-
Chương 1111-1115
Chương 1111: Máu Thiên Nhân
Tần Ninh lúc này, sức mạnh ngưng tụ trong cơ thể có một mùi vị đáng sợ.
So với ông ta cũng chỉ mạnh không yếu.
“Sức mạnh ngang tàng như vậy, ngươi chỉ là thân xác cấp bậc linh cảnh Tụ Dương, không thể chịu đựng nổi!”, Thiên Hằng Nhất lạnh lùng nói.
“Không khéo rồi, từ lúc bắt đầu tu luyện, ta đã rất chú trọng tu hành thân xác”.
Tần Ninh cười một tiếng.
Vù…
Bỗng nhiên từng tiếng vù vù vang lên.
Giữa mi tâm Tần Ninh, chín đường vân sáng không ngừng giải phóng, không ngừng thu nhỏ lại.
Cuối cùng hóa thành một đường ánh sáng quỷ dị, khuếch tán ra bên trong cơ thể.
Lúc này bên trong cơ thể Tần Ninh giống như máu thịt đều đạt được dồi dào.
Không chỉ như vậy.
Hai mươi hai đường Dương Hải lúc này giải phóng ra.
Linh khí liên tục giải phóng.
Trong nháy mắt, Tần Ninh giống như hút lấy sức mạnh mười mấy lần, mấy trăm lần, tràn vào bên trong cơ thể.
Mà tất cả điểm chống đỡ chính là Vạn Thể Thiên Văn!
Lúc này bên trong cơ thể Tần Ninh, một luồng sức mạnh ngang tàng đến cực điểm hoàn toàn tụ tập lại.
Ánh mắt Thiên Hằng Nhất vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi rất giỏi sao?”
Lời vừa dứt, thân ảnh Tần Ninh chợt lóe lao ra.
Bịch…
Một quyền đập ra.
Toàn thân trên dưới của Tần Ninh sức mạnh ngưng tụ.
Một quyền này mang cho người ta cảm giác sức mạnh không thể nói nên lời.
Lúc này Thiên Hằng Nhất hai tay đan chéo, đưa ngang trước người.
Hai thân ảnh trực tiếp tụ hội giữa không trung.
Ầm…
Đất đai nổ ầm vang dội.
Tần Ninh một quyền một quyết giết ra.
“Chấn Tự Quyết!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, hai tay Thiên Hằng Nhất nắm chặt, ngay sau đó thi triển ra, một chữ Chấn rơi đến trước ngực Tần Ninh.
Bùm!
Tiếng nổ tung vang lên, chỉ là trước ngực Tần Ninh, ánh sáng chợt lóe, uy năng chữ Chấn bây giờ tán loạn.
“Cái gì…”
Thiên Hằng Nhất sửng sốt.
“Lão tử đứng để cho ngươi đánh, ngươi cũng đánh không nổi!”
Tần Ninh vừa dứt lời.
Toàn thân trên dưới sức mạnh ngưng tụ đến cực điểm.
Trong nắm đấm xuất hiên một đường hắc mang.
Ầm…
Tiếng nổ vào thời khắc này vang lên.
Một quyền đập ra, ánh sáng hắc mang bắn ra bốn phía.
Thiên Hằng Nhất phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh thụt lùi.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Sư tôn… Sao lại…”
Lý Nhàn Ngư lẩm bẩm.
“Giống như thúc giục một luồng sức mạnh cực kỳ ngang tàng…”
Cốc Tân Nguyệt dần dần nói: “Vạn Thể Thiên Văn duy trì… đề thăng sức mạnh cực hạn của chàng lên mấy trăm lần!”
“Thân xác làm sao chịu đựng được?”, Thạch Cảm Đương giờ phút này cũng không dám tin.
“Võ quyết chàng tu hành từ trước đến giờ không đơn giản, lại có Bản Nguyên đại lục bảo vệ cơ thể, cùng với che chở của Cửu Linh Tinh Thần quyết…”
Cốc Tân Nguyệt nói đến đây, không nhịn được nói: “Cửu Linh Tinh Thần quyết… khó trách ở mỗi tầng cảnh giới, thuộc tính linh khí chàng tu hành đều khác nhau”.
“Chính là để bây giờ…”
Lúc này Cốc Tân Nguyệt mới cảm nhận được.
Cửu Linh Tinh Thần quyết của Tần Ninh rất bá đạo!
Thuộc tính chín linh khí lớn ngưng tụ một thể, dung hợp lại, bộc phát ra uy lực, tuyệt đối không phải tăng dần tăng dần đơn giản như vậy.
Mà là gấp bội chồng gấp đôi, chồng gấp bốn…
Khó trách Tần Ninh luôn đi theo con đường này.
Bây giờ nhìn lại, tu hành ngày trước của Tần Ninh cũng là để trải thảm cho hiện tại!
“Ngươi, rất giỏi, quá giỏi!”
Lúc này ánh mắt Thiên Hằng Nhất lạnh lùng đến cực điểm.
“Chỉ là cảnh giới Thiên Nhân này của ta nếu thua bởi linh cảnh Tụ Dương ngươi, vậy thì hệ thống con đường võ giả mà hàng vạn võ giả đại lục Vạn Thiên tin tưởng nghe theo sẽ hoàn toàn sụp đổ!”
Linh cảnh Tụ Dương chém chết cảnh giới Thiên Nhân?
Chuyện như vậy, ai có thể làm được?
Nếu như có người có thể làm được.
Vậy thì võ giả đại lục Vạn Thiên sẽ hoài nghi sâu sắc tất cả những gì bọn họ tin tưởng nghe theo.
Nhân vật Vương Giả là vô địch nhất.
Thiên Nhân chính là tồn tại đứng sau Vương Giả.
Mãi mãi không thay đổi!
Tần Ninh nghe đến đây lại giễu cợt một tiếng.
“Trên thực tế thì sao…”, lúc này Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Hệ thống con đường võ đạo của đại lục Vạn Thiên này chính là cha ta chính tay khai phá, ta làm con trai cũng có tham gia!”
Hả?
Nghe đến đây, Thiên Hằng Nhất lại hơi sửng sốt.
“Tiểu tử, hôm nay ắt phải chết”.
Thiên Hằng Nhất chẳng thèm suy nghĩ, một bước đi ra, từng tia máu lúc này ngưng tụ.
“Chữ Huyết…”
Lời Thiên Hằng Nhất còn chưa dứt.
Đột nhiên.
Âm thanh tí tách từ ngực rơi xuống.
Thân ảnh Tần Ninh không biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng.
Một cây trường thương màu đen trực tiếp đâm xuyên ngực Thiên Hằng Nhất.
Tần Ninh tay cầm trường thương, hờ hững nói: “Ngươi vừa nãy hình như quên mất trường thương của ta… ở đâu rồi?”
Lời này vừa nói ra, Thiên Hằng Nhất sắc mặt thay đổi.
Không sai!
Vừa rồi rõ ràng Tần Ninh mang một cây trường thương màu đen xông về phía ông ta.
Nhưng khi lao ra giữa, trường thương liền biến mất không thấy.
Nhưng bây giờ… lại đột nhiên xuất hiện.
“Đệ đệ ngươi cảnh giới Quy Nhất, Huyết Tự quyết uy mãnh như vậy, ngươi cảnh giới Thiên Nhân, Huyết Tự quyết ta tự nhận không cản được”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nhưng ta có thể lựa chọn, trước khi ngươi thi triển quyết này thì giết ngươi!”
“Ngươi…”
Thiên Hằng Nhất lúc này muốn lui xuống đột ngột.
Nhưng Tần Ninh nào sẽ cho ông ta cơ hội.
Bàn tay hất một cái, trường thương màu đen lúc này ngưng tụ thành một trường đao màu đen, trực tiếp từ ngực Thiên Hằng Nhất cắt đến trên đầu.
Một tiếng phụt vang lên.
Linh thức Thiên Hằng Nhất trong nháy mắt bị xé toạc!
Đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, mở ra linh thức.
Ý niệm chủ đạo của võ giả tiến hóa thành linh thức, có tác dụng càng huyền diệu.
Cho nên, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, cho dù chỉ có một hơi, linh thức bất diệt, cơ bản không chết.
Đương nhiên Tần Ninh biết điểm này.
Làm Thiên Hằng Nhất bị thương nặng, không có ích gì.
Thắt cổ hoàn toàn linh thức của ông ta mới là quan trọng nhất.
Không có tiếng kêu thảm thiết.
Cũng không có tiếng nổ.
Chỉ có một thi thể trôi dạt giữa không trung, dần dần rơi xuống đất.
Toàn bộ giữa trời đất rơi xuống mưa máu.
Cảnh giới Thiên Nhân đạo tiêu bỏ mình, một thân khí tức hùng mạnh hoàn toàn tán loạn.
Nếu là võ giả cấp bậc cảnh giới Cửu Môn lúc này xối cơn mưa máu này, thực lực tuyệt đối có thể tăng vọt, bước vào cảnh giới Linh Hải.
Máu Thiên Nhân đối với võ giả cấp thấp mà nói, không khác nào trân bảo tuyệt thế.
Lúc này bốn phía tĩnh mịch.
Thiên Trường Nguyệt lúc này sắc mặt trắng nhợt như đã chết.
Nhị thúc không còn.
Cha cũng đã chết.
Thiên gia… xong đời rồi!
Lúc này Tần Ninh cầm phác đao màu đen, đứng yên giữa không trung, hai tay mở ra, liếm khóe miệng, dáng vẻ thoạt nhìn có mấy phần dữ tợn.
“Máu Thiên Nhân, đây chỉ là bắt đầu… Thiên Đế các…”
Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia sát khí khiếp người.
Giống như Cửu U đại đế năm xưa.
Giống như Ngự Thiên Thánh Tôn đã từng… Cuồng Võ Thiên Đế…
Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia khinh miệt, nhìn về phía Thiên Trường Nguyệt.
“Ta nói rồi, hôm nay lấy ngươi làm mồi nhử, dẫn dụ phụ thân ngươi đến, dẫn Thiên Nhân của Thiên Đế các ngươi đến, dẫn các chủ… Thiên Đế các ngươi đến!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, Thiên Trường Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi.
Hôm nay, rốt cuộc ai là mồi câu?
Ai là thịt cá, ai là dao thớt?
Lúc này Thiên Trường Nguyệt nhìn không thấu.
Tần Ninh rốt cuộc là yêu nghiệt gì?
Trong lòng hắn ta muốn kêu gào, nhưng lại không có cách gì.
Tần Ninh tay cầm trường thương màu đen, nhìn xung quanh, cười nói: “Tới ai?”
Một lời vừa dứt, bốn phía xôn xao.
Lại có người đến sao?
Chương 1112: Cẩn thận cũng vô ích
Thiên Đế các chuẩn bị bao vây tấn công Thanh Ninh các?
Nếu không làm sao liên tiếp có người đến?
Từ Thanh Ninh các đến dãy núi Nguyệt Lan, với bọn họ mà nói, đi đường hết tộc lực cũng chỉ hơn nửa ngày.
Mà đối với những Thiên Nhân kia lại không cần đến một giờ.
Lúc này còn có người đến?
“Tần Ninh, danh tiếng của ngươi cũng không nhỏ đấy?”
Một lời nói lạnh nhạt hạ xuống.
Dần dần ba thân ảnh lúc này xuất hiện.
Ba đường khí tức mạnh mẽ cho người ta một loại sức mạnh nghiền ép không thể nói lên lời.
Thời khắc này tất cả mọi người đều cảm giác được ba người này nếu như chỉ bàn về khí thế, so với hai người Thiên Trường Nguyệt, Thủy Lam Phong thì đều phải tăng thêm một bậc.
Thấy ba người kia, Tần Ninh dựng thẳng thương, nhàn nhạt nói: “Tự giới thiệu đi!”
Ánh mắt ba người ngưng tụ trên người Tần Ninh, nhưng lại thản nhiên cười.
Cùng lúc đó, tiếng xé gió vang lên.
Bốn phía, từ xa đến gần, từng thân ảnh đạp gió đến.
Từng đường khí tức kia hiện ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn kỹ lại, từng đường khí tức bất ngờ đều là nhân vật cấp bậc cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất.
Ước chừng trên vạn đường, từng khí thế cho thấy mạnh mẽ, bao quanh mấy chục người còn sống.
“Thiên Hằng Nhất chết ở trong tay ngươi, ít nhiều khiến bọn ta kinh ngạc”.
Ba người kia, một người đàn ông trung niên bên trái mặc trường bào màu lửa đỏ, giọng nói hùng hậu nói: “Nhưng đến đây là kết thúc rồi”.
“Lần này, Thiên Đế các ta không thể vì một mình ngươi mà xuất hiện kế hoạch bị trì hoãn”.
Nghe đến đây, trong mắt Tần Ninh mang một tia lạnh lùng khinh miệt, chợt lóe rồi biến mất.
“Tự giới thiệu!”
Một câu lại hạ xuống, Tần Ninh nhìn về phía ba người.
“Bổn tọa Lô Diễm!”
“Bổn tọa Bạch Tiễn!”
“Bổn tọa Đào Trí Tâm!”
Ba người lúc này nhìn về phía Tần Ninh, giọng dửng dưng.
Giọng nói vừa dứt, phía dưới, hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy sắc mặt thay đổi.
“Sao vậy?”
Dương Phong Hoa thấy ánh mắt hai người không đúng, không nhịn được nói.
“Tam đại phó các chủ Thiên Đế các”.
Doãn Tinh Vũ mở miệng nói: “Ba người Lô Diễm, Bạch Tiễn, Đào Trí Tâm từ trước đến nay hình bóng không rời, trong Thiên Đế các địa vị không tầm thường”.
“Bên trong Thiên Đế các, người đạt đến cảnh giới Thiên Nhân được phong phó các chủ, cảnh giới Thiên Nhân có mạnh yếu, phó các chủ đương nhiên cũng phân chia mạnh yếu”.
“Ba người này không phải Thiên Hằng Nhất có thể so sánh”.
Tây Ninh các thân là một trong tứ đại phân các của Thanh Ninh các.
Đánh nhau với Thiên Đế các không ít.
Cũng khá hiểu rõ về bên trong Thiên Đế các.
Lúc này Tần Ninh đứng tại chỗ, nhìn thấy ba thân ảnh đi đến, giữa vùng lông mày mang vẻ mỉm cười.
“Cảnh giới Thiên Nhân! Bước ra mấy bước? Bốn bước hay là năm bước?”
Khóe miệng Tần Ninh mang vẻ mỉm cười.
Dần dần.
Bản Nguyên Cửu U đại lục lúc này sức mạnh tản ra.
Vân sáng Vạn Thể Thiên Văn cũng dần dần biến mất.
Thậm chí ánh sáng của Cửu Linh Tinh Thần quyết cũng hoàn toàn tản đi.
Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh khác thường.
Cảnh này lại khiến đám người nhìn đến trợn tròn mắt.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tần Ninh đối mặt với Thiên Hằng Nhất, đó chính là võ trang đầy đủ.
Mà bây giờ đối mặt với tam đại Thiên Nhân lại tháo dỡ…
Đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Lúc này ba người Lô Diễm cũng lộ ra một tia ngạc nhiên.
Tần Ninh đang làm gì?
Cùng lúc đó Tần Ninh nhìn về phía ba người.
“Thiên Nhân nhất bộ nhị bộ, đến bây giờ cấp bậc Thiên Nhân tứ bộ, ngũ bộ”.
“Xem ra Thiên Đế các các ngươi biết đau rồi”.
“Chỉ là không biết lần này vị các chủ kia của các ngươi rốt cuộc có đến hay không!”
Nghe đến đây, Lô Diễm giễu cợt nói: “Các chủ đại nhân hằng ngày xử lý nhiều công việc, đối phó với ngươi, há cần các chủ đích thân ra tay?”
“Vậy sao? Ta chỉ sợ hắn không dám?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Ba vị đến rồi, vậy thì đừng đi, ta cũng muốn xem xem giết ba người…”
“Các chủ kia của các ngươi rốt cuộc có đi ra không”.
Ánh mắt Lô Diễm lúc này lóe lên.
Rốt cuộc Tần Ninh đang chuẩn bị cái gì?
Rất rõ ràng, Tần Ninh không phải người tự tìm cái chết.
Chỉ là bây giờ càng rõ hơn Tần Ninh từ bỏ tất cả thủ đoạn, lại giống như đối phó với hai người bọn họ?
“Thực lực Thiên Hằng Nhất kém xa Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân, căn bản không thể chém giết hai người”.
“Trong đây, chắc hắn có công lao của các chủ Thiên Đế các các ngươi!”
Lời vừa nói ra, ba người Lô Diễm, Bạch Tiễn, Đào Trí Tâm nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt cuối cùng đã thay đổi.
“Thôi!”
Tần Ninh phất tay: “Nói chuyện phiếm với các ngươi cũng không tìm được tin tức gì ta mong muốn”.
“Ngược lại chi bằng vui sướng ra tay”.
Lời này vừa nói ra, ba người Lô Diễm ánh mắt lại càng cẩn thận vạn phần.
“Ngươi muốn giết ba người bọn ta? Dựa vào cái gì?”, Bạch Tiễn nhìn về phía Tần Ninh, dò xét nói.
“Làm sao? Sợ rồi?”
Hai tay Tần Ninh mở ra, nhìn về phía ba người.
“Ta cứ đứng ở đây, các ngươi tới giết cũng được”.
Lời vừa dứt, ba người Lô Diễm, Bạch Tiễn, Đào Trí Tâm hoàn toàn ngây ra.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Suy cho cùng Tần Ninh là có chỗ ỷ lại, hay là cố ý gạt ba người bọn họ?
“Động thủ đi!”
Lúc này Lô Diễm thấp giọng nói: “Cho dù là thật hay giả, dù sao bọn ta cũng phải ra tay”.
“Hơn nữa, tam đại Thiên Nhân bị một tên võ giả linh cảnh Tụ Dương hù dọa, ba người bọn ta về sau cũng không cần hành tẩu ở đại lục Vạn Thiên nữa”.
Lời này vừa nói ra, hai người Bạch Tiễn và Đào Trí Tâm gật đầu một cái.
“Nếu đã như vậy, ta đến trước!”
Đào Trí Tâm hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Ngược lại ta muốn xem xem, tiểu tử này, rốt cuộc có thủ đoạn gì”.
Lời vừa dứt, thân ảnh Đào Trí Tâm chợt lóe.
Trong nháy mắt, trước người Đào Trí Tâm linh khí hội tụ thành một thân ảnh, hóa thành một linh thể giống Đào Trí Tâm.
Linh thể Đào Trí Tâm kia một quyền trực tiếp đập ra.
Ầm…
Âm thanh nổ tung lúc này vang lên.
Trong đầu linh thể Đào Trí Tâm, sức mạnh từng đường lưu chuyển.
Linh thức!
Lúc này Tần Ninh liếc mắt một cái.
“Linh thức công kích, bá đạo vô cùng, Thiên Nhân mới có thể làm được”.
“Chỉ là đối mặt với linh cảnh Tụ Dương này của ta, ngươi cũng không biết xấu hổ lo lắng sợ hãi như vậy sao?”
Nghe đến đây, Đào Trí Tâm không giận dữ ngược lại còn cười.
“Thiên Hằng Nhất chết ở trong tay ngươi, đương nhiên ta sẽ vô cùng cẩn thận!”
Một lời vừa dứt, linh thể Đào Trí Tâm linh khí kia tụ tập, lao thẳng đến cơ thể Tần Ninh.
“Ngươi cẩn thận? Cẩn thận cũng vô ích!”
Lúc này Tần Ninh vừa dứt lời, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt.
Bịch…
Đột nhiên một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Khí tức hào hùng lúc này không ngừng ngưng tụ.
Trong nháy mắt một chưởng lớn từ trên trời hạ xuống.
Linh thể Đào Trí Tâm kia bị một chưởng đập bể.
Lúc này, đám người bốn phía mở to mắt.
“Là pho tượng kia!”
Một người kêu lên, nhất thời mọi người đều nhìn về phía pho tượng.
Cho đến bây giờ mọi người mới phát hiện.
Chỗ này đã nhiều lần giao chiến, sớm đã vỡ nát.
Dãy núi xung quanh sụp đổ từng mảng.
Nhưng chỉ có hai pho tượng kia vẫn ngạo nghễ đứng yên.
Hơn nữa lại là bị tất cả mọi người vô tình hay cố ý bỏ quên.
Chương 1113: Hoàng tiên sinh
Nhưng bây giờ, một pho tượng trong đó đột nhiên xuất thủ tấn công.
Lúc này thể linh thức của Đào Trí Tâm bị bóp vỡ, sắc mặt trắng nhợt.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Đánh đến bây giờ ta cũng mệt rồi. Vừa hay cho hai vị này hoạt động với các ngươi một chút”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh pho tượng kia thu nhỏ, hóa thành cỡ người bình thường, chạy thẳng về phái Đào Trí Tâm.
Một quyền đánh ra.
Hư không đều bị chèn ép thay đổi hình dạng.
Lúc này đám người xung quanh chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Con rối này có cảnh giới Thiên Nhân.
Sắc mặt Đào Trí Tâm hoảng sợ, hét lên: “Giúp ta!”
Vừa rồi phân ra một phần linh thức công kích Tần Ninh.
Kết quả ngược lại bị Tần Ninh tiêu diệt linh thức của ông ta.
Hết lần này đến lần khác, ngược lại ông ta đã chịu vết thương cực lớn.
Bây giờ đối mặt với một pho tượng đáng chết lại càng chịu lực áp chế cực lớn.
Hai người Lô Diễm và Bạch Tiễn lúc này trao đổi ánh mắt, trực tiếp lao ra.
Nhưng chính vào lúc này một hắc ảnh lại ngăn cản trước mặt hai người.
Chính là một pho tượng khác.
“Thanh Phong Thiên Nhân!”
“Nguyệt Diệp Thiên Nhân!”
Lô Diễm lúc này hờ hững nói: “Cho dù đã chết rồi, thuật khôi lỗi vẫn bá đạo như vậy, đáng chết”.
Hai pho tượng kia hiển nhiên là con rối.
Chỉ là vẫn luôn ở đây, bị người ta khinh thường.
Nhưng Tần Ninh có thể điều khiển!
Cho đến bây giờ, ba người xem như đã hiểu.
Từ lúc Tần Ninh bắt đầu đánh đã có chuẩn bị.
Nhị đại phó các chủ Lô Diễm và Bạch Tiễn trong nháy mắt đã ra tay, con rối thứ hai kia lúc này giết ra.
Hai người đánh nhau với con rối, lúc này hiện ra một thế cân bằng.
Nhưng bên kia, Đào Trí Tâm lại dần dần không chịu nổi.
Lúc này Đào Trí Tâm lòng không nhịn được quát lên: “Hai người các ngươi rốt cuộc đang làm gì?”
Nghe thấy một tiếng la rầy.
Hai người Lô Diễm và Bạch Tiễn trong lòng càng khổ sở.
Bọn họ mạnh, con rối này cũng mạnh.
Bọn họ yếu, con rối này cũng yếu.
Thật sự là đáng chết!
Phụt…
Mà chính lúc này, một tiếng phụt đột nhiên vang lên.
Đào Trí Tâm kêu thảm một tiếng, một cánh tay trực tiếp bị con rối xé toang.
Thấy cảnh này, hai người Lô Diễm và Bạch Tiễn trong lòng hoàn toàn tức giận.
Tên Tần Ninh này quỷ kế đa đoan.
Đáng chết!
Ầm…
Tiếng nổ dần dần vang lên.
Con rối kia lúc này công kích nhanh mạnh.
Toàn thân Đào Trí Tâm, khí tức càng ngày càng rối loạn.
“Thân con rối Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân…”
Dương Phong Hoa lúc này không nhịn được nói: “Tần công tử làm sao không chế…”
Thạch Cảm Đương nghe thấy lời này, lại cười một tiếng.
Sư tôn năm đó chính là một vị khôi lỗi sư lợi hại, thuật khôi lỗi hết sức mạnh mẽ.
Thuật khôi lỗi của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân đại đa số đều chịu ảnh hưởng từ sư tôn.
Nhưng hắn ta cũng không ngờ, trước Thanh Nguyệt Sơn lại có hai con rối bá đạo như vậy!
Thực lực cảnh giới Thiên Nhân!
Quả thực quá đỉnh!
Xem ra năm đó hai người Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân chịu không ít ân huệ của sư tôn.
“Chém!”
Lúc này ánh mắt Tần Ninh khẽ liếc nhìn về phía Đào Trí Tâm kia.
Con rối đó bước ra, toàn thân trên dưới khí thế mạnh mẽ đến cực điểm bàn tay thành đao trực tiếp chặt xuống.
Trong nháy mắt, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.
Lúc này sắc mặt Đào Trí Tâm trắng bệch.
Cái này nên làm sao?
Ông ta đã không còn sức ngăn cản.
“Hừm!”
Lúc này giữa hư không một tiếng hừ lạnh vang lên.
Tiếng hừ lạnh ngang ngược lúc này giống như ma lực, cuốn vào tâm trí của mọi người.
Ầm!
Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên.
Bên trong căn phòng, đất đai ánh sáng ngưng tụ.
Từng đường khí tức lúc này tụ tập.
Một luồng khí thế mạnh mẽ trực tiếp nghiền ép cơ thể con rối.
Thấy cảnh này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Nhân vật to lớn đã đến!
Một thân ảnh giống như đạp đầu gió, lúc này từ từ đi ra.
Một thân áo khác vàng nhạt, chắp hai tay phía sau, bình tĩnh đứng giữa không trung.
Dung nhan điềm đạm kia cho người ta thấy một loại mùi vị hết sức bình tĩnh.
Chỉ là đứng ở chỗ đó.
Giống như khắp thiên hạ bây giờ đều hoàn toàn yên tĩnh.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đờ đẫn.
Quá mạnh mẽ!
Người này vừa xuất hiện giống như tất cả sức mạnh bên trong cơ thể họ đều bị áp chế.
Giống như vua của bách thú trong rừng sâu.
Cứ như vậy ánh mắt hạ xuống, khiến cho không ai có thể chống lại.
“Hoàng tiên sinh!”
Thấy người nọ, Đào Triết Tâm lúc này chắp tay đi tới.
“Không sao chứ?”
Người đàn ông mặc hoàng bào nhìn về phía Đào Trí Tâm nói: “Một cánh tay bị chém, còn khả năng hồi phục, cũng không đáng ngại”.
Nghe đến đây, sắc mặt Đào Trí Tâm xấu hổ.
“Thuộc hạ làm việc bất lực, Hoàng tiên sinh xin trách phạt!”
“Trách phạt thì không cần, người này đặc biệt, các chủ cũng có nói rõ, không trách các ngươi!”
Nghe đến đây, Đào Trí Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng tiên sinh?
Hoàng tiên sinh cái gì?
Trong Thiên Đế các, trên phó các chủ không phải là các chủ sao?
Tại sao lại có thêm một Hoàng tiên sinh?
Thạch Cảm Đương nhìn về phía hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy.
Chỉ là hai người mặt cũng đầy mơ hồ.
Bọn họ biết cấp bậc Thiên Đế các nghiêm khắc.
Các chủ cảnh giới Vương Giả.
Phó các chủ cảnh giới Thiên Nhân.
Thiên hộ pháp là cảnh giới Quy Nhất.
Địa hộ pháp là cảnh giới Vạn Nguyên.
Còn ở đây sao lại xuất hiện một vị Hoàng tiên sinh, hơn nữa thực lực mạnh mẽ đáng sợ.
Bọn họ cũng thật sự không biết.
“Hoàng tiên sinh?”
Tần Ninh nhìn về người đàn ông mặt mũi tuấn tú như thanh niên, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Thiên Đế các thật đúng là rồng núp hổ nằm”.
Hoàng tiên sinh nhìn về phía Tần Ninh, cười cười nói: “Rồng núp hổ nằm là đúng, nhưng tại hạ cũng chỉ miễn cưỡng coi như là một con chó sói, không được gọi là rồng hổ”.
“Hãy xưng tên ra”, Tần Ninh nhàn nhạt nói.
“Hoàng Nhất Lôi của Thiên Đế các!”
Hoàng Nhất Lôi?
Mọi người nghe thấy cái tên này, ánh mắt đều thay đổi.
Chưa từng nghe qua người này!
“Không ngờ Thiên Đế các ngoài trên mặt nổi như đã nói, các chủ cảnh giới Vương Giả, đột nhiên lại xuất hiện một vị Hoàng tiên sinh cũng là nhân vật cảnh giới Vương Giả!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía hoàn toàn xôn xao.
Vương Giả!
Hoàng Nhất Lôi.
Là một vị cảnh giới Vương Giả.
Đối với chuyện này, Hoàng Nhất Lôi nhàn nhạt nói: “Tại hạ cũng chỉ là Vương Giả xếp cuối thôi, so sánh với các tiền bối Vương Giả thì không đáng nhắc tới”.
“Từ xưa tới nay thành Vương Giả đều là người số mệnh lớn, ngươi cũng không cần tự coi nhẹ bản thân”.
Lời Tần Ninh vừa dứt khiến Hoàng Nhất Lôi ngây ra.
Tiểu tử này… đang an ủi ông ta?
Tần Ninh cũng không thèm để ý, chầm chậm nói: “Ta chỉ muốn thấy các chủ Thiên Đế các các ngươi, cũng không phải Hoàng tiên sinh, Lý tiên sinh cái gì”.
“Các chủ các người, thật sự không định xuất hiện sao?”
Hoàng Nhất Lỗi vẫn cười nhạt nói: “Các chủ đại nhân ôn chuyện cũ với Vân Vương, chỉ sợ sẽ không tới”,
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng nghe hiểu.
Vân Vương!
Không thể đến!
Hoàng Nhất Lôi này là đang nói cho Tần Ninh biết.
Muốn trợ thủ là không thể nào.
“Ta cũng chưa từng nghĩ để cho Vân Vương đến, chỉ là không thể gặp các chủ một đời kiêu hùng của Thiên Đế các các ngươi, thật đúng là tiếc nuối!”
“Hoàng tiên sinh, khó khăn lắm mới thành Vương Giả, chết ở chỗ này không tiếc sao?”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Hoàng Nhất Lôi càng ngây ra.
Thằng nhãi này… quá tự tin rồi?
Chẳng lẽ chém chết một vị Thiên Nhân thì thật sự cho rằng hắn có thể đối mặt với Vương Giả này, bình yên rút lui?
Chương 1114: Hai các đụng nhau
“Tần công tử, đại kế của Thiên Đế các ta cũng không phải để tàn sát vạn dân”.
“Chỉ là hợp tác với một số người, chế tạo ra một thế giới càng phồn hoa hơn”.
“Thế giới này thiếu nguồn máu tươi mới rót vào”.
Nghe đến đây, khóe miệng Tần Ninh lộ vẻ giễu cợt.
“Vậy sao?”
Lời vừa dứt, Tần Ninh bước chân ra.
“Ta quan tâm các ngươi để làm gì?”
“Ta cũng không quản các ngươi hợp tác với ai”.
“Chỉ là các ngươi đã đắc tội với ta, ta muốn tiêu diệt các ngươi, đạo lý chính là đơn giản như vậy”.
Lúc này Tần Ninh vẫn không nhượng bộ.
Cho dù, đứng trước là một tên Vương Giả, hắn vẫn không nhượng bộ.
Lúc này, Hoàng Nhất Lôi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu như vậy, Tần công tử đã đắc tội rồi”.
Lúc này, Hoàng Nhất Lôi một tay phất ra.
Nhất thời, võ giả Thiên Đế các xung quang trong nháy mắt giết ra.
Dù là bên này Tây Ninh các chỉ có mấy chục người, bọn họ cũng phải diệt sạch.
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ bây giờ vang lên.
Giữa lúc ầm ầm, từng tiếng nổ lúc này vang lên.
Dãy núi bốn phía từng thân ảnh lúc này giết ra.
Bốn thân ảnh cầm đầu khí tức đều cường thịnh.
Chính là các chủ Bắc Ninh các Dương Tử Hiên.
Các chủ Nam Ninh các Dương Tử Nghiệp.
Các chủ Đông Ninh các Dương Phong Thiên.
Các chủ Tây Ninh các Dương Phong Vân.
Cùng với bốn vị phó các chủ Thanh Ninh các là tứ Thiên Nhân cầm kỳ thư họa.
Cộng thêm thập đại Thanh Vân Vệ.
Trong nháy mắt, mọi người có thể nói là lộ ra ý định giết người
“Bảo vệ Tần công tử”.
Mặc dù Dương Tử Hiên bây giờ chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên, thực lực không cao, có thể đó là bởi vì cảnh giới hạ xuống.
Ở trong Thanh Ninh các, thân phận địa vị Dương Tử Hiên cực cao.
Lúc này một tiếng lệnh hạ xuống, bốn vị phó các chủ vây quanh Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Nhất Lôi khẽ nhíu mày.
“Tứ Thiên Nhân cầm kỳ thư họa Thanh Ninh các, thập đại Thanh Vân Vệ tất cả đều đến”.
“Xem ra, Thanh Ninh các các ngươi dự định không cần nữa sao?”
Hoàng Nhất Lôi từ từ lên tiếng.
Vù vù…
Chính vào lúc này, hai đường kiếm vang lúc này vang lên.
Sắc mặt Hoàng Nhất Lôi liền biến sắc, thân ảnh lùi xuống.
Hai đường kiếm quang trực tiếp giết ra.
Hai đường khiếm quang kiếm hư không nổ bể ra.
Thân ảnh Hoàng Nhất Lôi lúc này tránh ra.
Mà dư âm kia lại lan truyền ngàn mét, nổ ầm ầm không ngớt.
Hai thân ảnh lúc này xuất hiện.
Một nam một nữ.
Nam tuấn tú phi phàm, nữ đẹp kinh người.
“Sở Thanh Phong!”
“Sở Mộng Lâm!”
Nhìn thấy hai người, Hoàng Nhất Lôi cười nói: “Hai vị hộ pháp đắc lực bên cạnh Vân Vương, quả nhiên là đỉnh cấp Thiên Nhân, có thể chiến Vương Giả!”
Hai người đánh lén không thành, thân ảnh hạ xuống, đi tới bên cạnh Tần Ninh.
“Tần công tử”.
“Tần công tử”.
Nhìn thấy Tần Ninh, hai người một mực cung kính thi lễ.
“Thanh Vân đâu?”
“Thanh Ninh các có người đi rồi”, Sở Thanh Phong thấp giọng nói: “Hẳn là Thiên Tử Trần, Địa Hoàn, Huyền Dục!”
“Hả?”
Nhìn thấy Tần Ninh không hiểu, giọng nói Sở Mộng Lâm vui vẻ đáp lại: “Bốn vị hộ pháp bên cạnh Các chủ Thiên Đế các, tứ đại các chủ Thiên Địa Huyền Hoàng”.
“Bốn vị Vương Giả!”
Sở Mộng Lâm bổ sung một câu.
Bốn vị Vương Giả.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lóe lên.
“Tôn thượng bảo Tần công tử yên tâm, ba người kia mới vào Vương Giả, không thành đại họa”.
“Ngoại trừ Thiên Đế các đích thân ra tay”.
Sở Thanh Phong dần dần nói: “Chỉ có điều trước khi tới, Kim lão bảo bọn ta truyền lời cho Tần công tử, ngài ấy sẽ xem tình thế mà làm”.
Tần Ninh nghe vậy gật đầu.
Lão già Kim Lão Thạch Quy kia mặc dù nói lực sát thương không mạnh, nhưng là lực phòng ngự vô địch.
Giữa trời đất này, người có thể phá vỡ mai rùa đen của ông ta, Tần Ninh vẫn chưa nghĩ ra.
Lúc này, đại đa số người của Thanh Ninh các đều hội tụ ở đây.
Bên kia Thiên Đế các, cường giả đứng đầu ra tay lại càng không ít.
Còn có một vị Vương Giả dẫn đội.
Lần này bên trong dãy núi Nguyệt Lan đã dần náo nhiệt.
“Tử Hiên, tới!”
Tần Ninh hét một câu.
Dương Tử Hiên đạp không tới.
“Vết thương trên người ngươi, ta giúp ngươi trị khỏi bệnh trước”.
“A?”
Dương Tử Hiên sửng sốt.
“A cái gì a? Hơn một vị Thiên Nhân thì thường nhiều hơn một phần thắng?”
Dương Tử Hiên chính là trưởng tử, một trong bốn con trai của Dương Thanh Vân.
Thực lực mạnh mẽ nhất.
Tần Ninh vừa nói, lấy quả Dạ Hồn ra nói: “Nuốt quả này, dưa theo khẩu quyết của ta để vận chuyển linh khí bên trong cơ thể ngươi”.
Dương Tử Hiên nghe vậy, gật đầu một cái.
Mà một bên, Dương Tử Nghiệp nhìn thấy hai con mình, lúc này vẫn bình yên vô sự, ông ta cũng thở phào.
Nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Sư công… vẫn là sư công!
Thủ đoạn và năng lực này.
Đủ để cho người ta kính sợ.
Lúc này Tần Ninh trong miệng đọc khẩu quyết, Dương Tử Hiên nghe thấy.
Mà bốn phía, giao chiến đã bắt đầu.
Mọi người của Thanh Ninh các và Thiên Đế các đã đánh nhau.
Bốn vị phó các chủ Thanh Ninh các Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung đều là cảnh giới Thiên Nhân, lúc này bắt đầu thi triển, uy lực vô song.
Mà đồng thời, thập đại Thanh Vân Vệ cũng cho thấy thực lực siêu cường.
Mười người này, hai người cầm đầu Chiêm Thanh Vũ và Phục Thanh Phong đều là cảnh giới Thiên Nhân.
Mấy vị khác chính là hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất.
Đồng thời, Dương Tử Nghiệp chính là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, Dương Phong Thiên chính là cảnh giới Quy Nhất thất mạch, Dương Phong Vân chính là cảnh giới Quy Nhất tứ mạch.
Đám người Thanh Ninh các đều vây quanh Tần Ninh, gắng sức giết địch.
Lúc này, mấy người Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch cũng vây quanh bốn phía Tần Ninh.
Đến bước này, bốn người bọn họ người lại không có thực lực không có tính quyết định.
Thời gian từ từ trôi qua.
Tần Ninh chữa thương cho Dương Tử Hiên, hai người hộ pháp Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm.
Mà Hoàng Nhất Lôi kia cũng đứng xa xa.
Cũng không định nhúng tay vào giao chiến bốn phía, cũng không định ra tay đánh lén.
Bầu không khí lộ vẻ quỷ dị.
Dần dần, khí tức trong người Dương Tử Hiên dần dần lột xác.
Khí tức cảnh giới Vạn Nguyên đang tăng cường.
Hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó đến tầng cảnh giới Quy Nhất, hơn nữa đạt đến cảnh giới Thiên Nhân.
Giần như lột xác trước mặt mọi người.
Một bên huynh muội hai người Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm.
Và ba huynh đệ Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Thiên và Dương Phong Vân đều trợn mắt há miệng.
“Ù…”
Dần dần thở ra một hơi, Dương Tử Hiên đứng dậy nhìn Tần Ninh.
“Đa tạ Tần công tử”.
Tần Ninh gật đầu không nói nhiều.
Mà lúc này Dương Tử Nghiệp nhìn bốn phía.
“Lần này, Thiên Đế các ra tay khó hiểu, có chút kỳ quái…”
Trên thực tế giao chiến giữa Thanh Ninh các và Thiên Đế các chưa bao giờ dừng lại.
Mà cấp cao đều biết, bên trong Thiên Đế các không chỉ tồn tại một vị Vương Giả.
Nhưng lần này trong Thiên Đế các, bốn vị các vệ đại nhân đồng loạt ra tay, tình huống đúng là hiếm thấy.
“Không cần phải để ý đến những người thứ kia”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Giết là được”.
Lời vừa dứt, mấy người đều cười một tiếng.
Sự kiêu ngạo trong lòng Tần Ninh đều cao hơn bất kỳ ai ở đây.
Nhưng mọi người cũng biết.
Tần Ninh có phần thực lực này.
“Nếu như vậy Hoàng Nhất Lôi này huynh muội ta đối phó”.
Sở Thanh Phong lúc này tự tin nói: “Tuy không thể chém chết, có thể ít nhất có thể ứng phó”.
Tần Ninh nghe vậy gật đầu.
“Thanh Phong, kiếm thuật của ngươi nghiêng về cương mãnh, mà kiếm thuật của Mộng Lâm nghiêng về mềm dẻo, thử nhìn một chút, dung hợp lại sẽ có hiệu quả phi phàm”.
“Giao chiến với Vương Giả có thể giúp các ngươi bước vào cảnh giới Vương Giả”.
Huynh muội hai người gật đầu.
Chương 1115: Hơi thở Vương Gỉa
Vào giờ phút này, bốn phía đều giao chiến.
Cảnh tượng đại loạn.
Tần Ninh đứng tại chỗ, nhưng yên lặng không nói.
“Làm sao phá tình hình?”
Lúc này Cốc Tân Nguyệt đến cạnh Tần Ninh, không nhịn được nói.
Trước mắt cảnh giới Vương Giả cũng xuất hiện.
Vương Giả!
Tồn tại đứng đầu đại lục Vạn Thiên, cấp bậc thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng lúc này đã xuất hiện rồi.
Cái này nên làm sao?
Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn bốn phía, hơi mỉm cười nói: “Nên phá tình hình không phải chúng ta mà là bọn chúng”.
Lời vừa dứt.
Bên cạnh Tần Ninh, pho tượng con rối Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân lúc này xuất hiện.
“Hôm nay, giết Vương Giả!”
Lời này vừa nói đã thật sự kinh động đến đám người Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương.
Giết Vương Giả?
Đừng mà!
Tần Ninh linh cảnh Tụ Dương sơ kỳ giết bá chủ một phương cảnh giới Vạn Nguyên, hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất giết Thiên Nhân cao cao tại thượng.
Đây đã khiến bọn họ không chịu nổi phần chấn động này.
Hôm này nếu chu diệt một Vương.
Vậy… bọn họ thật sự sẽ sụp đổ.
“Không giết, không đủ để lắng xuống tức giận của ta”.
Tần Ninh lúc này không nói nhiều.
Vạn Thể Thiên Văn lại lần nữa lóe lên ánh sáng.
Bản Nguyên Cửu U đại lục lúc này ánh sáng lóe lên.
Đồng thời, Cửu Linh Tinh Thần quyết lại lần nữa dẫn dắt.
Ngoài cái này, một chiêu bàn tay Tần Ninh.
Hai thân ảnh con rối kia lúc này ào ào dung hợp bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
Dần dần, cơ thể con rối màu đen giống như thủy mạch, tụ họp bên ngoài cơ thể Tần Ninh, kết hợp chung một chỗ với Vạn Thể Thiên Văn.
Lúc này, hai pho tượng con rối giống như hóa thành chiến giáp, bao trùm cơ thể Tần Ninh.
Vạn Thể Thiên Văn và chiến giáp lúc này kết hợp chung một chỗ.
Từng đường khí tức chuyển động lúc này ngưng tụ.
Sóng này thắng sóng kia.
Bên trong cơ thể Tần Ninh khí tức giống như núi như biển, như đất đai mênh mông, như bầu trời vô ngần.
Một bước đi ra, Tần Ninh giống như một vị Vương du ngoạn Cửu Thiên.
Một bước một dấu chân, cơ thể càng cao lớn uy mạnh, dưới mấy bước đi tới giữa không trung.
Thấy cảnh này, hai người Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm vội vàng đi tới hai bên Tần Ninh.
“Tần công tử, Vân Vương có lệnh, hai người bọn ta đi đối phó người này là được”.
Thanh Phong vội vàng nói.
“Đúng vậy, Tần công tử, liên tục đại chiến, hay là ngài cứ nghỉ ngơi chút đi, như vậy cần gì Tần công tử đích thân ra tay”.
Thấy biểu cảm hai người vội vã, Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Không sao”.
“Không giết một vị Vương Giả, ta thấy các chủ Thiên Đế các sẽ không xuất hiện”.
Thiên Đế các, bốn vị các đế Thiên Địa Huyền Hoàng đều là cảnh giới Vương Giả.
Mà muốn tiêu diệt Thanh Ninh các, các chủ Thiên Đế các lại không đích thân xuất hiện.
Tự tin cũng tốt, khinh thường cũng được.
Không muốn xuất hiện, vậy thì đánh cho hắn xuất hiện là được rồi.
Lúc này ánh mắt Hoàng Nhất Lôi lóe lên, đứng yên giữa không trung, nhìn về phía Tần Ninh.
Một người như vậy lại là đại địch của Thiên Đế các.
Nếu tên này đạt đến Vương Giả, đại lục Vạn Thiên kia có người có thể ngăn cản không?
Hoàng Nhất Lôi không biết.
Chỉ là lúc này, toàn thân trên dưới Hoàng Nhất Lôi, hơi thở Vương Giả dần dần tràn ngập.
Vương Giả!
Sau tiếp Thiên Nhân, thực lực siêu cấp đứng đầu đại lục Vạn Thiên.
Cảnh giới Thiên Nhân mở ra linh thức.
Ý niệm lột xác là linh thức.
Mà Vương Giả thì linh thức hội tụ thành biển, khi biển linh thức mở rộng đến cực hạn, linh thức sẽ tiếp tục lột xác, ngưng tụ thành hồn phách.
Thánh hồn thánh phách!
Thành tựu Thánh Nhân!
Đâu là hạn định của quy tắc thiên địa.
Mà cảnh giới Vương Giả ngưng tụ thành biển linh thức, sẽ ngưng tụ thành một tầng hơi thở Vương Giả.
Cái gọi là hơi thở Vương Giả càng giống như sức mạnh quy tắc thiên địa.
Đại diện là Vương Giả, cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm.
Lúc này, hơi thở Vương Giả trong cơ thể Hoàng Nhất Lôi, một luồng thiên uy sáng rực từ trên trời hạ xuống.
Tất cả mọi người xung quanh lúc này đều cảm thấy một luồng áp lực cực hạn, khiến bọn họ không thở nổi.
Trong nháy mắt, Tần Ninh tiến về trước, cũng chịu ngăn cản.
“Mặc dù nói ra tay với ngươi, không phù hợp thân phận ra, nhưng hôm nay phải giết ngươi”.
“Không thể để Thiên Đế các trong tương lai đối mặt với một nhân vật không thể phai mờ”.
Ngữ khí Hoàng Nhất Lôi bình tĩnh, giống như nói rõ chuyện không liên quan đến mình, dáng vẻ hờ hững.
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Suy nghĩ này của ngươi ngược lại cũng thật đúng”.
“Đáng tiếc… chung quy là… quá mức đề cao bản thân”.
Hoàng Nhất Lôi híp mắt, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người lúc này một luồng khí tức vô hình va chạm nhau giữa không trung.
Một khắc sau, một đường khí tức mạnh mẽ, không ngừng giải phóng.
Bốn phía Hoàng Nhất Lôi, hơi thở Vương Giả sáng rực, dần dần nghiền ép xuống.
Lúc này Tần Ninh kiên quyết bất động.
“Nghiền ép hơi thở Vương Giả… ta cũng có…”
Lời vừa dứt, trong cơ thể Tần Ninh, từng đường khí vàng xanh lúc này giải phóng ra.
Hơi thở Vương Giả!
Trong nháy mắt, giữa không trung, hai hơi thở Vương Giả cắn xé, đánh nhau.
Hai hơi thở Vương Giả mạnh mẽ kia lúc này giống như hội tụ thành long hổ, cắn xé tranh đấu.
Thiên địa vào thời khắc này biến sắc.
Bên trong toàn bộ dãy núi Nguyệt Lan, khắp nơi tràn ngập uy áp khiến người ta hít thở khó khăn.
Cho dù là ở xa ngoài ngàn dặm vẫn có thể cảm thấy bên trong dãy núi Nguyệt Lan.
Giống như trời đất lúc này rung chuyển.
Đây chính là Vương Giả!
Động một cái.
Kinh thiên động địa.
Lúc này mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hoàng Nhất Lôi chính là cảnh giới Vương Giả, ngưng tụ hơi thở Vương Giả, cũng không kỳ lạ.
Nhưng Tần Ninh… hơi thở Vương Giả lấy từ đâu ra?
“Hơi thở U Vương!”
Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi lúc này mang một tia không thể tin nổi.
Lúc này Tần Ninh cười một tiếng: “Coi như ngươi thức thời”.
Ở trước người hắn, một cây trường kiếm đen nhanh lúc này nổi lên.
Kiếm U Khô!
Lúc này trong kiếm U Khô, từng hơi thở Vương Giả giải phóng ra.
Hoàng Nhất Lôi hừ nói: “Cho dù là bên trong kiếm U Khô hàm chứa hơi thở Vương Giả, ngươi lại sao có thể so sánh với bổn vương?”
“Không cần so hơi thở Vương Giả với ta, trước khi hơi thở Vương Giả ở nơi này tán loạn, giết ngươi là được!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Nhất Lôi lại càng khó coi.
Tần Ninh quá ngông cuồng.
Cho dù là đối mặt với vị Vương Giả ông ta, hắn vẫn ngạo nghễ như vậy.
“Nếu đã như vậy cũng để ngươi nhìn xem, Lôi Vương ta rốt cuộc có bản lĩnh gì”.
Một lời vừa dứt, Hoàng Nhất Lôi bước ra.
Trong phút chốc, bên trong cơ thể, từng đường sức mạnh sấm sét lúc này hội tụ.
Sấm sét đầy trời giống như hội tụ thành một đường đại dương.
Một vị hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất không cẩn thận bị ảnh hưởng đến, toàn bộ thân thể vào thời khắc này hóa thành màu đen tiêu thể, hoàn toàn nổ bể ra.
Trong nháy mắt đám người xung quanh ánh mắt kinh hãi.
Một vị hào hùng cái thế trực tiếp bị sức mạnh sấm sét nghiền nát.
Mà nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại không nhịn được cười nói: “Cần gì phải làm bộ làm tịch ở đây?”
Lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.
Trong nháy mắt, hai bên hai cánh tay hắn xuất hiện một vầng mặt trời sáng, một vầng trăng sáng.
Ánh sáng nhật nguyệt lóng lánh lúc này ngưng tụ ra hơi thở Âm Dương cường thịnh.
“Thiên Nhân đạo của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân!”
Hoàng Nhất Lôi nhìn về phía Tần Ninh, trầm giọng hô: “Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi đoán?”
Lúc này Tần Ninh giống như hai vai kéo nhật nguyệt, một thân áo giáp đen càng lộ ra vẻ uy phong.
Trong nháy mắt giống như ám thần giáng thế, nuốt mất chư thiên.
Tần Ninh lúc này, sức mạnh ngưng tụ trong cơ thể có một mùi vị đáng sợ.
So với ông ta cũng chỉ mạnh không yếu.
“Sức mạnh ngang tàng như vậy, ngươi chỉ là thân xác cấp bậc linh cảnh Tụ Dương, không thể chịu đựng nổi!”, Thiên Hằng Nhất lạnh lùng nói.
“Không khéo rồi, từ lúc bắt đầu tu luyện, ta đã rất chú trọng tu hành thân xác”.
Tần Ninh cười một tiếng.
Vù…
Bỗng nhiên từng tiếng vù vù vang lên.
Giữa mi tâm Tần Ninh, chín đường vân sáng không ngừng giải phóng, không ngừng thu nhỏ lại.
Cuối cùng hóa thành một đường ánh sáng quỷ dị, khuếch tán ra bên trong cơ thể.
Lúc này bên trong cơ thể Tần Ninh giống như máu thịt đều đạt được dồi dào.
Không chỉ như vậy.
Hai mươi hai đường Dương Hải lúc này giải phóng ra.
Linh khí liên tục giải phóng.
Trong nháy mắt, Tần Ninh giống như hút lấy sức mạnh mười mấy lần, mấy trăm lần, tràn vào bên trong cơ thể.
Mà tất cả điểm chống đỡ chính là Vạn Thể Thiên Văn!
Lúc này bên trong cơ thể Tần Ninh, một luồng sức mạnh ngang tàng đến cực điểm hoàn toàn tụ tập lại.
Ánh mắt Thiên Hằng Nhất vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi rất giỏi sao?”
Lời vừa dứt, thân ảnh Tần Ninh chợt lóe lao ra.
Bịch…
Một quyền đập ra.
Toàn thân trên dưới của Tần Ninh sức mạnh ngưng tụ.
Một quyền này mang cho người ta cảm giác sức mạnh không thể nói nên lời.
Lúc này Thiên Hằng Nhất hai tay đan chéo, đưa ngang trước người.
Hai thân ảnh trực tiếp tụ hội giữa không trung.
Ầm…
Đất đai nổ ầm vang dội.
Tần Ninh một quyền một quyết giết ra.
“Chấn Tự Quyết!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, hai tay Thiên Hằng Nhất nắm chặt, ngay sau đó thi triển ra, một chữ Chấn rơi đến trước ngực Tần Ninh.
Bùm!
Tiếng nổ tung vang lên, chỉ là trước ngực Tần Ninh, ánh sáng chợt lóe, uy năng chữ Chấn bây giờ tán loạn.
“Cái gì…”
Thiên Hằng Nhất sửng sốt.
“Lão tử đứng để cho ngươi đánh, ngươi cũng đánh không nổi!”
Tần Ninh vừa dứt lời.
Toàn thân trên dưới sức mạnh ngưng tụ đến cực điểm.
Trong nắm đấm xuất hiên một đường hắc mang.
Ầm…
Tiếng nổ vào thời khắc này vang lên.
Một quyền đập ra, ánh sáng hắc mang bắn ra bốn phía.
Thiên Hằng Nhất phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh thụt lùi.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Sư tôn… Sao lại…”
Lý Nhàn Ngư lẩm bẩm.
“Giống như thúc giục một luồng sức mạnh cực kỳ ngang tàng…”
Cốc Tân Nguyệt dần dần nói: “Vạn Thể Thiên Văn duy trì… đề thăng sức mạnh cực hạn của chàng lên mấy trăm lần!”
“Thân xác làm sao chịu đựng được?”, Thạch Cảm Đương giờ phút này cũng không dám tin.
“Võ quyết chàng tu hành từ trước đến giờ không đơn giản, lại có Bản Nguyên đại lục bảo vệ cơ thể, cùng với che chở của Cửu Linh Tinh Thần quyết…”
Cốc Tân Nguyệt nói đến đây, không nhịn được nói: “Cửu Linh Tinh Thần quyết… khó trách ở mỗi tầng cảnh giới, thuộc tính linh khí chàng tu hành đều khác nhau”.
“Chính là để bây giờ…”
Lúc này Cốc Tân Nguyệt mới cảm nhận được.
Cửu Linh Tinh Thần quyết của Tần Ninh rất bá đạo!
Thuộc tính chín linh khí lớn ngưng tụ một thể, dung hợp lại, bộc phát ra uy lực, tuyệt đối không phải tăng dần tăng dần đơn giản như vậy.
Mà là gấp bội chồng gấp đôi, chồng gấp bốn…
Khó trách Tần Ninh luôn đi theo con đường này.
Bây giờ nhìn lại, tu hành ngày trước của Tần Ninh cũng là để trải thảm cho hiện tại!
“Ngươi, rất giỏi, quá giỏi!”
Lúc này ánh mắt Thiên Hằng Nhất lạnh lùng đến cực điểm.
“Chỉ là cảnh giới Thiên Nhân này của ta nếu thua bởi linh cảnh Tụ Dương ngươi, vậy thì hệ thống con đường võ giả mà hàng vạn võ giả đại lục Vạn Thiên tin tưởng nghe theo sẽ hoàn toàn sụp đổ!”
Linh cảnh Tụ Dương chém chết cảnh giới Thiên Nhân?
Chuyện như vậy, ai có thể làm được?
Nếu như có người có thể làm được.
Vậy thì võ giả đại lục Vạn Thiên sẽ hoài nghi sâu sắc tất cả những gì bọn họ tin tưởng nghe theo.
Nhân vật Vương Giả là vô địch nhất.
Thiên Nhân chính là tồn tại đứng sau Vương Giả.
Mãi mãi không thay đổi!
Tần Ninh nghe đến đây lại giễu cợt một tiếng.
“Trên thực tế thì sao…”, lúc này Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Hệ thống con đường võ đạo của đại lục Vạn Thiên này chính là cha ta chính tay khai phá, ta làm con trai cũng có tham gia!”
Hả?
Nghe đến đây, Thiên Hằng Nhất lại hơi sửng sốt.
“Tiểu tử, hôm nay ắt phải chết”.
Thiên Hằng Nhất chẳng thèm suy nghĩ, một bước đi ra, từng tia máu lúc này ngưng tụ.
“Chữ Huyết…”
Lời Thiên Hằng Nhất còn chưa dứt.
Đột nhiên.
Âm thanh tí tách từ ngực rơi xuống.
Thân ảnh Tần Ninh không biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng.
Một cây trường thương màu đen trực tiếp đâm xuyên ngực Thiên Hằng Nhất.
Tần Ninh tay cầm trường thương, hờ hững nói: “Ngươi vừa nãy hình như quên mất trường thương của ta… ở đâu rồi?”
Lời này vừa nói ra, Thiên Hằng Nhất sắc mặt thay đổi.
Không sai!
Vừa rồi rõ ràng Tần Ninh mang một cây trường thương màu đen xông về phía ông ta.
Nhưng khi lao ra giữa, trường thương liền biến mất không thấy.
Nhưng bây giờ… lại đột nhiên xuất hiện.
“Đệ đệ ngươi cảnh giới Quy Nhất, Huyết Tự quyết uy mãnh như vậy, ngươi cảnh giới Thiên Nhân, Huyết Tự quyết ta tự nhận không cản được”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nhưng ta có thể lựa chọn, trước khi ngươi thi triển quyết này thì giết ngươi!”
“Ngươi…”
Thiên Hằng Nhất lúc này muốn lui xuống đột ngột.
Nhưng Tần Ninh nào sẽ cho ông ta cơ hội.
Bàn tay hất một cái, trường thương màu đen lúc này ngưng tụ thành một trường đao màu đen, trực tiếp từ ngực Thiên Hằng Nhất cắt đến trên đầu.
Một tiếng phụt vang lên.
Linh thức Thiên Hằng Nhất trong nháy mắt bị xé toạc!
Đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, mở ra linh thức.
Ý niệm chủ đạo của võ giả tiến hóa thành linh thức, có tác dụng càng huyền diệu.
Cho nên, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, cho dù chỉ có một hơi, linh thức bất diệt, cơ bản không chết.
Đương nhiên Tần Ninh biết điểm này.
Làm Thiên Hằng Nhất bị thương nặng, không có ích gì.
Thắt cổ hoàn toàn linh thức của ông ta mới là quan trọng nhất.
Không có tiếng kêu thảm thiết.
Cũng không có tiếng nổ.
Chỉ có một thi thể trôi dạt giữa không trung, dần dần rơi xuống đất.
Toàn bộ giữa trời đất rơi xuống mưa máu.
Cảnh giới Thiên Nhân đạo tiêu bỏ mình, một thân khí tức hùng mạnh hoàn toàn tán loạn.
Nếu là võ giả cấp bậc cảnh giới Cửu Môn lúc này xối cơn mưa máu này, thực lực tuyệt đối có thể tăng vọt, bước vào cảnh giới Linh Hải.
Máu Thiên Nhân đối với võ giả cấp thấp mà nói, không khác nào trân bảo tuyệt thế.
Lúc này bốn phía tĩnh mịch.
Thiên Trường Nguyệt lúc này sắc mặt trắng nhợt như đã chết.
Nhị thúc không còn.
Cha cũng đã chết.
Thiên gia… xong đời rồi!
Lúc này Tần Ninh cầm phác đao màu đen, đứng yên giữa không trung, hai tay mở ra, liếm khóe miệng, dáng vẻ thoạt nhìn có mấy phần dữ tợn.
“Máu Thiên Nhân, đây chỉ là bắt đầu… Thiên Đế các…”
Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia sát khí khiếp người.
Giống như Cửu U đại đế năm xưa.
Giống như Ngự Thiên Thánh Tôn đã từng… Cuồng Võ Thiên Đế…
Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia khinh miệt, nhìn về phía Thiên Trường Nguyệt.
“Ta nói rồi, hôm nay lấy ngươi làm mồi nhử, dẫn dụ phụ thân ngươi đến, dẫn Thiên Nhân của Thiên Đế các ngươi đến, dẫn các chủ… Thiên Đế các ngươi đến!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, Thiên Trường Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi.
Hôm nay, rốt cuộc ai là mồi câu?
Ai là thịt cá, ai là dao thớt?
Lúc này Thiên Trường Nguyệt nhìn không thấu.
Tần Ninh rốt cuộc là yêu nghiệt gì?
Trong lòng hắn ta muốn kêu gào, nhưng lại không có cách gì.
Tần Ninh tay cầm trường thương màu đen, nhìn xung quanh, cười nói: “Tới ai?”
Một lời vừa dứt, bốn phía xôn xao.
Lại có người đến sao?
Chương 1112: Cẩn thận cũng vô ích
Thiên Đế các chuẩn bị bao vây tấn công Thanh Ninh các?
Nếu không làm sao liên tiếp có người đến?
Từ Thanh Ninh các đến dãy núi Nguyệt Lan, với bọn họ mà nói, đi đường hết tộc lực cũng chỉ hơn nửa ngày.
Mà đối với những Thiên Nhân kia lại không cần đến một giờ.
Lúc này còn có người đến?
“Tần Ninh, danh tiếng của ngươi cũng không nhỏ đấy?”
Một lời nói lạnh nhạt hạ xuống.
Dần dần ba thân ảnh lúc này xuất hiện.
Ba đường khí tức mạnh mẽ cho người ta một loại sức mạnh nghiền ép không thể nói lên lời.
Thời khắc này tất cả mọi người đều cảm giác được ba người này nếu như chỉ bàn về khí thế, so với hai người Thiên Trường Nguyệt, Thủy Lam Phong thì đều phải tăng thêm một bậc.
Thấy ba người kia, Tần Ninh dựng thẳng thương, nhàn nhạt nói: “Tự giới thiệu đi!”
Ánh mắt ba người ngưng tụ trên người Tần Ninh, nhưng lại thản nhiên cười.
Cùng lúc đó, tiếng xé gió vang lên.
Bốn phía, từ xa đến gần, từng thân ảnh đạp gió đến.
Từng đường khí tức kia hiện ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn kỹ lại, từng đường khí tức bất ngờ đều là nhân vật cấp bậc cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất.
Ước chừng trên vạn đường, từng khí thế cho thấy mạnh mẽ, bao quanh mấy chục người còn sống.
“Thiên Hằng Nhất chết ở trong tay ngươi, ít nhiều khiến bọn ta kinh ngạc”.
Ba người kia, một người đàn ông trung niên bên trái mặc trường bào màu lửa đỏ, giọng nói hùng hậu nói: “Nhưng đến đây là kết thúc rồi”.
“Lần này, Thiên Đế các ta không thể vì một mình ngươi mà xuất hiện kế hoạch bị trì hoãn”.
Nghe đến đây, trong mắt Tần Ninh mang một tia lạnh lùng khinh miệt, chợt lóe rồi biến mất.
“Tự giới thiệu!”
Một câu lại hạ xuống, Tần Ninh nhìn về phía ba người.
“Bổn tọa Lô Diễm!”
“Bổn tọa Bạch Tiễn!”
“Bổn tọa Đào Trí Tâm!”
Ba người lúc này nhìn về phía Tần Ninh, giọng dửng dưng.
Giọng nói vừa dứt, phía dưới, hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy sắc mặt thay đổi.
“Sao vậy?”
Dương Phong Hoa thấy ánh mắt hai người không đúng, không nhịn được nói.
“Tam đại phó các chủ Thiên Đế các”.
Doãn Tinh Vũ mở miệng nói: “Ba người Lô Diễm, Bạch Tiễn, Đào Trí Tâm từ trước đến nay hình bóng không rời, trong Thiên Đế các địa vị không tầm thường”.
“Bên trong Thiên Đế các, người đạt đến cảnh giới Thiên Nhân được phong phó các chủ, cảnh giới Thiên Nhân có mạnh yếu, phó các chủ đương nhiên cũng phân chia mạnh yếu”.
“Ba người này không phải Thiên Hằng Nhất có thể so sánh”.
Tây Ninh các thân là một trong tứ đại phân các của Thanh Ninh các.
Đánh nhau với Thiên Đế các không ít.
Cũng khá hiểu rõ về bên trong Thiên Đế các.
Lúc này Tần Ninh đứng tại chỗ, nhìn thấy ba thân ảnh đi đến, giữa vùng lông mày mang vẻ mỉm cười.
“Cảnh giới Thiên Nhân! Bước ra mấy bước? Bốn bước hay là năm bước?”
Khóe miệng Tần Ninh mang vẻ mỉm cười.
Dần dần.
Bản Nguyên Cửu U đại lục lúc này sức mạnh tản ra.
Vân sáng Vạn Thể Thiên Văn cũng dần dần biến mất.
Thậm chí ánh sáng của Cửu Linh Tinh Thần quyết cũng hoàn toàn tản đi.
Tần Ninh đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh khác thường.
Cảnh này lại khiến đám người nhìn đến trợn tròn mắt.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tần Ninh đối mặt với Thiên Hằng Nhất, đó chính là võ trang đầy đủ.
Mà bây giờ đối mặt với tam đại Thiên Nhân lại tháo dỡ…
Đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Lúc này ba người Lô Diễm cũng lộ ra một tia ngạc nhiên.
Tần Ninh đang làm gì?
Cùng lúc đó Tần Ninh nhìn về phía ba người.
“Thiên Nhân nhất bộ nhị bộ, đến bây giờ cấp bậc Thiên Nhân tứ bộ, ngũ bộ”.
“Xem ra Thiên Đế các các ngươi biết đau rồi”.
“Chỉ là không biết lần này vị các chủ kia của các ngươi rốt cuộc có đến hay không!”
Nghe đến đây, Lô Diễm giễu cợt nói: “Các chủ đại nhân hằng ngày xử lý nhiều công việc, đối phó với ngươi, há cần các chủ đích thân ra tay?”
“Vậy sao? Ta chỉ sợ hắn không dám?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Ba vị đến rồi, vậy thì đừng đi, ta cũng muốn xem xem giết ba người…”
“Các chủ kia của các ngươi rốt cuộc có đi ra không”.
Ánh mắt Lô Diễm lúc này lóe lên.
Rốt cuộc Tần Ninh đang chuẩn bị cái gì?
Rất rõ ràng, Tần Ninh không phải người tự tìm cái chết.
Chỉ là bây giờ càng rõ hơn Tần Ninh từ bỏ tất cả thủ đoạn, lại giống như đối phó với hai người bọn họ?
“Thực lực Thiên Hằng Nhất kém xa Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân, căn bản không thể chém giết hai người”.
“Trong đây, chắc hắn có công lao của các chủ Thiên Đế các các ngươi!”
Lời vừa nói ra, ba người Lô Diễm, Bạch Tiễn, Đào Trí Tâm nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt cuối cùng đã thay đổi.
“Thôi!”
Tần Ninh phất tay: “Nói chuyện phiếm với các ngươi cũng không tìm được tin tức gì ta mong muốn”.
“Ngược lại chi bằng vui sướng ra tay”.
Lời này vừa nói ra, ba người Lô Diễm ánh mắt lại càng cẩn thận vạn phần.
“Ngươi muốn giết ba người bọn ta? Dựa vào cái gì?”, Bạch Tiễn nhìn về phía Tần Ninh, dò xét nói.
“Làm sao? Sợ rồi?”
Hai tay Tần Ninh mở ra, nhìn về phía ba người.
“Ta cứ đứng ở đây, các ngươi tới giết cũng được”.
Lời vừa dứt, ba người Lô Diễm, Bạch Tiễn, Đào Trí Tâm hoàn toàn ngây ra.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Suy cho cùng Tần Ninh là có chỗ ỷ lại, hay là cố ý gạt ba người bọn họ?
“Động thủ đi!”
Lúc này Lô Diễm thấp giọng nói: “Cho dù là thật hay giả, dù sao bọn ta cũng phải ra tay”.
“Hơn nữa, tam đại Thiên Nhân bị một tên võ giả linh cảnh Tụ Dương hù dọa, ba người bọn ta về sau cũng không cần hành tẩu ở đại lục Vạn Thiên nữa”.
Lời này vừa nói ra, hai người Bạch Tiễn và Đào Trí Tâm gật đầu một cái.
“Nếu đã như vậy, ta đến trước!”
Đào Trí Tâm hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Ngược lại ta muốn xem xem, tiểu tử này, rốt cuộc có thủ đoạn gì”.
Lời vừa dứt, thân ảnh Đào Trí Tâm chợt lóe.
Trong nháy mắt, trước người Đào Trí Tâm linh khí hội tụ thành một thân ảnh, hóa thành một linh thể giống Đào Trí Tâm.
Linh thể Đào Trí Tâm kia một quyền trực tiếp đập ra.
Ầm…
Âm thanh nổ tung lúc này vang lên.
Trong đầu linh thể Đào Trí Tâm, sức mạnh từng đường lưu chuyển.
Linh thức!
Lúc này Tần Ninh liếc mắt một cái.
“Linh thức công kích, bá đạo vô cùng, Thiên Nhân mới có thể làm được”.
“Chỉ là đối mặt với linh cảnh Tụ Dương này của ta, ngươi cũng không biết xấu hổ lo lắng sợ hãi như vậy sao?”
Nghe đến đây, Đào Trí Tâm không giận dữ ngược lại còn cười.
“Thiên Hằng Nhất chết ở trong tay ngươi, đương nhiên ta sẽ vô cùng cẩn thận!”
Một lời vừa dứt, linh thể Đào Trí Tâm linh khí kia tụ tập, lao thẳng đến cơ thể Tần Ninh.
“Ngươi cẩn thận? Cẩn thận cũng vô ích!”
Lúc này Tần Ninh vừa dứt lời, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt.
Bịch…
Đột nhiên một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Khí tức hào hùng lúc này không ngừng ngưng tụ.
Trong nháy mắt một chưởng lớn từ trên trời hạ xuống.
Linh thể Đào Trí Tâm kia bị một chưởng đập bể.
Lúc này, đám người bốn phía mở to mắt.
“Là pho tượng kia!”
Một người kêu lên, nhất thời mọi người đều nhìn về phía pho tượng.
Cho đến bây giờ mọi người mới phát hiện.
Chỗ này đã nhiều lần giao chiến, sớm đã vỡ nát.
Dãy núi xung quanh sụp đổ từng mảng.
Nhưng chỉ có hai pho tượng kia vẫn ngạo nghễ đứng yên.
Hơn nữa lại là bị tất cả mọi người vô tình hay cố ý bỏ quên.
Chương 1113: Hoàng tiên sinh
Nhưng bây giờ, một pho tượng trong đó đột nhiên xuất thủ tấn công.
Lúc này thể linh thức của Đào Trí Tâm bị bóp vỡ, sắc mặt trắng nhợt.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Đánh đến bây giờ ta cũng mệt rồi. Vừa hay cho hai vị này hoạt động với các ngươi một chút”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh pho tượng kia thu nhỏ, hóa thành cỡ người bình thường, chạy thẳng về phái Đào Trí Tâm.
Một quyền đánh ra.
Hư không đều bị chèn ép thay đổi hình dạng.
Lúc này đám người xung quanh chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Con rối này có cảnh giới Thiên Nhân.
Sắc mặt Đào Trí Tâm hoảng sợ, hét lên: “Giúp ta!”
Vừa rồi phân ra một phần linh thức công kích Tần Ninh.
Kết quả ngược lại bị Tần Ninh tiêu diệt linh thức của ông ta.
Hết lần này đến lần khác, ngược lại ông ta đã chịu vết thương cực lớn.
Bây giờ đối mặt với một pho tượng đáng chết lại càng chịu lực áp chế cực lớn.
Hai người Lô Diễm và Bạch Tiễn lúc này trao đổi ánh mắt, trực tiếp lao ra.
Nhưng chính vào lúc này một hắc ảnh lại ngăn cản trước mặt hai người.
Chính là một pho tượng khác.
“Thanh Phong Thiên Nhân!”
“Nguyệt Diệp Thiên Nhân!”
Lô Diễm lúc này hờ hững nói: “Cho dù đã chết rồi, thuật khôi lỗi vẫn bá đạo như vậy, đáng chết”.
Hai pho tượng kia hiển nhiên là con rối.
Chỉ là vẫn luôn ở đây, bị người ta khinh thường.
Nhưng Tần Ninh có thể điều khiển!
Cho đến bây giờ, ba người xem như đã hiểu.
Từ lúc Tần Ninh bắt đầu đánh đã có chuẩn bị.
Nhị đại phó các chủ Lô Diễm và Bạch Tiễn trong nháy mắt đã ra tay, con rối thứ hai kia lúc này giết ra.
Hai người đánh nhau với con rối, lúc này hiện ra một thế cân bằng.
Nhưng bên kia, Đào Trí Tâm lại dần dần không chịu nổi.
Lúc này Đào Trí Tâm lòng không nhịn được quát lên: “Hai người các ngươi rốt cuộc đang làm gì?”
Nghe thấy một tiếng la rầy.
Hai người Lô Diễm và Bạch Tiễn trong lòng càng khổ sở.
Bọn họ mạnh, con rối này cũng mạnh.
Bọn họ yếu, con rối này cũng yếu.
Thật sự là đáng chết!
Phụt…
Mà chính lúc này, một tiếng phụt đột nhiên vang lên.
Đào Trí Tâm kêu thảm một tiếng, một cánh tay trực tiếp bị con rối xé toang.
Thấy cảnh này, hai người Lô Diễm và Bạch Tiễn trong lòng hoàn toàn tức giận.
Tên Tần Ninh này quỷ kế đa đoan.
Đáng chết!
Ầm…
Tiếng nổ dần dần vang lên.
Con rối kia lúc này công kích nhanh mạnh.
Toàn thân Đào Trí Tâm, khí tức càng ngày càng rối loạn.
“Thân con rối Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân…”
Dương Phong Hoa lúc này không nhịn được nói: “Tần công tử làm sao không chế…”
Thạch Cảm Đương nghe thấy lời này, lại cười một tiếng.
Sư tôn năm đó chính là một vị khôi lỗi sư lợi hại, thuật khôi lỗi hết sức mạnh mẽ.
Thuật khôi lỗi của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân đại đa số đều chịu ảnh hưởng từ sư tôn.
Nhưng hắn ta cũng không ngờ, trước Thanh Nguyệt Sơn lại có hai con rối bá đạo như vậy!
Thực lực cảnh giới Thiên Nhân!
Quả thực quá đỉnh!
Xem ra năm đó hai người Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân chịu không ít ân huệ của sư tôn.
“Chém!”
Lúc này ánh mắt Tần Ninh khẽ liếc nhìn về phía Đào Trí Tâm kia.
Con rối đó bước ra, toàn thân trên dưới khí thế mạnh mẽ đến cực điểm bàn tay thành đao trực tiếp chặt xuống.
Trong nháy mắt, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.
Lúc này sắc mặt Đào Trí Tâm trắng bệch.
Cái này nên làm sao?
Ông ta đã không còn sức ngăn cản.
“Hừm!”
Lúc này giữa hư không một tiếng hừ lạnh vang lên.
Tiếng hừ lạnh ngang ngược lúc này giống như ma lực, cuốn vào tâm trí của mọi người.
Ầm!
Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên.
Bên trong căn phòng, đất đai ánh sáng ngưng tụ.
Từng đường khí tức lúc này tụ tập.
Một luồng khí thế mạnh mẽ trực tiếp nghiền ép cơ thể con rối.
Thấy cảnh này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Nhân vật to lớn đã đến!
Một thân ảnh giống như đạp đầu gió, lúc này từ từ đi ra.
Một thân áo khác vàng nhạt, chắp hai tay phía sau, bình tĩnh đứng giữa không trung.
Dung nhan điềm đạm kia cho người ta thấy một loại mùi vị hết sức bình tĩnh.
Chỉ là đứng ở chỗ đó.
Giống như khắp thiên hạ bây giờ đều hoàn toàn yên tĩnh.
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đờ đẫn.
Quá mạnh mẽ!
Người này vừa xuất hiện giống như tất cả sức mạnh bên trong cơ thể họ đều bị áp chế.
Giống như vua của bách thú trong rừng sâu.
Cứ như vậy ánh mắt hạ xuống, khiến cho không ai có thể chống lại.
“Hoàng tiên sinh!”
Thấy người nọ, Đào Triết Tâm lúc này chắp tay đi tới.
“Không sao chứ?”
Người đàn ông mặc hoàng bào nhìn về phía Đào Trí Tâm nói: “Một cánh tay bị chém, còn khả năng hồi phục, cũng không đáng ngại”.
Nghe đến đây, sắc mặt Đào Trí Tâm xấu hổ.
“Thuộc hạ làm việc bất lực, Hoàng tiên sinh xin trách phạt!”
“Trách phạt thì không cần, người này đặc biệt, các chủ cũng có nói rõ, không trách các ngươi!”
Nghe đến đây, Đào Trí Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng tiên sinh?
Hoàng tiên sinh cái gì?
Trong Thiên Đế các, trên phó các chủ không phải là các chủ sao?
Tại sao lại có thêm một Hoàng tiên sinh?
Thạch Cảm Đương nhìn về phía hai người Doãn Tinh Vũ và Xương Huy.
Chỉ là hai người mặt cũng đầy mơ hồ.
Bọn họ biết cấp bậc Thiên Đế các nghiêm khắc.
Các chủ cảnh giới Vương Giả.
Phó các chủ cảnh giới Thiên Nhân.
Thiên hộ pháp là cảnh giới Quy Nhất.
Địa hộ pháp là cảnh giới Vạn Nguyên.
Còn ở đây sao lại xuất hiện một vị Hoàng tiên sinh, hơn nữa thực lực mạnh mẽ đáng sợ.
Bọn họ cũng thật sự không biết.
“Hoàng tiên sinh?”
Tần Ninh nhìn về người đàn ông mặt mũi tuấn tú như thanh niên, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Thiên Đế các thật đúng là rồng núp hổ nằm”.
Hoàng tiên sinh nhìn về phía Tần Ninh, cười cười nói: “Rồng núp hổ nằm là đúng, nhưng tại hạ cũng chỉ miễn cưỡng coi như là một con chó sói, không được gọi là rồng hổ”.
“Hãy xưng tên ra”, Tần Ninh nhàn nhạt nói.
“Hoàng Nhất Lôi của Thiên Đế các!”
Hoàng Nhất Lôi?
Mọi người nghe thấy cái tên này, ánh mắt đều thay đổi.
Chưa từng nghe qua người này!
“Không ngờ Thiên Đế các ngoài trên mặt nổi như đã nói, các chủ cảnh giới Vương Giả, đột nhiên lại xuất hiện một vị Hoàng tiên sinh cũng là nhân vật cảnh giới Vương Giả!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía hoàn toàn xôn xao.
Vương Giả!
Hoàng Nhất Lôi.
Là một vị cảnh giới Vương Giả.
Đối với chuyện này, Hoàng Nhất Lôi nhàn nhạt nói: “Tại hạ cũng chỉ là Vương Giả xếp cuối thôi, so sánh với các tiền bối Vương Giả thì không đáng nhắc tới”.
“Từ xưa tới nay thành Vương Giả đều là người số mệnh lớn, ngươi cũng không cần tự coi nhẹ bản thân”.
Lời Tần Ninh vừa dứt khiến Hoàng Nhất Lôi ngây ra.
Tiểu tử này… đang an ủi ông ta?
Tần Ninh cũng không thèm để ý, chầm chậm nói: “Ta chỉ muốn thấy các chủ Thiên Đế các các ngươi, cũng không phải Hoàng tiên sinh, Lý tiên sinh cái gì”.
“Các chủ các người, thật sự không định xuất hiện sao?”
Hoàng Nhất Lỗi vẫn cười nhạt nói: “Các chủ đại nhân ôn chuyện cũ với Vân Vương, chỉ sợ sẽ không tới”,
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng nghe hiểu.
Vân Vương!
Không thể đến!
Hoàng Nhất Lôi này là đang nói cho Tần Ninh biết.
Muốn trợ thủ là không thể nào.
“Ta cũng chưa từng nghĩ để cho Vân Vương đến, chỉ là không thể gặp các chủ một đời kiêu hùng của Thiên Đế các các ngươi, thật đúng là tiếc nuối!”
“Hoàng tiên sinh, khó khăn lắm mới thành Vương Giả, chết ở chỗ này không tiếc sao?”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Hoàng Nhất Lôi càng ngây ra.
Thằng nhãi này… quá tự tin rồi?
Chẳng lẽ chém chết một vị Thiên Nhân thì thật sự cho rằng hắn có thể đối mặt với Vương Giả này, bình yên rút lui?
Chương 1114: Hai các đụng nhau
“Tần công tử, đại kế của Thiên Đế các ta cũng không phải để tàn sát vạn dân”.
“Chỉ là hợp tác với một số người, chế tạo ra một thế giới càng phồn hoa hơn”.
“Thế giới này thiếu nguồn máu tươi mới rót vào”.
Nghe đến đây, khóe miệng Tần Ninh lộ vẻ giễu cợt.
“Vậy sao?”
Lời vừa dứt, Tần Ninh bước chân ra.
“Ta quan tâm các ngươi để làm gì?”
“Ta cũng không quản các ngươi hợp tác với ai”.
“Chỉ là các ngươi đã đắc tội với ta, ta muốn tiêu diệt các ngươi, đạo lý chính là đơn giản như vậy”.
Lúc này Tần Ninh vẫn không nhượng bộ.
Cho dù, đứng trước là một tên Vương Giả, hắn vẫn không nhượng bộ.
Lúc này, Hoàng Nhất Lôi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nếu như vậy, Tần công tử đã đắc tội rồi”.
Lúc này, Hoàng Nhất Lôi một tay phất ra.
Nhất thời, võ giả Thiên Đế các xung quang trong nháy mắt giết ra.
Dù là bên này Tây Ninh các chỉ có mấy chục người, bọn họ cũng phải diệt sạch.
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ bây giờ vang lên.
Giữa lúc ầm ầm, từng tiếng nổ lúc này vang lên.
Dãy núi bốn phía từng thân ảnh lúc này giết ra.
Bốn thân ảnh cầm đầu khí tức đều cường thịnh.
Chính là các chủ Bắc Ninh các Dương Tử Hiên.
Các chủ Nam Ninh các Dương Tử Nghiệp.
Các chủ Đông Ninh các Dương Phong Thiên.
Các chủ Tây Ninh các Dương Phong Vân.
Cùng với bốn vị phó các chủ Thanh Ninh các là tứ Thiên Nhân cầm kỳ thư họa.
Cộng thêm thập đại Thanh Vân Vệ.
Trong nháy mắt, mọi người có thể nói là lộ ra ý định giết người
“Bảo vệ Tần công tử”.
Mặc dù Dương Tử Hiên bây giờ chỉ là cảnh giới Vạn Nguyên, thực lực không cao, có thể đó là bởi vì cảnh giới hạ xuống.
Ở trong Thanh Ninh các, thân phận địa vị Dương Tử Hiên cực cao.
Lúc này một tiếng lệnh hạ xuống, bốn vị phó các chủ vây quanh Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Nhất Lôi khẽ nhíu mày.
“Tứ Thiên Nhân cầm kỳ thư họa Thanh Ninh các, thập đại Thanh Vân Vệ tất cả đều đến”.
“Xem ra, Thanh Ninh các các ngươi dự định không cần nữa sao?”
Hoàng Nhất Lôi từ từ lên tiếng.
Vù vù…
Chính vào lúc này, hai đường kiếm vang lúc này vang lên.
Sắc mặt Hoàng Nhất Lôi liền biến sắc, thân ảnh lùi xuống.
Hai đường kiếm quang trực tiếp giết ra.
Hai đường khiếm quang kiếm hư không nổ bể ra.
Thân ảnh Hoàng Nhất Lôi lúc này tránh ra.
Mà dư âm kia lại lan truyền ngàn mét, nổ ầm ầm không ngớt.
Hai thân ảnh lúc này xuất hiện.
Một nam một nữ.
Nam tuấn tú phi phàm, nữ đẹp kinh người.
“Sở Thanh Phong!”
“Sở Mộng Lâm!”
Nhìn thấy hai người, Hoàng Nhất Lôi cười nói: “Hai vị hộ pháp đắc lực bên cạnh Vân Vương, quả nhiên là đỉnh cấp Thiên Nhân, có thể chiến Vương Giả!”
Hai người đánh lén không thành, thân ảnh hạ xuống, đi tới bên cạnh Tần Ninh.
“Tần công tử”.
“Tần công tử”.
Nhìn thấy Tần Ninh, hai người một mực cung kính thi lễ.
“Thanh Vân đâu?”
“Thanh Ninh các có người đi rồi”, Sở Thanh Phong thấp giọng nói: “Hẳn là Thiên Tử Trần, Địa Hoàn, Huyền Dục!”
“Hả?”
Nhìn thấy Tần Ninh không hiểu, giọng nói Sở Mộng Lâm vui vẻ đáp lại: “Bốn vị hộ pháp bên cạnh Các chủ Thiên Đế các, tứ đại các chủ Thiên Địa Huyền Hoàng”.
“Bốn vị Vương Giả!”
Sở Mộng Lâm bổ sung một câu.
Bốn vị Vương Giả.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Ninh lóe lên.
“Tôn thượng bảo Tần công tử yên tâm, ba người kia mới vào Vương Giả, không thành đại họa”.
“Ngoại trừ Thiên Đế các đích thân ra tay”.
Sở Thanh Phong dần dần nói: “Chỉ có điều trước khi tới, Kim lão bảo bọn ta truyền lời cho Tần công tử, ngài ấy sẽ xem tình thế mà làm”.
Tần Ninh nghe vậy gật đầu.
Lão già Kim Lão Thạch Quy kia mặc dù nói lực sát thương không mạnh, nhưng là lực phòng ngự vô địch.
Giữa trời đất này, người có thể phá vỡ mai rùa đen của ông ta, Tần Ninh vẫn chưa nghĩ ra.
Lúc này, đại đa số người của Thanh Ninh các đều hội tụ ở đây.
Bên kia Thiên Đế các, cường giả đứng đầu ra tay lại càng không ít.
Còn có một vị Vương Giả dẫn đội.
Lần này bên trong dãy núi Nguyệt Lan đã dần náo nhiệt.
“Tử Hiên, tới!”
Tần Ninh hét một câu.
Dương Tử Hiên đạp không tới.
“Vết thương trên người ngươi, ta giúp ngươi trị khỏi bệnh trước”.
“A?”
Dương Tử Hiên sửng sốt.
“A cái gì a? Hơn một vị Thiên Nhân thì thường nhiều hơn một phần thắng?”
Dương Tử Hiên chính là trưởng tử, một trong bốn con trai của Dương Thanh Vân.
Thực lực mạnh mẽ nhất.
Tần Ninh vừa nói, lấy quả Dạ Hồn ra nói: “Nuốt quả này, dưa theo khẩu quyết của ta để vận chuyển linh khí bên trong cơ thể ngươi”.
Dương Tử Hiên nghe vậy, gật đầu một cái.
Mà một bên, Dương Tử Nghiệp nhìn thấy hai con mình, lúc này vẫn bình yên vô sự, ông ta cũng thở phào.
Nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Sư công… vẫn là sư công!
Thủ đoạn và năng lực này.
Đủ để cho người ta kính sợ.
Lúc này Tần Ninh trong miệng đọc khẩu quyết, Dương Tử Hiên nghe thấy.
Mà bốn phía, giao chiến đã bắt đầu.
Mọi người của Thanh Ninh các và Thiên Đế các đã đánh nhau.
Bốn vị phó các chủ Thanh Ninh các Đinh Văn Bác, Hà Cửu Minh, Uông Chính Thiên, Nhiếp Sĩ Trung đều là cảnh giới Thiên Nhân, lúc này bắt đầu thi triển, uy lực vô song.
Mà đồng thời, thập đại Thanh Vân Vệ cũng cho thấy thực lực siêu cường.
Mười người này, hai người cầm đầu Chiêm Thanh Vũ và Phục Thanh Phong đều là cảnh giới Thiên Nhân.
Mấy vị khác chính là hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất.
Đồng thời, Dương Tử Nghiệp chính là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, Dương Phong Thiên chính là cảnh giới Quy Nhất thất mạch, Dương Phong Vân chính là cảnh giới Quy Nhất tứ mạch.
Đám người Thanh Ninh các đều vây quanh Tần Ninh, gắng sức giết địch.
Lúc này, mấy người Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch cũng vây quanh bốn phía Tần Ninh.
Đến bước này, bốn người bọn họ người lại không có thực lực không có tính quyết định.
Thời gian từ từ trôi qua.
Tần Ninh chữa thương cho Dương Tử Hiên, hai người hộ pháp Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm.
Mà Hoàng Nhất Lôi kia cũng đứng xa xa.
Cũng không định nhúng tay vào giao chiến bốn phía, cũng không định ra tay đánh lén.
Bầu không khí lộ vẻ quỷ dị.
Dần dần, khí tức trong người Dương Tử Hiên dần dần lột xác.
Khí tức cảnh giới Vạn Nguyên đang tăng cường.
Hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó đến tầng cảnh giới Quy Nhất, hơn nữa đạt đến cảnh giới Thiên Nhân.
Giần như lột xác trước mặt mọi người.
Một bên huynh muội hai người Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm.
Và ba huynh đệ Dương Tử Nghiệp, Dương Phong Thiên và Dương Phong Vân đều trợn mắt há miệng.
“Ù…”
Dần dần thở ra một hơi, Dương Tử Hiên đứng dậy nhìn Tần Ninh.
“Đa tạ Tần công tử”.
Tần Ninh gật đầu không nói nhiều.
Mà lúc này Dương Tử Nghiệp nhìn bốn phía.
“Lần này, Thiên Đế các ra tay khó hiểu, có chút kỳ quái…”
Trên thực tế giao chiến giữa Thanh Ninh các và Thiên Đế các chưa bao giờ dừng lại.
Mà cấp cao đều biết, bên trong Thiên Đế các không chỉ tồn tại một vị Vương Giả.
Nhưng lần này trong Thiên Đế các, bốn vị các vệ đại nhân đồng loạt ra tay, tình huống đúng là hiếm thấy.
“Không cần phải để ý đến những người thứ kia”.
Tần Ninh mở miệng nói: “Giết là được”.
Lời vừa dứt, mấy người đều cười một tiếng.
Sự kiêu ngạo trong lòng Tần Ninh đều cao hơn bất kỳ ai ở đây.
Nhưng mọi người cũng biết.
Tần Ninh có phần thực lực này.
“Nếu như vậy Hoàng Nhất Lôi này huynh muội ta đối phó”.
Sở Thanh Phong lúc này tự tin nói: “Tuy không thể chém chết, có thể ít nhất có thể ứng phó”.
Tần Ninh nghe vậy gật đầu.
“Thanh Phong, kiếm thuật của ngươi nghiêng về cương mãnh, mà kiếm thuật của Mộng Lâm nghiêng về mềm dẻo, thử nhìn một chút, dung hợp lại sẽ có hiệu quả phi phàm”.
“Giao chiến với Vương Giả có thể giúp các ngươi bước vào cảnh giới Vương Giả”.
Huynh muội hai người gật đầu.
Chương 1115: Hơi thở Vương Gỉa
Vào giờ phút này, bốn phía đều giao chiến.
Cảnh tượng đại loạn.
Tần Ninh đứng tại chỗ, nhưng yên lặng không nói.
“Làm sao phá tình hình?”
Lúc này Cốc Tân Nguyệt đến cạnh Tần Ninh, không nhịn được nói.
Trước mắt cảnh giới Vương Giả cũng xuất hiện.
Vương Giả!
Tồn tại đứng đầu đại lục Vạn Thiên, cấp bậc thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nhưng lúc này đã xuất hiện rồi.
Cái này nên làm sao?
Tần Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn bốn phía, hơi mỉm cười nói: “Nên phá tình hình không phải chúng ta mà là bọn chúng”.
Lời vừa dứt.
Bên cạnh Tần Ninh, pho tượng con rối Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân lúc này xuất hiện.
“Hôm nay, giết Vương Giả!”
Lời này vừa nói đã thật sự kinh động đến đám người Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương.
Giết Vương Giả?
Đừng mà!
Tần Ninh linh cảnh Tụ Dương sơ kỳ giết bá chủ một phương cảnh giới Vạn Nguyên, hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất giết Thiên Nhân cao cao tại thượng.
Đây đã khiến bọn họ không chịu nổi phần chấn động này.
Hôm này nếu chu diệt một Vương.
Vậy… bọn họ thật sự sẽ sụp đổ.
“Không giết, không đủ để lắng xuống tức giận của ta”.
Tần Ninh lúc này không nói nhiều.
Vạn Thể Thiên Văn lại lần nữa lóe lên ánh sáng.
Bản Nguyên Cửu U đại lục lúc này ánh sáng lóe lên.
Đồng thời, Cửu Linh Tinh Thần quyết lại lần nữa dẫn dắt.
Ngoài cái này, một chiêu bàn tay Tần Ninh.
Hai thân ảnh con rối kia lúc này ào ào dung hợp bên ngoài cơ thể Tần Ninh.
Dần dần, cơ thể con rối màu đen giống như thủy mạch, tụ họp bên ngoài cơ thể Tần Ninh, kết hợp chung một chỗ với Vạn Thể Thiên Văn.
Lúc này, hai pho tượng con rối giống như hóa thành chiến giáp, bao trùm cơ thể Tần Ninh.
Vạn Thể Thiên Văn và chiến giáp lúc này kết hợp chung một chỗ.
Từng đường khí tức chuyển động lúc này ngưng tụ.
Sóng này thắng sóng kia.
Bên trong cơ thể Tần Ninh khí tức giống như núi như biển, như đất đai mênh mông, như bầu trời vô ngần.
Một bước đi ra, Tần Ninh giống như một vị Vương du ngoạn Cửu Thiên.
Một bước một dấu chân, cơ thể càng cao lớn uy mạnh, dưới mấy bước đi tới giữa không trung.
Thấy cảnh này, hai người Sở Thanh Phong và Sở Mộng Lâm vội vàng đi tới hai bên Tần Ninh.
“Tần công tử, Vân Vương có lệnh, hai người bọn ta đi đối phó người này là được”.
Thanh Phong vội vàng nói.
“Đúng vậy, Tần công tử, liên tục đại chiến, hay là ngài cứ nghỉ ngơi chút đi, như vậy cần gì Tần công tử đích thân ra tay”.
Thấy biểu cảm hai người vội vã, Tần Ninh khẽ mỉm cười: “Không sao”.
“Không giết một vị Vương Giả, ta thấy các chủ Thiên Đế các sẽ không xuất hiện”.
Thiên Đế các, bốn vị các đế Thiên Địa Huyền Hoàng đều là cảnh giới Vương Giả.
Mà muốn tiêu diệt Thanh Ninh các, các chủ Thiên Đế các lại không đích thân xuất hiện.
Tự tin cũng tốt, khinh thường cũng được.
Không muốn xuất hiện, vậy thì đánh cho hắn xuất hiện là được rồi.
Lúc này ánh mắt Hoàng Nhất Lôi lóe lên, đứng yên giữa không trung, nhìn về phía Tần Ninh.
Một người như vậy lại là đại địch của Thiên Đế các.
Nếu tên này đạt đến Vương Giả, đại lục Vạn Thiên kia có người có thể ngăn cản không?
Hoàng Nhất Lôi không biết.
Chỉ là lúc này, toàn thân trên dưới Hoàng Nhất Lôi, hơi thở Vương Giả dần dần tràn ngập.
Vương Giả!
Sau tiếp Thiên Nhân, thực lực siêu cấp đứng đầu đại lục Vạn Thiên.
Cảnh giới Thiên Nhân mở ra linh thức.
Ý niệm lột xác là linh thức.
Mà Vương Giả thì linh thức hội tụ thành biển, khi biển linh thức mở rộng đến cực hạn, linh thức sẽ tiếp tục lột xác, ngưng tụ thành hồn phách.
Thánh hồn thánh phách!
Thành tựu Thánh Nhân!
Đâu là hạn định của quy tắc thiên địa.
Mà cảnh giới Vương Giả ngưng tụ thành biển linh thức, sẽ ngưng tụ thành một tầng hơi thở Vương Giả.
Cái gọi là hơi thở Vương Giả càng giống như sức mạnh quy tắc thiên địa.
Đại diện là Vương Giả, cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm.
Lúc này, hơi thở Vương Giả trong cơ thể Hoàng Nhất Lôi, một luồng thiên uy sáng rực từ trên trời hạ xuống.
Tất cả mọi người xung quanh lúc này đều cảm thấy một luồng áp lực cực hạn, khiến bọn họ không thở nổi.
Trong nháy mắt, Tần Ninh tiến về trước, cũng chịu ngăn cản.
“Mặc dù nói ra tay với ngươi, không phù hợp thân phận ra, nhưng hôm nay phải giết ngươi”.
“Không thể để Thiên Đế các trong tương lai đối mặt với một nhân vật không thể phai mờ”.
Ngữ khí Hoàng Nhất Lôi bình tĩnh, giống như nói rõ chuyện không liên quan đến mình, dáng vẻ hờ hững.
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Suy nghĩ này của ngươi ngược lại cũng thật đúng”.
“Đáng tiếc… chung quy là… quá mức đề cao bản thân”.
Hoàng Nhất Lôi híp mắt, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người lúc này một luồng khí tức vô hình va chạm nhau giữa không trung.
Một khắc sau, một đường khí tức mạnh mẽ, không ngừng giải phóng.
Bốn phía Hoàng Nhất Lôi, hơi thở Vương Giả sáng rực, dần dần nghiền ép xuống.
Lúc này Tần Ninh kiên quyết bất động.
“Nghiền ép hơi thở Vương Giả… ta cũng có…”
Lời vừa dứt, trong cơ thể Tần Ninh, từng đường khí vàng xanh lúc này giải phóng ra.
Hơi thở Vương Giả!
Trong nháy mắt, giữa không trung, hai hơi thở Vương Giả cắn xé, đánh nhau.
Hai hơi thở Vương Giả mạnh mẽ kia lúc này giống như hội tụ thành long hổ, cắn xé tranh đấu.
Thiên địa vào thời khắc này biến sắc.
Bên trong toàn bộ dãy núi Nguyệt Lan, khắp nơi tràn ngập uy áp khiến người ta hít thở khó khăn.
Cho dù là ở xa ngoài ngàn dặm vẫn có thể cảm thấy bên trong dãy núi Nguyệt Lan.
Giống như trời đất lúc này rung chuyển.
Đây chính là Vương Giả!
Động một cái.
Kinh thiên động địa.
Lúc này mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hoàng Nhất Lôi chính là cảnh giới Vương Giả, ngưng tụ hơi thở Vương Giả, cũng không kỳ lạ.
Nhưng Tần Ninh… hơi thở Vương Giả lấy từ đâu ra?
“Hơi thở U Vương!”
Ánh mắt Hoàng Nhất Lôi lúc này mang một tia không thể tin nổi.
Lúc này Tần Ninh cười một tiếng: “Coi như ngươi thức thời”.
Ở trước người hắn, một cây trường kiếm đen nhanh lúc này nổi lên.
Kiếm U Khô!
Lúc này trong kiếm U Khô, từng hơi thở Vương Giả giải phóng ra.
Hoàng Nhất Lôi hừ nói: “Cho dù là bên trong kiếm U Khô hàm chứa hơi thở Vương Giả, ngươi lại sao có thể so sánh với bổn vương?”
“Không cần so hơi thở Vương Giả với ta, trước khi hơi thở Vương Giả ở nơi này tán loạn, giết ngươi là được!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Nhất Lôi lại càng khó coi.
Tần Ninh quá ngông cuồng.
Cho dù là đối mặt với vị Vương Giả ông ta, hắn vẫn ngạo nghễ như vậy.
“Nếu đã như vậy cũng để ngươi nhìn xem, Lôi Vương ta rốt cuộc có bản lĩnh gì”.
Một lời vừa dứt, Hoàng Nhất Lôi bước ra.
Trong phút chốc, bên trong cơ thể, từng đường sức mạnh sấm sét lúc này hội tụ.
Sấm sét đầy trời giống như hội tụ thành một đường đại dương.
Một vị hào hùng cái thế cảnh giới Quy Nhất không cẩn thận bị ảnh hưởng đến, toàn bộ thân thể vào thời khắc này hóa thành màu đen tiêu thể, hoàn toàn nổ bể ra.
Trong nháy mắt đám người xung quanh ánh mắt kinh hãi.
Một vị hào hùng cái thế trực tiếp bị sức mạnh sấm sét nghiền nát.
Mà nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh lại không nhịn được cười nói: “Cần gì phải làm bộ làm tịch ở đây?”
Lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra.
Trong nháy mắt, hai bên hai cánh tay hắn xuất hiện một vầng mặt trời sáng, một vầng trăng sáng.
Ánh sáng nhật nguyệt lóng lánh lúc này ngưng tụ ra hơi thở Âm Dương cường thịnh.
“Thiên Nhân đạo của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân!”
Hoàng Nhất Lôi nhìn về phía Tần Ninh, trầm giọng hô: “Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi đoán?”
Lúc này Tần Ninh giống như hai vai kéo nhật nguyệt, một thân áo giáp đen càng lộ ra vẻ uy phong.
Trong nháy mắt giống như ám thần giáng thế, nuốt mất chư thiên.
Bình luận facebook