-
Chương 701-705
Chương 701: Cốc Tân Nguyệt
Một tháng sau, Cửu U đại lục vốn đang yên lặng đột nhiên phát ra một tin tức chấn động.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi của Thanh Vân tông cùng đột phá cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Hai cô gái đi khiêu chiến hào cường Cửu U.
Chỉ cần là cảnh giới Hóa Thần, bất kể là bát chuyển hay cửu chuyển, hai cô gái khiêu chiến toàn bộ.
Mà trạm đầu tiên chính là cổ gia Lĩnh Nam!
Khiêu chiến lần đầu, cảnh giới Hóa Thần bát chuyển của cổ gia Lĩnh Nam đều xuất hiện hết, kết quả lại khiến người ta kinh ngạc.
Tất cả cảnh giới Hóa Thần bát chuyển đều bại dưới tay Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Cuối cùng, cổ gia Lĩnh Nam không thể không đưa ra cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, liên tiếp ba người mới đánh bại được hai cô gái.
Nhưng bọn họ cũng nói rõ.
Một tháng sau, quay lại khiêu chiến!
Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó!
Lần này, Cửu U đại lục náo nhiệt hẳn lên.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới bao nhiêu tuổi?
Hai mươi ba, hai mươi tư tuổi mà thôi!
Mà đã bắt đầu khiêu chiến quần hùng của đại lục rồi.
Đây là muốn đạt cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong sao?
Trong lúc nhất thời, các cổ quốc, thế gia đều bắt đầu luyện tập chăm chỉ.
Nếu thật sự để cho mấy cô gái hai mấy tuổi đánh bại bọn họ.
Thì các cổ quốc và thế gia sẽ mất mặt lắm!
Khiêu chiến, nhất thời trở thành chủ đề nóng bỏng được mọi người bàn tán trên Cửu U đại lục.
Có điều Tần Ninh lại không biết những chuyện này.
Diệp Viên Viên là Hoàng thể, Cửu Chuyển Linh Lung thể, vượt qua cảnh giới Hóa Thần, có thể thăng cấp thành Đế thể, sau này thậm chí còn có thể thành Thần thể.
Đây là tiềm năng mà những Hoàng thể khác không có.
Hỗn Độn thể của Vân Sương Nhi thì không phải nói nữa, sau này chắc chắn sẽ là Thần.
Hai cô gái thăng cấp cảnh giới bằng cách ôn hòa thì không thể phát triển ra được tiềm lực mạnh nhất.
Chỉ có như vậy, không ngừng chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm thì mới khiến Cửu Chuyển Linh Lung thể và Hỗn Độn thể có được kích thích tiềm năng lớn nhất.
Một tháng sau, Tần Ninh mới vừa bước ra khỏi Cửu U đại lục.
Một tháng này, Tần Ninh không hề từ bỏ tu hành, đồng thời tôi luyện Tiểu Thanh.
Thương Thanh Quỳ Ngưu có tiềm lục vô tận, sau này giác tỉnh huyết mạch thì sẽ trở thành thần thú, thì sẽ mạnh mẽ không tưởng.
Không thể lãng phí thiên phú và nền tảng của Tiểu Thanh được.
Khi Tần Ninh vừa bước ra khỏi Cửu U đại lục, phóng mắt ra nhìn lại, trước mặt toàn cát vàng, nhìn không thấy điểm kết thúc.
Giáp giới của Cửu U đại lục và đại lục Thiên Long gần hơn so với đại lục Bắc Thương.
Vùng cát vàng kia có nhiệt độ cực nóng, có điều như vậy cũng không là gì với Tần Ninh.
Lúc này, ở phía trước xuất hiện những hình ảnh cung điện đang chập chờn.
“Ảo ảnh?”
Tần Ninh mỉm cười.
Tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Thanh phi nhanh như đạp trên đất bằng, Tần Ninh thì nằm nghiêng trên lưng Tiểu Thanh, gối đầu lên hai cánh tay, nheo mắt lại.
Nhưng Tiểu Thanh đột nhiên dừng lại.
Trước mặt Thanh Ngưu có một thân ảnh đang đứng vững.
Đó là một cô gái đương tuổi dậy thì, tóc búi thả xuống, ngang đầu cắm một cây trâm bạc.
Tay nàng cầm một thanh quạt giấy, mặc sa y bó sát màu ráng chiều, chân đi giày thêu vân mây.
Trán cô gái mang vẻ sắc bén, nhưng vẫn không che được dung mạo xinh đẹp.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng của Diệp Viên Viên và xinh đẹp của Vân Sương Nhi.
Cô gái trước mắt như một bông hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùi, đứng trên sa mạc lại như đứng ở ốc đảo.
Một đôi mắt trong suốt thấy đáy, môi đỏ răng trắng, mắt sáng rõ ràng.
Làn da trắng nõn như có thể búng ra nước, khiến người ta khó thở.
Thân thể yểu điệu, dung mạo tuyệt sắc.
Lúc này, đến cả Tiểu Thanh cũng ngơ ngác. Đôi mắt bò của nó suýt chút nữa thì lăn cả ra ngoài.
“Sao lại dừng?”
Tần Ninh mắng: “Muốn ta phơi nắng chết à?”
Tiểu Thanh chẳng thèm đáp lại.
Tần Ninh ngồi dậy, nhìn thấy cô gái trước mắt thì ngẩn ra.
“Kiên trì thật đấy!”
Lúc nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh nhếch miệng nói: “Đi từ đại lục Bắc Thương đến Cửu U đại lục, giờ xuất hiện rồi đấy...”
Cô gái nghe vậy thì khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
“Làm sao? Đi theo ta làm gì?”
“Ở đại lục Bắc Thương không thích à?”
Cô gái càng ngạc nhiên hơn.
“Ngươi biết ta đi theo ngươi sao?”
Cô gái thanh xuân nhẹ nhàng phẩy quạt, thản nhiên nói: “Vậy sao còn để ta đi theo?”
“Phí lời, chứ ta còn làm gì được nữa?”
Tần Ninh cạn lời nói: “Chẳng lẽ hô lên rằng, Kiêu đại nhân, đừng đi theo ta nữa, ta cũng không quen cô...”
Nghe vậy, cô gái vụt lên, quạt giấy trong tay chém về phía Tần Ninh.
Nhưng lúc ấy, một khí tức dày đặc cũng bộc phát ra.
Thân thể Tần Ninh bị khí tức vô hình bao vây, cô gái không thể tiến gần Tần Ninh nửa bước.
“Giết ta? Cô còn non lắm!”
Tần Ninh lười biếng nói.
“Ngươi biết thân phận của ta?”
Cô gái cau mày nói: “Từ xưa đến nay, người biết ta ngoài Sát Trường Sinh ra thì cũng chỉ có tên khốn kia thôi, sao ngươi lại biết?”
“Hơi thở Tạo Hóa, bảo sao mà không sợ!”
“Kiêu đại nhân, ta chỉ biết cô thôi, cô đừng có nóng tính vậy chứ?”, Tần Ninh cạn lời.
“Ngươi đã biết ta là Kiêu, thì cũng sẽ biết tên thật của ta chứ!”
Tần Ninh ho khan, đáp: “Cốc Tân Nguyệt!”
Cô gái nhìn Tần Ninh thật sâu, lại nói: “Nói đi! Cửu U Đại Đế hiện giờ ở đâu?”
“Ta làm sao mà biết được!”
Tần Ninh oan uổng nói: “Chẳng qua ta xem qua không ít sách cổ nên biết Kiêu đại nhân ngài thôi mà. Ta chỉ khôn vặt chút thôi, chứ không biết đâu”.
Cốc Tân Nguyệt nhướng mày.
Cái nhướng mày này cũng vô cùng xinh đẹp, khiến người ta động lòng.
Đáng tiếc Tần Ninh cũng chỉ cười nhạt, không đáp lời.
Còn đôi mắt bò của Tiểu Thanh thì đỏ hằn những tia máu.
Tiếng “bốp” vang lên, đầu Tiểu Thanh bị đập vào.
Tần Ninh mắng rằng: “Con bò vô tích sự này, còn nhìn nữa thì ta móc mắt ngươi bây giờ”.
Tiểu Thanh ụm bò một tiếng, vô cùng oan ức.
Mặc dù là bò, nhưng nó cũng biết thưởng thức cái đẹp mà!
“Ngươi định đi đâu?”
“Người đẹp à, ta định đi đâu thì liên quan gì đến cô?”
Tần Ninh đau đầu nói: “Cô về thư viện Thánh Hiền ở đại lục Bắc Thương đi. Ta muốn làm chuyện nghiêm túc, cô mà làm lỡ thì ta sẽ đánh cho cô sưng bụng đấy”.
Sắc mặt Cốc Tân Nguyệt khẽ chuyển động, mang vẻ phẫn nộ.
Dù vậy nhưng nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, gương mặt đẹp không trang điểm tô son, như một bông hoa xen, tay ngọc cầm quạt, do dự không dứt.
Tần Ninh cũng không nói nữa.
Cô gái này mà đi theo hắn thì lại phiền lắm đây!
Tần Ninh không muốn chuốc lấy nhiều món nợ như thế.
Huống hồ đây còn là nợ tình!
“Nếu ngươi đã biết ta là ai, thì chắc cũng hiểu, nếu không tìm được Cửu U Đại Đế, ta sẽ không rời đi đâu”.
Cốc Tân Nguyệt lúc này cũng đi theo Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này thật sự rất đau đầu!
Cốc Tân Nguyệt ơi là Cốc Tân Nguyệt, đã chín vạn năm qua đi rồi, sao cô vẫn cứng đầu như vậy!
“Cô không tìm được hắn đâu!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Hắn chết rồi”.
“Ngươi nói láo!”
Nghe đến chữ “chết”, Cốc Tân Nguyệt đột nhiên trở nên lo lắng.
Sắc mặt tái mét, Cốc Tân Nguyệt quát lên: “Chàng sẽ không chết, trên đời này không một ai có thể giết được chàng!”
“Cô nhìn lại mình đi, ta nói thật mà cô lại không tin!”
Tần Ninh chỉ vào con Thanh Ngưu bên mình, nói: “Thương Thanh Quỳ Ngưu, con cháu đời sau của thú cưỡi của Cửu U Đại Đế. Cô phải biết thủ đoạn của Cửu U Đại Đế chứ, nếu hắn chết, thì sao con bò này sẽ để cho ta cưỡi chứ?”
Tiểu Thanh cũng phì phò, cực kỳ bất mãn.
Người chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế, không để cho người cưỡi thì ta chết chắc còn gì?
Chương 702: Tạo nghiệp mà
Cốc Tân Nguyệt lảo đảo cước bộ.
“Không thể nào! Chàng sẽ không chết!”
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục nói: “Ta mặc kệ, ta nhất định phải gặp chàng!”
“Bất kể bao lâu, ta cũng sẽ chờ chàng”.
Tần Ninh cau mày nói: “Sao cô bướng vậy?”
“Xinh đẹp như cô, lai lịch bất phàm, tự xưng là Kiêu, thiên phú ngạo nhân, không ai sánh bằng, tìm Đại Đế nào chẳng được?”
“Cái tên đó có gì tốt? Chỉ là một kẻ lưu manh”.
Tiểu Thanh trừng đôi mắt bò, quay đầu nhìn Tần Ninh với vẻ không tin.
Tự nói mình như vậy có được không?
Tần Ninh tát vào mặt nó, hừ nói: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa ta thiến ngươi!”
Tiểu Thanh run rẩy hai chân, lập tức chụm lại.
Thấy Cốc Tân Nguyệt không có phản ứng gì, Tần Ninh lại nói.
“Chẳng qua hắn là người cứu mạng cô một lần mà thôi, cô cũng chẳng cần phải lấy thân báo đáp đâu, đúng không?”
“Hơn nữa, cho dù lúc hắn cứu cô cũng có liếc cô mấy cái, thì cũng là tình thế bất đắc dĩ thôi, cô cũng đừng...”
Tần Ninh nói đến đây thì ngừng.
“Sao ngươi biết?”
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh với vẻ nghi hoặc.
Con mẹ nó!
Lỡ miệng rồi!
“Ta đoán!”
Tần Ninh ho khan, nói: “Thôi, đừng làm mất thời gian của ta nữa, ta có chuyện quan trọng cần làm!”
“Ta không làm mất thời gian của ngươi!”
Cốc Tân Nguyệt im lặng một lúc rồi đáp: “Ta đi với ngươi”.
Tần Ninh mỉm cười, vỗ bò rồi rời đi.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt ở phía sau cũng đi theo từng bước, không nhanh không chậm.
Vẫn giữ khoảng cách mười mét, Tần Ninh nhanh, nàng đi nhanh, Tần Ninh chậm, nàng cũng đi chậm.
Lúc này, Tần Ninh bất lực thở dài.
Nghiệt duyên đời trước!
Nghiệt duyên!
Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt và nói: “Nếu cô muốn đi theo ta thì cũng không phải là không được”.
“Từ nay trở đi, cô làm tỳ nữ của ta đi!”
Tỳ nữ?
Cốc Tân Nguyệt lúc này kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Nhóc con, ngươi xác định là không nói đùa chứ?”
Cốc Tân Nguyệt lại mỉm cười.
“Ta nghĩ kỹ rồi, chín vạn năm qua, ta bế quan, xuất quan vô số lần, rời khỏi Bắc Thương, đến đại lục Thương Lan, cũng đi qua biển Vô Tận”.
“Mà chàng, chỉ để lại truyền thuyết vô tận, ta chưa từng gặp được chàng!”
“Lần này, dù thế nào đi nữa thì ta cũng nhất định phải tìm được chàng”.
Cốc Tân Nguyệt gằn từng chữ: “Trước đây ngươi đến Bắc Thương, ta liền phát hiện ngươi có cái gì đó rất không đúng. Ngọc Lôi thể, năm đó chàng cũng tu luyện, Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết là do chàng sáng chế!”
“Cửu U đại lục, chín vạn năm qua không một ai biết, ngươi lại rõ hết”.
“Cho nên ngươi nhất định biết chàng ở đâu!”
Tần Ninh cuối cùng cũng hiểu được.
Vì sao cô gái này lại một mực đi theo mình.
Hóa ra trong lúc lơ đãng, hắn đã bại lộ ra nhiều như thế.
“Đừng nói với ta mấy câu vô dụng đó, làm tỳ nữ của công tử ta, tương lai cô còn có thể thấy được hắn, còn không thì vô ích thôi!”
Tần Ninh híp mắt cười.
Cốc Tân Nguyệt lúc này do dự một chút.
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Đã vậy thì đi thôi!”
Cốc Tân Nguyệt vội vàng nói: “Rốt cuộc chàng đang ở đâu?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, sẽ có một ngày cô biết thôi!”
Tần Ninh cũng hơi bất đắc dĩ.
Nếu là bình thường, hắn sẽ không cần che giấu thân phận của mình.
Nhưng lúc này trải qua đời thứ mười, vốn là ngoài ý muốn, có người âm thầm động thủ, không muốn hắn quay về Cửu Thiên Vân Minh.
Cộng thêm Thiên Đế các kia lúc nào cũng nhằm vào Cửu U Đại Đế.
Nếu giờ hắn lộ ra thì chính là đối phương trong tối, chính mình ngoài sáng.
Có điều những chuyện này sớm muộn gì thì Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc Tân Nguyệt sẽ đều biết.
Như hiện tại, biết thân phận thực sự của hắn chỉ có lão Vệ và Tiểu Thanh.
Hai người này cũng chỉ biết được thân phận Cửu U Đại Đế của hắn mà thôi.
Còn các thân phận Thanh Vân Kiếm Đế, Cửu Nguyên Đan Đế.
Trên đời này e rằng cũng không ai biết chín Đại Đế uy danh hiển hách đó lại là một người.
Trên đường đi, Cốc Tân Nguyệt mấy lần muốn nói chuyện, nhưng Tần Ninh lại mang dáng vẻ không quan tâm lắm, nên đành nhịn lại.
Một tháng sau đó, hai người một bò đi về phía đại lục Thiên Long.
Một tháng liền đi đường, hai người đến một dãy núi.
Trong lúc đó cũng đi qua không ít thành trấn.
Có điều, cấm địa Thiên Vị nằm ở trung tâm của đại lục Thiên Long, Tần Ninh không dừng lại.
Lần này hắn đến vì cấm địa Thiên Vị, những cái khác hắn không muốn quan tâm lắm, cũng không muốn lãng phí thời gian.
Hôm đó, hai người đến một vùng núi.
“Tối nay nghỉ ngơi ở đây đi vậy!”
Tần Ninh nhìn sắc trời tối dần, lên tiếng nói.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu, vung tay lên, một cái lều xuất hiện, đầy đủ chăn đệm giường.
Một tháng qua, Tần Ninh bảo nàng làm gì thì nàng làm cái đó, nàng đã quen.
Tần Ninh cũng chỉ thở dài trong lòng.
Cô gái này...
Cứng đầu quá!
Hai người một bò ngồi quanh đống lửa, im lặng không nói.
Tần Ninh tiếp tục tu hành.
Cốc Tân Nguyệt không nhịn được mà nói: “Ngươi học Ngọc Lôi thể cùng Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết kiểu gì vậy?”
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết đó, chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ nổ chết bản thân, vậy mà ngươi cũng dám học?”
Tần Ninh liếc nhìn Cốc Tân Nguyệt, từ từ đáp: “Ta có được truyền thừa của Cửu U Đại Đế, Đại Đế biết thì ta sẽ biết!”
“Còn học thì, thiên phú ta tốt, không ai địch nổi, sao lại không dám học?”
Cốc Tân Nguyệt xì một tiếng, đáp: “So với Cửu U Đại Đế, ngươi chỉ là con kiến hôi thôi!”
Con mẹ nó!
Tần Ninh cạn lời nhìn Cốc Tân Nguyệt.
“Nếu không vì cô xinh đẹp thì ta nhất định sẽ đánh cô một lượt!”
Bị người ta lấy mình ra so sánh với đời đầu tiên của mình, lại còn chê nữa thì ai mà nhịn nổi?
“Chàng vẫn còn sống chứ?”
“Chết rồi! Nhưng vẫn sống!”
Tần Ninh đáp bằng một câu rất huyền bí.
Cốc Tân Nguyệt không hiểu, Tần Ninh cũng không giải thích.
“Có người tới này, cô giải quyết hết được không?”
Tần Ninh đột nhiên nói.
“Sao ngươi không giải quyết đi?”, Cốc Tân Nguyệt phản bác.
“Xì, dù sao người ta cũng sẽ không động vào ta. Cô xinh thế này, ai mà chịu nổi chứ? Muốn động thì cũng sẽ động vào cô!”
Tần Ninh lười nói nhiều.
Soạt soạt soạt...
Hai người vừa nói xong thì mười mấy người tức thì xuất hiện.
“Đại ca!”
Một người đàn ông thấy Tần Trần cùng Cốc Tân Nguyệt chỉ đi hai người, tức thì nhìn chằm chằm Cốc Tân Nguyệt.
Đôi mắt trong suốt, dáng người quyến rũ, dưới lớp quần áo là làn da trắng nõn như ẩn như hiện.
Cô gái yêu nghiệt như thế, đúng là muốn lấy mạng người mà!
“Lần này các huynh đệ được vui vẻ rồi!”
Người đàn ông đứng đầu, không có tóc, râu cá trê, cười khà khà: “Các huynh đệ đừng vội chứ!”
Mười mấy người mặc áo giáp, không phải quân đội mà là lính đánh thuê.
Tần Ninh ngồi dưới mặt đất, nướng thịt quay, tự mình ăn rồi cho Tiểu Thanh ăn, không chuyển động.
Cốc Tân Nguyệt cũng không lên tiếng.
Râu cá trê lúc này bước lên trước.
“Nhãi con, trên người ngươi có linh thạch, linh khí, linh đan gì thì lấy ra hết đi!”
“Ngươi có thể cút, còn cô gái này, ở lại”.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn râu cá tre,e
Cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ!
Mạnh đấy.
Nhìn râu cá trê, Tần Ninh gật đầu, xoa miệng, đáp: “Được!”
Râu cá trê sửng sốt.
Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
Tiểu Thanh cũng dựng lỗ tai lên, sửng sốt!
Chương 703: Lưu Diễm các
Cốc Tân Nguyệt tức thì giận dữ giậm chân, nói: “Sao ngươi lại vô lương tâm vậy hả”.
Một tháng qua, nàng không hề hỏi thăm tin tức về Cửu U Đại Đế mà một lòng chăm sóc cho Tần Ninh kỹ càng.
Cái tên này giờ nói đi là đi luôn.
“Ta nói rồi mà, người ta đến vì cô, cô còn không tin”.
Tần Ninh cạn lời: “Ai bảo cô xinh đẹp cơ, đàn ông nào mà chẳng thích”.
“Ngươi...”
Hai người nói qua nói lại, mười người lính đánh thuê xung quanh lúc này cũng không hiểu gì.
Dường như là bọn họ đang đánh cướp mà?
Hai người này không sợ à?
“Câm miệng!”
Râu cá trê quát lên: “Ông đây đang đánh cướp đó, câm mồm!”
“Giao toàn bộ linh thạch, linh đan và linh khí trên người ra đây!”
“Ta không có mà, đều ở trong người của nàng ấy hết”, Tần Ninh chỉ sang Cốc Tân Nguyệt, nói: “Không tin các ngươi cứ soát đi!”
“Ngươi dám!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng.
“Có gì không dám?”
Ánh mắt của râu cá trê đã sớm dán lên người Cốc Tân Nguyệt rồi, hắn ta chỉ muốn nhào lên hưởng thụ một phen.
Cô gái như vậy hiếm gặp lắm chứ.
Không ngờ lại gặp được ở đây.
Chơi một lần, chết cũng đáng!
“Không có chuyện gì của ta nữa thì ta đi trước đây”.
Tần Ninh cười híp mắt nói.
“Nhãi con, đi á? Định đi đâu?”, râu cá trê cười khà khà: “Nhìn cho kỹ xem gia ta hầu hạ người phụ nữ của ngươi như thế nào, đảm bảo cho nàng sướng run người”.
Chậc chậc chậc...
Tần Ninh nghe vậy thì ngẩng cằm lên, không đi nữa.
“Được, ta xem!”
Nghe vậy, râu cá trê sửng sốt.
Hai người này sao cứ ngu ngu?
Nhưng lúc này, hắn ta không kiềm nổi nữa rồi.
Muốn trách thì chỉ trách cô gái này khiến người ta không thể kiềm chế thôi.
Nghiêng nước nghiêng thành chứ không ngoa.
Trong mắt Tần Ninh, ở đời này, cũng chỉ có Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc Tân Nguyệt hiện tại là xứng với danh xưng này.
Hắn làm người chín đời chín kiếp, không đến mức thấy một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành liền chảy nước bọt. Gặp nhiều rồi nên cũng chẳng ngạc nhiên.
Nhưng những người này thì có bao giờ gặp được?
Ai cũng phát điên từ lâu.
Cốc Tân Nguyệt nhăn mày, nhìn tất cả với vẻ ghê tởm.
“Thôi vậy, giết hết đi!”
Cốc Tân Nguyệt chậm rãi lẩm bẩm.
Râu cá trê cũng chỉ cười lớn, không thèm quan tâm.
Giết?
Hắn ta đạt cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ đấy.
Bất kể là Cốc Tân Nguyệt hay Tần Ninh thì khí tức trên người đều rất yếu, mà còn rất trẻ.
Tuổi trẻ như thế, không thể nào đạt đến cảnh giới Hóa Thần được.
Râu cá trê cười khà khà, đã vội vàng đến mức muốn cởi quần áo ra rồi.
“Cầm thú, chịu chết đi!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên vào lúc này.
Trong nháy mắt, có hai người trực tiếp tuôn ra.
Hai người này từ trong bóng tối xông ra, tốc độ cực nhanh.
Râu cá trê chưa phản ứng kịp thì đầu đã rời khỏi cổ.
Nhất thời, hơn mười người lính đánh thuê tái mét mặt mày.
“Lưu Phương Nhi!”
“Lưu Tường!”
Thấy hai người này, hơn mười người tức thì chửi ầm lên.
“Lưu Diễm các, các ngươi đúng là âm hồn bất thiện!”
Một võ giả quát lên.
“Giết đệ tử của Lưu Diễm các chúng ta xong còn muốn chạy à? Giết hết đi!”
Hai thanh niên đứng đầu cũng quát lên.
Tức thì, bốn năm người lập tức lao ra.
Mấy người đó đều ở cảnh giới Hóa Thần.
Mà hơn mười người lính đánh thuê cũng không có ai ở cảnh giới Hóa Thần.
Đây chỉ đơn giản là một trận tàn sát.
Cốc Tân Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì lông mày cũng giãn ra, tiếp tục ngồi yên vị, thanh nhã gặm xương thú trong tay.
Chiến đấu bắt đầu nhanh.
Kết thúc càng nhanh hơn.
Hai thanh niên kia lúc này đi lên, nhìn Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
“Hai vị không bị kinh sợ chứ?
Một thanh niên trong đó tóc dài, đầu đội búi tóc màu lưu ly, làn da nâu đồng, có vẻ mạnh mẽ.
Một người khác thì nhìn hào hoa phong nhã.
“Tại hạ Lưu Phương Nhi!”
“Tại hạ Lưu Tường!”
Hai người tự giới thiệu.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu, Tần Ninh cũng ngồi xuống, lẩm bẩm: “Ta còn đang muốn xem kịch hay mà...”
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì tức giận trừng Tần Ninh.
Hai người kia cũng ngồi xuống.
“Hai vị, thật sự xin lỗi”.
Lưu Phương Nhi chân thành nói: “Những đám lính đánh thuê này đến từ thành Lưu Diễm, là Lưu Diễm các chúng ta cai quản không chu toàn, khiến hai vị gặp phải rắc rối”.
“Có lẽ sẽ còn người khác nữa, tối nay hai vị có lẽ sẽ không được an toàn đâu”.
Hai người nói xong, nhưng cũng nhìn chằm chằm Cốc Tân Nguyệt.
Thật sự không thể dời mắt.
Cho dù là gặm xương thú thì cũng xinh đẹp khiến người ta không kiềm chế nổi như cũ.
“Đã như vậy...”
Tần Ninh cười nói: “Hai vị cũng đừng đi vội, ở lại tối nay rồi hẵng đi?”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh.
Cái tên này có ý gì đây?
“Vậy thì tốt quá!”, Lưu Tường vội vàng đồng ý.
Lưu Phương Nhi lườm Lưu Tường một cái rồi cười nói: “Vậy cũng được, làm phiền quá!”
Mọi người lập tức bận rộn dựng lều dựng trại.
Xong việc, bảy tám người ngồi quanh đống lửa, Tần Ninh tiếp tục nướng thịt.
Trên thực tế, với trình độ của bọn họ, dựa vào linh thạch thì cũng đủ để duy trì nhu cầu hàng ngày.
Có điều, nếu không thưởng thức mỹ vị nhân gian thì đúng là lãng phí.
Võ giả dù sao cũng là con người.
Ăn thêm chút màu mỡ cũng cũng khiến việc tu hành khô khan trở nên vui vẻ hơn.
Từ từ tìm hiểu, Tần Ninh cũng biết được lai lịch của mấy người này.
Lưu Diễm các là bá chủ khu vực quanh đây.
Cũng thuộc loại khá mạnh trong đại lục Thiên Long.
Dĩ nhiên, so với đại lục Thiên Long thì không thể bằng với các thế lực đứng đầu.
“Trên đại lục Thiên Long, có lục đại thế lực cực kỳ chói mắt, thực lực lẫn nội tình đều vô cùng lớn mạnh”.
Lưu Tường hâm mộ nói: “Ta và Lưu Phương Nhi đều là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, cũng coi như không tệ, nhưng các thiên chi kiêu tử đứng đầu lục đại tông môn thì đều từ cảnh giới Hóa Thần lục chuyển trở lên”.
“Nào chỉ có vậy!”
Lưu Phương Nhi tiếp tục nói: “Nghe nói trước đó không lâu, thiếu chủ Thánh Thiên của Thánh Thiên Minh tu hành đạo Thánh Nhân, chém giết vô địch cửu chuyển đấy!”
Mấy đệ tử nói đến đây thì hưng phấn không thôi.
Con đường võ đạo, truy cầu đỉnh phong, là ước mơ của vạn người.
Ai mà không muốn bay lượn cửu thiên, trở thành chủ tể vạn giới chứ?
Cao thủ, thiên tài, từ xưa đến nay đều là chủ đề cho các võ giả bàn tán say sưa.
Tần Ninh chưa nói thêm gì mà chỉ chuyên tâm nướng thịt!
Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh cũng không lên tiếng mà chuyên tâm nhìn Tần Ninh nướng thịt!
Cốc Tân Nguyệt đột nhiên nói: “Ngươi bảo ngươi có được truyền thừa của chàng, ta tin, dù sao chàng là người uy võ bất phàm, trong cửu thiên thập địa này, không ai bằng được”.
“Có điều, truyền thừa linh quyết công pháp, tu hành, không lẽ truyền thừa luôn cả thủ pháp nướng thịt à?”
Nghe Cốc Tân Nguyệt nói thế, Tần Ninh sửng sốt.
Con mẹ nó!
Biết ngay để lại cô gái này ở bên cạnh thì sẽ gặp họa mà.
Cô gái này quá hiểu Cửu U Đại Đế.
Nói chính xác là quá hiểu hắn!
Những phần nhỏ bé đều bị nàng nhìn ra.
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục nói: “Thú vị thật, lần này ngươi không cho ta đi theo ta cũng đi, để xem ngươi chạy được đi đâu!”
“Chạy? Sao ta phải chạy?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Được thôi, ta cũng không giấu cô nữa, thực ra ta chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế, cô có thể hiểu rằng Cửu U Đại Đế chính là ta!”
Tần Ninh nói xong, bốn phía yên lặng như tờ.
Mấy người Lưu Phương Nhi, Lưu Tường nhìn Tần Ninh với vẻ sốc nặng.
Chương 704: Giữa đường bị chặn lại
“Tần huynh, chớ nói linh tinh như vậy!"
Lưu Phương Nhi nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Nếu để người của Thanh Hà Tiên Sơn nghe được thì sẽ liều mạng với ngươi đó!”
Thanh Hà Tiên Sơn...
Nghe đến cái tên này, Tần Ninh mang vẻ mặt cổ quái.
Cốc Tân Nguyệt rõ ràng không hiểu, hỏi: “Thanh Hà Tiên Sơn là nơi nào?”
Khó có dịp Cốc Tân Nguyệt chủ động hỏi, mấy người lập tức trở nên kích động.
“Thanh Hà Tiên Sơn chính là một trong sáu đại thế lực hạng nhất, truyền thừa tám vạn năm”.
“Năm đó, ở đại lục Thiên Long chỉ có ngũ đại thế lực thôi, tiên tử Thanh Hà đột nhiên xuất hiện, khiêu chiến tông chủ của ngũ đại tông môn, ai cũng chịu thua, kinh ngạc thế nhân”.
“Lúc đó, tiên tử Thanh Hà kiến tạo nên Thanh Hà Tiên Sơn, bồi dưỡng ra các cô gái anh tài, qua thời gian thì Thanh Hà Tiên Sơn đã trở thành thế lực siêu nhiên”.
Lưu Phương Nhi nghiêm túc nói: “Nghe nói, Thanh Hà Tiên Sơn có quy tắc, coi Cửu U Đại Đế là thần, người đời dám sỉ nhục Cửu U Đại Đế thì sẽ giết không tha!”
“Cho đến giờ, người Thanh Hà Tiên Sơn cũng đang tìm Cửu U Đại Đế và cả con cháu đời sau của người nữa”.
“À đúng rồi!”
Lưu Tường vội vàng nói: “Có người nói, nếu tìm được con cháu của Cửu U Đại Đế thì Thanh Hà Tiên Sơn phải truyền ngôi cho con cháu của Cửu U Đại Đế”.
Mọi người đua nhau nói.
“Cửu U Đại Đế đến đại lục Thiên Long rồi à?”
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh, nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ vậy, ta cũng không phải hắn, sao ta biết được?”
Tần Ninh hậm hức đáp, không nói thêm nữa.
Hắn cũng quên đi mất chuyện này.
Hắn không ngờ cô bé thanh tú năm đó lại trở thành tiên tử Thanh Hà, mở ra Thanh Hà Tiên Sơn.
Cốc Tân Nguyệt lại nhìn Tần Ninh, thật lâu không nói gì.
Người thanh niên trước mặt nàng thật sự kỳ lạ quá.
Cốc Tân Nguyệt có thể xác định, Tần Ninh chắc chắn biết Cửu U Đại Đế, hơn nữa cũng có khả năng là có quan hệ chặt chẽ với nhau.
Có điều bây giờ nàng không đoán ra.
Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày nàng biết được.
Một đêm nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Tần Ninh cũng trở nên quen thuộc với đại lục Thiên Long hơn.
Hiện nay trên đại lục Thiên Long có sáu đại thế lực đứng đầu.
Ngoài Thanh Hà Tiên Sơn tối qua được nhắc đến ra, thì còn ngũ đại thế lực là Quy Nguyên tông, Trường Hồng Môn, Thánh Thiên Minh, Thiên Ngoại Thiên, Hồn Thiên Hiên.
Lục đại thế lực phân tán quanh đại lục Thiên Long.
Có thể nói, vài vạn năm trôi qua, không có một ai dám trêu chọc bọn họ.
Lưu Diễm các có thực lực không tầm thường, các chủ cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, nhưng cũng chỉ là thế lực hạng hai.
“Tần huynh, Nguyệt cô nương!”
Lưu Phương Nhi nhìn hai người, cười nói: “Hai vị đừng nên ở lại đây, nguy hiểm lắm. Nếu như hai vị không ngại có thể đi cùng chúng ta đến Lưu Diễm các”.
“Đúng vậy, trong thời gian này, toàn bộ đại lục Thiên Long đều không quá an toàn đâu”.
“Ồ? Vì sao vậy?”
Tần Ninh nghi ngờ hỏi.
“Cấm địa Thiên Vị bạo động, nghe nói là có rất nhiều trân bảo hiếm thế, lục đại tông môn chuẩn bị tiến vào cấm địa Thiên Vị”.
“Không chỉ là lục đại tông môn, nghe nói người đến từ lục địa khác cũng xuất hiện”.
“Dù sao thì cũng rất nguy hiểm”.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh trầm xuống.
Cấm địa Thiên Vị bạo động!
Sao mà đúng lúc vậy chứ!
“Được!”
Cuối cùng, Tần Ninh gật đầu.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường nhìn vui vẻ hơn nhiều.
Tần Ninh cũng biết, bọn họ không vui vì mình mà vui vì Cốc Tân Nguyệt.
Có một người đẹp đi cùng như vậy, đến con heo cũng thấy vui nữa là.
Tần Ninh không nhiều lời, cưỡi Thanh Ngưu đi theo đội ngũ.
Ven đường, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường cũng gặp không ít đệ tử Lưu Diễm các, báo cáo tình huống cho nhau, cuối cùng đội ngũ dần mở rộng đến mười mấy người.
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh, hỏi: “Ngươi còn chưa nói là ngươi đến đại lục Thiên Long làm gì?”
“Tìm người!”
Tần Ninh bổ sung: “Đến cấm địa Thiên Vị tìm người”.
Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
“Cấm địa Thiên Vị nổi tiếng là hung hiểm, ngươi tuy không yếu, nhưng chưa chắc vào trong đó đã sống được”.
“Ta sẽ chết sao?”
Tần Ninh cạn lời: “Cô quá coi thường truyền nhân của Cửu U Đại Đế rồi đó!”
“Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta đi, ngươi cũng không phải truyền nhân của Cửu U Đại Đế”.
Cốc Tân Nguyệt hừ mũi, không nói nhiều.
Đội ngũ đi không nhanh không chậm, tiến về phía trước.
Tần Ninh lại cảm thấy bất an.
Hắn vừa mới đến đại lục Thiên Long thì cấm địa Thiên Vị đã xuất hiện sự không lành, vậy quá trùng hợp đi.
Hắn có thể cảm nhận được, luôn có người muốn đi nhanh hơn hắn một bước, làm điều gì đó.
Thiên Đế các rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?
Mà Ma tộc lại là như thế nào nữa?
Nhất thời, tâm trạng của Tần Ninh hơi rối.
Lúc này, từng âm thanh xé gió bỗng vang lên.
Trước mặt bọn họ là hai đội người xuất hiện.
“Hử?”
Nhìn hai đội người trước mặt, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều nhăn mày lại.
“Phong Thanh Nguyên!”
“Tô An!”
Lưu Tường quát lên: “Các ngươi làm cái gì đây?”
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Lưu Tường”.
Một người đứng đầu trong đó cười nhạt nói: “Người của Lưu Diễm các to gan thật, còn dám ra khỏi thành Lưu Diễm à?”
“Phong Thanh Nguyên, ngươi muốn làm gì?”
Lưu Phương Nhi lúc này trở nên cẩn thận.
“Lưu Phương Nhi, bớt gào lại đi!”, Phong Thanh Nguyên giễu cợt nói: “Thần Phong tông ta cho phép Lưu Diễm các các ngươi rời khỏi thành Lưu Diễm sao?”
“Gan cũng to thật đấy!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Phương Nhi và Lưu Tường trở nên khó coi.
“Thần Phong tông, Lang Vương tông, khinh người quá đáng!”
Một đệ tử của Lưu Diễm các hét lên rồi xông tới tấn công.
Oanh...
Nhưng trong nháy mắt, người thanh niên một mực im lặng kia lại cong ngón tay búng ra.
Tiếng nổ vang lên.
Nhất thời, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường sầm mặt lại.
“Tô An, chiếm sự chú ý đấy à?”, Phong Thanh Nguyên cười khà khà.
“Đừng có nói nhảm, chuyện chính quan trọng hơn!”
Tô An nhìn mười mấy người và nói: “Hôm nay, các ngươi phải chết!”
Nghe vậy, Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi đều trở nên tức tối.
“Những gì Lưu Diễm các chúng ta nợ, chắc chắn sẽ trả hết, Thần Phong tông và Lang Vương tông các ngươi đừng có khinh người quá đáng”.
Lưu Tường quát lên: “Đường đường là Lưu Diễm các mà còn quỵt các ngươi sao?”
“Vậy cũng chưa chắc!”
Tô An lạnh nhạt đáp: “Bên trên có lệnh, một ngày không trả nợ, thấy ai, giết kẻ đó”.
“Giết!”
Trong nháy mắt, tiếng va chạm vang lên. Tô An và Phong Thanh Nguyên dẫn hơn mười người xông lên.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường lúc này cũng không quan tâm, lập tức xông lên.
Tần Ninh ngồi trên Tiểu Thanh, nhìn mọi thứ.
“Người ta tối qua còn cứu cô, cô không báo đáp à?”, Tần Ninh cười nói.
“Không phải cứu!”
Cốc Tân Nguyệt lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, ta là tỳ nữ của ngươi mà? Đương nhiên sẽ nghe ngươi rồi!”
Tần Ninh nhất thời im lặng.
Cô gái này đã sống mấy vạn năm, không dễ gạt như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Nhưng hai người chưa chuyển động thì cũng đã có người coi bọn họ là đồng đảng của Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi, cùng nhau xông đến.
“Là tì nữ của ta thì bảo vệ sự an toàn của ta là chức trách của cô mà, giết đi!”
Tần Ninh ra lệnh.
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, vung tay ra.
Phốc phốc...
Hai võ giả cảnh giới Hóa Thần tam chuyển lập tức nổ tung.
Hành động này lập tức kéo thêm mấy người nữa tới tấn công.
Cốc Tân Nguyệt hơi nhíu đôi mi thanh tú, lộ ra vẻ bất mãn.
Mấy đứa trẻ con cảnh giới Hóa Thần mà dám đánh nàng?
Coi như ở đại lục Bắc Thương, Mặc Thiên Tử dám liếc nàng một cái, nàng cũng đã tát cho bay người rồi.
Chương 705: Dù sao cũng là nàng giết người
“Cút ngay!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này, đã không nhịn được.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, tức giận như thế sẽ khiến mình già nhanh hơn đó?”
“Ngươi câm miệng!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này không để ý tới Tần Ninh, nhìn về phía trước.
“Phiền phức!”
Nói xong, bóng dáng Cốc Tân Nguyệt lóe lên rồi xông ra trong nháy mắt.
Một bóng quạt phi như bay, trong giây lát, hơn mười người đó chảy máu không ngừng.
Tiếng rầm rầm rầm vang lên liên tục.
Từng bóng người đã biến thành thi thể.
Thuấn sát!
Tức thì, đám Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều sửng sốt.
Đây là thực lực cỡ nào?
Giết mười vị cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trong nháy mắt!
Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi lúc này đều chưa phục hồi lại tinh thần.
“Đi!”
Nhưng một lúc sau, hai người khôi phục lại, khẽ quát một tiếng.
“Giờ còn không đi thì sẽ gặp phiền toái lớn”.
Đi được nửa ngày, Lưu Phương Nhi cùng Lưu Tường giờ mới nhìn lại Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Chuyện tối qua, bọn họ cứ tưởng Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt cần sự giúp của bọn họ.
Nhưng giờ xem ra, người cần giúp không phải hai người đó mà chính là nhóm bọn họ ấy chứ.
Thủ đoạn của Cốc Tân Nguyệt quá đáng sợ.
Tô An và Phong Thanh Nguyên đều là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Hôm nay cứ tưởng mình chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ lại có một người siêu mạnh xuất hiện ở cạnh họ.
Cốc Tân Nguyệt có thực lực gì?
Cảnh giới Hóa Thần lục chuyển, hay là thất chuyển? Hay là bát chuyển? Cửu chuyển?
Hai người lúc này chẳng suy nghĩ nổi nữa.
Cốc Tân Nguyệt, quá mạnh!
Lưu Tường khổ não nói: “Lần này giết Tô An và Phong Thanh Nguyên, gặp phải đại họa rồi!”
“E là các chủ...”
“Không sao!”
Lưu Phương Nhi hừ nói: “Cho dù chúng ta không giết chúng, thì chúng cũng sẽ giết chúng ta!”
“Chúng chết còn hơn là chúng ta chết!”
Mặc dù nói vậy, nhưng Lưu Phương Nhi cũng không yên lòng hơn bao nhiêu.
Lần này, thật sự gặp phải họa lớn rồi.
Hai người tiến gần Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt, lúc này trở nên vô cùng cung kính.
“Hai vị, những người vừa bị giết ban nãy là nhân tài kiệt xuất của Thần Phong tông và Lang Vương tông, lần này gặp họa lớn rồi, hai vị nên nhanh chóng rời đi thôi!”
Lưu Phương Nhi bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì, bị Thần Phong tông và Lang Vương tông biết, tính mạng của hai vị cũng khó giữ”.
Lúc này Tần Ninh tỏ vẻ không liên quan đến mình, nói: “Nàng ấy giết người mà, muốn đi cũng là nàng ấy đi, ta còn muốn vào thành Lưu Diễm thăm thú cơ”.
“Ngươi...”
Cốc Tân Nguyệt tức tối.
Cái tên này vô liêm sỉ vậy sao?
Không có chút đảm đương nào.
Cốc Tân Nguyệt nhìn hai người Lưu Phương Nhi và nói: “Yên tâm, ai làm người ấy chịu, sẽ không liên lụy đến Lưu Diễm các các ngươi đâu. Muốn tới gây sự, ta giết sạch”.
Lưu Phương Nhi cười khổ.
Bọn họ cũng không sợ ai gây sự.
Lưu Diễm các đã bị ức hiếp thành thế này rồi, có thêm chuyện đi nữa thì Thần Phong tông và Lang Vương tông còn làm được gì chứ?
Tần Ninh mở miệng hỏi thăm: “Lưu Diễm các có chuyện gì vậy? Thần Phong tông và Lang Vương tông nói các ngươi thiếu nợ à?”
Nghe vậy, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều có sắc mặt khó coi.
Dần dần, Lưu Phương Nhi đáp lại.
“Từ xưa, trong khu vực mấy trăm dặm này, Lưu Diễm các chúng ta chính là một gia tộc lớn duy nhất, Thần Phong tông và Lang Vương tông bị chèn ép”.
“Nhưng mười năm trước, Lưu Diễm các hay tin rằng trong cấm địa Thiên Vị, ở núi Nhân Vị có tung tích của Lưu Ly Kim Thân quyết”.
“Các chủ đương thời dẫn một đội trưởng lão đi vào cấm địa Thiên Vị”.
“Kết quả lại bị tổn thất nặng nề, các chủ trọng thương, cần dược liệu chữa thương. Vì không đủ linh thạch nên hỏi mượn Lang Vương tông và Thần Phong tông, lãi mẹ để lãi con, càng nợ càng nhiều”.
“Mà đến giờ chỉ có thể đổi từng tòa thành trì để gán nợ”.
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì nói: “Cũng không trách họ được, các ngươi có nợ mà không trả thì cũng đáng chết!”
Lưu Phương Nhi cười khổ.
“Ban đầu, chúng ta cũng cho là như vậy”.
“Nhưng sau này, khi điều tra ra chuyện liên quan đến tin tức của Lưu Ly Kim Thân quyết lại do Lang Vương tông và Thần Phong tông truyền ra, cố ý dụ chúng ta mắc bẫy”.
“Thậm chí việc các chủ thụ thương cũng là do Lang Vương tông và Thần Phong tông cấu kết người khác làm ra, đặt mua linh đan cũng bị hai phe này ngăn chặn!”
“Đây là một cái bẫy!”
“Lưu Diễm các chúng ta mắc bẫy!”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt không nói thêm nữa.
Nói như vậy, giết đám kia cũng không sao cả.
Tần Ninh lại nói: “Lưu Ly Kim Thân quyết của Lưu Thiên sơn mạnh mẽ uy võ, tu luyện đại thành, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển có thể chém giết cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, thế mà các ngươi đánh mất được?”
Nghe vậy, mấy người Cốc Tân Nguyệt, Lưu Phương Nhi đều nhìn Tần Ninh.
Dường như Tần Ninh rất hiểu về Lưu Ly Kim Thân quyết và Lưu Diễm các nhỉ?
“Năm đó các chủ đương nhiệm tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, Lưu Ly Kim Thân quyết bị đưa đến cấm địa Thiên Vị, và không tìm được nữa...”
Lưu Phương Nhi giải thích.
Tần Ninh vốn cũng không xác định.
Trong cơ thể Lưu Phương Nhi và Lưu Tường cũng có khí tức chứa mùi vị của Lưu Ly Kim Thân quyết.
Nhưng bây giờ nghe vậy thì Tần Ninh lại xác định chắc chắn hơn.
Lưu Diễm các chắc chắn là do con cháu Lưu Thiên Sơn sáng tạo ra, phát triển đến giờ.
Lưu Thiên Sơn...
Tên nhóc đó...
Tần Ninh thở dài.
“Ngươi biết Lưu Thiên Sơn?”
“Ta nghe nói đến!”, Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, đáp: “Đó là một vị hào cường, nghe nói năm đó là cường giả ở cảnh giới Tam Vị”.
Tần Ninh làm bộ nói, nhưng Cốc Tân Nguyệt cứ cảm giác như tên này đang nói dối.
Tần Ninh cũng bất lực lắm.
Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe được thì thì nhiều nhất sẽ kinh ngạc thôi chứ không nghĩ kỹ, hai cô có nghĩ thêm nữa thì cũng nghĩ không ra.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt không uổng phí mấy vạn năm sinh tồn, luôn muốn vạch trần lời nói của hắn.
“Đi thôi!”
Tần Ninh nói: “Dù sao cũng là nàng giết người, đến lúc ấy Thần Phong tông và Lang Vương tông muốn gây sự, các ngươi cứ đổ cho nàng là được”.
Lời này nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều mang vẻ kỳ quái.
Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt không phải đi cùng nhau à?
Sao nghe cách Tần Ninh nói thì như đang đẩy hết cho Cốc Tân Nguyệt vậy?
Cô gái như vậy, đổi là người khác thì chỉ muốn cung phụng, nâng như nâng trứng, sợ nàng chịu uất ức.
Nhưng Tần Ninh... lại giống như đuổi người vậy!
Cốc Tân Nguyệt không giận nữa.
Đợi tám vạn năm rồi, giờ cuối cùng nàng cũng chờ được một manh mối.
Bất kể thế nào thì giờ phải bắt lại Tần Ninh, không thể buông tay, như vậy có thể tìm được Cửu U Đại Đế!
Người đàn ông đó, nàng chắc chắn phải đi theo!
Tần Ninh mà biết Cốc Tân Nguyệt đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ phụt máu mất.
Hắn không muốn giống cha mình, bị chín người mẹ làm cho to đầu đâu.
“Phương công tử!”
Có một tiếng la ở phía trước đột ngột vang lên.
“Lão Kiệt!”
Nhìn người này, Lưu Phương Nhi tức thì dừng lại.
Ông già đó trên người dính máu, quát lên: “Không thể đến thành Lưu Diễm nữa, Phương công tử và Tường công tử mau chóng dẫn người chạy đi thôi!”
“Chạy đi? Tại sao?”
Hai người kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không lành.
Lão Kiệt lúc này mở miệng nói: “Hai vị công tử là hy vọng của Lưu Diễm các, là hy vọng của Lưu gia, hãy mau đi đi, Thần Phong tông và Lang Vương tông đã đánh tới cửa rồi, thề phải tiêu diệt Lưu Diễm các chúng ta”.
Nghe Lão Kiệt nói xong, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều mang sắc mặt sợ hãi.
Một tháng sau, Cửu U đại lục vốn đang yên lặng đột nhiên phát ra một tin tức chấn động.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi của Thanh Vân tông cùng đột phá cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Hai cô gái đi khiêu chiến hào cường Cửu U.
Chỉ cần là cảnh giới Hóa Thần, bất kể là bát chuyển hay cửu chuyển, hai cô gái khiêu chiến toàn bộ.
Mà trạm đầu tiên chính là cổ gia Lĩnh Nam!
Khiêu chiến lần đầu, cảnh giới Hóa Thần bát chuyển của cổ gia Lĩnh Nam đều xuất hiện hết, kết quả lại khiến người ta kinh ngạc.
Tất cả cảnh giới Hóa Thần bát chuyển đều bại dưới tay Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Cuối cùng, cổ gia Lĩnh Nam không thể không đưa ra cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, liên tiếp ba người mới đánh bại được hai cô gái.
Nhưng bọn họ cũng nói rõ.
Một tháng sau, quay lại khiêu chiến!
Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó!
Lần này, Cửu U đại lục náo nhiệt hẳn lên.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mới bao nhiêu tuổi?
Hai mươi ba, hai mươi tư tuổi mà thôi!
Mà đã bắt đầu khiêu chiến quần hùng của đại lục rồi.
Đây là muốn đạt cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong sao?
Trong lúc nhất thời, các cổ quốc, thế gia đều bắt đầu luyện tập chăm chỉ.
Nếu thật sự để cho mấy cô gái hai mấy tuổi đánh bại bọn họ.
Thì các cổ quốc và thế gia sẽ mất mặt lắm!
Khiêu chiến, nhất thời trở thành chủ đề nóng bỏng được mọi người bàn tán trên Cửu U đại lục.
Có điều Tần Ninh lại không biết những chuyện này.
Diệp Viên Viên là Hoàng thể, Cửu Chuyển Linh Lung thể, vượt qua cảnh giới Hóa Thần, có thể thăng cấp thành Đế thể, sau này thậm chí còn có thể thành Thần thể.
Đây là tiềm năng mà những Hoàng thể khác không có.
Hỗn Độn thể của Vân Sương Nhi thì không phải nói nữa, sau này chắc chắn sẽ là Thần.
Hai cô gái thăng cấp cảnh giới bằng cách ôn hòa thì không thể phát triển ra được tiềm lực mạnh nhất.
Chỉ có như vậy, không ngừng chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm thì mới khiến Cửu Chuyển Linh Lung thể và Hỗn Độn thể có được kích thích tiềm năng lớn nhất.
Một tháng sau, Tần Ninh mới vừa bước ra khỏi Cửu U đại lục.
Một tháng này, Tần Ninh không hề từ bỏ tu hành, đồng thời tôi luyện Tiểu Thanh.
Thương Thanh Quỳ Ngưu có tiềm lục vô tận, sau này giác tỉnh huyết mạch thì sẽ trở thành thần thú, thì sẽ mạnh mẽ không tưởng.
Không thể lãng phí thiên phú và nền tảng của Tiểu Thanh được.
Khi Tần Ninh vừa bước ra khỏi Cửu U đại lục, phóng mắt ra nhìn lại, trước mặt toàn cát vàng, nhìn không thấy điểm kết thúc.
Giáp giới của Cửu U đại lục và đại lục Thiên Long gần hơn so với đại lục Bắc Thương.
Vùng cát vàng kia có nhiệt độ cực nóng, có điều như vậy cũng không là gì với Tần Ninh.
Lúc này, ở phía trước xuất hiện những hình ảnh cung điện đang chập chờn.
“Ảo ảnh?”
Tần Ninh mỉm cười.
Tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Thanh phi nhanh như đạp trên đất bằng, Tần Ninh thì nằm nghiêng trên lưng Tiểu Thanh, gối đầu lên hai cánh tay, nheo mắt lại.
Nhưng Tiểu Thanh đột nhiên dừng lại.
Trước mặt Thanh Ngưu có một thân ảnh đang đứng vững.
Đó là một cô gái đương tuổi dậy thì, tóc búi thả xuống, ngang đầu cắm một cây trâm bạc.
Tay nàng cầm một thanh quạt giấy, mặc sa y bó sát màu ráng chiều, chân đi giày thêu vân mây.
Trán cô gái mang vẻ sắc bén, nhưng vẫn không che được dung mạo xinh đẹp.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng của Diệp Viên Viên và xinh đẹp của Vân Sương Nhi.
Cô gái trước mắt như một bông hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùi, đứng trên sa mạc lại như đứng ở ốc đảo.
Một đôi mắt trong suốt thấy đáy, môi đỏ răng trắng, mắt sáng rõ ràng.
Làn da trắng nõn như có thể búng ra nước, khiến người ta khó thở.
Thân thể yểu điệu, dung mạo tuyệt sắc.
Lúc này, đến cả Tiểu Thanh cũng ngơ ngác. Đôi mắt bò của nó suýt chút nữa thì lăn cả ra ngoài.
“Sao lại dừng?”
Tần Ninh mắng: “Muốn ta phơi nắng chết à?”
Tiểu Thanh chẳng thèm đáp lại.
Tần Ninh ngồi dậy, nhìn thấy cô gái trước mắt thì ngẩn ra.
“Kiên trì thật đấy!”
Lúc nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh nhếch miệng nói: “Đi từ đại lục Bắc Thương đến Cửu U đại lục, giờ xuất hiện rồi đấy...”
Cô gái nghe vậy thì khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
“Làm sao? Đi theo ta làm gì?”
“Ở đại lục Bắc Thương không thích à?”
Cô gái càng ngạc nhiên hơn.
“Ngươi biết ta đi theo ngươi sao?”
Cô gái thanh xuân nhẹ nhàng phẩy quạt, thản nhiên nói: “Vậy sao còn để ta đi theo?”
“Phí lời, chứ ta còn làm gì được nữa?”
Tần Ninh cạn lời nói: “Chẳng lẽ hô lên rằng, Kiêu đại nhân, đừng đi theo ta nữa, ta cũng không quen cô...”
Nghe vậy, cô gái vụt lên, quạt giấy trong tay chém về phía Tần Ninh.
Nhưng lúc ấy, một khí tức dày đặc cũng bộc phát ra.
Thân thể Tần Ninh bị khí tức vô hình bao vây, cô gái không thể tiến gần Tần Ninh nửa bước.
“Giết ta? Cô còn non lắm!”
Tần Ninh lười biếng nói.
“Ngươi biết thân phận của ta?”
Cô gái cau mày nói: “Từ xưa đến nay, người biết ta ngoài Sát Trường Sinh ra thì cũng chỉ có tên khốn kia thôi, sao ngươi lại biết?”
“Hơi thở Tạo Hóa, bảo sao mà không sợ!”
“Kiêu đại nhân, ta chỉ biết cô thôi, cô đừng có nóng tính vậy chứ?”, Tần Ninh cạn lời.
“Ngươi đã biết ta là Kiêu, thì cũng sẽ biết tên thật của ta chứ!”
Tần Ninh ho khan, đáp: “Cốc Tân Nguyệt!”
Cô gái nhìn Tần Ninh thật sâu, lại nói: “Nói đi! Cửu U Đại Đế hiện giờ ở đâu?”
“Ta làm sao mà biết được!”
Tần Ninh oan uổng nói: “Chẳng qua ta xem qua không ít sách cổ nên biết Kiêu đại nhân ngài thôi mà. Ta chỉ khôn vặt chút thôi, chứ không biết đâu”.
Cốc Tân Nguyệt nhướng mày.
Cái nhướng mày này cũng vô cùng xinh đẹp, khiến người ta động lòng.
Đáng tiếc Tần Ninh cũng chỉ cười nhạt, không đáp lời.
Còn đôi mắt bò của Tiểu Thanh thì đỏ hằn những tia máu.
Tiếng “bốp” vang lên, đầu Tiểu Thanh bị đập vào.
Tần Ninh mắng rằng: “Con bò vô tích sự này, còn nhìn nữa thì ta móc mắt ngươi bây giờ”.
Tiểu Thanh ụm bò một tiếng, vô cùng oan ức.
Mặc dù là bò, nhưng nó cũng biết thưởng thức cái đẹp mà!
“Ngươi định đi đâu?”
“Người đẹp à, ta định đi đâu thì liên quan gì đến cô?”
Tần Ninh đau đầu nói: “Cô về thư viện Thánh Hiền ở đại lục Bắc Thương đi. Ta muốn làm chuyện nghiêm túc, cô mà làm lỡ thì ta sẽ đánh cho cô sưng bụng đấy”.
Sắc mặt Cốc Tân Nguyệt khẽ chuyển động, mang vẻ phẫn nộ.
Dù vậy nhưng nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, gương mặt đẹp không trang điểm tô son, như một bông hoa xen, tay ngọc cầm quạt, do dự không dứt.
Tần Ninh cũng không nói nữa.
Cô gái này mà đi theo hắn thì lại phiền lắm đây!
Tần Ninh không muốn chuốc lấy nhiều món nợ như thế.
Huống hồ đây còn là nợ tình!
“Nếu ngươi đã biết ta là ai, thì chắc cũng hiểu, nếu không tìm được Cửu U Đại Đế, ta sẽ không rời đi đâu”.
Cốc Tân Nguyệt lúc này cũng đi theo Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này thật sự rất đau đầu!
Cốc Tân Nguyệt ơi là Cốc Tân Nguyệt, đã chín vạn năm qua đi rồi, sao cô vẫn cứng đầu như vậy!
“Cô không tìm được hắn đâu!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Hắn chết rồi”.
“Ngươi nói láo!”
Nghe đến chữ “chết”, Cốc Tân Nguyệt đột nhiên trở nên lo lắng.
Sắc mặt tái mét, Cốc Tân Nguyệt quát lên: “Chàng sẽ không chết, trên đời này không một ai có thể giết được chàng!”
“Cô nhìn lại mình đi, ta nói thật mà cô lại không tin!”
Tần Ninh chỉ vào con Thanh Ngưu bên mình, nói: “Thương Thanh Quỳ Ngưu, con cháu đời sau của thú cưỡi của Cửu U Đại Đế. Cô phải biết thủ đoạn của Cửu U Đại Đế chứ, nếu hắn chết, thì sao con bò này sẽ để cho ta cưỡi chứ?”
Tiểu Thanh cũng phì phò, cực kỳ bất mãn.
Người chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế, không để cho người cưỡi thì ta chết chắc còn gì?
Chương 702: Tạo nghiệp mà
Cốc Tân Nguyệt lảo đảo cước bộ.
“Không thể nào! Chàng sẽ không chết!”
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục nói: “Ta mặc kệ, ta nhất định phải gặp chàng!”
“Bất kể bao lâu, ta cũng sẽ chờ chàng”.
Tần Ninh cau mày nói: “Sao cô bướng vậy?”
“Xinh đẹp như cô, lai lịch bất phàm, tự xưng là Kiêu, thiên phú ngạo nhân, không ai sánh bằng, tìm Đại Đế nào chẳng được?”
“Cái tên đó có gì tốt? Chỉ là một kẻ lưu manh”.
Tiểu Thanh trừng đôi mắt bò, quay đầu nhìn Tần Ninh với vẻ không tin.
Tự nói mình như vậy có được không?
Tần Ninh tát vào mặt nó, hừ nói: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa ta thiến ngươi!”
Tiểu Thanh run rẩy hai chân, lập tức chụm lại.
Thấy Cốc Tân Nguyệt không có phản ứng gì, Tần Ninh lại nói.
“Chẳng qua hắn là người cứu mạng cô một lần mà thôi, cô cũng chẳng cần phải lấy thân báo đáp đâu, đúng không?”
“Hơn nữa, cho dù lúc hắn cứu cô cũng có liếc cô mấy cái, thì cũng là tình thế bất đắc dĩ thôi, cô cũng đừng...”
Tần Ninh nói đến đây thì ngừng.
“Sao ngươi biết?”
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh với vẻ nghi hoặc.
Con mẹ nó!
Lỡ miệng rồi!
“Ta đoán!”
Tần Ninh ho khan, nói: “Thôi, đừng làm mất thời gian của ta nữa, ta có chuyện quan trọng cần làm!”
“Ta không làm mất thời gian của ngươi!”
Cốc Tân Nguyệt im lặng một lúc rồi đáp: “Ta đi với ngươi”.
Tần Ninh mỉm cười, vỗ bò rồi rời đi.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt ở phía sau cũng đi theo từng bước, không nhanh không chậm.
Vẫn giữ khoảng cách mười mét, Tần Ninh nhanh, nàng đi nhanh, Tần Ninh chậm, nàng cũng đi chậm.
Lúc này, Tần Ninh bất lực thở dài.
Nghiệt duyên đời trước!
Nghiệt duyên!
Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt và nói: “Nếu cô muốn đi theo ta thì cũng không phải là không được”.
“Từ nay trở đi, cô làm tỳ nữ của ta đi!”
Tỳ nữ?
Cốc Tân Nguyệt lúc này kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
“Nhóc con, ngươi xác định là không nói đùa chứ?”
Cốc Tân Nguyệt lại mỉm cười.
“Ta nghĩ kỹ rồi, chín vạn năm qua, ta bế quan, xuất quan vô số lần, rời khỏi Bắc Thương, đến đại lục Thương Lan, cũng đi qua biển Vô Tận”.
“Mà chàng, chỉ để lại truyền thuyết vô tận, ta chưa từng gặp được chàng!”
“Lần này, dù thế nào đi nữa thì ta cũng nhất định phải tìm được chàng”.
Cốc Tân Nguyệt gằn từng chữ: “Trước đây ngươi đến Bắc Thương, ta liền phát hiện ngươi có cái gì đó rất không đúng. Ngọc Lôi thể, năm đó chàng cũng tu luyện, Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết là do chàng sáng chế!”
“Cửu U đại lục, chín vạn năm qua không một ai biết, ngươi lại rõ hết”.
“Cho nên ngươi nhất định biết chàng ở đâu!”
Tần Ninh cuối cùng cũng hiểu được.
Vì sao cô gái này lại một mực đi theo mình.
Hóa ra trong lúc lơ đãng, hắn đã bại lộ ra nhiều như thế.
“Đừng nói với ta mấy câu vô dụng đó, làm tỳ nữ của công tử ta, tương lai cô còn có thể thấy được hắn, còn không thì vô ích thôi!”
Tần Ninh híp mắt cười.
Cốc Tân Nguyệt lúc này do dự một chút.
“Được!”
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Đã vậy thì đi thôi!”
Cốc Tân Nguyệt vội vàng nói: “Rốt cuộc chàng đang ở đâu?”
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, sẽ có một ngày cô biết thôi!”
Tần Ninh cũng hơi bất đắc dĩ.
Nếu là bình thường, hắn sẽ không cần che giấu thân phận của mình.
Nhưng lúc này trải qua đời thứ mười, vốn là ngoài ý muốn, có người âm thầm động thủ, không muốn hắn quay về Cửu Thiên Vân Minh.
Cộng thêm Thiên Đế các kia lúc nào cũng nhằm vào Cửu U Đại Đế.
Nếu giờ hắn lộ ra thì chính là đối phương trong tối, chính mình ngoài sáng.
Có điều những chuyện này sớm muộn gì thì Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc Tân Nguyệt sẽ đều biết.
Như hiện tại, biết thân phận thực sự của hắn chỉ có lão Vệ và Tiểu Thanh.
Hai người này cũng chỉ biết được thân phận Cửu U Đại Đế của hắn mà thôi.
Còn các thân phận Thanh Vân Kiếm Đế, Cửu Nguyên Đan Đế.
Trên đời này e rằng cũng không ai biết chín Đại Đế uy danh hiển hách đó lại là một người.
Trên đường đi, Cốc Tân Nguyệt mấy lần muốn nói chuyện, nhưng Tần Ninh lại mang dáng vẻ không quan tâm lắm, nên đành nhịn lại.
Một tháng sau đó, hai người một bò đi về phía đại lục Thiên Long.
Một tháng liền đi đường, hai người đến một dãy núi.
Trong lúc đó cũng đi qua không ít thành trấn.
Có điều, cấm địa Thiên Vị nằm ở trung tâm của đại lục Thiên Long, Tần Ninh không dừng lại.
Lần này hắn đến vì cấm địa Thiên Vị, những cái khác hắn không muốn quan tâm lắm, cũng không muốn lãng phí thời gian.
Hôm đó, hai người đến một vùng núi.
“Tối nay nghỉ ngơi ở đây đi vậy!”
Tần Ninh nhìn sắc trời tối dần, lên tiếng nói.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu, vung tay lên, một cái lều xuất hiện, đầy đủ chăn đệm giường.
Một tháng qua, Tần Ninh bảo nàng làm gì thì nàng làm cái đó, nàng đã quen.
Tần Ninh cũng chỉ thở dài trong lòng.
Cô gái này...
Cứng đầu quá!
Hai người một bò ngồi quanh đống lửa, im lặng không nói.
Tần Ninh tiếp tục tu hành.
Cốc Tân Nguyệt không nhịn được mà nói: “Ngươi học Ngọc Lôi thể cùng Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết kiểu gì vậy?”
“Ngọc Lôi dẫn kiếm quyết đó, chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ nổ chết bản thân, vậy mà ngươi cũng dám học?”
Tần Ninh liếc nhìn Cốc Tân Nguyệt, từ từ đáp: “Ta có được truyền thừa của Cửu U Đại Đế, Đại Đế biết thì ta sẽ biết!”
“Còn học thì, thiên phú ta tốt, không ai địch nổi, sao lại không dám học?”
Cốc Tân Nguyệt xì một tiếng, đáp: “So với Cửu U Đại Đế, ngươi chỉ là con kiến hôi thôi!”
Con mẹ nó!
Tần Ninh cạn lời nhìn Cốc Tân Nguyệt.
“Nếu không vì cô xinh đẹp thì ta nhất định sẽ đánh cô một lượt!”
Bị người ta lấy mình ra so sánh với đời đầu tiên của mình, lại còn chê nữa thì ai mà nhịn nổi?
“Chàng vẫn còn sống chứ?”
“Chết rồi! Nhưng vẫn sống!”
Tần Ninh đáp bằng một câu rất huyền bí.
Cốc Tân Nguyệt không hiểu, Tần Ninh cũng không giải thích.
“Có người tới này, cô giải quyết hết được không?”
Tần Ninh đột nhiên nói.
“Sao ngươi không giải quyết đi?”, Cốc Tân Nguyệt phản bác.
“Xì, dù sao người ta cũng sẽ không động vào ta. Cô xinh thế này, ai mà chịu nổi chứ? Muốn động thì cũng sẽ động vào cô!”
Tần Ninh lười nói nhiều.
Soạt soạt soạt...
Hai người vừa nói xong thì mười mấy người tức thì xuất hiện.
“Đại ca!”
Một người đàn ông thấy Tần Trần cùng Cốc Tân Nguyệt chỉ đi hai người, tức thì nhìn chằm chằm Cốc Tân Nguyệt.
Đôi mắt trong suốt, dáng người quyến rũ, dưới lớp quần áo là làn da trắng nõn như ẩn như hiện.
Cô gái yêu nghiệt như thế, đúng là muốn lấy mạng người mà!
“Lần này các huynh đệ được vui vẻ rồi!”
Người đàn ông đứng đầu, không có tóc, râu cá trê, cười khà khà: “Các huynh đệ đừng vội chứ!”
Mười mấy người mặc áo giáp, không phải quân đội mà là lính đánh thuê.
Tần Ninh ngồi dưới mặt đất, nướng thịt quay, tự mình ăn rồi cho Tiểu Thanh ăn, không chuyển động.
Cốc Tân Nguyệt cũng không lên tiếng.
Râu cá trê lúc này bước lên trước.
“Nhãi con, trên người ngươi có linh thạch, linh khí, linh đan gì thì lấy ra hết đi!”
“Ngươi có thể cút, còn cô gái này, ở lại”.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn râu cá tre,e
Cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ!
Mạnh đấy.
Nhìn râu cá trê, Tần Ninh gật đầu, xoa miệng, đáp: “Được!”
Râu cá trê sửng sốt.
Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
Tiểu Thanh cũng dựng lỗ tai lên, sửng sốt!
Chương 703: Lưu Diễm các
Cốc Tân Nguyệt tức thì giận dữ giậm chân, nói: “Sao ngươi lại vô lương tâm vậy hả”.
Một tháng qua, nàng không hề hỏi thăm tin tức về Cửu U Đại Đế mà một lòng chăm sóc cho Tần Ninh kỹ càng.
Cái tên này giờ nói đi là đi luôn.
“Ta nói rồi mà, người ta đến vì cô, cô còn không tin”.
Tần Ninh cạn lời: “Ai bảo cô xinh đẹp cơ, đàn ông nào mà chẳng thích”.
“Ngươi...”
Hai người nói qua nói lại, mười người lính đánh thuê xung quanh lúc này cũng không hiểu gì.
Dường như là bọn họ đang đánh cướp mà?
Hai người này không sợ à?
“Câm miệng!”
Râu cá trê quát lên: “Ông đây đang đánh cướp đó, câm mồm!”
“Giao toàn bộ linh thạch, linh đan và linh khí trên người ra đây!”
“Ta không có mà, đều ở trong người của nàng ấy hết”, Tần Ninh chỉ sang Cốc Tân Nguyệt, nói: “Không tin các ngươi cứ soát đi!”
“Ngươi dám!”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng.
“Có gì không dám?”
Ánh mắt của râu cá trê đã sớm dán lên người Cốc Tân Nguyệt rồi, hắn ta chỉ muốn nhào lên hưởng thụ một phen.
Cô gái như vậy hiếm gặp lắm chứ.
Không ngờ lại gặp được ở đây.
Chơi một lần, chết cũng đáng!
“Không có chuyện gì của ta nữa thì ta đi trước đây”.
Tần Ninh cười híp mắt nói.
“Nhãi con, đi á? Định đi đâu?”, râu cá trê cười khà khà: “Nhìn cho kỹ xem gia ta hầu hạ người phụ nữ của ngươi như thế nào, đảm bảo cho nàng sướng run người”.
Chậc chậc chậc...
Tần Ninh nghe vậy thì ngẩng cằm lên, không đi nữa.
“Được, ta xem!”
Nghe vậy, râu cá trê sửng sốt.
Hai người này sao cứ ngu ngu?
Nhưng lúc này, hắn ta không kiềm nổi nữa rồi.
Muốn trách thì chỉ trách cô gái này khiến người ta không thể kiềm chế thôi.
Nghiêng nước nghiêng thành chứ không ngoa.
Trong mắt Tần Ninh, ở đời này, cũng chỉ có Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc Tân Nguyệt hiện tại là xứng với danh xưng này.
Hắn làm người chín đời chín kiếp, không đến mức thấy một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành liền chảy nước bọt. Gặp nhiều rồi nên cũng chẳng ngạc nhiên.
Nhưng những người này thì có bao giờ gặp được?
Ai cũng phát điên từ lâu.
Cốc Tân Nguyệt nhăn mày, nhìn tất cả với vẻ ghê tởm.
“Thôi vậy, giết hết đi!”
Cốc Tân Nguyệt chậm rãi lẩm bẩm.
Râu cá trê cũng chỉ cười lớn, không thèm quan tâm.
Giết?
Hắn ta đạt cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ đấy.
Bất kể là Cốc Tân Nguyệt hay Tần Ninh thì khí tức trên người đều rất yếu, mà còn rất trẻ.
Tuổi trẻ như thế, không thể nào đạt đến cảnh giới Hóa Thần được.
Râu cá trê cười khà khà, đã vội vàng đến mức muốn cởi quần áo ra rồi.
“Cầm thú, chịu chết đi!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên vào lúc này.
Trong nháy mắt, có hai người trực tiếp tuôn ra.
Hai người này từ trong bóng tối xông ra, tốc độ cực nhanh.
Râu cá trê chưa phản ứng kịp thì đầu đã rời khỏi cổ.
Nhất thời, hơn mười người lính đánh thuê tái mét mặt mày.
“Lưu Phương Nhi!”
“Lưu Tường!”
Thấy hai người này, hơn mười người tức thì chửi ầm lên.
“Lưu Diễm các, các ngươi đúng là âm hồn bất thiện!”
Một võ giả quát lên.
“Giết đệ tử của Lưu Diễm các chúng ta xong còn muốn chạy à? Giết hết đi!”
Hai thanh niên đứng đầu cũng quát lên.
Tức thì, bốn năm người lập tức lao ra.
Mấy người đó đều ở cảnh giới Hóa Thần.
Mà hơn mười người lính đánh thuê cũng không có ai ở cảnh giới Hóa Thần.
Đây chỉ đơn giản là một trận tàn sát.
Cốc Tân Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì lông mày cũng giãn ra, tiếp tục ngồi yên vị, thanh nhã gặm xương thú trong tay.
Chiến đấu bắt đầu nhanh.
Kết thúc càng nhanh hơn.
Hai thanh niên kia lúc này đi lên, nhìn Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
“Hai vị không bị kinh sợ chứ?
Một thanh niên trong đó tóc dài, đầu đội búi tóc màu lưu ly, làn da nâu đồng, có vẻ mạnh mẽ.
Một người khác thì nhìn hào hoa phong nhã.
“Tại hạ Lưu Phương Nhi!”
“Tại hạ Lưu Tường!”
Hai người tự giới thiệu.
Cốc Tân Nguyệt gật đầu, Tần Ninh cũng ngồi xuống, lẩm bẩm: “Ta còn đang muốn xem kịch hay mà...”
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì tức giận trừng Tần Ninh.
Hai người kia cũng ngồi xuống.
“Hai vị, thật sự xin lỗi”.
Lưu Phương Nhi chân thành nói: “Những đám lính đánh thuê này đến từ thành Lưu Diễm, là Lưu Diễm các chúng ta cai quản không chu toàn, khiến hai vị gặp phải rắc rối”.
“Có lẽ sẽ còn người khác nữa, tối nay hai vị có lẽ sẽ không được an toàn đâu”.
Hai người nói xong, nhưng cũng nhìn chằm chằm Cốc Tân Nguyệt.
Thật sự không thể dời mắt.
Cho dù là gặm xương thú thì cũng xinh đẹp khiến người ta không kiềm chế nổi như cũ.
“Đã như vậy...”
Tần Ninh cười nói: “Hai vị cũng đừng đi vội, ở lại tối nay rồi hẵng đi?”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh.
Cái tên này có ý gì đây?
“Vậy thì tốt quá!”, Lưu Tường vội vàng đồng ý.
Lưu Phương Nhi lườm Lưu Tường một cái rồi cười nói: “Vậy cũng được, làm phiền quá!”
Mọi người lập tức bận rộn dựng lều dựng trại.
Xong việc, bảy tám người ngồi quanh đống lửa, Tần Ninh tiếp tục nướng thịt.
Trên thực tế, với trình độ của bọn họ, dựa vào linh thạch thì cũng đủ để duy trì nhu cầu hàng ngày.
Có điều, nếu không thưởng thức mỹ vị nhân gian thì đúng là lãng phí.
Võ giả dù sao cũng là con người.
Ăn thêm chút màu mỡ cũng cũng khiến việc tu hành khô khan trở nên vui vẻ hơn.
Từ từ tìm hiểu, Tần Ninh cũng biết được lai lịch của mấy người này.
Lưu Diễm các là bá chủ khu vực quanh đây.
Cũng thuộc loại khá mạnh trong đại lục Thiên Long.
Dĩ nhiên, so với đại lục Thiên Long thì không thể bằng với các thế lực đứng đầu.
“Trên đại lục Thiên Long, có lục đại thế lực cực kỳ chói mắt, thực lực lẫn nội tình đều vô cùng lớn mạnh”.
Lưu Tường hâm mộ nói: “Ta và Lưu Phương Nhi đều là cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển, cũng coi như không tệ, nhưng các thiên chi kiêu tử đứng đầu lục đại tông môn thì đều từ cảnh giới Hóa Thần lục chuyển trở lên”.
“Nào chỉ có vậy!”
Lưu Phương Nhi tiếp tục nói: “Nghe nói trước đó không lâu, thiếu chủ Thánh Thiên của Thánh Thiên Minh tu hành đạo Thánh Nhân, chém giết vô địch cửu chuyển đấy!”
Mấy đệ tử nói đến đây thì hưng phấn không thôi.
Con đường võ đạo, truy cầu đỉnh phong, là ước mơ của vạn người.
Ai mà không muốn bay lượn cửu thiên, trở thành chủ tể vạn giới chứ?
Cao thủ, thiên tài, từ xưa đến nay đều là chủ đề cho các võ giả bàn tán say sưa.
Tần Ninh chưa nói thêm gì mà chỉ chuyên tâm nướng thịt!
Cốc Tân Nguyệt ở bên cạnh cũng không lên tiếng mà chuyên tâm nhìn Tần Ninh nướng thịt!
Cốc Tân Nguyệt đột nhiên nói: “Ngươi bảo ngươi có được truyền thừa của chàng, ta tin, dù sao chàng là người uy võ bất phàm, trong cửu thiên thập địa này, không ai bằng được”.
“Có điều, truyền thừa linh quyết công pháp, tu hành, không lẽ truyền thừa luôn cả thủ pháp nướng thịt à?”
Nghe Cốc Tân Nguyệt nói thế, Tần Ninh sửng sốt.
Con mẹ nó!
Biết ngay để lại cô gái này ở bên cạnh thì sẽ gặp họa mà.
Cô gái này quá hiểu Cửu U Đại Đế.
Nói chính xác là quá hiểu hắn!
Những phần nhỏ bé đều bị nàng nhìn ra.
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục nói: “Thú vị thật, lần này ngươi không cho ta đi theo ta cũng đi, để xem ngươi chạy được đi đâu!”
“Chạy? Sao ta phải chạy?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Được thôi, ta cũng không giấu cô nữa, thực ra ta chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế, cô có thể hiểu rằng Cửu U Đại Đế chính là ta!”
Tần Ninh nói xong, bốn phía yên lặng như tờ.
Mấy người Lưu Phương Nhi, Lưu Tường nhìn Tần Ninh với vẻ sốc nặng.
Chương 704: Giữa đường bị chặn lại
“Tần huynh, chớ nói linh tinh như vậy!"
Lưu Phương Nhi nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Nếu để người của Thanh Hà Tiên Sơn nghe được thì sẽ liều mạng với ngươi đó!”
Thanh Hà Tiên Sơn...
Nghe đến cái tên này, Tần Ninh mang vẻ mặt cổ quái.
Cốc Tân Nguyệt rõ ràng không hiểu, hỏi: “Thanh Hà Tiên Sơn là nơi nào?”
Khó có dịp Cốc Tân Nguyệt chủ động hỏi, mấy người lập tức trở nên kích động.
“Thanh Hà Tiên Sơn chính là một trong sáu đại thế lực hạng nhất, truyền thừa tám vạn năm”.
“Năm đó, ở đại lục Thiên Long chỉ có ngũ đại thế lực thôi, tiên tử Thanh Hà đột nhiên xuất hiện, khiêu chiến tông chủ của ngũ đại tông môn, ai cũng chịu thua, kinh ngạc thế nhân”.
“Lúc đó, tiên tử Thanh Hà kiến tạo nên Thanh Hà Tiên Sơn, bồi dưỡng ra các cô gái anh tài, qua thời gian thì Thanh Hà Tiên Sơn đã trở thành thế lực siêu nhiên”.
Lưu Phương Nhi nghiêm túc nói: “Nghe nói, Thanh Hà Tiên Sơn có quy tắc, coi Cửu U Đại Đế là thần, người đời dám sỉ nhục Cửu U Đại Đế thì sẽ giết không tha!”
“Cho đến giờ, người Thanh Hà Tiên Sơn cũng đang tìm Cửu U Đại Đế và cả con cháu đời sau của người nữa”.
“À đúng rồi!”
Lưu Tường vội vàng nói: “Có người nói, nếu tìm được con cháu của Cửu U Đại Đế thì Thanh Hà Tiên Sơn phải truyền ngôi cho con cháu của Cửu U Đại Đế”.
Mọi người đua nhau nói.
“Cửu U Đại Đế đến đại lục Thiên Long rồi à?”
Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh, nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ vậy, ta cũng không phải hắn, sao ta biết được?”
Tần Ninh hậm hức đáp, không nói thêm nữa.
Hắn cũng quên đi mất chuyện này.
Hắn không ngờ cô bé thanh tú năm đó lại trở thành tiên tử Thanh Hà, mở ra Thanh Hà Tiên Sơn.
Cốc Tân Nguyệt lại nhìn Tần Ninh, thật lâu không nói gì.
Người thanh niên trước mặt nàng thật sự kỳ lạ quá.
Cốc Tân Nguyệt có thể xác định, Tần Ninh chắc chắn biết Cửu U Đại Đế, hơn nữa cũng có khả năng là có quan hệ chặt chẽ với nhau.
Có điều bây giờ nàng không đoán ra.
Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày nàng biết được.
Một đêm nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Tần Ninh cũng trở nên quen thuộc với đại lục Thiên Long hơn.
Hiện nay trên đại lục Thiên Long có sáu đại thế lực đứng đầu.
Ngoài Thanh Hà Tiên Sơn tối qua được nhắc đến ra, thì còn ngũ đại thế lực là Quy Nguyên tông, Trường Hồng Môn, Thánh Thiên Minh, Thiên Ngoại Thiên, Hồn Thiên Hiên.
Lục đại thế lực phân tán quanh đại lục Thiên Long.
Có thể nói, vài vạn năm trôi qua, không có một ai dám trêu chọc bọn họ.
Lưu Diễm các có thực lực không tầm thường, các chủ cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, nhưng cũng chỉ là thế lực hạng hai.
“Tần huynh, Nguyệt cô nương!”
Lưu Phương Nhi nhìn hai người, cười nói: “Hai vị đừng nên ở lại đây, nguy hiểm lắm. Nếu như hai vị không ngại có thể đi cùng chúng ta đến Lưu Diễm các”.
“Đúng vậy, trong thời gian này, toàn bộ đại lục Thiên Long đều không quá an toàn đâu”.
“Ồ? Vì sao vậy?”
Tần Ninh nghi ngờ hỏi.
“Cấm địa Thiên Vị bạo động, nghe nói là có rất nhiều trân bảo hiếm thế, lục đại tông môn chuẩn bị tiến vào cấm địa Thiên Vị”.
“Không chỉ là lục đại tông môn, nghe nói người đến từ lục địa khác cũng xuất hiện”.
“Dù sao thì cũng rất nguy hiểm”.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh trầm xuống.
Cấm địa Thiên Vị bạo động!
Sao mà đúng lúc vậy chứ!
“Được!”
Cuối cùng, Tần Ninh gật đầu.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường nhìn vui vẻ hơn nhiều.
Tần Ninh cũng biết, bọn họ không vui vì mình mà vui vì Cốc Tân Nguyệt.
Có một người đẹp đi cùng như vậy, đến con heo cũng thấy vui nữa là.
Tần Ninh không nhiều lời, cưỡi Thanh Ngưu đi theo đội ngũ.
Ven đường, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường cũng gặp không ít đệ tử Lưu Diễm các, báo cáo tình huống cho nhau, cuối cùng đội ngũ dần mở rộng đến mười mấy người.
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh, hỏi: “Ngươi còn chưa nói là ngươi đến đại lục Thiên Long làm gì?”
“Tìm người!”
Tần Ninh bổ sung: “Đến cấm địa Thiên Vị tìm người”.
Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
“Cấm địa Thiên Vị nổi tiếng là hung hiểm, ngươi tuy không yếu, nhưng chưa chắc vào trong đó đã sống được”.
“Ta sẽ chết sao?”
Tần Ninh cạn lời: “Cô quá coi thường truyền nhân của Cửu U Đại Đế rồi đó!”
“Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta đi, ngươi cũng không phải truyền nhân của Cửu U Đại Đế”.
Cốc Tân Nguyệt hừ mũi, không nói nhiều.
Đội ngũ đi không nhanh không chậm, tiến về phía trước.
Tần Ninh lại cảm thấy bất an.
Hắn vừa mới đến đại lục Thiên Long thì cấm địa Thiên Vị đã xuất hiện sự không lành, vậy quá trùng hợp đi.
Hắn có thể cảm nhận được, luôn có người muốn đi nhanh hơn hắn một bước, làm điều gì đó.
Thiên Đế các rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?
Mà Ma tộc lại là như thế nào nữa?
Nhất thời, tâm trạng của Tần Ninh hơi rối.
Lúc này, từng âm thanh xé gió bỗng vang lên.
Trước mặt bọn họ là hai đội người xuất hiện.
“Hử?”
Nhìn hai đội người trước mặt, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều nhăn mày lại.
“Phong Thanh Nguyên!”
“Tô An!”
Lưu Tường quát lên: “Các ngươi làm cái gì đây?”
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Lưu Tường”.
Một người đứng đầu trong đó cười nhạt nói: “Người của Lưu Diễm các to gan thật, còn dám ra khỏi thành Lưu Diễm à?”
“Phong Thanh Nguyên, ngươi muốn làm gì?”
Lưu Phương Nhi lúc này trở nên cẩn thận.
“Lưu Phương Nhi, bớt gào lại đi!”, Phong Thanh Nguyên giễu cợt nói: “Thần Phong tông ta cho phép Lưu Diễm các các ngươi rời khỏi thành Lưu Diễm sao?”
“Gan cũng to thật đấy!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Phương Nhi và Lưu Tường trở nên khó coi.
“Thần Phong tông, Lang Vương tông, khinh người quá đáng!”
Một đệ tử của Lưu Diễm các hét lên rồi xông tới tấn công.
Oanh...
Nhưng trong nháy mắt, người thanh niên một mực im lặng kia lại cong ngón tay búng ra.
Tiếng nổ vang lên.
Nhất thời, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường sầm mặt lại.
“Tô An, chiếm sự chú ý đấy à?”, Phong Thanh Nguyên cười khà khà.
“Đừng có nói nhảm, chuyện chính quan trọng hơn!”
Tô An nhìn mười mấy người và nói: “Hôm nay, các ngươi phải chết!”
Nghe vậy, Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi đều trở nên tức tối.
“Những gì Lưu Diễm các chúng ta nợ, chắc chắn sẽ trả hết, Thần Phong tông và Lang Vương tông các ngươi đừng có khinh người quá đáng”.
Lưu Tường quát lên: “Đường đường là Lưu Diễm các mà còn quỵt các ngươi sao?”
“Vậy cũng chưa chắc!”
Tô An lạnh nhạt đáp: “Bên trên có lệnh, một ngày không trả nợ, thấy ai, giết kẻ đó”.
“Giết!”
Trong nháy mắt, tiếng va chạm vang lên. Tô An và Phong Thanh Nguyên dẫn hơn mười người xông lên.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường lúc này cũng không quan tâm, lập tức xông lên.
Tần Ninh ngồi trên Tiểu Thanh, nhìn mọi thứ.
“Người ta tối qua còn cứu cô, cô không báo đáp à?”, Tần Ninh cười nói.
“Không phải cứu!”
Cốc Tân Nguyệt lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, ta là tỳ nữ của ngươi mà? Đương nhiên sẽ nghe ngươi rồi!”
Tần Ninh nhất thời im lặng.
Cô gái này đã sống mấy vạn năm, không dễ gạt như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Nhưng hai người chưa chuyển động thì cũng đã có người coi bọn họ là đồng đảng của Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi, cùng nhau xông đến.
“Là tì nữ của ta thì bảo vệ sự an toàn của ta là chức trách của cô mà, giết đi!”
Tần Ninh ra lệnh.
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, vung tay ra.
Phốc phốc...
Hai võ giả cảnh giới Hóa Thần tam chuyển lập tức nổ tung.
Hành động này lập tức kéo thêm mấy người nữa tới tấn công.
Cốc Tân Nguyệt hơi nhíu đôi mi thanh tú, lộ ra vẻ bất mãn.
Mấy đứa trẻ con cảnh giới Hóa Thần mà dám đánh nàng?
Coi như ở đại lục Bắc Thương, Mặc Thiên Tử dám liếc nàng một cái, nàng cũng đã tát cho bay người rồi.
Chương 705: Dù sao cũng là nàng giết người
“Cút ngay!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này, đã không nhịn được.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, tức giận như thế sẽ khiến mình già nhanh hơn đó?”
“Ngươi câm miệng!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này không để ý tới Tần Ninh, nhìn về phía trước.
“Phiền phức!”
Nói xong, bóng dáng Cốc Tân Nguyệt lóe lên rồi xông ra trong nháy mắt.
Một bóng quạt phi như bay, trong giây lát, hơn mười người đó chảy máu không ngừng.
Tiếng rầm rầm rầm vang lên liên tục.
Từng bóng người đã biến thành thi thể.
Thuấn sát!
Tức thì, đám Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều sửng sốt.
Đây là thực lực cỡ nào?
Giết mười vị cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển trong nháy mắt!
Lưu Tường cùng Lưu Phương Nhi lúc này đều chưa phục hồi lại tinh thần.
“Đi!”
Nhưng một lúc sau, hai người khôi phục lại, khẽ quát một tiếng.
“Giờ còn không đi thì sẽ gặp phiền toái lớn”.
Đi được nửa ngày, Lưu Phương Nhi cùng Lưu Tường giờ mới nhìn lại Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Chuyện tối qua, bọn họ cứ tưởng Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt cần sự giúp của bọn họ.
Nhưng giờ xem ra, người cần giúp không phải hai người đó mà chính là nhóm bọn họ ấy chứ.
Thủ đoạn của Cốc Tân Nguyệt quá đáng sợ.
Tô An và Phong Thanh Nguyên đều là cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển.
Hôm nay cứ tưởng mình chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ lại có một người siêu mạnh xuất hiện ở cạnh họ.
Cốc Tân Nguyệt có thực lực gì?
Cảnh giới Hóa Thần lục chuyển, hay là thất chuyển? Hay là bát chuyển? Cửu chuyển?
Hai người lúc này chẳng suy nghĩ nổi nữa.
Cốc Tân Nguyệt, quá mạnh!
Lưu Tường khổ não nói: “Lần này giết Tô An và Phong Thanh Nguyên, gặp phải đại họa rồi!”
“E là các chủ...”
“Không sao!”
Lưu Phương Nhi hừ nói: “Cho dù chúng ta không giết chúng, thì chúng cũng sẽ giết chúng ta!”
“Chúng chết còn hơn là chúng ta chết!”
Mặc dù nói vậy, nhưng Lưu Phương Nhi cũng không yên lòng hơn bao nhiêu.
Lần này, thật sự gặp phải họa lớn rồi.
Hai người tiến gần Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt, lúc này trở nên vô cùng cung kính.
“Hai vị, những người vừa bị giết ban nãy là nhân tài kiệt xuất của Thần Phong tông và Lang Vương tông, lần này gặp họa lớn rồi, hai vị nên nhanh chóng rời đi thôi!”
Lưu Phương Nhi bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì, bị Thần Phong tông và Lang Vương tông biết, tính mạng của hai vị cũng khó giữ”.
Lúc này Tần Ninh tỏ vẻ không liên quan đến mình, nói: “Nàng ấy giết người mà, muốn đi cũng là nàng ấy đi, ta còn muốn vào thành Lưu Diễm thăm thú cơ”.
“Ngươi...”
Cốc Tân Nguyệt tức tối.
Cái tên này vô liêm sỉ vậy sao?
Không có chút đảm đương nào.
Cốc Tân Nguyệt nhìn hai người Lưu Phương Nhi và nói: “Yên tâm, ai làm người ấy chịu, sẽ không liên lụy đến Lưu Diễm các các ngươi đâu. Muốn tới gây sự, ta giết sạch”.
Lưu Phương Nhi cười khổ.
Bọn họ cũng không sợ ai gây sự.
Lưu Diễm các đã bị ức hiếp thành thế này rồi, có thêm chuyện đi nữa thì Thần Phong tông và Lang Vương tông còn làm được gì chứ?
Tần Ninh mở miệng hỏi thăm: “Lưu Diễm các có chuyện gì vậy? Thần Phong tông và Lang Vương tông nói các ngươi thiếu nợ à?”
Nghe vậy, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều có sắc mặt khó coi.
Dần dần, Lưu Phương Nhi đáp lại.
“Từ xưa, trong khu vực mấy trăm dặm này, Lưu Diễm các chúng ta chính là một gia tộc lớn duy nhất, Thần Phong tông và Lang Vương tông bị chèn ép”.
“Nhưng mười năm trước, Lưu Diễm các hay tin rằng trong cấm địa Thiên Vị, ở núi Nhân Vị có tung tích của Lưu Ly Kim Thân quyết”.
“Các chủ đương thời dẫn một đội trưởng lão đi vào cấm địa Thiên Vị”.
“Kết quả lại bị tổn thất nặng nề, các chủ trọng thương, cần dược liệu chữa thương. Vì không đủ linh thạch nên hỏi mượn Lang Vương tông và Thần Phong tông, lãi mẹ để lãi con, càng nợ càng nhiều”.
“Mà đến giờ chỉ có thể đổi từng tòa thành trì để gán nợ”.
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy thì nói: “Cũng không trách họ được, các ngươi có nợ mà không trả thì cũng đáng chết!”
Lưu Phương Nhi cười khổ.
“Ban đầu, chúng ta cũng cho là như vậy”.
“Nhưng sau này, khi điều tra ra chuyện liên quan đến tin tức của Lưu Ly Kim Thân quyết lại do Lang Vương tông và Thần Phong tông truyền ra, cố ý dụ chúng ta mắc bẫy”.
“Thậm chí việc các chủ thụ thương cũng là do Lang Vương tông và Thần Phong tông cấu kết người khác làm ra, đặt mua linh đan cũng bị hai phe này ngăn chặn!”
“Đây là một cái bẫy!”
“Lưu Diễm các chúng ta mắc bẫy!”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt không nói thêm nữa.
Nói như vậy, giết đám kia cũng không sao cả.
Tần Ninh lại nói: “Lưu Ly Kim Thân quyết của Lưu Thiên sơn mạnh mẽ uy võ, tu luyện đại thành, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển có thể chém giết cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, thế mà các ngươi đánh mất được?”
Nghe vậy, mấy người Cốc Tân Nguyệt, Lưu Phương Nhi đều nhìn Tần Ninh.
Dường như Tần Ninh rất hiểu về Lưu Ly Kim Thân quyết và Lưu Diễm các nhỉ?
“Năm đó các chủ đương nhiệm tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, Lưu Ly Kim Thân quyết bị đưa đến cấm địa Thiên Vị, và không tìm được nữa...”
Lưu Phương Nhi giải thích.
Tần Ninh vốn cũng không xác định.
Trong cơ thể Lưu Phương Nhi và Lưu Tường cũng có khí tức chứa mùi vị của Lưu Ly Kim Thân quyết.
Nhưng bây giờ nghe vậy thì Tần Ninh lại xác định chắc chắn hơn.
Lưu Diễm các chắc chắn là do con cháu Lưu Thiên Sơn sáng tạo ra, phát triển đến giờ.
Lưu Thiên Sơn...
Tên nhóc đó...
Tần Ninh thở dài.
“Ngươi biết Lưu Thiên Sơn?”
“Ta nghe nói đến!”, Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, đáp: “Đó là một vị hào cường, nghe nói năm đó là cường giả ở cảnh giới Tam Vị”.
Tần Ninh làm bộ nói, nhưng Cốc Tân Nguyệt cứ cảm giác như tên này đang nói dối.
Tần Ninh cũng bất lực lắm.
Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe được thì thì nhiều nhất sẽ kinh ngạc thôi chứ không nghĩ kỹ, hai cô có nghĩ thêm nữa thì cũng nghĩ không ra.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt không uổng phí mấy vạn năm sinh tồn, luôn muốn vạch trần lời nói của hắn.
“Đi thôi!”
Tần Ninh nói: “Dù sao cũng là nàng giết người, đến lúc ấy Thần Phong tông và Lang Vương tông muốn gây sự, các ngươi cứ đổ cho nàng là được”.
Lời này nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều mang vẻ kỳ quái.
Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt không phải đi cùng nhau à?
Sao nghe cách Tần Ninh nói thì như đang đẩy hết cho Cốc Tân Nguyệt vậy?
Cô gái như vậy, đổi là người khác thì chỉ muốn cung phụng, nâng như nâng trứng, sợ nàng chịu uất ức.
Nhưng Tần Ninh... lại giống như đuổi người vậy!
Cốc Tân Nguyệt không giận nữa.
Đợi tám vạn năm rồi, giờ cuối cùng nàng cũng chờ được một manh mối.
Bất kể thế nào thì giờ phải bắt lại Tần Ninh, không thể buông tay, như vậy có thể tìm được Cửu U Đại Đế!
Người đàn ông đó, nàng chắc chắn phải đi theo!
Tần Ninh mà biết Cốc Tân Nguyệt đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ phụt máu mất.
Hắn không muốn giống cha mình, bị chín người mẹ làm cho to đầu đâu.
“Phương công tử!”
Có một tiếng la ở phía trước đột ngột vang lên.
“Lão Kiệt!”
Nhìn người này, Lưu Phương Nhi tức thì dừng lại.
Ông già đó trên người dính máu, quát lên: “Không thể đến thành Lưu Diễm nữa, Phương công tử và Tường công tử mau chóng dẫn người chạy đi thôi!”
“Chạy đi? Tại sao?”
Hai người kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không lành.
Lão Kiệt lúc này mở miệng nói: “Hai vị công tử là hy vọng của Lưu Diễm các, là hy vọng của Lưu gia, hãy mau đi đi, Thần Phong tông và Lang Vương tông đã đánh tới cửa rồi, thề phải tiêu diệt Lưu Diễm các chúng ta”.
Nghe Lão Kiệt nói xong, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều mang sắc mặt sợ hãi.
Bình luận facebook