• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1721-1725

Chương 1721: Tề Bác tham sống

Tấn Triết nghe được những này, sắc mặt lại trở nên âm trầm đáng sợ.

"Lão dâm xà nhà ngươi, nếu không phải tại ngươi thì ông đây sẽ như vậy chắc?"

"Con mẹ nó chứ, khó khăn lắm mới mượn được một cái cớ mà ngươi cứ một hai phải vạch trần, không chịu phối hợp nói dối với ta một chút à?”

Huyền Minh Vương Xà giờ phút này chỉ lè lưỡi rắn, lười biếng nói: "Việc này sao trách ta được, ngươi đêm qua vậy là đã đủ rồi, nhưng sáng nay là tự ngươi nói đồ đệ ngươi đánh không lại, ngươi phải tới cứu..."

"Mau mau cút đi, ngươi câm đi cho ta được không?"

"Ái chà, còn nổi giận với ta á? Ngày nào ông đây cũng phải chịu đựng ngươi đấy, cái đồ khốn kiếp!”

"Ta là đồ khốn kiếp? Ngươi tưởng ông cần ngươi lắm chắc? Nếu không phải do lão tổ cho ngươi ở bên cạnh ta thì ta còn lâu mới thèm liếc mắt với ngươi cái nào nhé!”

Một người một thú giờ phút này cãi nhau ỏm tỏi cả lên.

Tề Tu giờ khắc này thì không dám thở mạnh.

Con rắn này… cực kỳ lợi hại, thực lực chắc chắn là mạnh hơn hắn ta! Mà chưa nói đến con rắn này, chỉ riêng thanh niên nhìn có vẻ ốm yếu kia thôi đã có thực lực bất phàm rồi.

Giờ khắc này, hai người không ngừng tranh cãi, căn bản không coi hắn ta ra gì.

Tần Ninh thấy cảnh này thì chỉ im lặng không nói.

Đây quả thật là đồ tử đồ tôn của hắn sao?

Không có ai bình thường sao?

Nhan Như Họa xét về nhan sắc thì không có vẻ tinh thuần hoàn mỹ như Vân Sương Nhi, nhưng cũng tuyệt đối là mỹ nữ số một! Thế mà cả ngày chỉ mặc váy sam vải thô, tóc dài lộn xộn, ngày nào cũng cầm hồ lô rượu mà uống.

Tấn Triết này thì cũng đẹp trai đấy, nhưng mà… háo sắc bằng chết!

Một kẻ thích rượu!

Một kẻ háo sắc!

Người tiếp theo thì sao?

Thích đánh cược? Hay là suốt ngày câm như hến không nói câu nào?

Tần Ninh thật sự có hơi đau đầu.

Nhan Như Họa nhìn về giữa không trung, sắc mặt lạnh lẽo.

Tiểu Bạch cũng thu nhỏ thân thể, trốn ở trong lòng Nhan Như Họa, meo một tiếng, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên méo mó…

"Đủ rồi!"

Rít lên một tiếng.

Nhan Như Họa nhìn ra chỗ một đôi người - rắn kia, phẫn nộ nói: "Nếu còn lắm lời nữa thì con sẽ đi mách đời thứ sáu đấy!"

Tấn Triết lập tức cười nịnh: "Tiểu Họa Họa à, con cũng biết sư tôn... cũng không dễ dàng gì, suốt ngày bị con rắn này liên lụy..."

"Biết rồi".

Nhan Như Họa không kiên nhẫn phất tay, một tay khác lại gỡ hồ lô bên hông xuống, buồn bực nốc một ngụm rượu lớn.

Giờ khắc này, cảnh tượng có vẻ hơi quỷ dị.

Tiểu vương gia Tề Bác cũng ngốc tại chỗ.

Thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mắt này tạo cho hắn ta uy hiếp... rất lớn…

"Các vị..."

"Ngươi câm miệng".

Tấn Triết nói thẳng: "Đồ đệ của ta mà ngươi cũng dám đánh à? Ngươi có biết trong tông môn chúng ta, kể từ đời thứ nhất đến đời của nàng thì không một ai dám bắt nạt nàng không hả? Nàng chính là cục cưng quý giá trong tay chúng ta đấy!"

Nghe đến lời này, Nhan Như Họa rất là tán đồng, gật đầu rồi nhấp một miếng rượu.

"Thằng nhóc nhà ngươi là cái đếch gì mà dám láo toét như vây?"

Giờ phút này, Tấn Triết mang theo vài phần hiên ngang lẫm liệt.

Tần Ninh nhìn Tấn Triết, im lặng không nói.

Diễn giỏi lắm cơ!

"Tiểu Họa Họa, con nói xem nên xử trí năm người này như thế nào?"

Tấn Triết giờ phút này cười hề hề.

"Giết!"

Nhan Như Họa nói, mặt không đổi sắc.

"Đừng, đừng mà, đừng mà!"

Tiểu vương gia Tề Bác lập tức nói: "Chúng ta có hiểu lầm thì giải thích cho nhau là được rồi, xin đừng giết chóc mà tạo nghiệp làm gì!”

"Tạo nghiệp cái con mẹ ngươi!"

Nhan Như Họa mắng: "Nếu lão khốn kiếp Tấn Triết không đến, ta chẳng phải đã bị người của ngươi giết chết rồi?"

Tấn Triết nghe đến lời này, sắc mặt hơi run rẩy.

Lão khốn kiếp… Gọi như vậy ngay trước mặt nhiều người thế này thì không tốt lắm đâu?

Nhưng vì đuối lý cho nên hiện tại Tấn Triết cũng không tiện nói thêm cái gì.

Giờ khắc này, Nhan Như Họa khẽ nói: "Giết sạch đi".

"Ngươi dám!"

Tề Tu giờ phút này gầm thét lên: "Tiểu vương gia Tề Bác chính là con trai của Tề Khánh vương gia đến từ thánh quốc Đại Tề, ngươi dám..."

Phốc... Tề Tu còn chưa nói xong thì U Minh Vương Xà đã xông tới cắn hắn ta.

Thân thể Tề Tu dần dần biến thành màu đen, cứng ngắc, khí tức dần dần biến mất...

Chết!

U Minh Vương Xà khó chịu nói: "Ồn ào quá".

Nhan Như Họa phủi tay nói: "Ừ, giết cả đi!"

Giờ phút này, ba người khác xông lên ngăn trước mặt tiểu vương gia Tề Bác, bộ dạng như gặp phải kẻ địch.

"Làm thịt đã rồi tính".

U Minh Vương Xà giờ phút này rời khỏi thân thể Tấn Triết, vóc dáng hơn trăm trượng được chiếu dưới ánh sáng mặt trời lại tỏa ra ánh đen, nhìn vô cùng khủng bố.

Ba người kia chỉ cảm nhận được một khí tức kinh khủng, làm người ta khó chịu trong lòng.

Tuy chưa thấy Huyền Minh Vương Xà hành động gì nhưng sắc mặt của ba người kia đã dần đen lại, thân thể mềm nhũn rồi đổ xuống.

"Chậm đã, chậm đã!"

Tiểu vương gia Tề Bác giờ phút này hoảng hồn, vội vàng nói: "Ta thật sự là tiểu vương gia của thánh quốc Đại Tề, cha ta là một trong thập vương của thánh quốc Đại Tề - Khánh Vương Tề Khánh!"

"Lần này đến là bởi vì nghe nói ở nơi giao nhau giữa Thanh Châu cùng Tề Châu xuất hiện Ma tộc, ta đi tìm mà không có kết quả, lúc này mới đến đến Thanh Châu để thử vận may".

"Các ngươi đừng giết ta, đừng giết ta mà!"

Giờ khắc này, tiểu vương gia Tề Bác thật sự hoảng.

Võ giả Thanh Châu thật sự là quá hung tàn! Một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, muốn giết người.

Mà lại là nói giết liền giết.

Quá hung tàn!

"Nghe nói? Nghe ai nói?"

Tần Ninh giờ phút này mở miệng hỏi.

"Thánh quốc Đại Tề chia làm bảy mươi hai quận thành, trong bảy mươi hai quận thành này cũng có trên trăm tông môn, không ít người cam tâm làm chó săn cho Ma tộc hoặc là bị Ma tộc trà trộn vào. Thánh quốc Đại Tề chúng ta cũng đang một mực điều tra".

"Vì vậy mà đã hi sinh không ít cường giả Địa Thánh, cao nhân Thiên Thánh".

"Ta luôn được phụ vương cưng chiều, chưa từng trải qua chém giết, đến Thiên Thánh tam phẩm. Cho nên lần này vì chứng minh chính mình nên muốn giết mấy tên Ma tộc để giao cho phụ vương, chứng minh thực lực của chính ta".

"Các ngươi không muốn thì thôi, đừng giết ta".

Tiểu vương gia Tề Bác giờ phút này uất ức nói.

Tần Ninh nghe đến lời này thì hơi híp hai mắt.

"Đừng giết hắn ta vội!"

Tần Ninh phất tay nói: "Hạ độc rồi trông giữ, xử lý xong việc ở Thanh Châu thì thẩm vấn hắn ta tiếp!"

Tần Ninh nghĩ rất đơn giản.

Nếu Tề Bác có mối quan hệ với Ma tộc, chỉ cần cẩn thận thẩm vấn có khi còn tìm ra được manh mối.

Nếu không phải mà giết luôn thì khác nào giết nhầm người.

Còn bốn tên hộ vệ bị giết... Dù sao cũng không phải hắn giết.

Hắn cũng chẳng ưa gì các dáng vẻ khinh người hợm hĩnh đó.

Tề Bác giờ phút này mới thở ra được một hơi.

Nhưng ngay sau một khắc, một đôi răng rắn đã chạm vào cổ hắn ta, Tề Bác chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, hai mắt long sòng sọc, đầu cắm xuống.

Nhan Như Họa liếc qua Tấn Triết, nói: "Đám Ma tộc kia cũng rất khó đối phó, giao cho người coi như là bù đắp cho sự đến muộn, nếu không con sẽ đi mách sư tôn đời thứ sáu!"

"Không thành vấn đề!"

Tấn Triết sảng khoái đồng ý.

Giờ khắc này, ánh mắt Nhan Như Họa mang theo vài phần lười biếng.

Mọi chuyện đã kết thúc.

Tần Ninh giờ phút này cũng không nói thêm gì, phi thân xuống một tòa lầu các.

Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương vẫn đang ra sức giết địch.

Mà đám người còn lại cũng giận dữ xuất thủ.

Nhưng có thêm Tấn Triết thì mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Chương 1722: Ta không đi tìm người

Một lần loạn lạc, lúc này có vẻ như muốn bóc trần thứ gì đó.

Tần Ninh dựa vào ghế, im lặng không nói.

Tam hồn tứ phách trong cơ thể đang không ngừng ổn định lại.

Nhìn thấy Tần Ninh không có vẻ gì là kích động, Nhan Như Họa nhịn không được nói: "Bốn đại tông môn, Ma tộc bị giết sạch, ngươi có cái gì không vui?"

"Chưa bắt được cá lớn!"

Tần Ninh lười nhác nói.

Cá lớn?

Nhan Như Họa không khỏi im lặng.

Ba tên Thiên Thánh nhị phẩm! Mấy tên Thiên Thánh nhất phẩm.

Vậy còn chưa phải cá lớn sao?

"Như ngươi nói thì cá lớn là Thánh Vương à?"

"Không được sao?"

Tần Ninh hỏi ngược lại.

Nhan Như Họa bĩu môi nói: "Cảnh giới Thánh Vương xưng bá một vực, trong thánh vực Thiên Hồng này thì Thánh Vương là vô địch".

"Nếu Ma tộc thật sự đưa Thánh Vương đến thì chúng ta đều phải mất mạng!"

"Cũng chưa chắc đâu..."

Nhan Như Họa tiếp tục nói: "Trong thánh vực Thiên Hồng thì địa vực chủ yếu chính là ngũ đại châu, Tề Châu cùng Diệp Châu dựa về hướng Bắc, Tề Châu có thánh quốc Đại Tề cai quản hết thảy, dưới trướng là trăm quận, lại còn có trăm tông lệ thuộc vào Thánh Chủ Đại Tề là Tề Hạo chủ thượng!"

"Diệp Châu thì là địa bàn của Diệp tộc, có không ít tông môn".

"Mà phía Nam chính là Yến Châu cùng U Châu, Yến Châu có Yến gia, U Châu có Cửu U đài!"

"Thanh Châu thì... chính là địa vực kém cỏi nhất..."

Tần Ninh gật đầu.

Nhan Như Họa tiếp tục nói: "Tại Tề Châu, Diệp Châu, Yến Châu cùng U Châu, tông môn như rừng, mà những tông môn của mấy nơi này nếu chỉ có Địa Thánh đỉnh cao tọa trấn thì chính là loại ăn bữa hôm lo bữa mai, tông môn mà không có Thiên Thánh thì sẽ rất khó sống sót".

"Đến cả thánh chủ thánh quốc Đại Tề như Tề Hạo cũng là Thánh Vương, hơn nữa còn không phải Thánh Vương bình thường..."

Tần Ninh tiếp lời: "So với sư tổ ngươi thì sao?"

"Hẳn là yếu hơn sư tổ ta!"

Nhan Như Họa nhấp ngụm rượu, có không khỏi nói: "Sư tổ mỗi ngày đều lãng phí bản thân, lại không chịu tăng thực lực, ta cũng không biết thực lực bây giờ của hắn ta ra sao!"

"..."

"Sư tổ thực lực bây giờ nhất định phải là Thánh Vương đỉnh phong!"

Một giọng nói trêu tức lúc này vang lên.

Tấn Triết kia giờ phút này cười khà khà nhìn Tần Ninh, chắp tay: "Tần Ninh đúng không? Thực lực mạnh đấy, ta là sư tôn của Nhan Như Họa - Tấn Triết, đệ tử đời thứ bảy của Thánh Thú tông, đương nhiên, cũng là đệ tử duy nhất!"

"Vinh hạnh cho ta".

Tần Ninh thản nhiên nói.

Tấn Triết cười nói: "Sư tổ chúng ta là người khiêm tốn, nói ra thì cả thánh vực Thiên Hồng này gần như không ai biết đến".

Không ai biết đến?

Không ai biết đến thì có gì phải kiêu ngạo như vậy?

"Nhưng lão tổ khai tông của Thánh Thú tông chúng ta thì Hạ Tam Thiên này không ai không biết".

Tấn Triết cười nói: "Đó chính là Ngự Thiên Thánh Tôn đã xưng bá Hạ Tam Thiên tám vạn năm trước!"

Nhan Như Họa giờ phút này nhếch miệng.

Tần Ninh lại ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.

"Ngươi tỏ vẻ nghiêm túc thế làm gì?"

Nhan Như Họa xì một tiếng: "Cũng không phải nói ngươi!"

Tần Ninh ho khan, không có mở miệng.

Tấn Triết lần nữa nói: "Truyền thuyết về lão tổ khai tông chúng ta thì nhiều lắm luôn..."

"Rồi rồi!"

Nhan Như Họa ngắt lời: "Một người đã chết rồi thì nói nhiều như vậy làm gì? Nhìn cái dáng vẻ không đáng tin của sư tổ kia đi, nói không chừng vị lão tổ tông này cũng không phải dạng đáng tin cậy".

"Họa Họa, chớ nói nhảm".

Tấn Triết vội vàng nói: "Sư tổ bao nhiêu năm qua đều đang đợi lão tổ tông trở về đấy, cẩn thận sư tổ mà biết con nói bậy thì sẽ lột da con đó!"

Nhan Như Họa bất mãn nói: "Hơn tám vạn năm rồi, con cho rằng sư tổ bị lão tổ tông lừa rồi..."

Tần Ninh giờ phút này ngồi ở một bên, sắc mặt xấu hổ.

Lừa cái gì!

Không phải ta tới rồi sao!

Nhưng hắn thì đến rồi, đồ đệ ngốc lại chạy đâu mất.

Hơn nữa, tám vạn năm trôi qua mà mới đến Thánh Vương?

Có mất mặt không cơ chứ!

Rốt cuộc tám vạn năm qua thằng nhãi này đã làm gì vậy?

"Giải quyết xong chuyện ở đây thì các ngươi đưa ta đến Thánh Thú tông đi!"

Tần Ninh mở miệng nói.

"Đi làm gì!"

Tấn Triết giờ phút này cười nói: "Thánh Thú tông hiện tại trống rỗng, không có ai đâu..."

"Ta không đi tìm người!"

Tần Ninh khẽ cười nói.

Nói xong, Tần Ninh cũng không nhiều lời nữa. Hắn nhìn bốn phía, từ từ đứng dậy, nói: "Thanh Châu này cũng là một nơi tốt!"

Mấy tên Thiên Thánh đã bị Tấn Triết giải quyết nhanh chóng.

Còn nhóm võ giả Ma tộc khác chưa đến Thiên Thánh, liền bị bốn vị Thiên Thánh gồm Hiên Viên Lương Tùng, Lý Tiêu Vân, Khâu Vân Cơ, Phong Nhất Vĩ nhanh nhẹn xử lý.

Chỉ là Thiên Hạc lâu bây giờ một mảnh hỗn loạn, cần quản lý cho tốt.

Không bao lâu sau, Hiên Viên Hương Nhi cùng Dương Nhất sơn chủ lần lượt chạy đến.

Giờ khắc này, hai người nhìn Tần Ninh với vẻ kiêng dè.

Địa Thánh tứ phách chém giết Thiên Thánh nhị phẩm.

Thực lực như vậy không e ngại không được!

"Đừng có căng thẳng".

Tần Ninh giờ phút này lại cười nói: "Hai vị, hiện tại thế cục đã định, nhưng tông môn các ngươi có khi vẫn có Ma tộc tồn tại".

"Cho nên từ hôm nay trở đi, ta sẽ lần lượt chỉ ra dư nghiệt của Ma tộc trong tông môn các ngươi, lần lượt chém giết".

"Trước mắt là xử lý hết Ma tộc trong Thiên Hạc lâu đã!"

Giờ khắc này, Tần Ninh ngồi vững như núi.

Từng câu từng chữ sao mà lạnh nhạt nhưng lại nghiêm như quân lệnh, khiến người ta không dám vi phạm.

"Khâu Vân Cơ cùng Phong Nhất Vĩ của Thiên Hạc lâu đâu!"

Tần Ninh mở miệng.

Hai người xuất hiện.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Phong Nhất Vĩ, Khâu Vân Cơ, các ngươi cũng không phải là Ma tộc, Thiên Hạc lâu này đã bị trà trộn gần hết rồi, cho nên từ hôm nay trở đi, Thiên Hạc lâu sẽ không còn tồn tại nữa".

Lời này vừa nói ra, hai người tái mặt, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Tần Ninh có ý gì?

Muốn nuốt Thiên Hạc lâu?

Để bản thân xưng vương xưng bá sao?

Chuyện này... Hai người mặc dù có bất mãn nhưng đều không dám nói gì.

"Dương Nhất sơn chủ".

Tần Ninh giờ phút này cười nói: "Làm phiền Nguyên Thanh Hạm của Đại Nhật sơn về thất đại địa gọi Dương Thanh Vân đến".

"Không dám nhận, không dám nhận, ta lập tức sai người đi mời tới".

Tần Ninh gật đầu.

Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn Hiên Viên Lương Tùng cùng Lý Tiêu Vân, nói: "Thành Thiên Hạc hiện nay rối bời không thôi, đầu tiên gọi hết đệ tử Thiên Hạc lâu còn sống đến đây đi".

Hai người nghe vậy, lập tức làm theo.

Hiện tại, Tần Ninh nói cái gì thì chính là cái đó.

Ai dám không phục?

Không phục chính là chết.

Đại chiến dần dần kết thúc, mà đệ tử Thiên Hạc lâu cũng được hai vị Thiên Thánh tụ tập lại, đi đến võ trường.

Nhìn kỹ thì có ước chừng ngàn người.

Đây cũng không phải là là toàn bộ võ giả Thiên Hạc lâu.

Thiên Hạc lâu chiếm cứ Trung Vực Thanh Châu, diện tích rộng lớn, rất nhiều thành trì đều cần có võ giả Thiên Hạc lâu tọa trấn.

"Hạng Hải!"

"Cung Kim Minh!"

Tần Ninh cười nói: "Khâu Sóc là Ma tộc, các ngươi thì không phải, cho nên hai người các ngươi khá quen thuộc với Thiên Hạc lâu, từ hôm nay trở đi, tìm về toàn bộ đệ tử Thiên Hạc lâu đang ở bên ngoài, lần lượt giám định xem có phải Ma tộc hay không, phàm là chạy trốn, lập tức hạ lệnh truy sát!"

"Thiên Hạc lâu tạm thời giao cho các ngươi quản lý, sau đó ta sẽ đưa lâu chủ tới cho các ngươi".

Đưa lâu chủ tới?

Ai vậy?
Chương 1723: Thanh Minh

Giờ khắc này, mọi người không hiểu.

Thạch Cảm Đương bĩu môi nói: "Chỗ tốt thì đều nghĩ đến Dương Thanh Vân trước, ta thì ở đây liều sống liều chết đánh nhau!"

Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương, cười nói: "Giao cho ngươi, ngươi làm nổi không?"

Thạch Cảm Đương nhất thời im lặng.

"Lúc trước ở đại lục Vạn Thiên, Dương Thanh Vân đã quản lý Thanh Ninh các rất tốt, cũng là người khiến Tần Ninh yên tâm nhất..."

Thạch Cảm Đương oang oang nói: "Ta cũng không thèm, ta chỉ thích đi theo sư tôn!"

Vân Sương Nhi mỉm cười, không nói nhiều.

Giờ phút này, Thiên Hạc lâu dần dần tắt đi dao động.

Ma tộc lần này hao tổn cực lớn.

Mà con dân thành Thiên Hạc cũng dần dần biết đã xảy ra chuyện gì!

...

Mấy ngày tiếp theo, bên trong Thiên Hạc lâu, Tần Ninh ngồi ngay ngắn ở trên võ trường.

Thiên Hạc lâu đệ tử bị gọi về, ngày càng nhiều người hiểu được Thiên Hạc lâu đang thay đổi!

Mà lúc đó, không ít đệ tử đã lựa chọn chạy trốn.

Vì sao chạy trốn thì cũng rất rõ ràng!

Tần Ninh mấy ngày nay gặp toàn bộ bốn năm ngàn tên đệ tử của Thiên Hạc lâu.

Khí thế khủng bố như vậy cũng khiến Tần Ninh mệt mỏi.

Mà sau khi sàng lọc xong đệ tử Thiên Hạc lâu, một người xuất hiện làm cho Tần Ninh hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

"Sư tôn!"

Dương Thanh Vân quỳ một chân dưới đất, hai tay chắp vào.

"Đứng lên đi!"

Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân.

Địa Thánh nhị phách! Tiến bộ rất nhanh.

"Thất đại địa đang xây dựng liên minh, Dương công tử không hổ là đồ đệ của Tần Ninh công tử, danh sư xuất cao đồ mà!"

Dương Nhất sơn chủ giờ phút này cười nói: "Thất đại địa hỗn loạn vài vạn năm có lẻ, vị đồ đệ này của công tử lại có thể khiến các phương ngừng tranh đấu..."

Dương Thanh Vân cười nói: "So sánh với sự thần thông của sư tôn thì ta còn kém nhiều lắm".

"Nhóc nhà ngươi từ khi nào đã bắt đầu học nịnh hót theo Thạch Cảm Đương vậy hả!"

Tần Ninh nhìn Khâu Vân Cơ cùng Phong Nhất Vĩ, nói: "Những ngày tiếp theo, các ngươi bảo vệ Thanh Vân".

"Nó nói cái gì thì làm cái đó!"

"Đồ đệ của ta thiếu một chút lông tơ, ta liền chém cả Thiên Hạc lâu, rõ chưa?"

Lời này vừa nói ra, hai vị Thiên Thánh hơi run rẩy.

Câu nói này cực kỳ nghiêm túc.

Mà vị thiếu niên tuấn tú trước mắt này chắc hẳn có vị trí không thấp trong lòng Tần Ninh.

"Đã hiểu, đã hiểu!"

Hai người khom người thi lễ.

Tần Ninh nhìn Hiên Viên Hương Nhi cùng Dương Nhất sơn chủ, lại cười nói: "Lần loạn lạc này cũng bởi vì Thanh Châu không thống nhất mà rối ren!"

"Cho nên ta đã nghĩ rồi, ghép Thanh Châu lại, xây dựng Thanh Minh!"

"Minh chủ chính là đồ đệ của ta, Dương Thanh Vân!"

"Thanh Vân hiện tại chưa đủ căn cơ, nhưng ta cho rằng bản thân ta đủ, nên mong mọi người nể mặt ta mà giúp đỡ Thanh Vân".

Tần Ninh nói tiếp: "Minh chủ là Thanh Vân, phó minh chủ chính là Dương Nhất sơn chủ cùng Hiên Viên Hương Nhi. Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Cơ cùng Phong Nhất Vĩ chính là trưởng lão".

"Bảy người các ngươi chính là cấp bậc quản lý, bổ nhiệm ai tiếp theo thì sẽ do các ngươi sắp xếp".

"Tiếp theo, ta sẽ đi tới Hiên Viên thánh địa và Thương Long điện, hoàn toàn diệt trừ đám Ma tộc ở mỗi tông môn".

"Thanh Châu mà còn xuất hiện Ma tộc, cũng cần chém giết cho đến khi hầu như không còn".

Đám người nghe được lời nói quả quyết của Tần Ninh, ánh mắt mang theo vài phần kính nể.

Xem ra, Tần Ninh đã suy nghĩ hoàn thiện cả rồi!

Đã như vậy, bọn họ cũng không có khả năng từ chối nữa!

"Đa tạ sư tôn".

Dương Thanh Vân hiểu được Tần Ninh đang suy nghĩ cho hắn ta.

Tiên Nhân chưa phi thăng, hắn ta không muốn rời khỏi Thanh Châu.

"Ngươi phải quản lý cho tốt. Trong thời gian ta bận việc Ma tộc, ngươi cũng bắt đầu xử lý chuyện bên trong Thanh Minh đi".

"Mấy chuyện râu ria cũng không cần tự mình động thủ".

"Tu hành mới là duy nhất".

Tần Ninh dặn dò: "Ngươi vốn là võ giả tinh mệnh, thiên phú cũng mạnh, không phải kiểu ngây ngốc, cần thiên tài địa bảo phụ trợ như Thạch Đầu, sau này cố gắng hết mức không dùng đến đan dược!"

"Vâng!"

Dặn dò xong, Tần Ninh nhìn Hiên Viên Hương Nhi cùng Dương Nhất sơn chủ, cười nói: "Chúng ta xuất phát thôi!"

Bắt lấy từng tên gian tế Ma tộc cũng phải cần thời gian.

Vô cùng mệt mỏi!

Từ giờ trở đi, Thanh Châu đã hoàn toàn rung chuyển.

Thiên Hạc lâu bị hủy diệt.

Bốn đại tông môn liên hợp thành lập Thanh Minh.

Thanh Châu! Thanh Minh! Mà minh chủ là một thanh niên không nổi tiếng, cảnh giới Địa Thánh nhị phách.

Việc này ban đầu truyền ra đã gây nên rung động cực lớn.

Nhưng sau khi mọi người dần dần hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì lại càng thêm rung động.

Một đồn mười, mười đồn trăm, tin tức đã sôi sục khắp Thanh Châu.

Mà cùng lúc đó, một nơi trong Thanh Châu.

Ở một dãy núi nọ, có mấy người đang đứng.

Mấy người này thân mang trường bào màu đen, bao phủ lại toàn thân, khiến người ta không thể nào thấy rõ bề ngoài.

"Lần này tộc ta tổn thất nặng nề, mấy vị Thiên Thánh mất mạng, bại lộ thân phận!"

"Vốn dĩ chỉ cần chờ thêm chút nữa là có thể xử lý được bốn đại tông môn, bây giờ xuất hiện biến cố, chỉ sợ các lãnh đạo của Viêm Ma sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Mà đám chúng ta… cũng sẽ phải chịu sự giận dữ của họ!"

Thanh âm khàn khàn mang theo vài phần oán hận.

"Phàn nàn cái gì?"

Một thanh âm quyến rũ, dụ hoặc đến cực điểm vang lên: "Mị Ma tộc chúng ta cũng như vậy còn gì?"

"Hừ!"

Bầu không khí giữa mấy bóng người này hiển nhiên không hề vui vẻ.

"Thôi, đừng cãi nhau nữa!"

Một giọng nói già nua truyền ra, nói: "Việc cấp bách là cái tên Tần Ninh kia đã thành lập Thanh Minh, bắt đệ tử của bốn đại tông môn, chúng ta nên cho các đệ tử nhà mình rút về thôi".

"Mà Thanh Châu này cũng không phải là nơi nên ở lại nữa!”

"Mọi người cần tranh thủ thời gian xin chỉ thị của bên trên xem nên làm như thế nào!"

"Không sai!"

Một người khác mở miệng nói: "Tần Ninh kia có thể phân biệt được ngụy trang của chúng ta, đây là điều mà những võ giả khác không làm được".

"Sau này Tần Ninh rời khỏi Thanh Châu, đám người ẩn náu ở các châu khác cũng cần cẩn thận".

Thanh âm khàn khàn kia lần nữa nói: "Nhưng cũng không cần sợ hãi, kẻ này dường như chỉ có thể đoán được những kẻ có cảnh giới thấp hơn hắn chứ không đoán ra được mấy vị Thiên Thánh!"

Mấy người nghe đến lời này thì gật đầu.

Thanh âm già nua nói tiếp: "Thứ nhất, việc cấp bách là rút các đệ tử trong tộc về, ẩn nấp rồi nhanh chóng rút khỏi Thanh Châu".

"Thứ hai, thông báo cho nhóm cao thủ Thiên Thánh trong tộc chúng ta, ai có cảnh giới gần tương đương với hắn thì tránh đi, ai mạnh hơn thì tìm cơ hội mượn nhờ thân phận giết hắn!"

"Trước mắt, Tần Ninh chính là địch thủ số một của bốn tộc chúng ta!"

"Đã hiểu!"

"Rõ!"

Từng tiếng phụ họa vang lên rồi lần lượt rút đi.

Ma tộc phân tán khắp Thanh Châu.

Bốn tộc Viêm Ma, Huyết Ma, Mị Ma, Dạ Ma đã trù tính vài vạn năm.

Mà lần này bị tổn thất mấy vị cao nhân Thiên Thánh, hơn mười vị cường giả Địa Thánh, Thánh Nhân.

Là tổn thất cực lớn cho bốn tộc.

Quan trọng hơn là tâm huyết vài vạn năm cứ thế đổ xuống sông!

Nhưng bây giờ điều đáng hận là bọn chúng không làm gì được!

Tần Ninh có mạnh không?

Mới Địa Thánh tứ phách mà thôi.

Nhưng Địa Thánh tứ phách này lại có thể tru sát cao nhân Thiên Thánh trong tộc của bọn chúng.
Chương 1724: Chính sự quan trọng

Sau ba tháng liên tiếp, Tần Ninh có thể nói là chạy ngược chạy xuôi khắp Thanh Châu một vòng...

Mãi cho đến cuối cùng, trở về Thiên Hạc lâu mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Một tháng sau đó, Tần Ninh cũng ở lì trong Thiên Hạc lâu, không đi ra ngoài.

Dương Thanh Vân bắt đầu chuẩn bị xây dựng Thanh Minh, cùng với công việc dựng lại Thiên Hạc lâu.

Bốn vị Thiên Thánh nhất phẩm cùng với hai vị Địa Thánh thất phách đang giúp đỡ Dương Thanh Vân.

Mà Tần Ninh cũng không quá lo lắng.

Dương Thanh Vân có năng lực ra sao, Tần Ninh luôn hiểu rõ.

Hơn nữa còn có sư tôn là hắn ở phía sau tọa trấn, ai dám không phục?

Bốn đại tông môn dồn hết sức mạnh trọng tâm chuyển về Trung Vực.

Sau đại chiến lần này, kiến trúc của Thiên Hạc lâu tổn thất nặng nề, cũng vừa vặn chế tạo lại.

Hôm ấy, Tần Ninh cảm giác chóp mũi hơi ngứa, chậm rãi mở mắt ra thì thấy Vân Sương Nhi đang ghé vào trong lòng, ngón tay vân vê hai sợi tóc, nhẹ nhàng gãi chóp mũi của hắn.

"Tỉnh rồi?"

Vân Sương Nhi mỉm cười, thanh thuần động lòng người.

"Sao thế?"

Tần Ninh giờ phút này nhẹ nhàng ôm vai Vân Sương Nhi, khẽ cười nói.

"Hình như có người đến, nhưng đã bị đồ đệ cưng của chàng ngăn lại".

Tần Ninh ngồi dậy, duỗi lưng mỏi, cười nói: "Thanh Minh cũng gần ổn định rồi, chúng ta cũng có thể lên đường thôi!"

Vân Sương Nhi nói: "Ta cũng muốn ở lại nơi đây".

"Sao?"

"Có vẻ như dạo này Hỗn Độn Nguyên Sinh Quyết đang đến một tầng cửa ải nữa, ta cũng cần phải bế quan xung kích".

"Dù sao chàng cũng ở trong thánh vực Thiên Hồng, có thể trở về bất cứ lúc nào mà!"

Vân Sương Nhi khẽ cười nói.

"Nàng không ở bên cạnh ta, ta rất cô đơn đấy!"

Tần Ninh thất vọng nói.

"Chàng sẽ không đâu!"

Vân Sương Nhi cười nói: "Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa biết được tin tức của Viên Viên và Tân Nguyệt, còn cả đồ đệ Lý Nhàn Ngư của chàng, cùng với Tiên Hàm và U Tiêu Tiêu..."

Nghe đến lời này, Tần Ninh xoa trán.

"Có lẽ mấy người bọn họ không ở trong Thanh Châu đâu".

"Nhưng chuyện lần này bị truyền ra, nếu bọn họ đều ở trong Thanh Châu thì sẽ nhận được tin, còn không..."

Vậy thật đúng là phiền phức!

Tuy nói hắn đang làm rùm beng khắp Thanh Châu lên.

Nhưng trên thực tế, Tề Châu, Diệp Châu, U Châu, Yến Châu cùng với những nơi khác của thánh vực Thiên Hồng chưa chắc đã biết đến.

Nếu mấy người ở các địa vực khác... Khả năng cũng sẽ khá là phiền toái.

Trừ Cốc Tân Nguyệt không cần lo lắng ra thì bốn người U Tiêu Tiêu, Tiên Hàm, cùng với Lý Nhàn Ngư, Diệp Viên Viên đúng là khiến cho hắn không yên lòng…

"Giờ nàng muốn ở lại, ta cô độc lên đường, vậy ta đành tranh thủ lúc này xả hết sức mạnh hồng hoang trong cơ thể thôi!"

Tần Ninh nói xong thì nhào tới…

"Bọn họ còn đang chờ chàng kia!"

"Chờ đi, chính sự quan trọng!"

"..."

Mặt trời lên cao hẳn thì mới thấy Tần Ninh khoác đồ trắng ung dung xuất hiện.

Thạch Cảm Đương giờ phút này đi lên phía trước, chắp tay cười nói: "Sư tôn, là Tấn Triết cùng Nhan Như Họa tới hỏi người khi nào thì đi!"

"Và nên xử lý tiểu vương gia Tề Bác như thế nào nữa!"

Tần Ninh mở miệng nói: "Thanh Minh giờ sao rồi?"

"Đã làm tốt các mặt rồi, Thanh Vân sư huynh làm việc mà người còn phải lo sao?"

Tần Ninh gật đầu.

Nhìn dáng vẻ nịnh hót của Thạch Cảm Đương, Tần Ninh thầm nói: "Ngươi như này là định làm gì đây?"

"Nào có..."

"Nhãi con, nuốt Tịnh Ma Châu Đan do Thiên Thánh nhị phẩm ngưng tụ, lại có Thánh Vương hồn phách giúp ngươi ngưng hồn tụ phách mà giờ mới đến Địa Thánh tứ phách, có biết xấu hổ hay không?"

Lời này vừa nói ra, Thạch Cảm Đương sững sờ tại chỗ.

Đột phá! Hắn ta đột phá đến Địa Thánh tứ phách, còn đang muốn cho sư tôn bất ngờ kia mà.

Hay lắm.

Đã không bất ngờ mà lại còn bị mắng một trận.

"Thằng cha Dương Thanh Vân kia mới đến Địa Thánh nhị phách kìa..."

"Gọi sư huynh!"

"Thanh Vân sư huynh...", Thạch Cảm Đương run rẩy nói.

"Ta đây!"

Mà ngay tại giờ phút này, một tiếng trả lời vang lên.

Dương Thanh Vân mặc kình phục màu xanh, cất bước đi tới.

Dung mạo vốn ba bốn mươi tuổi giờ này nhìn như mười chín tuổi, tuấn tú phi phàm nhưng vẫn thành thục ổn trọng.

"Chơi đểu ta, vô liêm sỉ".

Dương Thanh Vân nghe vậy, cười nói: "Ta vốn chính là sư huynh của ngươi, chơi đểu ngươi cái gì?"

"Không chỉ là hiện tại, về sau tất cả các sư đệ đều phải gọi ta một tiếng đại sư huynh".

Dương Thanh Vân cười nói: "Không nhìn thực lực mà nhìn địa vị!"

"Dừng cho ta!"

Tần Ninh nhìn hai người, lắc đầu.

"Làm xong mọi chuyện rồi chứ?"

Dương Thanh Vân nghe vậy, gật đầu nói: "Có mặt mũi của sư tôn nên đương nhiên là dễ làm".

"Bốn người Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Cơ, Phong Nhất Vĩ kia coi như nghe lời, hơn nữa sư tôn lại uy nghiêm cái thế!"

"Dương Nhất sơn chủ cùng Hiên Viên Hương Nhi cũng rất là hợp tác".

"Thanh Châu hỗn loạn mười mấy vạn năm như thế, sư tôn xuất mã đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì!"

Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Hắn cũng thích được nịnh mà!

"Ngươi cất kỹ thanh kiếm này đi!"

Tần Ninh lấy trọng kiếm Vạn Quân ra, nói.

"Sư tôn..."

"Trọng kiếm Vạn Quân có tính chất phi phàm, ngươi không thích hợp dùng".

Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy tháng nay, ta đã dung nhập sức mạnh của song hồn long phượng để phong cấm, ngươi mang theo cũng có thể phòng ngừa Thiên Thánh đánh lén!"

"Nếu phong cấm bị phá vỡ, ta sẽ nhận được tin ngay. Ngươi lúc ấy chỉ cần tránh Thiên Thánh đánh lén, chạy trốn tới nơi an toàn, ta sẽ lập tức trở về".

Thạch Cảm Đương nghe vậy, nhịn không được nói: "Chống lại Thiên Thánh tập kích? Chống được bao nhiêu lần vậy?"

"Một lần!"

Thạch Cảm Đương nhịn không được nói: "Vậy còn con?"

"Sư tôn, lần này con không đi đâu, con phải bế quan tu hành".

Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, cười nói: "Vậy thì tốt quá, ngươi và Thanh Vân ở cùng một chỗ, Sương Nhi cũng sẽ ở lại, ta nghĩ ba người các ngươi cũng sẽ nhanh chóng đột phá đến Thiên Thánh thôi".

"Đạt được Thiên Thánh thì cũng coi như đứng vững được ở Thanh Châu".

Dương Thanh Vân cùng Thạch Cảm Đương gật đầu.

Tần Ninh lần nữa nói: “Bảo sáu người bọn họ lần lượt tới gặp ta đi!"

"Ặc..."

"Làm sao?"

Dương Thanh Vân nói: "Sư tôn, không cần đâu?"

"Cần!"

Tần Ninh kiên định nói: "Sáu người này là mấu chốt, ta không muốn sau khi mình rời đi thì sẽ xảy ra sai sót!”

Dương Thanh Vân gật đầu.

Hắn biết, năm đó Tần Ninh bởi vì tự tin mà khiến cho Tần Hâm Hâm mất mạng trong tay người khác, chuyện này đã trở thành khúc mắc trong lòng Tần Ninh.

Cho nên hắn không hi vọng chuyện như thế lại xảy ra lần nữa.

Không bao lâu sau, Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Cơ, Phong Nhất Vĩ, Hiên Viên Hương Nhi, Dương Nhất sơn chủ lần lượt xuất hiện.

Tần Ninh ở trong lầu các, sáu người đi vào theo thứ tự.

Giờ khắc này, Thạch Cảm Đương thở dài nói: "Giống hệt như khi ngươi còn là sư phụ ta, lôi kéo đám sư huynh sư đệ chúng ta đến, lần lượt dạy bảo..."

Dương Thanh Vân lườm Thạch Cảm Đương một cái, từ từ nói: "Ngớ ngẩn!"

"Ôi, ngươi bây giờ là sư huynh của ta chứ không phải sư tôn nữa đâu, thế mà còn mắng ta?"

Thạch Cảm Đương không phục nói.

"Mắng ngươi thì sao? Không đúng à?"

Dương Thanh Vân nhịn không được nói: "Ngươi cho rằng sư tôn đang làm chuyện gì? Tâm sự chắc?"
Chương 1725: Ban ơn thị uy

Thạch Cảm Đương nghe đến lời này thì hơi sững sờ.

"Trong cuộc chiến trước đó, sư tôn thể hiện ra hực lực siêu mạnh của bản thân, chấn nhiếp sáu người này".

"Mà bây giờ, sư tôn muốn thể hiện ra năng lực của mình".

"Nói cho sáu người bọn họ biết, xây dựng Thanh Minh, để ta dẫn đầu, tương lai sẽ là tiền đồ vô lượng...", Dương Thanh Vân nghiêm túc nói.

Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương cũng hiểu ra.

"Có lý nhỉ!"

Ông...

Thạch Cảm Đương vừa dứt lời thì có một khí tức mạnh mẽ phóng ra từ phía lầu các.

Uy áp khủng bố đó càn quét ra, tạo cho người ta một cảm giác giống như thiên địa này bị giam cầm trong chốc lát.

Có người đột phá!

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương cùng Dương Thanh Vân sững sờ.

Lý Tiêu Vân! Người đầu tiên đi vào chính là Lý Tiêu Vân.

Mà Lý Tiêu Vân lại đột phá.

Giờ khắc này, mọi người đều kinh hãi không thôi.

"Ha ha ha...", một tiếng cười ha ha vang lên, Lý Tiêu Vân bước chân ra, vẻ mặt như gió xuân, chắp tay về phía lầu các: "Đa tạ Tần Ninh công tử, Lý Tiêu Vân nhất định sẽ cống hiến hết mình cho Thanh Minh!"

Vẻ mặt Lý Tiêu Vân giờ phút này tràn đầy kích động.

Tần Ninh... Yêu nghiệt! Thật sự là yêu nghiệt! Địa Thánh tứ phách chém giết Địa Thánh thất phách, chém giết Thiên Thánh nhị phẩm...

Mà kẻ này vô cùng hiểu rõ con đường tu hành, thậm chí... còn sâu sắc hơn cả ông ta.

Chỉ sau vài câu chỉ điểm, vài câu dẫn đạo mà đã khiến cho ông ta đang kẹt ở Thiên Thánh nhất phẩm có thể dễ dàng vượt qua, thành tựu Thiên Thánh nhị phẩm.

Không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng mọi chuyện đã phát sinh ở ngay trước mặt ông ta.

Phát sinh ngay trên người ông ta!

Hai người Hiên Viên Lương Tùng, Khâu Vân Cơ giờ khắc này đều mang ánh mắt kinh hãi.

Kẻ ngu cũng biết là có chuyện gì xảy ra.

Tần Ninh vừa ban ơn lại vừa thị uy, là muốn bọn họ trung thành phụng dưỡng Dương Thanh Vân.

Giờ khắc này, năm người còn lại tràn đầy chờ mong...

Đến cuối ngày, sáu người đều được Tần Ninh chỉ điểm, thu hoạch không ít.

Mà Dương Nhất sơn chủ thì lập tức bế quan.

Ông ta cũng muốn đột phá.

Đột phá từ Địa Thánh đến Thiên Thánh! Mặt trời lặn phía Tây, một điểm sáng cuối cùng vẫn chưa chịu rời xa mặt đất.

Bên trong Thanh Minh, trên một tòa lầu các, gương mặt tuấn tú của Tấn Triết có hơi hồng hào.

Mà một bên khác, Nhan Như Họa cười nhạo nói: "Tấn Triết, ngươi thế này sao được, tửu lượng kém quá đi…”

"Gọi sư tôn, gọi ta là sư tôn".

"Xì!"

Nhan Như Họa khẽ nói: "Thánh Thú tông chúng ta mỗi đời một đệ tử. Ngươi đáng ra chỉ là sư huynh của ta mà thôi, đừng có coi bản thân là sư phụ hợp pháp của ta!"

"Dừng!"

Tấn Triết hùng hổ nói: "Xét về uống rượu, ta không bằng ngươi, nhưng nếu xét về chuyện nam nữ, ngươi là cái thá gì?"

Nhan Như Họa mắng: "Đó là bởi vì ta là phụ nữ!"

"Cũng phải nhỉ..."

Hai người giờ phút này hai mặt nhìn nhau.

Tấn Triết nhìn chung quanh, nói: "Cái tên Tần Ninh kia đáng tin không? Ta luôn cảm giác kẻ này rất thần bí".

"Đúng là rất thần bí!"

Nhan Như Họa cau mày nói: "Cái tên này có vẻ hiểu rất rõ về Thánh Ngự Thiên Quyết của Thánh Thú tông chúng ta..."

"Hơn nữa còn dạy bảo ta nữa!"

"Thánh Ngự Thiên Quyết không phải là bí mật bất truyền của Thánh Thú tông chúng ta hay sao? Hay là ngươi có hôm nào vui vẻ quá nên đã tiết lộ cho cô gái hồng trần nào rồi?"

Tấn Triết lập tức nhổ nước bọt, mắng: "Ta không có ngu đâu nhé, ngươi ấy, suốt ngày uống say, hay chính ngươi là người nói ra?"

"Xéo đi!"

Nhan Như Họa tiếp tục nói: "Hơn nữa vẫn còn một điểm".

"Cái tên này một hai đòi gặp sư tổ, nói cái gì mà không gặp được thì bảo ta chuyển lời, là hai chữ... Thiên Ngự, ặc, là Thiên Ngự hay là Ngự Thiên gì đó ta quên rồi... Lát hỏi lại sau!"

Tấn Triết nghe đến đây thì cũng mơ hồ không rõ.

Ý này là sao?

Hắn ta cũng không biết!

"Dù sao thì cái tên Tần Ninh này rất kỳ lạ".

Tấn Triết tiếp tục nói: "Thôi để sư huynh đời thứ sáu kiểm tra đi!"

"Không phải là sư tôn đời thứ sáu sao?"

"Ngươi cũng không gọi ta là sư tôn, vì sao ta phải gọi hắn ta là sư tôn?"

"..."

Tấn Triết nói tiếp: "Cái lão già Giản Bác khốn kiếp kia chắc chắn là đang đắm chìm trong sòng bạc rồi… Nhưng cũng không biết là đang ở sòng bạc nào!"

"Hơn nữa, bên trong thánh vực Thiên Hồng này, trừ ngũ đại địa Thanh Châu, Diệp Châu, Tề Châu, Yến Châu, U Châu ra thì vẫn còn có một vài nơi đến cả quỷ thần cũng khó lường và những nơi vô cùng huyên náo nữa chứ..."

"Vậy chẳng phải đời thứ năm, đời thứ tư và đời thứ ba càng khó tìm hay sao?"

Nhan Như Họa mặt ủ mày chau nói: "Thánh Thú tông này giải tán đi cho xong!"

"Nếu ngươi để đời thứ nhất cùng đời thứ hai nghe được lời này thì bọn họ sẽ đánh gãy chân ngươi đấy!"

Tấn Triết ấp úng nói: "Đời thứ nhất tìm không thấy sư tổ thì chắc là sẽ trở về thôi, chúng ta còn phải nuôi đám súc sinh ở Thánh Thú tông kia nữa!"

"Đời thứ hai nhìn thấy đời thứ nhất trở về thì sẽ trở về!"

"Đời thứ ba nhìn thấy đời thứ hai trở về cũng không dám không quay về..."

Nhan Như Họa im lặng nói: "Nói cho cùng là tại đời thứ nhất chạy đi đúng không?"

"Không!"

Tấn Triết nghiêm túc nói: "Nói cho cùng, người đáng trách chính là… sư tổ!"

"..."

Một đêm yên bình, không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau.

Bên ngoài Thanh Minh đã có một bảng hiệu to lớn dựng lên sừng sững.

Chỉ là trên bảng hiệu vẫn đang trống không.

Dương Thanh Vân cười nói: "Sư tôn viết đi ạ!"

Tần Ninh nghe vậy thì phi thân lên, bàn tay vung lên, kiếm khí ngưng tụ, khắc lên ngọc thạch.

Hai chữ Thanh Minh cao tới trăm mét, hai chữ viết uốn lượn như nước chảy mây trôi.

Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, toát mồ hôi nói: "Vẫn ngoáy như trước nhỉ..."

Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, không có nói nhiều.

"Sương Nhi, Thạch Đầu, Thanh Vân, ba người cần tu hành chăm chỉ hơn. Hy vọng lần sau gặp lại, các ngươi đều đã là Thiên Thánh!"

Tần Ninh dặn dò.

"Vâng!"

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn Nhan Như Họa cùng Tấn Triết, cười nói: "Làm phiền hai vị dẫn đường đến Thánh Thú tông một chuyến!"

"Không thành vấn đề!"

Tần Ninh nhìn tiểu vương gia Tề Bác một mặt uể oải suy sụp kia, cười nói: "Nếu như tra ra ngươi nói không ngoa, chúng ta sẽ thả ngươi đi, hiện tại thì đi cùng chúng ta đi, ta cũng đang muốn đến Tề Châu nhìn xem..."

Tiểu vương gia Tề Bác khổ sở nói: "Tần công tử, ta thật sự là không có lừa các ngươi mà!"

"Phải điều tra mới biết được!"

Bốn người cùng nhau rời đi.

Mấy người Dương Thanh Vân, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương đưa mắt dõi theo.

Tần Ninh biết, có đôi khi bọn họ cần phải tự đi con đường của mình, nếu hắn một mực ở bên cạnh chỉ dẫn thì cũng không hay.

Còn nữa, ba người đều bất phàm, cũng sẽ không gặp phải sai lầm gì trong tu hành.

Không bao lâu sau, bốn người biến mất khỏi Trung Vực Thanh Châu, một đường đi về phía bắc...

Giữa không trung, bốn người lao vùn vụt.

"Thực lực của ta bị phong cấm hơn phân nửa, có thể tìm tọa kỵ cho ta không?"

Tiểu vương gia Tề Bác đau khổ nói.

"Thứ đàn ông thối tha, cút!"

Giọng nói của Huyền Minh Vương Xà vang lên, mang theo vài phần mềm mại.

"Meo...", Huyết Thánh Văn Miêu trốn ở trong lòng Nhan Như Họa cũng kêu lên ai oán, hiển nhiên là không muốn.

Tần Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Cửu Anh, ngươi đến đi!"

"Được!"

Thân thể Cửu Anh trong nháy mắt tăng vọt đạt chiều cao trăm trượng, chín cái đầu như giao long, toàn thân là lớp vảy màu đỏ bao trùm, nhìn hết sức phấn chấn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom