-
Chương 1746-1750
Chương 1746: Con chó này nhìn đáng yêu mà ngớ ngẩn
Mà khi Tần Ninh vừa dứt lời, trên mặt tấm bia đá bên phải kia lúc này xuất hiện một hàng chữ.
Một hàng chữ vặn vẹo.
Làm người không bằng làm thú!
Làm Giảo không bằng làm chó!
Hai tấm bia đá lúc này ầm ầm ghép lại cùng một chỗ.
Mà giờ khắc này, sơn cốc trải ra một con đường lớn.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn ba người, nói: "Hiện tại, các ngươi biết ta là ai chưa?"
Vào giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa quay sang nhìn nhau.
Sau đó, ba người bịch bịch quỳ rạp xuống đất.
"Tổ sư thúc!"
"Tổ sư thúc!"
"Tổ sư thúc!"
Ba người cung kính bái đại lễ.
Nghe được tiếng hô này, Tần Ninh suýt thì phụt máu.
"Người chắc chắn là tổ sư thúc".
Giản Bác chắc nịch nói: "Không ngờ rằng lão tổ tông lại nói cho người biết bí mật này, trong khi lại không thèm nói cho sư tổ biết, xem ra người còn được lão tổ tông sủng ái hơn cả sư tổ".
"Đúng vậy, tổ sư thúc, con tình nguyện bái người làm sư phụ, học tập phép ngự thú!"
"Con cũng muốn!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh thật sự không muốn nói thêm câu nào.
Hắn đứng bình tĩnh tại chỗ, sau một hồi lâu thì thản nhiên nói: "Chờ sư tổ của các ngươi trở về rồi nói sau".
Ba người nghe vậy, thần sắc vui mừng.
Có hi vọng!
Tổ sư thúc nói như vậy, chứng minh trong lòng người cũng nhìn trúng thiên phú trác tuyệt của bọn họ, chẳng qua là ngại vì là huynh đệ với sư tổ, không tiện thẳng tay thu nhận.
Vào giờ phút này, ba người đều đứng dậy, nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt nịnh nọt.
Tần Ninh giờ phút này thật sự là quá mệt mỏi, không thèm để ý ba người này nữa.
Hắn bước vào con đường lớn ở sơn cốc.
Ba người giờ phút này nhắm mắt đi theo.
"Tổ sư thúc, người đến nơi đây làm gì vậy ạ? Có phải là lão tổ tông đã truyền lệnh gì cho người không ạ?"
Giản Bác giờ phút này cười hì hì nói.
"Ờ!"
Tần Ninh giờ phút này lười phải giải thích, ba người kia muốn nghĩ gì thì nghĩ đi vậy.
Thật sự có mệnh lệnh?
Tấn Triết nhịn không được, nói: "Tổ sư thúc cứ nói đừng ngại, chỉ cần là chuyện ba người chúng con có thể làm thì chắc chắn sẽ không chối từ".
"Việc mà ba người các ngươi có thể làm chính là ngậm miệng lại...". Tần Ninh giờ phút này lạnh nhạt nói.
Ba người nghe vậy, thần sắc khẽ giật mình, nhưng cũng không dám phản bác.
Vừa có thể thi triển pháp ngự thú của Thánh Thú tông.
Vừa có thể mở ra Vạn Thú Triều Bái Trận của Thánh Thú tông.
Còn có thể mở Ám Thiên cốc ra.
Tần Ninh có địa vị phi phàm.
Nói gì thì làm vậy là được.
Giờ phút này, ba người đều không lên tiếng nữa.
Cảm giác bên tai thanh tịnh đi nhiều, Tần Ninh cũng đi vào bên trong sơn cốc.
Giờ phút này, phóng mắt ra nhìn xung quanh, sơn cốc cũng không hề hoang vu như vẻ bề ngoài.
Từng tán cây xanh um tươi tốt tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Mà sơn cốc này ngoại trừ cây cối ra thì còn có rất nhiều hoa cỏ, cùng với đầm nước... Nhìn một cái giống như là tiên cảnh nhân gian, tạo cho người ta một loại cảm giác siêu nhiên, tĩnh mịch và ưu nhã.
Mà giờ khắc này, sâu trong thung lũng có mấy căn nhà tranh được dựng chỉnh tề.
Sơn cốc, rừng cây, hoa cỏ, đầm nước, nhà tranh... Một chỗ tu hành của thế ngoại cao nhân.
Giản Bác sợ hãi than: "Nơi bế quan của lão tổ tông thật là thanh cảnh quá đi mà".
"Đó là dĩ nhiên, nếu không thì sao lão tổ tông có thể dạy dỗ được một đệ tự ưu tú như Tần tổ sư thúc chứ".
Tấn Triết tiếp: "Tần tổ sư thúc mới ở cảnh giới Địa Thánh tứ phách mà đã có thể chém giết Thiên Thánh nhị phẩm, vẻn vẹn là điểm này thôi cũng có thể được coi là thiên kiêu cái thế của thánh vực Thiên Hồng".
"Xì!"
Nhan Như Họa giờ phút này lại hừ lạnh một cái nói: "Thánh vực Thiên Hồng? Tần tổ sư thúc là cái thế thiên kiêu của Hạ Tam Thiên ấy chứ!"
"Đúng đúng đúng..."
Vào giờ phút này, Tần Ninh đã là hoàn toàn bỏ qua cuộc trò chuyện của ba người này.
Hắn đi vào sơn cốc, đến trước mấy căn nhà tranh.
Giờ phút này, có thể thấy phía trước nhà tranh là một mảnh ruộng được khai khẩn ra, nhưng nó đã hoang vu từ lâu, mọc đầy cỏ dại.
Mà ở giữa đám cỏ dại còn có mấy cái hố dài hơn một mét.
Bùn đất ở một vài cái hố đều rất khô ráo, hiển nhiên đã có từ lâu.
Nhưng những cái hố khác lại bùn đất ẩm ướt, hiển nhiên là vừa bị đào lên không bao lâu.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhúng tay nắm một nắm bùn đất, hít hà một hơi, gương mặt lập tức hiện ra vẻ tươi cười.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng vội vàng học theo, nắm một nắm bùn đất, ngửi ngửi rồi nói: "Sao có mùi như nước tiểu chó nhỉ?"
"Hình như thế".
"Đúng là có mùi đó, lạ thật..."
Tần Ninh nghe đến lời này thì bật cười.
"Tám vạn năm, tất cả đều đã thay đổi, nhưng một vài thứ cũng sẽ không thay đổi!"
Tần Ninh thì thầm: "Ta trở về".
Theo Tần Ninh vừa nói xong, đột nhiên có thanh âm huyên náo vang lên khắp đồng ruộng hoang vu.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa hơi sững sờ.
Nhất thời, bọn họ đều trở nên cẩn thận.
"Ai đó?"
Ba người cẩn thận nhìn về phía đám cỏ dại.
Cỏ dại tán ra, xuất hiện một bóng dáng bước chân tới.
Nhưng khi ba người nhìn thấy bóng dáng này thì lại sững sờ.
"Chó?"
"Chó hoang?"
Giờ phút này, nhóm Giản Bác ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Ninh nhìn bóng hình ấy, khóe miệng nở nụ cười.
Đúng là một con chó, một con chó ước chừng cao một thước, dài ba mét, phần lông trên lưng màu nâu, bụng cùng ngực là lông trắng muốt.
Đôi mắt kia thì là một màu xanh biếc.
Bề ngoài nhìn đúng là giống một chó hoang.
Nhưng thân hình nó còn lớn hơn chó bình thường, mà sau lỗ tai nó còn có một đôi sừng thú.
Giống như chó, nhưng chỉ là giống chứ không phải chó! Giờ phút này, con chó có sừng thú kia tràn đầy bùn đất khắp chân. Có thể thấy móng vuốt và khóe miệng của nó đều có vết đất.
Một đôi mắt mê man nhìn chằm chằm bốn người.
"Con chó này… nhìn đáng yêu mà ngu ngốc nhỉ…"
"Nhìn có chút ngu xuẩn..."
"Nhưng sao trong Ám Thiên cốc lại có chó hoang?"
Giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và cả Nhan Như Họa đều tò mò.
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Con này không phải chó..."
Ba người nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh cười nói: "Là Giảo!"
"Phệ Thiên Giảo!"
Tần Ninh thì thầm.
Lời này vừa nói ra, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều kinh hãi, đờ đẫn nhìn con thánh thú có sừng kia!
Phệ Thiên Giảo!
Thánh thú trấn tông của Thánh Thú tông!
Không sai, tông môn khác sẽ có thánh khí, pháp bảo trấn tông gì đó.
Thánh Thú tông chỉ có thánh thú trấn tông!
Mà Phệ Thiên Giảo chính là thánh thú trấn tông của Thánh Thú tông.
Nhưng ba người Giản Bác từ trước đến nay chỉ mới được nghe đời thứ nhất nhắc đến.
Bên trong Thánh Thú tông, thánh thú mạnh nhất không phải là thánh thú cấp chín Huyết Thể Thanh Thiên Giao của sư tổ.
Mà là Phệ Thiên Giảo.
Là thú cưỡi của lão tổ khai sơn năm đó!
Giảo, giống như chó, lại không phải chó.
Nhưng giờ phút này, ba người nhìn Phệ Thiên Giảo trước mắt, lại có cảm giác... Trừ đôi sừng thú nhìn khác với chó bình thường ra, cái khác... nhìn chỗ nào cũng giống hệt chó!
Giản Bác nhìn Tần Ninh, nhịn không được nói: "Tần tổ sư thúc, người chắc chắn... Đây quả thật là thánh thú trấn tông Phệ Thiên Giảo của Thánh Thú tông chúng ta ạ?"
Chương 1747: Không nhận ra ta?
Tần Ninh giờ phút này khẽ gật đầu, nhìn ba người nói: "Không sai".
Sau đó, Tần Ninh lại nói tiếp: "Tiếp theo, các ngươi sẽ biết ngay ta là ai!"
Giờ phút này, Tần Ninh đi ra phía trước, nhìn Phệ Thiên Giảo.
Cách biệt tám vạn năm!
Anh bạn này vẫn là dáng vẻ như cũ.
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, nhìn Phệ Thiên Giảo, khẽ cười nói: "Còn nhớ rõ ta là ai không?"
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo nhìn Tần Ninh, đáy mắt hiện lên một tia mê man.
"Cũng đúng, ngươi sẽ không nhận ra ta!"
Nói xong, giữa hai tay Tần Ninh ngưng tụ vô số ấn ký, mà cuối cùng ấn ký kia hội tụ thành một cái đồ án hình đầu chó, phiêu đãng ở giữa Tần Ninh cùng Phệ Thiên Giảo.
"Còn nhớ cái này không?"
Tần Ninh giờ phút này cười nói: "Năm đó tự thân vì ngươi thiết trí".
Phệ Thiên Giảo nhìn Tần Ninh, cuối cùng vòng qua người Tần Ninh, nhìn ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa.
Móng vuốt phóng ra, ưu nhã đi đến trước mặt ba người.
Phanh phanh phanh...
Trong tích tắc, ba bóng người lần lượt bay lên không.
Tiếng gào thảm liệt vang lên.
Phệ Thiên Giảo giờ phút này nằm rạp trên mặt đất, móng vuốt hơi cong lại, ba người liền phanh phanh phanh rơi xuống mặt đất, móng vuốt vừa nhấc lên, ba người lại phanh phanh phanh bay lên không.
Một tới hai đi, ba người lập tức hoa mắt váng đầu.
"Tần tổ sư thúc, con chó này bị làm sao vậy?"
Tấn Triết giờ phút này ngao ngao kêu lên.
Tần Ninh giờ phút này, cũng là ánh mắt ngẩn ngơ.
"Chó?"
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo lại là miệng nói tiếng người, thanh âm bình tĩnh xen lẫn một tia trêu tức, miệng chó hơi toét ra, cười nói: "Đáng yêu ngốc nghếch? Ngu xuẩn? Chó hoang?"
Phệ Thiên Giảo giễu cợt nói: "Dám cả gan nói ông đây như vậy? Năm đó Ôn Hiến Chi cũng không dám thế đâu!"
Vào giờ phút này, ba người thật sự sợ hãi.
Bọn hắn tin tưởng, đây quả thật là thánh tú trấn tông của Thánh Thú tông bọn họ.
Móng vuốt khẽ điểm một cái liền đánh bay bọn họ.
Thực lực này quả thực là khủng bố.
Mà giờ khắc này, thánh thú của ba người cũng run lẩy bẩy.
Đó là sự áp bách về khí thế và huyết mạch của thánh thú cấp cao.
Cho dù là Tần Ninh giờ phút này cũng là cảm giác được Cửu Anh đang ở trong lạc ấn trên cánh tay cũng bớt đi một chút khí tức phóng túng.
Thánh thú cấp chín Phệ Thiên Giảo!
Nếu thật sự giận lên thì cũng không phải nói đùa!
"Nhị Cẩu Tử!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh quát một tiếng.
"Thả bọn họ xuống!"
Tiếng quát này tràn đầy sức mạnh, Tần Ninh một mực nhìn chằm chằm Phệ Thiên Giảo.
Phanh phanh phanh...
Ba người lúc này thẳng tắp rơi xuống đất, rơi đến thất điên bát đảo.
Một người một thú bốn mắt nhìn nhau.
"Nhị Cẩu Tử? Là cái tên mà ngươi có thể gọi sao?"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại là hừ một tiếng, nhìn Tần Ninh với ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi trợn to mắt chó của ngươi nhìn xem ta là ai!"
Tần Ninh giờ phút này quát: "Cái đồ án này, trên thế gian trừ ta ra thì còn ai có thể ngưng tụ được hả? Ngươi quên ta nói với ngươi, lần sau gặp lại, ta có thể đã thay đổi dung mạo, biến đổi khí tức, cái này là ước định của chúng ta?"
Vào giờ phút này, ánh mắt Phệ Thiên Giảo mang theo vài phần mê man.
Đến khi quay sang Tần Ninh thì ánh mắt càng thêm mê man hơn.
"Nhớ chưa?"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Đồ án này, cùng với sơn cốc này... Chỉ có ta có thể đi vào, ngươi quên à?"
"Còn có Ngự Thú Ấn giữa ta với ngươi!"
Tần Ninh giờ phút này vung tay lên, ở giữa lòng bàn tay xuất hiện vô số ấn ký do thánh lực ngưng tụ, cũng là một đầu chó, chỉ là đầu chó lại có một đôi sừng thú, nhìn khá đáng yêu.
"Nhìn kỹ một chút, có đúng hay không?"
"Thế gian này, trừ ta, còn có ai có thể ngưng tụ ra?"
Tần Ninh giờ phút này tràn ngập tự tin.
Mở Ám Thiên cốc ra, chỉ có hắn làm được.
Đồ án đã ước định với Phệ Thiên Giảo, chỉ có hắn cùng Phệ Thiên Giảo biết.
Lại thêm Ngự Thú Ấn ký độc nhất vô nhị này!
Ba tầng bảo vệ.
Hắn phải đi chín đời chín kiếp, cho nên, để cho cố nhân ngày xưa vẫn nhận ra thì Tần Ninh sẽ để lại một chút ước định độc nhất vô nhị.
Với người bên ngoài, có lẽ chỉ cần một tầng bảo vệ.
Nhưng Phệ Thiên Giảo... đầu óc quá đần, cho nên Tần Ninh chuẩn bị ba lần bảo vệ.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo với ánh mắt chờ mong.
Chiêu này bày ra, cho dù là kẻ ngu cũng nhận ra.
Phệ Thiên Giảo không ngu đến mức đó.
Từ từ, Phệ Thiên Giảo nhìn Tần Ninh, ánh mắt chứa mấy phần mê man, mấy phần thanh tịnh, lẩm bẩm: "Ngự Thiên Thánh Tôn..."
"Không sai, là ta".
Tần Ninh gật đầu nói: "Ta trở về".
"Cút xéo đi!"
Nhưng sau một khắc, đột nhiên.
Phệ Thiên Giảo gầm lên một tiếng.
Tần Ninh cùng đám Giản Bác không khống chế được bản thân, giống như bị một cơn cuồng phong thổi bay ra bên ngoài Ám Thiên cốc.
Hai bia đá lúc này ầm ầm khép lại.
Mà sơn cốc truyền ra một âm thanh như sói như chó đang ngao ngao gọi, thanh âm nghe có chút buồn cười, nhưng lại truyền ra khắp Thánh Thú tông cùng Thánh Thú sơn.
Đám thánh thú trong khu vực bán kính trăm dặm đều phải run rẩy lẩy bẩy...
Mà giờ khắc này, Tần Ninh vỗ bụi trên người, đứng dậy, một mặt khó tin.
Không nhận ra ta?
Làm sao có thể!
Năm đó, khi kết thúc đời thứ hai, lúc tọa hóa, hắn đều đã chuẩn bị mọi thứ rất hoàn hảo.
Bảo Ôn Hiến Chi phát triển khiêm tốn Thánh Thú tông, chờ hắn trở về.
Làm ra ba tiêu chí nhận mặt với Phệ Thiên Giảo.
Hiện tại hay quá rồi.
Ôn Hiến Chi quá mức khiêm tốn, Thánh Thú tông có tận chín người.
Mà Phệ Thiên Giảo... không nhận ra mình!
Vào giờ phút này, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều kêu rên không thôi.
"Tần tổ sư thúc!"
Giản Bác oán giận nói: "Đó là thú cưỡi của lão tổ tông, mặc dù người là đệ tử mới được lão tổ tông thương yêu, nhưng Phệ Thiên Giảo chỉ nhận lão tổ tông thôi".
"Đúng vậy!"
Nhan Như Họa giờ phút này cũng đau đến nhe răng trợn mắt, nói: "Năm đó nghe nói Huyết Thể Thanh Thiên Giao của sư tổ thấy ngứa mắt Phệ Thiên Giảo, thế là hai con bèn đánh nhau".
"Kết quả, Huyết Thể Thanh Thiên Giao bị Phệ Thiên Giảo cắn bảy tấc, một mực không nhả ra. Sau này sư tổ tự mình xuất thủ, kết quả bị Phệ Thiên Giảo dùng một cái đuôi quăng bay..."
"Cuối cùng vẫn là Ngự Thiên Thánh Tôn tự mình ra mặt, người quát lớn một tiếng thì Phệ Thiên Giảo mới nhả ra".
"Ngay cả tổ sư đều không nhận thì sao nó có thể nhận tổ sư thúc chứ!"
Nghe đến mấy câu này, Tần Ninh lại hơi sững sờ.
Không đúng!
Tần Ninh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.
Với cái đầu óc ngu ngơ của Nhị Cẩu Tử, sẽ không phải là... quên mất tiêu chí nhận mặt của bọn họ rồi?
Mà lúc này, bên trong Ám Thiên cốc.
Phệ Thiên Giảo nhìn ra ngoài sơn cốc, ánh mắt mê man.
"Bia đầu chó? Ấn đầu chó? Là cái gì nhỉ..."
Lỗ tai Phệ Thiên Giảo lay động, hé miệng, tự nhủ: "Năm đó chủ nhân nói với ta có ba tiêu chí nhận mặt, là gì nhỉ?"
"Chẳng lẽ tên kia, thật sự là chủ nhân ư?"
"Ta rõ ràng nhớ kỹ, sao giờ lại quên nhỉ… ta ném đi đâu mất rồi?"
Nói rồi, Phệ Thiên Giảo dùng hai vuốt cào xuống đất, không bao lâu, đào ra một cái hố, đặt mông nằm trong hố, ánh mắt mê hoặc nói: "Đến cùng là ấn ký gì nhỉ, ta không nghĩ ra, làm sao để chứng minh nhỉ? Ta làm sao biết ai là chủ nhân bây giờ!"
Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm được một lúc thì buồn ngủ, cuối cùng mắt chó hoàn toàn nhắm lại, tiếng hít thở vang lên, quanh quẩn khắp sơn cốc.
Suy nghĩ quá mệt mỏi, ngủ vẫn sảng khoái hơn!
Chương 1748: Thật là thơm
Vào giờ phút này, ở bên ngoài sơn cốc, Tần Ninh ngơ ngác tại chỗ, không quan tâm đám Giản Bác đang phàn nàn cái gì.
Nếu Nhị Cẩu Tử mà quên thật ...
Thì xui xẻo quá rồi!
Làm sao để chứng minh hắn chính là Ngự Thiên Thánh Tôn đây?
Nếu là những người khác hay thánh thú khác thì có lẽ sẽ không quên.
Nhưng với trí nhớ và tính cách của tên đần kia… thì đúng là có khả năng quên thật!
Giờ khắc này, Tần Ninh thật sự cạn lời.
Tần Ninh nhìn sơn cốc rồi quay người rời đi.
Hiện tại vẫn chưa có cách gì, chỉ có thể chờ Ôn Hiến Chi trở về rồi tính tiếp.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa còn đang tranh cãi, lúc này thấy Tần Ninh rời đi thì cũng ngừng lại.
"Tổ sư thúc tức giận à?"
"Không thể nào".
"Đều tại các ngươi cả, tổ sư thúc quê độ trước mặt chúng ta mà các ngươi còn nhao nhao cãi nhau!"
Giản Bác quát lớn.
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa lại khinh bỉ nhìn Giản Bác.
Vừa rồi người nói nhiều nhất chính là ngươi đấy chứ?
Tần Ninh quay ra trước núi, ở lại tông chủ phong.
Sau đó mấy ngày thời gian, Thánh Thú tông vẫn hoạt động như ngày thường.
Đối với Giản Bác, Tấn Triết cùng Nhan Như Họa, Thánh Thú tông lúc đầu chả có mấy mống.
Hiện tại lên đến mấy ngàn người, quét dọn tông môn, tự mình tu hành, chỉ cần không quấy rầy đến bọn họ là được.
Lúc nào chán quá thì còn có thể nhìn những này đệ tử tu hành cho giết thời gian.
Còn nữa, thêm một ít chân chạy đệ tử thì cũng dễ chịu.
Bình thường Tần Ninh ở lại cung điện trên tông chủ phong, cực ít ra mặt.
Mà ba người Giản Bác đã nhận hắn là tổ sư thúc, cũng không dám đi quấy rầy.
Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình nếu không có chuyện gì thì cũng không dám quấy rầy Tần Ninh.
Nửa tháng trôi qua, Tần Ninh đều ở lại trong tông chủ phong.
Mà thẳng đến cái này một ngày, Tần Ninh đi ra khỏi sơn phong.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa nhận được tin tức thì lập tức chạy như bay tới.
"Tần tổ sư thúc, người muốn đi đâu ạ?"
Giản Bác nịnh nọt nói.
"Nơi này không thoải mái, ta muốn vào Ám Thiên cốc ở!"
Vào Ám Thiên cốc?
Nói đùa à!
Ám Thiên cốc bị Phệ Thiên Giảo đóng chặt rồi, vào kiểu gì được?
Mà Phệ Thiên Giảo kia cũng không chịu nhận bọn họ.
Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Ta chỉ muốn vào ở, không để nó ghét ta là được, còn việc nó có nhận hay không... thời gian còn dài mà, từ từ khắc được..."
Tần Ninh bước ra, dẫn đầu đến Ám Thiên cốc.
Làm người không bằng làm thú!
Làm Giảo không bằng làm chó!
Giờ phút này, lại nhìn hai câu này, Giản Bác lại cảm thấy kỳ quái.
Làm Giảo không bằng làm chó?
Là sao ta?
Làm Phệ Thiên Giảo chính là thánh thú cấp chín, vô cùng mạnh mẽ, làm chó... tốt chỗ nào?
Giờ phút này, Tần Ninh đến sơn cốc nhưng cũng không vội ra ngoài.
Chỉ thấy hắn đứng giữa sơn cốc, vung tay ra, một vài dụng cụ nấu nướng xuất hiện ngay trước mặt.
"Tần tổ sư thúc, ngài muốn làm gì vậy ạ? Nấu cơm sao?"
Giản Bác nhịn không được nói: "Nấu cơm dụ Phệ Thiên Giảo ra ạ? Nó là thánh thú cấp chín, làm sao có thể bởi vì một miếng cơm mà hạ thấp bản thân được?"
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa cũng gật đầu tán thành.
"Đám thánh thú có thể sẽ không, nhưng nó thì có!"
Tần Ninh giờ phút này lại từ từ sắp xếp các dụng cụ nấu ăn.
Sau đó thì lấy ra những khối thịt thánh thú cực kỳ tươi ngon.
Cũng không phải thánh thú nào cũng có thể ăn được, nhưng có một vài thánh thú thì có hương vị cực kì tươi ngon.
Đương nhiên, thánh thú cấp chín hầu như đều khinh thường đám mỹ thực này từ trong thâm tâm.
Nhưng hắn hiểu quá rõ thú cưng của mình.
Phệ Thiên Giảo có thể sẽ quên đi tiêu chí nhận mặt của hắn và nó, nhưng với đồ ăn thì chắc chắn là không.
Hơn nữa, nó ở lì trong Ám Thiên cốc nhiều năm như vậy, nó không thèm mới là lạ.
Tần Ninh không nói hai lời, tay cầm muôi nấu cơm.
Giờ khắc này hắn khiến cho người ta cảm thấy như một đầu bếp thực thụ.
"Không hổ là tổ sư thúc, nấu cơm cũng rất có phong cách của riêng mình".
Tấn Triết giờ phút này nịnh nọt: "Phong thần tuấn dật chính là để miêu tả tổ sư thúc".
Giản Bác xem thường.
Đây chính là lời hắn ta nói mà.
Giờ phút này, Tần Ninh bắt đầu làm bếp.
Dần dần, một mùi thơm nức mũi truyền ra.
Không nói đến việc hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế, từ nhỏ đến lớn phải trải qua sinh tử không biết bao nhiêu lần, kỹ năng làm bếp tuyệt đối là không thể chê.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, sơn cốc bắt đầu lan tỏa mùi thơm.
Phệ Thiên Giảo đang ngủ say cũng hơi hếch mũi. Dần dần, con mắt còn chưa mở ra thì tứ chi đã đứng lên, đi theo mùi thơm...
Bịch một tiếng.
Khi nó va vào vách núi đá, Phệ Thiên Giảo bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Thơm quá!"
Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm.
Thật sự rất thơm!
Không phải nằm mơ.
"Ông đây đã chờ chủ nhân gần tám vạn năm, nhớ tay nghề của chủ nhân quá!"
Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm.
Nhớ lại năm đó.
Nó là Phệ Thiên Giảo, uy phong lẫm liệt.
Đứng dưới trướng Ngự Thiên Thánh Tôn, có thể nói là vạn thú chi vương.
Mà Ngự Thiên Thánh Tôn mỗi lần đi cùng với nó đều sẽ làm thịt nướng, làm canh thịt băm, làm thịt kho...
Nghĩ đến những hình ảnh kia, Phệ Thiên Giảo chảy nước bọt ròng ròng…
"Chủ nhân, khi nào người mới về đây!"
Phệ Thiên Giảo buồn bã nói.
Là ai đang làm canh thịt, làm thịt nướng, làm thịt kho hả?
Chóp mũi Phệ Thiên Giảo giờ phút này khẽ giật, đi vòng quanh sơn cốc.
Mà bên ngoài sơn cốc.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa thì bắt đầu nốc từng ngụm rượu, ngoạm từng miếng thịt.
Đến cảnh giới Thánh rồi thì không ăn không uống cũng chẳng sao.
Nhưng một là thịt của thánh thú cũng có lợi cho tu hành.
Mà hai là, thịt mà Tần Ninh làm... có hương vị cực kì tươi ngon.
Giờ phút này, Giản Bác gặm một cái chân thịt nướng ngon lành, lẩm bẩm: "Tổ sư thúc, tay nghề của người quá tốt, nhưng mấy món này thật sự có thể dụ Phệ Thiên Giảo sao ạ?"
"Nó là thú cưỡi của tổ sư gia, chỉ sợ tâm trí kiên định như bàn thạch, sẽ không bị người ta mê hoặc đâu!"
"Đúng vậy!"
Tấn Triết uống canh thịt băm, nhồm nhoàm nói: "Nhưng nếu người vẫn muốn làm thì chúng con cũng sẽ không cản đâu ạ. Con chó đó không ăn thì bọn con ăn. Ngon thật đấy, thơm ơi là thơm..."
"Không ngờ tổ sư thúc lại nấu ăn ngon như vậy, nếu biết từ trước thì con đã bảo người nấu mấy món nhắm rượu cho con ăn rồi".
Tần Ninh lại không để ý ba người, vùi đầu nấu cơm.
Một nồi canh thịt lớn, chất thịt tươi ngon, mùi thơm phiêu tán.
Hắn không tin không gọi được con thú ngốc kia ra!
Ở ngoài sơn cốc, ba người đang ăn vô cùng vui sướng.
Mà giờ khắc này, Phệ Thiên Giảo ở bên trong, nước bọt đã chảy đầy đất.
"Mặc kệ đấy!"
Móng vuốt vung lên, hai tấm bia đá của sơn cốc ầm ầm mở ra.
Mùi thịt thơm ngon bay thẳng vào mũi, Phệ Thiên Giảo đỏ ngầu cả hai mắt, bóng dáng lóe lên, đến trước nồi thịt của Tần Ninh, không nói hai lời liếm một cái, cả một nồi nước thịt đã thấy đáy.
"Oa ha ha! Thoải mái quá!"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này nhìn Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa, trừng mắt một cái.
Ba người lúc này vội vàng xin lui.
Bọn họ cũng chưa quên bản thân đã bị con súc sinh này nhắc lên rồi ném vòng vòng như thế nào.
Chương 1749: Ngu ngốc một cách đáng yêu
Phệ Thiên Giảo cũng không thèm để ý ba người, trực tiếp ăn sạch số thịt nướng, thịt hầm kia.
“Tiêu diệt” hết thành quả suốt nửa ngày của Tần Ninh chỉ trong chốc lát.
Vào giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa mắt lớn trừng mắt nhỏ, một mặt kinh ngạc.
Tên chó chết này ăn quá nhanh!
Hơn nữa... Tốt xấu gì cũng là thánh thú cấp chín, sao lại vô liêm sỉ như thế cơ chứ!
Chỉ là một bữa ăn ngon thôi mà cũng không chịu nổi, tự mở sơn cốc ra?
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo vẫn chưa thỏa mãn, nhìn Tần Ninh, thanh âm mang theo vài phần khó chịu, nói: "Tiếp tục làm đi chứ, ngươi nhìn ta làm gì?"
"Sao ta phải làm cho ngươi?"
Tần Ninh cầm muôi lớn, cười nói.
"Không làm cho ông đây, có tin ông đây chơi chết ngươi không?"
"Chơi chết ta thì ngươi sẽ không còn được ăn nữa!"
"Cũng đúng...", Phệ Thiên Giảo gãi đầu, phát sầu lên được.
Tần Ninh lại nói: "Muốn ta nấu cơm cho ngươi cũng không phải là không thể, ta có điều kiện".
"Ngươi nói đi".
Tần Ninh tiếp theo nói: "Rất đơn giản, ta muốn vào ở trong Ám Thiên cốc".
"Không được!"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại lập tức từ chối: "Ám Thiên cốc là chỗ ở của chủ nhân ta, các ngươi cũng không có tư cách vào ở".
"Vậy thôi!"
Tần Ninh lại trực tiếp thu lại đồ dùng nhà bếp.
"Chờ một chút!"
Phệ Thiên Giảo lại vội vàng nói: "Cũng không phải không được, nhưng ta nói trước ngươi chỉ là ở tạm thôi đấy, chờ chủ nhân ta trở về, ngươi phải rời đi ngay".
"Dù sao đến khi ấy, ngươi không đi thì cũng sẽ bị chủ nhân đánh chết, chủ nhân ta rất lợi hại".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Được".
Một bên, ba người Giản Bác đều trợn tròn mắt.
Dễ dãi như vậy?
Đồng ý rồi?
Chỉ vì miếng ăn?
Lần này thật sự đã khiến cả ba mở mang tầm mắt!
Dễ dãi quá đi mất?
Giờ phút này, Tần Ninh cất lại đồ dùng nhà bếp, tiến vào sơn cốc.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa vừa định theo sau thì đã bị Phệ Thiên Giảo ngăn cản.
"Mấy người các ngươi là hậu bối, nào có tư cách đi vào? Cút sang một bên".
Phệ Thiên Giảo nói với vẻ cao thâm sâu rộng.
Tần Ninh quay lại nói: "Ba người bọn họ phụ trách vận chuyển thịt thánh thú tươi mới mỗi ngày, bằng không, ta vừa nấu cơm vừa giết thánh thú thì lấy đâu ra sức?"
Phệ Thiên Giảo nghĩ lại, cũng không ngăn cản nữa.
Vào giờ phút này, bốn người tiến vào sơn cốc, lần trước còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Phệ Thiên Giảo ném xoay vòng, lần này quan sát tỉ mỉ thì cảm thấy đúng là cực kì thoải mái dễ chịu.
Tần Ninh giờ phút này đi đến chỗ mấy căn nhà tranh.
Đẩy cửa vào.
Nhà tranh không lớn, vào sảnh lớn chỉ có một cái bàn được bày biện cực kì đơn giản.
Mà trên bức tường phía sau cái bàn thì có một bức tranh.
Người trong bức tranh có dáng người thon dài, đứng chắp tay, tóc dài buộc lên, mặc một bộ trường sam màu đen, đưa lưng về phía ngoài, bộ dáng cao thâm.
Nhìn thấy bức tranh đó, Phệ Thiên Giảo duỗi hai chân trước, cung kính nói: "Chủ nhân, Nhị Cẩu Tử đói chết, muốn ăn đồ ăn ngon nên mới thả người này ở tạm một thời gian, chủ nhân chớ trách, chủ nhân chớ trách".
Thấy cảnh này, Tần Ninh cảm thấy rất phức tạp.
Phệ Thiên Giảo tâm tính đơn thuần, còn có phần ngu ngơ.
Nhưng với hắn thì luôn chung thành như một.
Chờ liền một mạch tám vạn năm, một thân một mình ở trong Ám Thiên cốc, không đi ra khỏi sơn cốc.
Ôn Hiến Chi năm đó cũng bảo hắn yên tâm, sẽ chăm sóc cho Phệ Thiên Giảo thật tốt, nhưng chính Phệ Thiên Giảo không muốn ra ngoài, luôn ở chỗ này chờ hắn.
Mặc dù ngốc.
Nhưng lại là ngu ngốc một cách đáng yêu!
Nhưng xét đến điểm không hiểu ám hiệu của chính chủ nhân mình... thì ngu quá.
Tần Ninh giờ phút này nói: "Yên tâm đi, chủ nhân ngươi sẽ không trách ngươi".
Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại đột nhiên cười khà khà nói: "Ngươi xem, ta biết ngay ngươi không phải chủ nhân ta mà, lộ chân tướng chưa?"
Nhìn thấy mặt chó đắc ý, sự đau lòng trong nội tâm Tần Ninh ban nãy biến mất không còn một mảnh.
Ở chung với đồ đần này… đau lòng cái quỷ gì!
Bên trái phòng khách là phòng ngủ.
Mà phía bên phải thì là một phòng tu luyện.
Đây cũng là một căn nhà tương đối lớn trong số dãy nhà tranh ở đây.
Tần Ninh nhìn một vòng, hết thảy như trước, rất nhiều thứ đều còn.
"Từ hôm nay ta sẽ ở lại đây, một ngày ba bữa, ta nấu cho ngươi ăn".
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhưng, ngươi không được quấy nhiễu việc ta làm".
"Yên tâm, ngươi không làm loạn, ta thèm vào quan tâm đến ngươi".
Phệ Thiên Giảo giờ phút này đi dạo một vòng, giơ đuôi lên, đi ra chỗ ruộng tìm một cái hố, đặt mông nằm xuống, nằm ngáy o o.
Giờ khắc này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thật sự là “mở mang tầm mắt”.
Đây là Phệ Thiên Giảo sao?
Đây là một con chó thì có!
Đào hố... tự nằm.
Trước đó bọn họ còn đang thắc mắc vì sao ruộng đồng trong sơn cốc này lại lộ xộn như thế, còn có mấy cái hố.
Hóa ra đó là… ổ chó của con này!
Vào giờ phút này, Tần Ninh cũng không nhiều lời, nhìn xung quanh sơn cốc, từ từ nói: "Lát nữa mang mấy cái cuốc đến cho ta".
"Sau này nếu các đệ tử đời khác trở về thì báo cho ta biết, còn chuyện khác thì các ngươi tự xử lí đi!"
Nói xong, Tần Ninh nhìn Tấn Triết, nói: "Đã dung hợp hoàn toàn giao đảm chưa?"
"Sắp rồi".
"Ừm, đã như vậy, ta liệt kê dược liệu cho ngươi, chuẩn bị hạt giống thật kỹ càng cho ta!"
"Vâng!"
Nhận lấy tờ danh sách của Tần Ninh, ba người cùng nhau rời đi.
Ba người rời khỏi Ám Thiên cốc, khi quay đầu nhìn lại, nội tâm càng thêm kinh ngạc.
Tần Ninh không phải người tầm thường!
Khó trách lại được tổ sư gia nhìn trúng, thu làm đệ tử quan môn thứ hai!
Vào giờ phút này, ở trong sơn cốc, Tần Ninh ngồi trên bậc thang của nhà tranh, nhìn Phệ Thiên Giảo.
Năm đó, một người một Giảo chung sống vui vẻ hòa thuận ở sơn cốc này.
Phệ Thiên Giảo nhìn bề ngoài giống một con chó hoang, nhưng đôi sừng thú kia cũng đã chứng minh thân phận của nó.
Con thú này mà hung hăng lên thì càng là vô cùng kinh khủng.
Chỉ là tính cách của nó... có phần thiếu hụt.
Ở trong mắt Tần Ninh chính là đứt mất dây thần kinh, ngu ngơ ngốc nghếch.
Cho nên hắn gọi Nhị Cẩu Tử thành quen.
Điểm này cũng tương tự với thằng đồ đệ ngốc Ôn Hiến Chi của hắn.
Ngu ngơ!
Nhưng dù gì cũng đã bầu bạn với hắn vạn năm.
Gặp lại lần nữa, tại Nhị Cẩu Tử không nhận ra chính mình, nhưng… rồi nó sẽ nhận ra.
Đối với Tần Ninh, cũng không phải là không có những biện pháp khác, chỉ là làm như vậy thì có lẽ sẽ khiến Nhị Cẩu Tử bị tổn hại.
Dù sao hắn cũng không vội.
Một Giảo ngủ ngon lành trong sơn cốc.
Một người thì đứng ngoài nhà tranh, lẳng lặng ngắm nhìn!
Tần Ninh nhất thời tràn đầy hồi ức. Trong lúc bất tri bất giác, trời đã đến đêm khuya.
Đêm về khuya, Tần Ninh nâng trán, nghỉ ngơi trước nhà tranh.
Một tiếng hít thở thô kệch ồ ồ vang lên, Tần Ninh từ từ mở hai mắt ra, chỉ thấy một đôi mắt to, xanh mênh mang cơ hồ là áp vào mặt mình, cứ như vậy nhìn mình chằm chằm.
"Con mẹ nó chứ!"
Tần Ninh giật mình, mồ hôi lạnh túa ra hết.
"Ngươi... Ngươi làm gì thế hả?"
Nhìn thấy Phệ Thiên Giảo ngồi xếp bằng dưới đất, mắt chó nhìn mình chằm chằm, Tần Ninh quát.
Hơn nửa đêm, mắt xanh nhìn chằm chằm, rất đáng sợ!
"Ta đói!"
Phệ Thiên Giảo toét miệng nói: "Đại đầu bếp, nấu cơm cho ta, ta muốn ăn thịt nướng, nướng thịt mai linh dương!"
Chương 1750: Ngươi thật sự là chủ nhân của ta sao?
"Hơn nửa đêm mà đòi ăn thịt? Ăn cái quỷ gì!"
Tần Ninh tức giận nói.
Cái đồ ngu xuẩn này thật sự làm hắn giật nảy mình.
"Ta mặc kệ, ngươi là đầu bếp, nấu cơm cho ta thì ta mới cho ngươi vào ở, nếu không nấu cơm cho ta thì cút ra ngoài".
"Tuyệt tình như vậy?"
Phệ Thiên Giảo đạp móng vuốt, nói: "Đây gọi thành tâm, ngươi có gặp chủ nhân nào phải ăn cơm dựa vào tâm trạng của đầu bếp chưa?"
Tần Ninh giờ phút này cười khổ.
"Được, ta làm cho ngươi".
Phệ Thiên Giảo lập tức nhếch miệng, thè lưỡi chó, ngoắt cái đuôi, hưng phấn nói: "Ta muốn ăn tương thịt dê, dê phải là thịt của thánh thú cấp bốn hoa văn linh dương, heo sữa quay, heo phải là..."
Phệ Thiên Giảo lúc này líu ríu nói một tràng.
Nghe đến cuối cùng, mặt Tần Ninh đã hoàn toàn đen lại.
"Hơn nửa đêm mà ngươi bắt ta đi giết thú cho ngươi?"
"Ta mặc kệ, ta muốn ăn, ngươi phải đi làm".
Phệ Thiên Giảo nằm oạch xuống đất, bốn chân chổng lên trời, hưng phấn nói: "Năm đó ta đi theo chủ nhân, thịt của thánh thú cấp chín Thanh Lân Ngưu chúng ta đều được ăn, xương đầu bò ta cũng được gặm, hiện tại mới đòi ngươi có thánh thú cấp bốn mà thôi..."
Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh hiện ra sự ôn hòa.
"Được, ta bắt cho ngươi, ngươi chờ đi".
Nói xong, Tần Ninh phi thân rời đi...
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo từ dưới đất đứng lên, nhìn bóng dáng đã đi xa của Tần Ninh, lẩm bẩm: "Chủ nhân nói cho ta ám hiệu gì vậy nhỉ, ta nhớ đã ghi lên bia chó rồi, sao giờ lại không tìm được thế này?”
"Hắn hẳn không phải là chủ nhân đâu, là giả mạo thôi nhỉ? Chủ nhân làm sao có thể yếu như vậy..."
"Nhỡ đâu là thật..."
Phệ Thiên Giảo giờ phút này ngẩn ngơ.
Nhỡ đâu là thật, nó sẽ chết thảm lắm!
Đến lúc ấy, đoán chừng cũng không phải là nó muốn ăn thịt ăn canh, mà là chủ nhân muốn uống canh thịt chó ấy chứ!
Nghĩ đến cảnh tượng mình bị ném vào nồi, dưới đao của chủ nhân, biến thành thịt chó, bỏ vào trong nồi...
Phệ Thiên Giảo không rét mà run, lông tóc toàn thân dựng đứng.
"Thôi, phải tranh thủ thời gian tìm được bia chó!"
Phệ Thiên Giảo tự nhủ: "Tìm được bia chó thì sẽ biết người này là thật hay giả, hi vọng là giả thôi..."
Phệ Thiên Giảo nói, không tự chủ đi vào chuồng chó mình đào năm xưa.
Nhớ năm đó, nó cứ nghĩ mình là một con chó biến dị, trên đầu có thêm đôi sừng mà thôi.
Chủ nhân lại nói nó là Giảo!
Nhưng những năm này, nó cảm thấy nó là chó mới đúng.
Làm chó mới thích, làm Giảo làm gì!
Làm chó có chủ nhân cưỡi, có chủ nhân nấu cơm ăn, còn có thể ngủ kiêm chức giữ nhà, quá sung sướng!
Giờ phút này, ánh sáng xanh trong mắt Phệ Thiên Giảo dần dần biến mất, tiếng hô vang lên...
Trăng treo đỉnh trời, sao sáng tràn ngập.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Vào giờ phút này, bộ đồ trắng của Tần Ninh đã nhiễm hơi sương, thần thái mang theo vài phần rã rời.
Con chó này một hơi nói ra mười mấy loại thánh thú, khiến cho hắn bận muốn chết...
Nhìn vết máu trên người mình, Tần Ninh giận không chỗ xả, chỉ nghĩ sau khi trở về thì hành hung Nhị Cẩu Tử kia một trận.
Nhưng nghĩ đến việc Nhị Cẩu Tử đau khổ đợi chờ mình tám vạn năm, Tần Ninh lại mềm lòng.
"Thôi vậy!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Coi như ta đền bù cho ngươi, Nhị Cẩu Tử..."
Đến lúc Tần Ninh trở lại Ám Thiên cốc thì chân trời đã xuất hiện một chút ánh sáng.
"Sao giờ ngươi mới về hả..."
Giờ phút này, Phệ Thiên Giảo ghé vào chuồng chó, hai lỗ tai đều cụp xuống, ánh mắt theo vài phần rã rời: "Ta đã ngủ tận ba lần..."
"Con mẹ ngươi..."
Tần Ninh vừa muốn chửi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của Nhị Cẩu Tử cùng thân thể co ro, liền chậm rãi nói: "Bây giờ ta làm đây".
Giờ phút này, trong sơn cốc, nồi bát bầu muôi bày ra chỉnh tề, Tần Ninh xắn ống tay áo lên, vạt áo buộc ở bên hông, bộ dáng như một đầu bếp.
Thịt thánh thú cực kì cứng cỏi, nếu là người phàm thì còn không đánh nổi cái da ấy chứ.
Tần Ninh bận bịu một hồi, món ăn đầu tiên đã ra lò.
"Canh thịt dê, cả con dê đấy!"
Trước mặt Tần Ninh giờ phút này xuất hiện một cái nồi lớn.
Cái nồi có đường kính mấy chục mét, trong nồi cuồn cuộn bốc khói, tản ra mùi thơm.
Phệ Thiên Giảo đứng dậy, miệng há ra, khẽ hít...
Một nồi thịt dê cùng nước canh biến mất không thấy gì nữa.
"Phi phi phi..."
Phệ Thiên Giảo phun ra một đám xương dê.
Thấy cảnh này, Tần Ninh quay người, tiếp tục đi làm món thứ hai.
Một người một thú ở trong sơn cốc.
Ra món nào, Phệ Thiên Giảo nuốt luôn món đó.
Dần dần, ánh nắng đã treo ngang đầu, Tần Ninh ngồi lên một tảng đá, mồ hôi chảy ròng ròng khắp mặt.
Bận rộn hơn nửa đêm chỉ để con súc sinh này đỡ thèm.
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo đã no căng, tứ chi chổng lên trời, nằm trong hố ợ một cái.
"Ngươi là... Tần Ninh đúng không?"
Phệ Thiên Giảo mở miệng nói: "Ngươi thật sự là chủ nhân của ta sao?"
"Đúng!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Năm đó ta đã nói với ngươi là sẽ rời đi một thời gian, ngươi có thể ở lại Thánh Thú tông, cùng Ôn Hiến Chi chờ ta, cũng có thể chơi đùa quanh Hạ Tam Thiên chờ ta trở lại, chúng ta sẽ lại gặp nhau!"
"Ta còn nói cho ngươi ba tiêu chí nhận mặt mà chỉ có ngươi ta biết được, đáng tiếc ngươi đã quên..."
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Việc này cũng trách ta, ngươi đần như vậy, làm sao có thể nhớ được chứ..."
Phệ Thiên Giảo lập tức lật người, quát ầm lên: "Ngươi mới đần, chủ nhân ta thường xuyên khen ta thông minh giống như chó, ngươi chắc chắn không phải chủ nhân ta!"
"..."
"Nhưng mà..."
Phệ Thiên Giảo ngẩn người, lần nữa nói: "Nhưng mà tay nghề nấu cơm của ngươi giống y như chủ nhân ta... Cũng không đúng, còn ngon hơn chủ nhân ta nấu nhiều".
Tần Ninh im lặng nói: "Đó là bởi vì sau khi rời đi, ta còn trải qua bảy vạn năm, bảy thân phận, mỗi lần lịch kiếp là một thân phận khác, cho nên kỹ năng nấu nướng cũng không ngừng tiến bộ".
"Lịch kiếp? Lịch kiếp gì cơ?"
"Ngươi xem ngươi kìa, lại quên rồi..."
Tần Ninh nói: "Ta ngày trước đã nói cho ngươi biết, năm đó ta là Nguyên Hoàng Thần Đế của chư thiên vạn giới, con trai của người khống chế thế giới này, cũng là người khống chế đời tiếp theo - Nguyên Hoàng Thần Đế!"
"Mệnh số của ta phải lịch kiếp chín đời chín kiếp, cho nên ta mới có thể gặp ngươi ở Hạ Tam Thiên…”
Đôi mắt chó của Phệ Thiên Giảo lộn qua lộn lại.
"Không đúng!"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này giật mình nói: "Chủ nhân ta đúng là lịch kiếp, nhưng người đã nói khi viên mãn chín đời chín kiếp thì sẽ sẽ trở thành người thống trị vạn giới, mạnh hơn mọi loại tồn tại, sau đó mang ta phi thăng cửu thiên, siêu thoát thế tục, trở thành thần nhân!"
"Còn bảo sẽ phong ta làm vạn giới đệ nhất khuyển!"
"Ta nhớ xem... Ngươi không phải chủ nhân ta, ngươi quá yếu, chủ nhân ta cũng không yếu như ngươi!"
Tần Ninh xấu hổ.
Năm đó... hắn nói phét hơi sâu.
"Đó đúng là ta nói, nhưng với điều kiện là lịch kiếp viên mãn, ta đây là không viên mãn, bị người lén phá hủy nên mới bắt đầu lại lần nữa, đây là đời thứ mười của ta!"
Nghe đến lời này, Phệ Thiên Giảo còn trừng mạnh hơn.
"Vậy ngươi càng là nói nhảm, chủ nhân ta là không gì làm không được, bị người lén phá hủy? Ai có lá gan vậy? Thế giới này không ai có bản lĩnh này hết".
Tần Ninh nghe đến lời này thì hơi sững sờ.
Mà khi Tần Ninh vừa dứt lời, trên mặt tấm bia đá bên phải kia lúc này xuất hiện một hàng chữ.
Một hàng chữ vặn vẹo.
Làm người không bằng làm thú!
Làm Giảo không bằng làm chó!
Hai tấm bia đá lúc này ầm ầm ghép lại cùng một chỗ.
Mà giờ khắc này, sơn cốc trải ra một con đường lớn.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn ba người, nói: "Hiện tại, các ngươi biết ta là ai chưa?"
Vào giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa quay sang nhìn nhau.
Sau đó, ba người bịch bịch quỳ rạp xuống đất.
"Tổ sư thúc!"
"Tổ sư thúc!"
"Tổ sư thúc!"
Ba người cung kính bái đại lễ.
Nghe được tiếng hô này, Tần Ninh suýt thì phụt máu.
"Người chắc chắn là tổ sư thúc".
Giản Bác chắc nịch nói: "Không ngờ rằng lão tổ tông lại nói cho người biết bí mật này, trong khi lại không thèm nói cho sư tổ biết, xem ra người còn được lão tổ tông sủng ái hơn cả sư tổ".
"Đúng vậy, tổ sư thúc, con tình nguyện bái người làm sư phụ, học tập phép ngự thú!"
"Con cũng muốn!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh thật sự không muốn nói thêm câu nào.
Hắn đứng bình tĩnh tại chỗ, sau một hồi lâu thì thản nhiên nói: "Chờ sư tổ của các ngươi trở về rồi nói sau".
Ba người nghe vậy, thần sắc vui mừng.
Có hi vọng!
Tổ sư thúc nói như vậy, chứng minh trong lòng người cũng nhìn trúng thiên phú trác tuyệt của bọn họ, chẳng qua là ngại vì là huynh đệ với sư tổ, không tiện thẳng tay thu nhận.
Vào giờ phút này, ba người đều đứng dậy, nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt nịnh nọt.
Tần Ninh giờ phút này thật sự là quá mệt mỏi, không thèm để ý ba người này nữa.
Hắn bước vào con đường lớn ở sơn cốc.
Ba người giờ phút này nhắm mắt đi theo.
"Tổ sư thúc, người đến nơi đây làm gì vậy ạ? Có phải là lão tổ tông đã truyền lệnh gì cho người không ạ?"
Giản Bác giờ phút này cười hì hì nói.
"Ờ!"
Tần Ninh giờ phút này lười phải giải thích, ba người kia muốn nghĩ gì thì nghĩ đi vậy.
Thật sự có mệnh lệnh?
Tấn Triết nhịn không được, nói: "Tổ sư thúc cứ nói đừng ngại, chỉ cần là chuyện ba người chúng con có thể làm thì chắc chắn sẽ không chối từ".
"Việc mà ba người các ngươi có thể làm chính là ngậm miệng lại...". Tần Ninh giờ phút này lạnh nhạt nói.
Ba người nghe vậy, thần sắc khẽ giật mình, nhưng cũng không dám phản bác.
Vừa có thể thi triển pháp ngự thú của Thánh Thú tông.
Vừa có thể mở ra Vạn Thú Triều Bái Trận của Thánh Thú tông.
Còn có thể mở Ám Thiên cốc ra.
Tần Ninh có địa vị phi phàm.
Nói gì thì làm vậy là được.
Giờ phút này, ba người đều không lên tiếng nữa.
Cảm giác bên tai thanh tịnh đi nhiều, Tần Ninh cũng đi vào bên trong sơn cốc.
Giờ phút này, phóng mắt ra nhìn xung quanh, sơn cốc cũng không hề hoang vu như vẻ bề ngoài.
Từng tán cây xanh um tươi tốt tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Mà sơn cốc này ngoại trừ cây cối ra thì còn có rất nhiều hoa cỏ, cùng với đầm nước... Nhìn một cái giống như là tiên cảnh nhân gian, tạo cho người ta một loại cảm giác siêu nhiên, tĩnh mịch và ưu nhã.
Mà giờ khắc này, sâu trong thung lũng có mấy căn nhà tranh được dựng chỉnh tề.
Sơn cốc, rừng cây, hoa cỏ, đầm nước, nhà tranh... Một chỗ tu hành của thế ngoại cao nhân.
Giản Bác sợ hãi than: "Nơi bế quan của lão tổ tông thật là thanh cảnh quá đi mà".
"Đó là dĩ nhiên, nếu không thì sao lão tổ tông có thể dạy dỗ được một đệ tự ưu tú như Tần tổ sư thúc chứ".
Tấn Triết tiếp: "Tần tổ sư thúc mới ở cảnh giới Địa Thánh tứ phách mà đã có thể chém giết Thiên Thánh nhị phẩm, vẻn vẹn là điểm này thôi cũng có thể được coi là thiên kiêu cái thế của thánh vực Thiên Hồng".
"Xì!"
Nhan Như Họa giờ phút này lại hừ lạnh một cái nói: "Thánh vực Thiên Hồng? Tần tổ sư thúc là cái thế thiên kiêu của Hạ Tam Thiên ấy chứ!"
"Đúng đúng đúng..."
Vào giờ phút này, Tần Ninh đã là hoàn toàn bỏ qua cuộc trò chuyện của ba người này.
Hắn đi vào sơn cốc, đến trước mấy căn nhà tranh.
Giờ phút này, có thể thấy phía trước nhà tranh là một mảnh ruộng được khai khẩn ra, nhưng nó đã hoang vu từ lâu, mọc đầy cỏ dại.
Mà ở giữa đám cỏ dại còn có mấy cái hố dài hơn một mét.
Bùn đất ở một vài cái hố đều rất khô ráo, hiển nhiên đã có từ lâu.
Nhưng những cái hố khác lại bùn đất ẩm ướt, hiển nhiên là vừa bị đào lên không bao lâu.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhúng tay nắm một nắm bùn đất, hít hà một hơi, gương mặt lập tức hiện ra vẻ tươi cười.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng vội vàng học theo, nắm một nắm bùn đất, ngửi ngửi rồi nói: "Sao có mùi như nước tiểu chó nhỉ?"
"Hình như thế".
"Đúng là có mùi đó, lạ thật..."
Tần Ninh nghe đến lời này thì bật cười.
"Tám vạn năm, tất cả đều đã thay đổi, nhưng một vài thứ cũng sẽ không thay đổi!"
Tần Ninh thì thầm: "Ta trở về".
Theo Tần Ninh vừa nói xong, đột nhiên có thanh âm huyên náo vang lên khắp đồng ruộng hoang vu.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa hơi sững sờ.
Nhất thời, bọn họ đều trở nên cẩn thận.
"Ai đó?"
Ba người cẩn thận nhìn về phía đám cỏ dại.
Cỏ dại tán ra, xuất hiện một bóng dáng bước chân tới.
Nhưng khi ba người nhìn thấy bóng dáng này thì lại sững sờ.
"Chó?"
"Chó hoang?"
Giờ phút này, nhóm Giản Bác ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Ninh nhìn bóng hình ấy, khóe miệng nở nụ cười.
Đúng là một con chó, một con chó ước chừng cao một thước, dài ba mét, phần lông trên lưng màu nâu, bụng cùng ngực là lông trắng muốt.
Đôi mắt kia thì là một màu xanh biếc.
Bề ngoài nhìn đúng là giống một chó hoang.
Nhưng thân hình nó còn lớn hơn chó bình thường, mà sau lỗ tai nó còn có một đôi sừng thú.
Giống như chó, nhưng chỉ là giống chứ không phải chó! Giờ phút này, con chó có sừng thú kia tràn đầy bùn đất khắp chân. Có thể thấy móng vuốt và khóe miệng của nó đều có vết đất.
Một đôi mắt mê man nhìn chằm chằm bốn người.
"Con chó này… nhìn đáng yêu mà ngu ngốc nhỉ…"
"Nhìn có chút ngu xuẩn..."
"Nhưng sao trong Ám Thiên cốc lại có chó hoang?"
Giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và cả Nhan Như Họa đều tò mò.
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Con này không phải chó..."
Ba người nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh cười nói: "Là Giảo!"
"Phệ Thiên Giảo!"
Tần Ninh thì thầm.
Lời này vừa nói ra, Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều kinh hãi, đờ đẫn nhìn con thánh thú có sừng kia!
Phệ Thiên Giảo!
Thánh thú trấn tông của Thánh Thú tông!
Không sai, tông môn khác sẽ có thánh khí, pháp bảo trấn tông gì đó.
Thánh Thú tông chỉ có thánh thú trấn tông!
Mà Phệ Thiên Giảo chính là thánh thú trấn tông của Thánh Thú tông.
Nhưng ba người Giản Bác từ trước đến nay chỉ mới được nghe đời thứ nhất nhắc đến.
Bên trong Thánh Thú tông, thánh thú mạnh nhất không phải là thánh thú cấp chín Huyết Thể Thanh Thiên Giao của sư tổ.
Mà là Phệ Thiên Giảo.
Là thú cưỡi của lão tổ khai sơn năm đó!
Giảo, giống như chó, lại không phải chó.
Nhưng giờ phút này, ba người nhìn Phệ Thiên Giảo trước mắt, lại có cảm giác... Trừ đôi sừng thú nhìn khác với chó bình thường ra, cái khác... nhìn chỗ nào cũng giống hệt chó!
Giản Bác nhìn Tần Ninh, nhịn không được nói: "Tần tổ sư thúc, người chắc chắn... Đây quả thật là thánh thú trấn tông Phệ Thiên Giảo của Thánh Thú tông chúng ta ạ?"
Chương 1747: Không nhận ra ta?
Tần Ninh giờ phút này khẽ gật đầu, nhìn ba người nói: "Không sai".
Sau đó, Tần Ninh lại nói tiếp: "Tiếp theo, các ngươi sẽ biết ngay ta là ai!"
Giờ phút này, Tần Ninh đi ra phía trước, nhìn Phệ Thiên Giảo.
Cách biệt tám vạn năm!
Anh bạn này vẫn là dáng vẻ như cũ.
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, nhìn Phệ Thiên Giảo, khẽ cười nói: "Còn nhớ rõ ta là ai không?"
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo nhìn Tần Ninh, đáy mắt hiện lên một tia mê man.
"Cũng đúng, ngươi sẽ không nhận ra ta!"
Nói xong, giữa hai tay Tần Ninh ngưng tụ vô số ấn ký, mà cuối cùng ấn ký kia hội tụ thành một cái đồ án hình đầu chó, phiêu đãng ở giữa Tần Ninh cùng Phệ Thiên Giảo.
"Còn nhớ cái này không?"
Tần Ninh giờ phút này cười nói: "Năm đó tự thân vì ngươi thiết trí".
Phệ Thiên Giảo nhìn Tần Ninh, cuối cùng vòng qua người Tần Ninh, nhìn ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa.
Móng vuốt phóng ra, ưu nhã đi đến trước mặt ba người.
Phanh phanh phanh...
Trong tích tắc, ba bóng người lần lượt bay lên không.
Tiếng gào thảm liệt vang lên.
Phệ Thiên Giảo giờ phút này nằm rạp trên mặt đất, móng vuốt hơi cong lại, ba người liền phanh phanh phanh rơi xuống mặt đất, móng vuốt vừa nhấc lên, ba người lại phanh phanh phanh bay lên không.
Một tới hai đi, ba người lập tức hoa mắt váng đầu.
"Tần tổ sư thúc, con chó này bị làm sao vậy?"
Tấn Triết giờ phút này ngao ngao kêu lên.
Tần Ninh giờ phút này, cũng là ánh mắt ngẩn ngơ.
"Chó?"
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo lại là miệng nói tiếng người, thanh âm bình tĩnh xen lẫn một tia trêu tức, miệng chó hơi toét ra, cười nói: "Đáng yêu ngốc nghếch? Ngu xuẩn? Chó hoang?"
Phệ Thiên Giảo giễu cợt nói: "Dám cả gan nói ông đây như vậy? Năm đó Ôn Hiến Chi cũng không dám thế đâu!"
Vào giờ phút này, ba người thật sự sợ hãi.
Bọn hắn tin tưởng, đây quả thật là thánh tú trấn tông của Thánh Thú tông bọn họ.
Móng vuốt khẽ điểm một cái liền đánh bay bọn họ.
Thực lực này quả thực là khủng bố.
Mà giờ khắc này, thánh thú của ba người cũng run lẩy bẩy.
Đó là sự áp bách về khí thế và huyết mạch của thánh thú cấp cao.
Cho dù là Tần Ninh giờ phút này cũng là cảm giác được Cửu Anh đang ở trong lạc ấn trên cánh tay cũng bớt đi một chút khí tức phóng túng.
Thánh thú cấp chín Phệ Thiên Giảo!
Nếu thật sự giận lên thì cũng không phải nói đùa!
"Nhị Cẩu Tử!"
Vào giờ phút này, Tần Ninh quát một tiếng.
"Thả bọn họ xuống!"
Tiếng quát này tràn đầy sức mạnh, Tần Ninh một mực nhìn chằm chằm Phệ Thiên Giảo.
Phanh phanh phanh...
Ba người lúc này thẳng tắp rơi xuống đất, rơi đến thất điên bát đảo.
Một người một thú bốn mắt nhìn nhau.
"Nhị Cẩu Tử? Là cái tên mà ngươi có thể gọi sao?"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại là hừ một tiếng, nhìn Tần Ninh với ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi trợn to mắt chó của ngươi nhìn xem ta là ai!"
Tần Ninh giờ phút này quát: "Cái đồ án này, trên thế gian trừ ta ra thì còn ai có thể ngưng tụ được hả? Ngươi quên ta nói với ngươi, lần sau gặp lại, ta có thể đã thay đổi dung mạo, biến đổi khí tức, cái này là ước định của chúng ta?"
Vào giờ phút này, ánh mắt Phệ Thiên Giảo mang theo vài phần mê man.
Đến khi quay sang Tần Ninh thì ánh mắt càng thêm mê man hơn.
"Nhớ chưa?"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Đồ án này, cùng với sơn cốc này... Chỉ có ta có thể đi vào, ngươi quên à?"
"Còn có Ngự Thú Ấn giữa ta với ngươi!"
Tần Ninh giờ phút này vung tay lên, ở giữa lòng bàn tay xuất hiện vô số ấn ký do thánh lực ngưng tụ, cũng là một đầu chó, chỉ là đầu chó lại có một đôi sừng thú, nhìn khá đáng yêu.
"Nhìn kỹ một chút, có đúng hay không?"
"Thế gian này, trừ ta, còn có ai có thể ngưng tụ ra?"
Tần Ninh giờ phút này tràn ngập tự tin.
Mở Ám Thiên cốc ra, chỉ có hắn làm được.
Đồ án đã ước định với Phệ Thiên Giảo, chỉ có hắn cùng Phệ Thiên Giảo biết.
Lại thêm Ngự Thú Ấn ký độc nhất vô nhị này!
Ba tầng bảo vệ.
Hắn phải đi chín đời chín kiếp, cho nên, để cho cố nhân ngày xưa vẫn nhận ra thì Tần Ninh sẽ để lại một chút ước định độc nhất vô nhị.
Với người bên ngoài, có lẽ chỉ cần một tầng bảo vệ.
Nhưng Phệ Thiên Giảo... đầu óc quá đần, cho nên Tần Ninh chuẩn bị ba lần bảo vệ.
Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn Phệ Thiên Giảo với ánh mắt chờ mong.
Chiêu này bày ra, cho dù là kẻ ngu cũng nhận ra.
Phệ Thiên Giảo không ngu đến mức đó.
Từ từ, Phệ Thiên Giảo nhìn Tần Ninh, ánh mắt chứa mấy phần mê man, mấy phần thanh tịnh, lẩm bẩm: "Ngự Thiên Thánh Tôn..."
"Không sai, là ta".
Tần Ninh gật đầu nói: "Ta trở về".
"Cút xéo đi!"
Nhưng sau một khắc, đột nhiên.
Phệ Thiên Giảo gầm lên một tiếng.
Tần Ninh cùng đám Giản Bác không khống chế được bản thân, giống như bị một cơn cuồng phong thổi bay ra bên ngoài Ám Thiên cốc.
Hai bia đá lúc này ầm ầm khép lại.
Mà sơn cốc truyền ra một âm thanh như sói như chó đang ngao ngao gọi, thanh âm nghe có chút buồn cười, nhưng lại truyền ra khắp Thánh Thú tông cùng Thánh Thú sơn.
Đám thánh thú trong khu vực bán kính trăm dặm đều phải run rẩy lẩy bẩy...
Mà giờ khắc này, Tần Ninh vỗ bụi trên người, đứng dậy, một mặt khó tin.
Không nhận ra ta?
Làm sao có thể!
Năm đó, khi kết thúc đời thứ hai, lúc tọa hóa, hắn đều đã chuẩn bị mọi thứ rất hoàn hảo.
Bảo Ôn Hiến Chi phát triển khiêm tốn Thánh Thú tông, chờ hắn trở về.
Làm ra ba tiêu chí nhận mặt với Phệ Thiên Giảo.
Hiện tại hay quá rồi.
Ôn Hiến Chi quá mức khiêm tốn, Thánh Thú tông có tận chín người.
Mà Phệ Thiên Giảo... không nhận ra mình!
Vào giờ phút này, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa đều kêu rên không thôi.
"Tần tổ sư thúc!"
Giản Bác oán giận nói: "Đó là thú cưỡi của lão tổ tông, mặc dù người là đệ tử mới được lão tổ tông thương yêu, nhưng Phệ Thiên Giảo chỉ nhận lão tổ tông thôi".
"Đúng vậy!"
Nhan Như Họa giờ phút này cũng đau đến nhe răng trợn mắt, nói: "Năm đó nghe nói Huyết Thể Thanh Thiên Giao của sư tổ thấy ngứa mắt Phệ Thiên Giảo, thế là hai con bèn đánh nhau".
"Kết quả, Huyết Thể Thanh Thiên Giao bị Phệ Thiên Giảo cắn bảy tấc, một mực không nhả ra. Sau này sư tổ tự mình xuất thủ, kết quả bị Phệ Thiên Giảo dùng một cái đuôi quăng bay..."
"Cuối cùng vẫn là Ngự Thiên Thánh Tôn tự mình ra mặt, người quát lớn một tiếng thì Phệ Thiên Giảo mới nhả ra".
"Ngay cả tổ sư đều không nhận thì sao nó có thể nhận tổ sư thúc chứ!"
Nghe đến mấy câu này, Tần Ninh lại hơi sững sờ.
Không đúng!
Tần Ninh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.
Với cái đầu óc ngu ngơ của Nhị Cẩu Tử, sẽ không phải là... quên mất tiêu chí nhận mặt của bọn họ rồi?
Mà lúc này, bên trong Ám Thiên cốc.
Phệ Thiên Giảo nhìn ra ngoài sơn cốc, ánh mắt mê man.
"Bia đầu chó? Ấn đầu chó? Là cái gì nhỉ..."
Lỗ tai Phệ Thiên Giảo lay động, hé miệng, tự nhủ: "Năm đó chủ nhân nói với ta có ba tiêu chí nhận mặt, là gì nhỉ?"
"Chẳng lẽ tên kia, thật sự là chủ nhân ư?"
"Ta rõ ràng nhớ kỹ, sao giờ lại quên nhỉ… ta ném đi đâu mất rồi?"
Nói rồi, Phệ Thiên Giảo dùng hai vuốt cào xuống đất, không bao lâu, đào ra một cái hố, đặt mông nằm trong hố, ánh mắt mê hoặc nói: "Đến cùng là ấn ký gì nhỉ, ta không nghĩ ra, làm sao để chứng minh nhỉ? Ta làm sao biết ai là chủ nhân bây giờ!"
Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm được một lúc thì buồn ngủ, cuối cùng mắt chó hoàn toàn nhắm lại, tiếng hít thở vang lên, quanh quẩn khắp sơn cốc.
Suy nghĩ quá mệt mỏi, ngủ vẫn sảng khoái hơn!
Chương 1748: Thật là thơm
Vào giờ phút này, ở bên ngoài sơn cốc, Tần Ninh ngơ ngác tại chỗ, không quan tâm đám Giản Bác đang phàn nàn cái gì.
Nếu Nhị Cẩu Tử mà quên thật ...
Thì xui xẻo quá rồi!
Làm sao để chứng minh hắn chính là Ngự Thiên Thánh Tôn đây?
Nếu là những người khác hay thánh thú khác thì có lẽ sẽ không quên.
Nhưng với trí nhớ và tính cách của tên đần kia… thì đúng là có khả năng quên thật!
Giờ khắc này, Tần Ninh thật sự cạn lời.
Tần Ninh nhìn sơn cốc rồi quay người rời đi.
Hiện tại vẫn chưa có cách gì, chỉ có thể chờ Ôn Hiến Chi trở về rồi tính tiếp.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa còn đang tranh cãi, lúc này thấy Tần Ninh rời đi thì cũng ngừng lại.
"Tổ sư thúc tức giận à?"
"Không thể nào".
"Đều tại các ngươi cả, tổ sư thúc quê độ trước mặt chúng ta mà các ngươi còn nhao nhao cãi nhau!"
Giản Bác quát lớn.
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa lại khinh bỉ nhìn Giản Bác.
Vừa rồi người nói nhiều nhất chính là ngươi đấy chứ?
Tần Ninh quay ra trước núi, ở lại tông chủ phong.
Sau đó mấy ngày thời gian, Thánh Thú tông vẫn hoạt động như ngày thường.
Đối với Giản Bác, Tấn Triết cùng Nhan Như Họa, Thánh Thú tông lúc đầu chả có mấy mống.
Hiện tại lên đến mấy ngàn người, quét dọn tông môn, tự mình tu hành, chỉ cần không quấy rầy đến bọn họ là được.
Lúc nào chán quá thì còn có thể nhìn những này đệ tử tu hành cho giết thời gian.
Còn nữa, thêm một ít chân chạy đệ tử thì cũng dễ chịu.
Bình thường Tần Ninh ở lại cung điện trên tông chủ phong, cực ít ra mặt.
Mà ba người Giản Bác đã nhận hắn là tổ sư thúc, cũng không dám đi quấy rầy.
Ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình nếu không có chuyện gì thì cũng không dám quấy rầy Tần Ninh.
Nửa tháng trôi qua, Tần Ninh đều ở lại trong tông chủ phong.
Mà thẳng đến cái này một ngày, Tần Ninh đi ra khỏi sơn phong.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa nhận được tin tức thì lập tức chạy như bay tới.
"Tần tổ sư thúc, người muốn đi đâu ạ?"
Giản Bác nịnh nọt nói.
"Nơi này không thoải mái, ta muốn vào Ám Thiên cốc ở!"
Vào Ám Thiên cốc?
Nói đùa à!
Ám Thiên cốc bị Phệ Thiên Giảo đóng chặt rồi, vào kiểu gì được?
Mà Phệ Thiên Giảo kia cũng không chịu nhận bọn họ.
Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Ta chỉ muốn vào ở, không để nó ghét ta là được, còn việc nó có nhận hay không... thời gian còn dài mà, từ từ khắc được..."
Tần Ninh bước ra, dẫn đầu đến Ám Thiên cốc.
Làm người không bằng làm thú!
Làm Giảo không bằng làm chó!
Giờ phút này, lại nhìn hai câu này, Giản Bác lại cảm thấy kỳ quái.
Làm Giảo không bằng làm chó?
Là sao ta?
Làm Phệ Thiên Giảo chính là thánh thú cấp chín, vô cùng mạnh mẽ, làm chó... tốt chỗ nào?
Giờ phút này, Tần Ninh đến sơn cốc nhưng cũng không vội ra ngoài.
Chỉ thấy hắn đứng giữa sơn cốc, vung tay ra, một vài dụng cụ nấu nướng xuất hiện ngay trước mặt.
"Tần tổ sư thúc, ngài muốn làm gì vậy ạ? Nấu cơm sao?"
Giản Bác nhịn không được nói: "Nấu cơm dụ Phệ Thiên Giảo ra ạ? Nó là thánh thú cấp chín, làm sao có thể bởi vì một miếng cơm mà hạ thấp bản thân được?"
Tấn Triết cùng Nhan Như Họa cũng gật đầu tán thành.
"Đám thánh thú có thể sẽ không, nhưng nó thì có!"
Tần Ninh giờ phút này lại từ từ sắp xếp các dụng cụ nấu ăn.
Sau đó thì lấy ra những khối thịt thánh thú cực kỳ tươi ngon.
Cũng không phải thánh thú nào cũng có thể ăn được, nhưng có một vài thánh thú thì có hương vị cực kì tươi ngon.
Đương nhiên, thánh thú cấp chín hầu như đều khinh thường đám mỹ thực này từ trong thâm tâm.
Nhưng hắn hiểu quá rõ thú cưng của mình.
Phệ Thiên Giảo có thể sẽ quên đi tiêu chí nhận mặt của hắn và nó, nhưng với đồ ăn thì chắc chắn là không.
Hơn nữa, nó ở lì trong Ám Thiên cốc nhiều năm như vậy, nó không thèm mới là lạ.
Tần Ninh không nói hai lời, tay cầm muôi nấu cơm.
Giờ khắc này hắn khiến cho người ta cảm thấy như một đầu bếp thực thụ.
"Không hổ là tổ sư thúc, nấu cơm cũng rất có phong cách của riêng mình".
Tấn Triết giờ phút này nịnh nọt: "Phong thần tuấn dật chính là để miêu tả tổ sư thúc".
Giản Bác xem thường.
Đây chính là lời hắn ta nói mà.
Giờ phút này, Tần Ninh bắt đầu làm bếp.
Dần dần, một mùi thơm nức mũi truyền ra.
Không nói đến việc hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế, từ nhỏ đến lớn phải trải qua sinh tử không biết bao nhiêu lần, kỹ năng làm bếp tuyệt đối là không thể chê.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, sơn cốc bắt đầu lan tỏa mùi thơm.
Phệ Thiên Giảo đang ngủ say cũng hơi hếch mũi. Dần dần, con mắt còn chưa mở ra thì tứ chi đã đứng lên, đi theo mùi thơm...
Bịch một tiếng.
Khi nó va vào vách núi đá, Phệ Thiên Giảo bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Thơm quá!"
Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm.
Thật sự rất thơm!
Không phải nằm mơ.
"Ông đây đã chờ chủ nhân gần tám vạn năm, nhớ tay nghề của chủ nhân quá!"
Phệ Thiên Giảo lẩm bẩm.
Nhớ lại năm đó.
Nó là Phệ Thiên Giảo, uy phong lẫm liệt.
Đứng dưới trướng Ngự Thiên Thánh Tôn, có thể nói là vạn thú chi vương.
Mà Ngự Thiên Thánh Tôn mỗi lần đi cùng với nó đều sẽ làm thịt nướng, làm canh thịt băm, làm thịt kho...
Nghĩ đến những hình ảnh kia, Phệ Thiên Giảo chảy nước bọt ròng ròng…
"Chủ nhân, khi nào người mới về đây!"
Phệ Thiên Giảo buồn bã nói.
Là ai đang làm canh thịt, làm thịt nướng, làm thịt kho hả?
Chóp mũi Phệ Thiên Giảo giờ phút này khẽ giật, đi vòng quanh sơn cốc.
Mà bên ngoài sơn cốc.
Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa thì bắt đầu nốc từng ngụm rượu, ngoạm từng miếng thịt.
Đến cảnh giới Thánh rồi thì không ăn không uống cũng chẳng sao.
Nhưng một là thịt của thánh thú cũng có lợi cho tu hành.
Mà hai là, thịt mà Tần Ninh làm... có hương vị cực kì tươi ngon.
Giờ phút này, Giản Bác gặm một cái chân thịt nướng ngon lành, lẩm bẩm: "Tổ sư thúc, tay nghề của người quá tốt, nhưng mấy món này thật sự có thể dụ Phệ Thiên Giảo sao ạ?"
"Nó là thú cưỡi của tổ sư gia, chỉ sợ tâm trí kiên định như bàn thạch, sẽ không bị người ta mê hoặc đâu!"
"Đúng vậy!"
Tấn Triết uống canh thịt băm, nhồm nhoàm nói: "Nhưng nếu người vẫn muốn làm thì chúng con cũng sẽ không cản đâu ạ. Con chó đó không ăn thì bọn con ăn. Ngon thật đấy, thơm ơi là thơm..."
"Không ngờ tổ sư thúc lại nấu ăn ngon như vậy, nếu biết từ trước thì con đã bảo người nấu mấy món nhắm rượu cho con ăn rồi".
Tần Ninh lại không để ý ba người, vùi đầu nấu cơm.
Một nồi canh thịt lớn, chất thịt tươi ngon, mùi thơm phiêu tán.
Hắn không tin không gọi được con thú ngốc kia ra!
Ở ngoài sơn cốc, ba người đang ăn vô cùng vui sướng.
Mà giờ khắc này, Phệ Thiên Giảo ở bên trong, nước bọt đã chảy đầy đất.
"Mặc kệ đấy!"
Móng vuốt vung lên, hai tấm bia đá của sơn cốc ầm ầm mở ra.
Mùi thịt thơm ngon bay thẳng vào mũi, Phệ Thiên Giảo đỏ ngầu cả hai mắt, bóng dáng lóe lên, đến trước nồi thịt của Tần Ninh, không nói hai lời liếm một cái, cả một nồi nước thịt đã thấy đáy.
"Oa ha ha! Thoải mái quá!"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này nhìn Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa, trừng mắt một cái.
Ba người lúc này vội vàng xin lui.
Bọn họ cũng chưa quên bản thân đã bị con súc sinh này nhắc lên rồi ném vòng vòng như thế nào.
Chương 1749: Ngu ngốc một cách đáng yêu
Phệ Thiên Giảo cũng không thèm để ý ba người, trực tiếp ăn sạch số thịt nướng, thịt hầm kia.
“Tiêu diệt” hết thành quả suốt nửa ngày của Tần Ninh chỉ trong chốc lát.
Vào giờ phút này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa mắt lớn trừng mắt nhỏ, một mặt kinh ngạc.
Tên chó chết này ăn quá nhanh!
Hơn nữa... Tốt xấu gì cũng là thánh thú cấp chín, sao lại vô liêm sỉ như thế cơ chứ!
Chỉ là một bữa ăn ngon thôi mà cũng không chịu nổi, tự mở sơn cốc ra?
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo vẫn chưa thỏa mãn, nhìn Tần Ninh, thanh âm mang theo vài phần khó chịu, nói: "Tiếp tục làm đi chứ, ngươi nhìn ta làm gì?"
"Sao ta phải làm cho ngươi?"
Tần Ninh cầm muôi lớn, cười nói.
"Không làm cho ông đây, có tin ông đây chơi chết ngươi không?"
"Chơi chết ta thì ngươi sẽ không còn được ăn nữa!"
"Cũng đúng...", Phệ Thiên Giảo gãi đầu, phát sầu lên được.
Tần Ninh lại nói: "Muốn ta nấu cơm cho ngươi cũng không phải là không thể, ta có điều kiện".
"Ngươi nói đi".
Tần Ninh tiếp theo nói: "Rất đơn giản, ta muốn vào ở trong Ám Thiên cốc".
"Không được!"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại lập tức từ chối: "Ám Thiên cốc là chỗ ở của chủ nhân ta, các ngươi cũng không có tư cách vào ở".
"Vậy thôi!"
Tần Ninh lại trực tiếp thu lại đồ dùng nhà bếp.
"Chờ một chút!"
Phệ Thiên Giảo lại vội vàng nói: "Cũng không phải không được, nhưng ta nói trước ngươi chỉ là ở tạm thôi đấy, chờ chủ nhân ta trở về, ngươi phải rời đi ngay".
"Dù sao đến khi ấy, ngươi không đi thì cũng sẽ bị chủ nhân đánh chết, chủ nhân ta rất lợi hại".
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Được".
Một bên, ba người Giản Bác đều trợn tròn mắt.
Dễ dãi như vậy?
Đồng ý rồi?
Chỉ vì miếng ăn?
Lần này thật sự đã khiến cả ba mở mang tầm mắt!
Dễ dãi quá đi mất?
Giờ phút này, Tần Ninh cất lại đồ dùng nhà bếp, tiến vào sơn cốc.
Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa vừa định theo sau thì đã bị Phệ Thiên Giảo ngăn cản.
"Mấy người các ngươi là hậu bối, nào có tư cách đi vào? Cút sang một bên".
Phệ Thiên Giảo nói với vẻ cao thâm sâu rộng.
Tần Ninh quay lại nói: "Ba người bọn họ phụ trách vận chuyển thịt thánh thú tươi mới mỗi ngày, bằng không, ta vừa nấu cơm vừa giết thánh thú thì lấy đâu ra sức?"
Phệ Thiên Giảo nghĩ lại, cũng không ngăn cản nữa.
Vào giờ phút này, bốn người tiến vào sơn cốc, lần trước còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Phệ Thiên Giảo ném xoay vòng, lần này quan sát tỉ mỉ thì cảm thấy đúng là cực kì thoải mái dễ chịu.
Tần Ninh giờ phút này đi đến chỗ mấy căn nhà tranh.
Đẩy cửa vào.
Nhà tranh không lớn, vào sảnh lớn chỉ có một cái bàn được bày biện cực kì đơn giản.
Mà trên bức tường phía sau cái bàn thì có một bức tranh.
Người trong bức tranh có dáng người thon dài, đứng chắp tay, tóc dài buộc lên, mặc một bộ trường sam màu đen, đưa lưng về phía ngoài, bộ dáng cao thâm.
Nhìn thấy bức tranh đó, Phệ Thiên Giảo duỗi hai chân trước, cung kính nói: "Chủ nhân, Nhị Cẩu Tử đói chết, muốn ăn đồ ăn ngon nên mới thả người này ở tạm một thời gian, chủ nhân chớ trách, chủ nhân chớ trách".
Thấy cảnh này, Tần Ninh cảm thấy rất phức tạp.
Phệ Thiên Giảo tâm tính đơn thuần, còn có phần ngu ngơ.
Nhưng với hắn thì luôn chung thành như một.
Chờ liền một mạch tám vạn năm, một thân một mình ở trong Ám Thiên cốc, không đi ra khỏi sơn cốc.
Ôn Hiến Chi năm đó cũng bảo hắn yên tâm, sẽ chăm sóc cho Phệ Thiên Giảo thật tốt, nhưng chính Phệ Thiên Giảo không muốn ra ngoài, luôn ở chỗ này chờ hắn.
Mặc dù ngốc.
Nhưng lại là ngu ngốc một cách đáng yêu!
Nhưng xét đến điểm không hiểu ám hiệu của chính chủ nhân mình... thì ngu quá.
Tần Ninh giờ phút này nói: "Yên tâm đi, chủ nhân ngươi sẽ không trách ngươi".
Phệ Thiên Giảo giờ phút này lại đột nhiên cười khà khà nói: "Ngươi xem, ta biết ngay ngươi không phải chủ nhân ta mà, lộ chân tướng chưa?"
Nhìn thấy mặt chó đắc ý, sự đau lòng trong nội tâm Tần Ninh ban nãy biến mất không còn một mảnh.
Ở chung với đồ đần này… đau lòng cái quỷ gì!
Bên trái phòng khách là phòng ngủ.
Mà phía bên phải thì là một phòng tu luyện.
Đây cũng là một căn nhà tương đối lớn trong số dãy nhà tranh ở đây.
Tần Ninh nhìn một vòng, hết thảy như trước, rất nhiều thứ đều còn.
"Từ hôm nay ta sẽ ở lại đây, một ngày ba bữa, ta nấu cho ngươi ăn".
Tần Ninh mở miệng nói: "Nhưng, ngươi không được quấy nhiễu việc ta làm".
"Yên tâm, ngươi không làm loạn, ta thèm vào quan tâm đến ngươi".
Phệ Thiên Giảo giờ phút này đi dạo một vòng, giơ đuôi lên, đi ra chỗ ruộng tìm một cái hố, đặt mông nằm xuống, nằm ngáy o o.
Giờ khắc này, Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa thật sự là “mở mang tầm mắt”.
Đây là Phệ Thiên Giảo sao?
Đây là một con chó thì có!
Đào hố... tự nằm.
Trước đó bọn họ còn đang thắc mắc vì sao ruộng đồng trong sơn cốc này lại lộ xộn như thế, còn có mấy cái hố.
Hóa ra đó là… ổ chó của con này!
Vào giờ phút này, Tần Ninh cũng không nhiều lời, nhìn xung quanh sơn cốc, từ từ nói: "Lát nữa mang mấy cái cuốc đến cho ta".
"Sau này nếu các đệ tử đời khác trở về thì báo cho ta biết, còn chuyện khác thì các ngươi tự xử lí đi!"
Nói xong, Tần Ninh nhìn Tấn Triết, nói: "Đã dung hợp hoàn toàn giao đảm chưa?"
"Sắp rồi".
"Ừm, đã như vậy, ta liệt kê dược liệu cho ngươi, chuẩn bị hạt giống thật kỹ càng cho ta!"
"Vâng!"
Nhận lấy tờ danh sách của Tần Ninh, ba người cùng nhau rời đi.
Ba người rời khỏi Ám Thiên cốc, khi quay đầu nhìn lại, nội tâm càng thêm kinh ngạc.
Tần Ninh không phải người tầm thường!
Khó trách lại được tổ sư gia nhìn trúng, thu làm đệ tử quan môn thứ hai!
Vào giờ phút này, ở trong sơn cốc, Tần Ninh ngồi trên bậc thang của nhà tranh, nhìn Phệ Thiên Giảo.
Năm đó, một người một Giảo chung sống vui vẻ hòa thuận ở sơn cốc này.
Phệ Thiên Giảo nhìn bề ngoài giống một con chó hoang, nhưng đôi sừng thú kia cũng đã chứng minh thân phận của nó.
Con thú này mà hung hăng lên thì càng là vô cùng kinh khủng.
Chỉ là tính cách của nó... có phần thiếu hụt.
Ở trong mắt Tần Ninh chính là đứt mất dây thần kinh, ngu ngơ ngốc nghếch.
Cho nên hắn gọi Nhị Cẩu Tử thành quen.
Điểm này cũng tương tự với thằng đồ đệ ngốc Ôn Hiến Chi của hắn.
Ngu ngơ!
Nhưng dù gì cũng đã bầu bạn với hắn vạn năm.
Gặp lại lần nữa, tại Nhị Cẩu Tử không nhận ra chính mình, nhưng… rồi nó sẽ nhận ra.
Đối với Tần Ninh, cũng không phải là không có những biện pháp khác, chỉ là làm như vậy thì có lẽ sẽ khiến Nhị Cẩu Tử bị tổn hại.
Dù sao hắn cũng không vội.
Một Giảo ngủ ngon lành trong sơn cốc.
Một người thì đứng ngoài nhà tranh, lẳng lặng ngắm nhìn!
Tần Ninh nhất thời tràn đầy hồi ức. Trong lúc bất tri bất giác, trời đã đến đêm khuya.
Đêm về khuya, Tần Ninh nâng trán, nghỉ ngơi trước nhà tranh.
Một tiếng hít thở thô kệch ồ ồ vang lên, Tần Ninh từ từ mở hai mắt ra, chỉ thấy một đôi mắt to, xanh mênh mang cơ hồ là áp vào mặt mình, cứ như vậy nhìn mình chằm chằm.
"Con mẹ nó chứ!"
Tần Ninh giật mình, mồ hôi lạnh túa ra hết.
"Ngươi... Ngươi làm gì thế hả?"
Nhìn thấy Phệ Thiên Giảo ngồi xếp bằng dưới đất, mắt chó nhìn mình chằm chằm, Tần Ninh quát.
Hơn nửa đêm, mắt xanh nhìn chằm chằm, rất đáng sợ!
"Ta đói!"
Phệ Thiên Giảo toét miệng nói: "Đại đầu bếp, nấu cơm cho ta, ta muốn ăn thịt nướng, nướng thịt mai linh dương!"
Chương 1750: Ngươi thật sự là chủ nhân của ta sao?
"Hơn nửa đêm mà đòi ăn thịt? Ăn cái quỷ gì!"
Tần Ninh tức giận nói.
Cái đồ ngu xuẩn này thật sự làm hắn giật nảy mình.
"Ta mặc kệ, ngươi là đầu bếp, nấu cơm cho ta thì ta mới cho ngươi vào ở, nếu không nấu cơm cho ta thì cút ra ngoài".
"Tuyệt tình như vậy?"
Phệ Thiên Giảo đạp móng vuốt, nói: "Đây gọi thành tâm, ngươi có gặp chủ nhân nào phải ăn cơm dựa vào tâm trạng của đầu bếp chưa?"
Tần Ninh giờ phút này cười khổ.
"Được, ta làm cho ngươi".
Phệ Thiên Giảo lập tức nhếch miệng, thè lưỡi chó, ngoắt cái đuôi, hưng phấn nói: "Ta muốn ăn tương thịt dê, dê phải là thịt của thánh thú cấp bốn hoa văn linh dương, heo sữa quay, heo phải là..."
Phệ Thiên Giảo lúc này líu ríu nói một tràng.
Nghe đến cuối cùng, mặt Tần Ninh đã hoàn toàn đen lại.
"Hơn nửa đêm mà ngươi bắt ta đi giết thú cho ngươi?"
"Ta mặc kệ, ta muốn ăn, ngươi phải đi làm".
Phệ Thiên Giảo nằm oạch xuống đất, bốn chân chổng lên trời, hưng phấn nói: "Năm đó ta đi theo chủ nhân, thịt của thánh thú cấp chín Thanh Lân Ngưu chúng ta đều được ăn, xương đầu bò ta cũng được gặm, hiện tại mới đòi ngươi có thánh thú cấp bốn mà thôi..."
Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh hiện ra sự ôn hòa.
"Được, ta bắt cho ngươi, ngươi chờ đi".
Nói xong, Tần Ninh phi thân rời đi...
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo từ dưới đất đứng lên, nhìn bóng dáng đã đi xa của Tần Ninh, lẩm bẩm: "Chủ nhân nói cho ta ám hiệu gì vậy nhỉ, ta nhớ đã ghi lên bia chó rồi, sao giờ lại không tìm được thế này?”
"Hắn hẳn không phải là chủ nhân đâu, là giả mạo thôi nhỉ? Chủ nhân làm sao có thể yếu như vậy..."
"Nhỡ đâu là thật..."
Phệ Thiên Giảo giờ phút này ngẩn ngơ.
Nhỡ đâu là thật, nó sẽ chết thảm lắm!
Đến lúc ấy, đoán chừng cũng không phải là nó muốn ăn thịt ăn canh, mà là chủ nhân muốn uống canh thịt chó ấy chứ!
Nghĩ đến cảnh tượng mình bị ném vào nồi, dưới đao của chủ nhân, biến thành thịt chó, bỏ vào trong nồi...
Phệ Thiên Giảo không rét mà run, lông tóc toàn thân dựng đứng.
"Thôi, phải tranh thủ thời gian tìm được bia chó!"
Phệ Thiên Giảo tự nhủ: "Tìm được bia chó thì sẽ biết người này là thật hay giả, hi vọng là giả thôi..."
Phệ Thiên Giảo nói, không tự chủ đi vào chuồng chó mình đào năm xưa.
Nhớ năm đó, nó cứ nghĩ mình là một con chó biến dị, trên đầu có thêm đôi sừng mà thôi.
Chủ nhân lại nói nó là Giảo!
Nhưng những năm này, nó cảm thấy nó là chó mới đúng.
Làm chó mới thích, làm Giảo làm gì!
Làm chó có chủ nhân cưỡi, có chủ nhân nấu cơm ăn, còn có thể ngủ kiêm chức giữ nhà, quá sung sướng!
Giờ phút này, ánh sáng xanh trong mắt Phệ Thiên Giảo dần dần biến mất, tiếng hô vang lên...
Trăng treo đỉnh trời, sao sáng tràn ngập.
Một tiếng ầm ầm vang lên.
Vào giờ phút này, bộ đồ trắng của Tần Ninh đã nhiễm hơi sương, thần thái mang theo vài phần rã rời.
Con chó này một hơi nói ra mười mấy loại thánh thú, khiến cho hắn bận muốn chết...
Nhìn vết máu trên người mình, Tần Ninh giận không chỗ xả, chỉ nghĩ sau khi trở về thì hành hung Nhị Cẩu Tử kia một trận.
Nhưng nghĩ đến việc Nhị Cẩu Tử đau khổ đợi chờ mình tám vạn năm, Tần Ninh lại mềm lòng.
"Thôi vậy!"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Coi như ta đền bù cho ngươi, Nhị Cẩu Tử..."
Đến lúc Tần Ninh trở lại Ám Thiên cốc thì chân trời đã xuất hiện một chút ánh sáng.
"Sao giờ ngươi mới về hả..."
Giờ phút này, Phệ Thiên Giảo ghé vào chuồng chó, hai lỗ tai đều cụp xuống, ánh mắt theo vài phần rã rời: "Ta đã ngủ tận ba lần..."
"Con mẹ ngươi..."
Tần Ninh vừa muốn chửi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi của Nhị Cẩu Tử cùng thân thể co ro, liền chậm rãi nói: "Bây giờ ta làm đây".
Giờ phút này, trong sơn cốc, nồi bát bầu muôi bày ra chỉnh tề, Tần Ninh xắn ống tay áo lên, vạt áo buộc ở bên hông, bộ dáng như một đầu bếp.
Thịt thánh thú cực kì cứng cỏi, nếu là người phàm thì còn không đánh nổi cái da ấy chứ.
Tần Ninh bận bịu một hồi, món ăn đầu tiên đã ra lò.
"Canh thịt dê, cả con dê đấy!"
Trước mặt Tần Ninh giờ phút này xuất hiện một cái nồi lớn.
Cái nồi có đường kính mấy chục mét, trong nồi cuồn cuộn bốc khói, tản ra mùi thơm.
Phệ Thiên Giảo đứng dậy, miệng há ra, khẽ hít...
Một nồi thịt dê cùng nước canh biến mất không thấy gì nữa.
"Phi phi phi..."
Phệ Thiên Giảo phun ra một đám xương dê.
Thấy cảnh này, Tần Ninh quay người, tiếp tục đi làm món thứ hai.
Một người một thú ở trong sơn cốc.
Ra món nào, Phệ Thiên Giảo nuốt luôn món đó.
Dần dần, ánh nắng đã treo ngang đầu, Tần Ninh ngồi lên một tảng đá, mồ hôi chảy ròng ròng khắp mặt.
Bận rộn hơn nửa đêm chỉ để con súc sinh này đỡ thèm.
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo đã no căng, tứ chi chổng lên trời, nằm trong hố ợ một cái.
"Ngươi là... Tần Ninh đúng không?"
Phệ Thiên Giảo mở miệng nói: "Ngươi thật sự là chủ nhân của ta sao?"
"Đúng!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Năm đó ta đã nói với ngươi là sẽ rời đi một thời gian, ngươi có thể ở lại Thánh Thú tông, cùng Ôn Hiến Chi chờ ta, cũng có thể chơi đùa quanh Hạ Tam Thiên chờ ta trở lại, chúng ta sẽ lại gặp nhau!"
"Ta còn nói cho ngươi ba tiêu chí nhận mặt mà chỉ có ngươi ta biết được, đáng tiếc ngươi đã quên..."
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Việc này cũng trách ta, ngươi đần như vậy, làm sao có thể nhớ được chứ..."
Phệ Thiên Giảo lập tức lật người, quát ầm lên: "Ngươi mới đần, chủ nhân ta thường xuyên khen ta thông minh giống như chó, ngươi chắc chắn không phải chủ nhân ta!"
"..."
"Nhưng mà..."
Phệ Thiên Giảo ngẩn người, lần nữa nói: "Nhưng mà tay nghề nấu cơm của ngươi giống y như chủ nhân ta... Cũng không đúng, còn ngon hơn chủ nhân ta nấu nhiều".
Tần Ninh im lặng nói: "Đó là bởi vì sau khi rời đi, ta còn trải qua bảy vạn năm, bảy thân phận, mỗi lần lịch kiếp là một thân phận khác, cho nên kỹ năng nấu nướng cũng không ngừng tiến bộ".
"Lịch kiếp? Lịch kiếp gì cơ?"
"Ngươi xem ngươi kìa, lại quên rồi..."
Tần Ninh nói: "Ta ngày trước đã nói cho ngươi biết, năm đó ta là Nguyên Hoàng Thần Đế của chư thiên vạn giới, con trai của người khống chế thế giới này, cũng là người khống chế đời tiếp theo - Nguyên Hoàng Thần Đế!"
"Mệnh số của ta phải lịch kiếp chín đời chín kiếp, cho nên ta mới có thể gặp ngươi ở Hạ Tam Thiên…”
Đôi mắt chó của Phệ Thiên Giảo lộn qua lộn lại.
"Không đúng!"
Phệ Thiên Giảo giờ phút này giật mình nói: "Chủ nhân ta đúng là lịch kiếp, nhưng người đã nói khi viên mãn chín đời chín kiếp thì sẽ sẽ trở thành người thống trị vạn giới, mạnh hơn mọi loại tồn tại, sau đó mang ta phi thăng cửu thiên, siêu thoát thế tục, trở thành thần nhân!"
"Còn bảo sẽ phong ta làm vạn giới đệ nhất khuyển!"
"Ta nhớ xem... Ngươi không phải chủ nhân ta, ngươi quá yếu, chủ nhân ta cũng không yếu như ngươi!"
Tần Ninh xấu hổ.
Năm đó... hắn nói phét hơi sâu.
"Đó đúng là ta nói, nhưng với điều kiện là lịch kiếp viên mãn, ta đây là không viên mãn, bị người lén phá hủy nên mới bắt đầu lại lần nữa, đây là đời thứ mười của ta!"
Nghe đến lời này, Phệ Thiên Giảo còn trừng mạnh hơn.
"Vậy ngươi càng là nói nhảm, chủ nhân ta là không gì làm không được, bị người lén phá hủy? Ai có lá gan vậy? Thế giới này không ai có bản lĩnh này hết".
Tần Ninh nghe đến lời này thì hơi sững sờ.
Bình luận facebook