• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (2 Viewers)

  • Chương 411-415

Chương 411: Ta không nỡ

Trong giây phút ấy, một luồng linh khí hùng hậu từ trên trời giáng xuống, xông thẳng vào người cô gái. Hơi thở điên cuồng cuộn trào từng đợt.

Toàn thân cô gái giống như đang ngưng tụ ra một hơi thở không thể đối địch.

Đó là một loại khí thế đến từ đất mẹ.

Cảnh giới Địa Võ?

Tất cả kinh ngạc xuất thần.

Lúc này, Cửu Chuyển Linh Lung thể mở ra, một hơi thở vô địch tỏa ra tràn ngập.

Cô gái khẽ nhắm mắt.

“Có lẽ lần này ta sẽ chết thật, không biết hắn có rơi lệ vì ta, như ta khóc vì hắn không...”

Giọng nói nhàn nhạt tỏa ra.

Vù...

Mà lúc này, một tiếng vang thật to phát ra, cô gái chỉ cảm thấy bả vai mình bị ai đó ấn xuống, một luồng linh khí hùng hậu tràn vào cơ thể, áp chế lại chuyển thứ năm đó.

“Không lẽ cô nỡ để ta khóc vì cô sao? Vả lại, ta cũng không nỡ để một nha hoàn xinh đẹp như vậy bị người ta giết chết!”

Một tiếng cười nhạt vang lên, một bóng người xuất hiện.

Lúc này, Diệp Viên Viên mở mắt ra, nhìn người cao hơn mình một cái đầu, khẽ ngẩn ra, nước mắt rơi xuống.

“Ta cứ tưởng sẽ không được gặp lại công tử nữa!”

Diệp Viên Viên thổn thức.

“Sao có thể chứ, ta tìm cô từ lâu lắm rồi mà chẳng nhận được tin của cô!”

Diệp Viên Viên lúc này nín khóc, cười nói: “Công tử không biết đâu, sau khi đi vào trong Đại Hoang Cổ, ta vô tình đi vào mộ cổ này rồi bị nhốt hơn một tháng, sau đó đạt được vàng Lưu Ly Như Ý và ngọc linh Đại Hoang, và cả cái này nữa!”

Diệp Viên Viên vung tay, bốn vật phẩm tức thì xuất hiện.

Ngọc linh Đại Hoang có kích cỡ vuông vức, to cỡ bàn tay, tỏa ra một hơi thở chính nghĩa.

Mà vàng Lưu Ly Như Ý lại giống như một dòng nước màu vàng trong suốt, sờ vào như tơ lụa.

Ngoài ra còn có hai món đồ lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

Một trong số đó có màu đen cổ xưa, êm dịu như ngọc, lại mang chút mát lạnh.

Bên trên viết một chữ “U”.

Một món khác thì có màu sắc tương phản, ánh sáng khuếch tán, có chữ “Nhật” lập lòe.

Giây phút ấy, tất cả mọi người như ngừng thở.

Lệnh bài nòng cốt của U Minh Tông!

Lệnh bài nòng cốt của Đại Nhật Thần Giáo!

Giây phút ấy, tất cả mọi người xung quanh đây đều thở nhanh hơn.

Đây là hai tấm lệnh bài nòng cốt của hai tông môn hạng một đó.

Toàn bộ Đại Hoang Cổ chỉ có bốn tấm, mà một mình Diệp Viên Viên tìm được những hai tấm.

“Cái cô này!”

Tần Ninh gõ trán Diệp Viên Viên, cười nói: “Giờ cô lấy nó ra khác nào gây phiền toái chứ?”

“Công tử trước giờ có sợ phiền toái bao giờ đâu?”, Diệp Viên Viên mỉm cười như hoa sen nở rộ.

“Đúng là không sợ, mà bọn chúng thì cũng chẳng tính là phiền toái”.

Tần Ninh xoa mái tóc rối của Diệp Viên Viên, cười nói: “Được rồi, giao cho ta, cô nghỉ ngơi đi, lát nữa nói chuyện khác sau!”

“Vâng!”

Diệp Viên Viên bay xuống.

“Có sao không, Viên Viên?”, Vân Sương Nhi quan tâm nói.

“Ta không sao!”

Lúc này Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh cũng mắt chữ O mồm chữ A.

Đi theo Tần Ninh cả đoạn đường, bọn họ có nghe Vân Sương Nhi nhắc đến một tì nữ khác nữa.

Nhưng có nằm mơ họ cũng không nghĩ tới cô gái lấy một địch năm này, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp, là một tì nữ khác của Tần Ninh.

Lấy cảnh giới Linh Phách tầng chín mà đối kháng với bốn trong số mười người đứng đầu bảng Thiên Anh, cộng thêm một Hoắc Tư Nguyên mạnh mẽ khác, Diệp Viên Viên này thật không đơn giản.

Bọn họ đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Vân Sương Nhi, nhưng không ngờ cô gái này cũng không hề yếu hơn Vân Sương Nhi chút nào.

Hơn nữa lại còn mang một vẻ xinh đẹp khác hẳn Vân Sương Nhi.

Một người lạnh lẽo như tuyết, một người thanh thuần như nước, Tần công tử có diễm phúc thật đấy!

Điều khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn đó là, Diệp Viên Viên lại không khiêm tốn mà đem cả bốn chí bảo khiến mọi người điên cuồng đưa hết cho Tần Ninh trước mặt tất cả mọi người.

Khác nào đặt Tần Ninh lên vỉ nướng chứ!

Lúc này, Tần Ninh đứng trên đỉnh chủ mộ, đúng là thu hút mọi ánh nhìn.

Ngọc linh Đại Hoang, vàng Lưu Ly Như Ý, lệnh bài nòng cốt của U Minh Tông và Đại Nhật Thần Giáo, dù là cái nào đi nữa cũng đủ để khiến người ta không màng sự sống mà cắn xé Tần Ninh.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Ninh lại đứng trên đỉnh, nhìn xung quanh, chẳng buồn để tâm.

Ánh mắt ấy giống như đang phảng phất tuyên bố chủ quyền vậy.

“Lệnh bài nòng cốt của U Minh Tông và Đại Nhật Thần Giáo không có tác dụng gì với ta, nếu như ở đây có ai lấy ra được chí bảo kim linh khiến ta động lòng thì ta có thể đổi”.

Tần Ninh đột ngột lên tiếng.

Mà câu nói này cũng khiến tất cả phải sửng sốt.

Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến, Vân Chấn và Hoắc Tư Nguyên đều không ngờ rằng Tần Ninh lại nói vậy.

“Ta nghĩ là ngươi lầm rồi đấy?”

Hoắc Tư Nguyên chậm rãi nói: “Hai lệnh bài này dường như không thuộc về ngươi đâu. Nói đến trao đổi, ngươi có tư cách gì?”

“Tư cách sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta nghĩ ta có tư cách hay không thì ngươi cũng chẳng có tư cách đánh giá đâu?”

“Miệng lưỡi sắc bén dấy”.

Hoắc Tư Nguyên lạnh lùng nói: “Nếu ngươi giao ra hai tấm lệnh bài cùng ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như Ý thì ta còn suy nghĩ cho ngươi chết một cách có thể diện một chút”.

“Câm cái miệng thối của ngươi lại!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nói nhảm vừa thôi, không thấy bọn chúng đều đang im lặng đấy à?”

Bị Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Hoắc Tư Nguyên liền trở nên khó coi.

“Nếu không chịu giao thì chịu chết đi!”

Hoắc Tư Nguyên trực tiếp ra tay.

Thấy Hoắc Tư Nguyên xông tới, Tần Ninh bất lực lắc đầu.

“Luôn có những kẻ chẳng biết sống chết nhỉ!”

Oanh...

Bỗng nhiên, cả người Tần Ninh lóe lên, một ánh sáng chói lọi tỏa ra, vung một cước.

Kim Sơn đạp đỉnh, uy lực một cước giống như một ngọn núi cao ngàn trượng rơi xuống.

Phanh...

Trong giât phút ấy, Hoắc Tư Nguyên quơ đao chém ra, đón lấy.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, không biết đao của Hoắc Tư Nguyên bay về hướng nào, mà cả người hắn dính đầy tia máu, giống như một viên đá rơi xuống đất ầm ầm.

Thậm chí đám người xung quanh còn chẳng nhìn thấy hai người đã đánh nhau thế nào, cái đao kia bị đánh lui thế nào, và Hoắc Tư Nguyên bị ngã ra làm sao.

Nhưng trơ mắt cũng thấy được Hoắc Tư Nguyên bị quét xuống đất, hộc máu ra ồng ộc, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Đây là... chuyện gì?

Nhưng lúc này lại chẳng ai giải đáp nổi.

Tần Ninh vỗ tay, vẫn đứng ở trên đỉnh như cũ, nhìn Hoắc Tư Nguyên bên dưới, cười nhạt nói: “Hiện tại ngươi nói xem ta có tư cách hay không?”

Nhìn bộ dạng cười nhạt của Tần Ninh, Hoắc Tư Nguyên trắng bệch mặt, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Hắn ta cảm thấy bản thân như va vào núi, cả người đều như vỡ ra thành từng mảng nhỏ.

Tần Ninh ngồi xuống, nhìn bốn phía và nói: “Muốn cướp thì qua đây, không muốn cướp, thì đàng hoàng làm giao dịch với ta”.

“À mà, bốn người các ngươi thì không có tư cách giao dịch với ta đâu, mà ngược lại, đánh người phụ nữ của ta, tính thế nào thì cũng phải trả giá chứ!”, lời này nói ra bầu không khí tức thì trở nên lạnh lẽo.
Chương 412: Lấy một địch bốn

Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến và Vân Chấn đã hoàn toàn sửng sốt, nhưng không lâu sau thì đã phản ứng lại kịp.

Bốn người bọn chúng dù gì cũng thuộc nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh. Trong toàn bộ những người của ba mươi sáu cương quốc, cũng chỉ có ba thiên chi kiêu tử là Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng là áp chế được bốn người bọn chúng thôi.

Tần Ninh là cái thá gì chứ?

“Không có tư cách sao?”

Sở Lăng Thiên, Địch Chiến, Hạng Vân Vũ và Vân Chấn nhìn nhau, mỉm cười.

Tần Ninh đúng là quá kiêu ngạo.

“Bị xem thường rồi kìa...”, Vân Chấn nhìn ba người còn lại nói: “Không biết ba vị nghĩ sao?”

“Nếu đã bị coi thường thì đương nhiên phải chiến thôi!”

Địch Chiến kia khí thế hừng hực, cười ha ha: “Một tên nhãi đến từ đế quốc Bắc Minh mà lại kiêu ngạo như thế, đúng là bất ngờ quá!”

“Nói vậy thì hai tấm lệnh bài nòng cốt cùng ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như ý chia đều cho cả bốn chúng ta nhé?”

Hạng Vân Vũ lúc này lên tiếng: “Có điều hai tấm lệnh bài nòng cốt là quan trọng nhất, cuối cùng e là chúng ta phải quyết đấu để phân định thắng thua thôi!”

“Đương nhiên rồi!”, Sở Lăng Thiên thản nhiên đáp.

Bốn người không ngốc, đều nhìn ra Tần Ninh mặc dù chỉ ở Linh Phách tầng sáu nhưng nền tảng mạnh mẽ, không thể xét bằng lẽ thường được.

Ba mươi sáu cương quốc có thiên tài khắp nơi, ai cũng đều kiêu ngạo vô cùng, khiêu chiến vượt cấp, lấy một địch mười, căn bản là đếm không hết.

Có điều Tần Ninh trong mắt bọn chúng cũng chỉ là một trong số các thiên tài bình thường thôi.

“Thí luyện này chán thật, việc gì cũng phải đến tay ta”.

Tần Ninh bất lực nói: “Nhưng mà các ngươi bắt nạt người phụ nữ của ta, ta mà không đích thân ra tay thì sẽ bị người khác coi thường mất, mặc dù ta đúng là không ngại chuyện này...”

“Từng người lên một hay là lên cùng đây?”

Lời này nói ra, mọi người xung quanh liền trở nên náo động.

Cái tên này điên cuồng quá rồi đấy?

Muốn chết thì cũng không cần như vậy chứ!

Mà lúc này, mọi người đều cảm giác được bốn người Sở Lăng Thiên, Địch Chiến, Hạng Vân Vũ và Vân Chấn đã hoàn toàn phẫn nộ.

Mỗi một câu nói của Tần Ninh đều lộ ra vẻ thờ ơ, kiêu ngạo, là sự khinh bỉ lớn nhất với chúng.

“Bớt nói nhảm đi!”

Vân Chấn không nhịn được, bước ra, quát lên: “Để ta giết hắn!”

Oanh...

Trong chốc lát, bốn bóng người tuôn ra.

Nhìn bốn người xông tới, ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lùng.

“Đáng lẽ nên xông lên từ lâu mới phải...”

Ngọc Lưu Ly Như Ý được nắm chặt trong tay, Tần Ninh mỉm cười, nuốt xuống.

Một cảnh này suýt thì khiến cho cả bốn tên đang chạy như bay mà lảo đảo ngã xuống.

Nuốt rồi?

Đùa à!

Vàng Lưu Ly Như Ý là linh bảo thuộc hệ kim, cấp bậc cực cao, dùng để luyện chế linh khí ngũ phẩm còn thừa ấy chứ.

Nhưng nếu là người nuốt vào thì sẽ không thể tiêu hóa nổi.

Người bình thường hay nuốt vàng tự sát, đơn giản vì người thường không thể tiêu hóa được kim loại trong lực hệ kim, làm lục phủ ngũ tạng suy giảm.

Mà võ giả tuy mạnh mẽ hơn, đan sư thậm chí còn có thể ngưng tụ đan hỏa trong lục phủ ngũ tặng, nhưng đây là vàng Lưu Ly Như Ý, là lực hệ kim thuần túy nhất.

Đến cả Diệp Viên Viên cũng hơi sửng sốt.

“Nuốt rồi...”

“Yên tâm đi!”, Vân Sương Nhi cười nói: “Công tử tu hành kim thân ngày một viên mãn, ngày trước có thể ăn được vàng Lưu Ly, cho nên vàng Lưu Ly Như Ý này cũng được cả thôi”.

“Ừ!”

Diệp Viên Viên gật đầu, không nói nhiều nữa.

Đương nhiên nàng biết rõ thực lực của Tần Ninh.

Mà lúc này, Tần Ninh nuốt vàng Lưu Ly Như Ý, bề mặt cơ thể tức thì xuất hiện những ánh sáng vàng.

Ánh sáng vàng lóe lên, cả người hắn như đang lột xác.

“Hắn định vừa đánh nhau vừa ngưng tụ kim thân đấy!”, Yến Quy Phàm nhìn ra chút đầu mối, không khỏi chép miệng: “Cũng chỉ có hắn là dám làm vậy thôi!”

Vừa chiến đấu vừa đột phá.

Hầu như ít người dám làm vậy, bởi vì chỉ sơ sẩy một chút thì sẽ không thể đột phá được mà sẽ bị đối thủ giết chết luôn.

Đây chính là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Có điều Yến Quy Phàm nói đúng mà cũng không đúng.

Thứ Tần Ninh muốn đột phá không phải như võ giả đột phá cảnh giới, cần linh khí hội tụ rồi đột biến.

Mà là tăng mạnh kim thể, khiến toàn thân nâng cấp.

Kim thể một khi nâng cấp thì sức mạnh toàn cơ thể đều sẽ có biến đổi về chất.

Đến lúc ấy, nâng cấp cảnh giới sẽ là nước chảy thành sông, tự nhiên biến hóa, chứ không phải là khổ sở đuổi theo, khổ sở trả giá.

Lúc này, bốn người Sở Lăng Thiên đã xông đến.

Bốn người đều là thiên tài Linh Phách tầng chín đỉnh nhọn, càng có cơ hội chạm đến cảnh giới Địa Võ mạnh mẽ, đối mặt với Tần Ninh thì chỉ có mỗi sát cơ.

“Cút!”

Đột nhiên, thân thể Tần Ninh có rung động.

Hắn sải bước ra, toàn thân bắn ra ánh sáng vàng, kim thể ngưng tụ, vàng Lưu Ly Như Ý lúc này hội tụ vào bên trong cơ thể, chảy xuôi toàn thân.

Tần Ninh lúc này giống như một người vàng vậy.

“Kim Sơn đạp đỉnh!”

Lúc này Tần Ninh đá ra, bốn bóng người cùng lúc đánh tới.

Oanh...

Một đạp kia hoàn toàn bá đạo, trực tiếp vung ra, bốn người tự thi triển kiếm thuật, thương thuật để ngăn lại.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khuếch tán xung quanh mộ chủ.

Bốn bóng người bị chặn lại hết đòn tấn công, Tần Ninh lui lại một bước, còn bốn người kia lúc này cũng lùi về sau.

Lấy một địch bốn, Linh Phách tầng sáu đối mặt với bốn thiên tài Linh Phách tầng chín, ấy thế mà không phân thắng bại.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả đều giật mình thảng thốt.

“Bất phân thắng bại?”

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên hai người thấy Tần Ninh ra tay mà lại không phân thắng bại với đối thủ.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì đối phương có bốn kẻ thuộc nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh, mà còn ở cảnh giới Linh Phách tầng chín.

Chỉ điểm này thôi, hành động của Tần Ninh đủ để khiến tất cả phải nghẹn họng trân trối.

“Có chút bản lĩnh đấy!”

Tần Ninh khẽ nhấc chân, cười nhạt nói: “Xem ra ba mươi sáu cương quốc cũng không phải là phát triển cho có nhỉ”.

Bốn người Sở Lăng Thiên thì hoàn toàn chấn động.

Cả bốn bọn chúng đã liên thủ rồi đấy!

Tần Ninh tiếp đòn được?

“Các vị, hiện giờ cũng không nên giữ lại chiêu cuối nữa chứ?”

“Không giết kẻ này thì chúng ta không ai có được lệnh bài đâu!”

Vân Chấn nhìn Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ cùng Địch chiến, lạnh lùng nói.

“Đã hiểu!”

Sắc mặt Sở Lăng Thiên cũng trở nên nghiêm trọng.

Bốn người bọn chúng nằm ở nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên Anh, lúc này lại bị một thiếu niên cảnh giới Linh Phách tầng sáu chặn lại, thậm chí cả bốn người kết hợp còn không thể giết chết được Tần Ninh, vậy sau này danh tiếng của bọn chúng trong ba mươi sáu cương quốc e là sẽ mất hết.

Cho nên lần này, đã ra tay thì phải giết chết Tần Ninh hoàn toàn! Bốn người lúc này đều tung chiêu của mình, xông về phía Tần Ninh.
Chương 413: Ấn Kim Thiên

“Vậy mới thú vị chứ!”

Tần Ninh bước ra, hai tay ngưng tụ kiếm khí âm dương.

“Âm dương chém!”

Hai kiếm cùng chém ra, kiếm dài đen trắng hội tụ linh khí, mang theo một hơi thở bá đạo vô cùng.

Giây phút này, toàn bộ cơ thể Tần Ninh phảng phất như bộc phát ra một hơi thở đặc biệt. Ánh sáng màu vàng đó thu lại rất nhiều, nhưng lại mang hơi thở áp bức, rồi dần dần trở nên mạnh mẽ hơn gấp vạn lần.

“Cảnh giới của công tử...”

Vân Sương Nhi kinh ngạc thốt lên.

Hơi thở của Tần Ninh, cường độ của linh khí đã đạt đến cảnh giới tầng bảy.

Không chỉ vậy, hơi thở linh khí nồng hậu đó cũng đang tăng dần lên.

“Kim thể đại thành rồi!”, Diệp Viên Viên cũng sửng sốt không thôi.

Vụt...

Mà lúc này, kiếm của Tần Ninh đã chém ra.

Ngay sau đó, bóng dáng của hắn cũng xông tới.

Khi kiếm vung đến, hơi thở mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Tiếp một chưởng của ta đây!”

Trong lúc Tần Ninh đang bay đến, thì bắn một quyền về phía Vân Chấn.

Oanh...

Thấy Tần Ninh xông đến, sắc mặt Vân Chấn trở nên lạnh lùng, lập tức vung đấm ra đỡ.

Nhưng khi hai đấm va vào nhau, Vân Chấn lập tức hối hận.

Sức mạnh to lớn đó như sắt thép vung thẳng đến.

Một tiếng đùng vang lên, tay của Vân Chấn lúc này trở nên mềm oặt, máu thịt lẫn lộn, sắc mặt hắn ta trắng bệch, chật vật quay về.

Ông...

Trong giây phút ấy, thực lực Tần Ninh tăng mạnh, một bước đạt cảnh giới Linh Phách tầng bảy!

Sắc mặt của ba người Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ và Địch Chiến tái mét.

Cái tên này sao có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.

Vừa chạm mặt, Vân Chấn đã thua, mà còn là thảm bại!

Trong giây phút ấy, tất cả đều sửng sốt.

Tần Ninh nắm chặt tay, mỉm cười.

Cảm giác này mới thực sự là Âm Dương Ly Hợp Kim thể.

Trong giây phút ấy, hơi thở của hắn đều ẩn giấu đi, ánh sáng vàng toàn thân cũng biến mất không thấy đâu, thay vào đó thì mặt ngoài thân thể của Tần Ninh như có ánh sáng vàng đậm lóe lên.

Ánh sáng này hội tụ quanh người Tần Ninh, rất dễ gây sự chú ý.

“Âm Dương Ly Hợp Kim thể, tầng tám đại thành, đã ngưng tụ được ấn Kim Thiên!”

Lúc này Tần Ninh nhìn ba người Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ và Địch Chiến, nhếch miệng.

“Giờ thì thử xem thế nào!”

Lời này nói ra, ba người Sở Lăng Thiên tức thì cảm thấy có khí lạnh tản mát.

Đây là tình huống gì?

“Đi!”

Sở Lăng Thiên lúc này cảm thấy có gì không đúng, rất kỳ lạ.

Hạng Vân Vũ và Địch Chiến cũng vội vã lui về sau.

Vân Chấn đã là một ví dụ cực kỳ tốt rồi, so với mặt mũi thì tính mạng quan trọng hơn nhiều.

“Giờ muốn đi thì cũng đã muộn rồi!”

Tần Ninh vung tay ra, trong nháy mắt, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng màu vàng.

Ngay sau đó, có một ấn pháp ngưng tụ bên trong ánh sáng màu vàng.

Ấn pháp này hiện ra hình tam giác màu vàng sậm, mỏng manh như tờ giấy, nhưng bên trong thì lại có một khí thế vô địch tỏa ra.

“Ở lại hết đi!”

Tần Ninh bước ra một bước, vung nắm đấm lên, ấn ký tam giác lúc này bay ra khỏi tay.

Viu...

Ấn ký đó xông về phía Hạng Vân Vũ trong nháy mắt.

Phụt...

Chỉ trong mấy hơi thở, ấn ký đã xuyên qua tim của Hạng Vân Vũ, máu tươi tung tóe, Hạng Vân Vũ ngã xuống.

Nhìn thấy cảnh này, hai người Sở Lăng Thiên và Địch Chiến đã sợ đến điếng người.

Đây là thứ quái quỷ gì chứ?

Tần Ninh đạt đến cảnh giới Linh Phách tầng bảy một cách mơ hồ thì thôi, giờ lại càng thêm đáng sợ.

Có điều hai người cũng không kịp nghĩ nữa, ấn kí kia đã bay về phía chúng.

Oanh oanh...

Trong nháy mắt, hai tiếng nổ vang lên, thân thể của Sở Lăng Thiên và Địch chiến ngã xuống đất, trở thành thi thể.

Ba thiên kiêu mất mạng trong nháy mắt.

Tất cả mọi người trong mộ chủ đều khiếp đảm đến cứng họng.

Thanh danh của Tần Ninh như chắc chắn sẽ sánh vai cùng với Sở Thiên Kiêu, Địch Minh và Hạng Vân Thăng.

Tần Ninh nắm chặt hai tay, nhìn tất cả, lạnh nhạt nói: “Còn ở đây làm gì? Muốn có được Đại Hoang tôn cốt thì cứ thử xem có tiếp được ấn Kim Thiên của ta trước không?”

Hắn nói xong, một hơi thở bá đạo tỏa ra.

Tần Ninh đang đuổi người.

Mặc dù tất cả đều khát vọng muốn có được Đại Hoang tôn cốt.

Nhưng Tần Ninh có chiêu giết người đáng sợ như vậy, bọn họ không muốn chết.

Một vài người bắt đầu lui ra.

Người của bốn cương quốc lớn không dám ở lại, chỉ sợ Tần Ninh sẽ gây rối cho bọn họ.

“Mau, mau đi báo đại ca Thiên Kiêu là Sở Lăng Thiên đã bị giết!”

Nhất thời, võ giả của các cương quốc rời đi liên tục.

Mà lẫn trong nhóm người, sắc mặt của công chúa Linh Lung cũng hơi tái.

“Công chúa điện hạ, chúng ta cũng mau đi thôi!”, người bên cạnh lo lắng nói: “Một khi Tần Ninh còn ghi thù chuyện của cái tên Địch Khánh kia và muốn làm phiền chúng ta thì gay lắm...”

“Ừ!”

Công chúa Linh Lung cũng khổ sở gật đầu.

Cô ta không ngờ Tần Ninh lại ẩn giấu sâu đến vậy.

Bây giờ nhớ lại những lời hắn nói, dường như thật sự không phải điên cuồng, mà là... hắn có tư cách nói ra những lời đó.

Một bên khác, Lục Thính Phong và Lục Tử Yên của thượng quốc Lộc Phong thì kinh ngạc đến xuất thần.

“Tần Ninh, đây là Tần Ninh chúng ta gặp lúc đầu sao?”, Lục Thính Phong run rẩy nói.

Có ai dám bì với thực lực và lòng gan dạ này chứ?

Ba cương quốc lớn, có thể nói là bá chủ đỉnh nhọn trên cả Cửu U đại lục này. Bọn họ trước giờ chỉ đi giết người khác chứ làm gì có lúc bị người khác giết mình.

Nhưng hiện giờ, Tần Ninh chẳng quan tâm chút nào, chỉ một chữ - giết!

“Đại ca, chúng ta đi thôi!”

Lục Tử Yên lúc này cũng rất khổ sở, nói: “Nếu không bị Tần Ninh nhìn thấy, tính toán việc ban đầu chúng ta thấy chết không cứu...”

Nghe vậy, sắc mặt Lục Thính Phong tái đi.

Bọn họ vốn dĩ có cơ hội kết thân với thiên tài cỡ này.

Nhưng chỉ vì sự lo lắng ngớ ngẩn của hắn ta ban đầu mà đã bỏ lỡ mất.

Nhóm người loạn lạc dần trở nên yên tĩnh, mọi người chậm rãi lùi lại.

Mặc dù nếu hàng ngàn người này liên kết lại thì Tần Ninh có thể không thắng được, nhưng tất cả bọn họ đã không dám ngẩng đầu lên nữa rồi.

Tần Ninh nhảy từ trên đỉnh mộ cổ xuống, Tần Ninh thở ra.

Sắc mặt Diệp Viên Viên đã tốt lên nhiều, đi theo Vân Sương Nhi tới.

“Không sao chứ?”, Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên quần áo tán loạn, sắc mặt hơi tái, quan tâm hỏi.

“Không có gì nghiêm trọng đâu!”

“Ừ!”, Tần Ninh gật đầu: “Lần sau không được lỗ mãng như vậy nhé, cô chưa đạt cảnh giới Địa Võ mà tự tiện mở ra chuyển thứ năm của Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết thì sẽ không tốt cho cơ thể đâu”.

“Vâng!”

Diệp Viên Viên gật đầu.

Hiểu biết của Tần Ninh về tu luyện đã vượt qua dự liệu của các cô từ lâu, bất kỳ câu hỏi nào Tần Ninh cũng trả lời được hết, cho nên bọn họ chỉ cần nghe theo Tần Ninh mà thôi.

“Công tử!”, Diệp Viên Viên nhìn sang mộ cổ, nói: “Mộ cổ này có một ý chí đáng sợ tồn tại, ta đã bị ý chí đó nhốt lại ở đây”.

“Ý chí đáng sợ?”, Tần Ninh nhìn cửa vào của mộ cổ, cười nhạt: “Cô không biết nên mới thấy đáng sợ, nếu như biết nó là gì thì sẽ không thấy nó đáng sợ nữa đâu!”
Chương 414: Đi vào mộ chính

Nói xong, Tần Ninh đi vào cửa mộ cổ, từ từ nói: “Đi vào thôi!”

Diệp Viên Viên nghe vậy thì có hơi chút do dự, sự đáng sợ trong cổ mộ, đến giờ nàng còn cảm nhận rất rõ.

Nếu không phải vì chịu đả kích cực lớn trong mộ cổ thì có lẽ đám Sở Lăng Thiên chưa chắc đã có thể giữ chân được nàng!

Lúc này ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia hoài niệm.

Mọi người đi vào bên trong mộ cổ, lúc này cửa lớn cổ mộ hiện ra trước mắt mọi người.

Một khí thế đáng sợ âm u bao phủ về phía bọn họ.

Diệp Viên Viên hít vào, nói nhỏ: “Chính là hơi thở này cứ cuốn lấy không tan, khiến người ta cảm thấy âm u...”

Tần Ninh gật đầu, nhìn về mộ cổ tối mù bên trong.

Đi vào trong cửa lớn mộ cổ chính là một phòng hình tròn, gian phòng xung quanh trống trải vô cùng.

Nhóm Yến Quy Phàm lệnh cho những người khác canh giữ ở ngoài, còn mình đi theo Tần Ninh vào trong.

Mà lúc này, Tần Ninh không vội không hoảng, đi vào sâu bên trong, vượt qua từng gian mật thất.

Diệp Viên Viên lúc trước đã vào đây nên có chút quen thuộc, nhưng khi nhìn tư thái của Tần Ninh thì xem ra còn quen hơn cả nàng.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Giống như kiểu Tần Ninh đến đây vô số lần vậy.

Nhưng đây rõ ràng là lần đầu hắn đi vào mà.

“Công tử, không thể vào bên trong nữa!”

Diệp Viên Viên thấy Tần Ninh muốn đi tiếp nữa, bèn ngăn cản: “Trong đó có một loại hơi thở rất mê hoặc người khác”.

“Mọi người không cần vào theo ta đâu!”

Tần Ninh lại nghiêm túc đáp: “Một mình ta đi là được!”

Nghe vậy, Diệp Viên Viên còn muốn khuyên can, nhưng nhìn thấy nụ cười bình thản của Tần Ninh thì cũng không nói nữa.

Tần Ninh chưa bao giờ làm những chuyện mà mình không nắm chắc, hắn đã nói vậy thì chắc chắn hiểu về chỗ này.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dừng lại, Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ cùng Yến Bình Sinh và Thánh Thiên Viêm cũng không tiến lên nữa.

Tần Ninh đi vào trong thạch thất, bóng người dần biến mất.

Lúc này, Thánh Thiên Viêm mới lên tiếng: “Nếu nơi này là mộ cổ của tôn giả Đại Hoang, vì sao bên trong nhìn không có gì nguy hiểm vậy?”

“Không có gì nguy hiểm?”

Diệp Viên Viên hờ hững đáp: “Ta bị nhốt trong đó hơn một tháng, ở trong này vượt qua vô số cơ quan, mấy lần suýt chết. Những nơi các ngươi đi qua ban nãy đều là nơi ta xông qua được!”

“Mà phía trước thì ta vẫn chưa đi vào”.

Diệp Viên Viên từ từ nói: “Không phải là không vào được, mà là căn bản... không dám vào!”

Lời này nói ra, tất cả đều trở nên sửng sốt.

Diệp Viên Viên là cảnh giới Linh Phách tầng chín đỉnh phong, coi như năm người Sở Lăng Thiên liên thủ cũng không giết được nàng, thế mà nàng không dám xông vào?

Cái chỗ đó rốt cuộc có sự đáng sợ nào tồn tại?

“Hỏng bét!”

Yến Quy Phàm liền la lên: “Đến cô còn không dám vào, vậy một mình Tần công tử đi thì chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao?”

Lời này nói ra, Thánh Thiên Viêm cũng lo lắng không thôi.

Ngược lại, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn hai người như nhìn kẻ ngốc vậy, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ngồi xuống tĩnh tu.

Yến Quy Phàm, Thánh Thiên Viêm cùng mọi người đều là ngơ ngác nhìn nhau.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh đi vào trong phòng mộ tối đen như mực, xòe bàn tay ra cũng không nhìn thấy đầu ngón tay.

Nhưng Tần Ninh giống như có một đôi mắt thần vậy, nhìn thẳng về phía trước, cước bộ vững vàng.

“Dù đã vạn năm trôi qua mà nơi này vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì cả...”

Tần Ninh thở dài một hơi, hai tay trực tiếp huy động, từng ấn ký mang vẻ cổ xưa dần được ngưng tụ.

“Mở!”

Trong giây phút ấy, khi Tần Ninh nói xong, từng con đường trong mộ cổ, tổng cộng chín mươi chín cánh cửa đá của mật thất thời khắc này mở ra ầm ầm.

Không chỉ vậy, từng chiếc đèn lửa được đốt lên, chiếu sáng mộ cổ.

“Vậy mới thoải mái chứ...”

Tần Ninh mỉm cười, cất bước đi vào trong mật thất, xuyên qua từng căn phòng, và dừng ở căn cuối cùng.

Lúc này, ở chính giữa căn phòng, một cảnh tượng làm chấn động nhân tâm xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

...

“Ơ? Có chuyện gì vậy? Khu mộ sáng lên rồi kìa”.

“Mọi người nhìn kìa!”

Yến Quy Phàm chỉ về phía trước, nói: “Cửa đá của mấy căn mật thất phía trước đều mở hết ra rồi!”

“Không lẽ Tần công tử đã chạm vào cơ quan gì và mở mật thất ra sao?”

“Hỏng rồi!”, Thánh Thiên Viêm đột nhiên nói: “Nếu Tần công tử không cẩn thận động vào cơ quan gì, rồi gặp nguy hiểm thì sao?”

Hai người nói tiếp lời nhau liên tục.

“Không được, chúng ta vào trong xem đi!”, Thánh Thiên Viêm đã nôn nóng lắm rồi.

“Ừ!”

Hai người sải chân định vào bên trong.

“Khoan đã!”

Nhưng vào lúc này, Vân Sương Nhi cũng đứng dậy, chặn họ lại: “Công tử nói rồi, bảo chúng ta chờ ở đây, vậy thì phải chờ!”

“Nhưng nhỡ đâu Tần công tử gặp phải nguy hiểm gì thì sao?”

Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm không khỏi nói.

“Sẽ không đâu!”

Diệp Viên Viên lúc này mở mắt ra nhìn cả hai, nói: “Nếu công tử không giải quyết được nguy hiểm này thì chúng ta đi cũng chẳng giúp được gì, nên cứ ở đây chờ đi!”

Diệp Viên Viên lên tiếng khiến nhóm Yến Quy Phàm đều rụt cổ lại.

Diệp Viên Viên có thực lực mạnh mẽ, lại thêm tính cách đạm bạc, biểu lộ rõ sự lạnh nhạt, lúc này lên tiếng khiến người ta cảm thấy rất cao ngạo.

“Viên Viên, cô đột phá rồi sao?”

Vân Sương Nhi nhìn hơi thở của Diệp Viên Viên trở nên mạnh hơn, khác hẳn ban nãy, mà khác chỗ nào thì cô ấy cũng không rõ.

Nhưng rõ ràng là nó đã trở nên mạnh mẽ hơn, mà cực kỳ mịt mờ.

“Ừ!”

Diệp Viên Viên gật đầu: “Ở đây tôi luyện một tháng, cộng thêm việc giao thủ với bốn người Sở Lăng Thiên nữa, coi như vượt qua cái ranh giới đó!”

“Cảnh giới Địa Võ, linh khí cô đọng tinh túy, có thể phi hành trong thời gian dài, ở bất kỳ đế quốc nào cũng đều là sự tồn tại đỉnh cao, ở thượng quốc thì cũng là nhân vật cực hiếm thấy”.

“Với cương quốc thì chính là lực lượng trung kiên, tuổi mới mười tám mà đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một, cũng chỉ có thể so sánh với ba nhân tài đứng đầu ba mươi sáu cương quốc là Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mà thôi!”

Thánh Thiên Viêm và Yến Quy Phàm cảm thán không ngớt.

Cảnh giới Địa Võ chính là cửa tu hành thứ hai của võ giả.

Cửa thứ nhất đương nhiên là từ chín cửa cảnh giới đến cảnh giới tứ linh, ví dụ như trong thành Lăng Vân của đế quốc Bắc Minh, cảnh giới Thiên Môn đủ để xưng làm trưởng tộc.

Mà ở các quốc gia, cảnh giới Địa Võ đủ để xưng bá đế quốc.

Đến cửa tu hành thứ hai mới là sự tiến dần từng bước của võ giả.

Cảnh giới Địa Võ, dù là ở Cửu U đại lục hay là vùng đất Cửu U bên trong dãy núi Cửu U thì cũng đủ để đứng vững.

Phải biết rằng, Diệp Viên Viên hiện giờ mới mười tám thôi, mà ba người Sở Thiên Kiêu, Địch Minh và Hạng Vân Thăng cũng đều là hai mươi tuổi mới đạt đến cảnh giới này!

Thật sự là quá khủng bố mà!
Chương 415: Đại Hoang Vệ

“Theo yêu cầu của công tử thì vẫn còn hơi chậm!”, Diệp Viên Viên không vui vẻ cho lắm mà bình tĩnh nói.

Hơi chậm?

Thế mà còn chậm?

Yến Quy Phàm cùng Thánh Thiên Viêm triệt để cạn lời.

Mà lúc này, trong lòng bọn họ cũng cực kỳ không hiểu.

Tần Ninh làm cho hai thiên chi kiêu nữ này khăng khăng một lòng như thế, giờ lại tăng lên cảnh giới Linh Phách tầng bảy, hắn đến cùng có những bí mật nào mà người ta không biết vậy?

Nhưng qua lần này, hai người hoàn toàn hiểu được, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên tín nhiệm Tần Ninh như vậy thì bọn hắn cũng không có gì để nói.

Dù sao người này đã đạt cảnh giới Linh Phách tầng bảy, giết chết được năm thiên tài cảnh giới Linh Phách tầng chín.

Mà cùng lúc đó, Tần Ninh đi vào trong gian mật thất cuối cùng của mộ chính, hai tay chắp sau lưng, đứng vững trong mộ chính.

Trước mặt hắn là một đại điện rộng lớn, bốn phía đại điện có những bức tranh chạm khắc, tỏa ra sự u ám chủ đạo.

Mà ở giữa đại điện có một cỗ quan tài im lìm.

Xung quanh quan tài có tám trụ đá ngạo nghễ đứng.

Trên trụ đá khắc những đường hoa văn, nhìn cực kỳ cổ xưa.

“Lão già, tỉnh dậy đi!”

Tần Ninh lúc này lên tiếng.

Nhưng trong đại điện, ngoài quan tài ra thì chẳng còn gì khác. Lúc này Tần Ninh giống như đang tự kỷ.

“Còn không chịu tỉnh lại? Hay là ông định để ta mời ông dậy đây?”

Tần Ninh lên tiếng lần nữa.

Nhưng đại điện vẫn yên tĩnh như lúc đầu.

“À đấy, ta quên mất ở bộ dạng này thì ông đúng là không nhớ ra ta, có điều...”

Tần Ninh nói xong, đột nhiên vung tay lên, vung chưởng đến bức tường đá, trong giây lát, tám trụ đá rung chuyển.

“Là kẻ nào mà dám to gan làm loạn ở đây?”

Một tiếng gầm trong nháy mắt truyền ra.

Trong lúc ấy, quan tài rung động ầm ầm, nắp quan tài rơi xuống, một người từ trong đó bước ra.

Vừa sải bước ra, hơi thở mạnh mẽ lập tức tràn ngập cả đại điện.

Đó là một bóng người, nói đúng ra thì cũng không phải người.

Một thân áo dài màu xanh, râu tóc trắng xóa, khuôn mặt thoạt nhìn hòa ái dễ gần, lúc này đang trong cơn phẫn nộ nhưng nhìn vẫn rất dễ gần.

Nếu không phải cả người ông ta không phát ra một chút khí người nào thì nhìn cũng rất giống người đấy.

“Ông nói ta là ai?”

Tần Ninh từ từ nói: “Trên đời này, người có thể gọi Đại Hoang Vệ ông tỉnh lại, ngoài ta ra thì còn ai nữa?”

“Đây là... Cửu U Đại Đế!”

Ông già áo xanh run rẩy.

“Bớt giả vờ sợ hãi đi, năm đó ta đã bảo ông, ta sớm muộn cũng sẽ quay lại, ông liền nằm chết chờ ta là được!”

Nghe vậy, ánh mắt của ông già áo xanh càng tỏ ra ngạc nhiên hơn.

“Ngài ngài ngài... Đại Đế... sao ngài lại trở thành bộ dạng này ạ?”

“Bộ dạng này làm sao? Không đẹp trai à?”, Tần Ninh duỗi tay, đi dạo mấy vòng.

“Đẹp trai, đẹp trai gần chết luôn ạ!”

Ông già đó cười nói: “Đại Đế, ngài trở về lúc nào vậy ạ?”

“Cũng không phải là về, mà là không cẩn thận sống thêm một đời nữa!”

Nghe vậy, ông già không khỏi run rẩy gật đầu.

Vị chủ này quay về, chỉ e là Cửu U đại lục lại không yên tĩnh nữa rồi?

“Đại Hoang Vệ, ta bảo ông trông coi đồ đạc, tại sao lại không chịu trông coi cho tốt?”, Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta nghe nói Hoang Thiên Trạch tọa hóa di cốt, hóa thành Đại Hoang tôn cốt à?”

“Chuyện này... không thể trách thuộc hạ được!”

Ông già áo xanh khổ sở nói: “Đại Đế cũng biết đấy, tôn giả Đại Hoang là nhân vật xuất sắc ngang với đồ nhi tôn giả Thanh Vân của ngài, năm đó hắn ta tẩu hỏa nhập ma, ngài ra tay giết hắn, nên hắn vẫn cảm tạ ngài từ tận đáy lòng, để lại một tia ý niệm không muốn tiêu tán đi, muốn báo đáp ngài!”

Nghe vậy, Tần Ninh chắp tay đi tới trước quan tài, trực tiếp ngồi lên.

“Nếu không có ngài, năm đó có lẽ Hoang Thiên Trạch đã giết sạch người họ Hoang, cũng sẽ không có truyền thừa Hoang gia như hiện tại!”

Ông già áo xanh nịnh nọt cười nói.

Tần Ninh không nói nhiều.

Năm đó, tôn giả Đại Hoang - Hoang Thiên Trạch có tu vi xuất thần nhập hóa, để siêu thoát lên cảnh giới Hóa Thần, tiến nhập cảnh giới Tam Vị mà không tiếc giá nào, thử đột phá.

Kết quả là tẩu hỏa nhập ma, vô tình lĩnh ngộ được cái gì là sát đạo nhập vị.

Sát đạo, chú ý đến sự vô tình.

Hoang Thiên Trạch tàn sát một đường, nếu muốn vô tình, trước hết phải giết chết người nhà mình.

Vì chuyện này mà người Hoang gia đến xin hắn giúp đỡ. Nể tình Hoang Thiên Trạch và tên nhóc Thanh Vân có mối quan hệ khá tốt, Tần Ninh bèn ra tay giết chết Hoang Thiên Trạch.

Nếu không, không chỉ có Hoang Thiên Trạch chết mà Hoang gia cũng sẽ xong đời.

Vì vậy, tuy Hoang gia có tổn thất kẻ mạnh nhất là Hoang Thiên Trạch nhưng gia tộc coi như được an ổn.

Nếu hắn không ra tay, Hoang gia đã sớm bị tiêu diệt, cho nên Hoang gia vẫn nhận ân tình của hắn.

“Hiện giờ Hoang gia sao rồi?”

“Ở bên trong Cửu U đại lục, tồn tại ngang cơ thế gia Hoàng Phủ, cổ gia Lĩnh Nam. Nền tảng mạnh mẽ, có người nói trưởng tộc đương nhiệm Hoang Thanh Sơn đã sớm tiến nhập cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong”.

Ông già áo xanh cung kính đáp.

“Ông nếu đã thức tỉnh thì hãy rời đi cùng ta thôi!”, Tần Ninh nói: “Hiện tại ta đúng là cần một người giúp đỡ, không muốn chuyện gì cũng phải tự mình ra tay, quá là phiền”.

“Lão hủ đương nhiên sẽ đi theo Đại Đế rồi ạ!”, ông già áo xanh cung kính nói.

“Sau này đừng cứ Đại Đế Đại Đế nữa, gọi ta là Tần Ninh”.

“Vâng, Tần công tử”.

Ông già mỉm cười, chắp tay nói.

Gọi là Tần Ninh á?

Trên cả Cửu U đại lục này có ai dám gọi tục danh của Cửu U Đại Đế không?

Hàng vạn năm trôi qua, trên Cửu U đại lục, mọi người chỉ biết cái danh Cửu U Đại Đế, chứ không ai biết tên thật của ngài là Tần Ninh.

Xem ra, bao nhiêu năm ròng, vị Đại Đế này chuyển bao nhiêu kiếp, cũng vẫn thích cái tên này.

Tần Ninh nhìn ông ta, không nói nhiều.

“Lão Vệ, ta bảo ông ở lại nơi này, đưa ông tạp huyết để dừng lại số tuổi thọ vạn năm, ông không tức giận sao?”

“Đại Đế, à không, công tử nói gì vậy?”

Ông già áo xanh cung kính nói: “Nếu không nhờ công tử thì lão hủ đã sớm xuống suối vàng rồi, đi theo công tử là phúc phận của lão hủ mà”.

“Vẫn là cái bộ dạng già mà không đứng đắn đó”.

“Hê hê....”

Tần Ninh lại nói: “Đã vậy thì sau đi theo ta làm chân chạy vặt đi, Cửu U bây giờ không có uy nghiêm của ta năm đó nữa, một số người đã dần dần quên mất sự sợ hãi khi bị ta chi phối rồi”.

“Có kẻ dám giết đồ tôn Minh Uyên của ta, giam giữ đồ tôn Thiên Thanh Thạch của ta, thù này, hận này, ta sẽ tự mình báo!”

Tần Ninh nói đến đây, sát khí tỏa ra khắp người.

Lão Vệ nghe đến đây cũng thầm kinh hãi.

Minh Uyên đã chết?

Thiên Thanh Thạch bị nhốt?

Lão Vệ nhìn Tần Ninh, khom người nói: “Tôn giả Thanh Vân đâu rồi?”

“Thanh Vân có lẽ đã rời khỏi Cửu U đại lục, năm đó ta nói, khi quay về, để chúng ở đại lục Thương Lan chờ ta”.

“Đại lục Thương Lan...”, nghe vậy, lão Vệ run rẩy mỉm cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom