• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1646-1650

Chương 1646: Đàn tới một người người phụ nữ

Đại Nhật Sơn! Thương Long điện! Thánh địa Hiên Viên! Thiên Hạc lâu! Bọn họ là bốn thế lực siêu cấp lớn mạnh luôn đứng sừng sững trong khu vực Thanh Châu này, các đệ tử tinh anh trong môn phái đó đều ở cấp bậc Thánh Nhân, thậm chí còn có những đệ tử vô cùng siêu phàm đã đạt tới cảnh giới Địa Thánh.

Và một điều hiển nhiên là phần lớn các vị trưởng lão trong môn phái đều đạt tới cảnh giới Địa Thánh.

Nghe đồn rằng trong tứ đại thế lực có một vị cường giả cao nhân Thiên Thánh trấn giữ! Nhưng rốt cuộc là thật hay giả lại không ai biết được.

Dù sao, ở khu vực Thanh Châu, cảnh giới Địa Thánh được chia thành bảy cấp từ cảnh giới nhất phách đến cảnh giới thất phách, nói một cách chính xác, các vị Địa Thánh đạt tới cảnh giới thất phách đã gần như vô địch thiên hạ, hùng cứ một phương, một tay che trời.

Không cần cao nhân Thiên Thánh động tay thì mọi phiền phức đã được giải quyết hết rồi.

Do vậy, cho tới ngày nay, liệu trong khu vực Thanh Châu có Thiên Thánh hay không vẫn còn là một điều bí ẩn.

Lúc này, Tần Ninh quan sát bốn phía, đi cùng với Thạch Cảm Đương, tốc độ của cả hai không nhanh cũng chẳng chậm, bọn họ đi thẳng một đường tới Tây Vực.

"Sư tôn, chúng ta đến Đại Nhật Sơn để làm gì thế?"

Thạch Cảm Đương thắc mắc hỏi.

"Vào đó làm đệ tử".

Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Trở thành đệ tử, ta có thể thăm dò tình hình bên trong của Đại Nhật Sơn, hơn nữa, theo như lời của Dương Tam Tuần, dường như bốn thế lực Đại Nhật Sơn ở Tây Vực, Thương long điện ở Bắc Vực, thánh địa Hiên Viên ở Đông Vực và Thiên Hạc Lâu ở Trung Vực phải tiến hành đại lễ nào đó!"

"Mà đệ tử của Thương Long điện lại có quan hệ gì đó với Ma tộc, nên ta dự định sẽ điều tra Thương Long điện".

Thạch Cảm Đương nghe vậy, chỉ biết gãi đầu nói: "Điều tra Thương Long điện làm gì, sao chúng ta không tiến thẳng tới Thương Long điện làm một trận ra trò luôn?"

Tần Ninh lắc đầu ngao ngán nhìn Thạch Cảm Đương.

Lúc này, vẻ mặt của Thạch Cảm Đương đầy ngơ ngác.

Mình nói gì sai à?

"Ma tộc tiêu tốn rất nhiều công sức để lẩn trốn, ngươi tưởng dễ bắt đến vậy hả?

Lao đến đánh một trận?

Giết hết quân địch hả?

Thế rồi sao nữa?

Cả Hạ Tam Thiên, lần trước ta phát hiện ra nơi ở của tộc Viêm Ma, thế nhưng nó chẳng qua là một phần nhỏ bé nhất, kém cỏi nhất của tộc Viêm Ma mà thôi, suốt ngày cứ giết, giết, giết... Nếu giết hết sạch thì chúng ta biết tìm ở đâu hả?"

Thạch Cảm Đương lập tức nghẹn họng.

"Phiền thật".

Sau đó, Thạch Cảm Đương không nhịn được bèn thì thầm vài câu: "Mấy con rùa rụt cổ đó cứ trốn chui trốn lủi như chuột ấy..."

"Vội cái gì?"

Tần Ninh bình tĩnh nói: "Chúng dám đấu với chúng ta, thì chúng ta cứ chiến với bọn chúng luôn, chẳng phải ở đại lục Vạn Thiên đã có một lần rồi hay sao, thêm lần nữa ta cũng không sợ đâu".

"Con cũng không sợ!"

Thạch Cảm Đương cười to nói: "Chỉ cần đi cùng với sư tôn, làm gì con cũng không sợ!"

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương, rồi chậm rãi nói: "Một tháng trở lại đây, coi như còn có chút thành quả đấy, khả năng khống chế lực lượng tăng thêm đôi chút rồi".

"Thời gian tiếp theo, dọc đường đi gặp thánh thú thì ta sẽ đưa nó cho ngươi luyện tập!"

"Ta dạy cho ngươi một thánh quyết, nhưng thánh quyết này chỉ có thể dạy bằng thực tiễn, trong khoảng thời gian này, ngươi hãy chú ý xem ta thi triển, còn về phần học được bao nhiêu phải dựa vào năng lực của ngươi rồi!"

"Vâng ạ!"

Khoảng thời gian tiếp theo, hai người Tần Ninh và Thạch Cảm Đương liên tục né tránh những tòa thành, chủ yếu lựa chọn khu vực rừng núi để đi lại, thánh thú gặp dọc đường đều bị Thạch Cảm Đương ra tay tiêu diệt.

Thỉnh thoảng gặp phải thánh thú thịt ngon, ẩn chứa nguồn thánh lực dồi dào, hai thầy trò sẽ nhanh chóng cho nó vào bụng, trong khi ấy, có đôi lần Cửu Anh xuất hiện, nó chỉ làm một bữa no nê rồi lăn quay ra ngủ một cách ngoan ngoãn.

Hai người ung dung, thong thả mà đi, bọn họ tốn ba tháng đi từ khu vực Nam Vực đến Tây Vực, hôm nay cuối cùng cũng đã đến nơi.

Phong cảnh xung quanh không có thay đổi gì quá khác lạ.

Cả Thanh Châu có thể nói là một đại lục rộng lớn, diện tích lên tới một trăm vạn lý, nó được chia thành năm khu vực lớn, thế nhưng mọi người đều thích gọi những cái tên khác nhau.

Thật ra, tất cả đều là một vùng đất cả thôi.

Mà trong khu Tây Vực, thế lực hùng mạnh nhất chính là Đại Nhật Sơn.

Lúc này, Thạch Cảm Đương lật bản đồ xem, rồi nói: "Sư tôn, Đại Nhật Sơn ở phía tây của Tây Vực, hình như đó là một vùng núi lửa đã tắt từ lâu".

"Ừ!"

"Chúng ta cứ đi thẳng tới đó có sao không?"

"Đi thôi!"

Thạch Cảm Đương không nhịn được bèn nói: "Vậy nếu như người của Đại Nhật Sơn coi chúng ta thành kẻ ngốc rồi đuổi ra thì làm sao giờ?"

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương.

"Thực lực của ngươi là cảnh giới Địa Thánh tam phách đấy, sức mạnh hiện tại đã mạnh hơn cảnh giới Địa Thánh nhất phách rồi, còn thực lực của ta là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, ngươi cho rằng Đại Nhật Sơn sẽ đá chúng ta ra ngoài à?"

"Vả lại, chúng ta còn có lệnh bài nữa".

Lệnh bài gì?

Thạch Cảm Đương không dám hỏi thêm câu gì.

Dù sao, sư tôn bảo cái gì thì cứ làm thế đi! Lúc này, hai thầy trò lại tiếp tục cuộc hành trình đi về hướng tây.

Dọc đường đi, thành trì dần trở nên nhiều hơn.

Thế nhưng, hai người vẫn lựa chọn đi vòng qua thành trì, đi vào trong nơi rừng núi.

Hôm nay, trong khi cả hai đã dừng chân ở một mảnh rừng, hứng trí nướng thịt, cả hai uống rượu, ăn thịt no say, vô cùng thích ý.

"Sư tôn, rượu nhà này không được rồi, nó không ngon như rượu của nhà kia".

Thạch Cảm Đương cắn một miếng thịt thật to, miệng vương đầy dầu mỡ nói.

"Tên nhãi nhà ngươi nên biết đủ đi, có ăn có uống là tốt lắm rồi!"

Tần Ninh nhấp một ngụm rượu, rồi cười nói: "Trước kia, cuộc sống của sư tôn ngươi giống thế đấy, ung dung tự tại, từ khi có đám đệ tử các ngươi, ngày ngày làm ta hao tâm tổn sức, nên cũng không còn thời gian thư thả thỏa thuê như vậy".

Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: "Lẽ nào không phải là do sư tôn bị Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt đào khoét thân thể, nên mới không còn sức để uống rượu ăn thịt sao?"

"Cút đi!"

Tần Ninh cười mắng: "Họ đều rất thông minh, hiểu lý lẽ, không cần để ta phải lo lắng quá nhiều, nhưng các ngươi thì..."

"Con và Dương Thanh Vân đều rất lợi hại đó, vật vướng chân duy nhất chính là Lý Nhàn Ngư, mà mắt Vãng Sinh của tên nhóc kia cứ như gian lận ấy, không sao đâu!"

Tần Ninh nhẹ nhàng mỉm cười.

"Thời gian thừa thãi đó chi bằng người quan tâm đến con nhiều chút đi!"

Thạch Cảm Đương nói thầm.

"Tên nhãi ranh này, ta mà không quan tâm ngươi thì dẫn ngươi đi theo làm gì?

Ta mà không quan tâm đến ngươi thì đã cho ngươi ở lại làm trợ thủ cho Dương Thanh Vân rồi".

Thạch Cảm Đương phản bác nói: "Người dẫn con đi theo là quan tâm Thanh Vân, người muốn nhìn Thanh Vân tự mở cho mình một mảnh trời riêng thì có".

"Tin hay không nào, bây giờ mà Dương Thanh Vân xảy ra chuyện, con dám cá người sẽ lập tức quay đầu trở lại".

Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, siết chặt nắm đấm, cười nói: "Hình như cảm giác cảnh giới cao hơn ta nên tranh luận cũng cứng cáp hơn rồi nhỉ?"

"Không dám ạ".

Lúc này, Thạch Cảm Đương vội vàng nói: "Sư tôn, ăn thịt, ăn thịt thôi...", Tần Ninh cười mắng: "Đặt Dương Thanh Vân ở nơi đó, hắn ta có thể tự lo cho bản thân của mình được, ta rất yên tâm, nhưng ngươi thì... làm ta lo lắng lắm".

"Con đâu có ngốc...", trong khi hai người cười đùa vui vẻ, chẳng bao lâu sau, thịt nướng đã dần đến miếng cuối cùng, rượu cũng đã dần chạm đáy.

Gương mặt của Tần Ninh có hơi ửng hồng.

"Sư tôn đang vui vẻ, để ta đàn cho ngươi nghe một bản!"

"Được được!"

Sau đó, Tần Ninh lấy Vẫn Nhật Cốt Cầm đang mang trên lưng xuống.

Tiếng đàn từ từ ngân vang.

Dần dần, theo tiết tấu của Tần Ninh, tiếng đàn kia dần dâng trào khí thế hào hùng, tựa như tiếng kỵ binh rong ruổi nơi sa trường... Thạch Cảm Đương nghe đến mê say.

Hai thầy trò ngồi nhìn nhau, tiếng nhạc du dương, khí thế sục sôi, thật khiến lòng người rung động.

Từ từ, Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy từng dòng lực lượng đang quay cuồng trong cơ thể mình, dường như dưới sự ảnh hưởng của tiếng nhạc, khí huyết trong cơ thể đều không nhịn được mà sôi trào lên.

Rầm... đúng lúc này, một tiếng rầm bỗng vang lên.

Một bóng người ngã sầm xuống giữa hai thầy trò, cơ thể chạm mạnh vào mặt đất, làm bụi bay tung tóe.

Nhìn kỹ thì thấy người nọ mặt một chiếc váy bó sát, trên người còn vương vết máu chưa khô, khóe miệng chảy ra máu tươi, đây rõ ràng là một cô gái.

"Cứu... cứu ta...", cô gái đó ngã xuống rồi ngất đi.

Lúc này, Thạch Cảm Đương ném vò rượu trên tay xuống, ngẩn ngơ nhìn về phía Tần Ninh.

"Sư tôn... người... người cô đơn lắm à?"

"Hả?"

Tần Ninh nhìn vào Thạch Cảm Đương.

"Người không cô đơn thì người đàn để phụ nữ tìm tới làm gì?"

"..."
Chương 1647: Không cần chúng ta cứu

Nữ tử nằm trên đất, váy dài xuất hiện mấy chỗ hư hại, lộ ra phong cảnh xinh đẹp bên trong, cô ấy ngã nhào trên đất, nhưng dáng người rất đẹp.

Trên mặt cô ấy có tia máu, có cảm giác đẹp thê lương, khiến người khác thương tiếc.

Thạch Cảm Đương không đùa nữa, đỡ nữ tử dậy.

“Sư tôn, còn chưa chết!”

Thạch Cảm Đương ngây ngẩn nói: “Có cứu không ạ?”

Tần Ninh vươn tay đặt lên mạch của nữ tử, từng tia thánh khí tiến vào người cô ấy, cẩn thận thăm dò.

“Không cần chúng ta cứu, nàng bị nội thương, đã ăn thánh đan rồi, đang từ từ hồi phục, nhưng cần thời gian!”

Nghe Tần Ninh nói vậy, Thạch Cảm Đương đỡ nữ tử kia dậy, để cô ấy tựa vào khố đá, vén tóc cô ấy ra.

“Ngươi làm gì đấy?”

Nhìn thấy Thạch Cảm Đương tỉ mỉ như thế, Tần Ninh không nhịn được mà nói.

“Con xem có đẹp không, lỡ như nàng tuyệt sắc giống Diệp Viên Viên sư mẫu và Cốc Tân Nguyệt sư mẫu, mà sau này lại thành sư mẫu của con, thì giờ con khách khí chút”.

“Nếu như không đẹp thì con cũng không cần dè dặt như vậy”.

Nghe thế, Tần Ninh không nhịn được mà cười khổ.

Thằng nhóc này, xem mình là ai thế chứ?

“Sư tôn!”

“Hả?”

“Nữ nhân này là đệ tử của Đại Nhật sơn!”

Thạch Cảm Đương lơ lên một tấm lệnh bài, nói: “Hình như là đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn”.

Trên tấm lệnh bài có khắc ký hiệu của Đại Nhật Sơn, ở mặt sau có khắc con dấu tinh anh, và một cái tên.

“Tề Thải Nguyệt!”

Thạch Cảm Đương lẩm bẩm: “Người thật là đẹp, y như ngọc, xinh đẹp thanh tú, cái tên này quá tục”.

“Dung mạo được chín phần, cái tên được sáu phần, sư tôn coi thường”.

Nghe đến đây, Tần Ninh sầm mặt lại.

Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên.

Khoảng bảy tám người cùng hạ xuống, vây quanh Tần Ninh.

Trong tám người ấy, đi đầu là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, một mắt mang chụp mắt, là người một mắt.

Khí tức trên người nam nhân đó vô cùng mạnh mẽ, trang nghiêm như một vị cường giả Địa Thánh.

Nhìn thấy Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, còn cả nữ tử kia nữa, Độc Nhãn Long hơi sững sờ.

Hai thanh niên này rõ ràng là biết Tề Thải Nguyệt bị đuổi giết, nhưng lại được cô ấy, nhìn thấy bọn họ, không tránh cũng không chạy.

Nam nhân chắp tay nói: “Tại hạ Lâm Củng, hai vị huynh đệ có thấy một nữ tử bị thương không?”

“Tám người bọn ta đang đuổi giết nữ tử này”.

Nghe vậy, Tần Ninh ngẩn người, Thạch Cảm Đương cũng bối rối.

“Ngươi… Hai mắt mù cả sao?”

Thạch Cảm Đương không nhịn được mà nói.

Ở bên cạnh hắn ta không phải là một cô gái bị thương sao?

Ánh mắt Độc Nhãn Long có chút dè dặt.

“Nếu hai vị gặp được, xin hãy giao lại cho chúng ta”.

Lâm Củng nghiêm túc nói: “Bọn ta đuổi giết nữ tử này đã hơn nửa tháng, thiệt hại tính mạng mấy huynh đệ..”

“Giao cho ngươi, ngươi… Nằm mơ!”

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Chúng ta đều là đệ tử Đại Nhật Sơn, các ngươi đuổi giết đệ tử Đại Nhật Sơn, không sợ bị Đại Nhật Sơn giết sao?”

Nghe vậy, Lâm Củng sửng sốt.

“Các ngươi không phải là đệ tử Đại Nhật Sơn!”

Lâm Củng lạ cười nói: “Hai vị này, nữ tử này hại người, chúng ta giết nàng, cũng coi như là thay trời hành đạo!”

“Sao ngươi biết, hai chúng ta không phải là đệ tử Đại Nhật Sơn?”

Tần Ninh mỉm cười, vẫy tay.

Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tấm lệnh bài.

Nhìn thấy tấm lệnh bài ấy, mặt Lâm Củng biến gắt, gã không tự chủ được lùi về sau mấy bước.

“Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đã quấy rầy rồi”.

Nói xong, Lâm Củng lập tức xoay người rời đi.

Mấy người sau lưng vội vàng đuổi theo.

Lúc này, thầy trò Tần Ninh và Thạch Cảm Đương nhìn nhau, đều có chút mờ mịt.

Chuyện gì thế?

Tần Ninh chỉ cầm ra một tấm lệnh bài, thuận miệng nói một câu thế thôi, lại trực tiếp dọa đám người Lâm Củng bỏ chạy sao?

“Tấm lệnh bài này… Có lai lịch lớn lắm sao?”

Thạch Cảm Đương khó hiểu nói.

“Có lẽ vậy!”

Tần Ninh nhìn nữ nhân kia, nói: “Nếu tỉnh thì đừng giả bộ hôn mê nữa!”

Lúc này, hai mắt nữ tử dần mở ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng có thêm mấy phần huyết sắc.

Mà ở bên kia.

Sắc mặt Lâm Củng trắng bệch.

“Lâm đại nhân, có chuyện gì vậy?”

Một người trong đó không hiểu hỏi.

“Đi nhanh lên!”

Lâm Củng vẫn chưa hoàn hồn lại được: “Ta từng thấy tấm lệnh bài kia rồi, chỉ có hai mươi bốn thiên tài Địa Thánh xếp hạng trong Thanh Long bảng mới có!”

“Vùng đất Thanh Châu của chúng ta có một Thanh Long bảng, trong đó có hai mươi bốn người, tất cả đều là cường giả Địa Thánh”.

“Ta từng thấy tấm lệnh bài kia, không phải là giả”.

Một người trong số đó không nhịn được mà nói: “Cho dù là một trong hai mươi bốn nhân vật kiệt xuất trong bảng Thanh Long, đại nhân cũng là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, bảy người chúng ta đều là Thánh Nhân, bọn họ chỉ có hai người…”

“Ngươi thì biết cái đếch gì!”, Lâm Củng gào lên: “Hai mươi bốn nhân vật kiệt xuất trong bảng Thanh Long, mỗi một người đều là thiên kiêu của vùng đất Thanh Châu chúng ta, mỗi một người đều dư sức giết tám người chúng ta”.

Ngày lập tức, mấy người kia đều đổ mồ hôi lạnh.

Sao lại xui xẻo thế chứ! Hai mươi tư nhân vật kiệt xuất trong Thanh Long bảng chia ra ở Đại Nhật Sơn, Thương Long điện, thánh địa Hiên Viên và Thiên Hạc lâu.

Đại Nhật Sơn là nhiều nhất, có năm sáu người ở trong Thanh Long bảng.

Nhưng lại không khéo, ở đây đụng phải một vị.

Lâm Củng chỉ có thể nhanh chóng trời đi, suy nghĩ tìm cách che giấu, tránh một thời gian rồi nói.

Nếu không, ám sát đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn, Đại Nhật Sơn cũng sẽ phái người đi đối phó hắn. Trước cứ trốn một thời gian rồi tính!

Giữa núi rừng, Tề Thải Nguyệt tỉnh lại, nhìn về phía Tần Ninh và Thạch Cảm Đương.

“Các ngươi không phải đệ tử của Đại Nhật Sơn”.

Tề Thải Nguyệt nói thẳng: “Đại Nhật Sơn có mấy trăm đệ tử tinh anh, hơn mười đệ tử nòng cốt, ta đều biết cả, không có các ngươi”.

Nghe vậy, Tần Ninh lại cười, nói: “Trước đó không phải, nhưng sắp rồi”.

Tề Thải Nguyệt ngồi thẳng lại, nhìn Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, vẻ mặt đầy cẩn thận.

“Các ngươi muốn bái nhập Đại Nhật Sơn sao?”

“Đúng vậy!”

Nghe thế, Tề Thải Nguyệt nói tiếp: “Vậy cũng không dễ dàng!”

Không dễ dàng?

Tần Ninh nhìn Tề Thải Nguyệt, cười nói: “Sao lại không dễ dàng chứ?”

“Trong Đại Nhật Sơn, chia ra làm bốn cấp bậc: đệ tử ngoại sơn, đệ tử nội sơn, đệ tử tinh anh, đệ tử nòng cốt”.

“Đệ tử ngoại sơn là cảnh giới Hoá Thánh, đệ tử nội sơn là cảnh giới Hư Thánh”.

“Mấy trăm đệ tử tinh anh đều là cảnh giới Thánh Nhân, hơn mười đệ tử nòng cốt là cảnh giới Địa Thánh, đương nhiên phần lớn đều là Địa Thánh nhất trọng”.

“Hai người các ngươi, một người là cảnh giới Thánh Nhân, một người là cảnh giới Địa Thánh, căn nguyên, lai lịch không rõ, Đại Nhật Sơn không thể nào dễ dàng nhu nhận các ngươi vào núi”.

Thạch Cảm Đương cười ha ha, nói: “Chẳng lẽ một Thánh Nhân, một Địa Thánh đưa tới cửa mà còn không muốn sao?”

“Vậy chắc chắn sẽ không!”

Tề Thải Nguyệt thoáng buông lỏng phòng bị, từ từ nói: “Nhưng mà hơi phiền toái”.

“Nhưng mà, chỉ cần có tấm lệnh bài này, có lẽ sẽ tương đối đơn giản. Vị sư huynh cho các ngươi tấm lệnh bài này, hẳn có địa vị rất cao ở Đại Nhật Sơn chúng ta!”

Tần Ninh cười nói: “Hắn tên Dương Tam Tuần!”

Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt của Tề Thải Nguyệt thay đổi.
Chương 1648: Người hâm mộ Tề Thải Nguyệt

“Dương Tam Tuần sư huynh á?”

“Thật sự là Dương Tam Tuần sư huynh sao?”

Bởi vì kích động, giọng Tề Thải Nguyệt đều có chút run rẩy.

Tần Ninh và Thạch Cảm Đương đều không biết nói gì.

Khoa trương thế cơ?

Lúc này, Tề Thải Nguyệt giống như hoá thân thành một người hâm mộ, thậm chí là đứng dậy, đi tới đi lui.

“Có cần thế không?”, Thạch Cảm Đương không nhịn được mà nói thầm.

Tần Ninh cũng rất kinh ngạc.

Hắn từng gặp Dương Tam Tuần.

Cũng không phải loại đẹp trai đến mức khiến người ta không thở được.

Sự hưng phấn của Tề Thải Nguyệt không phải là giả vờ.

“Dĩ nhiên là cần rồi!”

Bỗng Tề Thải Nguyệt nói.

Giọng nói này khiến Tần Ninh và Thạch Cảm Đường đều sợ hết hồn.

“Dương Tam Tuần sư huynh là người rất tốt, thiên phú cũng tốt, tính tình cũng tốt. Ở trong Đại Nhật Sơn, đều là những đệ tử hoàn mỹ. Hơn nữa, Tam Tuần sư huynh là con trai của sơn chủ Dương Nhất, nhưng trước nay đều không dựa vào thân phận mà tác oai tác quái, thậm chí thân phân của huynh ấy vẫn còn là bí mật, sau đó bị người ta tiết lộ, vô tình biết được, mới bị truyền ra!”

“Hơn nữa, Tam Tuần sư huynh chỉ tu luyện ngắn ngủi mấy trăm năm đã tới cảnh giới Địa Thánh, tương lai có thể trở thành một cao nhân Thiên Thánh, làm rạng danh Đại Nhật Sơn!”

“Quan trọng nhất là cách đối nhân xử thế của huynh ấy, rất rất tốt, toàn bộ Đại Nhật Sơn, gần như không có ai nói xấu huynh ấy”.

Tần Ninh và Thạch Cảm Đương đều bị cái vẻ “động kinh” của tiểu nha đầu này làm cho hoảng sợ.

“Sao các ngươi lại biết Dương Tam Tuần sư huynh chứ?”

Dường như Tề Thải Nguyệt hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa bị đuổi giết, chỉ tò mò hỏi.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Trước kia đã gặp một lần, hắn cho ta tấm lệnh bài này, còn nói với ta, muốn đến Đại Nhật Sơn, có thể đi tìm hắn”.

“Thế nên ta mới tới!”

Tề Thải Nguyệt hăng hái nói: “Vậy thì nhất định là ngươi rất lợi hại, có thể được Dương sư huynh nhìn trúng, đều không hề đơn giản”.

Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Đó là đương nhiên, sư tôn ta không lợi hại thì còn ai lợi hại nữa chứ?”

“Sư tôn của ngươi á?”

Tề Thải Nguyệt tò mò nhìn Tần Ninh, cười ha ha nói: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm sư tôn của người khác, có dạy được không thế?”

Thạch Cảm Đương lại mắng: “Mặc dù sư tôn của ta trẻ tuổi, nhưng lại lịch duyệt phong phú, tiểu nha đầu kia, ngươi biết cái gì chứ?”

Tề Thải Nguyệt trợn mắt nhìn Thạch Cảm Đương, lần nữa nói: “Đa tạ các ngươi đã cứu ta, đã như vậy, ta mang các ngươi đi đến Đại Nhật Sơn!”

“Được nha!”

Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Có người dẫn đường, nhanh hơn một chút”.

Hắn ta cũng không nói là mình không tìm được Đại Nhật Sơn.

Chẳng qua là có Tề Thải Nguyệt, sư tôn sẽ không ngày ngày hành hạ mình nữa.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày, Tần Ninh đều bắt hắn ta nhanh chóng quen thuộc với sức mạnh trong cơ thể mình.

Cuộc sống như thế, quá hành hạ người!

“Vết thương của ngươi không sao chứ?”, Tần Ninh nói: “Thân là đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn, cảnh giới Thánh Nhân, tính bảo vệ hẳn rất mạnh chứ?”

“Sao lại bị đuổi giết?”

Tề Thải Nguyệt phất tay nói: “Tạm thời vết thương vẫn chưa hồi phục được, về tông môn rồi hẵng nói, còn chuyện bị đuổi giết… Quá bình thường!”

Tề Thải Nguyệt xem thường nói: “Thân là đệ tử Đại Nhật Sơn, được ưu đãi hơn người bình thường này. Ở vùng đất Thanh Châu Tây Vực này, thân phận đặc biệt, thánh bảo tu hành trên người, đều nhiều hơn người bình thường chút, dĩ nhiên sẽ bị người khác mơ ước…”

“Nhưng đây cũng coi như một loại rèn luyện đối với chúng ta, ai ai cũng vui vẻ”.

Điểm này, đúng là không tệ.

Cứ luôn được tông môn che chở, rất khó mà trưởng thành được.

Đệ tử Đại Nhật sơn ra ngoài rèn luyện, bị đuổi giết, nếu chết thì đáng tiếc lắm, nhưng người sống đều là đệ tử tinh nhuệ của Đại Nhật Sơn.

Tề Thải Nguyệt dẫn đường, ba người cùng đi.

Dọc đường đi, ba người gặp phải một ít người không có mắt. Nhưng Thạch Cảm Đương thả ra khí tức cảnh giới Địa Thánh tam phách, những người đó bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, chật vật chạy trốn.

Trên toàn bộ vùng đất Thanh Châu, cảnh giới Địa Thánh đều gọi là cường giả.

Cảnh giới tam phách lại không yếu.

Phải biết rằng, trong những thế lực xưng bá một phương như Đại Nhật Sơn, Thiên Hạc lâu, sơn chủ, lâu chủ cũng chỉ cao nhất là cảnh giới Địa Thánh thất phách mà thôi.

Những người ở cảnh giới tam phách, hoặc mang cấp bậc trưởng lão trong những thế lực này, hoặc là những đệ tử kiệt xuất đứng đầu.

Cứ như vậy, ba người đi suốt chặng đường không gặp nguy hiểm gì, đến được Đại Nhật Sơn!

Đại Nhật Sơn! Toạ lạc tại dãy núi Đại Nhật.

Toàn bộ dãy núi Đại Nhật không quá rộng lớn, dài ngàn dặm, rộng cũng chỉ trăm dặm.

Ở vùng đất Thanh Châu này, những dãy núi như thế cũng có rất nhiều.

Xa xa, nhìn thấy dáng núi Đại Nhật, Tề Thải Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Sắp tới rồi!”

Tề Thải Nguyệt cười nói: “Đại Nhật Sơn của chúng ta xưng bá cả vùng đất Thanh Châu Tây Vực, đã có lịch sử hơn mười vạn năm. Cùng với Trung vực Thiên Hạc lâu, Đông vực thánh địa Hiên Viên, Bắc vực Thương Long điện, được xưng là tứ đại bá chủ Thanh Châu”.

“Đại Nhật Sơn vốn do một vị Đại Nhật Thánh Vương tạo ra, dãy núi này được gọi là dãy núi Đại Nhật, cũng do Thánh Vương lão tổ đặt tên”.

“Năm đó, nghe nói trong Đại Nhật Sơn có Thánh Vương trấn giữ đạo thống, nhưng lại dần dần mai một. Nghe nói bây giờ vẫn tồn tại những trưởng lão cấp bậc cao nhân Thiên Thánh. Thật giả thế nào ta cũng không biết, nhưng chắc chắn Dương Tam Tuần sư huynh sẽ biết”.

Tề Thải Nguyệt cũng không phải là người kiệm lời, trái lại rất khéo miệng.

Có lẽ là vì Tần Ninh và Thạch Cảm Đương xuất hiện, đúng lúc cứu được cô ấy, nên cô ấy cũng nói nhiều hơn.

“Trong Đại Nhật Sơn của chúng ta, trưởng lão và đệ tử ở cấp bậc trên Địa Thánh, đại khái có hơn năm trăm vị, cấp bậc Thánh Nhân có khoảng hơn một nghìn năm trăm vị… Ở vùng đất Thanh Châu này, có thể không phải là mạnh nhất, nhưng ở Tây Vực, Đại Nhật Sơn chính là thế lực tông môn mạnh nhất!”

Địa Thánh mấy trăm! Thánh Nhân hơn một ngàn! Nội tình như vậy đúng là quá sức tưởng tượng! Phải biết rằng, toàn bộ vùng đất Thanh Châu Nam Vực, bảy vùng đất cộng lại, có lẽ cũng chỉ có hơn một ngàn vị Thánh Nhân mà thôi, còn Địa Thánh, nghe nói chỉ lác đác khoảng chục người.

Trước nay Nam Vực rất hỗn loạn, khó mà thống nhất, các phe chia cắt, dẫn đến hệ quả không thể xuất hiện những thế lực siêu cường như Đại Nhật Sơn hay Thiên Hạc lâu.

Thật ra trước kia, cũng không phải Nam Vực không có thế lực mạnh.

Vùng đất núi lửa Cực Địa từng xuất hiện mấy thế lực lớn, nhưng vì núi lửa phun trào mà lần lượt sa sút.

Thế nên, khi Dương Thanh Vân nói sẽ ở lại vùng đất Nam Vực, muốn thống nhất Nam Vực, Tần Ninh vui vẻ xem.

Thứ nhất, đối với đại đồ đệ này của mình cũng là một loại rèn luyện.

Dù sao thì, từ đầu đến cuối mình luôn bảo vệ Dương Thanh Vân. Thiên phú bản thân Dương Thanh Vân phải chịu hạn chế rất lớn, tuy rằng có nguy hiểm nhất định, nhưng sẽ không có gì không tốt với Dương Thanh Vân cả.

Thứ hai, nếu là võ giả phi thăng từ núi Huyền Không đến đại lục Vạn Thiên, cơ bản đều tụ tập ở vùng đất Nam Vực. Dương Thanh Vân gặp được phu nhân tiên nhân của mình cũng rất dễ dàng.

Tần Ninh cũng rất mong đợi, lần sau gặp được người đồ đệ ấy của mình, sẽ là tình cảnh thế nào.

Còn việc Dương Thanh Vân nói sẽ vì hắn mà khai phá ra một vùng lãnh thổ, Tần Ninh cũng không quá để ý.

Dù sao thì, ba đệ tử này của mình cũng có căn cơ ở Hạ Tam Thiên.

Nhưng mà, hắn cũng không muốn đả kích tính tích cực của Dương Thanh Vân, chỉ ngầm cho phép.

Tốc độ của ba người dần chậm lại, phía trước, sơn môn Đại Nhật Sơn dần xuất hiện trước mắt.
Chương 1649: Đại Nhật Sơn

Toàn bộ dãy núi Đại Nhật Sơn kéo dài trăm dặm.

Mà Đại Nhật Sơn nằm ngay giữa những ngọn núi này.

Cửa vào là một ngọn núi được đục rỗng, hai bên là vách đá, ở giữa có một chiếc cổng lớn.

Ở hai đầu của vách đá, trên một tảng đá lớn có viết ba chữ lớn.

Đại Nhật Sơn! Sơn môn rộng ước chừng rộng trăm mét, bốn phía có từng đạo thánh trận xoay xung quanh, nếu như quan sát kỹ có thể thấy, toàn bộ cánh cổng của Đại Nhật Sơn được bao phủ bởi thánh trận, khí thế cuồn cuộn.

Giờ phút này, Tề Thải Nguyệt mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trở về được đến Đại Nhật Sơn, chặng đường phía trước cũng coi như là an toàn.

“Tiến vào sơn môn, không được đi xuyên qua đại trận, nếu không sẽ bị trưởng lão bên trong sơn môn cảm nhận được, trở thành tên trộm bị đuổi giết”.

Tề Thải Nguyệt ngoan ngoãn giải thích.

Nhưng mà, Tề Thải Nguyệt vừa mới dứt lời, hai tiếng xé gió đã vang lên, cũng trực tiếp lao vào trong Đại Nhật Sơn.

“A…”, Tề Thải Nguyệt vò đầu nói: “Đệ tử nòng cốt đều là cảnh giới Địa Thánh, có được đặc quyền, không cần phải như thế…”

“Chào Tề sư tỷ!”

Đệ tử giữ núi nhìn về phía Tề Thải Nguyệt cười nói: “Tề sư tỷ, sao lần này trở về sớm thế?”

“Kết thúc rèn luyện thì trở về thôi”.

Tề Thải Nguyệt không muốn nhiều lời, cô ấy chỉ vào Tần Ninh và Thạch Cảm Đương: “Hai vị này là do Dương Tam Tuần sư huynh mời đến để gia nhập vào đội ngũ võ giả của Đại Nhật Sơn chúng ta”.

Nghe được tên tuổi của Dương Tam Tuần, sắc mặt đệ tử giữ núi lập tức trở nên nghiêm túc.

Đó là thiên chi kiêu tử, một trong hai mươi tư người xuất sắc nhất trên Thanh Long Bảng Thanh Châu.

Cả vùng đất Thanh Châu, trong các võ giả cùng thế hệ, hắn ta là người giỏi nhất trong hai mươi bốn người đứng đầu, vô cùng vinh quang!

“Nếu là như thế, chỉ cần đưa ra lệnh bài là được rồi”.

Tần Ninh giao lệnh bài ra.

Sau khi kiểm tra một lát, đệ tử giữ núi gật gật đầu, rồi chắp tay hành lễ.

Có thể được Dương Tam Tuần mời đến, đây nhất định cũng là nhân vật kiệt xuất.

“Được rồi, để ta dẫn bọn họ đi tìm Dương Tam Tuần sư huynh”.

Tề Thải Nguyệt khoát tay, dẫn hai người Tần Ninh và Thạch Cảm Đương tiến vào bên trong Đại Nhật Sơn.

Đi qua sơn môn là một con đường lớn thẳng tắp.

Con đường có chiều rộng trăm mét, hai bên đường là cây hoa đua nhau khoe sắc, toả hương thơm ngát.

Không chỉ vậy, xung quanh còn có những con thánh thú nho nhỏ chạy nhảy lên xuống.

Đi qua đường lớn là một cây cầu hình vòm.

Mà phía sau cây cầu là một quảng trường, cuối quảng trường là một toà đại điện.

Tề Thải Nguyệt không ngừng giới thiệu cho Tần Ninh và Thạch Cảm Đương về phong cảnh của Đại Nhật Sơn.

“Đệ tử ngoại môn của Đại Nhật Sơn là cảnh giới Hoá Thánh, đệ tử nội môn là cảnh giới Hư Thánh, đệ tử ngoại môn có hơn bảy vạn người, để tử nội môn có hơn một vạn người”.

“Phía trước là chỗ ở của đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn”.

“Tiếp tục đi sâu vào bên trong chính là chỗ ở của đệ tử tinh anh, mỗi một đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn có quyền lựa chọn cho mình một ngọn núi bên trong thánh mạch Thiên Địa, thuận lợi cho việc tu hành, cũng có thể tìm đệ tử ngoại môn đến để trông coi!”

“Mà đệ tử nòng cốt thì ở chỗ sâu nhất, mỗi một người không chỉ có một ngọn núi riêng biệt mà còn được cung cấp sơn cốc để tu hành, sơn cốc để luyện võ…”, không khó để nghe ra, khi nói đến điểm này, Tề Thải Nguyệt lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

“Bình thường, đệ tử nội môn không có quyền tiến vào khu vực của đệ tử tinh anh và đệ tử nòng cốt”.

“Nhưng mà đệ tử tinh anh có thể tiến vào khu vực của đệ tử nòng cốt, để ta dẫn các ngươi đi tìm Dương Tam Tuần sư huynh!”

Tần Ninh gật gật đầu.

Ba người một hàng, tốc độ không nhanh không chậm, cứ như vậy đi bộ mất cả nửa ngày.

Nhưng mà trên đường đi, bốn phía có phong cảnh khác lạ, cũng không khiến cho người ta cảm thấy phiền phức.

Sau khi tiến vào khu vực của đệ tử tinh anh, quả nhiên có thể nhìn thấy hàng loạt các đỉnh núi cao vài trăm mét, thậm chí là hàng cây số, trên đỉnh núi, sườn núi, chân núi, đâu đâu cũng có đình đài lầu các nguy nga, đồ sộ.

Tần Ninh không nhịn được nói: “Hẳn là nên gọi Thanh Vân tới đây, nếu như muốn khai tông lập phái, vẫn nên có dáng vẻ đồ sộ thế này”.

Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương cũng cười nói: “Sư tôn, người có điều không biết, Dương Thanh Vân cũng kiêu ngạo lắm, người còn chưa thấy qua Thanh Ninh các của hắn ta đâu, còn có tứ đại phân các, một đám vô cùng khí phách”.

“Đoán chừng tên nhóc này sẽ không làm loạn như vậy đâu!”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương một cái, chậm rãi nói: “Đó là sư huynh của ngươi, cái gì mà tên nhóc này tên nhóc nọ?”

“Vâng!”

Thạch Cảm Đương lên tiếng, tủi thân nói: “Sư tôn, người rất không công bằng phải không?”

“Con cũng là đồ đệ của người”.

“Trên dưới có thứ tự”.

“Được rồi…”

Lúc này, Tề Thải Nguyệt nghe hai người họ nói chuyện cũng cảm thấy có hứng thú, cô ấy không nhịn được mỉm cười nói: “Tần đại sư, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút được không, vì sao ta vẫn luôn chậm chạp không thể đột phá tới cảnh giới Địa Thánh?”

“Đưa tay cho ta!”

Tần Ninh cười nói.

Nghe được những lời này, Tề Thải Nguyệt ngẩn người một chút.

Cô ấy chỉ là nói đùa thôi, không nghĩ tới Tần Ninh lại coi là thật.

Nhưng mà Tề Thải Nguyệt vẫn vươn bàn tay thon dài trắng nõn ra.

Ngón tay Tần Ninh nhẹ nhàng đặt lên trên kinh mạch, một tia thánh lực mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể.

Dần dần, lông mày Tần Ninh khẽ nhíu lại.

“Thế nào rồi?

Tần đại sư?”

Thực ra, trong lòng Tề Thải Nguyệt ý nghĩ đùa giỡn vẫn chiếm phần nhiều.

Dù sao thì bản thân Tần Ninh chỉ là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, không có khả năng nhìn ra được vấn đề của cô ấy.

“Cô tu hành…”

“Tề sư tỷ!”

Tần Ninh vừa mở miệng, một âm thanh khác cũng đồng thời vang lên.

Vài dáng người kéo nhau tới.

Không khó để nhìn ra, dẫn đầu nhóm người kia là một thanh niên anh tuấn mặc áo dài trắng, tay áo được thêu chỉ bạc.

Nhưng mà người mở miệng cũng không phải là thanh niên áo trắng kia.

Mà là một người phụ nữ khác.

“Tề sư tỷ đang làm cái gì thế?”

Nàng ta mặc một chiếc váy ngắn màu xanh, đôi chân thon dài xinh đẹp lộ ra bên ngoài, khiến cho kẻ khác không khỏi liếc mắt nhìn qua.

Nhan sắc của người phụ nữ này cũng được coi như xinh đẹp hàng đầu, âm thanh cất lên du dương uyển chuyển, làm cho người ta xiêu lòng.

“Mắt thấy Lư sư huynh của chúng ta không có hứng thú với Tề sư tỷ, nên Tề sư tỷ đi tìm những người khác để bắt đầu niềm vui mới rồi sao?”

Người phụ nữ che miệng cười khẽ nói.

“Tiết Dung, ngươi nói bậy nói bạ gì đó!”

Giờ phút này, Tề Thải Nguyệt tức giận quát: “Ta…ta chỉ muốn nhờ vị Tần công tử đây xem giúp ta vấn đề tu hành của mình mà thôi”.

“Tần công tử?

Chậc chậc chậc…Xưng hô này…”

“Cảnh giới Thánh Nhân?”

Tiết Dung nhìn về phía Tần Ninh cười nói: “Lư Dược à, Tề sư tỷ yêu chàng say đắm, yêu chàng đến chết đi sống lại, vậy mà chàng xem, bây giờ thì thế nào?”

“Hai người mới chia tay nhau bao lâu chứ, vậy mà đã cấu kết với đệ tử khác rồi, xem dáng vẻ của tên công tử bột này, giống như là bọn họ ở cùng một chỗ với nhau cũng không phải mới ngày một ngày hai!”

“Tiết Dung, ngươi còn tiếp tục nói bậy, ta sẽ xé nát miệng ngươi!”

Giờ phút này, Tề Thải Nguyệt phẫn nộ quát.

“Ha ha ha ha…Thẹn quá hóa giận!”

Tiết Dung cười đến mức run rẩy cả người, nàng ta không nhịn được nói: “Lư Dược, xem ra không phải là ta cướp được chàng từ trong tay của Tề Thải Nguyệt, mà là người phụ nữ đê tiện này đã sớm thông đồng với kẻ khác sau lưng chàng rồi, chàng còn phải cảm ơn ta đấy!”

Lư Dược! Đó là tên của người thanh niên áo trắng kia.

“Tiết Dung, ngươi khinh người quá đáng!”

Lúc này, Tề Thải Nguyệt hét lên một câu rồi cho nàng ta một cái tát.

Tiết Dung lập tức thay đổi sắc mặt.

Nàng ta chính là cảnh giới Thánh Nhân nhị hồn, thực lực không so được với Tề Thải Nguyệt cảnh giới Thánh Nhân tam hồn đỉnh phong.

Nhưng mà, bàn tay kia lại không hạ xuống.
Chương 1650: Các ngươi chết chắc rồi

Lúc này, người thanh niên áo trắng kia giữ chặt lấy cổ tay của Tề Thải Nguyệt, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô ấy.

“Thải Nguyệt, đừng làm loạn!”

“Lư Dược, ta làm loạn?”

Tề Thải Nguyệt hừ một tiếng rồi nói: “Là người phụ nữ này trêu chọc ta, nếu không ta cũng không thèm để mắt tới nàng ta!”

“Thải Nguyệt…cô và hắn rất thân quen với nhau sao?”

Lúc này, âm thanh nũng nịu của Tiết Dung cũng vang lên: “Lư Dược, chàng đừng quên, ai là người đã giúp chàng đạt được cảnh giới Địa Thánh, trở thành đệ tử nòng cốt, là ta!”

“Nếu như không có ông nội của ta, trưởng lão Tiết Nhân, thì chàng có thể trở thành đệ tử nòng cốt sao?

Giờ phút này, quần chúng ăn dưa Tần Ninh và Thạch Cảm Đương cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Lúc trước, Tề Thải Nguyệt và Lư Dược hẳn là người yêu của nhau.

Nhưng mà Tiết Dung này nửa đường nhảy ra, dùng cấp bậc Địa Thánh để hấp dẫn, làm cho Lư Dược trở thành người yêu của mình.

Quan hệ tay ba điển hình.

Nghe được những lời này, trên mặt Lư Dược lộ ra một tia ngại ngùng.

“Tề sư muội, xin cô hãy tự trọng!”

Lư Dược mở miệng nói: “Cô và Dung sư muội đều là đệ tử tinh anh, nếu như tuỳ tiện ra tay, sẽ bị tông môn trách phạt!”

“Mà ta, thân là đệ tử nòng cốt, tất nhiên là không cho phép sự việc này xảy ra ở trước mặt ta”.

Tề Thải Nguyệt nghe được những lời này thân thể khẽ run rẩy, bàn tay cũng dần mất đi sức lực.

Lúc này, Lư Dược cũng buông lỏng bàn tay ra.

“Lư Dược, vừa rồi cô ta muốn đánh ta, hẳn là chàng nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?”

Tiết Dung lạnh lùng quát lớn.

“Dung Nhi…”

“Ta mặc kệ!”

Giờ phút này, Tiết Dung ngang ngược nói: “Chàng cho cô ta một cái tát, chỉ tính cảnh giới, việc này cũng không xem là quá đáng đúng không?”

Nghe được những lời này, ánh mắt Lư Dược đông cứng lại.

“Lư Dược, đánh hay không đánh?”

Tiết Dung hừ lạnh nói: “Tuy rằng chàng đã thăng cấp Địa Thánh nhất phách, cũng đã trở thành đệ tử nòng cốt, nhưng chàng đừng quên, trong Đại Nhật Sơn này của chúng ta, đệ tử nòng cốt cũng có ba, sáu, chín đẳng cấp…”, lúc này, sắc mặt Lư Dược trắng bệch.

Cuối cùng, hắn ta nhìn về phía Tề Thải Nguyệt, sắc mặt lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Tề sư muội, cô ngang ngược với đồng môn, thân là sư huynh, ta ra tay răn dạy cũng không tính là việc sai trái”.

Lúc này, Lư Dược nâng tay lên.

Bốp…một dấu bàn tay rõ ràng in hằn trên mặt Tề Thải Nguyệt.

Giờ phút này, sắc mặt Tề Thải Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt dại ra nhìn về phía Lư Dược.

Ngay sau đó, hắn ta lập tức lùi về sau, không nhiều lời.

Tiết Dung hừ một tiếng rồi nói: “Tề Thải Nguyệt, đây là ngươi tự tìm đến!”

Giờ phút này, Tiết Dung tiến lên phía trước, nàng ta nhìn về phía Tề Thải Nguyệt, bàn tay nâng lên, vậy mà lại muốn đánh thêm một cái tát.

Bốp…Tiếng bàn tay va chạm vang lên.

Nhưng mà lúc này, không phải là Tề Thải Nguyệt trúng một cái tát.

Mà là Tiết Dung! Hiện giờ, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Mọi người đều không nói lời nào.

Tề Thải Nguyệt cảm thấy mơ hồ.

Lúc này, Tần Ninh cũng nhéo nhéo cổ tay, hắn nhìn về phía Tề Thải Nguyệt, không nhịn được mà mỉm cười xin lỗi: “Ngại quá, ta không nhịn được”.

“Ngươi…ngươi dám đánh ta!”

Mái tóc của Tiết Dung hỗn loạn, hai má sưng phù.

Vừa rồi, Lư Dược đánh Tề Thải Nguyệt một cái, nhưng không có thánh lực dao động.

Nhưng mà Tần Ninh lại trực tiếp dùng thực lực cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, ngưng tự thành một cái tát rắn chắc rồi đánh tới.

“Lư Dược, giết hắn, giết hắn!”

Tần Ninh nhìn dáng vẻ điên cuồng kia của Tiết Dung, không nhịn được cười nói: “Thật sự xin lỗi, ta không nhịn được”.

Cười! Tần Ninh còn cười! Tiết Dung tức đến nổ phổi.

“Lư Dược!”

Một tiếng gọi này, vô cùng chói tai.

Lư Dược nhìn về phía Tần Ninh, hư một tiếng rồi nói: “Đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn, từ khi nào mà đều ngông cuồng như vậy?”

“Thật xin lỗi, ta không phải là đệ tử tinh anh của Đại Nhật Sơn các ngươi”.

Tần Ninh cười nói: “Đã làm tra nam rồi thì cứ ngoan ngoãn làm rùa đen rụt đầu đi, không nên xuất hiện trước mặt người khác, lại còn giả bộ đáng thương làm gì?”

“Ngươi!”

Lư Dược hừ một tiếng, từng bước bước lại gần.

Nhưng đúng lúc này, Thạch Cảm Đương cũng tiến lên phía trước, đá ra một cú.

Một tiếng rầm vang lên, thân thể Lư Dược lùi về sau mười bước, rồi ôm bụng quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Thạch Cảm Đương khoanh tay hừ một tiếng.

Vừa rồi hắn ta thấy sư tôn không lên tiếng, hắn ta còn tưởng sư tôn không muốn xen vào việc của người khác, chọc ra phiền phức.

Không ngờ là sư tôn cũng không nhịn được.

Giờ phút này, Tiết Dung ngân ngẩn cả người.

Hai người thanh niên này, nhìn qua có vẻ không đơn giản.

“Các ngươi…”

“Làm loạn!”

Tần Ninh nhìn về phía Tiết Dung, ánh mắt bình tĩnh.

Một cái liếc mắt này khiến cho toàn bộ lời định nói của Tiết Dung nuốt trở về! Lúc này, Tề Thải Nguyệt ngẩn người, ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn về phía Tần Ninh và Thạch Cảm Đương.

Lúc trước, cô ấy còn cho rằng Lư Dược cũng là bất đắc dĩ.

Nhưng từ sự việc hôm nay, không khó để nhìn ra được, Lư Dược đã không còn tình cảm gì đối với cô ấy!

“Các ngươi là ai?

Gây chuyện trong Đại Nhật Sơn, muốn chết phải không?”

Giờ phút này, một gã đệ tử lớn gan nói.

“Muốn chết?

Cả Đại Nhật Sơn này của ngươi cũng không làm gì được sư tôn của ta đâu”.

Thạch Cảm Đương hừ một tiếng rồi nói: “Muốn chết, thì cũng là các ngươi muốn chết”.

Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh nhạt.

“Có chuyện gì?

Sao làm ầm ĩ lên thế này?”

Ngay sau đó, một âm thanh hùng hậu, chính trực vang lên.

Một nhóm ông lão mặc áo bào bước đến.

Dẫn đầu là một ông lão tầm năm, sáu mươi tuổi, một đầu tóc bạc, khí chất cao quý.

“Các ngươi chết chắc rồi!”

Nhìn thấy ông lão kia, Tiết Dung hừ một tiếng nói.

Chết chắc rồi?

“Ông nội!”

Tiết Dung lập tức chảy nước mắt, nàng ta nhanh chóng chạy về phía ông lão kia, chỉ chỉ về phía Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.

Ông lão nghe vậy sắc mặt dần dần lạnh xuống.

Ông ta đi đến trước mặt ba người Tề Thải Nguyệt, Tần Ninh và Thạch Cảm Đương.

Lúc này, Tiết Dung cũng đỡ Lư Dược dậy, oán hận nhìn về phía ba người Tần Ninh, ánh mắt giống như là đang nói: các ngươi chết chắc rồi!

“Tề Thải Nguyệt, thân là đệ tử tinh anh, ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Người ngoài sao có thể tuỳ tiện đi vào bên trong Đại Nhật Sơn của chúng ta?”

Nghe được những lời này, Tề Thải Nguyệt vừa định phản bác, Tần Ninh đã kéo cô ấy lại.

“Ngươi là trưởng lão của Đại Nhật Sơn phải không?”

Tần Ninh mỉm cười nói.

“Ngươi là ai?”

Dám tuỳ tiện tiến vào Đại Nhật Sơn chúng ta, hẳn là cũng biết được hậu quả chứ?”

Tần Ninh cười nói: “Nếu như ta có thể tiến vào, dựa vào thực lực của Đại Nhật Sơn các ngươi, chắc chắn không phải là cưỡng chế xông vào rồi?”

“Ngươi thân là trưởng lão, chẳng lẽ không nên hỏi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện trước rồi mới xử lý sao?”

Giờ phút này Tiết Nhân ngẩn người.

“Lão phu làm việc như thế nào còn không tới lượt ngươi dạy bảo!”

Khẽ quát một câu, Tiết Nhân hừ nói: “Võ giả ở bên ngoài lại dám nhúng tay vào chuyện của Đại Nhật Sơn, ai cho ngươi lá gan ấy?”

“Ta!”

Đúng lúc này, một giọng nói khác đột nhiên vang lên.

Bên góc rẽ của hành lang, một vài bóng người đi đến.

Lúc này, càng ngày càng nhiều người xuất hiện ở đây.

Nhìn thấy bóng dáng kia, Tề Thải Nguyệt lập tức cúi người nói: “Tam Tuần sư huynh!”

Trưởng lão Tiết Nhân chỉnh sửa lại vạt áo, khách khí nói: “Lão phu chỉ xử lý chút chuyện vặt vãnh bên trong núi, sao thiếu sơn chủ lại đến đây!”

Dương Tam Tuần! Không chỉ là đệ tử nòng cốt của Đại Nhật Sơn, mà còn là con trai của sơn chủ Đại Nhật Sơn, thân phận địa vị không có chỗ nào là không vượt qua ông ta, một trưởng lão cảnh giới Địa Thánh nhị phách.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom