• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu

  • Chương 1586-1590

Chương 1586: Ngươi thừa nhận rồi đấy à

Hồn lực dao động khắp căn phòng.

Bên ngoài gian phòng.

Lăng Loạn đạo nhân và Ly Tâm Lăng nhạy cảm cảm nhận được.

"Hồn lực viên mãn, đây là muốn thành Thánh sao?"

Lăng Loạn đạo nhân kinh ngạc.

Bảy ngày trước Tần Ninh mang về một kẻ sắp chết, bị tra tấn đến mức không còn ra hình dạng gì.

Bảy ngày sau lại chuẩn bị thành Thánh rồi?

Tần Ninh đang làm cái gì vậy?

Người sắp chết mà lại thành Thánh Nhân! Thần à!

Một tiếng cọt kẹt vang lên.

Cửa phòng mở ra.

Nhìn dáng vẻ của Tần Ninh lúc này, tay áo cuốn tới khuỷu tay, bước ra ngoài.

"Coi như đã ổn rồi đấy!"

Tần Ninh vỗ hai tay.

Phía sau hắn, Dương Thanh Vân đi ra.

Huyền Chấn cùng Tiên Vô Tận đều đi lên phía trước.

"Tần Ninh, Dương Thanh Vân đâu?"

"Đúng, con rể ta đâu?"

Hai người đều sững sờ.

"Khụ khụ... Ta đây mà...", Dương Thanh Vân giờ phút này lúng túng nói.

Đúng, chính xác, hắn ta đây chứ ai.

Tiên Vô Tận giờ phút này ngẩn người, nhìn Dương Thanh Vân nửa ngày.

"Ngươi ngươi ngươi...", Huyền Chấn giờ phút này cũng mắt chữ A mồm chữ O.

Đám Lý Huyên cùng Ly Tâm Lăng là lần đầu thấy Dương Thanh Vân nên không kinh ngạc cho lắm.

Nhưng sau đó, Tiên Vô Tận đột nhiên quay người lại, ôm chặt đùi Tần Ninh.

"Tần Ninh, Tần Vương, ngươi cũng làm cho lão hủ một lần đi!"

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tiên Vô Tận sau khi hoàn hồn.

Phản lão hoàn đồng đây này! Dương Thanh Vân lúc đầu đang có dáng vẻ của ba mươi mấy tuổi, nhưng sau khi qua tay Tần Ninh lại thành dáng vẻ hai mươi tuổi.

Đẹp trai hơn! Ông ta cũng muốn.

"Ta cũng thế, ta cũng muốn".

Huyền Chấn giờ phút này vội vàng nói: "Năm đó ta vinh dự được mọi người cho là người đàn ông đẹp trai nhất đại lục Vạn Thiên, Tần Ninh, ta cũng muốn".

Tần Ninh cạn lời nhìn dáng vẻ này của hai người.

Hắn đá văng cả hai ra rồi mắng: "Xéo đi xéo đi, mấy ngày nay mệt chết ta, không rảnh đi làm loạn với cả hai ngươi đâu!"

Hai người lại nhìn Dương Thanh Vân, vội vàng vây quanh Dương Thanh Vân lải nhải không ngừng.

Một lần nữa nhìn thấy hai người, Dương Thanh Vân cũng cảm khái rất nhiều.

Ba người đi tới một bên nói chuyện.

Tần Ninh thì đi vào lương đình uống chén nước.

Lăng Loạn đạo nhân thần bí xuất hiện ở sau lưng Tần Ninh, nịnh nọt cười nói: "Tần công tử, ờ… hê hê… chúc mừng ngài tìm được đồ đệ cưng!"

"Chỉ là, độc trong người ta..."

"Vội cái gì?"

Tần Ninh liếc Lăng Loạn đạo nhân, bình tĩnh nói: "Trì hoãn thêm chút thời gian thì ngươi cũng chẳng chết được đâu mà!"

Lăng Loạn đạo nhân xấu hổ cười, không dám cãi lại.

Tần Ninh lẩm bẩm: "Đi dò la xem có người của Huyết Linh cung đến hay không, còn cả Thương Long điện gì gì đó nữa...", "Điều tra kỹ càng về Huyết Ninh Nhi, còn cả người tên Thanh Thanh mà ả nhắc đến nữa, cùng với Long Khánh Phi".

Lăng Loạn đạo nhân lập tức gật đầu, quay người rời đi.

Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh lại mang theo vài phần lãnh đạm.

Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Huyết Linh cung phải trả giá đắt!

"Công tử!"

Ngay tại giờ phút này, bên ngoài đình viện vang lên tiếng nói lo lắng của người hầu: "Người của Nguyên gia đến hỏi thăm chúng ta..."

"Tránh ra, để ta nói!"

Cửa viện bị đẩy ra.

Nguyên Thanh Hạm mặc võ phục nhìn rất nghiêm nghị, thấy Tần Ninh thì đi thẳng tới.

"Bảy ngày trước Nguyên Đan hội chúng ta mất trộm, có phải là ngươi làm hay không?"

Tần Ninh nhìn Nguyên Thanh Hạm đang thở phì phì, khẽ gật đầu.

"Thật sự là ngươi làm?"

Nguyên Thanh Hạm sững sờ.

"Ặc...", Nguyên Thanh Hạm tiếp tục nói: "Cha ta cùng mọi người tra suốt bảy ngày mà không ra chút đầu mối nào, liền hoài nghi là ngươi phái người làm, dù sao trong thành Nguyên gia, trừ mấy vị Thánh Nhân của Nguyên gia chúng ta thì cũng chỉ có hai vị Thánh Nhân bên cạnh ngươi mà thôi".

"Không ngờ lại là ngươi thật!"

Nguyên Thanh Hạm thật sự không ngờ tới.

Nàng ta chỉ thuận mồm đến hỏi một câu.

Ai mà ngờ Tần Ninh thoải mái thừa nhận.

"Ngươi thừa nhận rồi đấy à?"

Nguyên Thanh Hạm vội vàng nói: "Cha ta cùng hoài nghi là ngươi, thật là, ngươi cũng chớ nói lung tung, nếu không ta sợ cha ta sẽ không nể nang gì mà giết ngươi đấy!"

Tần Ninh đã cứu mạng nàng ta.

Thế nhưng Nguyên gia đã cho phủ đệ, cho Ly Tâm Lăng sự an toàn.

Coi như đã thanh toán xong.

Tần Ninh cướp đồ của Nguyên Đan hội là quá đáng rồi.

"Ặc...", Tần Ninh nghẹn lời

Cô nương này không định nhân cơ hội này xả hận về hắn à?

"Dù sao ngươi chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận thì cha ta cũng sẽ không làm gì được ngươi, sẽ không bởi vì chuyện này mà trở mặt với ngươi".

"Bên cạnh ngươi có hai Thánh Nhân, cha ta còn đang hi vọng có thể sống chung hòa bình với ngươi kia kìa".

Tần Ninh nghe những này thì càng thêm buồn bực.

Sao nghe giọng Nguyên Thanh Hạm cứ có cảm giác như đang quay lưng với người nhà, bảo vệ người ngoài vậy.

"À đúng rồi, đây là quả Huyết Linh mà mẹ ta cho người đem từ Đại Nhật Sơn tới".

"Lúc trước ngươi cần, giờ cho ngươi đấy!"

Nghe đến ba chữ quả Huyết Thánh, Ly Tâm Lăng run lên.

"Tần công tử...", Ly Tâm Lăng kích động nói.

"Ta biết!"

Tần Ninh mở miệng nói: "Nhưng dù gì cũng phải cho ta thở tí chứ? Mấy ngày qua, ngoài cứu người ra thì cũng chỉ có cứu người, thật là mệt mỏi quá đi mất! Lăng Loạn đạo nhân còn đang đứng xếp hàng đây này..."

“Haiz, nếu như thằng nhóc Trần Nhất Mặc ở đây thì tốt quá!"

"Trần Nhất Mặc? Là ai vậy? Để ta đi tìm cho công tử!"

Ly Tâm Lăng cho là người này có liên quan đến con mắt của muội muội mình, vội vàng nói.

Tần Ninh một mặt mệt mỏi nói: "Ngươi đi tìm đi, người kia hẳn là đang ở Trung Tam Thiên đấy, tìm hộ ta cái!"

Ly Tâm Lăng cười gượng.

Trung Tam Thiên?

Nam Vực Thanh Châu này vốn đã cực kỳ rộng lớn, cậu ta còn chưa được khám phá hết đây, nói gì đến Trung Tam Thiên!

Giờ này, mấy người ngồi xuống.

Nguyên Thanh Hạm tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa, năm thành so tài sắp tới rồi đấy, cha ta bảo ta đến hỏi ngươi là ngươi có muốn tham gia không?”

"Năm thành so tài? So tài cái gì?"

Nghe đến lời này, Nguyên Thanh Hạm cười nói: "Chỉ là một cuộc thi so tài mà thôi, trước kia thành Vạn Ma là một tòa thành, phát triển mấy vạn năm thì phân chia thành trì".

"Cho tới nay đều là do năm phương cai quản, nhưng qua nhiều năm như vậy, những kẻ đứng đầu đã thay đổi không ít, nhưng vẫn là năm phương".

"Cho nên, vì để dò xét thực lực lẫn nhau mà năm phương đã áp dụng biện pháp này!"

Nguyên Thanh Hạm tùy ý nói: "Hàng năm, các phương phái ra võ giả từ cảnh giới Hư Thánh, so tài cùng cảnh giới, cũng có thể so tài khác cảnh giới".

"Chẳng qua cũng có thêm chút treo thưởng!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười: "Thú vị đấy, nói ta nghe xem nào".

Nguyên Thanh Hạm cười nói: "So tài năm nay sẽ náo nhiệt hơn chút, Huyết Ninh Nhi của Huyết Linh cung trở về, thêm vào đó, Bách Lý quán xuất hiện một người tên Bách Lý Vô Cấu, nghe nói thực lực không tầm thường".

"Còn Kim Uyên của Kim Ô cư và cả Chấn Tường Sinh của Chấn Thiên các nữa!"

"Mấy người này đều là Hư Thánh có thực lực cực mạnh, sẽ đại diện cho các phương xuất chiến, rất lợi hại".

"Tần Ninh, cha ta nói, nếu ngươi chịu tham gia thì sẽ để cho ngươi một suất, ngươi thấy sao?"

Nghe đến lời này, Tần Ninh mỉm cười.

"Được!"

Thấy Tần Ninh đồng ý, mấy người đều kinh ngạc vô cùng.

Chính Nguyên Thanh Hạm cũng rất ngạc nhiên.

Nàng ta không hiểu vì sao cha lại cho Tần Ninh tham gia.

Mà bây giờ điều càng khó hiểu hơn là Tần Ninh lại vui vẻ đồng ý!
Chương 1587: Còn có thể cho ra lò Thánh Nhân số lượng lớn à?

"Bao giờ thì tổ chức?"

"Một tháng sau, năm phương sẽ tập hợp ở ngay bên ngoài thành Nguyên gia chúng ta thôi, ngươi thật sự sẽ tham gia đấy à?"

Nguyên Thanh Hạm không dám tin, vẫn hỏi lại.

"Đó là đương nhiên, ta còn trẻ, nhưng rất thích náo nhiệt và thị phi đấy!"

Tần Ninh duỗi phần lưng mỏi, nhìn Nguyên Thanh Hạm, cười nói: "Hôm nay tiếp tục tỷ thí, tôi luyện bản thân chứ?"

"Ừm!"

Nguyên Thanh Hạm gật đầu, nhìn Ly Tâm Lăng.

"Lần này không tỷ thí với cậu ta nữa!"

Tần Ninh lại nói thẳng: "Tỷ thí với Dương Thanh Vân đi!"

"Đồ đệ của ngươi?"

Nguyên Thanh Hạm nhìn sang thanh niên tuấn tú bên kia, không khỏi bất ngờ: "Tìm lại được rồi sao?"

"Thanh Vân, ngươi tỷ thí với Nguyên Thanh Hạm, tôi luyện thân thủ đi!"

"Vâng!"

Dương Thanh Vân lúc này đi tới.

Tại võ trường bên trong vườn hoa.

Nguyên Thanh Hạm kinh ngạc nhìn Dương Thanh Vân trước mặt mình.

"Ngươi là Thánh Nhân à?"

"Ừm!"

Nghe được câu trả lời khẳng định của Dương Thanh Vân, Nguyên Thanh Hạm chết trân.

Là sao cơ?

Đầu tiên là Ly Tâm Lăng, sau đó đến Lăng Loạn đạo nhân, giờ là Dương Thanh Vân.

Cứ cách mấy ngày bên cạnh Tần Ninh lại xuất hiện một Thánh Nhân! Rốt cuộc mọi chuyện là sao?

Còn có thể cho ra lò Thánh Nhân số lượng lớn à?

Nguyên Thanh Hạm sốc muốn chết.

Hoàn toàn không hiểu nổi.

Giờ khắc này, Dương Thanh Vân cũng nhìn Nguyên Thanh Hạm, trong lòng không nắm chắc.

Mặc dù hắn ta được sư tôn trợ giúp mà ngưng tụ nhất hồn, đạt đến Thánh Nhân, nhưng vẫn chưa quen khống chế sức mạnh, mà còn chưa có thánh quyết tương xứng để tu luyện.

Đối mặt với Nguyên Thanh Hạm Hư Thánh tầng mười thì đúng là khó nói.

Hai người giao đấu trong vườn hoa.

Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn ở bên cạnh thì chỉ biết ước.

Đúng là đồ đệ yêu có khác! Tìm về xong thì thức trắng suốt bảy ngày bảy đêm để cứu sống.

Không chỉ cứu sống mà còn tiêu hao sức lực to lớn để kéo lên Thánh Nhân.

Thời gian vừa qua, hai người họ đi theo sau lưng Tần Ninh mà vẫn chưa được thêm gì.

Hiện tại hai người đều là Hóa Thánh tầng sáu, thật ra tốc độ như vậy cũng không phải là chậm.

Thế nhưng đem đi so sánh với mấy người bên cạnh Tần Ninh... Hoàn toàn không bằng!

"Đi!"

"Đi đâu?"

"Đi tu luyện chứ sao!"

Huyền Chấn mở miệng nói: "Sớm ngày đến Hư Thánh, chờ Tần Ninh giúp chúng ta nhảy vọt thành Thánh trong nháy mắt!"

"..."

Khi nhận được quả Huyết Thánh, Tần Ninh cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu chuẩn bị khôi phục đôi mắt cho Ly Tâm Linh Nguyệt luôn.

Hôm ấy, trong phòng, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Ly Tâm Lăng kích động cầm cánh tay nhỏ bé của Ly Tâm Linh Nguyệt.

"Chuẩn bị xong cả chưa?"

Tần Ninh giờ phút này thản nhiên nói.

"Rồi!"

Ly Tâm Lăng gật đầu.

"Vậy ngươi ra ngoài đi!"

"Vâng! Hả?"

Ly Tâm Lăng ngơ ngác nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh lại dứt khoát nói: "Ngươi không đi ra thì ta cứu người kiểu gì? Ngươi mà ở lại đây thì lát nữa sẽ không chịu nổi đâu!"

Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng càng thêm không hiểu.

Ly Tâm Linh Nguyệt lại nắm tay ca ca, điềm nhiên nói: "Ca ca yên tâm đi, Tần đại ca là người tốt, sẽ không hại muội đâu".

"Huynh không có ý đó, chỉ là..."

"Không có chuyện gì đâu mà!"

Ly Tâm Lăng nghe vậy, gật đầu rồi quay người rời đi, đóng cửa phòng.

Tần Ninh lúc này nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt.

"Linh Nguyệt, ta có vài lời muốn nói rõ với ngươi".

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Cặp mắt của ngươi không giống bình thường, sẽ mang lại một sự thay đổi long trời lở đất cho ngươi, tương lai ngươi nhất định sẽ vang danh Thanh Châu”.

"Khi ta chữa khỏi cặp mắt của ngươi, dù ngươi có muốn sống bình thường thì cũng không thể... Mà trở thành một võ giả mạnh mẽ thì bản thân sẽ phải gặp rất nhiều phiền phức, giết người, bị giết, giết người, bị giết, tuần hoàn qua lại..."

Nghe đến lời này, Ly Tâm Linh Nguyệt chỉ cười: "Tần đại ca yên tâm, ta hiểu mà. Thế nhưng ta vẫn sẽ làm. Ta rất mong có thể được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa. Hơn nữa, ta cũng muốn bảo vệ ca ca!"

Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi sững sờ.

"Ca ca mặc dù đã thành Thánh Nhân, thế nhưng ta biết, bởi vì có Tần đại ca ở nên ca ca mới an toàn. Một khi Tần ca ca rời đi thì ca ca sẽ không còn an toàn nữa".

"Cho nên ta muốn bảo vệ ca ca".

Tần Ninh hơi rung động.

"Ta hiểu rồi!"

Sau đó, Tần Ninh cũng không dài dòng nữa.

Ý của Ly Tâm Linh Nguyệt đã quyết, hắn không còn gì để nói.

"Tiếp theo chỉ cần làm đúng những gì ta nói là được..."

Gian phòng dần trở nên bình tĩnh như cũ.

Mà lúc này giờ phút này, Ly Tâm Lăng ở bên ngoài gian phòng lại lo lắng chờ đợi.

Liên quan đến đôi mắt của muội muội mình, Ly Tâm Lăng muốn bản thân bình tĩnh lại nhưng cậu ta không làm được.

Giờ này khắc này, Ly Tâm Lăng chạy tới chạy lui, không có cách nào ổn định lại tâm trạng.

Mấy ngày sau đó, gian phòng kia đều vô cùng yên tĩnh.

Ly Tâm Lăng cũng đã chờ mấy ngày.

Hôm đó, Nguyên Thanh Hạm lại đến lần nữa.

Trong thành Nguyên gia, trừ phủ Nguyên gia ra thì Nguyên Thanh Hạm chỉ đến phủ Ly Tâm.

"Ly Tâm Lăng sao mà như người mất hồn thế?"

Nguyên Thanh Hạm thắc mắc hỏi Dương Thanh Vân.

Mấy ngày nay, nàng ta đều tập luyện với Dương Thanh Vân.

Nhưng luyện mãi, nàng ta nhận thấy Dương Thanh Vân ngày càng mạnh.

Loại cảm giác này rất khác.

Khi luyện tập với Ly Tâm Lăng, nàng ta cảm nhận được Ly Tâm Lăng có tiến bộ.

Nhưng lại không hề nhanh như Dương Thanh Vân.

Sao ở bên cạnh Tần Ninh toàn là quái vật gì thế?

"Sư phụ ta đang chữa mắt cho muội muội của cậu ta, Ly Tâm Linh Nguyệt sắp được nhìn thấy ánh sáng rồi".

Nghe đến lời này, Nguyên Thanh Hạm sững sờ.

Còn chuyện gì mà Tần Ninh không làm được nữa hay sao?

Dường như không có gì mà Tần Ninh không biết vậy.

"Chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một Thánh Nhân nữa ư?"

Nguyên Thanh Hạm thầm hỏi.

"Cô nói cái gì cơ?"

"Không có gì, không có gì...", Nguyên Thanh Hạm vội vàng khoát tay nói: "Tiếp tục đi!"

Nghe đến lời này, Dương Thanh Vân gật đầu.

Hai người quay người định rời đi.

Oanh... Mà ngay tại giờ phút này, một tiếng nổ đùng đoàng đột nhiên vang lên.

Vị trí ngay trước cửa phòng nơi Ly Tâm Lăng đứng vỡ tan ra.

Tiếng ầm ầm truyền ra, bầu trời thậm chí bốc lên ra một màu khói đen.

Ly Tâm Lăng tức thì bị sóng xung càn quét, chật vật rút lui.

"Sao rồi?"

Ly Tâm Lăng giờ phút này hơi ngơ ngác.

Dương Thanh Vân cùng Nguyên Thanh Hạm vội vàng chạy tới.

Giờ khắc này, đám Tiên Vô Tận và Huyền Chấn cũng lo lắng tiến vào.

"Có chuyện gì vậy? Sao lại nổ thế?"

Mấy người đều kinh ngạc.

Ly Tâm Lăng thì vội vàng xông vào phế tích.

"Linh Nguyệt... Linh Nguyệt..."

"Đừng có gọi gì cả!"

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

Tần Ninh đi ra từ trong phế tích, không khỏi ho khan một tiếng.

Một thân quần áo trắng đều là tro bụi.

"Tần công tử!"

Ly Tâm Lăng kinh hoảng nói: "Muội muội ta..."

"Không phải đang ở đằng kia à...", Tần Ninh giờ phút này vỗ quần áo trên người, ho khan vài tiếng.

Giờ khắc này, bên trong phế tích.

Một bóng người nhỏ nhắn lúc này chầm chậm bay lên không.

Bóng người nhỏ nhắn đó mặc váy màu tím nhạt, bộ dáng tám, chín tuổi. Lúc này, xung quanh cô bé là từng lớp tường chắn.

Lớp tường chắn kia tỏa ra ánh sáng màu máu, bao phủ cô bé.

Xung quanh toàn là bụi bặm, không ai dám tới gần.

Chính là Ly Tâm Linh Nguyệt!

Giờ khắc này Ly Tâm Linh Nguyệt mặc dù nhìn vẫn như là cô nhóc tám, chín tuổi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Hai mắt đang nhắm chặt của Ly Tâm Linh Nguyệt chậm rãi mở ra.

Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy đôi mắt kia thì lập tức sững sờ tại chỗ.
Chương 1588: Năm thành so tài

Đó là một đôi huyết đồng.

Trong hai mắt tràn ngập màu máu.

Thế nhưng đối với Lăng Loạn đạo nhân thì nó khác hẳn với đôi huyết đồng của Dương Thanh Vân là bị người tra tấn mà ra.

Đôi đồng tử này là một trăm phần trăm sắc máu.

Sắc máu thuần nhất.

Mấy người bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, trong nháy mắt cảm giác toàn thân như rơi vào hầm băng.

Mà từng luồng khí tức bá đạo cũng đã khuếch tán ra.

Lực áp bách này.

Nguyên Thanh Hạm sửng sốt: "Lại là một Thánh Nhân!"

Lại!

Không sai, là lại!

Từ Ly Tâm Lăng đến Lăng Loạn đạo nhân, lại đến Dương Thanh Vân, hiện tại đến Ly Tâm Linh Nguyệt.

Đúng là cho ra lò số lượng lớn mà.

Trong một tháng ngắn ngủi mà xuất hiện bốn Thánh Nhân.

Chỉ tính hiện tại, không kể thực lực, số lượng Thánh Nhân bên người Tần Ninh đã ngang bằng Nguyên gia rồi.

Quá ác liệt!

Giờ khắc này, khí tức trong cơ thể Ly Tâm Linh Nguyệt đã dần dần ổn định.

Mà đôi mắt kia cũng đang khôi phục thần thái.

"Linh Nguyệt!"

Ly Tâm Lăng lúc này mới chậm rãi đi tới.

"Ca!"

Ly Tâm Linh Nguyệt chạy đến chỗ Ly Tâm Lăng, nhào vào ngực Ly Tâm Lăng.

"Linh Nguyệt, để ca xem nào, để ca xem nào..."

Hai tay Ly Tâm Lăng run rẩy, nâng mặt Ly Tâm Linh Nguyệt lên, nhìn thấy đôi mắt thanh tịnh mà sáng tỏ kia thì lập tức chảy nước mắt.

Vì sự bất lực của cậu ta mà làm cho đôi mắt của muội muội mất đi ánh sáng.

Mà bây giờ muội muội đã được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

Quá tốt!

Ly Tâm Lăng kéo Ly Tâm Linh Nguyệt bái lạy Tần Ninh.

"Tần công tử, đại ân của ngài, huynh muội chúng ta không thể dùng lời nào mà cảm tạ hết được, Ly Tâm Lăng ta đời này chỉ nghe lệnh Tần công tử".

"Tạ ơn Tần đại ca!", Ly Tâm Linh Nguyệt giờ phút này cũng cung kính nói.

"Đứng lên đi, đứng lên đi!"

Nhìn thấy hai người như vậy, Tần Ninh cười nhạt nói: "Dạo này ta mệt muốn chết, giờ ta cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho năm thành so tài!"

Nguyên Thanh Hạm nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: "Ngươi thật sự chuẩn bị tham gia đấy à?"

"Đương nhiên, Nguyên gia các người mời ta với tư cách là một thành viên của Nguyên gia, ta cũng đồng ý rồi, không lẽ ngươi lại quên?"

"Không có không có".

Nguyên Thanh Hạm vội vàng nói: "Ta nói với cha ta rồi, ông ấy cũng rất đồng ý".

"Vậy là tốt rồi".

Tần Ninh phất tay, quay người rời đi.

Ly Tâm Lăng cùng Ly Tâm Linh Nguyệt đuổi theo.

"Hôm nay còn luyện tập nữa không?"

"Không luyện, không luyện nữa", Nguyên Thanh Hạm khoát tay nói: "Ta phải trở về một chuyến".

Trong nháy mắt, bên cạnh Tần Ninh xuất hiện bốn Thánh Nhân, việc này quá gây sốc.

Nguyên Thanh Hạm vội vàng rời đi.

Tiên Vô Tận và Huyền Chấn lúc này cũng vui vẻ.

Lần này, cuối cùng cũng được yên tâm rồi.

Trước đó ở thành Thanh Ma, chuyện gì cũng do Tần Ninh ra mặt, quá bị động.

Mà giờ thì cuối cùng cũng được yên ổn.

Có bốn Thánh Nhân tọa trấn, thành Vạn Ma này còn ai dám động vào bọn họ nữa?

Một bên khác, Ly Tâm Lăng và Ly Tâm Linh Nguyệt theo bước Tần Ninh rời đi.

"Muội muội của ngươi có đôi mắt không bình thường, mà là… Huyết Linh Đồng!"

Tần Ninh thản nhiên nói: "Đây là một loại thánh đồng, tuy nói hiếm thấy, nhưng cũng không phải cực kỳ hi hữu".

"Mà muội muội của ngươi mở ra Huyết Linh Đồng, một khi giết người thì sẽ dùng đồng lực để hấp thụ khí huyết của đối phương cho bản thân sử dụng. Nó tương tự như một loại cắn nuốt, giết càng nhiều người, cảnh giới sẽ càng tăng mạnh".

"Đương nhiên, cũng không phải là loại thánh đồng này không có hạn chế".

"Nó phụ trợ cho muội muội của ngươi rất mạnh, sau này muội muội của ngươi có thể trở thành một vị cao nhân Thiên Thánh!"

Ly Tâm Lăng nghiêm túc nghe, trong lòng nổi lên từng đợt lo lắng.

Huyết Linh Đồng!

Là lần đầu tiên cậu ta nghe nói đến.

Giết người, đồng tử hấp thụ khí huyết...

Khuôn mặt nhỏ của Ly Tâm Linh Nguyệt giờ phút này cũng trở nên trắng bệch.

Nghe có phần tà ác!

Tần Ninh giờ phút này lại cười nói: "Nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, Huyết Linh Đồng nói cho cùng là do thân thể của võ giả có sự khác biệt mà ngưng tụ thành. Trên thế gian này, con đường võ đạo không phân chia chính tà gì cả, chỉ xem lòng người".

"Trước đó ta do dự là vì muốn cho muội muội của ngươi bình an sống sót, dù sao nếu trở thành Thánh Nhân siêu mạnh thì sẽ không thể nào được sinh sống an ổn, chém giết là không thể tránh được".

Ly Tâm Linh Nguyệt vội vàng nói: "Ta không sợ, thế giới của võ giả vẫn luôn theo chiều hướng hoặc là bị người giết hoặc là giết người".

Ly Tâm Lăng vuốt đầu của muội muội, mỉm cười.

Nhưng nụ cười kia nhìn cũng không tự nhiên chút nào.

"Ừ, mọi chuyện cũng xong rồi, hai huynh muội, các ngươi sau này cùng dựa vào nhau, gia tộc Ly Tâm dựa vào các ngươi".

Cho tới giờ khắc này, Tần Ninh xem như nhẹ nhàng thở ra.

Xem như đã trả xong ân tình cho Ly Tâm Ngân năm đó.

Chuyện kế tiếp chính là... Huyết Linh cung!

Bắt đồ đệ mình, nhét một đống thánh đan chính là muốn làm đỉnh lô cho một trưởng bối trong môn phái nâng cao cảnh giới.

Điểm này, Tần Ninh cũng không thể nhẫn nhịn.

Năm thành so tài!

Huyết Linh cung! Chờ xem!

Sau đó, Ly Tâm phủ cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Cô cô Bách Hương vẫn ngồi ghế đu như cũ, nằm phơi nắng ngoài cửa viện.

Lý Huyên thì xử lý các loại sự vụ trong phủ.

Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn đều tu hành hàng ngày, tranh thủ sớm ngày đến Hư Thánh.

Ly Tâm Lăng cùng Ly Tâm Linh Nguyệt cùng nhau tu hành Ly Tâm Quyết của gia tộc Ly Tâm.

Dương Thanh Vân cũng được Tần Ninh truyền cho hai thánh quyết tam phẩm, ngày ngày tu luyện, thỉnh thoảng giao thủ với Nguyên Thanh Hạm.

Thời gian nhàn nhã này làm cho Tần Ninh thoải mái dễ chịu hơn chút.

Kế tiếp, xử lý phiền phức liên quan đến Huyết Linh cung xong thì Tần Ninh quyết định lên đường tiến về vùng đất Vạn Thánh, hắn vẫn chưa quên Kỷ Phác của Ma Quang tông đâu.

Ngoài ra vẫn còn tung tích của bảy người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, U Tiêu Tiêu, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư cùng Tiên Hàm.

Cốc Tân Nguyệt còn tốt, nếu như Cốc Tân Nguyệt đến Hư Thánh thì tốc độ lên Thánh Nhân sẽ cực kỳ nhanh, thậm chí là ngưng tụ tam hồn, bước vào Địa Thánh ngưng tụ thất phách. Sau đó là nhanh chóng hợp nhất tam hồn thất phách rồi đến Thiên Thánh.

Một Cốc Tân Nguyệt nằm trong hồn hải khô cạn của nàng là một sự tồn tại cực kỳ kinh khủng.

Diệp Viên Viên Đế Thể cùng thiên phú không tầm thường thì tạm yên tâm.

Vân Sương Nhi Hỗn Độn Thể, thiên phú không kém, Tần Ninh cũng không quá lo lắng.

Còn U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư thì Tần Ninh khá là lo lắng.

U Tiêu Tiêu dù gì cũng nhỏ tuổi, trải qua chưa nhiều chuyện, mà Lý Nhàn Ngư thường ngày không thích nói chuyện, có phần ngu ngơ.

Còn về Tiên Hàm cùng Thạch Cảm Đương, hắn đúng là không có quá nhiều lo lắng.

Hai tên này, chỉ cần không muốn chết thì sẽ không nguy hiểm.

Thế nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.

Thí dụ như lần này, Dương Thanh Vân chính là gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Tần Ninh chỉ mong nhanh chóng tìm được mấy người bọn họ.

Mấy người phi thăng tại cùng một điểm, cho nên tỷ lệ đại khái cũng sẽ ở trong Nam Vực Thanh Châu này.

Nhưng rốt cuộc là nơi nào trong thất đại địa Nam Vực, chuyện này lại khó nói.

Nhưng phàm là chuyện gì cũng phải làm từng bước một

Liên tiếp nửa tháng sau đó, Ly Tâm phủ vẫn luôn như vậy.

Mãi cho tới một hôm, Nguyên Mậu Minh đến.

Tại một căn phòng trong Ly Tâm phủ.

Nguyên Mậu Minh mang theo Nguyên Thanh Hạm và mấy người khác đến.

"Tần công tử, hôm nay, năm thành so tài chính thức bắt đầu, đại ca bảo ta tới dẫn ngài đi cùng".

Tần Ninh nghe vậy thì khẽ mỉm cười.

"Rốt cục cũng bắt đầu rồi sao..."
Chương 1589: So tài bắt đầu

Tần Ninh dẫn mấy người đi theo Nguyên Mậu Minh.

Rời khỏi thành Nguyên gia, đi thêm hai ba mươi dặm về phía đông thì thấy một vùng thung lũng xuất hiện ở trước mắt.

Sơn cốc này cũng không quá lớn.

Giờ khắc này, xung quanh sơn cốc đã có đến mấy ngàn người.

Nhìn kỹ lại thì thấy cờ quạt của năm phương thế lực đang tung bay.

Nguyên Mậu Minh mang theo nhóm Tần Ninh đi vào vị trí của Nguyên gia.

Đến đây mới thấy rõ ràng.

Quanh sơn cốc là năm phương thế lực, các nhà đều mang đến không ít người.

Mà đều có phân biệt rõ ràng.

Người của Nguyên gia thì ở trên một khu vực cao trăm mét bị cắt ngang sườn.

Bốn thế lực kia thì lần lượt ở bốn hướng khác nhau.

Trên sân khấu lúc này có hơn trăm người đang đứng vững, mà bốn phía chân núi thì là hơn ngàn võ giả Nguyên gia phân tán ra đứng.

Tần Ninh không khỏi nói: "Đây là luận võ hay là quyết đấu? Cần phải mang nhiều người như vậy sao?”

Nguyên Thanh Hạm thấp giọng nói: "Để phòng rủi ro mà, hơn nữa so tài cũng có khả năng đổ máu, nhỡ đâu một bên bị giết đỏ cả mắt rồi làm ra chuyện gì thì sao”.

Tần Ninh cũng không nói thêm gì.

"Quy tắc là gì thế?"

Nghe đến lời này, Nguyên Thanh Hạm cười nói: "Không có quy tắc, nhóm võ giả Hư Thánh của năm nhà có thể chọn lựa võ giả của nhà khác cùng cảnh giới hoặc cảnh giới cao hơn để so tài. Người bị khiêu chiến có thể không ứng chiến nhưng sẽ phải mất thánh thạch".

"Nếu như ứng chiến, hai nhà liền lấy ra đồ vật đồng giá để trao đổi".

Tần Ninh không khỏi nói: "Vậy có thể lấy cửa hàng để đổi thành trì không?"

Nguyên Thanh Hạm bất đắc dĩ nói: "Trước đó đúng là làm như vậy, thế nhưng thành Vạn Ma chia làm năm khu thành, tất cả mọi người tuy là cắt cửa hàng cho đối phương, nhưng cũng không cho cửa hàng đó của đối phương được làm ăn yên ổn, lâu dần thì thành ra thành Vạn Ma của hiện tại".

Trước kia thành Vạn Ma là một thể, không tồn tại ngũ đại thành gì cả, cũng không có kiểu giữa năm khu thành lại cách nhau mấy chục dặm.

Cũng là bởi vì năm phương so tài nên khiến cho khoảng cách giữa các thành trì bị kéo ra.

Thành ra năm thành so tài của hiện tại.

Ngươi thắng con phố và cửa hàng của ta? Tốt! Vậy ta liền đì chết chỗ này, đừng có hòng mà ăn lời của ta.

Nghe đến lời này, Tần Ninh cũng hiểu được.

"Hiện tại, tất cả mọi người đều trở nên thực tế, trực tiếp dùng thánh thạch đánh cược!"

Nguyên Thanh Hạm cười nói: "Hơn nữa, truyền thống này đã có từ lâu, năm phương thay đổi không ít, nhưng năm thành so tài lại một mực truyền xuống".

"Một mặt là vì nhìn thấy sự chênh lệch lẫn nhau nên muốn cảnh tỉnh con cháu đời sau của gia tộc, mặt khác là muốn thể hiện ra thực lực của gia tộc, làm cho đối phương kiêng kị".

Mấy người liên tục gật đầu.

Vùng đất Vạn Ma, hung đồ tụ tập.

Muốn vững vàng làm bá chủ một phương là quá khó khăn.

"Tần công tử".

Giờ này khắc này, Nguyên Mậu Phong đi tới.

"Cảm ơn Tần công tử đồng ý gia nhập đội ngũ của Nguyên gia chúng ta".

Nguyên Mậu Phong lôi kéo Tần Ninh, thấp giọng nói: "Hình như Huyết Linh cung cùng Chấn Thiên các biết Nguyên gia chúng ta đạt được tin tức, hai nhà đó sẽ coi chúng ta làm đối thủ. Tần công tử lần này xuất chiến cũng tạm thời coi là tôi luyện, không cần quá nghiêm túc".

Ông ta sở dĩ lôi kéo Tần Ninh là bởi vì không hiểu sao bên người Tần Ninh lại xuất hiện bốn Thánh Nhân.

Nguyên Mậu Phong biết, muốn đuổi Tần Ninh đi là chuyện không thể nào, chỉ có thể chờ chính Tần Ninh rời đi.

Nhưng kết giao với Tần Ninh, chí ít để Tần Ninh không trở thành kẻ địch thì cũng không thành vấn đề.

"Nguyên tộc trưởng khách khí!"

Tần Ninh giờ phút này chỉ cười nói: "Ta sẽ khiêu chiến người của Huyết Linh cung, những người khác ta mặc kệ".

Nghe đến lời này, Nguyên Mậu Phong lập tức hiểu ý.

Nghe nói đồ đệ của Tần Ninh đã bị Huyết Ninh Nhi của Huyết Linh cung bắt, tra tấn rất thảm, Tần Ninh đã tiêu tốn rất nhiều công sức mới có thể cứu khỏi cho đồ đệ của mình.

Xem ra con gái của mình nói không sai.

Như thế rất tốt.

Tuy nói Tần Ninh có cảnh giới không cao, nhưng tóm lại có thể hóa giải một chút áp lực cho Nguyên gia.

Hơn nữa, nếu trở mặt, Huyết Linh cung cùng Chấn Thiên các muốn đối phó Nguyên gia thì Tần Ninh khẳng định sẽ ra tay với Huyết Linh cung.

Xét theo quan hệ kiểu này, Tần Ninh có thể tính là minh hữu của ông ta.

Tuy nói Tần Ninh chỉ có mấy người đi cùng, nhưng bốn Thánh Nhân lại có thể phát huy ra hiệu quả rất lớn.

Sau khi đã làm rõ điểm này, Nguyên Mậu Phong cũng tự tin hơn chút.

Đám người lập tức ngồi xuống.

Nguyên Thanh Hạm thì ngồi cạnh Tần Ninh.

"Bên kia!", Nguyên Thanh Hạm chỉ bên trái, nói: "Các chủ Chấn Uyên Vân của Chấn Thiên các, cảnh giới Thánh Nhân, thực lực mạnh mẽ, Chấn Thiên các là nơi tụ tập anh tài, thành Chấn Thiên những năm gần đây cũng là danh tiếng vang xa, người này dã tâm bừng bừng, không tầm thường..."

"Còn người đàn ông trung niên nhìn có vẻ nho nhã kia là quán chủ Bách Lý Hoành Thành của Bách Lý quán, trên thực tế cũng là trưởng tộc Bách Lý gia".

"Bách Lý quán cùng Kim Ô cư có nội tình không bằng Nguyên gia, Chấn Thiên các cùng Huyết Linh cung thì có quan hệ hợp tác chặt chẽ, làm vậy cũng là để tự vệ!"

"Bên kia, người cai quản Kim Ô cư là Kim Diệu Tông, cảnh giới Thánh Nhân, mối quan hệ với Bách Lý Hoành Thành là thông gia..."

"Đối diện là Huyết Linh cung, cung chủ Huyết Phương Đông, là một người tàn nhẫn, giết người không chớp mắt".

Nguyên Thanh Hạm giảng giải đại khái cho Tần Ninh về các phe thế lực tham gia so tài hôm nay.

Tần Ninh cũng lần lượt ghi nhớ.

Đây chính là năm thế lực mạnh nhất thành Vạn Ma.

Trên thực tế, toàn bộ vùng đất Vạn Ma tôn thành Vạn Ma là số một.

Những người này cũng đại diện cho chí cường giả của vùng đất Vạn Ma.

Một phương thế lực mà có võ giả cảnh giới Thánh Nhân tọa trấn thì chính là nắm giữ sức mạnh để truyền thừa tiếp.

Một vị Thánh Nhân có tuổi thọ ít nhất là mười vạn năm, chỉ cần bất tử thì gia tộc đó sẽ rất khó suy sụp.

Đương nhiên, mọi chuyện cũng không phải là tuyệt đối.

Giờ khắc này, năm phương đều mang không ít người đến.

Nguyên Mậu Phong, Chấn Uyên Vân, Huyết Phương Đông, Kim Diệu Tông, Bách Lý Hoành Thành.

Năm nhân vật đại biểu của thành Vạn Ma lần lượt ngồi xuống.

"Chư vị, năm thành so tài là truyền thống bao lâu nay của thành Vạn Ma chúng ta, hôm nay tụ họp tại đây, chúng ta cũng không cần nói những lời dư thừa nữa, trực tiếp bắt đầu chứ nhỉ?"

Người mở miệng chính là Chấn Uyên Vân, sức lực mười phần.

"Được!"

Năm phương giờ khắc này liên tục đáp lời.

"Quy củ cũ, Hư Thánh từ tầng một đến tầng mười, mỗi lần so tài, ai không tham chiến thì gia tộc đưa ra một ngàn thánh thạch là được".

"Hai phe so tài, tiền đặt cược thế nào là tùy vào cá nhân đưa ra, nhưng không thể thấp hơn một vạn thánh thạch!"

Các phương lúc này đều không có ý kiến gì.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên so tài.

Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía trước.

Bên trong Chấn Thiên các có một thanh niên bước ra.

Thanh niên mặc một bộ áo dài màu lam nhạt, bước về phía sơn cốc.

Sơn cốc này dài ít nhất ngàn mét, rộng cũng mấy trăm mét, đủ cho võ giả Hư Thánh thi triển thực lực.

"Tại hạ Ly Thạc của Chấn Thiên các, Hư Thánh tầng một, khiêu chiến Nguyên Hòa của Nguyên gia!"

Ly Thạc một mặt mỉm cười.

Đến rồi!

Nguyên Mậu Phong bắt đầu căng thẳng.

Không ngờ rằng Chấn Thiên các không thèm khiêu chiến người khác để che giấu mà trực tiếp tìm đến Nguyên gia bọn họ.

Nguyên Mậu Phong nhìn về một tiểu bối của Nguyên gia.

"Nguyên Hòa ứng chiến!"

Giờ này khắc này, một bóng người đứng ở khu vực của Nguyên gia phi thân xuống.
Chương 1590: Nguyên Thanh Hạm ra sân

Hai người đứng vững ở sơn cốc.

So tài rất đơn giản.

Một bên nhận thua, so tài kết thúc.

Hoặc là không nhận thua, thì chính là một bên chết, so tài kết thúc.

Giờ khắc này, Ly Thạc cùng Nguyên Hòa đều là Hư Thánh tầng một, đứng ở sơn cốc nhìn nhau.

"Chấn Thiên các ra hai vạn thánh thạch!"

Chấn Uyên Vân trực tiếp cười nói.

Hai vạn thánh thạch.

Các phương thế lực đều có vẻ mặt khác nhau.

Theo lẽ thường, Hư Thánh tầng một đọ sức thì cũng chỉ ra giá một vạn, xem như mở màn làm nóng người.

Trực tiếp ra hai vạn!

Chấn Thiên các thật đúng là chơi lớn, cũng không sợ bị Nguyên gia thắng ăn hết.

Nguyên Mậu Phong cười: "Nếu Chấn Thiên các đã để mắt con cháu nhà mình như thế, Nguyên gia ta cũng không tiện lui bước".

"Hai vạn thánh thạch!"

Lúc này, bên dưới đã có các võ giả đem thánh thạch của nhà mình ra chồng lên.

So tài tiến hành tại chỗ, thánh thạch đương nhiên cũng giao ra ngay lập tức để phòng có ai chơi xấu.

Giờ khắc này, Ly Thạc nhìn Nguyên Hòa, chiến ý dạt dào.

"Giết!"

Trong nháy mắt, so tài bắt đầu.

Hai người nháy mắt xung kích đến cùng một chỗ.

Sơn cốc lập tức nổi lên bụi mù, tiếng nổ vang lên không ngừng.

Tần Ninh giờ phút này cũng thấy rõ.

Xem ra, các nhà so tài đều là bắt đầu từ Hư Thánh tầng một.

Tầng một đánh tới tầng mười, xem ra so tài này cũng thú vị đấy.

Nhưng Tần Ninh không dự định xuất thủ ngay bây giờ.

Huyết Ninh Nhi hôm nay hẳn phải chết.

Huyết Linh cung cũng phải trả giá đắt.

Thế nhưng hắn không nóng nảy.

Kẻ làm sai dù sao cũng nên trả giá đau đớn mới được.

Oanh...

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.

Giữa thanh âm ầm ầm, một người bị một quyền đập trúng, miệng phun máu tươi, chật vật rút lui.

Chính là Nguyên Hòa!

"Nhận thua!"

Giờ này khắc này, Nguyên Mậu Phong lập tức nói.

Nguyên Hòa không phải đối thủ của Ly Thạc.

Nếu tiếp tục không nhận thua, không chỉ là thua thánh thạch mà còn thua mạng người.

Bồi dưỡng ra một Hư Thánh cũng không dễ dàng.

Chấn Uyên Vân nghe vậy thì chỉ cười.

Giờ phút này, người của Chấn Thiên các thu lại thánh thạch.

"Hay đấy..."

Tần Ninh cười.

Cho đến ngày nay, hắn đã là Hư Thánh tầng bốn, nhưng trước xem ra hắn vẫn phải chờ một chút rồi!

Sắc mặt Nguyên Mậu Phong không tốt lắm.

Trận đầu thua không phải là khởi đầu tốt.

"Huyết Anh của Huyết Linh cung, Hư Thánh tầng hai, khiêu chiến Nguyên Thành Hà của Nguyên gia!"

Trận đấu vừa kết thúc, người thứ hai đã tiến vào sơn cốc.

Giờ khắc này, cho dù ai cũng là nhìn ra được, Chấn Thiên các cùng Huyết Linh cung dường như đang hữu ý vô tình mà đối phó Nguyên gia!

Giờ phút này, Kim Diệu Tông cùng Bách Lý Hoành Thành trong đám người nhìn thoáng qua nhau.

Hai người chính là người cai quản Kim Ô cư cùng Bách Lý quán, sao có thể nhìn không ra tình hình.

Chấn Thiên các cùng Huyết Linh cung là đang nhằm vào Nguyên gia rồi!

Trận so tài thứ hai.

Huyết Anh giao đấu Nguyên Thành Hà.

Huyết Linh cung ra hai vạn thánh thạch.

Nguyên Mậu Phong giờ phút này không thể lui bước, cũng ra hai vạn thánh thạch.

So tài tiếp tục bắt đầu.

Hai võ giả Hư Thánh tầng hai giao thủ kéo dài hơn Hư Thánh tầng một giao thủ ban nãy nhiều.

Oanh...

Chỉ là, khi trận nổ dần tan đi.

Nguyên Thành Hà tiếp tục thua.

Nguyên gia lại thua trận thứ hai.

So tài tiếp tục.

Sau đó, Chấn Thiên các cùng Huyết Linh cung một mực chọn đệ tử Nguyên gia để so tài.

Mà căn bản là thua ít thắng nhiều.

Sắc mặt Nguyên Mậu Phong càng ngày càng khó coi.

Trong lúc đó, hai phe Kim Ô cư cùng Bách Lý quán cũng phái đệ tử ra so tài lẫn nhau.

Hai nhà có quan hệ chặt chẽ, tỷ thí này cũng không có nhiều ý nghĩa.

"Đám người này rõ ràng là ức hiếp chúng ta!"

Nguyên Thanh Hạm giờ phút này nổi giận.

"Cha, để con lên cho!"

Nguyên Thanh Hạm nói, một trận so tài vừa kết thúc, Nguyên Thanh Hạm trực tiếp đi ra.

"Nguyên Thanh Hạm của Nguyên gia khiêu chiến Chấn Tường Sinh của Chấn Thiên các!"

"Chấn Tường Sinh, ngươi và ta đều là Hư Thánh tầng mười, tới đi!"

So tài đã tiến hành đến Hư Thánh tầng sáu, nhưng Nguyên Thanh Hạm trực tiếp nhảy ra làm xáo trộn tiết tấu.

Nàng ta đang rất giận.

Hai phe kết hợp lại, khiêu khích Nguyên gia, thật quá đáng!

Đến bây giờ, so tài mười mấy trận, Nguyên gia đã thua gần trăm vạn thánh thạch.

"Chờ ngươi đã lâu!"

Một giọng nói lạnh nhạt lúc này vang lên.

Chấn Tường Sinh của Chấn Thiên các, cảnh giới Hư Thánh tầng mười, là một thiên kiêu cũng như người cai quản Chấn Thiên cung sau này.

Nguyên Thanh Hạm thì là thiên kiêu số một của Nguyên gia, người có khả năng đến Thánh Nhân nhất.

Giờ khắc này, hai người bước vào sơn cốc.

Nguyên Mậu Phong giờ phút này cũng trở nên lo lắng.

Liên quan đến an nguy của con gái, ông ta vẫn luôn vô cùng lo lắng.

Chấn Tường Sinh nhìn Nguyên Thanh Hạm, cười nhạt nói: "Nghe nói đợt trước ngươi kém chút bỏ mình, nhặt về một cái mạng, cũng không dễ dàng nhỉ..."

"Ngươi thật đúng là quan tâm ta quá đấy!"

Nguyên Thanh Hạm cười nhạo: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ các ngươi không biết rõ?”

"Sao lại nói vậy chứ, Nguyên Thanh Hạm, ta đang quan tâm ngươi mà".

"Không cần!"

Nguyên Thanh Hạm phóng thích khí thế bên trong cơ thể ra.

Hư Thánh tầng mười, chỉ thiếu chút nữa là Thánh Nhân.

Thực lực thế này là vô cùng mạnh mẽ.

Chí ít cũng là cường giả số một trong vùng đất Vạn Ma.

Dù sao thì số lượng Thánh Nhân vẫn rất ít.

Bá...

Trong nháy mắt, Nguyên Thanh Hạm giết ra, khí thế trong cơ thể nháy mắt bộc phát, thánh lực dao động mãnh liệt, oanh kích Chấn Tường Sinh.

Chấn Tường Sinh giờ phút này cũng không né tránh, trực tiếp cứng đối cứng.

Oanh...

Khí thế của cả hai tỏa ra, sát khí tràn ngập.

Nguyên Mậu Minh giờ phút này ngồi bên cạnh Tần Ninh, cũng không kìm được mà lo lắng.

Nhìn thấy Tần Ninh bình chân như vại ngồi đó, Nguyên Mậu Minh nhịn không được nói: "Tần công tử cảm thấy ai sẽ thắng?"

Liếc qua hai người đang so tài trong thung lũng kia, Tần Ninh cười nói: "Nguyên Thanh Hạm!"

Nghe đến lời này, Nguyên Mậu Minh tựa hồ như yên tâm hơn nhiều.

Mà lúc này, bên trong sơn cốc, so tài bắt đầu lộ ra chênh lệch.

Nguyên Thanh Hạm dần dần chiếm thượng phong khiến cho Chấn Tường Sinh không ngừng đổi công làm thủ, từng bước lui lại.

Thấy cảnh này, đám ngườu Nguyên gia mới trở nên an tâm.

Nguyên Thanh Hạm thời gian này cũng tiến bộ không ít khi ở Ly Tâm phủ.

Chấn Tường Sinh không ngừng bị áp chế, xuất hiện xu hướng suy tàn.

Nguyên Thanh Hạm sắc mặt lạnh lẽo, hừ một tiếng: "Xem ra, giữa hai ta vẫn có khoảng cách!"

Nói xong, Nguyên Thanh Hạm vỗ xuống.

"Đại Nhật Viêm Chưởng!"

Một chưởng vỗ ra, hỏa diễm bao phủ, đằng đằng sát khí.

Một tiếng ầm ầm lúc này vang lên.

Sắc mặt Chấn Tường Sinh trắng nhợt, rút lui.

Nguyên Thanh Hạm tấn công theo.

Mà đột nhiên lúc này, có điều kì dị xảy ra.

Chấn Tường Sinh đang rút lui tự nhiên lại bộc phát, bàn tay nắm chặt, vung ra một quyền về phía Nguyên Thanh Hạm.

Nguyên Thanh Hạm như có đề phòng, lần nữa tung chưởng.

Oanh...

Hai người giao thủ, tiếng nổ vang lên.

Đất đá xung quanh tung tóe.

Bành!!!

Thế nhưng, một tiếng bành vang lên, Nguyên Thanh Hạm lại là người rút lui, sắc mặt trắng bệch.

Một ngụm máu tươi phun ra, nhất thời không đứng dậy nổi.

Chấn Tường Sinh giờ phút này sắc mặt có phần hồng nhuận, nhưng lại thở hồng hộc, tấn công Nguyên Thanh Hạm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom