-
Chương 681-685
Chương 681: Kiêu
Hạ Tịch Lâm nói xong, võ trường bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Đệ tử tứ phương đều đứng vững trên rìa võ đài, bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc đều có mười đệ tử xuất chiến.
Vòng đầu tiên bắt đầu, là đệ tử ở cảnh giới Thông Thiên.
Đệ tử cảnh giới Thông Thiên tỉ thí cũng chỉ là món khai vị mà thôi.
Chỉ có cảnh giới Hóa Thần mới đủ bộc lộ ra được căn cơ và khí thế sau ngày của tứ đại thế lực. Cảnh giới Thông Thiên chỉ coi như là đội hình hạng hai mà thôi.
Có điều, mặc dù vậy, cũng có rất nhiều môn phái nhỏ quan sát vô cùng nóng bỏng.
Với môn phái nhỏ, cảnh giới Thông Thiên đã là thần rồi.
Nhưng trong tứ đại bá vương thì cảnh giới Thông Thiên cũng chỉ coi như đệ tử thuộc đội hình bình thường nhất mà thôi.
Tỉ thí bắt đầu, mười người của bốn bên tùy ý khiêu chiến, mỗi người đều phải tham gia tỉ thí.
Bắc Thương tông, Hứa gia, cổ quốc Thiên Phong và thư viện Thánh Hiền đều đưa ra mười người đại diện.
Mà bốn bên này sẽ chia ra đấu hai – hai, mười trận, người thắng tiếp tục giao đấu, quyết định ra hạng nhất. Những người thua sẽ tiếp tục giao đấu với nhau, và chọn ra hạng hai, hạng ba, hạng bốn.
Từ lúc sinh ra đến lúc trải qua chín đời chín kiếp, Tần Ninh đã xem không biết bao nhiêu lần những cuộc tỉ thí kiểu này rồi, cho nên hắn chẳng hề hào hứng chút nào.
Tần Ninh cầm linh quả ở trước mặt lên rồi cắn một miếng to.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi ở bên cạnh thì chăm chú hầu hạ, không quan tâm chuyện khác.
Dường như trong mắt hai cô gái thì Tần Ninh chính là trời, những cái khác không quan trọng.
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt người khác lại là tội ác tày trời.
Trước đó Tần Ninh làm mất mặt Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường, cho đến giờ, rất nhiều đệ tử vẫn giận dữ vô cùng.
Nhưng bên cạnh Tần Ninh có hai giai nhân đều đạt cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, trong thư viện Thánh Hiền lại không có đệ tử nào bằng được.
“Cái tên này là đệ tử của Trường Sinh đường mà không chịu ra sức cho thư viện Thánh Hiền ta gì cả, thật đáng hận”.
“Đúng vậy, bộ dạng như đại thiếu gia, đúng là muốn đánh đòn ghê!”
“Nói nhỏ thôi, bị hắn nghe được, cho hai tỳ nữ kia đánh ngươi thì ngươi cũng chẳng làm gì được đâu”.
“Vậy thì làm sao? Loại đàn ông ăn bám mà thôi”.
“Nếu không có hai tỳ nữ kia, sư huynh Hạ Vân Phi và Giản Tự Thông giờ đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, chắc chắn có thể báo thù lại”.
Một đám đệ tử lúc này bàn luận ầm ĩ, tức giận không thôi.
Dường như bọn họ còn căm hận Tần Ninh hơn cả ba bên còn lại.
Tần Ninh cũng coi như là mắt điếc tai ngơ.
Hắn cũng không định coi thư viện Thánh Hiền trở thành học viện tông môn của mình, hắn đến đây, lấy một thân phận chỉ để tiện làm việc mà thôi.
“Công tử, người không giận sao?”
Khó có dịp Diệp Viên Viên chủ động hỏi.
“Giận cái gì?”
Tần Ninh cười đáp: “Người không bằng mình nói xấu sau lưng mình thì đều phải giận à? Vậy còn tu võ làm gì?”
“Các cô quá đơn thuần, quan tâm bọn họ làm gì?”
“Ta ưu tú như vậy, không bị người ta đố kỵ mới là bất thường chứ?”
Diệp Viên Viên định lên tiếng phản bác nhưng lại phát hiện mình không cãi được!
Tần Ninh là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, đối phó được cảnh giới nào trong cảnh giới Hóa Thần thì nàng cũng không rõ.
Nếu bàn về các thiên chi kiêu tử có mặt ở đây, nói thật, chẳng có mấy ai bì được với cả hai cô, chứ nói gì đến Tần Ninh.
Ngày đầu tiên, đệ tử cảnh giới Thông Thiên của tứ đại bá chủ đã tỉ thí xong.
Cổ quốc Thiên Phong hạng một, Bắc Thương tông hạng hai, Hứa gia hạng ba, thư viện Thánh Hiền hạng bốn.
Một ngày trời, Tần Ninh không làm chuyện gì, chỉ ngồi đó, ăn không ngừng.
Nhưng các thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền đều lo lắng muốn chết.
Ngày đầu tiên, tuy là nói cảnh giới Thông Thiên tỉ thí, nhưng đệ tử thư viện Thánh Hiền còn kém quá nhiều.
Đệ tử ba bên kia đánh theo kiểu liều mạng, hung ác độc địa khác thường.
Tối đó, Mặc Uyên Tử đến tìm Tần Ninh.
“Bảo ta ngày mai xuất chiến?”
Tần Ninh cười đáp: “Đùa à, chúng ta đã cam kết với nhau từ trước rồi mà!”
“Không nói đùa đâu!”
Mặc Uyên Tử bất đắc dĩ nói: “Trận đấu hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, thư viện Thánh Hiền thua quá thảm”.
“Ngày mai ngươi không tham chiến cũng được, cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đại diện Trường Sinh đường chúng ta xuất chiến được không?”
“Không thể!”
Tần Ninh lại nói: “Mượn Thánh Hiền Mặc Thư Quyển của các người, ta cũng rất rộng lượng đổi lấy một lần bảo vệ thư viện Thánh Hiền khỏi nguy cơ. Các người đừng có được nước làm tới”.
“Nếu làm ta không vui, ta sẽ trực tiếp xé Thánh Hiền Mặc Thư Quyển của các người đấy!”
“Ta sẽ mang Thánh Hiền Mặc Thư Quyển đi luôn!”
Thấy Tần Ninh không vui, Mặc Uyên Tử hiểu được.
Tần Ninh chính là người thấy có lợi thì mới hành động!
Mặc Uyên Tử tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Tần công tử, nếu ngươi có thể xuất chiến, viện trưởng nói... sẽ để Kiêu đại nhân phạt mao tẩy tủy cho ngươi một lần”.
“Kiêu?”
Sắc mặt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
“Cô nàng già cỗi đó vẫn còn sống cơ à?”
Sắc mặt Mặc Uyên Tử thì càng kỳ lạ hơn.
Tần Ninh lại biết cả Kiêu.
Đây chính là bí mật cuối cùng của thư viện Thánh Hiền.
Ngoài viện trưởng và ông ta ra thì hầu như không một ai trong thư viện Thánh Hiền biết hết!
Những cao thủ của Tần gia hiện tại lại coi trọng Tần Ninh đến vậy sao? Nói hết mọi thứ cho Tần Ninh biết?
“Nếu ngươi đã biết Kiêu đại nhân, vậy cũng nên biết nếu Kiêu đại nhân phạt mao tẩy tủy cho ngươi thì thành tựu của ngươi sau này sẽ lớn mạnh cỡ nào!”
Tần Ninh chán nản nhìn Mặc Uyên Tử.
“Cho dù ta không được nàng ấy phạt mao tẩy tủy thì ta vẫn có tương lai rộng mở thôi!”
Mặc Uyên Tử cười lúng túng, gật đầu nói phải.
“Hơn nữa... Đừng nói là viện trưởng, chính là các lão cổ hủ của Thánh Hiền Thư Viện cũng không tính, coi như Mặc Thiên Tử tự thân đứng ra, Kiêu đại nhân đó của các người, tối đa cũng sẽ tát bay Mặc Thiên Tử, nhìn cũng không thèm nhìn”.
“Muốn cho đồ già nua đó tẩy mao phạt tủy cho ta, trừ phi là Sát Trường Sinh chui từ mộ ra, có khi nàng ấy còn không đồng ý ấy chứ”.
“Lấy cái này ra dỗ ta, ông coi ta là trẻ con à?”
Mặc Uyên Tử lúc này cực kỳ xấu hổ.
Tần Ninh quả thật nói không sai.
Vị Kiêu đại nhân đó đã bao nhiêu tuổi, thật sự không ai biết.
Cho dù là lão tổ Sát Trường Sinh cũng không biết.
Mặc Uyên Tử hiểu được, muốn Tần Ninh ra tay là chuyện không thể nào.
“Ông cũng đừng than thở làm gì, chỉ là đấu võ mà thôi. Thư viện Thánh Hiền các ông không thua, đám đệ tử đó còn tưởng mình là thiên mệnh chi tử, còn kiêu ngạo vì thư viện Thánh Hiền”.
“Việc thư viện Thánh Hiền các ông cần làm đó là bồi dưỡng ra những để tử mà các ông có thể tự hào và kiêu ngạo vì, chứ không phải những đệ tử kiêu ngạo vì các ông”.
Tần Ninh nói xong, Mặc Uyên Tử gật đầu.
Không phải là ông ta không hiểu đạo lý này.
Nhưng thư viện Thánh Hiền dần dần xuống dốc là sự thật, trừ phi phải xuất hiện một nhân vật tuyệt thế như Sát Trường Sinh.
Nhưng có khả năng sao?
Chín vạn năm qua, cũng chỉ có một Sát Trường Sinh!
“Thua chưa chắc đã là chuyện xấu, biết xấu hổ rồi dũng cảm là được, ông hiểu chứ?”
“Ông xem đám đệ tử Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường kìa, tối ngày hếch mũi lên trời, kiêu ngạo cái gì? Số người mạnh hơn bọn họ có nhiều lắm!”
Tần Ninh lại nói: “Giờ thua, dù sao cũng vẫn hơn sau này thư viện Thánh Hiền bị người ta đạp đổ nhiều!”
Nghe vậy, Mặc Uyên Tử không nói thêm được gì nữa, hàn huyên vài câu rồi đi.
Tần Ninh cũng sửng sốt trong giây lát.
“Kiêu... Không ngờ nàng ấy vẫn còn ở đây...”
Tần Ninh gãi đầu, lẩm bẩm: “Lần này lại đau đầu rồi!”
Chương 682: Vốn dĩ không sánh bằng
Ngày hôm sau, tỉ thí tiếp tục.
Trên võ trường cũng kín người.
Mà lúc này, nhóm thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền cũng không hưng phấn nữa mà thay vào đó là lo lắng, lo lắng trùng trùng.
Hôm qua thua quá thảm.
Thư viện Thánh Hiền đứng thứ tư, cho dù là đệ tử cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ thì so với đệ tử cùng cấp ở ba bên kia vẫn còn kém xa.
Hôm nay, là tỉ thí của đệ tử cảnh giới Hóa Thần.
Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong cùng Hứa gia đều có đệ tử cảnh giới Hóa Thần thất chuyển dưới ba mươi tuổi.
Chỉ điểm này thôi, thư viện Thánh Hiền thua.
Vốn dĩ không sánh bằng.
Lúc này, Tần Ninh ngồi bên cạnh Mặc Uyên Lâm như cũ.
Hôm nay Mặc Uyên Lâm có vẻ mặt rất buồn khổ.
Bọn họ vốn dĩ rất vui vì Hạ Vân Phi, Giản Tự Thông, Mạc Cát Cát, Hạng Hàn và Tất Tử Hàm đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Nhưng đối phương có đến cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, thực lực tổng hợp vẫn cao hơn thư viện Thánh Hiền.
Điều này khiến bọn họ chẳng chờ mong gì nữa.
Mà bốn phía cũng nghị luận ầm ầm.
“Cảnh giới Thông Thiên của thư viện Thánh Hiền hôm qua vô cùng thảm hại, mười trận tỉ thí thì chiến thắng quá ít, hôm nay e là cũng thua thảm rồi”.
“Xem ra thư viện Thánh Hiền ngày càng tệ đi”.
“Đúng vậy đó, tam đại tông môn sau này sẽ có nhiều võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần hơn thư viện Thánh Hiền, vậy thì thư viện Thánh Hiền sẽ toi đời!”
Giữa lúc mọi người bàn luận, đệ tử thư viện Thánh Hiền đều có vẻ mặt khó coi.
Lại có một vài đệ tử lẩm bẩm nhắc đến Tần Ninh.
Tần Ninh vẫn mắt điếc tai ngơ.
Lúc này, tỉ thí bắt đầu.
Vòng thứ nhất, đối thủ của thư viện Thánh Hiền là Hứa gia.
Hứa gia, Hứa Phục Khôn, hai mươi bảy tuổi, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, là con trai của Hứa Linh Hoàng.
Bên thư viện Thánh Hiền thì có Hạ Vân Phi coi như mạnh nhất, cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Hoàn toàn không thể sánh bằng.
Trận đầu, Hứa Phục Khôn trực tiếp ra trận.
Thư viện Thánh Hiền chọn Ngưu Linh Nhạc!
Ngưu Linh Nhạc cũng đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, chẳng qua là không nổi danh như nhóm Hạ Vân Phi.
Lúc này, Hạng Hàn và Tất Tử Hàm nhìn Ngưu Linh Nhạc.
“Lão Ngưu, không cần cố quá, nếu không ổn thì nhận thua, chúng ta tỉ thí mười lần, tiêu hao một Hứa Phục Khôn cũng được”.
“Ừ, ta hiểu!”
Ngưu Linh Nhạc lên đài.
Hứa Phục Khôn mặc áo dài màu bạc, viền áo có tơ kim tước nhàn nhạt, đầu đội mũ bạc, cũng nở nụ cười nhạt.
“Thư viện Thánh Hiền đúng là ngày càng kém cỏi!”
Hứa Phục Khôn cười nói: “Đệ tử giỏi nhất cũng chỉ đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển thôi sao?”
“Ngươi nhận thua luôn đi, ta lười ra tay”.
Ngạo!
Mạn!
Không coi ai ra gì.
Nhưng đệ tử của thư viện Thánh Hiền chỉ có thể nhịn.
Người ta có tư cách ngạo mạn, không sợ ai hết!
Cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, đổi là bọn họ, bọn họ cũng thế.
“Xin chỉ giáo!”
Ngưu Linh Nhạc lúc này chắp tay.
“Xem ra ngươi không sợ chết hả!”
Hứa Phục Khôn cười nhạt: “Cho ngươi một cơ hội tấn công đấy, tới đi!”
Hứa Phục Khôn nói xong, chỉ ngoắc tay, ánh mắt ngạo mạn, không nói cũng biết.
Ngưu Linh Nhạc dù có dễ tính đến đâu, nhưng dù sao cũng là đệ tử của thư viện Thánh Hiền, lúc này không thể nhịn được nữa, tức giận vô cùng.
"Ngưu Khí Oanh Thiên!”
Ngưu Linh Nhạc bước ra, vung chưởng.
Oanh...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Âm thanh đoàng đoàng xuất hiện khắp nơi.
Thân thể của Ngưu Linh Nhạc lúc này như ngưng tụ thành đầu trâu, xông về phía trước.
“Quá yếu!”
Thấy cảnh này, Hứa Phục Khôn giễu cợt.
“Giết!”
Nói xong, bóng dáng Hứa Phục Khôn lóe lên rồi biến mất.
Oanh...
Một khắc sau, có tiếng nổ vang lên.
Toàn bộ trung tâm võ đài có một vết rách tràn ra.
Chân Hứa Phục Khôn đạp xuống, mà dưới chân hắn ta chính là Ngưu Linh Nhạc.
Phần thân từ eo của Ngưu Linh Nhạc kia lúc này bị chân của Hứa Phục Khôn đạp thành hai đoạn, lục phủ ngũ tạng chảy xuôi xuống đất.
“Lão Ngưu!”
“Lão Ngưu!”
Mấy người Hạng Hàn, Tất Tử Hàm lúc này đỏ ngầu hai mắt.
Bị dẫm chết!
Một cước!
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chênh lệch quá lớn!
Hứa Phục Khôn xoa tay, cười nói: “Thư viện Thánh Hiền thật sự quá yếu, lần đấu võ này, mục tiêu của ta chỉ có Hoàn Thần và Thiên Lê Minh mà thôi. Những người khác, tốt nhất là trực tiếp chịu thua với ta đi, nếu không, đây chính là kết cục!”
Nói xong, Hứa Phục Khôn đi xuống.
Lúc này, các trưởng lão và đệ tử của thư viện Thánh Hiền đều tỏ ra cực kỳ khó chịu.
Tỉ thí tiếp tục.
Chín trận tiếp theo, thư viện Thánh Hiền thắng ba, thua sáu, Hứa gia thắng chung cuộc.
Mà ba trận thắng đó là Hạ Vân Phi, Giản Tự Thông cùng Hạng Hàn liều mạng mới được.
Sau đó, ba người gần như là mất đi sức chiến đấu.
Việc này thật sự bất lợi với bọn họ.
Tỉ thí của Bắc Thương tông và cổ quốc Thiên Phong đương nhiên là tập trung vào nhị hoàng tử cổ quốc Thiên Phong là Thiên Lê Minh và thiên tài của Bắc Thương tông là Hoàn Thần.
Thiên Lê Minh, nghe nói là Hoàng thể, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, cực kỳ mạnh mẽ.
Còn Hoàn Thần thì là một kiếm khách thiên tài lĩnh ngộ được kiếm ý, cũng là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Cuộc giao đấu của hai người này dĩ nhiên là hấp dẫn nhất.
Chỉ đáng tiếc là vì bảo toàn thực lực nên hai người chưa hề đối chọi.
Cuối cùng, cổ quốc Thiên Phong thắng nhiều hơn một trận.
Sau đó, chính là cổ quốc Thiên Phong đánh với Hứa gia.
Bắc Thương tông đánh với thư viện Thánh Hiền.
Ngoài mấy trận giữa cổ quốc Thiên Phong và Hứa gia là khó đoán được thắng thua ra.
Còn Bắc Thương tông và thư viện Thánh Hiền giao đấu, gần như có thể khẳng định được thư viện Thánh Hiền chắc chắn thua.
Chủ lực bị thương, linh đan không thể bù đắp trong thời gian ngắn được.
Lúc này, đệ tử thư viện Thánh Hiền hoàn toàn im lặng.
Màn tỉ thí tiếp theo, phải làm sao mới thắng được đây?
Mà Tần Ninh lúc này thì vẫn chỉ ngồi hóng.
Thư viện Thánh Hiền thua, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Hơn nữa, thắng thua cũng chẳng liên quan đến hắn.
Cuối cùng, bắt đầu giao chiến.
Bắc Thương tông và thư viện Thánh Hiền giao chiến, mười trận thắng cả mười, thư viện Thánh Hiền thua thảm.
Mà Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong giao chiến thì lại đánh thành thế hòa, vượt qua dự liệu của mọi người.
Đều là năm thắng năm thua!
Cuối cùng, hai bên quyết định đánh thêm một trận nữa.
Cổ quốc Thiên Phong cho một đệ tử cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển xuất chiến.
Mà Bắc Thương tông cũng là một đệ tử cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển xuất chiến.
Cảnh này khiến đám người thư viện Thánh Hiền càng thêm không hiểu.
Trận chiến quyết thắng, cực kỳ quan trọng, thế mà hai bên lại không phái ra đệ tử mạnh nhất xuất chiến.
Quá kỳ lạ!
Chỉ có mấy vị thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền là nhíu mày.
Tần Ninh thấy cảnh đó cũng vực lại tinh thần.
Vân Sương Nhi khó hiểu nói: “Công tử, tỉ thí cả ngày người không xem, trận này thì có gì hay mà xem vậy?”
Tần Ninh nhéo mũi Vân Sương Nhi, cười đáp: “Cô cũng không hiểu!”
Vân Sương Nhi đỏ mặt.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Thất chuyển là so thực lực. Nếu như bốn bên giao chiến, vậy thất chuyển sẽ thuộc về cảnh giới Hóa Thần cấp cao, là sức chiến đấu”.
“Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển lại khác!”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên liền hiểu.
Xem ra, bá chủ ba bên thật sự định ra tay với thư viện Thánh Hiền đấy.
Lúc này, rất nhiều đệ tử và tông môn xem chiến không hiểu, nhưng thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền thì đều rõ.
Trận chiến này có lẽ là không thể tránh né.
Chương 683: Cổ Tháp xuất hiện
Hai đệ tử cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển liều mạng chiến đấu trên võ đài, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Nhưng không có đệ tử đẳng cấp giao thủ thì thật sự chẳng khiến ai hưng phấn nổi.
Tỉ thí có vẻ cực kỳ nhàm chán.
Ánh mắt Tần Ninh lúc này cũng có tinh thần hơn.
Ông...
Mà lúc cả hai gần phân chia thắng thua xong thì mặt đất lúc này có những tiếng rung chuyển vang lên.
Từng vết rách đột nhiên xuất hiện.
Mà cùng lúc đó, tiếng nổ vang lên toàn bộ thư viện Thánh Hiền.
“Có chuyện gì vậy?”
“Là động đất sao?”
“Đùa hả, ở thư viện Thánh Hiền sao có thể có động đất được?”
Tức thì, tất cả mọi người đều trở nên hoảng lạn.
Thánh Trường Tồn cùng các thành viên cấp cao của học viện Thánh Hiền đều có vẻ mặt khó coi.
Sao lại cứ phải vào lúc này!
Thánh Trường Tồn lập tức đứng dậy và nói.
“Các vị, thật ngại quá, trận pháp của thư viện Thánh Hiền chúng ta bị hỏng, hôm nay linh khí bộc phát, khiến cho trận pháp mất linh!”
Thánh Trường Tồn cười nói: “Thư viện Thánh Hiền chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện này và không khiến mọi người phải bị thương. Các vị xem chiến đấu xin mời tạm thời rời khỏi thư viện Thánh Hiền, bạn bè ba bên cũng xin trở lại khu nghỉ ngơi của mình!”
Nghe Thánh Trường Tồn giải thích, mọi người tức thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu không có chuyện gì lớn thì chúng ta xin tạm thời cáo từ”.
“Đúng đúng, không làm lỡ công chuyện của thư viện Thánh Hiền nữa”.
“Dù sao trận đấu cũng gần như xong rồi”.
Một ít tông môn lúc này nghị luận ầm ĩ.
“Thánh viện trưởng!”
Một tiếng cười vang lên vào lúc này.
“Nếu chỉ là rắc rối nhỏ thì chắc giải quyết rất nhanh thôi, trận tỉ thí cuối cùng này, mọi người còn phải xem mà!”
Tông chủ Bắc Thương tông là Thương Hoán đứng dậy.
“Hơn nữa lần này ba bên chúng ta đã thương lượng cho các đệ tử độc chiến một lần, và đánh giá cùng khen thưởng với các đệ tử có biểu hiện xuất sắc!”
“Kết thúc như vậy thì sẽ vui vẻ hơn!”
“Đúng vậy!”
Tông chủ Thương Hoán vừa nói xong, đế vương cổ quốc Thiên Phong Thiên Chung Kiếm cũng đứng dậy.
“Nếu là rắc rối nhỏ thì chúng ta chờ là được”.
Thánh Trường Tồn lúc này vẫn nở nụ cười nhạt.
Mà mặt đất càng rung chuyển mãnh liệt hơn.
Ở chỗ sâu của thư viện Thánh Hiền có từng luồng ánh sáng phóng lên cao.
Ánh sáng cầu vồng chiếu sáng đất trời, cảnh tượng này vừa nhìn đã biết là không tầm thường.
“Các vị, thật sự không có chuyện gì cả”.
“Được, nếu là rắc rối nhỏ, phái người đi xử lí là được, chúng ta tiếp tục tỉ thí chứ?”
Thiên Chung Kiếm mỉm cười nói.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ giảo hoạt.
Trò vui bắt đầu rồi!
Mấy lão diễn viên này bắt đầu lên sàn rồi đó!
Trưởng tộc Hứa gia Hứa Linh Hoàng cũng lên tiếng.
“Rắc rối nhỏ thì sẽ giải quyết nhanh thôi, chúng ta chờ được mà. Nếu là rắc rối lớn thì ba bên chúng ta không ngại trợ giúp thư viện Thánh Hiền. Vừa hay mọi người đều có mặt mà!”
“Thánh viện trưởng, có gì thì cứ nói thẳng đi!”
“Các vị!”
Thánh Trường Tồn lúc này nói với giọng lạnh lùng.
“Ta nói rồi, chỉ là rắc rối nhỏ, thư viện Thánh Hiền chúng ta xử lý được, các vị hảo tâm như thế là hơi quá rồi đấy!”
Nghe vậy, nhất thời, mọi người liền cảm thấy chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy!
Ba bên rõ ràng là có mưu đồ.
Mà thư viện Thánh Hiền hiển nhiên cũng đang cố ý muốn che giấu điều gì.
“Thánh viện trưởng, hà tất phải vội vã đuổi người?”
Tông chủ Thương Hoán nói tiếp: “Chúng ta chỉ có lòng tốt mà thôi, không lẽ thư viện Thánh Hiền xuất hiện chí bảo gì, nên Thánh viện trưởng muốn ăn chặn một mình?”
“Nếu thật sự là phiền phức to lớn, bốn bên chúng ta cùng chung sức, chắc chắn có thể đẩy lùi. Ta nghĩ chắc là thư viện Thánh Hiền có bảo vật gì xuất thế hả?”
“Chẳng lẽ là không gian kỳ dị nào?”
Cả ba kẻ xướng người họa, dẫn dắt mọi người phỏng đoán.
Mà lúc này, những tông môn vội vàng rời đi đã dừng lại.
Nếu thật sự có mật địa gì mở ra mà bọn họ đi thì chẳng phải là đã phí một cơ duyên lớn hay sao!
“Các vị nghĩ nhiều rồi!”
Thánh Trường Tồn nghiêm mặt nói: “Cho dù có địa vực nào đó mở ra, thì cũng là của thư viện Thánh Hiền chúng ta, chúng ta có thể xử lí tốt”.
“Ba vị làm vậy không khỏi là duỗi tay quá dài đây!”
Oanh...
Thánh Trường Tồn vừa nói xong, đột nhiên ở chỗ sau của thư viện Thánh Hiền có tiếng nổ vang lên.
Một ánh hào quang dựng thẳng lên trời, ánh sáng cầu vồng, ai cũng nhìn thấy.
“Đó... Dị bảo giáng thế thì mới có dấu hiệu này!”
“Thư viện Thánh Hiền thật sự có dị bảo”.
“Hứa gia, Bắc Thương tông và cổ quốc Thiên Phong đều biết chuyện này từ trước rồi”.
Mà lúc này, ba phó viện trưởng cũng trở nên lo lắng.
“Viện trưởng, không kịp nữa rồi!”
“Ta biết!”
Thánh Trường Tồn càng lo lắng hơn.
“Ba vị thật sự muốn cố chấp vậy sao?”
Thánh Trường Tồn lên tiếng: “Khu vực Cổ Tháp do các đại năng kiệt xuất ngày xưa của thư viện Thánh Hiền phát hiện, vốn thuộc về thư viện Thánh Hiền chúng ta, ba vị thật sự muốn vạch mặt à?”
“Haha, Thánh viện trưởng, mỗi trăm năm khu vực Cổ Tháp sẽ mở ra một lần. Thư viện Thánh Hiền các ngươi chẳng lẽ chưa kiếm đủ sau bao nhiêu năm qua à?”
Tông chủ Thương Hoán vẫn kiên trì như cũ.
Hứa Linh Hoàng và Thiên Chung Kiếm lúc này cũng rất kiên trì.
“Mọi người chắc không biết, thư viện Thánh Hiền có một cửa đi vào không gian lạ, mỗi trăm năm mở một lần, được gọi là khu vực Cổ Tháp, trong đó có huyền khí, huyền quyết, huyền đan đủ cả”.
Thương Hoán cất cao giọng nói: “Nhưng thư viện Thánh Hiền lại độc chiếm, các ngươi nói như vậy có nên hay không?”
Thương Hoán nói ra câu này khiến cảnh tượng hoàn toàn bùng nổ.
Huyền khí!
Huyền quyết!
Huyền đan!
Đó là thứ mà những võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần ăn và sử dụng.
Thư viện Thánh Hiền lại có một nơi giấu bảo vật như thế sao?
Chẳng trách mà thư viện Thánh Hiền đứng vững không đổ.
Lập tức, có một tông chủ cảnh giới Hóa Thần nói: “Thánh viện trưởng, nơi này nên chia sẻ cùng mọi người mới phải chứ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”, một tông chủ cảnh giới Hóa Thần khác cũng hét lên: “Thư viện Thánh Hiền ăn chặn như vậy sao?”
Đoàn người vào lúc này lập tức bị kích động.
Dù là huyền quyết, huyền đan hay huyền khí thì mỗi một món chí bảo đều mang theo chữ “huyền”, đó là thứ chỉ võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần mới có thể sử dụng.
Mà uy lực của nó có sự hấp dẫn chí mạng với tất cả mọi người.
Thánh Trường Tồn lúc này có sắc mặt khó coi.
Ông ta đã ngờ đến cảnh tượng này, nhưng thật sự đến bước này thì không ngờ các tông môn lại vô liêm sỉ như thế.
Thánh Trường Tồn lại nói: “Các vị!”
“Khu vực Cổ Tháp là các bậc hiền triết của thư viện Thánh Hiền chúng ta hao phí tâm huyết mới phát hiện, còn là các trưởng lão, viện trưởng từng đời hao tâm tổn phí, thậm chí là sinh mạng để duy trì”.
“Đó không phải là vật mà cả đại lục Bắc Thương cùng sở hữu, mà là của thư viện Thánh Hiền ta!”
“Hành vi của các ngươi như vậy có khác gì bọn ăn trộm ăn cắp không?”
Thánh Trường Tồn nói vậy khiến rất nhiều người á khẩu.
Khu vực Cổ Tháp đúng là thuộc về thư viện Thánh Hiền.
Hành động này của bọn họ chính là cướp đoạt.
Rất nhiều người vì thế mà không biết làm sao.
“Haha...”
Trưởng tộc Hứa gia Hứa Linh Hoàng cười nói: “Coi như là cướp, chúng ta cũng nhận!”
“So với việc để thư viện Thánh Hiền các ngươi độc chiếm núi vàng núi bạc, khiến các ngươi một mình phát triển, trở thành bá chủ, thì ba chúng ta càng hi vọng có thể tiêu diệt thư viện Thánh Hiền các ngươi vào lúc này!”
Hứa Linh Hoàng lúc này đã không hề che giấu nữa.
Chương 684: Vạch mặt
Nhất thời, rất nhiều trưởng lão và đệ tử của thư viện Thánh Hiền đều tức giận.
Ba bên kia có ý gì đây?
Nói trắng ra là muốn cướp!
Khinh người quá đáng!
Mà lúc này, ba bên ở đây chèn ép, các thế lực tông môn khác cũng như được cổ vũ, đứng yên tại chỗ, không định rời đi.
Lúc này cảnh tượng trở nên cực kỳ huyền ảo.
“Viện trưởng, khu vực Cổ Tháp mở ra, chấn động khác thường, cần trấn áp trước đã!”
Phó viện trưởng Giản Tự Hào lúc này nói: “Nếu không, thư viện Thánh Hiền sẽ phải chịu ảnh hưởng trên diện rộng”.
Thánh Trường Tồn hừ một tiếng, bóng dáng lóe lên, rồi rời đi.
So với việc tranh chấp với ba bên thì an nguy của thư viện Thánh Hiền mới là quan trọng nhất.
Lúc khu vực Cổ Tháp mở ra sẽ dẫn đến không gian dao động, nếu như không tăng thêm sự duy trì thì không gian này sẽ càng dao động mạnh mẽ hơn.
Cho đến khi lan tỏa khắp thư viện Thánh Hiền.
“Ba vị đường chủ, ngăn lại những kẻ này, ai dám tiến vào, giết không tha!”
Thánh Trường Tồn nói xong, lập tức dẫn theo ba phó viện trưởng cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển rời đi.
Hứa gia, cổ quốc Thiên Phong cùng Bắc Thương tông rõ ràng là đến cướp đoạt, không có gì để nói chuyện nữa.
Mười mấy bóng người rời đi trong nháy mắt.
“Các vị, xin hãy quay về!”
Mạc Thành Lỗi là đường chủ Thiên Thánh đường, cảnh giới Hóa Thần bát chuyển, trầm giọng nói.
“Bây giờ quay về mọi người cũng không cam lòng đâu!”
Hứa Linh Hoàng lại nói, không có ý tứ thối lui.
Tông chủ Thương Hoán lúc này cũng lên tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, những kẻ này để lại cho bọn họ xử lý, chúng ta tranh thủ thôi”.
“Được!”
Tức thì, ba cường giả cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ Thiên Chung Kiếm, Thương Hoán, Hứa Linh Hoàng dẫn theo mấy vị cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển nháy mắt đi vào chỗ sâu.
Cuộc chiến bên ngoài không phải quan trọng nhất.
Chặn lại cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển của thư viện Thánh Hiền mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần hiến cho bọn họ không thể trấn định được dao động do khu vực Cổ Tháp mở ra, thì sức lực mạnh mẽ của khu vực Cổ Tháp sẽ phá hủy thư viện Thánh Hiền hoàn toàn.
Lúc này, Vưu Trường Lộ của Bắc Thương tông, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Tô Triết, một trong tam đại thủ hạ của cổ quốc Thiên Phong, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Thượng Dư Quang, Dư Đỉnh Phong của Hứa gia, hai cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Bốn người này vẫn chưa rời đi, dẫn dắt cảnh giới Hóa Thần ba bên gắt gao nhìn chằm chằm người của thư viện Thánh Hiền.
Mạc Thành Lỗi, Bạch Chung và Mặc Uyên Lâm cùng các trưởng lão của đại gia tộc lúc này sẵn sàng đón địch.
Mặc Uyên Lâm nhìn Tần Ninh, nói: “Đại chiến bắt đầu, Tần công tử, cao thủ Tần gia ngươi lúc nào xuất hiện vậy?”
“Xuất hiện?”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Đã xuất hiện rồi!”
Mặc Uyên Lâm sửng sốt một chút. Lúc này tình hình nguy cấp, cũng không tiện hỏi nhiều, khu vực Cổ Tháp đang giao chiến cực kỳ điên cuồng.
Nhưng trước mắt trên võ trường này có hơn trăm vị cảnh giới Hóa Thần, là những gì mà bọn họ phải đối mặt và giải quyết.
“Tần công tử, ba người Hứa Phục Khôn, Thiên Lê Minh và Hoàn Thần chắc chắn sẽ ra tay với các thiên tài của thư viện Thánh Hiền ta, cho nên làm phiền Tần công tử đối phó với ba người kia trước!”
“Không thành vấn đề!”
Tần Ninh nhổ ra một hạt quả, đứng dậy, mỉm cười nói: “Viên Viên, Sương Nhi, đến lượt chúng ta ra tay rồi!”
Hai hôm nay, hắn quan sát trận đấu mà thấy chán vô cùng.
Hắn đang chờ đợi ngày hôm nay đây.
Mà lúc này, bốn người Vưu Trường Lộ, Tô Triết, Thượng Dư Quang, Dư Đỉnh Phong dẫn theo hào cường ba bên xung phong tấn công.
“Hoàn Thần, Thiên Lê Minh, Hứa Phục Khôn!”
Vưu Trường Lộ quát lên: “Ba người các ngươi dẫn người chém sạch đệ tử thư viện Thánh Hiền, ta nghĩ đây cũng không phải phiền phức gì đúng không!”
“Đã hiểu!”
Hoàn Thần mặc đồ tím, vẻ ngoài đường hoàng.
Thiên Lê Minh cũng gật đầu.
Trong lúc đó, ánh mắt Hứa Phục Khôn cũng nhìn về nhóm ba người Tần Ninh trong đám người.
Một trong những thủ hạ trong cổ quốc Thiên Phong là Tô Triết nhìn về nhóm người, quát lên: “Nếu các vị ra tay, giành được thư viện Thánh Hiền thì sẽ có thưởng!”
Một câu nói, không cần giải thích nhiều.
Đủ để dấy lên trái tim tham lam của mọi người.
Mạc Thành Lỗi quát lên: “Hôm nay, kẻ nào xuất thủ sẽ đều là kẻ địch của thư viện Thánh Hiền chúng ta. Sau này, thư viện Thánh Hiền chúng ta chắc chắn sẽ giết không tha!”
“Mà những người rời đi hôm nay, thư viện Thánh Hiền ta sẽ đối đãi như cũ”.
Hai bên lúc này đều bày tỏ thái độ.
Một vài tông môn suy nghĩ chắc chắn rồi rời đi.
Nhưng có đến bảy mươi phần trăm là ở lại.
Hôm nay ba bên xuất thủ, thề phải hủy đi căn cơ của thư viện Thánh Hiền, khả năng thành công rất lớn!
Nếu bọn họ cứ rời đi như vậy thì thiệt quá!
Trước mặt lợi ích tuyệt đối thì rất nhiều người vẫn không thể chịu được.
Ba người Mạc Thành Lỗi, Bạch Chung, Mặc Uyên Lâm thấy cảnh này thì không khỏi thở dài.
Thư viện Thánh Hiền suy cho cùng đã suy tàn.
Nếu không, sẽ không thể có nhiều người dám can đảm ở lại giúp tam đại bá chủ như thế.
Chuyện đã đến nước này, nhiều lời vô ích.
Hôm nay, thư viện Thánh Hiền dù có chết cũng sẽ phải ba bên trả giá lớn.
“Giết!”
Mạc Thành Lỗi, Bạch Chung, Mặc Uyên Lâm lúc này quát lên.
Các trưởng tộc, tộc lão của thất đại gia tốc Đỗ gia, Hạ gia, Giản gia, Ngô gia, Kiều gia, Mạc gia, Triệu gia lúc này đều tuôn ra.
Sự huy hoàng của thất đại gia tộc được xây dựng nên từ căn cơ của thư viện Thánh Hiền.
Thư viện Thánh Hiền mà biến mất, thì bọn họ không thể sánh bằng sự tồn tại cổ xưa như Hứa gia.
Hứa gia, cổ quốc Thiên Phong, Bắc Thương tông lúc này cũng xông lên dưới sự dẫn dắt của Vưu Trường Lộ, Tô Triết, Thượng Dư Quang, Dư Đỉnh Phong.
Đại chiến, không thể tránh khỏi!
Cùng lúc ấy, Hoàn Thần kia dẫn đệ tử Bắc Thương tông xông về phía đệ tử thư viện Thánh Hiền.
Thiên Lê Minh cũng thể hiện ra thực lực chân chính vào lúc này.
Mà Hứa Phục Khôn kia thì chỉ nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Sớm nghe nói Trường Sinh đường xuất hiện hai thiên tài giỏi giang”.
Hứa Phục Khôn nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Hôm nay ta cũng muốn lãnh giáo một chút”.
Hứa Phục Khôn là con trưởng dòng chính của Hứa gia, đương nhiên rất hiểu về thư viện Thánh Hiền.
Vốn dĩ tưởng rằng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tham gia trận tỉ thí này, không ngờ hai cô gái lại không hề xuất hiện.
Khiến hắn ta thất vọng vô cùng.
Mà lúc này, có cơ hội giao đấu, hắn ta liền xông về phía hai cô gái luôn.
Tần Ninh liếc Hứa Phục Khôn một cái, nói: “Trong quá trình đột phá lại dùng đến không ít linh đan, cả đời này của ngươi sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới Hóa Thần thôi!”
“Nói vớ vẩn!”
Sắc mặt Hứa Phục Khôn lạnh lùng.
“Viên Viên, Sương Nhi, không cần khách khí, bắt được thì giết, hôm nay chắc chắn phải đổ máu!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hai cô gái lập tức xông lên.
Diệp Viên Viên dẫn đầu, nghênh đón Hứa Phục Khôn, Cửu Chuyển Linh Lung thể hoàn toàn mở ra.
Ánh mắt Hứa Phục Khôn lóe lên.
“Hoàng thể!”
Ý chí chiến đấu của Hứa Phục Khôn bùng lên: “Ta cũng muốn nhìn xem, Hoàng thể lợi hại đến mức nào!”
Trong nháy mắt, hai người giao đấu.
Tần Ninh nhìn bên kia, đệ tử Thiên Thánh đường bị Thiên Lê Minh đuổi theo, không một ai là đối thủ của Thiên Lê Minh.
“Sương Nhi, giết Thiên Lê Minh kia đi!”
Vân Sương Nhi gật đầu, trực tiếp bay đi.
Chương 685: Đại khai sát giới
Tần Ninh lúc này nhìn bốn phía, cũng trầm mặc không nói.
Bang bang...
Chính vào lúc này, hai tiếng thình thịch đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, hai bóng người, máu tươi chảy điên cuồng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Chính là hai người Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu.
Hai anh em tuy đã đến cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, tam chuyển, nhưng là ở nơi đông đảo Hóa Thần cảnh chém giết như thế này, hai người rất dễ dàng bị người nhìn chòng chọc.
“Đệ tử ưu tú nhất Mặc gia mà chỉ có cảnh giới Hóa Thần tam chuyển, tứ chuyển thôi hả, xì!”
Trước mặt hai người là đệ tử Bắc Thương tông cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, hắn ta cười khinh rồi bước ra đấm tới.
Phanh...
Trong nháy mắt có một tiếng nổ vang lên.
Đầu của cái tên đệ tử cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trước mặt Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu trực tiếp nổ tung.
“Còn sửng sốt làm gì? Chờ ta nâng hai người dậy hay sao?”
Giọng nói của Tần Ninh bỗng nhiên vang lên.
“Tần huynh!”
Nhìn thấy Tần Ninh, hai người cũng an tâm hơn chút.
“Cái tên đó...”
“Được rồi, bớt nói nhảm lại, bảo vệ tốt chính mình đi, lát nữa ta đại khai sát giới thì sẽ không quan tâm được đến hai người đâu”.
Tần Ninh phất tay nói.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều mang vẻ mặt kỳ quái.
Tần Ninh? Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển! Đại khai sát giới?
Sao nghe chẳng bình thường chút nào vậy!
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều, tay không tấc sắc xông lên.
Cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, nhị chuyển trước mặt hắn mà như bã đậu, một đấm bể đầu.
Đến cả cảnh giới Hóa Thần tam chuyển, tứ chuyển cũng chỉ khiến hắn tốn thêm một đấm nữa là tiêu diệt được.
Tần Ninh đại khai sát giới đã nhanh chóng kéo đến sự chú ý của mấy đệ tử Bắc Thương tông.
“Thư viện Thánh Hiền có một đệ tử vừa trẻ vừa mạnh như vậy sao? Thế mà lại không tham gia đấu võ?”
Lại Chí Bình của Bắc Thương tông nói.
Lại Chí Bình có thực lực cảnh giới Hóa Thần lục chuyển, lúc trước lên sân khấu tỉ thí cũng bộc lộ tài năng.
Lúc này thấy Tần Ninh ra tay tàn nhẫn, đương nhiên liền chú ý đến Tần Ninh.
“Cũng chỉ là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà thôi, muốn chết!”
Hai đệ tử bên cạnh hắn ta là Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành hừ lạnh một tiếng, vọt lên đánh.
Hai người có thực lực Hóa Thần ngũ chuyển, cũng là người không tầm thường trong chiến đội mười người của Bắc Thương tông.
Lúc trước Tần Ninh không tham gia đấu võ, giờ xuất hiện thi triển tài năng, đúng là tự tin.
Bốn bên giao đấu, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, bát chuyển, cửu chuyển đương nhiên là cho những thành viên cấp cao giải quyết.
Mà dưới cảnh giới Hóa Thần thất chuyển thì để bọn họ tự giết.
Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành trong nháy mắt xông ra ngoài, đứng trực diện Tần Ninh.
“Hai cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển mà cũng đòi gây rối cho ta?”
Tần Ninh liếc bọn họ, giễu cợt nói: “Có nực cười không?”
“Hừ, cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà nghe oai quá cơ”.
Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành càng là thêm tức giận trong lòng..
Bị một cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển nho nhỏ khinh thường.
Là ai thì cũng chịu không nổi chuyện này.
“Chịu chết đi!”
“Nạp mạng cho ta!”
Hai người lúc này cùng nhau xông lên, tay đao tay kiếm, uy thế bừng bừng.
Tần Ninh khoanh hai tay, cũng thấy hứng thú hơn.
“Hôm nay đã định trước là máu chảy thành sông, vậy thì để ta khởi động chút nào!”
Tần Ninh sải bước ra, cả người sát khí bừng bừng.
“Hồ Quang Điện nhất nguyên!”
Tiếng rẹt rẹt lúc này vang lên, trong lúc mơ hồ, sức mạnh sấm sét tỏa ra.
“Chém!”
Hai luồng hồ quang điện nhỏ bé lúc này xông lên, trói buộc vào đao kiếm của hai người.
Một tiếng oanh đột nhiên vang lên.
Đao kiếm của hai người lúc này không bị khống chế, phảng phất như bị ma sai quỷ khiến vậy.
“Cút!”
Lúc này Tần Ninh xông tới, hai quyền xuất hiện đấm ra.
“Muốn chết à!”
Mặc dù là đao kiếm bị khống chế, nhưng hai người dù sao cũng ở cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, cao hơn Tần Ninh một tầng.
Tần Ninh mạnh bạo như vậy thì khác nào muốn chết.
Bang bang!!!
Hai tiếng thình thịch trầm thấp lúc này vang lên.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành trắng bệch.
Cánh tay của cả hai rung động rồi vỡ nát ra.
Tần Ninh không nói linh tinh nữa, trực tiếp vung tay ra.
Phanh...
Hai cái đầu, hoàn toàn nổ tung.
Tần Ninh vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển thôi mà, ngông cuồng trước mặt ta làm gì?”
Nói xong, thân thể của hai người ngã ầm ầm xuống đất.
“Chương Văn Hạo, Tân Tử Hành, các ngươi cũng quá chậm...”
“Hả?”
Cùng lúc này, Lại Chí Bình kia xoay người lại, sắc mặt cũng tái mét.
Hai người, đã thành hai thi thể!
Có chuyện gì thế này?
Lại Chí Bình ngây người.
“Khốn kiếp!”
Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành là thiên tài cao cấp của Bắc Thương tông, tương lai sẽ thành trưởng lão của Bắc Thương tông, thế mà lại chết mất!
“Sao?”
Cùng lúc đó, đệ nhất thiên kiêu của Bắc Thương tông là Hoàn Thần cũng thấy Tần Ninh không giống những người khác.
“Chỉ là một cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà thôi, muốn chết à!”
Sắc mặt Hoàn Thần lạnh lùng, lao xuống đối đầu Tần Ninh.
“Cảnh giới Hóa Thần thất chuyển mà thôi, ngạo mạn cái gì?”
Tần Ninh giễu cợt, trực tiếp đấm ra.
Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất vào thời khắc này nứt toác ra.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, bóng dáng Hoàn Thần từng bước rút lui.
“Hả?”
Lúc này, hắn ta mới cảm giác được, Tần Ninh ở cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, trong cơ thể cũng tụ tập linh khí mạnh mẽ.
Hơn nữa khác với những người kia là Tần Ninh khống chế linh khí cơ thể cực kỳ tinh xảo.
Cảnh giới Hóa Thần, nếu như nói nhất chuyện chứa linh khí như một vại nước, vậy ngũ chuyển lại như một hồ nước chứa linh khí.
Vại nước so với hồ nước, cách nhau quá xa.
Nhưng nếu ở nhất chuyển mà khống chế được sức mạnh đến tận cùng, thì nước trong vại nước có thể được vận dụng đến cực hạn, bùng phát được uy lực cỡ nào thì lại là chuyện khác.
Có lẽ có những người đạt đến cảnh giới ngũ chuyển, có được cả hồ nước, nhưng một lần bộc phát còn chưa bằng vại nước.
Đây chính là sự khác biệt giữa khống chế sức mạnh.
Khống chế tốt, có thể vận dụng được trăm phần sức mạnh.
Không tốt, đến mười phần còn khó.
Mà đây cũng là nguyên nhân mà một ít võ giả cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển nhị chuyển, có thể vượt cấp đánh chết cảnh giới Hóa Thần tam chuyển, tứ chuyển.
Đây cũng là lý do vì sao, một số người được xưng là thiên tài, yêu nghiệt.
“Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, khống chế sức mạnh chuẩn xác, giỏi hơn những người khác nhiều!”
Hoàn Thần lãnh đạm nói: “Có điều, dù khống chế có chuẩn xác đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà thôi”.
“Mà ta, là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển!”
“Đấu với thiên tài, Hoàn Thần ta trước giờ chưa từng thua ai!”
Hoàn Thần nói xong thì vọt về phía Tần Ninh.
“Ngu si!”
Tần Ninh lúc này lười nói chuyện.
Nói nhiều hơn nữa rồi bị đánh chết thì chẳng phải rất xấu hổ à?
À, không đúng, nếu Hoàn Thần chết thật thì cũng không ai xấu hổ hết.
“Bắc Thương Hổ Long Ấn!”
Hoàn Thần sải bước ra, bộ pháp liền thay đổi, thân ảnh tức thì biến mất ở trước mặt Tần Ninh.
Sau một khắc, Hoàn Thần xuất hiện, giữa hai tay, linh khí hội tụ, trong lúc mơ hồ, xuất hiện tư thế Hổ Gầm Long Ngâm.
Long hổ kia có tốc độ cực nhanh, công kích thẳng về phía Tần Ninh.
Rầm rầm...
Trong lúc ấy, long hổ tràn đầy tư thế kiêu ngạo và khí tức tê liệt. Đám người còn lại lập tức tránh ra xa.
“Nhãi con, chết đi!”
Hoàn Thần đạp vào long hổ, lúc này bay vút lên.
“Còn đang trẻ thế này, ta cũng không muốn chết đâu!”
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, chìa ngón tay ra.
“Hồ Quang Điện tam nguyên!”
Hỗn Nguyên Lệ Điện pháp, vào thời khắc này một lần nữa triển khai ra.
Ba luồng Hồ Quang Điện lớn bằng ngón cái, dài cỡ cánh tay, vào lúc này yếu ớt vô cùng, trực tiếp vọt lên.
Hạ Tịch Lâm nói xong, võ trường bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Đệ tử tứ phương đều đứng vững trên rìa võ đài, bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc đều có mười đệ tử xuất chiến.
Vòng đầu tiên bắt đầu, là đệ tử ở cảnh giới Thông Thiên.
Đệ tử cảnh giới Thông Thiên tỉ thí cũng chỉ là món khai vị mà thôi.
Chỉ có cảnh giới Hóa Thần mới đủ bộc lộ ra được căn cơ và khí thế sau ngày của tứ đại thế lực. Cảnh giới Thông Thiên chỉ coi như là đội hình hạng hai mà thôi.
Có điều, mặc dù vậy, cũng có rất nhiều môn phái nhỏ quan sát vô cùng nóng bỏng.
Với môn phái nhỏ, cảnh giới Thông Thiên đã là thần rồi.
Nhưng trong tứ đại bá vương thì cảnh giới Thông Thiên cũng chỉ coi như đệ tử thuộc đội hình bình thường nhất mà thôi.
Tỉ thí bắt đầu, mười người của bốn bên tùy ý khiêu chiến, mỗi người đều phải tham gia tỉ thí.
Bắc Thương tông, Hứa gia, cổ quốc Thiên Phong và thư viện Thánh Hiền đều đưa ra mười người đại diện.
Mà bốn bên này sẽ chia ra đấu hai – hai, mười trận, người thắng tiếp tục giao đấu, quyết định ra hạng nhất. Những người thua sẽ tiếp tục giao đấu với nhau, và chọn ra hạng hai, hạng ba, hạng bốn.
Từ lúc sinh ra đến lúc trải qua chín đời chín kiếp, Tần Ninh đã xem không biết bao nhiêu lần những cuộc tỉ thí kiểu này rồi, cho nên hắn chẳng hề hào hứng chút nào.
Tần Ninh cầm linh quả ở trước mặt lên rồi cắn một miếng to.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi ở bên cạnh thì chăm chú hầu hạ, không quan tâm chuyện khác.
Dường như trong mắt hai cô gái thì Tần Ninh chính là trời, những cái khác không quan trọng.
Cảnh tượng này lọt vào trong mắt người khác lại là tội ác tày trời.
Trước đó Tần Ninh làm mất mặt Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường, cho đến giờ, rất nhiều đệ tử vẫn giận dữ vô cùng.
Nhưng bên cạnh Tần Ninh có hai giai nhân đều đạt cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, trong thư viện Thánh Hiền lại không có đệ tử nào bằng được.
“Cái tên này là đệ tử của Trường Sinh đường mà không chịu ra sức cho thư viện Thánh Hiền ta gì cả, thật đáng hận”.
“Đúng vậy, bộ dạng như đại thiếu gia, đúng là muốn đánh đòn ghê!”
“Nói nhỏ thôi, bị hắn nghe được, cho hai tỳ nữ kia đánh ngươi thì ngươi cũng chẳng làm gì được đâu”.
“Vậy thì làm sao? Loại đàn ông ăn bám mà thôi”.
“Nếu không có hai tỳ nữ kia, sư huynh Hạ Vân Phi và Giản Tự Thông giờ đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, chắc chắn có thể báo thù lại”.
Một đám đệ tử lúc này bàn luận ầm ĩ, tức giận không thôi.
Dường như bọn họ còn căm hận Tần Ninh hơn cả ba bên còn lại.
Tần Ninh cũng coi như là mắt điếc tai ngơ.
Hắn cũng không định coi thư viện Thánh Hiền trở thành học viện tông môn của mình, hắn đến đây, lấy một thân phận chỉ để tiện làm việc mà thôi.
“Công tử, người không giận sao?”
Khó có dịp Diệp Viên Viên chủ động hỏi.
“Giận cái gì?”
Tần Ninh cười đáp: “Người không bằng mình nói xấu sau lưng mình thì đều phải giận à? Vậy còn tu võ làm gì?”
“Các cô quá đơn thuần, quan tâm bọn họ làm gì?”
“Ta ưu tú như vậy, không bị người ta đố kỵ mới là bất thường chứ?”
Diệp Viên Viên định lên tiếng phản bác nhưng lại phát hiện mình không cãi được!
Tần Ninh là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, đối phó được cảnh giới nào trong cảnh giới Hóa Thần thì nàng cũng không rõ.
Nếu bàn về các thiên chi kiêu tử có mặt ở đây, nói thật, chẳng có mấy ai bì được với cả hai cô, chứ nói gì đến Tần Ninh.
Ngày đầu tiên, đệ tử cảnh giới Thông Thiên của tứ đại bá chủ đã tỉ thí xong.
Cổ quốc Thiên Phong hạng một, Bắc Thương tông hạng hai, Hứa gia hạng ba, thư viện Thánh Hiền hạng bốn.
Một ngày trời, Tần Ninh không làm chuyện gì, chỉ ngồi đó, ăn không ngừng.
Nhưng các thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền đều lo lắng muốn chết.
Ngày đầu tiên, tuy là nói cảnh giới Thông Thiên tỉ thí, nhưng đệ tử thư viện Thánh Hiền còn kém quá nhiều.
Đệ tử ba bên kia đánh theo kiểu liều mạng, hung ác độc địa khác thường.
Tối đó, Mặc Uyên Tử đến tìm Tần Ninh.
“Bảo ta ngày mai xuất chiến?”
Tần Ninh cười đáp: “Đùa à, chúng ta đã cam kết với nhau từ trước rồi mà!”
“Không nói đùa đâu!”
Mặc Uyên Tử bất đắc dĩ nói: “Trận đấu hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, thư viện Thánh Hiền thua quá thảm”.
“Ngày mai ngươi không tham chiến cũng được, cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đại diện Trường Sinh đường chúng ta xuất chiến được không?”
“Không thể!”
Tần Ninh lại nói: “Mượn Thánh Hiền Mặc Thư Quyển của các người, ta cũng rất rộng lượng đổi lấy một lần bảo vệ thư viện Thánh Hiền khỏi nguy cơ. Các người đừng có được nước làm tới”.
“Nếu làm ta không vui, ta sẽ trực tiếp xé Thánh Hiền Mặc Thư Quyển của các người đấy!”
“Ta sẽ mang Thánh Hiền Mặc Thư Quyển đi luôn!”
Thấy Tần Ninh không vui, Mặc Uyên Tử hiểu được.
Tần Ninh chính là người thấy có lợi thì mới hành động!
Mặc Uyên Tử tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Tần công tử, nếu ngươi có thể xuất chiến, viện trưởng nói... sẽ để Kiêu đại nhân phạt mao tẩy tủy cho ngươi một lần”.
“Kiêu?”
Sắc mặt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.
“Cô nàng già cỗi đó vẫn còn sống cơ à?”
Sắc mặt Mặc Uyên Tử thì càng kỳ lạ hơn.
Tần Ninh lại biết cả Kiêu.
Đây chính là bí mật cuối cùng của thư viện Thánh Hiền.
Ngoài viện trưởng và ông ta ra thì hầu như không một ai trong thư viện Thánh Hiền biết hết!
Những cao thủ của Tần gia hiện tại lại coi trọng Tần Ninh đến vậy sao? Nói hết mọi thứ cho Tần Ninh biết?
“Nếu ngươi đã biết Kiêu đại nhân, vậy cũng nên biết nếu Kiêu đại nhân phạt mao tẩy tủy cho ngươi thì thành tựu của ngươi sau này sẽ lớn mạnh cỡ nào!”
Tần Ninh chán nản nhìn Mặc Uyên Tử.
“Cho dù ta không được nàng ấy phạt mao tẩy tủy thì ta vẫn có tương lai rộng mở thôi!”
Mặc Uyên Tử cười lúng túng, gật đầu nói phải.
“Hơn nữa... Đừng nói là viện trưởng, chính là các lão cổ hủ của Thánh Hiền Thư Viện cũng không tính, coi như Mặc Thiên Tử tự thân đứng ra, Kiêu đại nhân đó của các người, tối đa cũng sẽ tát bay Mặc Thiên Tử, nhìn cũng không thèm nhìn”.
“Muốn cho đồ già nua đó tẩy mao phạt tủy cho ta, trừ phi là Sát Trường Sinh chui từ mộ ra, có khi nàng ấy còn không đồng ý ấy chứ”.
“Lấy cái này ra dỗ ta, ông coi ta là trẻ con à?”
Mặc Uyên Tử lúc này cực kỳ xấu hổ.
Tần Ninh quả thật nói không sai.
Vị Kiêu đại nhân đó đã bao nhiêu tuổi, thật sự không ai biết.
Cho dù là lão tổ Sát Trường Sinh cũng không biết.
Mặc Uyên Tử hiểu được, muốn Tần Ninh ra tay là chuyện không thể nào.
“Ông cũng đừng than thở làm gì, chỉ là đấu võ mà thôi. Thư viện Thánh Hiền các ông không thua, đám đệ tử đó còn tưởng mình là thiên mệnh chi tử, còn kiêu ngạo vì thư viện Thánh Hiền”.
“Việc thư viện Thánh Hiền các ông cần làm đó là bồi dưỡng ra những để tử mà các ông có thể tự hào và kiêu ngạo vì, chứ không phải những đệ tử kiêu ngạo vì các ông”.
Tần Ninh nói xong, Mặc Uyên Tử gật đầu.
Không phải là ông ta không hiểu đạo lý này.
Nhưng thư viện Thánh Hiền dần dần xuống dốc là sự thật, trừ phi phải xuất hiện một nhân vật tuyệt thế như Sát Trường Sinh.
Nhưng có khả năng sao?
Chín vạn năm qua, cũng chỉ có một Sát Trường Sinh!
“Thua chưa chắc đã là chuyện xấu, biết xấu hổ rồi dũng cảm là được, ông hiểu chứ?”
“Ông xem đám đệ tử Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường kìa, tối ngày hếch mũi lên trời, kiêu ngạo cái gì? Số người mạnh hơn bọn họ có nhiều lắm!”
Tần Ninh lại nói: “Giờ thua, dù sao cũng vẫn hơn sau này thư viện Thánh Hiền bị người ta đạp đổ nhiều!”
Nghe vậy, Mặc Uyên Tử không nói thêm được gì nữa, hàn huyên vài câu rồi đi.
Tần Ninh cũng sửng sốt trong giây lát.
“Kiêu... Không ngờ nàng ấy vẫn còn ở đây...”
Tần Ninh gãi đầu, lẩm bẩm: “Lần này lại đau đầu rồi!”
Chương 682: Vốn dĩ không sánh bằng
Ngày hôm sau, tỉ thí tiếp tục.
Trên võ trường cũng kín người.
Mà lúc này, nhóm thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền cũng không hưng phấn nữa mà thay vào đó là lo lắng, lo lắng trùng trùng.
Hôm qua thua quá thảm.
Thư viện Thánh Hiền đứng thứ tư, cho dù là đệ tử cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ thì so với đệ tử cùng cấp ở ba bên kia vẫn còn kém xa.
Hôm nay, là tỉ thí của đệ tử cảnh giới Hóa Thần.
Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong cùng Hứa gia đều có đệ tử cảnh giới Hóa Thần thất chuyển dưới ba mươi tuổi.
Chỉ điểm này thôi, thư viện Thánh Hiền thua.
Vốn dĩ không sánh bằng.
Lúc này, Tần Ninh ngồi bên cạnh Mặc Uyên Lâm như cũ.
Hôm nay Mặc Uyên Lâm có vẻ mặt rất buồn khổ.
Bọn họ vốn dĩ rất vui vì Hạ Vân Phi, Giản Tự Thông, Mạc Cát Cát, Hạng Hàn và Tất Tử Hàm đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Nhưng đối phương có đến cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, thực lực tổng hợp vẫn cao hơn thư viện Thánh Hiền.
Điều này khiến bọn họ chẳng chờ mong gì nữa.
Mà bốn phía cũng nghị luận ầm ầm.
“Cảnh giới Thông Thiên của thư viện Thánh Hiền hôm qua vô cùng thảm hại, mười trận tỉ thí thì chiến thắng quá ít, hôm nay e là cũng thua thảm rồi”.
“Xem ra thư viện Thánh Hiền ngày càng tệ đi”.
“Đúng vậy đó, tam đại tông môn sau này sẽ có nhiều võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần hơn thư viện Thánh Hiền, vậy thì thư viện Thánh Hiền sẽ toi đời!”
Giữa lúc mọi người bàn luận, đệ tử thư viện Thánh Hiền đều có vẻ mặt khó coi.
Lại có một vài đệ tử lẩm bẩm nhắc đến Tần Ninh.
Tần Ninh vẫn mắt điếc tai ngơ.
Lúc này, tỉ thí bắt đầu.
Vòng thứ nhất, đối thủ của thư viện Thánh Hiền là Hứa gia.
Hứa gia, Hứa Phục Khôn, hai mươi bảy tuổi, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, là con trai của Hứa Linh Hoàng.
Bên thư viện Thánh Hiền thì có Hạ Vân Phi coi như mạnh nhất, cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Hoàn toàn không thể sánh bằng.
Trận đầu, Hứa Phục Khôn trực tiếp ra trận.
Thư viện Thánh Hiền chọn Ngưu Linh Nhạc!
Ngưu Linh Nhạc cũng đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, chẳng qua là không nổi danh như nhóm Hạ Vân Phi.
Lúc này, Hạng Hàn và Tất Tử Hàm nhìn Ngưu Linh Nhạc.
“Lão Ngưu, không cần cố quá, nếu không ổn thì nhận thua, chúng ta tỉ thí mười lần, tiêu hao một Hứa Phục Khôn cũng được”.
“Ừ, ta hiểu!”
Ngưu Linh Nhạc lên đài.
Hứa Phục Khôn mặc áo dài màu bạc, viền áo có tơ kim tước nhàn nhạt, đầu đội mũ bạc, cũng nở nụ cười nhạt.
“Thư viện Thánh Hiền đúng là ngày càng kém cỏi!”
Hứa Phục Khôn cười nói: “Đệ tử giỏi nhất cũng chỉ đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển thôi sao?”
“Ngươi nhận thua luôn đi, ta lười ra tay”.
Ngạo!
Mạn!
Không coi ai ra gì.
Nhưng đệ tử của thư viện Thánh Hiền chỉ có thể nhịn.
Người ta có tư cách ngạo mạn, không sợ ai hết!
Cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, đổi là bọn họ, bọn họ cũng thế.
“Xin chỉ giáo!”
Ngưu Linh Nhạc lúc này chắp tay.
“Xem ra ngươi không sợ chết hả!”
Hứa Phục Khôn cười nhạt: “Cho ngươi một cơ hội tấn công đấy, tới đi!”
Hứa Phục Khôn nói xong, chỉ ngoắc tay, ánh mắt ngạo mạn, không nói cũng biết.
Ngưu Linh Nhạc dù có dễ tính đến đâu, nhưng dù sao cũng là đệ tử của thư viện Thánh Hiền, lúc này không thể nhịn được nữa, tức giận vô cùng.
"Ngưu Khí Oanh Thiên!”
Ngưu Linh Nhạc bước ra, vung chưởng.
Oanh...
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Âm thanh đoàng đoàng xuất hiện khắp nơi.
Thân thể của Ngưu Linh Nhạc lúc này như ngưng tụ thành đầu trâu, xông về phía trước.
“Quá yếu!”
Thấy cảnh này, Hứa Phục Khôn giễu cợt.
“Giết!”
Nói xong, bóng dáng Hứa Phục Khôn lóe lên rồi biến mất.
Oanh...
Một khắc sau, có tiếng nổ vang lên.
Toàn bộ trung tâm võ đài có một vết rách tràn ra.
Chân Hứa Phục Khôn đạp xuống, mà dưới chân hắn ta chính là Ngưu Linh Nhạc.
Phần thân từ eo của Ngưu Linh Nhạc kia lúc này bị chân của Hứa Phục Khôn đạp thành hai đoạn, lục phủ ngũ tạng chảy xuôi xuống đất.
“Lão Ngưu!”
“Lão Ngưu!”
Mấy người Hạng Hàn, Tất Tử Hàm lúc này đỏ ngầu hai mắt.
Bị dẫm chết!
Một cước!
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chênh lệch quá lớn!
Hứa Phục Khôn xoa tay, cười nói: “Thư viện Thánh Hiền thật sự quá yếu, lần đấu võ này, mục tiêu của ta chỉ có Hoàn Thần và Thiên Lê Minh mà thôi. Những người khác, tốt nhất là trực tiếp chịu thua với ta đi, nếu không, đây chính là kết cục!”
Nói xong, Hứa Phục Khôn đi xuống.
Lúc này, các trưởng lão và đệ tử của thư viện Thánh Hiền đều tỏ ra cực kỳ khó chịu.
Tỉ thí tiếp tục.
Chín trận tiếp theo, thư viện Thánh Hiền thắng ba, thua sáu, Hứa gia thắng chung cuộc.
Mà ba trận thắng đó là Hạ Vân Phi, Giản Tự Thông cùng Hạng Hàn liều mạng mới được.
Sau đó, ba người gần như là mất đi sức chiến đấu.
Việc này thật sự bất lợi với bọn họ.
Tỉ thí của Bắc Thương tông và cổ quốc Thiên Phong đương nhiên là tập trung vào nhị hoàng tử cổ quốc Thiên Phong là Thiên Lê Minh và thiên tài của Bắc Thương tông là Hoàn Thần.
Thiên Lê Minh, nghe nói là Hoàng thể, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, cực kỳ mạnh mẽ.
Còn Hoàn Thần thì là một kiếm khách thiên tài lĩnh ngộ được kiếm ý, cũng là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Cuộc giao đấu của hai người này dĩ nhiên là hấp dẫn nhất.
Chỉ đáng tiếc là vì bảo toàn thực lực nên hai người chưa hề đối chọi.
Cuối cùng, cổ quốc Thiên Phong thắng nhiều hơn một trận.
Sau đó, chính là cổ quốc Thiên Phong đánh với Hứa gia.
Bắc Thương tông đánh với thư viện Thánh Hiền.
Ngoài mấy trận giữa cổ quốc Thiên Phong và Hứa gia là khó đoán được thắng thua ra.
Còn Bắc Thương tông và thư viện Thánh Hiền giao đấu, gần như có thể khẳng định được thư viện Thánh Hiền chắc chắn thua.
Chủ lực bị thương, linh đan không thể bù đắp trong thời gian ngắn được.
Lúc này, đệ tử thư viện Thánh Hiền hoàn toàn im lặng.
Màn tỉ thí tiếp theo, phải làm sao mới thắng được đây?
Mà Tần Ninh lúc này thì vẫn chỉ ngồi hóng.
Thư viện Thánh Hiền thua, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Hơn nữa, thắng thua cũng chẳng liên quan đến hắn.
Cuối cùng, bắt đầu giao chiến.
Bắc Thương tông và thư viện Thánh Hiền giao chiến, mười trận thắng cả mười, thư viện Thánh Hiền thua thảm.
Mà Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong giao chiến thì lại đánh thành thế hòa, vượt qua dự liệu của mọi người.
Đều là năm thắng năm thua!
Cuối cùng, hai bên quyết định đánh thêm một trận nữa.
Cổ quốc Thiên Phong cho một đệ tử cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển xuất chiến.
Mà Bắc Thương tông cũng là một đệ tử cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển xuất chiến.
Cảnh này khiến đám người thư viện Thánh Hiền càng thêm không hiểu.
Trận chiến quyết thắng, cực kỳ quan trọng, thế mà hai bên lại không phái ra đệ tử mạnh nhất xuất chiến.
Quá kỳ lạ!
Chỉ có mấy vị thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền là nhíu mày.
Tần Ninh thấy cảnh đó cũng vực lại tinh thần.
Vân Sương Nhi khó hiểu nói: “Công tử, tỉ thí cả ngày người không xem, trận này thì có gì hay mà xem vậy?”
Tần Ninh nhéo mũi Vân Sương Nhi, cười đáp: “Cô cũng không hiểu!”
Vân Sương Nhi đỏ mặt.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Thất chuyển là so thực lực. Nếu như bốn bên giao chiến, vậy thất chuyển sẽ thuộc về cảnh giới Hóa Thần cấp cao, là sức chiến đấu”.
“Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển lại khác!”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên liền hiểu.
Xem ra, bá chủ ba bên thật sự định ra tay với thư viện Thánh Hiền đấy.
Lúc này, rất nhiều đệ tử và tông môn xem chiến không hiểu, nhưng thành viên cấp cao của thư viện Thánh Hiền thì đều rõ.
Trận chiến này có lẽ là không thể tránh né.
Chương 683: Cổ Tháp xuất hiện
Hai đệ tử cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển liều mạng chiến đấu trên võ đài, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Nhưng không có đệ tử đẳng cấp giao thủ thì thật sự chẳng khiến ai hưng phấn nổi.
Tỉ thí có vẻ cực kỳ nhàm chán.
Ánh mắt Tần Ninh lúc này cũng có tinh thần hơn.
Ông...
Mà lúc cả hai gần phân chia thắng thua xong thì mặt đất lúc này có những tiếng rung chuyển vang lên.
Từng vết rách đột nhiên xuất hiện.
Mà cùng lúc đó, tiếng nổ vang lên toàn bộ thư viện Thánh Hiền.
“Có chuyện gì vậy?”
“Là động đất sao?”
“Đùa hả, ở thư viện Thánh Hiền sao có thể có động đất được?”
Tức thì, tất cả mọi người đều trở nên hoảng lạn.
Thánh Trường Tồn cùng các thành viên cấp cao của học viện Thánh Hiền đều có vẻ mặt khó coi.
Sao lại cứ phải vào lúc này!
Thánh Trường Tồn lập tức đứng dậy và nói.
“Các vị, thật ngại quá, trận pháp của thư viện Thánh Hiền chúng ta bị hỏng, hôm nay linh khí bộc phát, khiến cho trận pháp mất linh!”
Thánh Trường Tồn cười nói: “Thư viện Thánh Hiền chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện này và không khiến mọi người phải bị thương. Các vị xem chiến đấu xin mời tạm thời rời khỏi thư viện Thánh Hiền, bạn bè ba bên cũng xin trở lại khu nghỉ ngơi của mình!”
Nghe Thánh Trường Tồn giải thích, mọi người tức thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu không có chuyện gì lớn thì chúng ta xin tạm thời cáo từ”.
“Đúng đúng, không làm lỡ công chuyện của thư viện Thánh Hiền nữa”.
“Dù sao trận đấu cũng gần như xong rồi”.
Một ít tông môn lúc này nghị luận ầm ĩ.
“Thánh viện trưởng!”
Một tiếng cười vang lên vào lúc này.
“Nếu chỉ là rắc rối nhỏ thì chắc giải quyết rất nhanh thôi, trận tỉ thí cuối cùng này, mọi người còn phải xem mà!”
Tông chủ Bắc Thương tông là Thương Hoán đứng dậy.
“Hơn nữa lần này ba bên chúng ta đã thương lượng cho các đệ tử độc chiến một lần, và đánh giá cùng khen thưởng với các đệ tử có biểu hiện xuất sắc!”
“Kết thúc như vậy thì sẽ vui vẻ hơn!”
“Đúng vậy!”
Tông chủ Thương Hoán vừa nói xong, đế vương cổ quốc Thiên Phong Thiên Chung Kiếm cũng đứng dậy.
“Nếu là rắc rối nhỏ thì chúng ta chờ là được”.
Thánh Trường Tồn lúc này vẫn nở nụ cười nhạt.
Mà mặt đất càng rung chuyển mãnh liệt hơn.
Ở chỗ sâu của thư viện Thánh Hiền có từng luồng ánh sáng phóng lên cao.
Ánh sáng cầu vồng chiếu sáng đất trời, cảnh tượng này vừa nhìn đã biết là không tầm thường.
“Các vị, thật sự không có chuyện gì cả”.
“Được, nếu là rắc rối nhỏ, phái người đi xử lí là được, chúng ta tiếp tục tỉ thí chứ?”
Thiên Chung Kiếm mỉm cười nói.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ giảo hoạt.
Trò vui bắt đầu rồi!
Mấy lão diễn viên này bắt đầu lên sàn rồi đó!
Trưởng tộc Hứa gia Hứa Linh Hoàng cũng lên tiếng.
“Rắc rối nhỏ thì sẽ giải quyết nhanh thôi, chúng ta chờ được mà. Nếu là rắc rối lớn thì ba bên chúng ta không ngại trợ giúp thư viện Thánh Hiền. Vừa hay mọi người đều có mặt mà!”
“Thánh viện trưởng, có gì thì cứ nói thẳng đi!”
“Các vị!”
Thánh Trường Tồn lúc này nói với giọng lạnh lùng.
“Ta nói rồi, chỉ là rắc rối nhỏ, thư viện Thánh Hiền chúng ta xử lý được, các vị hảo tâm như thế là hơi quá rồi đấy!”
Nghe vậy, nhất thời, mọi người liền cảm thấy chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy!
Ba bên rõ ràng là có mưu đồ.
Mà thư viện Thánh Hiền hiển nhiên cũng đang cố ý muốn che giấu điều gì.
“Thánh viện trưởng, hà tất phải vội vã đuổi người?”
Tông chủ Thương Hoán nói tiếp: “Chúng ta chỉ có lòng tốt mà thôi, không lẽ thư viện Thánh Hiền xuất hiện chí bảo gì, nên Thánh viện trưởng muốn ăn chặn một mình?”
“Nếu thật sự là phiền phức to lớn, bốn bên chúng ta cùng chung sức, chắc chắn có thể đẩy lùi. Ta nghĩ chắc là thư viện Thánh Hiền có bảo vật gì xuất thế hả?”
“Chẳng lẽ là không gian kỳ dị nào?”
Cả ba kẻ xướng người họa, dẫn dắt mọi người phỏng đoán.
Mà lúc này, những tông môn vội vàng rời đi đã dừng lại.
Nếu thật sự có mật địa gì mở ra mà bọn họ đi thì chẳng phải là đã phí một cơ duyên lớn hay sao!
“Các vị nghĩ nhiều rồi!”
Thánh Trường Tồn nghiêm mặt nói: “Cho dù có địa vực nào đó mở ra, thì cũng là của thư viện Thánh Hiền chúng ta, chúng ta có thể xử lí tốt”.
“Ba vị làm vậy không khỏi là duỗi tay quá dài đây!”
Oanh...
Thánh Trường Tồn vừa nói xong, đột nhiên ở chỗ sau của thư viện Thánh Hiền có tiếng nổ vang lên.
Một ánh hào quang dựng thẳng lên trời, ánh sáng cầu vồng, ai cũng nhìn thấy.
“Đó... Dị bảo giáng thế thì mới có dấu hiệu này!”
“Thư viện Thánh Hiền thật sự có dị bảo”.
“Hứa gia, Bắc Thương tông và cổ quốc Thiên Phong đều biết chuyện này từ trước rồi”.
Mà lúc này, ba phó viện trưởng cũng trở nên lo lắng.
“Viện trưởng, không kịp nữa rồi!”
“Ta biết!”
Thánh Trường Tồn càng lo lắng hơn.
“Ba vị thật sự muốn cố chấp vậy sao?”
Thánh Trường Tồn lên tiếng: “Khu vực Cổ Tháp do các đại năng kiệt xuất ngày xưa của thư viện Thánh Hiền phát hiện, vốn thuộc về thư viện Thánh Hiền chúng ta, ba vị thật sự muốn vạch mặt à?”
“Haha, Thánh viện trưởng, mỗi trăm năm khu vực Cổ Tháp sẽ mở ra một lần. Thư viện Thánh Hiền các ngươi chẳng lẽ chưa kiếm đủ sau bao nhiêu năm qua à?”
Tông chủ Thương Hoán vẫn kiên trì như cũ.
Hứa Linh Hoàng và Thiên Chung Kiếm lúc này cũng rất kiên trì.
“Mọi người chắc không biết, thư viện Thánh Hiền có một cửa đi vào không gian lạ, mỗi trăm năm mở một lần, được gọi là khu vực Cổ Tháp, trong đó có huyền khí, huyền quyết, huyền đan đủ cả”.
Thương Hoán cất cao giọng nói: “Nhưng thư viện Thánh Hiền lại độc chiếm, các ngươi nói như vậy có nên hay không?”
Thương Hoán nói ra câu này khiến cảnh tượng hoàn toàn bùng nổ.
Huyền khí!
Huyền quyết!
Huyền đan!
Đó là thứ mà những võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần ăn và sử dụng.
Thư viện Thánh Hiền lại có một nơi giấu bảo vật như thế sao?
Chẳng trách mà thư viện Thánh Hiền đứng vững không đổ.
Lập tức, có một tông chủ cảnh giới Hóa Thần nói: “Thánh viện trưởng, nơi này nên chia sẻ cùng mọi người mới phải chứ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”, một tông chủ cảnh giới Hóa Thần khác cũng hét lên: “Thư viện Thánh Hiền ăn chặn như vậy sao?”
Đoàn người vào lúc này lập tức bị kích động.
Dù là huyền quyết, huyền đan hay huyền khí thì mỗi một món chí bảo đều mang theo chữ “huyền”, đó là thứ chỉ võ giả vượt qua cảnh giới Hóa Thần mới có thể sử dụng.
Mà uy lực của nó có sự hấp dẫn chí mạng với tất cả mọi người.
Thánh Trường Tồn lúc này có sắc mặt khó coi.
Ông ta đã ngờ đến cảnh tượng này, nhưng thật sự đến bước này thì không ngờ các tông môn lại vô liêm sỉ như thế.
Thánh Trường Tồn lại nói: “Các vị!”
“Khu vực Cổ Tháp là các bậc hiền triết của thư viện Thánh Hiền chúng ta hao phí tâm huyết mới phát hiện, còn là các trưởng lão, viện trưởng từng đời hao tâm tổn phí, thậm chí là sinh mạng để duy trì”.
“Đó không phải là vật mà cả đại lục Bắc Thương cùng sở hữu, mà là của thư viện Thánh Hiền ta!”
“Hành vi của các ngươi như vậy có khác gì bọn ăn trộm ăn cắp không?”
Thánh Trường Tồn nói vậy khiến rất nhiều người á khẩu.
Khu vực Cổ Tháp đúng là thuộc về thư viện Thánh Hiền.
Hành động này của bọn họ chính là cướp đoạt.
Rất nhiều người vì thế mà không biết làm sao.
“Haha...”
Trưởng tộc Hứa gia Hứa Linh Hoàng cười nói: “Coi như là cướp, chúng ta cũng nhận!”
“So với việc để thư viện Thánh Hiền các ngươi độc chiếm núi vàng núi bạc, khiến các ngươi một mình phát triển, trở thành bá chủ, thì ba chúng ta càng hi vọng có thể tiêu diệt thư viện Thánh Hiền các ngươi vào lúc này!”
Hứa Linh Hoàng lúc này đã không hề che giấu nữa.
Chương 684: Vạch mặt
Nhất thời, rất nhiều trưởng lão và đệ tử của thư viện Thánh Hiền đều tức giận.
Ba bên kia có ý gì đây?
Nói trắng ra là muốn cướp!
Khinh người quá đáng!
Mà lúc này, ba bên ở đây chèn ép, các thế lực tông môn khác cũng như được cổ vũ, đứng yên tại chỗ, không định rời đi.
Lúc này cảnh tượng trở nên cực kỳ huyền ảo.
“Viện trưởng, khu vực Cổ Tháp mở ra, chấn động khác thường, cần trấn áp trước đã!”
Phó viện trưởng Giản Tự Hào lúc này nói: “Nếu không, thư viện Thánh Hiền sẽ phải chịu ảnh hưởng trên diện rộng”.
Thánh Trường Tồn hừ một tiếng, bóng dáng lóe lên, rồi rời đi.
So với việc tranh chấp với ba bên thì an nguy của thư viện Thánh Hiền mới là quan trọng nhất.
Lúc khu vực Cổ Tháp mở ra sẽ dẫn đến không gian dao động, nếu như không tăng thêm sự duy trì thì không gian này sẽ càng dao động mạnh mẽ hơn.
Cho đến khi lan tỏa khắp thư viện Thánh Hiền.
“Ba vị đường chủ, ngăn lại những kẻ này, ai dám tiến vào, giết không tha!”
Thánh Trường Tồn nói xong, lập tức dẫn theo ba phó viện trưởng cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển rời đi.
Hứa gia, cổ quốc Thiên Phong cùng Bắc Thương tông rõ ràng là đến cướp đoạt, không có gì để nói chuyện nữa.
Mười mấy bóng người rời đi trong nháy mắt.
“Các vị, xin hãy quay về!”
Mạc Thành Lỗi là đường chủ Thiên Thánh đường, cảnh giới Hóa Thần bát chuyển, trầm giọng nói.
“Bây giờ quay về mọi người cũng không cam lòng đâu!”
Hứa Linh Hoàng lại nói, không có ý tứ thối lui.
Tông chủ Thương Hoán lúc này cũng lên tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, những kẻ này để lại cho bọn họ xử lý, chúng ta tranh thủ thôi”.
“Được!”
Tức thì, ba cường giả cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ Thiên Chung Kiếm, Thương Hoán, Hứa Linh Hoàng dẫn theo mấy vị cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển nháy mắt đi vào chỗ sâu.
Cuộc chiến bên ngoài không phải quan trọng nhất.
Chặn lại cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển của thư viện Thánh Hiền mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần hiến cho bọn họ không thể trấn định được dao động do khu vực Cổ Tháp mở ra, thì sức lực mạnh mẽ của khu vực Cổ Tháp sẽ phá hủy thư viện Thánh Hiền hoàn toàn.
Lúc này, Vưu Trường Lộ của Bắc Thương tông, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Tô Triết, một trong tam đại thủ hạ của cổ quốc Thiên Phong, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Thượng Dư Quang, Dư Đỉnh Phong của Hứa gia, hai cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Bốn người này vẫn chưa rời đi, dẫn dắt cảnh giới Hóa Thần ba bên gắt gao nhìn chằm chằm người của thư viện Thánh Hiền.
Mạc Thành Lỗi, Bạch Chung và Mặc Uyên Lâm cùng các trưởng lão của đại gia tộc lúc này sẵn sàng đón địch.
Mặc Uyên Lâm nhìn Tần Ninh, nói: “Đại chiến bắt đầu, Tần công tử, cao thủ Tần gia ngươi lúc nào xuất hiện vậy?”
“Xuất hiện?”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Đã xuất hiện rồi!”
Mặc Uyên Lâm sửng sốt một chút. Lúc này tình hình nguy cấp, cũng không tiện hỏi nhiều, khu vực Cổ Tháp đang giao chiến cực kỳ điên cuồng.
Nhưng trước mắt trên võ trường này có hơn trăm vị cảnh giới Hóa Thần, là những gì mà bọn họ phải đối mặt và giải quyết.
“Tần công tử, ba người Hứa Phục Khôn, Thiên Lê Minh và Hoàn Thần chắc chắn sẽ ra tay với các thiên tài của thư viện Thánh Hiền ta, cho nên làm phiền Tần công tử đối phó với ba người kia trước!”
“Không thành vấn đề!”
Tần Ninh nhổ ra một hạt quả, đứng dậy, mỉm cười nói: “Viên Viên, Sương Nhi, đến lượt chúng ta ra tay rồi!”
Hai hôm nay, hắn quan sát trận đấu mà thấy chán vô cùng.
Hắn đang chờ đợi ngày hôm nay đây.
Mà lúc này, bốn người Vưu Trường Lộ, Tô Triết, Thượng Dư Quang, Dư Đỉnh Phong dẫn theo hào cường ba bên xung phong tấn công.
“Hoàn Thần, Thiên Lê Minh, Hứa Phục Khôn!”
Vưu Trường Lộ quát lên: “Ba người các ngươi dẫn người chém sạch đệ tử thư viện Thánh Hiền, ta nghĩ đây cũng không phải phiền phức gì đúng không!”
“Đã hiểu!”
Hoàn Thần mặc đồ tím, vẻ ngoài đường hoàng.
Thiên Lê Minh cũng gật đầu.
Trong lúc đó, ánh mắt Hứa Phục Khôn cũng nhìn về nhóm ba người Tần Ninh trong đám người.
Một trong những thủ hạ trong cổ quốc Thiên Phong là Tô Triết nhìn về nhóm người, quát lên: “Nếu các vị ra tay, giành được thư viện Thánh Hiền thì sẽ có thưởng!”
Một câu nói, không cần giải thích nhiều.
Đủ để dấy lên trái tim tham lam của mọi người.
Mạc Thành Lỗi quát lên: “Hôm nay, kẻ nào xuất thủ sẽ đều là kẻ địch của thư viện Thánh Hiền chúng ta. Sau này, thư viện Thánh Hiền chúng ta chắc chắn sẽ giết không tha!”
“Mà những người rời đi hôm nay, thư viện Thánh Hiền ta sẽ đối đãi như cũ”.
Hai bên lúc này đều bày tỏ thái độ.
Một vài tông môn suy nghĩ chắc chắn rồi rời đi.
Nhưng có đến bảy mươi phần trăm là ở lại.
Hôm nay ba bên xuất thủ, thề phải hủy đi căn cơ của thư viện Thánh Hiền, khả năng thành công rất lớn!
Nếu bọn họ cứ rời đi như vậy thì thiệt quá!
Trước mặt lợi ích tuyệt đối thì rất nhiều người vẫn không thể chịu được.
Ba người Mạc Thành Lỗi, Bạch Chung, Mặc Uyên Lâm thấy cảnh này thì không khỏi thở dài.
Thư viện Thánh Hiền suy cho cùng đã suy tàn.
Nếu không, sẽ không thể có nhiều người dám can đảm ở lại giúp tam đại bá chủ như thế.
Chuyện đã đến nước này, nhiều lời vô ích.
Hôm nay, thư viện Thánh Hiền dù có chết cũng sẽ phải ba bên trả giá lớn.
“Giết!”
Mạc Thành Lỗi, Bạch Chung, Mặc Uyên Lâm lúc này quát lên.
Các trưởng tộc, tộc lão của thất đại gia tốc Đỗ gia, Hạ gia, Giản gia, Ngô gia, Kiều gia, Mạc gia, Triệu gia lúc này đều tuôn ra.
Sự huy hoàng của thất đại gia tộc được xây dựng nên từ căn cơ của thư viện Thánh Hiền.
Thư viện Thánh Hiền mà biến mất, thì bọn họ không thể sánh bằng sự tồn tại cổ xưa như Hứa gia.
Hứa gia, cổ quốc Thiên Phong, Bắc Thương tông lúc này cũng xông lên dưới sự dẫn dắt của Vưu Trường Lộ, Tô Triết, Thượng Dư Quang, Dư Đỉnh Phong.
Đại chiến, không thể tránh khỏi!
Cùng lúc ấy, Hoàn Thần kia dẫn đệ tử Bắc Thương tông xông về phía đệ tử thư viện Thánh Hiền.
Thiên Lê Minh cũng thể hiện ra thực lực chân chính vào lúc này.
Mà Hứa Phục Khôn kia thì chỉ nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Sớm nghe nói Trường Sinh đường xuất hiện hai thiên tài giỏi giang”.
Hứa Phục Khôn nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bên cạnh Tần Ninh, cười nói: “Hôm nay ta cũng muốn lãnh giáo một chút”.
Hứa Phục Khôn là con trưởng dòng chính của Hứa gia, đương nhiên rất hiểu về thư viện Thánh Hiền.
Vốn dĩ tưởng rằng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tham gia trận tỉ thí này, không ngờ hai cô gái lại không hề xuất hiện.
Khiến hắn ta thất vọng vô cùng.
Mà lúc này, có cơ hội giao đấu, hắn ta liền xông về phía hai cô gái luôn.
Tần Ninh liếc Hứa Phục Khôn một cái, nói: “Trong quá trình đột phá lại dùng đến không ít linh đan, cả đời này của ngươi sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới Hóa Thần thôi!”
“Nói vớ vẩn!”
Sắc mặt Hứa Phục Khôn lạnh lùng.
“Viên Viên, Sương Nhi, không cần khách khí, bắt được thì giết, hôm nay chắc chắn phải đổ máu!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Hai cô gái lập tức xông lên.
Diệp Viên Viên dẫn đầu, nghênh đón Hứa Phục Khôn, Cửu Chuyển Linh Lung thể hoàn toàn mở ra.
Ánh mắt Hứa Phục Khôn lóe lên.
“Hoàng thể!”
Ý chí chiến đấu của Hứa Phục Khôn bùng lên: “Ta cũng muốn nhìn xem, Hoàng thể lợi hại đến mức nào!”
Trong nháy mắt, hai người giao đấu.
Tần Ninh nhìn bên kia, đệ tử Thiên Thánh đường bị Thiên Lê Minh đuổi theo, không một ai là đối thủ của Thiên Lê Minh.
“Sương Nhi, giết Thiên Lê Minh kia đi!”
Vân Sương Nhi gật đầu, trực tiếp bay đi.
Chương 685: Đại khai sát giới
Tần Ninh lúc này nhìn bốn phía, cũng trầm mặc không nói.
Bang bang...
Chính vào lúc này, hai tiếng thình thịch đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt, hai bóng người, máu tươi chảy điên cuồng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Chính là hai người Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu.
Hai anh em tuy đã đến cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, tam chuyển, nhưng là ở nơi đông đảo Hóa Thần cảnh chém giết như thế này, hai người rất dễ dàng bị người nhìn chòng chọc.
“Đệ tử ưu tú nhất Mặc gia mà chỉ có cảnh giới Hóa Thần tam chuyển, tứ chuyển thôi hả, xì!”
Trước mặt hai người là đệ tử Bắc Thương tông cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, hắn ta cười khinh rồi bước ra đấm tới.
Phanh...
Trong nháy mắt có một tiếng nổ vang lên.
Đầu của cái tên đệ tử cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trước mặt Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu trực tiếp nổ tung.
“Còn sửng sốt làm gì? Chờ ta nâng hai người dậy hay sao?”
Giọng nói của Tần Ninh bỗng nhiên vang lên.
“Tần huynh!”
Nhìn thấy Tần Ninh, hai người cũng an tâm hơn chút.
“Cái tên đó...”
“Được rồi, bớt nói nhảm lại, bảo vệ tốt chính mình đi, lát nữa ta đại khai sát giới thì sẽ không quan tâm được đến hai người đâu”.
Tần Ninh phất tay nói.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đều mang vẻ mặt kỳ quái.
Tần Ninh? Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển! Đại khai sát giới?
Sao nghe chẳng bình thường chút nào vậy!
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều, tay không tấc sắc xông lên.
Cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển, nhị chuyển trước mặt hắn mà như bã đậu, một đấm bể đầu.
Đến cả cảnh giới Hóa Thần tam chuyển, tứ chuyển cũng chỉ khiến hắn tốn thêm một đấm nữa là tiêu diệt được.
Tần Ninh đại khai sát giới đã nhanh chóng kéo đến sự chú ý của mấy đệ tử Bắc Thương tông.
“Thư viện Thánh Hiền có một đệ tử vừa trẻ vừa mạnh như vậy sao? Thế mà lại không tham gia đấu võ?”
Lại Chí Bình của Bắc Thương tông nói.
Lại Chí Bình có thực lực cảnh giới Hóa Thần lục chuyển, lúc trước lên sân khấu tỉ thí cũng bộc lộ tài năng.
Lúc này thấy Tần Ninh ra tay tàn nhẫn, đương nhiên liền chú ý đến Tần Ninh.
“Cũng chỉ là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà thôi, muốn chết!”
Hai đệ tử bên cạnh hắn ta là Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành hừ lạnh một tiếng, vọt lên đánh.
Hai người có thực lực Hóa Thần ngũ chuyển, cũng là người không tầm thường trong chiến đội mười người của Bắc Thương tông.
Lúc trước Tần Ninh không tham gia đấu võ, giờ xuất hiện thi triển tài năng, đúng là tự tin.
Bốn bên giao đấu, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, bát chuyển, cửu chuyển đương nhiên là cho những thành viên cấp cao giải quyết.
Mà dưới cảnh giới Hóa Thần thất chuyển thì để bọn họ tự giết.
Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành trong nháy mắt xông ra ngoài, đứng trực diện Tần Ninh.
“Hai cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển mà cũng đòi gây rối cho ta?”
Tần Ninh liếc bọn họ, giễu cợt nói: “Có nực cười không?”
“Hừ, cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà nghe oai quá cơ”.
Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành càng là thêm tức giận trong lòng..
Bị một cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển nho nhỏ khinh thường.
Là ai thì cũng chịu không nổi chuyện này.
“Chịu chết đi!”
“Nạp mạng cho ta!”
Hai người lúc này cùng nhau xông lên, tay đao tay kiếm, uy thế bừng bừng.
Tần Ninh khoanh hai tay, cũng thấy hứng thú hơn.
“Hôm nay đã định trước là máu chảy thành sông, vậy thì để ta khởi động chút nào!”
Tần Ninh sải bước ra, cả người sát khí bừng bừng.
“Hồ Quang Điện nhất nguyên!”
Tiếng rẹt rẹt lúc này vang lên, trong lúc mơ hồ, sức mạnh sấm sét tỏa ra.
“Chém!”
Hai luồng hồ quang điện nhỏ bé lúc này xông lên, trói buộc vào đao kiếm của hai người.
Một tiếng oanh đột nhiên vang lên.
Đao kiếm của hai người lúc này không bị khống chế, phảng phất như bị ma sai quỷ khiến vậy.
“Cút!”
Lúc này Tần Ninh xông tới, hai quyền xuất hiện đấm ra.
“Muốn chết à!”
Mặc dù là đao kiếm bị khống chế, nhưng hai người dù sao cũng ở cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, cao hơn Tần Ninh một tầng.
Tần Ninh mạnh bạo như vậy thì khác nào muốn chết.
Bang bang!!!
Hai tiếng thình thịch trầm thấp lúc này vang lên.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành trắng bệch.
Cánh tay của cả hai rung động rồi vỡ nát ra.
Tần Ninh không nói linh tinh nữa, trực tiếp vung tay ra.
Phanh...
Hai cái đầu, hoàn toàn nổ tung.
Tần Ninh vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển thôi mà, ngông cuồng trước mặt ta làm gì?”
Nói xong, thân thể của hai người ngã ầm ầm xuống đất.
“Chương Văn Hạo, Tân Tử Hành, các ngươi cũng quá chậm...”
“Hả?”
Cùng lúc này, Lại Chí Bình kia xoay người lại, sắc mặt cũng tái mét.
Hai người, đã thành hai thi thể!
Có chuyện gì thế này?
Lại Chí Bình ngây người.
“Khốn kiếp!”
Chương Văn Hạo cùng Tân Tử Hành là thiên tài cao cấp của Bắc Thương tông, tương lai sẽ thành trưởng lão của Bắc Thương tông, thế mà lại chết mất!
“Sao?”
Cùng lúc đó, đệ nhất thiên kiêu của Bắc Thương tông là Hoàn Thần cũng thấy Tần Ninh không giống những người khác.
“Chỉ là một cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà thôi, muốn chết à!”
Sắc mặt Hoàn Thần lạnh lùng, lao xuống đối đầu Tần Ninh.
“Cảnh giới Hóa Thần thất chuyển mà thôi, ngạo mạn cái gì?”
Tần Ninh giễu cợt, trực tiếp đấm ra.
Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất vào thời khắc này nứt toác ra.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, bóng dáng Hoàn Thần từng bước rút lui.
“Hả?”
Lúc này, hắn ta mới cảm giác được, Tần Ninh ở cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, trong cơ thể cũng tụ tập linh khí mạnh mẽ.
Hơn nữa khác với những người kia là Tần Ninh khống chế linh khí cơ thể cực kỳ tinh xảo.
Cảnh giới Hóa Thần, nếu như nói nhất chuyện chứa linh khí như một vại nước, vậy ngũ chuyển lại như một hồ nước chứa linh khí.
Vại nước so với hồ nước, cách nhau quá xa.
Nhưng nếu ở nhất chuyển mà khống chế được sức mạnh đến tận cùng, thì nước trong vại nước có thể được vận dụng đến cực hạn, bùng phát được uy lực cỡ nào thì lại là chuyện khác.
Có lẽ có những người đạt đến cảnh giới ngũ chuyển, có được cả hồ nước, nhưng một lần bộc phát còn chưa bằng vại nước.
Đây chính là sự khác biệt giữa khống chế sức mạnh.
Khống chế tốt, có thể vận dụng được trăm phần sức mạnh.
Không tốt, đến mười phần còn khó.
Mà đây cũng là nguyên nhân mà một ít võ giả cảnh giới Hóa Thần nhất chuyển nhị chuyển, có thể vượt cấp đánh chết cảnh giới Hóa Thần tam chuyển, tứ chuyển.
Đây cũng là lý do vì sao, một số người được xưng là thiên tài, yêu nghiệt.
“Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, khống chế sức mạnh chuẩn xác, giỏi hơn những người khác nhiều!”
Hoàn Thần lãnh đạm nói: “Có điều, dù khống chế có chuẩn xác đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà thôi”.
“Mà ta, là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển!”
“Đấu với thiên tài, Hoàn Thần ta trước giờ chưa từng thua ai!”
Hoàn Thần nói xong thì vọt về phía Tần Ninh.
“Ngu si!”
Tần Ninh lúc này lười nói chuyện.
Nói nhiều hơn nữa rồi bị đánh chết thì chẳng phải rất xấu hổ à?
À, không đúng, nếu Hoàn Thần chết thật thì cũng không ai xấu hổ hết.
“Bắc Thương Hổ Long Ấn!”
Hoàn Thần sải bước ra, bộ pháp liền thay đổi, thân ảnh tức thì biến mất ở trước mặt Tần Ninh.
Sau một khắc, Hoàn Thần xuất hiện, giữa hai tay, linh khí hội tụ, trong lúc mơ hồ, xuất hiện tư thế Hổ Gầm Long Ngâm.
Long hổ kia có tốc độ cực nhanh, công kích thẳng về phía Tần Ninh.
Rầm rầm...
Trong lúc ấy, long hổ tràn đầy tư thế kiêu ngạo và khí tức tê liệt. Đám người còn lại lập tức tránh ra xa.
“Nhãi con, chết đi!”
Hoàn Thần đạp vào long hổ, lúc này bay vút lên.
“Còn đang trẻ thế này, ta cũng không muốn chết đâu!”
Tần Ninh đứng yên tại chỗ, chìa ngón tay ra.
“Hồ Quang Điện tam nguyên!”
Hỗn Nguyên Lệ Điện pháp, vào thời khắc này một lần nữa triển khai ra.
Ba luồng Hồ Quang Điện lớn bằng ngón cái, dài cỡ cánh tay, vào lúc này yếu ớt vô cùng, trực tiếp vọt lên.
Bình luận facebook