• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1736-1740

Chương 1736: Vẫn Tinh Quỷ Viêm

"Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ...", Phong Vô Cực thì thầm một tiếng, ánh mắt tràn đầy sự cảm khái.

Mấy vạn năm trước, ông ta cũng là một nhân vật nổi danh trong thánh vực Thiên Hồng.

Cho đến lần đó...

Phong Vô Cực đang nhắm nghiền hai mắt, lần nữa mở ra, từ từ nói: "Trở về đi!"

Toàn bộ thánh vực Thiên Hồng có vô số người biết đến Phong Vô Cực ông ta.

Nhưng sau vài vạn năm mai danh ẩn tích, số người có thể nhận ra ông ta sau một ánh mắt lại càng ít hơn nữa.

Trừ ra những người mình đang nghĩ trong lòng thì cũng không có Tần Ninh.

Chẳng lẽ Tần Ninh là con cháu đời sau của ai?

Hơn nữa hắn còn muốn tìm người của Thánh Thú tông... Thánh Thú tông đúng là một sự tồn tại uy danh cái thế của tám vạn năm trước.

Nhưng từ khi lão tổ Ngự Thiên Thánh Tôn của Thánh Thú tông mai danh ẩn tích, Thánh Thú tông cũng hoàn toàn không còn một tin tức gì, đến mức khi Tần Ninh nói ra ba chữ kia còn làm cho ông ta phải sửng sốt một chút.

"Tìm đệ tử Thánh Thú tông làm gì...", Phong Vô Cực thì thầm, trở lại thuyền của Dương Phong...

Một đêm yên bình.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều đi ra từ trong phòng, đi lên boong tàu hoạt động.

Chỗ thuyền bị đánh hỏng đêm qua đã được sửa chữa hoàn thiện sau một đêm.

Giờ phút này, Tần Ninh, Tấn Triết, Nhan Như Họa và Tề Bác ngồi ăn điểm tâm ở trên bàn, thưởng thức phong cảnh sáng sớm, mặt trời mới mọc tỏa ra ánh sáng xua tan màn sương trên mặt sông, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thích mắt.

Tiếng lạch cạch vang lên ở chỗ thang gác, Phong Vô Cực dẫn mấy người Phong Dương cùng Phong Linh xuất hiện trên boong thuyền.

Phong Vô Cực đi đến một bàn gần bàn của Tần Ninh, ngồi xuống, nhìn sang Tần Ninh, hơi chắp tay.

Tần Ninh gật đầu mỉm cười.

Ba người Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Bác lại ngơ ra...

Chuyện này là sao!

"Ngươi... quen người này từ bao giờ vậy?"

Nhan Như Họa gãi đầu hỏi.

"Mới quen..."

"Xì!"

Nhan Như Họa uống một hớp rượu, nói tiếp: "Hai ngày nữa là đến dãy Thánh Thú sơn, chúng ta lúc ấy là được xuống thuyền".

Nhan Như Họa nhìn Tần Ninh, nói: "Ta nói trước cho ngươi biết, ta có thể dẫn ngươi đi Thánh Thú sơn, nhưng ngươi đừng có làm loạn".

"Thánh Thú sơn có rất nhiều thánh thú từ cấp một đến cấp chín, nếu ngươi làm loạn, sư tổ và đời thứ nhất đều không có mặt, nhỡ xảy ra nhiễu loạn thì có chết cũng không biết mình vì sao chết đâu!"

"Ta biết rồi..."

Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta chỉ đi xem một chút, cũng không phải là đi gây sự, ta đâu có ngu đến mức đó..." Nhan Như Họa nghe vậy thì tỏ vẻ không tin.

Ăn xong điểm tâm, Phong Vô Cực kéo Tần Ninh lại, không chịu rời đi.

"Chuyện gì?"

"Ta đã suy nghĩ xong chuyện hôm qua ngươi nói, ta đồng ý hợp tác với ngươi!"

Phong Vô Cực nghiêm túc nói: "Thánh Thú tông hiện nay có tổng cộng chín người".

"Ở cùng với ngươi chính là đệ tử đời thứ tám Nhan Như Họa cùng đệ tử đời thứ bảy Tấn Triết của Thánh Thú tông".

"Mà tin tức về đệ tử đời thứ sáu Giản Bác, ta cũng đã đạt được".

Tần Ninh khẽ mỉm cười: "Không hổ là Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ, nhiều năm như vậy không làm việc mà tin tức vẫn nhanh nhạy, còn chưa tới một đêm..."

Phong Vô Cực lại không có tâm trạng nói đùa: "Ta lại hỏi ngươi, lời của ngươi nói có đáng tin không? Làm thế nào để chứng minh?”

"Cái này thì đơn giản!"

Tần Ninh nói: "Ngươi nói cho ta tin tức của một người, ta giúp ngươi chữa trị một phần vết thương, ngươi tìm được toàn bộ, hoặc là ta gặp được những người kia, ta bảo đảm ngươi khỏi hẳn!"

"Chuyện này là thật?"

"Thật!"

Phong Vô Cực thở sâu một hơi, nói: "Đệ tử đời thứ sáu Giản Bác giờ đang ở ngay trong một sòng bạc ở thành Yến Dân của Yến Châu..."

"Đáng tin sao?"

"Tin tức của Phong Vô Cực ta, giả một phạt mười!"

"Được!"

Tần Ninh mỉm cười, mở miệng nói: "Nếu ta không nhìn lầm thì lúc trước ngươi ở cảnh giới Thánh Vương thì đã đi đến đạo hồn phách chuyển hóa rồi đúng không!"

"Đáng tiếc ngươi lại bị người nào đó dùng thủ đoạn cưỡng ép cướp mất hồn phách của ngươi để chuyển hóa, dẫn đến hồn phách lực của ngươi không ngừng giảm sút".

Nghe đến lời này, sắc mặt Phong Vô Cực trở nên ảm đạm.

"Không chỉ có thế... Những cái đó cùng lắm thì sẽ chỉ khiến cho cho cảnh giới của ngươi giảm xuống dưới Thánh Vương, chứ không khiến ngươi giảm sút liên tục..."

Tần Ninh tiếp tục nói: "Thứ thực sự khiến ngươi tuột dốc cảnh giới là một loại độc, vì ta chưa kiểm tra nên khó xác định đến cùng là loại độc nào..."

"Làm phiền Tần công tử".

Phong Vô Cực giờ phút này duỗi cánh tay ra.

Tần Ninh nhẹ nhàng vân vê, một cái ngân châm xuất hiện.

Ngân châm thuận theo cánh tay Phong Vô Cực, tiến vào cơ thể Phong Vô Cực.

Phong Dương cùng Phong Linh lại khẩn trương.

"Không sao...", Phong Vô Cực khua tay: "Xem ra Tần công tử cũng rất tinh thông y học".

Tần Ninh không nói gì.

Vào giờ phút này, ngân châm kia đi vào thân thể Phong Vô Cực, tiến vào trong đầu Phong Vô Cực, vững vàng đứng yên tại bốn phía hồn phách của Phong Vô Cực.

Phong Vô Cực ở cảnh giới Thiên Thánh, tam hồn thất phách đều đã hoàn thiện.

Mà ở một vị trí chính xác trong tam hồn thất phách của Phong Vô Cực phác hoạ liên tiếp ra một bóng người.

Đây cũng là hình thái ngưng tụ ban đầu của hồn phách tại cảnh giới Thánh Nhân.

Hơn nữa, tam hồn thất phách đã kết nối năm chỗ.

Thiên Thánh thập phẩm! Chính là điểm chính giữa tam hồn thất phách, giúp nhau kết nối!

Đến Thánh Vương chính là hoàn thành hồn phách thể.

Giống như một bức tranh, đầu tiên phải phác họa, sau mới bổ sung đường nét và màu sắc.

Cao nhân Thiên Thánh!

Vô địch Thánh Vương!

Chính là như thế.

Thiên Thánh vẽ ra hình dáng hồn phách, cảnh giới Thánh Vương thì bổ sung hồn phách...

Giờ phút này, Tần Ninh có thể cảm giác được hồn phách trong cơ thể Phong Vô Cực tuy nói là kết nối ngũ đạo, nhưng vẫn cảm giác được hồn phách thể của ông ta vốn dĩ đã ngưng tụ thành công rồi.

Bị một sức lực to lớn phá tan hồn phách thể.

Sau đó, ở giữa tam hồn thất phách lại bị kịch độc bao bọc.

Lúc này, Tần Ninh cất ngân châm.

"Sao rồi?"

Phong Vô Cực vội vàng nói.

"Hồn phách của ngươi bị Vẫn Tinh Quỷ Viêm bám vào, giày vò tam hồn thất phách cả ngày lẫn đêm, có thể duy trì cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm cho đến lúc này thì e là những năm qua ngươi đã nuốt không ít thiên tài địa bảo?"

"Ừm!"

Phong Vô Cực thì thầm: "Ngươi đã biết ta là ai thì hẳn cũng nên biết ngày trước ta buôn bán tin tức, tích lũy hùng hậu, nhưng những năm gần đây đã tiêu sạch toàn bộ, mà hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn này để kiếm thánh thạch chữa thương".

"Vẫn Tinh Quỷ Viêm vốn là một loại viêm khí, thế nhưng cũng tràn ngập quỷ khí, ngươi dùng khí dương cương uẩn dưỡng thì sẽ xung đột với viêm khí, ngươi dùng khí hàn băng bức bách thì sẽ lại tương xung với quỷ khí..."

"Không sai!"

Phong Vô Cực vội vàng nói.

"Mặc dù phiền phức, nhưng cũng không phải thuộc kiểu khó giải!"

Tần Ninh đứng dậy nói: "Những ngày này, ngươi dùng Hỏa Vân Thạch cùng Băng Phách Tán, Hỏa Vân Thạch ba phần, Băng Phách Tán bảy phần, ngâm thân thể, ba ngày một lần, có thể cam đoan ngươi không phải chịu nỗi đau đớn khi hồn phách bị thiêu đốt nữa".

"Chờ đến khi ngươi tìm được tin tức của những người khác, ta sẽ nói ngươi biết tiếp theo nên làm thế nào!"

Phong Vô Cực còn muốn nói gì thì Tần Ninh đã nói tiếp: "Nếu có hiệu quả thì chứng tỏ là ta không lừa ngươi, ta dù sao cũng phải đi tìm Giản Bác để xem tin tức ngươi nói có đúng hay không đã chứ?"

Phong Vô Cực chắp tay nói: "Đa tạ!"

"Khách khí!"

Tần Ninh quay người rời đi...
Chương 1737: Không có nổi một người bình thường

"Cha..."

Phong Linh giờ phút này không nhịn được, lên tiếng: "Kẻ này nhìn rất trẻ, tuổi hẳn cũng không lớn, tin được không?"

“Tuổi trẻ tài cao, chưa chắc không thể!"

"Có tin được hay không, cứ thử là biết!", Phong Vô Cực từ từ nói.

Những năm gần đây, ông ta bị độc tố trong cơ thể thiêu đốt cả ngày lẫn đêm.

Hồn phách của ông ta vào ban ngày thì như ở trong luyện ngục, nóng đến tê tâm liệt phế.

Mà về đêm thì lại là quỷ khí âm trầm, khiến cho ông ta như đang trong hố ma.

Ông ta đã kiên trì vài vạn năm.

Ông ta không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

Giờ phút này, cho dù là một tia hi vọng thì ông ta cũng muốn thử.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Tần Ninh chỉ ra điểm này thì ông ta cũng lựa chọn giao dịch với Tần Ninh.

Một tia hi vọng nhỏ.

Ông ta cũng muốn liều một phen.

Phong Vô Cực nhìn mặt sông tĩnh lặng, khẽ cười nói: "Tuy nói qua nhiều năm như vậy, ta đã bị chúng dồn đến đường chết, nhưng vẫn còn một vài huynh đệ năm xưa chưa từng từ bỏ ta!"

"Phong Dương, Phong Linh, báo cho tất cả mọi người, bắt đầu làm việc!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Phong Linh cùng Phong Dương đều đỏ hết cả mặt vì kích động.

Những năm gần đây, cha bọn họ luôn mang tâm trạng nặng nề, làm cho hai người cảm giác đây không còn là người cha hăng hái năm xưa nữa.

Một vị Thánh Vương thanh danh vang dội của ngày xưa, hiện nay cho dù là Thiên Thánh ngũ phẩm thì thực lực cũng không hề tầm thường.

Nhưng những năm gần đây, cha đều bị căn bệnh quái ác tra tấn.

Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ năm đó, giờ lại như một kẻ điếc.

Hiện tại, dường như người cha oai phong của bọn họ sắp quay trở về!

Tần Ninh về phòng khách, thấy Nhan Như Họa cùng Tấn Triết đang thủ thế chờ hắn trở về.

"Làm gì đây?"

Nhìn vẻ hằm hằm của hai người, Tần Ninh khó hiểu nói.

"Ngươi kết hợp với Phong Vô Cực kia làm cái gì vậy?"

Nhan Như Họa khoanh hai tay nhìn Tần Ninh, nói: "Có phải là chuyện gì mờ ám không? Ta nói cho ngươi biết, khi đi vào Thánh Thú tông thì đừng có làm loạn, nếu không ngươi sẽ chết rất thê thảm..."

"Ta sẽ không làm loạn..."

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đến Thánh Thú tông các ngươi là để chơi à?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Vậy sao các ngươi không ngăn cản ta?", Tần Ninh mệt mỏi nói.

"Ta và Tấn Triết đã suy nghĩ kỹ rồi, dù ngươi có làm loạn thì chúng ta chắc cũng không nhất định có thể ngăn cản ngươi, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn ngươi đi".

Tần Ninh nghe đến lời này thì càng thêm im lặng.

Nói như kiểu hắn là người xấu vậy...

"Tìm được tin tức về Giản Bác rồi, đang ở trong một sòng bạc ở thành Yến Dân của Yến Châu, các ngươi chọn đi, ai sẽ đi gọi hắn ta về đây?"

Tần Ninh nói thẳng.

Hả?

Tìm được Giản Bác rồi?

"Tin tức đáng tin không?"

"Đáng tin".

Nhan Như Họa nghe đến lời này, gật đầu nói: "Đã như vậy, để ta đi!"

"Thôi, để để ta đi!", Tấn Triết ngắt lời.

"Ngươi đi sao được?", Nhan Như Họa khẽ nói: "Ngươi yên tâm để ta đi cùng Tần Ninh? Hắn nhưng có thể giết Thiên Thánh nhị phẩm đấy, ta đi cùng với hắn, nếu như hắn có lòng riêng giết ta thì sao..."

Tấn Triết lại nói: "Nhưng ngươi đi thì làm sao gọi Giản Bác về được!"

Nhan Như Họa hừ nói: "Trước đó gọi không được, giờ sẽ được”.

"Nói thế nào?"

"Ta sẽ bảo hắn ta là, đồ đệ Tấn Triết của ngươi sắp chết rồi, nếu không cứu thì hắn ta sẽ hư thận mà chết, để xem hắn ta có chịu về không!”

"..."

Tần Ninh nghe hai người tranh cãi thì hơi đau đầu.

"Nhan Như Họa, ngươi đi đi, tìm Giản Bác về".

Nhan Như Họa gật đầu.

Tấn Triết không phản bác.

Mà nói với Tần Ninh: "Vì sao ngươi lại nhiệt tình tìm Giản Bác về như vậy? Có phải là muốn một mẻ hốt gọn ba đời đệ tử ưu tú nhất Thánh Thú tông chúng ta không?"

"..."

Tần Ninh giờ phút này cảm giác ngực mình tích tụ rất nhiều cơn giận, vô cùng khó chịu.

Muốn giết người!

Tư duy quái quỷ gì đây?

Lại còn ba đời đệ tử ưu tú nhất!

Thật là không biết xấu hổ!

"Không phải ngươi bảo Giản Bác, mới có thể tìm được đệ tử thứ đời năm Địch Nguyên à? Tìm được đệ tử thứ đời năm mới có thể tìm được đệ tử đời thứ bốn Dịch Bình Xuyên? Mới có thể tìm được Đường Minh, tìm được Y Linh Chỉ, rồi tìm được Hạo Thiên còn gì!"

Tần Ninh tựa ở cạnh cửa, nhìn hai người, nói: "Đi tìm Giản Bác về trước đi, Thánh Thú tông cũng phải có một đệ tử đáng tin cậy chứ?"

Lời này vừa nói ra, Tấn Triết cùng Nhan Như Họa đều gật đầu đồng ý.

"Ê, không đúng!"

Tấn Triết đột nhiên nói: "Lời này của ngươi có ý gì? Nói hai chúng ta không đáng tin cậy à?"

"Đúng thế!"

Nhan Như Họa cũng vội vàng nói: "Hai chúng ta không đáng tin cậy? Vậy cái tên Giản Bác kia lại càng không đáng tin cậy, ngoài đánh bạc ra thì toàn là đánh bạc!"

Tần Ninh không thèm để ý hai người, quay người rời đi.

Không có nổi một người bình thường!

Có phải là bởi vì Thánh Thú tông những năm gần đây ít người quá nên đám đồ tử đồ tôn này nghẹn đến phát điên rồi không?

Tần Ninh cảm giác vấn đề là ở Ôn Hiến Chi.

Phải mau chóng tìm ra tên đồ đệ này, “ôn luyện” chuyện xưa mới được.

Ngày thứ hai, thuyền tại tiếp tục di chuyển.

Nhan Như Họa đã xuất phát tới thành Yến Dân, đi tìm Giản Bác.

Tấn Triết thì đi theo Tần Ninh, ở lại thuyền.

Tiểu vương gia Tề Bác vẫn luôn không nói lời nào, đi theo hai người.

Còn cái tên Phong Vô Cực kia, khi gặp lại Tần Ninh, ánh mắt lóe ra tia sáng giống như nhìn thấy tiên nhân.

"Đa tạ Tần công tử!"

Phong Vô Cực leo lên boong tàu, nhìn thấy Tần Ninh thì cung kính nói: "Đêm qua thử một chút, quả thật không còn cảm giác bị lửa thiêu cùng quỷ quấn nữa!"

Tần Ninh cười nói: "Gạt ngươi làm gì!"

"Tại hạ hiện tại đã liên hệ với các huynh đệ ngày xưa, khởi động tai mắt, giúp ngài tìm tin tức các đệ tử còn lại của Thánh Thú tông".

"Có tin tức rồi nói tiếp".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Tìm được người, ta liền giúp ngươi tiến thêm một bước, tìm được càng sớm thì càng nhanh chóng xóa bỏ Vẫn Tinh Quỷ Viêm trong người ngươi, cũng có thể một bước khôi phục đến cảnh giới Thánh Vương của ngày xưa".

"Nhất định nhất định..."

Phong Vô Cực thật sự bị kinh ngạc.

Những năm gần đây, ông ta phải tốn đến mấy trăm triệu thánh thạch rồi.

Nhưng đến giờ mà vẫn không khá hơn.

Vẫn Tinh Quỷ Viêm!

Là một loại viêm hỏa cực kì hiếm thấy, đừng nói Thiên Thánh, đến cả Thánh Vương cũng rất khó chiếm được.

Ông ta đắc tội phải một người có bối cảnh mạnh đến mức lấy thứ này ra đối phó mình.

Mà những năm này chịu tra tấn, ông ta cũng là khổ không nói được.

Kẻ tra tấn ông ta quá mạnh, ông ta không tìm được thánh đan sư nào mạnh mẽ cỡ đó để chữa cho mình.

Không sai, không tìm được!

Loại độc này, cho dù là thánh đan sư lục phẩm thì cũng phải bó tay.

Còn thất phẩm...

Chỉ sợ cả thánh vực Thiên Hồng này còn không có thánh đan sư thất phẩm nào tồn tại ấy chứ!

Thánh vực Thiên Hồng có người nào vượt qua cả Thánh Vương sao?

Có!

Nhưng những tồn tại này, cho dù ông ta có là Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ cảnh giới Thánh Vương năm đó thì cũng rất khó thăm dò tin tức.

Đó là thực lực thuộc về một tầng khác, ông ta không thể động vào.

Nhưng hiện nay, Phong Vô Cực nhìn thấy được hy vọng khôi phục, cũng tình nguyện trả giá hết thảy vì nó!

Ngày thứ ba, Phong Vô Cực lại tiếp tục cảm ơn Tần Ninh một lần.

Mà hôm đó, trời trong gió nhẹ, thuyền Dương Phong cập bờ, Tần Ninh, Tấn Triết và Giản Bác đều xuống thuyền.
Chương 1738: Tu hú chiếm tổ chim khách

Phong Vô Cực cũng dẫn Phong Dương cùng Phong Linh rời thuyền.

Đã đồng ý với Tần Ninh tìm tin tức của đệ tử Thánh Thú tông, ông ta cũng cần làm việc thôi!

"Tần công tử, không biết có tin tức thì nên truyền tin cho ngài như thế nào đây!". Phong Vô Cực khách khí nói.

"Cứ đến Thánh Thú tông tìm ta, báo tên của ta là đủ".

"Được!"

Tấn Triết ở bên cạnh nghe vậy thì nhếch miệng.

Báo tên Tần Ninh?

Chỉ sợ là vô dụng thôi!

Phong Vô Cực rời đi.

Tần Ninh nhìn thoáng qua phía trước, duỗi lưng, cười nói: "Thánh Thú sơn nằm trong dãy Thánh Thú sơn, Thánh Thú tông nằm trong Thánh Thú sơn!"

"Tấn Triết, dẫn đường đi!"

Tấn Triết nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Ngươi đừng làm loạn nhé!"

"Biết rồi!"

Lại một lần nữa nghe đến lời này, Tần Ninh thật sự muốn giết người.

Dọc theo con đường này, cũng không biết hắn đã nghe câu “đừng làm loạn” bao nhiêu lần rồi.

Hắn nhìn giống người xấu như vậy sao?

Ba người cùng xuống thuyền, rời khỏi bờ sông, đi vào trong núi...

"Từ nơi này đi khoảng ba ngày là có thể đến dãy Thánh Thú sơn".

Tấn Triết giờ phút này lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Tuy nói Thánh Thú tông tương đối ít người, nhưng quay về Thánh Thú tông thì cảm giác vẫn khá thoải mái.

Tần Ninh nhìn về dãy núi, thần sắc cũng có chút phức tạp.

Trở lại chốn cũ!

Không biết hiện tại Thánh Thú tông có bộ dạng gì nữa.

Ba người đi xuyên qua dãy núi, tốc độ không nhanh không chậm.

Núi rừng tĩnh mịch tạo cho người ta mấy phần ấm áp...

"Cả vùng núi này là dãy Thánh Thú sơn, mà Thánh Thú tông chúng ta thì nằm ở khu vực trung tâm. Cũng là vì Thánh Thú tông chúng ta chiếm cứ nơi đây cho nên mới đặt là Thánh Thú sơn".

Tấn Triết rất là tự hào nói: "Tuy nói Thánh Thú tông có ít đệ tử, nhưng dù sao cũng là một tông môn, bên trong có Thánh Vương vô địch tọa trấn. Tuy rằng thánh vực Thiên Hồng này ít người biết đến, nhưng nếu có một ngày Thánh Thú tông chúng ta xuất động thì chính là nổi tiếng thiên hạ".

"Chẳng qua mấy năm gần đây sư tổ không hỏi thế sự, cho nên chúng ta cũng không muốn người khác biết đến!"

Tần Ninh gật đầu, không nói nhiều.

"Hơn nữa, đừng nhìn Thánh Thú tông người ít mà khinh, kiến trúc đình đài chúng ta cũng không ít đâu. Thánh Thú sơn kéo dài trăm dặm, tổng cộng số lầu các cung điện to nhỏ phải đến hơn vạn đấy..."

"Chẳng qua là lâu lắm không được tu sửa, cũng không ai ở lại, đoán chừng là bụi bặm bám đầy rồi..."

Tấn Triết giờ phút này cũng nói nhiều hơn, giới thiệu cho Tần Ninh cùng Tề Bác biết về Thánh Thú tông.

Ba người đi bình tĩnh hết ba ngày, cuối cùng cũng đến Thánh Thú tông.

Khu trọng tâm của dãy Thánh Thú sơn!

Một mảnh núi rừng liên miên bất tuyệt, nhìn từ đằng xa cũng thấy có chút cung điện, lầu các như ẩn như hiện.

"Phía trước chính là Thánh Thú tông!"

Tấn Triết vui vẻ nói: "Nhiều năm rồi không trở về, không biết hiện tại tông môn thế nào rồ đây..."

Tề Bác giờ phút này lại chỉ phía trước, nói: "Cờ của Thánh Thú tông các ngươi tươi sáng nhỉ, nhìn như là... Một vầng mặt trăng..."

"Cờ quạt gì?"

Tấn Triết lại vò đầu nói: "Thánh Thú tông chúng ta làm gì có!"

"Ngươi nhìn bên kia, bên kia đỉnh núi, còn có bên kia... A... Bên kia lại nhìn như một vành mặt trời ấy... Này này, nhìn bên kia, là một cây cờ nữa..."

Giờ phút này, Tề Bác ngạc nhiên nói, như đang phát hiện mảnh đất mới vậy.

Tấn Triết giờ phút này lại như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Tình huống gì đây?

Thánh Thú tông có cờ từ bao giờ?

Hắn ta cũng không biết!

Tần Ninh cũng là một mặt im lặng, nói: "Chẳng lẽ sơn môn của các ngươi đã bị người khác chiếm rồi à?"

"Ai dám!"

Tấn Triết khẽ nói: "Ai dám chiếm cứ, ta chơi chết kẻ đó!"

Nói xong, tốc độ Tấn Triết nhanh hơn hẳn, lao vùn vụt đi...

Tần Ninh cùng Tề Bác cũng đuổi theo.

Thánh Thú tông, sơn môn.

Hai bên sơn môn là hai tòa sơn phong cao trăm mét, một cây cầu đá kết nối sơn môn.

Mà giờ khắc này, trên cây cầu đá của sơn môn có ba lá cờ.

Không khác gì lá cờ ban nãy Tề Bác nhìn thấy.

"Cái này là cái quỷ gì đây?"

Tấn Triết giờ phút này ngơ ngác không thôi.

"Kẻ nào!"

Giờ phút này, ở bên sơn môn có mấy người bộc phát thánh lực, nhìn chằm chằm Tấn Triết.

"Ai? Ngươi hỏi ta là ai?"

Tấn Triết mắng: "Ông đây là đệ tử đời thứ bảy của Thánh Thú tông - Tấn Triết, các ngươi tu hú chiếm tổ chim khách, còn hỏi ta là ai à?"

Lời này vừa nói ra, mấy tên đệ tử kia hơi sững sờ.

Thánh Thú tông?

Một tên đệ tử cầm đầu quát: "Phần Nguyệt tông chúng ta khi đến đây thì nơi này đã hoang phế vô chủ, Thánh Thú tông cái gì, không biết!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh chậc lưỡi.

Con mẹ nó...

Nơi rác rưởi gì đây?

Tông môn bị người khác xem như một nơi hoang phế, rồi thành lập địa bàn của họ trên chính tông môn nhà mình!

Thánh Thú tông?

Đùa!

Giờ phút này, Tấn Triết càng thêm tức giận không thôi.

"Lũ khốn kiếp này, muốn chết à!"

Thánh Thú tông mặc dù nghèo túng, nhưng địa chỉ của tông môn vẫn là bộ mặt của tông môn.

Thế mà lại bị người chiếm lấy như vậy.

Không tức giận sao được?

Tấn Triết vung một chưởng, tiếng phanh phanh vang lên, mấy người kia đều ngã xuống đất.

Tấn Triết sải bước ra, nhìn mấy người, hừ lạnh nói: "Là ai bảo các ngươi làm thế này?"

"Làm càn!"

Một tiếng quát vang lên vào lúc này.

Bên trong sơn môn có mấy người phá không mà tới.

Những người kia nhìn kỹ hình như không phải cùng một tông môn, ăn mặc đều không giống nhau lắm.

Một ông già mặc trường bào in hình ánh trăng quát: "Kẻ nào dám can đảm làm loạn ở Phần Nguyệt tông chúng ta?"

"Phần Nguyệt tông của ngươi? Ngươi vô liêm sỉ vừa thôi?"

Tấn Triết quát lớn: "Nơi đây là Thánh Thú tông của chúng ta, tu hú chiếm tổ chim khách, sai mà làm như đúng, ta thấy là các ngươi muốn chết rồi đấy".

Nói xong, Tấn Triết ngưng tụ sát khí.

"Tiểu Huyền Huyền!"

Tiếng gió vun vút vang lên.

Thân thể tối tăm của Huyền Minh Vương Xà giờ phút này đón gió căng phồng lên, hóa thành chiều dài trăm trượng, phủ phục dưới chân Tấn Triết.

Mà Tấn Triết giờ phút này cũng bày ra khí tức của Thiên Thánh tam phẩm.

Khí tức cuồng bạo, phô thiên cái địa.

Giờ khắc này, tất cả đều cảm giác được một lực áp bách khủng bố phân tán khắp thiên địa.

Thực lực của cao nhân Thiên Thánh tam phẩm dĩ nhiên là mạnh mẽ đến cực hạn.

Giờ phút này, ông già mặc trường bào lập tức run lên.

Thiên Thánh!

Trong thánh vực Thiên Hồng, cảnh giới Thiên Thánh là tầng lớp cao nhân rồi.

Giờ phút này, khí tức của ông già trở nên yếu ớt mấy phần.

Mà một người khác ở bên cạnh thì mở miệng nói: "Nơi này là Thiên Chiếu môn, không có Thánh Thú tông nào ở đây cả, các hạ đừng có nháo sự!"

Thiên Chiếu môn?

Tại sao lại lòi ra thêm một Thiên Chiếu môn nữa?

"Con mẹ nó, ngươi là ai nữa? Thiên Chiếu môn cái gì!"

Tấn Triết cảm giác mình sắp điên đến nơi.

"Không chỉ là Phần Nguyệt tông cùng Thiên Chiếu môn, nơi đây cũng địa bàn của Sâm La cốc chúng ta nữa. Nếu các hạ cứ khăng khăng nháo sự thì sẽ đắc tội tam đại tông môn chúng ta đấy!"

Một người phụ nữ khác lúc này cũng lạnh lùng nói.

Giờ khắc này, Tấn Triết cảm giác tê cả da đầu.

Tình huống là sao!

Mới rời đi có mấy năm thôi!

Thánh Thú tông lại bị tam đại tông môn nào đó chiếm mất!

Không đúng!

Vậy đám thánh thú của Thánh Thú tông đâu...

Cả đám đều không ra bảo vệ tông môn ư?

Tề Bác không khỏi buồn bực nói: "Thánh Thú tông các ngươi cũng không có đại trận hộ tông nào sao?"
Chương 1739: Chơi chết các ngươi thì thôi

Sắc mặt Tấn Triết cứng đờ.

Có không?

Thật đúng là không có!

Trọng tâm của Thánh Thú tông là gì?

Là phép ngự thú.

Toàn tông cộng lại cũng chỉ có chín người, nhưng thánh thú thì có một đám.

Cần gì đại trận hộ tông?

Căn bản không cần ấy chứ!

Đám thánh thú kia chính là đại trận hộ tông tốt nhất rồi.

Nhưng trước mắt, tam đại tông môn chiếm cứ Thánh Thú tông, ấy thế mà lại không thấy đám thánh thú kia đâu!

Chạy đi đâu rồi?

Tấn Triết cũng sửng sốt.

"Mau mau rời đi, nếu không đừng trách chúng ta vô tình!"

Giờ phút này, trước sơn môn, võ giả của tam đại tông môn đang nhìn chằm chằm.

Tuy nói Tấn Triết chỉ có một người, nhưng hắn ta lại là Thiên Thánh tam phẩm.

Nếu thật sự muốn xông vào sơn môn thì mấy người bọn họ thật đúng là không ngăn cản nổi.

Giờ phút này chỉ có thể uy hiếp mà thôi.

"Đi con mẹ các ngươi!"

Tấn Triết khẽ nói: "Các ngươi mới cần cút, nơi này là Thánh Thú tông, không phải là địa bàn của Phần Nguyệt tông, Thiên Chiếu môn, Sâm La cốc gì đó!"

"Hiện tại cút ngay, nếu không đừng trách ta đại khai sát giới".

Ngữ khí của Tấn Triết giờ phút này mang theo vài phần lạnh lẽo.

Hay quá rồi.

Vốn đang lo lắng Tần Ninh sẽ làm ra chuyện gì ngoài dự đoán, gây bất lợi cho Thánh Thú tông.

Tần Ninh còn chưa kịp làm gì.

Ổ nhà mình đã bị người khác lấy làm hang ổ!

Đám Phần Nguyệt tông, Thiên Chiếu môn, Sâm La cốc này là ở đâu ra đây?

Quá kỳ lạ!

Tấn Triết giờ phút này thật sự không hiểu nổi.

Vào giờ phút này, Tần Ninh đứng ở một bên xem trò hay.

Có nực cười không?

Cực kỳ nực cười!

Nhưng Tần Ninh lại là cười không nổi.

Hắn bây giờ chỉ muốn làm duy nhất một việc.

Tìm ra Ôn Hiến Chi, đánh cho cái thằng đồ đệ khốn kiếp này một trận để xua tan cơn tức.

Cái loại đồ đệ quái thai gì thế này?

"Ngươi dám!"

Tấn Triết vừa nói xong, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Soạt soạt soạt…

Từng tiếng xé gió vang lên.

Ba luồng sáng lao vùn vụt tới từ ba hướng Đông, Tây, Trung.

Ánh sáng rơi xuống, vững vàng dừng trước sơn môn.

Mà giờ khắc này, nhìn kỹ lại có hơn mười người đứng ở trước sơn môn.

Người cầm đầu bên trái là một phụ nữ trung niên, dáng người xinh đẹp, khí chất âm lãnh, khuôn mặt mang theo vài phần thành thục.

Ở giữa là một người mặc áo dài, khí chất nho nhã, hình tượng ôn hòa.

Bên phải là một người có dáng người khôi ngô, râu ria xồm xoàm, nhìn có mấy phần dữ tợn.

Ba người này đến, tỏa ra một khí thế ngăn chặn lại Tấn Triết.

"Các ngươi là ai?"

Tấn Triết âm trầm nói.

"Tông chủ Phần Nguyệt tông, Nguyệt Phần Nhân!"

"Môn chủ Thiên Chiếu môn, Thiên Phong Quần!"

"Cốc chủ Sâm La cốc, La Kình!"

Giờ phút này, ba người tự giới thiệu.

Khi nhìn về phía Tấn Triết, ba người trong lúc nhất thời cũng hơi bất ngờ.

Nơi này đúng là Thánh Thú tông, bọn họ có thể nhìn ra từ dấu vết lưu lại của một ít cung điện lầu các.

Nhưng lúc ba tông bọn họ đến chỗ này thì nơi đây lại hoang vu vô cùng.

Là bọn họ cho đệ tử cẩn thận chế tạo, bố trí suốt mấy năm nay thì mới làm cho nơi này khôi phục một chút hơi người.

Lúc bọn họ tới đây thì nơi này chỉ là mảnh đất hoang.

Hiện tại, đột nhiên nhảy ra một người nói là đệ tử của Thánh Thú tông, làm sao bọn họ tin được?

Hơn nữa, cho dù có phải thì họ cũng sẽ không bỏ qua.

"Chưa từng nghe qua".

Tấn Triết khẽ nói: "Nói cho các ngươi biết, lão tổ khai tông của Thánh Thú tông chúng ta là Ngự Thiên Thánh Tôn, sư tổ là Ôn Hiến Chi, tông chủ đời thứ nhất là Hạo Thiên".

"Ba vị này đều là Thánh Vương, các ngươi thức thời một chút, xéo đi nhanh lên".

Nghe đến lời này, Tần Ninh sầm mặt.

Ngươi mới là Thánh Vương!

Năm đó, đời thứ hai Ngự Thiên Thánh Tôn, hắn cuối cùng là đã đi đến Thánh Đế.

Nghe đến lời này, môn chủ Thiên Phong Quần lại khẽ nói: "Ngự Thiên Thánh Tôn? Nhân vật vô địch từ tám vạn năm mà ngươi cũng lấy ra để nói với chúng ta sao?"

"Còn nữa!"

"Lúc chúng ta đến chỗ này, nơi đây chính là hoang như núi, cung điện cũ nát, không một bóng người, chúng ta chiếm cứ mấy năm, hiện tại ngươi lại nói chúng ta chiếm Thánh Thú tông của ngươi?"

Giờ phút này, Tấn Triết tức phát điên.

Mẹ kiếp!

"Chiếm nhà người khác lại còn viện cớ, thật không biết xấu hổ!"

Tấn Triết mắng: "Tới đây xem nào, tông môn đếch gì, còn không xéo đi, ta chơi chết các ngươi mới thôi!"

"Thật sự coi Thánh Thú tông chúng ta là chốn không người à?"

Tấn Triết khẽ quát một tiếng, bộc phát ra sức mạnh toàn thân.

Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình cũng lạnh mặt.

Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.

Ai cũng không chịu nhượng bộ, vậy cũng chỉ có nước đánh một trận.

Vào giờ phút này, ba bóng người lập tức giết ra.

Oanh...

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên.

Tấn Triết giờ phút này nộ khí công tâm, làm sao chịu lui.

Mà ba người kia cũng đang giận dữ bừng bừng, không chịu thu tay.

Bốn người giờ phút này đánh nhau kinh hoàng ở ngay trước sơn môn.

Tề Bác lui lại mấy bước, đến bên cạnh Tần Ninh, thấp giọng nói: "Ngươi không xuất thủ sao?"

"Xuất thủ làm gì?"

Tần Ninh liếc Tề Bác một cái, từ từ nói: "Không thấy những người khác đang vây quanh chúng ta sao?"

Giờ phút này, các trưởng lão cảnh giới Thiên Thánh của tam đại tông môn còn lại đang dẫn đầu nhìn chằm chằm Tần Ninh cùng Tề Bác.

Chỉ cần hai người có chút cử động, những người kia liền phối hợp tấn công, chế phục hai người.

Thấy cảnh này, Tề Bác run rẩy gật đầu.

“Vậy cũng không thể nhìn Tấn Triết chết được?"

Tần Ninh nghe đến lời này, tức giận nói: "Không chết được, cùng lắm là bị ăn đánh thôi, nhưng vậy cũng được, cho đáng đời".

Nghe đến lời này, Tề Bác chẳng hiểu gì.

Tần Ninh tức cái gì?

Đây là mâu thuẫn của Thánh Thú tông cùng tam đại tông môn, Tần Ninh tức làm gì?

Tần Ninh đương nhiên là tức rồi! Ôn Hiến Chi làm cho Thánh Thú tông này không có bộ dạng nào của tông môn cả, nhưng vậy thì thôi đi, có chín người thì cả chín người không ở đây, sơn môn cũng bị người khác chiếm cứ.

Quá mất mặt!

Giờ phút này, Tấn Triết lấy một địch ba.

Mà lại là ba cao nhân Thiên Thánh ngũ phẩm.

Cũng may Huyền Minh Vương Xà có thực lực mạnh mẽ.

Bốn người chém giết nhau giữa không trung.

Không ai muốn làm hư tổn sơn môn Thánh Thú tông, cho nên đều ở không trung mà giao thủ.

Chỉ là dần dần thấy được Tấn Triết đã rơi vào thế hạ phong.

Dù sao đây là ba cao nhân Thiên Thánh ngũ phẩm, hơn nữa còn là tông chủ, sao có chuyện dễ bắt nạt được?

Ba người vào giờ phút này đều lạnh lùng nhìn Tấn Triết.

Nhưng cũng không có hạ sát thủ với hắn ta.

Dường như ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình đều có phần kiêng dè.

Nhưng dù cho như thế, bốn vị Thiên Thánh giao thủ vẫn tạo cho người cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.

Mà giờ khắc này, Tần Ninh hăng hái xem trận đánh trên không, chẳng hề có ý định nhúng tay.

Giờ khắc này, Tấn Triết không nín được, quát xuống phía dưới: "Tần Ninh, ngươi đến làm khách ở Thánh Thú tông chúng ta, mau mau xuất thủ, đuổi những kẻ tu hú chiếm tổ chim khách này đi!"

Hắn sắp không nhịn được rồi.

Nếu còn tiếp tục, hắn ta sẽ bị đánh chết.

Tần Ninh nghe vậy thì lười biếng nói: "Ta đến chỗ các ngươi làm khách, kết quả nhà các ngươi đã không còn lại còn đòi ta xuất thủ? Cùng lắm không làm khách nữa là được!"
Chương 1740: E là ngươi không đủ tư cách

Nghe Tần Ninh nói vậy, Tấn Triết càng ngơ ngác hơn.

Dọc theo con đường này, hắn ta nói chuyện với Tần Ninh rất vui sướng.

Tại sao bây giờ nói trở mặt liền trở mặt!

"Ngươi sao có thể vô tình nhìn ta chết như vậy chứ?"

Tấn Triết uất ức nói.

"Chết thì thôi chứ sao!"

Giờ phút này, Tần Ninh lại không thèm để ý Tấn Triết.

Phiền!

Oanh...

Một tiếng nổ vang lên.

Ngay sau đó, ở trên không trung truyền ra từng tiếng nổ.

Bành!!!

Sau một khắc, lại thêm một tiếng nổ tung trầm thấp nữa.

Thân thể Tấn Triết lúc này ầm ầm rơi xuống mặt đất, cả người toàn là máu, tạo thành một cái hố sâu.

Sau đó, Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần và La Kình từ từ rơi xuống.

Ba người nhìn về phía Tấn Triết với ánh mắt lạnh lùng.

Vào giờ phút này, Tấn Triết hận đến cắn răng.

"Ngươi không giúp ta thì thôi!"

Tấn Triết nhìn Tần Ninh, khẽ nói.

Tần Ninh lại lẩm bẩm: "Ta nhớ được là đệ tử Thánh Thú tông có thể khống chế một nhóm thánh thú có cảnh giới thấp hơn mình, nhưng nếu ngươi gọi một nhóm thánh thú Thiên Thánh nhất phẩm nhị phẩm đến thì những người này cũng chẳng làm gì được ngươi!"

Tấn Triết nghe đến lời này, vẻ mặt đau khổ nói: "Trước kia thì có thể, nhưng sau này đời thứ nhất đã thu hồi quyền lợi này rồi. Thánh thú trong Thánh Thú sơn không còn nghe theo hiệu lệnh của chúng ta nữa".

Tần Ninh nghe vậy thì hơi sững sờ.

Hắn còn tưởng rằng là Tấn Triết học nghệ không tinh, cho nên không gọi đám thánh thú tới đây.

Giờ phút này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đã như vậy thì để ta giúp ngươi".

"Vừa rồi không xuất thủ, nhìn ta bị đánh...", Tấn Triết bất mãn lầm bầm.

"Vậy coi như ta không giúp ngươi, ngươi tiếp tục bị đánh đi!"

"Đừng đừng đừng, ngươi nhanh lên đi!"

Tấn Triết thúc giục: "Sơn môn nhà mình bị người khác chiếm cứ, sau này đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba trở về sẽ tức chết...", Tần Ninh cười một tiếng.

Tần Ninh nhìn ba vị Thiên Thánh ngũ phẩm là Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình, cười nói: "Nơi đây nhìn hoang vu, các ngươi cho rằng không có ai nên chiếm cứ, biến nó thành địa bàn, cái này cũng không trách các ngươi".

"Nhưng đây dù sao cũng là sơn môn của Thánh Thú tông, chủ nhân trở về, nếu các ngươi đã biết thì cũng nên nhượng bộ mới đúng".

Lời này vừa nói ra, Tấn Triết tán đồng gật đầu.

Thiên Phong Quần môn chủ giờ phút này lại khẽ nói: "Ngươi là cái thá gì? Chúng ta chỉ biết, lúc chúng ta đến thì nơi đây không có người, phồn hoa các ngươi thấy là do chúng ta mấy năm này dốc hết tâm huyết chế tạo ra!"

"Nói chuyện khách khí một chút đi".

Tần Ninh liếc Thiên Phong Quần một ánh mắt, nói: "Ta đây đang thương lượng với các ngươi đấy".

Thiên Phong Quần hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.

Nguyệt Phần Nhân kia giờ phút này nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đơn giản".

Tần Ninh cười nói: "Nơi đây là Thánh Thú tông sơn môn, nếu các ngươi cũng nơi này thì liền ở lại mở tông môn".

"Như vậy sao được...", Tấn Triết vội vàng nói.

Tần Ninh nhìn Tấn Triết một cái, Tấn Triết ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Mà tiếp theo đây, nơi này vẫn là sơn môn của Thánh Thú tông, người của Thánh Thú tông trở về, các ngươi không muốn đi thì dung nhập vào Thánh Thú tông".

"Phần Nguyệt tông! Thiên Chiếu môn! Sâm La cốc đúng không?"

"Từ nay về sau, ta phong làm tam đường của Thánh Thú tông".

"Phần Nguyệt đường! Thiên Chiếu đường! Sâm La đường!"

Tần Ninh lẩm bẩm: "Cái tên này cũng không tệ lắm nhỉ..."

Tấn Triết nghe đến lời này, ánh mắt sáng lên, nói: "Chủ ý này hay, Thánh Thú tông chúng ta vốn đã ít người, như vậy người sẽ đông lên, còn có thể dọn dẹp lại sơn môn..."

"Chỉ sợ đời thứ nhất đời thứ cùng đời thứ hai không đồng ý..."

Tần Ninh lại: "Dám không đồng ý, không đồng ý ta đi dạy bảo từng đứa một!"

Tề Bác ở một bên chỉ cảm thấy lúng túng không thôi.

Hai tên này... có bị ngu không vậy?

Thu phục tam đại tông môn về dưới trướng mình?

Không phải trò đùa sao?

Người ta là ba vị Thiên Thánh ngũ phẩm, thể hiện rõ là muốn tới chiếm cứ địa bàn, đuổi cũng không đi, ngươi bây giờ lật lọng nói muốn khắc chế người ta!

Vớ va vớ vẩn!

Giờ phút này, Tần Ninh cũng không thèm để ý.

Nghe xong lời này, Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình quay sang nhìn nhau.

Không nghe lầm chứ?

Thu phục bọn họ?

Đùa hay thật vậy!

Cái thằng nhãi Địa Thánh này đang mê sảng à?

La Kình nói với giọng thô kệch: "Nhãi con, đừng có tìm chết".

"Hiện tại ba người các ngươi nhanh chóng rời đi, chúng ta sẽ không so đo, nếu như còn hung hăng càn quấy, chúng ta sẽ giết sạch!"

Tề Bác nghe đến lời này, lập tức kéo áo Tần Ninh, thấp giọng nói: "Đi thôi đi thôi, chờ đời thứ sáu trở về thì chúng ta lại đến, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt".

"Ăn thiệt thòi gì cơ?"

Tần Ninh lại là nói: "Một kèo mua bán tốt như vậy, ta thấy được mà".

"Tam đại tông môn này ít nhiều gì cũng có một vài cao nhân Thiên Thánh, tuy không đủ làm thành viên cấp cao nhưng vẫn có thể làm tầng chót, phát triển Thánh Thú tông".

"Bọn họ không muốn thì cút, không, đuổi đi thì lại tiện cho họ quá!"

Tấn Triết giờ phút này nói tiếp: "Giết hết!"

Tấn Triết oán hận nói như vậy.

Chiếm cứ sơn môn của hắn ta lại còn đánh hắn ta nữa.

Cơn tức này hắn ta nuối không trôi.

Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Không đuổi, đuổi đi thì biết nhận ai làm thuộc hạ bây giờ?"

"Hơn nữa, mấy vị cao nhân Thiên Thánh ngũ phẩm này mang theo mấy ngàn người đến đây, hiển nhiên là bị người bức bách đến cùng đường mạt lộ, chúng ta thu nhận là vừa đẹp!"

Giờ phút này, hai người nói chuyện không chút kiêng kỵ.

Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình đã hoàn toàn giận dữ.

Hai tên khốn kiếp này coi bọn họ như không khí.

"Muốn chết, tiễn các ngươi lên đường!"

Thiên Phong Quần hào hoa phong nhã đến mấy, giờ phút này cũng phát hỏa.

Tần Ninh thấy cảnh này, bất đắc dĩ nói: "Xem ra là không đồng ý rồi!"

"Đương nhiên là không đồng ý rồi!"

Nguyệt Phần Nhân cũng khẽ nói: "Mở mồm ra toàn câu khó nghe! Người lớn nhà ngươi không dạy ngươi à! Vậy để ta thay họ dạy ngươi!"

"Dạy ta? E là ngươi không đủ tư cách!"

Tần Ninh mỉm cười, sải bước ra.

Tấn Triết thấy bầu không khí khẩn trương, nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Mặc dù ngươi nói rất dễ nghe, nhưng… chúng ta chỉ có ba người!"

"Ai bảo ngươi là chỉ có ba người?"

Tần Ninh mỉm cười, hai tay mở ra.

Trong chớp nhoáng này, trong tay hắn xuất hiện những ấn ký phức tạp, bộc phát ra hào quang sáng chói.

"Ngự Thú Ấn!"

Tấn Triết sửng sốt.

Ngự Thú Ấn là ấn bất truyền của Thánh Thú tông.

Ngưng tụ ấn ký này là có thể lấy được kết nối hồn phách với thánh thú trong Thánh Thú sơn và khống chế bọn chúng!

Nhưng Hạo Thiên đời thứ nhất đã thu lại hết và sửa đổi ấn ký thánh thú bên trong Thánh Thú sơn, làm cho bọn họ không thể khống chế thánh thú nữa.

Tại sao Tần Ninh lại làm được!

Giống như là mỗi võ giả đều có hồn phách khác nhau, thánh thú cũng có hồn phách khác nhau.

Trọng tâm của ngự thú chính là hồn phách của võ giả kết nối với hồn phách của thánh thú.

Bình thường, kết nối một một là thuộc loại khế ước.

Như của hắn ta với Huyền Minh Vương Xà.

Mà một kết nối nhiều thì là một loại chấn nhiếp.

Lấy hồn phách mạnh mẽ của võ giả để chấn nhiếp hồn phách của thánh thú.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom