-
Chương 1121-1125
Chương 1121: Tứ Đại Thiên Vương
Hoàng Nhất Lôi chính là Lôi Vương.
Thực lực của ông ta ở cảnh giới Vương Giả nên rất khó chết.
Dẫu có là Vân Vương thì cũng phải gặp vô vàn khó khăn khó khăn khi giết Lôi Vương.
Thế mà ông ta lại... xém chết dưới tay Tần Ninh sao?
Nhìn thấy ánh mắt không phục của Hoàng Nhất Lôi, Đế Lâm Thiên bình thản nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể giết hắn được à?"
"Mặc dù không còn Vạn Thể Thiên Văn, tượng Thanh Nguyệt, nhưng mánh khóe thủ đoạn của kẻ này không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng ra nổi đâu".
Lúc này, vẻ mặt Hoàng Nhất Lôi ủ dột, không dám phản bác nửa lời.
Trước kia, nếu không có các chủ thì sẽ ra sao, quả thật ông ta đã cảm giác được uy hiếp trí mạng rồi.
"Được rồi, việc này chấm dứt ở đây".
Đế Lâm Thiên chậm rãi nói: "Về phía sáu thế lực lớn của Đông Lan, Tây Lan và Nam Lan, cứ thả bọn họ đi".
"Chỉ cần Thanh Ninh các không hồ đồ thì sẽ không làm gì bọn họ đâu".
Đế Lâm Thiên thong dong khoanh tay đứng đó, không mở miệng nữa.
Mặt trời xuống núi ở đằng tây, chiếu rọi năm con người, năm cái bóng in trên mặt đất, kéo dài về sau.
Lúc này, tứ đại các vệ cũng trầm mặc không nói lời nào.
Lần này, Thiên Đế các ra tay với Thanh Ninh các quá nóng vội rồi.
Hơn nữa, các chủ đến bước này mà chỉ im lặng thôi.
Cách làm này rất quái lạ.
Nhưng dù sao các chủ cũng là các chủ, các chủ chưa nói gì thì bọn họ cũng chẳng dám hỏi.
Còn về phần các chủ đang mưu toan làm gì thì chỉ có mỗi các chủ biết.
Đế Lâm Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xăm, không nói lời nào.
Nhưng trong đầu hắn ta đang suy nghĩ đến một người.
"Chín vạn năm trước, ngươi, đã trở lại rồi sao..."
Âm thanh bình thản nhẹ nhàng phiêu tán theo làn gió dịu êm, rồi biến mất trong không gian.
Dãy núi Nguyệt Lan xảy ra động đất mạnh, làm chấn động không ít thế lực khắp nơi, đợi đến khi Thanh Ninh các dọn dẹp xong chiến trường, rồi rời đi hết.
Rất nhiều người muốn tiến vào sâu bên trong đó để điều tra tình hình thì chợt phát hiện mình không vào được.
Bên trong dãy núi, hơi thở Vương Giả đang khuếch tán ra xung quanh.
Hơn nữa còn là hai luồng hơi thở Vương Giả còn lưu lại sau khi chiến đấu với nhau.
Thêm vào việc, Dương Thanh Vân đánh hai chiêu với Đế Lâm Thiên.
Điều đó khiến cho linh khí thiên địa ở nơi đây vô cùng hỗn loạn.
Sau khi con người tiến vào sâu bên trong sẽ xảy ra tình trạng tâm lý bị xáo trộn, làm cho người ta mất bình tĩnh.
Chỉ sợ rằng, ngàn năm sau, à không, thậm chí cả vạn năm, võ giả cảnh giới Âm Dương và cảnh giới Vạn Nguyên không thể bước chân vào đây.
Mà dãy núi Nguyệt Lan cực kỳ nổi tiếng ở đại lục Thương Lan.
Trong chốc lát, việc này đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Người chú ý đến việc này không chỉ có ở đại lục Thương Lan.
Mà là cả đại lục Vạn Thiên, từ đông sang tây, từ nam đến bắc, kéo dài cả hàng tỷ dặm.
Đại lục Thương Lan tọa lạc ở trung tâm đại địa, nhân tài xuất hiện tần tầng lớp lớp.
Ở phía bắc xa xôi, trải dài cả khu vực, cũng tồn tại một đại lục khác.
Võ giả trên đại lục đó có thực lực cao thấp khác nhau.
Và tương tự, ở đó cũng có những thế lực khiến người khác phải ngước mắt nhìn lên.
Thiên Ngoại Tiên là một trong số đó.
Thiên Ngoại Tiên đứng sừng sững, xưng vương xưng bá ở đại lục phương bắc.
Nghe nói rằng trụ cột của Thiên Ngoại Tiên là Tiên Vô Tận, ông ta cũng là một cường giả cấp bậc Vương giả đỉnh cấp.
Lúc này, ở phía bắc đại lục Vạn Thiên.
Tại một nơi giống như vùng đất của thần tiên, có một bóng dáng lướt nhanh qua núi non trung điệp, đi vào trung tâm thánh địa, đến trước sơn cốc.
"Thiên Vương!"
Âm thanh xưng hô kính trọng phá tan sự yên tĩnh của sơn cốc, từng con bướm bị giật mình hoảng hốt vỗ cánh bay đi.
"Có chuyện gì?"
Bên trong sơn cốc vọng đến một giọng nói già nua.
"Chúng ta nhận được tin rằng, ở đại lục Thương Lan, dãy núi Nguyệt đã xảy ra trận chiến của vài vị Vương Giả".
"Chỉ là, đến bây giờ vẫn không biết mấy vị Vương Giả ấy là ai!"
Nghe thế, người trong sơn cốc thật lâu không lên tiếng.
"Hừ, ngoại trừ Dương Thanh Vân kia, còn có thể là ai chứ?"
Trong sơn cốc, giọng nói già nua tràn đầy lòng oán hận, mắng mỏ: "Lão già chết tiệt, ông ta cứ dính vào người của Thiên Đế các suốt mấy vạn năm".
"Lần này, chắc là trêu chọc người của Thiên Đế các nên họ mới gây chuyện với ông ta".
Nghe vậy, người đàn ông đứng ngoài sơn cốc lộ vẻ khó xử, nói thử: "Thiên Ngoại Tiên chúng ta có..."
"Có định phái người đi dò la tin tức hay không, dù sao thì... tiểu thư Tiên Nhân..."
"Không đi!"
Bên trong sơn cốc vọng đến giọng nói tức tối, mắng: "Năm xưa, lão già chết tiệt kia ỷ sư tôn mình mạnh mẽ, dám cả gan cướp người đàn bà của ta, giờ còn muốn ta giúp đỡ hả? Cứ nằm mơ đi!"
"Truyền lệnh xuống, người của Thiên Ngoại Tiên, ai dám làm xằng làm bậy, giết chết không tha".
Nghe vậy, người đàn ông bên ngoài sơn cốc chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, bên trong sơn cốc, giọng nói già nua lại vang lên: "Có khi nào có Vương Giả đi đời không?"
Người đàn ông dường như đã đoán được sẽ có câu hỏi này từ sớm, bèn đáp lời: "Hình như không có ai".
"Hơn nữa, Thanh Ninh các cực kỳ coi trọng giữ bí mật việc này, mà bên phía Thiên Đế các cũng án binh bất động, dường như cả hai bên đều đang thăm dò thực lực của nhau mà thôi".
Bên trong sơn cốc lại trở nên yên lặng.
"Bà nội nhà nó!"
Lại một tiếng chửi rủa truyền đến.
Người đàn ông đứng đó thật lâu, cho đến khi sơn cốc không còn truyền đến âm thanh nào nữa mới rời đi.
Cùng lúc đó, ở phía đông đại lục Vạn Thiên.
Trên ngọn núi cao vời vợi, có một tòa đạo quán trơ trọi đứng sừng sững ở đỉnh núi.
Giữa dãy núi kéo dài bất tận lại có một đạo quán, thật là vô cùng đặc biệt.
Lúc này, dưới đạo quán, ở chân núi.
Xuất hiện hai người.
"Quan chủ, chúng ta tới đây làm gì?"
Một người thanh niên dõi mắt nhìn về phía ngọn núi cao vời vợi, hoang tàn không một bóng người, không kiên nhẫn, lẩm bẩm nói.
"Đừng lên tiếng!"
Đứng trước người thanh niên là một người đàn ông mặc quần áo đạo sĩ, cả người toát lên khí chất không màng đến thế gian trần tục.
Người đàn ông sùng kính nhìn về tòa đạo quán cô độc lẻ loi trên đỉnh núi kia.
"Đệ tử là Cực Sinh Bi, nay đến đây mong được bái kiến tiền bối".
Ngươi thanh niên kia thấy quan chủ nhà mình cung kính như vậy thì cũng khiêm nhường cúi đầu.
Quan chủ.
Chính là người đứng đầu đạo quán Thái Cực, là vị Vương Giả có uy danh hiển hách, vang xa ở đại lục Vạn Thiên.
Nay lại dẫn mình đến một ngọn núi hoang vắng, cúi đầu, vô cùng kính trọng trước một tòa đạo quán.
Điều này đủ để biết rằng người nào đang sống ở trong đạo quán đó.
Cực Sinh Bi nói xong, trên ngọn núi không có giọng nói nào đáp lời.
Cực Sinh Bi không mấy để tâm, nói: "Mấy ngày trước, ở phía tây đại lục Thương Lan, dãy núi Nguyệt Lan xảy ra việc tranh chấp giữa vài vị Vương Giả, nghe nói hình như là người của Thanh Ninh các và Thiên Đế các chiến đấu với nhau".
"Vãn bối đặc biệt đến đây là để báo rằng việc này có liên quan đến các chủ Thanh Ninh các Dương Thanh Vân".
Hắn ta nói xong, phía trên ngọn núi vẫn yên tĩnh như trước.
Cực Sinh Bi chờ đợi một lát, rồi chắp tay từ biệt.
Người thanh niên đi theo sao ngơ ngác không hiểu gì cả.
Chuyện gì thế?
Sao lại thành ra thế này rồi?
Quan chủ lặn lội đường xa đến nơi đây, chính là để... cúi lạy đỉnh núi hả?
Hai người rời đi, người thanh niên không kìm lòng bèn hỏi: "Quan chủ, trong đạo quán kia có người nào ở không?"
"Tất nhiên là có rồi!"
"Ai vậy ạ? Người nào lại đáng giá khiến quan chủ tự mình đến báo tin vậy?"
Cực Sinh Bi híp mắt, rồi thở dài, nói: "Là một vị cường giả vô địch thiên hạ, có thể sánh ngang với ba vị Thiên Vương!"
Cực Sinh Bi vừa dứt lời thì thở dài.
Người thanh niên ngẩn ngơ.
Bản thân là thiên chi kiêu tử có thiên phú vô cùng xuất chúng trong đạo quán Thái Cực, nên sẽ có nhiều tin tức hơn với những đệ tử bình thường.
Đại lục Vạn Thiên bao la rộng lớn cả hàng tỷ dặm.
Mỗi đại lục đều có phong tục tập quán hoàn toàn khác nhau.
Khi chúng nối liền với nhau đã tạo thành một dải đại lục mênh mông bát ngát, đó là đại lục Vạn Thiên.
Ở đại lục Vạn Thiên, mạnh được yếu thua.
Ví dụ như quan chủ nhà mình, là quan chủ của đạo quán Thái Cực, là một vị Vương Giả đỉnh cấp.
Và ở trên đại lục Vạn Thiên này, còn có bốn người được tôn kính xưng làm Thiên Vương.
Thiên Vương có sức mạnh trấn áp cả Vương Giả.
Tiên Vô Tận của Thiên Ngoại Tiên được tôn xưng là Trấn Thiên Vương.
Trong Huyền Thiên cung tọa lạc ở phía đông đại lục Vạn Thiên nghe nói có một vị Huyền Thiên Vương.
Ở núi Tuyết Thiên, nằm ở phía nam đại lục Vạn Thiên, nghe nói có Tuyết sơn trang vô cùng hùng mạnh.
Nơi đó có một vị Tuyết Thiên Vương.
Có lẽ nào, vị Thiên Vương thứ tư được tôn xưng là Cực Thiên Vương... lại ở trong đạo quán Thái Cực của bọn họ?
Đáy lòng người thanh niên tràn đầy kinh ngạc.
Chương 1122: Địa tâm của Thương Lan
Trong chốc lát, chuyện Vương Giả giao đấu với nhau lan truyền ra khắp đại lục Vạn Thiên.
Thế nhưng, cho dù là Thanh Ninh các, hay là Thiên Đế các đều giấu kín việc này như bưng, không có truyền ra tin tức gì cả.
Điều này thế mà lại khiến người ta cảm giác chuyện này có gì đó rất thần bí.
Vương Giả!
Bọn họ đều là sự tồn tại đứng ở đỉnh khiến người khác phải ngước nhìn ở đại lục Vạn Thiên.
Loại nhân vật ở cấp bậc này chỉ cần hắt hơi thôi đã làm cả đại lục Vạn Thiên dậy sóng, càng đừng nhắc tới việc cấp bậc Vương Giả chiến đấu với nhau.
So với tình trạng rối ren xảy ra khắp nơi trên đại lục Vạn Thiên, thì Thanh Ninh các thân là người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh.
Ngày đó, ở Thanh Ninh các xảy ra trận chiến giữa các Vương Giả.
Dương Thanh Vân cố tình né ra khỏi Thanh Ninh các, tránh Thanh Ninh các chịu những công kích có sức hủy diệt đáng sợ.
Hơn nữa có Kim Nhãn Thạch Quy trấn giữ, các võ giả cấp thấp ở đây cũng không có gì để làm.
Lúc này, trong Thanh Ninh các.
Trong một tòa biệt viện, cây cầu nhỏ, nước chảy quanh, hoa nở chim hót, có một cái đình viện hẻo lánh ở đó tựa như tiểu thư giàu sang, dịu dàng điềm tĩnh.
Bên trong biệt viện, Tần Ninh đang ngồi xếp bằng.
Trên người hắn không một mảnh áo, lớp da ngoài cơ thể chằng chịt vết nứt kinh dị, trông như một món đồ sứ đang chuẩn bị vỡ vụn.
Cốc Tân Nguyệt đứng cạnh, thấy cảnh đó mà lòng nàng đau như cắt, ánh mắt đầy xót thương.
Dần dần, Tần Ninh mở hai mắt.
"Vạn Thể Thiên Văn là loại văn tự chạm khắc bá đạo".
"Ở trong tượng Thanh Nguyệt ẩn chứa linh tức của Thiên Nhân!"
"Tạm thời, cơ thể này không thể khôi phục lại bình thường được".
Tần Ninh bình thản nói.
Cốc Tân Nguyệt giận dữ: "Hà cớ gì phải làm vậy?"
Tần Ninh cười đáp: "Đây không phải là vì muốn giết một vị Vương Giả để chấn nhiếp cả đám người trên đại lục Vạn Thiên hay sao?"
"Vậy thì chàng cũng không nên cậy mạnh như thế!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười bảo: "Coi như không khác cậy mạnh mấy, không giết được Hoàng Nhất Lôi, quả thật rất đáng tiếc, nhưng không sao, tương lai còn rất nhiều cơ hội".
Cốc Tân Nguyệt còn định nói gì đó nhưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Lúc này, có ba người đi vào.
Đó chính là ba người Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương và Giang Bạch.
Bây giờ, Lý Nhàn Ngư đã bước chân vào cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên.
Thạch Cảm Đương cũng đã ổn định cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên.
Nhưng thực lực của Giang Bạch lại không có thay đổi gì quá lớn.
"Mấy ngày nay đã có chút tiến bộ rồi đấy", Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương rồi gật đầu khen ngợi.
Thạch Cảm Đương không khỏi vui mừng, cười bảo: "Đi theo hai người Tử Hiên và Tử Nghiệp tìm sáu thế lực lớn kia, rồi tới từng chỗ tống tiền".
"Mà cái đám này cứ làm bộ sợ hãi, không cho con ra tay, làm con khó chịu quá".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương rồi cười nói: "Tông chủ của cả sáu thế lực lớn đều ở cảnh giới Vạn Nguyên, thế nhưng những lão già trong đó có người ở cảnh giới Quy Nhất, thậm chí là có cả cảnh giới Thiên Nhân, ngươi có chắc là bọn họ ra tay thì ngươi có thể chống đỡ được không?"
Hắn vừa dứt lời, Thạch Cảm Đương cười gượng gạo.
"Trong khoảng thời gian này, hai người các ngươi cố gắng tu luyện thể xác và tinh thần cho tốt đi".
Tần Ninh căn dặn: "Cảnh giới tăng lên quá nhanh cũng không hẳn là chuyện đáng mừng đâu".
Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương đều gật đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu sau, ở ngoài cửa lại có vài người đến.
Dương Tử Hiên và Dương Tử Nghiệp dẫn đầu nhóm người đứng ngoài cửa.
"Tần công tử, phụ thân mời người đến gặp!"
Từ khi Tần Ninh trở về, Dương Thanh Vân cũng không tự xưng là Thanh Vân nữa.
Thay vào đó, ông ta khôi phục lại họ tên đầy đủ Dương Thanh Vân.
Ông ta có bốn người con trai.
Đứa con đầu là Dương Tử Hiên, hiện tại đang ở cảnh giới Thiên Nhân.
Đứa con thứ hai là Dương Tử Nghiệp, bây giờ đang ở cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.
Đứa con thứ ba là Dương Phong Thiên đang ở cảnh giới Quy Nhất thất mạch.
Đứa con út Dương Phong Vân đang ở cảnh giới Quy Nhất tứ mạch.
Bốn đứa con trai phân chia nhau trấn giữ bốn phân các lớn ở đại lục Thương Lan, tiếng tăm vang xa.
Lúc này, cả bốn đứa con trai đều đứng ngoài đình viện, chậm rãi chờ đợi Tần Ninh.
"Chuẩn bị xong hết chưa?"
Tần Ninh bước ra ngoài thì nhìn thấy Dương Tử Hiên.
"Vâng ạ, mời sư công!"
Tần Ninh gật đầu, không nói gì cả.
Sau khi rời khỏi biệt viện, dưới sự dẫn đường của bốn người Dương Tử Hiên, đám người Tần Ninh đi vào sâu bên trong Thanh Ninh các.
Dọc theo đường đi có không ít người đi tới đi lui.
Bọn họ nhìn thấy bốn người thì đều kính cẩn chào hỏi.
"Tiểu Hiên này, bây giờ ngươi được lắm".
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười: "Cha ngươi khôi phục lại tên thật là Dương Thanh Vân, bốn người các ngươi cũng đều lấy lại tên của mình".
"Hiện tại mới đúng là con trai của các chủ Thanh Ninh các, các chủ của bốn phân các lớn".
Lúc này, nét mặt của Dương Tử Hiên trở nên quái lạ.
Tiểu Hiên?
Có cần như vậy không?
Nếu tính toán rõ ràng toán thì Thạch Cảm Đương chẳng lớn hơn ông ta bao nhiêu đâu.
"Sư thúc nói quá rồi, bốn người huynh đệ chúng ta đã tập thành thói quen từ lâu".
Dương Tử Nghiệp cười nói: "Ở Thanh Ninh các này, tất cả đều lực vào thực lực".
Thạch Cảm Đương chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Bốn người dẫn đường đi vào sâu bên trong Thanh Ninh các.
Cứ đi mãi rồi đến trước của một tòa địa cung.
Bốn phía xung quanh địa ẩn chứa từng dòng khí tức mạnh mẽ mờ ảo khi ẩn khi hiện.
Hình như khi nhìn thấy bốn người Dương Tử Hiên, nó biến mất tăm.
Nơi này có lẽ chính là lối đi ngầm dẫn đến chỗ Ma tộc của Thanh Ninh các.
Thanh Ninh Các, một trong các thế lực bá chủ đại lục Vạn Thiên, nó không thể nào chỉ có vẻn vẹn bốn vị phó các chủ với mười hai Thanh Vân Vệ được.
Cao thủ cảnh giới Thiên Nhân ẩn giấu trong Thanh Ninh các cũng không hề ít.
Và nơi đây hiển nhiên là nơi quan trọng nhất.
Lúc này bốn người bước lên.
Dương Tử Hiên vung tay ra.
Ngay sau đó, ba người Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Thiên và Dương Phong Vân cũng lần lượt tung chưởng.
Dương Tử Hiên cười: "Ở đây khá nguy hiểm, ngoại trừ phụ thân, mẫu thân, Sở Thanh Phong, Sở Mộng Lâm, bốn vị phó các chủ và bốn huynh đệ chúng ta thì những người khác muốn vào đây đều phải cần có lệnh của các chủ".
Tần Ninh gật đầu.
Cánh cửa của địa cung từ từ mở ra.
Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí nóng rực.
Vài người tiến vào bên trong cánh cửa.
Từng tia sáng dần dần ngưng tụ lại.
Cả nhóm dừng chân trước một cái đài cao, rồi rơi xuống.
Càng rơi vào sâu xuống dưới, luồng khí nóng rực lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Đi xuống cách mặt đất khoảng chừng chục ngàn mét, lối đi nhỏ hẹp bắt đầu trở nên rộng rãi hơn.
"Sư tôn!"
Dường như đã có ai đó chờ đợi ở đây từ lâu.
Cơ thể của mọi người ổn định, bước ra khỏi cái bục mình hạ xuống, quan sát xung quanh.
Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương không phải lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, thế nhưng bây giờ cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Vốn dĩ, đường kính thông đạo bọn họ rơi xuống chỉ có khoảng mười mét.
Vậy mà nơi lại rộng lớn tựa như một cái quảng trường.
Chỉ có điều, mặt đất ở đây tỏa ra những luồng khí cực kỳ nóng bức.
Ở khắp nơi xung quanh, cách đây không xa cũng có một vài ngọn núi.
Nhìn kỹ thì thấy, có rất nhiều ngôi nhà được xây trên vùng đất này.
Lại nhìn quan sát, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía họ.
Lúc này, Dương Thanh Vân dẫn theo nhóm người Tần Ninh đi tới một chỗ.
"Sư tôn, nơi đây chính là trung tâm của đại lục Thương Lan, là vị trí trọng tâm nhất".
"Con đường đến chỗ dòng tộc Luyện Ngục Ma chính là ở bên cạnh".
Dương Thanh Vân nói xong, những người khác lần lượt rời khỏi đó.
Chỉ còn lại bốn người Dương Tử Hiên và Thạch Cảm Đương đi theo.
"Nơi này là trung tâm của Thanh Ninh các chúng ta".
"Những người hộ vệ ấy đều do ta cẩn thận tuyển chọn để canh giữ ở đây!"
Dương Thanh Vân chỉ vào nhóm võ giả cầm thần binh trong tay, trên người mặt bộ giáp màu đỏ sậm đang đứng xung quanh.
Lúc này, có vài võ giả đang đi tuần tra, cũng có vài người đang tu luyện, rèn luyện thông qua cách chiến đấu.
"Tru Ma Vệ!"
"Ba nghìn võ giả cảnh giới Âm Dương, một ngàn vạn võ giả cảnh giới Vạn Nguyên, cùng với hai mươi vị cao thủ cảnh giới Thiên Nhân trấn giữ nơi đây".
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt cả đám trở nên thay đổi.
Chương 1123: Tru Ma Vệ
Có thể nói một phần thực lực này cực kỳ mạnh mẽ.
Mới chỉ có hai mươi người cảnh giới Thiên Nhân, năm trăm người cảnh giới Quy Nhất mà đã mạnh hơn thực lực của tổng bộ Thanh Ninh các nhiều.
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Dương Thanh Vân, ngươi được lắm, mấy năm nay không hề phí công!”
Dương Thanh Vân mỉm cười, nói: “Đây cũng không phải là toàn bộ của Thanh Ninh các chúng ta, trong Thanh Ninh các còn có một số người vẫn luôn ở bên ngoài”.
“Dù sao, Thanh Ninh các nằm ở một vùng đất giàu có nhất của đại lục Vạn Thiên, có không ít người ham muốn”.
“Trong mấy vạn năm nay ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ chờ đợi sư tôn trở về”.
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Vân, khẽ nói: “Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi”.
“Không vất vả”.
Dương Thanh Vân nhếch miệng, cười cười nói: “Chờ sư tôn trở về thì sẽ không vất vả nữa”.
Tuy lúc này Dương Thanh Vân đã là phụ thân của bốn đứa trẻ, thậm chí đã lên chức ông nội.
Thế nhưng ông ta vẫn giống như một đứa bé ở trước mặt Tần Ninh.
Dáng vẻ này mang đến cho người ta một loại cảm giác ông ta vẫn luôn là một đứa trẻ ở trước mặt Tần Ninh vậy.
Hai anh em Dương Phong Thiên và Dương Phong Vân không thể nào hiểu được.
Phụ thân chính là Vân Vương, các chủ của Thanh Ninh các, có danh tiếng chấn động toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Người nào nhìn thấy ông ta cũng phải cung kính gọi một tiếng Vân Vương.
Thế nhưng khi đối mặt với Tần Ninh...
Lại vô cùng ngoan ngoãn.
Dương Tử Hiên và Dương Tử Nghiệp lại hiểu rõ trong lòng.
Nhất là Dương Tử Nghiệp.
Dương Tử Nghiệp đã được gặp Tần Ninh từ nhỏ.
Nói đúng ra là Tần Ninh ở kiếp trước.
Lúc đó Tần Ninh còn có vẻ hăng hái hơn bây giờ.
Bây giờ mọi người thấy Tần Ninh chém Vạn Nguyên, diệt Quy Nhất, giết Thiên Nhân, chiến Vương Giả.
Đều là cho rằng Tần Ninh ngông cuồng.
Thế nhưng trên thực tế, Cửu U Đại Đế trước kia mới gọi là ngông cuồng.
Vô địch trên cả đại lục Vạn Thiên!
Mà khi đó, ông ta cũng không biết rõ về sự uy nghiêm của vị sư tổ này lắm.
Khi tuổi tác tăng dần, ông ta mới dần hiểu ra.
Chỗ đáng sợ của Cửu U Đại Đế.
Là Cửu U Đại Đế.
Cũng là đại đế của đại lục Vạn Thiên.
Chỉ là lúc ấy quan hệ giữa Tần Ninh và Dương Thanh Vân cùng mấy đồ tôn rất bình thản, đạm bạc.
Thế nhưng lúc đó Tần Ninh thật sự là vô địch.
Chỉ là Tần Ninh lại là một người bao che khuyết điểm.
Dương Thanh Vân đánh nhau, hắn sẽ đứng ra.
Thậm chí cũng cực kỳ che chở ông ta.
Người bên ngoài sẽ không thể nào hiểu được tình cảm thầy trò này đâu.
Không phải cha con mà lại hơn hẳn cha con.
“Sư tôn nhìn xem”.
Giờ phút này, Dương Thanh Vân dẫn mấy người đi vào trong một doanh trướng.
Trong doanh trướng, bốn phía đều là lồng giam được chế tạo từ sắt thép kiên cố.
Mà bên trong lồng giam là những người bị xích sắt trói buộc, lúc nhìn thấy mấy người Tần Ninh đều có ánh mắt độc ác.
“Những người này là chiến sĩ Luyện Ngục Ma chúng ta không ngừng bắt được những năm gần đây, có cao có thấp”.
“Mạnh nhất chính là cảnh giới Quy Nhất”.
“Về phần cảnh giới Thiên Nhân... nếu có bắt được thì cũng khó giữ được người sống”.
Dương Thanh Vân chân thành nói.
“Có tin tức gì không?”
Dương Thanh Vân gật đầu.
Lúc này chỉ có mấy người là bốn đứa con trai của Dương Thanh Vân, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch ở đây.
Dương Thanh Vân cũng không cần kiêng dè gì.
“Đám Ma tộc này cũng không phải được sinh ra từ địa tâm của đại lục Vạn Thiên”.
“Mà là bị người ta lấy đại thần thông di chuyển từ nơi xa xôi tới”.
Nghe thấy vậy, đám người Cốc Tân Nguyệt đều sững sờ.
Cũng không phải được sinh ra từ địa tâm?
Đến từ nơi khác?
Quan trọng nhất chính là Dương Thanh Vân nói rất đúng, bị người ta lấy đại thần thông di chuyển đến!
Ai lại có đại thần thông cỡ này?
Tần Ninh gật đầu.
Dương Thanh Vân tiếp tục nói: “Về phần từ chỗ nào thì không thể tìm hiểu được”.
“Mà đám Ma tộc này cũng có phân chia cao thấp”.
“Ví dụ như năm mạch Ma tộc mà sư tôn tiêu diệt ở đại lục Cửu U như Ma tộc Tử Dực, Ma tộc Hủ Cốt, Ma tộc Cự Tí, Ma tộc Lục Tình và Ma tộc Xích Huyết”.
“Năm tộc này thuộc về cấp bậc tầng dưới chót, là chủng tộc bị nô lệ”.
“Mà một nhánh Luyện Ngục Ma bây giờ lại là Ma tộc tự do”.
“Theo tin tức mới lấy được, ngoại trừ Luyện Ngục Ma, còn có bốn nhánh Cực Địa Ma, Thâm Uyên Ma, Liệt Diễm Ma, Ám Vũ Ma”.
“Năm nhánh ma tộc này đều có tộc trưởng cực mạnh, có thể so sánh với Vương giả”.
Dương Thanh Vân nói liên tục, mấy người nghe vậy, trong lòng rất kinh ngạc.
Một cái Luyện Ngục Ma đã đủ để cho Thanh Ninh các đau đầu rồi.
Mà toàn bộ đại lục Vạn Thiên lại còn có bốn nhánh nữa!
“Chỉ sợ Cực Địa Ma, Thâm Uyên Ma, Ám Vũ Ma và Liệt Diễm Ma được phân chia ra khắp nơi đúng không?”, Tần Ninh lẩm bẩm nói.
“Sư tôn đoán không sai”.
Dương Thanh Vân gật đầu nói: “Năm nhánh Ma tộc này ở địa tâm, cần có Bản Nguyên đại lục, hơn nữa còn là Bản Nguyên đại lục cực kỳ mạnh mẽ”.
“Cho nên chắc hẳn bốn Thiên Vương kia đã có sự chuẩn bị…”
Tần Ninh cũng gật đầu.
Thật ra lúc trước hắn đã đoán được những tin tức này rồi.
Mà bây giờ tin tức của Dương Thanh Vân đã chứng minh suy đoán trước đó của mình.
“Bây giờ có thể xác định năm nhánh Ma tộc có quan hệ rất lớn với Thiên Đế các, nhưng người của Thiên Đế các lại không có thực lực di chuyển những Ma tộc từ khu vực ngoài đến”.
“Trên thực tế, đệ tử cũng rất hiếu kì, nếu đám Ma tộc này đã ý đồ ở đại lục Vạn Thiên, vì sao không trực tiếp di chuyển đến nơi có cấp bậc mạnh hơn chứ…”
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía những chiến sĩ Ma tộc kia.
“Không phải là không muốn, mà là làm không được”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Bức tường không gian của đại lục Vạn Thiên không cho phép thứ mạnh như vậy tồn tại”.
“Cho dù là những người này, đến đây cũng vô cùng nguy hiểm”.
“Mà theo ta đoán, đây cũng không phải là người mạnh nhất Ma tộc”.
“Trên thực tế, chúng ta gọi là Ma tộc cũng không thích hợp!”
Lúc này Dương Thanh Vân khẽ giật mình, chỉ lên trên không, không thể tin được nói: “Đến từ thế giới Cửu Thiên?”
“Cũng không phải”.
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Đến từ... một nơi rộng lớn hơn, một nơi mà ngươi và ta đều không biết”.
Nghe hắn nói vậy, ở mấy người đây đều vô cùng ngột ngạt.
Bọn họ cũng không nghĩ tới kẻ địch mà mình gặp phải sẽ mạnh đến vậy.
“Nhưng mà cũng không cần lo lắng, bây giờ những tên kia không tiến vào đây được, nếu không đại lục Vạn Thiên đã sớm là cảnh trăm họ lầm than rồi”.
Một lát sau, Tần Ninh lại nói: “Bây giờ năm nhánh Ma tộc và Thiên Đế các mới là u ác tính”.
Dương Thanh Vân gật đầu.
“Sư tôn, ta dẫn người đi xem thông đạo đến Luyện Ngục Ma đi!”
“Ừm!”
Mấy người tiếp tục đi về phía trước.
Mà những bóng người xung quanh đều lẳng lặng đứng yên, trong đôi mắt là sự kính sợ, nhìn về phía mấy người Dương Thanh Vân.
Không bao lâu, mấy người đã đi đến một vùng đất bằng phẳng.
Mà đập vào mắt là những ánh lửa chậm rãi thiêu đốt.
Giống như dung nham ở tâm trái đất đều hội tụ ở chỗ này.
“Đây là thông đạo?”, Thạch Cảm Đương không được nhịn líu lưỡi.
Trước mắt đâu phải là thông đạo, mà cứ như là một tòa quảng trường ấy?
Một thông đạo có đường kính mấy ngàn mét với lửa nóng thiêu đốt hừng hực, chỉ cần hơi tới gần đã có cảm giác như đi vào địa ngục nham thạch, không có cách nào chống lại.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong thông đạo kia là dung nham bốc lên cuồn cuộn, cứ như có thể nuốt chửng tất cả mọi người.
Nơi này có chút kinh khủng.
Chương 1124: Vết thương của Dương Thanh Vân
“Lần đầu tiên thông đạo này xuất hiện đã khiến đại lục Trung Lan giống như núi lửa phun trào, khi ấy cũng đã gây ra chấn động không nhỏ”.
Lúc này Dương Thanh Vân mở miệng nói: “Về sau ta di chuyển vị trí tổng các Thanh Ninh các đến đây”.
“Luyện Ngục Ma sắp xuất hiện, cửa thứ nhất chính là Thanh Ninh các của ta!”
Dương Thanh Vân cười nói.
“Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi”.
Sau đó, Dương Thanh Vân dẫn mấy người Tần Ninh đi dạo một vòng bên trong tâm trái đất.
Cũng giới thiệu bố trí bên trong tâm trái đất tỉ mỉ.
Hiển nhiên Dương Thanh Vân đã sớm chuẩn bị rồi.
Sau khi thăm quan xong, nhìn cái sân xung quanh mờ tối.
Tần Ninh từ tốn nói: “Giữ vững ở chỗ này để bảo vệ bí mật, bọn họ cũng rất vất vả”.
“Nhưng cũng sẽ không quá lâu”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gãi đầu một cái nói: “Sư tôn trở về, ngũ đại Ma tộc kia sẽ sớm xong đời, Thiên Đế Các cũng nhảy nhót không được bao lâu”.
“Được rồi, tạm thời không nói những điều này nữa”.
Tần Ninh mở miệng: “Lần này Đế Lâm Thiên chỉ mới thăm dò, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì thì chúng ta không biết”.
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn”.
“Ngược lại bây giờ vết thương thế của ngươi mới là thứ khiến ta lo nghĩ”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng: “Thật ra cũng không nhằm nhò gì, biển linh thức bị thiêu đốt, sẽ không tiếp tục nghiêm trọng nữa, vậy là đủ rồi”.
“Bây giờ ta cũng chỉ giúp sư tôn chống đỡ thôi, sau này sư tôn lên Vương giả, tất cả đều không phải vấn đề”.
Tần Ninh nghiêm mặt.
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Ngươi đừng liều lĩnh, để sư tôn nhìn xem”.
“Lằng nhà lằng nhằng, đàn bà, sư tôn quan tâm ngươi, cũng không phải là ngươi không biết tính cách của sư tôn”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, híp mắt: “Ngươi biết?”
“Đương nhiên ta…”
Mới nói đến một nửa, Thạch Cảm Đương không nói tiếp nữa.
Nhỡ may khiến Dương Thanh Vân không thoải mái, bị tên này bỏ mặc, mình có nỗi khổ cũng không nói được.
“Cho ta xem một chút!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
Dương Thanh Vân biết không thể cho qua được, rơi vào đường cùng đành phải phóng thích biển linh thức của mình ra.
Cảnh giới Quy Nhất ngưng tụ ra chín đường thiên mạch, tương ứng với Cửu Môn.
Cảnh giới Thiên Nhân sẽ mở linh thức.
Ý niệm chuyển hóa thành linh thức.
Mà cảnh Vương Giả thì hội tụ biển linh thức.
Cuối cùng sẽ có một ngày biển linh thức lột xác thành hồn hải.
Đến lúc đó, hồn phách của võ giả thức tỉnh, chính là Thánh Nhân chân chính.
Trong thế giới Cửu Thiên, Thánh Nhân chính là người rất mạnh.
Lúc này, biển linh thức của Dương Thanh Vân vô cùng rộng lớn.
Mặc dù bề ngoài chỉ lớn bằng bàn tay, thế nhưng nhìn một cái lại giống như liên miên vạn dặm.
“Ngươi cũng không còn cách Thiên Vương xa lắm”.
Tần Ninh lẩm bẩm.
Dương Thanh Vân mỉm cười, nói: “Do sư tôn dạy tốt”.
“Mấy năm nay ta cũng không dạy bảo ngươi”.
Dương Thanh Vân lại nói: “Đó cũng là do sư tôn che chở”.
Tần Ninh lắc đầu.
Giờ phút này, trong biển linh thức của Dương Thanh Vân xuất hiện một ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa lượn lờ, không ngừng xâm chiếm biển linh thức của Dương Thanh Vân từng chút một.
Tần Ninh mở miệng nói: “Chiêu trò của Luyện Ngục Ma?”
“Vâng!”
Dương Thanh Vân gật đầu: “Ngày đó đánh nhau với một người của tộc Luyện Ngục Ma, bị một người khác đánh lén, dẫn đến biển linh thức bị thương, ngọn lửa màu đen này vẫn không thể loại bỏ đi được, may mà đã bị ta áp chế, nhưng cũng không có việc gì…”
“Vớ vẩn!”
Lúc này Tần Ninh hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Đám người xung quanh đều sợ hãi.
Bọn họ rất hiếm khi thấy Tần Ninh tức giận như thế, chứ đừng nói đến là đối với Dương Thanh Vân.
“Sư tôn…”
“Ngươi còn không biết xấu hổ gọi ta là sư tôn?”
Tần Ninh quát: “Nếu ta đoán không sai, mỗi ngày ngươi đều lấy linh thức để trấn áp ngọn lửa này, thời gian lần này sẽ dài hơn thời gian lần trước đúng không?”
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu.
“Ngu xuẩn, ta dạy ngươi như thế sao?”
Tần Ninh khiển trách: “Dị hỏa này, ngươi càng trấn áp nó sẽ càng ngưng tụ sức mạnh, một khi đến giới hạn thì sẽ hoàn toàn bộc phát, thiêu đốt toàn bộ biển linh thức của ngươi gần như không còn gì cả”.
“Đến lúc đó, đừng nói là cảnh giới Vương Giả, cho dù là cảnh giới Thiên Nhân, ngươi cũng không thể đạt được”.
Nghe thấy vật, Dương Thanh Vân liền giật mình.
Bốn huynh đệ Dương Tử Hiên cũng đều lo lắng.
Tần Ninh quát lớn: “Đồ ngốc!”
“Xin lỗi, sư tôn…”, lúc này Dương Thanh Vân cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ.
“Ta mắng ngươi không phải là bởi vì ngươi không có cách nào áp chế, mà là bởi vì ngươi cậy mạnh”.
“Không phải ngươi nói với ta là không có vấn đề gì lớn sao? Cái này mà gọi là không có vấn đề gì lớn sao?”
Dương Thanh Vân nghe thấy vậy, sắc mặt đỏ lên.
Thế nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Bỗng nhiên, Dương Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng.
“Còn cười?”
Tần Ninh trợn mắt nhìn.
“Đã lâu rồi sư tôn không răn dạy Vân nhi như vậy! Nghe được sư tôn răn dạy, trong lòng đột nhiên rất yên tâm”.
Nghe ông ta nói thế, Tần Ninh liền giật mình.
“Trong một tháng này, đừng làm cái gì cả”.
“Ta giúp ngươi ngăn chặn dị ma hỏa này gây tổn thương trước đã”.
Tần Ninh nói xong liền nhìn về phía một bên khác.
Dương Thanh Vân nhìn theo ánh mắt của Tần Ninh, sững sờ.
“Sư tôn, không thể!”
Lúc này, Tần Ninh đang nhìn về phía thông đạo Luyện Ngục Ma kia.
Dương Thanh Vân cũng biết.
Lúc trước Tần Ninh đã mạo hiểm tiến vào thế giới dưới tâm trái đất để tiêu diệt ngũ đại Ma tộc.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tộc Luyện Ngục Ma mạnh gấp trăm lần năm tộc kia cộng lại.
“Ta không có ý định xuống đó”.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: “Ít nhất là không phải bây giờ”.
“Về sau tên nhóc ngươi còn dám che giấu ta gì nữa thì cứ tự mình đi chết đi”.
“Vâng!”
“Ngươi vẫn làm?”
“Không phải... Không phải... Ta…”, Dương Thanh Vân lập tức luống cuống.
Nếu như những người khác ở đây, nhìn thấy Vân Vương nổi tiếng đại lục Vạn Thiên lại luống cuống giống như một đứa bé, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình.
Tần Ninh không vui chắp tay rời khỏi nơi đây.
Lúc này Thạch Cảm Đương vỗ vai Dương Thanh Vân, nhếch miệng cười nói: “Chết chưa? Ai bắt ngươi khoe khoang?”
“Ngươi xem sư tôn bình thường làm việc có khoe khoang không? Đó là bản lĩnh thật sự, ngươi còn kém xa sư tôn, đừng học lung tung”.
“Thật sao?”
Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, cười nhạt nói: “Tiểu Thạch Đầu, khi đó ngươi là đồ đệ của ta, đã quên lúc trước ta dạy ngươi thế nào sao?”
Thạch Cảm Đương giật khóe miệng một cái.
“Chờ đi, bây giờ ông đây đã là cảnh giới Vạn Nguyên rồi, không phải chỉ là cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân sao? Rất nhanh ông đây sẽ là Vương giả, ông đây cũng đã nghĩ xong danh hiệu rồi, Chiến Vương!”
Đám người rời khỏi tâm trái đất.
...
Thanh Ninh các.
Trong một cổ điện.
Bốn phía có từng trận văn ngưng tụ.
Giờ phút này, bên trong cổ điện có hai bóng người ngồi xếp bằng.
Chính là Tần Ninh và Dương Thanh Vân.
“Phóng thích biển linh thức của ngươi đi”.
Tần Ninh từ tốn nói.
Dương Thanh Vân làm theo.
Sau đó, một khí tức kinh khủng tràn ngập trong cổ điện.
Khí tức kinh khủng kia dần dần lan tràn ra.
Khí tức mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy khó mà hô hấp.
Lúc này Tần Ninh không khỏi hít sâu một hơi.
“Sư tôn, không sao chứ?”
“Ừ!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Giữ vững bản tâm, duy trì biển linh thức vững chắc, có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được dừng lại”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu.
Chương 1125: Đóng băng dị ma hỏa
Câu vừa dứt, toàn thân Tần Ninh giải phóng khí tức băng hàn.
Lúc này, y phục của hắn cũng bị rách toạc để lộ cơ thể đầy những vết cắt.
Hình ảnh trước mắt làm Dương Thanh Vân giật mình.
"Sư tôn, người..."
"Chuyện nhỏ, chỉ là di chứng để lại sau khi thi triển Vạn Thể Thiên Văn và tượng Thanh Nguyệt thôi, ta tự giải quyết được".
Tần Ninh hờ hững nói.
Tuy cường độ thể chất của hắn rất cao.
Nhưng dù gì cũng chỉ đang ở linh cảnh Tụ Dương.
Bất kể là Vạn Thể Thiên Văn.
Hay là tượng Thanh Nguyệt.
Chúng đều là công cụ thích hợp với thân xác có cảnh giới Thiên Nhân hơn.
Hắn cưỡng chế sử dụng chúng, tất nhiên sẽ bị phản phệ rồi.
Những vết cắt này chính là di chứng sau khi sử dụng.
Dương Thanh Vân thấy vậy thì ngẩn người, đôi mắt ửng hồng, ông ta bỗng thấy day dứt: "Là đồ nhi vô dụng".
"Liên quan gì đến ngươi?"
Tần Ninh mắng: "Phải luôn giữ bản tâm của mình, đừng có nghĩ thứ gì không đâu".
"Vâng!"
Khí tức băng hàn tăng dần trong cơ thể Tần Ninh, cuối cùng bùng nổ.
Thần hồn Băng Hoàng!
Một con phượng hoàng băng bay ra.
Nó giương cánh chao lượn, tỏa ra khí tức lạnh đến tận cùng làm người khác rùng mình.
Băng Hoàng bay vụt vào biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Giờ phút này, chỉ cần Băng Hoàng phóng một đoạn băng kiếm ra thôi là biển linh thức của Dương Thanh Vân sẽ bị phá hủy ngay.
Nhưng ông ta biết Tần Ninh sẽ không bao giờ làm vậy.
Bóng dáng Băng Hoàng bao trùm cả biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Băng văn tầng tầng lớp lớp đóng băng mọi thứ rồi lan rộng ra khắp nơi.
Nó chầm chậm ngưng tụ thành một đường sóng như vằn nước bên trong ông ta.
Đường sóng nọ vừa chạm đến dị ma hỏa trong đó là bị đẩy ra xa.
Qua một lúc, khí lạnh tỏa ra từ trong cơ thể khiến Dương Thanh Vân run bần bật.
Tần Ninh không chú ý đến.
Những đường vân băng khuếch trương rồi bắt đầu thu nhỏ lại, lắng đọng tại nơi dị ma hỏa cắm rễ trong biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Nó từ từ bị băng sương bao trùm, từng tầng từng tầng như thế.
Lúc này, ngoài đại điện.
Tất cả mọi người đều nhận thấy có một khí tức băng hàn khủng khiếp đang dâng lên.
Từng giây từng phút trôi qua.
Mặt trời đã ngả đằng tây.
Trong đại điện.
Tại biển linh thức của Dương Thanh Vân, các băng văn đã hóa thành hàng loạt Băng Hoàng phiên bản thu nhỏ. Chúng liên kết với nhau thành những dây xích sắt phong tỏa dị ma hỏa.
Bấy giờ Tần Ninh mới loạng choạng đứng dậy.
"Sư tôn".
"Không sao".
Hắn phất tay rồi đáp: "Ngày mai tiếp tục".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân vội vàng lắc đầu, hỏi: "Con thấy phong ấn sư phụ vừa thiết lập đã phong tỏa được dị ma hỏa rồi, sao phải tiếp tục nữa ạ?"
Tần Ninh trừng mắt nhìn ông ta.
"Đồ nhi biết sai rồi".
Tần Ninh từ tốn nói: "Đây mới chỉ là tầng thứ nhất của phong ấn thôi. Thực lực của ta đang bị giới hạn nên không thể ngưng tụ liên tù tì bảy bảy bốn chín đạo phong cấm cho ngươi được".
"Mỗi ngày sau đó ta sẽ củng cố một phong cấm cho ngươi".
"Cuối cùng sẽ hình thành bảy bảy bốn chín đạo hồn ấn Băng Hoàng hoàn toàn phong ấn dị ma hỏa. Vậy thì ngươi không cần phải cố gắng áp chế nó mỗi ngày nữa".
"Dĩ nhiên, cảnh giới của ngươi cũng không thể tăng lên được nữa".
"Phong ấn này chỉ có tác dụng tạm thời không cho thương thế của ngươi trở nặng".
"Còn nếu muốn trị tận gốc..."
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ta phải đến đại lục Thiên Ngoại một chuyến".
Đại lục Thiên Ngoại!
Dương Thanh Vân sốt sắng: "Đồ nhi đi với sư tôn".
"Ngươi đi với ta? Còn Thanh Ninh các thì sao? Ai trông chừng tộc Luyện Ngục Ma?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Có lão rùa ở đây thì chống lại được ít nhất ba vị Vương giả tấn công cùng một lúc, thêm cả ngươi thì năm đại Vương giả cũng không làm gì được Thanh Ninh các".
"Người đi rồi, con biết làm sao đây?"
Dương Thanh Phong nghẹn lời.
"Con sẽ bảo Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm đi cùng người!"
"Không cần!"
Tần Ninh lại từ chối: "Ta tự biết sắp xếp việc của mình".
"Chỉ còn một bước nữa là ngươi sẽ đứng cùng một hàng với bốn người Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Cực Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương, sư tôn sẽ giúp ngươi vượt qua bước này".
"Trước mắt, nhiệm vụ của ngươi chính là trấn thủ Thanh Ninh các".
"Đã chín vạn năm không về đại lục Vạn Thiên, ta cũng muốn đi thăm bạn cũ, không biết giờ còn ai không".
Tần Ninh thì thầm: "Ta vẫn còn canh cánh trong lòng về cái chết của Phong Vương, không thể nào nuốt trôi nổi. Ta phải điều tra cho ra chuyện này".
Nhớ cái ngày nhận được tin tức đó từ Thanh Ninh các của Dương Thanh Vân.
Tin Phong Vương đã chết tại đại lục Thiên Ngoại.
Lúc đó đang ở Bắc Lan, Tần Ninh mới chỉ điều tra ra được cái chết của hắn ta có liên quan đến Thiên Đế Các.
Nhưng hắn không biết ai mới thực sự là thủ phạm.
Ai cũng hiểu một điều rằng.
Phong Vương do chính tay U Vương đề bạt và bồi dưỡng.
Hai người không phải thầy trò, cũng không có quan hệ cha con nhưng lại gắn bó như ruột thịt.
Phong Vương đã chết.
Không đời nào Tần Ninh mặc kệ.
Nói cho cùng, có lẽ hàng triệu năm sống trên thế giới này đã làm hắn trở nên vô cảm với mọi thứ.
Song, chỉ có tình người là hắn vẫn giữ trong lòng.
Kẻ nào nên giết phải giết.
Chuyện gì cần điều tra phải điều tra!
Ánh mắt của Tần Ninh lúc này lạnh đến cực độ.
Hắn thở ra một hơi rồi lên tiếng: "Hơn nữa, lâu rồi không gặp Trấn Thiên Vương nên ta cũng rất nhớ ông ấy, đi thăm bạn cũ cũng tốt".
Câu nói này làm vẻ mặt Dương Thanh Vân trở nên kỳ lạ.
Lão nhân gia à, người chắc chắn là bạn cũ chứ?
Hồi đó người cướp con gái của ông ta đi, chắc lão già đó nhớ tới khi xuống lỗ luôn...
Nhưng có điên Dương Thanh Vân mới nói ra.
Từ đó, mỗi ngày Tần Ninh đều hạ một tầng phong cấm lên Dương Thanh Vân.
Liên tục như thế, tròn bảy bảy bốn chín ngày.
Tần Ninh ngưng tụ băng hồn lực cả ngày lẫn đêm.
Rốt cuộc ngày cuối đã đến.
Giờ đây, trông Dương Thanh Vân rất lạnh lùng.
Trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ bình tĩnh và sự kiệt ngạo, khinh thường thế gian.
Đến hôm nay, cuối cùng ông ta cũng không cần vất vả trấn áp vết thương trong cơ thể do dị ma hỏa gây ra nữa.
Hai người phải ra ngoài thôi, mọi người đang chờ đây.
Ngoài đại điện.
Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đang lẳng lặng đứng đợi.
Tần Ninh vẫy tay.
"Thạch Đầu, Nhàn Ngư, hai ngươi ở lại Thanh Ninh các".
"Hả?"
Thạch Cảm Đương bất mãn ra mặt: "Con không chịu đâu sư phụ".
"Chắc chắn Dương Thanh Vân sẽ nhân lúc người vắng mặt để bắt nạt con cho xem".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân lườm hắn ta.
"Ta cho phép hắn bắt nạt ngươi đấy!"
Tần Ninh trả lời: "Trong chuyến này, Nguyệt nhi sẽ đi với ta. Hai ngươi ở lại Thanh Ninh các rèn luyện đi".
"Nhàn Ngư, nhớ lấy, nếu vãng sinh đồng mở ra lại thì không được để số ngọc câu vượt quá bảy chiếc".
"Thạch Đầu, ngươi cần luyện tập ngưng tụ chiến khí nhiều hơn nữa".
"Cần làm gì ta đều dặn Thanh Vân cả rồi, hai ngươi nhớ nghe lời ông ấy".
Dương Thanh Vân chắp tay rồi đáp: "Xin sư tôn yên tâm, dạo này Thanh Ninh các có nhiều biến động".
"Vừa hay các thế lực xung quanh đang rục rịch, con sẽ phái hai người họ đi rèn luyện".
Tần Ninh gật đầu nhìn hai người, bảo: "Mong rằng lần gặp sau, cảnh giới của hai ngươi sẽ vượt qua Vạn Nguyên".
Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng chắp tay.
Hai người đều biết đợt này mình thăng cấp quá nhanh.
Cần kinh nghiệm thực chiến để củng cố tu vi.
Chứ nếu cảnh giới tăng mà không kiểm soát được thì không tốt cho việc tu luyện sau này chút nào.
"Giang Bạch, còn ngươi thì sao?"
Tần Ninh đưa mắt về phía Giang Bạch, hỏi.
Hoàng Nhất Lôi chính là Lôi Vương.
Thực lực của ông ta ở cảnh giới Vương Giả nên rất khó chết.
Dẫu có là Vân Vương thì cũng phải gặp vô vàn khó khăn khó khăn khi giết Lôi Vương.
Thế mà ông ta lại... xém chết dưới tay Tần Ninh sao?
Nhìn thấy ánh mắt không phục của Hoàng Nhất Lôi, Đế Lâm Thiên bình thản nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể giết hắn được à?"
"Mặc dù không còn Vạn Thể Thiên Văn, tượng Thanh Nguyệt, nhưng mánh khóe thủ đoạn của kẻ này không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng ra nổi đâu".
Lúc này, vẻ mặt Hoàng Nhất Lôi ủ dột, không dám phản bác nửa lời.
Trước kia, nếu không có các chủ thì sẽ ra sao, quả thật ông ta đã cảm giác được uy hiếp trí mạng rồi.
"Được rồi, việc này chấm dứt ở đây".
Đế Lâm Thiên chậm rãi nói: "Về phía sáu thế lực lớn của Đông Lan, Tây Lan và Nam Lan, cứ thả bọn họ đi".
"Chỉ cần Thanh Ninh các không hồ đồ thì sẽ không làm gì bọn họ đâu".
Đế Lâm Thiên thong dong khoanh tay đứng đó, không mở miệng nữa.
Mặt trời xuống núi ở đằng tây, chiếu rọi năm con người, năm cái bóng in trên mặt đất, kéo dài về sau.
Lúc này, tứ đại các vệ cũng trầm mặc không nói lời nào.
Lần này, Thiên Đế các ra tay với Thanh Ninh các quá nóng vội rồi.
Hơn nữa, các chủ đến bước này mà chỉ im lặng thôi.
Cách làm này rất quái lạ.
Nhưng dù sao các chủ cũng là các chủ, các chủ chưa nói gì thì bọn họ cũng chẳng dám hỏi.
Còn về phần các chủ đang mưu toan làm gì thì chỉ có mỗi các chủ biết.
Đế Lâm Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xăm, không nói lời nào.
Nhưng trong đầu hắn ta đang suy nghĩ đến một người.
"Chín vạn năm trước, ngươi, đã trở lại rồi sao..."
Âm thanh bình thản nhẹ nhàng phiêu tán theo làn gió dịu êm, rồi biến mất trong không gian.
Dãy núi Nguyệt Lan xảy ra động đất mạnh, làm chấn động không ít thế lực khắp nơi, đợi đến khi Thanh Ninh các dọn dẹp xong chiến trường, rồi rời đi hết.
Rất nhiều người muốn tiến vào sâu bên trong đó để điều tra tình hình thì chợt phát hiện mình không vào được.
Bên trong dãy núi, hơi thở Vương Giả đang khuếch tán ra xung quanh.
Hơn nữa còn là hai luồng hơi thở Vương Giả còn lưu lại sau khi chiến đấu với nhau.
Thêm vào việc, Dương Thanh Vân đánh hai chiêu với Đế Lâm Thiên.
Điều đó khiến cho linh khí thiên địa ở nơi đây vô cùng hỗn loạn.
Sau khi con người tiến vào sâu bên trong sẽ xảy ra tình trạng tâm lý bị xáo trộn, làm cho người ta mất bình tĩnh.
Chỉ sợ rằng, ngàn năm sau, à không, thậm chí cả vạn năm, võ giả cảnh giới Âm Dương và cảnh giới Vạn Nguyên không thể bước chân vào đây.
Mà dãy núi Nguyệt Lan cực kỳ nổi tiếng ở đại lục Thương Lan.
Trong chốc lát, việc này đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Người chú ý đến việc này không chỉ có ở đại lục Thương Lan.
Mà là cả đại lục Vạn Thiên, từ đông sang tây, từ nam đến bắc, kéo dài cả hàng tỷ dặm.
Đại lục Thương Lan tọa lạc ở trung tâm đại địa, nhân tài xuất hiện tần tầng lớp lớp.
Ở phía bắc xa xôi, trải dài cả khu vực, cũng tồn tại một đại lục khác.
Võ giả trên đại lục đó có thực lực cao thấp khác nhau.
Và tương tự, ở đó cũng có những thế lực khiến người khác phải ngước mắt nhìn lên.
Thiên Ngoại Tiên là một trong số đó.
Thiên Ngoại Tiên đứng sừng sững, xưng vương xưng bá ở đại lục phương bắc.
Nghe nói rằng trụ cột của Thiên Ngoại Tiên là Tiên Vô Tận, ông ta cũng là một cường giả cấp bậc Vương giả đỉnh cấp.
Lúc này, ở phía bắc đại lục Vạn Thiên.
Tại một nơi giống như vùng đất của thần tiên, có một bóng dáng lướt nhanh qua núi non trung điệp, đi vào trung tâm thánh địa, đến trước sơn cốc.
"Thiên Vương!"
Âm thanh xưng hô kính trọng phá tan sự yên tĩnh của sơn cốc, từng con bướm bị giật mình hoảng hốt vỗ cánh bay đi.
"Có chuyện gì?"
Bên trong sơn cốc vọng đến một giọng nói già nua.
"Chúng ta nhận được tin rằng, ở đại lục Thương Lan, dãy núi Nguyệt đã xảy ra trận chiến của vài vị Vương Giả".
"Chỉ là, đến bây giờ vẫn không biết mấy vị Vương Giả ấy là ai!"
Nghe thế, người trong sơn cốc thật lâu không lên tiếng.
"Hừ, ngoại trừ Dương Thanh Vân kia, còn có thể là ai chứ?"
Trong sơn cốc, giọng nói già nua tràn đầy lòng oán hận, mắng mỏ: "Lão già chết tiệt, ông ta cứ dính vào người của Thiên Đế các suốt mấy vạn năm".
"Lần này, chắc là trêu chọc người của Thiên Đế các nên họ mới gây chuyện với ông ta".
Nghe vậy, người đàn ông đứng ngoài sơn cốc lộ vẻ khó xử, nói thử: "Thiên Ngoại Tiên chúng ta có..."
"Có định phái người đi dò la tin tức hay không, dù sao thì... tiểu thư Tiên Nhân..."
"Không đi!"
Bên trong sơn cốc vọng đến giọng nói tức tối, mắng: "Năm xưa, lão già chết tiệt kia ỷ sư tôn mình mạnh mẽ, dám cả gan cướp người đàn bà của ta, giờ còn muốn ta giúp đỡ hả? Cứ nằm mơ đi!"
"Truyền lệnh xuống, người của Thiên Ngoại Tiên, ai dám làm xằng làm bậy, giết chết không tha".
Nghe vậy, người đàn ông bên ngoài sơn cốc chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Bỗng nhiên, bên trong sơn cốc, giọng nói già nua lại vang lên: "Có khi nào có Vương Giả đi đời không?"
Người đàn ông dường như đã đoán được sẽ có câu hỏi này từ sớm, bèn đáp lời: "Hình như không có ai".
"Hơn nữa, Thanh Ninh các cực kỳ coi trọng giữ bí mật việc này, mà bên phía Thiên Đế các cũng án binh bất động, dường như cả hai bên đều đang thăm dò thực lực của nhau mà thôi".
Bên trong sơn cốc lại trở nên yên lặng.
"Bà nội nhà nó!"
Lại một tiếng chửi rủa truyền đến.
Người đàn ông đứng đó thật lâu, cho đến khi sơn cốc không còn truyền đến âm thanh nào nữa mới rời đi.
Cùng lúc đó, ở phía đông đại lục Vạn Thiên.
Trên ngọn núi cao vời vợi, có một tòa đạo quán trơ trọi đứng sừng sững ở đỉnh núi.
Giữa dãy núi kéo dài bất tận lại có một đạo quán, thật là vô cùng đặc biệt.
Lúc này, dưới đạo quán, ở chân núi.
Xuất hiện hai người.
"Quan chủ, chúng ta tới đây làm gì?"
Một người thanh niên dõi mắt nhìn về phía ngọn núi cao vời vợi, hoang tàn không một bóng người, không kiên nhẫn, lẩm bẩm nói.
"Đừng lên tiếng!"
Đứng trước người thanh niên là một người đàn ông mặc quần áo đạo sĩ, cả người toát lên khí chất không màng đến thế gian trần tục.
Người đàn ông sùng kính nhìn về tòa đạo quán cô độc lẻ loi trên đỉnh núi kia.
"Đệ tử là Cực Sinh Bi, nay đến đây mong được bái kiến tiền bối".
Ngươi thanh niên kia thấy quan chủ nhà mình cung kính như vậy thì cũng khiêm nhường cúi đầu.
Quan chủ.
Chính là người đứng đầu đạo quán Thái Cực, là vị Vương Giả có uy danh hiển hách, vang xa ở đại lục Vạn Thiên.
Nay lại dẫn mình đến một ngọn núi hoang vắng, cúi đầu, vô cùng kính trọng trước một tòa đạo quán.
Điều này đủ để biết rằng người nào đang sống ở trong đạo quán đó.
Cực Sinh Bi nói xong, trên ngọn núi không có giọng nói nào đáp lời.
Cực Sinh Bi không mấy để tâm, nói: "Mấy ngày trước, ở phía tây đại lục Thương Lan, dãy núi Nguyệt Lan xảy ra việc tranh chấp giữa vài vị Vương Giả, nghe nói hình như là người của Thanh Ninh các và Thiên Đế các chiến đấu với nhau".
"Vãn bối đặc biệt đến đây là để báo rằng việc này có liên quan đến các chủ Thanh Ninh các Dương Thanh Vân".
Hắn ta nói xong, phía trên ngọn núi vẫn yên tĩnh như trước.
Cực Sinh Bi chờ đợi một lát, rồi chắp tay từ biệt.
Người thanh niên đi theo sao ngơ ngác không hiểu gì cả.
Chuyện gì thế?
Sao lại thành ra thế này rồi?
Quan chủ lặn lội đường xa đến nơi đây, chính là để... cúi lạy đỉnh núi hả?
Hai người rời đi, người thanh niên không kìm lòng bèn hỏi: "Quan chủ, trong đạo quán kia có người nào ở không?"
"Tất nhiên là có rồi!"
"Ai vậy ạ? Người nào lại đáng giá khiến quan chủ tự mình đến báo tin vậy?"
Cực Sinh Bi híp mắt, rồi thở dài, nói: "Là một vị cường giả vô địch thiên hạ, có thể sánh ngang với ba vị Thiên Vương!"
Cực Sinh Bi vừa dứt lời thì thở dài.
Người thanh niên ngẩn ngơ.
Bản thân là thiên chi kiêu tử có thiên phú vô cùng xuất chúng trong đạo quán Thái Cực, nên sẽ có nhiều tin tức hơn với những đệ tử bình thường.
Đại lục Vạn Thiên bao la rộng lớn cả hàng tỷ dặm.
Mỗi đại lục đều có phong tục tập quán hoàn toàn khác nhau.
Khi chúng nối liền với nhau đã tạo thành một dải đại lục mênh mông bát ngát, đó là đại lục Vạn Thiên.
Ở đại lục Vạn Thiên, mạnh được yếu thua.
Ví dụ như quan chủ nhà mình, là quan chủ của đạo quán Thái Cực, là một vị Vương Giả đỉnh cấp.
Và ở trên đại lục Vạn Thiên này, còn có bốn người được tôn kính xưng làm Thiên Vương.
Thiên Vương có sức mạnh trấn áp cả Vương Giả.
Tiên Vô Tận của Thiên Ngoại Tiên được tôn xưng là Trấn Thiên Vương.
Trong Huyền Thiên cung tọa lạc ở phía đông đại lục Vạn Thiên nghe nói có một vị Huyền Thiên Vương.
Ở núi Tuyết Thiên, nằm ở phía nam đại lục Vạn Thiên, nghe nói có Tuyết sơn trang vô cùng hùng mạnh.
Nơi đó có một vị Tuyết Thiên Vương.
Có lẽ nào, vị Thiên Vương thứ tư được tôn xưng là Cực Thiên Vương... lại ở trong đạo quán Thái Cực của bọn họ?
Đáy lòng người thanh niên tràn đầy kinh ngạc.
Chương 1122: Địa tâm của Thương Lan
Trong chốc lát, chuyện Vương Giả giao đấu với nhau lan truyền ra khắp đại lục Vạn Thiên.
Thế nhưng, cho dù là Thanh Ninh các, hay là Thiên Đế các đều giấu kín việc này như bưng, không có truyền ra tin tức gì cả.
Điều này thế mà lại khiến người ta cảm giác chuyện này có gì đó rất thần bí.
Vương Giả!
Bọn họ đều là sự tồn tại đứng ở đỉnh khiến người khác phải ngước nhìn ở đại lục Vạn Thiên.
Loại nhân vật ở cấp bậc này chỉ cần hắt hơi thôi đã làm cả đại lục Vạn Thiên dậy sóng, càng đừng nhắc tới việc cấp bậc Vương Giả chiến đấu với nhau.
So với tình trạng rối ren xảy ra khắp nơi trên đại lục Vạn Thiên, thì Thanh Ninh các thân là người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh.
Ngày đó, ở Thanh Ninh các xảy ra trận chiến giữa các Vương Giả.
Dương Thanh Vân cố tình né ra khỏi Thanh Ninh các, tránh Thanh Ninh các chịu những công kích có sức hủy diệt đáng sợ.
Hơn nữa có Kim Nhãn Thạch Quy trấn giữ, các võ giả cấp thấp ở đây cũng không có gì để làm.
Lúc này, trong Thanh Ninh các.
Trong một tòa biệt viện, cây cầu nhỏ, nước chảy quanh, hoa nở chim hót, có một cái đình viện hẻo lánh ở đó tựa như tiểu thư giàu sang, dịu dàng điềm tĩnh.
Bên trong biệt viện, Tần Ninh đang ngồi xếp bằng.
Trên người hắn không một mảnh áo, lớp da ngoài cơ thể chằng chịt vết nứt kinh dị, trông như một món đồ sứ đang chuẩn bị vỡ vụn.
Cốc Tân Nguyệt đứng cạnh, thấy cảnh đó mà lòng nàng đau như cắt, ánh mắt đầy xót thương.
Dần dần, Tần Ninh mở hai mắt.
"Vạn Thể Thiên Văn là loại văn tự chạm khắc bá đạo".
"Ở trong tượng Thanh Nguyệt ẩn chứa linh tức của Thiên Nhân!"
"Tạm thời, cơ thể này không thể khôi phục lại bình thường được".
Tần Ninh bình thản nói.
Cốc Tân Nguyệt giận dữ: "Hà cớ gì phải làm vậy?"
Tần Ninh cười đáp: "Đây không phải là vì muốn giết một vị Vương Giả để chấn nhiếp cả đám người trên đại lục Vạn Thiên hay sao?"
"Vậy thì chàng cũng không nên cậy mạnh như thế!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười bảo: "Coi như không khác cậy mạnh mấy, không giết được Hoàng Nhất Lôi, quả thật rất đáng tiếc, nhưng không sao, tương lai còn rất nhiều cơ hội".
Cốc Tân Nguyệt còn định nói gì đó nhưng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Lúc này, có ba người đi vào.
Đó chính là ba người Lý Nhàn Ngư, Thạch Cảm Đương và Giang Bạch.
Bây giờ, Lý Nhàn Ngư đã bước chân vào cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên.
Thạch Cảm Đương cũng đã ổn định cảnh giới Vạn Nguyên nhân nguyên.
Nhưng thực lực của Giang Bạch lại không có thay đổi gì quá lớn.
"Mấy ngày nay đã có chút tiến bộ rồi đấy", Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương rồi gật đầu khen ngợi.
Thạch Cảm Đương không khỏi vui mừng, cười bảo: "Đi theo hai người Tử Hiên và Tử Nghiệp tìm sáu thế lực lớn kia, rồi tới từng chỗ tống tiền".
"Mà cái đám này cứ làm bộ sợ hãi, không cho con ra tay, làm con khó chịu quá".
Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương rồi cười nói: "Tông chủ của cả sáu thế lực lớn đều ở cảnh giới Vạn Nguyên, thế nhưng những lão già trong đó có người ở cảnh giới Quy Nhất, thậm chí là có cả cảnh giới Thiên Nhân, ngươi có chắc là bọn họ ra tay thì ngươi có thể chống đỡ được không?"
Hắn vừa dứt lời, Thạch Cảm Đương cười gượng gạo.
"Trong khoảng thời gian này, hai người các ngươi cố gắng tu luyện thể xác và tinh thần cho tốt đi".
Tần Ninh căn dặn: "Cảnh giới tăng lên quá nhanh cũng không hẳn là chuyện đáng mừng đâu".
Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương đều gật đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu sau, ở ngoài cửa lại có vài người đến.
Dương Tử Hiên và Dương Tử Nghiệp dẫn đầu nhóm người đứng ngoài cửa.
"Tần công tử, phụ thân mời người đến gặp!"
Từ khi Tần Ninh trở về, Dương Thanh Vân cũng không tự xưng là Thanh Vân nữa.
Thay vào đó, ông ta khôi phục lại họ tên đầy đủ Dương Thanh Vân.
Ông ta có bốn người con trai.
Đứa con đầu là Dương Tử Hiên, hiện tại đang ở cảnh giới Thiên Nhân.
Đứa con thứ hai là Dương Tử Nghiệp, bây giờ đang ở cảnh giới Quy Nhất cửu mạch.
Đứa con thứ ba là Dương Phong Thiên đang ở cảnh giới Quy Nhất thất mạch.
Đứa con út Dương Phong Vân đang ở cảnh giới Quy Nhất tứ mạch.
Bốn đứa con trai phân chia nhau trấn giữ bốn phân các lớn ở đại lục Thương Lan, tiếng tăm vang xa.
Lúc này, cả bốn đứa con trai đều đứng ngoài đình viện, chậm rãi chờ đợi Tần Ninh.
"Chuẩn bị xong hết chưa?"
Tần Ninh bước ra ngoài thì nhìn thấy Dương Tử Hiên.
"Vâng ạ, mời sư công!"
Tần Ninh gật đầu, không nói gì cả.
Sau khi rời khỏi biệt viện, dưới sự dẫn đường của bốn người Dương Tử Hiên, đám người Tần Ninh đi vào sâu bên trong Thanh Ninh các.
Dọc theo đường đi có không ít người đi tới đi lui.
Bọn họ nhìn thấy bốn người thì đều kính cẩn chào hỏi.
"Tiểu Hiên này, bây giờ ngươi được lắm".
Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười: "Cha ngươi khôi phục lại tên thật là Dương Thanh Vân, bốn người các ngươi cũng đều lấy lại tên của mình".
"Hiện tại mới đúng là con trai của các chủ Thanh Ninh các, các chủ của bốn phân các lớn".
Lúc này, nét mặt của Dương Tử Hiên trở nên quái lạ.
Tiểu Hiên?
Có cần như vậy không?
Nếu tính toán rõ ràng toán thì Thạch Cảm Đương chẳng lớn hơn ông ta bao nhiêu đâu.
"Sư thúc nói quá rồi, bốn người huynh đệ chúng ta đã tập thành thói quen từ lâu".
Dương Tử Nghiệp cười nói: "Ở Thanh Ninh các này, tất cả đều lực vào thực lực".
Thạch Cảm Đương chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Bốn người dẫn đường đi vào sâu bên trong Thanh Ninh các.
Cứ đi mãi rồi đến trước của một tòa địa cung.
Bốn phía xung quanh địa ẩn chứa từng dòng khí tức mạnh mẽ mờ ảo khi ẩn khi hiện.
Hình như khi nhìn thấy bốn người Dương Tử Hiên, nó biến mất tăm.
Nơi này có lẽ chính là lối đi ngầm dẫn đến chỗ Ma tộc của Thanh Ninh các.
Thanh Ninh Các, một trong các thế lực bá chủ đại lục Vạn Thiên, nó không thể nào chỉ có vẻn vẹn bốn vị phó các chủ với mười hai Thanh Vân Vệ được.
Cao thủ cảnh giới Thiên Nhân ẩn giấu trong Thanh Ninh các cũng không hề ít.
Và nơi đây hiển nhiên là nơi quan trọng nhất.
Lúc này bốn người bước lên.
Dương Tử Hiên vung tay ra.
Ngay sau đó, ba người Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Thiên và Dương Phong Vân cũng lần lượt tung chưởng.
Dương Tử Hiên cười: "Ở đây khá nguy hiểm, ngoại trừ phụ thân, mẫu thân, Sở Thanh Phong, Sở Mộng Lâm, bốn vị phó các chủ và bốn huynh đệ chúng ta thì những người khác muốn vào đây đều phải cần có lệnh của các chủ".
Tần Ninh gật đầu.
Cánh cửa của địa cung từ từ mở ra.
Lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí nóng rực.
Vài người tiến vào bên trong cánh cửa.
Từng tia sáng dần dần ngưng tụ lại.
Cả nhóm dừng chân trước một cái đài cao, rồi rơi xuống.
Càng rơi vào sâu xuống dưới, luồng khí nóng rực lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Đi xuống cách mặt đất khoảng chừng chục ngàn mét, lối đi nhỏ hẹp bắt đầu trở nên rộng rãi hơn.
"Sư tôn!"
Dường như đã có ai đó chờ đợi ở đây từ lâu.
Cơ thể của mọi người ổn định, bước ra khỏi cái bục mình hạ xuống, quan sát xung quanh.
Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương không phải lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, thế nhưng bây giờ cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Vốn dĩ, đường kính thông đạo bọn họ rơi xuống chỉ có khoảng mười mét.
Vậy mà nơi lại rộng lớn tựa như một cái quảng trường.
Chỉ có điều, mặt đất ở đây tỏa ra những luồng khí cực kỳ nóng bức.
Ở khắp nơi xung quanh, cách đây không xa cũng có một vài ngọn núi.
Nhìn kỹ thì thấy, có rất nhiều ngôi nhà được xây trên vùng đất này.
Lại nhìn quan sát, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía họ.
Lúc này, Dương Thanh Vân dẫn theo nhóm người Tần Ninh đi tới một chỗ.
"Sư tôn, nơi đây chính là trung tâm của đại lục Thương Lan, là vị trí trọng tâm nhất".
"Con đường đến chỗ dòng tộc Luyện Ngục Ma chính là ở bên cạnh".
Dương Thanh Vân nói xong, những người khác lần lượt rời khỏi đó.
Chỉ còn lại bốn người Dương Tử Hiên và Thạch Cảm Đương đi theo.
"Nơi này là trung tâm của Thanh Ninh các chúng ta".
"Những người hộ vệ ấy đều do ta cẩn thận tuyển chọn để canh giữ ở đây!"
Dương Thanh Vân chỉ vào nhóm võ giả cầm thần binh trong tay, trên người mặt bộ giáp màu đỏ sậm đang đứng xung quanh.
Lúc này, có vài võ giả đang đi tuần tra, cũng có vài người đang tu luyện, rèn luyện thông qua cách chiến đấu.
"Tru Ma Vệ!"
"Ba nghìn võ giả cảnh giới Âm Dương, một ngàn vạn võ giả cảnh giới Vạn Nguyên, cùng với hai mươi vị cao thủ cảnh giới Thiên Nhân trấn giữ nơi đây".
Ông ta vừa dứt lời, sắc mặt cả đám trở nên thay đổi.
Chương 1123: Tru Ma Vệ
Có thể nói một phần thực lực này cực kỳ mạnh mẽ.
Mới chỉ có hai mươi người cảnh giới Thiên Nhân, năm trăm người cảnh giới Quy Nhất mà đã mạnh hơn thực lực của tổng bộ Thanh Ninh các nhiều.
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Dương Thanh Vân, ngươi được lắm, mấy năm nay không hề phí công!”
Dương Thanh Vân mỉm cười, nói: “Đây cũng không phải là toàn bộ của Thanh Ninh các chúng ta, trong Thanh Ninh các còn có một số người vẫn luôn ở bên ngoài”.
“Dù sao, Thanh Ninh các nằm ở một vùng đất giàu có nhất của đại lục Vạn Thiên, có không ít người ham muốn”.
“Trong mấy vạn năm nay ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ chờ đợi sư tôn trở về”.
Tần Ninh nhìn về phía Thanh Vân, khẽ nói: “Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi”.
“Không vất vả”.
Dương Thanh Vân nhếch miệng, cười cười nói: “Chờ sư tôn trở về thì sẽ không vất vả nữa”.
Tuy lúc này Dương Thanh Vân đã là phụ thân của bốn đứa trẻ, thậm chí đã lên chức ông nội.
Thế nhưng ông ta vẫn giống như một đứa bé ở trước mặt Tần Ninh.
Dáng vẻ này mang đến cho người ta một loại cảm giác ông ta vẫn luôn là một đứa trẻ ở trước mặt Tần Ninh vậy.
Hai anh em Dương Phong Thiên và Dương Phong Vân không thể nào hiểu được.
Phụ thân chính là Vân Vương, các chủ của Thanh Ninh các, có danh tiếng chấn động toàn bộ đại lục Vạn Thiên.
Người nào nhìn thấy ông ta cũng phải cung kính gọi một tiếng Vân Vương.
Thế nhưng khi đối mặt với Tần Ninh...
Lại vô cùng ngoan ngoãn.
Dương Tử Hiên và Dương Tử Nghiệp lại hiểu rõ trong lòng.
Nhất là Dương Tử Nghiệp.
Dương Tử Nghiệp đã được gặp Tần Ninh từ nhỏ.
Nói đúng ra là Tần Ninh ở kiếp trước.
Lúc đó Tần Ninh còn có vẻ hăng hái hơn bây giờ.
Bây giờ mọi người thấy Tần Ninh chém Vạn Nguyên, diệt Quy Nhất, giết Thiên Nhân, chiến Vương Giả.
Đều là cho rằng Tần Ninh ngông cuồng.
Thế nhưng trên thực tế, Cửu U Đại Đế trước kia mới gọi là ngông cuồng.
Vô địch trên cả đại lục Vạn Thiên!
Mà khi đó, ông ta cũng không biết rõ về sự uy nghiêm của vị sư tổ này lắm.
Khi tuổi tác tăng dần, ông ta mới dần hiểu ra.
Chỗ đáng sợ của Cửu U Đại Đế.
Là Cửu U Đại Đế.
Cũng là đại đế của đại lục Vạn Thiên.
Chỉ là lúc ấy quan hệ giữa Tần Ninh và Dương Thanh Vân cùng mấy đồ tôn rất bình thản, đạm bạc.
Thế nhưng lúc đó Tần Ninh thật sự là vô địch.
Chỉ là Tần Ninh lại là một người bao che khuyết điểm.
Dương Thanh Vân đánh nhau, hắn sẽ đứng ra.
Thậm chí cũng cực kỳ che chở ông ta.
Người bên ngoài sẽ không thể nào hiểu được tình cảm thầy trò này đâu.
Không phải cha con mà lại hơn hẳn cha con.
“Sư tôn nhìn xem”.
Giờ phút này, Dương Thanh Vân dẫn mấy người đi vào trong một doanh trướng.
Trong doanh trướng, bốn phía đều là lồng giam được chế tạo từ sắt thép kiên cố.
Mà bên trong lồng giam là những người bị xích sắt trói buộc, lúc nhìn thấy mấy người Tần Ninh đều có ánh mắt độc ác.
“Những người này là chiến sĩ Luyện Ngục Ma chúng ta không ngừng bắt được những năm gần đây, có cao có thấp”.
“Mạnh nhất chính là cảnh giới Quy Nhất”.
“Về phần cảnh giới Thiên Nhân... nếu có bắt được thì cũng khó giữ được người sống”.
Dương Thanh Vân chân thành nói.
“Có tin tức gì không?”
Dương Thanh Vân gật đầu.
Lúc này chỉ có mấy người là bốn đứa con trai của Dương Thanh Vân, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch ở đây.
Dương Thanh Vân cũng không cần kiêng dè gì.
“Đám Ma tộc này cũng không phải được sinh ra từ địa tâm của đại lục Vạn Thiên”.
“Mà là bị người ta lấy đại thần thông di chuyển từ nơi xa xôi tới”.
Nghe thấy vậy, đám người Cốc Tân Nguyệt đều sững sờ.
Cũng không phải được sinh ra từ địa tâm?
Đến từ nơi khác?
Quan trọng nhất chính là Dương Thanh Vân nói rất đúng, bị người ta lấy đại thần thông di chuyển đến!
Ai lại có đại thần thông cỡ này?
Tần Ninh gật đầu.
Dương Thanh Vân tiếp tục nói: “Về phần từ chỗ nào thì không thể tìm hiểu được”.
“Mà đám Ma tộc này cũng có phân chia cao thấp”.
“Ví dụ như năm mạch Ma tộc mà sư tôn tiêu diệt ở đại lục Cửu U như Ma tộc Tử Dực, Ma tộc Hủ Cốt, Ma tộc Cự Tí, Ma tộc Lục Tình và Ma tộc Xích Huyết”.
“Năm tộc này thuộc về cấp bậc tầng dưới chót, là chủng tộc bị nô lệ”.
“Mà một nhánh Luyện Ngục Ma bây giờ lại là Ma tộc tự do”.
“Theo tin tức mới lấy được, ngoại trừ Luyện Ngục Ma, còn có bốn nhánh Cực Địa Ma, Thâm Uyên Ma, Liệt Diễm Ma, Ám Vũ Ma”.
“Năm nhánh ma tộc này đều có tộc trưởng cực mạnh, có thể so sánh với Vương giả”.
Dương Thanh Vân nói liên tục, mấy người nghe vậy, trong lòng rất kinh ngạc.
Một cái Luyện Ngục Ma đã đủ để cho Thanh Ninh các đau đầu rồi.
Mà toàn bộ đại lục Vạn Thiên lại còn có bốn nhánh nữa!
“Chỉ sợ Cực Địa Ma, Thâm Uyên Ma, Ám Vũ Ma và Liệt Diễm Ma được phân chia ra khắp nơi đúng không?”, Tần Ninh lẩm bẩm nói.
“Sư tôn đoán không sai”.
Dương Thanh Vân gật đầu nói: “Năm nhánh Ma tộc này ở địa tâm, cần có Bản Nguyên đại lục, hơn nữa còn là Bản Nguyên đại lục cực kỳ mạnh mẽ”.
“Cho nên chắc hẳn bốn Thiên Vương kia đã có sự chuẩn bị…”
Tần Ninh cũng gật đầu.
Thật ra lúc trước hắn đã đoán được những tin tức này rồi.
Mà bây giờ tin tức của Dương Thanh Vân đã chứng minh suy đoán trước đó của mình.
“Bây giờ có thể xác định năm nhánh Ma tộc có quan hệ rất lớn với Thiên Đế các, nhưng người của Thiên Đế các lại không có thực lực di chuyển những Ma tộc từ khu vực ngoài đến”.
“Trên thực tế, đệ tử cũng rất hiếu kì, nếu đám Ma tộc này đã ý đồ ở đại lục Vạn Thiên, vì sao không trực tiếp di chuyển đến nơi có cấp bậc mạnh hơn chứ…”
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía những chiến sĩ Ma tộc kia.
“Không phải là không muốn, mà là làm không được”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Bức tường không gian của đại lục Vạn Thiên không cho phép thứ mạnh như vậy tồn tại”.
“Cho dù là những người này, đến đây cũng vô cùng nguy hiểm”.
“Mà theo ta đoán, đây cũng không phải là người mạnh nhất Ma tộc”.
“Trên thực tế, chúng ta gọi là Ma tộc cũng không thích hợp!”
Lúc này Dương Thanh Vân khẽ giật mình, chỉ lên trên không, không thể tin được nói: “Đến từ thế giới Cửu Thiên?”
“Cũng không phải”.
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Đến từ... một nơi rộng lớn hơn, một nơi mà ngươi và ta đều không biết”.
Nghe hắn nói vậy, ở mấy người đây đều vô cùng ngột ngạt.
Bọn họ cũng không nghĩ tới kẻ địch mà mình gặp phải sẽ mạnh đến vậy.
“Nhưng mà cũng không cần lo lắng, bây giờ những tên kia không tiến vào đây được, nếu không đại lục Vạn Thiên đã sớm là cảnh trăm họ lầm than rồi”.
Một lát sau, Tần Ninh lại nói: “Bây giờ năm nhánh Ma tộc và Thiên Đế các mới là u ác tính”.
Dương Thanh Vân gật đầu.
“Sư tôn, ta dẫn người đi xem thông đạo đến Luyện Ngục Ma đi!”
“Ừm!”
Mấy người tiếp tục đi về phía trước.
Mà những bóng người xung quanh đều lẳng lặng đứng yên, trong đôi mắt là sự kính sợ, nhìn về phía mấy người Dương Thanh Vân.
Không bao lâu, mấy người đã đi đến một vùng đất bằng phẳng.
Mà đập vào mắt là những ánh lửa chậm rãi thiêu đốt.
Giống như dung nham ở tâm trái đất đều hội tụ ở chỗ này.
“Đây là thông đạo?”, Thạch Cảm Đương không được nhịn líu lưỡi.
Trước mắt đâu phải là thông đạo, mà cứ như là một tòa quảng trường ấy?
Một thông đạo có đường kính mấy ngàn mét với lửa nóng thiêu đốt hừng hực, chỉ cần hơi tới gần đã có cảm giác như đi vào địa ngục nham thạch, không có cách nào chống lại.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong thông đạo kia là dung nham bốc lên cuồn cuộn, cứ như có thể nuốt chửng tất cả mọi người.
Nơi này có chút kinh khủng.
Chương 1124: Vết thương của Dương Thanh Vân
“Lần đầu tiên thông đạo này xuất hiện đã khiến đại lục Trung Lan giống như núi lửa phun trào, khi ấy cũng đã gây ra chấn động không nhỏ”.
Lúc này Dương Thanh Vân mở miệng nói: “Về sau ta di chuyển vị trí tổng các Thanh Ninh các đến đây”.
“Luyện Ngục Ma sắp xuất hiện, cửa thứ nhất chính là Thanh Ninh các của ta!”
Dương Thanh Vân cười nói.
“Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi”.
Sau đó, Dương Thanh Vân dẫn mấy người Tần Ninh đi dạo một vòng bên trong tâm trái đất.
Cũng giới thiệu bố trí bên trong tâm trái đất tỉ mỉ.
Hiển nhiên Dương Thanh Vân đã sớm chuẩn bị rồi.
Sau khi thăm quan xong, nhìn cái sân xung quanh mờ tối.
Tần Ninh từ tốn nói: “Giữ vững ở chỗ này để bảo vệ bí mật, bọn họ cũng rất vất vả”.
“Nhưng cũng sẽ không quá lâu”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gãi đầu một cái nói: “Sư tôn trở về, ngũ đại Ma tộc kia sẽ sớm xong đời, Thiên Đế Các cũng nhảy nhót không được bao lâu”.
“Được rồi, tạm thời không nói những điều này nữa”.
Tần Ninh mở miệng: “Lần này Đế Lâm Thiên chỉ mới thăm dò, rốt cuộc hắn ta muốn làm gì thì chúng ta không biết”.
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn”.
“Ngược lại bây giờ vết thương thế của ngươi mới là thứ khiến ta lo nghĩ”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng: “Thật ra cũng không nhằm nhò gì, biển linh thức bị thiêu đốt, sẽ không tiếp tục nghiêm trọng nữa, vậy là đủ rồi”.
“Bây giờ ta cũng chỉ giúp sư tôn chống đỡ thôi, sau này sư tôn lên Vương giả, tất cả đều không phải vấn đề”.
Tần Ninh nghiêm mặt.
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Ngươi đừng liều lĩnh, để sư tôn nhìn xem”.
“Lằng nhà lằng nhằng, đàn bà, sư tôn quan tâm ngươi, cũng không phải là ngươi không biết tính cách của sư tôn”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, híp mắt: “Ngươi biết?”
“Đương nhiên ta…”
Mới nói đến một nửa, Thạch Cảm Đương không nói tiếp nữa.
Nhỡ may khiến Dương Thanh Vân không thoải mái, bị tên này bỏ mặc, mình có nỗi khổ cũng không nói được.
“Cho ta xem một chút!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng.
Dương Thanh Vân biết không thể cho qua được, rơi vào đường cùng đành phải phóng thích biển linh thức của mình ra.
Cảnh giới Quy Nhất ngưng tụ ra chín đường thiên mạch, tương ứng với Cửu Môn.
Cảnh giới Thiên Nhân sẽ mở linh thức.
Ý niệm chuyển hóa thành linh thức.
Mà cảnh Vương Giả thì hội tụ biển linh thức.
Cuối cùng sẽ có một ngày biển linh thức lột xác thành hồn hải.
Đến lúc đó, hồn phách của võ giả thức tỉnh, chính là Thánh Nhân chân chính.
Trong thế giới Cửu Thiên, Thánh Nhân chính là người rất mạnh.
Lúc này, biển linh thức của Dương Thanh Vân vô cùng rộng lớn.
Mặc dù bề ngoài chỉ lớn bằng bàn tay, thế nhưng nhìn một cái lại giống như liên miên vạn dặm.
“Ngươi cũng không còn cách Thiên Vương xa lắm”.
Tần Ninh lẩm bẩm.
Dương Thanh Vân mỉm cười, nói: “Do sư tôn dạy tốt”.
“Mấy năm nay ta cũng không dạy bảo ngươi”.
Dương Thanh Vân lại nói: “Đó cũng là do sư tôn che chở”.
Tần Ninh lắc đầu.
Giờ phút này, trong biển linh thức của Dương Thanh Vân xuất hiện một ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa lượn lờ, không ngừng xâm chiếm biển linh thức của Dương Thanh Vân từng chút một.
Tần Ninh mở miệng nói: “Chiêu trò của Luyện Ngục Ma?”
“Vâng!”
Dương Thanh Vân gật đầu: “Ngày đó đánh nhau với một người của tộc Luyện Ngục Ma, bị một người khác đánh lén, dẫn đến biển linh thức bị thương, ngọn lửa màu đen này vẫn không thể loại bỏ đi được, may mà đã bị ta áp chế, nhưng cũng không có việc gì…”
“Vớ vẩn!”
Lúc này Tần Ninh hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Đám người xung quanh đều sợ hãi.
Bọn họ rất hiếm khi thấy Tần Ninh tức giận như thế, chứ đừng nói đến là đối với Dương Thanh Vân.
“Sư tôn…”
“Ngươi còn không biết xấu hổ gọi ta là sư tôn?”
Tần Ninh quát: “Nếu ta đoán không sai, mỗi ngày ngươi đều lấy linh thức để trấn áp ngọn lửa này, thời gian lần này sẽ dài hơn thời gian lần trước đúng không?”
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu.
“Ngu xuẩn, ta dạy ngươi như thế sao?”
Tần Ninh khiển trách: “Dị hỏa này, ngươi càng trấn áp nó sẽ càng ngưng tụ sức mạnh, một khi đến giới hạn thì sẽ hoàn toàn bộc phát, thiêu đốt toàn bộ biển linh thức của ngươi gần như không còn gì cả”.
“Đến lúc đó, đừng nói là cảnh giới Vương Giả, cho dù là cảnh giới Thiên Nhân, ngươi cũng không thể đạt được”.
Nghe thấy vật, Dương Thanh Vân liền giật mình.
Bốn huynh đệ Dương Tử Hiên cũng đều lo lắng.
Tần Ninh quát lớn: “Đồ ngốc!”
“Xin lỗi, sư tôn…”, lúc này Dương Thanh Vân cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ.
“Ta mắng ngươi không phải là bởi vì ngươi không có cách nào áp chế, mà là bởi vì ngươi cậy mạnh”.
“Không phải ngươi nói với ta là không có vấn đề gì lớn sao? Cái này mà gọi là không có vấn đề gì lớn sao?”
Dương Thanh Vân nghe thấy vậy, sắc mặt đỏ lên.
Thế nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Bỗng nhiên, Dương Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng.
“Còn cười?”
Tần Ninh trợn mắt nhìn.
“Đã lâu rồi sư tôn không răn dạy Vân nhi như vậy! Nghe được sư tôn răn dạy, trong lòng đột nhiên rất yên tâm”.
Nghe ông ta nói thế, Tần Ninh liền giật mình.
“Trong một tháng này, đừng làm cái gì cả”.
“Ta giúp ngươi ngăn chặn dị ma hỏa này gây tổn thương trước đã”.
Tần Ninh nói xong liền nhìn về phía một bên khác.
Dương Thanh Vân nhìn theo ánh mắt của Tần Ninh, sững sờ.
“Sư tôn, không thể!”
Lúc này, Tần Ninh đang nhìn về phía thông đạo Luyện Ngục Ma kia.
Dương Thanh Vân cũng biết.
Lúc trước Tần Ninh đã mạo hiểm tiến vào thế giới dưới tâm trái đất để tiêu diệt ngũ đại Ma tộc.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tộc Luyện Ngục Ma mạnh gấp trăm lần năm tộc kia cộng lại.
“Ta không có ý định xuống đó”.
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: “Ít nhất là không phải bây giờ”.
“Về sau tên nhóc ngươi còn dám che giấu ta gì nữa thì cứ tự mình đi chết đi”.
“Vâng!”
“Ngươi vẫn làm?”
“Không phải... Không phải... Ta…”, Dương Thanh Vân lập tức luống cuống.
Nếu như những người khác ở đây, nhìn thấy Vân Vương nổi tiếng đại lục Vạn Thiên lại luống cuống giống như một đứa bé, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình.
Tần Ninh không vui chắp tay rời khỏi nơi đây.
Lúc này Thạch Cảm Đương vỗ vai Dương Thanh Vân, nhếch miệng cười nói: “Chết chưa? Ai bắt ngươi khoe khoang?”
“Ngươi xem sư tôn bình thường làm việc có khoe khoang không? Đó là bản lĩnh thật sự, ngươi còn kém xa sư tôn, đừng học lung tung”.
“Thật sao?”
Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, cười nhạt nói: “Tiểu Thạch Đầu, khi đó ngươi là đồ đệ của ta, đã quên lúc trước ta dạy ngươi thế nào sao?”
Thạch Cảm Đương giật khóe miệng một cái.
“Chờ đi, bây giờ ông đây đã là cảnh giới Vạn Nguyên rồi, không phải chỉ là cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân sao? Rất nhanh ông đây sẽ là Vương giả, ông đây cũng đã nghĩ xong danh hiệu rồi, Chiến Vương!”
Đám người rời khỏi tâm trái đất.
...
Thanh Ninh các.
Trong một cổ điện.
Bốn phía có từng trận văn ngưng tụ.
Giờ phút này, bên trong cổ điện có hai bóng người ngồi xếp bằng.
Chính là Tần Ninh và Dương Thanh Vân.
“Phóng thích biển linh thức của ngươi đi”.
Tần Ninh từ tốn nói.
Dương Thanh Vân làm theo.
Sau đó, một khí tức kinh khủng tràn ngập trong cổ điện.
Khí tức kinh khủng kia dần dần lan tràn ra.
Khí tức mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy khó mà hô hấp.
Lúc này Tần Ninh không khỏi hít sâu một hơi.
“Sư tôn, không sao chứ?”
“Ừ!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Giữ vững bản tâm, duy trì biển linh thức vững chắc, có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được dừng lại”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu.
Chương 1125: Đóng băng dị ma hỏa
Câu vừa dứt, toàn thân Tần Ninh giải phóng khí tức băng hàn.
Lúc này, y phục của hắn cũng bị rách toạc để lộ cơ thể đầy những vết cắt.
Hình ảnh trước mắt làm Dương Thanh Vân giật mình.
"Sư tôn, người..."
"Chuyện nhỏ, chỉ là di chứng để lại sau khi thi triển Vạn Thể Thiên Văn và tượng Thanh Nguyệt thôi, ta tự giải quyết được".
Tần Ninh hờ hững nói.
Tuy cường độ thể chất của hắn rất cao.
Nhưng dù gì cũng chỉ đang ở linh cảnh Tụ Dương.
Bất kể là Vạn Thể Thiên Văn.
Hay là tượng Thanh Nguyệt.
Chúng đều là công cụ thích hợp với thân xác có cảnh giới Thiên Nhân hơn.
Hắn cưỡng chế sử dụng chúng, tất nhiên sẽ bị phản phệ rồi.
Những vết cắt này chính là di chứng sau khi sử dụng.
Dương Thanh Vân thấy vậy thì ngẩn người, đôi mắt ửng hồng, ông ta bỗng thấy day dứt: "Là đồ nhi vô dụng".
"Liên quan gì đến ngươi?"
Tần Ninh mắng: "Phải luôn giữ bản tâm của mình, đừng có nghĩ thứ gì không đâu".
"Vâng!"
Khí tức băng hàn tăng dần trong cơ thể Tần Ninh, cuối cùng bùng nổ.
Thần hồn Băng Hoàng!
Một con phượng hoàng băng bay ra.
Nó giương cánh chao lượn, tỏa ra khí tức lạnh đến tận cùng làm người khác rùng mình.
Băng Hoàng bay vụt vào biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Giờ phút này, chỉ cần Băng Hoàng phóng một đoạn băng kiếm ra thôi là biển linh thức của Dương Thanh Vân sẽ bị phá hủy ngay.
Nhưng ông ta biết Tần Ninh sẽ không bao giờ làm vậy.
Bóng dáng Băng Hoàng bao trùm cả biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Băng văn tầng tầng lớp lớp đóng băng mọi thứ rồi lan rộng ra khắp nơi.
Nó chầm chậm ngưng tụ thành một đường sóng như vằn nước bên trong ông ta.
Đường sóng nọ vừa chạm đến dị ma hỏa trong đó là bị đẩy ra xa.
Qua một lúc, khí lạnh tỏa ra từ trong cơ thể khiến Dương Thanh Vân run bần bật.
Tần Ninh không chú ý đến.
Những đường vân băng khuếch trương rồi bắt đầu thu nhỏ lại, lắng đọng tại nơi dị ma hỏa cắm rễ trong biển linh thức của Dương Thanh Vân.
Nó từ từ bị băng sương bao trùm, từng tầng từng tầng như thế.
Lúc này, ngoài đại điện.
Tất cả mọi người đều nhận thấy có một khí tức băng hàn khủng khiếp đang dâng lên.
Từng giây từng phút trôi qua.
Mặt trời đã ngả đằng tây.
Trong đại điện.
Tại biển linh thức của Dương Thanh Vân, các băng văn đã hóa thành hàng loạt Băng Hoàng phiên bản thu nhỏ. Chúng liên kết với nhau thành những dây xích sắt phong tỏa dị ma hỏa.
Bấy giờ Tần Ninh mới loạng choạng đứng dậy.
"Sư tôn".
"Không sao".
Hắn phất tay rồi đáp: "Ngày mai tiếp tục".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân vội vàng lắc đầu, hỏi: "Con thấy phong ấn sư phụ vừa thiết lập đã phong tỏa được dị ma hỏa rồi, sao phải tiếp tục nữa ạ?"
Tần Ninh trừng mắt nhìn ông ta.
"Đồ nhi biết sai rồi".
Tần Ninh từ tốn nói: "Đây mới chỉ là tầng thứ nhất của phong ấn thôi. Thực lực của ta đang bị giới hạn nên không thể ngưng tụ liên tù tì bảy bảy bốn chín đạo phong cấm cho ngươi được".
"Mỗi ngày sau đó ta sẽ củng cố một phong cấm cho ngươi".
"Cuối cùng sẽ hình thành bảy bảy bốn chín đạo hồn ấn Băng Hoàng hoàn toàn phong ấn dị ma hỏa. Vậy thì ngươi không cần phải cố gắng áp chế nó mỗi ngày nữa".
"Dĩ nhiên, cảnh giới của ngươi cũng không thể tăng lên được nữa".
"Phong ấn này chỉ có tác dụng tạm thời không cho thương thế của ngươi trở nặng".
"Còn nếu muốn trị tận gốc..."
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ta phải đến đại lục Thiên Ngoại một chuyến".
Đại lục Thiên Ngoại!
Dương Thanh Vân sốt sắng: "Đồ nhi đi với sư tôn".
"Ngươi đi với ta? Còn Thanh Ninh các thì sao? Ai trông chừng tộc Luyện Ngục Ma?"
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Có lão rùa ở đây thì chống lại được ít nhất ba vị Vương giả tấn công cùng một lúc, thêm cả ngươi thì năm đại Vương giả cũng không làm gì được Thanh Ninh các".
"Người đi rồi, con biết làm sao đây?"
Dương Thanh Phong nghẹn lời.
"Con sẽ bảo Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm đi cùng người!"
"Không cần!"
Tần Ninh lại từ chối: "Ta tự biết sắp xếp việc của mình".
"Chỉ còn một bước nữa là ngươi sẽ đứng cùng một hàng với bốn người Trấn Thiên Vương, Huyền Thiên Vương, Cực Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương, sư tôn sẽ giúp ngươi vượt qua bước này".
"Trước mắt, nhiệm vụ của ngươi chính là trấn thủ Thanh Ninh các".
"Đã chín vạn năm không về đại lục Vạn Thiên, ta cũng muốn đi thăm bạn cũ, không biết giờ còn ai không".
Tần Ninh thì thầm: "Ta vẫn còn canh cánh trong lòng về cái chết của Phong Vương, không thể nào nuốt trôi nổi. Ta phải điều tra cho ra chuyện này".
Nhớ cái ngày nhận được tin tức đó từ Thanh Ninh các của Dương Thanh Vân.
Tin Phong Vương đã chết tại đại lục Thiên Ngoại.
Lúc đó đang ở Bắc Lan, Tần Ninh mới chỉ điều tra ra được cái chết của hắn ta có liên quan đến Thiên Đế Các.
Nhưng hắn không biết ai mới thực sự là thủ phạm.
Ai cũng hiểu một điều rằng.
Phong Vương do chính tay U Vương đề bạt và bồi dưỡng.
Hai người không phải thầy trò, cũng không có quan hệ cha con nhưng lại gắn bó như ruột thịt.
Phong Vương đã chết.
Không đời nào Tần Ninh mặc kệ.
Nói cho cùng, có lẽ hàng triệu năm sống trên thế giới này đã làm hắn trở nên vô cảm với mọi thứ.
Song, chỉ có tình người là hắn vẫn giữ trong lòng.
Kẻ nào nên giết phải giết.
Chuyện gì cần điều tra phải điều tra!
Ánh mắt của Tần Ninh lúc này lạnh đến cực độ.
Hắn thở ra một hơi rồi lên tiếng: "Hơn nữa, lâu rồi không gặp Trấn Thiên Vương nên ta cũng rất nhớ ông ấy, đi thăm bạn cũ cũng tốt".
Câu nói này làm vẻ mặt Dương Thanh Vân trở nên kỳ lạ.
Lão nhân gia à, người chắc chắn là bạn cũ chứ?
Hồi đó người cướp con gái của ông ta đi, chắc lão già đó nhớ tới khi xuống lỗ luôn...
Nhưng có điên Dương Thanh Vân mới nói ra.
Từ đó, mỗi ngày Tần Ninh đều hạ một tầng phong cấm lên Dương Thanh Vân.
Liên tục như thế, tròn bảy bảy bốn chín ngày.
Tần Ninh ngưng tụ băng hồn lực cả ngày lẫn đêm.
Rốt cuộc ngày cuối đã đến.
Giờ đây, trông Dương Thanh Vân rất lạnh lùng.
Trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ bình tĩnh và sự kiệt ngạo, khinh thường thế gian.
Đến hôm nay, cuối cùng ông ta cũng không cần vất vả trấn áp vết thương trong cơ thể do dị ma hỏa gây ra nữa.
Hai người phải ra ngoài thôi, mọi người đang chờ đây.
Ngoài đại điện.
Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đang lẳng lặng đứng đợi.
Tần Ninh vẫy tay.
"Thạch Đầu, Nhàn Ngư, hai ngươi ở lại Thanh Ninh các".
"Hả?"
Thạch Cảm Đương bất mãn ra mặt: "Con không chịu đâu sư phụ".
"Chắc chắn Dương Thanh Vân sẽ nhân lúc người vắng mặt để bắt nạt con cho xem".
Nghe vậy, Dương Thanh Vân lườm hắn ta.
"Ta cho phép hắn bắt nạt ngươi đấy!"
Tần Ninh trả lời: "Trong chuyến này, Nguyệt nhi sẽ đi với ta. Hai ngươi ở lại Thanh Ninh các rèn luyện đi".
"Nhàn Ngư, nhớ lấy, nếu vãng sinh đồng mở ra lại thì không được để số ngọc câu vượt quá bảy chiếc".
"Thạch Đầu, ngươi cần luyện tập ngưng tụ chiến khí nhiều hơn nữa".
"Cần làm gì ta đều dặn Thanh Vân cả rồi, hai ngươi nhớ nghe lời ông ấy".
Dương Thanh Vân chắp tay rồi đáp: "Xin sư tôn yên tâm, dạo này Thanh Ninh các có nhiều biến động".
"Vừa hay các thế lực xung quanh đang rục rịch, con sẽ phái hai người họ đi rèn luyện".
Tần Ninh gật đầu nhìn hai người, bảo: "Mong rằng lần gặp sau, cảnh giới của hai ngươi sẽ vượt qua Vạn Nguyên".
Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư cũng chắp tay.
Hai người đều biết đợt này mình thăng cấp quá nhanh.
Cần kinh nghiệm thực chiến để củng cố tu vi.
Chứ nếu cảnh giới tăng mà không kiểm soát được thì không tốt cho việc tu luyện sau này chút nào.
"Giang Bạch, còn ngươi thì sao?"
Tần Ninh đưa mắt về phía Giang Bạch, hỏi.
Bình luận facebook