-
Chương 1576-1580
Chương 1576: Phủ Ly Tâm
Người này đem nàng ta ra so sánh với một con lợn đang đợi bị làm thịt! Tần Ninh cũng không hề quan tâm đến nàng ta.
Sự thật chính là như thế.
Tuy rằng Nguyên Thanh Hạm rất xinh đẹp nhưng mà nàng ta có thể sánh bằng Diệp Viên Viên được sao?
Có thể so với Cốc Tân Nguyệt được sao?
Hơn nữa Tần Ninh hắn ở bên cạnh Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt không phải chỉ vì sắc đẹp của hai người bọn họ.
Thế gian có hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ xinh đẹp, nếu muốn tìm một người phụ nữ xinh đẹp thôi thì không biết đếm bao nhiêu cho hết!
“Ta bắt đầu nhé!”
Vừa nói xong, những ngón tay của Tần Ninh cầm kim châm cứu, nhẹ nhàng đâm vào.
Ngay sau đó, trên mặt của Nguyên Thanh Hạm hiện lên vẻ đỏ ửng.
Trong phòng, nhịp thở Nguyên Thanh Hạm bắt đầu trở nên nhanh hơn.
Tuy là nàng ta đã nhắm chặt mắt lại, cố gắng làm cho bản thân không được suy nghĩ miên man nhưng mà dưới tình huống này, nàng ta thật sự khó có thể làm cho mình trở nên bình tĩnh hơn được.
Một cây kim bạc xâm nhập vào cơ thể.
Nguyên Thanh Hạm cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái đang lan rộng toàn thân.
Càng về sau, cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện, phía trên của kim châm cứu bằng bạc xuất hiện một vệt đen.
Giờ phút này, Nguyên Thanh Hạm cố gắng chịu đựng đau đớn trong cơ thể mình.
Tần Ninh nói một cách chậm rãi: “Nếu cảm thấy đau thì có thể la lên, lấy độc của Mẫu Thực Huyết Hạt từ trong tủy xương ra là một chuyện vô cùng đau đớn”.
“Ta có thể chịu đựng được!”
Nguyên Thanh Hạm đáp lại như vậy.
Tần Ninh lại nói thêm: “Ta là người hành y chữa bệnh, không hơn không kém”.
Nguyên Thanh Hạm không nói gì nữa.
Thời gian từ từ trôi qua, Tần Ninh bắt đầu thay kim châm.
Sau khi thay đổi kim châm, Nguyên Thanh Hạm cũng không còn cảm thấy xấu hổ như lúc ban đầu nữa.
“Thánh quyết mà ngươi đang tu luyện… thật sự không phù hợp với ngươi…”, lúc này, Tần Ninh bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Nghe thấy hắn nói vậy, Nguyên Thanh Hạm đột ngột mở bừng mắt, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí bỗng trở nên ngượng ngùng hơn.
Tiện thể đó, Tần Ninh nói thêm: “Hẳn là ngươi đã bị kẹt lại ở cảnh giới Hư Thánh tầng mười khá lâu, thánh quyết của ngươi tạo ra một sự ảnh hưởng không hề nhỏ đối với ngươi, ngươi có thể suy xét đến chuyện đổi sang một con đường khác thử xem sao”.
“Sao ngươi lại biết được chuyện đó?”
Nguyên Thanh Hạm nhắm hai mắt lại, nàng ta nói: “Thánh quyết mà ta tu luyện chính là Nguyên Tức quyết của Nguyên gia bọn ta, thánh quyết này chính là thánh quyết tam phẩm được các đời tổ tiên Nguyên gia bọn ta truyền lại!”
“Cha ta đã dựa vào pháp quyết này để bước vào cảnh giới Thánh Nhân”.
“Người trong tộc của Nguyên gia đều tu luyện pháp quyết này, cũng không gặp chuyện tai hại gì cả”.
Tần Ninh cười rồi nói: “Thể chất của mỗi võ giả không giống nhau”.
“Thiên phú của ngươi không tồi, tuổi cũng không được coi là lớn mà đã đi tới được cảnh giới Hư Thánh tầng mười rồi”.
“Nguyên Tức quyết này tuy rằng tu luyện thánh lực ôn hòa nhưng bên trong lại ẩn chứa sự hung tàn, một loại lực lượng hung hãn áp chế cơ thể ngươi!”
“Nếu như không đổi sang loại pháp quyết khác để tu luyện thì cho dù có thêm một trăm năm nữa, ngươi cũng không thể nào trở thành Thánh Nhân được đâu!”
Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm sửng sốt.
Dường như Tần Ninh cũng có chút hiểu biết về con đường tu hành của nàng ta.
Sao người này có thể làm được như vậy nhỉ?
“Chuyện ta bị người hạ độc lần này là do ngươi dựng lên phải không? Sau đó, nhân cơ hội này tiếp cận ta, cứu ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nguyên Thanh Hạm mở to hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh, nàng ta đang chất vấn hắn.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Tần Ninh không khỏi bật cười.
“Ngươi vẫn còn nhỏ mà suy nghĩ cũng phức tạp đấy!”
Tần Ninh cười bảo: “Nếu như ta đoán không sai thì Nguyên gia nhà ngươi đã bắt đầu điều tra bọn ta rồi nhỉ, có phải là do bọn ta làm hay không, thực lực của Nguyên gia mạnh như vậy, hẳn là sẽ điều tra ra nhanh thôi”.
“Vậy thì sao ngươi có thể phát hiện ra vấn đề trong chuyện tu hành của ta được?”
Nguyên Thanh Hạm hỏi, nàng ta cảm thấy thật khó hiểu.
“Bởi vì ta là đan sư, là y giả!”
Lúc này, Tần Ninh đã bắt đầu thu hồi kim châm.
“Xong rồi, hôm nay như vậy là kết thúc, mười ngày sau, ngươi tới thêm lần nữa”.
Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm vội vàng lấy tấm chăn bọc lấy cơ thể mình.
Tần Ninh cười khẽ, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa mới mở cửa ra liền thấy cả người Liễu Như Thị giống như là đang dán lên cánh cửa.
“Liễu phu nhân!”
Tần Ninh chắp tay, sau đó cất bước rời khỏi.
Liễu Như Thị vội vã tiến vào trong phòng.
“Con gái ngoan của mẹ, hắn không làm chuyện xấu xa gì với con chứ?”
“Không có, mẹ…”, lúc này, Nguyên Thanh Hạm đã mặc quần áo vào.
“Người này cũng là kẻ đứng đắn, con nhìn thẳng mặt hắn vài lần, không thấy trong mắt hắn có ý nghĩ gì khác cả”.
Nghe thấy vậy, Liễu Như Thị thở phào nhẹ nhõm, bà ta nói: “Có một ít người giỏi che giấu bản thân, nói không chừng người này cũng đang ngụy trang vậy thôi”.
“Dù sao thì chúng ta cũng không thể ở lại thành Nguyên gia được nữa, phụ thân của con quá ngốc, mẹ sẽ đưa con tiến vào Đại Nhật Sơn!”
Nguyên Thanh Hạm gật đầu, nói ngay: “Mẹ, đã tìm ra người chặn giết chúng ta chưa?”
Liễu Như Thị lắc đầu.
“Nhưng mà con đừng sốt ruột, mẹ đã bắt phụ thân con phải điều tra ra trong vòng ba ngày tới, nếu như không tra ra được thì mẹ sẽ cho ông ta đẹp mặt”.
Vào giờ phút này, sự tức giận đang dâng trào trong lòng Liễu Như Thị.
Ngay cả con gái của mình còn không trông nom được mà còn đòi làm một trong năm đại thế lực của thành Vạn Ma, thật buồn cười! Nguyên Thanh Hạm cũng cười, nàng ta nói: “Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, cha cũng không mong nó xảy ra mà”.
“Con cứ thiên vị ông ta mãi đi!”
Nguyên Thanh Hạm cười cười, nàng ta lại nói: “Mẹ, con muốn thay đổi thánh quyết để tu luyện, con đã bị kẹt lại tại cảnh giới Hư Thánh tầng mười mấy năm nay rồi, việc này không giống với tốc độ thăng cấp ở những cảnh giới trước của con”.
Nghe thấy vậy, Liễu Như Thị cũng sửng sốt.
Nhưng mà bà ta cũng gật đầu ngay lập tức.
“Cũng đúng, cảnh giới của con tăng lên rất nhanh, nhưng mà bây giờ lại chậm đi khá nhiều, có lẽ là do Nguyên Tức quyết không phù hợp với con, mẹ tu luyện Đại Sơn Viêm quyết của Đại Nhật Sơn, mẹ sẽ truyền thụ nó cho con”.
“A?”
Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm liền thốt lên kinh ngạc: “Thánh quyết của Đại Nhật Sơn không thể truyền ra bên ngoài được, nếu như có người biết được việc này…”
“Con là con gái của ta, ai mà biết được chứ? Hơn nữa, con cũng có tư cách tiến vào trong Đại Nhật Sơn để tu hành, không sao đâu”.
Liễu Như Thị xoa đầu con gái mình đầy yêu thương.
Nguyên Thanh Hạm gật đầu.
Nhưng nghĩ đến chuyện Tần Ninh nói ra những lời kia một cách đơn giản như vậy, trong lòng nàng ta quả thật khó mà yên ổn được.
Quả thật là như thế.
Nàng ta vốn là thiên tài kiệt xuất của Nguyên gia trong một trăm năm qua, không có người thứ hai có thể làm được như vậy.
Từ Hóa Thánh tiến vào Hư Thánh, cảnh giới tăng lên nhanh chóng, chưa bao giờ giảm sút.
Nhưng mà bị kẹt lại một bước trước cảnh giới Thánh Nhân, trải qua mấy năm vẫn không hề có dấu hiệu thăng cấp, đúng là kỳ lạ.
Nếu thật sự là do Nguyên Tức quyết thì cũng nên thử tu luyện một loại pháp quyết khác xem sao?
Liễu Như Thị đưa Nguyên Thanh Hạm rời khỏi phủ đệ ngay lập tức.
Lúc này, ngoài cửa lớn, Ly Tâm Lăng đầy kích động gỡ tấm bảng tên Nguyên gia xuống và thay bằng bảng tên Ly Tâm phủ.
Nhìn thấy những chữ ấy, Ly Tâm Lăng không thể giấu nổi vẻ xúc động.
Ly Tâm phủ! Phủ đệ của gia tộc Ly Tâm.
Gia tộc Ly Tâm từng có một thời hùng mạnh, sau đó xuống dốc nay lại có thể quật khởi lần thứ hai ở trong tay cậu ta! Hộ vệ của Nguyên gia đang bảo vệ ở bên ngoài đình viện lập tức bẩm báo ngay cho Nguyên Mậu Minh biết.
Biết được tin ấy, trong lòng Nguyên Mậu Minh có trăm mối ngổn ngang, cuối cùng ông ta vẫn rời khỏi phủ đệ của mình, chạy tới phủ đệ của đại ca.
Nhà tổ của Nguyên gia.
Bốn huynh muội Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tái, Nguyên Di Tâm, Nguyên Mậu Minh ngồi ngay ngắn trong sảnh lớn.
Bầu không khí có chút nghiêm trọng.
Lúc này, Nguyên Mậu Phong mở miệng nói: “Kẻ ra tay với Thanh Hạm lần này có ý muốn chặt đứt hi vọng của Nguyên gia chúng ta, quyết không thể nương tay!”
Nguyên Di Tâm gật đầu: “Ta đã sai người điều tra rồi, đám người kia cũng không phải là không có tung tích, có thể tìm ra được, nhưng mà cũng nên điều tra đám người Tần Ninh một cách cẩn thận”.
Nghe thấy vậy, Nguyên Thừa Tái cũng góp lời.
Chương 1577: Ta cảm thấy thủ phạm không thể nào là ngươi
"Ta đã điều tra đám người Tần Ninh rất rõ rồi".
Nguyên Thừa Tại nói: "Tần Ninh đến từ thành Thanh Ma, ở đó, hắn đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ để thống trị cả thành Thanh Ma, sau đó mới dẫn theo đám người kia đi vào thành Vạn Ma!"
"Song, hai người cô cô Bách Hương và Lý Huyên đều có manh mối để điều tra".
"Còn Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt từng là hậu duệ của bộ tộc Ly Tâm".
"Thế nhưng, Tần Ninh, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn thì khác, nghe nói bọn họ đến từ hạ giới, ban đầu, khi ở thành Thanh Ma, thực lực của bọn họ chỉ mới là Hóa Thánh mà thôi!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nguyên Mậu Phong chậm rãi nói: "Hai người cô cô Bách Hương và Lý Huyên không có vấn đề gì, Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt... năm đó, bộ tộc Ly Tâm bị tiêu diệt không phải là do Nguyên gia chúng ta, chuyện đó không có bao nhiêu liên quan với chúng ta".
"Nhưng mà Tần Ninh mới là điểm quan trọng".
"Liệu tên này có cấu kết với người ngoài âm mưu điều gì đó hay không, chúng ta không thể bất cẩn được!"
Nguyên Thanh Hạm là niềm hy vọng của Nguyên gia bọn họ.
Có người tàn nhẫn, hòng giết chết Nguyên Thanh Hạm, đó chính là muốn phá hủy niềm hy vọng của Nguyên gia.
Hiện tại, người hiềm nghi cao nhất chỉ có Tần Ninh và các thế lực khác ở thành Vạn Ma.
Nhưng rốt cuộc ai là thủ phạm lại rất khó để xác định.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Tần Ninh là điều bất ngờ nhất, do vậy hắn có khả năng nhất.
Lúc này, Nguyên Mậu Minh nói: "Mấy ngày nay ta sẽ cố gắng quan sát Tần Ninh thật kỹ, phòng hắn có hành động gì đáng ngờ".
"Nhị ca và tam tỷ sẽ sử dụng thế lực của mình để điều tra cẩn thận, đại ca cứ ngồi chờ tin đi, nhất định sẽ điều tra ra được thủ phạm!"
"Ừ!"
Buổi họp bàn gia tộc giờ đã kết thúc.
Cùng lúc đó, thành Nguyên gia, phủ Ly Tâm.
Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, khom người nói: "Tần công tử, ta chuẩn bị tuyển một vài tỳ nữ, nếu không phủ Ly Tâm rộng lớn như vậy sẽ quá vắng vẻ và cũng không có ai quét dọn".
"Ngươi tự mình sắp xếp đi, bây giờ, ngươi coi như là tộc trưởng gia tộc Ly Tâm, nhưng mà ngươi nên cẩn thận chút, kẻo có người lợi dụng sơ hở để gài nội gián vào trong".
"Vâng!"
Từ khi Ly Tâm Lăng chứng kiếm bảng hiệu phủ Ly Tâm được treo lên, trong lòng cậu ta mơ hồ cảm giác được trách nhiệm đè nặng lên vai bản thân mình.
Hiện tại, trong gia tộc Ly Tân chỉ có hai người là cậu ta và em gái mình mà thôi.
Thế nhưng, sự phát triển của một gia tộc là đi lên từ yếu ớt đến hùng mạnh.
"Tần công tử, người mà công tử muốn tìm..."
"Trong thành Nguyên gia bây giờ không mấy yên bình, tạm thời đừng nhắc tới việc đó".
Tần Ninh suy tư một điều, với thân phận của Nguyên Thanh Hạm, người rắp tâm muốn giết nàng ta chắc chắn có ân oán hoặc dính dáng lợi ích gì với Nguyên gia.
Mà hắn lại cứu Nguyên Thanh Hạm.
Do vậy, người muốn Nguyên Thanh Hạm chết kia nhất định sẽ đối phó với hắn.
Nếu bây giờ hắn tung ra tin tức tìm kiếm Dương Thanh Vân, thì lỡ những kẻ đó giết Dương Thanh Vân, đến lúc đó phải làm sao?
Chuyện này từ từ nói sau thôi.
Ít nhất là đợi đến khi Nguyên gia điều tra chân tướng rõ ràng, loại trừ sự hiềm nghi đối với hắn.
Nếu hắn tự dựa vào sức mình để tìm kiếm Dương Thanh Vân thì có chút khó khăn.
Nguyên gia là rắn đầu đàn, nhờ vả Nguyên gia, ắt hẳn có thể tìm được một cách dễ dàng.
Lần này hắn tay cứu giúp Nguyên Thanh Hạm cũng chính vì lý do ấy.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Tần Ninh đều chăm chỉ tu luyện, đi dạo ngắm cảnh ở hoa viên.
Mười ngày sau.
Nguyên Thanh Hạm ghé thăm.
Nhưng lần này nàng ta không đến cùng Liễu Như Thị nữa.
Chỉ có một mình Nguyên Thanh Hạm đến đây.
"Tần công tử, làm phiền ngươi rồi!"
Nhìn thấy Tần Ninh, sự gò bó trong Nguyên Thanh Hạm đã vơi bớt không ít.
Nàng ta bước vào trong phòng, cởi quần áo, rồi an tĩnh nằm trên giường, một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.
Tần Ninh tiếp tục quy tắc cũ, hắn bắt đầu châm cứu.
Nguyên Thanh Hạm nhắm hai mắt lại, nàng ta chợt nở nụ cười, nói: "Cho dù vụ việc ám sát ta có liên quan gì đến ngươi hay không, thì lần này ta cũng rất biết ơn ngươi!"
"Biết ơn ta cái gì?"
Tần Ninh bình thản hỏi lại.
"Lời đề nghị của ngươi rất đúng, ta không tu luyện Nguyên Tức quyết nữa, mà đổi qua tu luyện Đại Sơn Viêm quyết, chỉ với mười ngày ngắn ngủi, dường như ta cảm giác được cảnh giới vẫn đang giậm chân tại chỗ của mình đã có xu hướng buông lỏng".
Tần Ninh sửng sốt, hắn chỉ cười cười, không nhiều lời.
"Đó là do thiên phú của cô mạnh!"
Thật lâu sau đó, Tần Ninh mới lên tiếng.
Lúc này, Nguyên Thanh Hạm mở đôi mắt, nhìn về phía Tần Ninh, tò mò hỏi: "Sao mà ngươi biết được thế?"
"Ta hả?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Không gì là ta không biết".
"Đồ lừa đảo!"
Hiển nhiên là Nguyên Thanh Hạm không tin điều đó, nàng ta lập tức nói: "Nếu như không gì là ngươi không biết thì ngươi sẽ không tiến vào thành Vạn Ma để tìm đệ tử của mình!"
Tần Ninh nhướng chân mày, không nói nhiều nữa.
Thực lực của Nguyên gia không hề yếu, điều tra được việc này quả thật không mấy khó khăn.
Nhưng điều làm Tần Ninh ngạc nhiên chính là tốc độ của bọn họ thế mà nhanh đến vậy.
Có vẻ như, vụ việc Nguyên Thanh Hạm bị trúng mai phục lần này thật sự đã làm Nguyên gia coi trọng.
Từ đó có thể nhận ra được địa vị của Nguyên Thanh Hạm ở Nguyên gia rất cao.
"Người đệ tử này đối với ngươi rất quan trọng sao?"
Nguyên Thanh Hạm không nhịn được bèn hỏi: "Hay là để Nguyên gia chúng ta tìm giúp ngươi thử xem?"
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Thanh Hạm, cười nói: "Nguyên gia các ngươi còn chưa loại ta ra khỏi diện tình nghi nữa kìa!"
"Bọn họ điều tra là việc của bọn họ, còn ta cảm thấy thủ phạm không thể nào là ngươi được".
Nguyên Thanh Hạm thành thật nói: "Nào có kẻ nào đã hạ độc giết ta rồi còn đi cứu ta đâu chứ, nếu làm vậy thì tự tố cáo mình rồi, hơn nữa, còn nói cho ta biết vấn đề trong việc tu luyện của mình, điều này quá khó tin rồi đấy".
Tần Ninh cười nói: "Biết đâu là ta thả dây câu dài để bắt cá lớn thì sao?"
Hắn vừa thốt ra lời ấy, Nguyên Thanh Hạm ngơ ngẩn, nhanh chóng đáp lại: "Dù sao đi nữa, ta cảm giác được không phải là ngươi".
Tần Ninh chỉ mỉm cười.
Hình như nhờ vào những lời nói đầy thiện chí của Tần Ninh, mà lần này Nguyên Thanh Hạm không còn ngại ngùng nữa, nàng ta bắn đầu tán gẫu với Tần Ninh.
Tần Ninh chỉ tùy tiện phụ họa vài câu.
Mãi đến bây giờ, Nguyên Thanh Hạm mới phát hiện, quả thật là Tần Ninh không có suy nghĩ xấu xa gì với nàng ta.
Trong lòng nàng ta vừa vui vẻ lại vừa mất mát.
Lẽ nào mình không có sức quyến rũ hay sao?
Buổi châm cứu kết thúc, Nguyên Thanh Hạm mặc quần áo vào, Tần Ninh bước ra khỏi phòng, đứng đợi ở ngoài cửa.
Lúc này, Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ngoài đình viện.
Trong hoa viên, hình như Ly Tâm Lăng đang tu luyện Ly Tâm quyết, từng tia thánh lực dần hướng về bên kia.
Tần Ninh vừa nghĩ thế, nhìn vào Nguyên Thanh Hạm đang đứng ngoài cửa.
"Hiện tại cảnh giới của ngươi là Hư Thánh tầng mười, đổi thánh quyết tu luyện quả là ý kiến không tồi, nhưng mà vẫn cần phải mài dũa thêm".
"Ở chỗ ta có một người mới thăng cấp thành Thánh Nhân, căn cơ vẫn chưa ổn định, nếu cả hai đấu giao lưu với nhau có lẽ khá hợp lý".
Nghe vậy, trong mắt Nguyên Thanh Hạm đầy sự bất ngờ.
Một vị Thánh Nhân sao! Từ khi nào bên cạnh Tần Ninh có một vị Thánh Nhân thế?
Sao tình báo của Nguyên gia lại không có tin gì vậy!
"Ai thế?"
Tần Ninh chỉ tay vào Ly Tâm Lăng đang ở trong hoa viên cách đó không xa.
Hai người cùng đi vào trong hoa viên.
"Tần công tử".
Ly Tâm Lăng cúi chào một cách kính trọng.
"Ly Tâm Lăng, ngươi vừa mới tới cảnh giới Thánh Nhân, một hồn vẫn chưa ổn định, Nguyên Thanh Hạm ở cảnh giới Hư Thánh tầng mười, hai người luyện tập với nhau, vừa có thể giúp Nguyên Thanh Hạm lĩnh ngộ được sức mạnh của Thánh Nhân, vừa giúp ngươi củng cố một hồn".
Ly Tâm Lăng nhìn vào Nguyên Thanh Hạm.
Lúc này, Nguyên Thanh Hạm kinh ngạc thốt lên: "Thực lực của ngươi ở cảnh giới Thánh Nhân thật sao?"
Ly Tâm Lăng gật đầu.
Nguyên Thanh Hạm ngơ ngác đứng nhìn.
Sao lại như thế! Ly Tâm Lăng là Hóa Thánh tầng năm thôi mà, Nguyên gia đã điều tra ra việc đó từ lâu rồi! Sao bây giờ lại là cảnh giới Thánh Nhân vậy?
Chương 1578: Châm cứu kết thúc
Tần Ninh nhìn Nguyên Thanh Hạm, nói: "Thấy sao?"
"Được!"
Nguyên Thanh Hạm không hề do dự.
Nàng ta rất vui khi được giao đấu với Thánh Nhân.
Điều quan trọng nhất là có thể lĩnh ngộ được sức mạnh của Thánh Nhân, biết được sự chênh lệch giữa mình với Thánh Nhân ra sao! Lúc này, trong đáy mắt Ly Tâm Lăng ẩn chứa sự khát vọng.
Đúng vậy, cậu ta cũng rất mong đợi.
Tuy nói cậu ta là Thánh Nhân, đã ngưng tụ được một hồn, thế nhưng theo cảnh giới tăng cao, điều đó khiến cậu ta cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ.
Bình thường cậu ta không có cơ hội giao đấu với Thánh Nhân.
Hơn nữa, dẫu có cơ hội thì Thánh Nhân cũng rất mạnh.
Giao đấu với Hư Thánh tầng mười rất có lợi.
Lúc này, Tần Ninh quan sát xung quanh.
"Cho các ngươi chọn một khu trong sân đấy!"
Tần Ninh vừa dứt lời, dẫn hai người đi vào sau hoa viên, ở nơi đó có một võ đài, rộng khoảng trăm mét, đủ phạm vi để thi triển các chiêu thức.
Ly Tâm Lăng không kìm lòng bèn nói: "Tần công tử, nếu như ra ta hết sức thì e là phủ Ly Tâm này sẽ chịu không nổi mất".
"Ngươi đề cao bản thân mình quá rồi đấy".
Tần Ninh nói xong, đi đến chỗ võ đài.
Từng đường trận văn dần xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, ngưng tụ xung quanh võ đài.
Bốn phía xung quanh võ đài dần xuất hiện từng vầng sáng lập lờ, cảnh tượng xung quanh hai người họ cũng dần dần thay đổi.
Võ đài rộng khoảng chừng một trăm mét giờ bỗng mở rộng ra gấp bội.
Khung cảnh quái lạ này khiến Ly Tâm Lăng tràn đầy kinh ngạc.
Có vẻ như đây là cơ quan có sẵn trong phủ Ly Tâm, thế mà Tần Ninh lại biết rõ đến vậy.
Quả nhiên, năm xưa, quan hệ của Tần Ninh và lão tổ Ly Tâm Ngân không hề tầm thường.
Bên kia, Nguyên Thanh Hạm lại cho rằng, trận pháp này là do Tần Ninh chuẩn bị mấy ngày gần đây, bây giờ mới khởi động, cho nên nàng ta càng tò mò về Tần Ninh hơn.
"Các ngươi không cần quan tâm đến ta đâu, bắt đầu đi!"
Tần Ninh ung dung nói: "Chỉ là tỷ thí mà thôi, cứ thử dò xét thực lực của đối thủ trước, rồi lại tính tiếp!"
Lúc này, ánh mắt hai người Nguyên Thanh Hạm và Ly Tâm Lăng đều thay đổi.
Hai người họ bắt đầu lao vào chiến đấu với nhau.
Còn Tần Ninh đi ra khỏi võ đài, quang cảnh xung quanh vẫn như cũ.
Tần Ninh tìm một chỗ rồi thong dong ngồi xuống.
Lý Huyên bỗng đi đến, thấy Ly Tâm Lăng và Nguyên Thanh Hạm đánh nhau, bèn không nhịn được nói: "Đây là..."
"Không sao đây, bọn họ chỉ luyện tập với nhau thôi".
Lý Huyên nghe vậy thì không nói gì thêm nữa.
Bấy giờ, ánh mắt Tần Ninh tràn đầy hứng khởi.
Hai người này thú vị đấy.
Dù là Ly Tâm Lăng hay Nguyên Thanh Hạm thì đều cẩn thận từng li từng tí khi chiến đấu với người kia.
"Cứ thoải mái đánh nhau đi, nếu không, các ngươi như vậy, sao có thể giúp người còn lại đề cao thực lực chứ?"
Ly Tâm Lăng nghe vậy, trong mắt cậu ta thoáng lên sự kiên định.
Lão tổ đã nói với mình không có gì phải nghi ngờ thực lực của Tần Ninh cả, chỉ cần nghe Tần Ninh nói là được.
Lúc này, ánh mắt của Ly Tâm Lăng trở nên nghiêm túc hơn.
Rầm! Tiếng nổ tung vang lên, trong đại trận, cả hai người cùng công kích lẫn nhau, sức mạnh bỗng tăng lên rất nhiều.
Mãi đến bây giờ Tần Ninh mới gật đầu hài lòng.
Phải thế chứ!
"Tần đại ca, ta cũng muốn trở thành Thánh Nhân...", Lý Huyên mặt mày ủ ê nói.
"Ngươi muốn vậy sao?
Ngươi muốn cái gì?"
Tần Ninh gõ đầu Lý Huyên, rồi cười bảo: "Người ta là nhờ công đức của tổ tiên để lại, còn ngươi chẳng có cái gì cả, nên cứ từ từ bước từng bước lên thôi!"
Lúc này, Tần Ninh không lảm nhảm nữa, hắn khoanh chân lại, rồi bắt đầu tu luyện ở đây.
Lý Huyên thấy thế, cũng bắt đầu tu luyện.
Suốt mấy ngày nay, mỗi ngày Nguyên Thanh Hạm đều đến đây, hơn nữa mỗi ngày đều giao đấu với Ly Tâm Lăng.
Còn về phía Nguyên gia cũng bắt đầu lần mò được một vài thông tin, bọn họ đang có điểm đột phá trong quá trình điều tra.
Trong khoảng thời gian đó, Nguyên Thanh Hạm vẫn luôn đến phủ Ly Tâm, quả thật nàng ta rất chăm chỉ.
Khi Nguyên Thanh Hạm giao đấu với Ly Tâm Lăng, Tần Ninh sẽ thỉnh thoảng góp ý một vài câu.
Dần dần, Nguyên Thanh Hạm phát hiện kiến thức của Tần Ninh rất sâu rộng.
Mẫu thân của nàng ta bái sư ở Đại Nhật Sơn!
Đại Nhật Sơn là bá chủ của vùng đất Tây Vực, cảnh địa Thanh Châu.
Trong sơn môn có cường giả còn mạnh hơn Thánh Nhân là Địa Thánh, thậm chí có người đồn rằng, trong Đại Nhật Sơn có tồn tại cao nhân Thiên Thánh lâu đời! Hiển nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, không thể tin tưởng nó được.
Dù sao, chưa từng có ai thấy Thiên Thánh xuất hiện ở Đại Nhật Sơn.
Thế nhưng, mẫu thân nàng ta đã gặp gỡ không biết bao nhiêu là cường giả ở Đại Nhật Sơn, thường ngày bà ta cũng dạy bảo nàng ta, điều đó giúp nàng ta hiểu biết rất nhiều.
So với việc trong Nguyên gia, nàng ta có cảm giác rằng cách giảng giải của mẫu thân càng sâu sắc hơn.
Thế nhưng, bây giờ, khi nghe được mấy câu nói ngẫu nhiên của Tần Ninh lại khiến người ta hiểu ra được nhiều điều.
Nếu không phải do bề ngoài của Tần Ninh quá trẻ trung, thì cảm giác hắn tạo cho người ta chẳng khác nào mấy lão già sống mấy ngàn năm ở đời.
Mấy ngày sau, Ly Tâm Lăng đã chiến đấu không ngớt, dần dần cũng có nhận thức rõ ràng hơn về cái gọi là cảnh giới Thánh Nhân.
Thánh Nhân ngưng tụ được ba hồn.
Địa Thánh ngưng tụ được bảy phách.
Ngay từ nhỏ, võ giả đã có sẵn ba hồn bảy vía, chẳng qua là chúng không hiện ra mà thôi.
Khi đến cảnh giới Thánh Nhân, ba hồn bảy vía mới hiện thực hóa, thực lực cũng được tăng thêm một bước lớn.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới Thánh Nhân.
Cảnh giới Hóa Thánh là bắt đầu quá trình tiến hóa thành Thánh.
Cảnh giới Hư Thánh vẫn chưa ngưng tụ được một hồn, nên vẫn chưa tính là Thánh Nhân.
Chỉ khi thành công ngưng tụ được một một hồn mới thật sự tính là bước vào cảnh giới Thánh Nhân.
Giống như Nguyên Thanh Hạm, Ly Tâm Lăng cũng hiểu sâu hơn vấn đề của mình.
Thật ra, không phải Tần Ninh khoác lác, mà mỗi một câu nói của hắn đều tựa như một chân lý giúp người khác giác ngộ.
Thiên phú của hai người cũng không quá tệ, có thể nhanh chóng lĩnh ngộ như vậy, âu cũng là điều hợp tình hợp lý.
Chẳng bao lâu sau đã đến lần châm cứu thứ ba.
Lần này, Nguyên Thanh Hạm thoải mái nằm xuống cho Tần Ninh châm cứu.
"Đây là lần châm cứu cuối cùng, đồng thời cũng là lần quan trọng nhất, có lẽ sẽ tốn thời gian hơn những lần trước nhiều đấy".
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Nhưng mà, đối với ngươi mà nói, quá trình này khá là thoải mái".
"Ừ!"
Nguyên Thanh Hạm không nói gì nữa.
Tần Ninh bắt đầu châm cứu.
Buổi châm cứu bắt đầu từ khi mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn.
Thế nhưng, nó vẫn chưa kết thúc.
Đám người Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt, cô cô Bách Hương, Lý Huyên, Tiên Vô Tận và Huyền chấn không chờ hai người họ ăn cơm, cả đám đều tự ăn, rồi tự đi tu luyện.
Tiên Vô Tận và Huyền Chấn vốn là Hóa Thánh tầng năm, Tần Ninh đã nói qua, khi hai người họ tới Hư Thánh, hắn mới có thể trợ giúp hai người nhanh chóng đề cao thực lực được.
Do vậy, trong khoảng thời gian này, cả hai người đều có chung một ý tưởng.
Còn về phần Lý Huyên cũng đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
Cô cô Bách Hương thì vui vẻ phơi nắng mỗi ngày, mặc dù Ly Tâm Lăng đã tuyển thêm vài người hầu, nhưng nơi này rất rộng lớn, nên cũng không mấy quấy rầy cô ta.
Nửa đêm, khi trăng treo trên cao.
Lúc này, rốt cuộc Tần Ninh mới thở ra.
Nguyên Thanh Hạm cũng đã mặc quần áo vào.
"Cuối cùng cũng đã xong".
Tần Ninh cười khẽ, nói: "Khoảng thời gian tiếp theo, cô có thể yên tâm đột phá vào cảnh giới Thánh Nhân".
Nguyên Thanh Hạm chắp tay tạ ơn: "Đa tạ ngươi".
Tần Ninh không nói gì.
Hai người đẩy cửa phòng đi ra.
Nguyên Thanh Hạm vừa mới bước chân ra, thì bỗng nhiên Tần Ninh giữ chặt bàn tay của nàng ta.
Chương 1579: Gặp lại Lăng Loạn đạo nhân
Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn về phía đình viện, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng.
“Lá gan cũng thật không nhỏ chút nào, dám mai phục đến tận đình viện của ta?”
Câu hỏi này không có bất kỳ kẻ nào đáp lại.
Giờ phút này, Nguyên Thanh Hạm cũng lập tức trở nên cẩn trọng.
“Có người ở đây sao?”
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Nguyên Thanh Hạm không nhịn được nói.
Mà đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên, xé tan khoảng lặng.
Vút vút vút, tiếng xé gió truyền đến.
Thân hình Nguyên Thanh Hạm chợt loé, nhanh chóng tránh thoát.
Cửa gỗ của căn phòng phía sau lưng trực tiếp bị những chiếc phi tiêu bắn ra phá nát.
Ngay sau đó, những tiếng xé gió lại vang lên.
Tám bóng người xuất hiện trước mắt hai người bọn họ.
“Tám vị Hư Thánh tầng mười!”
Nguyên Thanh Hạm lập tức sửng sốt.
Trong tám người này, không có ai yếu hơn nàng ta.
“Tìm đến tận cửa để giết chúng ta, là ai dạy các ngươi quy củ?”
Lúc này, Tần Ninh hoàn toàn không chút sợ hãi.
“Đánh nhanh thắng nhanh!”
Tám người mặc đồ đen kia trực tiếp lao tới.
Nhưng mà chỉ có hai người tiếp cận Tần Ninh, còn sáu người còn lại thì đánh thẳng về phía Nguyên Thanh Hạm.
Xem ra, tám kẻ này đến đây là vì Nguyên Thanh Hạm.
Giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh không chút thay đổi, bàn tay hắn vung lên, từng luồng sức mạnh phóng thích ra bên ngoài.
Hai người nhắm về phía Tần Ninh kia khi nhìn thấy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Hư Thánh tầng bốn thì liên tục cười lạnh.
Đúng vậy, tầng bốn! Cho tới hiện tại, Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng bốn, lại tiến thêm được một bước.
Ở cảnh giới Hư Thánh, biển linh thức lột xác trở thành hồn hải, Tần Ninh lại có song hồn Long Phượng ngày đêm bổ trợ cho hồn hải, làm cho hồn hải của hắn không ngừng mở rộng.
Tới được tầng bốn cũng không phải là điều gì ngoài ý muốn.
Giờ phút này hai người trực tiếp ra tay.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Ninh vốn dĩ đang ở cảnh giới Hư Thánh tầng bốn, hồn hải lại bỗng chốc tăng vọt, đạt đến mức có thể so được với Hư Thánh tầng mười.
Biến hoá trong chớp mắt này khiến cho hai vị Hư Thánh tầng mười kia thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà, đã chậm! Tần Ninh trực tiếp đánh ra một quyền.
Quang Long Quyền.
Ánh sáng bùng nổ.
Ầm một tiếng, thân thể hai vị Hư Thánh tầng mười kia nổ tung trong chớp mắt.
Bát Long Thánh Quyền bao gồm tám quyền, mỗi một quyền đều mang đến cảm giác bùng nổ vô cùng.
Tình huống bất ngờ này khiến cho sắc mặt của sáu người còn lại xảy ra thay đổi lớn.
Một vị Hư Thánh tầng bốn, chỉ trong nháy mắt đã đập nát hai vị Hư Thánh tầng mười, điều này căn bản là không hợp lý.
Lúc này, sáu người kia chẳng qua chỉ mới bao vây Nguyên Thanh Hạm mà thôi.
“Bốn người các ngươi lên đi!”
Người đàn ông cầm đầu quát.
Lập tức, bốn bóng người nhanh chóng lao ra.
Hai người còn lại cũng vây giết Nguyên Thanh Hạm.
Tần Ninh nhìn bốn người kia đánh tới, sắc mặt không chút thay đổi.
“Cũng quá là khinh thường người khác rồi, nếu như muốn bước vào trong Ly Tâm phủ thì Thánh Nhân đánh úp may ra còn có cơ hội”.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt hai tay, quyền mang ẩn chứa từng luồng sức mạnh.
Một tiếng ầm vang lên.
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ truyền đến.
“Dương Long Quyền!”
“Kim Long Quyền!”
Mỗi tay Tần Ninh thi triển một bộ quyền pháp, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn.
Binh binh…Bốn bóng người kia lập tức lùi về sau.
“Kế hoạch có biến, rút!”
Giờ phút này, bốn người kia không khỏi sợ hãi.
Không phải nói bên trong Ly Tâm phủ này Nguyên Thanh Hạm là người mạnh nhất, Hư Thánh tầng mười sao?
Sao tự nhiên lại nhảy ra một Tần Ninh bá đạo như thế này? Sắc mặt của hai người còn lại cũng thay đổi.
Bốn đấu một, vậy mà lại bị đánh lui.
Phải rút thôi.
Bọn họ tập kích bất ngờ, cần chú ý đánh nhanh thắng nhanh, dù sao thì nếu chậm trễ, khi Nguyên gia phản ứng lại, bọn họ sẽ không thể nào chạy thoát.
Bốn bóng người tụ lại trong nháy mắt rồi sau đó chạy như bay rời đi.
“Đến thì cũng đã đến rồi, chạy cái gì mà chạy!”
Lúc này, một người cười ha ha bước ra.
Khoảng cách giữa mỗi bước di chuyển của người kia ước chừng nghìn mét.
Từng luồng sức mạnh cường đại, bá đạo phô bày ra.
Khí tức mạnh mẽ dữ dội cũng phóng thích ra bên ngoài.
Giờ phút này, bốn người kia như bị vây trong vũng bùn, không thể nào động đậy.
“Dám ám sát Tần Ninh công tử của ta, các ngươi quả thực là muốn chết”.
Phía trên đình viện, một dáng người xuất hiện, người nọ mặc trang phục đạo sĩ lộn xộn, tóc dài rối tung, khuôn mặt lấm lem.
Đúng là Lăng Loạn đạo nhân! Hiện tại, bốn người kia bị trói buộc, căn bản là không thể nào thoát ra.
Mà đúng lúc này, một bóng người xé gió mà đến, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
“Tần công tử, không sao chứ?”
Nhìn lại người vừa đến, đúng thật là Ly Tâm Lăng.
“Hửm?”
Lăng Loạn đạo nhân cũng ngẩn người nhìn về phía Ly Tâm Lăng.
“Nhiều ngày không gặp, vậy mà bên người Tần Ninh công tử còn có Thánh Nhân bảo vệ?”
Lăng Loạn đạo nhân không nhịn được cười nói: “Vô cùng kỳ diệu, vô cùng kỳ diệu, nhưng mà…hình như năng lực của người này có chút kém cỏi”.
Ly Tâm Lăng cũng cẩn thận nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân.
“Ngươi là ai?”
Nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân cười ha ha nói: “Lão phu cứu Tần công tử, ngươi còn chất vấn ta?”
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ta không cần ngươi đến cứu!”
Nghe vậy, gương mặt già nua của Lăng Loạn đạo nhân bỗng chốc đỏ lên.
“Khụ khụ…”
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân nói tiếp: “Đã đến đây từ sớm nhưng lại không ra tay mà trốn ở nơi nào đó xem náo nhiệt, ngươi như thế này cũng được xem như là cứu ta sao?”
Lời này vừa nói ra, Lăng Loạn đạo nhân lại xấu hổ cười trừ.
Tần Ninh lười để ý tới, hắn nhìn về phía Nguyên Thanh Hạm nói: “Gọi người Nguyên gia đến đây đi, áp giải sáu người này về, với thủ đoạn của Nguyên gia các ngươi, hẳn là biết nên điều tra như thế nào!”
“Được!”
Nguyên Thanh Hạm lập tức phóng tín hiệu.
Không lâu sau, tiếng phá không vang lên.
Nguyên Thanh Hạm nói mọi chuyện vừa xảy ra với người kia.
Tần Ninh ung dung bước vào trong đình viện.
Lăng Loạn đạo nhân cũng đáp xuống, đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Ngươi còn trở về làm cái gì?”
Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân, chậm rãi nói.
“Tần công tử, vết thương của ta…vẫn chưa khôi phục tốt…”, Lăng Loạn đạo nhân lúng túng nói.
“Ý của ngươi là ta không chữa khỏi cho ngươi?”
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ngày đó đã giải độc xong, nhưng mà ta còn chưa kịp nói với ngươi một chuyện, đó là ngươi không được thân mật với phụ nữ trong vòng ba tháng, ngươi đã bỏ chạy…”, nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân biến sắc.
Khó trách.
“Hơn nữa, vì cứu ngươi, ta đã rời khỏi thành Thanh Ma bảy ngày, khiến cho một người bạn của ta chết, tỷ tỷ của Lý Huyên cũng bỏ mạng, ngươi cũng chuồn mất…”, nghe xong, sắc mặt của Lăng Loạn đạo nhân lại càng thêm khó coi.
“Như thế nào?
Bây giờ còn muốn để ta cứu chữa cho ngươi không?”
Lăng Loạn đạo nhân ấp úng, một câu cũng nói không nên lời.
“Cứu ngươi cũng được thôi!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Giúp ta tìm được đồ nhi Dương Thanh Vân của ta, ta sẽ cứu ngươi, nếu như đồ nhi của ta còn sống thì ngươi sống, còn nếu như đồ nhi ta chết thì ngươi cũng sẽ chết!”
Lời này vừa dứt, con ngươi của Lăng Loạn đạo nhân khẽ chuyển động.
“Tần công tử, thực lực của ta đã bị hạn chế, ở trong thành Vạn Ma này cũng không dám làm xằng làm bậy…”
Tần Ninh tiện tay tung ra một bình ngọc, chậm rãi nói: “Thánh đan trong bình ngọc này có thể áp chế ba hồn không ổn định của ngươi, cũng đủ để ngươi sống sót!”
Nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân hoàn toàn mất hết hy vọng.
Vốn dĩ ông ta còn đang tính toán, trước hết là lừa Tần Ninh chữa trị cho ông ta trước, sau đó lập tức chạy trốn.
Nhưng mà hiện tại…không thể đùa giỡn.
Tần Ninh căn bản không phải là người mà mình có thể xoay vòng vòng.
Giờ phút này, Lăng Loạn đạo nhân âm thầm ai oán trong lòng.
Lần này bị Tần Ninh buộc ở lại, rất khó chạy trốn.
Trên thực tế, Tần Ninh để Lăng Loạn đạo nhân ở lại, thực ra là bởi vì gần đây, bên cạnh hắn vừa lúc đang thiếu một tay đấm.
Không thể nghi ngờ, Lăng Loạn đạo nhân chính là người thích hợp nhất! Thực lực đủ cường đại, cũng đủ dùng.
Bốn người kia bị người Nguyên gia mang đi.
Thẳng đến nửa đêm, bên trong Ly Tâm phủ lại trở nên náo nhiệt.
Chương 1580: Người ám sát
Bên ngoài phủ đệ, từng bóng người xuất hiện.
Trong Nguyên gia.
Tộc trưởng Nguyên Mậu Phong, cùng với Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm, thêm cả phu nhân của tộc trưởng Liễu Như Thị dẫn theo một đám người Nguyên gia đến bên ngoài cửa Ly Tâm phủ.
“Đi thông báo một tiếng, tộc trưởng Nguyên gia, Nguyên Mậu Phong tới chơi!”
“Vâng!”
Lúc này, trong Ly Tâm phủ.
Tần Ninh vốn đang ngồi thiền bỗng nhiên tỉnh lại.
Ngay sau đó, Lý Huyên đi đến trước cửa phòng.
“Tần đại ca, người Nguyên gia giống như hổ rình mồi đến đây!”
Trong lòng Lý Huyên có chút hoảng hốt.
Mấy vị có uy tín, danh dự tại Nguyên gia đều đến đây.
Rất khủng bố! Dáng vẻ kia cứ như thể là muốn ăn thịt người.
Bốn huynh đệ tỷ muội Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm và Nguyên Mậu Minh chính là bá chủ một phương trong thành Nguyên gia này.
Tần Ninh đẩy cửa bước ra, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lý Huyên, hắn thuận miệng nói: “Đến thì cũng đã đến rồi, ngươi gấp cái gì?”
“Ta nhìn thấy tình hình có chút không ổn…”
Tần Ninh cười nói: “Hù dọa ngươi mà thôi, sao phải sợ bọn họ?”
“Theo như ta biết được, trong Nguyên gia có bốn vị Thánh Nhân là Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm và Liễu Như Thị trấn giữ”.
“Chúng ta bên này, không phải là cũng có hai vị Thánh Nhân là Ly Tâm Lăng và Lăng Loạn đạo nhân sao?
Cho dù có đánh nhau, chúng ta cũng không sợ bọn họ!”
Lý Huyên nghe xong liền gãi gãi đầu.
Dường như điều này cũng có lý! Nhưng mà, đám người Nguyên gia kia quả thực là nhìn rất hung hãn.
Lúc này, trong đại sảnh của Ly Tâm phủ.
Ly Tâm Lăng nhìn thấy mấy người Nguyên gia đang ngồi ngay ngắn ở đó thì có chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Tuy rằng cậu ta là Thánh Nhân, nhưng cũng rất ít khi gặp được trận thế lớn như vậy.
Cảnh tượng này, từ trước đến nay cậu ta chưa từng gặp phải.
“Tần Ninh đâu?”
Giờ phút này, giọng điệu của Nguyên Mậu Phong vẫn bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc.
“Tần công tử…”
“Tìm ta làm cái gì?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Bên ngoài đại sảnh, Tần Ninh đã đến.
Bên cạnh là Lăng Loạn đạo nhân, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm nghị.
Lúc này, mấy người trong đại sảnh đều nhạy bén phát hiện ra, đây lại là một vị Thánh Nhân.
Lăng Loạn đạo nhân này cũng là Thánh Nhân.
Bên người Tần Ninh vậy mà lại có hai vị Thánh Nhân.
Ly Tâm Lăng! Chẳng biết tại sao lại trở thành Thánh Nhân.
Lăng Loạn đạo nhân cũng chẳng biết tại sao lại xuất hiện bên người Tần Ninh.
Thật sự là một kẻ khiến cho người khác nhìn không thấu.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía mấy người bọn họ mang theo vài phần lạnh nhạt.
Hắn thản nhiên đi vào trong đại sảnh rồi ngồi xuống.
Nguyên Mậu Phong nhìn Tần Ninh, khẽ hắng giọng một tiếng rồi lập tức nói: “Nửa đêm nửa hôm đến tìm Tần Ninh công tử là vì sự kiện ám sát lúc trước”.
“Chúng ta đã điều tra rõ ràng, mấy sát thủ kia là do Huyết Linh cung và Chấn Thiên các phái tới”.
Huyết Linh cung! Chấn Thiên các! Cả thành Vạn Ma được chia thành năm khu vực, chẳng qua là năm khu vực này đều có tường thành ngăn cách, khoảng cách giữa các khu vực còn là hơn mười dặm.
Nguyên gia chiếm cứ thành Nguyên gia, đúng là một trong năm thành.
Huyết Linh cung! Chấn Thiên các! Khu vực mà hai thế lực này chiếm cứ cũng là hai thành lớn.
Lần lượt được gọi là thành Huyết Linh và thành Chấn Thiên.
“Bọn họ?”
Tần Ninh khẽ nhướng mày.
Nguyên Mậu Phong tiếp tục nói: “Huyết Linh cung và Chấn Thiên các vẫn luôn chống đối lại Nguyên gia chúng ta, Thanh Hạm lại có thiên phú cường đại, có khả năng trở thành cường giả Địa Thánh”.
“Hai phương thế lực này lo lắng khi Thanh Hạm vùng dậy, sẽ tạo thành uy hiếp lớn đối với bọn họ, cho nên mới âm thầm bày ra việc này”.
Tần Ninh gật gật đầu.
Chỉ dựa vào mấy tên ám sát, hẳn là không có khả năng điều tra ra được.
Nguyên gia chiếm lĩnh một trong năm thành của thành Vạn Ma, vị trí địa lý vô cùng thuận lợi, trong thành Nguyên gia này cũng hoàn toàn xứng đáng với vị trí bá chủ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã điều tra sự việc cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy nên, nói cho ta biết điều này làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ.
Lúc này, Nguyên Mậu Phong đứng dậy, chắp tay nói: “Lúc trước hiểu lầm Tần công tử, ta thân là tộc trưởng Nguyên gia, muốn đến đây nói lời xin lỗi với công tử”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh liếc mắt nhìn.
“Một câu xin lỗi là đủ?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người còn lại trong đại sảnh đều thay đổi.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta đã ra tay cứu niềm hy vọng của Nguyên gia các ngươi!”
Nguyên Mậu Phong chắp tay nói: “Tần công tử có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, không phải ngại!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, bên trong thành Nguyên gia, Ly Tâm phủ an toàn, người Nguyên gia các ngươi không được phép làm hại gia tộc Ly Tâm”.
Nguyên Mậu Phong dừng lại một chút rồi từ từ nói: “Có thể!”
“Thứ hai, Ly Tâm phủ này thuộc về gia tộc Ly Tâm, vốn dĩ là tổ trạch của gia tộc Ly Tâm”.
“Điều này tất nhiên là cũng không thành vấn đề”.
Trên thực tế, lời Tần Ninh nói có hai ý chính, Ly Tâm phủ thuộc về hai người Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt, Nguyên gia không được phép đối phó với hai người bọn họ.
“Thứ ba, giúp ta tìm một người, trước hết là tìm kiếm bên trong thành Nguyên gia của các ngươi”.
“Đồ đệ của ta”.
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Nếu như các ngươi có thể giúp ta tìm được đồ đệ, Tần Ninh ta cũng có thể đáp ứng một điều kiện của các ngươi”.
Nghe được những lời này, Tiên Vô Tân và Huyền Chấn đều vô cùng kinh ngạc.
Đây cũng không phải là điều kiện bình thường.
Một cái đồng ý của Tần Ninh.
Ở trong mắt bọn họ còn quý giá hơn so với một cái gật đầu của Thiên Thánh.
Hai người bọn họ chỉ biết là cao nhân Thiên Thánh cường đại, ngoài ra không biết thêm gì hết.
Nhưng mà, cho dù là như thế nào, một cái đồng ý của Tần Ninh còn cường đại hơn bất kỳ thứ gì, ngàn vàng khó cầu.
Đối với điều này, người Nguyên gia cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Nguyên Mậu Phong lại nói: “Tiểu nữ đã nói cho ta biết, Dương Thanh Vân phải không?
Chúng ta sẽ đi tìm”.
Tần Ninh vừa nói xong thì khẽ chuyển động thánh lực trên đầu ngón tay, trước người hắn xuất hiện một vầng sáng, ngưng tụ lại thành một bức tranh.
“Các ngươi có thể chú ý đến người phụ nữ này, đây là người bắt đồ đệ của ta đi, kẻ này có nói là đến từ thành Vạn Ma!”
Nguyên Mậu Phong cẩn thận ghi nhớ.
“Nếu đã như vậy, quấy rầy Tần công tử rồi”.
Mấy người Nguyên Mậu Phong đều rời đi.
Nguyên Thanh Hạm nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: “Ta sẽ còn đến!”
Đoàn người Nguyên gia lập tức rời đi.
Lúc này, trái tim nhỏ bé của Lý Huyên vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng.
“Ta còn nghĩ là đã xảy ra chuyện lớn gì chứ!”
Lý Huyên nghĩ đến mà thấy sợ, cậu ta không nhịn được nói.
Giờ phút này, Ly Tâm Lăng cũng cười khổ: “Tuy rằng đều là Thánh Nhân, nhưng mà bốn vị Thánh Nhân này làm cho người ta có cảm giác rất khác, làm cho ta toát hết cả mồ hôi lạnh”.
Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, chậm rãi nói: “Sợ cái gì?”
“Bốn người này đều không so được với một mình Lăng Loạn đạo nhân, nếu như bọn họ dám gây chuyện thì cứu việc giết thôi”.
Lúc này, khoé miệng Lăng Loạn đạo nhân khẽ co rút, không nói được câu gì.
Tần Ninh thực sự xem ông ta là tay đấm chuyên nghiệp!
“Ly Tâm Lăng, Ly Tâm phủ thuộc về ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi mở rộng nó, không có lai lịch tương ứng thì không thể nào làm được, mong rằng ngươi có thể hiểu được”.
Ly Tâm Lăng gật gật đầu.
“Tần công tử, mắt của muội muội ta…”
“Ta đã có phương pháp chữa trị, nhưng mà sau khi mắt của muội muội ngươi được chữa khỏi, chỉ sợ sau này không còn là một người bình thường nữa, gia tộc Ly Tâm của các ngươi vẫn có chút kỳ quái”.
Không phải là một người bình thường?
Điều này nghĩa là sao?
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Mặc dù mắt không nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại loại trừ được rất nhiều phiền toái”.
“Nếu như có thể nhìn thấy, vậy thì muội muội của ngươi sẽ có khả năng trở thành võ giả vô cùng cường đại, ưu tú hơn ngươi cũng là điều rất đơn giản”.
“Ngươi tự ngẫm lại xem”.
Ly Tâm Lăng nghe được những lời này cũng hiểu rõ.
“Ta vẫn muốn chữa trị tốt đôi mắt cho muội muội ta”.
Ly Tâm Lăng kiên định nói: “Dù sao thì ta cũng không thể bảo vệ được muội ấy, vẫn nên để cho muội ấy có năng lực tự bảo vệ chính mình, nếu không…một ngày nào đó ta chết đi, muội ấy chỉ có thể làm một người mù mặc cho kẻ khác bắt nạt!”
Người này đem nàng ta ra so sánh với một con lợn đang đợi bị làm thịt! Tần Ninh cũng không hề quan tâm đến nàng ta.
Sự thật chính là như thế.
Tuy rằng Nguyên Thanh Hạm rất xinh đẹp nhưng mà nàng ta có thể sánh bằng Diệp Viên Viên được sao?
Có thể so với Cốc Tân Nguyệt được sao?
Hơn nữa Tần Ninh hắn ở bên cạnh Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt không phải chỉ vì sắc đẹp của hai người bọn họ.
Thế gian có hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ xinh đẹp, nếu muốn tìm một người phụ nữ xinh đẹp thôi thì không biết đếm bao nhiêu cho hết!
“Ta bắt đầu nhé!”
Vừa nói xong, những ngón tay của Tần Ninh cầm kim châm cứu, nhẹ nhàng đâm vào.
Ngay sau đó, trên mặt của Nguyên Thanh Hạm hiện lên vẻ đỏ ửng.
Trong phòng, nhịp thở Nguyên Thanh Hạm bắt đầu trở nên nhanh hơn.
Tuy là nàng ta đã nhắm chặt mắt lại, cố gắng làm cho bản thân không được suy nghĩ miên man nhưng mà dưới tình huống này, nàng ta thật sự khó có thể làm cho mình trở nên bình tĩnh hơn được.
Một cây kim bạc xâm nhập vào cơ thể.
Nguyên Thanh Hạm cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái đang lan rộng toàn thân.
Càng về sau, cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện, phía trên của kim châm cứu bằng bạc xuất hiện một vệt đen.
Giờ phút này, Nguyên Thanh Hạm cố gắng chịu đựng đau đớn trong cơ thể mình.
Tần Ninh nói một cách chậm rãi: “Nếu cảm thấy đau thì có thể la lên, lấy độc của Mẫu Thực Huyết Hạt từ trong tủy xương ra là một chuyện vô cùng đau đớn”.
“Ta có thể chịu đựng được!”
Nguyên Thanh Hạm đáp lại như vậy.
Tần Ninh lại nói thêm: “Ta là người hành y chữa bệnh, không hơn không kém”.
Nguyên Thanh Hạm không nói gì nữa.
Thời gian từ từ trôi qua, Tần Ninh bắt đầu thay kim châm.
Sau khi thay đổi kim châm, Nguyên Thanh Hạm cũng không còn cảm thấy xấu hổ như lúc ban đầu nữa.
“Thánh quyết mà ngươi đang tu luyện… thật sự không phù hợp với ngươi…”, lúc này, Tần Ninh bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Nghe thấy hắn nói vậy, Nguyên Thanh Hạm đột ngột mở bừng mắt, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí bỗng trở nên ngượng ngùng hơn.
Tiện thể đó, Tần Ninh nói thêm: “Hẳn là ngươi đã bị kẹt lại ở cảnh giới Hư Thánh tầng mười khá lâu, thánh quyết của ngươi tạo ra một sự ảnh hưởng không hề nhỏ đối với ngươi, ngươi có thể suy xét đến chuyện đổi sang một con đường khác thử xem sao”.
“Sao ngươi lại biết được chuyện đó?”
Nguyên Thanh Hạm nhắm hai mắt lại, nàng ta nói: “Thánh quyết mà ta tu luyện chính là Nguyên Tức quyết của Nguyên gia bọn ta, thánh quyết này chính là thánh quyết tam phẩm được các đời tổ tiên Nguyên gia bọn ta truyền lại!”
“Cha ta đã dựa vào pháp quyết này để bước vào cảnh giới Thánh Nhân”.
“Người trong tộc của Nguyên gia đều tu luyện pháp quyết này, cũng không gặp chuyện tai hại gì cả”.
Tần Ninh cười rồi nói: “Thể chất của mỗi võ giả không giống nhau”.
“Thiên phú của ngươi không tồi, tuổi cũng không được coi là lớn mà đã đi tới được cảnh giới Hư Thánh tầng mười rồi”.
“Nguyên Tức quyết này tuy rằng tu luyện thánh lực ôn hòa nhưng bên trong lại ẩn chứa sự hung tàn, một loại lực lượng hung hãn áp chế cơ thể ngươi!”
“Nếu như không đổi sang loại pháp quyết khác để tu luyện thì cho dù có thêm một trăm năm nữa, ngươi cũng không thể nào trở thành Thánh Nhân được đâu!”
Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm sửng sốt.
Dường như Tần Ninh cũng có chút hiểu biết về con đường tu hành của nàng ta.
Sao người này có thể làm được như vậy nhỉ?
“Chuyện ta bị người hạ độc lần này là do ngươi dựng lên phải không? Sau đó, nhân cơ hội này tiếp cận ta, cứu ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nguyên Thanh Hạm mở to hai mắt, nhìn về phía Tần Ninh, nàng ta đang chất vấn hắn.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Tần Ninh không khỏi bật cười.
“Ngươi vẫn còn nhỏ mà suy nghĩ cũng phức tạp đấy!”
Tần Ninh cười bảo: “Nếu như ta đoán không sai thì Nguyên gia nhà ngươi đã bắt đầu điều tra bọn ta rồi nhỉ, có phải là do bọn ta làm hay không, thực lực của Nguyên gia mạnh như vậy, hẳn là sẽ điều tra ra nhanh thôi”.
“Vậy thì sao ngươi có thể phát hiện ra vấn đề trong chuyện tu hành của ta được?”
Nguyên Thanh Hạm hỏi, nàng ta cảm thấy thật khó hiểu.
“Bởi vì ta là đan sư, là y giả!”
Lúc này, Tần Ninh đã bắt đầu thu hồi kim châm.
“Xong rồi, hôm nay như vậy là kết thúc, mười ngày sau, ngươi tới thêm lần nữa”.
Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm vội vàng lấy tấm chăn bọc lấy cơ thể mình.
Tần Ninh cười khẽ, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa mới mở cửa ra liền thấy cả người Liễu Như Thị giống như là đang dán lên cánh cửa.
“Liễu phu nhân!”
Tần Ninh chắp tay, sau đó cất bước rời khỏi.
Liễu Như Thị vội vã tiến vào trong phòng.
“Con gái ngoan của mẹ, hắn không làm chuyện xấu xa gì với con chứ?”
“Không có, mẹ…”, lúc này, Nguyên Thanh Hạm đã mặc quần áo vào.
“Người này cũng là kẻ đứng đắn, con nhìn thẳng mặt hắn vài lần, không thấy trong mắt hắn có ý nghĩ gì khác cả”.
Nghe thấy vậy, Liễu Như Thị thở phào nhẹ nhõm, bà ta nói: “Có một ít người giỏi che giấu bản thân, nói không chừng người này cũng đang ngụy trang vậy thôi”.
“Dù sao thì chúng ta cũng không thể ở lại thành Nguyên gia được nữa, phụ thân của con quá ngốc, mẹ sẽ đưa con tiến vào Đại Nhật Sơn!”
Nguyên Thanh Hạm gật đầu, nói ngay: “Mẹ, đã tìm ra người chặn giết chúng ta chưa?”
Liễu Như Thị lắc đầu.
“Nhưng mà con đừng sốt ruột, mẹ đã bắt phụ thân con phải điều tra ra trong vòng ba ngày tới, nếu như không tra ra được thì mẹ sẽ cho ông ta đẹp mặt”.
Vào giờ phút này, sự tức giận đang dâng trào trong lòng Liễu Như Thị.
Ngay cả con gái của mình còn không trông nom được mà còn đòi làm một trong năm đại thế lực của thành Vạn Ma, thật buồn cười! Nguyên Thanh Hạm cũng cười, nàng ta nói: “Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, cha cũng không mong nó xảy ra mà”.
“Con cứ thiên vị ông ta mãi đi!”
Nguyên Thanh Hạm cười cười, nàng ta lại nói: “Mẹ, con muốn thay đổi thánh quyết để tu luyện, con đã bị kẹt lại tại cảnh giới Hư Thánh tầng mười mấy năm nay rồi, việc này không giống với tốc độ thăng cấp ở những cảnh giới trước của con”.
Nghe thấy vậy, Liễu Như Thị cũng sửng sốt.
Nhưng mà bà ta cũng gật đầu ngay lập tức.
“Cũng đúng, cảnh giới của con tăng lên rất nhanh, nhưng mà bây giờ lại chậm đi khá nhiều, có lẽ là do Nguyên Tức quyết không phù hợp với con, mẹ tu luyện Đại Sơn Viêm quyết của Đại Nhật Sơn, mẹ sẽ truyền thụ nó cho con”.
“A?”
Nghe thấy vậy, Nguyên Thanh Hạm liền thốt lên kinh ngạc: “Thánh quyết của Đại Nhật Sơn không thể truyền ra bên ngoài được, nếu như có người biết được việc này…”
“Con là con gái của ta, ai mà biết được chứ? Hơn nữa, con cũng có tư cách tiến vào trong Đại Nhật Sơn để tu hành, không sao đâu”.
Liễu Như Thị xoa đầu con gái mình đầy yêu thương.
Nguyên Thanh Hạm gật đầu.
Nhưng nghĩ đến chuyện Tần Ninh nói ra những lời kia một cách đơn giản như vậy, trong lòng nàng ta quả thật khó mà yên ổn được.
Quả thật là như thế.
Nàng ta vốn là thiên tài kiệt xuất của Nguyên gia trong một trăm năm qua, không có người thứ hai có thể làm được như vậy.
Từ Hóa Thánh tiến vào Hư Thánh, cảnh giới tăng lên nhanh chóng, chưa bao giờ giảm sút.
Nhưng mà bị kẹt lại một bước trước cảnh giới Thánh Nhân, trải qua mấy năm vẫn không hề có dấu hiệu thăng cấp, đúng là kỳ lạ.
Nếu thật sự là do Nguyên Tức quyết thì cũng nên thử tu luyện một loại pháp quyết khác xem sao?
Liễu Như Thị đưa Nguyên Thanh Hạm rời khỏi phủ đệ ngay lập tức.
Lúc này, ngoài cửa lớn, Ly Tâm Lăng đầy kích động gỡ tấm bảng tên Nguyên gia xuống và thay bằng bảng tên Ly Tâm phủ.
Nhìn thấy những chữ ấy, Ly Tâm Lăng không thể giấu nổi vẻ xúc động.
Ly Tâm phủ! Phủ đệ của gia tộc Ly Tâm.
Gia tộc Ly Tâm từng có một thời hùng mạnh, sau đó xuống dốc nay lại có thể quật khởi lần thứ hai ở trong tay cậu ta! Hộ vệ của Nguyên gia đang bảo vệ ở bên ngoài đình viện lập tức bẩm báo ngay cho Nguyên Mậu Minh biết.
Biết được tin ấy, trong lòng Nguyên Mậu Minh có trăm mối ngổn ngang, cuối cùng ông ta vẫn rời khỏi phủ đệ của mình, chạy tới phủ đệ của đại ca.
Nhà tổ của Nguyên gia.
Bốn huynh muội Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tái, Nguyên Di Tâm, Nguyên Mậu Minh ngồi ngay ngắn trong sảnh lớn.
Bầu không khí có chút nghiêm trọng.
Lúc này, Nguyên Mậu Phong mở miệng nói: “Kẻ ra tay với Thanh Hạm lần này có ý muốn chặt đứt hi vọng của Nguyên gia chúng ta, quyết không thể nương tay!”
Nguyên Di Tâm gật đầu: “Ta đã sai người điều tra rồi, đám người kia cũng không phải là không có tung tích, có thể tìm ra được, nhưng mà cũng nên điều tra đám người Tần Ninh một cách cẩn thận”.
Nghe thấy vậy, Nguyên Thừa Tái cũng góp lời.
Chương 1577: Ta cảm thấy thủ phạm không thể nào là ngươi
"Ta đã điều tra đám người Tần Ninh rất rõ rồi".
Nguyên Thừa Tại nói: "Tần Ninh đến từ thành Thanh Ma, ở đó, hắn đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ để thống trị cả thành Thanh Ma, sau đó mới dẫn theo đám người kia đi vào thành Vạn Ma!"
"Song, hai người cô cô Bách Hương và Lý Huyên đều có manh mối để điều tra".
"Còn Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt từng là hậu duệ của bộ tộc Ly Tâm".
"Thế nhưng, Tần Ninh, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn thì khác, nghe nói bọn họ đến từ hạ giới, ban đầu, khi ở thành Thanh Ma, thực lực của bọn họ chỉ mới là Hóa Thánh mà thôi!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nguyên Mậu Phong chậm rãi nói: "Hai người cô cô Bách Hương và Lý Huyên không có vấn đề gì, Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt... năm đó, bộ tộc Ly Tâm bị tiêu diệt không phải là do Nguyên gia chúng ta, chuyện đó không có bao nhiêu liên quan với chúng ta".
"Nhưng mà Tần Ninh mới là điểm quan trọng".
"Liệu tên này có cấu kết với người ngoài âm mưu điều gì đó hay không, chúng ta không thể bất cẩn được!"
Nguyên Thanh Hạm là niềm hy vọng của Nguyên gia bọn họ.
Có người tàn nhẫn, hòng giết chết Nguyên Thanh Hạm, đó chính là muốn phá hủy niềm hy vọng của Nguyên gia.
Hiện tại, người hiềm nghi cao nhất chỉ có Tần Ninh và các thế lực khác ở thành Vạn Ma.
Nhưng rốt cuộc ai là thủ phạm lại rất khó để xác định.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Tần Ninh là điều bất ngờ nhất, do vậy hắn có khả năng nhất.
Lúc này, Nguyên Mậu Minh nói: "Mấy ngày nay ta sẽ cố gắng quan sát Tần Ninh thật kỹ, phòng hắn có hành động gì đáng ngờ".
"Nhị ca và tam tỷ sẽ sử dụng thế lực của mình để điều tra cẩn thận, đại ca cứ ngồi chờ tin đi, nhất định sẽ điều tra ra được thủ phạm!"
"Ừ!"
Buổi họp bàn gia tộc giờ đã kết thúc.
Cùng lúc đó, thành Nguyên gia, phủ Ly Tâm.
Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, khom người nói: "Tần công tử, ta chuẩn bị tuyển một vài tỳ nữ, nếu không phủ Ly Tâm rộng lớn như vậy sẽ quá vắng vẻ và cũng không có ai quét dọn".
"Ngươi tự mình sắp xếp đi, bây giờ, ngươi coi như là tộc trưởng gia tộc Ly Tâm, nhưng mà ngươi nên cẩn thận chút, kẻo có người lợi dụng sơ hở để gài nội gián vào trong".
"Vâng!"
Từ khi Ly Tâm Lăng chứng kiếm bảng hiệu phủ Ly Tâm được treo lên, trong lòng cậu ta mơ hồ cảm giác được trách nhiệm đè nặng lên vai bản thân mình.
Hiện tại, trong gia tộc Ly Tân chỉ có hai người là cậu ta và em gái mình mà thôi.
Thế nhưng, sự phát triển của một gia tộc là đi lên từ yếu ớt đến hùng mạnh.
"Tần công tử, người mà công tử muốn tìm..."
"Trong thành Nguyên gia bây giờ không mấy yên bình, tạm thời đừng nhắc tới việc đó".
Tần Ninh suy tư một điều, với thân phận của Nguyên Thanh Hạm, người rắp tâm muốn giết nàng ta chắc chắn có ân oán hoặc dính dáng lợi ích gì với Nguyên gia.
Mà hắn lại cứu Nguyên Thanh Hạm.
Do vậy, người muốn Nguyên Thanh Hạm chết kia nhất định sẽ đối phó với hắn.
Nếu bây giờ hắn tung ra tin tức tìm kiếm Dương Thanh Vân, thì lỡ những kẻ đó giết Dương Thanh Vân, đến lúc đó phải làm sao?
Chuyện này từ từ nói sau thôi.
Ít nhất là đợi đến khi Nguyên gia điều tra chân tướng rõ ràng, loại trừ sự hiềm nghi đối với hắn.
Nếu hắn tự dựa vào sức mình để tìm kiếm Dương Thanh Vân thì có chút khó khăn.
Nguyên gia là rắn đầu đàn, nhờ vả Nguyên gia, ắt hẳn có thể tìm được một cách dễ dàng.
Lần này hắn tay cứu giúp Nguyên Thanh Hạm cũng chính vì lý do ấy.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Tần Ninh đều chăm chỉ tu luyện, đi dạo ngắm cảnh ở hoa viên.
Mười ngày sau.
Nguyên Thanh Hạm ghé thăm.
Nhưng lần này nàng ta không đến cùng Liễu Như Thị nữa.
Chỉ có một mình Nguyên Thanh Hạm đến đây.
"Tần công tử, làm phiền ngươi rồi!"
Nhìn thấy Tần Ninh, sự gò bó trong Nguyên Thanh Hạm đã vơi bớt không ít.
Nàng ta bước vào trong phòng, cởi quần áo, rồi an tĩnh nằm trên giường, một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.
Tần Ninh tiếp tục quy tắc cũ, hắn bắt đầu châm cứu.
Nguyên Thanh Hạm nhắm hai mắt lại, nàng ta chợt nở nụ cười, nói: "Cho dù vụ việc ám sát ta có liên quan gì đến ngươi hay không, thì lần này ta cũng rất biết ơn ngươi!"
"Biết ơn ta cái gì?"
Tần Ninh bình thản hỏi lại.
"Lời đề nghị của ngươi rất đúng, ta không tu luyện Nguyên Tức quyết nữa, mà đổi qua tu luyện Đại Sơn Viêm quyết, chỉ với mười ngày ngắn ngủi, dường như ta cảm giác được cảnh giới vẫn đang giậm chân tại chỗ của mình đã có xu hướng buông lỏng".
Tần Ninh sửng sốt, hắn chỉ cười cười, không nhiều lời.
"Đó là do thiên phú của cô mạnh!"
Thật lâu sau đó, Tần Ninh mới lên tiếng.
Lúc này, Nguyên Thanh Hạm mở đôi mắt, nhìn về phía Tần Ninh, tò mò hỏi: "Sao mà ngươi biết được thế?"
"Ta hả?"
Tần Ninh mỉm cười nói: "Không gì là ta không biết".
"Đồ lừa đảo!"
Hiển nhiên là Nguyên Thanh Hạm không tin điều đó, nàng ta lập tức nói: "Nếu như không gì là ngươi không biết thì ngươi sẽ không tiến vào thành Vạn Ma để tìm đệ tử của mình!"
Tần Ninh nhướng chân mày, không nói nhiều nữa.
Thực lực của Nguyên gia không hề yếu, điều tra được việc này quả thật không mấy khó khăn.
Nhưng điều làm Tần Ninh ngạc nhiên chính là tốc độ của bọn họ thế mà nhanh đến vậy.
Có vẻ như, vụ việc Nguyên Thanh Hạm bị trúng mai phục lần này thật sự đã làm Nguyên gia coi trọng.
Từ đó có thể nhận ra được địa vị của Nguyên Thanh Hạm ở Nguyên gia rất cao.
"Người đệ tử này đối với ngươi rất quan trọng sao?"
Nguyên Thanh Hạm không nhịn được bèn hỏi: "Hay là để Nguyên gia chúng ta tìm giúp ngươi thử xem?"
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Thanh Hạm, cười nói: "Nguyên gia các ngươi còn chưa loại ta ra khỏi diện tình nghi nữa kìa!"
"Bọn họ điều tra là việc của bọn họ, còn ta cảm thấy thủ phạm không thể nào là ngươi được".
Nguyên Thanh Hạm thành thật nói: "Nào có kẻ nào đã hạ độc giết ta rồi còn đi cứu ta đâu chứ, nếu làm vậy thì tự tố cáo mình rồi, hơn nữa, còn nói cho ta biết vấn đề trong việc tu luyện của mình, điều này quá khó tin rồi đấy".
Tần Ninh cười nói: "Biết đâu là ta thả dây câu dài để bắt cá lớn thì sao?"
Hắn vừa thốt ra lời ấy, Nguyên Thanh Hạm ngơ ngẩn, nhanh chóng đáp lại: "Dù sao đi nữa, ta cảm giác được không phải là ngươi".
Tần Ninh chỉ mỉm cười.
Hình như nhờ vào những lời nói đầy thiện chí của Tần Ninh, mà lần này Nguyên Thanh Hạm không còn ngại ngùng nữa, nàng ta bắn đầu tán gẫu với Tần Ninh.
Tần Ninh chỉ tùy tiện phụ họa vài câu.
Mãi đến bây giờ, Nguyên Thanh Hạm mới phát hiện, quả thật là Tần Ninh không có suy nghĩ xấu xa gì với nàng ta.
Trong lòng nàng ta vừa vui vẻ lại vừa mất mát.
Lẽ nào mình không có sức quyến rũ hay sao?
Buổi châm cứu kết thúc, Nguyên Thanh Hạm mặc quần áo vào, Tần Ninh bước ra khỏi phòng, đứng đợi ở ngoài cửa.
Lúc này, Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía ngoài đình viện.
Trong hoa viên, hình như Ly Tâm Lăng đang tu luyện Ly Tâm quyết, từng tia thánh lực dần hướng về bên kia.
Tần Ninh vừa nghĩ thế, nhìn vào Nguyên Thanh Hạm đang đứng ngoài cửa.
"Hiện tại cảnh giới của ngươi là Hư Thánh tầng mười, đổi thánh quyết tu luyện quả là ý kiến không tồi, nhưng mà vẫn cần phải mài dũa thêm".
"Ở chỗ ta có một người mới thăng cấp thành Thánh Nhân, căn cơ vẫn chưa ổn định, nếu cả hai đấu giao lưu với nhau có lẽ khá hợp lý".
Nghe vậy, trong mắt Nguyên Thanh Hạm đầy sự bất ngờ.
Một vị Thánh Nhân sao! Từ khi nào bên cạnh Tần Ninh có một vị Thánh Nhân thế?
Sao tình báo của Nguyên gia lại không có tin gì vậy!
"Ai thế?"
Tần Ninh chỉ tay vào Ly Tâm Lăng đang ở trong hoa viên cách đó không xa.
Hai người cùng đi vào trong hoa viên.
"Tần công tử".
Ly Tâm Lăng cúi chào một cách kính trọng.
"Ly Tâm Lăng, ngươi vừa mới tới cảnh giới Thánh Nhân, một hồn vẫn chưa ổn định, Nguyên Thanh Hạm ở cảnh giới Hư Thánh tầng mười, hai người luyện tập với nhau, vừa có thể giúp Nguyên Thanh Hạm lĩnh ngộ được sức mạnh của Thánh Nhân, vừa giúp ngươi củng cố một hồn".
Ly Tâm Lăng nhìn vào Nguyên Thanh Hạm.
Lúc này, Nguyên Thanh Hạm kinh ngạc thốt lên: "Thực lực của ngươi ở cảnh giới Thánh Nhân thật sao?"
Ly Tâm Lăng gật đầu.
Nguyên Thanh Hạm ngơ ngác đứng nhìn.
Sao lại như thế! Ly Tâm Lăng là Hóa Thánh tầng năm thôi mà, Nguyên gia đã điều tra ra việc đó từ lâu rồi! Sao bây giờ lại là cảnh giới Thánh Nhân vậy?
Chương 1578: Châm cứu kết thúc
Tần Ninh nhìn Nguyên Thanh Hạm, nói: "Thấy sao?"
"Được!"
Nguyên Thanh Hạm không hề do dự.
Nàng ta rất vui khi được giao đấu với Thánh Nhân.
Điều quan trọng nhất là có thể lĩnh ngộ được sức mạnh của Thánh Nhân, biết được sự chênh lệch giữa mình với Thánh Nhân ra sao! Lúc này, trong đáy mắt Ly Tâm Lăng ẩn chứa sự khát vọng.
Đúng vậy, cậu ta cũng rất mong đợi.
Tuy nói cậu ta là Thánh Nhân, đã ngưng tụ được một hồn, thế nhưng theo cảnh giới tăng cao, điều đó khiến cậu ta cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ.
Bình thường cậu ta không có cơ hội giao đấu với Thánh Nhân.
Hơn nữa, dẫu có cơ hội thì Thánh Nhân cũng rất mạnh.
Giao đấu với Hư Thánh tầng mười rất có lợi.
Lúc này, Tần Ninh quan sát xung quanh.
"Cho các ngươi chọn một khu trong sân đấy!"
Tần Ninh vừa dứt lời, dẫn hai người đi vào sau hoa viên, ở nơi đó có một võ đài, rộng khoảng trăm mét, đủ phạm vi để thi triển các chiêu thức.
Ly Tâm Lăng không kìm lòng bèn nói: "Tần công tử, nếu như ra ta hết sức thì e là phủ Ly Tâm này sẽ chịu không nổi mất".
"Ngươi đề cao bản thân mình quá rồi đấy".
Tần Ninh nói xong, đi đến chỗ võ đài.
Từng đường trận văn dần xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, ngưng tụ xung quanh võ đài.
Bốn phía xung quanh võ đài dần xuất hiện từng vầng sáng lập lờ, cảnh tượng xung quanh hai người họ cũng dần dần thay đổi.
Võ đài rộng khoảng chừng một trăm mét giờ bỗng mở rộng ra gấp bội.
Khung cảnh quái lạ này khiến Ly Tâm Lăng tràn đầy kinh ngạc.
Có vẻ như đây là cơ quan có sẵn trong phủ Ly Tâm, thế mà Tần Ninh lại biết rõ đến vậy.
Quả nhiên, năm xưa, quan hệ của Tần Ninh và lão tổ Ly Tâm Ngân không hề tầm thường.
Bên kia, Nguyên Thanh Hạm lại cho rằng, trận pháp này là do Tần Ninh chuẩn bị mấy ngày gần đây, bây giờ mới khởi động, cho nên nàng ta càng tò mò về Tần Ninh hơn.
"Các ngươi không cần quan tâm đến ta đâu, bắt đầu đi!"
Tần Ninh ung dung nói: "Chỉ là tỷ thí mà thôi, cứ thử dò xét thực lực của đối thủ trước, rồi lại tính tiếp!"
Lúc này, ánh mắt hai người Nguyên Thanh Hạm và Ly Tâm Lăng đều thay đổi.
Hai người họ bắt đầu lao vào chiến đấu với nhau.
Còn Tần Ninh đi ra khỏi võ đài, quang cảnh xung quanh vẫn như cũ.
Tần Ninh tìm một chỗ rồi thong dong ngồi xuống.
Lý Huyên bỗng đi đến, thấy Ly Tâm Lăng và Nguyên Thanh Hạm đánh nhau, bèn không nhịn được nói: "Đây là..."
"Không sao đây, bọn họ chỉ luyện tập với nhau thôi".
Lý Huyên nghe vậy thì không nói gì thêm nữa.
Bấy giờ, ánh mắt Tần Ninh tràn đầy hứng khởi.
Hai người này thú vị đấy.
Dù là Ly Tâm Lăng hay Nguyên Thanh Hạm thì đều cẩn thận từng li từng tí khi chiến đấu với người kia.
"Cứ thoải mái đánh nhau đi, nếu không, các ngươi như vậy, sao có thể giúp người còn lại đề cao thực lực chứ?"
Ly Tâm Lăng nghe vậy, trong mắt cậu ta thoáng lên sự kiên định.
Lão tổ đã nói với mình không có gì phải nghi ngờ thực lực của Tần Ninh cả, chỉ cần nghe Tần Ninh nói là được.
Lúc này, ánh mắt của Ly Tâm Lăng trở nên nghiêm túc hơn.
Rầm! Tiếng nổ tung vang lên, trong đại trận, cả hai người cùng công kích lẫn nhau, sức mạnh bỗng tăng lên rất nhiều.
Mãi đến bây giờ Tần Ninh mới gật đầu hài lòng.
Phải thế chứ!
"Tần đại ca, ta cũng muốn trở thành Thánh Nhân...", Lý Huyên mặt mày ủ ê nói.
"Ngươi muốn vậy sao?
Ngươi muốn cái gì?"
Tần Ninh gõ đầu Lý Huyên, rồi cười bảo: "Người ta là nhờ công đức của tổ tiên để lại, còn ngươi chẳng có cái gì cả, nên cứ từ từ bước từng bước lên thôi!"
Lúc này, Tần Ninh không lảm nhảm nữa, hắn khoanh chân lại, rồi bắt đầu tu luyện ở đây.
Lý Huyên thấy thế, cũng bắt đầu tu luyện.
Suốt mấy ngày nay, mỗi ngày Nguyên Thanh Hạm đều đến đây, hơn nữa mỗi ngày đều giao đấu với Ly Tâm Lăng.
Còn về phía Nguyên gia cũng bắt đầu lần mò được một vài thông tin, bọn họ đang có điểm đột phá trong quá trình điều tra.
Trong khoảng thời gian đó, Nguyên Thanh Hạm vẫn luôn đến phủ Ly Tâm, quả thật nàng ta rất chăm chỉ.
Khi Nguyên Thanh Hạm giao đấu với Ly Tâm Lăng, Tần Ninh sẽ thỉnh thoảng góp ý một vài câu.
Dần dần, Nguyên Thanh Hạm phát hiện kiến thức của Tần Ninh rất sâu rộng.
Mẫu thân của nàng ta bái sư ở Đại Nhật Sơn!
Đại Nhật Sơn là bá chủ của vùng đất Tây Vực, cảnh địa Thanh Châu.
Trong sơn môn có cường giả còn mạnh hơn Thánh Nhân là Địa Thánh, thậm chí có người đồn rằng, trong Đại Nhật Sơn có tồn tại cao nhân Thiên Thánh lâu đời! Hiển nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, không thể tin tưởng nó được.
Dù sao, chưa từng có ai thấy Thiên Thánh xuất hiện ở Đại Nhật Sơn.
Thế nhưng, mẫu thân nàng ta đã gặp gỡ không biết bao nhiêu là cường giả ở Đại Nhật Sơn, thường ngày bà ta cũng dạy bảo nàng ta, điều đó giúp nàng ta hiểu biết rất nhiều.
So với việc trong Nguyên gia, nàng ta có cảm giác rằng cách giảng giải của mẫu thân càng sâu sắc hơn.
Thế nhưng, bây giờ, khi nghe được mấy câu nói ngẫu nhiên của Tần Ninh lại khiến người ta hiểu ra được nhiều điều.
Nếu không phải do bề ngoài của Tần Ninh quá trẻ trung, thì cảm giác hắn tạo cho người ta chẳng khác nào mấy lão già sống mấy ngàn năm ở đời.
Mấy ngày sau, Ly Tâm Lăng đã chiến đấu không ngớt, dần dần cũng có nhận thức rõ ràng hơn về cái gọi là cảnh giới Thánh Nhân.
Thánh Nhân ngưng tụ được ba hồn.
Địa Thánh ngưng tụ được bảy phách.
Ngay từ nhỏ, võ giả đã có sẵn ba hồn bảy vía, chẳng qua là chúng không hiện ra mà thôi.
Khi đến cảnh giới Thánh Nhân, ba hồn bảy vía mới hiện thực hóa, thực lực cũng được tăng thêm một bước lớn.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới Thánh Nhân.
Cảnh giới Hóa Thánh là bắt đầu quá trình tiến hóa thành Thánh.
Cảnh giới Hư Thánh vẫn chưa ngưng tụ được một hồn, nên vẫn chưa tính là Thánh Nhân.
Chỉ khi thành công ngưng tụ được một một hồn mới thật sự tính là bước vào cảnh giới Thánh Nhân.
Giống như Nguyên Thanh Hạm, Ly Tâm Lăng cũng hiểu sâu hơn vấn đề của mình.
Thật ra, không phải Tần Ninh khoác lác, mà mỗi một câu nói của hắn đều tựa như một chân lý giúp người khác giác ngộ.
Thiên phú của hai người cũng không quá tệ, có thể nhanh chóng lĩnh ngộ như vậy, âu cũng là điều hợp tình hợp lý.
Chẳng bao lâu sau đã đến lần châm cứu thứ ba.
Lần này, Nguyên Thanh Hạm thoải mái nằm xuống cho Tần Ninh châm cứu.
"Đây là lần châm cứu cuối cùng, đồng thời cũng là lần quan trọng nhất, có lẽ sẽ tốn thời gian hơn những lần trước nhiều đấy".
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Nhưng mà, đối với ngươi mà nói, quá trình này khá là thoải mái".
"Ừ!"
Nguyên Thanh Hạm không nói gì nữa.
Tần Ninh bắt đầu châm cứu.
Buổi châm cứu bắt đầu từ khi mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn.
Thế nhưng, nó vẫn chưa kết thúc.
Đám người Ly Tâm Lăng, Ly Tâm Linh Nguyệt, cô cô Bách Hương, Lý Huyên, Tiên Vô Tận và Huyền chấn không chờ hai người họ ăn cơm, cả đám đều tự ăn, rồi tự đi tu luyện.
Tiên Vô Tận và Huyền Chấn vốn là Hóa Thánh tầng năm, Tần Ninh đã nói qua, khi hai người họ tới Hư Thánh, hắn mới có thể trợ giúp hai người nhanh chóng đề cao thực lực được.
Do vậy, trong khoảng thời gian này, cả hai người đều có chung một ý tưởng.
Còn về phần Lý Huyên cũng đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
Cô cô Bách Hương thì vui vẻ phơi nắng mỗi ngày, mặc dù Ly Tâm Lăng đã tuyển thêm vài người hầu, nhưng nơi này rất rộng lớn, nên cũng không mấy quấy rầy cô ta.
Nửa đêm, khi trăng treo trên cao.
Lúc này, rốt cuộc Tần Ninh mới thở ra.
Nguyên Thanh Hạm cũng đã mặc quần áo vào.
"Cuối cùng cũng đã xong".
Tần Ninh cười khẽ, nói: "Khoảng thời gian tiếp theo, cô có thể yên tâm đột phá vào cảnh giới Thánh Nhân".
Nguyên Thanh Hạm chắp tay tạ ơn: "Đa tạ ngươi".
Tần Ninh không nói gì.
Hai người đẩy cửa phòng đi ra.
Nguyên Thanh Hạm vừa mới bước chân ra, thì bỗng nhiên Tần Ninh giữ chặt bàn tay của nàng ta.
Chương 1579: Gặp lại Lăng Loạn đạo nhân
Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn về phía đình viện, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng.
“Lá gan cũng thật không nhỏ chút nào, dám mai phục đến tận đình viện của ta?”
Câu hỏi này không có bất kỳ kẻ nào đáp lại.
Giờ phút này, Nguyên Thanh Hạm cũng lập tức trở nên cẩn trọng.
“Có người ở đây sao?”
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Nguyên Thanh Hạm không nhịn được nói.
Mà đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên, xé tan khoảng lặng.
Vút vút vút, tiếng xé gió truyền đến.
Thân hình Nguyên Thanh Hạm chợt loé, nhanh chóng tránh thoát.
Cửa gỗ của căn phòng phía sau lưng trực tiếp bị những chiếc phi tiêu bắn ra phá nát.
Ngay sau đó, những tiếng xé gió lại vang lên.
Tám bóng người xuất hiện trước mắt hai người bọn họ.
“Tám vị Hư Thánh tầng mười!”
Nguyên Thanh Hạm lập tức sửng sốt.
Trong tám người này, không có ai yếu hơn nàng ta.
“Tìm đến tận cửa để giết chúng ta, là ai dạy các ngươi quy củ?”
Lúc này, Tần Ninh hoàn toàn không chút sợ hãi.
“Đánh nhanh thắng nhanh!”
Tám người mặc đồ đen kia trực tiếp lao tới.
Nhưng mà chỉ có hai người tiếp cận Tần Ninh, còn sáu người còn lại thì đánh thẳng về phía Nguyên Thanh Hạm.
Xem ra, tám kẻ này đến đây là vì Nguyên Thanh Hạm.
Giờ phút này, sắc mặt Tần Ninh không chút thay đổi, bàn tay hắn vung lên, từng luồng sức mạnh phóng thích ra bên ngoài.
Hai người nhắm về phía Tần Ninh kia khi nhìn thấy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Hư Thánh tầng bốn thì liên tục cười lạnh.
Đúng vậy, tầng bốn! Cho tới hiện tại, Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Hư Thánh tầng bốn, lại tiến thêm được một bước.
Ở cảnh giới Hư Thánh, biển linh thức lột xác trở thành hồn hải, Tần Ninh lại có song hồn Long Phượng ngày đêm bổ trợ cho hồn hải, làm cho hồn hải của hắn không ngừng mở rộng.
Tới được tầng bốn cũng không phải là điều gì ngoài ý muốn.
Giờ phút này hai người trực tiếp ra tay.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Ninh vốn dĩ đang ở cảnh giới Hư Thánh tầng bốn, hồn hải lại bỗng chốc tăng vọt, đạt đến mức có thể so được với Hư Thánh tầng mười.
Biến hoá trong chớp mắt này khiến cho hai vị Hư Thánh tầng mười kia thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà, đã chậm! Tần Ninh trực tiếp đánh ra một quyền.
Quang Long Quyền.
Ánh sáng bùng nổ.
Ầm một tiếng, thân thể hai vị Hư Thánh tầng mười kia nổ tung trong chớp mắt.
Bát Long Thánh Quyền bao gồm tám quyền, mỗi một quyền đều mang đến cảm giác bùng nổ vô cùng.
Tình huống bất ngờ này khiến cho sắc mặt của sáu người còn lại xảy ra thay đổi lớn.
Một vị Hư Thánh tầng bốn, chỉ trong nháy mắt đã đập nát hai vị Hư Thánh tầng mười, điều này căn bản là không hợp lý.
Lúc này, sáu người kia chẳng qua chỉ mới bao vây Nguyên Thanh Hạm mà thôi.
“Bốn người các ngươi lên đi!”
Người đàn ông cầm đầu quát.
Lập tức, bốn bóng người nhanh chóng lao ra.
Hai người còn lại cũng vây giết Nguyên Thanh Hạm.
Tần Ninh nhìn bốn người kia đánh tới, sắc mặt không chút thay đổi.
“Cũng quá là khinh thường người khác rồi, nếu như muốn bước vào trong Ly Tâm phủ thì Thánh Nhân đánh úp may ra còn có cơ hội”.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt hai tay, quyền mang ẩn chứa từng luồng sức mạnh.
Một tiếng ầm vang lên.
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ truyền đến.
“Dương Long Quyền!”
“Kim Long Quyền!”
Mỗi tay Tần Ninh thi triển một bộ quyền pháp, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn.
Binh binh…Bốn bóng người kia lập tức lùi về sau.
“Kế hoạch có biến, rút!”
Giờ phút này, bốn người kia không khỏi sợ hãi.
Không phải nói bên trong Ly Tâm phủ này Nguyên Thanh Hạm là người mạnh nhất, Hư Thánh tầng mười sao?
Sao tự nhiên lại nhảy ra một Tần Ninh bá đạo như thế này? Sắc mặt của hai người còn lại cũng thay đổi.
Bốn đấu một, vậy mà lại bị đánh lui.
Phải rút thôi.
Bọn họ tập kích bất ngờ, cần chú ý đánh nhanh thắng nhanh, dù sao thì nếu chậm trễ, khi Nguyên gia phản ứng lại, bọn họ sẽ không thể nào chạy thoát.
Bốn bóng người tụ lại trong nháy mắt rồi sau đó chạy như bay rời đi.
“Đến thì cũng đã đến rồi, chạy cái gì mà chạy!”
Lúc này, một người cười ha ha bước ra.
Khoảng cách giữa mỗi bước di chuyển của người kia ước chừng nghìn mét.
Từng luồng sức mạnh cường đại, bá đạo phô bày ra.
Khí tức mạnh mẽ dữ dội cũng phóng thích ra bên ngoài.
Giờ phút này, bốn người kia như bị vây trong vũng bùn, không thể nào động đậy.
“Dám ám sát Tần Ninh công tử của ta, các ngươi quả thực là muốn chết”.
Phía trên đình viện, một dáng người xuất hiện, người nọ mặc trang phục đạo sĩ lộn xộn, tóc dài rối tung, khuôn mặt lấm lem.
Đúng là Lăng Loạn đạo nhân! Hiện tại, bốn người kia bị trói buộc, căn bản là không thể nào thoát ra.
Mà đúng lúc này, một bóng người xé gió mà đến, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
“Tần công tử, không sao chứ?”
Nhìn lại người vừa đến, đúng thật là Ly Tâm Lăng.
“Hửm?”
Lăng Loạn đạo nhân cũng ngẩn người nhìn về phía Ly Tâm Lăng.
“Nhiều ngày không gặp, vậy mà bên người Tần Ninh công tử còn có Thánh Nhân bảo vệ?”
Lăng Loạn đạo nhân không nhịn được cười nói: “Vô cùng kỳ diệu, vô cùng kỳ diệu, nhưng mà…hình như năng lực của người này có chút kém cỏi”.
Ly Tâm Lăng cũng cẩn thận nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân.
“Ngươi là ai?”
Nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân cười ha ha nói: “Lão phu cứu Tần công tử, ngươi còn chất vấn ta?”
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ta không cần ngươi đến cứu!”
Nghe vậy, gương mặt già nua của Lăng Loạn đạo nhân bỗng chốc đỏ lên.
“Khụ khụ…”
Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân nói tiếp: “Đã đến đây từ sớm nhưng lại không ra tay mà trốn ở nơi nào đó xem náo nhiệt, ngươi như thế này cũng được xem như là cứu ta sao?”
Lời này vừa nói ra, Lăng Loạn đạo nhân lại xấu hổ cười trừ.
Tần Ninh lười để ý tới, hắn nhìn về phía Nguyên Thanh Hạm nói: “Gọi người Nguyên gia đến đây đi, áp giải sáu người này về, với thủ đoạn của Nguyên gia các ngươi, hẳn là biết nên điều tra như thế nào!”
“Được!”
Nguyên Thanh Hạm lập tức phóng tín hiệu.
Không lâu sau, tiếng phá không vang lên.
Nguyên Thanh Hạm nói mọi chuyện vừa xảy ra với người kia.
Tần Ninh ung dung bước vào trong đình viện.
Lăng Loạn đạo nhân cũng đáp xuống, đi đến bên cạnh Tần Ninh.
“Ngươi còn trở về làm cái gì?”
Tần Ninh nhìn về phía Lăng Loạn đạo nhân, chậm rãi nói.
“Tần công tử, vết thương của ta…vẫn chưa khôi phục tốt…”, Lăng Loạn đạo nhân lúng túng nói.
“Ý của ngươi là ta không chữa khỏi cho ngươi?”
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Ngày đó đã giải độc xong, nhưng mà ta còn chưa kịp nói với ngươi một chuyện, đó là ngươi không được thân mật với phụ nữ trong vòng ba tháng, ngươi đã bỏ chạy…”, nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân biến sắc.
Khó trách.
“Hơn nữa, vì cứu ngươi, ta đã rời khỏi thành Thanh Ma bảy ngày, khiến cho một người bạn của ta chết, tỷ tỷ của Lý Huyên cũng bỏ mạng, ngươi cũng chuồn mất…”, nghe xong, sắc mặt của Lăng Loạn đạo nhân lại càng thêm khó coi.
“Như thế nào?
Bây giờ còn muốn để ta cứu chữa cho ngươi không?”
Lăng Loạn đạo nhân ấp úng, một câu cũng nói không nên lời.
“Cứu ngươi cũng được thôi!”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Giúp ta tìm được đồ nhi Dương Thanh Vân của ta, ta sẽ cứu ngươi, nếu như đồ nhi của ta còn sống thì ngươi sống, còn nếu như đồ nhi ta chết thì ngươi cũng sẽ chết!”
Lời này vừa dứt, con ngươi của Lăng Loạn đạo nhân khẽ chuyển động.
“Tần công tử, thực lực của ta đã bị hạn chế, ở trong thành Vạn Ma này cũng không dám làm xằng làm bậy…”
Tần Ninh tiện tay tung ra một bình ngọc, chậm rãi nói: “Thánh đan trong bình ngọc này có thể áp chế ba hồn không ổn định của ngươi, cũng đủ để ngươi sống sót!”
Nghe được những lời này, Lăng Loạn đạo nhân hoàn toàn mất hết hy vọng.
Vốn dĩ ông ta còn đang tính toán, trước hết là lừa Tần Ninh chữa trị cho ông ta trước, sau đó lập tức chạy trốn.
Nhưng mà hiện tại…không thể đùa giỡn.
Tần Ninh căn bản không phải là người mà mình có thể xoay vòng vòng.
Giờ phút này, Lăng Loạn đạo nhân âm thầm ai oán trong lòng.
Lần này bị Tần Ninh buộc ở lại, rất khó chạy trốn.
Trên thực tế, Tần Ninh để Lăng Loạn đạo nhân ở lại, thực ra là bởi vì gần đây, bên cạnh hắn vừa lúc đang thiếu một tay đấm.
Không thể nghi ngờ, Lăng Loạn đạo nhân chính là người thích hợp nhất! Thực lực đủ cường đại, cũng đủ dùng.
Bốn người kia bị người Nguyên gia mang đi.
Thẳng đến nửa đêm, bên trong Ly Tâm phủ lại trở nên náo nhiệt.
Chương 1580: Người ám sát
Bên ngoài phủ đệ, từng bóng người xuất hiện.
Trong Nguyên gia.
Tộc trưởng Nguyên Mậu Phong, cùng với Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm, thêm cả phu nhân của tộc trưởng Liễu Như Thị dẫn theo một đám người Nguyên gia đến bên ngoài cửa Ly Tâm phủ.
“Đi thông báo một tiếng, tộc trưởng Nguyên gia, Nguyên Mậu Phong tới chơi!”
“Vâng!”
Lúc này, trong Ly Tâm phủ.
Tần Ninh vốn đang ngồi thiền bỗng nhiên tỉnh lại.
Ngay sau đó, Lý Huyên đi đến trước cửa phòng.
“Tần đại ca, người Nguyên gia giống như hổ rình mồi đến đây!”
Trong lòng Lý Huyên có chút hoảng hốt.
Mấy vị có uy tín, danh dự tại Nguyên gia đều đến đây.
Rất khủng bố! Dáng vẻ kia cứ như thể là muốn ăn thịt người.
Bốn huynh đệ tỷ muội Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm và Nguyên Mậu Minh chính là bá chủ một phương trong thành Nguyên gia này.
Tần Ninh đẩy cửa bước ra, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lý Huyên, hắn thuận miệng nói: “Đến thì cũng đã đến rồi, ngươi gấp cái gì?”
“Ta nhìn thấy tình hình có chút không ổn…”
Tần Ninh cười nói: “Hù dọa ngươi mà thôi, sao phải sợ bọn họ?”
“Theo như ta biết được, trong Nguyên gia có bốn vị Thánh Nhân là Nguyên Mậu Phong, Nguyên Thừa Tại, Nguyên Di Tâm và Liễu Như Thị trấn giữ”.
“Chúng ta bên này, không phải là cũng có hai vị Thánh Nhân là Ly Tâm Lăng và Lăng Loạn đạo nhân sao?
Cho dù có đánh nhau, chúng ta cũng không sợ bọn họ!”
Lý Huyên nghe xong liền gãi gãi đầu.
Dường như điều này cũng có lý! Nhưng mà, đám người Nguyên gia kia quả thực là nhìn rất hung hãn.
Lúc này, trong đại sảnh của Ly Tâm phủ.
Ly Tâm Lăng nhìn thấy mấy người Nguyên gia đang ngồi ngay ngắn ở đó thì có chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Tuy rằng cậu ta là Thánh Nhân, nhưng cũng rất ít khi gặp được trận thế lớn như vậy.
Cảnh tượng này, từ trước đến nay cậu ta chưa từng gặp phải.
“Tần Ninh đâu?”
Giờ phút này, giọng điệu của Nguyên Mậu Phong vẫn bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc.
“Tần công tử…”
“Tìm ta làm cái gì?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Bên ngoài đại sảnh, Tần Ninh đã đến.
Bên cạnh là Lăng Loạn đạo nhân, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm nghị.
Lúc này, mấy người trong đại sảnh đều nhạy bén phát hiện ra, đây lại là một vị Thánh Nhân.
Lăng Loạn đạo nhân này cũng là Thánh Nhân.
Bên người Tần Ninh vậy mà lại có hai vị Thánh Nhân.
Ly Tâm Lăng! Chẳng biết tại sao lại trở thành Thánh Nhân.
Lăng Loạn đạo nhân cũng chẳng biết tại sao lại xuất hiện bên người Tần Ninh.
Thật sự là một kẻ khiến cho người khác nhìn không thấu.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía mấy người bọn họ mang theo vài phần lạnh nhạt.
Hắn thản nhiên đi vào trong đại sảnh rồi ngồi xuống.
Nguyên Mậu Phong nhìn Tần Ninh, khẽ hắng giọng một tiếng rồi lập tức nói: “Nửa đêm nửa hôm đến tìm Tần Ninh công tử là vì sự kiện ám sát lúc trước”.
“Chúng ta đã điều tra rõ ràng, mấy sát thủ kia là do Huyết Linh cung và Chấn Thiên các phái tới”.
Huyết Linh cung! Chấn Thiên các! Cả thành Vạn Ma được chia thành năm khu vực, chẳng qua là năm khu vực này đều có tường thành ngăn cách, khoảng cách giữa các khu vực còn là hơn mười dặm.
Nguyên gia chiếm cứ thành Nguyên gia, đúng là một trong năm thành.
Huyết Linh cung! Chấn Thiên các! Khu vực mà hai thế lực này chiếm cứ cũng là hai thành lớn.
Lần lượt được gọi là thành Huyết Linh và thành Chấn Thiên.
“Bọn họ?”
Tần Ninh khẽ nhướng mày.
Nguyên Mậu Phong tiếp tục nói: “Huyết Linh cung và Chấn Thiên các vẫn luôn chống đối lại Nguyên gia chúng ta, Thanh Hạm lại có thiên phú cường đại, có khả năng trở thành cường giả Địa Thánh”.
“Hai phương thế lực này lo lắng khi Thanh Hạm vùng dậy, sẽ tạo thành uy hiếp lớn đối với bọn họ, cho nên mới âm thầm bày ra việc này”.
Tần Ninh gật gật đầu.
Chỉ dựa vào mấy tên ám sát, hẳn là không có khả năng điều tra ra được.
Nguyên gia chiếm lĩnh một trong năm thành của thành Vạn Ma, vị trí địa lý vô cùng thuận lợi, trong thành Nguyên gia này cũng hoàn toàn xứng đáng với vị trí bá chủ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã điều tra sự việc cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy nên, nói cho ta biết điều này làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía mấy người họ.
Lúc này, Nguyên Mậu Phong đứng dậy, chắp tay nói: “Lúc trước hiểu lầm Tần công tử, ta thân là tộc trưởng Nguyên gia, muốn đến đây nói lời xin lỗi với công tử”.
Nghe được những lời này, Tần Ninh liếc mắt nhìn.
“Một câu xin lỗi là đủ?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người còn lại trong đại sảnh đều thay đổi.
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta đã ra tay cứu niềm hy vọng của Nguyên gia các ngươi!”
Nguyên Mậu Phong chắp tay nói: “Tần công tử có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, không phải ngại!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, bên trong thành Nguyên gia, Ly Tâm phủ an toàn, người Nguyên gia các ngươi không được phép làm hại gia tộc Ly Tâm”.
Nguyên Mậu Phong dừng lại một chút rồi từ từ nói: “Có thể!”
“Thứ hai, Ly Tâm phủ này thuộc về gia tộc Ly Tâm, vốn dĩ là tổ trạch của gia tộc Ly Tâm”.
“Điều này tất nhiên là cũng không thành vấn đề”.
Trên thực tế, lời Tần Ninh nói có hai ý chính, Ly Tâm phủ thuộc về hai người Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt, Nguyên gia không được phép đối phó với hai người bọn họ.
“Thứ ba, giúp ta tìm một người, trước hết là tìm kiếm bên trong thành Nguyên gia của các ngươi”.
“Đồ đệ của ta”.
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Nếu như các ngươi có thể giúp ta tìm được đồ đệ, Tần Ninh ta cũng có thể đáp ứng một điều kiện của các ngươi”.
Nghe được những lời này, Tiên Vô Tân và Huyền Chấn đều vô cùng kinh ngạc.
Đây cũng không phải là điều kiện bình thường.
Một cái đồng ý của Tần Ninh.
Ở trong mắt bọn họ còn quý giá hơn so với một cái gật đầu của Thiên Thánh.
Hai người bọn họ chỉ biết là cao nhân Thiên Thánh cường đại, ngoài ra không biết thêm gì hết.
Nhưng mà, cho dù là như thế nào, một cái đồng ý của Tần Ninh còn cường đại hơn bất kỳ thứ gì, ngàn vàng khó cầu.
Đối với điều này, người Nguyên gia cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Nguyên Mậu Phong lại nói: “Tiểu nữ đã nói cho ta biết, Dương Thanh Vân phải không?
Chúng ta sẽ đi tìm”.
Tần Ninh vừa nói xong thì khẽ chuyển động thánh lực trên đầu ngón tay, trước người hắn xuất hiện một vầng sáng, ngưng tụ lại thành một bức tranh.
“Các ngươi có thể chú ý đến người phụ nữ này, đây là người bắt đồ đệ của ta đi, kẻ này có nói là đến từ thành Vạn Ma!”
Nguyên Mậu Phong cẩn thận ghi nhớ.
“Nếu đã như vậy, quấy rầy Tần công tử rồi”.
Mấy người Nguyên Mậu Phong đều rời đi.
Nguyên Thanh Hạm nhìn về phía Tần Ninh, mỉm cười nói: “Ta sẽ còn đến!”
Đoàn người Nguyên gia lập tức rời đi.
Lúc này, trái tim nhỏ bé của Lý Huyên vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng.
“Ta còn nghĩ là đã xảy ra chuyện lớn gì chứ!”
Lý Huyên nghĩ đến mà thấy sợ, cậu ta không nhịn được nói.
Giờ phút này, Ly Tâm Lăng cũng cười khổ: “Tuy rằng đều là Thánh Nhân, nhưng mà bốn vị Thánh Nhân này làm cho người ta có cảm giác rất khác, làm cho ta toát hết cả mồ hôi lạnh”.
Tần Ninh nhìn về phía hai người bọn họ, chậm rãi nói: “Sợ cái gì?”
“Bốn người này đều không so được với một mình Lăng Loạn đạo nhân, nếu như bọn họ dám gây chuyện thì cứu việc giết thôi”.
Lúc này, khoé miệng Lăng Loạn đạo nhân khẽ co rút, không nói được câu gì.
Tần Ninh thực sự xem ông ta là tay đấm chuyên nghiệp!
“Ly Tâm Lăng, Ly Tâm phủ thuộc về ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi mở rộng nó, không có lai lịch tương ứng thì không thể nào làm được, mong rằng ngươi có thể hiểu được”.
Ly Tâm Lăng gật gật đầu.
“Tần công tử, mắt của muội muội ta…”
“Ta đã có phương pháp chữa trị, nhưng mà sau khi mắt của muội muội ngươi được chữa khỏi, chỉ sợ sau này không còn là một người bình thường nữa, gia tộc Ly Tâm của các ngươi vẫn có chút kỳ quái”.
Không phải là một người bình thường?
Điều này nghĩa là sao?
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Mặc dù mắt không nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại loại trừ được rất nhiều phiền toái”.
“Nếu như có thể nhìn thấy, vậy thì muội muội của ngươi sẽ có khả năng trở thành võ giả vô cùng cường đại, ưu tú hơn ngươi cũng là điều rất đơn giản”.
“Ngươi tự ngẫm lại xem”.
Ly Tâm Lăng nghe được những lời này cũng hiểu rõ.
“Ta vẫn muốn chữa trị tốt đôi mắt cho muội muội ta”.
Ly Tâm Lăng kiên định nói: “Dù sao thì ta cũng không thể bảo vệ được muội ấy, vẫn nên để cho muội ấy có năng lực tự bảo vệ chính mình, nếu không…một ngày nào đó ta chết đi, muội ấy chỉ có thể làm một người mù mặc cho kẻ khác bắt nạt!”
Bình luận facebook