• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (1 Viewer)

  • Chương 691-695

Chương 691: Ngài chính là đại gia của ta

Tần Ninh nói tiếp: “Ông nhớ cho kỹ, giao dịch của chúng ta, là thư viện Thánh Hiền đích thân xuất lực, không giải quyết được thì để ta giải quyết!”

“Còn tưởng là ta cầu xin các người chắc?”

“Nếu không phải sợ người ta nói là ta bắt nạt thư viện Thánh Hiền các người, thì ta đã cướp luôn thứ ta cần rồi, cho nên, đừng có chọc ta giận!”

“Chọc giận ta, ta sẽ cướp đồ rồi chạy, các người sống chết mặc kệ!”

Thánh Trường Tồn lúc này vội vàng nói: “Tần công tử xin đừng hiểu lầm, viện trưởng Hạ Tịch Lâm không có ý đó đâu”.

Tần Ninh không nói thêm gì nữa.

“Vậy thì là ý gì?”

Tần Ninh lười phải lắm lời.

Mà lúc này, sáu vô địch cảnh giới Nhân Vị trung kỳ trực tiếp xông lên.

Thương Hoán, Hứa Linh Hoàng cùng Thiên Chung Kiếm đều nhìn về phía Tần Ninh, sát cơ lộ ra rõ ràng.

Tần Ninh giết đệ tử nòng cốt của tam đại thế lực bọn họ, và vô số cao thủ Hóa Thần bát chuyển, cửu chuyển. Nếu không giết Tần Ninh thì sao mà hả giận được.

Hứa Linh Hoàng quát lên: “Cái tên này có thể dẫn động sức mạnh sấm sét trong khu vực Cổ Tháp, hãy cẩn thận”.

“Ừ!”

Ba người lúc này vọt thẳng ra, sát khí toàn thân bừng bừng không dứt.

Lúc này, ba người Nhâm lão chỉ có thể nói là đang đau khổ đối kháng với sáu cảnh giới Nhân Vị trung kỳ.

Mà sáu người Hứa Ngọc Long, Thiên Nhất Thành cùng Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng chạy về phía chí bảo trong khu vực Cổ Tháp, không muốn phí thời gian ở đây, cho nên vung toàn chiêu ác.

Thánh Trường Tồn lúc này sợ hãi hô lên: “Tần công tử, còn con bài tẩy nào thì đem ra dùng hết đi, đừng giấu nữa, điều kiện ta đồng ý với ngươi chắc chắn ta sẽ làm được”.

“Được!”

Tần Ninh gật đầu, trực tiếp nhìn về phía Hứa Linh Hoàng, Thiên Chung Kiếm và Thương Hoán, cười nói: “Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà thôi, giết thì giết!”

“Các người tưởng là chỉ có mình mình gọi được trợ thủ chắc?”

Tần Ninh nói xong thì vẫy tay.

“Mặc Thiên Tử, giết đi!”

Nói xong, một bóng người đột nhiên xông ra.

Tốc độ nhanh đến cực hạn, như một tia chớp vọt ra.

Rầm rầm rầm...

Trong nháy mắt, ba cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ là Hứa Linh Hoàng, Thiên Chung Kiếm và Thương Hoán đều tái mặt, phun máu ra rồi lui lại.

“Khà khà, Tần lão gia, ngài hài lòng chứ?”

Mặc Thiên Tử mặc áo xám, đầu tóc vẫn tán loạn như cũ, khi cười lại càng giống một ông lão ăn xin.

Nhưng một ông già như thế lại xuất thủ rồi đẩy lui ba kẻ mạnh cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ trong nháy mắt, trực tiếp làm bọn họ bị thương.

“Hài lòng?”

Tần Ninh xì một tiếng, đáp: “Ta bảo ông giết họ, họ đã chết chưa?”

“Đã hiểu!”

Mặc Thiên Tử phi ra, bàn tay lớn chụp lấy.

Một móng vuốt linh khí lúc này tuôn ra, thấy móng vuốt kia chộp tới, ba người Hứa Linh Hoàng tái mét mặt mày.

“Cha!”

“Cha!”

Hứa Linh Hoàng và Thiên Chung Kiếm đều mang vẻ mặt khó coi, gào lên.

Soạt soạt...

Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lúc này không thể không bỏ qua bên kia, gấp rút tiếp viện ba người.

“Cảnh giới Nhân Vị trung kỳ mà thôi, cút!”

Mặc Uyên Tử bĩu môi, vung ống tay áo.

Bang bang...

Hai tiếng va chạm vang lên, hai kẻ mạnh cảnh giới Nhân Vị trung kỳ là Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lăn lộn, liên tục lăn xa ra hơn một ngàn mét, để lại vết trầy xước trên mặt đất.

“Ông trời có xuống đây thì cũng không cứu được ba các ngươi đâu!”

Mặc Thiên Tử hừ một tiếng, vung tay ra.

Tiếng răng rắc vào lúc này vang lên.

Xương cốt của cả ba người vào lúc này đứt gãy, máu tươi từ trong miệng tuôn ra.

“Buông ra!”

Một tiếng quát thấp vang lên, Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông vung kiếm đánh tới.

Mà cùng lúc này, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng đã nhanh chóng bay về tấn công.

Ba cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà chết ở đây thì bọn họ tổn thất quá nhiều, coi như tiêu diệt đi thư viện Thánh Hiền thì cũng tổn hại rất nhiều nguyên khí.

“Linh kiếm Long Cốt Nguyệt!”

Đột nhiên, trường kiếm trong tay Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông biến mất, thay vào đó lại là một thanh trường kiếm uốn khúc kéo dài.

Thanh trường kiếm đó nhìn như một khúc xương, bên ngoài lại có ánh trăng lưu chuyển, thần bí mà mạnh mẽ.

Thiên Sơn Nhất Kiếm cầm trường kiếm trên tay, cả người liền trở nên cao lớn và mạnh mẽ.

Thấy Thiên Sơn Nhất Kiếm tung sát chiêu, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng không do dự nữa.

Thiên Nhất Thành quát lên: “Cổ Phật Kim Thư!”

Trong nháy mắt, một trang sách xuất hiện trong tay Thiên Nhất Thành, ánh sáng màu vàng khắp trời lúc này được tụ lại.

Ánh sáng màu vàng đó ngưng tụ thành một chữ “vạn” cực lớn, tỏa ra Phật uy vô tận.

Chính nghĩa, tràn ngập sự mạnh mẽ và uy năng.

Cùng lúc đó, Hứa Ngọc Long một tay thu về, tay còn lại nắm chặt trong khoảng không.

“Bút Kim Mặc Thông Linh!”

Nhất thời, một cây bút lớn cao cỡ một người, lớn bằng cánh tay đột nhiên xuất hiện.

Thân bút như thân thương, mang theo thần uy vô thượng.

Mà đầu bút có từng sợi lông thẳng đứng, vô cùng bức người, tỏa ra ánh sáng vang màu nhạt, không giống màu của Cổ Phật Kim Thư mà màu vàng này còn mang chút màu nâu.

Lúc này, ba vị cảnh giới Nhân Vị trung kỳ sát khí bừng bừng.

Lần này ba bên đã tổn thất không nhỏ, nếu làm mất thêm ba vị cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ nữa thì đúng là không thể bù lại được.

“Linh kiếm Long Cốt Nguyệt!”

“Cổ Phật Kim Thư!”

“Bút Kim Mặc Thông Linh!”

Thấy ba chí bảo kia xuất thế, cả người Tần Ninh hơi run.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng sửng sốt.

Hai cô chưa từng tấy Tần Ninh kích động, vui vẻ, thậm chí là khao khát như thế này bao giờ...

Hai cô đương nhiên không biết.

Ba món đồ này đại diện cho điều gì?

Tần Ninh, cần ba món chí bảo này để đi cứu mạng, cứu mạng Thiên Thanh Thạch!

Sao hắn có thể không vui cho được?

“Đồ tốt, ta muốn!”

Tần Ninh lúc này quát lên.

Mặc Thiên Tử bị ba người kết hợp tấn công, không thể không lùi lại.

Ba cảnh giới Nhân Vị trung kỳ không khiến ông ta bị thương nặng gì, nhưng ba món chí bảo trong tay bọn họ lại khiến ông ta không thể khinh thường.

Tần Ninh lúc này thấy Mặc Thiên Tử lui lại thì mỉm cười.

“Mặc Thiên Tử, nghe theo lời ta nói, điều động linh khí!”

Tần Ninh cười nói: “Trường sinh chi lộ, lộ tẩu bình thản, nhất lộ chi đạo, thù vi thiên đồ, linh nguyên cư tâm, tâm chi sở hướng...”

Tần Ninh lại bắt đầu nói những lời mà mọi người không hiểu.

Nhưng người khác không hiểu, Mặc Thiên Tử lại giống như nghe được châm ngôn gì đó, trái tim được giải phóng.

“Tần lão gia! Tần đại gia! Tần đại hiền!”

Mặc Thiên Tử kích động không thể kiềm chế, hỗn loạn nói: “Từ hôm nay trở đi, ngài chính là đại gia của ta!”

“Cút!”

Tần Ninh mắng: “Làm cháu của ta? Ông vẫn chưa đủ tư cách!”

Cuộc nói chuyện của hai người khiến mọi người chấn động.

Mặc Uyên Tử càng không biết nói gì hơn.

Coi như Tần Ninh hiểu rõ khẩu quyết sâu đó của trường sinh quyết, thì lão tổ đời thứ bảy cũng không nên mất hình tượng như vậy chứ?

Bộ dạng này, nếu như không đang dánh nhau thì chắc chắn sẽ quỳ xuống trước mặt Tần Ninh!

Có điều Mặc Uyên Tử lúc này đâu có hiểu sự kích động trong lòng Mặc Thiên Tử đâu.

Những gì Tần Ninh nói nào chỉ là khẩu quyết của trường sinh quyết, mà còn là con đường và quỹ tích tu luyện trường sinh quyết.

Trường sinh quyết như một tòa bảo tàng.

Mà từng câu từng chữ của Tần Ninh giống như đang tách ra hết vị trí, nguy hiểm dọc đường, lối rẽ trong bảo tàng, quét hết cản trở, tốc hành đến bảo tàng!
Chương 692: Mắng người giúp tu hành?

Chỉ điểm của Tần Ninh, không phải ai muốn nghe cũng được.

Chẳng qua lúc này Tần Ninh đang toàn tâm toàn ý quan tâm đến ba món chí bảo, nên mặc kệ những thứ khác.

Mặc Uyên Tử lúc này chỉ thấy khổ sở.

Bọn họ cầu xin bao nhiêu lần mà Mặc Thiên Tử chẳng hề quan tâm, Mặc gia không tuyệt chủng, Mặc Thiên Tử sẽ không quan tâm.

Nhưng một mệnh lệnh của Tần Ninh lại khiến Mặc Thiên Tử xuất hiện.

Đến cùng, Tần Ninh là con cháu của ông ta, hay người nhà Mặc gia mới là con cháu của ông ta?

Không!

Mặc Thiên Tử còn nhận Tần Ninh là đại gia, nhưng Tần Ninh người ta lại chẳng coi ra gì.

Lúc này, Mặc Thiên Tử lấy một địch ba, theo lời quát của Tần Ninh mà sát khí cuồn cuộn.

“Ngăn thằng nhãi kia lại!”

Mà ba người Hứa Linh Hoàng, Thiên Chung Kiếm và Thương Hoán cũng không ngừng lại.

Tần Ninh ở bên cạnh chỉ điểm cho Mặc Thiên Tử, ba vị lão tổ tông mà đồng thời xuất thủ cũng không áp chế được Mặc Thiên Tử.

Nhưng nếu giết Tần Ninh thì ba vị lão tổ sẽ có cơ hội.

Trong nháy mắt, bọn họ tự nuốt một viên linh đan, khí sắc phục hồi không ít.

“Xông lên!”

Ba người trực tiếp giết tới.

Lần này, ba vị cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ vây giết Tần Ninh, không tin hắn còn thi triển được sức mạnh sấm sét gì mạnh mẽ nữa.

“Tần công tử, cẩn thận!”

Sắc mặt Mặc Uyên Tử kinh hãi.

Ba cái tên này thật không biết xấu hổ.

“Muốn giết ta?”

Tần Ninh nhìn cả ba người, giễu cợt một tiếng:” Mục đích của ông đây không phải là lấy mạng ba người các người!”

“Có điều tự dâng mạng đến thì ta cũng cho các người toại nguyện!”

Tần Ninh nói xong, vung tay lên, ba thanh linh kiếm trực tiếp xuất hiện, đứng song song với người.

“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết!”

Một tiếng quát vang lên vào lúc này.

Nhưng lần này Tần Ninh không còn dẫn động sấm sét bên trong Cổ Tháp mà là lấy từ trên trời.

Ba thanh trường kiếm phóng lên không trung.

Bầu trời vốn đang quang đãng tự nhiên rậm rạp mây đen.

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên liên tục.

Mặt đất rung chuyển mãnh liệt, mà sức mạnh sấm sét ở trên đỉnh đầu Tần Ninh lúc này ầm ầm nổ ra.

“Ba lão già, chết đi!”

Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước ra, ba cây trường kiếm rơi xuống vào lúc này.

Mà lúc này, phía sau ba linh kiếm có sức mạnh sấm sét rung chuyển giống như đuôi sao băng vậy.

Nhưng cái đuôi ấy lại mang theo sát khí vô cùng tận.

Ầm...

Tiếng va chạm đột nhiên vang lên.

Ba thanh trường kiếm trực tiếp bắn ra.

Rầm rầm rầm...

Nhất thời, tiếng nổ tung tràn ngập khắp đất trời.

Núi đồi nổ tung, toàn bộ thư viện Thánh Hiền đều run rẩy.

Lúc này ánh mắt Tần Ninh trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

“Công tử!”

“Công tử!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lo lắng không thôi.

“Ta không sao”.

Tần Ninh lau máu ở khóe miệng, lạnh nhạt nói: “Dẫn Thiên Lôi Thần Điện, bằng cường độ thân thể hiện giờ của ta mà bộc phát ra chém giết cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ thì cũng sẽ chịu thương tổn cực mạnh”.

Có điều Tần Ninh không quá quan tâm.

Bị thương cỡ này, chỉ là cơ thể bị tổn thương, khôi phục rất nhanh, sẽ không để lại di chứng.

Sau này hắn hoàn thiện Hỗn Nguyên Lệ Điện pháp đến tầng sáu, thân thể hắn dung hợp với sức mạnh sấm sét càng thêm thông thấu, thì sẽ không bị thương như vậy nữa.

“Linh Hoàng!”

“Thương Hoán!”

“Chung Kiếm!”

Ba tiếng kêu gào lúc này vang lên.

Hứa Ngọc Long, Thiên Nhất Thành cùng Thiên Sơn Nhất Kiếm cầm ba món bảo vật trong tay, nhìn xuống phía dưới, thân thể run rẩy.

Ba người Hứa Linh Hoàng đều bị cắm một thanh linh kiếm ở ngực.

Linh kiếm đó đầy vết rách, như muốn vỡ nát.

Mà ba người lúc này tràn đầy mùi khét sau khi bị sấm sét đánh vào, toàn thân dính đầy vết rách, đáng sợ vô cùng.

Ba cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ lúc này đã chết thảm thiết!

“Giết!”

Cả ba trợn mắt nhìn Tần Ninh, ánh mắt gần như có thể ăn thịt luôn Tần Ninh.

“Mặc Thiên Tử, không giết được ba người đó thì tu luyện cả đời này của ông cũng thành uổng phí!”

Tần Ninh hừ một tiếng.

Hắn biết, Mặc Thiên Tử đang ở mốc quan trọng để đột phá khỏi cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ.

Không cho lão già này chút áp lực thì ông ta còn định đột phá một cách thuận buồm xuôi gió đấy.

Mặc Thiên Tử nghe vậy thì đỏ mặt vì xấu hổ.

“Lão phu hiểu!”

Mặc Thiên Tử khẽ kêu một tiếng, rồi khí huyết toàn thân lập tức bộc phát.

Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ!

Ở đại lục Bắc Thương có thể nói là sự tồn tại vô địch, không ai có thể vượt qua Mặc Thiên Tử.

Cho dù là người Mặc gia e là cũng không ngờ đến.

Mặc Thiên Tử năm đó bị phán là phế vật, phế tài, bây giờ lại trở thành người mạnh nhất Mặc gia, mạnh nhất đại lục Bắc Thương.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì quát lên: “Trường sinh quyết, tâm tư dẫn động khi cực tĩnh, mà khí huyết và tuổi thọ tích tụ được sau này sẽ bùng nổ, thu được cuộc sống mới”.

“Nếu ông trùng kích thành công, thì đó là địa vị cực cao”.

“Ba lão già này, một tát chết luôn!”

Bây giờ Tần Ninh lại giống như một ông chú xấu xa lấy kẹo đường đi gạt trẻ con.

Nhưng Tần Ninh hiểu, hắn phải làm vậy.

Mặc Thiên Tử có thiên phú mạnh mẽ sao?

Không mạnh, mà chính xác là rác rưởi!

Nhưng chính vì như thế, mà ông ta đã luyện thành trường sinh quyết, ông ta có sự kiên cường mà người thường không có.

Đổi là người khác có thiên phú tốt hơn Mặc Thiên Tử, kiên trì đến bây giờ thì đã sớm đạt cảnh giới cao rồi.

Mặc Thiên Tử kẹt ở cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, có thể nói là thiên phú cực tệ.

Cũng chính vì thế mà Mặc Thiên Tử lắp ba lắp bắp, chịu phải hạn chế cực lớn.

Lúc này, Tần Ninh đang muốn ép ông ta.

Ép ông ta không có đường lui!

Mặc Thiên Tử ngưng tụ ra khí huyết khiến cho ba cảnh giới Nhân Vị trung kỳ không thể tới gần.

Nhưng lúc này, rõ ràng điều đó là không đủ.

Cảnh giới Nhân Vị đột phá cảnh giới Địa Vị, chút khí huyết đó sao mà đủ?

Tần Ninh lúc này không nhịn được.

“Lão già khốn nạn!”

“Ông suy nghĩ đi, ông vốn là cái thá gì?”

“Phế vật của Mặc gia, hơn nữa không có ai vô dụng hơn ông”.

“Có thể nói, một con chó biết tu luyện còn thăng cấp nhanh hơn cả ông”.

“Ông sợ cái gì? Cùng lắm thì làm lại từ đầu, chết thì thôi, có ai đau thương khổ sở vì ông không?”

“Tu luyện đến quyển thứ tư của trường sinh quyết Mặc gia, Sát Trường Sinh năm đó tu đến quyển thứ tư thì đã đạt cảnh giới Thiên Vị rồi. Ông so với hắn ta, nào chỉ là phế vật thôi, đúng là không bằng súc vật!”

Tần Ninh không ngừng mắng, câu sau tàn nhẫn hơn câu trước.

Mặc Uyên Tử nghe vậy mà sợ hãi.

Ông ta lo cho sự an nguy của Tần Ninh.

Mặc Thiên Tử liệu có giận đùng đùng rồi đập chết Tần Ninh không?

Mà lúc này, Thánh Trường Tồn nhìn Tần Ninh với ánh mắt hoảng sợ.

Ông ta là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, nên cảm giác được khí huyết trên cơ thể Mặc Thiên Tử có sự thay đổi.

Rất mạnh mẽ, siêu mạnh mẽ.

Nhưng so với cảnh giới Địa Vị thì không đủ.

Nhưng lúc Tần Ninh không ngừng mắng chửi, khí tức trong cơ thể Mặc Thiên Tử cũng thay đổi liên tục.

Rất thần kỳ.

Không thể tin được!

Mắng người giúp tu hành?

Đám người Thánh Trường Tồn chỉ cảm thấy đây là việc hoàn toàn đi ngược lại với sự giáo dục mà họ tiếp nhận cả đời này.

Tần Ninh rốt cuộc là ai?
Chương 693: Cho cô làm vợ cả

“Khốn kiếp!”

Thiên Sơn Nhất Kiếm cầm linh kiếm Long Cốt Nguyệt trong tay, quát lên: “Tên khốn này đang giúp ông ta tu hành, mặc kệ đi, bây giờ dù có phải giết địch một ngàn tổn hại tám trăm thì chúng ta cũng phải đánh!”

“Giết!”

Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long, lúc này cũng nhìn ra đầu mối.

Tần Ninh mắng to, mắng càng ác, khí tức trong người Mặc Thiên Tử càng là khủng bố.

Đây là lần đầu họ thấy cảnh tượng này.

Lúc trước, bọn họ kiêng kỵ lực sát thương của Mặc Thiên Tử, nhưng bây giờ thì không thể do dự nữa.

“Thánh Trường Tồn, ông bị mù à?”

Tần Ninh lúc này gầm lên: “Ngăn lại đi!”

“À ừ!”

Thánh Trường Tồn không dám chậm trễ, vọt thẳng ra.

Có điều, ba cảnh giới Nhân Vị trung kỳ cầm ba món chí bảo trong tay, một mình ông ta làm sao mà ngăn nổi?

Phụt...

Tiếng va chạm vang lên, Thánh Trường Tồn tóc tai rối bù, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ông đúng là vô dụng!”

Tần Ninh mắng hăng say, cũng thuận tiện mắng Thánh Trường Tồn một câu.

Lúc này Thánh Trường Tồn cũng muốn thổ huyết trong lòng.

Ông ta vô dụng?

Đùa à!

Đối phương là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, lại còn cầm ba món chí bảo linh kiếm Long Cốt Nguyệt, Cổ Phật Kim Thư và bút Kim Mặc Thông Linh.

Ông ta chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, không bị giết khi đối mặt trực diện đã là mạnh lắm rồi.

“Đứng yên cho lão phu!”

Thánh Trường Tồn lúc này khẽ quát rồi bước ra.

Oanh...

Một luồng linh khí mênh mông ngưng tụ trước mặt, ngăn cản thân hình của ba người.

“Thánh Trường Tồn, lúc chúng ta ngạo nghễ đại lục Bắc Thương thì ngươi mới chỉ là một đệ tử mà thôi!”

Hứa Ngọc Long hừ một tiếng, vung bút trong tay.

Soạt soạt soạt...

Từng cọng lông bút như mũi tên bén nhọn, phi cực nhanh về phía Thánh Trường Tồn.

“Xì!”

Một tiếng quát khinh miệt vang lên.

“Lúc lão phu ngạo nghế đại lục Bắc Thương thì ba ngươi đều là con nòng nọc đấy!”

Một bàn tay bắn lấy Thánh Trường Tồn ném đi, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Mặc Thiên Tử!

Lúc này, Mặc Thiên Tử vẫn mặc áo bào xám, đầu tóc vẫn loạn như cũ.

Nhưng đứng ở nơi đó lại khiến người ta sợ hãi.

Đó là một khsi tức không thể nói rõ được.

Mạnh mẽ, mờ mịt, khiến người ta phát ngất.

“Cảnh giới Địa Vị!”

Trong nháy mắt, Hứa Ngọc Long, Thiên Nhất Thành cùng Thiên Sơn Nhất Kiếm đều tỏ vẻ khó coi.

“Tần Ninh, lão phu nhớ ngươi rồi đấy!”

Thiên Sơn Nhất Kiếm lạnh lùng nói.

Mặc Thiên Tử lên cảnh giới Địa Vị, ba người bọn họ chẳng qua mới ở cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, dựa vào ba món chí bảo thì mới áp chế được Mặc Thiên Tử.

Nhưng lúc này họ không áp chế được nữa.

“Làm sao? Còn muốn chạy?”

Mặc Thiên Tử cười khà khà nói: “Không nghe Tần đại gia nói à, ba món chí bảo đó, ngài ấy chắc chắn phải có được đấy?”

“Đại gia cái đầu ông!”

Tần Ninh mắng: “Gọi ta là Tần công tử, ta thích danh xưng công tử!”

Mặc Thiên Tử lúng túng mỉm cười.

Tốt xấu gì ông ta cũng đã đột phá cảnh giới Địa Vị, có thể nể mặt ông ta chút không vậy?

Mà đó cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng của ông ta thôi, lúc nhìn Tần Ninh thì vẫn mang theo vẻ cung kính.

Không nói đến công mắng chửi của Tần Ninh đối với việc đột phá của ông ta có tác dụng mạnh cỡ nào.

Mà ngay lúc trước đó, lúc ông ta đột phá, thì đã cảm nhận được một tia khí tức kinh khủng lộ ra từ người Tần Ninh.

Sự đáng sợ đó, không phải ông ta chưa từng thấy.

Sống mấy vạn năm, ông ta ngao du từng đại lục, gặp vô số cảnh giới mạnh mẽ.

Vượt qua cảnh giới Hóa Thần.

Chính là Tam Vị.

Mà có người nói trên cảnh giới Tam Vị thì là bốn cảnh giới Tạo Hóa.

Bốn cảnh giới Tạo Hóa, nơi đáng sợ nhất chính là hơi thở Tạo Hóa.

Một hơi thở Tạo Hóa có thể nuốt được trời đất.

Nhân vật thuộc bốn cảnh giới Tạo Hóa, một hơi giết trết trăm người như ông ta là chuyện bình thường.

Ban nãy, trên người Tần Ninh cũng hiện ra một khi tức đáng sợ như vậy.

Tên nhóc này, thật sự không thể mò rõ nông sâu.

“Tần công tử!”

Mặc Thiên Tử cười ha ha: “Tần công tử cần ba món bảo vật của các ngươi, mau giao ra đây”.

Lúc này, Mặc Thiên Tử vênh mặt hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng.

“Nằm mơ đi!”

Hứa Ngọc Long hừ nhẹ.

Bút Kim Mặc Thông Linh là truyền thừa của Hứa gia các đời, sao có thể đưa cho Tần Ninh được!

“Ta thấy không phải nằm mơ đâu!”

Mặc Thiên Tử hừ lạnh.

Thiên Nhất Thành nâng Cổ Phật Kim Thư trong tay, hừ nói: “Mặc Thiên Tử, cho ông đột phá đến cảnh giới Địa Vị sơ kỳ thì ba bọn ta liên hợp lại chưa chắc đã thua!”

“Vớ vẩn!”

Mặc Thiên Tử giận dữ.

Đây là khinh thường cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, hay là khinh thường Mặc Thiên Tử ông ta vậy?

Tần Ninh lúc này bất mãn nói: “Không đưa thì giết, sao phải lắm lời như vậy hả, không thấy phiền à?”

“Ông có giết không?”

Tần Ninh nhìn Mặc Thiên Tử, bĩu môi nói: “Ông không giết thì để ta đích thân ra tay, nhưng đến lúc ấy, đừng hòng nghe một câu nào củ trường sinh quyết nữa, cả đời này ông cứ ở lại cảnh giới Địa Vị sơ kỳ đi!”

“Lão nhân đã hiểu!”

Mặc Thiên Tử hừ một tiếng, bay ra ngoài.

Tốc độ, nhanh đến cực hạn.

Một đấm vung ra.

Sức mạnh bá đạo đến cùng cực.

“Chúng ta lui ra!”

Tần Ninh lúc này được Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dìu, nói: “Cảnh giới Địa Vị, chỉ hơi không để ý chút mà bị linh khí đánh tới, cả ba chúng ta sẽ xong đời đấy”.

Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không dám chậm trễ.

Trạng thái của Tần Ninh lúc này nhìn có vẻ không tốt lắm.

Ba người đi ra xa chiến trường, rồi hạ xuống.

Tần Ninh chỉ thấy đầu váng mắt hoa.

Tiêu hao quá nhiều linh khí, cơ thể chịu cực hạn sức mạnh sấm sét, không ngất mới lạ.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi một trái một phải, dìu Tần Ninh.

“Công tử không sao chứ?”

Vân Sương Nhi lo lắng nói.

Tần Ninh lúc này vắt hai tay trước ngực hai cô gái, sờ vào một cách vô tình hay cố ý, bộ dáng yếu ớt nói: “Đau đầu quá, buồn nôn quá... Chân tay run rẩy...”

Vân Sương Nhi cảm giác ngực mình bị đè ép, tức thì đỏ bừng mặt.

Diệp Viên Viên vẫn lạnh lùng như cũ, lãnh đạm nói: “Ta thấy chân tay người tuy là run rẩy nhưng ngón tay thì có lực lắm, sờ đủ chưa?”

Tần Ninh, quá đáng!

Lúc này, Tần Ninh cũng mỉm cười xấu hổ.

Diệp Viên Viên hừ một tiếng, cách xa Tần Ninh mấy bước.

Vân Sương Nhi vội vàng để Tần Ninh dựa vào người mình.

Lúc này Tần Ninh rên hừ hừ, không nói gì, một tay kéo qua vòng eo tinh tế của Vân Sương Nhi, dựa vào bả vai cô ấy.

“Chỉ có Sương Nhi là tốt, công tử ta quyết định sau này sẽ để cô làm vợ cả!”

Tần Ninh cười híp mắt nói: “Có điều, giờ cô vẫn chưa đủ mạnh để làm vợ cả, phải mạnh hơn mới được, ít nhất phải mạnh hơn Tạ Y Tuyền!”

“Tạ Y Tuyền?”

Vân Sương Nhi buồn bực hỏi: “Tạ Y Tuyền là ai?”

“Sau này cô sẽ biết”.

Vân Sương Nhi gật đầu ồ một tiếng, nhưng cũng liền đỏ mặt: “Ai muốn làm vợ cả của người chứ!”

Cô ấy định đẩy Tần Ninh ra, nhưng thấy vẻ mặt tái xanh của Tần Ninh, thì cũng không đành lòng, bèn tức giận bĩu môi không nói gì.

Diệp Viên Viên ở bên cạnh thì lạnh lùng không nói gì.

Vân Sương Nhi ngây thơ, lại hơi ngốc nghếch trong chuyện tình yêu, nhưng nàng thì không.

Tần Ninh lúc này nhìn như một lão hồ ly đang dần dần lòi đuôi, nào có giống một thanh niên gần hai mươi tuổi chứ.

Cho nên, rất dễ bị hắn gạt.

Nhưng Vân Sương Nhi ngốc nghếch như vậy mới bị lừa thôi.

Sớm muộn cũng sẽ bị lừa lên giường!

Soạt....

Lúc Tần Ninh còn đang tái mặt, thở hồng hộc thì một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Chương 694: Một đám trẻ con

Mặc Thiên Tử lúc này phi thân xuống, khí tức cả người dao động, một lực bài xích xông tới.

Vân Sương Nhi không chịu nổi, phải lui về liên tục.

Tần Ninh mắng: “Lão già, thu lại khí tức cảnh giới Địa Vị của ông đi!”

Mặc Thiên Tử vội vàng gật đầu.

Khí tức tiêu tán, Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, nhếch miệng cười nói: “Làm thịt ba tên, ba tên chạy!”

“Nhưng linh kiếm Long Cốt Nguyệt, Cổ Phật Kim Thư và bút Kim Mặc Thông Linh đều về tay đây rồi!”

Mặc Thiên Tử nói xong, vung tay lên.

Ba món chí bảo rơi vào trong tay Tần Ninh.

Tần Ninh lúc này rạng rỡ hẳn lên, đứng ở đó vuốt ve ba món chí bảo, làm gì còn bộ dạng yếu đuối nữa.

Vân Sương Nhi lúc này hơi sững sờ.

Diệp Viên Viên đi tới, cười nói: “Bị lừa chưa? Làm sao hắn có thể để mình bị trọng thương được? Cùng lắm là chịu chút cực hạn, bị chút thương tích mà thôi...”

Vân Sương Nhi lúc này tức tối thở phì phò.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì trở nên không vui.

Hắn bóp lấy gương mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên, trách móc: “Viên Viên, không được nói bậy, là vẻ đẹp của Sương Nhi làm vết thương của ta nhanh khỏi”.

Diệp Viên Viên vừa định cãi lại thì có mấy bóng người hạ xuống.

Thánh Trường Tồn thở phào nói: “Ba cảnh giới Nhân Vị trung kỳ bỏ mình, ba người bị thương nặng chạy trốn. Lần này tam đại bá chủ coi như thương cân động cốt rồi”.

Tần Ninh gật đầu.

Mặc Thiên Tử đương nhiên có năng lực giết toàn bộ.

Nhưng nếu thư viện Thánh Hiền lại độc chiến đại lục Bắc Thương, không có đối thủ, thì đám đệ tử của thư viện sẽ càng thêm lười nhác.

Những chuyện này cũng không nằm trong phạm vi suy tính của hắn.

“Thánh Hiền Mặc Thư Quyển đâu?”

Tần Ninh chìa tay ra.

“Hả?”

Thánh Trường Tồn sửng sốt.

Tần Ninh đã lấy ba món chí bảo của tam đại tông môn rồ, giờ lại vẫn còn muốn Thánh Hiền Mặc Thư Quyển?

“Hả cái gì mà hả?”

Tần Ninh cạn lời: “Xong việc rồi mà, sao đây? Các người định nuốt lời à?”

“Không không không, ta sẽ gọi người đi lấy ngay!”

“Không cần đâu!”

Một giọng nói trầm trầm vang lên.

Ba vị lão tổ cảnh giới Nhân Vị trung kỳ của thư viện Thánh Hiền cũng xuất hiện.

Sau một trận đại chiến, bọn họ cũng bị thương nhiều.

Chỉ là lúc này, ba người Nhâm lão, Tuân lão, Công Tôn tiên sinh nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt đánh giá.

“Vừa rồi người của thư viện Thánh Hiền được phái đến Cửu U đại lục đã quay về báo tin”.

“Cửu U đại lục, Cửu U Đại Đế cũng không tồn tại con cháu đời sau mang họ Tần. Ngươi giả mạo con cháu của Cửu U Đại Đế là có ý gì?”

Nhâm lão nhìn Tần Ninh, chất vấn.

“Ta có nói ta là con cháu của Cửu U Đại Đế à?”

Tần Ninh lạnh nhạt đáp: “Đó là các người một mình tự nhận đó chứ?”

“Hơn nữa, ước định là ước định, ta giúp các người giải quyết kế hoạch định hủy diệt thư viện Thánh Hiền của tam đại bá chủ, các người chỉ cần làm theo ước định là cho ta mượn Thánh Hiền Mặc Thư Quyển thôi!”

Tuân lão kia nói tiếp: “Không xác định được thân phận của ngươi, làm sao chúng ta bết ngươi có cầm Thánh Hiền Mặc Thư Quyển chạy hay không?”

“Làm sao, nghe cách nói của ông thì là muốn đổi ý à?”

Tần Ninh nhìn ba người, cảm thấy buồn cười.

Nhất thời, không khí trở nên khá là gấp rút.

Bốp!!

Một tiếng va chạm đột nhiên vang lên.

Mặc Thiên Tử trực tiếp đập đầu Nhâm lão, đôi chân của lão ta lập tức lún xuống đất.

“Cái đồ khốn kiếp!”

Mặc Thiên Tử mắng mỏ: “Làm sao? Muốn đổi ý? Thư viện Thánh Hiền được xưng là thư viện Thánh Hiền thì nên làm đúng việc của một thư viện!”

“Chuyện gì đã hứa thì phải tuân thủ!”

“Hơn nữa, Tần Ninh đã giúp đỡ lần hoạn nạn này của thư viện Thánh Hiền rồi. Nếu không có Tần Ninh thì thư viện Thánh Hiền sẽ toi đời, giờ các ngươi lại qua cầu rút ván à?”

Mặc Thiên Tử mắng một tràng dài.

Dường như khí thế mắng chửi người ban nãy của Tần Ninh đều đẩy sang người ông ta hết.

Lúc này Nhâm lão, Tuân lão cùng Công Tôn tiên sinh đều mang vẻ mặt khó xử.

Công Tôn tiên sinh lúc này run rẩy nói: “Thiên lão bớt giận, không phải là không cho mượn, mà là... mà là...”

“Mà là làm sao?”

Mặc Thiên Tử hừ nói: “Lo Tần Ninh không trả lại à?”

“Có cho hắn đi nữa, thì có làm sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của cả ba liền thay đổi.

Tần Ninh cười giễu cợt: “Cho ta ta cũng không thèm”.

“Thấy chưa? Người ta chê kia kìa, chỉ mượn để dùng thôi!”

Mặc Thiên Tử quát tháo: “Lấy nhanh lên!”

Ba người Nhậm lão mang sắc mặt run rẩy, trán lấm tấm mồ hôi.

Ba người ở thư viện Thánh Hiền là lão cổ hủ không xuất thế.

Nhưng lão cổ hủ cũng sợ.

So với Mặc Thiên Tử, một người đã sống hàng vạn năm, bọn họ yếu hơn nhiều.

Huống hồ Mặc Thiên Tử đã đạt cảnh giới Địa Vị sơ kỳ!

Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, mỉm cười nói: “Tần công tử, một đám trẻ con ấy mà, không hiểu chuyện, ngài đừng tính toán nhé”.

Một đám trẻ con...

Lão cổ hủ sống hàng vạn năm rồi mà bị gọi là trẻ con, đây là lần đầu bọn họ gặp.

“Đi thôi đi thôi, ta đưa ngài đi nghỉ ngơi!”

Mặc Thiên Tử lúc này tươi cười nhìn Tần Ninh, giống như nhìn kho vàng vậy, không chớp mắt tí nào.

...

Mấy ngày sau đó, Tần Ninh một mực ở bên trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền.

Mà Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng ngày ngày đến chỗ Tần Ninh ở, nói cho hay thì là đến thăm hỏi, thực ra là báo cáo mọi chuyện lớn nhỏ cho hắn.

“Ba lão cổ hủ của Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong, Hứa gia vốn đã là đèn cạn dầu, lần này bị lão tổ tông đánh cho một trận e là sống cũng không được lâu nữa”.

“Ba bên quyết định ký kết hiệp nghị, hàng năm sẽ tiến cống cho thư viện Thánh Hiền”.

“Thư viện Thánh Hiền lần này chết mấy trưởng tộc và trưởng lão của mấy gia tộc, tổn thất không nhỏ...”

“Có điều đại lục Bắc Thương hiện tại đều đang lưu hành truyền thuyết về Tần công tử”.

“Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển chém giết lục, thất, bát chuyển và thậm chí là cảnh giới cửu chuyển, huynh đã thành thần rồi đó!”

Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu mỗi người một câu, nhìn Tần Ninh đang ngồi ngay thẳng, không ngừng kể chuyện.

Nhưng Tần Ninh cũng chỉ đáp lại câu được câu chăng, cũng rất ít khi ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn Tần Ninh với vẻ buồn bực.

Mấy ngày này hai người đến đây, Tần Ninh lúc nào cũng cúi đầu vào trang sách như đang viết cái gì đó.

Trang sách đó không phải sách bình thường mà là Thánh Hiền Mặc Thư Quyển.

Mà cây bút đó cũng không phải bút bình thường mà là bút Kim Mặc Thông Linh.

Thánh Hiền Mặc Thư Quyển là một cuộn sách, nhưng cũng là cuộn sách dùng mãi không hết.

Mở cuộn sách ra giống như một cuộn tranh vậy, có điều Thánh Hiền Mặc Thư Quyển lại trắng xóa hoàn toàn.

Thoạt nhìn không khác gì với trang giấy bình thường.

Còn bút Kim Mặc Thông Linh ở trong tay Tần Ninh cũng thành bút viết chữ.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu, Tần Ninh đến đây xa như thế, phí bao nhiêu công như vậy cũng chỉ vì cuộn sách nhìn rất bình thường này sao?

Mà Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lại càng không hiểu.

Thư viện Thánh Hiền đau lòng cho Tần Ninh mượn Thánh Hiền Mặc Thư Quyển.

Nhưng Thánh Hiền Mặc Thư Quyển này chính là một cuộn giấy trắng bình thường mà!

Mà bốn người càng không hiểu một chuyện.

Mấy hôm nay, Tần Ninh ngày ngày cầm bút Kim Mặc Thông Linh viết lên Thánh Hiền Mặc Thư Quyển, thỉnh thoảng lại mở Cổ Phật Kim Thư rồi đọc chữ Phạn trên ấy.

Ai không biết còn tưởng Tần Ninh chuẩn bị đi thi cơ đấy!
Chương 695: Vẽ bùa

“Tần công tử, huynh đang làm gì đó?”

Mặc Phong nhìn Tần Ninh, không kìm được mà dò hỏi.

“Vẽ bùa!”

Tần Ninh vẫn vục đầu như cũ, viết gì đó trên giấy.

“Vẽ bùa?”

Mặc Vũ Nhu nhìn những dòng chữ Phạn rối tinh rối mù trên cuộn sách, không khỏi nói: “Ngươi nói bút Kim Mặc Thông Linh với Thánh Hiền Mặc Thư Quyển chồng chung một chỗ là chế được bùa sao? Bùa gì vậy?”

Vẽ bùa là một bộ môn khá kém.

Không như linh đan sư, linh khí sư và linh trận sư được các đại lục tâng bốc.

Cũng không có hệ thống tu hành.

Nhưng nghe nói nhóm vẽ bùa sư có thể lấy giấy bút kỳ lạ viết ra những dòng bùa có uy lực mạnh mẽ, giống như một vài chữ bùa mang tính tiêu hao như đạn sét.

Tần Ninh biết vẽ bùa?

Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của mọi người.

Tần Ninh hiểu, nếu không đưa ra lời giải thích cho bốn người này thì bọn họ sẽ không chịu ngừng.

“Mọi người xem kỹ nhé!”

Tần Ninh chấp bút, vẽ lên trên cuộn sách.

Bút hạ xuống, tay Tần Ninh nâng lên.

Trên cuộn sách có một lá bùa lớn cỡ bàn tay dần dần bay lên.

Tần Ninh cầm lá bùa trong tay, đi ra ngoài.

“Xem kỹ này!”

Tần Ninh nói xong, ném lá bùa ra ngoài thật nhanh.

Bùm...

Trong nháy mắt, lá bùa bay lên trên không trung ngàn mét rồi thình lình nổ tung.

Uy lực mạnh mẽ, có thể so với một đòn của cảnh giới Hóa Thần tam chuyển.

Hơn nữa không chỉ vậy, trong cơn nổ, đột nhiên xuất hiện một quả cầu hình tròn vây quanh nơi nổ tung.

Nhất thời, cả bốn người đều há hốc mồm.

“Trước đây có nghe nói chế bùa sư có thực lực không tầm thường, nhưng không ngờ lá bùa đó lại có uy năng cỡ này”.

Mặc Vũ Nhu than thở.

Tần Ninh cười nói: “Đó là dĩ nhiên, đây không phải giấy bùa bình thường đâu, Thánh Hiền Mặc Thư Quyển ẩn chứa linh tính của cây Tử Hồ Du hàng vạn năm tuổi, có thể ăn khớp với linh khí”.

“Nếu có thể chế tạo ra lá bùa mạnh mẽ, nổ chết cảnh giới Nhân Vị cũng không thành vấn đề".

Nghe vậy, cả bốn người đều kinh ngạc.

Bọn họ chỉ nghe nói đến chế bùa sư chứ chưa từng được gặp.

Đại lục Bắc Thương đối với Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu chính là toàn bộ trời đất.

Bọn họ không phải không biết gì về thế giới bên ngoài.

Nhưng trước đó cả hai còn chưa đạt cảnh giới Hóa Thần, đại lục Bắc Thương mênh mông có hơn mười tỉ người với bọn họ đã là cực kỳ mênh mông.

“Ngàn vạn đại lục, những nơi lạ lùng và thần kỳ còn rất nhiều, mọi người còn nhiều điều không biết lắm”.

Thật ra, đến chính Tần Ninh cũng không dám nói là mình biết hết.

Ngàn vạn đại lục, dân số vô số, thế giới các thần lại càng bao la mênh mông hơn.

Trời đất này quá lớn, hắn chín đời chín kiếp, trải qua suốt chín vạn năm, đi qua thiên sơn vạn thủy, nhưng cũng không dám nói là hắn đều biết rõ từng nơi một.

Vẫn sẽ có một vài nơi thần bí không ai biết.

Mấy ngày sau đó, Tần Ninh vẫn chưa rời đi, ở lại Trường Sinh đường nghiên cứu bùa chú tỉ mỉ.

Hắn đã từng có hiểu biết thâm sâu về bùa chú, nhưng không minh tâm khắc cốt bằng đan đạo, trận đạo, kiếm đạo.

Cho nên bây giờ vẫn cần thời gian làm quen.

Mà sau một tháng ở lại thư viện Thánh Hiền, Tần Ninh cũng chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Trường Sinh đường ở thư viện Thánh Hiền.

Mặc Thiên Tử nước mắt nhạt nhòa.

“Tần công tử không ở lại được sao?”

Mặc Thiên Tử bịn rịn: “Lão hủ tình nguyện làm tay chân của ngài, chỉ cần ngài ở lại thôi!”

“Ta cần ông làm tay chân của ta à?”

Tần Ninh lườm Mặc Thiên Tử, mắng: “Cái dáng vẻ không có tiền đồ của ông như này mà làm tay chân cho ta thì không phải là xấu mặt ta hay sao?”

“Hơn nữa, ông cũng không phải mỹ nữ tuyệt đỉnh như Viên Viên với Sương Nhi”.

“Ta có một lão bộc là đủ rồi”.

Mặc Thiên Tử vẫn khóc lóc như cũ, bộ dạng không nỡ xa Tần Ninh.

“Ta đưa ông cả quyển thứ năm của trường sinh quyết rồi mà ông còn khóc cái gì?”

Tần Ninh ghét bỏ, đẩy Mặc Thiên Tử ra.

“Ta không nỡ Tần Ninh chút nào, thật sự không nỡ...”

“Cút đi!”

Tần Ninh chán nói nhiều.

Chuyến đi đến đại lục Bắc Thương chính là vì đạt được Thánh Hiền Mặc Thư Quyển, linh kiếm Long Cốt Nguyệt, Cổ Phật Kim Thư cùng bút Kim Mặc Thông Linh.

Hiện giờ đã chuẩn bị đầy đủ, tiếp theo chính là đại lục Thiên Long.

Đại lục Bắc Thương nằm ở vị trí lệch về phía Đông của Cửu U đại lục, còn đại lục Thiên Long thì ngả về phía Tây, hoàn toàn ở hai hướng ngược nhau.

Đại lục Thiên Long có phần lớn địa hình là núi đồi sông lớn, hơn nữa tụ thế đại khai đại hợp, chính vì thế nên mới sinh ra nơi tuyệt địa như cấm địa Thiên Vị.

Cấm địa Thiên Vị này là danh xưng cũng được rất nhiều người công nhận.

Cho dù là cảnh giới Thiên Vị tiến nhập cấm địa mà không cẩn thận thì cũng sẽ chết.

Tần Ninh dẫn theo Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi rời đi.

Đám người Thánh Trường Tồn, Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lúc này đều cảm thán.

Tần Ninh là một người thật sự không thể đoán ra.

Hai mươi tuổi đầu, ở Cửu U đại lục, lập ra Thanh Vân tông, thanh thế chấn động, mơ hồ có xu hướng trở thành tông môn số một Cửu U.

Tất cả mọi người đều cho rằng sau hắn có chỗ dựa vô địch.

Nếu không hắn cũng không dám ngông cuồng và càn rỡ như vậy.

Nhưng thực ra hắn chỉ dựa vào chính mình!

Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển mà chém được cả cảnh giới Nhân Vị, Tần Ninh còn không làm được chuyện gì chứ?

Thánh Trường Tồn thở dài nói: “Hơn chín vạn năm trước, Cửu U xuất hiện một Cửu U Đại Đế, chấn động Cửu U, giờ lại có một Tần Ninh xuất thế!”

Mặc Thiên Tử lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm gặp: “Đâu chỉ có Cửu U đại lục, mà Cửu U Đại Đế năm đó ra khỏi Cửu U, đến đại lục Thương Lan mênh mông kia cũng để lại truyền thuyết vô tận”.

“Là do tầm mắt của các ngươi quá hạn hẹp, không biết rõ mà thôi!”

“Tần Ninh của hiện tại không thể bằng được Cửu U Đại Đế”.

“Nhưng sau này...”

Mặc Thiên Tử không nói nhiều.

Ông ta lắc đầu rồi quay người rời đi.

“Lão tổ đời thứ bảy, ngài...”

“Ta muốn rời khỏi đại lục Bắc Thương một thời gian, đi ra thế giới bên ngoài xem xem...”

Mặc Thiên Tử nói xong, bóng người lóe lên rồi biến mất.

Mặc Thiên Tử có con đường thuộc về chính ông ta.

Mà lần này Tần Ninh xuất hiện khiến con đường của ông ta thêm rộng mở.

Mọi người vào lúc này dần dần tản đi.

Mà lúc này, Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi trên linh thú phi cầm cửu phẩm đi về Cửu U đại lục.

Lần ra ngoài này tốn gần hai năm, Cửu U đại lục có lẽ đã thay đổi nhiều.

Trên lưng phi cầm, có phòng ốc xây từ gỗ được chế tạo cực kỳ tỉ mỉ, người đứng trên thân phi cầm như giẫm trên đất bằng.

Lúc này, bên trong nhà gỗ, Tần Ninh lười biến nằm trên chân ngọc của Vân Sương Nhi ở trên giường, hương thơm nhàn nhạt làm người ta say mê.

Mà lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhận ra sau khi hành trình ở đại lục Bắc Thương kết thúc, Tần Ninh dường như trở nên hài lòng hơn nhiều.

Với Tần Ninh, sắp được gặp lại Thiên Thanh Thạch, hắn không vui sao được.

Mà lần này, sở dĩ tốn nhiều thời gian như thế cũng là vì Tần Ninh phải làm thật hoàn hảo.

Tần Hâm Hâm chết.

Tần Kinh Mặc tiêu hồn.

Khiến hắn nhận được bài học, lần này không được thất bại.

“Sương Nhi giờ cũng hai ba, hai tư tuổi, là thời gian quý giá nhất, xinh đẹp mỹ miều!”

Tần Ninh cười nói: “Sương Nhi, cô có biết, thật ra bí mật lớn nhất của Hỗn Độn thể không phải là hóa linh khí thành chân nguyên không?”

“Vậy là gì?”

Vân Sương Nhi kinh ngạc hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom