• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1731-1735

Chương 1731: Bát Dực Liệt Dương Giao Tấn Triết!

Thiên Thánh tam phẩm! Không thể nào! Hắn ta cũng là Thiên Thánh tam phẩm mà, thế nhưng lại có thể cảm nhận được sức mạnh áp bách rất khủng bố từ trên người Tấn Triết.

Nhan Như Họa bĩu môi nói: "Tấn Triết chỉ là Thiên Thánh tam phẩm mà thôi, tên nhóc ngươi cũng là Thiên Thánh tam phẩm, không cảm giác được sao?"

"Cái gì gọi là mà thôi?"

Giờ phút này Tấn Triết lại không nhịn được nhìn Nhan Như Họa, nói: "Tiểu Họa Họa, có phải con cảm thấy vừa mới tách ra một lát, con đến Thiên Thánh nhất phẩm là có thể nói này nói nọ ta không?"

"Hứ!"

Nhan Như Họa không thèm để ý đến Tấn Triết.

Tên này xưa nay đã như vậy.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Tấn Triết và Nhan Như Họa.

Một người là Thiên Thánh tam phẩm.

Một người vừa đến Thiên Thánh nhất phẩm.

Lại thêm Tề Bác là Thiên Thánh tam phẩm.

Bốn người ở cùng với nhau có thể tự vệ được không đáng lo ngại.

"Cẩn thận một chút đi, chắc hẳn con thuyền này sắp không trụ được nữa rồi!"

Nghe thấy lời này, sắc mặt tiểu vương gia Tề Bác trắng nhợt.

Khoa trương như vậy sao?

Lúc hắn ta mua vé thuyền đã nghe nói cho dù là Thiên Thánh tứ phẩm cũng không thể làm con thuyền này phá hủy trong thời gian ngắn được.

Lại thêm trên thuyền có một đám cường giả Địa Thánh và cao nhân Thiên Thánh, sao có thể... Uỳnh... Tần Ninh vừa mới nói xong.

Mặt sông đột nhiên chấn động, lúc này những cột nước cao trăm trượng xông thẳng lên trời.

Một tiếng ầm vang lên, nước sông ập xuống tạo ra từng con sóng lan ra ngoài.

Một cái đuôi đột nhiên vung trúng mạn thuyền phía trước.

Một tiếng răng rắc vang lên.

Mạn thuyền bị đánh tan ầm ầm, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Chuyện gì xảy ra vậy! Giờ phút này sắc mặt chủ thuyền trắng nhợt.

Thế nhưng một giây sau, cái đuôi lớn kia lại biến mất, sóng sông cũng tản đi.

Giờ phút này, có rất nhiều khách khứa xem náo nhiệt trên thuyền, sắc mặt ai nấy đều rất lạnh lùng.

Chủ thuyền hét lớn một tiếng nói: "Các vị, đừng có xem náo nhiệt nữa, chỉ sợ là thánh thú cấp năm, Dương Quắc ta là cảnh giới Thiên Thánh nhất phẩm, đối mặt với thánh thú cấp năm cũng không phải đối thủ...", "Mong rằng lần này các vị Thiên Thánh trên thuyền có thể giúp đỡ!"

Giờ phút này chủ thuyền Dương Quắc chắp tay khách khí nói.

Chiếc thuyền này là tâm huyết cả đời của hắn ta.

Ngày ngày chở khách đi đi về về trên thánh hà Thiên Hồng, cho tới nay chưa bao giờ gặp phải phiền toái lớn như vậy.

Thánh thú cấp năm! Thực lực Thiên Thánh.

Đó là cực kì hiếm thấy.

Xác suất thánh thú cấp năm xuất hiện ở trong thánh hà Thiên Hồng rất nhỏ.

Dù sao, cấp bậc thánh thú này có thể so với Thiên Thánh, trí thông minh cực cao, chỉ quan tâm đến tu hành tu hành rồi lại tu hành giống như võ giả loài người vậy, sao lại đối phó với loại thuyền buôn bán như bọn họ chứ! Nhưng không ngờ bây giờ lại gặp phải.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn ba người Tề Bác, Tấn Triết và Nhan Như Họa một chút.

"Đi hỗ trợ đi!"

Ba người sững sờ.

"Ngài không đi ư?"

Tề Bác ngơ ngẩn suy nghĩ một lát rồi nói.

Mặc dù Tần Ninh là cảnh giới Địa Thánh tứ phách, thế nhưng lại có thể chém giết Thiên Thánh nhị phẩm.

Có thể nói tên này cũng là một người có thực lực của cao nhân Thiên Thánh thực thụ!

"Người ta cũng đã nói rồi, chỉ nhờ Thiên Thánh hỗ trợ, ta lại không phải...", Tần Ninh cười nói: "Cửu Anh, ngươi cũng đi đi! Khiêm tốn một chút".

Tần Ninh vừa nói xong, Cửu Anh đã hóa ra lớn chừng bàn tay, xuất hiện ở trên bả vai Tần Ninh.

"Nếu con thuyền này hoàn toàn bị phá hủy, chúng ta cũng không thể bình yên, chúng ta đồng ý ra tay!"

Lúc này một vị Thiên Thánh mở miệng nói.

"Tại hạ cũng đồng ý".

Giờ phút này, từng vị cao nhân Thiên Thánh đi ra.

"Thánh thú cấp năm đúng là vô cùng hiếm thấy, tại hạ là Phong Vô Cực tông chủ của Phong Sương tông, đồng ý ra tay".

Đột nhiên một người đàn ông trung niên nho nhã đi ra.

"Phong Vô Cực!"

"Là Phong Sương tông trong Yến Châu sao?"

"Hình như là thế, tông chủ Phong Vô Cực là một vị cao nhân Thiên Thánh ngũ phẩm!"

"Xem ra lần này mọi người không cần phải lo lắng nữa rồi".

Bốn phía lập tức nghị luận ầm ĩ.

Giờ phút này, chỉ thấy Phong Vô Cực mặc trường bào đi ra, hai bên người ông ta có một nam một nữ đi theo.

"Tông chủ Phong Vô Cực".

Dương Quắc chắp tay nói: "Cảm ơn!"

"Khách khí!"

Phong Vô Cực nhìn ra bốn phía.

Đám Thiết Bối Ngạc và Thủy Thứ Tầm Ngư kia vẫn điên cuồng công kích thân tàu.

Mà giờ phút này Dương Quắc cũng không hề nói nhảm nữa mà lao thẳng về hướng đám Thiết Bối Ngạc và Thủy Thứ Tầm Ngư kia.

