• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1766-1770

Chương 1766: Dù là đường chết cũng không lùi bước

Tề Ngọc Phong đứng bên ở cạnh, hắn ta nói một cách lạnh nhạt: “Muội muội của ta đã chết rồi!”

“Tề Ngọc Phong!”

Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Tề Diệp đáp lại một cách lạnh lùng: “Ta hy vọng ngươi hiểu được rằng tiềm lực của Tề Diệp ta là vô hạn”.

“Muội muội của ngươi đã chết rồi? Ngươi vẫn còn đang day dứt chuyện muội muội của ngươi còn sống hay đã chết sao?”

“Còn nữa, trước khi chết, muội muội của ngươi có thể làm cho ta thỏa mãn, vậy là quá đủ rồi!”

“Ngươi…”, vào giờ phút này, sắc mặt của Tề Ngọc Phong phát lạnh.

Cùng lúc đó, trên lầu, tiếng bước chân vang lên.

Thập hoàng tử Tề Hạo Vũ trái ôm phải ấp, đi vào trong phòng, cười nói: “Một người phụ nữ mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi!”

Lúc này, Tề Ngọc Phong khom lưng hành lễ với thập hoàng tử.

Hoàng tử vốn đã có thân phận tôn quý.

Huống chi vị thập hoàng tử này còn là đệ đệ ruột thịt của thất hoàng tử, thất hoàng tử xem hắn ta như là mạng sống của mình.

Lúc bấy giờ, thập hoàng tử nhìn về phía bốn người bọn họ, hắn ta cười nói: “Về sau, các ngươi đi theo thất ca của ta, chẳng phải là muốn gì được nấy hay sao?”

“Chỉ có điều thả Tề Tư Tư đi làm cho ta cảm thấy hơi tiếc nuối!”

Thập hoàng tử nói xong liền đẩy hai thiếu nữ đang ngồi bên cạnh hắn ta ra, liếm môi rồi cười mà nói rằng: “Thật là khiến người ta phải nhớ thương mà!”

Lúc này, Tề Diệp chắp tay nói với hắn ta: “Thập hoàng tử điện hạ, nếu người vẫn còn nhớ thương Tề Tư Tư thì hãy đợi đến khi Tề Khánh chết, chúng ta tiến vào Khánh Vương quận trước, vậy thì Tề Tư Tư…Ta nghĩ là cô ta sẽ không tự sát đâu, đến lúc đó, thập hoàng tử cứ thoải mái mà thưởng thức…”

Nghe thấy vậy, thập hoàng tử cười ha hả, vỗ vai Tề Diệp, hắn ta cười to bảo: "Tề Diệp à, ba huynh đệ nhà các ngươi đúng thật là không phải con người, không hề có một chút nhân tính nào cả, nhưng mà… ta thích, ha ha ha…”

Đúng vào lúc này, từng tiếng nổ vang trời phát ra.

Trên không trung, Tề Khánh đang chiến đấu với hai người, cuộc chiến đang dần tiến tới hồi gay cấn.

Hai vị Thiên Thánh bát phẩm đánh nhau là đủ biết được thứ sức mạnh đó khủng khiếp đến mức nào.

Phần lớn võ giả ở xung quanh đều không dám tiến lại gần bọn họ.

Giờ phút này, sắc mặt của Tề Khánh càng ngày càng tái nhợt.

Hôm nay, ông ta biết rằng bản thân chắc hẳn là phải bỏ mạng ở đây rồi.

Nhưng mà dù có phải chịu chết đi chăng nữa thì ông ta cũng phải kéo được Tề Hồn đi lót xác cho mình!

Tề Khánh phun ra một ngụm máu tươi, lúc này, hơi thở tăng vọt trong cơ thể, ông ta vung đao chém xuống, lưỡi đao lan ra cả nghìn trượng, trực tiếp chém thẳng về phía Tề Hồn.

Ầm…

Tề Hồn nhanh chóng rút lui.

“Tề Hồn, xem ra mấy năm gần đây, ngươi chỉ lo bày mưu tính kế, không hề chú trọng đến việc tu hành, ngay cả ta mà ngươi cũng không đánh lại nữa rồi”.

Lúc này, Tề Khánh nói một cách lạnh lùng.

“Phải không?”

Nghe thấy vậy, Tề Hồn tỏ vẻ cười nhạo, ông ta nói: “Cho dù có bị trọng thương đi chăng nữa thì ngươi cũng là Thiên Thánh bát phẩm, việc gì ta phải đi liều chết với ngươi chứ?”

“Tất nhiên là… có người có thể giết được ngươi rồi!”

Tề Hồn vừa nói xong, hai bóng người từ trong hư không xuất hiện, trong nháy mắt, một cây thương và một thanh kiếm giết tới chỗ Tề Khánh.

Phốc!

Phốc!

Máu tươi chảy dài.

Thân thể của Tề Khánh bị thanh kiếm dài và cây thương kia xuyên thủng, máu tươi chảy ra không ngớt.

Đúng lúc này, Tề Khánh xoay người nhìn về phía bên cạnh.

“Vương gia Tề Kiện!”

“Vương gia Tề Hủ!”

Bây giờ, hai mắt Tề Khánh trợn to, nhìn về phía hai người bỗng nhiên xuất hiện.

Vương gia Tề Kiện cầm trường thương trong tay, ông ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Tề Khánh tự tiện sử dụng vũ lực của bảy quận, có ý đồ mưu sát vương gia Tề Hồn, dù cho Thánh Chủ có biết chuyện đi nữa thì người cũng chắc chắn sẽ giết cả nhà ngươi mà thôi!”

“Trên đường tới hoàng tuyền, ngươi sẽ không phải cô đơn một mình đâu!”, thanh kiếm của vương gia Tề Hủ được rút ra, ông ta nói một cách hờ hững.

Tề Kiện!

Tề Hủ!

Hai kẻ này chính là người của thất hoàng tử.

Tề Khánh không ngờ tới chuyện hai người này… vậy mà bọn họ đã chạy tới Hồn Vương quận.

Mưu kế này… được lắm!

Cố ý lăng nhục Tề Tư Tư, tra tấn Tề Bác, chính là vì làm cho Tề Khánh nổi điên, đi vào Hồn Vương quận.

Rồi sau đó, ba vị vương gia đều xuất hiện! Giết chết ông ta.

Cuối cùng, đổ hết thảy mọi chuyện lên đầu Tề Khánh, và để cho Tề Diệp kế thừa Vương quận của ông ta, đến lúc đó, dưới trướng của thất hoàng tử sẽ có bốn vị vương gia ủng hộ.

Tính kế hay lắm!

“Ngu xuẩn!”

Vào lúc này, Tề Hồn lạnh lùng nói: “Tề Khánh, quả nhiên là không ai ngu bằng ngươi”.

“Ha ha…”

Lúc này, Tề Khánh tức sùi bọt mép, ông ta đứng giữa không trung, tỏ vẻ cười nhạo: “Tề Hồn, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế đâu”.

Tới lúc này, Tề Khánh đã hiểu hết tất cả mọi chuyện.

Nhưng cho dù có biết trước được mưu kế của bọn họ thì ông ta có thể không tới đây được sao?

Không thể!

Cho dù có chết, ông ta cũng vẫn phải tới.

Dẫu biết rõ là trên núi có hổ, nhưng vẫn phải đi lên núi tìm hổ.

Dù biết rõ phía trước là con đường chết, ông ta cũng sẽ không lui về phía sau.

Ngu xuẩn sao?

Đúng là rất ngu xuẩn.

Nhưng có một số việc, cho dù là việc ngu xuẩn thì cũng vẫn phải làm.

“Ta không cam lòng!”

Ông ta hét lên.

Ầm…

Trong khoảnh khắc ấy, thân thể của vương gia Tề Khánh nổ tung.

Ba vị vương gia vội né đi ngay lập tức.

Nhưng dù ba người kia có tránh kịp thì Hồn Vương phủ cũng không thể né được.

Tiếng nổ lan rộng, truyền xa cả trăm nghìn dặm, mặt đất không ngừng rung chuyển.

Giờ phút ấy, Hồn Vương phủ biến thành một bãi phế tích.

Tiếng nổ dần dần biến mất.

Quần áo trên người Tề Hồn đã có vài lỗ thủng, ông ta nhìn Hồn Vương phủ nay chỉ còn là một bãi phế liệu, sắc mặt ông ta xanh mét.

“Tên khốn kiếp này…”

Tuy rằng ông ta biết chắc là Tề Khánh có thể sẽ tự bạo và đã sớm đưa người trong tộc đi tới chỗ khác.

Nhưng mà một tòa Hồn Vương phủ to như vậy do ông ta tốn biết bao tâm huyết xây dựng nên, vậy mà bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát…

Đúng lúc này, hai vị vương gia Tề Kiện và Tề Hủ xuất hiện.

“Tề Khánh đã chết rồi!”

Vương gia Tề Kiện nói bằng giọng thản nhiên: “Những chuyện còn lại giao cho Tề Hồn ngươi đi xử lý đó…”

“Hai vị cứ yên tâm đi”, Tề Hồn cười nói: “Chuyện đã tới nước này rồi, tất nhiên là bản vương biết nên làm như thế nào, nếu bên phía thất hoàng tử xử trí tốt, vậy thì bên chỗ ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề”.

“Ừ!”

Sau đó, Tề Hồn bước lên phía trước, ông ta nhìn quanh bốn phía.

“Dừng tay!”

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Tề Hồn lạnh lùng nói: “Tề Khánh đã chết rồi, đám người các ngươi vẫn còn muốn khăng khăng một mực chịu chết hay sao?”

“Tề Khánh lập mưu giết bản vương, may là vương gia Tề Kiện và vương gia Tề Hủ vừa lúc đang làm khách ở Hồn Vương quận, kịp thời ngăn cản Tề Khánh, Tề Khánh tự biết việc lớn không thành nên đã tự bạo mà chết, nếu các ngươi cứ tiếp tục khăng khăng một mực như vậy thì không chỉ các ngươi sẽ phải chết mà gia tộc của các ngươi…cũng sẽ không thoát tội được!”

“Ta sẽ bẩm báo tất cả những chuyện này cho Thánh Chủ, nếu các ngươi không muốn làm tội thần thì hãy từ bỏ việc chống cự lại đi!”

Sắc mặt của các vị Thiên Thánh và Địa Thánh rối bời.

Tề Khánh đã chết rồi.

Nếu bọn họ tiếp tục kháng cự thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Nhưng nếu không chống cự lại thì… Tề Khánh đã chết…

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tề Hồn cười lạnh, ông ta nói: “Thật đúng là trung thành và tận tâm, một khi đã như vậy rồi thì… giết hết cho ta!”

Tề Hồn vừa nói xong, từng bóng người nhanh chóng vọt lên.

“Khoan đã!”

Đúng vào lúc này, một người bỗng nhiên xuất hiện.

Tề Diệp đã đến.

Tề Diệp đi tới trước mặt bọn họ, chắp tay nói: “Các vị quận thủ đại nhân, ta chính là con trai của Tề Khánh, Tề Diệp, hẳn là các vị đều đã từng gặp ta rồi”.

“Cha ta bị người làm cho mê muội nên mới đến mưu sát Tề Hồn thúc thúc, các vị ngàn vạn lần không được để người khác che mắt”.

“Cha ta đã qua đời rồi, ta sẽ tiếp nhận chức vụ vương gia, các vị hãy từ bỏ việc chống cự lại đi”.

Tề Diệp tỏ ra đau lòng rồi nói: “Là tên đệ đệ ngu ngốc kia của ta, Tề Bác, là hắn ta cố ý hại phụ thân của ta, việc này ta sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng, bây giờ, dù các vị có kháng cự lại thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!”
Chương 1767: Dã tâm của Tề Diệp

Nghe Tề Diệp nói như vậy, rất nhiều thuộc hạ của Khánh Vương đều do dự.

Tề Hồn đứng ở bên cạnh, ánh mắt của ông ta thay đổi.

Người này thật đúng là vô liêm sỉ!

Vậy mà hắn ta có thể thốt ra những lời như vậy mà mặt không đỏ, tim không đập cơ đấy.

“Các vị, việc này, sau khi trở về lại Khánh Vương quận, ta giải thích rõ ràng cho các vị”.

“Cớ gì các vị cứ nhất quyết muốn sống chết vào lúc này? Lại còn liên lụy đến người nhà và bằng hữu của mình nữa?”

Nghe được lời này, mặt không ít người biến sắc.

“Lời của tam thế tử không hề sai?”

“Tất nhiên!”

Vào giờ phút này, Tề Diệp đứng ra cam đoan, hắn ta nói: “Từ hôm nay trở đi, ta cam đoan rằng nếu bây giờ, các vị không chống cự lại nữa, thì bảy quận của Khánh Vương sẽ giống như trước đây, không xuất hiện bất kỳ sự thay đổi nào”.

“Các vị trung thành với cha ta như thế nào, thì cứ trung thành với ta như vậy là được”.

Ngay sau đó, rất nhiều người đã từ bỏ kháng cự.

“Giết cha đoạt vị là tội đáng chết vạn lần”.

“Tề Diệp, ngươi không phải là người!”

“Cho dù có phải chết thì ta cũng sẽ không đầu quân cho nhà ngươi!”

Nhưng đúng lúc này, trong đám người vẫn vang lên những tiếng thét phẫn nộ như trước.

“Tề Hồn thúc thúc… Những người đó… Không cần thiết phải để lại làm gì chứ?”, ánh mắt Tề Diệp mang theo sự sắc bén.

Tề Hồn khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, một đám cường giả chém tới.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.

Một loạt thủ đoạn hung tàn vừa xuất hiện, mấy trăm người đồng loạt từ bỏ chống cự.

Tề Diệp mỉm cười, nói: “Như vậy trông có vẻ thoải mái hơn nhiều”.

“Nếu đã như thế, các vị, chúng ta hãy trở về Khánh Vương quận, tìm đầu sỏ là đôi tỷ đệ kia, giết bọn chúng đi!”

Lúc này, tâm trạng của Tề Diệp đang rất tốt.

Vốn dĩ dù Tề Khánh có chết thì người kế thừa Vương vị cũng là Tề Phương Vũ.

Nhưng mà hắn ta thức tỉnh Thiên Luân Thánh Nhân thể nên đã lọt vào mắt xanh của thất hoàng tử.

Cho nên cái vương vị mới đã thuộc về hắn ta.

Giờ phút này, Tề Diệp giống như chim sẻ bay lên cành cao thành phượng hoàng.

Khánh Vương quận!

Hôm nay đã thay chủ!

“Quay về Khánh Vương quận, tru sát nịnh thần!”

Tề Diệp vung tay lên, nói năng đầy khí phách.

Phía trước, là quang cảnh vinh quang!

Không lâu nữa đâu, Tề Diệp, hắn ta sẽ trở thành người tỏa sáng rực rỡ nhất ở thánh quốc Đại Tề.

Tề Hồn thấy cảnh đó, ánh mắt ông ta chợt lóe sáng.

Lúc này, Tề Ngọc Phong đi về phía phụ thân của mình.

“Cha…”

Tề Ngọc Phong nói khẽ: “Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp đều là những con chó biết cắn người… Chỉ sợ rằng, tương lai khó có thể đối phó được bọn họ!”

“Đây không phải là điều mà chúng ta cần phải quan tâm”.

Tề Hồn cười nhạt, ông ta nói: “Nếu ba người bọn họ không biết thu liễm thì mai sau, thất hoàng tử sẽ giết sạch bọn chúng”.

“Đã thu xếp ổn thoả cho thập hoàng tử chưa?”

Nghe thấy vậy, Tề Ngọc Phong tỏ vẻ khinh thường, hắn ta nói: “Một tên phế vật chỉ biết ăn chơi đàng điếm mà thôi, nếu không có thất hoàng tử, vị thập hoàng tử này chả là cái thá gì cả!”

“Ăn nói cho cẩn thận!”

Tề Hồn quát lớn: “Lời này nếu để cho người ngoài nghe thấy được thì chính là tội lớn!”

“Vâng”.

Tề Hồn lại nói tiếp: “Cho người loan tin là Tề Bác, con trai của vương gia Tề Khánh làm nhục con gái của Tề Hồn, Tề Uyển Nhi, hại chết con gái Tề Uyển Nhi của ta”.

“Trong cơn thịnh nộ, bản vương đã ra tay phế Tề Bác, mà Tề Khánh vì muốn trả thù bản vương nên đã tới cửa mưu sát, vừa lúc đụng phải vương gia Tề Kiện và Tề Hủ, ba người bọn ta đã hợp tác giết Tề Khánh”.

“Tổ chức tang lễ cho Uyển nhi, càng long trọng càng tốt!”

Nghe thấy vậy, Tề Ngọc Phong chắp tay nói: “Con hiểu rồi!”

Tin tức từ Hồn Vương quận truyền ra, lan rộng khắp nơi, đâu đâu cũng đầy nỗi khiếp sợ…

Vào lúc này, ba huynh đệ Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đã dẫn theo mấy trăm người quay về Khánh Vương quận.

“Tam đệ, lần này, thật đúng là phải chúc mừng đệ!”

Tề Phương Vũ cười khẽ rồi nói.

“Ai da, đại ca, nhị ca, đây chính là kỳ ngộ của ba huynh đệ chúng ta!”, Tề Diệp cũng cười đáp: “Hai vị ca ca cứ yên tâm đi, tương lai ba huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau quản lý bảy quận, nhất định chúng ta sẽ có thể trở thành Thiên Thánh cao phẩm!”

“Ha ha ha…”

Lúc này, trong ánh mắt của ba huynh đệ giờ bọn họ đầy vẻ đắc ý.

Bọn họ không hề có một chút đau lòng nào vì cái chết của Tề Khánh.

Cùng lúc đó.

Khánh Vương quận, trong Khánh Vương phủ.

Tề Tư Tư đã thay đổi một bộ giáp mềm, cô ấy vẫn có dáng vẻ yểu điệu như trước, nhưng lại không còn giữ lại được tinh thần của ngày xưa nữa.

Lúc này, Tề Tư Tư ngồi trong sảnh lớn của Khánh Vương phủ.

Vài bóng dáng mặc đồ màu đen nhanh chóng xuất hiện.

“Quận chúa điện hạ”.

Người cầm đầu chắp tay nói: “Khánh Vương gia dẫn người đi Hồn Vương quận, thám tử hồi báo khẩn cấp, Tề Kiện và Tề Hủ đã ở Hồn Vương quận, Khánh Vương gia ông ấy… ông ấy… đã bị bọn chúng giết chết rồi!”

Người đó vừa nói xong, trong đôi mắt vẩn đục của Tề Tư Tư khôi phục một chút ánh sáng.

“Đã chết rồi sao…”

Tề Tư Tư lẩm bẩm một mình.

“Quận chúa điện hạ, bọn thuộc hạ hộ tống người rời khỏi đây!”

Người áo đen chắp tay nói: “Vương gia đã chết rồi, nhất định khiến cho Thánh Chủ chú ý, người chắc chắn sẽ điều tra việc này, nếu quận chúa chết ở nơi đây, hết thảy sẽ thành chết vô đối chứng!”

“Đối chứng?”

Tề Tư Tư cười lạnh: “Đối chứng bằng cách nào? Nói cho vị Thánh Chủ kia biết là ta là bị con của ông ta lăng nhục sao? Ông ta sẽ vì vậy mà giết con của mình sao?”

Những tên hộ vệ áo đen đều cúi đầu.

Tề Tư Tư nói tiếp: “Các ngươi thân là hộ vệ thân cận của phụ thân, các ngươi không nên chết ở nơi này, các ngươi đi đi!”

“Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp, ba tên cầm thú đó sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

“Nếu như ta không chết, bọn chúng sẽ không yên lòng!”

“Hơn nữa… đệ đệ của ta vẫn còn ở đây, ta sẽ không đi đâu cả!”

Vào giờ phút này, Tề Tư Tư ngồi thẳng người, cô ấy nhìn về phía mấy người bọn họ, nói: “Các ngươi đi đi, ta sẽ ở lại nơi này, chờ chết cũng được”.

“Chết… chẳng phải là một loại giải thoát sao…”

Nghe thấy vậy, trên mặt của vài tên hộ vệ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Bọn ta nguyện cùng sống cùng chết với quận chúa điện hạ!”

Sau đó, tất cả bọn họ đều lui ra.

Tề Tư Tư ngồi trong sảnh lớn, sắc mặt u ám.

“Chết… chẳng phải là một loại giải thoát sao?”

Tề Tư Tư thì thầm: “Tứ đệ… Nếu như đệ chết, ta cũng không muốn sống nữa…”

Mà đúng lúc này, trong phòng, sắc mặt của Tần Ninh trắng bệch, quanh thân thể hắn, lực hồn phách tỏa ra đậm đặc.

Tấn Triết và Giản Bác đang canh giữ hai bên.

“Giản Bác!”

“Mời tổ sư thúc sai khiến đệ tử”.

Tần Ninh quát khẽ: “Đi mang cây trụ sắt ở trong từ đường của Khánh Vương phủ tới đây cho ta, ta có việc cần dùng tới nó”.

“Vâng!”

Giản Bác vội vàng rời đi.

Tấn Triết cũng lo lắng nói: “Tổ sư thúc, chúng ta nhúng tay vào chuyện nội bộ của thánh quốc Đại Tề, vậy chẳng phải là đắc tội với thánh quốc Đại Tề sao?”

“Người xem thử… Có cần phải mời Phệ Thiên Giảo ra tay hay không?”

Phệ Thiên Giảo chính là thánh thú cấp chín, nó ra tay… thì sẽ rất mạnh đó.

“Không cần!”

Tần trần bình tĩnh nói: “Việc cấp bách bây giờ là xem thử có thể làm cho Tề Bác sống lại hay không, những chuyện khác để đó tính sau”.

“Vâng!”

Tần Ninh nhìn Tề Bác, hắn nói khẽ: “Tiểu tử này, trong lòng hắn ta không muốn sống nữa…”

Hắn có thể cảm giác được rằng tuy chính hắn hao hết tâm tư tụ ba hồn bảy phách của Tề Bác lại, nhưng mà hồn phách trong thân thể Tề Bác vẫn cứ ra sức hỗn loạn.

Việc này cứ kéo dài khiến cho hồn phách của hắn ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Chương 1768: Cứ thích xen vào việc của người khác

May mắn thay, Linh Hỗn Thần Thiết trong từ đường Khánh Vương phủ lại là vật bất phàm, cứu Tề Bác, ắt không thành vấn đề.

Đêm dần khuya, mặt trăng tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời đầy sao.

Trong phòng, Tần Ninh cầm một cây gậy sắt, không ngừng bổ sung hồn lực và phách lực.

Nhịp thở của Tề Bác cuối cùng đã dần ổn định trở lại.

"May mắn là có Linh Hỗn Thần Thiết, nếu không thì có là thần tiên hạ phàm cũng bó tay".

Lúc này, Tần Ninh đứng dậy, thở ra một hơi rồi nói: "Giờ đợi hắn ta tỉnh dậy đi!"

"Tổ sư thúc!"

Đến bây giờ, Tấn Triết không nhịn được nữa bèn hỏi: "Liệu có thể giữ được thần trí không?"

Khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn ở chung với tên ngốc Tề Bác đó, lâu ngày tất sẽ sinh ra một chút tình cảm.

Con người hắn ta có hơi ngốc nghếch.

Bây giờ lại đột ngột gặp phải biến cố lớn như thế... Quả thật khiến lòng người xót xa.

Tần Ninh nỉ non nói: "Chỉ thiếu hụt một phần trí tuệ thôi, nhưng đấy chưa chắc là chuyện tồi tệ, trí óc luôn dừng lại ở lúc bảy tuổi, hắn ta sẽ quên đi rất nhiều chuyện, có lẽ điều đó sẽ giúp hắn ta cảm thấy thật hạnh phúc..."

Nghe vậy, Giản Bác và Tấn Triết đều gật gù tán đồng.

Đúng là thế thật!

Sau khi trải qua sự kiện kinh khủng này, khi nhớ lại có lẽ còn đau đớn hơn cả sự lãng quên.

Bây giờ, Tần Ninh cẩn thận quan sát sự thay đổi của Tề Bác.

Cuối cùng, ba hồn bảy vía của hắn ta đã ổn định lại, thế nhưng nó vẫn có chút gì đó bất ổn, nhưng tóm lại sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Tần Ninh nỉ non nói: "Trước kia, Tề Bác đã đồng ý giúp chúng ta tìm Địch Nguyên, mà hiện tại có lẽ không làm được rồi..."

"Thế nên, ta nghĩ dù sao mình cũng đã đến thánh quốc Đại Tề, thôi thì tự mình đi tìm cũng được, chẳng qua là... cần phải thay đổi phương pháp".

"Nếu ba người các ngươi đều có danh có tiếng ở thánh quốc Đại Tề thì mặc kệ Địch Nguyên có ở Diệp Vương quận hay là bất cứ quận thành nào đi nữa, hẳn là hắn ta sẽ tìm đến các ngươi nhỉ?"

Tần Ninh vừa nói xong, cả hai người Giản Bác và Tấn Triết đều ngạc nhiên.

Tổ sư thúc... muốn làm gì vậy?

Nhưng vào lúc ấy, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng lộn xộn, từng luồng khí tức mạnh mẽ bay vun vút tới.

Chân mày Tần Ninh nhíu lại.

"Nên tới đều đã tới".

Vừa dứt lời, Tần Ninh bình thản nói: "E là lần này phải xen vào việc không đâu rồi".

...

Khánh Vương quận!

Khánh Vương phủ!

Trong sảnh lớn đại điện.

Bây giờ, Tề Tư Tư đang khoác lên mình bộ váy đen dài thướt tha, yên tĩnh ngồi đó.

Ở trước đại sảnh đã có ba bóng người đang lạnh lùng đứng đấy.

Đó là Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp!

Giờ phút này, Tề Diệp đùa cợt nhìn về phía Tề Tư Tư.

"Tư Tư tỷ, thập hoàng tử điện hạ đang rất nhớ tỷ, người đang chờ tỷ ở Hồn Vương quận đấy!", Tề Diệp mỉm cười nói.

Nghe hắn ta nói thế, gương mặt Tề Tư Tư tái nhợt.

Cô ấy mãi mãi không thể xóa tan khung cảnh đêm ấy trong ký ức của mình.

Nếu không vì hiện tại sinh tử của đệ đệ mình chưa rõ thì có lẽ cô ấy đã sớm kết liễu sinh mạng của bản thân rồi.

"Tề Diệp!"

Lúc này, giọng điệu Tề Tư Tư đầy rét lạnh, nói: "Ngươi dám giết cha đoạt vị, không sợ Thánh Chủ trách tội sao?"

"Sợ hả?"

Tề Diệp cười khẩy đáp lại: "Thất hoàng tử sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa, cô cho rằng Thánh Chủ sẽ không tin tưởng lời nói của một vị hoàng tử, mà đặc biệt điều ra nguyên nhân cái chết của Tề Khánh hay sao?"

"Cho dù là mười vị vương, hay là hai mươi bốn vị tướng quân, kể cả bảy mươi hai vị quận vương đều như nhau cả thôi, tất cả cũng chỉ là quân cờ!"

"Vương gia Tề Khánh đã chết, Tề Diệp ta sẽ lên thay, đây là mục đích của thất hoàng tử, hắn ta cần một tên Vương gia biết nghe lời chứ không phải là một tên Vương gia đứng trung lập!"

Sắc mặt Tề Tư Tư lạnh lẽo, quát lên: "Đây là lý do ngươi nguyện làm chó sao? Giết chính cha ruột của mình để làm chó liếm giày cho người khác?"

"Tề Tư Tư!"

Lúc này, giọng điệu của Tề Diệp bỗng lên cao.

"Chừa cho cô đường sống rồi thì đừng có đâm đầu tự sát!", Tề Diệp nói: "Tề Bác đâu? Đã chết chưa thế?"

"Tề Diệp!", cơ thể Tề Tư Tư khẽ run lên, lạnh giọng nói: "Ngươi tuyệt tình thật đấy, không sợ trời phạt à?"

"Trời phạt hả? Tề Tư Tư, có vẻ như cô bị thập hoàng tử chơi đến lú lẫn rồi nhỉ, còn ở đây nói trời phạt".

Tệ Diệp cười khinh bỉ nói: "Người đâu, tìm cho ta, phải tìm cho ra Tề Bác, rồi giết không tha".

"Bắt đầu từ hôm nay, trên dưới Khánh Vương phủ, bất kỳ ai không phục cứ giết".

Hắn ta vừa thốt ra mệnh lệnh ấy, đám hộ vệ đứng bên cạnh Tề Tư đều cầm chặt thanh đao trong tay.

"Sao đấy? Còn muốn chống đối à?"

Tề Diệp cười khinh bỉ, hơn mười tên tay sai đằng sau hắn ta từ từ bước tới gần.

Hơn mười người kia khi xưa đều đã từng buông bỏ vũ khí, hơn mười vị Thiên Thánh, lúc này, khí thế bọn họ tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.

Tuy đám người đứng cạnh Tề Tư Tư đều là cao nhân Thiên Thánh nhưng cùng lắm chỉ là nhất phẩm nhị phẩm gì đó, giờ đây, bọn họ rất khó chống cự lại phe Tề Diệp.

Bây giờ, tình hình cả hai bên đều rất căng thẳng, hừng hực sát khí.

"Ô? Các ngươi đang làm gì vậy?"

Đúng lúc ấy, có một giọng nói đầy ngây ngô bỗng vang lên.

Một bóng người cất bước đi ra.

Nhìn thấy người nọ, bốn người Tề Tư Tư, Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp lộ ra biểu cảm khác nhau.

"Tứ đệ..."

Đôi mắt Tề Tư Tư đỏ ửng, cả người hơi run run, cô ấy đi đến ngước mặt Tề Bác, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn ta, khóc nấc lên.

"Tứ đệ..."

"Tư Tư tỷ... sao tỷ lại khóc?", lúc này Tề Bác hiếu kỳ hỏi.

Hắn ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt vươn trên khóe mắt tỷ tỷ mình, nhếch miệng cười nói: "Phụ thân đâu rồi? Người đi đâu rồi thế?"

Nghe vậy, nước mắt Tề Tư Tư không nhịn được mà rơi như mưa.

Lúc này, cả ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp đều đứng sững tại chỗ.

Tề Bác... chẳng phải hắn ta đã chết rồi sao.

Thế nhưng hiện tại lại sống lại.

Nhưng... có vẻ đầu óc không được minh mẫn lắm.

"Ngu si rồi?"

Tề Diệp bất ngờ thốt lên.

Tên này chết đi sống lại, nhưng mà... thành kẻ ngu!

"Tam ca, huynh mới ngu si!"

Vào giờ phút này, Tề Bác xoay người cười khúc khích nói: "Đệ mới không có ngốc, đệ hỏi phụ thân đi đâu rồi, Tần công tử bảo đệ là ngủ tiếp thì phụ thân sẽ đánh đệ, nhưng phụ thân không ở đây, nên sẽ không ai đánh đệ rồi!"

Nghe Tề Bác nói vậy, ba người Tề Diệp đều ngơ ngác.

"Thành kẻ đần thật rồi? Hay là cố tình làm thế để đánh lừa chúng ta?", Tề Hồi Minh ngạc nhiên hỏi.

"Cho dù hắn ta giả vờ hay là thật thì cứ giết đi đã", Tề Phương Vũ hừ nói: "Phải giết hắn ta, chỉ có người chết mới ít để lại mối nguy nhất!"

Tề Diệp nghe vậy, ánh mắt hắn ta lạnh lẽo, gật đầu đồng ý.

Đúng thế, chỉ có người chết mới không có uy hiếp.

Lúc này, đám người đằng sau Tề Diệp từ từ bước ra.

"Quá ác độc rồi, đến mức này mà các ngươi vẫn không muốn buông tha cho người ta, các ngươi có còn là người không đấy?", một giọng nói bỗng vang lên.

Hai người Giản Bác và Tấn Triết đi ra.

Cả hai nhìn về phía ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh và Tề Diệp, trong mắt cả hai đều ẩn chứa sự rét lạnh.

Thật sự quá tàn độc!

"Các ngươi là kẻ nào?"

Tề Diệp quát lên: "Đây là việc riêng của Khánh Vương phủ, người ngoài không được phép nhúng tay vào, bớt lo chuyện bao đồng, các ngươi phải xem là đang xen vào việc riêng của ai chứ!"

"Con người của ta cứ thích xen vào việc của người khác đấy!"

Đúng lúc này, Tần Ninh mặc quần áo trắng tinh, bước từng bước ra, nhìn vào mọi người trước sảnh, ánh mắt hắn có phần lạnh nhạt, chỉ khẽ cười nói: "Lần này ta nhất định phải xen vào!"
Chương 1769: Muốn quản thì quản

Lúc này, Tần Ninh đứng ở phía trước, nhìn ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp, ánh mắt bình tĩnh.

“Con người ta trước nay lười biếng, nhưng lần này, không ngờ, còn có thể chán ghét chuyện các ngươi đã làm như vậy”.

“Có thể thấy, chuyện các ngươi làm… Không bằng cầm thú”.

Nghe vậy, ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp trợn mắt nhìn nhau.

“Muốn quản chuyện này? Ngươi nghiêm túc chứ?”

Ánh mắt ba người nhìn Tần Ninh mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng dần dần lại chuyển từ kinh ngạc sang nhạo báng.

“Ngươi do Tề Bác mang về đúng không?”

Tề Diệp cười lạnh nói: “Đúng là ngu ngốc y như nhau”.

“Xen vào chuyện của người khác đúng không? Ngươi xen được vào chuyện của chúng ta sao? Xen vào được chuyện của vương gia sao? Xen được vào chuyện của thất hoàng tử điện hạ sao?”

Nghe đến đây, Tần Ninh hơi ngạc nhiên, lại càng sáng tỏ nói: “Ta biết rồi, mấy người các ngươi nói, chính là kẻ khởi xướng chuyện này đúng không?”

“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ từng bước từng bước tìm ra bọn họ!”

Ánh mắt Tần Ninh mang theo chút bình tĩnh nhìn ba người kia, lạnh nhạt nói: “Nếu như thế, chuyện này, sẽ bắt đầu quản từ ba người khác ngươi!”

“Tự tìm cái chết!”

Sắc mặt Tần Ninh trở nên rét lạnh.

Hai người Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh lập tức giết ra.

Hai người đó đều là cảnh giới Thiên Thánh tứ phẩm, thấy một thằng ranh cảnh giới Địa Thánh thất phách ngông cuồng trước mặt mình, làm sao có thể nhẫn nhịn được?

Nhưng mà, hai người kia, đang đằng đằng sát khí xông thẳng về phía Tần Ninh thì Tấn Triết lại trực tiếp ra tay ngăn cản.

Tấn Triết Thiên Thánh tam phẩm, phối hợp với Huyền Minh Vương Xà, bên trong đại sảnh, lập tức bị ô khí bao phủ, khiến người ta có cảm giác khó chịu.

Bùm…

Nhất thời, toàn bộ đại điện nổ tung giữa cơn cuồng bạo.

Tấn Triết mặc một bộ hắc sam, sắc mặt bình tĩnh, đầu Huyền Minh Vương Xà lơ lửng giữa trời.

“Ngự thú sư?”

Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh đều sửng sốt.

Bọn họ có thể cảm nhận được, Tấn Triết yếu hơn bọn họ một cấp, nhưng dung hợp với con rắn kia, lại bộc phát ra sức mạnh kinh người.

“Đại ca, nhị ca, lo chuyện bao đồng, không cần phải hạ thủ lưu tình”.

“Biết rồi!”

“Biết rồi!”

Hai người Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh trực tiếp đánh về phía Tấn Triết.

Ánh mắt lạnh lùng của Tề Diệp nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.

“Chỉ là Địa Thánh thất phách, ăn gan hùm mật gấu mà dám lo chuyện bao động? Tự tìm chết!”

“Tề Tuyên Bắc!”

“Tề Thăng Nam!”

“Giết hắn đi!”

Tề Diệp dứt lời, hai nam nhân trung niên sau lưng hắn ta đi ra.

Hắn ta đã quyết định mưu đoạt ngôi vua, đương nhiên không thể nào không thu phục được cả một Thiên Thánh cao phẩm được.

Tề Tuyên Bắc và Tề Thăng Nam chính là tâm phúc của Khánh vương, nhưng đã bị hắn ta thu phục từ lâu rồi. Cũng vì có hai vị cao thủ Thiên Thánh thất phẩm này ở đây, hắn ta mới dám mang mọi người về Khánh Vương quận, về Khánh Vương phủ, dọn dẹp tàn cuộc.

Lúc này, Tề Tuyên Bắc và Tề Thăng Nam nhìn chằm chằm Tần Ninh.

“Ta tới chơi đùa với các ngươi đây!”

Giản Bác cười ha ha, nhìn Tần Ninh, nói: “Tổ sư thúc, người nói con đánh hai người họ, có thể làm thịt luôn không? Đánh cược không?”

Giản Bác nhìn Tần Ninh, nói.

Nhưng mà, nhìn thấy cặp mắt bình tĩnh của Tần Ninh, Giản Bác lại thụt đầu lại.

Vẫn là thôi đi!

Vị tổ sư thúc này có thể chơi với cả thánh thú canh giữ trên Thánh Thú sơn, đừng trêu chọc thì hơn.

Giản Bác bước tới, đằng đằng sát khí, trực tiếp lao ra.

Hai người Tề Tuyên Bắc và Tề Thăng Nam hừ một tiếng, cùng nhau giết.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tề Diệp đầy lạnh lùng.

“Một Thiên Thánh thất phẩm, một Thiên Sinh tam phẩm, sức có vậy mà dám lo chuyện bao đồng sao? Buồn cười!”

“Ngươi hiểu lầm rồi!”

Tần Ninh bước chân, nhìn Tề Diệp, lạnh nhạt nói: “Sức của ta, đến từ bản thân ta!”

“Tự tìm chết!”

Tề Diệp vung tay lên, hơn mười vị cao thủ cảnh giới Thiên Thánh từ nhất phẩm đến tam phẩm đều nhìn chòng chọc, cũng muốn giết ra.

Sắc mặt Tề Tư Tư vô cùng căng thẳng, mười mấy vị cao thủ Thiên Thánh nhất mực trung thành bên cạnh cô ấy cũng vội bày trận mà đợi.

Lúc này, Tần Ninh vung tay lên.

Tiếng gió gào thét, một khí tức cuồng bạo được thả ra.

Tiếng nói lạnh nhạt của Tần Ninh vang lên.

“Cửu Anh, mấy chục người này, không thể để một người sống!”

“Tuân mệnh!”

Cơ thể Cửu Anh đột nhiên bay lên, to lớn trăm trượng, mắt nhìn chằm chằm phía dưới.

“Tần gia bảo các ngươi chết thì các ngươi đều phải chết!”

Cửu Anh há mồm phun ra, một ngọn lửa bao phủ.

Mấy chục người rối rít lui về sau.

“Hóa ra ngươi cũng là ngự thú sư”.

Sắc mặt Tề Diệp càng thêm âm trầm.

Chỉ có ba người lại dám khiêu khích sự uy nghiêm của hắn ta.

Hắn ta muốn thu phục Khánh Vương phủ, lấy được lòng người.

Hôm nay, ba Thiên Thánh, lại mưu toan khiêu khích sự uy nghiêm của hắn ta, vậy thì phải chết!

“Bổn thế tử, tự mình ra tay giết ngươi, một Địa Thánh nho nhỏ!”

Khí thế trong cơ thể Tề Diệp bọc phát.

Thấy vậy, Nhan Như Họa vội vàng muốn tiến lên ngăn cản.

Nhưng lại bị một cái tay kéo xuống.

“Ngươi làm gì đấy?”

Tần Ninh không hiểu nói.

“Giúp người đó, tổ sư thúc”.

“Ngươi chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm, giúp cái gì chứ? Trông chừng Tề Tư Tư và Tề Bác là được”.

“Ồ…”

Nhan Như Họa lui về phía sau.

Bị xem thường rồi?

Thật là khó chịu!

Uống một ngụm rượu đi.

Nhan Như Họa lấy hồ lô ra, buồn rầu uống một ngụm lớn.

Cô ta quay lại, nhìn về phía Tề Tư tư và Tề Bác, nói: “Tổ sư thúc bảo ta trông chừng các ngươi, đừng có chạy lung tung”

Tề Tư Tư lại lo lắng nói: “Tề Diệp mua chuộc được hơn mười vị Thiên Thánh… Chỉ sợ…”

“Yên tâm đi”.

Nhan Như Họa nghiêm túc nói: “Trong Thánh Thú tông của chúng ta có một con thánh thú siêu cấp kinh khủng, tổ sư thúc lại không gọi đến, vậy nghĩa là người chuẩn bị tự mình ra tay rồi. Điều này cho thấy tổ sư thúc có lòng tin!”

Tề Tư Tư nhìn người hơi gầy gò kia, ngạc nhiên.

Một vị Địa Thánh thất phách, sao lại có tự tin đến vậy chứ?

“Cảm ơn…”

“Đừng cảm ơn ta, cảm ơn tổ sư thúc của ta là được”, Nhan Như Họa vội vàng nói: “Tổ sư thúc lo chuyện bao đồng, chúng ta cũng phải nghe lệnh!”

Tề Tư Tư thấy cảm động.

Chuyện này không liên quan gì đến mấy người Tần Ninh.

Thế nhưng Tần Ninh lại ra tay giúp đỡ.

Nhưng mà… Có thể giúp đến mức nào chứ?

Cho dù ba người Tề Diệp đều chết cả, nhưng còn thập hoàng tử… Tề Ngọc Phong… Và thất hoàng tử ở sau lưng! Đều không phải loại dễ chọc.

Lúc này, Tề Diệp nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

“Làm gì chứ?”

Tần Ninh xoay người nhìn Tề Tư Tư và Tề bác, nói: “Nhìn không vừa mắt, muốn vì hai tỷ đệ này, đòi một cái công đạo, chỉ có thế thôi”.

Tần Ninh cũng không phải loại tự xưng đại nghĩa đại thiện gì đó.

Nhưng lần này, đụng phải chuyện này, hắn lại muốn quản.

Lý do rất đơn giản.

Muốn quản thì quản thôi!

Công đạo!

Hắn phải đòi lại.

“Chịu chết đi”.

Sắc mặt Tề Diệp lạnh lùng, khí tức Thiên Thánh tam phẩm thả ra, một quyền trực tiếp đánh Tần Ninh.
Chương 1770: Tổ sư thúc vô địch

Thấy một quyền kia đánh tới, sắc mặt Tần Ninh trở nên nghiêm nghị. Hắn hừ lạnh, bước chân ra, hai tay nắm chặt, cơn giận dữ trong cơ thể bùng nổ.

“Đoạt Phách Lôi quyết, Lôi kiếm!”

Một tay nắm thành quyền, trực tiếp giơ lên.

Sức mạnh của quyền ấy lập tức cuốn mở, hóa thành một thanh lôi kiếm, xung kích bắn ra.

Lôi kiếm va chạm với quyền phong của Tề Diệp.

Ầm…

Tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Vẻ mặt Tề Diệp thay đổi, sắc mặt trắng bệch, hắn ta cảm thấy một cỗ lôi kính trực tiếp chui vào cơ thể, cả người tê dại.

Một khắc sau, một tiếng soạt vang lên.

Cơ thể Tần Ninh đột nhiên đến gần Tề Diệp.

Thấy Tần Ninh đến gần, sắc mặt Tề Diệp lập tức thay đổi. Hắn ta cố nén lại cảm giác tê dại trong cơ thể, hươ nắm đấm ra.

Nhưng mà lúc này, từng đạo lôi kính trong cơ thể Tần Ninh lại phun trào.

“Lôi hải!”

Bùm…

Trong phút chốc, lấy Tần Ninh và Tề Diệp làm trung tâm, tiếng sấm sét rền vang khắp trời.

“A…”

Một khắc sau, Tề Diệp thất khiếu chảy máu, bộ dạng kinh khủng, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đau đớn cuốn lấy toàn thân.

Trong bàn tay Tần Ninh ngưng tụ một thanh kiếm thánh khí. Hắn nhìn Tề Diệp, lạnh nhạt nói: “Đối với phụ thân, huynh đệ tỷ muội của mình lại nhẫn tâm như vậy, chết, quá hời cho ngươi!”

Phụt phụt phụt!

Trong nháy mắt, trường kiếm hươ ra.

“A…”

Hai tay Tề Diệp đồng loạt bị chặt đứt, máu tươi phun trào, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

“Tề Diệp!”

“Tề Diệp!”

Hai người Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh đều biến sắc.

Thấy cảnh này, Nhan Như Họa lại ngẩn người.

Thật mạnh!

Tổ sư thúc thật mạnh.

Nhanh như chớp, không kịp trở tay, cảnh giới Địa Thánh thất phách lại chặt đứt hai tay Tề Diệp.

Chỉ hai chiêu đã giải quyết xong.

So với lúc ở Thanh Châu, Tần Ninh đã ra tay mạnh hơn rồi.

Thời điểm đó, Tần Ninh cũng có thể chém chết Thiên Thánh nhất phẩm, nhị phẩm, nhưng lại không nhanh như vậy.

Bây giờ cảnh giới Địa Thánh thất phách lại chế phục một vị Thiên Thánh tam phẩm, tốc độ quá nhanh!

Tề Tư Tư lại trợn mắt há mồm.

Cảnh giới Địa Thánh, đối mặt với cao nhân Thiên Thánh, sao có thể bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy?

Lúc này bản thân Tề Diệp cũng hoàn toàn mờ mịt.

Hắn ta còn chưa kịp thi triển Thiên Luân Thánh Nhân Thể.

Đã bị Tần Ninh chặt mất hai tay rồi.

“Ngươi…”

Mặt Tề Diệp lạnh đến đáng sợ, vô cùng dữ tợn, từng đường gân máu nổi lên, hắn ta giận dữ hét: “Ngươi chết chắc rồi, Tần Ninh, ngươi chết chắc rồi”.

“Im miệng!”

Tần Ninh vung tay lên, thánh lực tụ tập trên trường kiếm, trực tiếp bịt miệng Tề Diệp lại. Hắn nói bằng giọng lãnh đạm: “Còn nhiều lời nữa sẽ cắt lưỡi của ngươi!”

Mồ hôi trên người Tề Diệp túa ra trong nháy mắt.

Quá kinh khủng.

Tên Tần Ninh này giống như ác ma vậy, quá đáng sợ.

Mà Tần Ninh lại nhìn về phía Tấn Triết, không nhịn được mà nói: “Chơi đùa quá mức, đối phó với hai tên Thiên Thánh tứ phẩm mà lâu như vậy à”.

Nghe thấy thế, mặt Tấn Triết đầy bất đắc dĩ.

Hắn ta chỉ là Thiên Thánh tam phẩm mà thôi!

“Thể chất của ngươi không hợp với Huyền Minh Vương Xà, loại không hợp này sẽ tạo thành vết thương cho cơ thể ngươi cả ngày lẫn đêm, nhưng cũng khiến sự công kích của ngươi và Huyền Minh Vương Xà đi về hai phía đối nghịch”.

“Bạo lực và nhu hòa, hỗ trợ lẫn nhau, uy lực bộc phát ra sẽ mạnh hơn”.

Tần Ninh nhẹ nhàng nói.

Dường như Tấn Triết có chút suy tư, lúc ra tay, sức mạnh không đi về hướng hung mãnh nữa, mà Huyền Minh Vương Xà lại hung mãnh dị thường.

Hai bên một cương một nhu, nhất thời, hai huynh đệ Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh đột nhiên bị Tấn Triết áp chế.

Lúc này, Giản Bác đang giao chiến với Tề Tuyên Bác và Tề Thăng Nam, liên thủ với Tử Kim Thôn Linh thú, trái lại cũng không sợ hai người đó.

Còn về Cửu Anh, hiện giờ nó đang ngưng thụ đến Thiên Thánh tam phẩm.

Chín cái đầu tràn đầy uy lực, bộc phát ra khí tức mạnh mẽ.

Hơn mười vị cao thủ Thiên Thánh nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm đều bị Cửu Anh ngăn trở dù mấy chục người liên thủ cũng không làm gì được nó.

“Quá chậm rồi”.

Tần Ninh nhìn về phía Tấn Triết, lẩm bẩm: “Tốc độ quá chậm”.

Dứt lời, Tần Ninh bước chân.

Khí tức trong cơ thể thả ra.

Từng cỗ hồn lực và phách lực mạnh mẽ khiến mọi người xung quanh đều cảm nhận được.

Đây là hồn lực và phách lực mà Địa Thánh thất phách có thể tụ tập thành!

Cho dù Tần Ninh không đạt tới được cảnh giới Thiên Thánh, ba hồn bảy phách chưa bắt đầu dung hợp, cũng không ngưng tụ thành lực hồn phách, nhưng chỉ một hồn lực và phách lực đã hoàn toàn vượt qua cấp bậc Thiên Thánh tam phẩm, tứ phẩm.

Khó trách, vừa rồi hắn có thể chế phục Tề Diệp chỉ trong nháy mắt.

Tần Ninh nhìn hai người Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh.

“Lôi phong!”

Hắn dứt lời, trong khoảnh khắc, lôi phong hội thụ, hóa thành một ngọn núi, rơi xuống theo phương thẳng đứng.

Bùm!

Tiếng nổ mạnh mẽ vang lên.

Sấm sét cuồn cuộn, giống như đỉnh núi, lập tức áp chế khí tức của hai người kia.

Hai người kia cảm nhận được chiêu thức của Tần Ninh, lật bàn tay, muốn chống lại.

Nhưng mà lôi phong kinh khủng kia giống như một ngọn núi cao vạn trượng, lúc đè xuống, khiến người ta cảm thấy khó hít thở, căn bản không thể nào chống cự.

“Ngẩn ra đó làm gì?”

Tần Ninh nhìn Tấn Triết, chậm rãi nói: “Phế hai tay đi!”

“Dạ!”

Tấn Triết không nói hai lời, bàn tay hóa thành đao, phụt phụt hai tiếng, liên tiếp vang lên.

Hai tiếng gào thảm thiết vang lên.

Hai người Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh, cánh tay song song bị chặt xuống, bị Tấn Triết vứt xuống cạnh Tề Diệp.

Mọi người đều hoảng sợ.

Tần Ninh thuần thục chế ngự được một vị Thiên Thánh tam phẩm, hai vị Thiên Thánh tứ phẩm, thật sự khiến người ta khó mà tin được.

Lúc này, Tề Tư Tư, Nhan Như Họa, Tấn Triết đều khó tin nhìn Tần Ninh.

“Tổ sư thúc vô địch”.

Tấn Triết vội vàng chắp tay nói.

Tề Phương Vũ và Tề Hồi Minh kia cũng không coi là yếu.

Vả lại, đều là Thiên Thánh tứ phẩm, nhưng tổ sư thúc vừa ra tay, trực tiếp lấy lôi phong kình đạo, chấn nhiếp hai người họ không thể nào phản kháng.

Thực lực thế này, ai ở cảnh giới Địa Thánh có thể làm được chứ?

Nhưng Tần Ninh cũng không nói nhiều, lãnh đạm nói: “Cửu Anh, lề mề làm gì?”

Cửu Anh bay lên, cười ha ha nói: “Tần gia đừng nóng mà!”

“Nhanh lên!”

Tần Ninh chắp tay, từ từ nói: “Còn có chính sự phải làm”.

Nghe vậy, Cửu Anh không dám chậm trễ nữa.

“Lão đại đã lên tiếng, ta phải nhanh lên thôi!”

Cửu Anh gào khóc vui mừng kêu lên, hai chân mở ra, chín cái đầu vô cùng dữ tợn.

“Chịu chết đi!”

Bùm…

Trong khoảnh khắc, cái đầu kia thả ra khí tức nóng bỏng của nham thạch, tức khắc phun ra, đốt cháy bốn phía.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hơn mười vị Thiên Thánh không thể nào phản kháng.

Thú dữ kinh khủng hiện lên.

Toàn bộ vương phủ, toàn bộ Khánh Vương quận đều cảm nhận được khí tức kinh khủng ấy.

Khiến người ta sợ hãi, khiến người ta bàng hoàng.

“Thoải mái…”

Không bao lâu sau, Cửu Anh hạ xuống, hóa lớn bằng bàn tay, vỗ cánh, nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: “Tần gia, có hài lòng không?”

“Cũng bình thường!”

Tần Ninh liếc Cửu Anh, chậm rãi nói: “Ta còn tưởng ngươi nuốt một quả trứng thánh thú cấp chín, có thể nhanh chóng tấn thăng đến cấp bậc Thánh Vương chứ!”

Nghe vậy, Cửu Anh cúi đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom