• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1711-1715

Chương 1711: Hình như sư phụ ta không ở đây

Đám mây bao phủ xung quanh, từng chút từng chút hạ xuống.

Giờ phút này, mọi người đều đưa mắt nhìn qua.

Chỉ thấy bên trên đám mây, ba bóng người xuất hiện.

“Hiên Viên Phong Tồn!”

“Hiên Viên Lương Tùng!”

“Lý Tiêu Vân!”

Giờ phút này, mấy vị cường giả Địa Thánh thốt lên.

Hiên Viên Phong Tồn, năm đó uy danh cái thế, thực lực cũng rất cao! Hiên Viên Lương Tùng, năm đó có thiên phú bình thường, có tài nhưng thành công muộn, ở thánh địa Hiên Viên, trở thành lão tổ cấp bậc Thiên Thánh.

Về phần Lý Tiêu Vân…Năm đó là thiên chi kiêu tử nổi danh Thanh Châu bởi vì yêu thích thánh nữ đời thứ nhất của thánh địa Hiên Viên vậy nên mới tiến vào thánh địa Hiên Viên, đạt được thành tựu cao nhân Thiên Thánh.

Ba người này chính là ba vị lão tổ hiện tại của thánh địa Hiên Viên.

Lúc này, cao nhân Thiên Thánh của Thiên Hạc lâu xuất hiện, cao nhân Thiên Thánh của thánh địa Hiên Viên cũng xuất hiện.

Hiên Viên Phong Tồn nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cho dù là sự tình bên trong Thiên Hạc lâu hay sự việc bên trong thánh địa Hiên Viên thì cũng đều là việc trong nhà của Thanh Châu chúng ta, không cần người ngoài nhúng tay vào?”

“Cánh tay của Đại Nhật Sơn cũng vươn ra quá dài rồi!”

Giờ phút này, sơn chủ Dương Nhất run run nở nụ cười.

Thật tốt, đấu võ Thanh Châu trở thành hội nghị bá chủ Thanh Châu rồi?

Tần Ninh đúng là một kẻ không biết sợ là gì!

“Chuyện nhà mình mà không quản tốt, làm hại đến mọi người, vậy thì phải có người ra mặt quản lý rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía Hiên Viên Phong Tồn, từ từ nói: “Chính ngươi quản lý không tốt, lại cố tình gặp được kẻ thích xen vào việc của người khác như ta đây, ta cứ muốn nhúng tay vào quản!”

“Thực lực không lớn, nhưng lá gan không nhỏ”.

“Thực lực?

Không lớn sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Thánh nữ cũng bị ta giết chết rồi, thực lực này không tồi mà nhỉ?”

Hiên Viên Phong Tồn là cao nhân Thiên Thánh, tất nhiên là vô cùng kiêu ngạo.

Nếu như là Địa Thánh bình thường thì đã sớm quỳ xuống! Nhưng mà Tần Ninh, không phải là Địa Thánh bình thường.

Giờ phút này, Thiên Hạc lão nhân cũng cười nhạt nói: “Nghé con không sợ cọp, xem ra, không thể nói chuyện được rồi!”

“Cọp?

Hai lão bất tử các ngươi, lằng nhà lằng nhằng mãi mới leo lên được vị trí Thiên Thánh, này mà được coi là cọp?

Chẳng qua chỉ là một con chó già kiên trì đến cùng mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, toàn trường trở nên im ắng.

Con chó già…kiên trì đến cùng?

Lời này…Là Tần Ninh nói với hai vị cao nhân Thiên Thánh sao?

Muốn chết hay sao! Nhất thời, Thiên Hạc lão nhân và Hiên Viên Phong Tồn đều sững sờ tại chỗ.

“Ha ha ha ha…”, đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang lên.

Tần Ninh nhìn về phía trước.

Ánh mắt Hiên Viên Phong Tồn đột nhiên trở nên lạnh lùng, tiếng cười cũng dần dần biến mất, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: “Người ta nói Hiên Viên Phong Tồn ta bắt nạt bề dưới, hôm nay, ta đây liền gánh lấy cái danh này, ngươi nhất định phải chết!”

“Giết ta?”

Tần Ninh mỉm cười lạnh nhạt.

“Nhan Như Hoạ, gọi người!”

Tần Ninh mở miệng nói.

Nhan Như Hoạ nghe vậy thì ngẩn người.

Gọi người?

Là ý gì?

Tần Ninh nhìn Nhan Như Hoạ ngẩn người thì tiếp tục nói: “Bảo cô gọi sư phụ Tấn Triết của cô tới!”

“Hả?”

Nhan Như Hoạ sửng sốt, lập tức nói: “Ta…Hắn…”

“Hửm?”

“Từ trước đến nay đều là sư phụ chủ động tìm ra, thời điểm ta cần hắn ta sẽ xuất hiện, bây giờ ta biết gọi hắn ta ra như thế nào?”

“…”, hai người nhìn nhau chằm chằm.

Nhan Như Hoạ gãi gãi đầu, uống một ngụm rượu nói: “Bằng không…Ta thử xem…Gọi gọi?”

“Tấn Triết?”

“Lão sắc lang Tấn Triết?”

“Tấn Triết suy thận?”

“…”, mấy tiếng liên tiếp, âm thanh truyền đi trăm dặm.

Nghe tiếng gọi, Tần Ninh cảm thấy mông lung.

Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng ngẩn người.

Đây…Thật sự là đang gọi sư phụ của mình sao?

Còn có thể xưng hô với sư phụ của mình như vậy sao?

Thạch Cảm Đương không nhịn được nghĩ đến, nếu như chính mình xưng hô như vậy với Tần Ninh, chỉ sợ sẽ bị Tần Ninh đánh chết! Nhan Như Hoạ gọi nửa ngày, nhưng không có người trả lời.

“Ách…”, Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tần Ninh, gãi gãi đầu nói: “Sư phụ ta…hình như không ở đây!”

Nghe được những lời này, Tần Ninh muốn phun ra một ngụm máu tươi.

Không ở đây?

Đi đâu chứ?

“Tấn Triết chính là người như thế, xuất quỷ nhập thần…”, giờ phút này, Tần Ninh lấy tay đỡ trán, vẻ mặt xấu hổ.

Trong Thánh Thú tông, toàn thích cái thú vui gì không biết! Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Ngươi yên tâm, cho dù sư phụ ta không ở đây, ta cũng sẽ cùng ngươi chiến đấu tới cùng!”

“Nếu như ta chết trận, sư phụ ta sẽ báo thù cho ta!”

Lúc này, Tiểu Bạch cũng meo một tiếng, dáng vẻ hung hãn…Tần Ninh đã hoàn toàn mất đi lòng tin.

Một lũ kỳ lạ! Ánh mắt Hiên Viên Phong Tồn lạnh lùng: “Xem ra, người giúp đỡ của ngươi…sợ hãi rồi?”

“Sợ cái đầu ngươi!”

Nhan Như Hoạ hừ một tiếng nói: “Sáu người các ngươi, không đủ cho sư phụ ta đánh!”

“Hừ!”

Hiên Viên Phong Tồn hừ lạnh.

“Tần Ninh, chịu chết đi!”

“Được rồi được rồi!”

Tần Ninh bất đắc dĩ phất tay nói: “Vốn định không cần ta phải ra tay, bây giờ xem ra…vẫn phải tiếp tục ra sức rồi!”

“Ra vẻ cao thâm!”

Khí thế trong cơ thể Hiên Viên Phong Tồn ầm ầm tăng lên, lực lượng bùng nổ mở ra, đùng đùng sát khí.

Cao nhân Thiên Thánh, ra tay là núi sông thay đổi, đất trời rung động.

Thấy một màn như vậy, Tần Ninh cũng chỉ cười nhạt.

“Nhan Như Hoạ?”

Thiên Hạc lão nhân nhìn về phía Nhan Như Hoạ, cười nhạt nói: “Tần Ninh là chủ mưu, còn ngươi là đồng bọn”.

“Thế nào?

Muốn giết ta?”

“Đúng vậy!”

Thiên Hạc lão nhân từng bước bước lên phía trước, khí tức trong cơ thể nở rộ, phóng ra ngoài.

Lực lượng toàn thân bùng nổ, mọi người chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị nghiền ép.

Mà lực áp chế kia còn không phải là nhắm vào bọn họ! Nếu như là phóng thích vào bên ngoài cơ thể bọn họ…uy áp kia làm cho người ta không thể nào thừa nhận nổi! Hai vị Thiên Thánh, đồng thời ra tay với Tần Ninh và Nhan Như Hoạ.

Giờ phút này, trong Thiên Hạc lâu, một đám người nơm nớp lo sợ.

Nhóm Địa Thánh đều rút lui.

Nếu như bị cuốn vào, chết ở nơi này thì thật sự là…không có chỗ để nói rõ lý lẽ! Mà giờ phút này, cách Thiên Hạc lâu mấy trăm dặm, trong một tòa thành trì.

Nơi yên hoa liễu hạng, từ xưa đến nay, hễ là đàn ông đều không thể chống cự lại sức hấp dẫn của nơi này.

Cho dù là võ giả, cũng không phải là người không có cảm xúc và dục vọng! Lúc này, bên trong một toà thật lớn, sương khói mờ ảo.

Tấn Triết giật mình một cái, từ trên giường hoảng sợ ngồi dậy.

Trên giường, ngổn ngang bảy, tám người phụ nữ đang độ xuân sắc, quần áo không chỉnh tề, thân thể lười biếng, dường như có chút mệt mỏi.

Tấn Triết từ trên giường chui ra, đứng ở trong phòng lắc lắc đầu.

“Mẹ nó, ngủ quên!”

Từng bước bước ra, Tấn Triết biến sắc, bước chân phù phiếm.

“Xong rồi, đêm qua chiến đấu với tám người phụ nữ, bây giờ bước đi phù phiếm, sao có thể giúp được đồ đệ của ta?”

“Ai bảo ngươi không biết kiềm chế lại?”

Một âm thanh vang lên từ trong cơ thể Tấn Triết.

“Tiểu Huyền Huyền, nói như thế mà lương tâm ngươi không đau sao?”

Tấn Triết mắng: “Trước kia, lão tử cực kỳ không thích phụ nữ, bây giờ lại ngày ngày đêm đêm không thể rời khỏi phụ nữ, còn không phải là vì ngươi sao?”

“Huyền Minh Vương Xà, thiên tính dâm dục!”

“Cút đi!”

“Xí…”, hai người đấu võ mồm một lát thì một người phụ nữ ở trên giường lười biếng đứng dậy, nhìn về phía Tấn Triết, làm nũng nói: “Tấn Triết công tử, muốn đi sớm như vậy sao?”

Nhìn thấy nàng kia thần thái lười biếng, dáng vẻ xinh đẹp, ánh mắt Tấn Triết trở nên mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng đã muộn, bây giờ đi cũng chậm rồi, đồ đệ ta không phải là đồ ngốc, đánh không lại thì bỏ chạy, dưới Thiên Thánh tam phẩm không ngăn cản được nàng”.

Sau khi an ủi mình một phen, Tấn Triết lại nhào về phía giường…
Chương 1712: Thánh Hồn Vương Tiễn

Lúc này, Nhan Như Hoạ bị Thiên Hạc lão nhân áp chế mọi nơi, đáy lòng đem sư phụ nhà mình mắng một ngàn tám trăm lần.

“Lão rùa già Tấn Triết, càng sống lâu càng ngu ngốc!”

“Lão sắc quỷ Tấn Triết, sớm muộn gì cũng thành quỷ!”

“Tấn Triết…Đồ suy thận, sớm muộn gì cũng bị người ta làm thịt!”

Một câu rồi lại một câu, căn bản là không hề ngừng lại.

Nếu như không phải là có Tiểu Bạch bên cạnh thì cho dù cô ta có là Địa Thánh đỉnh phong, cũng không chống đỡ được trước áp lực của Thiên Hạc lão nhân.

Lão già này không phải là Thiên Thánh nhất phẩm, mà là nhị phẩm.

Thiên Thánh nhất phẩm đã vô cùng trâu bò, càng đừng nói đến nhị phẩm!

Nhan Như Hoạ quay người, nhìn về phía Tần Ninh ở bên kia.

Giờ phút này, Tần Ninh cũng bị Hiên Viên Phong Tồn áp chế.

Thấy một màn như vậy, Nhan Như Hoạ không nhịn được mắn: “Lão già Tấn Triết kia…Ngày mai về trời đi…”

Lúc này, Thiên Hạc lão nhân ra tay nhưng trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Thiên Thánh là gì?

Lực dung hợp của tam hồn thất phách!

Địa Thánh sẽ bị áp chế tuyệt đối.

Nhưng mà Nhan Như Họa mang theo Huyết Thánh Văn Miêu này, vậy mà có thể cứng rắn chống lại công kích và áp chế của ông ta.

Ông ta chính là Thiên Thánh nhị phẩm!

Cho dù là mấy người Thương Long Chấn, sơn chủ Dương Nhất, Khâu Học Nghị cũng không thể nào chống đỡ được.

Nhan Như Hoạ này, rốt cuộc là có lai lịch gì?

Mà lúc này, Hiên Viên Phong Tồn đang từng bước ép sát Tần Ninh, lực lượng áp chế Tần Ninh bùng nổ.

Cảnh giới Địa Thánh tam phách, chống lại Thiên Thánh nhị phẩm, chênh lệch lớn đến mức nào?

Tần Ninh chắc chắn phải chết!

Hiên Viên Phong Tồn cần duy trì sự uy nghiêm và mặt mũi của thánh địa Hiên Viên!

“Chịu chết đi!”

Một tiếng quát chói tai vang lên, Hiên Viên Phong Tồn tung ra một chưởng.

Một chưởng này khác xa với lực bùng nổ của Địa Thánh.

Cảnh giới Địa Thánh, hoặc là phóng thích hồn lực, hoặc là phóng thích phách lực, kết hợp cùng với thánh lực, nghiền ép đối thủ.

Nhưng mà cao nhân Thiên Thánh phóng thích lực hồn phách.

Hồn lực cùng phách lực, dung hợp lại với nhau, tạo thành lực hồn phách, kết hợp với thánh lực, nghiền ép đối thủ.

Ầm…

Chưởng ấn hạ xuống.

Tiếng gầm rú vang lên, cơ thể Tần Ninh từ không trung ngã xuống, vẽ thành một đường sáng trắng, ầm một tiếng, đập xuống đất.

Mặt đất cứng rắn lập tức xuất hiện một vết nứt có đường kính trăm mét, dần dần lan rộng, nứt toác trên mặt đất.

Lúc này, khóe miệng Tần Ninh xuất hiện chút máu, chảy xuôi xuống…

“Tần Ninh!”

“Sư tôn!”

Thạch Cảm Đương và Sương Vân Nhi biến sắc.

Cao nhân Thiên Thánh!

Quá mạnh mẽ.

So với Địa Thánh, Thiên Thánh là một bước lột xác.

Tại vùng đất Thanh Châu này, Thiên Thánh là sự tồn tại vô địch.

Cao nhân Thiên Thánh, cũng không phải chỉ là một cái hư danh.

Thánh Nhân kiêu ngạo trên cao.

Đây chính là Thiên Thánh!

Giờ phút này, Hiên Viên Phong Tồn nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng.

“Thánh nữ thánh địa Hiên Viên chúng ta, há có thể để cho ngươi quyết định?”, Hiên Viên Phong Tồn hờ hững nói: “Thánh nữ là người đứng đầu thánh địa Hiên Viên, cho dù có mắc sai lầm thì cũng phải do thánh địa Hiên Viên chúng ta xử lý!”

Lúc này, nhóm võ giả của thánh địa Hiên Viên đều cảm thấy hãnh diện.

Hiên Viên Thanh Sương bị Tần Ninh giết, bọn họ mất hết mặt mũi, không ngóc đầu dậy nổi.

Nhưng mà bây giờ, nhóm lão tổ Thiên Thánh đã ra tay.

Tần Ninh còn tiếp tục làm loạn nữa?

Chính là muốn chết!

Đối mặt với Thiên Thánh, Tần Ninh không có khả năng xoay chuyển đất trời!

Giờ phút này, Tần Ninh chậm rãi đứng dậy, xoa xoa máu tươi ở khoé miệng, hắn nở nụ cười.

Ánh mắt Hiên Viên Phong Tồn lạnh lùng nghiêm nghị.

“Ngươi cười cái gì?”

“Cười ngươi ngu ngốc”.

Tần Ninh hừ một tiếng nói: “Trong thánh địa Hiên Viên, xuất hiện Ma tộc, thánh nữ lại bao che, ta giết không sai!”

“Cái lão già nhà ngươi còn muốn tiếp tục bao che, thì ta tiếp tục giết!”

Lúc này, sắc mặt Tần Ninh dần dần trở nên lạnh lùng.

“Cái lão già kia, nhẫn nhịn mấy vạn năm, miễn cưỡng trở thành cao nhân Thiên Thánh, thực sự cho rằng mình là cao nhân Thiên Thánh rồi?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hiên Viên Phong Tồn như ánh mặt trời chói chang, thiêu đốt Tần Ninh.

“Cút đi!”

Một lời vừa dứt, bên ngoài thân thể Tần Ninh ngưng tụ từng cỗ khí tức.

Thể Thánh Đế Đại Hoang!

Cửu Phẩm Thánh Quyết!

Thể Thánh Đế Đại Hoang chia thành thất quyết.

Vừa dứt lời, bên ngoài thân thể Tần Ninh, thánh khí ngưng tụ thành Vương Khải.

Đây là quyết thứ nhất của Thể Thánh Đế Đại Hoang.

Theo thánh khí ngưng tụ thành Thánh Khải, trong lúc hào quang tàn sát bừa bãi, bên ngoài bề mặt của thánh khải xuất hiện hình dáng long phượng, quấn quanh thân áo giáp.

“Lão bất tử, bắn chết ngươi!”

Thần thái dữ tợn, Tần Ninh nắm chặt tay.

Hồn lực, phách lực, thánh lực, ba thứ hợp nhất.

Thể Thánh Đế Đại Hoang quyết thứ nhất!

Thánh Hồn Vương Tiễn!

Chớp mắt, theo hai bàn tay nắm chặt của Tần Ninh, ba lực hợp nhất, một mũi tên xuất hiện trong tay Tần Ninh.

Mũi tên kia dài ước chừng một thước, toàn thân ẩn chứa hơi thở của hồng hoang, cường thế, áp bách khiếp người, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

“Bắn chết ngươi!”

Một câu vừa dứt, Tần Ninh cầm lấy mũi tên trong tay, ném ra giống như ném đá, Thánh Hồn Vương Tiễn trực tiếp bị ném ra.

Vút…

Trong thời gian nháy mắt, đất trời bộc phát ra từng tiếng xé gió chói tai.

Một tiếng ầm vang lên, khiến cho tất cả Địa Thánh ở đây đều không nhịn được mà che hai tai lại.

Âm thanh chói tai kia giống như là hàng vạn vật nặng cắt qua không khí, phát ra âm thanh bén nhọn.

Hiên Viên Phong Tồn thấy một màn như vậy thì hừ một tiếng.

Ông ta tung ra một chưởng, chưởng ấn lần nữa hạ xuống, muốn trực tiếp bắt lấy Vương Tiễn.

Một tiếng vù đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt, Vương Tiễn xuyên qua chưởng ấn, xuyên thấu qua bàn tay của Hiên Viên Phong Tồn, máu tươi lập tức bắn ra.

Mà Vương Tiễn kia vẫn không giảm tốc độ, hướng thẳng về phía đầu của Hiên Viên Phong Tồn.

Giờ phút này, búi tóc trên đỉnh đầu Hiên Viên Phong Tồn nháy mắt bộc phát ra vòng hào quang màu vàng, bảo vệ đầu ông ta.

Keng một tiếng, giống như là hai thanh trường thương va chạm.

Hào quang màu vàng dần dần tản ra, thân hình Hiên Viên Phong Tồn liên tục lùi lại.

Mà lúc này, nhìn kỹ lại mới thấy, trên trán Hiên Viên Phong Tồn có vết máu, tí tách chảy ra một giọt máu tươi.

Trong chớp mắt, trong ngoài Thiên Hạc lâu yên tĩnh không tiếng động.

Một vị Thiên Thánh nhị phẩm, bị…bị thương!

Lúc này, ai nấy đều thấy được, Hiên Viên Phong Tồn vẫn chưa đặt chiêu thức công kích thứ nhất này của Tần Ninh vào trong lòng.

Nhưng mà, cho dù là vậy.

Tần Ninh bùng nổ khủng bố, dường như là suýt chút nữa đã lấy đi tính mạng của Hiên Viên Phong Tồn.

Trong không gian yên tĩnh, ngón tay của Hiên Viên Phong Tồn nhẹ nhàng quẹt qua trán, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh mang theo vài phần cay nghiệt.

“Ngươi…chọc giận ta!”

Thanh âm còn mang theo vài phần khiếp sợ, Hiên Viên Phong Tồn phẫn nộ nói.

“Chọc giận ngươi?”, Tần Ninh nhìn vết máu ở cổ tay áo, hờ hững nói: “Vừa rồi, ngươi đã chọc giận ta rồi!”

Hiên Viên Phong Tồn hừ một tiếng rồi từng bước bước lên phía trước.

“Hiên Viên quyết, Trảm Thiên!”

Trong phút chốc, một tay của Hiên Viên Phong Tồn chém xuống, bên ngoài bàn tay bao phủ bởi đao phong, trực tiếp bổ về phía Tần Ninh.

Giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh lạnh lùng.

“Thánh Hồn Vương Tiễn!”

Mũi tên lại xuất hiện.

Được Tần Ninh nắm trong tay.

Tần Ninh giống như trở thành một chiếc cung, bộc phát ra một cỗ sức mạnh, bắn mũi tên ra trong nháy mắt.

Vút…

Lại một âm thanh chói tai vang lên.

Lúc này, Hiên Viên Phong Tồn đã tức giận, tất nhiên là sẽ dùng toàn lực để đối phó.

Mà Tần Ninh cũng không hề nương tay!

Hai bóng người nháy mắt đã giao chiến.

Một tiếng ầm vang lên.

Âm thanh bùng nổ truyền đến, bên trong Thiên Hạc lâu, một luồng sáng quét qua, bao phủ vạn mét xung quanh.

“Lui, toàn bộ rút lui!”

Tiếng gầm gừ vang lên.

Các vị Địa Thánh, Thánh Nhân, Hoá Thánh, Hư Thánh, không ngừng rút lui…

Chỉ là một vài người có tốc độ chậm chạp, bị ánh sáng bao phủ, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chương 1713: Dùng đại chiêu làm chiêu thức tấn công bình thường

Lúc này, trong Thiên Hạc lâu, bộc phát ra hào quang cao vạn mét, làm cho người ta cảm nhận được một loại khí tức mạnh mẽ, cực kỳ bá đạo.

Tất cả mọi người nhìn quả cầu ánh sáng kia càn quét.

Tiếng gầm rú liên tục không ngừng nghỉ dần dần chấm dứt.

Tới cuối cùng, thật lâu sau đó, tiếng gầm rú làm cho người ta đinh tai nhức óc kia vẫn chưa tiêu tán.

Dần dần, hai bóng người xuất hiện giữa không trung.

Tần Ninh và Hiên Viên Phong Tồn.

Lúc này, xung quanh hai người, trong phạm vi vạn mét, mặt đất sụp đổ, các lầu các biến thành phế tích.

Còn có không ít thi thể, máu tươi chảy không ngừng.

Trong vạn thước đó, chỉ có duy nhất hai người bình yên đứng đó.

Thiên Thánh giận dữ, trăm vạn thi thể ngã xuống.

Đây là sự khủng bố của cao nhân Thiên Thánh.

Nhưng mà Tần Ninh trước mắt làm cho người ta có cảm giác còn khủng bố hơn so với Thiên Thánh.

Một vị Địa Thánh tam phách mà có thể chiến đấu không phân cao thấp với một vị Thiên Thánh nhị phẩm, như thế này còn không khủng bố hay sao?

Giờ phút này, Thiên Thánh Lý Tiêu Vân và Thiên Thánh Hiên Viên Lương Tùng của thánh địa Hiên đều mang vẻ hoảng sợ.

Thực lực của Hiên Viên Phong Tồn không chỉ gấp đôi thực lực của bọn họ.

Thế mà bây giờ…Lại không thể bắt được Tần Ninh.

Nếu đổi lại là bọn họ…Chỉ sợ sẽ rơi vào thế yếu?

Phải không?

Hiện tại, hai người cũng không dám khẳng định.

Lúc này, sắc mặt Hiên Viên Phong Tồn lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Còn chưa chết?

Vẫn chưa chết!

Người này chỉ là cảnh giới Địa Thánh tam phách, phách lực cũng chưa viên mãn, tại sao có thể bộc phát được sức mạnh nghịch thiên như vậy?

Điều này căn bản là không có khả năng.

“Xem ra, ngươi càng giống Ma tộc hơn”, Hiên Viên Phong Tồn lạnh lùng nói.

“Ta là Ma tộc? Ta là tên ngốc hay sao? Giết người trong nhà?”, Tần Ninh lạnh nhạt cười nói: “Lão già kia, ta nói cho mà biết, cái loại miễn cưỡng đến được Thiên Thánh như ngươi, đến mười người ta giết mười người”.

“Ngông cuồng tự đại!”

Hiên Viên Phong Tồn cười nhạo nói: “Cái loại bùng nổ này của ngươi quả thực là rất mạnh, nhưng ta muốn nhìn xem, ngươi có thể bùng nổ được bao nhiêu!”

“Ngươi cần bao nhiêu, ta bùng nổ bấy nhiêu”.

Vừa dứt lời, trong tay Tần Ninh tiếp tục ngưng tụ Thánh Hồn Vương Tiễn.

Lúc này, sắc mặt Hiên Viên Phong Tồn trở nên khó coi.

Sắc mặt của mấy vị cao nhân Thiên Thánh Lý Tiêu Vân, Hiên Viên Lương Tùng cùng Khâu Vân Ki, Phong Nhất Vĩ đều trở nên kỳ quái.

Kẻ này…

Không phải là người!

Một tiễn phóng ra.

Một tiếng ầm vang lên.

Âm thanh nổ vỡ khiến cho sắc mặt mọi người ở đây lập tức thay đổi.

Mũi tên thứ ba!

Đây chắc hẳn là con bài chưa lật của Tần Ninh!

Thánh quyết có thể chống lại một vị Thiên Thánh nhị phẩm, hẳn là con bài chưa lật của Tần Ninh?

Nhưng mà, đã có ai gặp được tình huống, có người xem con bài chưa lật của mình giống như nắm đấm, thi triển hết lần này đến lần khác chưa?

Dùng đại chiêu làm chiêu thức tấn công bình thường!

Giờ phút này, Tần Ninh làm cho người ra có cảm giác là như thế.

“Muốn ngươi chết, ngươi dám sống sao?”

Tần Ninh vừa dứt lời, sát khí đã đùng đùng kéo đến.

Ầm…

Âm thanh nổ tung kịch liệt vang lên.

Trong khi âm thanh truyền đến, lực lượng toàn thân Tần Ninh bùng nổ.

Thánh Khí Vương Khải!

Thánh Hồn Vương Tiễn.

Đây chính là điểm bá đạo của Thể Thánh Đế Đại Hoang.

Không cần thể hiện ra đủ loại chiêu thức.

Mỗi tầng một quyết, nhưng là một quyết vô cùng bá đạo.

“Một mũi không đủ, vậy ta cho ngươi mười mũi, tám mũi, ngươi chịu đựng được sao?”

Thân thể Tần Ninh bay lên cao, mũi tên thứ nhất được bắn ra, mũi tên thứ hai cũng phóng ra ngay sau đó.

Sát khí đùng đùng làm cho người ta có cảm giác như đang phóng thích ra hàng vạn kiếm khí bàng bạc.

Mũi tên thứ ba…

Mũi tên thứ tư…

Lúc này, Tần Ninh ném ra hết mũi tên này đến mũi tên khác.

Mà Hiên Viên Phong Tồn phải đỡ lấy từng mũi tên nối tiếp mũi tên.

Hiện giờ, trong Thiên Hạc lâu chướng khí mù mịt.

Mặt đất gồ ghề, dao động sau khi bùng nổ thánh lực còn chưa tiêu tan.

Những tòa cung điện đã sớm tan thành mây khói, biến thành phế tích.

Rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này, Tần Ninh nhìn Hiên Viên Phong Tồn ở trước mặt.

Hiên Viên Phong Tồn thở hổn hển, bây giờ đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo của kẻ bề trên như lúc mới xuất hiện, thân thể hơi còng xuống, ánh mắt cũng dần ảm đạm đi.

“Phong Tồn!”

“Phong Tồn!”

Hai người Lý Tiêu Vân và Hiên Viên Lương Tùng đi đến trước người Hiên Viên Phong Tồn, cẩn thận nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Trước mắt, có vẻ như Hiên Viên Phong Tồn không thể chống đỡ nổi nữa, mà Tần Ninh…dường như không sao cả.

Trong lòng hai người kinh ngạc, cũng cảm thấy khó hiểu.

“Sao vậy?”

Hiên Viên Phong Tồn nghe được Lý Tiêu Vân hỏi thì chậm rãi nói: “Thánh lực trong cơ thể kẻ này kéo dài không dứt, rất kỳ quái, hơn nữa, hồn lực và phách lực cũng cực kỳ cường đại…”

“Chưa dung hợp hồn lực và phách lực nhưng lại không yếu hơn ta khi dung hợp hồn lực và phách lực”.

“Cái gì!”

Hiên Viên Lương Tùng nghe được những lời này thì vô cùng kinh hãi.

Sao có thể như vậy!

Một vị Thiên Thánh nhị phẩm, tam hồn thất phách, đã dung hợp lần thứ hai, lực hồn phách tăng lên gấp đôi.

Thiên Thánh là gì?

Thiên Thánh chính là quá trình dung hợp ba hồn lực và bảy phách lực.

Mà quá trình này cần mười lần.

Bởi vậy Thiên Thánh mới được phân chia thành mười phẩm.

Mỗi một lần chồng lên, sự dung hợp của hồn lực và phách lực lại tăng thêm một lần, sức bật cũng mạnh hơn.

Thiên Thánh thập phẩm!

Tam hồn thất phách được chồng lên nhau mười lần, lưc hồn phách hoàn toàn được dung hợp, đủ để được xưng là lực hồn phách chân chính.

Hồn lực và phách lực có bản chất khác nhau.

Nhưng sau khi dung hợp hoàn toàn, hai bên lại không có sự khác biệt.

Giống như là hai nguồn sức mạnh chồng lên nhau, hợp thành một loại lực lượng.

Mà quá trình hội tụ này chính là quá trình trở nên cường đại.

Biến chất!

Cho nên, giữa Địa Thánh và Thiên Thánh có chênh lệch rất lớn.

Nhưng theo như Hiên Viên Phong Tồn nói, hồn lực và phách lực của Tần Ninh bùng nổ, vậy mà lại tương đương với Thiên Thánh nhị phẩm.

Điều này dường như là không thể nào tưởng tượng được.

Giờ phút này, Lý Tiêu Vân cùng Hiên Viên Lương Tùng nhìn về phía Tần Ninh.

Hiên Viên Lương Tùng không nhịn được nói: “Có lẽ kẻ này cũng đã tới cực hạn, Tiêu Vân, hai người chúng ta bắt lấy hắn!”

“Được!”

Tuy rằng nói như thế này rất mất mặt, nhưng không thể không làm.

Giờ phút này, hai người giết tới.

Tần Ninh nhìn hai người đang lao tới, mỉm cười nói: “Thiên Thánh nhị phẩm không được thì nhất phẩm sẽ được sao?”

“Để xem các ngươi có thể kiên trì được bao lâu”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh nâng hai tay lên.

Không lâu sau, chỉ thấy bên trong bàn tay hắn, từng luồng thánh lực, hồn lực, phách lực hội tụ lại, hoá thành một mũi tên.

Mẹ nó!

Vẫn còn!

Lý Tiêu Vân và Hiên Viên Lương Tùng không nhịn được mà chửi mẹ nó trong lòng.

Trong cơ thể người này ẩn chứa toàn thánh mạch sao?

Thánh lực cuồn cuộn không dứt.

Giống như là vĩnh viễn không có điểm cuối!

Hai mũi tên bắn ra trong nháy mắt.

Hai vị Thiên Thánh ra sức chống cự.

Thế nhưng, đợt thứ nhất kết thúc, lại đến đợt thứ hai, thứ ba.

Lúc này, Tần Ninh giống như là ném tên đến nghiện.

Một mũi nối tiếp một mũi.

Võ giả bốn phía cảm thấy hoa cả mắt.

Một số người hiểu chuyện còn có cảm giác…như là đang…xem gánh xiếc!

Tần Ninh tựa như là người ném đĩa, mà hai người Hiên Viên Lương Tùng và Lý Tiêu Vân chính là hai con khỉ bắt đĩa.

Cảm giác thật buồn cười.

Nhưng mà ai cũng biết, nếu như không bắt được mũi tên kia, sẽ bị nó làm cho bị thương nặng.

Lý Tiêu Vân và Hiên Viên Lương Tùng là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, lúc này lại phải dùng toàn lực để đối phó với công kích của Tần Ninh.

Lúc này đã là đợt thứ năm!
Chương 1714: Thiên Thánh bỏ mạng

Thiên Thánh bỏ mạng.

Hai người Lý Tiêu vân và Hiên Viên Lương Tùng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.

Thật quá kinh khủng!

Tần Ninh vẫn cứ mạnh mẽ như vậy!

“Có mệt không?”, Tần Ninh nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Mệt rồi thì nghỉ chút đi!”

Nghỉ ngơi?

Có dám không?

Ai mà dám nghỉ ngơi!

Nghỉ ngơi lúc này chính là tự tìm chết!

Nhưng Tần Ninh cũng không thèm để ý, cười nói: “Sao thế? Không dám à?”

Nói nhảm!

Ai dám chứ?

“Vậy ta nghỉ chút?”

Tần Ninh nhìn hai người họ, khẽ mỉm cười.

Ánh mắt lạnh lùng của hai người kia nhìn Tần Ninh.

“Tần Ninh!”

Hiên Viên Phong Tồn đi tới, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể làm xằng làm bậy sao?”

“Làm xằng làm bậy…”

Tần Ninh khẽ lẩm bẩm, rồi cười nói: “Không sai, ta cho rằng ta có thể!”

“Thực tế, hình như ta có thể thật…”

“Ngươi….”

“Lão già kia!”, Tần Ninh bước ra một bước, giọng đột nhiên lạnh xuống, hắn quát lên: “Dây dưa với ngươi một lúc, ngươi cho rằng ta thật sự không thể nào giết ngươi sao? Hiên Viên Thanh Sương cản ta, là vì mặt mũi của thánh địa Hiên Viên. Ngươi cản ta, cũng vì cái này sao? Hay ngươi là Ma tộc?”

“Vô liêm sỉ!”

“Phải hay không phải, giết thì biết, thi thể không thể nào che giấu được!”

Vẻ mặt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt Hiên Viên Phong Tồn cũng đầy lạnh lẽo.

Ông ta đã khôi phục được chút ít, cũng biết được Tần Ninh tiêu hao nhiều hơn mình, đây chính là cơ hội.

Cơ hội giết chết Tần Ninh.

Hiên Viên Phong Tồn bước ra một bước, thánh lực tụ tập xung quanh cơ thể, ánh sáng hội tụ trong trời đất.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần lạnh lùng.

“Ngươi tự tìm chết, ta tác thành cho ngươi”.

Tần Ninh lại bước ra một bước, trong phút chốc, khí tức quanh người ầm ầm biến hoá.

“Cửu Thiên Tinh Thần quyết!”

“Thánh Lực Tụ Tương, Tương Sinh Vạn Tượng!”

“Bách Tượng Đạp Thiên!”

Dứt lời, xung quanh Tần Ninh xuất hiện một con voi lớn.

Mà theo con đầu tiên xuất hiện, con thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Từng con voi to lớn cùng nhau xuất hiện.

Cho đến cuối cùng, ngưng tụ thành trăm con voi.

Trăm con voi bay trên trời, khí thế kinh người.

Ùm.

Trong nháy mắt, tiếng nổ vang lên trong trời đất.

Giữa lúc tiếng nổ ầm ầm, trăm con voi kia bước ra, khí kinh sông núi, uy áp cái thế, đánh về phía ba người Hiên Viên Phong Tồn, Lý Tiêu Vân và Hiên Viên Lương Tùng.

Mà Hiên Viên Phong Tồn, hiển nhiên là người đứng mũi chịu sào, bị đả kích lớn nhất.

Trời đất trở nên ảm đạm, mặt trời không có ánh sáng.

Tần Ninh là một Địa Thánh, dường như dẫn động sức mạnh trời đất để sử dụng.

Ùm… Ùm ùm ùm….

Tiếng nổ lan tràn.

Trăm con voi kia, từng con biến mất.

Nhưng sức nổ kinh khủng, lại cứ thế khuếch tán ra.

Thấy vậy, mọi người đều ngây ngốc tại chỗ.

Mới vừa rồi, cũng không phải là tuyệt chiêu của Tần Ninh.

Đây mới phải đúng không?

Huỷ thiên diệt địa, cũng đến thế thôi.

Giữa những tiếng nổ, hai người Lý Tiêu Vân và Hiên Viên Lương Tùng chật vật lùi lại, trên người xuất hiện những vết thương kinh khủng, thấy được cả xương.

Hai người họ không phải mục tiêu công kích chủ yếu của Tần Ninh, nhưng vẫn bị thương nặng, khí tức trong cơ thể uể oải không dao động.

Về phần Hiên Viên Phong Tồn… ở đâu rồi….

Ở giữa không trung, nổ tan.

Tần Ninh đứng chắp tay sau lưng, áo trắng tung bay, hờ hững nhìn thứ đang nổ giữa không trung.

Thật lâu sau, tiếng nổ mới kết thúc.

Một bóng người đứng sừng sững ở đó, mặt trắng bệch.

Sức mạnh toàn thân đều vô cùng tán loạn.

“Chưa chết sao?”

Nhìn người đã tàn tạ không chịu nổi kia, Tần Ninh hơi ngạc nhiên.

“Ngươi…”

Vẻ mặt Hiên Viên Phong Tồn trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi…”

Vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói, máu tươi đã trào ra khỏi khoé miệng, dòng máu chảy xuống cổ không ngừng.

“Xem ra ngươi thật sự không phải Ma tộc”.

Tần Ninh cười nói: “Nếu không phải, lại ngu xuẩn hồ đồ như thế, giết đi cũng tốt”.

“Ngươi đừng giả bộ nữa được không?”

Một tiếng gào vang lên.

Nhan Như Hoạ lui lại, sắc mặt tái nhợt, máu trên khóe miệng chưa khô.

“Còn giả bộ nữa… Còn giả bộ nữa, ta sẽ phải chết đấy!”

Nhan Như Hoạ giận giữ.

Sư tôn không đáng tin cậy.

Tần Ninh càng không đáng tin cậy hơn.

Người này có thể giết Thiên Thánh nhị phẩm thì nhanh giết đi, ở đó dông dài làm cái gì chứ?

Tần Ninh hơi xấu hổ, không nhịn được mà nói: “Thiên Thánh nhị phẩm, cô cho là dễ giết thế sao?”

“Sư tôn không đáng tin cậy kia của cô, cô không tức, cô trút giận lên người ta làm cái gì chứ?”

“Im đi!”

Nhan Như Hoạ hừ nói: “Nhanh lên!”

“Thiên Hạc lão nhân này chính là Ma tộc, không thể nghi ngờ”, Nhan Như Hoạ nói thẳng.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh trở nên lạnh lẽo.

“Ngươi chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!” Nhan Như Hoạ nghiêm túc nói: “Tộc nhân của ta đều bị Ma tộc giết chết, những năm gần đây ta luôn tìm cách giám định Ma tộc. Thiên Hạc lão nhân này tuyệt đối là Ma tộc, không tin ngươi cứ giết thử xem”.

Tần Ninh nhếch khóe miệng.

“Không thành vấn đề, cứ giao cho ta!”, Tần Ninh nói tiếp: “Nhưng mà Hiên Viên Phong Tồn ngoan cố như vậy, cũng không thể lưu lại được”.

“Hôm nay sẽ diệt thánh địa Hiên Viên và Thiên Hạc lâu, cho đồ đệ bảo bối kia của ta lấy làm căn cơ, làm châu chủ Thanh Châu!”

Nhan Như Hoạ liếc Thạch Cảm Đương, chậm rãi nói: “Hắn á?”

Nghe vậy, Thạch Cảm Đương cũng sửng sốt.

Hả?

Có ý gì chứ?

Cái gì mà hắn á?

Ta thì thế nào?

Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương, cũng lắc đầu, mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên không phải hắn, là một đồ đệ khác của ta”.

Thạch Cảm Đương tổn thương vạn phần.

Sự khinh bỉ của sư tôn… Khiến người ta chết nhanh nhất…

“Nhanh lên!”

Nhan Như Hoạ lại lười nói nhảm.

“Biết rồi”.

Tần Ninh bước ra, khí thê trong cơ thể nổ tung.

“Phong Tồn lão nhi, đưa ngươi về chầu trời nhé”.

Trong phút chốc, con voi lớn bước ra, trăm con voi khác ngưng tụ thành một.

Một cổ khí thế kinh thiên động kia khiến người ta cảm thấy hai tai ù đi, không thể nào ngăn cản.

“Hôm nay giết Thiên Thánh!”

Hắn dứt lời.

Con voi đạp xuống.

Ầm một tiếng, vang trời.

Cơ thể Hiên Viên Phong Tồn bị voi nghiền ép.

Tiếng nổ truyền ra từ dưới chân voi, cũng không ảnh hưởng đến xung quanh, như là thấm vào đất đai.

Hồi lâu, từ sâu dưới đất truyền tới một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Hiên Viên Phong Tồn.

Cơ thể vỡ nát!

Khí tức, lực hồn phách của vị Thiên Thánh nhị phẩm này tán loạn trong trời đất, cứ thế biến mất.

Một vị Thiên Thánh mất mạng ở đây.

Vô số người đều thấy lạnh lòng.

Thiên Thánh Hiên Viên Phong Tồn, từ khi xuất hiện đến khi bỏ mạng, còn chưa tới một giờ.

Ngay cả một giờ nở mày nở mặt cũng không có, đã chết mất rồi.

Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Lý Tiêu Vân và Hiên Viên Lương Tùng.

“Nhổ cỏ tận gốc, ta là người thích sạch sẽ”.

Hắn dứt lời, hai người kia lập tức như gặp đại địch, cơ thể run lên.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Chương 1715: Đây là suy luận gì thế?

Theo tiếng xé gió kia, trên bầu trời, từng đạo khí tức nhu hoà được thả ra, một người từ xa tiến đến gần.

“Tần công tử, hạ thủ lưu tình!”

Người đó giống như thần tiên hạ xuống, xuống đến nơi, khí tức toàn thân dần dần thu lại.

“Hiên Viên Hương Nhi!”

Nhìn thấy người đến, Tần Ninh cau mày lại, nhưng sát khí lại bớt đi mấy phần.

“Chuyện trong thánh địa Hiên Viên đều do Phong Tồn lão tổ làm chủ, tiền bối Lý Tiêu Vân và Lương Tùng cũng không biết nhiều”.

“Chuyện này để ta giải thích!”

Hiên Viên Hương nhi vội vàng nói.

Cô ta mới là thánh nữ chính thống của thánh địa Hiên Viên, Hiên Viên Thanh Sương chỉ là kẻ trộm vị trí!

Mà Hiên Viên Phong Tồn lại là người nâng đỡ.

Trước mắt, Hiên Viên Phong Tồn và Hiên Viên Thanh Sương đều đã bỏ mạng, cô ta xuất hiện, giải thích rõ một số chuyện, hai vị cao nhân Thiên Thánh Lý Tiêu Vân và Hiên Viên Lương Tùng sẽ hiểu.

Mà có cô ta trấn giữ, thánh địa Hiên Viên sẽ biết sau này nên lựa chọn thế nào!

“Ngươi chắc chắn chứ?” Tần Ninh hỏi nhỏ.

“Chắc chắn!”

Hiên Viên Hương Nhi nghiêm túc nói.

Tần Ninh cũng nghiêm túc nhìn Hiên Viên Hương Nhi. Mấy tháng không gặp, giờ cô nương này đã đạt đến cảnh giới Địa Thánh thất phách rồi.

Vốn dĩ Hiên Viên Thanh Sương đã đến cảnh giới Địa Thánh thất phách, nhưng tu hành thánh quyết của thánh địa Hiên Viên, nên tu vi hạ xuống.

Tương tự với một loại trọng tu, nhưng không phải trọng tu thật sự.

Lúc này nhìn thấy cảnh giới Địa Thánh thất phách, Tần Ninh cũng không thấy bất ngờ.

“Nếu như ngươi không thể chấn nhiếp thánh địa Hiên Viên, ta có thể tới”.

Nói xong, Tần Ninh trực tiếp giết ra.

Nhan Như Hoạ lại đang bị Thiên Hạc lão nhân bức ép tháo chạy.

Mà Tần Ninh, một kiếm giết ra, lại đánh Thiên Hạc lão nhân.

“Ngươi cũng tới rồi!”

Nhan Như Hoạ bĩu môi: “Có thể giết Thiên Thánh nhị phẩm, đúng là đã xem thường ngươi…”

“Ngươi chắc chắn lão già này là Ma tộc chứ?”

“Chắc chắn trăm phần trăm”.

Nhan Như Hoạ không hạ thấp giọng, nói thẳng: “Giết hắn đi, không phải ta sẽ đền mạng”.

“Nói như vậy, hai người Khâu Vân Ki, Phong Nhất Vĩ cũng là Ma tộc, Khâu Học Nghị cũng là Ma tộc… Thế nên, Khâu Tử Kiêu cũng là Ma tộc…”

Hắn nói xong, sắc mặt Khâu Vân Ki và Phong Nhất Vĩ đều trở nên cổ quái.

Đây là suy luận kiểu gì thế?

Thiên Hạc lão nhân, Khâu Học Nghị, Khâu Tử Kiêu là cùng một chi.

Hai người họ cũng không tính là chính thống của Thiên Hạc lâu.

Chịu đựng chừng ấy năm, trở thành Thiên Thánh, cũng không dễ dàng.

Thiên Hạc lão nhân thật sự là Ma tộc sao?

Hai người họ đều mơ hồ.

Làm sao họ biết được chứ?

Nhưng bọn họ có thể chắc chắn, bọn họ không phải.

Trước mắt, nếu như Tần Ninh bổ đao xuống… thì quá đáng sợ rồi.

“Đã vậy thì giết!”

Tần Ninh rút kiếm giết ra.

Thiên Hạc lão nhân nhếch miệng lạnh lùng.

“Hừ!”

Khí thế trong cơ thể Thiên Hạc lão nhân bùng nổ.

Giữa tiếng nổ, một cổ khí huyết bá đạo tăng vọt.

“Huyết Ma!”

“Huyết Ma!”

Gần như cùng lúc, Tần Ninh và Nhan Như Hoạ nói.

Khí thế này, Tần Ninh rất quen thuộc, là khí tức của Huyết Ma.

“Đúng vậy… Huyết Ma cấp bậc Thiên Thánh nhị phẩm, bắt được cá lớn rồi!”, Tần Ninh mở miệng nói: “Không thể giết, phải còn sống, nếu có thể bắt được Ma tộc cấp bậc Thánh Vương thì tính luôn thể”.

Nghe vậy, khóe miệng Nhan Như Hoạ run lên.

Bắt được Ma tộc cấp bậc Thánh Vương á?

Tần Ninh thật ảo tưởng!

Nếu Ma tộc cấp bậc Thánh Vương thật sự xuất hiện thì bọn họ xong đời rồi.

Lúc này, Thiên Hạc lão nhân tức sùi bọt mép, mái tóc dài từ trắng chuyển sang đỏ, hai bên má xuất hiện huyết văn.

“Tần Ninh, Nhan Như Hoạ, đáng chết, các ngươi đáng chết”.

Hôm nay, một người Địa Thánh tam phách, một người Địa Thánh thất thách lại gây náo loạn lớn như vậy.

Hết thảy những chuyện này đã phá hư hoàn toàn những gì Ma tộc bố trí mấy vạn năm ở Thanh Châu.

Đáng ghét nhất, không ai bằng Tần Ninh.

Người này lại có thể nhìn thấy rõ sự ngụy trang của Ma tộc!

Tuy rằng không nhìn ra vỏ bọc của ông ta, nhưng mấy tinh nhuệ mà Ma tộc đặc biệt sắp xếp vào những năm qua đã bị giết cả rồi.

Chỉ một điểm ấy đã khiến kế hoạch của Ma tộc phát sinh sơ suất.

“Kẻ đáng chết là các ngươi!”, Nhan Như Hoạ hừ lạnh nói.

Thiên Hạc lão nhân giễu cợt: “Ngươi thật sự cho rằng, hai người các ngươi có thể quậy tung trời sao?”

“Đáng tiếc, hôm nay, những người ở đây, lão phu giết hết”.

“Ngươi làm được sao?”

Nhan Như Hoạ giễu cợt.

“Không làm được?”

Thiên Hạc lão nhân lại nhìn về phía điện chủ Thương Long điện – Thương Long Chấn.

“Thương Long Chấn, tộc Viên Ma nên xuất thực rồi!”

Thương Long Chấn cười khổ.

“Tâm huyết mấy vạn năm…”

Trên người Thương Long Chấn xuất hiện từng đạo khí tức nóng bỏng, ở mi tâm xuất hiện hoả văn.

Viêm Ma!

“Nếu như vậy, bốn vị tiền bối, ra tay cả đi!”, Thương Long Chấn bất đắc dĩ nói.

Thương Long Chấn nói xong, hư không chập chờn, từng cổ khí tức nóng bỏng phát ra.

Bốn đạo khí tức mạnh mẽ bùng nổ.

“Thương Kiền!”

“Thương Khôn!”

“Thương Sâm Viêm!”

“Thương Chính Phi!”

Lúc bốn người kia xuất hiện, từng tiếng kinh hô vang lên.

Thương Long điện mấy vạn năm về trước, bốn vị cường giả vô địch thanh danh vang xa.

Hiện giờ chính là bốn vị cao nhân Thiên Thánh!

“Không phải bản thân sao?”, Tần Ninh lẩm bẩm.

“Ta không biết”, Nhan Như Hoạ nói: “Thanh Châu nằm trong Thiên Hồng thánh vực, chỗ yếu nhất trong năm đại châu, ta ít tới, không biết những…”

“Mặc kệ, ra tay thì giết”.

“Đương nhiên rồi”.

Hai người một hỏi một đáp.

Những người gần đó hoàn toàn bị dọa sợ.

Bốn vị Thiên Thánh của Thương Long điện đều hiện thân cả.

Nhưng nhìn lại, bốn vị này… Hình như cùng phe với Thương Long Chấn.

Thương Long Chấn là Viêm Ma.

Bốn vị này…

Chẳng lẽ cũng là Viêm Ma sao?

Những năm gần đây, rốt cuộc Ma tộc đã hao tốn bao nhiêu tâm sức mới cài cắm thế lực được vào Thanh Châu.

“Một Thiên Hạc lão nhân, còn có tên Khâu Vân Ki, Phong Nhất Vĩ đó nữa, cộng thêm bốn người này… Bảy Thiên Thánh rồi”, Nhan Như Hoạ từ từ nói.

“Ta không phải!”

“Ta cũng không phải!”

Giữa không trung, Khâu Vân Ki và Phong Nhất Vĩ vội vàng nói.

Hai vị Thiên Thánh này có chút giật mình.

Tần Ninh quá hung tàn, bị coi là Ma tộc thì chỉ có đường chết thôi.

Hơn nữa… Bọn họ cũng không ngờ tới, Thiên Hạc lão nhân là Huyết Ma, bốn Thiên Thánh của Thương Long điện cũng là người được Ma tộc thay thế vào.

“Không phải thì diệt ma, chứng minh mình trong sạch”, Nhan Như Hoạ lạnh lùng nói.

“Đương nhiên rồi!”

Khâu Vân Ki nhìn về phía Thiên Hạc lão nhân, lại nói: “Ngươi đã giết Thiên Hạc lão nhân thực sự, thay vị trí thế nào?”

Đối mặt với câu hỏi này của Khâu Vân Ki, Thiên Hạc lão nhân lười trả lời.

Khâu Vân Ki nhất thời cảm thấy lúng túng.

Mình là Thiên Thánh nhất phẩm, xuất hiện ở vùng đất Thanh Châu, có ai gặp được mà không ba quỳ chín lạy, xem như thần tiên.

Nhưng bây giờ… Lại bị ngó lơ.

Hơn nữa, không chỉ vậy, hơi lơ là, không đúng vị trí của mình, sẽ phải chết.

“Tần Ninh công tử!”

Hiên Viên Sương Nhi cũng đi lên trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom