• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1641-1645

Chương 1641: Uy phong của Vẫn Nhật Cốt Cầm

Giờ phút này, Ô Long Phong lẳng lặng chờ đợi ở bên ngoài khí tràng Thánh Vương.

“Ha ha…”, Ô Ngạn cười lạnh nói: “Hắn nhất định sẽ phải chết, không có gì phải nghi ngờ, uy nghiêm của một vị Thánh Vương sao có thể để một Thánh Nhân nho nhỏ như thế này khiêu khích?

Cho dù vị Thánh Vương này đang ngủ say bên trong kia”.

“Ngươi cứ quan tâm đến bản thân mình trước đi!”

“Ta?”

Ô Ngạn cười nhạt nói: “Kẻ đó ra tay tàn nhẫn, đã muốn chặt đứt đường sống của ta, chết, chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi…”, lúc này, khuôn mặt Ô Long Phong lộ ra vẻ không đành lòng.

“Vì sao phải làm như thế?”

Nghe được câu hỏi này của Ô Long Phong, Ô Ngạn bất đắc dĩ nói: “Vì sao nhỉ?

Đúng vậy…Vì cái gì chứ…”

“Võ giả tu hành, người nào mà không muốn trở thành cường giả tuyệt thế?

Cảnh giới Địa Thánh thất phách, cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, những thứ này làm cho người ta mơ ước đến nhường nào?”

“Nếu như có thể trở thành cao nhân Thiên Thánh, xưng bá một vực Thanh Châu, ngươi không muốn sao?

Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại dòng tộc chịu khổ, cả đời canh giữ Khổ Địa như vậy sao?

Nghe được những lời này, Ô Long Phong đã hiểu được, Ô Ngạn đã hoàn toàn đánh mất bản thân mình.

Bị mê hoặc bởi thực lực cường đại, đã không còn phân biệt rõ tốt xấu.

Lúc này, trong lòng Ô Long Phong cảm thấy phức tạp…Mà ông ta cũng không biết được, rốt cuộc là Tần Ninh có thể khống chế được di thể Thánh Vương kia không! Tuy nói là chưa thức tỉnh nhưng dù sao cũng là một vị Thánh Vương! Hiện tại, bên trong khí tràng Thánh Vương, Tần Ninh đã cất bước tiến vào, thân hình vững chãi.

Dần dần vào sâu bên trong, cảnh tượng bốn phía xuất hiện thay đổi.

Không phải là một vùng trời đất u ám mà là một rừng đào xuất hiện trước mắt.

Bên trong rừng đào, dưới một gốc cây đào có một bóng người không rõ ràng, hư hư ảo ảo.

Dưới gốc đào kia còn có một bàn cờ, cũng có chút mơ hồ.

Lúc này, Tần Ninh đi đến dưới gốc đào.

“Mời ngồi!”

Thân hình hư ảo mở miệng nói, thanh âm lại vô cùng nhã nhặn.

“Ngươi là ai?”

Tần Ninh nhìn về phía hư ảnh kia, chậm rãi nói.

“Không phải là ngươi tới tìm ta sao?”

Bóng người hư ảo cười nói: “Muốn giết ta, còn hỏi ta là ai?”

“Ta chỉ muốn hỏi, ngươi chính là vị Thánh Vương kia phải không?”

Tần Ninh ngồi xuống, bình thản nói: “Trong Hạ Tam Thiên này, người có thể đạt tới cảnh giới Thánh Vương cũng không phải là hạng người vô danh không có chút tiếng tăm gì, phóng tầm mắt ra cả thánh vực Thiên Hồng, Thánh Vương cũng là cường giả xưng bá một phương, ngươi là ai?”

Nghe được những lời này, hư ảnh kia rót một chén trà, mỉm cười nói: “Những lời này được nói ra từ trong miệng một Thánh Nhân, thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười”.

“Ngươi cảm thấy buồn cười sao?”

Lúc này, Tần Ninh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi nói: “Nếu như ngươi có thể đánh bại được ta, ngươi sẽ không dùng cách này để đối phó với ta!”

“Muốn mê hoặc tâm trí ta sao, quên đi!”

Giờ phút này, hư ảnh kia cũng biến ảo, dường như là cảm xúc có chút dao động.

“Mê hoặc dòng tộc chịu khổ, vì muốn được thức tỉnh, Thánh Vương đây cũng đủ mệt nhọc”.

Hư ảnh đột nhiên quát lớn: “Ngươi thì biết cái gì?

Bổn tọa bị những con kiến hôi đó ngày ngày ngày hấp thụ huyết nhục khí, bổn tọa sao có thể không tức giận?”

“Trong mấy vạn năm qua vẫn luôn như thế”.

“Ta là Thánh Vương, cũng không phải là thứ mà hạng chó mèo gì cũng có thể đến cọ cọ một chút trên người ta!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Người lúc trước tiến vào đây đang ở đâu?

Để cho ta mang người đi, ta sẽ không giết ngươi”.

Lời này vừa nói ra, hư ảnh cũng khựng lại một chút.

“Giao người cho ngươi?

Ngươi sẽ không giết ta?

Ha ha ha ha…”, hư ảnh cười lớn nói: “Một Thánh Nhân nho nhỏ như ngươi, dựa vào cái gì mà dám nói như vậy?”

“Dựa vào cái gì?

Dựa vào việc bây giờ thân thể của ngươi đang bị trói buộc, chỉ có thể thi triển hồn phách, mà hồn áp Thánh Vương và khí tràng Thánh Vương cũng chỉ có uy lực bằng một phần mười lúc bình thường thôi”.

Sau đó, Tần Ninh khẽ vung tay.

Vẫn Nhật Cốt Cầm xuất hiện trên đùi hắn.

“Một khúc đàn có thể chấm dứt cuộc đời của ngươi, ngươi có tin không?”

Vừa dứt lời, mười ngón tay của hắn đã đặt trên dây đàn.

Tiếng đàn dữ tợn đột nhiên vang lên.

Trong phút chốc, đất trời xung quanh thay đổi, ánh sáng tán loạn, rừng đào biến mất, không gian u ám dần xâm chiếm.

Chỉ là trong vùng u ám đó cũng xuất hiện một bóng người, đứng ở ngay trước mặt Tần Ninh.

“Nhóc con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Một tiếng quát khẽ vang lên, bóng đen trước mắt đột nhiên từng bước bước lại gần, sức mạnh áp chế hồn phách bùng nổ.

Thánh Vương! Đó là cao nhân Thiên Thánh, là sự tồn tại siêu việt, là sự tồn tại vô địch, đủ để làm kinh sợ cả một thánh vực lớn.

Giờ phút này, khí tràng hoàn toàn bùng nổ, nghiền ép Tần Ninh.

“Ta vừa mới nói, khí tràng Thánh Vương và hồn áp Thánh Vương của ngươi chỉ còn lại một phần mười, ngươi lấy cái gì để dọa sợ ta?”

“Nếu như ngươi có đủ sức uy hiếp, tại sao còn xúi giục Địa Thánh mà không trực tiếp giết chết bọn họ?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói.

“Không thế giết được Địa Thánh, nhưng giết một Thánh Nhân vẫn không phải là vấn đề, hừ!”

Ngay lập tức, bóng đen tiến đến gần Tần Ninh.

“Nực cười!”

Một từ vừa dứt.

Ầm…Lúc này, âm thanh của Vẫn Nhật Cốt Cầm bỗng nhiên thay đổi, bộc phát ra từng tiếng đàn vội vã.

Một tiếng đinh vang lên, sức mạnh bùng nổ phóng ra ngoài.

Hồn áp và tiếng đàng va chạm, nổ vỡ.

Giờ phút này, bóng đen kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi về sau.

“Ngươi…”

“Kinh ngạc lắm sao?

Mặc dù ta không ra tay quyết đoán, nhưng mà hồn lực của ta đủ để chống lại cảnh giới Địa Thánh”.

Một lời vừa dứt, âm thanh giống như tiếng rồng hoà quyện cùng tiếng phượng.

“Hửm?”

Lúc này, sắc mặt bóng đen kia bỗng chốc thay đổi.

Hiện tại, khí tràng mà Tần Ninh bộc phát ra có chút cường đại, hoàn toàn vượt qua cực hạn của Thánh Nhân.

Không! Nói đúng hơn là thực lực có thể so sánh được với Địa Thánh tam phách, tứ phách.

“Chém!”

Bóng đen Thánh Vương kia dùng tay chém ra một nhát, từng chưởng đao phóng thẳng ra bên ngoài.

Âm thanh bùm bùm vang lên.

Tần Ninh từng bước tiến về phía trước, lực lượng toàn thân bùng nổ.

Giờ phút này, Tần Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng, bóng đen kia đang phẫn nộ.

Vị Thánh Vương này, quả nhiên là thế.

Vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, thậm chí là chỉ vừa mới thức tỉnh mà thôi, những cũng đủ để mê hoặc tâm trí đám người Ô Phong, làm cho bọn họ bị hắn ta khống chế, trở thành nô lệ của hắn ta.

Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng.

Từng cỗ hồn lực rồng phượng ẩn chứa bên trong Vẫn Nhật Cốt Cầm bùng nổ, giết thẳng về phía bóng đen.

Lúc này, bóng đen kia không ngừng bị thương.

“Đáng chết!”

Chửi thầm một tiếng, bóng đen kia rút lui.

“Chạy cái gì?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Chuyện của ta và ngươi, ta còn chưa tính sổ xong đâu!”

Bóng đen kia mặc kệ mọi thứ, chạy thẳng về nơi sâu nhất.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh cũng đi theo.

Đi vào sâu bên trong chính là vị trí trung tâm của khí tràng Thánh Vương.

Có thể nhìn thấy, phía trên một tảng đá có một thân thể đang nằm nơi đó.

Nhìn qua thì thân thể kia giống như là đang ngủ say, mà xung quanh là hơi thở lạnh lùng, không cho người khác tới gần.

Giờ phút này, dưới tảng đá có một người đang đứng đó, giống như một cái xác không hồn, hai mắt trống rỗng.

“Tiểu Thạch Đầu!”

Tần Ninh nhìn về phía bóng người kia.

“Hừ, thân thể này cô đọng chiến khí, ta rất thích, vốn dĩ là muốn chuyển đổi thân thể, từ bỏ thân thể của ta”.

“Chỉ là ta có chút tiếc nuối”.

“Nhưng mà hôm nay ngươi lại xuất hiện, ta đã không còn sự lựa chọn nào khác, khối thân thể này, ta muốn!”

Trên tảng đá, bóng đen xuất hiện phía trên thân thể đang nằm ở đó lạnh lùng cười nói.
Chương 1642: Vạn niên chi thủ

“Ngươi dám!”

Lúc này, Tần Ninh từng bước bước đến.

Chỉ là ngay sau đó, bóng đen kia cũng rời khỏi thân thể phía trên tảng đá.

Ngay sau đó hóa thành một làn khói mỏng, chui vào trong cơ thể Thạch Cảm Đương.

Mà cũng lúc đó, thân thể trên tảng đá cũng dần dần bị phong hoá, máu thịt biến mất, quần áo mục nát, cuối cùng biến thành một bộ xương khô nằm ở nơi đó.

Cùng lúc đó, khí tràng Thánh Vương ở xung quanh sụp đổ trong nháy mắt, biến mất không thấy tăm hơi.

“A…”, đột nhiên, thân thể Thạch Cảm Đương bộc phát ra một tiếng gầm long trời lở đất.

Âm thanh kia truyền tới cả phía trên vách đá.

“Âm thanh gì vậy?”

Dương Thanh Vân sửng sốt rồi vội vàng nói: “Hình như là âm thanh của Thạch Đầu!”

Sắc mặt Huyền Chấn và Tiên Vô Tận khẽ thay đổi.

Thạch Cảm Đương! Sao có thể!

Bọn họ cũng không xác định được, tình huống bây giờ là như thế nào.

“Sẽ không có việc gì chứ?”

Hiên Viên Hương Nhi không nhịn được nói.

Tuy rằng thực lực của Tần Ninh không tầm thường, ở cảnh giới Thánh Nhân tam hồn có thể giết chết được cường giả cảnh giới Địa Thánh tam phách, nhưng mà bên dưới có một vị Thánh Vương có khả năng sống lại! Thánh Vương! Là sự tồn tại vượt qua cả cường giả Địa Thánh và cao nhân Thiên Thánh.

Sự tồn tại như vậy khiến cho kẻ khác tim đập liên hồi.

“Không có việc gì đâu”.

Dương Thanh Vân chắc chắn nói: “Không có gì mà sư tôn không làm được!”

Hiên Viên Hương Nhi cũng không tiếp tục nhiều lời.

Lúc này, người tin tưởng mù quáng vào Tần Ninh, cũng chỉ có Dương Thanh Vân.

Hiện tại, khí tràng Thánh Vương đã biến mất.

Thạch Cảm Đương bị hồn phách Thánh Vương dung nhập vào trong cơ thể, không ngừng gào thét.

Biển linh thức của Thạch Cảm Đương bị một thể hồn phách chiếm cứ.

Cùng lúc đó, dường như Thạch Cảm Đương cũng phản kháng.

Nhưng mà sự phản kháng này vô cùng yếu ớt.

“Hừ, ngươi đặc biệt đến đây vì kẻ này, hẳn là kẻ này có địa vị không tầm thường trong lòng ngươi phải không?

Đáng tiếc, hôm nay, bổn vương sẽ chiếm cứ thân thể của kẻ này!”

“Nếu như ngươi giết ta thì chính là giết chết thân thể của kẻ này!”

Thánh Vương lạnh lùng nói.

Vốn dĩ, hắn ta dự định khi nào bản thân thức tỉnh hoàn toàn sẽ đem cơ thể Thạch Cảm Đương dung nhập vào trong cơ thể mình.

Dung hợp máu thịt! Nhưng mà bây giờ lại bị Tần Ninh phá vỡ.

Một khi đã như vậy thì chỉ có thể từ bỏ cơ thể của mình, lập tức dung hợp.

Tuy rằng như thế sẽ làm cho thực lực của bản thân giảm sút, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Vẫn tốt hơn so với cái chết! Chịu đựng mấy vạn năm, việc sắp thành công lại thất bại trong nháy mắt, hắn ta rất không cam lòng.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Thạch Cảm Đương ở trước mặt.

“Ngươi cho là ta sẽ để cho ngươi thành công dung hợp sao?”

Vừa dứt lời, tam hồn của Tần Ninh và song hồn long phượng thoát ra khỏi thân thể, rồi lao thẳng vào trong biển linh thức của Thạch Cảm Đương.

Hiện tại, Thạch Cảm Đương vẫn là cảnh giới Hoá Thánh như trước, chưa ngưng tụ được hồn hải.

Thể hồn phách của Thánh Vương cùng tam hồn, song hồn long phượng của Tần Ninh quan sát lẫn nhau bên trong biển linh thức của Thạch Cảm Đương.

“Chuyện đã tới nước này, ngươi còn có thể làm gì?”

Thánh Vương kia cười lạnh nói: “Thoát ly khỏi thân thể của mình, nhảy vào biển linh thức của tên nhóc này, xem ra, tên nhóc này rất quan trọng đối với ngươi!”

“Nhưng mà, ngươi đừng quên, tuy thân thể của ta bị phá huỷ, nhưng thể hồn phách của Thánh Vương rất cường đại, tam hồn của ngươi không thể chống cự lại được!”

“Cho dù ngươi có thể chống cự lại được thì lúc chúng ta ra tay ở trong đây, biển linh thức của tên nhóc này cũng sẽ bị phá huỷ, trở thành một tên ngốc!”

Nghe được những lời này, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.

“Ta biết!”

“Biết mà ngươi còn…"

Tần Ninh khinh bỉ nói: “Cho nên, ta không định cùng ngươi chém giết ở trong này! Ta chuẩn bị…giam giữ ngươi bên trong biển linh thức của đồ nhi ta, trở thành chất dinh dưỡng cho đồ nhi của ta, để hắn ta từng bước trở thành Thánh Nhân, trở thành Địa Thánh rồi Thiên Thánh!”

“Ngươi nằm mơ!”

Thánh Vương kia rít gào nói: “Chỉ là Thánh Nhân mà dám mở miệng ngông cuồng”.

“Ngươi nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi?”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Chỉ là Thánh Nhân, chỉ là Thánh Nhân, vẫn chỉ là nói ngoài miệng, ngươi đang sợ hãi phải không?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Thánh Vương kia khẽ thay đổi.

“Mấy vạn năm qua ngươi vẫn luôn không thể sống lại, hiện tại cũng chỉ có thể đi mê hoặc Địa Thánh mà thôi”.

“Thân thể bị hao tổn, ngươi từ bỏ thân thể của mình, chiếm thân thể của đồ đệ ta”.

“Thể hồn phách của Thánh Vương quả thật rất mạnh, nhưng mà ngươi có thể bùng nổ được mấy phần sức mạnh?

Sở dĩ bùng nổ ở đây cũng là bởi vì ngươi sợ hãi!”

“Hiện tại, ngươi lựa chọn cướp đoạt thân thể của đồ nhi ta là bởi vì ngươi vô cùng sợ hãi”.

“Nói hươu nói vượn!”

Thánh Vương kia ngoài mạnh trong yếu, quát lớn.

“Ngươi rất thông minh, biết rằng ta không nỡ làm đồ đệ của mình bị thương, cho nên mới dung nhập vào trong cơ thể hắn ta, tam hồn và song hồn long phượng của ta quả thật là có thể giết được ngươi, nhưng mà cũng sẽ làm cho đồ đệ mình bị thương!”

“Cho nên, ta không muốn lãng phí thời gian chơi đùa với ngươi, cứ trực tiếp giam cầm ngươi là được!”

Hơi thở của Thánh Vương dao động rất lớn.

“Ngươi lấy cái gì để giam cầm ta?”

“Lấy thực lực!”

Giờ phút này, Tần Ninh từng bước bước đến, khí thế trong cơ thể tăng vọt.

“Ta nói giam cầm ngươi là có thể giam cầm ngươi!”

Lời nói vừa dứt, sát khí đùng đùng kéo tới.

“Thuật Đại Tác Mệnh, vạn niên chi thủ!”

Lúc này, khí thế của Tần Ninh bùng nổ.

Thành tựu cảnh giới Thánh Nhân của hắn, tuổi thọ đã vượt qua mười vạn năm.

Thiêu đốt vạn năm tuổi thọ sẽ tổn hại căn cơ nhất định, nhưng mà Tần Ninh không sợ.

Chuyện tới nước này, Thánh Vương kia rất thông minh, biết hắn sợ ném chuột vỡ đồ nên mới dung nhập vào trong cơ thể Thạch Cảm Đương, ý đồ chiếm xác.

Dựa vào thực lực của mình, hắn có thể đánh chết thể hồn phách nửa tàn này của Thánh Vương kia.

Nhưng mà cho dù đánh chết được hắn ta, biển thức hải của Thạch Cảm Đương cũng bị phá huỷ hoàn toàn, trở thành một kẻ ngốc, điều này cũng không phải là nói suông.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất.

Dùng thực lực cường đại, giam giữ thể hồn phách của Thánh Vương, để cho Thạch Cảm Đương ngày đêm hấp thụ, tự cường hoá bản thân.

Thiêu đốt một vạn năm tuổi thọ của mình, đáng giá! Giờ phút này, hơi thở cường đại từ trên trời trút xuống.

Trong lúc đó, từng đạo thánh văn được ngưng tụ thành.

“Phong Vương Hóa Linh Trận!”

Một lời vừa dứt, thánh văn chuyển động.

Trong chớp mắt, xung quanh thân thể Thánh Vương kia xuất hiện từng sợi xích sắt.

Nhưng xích sắt này cũng không tồn tại chân thật mà là được ngưng tụ thành từ thánh văn.

Lúc này, sắc mặt Thánh Vương trở nên trắng bệch.

“Ngươi…”, sao có thể như vậy! Tại sao khí tức của Tần Ninh bỗng nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, khí thế giống như là nghiền ép hắn ta.

Đây là lực hồn phách nghiền ép.

Nhưng Tần Ninh chỉ có tam hồn, cũng không có một phách nào, tại sao có thể hoàn toàn áp chế được thể ba hồn bảy phách hắn ta.

“Ngươi…”

“Ta cái gì?”

Tần Ninh từng bước tiến lên, sát khí ngưng tụ, hắn hừ một tiếng rồi nói: “Mơ ước cơ thể của người khác, có thể ngươi sẽ thành công, nhưng mơ ước cơ thể của đồ đệ ta, ngươi chắc chắn phải chết!”

Vừa dứt lời, xích sắt ào ào tập trung lên thể hồn phách của Thánh Vương.

“Không!”

Thánh Vương gào thét nói: “Dựa vào cái gì, vì sao, ta không cam lòng!”

“Không cam lòng thì thế nào?”

Tần Ninh hờ hững nói: “Chỉ có thể trách ngươi trêu chọc vào người không nên trêu chọc!”

Một tiếng ầm vang lên.

Xích sắt ngưng tụ thành một chiếc lồng.

Lúc này, âm thanh gào thét không cam lòng của Thánh Vương đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Chỉ thấy xích sắt kia tạo thành một hình lập phương, cố định ở trong biển linh thức của Thạch Cảm Đương.

Dần dần, trong lồng sắt, một tia hồn lực màu xanh thẫm từ từ tản ra, bao trùm phía trên biển linh thức của Thạch Cảm Đương, khiến cho biển linh thức của hắn ta dần dần bị nhuộm đẫm, rồi lột xác tiến hành lột xác.
Chương 1643: Coi như là chừa cho ngươi chút mặt mũi

Biển linh thức! Lột xác! Dưới sự dẫn dắt của hồn lực Thánh Vương thuần khiết, biển linh thức của Thạch Cảm Đương lột xác thành hồn hải, không ngừng tràn đầy, không ngừng tràn đầy.

Cuối cùng, biển linh thức biến mất, hoá thành trăm vạn mét hồn hải.

Mà phía trên hồn hải đang đang ngưng tụ nhất hồn…Giờ phút này, nhìn thấy một màn như vậy, khí tức trong cơ thể Tần Ninh mới từ từ thu lại.

“Sư tôn?”

Lúc này, nhất hồn kia phát ra âm thanh.

“Ừ!”

“Đậu má!”

Thạch Cảm Đương kinh ngạc thốt lên: “Thật sự là người?”

“Là ta…”, Tần Ninh có chút nói không nên lời.

Thạch Cảm Đương lập tức gào lên: “Sư tôn, người…”, trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh của Thạch Cảm Đương mang theo chút nức nở.

Trong lòng Tần Ninh cảm xúc hỗn loạn.

Tên nhóc này từ trước đến nay vẫn luôn có da mặt dày, vậy mà bây giờ lại không nhịn được muốn khóc.

Cũng là tại hắn không làm tốt mọi chuyện, khiến cho mấy người bọn họ sau khi tiến vào thế giới Cửu Thiên bị tách ra.

“Sư tôn, người…”, dường như Thạch Cảm Đương thực sự khóc nấc lên, âm thanh run rẩy nói: “Người…người cũng đã chết rồi?”

Hửm?

Cái gì?

Tần Ninh sửng sốt.

“Đây là thế giới sau khi con người chết đi sao?

Mơ hồ hỗn loạn, u ám không có ánh sáng, khi còn sống đã không được thấy phong cảnh tươi đẹp, tại sao sau khi chết cũng không cho người ta thấy cảnh đẹp một chút chứ?

Sư tôn, người châm một ngọn nến lên đi, con không muốn đi lại trong bóng tối…”

Nghe được những lời nói không giống như là đùa giỡn kia của Thạch Cảm Đương, khoé miệng Tần Ninh co rút.

“Ngươi lại đây!”

“Vâng!”

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương tới gần Tần Ninh, hắn ta không nhịn được nói: “Thì ra sau khi chết thân thể còn không được bảo toàn nguyên vẹn, biến thành một quả cầu nhỏ, như thế này thì sao mọi người có thể nhận ra đối phương chứ!”

“Chết chết chết!”

Hồn phượng của Tần Ninh vừa bay ra đã bám vào hồn quang thứ nhất của Thạch Cảm Đương, nhào nặn, lôi kéo, đánh đập.

“Chết cái đầu ngươi ấy, chết cái đầu ngươi ấy!”

Tần Ninh cũng mắng: “Cho dù ngươi chết thì ta cũng không chết, nhìn kỹ xem, đây là hồn hải của ngươi!”

Thạch Cảm Đương bị Tần Ninh đánh đến trời đất quay mòng mòng, không nói nên lời.

Mãi đến nửa ngày sau, Tần Ninh mới thở ra một hơi.

Lúc này, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, ngẩn người.

“Hồn hải?”

“Nhất hồn?”

Thạch Cảm Đương cảm thấy mơ hồ.

“Con trở thành Thánh Nhân rồi?”

Tần Ninh gật gật đầu.

Thạch Cảm Đương nói tiếp: “Sư tôn, sao người lại tiến vào trong hồn hải của con?

Không đúng, sao con lại sinh ra được hồn hải?”

“Còn có, hồn hải này xanh xanh thẫm thẫm, nhìn rất xấu phải không?”

“Còn có, sư tôn, người ngưng tụ tam hồn, người là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn sao?

Hửm?

Không đúng, tại sao người còn có một con rồng với một con phượng nữa, tại sao con không có?”

Nghe được những lời này, khoé miệng Tần Ninh co rút.

“Câm miệng!”

“A!”

Thạch Cảm Đương vội vàng ngậm miệng.

“Thử một chút xem có thể sinh ra hồn thứ hai không?”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Ta đã niêm phong rồi cất trữ thể hồn phách của Thánh Vương kia, cũng đã luyện hóa xong, sau này ngươi cứ từ từ hấp thu, tiến vào cảnh giới Thánh Nhân, cảnh giới Địa Thánh, cơ hội thăng cấp rất lớn, còn có đạt được tới Thiên Thánh hay không thì còn phải phụ thuộc vào chính bản thân ngươi”.

Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương hưng phấn đến bùng nổ.

Nhưng mà sau đó, Thạch Cảm Đương lại tiếp tục nói: “Sư tôn, hồn thứ hai, hồn thứ ba cũng xuất hiện rồi, người xem…”, bên trong hồn hải của Thạch Cảm Đương, hai hồn cầu tiếp tục dâng lên.

“Không chỉ như vậy, còn có ba phách cầu dâng lên!”

Thạch Cảm Đương nói tiếp.

Nhất thời, trong hồn hải của Thạch Cảm Đương, ba hồn cầu, ba hồn phách dâng lên.

Nhìn thấy một màn như vậy, Tần Ninh gật gật đầu.

Nhưng thật ra cũng nằm trong mong đợi.

Một thể hồn phách của Thánh Vương, ẩn chứa lực lượng cường đại vô cùng.

Nếu như không phải thiên phú của Thạch Cảm Đương quá kém thì cũng không chỉ là cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Nếu như là Dương Thanh Vân, đoán chừng có thể đạt tới cảnh giới Địa Thánh thất phách.

Đây là sự chênh lệch về thiên phú.

Đương nhiên là Thạch Cảm Đương không thể làm được! Giờ phút này, Thạch Cảm Đương mỉm cười nói: “Sư tôn, thật ra người cũng hiểu rõ con mà, từ trước đến nay, con vẫn luôn dựa vào thiên phú của bản thân mình để tăng thực lực, tốc độ cũng rất nhanh”.

“Người…giống như là đang lừa dối con, luôn không để cho con thể hiện ra thiên phú cường đại của mình”.

Nghe được lời nói dối trá kia của Thạch Cảm Đương, Tần Ninh nhẹ nhàng nói: “Ta cảm thấy ngươi nói cũng có lý”.

“Nhưng mà thể hồn phách của Thánh Vương dung nhập vào trong hồn hải của con, về sau con từ từ hấp thu, chỉ có thể chờ sau khi con hấp thụ hoàn toàn rồi mới có thể phô bày ra thiên phú tu hành cường đại của Thạch Cảm Đương con đây, trong khoảng thời gian này, con phải khiêm tốn mới được, che giấu thiên phú của mình!”

“Thật ra không cần”.

Tần Ninh cũng nói: “Ta có thể thu lại thể hồn phách này rồi đưa cho Dương Thanh Vân, hẳn là hắn ta sẽ không ghét bỏ việc này làm mai một thiên phú của bản thân”.

Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương sửng sốt, sau khi sửng sốt xong, hắn ta vội vàng nói: “Sư tôn, đừng đùa, con hay nói giỡn, con hay nói giỡn…”

“Coi như là chừa cho ngươi chút mặt mũi”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ổn định tam hồn tam phách của mình đi, thừa nhận lực lượng cường đại như thế, cũng may lúc trước ngươi đã tu hành thành chiến khí, thể phi chiến, ưu điểm của việc ngưng tụ chiến khí chính là thân thể của ngươi sẽ mạnh mẽ hơn so với người bình thường”

“Trong thời gian tới, việc kiểm soát lực lượng đang nắm giữ trong tay được ưu tiên hàng đầu, học tập cho thật tốt đi, nếu không người sẽ không thể khống chế được sức mạnh”.

“Vâng!”

Tần Ninh dặn dò thêm vài câu rồi mới rời khỏi hồn hải của Thạch Cảm Đương.

Trở về thân thể của mình, trên thái dương của Tần Ninh nhiều thêm vài sợi tóc bạc.

Hao tổn một vạn năm tuổi thọ, đổi lấy thực lực của Thạch Cảm Đương tăng lên.

Vẫn có lời! Tần Ninh không tiếng động cắt đứt vài sợi tóc bạc kia rồi thở ra một hơi.

Loại chuyện này, hắn không muốn nói cho nhóm Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương.

Vô duyên vô cớ lại làm cho hai người bọn họ lo lắng vì mình.

Nếu như Thạch Cảm Đương biết sư tôn mình hao tổn một vạn năm tuổi thọ, hắn ta mới có thể đạt được thành tựu lột xác siêu cấp, chỉ sợ trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Làm sư tôn, vẫn nên trả giá một chút! Hơn nữa, không cần thiết phải nói ra cho đồ đệ mình biết.

Tần Ninh vô cùng thản nhiên, trong lòng còn thầm khen ngợi bản thân chí công vô tư.

Không bao lâu sau, Thạch Cảm Đương từ từ mở hai mắt nhìn Tần Ninh.

“Sư tôn trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi!”

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương khom lưng quỳ gối xuống đất, rồi dập đầu hành lễ.

“Đứng lên đi, ngươi không phải là Dương Thanh Vân, cũng không thích mấy cái lễ nghi này, miễn đi”.

Nghe được những lời này của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương lập tức đứng dậy, đẩy đẩy bả vài Tần Ninh rồi cười ha ha nói: “Sư tôn, sao người tìm được con?”

“Đi lên rồi nói sau!”

“Vâng!”

Nói rồi hai thầy trò rời khỏi nơi này.

Khí tràng Thánh Vương biến mất, nơi này đã mất đi sự đặc biệt! Mà giờ phút này, dưới vực, Ô Long Phong nhìn Ô Ngạn đang hấp hối, ông ta có chút không đành lòng, nhưng mà ông ta cũng biết, Ô Ngạn phải chết không chút nghi ngờ.

“Sư huynh, cần gì phải…”

“Cần gì?”

Ô Ngạn cười ha ha nói: “Sư đệ tốt, ngươi sẽ không cho rằng, một vị Thánh Nhân có thể đối phó được với một vị Thánh Vương đấy chứ?

Cho dù vị Thánh Vương kia chỉ là ở trạng thái thức tỉnh, không phải là ở đỉnh phong!”

“Tần Ninh là người phi thường!”

Ô Long Phong thở dài nói.

“Người phi thường thì có thể đánh bại được Thánh Vương sao?”

Ô Ngạn cười nhạo nói.

“Tất nhiên là có thể”.

Lúc này, một âm thanh bình thản vang lên.

Theo âm thanh kia vang lên, ánh mắt Ô Ngạn không thể tin được mà nhìn về phía Tần Ninh đang đi ra ngoài.

Mà phía sau Tần Ninh, có một người đi theo hắn, người đó đúng là Thạch Cảm Đương.
Chương 1644: Ta nhớ ngươi chết đi được

"Ngươi...", Ô Ngạn trừng mắt nhìn Tần Ninh.

Không thể nào tin được! Phẫn nộ! Hoảng sợ!

"Thánh Vương đã chết rồi, sau này, dòng tộc chịu khổ cứ phát triển bản thân theo ý mình đi".

Tần Ninh bình thản nói: "Ô Long Phong, ta chắc là ngươi có thể làm được nhỉ?"

Ô Long Phong ngạc nhiên.

Đã chết rồi ư! Bây giờ, Ô Ngạn đã trút bỏ hơi thở cuối cùng.

Tần Ninh bình yên vô sự đưa người ra ngoài, vậy vị Thánh Nhân kia chắc chắn đã chết, niềm hy vọng xoay người của ông ta đã hoàn toàn tan biến...

"Đi thôi!"

Tần Ninh không nhiều lời.

Lúc này, Ô Phong Long cũng không hỏi nữa.

Ba người đi thẳng một mạch ra khỏi sườn núi.

Vào giờ phút này, ở bên vách đá.

Bốn người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận, Huyền Chấn và Hiên Viên Hương Nhi đều đang lẳng lặng chờ đợi bọn họ.

"Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, sao còn không có chút tin tức nào cả?"

Huyền Chấn không nhịn được bèn nói: "Vừa rồi hình như là tiếng kêu thảm thiết của Thạch Cảm Đương, sao giờ lại bỗng nhiên im lặng rồi?"

"Lẽ nào có điều gì đó ngoài ý muốn ư?"

"Dương Thanh Vân, chúng ta xuống đó xem xét thử đi?"

Vào thời khắc này, Dương Thanh Vân chẳng biết nên nói gì nữa.

Sư tôn rất lợi hại, nhưng đó lại là một vị Thánh Vương có thể sống lại bất cứ lúc nào.

Thánh Nhân, Địa Thánh, Thiên Thánh và Thánh Vương.

Thánh Vương là vô địch.

Còn Tần Ninh chỉ mới đạt tới Thánh Nhân tam hồn mà thôi... Làm sao bây giờ?

Lúc này, Dương Thanh Vân có hơi do dự.

"Nhìn cái gì đấy?"

Muốn biết ta còn sống hay không phải không?

Hai lão già các ngươi còn rất quan tâm đến ta nha!"

Một tràng cười bỗng vang lên.

Dưới sườn núi, một bóng người bỗng xuất hiện.

"Thạch Cảm Đương!"

"Thạch Cảm Đương!"

"Thạch Cảm Đương!"

Ba người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn ngơ ngác.

Thế nhưng, ngay bây giờ, Thạch Cảm Đương đang định thể hiện ra thực lực vừa mới đạt tới cảnh giới Địa Thánh của mình cũng rất sửng sốt.

Ba người trước mặt hắn ta là ai?

Nghe giọng hình như là Dương Thanh Vân, Huyền Chấn và Tiên Vô Tận.

Nhưng hiện tại nhìn có vẻ không giống lắm?

"Các ngươi... là ai thế?"

Thạch Cảm Đương có chút mông lung.

"Thạch Cảm Đương phải không?

Ngươi...", Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, hắn ta cảm thấy thật khó tin.

Khí thế toát ra từ cơ thể Thạch Cảm Đương còn mạnh mẽ hơn của hắn ta nữa.

Hắn ta vẫn rất hiểu người nọ, bọn họ tách nhau ra một khoảng thời gian rất lâu, hắn ta đạt tới cảnh giới Thánh Nhân là nhờ vào Tần Ninh giúp đỡ.

Thế nhưng, sao Thạch Cảm Đương lại có thể mạnh đến như vậy?

"Huyền Chấn đây à?"

"Còn đây là Tiên Vô Tận hả?"

Thạch Cảm Đương sững sờ nhìn hai người bọn họ.

Đây là hai tên kia thật sao.

Sao lại hồi xuân nhiều như vậy?

Thạch Cảm Đương véo má hai người để xác nhận.

Huyền Chấn và Tiên Vô Tận rất muốn cự tuyệt, nhưng lại phát hiện ra mình không né tránh được.

Thạch Cảm Đương mạnh hơn bọn họ nhiều lắm! Thạch Cảm Đương mất một lúc lâu mới phản ứng lại, hắn ta nhìn vào Dương Thanh Vân, rồi cười ha hả nói: "Chào sư huynh nhé, đã lâu không gặp, sư huynh có nhớ sư đệ không?"

Thạch Cảm Đương vừa dứt lời, liền dang rộng hai tay.

Dương Thanh Vân lắc đầu cười.

Thạch Cảm Đương mặc kệ, ông chầm lấy cổ Dương Thanh Vân, rồi vỗ lưng hắn ta.

"Ta nhớ ngươi chết đi được!"

Thạch Cảm Đương vỗ mạnh lên vai Dương Thanh Vân, sắc mặt Dương Thanh Vân dần tái nhợt, cuối cùng hắn ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy thế, Huyền Chấn và Tiên Vô Tận đều làm như mình không nhìn thấy gì.

Bộ dáng chẳng khác nào tiểu nhân đắc chí cả! Hiên Viên Hương Nhi đứng cạnh bên thấy vậy thì giật mình.

Đây là... sư huynh đệ thật à?

Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai tiếng xé gió vang lên, hai người Ô Phong Long và Tần Ninh đi lên.

Thạch Cảm Đương vội vàng buông Dương Thanh Vân ra.

"Ngươi hay thật đấy".

Dương Thanh Vân híp mắt nhìn Thạch Cảm Đương rồi cười bảo: "Đừng nóng vội, thời gian còn dài lắm".

Thạch Cảm Đương vẫn không hề sợ hãi, nới: "Ừ thì còn dài, ta đợi ngươi đấy...", lúc này, Ô Phong Long chắp tay nói: "Các vị, trong dòng tộc chịu khổ, ba vị trưởng lão đều đã qua đời, ta cần phải đi xem xét một chút, các vị tạm thời ở đây được không?"

"Được!"

Tần Ninh gật đầu đáp lại.

Ô Phong Long dẫn đám người đi vào trong một sơn cốc, rồi dặn dò vài tên thuộc hạ thân tín của mình cẩn thận chăm sóc bọn họ, rồi vội vã rời khỏi.

Dòng tộc chịu khổ có truyền thống lâu đời, bọn họ đã truyền thừa tiếp xuống suốt mấy vạn năm, bây giờ, ba vị trưởng lão và tộc trưởng đã qua đời, chuyện phiền phức sau đó có rất nhiều.

Thế nhưng, thực lực hiện tại của Ô Phong Long là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, trong dòng tộc chịu khổ, không phải là ông ta không có thân tín, nhưng nếu muốn sắp xếp công việc thì quả thật cần rất nhiều thời gian.

Trong sơn cốc, đám người Tần Ninh tách nhau ra ở trong một biệt viện.

Trong phòng, Tần Ninh đứng ở ban công tầng hai, nhìn ngắm phong cảnh trong sơn cốc rộng lớn, dòng nước tĩnh lặng, hoa cỏ nở rộ, chim chóc líu lo, chỉ cần vậy thôi thì tâm trạng đã thư thái hơn rất nhiều.

"Sư tôn".

Dương Thanh Vân chắp tay nói: "Thạch Cảm Đương đã đột phá tới cảnh giới Địa Thánh tam phách rồi, có lẽ là sư tôn đã phải bỏ ra rất nhiều nhỉ?"

"Lúc trước, ta nghe cô nương Sương Nhi và sư Mẫu Viên Viên nói rằng trước kia vì để hồi sinh đại ca Tần Kinh Mặc của mình, mà sư tôn đã thi triển cấm thuật, gây tổn thương rất lớn cho bản thân mình!"

Xưa nay Dương Thanh Vân là vậy, vô cùng thận trọng, hơn nữa lại tỉ mỉ quan sát, quan tâm Tần Ninh từ tận đáy lòng.

Chuyện này không đơn giản như vậy.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi".

Tần Ninh phất tay nói: "Vị Thánh Vương kia cũng không phải là hồi sinh, sư tôn ngươi có thêm song hồn long phượng, ngươi cho rằng ta hay đùa giỡn lắm à?"

Dương Thanh Vân không dám nói thêm gì nữa.

"Tiếp theo, sư tôn định đi đâu?"

Dừng một lát, Dương Thanh Vân tiếp tục hỏi.

"Ta phát hiện tung tích của Ma tộc ở trong núi lửa Cực Địa, đó là tộc Viêm Ma, hơn nữa, tên Diệp Chi Vấn kia có thân phận không đơn giản, y là tiên nhân đến từ Thượng Tam Thiên, tình hình có hơi phức tạp rồi đấy".

"Nhưng mà có thể chắc chắn một điều là Ma tộc không chỉ xuất hiện ở đại lục Vạn Thiên, ở thế giới Cửu Thiên cũng có sự tồn tại của bọn chúng, thậm chí đến cả thế giới các thần cũng có chúng xuất hiện nữa".

"Bọn họ định làm tan rã Thương Mang Vân Giới từ bên trong, chỉ có điều là, bọn họ giống hệt với Đế Lâm Thiên trước kia, đám người này ẩn nấp trong bóng tối, còn chúng ta lại ở ngoài sáng!"

"Hơn nữa, điều phiền phức hơn chính là ngay bây giờ, có Ma tộc biến thành hình người được, rồi trà trộn vào trong nhân loại, chỉ có cách giết bọn họ, ta mới có thể xác định chúng có phải là Ma tộc hay không".

Thật ra, trước đây Tần Ninh có thể dựa vào Phong Thần Châu để nhận biết.

Thế nhưng hiện tại không thể làm vậy được nữa, có lẽ có liên quan tới thực lực của bản thân hắn.

Lẽ nào cảnh giới cao hơn của mình thì Phong Thần Châu sẽ không xác định được?

Hắn cần phải kiểm chứng điều này.

Tần Ninh nói tiếp: "Tiếp theo, ta dự định đến Đại Nhật Sơn, tiện thể thăm dò tình hình của Thương Long điện".

"Trong Thương Long điện có Ma tộc sao?"

"Đúng vậy!"

Tần Ninh gật đầu nói: "Bám sát theo Thương Long điện, có lẽ chúng ta sẽ điều tra ra được kẻ đứng sau lưng là ai, nếu như ta tính không lầm, ở trong Hạ Tam Thiên, có lẽ Thánh Đế đều là người của Ma tộc".

Sắc mặt Dương Thanh Vân thay đổi.

"Vì sao bọn họ lại nhắm vào sư tôn không buông vậy?"

Dương Thanh Vân rất khó hiểu.

Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân rồi nói tiếp: "Ta đã nói cho ngươi một lần rồi, ngươi có vài vị sư đệ, nhưng ta chưa nói rõ cho ngươi biết, thôi thì để hôm nay giải thích luôn cho ngươi biết".

"Sư tôn là cửu mệnh thiên tử, phải trải qua chín đời chín kiếp, chuyện này chắc ngươi đã biết rồi, cho nên ngươi còn có tám vị sư đệ nữa, trừ lần đó ra... sư tôn năm xưa là con trai của người đứng đầu thế giới các thành ở Thương Mang Vân Giới, Vô Thượng Thần Đế, Nguyên Hoàng Thần Đế!"

Ngay sau đó, Tần Ninh nói hết tất cả mọi việc cho Dương Thanh Vân biết.

Thật ra, Dương Thanh Vân đã biết từ lâu, chẳng qua là không quá tường tận mà thôi.

Lần này Tần ninh đã giải thích tất cả mọi việc.
Chương 1645: Kế hoạch của Dương Thanh Vân

Mà bây giờ, ngoại trừ Dương Thanh Vân, Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên đều biết việc này.

Thế nhưng tám kiếp kia, hắn là ai, bọn họ lại không rõ ràng lắm.

Mặt trời lặn đằng tây, Tần Ninh giải thích xong xuôi, Dương Thanh Vân mới hít một hơi.

Sư tôn đã nói hết cho hắn ta, đây chính là sự tin tưởng!

"Chẳng trách hai vị sư mẫu Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt lại hiểu rõ như vậy, thì ra là do sư tôn đã nói cho họ trước...", Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân bằng ánh mắt kỳ lạ.

"Làm sao?

Bất mãn à?"

Tần Ninh chậm rãi nói: "Không nói cho các ngươi biết là vì không muốn các ngươi gặp nguy hiểm, nhưng tình hình hiện tại không giống thế!"

"Nguy hiểm đang kề cận sát bên chúng ta, ta phải nói trước để các ngươi chuẩn bị sẵn sàng".

Dương Thanh Vân gật gù nói: "Đồ nhi hiểu rồi ạ".

"Nếu đã như vậy, sư tôn, đồ nhi dự định tạm thời ở lại Nam Vực".

"Ồ?"

Tần Ninh nhìn vào Dương Thanh Vân.

Ở lại Nam Vực sao?

"Thế giới Hạ Tam Thiên này không giống với đại lục Vạn Thiên, sư tôn cũng cần phải chuẩn bị kỹ càng mới được, cần phải xây dựng thế lực của mình thật vững chắc, thế mới là yên tâm nhất".

"Hiện tại, chúng ta đã tìm được Thạch Cảm Đương rồi, sư tôn cứ dắt hắn ta theo, còn con, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn ở lại Nam vực để thống nhất nơi đây!"

Nghe Dương Thanh Vân nói vậy, Tần Ninh gật gù tán thành.

"Tìm cớ hay thật đấy".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi đang lo lắng lỡ như khi phu nhân của mình đi vào Thanh Châu, nhưng lại không tìm thấy ngươi nên bị người ta bắt cóc phải không?"

Gương mặt Dương Thanh Vân đỏ bừng, hắn ta ho khù khụ nói: "Có một phần nguyên nhân là vậy".

"Được rồi, nếu ngươi muốn ở lại đây thì cứ ở lại đi, nhưng mà, ta phải thấy được hiệu quả, nếu ngươi không làm ra được thành quả gì thì phải thành thật đi theo bên cạnh ta".

"Vâng ạ!"

Dương Thanh Vân mỉm cười.

Lúc này, cả hai người cùng nhìn ngắm phong cảnh dưới sơn cốc.

"Nhưng phải nhớ bảo vệ tốt bản thân chính mình, ngươi không ở bên cạnh ta, ngươi phải đề phòng có người ra tay với ngươi".

"Đồ nhi hiểu rồi".

Dương Thanh Vân biết Tần Ninh lo lắng cho mình.

Thế nhưng bản thân hắn không yếu, cũng là một thiên tài, nếu vẫn luôn núp dưới cánh chim của Tần Ninh, vậy thì có thể phát triển đến bao nhiêu chứ?

Nhất là sau khi biết được tình cảnh mà tương lai Tần Ninh có thể gặp phải, hắn ta càng biết mình nên làm thế nào.

Ngày hôm sau.

Trong sơn cốc.

Tần Ninh sắp xếp từng thánh trận quanh quẩn trong sơn cốc.

Trước mặt hắn, Thạch Cảm Đương đang rất háo hức, muốn được thử sức.

"Sư tôn, nó để làm gì thế?"

"Ngươi đột phá từ Hóa Thánh đến cảnh giới Địa Thánh tam phách, chắc chắn khả năng khống chế lực lượng sẽ không thuần thục, trong khoảng thời gian này, ngươi phải nắm vững khả năng khống chế lực lượng".

Thạch Cảm Đương nghe vậy, gãi đầu nói: "Phải rèn luyện như thế nào?"

"Ta đã nói cho Thanh Vân, Thanh Vân sẽ dạy cho ngươi".

Nghe thế, sắc mặt Thạch Cảm Đương đầy sự đau khổ, vội vàng nói: "Sư tôn, liệu người có thể tự tay chỉ dạy cho con được không?"

"Khả năng khống chế lực lượng của Thanh Vân rất thuần thục, hắn ta biết nên làm thế nào, không chút kém cạnh ta đâu".

Thạch Cảm Đương nhìn vào Dương Thanh Vân đang đứng một bên.

"Hiện tại, cảnh giới của tên nhãi này không bằng con, lỡ như hắn ta lấy việc công trả tư thù để hành hạ con thì sao?"

"Hành hạ ngươi cũng hợp lý".

Tần Ninh chậm rãi nói: "Ngươi thiếu dạy dỗ lắm".

"Tiếp theo, ta chuẩn bị đến Đại Nhật Sơn ở Tây Vực, ta vốn định dẫn ngươi đi theo, thế nhưng có vẻ như ngươi không tình nguyện lắm, nên đành thôi vậy".

"Ngươi ở lại đây với Thanh Vân đi, còn ta sẽ đi một mình!"

Đại Nhật Sơn sao?

Thạch Cảm Đương nghe vậy, bèn vội vã nói: "Sư tôn, sư tôn, con đồng ý, con đồng ý đi... Đại sư huynh, mau đến đây rèn luyện, nào, bắt đầu rèn luyện đi!"

Tần Ninh thấy Thạch Cảm Đương hành động như vậy, chỉ đành lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Trong sơn cốc, hai người Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đang đấu luyện với nhau.

Tần Ninh còn đang ở trong lầu các quan sát hai người họ.

Hắn nằm trên xích đu, thư thả hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời.

Vốn dĩ, hắn vẫn có thể sống thoải mái, thong thả, ung dung như vậy.

Thế nhưng, luôn có người không muốn hắn sống yên ổn.

Nếu đã như vậy thì cứ làm nhau khó chịu thôi.

Chẳng qua là phải xem thử rốt cuộc ai khiến ai không yên ổn, không thể nói chính xác được kết quả đâu.

Khoảng thời gian tiếp theo, Tần Ninh đều sống bình yên trong sơn cốc.

Còn Thạch Cảm Đương lại bị Dương Thanh Vân tận tâm "chỉ dạy".

Hôm nay, Ô Phong Long đã vắng mặt lâu ngày cuối cùng đã xuất hiện.

"Chuyện của dòng tộc chịu khổ đã được xử lý êm xuôi rồi à?"

Tần Ninh thản nhiên hỏi.

Ô Phong Long gật đầu.

Tần Ninh thuận tiện nói luôn: "Nếu đã xong rồi, vậy phiền ngươi giúp ta một việc".

"Không dám, mời Tần công tử nói".

Tần Ninh mỉm cười nói: "Có cái gì không dám chứ?"

"Dương Thanh Vân phải ở lại Nam Vực Thanh Châu, trong khoảng thời gian đó, ta sẽ đến Đại Nhật Sơn ở Tây Vực, dòng tộc chịu khổ của ngươi không hề yếu so với những thế lực khác, nên phiền ngươi có chuyện gì thì chiếu cố bọn họ đôi chút".

"Đây là việc hiển nhiên!"

"Hơn nữa, ngươi không cần phải giúp quá nhiều đâu, Thanh Vân nói là dự tính tập hợp các thế lực ở Nam Vực lại thành một, đến lúc đó, dòng tộc chịu khổ của ngươi lựa chọn tuân theo hay phản kháng là do chính ngươi quyết định".

Nghe vậy, Ô Phong Long sững sờ.

Những lời này... Tần Ninh nói hết ra như vậy sao?

Không sợ mình hãm hại đồ đệ của hắn sao?

Tần Ninh mỉm cười, nói tiếp: "Chắc là Thanh Vân sẽ đi đến vùng đất Vạn Thánh để thu nhận Ma Quang tông trước, dù sao chuyện gì đến rồi sẽ đến, còn ta khoảng thời gian này chắc vẫn ở lại Thanh Châu".

Ô Phong vội vàng chắp tay nói: "Ta hiểu rồi".

Ô Phong Long không nhiều lời nữa, chỉ tán gẫu vài câu rồi cáo từ.

Lúc này, Hiên Viên Hương Nhi bỗng xuất hiện.

"Ngươi định đi đến Đại Nhật Sơn sao?"

Hiên Viên Hương Nhi khó hiểu nói: "Dựa vào thực lực và thiên phú của ngươi, sợ rằng Đại Nhật Sơn không dạy cho ngươi được gì, có lẽ ngươi nên đến những nơi khác ngoài Thanh Châu để xem thử".

Tần Ninh cười ha hả nói: "Ta chỉ là một tên Thánh Nhân nho nhỏ mà thôi, giờ mà đi ra ngoài Thanh Châu, chỉ sợ là không đủ cho Địa Thánh và Thiên Thánh nhét kẽ răng nữa là!"

"Hơn nữa, trong năm châu lớn ở thánh vực Thiên Hồng có cả Thánh Vương tồn tại, những người đó nhìn ta có lẽ chẳng khác nào nhìn gà con...", Hiên Viên Hương Nhi nghe vậy thì bĩu môi.

Cô ta tin mấy câu này mới là lạ.

"Nếu đã như vậy thì ta xin cáo từ trước".

Hiên Viên Hương Nhi từ tốn nói: "Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta trong khoảng thời gian này".

Tần Ninh cười đáp lời: "Khách sáo quá rồi, ngươi có ơn cứu mạng ta, phần ơn huệ này ta nhất định sẽ nhớ kỹ".

"Lần sau gặp lại, ta hy vọng ngươi đã trở thành thánh nữ của thánh địa Hiên Viên".

"Nhận lời tốt lành của người vậy".

Hiên Viên Hương Nhi gật đầu.

Cả ba vị trưởng lão và thủ lĩnh của dòng tộc chịu khổ đều đã qua đời, hiển nhiên, Ô Phong Long sẽ bị soi mói rất nhiều.

Tuy trong dòng tộc chịu khổ có rất nhiều người bất mãn, thế nhưng, dù sao, Ô Phong Long cũng đã đạt tới cảnh giới Địa Thánh nhất phách, ông ta vẫn có thể áp chế những người bất mãn đó! Cả đoàn người tạm thời ở lại Khổ Địa một khoảng thời gian rồi chia nhau ra.

Dương Thanh Vân dẫn theo hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận đi về hướng Nam, tiến thẳng tới vùng đất Vạn Thánh.

Còn Hiên Viên Hương Nhi thì cô độc rời khỏi Khổ Địa... Hai người Tần Ninh với Thạch Cảm Đương đi thẳng về phía trước, hướng thẳng tới Tây Vực Thanh Châu.

Thanh Châu, Tây Vực.

Diện tích Tây Vực chiếm một phần năm diện tích của Thanh Châu, trải dài hơn mười ngàn dặm, là vùng đất địa linh nhân kiệt.

Trong Tây Vực Thanh Châu chỉ có một bá chủ duy nhất, đó là Đại Nhật Sơn! Dòng tộc Đại Nhật Sơn trấn giữ Tây Vực Thanh Châu đã hơn mười vạn năm, nó đã trở thành một thế lực siêu cấp, mà giờ vẫn đứng vững ở đây suốt mười vạn năm vẫn không hề lung lay, đã đủ thấy thực lực thâm sâu của nó.

Từ xưa đến nay, việc mở rộng thế lực chính là dựa vào thực lực và thiên phú của đệ tử trong thế lực, mà gốc rễ truyền thừa của một thế lực chính là phải dựa vào lực chiến mạnh nhất có trong thế lực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom