểu được.
Năm đó, Tần Ninh tiến vào nơi trung tâm của thánh cảnh Vị Ương, tìm được tất cả những thứ mà Vị Ương Thánh Đế để lại.
Nhưng Tần Ninh lại không hề đụng vào.
Sau đó, vì cái chết của Ôn Lưu Giang mà Tần Ninh tức giận giết chết Thánh Đế, Thánh Tôn của năm phương thế lực, niêm phong truyền thừa của bọn họ vào trong thánh cảnh Vị Ương.
Khó trách thế gia Linh Vũ lại nóng lóng muốn tiến vào thánh cảnh Vị Ương như vậy.
Vân Sương Nhi nói tiếp: “Vậy lần này, chàng định đem truyền thừa của năm phương thế lực trả lại cho bọn họ?”
“Trả? Đó là điều không thể nào xảy ra!”
Tần Ninh cười nói: “Cho dù ta có vui lòng thì Ôn Hiến Chi cũng nhất định sẽ không vui, năm đó, ta không tiêu diệt toàn bộ năm phương thế lực kia, trong lòng Ôn Hiến Chi đã có sự bất mãn”.
“Lần này, sở dĩ ta lại đến đó, một là bởi vì Ma tộc, hai cũng là vì các nàng”
Tần Ninh vừa nói xong, hai người sửng sốt.
“Hai người các nàng, đám người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương…Còn có Lý Nhàn Ngư, Tiên Hàm, Nguyệt Nhi và Tiêu Tiêu sau này sẽ gặp lại, bọn họ đều phải tăng thực lực”.
“Cho dù là chí bảo truyền thừa hay những thứ mà Vị Ương Thánh Đế để lại, đều đủ để cho các nàng phá vỡ gông xiềng của cảnh giới, rất nhanh sẽ đạt được thành tựu Thánh Vương, Thánh Hoàng!”
Tần Ninh lại cười nói: “Còn hai tên nhóc thối Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương này đã nói, trong vòng mười năm phải tiến vào cảnh giới Thánh Vương, người làm sư tôn là ta đây cũng cảm thấy áp lực rất lớn”.
Nghe được những lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng hiểu được ý tưởng của Tần Ninh.
Thánh cảnh Vị Ương!
Xem ra, trong đó tồn tại rất nhiều thứ không thể nào tưởng tượng nổi.
Trong lòng hai người cũng bắt đầu tò mò…
…
Sau khi tin tức được truyền ra mấy ngày, một đội người ngựa đã đến Cửu U đài.
Thanh Minh của Thanh Châu.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Tiên Nhân mang theo vài vị Thiên Thánh trung tâm của Thanh Minh, ngựa không ngừng vó chạy tới Cửu U đài dưới sự dẫn đường của Cửu Anh.
Sơn cốc, bên trong lầu các.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cung kính hành lễ.
“Đều đã là cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, không tồi không tồi!”, Tần Ninh vừa lòng gật đầu.
Hơn nữa, Tiên Nhân phu nhân cũng đã tới cảnh giới Thánh Nhân.
Xem ra, Dương Thanh Vân đã cho Tiên Nhân một viên Tịnh Ma Châu Đan.
Đối việc này, Tần Ninh cũng không để ý.
Tiên Nhân vô cùng quan trọng đối với Dương Thanh Vân, nếu như cảnh giới chênh lệch quá lớn, trong lòng Dương Thanh Vân sẽ khó có thể thừa nhận được.
“Cảm ơn Tịnh Ma Châu Đan của sư tôn”.
Dương Thanh Vân cười nói.
“Bây giờ Thanh Minh thế nào rồi?”, Tần Ninh quan tâm hỏi.
“Khởi bẩm sư tôn, hiện giờ, Thanh Minh đã thu phục được hầu hết các địa phương của Thanh Châu, tuy rằng lòng người không đồng nhất, nhưng điều này cũng cần có thời gian để tích luỹ”.
Dương Thanh Vân cười nói: “Đệ tử nhất định sẽ làm được, thống nhất Thanh Châu”.
“Tốt!”
Trên thực tế, Tần Ninh yêu thích tính cách của Dương Thanh Vân nhất.
Có nghị lực, có lòng kiên nhẫn.
Điều này, hai đệ tử còn lại không thể nào so được.
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: “Sư tôn, người có không ít Tịnh Ma Châu Đan phải không? Cho con thêm một viên đi?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương.
Chương 1874: Các nơi tụ họp
“Ngươi muốn nhiều như vậy làm gì?”
Nghe được câu hỏi này, Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Người trong Thanh Minh, cũng cần…”
“Tên nhóc Dương Thanh Vân này da mặt mỏng, khó mà nói ra được, da mặt con lại dày, đương nhiên là để con nói rồi”.
“Dùng Tịnh Ma Châu Đan để thu phục lòng người thôi!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân.
Dương Thanh Vân cũng nói: “Quả thật là thiếu một ít, nhưng mà không có cũng không sao, dù sao thì bây giờ Thanh Châu cũng coi như là đã ổn định rồi”.
Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, khoát tay nói: “Không sao, lần này đi vào thánh cảnh Vị Ương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Mấy ngày sau đó, đám người Thánh Thú tông cũng đã đến.
Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ dẫn theo hơn một trăm Thiên Thánh nòng cốt được chọn ra từ Thánh Thú tông, đi đến Cửu U đài.
Tiếp đó là U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà cũng dẫn theo hơn trăm vị Thiên Thánh, tập trung đông đủ.
Hôm nay, mọi người xuất phát, trước hết là đi đến dãy U Vân.
Cả thánh vực Thiên Hồng có diện tích đất liền rất lớn, dân số hơn một nghìn tỷ người.
Thánh vực Thiên Hồng có thánh hà Thiên Hồng cắt ngang qua, chia thánh vực Thiên Hồng thành hai phía nam bắc.
Dãy U Vân kéo dài từ nam đến bắc, đến thánh hà Thiên Hồng thì chia phía nam của thánh hà Thiên Hồng thành hai bên đông tây.
Phía đông là U Châu.
Còn phía tây là Yến Châu và Thanh Châu.
Mọi người cưỡi phi cầm, tốc độ cũng không tính là chậm, trong thời gian mấy ngày, đã đến được dãy U Vân.
Dãy núi này gần một toà thành trì, quy mô cũng không lớn, chỉ có mấy chục vạn dân cư mà thôi.
Mà giờ phút này, trong thành trì đã có không ít bóng người tới tới lui lui.
Thánh quốc Đại Tề có bốn vị Thánh Vương Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Thiên Minh và Tề Hạo dẫn đội.
Trong Diệp tộc thì có Diệp Chính Thiên và Diệp Khai Nguyên dẫn đội.
Còn Yến gia có hai người Yến Thần và Yến Nam Vân.
Mà bên phía Diệp tộc và Yến gia, trừ bốn vị Thánh Vương ở bên ngoài này, còn có mấy cỗ khí tức mạnh mẽ, bùng nổ trong thành.
U Hồn Thiên mở miệng nói: “Lần này, hai người Yến Thiên Bảo và Yến Ngọc Sơ của Yến gia, cùng với ba vị lão Thánh Vương Diệp Minh Chiêu, Diệp Minh Khôn và Diệp Minh Nguyệt của Diệp tộc cũng ra tay!”
Lần này, có thể nói là tất cả Thánh Vương trong thánh vực Thiên Hồng đều hội tụ tại đây.
Bá chủ bốn phương có mười sáu vị Thánh Vương ra tay.
Đây là còn chưa tính các võ giả độc tu, nhóm thế gia, gia tộc lánh đời tu luyện đến cảnh giới Thánh Vương…
Phi cầm hạ xuống, tiến vào trong thành.
Đám người Diệp Chính Thiên, Yến Thần, Tề Hạo đều đi ra đón tiếp.
Địa vị của Tần Ninh xưa đâu bằng nay.
Có thể giết chết cảnh giới Thánh Hoàng, khiến kẻ khác cực kỳ chấn động.
Theo nhóm người bọn họ, mọi người đi đến một tòa phủ đệ.
Giờ phút này, trong đình viện của phủ đệ, từng dáng người đang đứng vững.
Nhìn kỹ mới thấy, tất cả đều là Thánh Vương từ các nơi.
Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh tiến lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi Tần Ninh.
Hai vị Yến Thiên Bảo và Yến Ngọc Sơ thì gật đầu chào hỏi.
Về phần ba vị Thánh Vương của Diệp tộc thì vẫn chưa có thái độ gì.
U Hồn Thiên cũng hành lễ với từng người một.
Cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được, lực lượng bùng nổ mạnh mẽ ra sao.
Trong toà đình viện này, gần như tụ tập tất cả những người mạnh nhất của thánh vực Thiên Hồng.
Tần Ninh nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói.
“Hẳn là mọi người đều biết đến thánh cảnh Vị Ương”.
“Năm đó, quả thật là nơi này đã bị rất nhiều người đến thăm dò, nhưng trên thực tế, trong đó vẫn còn tồn tại một nơi cực kỳ bí mật, chưa bị người ta khám phá ra, Ma tộc mai phục ở nơi nào đó, bắt giữ toàn bộ Thánh Vương của Cửu U đài, điều này đủ để chứng minh, trong thánh cảnh Vị Ương tồn tại dấu vết của Ma tộc”.
“Nhưng trừ lần đó ra, ta có thể nói rõ ràng cho các ngươi biết, những thứ là Vị Ương Thánh Đế để lại, cùng với…”
Tần Ninh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Cùng với truyền thừa và thánh bảo do Thánh Đế, Thánh Tôn của năm phương thế lực thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và Thiên Võ Đạo để lại!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
“Tần tông chủ, năm phương thế lực kia…”
Tần Ninh nói thẳng: “Vẫn chưa tiêu diệt toàn bộ, ngược lại, mấy vạn năm qua, bọn họ còn phát triển tốt hơn so với các ngươi”.
Tần Ninh không nhiều lời về chuyện này.
“Lần này, mục tiêu hàng đầu là diệt ma, các ngươi nên hiểu rõ, nếu như không giết sạch Ma tộc, chuyện của Cửu U đài sẽ xảy ra trên người các ngươi”.
“Sau đó là chuyện tìm kiếm những thứ mà Vị Ương Thánh Đế để lại, cùng với truyền thừa của năm phương thế lực, về phần các ngươi có thể tìm được hay không, tìm được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của bản thân các ngươi”.
Nghe được những lời này, xung quanh vang lên tiếng bàn luận nho nhỏ.
Tần Ninh nói tiếp: “Yên tâm, lần này tìm các ngươi đến không phải là để cho các ngươi đi chịu chết, cho dù là bất kỳ ai gặp được Ma tộc đều có thể trực tiếp báo cho ta biết, về phần bảo vật, ai tìm được thì là của người đó, ta sẽ không tranh đoạt, tất nhiên, nếu như các ngươi muốn tranh đoạt đồ của ta thì cũng có thể thử xem”.
Nghe được những lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.
Tuy nói ngày đó Tần Ninh dựa vào mạch Thánh Long của Cửu U đài bộc phát sức mạnh cường đại.
Còn bây giờ, tuy rằng thực lực của bản thân Tần Ninh không thể đánh lại được Thánh Vương, nhưng cũng là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Dịch Bình Xuyên là Đại Thánh Vương, cùng với Địch Nguyên là Tiểu Thánh Vương.
Còn có Xích Vũ Thiên Phong Điêu có thực lực Thánh Vương tam hiền.
Bọn họ cũng không dám làm liều.
Tần Ninh lại nói: “Ngày mai xuất phát, tiến vào dãy U Vân, hôm nay, mọi người đi chuẩn bị đi”.
Dứt lời, mọi người rời đi.
Thánh cảnh Vị Ương!
Từ mười vạn năm trước đã có tràn ngập những lời đồn đại về nơi này.
Nghe nói năm đó, có một đám người mạo hiểm tiến vào trong đó, tìm được không ít cơ duyên.
Mà hôm nay nó lại xuất hiện, không thể nghi ngờ là khiến cho người ta cảm thấy kích động.
Trong thành nhỏ, tại một quán rượu, trong một gian phòng khách.
Một cô gái đang tuổi xuân thì, trang phục không chỉnh tề chậm rãi đứng dậy.
Mà phía trên giường là một người thanh niên có dáng vẻ thư sinh, giờ phút này, nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt dại ra, dáng người gầy yếu đến đáng sợ.
Cô gái đứng dậy, mặc lên chiếc váy màu tím, thần thái quyến rũ động lòng người.
“Ai, thật sự là vô nghĩa mà…”
Cô gái thì thào nói, bóng hình cũng lập tức biến mất không thấy đâu.
Mà người đàn ông đang ở trên giường dần dần mất đi sự sống, không còn chút hơi thở nào.
Cô gái đó xuất hiện trên đường phố, thế nhưng lại với dáng vẻ còng lưng, khom người, làn da đầy nếp nhăn, bộ dạng như một bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi.
“Lão bà bà, ta dìu ngươi đi?”
Một tiếng cười vang lên, chỉ thấy một thiếu niên ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi tiến đến dìu bà lão.
“Quỷ Kiếm tiên sinh bây giờ cũng có nhã hứng đến tranh đoạt vũng nước đục này sao?”
Bà lão cười nói.
“Tử Nhân Nguyên, ngươi cũng đã đến đây, đương nhiên là ta cũng phải đến xem một chút rồi…”
Thiếu niên cười nói: “Dù sao cũng là Vị Ương Thánh Đế, vị Thánh Đế mạnh nhất trong thánh vực Thiên Hồng chúng ta năm đó!”
Nghe được những lời này, bà lão lại nói: “Nói như vậy, mấy lão già kia đều đến đây?”
“Hẳn là như vậy!”
Thiếu niên cười cói: “Cầm Thiên Thánh Vương, Cửu Đỉnh Thánh Vương, Tuyết Hồ Thánh Vương, Thánh Thủ lão nhân, ta đã gặp bọn họ!”
“Về phần những người khác, có lẽ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu!”
Chương 1875: Cấp bậc không giống nhau
Lời này vừa nói ra, bà lão cười lớn: “Thật náo nhiệt…”
“Đám tiểu bối Cửu U đài, Đại Tề, Yến gia và Diệp tộc đều ra tay”.
“Đoán chừng thế gia Linh Vũ…tộc Đoạn Tình…các truyền thừa lánh đời cũng sẽ xuất hiện…”
Giờ phút này, người thiếu niên cười: “Tử Nhân Nguyên, ngươi thích đàn ông đẹp mắt như vậy, hẳn là ngươi cũng vừa mắt cái tên Tần Ninh kia”.
“Nếu như có thời gian, ngươi thử đi xem thế nào, nói không chừng lại là đồ bổ đối với ngươi đấy?”, thiếu niên cười hì hì nói.
Nghe được những lời này, Tử Nhân Nguyên đáp lại: “Hắn cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc, bà đây có chút sợ hãi!”
Rõ ràng là dáng vẻ của một bà lão, nhưng giọng điệu lại giống như một cô gái.
Quỷ Kiếm tiên sinh cũng không nhiều lời, chỉ cười nói: “Bạn bè cũ khó có cơ hội gặp được, bằng không, chúng ta tạm thời kết thành liên minh đi? Bốn phương thế lực như Đại Tề, năm phương thế lực như thế gia Linh Vũ cũng không dễ trêu chọc như vậy, lần này, chính là phải tranh thức ăn trước miệng hổ!”
“Có phải ngươi cũng nói với mấy người bọn họ những lời này không?”
Nghe xong, Quỷ Kiếm tiên sinh cũng không xấu hổ, thản nhiên nói: “Hợp tác thôi mà, tất nhiên là càng nhiều đồng bọn càng tốt”.
“Ngươi yên tâm đi, nếu như không tranh giành với ta, tất nhiên là ta cũng sẽ không đối phó ngươi, ta cũng không muốn trải nghiệm Quỷ Kiếm của ngươi”, Tử Nhân Nguyên cười nói: “Uống rượu thì không cần, ta sợ bị ngươi hạ độc, dùng một kiếm chém đầu ta”.
Lúc này, hai bóng người tách ra.
Quỷ Kiếm tiên sinh nhìn Tử Nhân Nguyên đã đi xa, thân hình cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Trước mắt, trong toà thành nhỏ hơn mười vạn dân cư này, có thể nói là rồng núp hổ nằm.
Mà giờ phút này, trên đường phố, Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, cùng với đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Được chậm rãi tản bộ.
Thạch Cảm Đương khó hiểu nói: “Sư tôn, đây chỉ là một tòa thành nhỏ, có cái gì đẹp đâu chứ?”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, không nói gì.
Dương Thanh Vân bất đắc dĩ: “Ngươi động não một chút được không?”
“Sư tôn thả ra tin tức, gần như cả thánh vực Thiên Hồng đều biết, có bao nhiêu người đỏ mắt vì thánh cảnh Vị Ương, có bao nhiêu người tới đây?”
“Sư tôn đang muốn nhìn một chút, xem là có những ai tới!”
Lúc này Thạch Cảm Đương mới hiểu ra.
Ánh mắt hắn ta đảo xung quanh, Thạch Cảm Đương cảm thấy cho dù là ai cũng thật là kỳ quái.
Tần Ninh gõ đầu Thạch Cảm Đương, cười nói: “Đừng nhìn nữa, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm một vị Thánh Vương cả nửa ngày, ngay cả sát ý của người ta cũng xuất hiện luôn rồi!”
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy cổ mình bỗng nhiên lạnh lẽo.
Thánh Vương?
Người nào?
Là ai?
Thạch Cảm Đương nhích lại gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Sư tôn, không phải là có cực ít Thánh Vương sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy?”
“Nhiều sao?”
Tần Ninh cười nói: “Bốn phương thế lực cộng lại cũng chỉ có hơn mười người, như thế này mà cũng tính là nhiều sao?”
“Ngươi gặp được những Thánh Vương khác, có thể đó là những độc tu giả một lòng tu đạo, không màng chuyện đời, một bộ phận nhỏ Thánh Vương này, có vài vị tương đối lợi hại”.
“Hoặc là cũng có thể là nhóm thế hệ sau của năm phương thế lực truyền thừa như thế gia Linh Vũ, đã mấy vạn năm trôi qua, bọn họ có bao nhiêu người, ta cũng không nhớ rõ”.
Thạch Cảm Đương gãi gãi đầu nói: “Vất vả lắm con mới đến được cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, tại sao con lại có cảm giác, Thiên Thánh có chút không đáng giá?”
Dương Thanh Vân cũng nói: “Không phải là Thiên Thánh không đáng giá, mà là cấp bậc những người ngươi tiếp xúc không giống nhau”.
Thạch Cảm Đương cẩn thận nhớ lại, cũng cảm thấy rất có đạo lý.
Trước kia, khi còn là Địa Thánh, nhìn thấy Thiên Thánh đều gào to.
Còn Thánh Vương, cho dù có đụng mặt, có Thánh Vương nào nhàn rỗi đến đau trứng, nhất định phải đối phó với hắn ta?
Một ngày trôi qua, Tần Ninh dẫn theo mấy người đi dạo một vòng quanh thành nhỏ, nhưng cái gì cũng không nói.
Mặt trời lặn về phía tây, mấy người bọn họ đi vào một gian tửu lâu, ngồi xuống gọi chút đồ ăn.
Đám người Dịch Bình Xuyên đều cung kính nhìn về phía Tần Ninh, không dám nói cười.
Lần này không giống với những lần trước.
Vốn tưởng rằng là tổ sư thúc, ai ngờ lại thành tổ sư gia!
Bọn họ mà còn dám làm loạn, sau khi tổ sư trở về, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bọn họ.
Dọc đường đi, cũng chỉ có mình Thạch Cảm Đương líu ríu không yên.
Dù sao thì Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng là đồ đệ của Tần Ninh.
Còn bọn họ lại là….đồ tôn của hậu bối!
Chênh lệch không nhỏ.
Mấy người ngồi xuống, không bao lâu sau, thức ăn được bưng lên.
Thành nhỏ này nằm bên cạnh dãy U Vân, đồ ăn có vài phần độc đáo.
“Mấy người các ngươi sao thế? Sao trông áp lực như vậy?”, Tần Ninh nhìn về phía mấy người Dịch Bình Xuyên nói.
“Ách…”
“Nên như thế nào thì cứ như thế đó đi!”, Tần Ninh tuỳ tiện nói: “Các ngươi đột nhiên trở nên như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy không quen”.
Giờ phút này, Giản Bác cũng nói: “Người không ngại, nhưng sau này, lỡ như tổ sư biết được, nhất định sẽ chơi chết chúng con…”
“Hắn ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng rồi uống một ngụm nước.
Ách…
Mấy người đều sửng sốt.
Cái hừ này…là có ý gì?
“Lần này, tất cả các ngươi phải theo sát ta, đừng chạy loạn, thánh cảnh Vị Ương vốn dĩ đã hung hiểm, hơn nữa, lại còn có không ít Thánh Vương độc tu, bọn họ sẽ không kiêng kị danh tiếng của ta, còn có mấy phương thế lực như thế gia Linh Vũ, ta không có ấn tượng tốt với bọn họ”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Lần này, chủ yếu vẫn là hy vọng các ngươi có thể tăng thực lực lên một chút”.
Đám người Dịch Bình Xuyên gật đầu.
Tần Ninh cẩn thận dặn dò.
Thạch Cảm Đương mang theo vẻ mặt hâm mộ nói: “Mấy người các ngươi thật may mắn”.
“Năm đó, khi ta còn là đồ tôn của sư tôn, sư tôn rất ít khi quan tâm đến ta như vậy, mấy người các ngươi nên quý trọng cơ hội này cho tốt”, Thạch Cảm Đương làm ra vẻ thuyết giáo.
Dương Thanh Vân bĩu môi nói: “Ngươi mới chỉ là Thiên Thánh tứ phẩm, mấy người bọn họ có ai kém hơn so với ngươi không? Đừng nói đến chuyện dạy bảo!”
“Dương Thanh Vân, ngươi càng ngày càng không để ta vào mắt, người chờ đấy, ta chắc chắn sẽ tiến vào cảnh giới Thánh Vương sớm hơn ngươi”.
“Ta chờ!”
Không khí dần dần trở nên náo nhiệt, cuối cùng đám người Dịch Bình Xuyên cũng không phải là người giỏi kiếm chế, đều lần lượt mở miệng nói chuyện.
Trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, bên ngoài tửu lâu, một hàng bảy, tám người mặc quần áo màu đen tiến vào.
“Tiểu nhị, mang rượu và đồ ăn lên!”
Bảy, tám người kia đi vào trong đại sảnh, tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
Nhìn kỹ thì thấy, trong nhóm bảy, tám người này, đàn ông thì đẹp trai tuấn tú, tinh thần tươi sáng.
Còn phụ nữ thì trẻ trung mỹ lệ, sức sống bắn ra bốn phía.
Chỉ là mấy người Tần Ninh cũng không có chú ý đến.
Trong thành nhỏ này, bây giờ rồng cá hỗn tạp, các thế lực tồn tại khắp nơi, mọi người có muôn hình muôn vẻ.
Mấy người kia ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói chuyện.
“Trong thánh cảnh Vị Ương, sẽ đúng như lời các vị thúc bá nói, thần kỳ như vậy sao?”, một người mở miệng nói.
“Điều đó là tất nhiên, năm đó, Vị Ương Thánh Đế phong nhã tài hoa, được xếp ngang ngửa với các Thánh Đế đứng đầu của chín thánh vực lớn khác trong Hạ Tam Thiên!”
Có người cười nói: “Trong thánh vực Thiên Hồng chúng ta, danh tiếng của Vị Ương Thánh Đế như sấm bên tai, sau đó, vị Ngự Thiên Thánh Tôn kia bỗng nhiên xuất hiện, tài năng tuyệt diễm”.
“Ta nghe nói, năm đó, trong Hạ Tam Thiên còn xuất hiện một vị Cuồng Võ Thượng Đế, một vị Thanh Vân Kiếm Đế, tất cả đều là nhân vật khó lường!”
Mấy người nói qua nói lại, tám chuyện đến mức không biết trời đất gì.
Mà đúng lúc này, một người thanh niên nhìn thoáng qua khuôn mặt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, biểu cảm có chút sửng sốt, lời nói cũng nhỏ dần.
"Ngươi cho rằng ngươi giết mấy tên Ma tộc là không ai cản nổi sao?"
"Đúng đấy, xem thường thế gia Linh Vũ chúng ta, ngươi thì tính là gì?"
"Năm đó thế gia Linh Vũ xưng bá Thiên Hồng, ngươi còn không biết ở nơi nào đâu!"
Nghe được lời nói hống hách của Tần Ninh, mấy thanh niên thế gia Linh Vũ đều tức giận bất bình.
Tần Ninh cười nhạo: "Vì diệt trừ Ma tộc? Có thật thế không?"
Giờ phút này Linh Vũ Thanh Phong lại âm trầm nói: "Tần tông chủ, thế gia Linh Vũ ta vẫn luôn không xuất thế, thế nhưng năm vạn năm trước, Ma tộc làm loạn trong thánh vực Thiên Hồng, thế gia Linh Vũ ta và mấy phe phái khác đã có một trận chiến đẫm máu".
"Cũng bởi vậy nên thế gia Linh Vũ không gượng dậy nổi, năm vạn năm sau mới phát triển được".
"Thế gia Linh Vũ ta có cống hiến rất lớn với thánh vực Thiên Hồng".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh lại khẽ nói: "Cống hiến cái khỉ gì, cút sang một bên, nghe mà buồn nôn".
Tần Ninh nói vậy đã hoàn toàn chọc giận đám người thế gia Linh Vũ.
Chỉ là Tần Ninh cũng không thèm để ý, lại cười nhạo: "Tám vạn năm trước, Ngự Thiên Thánh Tôn đột nhiên xuất hiện, áp chế thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, truyền nhân Thiên Võ Đạo, lúc ấy năm phe phái đó đều ẩn thế không xuất hiện, trong môn phái có cấp bậc Thánh Tôn, Thánh Hoàng".
"Chỉ là khi đó Ma tộc chưa xuất hiện mà mới chỉ bộc lộ tài năng, đưa ra lời hợp tác với năm phe các ngươi, cho các ngươi rất nhiều thánh bảo để tu hành, các ngươi cũng không thèm để ý đến sự xuất hiện của Ma tộc, thậm chí còn cung cấp che chở để bọn họ từng bước xâm chiếm thánh vực Thiên Hồng, lo làm bản thân mạnh lên".
"Kết quả Ngự Thiên Thánh Tôn nhìn trúng một thanh niên... Ôn Lưu Giang đã phát hiện ra điều này, các ngươi thấy Ôn Lưu Giang biết việc này và chuẩn bị nói cho Ngự Thiên Thánh Tôn nên mới lo lắng Ngự Thiên Thánh Tôn vạch mặt, đối phó với các ngươi, cho nên mới giết Ôn Lưu Giang!"
"Giết người hủy thi diệt tích, tự cho là Ngự Thiên Thánh Tôn sẽ không biết được, kết quả lại bị Ngự Thiên Thánh Tôn biết, đánh đến thánh cảnh của các ngươi".
"Nếu không phải có người khuyên ngăn, năm phe phái các ngươi đã bị hủy diệt rồi".
"Mà lúc đó Ma tộc xuất hiện đều bị Ngự Thiên Thánh Tôn diệt trừ".
"Ngự Thiên Thánh Tôn còn dùng biện pháp ép buộc năm phe phái các ngươi, nếu có Ma tộc xuất hiện, năm phe các ngươi cần phải xung phong đi đầu, lúc này mới có chuyện năm vạn năm trước các ngươi đối phó với Ma tộc, tổn thất nặng nề".
"Còn thật sự cho rằng năm phe các ngươi là vì đại nghĩa nên mới diệt trừ Ma tộc sao? Chỉ là bị ép mà thôi".
"Nếu không phải như thế, tám vạn năm trước, năm phe phái đã sớm hóa thành mây khói, biến mất không thấy rồi".
"Các ngươi còn sống là vì chuộc tội!"
"Mà cho đến ngày nay, thánh cảnh Vị Ương xuất hiện, các ngươi thật sự vì diệt trừ Ma tộc sao?"
"Chỉ là vì năm đó đám Thánh Tôn, thậm chí Thánh Đế đỉnh cao của các ngươi đã chết trong thánh cảnh Vị Ương, bị Ngự Thiên Thánh Tôn phong ấn, các ngươi muốn lấy những gì mà lão tổ của các ngươi để lại".
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chính là nói các ngươi đấy!"
Tần Ninh nói liền một mạch.
Trong phút chốc, sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong rất khó coi.
Mà đám người Linh Vũ Dục, Linh Vũ Như Tuyết lại vô cùng giận dữ.
Mấy người U Hồn Thiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều ngẩn người ra.
Thế mà còn có chuyện bí mật như vậy!
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
Linh Vũ Như Tuyết quát lớn: "Tộc ta vì diệt trừ Ma tộc mà đã phải trả giá lớn rất đau đớn, là vì thánh vực Thiên Hồng! Vì đại nghĩa!"
Tần Ninh nhìn Linh Vũ Như Tuyết một cái, bình tĩnh nói: "Đại nghĩa... cái đầu ngươi!"
"Nếu như không chắc chắn thì cứ về hỏi tộc trưởng bây giờ của thế gia Linh Vũ các ngươi xem có phải như thế hay không đi".
"Bây giờ còn mặt dày đến hỏi vị trí của thánh cảnh Vị Ương".
"Có biết vì sao ta xác định các ngươi đến vì những thứ lão tổ nhà mình để lại không?", Tần Ninh cười nhạo nói: "Trong thánh vực Thiên Hồng này, Ma tộc tuyệt đối không chỉ ẩn nấp trong thánh cảnh Vị Ương, mà còn ở những nơi khác nữa, thế gia Linh Vũ các ngươi phát triển lâu như vậy nhưng đã từng ra tay diệt trừ Ma tộc chưa? Nếu như làm rồi thì lần này Cửu U Đài sẽ không có tai nạn như thế".
"Cho nên ta mới nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chính là loại người như các ngươi đấy!"
"Cái gọi là thế gia, truyền nhân võ đạo, ai nấy đều trốn trong thánh cảnh mà lão tổ tông để lại, lo làm mình mạnh lên, hám lợi, còn không biết xấu hổ luôn miệng nói đến đại nghĩa, ngươi xứng sao? Các ngươi xứng sao? Các ngươi xứng cái đầu!"
Tần Ninh gần như dùng hết sự giận dữ của mình để nói ra từng câu đâm thẳng vào tim.
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì mà ngươi?"
Tần Ninh nhìn về phía Linh Vũ Như Tuyết, tiếp tục nói: "Bây giờ cút ra khỏi Cửu U Đài ngay lập tức, nếu còn dám bước vào Cửu U Đài một bước, giết chết không tha".
"Ngươi dám!"
Linh Vũ Dục cũng quát lên.
"Ngươi xem ta có dám hay không?"
Giờ phút này sức mạnh sôi trào trong cơ thể Tần Ninh.
Một tiếng thánh long gầm gừ cũng vang lên bên trong Cửu U Đài.
"Tần tông chủ hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi!", Linh Vũ Thanh Phong biến sắc, vội vàng nói.
Tần Ninh cười mắng: "Hiểu nhầm rồi? Cút!"
"Một tên tiểu bối mà cũng xứng léo nhéo? Kéo trở về dạy bảo cho tốt vào, học được cách ứng xử với người khác trước đi rồi hẵng nói, nếu không...", Tần Ninh liếc qua Linh Vũ Như Tuyết, chậm rãi nói: "Nếu lúc tâm trạng ta không tốt mà nói chuyện với ta như vậy, ta có thể đập chết cô ta chỉ bằng một bàn tay đấy".
Linh Vũ Như Tuyết đang định mở miệng cãi lại.
Tần Ninh lại nói thẳng: "Ngươi nói thêm một chữ nữa thử xem? Ta lập tức làm thịt ngươi, một Thánh Vương nho nhỏ không ngăn được ta đâu!"
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Linh Vũ Như Tuyết trắng bệch, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, không dám nói gì nữa.
Linh Vũ Thanh Phong còn muốn nói điều gì, Tần Ninh lại tiếp tục: "Cút!"
Sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong rất khó coi, ông ta chắp tay quay người rời đi...
Một đám người thế gia Linh Vũ đều rời khỏi Cửu U Đài.
Mà lúc này, U Hồn Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ninh, giống như là nhìn thấy quỷ.
Chuyện này... Đây là Tần Ninh sao?
Mấy tháng nay Tần Ninh ở trong Cửu U Đài vô cùng khách khí thân thiện.
Làm sao gặp được đám người của thế gia Linh Vũ lại giống như bị châm thùng thuốc nổ vậy!
Sau khi Tần Ninh mắng xong, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhìn về phía U Hồn Thiên cười nói: "Về sau nếu có người của thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và truyền nhân Thiên Võ Đạo đến thì cứ đuổi ra ngoài, nếu ai dám ra tay thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ làm thịt hết".
U Hồn Thiên gật đầu.
Tần Ninh dẫn Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên rời đi.
Gọi tới thử xem nào?
Chỉ cần nhìn thấy một chút là sẽ mắng chết các ngươi!
Tần Ninh chắp tay rời đi, tâm trạng rất tốt.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng vô cùng chấn động.
"Hóa ra những thế gia truyền thừa này năm đó còn có chuyện như vậy!", Diệp Viên Viên chân thành nói: "Ôn Lưu Giang và Ôn Hiến Chi kia có quan hệ như thế nào?"
Tần Ninh nghe thấy lời này thì giật mình, chậm rãi cười khổ nói: "Ôn Lưu Giang là đồ đệ đầu tiên ở đời thứ hai của ta, về sau chết rồi, ta mới nhận Ôn Hiến Chi làm đồ đệ!"
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.
Thì ra là thế!
Khó trách Tần Ninh vừa nhìn thấy người của thế gia Linh Vũ đã xông lên mắng!
Chương 1872: Nhất định phải đi
Diệp Viên Viên hỏi, Tần Ninh cũng không có gì phải giấu diếm, hắn bắt đầu giải thích.
“Ôn Lưu Giang và Ôn Hiến Chi là hai huynh đệ, thiên phú ngự thú của Ôn Lưu Giang cường đại hơn nhiều so với Ôn Hiến Chi, ta cũng rất vừa ý hắn ta”.
“Lúc ấy, ta vô cùng coi trọng Ôn Lưu Giang, vậy nên thường xuyên phái hắn ta đến những nơi cực kỳ nguy hiểm trong thánh vực Thiên Hồng để rèn luyện khả năng ngự thú của mình”.
“Có một lần, hắn ta phát hiện ra sự tồn tại của Ma tộc, thế mà bọn chúng lại có giao dịch với các thế gia, vì thế Ôn Lưu Giang tiếp tục điều tra sâu thêm, kết quả phát hiện ra, chuyện này là sự thật”.
“Ma tộc cung cấp cho những thế lực này các thánh bảo, tài nguyên tu hành, còn bọn họ cung cấp cho Ma tộc một số nơi bí mật, để Ma tộc cư trú”.
“Sau đó, Ôn Lưu Giang bị phát hiện, bị bọn họ giết chết, tiêu huỷ thi thể, xoá bỏ mọi dấu vết, mà ta thì vẫn luôn không tìm được Ôn Lưu Giang”.
“Đến cuối cùng ta mới biết được việc này, lúc đó, ta đã giết chết Thánh Đế của năm phương thế lực, nhưng sau đó lại bị người ta cản trở nên mới không diệt toàn bộ năm thế lực đó”.
Tần Ninh thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp: “Cũng chính vì như vậy mới khiến cho Ôn Hiến Chi phải chịu một cú sốc lớn, đầu óc không được bình thường”.
“Về sau, ta để lại phù chú nên mới có chuyện năm phương thế lực chống lại Ma tộc, tuy rằng ta đã thay đổi thân phận, địa vị, hiểu biết cũng không nhiều lắm, nhưng xem tình hình hiện tại của thánh vực Thiên Hồng cũng có thể hiểu được, những năm gần đây, năm phương thế lực này vẫn chưa xảy ra trận ác chiến nào với ma tộc, chỉ yên ổn truyền thừa”.
“Mà thời điểm này xuất hiện, chính là vì thánh cảnh Vị Ương…”
Tần Ninh không nói tiếp.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, lần này, người của thế gia Linh Vũ đến đây là vì cái gì.
Chỉ là, rốt cuộc năm phương thế lực này còn có liên hệ với Ma tộc hay không, hắn cũng không xác định.
Chuyện này, còn cần phải điều tra.
Nhưng lần này bị mắng chửi, người của thế gia Linh Vũ phải chấp nhận, cho dù tiếp tục bị mắng cũng phải chấp nhận!
Làm sai thì đáng bị đánh!
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bây giờ mới biết.
Thì ra ở kiếp thứ hai, Tần Ninh còn có một người đồ đệ là Ôn Lưu Giang!
Chuyện này, Tần Ninh chưa từng nhắc đến.
Có lẽ, khi nhìn thấy người của thế gia Linh Vũ, bọn họ đã gợi lên ký ức về Ôn Lưu Giang trong lòng Tần Ninh, vậy nên mới khiến cho Tần Ninh tức giận như thế!
Trở về Thánh Uyên đàm, Tần Ninh ngồi trên đài đá, ngẩn người nhìn mặt nước.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở một bên tu hành, cũng không tới gần.
Có những chuyện, cho dù là thời gian cũng không thể nào xoá nhoà đi được.
Tình cảm của Tần Ninh đối với đồ đệ cưng Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương, hai người đều nhìn thấy rõ.
Khi đó, nỗi đau mất đồ đệ của Tần Ninh, tâm trạng đau khổ cùng cực ấy, thật khó để tưởng tượng ra được…
Giờ phút này, quả thật là Tần Ninh khó có thể bình ổn nỗi lòng.
“Lưu Giang…”
Tần Ninh nỉ non rồi thở dài một tiếng!
…
Bên ngoài Cửu U Đài, chim đại bàng giương cánh bay, rời khỏi thánh sơn Cửu U.
Trên lưng đại bàng là hơn trăm người đang đứng, tâm trạng suy sụp.
Linh Vũ Dục nhìn về phía Linh Vũ Thanh Phong, lên tiếng dò hỏi: “Thanh Phong thúc, những lời Tần Ninh nói đều là sự thật sao?”
“Không thể nào!”
Linh Vũ Như Tuyết quát lớn: “Chắc chắn là tên khốn kiếp đó đang nói hươu nói vượn, nói xấu thế gia Linh Vũ chúng ta, chúng ta chống lại Ma tộc là vì nghĩa lớn!”
Linh Vũ Như Tuyết nhìn Linh Vũ Thanh Phong, lập tức nói: “Thanh Phong thúc, ngươi nói xem!”
Sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong u ám, quát lớn: “Câm miệng!”
Không khí yên tĩnh.
Một lúc sau, Linh Vũ Thanh Phong mới nói: “Năm đó, thế gia Linh Vũ chúng ta, cùng với tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và truyền nhân Thiên Võ Đạo, vốn dĩ có quan hệ không tồi với Ngự Thiên Thánh Tôn, nhưng mà sau đó, quả thật là đã xảy ra một số tranh chấp”.
“Mà sự việc tranh chấp ấy đã khiến cho tất cả Thánh Đế trong năm phương thế lực chúng ta bị giết chết toàn bộ”.
Lời này vừa nói ra, Linh Vũ Dục kinh ngạc nói: “Thánh Đế bị giết? Năm đó, không phải là Ngự Thiên Thánh Tôn có cảnh giới Thánh Tôn thôi sao?”
“Đó chỉ lúc ban đầu thôi, hắn được xưng tụng là Ngự Thiên Thánh Tôn, nhưng trên thực tế, sau này, cái tên Ngự Thiên Thánh Đế mới là chính xác”.
Linh Vũ Thanh Phong nói tiếp: “Sự việc đã xảy ra từ tám vạn năm trước, nguyên nhân cụ thể là như thế nào, ta cũng không rõ lắm…”
“Chỉ là lần đó, đúng là các phương thế lực chúng ta đã suýt chút nữa bị tiêu diệt toàn bộ”.
“Nghe nói là có người khuyên ngăn, nên mới có thể giữ lại được”.
“Chỉ là, cũng bởi vì việc này mà một thân tuyệt học của lão tổ thế gia Linh Vũ chúng ta, Linh Vũ Bá và tuyệt bảo của thế gia Linh Vũ đều biến mất không thấy tăm hơi”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Linh Vũ Thanh Phong lẩm bẩm nói: ‘Ta nghe nói…”
“Lúc ấy, Thánh Đế và Thánh Tôn cường đại trong thế gia Linh Vũ chúng ta, cùng với tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, và Thiên Võ Đạo đều bị giết chết, sau đó, bị Ngự Thiên Thánh Tôn mang vào thánh cảnh Vị Ương, niêm phong cất giữ trong đó”.
“Hơn nữa, Ngự Thiên Thánh Tôn còn hạ chú chúng ta, nếu như Ma tộc xuất hiện mà chúng ta không ra tay chống lại thì năm tộc chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!”
“Năm đó, Ma tộc càn quét đến, năm phương thế lực chúng ta chiến đấu quyết liệt, gần như là trả cái giá đắt để chống lại, lúc đó, hẳn là phù chú đã được phá giải, nhưng lão tổ chúng ta lại giữ lại, điều đó khiến cho người trong tộc canh cánh trong lòng”.
Nghe được những lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Đây là chuyện bí mật, Linh Vũ Thanh Phong là Thánh Vương, cũng chỉ là nghe nói như vậy.
Chẳng lẽ những điều Tần Ninh nói là sự thật?
“Thánh cảnh Vị Ương kia…Chúng ta không đi nữa?”
“Nhất định là phải đi!”
Linh Vũ Thanh Phong mở miệng nói: “Lần này phải trở về bẩm báo tộc trưởng”.
“Tần Ninh này có quan hệ không tầm thường với Ôn Hiến Chi, năm đó, Ngự Thiên Thánh Tôn nương tay, nhưng mà Ôn Hiến Chi vô cùng oán hận chúng ta”.
“Ôn Lưu Giang, là đại ca của hắn ta…”
Giờ phút này, mọi người đều kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe chuyện này, hiện giờ, bọn họ chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng.
Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn cho rằng bọn họ vì nghĩa lớn.
Nhưng sự thật là bọn họ bị uy hiếp, bức bách phải làm như vậy!
Rốt cuộc là vì sao lại bị Ngự Thiên Thánh Tôn uy hiếp cưỡng bức?
Chẳng lẽ, thật sự giống như lời Tần Ninh nói, bởi vì…bọn họ hợp tác với Ma tộc?
“Được rồi, đây cũng không phải là chuyện mà các ngươi nên quan tâm”.
Linh Vũ Thanh Phong lập tức nói: “Kế tiếp trở về trong tộc, dốc lòng tu hành, ta thấy Tần Ninh kia có thực lực rất cường đại, hai người Linh Vũ Như Tuyết và Linh Vũ Dục các ngươi cũng không nhất định là đối thủ của hắn”.
“Còn cả hai cô gái bên cạnh hắn nữa, cũng không phải là người tầm thường!”
Linh Vũ Như Tuyết hừ một tiếng: “Nếu như Linh Vũ Phượng tỷ tỷ, Linh Vũ Tốn và Linh Vũ Uý đại ca đều ở đây, tên Tần Ninh này…”
“Được rồi!”
Linh Vũ Thanh Phong mở miệng quát lớn, sau đó không nói gì thêm.
Thân là Thánh Vương mà bị người ta mắng chửi răn dạy như thế, mất hết cả mặt mũi, trong lòng Linh Vũ Thanh Phong cũng vô cùng khó chịu.
Nhưng mà Tần Ninh…quả thực là rất khủng bố.
Nếu như ở trong Cửu U Đài giao chiến với hắn, hẳn là sẽ chết không thể nghi ngờ.
Mà bây giờ xem ra, Tần Ninh và Ôn Hiến Chi có quan hệ rất khăng khít.
Nếu thật sự là như thế, lần này, chuyện ở thánh cảnh Vị Ương, sợ là không dễ thực hiện.
Trong lòng tràn đầy lo lắng, Linh Vũ Thanh Phong dẫn một đám người trở về thế gia Linh Vũ, mở ra thánh cảnh để tu hành…
Một ngày trôi qua.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tu hành, dần dần cũng nắm vững được con đường tăng lên của cảnh giới Thiên Thánh.
Tần Ninh cũng vui vẻ, tự do mấy tháng trời, vô cùng thoải mái.
Những năm gần đây, quãng thời gian này là lúc hắn cảm thấy thư thái nhất.
Chỉ là không biết bốn người Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư và Tiên Hàm đang ở nơi nào.
Diệp Viên Viên đã đến U Châu, hẳn là bốn người họ cũng ở trong thánh vực Thiên Hồng, bây giờ, hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn chưa thấy xuất hiện thì quả thật là kỳ quái.
Chương 1873: Cũng là vì các nàng
Chẳng lẽ bốn người này đều chạy ra bên ngoài thánh vực Thiên Hồng, hay là, xuất hiện điều gì ngoài ý muốn?
Về phần Cốc Tân Nguyệt…Tần Ninh cũng không có gì phải lo lắng.
Cốc Tân Nguyệt là người tỉnh táo, tốc độ tăng lên của thực lực cũng cực kỳ khủng bố.
Còn Tiên Hàm, Tần Ninh cũng không lo.
Người này là kẻ có đầu óc, sẽ không tự rước lấy họa cho bản thân, trừ khi gặp phải chuyện cực kỳ không may.
Nhưng hắn lại tương đối lo lắng cho U Tiêu Tiêu và Lý Nhàn Ngư.
U Tiêu Tiêu có tâm tư đơn thuần, lại còn là dòng tộc Cửu U Chu Tước, có huyết mạch thần thú, nếu như bị người khác biết được thì rất phiền phức.
Còn Lý Nhàn Ngư…là người hướng nội, trong mấy người bọn họ, cậu ấy chính là người hướng nội nhất.
Hôm nay, U Hồn Thiên đi vào trong sơn cốc, nơi mà Tần Ninh ở.
“Trong khoảng thời gian này, làm phiền rồi”, Tần Ninh cười nói.
U Hồn Thiên cũng nghiêm mặt nói: “Sao Tần tông chủ lại nói như vậy, ngươi ở lại bên trong Cửu U đài là lời cảnh cáo đối với những người có ý đồ làm loạn, bảo vệ Cửu U đài chúng ta, sao lại nói là làm phiền được?”
Tần Ninh lại nói: “Trong mấy ngày tới, ta quyết định sẽ đến thánh cảnh Vị Ương trước một bước”.
Trên thực tế, hắn biết thánh cảnh Vị Ương ở chỗ nào.
Nhưng cũng đã mấy vạn năm trôi qua, vị trí cụ thể có lẽ đã có những biến động, cho nên hắn mới muốn để cho U Hồn Thiên dẫn theo người đi cùng.
U Hồn Thiên nghe vậy thì gật đầu nói: “Trước mắt, chuyện trong Cửu U đài cũng coi như là đã ổn định, ta sẽ dẫn theo Lý Tín hộ pháp và Sở Hà hộ pháp đi cùng với Tần công tử”.
Tần Ninh nghe xong mỉm cười: “Ý của ta là truyền tin tức này ra ngoài”.
“Hửm?”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của U Hồn Thiên, Tần Ninh cười nói: “Thông báo cho thánh quốc Đại Tề, Yến gia và Diệp tộc tập trung ở dãy U Vân đi!”
“Hơn nữa, một khi tin tức này được truyền ra ngoài, tất cả đám yêu ma quỷ quái trong thánh vực Thiên Hồng đều sẽ xuất hiện”.
“Chúng ta không có khả năng ngăn cản toàn bộ, nếu như bọn họ muốn đến thì cứ để bọn họ đến đi”.
U Hồn Thiên khẽ gật đầu.
“Trong thánh cảnh Vị Ương, khó mà đảm bảo được việc Ma tộc không có chuẩn bị gì ở phía sau, tuy rằng hai vị Thánh Hoàng đã chết trận, nhưng hẳn là vẫn còn không ít Thánh Vương, chuyến đi này cũng rất gian nan, hiểm trở”.
“U đài chủ, ngươi cần phải cẩn thận, bảo vệ kỹ lưỡng Cửu U đài của các ngươi”.
“Cảm ơn ý tốt của Tần tông chủ”.
U Hồn Thiên chắp tay nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ bắt đầu chuẩn bị”.
“Mười ngày sau xuất phát, được không?”
“Được!”
Sau khi bàn bạc cùng U Hồn Thiên, Tần Ninh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra.
Vân Sương Nhi tiến lại gần, tò mò hỏi: “Lần này, chàng muốn tiêu diệt hoàn toàn nanh vuốt của Ma tộc ở thánh vực Thiên Hồng sao?”
“Không chỉ như vậy!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Thánh cảnh Vị Ương này là do Vị Ương Thánh Đế tạo dựng nên trong thánh vực Thiên Hồng”.
“Mười vạn năm trước, Vị Ương Thánh Đế chính là người sáng lập nên thánh vực Thiên Hồng, đó là một vị Thánh Đế đứng đầu, cái tên thánh vực Thiên Hồng này tồn tại là dựa theo tên của người yêu ông ấy, Thiên Hồng”.
“Sau đó, Vị Ương Thánh Đế mất, thánh cảnh Vị Ương cũng biến mất một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta tìm ra được, tiến vào tìm kiếm”.
“Vốn dĩ, nơi này đã bị người ta khám phá hoàn toàn, nhưng chưa một ai phát hiện ra thứ gì mà Vị Ương Thánh Đế để lại, một chút tung tích cũng không hề có, nhiều người cảm thấy, có lẽ những thứ đó đã bị người đến sớm hơn lấy mất, hoặc là cũng có thể Vị Ương Thánh Đế căn bản chẳng để lại thứ gì cả”.
Diệp Viên Viên không nhịn được nói: “Năm đó, chàng cũng đi vào, chàng có phát hiện ra cái gì không?”
Tần Ninh cười nói: “Lúc trước, ta giết chết Thánh Đế, Thánh Tôn của năm phương thế lực, niêm phong truyền thừa của năm thế lực này trong một bí cảnh của thánh cảnh Vị Ương”.
“Vòng ngoài của thánh cảnh Vị Ương quả thật là đã bị người ta khám phá xong rồi, nhưng trên thực tế, những thứ mà Vị Ương Thánh Đế khi còn sống để lại đều ở vòng trong, nhưng mà…ta cũng không đụng vào”.
Nghe được những lời này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều ngạc nhiên.
“Vì sao không đụng vào? Đồ của một vị thánh đế đứng đầu, hẳn là sẽ làm cho người ta cực kỳ thèm muốn mới phải chứ?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Bởi vì lúc ấy đã là trở thành Thánh Đế, hơn nữa, tình yêu của Vị Ương Thánh Đế và phu nhân Thiên Hồng làm cho ta rất kính nể, bởi vì phu nhân của mình mất, vị Thánh Đế này buồn bực không vui, cuối cùng cũng mất, người như thế, có một vài người sẽ cảm thấy nực cười, nhưng ở trong mắt ta lại rất đáng tôn trọng, ông ấy là người có tình cảm sâu đậm…”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều có thể hiểu được.
Năm đó, Tần Ninh tiến vào nơi trung tâm của thánh cảnh Vị Ương, tìm được tất cả những thứ mà Vị Ương Thánh Đế để lại.
Nhưng Tần Ninh lại không hề đụng vào.
Sau đó, vì cái chết của Ôn Lưu Giang mà Tần Ninh tức giận giết chết Thánh Đế, Thánh Tôn của năm phương thế lực, niêm phong truyền thừa của bọn họ vào trong thánh cảnh Vị Ương.
Khó trách thế gia Linh Vũ lại nóng lóng muốn tiến vào thánh cảnh Vị Ương như vậy.
Vân Sương Nhi nói tiếp: “Vậy lần này, chàng định đem truyền thừa của năm phương thế lực trả lại cho bọn họ?”
“Trả? Đó là điều không thể nào xảy ra!”
Tần Ninh cười nói: “Cho dù ta có vui lòng thì Ôn Hiến Chi cũng nhất định sẽ không vui, năm đó, ta không tiêu diệt toàn bộ năm phương thế lực kia, trong lòng Ôn Hiến Chi đã có sự bất mãn”.
“Lần này, sở dĩ ta lại đến đó, một là bởi vì Ma tộc, hai cũng là vì các nàng”
Tần Ninh vừa nói xong, hai người sửng sốt.
“Hai người các nàng, đám người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương…Còn có Lý Nhàn Ngư, Tiên Hàm, Nguyệt Nhi và Tiêu Tiêu sau này sẽ gặp lại, bọn họ đều phải tăng thực lực”.
“Cho dù là chí bảo truyền thừa hay những thứ mà Vị Ương Thánh Đế để lại, đều đủ để cho các nàng phá vỡ gông xiềng của cảnh giới, rất nhanh sẽ đạt được thành tựu Thánh Vương, Thánh Hoàng!”
Tần Ninh lại cười nói: “Còn hai tên nhóc thối Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương này đã nói, trong vòng mười năm phải tiến vào cảnh giới Thánh Vương, người làm sư tôn là ta đây cũng cảm thấy áp lực rất lớn”.
Nghe được những lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng hiểu được ý tưởng của Tần Ninh.
Thánh cảnh Vị Ương!
Xem ra, trong đó tồn tại rất nhiều thứ không thể nào tưởng tượng nổi.
Trong lòng hai người cũng bắt đầu tò mò…
…
Sau khi tin tức được truyền ra mấy ngày, một đội người ngựa đã đến Cửu U đài.
Thanh Minh của Thanh Châu.
Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Tiên Nhân mang theo vài vị Thiên Thánh trung tâm của Thanh Minh, ngựa không ngừng vó chạy tới Cửu U đài dưới sự dẫn đường của Cửu Anh.
Sơn cốc, bên trong lầu các.
Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cung kính hành lễ.
“Đều đã là cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, không tồi không tồi!”, Tần Ninh vừa lòng gật đầu.
Hơn nữa, Tiên Nhân phu nhân cũng đã tới cảnh giới Thánh Nhân.
Xem ra, Dương Thanh Vân đã cho Tiên Nhân một viên Tịnh Ma Châu Đan.
Đối việc này, Tần Ninh cũng không để ý.
Tiên Nhân vô cùng quan trọng đối với Dương Thanh Vân, nếu như cảnh giới chênh lệch quá lớn, trong lòng Dương Thanh Vân sẽ khó có thể thừa nhận được.
“Cảm ơn Tịnh Ma Châu Đan của sư tôn”.
Dương Thanh Vân cười nói.
“Bây giờ Thanh Minh thế nào rồi?”, Tần Ninh quan tâm hỏi.
“Khởi bẩm sư tôn, hiện giờ, Thanh Minh đã thu phục được hầu hết các địa phương của Thanh Châu, tuy rằng lòng người không đồng nhất, nhưng điều này cũng cần có thời gian để tích luỹ”.
Dương Thanh Vân cười nói: “Đệ tử nhất định sẽ làm được, thống nhất Thanh Châu”.
“Tốt!”
Trên thực tế, Tần Ninh yêu thích tính cách của Dương Thanh Vân nhất.
Có nghị lực, có lòng kiên nhẫn.
Điều này, hai đệ tử còn lại không thể nào so được.
Giờ phút này, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: “Sư tôn, người có không ít Tịnh Ma Châu Đan phải không? Cho con thêm một viên đi?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cũng liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương.
Chương 1874: Các nơi tụ họp
“Ngươi muốn nhiều như vậy làm gì?”
Nghe được câu hỏi này, Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Người trong Thanh Minh, cũng cần…”
“Tên nhóc Dương Thanh Vân này da mặt mỏng, khó mà nói ra được, da mặt con lại dày, đương nhiên là để con nói rồi”.
“Dùng Tịnh Ma Châu Đan để thu phục lòng người thôi!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân.
Dương Thanh Vân cũng nói: “Quả thật là thiếu một ít, nhưng mà không có cũng không sao, dù sao thì bây giờ Thanh Châu cũng coi như là đã ổn định rồi”.
Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân, khoát tay nói: “Không sao, lần này đi vào thánh cảnh Vị Ương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Mấy ngày sau đó, đám người Thánh Thú tông cũng đã đến.
Năm người Dịch Bình Xuyên, Địch Nguyên, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ dẫn theo hơn một trăm Thiên Thánh nòng cốt được chọn ra từ Thánh Thú tông, đi đến Cửu U đài.
Tiếp đó là U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà cũng dẫn theo hơn trăm vị Thiên Thánh, tập trung đông đủ.
Hôm nay, mọi người xuất phát, trước hết là đi đến dãy U Vân.
Cả thánh vực Thiên Hồng có diện tích đất liền rất lớn, dân số hơn một nghìn tỷ người.
Thánh vực Thiên Hồng có thánh hà Thiên Hồng cắt ngang qua, chia thánh vực Thiên Hồng thành hai phía nam bắc.
Dãy U Vân kéo dài từ nam đến bắc, đến thánh hà Thiên Hồng thì chia phía nam của thánh hà Thiên Hồng thành hai bên đông tây.
Phía đông là U Châu.
Còn phía tây là Yến Châu và Thanh Châu.
Mọi người cưỡi phi cầm, tốc độ cũng không tính là chậm, trong thời gian mấy ngày, đã đến được dãy U Vân.
Dãy núi này gần một toà thành trì, quy mô cũng không lớn, chỉ có mấy chục vạn dân cư mà thôi.
Mà giờ phút này, trong thành trì đã có không ít bóng người tới tới lui lui.
Thánh quốc Đại Tề có bốn vị Thánh Vương Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Thiên Minh và Tề Hạo dẫn đội.
Trong Diệp tộc thì có Diệp Chính Thiên và Diệp Khai Nguyên dẫn đội.
Còn Yến gia có hai người Yến Thần và Yến Nam Vân.
Mà bên phía Diệp tộc và Yến gia, trừ bốn vị Thánh Vương ở bên ngoài này, còn có mấy cỗ khí tức mạnh mẽ, bùng nổ trong thành.
U Hồn Thiên mở miệng nói: “Lần này, hai người Yến Thiên Bảo và Yến Ngọc Sơ của Yến gia, cùng với ba vị lão Thánh Vương Diệp Minh Chiêu, Diệp Minh Khôn và Diệp Minh Nguyệt của Diệp tộc cũng ra tay!”
Lần này, có thể nói là tất cả Thánh Vương trong thánh vực Thiên Hồng đều hội tụ tại đây.
Bá chủ bốn phương có mười sáu vị Thánh Vương ra tay.
Đây là còn chưa tính các võ giả độc tu, nhóm thế gia, gia tộc lánh đời tu luyện đến cảnh giới Thánh Vương…
Phi cầm hạ xuống, tiến vào trong thành.
Đám người Diệp Chính Thiên, Yến Thần, Tề Hạo đều đi ra đón tiếp.
Địa vị của Tần Ninh xưa đâu bằng nay.
Có thể giết chết cảnh giới Thánh Hoàng, khiến kẻ khác cực kỳ chấn động.
Theo nhóm người bọn họ, mọi người đi đến một tòa phủ đệ.
Giờ phút này, trong đình viện của phủ đệ, từng dáng người đang đứng vững.
Nhìn kỹ mới thấy, tất cả đều là Thánh Vương từ các nơi.
Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ và Tề Thiên Minh tiến lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi Tần Ninh.
Hai vị Yến Thiên Bảo và Yến Ngọc Sơ thì gật đầu chào hỏi.
Về phần ba vị Thánh Vương của Diệp tộc thì vẫn chưa có thái độ gì.
U Hồn Thiên cũng hành lễ với từng người một.
Cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được, lực lượng bùng nổ mạnh mẽ ra sao.
Trong toà đình viện này, gần như tụ tập tất cả những người mạnh nhất của thánh vực Thiên Hồng.
Tần Ninh nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói.
“Hẳn là mọi người đều biết đến thánh cảnh Vị Ương”.
“Năm đó, quả thật là nơi này đã bị rất nhiều người đến thăm dò, nhưng trên thực tế, trong đó vẫn còn tồn tại một nơi cực kỳ bí mật, chưa bị người ta khám phá ra, Ma tộc mai phục ở nơi nào đó, bắt giữ toàn bộ Thánh Vương của Cửu U đài, điều này đủ để chứng minh, trong thánh cảnh Vị Ương tồn tại dấu vết của Ma tộc”.
“Nhưng trừ lần đó ra, ta có thể nói rõ ràng cho các ngươi biết, những thứ là Vị Ương Thánh Đế để lại, cùng với…”
Tần Ninh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Cùng với truyền thừa và thánh bảo do Thánh Đế, Thánh Tôn của năm phương thế lực thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị và Thiên Võ Đạo để lại!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
“Tần tông chủ, năm phương thế lực kia…”
Tần Ninh nói thẳng: “Vẫn chưa tiêu diệt toàn bộ, ngược lại, mấy vạn năm qua, bọn họ còn phát triển tốt hơn so với các ngươi”.
Tần Ninh không nhiều lời về chuyện này.
“Lần này, mục tiêu hàng đầu là diệt ma, các ngươi nên hiểu rõ, nếu như không giết sạch Ma tộc, chuyện của Cửu U đài sẽ xảy ra trên người các ngươi”.
“Sau đó là chuyện tìm kiếm những thứ mà Vị Ương Thánh Đế để lại, cùng với truyền thừa của năm phương thế lực, về phần các ngươi có thể tìm được hay không, tìm được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của bản thân các ngươi”.
Nghe được những lời này, xung quanh vang lên tiếng bàn luận nho nhỏ.
Tần Ninh nói tiếp: “Yên tâm, lần này tìm các ngươi đến không phải là để cho các ngươi đi chịu chết, cho dù là bất kỳ ai gặp được Ma tộc đều có thể trực tiếp báo cho ta biết, về phần bảo vật, ai tìm được thì là của người đó, ta sẽ không tranh đoạt, tất nhiên, nếu như các ngươi muốn tranh đoạt đồ của ta thì cũng có thể thử xem”.
Nghe được những lời này, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.
Tuy nói ngày đó Tần Ninh dựa vào mạch Thánh Long của Cửu U đài bộc phát sức mạnh cường đại.
Còn bây giờ, tuy rằng thực lực của bản thân Tần Ninh không thể đánh lại được Thánh Vương, nhưng cũng là cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm.
Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Dịch Bình Xuyên là Đại Thánh Vương, cùng với Địch Nguyên là Tiểu Thánh Vương.
Còn có Xích Vũ Thiên Phong Điêu có thực lực Thánh Vương tam hiền.
Bọn họ cũng không dám làm liều.
Tần Ninh lại nói: “Ngày mai xuất phát, tiến vào dãy U Vân, hôm nay, mọi người đi chuẩn bị đi”.
Dứt lời, mọi người rời đi.
Thánh cảnh Vị Ương!
Từ mười vạn năm trước đã có tràn ngập những lời đồn đại về nơi này.
Nghe nói năm đó, có một đám người mạo hiểm tiến vào trong đó, tìm được không ít cơ duyên.
Mà hôm nay nó lại xuất hiện, không thể nghi ngờ là khiến cho người ta cảm thấy kích động.
Trong thành nhỏ, tại một quán rượu, trong một gian phòng khách.
Một cô gái đang tuổi xuân thì, trang phục không chỉnh tề chậm rãi đứng dậy.
Mà phía trên giường là một người thanh niên có dáng vẻ thư sinh, giờ phút này, nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt dại ra, dáng người gầy yếu đến đáng sợ.
Cô gái đứng dậy, mặc lên chiếc váy màu tím, thần thái quyến rũ động lòng người.
“Ai, thật sự là vô nghĩa mà…”
Cô gái thì thào nói, bóng hình cũng lập tức biến mất không thấy đâu.
Mà người đàn ông đang ở trên giường dần dần mất đi sự sống, không còn chút hơi thở nào.
Cô gái đó xuất hiện trên đường phố, thế nhưng lại với dáng vẻ còng lưng, khom người, làn da đầy nếp nhăn, bộ dạng như một bà lão bảy mươi, tám mươi tuổi.
“Lão bà bà, ta dìu ngươi đi?”
Một tiếng cười vang lên, chỉ thấy một thiếu niên ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi tiến đến dìu bà lão.
“Quỷ Kiếm tiên sinh bây giờ cũng có nhã hứng đến tranh đoạt vũng nước đục này sao?”
Bà lão cười nói.
“Tử Nhân Nguyên, ngươi cũng đã đến đây, đương nhiên là ta cũng phải đến xem một chút rồi…”
Thiếu niên cười nói: “Dù sao cũng là Vị Ương Thánh Đế, vị Thánh Đế mạnh nhất trong thánh vực Thiên Hồng chúng ta năm đó!”
Nghe được những lời này, bà lão lại nói: “Nói như vậy, mấy lão già kia đều đến đây?”
“Hẳn là như vậy!”
Thiếu niên cười cói: “Cầm Thiên Thánh Vương, Cửu Đỉnh Thánh Vương, Tuyết Hồ Thánh Vương, Thánh Thủ lão nhân, ta đã gặp bọn họ!”
“Về phần những người khác, có lẽ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu!”
Chương 1875: Cấp bậc không giống nhau
Lời này vừa nói ra, bà lão cười lớn: “Thật náo nhiệt…”
“Đám tiểu bối Cửu U đài, Đại Tề, Yến gia và Diệp tộc đều ra tay”.
“Đoán chừng thế gia Linh Vũ…tộc Đoạn Tình…các truyền thừa lánh đời cũng sẽ xuất hiện…”
Giờ phút này, người thiếu niên cười: “Tử Nhân Nguyên, ngươi thích đàn ông đẹp mắt như vậy, hẳn là ngươi cũng vừa mắt cái tên Tần Ninh kia”.
“Nếu như có thời gian, ngươi thử đi xem thế nào, nói không chừng lại là đồ bổ đối với ngươi đấy?”, thiếu niên cười hì hì nói.
Nghe được những lời này, Tử Nhân Nguyên đáp lại: “Hắn cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc, bà đây có chút sợ hãi!”
Rõ ràng là dáng vẻ của một bà lão, nhưng giọng điệu lại giống như một cô gái.
Quỷ Kiếm tiên sinh cũng không nhiều lời, chỉ cười nói: “Bạn bè cũ khó có cơ hội gặp được, bằng không, chúng ta tạm thời kết thành liên minh đi? Bốn phương thế lực như Đại Tề, năm phương thế lực như thế gia Linh Vũ cũng không dễ trêu chọc như vậy, lần này, chính là phải tranh thức ăn trước miệng hổ!”
“Có phải ngươi cũng nói với mấy người bọn họ những lời này không?”
Nghe xong, Quỷ Kiếm tiên sinh cũng không xấu hổ, thản nhiên nói: “Hợp tác thôi mà, tất nhiên là càng nhiều đồng bọn càng tốt”.
“Ngươi yên tâm đi, nếu như không tranh giành với ta, tất nhiên là ta cũng sẽ không đối phó ngươi, ta cũng không muốn trải nghiệm Quỷ Kiếm của ngươi”, Tử Nhân Nguyên cười nói: “Uống rượu thì không cần, ta sợ bị ngươi hạ độc, dùng một kiếm chém đầu ta”.
Lúc này, hai bóng người tách ra.
Quỷ Kiếm tiên sinh nhìn Tử Nhân Nguyên đã đi xa, thân hình cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Trước mắt, trong toà thành nhỏ hơn mười vạn dân cư này, có thể nói là rồng núp hổ nằm.
Mà giờ phút này, trên đường phố, Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, cùng với đám người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Được chậm rãi tản bộ.
Thạch Cảm Đương khó hiểu nói: “Sư tôn, đây chỉ là một tòa thành nhỏ, có cái gì đẹp đâu chứ?”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, không nói gì.
Dương Thanh Vân bất đắc dĩ: “Ngươi động não một chút được không?”
“Sư tôn thả ra tin tức, gần như cả thánh vực Thiên Hồng đều biết, có bao nhiêu người đỏ mắt vì thánh cảnh Vị Ương, có bao nhiêu người tới đây?”
“Sư tôn đang muốn nhìn một chút, xem là có những ai tới!”
Lúc này Thạch Cảm Đương mới hiểu ra.
Ánh mắt hắn ta đảo xung quanh, Thạch Cảm Đương cảm thấy cho dù là ai cũng thật là kỳ quái.
Tần Ninh gõ đầu Thạch Cảm Đương, cười nói: “Đừng nhìn nữa, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm một vị Thánh Vương cả nửa ngày, ngay cả sát ý của người ta cũng xuất hiện luôn rồi!”
Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy cổ mình bỗng nhiên lạnh lẽo.
Thánh Vương?
Người nào?
Là ai?
Thạch Cảm Đương nhích lại gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Sư tôn, không phải là có cực ít Thánh Vương sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy?”
“Nhiều sao?”
Tần Ninh cười nói: “Bốn phương thế lực cộng lại cũng chỉ có hơn mười người, như thế này mà cũng tính là nhiều sao?”
“Ngươi gặp được những Thánh Vương khác, có thể đó là những độc tu giả một lòng tu đạo, không màng chuyện đời, một bộ phận nhỏ Thánh Vương này, có vài vị tương đối lợi hại”.
“Hoặc là cũng có thể là nhóm thế hệ sau của năm phương thế lực truyền thừa như thế gia Linh Vũ, đã mấy vạn năm trôi qua, bọn họ có bao nhiêu người, ta cũng không nhớ rõ”.
Thạch Cảm Đương gãi gãi đầu nói: “Vất vả lắm con mới đến được cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, tại sao con lại có cảm giác, Thiên Thánh có chút không đáng giá?”
Dương Thanh Vân cũng nói: “Không phải là Thiên Thánh không đáng giá, mà là cấp bậc những người ngươi tiếp xúc không giống nhau”.
Thạch Cảm Đương cẩn thận nhớ lại, cũng cảm thấy rất có đạo lý.
Trước kia, khi còn là Địa Thánh, nhìn thấy Thiên Thánh đều gào to.
Còn Thánh Vương, cho dù có đụng mặt, có Thánh Vương nào nhàn rỗi đến đau trứng, nhất định phải đối phó với hắn ta?
Một ngày trôi qua, Tần Ninh dẫn theo mấy người đi dạo một vòng quanh thành nhỏ, nhưng cái gì cũng không nói.
Mặt trời lặn về phía tây, mấy người bọn họ đi vào một gian tửu lâu, ngồi xuống gọi chút đồ ăn.
Đám người Dịch Bình Xuyên đều cung kính nhìn về phía Tần Ninh, không dám nói cười.
Lần này không giống với những lần trước.
Vốn tưởng rằng là tổ sư thúc, ai ngờ lại thành tổ sư gia!
Bọn họ mà còn dám làm loạn, sau khi tổ sư trở về, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bọn họ.
Dọc đường đi, cũng chỉ có mình Thạch Cảm Đương líu ríu không yên.
Dù sao thì Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương cũng là đồ đệ của Tần Ninh.
Còn bọn họ lại là….đồ tôn của hậu bối!
Chênh lệch không nhỏ.
Mấy người ngồi xuống, không bao lâu sau, thức ăn được bưng lên.
Thành nhỏ này nằm bên cạnh dãy U Vân, đồ ăn có vài phần độc đáo.
“Mấy người các ngươi sao thế? Sao trông áp lực như vậy?”, Tần Ninh nhìn về phía mấy người Dịch Bình Xuyên nói.
“Ách…”
“Nên như thế nào thì cứ như thế đó đi!”, Tần Ninh tuỳ tiện nói: “Các ngươi đột nhiên trở nên như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy không quen”.
Giờ phút này, Giản Bác cũng nói: “Người không ngại, nhưng sau này, lỡ như tổ sư biết được, nhất định sẽ chơi chết chúng con…”
“Hắn ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng rồi uống một ngụm nước.
Ách…
Mấy người đều sửng sốt.
Cái hừ này…là có ý gì?
“Lần này, tất cả các ngươi phải theo sát ta, đừng chạy loạn, thánh cảnh Vị Ương vốn dĩ đã hung hiểm, hơn nữa, lại còn có không ít Thánh Vương độc tu, bọn họ sẽ không kiêng kị danh tiếng của ta, còn có mấy phương thế lực như thế gia Linh Vũ, ta không có ấn tượng tốt với bọn họ”.
Tần Ninh dặn dò nói: “Lần này, chủ yếu vẫn là hy vọng các ngươi có thể tăng thực lực lên một chút”.
Đám người Dịch Bình Xuyên gật đầu.
Tần Ninh cẩn thận dặn dò.
Thạch Cảm Đương mang theo vẻ mặt hâm mộ nói: “Mấy người các ngươi thật may mắn”.
“Năm đó, khi ta còn là đồ tôn của sư tôn, sư tôn rất ít khi quan tâm đến ta như vậy, mấy người các ngươi nên quý trọng cơ hội này cho tốt”, Thạch Cảm Đương làm ra vẻ thuyết giáo.
Dương Thanh Vân bĩu môi nói: “Ngươi mới chỉ là Thiên Thánh tứ phẩm, mấy người bọn họ có ai kém hơn so với ngươi không? Đừng nói đến chuyện dạy bảo!”
“Dương Thanh Vân, ngươi càng ngày càng không để ta vào mắt, người chờ đấy, ta chắc chắn sẽ tiến vào cảnh giới Thánh Vương sớm hơn ngươi”.
“Ta chờ!”
Không khí dần dần trở nên náo nhiệt, cuối cùng đám người Dịch Bình Xuyên cũng không phải là người giỏi kiếm chế, đều lần lượt mở miệng nói chuyện.
Trong lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện phiếm, bên ngoài tửu lâu, một hàng bảy, tám người mặc quần áo màu đen tiến vào.
“Tiểu nhị, mang rượu và đồ ăn lên!”
Bảy, tám người kia đi vào trong đại sảnh, tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
Nhìn kỹ thì thấy, trong nhóm bảy, tám người này, đàn ông thì đẹp trai tuấn tú, tinh thần tươi sáng.
Còn phụ nữ thì trẻ trung mỹ lệ, sức sống bắn ra bốn phía.
Chỉ là mấy người Tần Ninh cũng không có chú ý đến.
Trong thành nhỏ này, bây giờ rồng cá hỗn tạp, các thế lực tồn tại khắp nơi, mọi người có muôn hình muôn vẻ.
Mấy người kia ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói chuyện.
“Trong thánh cảnh Vị Ương, sẽ đúng như lời các vị thúc bá nói, thần kỳ như vậy sao?”, một người mở miệng nói.
“Điều đó là tất nhiên, năm đó, Vị Ương Thánh Đế phong nhã tài hoa, được xếp ngang ngửa với các Thánh Đế đứng đầu của chín thánh vực lớn khác trong Hạ Tam Thiên!”
Có người cười nói: “Trong thánh vực Thiên Hồng chúng ta, danh tiếng của Vị Ương Thánh Đế như sấm bên tai, sau đó, vị Ngự Thiên Thánh Tôn kia bỗng nhiên xuất hiện, tài năng tuyệt diễm”.
“Ta nghe nói, năm đó, trong Hạ Tam Thiên còn xuất hiện một vị Cuồng Võ Thượng Đế, một vị Thanh Vân Kiếm Đế, tất cả đều là nhân vật khó lường!”
Mấy người nói qua nói lại, tám chuyện đến mức không biết trời đất gì.
Mà đúng lúc này, một người thanh niên nhìn thoáng qua khuôn mặt của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, biểu cảm có chút sửng sốt, lời nói cũng nhỏ dần.
Bình luận facebook