-
Chương 1656-1660
Chương 1656: Dương Trùng ta không phục
Theo sự xuất hiện của mấy người kia, bên trong sơn cốc dường như xuất hiện một lực áp bách.
Sơn chủ, đến đây! Giờ phút này, bên trong sơn cốc.
Vài bóng người dần dần hạ xuống.
Người cầm đầu đúng là sơn chủ Dương Nhất! Mặc dù sơn chủ Dương Nhất thu lại khí thế, nhưng cảm giác áp lực kia vẫn khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng.
Cảnh giới Địa Thánh, đã ngưng tụ được thất phách! Mỗi phách là một cảnh giới.
Mà một khi ngưng tụ được thất phách, tam hồn tam phách đều xuất hiện đủ, sức mạnh sẽ cường đại đến mức vượt qua cả cảnh giới lục phách, ngũ phách, càng miễn bàn tới cảnh giới nhất phách, nhị phách bọn họ.
Trên thực tế, nhìn bao quát cả vùng đất Thanh Châu này, nhân vật nào tới được cảnh giới Địa Thánh tứ phách đã đủ để được coi là nhân vật lớn.
Những người này muốn tự lập sơn môn, hoàn toàn không phải là vấn đề.
Cho dù không thể trở thành thế lực bá chủ như Đại Nhật Sơn, Thiên Hạc lâu, thánh địa Hiên Viên, Thương Long điện, thì cũng có thể chiếm cứ được một số thành, trở thành bá chủ một vùng.
Bên cạnh sơn chủ Dương Nhất cũng là mấy nhân vật lớn, nhìn kỹ đều có khí tức bùng nổ, làm cho người ta cảm nhận được một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Không cần đoán cũng biết, đó là nhóm trưởng lão cao cấp có cảnh giới lục phách, ngũ phách, tứ phách.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ, ánh mắt quét qua một vòng, cũng không nói lời nào.
Bên trong sơn cốc, mọi người đều tập trung lại.
“Im lặng một chút!”
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất mở miệng, thanh âm cũng không lớn nhưng ở chỗ nào của sơn cốc cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Lần này, đấu võ Thanh Châu diễn ra ở thành Thiên Hạc, mười vị đệ tử đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta sẽ ra trận”.
“Ta hy vọng mọi người đều xốc lại tinh thần, cho dù không có tư cách tham gia chiến đấu cũng không tức giận, đến quan sát cuộc chiến, đối với người tu hành các ngươi cũng vô cùng hữu ích!”
“Lần này, ta hy vọng các đệ tử đại diện cho Đại Nhật Sơn có thể thể hiện tốt phong thái của mình!”
Sơn chủ Dương Nhất nói ngắn gọn mấy câu rồi đi lướt qua.
“Sơn chủ!”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Bên trong sơn cốc, một người thanh niên tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ nói: “Sơn chủ, Dương Trùng ta không phục!”
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán lập tức vang lên bên trong sơn cốc.
“Nghe nói lần này Dương Trùng cũng có tên trong danh sách, nhưng mà bị người ta cướp mất”.
“Ai thế?”
“Hình như là Dương Tam Tuần sư huynh, nói là cho một vị đệ tử có thiên phú trời sinh”.
“Thật hay giả?
Dương Tam Tuần sư huynh không phải là loại người ỷ thế bắt nạt người khác!”
“Không biết nữa…”, giờ phút này, sơn chủ Dương Nhất không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Dương Trùng, ngươi có gì không phục?”
“Lần này, mười người tham gia chiến đấu, là đại diện cho nhóm đệ tử cao cấp nhất của Đại Nhật Sơn chúng ta, cho dù Dương Trùng ta không so được với các vị sư huynh như Dương Minh Sinh, cùng Dương Tam Tuần nhưng mà một người cảnh giới Thánh Nhân lại được đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta tham gia chiến đấu, điều này có nghĩa là sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Cảnh giới Thánh Nhân?
Là ai?
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ nhướng mày nhìn về phía Dương Tam Tuần.
Dương Tam Tuần cười khổ nói: “Cái này…thật sự không phải do ta sắp xếp”.
Dương Tam Tuần biết Tần Ninh có thực lực phi phàm, lần này đề cử Tần Ninh là muốn để lại một cái đảm bảo.
Vị trí này là do hắn ta hết lòng tiến cử với phụ thân.
“Nghiêm Hác ta cũng không phục!”
Đúng lúc này, một người khác lại đứng ra.
Nghiêm Hác! Dương Trùng! Đều là một trong những đệ tử nòng cốt của Đại Nhật Sơn, danh tiếng cũng có chút vang dội.
Ngoại trừ Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm đang ở bên ngoài, hai người bọn họ chính là người có cảnh giới Địa Thánh nhị phách cường đại nhất.
Nhưng mà lần này, hai người lại không có tên trong danh sách.
Nghe nói Dương Tam Tuần lấy hai vị trí.
Một vị trí cho cảnh giới Địa Thánh tam phách, một vị trí cho cảnh giới Thánh Nhân tam hồn.
Cảnh giới Địa Thánh tam phách kia thì bọn họ không có tự tin, nhưng mà để cho cảnh giới Thánh Nhân tham gia chiến đấu, đây là đạo lý gì?
Hơn nữa nghe nói, Dương Tam Tuần cũng nhiệt liệt đề cử cảnh giới Thánh Nhân tam hồn kia vào vị trí đệ tử nòng cốt, điều này căn bản là không phù hợp với quy tắc của Đại Nhật Sơn.
Sự việc liên quan đến bản thân mình, giờ phút này, hai người đều ra mặt.
Còn Tần Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ bình thản không màng danh lợi.
Dương Tam Tuần cũng nóng nảy.
Việc này quả thật không phải là do hắn ta sắp xếp.
Hơn nữa, từng đó thời gian ở chung, hắn ta cũng đã nhìn ra.
Tần Ninh chính là loại người này, ung dung, phóng khoáng, không thích tranh đoạt.
Lỡ như hai người họ khiêu khích, Tần Ninh trực tiếp từ bỏ vị trí, nếu vậy thì nên làm gì mới tốt đây?
“Các ngươi có gì không phục?”
“Dựa vào đâu mà nói không phục?”
Giờ phút này, bên trong sơn cốc, một âm thanh hùng hậu đột nhiên vang lên.
“Người thứ mười, đệ tử mà ta dốc lòng bồi dưỡng, tuy là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhưng có thể đánh bại được Địa Thánh nhị phách các ngươi!”
Âm thanh kia vang lên, bên ngoài sơn cốc, một bóng người xinh đẹp bay vút đến rồi vững vàng dừng lại bên trong sơn cốc.
Người phụ nữ có dáng vẻ ước chừng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ váy màu hồng nhạt, tóc dài buông sau đầu, vòng eo tinh tế được chiếc đai nhẹ nhàng buộc lại, dáng người yểu điệu vừa đủ, có lồi có lõm, thêm một chút thì thừa, bớt một chút thì thiếu.
Trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt như làn nước mùa thu, đôi môi nhỏ đỏ mọng, màu da trắng nõn như sương, cần cổ trắng tuyết như ngọc.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, xinh đẹp.
Nhìn thêm một lần nữa lại càng thấy xinh đẹp hơn.
Chỉ đứng đó trong khoảng thời gian ngắn thôi nhưng đã làm cho rất nhiều đệ tử điên đảo thần hồn.
Thuần khiết lạnh nhạt, rồi lại mị hoặc tự nhiên, cũng không phải là loại xinh đẹp quyến rũ, mà là đơn thuần đến mức làm cho người ta cảm thấy say mê.
Giờ phút này, bên trong sơn cốc yên tĩnh không tiếng động, rất nhiều người đều nhìn đến ngây người.
Lúc này, Tề Thải Nguyệt hơi sửng sốt.
“Cô gái này xinh đẹp quá…”, Tế Thải Nguyệt không nhịn được khen ngợi nói.
Thân hình đẹp, khuôn mặt đẹp, khí chất đặc biệt có một không hai.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Đây là người thứ mười đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta tham gia chiến đấu, nếu như các ngươi cảm thấy không phục thì tự đi mà khiêu chiến!”
Âm thanh già nua kia lại vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man trong lòng mọi người.
“Dương Nhất, chăm sóc cho tốt”.
Sơn chủ Dương Nhất khom người chắp tay nói: “Vâng!”
Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Có thể làm cho sơn chủ nhà mình khách khí như thế, mà đến tận giờ phút này vẫn không lộ diện, cũng chỉ có mấy vị cổ hủ kia bên trong Đại Nhật Sơn phải không?
Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía người ấy.
Nhưng mà trên mặt hắn không phải là kinh diễm mà là kinh ngạc.
Dần dần, khóe miệng Tần Ninh nâng lên, dáng vẻ tươi cười hiện ra.
“Sư tôn, đây không phải là…”, Thạch Cảm Đương cũng ngẩn người.
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất nhìn về phía hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác.
“Nếu như các ngươi bất mãn thì có thể khiêu chiến, sự việc liên quan đến tôn nghiêm của Đại Nhật Sơn chúng ta, tất nhiên là ta sẽ không thiên vị, làm rối loạn quy tắc!”
Sơn chủ Dương Nhất nói.
Rõ ràng là hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác bị chấn động một phen.
Nhưng mà nghĩ đến vinh quang khi đứng trong danh sách hai mươi tư người xuất sắc nhất, hai người đều nhìn nhau rồi bình tĩnh lại.
Chỉ là cảnh giới Địa Thánh nhất phách thôi mà! Không phải sợ! Lúc này, Dương Trùng đi ra.
Sau đó, Nghiêm Hác cũng đi theo: “Hai người chúng ta khiêu chiến hai trong mười đệ tử tham gia trận đấu, nếu như chúng ta thắng thì vị trí sẽ là của chúng ta, còn nếu như thua, hai chúng ta sẽ không nói nhiều, tình nguyện chịu phạt!”
“Được!”
Lúc này, Dương Nhất cũng nhìn về phía Dương Tam Tuần, mỉm cười nói: “Tam Tuần, để cho đệ tử mà con nhiệt tình đề cử lên đi!”
Chương 1657: Rốt cuộc là các ngươi có muốn thi đấu hay không?
Giờ phút này, Dương Tam Tuần lộ ra vẻ khó xử, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh.
Chuyện này, có chút không dễ làm! Lấy cái tính tình này của Tần Ninh, sao có thể đồng ý tham gia! Bị người ta khiêu khích như vậy, Tần Ninh cũng sẽ không để ý đến thanh danh hay này nọ, muốn đánh thì đánh, không đánh thì từ chối, đây mới là phong cách làm việc của Tần Ninh.
“Ta đi ra một chút!”
Nhưng mà Dương Tam Tuần lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng làm cho Dương Tam Tuần sửng sốt.
“Tần huynh…”, Dương Tam Tuần quả thật là ngây ngẩn cả người.
“Không sao!”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Tam Tuần, mỉm cười nói: “Lần so tài này ta chỉ muốn đi xem một chút, nếu như có người khiên chiến, đương nhiên là ta nên đi nhìn xem”.
Lúc này, Tần Ninh đi thẳng về phía trước.
Những người xung quanh lập tức tản ra.
Lúc này, người phía trước cũng đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, sau đó ngẩn người.
Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười.
“Công tử?”
“Ừm”.
Tần Ninh nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trong lòng có chút bình yên.
“Công tử!”
Bóng dáng xinh đẹp kia chạy chậm tới, sau đó dần dần biến thành chạy nhanh, chớp mắt đã nhào vào lồng ngực Tần Ninh.
“Thật sự là người?”
Giờ phút này, bóng hình xinh đẹp kia bay vào trong lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ Tần Ninh, bộ ngực no đủ đè ép lên lồng ngực Tần Ninh.
Cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, Tần Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đẹp trong lòng mình, mỉm cười nói: “Sương Nhi, có rất nhiều người đang nhìn đấy…”, người phụ nữ xuất hiện vừa rồi, đúng là Vân Sương Nhi! Lúc này, Vân Sương Nhi hưng phấn mỉm cười đến mức sắc mặt đỏ bừng, cô ấy cũng không để ý tới lời nói của Tần Ninh, không nhịn được nói: “Công tử, sao người lại ở trong Đại Nhật Sơn?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”
Quan sát Vân Sương Nhi, Tần Ninh cười nói: “Thật khó lường, đã tới cảnh giới Địa Thánh rồi, còn nhanh hơn so với ta”.
Vân Sương Nhi khẽ mỉm cười nói: “Đúng như những gì công tử đã nói, khi hỗn độn thể đạt tới Cửu Thiên sẽ bộc phát tiềm lực rất lớn, những năm qua lại được các vị trưởng lão của Đại Nhật Sơn yêu quý bồi dưỡng, có thể nói là tiến bộ rất nhanh!”
“Coi như không tồi, không làm xấu mặt ta!”
Vân Sương Nhi bĩu môi nói: “Cũng chỉ là không tồi thôi?”
“Rất tốt, được chưa?”
“Như thế này còn được!”
Vân Sương Nhi nhếch miệng cười, vẻ mặt tươi như hoa.
Giờ phút này, các đệ tử và trưởng lão bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.
Nhân vật giống như tiên nữ trên trời kia vậy mà trực tiếp nhào vào lồng ngực Tần Ninh ngay trước mặt tất cả mọi người.
Thật sự vớ vẩn! Hâm mộ!
Ghen tị?
Khiếp sợ?
Không thể tưởng tượng được?
Vào lúc này, mọi người có đủ loại cảm xúc.
Lúc này, vẻ mặt Thạch Cảm Đương vô cùng đắc ý, giống như người được Vân Sương Nhi nhào vào lòng không phải là Tần Ninh mà là hắn ta.
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của đám người được gọi là thiên tài, trong lòng Thạch Cảm Đương rất thoải mái.
Thế nào?
Người mà các ngươi cho là tuyệt thế mỹ nhân, lại là nha hoàn của sư tôn ta! Ừm, trước kia là nha hoàn! Sau này, nói không chừng mình còn phải gọi một tiếng sư nương! Mà lúc này, Dương Tam Tuần là người khiếp sợ nhất, hắn ta chỉ chỉ Vân Sương Nhi cùng Tần Ninh, rồi lại nhìn về phía Thạch Cảm Đương, một câu cũng không nói ra được.
“Bình tĩnh bình tĩnh…”, Thạch Cảm Đương nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thì ra cái người phụ nữ thần bí mà Đại Nhật Sơn các ngươi thu nhận được lại là nha hoàn bên người sư tôn ta lúc trước, ta thật sự không ngờ tới…”, nghe được những lời này, Dương Tam Tuần nhìn nhìn Thạch Cảm Đương, hắn ta thật muốn tiến lên kéo cái miệng rộng của Thạch Cảm Đương xuống.
Nữ đệ tử cao quý, thần bí của Đại Nhật Sơn, là nha hoàn của Tần Ninh?
Nói đùa gì vậy! Thiên kiêu như vậy sao có thể là nha hoàn?
Mà giờ phút này, bên trong đám người, một người nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.
Dương Minh Sinh! Dương Minh Sinh vô cùng tức giận! Cực kỳ tức giận! Vân Sương Nhi! Người phụ nữ mà gã ngưỡng mộ đã lâu, đau khổ theo đuổi mãi nhưng không được, mà giờ phút này lại…nhào vào lòng Tần Ninh! Hơn nữa, nhìn vào vẻ mặt của Vân Sương Nhi có thể thấy được rất nhiều cảm xúc.
Là sự vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, sự ngưỡng mộ đối với Tần Ninh, sự không nỡ xa rời đối với Tần Ninh, cùng với…nhớ nhung! Dường như những cảm xúc này đều hiện rõ trên khuôn mặt của Vân Sương Nhi.
Hơn nữa, có thể khiến cho một thiên chi kiêu nữ ở trước công chúng, không chút để ý mặt mũi của mình mà nhào vào lòng một người đàn ông cũng đủ để chứng minh tất cả! Giờ phút này, nếu như cảm xúc ghen tị bên trong sơn cốc có thể hoá thành những mũi tên sắc bén, chỉ sợ là Tần Ninh đã bị bắn cho vỡ nát.
Ngay cả sơn chủ Dương Nhất cũng cảm thấy mơ hồ.
Ông ta muốn nói gì đó nhưng lúc này lại không biết nên nói gì.
Xấu hổ nhất vẫn là hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác.
Bọn họ…muốn tranh đoạt vị trí thi đấu chứ không phải là muốn ở đây xem người ta thân mật!
“Rốt cuộc là các ngươi có muốn thi đấu hay không?”
Lúc này, Dương Trùng nổi giận đùng đùng nói.
Sắc mặt Vân Sương Nhi vẫn luôn đỏ hồng, bây giờ mới nhớ đến cô ấy tới đây để làm gì.
“Thi đấu!”
Vân Sương Nhi nhìn về phía hai người, mở miệng nói: “Ta đấu với cả hai người các ngươi, đánh bại các ngươi, không cần công tử nhà ta phải tự mình ra tay!”
Nghe được những lời này, hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác vô cùng tức giận.
Địa Thánh nhất phách mà dám nói như thế với bọn họ, thật quá ngông cuồng.
Cho dù là thiên chi kiêu nữ do mấy vị cổ hủ của Đại Nhật Sơn dạy dỗ, chẳng lẽ bọn họ lại thua kém hay sao?
Tần Ninh kéo bàn tay của Vân Sương Nhi lại, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Mỗi người đấu với một người đi, ta cũng không muốn bị người ta nói là được cho không vị trí thi đấu này!”
Vân Sương Nhi ngẩn người rồi gật gật đầu.
Lúc này, bốn người giằng co bên trong sơn cốc.
Dương Trùng đối mặt với Vân Sương Nhi.
Nghiêm Hác đối mặt với Tần Ninh.
Giờ phút này, sơn chủ Dương Nhất mở miệng nói: “Dương Trùng, Nghiêm Hác, nếu như hai người các ngươi chiến thắng thì hai vị trí này là của các ngươi, nhưng nếu các ngươi thất bại, vậy thì đừng có nói Đại Nhật Sơn không tôn trọng quy tắc!”
“Đệ tử hiểu rõ!”
“Đệ tử hiểu rõ!”
Hai người Dương Trùng, Nghiêm Hác cùng nhau nói.
Nhìn về hai người đối diện.
Một là cảnh giới Địa Thánh nhất phách.
Một là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn! Sao bọn họ có thể thất bại được?
Giờ phút này, Dương Trùng nâng bàn tay lên, trên bàn tay của hắn ta lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, ánh kiếm tản ra hào quang màu đỏ đậm, làm cho người ta có cảm giác sắc bén và táo bạo.
Vân Sương Nhi nhìn về phía Dương Trùng ở đối diện, hai tay cũng nâng lên, sắc mặt lạnh lùng.
Bên kia, hai tay Nghiêm Hác nắm chặt một thanh đao, lưỡi đao ánh lên ánh sáng sắc bén, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tần Ninh.
Bốn người giằng co bên trong sơn cốc, khí tràng ấy khiến cho ánh mắt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Mà lúc này, Dương Tam Tuần cũng muốn nhìn xem, thực lực của Tần Ninh, rốt cuộc là như thế nào.
Ầm…Trong chớp mắt, Dương Trùng và Nghiêm Hác đều di chuyển.
Kiếm của Dương Trùng đâm thẳng ra, mũi kiếm ngưng tụ từng đạo kiếm ấn huyền ảo, hướng thẳng tới vị trí trên dưới trái phải xung quanh Vân Sương Nhi, dường như là muốn bao vây Vân Sương Nhi hoàn toàn.
Nhưng đúng lúc này, Vân Sương Nhi lại mỉm cười, thánh lực trong cơ thể cuồn cuộn phóng ra ngoài, trong phút chốc đã ngưng tụ thành một dòng khí bàng bạc, khiến cho kiếm ấn kia nổ tan tành.
Mà ngay sau đó, mọi người có thể nhìn thấy dòng khí vô hình kia dường như là đánh thẳng vào phía trước Dương Trùng.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Dương Trùng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi về sau, toàn thân xuất hiện từng vết máu.
Một chiêu, đã thua!
Chương 1658: Đây là cái thao tác gì?
Giờ phút này, các đệ tử xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Thêm cả các trưởng lão cũng sợ hãi không thôi.
Tuy rằng Vân Sương Nhi là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhưng sức mạnh có thể đạt được đến tầm này cũng đã cực kỳ khủng bố.
“Không hổ là đồ đệ mà các vị lão tiền bối đắc ý…”, một trưởng lão có mái tóc trắng xoá tán thưởng nói.
Sơn chủ Dương Nhất cũng không mở miệng.
Thánh quyết mà Vân Sương Nhi thi triển quả thực là có uy lực không tầm thường, nhưng mà ông ta có thể nhìn ra, thứ phi thường hơn chính là sức mạnh mà Vân Sương Nhi nắm trong tay.
Hơn nữa, dường như trong cơ thể Vân Sương Nhi, sự biến hoá của sức mạnh cũng vô cùng độc đáo.
Cảm giác đó không thể miêu tả thành lời.
Dù sao thì từ khi Vân Sương Nhi tiến vào trong Đại Nhật Sơn, vẫn luôn được mấy vị kia của Đại Nhật Sơn chăm sóc, ông ta thật sự không biết, rốt cuộc là Vân Sương Nhi học được những gì.
Đúng lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì đột nhiên, một tiếng ầm khác lại vang lên.
Bên kia sơn cốc, một dáng người bay lên, rồi ầm một tiếng, đập vào vách đá bên trong sơn cốc, tạo thành một vết lún lớn.
“Nghiêm Hác!”
Giờ phút này, mọi người lại tiếp tục kinh ngạc.
Nghiêm Hác…bị đánh bay! Lúc này, ánh mắt của mọi người vẫn luôn bị cuộc chiến của Vân Sương Nhi hấp dẫn tập trung hết lên người Tần Ninh.
Chỉ thấy Tần Ninh vẫn bình tĩnh thong dong đứng yên tại chỗ, áo trắng không dính một hạt bụi.
Sao lại thế này?
Rất nhiều người vừa rồi chỉ mải nhìn Vân Sương Nhi, giờ phút này không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thực lực của Nghiêm Hác đã là cảnh giới Địa Thánh nhị phách, có thể nói chỉ yếu hơn hai người Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm một chút, chuyện này mọi người đều biết rõ.
Vậy mà bây giờ…lại thua dưới tay Tần Ninh! Tại sao lại thất bại?
Bên trong đám người, ánh mắt Dương Tam Tuần rung động.
Vừa rồi, hắn ta vẫn luôn quan sát trận chiến của Nghiêm Hác và Tần Ninh.
Nghiêm Hác có mạnh không?
Rất mạnh! Cho dù là lúc trước, khi hắn ta chưa đạt tới cảnh giới Địa Thánh nhị phách thì khi đối mặt với Nghiêm Hác, hắn ta cũng không thể nào chiến thắng được Nghiêm Hác trong vòng bảy, tám phút.
Vậy mà Tần Ninh chỉ vung lên một chưởng, tung ra một ấn ký, Nghiêm Hác đã bị đánh bại! Đây là cái thao tác gì?
Lúc này, trong lòng Dương Tam Tuần thực sự kinh ngạc.
Thạch Cảm Đương vỗ vỗ bả vai Dương Tam Tuần, an ủi nói: “Đừng tỏ ra quá kinh ngạc như vậy, lấy tu vi của sư tôn ta, chỉ cần là dưới cảnh giới Địa Thánh tứ phách, đều sẽ bị đánh bại”.
“Còn về phần cảnh giới Địa Thánh tứ phách, ngũ phách, lục phách, đoán chừng cũng không đánh bại được sư tôn ta!”
“Cảnh giới Địa Thánh thất phách…Cũng chính là cấp bậc của cha ngươi, có thể là có chút phiền phức, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, sư tôn ta cũng sẽ thắng thôi!”
Vẻ mặt Dương Tam Tuần tràn đầy kinh ngạc.
Có phóng đại quá hay không?
Thạch Cảm Đương làm ra vẻ tin hay không thì tuỳ ngươi.
Hầu hết các võ giả ở xung quanh đều kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì.
Thạch Cảm Đương nhìn những người đó bằng ánh mắt như nhìn những tên ngốc.
Về phần tại sao à?
Một người hai người! Đều là những kẻ chưa từng được nhìn thấy cái gọi là thiên kiêu tuyệt thế! Sơn chủ Dương Nhất dừng lại hồi lâu rồi mới nói: “Bây giờ, ta nghĩ đã không còn ai nghi ngờ sự công bằng của Đại Nhật Sơn rồi chứ?”
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra.
Dương Tam Tuần đề cử Tần Ninh, mấy vị trưởng lão đề cử Vân Sương Nhi, thật sự là…không tầm thường.
Ông ta vốn dĩ còn lo lắng, nếu như Tần Ninh thua cuộc sẽ làm vấy bẩn quy củ tông môn của Đại Nhật Sơn.
Không ngờ là Tần Ninh lại thắng một cách sạch sẽ lưu loát như vậy.
Giờ phút này, bên canh sơn chủ Dương Nhất, một ông lão tóc trắng nhìn về phía sơn chủ Dương Nhất, chắp tay nói: “Lúc trước lão hủ còn nghi ngờ sơn chủ cho Dương Tam Tuần đặc quyền, thiên vị người nhà làm rối loạn quy củ, lão hủ thật hổ thẹn!”
“Sơn chủ tự có kế sách của mình, ta không thể nào bì kịp, lão hủ thực sự…hổ thẹn trong lòng”.
Nghe được những lời này, sơn chủ Dương Nhất ngẩn người.
Kế sách?
Kế sách cái rắm! Trong lòng ông ta thầm toát mồ hôi hột.
“Trưởng lão Nhạc Tường nói quá lời!”
Sơn chủ Dương Nhất cười lớn nói: “Người tên Tần Ninh này tuy rằng chỉ là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn nhưng quả thật là thực lực không tồi, lần này, Đại Nhật Sơn chúng ta coi như là có con bài chưa lật!”
Các đệ tử khác khi nhìn thấy Tần Ninh chỉ có cảnh giới Thánh Nhân tam hồn chỉ sợ là sẽ khinh thường Tần Ninh.
Nhưng một khi Tần Ninh ra tay thì sẽ mang đến một bước ngoặt lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng sơn chủ Dương Nhất không nhịn được mà vui vẻ.
Lần đấu võ Thanh Châu này, hẳn là rất thú vị nhỉ?
Nếu như Đại Nhật Sơn có thể nhiều thêm mấy người mới trên Thanh Long Bảng, cho dù không đạt được hạng nhất, nhưng có thể làm suy yếu một số địa vực thì cũng rất đáng giá!
“Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác nữa thì chúng ta xuất phát thôi!”
Sơn chủ Dương Nhất cười nói: “Thành Thiên Hạc sẽ là nơi các ngươi phô bày sức mạnh, cũng là cơ hội để nâng cao thực lực!”
“Mười đệ tử tham gia tất nhiên là phải dốc hết toàn lực, mà những đệ tử còn lại cũng phải quan sát thật kỹ, suy ngẫm cẩn thận về những gì mà bản thân nhìn thấy”.
“Hiểu chưa?”
“Vâng!”
Bên trong sơn cốc, từng giọng nói vang lên.
Giờ phút này, Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở.
Nhưng mà, đúng lúc Vân Sương Nhi đang đi đến chỗ Tần Ninh thì bóng người xuất hiện trước mặt cô ấy.
“Sương Nhi sư muội, nhiều ngày không gặp, thực lực của muội lại tăng lên rồi, hẳn là rất nhanh thôi sẽ tới cảnh giới Địa Thánh nhị phách phải không?”
Lúc này, Dương Minh Sinh lộ ra vẻ tươi cười, gã nhìn về phía Vân Sương Nhi mỉm cười nói.
“Không nhanh như vậy đâu”.
Vân Sương Nhi mỉm cười trả lời: “Hiện tại Dương sư huynh đã là cảnh giới Địa Thánh tam phách, thực lực gia tăng không ít, ta tin rằng ngươi sẽ lấy được thứ tự rất tốt trong đấu võ Thanh Châu”.
Dương Minh Sinh cười nói: “Ta đang muốn giành được hạng nhất!”
Vân Sương Nhi mỉm cười nhàn nhạt, cô ấy nhìn Dương Minh Sinh, khách khí nói: “Dương sư huynh, ta còn có việc, xin phép đi trước!”
Vừa dứt lời, Vân Sương Nhi đã lách qua người Dương Minh Sinh, trực tiếp đi đến chỗ Tần Ninh.
“Công tử, ta với người ngồi cùng một con chim đi”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta với cô ngồi cùng nhau?
Không sợ ta bị ánh mắt của mọi người giết chết sao?”
Vân Sương Nhi mỉm cười ngọt ngào, không nói gì thêm.
“Người kia, rất có hứng thú với cô!”
“Ta với hắn ta không liên quan gì tới nhau!”
Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Công tử đừng hiểu lầm, con người của Dương Minh Sinh sư huynh không tồi, mấy năm qua, các vị tiền bối hay để cho hắn ta tập luyện với ta, chỉ vậy thôi, không hơn!”
“Ta còn chưa nói gì mà”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau này, cô thích người nào hay không thích người nào thì đó cũng là chuyện của cô, ta không có khả năng xen vào!”
Nghe được những lời này, sắc mặt Vân Sương Nhi trở nên ảm đạm.
Cốc Tân Nguyệt có thể được công tử âu yếm, Diệp Viên Viên cũng có thể.
Nói về nhan sắc, cô ấy cũng không kém hai người kia.
Nhưng mà công tử lại để ý hai người họ mà không có ý gì với cô ấy! Chẳng lẽ, công tử thật sự không thích mình sao?
Nhìn thấy vẻ mặt có chút ảm đạm của Vân Sương Nhi, Tần Ninh nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi cô ấy: “Được rồi được rồi, có liên quan tới ta, nhìn khuôn mặt nhỏ ủ rũ của cô này…”, lúc này, Vân Sương Nhi mới mỉm cười vui vẻ.
Ở bên cạnh, Thạch Cảm Đương khách khách khí khí nhìn về phía Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Chúc mừng Vân cô nương, xem ra vị sư nương thứ ba sẽ nhanh chóng xuất hiện!”
Tần Ninh bình tĩnh nhìn về phía Thạch Cảm Đương.
Nhưng mà vừa nhìn đến đã làm cho Thạch Cảm Đương ngẩn người, vội vàng ngậm miệng.
Mà cùng lúc đó, ở bên kia.
Hai bàn tay giấu trong ống tay áo của Dương Minh Sinh mạnh mẽ nắm chặt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần dần lạnh xuống.
Chương 1659: Tại sao ta không thể
“Dương sư huynh…”, Lý Uyên đi lên phía trước, nhìn Dương Minh Sinh, nói: “Vân Sương Nhi có mắt không thấy Thái Sơn, tên Tần Ninh kia chỉ có chút bản lĩnh mà thôi, tuy đánh bại được Nghiêm Hác, nhưng cũng không phải là cảnh giới Địa Thánh”.
“Đúng vậy!”
Khổ Tồn Kiếm cũng mở miệng nói: “Võ đấu Thanh Châu lần này, nếu Dương sư huynh được hạng nhất, nhất định sẽ khiến Vân Sương Nhi biết được, ai mới là thiên kiêu!”
Dương Minh Sinh chậm rãi nói: “Hiên Viên Anh của thánh địa Hiên Viên, Khâu Tử Kiêu của Thiên Hạc lâu, Thương Nguyệt Dung của Thương Long điện”.
“Ba người này mới có thể làm kình địch của ta. Những người khác, ta không để vào mắt!”
Mọi người chuẩn bị lên đường.
Sơn chủ Dương Nhất gọi Dương Tam Tuần đến trước mặt mình, hỏi: “Tên Tần Ninh này, rốt cuộc con tìm từ đâu tới?”
“Đã thế còn biết Vân Sương Nhi”.
“Có thể nói, Vân Sương Nhi chính là bảo bối trong lòng mấy vị lão tổ, nếu Tần Ninh này…”
Dương Tam Tuần lại cười nói: “Cha, Tần Ninh biết Vân Sương Nhi không phải là chuyện tốt sao?”
“Vân Sương Nhi có quan hệ tốt với Đại Nhật Sơn chúng ta, Tần Ninh cũng có hảo cảm với chúng ta, không phải rất tốt sao?”
Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai mình, nghiêm túc nói: “Con chắc chắn, Tần Ninh sẽ không có mục đích khác sao?”
Dương Tam Tuần nhất thời cứng họng.
Chắc chắn chứ?
Hắn ta không dám khẳng định! Nhưng mà trước mắt, lại có thể thế nào?
Trực giác nói cho hắn ta biết, Tần Ninh sẽ không gây bất lợi cho Đại Nhật Sơn!!
Mỗi một con phi cầm, đều chờ xuất phát.
Vân Sương Nhi mới gặp lại Tần Ninh, trong lòng vui mừng không dứt. Mỗi một câu nói, trên mặt cô ấy đều treo nụ cười từ tận đáy lòng, luôn khiến những thanh niên xung quanh ghét mắt trông lại.
Mọi người đều leo lên mình chim, rối rít chuẩn bị lên đường.
Nhưng Vân Sương Nhi lại vẫn đứng bên cạnh Tần Ninh, cũng không tách ra.
Trên con phi cầm to lớn ấy, căn nhà gỗ được xây dựng bên ngoài, dán sát vào mình chim, rất tinh xảo.
Hơn nữa, con chim bay lên không cũng không hề bị dao động.
Mấy người vội vàng tiến vào căn nhà gỗ.
Vừa tiến vào, Vân Sương Nhi đã thân thiết châm cho Tần Ninh một ly trà.
“Nói chuyện chút đi.”
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: “Mấy năm nay, cô ở đâu?”
“Sao lại vào Đại Nhật Sơn rồi?”
Vân Sương Nhi nói ngay: “Sau hôm phi thăng đó, ta lưu lạc đến Tây Vực Thanh Châu, luôn đi tìm tung tích của công tử, nhưng không tìm được gì".
“Sau này, ta gặp được Dương Phân bà bà, bà bà mang ta đến Đại Nhật Sơn, mấy vị lão tổ tông dạy ta tu hành. Có rất nhiều chuyện của ngoại giới, ta đều không biết”.
“Ta cũng không ngờ sẽ gặp công tử ở Đại Nhật Sơn”.
“Công tử có gặp được Viên Viên tỷ tỷ và Nguyệt tỷ tỷ không?”
Tần Ninh lắc đầu.
“Ngày đó đi cùng mấy người Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng gặp được Thạch Đầu nên mang theo bên cạnh”.
“Tuyết Ưng chết rồi, Dương Thanh Vân mang Huyền Chấn và Tiên Vô Tận ở lại Nam Vực, chuẩn bị tu luyện”.
Vẫn chưa gặp được Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.
Nhất thời, tâm trạng Vân Sương Nhi hơi phức tạp.
Cô ấy không biết mình nên vui vẻ hay nên lo lắng nữa.
Ít nhất bây giờ, cô ấy đang ở bên cạnh Tần Ninh.
Có phải nên tìm cơ hội ra tay không?
Vân Sương Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Phi cầm xuất phát, mênh mông bát ngát, chở mấy trăm người bay từ Tây Vực đến Trung Vực.
Dựa vào tốc độ của phi cầm, không quá ba ngày sẽ đến.
Nhưng Đại Nhật Sơn lại không định đến sớm như vậy.
Ngày đầu tiên, bọn họ tìm một toà thành, mấy trăm người vào tửu lâu nghỉ ngơi cho khoẻ.
Màn đêm buông xuống.
Tần Ninh ngồi trong phòng tĩnh tọa tu hành.
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, Vân Sương Nhi mặc chiếc váy màu đỏ nhạt, đôi chân dài đẹp như ngọc thấp thoáng dưới lớp lụa mỏng khiến người ta chú ý.
Mái tóc dài hơi ướt, cô ấy đi chân trần, đi vào phòng Tần Ninh, vội vàng đóng cửa lại.
“Lén lút làm gì đó?”
Một giọng nói ôn hoà vang lên.
Vân Sương Nhi ba bước bước thành hai, đi vào nội thất, nhìn thấy Tần Ninh tĩnh toạ trên giường, hoạt bát cười nói: “Công tử ở một mình, không ai hầu hạ thật cô đơn, ta tới hầu hạ công tử”.
Tần Ninh nhấc mắt nhìn cách Vân Sương Nhi ăn mặc.
Váy tuỳ ý treo trên người, da thịt nửa ẩn nửa hiện, đôi chân thon dài, lấp lánh quyến rũ, da thịt khẽ ấn có thể bị thương, mang chút ửng hồng sau khi tắm.
“Sao thế?”
“Muốn quyến rũ ta à?”
Tần Ninh cười nói: “Công tử nhà ngươi là loại người đó sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Vân Sương Nhi hơi ảm đạm, ánh mắt mang theo chút tủi thân. Cô ấy không nhịn được mà nói: “Công tử thiên vị, Viên Viên có thể hầu hạ, tại sao ta không thể?”
“Viên Viên là Cửu Chuyển Linh Lung thể, ta là hỗn độn thể. Không phải công tử đã nói, hỗn độn thể của ta đạt đến cửu thiên, sẽ bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng, mạnh hơn cả Viên Viên sao?”
“Vì sao công tử thích Viên Viên mà không thích ta?”
“Chẳng lẽ công tử thích kiểu lạnh như băng?”
“Nhưng Nguyệt tỷ tỷ cũng không phải kiểu lạnh lùng, trái lại còn văn thục đạm nhã. Ta không giống bọn họ, ta…. Ta….”
Vân Sương Nhi đỏ mặt, mở miệng nói: “Ta ngây thơ hơn bọn họ!”
Nghe vậy, Tần Ninh không nhịn được mà cười lên.
“Hơn nữa, công tử cũng chẳng phải người chung thuỷ gì, có hai người rồi, có thêm người thứ ba mới đúng!”
“…” Tần Ninh thật sự bị chọc cười.
Vân Sương Nhi suy nghĩ gì thế?
Nhưng mà, Vân Sương Nhi lại quật cường ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh.
Giống như hôm nay cô ấy không trao cho mình được thì sẽ không đi! Mấy năm nay, Vân Sương Nhi ở Đại Nhật Sơn cũng không phải là không có bạn.
Cô ấy nghe một vài người bạn thân nói, muốn khiến một nam nhân mê muội với mình thì phải khiến hắn thèm ăn cơ thể mình! Cô ấy tự thấy mình không hề thua kém Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.
Ít nhất, dung mạo và dáng người, không hề kém hai người đó! Tại sao Tần Ninh không rung động chứ?
Bạn cô ấy còn thường xuyên nói, là nam nhân, thấy nàng hơi chủ động, sẽ không tự chủ được.
Sao Tần Ninh lại vẫn kiềm chế được chứ?
Nhất thời, Vân Sương Nhi suy nghĩ hàng vạn lý do cũng không nghĩ ra.
“Cô tới đây!”
Tần Ninh mở miệng nói.
“Hả?”
Vân Sương Nhi ngẩn người, mặt hơi xấu hổ, đi tới bên giường.
“Cô thích ta ở điểm nào?”
Tần Ninh cầm bàn tay nhỏ của Vân Sương Nhi, cười nói.
“Ta…” Vân Sương Nhi ngây ngẩn, tuỳ tiện nói: “Ta không biết”.
“Nhưng mà, trước kia đi theo bên cạnh công tử, ta rất vui vẻ, thấy công tử gặp nguy hiểm, sẽ rất lo lắng”.
“Sau đó, ta và công tử chia xa thật lâu, ta vẫn luôn nhớ về công tử. Sau nữa, ta gặp lại công tử thì rất vui vẻ. Cho đến sau khi phi thăng cửu thiên, ta cố gắng tu hành, cũng muốn thực lực có thể đuổi kịp công tử. Giờ gặp lại công tử, trong lòng ta vô cùng hạnh phúc… Dù sao thì nhìn thấy công tử là ta vui vẻ, không thấy công tử sẽ không vui, phiền lòng!”
Vân Sương Nhi nói xong, Tần Ninh vươn tay nhẹ nhàng ôm eo cô ấy, cười nói: “Xem ra cô trúng độc rồi!”
“Hả?”
“Trúng tình độc của ta!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta tới giải độc cho cô!”
“Làm sao mà giải?”
Vân Sương Nhi không nhịn được cúi đầu nhìn mặt Tần Ninh, hơi thở dồn dập.
“Giải độc thế này!”
Dứt lời, Tần Ninh cởi vạt áo sau lưng Vân Sương Nhi ra, tuột áo xuống đất.
Chương 1660: Tam sư mẫu
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau.
Thạch Cảm Đương đi ra khỏi phòng, vươn vai.
Tối qua ngủ thật ngon.
Khoảng thời gian này, ngày nào hắn ta cũng bị Tần Ninh mang ra tu luyện, đã sắp tu luyện đến chết rồi.
Tối qua hắn ta đã cảm giác được đại thiên lượng! Nhưng mà, cả đêm hắn ta luôn nghe được âm thanh kỳ quái gì đó! Vốn dĩ hắn ta cũng lo không biết sư tôn có chuyện gì không.
Nhưng mà nghĩ, thực lực của sư tôn mạnh hơn mình, nếu phải lo lắng thì cũng là hắn lo cho mình mới đúng.
Dù vậy, Thạch Cảm Đương vẫn quyết định đi thăm hỏi sư tôn.
Vừa mới chuẩn bị mở cửa.
Cánh cửa bên cạnh mở ra.
Dương Tam Tuần đi vào.
“Chào buổi sáng, Thạch sư đệ!”
Dương Tam Tuần mỉm cười nói.
“Chào buổi sáng”.
“Thạch sư đệ, đêm qua qua đệ có nghe được gì lạ không?”
“Hình như là trong phòng sư tôn truyền tới. Ta vốn định cẩn thặng lắng nghe, sợ có điều gì bất ngờ, nhưng nghe tiếp thì không thấy nữa, có thể là ta đã quá lo lắng rồi!”
Nghe đến đây, mặt Thạch Cảm Đương biến sắc.
Chẳng lẽ đêm qua không phải là ảo giác của mình?
Sư tôn sẽ không có chuyện gì chứ?
“Sư tôn, người có sao không?”
Thạch Cảm Đương kêu lên.
Sau đó, hắn ta cũng không để ý, trực tiếp đạp cửa.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị đá ra.
Thạch Cảm Đương vừa muốn vọt vào.
Đối diện, một quyền ảnh, không hề sai lệch, đánh thẳng vào mặt hắn ta.
Máu mũi trực tiếp chảy trai, Thạch Cảm Đương mặt biến sắc.
Thật sự xảy ra chuyện rồi!
“Cút!”, một giọng nói vang lên.
Thạch Cảm Đương sửng sốt, che mũi, run run nói: “Sư tôn, người không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì được?”
Giọng Tần Ninh lại vang lên lần nữa.
Nhưng hắn cũng không đi ra.
Không cho ai vào mà cũng không đi ra, nhất định là có chuyện rồi! Thạch Cảm Đương tức khắc nói: “Sư tôn, nếu không có chuyện gì, người ra đây con nhìn chút”.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Không bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Trong nội thất, một bóng dáng xinh đẹp đi ra.
Mái tóc hơi rối, dáng người yểu điệu, mặt đỏ ửng, chính là Vân Sương Nhi.
Đi tới cửa phòng, Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương, trừng mắt, vội vàng xoay người rời đi, về phòng mình.
Mà lúc này, bên ngoài cửa phòng, một vài đệ tử bị đánh thức cũng đi ra. Nhìn thấy cảnh ấy, ai cũng trợn mắt há mồm.
Thạch Cảm Đương ngây người!
“Xong rồi, xong rồi…”, Thạch Cảm Đương ảo não nói: “Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, xong rồi xong rồi, tam sư mẫu hận chết ta!”
Lúc này Dương Tam Tuần mới hết khiếp sợ.
Kẻ ngu nhìn thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì!
“Chuyện này… Hắn… Nàng….”, Dương Tam Tuần ấp úng, không nói được câu nào.
Những đệ tử còn lại, ai nấy đều đứng trước cửa phòng, ngây dại.
Không lâu lắm, Tần Ninh mặc một bộ bạch y, đeo đai lưng màu vàng, gương mặt bình tĩnh, từ từ đi ra ngoài.
“Mới sáng sớm mà kêu la om sòm cái gì thế?”
Tần Ninh nghiêm mặt nói.
“Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương run rẩy nói: “Nên... Nên ăn sáng rồi…”
“Ừ!”, Tần Ninh gật đầu: “Chờ Sương Nhi chút!”
Ba người đứng ở cửa, rất nhanh, Vân Sương Nhi thay quần áo xong đi ra. Một bộ màu xanh nhạt, mang chút tao nhã, vẫn làm nổi bật nên khí chất trong sáng của cô ấy.
Cô ấy nhìn Tần Ninh, lại nhìn Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần, mặt ửng đỏ.
“Đi thôi!”
“Dạ, công tử!”
Vân Sương Nhi kêu.
“Sau này không cần gọi công tử nữa!”
Tần Ninh cầm tay Vân Sương Nhi, cười nói: “Gọi ta Tần Ninh là được”.
Vân Sương Nhi sửng sốt, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hai người phía trước chậm rãi xuống lầu.
Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần ở phía sau, cách một khoảng, vẫn nghe được Tần Ninh đang hỏi còn đau không?
Tối nay làm thế nào.
“Tam sư mẫu, thật luôn rồi!”
Thạch Cảm Đương thở dài.
Thêm một sư mẫu, vị trí của người đồ đệ nữa sẽ thấp xuống một phần.
“Tam sư mẫu á?”, Dương Tam Tuần kinh ngạc nói: “Còn hai người nữa sao?”
“Đúng vậy!”
Thạch Cảm Đương nói như chuyện đương nhiên: "Dựa vào thiên phú tâm tính, thực lực mạnh mẽ của sư tôn ta, không phải nữ nhân sẽ xếp một đường dài sao?”
“Sao nào?”
“Có gì không bình thường?”
Dương Tam Tuần run rẩy cười lên, cũng không nói nhiều.
Không có gì không bình thường cả! Nhưng mà… Vân Sương Nhi quốc sắc thiên hương, có thiên phú dị bẩm, lại quấn quýt Tần Ninh như thế.
Hai người còn lại kia sẽ là giai nhân bực nào chứ? Tần Ninh thật có phúc!
Đại sảnh tầng một của tửu lâu.
Toàn bộ tửu lâu, hôm qua đã được Đại Nhật Sơn bao hết.
Nhưng lúc này, bầu không khí bên trong đại sảnh hết sức… Kỳ quái.
Tần Ninh ngồi ở trước bàn, nhìn một bàn thức ăn, chân mày cau lại.
Viêm Hoàng Ngưu Tiên! Kỳ Linh Phi Thố Nhục! Ô Uyên Kê Tháng! Sao Thanh Cửu! Còn có cả Quế Viên Thang… Toàn bộ đều là bổ khí bổ máu! Sắc mặt Tần Ninh tối sầm lại.
Thạch Cảm Đương vội vàng múc một chén canh, nịnh nọt nói: “Sư tôn ăn nhiều chút, ăn nhiều chút, bồi bổ cơ thể, người mệt lắm đúng không? Sư nương cũng vậy…”
“Mới sáng sớm, ngươi có khẩu vị ăn cái này sao?”
Thạch Cảm Đương sửng sốt, cười ha ha nói: “Có có…”
Dương Tam Tuần đầy lúng túng, hắn ta thật muốn đi bàn khác.
Hắn ta thật sự không ăn được! Hơn nữa, cho dù ăn được, đến tối, không phải sẽ chết ngột sao?
Thạch Cảm Đương nịnh nọt thế này… Đủ chính tông!
Cùng lúc đó, đệ tử những bàn khác nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều hâm mộ đỏ mắt.
“Nghe nói đêm qua Vân Sương Nhi ở trong phòng Tần Ninh?”
“Có mấy người chính mắt nhìn thấy đó, sáng sớm chạy từ trong ra….”
“Thật hay giả thế?”
“Nghe nói Vân Sương Nhi là đệ tử mà các lão tổ của Đại Nhật Sơn chúng ta nhìn trúng. Rốt cuộc Tần Ninh này có lai lịch gì mà bắt được trái tim giai nhân chứ…”
“Thật hâm mộ mà!”
Giữa lúc mọi người bàn luận sôi nổi, một ánh mắt lạnh lùng quét tới.
Mấy đệ tử kia lập tức ngậm miệng lại.
“Dương sư huynh, đừng nghe bọn họ nói bậy….”, Lý Uyên thấp giọng nói: “Đều là nói bậy cả…”
“Đúng vậy, tên Tần Ninh đó có bản lĩnh gì mà thuyết phục được Vân Sương Nhi chứ?”
Khổ Tồn Kiếm cũng vội vàng nói: “Sau này ta sẽ nói với bọn họ, đừng nói năng bậy bạ!”
Lúc này, sắc mặt Dương Minh Sinh âm trầm đáng sợ! Gã vừa gặp đã thích Vân Sương Nhi rồi.
Chuyện này có không ít đệ tử nòng cốt biết.
Nhưng Vân Sương Nhi đối với gã khách khí, không có chút dấu hiệu nào.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt cô ấy đã tràn đầy tình yêu.
Bây giờ… Dương Minh Sinh đứng lên nói: “Các ngươi ăn đi!”
Nói xong, gã xoay người đi ra khỏi phòng… Hai người Lý Uyên, Khổ Tồn Kiếm âm thầm lắc đầu.
Ăn sáng xong, mọi người tiếp tục lên đường.
Trên mình phi điểu, bên trong nhà gỗ.
Vân Sương Nhi ngồi xếp bằng dưới đất, khí tức trong cơ thể dần dần ngưng tụ.
Từ từ, khí tức ngưng tụ bùng nổ, một luồng chấn động kinh người chợt loé rồi biến mất…. Dần dần, Vân Sương Nhi mở to hai mắt, nhìn Tần Ninh ở bên cạnh, không nhịn được mà nói: “Ta có cảm giác, ta sắp đột phá đến Địa Thánh nhị phách cảnh rồi!”
Theo sự xuất hiện của mấy người kia, bên trong sơn cốc dường như xuất hiện một lực áp bách.
Sơn chủ, đến đây! Giờ phút này, bên trong sơn cốc.
Vài bóng người dần dần hạ xuống.
Người cầm đầu đúng là sơn chủ Dương Nhất! Mặc dù sơn chủ Dương Nhất thu lại khí thế, nhưng cảm giác áp lực kia vẫn khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng.
Cảnh giới Địa Thánh, đã ngưng tụ được thất phách! Mỗi phách là một cảnh giới.
Mà một khi ngưng tụ được thất phách, tam hồn tam phách đều xuất hiện đủ, sức mạnh sẽ cường đại đến mức vượt qua cả cảnh giới lục phách, ngũ phách, càng miễn bàn tới cảnh giới nhất phách, nhị phách bọn họ.
Trên thực tế, nhìn bao quát cả vùng đất Thanh Châu này, nhân vật nào tới được cảnh giới Địa Thánh tứ phách đã đủ để được coi là nhân vật lớn.
Những người này muốn tự lập sơn môn, hoàn toàn không phải là vấn đề.
Cho dù không thể trở thành thế lực bá chủ như Đại Nhật Sơn, Thiên Hạc lâu, thánh địa Hiên Viên, Thương Long điện, thì cũng có thể chiếm cứ được một số thành, trở thành bá chủ một vùng.
Bên cạnh sơn chủ Dương Nhất cũng là mấy nhân vật lớn, nhìn kỹ đều có khí tức bùng nổ, làm cho người ta cảm nhận được một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Không cần đoán cũng biết, đó là nhóm trưởng lão cao cấp có cảnh giới lục phách, ngũ phách, tứ phách.
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ, ánh mắt quét qua một vòng, cũng không nói lời nào.
Bên trong sơn cốc, mọi người đều tập trung lại.
“Im lặng một chút!”
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất mở miệng, thanh âm cũng không lớn nhưng ở chỗ nào của sơn cốc cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Lần này, đấu võ Thanh Châu diễn ra ở thành Thiên Hạc, mười vị đệ tử đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta sẽ ra trận”.
“Ta hy vọng mọi người đều xốc lại tinh thần, cho dù không có tư cách tham gia chiến đấu cũng không tức giận, đến quan sát cuộc chiến, đối với người tu hành các ngươi cũng vô cùng hữu ích!”
“Lần này, ta hy vọng các đệ tử đại diện cho Đại Nhật Sơn có thể thể hiện tốt phong thái của mình!”
Sơn chủ Dương Nhất nói ngắn gọn mấy câu rồi đi lướt qua.
“Sơn chủ!”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Bên trong sơn cốc, một người thanh niên tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ nói: “Sơn chủ, Dương Trùng ta không phục!”
Lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán lập tức vang lên bên trong sơn cốc.
“Nghe nói lần này Dương Trùng cũng có tên trong danh sách, nhưng mà bị người ta cướp mất”.
“Ai thế?”
“Hình như là Dương Tam Tuần sư huynh, nói là cho một vị đệ tử có thiên phú trời sinh”.
“Thật hay giả?
Dương Tam Tuần sư huynh không phải là loại người ỷ thế bắt nạt người khác!”
“Không biết nữa…”, giờ phút này, sơn chủ Dương Nhất không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Dương Trùng, ngươi có gì không phục?”
“Lần này, mười người tham gia chiến đấu, là đại diện cho nhóm đệ tử cao cấp nhất của Đại Nhật Sơn chúng ta, cho dù Dương Trùng ta không so được với các vị sư huynh như Dương Minh Sinh, cùng Dương Tam Tuần nhưng mà một người cảnh giới Thánh Nhân lại được đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta tham gia chiến đấu, điều này có nghĩa là sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Cảnh giới Thánh Nhân?
Là ai?
Giờ phút này, Tần Ninh khẽ nhướng mày nhìn về phía Dương Tam Tuần.
Dương Tam Tuần cười khổ nói: “Cái này…thật sự không phải do ta sắp xếp”.
Dương Tam Tuần biết Tần Ninh có thực lực phi phàm, lần này đề cử Tần Ninh là muốn để lại một cái đảm bảo.
Vị trí này là do hắn ta hết lòng tiến cử với phụ thân.
“Nghiêm Hác ta cũng không phục!”
Đúng lúc này, một người khác lại đứng ra.
Nghiêm Hác! Dương Trùng! Đều là một trong những đệ tử nòng cốt của Đại Nhật Sơn, danh tiếng cũng có chút vang dội.
Ngoại trừ Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm đang ở bên ngoài, hai người bọn họ chính là người có cảnh giới Địa Thánh nhị phách cường đại nhất.
Nhưng mà lần này, hai người lại không có tên trong danh sách.
Nghe nói Dương Tam Tuần lấy hai vị trí.
Một vị trí cho cảnh giới Địa Thánh tam phách, một vị trí cho cảnh giới Thánh Nhân tam hồn.
Cảnh giới Địa Thánh tam phách kia thì bọn họ không có tự tin, nhưng mà để cho cảnh giới Thánh Nhân tham gia chiến đấu, đây là đạo lý gì?
Hơn nữa nghe nói, Dương Tam Tuần cũng nhiệt liệt đề cử cảnh giới Thánh Nhân tam hồn kia vào vị trí đệ tử nòng cốt, điều này căn bản là không phù hợp với quy tắc của Đại Nhật Sơn.
Sự việc liên quan đến bản thân mình, giờ phút này, hai người đều ra mặt.
Còn Tần Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ bình thản không màng danh lợi.
Dương Tam Tuần cũng nóng nảy.
Việc này quả thật không phải là do hắn ta sắp xếp.
Hơn nữa, từng đó thời gian ở chung, hắn ta cũng đã nhìn ra.
Tần Ninh chính là loại người này, ung dung, phóng khoáng, không thích tranh đoạt.
Lỡ như hai người họ khiêu khích, Tần Ninh trực tiếp từ bỏ vị trí, nếu vậy thì nên làm gì mới tốt đây?
“Các ngươi có gì không phục?”
“Dựa vào đâu mà nói không phục?”
Giờ phút này, bên trong sơn cốc, một âm thanh hùng hậu đột nhiên vang lên.
“Người thứ mười, đệ tử mà ta dốc lòng bồi dưỡng, tuy là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhưng có thể đánh bại được Địa Thánh nhị phách các ngươi!”
Âm thanh kia vang lên, bên ngoài sơn cốc, một bóng người xinh đẹp bay vút đến rồi vững vàng dừng lại bên trong sơn cốc.
Người phụ nữ có dáng vẻ ước chừng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ váy màu hồng nhạt, tóc dài buông sau đầu, vòng eo tinh tế được chiếc đai nhẹ nhàng buộc lại, dáng người yểu điệu vừa đủ, có lồi có lõm, thêm một chút thì thừa, bớt một chút thì thiếu.
Trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt như làn nước mùa thu, đôi môi nhỏ đỏ mọng, màu da trắng nõn như sương, cần cổ trắng tuyết như ngọc.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, xinh đẹp.
Nhìn thêm một lần nữa lại càng thấy xinh đẹp hơn.
Chỉ đứng đó trong khoảng thời gian ngắn thôi nhưng đã làm cho rất nhiều đệ tử điên đảo thần hồn.
Thuần khiết lạnh nhạt, rồi lại mị hoặc tự nhiên, cũng không phải là loại xinh đẹp quyến rũ, mà là đơn thuần đến mức làm cho người ta cảm thấy say mê.
Giờ phút này, bên trong sơn cốc yên tĩnh không tiếng động, rất nhiều người đều nhìn đến ngây người.
Lúc này, Tề Thải Nguyệt hơi sửng sốt.
“Cô gái này xinh đẹp quá…”, Tế Thải Nguyệt không nhịn được khen ngợi nói.
Thân hình đẹp, khuôn mặt đẹp, khí chất đặc biệt có một không hai.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Đây là người thứ mười đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta tham gia chiến đấu, nếu như các ngươi cảm thấy không phục thì tự đi mà khiêu chiến!”
Âm thanh già nua kia lại vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man trong lòng mọi người.
“Dương Nhất, chăm sóc cho tốt”.
Sơn chủ Dương Nhất khom người chắp tay nói: “Vâng!”
Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Có thể làm cho sơn chủ nhà mình khách khí như thế, mà đến tận giờ phút này vẫn không lộ diện, cũng chỉ có mấy vị cổ hủ kia bên trong Đại Nhật Sơn phải không?
Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía người ấy.
Nhưng mà trên mặt hắn không phải là kinh diễm mà là kinh ngạc.
Dần dần, khóe miệng Tần Ninh nâng lên, dáng vẻ tươi cười hiện ra.
“Sư tôn, đây không phải là…”, Thạch Cảm Đương cũng ngẩn người.
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất nhìn về phía hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác.
“Nếu như các ngươi bất mãn thì có thể khiêu chiến, sự việc liên quan đến tôn nghiêm của Đại Nhật Sơn chúng ta, tất nhiên là ta sẽ không thiên vị, làm rối loạn quy tắc!”
Sơn chủ Dương Nhất nói.
Rõ ràng là hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác bị chấn động một phen.
Nhưng mà nghĩ đến vinh quang khi đứng trong danh sách hai mươi tư người xuất sắc nhất, hai người đều nhìn nhau rồi bình tĩnh lại.
Chỉ là cảnh giới Địa Thánh nhất phách thôi mà! Không phải sợ! Lúc này, Dương Trùng đi ra.
Sau đó, Nghiêm Hác cũng đi theo: “Hai người chúng ta khiêu chiến hai trong mười đệ tử tham gia trận đấu, nếu như chúng ta thắng thì vị trí sẽ là của chúng ta, còn nếu như thua, hai chúng ta sẽ không nói nhiều, tình nguyện chịu phạt!”
“Được!”
Lúc này, Dương Nhất cũng nhìn về phía Dương Tam Tuần, mỉm cười nói: “Tam Tuần, để cho đệ tử mà con nhiệt tình đề cử lên đi!”
Chương 1657: Rốt cuộc là các ngươi có muốn thi đấu hay không?
Giờ phút này, Dương Tam Tuần lộ ra vẻ khó xử, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh.
Chuyện này, có chút không dễ làm! Lấy cái tính tình này của Tần Ninh, sao có thể đồng ý tham gia! Bị người ta khiêu khích như vậy, Tần Ninh cũng sẽ không để ý đến thanh danh hay này nọ, muốn đánh thì đánh, không đánh thì từ chối, đây mới là phong cách làm việc của Tần Ninh.
“Ta đi ra một chút!”
Nhưng mà Dương Tam Tuần lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử, Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng làm cho Dương Tam Tuần sửng sốt.
“Tần huynh…”, Dương Tam Tuần quả thật là ngây ngẩn cả người.
“Không sao!”
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Tam Tuần, mỉm cười nói: “Lần so tài này ta chỉ muốn đi xem một chút, nếu như có người khiên chiến, đương nhiên là ta nên đi nhìn xem”.
Lúc này, Tần Ninh đi thẳng về phía trước.
Những người xung quanh lập tức tản ra.
Lúc này, người phía trước cũng đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, sau đó ngẩn người.
Tần Ninh nhìn về phía trước, khẽ mỉm cười.
“Công tử?”
“Ừm”.
Tần Ninh nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trong lòng có chút bình yên.
“Công tử!”
Bóng dáng xinh đẹp kia chạy chậm tới, sau đó dần dần biến thành chạy nhanh, chớp mắt đã nhào vào lồng ngực Tần Ninh.
“Thật sự là người?”
Giờ phút này, bóng hình xinh đẹp kia bay vào trong lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ Tần Ninh, bộ ngực no đủ đè ép lên lồng ngực Tần Ninh.
Cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, Tần Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đẹp trong lòng mình, mỉm cười nói: “Sương Nhi, có rất nhiều người đang nhìn đấy…”, người phụ nữ xuất hiện vừa rồi, đúng là Vân Sương Nhi! Lúc này, Vân Sương Nhi hưng phấn mỉm cười đến mức sắc mặt đỏ bừng, cô ấy cũng không để ý tới lời nói của Tần Ninh, không nhịn được nói: “Công tử, sao người lại ở trong Đại Nhật Sơn?”
“Tại sao ta không thể ở đây?”
Quan sát Vân Sương Nhi, Tần Ninh cười nói: “Thật khó lường, đã tới cảnh giới Địa Thánh rồi, còn nhanh hơn so với ta”.
Vân Sương Nhi khẽ mỉm cười nói: “Đúng như những gì công tử đã nói, khi hỗn độn thể đạt tới Cửu Thiên sẽ bộc phát tiềm lực rất lớn, những năm qua lại được các vị trưởng lão của Đại Nhật Sơn yêu quý bồi dưỡng, có thể nói là tiến bộ rất nhanh!”
“Coi như không tồi, không làm xấu mặt ta!”
Vân Sương Nhi bĩu môi nói: “Cũng chỉ là không tồi thôi?”
“Rất tốt, được chưa?”
“Như thế này còn được!”
Vân Sương Nhi nhếch miệng cười, vẻ mặt tươi như hoa.
Giờ phút này, các đệ tử và trưởng lão bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.
Nhân vật giống như tiên nữ trên trời kia vậy mà trực tiếp nhào vào lồng ngực Tần Ninh ngay trước mặt tất cả mọi người.
Thật sự vớ vẩn! Hâm mộ!
Ghen tị?
Khiếp sợ?
Không thể tưởng tượng được?
Vào lúc này, mọi người có đủ loại cảm xúc.
Lúc này, vẻ mặt Thạch Cảm Đương vô cùng đắc ý, giống như người được Vân Sương Nhi nhào vào lòng không phải là Tần Ninh mà là hắn ta.
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của đám người được gọi là thiên tài, trong lòng Thạch Cảm Đương rất thoải mái.
Thế nào?
Người mà các ngươi cho là tuyệt thế mỹ nhân, lại là nha hoàn của sư tôn ta! Ừm, trước kia là nha hoàn! Sau này, nói không chừng mình còn phải gọi một tiếng sư nương! Mà lúc này, Dương Tam Tuần là người khiếp sợ nhất, hắn ta chỉ chỉ Vân Sương Nhi cùng Tần Ninh, rồi lại nhìn về phía Thạch Cảm Đương, một câu cũng không nói ra được.
“Bình tĩnh bình tĩnh…”, Thạch Cảm Đương nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thì ra cái người phụ nữ thần bí mà Đại Nhật Sơn các ngươi thu nhận được lại là nha hoàn bên người sư tôn ta lúc trước, ta thật sự không ngờ tới…”, nghe được những lời này, Dương Tam Tuần nhìn nhìn Thạch Cảm Đương, hắn ta thật muốn tiến lên kéo cái miệng rộng của Thạch Cảm Đương xuống.
Nữ đệ tử cao quý, thần bí của Đại Nhật Sơn, là nha hoàn của Tần Ninh?
Nói đùa gì vậy! Thiên kiêu như vậy sao có thể là nha hoàn?
Mà giờ phút này, bên trong đám người, một người nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.
Dương Minh Sinh! Dương Minh Sinh vô cùng tức giận! Cực kỳ tức giận! Vân Sương Nhi! Người phụ nữ mà gã ngưỡng mộ đã lâu, đau khổ theo đuổi mãi nhưng không được, mà giờ phút này lại…nhào vào lòng Tần Ninh! Hơn nữa, nhìn vào vẻ mặt của Vân Sương Nhi có thể thấy được rất nhiều cảm xúc.
Là sự vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, sự ngưỡng mộ đối với Tần Ninh, sự không nỡ xa rời đối với Tần Ninh, cùng với…nhớ nhung! Dường như những cảm xúc này đều hiện rõ trên khuôn mặt của Vân Sương Nhi.
Hơn nữa, có thể khiến cho một thiên chi kiêu nữ ở trước công chúng, không chút để ý mặt mũi của mình mà nhào vào lòng một người đàn ông cũng đủ để chứng minh tất cả! Giờ phút này, nếu như cảm xúc ghen tị bên trong sơn cốc có thể hoá thành những mũi tên sắc bén, chỉ sợ là Tần Ninh đã bị bắn cho vỡ nát.
Ngay cả sơn chủ Dương Nhất cũng cảm thấy mơ hồ.
Ông ta muốn nói gì đó nhưng lúc này lại không biết nên nói gì.
Xấu hổ nhất vẫn là hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác.
Bọn họ…muốn tranh đoạt vị trí thi đấu chứ không phải là muốn ở đây xem người ta thân mật!
“Rốt cuộc là các ngươi có muốn thi đấu hay không?”
Lúc này, Dương Trùng nổi giận đùng đùng nói.
Sắc mặt Vân Sương Nhi vẫn luôn đỏ hồng, bây giờ mới nhớ đến cô ấy tới đây để làm gì.
“Thi đấu!”
Vân Sương Nhi nhìn về phía hai người, mở miệng nói: “Ta đấu với cả hai người các ngươi, đánh bại các ngươi, không cần công tử nhà ta phải tự mình ra tay!”
Nghe được những lời này, hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác vô cùng tức giận.
Địa Thánh nhất phách mà dám nói như thế với bọn họ, thật quá ngông cuồng.
Cho dù là thiên chi kiêu nữ do mấy vị cổ hủ của Đại Nhật Sơn dạy dỗ, chẳng lẽ bọn họ lại thua kém hay sao?
Tần Ninh kéo bàn tay của Vân Sương Nhi lại, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Mỗi người đấu với một người đi, ta cũng không muốn bị người ta nói là được cho không vị trí thi đấu này!”
Vân Sương Nhi ngẩn người rồi gật gật đầu.
Lúc này, bốn người giằng co bên trong sơn cốc.
Dương Trùng đối mặt với Vân Sương Nhi.
Nghiêm Hác đối mặt với Tần Ninh.
Giờ phút này, sơn chủ Dương Nhất mở miệng nói: “Dương Trùng, Nghiêm Hác, nếu như hai người các ngươi chiến thắng thì hai vị trí này là của các ngươi, nhưng nếu các ngươi thất bại, vậy thì đừng có nói Đại Nhật Sơn không tôn trọng quy tắc!”
“Đệ tử hiểu rõ!”
“Đệ tử hiểu rõ!”
Hai người Dương Trùng, Nghiêm Hác cùng nhau nói.
Nhìn về hai người đối diện.
Một là cảnh giới Địa Thánh nhất phách.
Một là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn! Sao bọn họ có thể thất bại được?
Giờ phút này, Dương Trùng nâng bàn tay lên, trên bàn tay của hắn ta lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, ánh kiếm tản ra hào quang màu đỏ đậm, làm cho người ta có cảm giác sắc bén và táo bạo.
Vân Sương Nhi nhìn về phía Dương Trùng ở đối diện, hai tay cũng nâng lên, sắc mặt lạnh lùng.
Bên kia, hai tay Nghiêm Hác nắm chặt một thanh đao, lưỡi đao ánh lên ánh sáng sắc bén, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tần Ninh.
Bốn người giằng co bên trong sơn cốc, khí tràng ấy khiến cho ánh mắt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Mà lúc này, Dương Tam Tuần cũng muốn nhìn xem, thực lực của Tần Ninh, rốt cuộc là như thế nào.
Ầm…Trong chớp mắt, Dương Trùng và Nghiêm Hác đều di chuyển.
Kiếm của Dương Trùng đâm thẳng ra, mũi kiếm ngưng tụ từng đạo kiếm ấn huyền ảo, hướng thẳng tới vị trí trên dưới trái phải xung quanh Vân Sương Nhi, dường như là muốn bao vây Vân Sương Nhi hoàn toàn.
Nhưng đúng lúc này, Vân Sương Nhi lại mỉm cười, thánh lực trong cơ thể cuồn cuộn phóng ra ngoài, trong phút chốc đã ngưng tụ thành một dòng khí bàng bạc, khiến cho kiếm ấn kia nổ tan tành.
Mà ngay sau đó, mọi người có thể nhìn thấy dòng khí vô hình kia dường như là đánh thẳng vào phía trước Dương Trùng.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Dương Trùng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi về sau, toàn thân xuất hiện từng vết máu.
Một chiêu, đã thua!
Chương 1658: Đây là cái thao tác gì?
Giờ phút này, các đệ tử xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Thêm cả các trưởng lão cũng sợ hãi không thôi.
Tuy rằng Vân Sương Nhi là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhưng sức mạnh có thể đạt được đến tầm này cũng đã cực kỳ khủng bố.
“Không hổ là đồ đệ mà các vị lão tiền bối đắc ý…”, một trưởng lão có mái tóc trắng xoá tán thưởng nói.
Sơn chủ Dương Nhất cũng không mở miệng.
Thánh quyết mà Vân Sương Nhi thi triển quả thực là có uy lực không tầm thường, nhưng mà ông ta có thể nhìn ra, thứ phi thường hơn chính là sức mạnh mà Vân Sương Nhi nắm trong tay.
Hơn nữa, dường như trong cơ thể Vân Sương Nhi, sự biến hoá của sức mạnh cũng vô cùng độc đáo.
Cảm giác đó không thể miêu tả thành lời.
Dù sao thì từ khi Vân Sương Nhi tiến vào trong Đại Nhật Sơn, vẫn luôn được mấy vị kia của Đại Nhật Sơn chăm sóc, ông ta thật sự không biết, rốt cuộc là Vân Sương Nhi học được những gì.
Đúng lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì đột nhiên, một tiếng ầm khác lại vang lên.
Bên kia sơn cốc, một dáng người bay lên, rồi ầm một tiếng, đập vào vách đá bên trong sơn cốc, tạo thành một vết lún lớn.
“Nghiêm Hác!”
Giờ phút này, mọi người lại tiếp tục kinh ngạc.
Nghiêm Hác…bị đánh bay! Lúc này, ánh mắt của mọi người vẫn luôn bị cuộc chiến của Vân Sương Nhi hấp dẫn tập trung hết lên người Tần Ninh.
Chỉ thấy Tần Ninh vẫn bình tĩnh thong dong đứng yên tại chỗ, áo trắng không dính một hạt bụi.
Sao lại thế này?
Rất nhiều người vừa rồi chỉ mải nhìn Vân Sương Nhi, giờ phút này không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thực lực của Nghiêm Hác đã là cảnh giới Địa Thánh nhị phách, có thể nói chỉ yếu hơn hai người Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm một chút, chuyện này mọi người đều biết rõ.
Vậy mà bây giờ…lại thua dưới tay Tần Ninh! Tại sao lại thất bại?
Bên trong đám người, ánh mắt Dương Tam Tuần rung động.
Vừa rồi, hắn ta vẫn luôn quan sát trận chiến của Nghiêm Hác và Tần Ninh.
Nghiêm Hác có mạnh không?
Rất mạnh! Cho dù là lúc trước, khi hắn ta chưa đạt tới cảnh giới Địa Thánh nhị phách thì khi đối mặt với Nghiêm Hác, hắn ta cũng không thể nào chiến thắng được Nghiêm Hác trong vòng bảy, tám phút.
Vậy mà Tần Ninh chỉ vung lên một chưởng, tung ra một ấn ký, Nghiêm Hác đã bị đánh bại! Đây là cái thao tác gì?
Lúc này, trong lòng Dương Tam Tuần thực sự kinh ngạc.
Thạch Cảm Đương vỗ vỗ bả vai Dương Tam Tuần, an ủi nói: “Đừng tỏ ra quá kinh ngạc như vậy, lấy tu vi của sư tôn ta, chỉ cần là dưới cảnh giới Địa Thánh tứ phách, đều sẽ bị đánh bại”.
“Còn về phần cảnh giới Địa Thánh tứ phách, ngũ phách, lục phách, đoán chừng cũng không đánh bại được sư tôn ta!”
“Cảnh giới Địa Thánh thất phách…Cũng chính là cấp bậc của cha ngươi, có thể là có chút phiền phức, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, sư tôn ta cũng sẽ thắng thôi!”
Vẻ mặt Dương Tam Tuần tràn đầy kinh ngạc.
Có phóng đại quá hay không?
Thạch Cảm Đương làm ra vẻ tin hay không thì tuỳ ngươi.
Hầu hết các võ giả ở xung quanh đều kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì.
Thạch Cảm Đương nhìn những người đó bằng ánh mắt như nhìn những tên ngốc.
Về phần tại sao à?
Một người hai người! Đều là những kẻ chưa từng được nhìn thấy cái gọi là thiên kiêu tuyệt thế! Sơn chủ Dương Nhất dừng lại hồi lâu rồi mới nói: “Bây giờ, ta nghĩ đã không còn ai nghi ngờ sự công bằng của Đại Nhật Sơn rồi chứ?”
Lúc này, sơn chủ Dương Nhất cũng nhẹ nhàng thở ra.
Dương Tam Tuần đề cử Tần Ninh, mấy vị trưởng lão đề cử Vân Sương Nhi, thật sự là…không tầm thường.
Ông ta vốn dĩ còn lo lắng, nếu như Tần Ninh thua cuộc sẽ làm vấy bẩn quy củ tông môn của Đại Nhật Sơn.
Không ngờ là Tần Ninh lại thắng một cách sạch sẽ lưu loát như vậy.
Giờ phút này, bên canh sơn chủ Dương Nhất, một ông lão tóc trắng nhìn về phía sơn chủ Dương Nhất, chắp tay nói: “Lúc trước lão hủ còn nghi ngờ sơn chủ cho Dương Tam Tuần đặc quyền, thiên vị người nhà làm rối loạn quy củ, lão hủ thật hổ thẹn!”
“Sơn chủ tự có kế sách của mình, ta không thể nào bì kịp, lão hủ thực sự…hổ thẹn trong lòng”.
Nghe được những lời này, sơn chủ Dương Nhất ngẩn người.
Kế sách?
Kế sách cái rắm! Trong lòng ông ta thầm toát mồ hôi hột.
“Trưởng lão Nhạc Tường nói quá lời!”
Sơn chủ Dương Nhất cười lớn nói: “Người tên Tần Ninh này tuy rằng chỉ là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn nhưng quả thật là thực lực không tồi, lần này, Đại Nhật Sơn chúng ta coi như là có con bài chưa lật!”
Các đệ tử khác khi nhìn thấy Tần Ninh chỉ có cảnh giới Thánh Nhân tam hồn chỉ sợ là sẽ khinh thường Tần Ninh.
Nhưng một khi Tần Ninh ra tay thì sẽ mang đến một bước ngoặt lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng sơn chủ Dương Nhất không nhịn được mà vui vẻ.
Lần đấu võ Thanh Châu này, hẳn là rất thú vị nhỉ?
Nếu như Đại Nhật Sơn có thể nhiều thêm mấy người mới trên Thanh Long Bảng, cho dù không đạt được hạng nhất, nhưng có thể làm suy yếu một số địa vực thì cũng rất đáng giá!
“Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác nữa thì chúng ta xuất phát thôi!”
Sơn chủ Dương Nhất cười nói: “Thành Thiên Hạc sẽ là nơi các ngươi phô bày sức mạnh, cũng là cơ hội để nâng cao thực lực!”
“Mười đệ tử tham gia tất nhiên là phải dốc hết toàn lực, mà những đệ tử còn lại cũng phải quan sát thật kỹ, suy ngẫm cẩn thận về những gì mà bản thân nhìn thấy”.
“Hiểu chưa?”
“Vâng!”
Bên trong sơn cốc, từng giọng nói vang lên.
Giờ phút này, Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở.
Nhưng mà, đúng lúc Vân Sương Nhi đang đi đến chỗ Tần Ninh thì bóng người xuất hiện trước mặt cô ấy.
“Sương Nhi sư muội, nhiều ngày không gặp, thực lực của muội lại tăng lên rồi, hẳn là rất nhanh thôi sẽ tới cảnh giới Địa Thánh nhị phách phải không?”
Lúc này, Dương Minh Sinh lộ ra vẻ tươi cười, gã nhìn về phía Vân Sương Nhi mỉm cười nói.
“Không nhanh như vậy đâu”.
Vân Sương Nhi mỉm cười trả lời: “Hiện tại Dương sư huynh đã là cảnh giới Địa Thánh tam phách, thực lực gia tăng không ít, ta tin rằng ngươi sẽ lấy được thứ tự rất tốt trong đấu võ Thanh Châu”.
Dương Minh Sinh cười nói: “Ta đang muốn giành được hạng nhất!”
Vân Sương Nhi mỉm cười nhàn nhạt, cô ấy nhìn Dương Minh Sinh, khách khí nói: “Dương sư huynh, ta còn có việc, xin phép đi trước!”
Vừa dứt lời, Vân Sương Nhi đã lách qua người Dương Minh Sinh, trực tiếp đi đến chỗ Tần Ninh.
“Công tử, ta với người ngồi cùng một con chim đi”.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta với cô ngồi cùng nhau?
Không sợ ta bị ánh mắt của mọi người giết chết sao?”
Vân Sương Nhi mỉm cười ngọt ngào, không nói gì thêm.
“Người kia, rất có hứng thú với cô!”
“Ta với hắn ta không liên quan gì tới nhau!”
Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Công tử đừng hiểu lầm, con người của Dương Minh Sinh sư huynh không tồi, mấy năm qua, các vị tiền bối hay để cho hắn ta tập luyện với ta, chỉ vậy thôi, không hơn!”
“Ta còn chưa nói gì mà”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau này, cô thích người nào hay không thích người nào thì đó cũng là chuyện của cô, ta không có khả năng xen vào!”
Nghe được những lời này, sắc mặt Vân Sương Nhi trở nên ảm đạm.
Cốc Tân Nguyệt có thể được công tử âu yếm, Diệp Viên Viên cũng có thể.
Nói về nhan sắc, cô ấy cũng không kém hai người kia.
Nhưng mà công tử lại để ý hai người họ mà không có ý gì với cô ấy! Chẳng lẽ, công tử thật sự không thích mình sao?
Nhìn thấy vẻ mặt có chút ảm đạm của Vân Sương Nhi, Tần Ninh nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi cô ấy: “Được rồi được rồi, có liên quan tới ta, nhìn khuôn mặt nhỏ ủ rũ của cô này…”, lúc này, Vân Sương Nhi mới mỉm cười vui vẻ.
Ở bên cạnh, Thạch Cảm Đương khách khách khí khí nhìn về phía Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Chúc mừng Vân cô nương, xem ra vị sư nương thứ ba sẽ nhanh chóng xuất hiện!”
Tần Ninh bình tĩnh nhìn về phía Thạch Cảm Đương.
Nhưng mà vừa nhìn đến đã làm cho Thạch Cảm Đương ngẩn người, vội vàng ngậm miệng.
Mà cùng lúc đó, ở bên kia.
Hai bàn tay giấu trong ống tay áo của Dương Minh Sinh mạnh mẽ nắm chặt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần dần lạnh xuống.
Chương 1659: Tại sao ta không thể
“Dương sư huynh…”, Lý Uyên đi lên phía trước, nhìn Dương Minh Sinh, nói: “Vân Sương Nhi có mắt không thấy Thái Sơn, tên Tần Ninh kia chỉ có chút bản lĩnh mà thôi, tuy đánh bại được Nghiêm Hác, nhưng cũng không phải là cảnh giới Địa Thánh”.
“Đúng vậy!”
Khổ Tồn Kiếm cũng mở miệng nói: “Võ đấu Thanh Châu lần này, nếu Dương sư huynh được hạng nhất, nhất định sẽ khiến Vân Sương Nhi biết được, ai mới là thiên kiêu!”
Dương Minh Sinh chậm rãi nói: “Hiên Viên Anh của thánh địa Hiên Viên, Khâu Tử Kiêu của Thiên Hạc lâu, Thương Nguyệt Dung của Thương Long điện”.
“Ba người này mới có thể làm kình địch của ta. Những người khác, ta không để vào mắt!”
Mọi người chuẩn bị lên đường.
Sơn chủ Dương Nhất gọi Dương Tam Tuần đến trước mặt mình, hỏi: “Tên Tần Ninh này, rốt cuộc con tìm từ đâu tới?”
“Đã thế còn biết Vân Sương Nhi”.
“Có thể nói, Vân Sương Nhi chính là bảo bối trong lòng mấy vị lão tổ, nếu Tần Ninh này…”
Dương Tam Tuần lại cười nói: “Cha, Tần Ninh biết Vân Sương Nhi không phải là chuyện tốt sao?”
“Vân Sương Nhi có quan hệ tốt với Đại Nhật Sơn chúng ta, Tần Ninh cũng có hảo cảm với chúng ta, không phải rất tốt sao?”
Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai mình, nghiêm túc nói: “Con chắc chắn, Tần Ninh sẽ không có mục đích khác sao?”
Dương Tam Tuần nhất thời cứng họng.
Chắc chắn chứ?
Hắn ta không dám khẳng định! Nhưng mà trước mắt, lại có thể thế nào?
Trực giác nói cho hắn ta biết, Tần Ninh sẽ không gây bất lợi cho Đại Nhật Sơn!!
Mỗi một con phi cầm, đều chờ xuất phát.
Vân Sương Nhi mới gặp lại Tần Ninh, trong lòng vui mừng không dứt. Mỗi một câu nói, trên mặt cô ấy đều treo nụ cười từ tận đáy lòng, luôn khiến những thanh niên xung quanh ghét mắt trông lại.
Mọi người đều leo lên mình chim, rối rít chuẩn bị lên đường.
Nhưng Vân Sương Nhi lại vẫn đứng bên cạnh Tần Ninh, cũng không tách ra.
Trên con phi cầm to lớn ấy, căn nhà gỗ được xây dựng bên ngoài, dán sát vào mình chim, rất tinh xảo.
Hơn nữa, con chim bay lên không cũng không hề bị dao động.
Mấy người vội vàng tiến vào căn nhà gỗ.
Vừa tiến vào, Vân Sương Nhi đã thân thiết châm cho Tần Ninh một ly trà.
“Nói chuyện chút đi.”
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: “Mấy năm nay, cô ở đâu?”
“Sao lại vào Đại Nhật Sơn rồi?”
Vân Sương Nhi nói ngay: “Sau hôm phi thăng đó, ta lưu lạc đến Tây Vực Thanh Châu, luôn đi tìm tung tích của công tử, nhưng không tìm được gì".
“Sau này, ta gặp được Dương Phân bà bà, bà bà mang ta đến Đại Nhật Sơn, mấy vị lão tổ tông dạy ta tu hành. Có rất nhiều chuyện của ngoại giới, ta đều không biết”.
“Ta cũng không ngờ sẽ gặp công tử ở Đại Nhật Sơn”.
“Công tử có gặp được Viên Viên tỷ tỷ và Nguyệt tỷ tỷ không?”
Tần Ninh lắc đầu.
“Ngày đó đi cùng mấy người Dương Thanh Vân, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng gặp được Thạch Đầu nên mang theo bên cạnh”.
“Tuyết Ưng chết rồi, Dương Thanh Vân mang Huyền Chấn và Tiên Vô Tận ở lại Nam Vực, chuẩn bị tu luyện”.
Vẫn chưa gặp được Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.
Nhất thời, tâm trạng Vân Sương Nhi hơi phức tạp.
Cô ấy không biết mình nên vui vẻ hay nên lo lắng nữa.
Ít nhất bây giờ, cô ấy đang ở bên cạnh Tần Ninh.
Có phải nên tìm cơ hội ra tay không?
Vân Sương Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Phi cầm xuất phát, mênh mông bát ngát, chở mấy trăm người bay từ Tây Vực đến Trung Vực.
Dựa vào tốc độ của phi cầm, không quá ba ngày sẽ đến.
Nhưng Đại Nhật Sơn lại không định đến sớm như vậy.
Ngày đầu tiên, bọn họ tìm một toà thành, mấy trăm người vào tửu lâu nghỉ ngơi cho khoẻ.
Màn đêm buông xuống.
Tần Ninh ngồi trong phòng tĩnh tọa tu hành.
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, Vân Sương Nhi mặc chiếc váy màu đỏ nhạt, đôi chân dài đẹp như ngọc thấp thoáng dưới lớp lụa mỏng khiến người ta chú ý.
Mái tóc dài hơi ướt, cô ấy đi chân trần, đi vào phòng Tần Ninh, vội vàng đóng cửa lại.
“Lén lút làm gì đó?”
Một giọng nói ôn hoà vang lên.
Vân Sương Nhi ba bước bước thành hai, đi vào nội thất, nhìn thấy Tần Ninh tĩnh toạ trên giường, hoạt bát cười nói: “Công tử ở một mình, không ai hầu hạ thật cô đơn, ta tới hầu hạ công tử”.
Tần Ninh nhấc mắt nhìn cách Vân Sương Nhi ăn mặc.
Váy tuỳ ý treo trên người, da thịt nửa ẩn nửa hiện, đôi chân thon dài, lấp lánh quyến rũ, da thịt khẽ ấn có thể bị thương, mang chút ửng hồng sau khi tắm.
“Sao thế?”
“Muốn quyến rũ ta à?”
Tần Ninh cười nói: “Công tử nhà ngươi là loại người đó sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Vân Sương Nhi hơi ảm đạm, ánh mắt mang theo chút tủi thân. Cô ấy không nhịn được mà nói: “Công tử thiên vị, Viên Viên có thể hầu hạ, tại sao ta không thể?”
“Viên Viên là Cửu Chuyển Linh Lung thể, ta là hỗn độn thể. Không phải công tử đã nói, hỗn độn thể của ta đạt đến cửu thiên, sẽ bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng, mạnh hơn cả Viên Viên sao?”
“Vì sao công tử thích Viên Viên mà không thích ta?”
“Chẳng lẽ công tử thích kiểu lạnh như băng?”
“Nhưng Nguyệt tỷ tỷ cũng không phải kiểu lạnh lùng, trái lại còn văn thục đạm nhã. Ta không giống bọn họ, ta…. Ta….”
Vân Sương Nhi đỏ mặt, mở miệng nói: “Ta ngây thơ hơn bọn họ!”
Nghe vậy, Tần Ninh không nhịn được mà cười lên.
“Hơn nữa, công tử cũng chẳng phải người chung thuỷ gì, có hai người rồi, có thêm người thứ ba mới đúng!”
“…” Tần Ninh thật sự bị chọc cười.
Vân Sương Nhi suy nghĩ gì thế?
Nhưng mà, Vân Sương Nhi lại quật cường ngẩng đầu lên, nhìn Tần Ninh.
Giống như hôm nay cô ấy không trao cho mình được thì sẽ không đi! Mấy năm nay, Vân Sương Nhi ở Đại Nhật Sơn cũng không phải là không có bạn.
Cô ấy nghe một vài người bạn thân nói, muốn khiến một nam nhân mê muội với mình thì phải khiến hắn thèm ăn cơ thể mình! Cô ấy tự thấy mình không hề thua kém Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.
Ít nhất, dung mạo và dáng người, không hề kém hai người đó! Tại sao Tần Ninh không rung động chứ?
Bạn cô ấy còn thường xuyên nói, là nam nhân, thấy nàng hơi chủ động, sẽ không tự chủ được.
Sao Tần Ninh lại vẫn kiềm chế được chứ?
Nhất thời, Vân Sương Nhi suy nghĩ hàng vạn lý do cũng không nghĩ ra.
“Cô tới đây!”
Tần Ninh mở miệng nói.
“Hả?”
Vân Sương Nhi ngẩn người, mặt hơi xấu hổ, đi tới bên giường.
“Cô thích ta ở điểm nào?”
Tần Ninh cầm bàn tay nhỏ của Vân Sương Nhi, cười nói.
“Ta…” Vân Sương Nhi ngây ngẩn, tuỳ tiện nói: “Ta không biết”.
“Nhưng mà, trước kia đi theo bên cạnh công tử, ta rất vui vẻ, thấy công tử gặp nguy hiểm, sẽ rất lo lắng”.
“Sau đó, ta và công tử chia xa thật lâu, ta vẫn luôn nhớ về công tử. Sau nữa, ta gặp lại công tử thì rất vui vẻ. Cho đến sau khi phi thăng cửu thiên, ta cố gắng tu hành, cũng muốn thực lực có thể đuổi kịp công tử. Giờ gặp lại công tử, trong lòng ta vô cùng hạnh phúc… Dù sao thì nhìn thấy công tử là ta vui vẻ, không thấy công tử sẽ không vui, phiền lòng!”
Vân Sương Nhi nói xong, Tần Ninh vươn tay nhẹ nhàng ôm eo cô ấy, cười nói: “Xem ra cô trúng độc rồi!”
“Hả?”
“Trúng tình độc của ta!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta tới giải độc cho cô!”
“Làm sao mà giải?”
Vân Sương Nhi không nhịn được cúi đầu nhìn mặt Tần Ninh, hơi thở dồn dập.
“Giải độc thế này!”
Dứt lời, Tần Ninh cởi vạt áo sau lưng Vân Sương Nhi ra, tuột áo xuống đất.
Chương 1660: Tam sư mẫu
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau.
Thạch Cảm Đương đi ra khỏi phòng, vươn vai.
Tối qua ngủ thật ngon.
Khoảng thời gian này, ngày nào hắn ta cũng bị Tần Ninh mang ra tu luyện, đã sắp tu luyện đến chết rồi.
Tối qua hắn ta đã cảm giác được đại thiên lượng! Nhưng mà, cả đêm hắn ta luôn nghe được âm thanh kỳ quái gì đó! Vốn dĩ hắn ta cũng lo không biết sư tôn có chuyện gì không.
Nhưng mà nghĩ, thực lực của sư tôn mạnh hơn mình, nếu phải lo lắng thì cũng là hắn lo cho mình mới đúng.
Dù vậy, Thạch Cảm Đương vẫn quyết định đi thăm hỏi sư tôn.
Vừa mới chuẩn bị mở cửa.
Cánh cửa bên cạnh mở ra.
Dương Tam Tuần đi vào.
“Chào buổi sáng, Thạch sư đệ!”
Dương Tam Tuần mỉm cười nói.
“Chào buổi sáng”.
“Thạch sư đệ, đêm qua qua đệ có nghe được gì lạ không?”
“Hình như là trong phòng sư tôn truyền tới. Ta vốn định cẩn thặng lắng nghe, sợ có điều gì bất ngờ, nhưng nghe tiếp thì không thấy nữa, có thể là ta đã quá lo lắng rồi!”
Nghe đến đây, mặt Thạch Cảm Đương biến sắc.
Chẳng lẽ đêm qua không phải là ảo giác của mình?
Sư tôn sẽ không có chuyện gì chứ?
“Sư tôn, người có sao không?”
Thạch Cảm Đương kêu lên.
Sau đó, hắn ta cũng không để ý, trực tiếp đạp cửa.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị đá ra.
Thạch Cảm Đương vừa muốn vọt vào.
Đối diện, một quyền ảnh, không hề sai lệch, đánh thẳng vào mặt hắn ta.
Máu mũi trực tiếp chảy trai, Thạch Cảm Đương mặt biến sắc.
Thật sự xảy ra chuyện rồi!
“Cút!”, một giọng nói vang lên.
Thạch Cảm Đương sửng sốt, che mũi, run run nói: “Sư tôn, người không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì được?”
Giọng Tần Ninh lại vang lên lần nữa.
Nhưng hắn cũng không đi ra.
Không cho ai vào mà cũng không đi ra, nhất định là có chuyện rồi! Thạch Cảm Đương tức khắc nói: “Sư tôn, nếu không có chuyện gì, người ra đây con nhìn chút”.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Không bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Trong nội thất, một bóng dáng xinh đẹp đi ra.
Mái tóc hơi rối, dáng người yểu điệu, mặt đỏ ửng, chính là Vân Sương Nhi.
Đi tới cửa phòng, Vân Sương Nhi nhìn Thạch Cảm Đương, trừng mắt, vội vàng xoay người rời đi, về phòng mình.
Mà lúc này, bên ngoài cửa phòng, một vài đệ tử bị đánh thức cũng đi ra. Nhìn thấy cảnh ấy, ai cũng trợn mắt há mồm.
Thạch Cảm Đương ngây người!
“Xong rồi, xong rồi…”, Thạch Cảm Đương ảo não nói: “Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, xong rồi xong rồi, tam sư mẫu hận chết ta!”
Lúc này Dương Tam Tuần mới hết khiếp sợ.
Kẻ ngu nhìn thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì!
“Chuyện này… Hắn… Nàng….”, Dương Tam Tuần ấp úng, không nói được câu nào.
Những đệ tử còn lại, ai nấy đều đứng trước cửa phòng, ngây dại.
Không lâu lắm, Tần Ninh mặc một bộ bạch y, đeo đai lưng màu vàng, gương mặt bình tĩnh, từ từ đi ra ngoài.
“Mới sáng sớm mà kêu la om sòm cái gì thế?”
Tần Ninh nghiêm mặt nói.
“Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương run rẩy nói: “Nên... Nên ăn sáng rồi…”
“Ừ!”, Tần Ninh gật đầu: “Chờ Sương Nhi chút!”
Ba người đứng ở cửa, rất nhanh, Vân Sương Nhi thay quần áo xong đi ra. Một bộ màu xanh nhạt, mang chút tao nhã, vẫn làm nổi bật nên khí chất trong sáng của cô ấy.
Cô ấy nhìn Tần Ninh, lại nhìn Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần, mặt ửng đỏ.
“Đi thôi!”
“Dạ, công tử!”
Vân Sương Nhi kêu.
“Sau này không cần gọi công tử nữa!”
Tần Ninh cầm tay Vân Sương Nhi, cười nói: “Gọi ta Tần Ninh là được”.
Vân Sương Nhi sửng sốt, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hai người phía trước chậm rãi xuống lầu.
Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần ở phía sau, cách một khoảng, vẫn nghe được Tần Ninh đang hỏi còn đau không?
Tối nay làm thế nào.
“Tam sư mẫu, thật luôn rồi!”
Thạch Cảm Đương thở dài.
Thêm một sư mẫu, vị trí của người đồ đệ nữa sẽ thấp xuống một phần.
“Tam sư mẫu á?”, Dương Tam Tuần kinh ngạc nói: “Còn hai người nữa sao?”
“Đúng vậy!”
Thạch Cảm Đương nói như chuyện đương nhiên: "Dựa vào thiên phú tâm tính, thực lực mạnh mẽ của sư tôn ta, không phải nữ nhân sẽ xếp một đường dài sao?”
“Sao nào?”
“Có gì không bình thường?”
Dương Tam Tuần run rẩy cười lên, cũng không nói nhiều.
Không có gì không bình thường cả! Nhưng mà… Vân Sương Nhi quốc sắc thiên hương, có thiên phú dị bẩm, lại quấn quýt Tần Ninh như thế.
Hai người còn lại kia sẽ là giai nhân bực nào chứ? Tần Ninh thật có phúc!
Đại sảnh tầng một của tửu lâu.
Toàn bộ tửu lâu, hôm qua đã được Đại Nhật Sơn bao hết.
Nhưng lúc này, bầu không khí bên trong đại sảnh hết sức… Kỳ quái.
Tần Ninh ngồi ở trước bàn, nhìn một bàn thức ăn, chân mày cau lại.
Viêm Hoàng Ngưu Tiên! Kỳ Linh Phi Thố Nhục! Ô Uyên Kê Tháng! Sao Thanh Cửu! Còn có cả Quế Viên Thang… Toàn bộ đều là bổ khí bổ máu! Sắc mặt Tần Ninh tối sầm lại.
Thạch Cảm Đương vội vàng múc một chén canh, nịnh nọt nói: “Sư tôn ăn nhiều chút, ăn nhiều chút, bồi bổ cơ thể, người mệt lắm đúng không? Sư nương cũng vậy…”
“Mới sáng sớm, ngươi có khẩu vị ăn cái này sao?”
Thạch Cảm Đương sửng sốt, cười ha ha nói: “Có có…”
Dương Tam Tuần đầy lúng túng, hắn ta thật muốn đi bàn khác.
Hắn ta thật sự không ăn được! Hơn nữa, cho dù ăn được, đến tối, không phải sẽ chết ngột sao?
Thạch Cảm Đương nịnh nọt thế này… Đủ chính tông!
Cùng lúc đó, đệ tử những bàn khác nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều hâm mộ đỏ mắt.
“Nghe nói đêm qua Vân Sương Nhi ở trong phòng Tần Ninh?”
“Có mấy người chính mắt nhìn thấy đó, sáng sớm chạy từ trong ra….”
“Thật hay giả thế?”
“Nghe nói Vân Sương Nhi là đệ tử mà các lão tổ của Đại Nhật Sơn chúng ta nhìn trúng. Rốt cuộc Tần Ninh này có lai lịch gì mà bắt được trái tim giai nhân chứ…”
“Thật hâm mộ mà!”
Giữa lúc mọi người bàn luận sôi nổi, một ánh mắt lạnh lùng quét tới.
Mấy đệ tử kia lập tức ngậm miệng lại.
“Dương sư huynh, đừng nghe bọn họ nói bậy….”, Lý Uyên thấp giọng nói: “Đều là nói bậy cả…”
“Đúng vậy, tên Tần Ninh đó có bản lĩnh gì mà thuyết phục được Vân Sương Nhi chứ?”
Khổ Tồn Kiếm cũng vội vàng nói: “Sau này ta sẽ nói với bọn họ, đừng nói năng bậy bạ!”
Lúc này, sắc mặt Dương Minh Sinh âm trầm đáng sợ! Gã vừa gặp đã thích Vân Sương Nhi rồi.
Chuyện này có không ít đệ tử nòng cốt biết.
Nhưng Vân Sương Nhi đối với gã khách khí, không có chút dấu hiệu nào.
Thế nhưng, vừa nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt cô ấy đã tràn đầy tình yêu.
Bây giờ… Dương Minh Sinh đứng lên nói: “Các ngươi ăn đi!”
Nói xong, gã xoay người đi ra khỏi phòng… Hai người Lý Uyên, Khổ Tồn Kiếm âm thầm lắc đầu.
Ăn sáng xong, mọi người tiếp tục lên đường.
Trên mình phi điểu, bên trong nhà gỗ.
Vân Sương Nhi ngồi xếp bằng dưới đất, khí tức trong cơ thể dần dần ngưng tụ.
Từ từ, khí tức ngưng tụ bùng nổ, một luồng chấn động kinh người chợt loé rồi biến mất…. Dần dần, Vân Sương Nhi mở to hai mắt, nhìn Tần Ninh ở bên cạnh, không nhịn được mà nói: “Ta có cảm giác, ta sắp đột phá đến Địa Thánh nhị phách cảnh rồi!”
Bình luận facebook