Cùng lúc đó, rất nhiều Thiên Thánh do Phong Vô Cực là Thiên Thánh ngũ phẩm dẫn đầu cũng đều đứng yên nhìn ra xung quanh, cẩn thận đề phòng.

Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Bác ba người, cũng lẫn ở trong đó.

Mà giờ phút này, Tần Ninh lại đứng vững bên trên boong tàu nhìn ba người.

"Cửu Anh!"

"Hả?

Sao thế?"

Cửu Anh vươn chín cái đầu nhỏ nhìn bốn phía, vẻ mặt cũng vô cùng đề phòng.

Mấy ngày nay, nó vẫn luôn hấp thu trứng của thánh thú cấp chín để cường hóa khí huyết và hồn phách của mình.

Bây giờ nó cũng là một vị Thiên Thánh hàng thật giá thật.

Đây chính là thánh thú cấp chín, không phải hạng tép riu gì.

Có thể nói hiệu quả của một quả trứng là vô cùng thần kỳ!

"Ở hướng bắc của chỗ này, ngoài năm mươi dặm, chắc đó là chỗ bản thể của tên kia, ngươi đi bắt nó đi!"

"Ừm, được!"

Cửu Anh gật đầu theo bản năng, ngay sau đó lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh, kinh ngạc nói: "Ngoài năm mươi dặm?

Hướng bắc?

Ta?

Đi bắt giữ?"

Ta điên rồi sao! Cửu Anh gào thét trong lòng.

Thánh thú cấp năm khiến hơn mười vị Thiên Thánh phải lập trận sẵn sàng đón địch, Dương Quắc kia còn không thể đối phó được, nó đi bắt giữ?

Muốn chết à! Tần Ninh liếc qua Cửu Anh, chậm rãi nói: "Làm sao?

Sợ chết sao?"

"Ngươi yên tâm, bản thể của tên kia rất yếu ớt, toàn bộ sức mạnh đều đang nghĩ cách để nuốt chiếc thuyền này!"

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Hơn nữa hai ta làm một cuộc giao dịch được không?"

"Thân xác của tên kia cho ngươi ăn, chắc chắn ngươi sẽ có thể tiến thêm một bước, ta chỉ cần giao đảm của nó thôi!"

"Giao đảm?"

Cửu Anh nghi ngờ nhìn về phía Tần Ninh.

Nó nhớ mình đã bị Tần Ninh lừa không ít lần.

"Lằng nhà lằng nhằng, ban thưởng cho ngươi cơ duyên, ngươi không thích thì để tự ta đi được rồi!"

"Đừng đừng đừng".

Cửu Anh lập tức nói: "Ta đi ta đi...", vừa nói xong, Cửu Anh liền hóa thành một cái bóng biến mất không thấy gì nữa.

Mà ngay lúc này, con thuyền vẫn đang rung lắc dữ dội.

Trong những tiếng ầm vang, đám người chỉ thấy tám cái xúc tu dài trăm trượng vươn ra dưới bầu trời đêm.

"Các vị, ra tay đi!"

Giờ phút này tông chủ Phong Vô Cực ra lệnh một tiếng.

Đám Thiên Thánh đồng loạt ra tay tấn công từng cái xúc tu kia.

Những tiếng ầm ầm vang lên.

Trên mặt sông lập tức nhấc lên sóng biển động trời.

Cảnh giới Thiên Thánh có uy áp hơn người.

Võ giả bước vào cấp bậc Thiên Thánh ở trong Hạ Tam Thiên này đều là cấp bậc cao nhân tọa trấn một phương, uy thế kinh khủng.

Giờ phút này, hơn mười vị Thiên Thánh đồng loạt ra tay, có thể tưởng tượng ra được loại khí thế kia kinh khủng đến mức nào.

Mà giờ phút này, Tần Ninh lại đứng vững phía trên boong tàu nhìn một màn này, không nhúc nhích.

"Bát Dực Liệt Dương Giao!"

"Thánh thú cấp năm!"

Tần Ninh lẩm bẩm: "Giao đảm cũng không tệ, chỉ là không biết... nó bị ai thả tới đây...", Bát Dực Liệt Dương Giao là một loại giao cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa cũng không thích sinh sống trong sông.

Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện ở đây để cản trở thuyền, hiển nhiên là có người đang làm chuyện xấu.

Rốt cuộc là ai thì Tần Ninh cũng không biết.
Chương 1732: Tông chủ Phong Sương tông

Là ai, mục đích là cái gì, đương nhiên Tần Ninh không biết.

Hơn nữa Tần Ninh cũng lười biết! Thánh thú cấp năm Bát Dực Liệt Dương Giao này khác với những thánh thú khác, khí huyết của nó có chút mạnh mẽ, tràn ngập khí dương cương.

Hơn nữa khí huyết trong cơ thể cũng không phải ngưng tụ bên trong thú đan, mà là ngưng tụ bên trong giao đảm.

Khí huyết bên trong giao đảm vô cùng nồng đậm và mạnh mẽ.

Nó có hiệu quả rõ rệt để võ giả ngưng tụ khí huyết, tăng cường sức mạnh của hồn và phách.

Giờ phút này, tám cái xúc tu bộc phát ra sức mạnh cực lớn, tấn công hơn mười vị Thiên Thánh ở giữa không trung.

Những tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, sắc mặt từng vị cao nhân cấp bậc Thiên Thánh nhất phẩm và nhị phẩm đều có chút trắng bệch.

Đám xúc tu kia có sức tấn công rất mạnh, ngay cả Thiên Thánh nhất phẩm, nhị phẩm cũng không ngăn cản nổi.

Phía dưới, sắc mặt của không ít cường giả Địa Thánh và cao thủ Thánh Nhân đều tái nhợt.

Hạ Tam Thiên vô cùng rộng lớn.

Thân là Thánh Nhân, Địa Thánh, bọn họ có khả năng xưng bá một phương, vô cùng khó lường.

Thế nhưng thánh vực Thiên Hồng trong Hạ Tam Thiên này chính là nơi cực mạnh khiến bọn họ phải kiêng dè.

Giờ phút này, những tiếng ầm ầm lại vang lên lần nữa.

Phong Vô Cực quát khẽ một tiếng: "Thiên Thánh ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm ở phía ngoài cùng để chống cự, nhị phẩm và nhất phẩm cảnh giới, ở bên trong chống cự".

"Mọi người phải đồng thời tấn công mới được".

Mặc dù lúc này có hơn mười vị Thiên Thánh, thế nhưng sức mạnh lại không giống nhau, rất khó phối hợp ăn ý được.

Khi Phong Vô Cực vừa nói xong, mọi người đều lần lượt xông ra, khí thế kinh khủng.

Những tiếng ầm ầm vang lên, mang đến cho người ta một cảm giác cứ như trời sập sông nứt.

Thế nhưng sức tấn công của những cái xúc tu kia lại càng ngày càng mạnh.

Ngay cả Phong Vô Cực cầm đầu cũng dần dần không chịu nổi.

Giờ phút này sắc mặt Phong Vô Cực trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người đều vô cùng sợ hãi.

Một vị Thiên Thánh Ngũ phẩm mà còn không thể chống cự.

Chẳng lẽ bọn họ... đã rơi vào cảnh nguy hiểm rồi sao! "Tông chủ Phong Vô Cực".

Lúc này chủ thuyền Dương Quắc biến sắc.

Những người khác còn đỡ, nếu thuyền bị phá hủy thì những cao nhân Thiên Thánh kia vẫn còn có năng lực để chạy trốn.

Thế nhưng đây là thuyền của hắn ta.

Nếu không giữ được, tâm huyết của hắn ta sẽ mất hết.

Chế tạo ra được một chiếc thuyền như thế này phải tiêu tốn không ít thánh thạch!

"Ta không sao!"

Giờ phút này Phong Vô Cực vung tay lên, nghiêm mặt nói: "Đáng tiếc trước đó không lâu ta mới tu hành bế quan bị thương, nếu không một mình ta cũng có thể ngăn cản được con thủy thú này!"

Ông ta vừa nói xong, mọi người xung quanh đều hiểu rõ.

Phong Vô Cực tiếp tục nói: "Mọi người tạm chờ ta một lát đi!"

Phong Vô Cực nói xong liền vung tay lên, từng viên thánh thạch xuất hiện, trong nháy mắt những viên thánh thạch kia hóa thành một dòng lũ thánh lực chảy vào trong cơ thể Phong Vô Cực.

Phong Vô Cực khổ sở nói: "Bây giờ thánh lực trong cơ thể ta bị hao tổn, giống như một cái hang không đáy, không ngừng bị tiêu hao".

"Chỉ có thể dựa vào thánh thạch, liên tục không ngừng bổ sung thánh lực để chiến đấu, đáng tiếc lần này số thánh thạch mà ta mang theo không đủ, chỉ sợ là không kiên trì được quá lâu!"

Ông ta vừa nói xong, chủ thuyền Dương Quắc lập tức vung tay lên, từng viên thánh thạch hóa thành một dòng sông chảy về hướng Phong Vô Cực.

"Tông chủ Phong Vô Cực, đây là trăm vạn thánh thạch, ngươi cứ cầm trước để chống lại thủy thú đi".

Dương Quắc thành khẩn nói.

"Sao có thể như thế được!"

Phong Vô Cực vội vàng nói.

"Tông chủ Phong Vô Cực bởi vì ta nên mới hao phí nhiều thánh lực như vậy, những thánh thạch này xem như ta đền bù đi".

Phong Vô Cực đang muốn nói gì đó.

Giờ phút này, tám cái xúc tu kia lại đâm ra lần nữa, thế tấn công rất mạnh mẽ.

Phong Vô Cực dẫn dắt đám người kiên cường chống đỡ, sắc mặt lập tức tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người đều biến sắc.

Dường như Phong Vô Cực sắp... không chịu nổi.

"Cha, mau chóng hấp thu thánh thạch đi!"

Chàng thanh niên bên cạnh Phong Vô Cực vội vàng nói: "Nếu không lần này mọi người đều không trốn thoát!"

"Phong Dương!"

Phong Vô Cực quát lớn một tiếng.

"Tông chủ Phong Vô Cực, tại hạ cầu xin ngươi!"

Dương Quắc vội vàng chắp tay nói: "Mau cứu chiếc thuyền này của tại hạ đi!"

Lúc này Phong Vô Cực còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thở dài nói: "Chủ thuyền Dương Quắc, lão phu nhờ ơn của ngươi!"

Phong Vô Cực vung tay lên, trăm vạn thánh thạch lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này sắc mặt Phong Vô Cực dần dần hồi phục lại vẻ hồng hào.

Tốt quá rồi! Sắc mặt Dương Quắc vô cùng vui vẻ.

Mà Tần Ninh thấy cảnh này lại rất kinh ngạc.

Ôi trời! Quang minh chính đại lừa gạt thánh thạch đây mà! Giờ phút này hình như Tần Ninh đã hiểu được, chỉ sợ hắn đã biết được Bát Dực Liệt Dương Giao này là ai rồi.

Tám cái xúc tu thay nhau tấn công, xu thế mạnh mẽ, tình huống cũng không chuyển biến tốt đẹp hơn mấy.

Mà giờ phút này, Phong Vô Cực lại lùi về sau, sắc mặt trắng nhợt, dường như lại không chịu nổi.

Dương Quắc thấy cảnh này thì bỗng nhiên ngẩn người ra.

Việc này... cũng quá nhanh đi?

Phong Vô Cực khổ sở nói: "Chủ thuyền Dương Quắc, thật sự xin lỗi, lão phu bị thương, thánh lực trong cơ thể tiêu hao cực nhanh, giống như một cái hang không đáy vậy, cần bổ sung thêm thánh thạch, chỉ sợ con thuyền này... lão phu cũng không giữ được!"

Nghe thấy lời này, ánh mắt Dương Quắc có vài phần đắn đo.

Chỉ riêng cái thuyền này đã tiêu tốn mấy ngàn vạn thánh thạch rồi.

Bỏ qua con thuyền này không là gì đối với những người khác, thế nhưng lại là tổn thất rất lớn đối với hắn ta... Làm sao bây giờ! Giờ phút này, sắc mặt chủ thuyền Dương Quắc nghiêm túc hẳn lên.

"Tông chủ Phong Vô Cực".

Dương Quắc đau lòng nói: "Đây là một ngàn vạn thánh thạch, cho ngươi, hy vọng tông chủ Phong Vô Cực có thể kiên trì thêm!"

Phong Vô Cực lộ vẻ mặt khó xử.

Dương Quắc lại cung kính nói: "Cầu xin ngươi đấy!"

"Thôi thôi!"

Giờ phút này Phong Vô Cực vung tay lên, đang muốn nhận lấy thánh thạch kia.

"Gào...", một tiếng gào thét đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy mặt sông nổi sóng, những tiếng rít không ngừng vang lên.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đã xảy ra chuyện gì?

Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều nhìn ra bốn phía.

Đám Thiết Bối Ngạc và Thủy Thứ Tầm Ngư kia đều lần lượt rút lui, bọn chúng lập tức tản ra rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mà lúc này tám cái xúc giác kia cũng đã mất đi sức sống, nổi lềnh phềnh ở trên mặt nước, không nhúc nhích gì nữa.

Một giây trước vẫn giống như đường cùng.

Thế nhưng một giây sau, tất cả lại trở về yên tĩnh.

Giờ phút này, chủ thuyền Dương Quắc ngẩn người, cất thánh thạch của mình đi.

Mà sắc mặt tông chủ Phong Vô Cực rất khó coi.

Có chuyện gì vậy?

Ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ sau khi sống sót sau tai nạn.

Cứ biến mất như vậy ư?

Chuyện gì xảy ra thế?

Giờ phút này, chủ thuyền Dương Quắc nhìn về phía mặt sông, lẩm bẩm nói: "Là thánh thú cấp năm Bát Trảo Chương Ngư!"

Đám người cũng tới gần mạn thuyền, nhìn xuống mặt sông.

"Đúng vậy...", "Tại sao... lại đột nhiên chết thế?"

"Chẳng lẽ là vừa rồi nó cũng đã đến giới hạn, chỉ gắng gượng chống đỡ mà thôi?"

"Có khả năng này lắm...", trong phút chốc, mọi người đều nghị luận ầm ĩ.
Chương 1733: Giao đảm

Lúc này chủ thuyền Dương Quắc đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Dường như tai nạn đã đi qua!

Bát Trảo Chương Ngư chết rồi, nguy hiểm không còn, cũng không cần cho một ngàn vạn thánh thạch nữa.

Giờ phút này mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Duy chỉ có sắc mặt Phong Vô Cực lại vô cùng khó coi!

Chuyện gì xảy ra thế?

Đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao lại có thể như vậy!

Giờ phút này sắc mặt Phong Vô Cực liên tục biến hóa.

Chủ thuyền Dương Quắc lại đi đến trước mặt Phong Vô Cực, chắp tay nói: "Cảm ơn Phong tông chủ".

"Xem ra là trước đó Phong tông chủ đã ra tay có hiệu quả, chỉ sợ Bát Trảo Chương Ngư này sắp chết nên mới tấn công chúng ta, nói không chừng vốn dĩ đã bị thương rồi, đến bây giờ mới chết!"

Phong Vô Cực cười một tiếng, chắp tay nói.

Chỉ là giờ phút này nhìn nụ cười của ông ta muốn có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ.

Bát Trảo Chương Ngư bỏ mình, phiền phức đã được giải quyết, tâm trạng của chủ thuyền Dương Quắc rất tốt, lập tức sai bảo cấp dưới sửa thuyền, mời đám Thiên Thánh tiến vào trong khoang thuyền để mở tiệc chiêu đãi.

Giờ phút này, Tần Ninh đứng bên trên boong tàu nhìn mặt sông yên ả.

Ba người Tấn Triết, Nhan Như Họa, Tề Bác đều đi đến bên cạnh Tần Ninh.

"Đúng là kỳ quái..." Nhan Như Họa không nhịn được nói thầm: "Tại sao đột nhiên lại chết..."

"Đúng vậy!"

Tiểu vương gia Tề Bác cạn lời nói: "Ta cảm giác tên kia tấn công rất mạnh, không thể đột nhiên chết như vậy được..."

Tấn Triết thì nhíu mày lại nhìn về phía xa.

Giờ phút này trong đêm tối có một cái bóng nho nhỏ lao từ trên không đến, vững vàng đáp xuống trên vai Tần Ninh.

Chính là Cửu Anh.

"Hắc hắc, Tần gia, làm thịt xong rồi!"

Cửu Anh nhếch miệng cười nói: "Ta đến mới phát hiện Bát Dực Liệt Dương Giao mà ngươi nói rất yếu ớt, ta nhanh chóng làm thịt, lột giao đảm mang đến cho ngươi đây!"

Cửu Anh nói rồi há mồm phun ra một cái, một viên thạch anh đỏ rực giống như sắt đá rơi xuống.

"Cho ngươi đấy!"

Tần Ninh ghét bỏ nhặt giao đảm kia, nhìn về phía Cửu Anh, không nói gì thêm nữa.

"Có chuyện gì thế?"

Tề Bác và Nhan Như Họa đều sững sờ.

Giờ phút này Tấn Triết lại nở nụ cười.

"Quả nhiên Bát Trảo Chương Ngư này chỉ là bị người ta điều khiển mà thôi, là Bát Dực Liệt Dương Giao khống chế suy nghĩ đúng không?"

Tấn Triết thần bí cười nói.

Nghe thấy lời này, Tề Bác và Nhan Như Họa càng thêm sững sờ.

"Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?", Nhan Như Họa rầu rĩ nói.

Tấn Triết cười nói: "Bát Trảo Chương Ngư này bị thánh thú có thực lực mạnh hơn nó khống chế".

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là Bát Dực Liệt Dương Giao, ta nghe Ngũ đại nói Bát Dực Liệt Dương Giao có uy lực mạnh mẽ, giỏi về khống chế tâm trí những thánh thú khác".

"Cho nên Bát Trảo Chương Ngư này bị khống chế, kéo theo Thiết Bối Ngạc và Thủy Thứ Tầm Ngư cũng bị khống chế, tấn công thuyền của chúng ta".

"Nói như thế, Bát Dực Liệt Dương Giao bị giết, Bát Trảo Chương Ngư kia cũng chết theo, Thiết Bối Ngạc và Thủy Thứ Tầm Ngư nào dám chống lại Thiên Thánh nữa, bọn chúng đều lần lượt rút lui".

Tấn Triết nhìn buồng nhỏ trên thuyền một chút, châm chọc nói: "Xem ra là có người cố ý làm như vậy..."

Hắn ta vừa nói xong, hai người Nhan Như Họa và Tề Bác lập tức hiểu ra.

Tấn Triết lại nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được cảm thán: "Hóa ra Tần công tử đã sớm nhìn ra, đồng thời tìm ra vị trí của Bát Dực Liệt Dương Giao kia".

Tần Ninh không nhiều lời, hắn nhìn về phía Tấn Triết, mở miệng nói: "Viên giao đảm này cho ngươi".

Nghe hắn nói vậy, Tấn Triết sững sờ.

"Cho ta?"

"Không sai, cho ngươi".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Trong cơ thể ngươi hấp thu quá nhiều âm khí, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ chết, giao đảm này ẩn chứa khí dương cương cực nóng, có thể để âm khí trong cơ thể ngươi bài xuất ra bên ngoài cơ thể".

"Tạm thời xem như có thể bảo vệ được mạng của ngươi, nhưng nếu muốn trị tận gốc thì còn cần những đan dược khác".

Nghe thấy lời này, Nhan Như Họa lại ngẩn ra một chút rồi nói: "Ngươi nói Tấn Triết phải chết?"

"Làm sao có thể..."

Nhan Như Họa không thể tin nói, ngay sau đó nhìn về phía Tấn Triết.

Chỉ là nhìn thấy lúc này Tấn Triết cũng không phủ nhận, Nhan Như Họa ngẩn người!

"Thật ư?"

Nhan Như Họa tiếp tục nói.

Tấn Triết gãi đầu một cái, lúng túng nói: "Không khoa trương như vậy, chỉ là thánh lực trong cơ thể xuất hiện nghịch chuyển..."

"Khốn kiếp, như thế mà còn không nghiêm trọng sao? Thánh lực nghịch chuyển, một khi ngươi vận chuyển thánh lực không thông, khí huyết đảo ngược, ngươi sẽ chết!"

Nhan Như Họa mắng: "Bắt đầu từ bao giờ?"

"Cũng mới được mấy năm..."

Nghe đến lời này, Nhan Như Họa càng là hùng hùng hổ hổ, nhìn về phía Tấn Triết, giận không chỗ phát tiết.

"Tên khốn nhà ngươi".

Nhan Như Họa quát: "Chúng ta nhanh đi tìm Đời thứ nhất, chắc chắn Đời thứ nhất sẽ có biện pháp".

Tấn Triết khổ sở nói: "Đi đâu tìm đây, Đời thứ nhất đi tìm sư tổ rồi, Đời thứ hai, Đời thứ ba, Đời thứ tư, Đời thứ năm, Đời thứ sáu đều không ở đây, cho dù bọn họ ở đây thì chắc cũng không có cách nào".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Ta đã nói rồi, ngươi và Huyền Minh Vương Xà không hợp nhau".

"Ngươi ký kết khế ước với nó sẽ chỉ làm ngươi chết càng nhanh thôi".

Tấn Triết khổ sở nói: "Ta cũng không có cách nào cả, cũng không thể làm thịt Tiểu Huyền Huyền được mà..."

Huyền Minh Vương Xà hừ một tiếng, không mở miệng.

Giờ phút này, Tần Ninh đưa giao đảm tới trước mặt Tấn Triết, mở miệng nói: "Cho ngươi, ngươi cầm đi, ăn vào trước đã, nó có thể để âm khí trong cơ thể ngươi yếu bớt đi".

"Ít nhất sẽ đảm bảo trong khoảng thời gian gần nhất ngươi sẽ không xảy ra chuyện".

Tấn Triết nửa tin nửa ngờ nhận lấy giao đảm, chỉ là nhìn thấy nước bọt bên trên giao đảm lại cảm thấy buồn nôn.

"Không thể dùng tay cầm sao, cứ phải phun ra..."

Cửu Anh cười ha ha nói: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì cho ta".

Tấn Triết hừ một tiếng, nuốt giao đảm vào.

Một khí tức khô nóng truyền ra.

Tấn Triết vội vàng nói: "Ta đi luyện hóa trước, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi!"

Vừa nói xong, Tấn Triết đã biến mất nhanh như chớp.

Ba người Tần Ninh, Nhan Như Họa, Tề Bác đứng trên boong tàu.

"Đáng chết!"

Nhan Như Họa không nhịn được thấp giọng mắng: "Tên Tấn Triết này đúng là làm bừa..."

"Hắn ta cũng không muốn".

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Huyền Minh Vương Xà!", Nhan Như Họa nhìn bóng dáng hư ảo của Huyền Minh Vương Xà, ánh mắt vô cùng khó chịu.

"Là ta hại hắn ta".

Giọng điệu của Huyền Minh Vương Xà có chút cứng ngắc, nói: "Nếu quả thật không có cách nào, vậy hãy giết ta đi!"

"Giết ngươi, hắn ta cũng sẽ bị thương nặng".

"Dù sao còn đỡ hơn là chết", Huyền Minh Vương Xà phản bác.

"Giết ngươi không phải đồng nghĩa với giết hắn ta sao? Đối với đệ tử của Thánh Thú tông chúng ta, thánh thú khế ước là đồng bạn cả đời, không khác nào một nửa khác của mình".

Nhan Như Họa vừa nói vừa vuốt ve đầu của Tiểu Bạch trong lòng mình.

Nếu vì sống sót mà bắt cô ta giết chết Tiểu Bạch, chắc chắn cô ta cũng sẽ không làm vậy.

"Được rồi, việc cần nhất bây giờ là tìm ra Đời thứ nhất rồi lại nghĩ biện pháp sau!", Nhan Như Họa bất đắc dĩ nói.

Đúng là cô ta cũng không có biện pháp gì.

Tần Ninh nhìn Huyền Minh Vương Xà một chút, lập tức nói: "Thánh thú kết bạn là đồng bạn cả đời của ngự thú sư, vậy mà lại cứ thuận miệng nói chết chết chết, Tấn Triết sẽ không đồng ý đâu".

"Ngươi yên tâm đi, ta có thể cứu hắn ta, giao đảm cho hắn ta là để tạm hoãn, chờ đến Thánh Thú tông, ta sẽ có biện pháp cứu hắn ta".

Huyền Minh Vương Xà nhìn về phía Tần Ninh, trong giọng nói có vài phần kích động: "Ngươi nói thật chứ?"
Chương 1734: Đoạt Phách Lôi quyết

“Ta có cần thiết phải lừa ngươi không?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần phải chết hay rời khỏi hắn ta, thứ nhất, điều đó sẽ làm cho hắn ta bị thương nặng, tạo thành vết thương cả đời không thể chữa khỏi, thứ hai, làm vậy tương đương với việc huỷ diệt trái tim, sẽ càng thêm đau đớn”.

Huyền Minh Vương Xà gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi”.

“Nếu đã vậy, cảm ơn ngươi”.

Tần Ninh phất tay.

Cũng không có gì phải cảm ơn cả.

Thân là dòng tộc của Ngự Thiên Thánh Tôn, phát triển cho đến bây giờ mà chỉ có chín người, hắn thân là lão tổ tông, cũng không thể thấy chết mà không cứu, thờ ơ không quan tâm chứ?

Huyền Minh Vương Xà rời đi, Nhan Như Hoạ cũng không nói gì, không bao lâu sau cũng rời đi.

Lúc này, Tần Ninh nhìn chằm chằm Cửu Anh trên vai mình, nhếch môi mỉm cười.

“Tần gia…Sao thế?”

Cửu Anh bị Tần Ninh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy cả cơ thể phát lạnh, dường như sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra trên người của mình.

“Thịt của Bát Dực Liệt Dương Giao ngon không?”

Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

“Không nếm kỹ, trực tiếp hấp thu!”

Cửu Anh cẩn thận nói.

“Vậy thì ngươi gặp xui xẻo lớn rồi!”, Tần Ninh khoanh tay, bước đi thong thả trở về phòng mình, chậm rì rì nói: “Trong thịt của Bát Dực Liệt Dương Giao tồn tại khí dương cương cực kỳ nóng bỏng, thân thể nhỏ bé này của ngươi không chịu nổi đâu”.

“Hơn nữa, khí dương cương này ẩn chứa rất nhiều sức mạnh sấm sét, giao thích sấm sét, nuốt sấm sét để tu hành, ngươi lại không quen thuộc với sấm sét”.

“Đoán chừng đợi một thời gian nữa, sấm sét trong cơ thể của ngươi sẽ bùng nổ, khiến cho cơ thể ngươi chia năm xẻ bảy”.

Nghe được những lời này của Tần Ninh, Cửu Anh lập tức sởn tóc gáy.

“Thật sao?”

“Không tin thì thôi!”

Tần Ninh trở lại phòng mình, khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng, bắt đầu tu hành.

Giờ phút này, Cửu Anh nằm trên bàn, vẻ mặt hoài nghi.

Giả đúng không?

Nhất định là Tần Ninh lừa mình, muốn chiếm được lợi ích gì đó từ mình!

Nhưng mà không lâu sau, Cửu Anh bỗng nhiên sửng sốt, sắc mặt trở nên kỳ quái, trong cơ thể truyền ra âm thanh ầm ầm.

“Là thật!”

Cửu Anh xù lông thất thanh kêu lên, nó đi đến bên giường, nhìn vào Tần Ninh, điềm đạm đáng yêu nói: “Tần gia, là ngươi cho ta ăn, làm sao bây giờ, ta đã cảm giác được sấm sét đang tán loạn bên trong cơ thể ta”.

“Vừa rồi ta đã nói rồi, là ngươi không tin”.

Cửu Anh vội vàng nói: “Ta tin ta tin, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Nếu như vừa rồi ngươi tin lời ta nói thì ta đã trực tiếp loại trừ sấm sét trong cơ thể ngươi rồi, ngươi cũng không cần phải chịu khổ”.

“Còn bây giờ, ta cũng có thể loại trừ sấm sét trong cơ thể ngươi, nhưng mà ngươi phải chịu khổ rất lớn!”

Cửu Anh vội vàng nói: “Không sao không sao, dù có phải chịu khổ hơn nữa ta cũng có thể chịu được!”

Chịu khổ hay không chịu khổ, vẫn tốt hơn so với chết.

Tần Ninh mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy thì bắt đầu thôi!”

“Được được được…”

Lúc này, Tần Ninh vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ấn ký.

Ấn ký kia có hình dạng giống như đám mây, hội tụ lại với nhau, đường nét phức tạp, nhìn qua giống như hàng nghìn cái.

Thấy một màn như vật, Cửu Anh sửng sốt.

Đây…Đây không phải là Tần Ninh vừa mới ngưng tụ ra sao?

Sẽ không phải là Tần Ninh cố ý hãm hại nó chứ?

Giờ phút này, bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng áp lên phía trên Cửu Anh.

Ngay sau đó, Cửu Anh trợn tròn hai mắt, hai cánh vỗ vỗ, chín cái đầu chụm lại một chỗ, tròng mắt trừng lớn, thân thể mềm nhũn.

“Tần gia, ngươi đang làm gì đấy”, Cửu Anh lẩm bẩm nói nhỏ.

“Loại trừ sấm sét cho ngươi!”

“Hấp thu sấm sét trong cơ thể ngươi, ngưng tụ vào trong cơ thể ta, đau đớn của ngươi, ta giúp ngươi gánh chịu rồi”.

Nghe được những lời này, Cửu Anh vô cùng cảm động.

Tuy nói ngày thường, thái độ của Tần Ninh đối với nó khá tệ, nhưng mà thực tế là Tần Ninh cực kỳ quan tâm đến nó.

Trứng thánh của thánh thú cấp chín cũng cho nó ăn, làm cho thực lực của nó tăng vọt.

Hiện tại còn vì nó là mà loại trừ sấm sét, hơn nữa còn để bản thân nhận lấy.

Cửu Anh lẩm bẩm nói: “Tần gia, cảm ơn người”.

“Dòng tộc mãnh thú của chúng ta, tính tình có chút hung hãn, nhưng vẫn biết báo đáp ơn nghĩa”.

Tần Ninh nghe vậy thì hơi sửng sốt, hắn nói: “Ta thu phục ngươi để làm thú cưỡi, tất nhiên là ta không thể nhìn ngươi chết”.

“Về sau ta nhất định sẽ ngoan ngoãn làm thú cưỡi cho ngươi!”

“Vậy thì tốt!”

Nhìn thấy bộ dạng cảm động đến mức tận cùng của Cửu Anh, trong lòng Tần Ninh không chút xấu hổ mà cười lớn.

Quả thật là Bát Dực Liệt Dương Giao hấp thụ sức mạnh sấm sét để rèn luyện cơ thể mình.

Cửu Anh trực tiếp nuốt xuống, tiêu hoá máu thịt này, tất nhiên là trong cơ thể sẽ ngưng tụ ra từng cỗ sấm sét bá đạo.

Sấm sét này Cửu Anh rất khó luyện hóa.

Nhưng mà hắn có thể.

Vừa vặn, hắn nghĩ đến một thánh quyết tứ phẩm – Đoạt Phách Lôi quyết!

Lôi quyết này có uy lực bá đạo, có thể giết chết cảnh giới Địa Thánh dễ dàng, cho dù là đối với Thiên Thánh cũng có lực áp chế, tước đi hồn phách.

Khi hắn còn ở kiếp thứ chín, bản thân vẫn là Hồn Vũ Thiên Tôn, trong Thượng Tam Thiên, lúc nghiên cứu thuật luyện hồn hắn đã dốc lòng sáng tạo ra loại thánh quyết này.

Ở mỗi một kiếp, Tần Ninh đều xác định cho mình một phương hướng tu luyện rõ ràng, mượn cơ hội này, hắn sẽ ổn định lại những chỗ còn chưa hoàn hảo trên con đường tu hành của hắn.

Ví dụ như, khi hắn là Cửu U Đại Đế, hắn chủ yếu tập trung tu hành chưởng pháp và quyền pháp.

Khi hắn là Ngự Thiên Thánh Tôn, hắn lại tu hành thuật ngự thú.

Còn khi hắn là Cuồng Võ Thiên Đế, hắn tập trung ngưng tụ võ ý.

Lúc là Thanh Vân Kiếm Đế, hắn chủ yếu tu hành kiếm thuật…

Mỗi một kiếp, đối với chuyện tu hành, hắn đều nghiên cứu đến mức tận cùng.

Trong thời gian một vạn năm, có thể đạt được tới cấp bậc nào thì chính là cấp bậc đó.

Thời gian chín vạn năm, tích luỹ chín đời, xem như là một quá trình thu hoạch không nhỏ của hắn.

Giờ phút này, dựa vào ấn ký sấm sét ngưng tụ trong lòng bàn tay, Tần Ninh đem sấm sét trong cơ thể Cửu Anh tách ra, dung nhập vào trong cơ thể mình.

Trong quá trình này, Cửu Anh kêu la thảm thiết, cào xé ruột gan.

Trên thực tế, không phóng đại đến mức như vậy, nhưng tên này giả vờ giả vịt, có chút làm quá, Tần Ninh cũng lười phản ứng.

Mà ngay khi biển sấm sét kia dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Tần Ninh, sắc mặt Tần Ninh cũng trở nên nghiêm túc.

Sấm sét bên trong cơ thể của một con thánh thú cấp chín, dữ dội mãnh liệt đến mức nào?

Nhưng mà Tần Ninh có thể gánh được.

Đoạt Phách Lôi quyết, tâm pháp được tinh lọc trong đầu Tần Ninh.

Lôi kiếm!

Lôi hải!

Lôi phong!

Lôi chỉ!

Từng võ thức xuất hiện trong đầu Tần Ninh, không ngừng ngưng tụ tràn đầy, hội tụ…

Đêm càng khuya, Cửu Anh tê liệt ngã xuống bên giường Tần Ninh, miệng làu bàu, không biết là đang nói cái gì đó.

Lúc này, Tần Ninh mới nhẹ nhàng thở ra rồi đứng dậy.

Chuyển hoá hoàn mỹ!

Cửu Anh ăn Bát Dực Liệt Dương Giao, hấp thu sấm sét, còn mình lại hấp thu sấm sét đó từ trong cơ thể Cửu Anh!

Nhân cơ hội này, hắn đã thành công ngưng tụ Đoạt Phách Lôi quyết!

Chiêu thức chuyển hoá này, khiến cho Tần Ninh cảm thấy mỹ mãn.

Tối nay, buôn bán có lời!

Nhưng mà, đối với Tần Ninh là buôn bán có lời, còn đối với một số người thì là lỗ lớn!

Tần Ninh mỉm cười đi ra khoang thuyền, rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ…

Mà cùng lúc đó, phía trên thuyền Dương Phong, mọi đều người cảm thấy sống sót sau tai nạn, Dương Quắc mời rất nhiều Thiên Thánh và Địa Thánh đi lên uống rượu, trong thuyền cũng có chút yên tĩnh.

Chính vào giờ phút này, cách thuyền Dương Phong trăm dặm, trên mặt sông, ở một bãi đá di động có đường kính trăm mét, vài bóng người đang đứng ở đó.
Chương 1735: Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ

Giờ phút này, mấy người đứng trên bãi đá đang quan sát vết máu trên đó, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Mà người cầm đầu đúng là kẻ tự xưng là tông chủ Phong Sương tông – Phong Vô Cực!

Sắc mặt Phong Vô Cực vô cùng khó coi.

“Cha…Bát Dực đã chết!”

Phong Dương đứng bên cạnh, không nhịn được là phẫn nộ nói.

“Ta thấy rồi!”

Lúc này, giọng điệu của Phong Vô Cực cực kỳ nghiêm trọng.

Một con thánh thú cấp năm, giá trị trân quý đến mức nào?

“Cha, sao lại thế này?”, ở bên cạnh, Phong Linh có chút đau khổ nói: “Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn luôn dựa vào Bát Dực để thao túng các hải thú có thực lực thấp hơn nó, công kích con thuyền, không ai phát hiện ra…”

Giờ phút này, Phong Vô Cực cũng không biết là tại sao lại như thế.

Ông ta không phải là tông chủ Phong Sương tông gì cả, đó chẳng qua chỉ là nguỵ trang mà thôi.

Ông ta chỉ là một kẻ lừa đảo cải trang để lừa bịp.

Bát Dực Liệt Dương Giao là do ông ta nuôi dưỡng.

Đối với một số hải thú, con giao này có thể áp chế được hồn phách của chúng, thao túng một số hải thú.

Bởi vậy, ông ta thường nhân cơ hội này đi lên một số thuyền chở khách.

Thuyền chở khách bị đánh lén, ông ta lập tức ra tay, giả vờ bản thân bị thương để đòi chủ thuyền một chút thánh thạch.

Sau khi kiếm được kha khá, ông ta sẽ thu tay, để cho Bát Dực Liệt Dương Giao rút lui, hải thú bị không chế đã chết, giải quyết được phiền phức lớn, còn ông ta kiếm được một khoản lớn thánh thạch.

Lần nào cũng đúng như vậy!

Nhưng mà hôm nay, kế hoạch vừa mới bắt đầu, mắt thấy một ngàn vạn thánh thạch đã tới tay, Bát Trảo Chương Ngư kia lại chết!

Ông ta cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, đến chỗ này xem xét thì thấy Bát Dực Liệt Dương Giao vậy mà đã chết!

Lúc Bát Dực Liệt Dương Giao khống chế hải thú là lúc bản thân nó cực kỳ yếu ớt.

“Người ra tay hẳn là cao nhân Thiên Thánh!”

Phong Vô Cực lẩm bẩm nói: “Cho dù Bát Dực Liệt Dương Giao đang không chế Bát Trảo Chương Ngư, cũng không thể bị người ta đánh chết chỉ trong một phát, trừ khi người đó là Thiên Thánh!”

Phong Dương lập tức nói: “Cha, không lẽ việc chúng ta làm đã bị người khác phát hiện rồi?”

“Sẽ không!”

Phong Vô Cực lắc đầu nói: “Ta đã điều tra rõ ràng, lần này, người trên thuyền có tổng cộng ba mươi sáu vị Thiên Thánh, lúc ấy, ba mươi sáu người đều có mặt ở trên thuyền, trong phạm vi trăm dặm trên mặt sông cũng không có khí tức của Thiên Thánh…”

“Có thể là bị hải thú khác công kích hay không…”

Phong Linh không nhịn được nói.

“Không có khả năng!”, Phong Vô Cực tiếp tục nói: “Có cảnh giới thấp hơn Bát Dực thì không dám tới gần nó, hơi thở của Bát Dực Liệt Dương Giao có viêm khí và lôi khí hải thú cực kỳ chán ghét…Còn cảnh giới cao hơn nó thì Bát Dực có thể sớm nhận ra, không đến mức bị trực tiếp giết chết…”

“Lỡ như là thánh thú cấp sáu thì sao?”

Thánh thú cấp sáu?

Thực lực Thánh Vương!

Phong Vô Cực thấp giọng nói: “Thánh thú cấp sáu…Nếu như thật sự là thánh thú cấp sáu…Vậy thì chỉ có thể nói là chúng ta cực kỳ xui xẻo…”

“Xui xẻo cái gì? Lừa đảo được nhiều thứ như vậy, các ngươi mà được coi là xui xẻo à? Những người bị các ngươi lừa, không phải là càng xui xẻo hơn hay sao?”

Giờ phút này, một âm thanh đột nhiên vang lên.

“Ai?”

Phong Vô Cực lập tức trở nên căng thẳng, cẩn thận nhìn bốn phía.

“Sợ hãi như vậy? Mà còn dám làm loại chuyện lừa gạt người khác như thế?”

Trên mặt sông, một bóng người mặc áo trắng, đạp lên mặt nước, chậm rãi tiến đến.

Đợi thấy rõ người thanh niên trước mắt, Phong Vô Cực cũng thả lỏng cảnh giác.

“Cha, hắn…là người trên thuyền Dương Phong!”, Phong Dương kinh ngạc thốt lên.

Phong Vô Cực cũng không nóng nảy.

“Tiểu huynh đệ, ban đêm trên thánh hà Thiên Hồng rất nguy hiểm, cảnh giới Địa Thánh như ngươi chạy lung tung như vậy, nếu như đụng phải thánh thú cấp năm nhàn rỗi đi dạo…sẽ chết không tìm được xương cốt!”

“Uy hiếp ta làm gì?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta cũng không có làm cái gì, chỉ là ban đêm tĩnh mịch, một mình cô đơn nhàm chán nên ra ngoài đi dạo, vừa vặn nhìn thấy mấy người đang chuẩn bị nhặt xác thánh thú của mình mà thôi…”

“Ngươi muốn chết!”

Nghe được những lời này, Phong Dương lập tức hiểu ra.

Chuyện Bát Dực Liệt Dương Giao chết, chỉ sợ có quan hệ rất lớn với người thanh niên trước mắt này.

Ầm…

Một âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.

Trong cơ thể Phong Dương, bộc phát ra từng lốc xoáy, thổi quét về phía Tần Ninh.

Tần Ninh cũng vung tay lên, trong tay ngưng tụ kiếm khí.

Đoạt Phách Lôi quyết – Lôi kiếm!

Trong chớp mắt, lôi kiếm quay cuồng, kiếm khí gào thét.

Ầm…

Không khí và sức mạnh sấm sét va chạm.

Mặt sông bị tung lên, bộc phát ra từng tiếng gầm rú.

Mà giờ phút này, thân thể Phong Dương cũng rút lui, sắc mặt tái nhợt.

Ngược lại, Tần Ninh đứng trên mặt sông, sắc mặt bình tĩnh.

“Vừa mới nói mấy câu đã ra tay rồi?”, Tần Ninh khẽ cười nói: “Con trai của Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ không được dạy dỗ tốt lắm!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Vô Cực lập tức thay đổi, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, nâng cao cảnh giác.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Phong Vô Cực nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự dò xét.

“Ngươi không cần quản ta là ai!”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi đi tìm một người”.

“Tìm ai?”

“Tông chủ Thánh Thú tông Ôn Hiến Chi”.

Lời này vừa nói ra, Phong Vô Cực biên sắc.

“Ôn Hiến Chi là Thánh Vương có uy danh hiển hách tám vạn năm trước, ta chỉ là một Thiên Thánh, sao có thể tìm được tung tích của hắn ta?”

Nghe xong, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi bớt giở trò để qua mắt ta đi, Phong Vô Cực, được người ta xưng tụng là Thuận Phong Nhĩ trong thánh vực Thiên Hồng, thân là một vị Thánh Vương, tuy rằng không biết tại sao bây giờ ngươi lại là cảnh giới Thiên Thánh, nhưng mà ở phương diện dò la tin tức này, ngươi vô cùng am hiểu, điểm ấy ta vẫn còn ấn tượng”.

“Ta đoán thử một chút nhé?”

“Hẳn là ngươi đã chọc vào người nào đó không nên chọc, bị người ta chặt đứt con đường Thánh Nhân phải không? Cho nên bên trong cơ thể bị hao tổn, tu vi rớt xuống, ngươi không thể không cuống cuồng lừa lấy thánh thạch, mua thánh đan quý báu nào đó để khôi phục vết thương của bản thân…”

“Theo ta được biết, Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ mua bán tin tức, không thiếu nhất chính là thánh thạch, hôm nay xem ra, chỉ sợ là tình trạng vết thương quá nặng, thánh thạch mà bản thân lưu trữ trước đó đều đã dùng hết…”

Tần Ninh mỉm cười, nhìn về phía Phong Vô Cực nói: “Ta nói hẳn là chính xác nhỉ?”

Giờ phút này, vẻ mặt của Phong Vô Cực tràn đầy khiếp sợ.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

“Ta là ai ngươi đừng quan tâm, tiếp nhận đơn làm ăn này, ta đảm bảo vết thương của ngươi không cần phải lo lắng!”, Tần Ninh xoay người, tiện đà nói: “Ôn Hiến Chi cùng với mấy đệ tử phía dưới hắn ta, tìm được một người thì tính một người, dựa vào bản lĩnh của ngươi, Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ!”

Thân thể Tần Ninh dần dần biến mất.

Mà giờ phút này, Phong Vô Cực đứng trên bãi đá, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Cha…”

Phong Dương không nhịn được nói: “Kẻ này chỉ là cảnh giới Địa Thánh tứ phách, con không được, có lẽ cha có thể giết chết hắn…”

“Con cho rằng hắn là kẻ ngốc sao?”, Phong Vô Cực quát lớn: “Dám can đảm đến đây một mình, hơn nữa còn biết rõ ta là cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm…”

Hai người Phong Dương và Phong Linh im lặng không nói gì.

“Cha, bây giờ phải làm sao?”

“Về thuyền trước!”, Phong Vô Cực chậm rãi nói: “Kẻ này nếu như muốn ta giúp hắn điều tra tin tức, hẳn là sẽ không để lộ chuyện của chúng ta ra ngoài, đi về trước rồi nói sau”.

“Vâng!”

Lúc này, Phong Vô Cực nhìn về phía mặt sông ở xa xa.

Bóng hình Tần Ninh đã biến mất.

Nhưng mà, đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa rõ.

Tần Ninh là ai?

Sao có thể biết được ông ta là Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom