• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1726-1730

Chương 1726: Đây là kiểu suy luận gì vậy?

Tấn Triết nhìn về phía Cửu Anh, hắn ta nhịn không được nói: "Tần Ninh công tử, con hung thú tọa kỵ này có thực lực không tầm thường, không biết Tần công tử đã dùng cách gì để thu phục được nó?"

“Đánh một lát là được rồi!”

“Hả?”

“Cái gì cơ?”

Tấn Triết cùng Nhan Như Họa đều sửng sốt.

“Đánh nó, đánh tới khi nào nó sợ, đánh tới lúc nó nghe lời là được rồi!”, Tần Ninh ngồi xếp bằng trên người Cửu Anh, hắn nói: “Nếu không nghe lời thì đánh tàn nhẫn hơn, nếu vẫn không được thì đành phải giết bỏ vậy!”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt đầy nghiêm túc của Cửu Anh vẫn không hề thay đổi, chín cái đầu quan sát bốn phương tám hướng.

Hai thánh thú Huyền Minh Vương Xà và Tiểu Bạch dùng ánh mắt oán hận mà nhìn về phía Tần Ninh.

Đánh?

Người này thật là độc ác!

Sau đó, chúng nhìn Cửu Anh bằng ánh mắt đầy vẻ cảm thông.

Cửu Anh cũng không thèm quan tâm.

Đánh?

Tần Ninh chỉ từng đánh nó một lần duy nhất.

Một lần là đủ rồi.

Bây giờ, nó đi theo Tần Ninh, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống…

Bảo nó chịu bị đánh thêm mười lần nữa cũng được!

Lần trước, Cửu Anh nuốt một quả trứng của thánh thú cấp chín, huyết mạch lại được tăng thêm một bậc, bây giờ, có thể nói là đã có sự thay đổi rất lớn.

Thực lực của nó cũng sắp bước vào cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm rồi.

Từ trước tới nay, Tần Ninh vẫn luôn nuôi thả Cửu Anh.

Dù sao thì nó cũng luôn ẩn nấp trên cánh tay của hắn, thỉnh thoảng lấy ra làm tọa kỵ cũng rất tiện.

Còn chuyện trông cậy vào nó hỗ trợ thì…

Phiền phức!

Tần Ninh ngồi ngay ngắn ở trên người Cửu Anh, hắn nhìn Tấn Triết và Nhan Như Họa, cười nói: “Hai vị đã từng kể với ta về tình hình hiện tại của Thánh Thú tông chưa nhỉ?”

“Trừ hai người các ngươi ra thì còn có sáu vị nữa phải không?”

“Bảy!”, Nhan Như Họa chỉ ra chỗ sai của hắn, cô ta nói: “Sư tổ của ta cũng cũng là người của Thánh Thú tông mà!”

“Ôn Hiến Chi thì không tính, còn sáu người kia thì sao?”

Tần Ninh cười rồi nói.

Hắn thật sự tò mò về những người còn lại.

Nhan Như Hoạ vừa cười vừa nói: “Ta là người nhỏ nhất, là đệ tử đời thứ tám Nhan Như Họa, vị này chính là đệ tử đời thứ bảy, Tấn Triết, ngươi cũng biết cả rồi đấy”.

“Đệ tử đời thứ sáu là Giản Bác, là một kẻ ham mê cờ bạc, không phải là thứ tốt lành gì”.

“Đệ tử đời thứ năm là Địch Nguyên, cũng coi như là bình thường… chỉ có điều là khá ít nói, hình như là có chướng ngại về mặt giao tiếp…”

“Đệ tử đời thứ tư là Dịch Bình Xuyên, hắn ta giống y hệt một cái loa vậy… Cả Thánh Thú tông này, nếu như không có Dịch Bình Xuyên thì chẳng khác gì một hồ nước tĩnh lặng cả!”

“Đệ tử đời thứ ba là Đường Minh, ta ít khi gặp nên cũng chả biết gì về hắn ta cả…”

“Đệ tử đời thứ hai là Y Linh Chỉ, đó là một đại mỹ nữ, cô ấy rất xinh đẹp”.

“Đệ tử đời đầu chính là Hạo Thiên, trên thực tế, hắn ta cũng chính là tông chủ trên danh nghĩa của Thánh Thú tông bọn ta”.

Giọng của Nhan Như Họa rất êm tai, cô ta nói tiếp: “Bởi vì không biết sư tổ đang mày mò cái gì mỗi ngày, cho nên đệ tử đời đầu như Hạo Thiên làm tông chủ cũng rất hợp lý”.

Nhan Như Họa không khỏi cảm thán: “Thánh Thú tông chỉ có chín người, thường ngày cũng có chút hiu quạnh”.

“Vậy một đám thánh thú của Thánh Thú sơn đâu hết rồi?”

“Đó đều là thánh thú hệ chiến đấu, bọn ta cũng không hiểu biết nhiều về chúng, ta với Tấn Triết đều lựa chọn thánh thú hệ hỗ trợ…”

Tần Ninh nghe đến đây liền gật đầu.

“Đều là cấp sáu…”

Nhan Như Họa trợn trắng mắt, nhịn không được bèn nói: “Ai bảo đệ tử đời đầu không có năng lực làm chi?”

“Tiểu Họa Họa, con cũng thật là dám nói!”

Tấn Triết cười ha hả, nói.

“Sợ cái gì chứ?”

Nhan Như Họa không thèm để ý, cô ta tiếp tục nói: “Người sợ chứ con không có sợ!”

“Hơn nữa, con nói cho người biết, đệ tử đời thứ hai Y Linh Chỉ thích đệ tử đời đầu của chúng ta, Hạo Thiên, nhưng mà hình như đệ tử đời đầu không thích đệ tử đời thứ hai, trong lòng người ta chỉ có sư tổ thôi…”

“Đệ tử đời đầu thích Ôn Hiến Chi?”

“Phốc…”

Nghe thấy vậy, Nhan Như Họa phun ngay ngụm rượu trong miệng vào mặt của Tấn Triết đang ở đối diện, cô ta nhìn Tần Ninh, nhịn không được bèn nói: “Ngươi suy nghĩ đen tối gì vậy hả, đệ tử đời đầu chính là đồ đệ chân chính của sư tổ bọn ta, ngươi hiểu không? Từ trước đến nay vẫn luôn hết mực cung kính đối với sư tổ”.

“Nếu như dựa theo tính cách của sư tổ, không có đệ tử đời đầu ở đây, Thánh Thú tông của bọn ta đã sớm mất dạng”.

Nghe thấy vậy, Tần Ninh thật sự xấu hổ.

Chín đời đệ tử của Thánh Thú tông đúng thật là… muôn màu muôn vẻ!

Vào lúc này, Tần Ninh chỉ còn cách cười nói: “Thánh Thú sơn có từng thay đổi gì không?”

“Chả có thay đổi gì cả!”

Tần Ninh tiện thể hỏi: “Vậy còn Ám Thiên Cốc thì sao?”

Loạt xoạt…

Tấn Triết và Nhan Như Họa dường như đứng dậy cùng một lúc, nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt bọn họ nghiêm nghị.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Giọng của Tấn Triết mang theo vài phần lạnh lùng, hắn ta hỏi: “Sao ngươi lại biết đến Ám Thiên Cốc?”

“Ngươi có phải là ma tộc hay không?”, lúc này, Nhan Như Họa cũng mở miệng hỏi.

Ám Thiên Cốc là nơi nào?

Đó chính là khu vực bí mật của Thánh Thú tông bọn họ, không có người nào biết được.

Nhưng mà Tần Ninh lại thuận miệng nói ra.

Rốt cuộc trong Ám Thiên Cốc có cái gì, ngay cả bọn họ cũng không biết.

Vậy mà Tần Ninh lại hỏi như vậy.

Thật là đáng sợ.

Tần Ninh chậm rãi nhìn hai người bọn họ, hắn nhịn không được bèn nói: “Ngay cả Thiên Ngự Thánh Quyết của Thánh Thú tông các người ta còn biết nữa là Ám Thiên Cốc, cũng chẳng có gì là kì lạ cả?”

Vào lúc này, hai người đều sững sờ.

Tấn Triết lại nói: “Đúng vậy, ngươi còn chưa nói rõ vì sao ngươi lại biết Thiên Ngự Thánh Quyết?”

“Có nói ra các ngươi cũng không tin đâu”.

Mặt của Nhan Như Họa cũng lộ vẻ căng thẳng, cô ta nói: “Ngươi không nói thì làm sao biết được bọn ta sẽ không tin ngươi?”

Tần Ninh nhìn hai người, bất đắc dĩ đành phải nói ra: “Thực ra ta chính là sư tôn của sư tổ các ngươi, Ôn Hiến Chi là đồ đệ của ta, người mà sư tổ các ngươi đau khổ chờ đợi hơn tám vạn năm qua chính là ta!”

Nghe thấy vậy, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.

Sau đó, hai người bọn họ, ta xem ngươi, ngươi xem ta, từ từ ngồi xuống.

Nhan Như Họa một tay vuốt lông mèo, một tay cầm bầu rượu, uống một ngụm thật lớn.

Tấn Triết nhìn đông nhìn tây, cuối cùng hắn ta chỉ có thể sờ rắn…

Nhìn dáng vẻ này của hai người bọn họ, Tần Ninh cũng sửng sốt.

Bọn họ có ý gì vậy?

Dáng vẻ này của bọn họ là có gì?

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tần Ninh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

“Ta nói rồi, nói ra các ngươi cũng không tin đâu!”, Tần Ninh phá vỡ sự im lặng.

“Được rồi, ngươi đừng bịa chuyện nữa!”

Nhan Như Họa chậm rãi nói: “Nghe nói lão tổ khai sơn nhà chúng ta chính là cường giả cái thế có tiếng tăm lừng lẫy của Hạ Tam Thiên, một đời vang danh, là cường giả vô địch hơn vạn năm, ngươi sao? Ngươi sao có thể so với người được?”

“Dù mặt dày đến mức nào cũng không thể bằng được sự khoác lác của ngươi”, Tấn Triết phẫn nộ nói: “Chỉ có điều nếu như ngươi đã nói được như vậy rồi thì xem ra ngươi cũng không phải là ma tộc, có lẽ ngươi có quan hệ gì đó với sư tổ của bọn ta!”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh ngớ người.

Đây là… kiểu suy luận quái quỷ gì vậy?

Nói hắn khoác lác, hắn còn có thể hiểu được.

Dù sao thì hai người này không biết hắn, cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà nói hắn không phải là ma tộc?

Bọn họ loại trừ bằng cách gì vậy?

Nhưng mà chính Tần Ninh cũng không nghĩ đến chuyện.

Muốn hiểu được tư duy của một tên ngốc thì chính mình cũng phải là một tên ngốc đã!

Giờ phút này, tiểu vương gia Tề Bác nhịn không được liền xen mồm, hắn ta nói: "Thánh Thú tông? Thì ra Thánh Thú tông vẫn còn tồn tại hả!"

Cốp!

Tiểu vương gia Tề Bác vừa mới dứt lời, Nhan Như Họa liền lấy vò rượu nện vào đầu hắn ta, ngay lập tức, trên đầu tiểu vương gia Tề Bác xuất hiện một khối u.

“Không biết nói thì câm mồm, ai cho phép ngươi nói Thánh Thú tông đã biến mất hả?”

Mặt của tiểu vương gia Tề Bác đầy vẻ ấm ức, hắn ta nói: “Kiến thức của ta nông cạn…”

Nhan Như Họa cười lạnh lùng, cô ta nói: “Nhớ cho kỹ, Thánh Thú tông vẫn còn tồn tại, chỉ có điều hơi ít người thôi”.

Hơi ít?

Tiểu vương gia Tề Bác nghe xong một lúc lâu sau đó mới hiểu ra.

Tông môn có chín người!

Cái này cũng được tính là hơi ít thôi hả?
Chương 1727: Thánh hà Thiên Hồng

Tiểu vương gia Tề Bác nói tiếp: “Nhưng mà ta từng nghe phụ vương nói rằng năm đó, lão tổ khai sơn của Thánh Thú tông là cường giả xưng bá ở thánh vực Thiên Hồng, được người đời tôn xưng là Ngự Thiên Thánh Tôn, nghe nói người có thể khống chế được thánh thú cấp chín, vô cùng hung mãnh”.

“Hơn nữa, ta còn nghe nói là ở bên ngoài thánh vực Thiên Hồng, người này cũng là nhân vật vô địch ở Hạ Tam Thiên”.

“Nhưng mà chưa tới một vạn năm thì người đã mai danh ẩn tích… Cái tên Thánh Thú tông này, ngày xưa nghe vô cùng vang dội nhưng đến bây giờ… đã không còn chút tin tức nào nữa!”

Sự hiểu biết về Thánh Thú tông của tiểu vương gia Tề Bác cũng xem như là khá nhiều.

Dù sao đi chăng nữa thì hiện tại, thánh quốc Đại Tề cũng được xem là thế lực siêu cấp ở trong thánh vực Thiên Hồng.

Thánh quốc Đại Tề cai quản cả một lục địa, không những có thánh vương đô mà còn có rất nhiều cao thủ Thiên Thánh…

Đây không phải là thế lực mà một cái Thanh Châu có thể so sánh được.

“Hơn nữa, ngay sau khi Ngự Thiên Thánh Tôn mai danh ẩn tích, ở Hạ Tam Thiên của chúng ta lại xuất hiện một vị Cuồng Võ Thiên Đế, những loại danh hiệu như Thánh Tôn, Thiên Đế cũng đủ để chứng minh được thực lực cường đại của những người này rồi”.

“Còn có một vị Thanh Vân Kiếm Đế cũng là nhân tài tuyệt thế”.

“Có thể nói rằng ba người này chính là biểu tượng vĩ đại nhất xuyên suốt ba vạn năm qua, trải qua từng thời đại, bọn họ vẫn là cường giả chí tôn”.

“Nhưng điều đáng tiếc là… ba người bọn họ không sinh ra cùng một thời đại, nếu không thì đã có thể xem bọn họ ganh đua cao thấp, so xem thử ai mạnh ai yếu rồi!”

Tiểu vương gia Tề Bác thở dài.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại phấn chấn tinh thần, vội vàng nói: “Nhưng mà ta nghe được một cái truyền thuyết”.

“Là cái gì vậy?”, Tấn Triết và Nhan Như Họa cũng tò mò.

“Nghe nói Ngự Thiên Thánh Tôn bị Cuồng Võ Thiên Đế chém chết, đoạt lấy cơ duyên, mà Cuồng Võ Thiên Đế lại bị Thanh Vân Kiếm Đế giết chết…”

“Thúi lắm!”

“Thúi lắm!”

Tấn Triết và Nhan Như Họa ngay lập tức chửi thề.

“Lão tổ khai sơn nhà bọn ta chính là nhân vật vô địch, được chưa hả? Cứ chờ xem, một ngày nào đó, lão tổ khai sơn nhất định sẽ quay về!”

Tấn Triết nói chắc như đinh đóng cột.

“Ngươi chắc chắn đến vậy sao?”, Tần Ninh cảm thấy kinh ngạc, hắn nói.

“Tất nhiên rồi!”, Tấn Triết thản nhiên đáp: “Mỗi một thế hệ đệ tử bọn ta sau khi vào Thánh Thú tông đều sẽ bị lão tổ tẩy não…”

“Bây giờ, niềm tin vào việc lão tổ tông nhất định sẽ quay về đã sớm hòa làm một với thánh hồn thánh phách của bọn ta rồi!”

Tần Ninh cảm thấy thật xấu hổ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Sau khi nói chuyện với nhau, bốn người đã quen thân hơn trước rất nhiều.

“Tề Bác, ngươi đến Thanh Châu là vì bắt ma tộc, kiếm chút thể diện ở trước mặt phụ vương ngươi sao?”

“Đúng vậy!”

Nghe thấy Tấn Triết hỏi như vậy, Tề Bác đầy vẻ chua xót, hắn ta nói: “Ta vốn nhận được tin tức là ở ranh giới giữa Thanh Châu và Tề Châu có dấu vết hoạt động của ma tộc, cho nên ta mới lập tức dẫn người đến đây”.

“Kết quả là ta điều tra hết một lượt cả khu vực biên giới này nhưng mà chẳng điều tra ra được cái gì cả…”

“Ta nghĩ là nếu đã đi đến khu vực giáp ranh này rồi thì cứ đi vào Thanh Châu xem thử, ai mà ngờ được ở trong địa phận Thanh Châu của các người lại đang chiến đấu kịch liệt như vậy chứ…”

Mặt của Tề Bác đầy vẻ chua xót.

Hắn ta thật sự quá oan uổng.

“Làm tiểu vương gia không thoải mái sao? Có vô số mỹ nữ…”, Tấn Triết nói thầm.

Tiểu vương gia Tề Bác cũng thở dài, hắn ta nói: “Nếu đã sinh ra ở thánh quốc Đại Tề rồi thì làm sao có thể thoải mái cho được?”

“Người trong hoàng thất tranh quyền đoạt lợi thì người trong vương thất cũng sẽ tranh quyền đoạt lợi mà thôi…”

“Hơn nữa, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì con cháu trong vương thất sẽ bị cuốn vào cuộc chiến danh lợi của hoàng thất…”

Mặt của Tề Bác đầy vẻ chua xót.

“Nếu như ta không làm chút việc chính đáng thì mấy người huynh đệ kia của ta có thể sẽ giết chết ta mất… lúc phụ vương còn sống thì còn có được chút yên bình, nếu người không còn nữa thì chuyện huynh đệ tranh giành vương vị, gà nhà đá nhau là chuyện hết sức bình thường”.

Nhan Như Họa nhịn không được nói: “Vậy nếu như đúng theo lời của ngươi nói thì chẳng phải là thánh quốc Đại Tề của các ngươi có thể xảy ra nội chiến bất cứ lúc nào hả?”

“Cũng không đến mức như vậy!”

Tề Bác cũng cười nói: “Thái tử của hoàng thất là thiên kiêu cao quý nhất của thánh quốc Đại Tề, gần một trăm phần trăm là không có khả năng bị các hoàng tử khác qua mặt”.

“Hơn nữa, vị thái tử này còn nhận được sự tán thành của Thánh Chủ và vài vị lão tổ khác của thánh quốc…”

“Về điểm này thì thánh quốc Đại Tề của bọn ta vẫn có thể đảm bảo được”.

Trong lúc bọn họ mãi nói chuyện phiếm thì thời gian đã trôi qua thêm ba ngày.

Có một con sông xuất hiện ở trước mặt.

Thanh Châu nằm ở phía tây nam của thánh vực Thiên Hồng, phía đông giáp với Yến Châu, phía Bắc giáp với Tề Châu.

Mà phía đông, ở ranh giới giữa Thanh Châu và Yến Châu là một dãy núi chạy dài từ nam tới bắc, ngăn cách Thanh Châu và Yến Châu thành hai khu vực.

Ở trong thánh vực Thiên Hồng này, năm châu lục lớn dường như đã chiếm hơn phân nửa diện tích, những khu vực khác hầu như không có tiếng tăm gì.

Mà trong năm châu lục này, có hai châu lục ở phía bắc, còn ba châu lục kia nằm ở phía nam.

Tề Châu và Diệp Châu nằm ở phương bắc.

Thanh Châu, Yến Châu, U Châu nằm ở phía nam.

Ranh giới của hai miền bắc và nam là một con sông, một con sông lớn giống như chảy xuyên qua được cả thánh vực Thiên Hồng.

Đây là thánh hà Thiên Hồng!

Có người nói rằng cái tên thánh hà Thiên Hồng này được đặt theo tên của thánh vực Thiên Hồng.

Cũng có người bảo rằng tên của thiên vực Thánh Hồng được đặt theo tên của con sông này.

Có rất nhiều lời đồn đại.

Nhưng mà con sông này chảy xuyên qua cả thánh vực Thiên Hồng, từ đông sang tây, chỗ rộng nhất khoảng hơn một vạn mét, cho dù là chỗ hẹp nhất cũng phải rộng hơn một ngàn mét.

Có rất nhiều truyền thuyết về con sông này.

Từ giây phút mà thánh vực Thiên Hồng được sinh ra thì đã có con sông này rồi, hơn nữa, từng năm trôi qua, có thể nói rằng dòng sông này đã dần dần tạo nên những truyền thuyết kì diệu.

Có một ít là sự thật, nhưng cũng có một phần là bịa đặt.

Nhưng dù vì cái gì đi chăng nữa thì dòng sông này vẫn được võ giả của thánh vực Thiên Hồng xem như là một biểu tượng của thánh vực!

Thánh hà Thiên Hồng chia làm ba khúc sông.

Khúc sông ở phía đông là ranh giới của Thanh Châu và Tề Châu.

Mà khúc sông ở giữa chính là ranh giới của Yến Châu và Tề Châu, Diệp Châu, đây cũng chính là ranh giới phân chia bắc nam của thánh vực.

Khúc sông phía tây là ranh giới của U Châu và Diệp Châu.

Đương nhiên, giới hạn giữa các khu vực này cũng không được rõ ràng cho lắm.

Dù sao thì ở giữa năm châu lục lớn có không ít khu vực nhỏ khác, rộng cả ngàn dặm, không có thế lực nào cai quản, hoặc nói cách khác chính là không có thế lực nào mạnh cả, năm châu lục lớn cũng không có ý định chia cắt hoàn hoàn thánh vực Thiên Hồng.

Bởi vì ở trong thánh vực Thiên Hồng, có nhiều nơi mà dù là Thiên Thánh cũng không dám tiến vào.

Những nơi như vậy tất nhiên là không có bất kỳ ai qua lại cả.

Vào lúc này, Tấn Triết từ trên người Cửu Anh đứng dậy, hắn ta cười nói: “Đi dọc theo thánh hà Thiên Hồng về hướng tây, đến nơi giao nhau giữa khúc sông phía đông và khúc sông ở giữa có một vùng đất, ở nơi đó có một dãy núi, tên của dãy núi đó chính là Thánh Thú sơn, đó chính là địa bàn của Thánh Thú tông!”

“Tần Ninh, chắc là ngươi chưa từng nhìn thấy thánh hà Thiên Hồng nhỉ? Chi bằng chúng ta chuyển qua đi thuyền đi! Đi dọc theo con sông này về hướng tây cũng rất thuận tiện!”

Nghe thấy vậy, Tề Bác liền phấn chấn hẳn lên, hắn ta nói: “Được, được, ta đã sớm nghe đồn rằng thánh hà Thiên Hồng chia ra làm ba đoạn từ đông sang tây!”

“Mỗi khúc sông đều có một cảnh sắc riêng, hơn nữa nghe nói là nếu muốn đi thuyền trên thánh hà Thiên Hồng thì con thuyền kia phải là thánh khí siêu phàm, hơn nữa còn cần có một vị Thiên Thánh ở trên thuyền mới được”.

“Đúng vậy, đúng vậy”, Tấn Triết cười bảo: “Hơn nữa, Cửu Anh nhà ngươi cũng đã vất vả suốt mấy ngày nay rồi, tha cho tọa kỵ của ngươi đi thôi!”

“Theo con thấy là người mệt mỏi là người thì có?”, Nhan Như Họa cười lạnh, cô ta nói: “Mới có mấy ngày không có hơi phụ nữ mà đã không nhịn được nữa rồi hả? Là sắp chết hay là như nào?”
Chương 1728: Lên thuyền

Nhan Như Họa vừa mới nói xong, Tấn Triết còn chưa kịp mở miệng thì giọng của Huyền Minh Vương Xà cũng đã vang lên, nó nói: “Đúng vậy, sẽ chết đó”.

Nghe thấy vậy, lòng của Nhan Như Họa cũng nao nao, cô ta há miệng thở dốc nhưng không thốt nên lời.

Tần Ninh liếc Tấn Triết một cái, sau đó chậm rãi nói: “Đó chính là thiên tính của Huyền Minh Vương Xà, thể chất của ngươi vốn không thích hợp làm đồng bạn của Huyền Minh Vương Xà”.

Nghe hắn nói như vậy, Huyền Minh Vương Xà chui đầu từ trong cổ áo của Tấn Triết ra, dùng ánh mắt không hài lòng mà nhìn về phía Tần Ninh.

“Hai người các ngươi cố hết sức để tạo ra linh khế, kết quả là ngươi bị Huyền Minh Vương Xà ảnh hưởng, không có phụ nữ, ngươi không thể hoàn toàn khống chế được thánh lực bên trong cơ thể mình!”

“Sau một khoảng thời gian dài, tuy rằng ngươi có thể dựa vào phụ nữ để phát tiết cơn tức ở trong lòng nhưng mà chính thân thể của ngươi cũng sẽ mệt đến chết”.

Hắn vừa nói xong, Huyền Minh Vương Xà liền thấy khó chịu, nó nói: “Chuyện này cũng không thể trách ta được, là chính bản thân hắn ta không nhẫn nhịn được!”

“Chính là do ngươi đó”, Tấn Triết tỏ vẻ phẫn nội, hắn ta nói: “Ngươi xem đi, mọi người đều nói như vậy hết!”

“Trách ta hả? Ngươi giữ lại chút liêm sỉ đi!”, Huyền Minh Vương Xà nói: “Nếu như ngươi không ký khế ước với ta thì cả hai chúng ta đều sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả?”

“Đó cũng không phải là do ta lựa chọn?”, Tấn Triết lại tức giận, hắn ta nói: “Muốn trách thì hãy trách cái tên khốn Giản Bác kia đi!”

“Được rồi!”

Một người và một con rắn cứ cãi qua cãi lại với nhau.

Tần Ninh, Nhan Như Họa và Tề Bác đứng ở bên cạnh đều đang sững sờ.

Không hổ danh là một đôi!



Trên đường đi, nhờ thảo luận nhiều chuyện với nhau, bốn người bọn họ cũng xem như là thân thiết hơn trước nhiều.

Ngày hôm nay, bốn người đi tới một con đường lớn.

Người qua người lại nối đuôi nhau không dứt.

Ở phía trước là một bến tàu.

Có rất nhiều thuyền đang xếp hàng đỗ ở bến tàu.

Nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy chiếc thuyền nhỏ nhất cũng đã dài hơn mười mét rồi, có chiếc bề dọc còn dài hơn nhiều, khoảng một cây số, cao một trăm mét, trông có vẻ oai phong lẫm liệt.

Lúc này, Tấn Triết nhìn về phía những con thuyền kia, hắn ta cười nói: “Thuyền nhỏ là của những người đánh cá bình thường, thuyền lớn là để chở hành khách…”

“Thánh hà Thiên Hồng chảy xuyên qua thánh vực Thiên Hồng, rất nhiều thế lực lớn đều vận chuyển hàng hóa qua sông, bên cạnh đó, nhiều võ giả cũng lựa chọn ngồi thuyền để di chuyển”.

Tấn Triết nói xong, lại cười bảo: “Hôm nay, chúng ta lên thuyền, đại khái là khoảng ba ngày nữa sẽ tới địa bàn của Thánh Thú sơn”.

“Ừ, đi tìm thuyền đi!”

“Được!”

Tấn Triết gật đầu, nhìn về phía Tề Bác, cười nói: “Dù sao thì ngươi cũng là thế tử của vương gia Tề Khánh, một trong mười vị vương gia của thánh quốc Đại Tề, trên người ngươi chắc là không thiếu thánh thạch đâu ha? Mau đi đặt một chiếc thuyền đi nào”.

“Được, được, được…”

Tề Bác chạy đi làm ngay lập tức…

Thân là con trai của vương gia, từ trước đến nay, chỉ có người khác bị hắn ta sai vặt.

Nhưng mà lần này hắn ta cũng không dám không làm theo.

Ba người Tần Ninh, Tấn Triết và Nhan Như Họa tới gần bến tàu, tìm một quán rượu để nghỉ chân.

Vào giờ phút này, trong quán rượu, người đi qua đi lại không dứt, vô cùng náo nhiệt.

“Các vị cần gì ạ?”, tiểu nhị trong quán rượu đầy vẻ nhiệt tình, tươi cười đón tiếp bọn họ: “Quán rượu nhà bọn ta ở gần thánh hà Thiên Hồng, ở đây có rất nhiều ngư dân nên có mua được một ít cá, thịt rất ngon, ăn rất hợp khẩu vị!”

Lúc này, Nhan Như Họa vẫy tay, cô ta cười rồi nói: “Mang hết những món ngon làm từ thủy sản của thánh hà lên đây, khoảng bảy tám món đặc sắc gì đó, tiện thể…”

Nhan Như Họa vỗ vỗ bầu rượu treo bên hông mình, cười bảo: “Đổ đầy loại rượu ngon nhất trong quán rượu của các ngươi vào cái bình này cho ta”.

“Hết bao nhiêu tiền, lại hỏi người kia mà lấy!”

Lúc này, Nhan Như Họa chỉ tay vào Tề Bác vừa mới đi đến.

Tề Bác ngớ người, chạy lại gần ba người bọn họ, hắn ta ngồi xuống rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì”, Nhan Như Họa chỉ cười cười.

Tề Bác lại bày ra vẻ mặt cẩn thận, hắn ta cứ có cảm giác là có chuyện chẳng tốt lành gì đó sắp xảy ra.

“Tìm được thuyền chưa vậy?”

Tấn Triết hỏi.

“Đã tìm được rồi”, Tề Bác cười nói: “Đó là chiếc thuyền tốt nhất ở bến, tên là thuyền Dương Phong, là con thuyền lớn nhất ở đây, ta phải dùng không ít thánh thạch mới có thể thuê được á…”

“Thánh quốc Đại Tề có lịch sử lập quốc hùng hồn, phụ vương của ngươi là vương gia Tề Khánh, là một trong mười vị đại vương gia, gần gũi với Thánh Chủ Đại Tề, ngươi là một thế tử, còn lo thiếu thánh thạch hả?”

Tấn triết nói một cách nhẹ nhàng.

“Nhưng…”

Mặt của Tề Bác lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn ta nói ngay lập tức: “Nhưng mà ta nghe được một tin tức mới”.

“Tin gì cơ?”

“Nghe nói thời gian gần đây, trong lòng thánh hà có một con giao long xuất hiện, ngoài ra còn có ánh sáng của dị bảo ra đời, cho nên mới hấp dẫn không ít võ giả từ khắp mọi nơi đến đây, bởi vậy nên bến tàu mới đông đúc như vậy…”

Tề Bác còn cẩn thận bổ sung thêm: “Lúc nãy ta đi đặt thuyền, giá cả rất đắt đỏ…”

“Giao long hiện thế? Dị bảo xuất hiện?”

Tấn Triết tỏ vẻ khó hiểu, hắn ta nói: "Cứ cách một khoảng thời gian, loại này tin tức lại xuất hiện ở thánh hà Thiên Hồng, không có gì đáng để ngạc nhiên cả!"

“Lần này khác với những lần trước, nghe nói có một đám người đi qua, đã chết rất nhiều người trong số đó…”

“Vị trí cụ thể là ở nơi nào?”, Tấn Triết hỏi.

“Hình như là khúc sông mà chúng ta muốn đi đến á!”

“Cái gì?”

Tấn Triết ngay lập tức tỏ ra kinh ngạc.

Ngay tại nơi mà bọn họ muốn tới?

Đó chẳng phải là khúc sông nằm trong địa bàn của Thánh Thú sơn sao?

Không thể nào!

Lúc này, Tấn Triết vuốt cằm, hắn ta nói: “Cứ ăn cơm trước đi đã, ăn no rồi thì chúng ta lên thuyền, dù sao thì cũng tiện đường, cứ tới xem thử trước đã rồi hãy tính sau”.

“Ừ!”

Chỉ trong chốc lát, trên bàn cơm đã xuất hiện vài món đặc sản, hương thơm bốc lên ngào ngạt.

Hương vị của các loại cá, tôm lạ lùng này thật là hấp dẫn.

Bốn người ăn cơm xong, Nhan Như Họa nhận lấy hồ lô rượu của mình, lắc lắc, cô ta có chút hài lòng.

“Tính tiền!”

Tề Bác rất hiểu chuyện, hắn ta đón lấy tiểu nhị, chủ động đi tính tiền.

“Chào các vị, tổng cộng là mười bảy vạn thánh thạch ạ”.

Tề Bác nghe vậy bèn gật đầu, nói: “Ừ, được, mười bảy… hả? Vạn?”

Tiểu nhị của quán rượu gật đầu ngay lập tức.

“Ngươi đang trêu ta phải không?”

Lúc này, Tề Bác cũng tỏ vẻ hung ác, hắn ta nói: “Ngươi thật sự xem ta là tên ngốc hả? Bữa cơm này cùng lắm là mấy ngàn thánh thạch thôi, mười bảy vạn? Quá đáng lắm?”

Tên tiểu nhị kia cũng bày ra vẻ khó xử, nói: “Cơm không quý nhưng mà rượu quý mà!”

“Rượu trong hồ lô của vị khách kia chính là một nửa số rượu ngon mà chúng ta cất giữ lâu nay, tổng cộng là mười sáu vạn một ngàn thánh thạch”.

Nghe thấy vậy, mặt Tề Bác đờ đẫn, hắn ta xoay người lại nhìn Nhan Như Họa.

Nhan Như Họa bĩu môi nói: “Không gian trữ vật là hồ lô đựng rượu, không được à? Bằng không ngươi nghĩ rằng mỗi ngày ta uống cái gì trong hồ lô hả, chẳng lẽ là rượu không khí à?”

Sắc mặt của Tề Bác điêu tàn, hắn ta không dám phản bác, vội trả thánh thạch.

Quá độc ác, thật là quá độc ác!

Nếu như cứ đi theo ba người này như vậy, không bao lâu nữa, hắn ta sẽ nhanh chóng xài hết thánh thạch trên người mất thôi!

Giờ phút này, Tề Bác mang theo vẻ mặt u sầu và bước lên thuyền.

Đây đúng thật là con thuyền lớn nhất ở đây.

Dài gần ngàn mét, cao hơn ba trăm mét.

Hơn nữa cả chiếc thuyền đều được khảm viền vàng, thân thuyền được tạo thành bởi thiết mộc ngàn năm vô cùng cứng rắn.

Loại thiết mộc này có trọng lượng rất nhẹ, nhưng mà lại vô cùng bền chắc, cực kỳ thích hợp để đóng thuyền.

Sau khi bước lên thuyền, cả bốn người đều có cảm giác như chiếc thuyền này lớn như một thị trấn nhỏ, cần thứ gì thì có thứ đó.

Tề Bác vội vàng nói: “Điều kiện không tồi nhỉ, không uổng phí số tiền cao ngất ngưởng mà ta đã bỏ ra để thuê nó”.

“Bao nhiêu tiền?”

Tề Bác cười nói: “Thuê ba ngày, bốn người, mỗi người mười vạn thánh thạch”.

Vừa nói xong, Tấn Triết và Nhan Như Họa cùng lúc nhìn về phía Tề Bác, giơ ngón tay cái lên.

Ba ngày! Bốn mươi vạn thánh thạch!

Tuyệt vời! Không hổ danh là thế tử của thánh quốc Đại Tề, nhìn dáng vẻ của Tề Bác thử xem, không có một chút xót của nào luôn!
Chương 1729: Quý cũng có đạo lý của quý

Tề Bác gãi gãi đầu nói: “Quý lắm đúng không?

Ta cảm giác rất đáng giá!”

“Không quý không quý”.

Nhan Như Hoạ vội vàng nói: “Rất có lời, dù sao đây cũng là nơi lớn nhất trong con thuyền rồi!”

Tề Bác cười ha ha.

Sau khi lên thuyền, nhìn kỹ mới thấy con thuyền này rất lớn, đủ để chở hơn vạn người, nhưng khi đi vào trong thuyền thì chỉ có trên dưới nghìn người mà thôi.

Hơn nữa, quan sát kỹ sẽ thấy, đều là cảnh giới Địa Thánh, thậm chí còn có không sự tồn tại của không ít Thiên Thánh.

“Có thể đi lên chiếc thuyền này thì đều là cao nhân, không quan tâm mấy chục vạn thánh thạch…”, Tề Bác cười ha ha nói: “Ba vị là cao nhân, thân phận cao quý, cũng chỉ có con thuyền như vậy mới xứng tầm”.

Nhan Như Hoạ vỗ vỗ bả vai Tề Bác cười nói: “Tên nhóc này, nịnh nọt vừa thôi!”

“Ăn ngay nói thật, ăn ngay nói thật…”, dưới sự dẫn dắt của bốn người thị nữ, bọn họ tiến vào trong khoang thuyền, mỗi người một phòng, sau khi vào phòng có thể phát hiện ra, phòng khách, phòng ngủ đều vô cùng sạch sẽ…

“Quý cũng có đạo lý của quý!”

Nhan Như Hoạ cười nói: “Mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt”.

“Tần công tử, trước hết mọi người cứ đi nghỉ ngơi đi”.

Tấn Triết cười nói: “Ba ngày sau là có thể đến khu vực Thánh Hà, chỗ ở của Thánh Thú Sơn, đến lúc đó chúng ta sẽ rời thuyền”.

“Được!”

Bốn người trở về phòng của mình.

Tấn Triết nhìn về phía Tề Bác, mỉm cười nói: “Tiểu Tề vương gia cũng đừng có ý định bỏ chạy, độc tố trong cơ thể của ngươi còn chưa được loại trừ, chạy trốn có thể sẽ mất mạng đấy”.

“Không dám không dám”.

Tề Bác lập tức mỉm cười nói.

Tấn Triết nhếch miệng cười, cũng không trực tiếp trở về phòng mình.

Toàn bộ con thuyền được chia thành ba tầng.

Tầng dưới cùng là phòng dành cho khách, tầng giữa là nơi ăn uống và một số chỗ công cộng.

Còn tầng trên cùng là đại sảnh.

Bên ngoài đại sảnh chính là boong thuyền.

Giờ phút này, Tần Triết đi đến tầng giữa, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng.

Chỉ là, ngay sau khi đi đến trước cửa một căn phòng ở tầng giữa, chút lạnh lùng kia bị nụ cười đê tiện che lấp.

Phụ nữ! Một đám phụ nữ trang điểm xinh đẹp!

“Đại gia, vào chơi!”

Tú bà là một người phụ nữ trung niên trang điểm diêm dúa, lắc lắc cơ thể lôi kéo Tấn Triết, khuôn mặt mỉm cười nói.

“Đến đây, đến đây!”

Tấn Triết cười hề hề giống như một tên trộm, nói: “Gọi mấy tỷ tỷ xinh đẹp đến tiếp đón ta!”

Tấn Triết vừa nói xong, thánh thạch ầm ầm đổ vào trong tay tú bà.

Lúc này, tú bà mặt mày hớn hở, lập tức nhiệt tình tiếp đón…Mà ở một bên khác, Nhan Như Hoạ trở về phòng mình, cầm lấy bình rượu hồ lô, ừng ực ừng ực uống.

Tiểu Bạch bất mãn kêu meo meo hai tiếng, nhưng mà Nhan Như Họa không thèm để ý tới.

Cùng lúc đó, Tề Bác ở trong phòng mình đi tới đi lui.

Chạy?

Hắn ta không dám! Ở lại, có thể sẽ chết hay không?

Tần Ninh cũng thế, Nhan Như Hoạ hay Tấn Triết cũng thế, đều là người không dễ chọc.

Nhất là tên Tấn Triết kia, đừng nhìn bộ dạng thận hư của hắn ta mà nhầm, thực lực của hắn ta chắc chắn còn mạnh hơn Thiên Thánh tam phẩm là mình đây.

Trong lòng Tề Bác chua xót một hồi.

Là ai nói với hắn ta, cảnh giới Thiên Thánh là ở thể tung hoành Thanh Châu?

Hắn ta còn chưa kịp đi đâu đã bị người ta đánh cho nằm sấp! Giờ phút này, Tề Bác đi cũng không được mà ở cũng không xong, trong lòng vô cùng lo lắng…Cùng lúc đó, Tần Ninh ở trong phòng mình khoanh chân ngồi xuống.

Ma tộc Thiên Thánh nhị phẩm, ngưng tụ ra Tịnh Ma Châu Đan, đám người Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân đều đã uống.

Một ít Tịnh Ma Châu Đan còn lại hắn cũng đã uống vào, mượn cơ hội này thăng cấp lên cảnh giới Địa Thánh tứ phách.

Lúc này, Tần Ninh quan sát kỹ bên trong cơ thể mình.

Cảnh giới Địa Thánh tứ phách.

Tam hồn tứ phách, mở ra bên trong hồn hải, sắp xếp thành hàng.

Đối với võ giả mà nói, trái tim hướng tới tinh thông, trái tim hướng tới ánh sáng, tạo nên hồn phách.

Tam hồn chi phối võ giả là thức thần, nguyên thần và dục thần.

Mà thất phách thì có liên quan mật thiết với cảm xúc của con người, niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn, sự sợ hãi, tình yêu, điều ác và dục vọng.

Tam hồn thất phách, chi phối tinh khí thần của Thánh Nhân.

Cho nên, tam hồn thất phách đều có trách nhiệm của mình, bởi vậy cũng được phân bố ở các vị trí nhất định.

Sau khi ngưng tụ được tam hồn thất phách hoàn chỉnh, khi xuất hiện, bên ngoài có thể hiện ra một hư ảnh.

Mà tới bước này rồi thì đó chính là thể hồn phách! Cảnh giới Thánh Nhân, ngưng tụ tam hồn.

Cảnh giới Địa Thánh, ngưng tụ thất phách.

Mà Thiên Thánh thập phẩm chính là đem tam hồn thất phách kết hợp hoàn toàn với nhau.

Về phần Thánh Vương…Thì phải ngưng tụ ra thể hồn phách thực sự.

Cảnh giới Thánh Nhân có yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt đối với hồn phách.

Thân thể đã chết nhưng hồn phách vẫn còn tồn tại thì sẽ không chết.

Ở cảnh giới Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh, thân thể bị huỷ, chỉ cần nhất hồn hoặc nhất phách vẫn còn thì có thể sống lại, nhưng mà cái giá phải trả cũng rất lớn.

Nhưng tới cảnh giới Thánh Vương, cho dù còn sót lại nhất hồn nhất phách thì cũng đã đủ để sống lại một cách tương đối dễ dàng.

Đây là điểm mạnh mẽ của thể hồn phách.

Bởi vậy, Thánh Vương mới là sự tồn tại cực kỳ khủng bố.

Trong các cảnh giới của võ giả, phàm là có một chữ Vương, đều quan trọng hơn những cái khác.

Cảnh giới Vương Giả cũng thế.

Cảnh giới Thánh Vương cũng vậy.

Đối với việc nâng cao cảnh giới, Tần Ninh không có ham muốn theo đuổi.

Nước chảy thành sông mới là tốt nhất.

Đây cũng là điều mà hắn luôn tin tưởng trong chín đời chín kiếp.

Hơn nữa, cảnh giới Hóa Thánh có tuổi thọ mười vạn năm.

Sau này, mỗi khi cảnh giới tăng thêm một bậc, tuổi thọ cũng sẽ tăng thêm hai vạn năm.

Điều này có liên quan đến kết cấu không gian của Hạ Tam Thiên.

Chỉ là, sau khi tới cảnh giới Thánh Vương, hai mươi vạn tuổi đã là giới hạn, cho dù cảnh giới có tiếp tục tăng thêm thÌ tuổi thọ cũng sẽ không gia tăng theo nữa.

Hai mười vạn năm, đối với Thánh Nhân mà nói, đã là cực hạn.

Đối với việc này, Tần Ninh không có quá nhiều cảm xúc.

Hiện giờ, hắn đang ở cảnh giới Địa Thánh, tuổi thọ gần mười sáu vạn năm, không cần lo lắng chuyện này.

Lần này, sau khi tới cảnh giới Địa Thánh tam phách, hắn dung hợp mấy viên Tịnh Ma Châu Đan, sức mạnh tăng lên rất nhiều, đạt tới tầng bốn.

Đã ở trong phạm vi có thể tiếp nhận của Tần Ninh.

Về phần sau này, có thể sẽ phải đối mặt với các cao nhân cấp Thiên Thánh khác ở thánh vực Thiên Hồng, Tần Ninh cũng không sốt ruột gia tăng cảnh giới.

Hơn nữa, Tần Ninh phát hiện ra một điều.

Khi nhóm Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi uống viên Tịnh Ma Châu Đan này, phản ứng của bọn họ giống như là uống đan dược bình thường, cần phải tiêu hoá cẩn thận.

Nhưng mà đến lượt cơ thể mình…Hắn trực tiếp nuốt xuống, lực lượng được chuyển hoá trong nháy mắt.

Điều này rất không bình thường.

Tần Ninh suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cuối cùng đưa ra phán đoán, điều này có liên quan đến Phong Thần Châu.

Hạt châu do phụ thân để lại này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Liệu có liên quan tới việc phụ thân rời đi hay không?

Thân là người thống trị một phương thế giới lại bị bắt đi, rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì?

Cẩn thận suy nghĩ, có lẽ trong tương lai, vẫn còn sự khiêu chiến lớn hơn nữa đang chờ đợi mình.

Nhưng trước mắt, việc cần làm chính là diệt sạch Ma tộc, bảo vệ một phương thế giới mà phụ thân để lại.

Mà Tần Ninh có thể mơ hồ cảm giác được, Phong Thần Châu…chỉ sợ sau này sẽ bộc phát ra chuyện vượt xa dự đoán của hắn.

Những thứ này, còn chờ bản thân mình từng bước thăm dò, tra xét.

Trước mắt, tám vị đồ đệ của mình ở chín đời chín kiếp kia, khoảng cách thời gian không giống nhau, cũng không biết mấy người bọn họ bây giờ như thế nào rồi.

Nhất là vị hiện tại…Ôn Hiến Chi!
Chương 1730: Thuỷ thú tấn công thuyền

Năm đó, đầu óc Ôn Hiến Chi không đủ dùng, nhưng mà Tần Ninh cũng không ngờ tới, lại có thể không đủ dùng đến mức này.

Hơn nữa, trong tám vị đồ đệ này của hắn, vị đồ đệ này, theo dự kiến của hắn, hẳn là phải sớm đạt được cấp bậc Thánh Đế, cao nhất Hạ Tam Thiên rồi chứ.

Nhưng mà không nghĩ tới…không có thay đổi gì.

Tám vạn năm! Cho dù là thứ cặn bã cũng có thể kỳ kèo đến cấp bậc Thánh Đế rồi.

Giờ phút này, trong lòng Tần Ninh, trăm mối suy tư không tìm được cách giải quyết.

Người này, rốt cuộc là tu hành như thế nào vậy?

Còn có Huyết Thể Thanh Thiên Giao kia chính là thánh thú cấp chín, thời kỳ đỉnh cao còn có thể so sánh với cấp bậc Thánh Đế.

Đến bây giờ, cũng không biết rốt cuộc là cái tình huống gì! Đối với việc này, Tần Ninh cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đau đầu như trước.

E rằng chỉ khi nhìn thấy Ôn Hiến Chi mới có thể biết được chuyện gì xảy ra.

Con thuyền xuất phát, lúc này, Tần Ninh cũng ngồi thiền, theo dõi tam hồn tứ phách, chuẩn bị tiếp tục tiến thêm một bước…Đêm khuya, trong thuyền có chút yên tĩnh, cũng không có cảm giác dao động, khiến cho người ta yên tâm.

Leng keng…Đúng lúc mọi người vẫn còn đang làm chuyện của mình, một âm thanh leng keng vang lên.

Theo tiếng leng keng kia truyền tới, thân thuyền rung lắc.

Leng keng leng keng…Ngay sau đó, thân thuyền rung lắc với biên độ lớn hơn, càng lúc càng lớn, trong khoang thuyền, cái bàn cũng bị rung lắc.

Tần Ninh mở mắt, nhìn căn phòng hỗn loạn, đứng dậy mở cửa ra.

“Làm sao vậy?

Làm sao vậy?”

Tiểu vương gia Tề Bác đi ra khỏi phòng, hoảng sợ nói.

Lúc này, Nhan Như Hoạ say khướt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi phòng, mở to đôi mắt mơ màng, không nhịn được nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đồng thời, Tấn Triết quần áo không chỉnh tề cũng từ trong phòng đi ra, vội vàng nói: “Tình huống gì thế?

Thuyền tốt như vậy?

Còn có thể gặp được nguy hiểm gì sao?”

Tấn Triết vừa dứt lời, chỉ thấy bên trong phòng, từng người phụ nữ quần áo không chỉnh tề hoảng sợ lao ra ngoài.

“Một người…Hai người…Bốn người…Bảy người…”, Tề Bác đếm người, giơ ngón cái lên.

Trâu bò!

“Một đêm bảy người, thật sự trâu bò!”

Tiểu vương gia Tề Bác vừa nói xong, trong phòng Tấn Triết lại có thêm hai người chạy ra…Thấy một màn như vậy, bầu không khí giữa bốn người có chút yên tĩnh.

Tấn Triết vung tay lên, không chút lúng túng nói: “Trước hết cứ đi ra ngoài xem xét kỹ rồi hẵng nói!”

“Được!”

Lúc này, bốn người đều đi ra bên ngoài phòng, lên trên boong thuyền.

Giờ phút này, trên boong thuyền đèn đuốc sáng trưng, không ít bóng người đi tới đi lui.

Mà chủ nhân của con thuyền, lúc này đang sắp xếp cho các võ giả, đứng ở bốn phía rào chắn, phóng ra từng luồng thánh lực, chống cự lại cái gì đó.

“Ông chủ, sao lại thế này?”

Có người không kiên nhẫn nói.

“Các vị, thật xin lỗi”.

Ông chủ mặc trang phục tập võ, chắp tay nói: “Là thánh thú cấp bốn Thiết Bối Ngạc và Thuỷ Thứ Tầm Ngư!”

“Hai loài thánh thú này, bình thường sẽ không tập trung cùng một chỗ, nhưng mà bây giờ, chúng lại cùng nhau công kích con thuyền của chúng ta”.

Lúc này, ông chủ cũng vô cùng tò mò.

Loại tình huống này, thật đúng là hiếm thấy.

Mà giờ phút này, mọi người đều nhìn về phía bên ngoài thuyền.

Con sông chảy xiết, có thể nhìn thấy, trên mặt nước có từng con từng con thánh thú nhảy ra, điên cuồng muốn đánh vỡ thân thuyền.

Thiết Bối Ngạc! Thánh thú cấp bốn.

Trên lưng là một lớp vảy lân, giống như một miếng sắt bình thường, loé lên hào quang màu đen lấp lánh.

Cơ thể dài tầm ba mươi mét, miệng lớn mở to, răng trắng lộ ra, trông vô cùng khủng khiếp.

Loài thánh thú này, bình thường vẫn luôn sinh sống tại vị trí gần bờ sông, nhưng mà bây giờ, con thuyền đã đi đến vị trí giữa dòng sông.

Thuỷ Thứ Tầm Ngư! Thánh thú cấp bốn.

Toàn thân mọc ra từng chiếc gai ngược, làm cho người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.

Loài cá này có chiều cao hơn mười mét, trên miệng của nó có một cây kim thép cứng, dài hơn một mét, kích thước bằng cánh tay, lóe lên ánh sáng lạnh.

Loài Thuỷ Thứ Tầm Ngư này, bình thường cũng sống dưới độ sâu trăm mét đến một cây số, sẽ không xuất hiện ở trung tâm dòng sông.

Giờ phút này, hai loài thánh thú càng ngày càng nhiều, ước chừng hơn trăm con, cả đám điên cuồng công kích thân thuyền.

Loại cảm giác này, khiến cho kẻ khác run sợ.

Nhưng mà ông chủ của chiếc thuyền lớn này là một vị Thiên Thánh, dưới tay cũng bồi dưỡng ra một đám cường giả Địa Thánh, ngăn cản công kích của thuỷ thú.

Chỉ là mặc dù như thế, sức mạnh khi va chạm vào thân thuyền này cũng là cho kẻ khác cảm thấy bất an.

Thấy một màn như vậy, Tấn Triết gãi gãi đầu nói: “Thánh thú cấp bốn, phần lớn, thực lực mạnh nhất là Địa Thánh thất phách, ông chủ của con thuyền này có thể đối phó được”.

“Nhưng mà lần này, sợ rằng tối nay chúng ta sẽ khó mà yên ổn đi vào giấc ngủ”.

Vẻ mặt Tấn Triết đầy bất đắc dĩ.

Nhan Như Hoạ say khướt nói: “Con thấy là chậm trễ chuyện tốt của người, cho nên người rất khó chịu phải không?”

“Tiểu Hoạ Hoạ, sao lại nói chuyện với sư phụ con như vậy?”

“Người không phải là sư phụ của con, người là đại đệ tử đời thứ bảy, con là đại đệ tử đời thứ tám, không hơn”.

“Con…”, hai người ở một bên đấu võ mồm.

Tần Ninh nhìn xung quanh mặt sông, trầm mặc không nói gì.

Cảm giác kỳ lạ này, rất không bình thường.

Nhưng mà ông chủ con thuyền cũng là một vị cao nhân Thiên Thánh, đối mặt với thánh thú cấp bốn, chắc chắn là không có vấn đề gì.

Con thuyền rung rung lắc lắc, lúc này, không thể không dừng lại, trước hết là giải quyết Thiết Bối Ngạc và Thuỷ Thứ Tầm Ngư rồi lại đi tiếp.

Đám người Tần Ninh cùng với hơn một nghìn người ở đây đều không có ý định hỗ trợ.

Tất cả mọi người đều trả cái giá đắt đỏ để đi thuyền, nếu như ông chủ con thuyền không thể khiến cho bọn họ an toàn qua sông, bọn họ không bắt ông chủ bồi thường tiền đã là may rồi! Hỗ trợ?

Điều này tuyệt đối không có khả năng.

Hơn nữa, vấn đề cũng không lớn đến mức mọi người phải đem hết toàn bộ lực lượng ra để đối phó,

Hộ vệ trên thuyền, từng người từng người xung phong liều chết đi ra ngoài, bảo vệ thân thuyền, chém giết Thiết Bối Ngạc và Thuỷ Thứ Tầm Ngư.

Nhưng mà, giờ phút này, Thiết Bối Ngạc và Thuỷ Thứ Tầm Ngư giống như phát điên, con này chết đi con khác lại xông tới.

Điều này, quả thật là có chút không thể tưởng tượng được.

Tần Triết cũng buồn bực nói: “Bình thường, mấy loài thánh thú này công kích con thuyền đều là vì nhìn trúng thứ tốt gì đó, muốn vào nhà cướp của, nhưng mà sau khi biết rõ là không đánh lại, chúng cũng sẽ rút lui, kỳ lạ…”

Biết rõ là không thể vậy thì làm làm gì.

Đám thánh thú này, đầu óc có chút ngốc nghếch! Chỉ là, thánh thú tu hành, cũng không có chỉ số thông minh giống như bình thường, ngay cả điều này mà cũng không biết! Chuyện này, quả thật là rất kỳ lạ!

“Có lẽ, chúng nó cũng không tình nguyện…”

Không phải là tự nguyện?

Tiểu vương gia Tề Bác nghe được lời này của Tần Ninh, vội vàng nói: “Ý của ngài là, phía sau có người hoặc là thánh cấp cao ra lệnh cho chúng nó?”

Tần Ninh mặt sông phía xa xa, không nói chuyện.

“Trước đó, không phải là ngươi nghe được tin tức giao long xuất hiện sao?”

Tề Bác nghe xong thì gật gật đầu.

“Thật đúng là như vậy”.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nhưng mà không phải là giao long, mà là thánh thú vừa mới tiến hoá thành giao, chỉ sợ mối nguy hiểm lần này, ông chủ con thuyền cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm kia không chống cự được với con giao kia!”

Nghe được những lời này, sắc mặt Tề Bác trở nên trắng bệch.

Tại sao lại xui xẻo như vậy?

Đụng phải cự giao! Tề Bác nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: “Vậy hẳn là Tấn Triết đại nhân sẽ có biện pháp đối phó?”

Tấn Triết là cảnh giới Thiên Thánh, hơn nữa còn không phải là Thiên Thánh bình thường.

Tề Bác là Thiên Thánh tam phẩm, nhưng khi đối mặt với Tấn Triết cũng cảm giác được hai người không cùng một cấp bậc.

“Tấn Triết cũng chỉ là Thiên Thánh tam phẩm thôi!”

“Cái gì?”

Nghe Tần Ninh nói vậy, Tề Bác sửng sốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom